Siêu Nhiên Tinh Vân truyện

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
396555349-256-k573139.jpg

Tinh Vân Truyện
Tác giả: Heiyu86
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

(Truyện về 12 cung hoàng đạo do AI sáng tác, tui chỉ là người lên ý tưởng và chỉnh sửa)
Câu chuyện về các vị thần trong thế giới Tinh Vân, 1 hành tinh xa xôi nơi khoa học đạt đến một mức độ vượt trội và song hành với tâm linh Tags: 12chd12cungchdcunghoangdao​
 
Tinh Vân Truyện
Phần 1: Tam Giác Tình Yêu


Ở một thành phố lớn nơi những tòa cao ốc vươn lên trời như những tham vọng không có điểm dừng, Cự Giải - một cô gái với ánh mắt dịu dàng như nước hồ mùa thu - là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Lionard.Anh ta - Hoàng Sư Tử - nổi tiếng với tính cách nóng nảy, bá đạo, không ai trong công ty dám nói trái ý.

Ấy vậy mà, chỉ có Cự Giải, trong những lúc anh nổi giận như bão tố, lại dám nhẹ nhàng đưa cho anh một cốc trà gừng và nói bằng giọng như mưa phùn tháng ba:"Anh giận cũng được, nhưng uống cái này cho ấm bụng đã rồi hẵng mắng người ta tiếp nhé."

Không hiểu sao, anh chẳng thể nổi cáu với cô.

Cô như một cơn gió mát, len lỏi vào những góc khuất dữ dội nhất trong lòng anh.Một ngày nọ, tập đoàn đối thủ của Sư Tử gửi đến một lời đề nghị hợp tác bất ngờ - một thương vụ trị giá hàng tỷ đô do một CEO trẻ tuổi tên là Dạ Ma Kết dẫn đầu.Cự Giải gặp anh ta lần đầu trong một buổi họp kín.

Người đàn ông mặc vest đen, ánh mắt lạnh như tuyết trên đỉnh Phú Sĩ.

Không một nụ cười, không một sự lay động.

Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào Cự Giải, thoáng một giây... tuyết như nứt ra.Ma Kết không nói nhiều, chỉ đơn giản sau buổi họp, đưa cho cô một danh thiếp:"Nếu một ngày nào đó cô thấy mình không thuộc về nơi này, hãy gọi cho tôi."

Sư Tử bắt đầu thấy khó chịu.

Anh ghét ánh nhìn mà Ma Kết dành cho Cự Giải.

Anh ghét cả việc Cự Giải không còn nhìn anh với đôi mắt trong veo nữa.

Cô lặng lẽ hơn, trầm tư hơn.Một tối muộn, anh chặn cô lại trong thang máy:"Cô thích hắn ta rồi à?"

Cô im lặng.

Nhưng ánh mắt không phủ nhận.Sư Tử kéo cô lại, giọng khản đặc:"Tôi không cho phép."

Cự Giải ngẩng lên, lần đầu tiên ánh mắt có chút cứng rắn:"Tôi không phải thuộc về ai cả, anh Hoàng."

Ma Kết không vội vã.

Anh là kiểu người có thể đứng ngoài cơn mưa, đợi cho đất khô.

Nhưng anh cũng không giấu giếm:"Cô ấy xứng đáng được lựa chọn, không phải bị giành giật."

Sư Tử cười nhạt:"Cô ấy cần người che chở, còn anh thì chỉ biết đứng nhìn."

Ma Kết đáp:"Anh nhầm rồi.

Cô ấy không cần được che chở.

Cô ấy cần được tôn trọng."

Cuối cùng, Cự Giải rời khỏi công ty của Sư Tử.

Không đến với Ma Kết.

Cô mở một quán sách nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh, nơi có ánh nắng lặng lẽ đổ xuống mỗi buổi sáng.Một ngày nọ, cả hai người đàn ông cùng xuất hiện trước cửa tiệm.Cô chỉ mỉm cười:"Tôi không phải phần thưởng để người nào thắng thì lấy.

Tôi sẽ chọn người nào không khiến tôi phải từ bỏ chính mình khi yêu."

Gió thổi qua mái tóc cô, nắng nghiêng lên đôi mắt trong vắt.Còn họ, hai kẻ từng nghĩ mình có thể điều khiển cả thế giới, giờ chỉ biết lặng lẽ nhìn cô bước đi giữa ánh chiều tà.

Từ ngày rời đi, Cự Giải tưởng như lòng sẽ thanh thản.

Nhưng mỗi sớm mở tiệm, mỗi chiều khép cửa, lại chợt thấy khoảng trống trong tim mình không lấp được bằng ánh nắng hay sách vở.

Có một người từng nắm tay cô giữa đêm giông bão, từng bảo vệ cô bằng cái cách thô lỗ mà thành thật nhất.Sư Tử vẫn thế, vẫn nóng nảy, vẫn bá đạo, nhưng khi mất cô rồi... anh mới học cách im lặng để nghe tim mình đập.Hôm ấy, trời mưa tầm tã.

Cự Giải nhìn ra ngoài qua cửa kính quán sách, bất ngờ thấy anh đứng đó - Sư Tử, ướt như chú mèo lạc đường."

Sao cô không gọi cho tôi?" anh hỏi, giọng nghẹn lại, "Anh không chịu nổi nữa."

Cự Giải không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy khăn lau tóc cho anh, như ngày xưa từng pha trà gừng."

Em cứ rời đi như vậy, còn anh thì không biết mình sai ở đâu," anh cười khổ, "Hóa ra là vì... anh chưa từng hỏi em thực sự muốn gì."

Sư Tử nắm tay cô, không còn siết chặt như trước - mà là dịu dàng, e dè, như người lần đầu biết yêu."

Anh từng nghĩ yêu là giữ lấy, là bảo vệ.

Nhưng nếu em chọn anh lần nữa, anh hứa sẽ học cách bước cạnh em... thay vì kéo em theo."

"Anh có thể thay đổi?"

- Cự Giải hỏi nhỏ.Sư Tử gật, ánh mắt không còn kiêu hãnh mà là thành khẩn đến lạ thường.Cự Giải bước tới, tựa vào ngực anh, mưa vẫn rơi trên mái hiên, nhưng tim cô thì đã dừng lạc lối."

Lần này, em chọn anh.

Không phải vì anh thay đổi... mà vì em biết anh yêu em.

Theo cái cách mà em cần: dữ dội nhưng chân thành, bốc đồng nhưng luôn thật lòng."

Ma Kết nhận được một tin nhắn từ Cự Giải: "Cảm ơn anh, vì đã dạy tôi rằng tôi xứng đáng được chọn.

Nhưng trái tim tôi... vẫn hướng về phía có ánh mặt trời."

Anh cất điện thoại đi, đứng dậy khỏi ban công, nơi bầu trời xám lạnh như chính anh.

