Wattpad  Tình Yêu Và Thù Hận

Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 40


Bữa tiệc tối nay tuy nhỏ nhưng được chuẩn bị rất chu đáo.

Căn bếp của biệt thự được dọn dẹp sạch sẽ, ánh đèn vàng dịu trải dài lên bàn tiệc sang trọng với những món ăn được bày biện công phu.Không khí vừa ấm áp, vừa mang màu sắc quyền lực của một gia đình đứng đầu thế giới ngầm.Hiện tại, chỉ có Jungkook đang ngồi trên ghế, hai chân đung đưa nhẹ, ánh mắt thì không rời khỏi đĩa bánh kem xinh xắn phía đối diện."

Anh TaeHyung, sao mọi người lâu xuống thế?

Em muốn ăn bánh rồi."

- Jungkook kéo nhẹ vạt áo của TaeHyung, đôi mắt tròn xoe đầy mong đợi.TaeHyung cúi xuống xoa đầu em, dỗ dành:"Đợi một chút nữa thôi, em ngoan mà."

Em ngước lên nũng nịu:"Nhưng mà em đói."

TaeHyung bật cười khẽ, rồi mở tủ lạnh lấy ra một chai sữa chuối:"Được rồi, uống cái này đỡ đói, lát Yoongi xuống thì mình ăn sau nha."

Đúng lúc này, Lão Nhị và nhị tẩu bước vào, theo sau là BamBam cùng vài người thân tín khác.

Cả căn bếp rộn ràng hẳn lên bởi tiếng chào hỏi.Namjoon ngồi xuống rồi nhìn quanh:"Mọi người đâu hết rồi?

Vẫn chưa đông đủ nhỉ?"

Jungkook giơ tay lên như học sinh phát biểu:"Anh hai của em còn bận giải quyết một số chuyện lặt vặt nên chưa về được ạ."

"Để tao gọi Yoongi." – TaeHyung vừa lấy điện thoại ra thì Bam nhẹ giọng nhắc:"Không cần đâu, lão đại xuống rồi kìa."

Ngay lúc ấy, tiếng bước chân vững vàng vang lên từ cầu thang.

Cả gian bếp bỗng chùng xuống trong tích tắc.

Ai nấy đều bất giác quay lại nhìn.Yoongi bước xuống lầu, khoác trên mình áo sơ mi đen phối với quần âu cùng màu.

Ánh đèn từ phía trên hắt xuống khiến dáng hắn thêm phần lạnh lùng, sắc bén.

Bước đi chậm rãi nhưng chắc nịch, không cần bất kỳ lời nói hay cử chỉ nào, vẫn đủ khiến cả không gian bị khí thế của hắn áp đảo.Hắn tiến tới bàn tiệc, ánh mắt liếc qua mọi người, rồi ngồi xuống vị trí trung tâm — chiếc ghế quyền lực nhất trong căn biệt thự này."

Tới lâu chưa?." – Hắn trầm giọng, ngắn gọn, nhưng từng chữ như đóng vào không khí một cách rắn rỏi.Namjoon cười cười:
"Cũng vừa tới thôi."

Seokjin lên tiếng, ánh mắt liếc nhìn Yoongi như đang soi xét:

"Dạo này thấy Yoongi có hơi gầy đi đó nha."

Yoongi ngả nhẹ người ra sau ghế, giọng lãnh đạm:

"Thiếu ngủ thôi."

Namjoon hỏi tiếp:

"GuanLin với Tina đâu?

Gọi họ xuống rồi nhập tiệc đi chứ."

Lập tức, GuanLin bước vào với dáng vẻ tự nhiên, theo sau là một cô gái xinh đẹp, mái tóc buông dài, gương mặt thanh tú đầy thiện cảm.

GuanLin bước lên một bước, giọng đầy tự tin nhưng vẫn giữ lễ độ:

"Chào lão đại, chào mọi người.

Xin giới thiệu với mọi người, đây là Jihoon – bạn gái của tôi."

Cô gái khẽ cúi đầu:

"Chào lão đại, chào mọi người."

Yoongi ngồi im vài giây rồi nhếch môi một chút – nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong đáy mắt lại có gì đó như trêu chọc:
"Khá đấy, GuanLin."

GuanLin chỉ khẽ cười, đáp lại:

"Lão đại quá khen rồi."

Seokjin đảo mắt nhìn quanh:

"Còn Tina đâu?

Sao giờ này còn chưa xuống?"

Ngay khi câu nói vừa dứt, sắc mặt Yoongi thoáng trầm xuống.

Ánh mắt hắn lập tức tối lại như bị chạm vào điểm nhạy cảm.

Dù ngồi yên bất động, nhưng cả cơ thể lại toát ra thứ áp lực khiến không khí xung quanh cũng như đặc quánh lại.

Hắn không trả lời.

Chỉ im lặng, ánh nhìn như đang cố đè nén một điều gì đó không nên thốt ra.

Đúng lúc ấy, tiếng giày vang lên từ bậc thang.

Tina bước xuống.

Tóc xõa dài, mềm mại phủ ngang lưng.

Y mặc chiếc áo croptop trắng đơn giản, quần suông màu kem nhã nhặn, dáng người mảnh mai bước đi uyển chuyển, dịu dàng mà thu hút ánh nhìn.

Ánh sáng từ đèn trần hắt xuống, phủ một lớp vàng nhạt lên làn da trắng mịn.

"Chào mọi người," y nhẹ nhàng nói, giọng mềm như nước.

Cả bàn tiệc như khựng lại trong một giây.

Nhưng ánh mắt duy nhất không rời khỏi cô — là của Yoongi.

Hắn ngồi đó, ánh mắt đen sâu và tối lại, từng đường nét trên gương mặt trở nên lạnh lùng, khó đoán.

Không ai để ý, nhưng chỉ cần nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt hắn có một tia đau đớn bị kiềm nén — không dữ dội, không oán giận, chỉ là một nỗi giằng xé âm thầm như ngọn lửa cháy âm ỉ dưới tảng băng.

Hắn không nói gì.

Cũng không biểu lộ điều gì.

Chỉ nhìn — rất lâu.

Mọi người bắt đầu nhập tiệc, tiếng ly chạm nhau lách cách vang lên trong không khí vui vẻ.

Tina ngồi im, đôi tay khẽ siết vào lòng, ánh mắt lặng lẽ nhìn ly rượu đỏ sóng sánh trước mặt.

Y chần chừ.

Y biết mình không được uống.

Nhưng nếu không cầm lên, sẽ bị hắn nghi ngờ.

Ngay khoảnh khắc đó, ánh mắt lạnh lùng của hắn đã quét đến — sâu như giếng tối, ẩn chứa sự bức bối không thể nói thành lời.

Chỉ một chút ngập ngừng của y thôi, cũng đủ khiến cơn khó chịu trong lòng hắn trỗi dậy mãnh liệt hơn.

Tina nhận ra, vội cúi mặt, giả vờ như đang lắng nghe cuộc trò chuyện để tránh ánh nhìn ấy.

Nhưng rồi một giọng nói vang lên, như giải cứu y khỏi tình huống khó xử:

"Em bị đau dạ dày mà, thôi đừng uống rượu," Bam nhẹ nhàng nói, giọng đầy quan tâm.

Tina ngẩng lên, gượng cười:

"Ừm, tôi uống nước lọc là được rồi."

Mọi người chỉ ậm ừ cho qua, không ai để tâm thêm.

Bam gắp một miếng cá hấp đặt vào chén của Tina, giọng nhẹ nhàng:

"Em ăn chút gì vào đi, cho có sức."

Y gật đầu, miễn cưỡng đưa đũa lên.

Miếng cá vừa chạm môi, mùi tanh liền khiến y chau mày, cổ họng nghẹn lại.

Một cơn buồn nôn dâng trào, y vội buông đũa, đưa tay che miệng rồi đứng bật dậy, rồi vội vã chạy khỏi bàn, hướng thẳng vào nhà vệ sinh.

Cả bàn ăn sững lại.

Yoongi ngồi yên tại chỗ, gương mặt trầm xuống rõ rệt.

Đôi mày cau chặt, bàn tay siết ly rượu đến trắng khớp.

Hắn không thể đứng lên, không thể chạy theo, không thể bộc lộ chút quan tâm nào trước mặt mọi người.

