Siêu Nhiên 12 Số Rực Rỡ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395808849-256-k500279.jpg

12 Số Rực Rỡ
Tác giả: Luoiqp33
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

- Truyện: 12 Số Rực Rỡ
-

Thể loại: Ngôn tình, trường học, hành động, siêu nhiên, 12 cung hoàng đạo, khám phá, bạo lực.

-

Tác giả: Lườiqp
- Ngày viết: 09/06/2025 Tags: 12cunghoangdaohanhdongngontinh​
 
12 Số Rực Rỡ
Giới thiệu.


Tên truyện: 12 Số Rực Rỡ.

Tác giả: Lười qp

Thể loại: Tình yêu, 12 cung hoàng đạo, trường học, siêu nhiên, hành động.

Văn án 1: Callista là nữ sinh mới vào đại học.

Ở đó, cô gặp được những người bạn tốt, người crush hồi cấp hai, kẻ thù không đội trời chung và quan trọng rằng cô đã khám phá ra nguồn sức mạnh tiềm ẩn bên trong mình.

Từ đó cô học tập, rèn luyện để cải thiện sức mạnh ấy nhưng cũng không quên tán đổ chàng crush cấp hai.

Tuy vậy, thay vì có những cảnh ngọt sủng, lãng mạn thì truyện lại mang đến cho người đọc về tính cách lạnh lùng, kiêu ngạo của anh chàng crush.

Điều đấy khiến cho Callista rơi vào những suy nghĩ tiêu cực để rồi cô đã gia nhập vào phe ác.

Chàng trai ấy mới nhận ra tình cảm của mình, cùng những người bạn thân thiết với cô kéo Callista ra khỏi vực thẳm.

Văn án 2: Callista là nữ sinh đại học, mang trong mình sức mạnh cung Song Tử.

Cô đến học viện với mục tiêu kết bạn giao lưu, tán đổ chàng crush và sống một cuộc sống nhàn hạ.

Trong một lần vô tình, cô đã phát hiện ra sức mạnh của bản thân.

Từ đấy, cô chăm chỉ rèn luyện, siêng năng cải thiện sức mạnh.

Cũng trong khoảng thời gian đó, cô đã thành công với việc hẹn hò cùng chàng crush.

Tuy nhiên tiếp nối sự việc, Callista gặp phải những kẻ thù không đội trời chung, những tên phản diện máu lạnh và tàn bạo.

Cô cùng vào sinh ra tử với những người bạn tốt, trong đó có cả người yêu cô.

Mặc dù vậy mà chàng trai cô yêu lại vẫn lạnh lùng, giữ suy nghĩ về tính cách cô hồi cấp hai để rồi làm Callista tổn thương và rơi vào phe ác.

Chàng trai nhận ra tình cảm của mình, cùng những người bạn thân thiết với cô kéo Callista ra khỏi vực thẳm.
 
12 Số Rực Rỡ
Chương I: Chuyến xe buýt khởi đầu.


- Ba mẹ ơi, con đi đâyyy!!

- Thượng lộ bình an con nhé!!

Đến đấy nhớ ăn uống đầy đủ, ngủ sớm và chăm chỉ học tập nhée!***

Tiếng nói với theo của người mẹ dần nhỏ dần.

Chuyến xe buýt chở cô đến học viện cũng đã đi xa.

Callista sau khi tạm biệt ba mẹ cũng thảnh thơi ngồi vào hàng ghế gần cuối.

Do nơi cô ở ngay cạnh trạm xe buýt đầu tiên nên cô cũng chính là người lên xe sớm nhất.

Đưa mắt nhìn bao quát hết chiếc xe buýt êm ái này, ánh mắt cô dần khép lại vì cơn buồn ngủ ập tới.

Mặc kệ đi những tiếng nói cất lên trên quãng đường cùng tiếng đi lại của những người mới lên xe.

Tầm hai, ba tiếng trôi qua, tiếng ồn quá lớn khiến cô tỉnh giấc.

Trong xe bây giờ đã chật kín người nhưng chỗ cạnh cô thì vẫn còn trống.

Chiếc xe buýt cũng vừa dừng lại đón thêm một sinh viên mới.

Người ấy vừa bước lên xe đã khiến bao ánh nhìn đổ dồn về phía đó.

Ấy là một cậu bạn coi vẻ rất đẹp trai.

- Trời, boy hai mái luôn hả.

- Êu đẹp thế!!

- Woaaa....

