Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tỉnh Mộng - Zoey-113

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOR9R5S4CGOuY_-NA5Uy7Ldn93V72e4Ts5UsZcPyDpEFQgeQkjzdaKI6Qhjy1_3_KD-uGzSAoOk00-z5T1ILf7RIZJXp-r4nxhJAK95jo9kada4Pgqt7ukbiNGeHApM0XLpSIENCVQyCVjOCLRIXZjE=w215-h322-s-no-gm

Tỉnh Mộng - Zoey-113
Tác giả: Zoey-113
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Zoey-113

Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Vả Mặt, Hiện Đại, Ngược, Ngược Nữ, Ngược Nam, Gia Đình, Chữa Lành, Tổng Tài, Truy Thê

Team dịch: Nhân Trí page

Giới thiệu

Kết hôn năm thứ tư, Phó Hằng ngoại tình, tôi đã bắt gian hắn trong một đêm mưa. Hắn nói, đây là lần thứ ba.

Tiểu tam cho tôi một triệu muốn tôi rút lui.

Sau đó, hắn lập kế bắt gian tôi để ly hôn, đuổi tôi ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, không có cả quyền nuôi con.

Đã khốn nạn như vậy, tại sao tôi lại để yên cho bọn họ?​
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 1: Chương 1



TỈNH MỘNG (full)

Tác giả: Zoey-113

Nguồn: Zhihu

Chương 01. Phó Hằng ngoại tình

Kết hôn năm thứ tư, Phó Hằng ngoại tình.

Trong tay tôi cầm áo sơ mi của hắn, nhặt một sợi tóc xoăn dài màu đỏ rượu, trên áo còn tỏa ra một mùi hương quyến rũ và hấp dẫn, đó là hương nước hoa Purple Poison.

Đương nhiên, điều này cũng không nói lên điều gì, dù sao thì hắn cũng là Tổng giám đốc của bất động sản Hồng Viễn, tham gia rất nhiều sự kiện xã giao phức tạp.

Nhưng lòng tôi không buông xuống được, mí mắt vẫn cứ giật giật, trái tim cảm thấy rất khó chịu.

Con gái Trăn Trăn lon ton chạy đến trên đôi chân ngắn của mình, nói rằng muốn đi tiểu.

Tôi ôm con bé vào nhà vệ sinh, bình tĩnh lại và tự nhủ mình không nên quá nhạy cảm.

Nửa đêm, tôi không ngủ được.

Phó Hằng nằm ngay bên cạnh tôi, ngủ an ổn, cánh tay rắn chắc vòng qua eo tôi.

Tôi cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn, yêu nhau hai năm kết hôn bốn năm, cho dù không có ánh sáng, tôi vẫn có thể phác họa đôi lông mày cong như kiếm, đôi mắt sáng như sao, sống mũi cao và đôi môi mỏng của hắn.

Khi đó, nhiều người ghen tị với tôi, nghĩ rằng tôi thật may mắn, tôi chính là Lọ Lem ngoài đời thực, được hoàng tử yêu thương, cuối cùng còn được gả vào một gia đình giàu có.

Ánh sáng nhấp nháy của điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Là điện thoại của Phó Hằng.

Ma xui quỷ khiến tôi cầm lên, và thấy tin nhắn Wechat trước khi màn hình tắt: [Ngủ chưa? Em nhớ anh.]

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi, tôi như bị sét đánh.

Ngày hôm sau, tinh thần tôi không tốt. Cho nên lúc đến công ty Phó Hằng tôi không lái xe, mà gọi một chiếc xe.

Lễ tân đều biết tôi, cho nên lúc tôi đi lên không có ai ngăn cản.

Lúc đẩy cửa phòng làm việc của Phó Hằng ra, hắn đang nói chuyện với một người nữ nhân viên.

Hắn nhìn thấy tôi, nhướng mày nháy mắt tinh nghịch với tôi.

Tôi mím môi cười, đứng một bên chờ bọn họ nói xong.

Người phụ nữ đó chào tôi trước khi đi, mái tóc dài xoăn màu đỏ rượu, mùi nước hoa hỗn hợp của gỗ đàn hương và vani.

Tim tôi đột nhiên đập mạnh khi nhìn vào lưng người phụ nữ đó.

Phó Hằng ôm tôi. Hắn ôm eo tôi từ phía sau, hôn cổ tôi: "Lang Lang, nhìn cái vậy?"

Tên tôi là Lâm Lang.

Tôi rũ mắt xuống, thản nhiên nói: "Đồng phục công ty anh thật cởi mở."

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Vừa rồi người phụ nữ kia mặc một bộ âu phục màu đen, đồng phục của Hồng Viễn, chỉ là bộ n.g.ự.c lớn và vòng eo thon của người phụ nữ kia, trông đặc biệt gợi cảm.

Phó Hằng ở phía sau tôi, cho nên tôi không nhìn thấy biểu cảm trên mặt hắn, nhưng tôi có thể tưởng tượng được hắn đang nhíu mày: "Có sao?"

Tôi xoay người như cười như không nhìn vào mắt hắn: “Phó tổng nhìn quen rồi."

Một gợn sóng nhỏ thoáng qua trong mắt Phó Hằng, và tôi đã nhìn thấy.

Hắn cúi xuống và hôn tôi, bắt đầu từ cổ tôi và di chuyển xuống dưới. Tôi ôm đầu hắn, giọng tôi nghẹn ngào, khóc rất nhiều.

Nhưng hắn không dịu dàng dỗ dành tôi như ngày xưa, tài liệu ào ào rơi đầy đất, ánh mắt hắn đỏ ngầu. Hắn nói: "Lúc hôn em, cơ thể em sẽ chuyển sang màu hồng, thật đẹp."

"Lang Lang, Lang Lang.”

Tôi biết hắn còn yêu tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được miên man suy nghĩ.

Hôm đó sau khi về nhà tôi ngâm mình trong bồn tắm hơn một tiếng, làn da tôi chuyển sang màu xanh vì lạnh.

Chỉ cần nghĩ đến việc hắn cũng ôm những người phụ nữ khác như ôm tôi, tôi đã cảm thấy buồn nôn.

Buổi tối, hắn trở về rất muộn, tôi đã đổ tất cả đồ ăn mình nấu.

Hắn hơi mệt, người đầy mùi rượu, ngã xuống sô pha. Tôi lại hơi thương hại hắn.

Là con trai độc nhất của nhà họ Phó, vì muốn tôi được thoải mái, hắn tình nguyện trở mặt với người nhà, đưa tôi ra ngoài ở, hắn yêu tôi.

Tôi vắt khăn lau mặt cho hắn, hắn bắt lấy cổ tay tôi, bảo tôi ngồi ở bên cạnh, hắn nói: “Lang Lang, anh yêu em.”

Nếu bình thường, tôi sẽ đáp lại hắn, vòng tay qua cổ hắn, ngồi lên đùi hắn và nói: "A Hằng, em cũng yêu anh", nhưng tôi đã không làm vậy, bởi vì mùi nước hoa kia, không xua đi được.

Đêm đó, tôi bị sốt. Phó Hằng rất sốt ruột, lái xe đưa tôi đi bệnh viện. Lúc hắn đi làm thủ tục nhập viện thì ném điện thoại bên cạnh tôi, tin nhắn từ tài khoản Wechat đó lại hiện lên.

Vẫn là câu [Ngủ chưa? Em nhớ anh] đó.

Bị bệnh làm cho thân thể tôi suy yếu, nội tâm lại càng cáu kỉnh.

Tôi cầm lấy điện thoại của Phó Hằng. Mật khẩu là ngày chúng tôi kết hôn, tôi nhập, nhưng lại không thể mở khóa.

Trong lòng tôi như dội một thùng nước lạnh, Phó Hằng đã đổi mật khẩu.

Tôi đặt điện thoại xuống, bất lực nhắm mắt lại.

Sau một cơn bệnh nhẹ, tôi đã sụt đi bốn năm cân, nhìn bộ n.g.ự.c trông có vẻ hơi teo lại. Tôi không biết nên cười hay nên khóc.

Trước mắt hiện lên hình dáng người phụ nữ mặc đồng phục kia, có lẽ là cỡ D.

