Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Tình Yêu Và Thù Hận

Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 25


Không gian trong phòng bệnh vốn đang yên ắng, chỉ có tiếng điều hòa chạy và tiếng hít thở nhè nhẹ của Tina.Bỗng tiếng chuông điện thoại reo vang, phá tan sự yên tĩnh.Yoongi liếc qua màn hình.

Là Jungkook.Hắn đắn đo một giây rồi ấn nghe, tiện tay mở loa ngoài vì tay kia đang bận vuốt ve Tina.Jungkook nũng nịu, giọng oán trách nhưng vẫn có phần làm nũng rõ rệt:"Đại ca à... sao mấy ngày nay anh không gọi cho em?

Em nhớ anh lắm đó."

Tina nghe rõ từng chữ.

Cô khẽ ngước mặt nhìn hắn.

Ánh mắt vừa thắc mắc, vừa lạnh nhạt.Yoongi liếc nhìn Tina, bắt gặp ánh mắt ấy.

Nhưng hắn chỉ thản nhiên trả lời:"Tôi bận rất nhiều việc.

Không có thời gian."

Jungkook có chút bực bội, giọng rõ ràng lộ vẻ ghen tị:"Đại ca bận việc... hay là bận ở bên cạnh chị Tina?"

Hắn thoáng sững người.Không gian như khựng lại một nhịp.Giọng hắn trầm xuống, mang theo chút cảnh cáo:"Tina đang bệnh.

Em đừng làm loạn."

Jungkook không chịu thua:"Ừ, em làm loạn đấy.

Anh rõ ràng đang ở bên Anh, vậy mà nghe tin Tina bệnh là lập tức trở về.

Còn em thì sao?

Lúc em bị thương, anh ở ngay đó mà cũng không quan tâm lấy một chút..."

Tina nghe tới đây thì khẽ bật cười, không rõ là chua chát hay tự giễu.

"Không quan tâm"?

Vậy hôm đó là ai đã vì lo cho Jungkook mà thẳng tay tát cô một cái như trời giáng, mặc kệ cảm giác của y?Quan tâm như vậy... còn chưa đủ sao?Nụ cười trên môi Tina lập tức tắt đi, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ quay lưng lại, kéo chăn lên che nửa mặt.

Một động tác đơn giản, nhưng lại cắt vào lòng Yoongi một nhát sâu hoáy.Hắn nhíu mày, giọng trầm lại:"Lúc em bị thương, có Hoseok và Taehyung chăm sóc cho em.

Nhưng Tina thì chỉ có một mình.

Nếu em nghĩ lại một chút, đáng lẽ em nên thương cho cô ấy hơn mới đúng."

Jungkook im bặt.

Một lúc sau mới lí nhí:"...Vậy là lỗi của em sao?"

Yoongi nhẹ nhàng hơn:"Em không có lỗi.

Nhưng đừng ganh tị với Tina như vậy..."

Jungkook cúi đầu, ánh mắt mơ hồ xen lẫn áy náy:"...Em xin lỗi.

Chị Tina khỏe chưa ạ?"

Yoongi trả lời, mắt vẫn nhìn bóng lưng đang quay đi kia:"Khỏe rồi.

Nhưng cần nghỉ ngơi thêm."

Jungkook khẽ nói:
"Vậy thôi, em không làm phiền nữa.

Em cúp máy nha..."

Cuộc gọi kết thúc.

Không khí trở lại yên lặng... nhưng lại nặng nề đến mức không ai thở nổi.Hắn tắt điện thoại, đặt nó lên bàn không một tiếng động.

Ánh mắt hắn dừng lại trên bóng lưng đang quay vào trong kia — nhỏ bé, lặng thinh và lạnh lẽo như cả căn phòng vừa mất đi hơi ấm.Một nhịp sau, hắn đứng dậy, chậm rãi bước qua phía giường.

Ngồi xuống đối diện với y.Y vẫn nhắm mắt, hàng mi khẽ run, gương mặt trắng bệch lộ ra dưới ánh đèn mờ.

Rõ ràng là chưa ngủ, nhưng lại cố chấp không nhìn hắn, không đáp lại bất kỳ điều gì.Hắn thở dài khe khẽ."

Em nghe hết mà đúng không?"

Y không trả lời.

Chỉ hơi mím môi, ngực phập phồng lên xuống chậm rãi, nhưng đôi tay dưới chăn lại nắm chặt lại, rõ ràng là đang kìm nén một điều gì đó.Yoongi hơi cúi xuống, giọng hắn không còn lạnh như thường ngày, mà mang theo chút ân hận mềm mỏng."