Cậu bạn ấy đi về phía chiếc ghế trống còn lại duy nhất trên xe, đi qua ai cũng khiến người đó phải tiếc nuối vì chỗ mình ngồi đã đủ hai người.

Khi cậu bạn ngồi xuống, Callista mới giật mình nhận ra.

Đó chẳng phải là Ethan - chàng trai hồi cấp hai cô luôn thầm thích hay sao...!!

Hành động nhỏ của cô đã thành công khiến cậu ta chú ý, quay sang nhìn.

Cả hai thầm chết lặng trong đôi phút rồi cũng không ai nói với nhau câu nào.

Bầu không khí cứ thế trở nên ngột ngạt đến khó tả.

Bỗng nhiên, từ phía sau có hai bàn tay giang tới, vỗ nhẹ lên vai Ethan và cô.

Chiếc vỗ ấy nhẹ nhưng cũng đủ làm cả hai giật mình.

Một cô bạn với mái tóc xanh dương nhạt cùng làn da nâu ngồi phía sau ngó lên, nở nụ cười vui vẻ: "Chào hai cậu nhé!

Sao nhìn mặt hai đứa trầm thế?

Dù gì cũng mới vào học viện nên ba ta làm quen nha!"

Nhờ câu nói ấy đã phá vỡ đi cái không khí bí bách này, Callista cũng vui vẻ đáp: "Okee, tao là Callista, từ trường cấp ba A1."

Sau đấy cũng là tiếng đáp lại của chàng trai cô crush:"Tao là Ethan, cấp ba A1."

- Ủa hai bọn mày chung trường cấp ba hả?

Là quen nhau ư??

Cô ấy xem ra khá phấn khích và dường như đã nhận ra mối quan hệ có chút gì đó giữa Callista và Ethan.

Ethan quay mặt đi:"Không quen."

Câu trả lời khiến lòng Callista vỡ vụn đôi chút nhưng cũng mỉm cười nói với Doris:"Bọn tao học cùng lớp cấp hai nhưng cấp ba thì hai đứa cạnh lớp nhau thôi."

- Ồ...

Là có quen rồi, còn là bạn từ cấp hai.

Vậy mà ai đó bảo không quen hee.

- Chịu.

Câu đáp thẳng tắp của Ethan làm cả hai sượng ngang một lúc.

- À quên giới thiệu, tao là Doris.

- Ơ mày người nước ngoài à?

- Callista nhìn làn da ấy mới thắc mắc.

- Cứ coi như vậy điii.

- Doris có vẻ muốn né tránh về vấn đề đó.

Ethan là một người nhanh nhạy nên đã nhận ra vấn đề trong câu nói của Doris nhưng một chuyện khác đã làm phân tâm suy nghĩ của cậu.

Ở hàng ghế ngồi bên phía xa trên, một cô gái xinh đẹp với đôi mắt tựa phiến ngọc lưu ly lấp lánh đang nhìn chăm chăm vào cậu rồi quay sang nói nhỏ với cô bạn bên cạnh:"Bonnie ơi, cậu bạn ấy đẹp trai quá đi mất...."

Cô bạn ấy khoanh tay, giọng có chút lớn: "Vậy sao, cậu cứ nhút nhát vậy thì làm được việc gì, cứ để tớ!"

Nói rồi, Bonnie nhảy xuống khỏi ghế, đi một mạch xuống chỗ Ethan đang ngồi.

Vẫn với cái vẻ tự đắc, kiêu ngạo, Bonnie một tay cầm điền thoại, tay còn lại chống ngang hông.- Nè cậu bạn, cho xin in4 đi!

- Hả?

Không.

Sau câu nói ấy, cả chiếc xe buýt đột ngột im lặng.

Ai cũng âm thầm hóng chiếc drama này, còn có một số người thì bật cười: "Trời ạ, nhỏ này không biết quê luôn hả.", "Là tao thì tao trốn về quê cả năm học luôn đó.", "ê nhục hộ luôn mà."

Tiếng xì xào càng lúc càng to khiến sắc mặt Bonnie đen lại.

Máu dồn lên não, Bonnie nổi điên lên, tích tụ một quả cầu nước xoáy trên tay cùng ánh mắt tràn đầy sát khí định lao thẳng vào Ethan.

Trong phút giây ấy, Ethan ngẩn ra vì chưa kịp load hết mọi chuyện, còn Callista thì hốt hoảng, nhanh tay kéo Ethan về phía mình.

Quả cầu xoáy nước ấy đang trực chờ lao tới thì bị chém phá chỉ bởi một nhát kiếm sắc lẹm.

