Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Chương 70: Chương 70



Không biết là Phó Tu Ninh đã bàn trước với Chu Diệc Dao hay chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, vừa lúc Phó Tu Ninh buông cô ra thì bên ngoài Chu Diệc Dao nhẹ nhàng gõ hai cái vào cửa: “Chị Tô Ngộ, bây giờ em có thể vào không?”

Tô Ngộ vội vàng lùi lại hai bước, ngẩng đầu lên nhìn Phó Tu Ninh cảnh cáo anh, ra hiệu cho anh không được nói linh tinh.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng quay đầu nhìn Tô Ngộ, nhướng mày, ánh mắt từ đôi mắt long lanh đầy d.ục v.ọng nhìn xuống, dừng lại trên đôi môi đỏ hồng căng mọng đang ánh lên lớp bóng nhẹ.

Tô Ngộ ngẩng đầu lên nhìn anh, một ánh mắt trách móc thoáng qua, sau đó cô mím môi và lên tiếng: “Vào đi, Dao Dao.”

Lời vừa dứt, Chu Diệc Dao đã khẽ đẩy cửa phòng trang điểm, thận trọng ló đầu vào nhìn, ánh mắt lướt qua giữa cô và Phó Tu Ninh rồi cười mỉm, bước vào: “Chị Tô Ngộ, thợ trang điểm đến rồi.”

“Cảm ơn em, Dao Dao.” Tô Ngộ mỉm cười đáp lại.

Chu Diệc Dao ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh: “Anh Phó Tu Ninh, sao anh còn ở đây? Lục Hy anh ấy và mấy người khác đang tìm anh để uống rượu đấy!”

“Đến nói vài câu với chị dâu em.” Phó Tu Ninh đáp lại, giọng nhẹ nhàng.

Chu Diệc Dao cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ gật đầu: “Vậy được rồi.”

Trong khi họ nói chuyện, Tô Ngộ đã ngồi vào ghế trang điểm, chờ thợ trang điểm giúp cô tháo tóc và chỉnh lại kiểu tóc.

Thợ trang điểm làm việc rất nhanh và thành thạo, tháo tóc và tạo kiểu lại tất cả chỉ trong chưa đầy mười phút.

Khi đến lúc dặm lại lớp trang điểm, thợ trang điểm hình như nhận ra điều gì đó, không nhịn được mà thốt lên: “Chị làm gì vậy, sao môi lại đỏ như thế này, dặm lại mãi mà không lên màu?”

“……”

Nghe vậy, tai Tô Ngộ không khỏi nóng bừng, cô không dám ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh, có trời mới biết lúc này cô chỉ muốn tìm cái hố để chui vào.

Cô dừng một chút, mím môi rồi cắn răng đáp: “Có lẽ là lúc nãy ăn đồ cay….”

“À, vậy thì tôi đổi cho chị màu son đậm hơn một chút, tôi nghĩ màu son đất này hợp với chị hơn.”

Thợ trang điểm có vẻ cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu lục trong hộp đồ trang điểm để tìm màu son.

Tô Ngộ cảm thấy thật xấu hổ, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người nào đó qua gương, người đàn ông mặc vest lịch lãm đang nhìn mình, khóe miệng anh còn kéo lên một nụ cười đầy ẩn ý.

“?”

Tô Ngộ nghiến răng, trong gương cô liếc anh một cái đầy giận dữ.

Không phải do anh hết sao, còn dám cười.

Phó Tu Ninh như thể nhận được tín hiệu không vui từ cô, anh cúi đầu cười nhẹ, dịu dàng lẩm bẩm: “Là lỗi của anh, đừng giận, giận rồi sẽ không đẹp.”

Tô Ngộ liếc anh một cái rồi quay đi.

Dù cô không hoàn toàn hiểu hết những gì Phó Tu Ninh nói, nhưng cô có thể nhận ra anh đang an ủi mình.

Tô Ngộ không trả lời anh, cho đến khi lớp son được dặm lại xong và đảm bảo rằng không ai có thể nhận ra điều gì khác thường, thì cô đứng dậy, khoác tay Phó Tu Ninh đi xuống lầu.

Trên đường xuống, Tô Ngộ cố tình không nói chuyện với anh.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh cúi người, giọng nói thấp và nhẹ nhàng: “Còn giận à?”

Tô Ngộ liếc anh một cái: “Đợi xong lễ cưới rồi em sẽ tính sổ với anh.”

“Được,” Phó Tu Ninh khẽ cười, “Tùy Phó phu nhân xử lý.”

Nghe vậy, khóe môi Tô Ngộ không tự giác mà cong lên một chút.

Thang máy mở ra, đưa họ thẳng đến hội trường tiệc cưới.

Lúc này, trong hội trường đang nhộn nhịp, vì Phó Tu Ninh đột ngột mất tích hơn nửa tiếng, Lục Hy và Chu Vân Thâm đã thay anh tiếp khách, họ đã uống không ít rượu, đặc biệt là Lục Hy, rõ ràng đã có chút say.

Khi Phó Tu Ninh và Tô Ngộ tay trong tay bước vào, Lục Hy vội vã đi tới: “Người anh em, tôi đã cố hết sức rồi, phần còn lại giao cho cậu.”

Tửu lượng của Lục Hy cũng không tệ nhưng nhìn vào dáng vẻ của anh ấy có thể thấy là đã uống khá nhiều, má đỏ ửng, trên người còn thoáng mùi rượu.

Thấy vậy, Tô Ngộ không nhịn được lên tiếng: “Sao đã uống thành ra thế này rồi, em đã bảo nhân viên chuẩn bị nước suối và nước lọc rồi mà, các anh không dùng à?”

Lục Hy vẫy tay: “Không có thời gian, mấy người kia đều là dân làm ăn trong giới, rất khó đối phó, nhưng cũng uống đủ rồi, lát nữa a Ninh qua nói vài câu là được.”

Tô Ngộ gật đầu: “Cảm ơn anh, Lục Hy.”

“Haiz.”

Lục Hy vẫy tay: “Đều là người một nhà, chị dâu đừng khách sáo với tôi.”