Lúc nãy... tôi không có ý để em nghe được những lời đó."

Y vẫn nhắm mắt, giọng nhỏ như gió thoảng, nhưng từng chữ đều chất chứa giận dỗi:"Ngài trở về dỗ bảo bối của ngài đi."

Hắn khựng lại.

Một giây sau, hắn bật cười nhẹ, giọng trầm thấp mà dịu dàng như nước chảy:"Em ghen sao?"

Y hé môi, cười nhạt, ánh mắt vẫn không mở ra:"Tôi nào có tư cách."

Hắn lập tức cau mày, đôi mắt tối sầm lại.

Câu nói này như một nhát dao lặng lẽ cắm vào ngực hắn."

Đừng có nói như vậy."

Giọng hắn trầm hẳn, mang theo một chút cáu kỉnh.Y khẽ nhướng mày, lần này mở mắt ra, đôi mắt trong veo còn sót lại chút đỏ hoe vì khóc, ánh nhìn thẳng thắn:"Thế phải nói thế nào?

Nói là tôi đang ghen như ý ngài muốn sao?"

Hắn nhìn vào ánh mắt ấy, rõ ràng là giận, rõ ràng là bướng, vậy mà không hiểu sao tim hắn lại mềm đến lạ.Hắn khẽ cúi người xuống, một tay chống lên giường, một tay nâng nhẹ gò má của y, ngón tay cái khẽ lướt qua làn da mịn lạnh như muốn xoa dịu:"Ừm, em nói vậy đi.

Ghen cũng được, tôi thích em ghen."

Y đỏ mặt, định quay đi nhưng bị hắn giữ lại, ánh mắt hắn vừa sâu vừa cưng chiều:"Em có tư cách.

Hơn bất kỳ ai khác."

Y nhíu mày định phản bác, nhưng hắn đã cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi y."

Tôi là của em, hiểu chưa?

Những người khác... chẳng là gì cả."

Y hơi sững, tim đập rộn ràng.

Ngoài mặt vẫn muốn tỏ ra bực bội, nhưng không giấu được khóe môi khẽ cong lên một chút."

Nói hay lắm..."

Y lầm bầm như muốn giữ thể diện, nhưng không đẩy hắn ra.

Dù vẫn còn giận, nhưng lại để mặc hắn ôm, vuốt tóc, thậm chí còn hơi tựa đầu vào lòng hắn như mèo nhỏ bị dỗi xong được dỗ dành.Hắn nhìn y – ánh mắt dịu dàng đến mức muốn tan chảy cả trái tim.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 26


Lúc này bác sĩ vào kiểm tra, y vội vàng đẩy hắn ra như thể sợ bị người khác nhìn thấy cảnh thân mật ấy.Hắn không cam lòng, ánh mắt thoáng lộ chút không vui, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy lùi sang một bên để bác sĩ làm việc.Y nói rằng y muốn về nhà, giọng đầy mong mỏi và có chút bất mãn.

Y thật sự không chịu nổi cái mùi thuốc sát trùng nồng nặc này, nó khiến y cảm thấy nghẹt thở và khó chịu vô cùng.Nhưng bác sĩ lắc đầu:"Không được, cô còn yếu lắm, về sớm quá sẽ dễ tái phát.

Lát nữa y tá mang thuốc đến và truyền dịch cho cô, nhớ uống thuốc đúng giờ."

Hắn nghe vậy liền cau mày, lo lắng hỏi:"Có thể không truyền được không?"

Bác sĩ mỉm cười nhẫn nại:"Truyền mới nhanh khỏe chứ.

Cũng chỉ một chai nữa thôi, ngài đừng lo."

Hắn khẽ thở dài, rồi ngồi xuống bên giường, cẩn thận nâng tay y lên, ngón tay hắn nhẹ xoa quanh mu bàn tay đã bị kim tiêm chích đỏ."

Bàn tay xinh đẹp thế này lại bị tiêm tới hai ba lần, có thấy đau không?"

Y nhìn hắn, ánh mắt có chút bối rối, rồi lại cụp mi xuống như che giấu điều gì đó.

Nhưng vẫn vô thức siết lấy tay hắn, nắm thật chặt.Hắn cũng siết lại, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường – không một chút dữ dằn hay lạnh lẽo như mọi ngày.Y khẽ mím môi, không nói gì.

Nhưng trái tim lại lặng lẽ rung lên vì sự dịu dàng bất ngờ ấy.Hắn cúi xuống gần hơn, hơi thở dịu nhẹ phả vào má y.