Cảm giác bất lực ấy bóp nghẹt lồng ngực hắn.

Chỉ có ánh mắt... là không giấu được.

Hắn nhìn theo hướng y vừa rời đi, ánh nhìn thâm trầm đến u ám, như có sóng ngầm đang cuộn trào phía sau lớp mặt nạ lạnh lùng ấy.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 41


Bam vừa đứng lên định đi theo thì Jihoon nhẹ nhàng chạm tay anh lại, nói nhỏ:"Để em đi cho.

Dù sao em cũng là phụ nữ, tiện hơn."

Bam hơi do dự nhưng rồi gật đầu.Jihoon bước nhanh ra khỏi phòng ăn, hướng về phía nhà vệ sinh.Cánh cửa khẽ mở, cô nhìn thấy Tina đang vịn lấy bồn rửa, gương mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán.Jihoon lập tức đi đến, giọng nhẹ nhàng:
"Tina, cô ổn không?"

Y gật đầu, tay vẫn siết chặt lấy thành bồn.Jihoon đưa tay vén lại tóc y, giúp y lau trán, giọng đầy lo lắng:"Có cần đi bệnh không?"

Y lắc đầu nhẹ, khẽ nói:"Không sao đâu... chắc do dạ dày thôi."

"Vậy để tôi đưa cô lên phòng nghỉ nhé."

Y gật đầu, Jihoon liền đỡ y lên lầu.

Khi cô bước lại vào phòng ăn, mọi người đều nhìn lên.Bam hỏi ngay: "Tina đâu rồi?"

Jihoon nhẹ giọng đáp:"Cô ấy không sao, bị đau dạ dày thôi.

Tôi đưa cô ấy lên phòng nghỉ rồi."

Namjoon gật đầu:"Vậy để cô ấy nghỉ ngơi đi.

Nào, nâng ly chúc mừng Yoongi trở về!"

Chỉ riêng Yoongi vẫn ngồi yên, tay cầm ly rượu nhưng không hề đưa lên môi.Sắc mặt hắn lạnh lẽo, ánh mắt sắc như dao cắt, nhìn chằm chằm vào mặt bàn trước mặt như thể đang cố gắng kiềm giữ một thứ cảm xúc dữ dội đang bùng lên trong lòng.Không ai dám lên tiếng, chỉ có Namjoon hơi cau mày, nghiêng người về phía hắn, gọi:"Yoongi, cạn đi nào."

Ngay khoảnh khắc đó, bàn tay của hắn bất ngờ siết chặt, rồi...

RẦM! — hắn đập mạnh xuống bàn khiến mọi người giật mình, ánh mắt đổ dồn về phía hắn.Không nói một lời, hắn đột ngột đứng dậy, sải bước rời khỏi bàn tiệc, đi nhanh lên cầu thang.

Bóng dáng cao lớn của hắn thoáng qua trong ánh đèn, mang theo sự nặng nề đầy áp lực.Mọi người nhìn nhau, đầy thắc mắc và khó hiểu.Trong lúc đó, trên lầu...Tina ngồi co người trên giường, gối ôm trong lòng, sắc mặt vẫn còn hơi nhợt nhạt.

Bụng y có cảm giác lâm râm khó chịu.Những đợt buồn nôn vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn dứt.

Cả người y như không còn chút sức lực.Y thở dài, xoa nhẹ bụng.

Trong lòng khổ sở tột độ."

Nếu cứ tiếp tục thế này... thì sớm muộn gì Lão Đại cũng sẽ phát hiện ra mất..." – y thầm nghĩ, ánh mắt hiện rõ sự lo lắng.Nhưng rồi y chợt khựng lại.Ánh mắt của hắn lúc nãy... – lạnh lùng, u ám, nhưng còn có gì đó nữa, như thể...

đã biết...Một dự cảm chẳng lành ập đến.Tina hốt hoảng lao xuống giường, nhào đến chiếc tủ đó.Hai tay y run rẩy lật tung mọi thứ bên trong, từng tờ giấy, từng quyển sổ nhỏ bị kéo ra rối loạn.Không thấy.Y khụyu xuống, vội mở tiếp ngăn thứ hai.Tay run đến mức không nắm nổi giấy cho chặt, mấy tờ rơi xuống sàn, y vội quỳ xuống nhặt, tiếp tục lật.Vẫn không thấy.Mồ hôi bắt đầu rịn ra hai bên thái dương, từng hơi thở đứt quãng như bị bóp nghẹt.Y tự trấn an: "Không sao... chắc mình để ở dưới cùng..."

Nhưng khi lật lớp cuối cùng lên, khoảng trống lạnh ngắt bên dưới như một cái tát giáng thẳng vào mặt.Tờ kết quả không còn ở đó nữa.Y đứng sững vài giây, mắt mở to đầy hoảng loạn, rồi gấp gáp lục lại toàn bộ ngăn kéo từ đầu."

Không... không thể nào... rõ ràng để ở đây mà..."

Y lầm bầm trong vô thức, như người sắp phát điên."

Ở đâu rồi...

ở đâu rồi... làm ơn đi mà... làm ơn đừng biến mất..."

"Lão đại mà thấy được... mình chết chắc..."

Đột nhiên, giọng trầm lạnh lẽo vang lên ngay sau lưng y:"Em đang tìm cái này đúng không?"

Y giật bắn mình, quay ngoắt lại.

Cả người chết sững.Hắn đứng ở đó, dáng vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ.

Trong tay hắn là tờ giấy mỏng manh nhưng nặng như ngàn cân — chính là thứ mà y liều mạng muốn giấu."

Lão... lão đại..."

Giọng y run rẩy, từng chữ như bị vướng lại nơi cổ họng.

Cảm giác như đất dưới chân đang sụp xuống.Ánh mắt hắn lạnh băng, không giận dữ quá lớn, nhưng càng như vậy lại càng đáng sợ hơn.Hắn bước tới, ánh mắt sắc như dao, giọng trầm thấp nhưng đầy áp lực:"Tại sao em giấu tôi?"

Y run rẩy.

Không dám thở mạnh."

Trả lời!!"

Hắn quát, âm sắc vang lên như sấm trong không gian kín bưng.Tina ngẩng lên, ánh mắt không còn né tránh, mà hóa thành đầy hận thù, nghẹn ngào nhưng dứt khoát:"Tôi sẽ bỏ nó."

Một câu nói như tạt thẳng nước đá vào ngực hắn.Hắn siết chặt tờ giấy trong tay, giọng rít qua kẽ răng:"Em có biết mình đang nói cái gì không hả?"

Y vẫn gào lên:"Tôi nói là tôi sẽ bỏ nó!!"

Chỉ trong tích tắc, hắn lao đến, bàn tay to lớn bóp chặt cằm y, kéo sát khuôn mặt hoảng loạn ấy về phía mình.

Ánh mắt hắn đỏ ngầu:"Tôi thách em dám động đến giọt máu của tôi."

Dứt câu, hắn mạnh tay hất y ngã thẳng xuống giường.Tina không kịp phản ứng, thân thể mảnh khảnh đập xuống giường một cách thô bạo.Không khí bên trong bỗng chốc hỗn loạn — cánh cửa bị đẩy mạnh, từng bước chân vội vã ập vào, gương mặt ai cũng đầy bàng hoàng.Bam lên tiếng gấp gáp:"Lão đại!

Ngài đừng mạnh tay như vậy!

Nguy hiểm lắm!Hắn quay phắt lại, giận dữ gầm lên:"Ai cho phép các người tự ý xông vào đây?!"

Không ai đáp.

Không ai dám nói.

Cả căn phòng chìm trong bầu không khí nghẹt thở.Tờ giấy xét nghiệm mang thai rơi trên sàn, lặng lẽ như bằng chứng của một tội lỗi đang bị phơi bày.Mọi người chết lặng...

Nhưng người sững sờ nhất — chính là Jungkook.Em đứng nơi ngưỡng cửa, đôi mắt rưng rưng.Ánh nhìn của em lướt qua Yoongi đầy thất vọng rồi dừng lại nơi Tina đang ôm bụng nằm trên giường.Trong đôi mắt trong veo ấy dần hiện lên những tia đỏ hoe — ngờ vực và đau đớn.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 42


Jungkook nghẹn ngào, nước mắt không ngừng rơi.

