Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bí Mật Mà Anh Không Biết

Bí Mật Mà Anh Không Biết
Chương 90: Ngoại truyện 5



Edit: Minh An

Soát lỗi: Lynn

Rất nhanh đã ba tháng trôi qua.

Đầu tháng 9, có một ngày đặc biệt. Đó chính là sinh nhật tuổi 29 của Phó Thời Xuyên.

Lạc Ninh vốn định gọi Tây Tây, Jonson và một vài người bạn nữa tới chúc mừng Phó Thời Xuyên. Anh và Phó Thời Xuyên đã xa nhau nhiều năm, năm nay nhất định phải tổ chức cho Phó Thời Xuyên một bữa tiệc sinh nhật náo nhiệt.

Kết quả Phó Thời Xuyên còn chưa kịp nói gì thì Quan Oánh đã nói trước, “Thôi đừng, tôi có sắp xếp khác rồi, mọi người không cần chuẩn bị đâu.”

Lạc Ninh nhướng mày, anh nhìn Phó Thời Xuyên cũng đang bất ngờ thì mới biết Phó Thời Xuyên không biết Quan Oánh định làm gì. Vì thế anh cười, hỏi Quan Oánh: “Cô có sắp xếp cho sinh nhật lão Phó? Còn bỏ qua hết sự chuẩn bị của chúng tôi sao?”

Quan Oánh hỏi lại: “Không được à?”

“Được, đương nhiên là được rồi. Nhưng cô lấy thân phận gì hả? Theo tôi được biết thì hai người còn chưa quay lại, bây giờ cô cũng có phải bạn gái của người nào đó đâu?”

Lạc Ninh cười xấu xa, Quan Oánh không bị anh chàng thao túng mà nói thẳng: “Anh quan tâm gì tới thân phận của tôi chứ? Giờ tôi muốn tổ chức sinh nhật cho Phó Thời Xuyên, anh xem có ai phản đối gì không?”

Đương nhiên không có ai.

Quan Oánh đã nói rồi, Lạc Ninh biết dù mình có thuyết phục được cô thì cũng bị cái đồ Phó Thời Xuyên trọng sắc khinh bạn kia đuổi đi.

Vì thế đêm sinh nhật Phó Thời Xuyên, anh bị Quan Oánh gọi vào nhà.

Quan Oánh không tự xuống bếp nấu (chủ yếu do cô không có khả năng) mà cô mời đầu bếp của một quán cơm Tây cô với Phó Thời Xuyên rất thích tới nhà làm cho họ một bữa tối phong phú.

Sau đó hai người ngồi xuống đối diện nhau vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Phó Thời Xuyên tò mò hỏi Quan Oánh xem cô đã viết kịch bản đến đâu rồi. Quan Oánh nói: “Cũng tàm tạm, em xong một nửa rồi. Bước đầu cũng đã khá ổn, tầm ba tháng nữa là xong.”

Phải hết nửa năm Quan Oánh mới xong việc của mình. Tuy rằng kịch bản phim ngắn, nhưng thời gian viết chẳng ngắn chút nào. Vì thời lượng phim có hạn nên mỗi cảnh diễn, mỗi câu thoại đều phải cân nhắc cẩn thận. Quan Oánh có thể viết kịch bản nhanh như vậy là do đã có nguyên tác sẵn nên cô đã bớt đi không ít chuyện.

Phó Thời Xuyên nói: “Trùng hợp ghê, ba tháng nữa hẳn là app của anh cũng bắt đầu đưa vào hoạt động.”

Quan Oánh vui mừng, “Thật ạ?”

Phó Thời Xuyên về nước là vì dự án này, đương nhiên Quan Oánh cũng quan tâm rồi.

“Ừ, nhưng gần đây có một chuyện làm anh khá đau đầu. Cũng chỉ là đặt tên cho app thôi, nhưng anh nghĩ mãi mà chẳng ra được phương án nào ổn.” Phó Thời Xuyên nói xong, anh nhìn Quan Oánh, bỗng nhiên anh nhướng mày, “Đúng rồi, hẳn là em am hiểu vấn đề này nhỉ? Tác giả lớn à, hay là em đặt tên giúp anh đi?”

“Em á?” Quan Oánh hơi bất ngờ.

Phó Thời Xuyên gật đầu.

Quan Oánh nhìn anh ba giây rồi nói: “Anh đã sớm có ý định này rồi, còn giả vờ như mình mới nghĩ ra à?”

Phó Thời Xuyên nhún vai không phủ nhận.

Vừa rồi Quan Oánh ngồi nghĩ lại. Lần trước lúc cô tới Thâm Hải, Phó Thời Xuyên đã giới thiệu với cô rằng anh đang làm phần mềm cho văn phòng, cái loại dùng để làm việc từ xa, làm việc ở nhà gì đó.

Nói cách khác là giúp mọi người cách xa nhau kết nối với nhau trong công việc.

Quan Oánh nghĩ một lúc lâu rồi chầm chậm nói: “Em nghĩ gọi là ‘Vân Giản’ đi.”

“Vân Giản?”

“Vâng, ‘Giản’ có nghĩa là thư tín, ‘Vân Giản’ có nghĩa là thư đám mây. Thư được đám mây đưa tới ngàn dặm để vào tay người nhận, em thấy nó khá hợp lý. Anh thấy sao?”

Phó Thời Xuyên ngẫm một lát rồi nở nụ cười, “Khá sát nghĩa. Được, thế anh chọn cái này.”

Anh quyết định rất nhanh, Quan Oánh ngạc nhiên, “Thế mà anh chốt luôn rồi hả? Anh tự quyết định được ư? Không phải để mọi người bỏ phiếu các kiểu sao?”

Phó Thời Xuyên nói: “Có thể cho mọi người bỏ phiếu, như thế thì công bằng hơn. Nhưng nếu anh thích độc tài thì anh tự quyết định cũng được. Giờ anh chốt rồi, để nó tên là ‘Vân Giản’.”

Anh nhanh chóng dùng cái tên cô đặt ra cho app mình làm, Quan Oánh chợt cảm thấy xúc động.

Cô mím môi, làm như không có chuyện gì nói: “Thế chờ bao giờ app của anh đi vào hoạt động, em sẽ vào ủng hộ.”

Phó Thời Xuyên vô tình vạch trần cô, “Em không có việc gì phải làm từ xa, vào ủng hộ kiểu gì?”

Sao lại xem thường người ta vậy?

Quan Oánh trừng mắt nhìn anh, mắt Phó Thời Xuyên đong đầy ý cười. Một lát sau, cô cũng cười, nhẹ nhàng hỏi anh: “Giờ anh có còn thấy những công việc mình làm không có ý nghĩa không?”

Cô hỏi anh về công việc. Nhưng trong lòng hai người đều rõ, trọng điểm không chỉ là công việc.

Đã ba tháng trôi qua, cả hai đều quan tâm tới trạng thái của Phó Thời Xuyên.

Anh có chuyển biến tốt hơn không, tốt hơn bao nhiêu, bệnh của anh có còn để lại mầm bệnh trong tương lai không, đó đều là những câu hỏi.

Phó Thời Xuyên nói: “Nếu để em yên tâm thì anh sẽ bảo là có. Nhưng anh đã bảo rồi, anh sẽ không lừa em nữa. Vì thế, anh nói thật, anh vẫn chưa cảm thấy công việc mình làm có ý nghĩa như nào. Dù là công việc mình yêu thích, hay là mở rộng sự nghiệp, đạt được nhiều thành tích, có nhiều tiền, anh đều không thấy hứng thú. Sở dĩ anh tiếp tục làm nó, chỉ đơn giản là do nó là thói quen, cũng là việc mà anh am hiểu thôi.”

Anh nhìn Quan Oánh, “Em nghe vậy có thấy thất vọng không?”

Quan Oánh lắc đầu. Mấy tháng nay, cô thấy rất nhiều thay đổi của Phó Thời Xuyên, nhưng cô cũng không ngu ngốc nghĩ rằng có những việc có thể thay đổi nhanh chóng như vậy.

Quan Oánh: “Thật ra mấy tháng nay em cũng tự hỏi rất nhiều. Em thấy có rất nhiều suy nghĩ của anh mà em hiểu được.”

“Thế à? Ví dụ như là gì?”

“Như trước đấy anh bảo mọi người định nghĩa về thành công một cách quá phiến diện, giờ em cũng thấy vậy.” Quan Oánh nói, “Có tiền, có địa vị là thành công, không có những điều đó là thất bại. Mọi người đều tư duy theo quan niệm ấy, sau đó nhiều người đặt mục tiêu chỉ vì cái “thành công” đó. Nhưng có rất nhiều người không ngờ rằng, thành công hay thất bại được quyết định bởi một yếu tố là may mắn.”

“May mắn?”

“Đúng, là may mắn. Người thành công thường quy rằng thành công mình có được là do cố gắng, nên họ hay quy thất bại của người khác do chưa đủ cố gắng. Thật ra đó là cái nhìn phiến diện.” Quan Oánh nói, “Em tin lúc ở Mỹ, anh đã từng gặp rất nhiều người suy nghĩ như thế. Nếu họ không được sinh trong một gia đình giàu có, không được hưởng nền giáo dục cao cấp thì chắc chắn không thể vào được Ivy League, không vào được Thung lũng Silicon hay phố Wall.”

Phó Thời Xuyên hiểu ý của cô, “Đúng, như anh. Anh không được sinh trong một gia đình nhiều tiền, nhưng cũng là ở trong một gia đình có điều kiện kinh tế khá tốt, ba mẹ cũng từng được học đại học, vì thế anh mới có thể vô lo vô nghĩ chuyên tâm học hành, sau này còn được gia đình đưa tiền cho đi du học nước ngoài nữa. Nếu anh không có những điều ấy, có lẽ bây giờ anh không thể có cuộc sống như này.”

Như những người xuất thân từ đáy của xã hội, chỉ vì miếng cơm manh áo thôi mà họ đã phải dùng hết kế mưu sinh rồi, làm sao có thể theo đuổi được những thứ xa vời kia chứ?

“Đúng vậy.” Quan Oánh gật đầu mạnh, “Em biết nếu em nói với người khác như vậy, chắc chắn họ sẽ phản bác, cũng có rất nhiều người có điều kiện tốt nhưng không làm được như mấy anh, họ sẽ bảo là do các anh thông minh hơn. Nhưng nếu trí tuệ, gia thế như nhau, cũng gặp may mắn như nhau, họ cho rằng đó là năng lực của mình thì vẫn không khỏi quá tự kiêu rồi.”

Quan Oánh nhớ mình từng nói cô trở thành một tác giả là do cô gặp may, viết “Bí mật” sau đó vô tình lên như diều gặp gió. Nếu cô không gặp may mắn đó, khả năng cao giờ cô đang là nô lệ cho tư bản sáng đi tối về công sở như những người khác.

Lúc ấy cô nghĩ tới mình có được điều đó là do năng lực của mình, giờ cô mới phát hiện như vậy là chưa đủ. Thật ra cô có được những điều này chỉ do chuyện xưa của cô cùng may mắn mà thôi.

Đương nhiên cô không bảo là những cố gắng cá nhân không quan trọng. Cả quá trình, cô cũng cố gắng rất nhiều.

Nhưng so với may mắn thì những cố gắng cô bỏ ra là rất nhỏ.

Quan Oánh nói: “Vì thế em nghĩ đây là lý do anh mãi không cảm thấy vừa lòng, tự hào hay thậm chí là kiêu ngạo với “thành công” người ta nói.”

“Nếu tự hào về thành công của mình, vậy chắc chắn người ta khẳng định mình có được điều đó là do thực lực của mình. Nhưng nếu người ấy cảm thấy những điều mình có đều dựa vào may mắn, có lẽ họ sẽ không còn cảm thấy tự hào nữa.”

“Có lẽ từ tận sâu đáy lòng, anh vẫn nghĩ như này. Anh làm được nhiều chuyện hơn người khác là do anh may mắn hơn người khác. Nếu yếu tố quyết định thành công và thất bại đều là may mắn, vậy thành công với thất bại còn ý nghĩa gì nữa?”

Quan Oánh nói xong, phòng ăn yên lặng một lúc lâu.

Phó Thời Xuyên nhíu mày, anh sốc và mê mang.

Anh nghĩ vậy ư? Anh không biết, bởi anh chưa từng tự hỏi theo hướng này.

Anh nhìn Quan Oánh. Cô gái bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, trong mắt cô lộ ra sự chắc chắn cùng thấu hiểu.

Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên có cảm giác như lúc này, cô trở thành người mạnh mẽ hơn, chiếm thế chủ đạo hơn trong hai người.

Chủ đạo trong tâm hồn.

Trong quá trình ở chung của hai người, chưa bao giờ có chuyện này xảy ra.

Trước đấy, dù anh có tự ti, có lo được lo mất thì trong quan hệ này, anh vẫn giữ thế chủ đạo, giữ vai trò quyết định, từ lúc yêu nhau tới lúc chia tay.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh mới nhẹ nhàng nở nụ cười, “Em nói rất đúng. Có lẽ từ tận sâu trong lòng, anh nghĩ vậy thật.”

Anh dừng một chút, “Xem ra trong thời gian này em đã nghĩ rất nhiều rồi.”

Quan Oánh nhún vai, “Đúng rồi đó, em thấy như ngày nào em cũng giác ngộ. Cứ như này, có khi ngày nào đó em nằm chung phòng bệnh với anh đấy!”

Hai người đều cười vui vẻ.

Bốn mắt nhìn nhau. Lần đầu tiên Phó Thời Xuyên cảm nhận được sự thấu hiểu thật sự.

Cứ như biết nhau lâu đến vậy rồi, bây giờ trái tim họ mới gần nhau đến vậy.

Anh nhẹ nhàng hỏi cô: “Em có gì muốn nói với anh nữa không?”

Quan Oánh hỏi lại: “Anh muốn em nói gì hả?”

Phó Thời Xuyên nói: “Giờ em đã thấy anh thật rồi, anh không tuyệt vời, không hoàn hảo như em nghĩ từ trước đến nay, vậy em có cảm giác gì? Có thất vọng không?”

Tuy trước đó anh bảo cô sẽ không chán anh vì cô thích anh.

Nhưng lúc thật sự đối mặt với vấn đề này, anh vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Hơn nữa theo lời vừa rồi của cô, cô còn thấu hiểu anh hơn anh nghĩ.

Quan Oánh thấy Phó Thời Xuyên lại hỏi vấn đề này.

Lúc trước anh nghĩ sau khi cô thấy được phiên bản thật của anh, cô sẽ thất vọng nên lựa chọn rời khỏi cô trước.

Sau này dù có nói hay đến đâu, anh vẫn không khỏi lo lắng.

Chính cô cũng không nhịn được mà nghĩ tới vấn đề này.

Nhưng Quan Oánh không trả lời luôn mà nói: “Ăn bánh trước đi. Anh ăn bánh xong em sẽ nói cho anh.”

Phó Thời Xuyên không mong chờ Quan Oánh sẽ cho mình một chiếc bánh sinh nhật xa hoa và khổng lồ, nhưng lúc anh được Quan Oánh dẫn ra ghế sô pha trong phòng khách, nhìn chiếc bánh cô mang ra, anh vẫn không khỏi sửng sốt.

Là một chiếc bánh rất nhỏ, còn chưa nổi 4 inch. Đây chính là chiếc bánh ngọt nhỏ để bên cạnh quầy thu ngân trong các tiệm bánh rồi được đựng trong mấy chiếc hộp plastic.

