Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi

[BOT] Mê Truyện Dịch
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 60: 60: Người Phụ Nữ Xa Lạ



"Đây là son môi Chanel, bản số lượng có hạn phải không?" Mã Thượng Tài cầm khăn ướt Tiêu Ái Nguyệt vừa mới lau mặt quan sát mấy phút, sau đó phấn khởi nói, "Này, Chị Tiêu, chị đụng trúng ở đâu vậy? Son môi này rất khó mua, không có bán trong nước đâu, phải đặt trước ở Hồng Kông rồi xách tay về đấy."
Một gã trai thẳng không cần phải hiểu rõ đồ trang điểm như thế có được không?
Sau khi Tiêu Ái Nguyệt trang điểm lại, soi gương không còn phát hiện thứ gì khác thường trên mặt mới yên lòng xoay người nhìn Mã Thượng Tài, "Đi ăn cơm thôi."
"Không đúng, cái này cũng không giống cây son đó, đừng nói là của công ty Chanel tặng nha?" Mã Thượng Tài còn đang nghiên cứu vết son môi kia, gã đặt khăn ướt trên mũi ngửi rất lâu, sau đó kinh ngạc hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Nội bộ tặng? Là son vừa mới ra mắt, còn chưa có mặt trên thị trường đâu, nghe nói ở Trung Quốc chỉ có người phát ngôn mới được xài?"
Tiêu Ái Nguyệt mở to mắt nói lời bịa đặt, "Tôi đụng trúng lúc ở trên tàu điện ngầm, làm sao biết ai là người phát ngôn, hơn nữa nó còn chưa được bán ra thị trường mà, làm sao cậu biết được nó trông như thế nào, nói không chừng cũng không phải hàng hiệu gì, chắc là hàng nội địa cho bé trai, bé gái gì đó thôi."
"Người phát ngôn của công ty Chanel sẽ không đi tàu địa ngầm đâu nhỉ?" Mã Thượng Tài đứng lên lưu luyến ném khăn ướt xuống, "Nhưng nếu không phải hàng hiệu thì phải công nhận trình độ đỉnh thật."
"Sao cậu hiểu rõ đồ trang điểm thế hả?" Tiêu Ái Nguyệt không hiểu sở thích của gã, "Quản lý Mã, cậu hãy thành thật khai báo, cậu có đam mê lạ kỳ gì không?"
"Tôi còn muốn hỏi chị đây này.

Chị Tiêu, chị nói chị bị người ta hôn trúng ở trong tàu điện ngầm nhưng tại sao chị lại không có chút phản ứng nào vậy?" Mã Thượng Tài như có điều suy nghĩ đánh giá cô, "Vả lại chị không thay quần áo, làm gì mà cả đêm không về?"
Tiêu Ái Nguyệt kiên nhẫn đánh Thái Cực với gã, "Đi gặp bạn, tôi có một người bạn học chung đại học ở Thượng Hải, tối qua có liên lạc tôi đến chỗ của cậu ấy ngủ."
Tiêu Ái Nguyệt nói dối không đỏ mặt, mặc dù cô có té mấy lần trước mặt Từ Phóng Tình, nhưng cô chưa từng nhân từ nương tay ở trước mặt người ngoài, "Quản lý Mã, chúng ta ăn cơm ở đâu đây?"
"Tôi dẫn chị đi gặp một người bạn, sáng mai tôi sẽ bay về thành phố H nên sẽ dẫn chị đi gặp cô ấy trước, sau này ở Thượng Hải c*̃ng có thể giúp đỡ lẫn nhau."
"Cậu không ở lại Thượng Hải ăn tết sao?" Tiêu Ái Nguyệt dừng bước, giật mình hỏi, "Còn nửa tháng nữa là Tết rồi."
"Không xin nghỉ phép được." Mã Thượng Tài lắc đầu, bi tráng tự an ủi mình, "Quy tắc là quy tắc, tôi c*̃ng không có cách nào.

Tôi vốn nghĩ mình có thể kiên trì đến khi ăn tết, không ngờ lại bị loại nhanh đến vậy, cơ mà không sao, đi máy bay cũng không mất bao lâu, chừng nào nghỉ được sẽ quay lại sau."

Tiêu Ái Nguyệt không còn lời để nói, "Ừ."
"Chị Tiêu, chị cũng đừng áy náy, việc này không liên quan đến chị." Mã Thượng Tài dừng bước, sau đó quay người thăm dò Tiêu Ái Nguyệt, "Tổng giám đốc Từ tìm chị có chuyện gì không? Ngoại trừ lần chị ấy mời chị đi ăn cơm."
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt cũng không muốn công khai quan hệ bèn nhanh chóng phủ nhận, "Chưa từng gặp mặt, ngay cả điện thoại cũng không gọi dù chỉ một lần, cơ mà chị ấy tìm tôi làm gì? Chị ấy bị tôi làm phiền nên căn bản sẽ không tìm tôi đâu."
"Vậy thì tiếc quá." Mã Thượng Tài cười híp mắt, "Kỳ thật tôi thấy chị ấy thích chị lắm, tôi còn tưởng sau này chị có thể thường xuyên tâm sự với chị ấy, nói không chừng có thể giúp chị chuyện gì đó."
"Làm sao có thể?" Tiêu Ái Nguyệt quả quyết, "Quản lý Mã, anh thích nhắc chị ấy trước mặt tôi như vậy sao? Tôi và chị ấy chỉ đơn thuần là quan hệ cấp trên và cấp dưới, vả lại chị ấy hiện đang là quản lý cấp cao của tổng bộ, khoảng cách giữa chúng tôi xa đến thế, chị ấy sẽ giúp tôi sao?"
Mã Thượng Tài cười cười, "Dù sao thì tôi cũng thấy tổng giám đốc Từ rất thích chị, nếu chị tìm chị ấy hỗ trợ, chỉ cần không xúc phạm đến ranh giới cuối cùng, chị ấy nhất định sẽ giúp chị."
Tiêu Ái Nguyệt cười khan hai tiếng, "Thật sao?"
"Đúng rồi, lát nữa tôi giới thiệu thêm bạn cho chị, cô ấy cũng là viên chức trong tổng bộ, chị kết thân với cô ấy một chút." Mã Thượng Tài gọi một chiếc xe taxi, thắt dây an toàn rồi nói với Tiêu Ái Nguyệt, "Có chuyện gì đều có thể tìm cô ấy."
Hiện tại cũng đã ba giờ chiều, Mã Thượng Tài nói gã ở khách sạn chờ cô nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm bạn ở tổng bộ, chuyện gì đang xảy ra thế này? Tiêu Ái Nguyệt hơi nghi hoặc, "Bạn của cậu làm gì ở tổng bộ?"
"Bộ phận thiết kế.

Chị Tiêu, lát nữa chị sẽ biết."
Chỗ ăn trưa là một tiệm cơm Tây, người bạn của Mã Thượng Tài vẫn chưa tới, gã order món ăn xong mới ra ngoài gọi điện thoại, lúc trở về đã mang theo một người phụ nữ sau lưng.

Người phụ nữ này rất trẻ trung, dù trên mặt được trang điểm tinh xảo nhưng vẫn có thể nhìn ra tuổi tác, chắc chắn không lớn hơn Tiêu Ái Nguyệt.
"Tôi họ Khang, Khang Vân Yên." Cô gái tự nhiên ngồi đối diện Tiêu Ái Nguyệt, khẽ cười tự giới thiệu mình, "Tiêu tiểu thư cứ gọi tôi là Jojo được rồi."
"Xin chào, tôi là Tiêu Ái Nguyệt."

"Tôi biết cô, Tiểu Mã có nhắc đến tên của cô với tôi." Jojo phất tay gọi một chai rượu đỏ, sau đó móc trong túi ra một bao thuốc lá hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Cô hút không?"
"Không hút." Tiêu Ái Nguyệt quay đầu nhìn xung quanh, hảo tâm nhắc nhở, "Hình như ở đây không được hút thuốc."
Mã Thượng Tài kéo kéo cánh tay cô, lắc đầu, "Không sao đâu, trong tiệm này, ai cũng biết Jojo, hơn nữa bây giờ cũng không có khách nào khác."
Thuốc đã đốt lên, Jojo nheo mắt đánh giá Tiêu Ái Nguyệt, "Năm nay, Tiêu tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi?"
"Hai mươi chín." Tiêu Ái Nguyệt vô thức không thích cái người vô lễ tên Jojo kia, cô ngồi yên tại chỗ, mặt không thay đổi đáp, "Sắp sửa ba mươi."
"Tiêu tiểu thư quen biết Từ Phóng Tình sao?" Đồ ăn còn chưa lên, Jojo đã bắt đầu đặt câu hỏi, dời chủ đề lên người Từ Phóng Tình, giọng nói đầy l* m*ng, "Cô biết chị ta không? Nghe nói lúc trước người phụ nữ đó là cấp trên của cô."
Trong lời nói của người phụ nữ này toàn sự khinh thường, Tiêu Ái Nguyệt nghiêm túc quay đầu nhìn Mã Thượng Tài, "Tôi không hiểu ý của hai người cho lắm?"
"À..." Mã Thượng Tài không trả lời, người phụ nữ ở đối diện hừ lạnh một tiếng rồi uống một ngụm rượu đỏ, sau đó nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt chằm chằm, "Cô biết tôi là ai không?"
"Tôi không cần biết cô là ai." Tiêu Ái Nguyệt bị bộ dáng ỷ thế h**p người chọc gan, cô đứng lên tỏ vẻ muốn đi, "Xem như hôm nay chúng ta chưa từng gặp nhau nhé."
"Ngồi xuống đi chị Tiêu, đang yên đang lành, sao tự dưng lại phát cáu." Mã Thượng Tài ngăn đường, gã ấn bờ vai của cô xuống, "Có chuyện gì thì từ từ nói, Jojo, cô làm gì vậy?"
Jojo nghiêng mặt qua một bên, khinh thường nói, "Tôi đã nói cô ta không đáng tin cậy rồi."
Mã Thượng Tài trừng cô một cái rồi quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, thái độ lập tức thay đổi, "Chị Tiêu, hôm nay tôi hẹn chị và bạn của tôi gặp mặt chủ yếu là vì chuyện khảo hạch lần này, người bạn này của tôi có mối quan hệ vô cùng rộng lớn ở tổng bộ, cô ấy có thể giúp chị đi đến cuối cùng."
"Tại sao tôi phải tin tưởng cô ta?" Tuy Tiêu Ái Nguyệt tốt tính nhưng không có nghĩa là cô có thể khoan nhượng để người khác miệt thị bạn gái ở trước mặt mình, cô cau mày nói, "Tại sao lại là tôi? Với thực lực của mình, tôi khẳng định sẽ không đi đến được cuối cùng, ngay cả cậu cũng bị loại, tôi còn có thể kiên trì được bao lâu.