Em nhìn chằm chằm vào hắn, giọng run rẩy đầy tổn thương:"Thì ra... chị Tina là lý do khiến anh từ chối tình cảm của em sao?"

Hắn im lặng.

Không một lời giải thích, cũng chẳng có phản bác, chỉ nhìn em bằng ánh mắt trầm mặc.Jungkook nức nở, như không thể kìm nén thêm:"Vậy mà anh từng nói... chị Tina mồ côi, cần được yêu thương.

Là như thế này sao?

Anh yêu thương chị ấy... bằng cách khiến chị ấy mang thai sao?"

TaeHyung đứng đó, ánh mắt đau lòng nhìn em tan vỡ.

Anh không đành lòng nhìn em gục ngã thêm nữa, lập tức bước tới, ôm chặt lấy Jungkook vào lòng."

Jungkook ngoan, đừng khóc."

TaeHyung khẽ dỗ, tay vuốt nhẹ mái tóc em như dỗ dành một đứa trẻ.Anh dịu giọng:
"Bây giờ anh đưa em đi nhé, chúng ta không ở lại đây nữa."

Nói rồi, TaeHyung dìu Jungkook rời khỏi căn phòng nặng nề mùi tan vỡ ấy.Tina nằm trên giường, cả người run rẩy, bàn tay ôm chặt lấy bụng dưới, sắc mặt trắng bệch.

Một tiếng rên đau khẽ bật ra:"Đau... quá..."

Hắn lập tức sững người, ánh mắt vụt căng thẳng, rồi không chần chừ thêm một giây nào, vội vàng lao đến ôm lấy y."

Jimin!" – giọng hắn trầm khàn, đầy lo lắng.Y tựa vào ngực hắn, đôi môi tái nhợt run run, hai tay siết chặt lấy vạt áo hắn như bấu víu lấy một sự sống mong manh."

Hức...

đau... lắm..."

Thấy y đau đến tái mặt, mồ hôi lạnh túa ra ướt cả thái dương, hắn hoảng loạn hét lớn:"Chuẩn bị xe!

Nhanh lên!!"

Tiếng hắn vang dội cả căn biệt thự, đầy gấp gáp và lo lắng.

Mọi người lập tức chạy tán loạn đi chuẩn bị xe.Hắn không đợi thêm một giây nào, cúi người bế y lên bằng hai tay, siết chặt trong vòng tay mình.Tina thở dốc, khuôn mặt nhíu lại vì đau.

Cả người y lạnh toát, nhưng vòng tay của hắn lại nóng rực, run rẩy"Đừng sợ, có anh ở đây... anh đưa em đi bệnh viện ngay!"

Cả thân hình cao lớn của hắn lao ra khỏi phòng như một cơn gió.

Jungkook và TaeHyung vừa mới đưa nhau ra khỏi hành lang thì giật mình quay lại.

Thấy hắn bế Tina với gương mặt hoảng loạn, em đứng lặng người, ánh mắt đỏ hoe nhìn theo.Chiếc xe đã đậu sẵn trước cửa, tài xế mở rộng cửa sau.

Hắn lập tức cúi người bế Tina lên, động tác vừa dứt khoát vừa nhẹ nhàng, như thể chỉ cần mạnh tay một chút sẽ làm y vỡ vụn.Hắn đặt y xuống ghế, rồi nhanh chóng ngồi vào, kéo cả thân thể yếu ớt kia vào lòng mình."

Chạy nhanh lên!

Đến bệnh viện gần nhất, tăng tốc nhanh lên!" – Hắn gào lên với tài xế, giọng khàn đặc.Chiếc xe lao đi trong đêm tối, bỏ lại sau lưng ánh đèn biệt thự mờ nhạt và gương mặt hoang mang của tất cả những người ở lại.Trong khoang xe, Tina nằm tựa vào ngực hắn, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi thấm ướt tóc mái, đôi môi trắng bệch run rẩy.Hắn ôm y thật chặt, siết tay quanh người y như thể sợ chỉ cần buông lỏng một chút thôi, y sẽ biến mất khỏi thế gian này."

Jimin...

đừng ngủ... em mở mắt ra nhìn anh...

Em nghe anh không?" – Hắn cúi xuống gọi bên tai y, giọng run run, bàn tay lạnh toát vì lo lắng.Nhưng y không trả lời, chỉ hơi nhíu mày lại như đang vật lộn với cơn đau thấu xương."

Khốn kiếp!

Chạy nhanh nữa!

Tôi bảo cậu tăng tốc cơ mà!!" – Hắn hét lớn lên phía tài xế, gần như phát điên.Bàn tay còn lại của hắn run rẩy vén tóc y sang một bên, môi hắn khẽ run, ánh mắt phủ kín nỗi sợ.Một lão đại từng khiến cả giới ngầm khiếp sợ, từng lạnh lùng đứng trước bao nhiêu xác chết vẫn không đổi sắc mặt — lúc này lại hoảng loạn như một người chồng sợ mất vợ, một người cha tuyệt vọng sợ mất đi đứa con còn chưa kịp chào đời.

Chiếc xe vừa dừng trước cửa bệnh viện, hắn lập tức mở cửa, vội vàng bế y ra khỏi xe.

Gió đêm thổi lồng lộng, tóc y xõa rối, đầu tựa vào ngực hắn mềm nhũn như không còn chút sức lực.

"Băng ca đâu?!

Nhanh lên!" – giọng hắn khàn đặc, gần như gào lên.

Y tá lập tức đẩy băng ca ra, hắn vội đặt y nằm xuống, ánh mắt không rời khỏi gương mặt tái nhợt của y một giây nào.

"Đừng ngủ...

Jimin, em không được ngủ... nghe anh không?" – hắn thì thầm, tay nắm chặt lấy tay y.

Y tá đẩy băng ca vào phòng cấp cứu thì hắn bước theo, nhưng bị chặn lại:

"Xin lỗi, ngài không thể vào trong."

"Tôi là người nhà cô ấy, tôi—"

"Xin hãy bình tĩnh."

Hắn siết chặt tay thành nắm đấm nhưng không làm gì được, đành đứng sững lại nhìn cánh cửa cấp cứu khép lại trước mặt mình.

Tiếng "cạch" lạnh lẽo vang lên như cắt sâu vào tim hắn.

Hắn ngồi phịch xuống ghế trước cửa phòng cấp cứu, gương mặt mất đi vẻ lãnh đạm thường ngày.

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào dòng chữ đỏ nhấp nháy "Cấp cứu" mà trái tim như bị bóp nghẹt.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả sự bình tĩnh, kiêu hãnh, quyền lực của một lão đại như sụp đổ.

Hắn không quan tâm đứa bé kia, không quan tâm đến thể diện hay trách nhiệm.

Điều hắn sợ nhất bây giờ... chính là mất y.

Mất đi người đã khiến tim hắn rung lên từng nhịp, người duy nhất khiến hắn biết thế nào là yêu thương, lo lắng, và sợ hãi.

Ánh mắt hắn dán chặt vào cánh cửa phòng cấp cứu như muốn xuyên qua để nhìn thấy y.

"Jimin... em tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì... anh xin em..."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 43


Một lúc sau, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

Vị bác sĩ bước ra với nét mặt nghiêm túc.Hắn lập tức bật dậy, bước nhanh tới, ánh mắt sắc lạnh thường ngày giờ đây chỉ còn lại sự lo lắng và nôn nóng."

Cô ấy sao rồi?" – giọng hắn trầm khàn, rõ ràng là đang cố kiềm chế sự run rẩy trong từng chữ.Bác sĩ tháo khẩu trang, nhẹ giọng đáp:"Không nghiêm trọng lắm, may là đưa tới kịp thời.

Cô ấy chỉ bị động thai thôi."

Nghe đến đó, hắn thở phào một hơi, sống lưng cứng đờ cuối cùng cũng thả lỏng.Nhưng bác sĩ lại nói thêm, giọng nghiêm nghị hơn:"Ngài cần chăm sóc và tẩm bổ cho cô ấy nhiều hơn, đừng để cô ấy làm việc quá sức nữa.

Thai vẫn còn rất yếu, chỉ cần một lần nữa như vậy... tôi không dám chắc."

Hắn siết chặt tay, gật đầu:"Cảm ơn bác sĩ."