Nhưng chiếc bánh Quan Oánh chọn trông rất đẹp. Nó được phết kem màu trắng, bên trên có bốn quả dâu tây chụm lại với nhau. Qua hộp bánh trong suốt, có thể thấy lớp bánh bên trong được phủ bằng một vòng dâu tây.

Phó Thời Xuyên im lặng trong một tích tắc, sau đó anh đưa ra suy đoán: “Cái này do em làm hả?” Như thế thì nghe hợp lý hơn.

Quan Oánh lắc đầu, “Không phải, em mua ở cửa hàng tiện lợi đấy.”

Phó Thời Xuyên im lặng.

Quan Oánh nói: “Không phải anh thấy bánh này quá nhỏ, vô cùng ngạc nhiên vì em bảo em chuẩn bị sinh nhật cho anh lại dùng chiếc bánh này đó chứ?”

Phó Thời Xuyên thật thà nói: “Đúng là hơi ngạc nhiên thật.”

Lúc Quan Oánh bảo cô không muốn những người khác tới mà chỉ gọi mình anh qua ăn sinh nhật, anh thấy hơi ngạc nhiên.

Quan Oánh cười cười. Cô lấy nến ra.

Đúng, tuy bánh nhỏ nhưng vẫn có nến.

Cô cắp cái nến dài và nhỏ lên. Sau đó cô châm lửa, đốt nến.

Đèn trong phòng khách tắt hết, chỉ có một ngọn lửa nho nhỏ cháy lẻ loi. Hai người đều ngồi trước bàn trà trên mặt đất. Hai tay Quan Oánh chống má, cô nhìn chiếc bánh ngọt nhỏ trước mặt, lúc này mới lẩm bẩm: “Năm lớp 11, hôm sinh nhật anh, em nghe mấy bạn cùng lớp anh bảo anh mời mấy người bạn tốt tới nhà anh ăn bánh sinh nhật. Em rất hâm mộ, cũng rất muốn đi nhưng em biết mình không có tư cách. Vì thế chập tối hôm ấy, em đi một mình trên đường, đi qua một cửa hàng bánh, thấy chiếc bánh nhỏ, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại vào mua một cái. Do không có nhiều tiền tiêu vặt nên em mua chiếc bánh mười tám tệ, đối với em lúc đó, chiếc bánh đó là đắt lắm rồi! Em ngồi một mình trên chiếc ghế dài bên đường, thắp nến, hát mừng sinh nhật, thầm chúc anh sinh nhật vui vẻ, ước sau này có thể được đón sinh nhật của anh. Sau đó, em thổi nến, tự ăn bánh luôn.”

Trước mắt cô, hình ảnh cô gái 16 tuổi ngồi ven đường với chiếc bánh ngọt nhỏ như hiện lên.

Ngọn lửa của nến nhỏ bé như vậy, cũng như ước nguyện nhỏ bé trong lòng cô.

“Sau này, nó đã trở thành thói quen của em. Hằng năm, tới sinh nhật anh, em sẽ mua một chiếc bánh nhỏ như vậy ở cửa hàng bánh, dù em không hề tiếp tục cố ý theo dõi cuộc sống của anh, cho rằng mình đã quên đi mấy năm ấy rồi.”

“Năm nay, cuối cùng em cũng có thể thật sự đón sinh nhật cùng anh rồi.”

Phó Thời Xuyên không ngờ mình lại được nghe chuyện này, anh không khỏi cảm động.

Quan Oánh nói: “Đương nhiên bây giờ em đón sinh nhật cùng anh, anh không giống anh mà em nghĩ năm 16 tuổi, nhưng em không thất vọng. Anh có biết tại sao không?”

Phó Thời Xuyên lắc đầu.

Quan Oánh hỏi: “Anh biết sao em lại thích anh không?”

Phó Thời Xuyên nhớ lại nội dung mình xem trong phim “Bí mật”, “Là nhất kiến chung tình ư?”

“Đúng, em nhất kiến chung tình với anh.” Quan Oánh nói, “Lần đầu tiên thấy anh ở nhà anh em đã thích anh rồi. Em cũng không biết nguyên nhân nữa. Có lẽ do hôm đó anh đứng ngược ánh sáng buổi trời chiều trông rất đẹp trai.”

“Giờ nghĩ lại lúc em thích anh, em chẳng biết anh là người như nào. Nếu không biết, em sẽ không chờ mong, cũng chẳng thất vọng.”

Nói tới đây, Quan Oánh nhoẻn miệng cười, “Đúng, mấy tháng nay quen một “anh” thật sự, so với lớp ngụy trang lần trước của anh, có lẽ anh không hoàn hảo đến vậy thật. Anh sẽ buồn, anh sẽ nóng lòng, anh sẽ mơ màng, cũng tự ti nữa. Nhưng em thích anh như vậy hơn. Bởi đó mới là một “anh” thật sự. Chỉ thật sự ở cùng anh, em mới thấy trái tim hai ta gần nhau, như vừa rồi vậy ấy.”

Hóa ra cô cũng cảm nhận được trong khoảnh khắc ấy, trái tim hai người như kề sát nhau.

Phó Thời Xuyên cầm tay cô, anh thấy mình có rất nhiều tình cảm trong lòng nhưng không nói được câu nào.

Quan Oánh bổ sung thêm, “Hơn nữa, anh cũng đánh giá quá thấp bản thân mình rồi đó! Anh vẫn có thể đánh bại 99% đàn ông trong nước, bao gồm cả nhà sản xuất lớn họ Lạc cùng phòng anh đó!”

Phó Thời Xuyên bị cô chọc cười. Anh nghĩ rồi nói tiếp: “Ừ, anh cũng thấy mình không quá kém.”

Vì có cô nên anh không thấy mình kém chút nào.

Hai mắt anh sáng rực, bỗng nhiên Quan Oánh hơi ngượng ngùng, cô đổi chủ đề, “Anh ước đi.”

Nến đã sắp cháy hết, Quan Oánh nâng bánh ngọt lên để trước mặt anh. Phó Thời Xuyên không nhắm mắt lại mà qua ngọn nến, anh nhìn cô, nói: “Anh ước từ nay về sau, sinh nhật nào chúng ta cũng sẽ ăn sinh nhật cùng nhau.”

Quan Oánh cầm bánh, cô ngạc nhiên nhìn anh.

Ngọn lửa cháy hết ngay lúc hai người nhìn nhau.

Giây tiếp theo, ngọn nến tắt, anh hôn cô.

Lần trước họ hôn nhau đã là chuyện cách đây mấy tháng, là đêm trước khi cô cùng Tôn Ảnh về Giao Châu khảo sát địa hình. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện, giờ nghĩ lại đã thấy rất xa xôi rồi.

Quan Oánh tưởng mình quên cách hôn, nhưng khi Phó Thời Xuyên hôn cô, hơi thở của anh bao phủ lấy cô, cô mới phát hiện mình cũng rất nhớ nụ hôn của anh.

Cô chỉ chần chờ một giây thôi rồi đáp lại anh luôn.

Trong phòng khách, chỉ có ánh trăng và ánh đèn bên ngoài chiếu vào. Hai người ngồi trước sô pha hôn sâu nhau.

Đến khi tách nhau ra, cả hai thở hồng hộc.

Dù trong bóng tối, Quan Oánh vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Phó Thời Xuyên. Ngực anh phập phồng, hỏi: “Chúng ta quay lại rồi đúng không em?”

Môi Quan Oánh hơi sưng do vừa rồi hôn anh. Nghe vậy, cô cắn môi, không trả lời luôn mà hỏi lại: “Anh đoán xem?”

Vì động tác của cô mà yết hầu Phó Thời Xuyên lên xuống. Giờ nghe giọng cô, giọng anh càng trầm hơn, “Anh đoán là rồi. Nếu không thì sao vừa rồi em không đẩy anh ra.”

Đúng, mấy tháng nay anh chỉ cần định động chạm cô thôi là cô sẽ kiếm cớ tránh đi, đừng có nói là hôn môi như này.

Thật ra phần lớn thời gian Phó Thời Xuyên đều hưởng thụ quá trình theo đuổi cô, chỉ khi muốn thân mật với cô, bị cô từ chối, anh không khỏi cảm thấy xấu hổ và lo lắng.

Hôm nay thái độ của cô khác thường, trừ khi anh đã theo đuổi thành công, đồng ý quay lại với anh…

Phó Thời Xuyên nở nụ cười, “Đây mới là mục đích đêm nay của em đúng không? Bảo anh qua đây, tổ chức sinh nhật cho anh rồi tặng quà cho anh…”

Nghĩ tới cô cố ý chuẩn bị cho mình bất ngờ này, Phó Thời Xuyên cảm thấy tất cả những giây phút chờ đợi trước đó đều ngọt ngào. Anh không khỏi nói: “Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà anh nhận được.”

Quan Oánh vốn định như này. Đây cũng là lý do chủ yếu cô không muốn có người khác ở đây.

Nhưng giờ thấy Phó Thời Xuyên vui như vậy, cô không cam lòng. Cô vừa mới vênh váo hành hạ anh mấy tháng mà thôi, tính ra còn chưa trả đủ tổn thương anh gây ra cho cô!

Vì thế cô cố ý bảo: “Không phải. Tiếc quá, anh đoán sai rồi!”

Phó Thời Xuyên nhìn ra cô đang nói một đằng nghĩ một nẻo, anh càng cười tươi hơn, “Ừ, không phải. Anh biết rồi.”

Quan Oánh chớp mắt, nghe thấy Phó Thời Xuyên bảo: “Chắc chắn là do em rất thích anh, muốn hôn anh nên quên đang hành hạ anh, phải cho anh nếm mùi đau khổ…”

Mặt Quan Oánh lập tức đỏ bừng, “Anh… Anh nói linh tinh!”

Cô gái trừng mắt nhìn anh như chú mèo nhỏ xù lông, Phó Thời Xuyên thấy vậy mà buồn cười.

Trước khi cô thẹn quá hóa giận, anh nhào qua hôn cô, trong lúc cắn môi cô, anh nói: “Rồi, là anh nói linh tinh. Không phải em muốn hôn anh mà là anh. Là anh muốn hôn em…”

Tác giả có lời muốn nói:

Trong lúc nói chuyện, Quan Oánh và Phó Thời Xuyên nhiều lần thảo luận về thành công. Quan điểm này được tham khảo từ quyển “The Tyranny of Merit: What’s Become of the Common Good?” của Michael Sandel, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đọc qua. Cuốn sách này nói về việc khám phá chủ nghĩa ưu tiên thành tích, sau khi đọc xong tôi cảm thấy được truyền cảm hứng rất nhiều.

Vốn định cập nhật vào ngày sinh Khổng Tử nhưng không được, thôi cứ chúc mọi người Tết Nguyên đán vui vẻ trước!

Cuối cùng cũng chỉ còn lại phần chiếu phim điện ảnh thôi!
 
Bí Mật Mà Anh Không Biết
Chương 91: Ngoại truyện 6



Edit: Minh An

Soát lỗi: Lynn

“Coi bộ tối qua có chuyện tốt rồi nhỉ?”

10 giờ sáng, Quan Oánh vừa vào thư phòng của Lạc Ninh đã nghe anh nói vậy.

Quan Oánh lập tức nhìn qua chỗ anh chàng. Đối diện với ánh mắt của cô, Lạc Ninh chẳng những không sợ mà còn cười đen tối: “Lần này hai người quay lại, đúng là củi khô bốc lửa, không thể ngăn được nha! Thử tính xem mấy hôm người kia không về nhà rồi?”

Quan Oánh hơi xấu hổ, nhưng cô không biết phản bác như nào.

Mọi thứ phải bắt đầu từ nửa tháng trước. Cái đêm sinh nhật của Phó Thời Xuyên, hai người họ đã quay lại. Đêm hai người quay lại, vì cả hai đều kích động, hết ôm rồi lại hôn, mãi không tách nhau ra được.

Cuối cùng, Quan Oánh mơ màng ngủ, hôm sau tỉnh dậy cô phát hiện mình đang nằm trên giường, bên cạnh có Phó Thời Xuyên đang ngủ nữa.

Cô hoảng sợ mở to hai mắt. Lúc này Phó Thời Xuyên cũng tỉnh, thấy cô phản ứng như vậy, anh không thấy quá khó hiểu. Một tay anh ôm cô vào trong ngực, nói: “Em làm quá rồi, chẳng lẽ em muốn ngủ sô pha với anh à? Thế cũng được, lần sau mình ngủ sô pha nhé?”

Anh đang nói về cái đêm ở Giao Châu hai người nằm sô pha ngủ cả đêm.

Đương nhiên Quan Oánh không muốn ngủ sô pha nữa. Nhưng vấn đề là sao họ phải ngủ cùng nhau?

Lần này khác lần trước, kể cả cô có ngủ đi chăng nữa thì anh bế cô lên giường xong về là được rồi… Cần gì phải ở lại chứ…

Nghĩ vậy, cô căng thẳng cảm nhận qua người mình. Hình như không có gì lạ. Hẳn là không… xảy ra cái gì đó nhỉ?

“Hửm?” Có lẽ do cô cứ cựa quậy nên Phó Thời Xuyên khó hiểu.

Quan Oánh sợ anh nhìn ra suy nghĩ của mình, cô vội nói: “Sao anh không về?”

“Anh không được ở lại à?” Phó Thời Xuyên hỏi lại, “Không phải chúng ta là người yêu của nhau sao?”

Là người yêu, nhưng trước đó lúc yêu, họ cũng không qua đêm cùng nhau…

Phó Thời Xuyên: “Anh thấy đêm ngủ cùng em ở Giao Châu là đêm ngủ tốt nhất mấy năm nay của anh. Anh rất muốn thử lại lần nữa.”

Anh nhắc tới giấc ngủ của mình làm Quan Oánh không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Thế tối qua anh có ngủ ngon không?”

Phó Thời Xuyên cụng vào trán cô cọ mấy cái, đối diện với ánh mắt chờ mong của cô, anh đáp lại như câu trả lời hôm qua của cô, “Em đoán xem?”

Cô không thèm đoán đâu!

Hai má Quan Oánh đỏ bừng lên. Cô không nói cho anh biết cái cảm giác thức dậy thấy có anh nằm cạnh như này, cô cũng rất muốn thử lại…

Vì sự mở đầu ấy mà địa điểm hẹn hò sau này của hai người chuyển từ phòng khách nhà Lạc Ninh sang phòng khách nhà Quan Oánh. Chuyện sau ấy thì cứ nước chảy mây trôi, có mấy lần Phó Thời Xuyên thấy muộn quá thì không về nữa mà ngủ ở chỗ Quan Oánh luôn.

Tối qua cũng vậy. Thật ra chẳng có gì nhưng mấu chốt là sáng nay lúc Phó Thời Xuyên mở cửa ra về, Quan Oánh chạy tới chỗ anh, hai người không nhịn được mà đứng hôn nhau ở cửa nhà, kết quả bị Lạc Ninh ra cửa vứt rác đụng phải.

Anh chàng giả vờ làm động tác che mắt ngay lập tức, “Tôi chưa thấy gì, hai người cứ tiếp tục đi ha!”

Sau đó anh chàng chuồn luôn, chỉ để Quan Oánh ở đó bất lực!

Lạc Ninh và Phó Thời Xuyên ở với nhau nên đương nhiên anh biết rõ tối Phó Thời Xuyên không quay về. Vì thế anh lập tức biết hai người họ đã quay lại với nhau. Nhưng chắc do Phó Thời Xuyên lén cảnh cáo anh nên đợt này anh chưa nói vớ vẩn câu nào.

Chỉ là sáng nay, bị anh bắt tại trận, Quan Oánh có dự cảm, với tính cách của Lạc Ninh, chắc chắn anh chàng sẽ không nhịn được.