Quản lý Mã, tôi không hiểu cậu có ý gì, hay hai người có ý gì?"
"Nếu không phải anh ta vô dụng thì tôi c*̃ng sẽ không chủ động tìm cô." Jojo ngạo mạn ghét bỏ Mã Thượng Tài, "Mới có tuần đầu đã bị loại, anh còn không biết xấu hổ dám nói anh là bạn trai của tôi sao?"

Chờ chút, hai người họ là tình nhân? Tiêu Ái Nguyệt khiếp sợ hỏi Mã Thượng Tài, "Anh thật sự không phải GAY sao?"
Mặt mũi Mã Thượng Tài tái xanh theo cấp số cộng, trông khó coi đến cực hạn, "Tôi không phải trọng điểm, hai vị tiểu thư."
"Dĩ nhiên anh không phải trọng điểm, với trình độ của anh, đừng nói đến bây giờ chúng ta không công khai tình cảm, sau này cũng sẽ không." Jojo nói chuyện rất ngoan độc và thẳng thắn, không chừa cho ai mặt mũi, "Tôi không nên tin tưởng anh."
Bạn gái kiểu này thật là đáng sợ quá! Tiêu Ái Nguyệt đồng tình vỗ vỗ bả vai của Mã Thượng Tài, "Vất vả rồi."
Jojo cười lạnh một tiếng, ngả ngớn phả một chùm khói vào mặt Tiêu Ái Nguyệt, "Quan hệ của cô và Từ Phóng Tình tốt lắm sao?"
Tại sao cứ một mực kéo Từ Phóng Tình vào vậy? Tiêu Ái Nguyệt chịu đựng mùi khói khó ngửi, nhíu mày trả lời, "Không tốt."
"Tổng giám đốc Từ rất thích chị ấy." Mã Thượng Tài lập tức tiếp lời, "Chị ấy có thể làm được."
"Rốt cuộc hai người muốn tôi làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt dùng kiến thức nửa vời lên tiếng hỏi thăm, cô có cảm giác Mã Thượng Tài sẽ bán đứng cô, đồng thời gã đã sớm bán đứng Từ Phóng Tình, "Các người muốn tôi bán đứng quản lý Từ sao?"
"Cô biết vì sao chúng tôi lại tổ chức kỳ tuyển chọn này không?" Khuôn mặt đẹp đẽ thoáng âm trầm, Jojo tự hỏi tự trả lời, "Bởi vì có quản lý cấp cao muốn từ chức."
"Vậy thì thế nào?" Tiêu Ái Nguyệt thờ ơ đáp, "Chuyện này đâu có liên quan gì đến tôi?"
"Người cấp cao đó chính là Từ Phóng Tình."
"Không thể nào." Tiêu Ái Nguyệt bật thốt, cô nhận ra tâm tình của mình trập trùng bèn hít sâu một hơi, cố gắng khắc chế nội tâm kích động, "Chị ấy vừa được triệu về mà, sao lại là chị ấy được?"
"Cũng bởi vì cô ta xin từ chức nên mới điều cô ta về, đương nhiên chuyện này chưa được công khai."
"Chưa công khai thì làm sao cô biết?"
"Bởi vì cô ta tìm mẹ tôi từ chức." Jojo trắng trợn quan sát Tiêu Ái Nguyệt, thấy người kia thất thố mới nhếch miệng cười sâu xa, "Hơn nữa mấy năm gần đây, Từ Phóng Tình đã chuyển nhượng cổ phần đi không ít, người mua cổ phần trong tay cô ta cũng là một trong những cổ đông của công ty chúng ta.

Từ Phóng Tình không thiếu tiền, cô ta làm như vậy, chắc chắn đang tính toán rời đi."
"Cô muốn tôi làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt chần chờ hỏi, "Tôi có thể giúp gì được cho cô?"
"Tôi muốn nhược điểm.

Từ Phóng Tình tuyệt đối là lâm trận bỏ chạy, cô ta nhất định đã làm chuyện có lỗi với công ty.

Tôi trăm phương ngàn kế điều Tiểu Mã đến thành phố H cũng bởi chuyện này.

Năm đó, cũng vì tôi mà cô ta mới bị giáng chức đến thành phố H.

Tôi chỉ cần nhược điểm, tôi muốn cô ta vạn kiếp bất phục, tôi không thể để cô ta ra đi dễ dàng như vậy được." Jojo dữ tợn lên tiếng, "Tôi muốn Từ Phóng Tình chết, đây chính là mục đích của tôi, cô chịu giúp tôi cũng được, không giúp tôi cũng chẳng sao.

Nếu cô chịu phối hợp, tôi sẽ giữ cô ở lại Thượng Hải, nếu cô không phối hợp, ở thành phố H sẽ không còn vị trí cho cô.

Cô tự mình suy nghĩ cho kỹ đi, nếu không phải Tiểu Mã cam đoan Từ Phóng Tình tin tưởng cô, tôi c*̃ng sẽ không tìm cô."
Tiêu Ái Nguyệt nghe xong kế hoạch của người kia, tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại, "Tôi có thể biết cô là ai không?"
"Khang Vân Yên, con gái của chủ tịch chúng ta đấy." Mã Thượng Tài vốn đang trầm mặc đột nhiên nhảy ra giới thiệu, "Cũng là một trong những cổ đông của công ty chúng ta."
Tiêu Ái Nguyệt liên tưởng đến câu nói ban sáng của Từ Phóng Tình, chị ấy nói không thể dễ tin bất cứ ai ở đây.

Nếu lời nói đó không khả dụng thì chị ấy đã không thể đi đến hiện tại.

Cô đau lòng cho Từ Phóng Tình, từng đợt thủy triều đánh vào sơn đảo, cô chưa từng trải nghiệm qua cái gì gọi là ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, nhưng giờ phút này, cô bỗng nhiên rất muốn chạy đến ôm người phụ nữ đang bị xã hội vô tình này vây quanh, chỉ có thể dùng lưỡi đao để l**m máu.
"Cô biết tôi là ai không?" Tiêu Ái Nguyệt lấy lại bình tĩnh rồi cười cười lên tiếng, "Tôi chỉ là một đứa vô danh tiểu tốt, nhưng tôi vẫn xinh đẹp hơn cô.".
 
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 61: 61: Nhung Nhớ Trong Phút Chốc



Jojo vọt một cái đứng lên chỉ vào mũi Tiêu Ái Nguyệt mắng, "Cô là cái thá gì mà dám so với tôi?"
Mã Thượng Tài lo lắng cô sẽ động thủ liền đoạt chai rượu đỏ trên bàn lại, ôn tồn nói, "Đừng như vậy mà, Jojo, chị Tiêu không có ý đó đâu, làm gì vậy hả? Mọi người đang nhìn kìa."
"Anh cút đi cho tôi nhờ." Jojo lên cơn giận dữ tát một bạt tay lên mặt gã rồi cảnh cáo, "Tôi cho anh biết, Mã Thượng Tài, chúng ta không thể dùng người phụ nữ này, nếu anh dám giữ cô ta lại thành phố H, tôi sẽ lập tức sa thải anh."
Trên mặt Mã Thượng Tài hằn rõ dấu bàn tay đo đỏ, lúc Jojo rời đi cũng không mang theo túi xách, gã vội vã cúi đầu cười cười với Tiêu Ái Nguyệt, "Chị Tiêu, chúng ta ăn cơm đi."
Tiêu Ái Nguyệt gật đầu như không có việc gì, "Ăn thôi nào, tôi sắp chết đói rồi."
Hai người bình an vô sự cơm nước xong xuôi liền quay về khách sạn giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Dọc đường đi, Mã Thượng Tài luôn im lặng che đi nửa khuôn mặt, Tiêu Ái Nguyệt đang suy nghĩ xem chừng nào mới có thể tìm Từ Phóng Tình tâm sự nên cũng không chủ động nói chuyện với gã.

Sau khi về phòng, nhìn thấy Tạ Ninh Thải đang thu dọn đồ đạc mới sửng sốt một chút, "Sao vậy?"
"Đổi phòng." Tạ Ninh Thải lườm cô một cái, "Số lượng người bị loại lần này quá nhiều nên công ty đã sát nhập và chia lại phòng cho chúng ta, tôi sẽ ở chung với quản lý bên Thâm Quyến."
"Vậy còn tôi thì sao?" Tiêu Ái Nguyệt lấy điện thoại ra xem tin nhắn nhưng trong máy của cô chỉ có một tin chưa đọc từ 10086 nhắc cô đóng phí, cô buồn bực nói, "Sao tôi không nhận được tin nào?"
"Không biết nữa." Tạ Ninh Thải đứng lên đưa cái túi trên bàn cho Tiêu Ái Nguyệt, "Tặng quà cho cô này, chúng ta đã ở chung được một thời gian, có gặp ắt có tan, hy vọng cô có thể đi đến cuối cùng."
"Cám ơn." Tiêu Ái Nguyệt mở túi ra thấy được một chai Champagne bèn cười nói, "Là rượu à."
Tạ Ninh Thải cười đắc ý như gió xuân, "Đúng vậy, lúc đầu tôi còn định mang theo tụ tập bạn bè rồi uống, nhưng tôi không có bạn ở Thượng Hải, uống một mình thì phí, tặng cho cô vậy."
"Cám ơn nha."
"Đừng khách khí như vậy." Tạ Ninh Thải thu dọn xong đồ vật, chuẩn bị đi, "Tạm biệt, lần sau có ăn cơm thì gọi tôi ăn chung nhé."
"Được thôi." Tiêu Ái Nguyệt đóng cửa lại, cô yên lặng đứng trong căn phòng không người thở dài, "Haizz."
Cũng không biết tại sao lại thở dài, Tiêu Ái Nguyệt nằm trên giường ngẩn người, mới cách có mấy giờ không gặp thôi mà cô đã bắt đầu nhớ nhung Từ Phóng Tình rồi, tình cảm thật là kỳ quái, lúc chị ấy chưa trở thành bạn gái, cô chỉ dám trồng cây si và giấu giếm gian tình với đối phương thôi.