Hắn nhẹ tay đẩy cửa phòng bệnh, ánh đèn vàng nhạt hắt xuống gương mặt Jimin đang nằm yên trên giường.

Nhỏ bé, yếu ớt... và xanh xao đến đau lòng.Hắn khựng lại đôi giây rồi lặng lẽ tiến đến, chậm rãi ngồi xuống mép giường.

Hắn không nói gì, chỉ khẽ đưa tay nắm lấy bàn tay y, tay còn lại dịu dàng xoa nhẹ lên bụng nhỏ của y."

Cũng may là không sao..." – hắn khẽ nói, giọng khàn đi vì quá nhiều cảm xúc dồn nénChuyện Y mang thai, thực chất vốn nằm trong sự mong đợi của hắn.

Từ lâu, hắn đã âm thầm hy vọng một ngày nào đó, Jimin sẽ mang trong mình giọt máu của hắn — một sinh mệnh nhỏ bé kết tinh từ tình cảm mà hắn luôn cố gắng che giấu.Hắn chờ đợi, hy vọng sẽ nghe chính miệng y nói với hắn rằng — "Anh à, em có thai rồi."

Vậy mà...

điều hắn nhận được chỉ là những lần y nói: "Tôi đau dạ dày."

Y đã cố giấu.

Giấu đến cùng.Nếu không phải chiều nay, lúc tìm bật lửa trong ngăn tủ, hắn vô tình thấy tờ giấy xét nghiệm... thì hắn đã không hay biết gì cả.

Ngay khoảnh khắc ấy, cảm xúc của hắn như ngưng đọng.

Là một tờ kết quả đơn giản... nhưng lại khiến lòng hắn dậy sóng

Hắn vui.

Thật sự vui đến mức không diễn tả nổi.

Nhưng cũng tức.

Tức vì y không tin hắn, vì y chọn giấu nhẹm mọi thứ một mình gánh lấy.

Vậy mà khi hắn chất vấn, y lại giận dữ, cay nghiệt buông ra một câu khiến hắn như chết đứng:

"Tôi sẽ bỏ nó."

Khoảnh khắc đó, hắn mất bình tĩnh thật sự.

Nhưng may mắn thay... sau tất cả, y và đứa bé vẫn bình an.

Hắn ngồi đó, nắm lấy tay y, ánh mắt sâu thẳm chứa đựng hàng ngàn cảm xúc hỗn loạn.

Là hối hận.

Là sợ hãi.

Là đau lòng đến tận cùng.

Và ngay khoảnh khắc ấy, hắn thầm hứa với lòng:
Dù có chuyện gì xảy ra...

Dù quá khứ của cả hai từng đầy tổn thương...

Thì từ nay về sau, hắn sẽ không bao giờ tái phạm.

Sẽ không để y chịu một mình nữa.

Và sẽ dùng cả phần đời còn lại để bảo vệ cho hai mẹ con.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Yoongi rút máy ra, nhìn màn hình hiện tên TaeHyung.

Hắn thở khẽ một hơi, rồi bắt máy.

Giọng đầu dây bên kia trầm ổn, nhưng nghe rõ sự khó chịu:
"Tina sao rồi?"

Yoongi đáp ngắn gọn:
"Ổn."

Một khoảng im lặng thoáng qua, rồi TaeHyung cất giọng, không lớn tiếng nhưng rõ ràng đầy chất vấn:

"Tại sao mày lại giấu chuyện này?"

Yoongi siết nhẹ điện thoại, vẫn im lặng.

TaeHyung tiếp tục, giọng không đổi, chỉ mang thêm vài phần thất vọng:
"Nhất là với tụi tao – những người ở bên cạnh mày từ đầu."

Yoongi dựa lưng vào ghế, ánh mắt tối lại.

"Tao sẽ đưa Jungkook ra ngoài ở riêng một thời gian để tránh mặt mày, khi nào ổn định lại thì tính sau!"

Hắn khẽ gật đầu, giọng đều đều:
"Ừm."

"Tụi tao sẽ không xen vào chuyện riêng của mày, nhưng đừng để cô ấy tổn thương nữa."

"Ừ." – Hắn chỉ đáp một tiếng, rồi cả hai kết thúc cuộc gọi.

Hắn đặt điện thoại xuống bàn, quay đầu nhìn người đang nằm yên lặng trên giường.

Bàn tay hắn vươn ra, nhẹ nhàng vuốt tóc Jimin, ánh mắt như có sóng ngầm chảy qua – vừa hối hận, vừa quyết tâm.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 44


Giữa đêm, ánh đèn trong phòng bệnh mờ nhòe phủ lên gương mặt hắn một vẻ mỏi mệt.

Hắn đang ngồi bên cạnh giường, tay vẫn cầm điện thoại xử lý công việc, nhưng ánh mắt thì không phút nào rời khỏi người đang nằm im lặng kia.Mỗi tiếng nhỏ giọt từ ống truyền dịch như gõ vào lòng hắn, từng nhịp một, nặng nề và đầy lo âu.Bỗng một chuyển động khẽ khàng khiến hắn giật mình — những ngón tay mảnh khảnh của y nhẹ nhàng cựa quậy, bờ mi rung lên rồi chầm chậm mở ra.Hắn lập tức đặt điện thoại xuống, nghiêng người tới gần, giọng khàn đi vì căng thẳng lẫn nhẹ nhõm:"Jimin."

Y mở mắt, ánh sáng trắng trong phòng bệnh khiến y hơi nheo lại.Vừa định ngồi dậy thì cơn đau âm ỉ nơi bụng khiến y khựng lại.

Tay y theo phản xạ ôm lấy bụng, đôi mắt ánh lên sự lo lắng rõ rệt."

Đứa bé..." – y thầm thì, vẻ hoảng sợ hiện rõ trên gương mặt.Giọng hắn đầy lo lắng:
"Bác sĩ nói thai vẫn ổn, em đừng lo.

Em thấy sao rồi?

Có đau ở đâu không?"

Jimin nghe nhưng không trả lời.

Vội quay mặt đi, hờ hững và lạnh nhạt.

Rồi y từ từ rút tay khỏi tay hắn.Khoảnh khắc ấy, trái tim Yoongi như bị bóp nghẹt.Hắn biết, y đang giận.

Là vì cú hất tay điên cuồng lúc đó.

Là vì hắn đã mất kiểm soát.Giọng hắn chùng xuống, có chút khàn khàn xen lẫn ăn năn:
"Jimin... anh xin lỗi vì đã mạnh tay với em... với con.

Anh... thật sự không kiểm soát được bản thân.

Em tha lỗi cho anh được không?"

Y thoáng động lòng, ánh mắt chớp nhẹ một chút, nhưng rồi lại nhanh chóng giấu đi cảm xúc, nghiêng đầu lạnh lùng, khóe môi nhếch lên chua chát:"Cái gì mà 'em với con'?

Nực cười."

Y nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt đỏ hoe nhưng đầy cứng rắn và tuyệt tình:"Tôi đã quyết định rồi.

Tôi sẽ bỏ nó."

Câu nói ấy như mũi dao đâm thẳng vào tim Yoongi.Yoongi siết chặt bàn tay nhỏ bé của Jimin, ánh mắt hắn tràn đầy khẩn thiết, chẳng còn chút kiêu ngạo, chẳng còn vẻ lạnh lùng bá đạo thường ngày."

Jimin... anh xin em...

Em làm ơn đừng bỏ nó được không?"

Hắn khàn giọng, giọng nói như nghẹn lại trong cổ họng."

Đứa bé... nó không có tội tình gì hết.

Làm ơn... cho con của chúng ta một cơ hội được chào đời...

Anh xin em..."

Jimin khẽ khựng lại.

Ánh mắt y lóe lên một tia hoang mang.Y từng nghĩ hắn sẽ phủi bỏ, sẽ vô tình... nhưng giờ đây, hắn đang ngồi đó, thật lòng cầu xin y giữ lại sinh mệnh bé nhỏ này.Yoongi dường như sợ Jimin im lặng nghĩa là từ chối.

Hắn tiếp tục nói, từng lời như dốc hết cả tâm can:"Chỉ cần em đồng ý sinh con, anh thề sẽ không để em phải chịu bất kỳ thiệt thòi nào!