Quả nhiên, sáng vừa chạm mặt, cô đã bị anh trêu rồi.

Nhìn vẻ mặt đùa cợt muốn xem kịch hay của đối phương, Quan Oánh hít một hơi thật sâu, cô không giải thích về chuyện mình “củi khô bốc lửa” với Phó Thời Xuyên mà cũng nở nụ cười phản bác lại: “Không phải anh ấy không về tiện cho anh quá à? Nhà sản xuất lớn họ Lạc đây dùng quy tắc ngầm với nữ diễn viên, chúng tôi không nên phá đám ~”

Lạc Ninh nghe thì lập tức nổi giận, “Tôi nói lại lần nữa, tôi không dùng quy tắc ngầm với nữ diễn viên!”

Quan Oánh đang nhắc tới chuyện tuyển diễn viên cho “Bí mật” thời gian gần đây. Như bình thường thì sau khi kịch bản viết xong, các bộ phim mới triển khai việc tìm diễn viên. Nhưng do trước đó tin “Bí mật” chuyển thể thành phim điện ảnh bị truyền ra ngoài nên tất cả mọi người đều biết bộ điện ảnh đang trong giai đoạn chuẩn bị. Lại thêm bộ phim này có nguyên tác, có bộ phim truyền hình cùng tên cũng nổi tiếng nên ai cũng đoán nó sẽ vô cùng hot. Vì thế, tuy rằng dự án vẫn đang trong quá trình chuẩn bị nhưng đã có rất nhiều người đại diện đánh tiếng, tranh suất diễn cho diễn viên của mình.

Lạc Ninh cảm thán: “Làm nghề này nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng trải nghiệm cảm giác là người chế tác của một bộ phim lớn. Mấy người không biết bây giờ một ngày có bao nhiêu người muốn móc nối quan hệ, đánh tiếng với tôi chỉ để có được một cơ hội thôi đâu!”

Vậy thì chưa nói làm gì. Khoa trương hơn là lại có một nữ diễn viên tìm được địa chỉ nhà Lạc Ninh, tới nhà rình anh thật!

Lúc ấy Lạc Ninh ngớ người, hai người dây dưa với nhau ở cửa cả nửa ngày, cuối cùng bị Phó Thời Xuyên bắt gặp.

Lúc đó Phó Thời Xuyên chẳng nói gì. Chờ sau khi Lạc Ninh thoát khỏi người kia, về nhà thì mới nghiêm túc nhìn Lạc Ninh rồi nói: “Ông có biết không? Sếp của tôi hồi thực tập ở Google đã bị vướng vào vụ MeToo. Xin ông giữ bản thân trong sạch!”

“MeToo” mà Phó Thời Xuyên nói là chỉ phong trào chống quấy rối t*nh d*c do phụ nữ trong ngành giải trí Mỹ khởi xướng vài năm trước, sau đó nó lan rộng ra các ngành nghề và quốc gia khác. Phong trào này rất nổi tiếng, có ảnh hưởng vô cùng rộng rãi.

Nghe vậy, Lạc Ninh giận chết khiếp, “Ông nói vớ vẩn vừa thôi, từ trước đến nay tôi chưa từng làm vậy! Tôi giữ một thân trong sạch, không phải người dùng quy tắc ngầm!”

Tuy rằng bình thường Lạc Ninh trêu hoa ghẹo nguyệt nhưng trong chuyện này, anh vẫn rất giữ mình. Dù sao thì giới giải trí như một vòng luẩn quẩn, anh không định làm bậy ở đây!

Nhưng điều này không có nghĩa do anh tự nhận bản thân mình có đạo đức tốt mà anh thấy chuyện như này là nỗi nhục nhã với mình!

Lợi dụng chức quyền để làm quy tắc ngầm, Lạc Ninh anh cần cái thứ đó à? Với diện mạo này của anh, mấy nữ diễn viên muốn dùng quy tắc ngầm với anh cũng còn kém xa!

Giờ nghe Quan Oánh nói thế, Lạc Ninh chắc chắn Phó Thời Xuyên đã kể với cô. Lạc Ninh nghĩ thầm, thằng cha đáng ghét, đây chính là điểm trừ của việc đối đầu với người yêu của bạn, bọn họ liên thủ tấn công anh! Một trái một phải làm sao mà anh đánh thắng được?

Quan Oánh thắng, cô sung sướng hừ nhẹ một tiếng.

Lạc Ninh thấy mình rơi vào thế yếu, anh lập tức đổi sắc mặt, “Giỏi, giỏi lắm. Tôi không nói hai người, hai người cũng đừng nói tôi nữa. Chúng ta hòa nhau!”

Được. Quan Oánh ra dấu ok cho anh chàng.

Lạc Ninh không hổ là cao thủ đổi mặt, sau khi hai người đưa thư cầu hòa, anh còn nhận xét với Quan Oánh về nữ diễn viên cô, “Nhưng cô nói xem, người ta tốn công tìm tiểu khu của chúng ta, xuất hiện trước mặt tôi, chẳng lẽ không định thăm dò nhà đối diện à? Tin tức của cô ta kinh khủng đến vậy, làm sao không biết tác giả nguyên tác kiêm biên kịch Quan Quan đây ở phía đối diện?”

Quan Oánh mở to hai mắt, “Tìm tôi làm gì chứ? Tôi có dùng quy tắc ngầm đâu?”

Tuy rằng đối phương là cô gái xinh đẹp, cô cũng hơi động lòng…

“Không phải cô ấy muốn diễn Quý Thư à? Ý kiến của tôi cũng không phải có sức nặng nhất. Nhưng nếu cô ta đánh động được ngài Lạc đây, bảo anh mở cửa sau ra thì tôi cũng đồng ý, chứ cần gì đánh từ chỗ tôi nhỉ?”

Tâng bốc cô quá đà à?

Vừa rồi Quan Oánh nghĩ, trước đó Lạc Ninh cũng hỏi cô xem cô muốn diễn viên như nào, muốn tìm người mới hay chiều theo yêu cầu của fan, giữ nguyên người cũ. Nhưng tất cả tinh lực của Quan Oánh đều dành cho kịch bản, cô không còn tinh lực để suy nghĩ nên cô bảo sau khi viết kịch bản xong thì tính sau.

Nghĩ vậy, cô hỏi: “Sao Tôn Ảnh còn chưa tới nhỉ? Chẳng phải tôi hẹn cô ấy họp sáng nay à?”

Vừa dứt lời, có âm thanh truyền từ chiếc máy tính trên bàn tới, ở bên kia màn hình, một cô gái tóc ngắn cười với họ, “Ngại quá ngại quá, tôi tới muộn. Hai người không phải chờ lâu chứ?”

Chính là đạo diễn của “Bí mật” – Tôn Ảnh.

Sở dĩ ba người họp vào lúc này vì tối qua Quan Oánh nhắn tin cho hai người, bảo có một số vấn đề quan trọng trong kịch bản, cần họp gấp vào sáng nay.

Về việc viết kịch bản, giờ Quan Oánh đã nắm rất chắc, cô học không ít về việc viết kịch bản từ trước đó, lúc viết thật lại càng học nhiều hơn.

Quan Oánh ngày càng thấy việc viết kịch bản không giống như viết tiểu thuyết. Lúc cô viết tiểu thuyết là cô đối mặt với mỗi chiếc máy tính, muốn viết số phận của nhân vật như nào thì viết, cô chính là Thượng Đế của họ, muốn như nào thì muốn. Nhưng viết kịch bản không giống vậy, ngay từ đầu, với vai trò là nhà sản xuất, Lạc Ninh liên tục tham gia vào việc duyệt kịch bản, đồng thời cô cũng phải cập nhật tiến độ mới nhất của kịch bản với đạo diễn nữa.

Đương nhiên cô cũng học được không ít kiến thức mới. Là người mới, dù có học như nào đi chăng nữa thì Quan Oánh cũng không tránh khỏi sai sót. Như lúc đầu tháng 8, cô đã viết xong nửa kịch bản rồi. Nhưng sau khi xem xong, Tôn Ảnh bảo mới được một nửa phim mà cô đã viết được 40.000 chữ rồi, thế chờ khi viết xong tất cả, chẳng phải số chữ sẽ lên tới 80.000 sao? Như vậy thì quá dài, không thể diễn được như thế nên phải sửa lại.

Vì thế cả một tháng sau Quan Oánh chỉ lo cắt ngắn đi, cô lâm vào lựa chọn khó khăn, không biết nên giữ hay nên bỏ các đoạn.

Cũng qua lần này, Quan Oánh càng coi trọng ý kiến của Tôn Ảnh hơn. Vì thế khi cô có một số ý tưởng mới cho kịch bản của bộ phim, người đầu tiên cô muốn chia sẻ cũng là Tôn Ảnh.

Quan Oánh: “Không sao, chúng tôi chưa chờ lâu. Nhưng sao đến cả mặt cô còn chưa rửa vậy? Cô ngủ quên hả?”

Mái tóc ngắn của Tôn Ảnh hơi rối, y như mới tỉnh thật. Cô nàng không giấu giếm mà nói luôn: “Tối qua đọc kịch bản của cô tới muộn quá nên sáng nay tôi ngủ quên. May là chuông báo thức kêu lần hai tôi dậy rồi.”

“Không phải cô đọc rồi à? Sao vẫn đọc vậy? Lại còn thức đêm đọc nữa chứ? Gần đây tôi nhớ tôi không gửi thêm cái gì cho cô.”

“Vì tôi có một số ý tưởng mới cho kịch bản nên mới đọc lại, cứ ngồi nghĩ mãi mà quên cả thời gian.”

Tôn Ảnh cũng có ý tưởng mới. Quan Oánh sửng sốt: “Ý tưởng gì vậy?”

“Nói về vấn đề của cô trước đi, cô muốn họp về cái gì?”

Lạc Ninh cũng bảo: “Đúng rồi, cô có “việc quan trọng gì liên quan đến kịch bản của bộ phim”?”

Ít khi Quan Oánh dùng những từ nghiêm túc như này, Lạc Ninh đùa ra đùa làm ra làm, anh vẫn rất coi trọng ý kiến của cô.

Hai người đều nhìn Quan Oánh. Quan Oánh căng thẳng, cô dừng một chút rồi mới nói: “Thật ra tôi cân nhắc chuyện này trong lòng từ lâu rồi, khoảng hai tháng trước đã bắt đầu nghĩ nhưng vẫn mãi chưa đưa ra được quyết định. Nhưng gần đây tôi thấy ý tưởng này ngày càng rõ hơn nên tôi muốn tìm hai người thảo luận một chút.”

Lạc Ninh: “Ý cô là gì?”

Quan Oánh: “Tôi muốn thay đổi khá nhiều về bố cục của câu chuyện.”

Bố cục của câu chuyện?

Tiểu thuyết và phim “Bí mật” đều làm theo trình tự tự thuật, nam nữ chính quen nhau từ thời trung học, có ấn tượng tốt với nhau, tiếp xúc cùng nhau một thời gian, khi lên đại học thì tỏ tình, hai người HE. Đây là bố cục truyện đơn giản và phổ thông nhất. Trước mắt thì kịch bản cũng viết theo hướng này.

Quan Oánh đang chỉ cái này hả?

Lạc Ninh hỏi: “Ý cô là cô muốn quay ngược dòng thời gian hoặc đan xen các phần của cốt truyện hả? Cũng không phải không được. Trước đấy tôi cũng muốn làm như này, theo góc độ của điện ảnh thì bây giờ nếu cứ giữ nguyên tuyến thời gian như kịch bản cũ thì hơi thiếu đột phá. Nếu thay đổi được phương thức tự thuật, có lẽ nó cũng là một điểm đột phá rất thu hút.”

“Tôi muốn thêm một chút plot twist cơ, cái anh nói đơn giản quá. Hơn nữa vốn dĩ câu chuyện “Bí mật” này cũng viết từ thực tế. Lúc đầu, nó nổi tiếng do nó thật và giàu cảm xúc, vì thế không nên làm như anh nói. Thêm những thứ đó vào, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.”

Lạc Ninh: “Vậy ý cô là gì?”

Quan Oánh: “Vốn chuyện cũ chẳng có plot twist gì, nhưng tôi muốn… thêm một tuyến thời gian.”

Lạc Ninh còn chưa hiểu, Tôn Ảnh phía bên kia bỗng nhiên bật cười. Quan Oánh hỏi: “Cô cười gì vậy?”

Tôn Ảnh nói: “Không có gì, chỉ là tôi thấy hai ta không hẹn mà cùng chung ý tưởng với nhau thôi!”

Quan Oánh không chắc lắm: “Ý cô là cô cũng nghĩ…”

“Ừ, tối qua tôi không chỉ đọc lại kịch bản của cô mà còn đọc lại bài post nổi tiếng của cô nữa.”

Đương nhiên Tôn Ảnh cũng biết tới vụ bài post nổi tiếng đợt trước, cô nàng cũng hiểu hơn về câu chuyện yêu thầm của Quan Oánh và một số nhân vật ngoài lề khác. Cô nàng còn gửi tin nhắn trêu Quan Oánh: “Hóa ra đây là bạn trai hôm đó tới đón cô. Tôi phục rồi!”

Không biết là cô nàng đang bảo tới việc Quan Oánh là bạn gái của Tạ Thành Văn hay mười mấy năm rồi Quan Oánh vẫn chưa buông, tiếp tục theo đuổi, cuối cùng thành công tán nam thần về phía tay mình mà phục.

Nhắc tới bài post, Quan Oánh lập tức hiểu. Quả nhiên ý tưởng hai người giống nhau.

Lạc Ninh là người nhanh nhạy, anh cũng phản ứng lại, ngạc nhiên nói: “Hai người đang bảo chỉnh nội dung của bài post rồi thêm vào hả?”

“Nói đúng là sẽ xây dựng và thêm tuyến thời gian thật của Quý Thư và Tạ Thành Văn trong truyện vào trong bộ phim.” Tôn Ảnh nói.

Lạc Ninh im lặng.

Quan Oánh nhớ tới hy vọng ban đầu của mình khi quyết định làm biên kịch là do lúc trước khi viết tiểu thuyết, cô vẫn còn một số tiếc nuối. Cô rất muốn dùng bộ phim này để đặt cho câu chuyện xưa của mình một kết thúc viên mãn.

Nhưng tới lúc bắt đầu viết kịch bản, cô luôn nghĩ: Làm thế nào thì mới có được kết thúc viên mãn?

Sau đó cô nghĩ: Nếu có thể nói cho mọi người biết câu chuyện xưa thực chất là như nào, vậy có coi như là viên mãn không?

“Tôi biết làm vậy hơi mạo hiểm, vì làm như này coi như là sửa khá nhiều, có thể làm fan nguyên tác và fan của phim thất vọng. Nhưng vốn dĩ điện ảnh, tiểu thuyết và phim truyền hình không giống nhau, sửa nhiều là chuyện bình thường. Trung tâm của chúng ta chính là câu chuyện xưa. Hơn nữa, do nguyên nhân thời gian nên vốn điện ảnh chẳng thể diễn tả nhiều bằng phim truyền hình được, muốn thành công thì phải mạo hiểm và quyết đoán một chút.” Tôn Ảnh nói, “Hơn nữa, quan trọng nhất là bây giờ đã khác trước, trong lòng công chúng, có hai phiên bản chuyện của Quý Thư và Tạ Thành Văn – cũng là do bài post kia làm ra. Do bài post đó mà nhiều người biết câu chuyện tiểu thuyết viết không phải thật 100%, họ thấy tò mò về phiên bản thật sự hơn.”

Quan Oánh không ngờ Tôn Ảnh còn kiên định hơn mình, tới cả phản ứng dư luận cô nàng cũng đã xem xét.