Nhưng sau khi đã xác định quan hệ, biết rõ người phụ nữ ấy là của mình, cảm giác cứ ngọt ngào hơn mật vậy, vừa nghĩ tới người kia, khắp nơi đều ngập tràn hương vị hạnh phúc.
Tiêu Ái Nguyệt là kiểu người không biết tiết tháo (*) là gì, cô thật sự vẫn chưa quen cuộc sống ở Thượng Hải.

Sau khi Mã Thượng Tài rời đi, ngay cả một người quen cũng chẳng có, tập huấn thì vẫn đang tiếp diễn, cuộc sống mỗi lúc mỗi nhàm chán, cũng không biết Từ Phóng Tình đang làm gì.
(*) Không biết tiết tháo: Ý bảo bao nhiêu lương tri, thận trọng, thuần lương, thẹn thùng, tất cả truyền thống tốt đẹp đều vứt vào thùng rác.

Tam quan hủy hoại! (tam quan = đạo đức quan, nhân sinh quan, giá trị quan)
Tiêu Ái Nguyệt lăn lộn trên giường nửa ngày, cô ngủ không được, cũng chẳng có tâm tình làm chuyện gì, đến sáu giờ tối mới cố ý đi tắm gội.

Cô dùng tay nắm lọn tóc đặt dưới mũi ngửi ngửi rồi tưởng tượng ra biểu cảm của Từ Phóng Tình khi nhìn thấy mình.
Chị ấy sẽ nói, Tiêu Ái Nguyệt, dầu gội đầu của em cũng không tệ lắm? Hay sẽ nói, Tiêu Ái Nguyệt, hôm nay em thơm lắm!
Ke ke ke, câu trả lời nào cũng đều có thể chấp nhận.

Tiêu Ái Nguyệt kìm lòng không đặng cười vui ra tiếng, cô sờ lấy khuôn mặt đỏ hồng dọa người rồi nhảy tọt lên giường cầm điện thoại di động xem giờ.

Cô yên lặng chờ mong buổi tối nhanh đến để Từ Phóng Tình tan tầm về nhà sớm, sau đó gọi điện thoại tìm cô hẹn hò.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đến chín giờ tối, Tiêu Ái Nguyệt chống cự không nổi nữa, mắt díu lại và bắt đầu ngủ gật, nhưng cô lại lo lắng mình ngủ quá sâu sẽ bỏ lỡ điện thoại của Từ Phóng Tình nên bèn mở âm lượng đến mức tối đa đặt bên tai.
Tiêu Ái Nguyệt ngủ một giấc đến hai giờ sáng mới tỉnh lại, cô mơ thấy điện thoại reo vang, Từ Phóng Tình tìm không thấy cô nên đã khóc lóc vô cùng thương tâm.

Cô lập tức giật mình tỉnh lại nhảy khỏi giường, tay chân luống cuống thay quần áo, mặc được một nửa mới đột nhiên tỉnh táo cầm điện thoại xem mới phát hiện pin chỉ còn 2 nấc, cũng chẳng có bất kỳ ai gọi tới.
Tiêu Ái Nguyệt uể oải nằm lại giường, miệng tự lẩm bẩm, "Chị đang làm gì vậy?"
***
Đại hội tập huấn hôm sau do quản lý Cam tổ chức, Từ Phóng Tình không có ở hiện trường, quản lý chi nhánh được giữ lại quả thật không nhiều lắm, bao gồm cả Tiêu Ái Nguyệt thì chỉ có chín người.

Quản lý Cam mang đến một chồng tài liệu phát cho mọi người.
"Tài liệu trên tay mọi người là bản phân tích nguyên vật liệu mới nhất của công ty chúng ta, tên và chất liệu đều được thể hiện rõ ràng trong đó.

Công ty của chúng ta có khả năng thu mua hay không, phiền mọi người dự đoán phần giá gốc." Hôm nay quản lý Cam mang một cặp kính cận gọng vàng, ánh mắt sắc bén chậm rãi quét qua từng người một, "Công ty sẽ phát cho mỗi người một ngàn tệ tiền mặt, số tiền này là kim ngạch dùng để mua nguyên vật liệu, công ty sẽ không chi trả cho toàn bộ số lượng hàng và chi phí vận chuyển.

Xin chú ý, lần này chúng tôi sẽ loại sáu người, ba người còn lại sẽ được công ty thanh lý tất cả phí tổn, sáu người bị loại phải hoàn trả lại một ngàn tệ tiền mặt, đồng thời gánh chịu tất cả chi phí tập huấn ở Thượng Hải.

Chúng tôi không giới hạn thời gian, đương nhiên ai dư thời gian sẽ được tính vào điểm số, bây giờ giải tán, ai có thắc mắc gì có thể ở lại hỏi tôi."
Thừa nhận có thắc mắc lúc này là biểu hiện cho trí thông minh yếu kém.

Tiêu Ái Nguyệt cầm phong thư chứa tiền về phòng rồi tiện tay vứt qua một bên, cô mở laptop bắt đầu nghiên cứu đơn giá và nhu cầu sử dụng nguyên vật liệu trên thị trường.
Cô vừa mở máy tính liền nhận được tin nhắn của Mã Thượng Tài gửi, chỉ có một câu đơn giản, chị Tiêu, tôi đi đây, chị đừng nói cho tổng giám đốc Từ biết nha, thư mời của chị ở chỗ Jojo, chị tìm cô ấy lấy nhé!

Tiêu Ái Nguyệt bấm vào dấu x để tắt khung chat, gã này rõ ràng là cố ý, Tiêu Ái Nguyệt hừ nhẹ hai tiếng, cố không để tâm chuyện đó là đáng kể.
Nhưng gã lại nhắc đến Từ Phóng Tình, chuyện này khiến một thiếu nữ hoài xuân như Tiêu Ái Nguyệt lại bắt đầu xao động và bất an.

Đã xa Từ Phóng Tình hơn 24 tiếng rồi, cô rất muốn báo cảnh sát, cô cầm điện thoại di động đi lòng vòng trong phòng rồi nhẹ thở dài, sau đó lấy dũng khí gọi cho Từ Phóng Tình.
"Tiêu Ái Nguyệt, tìm tôi có chuyện gì?" Giọng của Từ Phóng Tình trong điện thoại vẫn lạnh lẽo và không có chút tình cảm, chẳng khác ngày thường bao nhiêu, "Thế nào? Tiền phát cho em bị mất rồi à?"
"Em ngốc như vậy sao?" Tiêu Ái Nguyệt bất mãn hỏi, "Em là loại người có thể tùy tiện làm mất tiền sao?"
"Hiện giờ em chỉ có một mình nên đương nhiên sẽ không làm mất." Từ Phóng Tình khẽ cười nói, "Thế nào? Tìm tôi có chuyện gì?"
Tiêu Ái Nguyệt nghe được tiếng cười của đối phương liền đoán tâm tình chị ấy không tệ, khóe miệng cô bất giác cong lên.

Dường như bị cảm xúc vui sướng ảnh hưởng nên cô quên không hỏi vì sao người kia lại biết cô đang ở một mình, "Quản lý Từ, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau không?"
"Hôm qua không tính là gặp sao?" Từ Phóng Tình không chút nghĩ ngợi cự tuyệt đề nghị của cô, "Tiêu Ái Nguyệt, công việc của tôi rất bận, không có thời gian ăn cơm với em, em thích ăn gì thì cứ ăn, ăn xong thì tìm tôi thanh toán."
"Không phải là em không có tiền." Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng thầm thì, "Em nhớ chị, muốn gặp chị một lần.".

Truyện Hot
Đầu bên kia điện thoại hoàn toàn không có thanh âm, mười mấy giây qua đi, Tiêu Ái Nguyệt nghĩ Từ Phóng Tình đã cúp máy nên cầm chặt điện thoại hô to hai câu vào microphone, "Alo, chị còn ở đó không? Quản lý Từ, chị vẫn còn nghe chứ?"
"Tôi ở đây." Tiếng nói của Từ Phóng Tình vang lên trong điện thoại, hơi thở ẩn chứa sự thỏa hiệp, "Mười giờ tôi mới về nhà, em đến trước cửa chờ tôi đi."
"Dạ." Tiêu Ái Nguyệt hết sức vui mừng trả lời, "Em sẽ mang quần áo theo thay."
"Mang quần áo gì?" Từ Phóng Tình khựng lại, ngữ khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Ai kêu em ngủ lại? Tiêu Ái Nguyệt, nhà tôi là khách sạn sao? Em đã được tôi đồng ý chưa? Ngủ lại cái gì? Sao mặt em lại dày như thế?"
"Ok." Tiêu Ái Nguyệt hậu tri hậu giác hỏi, "Quản lý Từ, vậy đêm nay em có thể ngủ lại không?"
"Bây giờ mới biết hỏi?" Từ Phóng Tình cười lạnh, "Nhưng tôi không muốn trả lời."
"Vậy em có cần mang theo nội y không?"
Từ Phóng Tình nổi giận, "Đừng có hỏi tôi."

Rốt cuộc là hỏi hay không? Từ Phóng Tình dập máy, Tiêu Ái Nguyệt ngẩn ngơ đứng trong phòng một hồi mới cầm túi chuẩn bị mang theo mấy bộ y phục.
Mặc kệ Từ Phóng Tình có cho cô ngủ lại hay không, vẫn nên sớm chuẩn bị thì tốt hơn, lỡ như tâm tình của chị ấy tốt đột xuất thì sao?
Tiêu Ái Nguyệt ôm tâm thái lạc quan này đến tám giờ mới xuất phát.

Cô nằm vùng ở trước cửa nhà chờ Từ Phóng Tình tan tầm, chờ đến hơn mười một giờ, chân cô đã tê rần nhưng vẫn chưa thấy bóng người kia đâu.

