Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt

Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 10: Chương 10



Cơn giận đã hết.

Ông xã vẫn phải dạy.

Hơn nữa còn phải hướng dẫn từng bước.

Cũng may Văn Thức An là một đồ đệ hiếu học.

Tôi đã tận dụng cơ hội để khiến anh ấy làm nhiều việc vì lợi ích của tôi.

Ví dụ như một lần nữa làm ướt người đầy hấp dẫn.

Văn Thức An đeo tạp dề tự mình xuống bếp, cá nhảy lên b.ắ.n tung tóe ướt hết cả người.

“Hơi nóng một chút.” Anh dừng một chút, nhìn tôi lễ phép hỏi: "Em không ngại chứ?”

Trước khi tôi kịp phản ứng thì anh đã cởi hết quần áo, chỉ mặc một chiếc tạp dề.

Có mồ hôi từ gò má trượt xuống một đường.

Qua hầu kết.

Cuối cùng trượt xuống khuôn n.g.ự.c rộng lớn.

Như ẩn như hiện.

Không ai chủ động nhắc tới chuyện mở điều hòa.

Vì thế Văn Thức An liền dùng bộ trang phục này làm xong một bàn thức ăn.

Nhưng rõ ràng, hiệu quả mang đến là vô cùng tốt.

[Thầy ơi! Phương pháp của thầy thật hữu dụng! Vợ ngoan ngoãn hôm nay liền nhiệt tình hơn với em!]

Tôi xoa xoa thắt lưng đau nhức.

Nghĩ thầm đương nhiên hữu dụng, tôi chỉ cần tùy chỉnh cho chồng của mình.

Trải qua vài lần, Văn Thức An bắt đầu tin tưởng không nghi ngờ kinh nghiệm yêu đương mà tôi truyền thụ.

Vì thế tôi quyết định rèn sắt khi còn nóng để loại bỏ hiểu lầm nhiều năm giữa vợ chồng chúng tôi.

[Tôi cảm thấy giữa cậu và vợ có thể có rất nhiều hiểu lầm.]

[Bước đầu tiên, cậu phải mở miệng hỏi.]

Tôi hoài nghi Văn Thức An còn phân vân, sẽ thành nhân cách phân liệt.

Văn Thức An do do dự dự nói một câu: [Được.]

Tôi đang xoa tay chuẩn bị nghênh đón biểu lộ chân tình của Văn Thức An. Nhưng tôi không mong đợi điều đó.

Văn Thức An không mở miệng, lại để cho người khác mở miệng.

Ngày hôm sau.

Tôi và Thẩm Ngân cách nhau bàn ăn, bốn mắt nhìn nhau.

“Đã lâu không gặp.”

Hắn là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, khẽ gật đầu với tôi: “Anh còn tưởng Văn Thức An sẽ luôn giấu em, ngăn cản em gặp anh.”

Lời này rất không thích hợp.

Lòng hiếu kỳ rốt cục chiến thắng sự đứng đắn của tôi khi nhìn thấy Thẩm Ngân.

Tôi nhịn không được: "Lời này là có ý gì?”

“Cậu ta không phải vẫn luôn coi anh là tình địch trong tưởng tượng sao?”

Thẩm Ngân nhấp một ngụm rượu, giọng nói hàm chứa vài phần nghiền ngẫm: "Dù sao người này lúc trước có thể vì lời tỏ tình của em mà bay sang Mỹ đánh anh một trận, còn cảnh cáo anh không được chân đạp hai thuyền."

Câu nói cuối cùng, lúc Thẩm Ngân nói ra mơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi.

Đây lại là câu chuyện tôi không biết.

Cho nên Văn Thức An, con ch.ó này rốt cuộc còn gạt tôi bao nhiêu?

Tôi đè xuống cơn giận, kiên trì hỏi: "Anh nói thêm chút nữa được không?"

Cảm giác này, cực kỳ giống lúc đi học gạt chủ nhiệm lớp, không muốn ai biết.

Cuối cùng lại phải yêu cầu chủ nhiệm lớp chỉ vạch trần thay mình.

Thẩm Ngân cười nửa miệng.

Cũng may rốt cục đã từ bi mà chọn vài chuyện để nói.