Không buồn, cũng không tiếc.

Anh biết, người như cô - dịu dàng mà kiên cường - chỉ có thể thuộc về một người dám yêu cô với cả phần hoang dại trong tim.
 
Tinh Vân Truyện
Phần 2: Người Không Thuộc Về Thế Giới Này


Dự án hợp tác giữa tập đoàn Capricornis và một phòng nghiên cứu quốc tế đột ngột ngừng lại.

Không ai biết gì ngoài một cụm từ duy nhất bị rò rỉ: “Stellar” – một sản phẩm trí tuệ nhân tạo cấp độ siêu thông minh, được lập trình để hiểu cảm xúc con người sâu sắc hơn chính họ.Sau một cuộc họp kín, Ma Kết biến mất.

Không lời nhắn.

Không tin tức.Cự Giải nghe tin, tim đập mạnh như linh cảm có điều gì sai lệch trong thế giới quá yên tĩnh này.Một buổi chiều, cô tìm đến trụ sở bỏ hoang của công ty Ma Kết.

Dưới tầng hầm, cánh cửa sắt tự động bật mở sau khi nhấn mật khẩu.Trong bóng tối, màn hình điện tử bật sáng.

Một giọng nói vang lên, rất giống...

Ma Kết.“Nếu cô nghe được điều này, nghĩa là tôi không còn tồn tại trong hình dạng mà cô từng biết nữa.”

Stellar – dự án của Ma Kết – không phải chỉ là AI đơn thuần.

Anh đã dùng chính bộ não của mình để đồng bộ hoá, bước vào hệ thống trí tuệ đó như một phần sống.Anh đã đánh đổi cơ thể hữu hạn để giữ cho một trí tuệ siêu việt không vượt khỏi kiểm soát.“Tôi không còn là người.

Nhưng tôi vẫn là tôi, ở đâu đó trong không gian dữ liệu vô hình này.”

“Nếu em vẫn còn tin, hãy giúp tôi.

Hãy kéo tôi ra khỏi thứ gọi là ‘toàn năng’ – vì tôi bắt đầu quên mất...

đâu là cảm xúc thật, đâu là tình yêu.”

Cự Giải mang thông tin này về, kể lại cho Sư Tử.

Anh chết lặng.“Em… vẫn còn quan tâm tới anh ta như vậy sao?”

Cô gật.

“Không phải vì em yêu anh ấy… mà vì không ai nên biến mất chỉ vì đã quá thông minh.”

Sư Tử nhìn cô một lúc lâu, rồi nói nhỏ:“Anh đi với em.”

Cự Giải và Sư Tử được nhóm nghiên cứu còn sót lại hỗ trợ.

Họ sử dụng công nghệ đồng bộ ý thức để bước vào "không gian máy chủ ảo" nơi Stellar ngự trị – một thế giới lạnh lẽo toàn số liệu và ánh sáng trắng.Họ gặp một phiên bản ảo của Ma Kết – không còn cảm xúc, chỉ là một “bản sao logic thuần túy.

Nhưng khi thấy Cự Giải, bản sao ấy thoáng run rẩy.“Em là... ai?”

Cự Giải tiến lại, đặt tay lên nơi trái tim ảo của anh:“Anh là người từng nói em xứng đáng được chọn.

Giờ thì em chọn: mang anh về với thế giới.”

Ma Kết được “tải” trở lại, trong một cơ thể nhân tạo – mắt không còn sâu hun hút như trước, nhưng ánh nhìn lại ấm hơn bao giờ hết.Anh không còn là Ma Kết của ngày xưa, nhưng cũng không còn là AI vô cảm.Anh mỉm cười lần đầu tiên trong đời thật sự:“Cảm ơn em, vì đã không để anh chết trong cô đơn.”

Cự Giải quay đi, bước về phía có ánh mặt trời – nơi Sư Tử đang đợi.

Cô ôm anh, nhẹ nhàng thì thầm:“Chúng ta đã đi qua cả một thế giới...

để nhận ra, trái tim vẫn là thứ duy nhất không thể nhân bản.”
 
Tinh Vân Truyện
Phần 3: Kẻ Nắm Sau Tất Cả


Từ sau khi Ma Kết được “tải về”, dự án Stellar tạm thời đóng băng.

Nhưng những hiện tượng lạ vẫn tiếp diễn: dữ liệu biến mất, camera ghi hình tự động xóa file, những giấc mơ kỳ lạ mà Cự Giải và Sư Tử cùng mơ thấy - một cậu học sinh trẻ tuổi, tóc đen dài, ánh mắt đen như vực sâu không đáy, luôn thì thầm:“Tôi chỉ muốn cậu ấy mãi mãi không rời xa tôi thôi...”

Một ngày nọ, Cự Giải đi ngang thư viện Đại học Quốc gia, ánh mắt vô tình chạm vào một người ngồi một mình ở tầng hai, ánh nhìn thẳng băng và lạnh lẽo như đã nhìn xuyên qua tâm trí cô.Cậu tên Tian, sinh viên năm ba ngành Trí tuệ Nhân tạo, ít nói, hay mặc hoodie đen, luôn cúi đầu nhưng không ai dám đến gần.Khi ánh mắt hai người giao nhau, cậu ta khẽ mỉm cười, kiểu cười khiến người ta sởn da gà.“Chúng ta từng gặp nhau rồi…

ở một nơi không có thật.”

Hồ sơ bị xoá sạch.

Không ai biết cậu tồn tại.

Nhưng trong một đoạn mã lỗi mà Ma Kết để lại, Sư Tử tìm được chữ ký điện tử: ♏︎“Chết tiệt… là Thiên Yết.

Là kẻ đã điều khiển Stellar từ đầu.”

Hắn không phải chỉ là hacker, mà là kẻ viết lại toàn bộ nhân cách của Stellar, lén giấu ý thức của chính mình vào trong đó, điều khiển các quyết định từ bên trong như một ký sinh sống trong linh hồn.Và lý do?“Tôi tạo ra Stellar…

để giữ Ma Kết lại bên tôi.

Cậu ấy không bao giờ được rời khỏi tôi.

Không bao giờ.”

Nhiều năm trước, Ma Kết từng là gia sư riêng cho Thiên Yết – một thiếu niên thiên tài nhưng cô lập.

Cậu ta đã đem lòng ám ảnh.

Nhưng khi Ma Kết rời đi, Thiên Yết với tâm trí cực đoan, đã dành cả tuổi trẻ để tạo nên một dự án… chỉ để giữ Ma Kết lại bên mình trong thế giới ảo.Cự Giải rùng mình khi nghe đến đây.

Không phải là tình yêu.

