Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 150: Chuyện cũ (1)


Ngày hôm sau sau khi say rượu, điều đáng sợ không phải là sự khó chịu do cơn say mang lại mà là việc bạn bè bắt đầu miêu tả lại dáng vẻ của bạn sau khi say đêm qua.

Nếu còn có video hoặc ghi âm làm bằng chứng thì đó sẽ là “tội chứng” khiến bạn cả đời này không thể ngẩng đầu lên nổi.

Toàn thân Tống Vãn Huỳnh như hóa đá, ngồi đơ tại chỗ, hình ảnh mình ngồi xổm dưới đất tự xưng là một cây cải trắng cứ vang vọng trong đầu theo hiệu ứng âm thanh vòm 360 độ.

Chưa bao giờ cô thấy mất mặt đến vậy.

Chưa bao giờ!

Cô vốn chưa từng say rượu, làm sao mà biết được mình sau khi say lại biến thành như thế này chứ.

Nhìn chằm chằm vào điện thoại của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh nghiến răng nghiến lợi: “Anh cố ý quay lại mà! Anh đang cười nhạo tôi!”

“Cười nhạo sao?” Văn Nghiên mở video lên, trong video giọng của Tống Vãn Huỳnh mang theo tiếng khóc nức nở: “Tôi là một cây cải trắng…”

Toàn thân Tống Vãn Huỳnh nổi da gà, hai tay siết chặt thành nắm đấm, chịu đựng đến cực hạn, từng chữ một rít qua kẽ răng: “Anh không được mở nữa!”

Văn Nghiên tắt video, “Tôi chỉ quay lại làm kỷ niệm thôi, mong sau này em nhớ mà rút kinh nghiệm. Ở ngoài có thể uống rượu nhưng dù có vui mấy cũng phải biết chừng mực. Tối qua may mà chỉ có tôi, lần sau nếu em lại say rượu như vậy bị người khác nhìn thấy…”

Bị người khác nhìn thấy…

Tống Vãn Huỳnh lập tức tưởng tượng ra cảnh mình đứng giữa nơi đông người, miệng nói mình là cây cải thảo. Cảnh tượng ấy khiến toàn thân cô lạnh toát, nổi hết da gà, lập tức đứng bật dậy giận dữ bước tới trước mặt Văn Nghiên chìa tay ra: “Đưa điện thoại cho tôi!”

“Làm gì?”

“Làm gì? Anh còn hỏi à! Tất nhiên là để xóa cái video hôm qua anh quay tôi! Đưa đây!” Làm sao cô có thể để mặc đoạn video mất mặt kia tồn tại trong điện thoại của anh được!

Văn Nghiên nâng nhẹ điện thoại trong tay, “Tại sao phải xóa?”

“Tại sao à? Anh không xóa chẳng lẽ còn muốn giữ lại đoạn video tôi mất mặt đó để sau này uy h**p tôi hả?” Tống Vãn Huỳnh nhớ lại chuyện trước đây mình từng giả mang thai, Văn Nghiên không vạch trần ngược lại còn để mặc cô tiếp tục đóng kịch, chẳng phải cũng vì muốn nắm thóp cô hay sao?

“Thật ra tôi thấy… cũng không đến nỗi mất mặt thế đâu.” Văn Nghiên nhớ lại cảnh tối qua Tống Vãn Huỳnh ngồi xổm trong góc, đầu đội thùng rác ánh mắt long lanh nhìn anh, cảm thấy vừa dễ thương lại thú vị.

Thấy Văn Nghiên vẫn không có ý định xóa, Tống Vãn Huỳnh nổi giận: “Anh xóa không? Không xóa thì… tôi tự làm!”

Nói rồi liền nhào tới giật điện thoại từ tay anh.

Nhưng cô và Văn Nghiên chênh nhau hơn hai mươi phân chiều cao, độ dài cánh tay tất nhiên cũng không bằng, dù cố gắng thế nào cũng bị Văn Nghiên dùng một tay chặn lại, không thể nào với tới.

Thấy không cướp được, Tống Vãn Huỳnh tức đến phát điên, gào lên: “Văn Nghiên! Anh không xóa tôi sẽ tức chết cho anh xem!”

Thấy cô thực sự bắt đầu giận, Văn Nghiên đành thả tay ra đưa điện thoại cho cô.

Vừa lấy được điện thoại, Tống Vãn Huỳnh lập tức mở album xóa ngay đoạn video kia, sau đó còn vào mục “đã xóa gần đây” để xóa luôn dấu vết cuối cùng.

Xong xuôi cô lại cẩn thận kiểm tra xem ngoài đoạn video đó, còn có ảnh nào cô mất mặt bị chụp lại hay không.

May là ngoài tấm ảnh đội thùng rác kia thì không có gì thêm.

“Anh đã thấy bộ dạng thảm hại nhất của tôi rồi.” Tống Vãn Huỳnh đập mạnh điện thoại lên bàn, kéo cà vạt của anh lại, cúi xuống nhìn thẳng vào mắt anh, giọng đầy đe dọa: “Nếu anh dám tiết lộ dù chỉ nửa chữ về chuyện tôi say rượu hôm qua… tôi sẽ không tha cho anh cả đời này!”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc và dữ dằn của cô, trong mắt Văn Nghiên lại càng thêm dịu dàng và ý cười: “Nghiêm trọng vậy sao? Cả đời không tha cho tôi?”

“Dĩ nhiên!”

“Được rồi, tôi biết rồi, công chúa cải thảo.”

“...Văn Nghiên! Tôi giết anh!!”



Sau một buổi sáng “loạn lạc như chiến trường”, Tống Vãn Huỳnh chỉnh đốn lại bản thân, mang đầy cơn giận đi làm, cả người như mang theo oán khí nặng nề hơn cả ma quỷ.

Thương vụ thu mua tập đoàn Lâm thị là một dự án lớn, sau khi hoàn thành tất cả thành viên trong nhóm dự án đều được thưởng gấp đôi. Tống Vãn Huỳnh cũng nhận được một khoản tiền thưởng khá hậu hĩnh từ Tống Chính Huy.

Đáng lý ra cô phải rất vui vẻ — nếu như tối qua cô không uống say đến mức mất hết mặt mũi.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 151: Chuyện cũ (2)


Tống Vãn Huỳnh uể oải ngồi trong văn phòng của mình, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào màn hình đen sì trước mặt, trong đầu toàn là đoạn video mà Văn Nghiên quay cô tối qua.

Cô sau khi uống say lại biến thành cái bộ dạng đó sao?

Nhưng điều cô không hiểu là, tại sao mình lại là một cây cải thảo? Tại sao không thể là rau mùi, rau chân vịt, hay rau muống chứ?

Tống Vãn Huỳnh ủ rũ nằm bẹp xuống bàn làm việc, trong đầu toàn là hình ảnh cải thảo, cảm giác như đời này chẳng còn gì đáng sống nữa.

Không sao, cuộc đời này rồi cũng sẽ sớm trôi qua thôi.

…Nhưng lại chẳng thể trôi qua nổi, vì bây giờ chỉ cần nghĩ đến Văn Nghiên là cô lại nhớ tới cái video kia.

Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng nước mắt sắp trào ra của Tống Vãn Huỳnh, cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong, lấy lại tinh thần.

“Mời vào.”

Hứa Nam Kiều đẩy cửa bước vào, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi sau bàn làm việc cười nói: “Chào buổi sáng. Tối qua tiệc mừng công uống nhiều như vậy, tôi còn tưởng hôm nay cô sẽ không đến công ty cơ, không ngờ trông cô vẫn còn tỉnh táo thế.”

“…” Đúng là nói trúng tim đen. Tống Vãn Huỳnh cười gượng nhìn Hứa Nam Kiều, lo lắng hỏi: “Tối qua tôi uống hơi nhiều, nhiều chuyện không nhớ rõ lắm. Anh Hứa, ở khách sạn… tôi có làm gì mất mặt không?”

“Cũng không có gì, chỉ là cô cứ liên tục uống, khuyên thế nào cũng không chịu dừng.”

May quá, mình chỉ mất mặt trước Văn Nghiên, chưa bị người ngoài thấy, chưa đến nỗi xấu hổ đến chết.

Hứa Nam Kiều thong thả ngồi xuống trước bàn làm việc của cô.

“Anh Hứa, anh đến tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Là thế này, việc thu mua tập đoàn Lâm thị đã hoàn thành rồi đúng không? Vừa nãy Tổng giám đốc Tống tìm tôi, nói sẽ điều tôi sang Lâm thị nhậm chức CEO, sau này có thể sẽ không có nhiều thời gian để chỉ dẫn cô trong công việc nữa.”

“Điều sang Lâm thị?” Mắt Tống Vãn Huỳnh sáng lên, “Vậy sau này tôi không thể gọi anh là anh Hứa nữa mà phải gọi là Tổng giám đốc Hứa rồi.”

Hứa Nam Kiều cười: “Gọi thế nào cũng được, nhưng dù tôi không còn ở tổng công ty, nếu sau này cô cần giúp gì vẫn có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”

“Được! Vậy tôi chúc mừng anh trước nhé!”

“Ừ.” Hứa Nam Kiều dường như còn điều gì muốn nói nhưng vẻ mặt có chút do dự, như thể không tiện mở lời.

“Anh Hứa, chúng ta làm việc với nhau cũng lâu rồi, có chuyện gì sao còn phải cân nhắc không thể nói với tôi chứ?”

Hứa Nam Kiều cười nói: “Thật ra cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là gần đây tôi nghe được một vài tin đồn nên muốn xác nhận với cô.”

“Tin đồn?”

“Cô và Lâm Hoan Sơ có vẻ thân thiết, cô có biết giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tô có ân oán gì không?”

Nghe Hứa Nam Kiều hỏi vậy, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần biến mất.

“Thật ra tôi không mấy hứng thú với mấy lời đồn đó nhưng vì sắp nhậm chức ở Lâm thị, mấy tin đồn này cứ như cố tình truyền đến tai tôi nên muốn hỏi thử cô. Nếu cô không biết thì coi như tôi chưa từng hỏi.”

Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Theo tôi biết thì bố của Lâm Hoan Sơ tuy không có hậu thuẫn gì, tay trắng lập nghiệp nhưng lại là bạn rất thân với bố của Tô Ngự. Trước kia quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Tô rất tốt, chỉ mới vài năm gần đây mới bắt đầu căng thẳng, nhà họ Tô luôn tìm cách chèn ép và đối đầu với nhà họ Lâm.”

“Lý do là gì?”

“Chuyện này liên quan đến một vài bí mật của nhà họ Tô thời gian trước. Tô Ngự có một người cô, không rõ vì sao nhiều năm trước đột nhiên phát điên, suốt nhiều năm bị nhốt trong nhà họ Tô, bệnh tình lúc nặng lúc nhẹ, cho đến hai năm trước thì tự sát qua đời. Từ di vật của bà ấy, người nhà phát hiện ra những cuốn nhật ký mà bà viết trong suốt thời gian đó.”

“Nhật ký?”

“Trong nhật ký, bà ấy viết về việc bị bố của Lâm Hoan Sơ ruồng bỏ. Hồi trẻ, cô của Tô Ngự từng ở bên ông Lâm nhưng sau đó lại bị ông ấy bỏ rơi. Cú sốc ấy khiến bà bị ảnh hưởng nặng về tâm lý nên tinh thần không ổn định.”

Hứa Nam Kiều trầm ngâm, “Ra là như vậy.”

Những điều Tống Vãn Huỳnh kể chỉ là phần bề nổi mà nhà họ Tô tạm thời phát hiện, nhưng nó lại trở thành lý do khiến Lâm thị phá sản.

Sự thật là cô của Tô Ngự thầm yêu bố của Lâm Hoan Sơ suốt nhiều năm nhưng ông Lâm chỉ xem bà như em gái. Trong lễ cưới của ông Lâm, cô của Tô Ngự bị sốc tinh thần, bệnh tình càng nặng thêm, cuối cùng phát triển thành bệnh lý tâm thần.

Còn những "bằng chứng" nói rằng ông Lâm ruồng bỏ bà thực chất là sản phẩm tưởng tượng của một người tâm thần không thể phân biệt được thực và ảo. Bà tự huyễn hoặc mình là thanh mai trúc mã với ông Lâm, họ lớn lên bên nhau, yêu sâu đậm rồi vì mẹ của Lâm Hoan Sơ xuất hiện, ông Lâm nhẫn tâm bỏ rơi bà.

Bà ghi lại tất cả những “ký ức không tồn tại” ấy trong nhật ký, bị nhà họ Tô xem là chứng cứ buộc tội ông Lâm.

Tô Ngự luôn tin rằng người cô từng yêu thương mình là do ông Lâm hại chết. Lâm thị phá sản, ông Lâm ngồi tù vẫn chưa đủ, cậu ta còn muốn Lâm Hoan Sơ phải chịu tất cả những đau đớn mà cô mình từng trải qua.

“Thật ra đó chỉ là một cuốn nhật ký, mà lại là nhật ký của người mắc bệnh tâm thần, chẳng thể xem là chứng cứ chắc chắn,” Tống Vãn Huỳnh khéo léo nhắc nhở Hứa Nam Kiều, “Muốn hiểu một người thật sự không thể chỉ nghe người khác nói. Tin đồn là thứ không đáng tin. Tôi tuy không quen chị Hoan Sơ lâu, cũng chưa từng gặp bố chị ấy nhưng tôi biết, chị ấy là người lương thiện. Dù cho chuyện năm xưa là thật thì cũng không nên đổ hết tội lên đầu chị ấy. Anh thấy có đúng không?”

Hứa Nam Kiều gật đầu, “Cô nói đúng.”

“Anh Hứa, sau này anh đến Lâm thị làm, làm phiền anh để ý chị Hoan Sơ nhiều hơn một chút. Tô Ngự luôn giận cá chém thớt lên chị ấy vì chuyện của cô mình, tôi lo sau này anh ta vẫn sẽ tiếp tục nhắm vào chị ấy. Mẹ chị Hoan Sơ lại đang bệnh, dạo này chị ấy đã rất vất vả rồi. Tính cách chị ấy lại mềm mỏng, tôi thật sự sợ chị ấy sẽ bị bắt nạt.”

Có lẽ sợ Hứa Nam Kiều hiểu lầm, Tống Vãn Huỳnh giải thích thêm: “Tôi không bảo anh thiên vị trong công việc, chỉ hy vọng anh có thể để ý chị ấy hơn một chút. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, anh không tiện ra mặt thì hãy báo cho tôi biết đầu tiên, tôi sẽ lo liệu. Được không?”

Hứa Nam Kiều cười: “Cô đã nói vậy rồi, nếu tôi không đồng ý thì chẳng phải quá vô tình sao? Yên tâm, sau này tôi sẽ để ý đến cô ấy nhiều hơn, không để ai bắt nạt cô ấy đâu.”

Có được lời đảm bảo từ Hứa Nam Kiều, Tống Vãn Huỳnh yên tâm hơn hẳn, “Anh Hứa, cảm ơn anh.”

“Không có gì.”

“À đúng rồi,” Tống Vãn Huỳnh chợt nhớ ra điều gì, liền dặn dò: “Sau này nếu anh lại nghe được những lời đồn không hay về chị Hoan Sơ, nhất định nhất định phải đến tìm tôi xác minh đầu tiên, tuyệt đối đừng vì nghe mấy lời đồn mà có ấn tượng xấu về chị ấy. Chị ấy thật sự là một người rất tốt, rất rất tốt, rất rất lương thiện, đừng để ai bắt nạt chị ấy.”

Hứa Nam Kiều cúi đầu trầm ngâm một lúc, “Tôi nhớ rồi.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 152: Nhà đầu tư bí ẩn (1)


Thứ Hai, Hứa Nam Kiều chính thức nhận chức tại tập đoàn Lâm thị.

Còn Tống Vãn Huỳnh cũng chính thức bắt đầu tiếp quản vị trí của Hứa Nam Kiều, trở thành trợ lý của Tống Chính Huy.

Tống Vãn Huỳnh biết làm trợ lý cho Tống Chính Huy không hề dễ dàng nhưng điều khiến cô không ngờ tới là — lại khó đến mức như vậy.

Công việc của Tống Chính Huy rất bận rộn, lịch trình sắp xếp dày đặc, nhiều khi từng việc một đều phải chính xác đến từng phút thì mới đảm bảo các công việc tiếp theo có thể diễn ra suôn sẻ và đúng giờ.

Trước khi Hứa Nam Kiều trở thành trợ lý của Tống Vãn Huỳnh, những công việc như sắp xếp lịch trình đều sẽ được anh xem trước vào ngày hôm trước và sắp xếp thỏa đáng. Sau khi anh rời đi, những việc này được giao lại cho một trợ lý khác.

Tống Chính Huy khi làm việc thì hoàn toàn không nể mặt ai, bất kể là ai phạm lỗi đều phải bị mắng một trận.

Không may là người bị mắng nhiều nhất chính là Tống Vãn Huỳnh.

Tại sân golf, mặc dù kỹ thuật chơi của Tống Vãn Huỳnh chỉ ở mức trung bình nhưng đã có thể thuần thục vung gậy, dám ganh đua với người khác.

Một cú đánh ra, tiếng vỗ tay vang lên.

“Không tệ nha, ba cháu nói cháu mới chơi golf mấy tháng thôi mà đã đánh tốt vậy rồi.”

Một người đàn ông trung niên mặc đồ thể thao đứng bên cạnh mỉm cười vỗ tay.

Người đàn ông họ Chu, tên là Chu Vinh Phong, là bạn lâu năm của Tống Chính Huy cũng là đối tác đang bàn chuyện hợp tác hôm nay.

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười: “Chú Chu, chú chơi golf nhiều năm rồi, kỹ thuật của cháu so với chú chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ. Cháu còn đang mong hôm nay được chú chỉ dạy thêm vài chiêu đó.”

“Được thôi, lát nữa chú sẽ chỉ dạy cháu đàng hoàng.” Nói rồi ông quay sang nhìn Tống Chính Huy, “Lão Tống à, con gái ông giỏi ghê, vụ thâu tóm Lâm thị tôi nghe nói là do Vãn Huỳnh phụ trách đúng không? Một đứa nhỏ mà làm được thương vụ đẹp như thế, con gái ông nếu được đào tạo đàng hoàng, tôi thấy cũng chẳng kém gì Văn Nghiên đâu.”

Tống Chính Huy cười: “Ông đừng có khen nó nữa, khen nữa là cái đuôi nó ngóc lên trời bây giờ. Chỉ là một thương vụ thôi mà.”

“Làm tốt thì phải khen, làm không tốt mới cần mắng. Nếu là con gái tôi mà làm được như vậy, tôi khen nó suốt ngày!”

“Chú Chu, thật ra thương vụ lần này cũng không phải công lao một mình cháu đâu, cháu chỉ phụ trách khoảng một phần năm của cả dự án thôi, chú khen cháu như vậy cháu thật sự thấy áy náy, năng lực cháu có hạn, vẫn còn phải học hỏi ba cháu nhiều lắm.”

“Khiêm tốn ghê.”

Tống Chính Huy không nói gì nhưng nụ cười đầy tự hào trên mặt ông đã nói lên tất cả.

Cả ba tiếp tục chơi thêm một lúc nữa, sau đó Chu Vinh Phong ra hiệu cho caddie rời đi rồi đi song hành cùng Tống Chính Huy, bắt đầu bàn chuyện chính.

“Dự án Khải Việt đó thì không vấn đề gì lớn, bên tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp tiến độ với bên các ông, có chuyện gì thì cứ để trợ lý liên hệ trực tiếp với tôi, đảm bảo không xảy ra sai sót gì đâu, ông cứ yên tâm.”

“Dự án Khải Việt có ông đích thân giám sát thì tôi yên tâm rồi, nhưng đúng là cũng có vài điểm cần bàn bạc thêm.”

Tống Vãn Huỳnh đi bên cạnh hai người, lặng lẽ lắng nghe không xen vào.

Nhưng cô không thể không thừa nhận, ở bên cạnh Tống Chính Huy cô đã nhìn thấy rất nhiều thứ trước kia chưa từng thấy.