Phó Tu Ninh đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lục Hy: “Cậu lên nghỉ trước đi, ở đây để cho tôi xử lý.”

Lục Hy gật đầu, sau khi nói vài câu với Phó Tu Ninh, anh mới gọi người đưa Lục Hy về khách sạn.

Sau khi tiễn Lục Hy đi, Tô Ngộ bảo Phương Giác Thiển mang nước suối và nước lọc đã chuẩn bị sẵn đến, cô đặt cùng với rượu, chuẩn bị xong xuôi rồi mới đi đến để mời rượu mọi người.

Hai người bắt đầu mời rượu các bậc trưởng bối trong gia đình nhà họ Phó. Khi họ đi qua, ông cụ Tống đang trò chuyện với mọi người, không khí trong phòng rất hài hòa và vui vẻ.

Tô Ngộ liếc nhìn qua, trên bàn chính hầu hết là các bậc trưởng bối của Phó Tu Ninh, có ông cụ Tống, Tống Uyển cùng vài người thân thiết khác, và cả một người đàn ông quen thuộc, chính là Trần tổng của Phong Đình, người cô đã gặp ở trường đua ngựa trước đây.

“A Ninh và Tô Ngộ đến rồi.”

Phó Tu Ninh khẽ gật đầu, lần lượt chào hỏi các bậc trưởng bối, Tô Ngộ cũng đi theo sau anh.

Thấy vậy, Trần tổng cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng, đôi lứa xứng đôi, chúc cô dâu chú rể hạnh phúc.”

Phó Tu Ninh sắc mặt ôn hòa, gật đầu nhẹ: “Cảm ơn, chú Trần.”

Tô Ngộ cũng cười đáp lại: “Cảm ơn, Trần tổng.”

“Còn gọi là Trần tổng à?”

Trần tổng cười vui vẻ nói: “Chú cũng coi A Ninh như người trong nhà, cháu cứ gọi chú là chú Trần như A Ninh cũng được.”

Tô Ngộ mỉm cười gật đầu đáp: “Vâng, chú Trần.”

Trần tổng cười quay lại nhìn ông cụ Tống: “Lần đầu gặp A Ninh và Tô Ngộ ở trường đua ngựa hai năm trước, cháu đã cảm thấy không bình thường, khi nhận được thiệp mời tháng trước cháu đã rất vui, quả nhiên đúng như cháu dự đoán.”

Ông cụ Tống cười hiền hòa: “Đúng vậy, Tô Ngộ là một đứa trẻ tốt.”

Bên này, mấy người đàn ông đang trò chuyện về đủ thứ, còn bên kia, Tống Uyển nhẹ nhàng nắm tay Tô Ngộ và thì thầm: “Tô Ngộ, nhớ uống ít thôi, nếu không uống được thì để Phó Tu Ninh uống thay, đàn ông không sợ say đâu.”

Tô Ngộ nghe vậy, nhẹ nhàng cong môi, ngoan ngoãn trả lời: “Con biết rồi, mẹ.”

Cô và Tống Uyển đã hoà hợp khá tốt trong thời gian qua, nên cô gọi một tiếng “mẹ” cũng là thật lòng.

Kể từ khi chuyện ở Hương Cảng kết thúc, Tống Uyển như được tái sinh, tính tình thay đổi hẳn, trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, đặc biệt là đối với Tô Ngộ.

Sau khi mời rượu xong ở bàn của các bậc trưởng bối, hai người tiếp tục đi qua mỗi bàn để chào hỏi, dù sao thì hiện tại với thân phận của Phó Tu Ninh, không phải ai cũng có quyền để anh mời rượu.

Về phía gia đình nhà họ Phó ở Hương Cảng, cũng có vài người thân từ nhánh bên, từ khi sự việc lần trước xảy ra, Phó Tân đã bị bệnh nặng, hiện vẫn đang nằm trong viện dưỡng bệnh, không thể đến tham dự lễ cưới, chỉ có vài người trong gia đình thay mặt đến.

Phó Tu Ninh vốn không có nhiều giao tình với họ, chỉ đến chào hỏi qua loa, cũng là để giữ chút mặt mũi, tránh bị chỉ trích.

Tuy nhiên, hiện tại người đứng đầu gia tộc họ Phó ở Hương Cảng đã là Phó Tu Ninh, cho dù không giữ mặt mũi cho họ, họ cũng không thể làm gì anh.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn nước và nước lọc, nhưng khi mời rượu ở bàn của các bậc trưởng bối, Tô Ngộ không thể làm qua loa, cô uống liên tiếp mấy ly, một vòng mời rượu xong, rõ ràng cô đã cảm thấy hơi chuếnh choáng say.

Cuối cùng, cô cố gắng đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, sau khi tiễn khách, Phó Tu Ninh dìu cô về phòng khách sạn.

Mặc dù Tô Ngộ uống rượu không giỏi nhưng lúc cô cảm thấy hơi choáng, Phương Giác Thiển đã đưa cho cô một viên thuốc giải rượu, lúc này cô cảm thấy tốt hơn rất nhiều, chỉ còn cảm giác hơi choáng một chút.

Khi về đến phòng, cô đã gửi tin nhắn trong nhóm nhỏ cho Phương Giác Thiển và Chu Diệc Dao, xác nhận rằng họ không say và đã về phòng, sau đó cô mới yên tâm cất điện thoại.

Có lẽ do đầu quá choáng váng, Tô Ngộ dựa người lên ghế sofa và vô tình ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối.

Tô Ngộ ấn nhẹ vào thái dương đang đau, cầm lấy điện thoại bên cạnh và nhìn qua một lượt.

Đã 9 giờ tối rồi.

Thấy vậy, cô không khỏi ngạc nhiên, cô đã ngủ trên sofa đến tận hai tiếng sao?

Phó Tu Ninh đâu rồi?

Cô nhớ rõ là Phó Tu Ninh đã đưa cô về mà.

Cùng lúc đó, có lẽ do cô vừa cử động cơ thể, trong bụng đột nhiên có một cơn sóng lộn xộn, sau đó cảm giác như dạ dày bị thiêu đốt.