Tất cả mọi thứ anh sẽ chiều theo em hết, em muốn gì cũng được !"

Hắn ngừng lại một chút, rồi nghiêm túc nói tiếp:"Và cả... vị trí Đại Tẩu bang AGUST D."

Jimin nhìn hắn, giọng lạnh như nước đá:"Ngài nghĩ tôi cần đến vị trí đó sao?"

Hắn hơi khựng lại, ánh mắt sắc lên:"Em không cần.

Nhưng anh muốn cho."

"Jimin, em đã bước vào thế giới của anh, thì tất cả những gì tốt nhất, anh đều sẽ đặt dưới chân em."

Y chưa từng nghe hắn nói nhiều như vậy, cũng chưa từng thấy hắn khẩn thiết đến thế.

Từng lời hắn nói...

đều như đang đánh thẳng vào nơi mềm nhất trong tim y.Jimin thầm nghĩ trong lòng:"Nếu như vậy... thì quá tốt rồi."

Từ giây phút biết trong bụng mình có một sinh linh nhỏ, y đã vừa hoang mang, vừa bối rối, vừa thấy sợ... nhưng cũng dần nảy sinh một loại cảm giác kỳ lạ – giống như một sự gắn bó không thể cắt đứt.Chỉ là, y quá sợ.

Sợ hắn sẽ phủ nhận.

Sợ người như hắn – một ông trùm lạnh lùng và lý trí – sẽ không cần đến đứa bé, thậm chí không cần cả y nữa.Cho nên y mới chọn cách nói ra những lời tuyệt tình như vậy, chỉ để tự bảo vệ chính mình.Ánh mắt Jimin dần dịu xuống.

Vẻ giận dữ, tổn thương cũng theo đó mà phai nhạt đi đôi chút.Yoongi thấy được sự thay đổi ấy liền nhẹ giọng dỗ dành, bàn tay lớn cẩn thận xoa xoa bụng nhỏ của y:"Thôi mà...

đừng giận anh nữa được không?

Tức giận sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em và con đó."

Giọng hắn chẳng còn chút nghiêm khắc nào, chỉ toàn là lo lắng và dịu dàng.Nghe hắn dỗ ngọt, tâm tình Jimin cũng như được xoa dịu.

Sự cứng rắn trong lòng bỗng chốc mềm lại, chẳng rõ là vì lời hắn nói, hay vì bàn tay hắn đang đặt nơi bụng, mang theo hơi ấm khiến y thấy yên tâm hơn bao giờ hết.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 45


Sau khi gọi cháo cho Jimin, hắn cẩn thận dìu y vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân.

Tay luôn đỡ nhẹ sau lưng, sợ y trượt chân, từng động tác đều cẩn thận đến mức khiến người ta ngỡ ngàng — một ông trùm máu lạnh, lại có lúc kiên nhẫn đến vậy.Khi cả hai quay trở lại phòng, cháo đã được mang lên.Hắn đỡ y ngồi ngay ngắn lên giường, mở hộp cháo ra, dùng muỗng khuấy đều rồi đưa lên miệng thổi thổi cho nguội."

Nào, há miệng ra... aaaa~" — hắn dịu giọng dỗ dành.Jimin cau mày: "Ngài để tôi tự ăn được rồi."

"Không được.

Em vừa mới tỉnh lại, phải ngoan ngoãn để anh chăm sóc." – Hắn vẫn kiên nhẫn đưa muỗng cháo đến trước miệng y.Jimin cuối cùng cũng bất lực thở dài, ngoan ngoãn há miệng ăn một muỗng.Hắn khẽ cong môi, vừa múc muỗng tiếp theo vừa nói đầy ẩn ý:
"Em là mẹ của con anh, thì gọi anh là chồng mới đúng chứ."

"Khụ khụ—!"

Jimin lập tức sặc cháo, ho tới đỏ cả mặt.Hắn hốt hoảng vội lấy khăn giấy lau miệng cho y, vừa lau vừa cau mày:"Có cần phải phản ứng mạnh như vậy không?"

Jimin quay mặt sang hướng khác, không trả lời.Hắn tiếp tục đút cháo, giọng khẽ trầm lại nhưng vẫn đầy ấm áp:
"Em tập gọi dần cho quen đi."

"Không." – Y trả lời dứt khoát.Hắn lắc đầu cười khẽ, ánh mắt đầy cưng chiều:
"Vợ chẳng ngoan chút nào."

Jimin trừng mắt: "Ngài nghiêm túc được không?"

Hắn không chút do dự: "Anh rất nghiêm túc.

Nghiêm túc muốn em làm vợ anh."

Jimin đỏ mặt, cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn, không nói thêm lời nào nữa.Yoongi thấy vậy thì khẽ cười, giọng nói dịu đi:
"Nào, ăn nhanh đi rồi nghỉ ngơi thêm một lát."

Y khẽ ngẩng lên, đôi mắt long lanh nhìn hắn, ánh nhìn như đang khẩn cầu điều gì đó."

Tôi muốn... về nhà." – Y nói bằng giọng nhỏ nhẹ, vừa mong chờ vừa bất an.Yoongi im lặng vài giây, ánh mắt có chút dao động, rồi xoa nhẹ bàn tay y, dịu giọng trấn an:"Trời sáng rồi tính sau."

Sau khi Jimin ăn xong bát cháo ấm, Yoongi đặt muỗng xuống rồi mở hộp thuốc bổ.

Hắn cẩn thận đưa viên thuốc đến trước mặt y, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như dỗ dành:"Uống cái này vào, tốt cho em bé."

Jimin không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy.Thấy y ngoan ngoãn như vậy, Yoongi chỉ mỉm cười, sau đó chỉnh lại gối và chăn cho y, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt tóc y như đang an ủi một đứa trẻ:"Ngủ một lát đi, có anh ở đây rồi."

Jimin nằm nghiêng lại, ánh mắt mơ hồ nhìn hắn...

Y không trả lời, cũng không gật đầu, chỉ lặng im để mặc hắn vuốt tóc mình như thế.

Dù chưa nói sẽ tha thứ hay chấp nhận, nhưng trong lòng y, cảm giác yên tâm khi có hắn bên cạnh vẫn không ngừng dâng lên.Y nhắm mắt lại, để mặc bản thân chìm dần vào giấc ngủ... bên cạnh người đàn ông từng làm tim mình tổn thương, nhưng cũng chính là người khiến trái tim ấy rung động sâu sắc nhất.Nhìn y đã chìm vào giấc ngủ, gương mặt y khi yên tĩnh thật dịu dàng, không còn nét bướng bỉnh hay ngang ngạnh, chỉ còn lại sự mong manh khiến lòng hắn chùng xuống.Ánh mắt hắn khẽ động, bàn tay vẫn đặt nhẹ trên mái tóc mềm của y.

Cảm giác này... quen thuộc mà xa lạ.Bao lần hắn tưởng rằng bản thân đã sớm quen với việc điều khiển cảm xúc, nhưng chỉ cần một cái chau mày hay tiếng thở dài của y cũng đủ khiến tim hắn rối bời.Y nằm đó, trong vòng tay hắn – là người đang mang giọt máu của hắn, là người mà từng khiến hắn phải thức trắng vì nhớ nhung.

Nghĩ tới lúc y nghẹn ngào đòi bỏ con, lòng hắn như bị bóp nghẹt.Hắn thở khẽ một tiếng, cúi xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán y."

Chỉ cần em bằng lòng giữ lại đứa bé... anh thề sẽ dùng cả đời để bù đắp." — Hắn nghĩ thầm.Từ một lão đại vốn lạnh lùng và đầy toan tính, giờ đây, hắn lại chỉ muốn sống yên ổn bên y, bên đứa con chưa kịp chào đời.

Không còn là quyền lực, không còn là địa vị... mà là gia đình.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 46


Sáng hôm sau, ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa sổ bệnh viện, len lỏi chiếu vào căn phòng trắng lạnh.

Y mở mắt, khẽ nhíu mày.Đưa mắt nhìn quanh không thấy bóng dáng hắn đâu, trong lòng chợt trống trải lạ thường.Tim y chùng xuống một nhịp...

Cứ ngỡ vừa qua cơn nguy kịch, hắn sẽ ở lại bên cạnh mình.Y cắn nhẹ môi dưới, lặng lẽ rời giường bước vào phòng vệ sinh, tự mình rửa mặt, chỉnh lại quần áo bệnh nhân.