Biểu cảm của Lạc Ninh hơi dao động.

Anh là nhà sản xuất, đương nhiên anh so sánh hai ý tưởng thì anh biết cái nào tốt hơn rồi. Cái cũ thì thiếu sự bất ngờ, anh thích ý tưởng mới này hơn.

Đối với phim điện ảnh thì sửa nhiều không phải vấn đề, chỉ cần sửa tốt thì doanh thu phòng vé tăng vọt, có khi còn trở thành bộ phim kinh điển!

Nhưng mấu chốt là phải sửa tốt!

Sửa không tốt thì là tự cho mình thông minh, phá hỏng cả bộ phim!

Mà cải biên tới mức này chẳng hề đơn giản như Tôn Ảnh nói.

Bởi riêng việc co ngắn lại nội dung nguyên tác đã phải cắt rất nhiều phần rồi, bây giờ còn xây thêm một tuyến thời gian, nếu không xử lý tốt, có khi bố cục cả bộ phim đều bị hỏng, lập tức trở thành một bộ phim vừa không trung thành với nguyên tác vừa không có điểm đột phá, thất bại thảm hại. Như vậy thì chẳng bằng cứ giữ nguyên nguyên tác!

Bọn họ phải mạo hiểm ư?

Vì thế Lạc Ninh hỏi: “Hai người chắc chắn hả?”

Quan Oánh biết đây là thời khắc quyết định, đương nhiên bản thân cô cũng có rất nhiều băn khoăn và lo lắng. Tuy nhiên, giờ phút này, cô bỗng tràn đầy niềm tin, nói: “Tôi chắc chắn. Lúc trước khi anh tìm tôi, bảo tôi làm biên kịch, anh cũng bảo tôi có thể làm câu chuyện này theo ý nghĩ của mình, kể lại câu chuyện xưa ấy. Tôi nghĩ xong rồi, đây chính là điều mà tôi muốn nói.”



Buổi tối, Phó Thời Xuyên phát hiện Quan Oánh kỳ lạ.

Rõ ràng cô hơi hưng phấn, lúc hai người xem phim, cô cứ nhấp nhổm không yên, thỉnh thoảng còn lôi điện thoại ra gõ gõ mấy cái như mới nhớ ra điều gì.

Anh không khỏi hỏi cô: “Sao thế? Có chuyện gì à em?”

Quan Oánh thấy anh nhích qua thì lập tức che màn hình điện thoại vào trong ngực. Cô nói: “Không có gì đâu. Sáng nay em với đạo diễn họp với nhau bàn về kịch bản!”

Phó Thời Xuyên biết chuyện này. Sáng nay trước khi anh đi làm, cô cũng bảo với anh rồi. Anh hỏi: “Không thuận lợi hả em?”

Thật ra anh cảm thấy buổi thảo luận rất thuận lợi. Quả nhiên, Quan Oánh nói: “Không phải không thuận lợi mà là…” Cô dừng một chút, “Chỉ là bọn em đã đưa ra một quyết định trọng đại, xong em không nhịn được mà cứ nghĩ về nó suốt.”

Biểu cảm của Phó Thời Xuyên cho thấy anh đang rất mong chờ nghe cô chia sẻ quyết định trọng đại kia là gì. Nhưng ánh mắt Quan Oánh đảo láo liên, cô ôm cổ anh: “Anh muốn biết à?”

Phó Thời Xuyên: “Em nói xem?”

“Nhưng phải làm sao bây giờ? Đây là bí mật, em không thể nói được!” Quan Oánh giả vờ mếu, cô vô tội nhìn anh, “Không ngờ chứ gì? Em cũng có bí mật không nói với anh!”

Cô lại lôi chuyện này ra. Giờ Phó Thời Xuyên cũng không để cô thao túng nữa, anh gật đầu, “Đương nhiên em có bí mật rồi. Trước đấy không phải em giấu anh một bí mật vô cùng lớn suốt mười mấy năm sao? Đứng trước em, anh chả là gì cả…”

Quan Oánh mở to hai mắt, cô không ngờ Phó Thời Xuyên dám nói câu này, còn Phó Thời Xuyên thì lại cười rồi cúi đầu hôn cô.

Hai người vốn đang ngồi sô pha xem phim “Hoàng quyền”, kết quả tự dưng lại nhảy vào hôn nhau. Rất nhanh, Phó Thời Xuyên xoay người, đè Quan Oánh lên ghế sô pha.

* Hoàng quyền: là một bộ phim truyền hình nổi tiếng của Anh, được phát sóng lần đầu vào năm 2016 trên Netflix. Bộ phim này kể về cuộc đời và triều đại của Nữ hoàng Elizabeth II, bắt đầu từ những năm 1940 cho đến những thập kỷ sau đó, khám phá các sự kiện lịch sử quan trọng và cuộc sống cá nhân của bà cùng gia đình hoàng gia Anh.

Tay Quan Oánh ôm lấy cổ Phó Thời Xuyên, nụ hôn của anh càng sâu, cô càng mất hết sức lực. Cuối cùng, cô chỉ có thể nắm chặt áo sau lưng anh như cọc để mình bám vào.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng hai người cũng tách nhau ra.

Hai má Quan Oánh đỏ bừng, mắt cô rưng rưng như phủ màn sương nhìn Phó Thời Xuyên trên người mình.

Anh thở hồng hộc, đôi mắt đen láy như có điều gì ấy quen thuộc…

Trong đầu Quan Oánh hiện ra lời sáng nay Lạc Ninh bảo: “Củi khô bốc lửa”…

Tim cô đập như sấm.

Thật ra lúc Lạc Ninh nói vậy, cô không biết phản bác như nào bởi vì đúng thật.

Mấy ngày qua, tuy rằng họ không có gì thật nhưng không phải không có lúc suýt lau súng cướp cò. Như tối qua, trước khi ngủ hai người hôn nhau, sau đó từ một nụ hôn bình thường, nó dần biến chất.

Đến cuối cùng, Quan Oánh giật tóc làm đau đầu Phó Thời Xuyên, còn anh cởi cúc áo cô tới tận ngực…

Nghĩ vậy, Quan Oánh đỏ mặt.

Nội dung giới hạn độ tuổi dưới bài post từ rất lâu trước đó lại hiện ra…

Chuyện xảy ra giữa người yêu…

Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên buông cô ra. Anh ngồi xuống, làm như không có việc gì hỏi cô: “Em còn muốn xem không? Không xem thì mình đi ngủ nhé?”

Quan Oánh ngơ ngác ba giây mới hiểu anh đang nói về bộ phim.

Cô chớp mắt, không nhịn được cảm thấy hụt hẫng.

Lại như này rồi.

Mấy tháng trước, cái đêm ấy cũng như này. Tới bước gần cuối rồi anh lại dừng lại.

Nhất là tối qua, đã vậy rồi mà anh vẫn không làm…

Là do anh thấy chưa đến lúc sao? Hay là anh sợ cô không muốn?

Cái đó, có muốn hay không, anh hỏi cô là được rồi mà…

Trong lòng Quan Oánh khó chịu, cô không thèm để ý tới anh.

Phó Thời Xuyên lại hỏi cô, “Quan Oánh?”

Cô không nhịn nổi nữa mà ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Hỏi anh chuyện này.”

“Chuyện gì?”

“Em hơi tò mò, trước đó anh bảo mình không có d*c v*ng với tiền tài danh lợi, có phải trong những chuyện khác, anh cũng không có những h*m m**n thế tục không…”

Không đúng nhỉ? Dù là lần trước đó hay vừa rồi, cơ thể anh đều có phản ứng, không giống như anh không có d*c v*ng này cho lắm…

Phó Thời Xuyên nhìn cô hơi mở to mắt. Anh sửng sốt một lúc lâu rồi mới nhận ra cô đang có ý gì.

Quan Oánh vốn xúc động nói ra thành lời, nói xong cô thấy hối hận. Giờ nhìn phản ứng của anh, cô càng xấu hổ hơn. Cô để lại câu: “Quên đi, em nói linh tinh đấy!” rồi bỏ chạy.

Nhưng Phó Thời Xuyên phản ứng nhanh hơn cô, anh chặn ngang người, kéo cô lại ôm vào trong lòng mình.

Quan Oánh ngồi trên đùi anh, nghe anh nhẹ nhàng nói bên tai, “Anh cũng tò mò, giờ em hỏi cái này là do em có d*c v*ng của người phàm tục hả? Gấp không chờ nổi rồi à?”

Cô có…

“Em không có!” Quan Oánh thẹn quá hóa giận, cô bắt đầu giãy như điên, chỉ muốn thoát khỏi vòng ôm của anh. Ai ngờ anh ôm cô nhanh hơn cô giãy.

Anh cứ ôm Quan Oánh như vậy, cho đến khi cô chịu từ bỏ, anh mới dựa sát vào thái dương cô, nói: “Chỉ là anh hơi lo…”

“Hả?” Quan Oánh chớp mắt mấy cái, “Anh lo… cái gì?”

Phó Thời Xuyên không trả lời, bỗng nhiên Quan Oánh sáng dạ, “Không phải là anh lo… mình làm không tốt đó chứ…?”

Anh đã buông bỏ chủ nghĩa hoàn hảo từ lâu, không phải là bệnh cũ của anh tái phát trong chuyện này, sợ lần đầu của hai người không tốt nhất nên vẫn…

Từ biểu cảm của Phó Thời Xuyên mà nói thì cô đã nói đúng.

Quan Oánh hơi buồn cười, nhưng cô thấy mình nên nhịn.

Cô nghĩ chút rồi nói nhỏ: “Thế anh có muốn…”

Phó Thời Xuyên không trả lời.

Một lát sau, anh mới ghé sát vào tai cô, nói: “Nằm mơ cũng muốn.” Anh dừng một chút rồi nói thêm, “Thật ra đêm qua anh đã mơ anh với em…”

Mặt Quan Oánh đỏ như máu, cô che miệng anh lại không để anh nói thêm!

Hai người cứ nhìn đối phương như thế.

Hơi thở ấm áp của anh phả vào lòng bàn tay Quan Oánh làm Quan Oánh thấy mình như bị bỏng. Cả ánh mắt của anh nữa, trái tim vốn đang bình tĩnh của cô lại đập thình thịch. Cô hơi sợ, do dự định thu tay lại.

Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên hạ quyết tâm ôm ngang cô lên.

Quan Oánh hô lên một tiếng, cô bối rối ôm cổ anh thì nghe thấy Phó Thời Xuyên vừa vào phòng ngủ, vừa cười khẽ: “Được, nếu em sốt ruột thì chúng ta thử xem anh có làm tốt không nhé…”
 
Bí Mật Mà Anh Không Biết
Chương 92: Ngoại truyện 7



Edit: Minh An

Soát lỗi: Lynn

Mùa đông năm 2023 vô cùng náo nhiệt.

Có lẽ là mùa đông đầu tiên sau khi bỏ lệnh cách ly nên dù là lễ Giáng sinh vừa qua hay là năm mới sắp tới, trên đường, chỗ nào cũng giăng đèn hoa, tiếng người nhộn nhịp, bầu không khí vô cùng sôi động.

7 rưỡi tối, cuối cùng Phó Thời Xuyên cũng họp xong, anh chuẩn bị tan làm. Nhóm đồng nghiệp cùng ra khỏi phòng họp với nhau. Nghĩ tới ba ngày sau là ba ngày nghỉ tết nguyên đán, vẻ mặt ai cũng sung sướng.

Đương nhiên cũng là do hôm nay mới bàn xong với một vị khách lớn – một công ty lớn của đất nước quyết định dùng Vân Giản của công ty họ để làm nền tảng làm việc cho các nhân viên.

Tháng 12 hai năm trước, cũng tầm này, qua một năm chuẩn bị và nghiên cứu trước đó, cuối cùng Vân Giản cũng chính thức đi vào hoạt động. Hai năm nay, nó phát triển rất nhanh, phạm vi không ngừng mở rộng, đã có được thành tích không nhỏ.

Công ty này chính là mục tiêu mà gần đây họ hướng đến, cuối cùng giờ cũng thỏa thuận thành công. Nghĩ tới vừa rồi mọi người chúc mừng nhau, còn cả hai năm nay vô cùng thuận lợi, Rayray cười nói với Phó Thời Xuyên: “Ít nhiều cũng là nhờ ông chủ tốt – Trent của chúng ta nên chúng ta vừa mới chạy app đã được đưa lên tốp đầu!”

Phó Thời Xuyên hiểu ý của cô. Lúc trước, khi app mới đưa vào hoạt động, vốn chỉ có người trong giới mới biết mới sự tồn tại của nó. Kết quả chẳng biết ai đăng ảnh lên Weibo, cư dân mạng lập tức phát hiện người đứng trên sân khấu phát biểu chính là Phó Thời Xuyên! Hóa ra anh ở Thâm Hải làm cái này.

Lúc đấy, chuyện về bài post mới qua được nửa năm, cư dân mạng còn chưa quên anh. Vì thế lúc ấy, nó lập tức hot, app vừa mới được đưa vào hoạt động cũng hot theo, rất nhiều quần chúng ăn dưa cũng qua ngó thử!

Theo lời miêu tả của nhóm đồng nghiệp thì ông chủ đang dùng chuyện tình cảm của mình để PR cực mạnh cho công ty!

Vĩ đại, đúng là quá vĩ đại.

Không ai có thể sánh được!

Nghe lời nhận xét đó, Phó Thời Xuyên: “…”

Giờ anh đã quen với lời trêu chọc này rồi. Anh không thèm để ý Rayray, cô nàng cười khì, hỏi anh: “Bao giờ Quan Quan rảnh vậy? Mình hẹn nhau ra ngoài chơi mật thất tiếp đi!”

Hai năm nay, Quan Oánh có gặp lại nhóm đồng nghiệp của Phó Thời Xuyên thêm mấy lần, lúc thì chơi mật thất, lúc thì đi cái khác, có lần cô còn đi teambuilding cùng công ty họ. Vì Rayray với Quan Oánh đều là con gái, Rayray còn đọc tiểu thuyết của Quan Oánh rồi nên quan hệ hai người khá tốt, còn lưu số của nhau, thỉnh thoảng lén liên lạc với nhau, còn hẹn nhau đi dạo phố chung nữa!

Phó Thời Xuyên nói: “Chắc phải đợi thời gian nữa, dạo này Quan Oánh đang bận.”

Rayray phản ứng kịp thời, “À ừ nhỉ, hẳn là gần đây Quan Oánh bận lắm!”

Lúc nói chuyện, Rayray đi qua chỗ mình dọn đồ. Phó Thời Xuyên cũng về phòng làm việc của mình. Đúng rồi, anh đã có được “phòng làm việc lớn như tổng tài” mà Quan Oánh nói, trước đấy cô còn cố ý tới xem qua một lần.

Sau khi app được đưa vào hoạt động, bây giờ Vân Giản cũng được coi như là một công ty con dưới trướng Tập đoàn Thâm Hải, có hơn 130 nhân viên, chiếm ba tầng của tòa nhà. Gần đây họ còn có kế hoạch rằng năm sau sẽ tách khỏi tòa nhà của tập đoàn, tự thuê mặt bằng riêng.

Quan Oánh nhận xét: “Ngầu thật đó, em thấy mình như bạn gái của tổng tài vậy á!”

Nghĩ vậy, Phó Thời Xuyên không khỏi mỉm cười.

Chờ lấy xong tài liệu, cầm hết áo khoác đi ra ngoài thì anh đụng phải Jonson và Rayray ở thang máy.

Hôm nay Rayray bị hạn chế số xe, vì thế Jonson hỏi: “Có cần anh đưa em về không?”