Những thứ đó, theo quan điểm của tôi, chính là Văn Thức An xa cách, khinh thường phú nhị đại là những kẻ ngu dốt, giống như tôi và Thẩm Cảnh Niên.

Nhưng dùng cách miêu tả của Thẩm Ngân thì đó là: "Một con gà tiểu học yêu đương khi ghen lại vô năng bất tài. Phàm là người bình thường có miệng mà không thể nói.”

Tôi muốn nói lại thôi, không thể phản bác.

Nhưng phải thừa nhận, đáy lòng có chút vui mừng bí ẩn đang không ngừng nhảy nhót sôi trào.

“Chim cánh cụt.” Thẩm Ngân đột nhiên mở miệng.

Không đợi tôi kịp phản ứng, hắn đã đứng lên hơi cúi người. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng v**t v* gò má tôi.

Cuối cùng ở góc độ người ngoài không nhìn thấy, hung hăng vặn thành 180 độ.

Thẩm Ngân mặt không chút thay đổi: "Tại sao tôi cũng là một phần trong trò vui của vợ chồng em vậy?”

“Cái gì?”

Tôi nhịn đau, nhìn theo tầm mắt hắn.

Ồ, bất chấp tất cả.

Là Văn Thức An đến muộn!
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 11: Chương 11



Tôi không biết anh ấy đã trốn ở đó và theo dõi bao lâu.

Văn Thức An đen mặt ngồi xuống.

Khí thế hung dữ.

Cho đến khi nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của tôi.

Anh thiếu chút nữa không thể tiếp tục duy trì thiết lập lạnh lùng của mình: “Hắn làm em khóc?”

Giọng nói chứa đựng tức giận.

Tôi thoáng nhìn thấy đĩa gừng mà Thẩm Ngân đặc biệt yêu cầu, quyết định không nói ra sự thật.

Thẩm Ngân ngồi đối diện, cười mà không nói.

Bữa cơm cuối cùng vẫn không thể tiếp tục.

Văn Thức An vội vàng bỏ lại một câu "Vợ tôi thân thể không khỏe, ngày khác gặp lại", rồi đưa tôi rời đi.

Nắm lấy tay tôi thật mạnh.

Thậm chí còn phát run.

Giống như là sợ chỉ cần anh buông tay, tôi sẽ vĩnh viễn rời đi.

Trong lòng tôi hiếm khi có chút áy náy.

Nghĩ thầm có phải hay không đã bức anh ấy đến mức này.

Nhưng tôi cũng không nghĩ tới miệng Văn Thức An lại cứng như vậy!

Tới bãi đỗ xe.

Bước chân Văn Thức An dần dần chậm lại.

Dần thả lỏng tay tôi.

Anh dừng bước, giọng khàn khàn: “... Đơn ly hôn, anh sẽ ký.”

Tôi: "???”

Không phải chứ anh hai.

Tôi bảo anh mở miệng hỏi, làm thế nào anh lại bỏ qua tất cả các bước rồi chốt luôn ly hôn?

Không đợi tôi mở miệng, Văn Thức An lại tự mình nói tiếp: “Thẩm Ngân bây giờ còn độc thân. Bên cạnh hắn cũng không có người nào không ổn. Huống chi hai người còn quen biết nhiều năm như vậy. Nếu như em thật sự thích...”

Tay buông xuống bên người nắm chặt thành quyền.

Văn Thức An cắn răng ép mình nói ra những lời sau đây, giọng nói phát run: “Anh sẽ ly hôn với em. Em cũng không cần lo lắng quan hệ giữa Văn gia và Thời gia, anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện, sẽ không để cho em có bất kỳ băn khoăn nào. Phần hiệp nghị lúc trước của em không đòi hỏi nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là em chịu uỷ khuất, anh sẽ sắp xếp lại...”

“Văn Thức An!”

Tôi không nghĩ tới chỉ có một đoạn đường ngắn như vậy mà Văn Thức An đã nghĩ kỹ tất cả mọi chuyện.

Một trận chán nản.

Tôi trực tiếp bước nhanh về phía anh, túm lấy anh muốn nói rõ ràng.

Kết quả ngẩng đầu liền đối diện với một đôi mắt đỏ bừng.

Đáy mắt mơ hồ có ánh sáng vỡ vụn.