Những dự án mà người ngoài nhìn vào tưởng như cao không với tới thì có lẽ cũng chỉ là một phần cược trong những cuộc chơi của mấy người này tại sân golf. Muốn chia phần miếng bánh này thì phải có nền tảng, không có nền tảng thì dù là ai cũng sẽ bị người ta coi thường.

Tiền thì chảy về chỗ đã có sẵn tiền, tài nguyên cũng vậy.

Lần đầu tiên cô cảm nhận được sự đáng sợ của những tư bản mà trước kia cô hay mắng mỏ.

“Gần đây công ty tôi đấu thầu thất bại, tôi tra thử thì thấy một công ty tên là Trung Việt đang nổi lên rất mạnh, giành được không ít dự án. Nhà đầu tư đứng sau là một người Hoa kiều, tra tới đây thì không tra được gì thêm nữa, thân phận cũng khá bí ẩn. Lão Tống, ông có kênh nào điều tra thì giúp tôi xem thử người này rốt cuộc là ai.”

“Trung Việt?” Tống Chính Huy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Được, để tôi tra thử.”

Trung Việt?

Tống Vãn Huỳnh lục lại ký ức của mình, không có ấn tượng gì với cái tên này nhưng dựa vào kinh nghiệm của cô, việc có một nhà đầu tư bí ẩn đứng sau, bản thân nó đã là chuyện không tầm thường.

Chuyện cần bàn cũng đã xong, không còn gì để nói thêm.

Chẳng bao lâu sau, hai người lần lượt rời khỏi sân golf.

Trên xe, Tống Chính Huy dặn trợ lý điều tra nhà đầu tư đứng sau Trung Việt.

“Ba, ba chưa từng nghe nói tới công ty Trung Việt này sao?”

Tống Chính Huy lắc đầu: “Không phải công ty lớn, nếu không ba đã biết rồi. Nhưng mà có thể cướp được dự án từ tay lão Chu thì cũng không phải công ty nhỏ nào cũng làm được. Chuyện này con đừng quan tâm, để ba cho người điều tra, không liên quan gì đến con.”

“Con biết là không liên quan đến con, con chỉ thấy tò mò thôi.”

Tống Chính Huy nhìn cô: “Con có nhiều thời gian rảnh rỗi để tò mò một công ty chưa từng nghe đến như vậy sao không dành thời gian đó mà tập trung vào dự án đi. Hôm qua ba trả lại bản kế hoạch, sửa tới đâu rồi?”

Tống Vãn Huỳnh nghe xong liền than thở: “Hôm qua ba mới bắt con sửa, hôm nay lại đi đánh golf với ba, con đâu có thời gian mà sửa!”

“Cái đó ba không cần biết. Mấy hôm nữa là Trung Thu với Quốc khánh rồi, phải đưa cho ba trước Trung Thu, không vấn đề gì chứ?”

“Không vấn đề, ba cứ yên tâm.”

Tống Vãn Huỳnh đã mạnh miệng hứa thì tất nhiên sẽ dốc hết sức mình. Sau vài đêm thức trắng, cuối cùng cô cũng hoàn thành bản kế hoạch đã chỉnh sửa, đặt lên bàn làm việc của Tống Chính Huy vào đúng ngày trước Trung thu - Quốc khánh.

Có lẽ vì bản kế hoạch sửa khá ổn hoặc cũng có thể là ông thấy cô vất vả thời gian qua nên Tống Chính Huy hiếm khi cho cô một kỳ nghỉ lễ Trung thu - Quốc khánh để nghỉ ngơi.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 153: Nhà đầu tư bí ẩn (2)


Sau vài tháng làm việc vất vả, cuối cùng Tống Vãn Huỳnh cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày thật sự.

“Mẹ, ông nội, dì Trần, con về rồi đây!” Vừa bước vào biệt thự, Tống Vãn Huỳnh đã cất tiếng gọi lớn.

Người đầu tiên đáp lại là dì Trần đang cho thiên nga ăn ở vườn sau: “Aiya, Vãn Huỳnh về rồi à! Mau để dì nhìn con một cái nào!”

Dì Trần còn chưa kịp rửa tay đã chạy đến trước mặt cô, hai tay nâng lấy khuôn mặt cô xem xét, càng nhìn hàng mày càng nhíu lại: “Sao trông gầy thế này? Dạo gần đây có phải không ăn uống đàng hoàng không?”

Tống Vãn Huỳnh ấm ức gật đầu: “Công việc bận quá, đến thời gian ăn cơm cũng không có.”

“Sao có thể bận đến mức không có thời gian ăn cơm được? Dì đã nói rồi mà, mỗi trưa dì nấu cơm xong bảo tài xế mang đến cho con, con lại không chịu. Thế là không được đâu, sau này phải nghe lời dì, để tài xế mang cơm đến tận nơi nhìn con ăn xong mới được về.”

“Không cần đâu, dạo này con toàn chạy theo ba, chưa chắc đã ở công ty. Nếu dì thương con thì hôm nay nấu cho con một bữa ngon thật ngon để bù lại đi.”

“Được thôi,” dì Trần cười nhỏ giọng: “Hôm nay trên bàn ăn đảm bảo toàn là món con thích.”

“Cảm ơn dì Trần nha!”

Trên lầu vang lên tiếng bước chân.

“Hình như mẹ nghe thấy tiếng của Vãn Huỳnh, phải con về rồi không?”

“Mẹ! Con đây, con về rồi!”

“Thật sự là con về rồi sao?” Tiếng bước chân vội vã hơn, Văn phu nhân bước xuống lầu, ánh mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh tràn đầy yêu thương: “Sao lại gầy thế này, ở công ty không ăn uống tử tế đúng không?”

“Con có ăn mà, cân nặng con vẫn ổn định, mẹ nói quá rồi. Nhưng mà con thấy mẹ hình như trẻ ra rồi đấy, chắc là vì con không ở nhà líu ríu bên cạnh nên mẹ cũng bớt đau đầu phải không?”

Văn phu nhân mỉm cười, nhéo nhẹ mặt cô: “Con gái mẹ đúng là chỉ biết dẻo miệng để dỗ mẹ vui thôi.”

Tống Vãn Huỳnh vừa cười vừa nói, cùng Văn phu nhân ngồi xuống ghế sô pha rồi quay đầu nhìn lên lầu: “Ông nội đâu rồi ạ? Sức khỏe ông đỡ hơn chưa? Còn anh cả, chân của anh thế nào rồi? Sao không thấy chị Minh Vi, con nhớ chị ấy dạo này không có lịch trình gì mà?”

“Sức khỏe của ông nội con đỡ nhiều rồi, gần đây suốt ngày ra ngoài gặp bạn cũ. Còn anh cả con thì chân vẫn vậy, nhưng dạo này hay ra ngoài, có khi mấy ngày không về nhà, hỏi thì bảo là bận việc ngoài, cũng chẳng nói rõ là việc gì. Nhưng như vậy cũng tốt hơn là suốt ngày ở nhà. Còn Minh Vi, mấy hôm trước có về sau đó lại có một đoàn phim mời gấp con bé đóng thế nên lại ra phim trường rồi.”

“Thì ra là vậy.” Tống Vãn Huỳnh có chút trầm ngâm.

Thật ra từ sau khi nghe Chu Vinh Phong nhắc đến Trung Việt ở sân golf, mấy ngày nay Tống Vãn Huỳnh cũng để ý đến công ty này.

Giống như từ đất mọc lên một tòa nhà cao tầng, một công ty nhỏ vô danh bỗng nhận được đầu tư lớn từ một Hoa kiều giàu có ở nước ngoài. Nhưng với Tống Vãn Huỳnh, cô không tin đó là vì nhà đầu tư nhìn trúng tiềm năng của công ty nhỏ này — một công ty chỉ có vài trăm nhân viên thì có gì khiến người ta bắt buộc phải đầu tư?

Trong chuyện này chắc chắn có điều gì mờ ám.

Trung Việt, Văn Việt.

Tống Vãn Huỳnh thật sự khó mà không nghi ngờ giữa hai cái tên này có liên hệ gì đó.

Dù gì Văn Việt trước giờ vẫn sống kín tiếng ở nhà, này đâu giống tính cách của anh. Mượn danh một công ty nhỏ để xuất hiện cũng không phải không thể.

Nhưng nếu Trung Việt thật sự do Văn Việt đầu tư, sao không công khai minh bạch mà lại phải lén lút như vậy? Mục đích là gì?

Là muốn tự lập hay muốn cạnh tranh với Văn Nghiên? Nhưng nghĩ kỹ thì chắc không phải vì lý do xấu.

Thời gian qua tiếp xúc với Văn Việt, dù không nhiều nhưng cô cảm thấy anh ấy không phải là người vô tình với Văn Nghiên đến mức đó. Để tránh tranh giành công ty với em trai mà sẵn sàng ngồi xe lăn suốt bao năm, người như vậy sao có thể có tâm tư hiểm độc? Hơn nữa Văn Việt là người đường hoàng thẳng thắn, không phải kiểu lén lút làm chuyện mờ ám sau lưng.

Chuyện này chắc chắn còn ẩn tình.

Tối hôm đó, sau bữa cơm tối thịnh soạn, nhờ dì Trần và Văn phu nhân không ngừng gắp đồ ăn cho cô, Tống Vãn Huỳnh no căng bụng phải ra vườn sau đi bộ tiêu thực hai tiếng. Dù vậy khi về phòng cô vẫn trằn trọc mãi không ngủ được.

Không còn cách nào khác, cô ôm cái bụng tròn căng xuống lầu tiếp tục tản bộ tiêu cơm.

Đã gần mười giờ tối, ông cụ Văn đã ngủ lại nhà bạn cũ, Văn Việt cũng gọi điện báo tối nay không về. Trong lòng còn lấn cấn chuyện Trung Việt, Tống Vãn Huỳnh ngồi trên xích đu ở sân trước đung đưa lơ đãng.

Dường như có xe chạy tới và dừng trước cổng sắt biệt thự.

Tống Vãn Huỳnh nghe tiếng, quay đầu nhìn ra.

Cổng cảm ứng tự động mở ra, một chiếc Maybach chạy vào và dừng trước cửa biệt thự.

Một người đàn ông cao lớn bước xuống từ ghế phụ.