Tối thứ sáu, chị gái hẹn tôi cùng nhau về nhà mẹ đẻ, nhưng Phó Hằng không rảnh. Hắn áy náy nhìn tôi: “Anh bảo tài xế đưa em, khi nào về sẽ đón em."
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 2: Chương 2



Tôi bỗng nhiên nổi giận: “Không cần, em đón xe.”

Cha mẹ tôi đều là công nhân viên chức của xí nghiệp nhà nước cũ, hiện tại mẹ đã về hưu, còn cha vẫn đang công tác, anh rể và chị gái đều làm việc ở công ty Phó Hằng.

Trong mắt người bình thường nhà tôi rất tốt, đương nhiên, ngoại trừ tôi.

Tôi tốt nghiệp đại học liền gả cho Phó Hằng, làm bà nội trợ vô tích sự.

Buổi tối lúc về nhà đã hơn 9 giờ, Trăn Trăn buồn ngủ không mở mắt ra được, Phó Hằng cũng không gọi cuộc nào.

Anh rể đưa tôi về nhà, trên đường đi chị gái lẩm bẩm nói rất nhiều, đại ý là muốn tôi thổi gió bên gối cùng Phó Hằng, để cho anh rể làm quản lý bộ phận.

Tôi tùy tiện đồng ý, cũng không định nói.

Anh rể tôi có tính khôn vặt, làm quản lý nhỏ đã không tệ rồi, nhưng quản lý một bộ phận là vượt quá khả năng. Tôi không muốn làm khó Phó Hằng, công ty cũng không phải của một mình hắn.

Lúc về đến nhà Phó Hằng vẫn chưa về, tôi ngủ trước.

Nửa đêm bỗng nhiên tỉnh lại phát hiện bên người trống không.

Chương 02. Bắt gian trong đêm mưa

Trái tim tôi giống như bị một bàn tay to lớn nắm chặt, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, đêm không về ngủ, vậy mà thực sự đêm không về ngủ.

Tình huống như thế này rất hiếm khi xảy ra sau khi chúng tôi kết hôn. Ngoại trừ những lúc làm thêm giờ hoặc đi công tác, hắn sẽ về nhà bất kể muộn thế nào.

Tôi nghĩ đến sợ tóc đó, về mùi nước hoa. Giống như bị một con sâu nhỏ gặm nhấm trái tim, tôi không thể ở trong căn phòng ngột ngạt này dù chỉ một phút.

Tôi như phát điên mở cửa xông ra ngoài, lại ngã xuống đất.

Phó Hằng nằm trên sô pha mở to mắt, kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi nghĩ bây giờ tôi hẳn là rất xấu xí, với khuôn mặt xanh, răng nanh và vẻ ngoài ghê tởm.

Hắn đi tới ôm lấy tôi: "Lang Lang, sao vậy, ngã có đau không?"

Tôi nắm chặt áo sơ mi của hắn, toàn thân run rẩy. Hắn đặt tôi lên sô pha, rót một ly nước nóng đưa tới: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao?"

Tôi ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ m.ô.n.g lung nhìn hắn, nửa ngày mới nói một câu tối nghĩa: "Sao anh lại ở đây?"

Hắn ngượng ngùng nói: "Uống nhiều quá, sợ đi vào quấy rầy giấc ngủ của em."

Tôi bỗng nhiên không dám không quan tâm cái gì nữa, nhào vào trong n.g.ự.c hắn: "A Hằng, bên cạnh không có anh, em sợ."

Hắn xoa tóc tôi, giọng nói cưng chiều: "Anh biết, Lang Lang của anh nhát gan, anh phải bảo vệ Lang Lang cả đời."

Cả đời, có phải hắn đang nói dối hay không? Nhưng tôi không đủ can đảm để vạch trần hắn.

Điện thoại của hắn lại sáng, thấy tôi vẫn trừng mắt nhìn hắn, hắn cười cười, không nhìn, tắt máy.

Mấy ngày kế tiếp, Phó Hằng đều về nhà ăn cơm đúng giờ, sau khi ăn xong thì cùng con gái chơi đùa, Wechat kia cũng không xuất hiện nữa.

Nhìn khuôn mặt hai cha con ở cùng một chỗ, trong lòng tôi tràn đầy hạnh phúc, cảm thấy mình đã quá đa nghi.

Phó Hằng là thịt Đường Tăng, có yêu tinh nhớ thương hắn cũng không phải lỗi của hắn.

Nhưng sự an ổn của tôi không kiên trì được hai ngày liền bị phá vỡ. Đêm đó, trời mưa rất to, sấm sét ầm ầm...

Mới vừa dỗ Trăn Trăn ngủ, đi ra liền thấy Phó Hằng ở ban công gọi điện thoại, trong tay hắn cầm điếu thuốc, sắc mặt hơi tối tăm không rõ.

Tôi cho rằng công việc của hắn có vấn đề, liền tới gần muốn an ủi hắn. Ai ngờ hắn nhìn thấy tôi liền nói với bên kia: "Được rồi, chờ tôi, tôi lập tức qua đó."

Tôi nhíu mày: "Anh muốn ra ngoài à? Trời đang mưa to.”

Hắn gật đầu: "Ừ, công ty xảy ra chút chuyện, anh muốn qua đó xem."

Trong lòng tôi giật mình: “Chuyện gì mà nhất định phải qua?”

“Rất quan trọng, về vấn đề đấu thầu.”

Hắn không nói tỉ mỉ, tôi dù sao cũng không hiểu.

Tôi lại kiên trì: "Em đi cùng anh, mưa quá lớn không an toàn.”

Trong mắt hắn hiện lên vẻ áy náy: "Không cần đâu, em ở nhà chăm sóc Trăn Trăn đi, anh sẽ về sớm thôi."

Nhìn hắn ra cửa, tôi ma xui quỷ khiến cầm lấy chìa khóa xe, đi theo phía sau hắn. Mưa gió rất lớn, Phó Hằng lái xe rất chậm, nhưng mà hắn cũng không phát hiện ra tôi.

Bởi vì tâm tình phức tạp, tôi quên mất nỗi sợ hãi, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm chiếc xe phía trước.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân TríNếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Khoảng 20 phút lái xe, xe của hắn dừng lại trước cửa khách sạn Hoàng Kỳ.

Tôi xuống xe phía sau hắn, nhìn hắn bấm số tầng của thang máy rồi bước vào một thang máy khác.

Tôi bối rối không biết có thể tìm thấy hắn sau khi ra khỏi thang máy không. Nhưng khi ra ngoài, tôi lại sửng sốt.

Chương 03. Hắn nói, đây là lần thứ ba

Hắn và một người phụ nữ đang ôm hôn, bàn tay to nắm lấy eo người phụ nữ, dồn dập dùng sức.

Cánh cửa cuối cùng cũng mở ra và cả hai cùng ngã xuống.

Tôi đến gần, nhặt thẻ phòng rơi xuống đất lên. Bọn họ đã sốt ruột đến mức này, giống như đói bụng mấy trăm năm.

Đứng ở cửa, tôi dùng bàn tay run rẩy gạt ra.

Trong phòng vốn tối, vì cảnh cửa mở ra nên trở nên sáng như tuyết. Hai người vẫn còn đang quấn lấy nhau trên ghế sô pha giật mình ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi biết, tôi nhất định rất nhếch nhác. Mưa to xối ướt quần áo, khuôn mặt trở nên tái nhợt như ma.

Phó Hằng hơn nửa ngày mới bình tĩnh lại, luống cuống tay chân đẩy người phụ nữ quấn trên người hắn ra.

Tôi thấy rõ ràng, chính là cô gái n.g.ự.c to gặp ở văn phòng.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 3: Chương 3



Cô ta ngược lại không hề hoảng loạn, khiêu khích nhìn tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi vốn muốn khóc, nhưng lại vô cớ nở nụ cười.

Lúc đó, tôi muốn tiến đến xé nát mặt con khốn đó ra, nhưng cuối cùng tôi lại nói “quấy rầy rồi”.

Tôi chạy trốn như gặp rắc rối, giống như người ngoại tình bị bắt gian là tôi.

Tôi nghe thấy Phó Hằng đang gọi tôi, nhưng tôi lại như không nghe thấy.

Lên xe, tôi lau nước trên mặt, tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì?

Thật buồn cười khi tôi thực sự đã diễn trò hề này một cách hoàn hảo.

Phải lái xe về nhà, con gái vẫn ở nhà.