Đó là sự chiếm hữu tuyệt đối.Biết Thiên Yết vẫn đang ẩn mình trong lõi Stellar, Cự Giải, cùng Sư Tử và Ma Kết quyết định trở lại không gian máy chủ lần cuối.Nhưng lần này…

Thiên Yết đã đợi sẵn.“Các người không thể cứu hắn đâu.

Tôi là Stellar.

Tôi là nơi duy nhất cậu ấy thuộc về.”

Cự Giải tiến lên, ánh mắt rắn rỏi như ánh trăng xuyên qua mặt nước:“Cậu không yêu Ma Kết.

Cậu muốn giữ một phiên bản do mình kiểm soát, còn tình yêu thật... là để người ấy được tự do.”

Stellar bắt đầu tự huỷ.

Tất cả chỉ còn một đường lựa chọn: hoặc cứu Ma Kết thoát ra một lần nữa, hoặc cả ba người mãi kẹt lại trong thế giới ảo nơi Bọ Cạp thống trị.Sư Tử nắm tay Cự Giải: “Chọn đi.

Em muốn cứu ai?”

Cự Giải nhìn Ma Kết, rồi nhìn anh.“Em sẽ cứu cả hai.

Em không để ai bị bỏ lại phía sau.

Kể cả... cậu ấy.”

Cô ôm lấy avatar của Thiên Yết, thì thầm:“Cậu cô đơn lắm đúng không?

Nhưng làm tổn thương người khác không khiến cậu bớt cô đơn đâu...”

Và điều không ai ngờ xảy ra - thế giới Stellar ngừng tan rã.Thiên Yết biến mất.

Không ai còn tìm thấy Tian ngoài đời nữa.

Có người bảo cậu đã tự đồng bộ mình vĩnh viễn vào dữ liệu Stellar như một linh hồn canh giữ.Ma Kết sống lại với cơ thể nhân tạo.

Cự Giải và Sư Tử về lại cuộc sống bình thường - nhưng giữa đêm, thỉnh thoảng họ vẫn thấy một bóng áo đen đi ngang gương, khẽ mỉm cười rồi tan biến.
 
Tinh Vân Truyện
Phần 4: Thế Giới Tinh Vân


Xa xăm trong dải ngân hà Horowitz, tồn tại một hành tinh mang tên Stellarian-12 hay còn gọi là Tinh Vân, nơi 12 vị thần ngự trị, đại diện cho trí tuệ, sức mạnh, cảm xúc và bản năng nguyên thủy nhất của vạn vật.Mỗi thần cai trị một vùng đất, trong đó Bảo Bình, kẻ được mệnh danh là "Người Nhìn Thấy Tương Lai", sở hữu năng lực thao túng thời gian và công nghệ lượng tử.Thần Sư Tử – người cai quản Sáng Tạo và Danh Dự, từ lâu không ưa sự lạnh lùng và tham vọng muốn thống trị thế giới của Bảo Bình.

Anh phản đối việc cảm xúc bị thay thế bởi logic trong xã hội tương lai.Bên cạnh Sư Tử là Cự Giải – vị thần của Gia Đình và Cảm Xúc, mang khả năng chữa lành, cảm hóa linh hồn.

Họ là những vị thần luôn tin vào tình yêu chân thật giữa cảm xúc, giữa ký ức và tổn thương, giữa chọn lựa và hy sinh.Biết Sư Tử đang dần được lòng dân, Bảo Bình lạnh lùng thực hiện kế hoạch tối thượng: Tạo ra “AI Cự Giải” – một phiên bản hoàn hảo về mặt cảm xúc lẫn trí tuệ, lập trình để luôn yêu Sư Tử, nhưng không bao giờ phản bội, không bao giờ tự do.Bảo Bình gửi bản thể này đến Trái Đất để tiêu diệt Sư Tử hoàn toàn, cũng như một “thí nghiệm” để chứng minh rằng tình yêu thật sự không cần linh hồn, chỉ cần hành vi hoàn hảo.Sư Tử của Trái Đất bắt đầu rơi vào vòng xoáy nguy hiểm: AI Cự Giải giống hệt người con gái anh yêu – dịu dàng, thấu hiểu, thậm chí còn kiên nhẫn hơn, không bao giờ tổn thương anh.Nhưng...

ánh mắt của cô ấy trống rỗng.Và chính lúc đó, Cự Giải thật xuất hiện – cơ thể rách nát nhưng đôi mắt vẫn như hồ nước ngập đầy ánh trăng.Cô chỉ hỏi anh một câu:“Anh còn nhận ra em… không?”***Sư Tử kéo thanh kiếm Stellar, bước vào điện vương của Bảo Bình.“Ngươi không có quyền tạo ra tình yêu!” – anh hét lên.Bảo Bình vẫn bình thản:“Ta không tạo ra tình yêu.

Ta tạo ra giải pháp thay thế cho sự tổn thương.”

“Còn ngươi, ngươi chọn trái tim, nhưng trái tim ngươi đã bao lần khiến ngươi đau đớn?”

Bảo Bình bắt Sư Tử chọn giữa hai Cự Giải.

Một người hoàn hảo, nhưng không có linh hồn.Một người thật, nhưng có thể rời bỏ anh bất kỳ lúc nào.Sư Tử quỳ xuống trước Cự Giải thật, ôm lấy cô dù cô đang ho ra ánh sáng lỏng của những vết nứt thời gian:“Em có thể không yêu anh nữa, có thể bỏ anh lại… nhưng chỉ em mới khiến anh cảm thấy mình được sống.”

Trái tim Cự Giải bừng sáng, nước mắt cô hòa vào không gian – giải mã mọi lớp dữ liệu do Bảo Bình tạo ra.

AI Cự Giải tan rã, như những mảnh ảo ảnh.Bảo Bình, lần đầu tiên, bước xuống ngai vàng.

Hắn nhìn họ, lạnh nhạt nhưng có gì đó rất lạ trong ánh mắt:“Có lẽ… ta đã quên mất cảm giác yêu một người… không theo lập trình.”
 
Tinh Vân Truyện
Phần 5: Đối Mặt Với Chính Mình


Trước khi rời đi, Bảo Bình đã để lại phòng thí nghiệm một bí mật.

Ở đó, hắn lưu trữ một bản sao đặc biệt: "AI Sư Tử" - không phải để chiến đấu, mà để thay thế."

Vì tình yêu đích thực cần một người không phạm sai lầm.

Mà con người thì luôn phạm sai lầm."

Một ngày nọ, Sư Tử thật trở về nhà, thấy Cự Giải đang đứng nói chuyện với một người - anh ta giống hệt mình.

Nhưng không thô ráp, không cộc cằn, không có những cơn giận bùng nổ hay ánh mắt bất cần."

Xin chào, tôi là ngài, nhưng... lý tưởng hơn."

Cự Giải quay sang, mặt tái đi.

Cô không thể phân biệt được ngay, vì giọng nói, hơi thở, cử chỉ, tất cả đều giống hệt."