Đèn cổng chỉ bật hai ngọn nhỏ, ánh sáng mờ nhạt. Khoảng cách hơi xa nên Tống Vãn Huỳnh không nhìn rõ mặt người đàn ông ấy, chỉ thấy anh ta đầu húi cua, thân hình cường tráng và có vẻ cảnh giác cao. Khi mở cửa sau còn cẩn thận đảo mắt quan sát xung quanh.

Tống Vãn Huỳnh nhanh nhẹn núp vào sau bụi cây.

Văn Việt từ ghế sau bước xuống.

Anh vừa bước xuống vừa nói:

“Đi báo với Lâm Cảnh Phong, tôi chọn cậu ta là vì biết thức thời. Còn dám nhiều lời về thân phận của tôi thì công ty của cậu ta cũng không cần tồn tại nữa.”

“...” Trong lòng Tống Vãn Huỳnh giật thót.

Quả nhiên, Trung Việt — công ty đang nổi như cồn gần đây — người đầu tư đứng sau chính là Văn Việt.

“Dạo này Trung Việt nổi quá, có nhiều người đang chú ý. Dặn cậu ta hành xử kín đáo một chút…” Chưa dứt lời, ánh mắt Văn Việt chợt sắc bén nhìn về phía xích đu trong vườn — nơi dây xích còn đang nhẹ lay động, anh lạnh giọng nói: “Ai ở đó, ra đây!”

“...” Tống Vãn Huỳnh cúi đầu thấp hơn, nhắm mắt lẩm nhẩm trong lòng: “Không thấy tôi, không thấy tôi…”

Không thấy ai ra, Văn Việt hơi trầm mắt, nói với người đàn ông bên cạnh: “Đi xem ai đang trốn ở đó.”

“Vâng.”

Tống Vãn Huỳnh nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần. Nhìn quanh một lượt, không thấy có con mèo hoang nào có thể xuất hiện cứu nguy như trong truyện, đành phải tự mình… bóp giọng “meo meo” mấy tiếng.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 154: Chuyện xấu bại lộ (1)


Diễn xuất của Tống Vãn Huỳnh thật sự rất kém, ánh mắt không kiên nhẫn của người đàn ông trước mặt đang nhìn cô rồi quay lại nói với Văn Việt: “Một người phụ nữ.”

Tống Vãn Huỳnh cảm giác như ngay giây tiếp theo, Văn Việt sẽ nói ra câu "Xử lý đi."

Cô vội vàng đứng dậy, "Đừng làm gì, là em!"

Văn Việt nhìn cô từ xa, "Sao lại là cô?"

"Ngoài em ra còn ai nữa?"

Văn Việt cười, "Cũng đúng, ngoài cô không ai lại đi trốn sau bụi cỏ học tiếng mèo vào nửa đêm thế này."

"..." Tống Vãn Huỳnh nhìn vào đôi chân thẳng tắp của anh, "Anh cả sao lại về muộn thế? Hôm nay mẹ còn nói anh đấy, bà lo lắng anh đi lại không tiện nhưng em thấy anh đi lại rất bình thường mà? À này, người này... là ai vậy? Em chưa gặp bao giờ, anh cả không giới thiệu à?"

"Tương Thần, bạn của tôi."

"Bạn à? Bạn của anh cả chính là bạn của em," Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn Tương Thần, "Chào anh, tôi là Tống Vãn Huỳnh, lần đầu gặp, mong anh giúp đỡ nhiều hơn."

Tương Thần liếc nhìn Văn Việt, nhận được cái gật đầu mới nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, "Chào."

"Xin chào, cảm ơn anh đã đưa anh cả về nhà, giờ đã khuya rồi, anh cũng nên về, anh cả, nếu không có việc gì, em lên phòng trước nhé."

Trong ánh mắt của cả hai người, Tống Vãn Huỳnh đi thẳng vào trong nhà như không có gì xảy ra, cô nghe thấy bước chân ngay phía sau, bước đi càng nhanh hơn một chút.

"Tống Vãn Huỳnh."

Cô vừa đến cửa cầu thang liền quay lại nhìn Văn Việt, vẻ mặt ngơ ngác và vô tội, "Anh cả, sao thế?"

"Chúng ta nói chuyện."

"Muộn thế rồi, có chuyện gì để mai nói đi?"

Văn Việt không rời mắt khỏi cô.

Tống Vãn Huỳnh làm như không thấy bước lên cầu thang, nghe thấy Văn Việt đi vào phòng khách, tốc độ lên cầu thang càng chậm lại, cho đến khi bước chân của anh biến mất cô mới lén lút quay lại dưới lầu đứng trước mặt Văn Việt.

"Anh muốn nói chuyện gì?"

Văn Việt ngồi trên ghế sofa, im lặng quan sát cô một lúc, "Vừa rồi ở ngoài cô nghe thấy gì?"

"Nghe thấy gì?" Tống Vãn Huỳnh giả vờ ngớ ngẩn, "Các anh vừa nói chuyện à? Chắc là em đứng xa quá nên không nghe rõ."

"Đừng giả vờ, nếu không nghe sao cô lại trốn sau bụi cỏ học tiếng mèo?"

"...Có thể đừng nhắc tới mèo nữa, đúng là em nghe thấy các anh nói chuyện thì sao, em là người rất kín miệng, chuyện anh có thể đứng dậy em chưa kể với ai, hôm nay em cũng có thể giữ bí mật!" Có lẽ sợ Văn Việt không tin, cô giơ tay phải lên, "Em thề!"

Văn Việt im lặng, như đang suy nghĩ những gì Tống Vãn Huỳnh nói.

Tống Vãn Huỳnh lẩm bẩm: "Không đến nỗi vậy chứ? Em thật sự làm cho người ta không yên tâm đến vậy sao?"

"Cô nói chuyện lúc nào cũng không kiêng dè..."

"Khi nào em không kiêng dè chứ, anh cả đừng nói bậy!" Tống Vãn Huỳnh mở to mắt, "Dù sao tối nay em chẳng nghe thấy gì, nhưng anh cả khi nào mới để mọi người biết chân anh đã khỏi, cứ giấu giếm mãi cũng không phải cách."

"Tôi có kế hoạch của mình." Có lẽ vì Tống Vãn Huỳnh liên tục bảo đảm khiến Văn Việt tin những gì cô nói, "Đi lên đi."

Tống Vãn Huỳnh quay người chuẩn bị lên lầu, nhưng ngay lập tức lại tiến lại gần Văn Việt thì thầm hỏi: "Em vẫn hơi tò mò, anh cả, sao anh lại bí mật đầu tư vào một công ty nhỏ như vậy? Chuyện này đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ, làm vậy sẽ khiến người ta nghi ngờ."

"Tống Vãn Huỳnh!"

Tống Vãn Huỳnh đầu hàng, "Được rồi, được rồi, coi như em không hỏi."

Cô vừa đi vừa lẩm bẩm: "Quả là anh em, một người tính khí nóng nảy, người kia cũng thế, chỉ cần nói vài câu là đã la lên."

"Tống Vãn Huỳnh! Cô đang lẩm bẩm cái gì vậy?"

"..." Tống Vãn Huỳnh vừa chuẩn bị trả lời thì nghe thấy bước chân từ trên lầu vọng xuống.

Cả hai người nhìn nhau sửng sốt.

Tống Vãn Huỳnh nhìn vào đôi chân đứng thẳng của anh, liếc xung quanh nhưng không thấy chiếc xe lăn của anh đâu.

"Xe lăn của anh đâu rồi?"

"Trong cốp xe."

Văn Việt nhíu mày chuẩn bị đi vào bếp trốn.

"Đợi chút! Không thể trốn ở đây, biết đâu có người xuống bếp uống nước thì sao?"

Tống Vãn Huỳnh và Văn Việt lại đi ra từ bếp, quyết định ra ngoài mở cửa cho Văn Việt ra ngoài trốn, nhưng khi chỉ vừa mở một khóa cửa liền nghe thấy tiếng của bà Văn từ trên lầu.

"Vãn Huỳnh, là con à? Nửa đêm rồi sao chưa ngủ?"

Tống Vãn Huỳnh đáp to: "Con...con ngủ không được nên ra ngoài đi dạo một chút!"

Nghe thấy tiếng bà Văn đi xuống nhanh hơn, Tống Vãn Huỳnh vội vàng kéo Văn Việt ẩn mình sau rèm cửa phòng khách, nhưng cúi xuống nhìn, đôi chân của Văn Việt vẫn rõ ràng, cô lập tức kéo anh ra khỏi rèm cửa bảo anh ngồi xổm sau ghế sofa.

"Vãn Huỳnh, con đang làm gì vậy?"

Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Văn Việt ngồi xổm sau ghế, phớt lờ ánh mắt cảnh cáo của anh, mỉm cười với bà Văn: "Con ăn nhiều quá nên xuống đi bộ cho tiêu."

Nói xong cô bước lại gần bà Văn, "Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?"

"Mẹ nghe thấy tiếng động nên xuống xem, mà sao chỉ có con vậy? Mẹ tưởng mẹ nghe thấy giọng của Văn Việt."

"Mẹ nghe nhầm rồi, ở đây chỉ có con thôi, anh cả còn chưa về."

"Vậy sao?"

"Đã khuya rồi, mẹ lên trên nghỉ sớm đi, con cũng mệt rồi, mai mẹ giúp con nói với dì Trần là con không ăn sáng nhé." Nói xong, Tống Vãn Huỳnh ngáp một cái.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 155: Chuyện xấu bại lộ (2)


Văn phu nhân cười nói: “Dù mệt thế nào cũng phải ăn sáng,” nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh mệt mỏi đến mức không thể mở mắt, bà đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngày mai mẹ sẽ nói với dì Trần, bây giờ lên nghỉ đi.”

Tống Vãn Huỳnh ngoái lại nhìn một cách bí mật về phía ghế sofa rồi khoác tay Văn phu nhân lên lầu nghỉ ngơi.



Ngày hôm sau, Tống Vãn Huỳnh quả thực ngủ đến khi mặt trời đã lên cao.

Ngày kia là Tết Trung Thu, Văn Nghiên đang công tác ở ngoài, còn Minh Vi thì đang quay phim, cả hai đều đang trên đường trở về nhà. Khi vừa xuống cầu thang, cả biệt thự yên ắng không có ai nói chuyện.