Rayray lắc đầu, “Không cần đâu, em gọi xe rồi.”

Jonson hỏi: “Mấy hôm nghỉ lễ em định làm gì?”

Rayray: “Còn làm gì được nữa? Đầu tiên là ở nhà ngủ một giấc, sau đó hẹn bạn thân đi dạo phố, đi ăn gì đó, cuối cùng đi countdown… À đúng rồi, em còn đi xem phim điện ảnh nữa! Bọn em hẹn tối ngày kia sẽ đi xem phim ủng hộ cô Quan Quan cùng người sếp yêu quý nhất của em rồi ~”

Cô nàng nháy mắt trêu chọc Phó Thời Xuyên.

Bộ phim điện ảnh mà Rayray nói chính là bộ “Bí mật mà anh không biết”.

Tháng sáu năm trước, bộ phim đã khai máy ở Giao Châu, quyết định chiếu vào năm nay. Hôm nay chính là ngày đầu tiên phim công chiếu. Mấy nay Quan Oánh bận đi PR cho bộ phim, đây cũng là nguyên nhân Rayray và Phó Thời Xuyên bảo Quan Oánh bận mấy ngày gần đây.

Vào giai đoạn PR của bộ phim, câu chuyện drama hai năm trước lại được đào lại làm gần đây Phó Thời Xuyên cũng thành người thường xuyên xuất hiện trên mạng. Thỉnh thoảng lúc đi đàm phán công việc, anh cảm giác người đối diện cứ nhỏ giọng đánh giá mình.

Có lẽ mọi người nói đúng, anh dùng chuyện tình cảm của mình để đi PR cho công ty, dù anh chẳng hề cố ý!

Rayray thấy Phó Thời Xuyên không nói gì thì cô nàng hỏi tiếp: “Lại nói, anh xem phim chưa? Chắc là anh xem lâu rồi! Anh là người có người bên trong của bộ phim mà! Bộ phim như nào? Có hay không?”

Phó Thời Xuyên nhìn cô nàng một lát rồi mỉm cười, “Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của em, hay là em đừng nghỉ nữa, mai đi làm đi? Anh còn nhiều việc gấp lắm…”

Còn chưa nói xong, Rayray đã ngắt lời, “Làm gì chứ? Em cũng bận, chẳng có chút thời gian nào! Cứ thế nhé, chào hai anh!”

Lúc này thang máy đã dừng ở tầng một. Rayray chạy ra như một con thỏ, vẫy vẫy tay trông vô cùng nhàn nhã.

Lúc trước tuy rằng Rayray nói chuyện với Phó Thời Xuyên thoải mái hơn cấp trên cấp dưới trong nước một chút, nhưng không đùa vui thẳng thừng như bây giờ, càng đừng nói ngày trước Phó Thời Xuyên chính là thần tượng của cô nàng nữa!

Phó Thời Xuyên nhún vai, “Dù sao cũng làm với nhau ba năm rồi.”

Bước đầu triển khai dự án chính là thời gian vất vả nhất, mọi người đã đồng hành cùng nhau, bây giờ trải qua nhiều thời gian khó khăn, tình cảm cũng thân thiết hơn nhiều.

Jonson cảm thán: “Đúng rồi, nghĩ lại thì tôi cũng đã về đây gần ba năm, thời gian trôi nhanh thật đấy!”

Thang máy di chuyển xuống bãi đỗ xe ngầm ở hai tầng dưới đó. Jonson đi qua chỗ xe mình, đó chính là một chiếc Audi A8. Phó Thời Xuyên đi cùng anh nhưng anh dừng ở chiếc AMG GT63S.

Đầu năm nay, Phó Thời Xuyên chính thức đi bước đầu tiên để bước ra khỏi tộc không nhà không xe. Dưới đề nghị (khua tay múa chân) của Quan Oánh, anh mua chiếc xe đầu tiên trong đời.

Thật ra anh thấy gọi xe cũng không quá bất tiện nhưng giờ tự lái xe của mình, anh cũng nhanh chóng quen và có hứng thú.

Như bây giờ anh muốn đưa Quan Oánh ra ngoài chơi thì không cần phải hỏi mượn xe của Lạc Ninh nữa.

Jonson nhìn chiếc xe này, anh nghĩ tới thay đổi ba năm nay của Phó Thời Xuyên, không khỏi vỗ vai Phó Thời Xuyên rồi bảo: “Mấy năm nay về nước, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện, cũng thu hoạch được rất nhiều. Nhưng với tôi mà nói, điều quan trọng nhất là trạng thái bây giờ của cậu, nó làm tôi thấy đáng giá hơn nhiều so với những thành công mình đạt được!”

Anh chàng làm ra vẻ cảm thán, Phó Thời Xuyên vô cảm đáp lời, “Đừng đột nhiên sến súa kiểu đó!”

Đối phương không nể mặt, Jonson giận, anh chàng kéo cửa xe ra rồi rời đi luôn. Phó Thời Xuyên cũng lên xe, anh đang định lái ra ngoài thì bỗng nhiên Jonson hỏi: “Đúng rồi, cậu đã xem bộ phim kia chưa?”

Phó Thời Xuyên: “Chưa, cậu hỏi làm gì?”

“Đương nhiên vì Tết này tôi phải bao rạp mời mọi người xem phim rồi, nên tôi muốn tìm hiểu trước một chút. Cậu không quên lời hứa trước đấy của tôi đó chứ?”

Quả thật lúc trước Jonson có bảo sau khi phim chiếu sẽ bao rạp, không ngờ anh chàng vẫn còn nhớ.

Jonson cười, bảo: “Cậu chưa xem, thế có muốn đi xem ké không? Nhiều đồng nghiệp đòi tới lắm. Nhưng chắc cậu muốn đi xem cùng biên kịch rồi. Haizz, là tôi tự mình đa tình…”

Lúc này, Phó Thời Xuyên không chờ Jonson nói xong mà nghênh ngang lái xe về trước.

Chiếc xe màu trắng hòa vào trong dòng xe đông đúc trên đường. Tay Phó Thời Xuyên cầm tay lái, mắt anh nhìn về phía trước, nghĩ thầm, Jonson nói đúng, quả là ba năm nay đã có rất nhiều chuyện xảy ra.

Năm 2021, anh với Quan Oánh quen nhau, thích nhau, yêu nhau, chia tay rồi quay lại với nhau, đồng thời hai người cũng hoàn thành bước tiến lớn và quan trọng trong công việc: Quan Oánh viết xong kịch bản, còn anh đã cho app của mình đi vào hoạt động.

Anh tưởng năm ấy đã đủ bận và đặc sắc rồi, ai ngờ năm 2022 càng nhiều biến động hơn.

Anh, Quan Oánh cùng Lạc Ninh nhiều lần bị cách ly trong nhà. Ngày nào cũng ăn cùng nhau, không được gọi đồ ngoài nên Phó Thời Xuyên đành phải một mình nấu cơm trưa cơm chiều. Cuối cùng anh không chịu nổi nữa, nói rõ nhà không chỉ để mình anh làm việc được, hai người kia không làm thì đừng có ăn, đi mà ăn mì ăn liền!

Vì thế Quan Oánh và Lạc Ninh như hai đứa trẻ trong nhà chỉ chờ được nấu cho ăn, hết cãi nhau rồi lại xấu hổ qua giúp nhau. Vì trước đây Quan Oánh cũng có biết sơ sơ nên cô vẫn còn cười sung sướng trước mặt Lạc Ninh, chê anh đến cả nguyên liệu nấu nướng cũng không biết phân biệt!

Sau đó Quan Oánh với Lạc Ninh đi Giao Châu quay phim, lúc ở đó hai người cũng phải cách ly, may là không sao. Dưới sự tính toán cẩn thận và linh hoạt của Lạc Ninh, cuối cùng bộ phim điện ảnh cũng được quay thành công.

Nhưng ở một mặt nào đó, tình hình này lại thuận lợi cho sự phát triển của Vân Giản. Do phải cách ly thường xuyên nên các công ty lớn ỷ lại rất nhiều vào các nền tảng làm việc trực tuyến, vì thế phạm vi của Vân Giản được mở rộng.

Chuyện còn chưa hết. Tới cuối năm, ba người cùng nhau ốm. Trong đó Phó Thời Xuyên bị ốm nặng nhất, anh sốt tới 40 độ. Anh cảm thấy rất may vì lúc ấy mình hành hạ hai người kia nên giờ anh ốm, họ có thể thay nhau nấu cơm. Nếu không có khi cả ba cùng nhau chết đói trên giường.

Nghĩ vậy, Phó Thời Xuyên lắc đầu cười.

Tuy rằng mới qua một năm thôi mà bây giờ, khi nhớ lại chuyện này, anh thấy nó như chuyện từ lâu lắm rồi.

Khác với sự thay đổi rất lớn của thế giới bên ngoài, bất ngờ là trong hai năm nay, trạng thái của anh rất ổn định.

Ừm, bảo ổn định thì không đúng lắm. Anh cảm thấy trạng thái của mình ngày càng tốt hơn.

Từ cuối năm trước, anh không còn đi tới chỗ bác sĩ Từ để tư vấn tâm lý nữa. Vì bây giờ bác sĩ Từ cũng chẳng cho anh được đề xuất hoặc phân tích gì cần thiết, lần nào đến hai người cũng chỉ nói chuyện phiếm với nhau thôi.

Cùng là nói, anh muốn nói với Quan Oánh hơn.

Giờ Quan Oánh với anh gần như chẳng còn gì không thể tâm sự với nhau cả, từ cuộc sống đến công việc, họ chẳng giấu nhau điều gì. Cũng vì hai người thẳng thắn nói chuyện với nhau mà Phó Thời Xuyên cảm thấy họ ngày càng hiểu nhau hơn.

Có lần Quan Oánh còn nói: “Nếu anh thấy việc anh làm không có ý nghĩa, em cũng viết chán rồi, chẳng bằng chờ đến khi 40 tuổi hai ta cùng về hưu, tới thành phố nhỏ ở nước ngoài sinh sống?”

Phó Thời Xuyên nghĩ một lát rồi hỏi một cách lịch sự: “Cứ phải đi nước ngoài mới được à? Không thể tìm một thành phố nhỏ trong nước sao?”

“Cũng được nhỉ?”

Anh lại hỏi: “Mà cũng phải đến 40 tuổi mới được nghỉ hả? 35 tuổi không được ư? Giờ người trẻ lắm người tài lắm, anh sắp nghỉ được rồi!”

Quan Oánh trừng mắt nhìn anh, “Thế đừng chờ 35 tuổi nữa, mai mình nghỉ hưu luôn đi?”

Phó Thời Xuyên sung sướng, “Nếu em đồng ý thì quá tốt rồi!”

Hai người đối diện nhau, sau đó cả hai cùng nở nụ cười.

Phó Thời Xuyên biết tuy đây chỉ là lời nói đùa nhưng vẫn cho thấy Quan Oánh luôn hiểu và ủng hộ quyết định của anh. Trước đó quả thật anh cũng nghĩ vậy, nếu có một ngày như vậy, anh với Quan Oánh sẽ không đi làm nữa mà sống vô lo vô nghĩ.

Nhưng cuối cùng anh không nói ra lời này. Bởi anh phát hiện chỉ cần được ở cùng một chỗ với cô, dù có làm hay không làm việc, ở Bắc Kinh hay không thì với anh mà nói, đó đều là chuyện tốt.

Phó Thời Xuyên vô cùng hài lòng với trạng thái lúc này của mình.

Có lẽ anh mãi mãi không thể giống được người bình thường, nhưng cuối cùng anh cũng tìm được mục tiêu, ý nghĩa sống của mình.

Tai nghe Bluetooth bỗng đổ chuông, là người anh mới nghĩ tới gọi.

Phó Thời Xuyên bấm nghe, “Alo?”

“Em đây.” Quan Oánh nói, “Gọi cho anh bảo anh một chút, hẳn là đêm nay phải 11 rưỡi em mới về đến nhà. Đột nhiên mọc ra mấy buổi quảng cáo roadshow, tên khốn Lạc Ninh bóc lột sức lao động giá rẻ của em!”

Ngày đầu tiên phim chiếu, tổ phim có quảng cáo roadshow ở Bắc Kinh. Quan Oánh là người quan trọng nên phải tham gia.

Phó Thời Xuyên không khỏi cười, nói, “Được, anh biết rồi.”

“Anh thì sao? Giờ anh đang ở đâu? Anh về nhà chưa?”

“Anh chưa. Đêm nay anh phải tăng ca, có khi về còn muộn hơn em, phải tầm 11 giờ cơ.”

“Nhà” mà hai người nói là cùng một chỗ, tức là căn nhà Quan Oánh thuê ba năm trước.

Từ cuối năm trước, họ đã ở với nhau rồi.

Thật ra như trước thì nửa thời gian Phó Thời Xuyên cũng ở nhà Quan Oánh rồi, một tuần bảy ngày thì bốn đêm ngủ ở đấy, đồ cũng để khá nhiều bên Quan Oánh. Nhưng đợt Quan Oánh tới Giao Châu đóng phim, do cách ly mà anh không thể tùy tiện rời khỏi Bắc Kinh để gặp cô, cô cũng không tiện trở về nên hai người phải xa nhau chừng hơn bốn tháng. Sau khi gặp lại, Phó Thời Xuyên phát hiện mình chẳng muốn xa cô một ngày nào.

Vì thế, vào một buổi chiều, anh dọn hết hành lý của mình đồng thời cũng nhắn tin cho Lạc Ninh: Xin lỗi người anh em, từ nay về sau không thể đưa tiền thuê nhà cho ông nữa rồi.

Bên này, vừa đoạt đường kiếm tiền của anh em tốt xong, Phó Thời Xuyên đã giả vờ đáng thương với Quan Oánh: “Lạc Ninh chê anh ngày nào cũng không về nhà, coi nhà cậu ấy là khách sạn nên đuổi anh ra ngoài rồi. Cô Quan có lòng tốt thu nhận anh đi!”

Quan Oánh trợn mắt ba giây rồi gật đầu đồng ý.

Hai người ở chung với nhau từ đó.

Giờ phút này, nghe Phó Thời Xuyên nói, Quan Oánh bảo: “Thế ạ? Tốt quá, thế 11 giờ đêm nay mình hẹn nhau ở nhà nhé ~”

Ngắt điện thoại, Phó Thời Xuyên cũng tới nơi.

Đây là một khu trung tâm thương mại phồn hoa, cũng là trung tâm thương mại gần tiểu khu bọn họ ở nhất. Ba năm trước, lần đầu tiên anh mời Quan Oánh đi ăn là ăn ở chỗ này.

Nhưng hôm nay anh tới đây không phải để ăn mà là để xem phim điện ảnh.

Phó Thời Xuyên nhớ tới câu hỏi của Rayray và Jonson, cả hai người họ đều bảo anh từng xem phim trước rồi, nhưng đúng là anh chưa xem thật.

Đừng nói đến tin nội bộ mà hôm làm lễ ra mắt bộ phim “Bí mật” vô cùng hoành tráng ở Bắc Kinh, Quan Oánh cũng chẳng có ý mời anh đi.

Nhưng đây không phải do cô tránh nói về bộ phim trước mặt anh. Ngược lại, cô vẫn luôn nói về bộ phim cùng các công việc liên quan với anh, chỉ là không đề cập tới việc bao giờ cho anh xem.

Vì thế Phó Thời Xuyên hiểu Quan Oánh không định đi xem bộ phim này với anh.

Ở chung với nhau đã lâu, bây giờ có nhiều chuyện không cần nói mà chỉ cần một ánh mắt hai người cũng hiểu ý nhau.

