Ở một thành phố lớn nơi những tòa cao ốc vươn lên trời như những tham vọng không có điểm dừng, Cự Giải - một cô gái với ánh mắt dịu dàng như nước hồ mùa thu - là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Lionard.Anh ta - Hoàng Sư Tử - nổi tiếng với tính cách nóng nảy, bá đạo, không ai trong công ty dám nói trái ý.
Ấy vậy mà, chỉ có Cự Giải, trong những lúc anh nổi giận như bão tố, lại dám nhẹ nhàng đưa cho anh một cốc trà gừng và nói bằng giọng như mưa phùn tháng ba:"Anh giận cũng được, nhưng uống cái này cho ấm bụng đã rồi hẵng mắng người ta tiếp nhé."
Không hiểu sao, anh chẳng thể nổi cáu với cô.
Cô như một cơn gió mát, len lỏi vào những góc khuất dữ dội nhất trong lòng anh.Một ngày nọ, tập đoàn đối thủ của Sư Tử gửi đến một lời đề nghị hợp tác bất ngờ - một thương vụ trị giá hàng tỷ đô do một CEO trẻ tuổi tên là Dạ Ma Kết dẫn đầu.Cự Giải gặp anh ta lần đầu trong một buổi họp kín.
Người đàn ông mặc vest đen, ánh mắt lạnh như tuyết trên đỉnh Phú Sĩ.
Không một nụ cười, không một sự lay động.
Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào Cự Giải, thoáng một giây... tuyết như nứt ra.Ma Kết không nói nhiều, chỉ đơn giản sau buổi họp, đưa cho cô một danh thiếp:"Nếu một ngày nào đó cô thấy mình không thuộc về nơi này, hãy gọi cho tôi."
Sư Tử bắt đầu thấy khó chịu.
Anh ghét ánh nhìn mà Ma Kết dành cho Cự Giải.
Anh ghét cả việc Cự Giải không còn nhìn anh với đôi mắt trong veo nữa.
Cô lặng lẽ hơn, trầm tư hơn.Một tối muộn, anh chặn cô lại trong thang máy:"Cô thích hắn ta rồi à?"
Cô im lặng.
Nhưng ánh mắt không phủ nhận.Sư Tử kéo cô lại, giọng khản đặc:"Tôi không cho phép."
Cự Giải ngẩng lên, lần đầu tiên ánh mắt có chút cứng rắn:"Tôi không phải thuộc về ai cả, anh Hoàng."
Ma Kết không vội vã.
Anh là kiểu người có thể đứng ngoài cơn mưa, đợi cho đất khô.
Nhưng anh cũng không giấu giếm:"Cô ấy xứng đáng được lựa chọn, không phải bị giành giật."
Sư Tử cười nhạt:"Cô ấy cần người che chở, còn anh thì chỉ biết đứng nhìn."
Ma Kết đáp:"Anh nhầm rồi.
Cô ấy không cần được che chở.
Cô ấy cần được tôn trọng."
Cuối cùng, Cự Giải rời khỏi công ty của Sư Tử.
Không đến với Ma Kết.
Cô mở một quán sách nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh, nơi có ánh nắng lặng lẽ đổ xuống mỗi buổi sáng.Một ngày nọ, cả hai người đàn ông cùng xuất hiện trước cửa tiệm.Cô chỉ mỉm cười:"Tôi không phải phần thưởng để người nào thắng thì lấy.
Tôi sẽ chọn người nào không khiến tôi phải từ bỏ chính mình khi yêu."
Gió thổi qua mái tóc cô, nắng nghiêng lên đôi mắt trong vắt.Còn họ, hai kẻ từng nghĩ mình có thể điều khiển cả thế giới, giờ chỉ biết lặng lẽ nhìn cô bước đi giữa ánh chiều tà.
Từ ngày rời đi, Cự Giải tưởng như lòng sẽ thanh thản.
Nhưng mỗi sớm mở tiệm, mỗi chiều khép cửa, lại chợt thấy khoảng trống trong tim mình không lấp được bằng ánh nắng hay sách vở.
Có một người từng nắm tay cô giữa đêm giông bão, từng bảo vệ cô bằng cái cách thô lỗ mà thành thật nhất.Sư Tử vẫn thế, vẫn nóng nảy, vẫn bá đạo, nhưng khi mất cô rồi... anh mới học cách im lặng để nghe tim mình đập.Hôm ấy, trời mưa tầm tã.
Cự Giải nhìn ra ngoài qua cửa kính quán sách, bất ngờ thấy anh đứng đó - Sư Tử, ướt như chú mèo lạc đường."
Sao cô không gọi cho tôi?" anh hỏi, giọng nghẹn lại, "Anh không chịu nổi nữa."
Cự Giải không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy khăn lau tóc cho anh, như ngày xưa từng pha trà gừng."
Em cứ rời đi như vậy, còn anh thì không biết mình sai ở đâu," anh cười khổ, "Hóa ra là vì... anh chưa từng hỏi em thực sự muốn gì."
Sư Tử nắm tay cô, không còn siết chặt như trước - mà là dịu dàng, e dè, như người lần đầu biết yêu."
Anh từng nghĩ yêu là giữ lấy, là bảo vệ.
Nhưng nếu em chọn anh lần nữa, anh hứa sẽ học cách bước cạnh em... thay vì kéo em theo."
"Anh có thể thay đổi?"
- Cự Giải hỏi nhỏ.Sư Tử gật, ánh mắt không còn kiêu hãnh mà là thành khẩn đến lạ thường.Cự Giải bước tới, tựa vào ngực anh, mưa vẫn rơi trên mái hiên, nhưng tim cô thì đã dừng lạc lối."
Lần này, em chọn anh.
Không phải vì anh thay đổi... mà vì em biết anh yêu em.
Theo cái cách mà em cần: dữ dội nhưng chân thành, bốc đồng nhưng luôn thật lòng."
Ma Kết nhận được một tin nhắn từ Cự Giải: "Cảm ơn anh, vì đã dạy tôi rằng tôi xứng đáng được chọn.
Nhưng trái tim tôi... vẫn hướng về phía có ánh mặt trời."
Anh cất điện thoại đi, đứng dậy khỏi ban công, nơi bầu trời xám lạnh như chính anh.
Không buồn, cũng không tiếc.
Anh biết, người như cô - dịu dàng mà kiên cường - chỉ có thể thuộc về một người dám yêu cô với cả phần hoang dại trong tim.