Tô Ngộ vừa định cầm điện thoại gọi cho Phó Tu Ninh, thì bất ngờ nghe thấy một tiếng động từ phía cửa phòng tắm.

Cô vô thức ngẩng đầu nhìn qua.

Cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông mặc áo choàng tắm, cơ thể ẩm ướt, bước ra từ trong đó.

“Em tỉnh rồi à?”

Phó Tu Ninh nghiêng đầu nhìn vào ánh mắt hơi mơ màng của Tô Ngộ, bước đến gần.

Dưới ánh sáng ấm áp, chiếc áo choàng tắm màu đen của anh lóe lên ánh sáng mờ mờ, cả chiếc áo lỏng lẻo treo trên người, dây áo thắt lỏng lẻo nơi eo, lộ ra cơ bụng và những đường cong hoàn hảo của cơ thể.

Tô Ngộ tránh ánh mắt của anh, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh và khẽ gật đầu.

Cô vừa mới tỉnh dậy, đầu còn hơi choáng váng, lúc này đầu óc chưa hoạt động lại được bình thường.

Phó Tu Ninh quay người, lấy tách trà giải rượu mà nhân viên khách sạn vừa mang lên, rót một tách rồi đưa cho Tô Ngộ: “Đau đầu không? Uống một chút trà giải rượu đi.”

Tô Ngộ đưa tay nhận lấy, cúi đầu uống vài ngụm, cảm giác trong bụng đã đỡ khó chịu hơn chút.

Lúc này, đầu óc mơ màng của Tô Ngộ cũng từ từ tỉnh táo lại: “Lúc nãy hơi đau, giờ cảm thấy đỡ hơn rồi.”

Phó Tu Ninh ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt đầy sự thương tiếc nhìn cô, nói: “Nhìn xem, lần sau em còn dám lén uống rượu không?”

Trước đó anh đã dặn dò Tô Ngộ uống nước, còn rượu thì anh sẽ uống.

Tô Ngộ mím môi: “Trên bàn toàn là người lớn, em nghĩ uống nước là sẽ không tôn trọng mọi người, không hay lắm. Nếu bị phát hiện thì chẳng phải thất lễ rồi sao?”

Phó Tu Ninh khẽ nhếch môi: “Em cũng nói rồi, trên bàn toàn là người lớn, dù có phát hiện thì ai dám vạch trần em?”

“Ngốc quá, giờ thì thấy khó chịu rồi phải không?”

Tô Ngộ nhẹ nhàng thở dài, hiếm khi không cãi lại được anh, cô dựa vào ghế sofa, mơ màng ngửi thấy một mùi gì đó lạ lạ.

Cô nhíu mày, liếc nhìn Phó Tu Ninh.

Anh vừa tắm xong, chắc chắn không phải mùi của anh.

Trong phòng chỉ có hai người bọn họ, nếu không phải Phó Tu Ninh thì cũng chỉ có thể là cô.

Tô Ngộ nhíu mày, cúi đầu nhìn chiếc sườn xám trên người, rồi lại gần ngửi thử.

“…”

Quả thật.

Tô Ngộ không nhịn được mà nín thở, giờ cô ngửi thấy mùi từ chính cơ thể của mình mà còn cảm thấy khó chịu.

Một lúc sau, cô ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh: “Phó Tu Ninh.”

“Sao vậy?” Phó Tu Ninh nghiêng đầu nhìn cô.

Tô Ngộ giữ ánh mắt nhìn anh không rời, nhìn anh vài giây, rồi khẽ chớp mắt: “Anh có thể giúp em tắm không?”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nhướn mày: “Được.”

“Gọi anh là chồng đi.”
 
Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Chương 71: Chương 71



“Chồng ơi… ôm…” Không biết có phải do vừa mới tỉnh dậy hay không, giọng Tô Ngộ mềm mại, mang theo âm điệu đặc trưng của vùng Ngư Thị, giọng nói êm ái như ngọc, khiến người nghe gần như tan chảy.

Yết hầu Phó Tu Ninh khẽ cuộn, anh cúi người xuống, một tay ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô, tay còn lại luồn qua đùi cô, vững vàng bế cô lên khỏi sofa.

Tô Ngộ tự nhiên đưa tay vòng quanh cổ anh, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai anh.

Có lẽ vì cô gần gũi quá, cộng thêm Phó Tu Ninh vừa mới tắm xong, mùi hương của anh, mùi giống như tuyết còn vương lại, thoảng qua.

Không biết có phải do ảo giác của bản thân không nhưng Tô Ngộ mơ hồ cảm thấy sau khi ngửi thấy mùi của Phó Tu Ninh, đầu óc cô không còn choáng váng nữa.

Thấy vậy, cô càng chủ động tiến sát vào cổ Phó Tu Ninh, khẽ hít hà mùi hương của anh.

Nhận thấy hơi thở ấm áp từ cổ, đôi mắt Phó Tu Ninh dần trở nên mờ mịt.

Lúc này, Tô Ngộ không nhìn thấy biểu cảm của anh, không biết hành động của mình đang dần “châm lửa”. Cô thậm chí còn hơi chìm đắm trong mùi hương của anh và làn da lạnh lẽo sau khi tắm, vô thức tiến lại gần và khẽ dụi vào anh.

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói trầm ấm, khàn khàn: “Có chuyện gì vậy?”

Tô Ngộ đưa bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy cổ áo ngủ của anh: “Em hơi nóng, người anh lại lạnh quá.”

Trong khi nói, Phó Tu Ninh đã bế cô đi vào phòng tắm.

Vào đến phòng tắm, chưa kịp để Tô Ngộ phản ứng, cô đã bị Phó Tu Ninh đặt xuống và đè lên tường trong phòng tắm, lưng quay lại phía anh.

Trên tường gạch men vẫn còn hơi ẩm, khi cơ thể cô dính sát vào tường, lớp vải sườn xám mỏng manh bị hơi ẩm thấm vào, cảm giác lạnh lạnh, trong khi lồng ng.ực nóng bỏng của Phó Tu Ninh áp sát lưng cô.