Thậm chí còn mang theo cảm xúc quá mức tuyệt vọng.

Văn Thức An... khóc?

Tôi sửng sốt.

“Anh...”

Lời mở miệng bị tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt đứt.

Là công ty xảy ra chuyện.

Văn Thức An phải đi công tác gấp một chuyến.

“Anh...” Tôi thấy rõ ràng Văn Thức An thở phào nhẹ nhõm.

Anh quay đầu tránh ánh mắt của tôi.

Anh lớn tiếng nói: "Anh bảo Tiểu Trần đưa em về trước. Việc này chờ anh trở về rồi nói sau.”

Nói xong, Văn Thức An liền lấy cớ quay về công ty vội vã rời đi.

Giống như sống sót sau tai nạn.

Tôi vừa cười vừa tức giận.
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 12: Chương 12



Liên tiếp mấy ngày, Văn Thức An cũng không liên lạc với tôi.

Thậm chí ngay cả cái acc nhỏ kia sau khi phát một câu: [Cảm tạ thầy đã dạy dỗ, nhưng khả năng về sau em cũng không dùng tới nữa.]

Cũng không thấy đăng nhập qua.

Tôi vừa tức vừa buồn cười.

Cuối cùng dứt khoát đem cuộc đối thoại ngày đó giữa Thẩm Ngân và tôi gửi cho Văn Thức An.

Nhân tiện giải thích rõ ràng chuyện tỏ tình năm nào.

Sau khi tự mình phát ra chữ đầu tiên, bên Văn Thức An vẫn hiển thị [Đang nhập vào...]

Cho đến khi tôi nói xong.

Anh mới gửi tới ba chữ khô khan: [Anh biết rồi.]

Thái độ lạnh lùng đến mức khiến tôi có chút hoài nghi Văn Thức An có phải thật sự bị tổn thương hay không, quyết định đóng cửa trái tim.

Kết quả lòng nghi ngờ này vừa mới nổi lên thì acc nhỏ nghe thấy liền gửi tới dấu chấm than đầy màn hình.

WAQQ: [A a a a a a thầy thật sự thần! Bao nhiêu năm nay em vẫn luôn hiểu lầm vợ em!]

[Hu hu hu hu... em đã tự hỏi tại sao ánh mắt của vợ lại tệ như vậy, đi thích cái loại người có mặt như cá c.h.ế.t đó! Em không cần lo lắng vợ sẽ vì hắn mà ly hôn với em nữa.]

Tôi: [... Ha ha.]

Vậy là anh ấy đã bắt chước khuôn mặt cá c.h.ế.t bao nhiêu năm nay.

Nhưng đối diện với Văn Thức An lúc này đang vô cùng nhạy cảm thì không thể nói như vậy.

Vì thế tôi an ủi anh: [Nói thẳng ra là được rồi. Vậy cậu mau trở về tìm vợ đi! Trong khoảng thời gian này chiến tranh lạnh, chắc chắn cô ấy cũng không dễ chịu.]

Một khoảng trống đầy yên lặng.

Ngay khi tôi lo lắng có phải mình nói quá nhiều nên lộ ra dấu vết gì hay không.

[Thầy nói xem, vợ ngoan ngoãn có coi trọng thế thân kia không?]

[Ngày nay mấy truyện viết về việc theo đuổi người thay thế không phải là phổ biến sao? Em có nên quay lại và xử lý thằng nhóc kia trước không?]

Tôi: [...]

Anh đọc quá nhiều rồi đấy.

Để tránh Thẩm Cảnh Niên bị xử lý, tôi đã cắn răng, trực tiếp truyền thục cho Văn Thức An một chiêu "Say rượu loạn tính".

Văn Thức An cẩn thận: [Như vậy... thật sự hữu dụng sao?]

Tôi cổ vũ: [Cậu không thấy các truyện phần lớn đều có chương mở đầu mượn cớ say rượu sao?]

Nói thật, tôi còn chưa từng thấy dáng vẻ Văn Thức An say rượu.

Hơi tò mò.

Nhưng mọi chuyện hóa ra lại hơi cực đoan.

Tôi đỡ Văn Thức An một thân mùi rượu, dưới ánh mắt hoảng sợ, anh ấy cứ ôm lấy tôi, hai mắt ửng đỏ.