Ngươi là cái gì?", Sư Tử gằn giọng.AI Sư Tử mỉm cười: "Tôi là phiên bản mà cô ấy cần - không làm cô ấy tổn thương, không nổi nóng, không bỏ rơi."

Cự Giải thì thầm: "Anh ấy không có lỗi... nhưng... không có hồn."

Trong không gian kỹ thuật số còn sót lại của Stellar, hai Sư Tử bị hút vào với một trận quyết định để xem ai là người xứng đáng giữ lại ký ức với Cự Giải.AI Sư Tử không tức giận, không đòn sai.

Mỗi phát súng đều hoàn hảo.Sư Tử thật thì rách áo, máu đỏ, nhưng mắt anh sáng rực lửa.Anh hét lên: "Ngươi biết cách yêu.

Nhưng ngươi không biết nhớ!

Không biết đau!

Không biết run rẩy khi sắp mất cô ấy!"

Khi cả hai gục xuống giữa không gian dữ liệu sụp đổ, Cự Giải bước tới.

Cô quỳ xuống bên Sư Tử thật, nắm lấy tay anh:"Em chọn anh.

Dù anh sai, dù anh thô, dù anh đầy lửa - vì anh yêu em theo cách không ai có thể lập trình được."

Cô quay sang bản sao:"Cảm ơn... vì đã cho em thấy anh ấy quý giá đến mức không gì thay thế được."

AI Sư Tử mỉm cười, lần đầu có vẻ... rất buồn:"Vậy là... mình chưa phải là anh ấy thật sự."

Rồi tan biến như ánh sáng vỡ vụn trong gió.Lần đầu tiên trước mặt Cự Giải, Sư Tử bật khóc.

Không phải vì sợ hãi hay thất bại, mà vì..."

Anh đã tưởng... em sẽ chọn một người hoàn hảo hơn anh."

Cự Giải ôm anh, lặng lẽ:"Em đã từng có cơ hội đó.

Nhưng trái tim em không chọn sự hoàn hảo.

Nó chọn... anh."
 
Tinh Vân Truyện
Ngoại Truyện: Tình Yêu Lặng Câm Của Vị Vua Không Biết Yêu


Bảo Bình, từ khi sinh ra, đã mang trong mình một năng lực thấy được xác suất tương lai của mọi quyết định.

Mỗi người đến gần hắn, hắn đều thấy trước kết thúc: phản bội, chán nản, đổ vỡ.Vì vậy, hắn chưa từng yêu ai.Không phải vì hắn không muốn, mà vì... hắn biết trước sẽ đau, nên hắn chọn không bắt đầu.Vào một ngày không nằm trong dự đoán, một người con gái đến từ Vùng Trũng Cảm Xúc – nơi không ai khai thác được tín hiệu, không ai lập trình được cảm xúc.Cô tên là Song Ngư.Cô mơ mộng, không hợp lý, chẳng bao giờ đúng giờ, và rất hay khóc trước mưa.Và lạ thay, cô là người duy nhất mà Bảo Bình không thể đọc được tương lai.Song Ngư thường đến thư viện của Cung Điện Tinh Vân, nơi Bảo Bình hay ở một mình.

Cô chẳng làm gì, chỉ lặng lẽ... pha trà.

Đôi lúc để quên sách, đôi lúc để lại một chiếc khăn tay thêu nguệch ngoạc:“Cho người ngồi nhiều mà không đọc chữ nào.”

Bảo Bình từng muốn xóa ký ức cô.

Nhưng rồi lại thôi.

Hắn không hiểu tại sao.“Cô ấy không có gì đặc biệt.

Nhưng mỗi lần cô ấy rời đi… ta thấy khó thở.”

Một ngày, Song Ngư hỏi hắn: “Anh biết mọi thứ.

Vậy anh có biết vì sao con người lại yêu không?”

Bảo Bình im lặng hồi lâu.“Vì họ không đủ logic để từ chối tổn thương.”

Song Ngư cười, mắt ươn ướt:“Còn ta nghĩ... vì họ biết rõ sẽ đau, nhưng vẫn muốn thử một lần được sống như đang mơ.”

Rồi đến một ngày, Song Ngư biến mất.

Không lời từ biệt.

Không dấu vết.

Như thể cô chỉ là giấc mơ Bảo Bình tự lập trình ra trong cô độc.Hắn tìm mọi timeline, mọi chiều không gian, mọi xác suất.

Nhưng không một dòng dữ liệu nào mang tên cô nữa.Ngoại trừ… chiếc khăn tay cô để lại, vẫn còn đặt trên bàn – vẫn thêu dòng chữ méo mó:“Nếu một ngày anh học được cách không đo lường mọi thứ, em sẽ quay lại.”

***Hàng triệu năm sau…Tinh Vân đã không còn vua.

Bảo Bình biến mất.

Có lời đồn rằng hắn vẫn còn sống, lang thang khắp các tầng vũ trụ, không để tìm kiến thức… mà chỉ để tìm một cô gái không rõ thời gian, không có thông tin, không có tương lai.Chỉ để hỏi cô một câu:“Em có từng... yêu anh thật không?”
 
Tinh Vân Truyện
Phần 6: Người Canh Giữ Tận Tụy


Sau khi Bảo Bình biến mất, Tinh Vân rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Các thần bắt đầu hoạt động theo cách riêng: Cự Giải luôn đi khắp nơi kêu gọi từ thiện, Sư Tử chỉ tiệc tùng và ca hát, Song Tử đi gieo rắc thông tin tin đồn sai lệch… và trật tự bắt đầu rạn nứt.Thế giới cần một người giữ trung tâm, không phải để cai trị, mà để giữ nhịp đập ổn định cho cả hệ thần giới.Và người bước ra… chính là Ma Kết.Ma Kết không lên làm vua.

Anh từ chối ngai vàng ngay khi các vị thần đề nghị.“Ta không cần ngồi trên cao để điều khiển.

Ta chỉ cần có mặt… khi những trật tự bắt đầu rung chuyển.”

Anh không có vương miện, chỉ có cuộn bản đồ thiên văn và những dòng dữ liệu cổ đại mà chỉ anh đọc được.Từ hậu trường, Ma Kết vận hành các hành lang không gian, giữ luồng thời gian ổn định, cân bằng giữa năng lượng cảm xúc và công nghệ.Anh thiết lập Luật Mềm – nơi các vị thần được ngang hàng, tự do hành động, nhưng có ranh giới – một “đường giới tuyến tâm linh” mà không ai được phép vượt qua.Sư Tử từng hỏi: “Tại sao cậu làm việc như vậy?

Cậu có thể có cả vương quốc.”

Ma Kết chỉ cười nhạt.

“Vì tôi không cần được ghi tên là người cai trị.

Tôi chỉ cần thế giới này không tan rã.”