Với cảm giác lạnh lẽo và nóng bỏng đan xen, Tô Ngộ bỗng giật mình tỉnh táo.

Cô quay mặt qua, dùng ánh mắt lướt nhanh về phía người đàn ông cao lớn đứng sau lưng: “Phó Tu Ninh, anh làm gì vậy…”

Người đàn ông cúi xuống, hơi thở nóng hổi phả lên mặt cô: “Em muốn anh giúp em thế nào? Hả?”

Giọng anh trầm đục, mang theo d.ục v.ọng.

Tô Ngộ cảm nhận làn da trên mặt dần nóng lên, hơn nữa cô còn cảm nhận được vật gì đó nhẹ nhàng đang đè lên eo mình.

Trái tim cô không kìm được mà đập mạnh hai nhịp.

Cô nhẹ nhàng mím môi, nhỏ giọng từ chối: “Em… em chưa tắm, người em toàn mùi rượu, hôi lắm.”

“Chẳng phải em bảo anh giúp em sao?”

Phó Tu Ninh, với đôi tay thon dài và khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng di chuyển lên men theo đường cong được vẽ ra từ chiếc sườn xám.

Tô Ngộ không nhịn được mà rùng mình.

Ánh mắt tối tăm của Phó Tu Ninh rời khỏi cổ cô, từ từ di chuyển xuống và dừng lại ở khóa kéo phía sau chiếc sườn xám.

Một lát sau, Phó Tu Ninh đưa tay kéo khóa sườn xám từ từ, chậm rãi mở ra.

Với mỗi động tác, khóa kéo từ từ mở rộng, tấm lưng trắng muốt mịn màng của Tô Ngộ lộ ra ngoài không khí.

Dưới ánh sáng ấm áp của đèn trong phòng tắm, làn da trắng muốt của cô hơi chói mắt.

Phó Tu Ninh khẽ nuốt một ngụm, đột nhiên cảm thấy khô miệng.

Anh ngừng lại một chút, rồi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên lưng Tô Ngộ, trên làn da mịn màng, mang theo đầy d.ục v.ọng.

Tô Ngộ không nhịn được mà run rẩy nhẹ: “Phó Tu Ninh…”

“Gọi anh là chồng đi.”

Phó Tu Ninh nâng đầu cô lên, ghé vào tai cô, giọng nói trầm thấp.

Cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể, Tô Ngộ cố kiềm chế, cắn răng: “Anh là đến giúp em tắm hay đến bắt nạt em vậy?”

Phó Tu Ninh: “Giúp em tắm trước, sau đó mới bắt nạt em một chút.”

Anh hơi dừng lại rồi khẽ mỉm cười, lại hôn lên tai cô một loạt những nụ hôn dày đặc: “Không làm mất nhiều thời gian của em đâu.”

Tô Ngộ vốn dĩ chưa tỉnh hẳn vì rượu, trong phòng tắm hơi nóng, lại bị Phó Tu Ninh k.ích th.ích đến mức mơ màng, không thể không chìm đắm.

Khi cô dần tỉnh táo lại, chiếc sườn xám trên người đã bị Phó Tu Ninh xé rách, bộ sườn xám tinh tế giờ chỉ còn lại hai mảnh vải mỏng, rơi trên sàn phòng tắm, nhăn nhúm và ướt sũng nước.

Âm thanh th.ở d.ốc trong phòng tắm dần dần át đi tiếng nước chảy từ bồn tắm, đêm tân hôn, âm thanh trong phòng mãi cho đến khi trời sáng mới dần dần lắng xuống.



Sau khi lễ cưới kết thúc, Tô Ngộ và Phó Tu Ninh không vội vàng rời đi. Tô Ngộ có nửa tháng kỳ nghỉ kết hợp giữa nghỉ phép và nghỉ cưới, Phó Tu Ninh cũng không vội trở về, cả hai quyết định ở lại Bali hưởng tuần trăng mật.

Là một người ít khi nhìn thấy biển từ miền Bắc, biển ở Bali đối với Tô Ngộ thực sự có sức hút chết người.

Dù trước đây khi công tác ở một số thành phố, đôi khi cô cũng có thể nhìn thấy biển, nhưng do công việc bận rộn, hầu như không có thời gian dừng lại tận hưởng ánh nắng mặt trời và gió biển.

Không biết có phải vì không khí tuần trăng mật tuyệt vời hay không, hay là vì sau khi tổ chức lễ cưới, họ đã chính thức đăng ký kết hôn, dạo gần đây Phó Tu Ninh càng ngày càng không biết thỏa mãn.

Trong suốt tuần trăng mật, Tô Ngộ gần như không bao giờ được ngủ trước ba giờ sáng.

Có lúc cô thật sự muốn biết Phó Tu Ninh đã làm gì mà có thể tràn đầy năng lượng như vậy?

Một buổi tối, sau khi đã ở trong khách sạn cả tuần, Tô Ngộ quyết định thay đồ bơi thật đẹp đi ra bãi biển để cảm nhận chút gió biển.

Tuy nhiên, khi cô thay xong đồ bơi, mới phát hiện phần đùi trong và thắt lưng của mình có những vết đỏ, những chỗ nặng còn có dấu hiệu bầm tím.

Thấy vậy, Tô Ngộ tức giận đến mức không chịu nổi.

May mà cô đã soi gương trước khi ra ngoài, nếu không ra ngoài mà để người khác nhìn thấy thì cô thật sự muốn chết mất.

Nhưng cũng may, lần này cô mang theo nhiều loại đồ bơi khác nhau, có thể che đi những vết đỏ này.

Chỉ có điều, đồ bơi một mảnh thì ôm sát cơ thể, không s/e/x/y như bikini.

Nhưng dù sao đi nữa, nó vẫn làm tôn lên vóc dáng hoàn hảo của Tô Ngộ.

Làn da trắng mịn như ngọc, đôi chân dài thẳng tắp, eo nhỏ chỉ một nắm tay và chiếc xương quai xanh tinh tế.

Cô đẹp đến mức khiến người ta không thể lờ đi được.

Sau khi chắc chắn rằng các vết thương trên cơ thể đã được che kín, Tô Ngộ mới cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.

Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, Phó Tu Ninh đã thay xong bộ đồ thể thao, ngồi tựa vào sofa chờ cô.

Tô Ngộ: “Chúng ta đi thôi.”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại trên người cô vài giây, rồi nhướng mày đứng dậy, bước lại gần, giọng nói ấm áp như cố ý hỏi: “Không phải em định mặc bikini sao?”

Tô Ngộ ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Phó Tu Ninh, cô càng chắc chắn rằng anh đang cố tình.

Anh cố ý tạo ra những vết thương trên người cô mấy ngày trước.

Một lúc sau, Tô Ngộ nhìn anh đầy thách thức: “Vậy giờ em quay lại thay đồ nhé?”

Cô vừa nói vừa giả vờ quay lại hướng phòng ngủ.

Nhưng khi chưa kịp xoay người hoàn toàn, cổ tay cô đã bị một làn da lạnh lẽo bao phủ.

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng dùng sức kéo cô lại, cười nhẹ và dỗ dành: “Muộn rồi, huấn luyện viên lặn đang đợi chúng ta.”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, hừ nhẹ một tiếng nhưng không tiếp tục tranh cãi.

Vì Tô Ngộ luôn rất muốn thử lặn, và Bali lại là một thiên đường lặn biển, nên Phó Tu Ninh đã đặc biệt đặt một huấn luyện viên lặn dày dặn kinh nghiệm cho cô.

Trước đó, Phó Tu Ninh đã dạy cô những thao tác khởi động cơ bản khi lặn, các lưu ý cần thiết và những tình huống có thể gặp phải dưới nước cùng cách xử lý.

Khi anh xác nhận Tô Ngộ đã nhớ kỹ, anh mới đồng ý để cô thực hành, và đã hẹn ba huấn luyện viên lặn kỳ cựu, cùng với anh, bốn người sẽ cùng lặn để bảo vệ cô.

Sau khi thay xong đồ lặn và đến địa điểm hẹn, ba huấn luyện viên đã chuẩn bị xong. Sau khi trao đổi lại một lần nữa về các lưu ý, kiểm tra kỹ các bước để không gặp phải sai sót, Phó Tu Ninh nắm tay Tô Ngộ chuẩn bị xuống nước.

Điểm lặn lần này là tại Tulamben, lựa chọn nơi này chủ yếu vì nó ít người hơn so với Nusa Penida, cảnh đẹp nhưng ít khách du lịch, trải nghiệm sẽ tốt hơn cho những người lần đầu lặn biển.

Lần đầu lặn biển, Tô Ngộ rất phấn khích nhưng cũng có chút lo sợ. Cô cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng của Phó Tu Ninh. Mặc dù anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng, nhưng từ khi xuống nước, cô cảm nhận được anh luôn nắm chặt tay cô, sợ cô gặp phải sự cố.

Vậy là, tay trong tay, họ từ từ lặn xuống, ba huấn luyện viên phân tán xung quanh để bảo vệ.

Ban đầu chỉ cảm thấy lạ, đến khi xuống sâu 10 mét, Tô Ngộ bỗng nhiên cảm thấy một ánh sáng mở ra trước mắt, thực sự có cảm giác như đang lạc vào thế giới dưới lòng biển, khiến cô cảm thấy rất phấn khích.

Trước đây Tô Ngộ chỉ xem ảnh trên mạng, cảm thấy dưới nước rất đẹp, mong ước có thể trải nghiệm cảm giác tự do đó nhưng khi trực tiếp trải nghiệm, cô mới hiểu được sự “chấn động” mà thế giới dưới nước mang lại là điều không thể diễn tả bằng lời.

Sau 40 phút, Tô Ngộ được Phó Tu Ninh đỡ lên bờ.

Cô tháo mặt nạ oxy ra và hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

Phó Tu Ninh tháo mặt nạ oxy xuống: “Sao rồi? Em chơi vui không?”

Tô Ngộ gật đầu mạnh hai lần: “Rất vui, thế giới dưới nước còn ấn tượng hơn em tưởng tượng.”

Cô dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh: “Chúng ta chơi thêm một lần nữa trước khi rời đi nhé!”

Phó Tu Ninh nghiêng đầu nhìn cô vài giây, vốn dĩ anh định từ chối vì sợ có nguy hiểm, nhưng khi nhìn vào đôi mắt sáng ngời của cô, anh đột nhiên không thể nói lời từ chối.

Chỉ nhẹ nhàng vươn tay, âu yếm xoa đầu cô, cười nhẹ nhàng nói: “Được.”

“Em có đói không? Muốn ngồi lại hóng gió hay là về khách sạn ăn chút gì?”

Suy nghĩ vài giây, Tô Ngộ đáp: “Em hơi đói, nhưng em muốn xem xong hoàng hôn rồi mới về khách sạn ăn.”

“Cũng được.”

Phó Tu Ninh không có ý kiến gì: “Vậy thì chúng ta đi thay đồ lặn đã.”

Tô Ngộ gật đầu.

Sau khi thay xong đồ lặn, Tô Ngộ mặc lại bộ đồ bơi đã thay ra trước đó. Vì buổi tối ngoài biển gió lạnh, cô đã đặc biệt quay lại phòng lấy một chiếc khăn choàng kiểu Bohemian trắng, mặc xong mới ra ghế nằm, vừa thưởng thức hoàng hôn vừa đợi Phó Tu Ninh quay lại.

Khi cô định lấy điện thoại ra chụp hoàng hôn, một giọng nam rất có sức hút, phát âm rõ ràng tiếng Trung từ phía sau truyền đến: “Cô gái xinh đẹp, chào em, em là người Trung Quốc phải không?”

Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn qua, đó là một gương mặt Á Đông.

Người đàn ông này dáng người không cao, làn da trắng và các đường nét trên khuôn mặt khá thanh tú, mặc một chiếc áo sơ mi hoa phong cách nghỉ mát, trên ngực có gắn kính mát, tóc màu sắc nổi bật, dáng người bình thường, chỉ có khuôn mặt là tạm chấp nhận được.