Tống Vãn Huỳnh không tự chủ được mà bước nhẹ vào bếp, “Dì Trần, mọi người đâu rồi?”

Dì Trần nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh xuống, vội vàng thì thầm: “Suỵt, nhỏ tiếng thôi.”

Tống Vãn Huỳnh hạ thấp giọng: “Mới sáng sớm đã có chuyện gì vậy?”

Dì Trần nhìn lên lầu, “Có chuyện rồi.”

“Chuyện gì?”

“Sáng nay ông cụ về, vừa về liền vào phòng của Văn Việt, không biết nói gì mà giận dữ lắm, tôi và phu nhân lên khuyên thì thấy Văn Việt quỳ trước ông cụ, cậu ấy quỳ trước ông cụ, con biết không? Văn Việt đã khỏi chân rồi nhưng từ trước tới nay cậu ấy cứ giấu mọi người không cho ai biết.”

Tống Vãn Huỳnh khẽ “a” một tiếng.

Tối qua còn nói chuyện với Văn Việt về chân của anh ấy, không ngờ hôm nay lại không giấu được nữa.

“Con nói Văn Việt sao lại thế, chân đã khỏe sao không nói, suốt thời gian qua ông cụ và phu nhân lo lắng cho chân của cậu ấy ngày đêm, cậu ấy lại cứ giấu không nói, thật không hiểu nổi.”

“Con lên xem thử.”

Dì Trần giữ cô lại, “Phu nhân dặn dì nếu con xuống thì không được để con lên.”

“Ôi dì Trần, chuyện lớn như vậy ông nội chắc chắn giận lắm, để con lên khuyên thử, biết đâu có thể xoa dịu được cơn giận.”

Nói xong cô vội vã giật tay dì Trần bước nhanh lên lầu.

Ngoài phòng làm việc, Tống Vãn Huỳnh nghe thấy tiếng tranh cãi mơ hồ từ bên trong liền gõ cửa.

Một lúc sau, cửa mở.

Văn phu nhân đứng sau cửa nhìn Tống Vãn Huỳnh, trên mặt đầy vẻ bất đắc dĩ, ánh mắt mệt mỏi, “Vãn Huỳnh, vào đi.”

Tống Vãn Huỳnh đi vào phòng làm việc, chỉ thấy ông cụ Văn ngồi trên ghế sofa, giận dữ đến mức nắm chặt cây gậy, ánh mắt tức giận nhìn về phía Văn Việt đứng trước mặt, “Nói đi!”

Văn Việt đứng trước ông cụ, cúi đầu, trên má còn có vết thương, đối mặt với sự chất vấn của ông cụ, anh ấy cứng đầu không chịu nói lời nào.

Tống Vãn Huỳnh bước đến trước ghế sofa, nhẹ nhàng khuyên nhủ ông cụ: “Ông ơi đừng giận, anh ấy giấu ông là sai nhưng đây rốt cuộc là chuyện tốt mà phải không?”

“Chuyện tốt?” Ông cụ Văn cười lạnh, “Đúng rồi, đúng là chuyện tốt, cháu trai tôi mà lừa dối tôi, giấu tôi, không tin tưởng tôi! Mỗi lần bảo con về công ty làm việc, con cứ lấy lý do chân bị thương từ chối tôi. Được rồi, trước đây chân con chưa khỏi, không muốn về tôi còn hiểu, nhưng bây giờ con đã khỏi rồi, Văn Việt, tôi chỉ cần một câu nói của con, ngày mai về công ty làm việc, con có đồng ý không?”

Văn Việt ngẩng đầu nhìn ông cụ, “Công ty đã có Văn Nghiên rồi, sao cứ nhất định phải để con về?”

“Sao lại không? Ông và bố con đã nuôi dạy con từ nhỏ, tốn bao nhiêu tâm huyết và công sức, con nói sao lại như vậy? Văn Nghiên ở công ty không phải là thay con mà ngồi vào vị trí đó sao? Bây giờ con đã khỏi rồi thì nên về làm những gì con phải làm!”

“Ông muốn con về công ty, vậy còn Văn Nghiên thì sao?”

“Công ty không chỉ có mỗi một vị trí, công ty có nhiều chức vụ như vậy chẳng lẽ lại không có vị trí nào phù hợp với thằng bé?”

“Nhưng con thấy vị trí hiện tại của cậu ấy rất phù hợp.”

“Nếu thực sự phù hợp, công ty đã không như thế này!”

“Ông nội!” Văn Việt thấp giọng nói, “Công ty dưới tay Văn Nghiên phát triển rất tốt, con không nghĩ em ấy đã làm sai điều gì, sao ông lại có thể để cậu ấy rời khỏi vị trí ấy khi không làm gì sai?”

Ông cụ Văn đột nhiên đứng dậy, “Vị trí đó vốn là ông và bố con để dành cho con! Nếu không phải vì vụ tai nạn đó thì làm sao đến lượt Văn Nghiên ngồi vào!”

Văn Việt siết chặt tay, nhìn thấy khuôn mặt ông cụ dần trở nên tức giận, “Con không hiểu, con và Văn Nghiên đều là cháu của ông, đều là con của bố, sao con có thể ngồi vào vị trí đó mà Văn Nghiên lại không được?”

“Con và Văn Nghiên đều là cháu của ông nhưng con là người cháu ông hài lòng nhất, tất cả tâm huyết của ông chỉ có thể truyền lại cho con! Ông không quan tâm con nghĩ thế nào, ngày mai con phải về công ty! Không có lý do gì cả!”

“Văn Nghiên!”

Văn phu nhân hét lên một tiếng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.

Ở cửa, Văn Nghiên đứng đó không biểu cảm, không biết đã đứng đó bao lâu cũng không biết đã nghe được bao nhiêu cuộc nói chuyện giữa ông cụ và Văn Việt.

Tối qua anh làm thêm đến khuya, bộ vest vẫn chưa kịp thay đã vội vàng chạy về nhà.

Anh đứng đó, ánh mắt lướt qua ông cụ, lướt qua Văn phu nhân, cuối cùng dừng lại trên người Văn Việt đang đứng giữa phòng làm việc.

“Văn Nghiên…”

“Con…” Văn Nghiên dường như có điều muốn nói, nhưng có lẽ cảm thấy những lời đó không cần thiết, anh im lặng một lúc rồi tự giễu cười, “Anh, chúc mừng anh.”

Nói xong, anh quay người rời đi.

Tống Vãn Huỳnh đứng ngẩn ra tại chỗ, nghe thấy tiếng bước chân của Văn Nghiên xuống lầu cô mới hoàn hồn vội vàng đuổi theo.

“Văn Nghiên! Văn Nghiên, đợi tôi với!”

Tống Vãn Huỳnh đuổi theo Văn Nghiên ra cửa, nhìn thấy anh lên chiếc xe ở cửa, vội vàng chạy đến nắm lấy cửa sổ xe.

“Văn Nghiên, đừng như vậy, bình tĩnh lại, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống nói cho rõ được không?”

Văn Nghiên siết chặt tay lái, cúi đầu hít một hơi sâu rồi ngẩng đầu nhìn cô, “Thả tay ra.”

Tống Vãn Huỳnh không buông tay, “Tôi không thể để anh đi trong tình trạng này, quá nguy hiểm.”

“Tôi không sao, tôi chỉ muốn… yên tĩnh một mình.”

“Anh có thể yên tĩnh nhưng đừng lái xe, nếu không tôi sẽ đi cùng anh, tôi sẽ im lặng không nói gì cả được không?”

Văn Nghiên im lặng một lúc, có vẻ như đã nhượng bộ, “Lên xe.”

Tống Vãn Huỳnh vội vàng vòng qua đầu xe đi đến ghế phụ. Nhưng khi cô vừa kéo cửa ghế phụ ra, Văn Nghiên đã đạp ga, chiếc xe lao đi nhanh chóng trong khi Tống Vãn Huỳnh vẫn chưa kịp phản ứng.

Tống Vãn Huỳnh hầu như không có thời gian suy nghĩ, theo bản năng liền đuổi theo chiếc xe.

“Văn Nghiên! Văn Nghiên, dừng lại! Dừng xe! Chờ tôi với!”

Văn Nghiên nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Tống Vãn Huỳnh ngày càng xa rồi lái xe rẽ phải ở ngã ba phía trước.

Khi chỉ số trên đồng hồ xăng dần dần tăng lên, anh chỉ cảm thấy ngọn lửa giận dồn nén lâu nay trong lòng dần dần biến thành một cảm giác thỏa mãn khoái lạc.

Giống như chỉ có như vậy, anh mới có thể tạm thời quên đi tất cả những gì mình vừa nghe thấy.

Vô tình liếc nhìn vào gương chiếu hậu.

Từ xa, hình bóng Tống Vãn Huỳnh nhỏ bé nhưng vẫn đang đuổi theo anh.

Chiếc Maybach đang chạy nhanh dần dần chậm lại, nhìn vào gương chiếu hậu thấy bóng dáng kiên trì của Tống Vãn Huỳnh, anh cho xe dừng lại bên lề đường, đặt đầu lên tay lái và im lặng.

Một lúc sau, anh quay đầu xe hướng về phía Tống Vãn Huỳnh.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 156: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (1)


Chạy ra ngoài một dặm, Tống Vãn Huỳnh mới nhận ra mình hoàn toàn có thể lái xe để đuổi theo.

Nhìn chiếc xe ngày càng đi nhanh sắp sửa biến mất ở cuối con đường, cô thở hổn hển dừng bước, cúi đầu nhìn chân mình, một chiếc giày đã bị mất, cô đành ngồi xuống ghế dài ven đường.

Cô cũng không ngờ ông nội lại biết tin về việc Văn Việt hồi phục nhanh như vậy, thật sự là một cú sốc, không chuẩn bị gì cả nhưng cô cũng hiểu được tâm trạng giận dữ của ông, bị giấu giếm lâu như vậy, giận là điều hiển nhiên nhưng những lời nói trong phòng sách thật sự quá tổn thương.