Đến mười hai giờ, thang máy vang lên âm thanh quen thuộc của giày cao gót, mắt cô lập tức rực sáng, nhanh chóng vịn cửa đứng lên nhìn chằm chằm vào chỗ khúc quanh ở hành lang, chờ Từ Phóng Tình đến mở cửa.
Từ Phóng Tình cúi đầu, trong tay mang theo một cái cặp công văn màu cà phê, từng bước quả quyết đến trước mặt người phụ nữ đang đứng ở cửa cười như con mèo Garfield, mặt cô loé lên sự kinh ngạc, "Tiêu Ái Nguyệt? Sao em lại ở đây?"
"Chị đã hẹn em rồi mà." Nghe giọng điệu như đã quên ước định với mình, mũi Tiêu Ái Nguyệt chua chua, ủ rũ lên tiếng, "Quản lý Từ, có phải chị quên em rồi không?"
Từ Phóng Tình móc chìa khoá ra mở rồi đẩy cửa đi vào, không để ý đến lời phàn nàn sau lưng.
"Quản lý Từ, chị quên em rồi phải không?" Tiêu Ái Nguyệt tức giận, khập khiễng theo bóng lưng của Từ Phóng Tình, nhỏ giọng hỏi, "Chị vốn không nhớ sao?"
"Tôi nghĩ em đã về rồi." Từ Phóng Tình cởi áo khoác, quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, giữa lông mày tràn đầy mệt mỏi, "Em không gọi điện cho tôi nên tôi nghĩ em đã về rồi.

Tiêu Ái Nguyệt, đừng cố tình gây sự, hiện giờ tôi không muốn nói chuyện."
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của đối phương, uất ức trong lòng Tiêu Ái Nguyệt phút chốc tan biến, cô kéo đôi chân run rẩy đến gần Từ Phóng Tình rồi đưa tay sờ nhẹ mặt người kia, "Quản lý Từ, chị nằm nghỉ ngơi một chút đi, em chuẩn bị nước cho chị tắm."
"Tiêu Ái Nguyệt, em rửa tay chưa? Chưa rửa tay mà lại dám đụng vào mặt của tôi? Em có biết tay đầy vi khuẩn hay không?" Từ Phóng Tình lạnh mặt né tránh tay của cô, ghét bỏ nói, "Đi rửa tay nhanh lên."
"Ok." Tiêu Ái Nguyệt đi về phía phòng tắm vài bước, chợt nhớ tới cái gì đó liền nhanh chóng quay người.

Thấy Từ Phóng Tình vẫn đứng yên tại chỗ nhìn cô chằm chặp, nhưng đôi chân tê dại không đi được, suýt chút nữa không đứng vững, cô phải vịn lấy vách tường, mặt mũi như chó con nhìn mặt chủ chăm chú, "Quản lý Từ, hôm nay em gội đầu rồi, hôm qua cũng gội."
***
Gấu: dạo này mình lại bận nữa rồi nên có lẽ sẽ post truyện chậm lại..
 
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 62: 62: Để Chị Dựa Vào



Từ Phóng Tình yên lặng nhìn cô mấy giây rồi chậm rãi đi qua, cánh tay bỗng nhiên dùng sức giống như ôm mà không phải ôm, ôm Tiêu Ái Nguyệt vào lòng mình, "Tiêu Ái Nguyệt, đừng nhúc nhích, để tôi dựa một chút."
Ngửi được mùi nước hoa quen thuộc trên người Từ Phóng Tình, nghe được giọng nói yếu ớt, trước mắt hoàn toàn là hơi thở của đối phương, thế giới của Tiêu Ái Nguyệt thoáng chốc chỉ còn lại mỗi mình Từ Phóng Tình, cô chậm rãi giơ hai tay ra ôm nhẹ vòng eo của người yêu, "Quản lý Từ, em ở đây, chị muốn dựa lúc nào cũng được."
"Tiêu Ái Nguyệt, em cách tôi gần như vậy làm gì?" Tay vừa đụng phải vòng eo, Từ Phóng Tình đã lập tức khôi phục lại dáng vẻ bình thường, cô lui về sau một bước, buông cơ thể của Tiêu Ái Nguyệt ra, "Em đừng có động tay động chân với tôi."
Tiêu Ái Nguyệt thật vô tội, "Rõ ràng là chị ôm..."
"Là tôi cái gì?" Từ Phóng Tình đen mặt trừng cô, "Là tôi tốt tính nên không đẩy em ra thôi, em còn dám mạnh miệng?"
Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng nói, "Không, em sai rồi."
"Đi chuẩn bị nước nóng nhanh lên." Từ Phóng Tình cau mày, "Em c*̃ng chưa tắm sao?"
"Đúng vậy a." Tiêu Ái Nguyệt gật đầu, "Em tắm trước hay chị tắm trước, hay là chúng ta..."
"Tôi trước."
"Dạ."
Xem ra đêm nay sẽ được ngủ lại, Tiêu Ái Nguyệt tự giác cầm chắc áo ngủ và đồ lót đứng chờ Từ Phóng Tình trước cửa phòng tắm.
Mùi hương hoa hồng xông vào mũi khiến Tiêu Ái Nguyệt hốt hoảng nhìn cửa phòng tắm bị mở ra.

Từ Phóng Tình bước ra ngoài với sắc mặt hồng nhuận, có vẻ như cô không ngờ Tiêu Ái Nguyệt sẽ đứng đợi ở cửa nên chỉ tuỳ ý mặc váy ngủ, hai tay đang buộc dây lưng, điểm hồng trên ngực trông thật mê người, chắc do mới tắm xong nên chỗ đó mẫn cảm như ẩn như hiện đứng thẳng lên trước mặt.
Mùi thơm của phụ nữ, hương thơm của phụ nữ, Tiêu Ái Nguyệt ngơ ngác đứng tại cửa ra vào há hốc mồm nhìn chằm chặp vào b* ng*c của Từ Phóng Tình.
Từ Phóng Tình vứt khăn tắm trong tay vào mặt cô, "Tiêu Ái Nguyệt, em nhìn cái gì vậy hả? Rảnh rỗi đứng đây làm gì? Bộ em không có sao? Nhìn tôi làm gì?"
Tiêu Ái Nguyệt run nhẹ một cái lấy lại tinh thần, khôi phục thần sắc bình thường, chột dạ sờ sờ khóe miệng, gượng cười nói, "Hì hì, quản lý Từ, chị tắm xong rồi hả."
"Đi tắm đi Tiêu Ái Nguyệt." Sắc mặt Từ Phóng Tình lạnh băng, "Nhanh lên, muộn lắm rồi, tôi muốn đi ngủ."
"A, a, dạ." Tiêu Ái Nguyệt nghiêng người chạy vào phòng tắm, "Vậy em đi tắm đây."
Tiêu Ái Nguyệt không muốn thừa nhận mình bối rối, nhưng cô thật sự bị k*ch th*ch, chắc chắn Từ Phóng Tình mới ngâm trong bồn tắm xong.

Tiêu Ái Nguyệt nhớ tới cảnh đẹp trước ngực liền không khỏi ngứa ngáy, cô nhanh chóng c** đ* đứng tắm dưới vòi sen, không được người kia cho phép, cô không dám tùy tiện đụng vào bất cứ thứ gì.

Từ Phóng Tình bảo cô xưng hô thế nào thì cô xưng hô thế ấy, Từ Phóng Tình kêu cô đợi thì cô lập tức đợi, Từ Phóng Tình không đồng ý cô dùng bồn tắm, cô cũng không cần.

Người không nghe lời bạn gái thì có yêu thương gì đâu? Tiêu Ái Nguyệt tự an ủi mình như vậy.
Cho nên Từ Phóng Tình bảo cô nhanh lên thì cô cũng tăng tốc thêm chút.

Cô nhanh chóng tắm xong rồi mặc áo ngủ của mình mang đến, sau đó kéo cửa ra, tươi cười đến đứng trước mặt Từ Phóng Tình, "Em tắm sạch sẽ rồi."
"Tắm lại." Từ Phóng Tình đặt trước mặt một bộ váy ngủ chỉnh tề, cô lạnh lùng nhìn Tiêu Ái Nguyệt, tay chỉ vào váy ngủ, "Tiêu Ái Nguyệt, thay nó đi."
"Đồ này là của em mang theo đó." Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn vô tội, "Rất sạch sẽ."
"Phòng ngủ của em ở khách sạn là phòng gì?" Từ Phóng Tình bất mãn nhíu mày, "Em có biết chăn em đang dùng đã bị bao nhiêu người đụng vào không? Đi thay đồ nhanh đi."
"Vậy sao hồi nãy chị không đưa cho em sớm?" Tiêu Ái Nguyệt mạnh miệng nói, "Em tắm đến độ da nhăn nheo hết lên rồi."
"Da em dày như vậy sẽ nhăn sao?" Từ Phóng Tình ném quần áo ném cho cô, "Nhanh lên đi, đừng có lề mề nữa."
Được thôi! Tiêu Ái Nguyệt đen mặt bước vào phòng tắm lần nữa.
Sau khi tắm rửa xong, Từ Phóng Tình đã chuyển trận địa từ đầu giường sang cuối giường, cô đang say sưa xem tài liệu trên tay.
Tiêu Ái Nguyệt ngồi lên giường, trộm liếc một cái, "A, là cái này hả, hôm nay quản lý Cam đã phát cho bọn em."
"Ừ." Từ Phóng Tình qua loa trả lời, "Tôi biết."
"Chị không ngủ được sao?" Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái, dụi mắt hỏi Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, không phải chị mệt sao?"
Từ Phóng Tình quay đầu nhìn cô, trong mắt có chút gì đó khó hiểu, "Tiêu Ái Nguyệt, nói cho tôi biết em nghĩ gì?"

"Nghĩ gì là nghĩ gì?"
"Đề mục khảo hạch lần này."
"À." Tiêu Ái Nguyệt nhún nhún vai, thờ ơ nói, "Toàn lực ứng phó thôi chứ sao."
"Tôi muốn nghe lời thật."
"Em đâu có nói dối, em toàn nói lời thật với chị mà." Tiêu Ái Nguyệt đi sang ngồi đối mặt với cô rồi cười nói, "Em là người đặc biệt không có chí cầu tiến, chị đã quen em lâu rồi, chắc cũng biết điểm này rồi, kỳ thật em không có hứng thú gì với đợt tập huấn lần này, bị loại c*̃ng tốt mà không bị loại cũng chẳng sao, em ở đâu cũng được, Hải Manh cũng được, tổng bộ cũng được, không ở đây cũng được.