Mọi người trên xe vừa trải qua sự kinh hoàng đều thở phào nhẹ nhõm.

Một chàng trai lạ đứng sau, đè chặt Bonnie vào cửa xe.

Giọng nói chính trực vang lên rõ ràng: "Không nên gây sự với người khác trên xe buýt trật hẹp."

Bonnie bị giữ chặt liền gầm gừ: "Hừ mày nhớ mặt tao!!"

Pandora vội chạy tới, hốt hoảng xen lẫn lúng túng giải thích với chàng trai: "À bạn gì đó ơi, cho mình thay mặt bạn thân mình xin lỗi, bạn ấy chỉ là nhất thời hồ đồ thôi...."

- Pandora à, cậu không cần giải thích!!

- Bonnie tức giận nói.

Chàng trai ấy cũng thả Bonnie ra:"Chú ý lần sau nhé."

- Vâng ạ, cảm ơn bạn.

- Pandora cúi đầu cảm ơn rồi nhanh chóng kéo Bonnie về.

Tuy vậy, trong lòng Bonnie vẫn đang hậm hực lửa thù.

Chàng trai lúc này mới quay sang hỏi thăm Ethan và Callista.- Hai người không sao chứ?

- À không sao,cảm ơn bạn nhé.

- Callista mỉm cười chân thành.- Nhỏ kia bị thần kinh à?

- Ethan nhíu mày nhìn về phía Bonnie.- Im đi!!!

- Bonnie quay lưng với Ethan nhưng nghe thấy bản thân bị nói vậy thì vẫn hét lên liền bị Pandora cản lại: "Thôi mà Bonnie..."

- Haiz... mới đầu năm học thôi mà đã có mấy thành phần gì không...

- Doris thở phào, tựa lưng ra ghế, pha nãy cũng đã làm cho cô suýt đau chết tim rồi.- May thật đó...

- Nói được đoạn, Callista mới nhận ra Ethan đang đè lên người mình, Ethan cũng chợt nhận ra điều ra do sự khựng lại đôi chút của cô.

Cả hai ngay lập tức tách nhau ra hai phía mép ghế, ngại ngùng trong lòng.

- Mày tên gì?

- Để giảm bớt sự ngại ngùng, Ethan đã chuyển chủ đề sang hỏi tên cậu ta.

- Tao là Hubert.

- Nói xong thì lần lượt Ethan, Callista và Doris cũng giới thiệu bản thân.

Hubert nghe xong cũng chỉ gật đầu quay lại chỗ ngồi.

Callista cứ nhìn theo hướng của Hubert.

Người gì đâu vừa đẹp trai vừa ngầu vậy...

Hubert linh cảm được ánh nhìn ấy nhưng không cảm nhận được nguy hiểm nên cậu ta cũng mặc kệ. ***
 
12 Số Rực Rỡ
Chương II: Vụ việc trước cổng học viện.


Sau một chặng đường dài, xe buýt cuối cùng cũng đã dừng lại trước cổng học viện.

Khi cánh cửa xe mở ra, mọi người ào ào đổ xô xuống dưới với rất nhiều khuôn bậc cảm xúc, nhưng đa số là sự tò mò, phấn khích.

Nhìn quanh khu này mới thấy, rất nhiều xe buýt trở sinh viên từ khắp mọi nơi cũng đã tới.

Trước cổng học viện bây giờ đã đông lại càng thêm đông.

Thấy mọi người xuống xe liền túm tụm lại nói chuyện với nhau mà không vào trường, Callista mới lên tiếng hỏi "Sao mọi người không vào trong nhỉ?".

Sau câu nói ấy, Doris liền quay ra "Ở trước cổng hình như có mấy tiền bối đang sắp xếp sinh viên thành các top rồi cử người đi chỉ dẫn á."

- Hay vậy, thế bao giờ mới đến lượt bọn mình nhỉ?

- Callista đưa ánh nhìn trầm trồ đến chiếc cổng học viện ở không xa.

Chiếc cổng được chạm khắc rất tinh xảo, như một chiếc cổng hoàng gia lộng lẫy, xa hoa, tráng lệ.

Đang ngắm nhìn cái cổng thì có một thanh niên chen qua đám sinh viên để bước tới chỗ cô.

- Hai em là Callista và Doris đúng chứ?

Anh ta sau khi vất vả chen qua liền khuỵa xuống, thở hồng hộc nhưng vẫn không quên cất tiếng hỏi.

