Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 160: Em nuôi anh (1)


Không cần sự đồng ý của Văn Nghiên.

Tống Vãn Huỳnh hôn nhẹ lên khóe môi anh, chỉ chạm một cái rồi tách ra.

Chỉ cần một nụ hôn như vậy, cô đã thấy đủ rồi.

Cô cầm viên ngọc trai màu hồng trong tay, nhìn ánh sáng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu từ viên ngọc khiến cô không thể rời mắt khỏi nó.

"Vãn Huỳnh."

Cô quay đầu lại, khuôn mặt Văn Nghiên hiện lên gần trước mắt, theo phản xạ cô ngả người ra sau nhưng ngay lập tức một bàn tay ấm áp đặt sau gáy cô giữ chặt, anh gấp gáp hôn lấy hơi thở từ khóe môi cô.

Nụ hôn đột ngột này còn bất ngờ hơn cả cơn bão.

Tiếng kêu của Tống Vãn Huỳnh bị chặn lại trong cổ họng, cô vô thức đưa tay ra nhưng bàn tay Văn Nghiên đã giữ chặt tay cô ép xuống cạnh giường.

Áp lực từ lòng bàn tay nhắc nhở cô tập trung vào những gì đang diễn ra.

Tim cô đập mạnh, tâm trí trống rỗng, cơ thể bị khóa chặt khiến cô chỉ có thể bị động tiếp nhận nụ hôn cuồng nhiệt và mãnh liệt ấy.

Viên ngọc trai màu hồng trong tay cũng không biết đã rơi vào góc nào.

Tống Vãn Huỳnh tỉnh lại từ giấc ngủ trưa đã là buổi chiều, ánh nắng ấm áp của buổi sáng đã biến mất, nhường chỗ cho ánh sáng vàng mờ của hoàng hôn khi mặt trời từ từ lặn xuống chân trời.

Cô nhìn thấy viên ngọc trai màu hồng rơi ra từ tay mình nằm ở một góc giường. Đôi mắt sáng của cô bất giác nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm.

Cô nhặt viên ngọc lên bỏ vào chiếc vỏ sò màu hồng mà Văn Nghiên đã nhặt cho cô.

Âm thanh gõ phím từ phòng khách vang lên.

Tống Vãn Huỳnh đứng dậy, bước ra khỏi phòng và thấy Văn Nghiên ngồi trên ghế sofa đang nghiêm túc gõ bàn phím máy tính.

Cô lười biếng tựa vào cửa, im lặng quan sát anh một lát rồi tò mò hỏi: "Anh tìm được máy tính này ở đâu vậy?"

Văn Nghiên ngẩng đầu lên nhìn cô, "Tỉnh rồi à? Có đồ ăn trên bàn, ăn đi kẻo nguội."

"Anh còn chưa trả lời em."

"Mượn nhân viên của khách sạn."

"Mượn?" Tống Vãn Huỳnh ngạc nhiên, "Công việc à?"

"Không phải công việc," Văn Nghiên gõ xong chữ cuối cùng, "Là đơn xin từ chức."

Tống Vãn Huỳnh sững sờ, cơ thể tựa vào khung cửa lập tức thẳng dậy, "Cái gì? Đơn xin từ chức? Anh định từ chức à?"

"Ừ."

Tin tức Văn Nghiên xin từ chức khiến Tống Vãn Huỳnh cảm thấy chóng mặt.

Về cuộc tranh đấu giữa Văn Nghiên và Văn Việt, cô đã tưởng tượng ra nhiều kịch bản khác nhau, tồi tệ nhất là Văn Việt lên thay, Văn Nghiên thất bại.

Kết cục này cô có thể hiểu và chấp nhận, dù sao thì Văn Việt cũng là người có "vầng hào quang" của nam chính còn Văn Nghiên, một kẻ phản diện thì đâu có may mắn gì khi đấu với anh ta.

Trong tiểu thuyết Văn Nghiên và Văn Việt đấu đi đấu lại, liệu anh thực sự kém Văn Việt về năng lực không?

Chưa hẳn.

Văn Nghiên chỉ thiếu một chút may mắn, chỉ một chút thôi, vì vậy mới thất bại liên tục.

Cô cũng đã tưởng tượng qua kết cục Văn Nghiên tự xin từ chức, nhưng chỉ nghĩ một chút rồi ngay lập tức xóa bỏ khả năng này.

Cô không nghĩ rằng có ngày Văn Nghiên sẽ tự bỏ cuộc, từ bỏ cái mà anh đã cố gắng suốt bao lâu.

"Anh thật sự từ chức à?" Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống bên cạnh Văn Nghiên, nhìn vào màn hình máy tính.

Đó là một thông báo từ chức.

"Ừ."

Tống Vãn Huỳnh vẫn không thể tin được Văn Nghiên sẽ dứt khoát như vậy, "Nhưng, Văn Nghiên, Văn thị là tâm huyết của anh, anh đã cống hiến bao nhiêu cho Văn thị, anh thậm chí còn phải cưới em..."

Văn Nghiên ngắt lời cô, "Không phải vậy."

"Cái gì?"

Văn Nghiên im lặng một lúc, nhìn thẳng vào mắt cô, "Anh rất vui khi có thể cưới được em, anh xin lỗi vì những lời nói trước kia của mình, em có thể tha lỗi cho anh không?"

Tống Vãn Huỳnh hơi ngây ra, tránh ánh mắt Văn Nghiên, lẩm bẩm không tự nhiên, "Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh."

"Đây chính là chuyện nghiêm túc."

"…Được rồi, em tha lỗi cho anh, vậy giờ anh có thể nói lý do từ chức không?"

Văn Nghiên suy nghĩ rất lâu, trong đầu anh thoáng qua nhiều lý do hợp lý và không thể chối cãi nhưng cuối cùng, tất cả lý do đều hóa thành ba chữ: "Anh mệt rồi."

"Văn Nghiên..."

Trong trí nhớ của Tống Vãn Huỳnh, đây có lẽ là lần đầu tiên Văn Nghiên nói mình mệt mỏi trước mặt cô.

"Vì anh mệt rồi nên mới từ chức, lý do này có đủ thuyết phục không?" Văn Nghiên nhìn vào đơn xin từ chức, khẽ thở dài.

Dù là công việc hay cuộc sống, anh đều cảm thấy mệt mỏi đến tận cùng.

Anh không muốn tiếp tục gánh vác Văn thị nữa, cũng không muốn tiếp tục tìm kiếm sự khẳng định nào nữa.

Có lúc nghĩ lại, anh cảm thấy mọi thứ thật vô lý, rất nhiều lần anh cảm thấy nỗ lực của mình đã đến giới hạn nhưng vẫn không thể làm tốt được việc gì, không nhận được một cái gật đầu công nhận nào.

Trước đây anh tưởng ông nội coi trọng Văn Việt vì anh ấy xuất sắc nên anh luôn nỗ lực vươn lên, cố gắng trở nên giỏi hơn Văn Việt, anh tưởng như vậy sẽ nhận được sự công nhận của ông nội.

Nhưng giờ anh mới nhận ra, có lẽ ông nội chỉ có thành kiến với anh mà thôi.

Dù có cố gắng thế nào cũng không thể có được điều mình muốn, vậy thì tại sao phải tiếp tục làm cái việc vô ích này?

Hơn nữa, bây giờ bên cạnh anh đã có người tin tưởng anh.

Sự công nhận của người khác dường như không còn quan trọng nữa.

Nhìn vào ánh mắt dần trở nên trầm lắng của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh lấy lại tinh thần cười nói: “Không sao, mệt thì nghỉ, Văn thị không phải trách nhiệm của anh, anh không cần phải cảm thấy mình mang một gánh nặng gì cả, không có gì quan trọng hơn là anh vui vẻ.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 161: Em nuôi anh (2)


“Em ủng hộ anh từ chức sao?”

“Ủng hộ! Anh làm gì em cũng ủng hộ!”

“Vậy thì trong cuộc họp hội đồng quản trị tiếp theo, anh sẽ nộp đơn xin từ chức và sau khi bầu xong giám đốc điều hành mới, anh sẽ rời khỏi Văn thị.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi sao nữa?” Văn Nghiên nhìn cô, cười nói: “Rồi anh sẽ trở thành người thất nghiệp, cần phải tìm việc mới.”

Tống Vãn Huỳnh nửa quỳ trên ghế sô-pha, nâng khuôn mặt anh, nhìn anh từ trên cao, “Vậy thì thật tội nghiệp quá, không có việc làm rồi.”

Văn Nghiên ngước lên nhìn cô, “Ừ, không có việc làm, không có thu nhập, anh thật tội nghiệp.”

“Nhưng mà không sao, may mà anh còn có em, em sẽ nuôi anh.”

“Em nuôi anh?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Sau này em làm việc bên ngoài, còn anh lo việc trong nhà. Em sẽ làm ở Trung Tuấn, anh mỗi ngày đưa đón em đi làm, ở nhà nấu cơm, giặt quần áo, lau dọn vệ sinh, thế nào?”