Em có đôi tay nên sẽ không chết đói, hôm qua em định từ bỏ rồi, đặc biệt là lúc chị nói chị sẽ không trách em nên em đã lập tức nghĩ sẽ làm đại cho qua."
Từ Phóng Tình biết cô nói thật bèn gật đầu rồi bình tĩnh hỏi tiếp, "Còn bây giờ thì sao?"
"Bây giờ em đã thay đổi chủ ý." Tiêu Ái Nguyệt chậm rãi đến gần Từ Phóng Tình, hết sức tập trung nói, "Em muốn ở lại không phải là vì em muốn ở lại mà là bởi ở đây có chị, hì hì, có phải chị cảm thấy em gió thổi chiều nào thì nghiêng theo chiều nấy đúng không? Đừng dùng ánh mắt này nhìn em nha, mặc dù em không thể giúp chị chuyện gì nhưng em vẫn muốn giúp chị làm gì đó."
Dịu dàng dụ dỗ không phải nghề của Tiêu Ái Nguyệt, chuẩn xác mà nói thì Từ Phóng Tình vốn không biết người kia sẽ sử dụng chiêu thuật gì, cô chăm chú nhìn mặt của Tiêu Ái Nguyệt không chớp mắt, sau đó nhẹ nhàng vươn tay v**t v* sợi tóc của đối phương, "Tiêu Ái Nguyệt, đúng là em không giúp tôi chuyện gì, nhưng tôi rất vui vì em có thể nghĩ được như vậy."
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của chị cũng chẳng có chút vui vẻ gì, Tiêu Ái Nguyệt thầm mắng khẽ trong lòng, cô cười khúc khích kéo tay Từ Phóng Tình, "Chúng ta đi ngủ đi, ngài ngày còn phải đi làm nữa."
"Nhưng mà...!Tiêu Ái Nguyệt..." Từ Phóng Tình dừng một chút rồi đổi lời, "Tôi không hy vọng em đợi tôi, nếu em có thời gian chờ đợi người khác, chi bằng dành nó để làm bản thân mình phong phú hơn đi.

Em cũng không cần lấy lòng tôi, tôi đồng ý làm làm bạn gái của em không phải vì muốn chơi trò con nít."
Tiêu Ái Nguyệt bỗng nhiên không biết nên đáp gì, cô cúi đầu xuống, dùng nụ cười che dấu bối rối, "Em không có tự tin có thể cùng chị đi hết..."
Từ Phóng Tình nhàn nhạt đáp, "Cứ giao cho thời gian trả lời, không tốt sao?"
Lời nói tới đây hoàn toàn dừng lại, Từ Phóng Tình không đuổi Tiêu Ái Nguyệt xuống giường.

Tiêu Ái Nguyệt c*̃ng không hề câu nệ như lần trước, cô đưa lưng về phía Từ Phóng Tình, trợn to mắt không biết đang nghĩ gì.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Tiêu Ái Nguyệt lật người nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị thật sự cảm thấy chúng ta hợp sao? Em cảm thấy...!hay là hai chúng ta...."
Lời còn chưa dứt thì thân thể đã lập tức bị Từ Phóng Tình đá một cái văng ra mép giường.

Từ Phóng Tình quay người nhìn mặt cô chằm chặp rồi cười lạnh, "Tiêu Ái Nguyệt, tôi muốn em trưởng thành hơn chứ không phải lùi bước."
"Em cảm thấy chị đặc biệt không chân thực." Tiêu Ái Nguyệt bị đá quen rồi liền ngồi dậy, trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ thành thật, "Em không thích cảm giác này, em không thể đoán ra chị đang suy nghĩ điều gì, em cũng không biết chị ở đâu và đang làm gì.

Em không có cảm giác an toàn, không thể tiếp nhận cuộc sống kiểu này được.

Lúc ba mất, mẹ em luôn khóc lóc không thôi, tâm tình của em hiện tại cũng giống vậy.

Em không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, em không biết mấy giờ chị mới về nhà, mấy giờ sẽ cần đến em.

Chị có thể luôn cần em được không? Quản lý Từ, em rất sợ hãi, phải sống chung với sợ hãi như thế này, em tình nguyện sống một mình còn hơn."
"Em đến đây." Từ Phóng Tình yên lặng nhìn cô một hồi rồi phất tay ra hiệu, "Em qua đây."
Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu, "Chị không cần an ủi em đâu, em chỉ cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh nên cảm giác không thật cho lắm."
Từ Phóng Tình không an ủi, cô áp người đè lên người Tiêu Ái Nguyệt, không cho cô động đậy, "Tiêu Ái Nguyệt, bây giờ em đã cảm thấy tôi chân thật chưa?"
"Em, a......."
Chưa kịp trả lời câu nào thì tay trái của Từ Phóng Tình đã tiến vào dưới váy ngủ của cô.

Bàn tay lạnh lẽo chạm vào da thịt ấm áp trên người Tiêu Ái Nguyệt khiến cô bất giác rên khẽ.

Từ Phóng Tình đưa tay lên tới hai chỗ mềm mại ở trước ngực đối phương, ngón trỏ cùng ngón giữa thay phiên x** n*n nụ hoa làm nó bị k*ch th*ch dựng đứng cả lên.

Cơ thể của Tiêu Ái Nguyệt lập tức nóng bừng, cô nâng eo lên, vô cùng tự giác nghênh hợp với động tác của đối phương.

Từ Phóng Tình lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy nhìn quần áo xốc xếch của Tiêu Ái Nguyệt rồi dừng lại ở đùi mấy giây, bàn tay cô đột nhiên rút trở về, sau đó xoay người buông Tiêu Ái Nguyệt ra và nằm đưa lưng về phía cô, "Đi ngủ."
Đây là tình huống gì thế??? Cái quần gì vậy????
Tiêu Ái Nguyệt như đang mơ, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Từ Phóng Tình không để ý tới người kia, cô ôm chăn mền dời ra bên ngoài.
Tiêu Ái Nguyệt vẫn còn đang rạo rực, người phụ nữ khơi gợi d*c v*ng của cô đã ngã đầu ngủ say, thật sự là quá khi dễ người, "Này, sao chị lại không để ý tới em?"
Giọng nói vô cảm của Từ Phóng Tình từ bên kia giường truyền đến, "Tiêu Ái Nguyệt, tại sao em mập mà ngực lại nhỏ đến như vậy?"
"Nhỏ mà chị còn sờ!" Tiêu Ái Nguyệt tức giận, bất bình nói, "Tại sao chị có thể làm được một nửa liền....!Được rồi, hừ, dù sao em c*̃ng không trông cậy gì vào chị được."
"Ngủ đi."
"Hừ." Tiêu Ái Nguyệt đưa lưng về phía cô rồi nằm xuống, thở phì phò nói, "Chị quá đáng lắm luôn."
"Không ngủ được thì cút ra ngoài cho tôi."
Tiêu Ái Nguyệt không dám mở miệng.
Sau khi kết thúc oán khí ngập trời sau khúc dạo đầu cực ngắn của Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt mơ mơ màng màng ngủ tới hừng đông, lúc cô mở mắt quan sát mới phát giác Từ Phóng Tình đã đi mất, cô nằm trên giường ngẩn ngơ một hồi mới duỗi lưng rời giường.

Đánh răng xong liền phản xạ có điều kiện về giường cởi drap gối đem đi giặt.
Từ Phóng Tình không cầm theo chìa khoá sao? Nhìn thấy chìa khoá dưới gối, Tiêu Ái Nguyệt sửng sốt một lúc rồi cầm điện thoại trên tủ đầu giường gọi cho Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị không mang chìa khoá sao?"
"Tôi có mang theo."
"Ở chỗ của em vẫn còn một cái chìa khoá nè."
"Tiêu Ái Nguyệt." Từ Phóng Tình mất kiên nhẫn gọi họ tên của cô, "Bình thường em đều cất đầu óc trong túi sao? Bây giờ em lấy đầu óc ra xài ngay đi, cố gắng suy nghĩ một chút, đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi phải đi họp rồi, nhớ quét dọn phòng."
Tiêu Ái Nguyệt cúp điện thoại, cô cầm chìa khóa, hài lòng nở nụ cười, "Hì hì, thật biết quan tâm."
Cô làm xong việc nhà mới quay về mới nhắn tin cho Mã Thượng Tài bảo gã đưa số điện thoại của Jojo để cô đi lấy thư mời.

Mã Thượng Tài trả lời với tốc độ hỏa tiễn, Tiêu Ái Nguyệt lập tức cầm số điện thoại mà gã cho rồi đi ra ngoài gọi, điện thoại vừa bắt đã nghe giọng nữ đầy khiêu khích, "Là Khang tiểu thư xinh đẹp đó à? Tôi là người xinh đẹp hơn cô đây, Tiêu tiểu thư.".
 
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 63: 63: Giằng Co



Jojo là một cô gái lớn rất trẻ con, Tiêu Ái Nguyệt vốn không xem cô là đối thủ.

Hai người hẹn gặp ở nhà hàng Tây Âu lần trước, Jojo đội một cái mũ lông màu lam, Tiêu Ái Nguyệt vốn có bệnh nửa mù màu, không phân biệt được lam và lục nên kinh ngạc hỏi, "Sao cô lại đội nón xanh rồi (*)?"
(*) Đội nón xanh: ý là bị người yêu cắm sừng.
Jojo tức giận vỗ bàn, "Đ*t mẹ, cô nói cái gì?"
Có rất nhiều người ăn cơm trưa, cái vỗ bàn này hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh, ngay cả nhân viên phục vụ đã ngó lơ chuyện cô hút thuốc lần trước cũng cung kính nói, "Khang tiểu thư, có cần tôi giúp cô sắp xếp phòng riêng không?"
Người này đi tới đâu là bị ghét bỏ tới đó á! Nếu cô không có tiền, có lẽ đã sớm bị người ta đánh chết rồi? Tiêu Ái Nguyệt lên tiếng đốc thúc, "Làm sao tôi biết thư mời có ở chỗ cô hay không? Lỡ đâu hai người gạt tôi thì sao? Lấy ra cho tôi nhìn một chút đi nào."
Jojo mặt thối nói, "Mẹ nó, chẳng lẽ tôi lừa cô? Tôi cần phải lừa cô sao?"
"Được rồi, vậy cô muốn tôi làm gì?" Tiêu Ái Nguyệt hỏi, "Cô cũng nên đưa thư mời cho tôi nhìn một cái đi, như vậy tôi mới an tâm."
"Thư mời của cô ở ngay trong túi tôi." Jojo trừng mắt nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Sao cô lại đáng ghét đến vậy chứ? Vì sao Từ Phóng Tình lại tín nhiệm loại người như cô được?"
"Đại khái là bởi vì tôi xinh đẹp."
"Cô đẹp cái rắm! Ngoài đường Thượng Hải đầy loại người như cô, quơ một cái được một bó to." Jojo chẳng thèm ngó tới cô, "Đồ không biết xấu hổ."
"Được thôi, cô thích nói gì thì nói."
"Cô không cầu xin tôi sao?" Jojo không hài lòng với thái độ của cô, "Công việc và tiền đồ của cô đều nằm trên tay tôi, nếu không có thư mời thì cô ở lại đây bằng gì? Làm sao qua được cửa ải."
"Khang tiểu thư." Tiêu Ái Nguyệt vừa đưa salad vào miệng vừa nói, "Xin hãy làm rõ một chuyện, tiền đồ và công việc của tôi sẽ không nằm trên tay bất kỳ ai hết, bởi vì tôi vốn chẳng có tiền đồ gì cả.