Bây giờ, rõ ràng ý của Quan Oánh là Phó Thời Xuyên có xem bộ phim này không, bao giờ anh xem, cô không quyết định mà để anh tự làm.

Vì thế Phó Thời Xuyên quyết định đêm nay anh sẽ đi xem phim!
 
Bí Mật Mà Anh Không Biết
Chương 93: Ngoại truyện 8 (Hoàn toàn văn)



Edit: Minh An

Soát lỗi: Lynn

Rạp chiếu phim vô cùng náo nhiệt, ở đây có rất nhiều người nhân ngày nghỉ đi xem phim. Ở trong sảnh lớn còn treo các tấm poster của những bộ phim đang chiếu gần đây nữa, trong đó poster của “Bí mật mà anh không biết” là nhiều nhất và cũng bắt mắt nhất.

Phó Thời Xuyên nhìn cô gái cầm sách “Bí mật” đứng cạnh poster để chụp ảnh check in. Nhận ra đó là fan sách, anh không khỏi kéo khẩu trang cao lên để che mặt mình.

Với anh mà nói thì đi ở đây hơi nguy hiểm, nói không chừng chỗ này có người biết anh. Đây cũng là nguyên nhân anh không đi xem phim ở buổi công chiếu. Dù Quan Oánh có không mời anh, anh muốn đi thì mua vé cũng rất dễ, chẳng qua anh lo hôm công chiếu phim, có rất nhiều đơn vị truyền thông tới. Anh không muốn gây náo loạn, có khi vớ vẩn còn được lên báo với tiêu đề “‘Tạ Thành Văn’ trong nguyên tác tới xem buổi công chiếu” nữa.

Tuy rằng nếu là hai năm trước, Phó Thời Xuyên chỉ ước cả thế giới biết mình là ‘Tạ Thành Văn’, nhưng hai năm qua rồi, anh thấy mình trưởng thành, nghiêm túc, không cần spotlight kiểu đó nữa!

Anh không muốn lên hot search thật!

Anh mua vé lúc 8 giờ, đi vào thì phát hiện gần như phòng chiếu kín chỗ, phần lớn ở đây là các cặp yêu nhau. Điều này cũng là điều dễ hiểu, vốn dĩ phim tình cảm cũng được các cặp đôi ưa chuộng.

Ngồi cạnh Phó Thời Xuyên cũng là một cặp. Ba phút nữa phim bắt đầu chiếu. Anh nghe thấy cô gái nhỏ giọng nói với bạn trai mình, “Không biết phim này hay không nhưng em chờ nó từ lâu lắm rồi. Trước đấy trên mạng thấy nhiều người không ủng hộ lắm, em hơi căng thẳng, không muốn vừa xem xong câu đầu tiên nói là phí tiền đâu!”

Cô gái nói lời này cũng là điều dễ hiểu. Đúng là bản điện ảnh của “Bí mật” được rất nhiều người chú ý, cũng có thể nói là bộ phim được chú ý nhất thời gian gần đây. Nhìn số phòng, số suất chiếu của bộ phim ở rạp là cũng biết. Tuy nhiên, nó cũng nhận phải rất nhiều sự nghi ngờ.

Từ những kinh nghiệm trước đó, một bộ phim điện ảnh hay thì bản truyền hình sẽ không tốt, nếu bản truyền hình tốt thì bản điện ảnh gần như sẽ không tốt, rất ít bộ phim nào mà cả hai bản đều hay, cứ như có điều gì đó liên quan tới huyền học. Xét thấy bản truyền hình của “Bí mật” đã rất hot trước đó nên dù bản điện ảnh có tác giả nguyên tác làm biên kịch, trên mạng cũng còn nhiều người nghi ngờ bộ phim này.

Thậm chí có người còn bảo để tác giả nguyên tác làm biên kịch như một tai họa ngầm, dù sao thì biên kịch điện ảnh và tác giả tiểu thuyết cũng là hai nghề hoàn toàn khác nhau, ai biết lần đầu Quan Quan làm là thành công hay thất bại?

Thật ra Phó Thời Xuyên cũng rất hiếu kỳ về thành phẩm của Quan Oánh. Vì thế hôm trước lúc bộ phim làm lễ ra mắt, anh cũng lên mạng tìm một số đánh giá. Nhưng có lẽ buổi đầu công chiếu toàn mời những người trong ngành, họ không tiết lộ nội dung phim. Kể cả họ có đánh giá khách quan về bộ phim cũng sẽ bị người ta coi như là PR có tiền, vì thế anh không nhận được quá nhiều thông tin.

Nhưng Phó Thời Xuyên để ý có mấy bình luận bảo rằng bộ phim điện ảnh có nhiều phần cải biên ngoài dự đoán của khán giả. Còn có một cô gái làm trong ngành phim điện ảnh bảo cô ấy rất thích phần cải biên này, cảm thấy vô cùng vui và tò mò xem phản ứng của khán giả sau khi xem phim sẽ là như nào.

Cải biên ngoài dự đoán của khán giả…

Trong lòng Phó Thời Xuyên nhẩm lại cụm này vài lần. Vào lúc này, ánh đèn trong rạp bị tắt hết, bộ phim bắt đầu công chiếu.

Sau khi logo của công ty điện ảnh Minh Đạt biến mất, màn hình tối đen trong một giây, sau đó xuất hiện nửa người trên của một cô gái.

Dựa vào bối cảnh, cô đang ngồi ăn ở sảnh lớn của một nhà hàng cơm Tây. Đối diện cô ấy cũng có người ngồi, nhưng ống kính chỉ tập trung vào cô ấy. Cô ấy chính là nữ chính của bộ phim điện ảnh này, diễn vai Quý Thư.

Điện ảnh không giữ dàn diễn viên như bản truyền hình mà tuyển toàn diễn viên mới. Nam chính Tạ Thành Văn được giao cho Tô Duyệt đóng, một trong những sao nam trẻ nổi bật và đầy hứa hẹn của ngành phim điện ảnh hiện nay. Nữ chính Quý Thư được giao cho Hoa Hạ Lai đóng, một ngôi sao trẻ sinh sau năm 2000 đang nổi.

So với Lan Ương thì Hạ Lai không đẹp bằng. Đương nhiên, có thể là diễn viên nữ thì ai cũng phải đẹp, nhưng giữa dàn sao nữ nổi tiếng thì diện mạo của cô cũng được coi là khá bình thường, khí chất cũng mộc mạc. Ở một khía cạnh nào đó thì cô nàng phù hợp với miêu tả về vẻ ngoài của nữ chính trong nguyên tác.

Lạc Ninh từng bảo Quan Oánh là người quyết định cuối cùng trong việc chọn nam nữ chính. Vì thế cô cảm thấy người như này mới giống cô ư?

Phó Thời Xuyên nghĩ, nhưng trong lòng anh, dù là Lan Ương hay Hạ Lai thì chẳng ai bằng chính chủ làm anh thấy đẹp cả!

Trên màn ảnh, Hạ Lai mặc trang phục của người trưởng thành. Hơn nữa, theo lớp trang điểm thì cô không phải 21, 22 tuổi mà là tầm 28, 29 tuổi sau khi đã ra xã hội làm nhiều năm. Mái tóc dài của cô được uốn lên lộ ra cảm giác cô gái trưởng thành.

Cô nàng như trả lời câu hỏi của người ngồi đối diện. Cô nói: “Đúng, tôi từng viết một quyển sách.”

“Tác giả ư? Cũng chẳng tính là vậy, tôi mới viết quyển sách này thôi. Nội dung cũng chẳng có gì đặc sắc, chỉ là nhớ lại thời đi học của tôi thôi.”

Phó Thời Xuyên hơi bất ngờ, trong nguyên tác chỉ viết đến trung học với đại học, chứ không có nội dung câu chuyện của nhiều năm sau, càng không có đoạn này do Quý Thư nói.

Hơn nữa tiểu thuyết và truyền hình đều làm theo trình tự thời gian. Nhìn như này, hẳn là bộ điện ảnh quay theo ngược dòng thời gian.

Vì thế đây là cải biên người ta nói đó hả?

Thêm thân phận thật sự ngoài đời của Quan Oánh vào, thêm đoạn này như lời dẫn cho chuyện cũ?

Quả nhiên giây tiếp theo, người đối diện lại hỏi thăm gì đó, Quý Thư nói: “Thời tôi còn đi học ư? Anh thấy sao?”

“Một người con gái nhớ lại thời học sinh của mình, anh nghĩ cô ấy viết gì chứ?”

“Đương nhiên là về người cô ấy thích thời đi học rồi…”

Cùng với lời này, màn ảnh lướt qua cửa sổ sát đất của nhà ăn hướng lên trên, rơi vào bầu trời trên cao.

Sau đó bầu trời ngày càng xanh hơn, từng đám mây trắng nhẹ nhàng trôi, hình ảnh cũng ngày một sáng hơn.

Lúc ống kính hạ xuống, đó chính là hình ảnh ánh nắng xuyên qua lá cây xanh biếc ngày hè, chiếu xuống sân trường.

Thời gian ngược dòng về 13 năm trước.

Phó Thời Xuyên đã thuộc nội dung của “Bí mật” từ lâu. Sau khi xem phim truyền hình xong, anh cũng đọc lại tiểu thuyết, vì thế gần như anh đã thuộc hết nội dung sau đó rồi. Trước đó anh không biết Quan Oánh cải biên như nào thôi!

Tuy bảo bộ phim được cải biên nhiều nhưng xem xong, anh thấy nội dung sau đó cũng không khác nhiều lắm.

Cô học sinh bình thường tên Quý Thư gặp Tạ Thành Văn mặc đồng phục đi chơi bóng rổ về trong một buổi chập tối. Cô nhất kiến chung tình với chàng trai ấy, bắt đầu nghĩ đủ mọi cách để tiếp cận đối phương.

Tuy một người là nam thần của trường, một người là cô gái bình thường, vốn không nên ở bên nhau nhưng dưới sự cố gắng không ngừng của Quý Thư, khoảng cách hai người được thu hẹp lại.

Đây đều là nội dung trong nguyên tác. Nếu bảo khác nhau cái gì thì chỉ khác nhau ở phần kể lại nội dung thôi. Tiểu thuyết và phim truyền hình kể chi tiết, còn phim điện ảnh dùng phương thức dựng phim mà cho nhiều cảnh nhanh chóng lướt qua.

Nhưng mạch phim không vì vậy mà trở nên vội vàng, nó vẫn giữ nguyên các tình tiết quan trọng, đồng thời miêu tả kỹ hơn sự thay đổi tâm lý của nữ chính làm người ta cảm nhận được cảm xúc của cô. Lúc thì ngọt ngào, lúc thì buồn, làm người ta thấy rất chân thật.

Cô nhìn lén cậu chơi bóng rổ, không cẩn thận bị cậu ném phải, tuy đau gần chết nhưng sâu trong tâm hồn, cô lại thấy mình may mắn vì có thể để cậu đích thân đưa tới bệnh viện; hoặc như lúc cô học thêm, vô tình đụng phải cậu, cậu che mũi lại hỏi có phải cô đang trả thù cậu việc lần trước cậu ném bóng vào người cô không, cô lại kích động vì cậu nhớ tên mình; còn lúc cậu giảng bài cho cô, họ cách nhau rất gần, trái tim cô đập như điên, chẳng nghe lọt tai chữ nào, cuối cùng bị cậu phát hiện rồi cười nhạo cô: Chắc không phải cậu học miễn phí nên cậu không thèm nghe đó chứ?

Và cả lúc cậu bị ốm, cô ngồi ở sân thể dục gấp máy bay cầu phúc cho cậu, sau đó vô tình bị gió thổi bay tới trước mặt cậu. Dưới ánh mặt trời, chàng trai tươi cười chọc ghẹo cô gái, cô gái thì căng thẳng, bối rối đến đỏ mặt…

Không thể không nói Hạ Lai hợp vai này hơn Lan Ương nhiều, xem cô nàng diễn thì càng thấy rõ hơn. Lúc cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục, đeo cặp sách đi trong trường, trông cô y như Quý Thư tự ti, mờ nhạt như người vô hình.

Hơn nữa Hạ Lai còn có ưu thế khác. Tuy cô không đẹp bằng Lan Ương nhưng cô có đôi mắt đen láy, vô cùng linh động, tạo cảm giác hoài niệm rất rõ trong màn ảnh.

Lúc cô dùng ánh mắt ấy để nhìn Tạ Thành Văn, người ta có thể cảm nhận được sau sự im lặng của cô là một tình cảm cháy bỏng dành cho người đối diện.

Làm người ta tin rằng cô nhìn anh một cách vừa chân thành vừa tha thiết, vô cùng yêu anh.

Ngày cuối của thời cấp ba, hai người thực hiện ước định trước đó, thi vào đại học ở Bắc Kinh, cùng nhau lên thành phố ấy.

Trên đường, ánh mặt trời xuyên qua lá cây màu xanh, chiếu vào gương mặt trẻ trung của họ.

Họ nhìn nhau cười. Giờ phút này, tâm ý họ tương thông, cùng chờ mong tương lai của chính mình.

Một tương lai có nhau.

Phó Thời Xuyên nhìn vậy mà ngơ ngẩn nghĩ. Anh không phải người lãng mạn nhưng anh nhận ra Quan Oánh đã cải biên rất tốt câu chuyện này, đạo diễn cũng quay rất được. Câu chuyện yêu thầm có vui có buồn, có ngọt có bùi, người trẻ tuổi nảy sinh tình cảm với nhau, hai trái tim tới gần nhau hơn.

Mà anh xem xong bộ phim này cũng như chìm vào giấc mộng.

Trong ngực anh có rất nhiều cảm xúc. Anh nhớ tới rất nhiều chuyện ngày xưa, có chuyện anh nhớ rõ, có cả quá khứ từng bị anh xem nhẹ.

Mấy năm nay, thỉnh thoảng anh nghĩ nếu năm đó anh để ý tới cô sớm hơn, có phải họ sẽ không để lỡ nhau nhiều năm như vậy không?

Có lẽ ở một không gian song song, cô với anh sẽ như vậy.

Đúng lúc này, màn ảnh thay đổi, chuyển về tiệm cơm Tây kia.

Nhìn Quý Thư sau khi trưởng thành, Phó Thời Xuyên sửng sốt.

Tuyến thời gian lại quay về hiện tại? Rõ ràng theo nguyên tác thì sau khi học xong trung học, nam nữ chính còn học lên đại học với nhau.

Là đan xen tuyến thời gian hả?

“Ơ? Người ta bỏ phần học đại học hả?” Cô gái lo cho bộ phim từ lúc mở đầu nói.

Bỗng nhiên Phó Thời Xuyên nhớ ra đánh giá ở phần nam nữ chính học đại học không tốt. Nhất là ở chỗ năm tư đại học, hai người tỏ tình sau đó yêu nhau.

Nhiều người cho rằng hoàn toàn có thể đẩy phần tỏ tình lên trước, sau đó nói về chuyện học đại học. Như thế sẽ hoàn hảo hơn.

Vì thế họ bỏ phần này đi hả?

Cũng không đúng. Vừa rồi lúc thi đại học xong, không thấy nam nữ chính tỏ tình gì nhau cả.

Nội dung chính của bộ phim không bỏ qua đó chứ?

Phó Thời Xuyên nhìn giờ, từ lúc phim chiếu đến giờ, mới có một tiếng hai mươi phút trôi qua. Anh nhớ trước đó mình nhìn thấy thời gian phim chiếu trong tin tức là một tiếng năm mươi phút.

Phần sau chỉ còn lời tỏ tình lúc học đại học, thế nửa tiếng nữa chiếu gì nhỉ?