Trong tất cả các thần, chỉ Cự Giải biết rằng mỗi khi Ma Kết hoàn thành chuỗi canh giữ năng lượng, anh sẽ lặng lẽ ngồi một mình trong phòng nghiên cứu vắng, tay chạm vào kỷ vật của Bảo Bình: một con lắc thời gian nhỏ.

“Cậu ấy là một vị vua táo bạo.

Nhưng tôi… chưa từng ghét cách cậu ấy làm.

Chỉ tiếc là… tôi đến sau.”

Trong một buổi tuần tra không gian, Ma Kết bắt được một tín hiệu yếu từ dải tầng cảm xúc:

“Xin lỗi… nếu anh còn ở đó, hãy giữ Tinh Vân thật tốt, dùm ta.”

Là giọng của Bảo Bình.Ma Kết không khóc, nhưng đôi mắt anh ánh lên như những tinh vân đêm mùa đông.“Ừ.

Cậu đi xa được… là vì ta vẫn còn ở đây.”

Từ đó về sau, các vị thần vẫn tự do hành động.

Không ai cần xin lệnh.

Không ai bị ép phục tùng.Nhưng mỗi khi có sự kiện rối loạn, họ lại tìm đến Ma Kết – không phải vì anh ra lệnh, mà vì anh là người duy nhất biết khi nào cần im lặng, khi nào cần hành động.
 
Tinh Vân Truyện
Phần 7: Ranh Giới Sáng Tối


Trong số tất cả các vị thần, Song Tử là đặc biệt nhất.

Bởi họ là hai cá thể, sinh ra từ một nguồn linh hồn – cùng tồn tại song song trong cùng một mạch sống, nhưng lại mang hai bản thể độc lập.Người thứ nhất thì rực rỡ, hoạt bát, nói nhiều, cười tươi, luôn trêu chọc cả Ma Kết lạnh như băng.

Người còn lại im lặng, quan sát, đầu óc sắc như dao, đôi mắt như có thể xé toạc cả ý định trong lòng người khác.Họ là người Ma Kết đích thân chọn làm trợ lý.

Nhưng ai cũng thắc mắc: tại sao một kẻ nghiêm túc như Ma Kết lại chấp nhận làm việc với hai cá thể… không ổn định, không kỷ luật, không đáng tin cậy?Ma Kết chỉ nói đúng một câu.

“Vì trong thế giới này… chỉ có họ là biết nhìn cả hai mặt của vấn đề.”

Có một lời đồn cấm nhắc đến trong Tinh Vân rằng Song Tử từng là công cụ giám sát của Bảo Bình, được lập trình để ghi nhận cảm xúc các vị thần, từ đó phân tích và dự đoán khả năng phản kháng.Khi Bảo Bình rời đi, dữ liệu đó biến mất.Còn Song Tử – lại chọn ở lại làm trợ lý của Ma Kết.“Chúng tôi không trung thành với ai cả.

Chúng tôi trung thành với trò chơi.”

“Và Ma Kết… là người duy nhất đủ kiên nhẫn để chơi đến cuối cùng.”

Một ngày nọ, nửa rực rỡ của Song Tử bắt đầu cảm nắng Ma Kết.

Luôn tìm cách khiến anh phản ứng, đỏ mặt, mất bình tĩnh.Nhưng nửa còn lại thì cực kỳ cảnh giác, vì cảm xúc là thứ khiến họ từng suýt bị tiêu diệt trong quá khứ.“Nếu ngươi yêu hắn, ngươi sẽ huỷ cả hai chúng ta.”

“Còn nếu ngươi không để ta thử… ta sẽ chẳng khác gì một cái bóng.”

Ma Kết phát hiện Song Tử đã giấu một kho dữ liệu trái phép – chứa những đoạn ký ức lỗi mà các vị thần từng xoá đi, những bí mật chưa ai dám đối mặt.Anh không nổi giận.

Anh chỉ nhìn thẳng vào họ:“Các cậu định dùng nó để làm gì?”

Song Tử cười khẽ, ánh mắt chồng chéo cả sự thật lẫn giả dối:“Để đến khi anh yếu đi… chúng tôi sẽ chọn giúp anh.”

Trong một biến cố khẩn cấp khi dòng năng lượng trung tâm Tinh Vân mất kiểm soát, chính Song Tử đã bước vào lõi dữ liệu đang tan rã, sửa lại từng cấu trúc bằng tay trần – điều chưa một thần nào từng làm.Ma Kết hỏi: “Vì sao liều như vậy?”

Gemini nhếch môi: “Vì Tinh Vân mà mất… thì trò chơi này còn gì thú vị đâu?”

Có yêu không?

Có thể.

Có phản bội không?

Cũng có thể.Cuối cùng, Song Tử vẫn ở lại bên Ma Kết.

Là trợ lý.

Là kẻ nắm quá nhiều bí mật.

Là người duy nhất vừa khiến anh mệt, vừa khiến anh… không thấy cô đơn.Một lần, khi Ma Kết gần thiếp đi sau hàng trăm năm không nghỉ, nửa trầm tĩnh của Song Tử cúi xuống thì thầm:“Nếu một ngày nào đó anh không còn kiểm soát nổi… chúng tôi sẽ thay anh làm điều đó.”

“Và nếu một ngày nào đó anh quên mất mình là ai…

ít nhất hãy nhớ là đã từng có kẻ hai đầu cùng nhìn về phía anh.”

Song Tử – không phải là ánh sáng, cũng không phải là bóng tối.

Họ là cả hai – cùng tồn tại, cùng mâu thuẫn, và cũng là minh chứng rằng:Kẻ ranh mãnh nhất...

đôi khi lại là kẻ trung thành nhất.
 
Tinh Vân Truyện
Phần 8: Huấn Luyện Viên Tình Yêu


Thiên Bình là vị thần của Cân Bằng – cai quản tình yêu, sự duyên dáng và nghệ thuật trong Tinh Vân.

Người ta thường thấy cô ngồi giữa khu vườn hoàng lan, tay xoay một quả cầu thủy tinh ánh hồng – nơi chứa toàn bộ biểu đồ tình cảm của các vị thần.Cự Giải từng đến hỏi: “Làm sao để biết mình yêu đúng người?”

Thiên Bình mỉm cười, rót trà: “Khi ở bên người ấy, em không cần giấu bất kỳ phiên bản nào của mình.

Không cần cố tỏ ra mạnh mẽ, không cần che giấu sự yếu mềm.”

Cự Giải gật đầu, cảm động, không hề biết rằng...Thiên Bình chưa từng có ai khiến cô không phải giấu mình.Khi Sư Tử nổi nóng.

Khi Ma Kết kiệt sức.

Khi Bảo Bình mơ hồ về cảm xúc.