Văn Nghiên suy nghĩ một lúc, “Nghe cũng được đấy.”

“Đương nhiên rồi, anh yên tâm đi, sau này mỗi đồng tiền em kiếm được đều có một nửa của anh, chỉ cần anh ngoan ngoãn, em sẽ không để anh đói đâu.”

Văn Nghiên bị lời nói của cô làm cho bật cười, ôm chặt eo nhỏ của cô kéo vào lòng mình, “Được, anh sẽ ngoan ngoãn.”

Tống Vãn Huỳnh ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh thì thầm: “Văn Nghiên, những năm qua anh vất vả rồi.”



Tết Trung Thu trong mắt người Trung Quốc là một dịp đoàn tụ, là lễ hội đoàn tụ chỉ sau Tết Nguyên Đán.

Năm nào Văn phu nhân cũng chuẩn bị đầy đủ các món ăn cho bữa tiệc Trung Thu và quà tặng cho bạn bè người thân.

Vì nhà họ Văn có rất nhiều bạn bè và người thân nên vào dịp Trung Thu phải chuẩn bị quà tặng cho những người thân ở gần và xa.

Nhưng năm nay Tết Trung Thu của nhà họ Văn lại vắng lặng, không khí của lễ Trung Thu cũng không còn.

Minh Vi từ trên lầu bước xuống.

“Mẹ.”

Văn phu nhân ngẩng đầu lên từ danh sách trong tay, nhìn Minh Vi miễn cưỡng cười, “Con đến rồi à? Văn Việt không sao chứ, vết thương không nghiêm trọng chứ?”

“Không sao, chỉ là vết bầm, mấy hôm nữa sẽ hết, mẹ đang làm gì vậy?”

Văn phu nhân lật tờ danh sách trên đùi, “Đây là danh sách những người cần gửi quà Trung Thu năm nay, may mà con đến, con giúp mẹ xem có thiếu sót gì không.”

“Danh sách quà tặng Trung Thu?” Minh Vi nhìn qua sơ qua, “Mẹ, con không hiểu mấy cái này đâu.”

“Không hiểu mẹ dạy con, từ từ sẽ hiểu thôi.” Nói đến đây, Văn phu nhân bỗng thở dài, “Nói đến bữa tiệc Trung Thu ngày mai, không biết cả gia đình có thể tụ họp đầy đủ không. À, con có liên lạc được với Văn Nghiên và Vãn Huỳnh chưa? Vãn Huỳnh trưa nay đã gửi tin nhắn cho mẹ, nói là con bé và Văn Nghiên đều ổn, bảo mẹ đừng lo lắng nhưng mẹ gọi lại thì không liên lạc được nữa.”

“Yên tâm đi mẹ, Vãn Huỳnh không phải trẻ con nữa, em ấy biết cân nhắc, chuyện này vẫn phải xem Văn Nghiên nghĩ thế nào, cậu ấy suy nghĩ thông suốt rồi thì sẽ ổn thôi.”

“Đúng vậy, phải để Văn Nghiên nghĩ thông suốt mới được.” Nói đến đây, Văn phu nhân nắm tay Minh Vi, giọng trầm xuống: “Vi Vi, con nói thật cho mẹ biết, chân của Văn Việt là khi nào mới tốt, tại sao thằng bé lại giấu chúng ta?”

“Cái này…”

“Con nói thật đi, đừng giấu mẹ nữa.”

“Con cũng là mới biết gần đây chân của Văn Việt đã hồi phục.”

“Vậy là thằng bé giấu cả con sao? Tại sao chứ?”

Minh Vi suy nghĩ một lát, “Có thể là anh ấy không muốn thấy cảnh tượng này đến sớm.”

“Đúng, thằng bé biết một khi chân của mình khỏe lại, đứng lên được thì ba sẽ ép thằng bé quay lại công ty, lúc đó Văn Nghiên sẽ làm sao đây?”

“Yên tâm đi mẹ, Văn Việt đã nói với con rồi, anh ấy sẽ không quay lại Văn thị đâu.”

“Thật không…” Văn phu nhân cúi đầu, nước mắt bất ngờ rơi xuống, giọng bà run rẩy nghẹn ngào, “Trước đây Văn Việt bệnh, mẹ chỉ chăm sóc thằng bé, không biết từ khi nào Văn Nghiên không thích nói chuyện nữa, có lẽ mẹ đã bỏ qua Văn Nghiên quá nhiều.”

“Minh Vi con biết không? Văn Nghiên hồi nhỏ rất thích nói chuyện với mẹ, lúc đó công ty bận, nhà chỉ có mẹ và thằng bé, những ngày mưa thằng bé biết mẹ sợ sấm nên luôn đến ngủ cùng mẹ, buổi tối nói đủ thứ chuyện, thằng bé nói khi lớn lên cũng muốn vào công ty giúp ông nội, ba và anh trai chia sẻ công việc, như vậy mọi người sẽ có thời gian về nhà.”

“Nhưng bây giờ mọi người về nhà nhiều hơn mà thằng bé lại về nhà ít dần, mẹ cảm thấy lâu lắm rồi không có cơ hội nói chuyện với thằng bé cũng không quan tâm thằng bé nữa, vì mẹ luôn vô thức nghĩ bệnh của Văn Việt nặng như vậy, chân có thể sẽ không bao giờ đứng lên được, vì thế mẹ luôn đặt Văn Việt lên hàng đầu, làm gì cũng lo cho thằng bé, còn Văn Nghiên thì cho rằng thằng bé không có vấn đề gì nên tự nhiên đã bỏ qua thằng bé.”

“Nhưng hôm qua ở phòng sách mẹ nghe ông nội con nói chuyện với Văn Việt mới chợt nhận ra, Văn Nghiên từ nhỏ đến lớn có vẻ như chưa bao giờ nhận được sự yêu thương và công nhận từ chúng ta như Văn Việt. Thằng bé không giống Văn Việt có ông nội và Cảnh Tiên dạy bảo từng chút một, còn Văn Nghiên chỉ có… thằng bé chỉ có Cảnh Tiên từng đưa nó đi chơi thuyền mười ngày vì thưởng thằng bé đứng nhất trong kỳ thi.”

Văn phu nhân che mặt khóc thầm, “Minh Vi, Văn Nghiên chắc chắn rất thất vọng về mẹ.”

Minh Vi liên tục an ủi Văn phu nhân, “Mẹ, mẹ đừng như vậy, việc quan trọng nhất bây giờ là tìm được Văn Nghiên và Vãn Huỳnh, chúng ta là một gia đình, dù có hiểu lầm gì cũng phải nói rõ ràng.”

“Đúng, con nói đúng, phải nói rõ ràng, khi nào Văn Nghiên về, mẹ nhất định phải nói chuyện với thằng bé, nói thật rõ ràng.”

Lúc này một người hầu từ trên lầu chạy xuống, vừa chạy vừa hô to: “Phu nhân, không ổn rồi, lão tiên sinh ngất xỉu rồi!”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 162: Em không muốn nữa (1)


Chuyện ông cụ Văn ngã bệnh xảy ra bất ngờ nhưng cũng đã có dấu hiệu báo trước.

Ngày còn trẻ ông cụ Văn đã trải qua nhiều khó khăn, nhiều căn bệnh khi về già chính là hậu quả của những căn bệnh từ thời trẻ, khi còn khỏe mạnh ông có thể gánh vác nhưng giờ đây tuổi cao nên bệnh tật ập đến.

Thêm vào đó mấy ngày gần đây vì chuyện của Văn Việt mà ông tức giận, khiến ông ngã gục ngay tại giường. May mắn là người hầu hàng ngày vẫn đo huyết áp cho ông phát hiện kịp thời, lập tức đưa ông đến bệnh viện cấp cứu.

Ngoài phòng cấp cứu, bà Văn và mọi người đang lo lắng chờ đợi.

Không lâu sau có tiếng bước chân vang lên.

Thấy Văn Việt đến, bà Văn vội vàng ra đón, "Văn Việt, tình hình thế nào, có liên lạc được với Văn Nghiên và Vãn Huỳnh chưa?"

Văn Việt thở hổn hển lắc đầu, đỡ bà Văn ngồi xuống một bên, "Vẫn chưa, nhưng mẹ đừng quá lo lắng, con đã cử người đi tìm rồi, nhất định sẽ tìm thấy."

"Cha sao lại ngất xỉu thế này, sao..." Những lời nói vô thức tuôn ra, bà Văn nhìn Văn Việt rồi kịp thời nuốt lại nửa câu.

Văn Việt trầm giọng nhận lỗi, "Là lỗi của con, ông nội không khỏe mà con vẫn cãi lại ông."

Bà Văn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, "Mẹ không phải ý đó."

"Con biết, mẹ không cần tự trách, chuyện này thật sự là lỗi của con, mẹ đừng lo, ông nội sẽ không sao đâu."

Nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng chặt, bà Văn lo lắng, "Hy vọng là vậy."

Hơn ba giờ sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra.