Ngón tay thon dài chậm rãi luồn qua mái tóc mềm, dịu dàng vuốt ve như thể đang vỗ về một đứa trẻ đang mộng mị.

Giọng hắn thấp, khàn khàn nhưng đầy ôn nhu:"Sau khi về nhà... tôi sẽ gọi bác sĩ tâm lý đến trị cho em, được không?"

Y thoáng giật mình, vội vàng lắc đầu, như thể sợ ai đó phát hiện ra điều yếu đuối của mình.

Giọng run run:"Không cần đâu..."

Hắn nhíu mày, ánh mắt không còn dửng dưng như mọi khi, mà tràn đầy đau lòng:"Em mất ngủ suốt hai đêm rồi... còn chưa chịu sao?"

Câu nói như chạm đến tận gốc nỗi sợ hãi đang bị chôn giấu trong tim y.

Y khẽ run lên một chút, rồi im bặt.

Không còn phản kháng, cũng không cãi lại, chỉ lặng im.Hắn thấy vậy thì càng thương, bàn tay vẫn vỗ nhẹ đầu y, dịu giọng trấn an:"Sẽ ổn thôi...đừng sợ."

Nói rồi, hắn cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán y – không phải nụ hôn nóng bỏng hay chiếm đoạt như mọi khi, mà là một cái chạm nhẹ như đang đặt niềm tin và an ủi."

Ngủ đi... tôi ở đây rồi." – hắn thì thầm, tay vẫn đan lấy tay y như không muốn rời.Y nhắm mắt lại, không nói gì... nhưng bàn tay lại siết chặt lấy tay hắn, không hề buông lơi.Ban ngày có hắn kề cạnh, chăm chút từng bữa ăn, giấc ngủ.

Ban đêm lại có hắn ngồi bên, tay nắm tay, dỗ dành từng tiếng, từng cơn thở khẽ.

Có hắn bên cạnh... y không còn mơ thấy những cơn ác mộng giằng xé tâm trí nữa.Những đêm trước đó y thường giật mình giữa đêm, ánh mắt hoảng loạn giữa bóng tối lạnh lẽo, nhưng giờ đây... mỗi khi giật mình tỉnh dậy, thứ đầu tiên y thấy là bàn tay hắn vẫn nắm chặt tay mình, không rời.

Và ánh mắt ấy—ấm áp, kiên định, chưa từng có một lần rời xa.Dù y vẫn cố tỏ ra thản nhiên, đôi khi còn né tránh ánh mắt hắn, nhưng y biết... trái tim mình đã rung động thật rồi.Không phải rung động nhất thời.

Mà là thứ tình cảm nhẹ nhàng, từng chút một ngấm sâu vào tim lúc nào không hay.Nhưng y không muốn quá phụ thuộc vào hắn.

Không phải vì y không tin hắn, mà vì y muốn bản thân mình luôn mạnh mẽ.

Dù có một người ở cạnh, y cũng phải tự mình đứng vững.Hắn đôi lúc phát hiện ra sự cố chấp ấy nơi y, chỉ khẽ cười, không nói gì.

Nhưng trong ánh mắt hắn, là cả một biển trời dịu dàng...Tối hôm đó, hắn ngồi bên giường, đọc sách trong im lặng.

Y xoay người nhìn hắn, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng:"Ngài không cần phải ở đây suốt như vậy đâu... tôi ổn mà."

Hắn không ngẩng lên, chỉ đưa tay ra xoa nhẹ tóc y:"Em ổn thì tốt... nhưng tôi vẫn muốn ở đây."

Y im lặng, khẽ nghiêng mặt vùi vào gối.

Không cãi nữa, cũng không gạt phăng hắn ra.

Chỉ để cho mình một giây bình yên... bên người mình lỡ rung động
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 27


Sau hai ngày nằm viện, cuối cùng y cũng được xuất viện trở về.Trên đường về, y lặng lẽ ngồi bên cửa sổ xe, ánh mắt không rõ cảm xúc nhìn cảnh vật vụt qua.

Trái tim... vẫn còn một chút gì đó chưa rõ ràng, một chút gì đó mệt mỏi sau chuỗi ngày nhiều cảm xúc.Chiếc xe vừa dừng lại trước cổng Min Thự, cánh cửa mở ra chưa kịp đứng vững thì Jungkook đã từ trong chạy ào ra, ôm chầm lấy hắn như chú mèo nhỏ ôm lấy chủ."

Em nhớ đại ca quá!"

Hắn dịu dàng xoa đầu em, giọng nói trầm ấm, có chút cưng chiều:"Ở nhà có ngoan không?"