Nét mặt vẫn lạnh nhạt, nhưng trong lòng thì lại đầy hụt hẫng.Một lát sau, cửa phòng bật mở.

Hắn bước vào, tay cầm theo một hộp cháo và túi trái cây còn vương sương sớm.

Nhìn thấy y đang ngồi thẫn thờ trên giường, hắn vội bước nhanh tới."

Em dậy lâu chưa?" – Giọng hắn nhẹ nhàng hơn mọi khi.Y chỉ khẽ lắc đầu, không nói.Hắn đặt mọi thứ lên bàn, lấy hộp cháo ra, dùng muỗng khuấy đều rồi mang đến bên giường y."

Lại đây, ăn một chút đi."

Y liếc nhìn hắn, gương mặt không tỏ rõ cảm xúc, chỉ quay mặt đi, lạnh nhạt buông một câu:"Tôi không đói."

Hắn biết y vẫn đang giận dỗi.

Giận nhưng không gắt gỏng, chỉ là kiểu nũng nịu lạnh lùng khiến lòng hắn mềm nhũn.

Hắn nhỏ giọng dỗ dành:"Ngoan mà, Jimin.

Không ăn làm sao có sức nuôi con?"

Y vẫn không nói, chỉ mím môi.Hắn nhẹ nhàng đưa muỗng cháo tới trước miệng y, khẽ cười:"Há miệng ra nào, một muỗng thôi, anh xin đấy.

Không phải vì anh, vì con của chúng ta được không?"

Y liếc hắn một cái, ánh mắt có phần mềm xuống.

Cuối cùng cũng chịu mở miệng, ngoan ngoãn ăn một muỗng.Hắn mỉm cười, trong lòng nhẹ nhõm như vừa qua một trận bão."

Ừm... ngoan lắm.

Em mà lúc nào cũng nghe lời như vậy, anh chắc chết vì cưng mất." – Giọng hắn trầm ấm, pha chút chiều chuộng không thể giấu.Sau khi ăn xong, y đưa tay nhẹ nhàng lau miệng bằng khăn giấy, vẫn không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt.

Gương mặt lạnh như băng, ánh mắt cũng không nhìn hắn dù chỉ một lần.Một lát sau, bác sĩ gõ cửa bước vào kiểm tra.

Hắn đứng dậy nhường chỗ, ánh mắt đầy lo lắng dõi theo từng cử chỉ của bác sĩ.Bác sĩ kiểm tra một lúc, rồi gật đầu nói:
"Tình trạng đã ổn định hơn, nhưng vẫn cần theo dõi thêm vài ngày nữa."

Y liền quay sang, lạnh giọng:
"Tôi muốn về nhà."

Bác sĩ thoáng khựng lại, lắc đầu:
"Không được đâu cô Park.

Tôi không dám chắc đứa bé sẽ an toàn nếu cô rời viện sớm."

Y vẫn cố chấp:
"Gọi bác sĩ đến nhà theo dõi không được sao?"

Bác sĩ chép miệng, giọng có phần nghiêm trọng:
"Hiện tại thai còn yếu, di chuyển nhiều dễ ảnh hưởng đến em bé.

Ở đây vẫn là tốt nhất cho cả hai mẹ con."

Lúc này hắn mới lên tiếng, giọng trầm thấp nhưng cương quyết:
"Thôi nào...

Em phải nghe lời bác sĩ.

Anh biết em khó chịu, nhưng ít nhất hãy nghĩ cho con."

Y không trả lời.

Chỉ im lặng quay mặt sang hướng khác, đôi mắt cụp xuống như không muốn nói thêm gì nữa.Bác sĩ hiểu ý, gật đầu xin phép:
"Vậy tôi xin phép ra ngoài, nếu có gì cần cứ bấm chuông gọi."

Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, để lại trong phòng không khí tĩnh lặng.

Jimin giận dỗi, không nói một lời, quay người nằm nghiêng về phía bên kia, lưng hướng trọn về phía hắn.

Tấm chăn mỏng kéo cao gần đến vai, như muốn tự tạo khoảng cách.Hắn nhìn bóng lưng mỏng manh ấy mà lòng nghẹn lại.

Lặng lẽ bước vòng sang bên giường, cúi người xuống, cẩn thận vén nhẹ góc chăn, rồi ôm lấy y.

Bàn tay to xoa dịu nơi bụng nhỏ, trong khi ánh mắt luôn nhìn thẳng vào gương mặt y đầy lo lắng.Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán y, giọng trầm thấp vang lên, dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ:"Thôi mà... bác sĩ chỉ muốn tốt cho con thôi.

Ở lại vài hôm để theo dõi cho yên tâm, nha?"

Jimin khẽ nhăn mày, đôi mắt mở hé đầy uất ức và ương bướng, giọng mềm nhưng vẫn mang theo vẻ nũng nịu lạnh lùng:"Nhưng mà ở đây khó chịu lắm...

Xung quanh toàn là mùi thuốc..."

Hắn thở khẽ một tiếng, ngón tay nhẹ nhàng luồn vào tóc y, khẽ vuốt:"Ngoan... chỉ vài hôm nữa thôi.

Em chịu khó một chút, phải ăn ngoan, nghe lời bác sĩ... nhanh khỏe rồi anh đưa em về, chịu không?"

Jimin im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Cơ thể nhỏ nhắn vô thức rút vào lòng hắn thêm một chút, như tìm kiếm sự an tâm quen thuộc từ cái ôm dịu dàng ấy.Hắn siết nhẹ vòng tay, ánh mắt nhu hòa đầy yêu thương, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu y, khẽ thì thầm:"Giỏi lắm...

Vợ của anh hôm nay ngoan rồi."
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 47


Cửa phòng bệnh khẽ mở ra, BamBam bước vào, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:"Lão đại!"

Hắn quay lại, thấy Bam liền khẽ gật đầu.Hắn nắm tay y rồi dịu dàng dặn dò:

"Em nghỉ ngơi đi, nếu cần gì thì nói với Bam.

Anh đi công việc xong sẽ quay lại ngay."

Jimin không nói gì, nhưng ngón tay nhỏ bỗng siết lấy cổ tay hắn, hơi kéo lại.

Động tác nhẹ nhàng nhưng đủ khiến hắn dừng bước.

Yoongi cúi xuống, ánh mắt dịu đi khi thấy đôi mắt Jimin có phần không nỡ.

Bàn tay to xoa nhẹ tóc y, rồi khom người xuống đối diện.

"Chỉ là một lúc thôi.

Anh phải giải quyết chút việc, chiều anh sẽ quay lại với em ngay mà."

Jimin mím môi, không trả lời.

Hàng mi dài khẽ run lên, y rút tay về nhưng vẫn không giấu được vẻ không muốn hắn rời đi.

Hắn khẽ thở ra, đưa tay vuốt nhẹ má y, giọng trở nên mềm đến lạ thường:

"Ngoan nào, anh hứa mà.

Có BamBam ở đây trông em rồi, yên tâm nghỉ ngơi nhé."

Nghe vậy, y mới ngoan ngoãn thả tay ra.

Hắn liếc nhìn BamBam một cái, rồi nhanh chóng rời đi.

BamBam đứng một bên im lặng, đợi hắn đi khuất mới tiến lại ngồi xuống ghế cạnh giường.

Giọng cậu có chút chậm rãi và xa cách:

"Tina...

À không, đại tẩu thấy trong người thế nào rồi?"

Y khẽ quay sang, ngạc nhiên vì cách xưng hô đột ngột thay đổi, đáp nhỏ:
"Tôi... tôi vẫn ổn."

Bam khẽ cười, nụ cười mỏng tang như không mang nổi nỗi buồn trong lòng:

"Thật sự không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy..."

Y im lặng.

Bên ngoài nắng sáng len nhẹ qua khe cửa, rọi lên khuôn mặt nhợt nhạt của y.

Một lúc sau, Bam mới cất giọng – trầm và thành thật hơn bao giờ hết:

"Có thể bây giờ tôi nói ra là vô ích... nhưng tôi vẫn muốn em biết...

Tôi thích em.

Thật sự rất thích em."

Y hơi sững người, tay khẽ siết lấy tấm chăn.