Trong một tia chớp, tôi lao ra đường... Trước kia khi tôi xem TV, người ta nói rằng trước khi chết, con người sẽ nghĩ đến điều này điều kia. Tôi thử rồi, đầu óc tôi trống rỗng. Tôi không có thời gian để nghĩ đến bất cứ điều gì.

Nhưng tôi không chết, nghe nói Phó Hằng đuổi theo tôi ôm tôi ra khỏi xe, trên tay toàn là máu.

Tôi thực sự hối hận vì không thể nhìn thấy biểu cảm của Phó Hằng lúc đó, nếu tôi chết, hắn có buồn không?

Tôi xảy ra tai nạn xe rất nhiều người đều đến thăm tôi, chị gái mắng tôi không an phận, trời mưa to còn cùng Phó Hằng ra ngoài xem phim.

Nếu không vì vết thương bị đau tôi sẽ nở nụ cười, Phó Hằng nói như vậy sao? Hắn thật đúng là khôi hài.

Hắn trông chừng tôi, mấy ngày rồi không đến công ty.

Nhưng từ lúc tỉnh dậy tôi không nói với hắn một câu nào. Không phải tôi kiêu ngạo nhưng thực sự không muốn nói gì cả.

Người đến thăm đã về hết, trong phòng bệnh cuối cùng cũng khôi phục yên tĩnh, hắn từ bên ngoài đi vào, trong tay mang theo cháo.

Thấy hắn vụng về đổ ra, lại vụng về muốn đút cho tôi ăn, tôi lại cười khẩy né tránh.

“Phó Hằng, chúng ta ly hôn đi.”

Khi nghe tôi nói vậy, mắt hắn mở to.

Lời nói của tôi buồn cười như vậy sao? Hắn kinh ngạc cái gì.

Một lát sau, hắn mới nói: "Lang Lang, anh đút em ăn chút gì đó, những thứ khác để sau nói."

Tôi cười khẩy, hất đổ cháo trong tay hắn.

Hắn đứng đó, lúng túng như một đứa trẻ.

"Bao lâu rồi?" tôi hỏi.

Hắn cụp mắt, lông mi rất dài: "Không lâu, đây là lần thứ ba."

Ha ha, lần thứ ba.

Lúc làm phẫu thuật, tôi nghĩ, nếu hắn say rượu bị và người phụ nữ kia quyến rũ gì đó, tôi có thể tha thứ hay không? Bây giờ nghĩ lại tôi ngây thơ biết bao, người ta đã là lần thứ ba rồi.

Nghĩ đến đây, tôi không ngừng ghê tởm. Tôi không mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, nhưng tôi không thể chấp nhận một mối quan hệ như vậy.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy vào trong miệng.

Ngón tay hắn lau mặt tôi: “Lang Lang, anh sai rồi.”

Không ngừng uất ức và căm phẫn, tôi ra sức hất hắn ra, cũng giãy thoát kim truyền trên tay. Tay tôi m.á.u chảy đầm đìa, vết thương đã khâu cũng rách ra nhưng tôi thực sự không cảm thấy đau đớn. Nỗi đau c.h.ế.t người nhất đến từ nội tâm. Tôi yêu Phó Hằng hơn cả bản thân mình. Tôi phụ thuộc vào Phó Hằng nhiều hơn hắn nghĩ.

Phát tiết xong, tôi cuộn tròn người lại, run rẩy không kiểm soát được. Tôi không thể diễn tả được cảm giác đó, giống như trái tim tôi tan vỡ.

Phó Hằng giương tay, muốn ôm tôi lại không dám, thế giới của chúng tôi hỗn loạn.

Sau đó, tôi mệt mỏi, cuộn tròn trong chăn khóc, hắn vẫn không dám chạm vào tôi, thở dài một tiếng, đi tìm y tá xử lý vết thương cho tôi.

Tôi ngủ một giấc, lúc tỉnh lại đã là buổi tối, trong phòng không bật đèn, tôi mơ hồ nhìn thấy trên ghế có bóng người.

Tôi muốn đi vệ sinh nên nhấc chăn lên, nhưng ngay khi chân chạm đất, tôi kêu lên đau đớn.

Tuy rằng giọng tôi rất nhỏ nhưng Phó Hằng vẫn tỉnh, hắn lau mặt đứng lên, ôm lấy tôi.

“Lang Lang, em đừng đi.” Hắn giống như ma nhập, ôm chặt tôi.

Cánh tay hắn quá mạnh, siết chặt vết thương của tôi càng đau, tôi khóc nức nở: "Phó Hằng, anh làm đau tôi."

Lúc này hắn mới tỉnh lại, dụi mắt và nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của hắn, tôi bỗng nhiên không còn sức lực oán hận hắn, yên lặng quay đầu lau nước mắt.

“Lang Lang... " Giọng nói của hắn có vẻ do dự và ngập ngừng.

Tôi hít hít mũi: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Ánh mắt hắn lóe lên như những những vì sao: "Anh bế em đi."

Tôi không cự tuyệt, tùy ý để hắn ôm vào toilet.

Tôi và Phó Hằng làm vợ chồng bốn năm tự nhiên không có gì kiêng dè, hắn c** q**n cho tôi đặt ở trên bồn cầu, sau đó đứng ở một bên chờ.

Cho dù là vợ chồng thì chuyện này vẫn rất ngượng ngùng.

Bàng quang vốn đang trướng lên nên khó đi tiểu, tôi muốn hắn ra bên ngoài chờ, nhưng lại lười nói. May mắn là hắn cũng hiểu, nói một tiếng được rồi đi ra ngoài.

Tôi lúc này mới tiểu được.

Âm thanh vừa ngừng, hắn liền đi vào, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của tôi lại khẽ mỉm cười.

Phó Hằng đẹp trai, tuổi ngoài ba mươi khiến hắn tràn đầy sức quyến rũ nam tính. Trước kia nhìn khuôn mặt này của hắn tôi luôn vừa tự hào vừa thích, nhưng hiện tại tôi chỉ có chua xót. Có phải lúc trước gả cho một người đàn ông bình thường một chút sẽ không có chuyện như vậy hay không?

Hắn không biết tôi đang nghĩ gì, kéo giấy vệ sinh giúp tôi lau sạch sẽ, sau đó xách quần cho tôi.

Tôi hơi sững sờ.

Nhìn đầu hắn nằm trước mặt, tôi rụt tay lại nhiều lần mới có thể cưỡng lại được sự thôi thúc chạm vào.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 4: Chương 4



Chương 04. Tiểu tam cho tôi một triệu, bảo tôi cút

Phó Hằng đối tốt với tôi, tôi rõ ràng hơn ai hết.

Nhà họ Phó bọn họ mở công ty bất động sản, mấy tòa nhà lớn trong thành phố tuyến hai này của chúng tôi đều do công ty bọn họ khai phá.

Phó Hằng là con trai độc nhất của nhà họ Phó, ngày thường ở nhà ăn táo đều là người giúp việc cắt xong bưng đến trước mặt hắn, nhưng hắn có thể học gọt táo vì tôi, lúc tôi ở cữ cũng hầu hạ tôi như vậy. Lau, thay băng vệ sinh, q**n l*t dính m.á.u cũng là hắn giặt...

“Được rồi." Hắn buông vạt áo tôi xuống, ánh mắt lấp lánh, lấy lòng nhìn tôi.

Tôi cúi đầu, tránh ánh nhìn chăm chú của hắn.

Hắn hẳn rất thất vọng. Tôi thấy vai hắn chùng xuống lúc hắn đi rửa tay.

Trái tim tôi đau nhói, tôi có nên tha thứ cho hắn không? Tôi có nên tha thứ cho hắn không?

Tôi không biết là vì Phó Hằng đối xử tốt với tôi nên việc hắn ngoại tình mới khiến tôi tổn thương nhiều hơn, hay là vì hắn ngoại tình tôi mới nhớ tới hắn đối với tôi thế nào. Nhưng mặc kệ là cái nào, tôi đều chịu không nổi.

Tại sao xe không đ.â.m c.h.ế.t tôi đi? Chết rồi thì không cần phải đối mặt với những chuyện này.

Tôi rùng mình một cái, làm sao tôi có thể nghĩ đến cái chết? Tôi còn có Trăn Trăn mà, con gái của tôi nếu không có mẹ thì phải làm sao?