Bác sĩ mệt mỏi bước ra khỏi phòng mổ, tháo khẩu trang nói với Văn Việt và mọi người, "Văn tiên sinh, ca mổ rất thành công nhưng có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không còn phải chờ xem tình hình đêm nay như thế nào, chúng tôi sẽ chuyển ông cụ đến ICU để theo dõi."

"Chân thành cảm ơn bác sĩ, tôi đã biết."

"ICU?" Bà Văn nghe thấy từ này, chân mềm nhũn suýt quỵ ngã, may mắn là Minh Vi đứng gần kịp thời đỡ lấy, an ủi nói: "Mẹ, mẹ đừng lo, ông nội sẽ không sao đâu."

Bà Văn bước đến, siết chặt tay Văn Việt, "Văn Việt, phải tìm cho ra Văn Nghiên và Vãn Huỳnh, con hiểu không?"

"Con biết."

Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh biết tin ông cụ Văn bệnh vào ngày hôm sau, chính là đêm Trung Thu.

Họ đang lưu trú tại khách sạn Du Thuyền, khách sạn tổ chức nhiều hoạt động để chào đón Trung Thu bao gồm thi lướt sóng, lửa trại trên bãi biển, tiệc tùng ở khách sạn...

Tối đó, ngọn lửa trại cao năm mét sáng rực cả vùng biển tối đen, khách nghỉ tại khách sạn và du khách đến tham gia vui chơi nhảy múa quanh các đống lửa trại, không khí bãi biển trở nên rất náo nhiệt.

Văn Nghiên dưới sự thúc đẩy của Tống Vãn Huỳnh cũng tham gia vào những trò vui của giới trẻ, vụng về hòa mình vào không khí.

Cho đến khi Tống Vãn Huỳnh chơi mệt mới kéo Văn Nghiên ngồi xuống một bên.

"Anh thật vụng về, anh chưa nhảy múa quanh lửa trại bao giờ sao? Em thấy anh nhảy cứ cứng ngắc, suýt nữa làm ngã người bên cạnh."

So với khuôn mặt luôn nở nụ cười của Tống Vãn Huỳnh, tâm trạng Văn Nghiên không hứng khởi như cô, anh im lặng nhìn khuôn mặt đỏ hồng vì ánh lửa trại của Tống Vãn Huỳnh rồi đột nhiên đưa tay dùng ngón cái nhẹ nhàng lau tàn lửa không biết từ lúc nào dính trên má cô.

"Cái gì vậy?" Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn anh.

Văn Nghiên xoa nhẹ đầu ngón tay, "Không có gì, chỉ là dính một ít bụi."

Tống Vãn Huỳnh lười biếng dựa vào vai anh, "Ngày nghỉ thật thoải mái, nếu sau kỳ nghỉ không phải làm việc thì càng tuyệt."

"Em vẫn còn quan tâm những chuyện này sao?"

"Đương nhiên rồi! Sau kỳ nghỉ lại phải làm liên tục bảy ngày, nghĩ thôi đã thấy mệt, nhưng với anh chắc chẳng có gì khó khăn, dù sao thì anh cũng làm việc suốt năm không nghỉ mà."

Văn Nghiên không nhịn được cười, "Không đến mức như em nói đâu, anh làm việc suốt năm, cơ thể chắc cũng đã mệt lắm rồi."

Nhìn về phía mặt biển, trăng tròn đang từ từ lên, Tống Vãn Huỳnh thì thầm, "Ngày mai là Trung Thu rồi."

Văn Nghiên im lặng không nói gì.

Tống Vãn Huỳnh đột nhiên quay lại nhìn anh, "Chúng ta ngày mai ăn bánh trung thu nhân đậu xanh hay nhân thịt heo?"

Nhìn ánh sáng sáng rực trong mắt Tống Vãn Huỳnh, Văn Nghiên giật mình một chút rồi cười, "Ngoài việc ăn ra, chẳng lẽ chẳng có gì khác sao?"

"Trung Thu mà, không phải là phải ăn bánh trung thu sao?"

"Vậy thì thử cả hai loại đi."

"Được rồi."

Lửa trại trên bãi biển của khách sạn Du Thuyền kéo dài đến hơn 11 giờ, dần dần khách du lịch bắt đầu tan dần, Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên mới trở về khách sạn.

Ngày hôm sau, sáng sớm Tống Vãn Huỳnh tỉnh dậy trước, nhìn Văn Nghiên vẫn đang ngủ say bên cạnh, lặng lẽ xuống giường.

Điện thoại ở trên sofa phòng khách, sau khi gửi tin nhắn cho bà Văn báo bình an xong, cô đã tắt máy từ tối qua đến giờ, ngồi trên sofa nghĩ xem sẽ nói với bà Văn thế nào về việc cô và Văn Nghiên không thể tham gia tiệc gia đình vào Trung Thu.

Sau khi suy nghĩ kỹ về nội dung tin nhắn sẽ gửi, Tống Vãn Huỳnh mở điện thoại.

Dù đã chuẩn bị tâm lý cho rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ nhưng khi nhìn thấy số lượng cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, cô vẫn không khỏi cảm thấy lo lắng.

Cô mở WeChat, chuẩn bị gửi tin nhắn cho bà Văn nhưng thông tin từ Minh Vi thu hút sự chú ý của cô, cô mở ra và đọc xong, mặt tái mét.

"Văn Nghiên!" Tống Vãn Huỳnh vội vàng gọi anh dậy, "Không ổn rồi, ông nội ngất xỉu rồi, giờ đang cấp cứu ở bệnh viện!"

"Cái gì!" Văn Nghiên không kịp hỏi thêm, cả hai thay đồ rời khách sạn, sau khi hỏi Minh Vi rõ bệnh viện ở đâu, họ lập tức vội vàng đến bệnh viện.

Trên đường, Tống Vãn Huỳnh thông qua Minh Vi biết được tình trạng hiện tại của ông nội Văn.

"Thế nào rồi?"

Tống Vãn Huỳnh cúp máy, "Chị Minh Vi nói sau khi ông nội ngất xỉu tối qua đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu, giờ vẫn ở ICU, tạm thời chưa rõ tình hình."

Nhìn thấy hàm răng Văn Nghiên siết chặt, cô tiếp tục nói: "Văn Nghiên, ông nội là người có phúc, sẽ không sao đâu."

Văn Nghiên chỉ thấp giọng đáp một tiếng.

Rất nhanh, họ đến bệnh viện.

Bên ngoài ICU, Tống Vãn Huỳnh nhìn thấy bà Văn và mọi người đang lo lắng mệt mỏi, "Mẹ..."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 163: Em không muốn nữa (2)


Khi vừa gặp Tống Vãn Huỳnh, nghe thấy lời cô, Văn phu nhân không thể kiềm chế được nữa, nước mắt tuôn rơi như mưa, "Sao giờ con mới đến! Mẹ đã gọi điện và gửi bao nhiêu tin nhắn mà các con không thấy sao?"

"Mẹ, xin lỗi, con..."

Minh Vi đứng bên cạnh nói đỡ: "Thôi mà, thôi mà, các em ấy đến là được rồi."

"Ông nội sao rồi?"

"Vẫn đang ở ICU để theo dõi."

Văn Nghiên bước đến trước cửa ICU, nhìn qua cửa sổ kính nhỏ trên cửa nhưng không thấy gì, anh quay lại nhìn Văn phu nhân, "Mẹ, xin lỗi, con đến muộn."

Lúc này Văn phu nhân đâu còn tâm trạng mà trách móc gì, bà cúi đầu nghẹn ngào không nói được lời nào.

Bên trong phòng bác sĩ, Văn Việt cùng bác sĩ đi ra.

"Bác sĩ, sao rồi?"

Bác sĩ mang chút vẻ nhẹ nhõm mỉm cười, "Yên tâm đi, ông cụ Văn đã qua khỏi giai đoạn nguy hiểm, đã chuyển vào phòng VIP, nhưng ông cụ tuổi đã cao lại mang nhiều bệnh từ trước, cần phải tĩnh dưỡng lâu dài, trong thời gian này tuyệt đối không thể chịu thêm bất kỳ k*ch th*ch nào."

Nghe vậy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng VIP, các y tá sau khi kiểm tra xong đã rời đi.

Nhìn ông cụ Văn trên giường bệnh có vẻ đã già đi một chút, mọi người đều đứng lặng im không nói gì, cả phòng bệnh chỉ nghe thấy tiếng máy theo dõi tít tít.

"Mẹ, mẹ đã ở bệnh viện cả đêm rồi, mẹ về nghỉ ngơi trước đi, con sẽ ở đây trông chừng."

"Nhưng..." Văn phu nhân nhìn Văn Việt, lại nhìn sang Văn Nghiên, lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.

Minh Vi hiểu được nỗi lo của Văn phu nhân, vội vàng khuyên nhủ: "Mẹ, giờ ông nội đã qua cơn nguy hiểm, Văn Việt ở đây rồi, mẹ cứ yên tâm, con sẽ đi cùng mẹ về nhà nhé?"

"Mẹ, mẹ về nghỉ ngơi đi, ở bệnh viện có con và anh cả ở đây rồi, mẹ yên tâm."