Bỗng nhiên có âm thanh vang lên trên màn ảnh. Là giọng của một người đàn ông phát ra từ phía đối diện Quý Thư.

Trước đấy, lúc Quý Thư nói chuyện với người đàn ông đối diện, biên tập đã cắt giọng của đối phương, chỉ có câu trả lời của Quý Thư vang lên. Nên đây là lần đầu tiên mọi người nghe được giọng của người ấy.

Hóa ra đó là một người đàn ông.

Nghe qua thì giọng người ấy hơi quen tai. Ống kính chuyển sang phía đối diện, lộ ra gương mặt của người đàn ông.

Đó vẫn là gương mặt đẹp trai như cũ nhưng trông trưởng thành hơn. Thế mà lại là Tạ Thành Văn sau khi trưởng thành.

Vì thế người trước đấy Quý Thư tâm sự chính là Tạ Thành Văn ư?

Do đó đây là cảnh hai người gặp lại nhau sau nhiều năm rồi nhớ lại chuyện xưa?

Nghe cuộc đối thoại vừa rồi, hai người không giống người yêu của nhau cho lắm. Ngược lại họ giống hai người mới quen, chưa biết gì về nhau nhiều hơn.

Dường như cảm nhận được sự nghi hoặc của khán giả, Tạ Thành Văn nói: “Ồ, tôi nhớ trước cậu bảo hồi học trung học cậu từng thích một người, thích người đó đã nhiều năm rồi. Thế hẳn người ấy là nam chính trong quyển tiểu thuyết của cậu nhỉ?”

“Thật ra tôi khá tò mò, người này ngày trước học cùng trường chúng ta sao? Tôi có quen người đó không? Hay người đó giống như tôi với cậu, hồi đi học ba năm với nhau thì không quen nhau, nhiều năm sau lại quen nhau dựa vào xem mắt?”

Cái gì?

Hai mắt Phó Thời Xuyên mở to, trong phòng cũng có những tiếng kêu ngạc nhiên.

Hình ảnh hiện ra, vẫn là nhà hàng nhưng lần này là một quán đồ Nhật. Tạ Thành Văn trưởng thành đi vào, cô gái ngồi ở gần cửa sổ định đứng dậy.

Tạ Thành Văn mỉm cười nhìn cô, nói: “Cô Quý đúng không? Tôi là Tạ Thành Văn do cô Lưu giới thiệu.”

Đây là… Chuyện gì vậy?

Đằng sau đó, câu chuyện được tua nhanh để giải thích cho khán giả. Tạ Thành Văn mới về nước được một thời gian, còn Quý Thư luôn làm việc trong nước. Sở dĩ hôm nay hai người ở đây là đợt Tết Âm lịch đợt trước, người lớn trong nhà giới thiệu cho hai người đi xem mắt. Trước đó hai người đã tiếp xúc với nhau hai tháng, cảm giác hai bên đều khá ổn.

Có lẽ những người xem khác còn khó hiểu, nhưng với Phó Thời Xuyên, anh đã quá quen với câu chuyện này.

Anh nhớ lại, hai năm trước, có một buổi tối Quan Oánh bảo bọn họ đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.

Trong lòng anh nảy ra suy đoán. Chẳng lẽ anh đã nghĩ sai, đây mới là phần “cải biên ngoài dự đoán của khán giả”?

Cô đang định…

Bữa cơm kết thúc rất nhanh. Lúc hai người tạm biệt, Tạ Thành Văn im lặng mấy giây rồi nói: “Nếu tiện thì cô có thể cho tôi xem quyển sách ấy của cô không?”

Quý Thư hỏi: “Anh muốn đọc hả?”

Dường như Tạ Thành Văn cũng thấy khó hiểu về yêu cầu ấy của mình, nhưng anh vẫn bảo, “Tôi chỉ muốn xem thử người ấy là người như nào thôi. Với tôi cũng muốn biết chuyện xưa giữa hai người là như nào…”

Quý Thư không đồng ý cũng chẳng từ chối. Đôi mắt đen láy của cô cứ nhìn anh.

Một lát sau, cô nói: “Nhưng dù anh xem anh cũng không biết được.”

“Tại sao?”

“Bởi là người thì ai cũng nói dối.” Quý Thư nói, “Lời nói nói dối, chữ viết nói dối, tới cả trí nhớ cũng sẽ nói dối.”

“Nếu thật sự viết một câu chuyện thì có lẽ người ấy muốn làm vậy để bù đắp tiếc nuối trong quá khứ, muốn cho câu chuyện của mình một cái kết đẹp. Câu chuyện xưa ấy có lẽ còn chẳng phải thật cơ.”

“Có thể dù cho chính chủ nhìn thì người đó cũng không biết hóa ra mình lại là nam chính của câu chuyện ấy…”

Cảnh tiếp theo là cảnh Quý Thư ngồi trên xe taxi về nhà. Cô nhìn ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, tự dưng nhận được điện thoại của mẹ mình, “Đêm nay mấy giờ con về?”

“Con về nhanh thôi.”

“Đã xong rồi hả? Nay con nói chuyện với Tiểu Tạ như nào? Lần sau hẹn là bao giờ?”

“Con không hẹn, còn chẳng biết có lần sau hay không.”

“Sao thế? Nay nói chuyện không được hả?” Mẹ cô ngạc nhiên hỏi.

Quý Thư nghĩ tới lời cuối cùng mình nói trước khi tạm biệt cùng bầu không khí kỳ lạ đó mà không trả lời.

Vì thế mẹ cô hiểu lần, “Khoan đã, không phải con đùa mẹ đó chứ? Lần xem mắt này không phải mẹ ép con đi mà con tự nguyện đi, con đừng có vớ vẩn với mẹ đấy!”

Quý Thư: “Con không như thế.”

“Thế thì sao lại như này? Không phải trước đó con thích lắm ư?” Mẹ cô nói, “Mẹ nói cho con biết, người này con phải giữ kỹ. Tiểu Tạ có điều kiện rất tốt, còn giỏi nữa! Mẹ nghe cô Lưu của con nói hồi đi học thằng bé cũng rất nổi tiếng, có rất nhiều cô gái thích nó, nếu không phải ra nước ngoài nhiều năm như vậy, có khi nó còn kết hôn từ lâu rồi cơ.”

Nói tới đây, bà cũng tò mò, “Đúng rồi, trước đây con có quen thằng bé không? Hồi đó con có từng thích thằng bé không?”

Như một trận gió thổi qua mang theo vô vàn ký ức.

Quý Thư nhìn về phía trước, cô ngẩn ngơ trong một chớp mắt, màn hình điện thoại lại sáng lên.

Lần này là Tạ Thành Văn gửi tin nhắn cho cô: “Tôi xin lỗi, có lẽ tối nay tôi đã nói sai, làm cô thấy bị xúc phạm.”

Anh giải thích với cô, cô còn đang tưởng anh giận vì bị cô từ chối.

Quý Thư thấy mình của hiện tại vô cùng mâu thuẫn. Rõ ràng được ở chung với anh từng là điều cô cầu mà chẳng được, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới. Nhưng có một số chuyện đã giấu trong lòng quá lâu nên cô không biết nói như nào.

Với cả cũng không cần thiết phải… nói ra.

“Nhưng mong cô hiểu được tôi chỉ muốn hiểu cô hơn thôi.” Tạ Thành Văn nói, “Tuy đợt này tiếp xúc với nhau tôi thấy rất vui, nhưng tôi vẫn luôn có một cảm giác kỳ lạ, cứ như chúng ta bị ngăn cách nhau bởi một điều gì đó. Tôi không thích cảm giác này.”

“Ngày xưa ta không biết nhau, tôi thấy hơi tiếc, nhưng giờ quen nhau cũng chưa muộn. Bây giờ tôi muốn hiểu một cô thật sự.”

Cô nhìn hai tin nhắn này, dường như không ngờ anh nói vậy, cô ngẩn người, đột nhiên ngẩng đầu, “Bác tài ơi, quay xe giúp cháu ạ!”

“Sao thế?”

“Cháu muốn đi chỗ này.” Quý Thư nhẹ nhàng nói, “Có cái này cháu phải đưa cho một người…”

Cô mở túi xách ra, bên trong có một quyển sách.

Thật ra quyển sách Tạ Thành Văn muốn đọc vẫn luôn đi theo cô.

Nhưng đọc cái này, anh sẽ không thấy được câu chuyện mà anh không thấy.

Con chữ có thể nói dối bởi nó có thể bù đắp những tiếc nuối, tạo ra kết thúc viên mãn hơn cho tác giả.

Vì thế suốt thời gian qua, cô chỉ đang tự lừa chính bản thân mình.

Cô thật sự đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên trong buổi trời chiều ấy.

Nhưng những chuyện đằng sau không phải vậy.

Qua trang sách lật mở, những hình ảnh cũng dần hiện lên.

Quả bóng rổ kia đập trúng cô, người ấy qua chỗ cô nhưng cô quá xấu hổ và ngượng nên đã ôm đầu chạy trối chết;

Bọn họ không gặp nhau ở ngoài lớp học mà gặp ở nhà cậu, nhưng đến tận khi cô rời đi, cậu vẫn không biết cô là ai;

Cậu bị giáo viên túm qua giảng bài cho cô. Cô nhìn người ngay trước mắt mình, căng thẳng tới mức không thở được nhưng cậu lại hoàn toàn không biết gì cả, chẳng hề nhận ra cậu đã từng gặp cô gái này rất nhiều lần rồi…

Cả chiếc máy bay cô gấp cho cậu, cậu chưa từng nhặt được nó mà nó bị gió cuốn đi không biết tới tận nơi nào.

Bọn họ chưa từng cùng nhau hẹn lên Bắc Kinh học. Anh có ước mơ cao vời vợi của mình, vào học ở trường đại học tốt nhất Bắc Kinh, còn cô cố gắng hết sức, cuối cùng cũng đuổi được tới Bắc Kinh theo anh nhưng bốn năm sau, anh lại đi Mỹ.

Từ đó về sau, hai người cách nhau cả một Thái Bình Dương, mãi không gặp lại…

Chẳng có câu chuyện thanh xuân đẹp nào giữa nam thần của trường và một cô gái bình thường, chỉ có mình cô giữa những năm tháng ấy vẫn miệt mài ở xa nhìn lên anh một cách hèn mọn.

Cuối cùng trang sách cũng khép lại, lộ ra mấy chữ to trên bìa.

Sau đó dòng chữ ngày càng to hơn, quyển sách biến mất, chiếc xe biến mất, cả màn ảnh chỉ còn mấy chữ màu trắng hiện ra. Đó cũng chính là tên của bộ phim.

Cũng đến tận giờ phút này, bộ phim mới lần đầu hiện ra tên của nó: Bí mật mà anh không biết.

Hóa ra đây mới là ý nghĩa thật sự của cái tên.

Theo nguyên tác thì ban đầu, Quý Thư yêu Tạ Thành Văn từ cái nhìn đầu tiên, sau đó hai người nhanh chóng có tình cảm với nhau. Cô không giấu quá nhiều về tình cảm của mình dành cho anh nên trước đó, nhiều người cảm thấy khó hiểu về cái tên này.

Giờ phút này, mọi người mới thật sự hiểu.

Hóa ra nó có ý đó.

Hóa ra đây mới là bí mật mà anh không biết.

Phần kết của bộ phim là Quý Thư đang đi dạo ở trong trường THPT số 16.

Về thăm chốn cũ, đó vẫn là tòa nhà dạy học ấy, vẫn là căn tin ấy, vẫn là rừng cây ấy.

Cái gì cũng như chưa thay đổi, nhưng cái gì cũng như đã thay đổi.

Cuối cùng, cô đứng ở sân thể dục, nghĩ lại nhiều năm trước mình từng gấp một chiếc máy bay cầu phúc cho người con trai mình thích.

Đêm ấy, cô đặt quyển sách trước cửa nhà anh.

Cô không biết sau khi xem xong anh có hiểu không, nếu anh hiểu được, anh sẽ đối xử với tình cảm của cô như nào.

Nhưng vào cái lúc bỏ sách ở lại, cô thấy cuối cùng mình cũng nhẹ nhõm.

Hóa ra đây là chuyện cô nên làm từ trước đến nay.

Cô cho anh thấy một bản thân thật sự. Dù anh quyết định như nào, cô cũng sẽ không hối hận.

Trong túi có tờ rơi, đó là của quán trà sữa mới mở trước cổng trường. Lúc cô đi qua, có một em gái đang làm thêm đưa cho cô.

Bỗng nhiên Quý Thư nổi hứng, cô lôi tờ rơi ra gấp thành một chiếc máy bay.

Sau đó cô đứng trên khán đài, nhìn sân thể dục cùng bầu trời xanh biếc trên trời.

Đang định buông tay, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng gọi sau lưng, “Quý Thư.”

Quá quen thuộc. Nó quen đến nỗi cô tưởng mình gặp ảo giác.

Cô dừng lại. Ba giây sau, cô quay đầu lại nhìn.

Sau đó cô nở một nụ cười thật lòng, nhẹ nhàng nhưng rất chân thành.

Bộ phim kết thúc ở đây.



Lúc Phó Thời Xuyên về nhà thì đồng hồ đã chỉ 11 giờ.

Đèn phòng khách đang sáng nhưng căn phòng im ắng chẳng có ai. Anh nhìn xung quanh, phát hiện cửa phòng ngủ mở một nửa, nương theo ánh sáng của phòng khách, có thể thấy một người đang nằm trong phòng.

Quan Oánh đắp chăn, dường như cô sắp ngủ.

Phó Thời Xuyên đứng bên giường nhìn cô một lát, sau đó anh nở nụ cười, xốc chăn lên giường nằm cùng rồi kéo cô vào trong ngực.

Quan Oánh bị động tác của anh làm cho tỉnh giấc. Đang lúc mơ màng, cô cảm nhận được cái ôm quen thuộc. Cô chẳng mở mắt ra mà hỏi: “Anh về rồi à?”

“Sao em đã ngủ rồi?”

“Em mệt quá.” Quan Oánh tìm vị trí thoải mái trong ngực anh, ôm lại anh rồi nói, “Mấy nay em chẳng ngủ đủ giấc, riêng hôm nay đã phải chạy mấy chục chỗ, chân cũng sưng hết cả lên. Về nhà tắm xong là em nằm luôn, đang định nghỉ ngơi một chút chờ anh về, ai ngờ vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ luôn rồi.”

“Thương thế.” Phó Thời Xuyên đồng cảm, “Ông chủ của em ác quá, sao lại bóc lột nhân viên như này!”

“Đúng đấy, em đã bảo Lạc Ninh bóc lột em từ lâu rồi mà!” Quan Oánh giận dữ nói, “Nếu anh là bạn trai tốt của em thì bây giờ đi dạy dỗ anh ta, đòi lại công bằng cho em đi!”

“Được, thế giờ anh sang đối diện đánh cậu ta một trận đây!”

“Nhưng anh ấy còn chưa về.” Quan Oánh thở dài, “Thôi bỏ đi, nể tình anh ấy đang phải tăng ca, tha cho anh ấy một mạng.”

Hai người đều nở nụ cười, Quan Oánh ôm Phó Thời Xuyên, sung sướng cảm nhận cảm giác ông chủ vẫn phải tăng ca mà nhân viên đã được tan làm.

Phó Thời Xuyên vỗ nhẹ vào lưng cô, một lát sau, bỗng nhiên anh nói: “Tối nay anh đi xem phim.”

Quan Oánh ngơ một chút, sau đó cô mở to mắt, nhìn anh một cái rồi lại nhắm mắt lại: “Vâng.”