Callista và Doris nhìn rồi đồng thanh đáp "đúng rồi ạ."

Doris đi tới đỡ anh ta "Anh là ai thế?

Nhìn anh như tiền bối ở đây vậy."

- À anh có nhiệm vụ dẫn dắt top 5 học sinh gồm Callista, Doris, Ethan, Hubert và Willow.

- Anh ta lau lau đi mồ hôi trên trán rồi vui vẻ nói.

Một khoảng không im lặng hiện ra khi ở đây chỉ còn có Callista và Doris vì hai kẻ kia sau khi xuống xe đã tách đi đâu rồi thì không ai biết.

- Vậy...vậy giờ bạn Ethan và Hubert không ở đây....

Thì tụi em phải đi tìm ạ?

- Doris ấp úng hỏi.

- Đúng rồi.

Cả hai đứa xịt keo cứng nhắc khi thật sự là phải đi tìm người giữa cái đám sinh viên đông đúc hơn đi xem concert này.

Đàn anh nhận ra điều đó cũng cười gượng "ah...ha...Các em cứ đi tìm đi, biết đâu lại tìm ra rất nhanh.

Danh sách này không bao giờ là sai đâu."

Im lặng được một lúc thì Callista và Doris mới thở dài thườn thượt "Thôi vì tinh thần trách nhiệm vậy."

- Ơ nếu chúng ta đi tìm Ethan và Hubert rồi...

Vậy còn người còn lại?

- Callista khựng lại, nhìn đàn anh và Doris thắc mắc.

- Người còn lại?

Wi cái gì đó đúng không?

- Ừ ừ.

Cả hai lại tiếp túc đứng hình, đàn anh thấy thật sự không ổn liền bắt đầu bài ca khích lệ tinh thần hai đứa rồi vội kéo hai đứa đi.

Cả hai cuối cùng cũng quyết định lết tầm thân này đi tìm ba cái đứa trong danh sách.

Trên đường đi tìm quanh chỗ trước cổng trường này, cả ba vừa đi vừa trò chuyện.

- À quên giới thiệu với hai đứa, anh là Andrew, sinh viên năm hai.

- Năm hai ạ, thề gì trông anh cũng hơi non.

- Doris trêu chọc.- Ê nè, anh không non nhé, sang năm hai là có kinh nghiệm rồi đấy.

Cả Callista và Doris đều bật cười trước sự ngây ngô ấy.

Bỗng nhiên, Callista va phải ai đó đang đi qua.

Cô vẫn đứng vững nhưng cậu bạn kia đã ngã lăn lóc trên sàn từ bao giờ.

Hoảng quá, Callista luống cuống hết tay chân chạy lại đỡ cậu, Doris lo lắng cũng tiến lại hỏi thăm, đàn anh Andrew thì sáng mắt nhận ra người đó.

- Cậu ơi, cậu không sao chứ?

- Callista đỡ cậu dậy.

- À ah...mình...mình không sao...

- Cậu đẩy đẩy gọng kính, nhút nhát xen lẫn ngại ngùng cất tiếng.- Trời, sau này chắc bọn mình phải cẩn thận hơn rồi, mà cậu tên gì thế?

Tụi tớ dẫn cậu đến phòng y tế kiểm tra - Doris lại gần, nhận ra một vài vết xước nhỏ trên cánh tay hồng hào ấy.

- Tớ...tớ là Willow, tớ...không cần đến phòng ý tế đâu...

Tớ không sao...

- Cậu ngượng chín mặt khi Doris lại gần, vội xua tay.Chuyến này cả hai xịt keo khi nhận ra Willow nhìn cứ thục nữ mà dịu dàng như nào ấy.

Lẽ nào cậu ấy là gay...

Suy nghĩ ấy vừa hiện ra trong đầu hai người liền vội xua đi.

- Ủa khoan...

- Callista dường như nhận ra gì đó.- Chào em nhé, anh là Andrew, chào mừng em vào đội sinh viên mới đến mà anh chỉ dẫn.

- Andrew vui vẻ bước tới, vừa vỗ vai Willow vừa cười thân thiện.- Thiệt luôn - Cả hai đồng thanh khi thấy Andrew nói vậy với Willow.

Bằng một sự vô tình nào ấy thì team đã hoàn thành thêm một thành viên.

Giờ chỉ còn Hubert với Ethan.

Callista và Doris thở dài, biết thế lúc đầu đã túm hai đứa đấy đi cùng.

Sau khi giải thích cho Willow, bốn người cứ thế đi tìm hai đứa còn lại.