Nhưng giọng nói của anh rất to và rõ ràng: "Vợ ơi, anh so với anh em Thẩm gia, ai lợi hại hơn? Em cứ lợi dụng anh đi!”

Một chút kiêu ngạo mà tự hào.

Thế là những ánh mắt hiếu kỳ bắt đầu đổ dồn vào tôi trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Tôi im lặng.

Tôi nghĩ có lẽ tôi biết tại sao trước khi uống rượu, Văn Thế An cứ nhìn tôi với những cảm xúc phức tạp.

Tôi tưởng anh ta do dự.

Kết quả đó là áy náy.

Miệng đã mở.

Nhưng nó mở ra... hơi lớn.

Tôi thấp giọng an ủi Văn Thức An.

Cũng may anh ta rốt cục an tĩnh lại, ngoan ngoãn cùng tôi trở về nhà.

Nhưng đợi đến khi bốn phía không còn người.

Văn Thức An say rượu ngồi trên sô pha, ánh mắt sáng ngời nhìn tôi.

Trực giác tôi không ổn: "Còn có chuyện gì sao?"
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 13: Chương 13



“Vợ ơi, em lại đây. Anh sẽ cho em xem một báu vật rất lớn!”

Văn Thức An vẫy tay với tôi.

Lời này rất bỉ ổi.

Nhưng phối hợp với khuôn mặt quá mức đẹp trai của Văn Thức An...

Tôi theo bản năng đi tới, cúi người tò mò: "Báu vật rất lớn gì?”

Tôi có chút phấn khích chờ mong mà chính tôi cũng không nhận ra.

Sau đó Văn Thức An tự nhiên cởi áo vest ra.

Dây buộc màu đen cực kỳ rõ ràng, phác họa đường nét cơ bắp săn chắc trên cánh tay.

Tôi không ngờ Văn Thức An lại dùng dây.

Còn rất... d.â.m đ.ã.n.g.

“Còn có mấy món khác.”

Chẳng biết từ lúc nào, cổ áo Văn Thức An đã mở ra hơn phân nửa.

Dưới xương quai xanh tinh xảo đẹp mắt mơ hồ lộ ra một chút kim loại sáng bóng màu bạc.

Anh hơi ngửa ra sau, chống trên sô pha, ánh mắt rơi xuống.

Giống như là làm nũng: "Vợ tự mở ra xem được không?"

Quần dài bó sát người theo động tác lôi kéo của anh lộ ra hình dáng chiếc quần gợi cảm.

Cho nên... Văn Thức An mặc những thứ này tham gia bữa tiệc?

Tôi hít ngược một ngụm khí lạnh. Nghĩ thầm không hổ là nam nhân đắm chìm trong tiểu thuyết truyện ngọt, quá nhiều thủ đoạn.

Tôi bị sốc.

Nhưng hành động không hề mơ hồ.

Vô cùng thành thục, nước chảy hoa trôi.

Kết quả Văn Thức An say rượu lại đột nhiên tỉnh táo.

Một người là ông chủ lạnh lùng và kiêu ngạo.

Một là chó sữa trà xanh.

Một lát nữa chính là người đàn ông đẹp trai ấm áp.

Còn muốn ép buộc tôi chọn ra loại ra thiết lập mà tôi thích nhất.

Tôi đã bị giày vò đến chết.

Cuối cùng tức giận dứt khoát túm tóc Văn Thức An, hung tợn: “Còn làm những thứ lộn xộn này nữa thì cút xuống cho em!”

Văn Kiến An hai mắt sáng lấp lánh "A" một tiếng.

Không lâu sau, anh liền cúi người tiến đến bên tai tôi thở nhẹ.

Trước khi tôi kịp đỏ mặt, chân tôi đã mềm nhũn.

Văn Thức An lại vui vẻ mở miệng, vô cùng tự hào: "Anh chắc chắn thở tốt hơn tất cả bọn họ!"

“Thời gian trước anh đặc biệt đi học, vợ nhất định sẽ thích!”

Cho nên, anh đi công tác là đi học cái này?

"Vợ thơm quá, hôn nhé!"

Nụ hôn rơi xuống vừa dữ dội vừa vội vã.

Sau đó ý thức của tôi mơ hồ.