Phó Hằng cầm lấy chìa khóa xe: "Anh đi đón Trăn Trăn, anh bảo người trong nhà nấu canh gà, em còn muốn ăn gì nữa không?"

Tôi nhìn hốc mắt đen thui của Phó Hằng,: "Anh bảo tài xế đưa con bé tới là được rồi, anh đừng lái xe."

Anh mắt hắn tràn lên một chút vui mừng, bỗng nhiên cúi đầu hôn trán tôi một cái: "Lang Lang, em yên tâm, anh không hề mệt.”

Lúc hắn đi ra khỏi phòng bệnh tôi còn sững sờ ở nơi đó, nhiệt độ môi hắn lưu lại trên trán, không phải ấm áp ngọt ngào như ngày xưa, tôi cảm thấy rất bẩn.

Hắn vừa đi, hộ lý liền bước vào, một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, nhìn rất nhanh nhẹn.

Nhưng tôi muốn ở một mình một lúc nên đã bảo cô ấy đi.

Tâm trí tôi rối bời, có lúc muốn ly hôn, nhưng có lúc lại không nỡ rời xa Phó Hằng và gia đình nhỏ của mình.

Lúc đang rối rắm, bên ngoài lại có một người đi vào.

Người phụ nữ với mái tóc dài xoăn màu đỏ, dáng người cao gầy lung linh bọc trong bộ đồng phục, chính là người phụ nữ ngoại tình với Phó Hằng.

Bây giờ tôi đã biết, cô ta tên là Hà Ưu Nhu, là quản lý bộ phận nhân sự của công ty Phó Hằng.

Thời buổi bây giờ tiểu tam đều càn rỡ như vậy sao? Lại dám ngang nhiên tới cửa khiêu khích.

Tôi nhìn cô ta, không nói một lời.

Trong tay cô ta là túi xách LV kiểu mới, cũng không có ý ngồi lâu, đứng ở vị trí cửa hướng vào bên trong, từ trên cao nhìn xuống tôi: "Chắc hẳn cô đã biết tôi là ai.",

Cao ngạo không ai bì nổi, giống như cô ta mới là vợ của Phó Hằng. Tiền chính là can đảm của con người sao? Tôi biết nhà cô ta bán xe hơi, hơn nữa cô ta còn có một người cậu làm Phó thị trưởng. Cho nên cô ta mới không sợ hãi, cảm thấy tôi nên nhường chỗ cho cô ta sao?

Tôi chậm rãi đặt điện thoại xuống, hơi ngẩng đầu lên: "Cô là ai vậy?"

Cô ta không ngờ tôi lại bình tĩnh và khinh miệt như vậy, nhất thời khuôn mặt tức giận biến dạng.

Cô ta lại tiến lên vài bước, như muốn cho tôi thấy rõ ràng: "Tôi tên Hà Ưu Nhu, là... người yêu của Phó Hằng."

Thật nực cười, cô ta dùng từ “người yêu” chứ không phải “tình nhân”, cô ta hiểu người yêu là có nghĩa là gì không?

Thấy tôi không nói lời nào cô ta tiếp tục nói: "Lâm Lang, tôi không có thời gian nói nhảm với cô, cô rời khỏi Phó Hằng, tôi cho cô một trăm vạn."

Tôi không có tiền nhưng tôi có gan nói lung tung: "Vậy tôi cho cô hai trăm vạn, cô cút khỏi Phó Hằng."

Cô ta không nghĩ tới tôi sẽ cứng đầu như vậy, có lẽ cô ta đã điều tra qua tôi, cảm thấy tôi chỉ là một kẻ đáng thương vô dụng.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Đúng vậy, tôi rất yếu đuối, nhưng tôi yếu đuối là đối với Phó Hằng, bởi vì tôi yêu hắn nên nó mới thành nhược điểm. Còn đối với người ngoài tôi sẽ không như vậy, cho dù tôi chỉ là một con nhím, tôi cũng sẽ dùng hết sức để dựng thẳng gai của mình lên.

Một lát sau, cô ta khinh miệt bĩu đôi môi đỏ mọng: "Cô cũng thật có mặt mũi, tiền của cô đều là của Phó Hằng."

Tôi thản nhiên nói: "Tôi là vợ của anh ta mà.”

Tôi nói rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng chua xót không chịu được, tờ giấy kết hôn này là vật duy nhất còn lại giữa tôi và Phó Hằng.

Không muốn bản thân thất bại thảm hại, tôi bỗng nhiên muốn nói đùa với cô ta: "Hà tiểu thư, cô muốn tôi ly hôn với Phó Hằng sao?"

Cô ta ngạc nhiên, nhìn tôi với vẻ cảnh giác.

Tôi lắc đầu: "Nhưng A Hằng không muốn ly hôn với tôi thì sao?”
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 5: Chương 5



Thấy cô ta há miệng, tôi cũng không muốn nghe bất cứ lời nào khiến tôi khó chịu, dứt khoát giành nói trước: "Hay là lần sau cô lên giường với A Hằng thì chụp vài tấm ảnh và quay video lại, cho tôi xem để tôi hết hy vọng."

Cô ta bỗng nhiên bị vũ nhục, mắng tôi một câu không biết xấu hổ liền rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng còn lưu lại mùi của cô ta, cái mùi khiến tôi buồn nôn, tôi bấm chuông như điên.

Y tá bước vào và sửng sốt khi thấy tôi: "Có chuyện gì vậy?"

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân TríNếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Tôi ôm ngực: "Làm ơn mở cửa sổ ra, tôi không thở nổi."

Bây giờ là mùa hè, trong phòng bệnh có bật điều hòa, nhưng cô ấy vẫn mở cửa sổ và hỏi đi hỏi lại tình hình của tôi.

Có người quan tâm, tuy rằng chỉ là người xa lạ, tuy rằng đây chỉ nằm trong phạm vi công việc của cô ấy, nhưng trong lòng tôi ấm áp.

Không bao lâu, Phó Hằng đã trở lại, nhưng không mang Trăn Trăn theo.

Hắn đặt bình giữ nhiệt và chìa khóa xe trên bàn, khuôn mặt hơi tái nhợt.

Tôi biết nguyên nhân, nhất định là Hà Ưu Nhu đã tìm hắn, hơn nữa nhất định đã nói rất khó nghe.

Ví dụ như vợ anh bảo tôi quay video chúng ta lên giường, cô ta nhất định là muốn giữ lại uy h.i.ế.p anh.

Tôi cười mỉa mai trong lòng, đây chính là cảm giác chồng của mình bị chia sẻ với người khác, giống như cái bánh bị rơi xuống đống phân vậy.

Phó Hằng rốt cuộc cũng không phải là một cậu bé, hắn nén cơn tức giận, vừa rót canh vừa nói: "Trăn Trăn đưa đến chỗ mẹ rồi."

Chỉ là trong lòng tôi có việc, ngốc nghếch hỏi: "Mẹ tôi hay là mẹ anh?:

Hắn ngẩng đầu, nhíu mày nhìn tôi: "Đương nhiên là nhà bà nội của con bé."

Lời này của hắn có mùi thuốc súng, đại ý là hoàn cảnh nhà em có thể nuôi con tôi sao?

Tôi bỗng nhiên không muốn nói chuyện với hắn.

Tôi nhắm hờ mắt lại, nói với hắn: "Ở đây có người trông rồi, anh cũng về đi."

Hắn không nói gì, nhưng bàn tay cầm bát của hắn hơi siết chặt. Hắn mím chặt đôi môi mỏng, yết hầu khẽ động, cuối cùng hỏi: "Hà Ưu Nhu tới tìm em à?"

Móng tay của tôi đ.â.m vào trong lòng bàn tay, trên mặt lại còn mang theo một chút cười: "Đúng vậy."

Thật ra lúc này tôi còn rất bội phục chính mình, vậy mà còn có thể cười được, cmn còn có thể cười được.

Hắn trầm mặc, hiển nhiên không biết nói như thế nào cho phải.

Hắn không nói, vậy để tôi làm. Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y trong chăn, nhưng nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn: "Cô ta tìm anh rồi nhỉ, nói với anh tôi bảo cô ta chụp ảnh và quay video cảnh hai người l.à.m t.ì.n.h à?"

Phó Hằng nặng nề đặt bát canh trong tay xuống, canh gà trong bát b.ắ.n tung tóe, tràn ra bàn.