Jungkook ngẩng mặt lên cười tươi như ánh nắng:
"Em lúc nào cũng ngoan mà!"

Y bước xuống xe, thấy cảnh ấy thì cũng chỉ khẽ liếc nhìn một chút rồi nhanh chóng bước thẳng vào trong nhà.Gương mặt y không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ hơi trầm hơn một chút.

Không khó chịu, cũng không ghen tuông... nhưng là cảm giác xa cách, như người đứng ngoài một câu chuyện không thuộc về mình.Vừa đặt chân đến bậc cầu thang thì phía sau vang lên tiếng gọi:"Chị Tina ơi!

Chị khoẻ chưa ạ?"

Y khẽ quay đầu lại, đáp một cách nhẹ nhàng, có chút khách sáo:"Cảm ơn tiểu thư, tôi khoẻ rồi."

Jungkook chu môi, bước nhanh hơn tới gần:"

Sau này chị cứ gọi em là Kookie đi ạ.

Đừng gọi tiểu thư nghe xa cách lắm."

Em cười tươi rói, như thể thực sự không hề có ác cảm nào.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, Jungkook reo lên:"Hôm nay em rảnh, em sẽ nấu canh tẩm bổ cho chị nha!"

Chưa để y từ chối, Jungkook đã nhanh nhẹn chạy vụt vào trong bếp, mái tóc đen tung bay theo bước chân hào hứng.

Y nhíu mày, định lên tiếng ngăn lại, nhưng bên cạnh đã có giọng nói trầm thấp cất lên:"Cứ để Jungkook làm đi.

Em lên phòng nghỉ trước đi."

Y lặng lẽ gật đầu, không nói thêm gì, xoay người bước tiếp lên cầu thang.Hắn nhìn theo bóng y, ánh mắt tuy bình tĩnh nhưng trong sâu thẳm có chút gì đó phức tạp.Vừa đặt chân vào phòng, y vội bước tới giường, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở chiếc điện thoại vẫn nằm im lìm trên gối – thứ mà suốt hai ngày qua y chẳng màng đụng đến.

Y cầm máy lên, mở nguồn.

Màn hình sáng lên cùng lúc hiện ra hàng dài cuộc gọi nhỡ – toàn bộ đều là từ hắn.

Y sững người trong một thoáng.

Tim khẽ run lên một nhịp.

Thì ra là như vậy.

Thì ra vì không gọi được nên hắn mới biết y gặp chuyện, mới trở về.

Y vẫn chưa từng hỏi hắn câu nào về chuyện đó, và cũng không có ý định hỏi.

Bởi vì y sợ... càng hiểu, lại càng rung động.

Mà y không muốn như vậy.

Chỉ cần biết... hắn đã trở về là đủ rồi.

Không cần hiểu rõ thêm nữa, cũng không dám hiểu rõ hơn.

Y không nói gì, cũng không biểu lộ cảm xúc gì rõ ràng.

Chỉ lặng lẽ đặt điện thoại trở lại đầu giường rồi lấy đồ đi tắm.

Tắm gội sạch sẽ xong, y không buồn sấy tóc, chỉ lau sơ qua rồi lười biếng trèo lên giường nằm ườn, mái tóc ướt dính vào má, vào cổ, lành lạnh.

Cánh cửa phòng khẽ mở ra, chẳng cần gõ.

Hắn bước vào với ly sữa trong tay, ánh mắt đảo một vòng liền cau mày:

"Tóc chưa khô mà đã lên giường nằm rồi."

Y không quay đầu, giọng thản nhiên:

"Lười."

Hắn đặt ly sữa xuống bàn, bước tới gần, giọng có phần mềm mỏng hơn:

"Em uống sữa đi."

Y khẽ lắc đầu, ngữ điệu dịu hẳn như thể đang trò chuyện rất đỗi bình thường:

"Ngán lắm."

"Ngán cũng phải uống." – Hắn hơi nghiêm giọng, nhưng chẳng giấu nổi sự quan tâm.

Y nhìn hắn, rồi miễn cưỡng ngồi dậy cầm ly sữa.

Uống một hơi chậm rãi, không hề tỏ ra thích thú nhưng cũng không từ chối thêm.

Hắn đứng đó nhìn, đợi y uống xong liền xoay người lấy máy sấy, cắm điện rồi bước tới sau lưng y, không nói một lời.

Tiếng máy sấy vang lên khẽ khàng, làn gió ấm áp tỏa đều khắp da đầu.