Tôi lại mơ hồ nhận ra tinh lực tràn đầy của Văn Thức An.

Anh xuống giường, lấy cuốn sổ đỏ.

Vứt những hợp đồng trị giá hàng trăm triệu đó, khóa riêng vào két sắt.

Anh thậm chí còn lén lút cúi xuống giường.

Kết quả ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt của tôi.

Văn Thức An: "...”

Tôi: "...”

Cuối cùng là Văn Thức An "Ngao" một tiếng nhào lên giường.

“Vợ ơi, hôm nào!”

Cuối cùng, tay tôi run rẩy đánh xuống một hàng chữ trên điện thoại di động...

[Văn Thức An cấm uống rượu!]
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 14: Chương 14



Văn Thức An tỉnh táo lại rơi vào trạng thái t.ự k.ỷ.

Nhất là khi tôi không đưa ra phản hồi tích cực nào.

Cả người anh chỉ toàn sự thất vọng và hoảng loạn có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

"Anh... anh vẫn còn việc khác phải làm..."

Mắt thấy người này lại muốn kiếm cớ chạy trốn, tôi trực tiếp cười lạnh: "Anh muốn ra khỏi cái phòng một bước, chúng ta lập tức ly hôn!"

"Giấy chứng nhận kết hôn anh đã giấu rồi!" Văn Thức An phản xạ có điều kiện phản bác.

Nói xong sắc mặt anh liền trắng bệch, lúc nhìn về phía ta thì lo sợ bất an.

Cuối cùng có chút cam chịu.

Tôi tức giận và buồn cười.

Trực tiếp định nói thẳng ra.

Nhưng trước khi nói ra còn có một chuyện quan trọng khác cần phải hỏi: “Diệp Hạ Hoan rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Nhưng kỳ thật, đáy lòng tôi có một suy đoán mơ hồ.

Đối với chuyện Diệp Hạ Hoan là bạch nguyệt quang của Văn Thức An Cầu là do tôi nghe được từ Văn Lan, mà Văn Lan vẫn luôn không thích tôi.

Quả nhiên, vẻ mặt của Văn Thức An chợt mờ mịt.

Nhưng dù sao anh cũng là người đã bái sư trên mạng.

Vì thế cẩn thận hỏi tôi: "Anh có nên... có quan hệ gì với cô ta không?"

“Không.”

Tôi mỉm cười: "Không có gì là tốt nhất.”

Văn Thức An trầm mặc, sau đó ở trước mặt tôi gọi một cuộc điện thoại.

Ý tứ cũng rất rõ ràng, từ đâu tới thì trở về nơi đó.

Vì thế Diệp Hạ Hoan về nước không bao lâu, lại phải quay lại nước ngoài.

Tôi im lặng.

Đối diện với đôi mắt đen lấp lánh của Văn Thức An, không nói nên lời.

Tôi thở dài: "Có qua có lại, anh có gì muốn hỏi em không?"

Văn Thức An sửng sốt.

Rồi sau đó từng chút từng chút chợt đỏ mặt.

Cả người giống như là bị hấp chín.

Vì thế dưới ánh mắt cổ vũ của tôi, Văn Thức An lắp bắp hỏi: "Tối hôm qua, em... em thích thiết lập loại người nào nhất?"

Tôi: “???”

Đừng làm chó con là được.

Đây là một cơ hội tuyệt vời để bày tỏ tình yêu, sao anh không tận dụng để học chứ?

Thấy tôi không hé răng, Văn Thức An vội vàng nhỏ giọng sửa chữa: “Em thích dạng nào, anh đều có thể học!""

“Em đương nhiên biết anh có thể học.”

Tôi tức giận trực tiếp tế ra đòn s.á.t t.h.ủ.

Tôi đem nhật ký trò chuyện của Văn Thức An và tôi cho anh xem.

"Hiện tại em cho anh một cơ hội gặp mặt học trực tiếp. Em muốn hỏi tiểu đồ đệ còn muốn học cái gì?"

Tôi thừa nhận, tôi mang theo chút ý tứ trả thù.

Nhưng tôi không nghĩ rằng điều này đã gây ra một cú sốc quá lớn cho anh

Anh sững sờ nhìn di động.

Sắc mặt trắng bệch, hốc mắt càng đỏ hơn.