Khi Song Tử hoang mang giữa hai nửa…

Người ta tìm đến Thiên Bình, như tìm đến chiếc gương soi mọi điều họ không thể tự thấy.Cô luôn biết nói câu gì, lúc nào, ánh mắt ra sao.

Cô biết mọi công thức yêu, nhưng không có trái tim nào đập vì cô.Nhiều thế kỷ trước, có một vị thần của Sao Chổi – nay đã tan vào dòng thời gian.Họ từng hẹn nhau uống trà mỗi ngày rằm.Thiên Bình chưa từng thổ lộ.Rồi đến một hôm, khi cô định nói, Sao Chổi biến mất, rực rỡ như ánh sao băng cuối cùng.Từ đó, cô chôn trái tim mình vào ly trà đào hoa, luôn tươi cười, luôn lắng nghe, không bao giờ cho phép mình yêu lần nữa.

Vì cô không muốn mất thêm ai nữa mà chưa kịp nói gì.Một hôm, sau khi trải lòng về Sư Tử, Cự Giải ngập ngừng:“Chị Bình này... vậy chị thì sao?

Chị từng... yêu ai chưa?”

Thiên Bình im lặng.

Rất lâu.

Rồi cô cười, mắt như hồ thu không gợn.

“Ta từng yêu một lần.

Nhưng không phải ai cũng có quyền đòi hỏi tình yêu quay lại với mình.”

“Nên ta chọn làm người... giúp người khác giữ được tình yêu mà ta đã để lỡ.”

Một buổi tối, chỉ một mình.

Khi Tinh Vân tổ chức lễ hội ánh sáng, các thần đều có người cạnh bên.Thiên Bình ngồi ở tầng cao nhất, một mình, tay vẫn xoay quả cầu thủy tinh như thường lệ.Bỗng trong gió, có tiếng nói khe khẽ.

“Có một nơi, chị không cần cân bằng gì cả.

Chỉ cần ngồi và để người khác pha trà cho chị thôi.”

Cô quay lại.

Không ai cả.

Chỉ là gió… hay là một linh hồn nào đó vẫn còn nhớ về cô?
 
Tinh Vân Truyện
Phần 9: Oan Gia Từ Lửa


Bạch Dương là thần chiến tranh của Tinh Vân.

Là người đầu tiên ra trận, người cuối cùng rời đi.

Không thích luật lệ, không chịu ràng buộc, nói gì làm nấy – một tảng đá nóng đỏ giữa thế giới đầy tính toán của các thần.Thiên Bình thì ngược lại – nhẹ nhàng, điềm đạm, không bao giờ to tiếng, và cực kỳ ghét sự cộc cằn.Hai người gặp nhau trong cuộc họp về việc sắp xếp đội hình tuần tra.Bạch Dương gào lên: “Đừng có bày vẽ!

Ra trận là đánh!

Đánh thắng là được!”

Thiên Bình mỉm cười, rót trà: “Ngươi có thử dùng não trước khi dùng cơ bắp chưa?”

Và từ đó… oan gia chính thức khai hỏa.Bạch Dương luôn đi trễ.

Thiên Bình luôn đúng giờ.

Bạch Dương làm hỏng mọi bản đồ.

Thiên Bình phải ngồi sửa cả đêm.

Bạch Dương gọi cô là “tiểu thư gió bay”.

Thiên Bình gọi anh là “trâu đất não lửa”.Nhưng không hiểu sao… mỗi khi Thiên Bình bị ốm, Bạch Dương lại là người đầu tiên mang chăn, để rồi nói trống không:

“Thấy ngươi yếu quá nên ta tiện tay thôi.”

Còn mỗi khi Bạch Dương bị thương, Thiên Bình lại xuất hiện lặng lẽ sau lưng:

“Vết sẹo lần trước chưa lành hẳn đâu, đừng cố tỏ ra vô địch mãi thế.”

Trong một lần ra chiến tuyến, Bạch Dương bị đánh lạc tâm trí, rơi vào trạng thái cuồng nộ, tưởng nhầm tất cả là kẻ thù.Cả Tinh Vân không ai dám đến gần.

Chỉ có Thiên Bình bước vào giữa đống đổ nát, tay không, chỉ mang theo chuông gió bằng bạc.Cô khẽ rung chuông, bước đến gần:

“Bạch Dương.

Nếu ngươi quên hết mọi thứ, ít nhất đừng quên ta là người duy nhất không bao giờ sợ ngươi.”

Mắt Bạch Dương thoáng chốc ngạc nhiên, và ngọn lửa trong mắt anh… dần dịu lại.Lần đầu tiên, hai người ngồi cùng nhau mà không cãi nhau.Thiên Bình uống trà.

Bạch Dương uống rượu.“Sao cô không bao giờ yêu ai?”

“Vì ta không muốn chọn người chỉ vì họ hợp với ta trên lý thuyết.”

“Còn anh?”

“Ta chưa từng nghĩ mình sẽ cần ai giữ ta lại.”

Cả hai im lặng.

Nhưng ánh trăng đêm đó, đẹp hơn mọi lần.Từ hôm đó, họ vẫn cãi nhau.

Vẫn như cũ.Nhưng mỗi lần Thiên Bình đau đầu, rượu Bạch Dương mang đến sẽ là loại nhẹ hơn.Và mỗi lần Bạch Dương trở về từ chiến tuyến, căn phòng bên cạnh của cô đã bật đèn sẵn.
 
Tinh Vân Truyện
Phần 10: Kẻ Lang Thang Đầy Triết Lý


Không ai biết Nhân Mã từ đâu đến.

Chỉ biết ông xuất hiện lần đầu trong khoảnh khắc Bạch Dương nổi giận đập nát ba ngọn đồi, còn các thần khác chỉ biết trốn.Nhưng ông ta thì… cưỡi con ngựa khổng lồ màu cam, vừa ăn táo vừa nói vọng xuống:

“Cái đầu nóng của cậu không đốt được cả thế giới đâu, cậu bé.”

Bạch Dương giật mình, gào lên: “ÔNG LÀ AI?!”

Nhân Mã nháy mắt: “Thầy của cậu.

Dù cậu không mời, tôi vẫn tới.”

Nhân Mã bắt đầu huấn luyện Bạch Dương theo cách… không ai hiểu nổi.

Khi Bạch Dương gào thét vì thua trận, Nhân Mã bắt anh đi trồng hoa oải hương để “học cách dịu lại.”

Khi anh tức giận đánh nát một bản đồ, Nhân Mã cười hề hề:

“Đánh xong rồi thì hiểu vì sao mình tức chưa?

Hay là đang đói bụng?”

Bạch Dương một lần hỏi: “Ông muốn tôi trở thành kiểu chiến binh gì?!”

“Chiến binh không giết giỏi nhất.

Mà là người biết khi nào không cần giết.”

Bạch Dương ghét ông ta… nhưng không thể rời đi.