Nếu so về cha mẹ, cô chỉ hơn tôi ở chỗ biết đầu thai thôi.

Nếu so về tương lai, tiền của cô nhiều hơn tôi, cô thắng.

Đối với giai cấp vô sản như chúng tôi, loại người thuộc chủ nghĩa tư bản như cô không cần đích thân ra mặt, cô chỉ cần ném thịt ra trước mặt, chúng tôi sẽ tự mình chạy tới lấy.

Cô ra mặt sẽ để lộ kịch bản nha, lộ kịch bản rồi sẽ không còn vui nữa, cô sẽ mất đi fan hâm mộ đấy."
"Ha ha!" Jojo đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Tiêu Ái Nguyệt liền nghe được tiếng cười của bàn sát vách, cô vốn đang bực bội người kia nói năng không rõ ràng, nghe được tiếng cười liền nghĩ đối phương đang cười nhạo mình bèn vỗ bàn một cái, đứng lên trợn mắt nhìn sang bàn bên, "Cười cái rắm!"
Tiêu Ái Nguyệt rõ ràng trông thấy sắc mặt của Jojo thoáng chốc liền sụp đổ.

Dường như Jojo đã nhìn thấy được một thứ vô cùng đáng sợ, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, lửa giận trong mắt lập tức vụt tắt, "Việt, chị Việt."
"Ngồi xuống đi." Người vụ nữ được gọi là chị Việt cũng không lộ diện, cô ấy ngồi bên bàn sát vách, giọng nói khàn khàn ra lệnh, không cho Jojo kháng cự, "Nhỏ giọng một chút."
Jojo ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống, nhỏ giọng cảnh cáo Tiêu Ái Nguyệt, "Cô nói chuyện nhỏ lại một chút cho tôi."
"Cô ấy là ai thế?" Tiêu Ái Nguyệt nhỏ giọng hỏi, "Sao lại đối xử với cô không chút kiêng dè như thế?"
"Tổ tông của tôi." Jojo hướng mặt về phía trước, cắn răng mắng, "Liên quan gì đến cô."
Tiêu Ái Nguyệt thờ ơ nhún nhún vai, "Tôi c*̃ng không có hứng thú muốn biết."
"Cô có thể giúp tôi tìm chứng cứ không?" Jojo hạ giọng hỏi Tiêu Ái Nguyệt, "Chứng cứ Từ Phóng Tình tham ô của công?"
Đừng để lộ lá bài tẩy của mình ra như thế được không? Tiêu Ái Nguyệt hoàn toàn không có phòng bị gì đối với vị Jojo tiểu thư này, trong lòng cô, cô gái này chính là cô chiêu điển hình có đầu óc không mấy trưởng thành, "Cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại muốn lật đổ chị ấy trước được không?"
"Chờ một chút." Jojo đưa tay gọi nhân viên gần đó giúp cô sắp xếp phòng riêng, nguyên nhân khiến cô thay đổi chú ý có thể có liên quan đến chị Việt kia.

Tiêu Ái Nguyệt đột nhiên nổi lên hứng thú, cô định đứng lên nhìn bàn bên cạnh một cái nhưng lại bị mặt thối của Jojo ngăn cản.

Jojo lắc lắc cánh tay chỉ về hướng phòng riêng, "Nhìn cái gì vậy!"

Người này còn nóng tính hơn cả Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt hiếu kỳ hỏi, "Khang tiểu thư, tôi có thể hỏi cô bao nhiêu tuổi rồi không?"
"Liên quan gì đến cô."
Không chỉ nóng tính hơn mà còn thô bạo hơn cả Từ Phóng Tình, Tiêu Ái Nguyệt bĩu môi, "Tôi cũng không muốn biết lắm đâu."
Sau khi vào phòng riêng, Jojo mới lộ ra bộ mặt thật, cô lẫm liệt ngồi xuống ghế, mở túi ra, lấy thư mời ném lên bàn, "Đây này, cô giúp tôi làm việc, tôi sẽ trả lại thư mời cho cô."
Tiêu Ái Nguyệt ngồi đối diện người nọ, "Cô vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao cô lại muốn lật đổ quản lý Từ?"
Jojo mất kiên nhẫn, "Liên quan gì đến cô chứ."
"Vậy thì tôi sẽ không giúp cô." Tiêu Ái Nguyệt bắt đầu chơi xỏ lá, "Chẳng qua chỉ là một công việc thôi, cùng lắm thì tôi không làm nữa."
"Con mẹ nó, cô nói vậy là sao?" Sắc mặt Jojo tái xanh, "Con mẹ nó, cô dám uy h**p tôi?"
"Cô có nói hay không, không nói thì tôi đi à."
"Móa!" Miệng Jojo đầy th* t*c, nóng nảy mắng, "Có gì hay ho đâu mà nói? Chẳng phải đã bảo Từ Phóng Tình lén mẹ tôi mở công ty ở ngoài rồi đó sao, cô làm gì hiếu kỳ dữ vậy? Cứ giúp tôi làm tốt chuyện này không được sao? Cùng lắm thì tôi cho cô tiền."
"Cô có chứng cứ không?" Tiêu Ái Nguyệt chất vấn, "Cô có chứng cứ chứng minh quản lý Từ mở công ty bên ngoài sao? Cơ mà nếu chị ấy có mở công ty đi nữa thì cô có chứng cớ gì lại dám nói quản lý Từ lấy tiền của của mẹ cô chứ?"
"Cô không tin tôi đúng không?" Jojo khinh thường nói, "Người có thân phận như tôi cần gì phải vu khống cô ta chứ?"
Người có thân phận như cô c*̃ng sẽ không nói chuyện như vậy đâu! Tiêu Ái Nguyệt bực bội trong lòng, cô tiếp tục giả vờ không tin, "Tôi không biết cô có thân phận gì."
Thấy người kia không tin, Jojo liền nổi giận, "Tôi nói cho cô nghe, con ả Từ Phóng Tình đó tuyệt đối không chỉ mở một công ty, Tiểu Mã đã giúp tôi điều tra ra cô ta có đến hai căn nhà và đều được đăng ký giá trị lên đến hàng chục ngàn.

Nếu không phải của mẹ tôi thì cô ta lấy tiền ở đâu? Mấy năm trước, cô ta đã bắt đầu chuyển nhượng cổ phần, nhất quyết phải lấy tiền của công ty chúng tôi.

Mấy năm trước, cổ phiếu của công ty gặp chút vấn đề, có người đầu tư bỏ vốn mua 50.000.000 cổ phiếu, rõ ràng là đang ngầm thao túng, không phải Từ Phóng Tình thì còn ai vào đây? Ba năm trước, tôi đã vạch mặt cô ta một lần, sau đó cô ta lập tức bị mẹ của tôi điều đến thành phố H, thật không ngờ lần này cô ta lại đập nồi dìm thuyền trở về Thượng Hải một lần nữa."
Chuyện này giống như một kích liền nổ, năm đó Từ Phóng Tình đã bị cô ta vạch tội gì mà lại bị điều đến thành phố H chứ? Đầu óc Tiêu Ái Nguyệt rối tinh rối mù, "Nói miệng không có bằng chứng, cô có chứng cứ sao?"

"Tạm thời không có, nếu có thì tôi cũng chẳng cần cô giúp!" Jojo luôn cảm thấy dù có làm gì thì Tiêu Ái Nguyệt vẫn sẽ không hài lòng, cô ghét bỏ nói, "Với trí thông minh của cô có nghe hiểu lời tôi nói không?"
Người có trí thông minh cỡ đó lại dám chê người khác đần? Tiêu Ái Nguyệt ra vẻ vô tội, "Tôi còn đang tiêu hóa."
"Tóm lại, nếu cô đi theo tôi, tôi cam đoan cô có thể đi đến cuối cùng, phúc lợi và đãi ngộ ở đây tốt hơn địa phương nhỏ của cô nhiều." Jojo vừa đấm vừa xoa, "Cô cảm thấy thế nào?"
"Tôi cảm thấy tôi phải đi rồi." Tiêu Ái Nguyệt đứng lên, chậm rãi đi về phía Jojo hai bước, sau đó cô nghiêng mắt nhìn trên mặt bàn rồi lập tức nhảy tới đưa tay bắt lấy thư mời, co cẳng liền chạy, "Bái bai."
"Mả mẹ nó." Jojo phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, cô nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa chạy ra ngoài như bị quỷ rượt, "Đ*t mịa, họ Tiêu kia, cô đừng chạy!"
Jojo đuổi theo như bay lại đụng phải nhân viên tính tiền, cô chạy tới cửa đã nhìn thấy Tiêu Ái Nguyệt kéo cửa của một chiếc xe tư nhân ra rồi chui vào, xe vốn đang nổ máy nên đã lập tức biến mất dạng.

Jojo hung ác đá vào thùng rác bên cạnh, mắng, "Móa nó, hoá ra có đồng bọn."
Đồng bọn của Tiêu Ái Nguyệt là phụ nữ có mái tóc dài hơi xoăn và xõa rối tung sau lưng, cô đang ngồi sau xe, trên mặt còn đeo một cặp kính mát.
Tiêu Ái Nguyệt cảm giác có chỗ nào đó không đúng bèn quay đầu hỏi, "Vị tiểu thư này, cô đi xe ghép sao?"
Người phụ nữ cười khẽ một tiếng, "Cô cảm thấy ai sẽ lái Maserati (**) đi rước khách?"
"Đây không phải là taxi sao?" Tiêu Ái Nguyệt sững sờ quay đầu nhìn một tài xế, phát hiện tài xế này không phải là tài xế lúc đầu chở cô đến mới nhận ra mình lên nhầm xe.