“Em đoán được rồi à?”

“Em nghĩ đêm nay anh đi xem, nhưng không chắc lắm.”

Quan Oánh hỏi: “Như nào? Anh xem xong có cảm nghĩ gì không?”

“Cảm nghĩ của anh là anh hơi bất ngờ không nghĩ các em cải biên nhiều đến vậy.”

“Cũng hơi mạo hiểm thật.” Quan Oánh nói, “Lúc em với Tôn Ảnh đề xuất, Lạc Ninh còn hơi do dự cơ, chủ yếu anh ấy lo phản ứng của công chúng. Nhưng bọn em đều vô cùng hài lòng với thành phẩm cuối cùng. Nay xem phản ứng khán giả cũng thấy rất tốt.”

Đúng, tuy rằng cải biên nhiều nhưng Phó Thời Xuyên thấy phản ứng của người xem rất tốt. Cô gái ngồi cạnh lo lắng cho bộ phim lúc chưa chiếu cũng sung sướng bảo rằng mai sẽ rủ các bạn mình đi xem cùng.

Anh nở nụ cười, “Thế chúc mừng em!”

Vì công chúng mong chờ nên thành tích phòng vé của “Bí mật” rất tốt. Lúc làm còn lo không biết khi công chiếu bộ phim sẽ nhận được danh tiếng như nào, nhưng nhìn phản ứng khán giả hôm nay thì có thể khẳng định doanh thu phòng vé sẽ tiếp tục tăng.

Với Quan Oánh mà nói, lần đầu làm biên kịch lại nhận được thành công như này, không thể nghi ngờ gì, sự nghiệp của cô tiến vào giai đoạn hoàn toàn mới.

Quan Oánh đắc ý: “Quả là phải chúc mừng thật! Trước đấy mọi người bảo giá trị con người em tăng lên gấp bội, giờ mới là gấp bội thật nè!”

Đến cả Tây Tây cũng bảo muốn chuyển bài post kia của cô thành tiểu thuyết. Sau đó nghe Quan Oánh bảo cô sẽ lồng vào trong kịch bản, cô nàng còn không vui, hôm nay nhìn thấy kết quả như này, cô nàng cũng phải thừa nhận.

Người đại diện bảo: Dù sao tôi cũng chỉ muốn bà dùng một người đàn ông để phát tài lần hai, dùng phương thức nào cũng được, kết quả như nhau là được rồi!

Dừng một chút, Quan Oánh lại hỏi: “Ngoài cái này, anh còn cảm nghĩ gì không?”

Cô nói ỡm ờ nhưng Phó Thời Xuyên hiểu. Một lát sau anh hỏi: “Sao em lại sửa như vậy?”

“Tối nay lúc đi roadshow cũng có người hỏi em như thế.”

“Thế em trả lời như nào?”

Quan Oánh không trả lời luôn mà bỗng nhiên cô ngồi dậy. Phó Thời Xuyên cũng ngồi dậy theo cô. Hai người ngồi trên giường, nương theo ánh sáng mờ mờ ngoài cửa nhìn đối phương.

Quan Oánh mỉm cười, “Em bảo, rất đơn giản, bởi đây chính là chuyện xưa tôi muốn kể lại.”

Mười năm trước, cô dệt cho mình một giấc mộng đẹp giả dối; mười năm sau, cô lại muốn kể câu chuyện thật sự.

Vì năm đó cô yếu đuối, cô tuyệt vọng nên mới phải dùng phương thức tự lừa mình dối người như này để bù lại nỗi tiếc nuối vô biên trong lòng.

Mà cô của hiện tại không sợ chúng nữa.

Cô không sợ phải đối mặt với sự hèn mọn, nhát gan, bỏ lỡ, hối hận của mình.

“Em muốn nói cho mọi người biết câu chuyện thật sự giữa em và anh, câu chuyện giữa hai chúng ta là như nào…”

Phó Thời Xuyên nhìn ánh mắt Quan Oánh, anh thấy nơi nào đó trong lòng mình như mềm nhũn ra.

Anh nói: “Vì thế đây mới là nguyên nhân em không dẫn anh đi xem phim cùng sao?”

“Cái gì?” Quan Oánh chớp mắt.

“Anh đang khó hiểu không hiểu sao thái độ của em với bộ phim này lại lạ đến vậy. Nhưng xem xong thì anh hiểu rồi. Hóa ra đây chính là bức thư tình em viết cho anh…”

Nếu là thư tình thì đương nhiên không thể đứng im chờ xem phản ứng của người nhận thư rồi, thậm chí tới việc nhắc đối phương mở thư ra cũng khá xấu hổ.

Vì thế không phải cô mặc kệ không quan tâm anh có xem bộ phim này không, anh xem lúc nào. Mà cô đang đưa bức thư cho anh, chờ anh mở ra.

Mặt Quan Oánh vẫn còn hơi đỏ, nhưng cô không phủ nhận mà cắn môi ôm lấy cổ Phó Thời Xuyên rồi nhìn thẳng vào anh, “Đúng, em đang gửi thư tình cho anh đó.”

“Em phải cảm ơn anh, không chỉ vì anh làm em viết ra cuốn sách thay đổi cuộc đời mình mà còn nhờ anh bên cạnh, ước mơ của em đã thành sự thật. Vì thế em mới có thể dũng cảm, thản nhiên xem lại câu chuyện xưa như thế.”

Do có được nên cảm giác buồn bã khi phải nhìn từ xa, nước mắt cùng sự chờ đợi của cô đều trở thành huân chương.

Phó Thời Xuyên khẽ vuốt mặt cô, “Là anh cảm ơn em mới phải. Bởi nhờ có em ở cạnh anh, giờ anh mới có thể là anh của hiện tại. Nếu không anh vẫn còn đang mịt mờ ở cánh đồng không có điểm cuối, không bước thêm được bước nào…”

Hai người nhìn nhau một lát, bỗng nhiên Phó Thời Xuyên cười, hỏi Quan Oánh: “Hai năm trước, lúc em quyết định quay lại với anh, em có nghĩ chúng ta sẽ như bây giờ không?”

Quan Oánh lắc đầu.

Lúc đó tuy rằng cô quyết định quay lại với anh nhưng trong lòng cô vẫn hơi lo lắng.

Cô không biết trạng thái của Phó Thời Xuyên có tốt lên không, hay ít nhất anh sẽ giữ ổn định, bệnh tình không chuyển biến xấu, họ vẫn có thể hiểu nhau, tâm sự, tin tưởng nhau như này ư?

Nhưng hai năm nay, những điều cô lo không xảy ra, tất cả đều tốt hơn so với tình huống tốt nhất cô nghĩ nhiều.

“Không ngờ nhưng không quá bất ngờ.” Quan Oánh nói, “Bởi vì em yêu anh. Anh cũng yêu em. Giờ hai ta đang yêu người còn lại!”

Vẻ mặt Phó Thời Xuyên hơi đổi, anh không khỏi ôm lấy cô.

Đúng, bọn họ đang ở bên người mình yêu.

Vào thời khắc này, bỗng nhiên anh nhớ tới cảnh cuối trong bộ phim, nó như dừng lại.

Hình ảnh dừng lại ở nụ cười tươi của Quý Thư lúc cô quay đầu lại. Người bình thường xem thì sẽ nghĩ đây là ám chỉ cho một cái kết viên mãn, nhưng Phó Thời Xuyên không khỏi nghĩ, Tạ Thành Văn thật sự đã đọc quyển sách đó chưa? Anh đọc rồi có hiểu câu chuyện ẩn sâu trong cuốn sách đó không?

Anh ấy đến tìm Quý Thư vì điều gì? Là muốn nhận lấy tình cảm ấy, hay do lời tỏ tình đến quá đột ngột và sâu sắc nên ngu ngốc chạy tới đó để từ chối?

Điều này làm anh không khỏi nghĩ. Nếu lúc trước anh không biết chân tướng đúng lúc, cuối cùng không níu kéo cô lại được, vậy bây giờ họ sẽ như nào?

Anh không biết. Nhưng chỉ nghĩ tới việc chuyện đó có thể xảy ra, anh không khỏi cảm thấy sợ hãi.

May là cuối cùng anh vẫn theo đuổi cô thành công.

Cuối cùng Tạ Thành Văn với Quý Thư có bên nhau không quan trọng, nhưng chắc chắn Phó Thời Xuyên và Quan Oánh phải ở bên nhau.

Ánh đèn trong phòng mờ mờ, hai người cứ ôm nhau như thế, rủ rỉ vào tai nhau, “Sắp hết năm rồi. Năm nay anh định kết thúc như nào?”

“Không phải em phải đi PR cho phim à?”

“Em xin nghỉ, bảo hôm đó em đi với anh, nếu Lạc Ninh không đồng ý thì em trốn! Ai cho anh ấy đối xử với em như nô lệ? Em phải dành thời gian đi chơi với anh! Anh mau nghĩ xem mình đi đâu đi!”

Tất niên năm kia, app Vân Giản mới đi vào hoạt động không lâu, Phó Thời Xuyên bận tăng ca để chỉnh lỗi, còn Quan Oánh cũng phải sửa bản thảo của kịch bản, ngày nào cô cũng phải họp cùng nhà sản xuất, đạo diễn cùng những người khác. Tất niên năm ấy hai người trải qua cùng công việc, đến khi đồng hồ chỉ 12 giờ mới gọi điện cùng countdown với nhau.

Năm trước thì khỏi phải nói. Lúc tất niên hai người đều ốm, còn thêm cả Lạc Ninh nữa.

Nói ra thì năm nay là năm đầu tiên hai người có thể chính thức đón giao thừa cùng nhau.

Phó Thời Xuyên nói: “Quan Oánh, chúng ta lại cùng nhau đi qua một năm rồi.”

Quan Oánh cũng hơi sửng sốt. Đúng vậy, đã một năm trôi qua rồi.

Phó Thời Xuyên: “Hay chúng ta đừng ra ngoài mà ở nhà xem điện ảnh đi?”

“Bộ nào hả anh? Không phải anh định xem lại “Bí mật” ở nhà thêm lần nữa đó chứ? Em không chịu đâu, trước đấy em xem nhiều lắm rồi! Hơn nữa giờ Lạc Ninh cũng không cho mình xem riêng kiểu đó đâu!”

“Không phải, em có còn nhớ bộ Vivian với Edward lần trước không? ‘Sau khi kỵ sĩ cứu công chúa thì có chuyện gì xảy ra’?”

Quan Oánh nhớ lại, đó chính là bộ điện ảnh đầu tiên họ xem cùng nhau.

Cô nhớ câu tiếp theo nhưng giả vờ bảo: “Họ nói gì? Em không nhớ, em quên rồi!”

“Em quên rồi hả?” Phó Thời Xuyên nheo mắt lại một cách nguy hiểm. Anh nhìn cô một lát, bỗng nhiên xoay người đè lên người cô, “Em quên thật hả? Quên thật ư?”

Anh hỏi câu nào là hôn cái đó. Tay anh thì sờ tới sờ lui trên người Quan Oánh. Quan Oánh muốn tránh nhưng không tránh được, cô không khỏi cười thành tiếng.

“Em bảo quên là quên thật mà, anh buông, ha ha ha, nào, buông em ra!”

“Em phải trả lời anh trước đã, em trả lời xong thì anh dừng!”

“Em không nhớ mà, không nhớ thì trả lời kiểu gì, ha ha ha…”

Trong phòng ngập tràn tiếng cười, bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen kịt cùng ngã tư đường ở ngoài trời đêm.

Tuy rằng đã gần khuya nhưng đèn đường vẫn sáng chói, ánh đèn sáng ngời vì họ sắp đón năm mới.

Năm mới của họ cũng đến.

“Sau khi kỵ sĩ cứu công chúa, chuyện gì đã xảy ra?”

“Cô ấy cũng cứu anh ta.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đến đây là hết chuyện thật rồi!

Nói một chút về cảm nghĩ của tôi. Quyển sách này chính là quyển sách tôi viết sau ba năm phong bút, tôi vô cùng mong nó sẽ hoàn thành. Vốn định viết thêm gần 100 000 chữ nữa, mấy tháng trước cũng cố hết sức nhưng rất tiếc, tôi không viết thêm được chúng. Bởi số lượng từ vượt quá dự tính ban đầu, thời gian quá dài, cơ thể và trạng thái đều không ổn, bởi mỗi chương tôi đều muốn viết tốt nhất có thể nên phải dành nhiều thời gian để sửa liên tục, vì thế thời gian cập nhật rất dài. Sau lần này, tôi cũng phát hiện truyện chỉ đạt dài nhất là 300 000 chữ thôi, còn đâu cơ thể tôi không trụ tiếp được!

Rất xin lỗi mọi người, trong tình tiết quan trọng nhất cuối cùng, tôi đã ngừng cập nhật, gây ra trải nghiệm không tốt cho các bạn khi theo dõi câu chuyện.

Nhưng dù sao thì tôi cũng viết xong rồi. Tại đây, xin cảm ơn người bạn tốt Yến Yến của tôi đã luôn trò chuyện với tôi về nội dung cốt truyện. Những lúc tôi không có linh cảm, không viết nổi truyện thì không ngừng tâm sự, giúp tôi tìm cảm giác. Sau này, khi tôi viết truyện tiếp, Yến Yến dù đang tăng ca hay đang đi công tác, tới tận rạng sáng cậu ấy giảm bớt thời gian ngủ, dành chút ít thời gian để tâm sự với tôi. Cậu ấy đã cho tôi rất nhiều linh cảm quan trọng, suy nghĩ, thậm chí cả tình tiết cụ thể, luôn động viên tôi, tiếp thêm sức mạnh cho tôi. Có thể nói nếu không có Yến Yến thì tôi không thể viết xong quyển sách này!

Tiếp đó tôi phải cảm ơn Tiểu Lạc – người bạn là lập trình viên duy nhất của tôi, cậu ấy đã cung cấp rất nhiều đề nghị cùng các thuật ngữ chuyên nghiệp để tôi viết về nam chính, bị tôi làm phiền nhiều cũng không ngại, thậm chí còn đưa tôi tới chơi mật thất với đồng nghiệp của cậu ấy để trải nghiệm cảm giác thật ~

Cuối cùng, tôi xin cảm ơn các vị độc giả đã đọc tới đây. Tôi là một tác giả không tốt, tuy rằng rất muốn làm tốt nhưng vẫn làm mọi người thất vọng, thật sự rất cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đồng hành cùng tôi! Cúi đầu cảm ơn!

Editor có lời muốn nói:

Vậy là câu chuyện của Quan Oánh và Phó Thời Xuyên đã kết thúc rồi! Cảm ơn tác giả Hồi Sênh vì câu chuyện hài hước nhưng không kém phần sâu sắc này! Bên cạnh đó, em Cún cũng xin gửi lời cảm ơn chị Lynn vì đã tin tưởng chuyển việc chuyển ngữ bộ truyện thú vị này cho em!

Mình cũng xin cảm ơn tất cả các bạn đã theo dõi bộ truyện, tiếp thêm động lực, cổ vũ mình trong quá trình chuyển ngữ. Trong quá trình chuyển ngữ, có lẽ mình vẫn còn một số thiếu sót nhưng hy vọng vẫn sẽ được các bạn tiếp tục ủng hộ! Nếu được, hãy cho mình một bình luận cảm nhận về truyện ở bên dưới, và đừng quên hãy đọc truyện ở trang chính chủ, không chỉ của riêng nhà mình còn cả ở nhà các bạn editor/dịch giả khác mọi người nha!

Cảm ơn và chúc mọi người những điều tuyệt vời nhất!

– HOÀN THÀNH TRUYỆN –
 
Back
Top Bottom