Là một bà nội trợ, tôi không thể chịu đựng được những thứ như vậy, giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tôi khàn giọng hét lên: "Anh mau lau đi."

Hắn cố chống lại ý tôi, tay cũng không lau liền tiến lên bắt lấy cánh tay tôi, đè tôi lên gối. Hắn nhìn vào mắt tôi, ánh mắt rực lửa: "Lâm Lang, em thực sự muốn ly hôn với anh sao? Em dùng video này để bắt anh ra khỏi nhà tay trắng hay là để tống tiền anh?"

Mặc dù tôi biết hắn sẽ nghĩ như vậy, nhưng khi hắn tự mình nói ra, tôi vẫn thấy thất vọng.

Chương 05. Khoảng cách của các cặp vợ chồng là gần nhất nhưng cũng là xa nhất.

Tôi cúi đầu cười khẩy: "Vậy anh còn định tiếp tục ngoại tình với cô ta sao?"

Hắn á khẩu không trả lời được, mở to hai mắt nhìn tôi.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy tẻ nhạt vô vị, những cảm động vừa rồi trong toilet không còn sót lại chút gì.

Ngực như có một khối sắt đang nung, tôi cảm thấy nếu không phát tiết thì thứ chảy ra chính là m.á.u của tôi.

"Phó Hằng, tôi là ai? Cô ta là ai? Lúc anh biết cô ta đến phòng bệnh của tôi điều đầu tiên phải làm không phải là hỏi tôi cô ta đến làm gì, có tổn thương tôi hay không sao? Anh nhìn xem, anh đã để cho tiểu tam công khai tới cửa khiêu khích, trong lòng lại chỉ nghĩ tôi sẽ h*m m**n tài sản của anh, vốn dĩ ở trong lòng anh Lâm Lang tôi là người như vậy."

Tôi nói những thứ này vừa nhanh vừa tàn nhẫn, chính là muốn làm cho Phó Hằng khó chịu, kỳ thật tôi biết hắn không phải quan tâm đến tiền, mà là quan tâm tôi muốn làm gì với hắn, tôi biết tôi không nói thì chính là chán ghét hắn.

Mặt trời và mặt trăng là nơi cao nhất và sáng nhất; khoảng cách của các cặp vợ chồng là gần nhất nhưng cũng là xa nhất. Khi hai vợ chồng không có lớp áo khoác ngọt ngào kia, so với kẻ thù càng hận hơn.

Ánh mắt hắn dần dần đỏ lên, tôi biết tôi là đ.â.m trúng hắn.

Bàn tay nắm cánh tay tôi buông ra, hắn đứng dậy, lau mặt và nói xin lỗi.

Xin lỗi, tôi có cần nó không? Tôi không cần nó, cái tôi muốn là thái độ giải quyết mọi việc hắn. Nhưng ngoại trừ không xin lỗi, hắn cái gì cũng không nói. Tôi rất thất vọng, trước đây hắn không như vậy.

Tôi và Phó Hằng là bạn cùng truòng, lúc hắn học năm tư tôi mới năm nhất.

Vạn Tử ở cùng ký túc xá với tôi yêu đương với bạn của Phó Hằng, đi ra ngoài hẹn hò cũng phải kéo theo tôi.

Có mấy lần, tôi gặp Phó Hằng. Hắn rất kiêu ngạo, luôn lạnh lùng không nói chuyện với người khác, nhưng lại là người chói mắt nhất trong đám đông.

Khuôn mặt so với minh tinh còn đẹp hơn, cùng với thân phận phú nhị đại, mặc kệ hắn lạnh lùng cỡ nào cũng luôn có rất nhiều phụ nữ v* v*n hắn, luôn khiến những buổi tụ tập bạn bè bình thường trở nên rất hỗn loạn, Tôi rất ghét điều này, cho dù là đắc tội với Vạn Tử, cũng không cùng cô ấy đi ra ngoài chơi.

Thế nhưng ngày sinh nhật Vạn Tử, tôi không thể không đi.

Tôi nhớ rõ ngày đó là ngày đông chí, trời có tuyết rơi nhẹ khiến không khí trở nên đặc biệt náo nhiệt.

Tôi đi hơi muộn, mặc áo lông thật dày, vừa vào phòng bao liền bị sương mù làm mơ hồ. Tôi bị kéo đến ngồi cạnh ai đó.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 6: Chương 6



Lúc ăn cơm có một cô gái luôn nhằm vào tôi, tôi cũng không biết cô ta nhưng cô ta năm lần bảy lượt nói về tôi, nào là khăn quàng cổ của tôi là ai tặng, đồng hồ của tôi là ai cho, chủ nhật tôi uống nước trên xe ai. Cô ta nói tôi như một chiếc xe buýt, chứa đủ người.

Tôi sắp tức đến phát khóc, thì có người vỗ vỗ vai của tôi an ủi, tôi nhìn theo bàn tay thon dài đẹp mắt kia, thì ra là Phó Hằng.

Thảo nào người phụ nữ đó cứ nhắm đến tôi, hóa ra tưởng tôi dính đến Phó Hằng.

Không thể chịu đựng được sự kỳ quặc của người phụ nữ đó nữa, tôi đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh.

Ở trong đó ngây người một hồi lâu tôi mới đi ra, lúc rửa tay tháo kính xuống, phát hiện hai mắt của mình hồng hồng.

"Bây giờ trông em giống như một chú thỏ con, trốn tránh và khóc một mình." Giọng nói bất thình lình làm tôi giật nảy mình, vừa quay đầu lại phát hiện trong tay Phó Hằng kẹp điếu thuốc nghiêng nghiêng tựa vào tường.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Làn da hắn rất trắng, lông mi rất dài, khóe miệng ửng đỏ, làm cho tôi nhớ tới mạch thượng nhân như ngọc công tử thế vô song.

Tôi bỗng nhiên hiểu ra, hắn coi tôi là công cụ chắn súng.

Trong lòng càng thêm chán ghét, tôi đeo kính lên muốn đi ra ngoài.

Hắn lại chắn ở trước mặt tôi, đưa tay đẩy tôi một cái, sau đó vươn cánh tay ra.

Thình thịch

Hắn cao 1m86, bờ vai rộng che hết tầm mắt của tôi. Mặc dù vẫn còn một khoảng cách giữa hai chúng tôi, nhưng tôi da mặt nóng rát, như thể đang được hắn ôm vào lòng.

"Em có vẻ ghét anh nhỉ?" Hắn cúi đầu, hơi thở đầy mùi t.h.u.ố.c lá gần như đập vào mặt tôi.

Đương nhiên là tôi bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc, nhưng tôi cũng biết mình nên giữ khoảng cách. Chúng tôi căn bản không phải người cùng một thế giới, tội gì phải chọc cho hắn chán ghét, còn gây thêm rắc rối cho Vạn Tử.

Cho nên tôi quay mặt, cố tỏ ra thoải mái: "Đàn anh, đừng nói giỡn, chỉ là chúng ta không quen thôi."

Người không quen đương nhiên không thể gọi là chán ghét hay thích, tôi cảm thấy câu trả lời của tôi rất tuyệt vời.

Hắn lại nở nụ cười. Người đẹp cười rộ lên quả nhiên là khuynh thành khuynh quốc.

Tôi vội vàng cúi đầu, cảnh cáo mình không nên mê trai.

Hắn lùi lại và thả tôi ra.

Tôi thiếu chút nữa khuỵu xuống, vừa há to miệng hít thở không khí trong lành, vừa cảm thấy hơi buồn bã mất mát.

Nhưng không đợi trong đầu tôi có phản ứng, hắn bỗng nhiên kéo tay tôi...

“Cô nhóc ngốc, phản kích cũng không biết, xem anh đòi nơi cho em này."

Còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào phòng. Tay hắn hơi lạnh, nhưng đủ lớn, có thể bao lấy tay tôi.

Nhưng mà hắn làm như vậy không phải sẽ khiến người ta hiểu lầm sao?

Cũng may sau khi vào phòng, hắn buông tôi ra, quay đầu lại nói chuyện với bạn trai Vạn Tử.

Một lát sau, mọi người chơi trò chơi, hắn lấy ra mấy tờ tiền.

Uống một ly rượu lấy một tờ một trăm tệ, là rượu trắng.