- Khoan đã...

Ở đằng xa hình như có tranh cãi!

Andrew chợt khựng lại với đôi tai thính đang vểnh lên nghe ngóng rồi chạy biến tới chỗ đó hóng chuyện.

Cô và Doris cũng tò mò nên liền đi theo.

Tới nơi thì đúng như lời đàn anh nói.

Có hai cô gái tóc hồng đang tranh cãi nhau.- Cô rõ ràng là đang bắt chược tôi!

- Bé nhỏ cầm ô, từ trên xuống dưới đều màu hường chỉ tay vào cô bé trước mặt gắt lên.

- Rõ ràng tôi mới chỉ gặp cô thôi mà!

Sao mà bắt chước được chứ!

Vô lí!

- Cô bé kia phản bác lại, nhìn khá mỏng manh, trong sáng và lép vế.

- Tôi trước kia là người mẫu nhí siêu nổi tiếng đó!

Có khi cô thấy tôi trên tivi lại bắt chước.Tranh cãi được một lúc, cả đám học sinh cũng vây lại bàn tán, xì xào.

Trong đó, có một hình dáng quen thuộc bước ra, cản hai người ấy lại.

- Thôi đi, mới năm nhất đã trang cãi nhau.

Chẳng phải là con người thì ai rồi cũng sẽ đi theo cái đẹp hay sao.

Có khi lại kể cả cậu đấy.

Cô và Doris liền tròn mắt nhận ra Hubert, cả hai vội chạy lại chỗ cậu bằng tốc độ nhanh nhất, như không muốn để cậu ta vụt mất.

- Hả, cậu là ai vậy!

Tự nhiên xen vô chi!

- Cô gái kia cau mày hỏi
 
12 Số Rực Rỡ
Chương III: Khung cảnh mở đầu.


Hubert đứng khoanh tay, mặt nghiêm nghị.- Tôi cũng là sinh viên năm nhất như cô nhưng tính cách của cô khiến cho rất nhiều bạn học ở đây không đồng tình.

- Có mỗi anh thôi thì có!

Cô gái ấy gắt lên và rồi mới để ý xung quanh.

Hàng chục con mắt đang nhìn chằm chằm vào cô với sự đánh giá, khinh bỉ, chán ghét.

Cô gái đó chợt sốc trong giây lát rồi trầm giọng lại.- Thôi được rồi, coi như chuyện này tôi không chấp nhặt với anh!

Nói rồi, cô ta xoay người bước đi.

Hubert định đi lại hỏi han cô gái bị cô ta mắng thì Callista và Doris đã chạy tới, giật ngược cậu ấy lại.

Hubert ngơ ngác trong vài giây.- Hubert, cậu đây rồi!

- Cậu có biết tụi tớ đi tìm mãi không!

Cả hai thở dốc, lớn giọng nói.

- Hai cậu tìm tôi có việc gì?

- Hubert ngạc nhiên.

- Trời ạ, đúng cỏ non mới lớn.

- Callista vỗ trán, chán nản.- Là tụi mình trong top hướng dẫn của đàn anh đó.

Phải đông đủ thì mới vào trường được.

- Doris nghiến răng giải thích.

- Oh...

Vậy sao...- Còn vậy gì nữa!!

- Callista cáu lên.

Cả hai thật sự đã rất mệt.

- Ờm...xin lỗi hai cậu.

Tôi cũng không biết được...

- Haiz...

Thôi vậy, còn mỗi Ethan thôi.

- Callista thở dài, tay thả khỏi cổ áo Hubert ra.

- Ethan?

Còn thiếu Ethan thôi à?

- Đúng vậy, cậu có biết cậu ta ở đâu không?

- Đây.Ethan xuất hiện sau Callista và Doris như một bóng ma khiến tiếng hét thất thanh của cả hai vang vọng trước cổng học viện.

Ethan nhíu mày.- Hét ghê vậy.

- Ôi trời, tai tôi - Đàn anh cùng Willow cũng đi tới, tay còn đang bịt tai mình lại.

- Đàn anh, Willow, hai người tới rồi!Cứ vậy, sáu người tụ họp là một nơi giới thiệu về bản thân cho nhau.

- Xin lỗi mọi người nhé, đã khiến mọi người phải đi tìm rồi - Hubert coi vẻ áy náy nói.

- Ôi không sao đâu cậu em, chuyện này thường thôi.

Dù sao tìm cũng nhanh.

Mà năm sau là đến lượt tụi em đó.