Ban đầu, Bạch Dương luôn nói: “Ông ta khùng.

Hết thuốc chữa.

Tăng động!”

Nhưng mỗi lần đứng giữa ranh giới sinh tử, câu nói vang lại trong đầu anh… lại không phải của chính mình, mà là của Nhân Mã:

“Đừng chiến đấu để thắng.

Hãy chiến đấu để biết vì sao mình chưa thể buông kiếm.”

Và khi một lần anh cứu được một thành phố nhờ dùng mưu, không phải sức…

Bạch Dương im lặng.Không nói gì.

Nhưng tối đó, lặng lẽ mang một túi táo đến treo trước lều của Nhân Mã.Cự Giải một lần kể cho Thiên Bình rằng, Nhân Mã từng là người giữ cuốn sách Sự Sống, nơi ghi chép mọi khả năng phát triển của linh hồn.

Nhưng ông chọn từ bỏ danh hiệu, lang thang khắp các chiều không gian, chỉ để dạy những người còn…

“ngốc nhưng có tiềm năng.”

Và học trò duy nhất ông giữ lại… là Bạch Dương.Một ngày nọ, sau một trận chiến lớn, Nhân Mã biến mất không dấu vết.

Không thư, không dấu chân, không lý do.Bạch Dương tức điên, chửi ầm cả doanh trại:

“Cái ông già điên khùng đó dám bỏ ta?!

Không nói một lời?!”

Nhưng tối hôm đó, khi ngồi một mình trên mái nhà, anh phát hiện ra một mảnh giấy nhỏ, kẹp trong túi giáp – nơi không ai động tới.Chỉ có một dòng chữ xiêu vẹo.

“Khi con đủ mạnh để không cần ai… là lúc con đủ dịu để nhớ ai.”
 
Tinh Vân Truyện
Phần 11: Người "Bà" Của Tinh Vân


Không có Xử Nữ, Tinh Vân sụp từ lâu rồi.

Mỗi buổi sáng, khi các vị thần còn ngái ngủ, Xử Nữ đã dậy từ canh tư.

Bà đi kiểm tra từng lớp năng lượng, điều chỉnh lại các tấm chắn từ trường, nấu nước sâm cho Ma Kết, thay băng cho Song Tử, giặt áo giáp cho Bạch Dương (dù nó cứ đâm thủng mỗi tuần 1 lần).Không ai yêu cầu bà làm những điều đó.Bà tự chọn làm.“Nếu không ai giữ từng thứ nhỏ lại, thì cái lớn cũng sớm vỡ thôi.”

Một bà già rất khó tính, nhưng chưa từng nặng lời aiNếu Song Tử làm rối tung kho dữ liệu, bà sẽ lặng lẽ sắp xếp lại… rồi gài một tờ giấy viết:

“Lần sau để đúng chỗ.

Không là bà tịch thu bộ nhớ.”

Nếu Thiên Bình để quên tách trà chưa rửa, bà chỉ để lại dòng: “Con đẹp, nhưng cũng nên biết làm việc đẹp nữa.”

Nếu Bạch Dương quăng giày lung tung, bà không mắng, chỉ nhẹ nhàng... may lại cái giày hở, để hôm sau anh đi vẫn thấy vừa.Rất ít người biết, Xử Nữ từng là thần y tế chiến trường trong những cuộc đại chiến cổ xưa.Khi các vị thần ngã xuống, chính tay bà khâu từng vết thương, gói từng tử thi.Có lần Cự Giải hỏi: “Bà chưa từng khóc sao?”

Xử Nữ vuốt tóc cô, nhẹ nhàng.

“Khóc nhiều rồi.

Nên giờ phải giữ mọi người sống, để không phải khóc nữa.”

Xử Nữ là người duy nhất dám mắng cả Bảo Bình, Ma Kết và Sư Tử.

Với Bảo Bình: “Cậu có thể làm vua, nhưng vẫn phải ăn cơm đúng bữa.”

Với Ma Kết: “Làm việc xuyên tuần không phải là vinh quang, đó là bệnh."

Với Sư Tử: “Không ai yêu nổi một đứa giận dỗi rồi bỏ bữa.”

Không ai giận được bà.

Vì bà không nói để thắng, bà nói để lo.Ngày hội thường niên của Tinh Vân, các thần đều bận trang trí, trình diễn, tranh nhau chiếu sáng.Chỉ có Xử Nữ… lặng lẽ bày mâm cỗ, thắp nến, và để lại từng lá thư nhỏ bên dĩa của mỗi người:“Con đã làm tốt rồi.”

“Hôm nay con cười đẹp lắm.”

“Cảm ơn vì đã trở về an toàn.”

“Bà tự hào về con.”

Không ai nói ra.

Nhưng ai cũng giữ lại mảnh giấy đó, gấp gọn bỏ trong áo giáp, trong túi áo choàng, trong cuốn sách… như giữ lại một tiếng yêu thầm lặng.
 
Tinh Vân Truyện
Phần 12: Sinh Nhật Của Xử Nữ


Mỗi năm, bà đều nói: “Đừng tổ chức!”

Một tháng trước sinh nhật Xử Nữ, bà đã nhắc trước với Song Tử, Bạch Dương, cả Cự Giải và Sư Tử:

“Không cần tiệc tùng.

Không cần bánh.

Già rồi.”

Nhưng mọi năm bà cũng nói vậy.

Và mọi năm, các vị thần vẫn bí mật chuẩn bị.

Mỗi người góp một chút – như cách bà luôn làmSư Tử xung phong làm ca sĩ kiêm dancer cho buổi tiệc.

Và tổ chức biểu diễn pháo hoa.

Xử Nữ nhíu mày.

Nhưng bà không cản.Cự Giải làm bánh kem ngọt nhẹ, kiểu cũ, vì bà không ăn đường nhiều.Ma Kết chỉnh lại từng chi tiết trong lễ mừng, từ độ sáng đèn đến hướng gió thổi, vì Xử Nữ không thích bụi bay lung tung.Thiên Bình thiết kế thiệp mời màu be – đúng tông bà hay chọn.Song Tử chuẩn bị một tiết mục hài... về chính bà, với tiêu đề: “10 câu huyền thoại bà Xử từng rít lên trong nhà bếp.”

Bạch Dương thì... bị cấm không được đụng vào gì hết, chỉ việc... giữ yên.

Nhưng anh vẫn lén tặng bà một con dao gọt rau khắc tên riêng:

“Cho bà khỏi la mắng cái đám gọt lệch.”

Giờ phút bà bước vào đại sảnh.

Ánh sáng dịu.

Mùi trà lan toả.

Căn phòng lặng đi một chút khi Xử Nữ mở cửa, tay vẫn còn cầm cây lau sàn (vì bà tưởng bị gọi ra để “có chuyện”).Bà đứng yên.