Nghe thấy Văn Nghiên cũng nói vậy, Văn phu nhân thở dài gật đầu, "Vậy các con ở đây chăm sóc ông nội, nếu có gì sẽ gọi mẹ."

"Vâng."

Sau khi Minh Vi và Văn phu nhân rời đi, Tống Vãn Huỳnh nhìn hai anh em im lặng liền hiểu chuyện nói: "Em sẽ đi hỏi bác sĩ thêm về tình hình của ông nội."

Nói xong, cô liếc nhìn Văn Nghiên một cái rồi nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh.

So với phòng bệnh bình thường, phòng VIP không chỉ rộng gấp đôi mà còn có thêm một phòng khách cho khách đến thăm nghỉ ngơi.

Văn Việt nhìn về phía Văn Nghiên, "Nói chuyện chút không?"

Văn Nghiên cúi đầu, đi vào phòng khách, hai người im lặng không nói gì một lúc lâu.

Thực ra quan hệ giữa hai anh em trước đây đâu có xa lạ như vậy.

Ngày xưa ông cụ Văn và bố Văn bận rộn với công việc, Văn Nghiên lớn lên trong sự bao bọc của Văn Việt, lúc đó còn là đứa trẻ chẳng hiểu gì, coi Văn Việt là người thân thiết nhất, luôn luôn muốn bám lấy anh ấy, không thể thiếu anh dù chỉ một chút.

Nhưng sau này khi Văn Việt lớn lên, phải học nhiều thứ, ngoài việc hoàn thành bài vở ở trường còn phải làm nhiều bài tập do cha và ông nội giao, chẳng còn nhiều thời gian để chơi cùng Văn Nghiên nữa.

Có lẽ chính từ lúc đó, họ dần dần trở nên xa cách.

"Vài hôm nay cậu và Tống Vãn Huỳnh ở đâu?"

"Khách sạn Du Thuyền."

"Chơi vui không?"

Văn Nghiên nhìn anh, "Cũng được."

Văn Việt cười khẽ, "Sao? Cậu nghĩ tôi sẽ mắng cậu hay đánh cậu?"

Văn Nghiên im lặng không nói gì.

"Chuyện ông nội bệnh không liên quan đến cậu, là do tôi, dù biết ông sức khỏe không tốt nhưng vẫn cãi lại ông."

"Ông nội có kỳ vọng rất lớn vào anh, anh không nên cãi lại ông."

"Vậy tôi phải nghe lời ông nội về công ty làm việc đúng không?" Văn Việt khẽ thở dài nhìn Văn Nghiên, "Trước đây tôi đã nói với cậu, tôi xem qua báo cáo tài chính của công ty mấy năm nay, khá ổn, nếu đổi lại là tôi ở vị trí của cậu thì chưa chắc đã làm tốt hơn cậu."

"Nói những chuyện này chẳng có ý nghĩa gì."

"Đây là lời nói thật của tôi, ông nội không hiểu vì ông ấy đã đổ hết tâm huyết vào tôi, ông ấy dạy tôi từng chút, kỳ vọng của ông đối với tôi thực ra là vì ông có đủ tự tin vào bản thân, cậu cũng biết rằng Văn Thị là tâm huyết cả đời ông ấy nên khi chọn người kế thừa ông rất cẩn thận, không phải ông không công nhận năng lực của cậu mà chỉ là ông tin vào chính mình hơn."

"Văn Nghiên, tôi biết nhiều suy nghĩ của ông nội không còn hợp thời, lý do tôi giấu chuyện chấn thương chân là vì vậy, những năm qua cậu làm rất tốt, Văn thị không cần thay chủ đâu."

Văn Nghiên không thay đổi sắc mặt nhìn Văn Việt, thậm chí còn mỉm cười nhẹ nhàng như thể đã trút bỏ được gánh nặng, "Không cần đâu, em đã gửi thông báo thôi việc cho tất cả các giám đốc trong công ty rồi, sau kỳ nghỉ trong cuộc họp hội đồng quản trị, em sẽ chính thức nộp đơn từ chức."

"Từ chức? Tại sao? Cậu không phải..."

"Vì em bỗng nhận ra có những chuyện nếu đã định không có kết quả thì kiên trì mãi chẳng có ý nghĩa gì, Văn thị để lại cho anh đi, em không muốn nữa."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 164: Những lời ông vừa nói không thể để Văn Nghiên biết (1)


Tết Trung Thu này ông cụ Văn phải ở bệnh viện.

Sau khi ra khỏi ICU, ông Văn hôn mê suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại. May mắn thay, theo chẩn đoán của bác sĩ, ông đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, chỉ là hơi yếu ớt.

Nhìn ông cụ Văn dần tỉnh lại trên giường bệnh, bà Văn vẫn còn sợ hãi, "Ba, ba làm chúng con sợ chết khiếp!"

Ông cụ Văn mệt mỏi không nói lời nào chỉ đưa tay lên.

Thấy vậy, bác sĩ nói: "Ông vừa mới tỉnh lại, cần phải nghỉ ngơi tốt. Nếu gia đình có chuyện gì muốn nói, tốt nhất là đợi sau khi ông tinh thần khá hơn rồi hãy đến nói chuyện."

Nghe bác sĩ nói vậy, bà Văn liền gật đầu liên tục, "Vâng, ba, chúng con sẽ ở ngoài, ba nghỉ ngơi cho tốt, có gì thì gọi chúng con, chúng con đều ở đây."

Ông Văn gật đầu, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Lần này, ông ngủ cho đến khi trời bắt đầu tối, khi mở mắt ra, trong phòng bệnh vắng lặng chỉ còn tiếng máy theo dõi nhè nhẹ kêu "tít tít".

Nhìn quanh phòng bệnh, ông cụ Văn thấy Văn Nghiên đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, tay cầm iPad đang lướt mạng.

Ông cụ Văn nhắm mắt lại, "Văn Nghiên."

Nghe thấy vậy, Văn Nghiên đặt iPad xuống đi đến bên giường, "Ông tỉnh rồi sao? Buổi sáng mẹ luôn ngồi bên giường chăm sóc ông, mới vừa về, anh cả đi đến văn phòng bác sĩ, để con đi gọi anh ấy."

Ông Văn lắc đầu, "Không cần gọi thằng bé."

"Vậy ông có chuyện gì cần con làm không?"

"Lấy ông cốc nước."

Văn Nghiên quay người rót nước từ máy nước uống, cầm ống hút đưa tới trước mặt ông Văn.

Ông cụ Văn cầm cốc nước và ống hút trong tay Văn Nghiên, uống hai ngụm rồi không uống nữa, mệt mỏi nói: "Cảm ơn."

Văn Nghiên đặt cốc nước sang một bên ngồi xuống bên giường bệnh.

Thực ra so với Văn Việt, Văn Nghiên ít có thời gian ở riêng với ông Văn. Mặc dù là cháu trai nhưng giữa họ luôn có một lớp màn mỏng, không thân thiết lắm. Sau cuộc trò chuyện bất ngờ trong thư phòng, lớp màn này càng trở nên rõ ràng hơn, khi ở riêng họ cũng không thể nói chuyện nhiều.

Ông cụ Văn nhìn Văn Nghiên và nói: "Công ty bận, các cháu không cần lúc nào cũng ở bên ông. Ông biết rõ tình trạng sức khỏe của mình, không có gì nghiêm trọng."

"Dạo này là kỳ nghỉ Trung Thu và Quốc Khánh, không có nhiều việc phải giải quyết. Sau khi ông nhập viện, mấy chú bác đều muốn đến nhưng anh cả nói đợi ông khỏe lại rồi sẽ mời họ đến thăm sau."

"Ừ."

Im lặng một lúc, ông Văn lại nói: "Vãn Huỳnh đâu?"

"Cô ấy ngủ trên sofa bên ngoài."

"Dạo này con bé chắc mệt lắm."

"Cũng vì lo cho ông."

"Để con bé về nghỉ ngơi đi, cháu cũng vậy, về nghỉ ngơi, ngủ trên sofa không thoải mái đâu."

Văn Nghiên gật đầu, đứng dậy đi ra phòng khách đánh thức Tống Vãn Huỳnh đang ngủ trên sofa, “Vãn Huỳnh, dậy đi."

Do tình trạng sức khỏe của ông cụ Văn, mấy ngày nay Tống Vãn Huỳnh cũng không ngủ được bao lâu, vừa mở mắt nhìn thấy Văn Nghiên, cô mơ màng ngồi dậy, "Ừ? Có chuyện gì vậy? Ông đã tỉnh rồi sao?"

"Đã tỉnh."

"Đã tỉnh rồi?" Tống Vãn Huỳnh nghe xong hết buồn ngủ, không kịp mang giày đã chạy đến bên giường ông cụ Văn, "Ông, ông tỉnh rồi à? Có thấy chỗ nào không thoải mái không? Có cần uống nước không? Con lấy cho ông."

Thấy Tống Vãn Huỳnh, ông cụ Văn mỉm cười, "Không cần đâu, lúc nãy Văn Nghiên đã lấy cho ông rồi."