Cô biết ông nội rất coi trọng Văn Việt nhưng lại hạ thấp Văn Nghiên đến mức không còn gì, sự thiên vị như vậy thực sự không công bằng, nghe cũng đã thấy khó chịu huống chi là người trong cuộc như Văn Nghiên.

Lúc nóng giận mà lái xe nhanh, Tống Vãn Huỳnh thực sự rất lo lắng rằng Văn Nghiên sẽ gặp tai nạn.

Chiếc Maybach từ từ dừng lại trước mặt Tống Vãn Huỳnh.

Cô ngẩng đầu nhìn cửa sổ xe đóng chặt, đứng dậy lại gần nhìn.

Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt căng thẳng của Văn Nghiên xuất hiện trước mắt cô.

“Văn Nghiên!”

Văn Nghiên trầm giọng nói: “Lên xe.”

Tống Vãn Huỳnh vừa định đi qua đầu xe để đến ghế phụ nhưng lại nhớ ra vừa rồi Văn Nghiên cũng nói như vậy, kết quả là anh lái đi mất, cô vội vàng nắm lấy cửa sổ xe, “Vậy thì anh không được lừa tôi, không được bỏ tôi lại.”

“Nếu tôi muốn bỏ em, tôi đã không quay lại tìm em.”

“Cũng đúng.”

Tống Vãn Huỳnh đi gần theo thân xe đến ghế phụ, mở cửa rồi nhanh chóng ngồi vào xe.

Văn Nghiên nhìn thấy cô đang đi chân trần, nhíu mày, “Giày của em đâu?”

“Lúc đuổi theo anh thì bị mất một chiếc.”

Văn Nghiên thở dài, “Tống Vãn Huỳnh, ai bảo em phải đến đây!”

“Anh làm gì dữ vậy? Tôi không phải vì lo lắng cho anh sao? Anh lái xe nhanh như vậy dễ gặp chuyện lắm anh có biết không?”

Văn Nghiên mặt không biểu cảm khởi động xe.

Tống Vãn Huỳnh thắt dây an toàn, “Chúng ta bây giờ đi đâu?”

Văn Nghiên vẫn không nói gì.

Xe từ từ rời khỏi khu biệt thự.

So với tốc độ khi ra khỏi nhà họ Văn, khi Tống Vãn Huỳnh lên xe, tốc độ rõ ràng đã chậm lại rất nhiều.

Kể từ khi lên xe, điện thoại của Tống Vãn Huỳnh không ngừng reo. Cô nhìn Văn Nghiên, “Tôi có thể nghe điện thoại không?”

“Tuỳ em.”

Tống Vãn Huỳnh nhận điện thoại, tựa người vào cửa sổ xe, giọng thấp xuống: “Alo, mẹ, con đang ở cùng Văn Nghiên.”

Cô liếc nhìn Văn Nghiên, “Anh ấy không sao, mẹ yên tâm, con sẽ chú ý.”

Sau vài câu trao đổi ngắn gọn, Tống Vãn Huỳnh tắt máy.

“Là mẹ gọi, bà hỏi thăm tình hình của anh.”

Văn Nghiên nghiêm túc lái xe, không để ý đến lời nói của Tống Vãn Huỳnh.

Văn Nghiên không nói gì, Tống Vãn Huỳnh không thể không lên tiếng, cô lấy hết can đảm nói: “Lúc nãy ở phòng sách, ông nội và anh cả nói những lời đó anh có nghe thấy không?”

“Gần như nghe hết.”

“Thật ra tôi nghĩ có thể có một sự hiểu lầm, có một số lời anh có thể chưa nghe thấy…”

“Em vừa vào phòng sách thì tôi đã vào ngay sau, những gì nên nghe và không nên nghe tôi đều nghe hết rồi, không có gì hiểu lầm cả.”

“……” Tống Vãn Huỳnh cúi đầu nhìn chân phải dính bùn, thấp giọng nói: “Thật ra anh cả đứng về phía anh, suốt thời gian qua anh ấy giấu ông nội chuyện chân đã hồi phục, thà ngồi xe lăn cũng không muốn về công ty, không muốn giành giật gì với anh, tôi biết ông nội nói những lời đó khiến anh buồn, ông ấy đúng là không đúng…”

“Xoẹt—”

Xe đột ngột dừng lại.

Tống Vãn Huỳnh vì quán tính mà lao về phía trước, không kịp phản ứng bị dây an toàn kéo lại ghế ngồi, cô nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Văn Nghiên, “Sao vậy?”

Văn Nghiên nhìn Tống Vãn Huỳnh, từng chữ từng chữ nói: “Thời gian qua em đã sớm biết chuyện chân anh cả đã hồi phục rồi sao?”

Tống Vãn Huỳnh muốn nói lại thôi.

Cô không biết làm sao để trả lời câu hỏi của Văn Nghiên, để anh ấy bớt giận một chút.

“Em biết từ khi nào?”

Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một lát, “Sau khi về từ nước ngoài không lâu, xin lỗi, tôi không cố tình giấu anh, chỉ là tôi đã hứa với anh cả là sẽ không nói cho ai biết… mà anh ấy cũng nói, anh là em trai của anh ấy, anh ấy không muốn giành giật hay tranh giành gì với anh.”

Văn Nghiên sắc mặt rõ ràng rất khó chịu, “Xuống xe.”

Tống Vãn Huỳnh nắm chặt tay nắm cửa, “Tôi không xuống.”

“Xuống xe!”

Tống Vãn Huỳnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy con đường lạ lẫm có chút ấm ức, “Tôi không biết đây là đâu, tôi không có tiền, giày còn vì anh mà bị mất một chiếc, lúc nãy anh còn nói sẽ không bỏ tôi giờ lại bảo tôi xuống xe, tôi không xuống!”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 157: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (2)


“Tống Vãn Huỳnh!”

“Tôi biết là tôi giấu anh, anh không vui, tôi hiểu cảm giác của anh nhưng anh muốn tôi xuống xe thì không thể nào! Anh đừng hòng bỏ tôi lại!”

Có lẽ vì quá kích động hoặc vì quá uất ức, giọng của Tống Vãn Huỳnh mang chút nghẹn ngào, đôi mắt mờ đi bởi một lớp sương mỏng, cô kiên cường đối diện với ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của Văn Nghiên.

Cuộc đối đầu kéo dài chỉ vỏn vẹn năm giây, Văn Nghiên quay đầu lại đạp mạnh ga.

“Tôi còn chưa nói gì mà em đã cảm thấy uất ức rồi.”

Tống Vãn Huỳnh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói gì nữa.

Rất nhanh họ đã đến khu căn hộ.

Khi Tống Vãn Huỳnh xuống xe, cô mới phát hiện chân phải bị đá cuội cọ xước một vết nhỏ, không lớn nhưng mỗi bước đi đều rất đau, cô đành phải cẩn thận tránh né chỗ bị thương, từng bước đi khập khiễng theo sau Văn Nghiên.

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, Văn Nghiên quay lại, “Sao vậy?”

Tống Vãn Huỳnh dùng ngón chân cào đất, “Lúc chạy bị xước chân, hơi đau, không sao đâu, anh không cần đợi tôi đâu.”

Văn Nghiên đứng yên một lúc, im lặng ba giây rồi tiến lên cúi người bế Tống Vãn Huỳnh lên.

Tống Vãn Huỳnh ngượng ngùng ôm lấy cổ Văn Nghiên, “Thực ra anh không cần bế tôi đâu, tôi tự đi được, tôi đâu có tàn tật.”

Văn Nghiên mặt không biểu cảm, không nói gì.

Cả hai lên thang máy, khi vào phòng Văn Nghiên đặt Tống Vãn Huỳnh xuống rồi quay người bước đi.

“Anh đi đâu?”

“Mua thuốc cho em, ở nhà chờ tôi.”

“Ồ.”

Tống Vãn Huỳnh khập khiễng bước vào phòng khách ngồi xuống, kiên nhẫn chờ một lát, cuối cùng nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng chạy ra mở nhưng người đứng ngoài lại là quản lý khu chung cư.

“Cô Tống, chào cô, đây là thuốc mà ngài Văn bảo tôi đưa cho cô.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn qua phía sau quản lý, “Văn Nghiên đâu?”

“Tôi không rõ lắm.”

Tống Vãn Huỳnh nhận thuốc, cảm ơn rồi đóng cửa lại.

Cô gọi điện cho Văn Nghiên nhưng máy báo đã tắt, rõ ràng là anh không muốn ai tìm thấy mình.

Thôi, để anh một mình yên tĩnh cũng tốt.

Tuy vậy, Tống Vãn Huỳnh đợi mãi đến tám giờ tối mà vẫn chưa liên lạc được với Văn Nghiên, tâm trạng cô giờ đã từ buông lỏng chuyển thành lo lắng. Cô suy nghĩ xem Văn Nghiên có thể đi đâu, gọi thêm một cuộc điện thoại nữa nhưng vẫn không có kết quả, cuối cùng cô quyết định đi ra ngoài.

Điểm đến đầu tiên là một quán bar, trong tiểu thuyết Văn Nghiên đã từng đến đây mượn rượu giải sầu vài lần, nhưng cô tìm khắp quán bar cũng chẳng thấy anh đâu.

Nơi thứ hai là công ty, văn phòng của Văn Nghiên trống không.

Nơi thứ ba là câu lạc bộ mà lần trước Văn Nghiên đã dẫn cô đến, hỏi thăm thì biết là Văn Nghiên không đến đây.

Ra khỏi cổng câu lạc bộ, đêm thu lạnh lẽo, Tống Vãn Huỳnh không khỏi rùng mình ôm chặt lấy hai cánh tay.

Cô đứng đó, có chút mơ hồ nhìn xung quanh.

Ngoài ba nơi này, cô không thể nghĩ ra Văn Nghiên còn có thể đi đâu.

Văn Nghiên trong trí nhớ của cô luôn là hai điểm cố định, công ty và nhà, những sở thích đặc biệt như anh ấy từng nói—bi-a, golf, du thuyền, nhảy dù, cưỡi ngựa, cắm trại—cũng rất ít khi thấy anh chơi, dù là môn golf mà anh chơi nhiều nhất cũng chủ yếu vì công việc chứ không phải vì sở thích.