Cô đỏ mặt, ấp úng giải thích, "Tôi...!tôi...!lúc đầu tôi đi nhờ xe đến và có dặn tài xế kia chờ tôi ở đây, vừa nãy quá gấp nên không kịp để ý, bây giờ tôi sẽ lập tức xuống xe."
Người phụ nữ gật đầu, giọng khàn khàn ra lệnh cho tài xế trước mặt, "Ông Trình, tìm chỗ nào dừng xe nhé."
Tiêu Ái Nguyệt thấy người kia không ngại mình l* m*ng liền sản sinh hảo cảm, "Cám ơn."
Xe dừng ở ven đường, Tiêu Ái Nguyệt xuống xe, sau đó tươi cười phất tay với người bên trong rồi đóng cửa xe.
Đích thật là Maserati! Thượng Hải thật lắm kẻ có tiền.

Tiêu Ái Nguyệt thầm cảm khái vài câu, cô lại nghĩ đến Từ Phóng Tình, nếu chị ấy lái xe thì sẽ mua loại nào nhỉ?
Tóm lại, thư mời đã ở trong tay, Jojo sẽ không thể uy h**p được cô nữa, nói không chừng Từ Phóng Tình đã sớm biết hành động của Jojo rồi.

Tiêu Ái Nguyệt nghĩ đến Từ Phóng Tình rồi lại nghĩ tới lời tối nói tối qua, chị ấy bảo cô đừng đợi chị ấy mã hãy dành thời gian phát triển bản thân.

Tiêu Ái Nguyệt rất nghe lời, cô nhét thư mời vào trong túi, sau đó đưa tay đón một chiếc xe trở về khách sạn bắt đầu chiến đấu.
Không ngờ lại đụng phải Lâm Chính Khải ở đại sảnh, Tiêu Ái Nguyệt đứng bất động tại cửa ra vào, cô không muốn đối mặt với gã.

Lâm Chính Khải cầm bưu phẩm, hững hờ liếc mắt nhìn cô, "Cô đi Chu Phổ trấn xem xét chưa?"
Xem xét cái gì? Tiêu Ái Nguyệt nghe không hiểu, "Ở Chu phổ trấn có cái gì?"
Lâm Chính Khải vô cảm đáp, "Coi như tôi chưa nói gì đi."
Bưu phẩm được gửi từ Quảng Tây, Tiêu Ái Nguyệt liếc trộm vài lần, như có điều suy nghĩ hỏi, "Đây là hàng mẫu sao?"
"Tôi tưởng cô chỉ lo chơi nên đã quên chuyện vật liệu này rồi." Lâm Chính Khải ấn thang máy đi xuống rồi quay đầu nhìn Tiêu Ái Nguyệt, "Nguyên vật liệu trong tài liệu chủ yếu được cung cấp ở Quảng Tây, nơi đó có giá khá ổn, không chỉ rẻ gấp đôi so với Thương Hải, nếu hàng mẫu ok thì chúng ta sẽ đặt đơn lớn, có thể còn có ưu đãi nữa, đồng thời bao phí chuyên chở.

Cô có muốn cùng tôi liên minh không?"
Tiêu Ái Nguyệt nghĩ nghĩ rồi nói, "Để tôi suy nghĩ một chút đã."
(**)Maserati: Maserati S.p.A.

là một nhà sản xuất xe hạng sang của Ý.

Được thành lập vào ngày 1 tháng 12 năm 1914, tại Bologna, Ý, trụ sở chính của công ty hiện tại ở Modena, và biểu tượng của nó là một chiếc đinh ba.

Công ty thuộc sở hữu của Stellantis từ năm 2021.

Maserati ban đầu được liên kết với Ferrari..
 
Tôi Chờ Em Đến Ba Mươi Tuổi
Chương 64: 64: Lựa Chọn Khó Khăn



Lâm Chính Khải đã lôi kéo thành công một nhóm bốn người (bao gồm luôn gã) tham gia kế hoạch, Tiêu Ái Nguyệt là người thứ năm và cũng là người do dự nhất.
Lâm Chính Khải đề nghị mỗi người chi ra bảy ngàn tệ, năm người gộp lại sẽ có gần bốn mươi ngàn tệ.

Gã sẽ nghĩ biện pháp đàm phán với nhà cung cấp miễn phí vận chuyển, nguyên vật liệu sẽ được chia thành năm phần bằng nhau cho mỗi người, còn việc cạnh tranh giữa họ sẽ dựa vào ba ngàn tệ còn lại.
Đây cũng là điều khiến Tiêu Ái Nguyệt do dự, nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ ngại phiền mà vứt hết gánh nặng cho Lâm Chính Khải, vừa nghe gã phân tích xong, cô đã lập tức cảm giác có chút không đúng.

Gã nói không sai, số lượng nhiều sẽ được giảm giá, nhưng ba ngàn tệ còn lại có thể làm gì ở Thượng Hải? Nếu nguyên vật liệu cùng loại ở thành phố này có giá ba tệ một cái, nói cách khác, khi bạn cầm ba ngàn tệ trong tay thì người ta chỉ cho bạn tối đã là một ngàn cái, nhưng nếu bạn có mười ngàn tệ thì người ta có thể sẽ cho bạn bốn ngàn cái, đây chính là điểm mấu chốt, hơn nữa còn có một vấn đề khác, Lâm Chính Khải toàn quyền phụ trách chuyện này, gã sẽ là người làm hợp đồng mua bán nên Tiêu Ái Nguyệt sẽ không biết gã có bí mật cấu kết gì với nhà cung cấp hay không, đây mới là vấn đề đáng lo ngại nhất.
Tiêu Ái Nguyệt không biết những người khác nghĩ thế nào, bây giờ họ là đối thủ cạnh tranh, Lâm Chính Khải liên minh năm người để loại bỏ bốn người còn lại, nếu cô không tham gia thì một trong bốn người đó sẽ thay thế vị trí của cô, Lâm Chính Khải căn bản không cần lo lắng vì người bất an chính là Tiêu Ái Nguyệt.
Vì lợi ích cộng đồng, những người đối lập có thể đứng cùng một chỗ, đương nhiên họ cũng có thể lợi dụng bán đứng lẫn nhau vì lợi ích, Tiêu Ái Nguyệt cực kỳ ghét kiểu này.

Cô ngồi trong khách sạn nghiên cứu giá của nguyên vật liệu tại Thượng Hải, đúng thật là như Lâm Chính Khải đã nói, giá thị trường đắt gấp hai lần so với Quảng Tây.
Đại khái phải cần có mối quan hệ rộng lớn, cục bảo vệ môi trường ở Thượng Hải rất nghiêm, nguyên vật liệu nào cũng có tính ô nhiễm nhất định, văn bản luật ở Thượng Hải đã quy định không thể sản xuất sản phẩm này, vậy nên nhu cầu thị trường chỉ tập trung chủ yếu ở Quảng Đông.

Tiêu Ái Nguyệt hiểu rõ công ty nhà mình không hề có sản phẩm nào sử dụng nguyên vật liệu này, có lẽ nó chỉ đơn thuần được dùng để khảo hạch điểm số.
Tư liệu trên mạng hiện ra rõ ràng, xưởng nhỏ ở Thượng Hải sản xuất nguyên vật liệu này đã bị niêm phong cách đây mấy năm và có cơ sở đặt tại Chu Phổ Trấn, khó trách Lâm Chính Khải mới hỏi Tiêu Ái Nguyệt có phải đến Chu Phổ Trấn hay không.
Chẳng lẽ bọn họ đều đã đến đó rồi? Hình như họ c*̃ng không phát hiện ra chuyện gì, hay là kế hoạch mua hàng đã thất bại? Tiêu Ái Nguyệt ngáp một cái rồi bưng ly rót thêm cà phê.
Nhưng lại có một chi tiết khiến Tiêu Ái Nguyệt phải đăm chiêu suy nghĩ, đó chính là hành động của Từ Phóng Tình lúc tối hôm qua.

Nếu công ty không cần vật liệu này thì tại sao Từ Phóng Tình lại mang tài liệu phân tích về nhà? Chị ấy đang muốn ám chỉ gì sao? Chẳng lẽ chị ấy muốn mở đường cho mình? Chị ấy có ý định đó ư?
Chắc là không đâu! Từ Phóng Tình là kiểu người làm việc vị tình riêng sao? Tiêu Ái Nguyệt nghĩ hoài không hiểu nên không thèm nghĩ nữa, cô cầm áo khoác ra ngoài, chuẩn bị đến Chu Phổ Trấn dạo chơi.
***
Xưởng nhỏ mà cô muốn tìm đã đổi sang sản xuất sản phẩm khác, bảo vệ giữ cửa thật thà nói với cô, "Không có, không có, sao ngày nào cũng có người tới hỏi vậy trời, xưởng của chúng tôi không làm cái đó lâu lắm rồi, các người đừng đến nữa, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
"Không phải đâu anh trai, tôi muốn tìm trưởng xưởng của các anh nói chuyện, anh cho tôi vào đi, thật sự chỉ bàn chuyện làm ăn thôi." Tiêu Ái Nguyệt ôn tồn nói, "Không phải cục bảo vệ môi trường phái tôi tới đâu."
"Tiểu Tiêu." Anh trai canh cổng chưa kịp trả lời thì trong xưởng đã truyền đến một câu, "Tiểu Tiêu, lại đây."
Tiêu Ái Nguyệt tập trung nhìn vào mới thấy Ngưu Tinh Tinh – quản lý chi nhánh Quý Châu đang đứng trong xưởng vẫy tay gọi cô, "Tiểu Tiêu, lại đây nè!"
Gã bảo vệ trông thấy gã đàn ông bên cạnh Ngưu Tinh Tinh liền thay đổi sắc mặt u ám thành tươi cười, "Hoá ra là bạn của trưởng xưởng, sao cô không nói sớm."
Chốt cửa được mở ra, Tiêu Ái Nguyệt bước nhanh đến bên người Ngưu Tinh Tinh, thân thiết nói, "Chị Ngưu cũng ở đây hả?"
"Tôi mới đến lúc sáng thôi, mấy người kia đã về hết rồi.