Nhìn thấy ông Văn đã khỏe trở lại, Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, "Ông làm chúng con sợ chết khiếp, may mà bác sĩ nói ông không sao nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn."

"Vẫn là bệnh cũ, làm các con lo lắng rồi, không sao đâu, các con về nghỉ ngơi đi, ông không sao nữa."

"Không được, con phải ở lại với ông."

"Ông biết sức khỏe của mình, không phải chuyện gì lớn đâu, Văn Nghiên," ông Văn nhìn Văn Nghiên, "Đưa Vãn Huỳnh về nghỉ ngơi đi."

Văn Nghiên gật đầu.

"Không sao đâu, con chỉ muốn ở đây cùng ông, dù sao ở nhà con cũng chẳng có gì làm."

Chẳng bao lâu sau, Văn Việt từ văn phòng bác sĩ quay lại nhìn thấy ông Văn và Tống Vãn Huỳnh đang nói cười vui vẻ bên giường, "Ông tỉnh rồi sao?"

Ông Văn vốn đang cười vì được Tống Vãn Huỳnh trêu chọc, nhưng vừa thấy Văn Việt, nụ cười trên mặt ông lập tức biến mất, không còn vẻ mặt hòa nhã nữa.

Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Việt, "Anh cả, bác sĩ nói sao?"

"Bác sĩ nói ông cần nghỉ ngơi, cô và Văn Nghiên về đi, ở đây có tôi là đủ rồi."

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, "Nhưng em muốn ở lại thêm chút nữa với ông."

"Đã nói rồi, phải nghỉ ngơi, cô ở đây nói chuyện ầm ĩ, ông làm sao mà nghỉ được?"

"Ý anh là em nói nhiều quá?" Tống Vãn Huỳnh quay sang nhìn ông Văn, "Ông ơi, ông nhìn anh ấy đi, lời anh ấy nói như thể con cố tình không để ông nghỉ ngơi vậy."

Ông cụ Văn cười cười vỗ nhẹ lên tay cô, "Được rồi được rồi, con nhìn xem, mắt thâm quầng hết rồi, về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến thăm ông cũng được."

Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, "Được rồi, ông nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai con và Văn Nghiên lại đến thăm ông."

"Ừ."

Sau khi Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên rời đi, căn phòng vừa ấm áp vui vẻ lúc nãy bỗng trở nên lạnh lẽo.

Ông cụ Văn nhắm mắt lại.

Văn Việt lấy một quả táo từ đống trái cây, ngồi bên giường bệnh chậm rãi gọt vỏ, "Ông lớn tuổi rồi, có gì không vừa lòng cứ trút lên người con, muốn đánh muốn mắng con cũng không tránh, sao phải tức giận cuối cùng lại làm tổn thương chính mình."

Ông cụ Văn liếc nhìn anh ta, "Nếu như con không chống đối với ông thì làm sao ông có thể tức giận?"

"Nếu không phải ông ép con về công ty thì con đã chẳng cãi lại ông, cũng chẳng giấu ông điều gì."

Nói đến đây, sắc mặt ông cụ Văn dịu lại, "Nói thật đi, chân của con sao rồi?"

Đến lúc này, tiếp tục giấu giếm cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Văn Việt thành thật trả lời, "Ngày hôm đó khi Chung lão đến chữa bệnh cho con, con đã cảm thấy chân mình có chút cảm giác nhưng lúc đó không để ý lắm, sau vài lần điều trị thấy có dấu hiệu phục hồi, ban đầu con không muốn làm ông thất vọng, tính chờ đến khi chân tốt hơn rồi mới báo cho ông tin vui này, sau đó... con quyết định giấu ông."

"Nếu như ông không phát hiện, liệu con có định giấu ông suốt đời không?"

"Suốt đời thì không, nhưng giấu đến khi nào thì con chưa nghĩ ra." Văn Việt cười một chút, "Đừng giận, bác sĩ nói rồi, ông không được kích động, phải nghỉ ngơi."

"Nếu con không làm ông tức giận thì ông cần gì phải giận? Thấy con là ông đã khó chịu rồi, đi ra ngoài!"

"Được rồi, con đi, không làm ông phải nhìn nữa," Văn Việt đặt quả táo đã gọt vỏ lên bàn cạnh giường, "Nhưng có một chuyện con muốn nói với ông, hôm qua Văn Nghiên đã tìm con nói chuyện, cậu ấy đã gửi thông báo từ chức đến hộp thư của tất cả các giám đốc trong công ty, cuộc họp hội đồng sau kỳ nghỉ sẽ chính thức đưa ra việc từ chức."

Văn Việt biết Văn Nghiên không phải là người nói bậy.

Nếu cậu ấy đã nói “từ chức” thì chắc chắn đó là quyết định đã được suy nghĩ kỹ càng.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 165: Những lời ông vừa nói không thể để Văn Nghiên biết (2)


Nhưng anh không hiểu tại sao Văn Nghiên, người luôn kiên trì với Văn thị lại có thể dễ dàng từ bỏ như vậy.

Anh nghĩ đến mọi khả năng và chỉ có một yếu tố thay đổi duy nhất, đó chính là Tống Vãn Huỳnh.

"Từ chức?" Tin tức về quyết định nghỉ việc của Văn Nghiên thực sự khiến ông cụ Văn vô cùng bất ngờ, "Thằng bé lại nói từ chức sao?"

"Ông thấy đấy, ông nói gì thì cậu ấy làm vậy, ông muốn cậu ấy từ chức cậu ấy sẽ từ chức. Lúc cưới Tống Vãn Huỳnh cũng vậy, chuyện khách sạn nếu tìm hiểu kỹ thì có thể phát hiện điều gì đó, nhưng ông bảo cưới cậu ấy cưới, sau này Tống Vãn Huỳnh giả mang thai lừa dối, vì ông thích cô ta, ông bảo thôi thì cậu ấy cũng đồng ý không truy cứu nữa. May mà Tống Vãn Huỳnh giờ đã thay đổi quay lại làm người tốt, nếu không với những chuyện cô ta đã làm trước kia, ông thấy có công bằng với Văn Nghiên không?"

Nghe xong lời của Văn Việt, ông Văn im lặng một lát.

"Cậu ấy một mình gánh vác công ty nhiều năm, bận rộn đến mức không thể xoay xở, lúc nào cũng nghe theo ông không bao giờ cãi lại, chưa từng nói mệt mỏi, suốt bao năm các báo cáo tài chính vẫn đưa cho ông xem, cậu ấy đã đủ xuất sắc rồi. Con không hiểu, ông còn không hài lòng ở điểm nào với cậu ấy?"

Ông Văn nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Con còn nhớ trước khi xảy ra tai nạn, con và Cảnh Tiên đã dời lịch về nước một ngày không?"

Văn Việt dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đột ngột trở nên lạnh lùng, "Văn Nghiên lúc đó cũng đang du học ở London, một ngày trước khi con và ba về nước, cậu ấy đã đến gặp chúng con."

Ông Văn nhắm mắt lại, "Cảnh Tiên vì thằng bé mà cố tình dời lịch về nước một ngày, nói là sẽ để Văn Nghiên làm hướng dẫn viên đi chơi một ngày ở London. Sau đó trên đường về nhà, các con gặp tai nạn."

"Vậy là ông vì chuyện này mà luôn có thành kiến với Văn Nghiên?"

"Một ngày trước khi các con về nước, Cảnh Tiên đã gọi cho ông, cha con nói mấy năm qua không có nhiều thời gian bên Văn Nghiên, muốn nhân dịp này đi đến nơi thằng bé học tập và sống ở London để tham quan một chút."

Nói đến đây, ông cụ Văn thở dài, "Ông biết chuyện này không thể trách Văn Nghiên, Cảnh Tiên là con trai duy nhất của ông, là đứa trẻ mà vợ ông đã dùng sinh mạng bảo vệ. Mỗi lần nhìn thấy Văn Nghiên là ông lại nhớ đến cuộc gọi cuối cùng mà Cảnh Tiên đã gọi cho mình, ông không thể ngừng suy nghĩ nếu như Cảnh Tiên quay lại sớm một ngày, liệu có tránh được tai nạn không? Con cũng không phải ngồi trên xe lăn ba năm, mẹ con cũng sẽ không mỗi tối nhìn ảnh Cảnh Tiên mà rơi lệ. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, ông không thể chấp nhận sự thật này."

"Nhưng..." Văn Việt không thể tin nổi, trầm giọng nói: "Tai nạn là một sự cố, sao ông lại đổ lỗi cho Văn Nghiên? Sao ông không trách con? Chính ba thấy con thiếu kinh nghiệm, thiếu khả năng xử lý việc công ty ở nước ngoài nên mới quyết định đi cùng con đến London. Theo như ông nói thì ba qua đời con có trách nhiệm, ông phải trách con mới đúng! Sao ông không trách con?"

Ông cụ Văn im lặng.