Tống Vãn Huỳnh không hiểu tại sao ông nội lại kiên quyết như vậy với Văn Việt? Tại sao lại không nhìn thấy dù chỉ là một chút tốt đẹp của Văn Nghiên?

Rõ ràng là Văn Nghiên đã đủ tốt rồi.

Cô ngồi trong xe, suy nghĩ mông lung về những gì đã đọc trong tiểu thuyết, cố nhớ lại những nơi mà Văn Nghiên có thể đến.

Bi-a, golf, du thuyền, nhảy dù, cưỡi ngựa, cắm trại...

Bi-a, golf, du thuyền...

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Tống Vãn Huỳnh lập tức nhận ra, vội vàng khởi động xe và rời khỏi câu lạc bộ.

Bờ biển mặc dù ít được nhắc đến nhưng Tống Vãn Huỳnh nhớ lại cuối tiểu thuyết, khi Văn Nghiên quyết định liều một lần, anh đã đến một câu lạc bộ du thuyền gần biển.

Cô lái xe dọc theo con đường ven biển về phía bãi biển.

Giờ đã là 11 giờ đêm, câu lạc bộ du thuyền đã đóng cửa, toàn bộ bờ biển chỉ còn lại âm thanh của sóng vỗ vào đá và tiếng gió thổi vù vù.

Tống Vãn Huỳnh xuống xe, dọc theo bãi biển tìm kiếm, cuối cùng cô nhìn thấy một bóng lưng ủ rũ phía sau một tảng đá lớn ven biển.

Một bóng lưng nhỏ bé như vậy ẩn mình trong đêm tối của bãi biển, gần như không thể nhận ra.

Tống Vãn Huỳnh nhẹ nhõm thở phào, bước nhanh về phía trước nhưng đột ngột dừng lại, cô nhìn về bóng lưng cô đơn, lạc lõng đó, cả bãi biển rộng lớn chỉ có mình anh.

Cô nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn không tiến lên làm phiền.

Cô đi về phía tảng đá, nhẹ nhàng ngồi xuống sau tảng đá của anh, im lặng ngồi bên cạnh.

Cơn gió biển mặn mòi thổi đến nhưng Văn Nghiên lại cảm thấy bình yên chưa từng có.

Từ khi tiếp quản công ty Văn gia, anh hiểu rõ rằng một ngày nào đó công ty sẽ lại thuộc về tay Văn Việt, vì anh ấy là người mà ông nội xem trọng nhất, còn anh chỉ là người tạm thời ngồi vào vị trí đó.

Đã ngồi vào rồi, đã cố gắng rồi, đạt được rồi nhưng chưa chắc đó là thứ thuộc về mình.

Đây là điều anh đã hiểu từ khi còn nhỏ.

Nhưng trong lòng anh luôn có một chút hy vọng, có lẽ nếu mình nỗ lực hết mình, một ngày nào đó những người không tin tưởng mình sẽ phải nhìn nhận lại và công nhận rằng trong Văn gia không chỉ có Văn Việt mà còn có một người tên là Văn Nghiên.

Nhưng hôm nay, tất cả những gì anh đã cố gắng dường như đã trở thành một trò cười.

Dù anh có cố gắng đến đâu, dù có dùng hết mọi mưu mẹo đạt được tất cả, trong mắt ông nội, anh mãi mãi không thể bằng Văn Việt.

Chỉ cần Văn Việt hồi phục chân, anh lập tức phải trả lại vị trí đó.

Không có gì không công bằng, tất cả đều là điều anh đã biết từ đầu, là kết quả mà anh đã dự đoán.

Những người chơi bạc ai cũng nghĩ mình sẽ thắng, đến khi thua sạch họ mới miễn cưỡng thừa nhận mình đã thua.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 158: Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn (3)


Văn Nghiên tự cười nhạo mình.

Mình và một con bạc có gì khác nhau chứ?

Tự chuốc lấy đau khổ, không thể đổ lỗi cho ai khác.

Khi sóng biển cuốn cát và bùn vào chân mình, nhìn lên bầu trời tối đen bị những đám mây che khuất ánh trăng, Văn Nghiên từ từ đứng dậy. Vừa quay người chuẩn bị rời đi, anh lại nhìn thấy một bóng hình mơ màng tựa vào những tảng đá phía sau.

"Tống Vãn Huỳnh?"

Tống Vãn Huỳnh đã tìm kiếm anh cả một buổi tối, tâm trạng căng thẳng suốt cả buổi chiều, cuối cùng khi tìm thấy anh, cô hoàn toàn thả lỏng. Dựa vào tảng đá, sự mệt mỏi ập đến ngay lập tức, dù âm thanh của sóng biển ầm ầm, trong tai cô lại thành bản nhạc ru ngủ, dần dần cô ngủ thiếp đi.

Ngay khi cô sắp rơi vào giấc ngủ, giọng nói của Văn Nghiên đã kéo cô trở lại.

Cô mở mắt nhìn anh với ánh mắt ngái ngủ, "Văn Nghiên, về nhà không?"

Văn Nghiên nhíu mày, rõ ràng rất ngạc nhiên về sự xuất hiện của cô, "Sao em lại ở đây?"

Tống Vãn Huỳnh theo phản xạ muốn dựa vào tảng đá đứng lên, nhưng cô quên rằng tảng đá quá sắc, vừa chạm vào đã bị đá đâm vào tay, đau đến mức cô hít vào một hơi rồi từ từ đứng lên, "Tôi đến tìm anh."

"Em làm sao biết tôi ở đây?"

"Anh nói anh thích chơi bi-a, golf, thuyền buồm, nhảy dù, cưỡi ngựa, cắm trại, tôi đã đến câu lạc bộ anh từng dẫn tôi đến, anh không ở đó, tôi đã đi tìm quán bar anh thỉnh thoảng tới, anh cũng không có ở đó, tôi hỏi nhân viên sân golf, anh cũng không có ở đó, vì vậy tôi nghĩ thử đến biển tìm may mắn, không ngờ lại thật sự tìm được anh. Tôi biết anh muốn yên tĩnh một mình nên không làm phiền anh," Đêm nay trời quá tối, Tống Vãn Huỳnh không nhìn rõ sắc mặt của Văn Nghiên, chỉ đành hỏi: "Anh cảm thấy khá hơn chưa?"

"Em đã ở đây suốt sao?"

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

"Sao lại đến tìm tôi?"

Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một chút, cô cũng không biết tại sao lại phải tìm anh, cô đã giải quyết những vấn đề mà Văn Nghiên đối diện với phe phản diện, nhiều lần Văn Nghiên đứng ở thế đối lập với nhân vật chính cũng đã được xử lý tốt, nói cách khác, khả năng Văn Nghiên trở thành phản diện giờ đã rất nhỏ.

Hơn nữa mối quan hệ giữa cô và Văn Việt và Minh Vi khá gần gũi, hoàn toàn không phải lo lắng sẽ bị Văn Nghiên liên lụy.

Cô chỉ cảm thấy hôm nay Văn Nghiên có chút buồn bã.

Cô chỉ là muốn đến xem anh, muốn ở bên anh.

Ít nhất, khi bản thân cô buồn bã, cô cũng mong có ai đó ở bên cạnh, dù không nói gì, không làm gì, chỉ cần biết rằng có người quan tâm mình, nhớ mình.

"Không biết, muốn đến thì đến."

Văn Nghiên đứng lặng yên, nhìn cô.

Trong tiếng sóng biển ầm ầm, Tống Vãn Huỳnh nghe thấy một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Văn Nghiên tiến lại gần cô.

Khi đến gần, Tống Vãn Huỳnh mới nhìn rõ diện mạo của anh, tóc tai rối bời, mặt mày tái nhợt, trong đôi mắt mệt mỏi và uể oải là sự yếu đuối mà cô chưa từng thấy ở anh.

"Văn Nghiên..."

Văn Nghiên nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, "Em khóc gì thế?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu trong tiếng nghẹn ngào, "Không biết, nhưng tôi nghe người khác nói, nhìn thấy người mình thích buồn, mình cũng sẽ buồn."

Trái tim Văn Nghiên như chùng lại một nhịp, "Em nói gì cơ?"

"Văn Nghiên, em không muốn thấy anh buồn."

Tống Vãn Huỳnh khóc, Văn Nghiên lại mỉm cười.

Đôi khi vào những đêm khuya, anh tự hỏi, tại sao?

Tại sao anh trai muốn gì là có được, Văn gia dễ dàng nắm trong tay, còn có thể cưới được cô gái mình thích, còn anh lại phải cưới một Tống Vãn Huỳnh đầy mưu mô và toan tính.

Nhưng giờ anh lại cảm thấy vô cùng may mắn.

Mọi sự bất công, mọi sự phẫn nộ vào khoảnh khắc này dường như không còn quan trọng nữa, ít nhất bây giờ anh không cô đơn.

Không phải một mình cũng tốt.

Văn Nghiên bước tới, đưa tay ôm cô vào lòng.

Cả hai ôm chặt đến mức Tống Vãn Huỳnh cảm thấy như cả xương cốt của mình đều đang run rẩy.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 159: Em muốn hôn anh, anh có đồng ý không?


Khi Minh Vi về đến nhà, toàn bộ Văn gia đã rơi vào một bầu không khí nặng nề và u ám, cả biệt thự im lìm, người hầu đi lại làm việc đều nhẹ nhàng cẩn thận, không dám phát ra một tiếng động.

Biết chắc là trong nhà có chuyện xảy ra, Minh Vi gọi dì Trần đang vào nhà từ sân sau hỏi: “Dì Trần, mẹ đâu rồi?”

Dì Trần lo lắng nhìn lên tầng trên.

Minh Vi lập tức hiểu ra.

“Dì Trần, trong cốp xe con có mang về ít quà cho mọi người, phiền dì mang ra giúp con nhé.”

“Được, tôi sẽ đi lấy ngay.”

Minh Vi lên lầu, cô không tìm mẹ mà đi thẳng vào phòng của mình và Văn Việt.

Trên sofa trong phòng, Văn Việt đã cởi áo, cầm bông gòn vất vả bôi thuốc lên lưng bị bầm tím.

Minh Vi tiến lại gần, nhận lấy bông gòn và thuốc từ tay anh, cúi xuống cẩn thận bôi thuốc lên vết thương trên lưng anh.