Hắn rất nhẹ tay, từng động tác như sợ làm tổn thương đến một sợi tóc nào đó của y.

Y ngồi yên, ánh mắt dán vào bức tường phía trước, rồi bỗng nhiên khựng lại.

Lần đầu tiên... hắn sấy tóc cho y.

Làn tóc ướt dần khô, hơi ấm từ tay hắn truyền đến như đang xoa dịu tất cả những đêm dài buốt giá trong lòng.

Y siết chặt tay trong lòng, không nói gì.

Chỉ là... trong phút giây ấy, y lại không dám quay đầu.

Vì sợ — ánh mắt đó sẽ khiến mình mềm lòng thêm một chút nữa

Hắn tắt máy sấy, đặt xuống bàn rồi ngồi cạnh y, ngón tay khẽ vuốt ve mái tóc mềm vừa được hong khô, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai:

"Tối nay sang phòng tôi ngủ nha."

Y cau mày, quay sang nhìn hắn, giọng đầy nghi hoặc:

"Tại sao?"

Hắn cười nhẹ, ánh mắt như có như không, vẫn đặt tay lên tóc y mà vuốt nhè nhẹ:

"Tôi tiện chăm sóc cho em."

Y liếc mắt, giọng thản nhiên pha chút lạnh nhạt:

"Không cần đâu."

Hắn ngừng lại một chút, rồi thấp giọng, không cho phép phản kháng:

"Đây là lệnh."

Y quay đầu sang, không lớn tiếng nhưng giọng rõ ràng tức giận:

"Ngài không sợ bảo bối của ngài hiểu lầm sao?"

Hắn không tránh né, mắt nhìn thẳng vào mắt y, chậm rãi đáp:

"Sớm muộn gì cũng phải biết thôi."

Y chau mày:

"Biết cái gì cơ?"

Hắn hỏi ngược lại, môi khẽ nhếch:

"Vậy em nói hiểu lầm cái gì?"

Y nghẹn họng, nhất thời không biết trả lời sao.

Gương mặt đỏ lên vì bực cũng có, vì lúng túng cũng có.

Một lúc sau, y quay mặt đi, tức tối:

"Không nói với ngài nữa!"

Hắn nhìn y, cười bất lực, ánh mắt lại đầy dịu dàng.

Không tranh cãi thêm, chỉ nhẹ nhàng đỡ y nằm xuống, kéo chăn đắp lên cho cẩn thận.

"Em ngủ đi." – giọng hắn trầm thấp, đầy dỗ dành.

Rồi cúi xuống, chậm rãi đặt một nụ hôn nhẹ lên má y, dịu như gió thoảng.

Y không đáp, cũng không đẩy ra... nhưng vành tai lại dần ửng đỏ.

Dưới ánh nắng ban trưa yên ả, y khẽ chớp mắt vài lần rồi dần khép mi lại, từng nhịp thở trở nên đều đặn.

Cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu, không mộng mị, không ác mộng... chỉ còn lại sự dịu dàng mà hắn đã để lại.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 28


Jungkook vừa hầm canh xong, còn chưa kịp mang lên phòng cho Tina thì đã bị Taehyung bất ngờ kéo ra ngoài."

Yah, làm gì vậy?

Em còn chưa mang canh lên cho chị Tina mà!" – Jungkook giãy giụa, giọng đầy sốt ruột."

Nhờ giúp việc đi." – Taehyung dứt khoát, tay giữ chặt cổ tay em, kéo lên xe.Chiếc xe đen bóng rồ ga phóng đi giữa trời nắng trưa.

Jungkook nhíu mày khó hiểu:"Anh đưa em đi đâu vậy?"

Taehyung không nhìn em, tay nắm vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước:"Đi chơi.

Đưa em đi đổi gió, cũng là để em tỉnh lại.

Đừng lẽo đẽo theo cái tên Yoongi đó nữa.

Thay vì thích hắn, sao em không thích anh?"

Jungkook khựng người, tròn mắt:"Gì cơ?

Anh thích chị Tina mà..."

Taehyung vẫn không nhìn cậu, chỉ bình tĩnh lái xe và nói một câu khiến tim Jungkook thắt lại:"Anh có thể suy nghĩ lại... nếu em muốn."

Jungkook im lặng, lòng ngổn ngang.

Gió bên ngoài thổi nhè nhẹ qua khe cửa kính xe, còn bên trong thì rối bời như chính trái tim non trẻ của cậu lúc này.Ánh sáng ngoài cửa sổ đã ngả màu vàng nhạt của hoàng hôn.