Cả người anh ta toát lên vẻ lả lướt, trông như một gã “thợ săn biển” hạng thấp.

Tô Ngộ gật đầu, lịch sự hỏi: “Có chuyện gì không?”

Người đàn ông nở nụ cười: “Em vừa mới đến là anh đã chú ý rồi, em rất xinh đẹp, là kiểu người anh thích, có muốn làm quen không?”

Tô Ngộ nhướng mày, càng thêm chắc chắn về ấn tượng đầu tiên của mình về anh ta.

Nhưng mà, kiểu tán tỉnh cũ rích như thế này thì chắc chắn không phải ai cũng bị dính câu này.

Cô dừng lại một chút, khẽ cười: “Xin lỗi, anh không phải kiểu người tôi thích.”

Người đàn ông như thể lâu lắm rồi không bị ai từ chối, khiến sự h.am mu.ốn chinh phục trong anh ta bùng lên. Tô Ngộ thấy anh ta rõ ràng ngẩn người một chút, sau đó mới nghiêng đầu cười nhìn cô: “Vậy em thích kiểu người nào?”

Tô Ngộ nghiêng đầu, từ khóe mắt cô vừa vặn nhìn thấy Phó Tu Ninh đã thay xong đồ và đang đi về phía cô.

Ngay lập tức, cô quay đầu về phía Phó Tu Ninh, khẽ nâng cằm: “Kiểu như vậy đó.”
 
Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh
Chương 72: Hoàn toàn văn



Một tuần sau, kỳ nghỉ tuần trăng mật của Tô Ngộ và Phó Tu Ninh kết thúc.

Trở về Bắc Kinh, Phó Tu Ninh chính thức tiếp quản Tập đoàn Thịnh Hoa, ông cụ Tống cũng đã nghỉ hưu thành công và dự định cuối năm sẽ cùng Tống Uyển đến Ireland sinh sống.

Mặc dù Phó Tu Ninh bận rộn không ngừng sau khi tiếp nhận Tập đoàn Thịnh Hoa nhưng đôi vợ chồng trẻ vẫn luôn có thời gian dành cho nhau. Thời gian ngọt ngào, mặn nồng trong những ngày mới cưới dù ít ỏi nhưng luôn có.

Phó Tu Ninh đã thu xếp tất cả công việc vào trong các ngày làm việc trong tuần, cuối tuần anh dành trọn thời gian bên Tô Ngộ, thỉnh thoảng cùng nhau xem phim trong phòng chiếu, hoặc nấu cơm cùng nhau, sau bữa tối lại tay trong tay đi dạo dưới ánh hoàng hôn. Cuộc sống nhỏ của họ trôi qua thật ngọt ngào.

Một hôm, sau khi vận động, hai người chuẩn bị ôm nhau đi ngủ như mọi khi, Tô Ngộ đột nhiên lên tiếng: “Phó Tu Ninh.”

Phó Tu Ninh: “Hửm?”

Có lẽ vì vừa vận động xong, giọng anh hơi khàn.

“Anh thích con trai hay con gái?” Tô Ngộ hỏi.

Nghe vậy, Phó Tu Ninh từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô: “Sao lại hỏi đột ngột thế?”

Tô Ngộ dựa vào anh, nhẹ nhàng cọ cọ vào người anh, giọng nói mềm mại: “Chỉ là đột nhiên muốn hỏi thôi mà.”

Phó Tu Ninh khẽ cười, đưa tay ôm cô vào lòng, giọng nói trầm ấm và dịu dàng: “Chỉ cần là con của chúng ta, anh đều thích.”

Ngừng một chút, anh bổ sung thêm: “Nếu phải chọn một, anh hy vọng là con gái.”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao?”

“Con gái không tốt sao? Giống em, xinh đẹp như vậy.”

Tô Ngộ mím môi rồi cười ra tiếng: “Anh lại đang làm em vui rồi.”

Phó Tu Ninh mỉm cười, hỏi lại: “Còn em thì sao? Em thích con trai hay con gái?”

“Ừm…”

Tô Ngộ nghiêng đầu suy nghĩ vài giây: “Con gái thôi, lần trước em cùng Phương Giác Thiển đi mua sắm, thấy một bộ váy cho bé gái dễ thương lắm, nếu có con, em chắc chắn sẽ mua ngay.”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nhướng mày, không vội vã nói: “Phó phu nhân đang ngầm ám chỉ gì đó sao?”

“Ừm?”

Tô Ngộ: “Gì cơ?”

Vừa dứt lời, chưa kịp để Tô Ngộ phản ứng, Phó Tu Ninh đã xoay người, đè cô xuống dưới.

Hai người đối diện, mắt nhìn vào nhau.

Lông mi Tô Ngộ khẽ run rẩy.

Trong bóng tối, người đàn ông từ trên nhìn xuống cô, đôi mắt phượng tinh xảo chứa đầy sự dịu dàng vô tận.

Dù đã bên nhau lâu như vậy, trái tim Tô Ngộ vẫn không thể kiểm soát, đập mạnh không ngừng.

“Không phải em muốn có con gái sao?”

Phó Tu Ninh khẽ cong môi, cúi đầu hôn lên tai cô, giọng nói khàn đục: “Tối nay chúng ta cố gắng thêm chút nữa.”

“…”

Kể từ khi Tô Ngộ nhắc đến chuyện có con, Phó Tu Ninh dường như có thêm lý do chính đáng để không để cô ngủ sớm, mỗi ngày sau khi tan làm, anh lại kéo cô “nỗ lực”, dù có phải tăng ca đến khuya cũng không làm giảm bớt quyết tâm đó.

Có lúc, Tô Ngộ thật sự nghi ngờ không biết Phó Tu Ninh làm từ gì, làm sao có thể có năng lượng dồi dào đến vậy, cả ngày làm việc căng thẳng mà tối về vẫn có thể kéo cô vào những thú vui như vậy.

Sau hơn nửa tháng nỗ lực không ngừng, một hôm Tô Ngộ bất ngờ nhận ra kỳ kinh nguyệt của mình đã bị trễ hai tuần.