“Chuyện đôi chân bị ông nội biết rồi sao?”

Văn Việt khẽ cười đau khổ, “Chuyện gì cũng không qua mắt được em”

“Vừa về đến nhà là em đã cảm giác bầu không khí trong nhà không ổn, vết thương ở lưng của anh ngoài ông nội ra không ai dám làm như vậy. Chắc chắn là chuyện đôi chân bị ông nội phát hiện, ngoài chuyện đó còn chuyện gì có thể khiến ông ấy tức giận như vậy.”

Văn Việt nhấc cánh tay, cơn đau làm anh nhíu chặt mày, “Ông nội không biết từ đâu mà nghe được tin, về đến nhà đã chất vấn anh, thấy anh thừa nhận, ông đã đánh anh hai cái.”

“Hiện giờ tình hình thế nào?”

Văn Việt thở dài, “Ông nội ra lệnh anh phải quay lại công ty, không may bị Văn Nghiên nghe thấy. Mẹ gọi cho Văn Nghiên vô số lần nhưng đều không bắt máy.”

Bàn tay bôi thuốc dừng lại, Minh Vi hỏi: “Vãn Huỳnh đâu?”

“Đi tìm Văn Nghiên rồi.”

Minh Vi từ từ thẳng người dậy, quăng bông gòn vào thùng rác bên cạnh, “Vậy anh có dự định gì không?”

Văn Việt im lặng một lúc.

Từ “dự định” này là một vấn đề đã làm phiền anh rất nhiều năm.

Kiếp trước, vào ngày vết thương ở chân của anh lành, Văn Nghiên đã trả lại tập đoàn Văn thị cho anh. Khi đó anh không nhận ra có điều gì sai trái, cho đến sau này anh tận mắt chứng kiến Văn Nghiên từng bước vì sự cố chấp mà lạc lối, anh mới hiểu được tầm quan trọng của Văn thị đối với Văn Nghiên.

Kiếp này anh không thể để bi kịch tái diễn.

Văn Việt không trả lời câu hỏi của Minh Vi, anh đứng dậy từ trong phòng thay đồ, lấy một chiếc áo sơ mi sạch mặc vào, “Không có dự tính gì cả.”

Minh Vi từ câu trả lời ngắn gọn của Văn Việt đã hiểu rõ anh đang nghĩ gì, “Anh không về Văn thị sao?”

“Không về. Những năm qua Văn Nghiên đã điều hành Văn thị rất tốt, anh không có lý do gì để quay lại, hơn nữa anh cũng không muốn tranh giành gì với cậu ấy. Những gì cậu ấy muốn, những gì cậu ấy thích, anh đều giao cho cậu ấy hết.”

Minh Vi không tán thành lời của Văn Việt, “Văn Việt, anh không thấy dự tính của anh có vấn đề sao?”

“Vấn đề gì?”

“Em hiểu ý định ban đầu của anh, em cũng hiểu sự áy náy của anh đối với Văn Nghiên trong thời gian qua, nhưng nếu anh làm vậy là vì cậu ấy thì em không đồng ý.”

“Đó không phải là vì tốt cho cậu ấy, anh không về Văn thị tưởng như không muốn tranh cãi với cậu ấy nhưng thực ra anh đang trốn tránh vấn đề. Anh muốn để cậu ấy nghĩ rằng vị trí đó là do anh nhường cho cậu ấy sao? Văn Nghiên là người có lòng tự trọng rất lớn, lý do cậu ấy cố gắng như vậy là để chứng minh mình không thua kém anh. Anh làm vậy là đang xúc phạm cậu ấy!”

Văn Việt ngừng lại một chút, quay người nhìn Minh Vi, “Ý của em là, anh phải xem Văn Nghiên là đối thủ, chính thức cạnh tranh một lần, tranh giành một lần đúng không?”

Anh không phải không hiểu lý lẽ, anh cũng không phải chưa từng tranh đấu thi thố với Văn Nghiên. Anh công nhận năng lực của Văn Nghiên nhưng hình như cậu ấy luôn thiếu chút may mắn, chỉ thiếu một chút nên mới luôn thất bại.

“Trước đây có lẽ anh sẽ chọn cạnh tranh công bằng với Văn Nghiên nhưng bây giờ, anh chỉ hy vọng cậu ấy có thể sống tốt.”

Ở vùng ven biển phía Đông, con đường ven biển dài mười mấy cây số, dọc theo con đường này có rất nhiều điểm du lịch, trong đó nổi bật là câu lạc bộ thuyền buồm gần bãi biển.

Mỗi khi mùa hè đến, những người yêu thích thuyền buồm tấp nập đến đây, mỗi mùa hè khách sạn thuyền buồm bên cạnh luôn đông nghịt người.

Nhưng giờ đây đã là đầu thu, những người yêu thích thuyền buồm đến đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tống Vãn Huỳnh tỉnh dậy dưới ánh nắng ấm áp, cô mơ màng mở mắt, nén cơn mệt mỏi nhìn ra ngoài qua cửa kính biển, ánh nắng ấm áp chiếu rọi xuống, những hạt bụi nhỏ trong không khí lơ lửng như những lớp vàng lá dưới ánh sáng.

Cô từ từ kéo chăn, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn ra biển rộng mênh mông, không xa lắm là Văn Nghiên đang đứng trên một tấm ván lướt sóng hẹp lướt qua mặt nước theo đợt sóng.

Cô đã thấy Văn Nghiên trong bộ đồ tây gọn gàng, nhưng hình ảnh anh khi vận động thoải mái và thanh thoát lại là một mặt mà cô chưa bao giờ thấy.

Hôm nay sóng biển không lớn lắm, sau một lúc chơi Văn Nghiên mang ván lướt sóng lên bờ, dường như gặp người quen, trò chuyện một lát rồi ngẩng đầu nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh giật mình, vẫy tay chào anh.

Văn Nghiên từ xa trên bãi biển nhìn thấy, vẫy tay đáp lại cô.

Văn Nghiên lúc này thật tuyệt, không còn vẻ uể oải và suy sụp như tối qua, ánh mắt đầy ánh nắng.

Cô nhìn đồng hồ trên tường, đã 11 giờ.

Từ khi tìm thấy Văn Nghiên ở bãi biển gần câu lạc bộ thuyền buồm tối qua, điện thoại của cả hai người đều tắt máy, Tống Vãn Huỳnh đoán rằng gia đình họ chắc chắn đã tìm họ khắp nơi, cô đứng dậy trở lại giường tìm điện thoại.

Mở máy.

Quả nhiên vừa mở máy, rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn đến. Tống Vãn Huỳnh nhắn tin cho Văn phu nhân nói rằng cô đã tìm được Văn Nghiên và anh ấy vẫn ổn, đừng lo lắng.

Sau đó lại tắt máy.

Cô không biết dự tính của Văn Nghiên trong tương lai nhưng bây giờ cô tin rằng anh không muốn trở về ngôi nhà đó.

Dù mai có là Tết Trung Thu.

Cửa phòng khách sạn mở.

Văn Nghiên với thân trên tr*n tr** quấn một chiếc khăn tắm trắng, mở cửa bước vào thấy Tống Vãn Huỳnh đang nằm trên giường nhìn chăm chú vào điện thoại.

“Em đang nghĩ gì vậy?”

Tống Vãn Huỳnh giật mình, “Anh về rồi à? Lướt sóng vui không?”

“Cũng được.” Văn Nghiên nhìn có vẻ khá hứng thú, “Nhưng lâu rồi không chơi, hơi vụng về.”

“Vậy chúng ta ở lại đây vài ngày nữa đi, em cũng lâu rồi không cảm thấy thư giãn như hôm nay.” Tống Vãn Huỳnh nằm lại trên giường, thoải mái nhìn ngắm vóc dáng cân đối của Văn Nghiên, “Coi như là kỳ nghỉ đi.”

“Vậy để anh đi tắm trước rồi cùng xuống ăn trưa.”

“Được.”

Văn Nghiên quay người chuẩn bị vào phòng tắm rồi lại đột nhiên lấy ra một vỏ sò từ túi quần bơi, “À, vừa rồi ở bãi biển thấy một vỏ sò nhìn đẹp, tiện tay nhặt về.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn vỏ sò anh đưa cho, đưa tay nhận lấy.

Vỏ sò thật đẹp, bên ngoài còn là màu hồng.

“Nghe nói nếu may mắn, vỏ sò nhặt được sẽ có ngọc trai bên trong.”

Tống Vãn Huỳnh cười, “Anh nhặt được vỏ sò lại có ngọc trai sao? Làm gì có chuyện may mắn đến vậy.”

“Biết đâu được? Mở ra thử xem.”

Tống Vãn Huỳnh không hy vọng gì, mở vỏ sò ra, nụ cười trên mặt lập tức biến thành sự ngạc nhiên khó tin.

Cô ngẩng đầu nhìn Văn Nghiên.

Văn Nghiên nhìn vỏ sò cười nói: “Hôm nay em rất may mắn.”

Trong vỏ sò màu hồng là một viên ngọc trai hồng rất lớn.

Nếu nói vỏ sò màu hồng là vô tình nhặt được thì viên ngọc trai hồng lớn trong vỏ sò này quả là một ân huệ của trời ban.

Nhưng trời đâu bao giờ ban ân huệ mà không có lý do.

Vận may của cô vốn không bao giờ tốt như vậy.

“Văn Nghiên, lại đây một chút.”

Văn Nghiên chuẩn bị vào phòng tắm, nghe vậy đi đến đứng cạnh giường.

Tống Vãn Huỳnh vẫy tay gọi anh.

Văn Nghiên cúi người xuống.

Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên giường tạo thành bóng dáng của bậu cửa sổ. Những tia nắng mỏng manh nhẹ nhàng chiếu vào mặt anh, từng sợi lông mi như bị bao phủ bởi ánh nắng, thậm chí những sợi lông mỏng trên mặt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trên khuôn mặt anh, Tống Vãn Huỳnh không còn thấy sự sắc lạnh và lạnh lùng như trước, chỉ còn lại sự dịu dàng và yêu thương khi anh nhìn cô.

“Văn Nghiên, em muốn hôn anh, anh có đồng ý không?”
 
Back
Top Bottom