Y đã ngủ một giấc dài đến tận chiều muộn mới tỉnh dậy.

Y mở mắt, thoáng ngơ ngác nhìn quanh, căn phòng này... quen thuộc một cách lạ kỳ.Đây không phải phòng y.Là phòng hắn.Y lăn qua lăn lại vài vòng trên giường để tỉnh táo hơn, vừa ngồi dậy thì cánh cửa bật mở, hắn bước vào, tay còn cầm theo áo khoác ngoài, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía y."

Em dậy rồi à?" – Hắn hỏi, giọng trầm thấp xen chút ấm áp.Y nheo mắt, hơi cau mày:"Tại sao tôi lại ở đây?"

Hắn không đáp thẳng, chỉ bước lại gần, hơi cúi người xuống, ánh mắt nhìn y đầy ý cười:"Em đoán xem?"

Y khẽ lườm hắn, tất nhiên là biết rõ hắn đã tự ý ôm mình sang đây.

Nhưng có lẽ vì đang còn ngái ngủ, y chẳng buồn cãi nhau, chỉ quay mặt đi, chẳng thèm nói thêm lời nào.Hắn mỉm cười, đưa tay xoa nhẹ mái tóc mềm của y như đang dỗ một đứa trẻ:"Đánh răng rửa mặt đi, rồi ăn tối với tôi."

Y lặng lẽ đi vào phòng tắm.

Khi trở ra thì bữa tối đã được dọn sẵn trên bàn nhỏ trong phòng.

Ánh đèn dịu nhẹ phủ xuống, mọi thứ yên tĩnh và ấm cúng.Y không nói gì, ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống đối diện hắn, cùng dùng bữa tối trong căn phòng này—nơi vốn là không gian riêng của hắn, nay lại dần trở nên quen thuộc với y hơn bất cứ nơi nào khác.Trong lúc đang ăn tối, y vô tình liếc nhìn về phía tủ quần áo trong góc phòng thì khựng lại.Y nhận ra vài bộ đồ của mình đang được treo gọn gàng bên trong, thậm chí còn được sắp xếp cẩn thận.Y cau mày, đặt đũa xuống:"Ngài mang quần áo của tôi sang đây từ khi nào vậy?"

Hắn điềm nhiên, như thể mọi chuyện rất đỗi bình thường, gắp miếng thịt bỏ vào chén của y:"Em dọn sang đây ngủ luôn đi."

Y nhíu mày, giọng hơi nghiêm lại:"Ở đây không chỉ có tôi với ngài thôi đâu.

Nếu người khác biết thì sao?"

Hắn khựng lại một chút, ánh mắt hơi trầm xuống, im lặng như đang cân nhắc điều gì đó.Một lúc sau, hắn khẽ nói, giọng dịu dàng nhưng vẫn đầy quyết đoán:"Vậy khi nào em muốn... thì có thể sang đây."

Y im lặng.Không từ chối.

Cũng chẳng đồng ý...Sau khi ăn tối, y lấy đồ đi tắm.

Khi bước ra khỏi phòng tắm, không thấy hắn đâu cả.

Không gian trong phòng thoáng lặng, chỉ còn tiếng điều hòa chạy êm.Y không nói gì.

Ánh mắt lướt qua khắp căn phòng một lần, rồi cũng thôi.

Không hỏi hắn đi đâu, cũng không tò mò.Y nằm dài trên giường, mái tóc vẫn còn ẩm.

Trong tay là chiếc điện thoại mà y chẳng thực sự chú tâm vào.

Màn hình sáng lên, rồi tắt, nhưng lòng y lại đang ngổn ngang vì người đàn ông ấy.

Hắn... dạo này quan tâm quá mức.

Và sự dịu dàng đó, khiến y không thể không rung độngY gạt phất hắn ra khỏi đầu, mở điện thoại lên để xem phim.

Thi thoảng lại khẽ cười vì nội dung trong phim.

Chân vô thức gác lên cái gối bên cạnh.Mọi thứ nơi này dường như đã dần trở nên quen thuộc hơn, đến mức y cũng chẳng để ý đây là phòng của ai nữa.Cánh cửa bật mở, hắn bước vào.

Y liếc mắt nhìn hắn một cái, không nói gì, rồi tiếp tục xem phim như chẳng mấy để tâm.Hắn nhìn dáng vẻ tự nhiên, thảnh thơi của y lúc này mà trong lòng dâng lên chút vui sướng khó tả.

Hắn bước chậm tới giường, trèo lên, chống một tay xuống nệm, giam y trong vòng tay mình.