Sự thành kiến vô lý dường như đã có nguồn gốc nhưng Văn Việt lại cảm thấy bối rối, vẻ mặt căng thẳng nhìn ông cụ Văn, "Những lời ông vừa nói không được để Văn Nghiên biết, cậu ấy luôn kính trọng ông, ông không thể đối xử với cậu ấy như vậy."

Ông cụ Văn vẫy tay, "Ông mệt rồi, không muốn nói nữa, con ra ngoài đi."

Tầng của giường bệnh VIP nằm ở tầng cao của bệnh viện, ít bệnh nhân và ít người đến thăm nên khá yên tĩnh.

"Văn Nghiên, em bảo anh mang cái gì vậy mà..." Câu nói chưa kịp dứt, một cơn chóng mặt ập đến.

Văn Nghiên vội vàng kéo Tống Vãn Huỳnh lại, bịt miệng cô, ép mạnh cô vào tường.

Tống Vãn Huỳnh thấy vậy thì mơ màng hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Văn Nghiên không trả lời câu hỏi của cô, chỉ để đầu dựa vào tường, cơ thể cong lại như thể không thở được, cố gắng kiềm chế âm thanh trong cổ họng, bả vai và cổ không ngừng run rẩy.

"Văn Nghiên..."

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống cổ Tống Vãn Huỳnh.

Cô nhận ra, Văn Nghiên đang khóc.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 166: Nhưng bây giờ chỉ có em mới nói những lời như vậy với anh


Khi ra khỏi bệnh viện, trời đã tối.

Kể từ khi lên xe, Văn Nghiên vẫn im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ mà không nói một lời.

Không biết Văn Nghiên đã nghe thấy điều gì ngoài phòng bệnh mà khiến anh mất kiểm soát đến vậy. Tống Vãn Huỳnh không phải là người giỏi đoán ý người khác, cô không thể trực tiếp hỏi Văn Nghiên đã nghe thấy gì ngoài bệnh viện, chắc chắn là anh sẽ không nói. Cô chỉ có thể ngồi im lặng ở một bên chờ đợi cảm xúc của anh dần dần lắng xuống.

Trên suốt quãng đường, Tống Vãn Huỳnh đã nghĩ đến nhiều lý do có thể khiến Văn Nghiên mất kiểm soát như vậy nhưng cuối cùng đều loại bỏ hết, cô thật sự không hiểu điều gì đã khiến Văn Nghiên có cảm xúc mạnh mẽ như vậy.

Cho đến khi xe dừng lại trước cửa biệt thự, Văn Nghiên vẫn không nói một lời.

Tài xế ngồi ở ghế lái thấy phía sau không có động tĩnh gì liền nhẹ giọng nói: “Cô Tống, ngài Văn, đến nhà rồi ạ.”

Tống Vãn Huỳnh đưa tay nắm lấy tay Văn Nghiên nhưng chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Cô quay đầu nhìn về phía cánh cửa biệt thự mở rộng ngoài cửa sổ xe rồi nói với tài xế: “Đi đến Giang Sơn Nhất Phẩm.”

Tài xế ngạc nhiên vì sao đến cửa nhà mà không xuống xe, lại còn phải quay lại khu căn hộ ở trung tâm thành phố nhưng anh ta chỉ là tài xế, không có quyền lên tiếng.

Thấy Văn Nghiên không nói gì, tài xế gật đầu, “Dạ, cô Tống.”

Xe từ từ rời khỏi biệt thự.

Tống Vãn Huỳnh nắm tay Văn Nghiên, anh cũng nắm lại tay cô thật chặt.

Ngoài cửa sổ xe, đèn đường và cảnh vật lướt qua nhòe nhoẹt thành một mảng.

Trên đường đến Giang Sơn Nhất Phẩm, Văn Việt gọi cho Tống Vãn Huỳnh.

Cô liếc nhìn Văn Nghiên rồi mới nghe máy.

“Alô, anh cả.”

“Về đến nhà chưa? Tôi gọi cho Văn Nghiên mà không thấy cậu ấy bắt máy.”

“Chúng em không về nhà, đang trên đường đến Giang Sơn Nhất Phẩm.”

“Không về nhà? Sao không về?”

Tống Vãn Huỳnh im lặng.

Ở đầu dây bên kia, Văn Việt nhạy bén nhận ra có điều gì đó không ổn liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu anh cả, chúng em sắp đến rồi, có gì mai nói nhé.”

Văn Việt không tiếp tục hỏi nữa, chỉ đáp một tiếng rồi cúp máy.

Nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt, Tống Vãn Huỳnh hơi đăm chiêu.

Cô đã từng đọc thấy một vài quan điểm trong một cuốn sách tâm lý học.

Trong tất cả các gia đình, đứa trẻ càng không được yêu thương, khi lớn lên dường như càng cố gắng tìm kiếm sự ấm áp từ gia đình, dù trước đó đã phải chịu đựng vô vàn sự tủi thân và bị lãng quên.

Nó sẽ tìm đủ mọi cách để thể hiện mình là một đứa trẻ ngoan ngoãn rộng lượng, làm việc không biết mệt mỏi, nỗ lực để trở nên xuất sắc và sẽ cố gắng gấp mười, gấp trăm lần để đạt được điều đó.

Nó nghĩ rằng làm như vậy sẽ thu hút sự chú ý của cha mẹ, giành được sự công nhận của cha mẹ, từ đó tự nhủ rằng mình cũng là đứa trẻ đáng được yêu thương.

Những đứa trẻ không được yêu thương có thể sẽ suốt đời tìm kiếm sự thừa nhận từ cha mẹ.

Trong Văn gia, so với Văn Nghiên, ông cụ Văn hài lòng hơn với Văn Việt, cha Văn cũng coi trọng Văn Việt hơn, còn bà Văn... Có lẽ trước tai nạn, sự quan tâm của bà đối với Văn Nghiên không ít hơn so với Văn Việt, nhưng sau tai nạn, bà Văn chỉ còn quan tâm đến Văn Việt, không còn công bằng, vì vậy sự quan tâm dành cho Văn Nghiên cũng ít đi.

Tống Vãn Huỳnh từ nhỏ đã sống tự do, không thể hoàn toàn thấu hiểu cảm giác của Văn Nghiên cũng không có lập trường để phán xét đúng hay sai.

Chỉ là cô nghĩ rằng mình đã kéo Văn Nghiên ra khỏi một cuộc đời hỗn loạn, nhưng không ngờ những vết rạn nứt ấy lại khó lòng lấp đầy.

Quả thật, những căn bệnh cũ làm sao có thể dễ dàng chữa khỏi?

Cả đoạn đường vẫn yên lặng.

Hơn một giờ sau, xe từ từ chạy vào bãi đỗ xe dưới lòng đất của Giang Sơn Nhất Phẩm.

"Văn tiên sinh, Tống tiểu thư, chúng ta đến nơi rồi."

Văn Nghiên, người vẫn ngồi cứng ngắc ở ghế sau nghe thấy liền mở cửa xe và bước ra.

Tống Vãn Huỳnh lặng lẽ đi theo bên cạnh anh.

Đến trước cửa nhà, Văn Nghiên đột nhiên dừng lại đứng trước cửa, thở gấp tựa vào khung cửa rồi từ từ ngồi xuống.

"Văn Nghiên, anh sao vậy?" Tống Vãn Huỳnh giật mình, vội vàng ngồi xuống kiểm tra tình hình của anh.

Văn Nghiên ngồi trên sàn, đầu cúi xuống, tay đặt lên ngực, hơi thở nặng nhọc.

Nghe thấy tiếng của Tống Vãn Huỳnh, anh từ từ lắc đầu, ngồi thêm một lúc rồi dần dần đứng dậy dựa vào khung cửa.

Nhìn thấy sắc mặt Văn Nghiên nhợt nhạt trong giây lát, Tống Vãn Huỳnh lo lắng nói: "Anh trông không ổn chút nào, chúng ta đi bệnh viện nhé?"

Văn Nghiên hít một hơi sâu điều chỉnh lại bản thân, vừa mở cửa vừa nói: "Không sao đâu, anh chỉ hơi mệt, nghỉ một chút là ổn."

Cửa đóng lại, Tống Vãn Huỳnh đặt túi xuống góc phòng rồi từ từ tiến lại gần dựa vào sofa cùng Văn Nghiên.

"Văn Nghiên..."

Văn Nghiên mở mắt nhìn cô, nở một nụ cười khổ sở pha lẫn nhiều cảm xúc, "Xin lỗi, tối nay anh muốn ở một mình, được không?"

Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, chỉ gật đầu.

Vì nếu Văn Nghiên không muốn nói gì thì thứ duy nhất cô có thể làm là tạo cho anh một không gian riêng, chỉ dành cho anh.

Nửa đêm, Tống Vãn Huỳnh thức dậy.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, cô như nghe thấy tiếng va chạm từ phòng khách.

Đó là một cảm giác rất kỳ lạ, mặc dù trong phòng không thể nghe thấy tiếng động từ phòng khách nhưng cô lại nghe rõ ràng, giống như đang mơ vậy.

Cô tỉnh dậy mở cửa phòng, phòng khách không bật đèn, ánh sáng mờ mờ nhưng mùi rượu nồng nặc vẫn ập đến.