Bam nhìn y, đôi mắt ươn ướt nhưng nụ cười vẫn giữ nguyên:

"Khi biết em mang thai, tôi đã rất tuyệt vọng.

Nhưng tôi không thể làm gì khác...

Chỉ mong em sẽ luôn hạnh phúc.

Ở bên lão đại, em sẽ có được những điều tốt nhất, đúng không?"

Y vẫn không nói gì.

Chỉ im lặng nhìn về phía ô cửa sổ.

Những cảm xúc dồn nén trong lòng chẳng biết nên đáp lại thế nào.

Y hiểu tấm chân tình của Bam, nhưng cũng hiểu rõ... trái tim mình đã không còn chỗ trống để ai khác chen vào nữa.

Bam khẽ nhìn y một lát rồi đứng lên, nhẹ giọng nói:
"Thôi...

đại tẩu nghỉ ngơi đi."

Y đột ngột lên tiếng, giọng bình thản:

"Anh có thể đi mua giúp tôi một ly nước cam được không?"

Bam hơi bất ngờ, sau đó khẽ gật đầu:
"Được, tôi đi ngay đây."

Cậu xoay người rời khỏi phòng, bước nhanh xuống căn tin bệnh viện.

Nhưng chỉ mười phút sau, khi trở lại cùng ly nước cam trong tay — căn phòng đã trống trơn.

Chiếc giường bệnh còn nguyên, chăn vẫn còn hơi ấm... nhưng không thấy bóng dáng y đâu nữa.

Tim Bam siết lại.

"Đại tẩu...?" – Cậu gọi khẽ, chạy ra ngoài hành lang nhìn quanh, nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào.

Mặt bắt đầu tái đi, bàn tay siết chặt ly nước cam run rẩy, nước tràn ra ngoài cũng không hay.

Cậu không dám chậm trễ thêm giây nào, lập tức bấm gọi số của hắn.

"Lão đại!!

Đại tẩu... mất tích rồi!!"

Giọng bên kia đầy sát khí:
"Cậu giỡn mặt với tôi hả?"

Bam lắp bắp, lo lắng giải thích:
"Lúc nãy...

đại tẩu nói muốn uống nước cam, tôi đi mua, thật sự chỉ đi chưa tới mười phút...

Tôi nghĩ là chắc chưa đi xa được đâu!!"

Hắn bên kia giận đến nghiến răng, gằn từng chữ, lạnh băng mà cũng như thiêu đốt:

"Cho người lục tung cái bệnh viện đó lên!!

Nhất định phải tìm được kẻ đã bắt cóc cô ấy!

Nếu không thì đem cái mạng của cậu về đây!!!"

Bam nuốt nước bọt, giọng run rẩy:
"V...vâng!"

Ngay lúc cúp máy, Yoongi đập mạnh tay lên bàn, gương mặt u tối đến đáng sợ.

Không đợi thêm giây nào, hắn lập tức lao ra khỏi căn cứ, lên xe phóng đi trong cơn giận dữ.

Chiếc xe lao vút đi như một cơn gió lạnh, bánh xe rít trên mặt đường vang lên đầy dữ dội.

Yoongi không màng luật lệ, đèn đỏ cũng chẳng buồn dừng, bàn tay siết chặt vô lăng đến mức trắng bệch cả khớp ngón tay, cổ họng khô rát, trái tim như bị ai đập mạnh từng nhịp.

Gió lùa vào qua cửa kính, phả vào gương mặt lạnh tanh nhưng đôi mắt thì hoảng loạn, đau đớn xen lẫn giận dữ.

Trong đầu chỉ vang vọng hình ảnh y nằm trên giường bệnh, nét mặt giận dỗi nhưng yếu ớt.

Y từng ôm bụng đau đến toát mồ hôi, từng rên khẽ trong vô thức... và giờ — biến mất.

Bàn tay hắn khẽ run, ngón trỏ đập nhẹ lên vô lăng như đang cố ép bản thân giữ tỉnh táo.

"Mình không thể mất cô ấy... không thể..."

Dù bên ngoài lạnh lùng, dù luôn giả vờ kiên định... nhưng lúc này, hắn thật sự sợ hãi.

Sợ mất đi người duy nhất khiến tim hắn rung động.

Sợ mất đi đứa con chưa kịp chào đời.

Sợ mất tất cả.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 48


Tại Min Thự, HoSeok vừa trở về từ chuyến công tác dài ngày, đang ngồi trò chuyện với GuanLin thì tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Cậu liếc nhìn màn hình — là Bam gọi.GuanLin nhấc máy, gương mặt đanh lại sau vài giây nghe máy.

"Cái gì?

Đại tẩu bị bắt cóc sao?!

Được rồi, tôi sẽ cho người đi tìm ngay!"

HoSeok ngơ ngác nhìn cậu:
"Ủa, vụ gì vậy?

Ai là đại tẩu?

Yoongi có vợ khi nào?"

GuanLin cúp máy, vội vàng đứng dậy:
"Jung tổng mới về nên chưa biết.

Tina...

đã mang thai con của Lão Đại."

HoSeok trố mắt:
"Cái gì???"

GuanLin gấp gáp:
"Tuy Lão Đại chưa lên tiếng chính thức, nhưng nhìn cách ngài ấy chăm sóc cho Tina thì cũng hiểu rồi."

HoSeok rối rắm vò tóc:
"Trời ơi trời!

Chuyện động trời như vậy mà tới giờ tôi mới biết sao trời!"

GuanLin vừa chạy ra cửa vừa nói:
"Tôi phải đi tìm Đại Tẩu đã, nói chuyện với anh sau nha!"

Nhưng vừa bước chân tới cửa lớn, cậu chợt khựng lại khi thấy một bóng dáng quen thuộc đang từ tốn bước vào cổng Min Thự.

Mái tóc dài buông nhẹ, gương mặt điềm nhiên khiến cậu không khỏi ngớ người."

Đại Tẩu?!" — GuanLin hoảng hốt.

"Chẳng phải Đại Tẩu bị bắt cóc sao?"

Jimin ngước mắt nhìn cậu, bình thản đáp:
"Ai nói tôi bị bắt cóc?"

"Bam gọi báo tôi như vậy..." — cậu lắp bắp."

Tôi chỉ thấy khó chịu nên trốn viện về thôi." — cô thản nhiên.GuanLin ôm đầu, khổ sở nói:"Trời ơi!

Đại Tẩu làm mọi người hoảng hết cả lên rồi đó!

Nhất là Lão Đại, ngài ấy còn đòi lấy mạng Bam nữa kìa!"

Jimin không nói gì, chỉ đi thẳng vào trong nhà.

Đến phòng khách, thấy Hoseok đang đứng đó, cô hơi khựng lại rồi nhẹ nhàng cúi đầu:"Jung tổng, ngài về khi nào vậy?"

HoSeok vẫn còn chưa hoàn hồn vì loạt thông tin dồn dập, sững sờ đáp lại:"Tôi mới về... cũng vừa biết được chuyện giữa em và Yoongi."

Jimin thoáng bối rối, khẽ nói:
"Tôi xin phép về phòng trước."

Rồi không nói thêm lời nào, cô xoay người rời đi.Sau khi nhận cuộc gọi lại từ GuanLin báo rằng "Đại tẩu không bị bắt cóc mà chỉ là trốn viện về nhà", Yoongi như muốn phát điên.Gân trán giật lên từng hồi, hắn gằn giọng:"Em đang làm cái gì vậy hả Jimin..."

Ngay lập tức, hắn nhấn ga lao xe về nhà như một cơn lốc.

Trái tim hắn đập thình thịch không ngừng, vừa giận vừa lo.

Đến khi xe dừng lại trong sân Min Thự, hắn đẩy cửa bước xuống mà không kịp lấy lại hơi thở.Vừa bước vào nhà, hắn thấy Hoseok đang ngồi thong thả nơi phòng khách.

Đôi mắt lạnh lùng lướt qua rồi khẽ khựng lại:"Về khi nào vậy?"

Hoseok nhấc mắt nhìn lên, hơi ngạc nhiên:
"Mới về thôi."

"Rảnh thì nói chuyện sau." — hắn cộc lốc đáp, rồi nhanh chóng bước một mạch lên lầu.Tới trước cửa phòng, hắn nắm tay nắm thật chặt, cố gắng kiềm chế cơn giận đang sôi sục trong lòng.