Hơi thở hắn phả nhẹ lên trán y, đôi mắt dịu dàng nhìn xuống như muốn bao bọc tất cả những gì mềm yếu nhất trong y.Bất ngờ, hắn giật lấy điện thoại, đặt sang một bên."

Sao cứ nghịch điện thoại mãi vậy?" – Hắn hỏi, giọng trầm thấp nhưng khẽ khàng như đang thủ thỉ.Y vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng môi hơi mím lại:"Không có gì làm, chán quá!"

Hắn nhìn y rất lâu, cuối cùng, hắn cúi sát hơn, thì thầm gần bên tai y:"Vậy để tôi khiến em không còn thấy chán nữa..."

Lời nói vừa dứt, hắn khẽ cúi xuống, hôn lên môi y.

Không vội vã, không ép buộc, chỉ là một nụ hôn chạm nhẹ như muốn hỏi trước, như thể chờ y đồng ý.Y thoáng bất ngờ, ánh mắt chớp động.

Nhưng rồi, cũng như bao lần yếu mềm khác, y nhắm mắt lại, tay nhẹ siết lấy vai hắn, đón nhận nụ hôn ấy một cách chậm rãi.
 
Tình Yêu Và Thù Hận
Chương 29


Nụ hôn dần trở nên sâu hơn, môi lưỡi quấn lấy nhau như muốn hòa làm một.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng lướt qua mái tóc, rồi trượt xuống bờ vai gầy guộc của y, từng cái chạm đều dịu dàng như đang nâng niu bảo vật.Y khẽ thở dốc, ngực phập phồng vì thiếu không khí, tay bất giác đẩy nhẹ vào ngực hắn.

Hắn như hiểu ý, luyến tiếc rời môi, ánh mắt vẫn đắm chìm không rời khỏi khuôn mặt đỏ hồng của y.Bất ngờ, y chủ động vươn tay ôm lấy cổ hắn, tay còn lại nhẹ vuốt ve gò má hắn, động tác đầy quyến rũ mà dịu dàng.

Đôi mắt y ánh lên thứ cảm xúc đặc biệt, lấp lánh và thành thật.

Khẽ thì thầm:"Ngài định khi nào đi?"

Hắn hơi ngẩn ra."

Ý em là đi Anh?"

Y khẽ gật đầu, đôi môi hơi cong lên, như có như không.Hắn áp trán vào trán y, cười khẽ:"Không đi nữa, ở nhà với em, chịu không?"

Y hơi khựng lại, rồi hỏi nhỏ:"Vậy còn công việc của ngài thì sao?"

"Hoseok lo được."

Hắn nói xong thì vùi mặt vào hõm cổ của y, như tìm một chốn yên bình sau những bão giông.

Mùi hương nhẹ nhàng, dịu ngọt của y khiến hắn chẳng thể rời đi, bờ môi hắn khẽ chạm, để lại một dấu hôn nóng rực trên làn da mảnh mai.

Y khẽ rên nhẹ, giọng như gió lướt qua tai hắn khiến hắn càng thêm tham lam.Đúng lúc đó, điện thoại hắn đổ chuông liên hồi.Hắn chẳng thèm quan tâm, chỉ chăm chú vào bờ vai trắng mịn của y, bàn tay vẫn lướt qua làn da mượt như tơ.Y nhíu mày, cố đẩy hắn ra, giọng khẽ nhưng rõ ràng:"Ngài... nghe điện thoại đi."

Hắn vẫn làm ngơ, như thể cả thế giới ngoài kia chẳng quan trọng bằng người con gái trước mắt.Điện thoại vẫn không ngừng reo.Y nghiêm giọng hơn, bàn tay đẩy mạnh:"Lão Đại..."

Lúc này hắn mới hơi cau mày, ánh mắt bực bội như bị cắt ngang một giấc mộng đẹp.

Hắn ngẩng lên, hít sâu một hơi rồi mới chịu với tay cầm điện thoại, bắt máy.Giọng trầm khàn lẫn chút mất kiên nhẫn:"Chuyện gì?"

Điện thoại vừa bắt máy, giọng Hoseok từ bên kia đầu dây vang lên, có chút gấp gáp:"Tina khoẻ chưa?"

Y vẫn lặng yên nằm trong vòng tay hắn, mắt không rời khỏi khuôn mặt đang nghiêng sang nghe điện thoại kia.

Dù khoảng cách không gần, nhưng y vẫn nghe rõ từng câu, từng chữ Hoseok nói.Hắn liếc nhìn y, tay nhẹ vuốt tóc:"Khoẻ rồi, nhưng cần nghỉ ngơi thêm."