Tôi đau đầu: "Không được khóc!"

Vì thế Văn Thức An lại nhịn xuống.

Nhưng khi lên tiếng nói còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Em... em đều biết?”

“Ý anh là chuyện gì?”

Tôi cố tình trêu chọc anh ta: "Là biết anh chính là một người có não yêu đương, hay là biết mỗi ngày anh đều không muốn giữ nam đức, luôn muốn ăn t.h.ị.t em?"

Sắc mặt Văn Thức An lại trắng bệch vài phần.

Lo lắng thật khiến người ta nóng nảy.

Tôi thở dài, trực tiếp đi lên ôm anh hôn một cái: “Anh sợ cái gì? Miệng là để nói chuyện, anh không nói thì làm sao biết em biết là anh có thích hay không?”

“Nhưng thái độ của em đối với anh rất tệ, đặc biệt là trước mặt Thẩm Cảnh Niên.” Văn Thức An nhỏ giọng, ủy khuất.

Tôi đang bị nghẹn.

Nghĩ thầm lúc ấy thái độ của anh đối với tôi cũng không tốt lắm, mặc dù là giả bộ.

"Vợ à, chúng ta bây giờ là cùng nhau tiến lên, đúng không?"

Thấy sắc mặt tôi không ổn, Văn Thức An thức thời chuyển đề tài.

Tôi không nói.

Mà là nhào tới.

Trả lời anh ấy bằng hành động.

***

Tôi đã sai.

Tôi vốn đem cuộc đối thoại ra để khiến Văn Thức An xấu hổ và tức giận.

Kết quả vì sự tức giận và xấu hổ của anh mà chính tôi thiếu chút nữa đứng không nổi.

“Văn Thức An!”

“Vợ ngoan!"

Văn Thức An lại gần hôn lên mái tóc ướt sũng của tôi, không biết dỗ tôi lần thứ mấy: “Lần này lần cuối.”

"Có quỷ mới tin anh!"

“Vợ à, em thật đẹp!”

“... Cút!”

Tôi phải thừa nhận, lo lắng lúc trước của Văn An về việc nếu để bại lộ bản tính thì tôi sẽ ly hôn với anh ta là chính xác.

Không biết lăn lộn bao lâu, đến khi tôi buồn ngủ, Văn Thức An cẩn thận ôm tôi vào lòng.

Hết lần này đến lần khác: “Vợ à, anh thật sự rất yêu em.”

“Trên đời này anh yêu em nhất!"

Tôi nhắm hai mắt không hé răng. Nhưng khóe môi lại cong lên vì sung sướng.

Thôi quên chuyện đó đi.

Sau này vẫn sẽ cho Văn Thức An uống rượu, nhưng vừa phải thôi.

-HẾT-
 
Tình Yêu Hai Mặt - Ngã Giai Phong Nguyệt
Chương 15: Chương 15



#Ngoại truyện – Nhật ký một ngày bị vợ quản

Tôi tên Văn Thức An.

Một người đàn ông từng mơ mộng rằng bản thân là trụ cột vững chắc trong gia đình.

Nhưng hiện tại...

Tôi đang đứng trước siêu thị, trong tay cầm một danh sách dài đến phát ngán:

Băng vệ sinh (loại có cánh, siêu thấm, ban đêm)

Sữa hạnh nhân không đường (loại hộp tím, không phải hộp xanh!)

Dưa leo (chọn trái thon dài, không to quá)

Bột trà xanh (loại Nhật, không phải hàng nội địa)

Cà chua (loại bi, không dập)

Và… một chai nước hoa hình con thỏ màu hồng?

Tôi nhìn tờ giấy như nhìn một mật mã cổ đại.

Sau đó run rẩy gửi ảnh hỏi lại: [Cái này đúng không?]

Vợ tôi trả lời rất nhanh: [Không. Hình con thỏ nhưng tai phải cụp xuống, không phải dựng lên.]

...

Tôi thề, từ hôm lộ ra cái danh “tiểu đồ đệ si mê vợ”, tôi không còn chút tôn nghiêm nào cả.

Nhưng tôi cũng không cần nữa.

Lúc tính tiền, cô thu ngân mỉm cười hỏi tôi: “Bạn gái anh chắc dễ thương lắm nhỉ?”