- Anh Andrew khoác vai cậu, tươi cười an ủi.

Được một lúc thì cả đám được thông qua cổng trường.

Sau đấy, mọi người đi xe điện 7,8 chỗ di chuyển vào trường.

Xung quanh đường đi là hàng cây cỏ rậm rạp được cắt tỉa rất tỉ mỉ.

Một số cây còn được cắt tỉa thành chân dung những giáo sư hay sinh viên xuất sắc.

Cây cối thì xanh tươi mà thơm ngát bởi hương hoa lavender được trồng thành hàng tiếp nối sau đó.

Bên cạnh bức tranh thiên nhiên trong xanh, sống động và tràn đầy phép màu này thì còn có những loài sinh vật đáng yêu khác như những chú chim, chú vẹt khoác trên mình màu sắc sặc sỡ.

Những chú chó Golden đang mải đuổi theo cánh bướm.

Những chú hồng hạc bên nhau tạo thành hình trái tim lãng mạn hay cả những bé gấu trúc, bé thỏ, bé nhím, bé chồn,v.v....

Ai đi qua cũng đều phải trố mắt nhìn trước cảnh tượng rực rỡ mà lòng lại cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết.

Cảm giác muốn đắm mình vào khung cảnh xung quanh.

- Ah~ Đẹp quá đi~ Ánh mắt Callista dịu đi, nhìn chăm chăm vào cảnh vật ấy.

Willow, Ethan cũng vậy.

Hubert chỉ bất ngờ lúc ban đầu nhưng cũng mỉm cười tận hưởng khoảnh khắc này.

Andrew tuy đã quen nhưng cũng không thể kiềm lại được trước sự bình yên ấy.- Xem ra ở đây có nguyên hệ sinh thái đấy, lại còn đa dạng mọi thứ nữa.

Doris chống tay ở khung cửa của xe, đưa mắt ngắm nhìn những con vật dễ thương.

Sau khung cảnh này vẫn là hàng lá rậm rạp che đi xung quanh.

Đường này như một tầng hầm được bao quanh bởi tán lá.

Qua đoạn đường này, trước mắt mọi người hiện ra những toà nhà cổ của học viện đồ xộ, bao la như thế nào.

Còn có những xe cộ bay trên không.

Sốc hơn nữa là những toà nhà bay.

Xe dừng trước sân học viện.

Cả đám bước xuống mà ai cũng choáng ngợp trước cảnh tượng ở đây.

- Rồi, sau đấy các em sẽ phải đi đến sảnh chính của học viện để xem mình lớp nào và về lớp nhé.

Đây là số điền thoại của anh, đứa nào muốn tìm đường hay hỗ trợ gì cứ gọi cho anh.

Anh đi chơi đây.

À quên, phía tây học viện có toà nhà giải trí đấy, cứ đến đấy xả hơi nếu rảnh nhé.

Andrew vỗ tay để mọi người chấn tĩnh lại, tập trung nghe lời anh nói rồi chuồn mất bao giờ không hay.

- Trời, ông anh này chuồn nhanh dữ.

Doris chán nản nhìn ông anh chạy xa dần về hướng tay học viện.

- Nghe bảo anh Andrew là tay chơi cờ bạc của trường đó.

- Hubert khẽ mỉm cười.

- Ê!

Đủ wow rồi đó!

- Callista ngạc nhiên.

- Ban đầu tao tưởng ông kiểu người ngoan với nghịch thôi chứ không ngờ luôn.

- Hay vậy.

- Ethan cười khẩy.

Willow thì vẫn im lặng, rụt rè đứng sau Callista và Doris.

Cô thấy vậy liền đi lại khích lệ tinh thần cậu rồi ngước lên nói lớn với cả đám.

- Hay bọn mình vẫn cứ cùng nhau đến sảnh xem lớp nhé?

- Tớ đồng ý!

- Ừm, ok.

- Sao cũng được.

- Được...được thôi...

Cả đám cứ thế vui vẻ đi xem lớp mình.

Andrew đang chạy phía xa rồi dần dần cũng chậm lại.

Anh nở nụ cười hiền hoà.

Mục đích của việc học viện cho các đàn anh dẫn dắt hậu bối như vậy cũng một phần giúp cho các em ấy làm quen và đoàn kết hơn.

Thật là... mục tiêu của ngài ấy không bao giờ sai....

"Ngài ấy" mà Andrew nói, hiện tại đang đứng trên cao quan sát tất cả lứa sinh viên mới này vào học viện.
 
Back
Top Bottom