"Nếu khoẻ rồi thì mày tranh thủ sang đây với tao đi," Hoseok thở dài, "một mình tao sắp không trụ được nữa rồi."

Hắn hơi cau mày, đáp:"Tao sẽ điều thêm người sang đó với mày."

"Mày nghĩ đơn giản quá rồi, Yoongi."

Hoseok gần như cằn nhằn.Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ siết nhẹ vòng tay quanh y, ánh mắt như đang chất chứa trăm mối tơ vò."

Còn giữ máy không đấy?"

Hoseok hỏi thêm."

Đợi tao thu xếp công việc bên này xong đã," hắn đáp nhanh rồi cúp máy.Điện thoại vừa tắt, hắn tiện tay đặt sang bên, mệt mỏi thở dài.

Y trong lòng hắn ngẩng lên, giọng khẽ khàng:"Ngài sao vậy?"

Hắn nhìn sâu vào mắt y, có chút khó xử, có chút đau lòng:"Em như vậy, làm sao tôi yên tâm mà đi được."

Y khẽ bật cười, đôi môi cong lên dịu dàng, như muốn xoa dịu mọi lo âu của hắn:"Không sao đâu, công việc của ngài quan trọng hơn mà."

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi y, giọng trầm ấm:"Em đi cùng tôi nhé?"

Y lắc đầu từ chối, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn chứa đầy dịu dàng:"Không được.

Ngài nói ngày mai bác sĩ sẽ đến điều trị cho tôi mà.

Tôi không thể đi lúc này."

Hắn lặng người, nhìn y với ánh mắt đầy xót xa và tiếc nuối.

Dường như chỉ cần y nói một tiếng "được", hắn sẽ không ngần ngại đưa y theo, bất chấp cả thế giới.Y đưa tay vuốt nhẹ má hắn, nụ cười nhè nhẹ mà ấm áp như ánh nắng sau mưa:"Ngài đừng lo.

Tôi sẽ ổn mà."

Hắn im lặng một lúc, như đang cố gắng chấp nhận sự an bài này.

Khẽ đưa tay vuốt nhẹ gò má ửng hồng của y, giọng hắn dịu xuống, như là lời hứa, cũng như là một lời dặn dò tha thiết:"Ở nhà ngoan, đợi tôi trở về nhé?"

Y nhìn vào đôi mắt hắn, nơi ánh đèn hắt xuống phản chiếu rõ nét sự lưu luyến và lặng lẽ.

Y không đáp, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt rũ xuống, hàng mi dài khẽ run như che giấu cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.Hắn nhìn y như nhìn một viên ngọc quý mà bản thân chẳng thể giữ chặt trong tay lúc này.

Thương vì y quá ngoan, quá dịu dàng.

Mà xót... cũng bởi vì y quá hiểu chuyện, luôn chọn gánh nặng về phần mình để hắn yên tâm bước đi.Hắn cúi xuống, đặt lên môi y một nụ hôn sâu lắng.

Nụ hôn không vội vã, không gấp gáp, mà dịu dàng như thể sợ sẽ làm đau người trong lòng.

Như thể đang trân trọng từng giây từng phút ngắn ngủi còn lại bên cạnh y, trước khi buộc phải rời xa.Môi hắn nhẹ lướt qua từng góc nhỏ nơi cánh môi mềm mại ấy, như đang khắc ghi vào lòng.

Tay nhẹ vuốt tóc y, siết chặt hơn chút nữa—như sợ nếu không ôm chặt, y sẽ tan biến vào hư vô.Y ngoan ngoãn để mặc hắn cưng chiều mình, ánh mắt khẽ nhắm, hàng mi run run vì cảm xúc dâng trào.

Không lời nào được thốt ra, chỉ có tiếng tim đập, hơi thở giao hoà và ánh mắt chứa chan nỗi lưu luyến.Không ai nói với ai một lời, nhưng rõ ràng cả hai đều đang tự cho phép bản thân chìm sâu hơn trong mối quan hệ này—một mối quan hệ không tên, không hứa hẹn, nhưng lại đầy sức hút, đầy lửa lòng.Cơ thể hòa vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau, cảm giác gần gũi khiến người ta chẳng còn lý trí để phân biệt đúng sai, càng chẳng thể nghĩ đến tương lai.

Chỉ biết, khoảnh khắc này, người đó là của mình.Cả hai đều biết, mối quan hệ này mập mờ đến nguy hiểm.

Nhưng càng nguy hiểm... lại càng khiến họ không dừng lại được.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back