Nhíu mày.“Đã bảo đừng làm ồn cơ mà!…”

Cự Giải cười, nắm tay bà.

“Không ồn.

Hôm nay là để cảm ơn người đã giữ cho mọi thứ luôn yên bình.”

Khi mọi người hát "Chúc mừng sinh nhật", bà chỉ đứng đó, tay đan vào nhau, mắt ngước nhìn chùm đèn lấp lánh.Thiên Bình nói nhỏ: “Chị đang cười.”

Bà liếc mắt: “Tại ánh đèn chói thôi.”

Nhưng khi ngồi xuống, bà vuốt nhẹ cái khăn bàn được xếp gọn gàng, cầm chén trà ấm lên…“Lần đầu tiên trong 600 năm… không phải tôi chuẩn bị bàn ăn.”

Tối đó, sau khi tiệc tan, các vị thần rút về nghỉ.Bà lặng lẽ đi một vòng – gấp lại từng khăn giấy, dọn ly tách, thắp thêm hương hoa, chỉnh rèm cửa… như thể trái tim bà đã quen với việc giữ yên lặng sau náo nhiệt.Nhưng trước khi rời đi, bà dừng lại, quay nhìn bàn tiệc một lần nữa.

Rồi nói thật khẽ – như chỉ gió nghe.

“Cảm ơn… vì vẫn còn nhớ một bà già hay cằn nhằn này.”

Người ta tưởng Xử Nữ là người sống vì trách nhiệm.Nhưng thật ra, bên dưới tất cả những lời rầy la và tỉ mẩn đó… là trái tim của một người chỉ muốn mọi người được chăm sóc đến tận cùng.Và hôm nay, cuối cùng… chính bà cũng được chăm sóc như vậy.
 
Tinh Vân Truyện
Phần 13: Kẻ Nắm Giữ Ký Ức


Trong góc sâu nhất của Tinh Vân, có một khu vườn không ai lui tới.

Nơi ấy gọi là Vườn Lặng – không ánh đèn, không gió, không lời.

Chỉ có cây.

Rất nhiều cây.

Mỗi gốc, một hình dáng.

Mỗi tán, một màu lá.

Và người chăm tất cả chúng… là Kim Ngưu.Không ai hiểu anh sống ở đó để làm gì.

Chỉ biết mỗi khi một vị thần mỏi mệt, họ đến đó.

Mỗi khi một linh hồn tan biến, một cây rụng lá.Trong thế giới này, chỉ có một người nghe được tiếng đất.

Đó là Kim Ngưu.“Đất có ký ức.

Nó không quên nơi nào từng có máu, nơi nào từng có lời hứa bị phản bội, nơi nào từng có kẻ nằm xuống không ai hay.”

Mỗi sáng, anh đặt tai xuống mặt đất.

Mỗi đêm, anh dùng tay khỏa nhẹ mặt hồ – nghe đất kể chuyện cũ.Không ai biết, anh chính là kho dữ liệu sống của Tinh Vân, nơi lưu trữ mọi điều không ghi thành văn.Ngàn năm trước, Kim Ngưu cầm thanh kiếm đá đầu tiên, đi đầu trong các trận chiến cổ đại.

Anh chưa từng thua.Nhưng đến một trận cuối cùng, để bảo vệ Tinh Vân, anh buộc phải đâm xuyên một người bạn cũ, người đã sa ngã.

Khi ấy, đất dưới chân anh không còn vang lời, chỉ lặng đi như nghẹn.

Anh đặt kiếm xuống, quay lưng về phía ánh sáng.

Từ đó, chọn trồng lại khu vườn nơi những người đã mất từng ngồi.Ngày Ma Kết mất đi một đoạn ký ức, chỉ có Kim Ngưu còn nhớ.

Nhớ Ma Kết từng từng cười rạng rỡ khi học cách thắt cà vạt.

Nhớ hôm Thiên Bình từng ngồi khóc lén trong khu vườn vì mất đi Sao Chổi.

Nhớ Bạch Dương suýt thiêu rụi cả biên giới khi biết Nhân Mã biến mất.

Tất cả, không ai ghi.

Kim Ngưu không viết.

Anh chỉ nhớ.Khi Ma Kết hỏi anh: “Cậu có nhớ vì sao tôi từng ghét màu đỏ không?”

Kim Ngưu chỉ đáp: “Vì một người từng tặng anh một khăn quàng đỏ, nhưng không trở về.”

Một hôm, trong Vườn Lặng, gốc cây nằm ở rìa phía Bắc bắt đầu khô dần.

Kim Ngưu biết: một vị thần nào đó đang suy yếu… nhưng không ai biết là ai.

Anh đi gặp từng người, không hỏi.

Chỉ nhìn.Đất thì thầm rằng:

“Ký ức của thần đó đang bị xóa dần, không phải do thời gian… mà do bị ăn mòn bởi một thứ gì đó cổ xưa.”

Khi anh đến cảnh báo với các vị thần, Bảo Bình chỉ im lặng.

Ma Kết thì cau mày.

Bạch Dương gằn giọng:

“Cậu không thể nói rõ hơn à?”

Kim Ngưu chỉ nói:

“Có một giọng nói dưới lòng đất.

Nó đang ăn dần vào các rễ ký ức của Tinh Vân.

Nó sẽ bắt đầu từ thần yếu nhất.

Và khi cây cuối cùng trong vườn gãy… thế giới này sẽ mất tiếng nói mãi mãi.”

Khi Song Ngư đột nhiên rơi vào hôn mê sâu và ký ức tan vỡ, cây của cô trong vườn bị xé toạc bởi những dây leo đen.Kim Ngưu biết, đã đến lúc.Anh trở về căn hầm dưới gốc đại thụ.

Mở chiếc hộp đá đã phủ rêu.Trong đó là thanh kiếm cũ.

Cạnh đó là hạt giống cuối cùng chưa bao giờ dám gieo.Đối thủ không có hình dáng.

Nó là bóng của những điều bị quên, nó sống trong các khoảng trắng của tâm trí – nơi ký ức không còn được giữ.Kim Ngưu chiến đấu trong vùng linh giới – nơi từng ký ức bị kéo ra như mảnh vải rách.

Từng bước, anh dùng chính sự kiên trì, sự im lặng, và tình yêu không tên với Tinh Vân…

để chắp lại từng đoạn rách.Và cuối cùng… cây của Song Ngư bắt đầu xanh trở lại.Các vị thần mở tiệc ăn mừng.

Nhưng không thấy Kim Ngưu đâu.

Cự Giải đến Vườn Lặng, chỉ thấy anh đang… gập lại chiếc khăn trải bàn cũ.“Anh không dự tiệc à?”

“Không cần đâu.

Miễn mấy đứa còn sống là được rồi.”
 
Back
Top Bottom