Sáng sớm cuối tuần, Tô Ngộ nhân lúc Phó Tu Ninh đi tập thể dục chưa về, lấy que thử thai mà cô đã mua hôm qua trên đường đi làm, thử ngay một lần.

Nhìn thấy hai vạch đỏ rõ ràng trên que thử, Tô Ngộ bỗng chốc cảm thấy đầu óc mình trống rỗng.

Cô ngây người, nhìn chằm chằm vào que thử thai trong tay, nhẹ nhàng chớp mắt, không thể tin nổi.

Cô… thật sự sẽ có em bé sao?

Để đảm bảo mọi thứ, sáng hôm đó sau khi ăn sáng xong, Phó Tu Ninh đã đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra chi tiết.

Xác nhận là cô đã mang thai ba tuần.

Sau khi xác nhận có thai, Tô Ngộ trở thành đối tượng được bảo vệ đặc biệt trong gia đình.

Vì Phó Tu Ninh phải điều hành công việc công ty, nên ông cụ Tống đã đặc biệt cử bảo mẫu Lưu đã làm việc trong gia đình suốt mấy chục năm qua giúp, một là để chăm sóc Tô Ngộ và Phó Tu Ninh, hai là để đảm bảo sức khỏe cho Tô Ngộ và em bé trong bụng cô.

Dù sao thì bà Lưu cũng là người đã có chứng chỉ dinh dưỡng viên.

Ngoài ra, ông cụ Tống còn cách ba ngày lại gửi đồ đến, liên tục là các loại thực phẩm bổ sung và dược phẩm, bà Lưu đã đặc biệt dành riêng một phòng để chứa tất cả.

Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, đủ loại dược phẩm và thực phẩm bổ sung cứ liên tục được gửi đến, nhiều thứ vẫn chưa mở ra, để đó cũng gần hết hạn sử dụng.

Sau đó, Tô Ngộ không chịu nổi nữa, cảm thấy quá phung phí, cô không nỡ, nên đã bảo Phó Tu Ninh nói với ông cụ Tống rằng không cần mua thêm nữa, vì thực phẩm bổ sung ở nhà bây giờ đã đủ cho cô dùng đến khi hết ở cữ.

Sau sáu tháng, Tô Ngộ bắt đầu nghỉ thai sản và xử lý công việc từ xa.

Để đảm bảo sức khỏe cho em bé, cô đã điều chỉnh thời gian làm việc mỗi ngày chỉ còn ba giờ.

Khi bụng cô ngày càng to, việc di chuyển cũng bắt đầu trở nên khó khăn hơn.

Để đảm bảo an toàn cho mình và em bé, Tô Ngộ không quay lại phòng ngủ trên tầng hai nữa, mà đã mang hết đồ đạc xuống phòng khách ở tầng một, thuận tiện cho việc ra vào và để bà Lưu có thể giúp đỡ kịp thời nếu có tình huống gì.

Bốn tháng trôi qua rất nhanh.

Vì đây là đứa con đầu lòng, càng gần đến ngày sinh, Tô Ngộ càng cảm thấy lo lắng. Phương Giác Thiển bảo có thể là lần đầu làm mẹ nên không tránh khỏi lo lắng thái quá.

Vào ngày thứ ba sau ngày dự sinh, khi Tô Ngộ đang trò chuyện với Phương Giác Thiển trong nhà, thì đột nhiên nước ối vỡ.

Phương Giác Thiển lần đầu tiên đối diện với tình huống này, không tránh khỏi có chút lúng túng, may mắn là bà Lưu đã ở đó, chỉ dẫn Phương Giác Thiển mang theo đồ đạc đã chuẩn bị sẵn từ trước, rồi gọi tài xế đã sắp xếp trước lên xe. Đồng thời, trên đường đưa Tô Ngộ đến bệnh viện, bà cũng đã liên lạc với trợ lý của Phó Tu Ninh để thông báo tin tức cô sắp sinh.

Quá trình sinh nở của Tô Ngộ không đau đớn như những gì người ta vẫn nói trên mạng. Đến bệnh viện không lâu, cổ t.ử c.ung đã mở hết, sau khi tiêm thuốc giảm đau, quá trình sinh nở diễn ra rất suôn sẻ.

Sau khi nhận được tin, Phó Tu Ninh không kịp mặc áo khoác, vội vã chạy đến bệnh viện, không biết đã lo lắng đợi ngoài phòng sinh bao lâu, cuối cùng cửa phòng sinh cũng được mở ra.

Y tá bế đứa bé đang nằm trong tã chúc mừng họ: “Chúc mừng, mẹ tròn con vuông.”

Nghe thấy bốn chữ “mẹ tròn con vuông”, trái tim Phó Tu Ninh mới thật sự được thả lỏng.

“Cô ấy thế nào rồi, vợ tôi sao rồi?”

Y tá mỉm cười đáp: “Anh Phó yên tâm, vợ anh trong quá trình sinh đã rất mệt, giờ cô ấy ngủ rồi, chút nữa chúng tôi sẽ đưa cô ấy về phòng VIP.”

Phó Tu Ninh: “Cảm ơn, tôi có thể vào thăm cô ấy không?”

“Được ạ, không vấn đề gì.”

Nói xong, y tá giơ tay lên: “Anh đi theo tôi.”

Trong phòng sinh, Tô Ngộ nhắm chặt mắt, nằm trên giường, có lẽ do quá mệt mỏi, khuôn mặt cô đã có chút nhợt nhạt, trán ướt đẫm mồ hôi, có vài sợi tóc bị dính vào.

Phó Tu Ninh đau lòng vô cùng.

Anh nhẹ nhàng gạt những sợi tóc bám trên trán cô, từ từ lau mồ hôi trên trán cô.

Cuối cùng, không kìm được, anh cúi xuống và nhẹ nhàng hôn lên trán người phụ nữ đang ngủ say:

“Cảm ơn em, vất vả rồi, Tô Ngộ.”



Tên của em bé là do Tô Ngộ và Phó Tu Ninh cùng nhau đặt.