Tôi ngẩng đầu lên, chân thành đáp: “Là vợ tôi. Cô ấy siêu dữ, nhưng tôi yêu cô ấy nhất đời.”

Buổi tối.

Tôi bày biện đồ ăn gọn gàng, bật bài nhạc vợ thích, rót ly nước sâm mát lạnh, dâng bằng cả hai tay.

Vợ tôi nhìn tôi như đang nhìn một sinh vật đang tiến hóa: “Bữa nay ăn trúng gì mà chăm thế?”

Tôi chớp mắt: “Ăn trúng... tình yêu.”

...

Tôi bị ném cái gối vào đầu, kèm câu "ghê quá!"

Nhưng khi quay đi, vợ tôi vẫn nén cười.

Tôi nghĩ, mình thắng rồi.

[Cuối nhật ký]

Tôi là Văn Thức An. Trước kia tôi sợ vợ tôi phát hiện mình yêu cô ấy nhiều đến mức nào.

Giờ thì tôi không sợ nữa.

Vì cô ấy đã biết và vẫn ở bên tôi.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

#Ngoại truyện – Nhật ký một ngày chị đây cưới phải chó con

Hôm nay là ngày thứ... thôi kệ, tôi không đếm nữa.

Chỉ biết sáng nay thức dậy, mở mắt ra, cái người tên Văn Thức An kia đang ôm eo tôi, chôn mặt vào gáy tôi như con mèo con, thì thầm: "Vợ ơi, anh yêu em. Mơ thấy em không cho anh ngủ chung nên anh thức luôn rồi."

Ờ.

Anh không ngủ chung được là do tối qua anh giành chăn lăn lộn như sâu.

Tôi còn chưa nói vụ đó thì anh đã hớn hở xuống bếp nấu cháo yến mạch. Cái món tôi từng chê là “vừa lạt vừa chán”, vậy mà ông thần vẫn kiên trì nấu mỗi sáng vì “bổ lắm vợ ơi, ăn đẹp da!”

Tôi tức thì tức, nhưng cũng… ăn hết.

Còn xin thêm nửa trái trứng muối.

...

Đầu giờ chiều, tôi gọi điện nhờ anh mua vài món linh tinh ngoài siêu thị. Nói đúng hơn là nửa cái siêu thị mini, kèm ghi chú rõ ràng như thể sợ anh bị lạc trong đời.

Vậy mà, ba phút sau:

[Chồng iu: Cái nước hoa thỏ em nói là thỏ cụp tai hay thỏ dựng tai vậy?]

[Chồng iu: Trái dưa leo có phải loại em hay chọn hôm bữa anh xắt lố tay bị la không?]

[Chồng iu: Anh mua băng vệ sinh có cần nhấn mạnh với chị thu ngân là “vợ tui dặn rõ ràng” không em?]

Tôi suýt phun nước vì cười.

Nhưng chỉ nhắn lại một câu: [Không cần nói. Về nhanh, có thưởng.]

Mười lăm phút sau, người đàn ông ấy lù lù trước cửa nhà, tay xách hai túi to, mồ hôi nhễ nhại, miệng cười tươi như hoa nở mùa xuân.

“Vợ à, hôm nay anh mua đúng hết rồi. Phần thưởng đâu?”

Tôi cho anh một cái hôn lên trán.

Nhưng rõ ràng anh không hài lòng, còn làm nũng đòi thêm.

Anh từng nói, sợ tôi phát hiện anh "không có nam đức", sợ tôi thấy anh dính người, thấy phiền.

Nhưng thực ra...

Tôi thích chứ. Rất thích.

[Góc thở dài nhẹ nhàng]

Tôi từng nghĩ mình không cần một người đàn ông để sống tốt.

Giờ vẫn đúng thôi.

Chỉ khác là... nếu được chọn, tôi muốn sống tốt cùng với Văn Thức An.

Vì anh không chỉ yêu tôi, mà còn không ngừng học cách yêu tôi đúng cách.

Người ta hay hỏi, sao tôi chịu cưới cái người lắm trò này.

Tôi cười.

Thì tại vì, ngoài tôi ra, ai dạy dỗ được cái đồ "tiểu đồ đệ giả nai mặt dày" kia?
 
Back
Top Bottom