Cô vô thức nhíu mày nín thở.

Đến phòng khách, nhờ ánh sáng từ cửa sổ lớn, Tống Vãn Huỳnh thấy trên bàn trà và thảm phía trước sofa rải rác nhiều chai rượu trống không, Văn Nghiên cũng đang ngồi trên thảm, dựa vào sofa uống rượu.

Tống Vãn Huỳnh vô thức muốn tiến lại ngăn cản anh nhưng bước được hai bước thì lại dừng lại.

Văn Nghiên không phải là người thích uống rượu, chưa bao giờ cố tình say.

"Văn Nghiên..."

Nghe thấy tiếng gọi, Văn Nghiên từ từ đặt chai rượu xuống, quay lại nhìn cô rồi loạng choạng đứng dậy.

"Xin lỗi, làm em thức giấc rồi à?"

Không bật đèn, Tống Vãn Huỳnh không thấy rõ mặt anh, cô bước vài bước đến gần rồi phát hiện ra số chai rượu trên thảm còn nhiều hơn những gì cô nhìn thấy.

"Đã khuya rồi, sao anh lại ngồi đây uống rượu một mình? Còn uống nhiều như vậy."

Văn Nghiên cúi đầu nhìn mấy chai rượu rỗng trên thảm, "Em đi ngủ đi, anh không uống nữa."

Tống Vãn Huỳnh không quay về phòng mà bước đến trước mặt anh, học theo anh vừa rồi ngồi xuống thảm, mở một chai rượu trên bàn trà uống một ngụm lớn, vị cay xé suýt chút làm cô nôn ra.

Nhưng cô vẫn nghiến răng nuốt xuống, "Em sẽ uống cùng anh."

Văn Nghiên cười khổ rồi quay đi đến tủ lạnh, lấy một chai rượu gạo đưa cho cô, "Uống cái này đi."

Tống Vãn Huỳnh nhận lấy, uống một ngụm nhỏ, vị ngọt ngào, "Rượu gạo?"

Văn Nghiên ngồi xuống cạnh cô, "Em uống không tốt, uống ít thôi nhé."

Tống Vãn Huỳnh nghịch nghịch chai rượu, "Em không biết vì sao anh lại ngồi đây uống rượu một mình giữa đêm như thế này, em cũng không biết anh đã nghe thấy gì ngoài phòng bệnh, nếu em hỏi chắc chắn anh cũng sẽ không nói đúng không?"

Văn Nghiên im lặng một lúc, ngửa đầu uống hết chai rượu rồi đặt chai rỗng xuống đất đẩy về phía trước, chai rượu lăn lóc cuối cùng bị góc bàn trà chặn lại.

"Đột nhiên anh cảm thấy mình là một người rất tồi tệ."

Tống Vãn Huỳnh cau mày, "Sao anh lại nghĩ vậy?"

"Muốn biết anh đã nghe gì ngoài phòng bệnh à? Anh nghe thấy ông nội và anh cả nói chuyện, em biết tai nạn ba năm trước là như thế nào không?"

"Không phải là tai nạn sao?"

"Là tai nạn, cũng không phải tai nạn." Văn Nghiên nhìn về phía bóng tối phía trước, thở dài, "Ba và anh cả đi công tác tại chi nhánh ở London, vào ngày họ về nước, họ gặp một tai nạn nghiêm trọng trên đường cao tốc, ba anh tử vong tại chỗ, anh cả cũng bị thương nặng ngồi xe lăn ba năm. Em biết không, tai nạn này hoàn toàn có thể tránh được, năm đó anh đang du học ở London, vì anh mà ba đã dời lịch về nước một ngày, nếu ba không dời lịch thì hoàn toàn có thể tránh được tai nạn đó."

Lời của Văn Nghiên khiến Tống Vãn Huỳnh sững người.

Cô không thể tin được rằng ông cụ Văn lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Văn Nghiên.

Như thể mọi nghi ngờ đã có lời giải thích, tại sao ông Văn lại luôn giữ khoảng cách với Văn Nghiên, không bao giờ chịu dành cho anh một lời khẳng định tích cực, thì ra ông luôn cho rằng cái chết của Văn Cảnh Tiên là do Văn Nghiên gây ra.

Nhưng tại sao lại như vậy?

Tống Vãn Huỳnh đặt chai rượu gạo xuống, vội vàng giật lấy chai rượu trong tay Văn Nghiên, "Văn Nghiên! Anh nghe em nói, đây là một tai nạn, là một tai nạn không ai có thể dự đoán trước được, đây không phải lỗi của anh! Đây là lỗi của tài xế gây tai nạn, không liên quan gì đến anh!"

Văn Nghiên có vẻ đã say, anh tựa vào sofa, hơi thở nặng nhọc.

Một lúc lâu, anh dường như cười khổ, "Sao lại không liên quan đến anh? Nếu không phải anh nhất quyết bắt ba và anh cả ở lại thêm một ngày, họ đâu có gặp tai nạn trên đường về vào ngày hôm sau, chính anh đã giết ba, ông nội giận anh là đúng."

"Tại sao anh phải nhận hết tất cả trách nhiệm như vậy? Nếu anh có trách nhiệm thì anh cả có trách nhiệm không? Dù sao thì ba cũng vì đi cùng anh cả tới London mà gặp tai nạn, nếu anh cả có trách nhiệm thì ông nội có trách nhiệm không? Nếu không phải ông nội quyết định mở chi nhánh ở nước ngoài, ba và anh cả làm sao có thể bay đến London? Làm sao xảy ra tai nạn được?"

Văn Nghiên im lặng không nói gì.

Tống Vãn Huỳnh quay lại nhìn anh, nhẹ nhàng cầm lấy khuôn mặt của anh, buộc anh phải nhìn thẳng vào mắt mình, "Văn Nghiên, anh không tồi tệ như vậy đâu, mặc dù anh có chút tự phụ nhưng bản chất anh là một người rất rất tốt, đừng cứ mãi nghĩ quẩn như vậy nữa được không? Cái chết của ba anh không phải là lỗi của anh, đó chỉ là một tai nạn mà thôi."

"Em biết những gì anh đã làm tất cả đều là để mọi người thấy rằng anh không thua kém Văn Việt, anh đã làm được rồi, anh không kém gì Văn Việt đâu, anh biết anh giỏi đến mức nào không? Anh một mình gánh vác cả Văn Thị, trước đây ba và Văn Việt còn phải cùng nhau làm, thậm chí còn có ông nội nữa, ba người mới làm được nhưng giờ anh một mình làm được, anh giỏi hơn tất cả bọn họ anh biết không! Đừng nghi ngờ bản thân nữa, ông nội không thích anh thì chúng ta cũng đừng thích ông ấy nữa, mẹ thiên vị thì sau này chúng ta sẽ không mua đồ đẹp cho mẹ nữa, công ty cũng đừng quan tâm, không cần lo lắng gì hết, không có gì quan trọng hơn chính bản thân anh."

"Anh giỏi hơn họ à?" Văn Nghiên cười, "Tống Vãn Huỳnh, em biết trước đây anh ghét em như thế nào không? Đôi khi anh tự hỏi tại sao những thứ anh cả muốn có chẳng cần trả giá mà vẫn có, còn anh chỉ muốn có Văn Thị mà phải cưới em, phải hy sinh cả hôn nhân của mình cả cuộc đời này, phải trả giá để có được nó."

Nước mắt Văn Nghiên tràn ra khóe mắt, anh đặt tay lên ngực nơi đang đau nhói, thở hổn hển, "Nhưng bây giờ chỉ có em mới nói những lời như vậy với anh."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 167: Con muốn bắt đầu lại từ đầu (1)


Lúc Tống Vãn Huỳnh còn đang ngủ, Văn Nghiên đã lặng lẽ uống quá nhiều rượu, lý trí cuối cùng bị đánh bại bởi cồn. Dưới sự hỗ trợ của Tống Vãn Huỳnh, anh quay lại phòng và chìm vào giấc ngủ mơ màng.

Sau khi say, Văn Nghiên không có quá nhiều hành động mất kiểm soát, chỉ là không thể ngủ yên, hơi thở vừa sâu lại vừa gấp gáp. Tống Vãn Huỳnh pha một ly nước mật ong cho anh uống và dùng khăn lau mặt cho anh.

Làm xong tất cả, nhìn thấy Văn Nghiên có vẻ dễ chịu hơn một chút, Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy trán anh nhíu lại trong giấc ngủ thì không nhịn được mà đưa tay xoa nhẹ vỗ về rồi thì thầm: “Văn Nghiên, anh vốn không phải là người tồi.”

Tống Vãn Huỳnh tự mình cũng không thể giải thích nổi, trước kia cô luôn khinh thường những nhân vật phản diện, lúc nào cũng nghĩ cách để cắt đứt hoàn toàn với họ. Không biết từ khi nào, từ việc ghét Văn Nghiên, giờ cô lại không muốn thấy anh ấy buồn như vậy.

Cô xoay người rời khỏi phòng.