Hắn mở cửa ra — và rồi khựng lại.Trên chiếc giường lớn, thân ảnh nhỏ nhắn của Jimin đang cuộn tròn trong chăn, ngủ ngoan như một chú mèo nhỏ.

Khuôn mặt y dịu dàng, lồng ngực khẽ phập phồng theo từng nhịp thở đều.Hắn định bụng sẽ trách mắng vài câu, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn đó, mọi lời lẽ cứng rắn đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Hắn thở dài, nhẹ giọng:"Đúng là... bướng bỉnh không nói nổi."

Bước lại gần, hắn cẩn thận kéo lại chăn cho cô, cúi người đặt một nụ hôn thật khẽ lên má, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng, đóng cửa nhẹ đến mức không làm lay động giấc ngủ của người trong chăn.Xuống lại phòng khách, hắn ngồi xuống đối diện với Hoseok, rót cho mình một ly nước, uống một hơi."

Giải quyết ổn thỏa hết chưa?" — hắn hỏi, giọng đều.Hoseok gật đầu:
"Yên tâm."

Yoongi không nói gì thêm, mắt nhìn đăm chiêu như vẫn còn vương lại hình ảnh cô gái đang ngủ trên kia.Hoseok lên tiếng, ánh mắt tò mò:
"Mà này, rốt cuộc mọi chuyện là sao vậy Yoongi?"

Hắn đặt ly xuống, giọng điềm tĩnh:
"Tina...

đang mang thai con của tao."

Hoseok trợn mắt:
"Tức là...

Tina sẽ trở thành đại tẩu?"

"Chắc chắn." — Yoongi không ngần ngại xác nhận.Hoseok nhếch môi, nửa đùa nửa thật:
"Không ngờ lại có ngày này đó.

Tao còn tưởng mày không có trái tim."

Yoongi phớt lờ câu nói đó.

Hắn chẳng cần giải thích bất cứ điều gì.

Yêu hay không yêu, hắn biết rõ nhất.

Cô ấy là người hắn chọn, là người sẽ đi cùng hắn cả đời.Hắn lạnh nhạt nói với GuanLin:"Tối nay tổ chức tiệc.

Thông báo cho tất cả mọi người đến Min Thự Ăn mừng."

GuanLin đứng bên lập tức đáp lời:
"Vâng, Lão Đại!"
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 49


Ánh chiều muộn khẽ xuyên qua lớp rèm mỏng, rọi vào phòng một chút ánh nắng vàng.Trên chiếc giường lớn, Y khẽ trở mình, hàng mi dài động đậy như cánh bướm chớp nhẹ.

Một lúc sau, y từ từ mở mắt.Đầu óc vẫn còn hơi choáng, nhưng cảm giác quen thuộc của căn phòng khiến y thở phào.

Y ngồi dậy, vươn vai một cái thật dài, mái tóc rũ xuống ôm lấy gương mặt thanh tú.

Đang định bước xuống giường thì...Cạch.Cánh cửa phòng bỗng bật mở, Yoongi bước vào với vẻ mặt căng thẳng.

Khi thấy Y đã tỉnh, hắn khựng lại đôi chút, đôi mắt sâu đen như nhuốm lên một tầng cảm xúc khó gọi tên.Bị ánh mắt đó chạm vào, Y theo phản xạ cúi đầu tránh né, như biết mình vừa làm chuyện sai.Yoongi không nói gì ngay, hắn bước tới chậm rãi, giọng trầm nhưng nhẹ:"Em thấy trong người thế nào rồi?"

Y cắn môi đáp khẽ:
"Không... không sao..."

Hắn đứng nhìn y thật lâu, rõ ràng là còn đang rất tức giận, nhưng không nỡ lớn tiếng.

Hắn ngồi xuống mép giường, lặng một lúc rồi khàn giọng trách:"Sao em bướng bỉnh quá vậy?

Có biết là anh đã lo đến mức nào không hả?"

Y cụp mắt, không dám nói gì.

Cả không khí như ngưng lại, chỉ nghe thấy tiếng thở dài khe khẽ của Yoongi."

Em muốn gì... có thể nói với anh mà."

Hắn hạ giọng, nhẹ nhàng hơn.Y quay mặt đi, giọng hơi giận dỗi:"Ngài cũng giống như bác sĩ, chỉ muốn giữ tôi ở lại bệnh viện thôi."

Y quay lưng lại, không chịu nhìn hắn.

Yoongi nhíu mày, nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ nghiêm nghị đã tan biến, thay vào đó là ánh mắt dịu dàng.

Hắn khẽ thở ra một hơi, chậm rãi đưa tay ôm lấy thân thể nhỏ bé của y từ phía sau."

Thôi mà... anh xin lỗi, đừng giận nữa." — Hắn dụi mặt vào vai cô như một con mèo..

"Anh cũng chỉ vì lo cho em và con thôi."

Y vẫn không đáp, nhưng cũng không vùng vằng, chỉ hơi rụt cổ lại, mặt đỏ lên vì hành động gần gũi của hắn.Yoongi tiếp tục dỗ dành:
"Hay là thế này nhé... sáng anh sẽ đưa em đến bệnh viện để bác sĩ theo dõi, đến chiều anh lại đưa em về nhà cùng anh.

Vừa có người chăm sóc, vừa không bị gò bó.

Được không?"

Y quay đầu lại một chút, mắt mở to, khẽ hỏi:
"Nhất định... phải đến đó sao?"

Yoongi mím môi nhìn y, ánh mắt như đang năn nỉ:
"Chỉ vài ngày thôi mà.

Khi nào em và con ổn định hơn, anh sẽ không bắt em tới đó nữa..."

Y phụng phịu, mặt xụ xuống như đang cân nhắc thiệt hơn.

Nhìn bộ dạng đó của y, Yoongi bật cười, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào gò má mềm mại."

Coi như là anh năn nỉ em... nghe lời anh lần này nha."

Y nhìn hắn, bối rối trước ánh mắt chân thành kia, một lúc sau mới khẽ gật đầu:Yoongi khẽ mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán cô:
"Ngoan lắm!"

Yoongi ngồi bên cạnh, ánh mắt dịu lại khi nhìn thấy dáng vẻ mềm nhũn của y.

Bất chợt hắn lên tiếng, giọng trầm thấp như thể cố ý hạ nhẹ:"...Mà nè, phụ nữ mang thai...

đều dễ giận dỗi như em vậy sao?"

Y thoáng ngẩng lên, gương mặt hơi đỏ ửng:
"Ngài..."

Lời định nói nghẹn lại trong cổ họng.

Đôi mắt ngước nhìn Yoongi như muốn phản bác, nhưng lại chẳng biết phản bác thế nào.Hắn khẽ nhếch môi cười nhạt, cúi sát lại gần thì thầm:
"Em cũng nên đổi cách xưng hô đi."

Y quay mặt đi, lắc đầu:
"Không."

Yoongi khẽ thở ra một tiếng như đang cố kiềm chế cơn bực xen lẫn bất lực, rồi đứng dậy nói đầy ý nhắc nhở:"Tuỳ em thôi...

Nhưng tôi anh nói trước, mặt mũi của Min Yoongi tối nay sẽ phụ thuộc vào thái độ của em đấy!"

Y nhíu mày, ngờ vực:
"Ý ngài là sao?"

Hắn không trả lời ngay, chỉ liếc đồng hồ, rồi mở tủ lấy ra một chiếc túi giấy sang trọng – là một trong những bộ đồ mới vừa được mang về từ sáng.

Hắn đặt lên giường, nói với vẻ nửa ép buộc nửa trêu chọc:"Đi đánh răng rửa mặt rồi thay đồ đi.

Sắp tới giờ rồi."

Y tròn mắt:
"Tới giờ gì vậy?"

Yoongi vẫn giữ vẻ bí hiểm, không trả lời.

Hắn chỉ nhướng mày ra hiệu: "Nhanh lên."

Y đành cầm lấy bộ đồ, trong lòng không khỏi thấp thỏm và nóng ruột.

Tay vừa mở túi vừa lẩm bẩm: "Rốt cuộc ngài ayy đang làm cái quái gì vậy chứ..."
 
Back
Top