Tôi đang nói chuyện với trưởng xưởng, đúng lúc em cũng ở đây, phụ tôi nghĩ kế sách nào." Ngưu Tinh Tinh kể xong bèn vỗ vai Tiêu Ái Nguyệt, giới thiệu với gã bên cạnh, "Đây là em gái mới của tôi, họ Tiêu, trưởng xưởng gọi là Tiểu Tiêu được rồi."
Trưởng xưởng gật đầu trả lời, "Ý kiến nào cho được thì tôi đã cho hết rồi, các cô cứ xem xét rồi xử lý đi.

Cứ từ từ nói chuyện nha, tôi có việc bận bên kho nên đi trước, đợi các cô quyết định xong rồi nói tiếp."
"Ý kiến gì á?" Sau khi gã rời đi, Tiêu Ái Nguyệt khó hiểu hỏi Ngưu Tinh Tinh, "Là nguyên vật liệu A7 kia sao?"
"Đúng rồi." Ngưu Tinh Tinh cười cười, "Nguyên vật liệu chúng ta cần vốn được sản xuất ở đây nhưng sau đó đã bị niêm phong."
"Cái này tôi biết."
"Khuôn đúc của họ vẫn còn ở đây." Ngưu Tinh Tinh nháy mắt giải thích, "Chính là đống sắt rỉ sét kia, trưởng xưởng vừa nói anh ta có thể giúp chúng ta làm sạch khuôn đúc, còn cam đoan có thể sử dụng, nhưng anh ta không cung cấp nhân lực và vật lực hỗ trợ.

Anh ta nói sản lượng mỗi ngày của cái khuôn này là tám ngàn cái, hơn nữa vật liệu cần linh kiện rất phức tạp.

Chúng ta có thể tự mua dây đồng, nhôm và mực in, nhưng lại không đủ người gia công trên mô hình nhựa plastic, em thấy sao?"
"Chị Ngưu cảm thấy thế nào." Tiêu Ái Nguyệt cơ trí ném vấn đề lại, "Tôi chưa nghiên cứu qua vấn đề này nên không hiểu rõ cho lắm."
"Nguy hiểm rất lớn, thứ nhất, chúng ta không có kinh nghiệm, thứ hai, cái khuôn đúc này không đáng tin, thứ ba, chi tiêu là vấn đề lớn." Ngưu Tinh Tinh phân tích từng cái, "Nếu chúng ta thử, chỉ sợ chưa đến một ngày đã thất bại, ngay cả cơ hội quay đầu cũng không có."
"Vậy phải làm sao đây?"
Ngưu Tinh Tinh nghĩ nghĩ, nửa đùa nửa thật nói, "Chắc là tôi nên bỏ đi thôi, tôi không có nghị lực nhiều đâu.

Nếu em cảm thấy hứng thú thì có thể thử một chút, nếu thành công thì tiện thể bán cho chị Ngưu đây một ít, thế nào?"
Tiêu Ái Nguyệt không trả lời, trong lúc cô đang ngồi xổm trên mặt đất xem báo giá của linh kiện cần thiết thì trưởng xưởng đã sắp xếp lính của mình rửa sạch khuôn đúc rỉ sét gắn vào máy.

Tiêu Ái Nguyệt mờ mịt, "Tôi còn đang suy nghĩ mà."
"Em gái à, cô chỉ cần bỏ ra ba ngàn tệ để thuê máy hai ngày, không có mắc đâu." Xưởng trưởng vỗ bụng bia nói, "Tôi biết mấy nhà cung cấp những linh kiện mà cô cần, để tôi cho cô số điện thoại, cam đoan không có vấn đề."
"Không phải." Tiêu Ái Nguyệt dở khóc dở cười, "Dù sao anh cũng phải để tôi suy nghĩ một chút chứ."
"Cân nhắc làm gì nữa." Trưởng xưởng tìm người cầm đến một quyển sổ cũ nhàu, "Cô nhìn này, đây đều là số điện thoại liên hệ, nếu cô không tin thì có thể tự gọi điện cho họ, hay là vầy, ba ngàn tệ, cô đưa trước cho tôi một ngàn cũng được."
Tiêu Ái Nguyệt thảo luận với gã hơn một giờ mới phát hiện chủ ý này cũng khá ổn.

Mười ngàn tệ chỉ mua được cỡ bốn ngàn nguyên vật liệu, thêm phí này nọ sẽ tốn thêm nữa, cuối cùng cô quyết định ăn nhịp với trưởng xưởng và trả giá tiền thuê từ ba ngàn xuống còn hai ngàn năm trăm.
Trưởng xưởng hết sức vui mừng đưa một chai rượu cho Tiêu Ái Nguyệt, "Em gái, tôi rất thích tính cách của cô nha."
Đã muộn rồi, Tiêu Ái Nguyệt cầm chai rượu đón xe về nhà Từ Phóng Tình nhưng đối phương vẫn chưa về.

Cô hẹn gặp trưởng xưởng vào ngày mai rồi ngồi trên sofa chỉnh lý tư liệu, ngay cả Từ Phóng Tình trở về lúc nào cũng không phát hiện.
"Đúng, một ngày, thuê một xe, muốn bao nhiêu tiền, rẻ hơn một chút đi, a, được, đi chứ, sáng mai, ừ, lát nữa tôi gửi địa chỉ sau, cám ơn." Tiêu Ái Nguyệt cúi đầu gọi điện thoại, vừa cúp máy, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Từ Phóng Tình, "Quản lý Từ, chị về rồi à."
Cũng khó trách cô kinh ngạc vì hôm nay Từ Phóng Tình về khá sớm, mới hơn chín giờ thôi.

Cô cầm mấy cái cái túi trên tay, trong túi đều là nhãn hiệu quần áo Tiêu Ái Nguyệt chưa từng thấy qua.

Cô treo quần áo vào trong tủ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tiêu Ái Nguyệt, thuận tay cầm bản vẽ đang để trên đùi người kia lên, "Bảng báo giá? Tiêu Ái Nguyệt, em dự định đi thu mua phế phẩm sao?"
"Không có." Tiêu Ái Nguyệt cười híp mắt chỉ cho cô nhìn, "Đây là giá cả sau khi em đàm phán được đó, chẳng phải tổng bộ bảo bọn em mua phần nguyên vật liệu này sao? Em đang chuẩn bị tự mình động thủ đây.

Quản lý Từ, quần áo chị mới mua đẹp quá."
"Đó là đồ của em đấy." Từ Phóng Tình vô cảm nhìn cô, "Em định tự mình ra tay?"
"Đúng vậy." Tâm tình của Tiêu Ái Nguyệt rất tốt, tràn đầy phấn khởi nói, "Ở Thượng Hải, mười ngàn tệ có thể mua được tối đa chừng bốn ngàn cái, nhưng nếu em tự sản xuất sẽ có hơn mười ngàn cái.

Hơn nữa em còn ép giá người ta nữa, chi phí hẳn sẽ còn ít hơn." Dừng một chút rồi lại nói tiếp, "Em có quần áo rồi, chị đừng mua nữa, phí tiền lắm."
"Tiêu Ái Nguyệt, buổi sáng em có soi gương trước khi ra ngoài không? Quần áo trên người em cũ nát đến mức có thể mang làm giẻ lau được rồi." Từ Phóng Tình không khách khí mỉa mai, "Em không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi, mớ quần áo này đều do nhà tài trợ tặng, em phải nâng cao hình tượng bên ngoài lên, đi ra đường phải giống người thì người ta mới có thể xem em là người."
"Miễn phí hả?" Hai mắt Tiêu Ái Nguyệt sáng bừng, "Vậy chị lấy thêm một ít nữa đi, chúng ta có thể quyên tặng cho bà con vùng núi."
Bầu không khí trở nên im ắng.

Im lặng là vàng, trầm mặc là bạc, là Từ Phóng Tình muốn b*p ch*t Tiêu Ái Nguyệt ngốc nghếch chậm tiêu này.
Đôi mắt mê hồn của Từ Phóng Tình nhìn mặt Tiêu Ái Nguyệt chằm chặp không chớp, giống như có chuyện muốn nói với cô, im lặng một hồi lâu, cuối cùng mới nói, "Em từ từ làm việc đi, tôi đi tắm."
Tiêu Ái Nguyệt không phát hiện có gì không đúng, bèn gật đầu nói, "Dạ."
Tiêu Ái Nguyệt là người một khi đã đắm chìm vào việc gì thì sẽ mất kiểm soát, lúc còn làm ở xí nghiệp nhà nước, cô đã từng say mê một tựa game online phải ôm máy tính hơn cả năm, cuối cùng đến cảnh giới độc cô cầu bại mới hài lòng bán ID kiếm được mấy ngàn tệ.
Hiện giờ, cô đắm chìm trong niềm vui công việc, hoàn toàn không để mắt đến sự tồn tại của Từ Phóng Tình.

Cô khui chai rượu được trưởng xưởng tặng rồi rót vào ly, vừa uống vừa nghiên cứu bảng báo giá.

Từ Phóng Tình tắm xong đi ra, liếc nhìn ly rượu trong tay người kia c*̃ng không ghét bỏ, vẻ mặt vô cảm nói, "Tiêu Ái Nguyệt, đi tắm nhanh đi."
"À, được rồi." Tiêu Ái Nguyệt qua loa đáp, "Lập tức xong ngay."
Đến mười một giờ, Tiêu Ái Nguyệt vẫn chưa có ý định đi ngủ, cũng đã quên mất Từ Phóng Tình.

Rượu gạo ủ rất thơm, vừa uống vào liền cảm giác mình hơi mất phương hướng.

Từ Phóng Tình nằm trên giường mấy mươi phút vẫn chưa ngủ, cô cầm gối đầu ném vào người Tiêu Ái Nguyệt, xanh mặt mắng, "Tiêu Ái Nguyệt, muốn làm việc thì về khách sạn mà làm, em ngồi ở đây làm gì? Chỗ của tôi là văn phòng sao?"
Tiêu Ái Nguyệt cất bút bi, ngẩng đầu nói, "A, vậy em đi tắm.".

Từ Phóng Tình cấp tốc nổi lên lửa giận, cô xuống giường đi đến trước mặt Tiêu Ái Nguyệt rồi níu lấy lỗ tai kéo đến phòng tắm, "Tiêu Ái Nguyệt, cho em nửa tiếng tắm, nếu tắm chưa sạch thì đừng có đi ra."
Tiêu Ái Nguyệt đau đớn kêu gào, "Oa, đau đau đau, quản lý Từ, Từ tổ tông, chị.., bà cô...!bà nội, đau! Đau quá đi!".
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back