Tên đầy đủ của bé là Phó Lệnh Y, mang ý nghĩa thông minh, hiểu chuyện, may mắn và bình an. Còn tên gọi thân mật là Chiêu Chiêu, do Tô Ngộ đặt, mang ý nghĩa là ánh sáng rực rỡ, tươi sáng.

Khác với những đứa trẻ mới sinh, làn da của bé Chiêu Chiêu không hề nhăn nheo mà lại trắng mịn, da dẻ rất mềm mại. Vẻ ngoài của bé cũng hoàn hảo thừa hưởng tất cả những điểm đẹp nhất từ Tô Ngộ và Phó Tu Ninh.

Khi Chiêu Chiêu lớn dần, mỗi lần Tô Ngô nhìn vào đôi mắt phượng của bé, cô không thể không thở dài, nhận ra rằng đôi mắt của Phó Tu Ninh khi nằm trên gương mặt của một bé gái lại đẹp đến vậy.

Kể từ khi Chiêu Chiêu ra đời, bé đã trở thành “cục cưng”của cả gia tộc, bà Tống thậm chí đã quay về nước để định cư và giúp Tô Ngộ chăm sóc bé.

Khi Chiêu Chiêu tròn một tuổi, ông cụ Tống đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng cho cháu gái yêu quý của mình, bữa tiệc lớn đến mức suýt nữa sánh ngang với lễ cưới của Tô Ngộ và Phó Tu Ninh.

Ông cụ Tống đã làm mưa làm gió trong giới thương trường nhiều năm, cộng với việc tập đoàn Thịnh Hoa dưới sự dẫn dắt của Phó Tu Ninh chỉ trong một năm đã tăng gấp đôi giá trị thị trường nên có rất nhiều người muốn tạo mối quan hệ với gia đình ông cụ Tống.

Nhiều người mong muốn có cơ hội kết giao với gia đình ông Tống và tập đoàn Thịnh Hoa, nhất là khi ông cụ Tống lần này đã gửi lời mời, mọi người càng tranh nhau tìm cách tạo mối quan hệ.

Vào tiệc sinh nhật, biệt thự của gia đình nhà họ Tống đầy ắp khách mời, không gian ngập tràn những món quà quý giá.

Ngày hôm đó, Tô Ngộ đã làm đẹp cho bé Chiêu Chiêu thật xinh xắn, mặc chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, làn da trắng sáng, khuôn mặt tròn trĩnh, đôi mắt đen láy như quả nho sáng lấp lánh, cùng với hai bím tóc nơ nhỏ trên đầu, trông thật đáng yêu.

Ông cụ Tống không ngừng khoe khoang về cháu gái xinh đẹp của mình, trở thành một ông cố “siêu cưng chiều cháu”.

Gia đình nhà họ Tống có truyền thống làm lễ “thôi nôi” (lễ chọn đồ), đây cũng là điểm nhấn của buổi tiệc sinh nhật.

Bé Chiêu Chiêu trong chiếc váy công chúa màu hồng ngồi giữa vòng tròn các món đồ, trong đó có bút mực, giấy, tiền xu, sách Tam tự kinh, bàn tính, trang sức, đồ chơi và nhiều món quà giá trị khác.

Chiêu Chiêu với đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, lúc nhìn đồ vật, lúc lại chớp chớp mắt nhìn về phía Tô Ngộ, biểu cảm có vẻ hơi bối rối.

Dưới sự hướng dẫn của Tô Ngộ, Chiêu Chiêu dường như đã hiểu ý của mẹ, bắt đầu tò mò với những món đồ xung quanh.

Một lát, bé tiến lại xem cái này, rồi lại quay lại sờ cái kia, nhưng hình như chẳng có gì thú vị.

Khi mọi người đều đang hồi hộp không biết Chiêu Chiêu sẽ chọn gì, thì bé đột nhiên quay người lại, đôi mắt sáng lên.

Ba giây sau, mọi người thấy Chiêu Chiêu không còn quan tâm đến những món đồ xung quanh, ánh mắt bé bỗng sáng lên, chạy đến chỗ góc cuối phòng, nơi có một chiếc vòng cổ kim cương hồng trị giá hàng triệu tệ, cầm lên và rõ ràng là rất thích thú.

Ngay cả khi chơi đùa, bé còn vẫy tay, kêu “ô ô” nhìn về phía Tô Ngộ, như muốn nói: “Mẹ ơi, con thích cái này.”

Thấy vậy, mọi người không biết nên cười hay khóc.

Không ai ngờ rằng bé Chiêu Chiêu mới một tuổi mà đã thích đồ trang sức quý giá, liệu đây có phải là bản năng mà bé gái nào cũng có không?

Khi lễ “thôi nôi” kết thúc, mọi người bắt đầu trò chuyện và giao lưu.

Thấy thời gian cũng đã muộn, Tô Ngộ bế Chiêu Chiêu về phòng để cho bé ngủ.

Có lẽ hôm nay bé chơi quá mệt, Chiêu Chiêu không còn hăng hái như mọi khi, sau khi nghe mẹ kể một câu chuyện nhỏ đã ngoan ngoãn ngủ thiếp đi.

Vì hôm nay là tiệc sinh nhật của con gái, Tô Ngộ đã dậy sớm chuẩn bị, cộng với việc cô vừa phải tiếp khách trong mấy tiếng ở dưới lầu, nên lúc này cảm giác mệt mỏi càng rõ rệt, không lâu sau cô đã ngủ quên bên cạnh Chiêu Chiêu.

Vào lúc chiều tối, khi Phó Tu Ninh đưa khách ra về và quay lại, anh thấy cảnh tượng này.

Trong phòng ánh sáng mờ ảo, trên giường là hai gương mặt ngủ say, một lớn một nhỏ.

Phó Tu Ninh đột nhiên dừng bước, trái tim như bị thứ gì đó chạm vào, mềm mại đến mức không thể tả.

Trước đây, anh luôn nghĩ rằng “hạnh phúc” là một khái niệm rất rộng, khó có thể mô tả chính xác hạnh phúc là gì.

Nhưng bây giờ anh đã hiểu.

Hạnh phúc chính là như bây giờ, chính là khoảnh khắc này.

HOÀN TOÀN VĂN
 
Back
Top Bottom