Bạn trai Vạn Tử nhắm mắt lại gõ vào bàn, mọi người cầm khăn tay, gõ ai thì người đó uống, uống bao nhiêu rượu thì lấy bấy nhiêu tiền.

Hắn như vậy vì quá giàu, có tiền tùy hứng để cho người ta chửi rủa hắn.

Chiếc khăn tay rơi vào tay cô gái kia, cô ta rất vui mừng.

Phó Hằng nhìn cô ta rồi nói: "Chúc cô may mắn."

Cô gái kia còn chưa uống đã cho Phó Hằng xem say, cầm lấy ly rượu một hơi uống năm ly.

Năm ly là năm trăm tệ, cô gái kia mặt mày hớn hở.

Phó Hằng dang cánh tay đặt ở trên lưng ghế dựa của tôi, tôi có ảo giác bị hắn ôm vào trong lòng.

Nồng độ cồn của loại rượu này là sáu mươi lăm, uống vào quả thực có thể làm dạ dày thủng một lỗ, cô gái này lại vì tiền uống đến ly thứ mười.

Tất cả mọi người đều thích ồn ào, reo hò và giục cô ta tiếp tục uống.

Tham lam biến thành cực hình, tôi cũng không biết cô gái kia có cảm giác gì, chỉ thấy cô ta ôm bụng, mặt mày tái nhợt.

Kỳ thật nếu cô ta biết điểm dừng thì cũng đã kiếm được một nghìn, nhưng lòng người quá tham.

Kết quả cuối cùng đêm đó là cô gái này được đưa đến bệnh viện, số tiền đó bị Phó Hằng chi trả thuốc men cho cô ta.

Cuối cùng lúc giải tán hắn vẫn bình tĩnh nhìn tôi, dáng vẻ như đã thành công dùng vạn tiền mua một nụ cười.

Tiếng đẩy cửa đánh thức tôi từ trong trí nhớ, lúc này tôi mới phát hiện Phó Hằng lo lắng nhìn tôi.

Thấy y tá đi vào, hắn vội hỏi: "Vợ tôi không thoải mái, sắc mặt rất kém."

Tôi muốn nói, sắc mặt tôi kém là bởi vì tôi bị ký ức lăng trì, những ngọt ngào trước kia đều là con d.a.o hai lưỡi, hiện tại làm tôi đau đớn.

Y tá đo thân nhiệt cho tôi, nhìn vào vết thương, nói với tôi không được kích động và đi ra ngoài.

Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn nói gì nữa.

Hắn vẫn đứng bên cạnh tôi, hồi lâu nhéo nhéo tay tôi: "Lang Lang, đừng như vậy."

Ngọn lửa trong lòng tôi đột nhiên cháy tới cổ họng, giống như bùng nổ rống lên: "Phó Hằng, ly hôn đi."
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 7: Chương 7



Chương 06. Nguyên nhân tai nạn

Tay hắn còn nắm tay tôi, sau khi nghe được lời của tôi nói đột nhiên dùng sức, bóp tôi rất đau.

“Lang Lang, em đừng như vậy.”

Tôi như thế nào?

Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ hắn chỉ nói xin lỗi, không cho tôi bất kỳ lời giải thích nào, thậm chí còn gọi điện thoại cho Hà Ưu Nhu.

Tôi còn muốn hỏi, rốt cuộc hắn muốn gì.

Quá kích động, hiện tại trong đầu tôi chỉ còn lại hai chữ ly hôn, tôi không muốn Phó Hằng như vậy.

Tôi giãy dụa muốn đứng lên, kết quả trước mắt tối sầm, lại ngất đi.

Tôi nghe thấy Phó Hằng lo lắng gọi “Lang Lang” bên tai, nhưng có ích gì chứ?

Lúc tỉnh lại không thấy Phó Hằng, hộ lý đang ở đây.

Tôi mở to mắt rồi nhắm lại, miệng tôi cảm thấy rất đắng.

Ngày hôm sau, mẹ tôi đến thăm tôi.

Tôi không cho chị gái nói cho mẹ biết, nhưng vẫn cho mẹ biết.

Mẹ nấu canh chim bồ câu, bảo tôi uống ngay khi vừa mang đến.

Tôi không muốn uống chút nào, nhưng không muốn làm mẹ thất vọng nên tôi ép mình uống hai ngụm.

Mẹ tôi nhấc chăn lên xem vết thương của tôi, bàn tay thô ráp sờ lên hơi đau, bà lau nước mắt nói: "Mày không thể cẩn thận một chút sao, nếu xảy ra chuyện Trăn Trăn sẽ như thế nào? Còn A Hằng, với địa bị của nó, qua vài ngày nữa sẽ tìm người khác, đến lúc đó nhà cửa xe cộ, con cái đều thuộc về nó, mày có cái gì chứ, ngay cả một người viếng mộ cũng không có.”

Tôi vốn không muốn cho mẹ biết chuyện tôi muốn ly hôn, hiện tại lại càng không muốn nói. Mẹ là kiểu phụ nữ điển hình trong gia đình, ly hôn đối với giống như ngày tận thế.

Lúc này, mẹ chồng của tôi cũng tới.

Bà ta mang theo con gái của tôi, cô nhóc Trăn Trăn ba tuổi.

Trăn Trăn vừa vào cửa liền nhào về phía tôi: "Mẹ, mẹ làm sao vậy?”

Mẹ tôi sợ con bé làm tôi bị thương: "Cục cưng ngoan, mẹ con không sao, để bà ngoại nhìn con.”

Tôi nhân cơ hội chào mẹ chồng Vương Á Như, mẹ tôi cũng đứng lên chào bà ta.

Hình như Vương Á Như hừ một tiếng, chúng tôi đều thấy nhưng không thể trách, loại người như bà ta mắt để trên đỉnh đầu, ngoại trừ chồng và con trai bà ta ra thì bà ta nhìn ai cũng không vừa mắt.

Bà ta cũng không ngồi, ngay trước mặt mẹ tôi cùng Trăn Trăn liền mắng tôi: "Lâm Lang, tôi phải nói gì về cô đây?"

Tôi im lặng.

Bởi vì năm đó sau khi kết hôn Phó Hằng liền dẫn tôi dọn ra ngoài nên bà ta đặc biệt có thành kiến với tôi. Sau đó tôi lại sinh con gái. Bây giờ, tất nhiên, bà ta muốn phát tiết khi có cơ hội.

Mẹ tôi tựa hồ muốn thay tôi giải thích vài câu, nhưng chưa mở miệng đã bị Vương Á Như trừng trở về, bà vội vàng cúi đầu, thì thầm dỗ Trăn Trăn nói chuyện.

Tôi phiền không chịu được, Vương Á Như đối với tôi thế nào cũng được, bà ta là trưởng bối tôi không chấp, nhưng thái độ của bà ta đối với mẹ tôi khiến tôi tức giận.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Thế nhưng điều khiến tôi tức giận còn ở phía sau, bà ta thẳng giọng hét lên: "Lâm Lang, con của cô đã lớn như vậy vậy mà cô còn không biết xấu hổ chơi trò xe chấn với A Hằng, cô muốn tìm cái c.h.ế.t tôi không ngăn cản, nhưng nếu con trai tôi xảy ra chuyện cô có bồi thường nổi không?"

Đầu tôi ù một tiếng, xe chấn cái gì? Sao tôi không hiểu bà ta nói gì vậy?

Mẹ tôi kinh ngạc ngước mắt lên, bỗng nhiên nhào tới hung hăng tát tôi: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt này sao lại không biết xấu hổ như vậy?"

Nhìn mẹ tôi như vậy Vương Á Như cười khẩy: “Mẹ Lâm Lang, lúc này bà mới dạy dỗ thì có tác dụng gì? Thật không biết bà giáo dục con cái như thế nào? Tôi thấy sau này Trăn Trăn nên đi theo tôi, nếu không giống mẹ nó không biết xấu hổ thì làm sao bây giờ?”

Bà ta mắng mẹ tôi khiến mặt mẹ tôi đỏ bừng, chỉ có thể đánh tôi để trút giận, Trăn Trăn nhìn tôi bị đánh nhất thời liền khóc, nhào tới che chở tôi: "Không được đánh mẹ con.”

Vương Á Như kéo con bé qua: "Câm miệng cho bà, mẹ con dâm tiện như vậy xứng làm mẹ sao? Sau này đi theo bà nội, đừng theo cô ta học thói xấu.”

Tôi tức đến huyết áp tăng cao, đầu óc ong ong. Tôi không để ý đến cái tát của mẹ, lấy điện thoại ra gọi cho Phó Hằng.

Hắn nhận máy rất nhanh, không đợi nói chuyện tôi đã nhanh chóng nói: "Phó Hằng, anh nói với mẹ anh là chúng ta chơi trò xe chấn nên mới xảy ra tai nạn xe sao? Tôi không muốn mang tiếng như vậy, bây giờ mẹ anh đang ở trong bệnh viện giáo huấn tôi, anh tốt nhất nên nói rõ ràng với bà ta, nếu không tôi không ngại nói với bà ta đâu."

Tôi cúp điện thoại thật nhanh, sau đó một đẩy mẹ tôi ra, hét lên: "Con rốt cuộc có phải con gái của mẹ hay không, sao người khác nói cái gì mẹ cũng đều tin vậy?"

Mẹ tôi thẹn quá hóa giận, dứt khoát buông tay tru lên.

Đầu tôi sắp nổ tung rồi.

Vương Á Như vẫn cười khẩy, lúc thấy tôi gọi điện thoại cho con trai bà ta thì bà ta trừng mắt nhìn tôi, rất nhanh điện thoại của con trai bà ta đã tới, cũng không biết Phó Hằng nói với bà ta cái gì, bà ta kéo Trăn Trăn rời đi.

Trăn Trăn khóc không thở nổi, liên tục gọi mẹ.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 8: Chương 8



Trái tim tôi tan nát, Trăn Trăn là một tay tôi nuôi lớn, trước khi con bé được một tuổi Vương Á Như cũng không cho con bé một ánh mắt, hiện tại bà ta dựa vào cái gì mang con gái của tôi đi.

Tôi nghiến răng từ trên giường bò dậy, muốn kéo Trăn Trăn lại.

Nhưng có lẽ vì tôi quá tức giận, còn chưa đi được hai bước trước mắt đã tối sầm, tôi vịn tường mới không ngã xuống.

Mẹ tôi đến đỡ tôi, nhưng tôi đẩy ra.

Tôi cảm thấy mình thật đáng thương, rõ ràng là Phó Hằng phạm phải sai lầm lớn, tại sao mọi người đều dỗ lỗi cho tôi.

Lúc Phó Hằng đến, sắc mặt tôi tái nhợt, toàn thân mệt mỏi, bảo mẹ tôi đi trước.

Mẹ tôi há miệng muốn nói chuyện với Phó Hằng, lại nghe được tiếng gầm nhẹ của tôi.

Vẻ mặt mẹ rất không được tự nhiên, cúi đầu rời đi.

Phó Hằng nhíu mày: "Lang Lang, sao em lại đối xử với mẹ như vậy?”

Lửa trong lòng tôi bùng cháy: “Anh không biết tại sao mẹ tôi lại gây rắc rối cho tôi sao? Phó Hằng, anh đi thuê phòng với phụ nữ vì sao đến chỗ mẹ anh lại thành tôi và anh xe chấn nên mới xảy ra tai nạn xe? Anh có biết vừa rồi bà ta nói khó nghe cỡ nào không? Trước mặt mẹ tôi và con gái tôi, bà ta còn muốn cướp con gái tôi đi dạy dỗ, bà ta dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?"

Tôi kiệt sức, giống như điên rồi, băng gạc vừa quấn xong lại mơ hồ có vết m.á.u chảy ra.

Khuôn mặt Phó Hằng tối sầm lại: "Lang Lang, em đừng kích động, mọi chuyện đều có anh. Bây giờ anh sẽ mang Trăn Trăn về cho em, đừng nóng giận.”

Không phải là tôi không muốn đấu tranh, mà là tôi không còn sức lực nữa.

Ta há to miệng thở hổn hển, cảm giác phổi đều muốn nổ tung, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của Phó Hằng.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân TríNếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Hắn cũng nhận ra điều đó và gọi y tá đến chăm sóc tôi. Cô y tá không nói gì mà chỉ nhìn tôi với ánh mắt có phần hung dữ.

Bằng mọi giá tôi phải xuất viện.

Phó Hằng đương nhiên không đồng ý, nhưng tôi càng quyết đoán: "Phó Hằng, tôi nằm viện, đầu tiên là tình nhân của anh đến kêu gào cho tôi một trăm vạn để tôi rời khỏi anh, rồi mẹ anh lại đến mắng tôi dâm tiện vô sỉ không biết xấu hổ, tôi muốn về nhà.”

Tôi nghĩ ít nhất tôi cũng có một ngôi nhà và một nơi trú mưa tránh gió, nhưng tôi quên rằng những đó cũng là do Phó Hằng tặng cho tôi.

Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm thủ tục xuất viện, lăn qua lăn lại, chúng tôi ai cũng không có dễ chịu.

Tôi lại càng không muốn để cho hắn sống tốt, yêu cầu hắn đón Trăn Trăn. Nhưng hắn từ chối đi và nói rằng ở nhà không có ai chăm sóc tôi.

Tôi cho rằng đây là cái cớ của hắn, giãy dụa muốn tự mình đứng lên.

Hắn giống như rất mệt mỏi lau lau mặt đứng lên: “Em đừng lăn qua lăn lại, anh đi là được chứ gì?"

Tôi cũng không nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng một lát sau trong phòng khách truyền đến tiếng nói chuyện, là một cô gái trẻ, nũng nịu, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười như chuông bạc.

Tôi sởn gai ốc, cố gắng đứng dậy, sau đó loạng choạng mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách không có ai, tôi tưởng mình bị ảo giác.

Đúng lúc tôi sắp bỏ cuộc, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng cười ngắn, tiếp theo là th* d*c thật thấp.

Chương 07. Đây là nhà tôi

Tim tôi co rút, ít nhất ngừng đập ba giây, sau đó tôi hít sâu một hơi, đi tới phòng tắm.

Đẩy cửa ra, tôi cảm giác tóc trên đỉnh đầu đều biến thành kim thép đ.â.m vào da đầu.

Hà Ưu Nhu dựa lưng vào vách tường, cúc áo sơ mi trắng cởi ra mấy cái, trên da thịt lộ ra một vệt chói mắt.

Cô ta nhìn thấy tôi, lười biếng rũ mí mắt xuống, thờ ơ cài nút áo.

Tôi tức giận đến nỗi trước mắt tối sầm lại: "Sao cô lại ở đây?"

Cô ta đi tới trước mặt tôi, dùng vòng n.g.ự.c cỡ D của cô ta đẩy tôi một cái: "Phó Hằng bảo tôi tới."

Cô ta nhắc tới tên Phó Hằng lại khiến tôi bình tĩnh một chút.

Không thấy Phó Hằng.

Toilet này lớn như vậy, vừa rồi phòng khách tôi cũng xem qua, chứng tỏ Phó Hằng căn bản không có ở đây, cô ta vừa rồi chẳng qua là tự biên tự diễn.

Người phụ nữ này còn có thể kinh tởm hơn thế nữa không?

"Cút đi!" tôi chỉ vào cửa.

Cô ta lắc lắc m.ô.n.g khịt mũi: "Tôi muốn đi thì đi, cô quản được tôi sao?"

"Cô..." Tôi tức giận đến phát run cả người, nhìn trái nhìn phải, phát hiện pít-tông bồn cầu.

“Cút cho tôi." Tôi tiện tay xách lên ném về phía cô ta.

Cô ta khoa trương kêu to: "Cô làm gì vậy?”

Mẹ chồng tốt của tôi, Vương Á Như, không biết khi nào đã đi vào, bà ta há to miệng khi nhìn thấy bộ dạng của tôi: “Ưu Nhu là khách tôi mời tới, thực sự là một chút giáo dục cũng không có, người nhà họ Phó chúng tôi bị cô là mất mặt cả rồi."

Tôi hơi tiêu hóa không được lời của bà ta, Hà Ưu Nhu là khách của bà ta? Vậy rốt cuộc bà ta có biết quan hệ giữa người phụ nữ này và con trai bà ta hay không?

“Mẹ." Trăn Trăn rụt rè thò đầu ra từ sau lưng Vương Á Như.

Lòng tôi chua xót, chiếc pít-tông trong tay tôi rơi xuống đất.

Tôi là một người mẹ, tôi không muốn Trăn Trăn nhìn thấy tình cảnh chật vật lại xấu xí như vậy của mình.
 
Tỉnh Mộng - Zoey-113
Chương 9: Chương 9



Vương Á Như bỗng nhiên đẩy con bé một cái: "Gọi mẹ cái gì, loại phụ nữ này không xứng làm mẹ của con."

Hà Ưu Nhu lúc này nhảy ra làm người tốt, cô ta giữ chặt cánh tay Vương Á Như: "Bác gái, con thấy con vẫn không nên quấy rầy, gây ra nhiều hiểu lầm như vậy."

Vương Á Như dùng bộ mặt tươi cười nhân hậu nhìn cô ta: "Ưu Nhu, thực sự xin lỗi, có bị thương hay không?"

Hà Ưu Nhu hào phóng lắc đầu: "Không có, con chỉ giật mình thôi. Cái dụng cụ này, ở nhà con người giúp việc đều phải đeo găng tay để cầm lấy."

Tôi cười khẩy một trận: "Ở nhà chúng tôi, tôi không ngại đem phân dán lên mặt cô đâu."

"Đủ rồi!" Vương Á Như lớn tiếng quát: “Cô còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Cút ra ngoài cho tôi."

Nói đùa đấy à, tiểu tam ở nhà tôi, mẹ chồng tôi lại bảo tôi cút ra ngoài?

Tôi mở to hai mắt, nghiến răng nói: "Bà đừng quên, đây là nhà của tôi."

Vương Á Như trông thì giống quý quà nhưng thực sự lúc điện liên là một quý bà chó má: "Đây là nhà của con trai tôi, không chứa nổi loại người con đ* như cô."

Tôi khom người, chuẩn bị cầm cái pít tông lên, ngay cả bà ta tôi cũng sẽ đuổi ra ngoài.

Hà Ưu Nhu lại tỏ ra phong thái thượng lưu: "Bác gái đừng nóng giận, con đi đây. Bác nói với A Hằng, lần sau con lại đến tìm anh ấy."

Vương Á Như vội giữ cô ta lại: "Ưu Nhu, con đừng đi, A Hằng về ngay, chúng ta bảo nó ra ngoài mời ăn cơm."

Hà Ưu Nhu nhìn tôi một cái, dối trá làm cho tôi muốn nôn: "Như vậy không tốt đâu, trong nhà Phó tổng còn có bệnh nhân, bác gái chờ ngày nào đó con mời bác đi làm đẹp, bạn con mới spa cung cấp dịch vụ chăm sóc sắc đẹp và sức khỏe trọn gói."

Vương Á Như vui vẻ nở hoa trên mặt: "Được rồi, bàc không giữ con lại nữa, con lái xe chậm một chút."

Hà Ưu Nhu đi rồi, Vương Á Như lập tức thay đổi sắc mặt đối tiến về phía tôi.

Tôi lại hơi không yên lòng.

Tôi bỗng nhiên nghĩ không biết Phó Hằng đã đi đâu, hắn có thể gặp gỡ à Ưu Nhu hay không, bọn họ có ôm hôn môi hay không.

Nhìn xem, đã là lúc nào rồi, tôi lại nghĩ tới những thứ này.

Vương Á Như thấy tôi không nói lời nào, lo lắng kêu gào lên: "Tôi trả con về cho cô, sau này bớt nói nhảm trước mặt A Hằng. Lâm Lang, vừa rồi cô cũng thấy rồi đó, cô gái giống như Hà Ưu Nhu mới xứng làm con dâu nhà họ Phó chúng tôi."

Tôi im lặng không lên tiếng, trong lòng lại nghĩ chẳng lẽ là bà ta đổ thêm dầu vào lửa để cho Phó Hằng và Hà Ưu Nhu ở bên nhau sao? Vậy chẳng phải tôi sắp bị ly hôn rồi sao?

Hay là Hà Ưu Nhu cố ý lấy lòng bà ta, lót đường để vào nhà nhà họ Phó?

Cho dù là cái gì, cũng đều đủ làm tôi ghê tớm.

Kéo Trăn Trăn, tôi đi nhanh vài bước về tới phòng ngủ, đóng sầm cửa lại còn khóa trái từ bên trong.

Vương Á Như hiển nhiên không ngờ tới tôi sẽ làm như vậy, nhất thời tức giận chửi ầm lên.

Trăn Trăn hỏi tôi: "Mẹ, con đ ĩ là gì ạ?”

Tôi cười cười, lắc đầu, bịt kín lỗ tai Trăn Trăn.

Vương Á Như nói tôi không có giáo dục, nhưng người có thể mắng ra từ con đ ĩ thì có thể có giáo dục đến cỡ nào.

May mà Phó Hằng đã trở về, sau đó phòng khách liền truyền đến tiếng nói chuyện, bà ta nhất định sẽ cáo trạng với Phó Hằng.

Trước kia, tôi rất để ý bà ta nói tôi không tốt, dù sao bà ta đối xử tốt với tôi một chút Phó Hằng cũng sẽ vui vẻ, nhưng bây giờ tôi mới cảm thấy tôi ngốc, tôi cũng không phải ăn cơm nhà bà ta mà lớn lên, bà ta có vui vẻ hay không, vì sao tôi phải chịu trách nhiệm.

Tôi không để ý tới thế giới bên ngoài mà chỉ nói chuyện với Trăn Trăn.

Trăn Trăn nói với tôi con bé không thích bà nội, bà nội luôn mắng và rất hung dữ với con bé, nhưng con bé thích dì kia, cô ta đẹp lại còn cho con bé ăn kẹo.

Để cho Trăn Trăn có hàm răng đẹp, tôi đã cấm con bé ăn đồ ngọt, hiện tại Hà Ưu Nhu cho con bé ăn kẹo liền biến thành người tốt.

Tôi muốn nói cho Trăn Trăn, người ta nhất thời cho con ngon ngọt nhưng có thể hại con cả đời, nhưng đứa trẻ con làm sao có thể hiểu được, tôi thở dài.

Bên ngoài, Phó Hằng đang gõ cửa. Tôi bảo Trăn Trăn đi mở cửa.

Trăn Trăn đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c hắn, ngọt ngào gọi cha.

Phó Hằng đưa tay bế Trăn Trăn lên, hôn mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa của con bé vài cái.

Trăn Trăn là một tiểu yêu tinh, con bé ôm cổ Phó Hằng nói nó không muốn đến nhà bà nội, chỉ muốn ở cùng mẹ.

Phó Hằng nhìn tôi với vẻ mặt áy náy, rồi nói với Trăn Trăn rằng không cần đến nhà bà nội.

Sau đó hắn đặt Trăn Trăn lên giường và tiến lại gần.

Hắn đưa tay sờ vết thương của tôi: "Có đau không?”

Lời nói của hắn chạm đến một chút dây thần kinh mềm yếu trong tôi. Tôi c*n m** d***, quay đầu đi và khóc.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột đến nỗi tôi thậm chí còn không kịp khóc. Bây giờ nước mắt tôi như một dòng sông mở cửa và không thể dừng lại được.

Phó Hằng lại không để ý đến tôi, hắn ôm Trăn Trăn nói: "Bảo bối, con đi xem ti vi một lát được không, cha nói chuyện với mẹ."

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Trăn Trăn rất hiểu chuyện, con bé cắn lỗ tai Phó Hằng nói: "Cha, mẹ bị bà nội mắng khóc, cha phải an ủi mẹ thật tốt."

Phó Hằng hôn con bé một cái: "Thật ngoan.”

Một lát sau, hắn quay lại, nằm ở bên cạnh tôi, bàn tay to đặt ngang hông tôi, hắn ôm tôi vào lòng.

Tôi rất ghê tởm và âm thầm chống cự, cố gắng đẩy hắn ra.

Hắn ôm tôi chặt đến nỗi gần như làm gãy xương tôi. Hắn không buông tôi ra ngay cả khi tôi kêu lên vì đau đớn.

Đợi đến khi tôi phát ti3t xong, hắn mới buông lỏng một chút, sau đó ấn đầu tôi vào n.g.ự.c hắn.

Tôi dùng sức đ.ấ.m hắn hai cái mới chôn mặt vào áo hắn.

Đây là lần thứ hai tôi khóc kể từ khi chúng tôi gặp nhau.
 
Back
Top Bottom