Khi cửa đóng lại, Văn Nghiên tỉnh dậy từ giấc mơ.

Anh mở mắt mơ màng nhìn mọi thứ xung quanh, trong đầu cảm giác như quay cuồng nhưng tâm trí lại vô cùng tỉnh táo.

Không có ngày nào mà anh lại tỉnh táo như bây giờ.

Ba năm trước khi anh đưa Văn Cảnh Tiên và Văn Việt đến sân bay, anh không hề nghĩ đó sẽ là lần cuối cùng anh gặp cha.

Ba năm sau đứng ngoài phòng bệnh nghe ông cụ Văn tố cáo, anh cũng không hề nghĩ rằng ông sẽ đổ lỗi cái chết của cha lên đầu mình.

Anh luôn nghĩ suốt những năm qua, ông cụ Văn xa cách mình vì mình không đủ xuất sắc, không thể so sánh với anh cả, nhưng không ngờ lại là vì lý do này.

Vì vậy dù anh có cố gắng thế nào đi nữa thì cũng mãi không thể khiến ông hài lòng.

Ông nội sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã g**t ch*t con trai ông ấy.

Sáng hôm sau.

Văn Nghiên tỉnh dậy sau cơn say.

Tối qua anh uống quá nhiều nên không nhớ nổi mình làm sao về được phòng, chỉ cảm thấy đau đầu như sắp nứt ra, cổ họng khô rát như bị lửa đốt.

Anh từ từ ngồi dậy, thấy một cốc nước trên bàn cạnh giường, cầm lên uống một hơi cạn, trong nước còn vương lại vị ngọt của mật ong giúp anh dịu đi cảm giác khô rát trong cổ họng.

Anh cố gắng đứng dậy, một trận chóng mặt xộc đến, phải ngồi xuống cạnh giường một lát cho quen rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.

Cả căn nhà sau khi dọn dẹp sạch sẽ giờ tràn ngập mùi thơm, không còn chút mùi rượu nào.

Trong bếp, Tống Vãn Huỳnh đang cầm muỗng khuấy nồi canh, có vẻ như đã đến lúc, cô múc ra một bát nhỏ thử nếm, cảm thấy vị còn thiếu một chút lại đậy nắp nồi và tiếp tục đun sôi.

Văn Nghiên đứng tựa vào cửa bếp lặng lẽ quan sát.

Trước kia mỗi lần làm việc xong về nhà, anh đều cảm thấy mệt mỏi và chán nản từ tận đáy lòng, mỗi lần trên đường về nghĩ đến ngôi biệt thự tối tăm sắp phải đối diện, gia đình lạnh lùng và Tống Vãn Huỳnh ồn ào, cảm giác chán ghét đó luôn đạt đến đỉnh điểm, vì vậy anh luôn cố tránh không về nhà.

Nhưng giờ đây anh lại cảm thấy ngoài những điều khác, không có gì tốt hơn hiện tại.

Không phải lo nghĩ về công việc mỗi ngày, không phải lo lắng về tình hình kinh doanh của công ty, càng không phải ép bản thân đến tận cùng, không phải suy nghĩ về bất cứ điều gì, cảm giác đó thật sự không tệ.

Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại nhìn thấy Văn Nghiên đứng ở cửa.

“Anh tỉnh rồi à, có chỗ nào không khỏe không?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 168: Con muốn bắt đầu lại từ đầu (2)


Tống Vãn Huỳnh nhớ lại lần trước cô say rượu, sáng hôm sau cơ thể cô không có chỗ nào là thoải mái, ngay lập tức đặt mu bàn tay lên trán Văn Nghiên, “Tối qua anh nóng quá, em còn tưởng anh bị sốt.”

Cảm nhận nhiệt độ của Văn Nghiên, cô lại đặt mu bàn tay lên trán mình, gật đầu, “May quá, nhiệt độ bình thường, anh có bị đau đầu không?”

Văn Nghiên gật đầu.

“Em để lại cho anh một cốc nước mật ong trên đầu giường, anh đã uống chưa?”

“Uống rồi.”

“Vậy anh ngồi xuống nghỉ một lát đi,” Tống Vãn Huỳnh quay người tiếp tục khuấy nồi canh trên bếp, “Say rượu như thế này phải uống nhiều nước và nghỉ ngơi.”

“Em đang nấu gì mà thơm vậy?”

“Đây là canh em nấu đặc biệt cho anh, tối qua anh uống nhiều rượu, hôm nay chắc không có cảm giác thèm ăn lắm, ăn chút đồ nhẹ đi, anh đi rửa mặt đánh răng trước, ăn xong chúng ta về nhà em một chuyến được không? Dù sao cũng là Trung Thu, em cũng muốn về thăm bố.”

“Được.”

Văn Nghiên quay người đi rửa mặt đánh răng, Tống Vãn Huỳnh mang canh và cơm lên bàn, cả hai ăn qua loa rồi chuẩn bị ra ngoài, lúc này Tống Vãn Huỳnh nhận được cuộc gọi từ Tống Chính Huy.

“Alô, bố à, con đang chuẩn bị về nhà, có việc gì không ạ?”

“Vãn Huỳnh, ông Văn nằm viện sao không báo cho bố biết một tiếng?”

“Ông nội bảo không cho nói ra ngoài, tính sau vài ngày khi ông ấy khỏe hơn thì sẽ nói.”

“Bố đã đến bệnh viện rồi, lát nữa con và Văn Nghiên qua đây đi, cúp máy nhé.”

Cuộc gọi kết thúc.

Tống Vãn Huỳnh nhìn Văn Nghiên có chút lúng túng, “Bố em đến bệnh viện rồi.”

Văn Nghiên biểu cảm không thay đổi nhiều, “Vậy chúng ta cũng đi bệnh viện.”

Tống Vãn Huỳnh nghe vậy không khỏi ngẩn người.

Thực ra cô nghĩ sau những chuyện hôm qua, Văn Nghiên sẽ tránh gặp gia đình trong thời gian ngắn, hoặc ít nhất là hôm nay sẽ không gặp mặt, cần chút thời gian để bình tĩnh.

“Anh chắc chắn muốn đi sao?”

“Có vấn đề gì sao?”

“Em tưởng anh…”

“Tưởng anh sẽ không đi sao?”

“Ít nhất hôm nay sẽ không.”

Văn Nghiên có vẻ hiểu được những suy nghĩ trong lòng Tống Vãn Huỳnh, anh im lặng một lát rồi thấp giọng nói: “Làm sao anh có thể tránh mặt được, chúng ta đều là người trưởng thành, dù sao đi nữa họ cũng là gia đình của anh. Anh đã có một cuộc sống rất tốt nhờ gia đình, anh không thể vì chuyện này mà đi chất vấn ông nội vừa mới được cứu sống, nhưng anh cũng không muốn nhắc lại chuyện này, càng không muốn giải thích gì nữa. Anh chỉ có thể coi như tất cả chưa từng xảy ra, đó cũng là điều tất cả mọi người muốn, còn tương lai thế nào không còn liên quan gì đến anh nữa.”

Tống Vãn Huỳnh hiểu, một người cực kỳ thất vọng với gia đình sẽ không còn hy vọng gì vào việc có thể nhận lại sự ấm áp từ gia đình.

Giống như trước kia của Văn Nghiên, cố gắng làm việc, quản lý công ty chỉ để chứng minh bản thân không thua kém ai, nhưng bây giờ thì không còn quan trọng nữa.

Không có kỳ vọng sẽ không còn thất vọng.

“Văn Nghiên…” Tống Vãn Huỳnh trên mặt đầy lo lắng.

“Đi thôi.” Anh nắm tay Tống Vãn Huỳnh và ra ngoài.



Tin ông cụ Văn nằm viện được giấu kín, ra ngoài chỉ nói là bệnh cũ tái phát cần nghỉ ngơi và từ chối khách thăm.

Hôm qua là Trung Thu, Tống Chính Huy gọi điện cho bà Văn, vì là bố của Tống Vãn Huỳnh nên bà không giấu giếm, thông báo tin ông cụ Văn nằm viện.

Tống Chính Huy nhận được tin rồi đến thăm, nhìn thấy ông Văn trên giường bệnh, tinh thần rõ ràng không được tốt, sắc mặt ông nặng nề, “Chú Văn, sao tự nhiên lại bị bệnh như vậy?”

Ngoài phòng bệnh, Văn Việt bước vào giải thích: “Chú Tống, ông nội bị bệnh cũ tái phát, giờ không có gì nghiêm trọng, bác sĩ bảo ông phải nghỉ ngơi thêm một thời gian.”

Nhìn thấy Văn Việt đứng ngay trước mặt mình, Tống Chính Huy mất một lúc mới hiểu được, cứ đờ đẫn nhìn đôi chân dài của Văn Việt, ngớ người một lúc mới hỏi: “Cậu… Văn Việt? Chân cậu…”

“Cảm ơn chú lo lắng, chân cháu đã khỏe rồi.”

“Khỏe rồi? Lúc nào vậy? Sao không ai biết gì cả!” Tống Chính Huy quay lại nhìn ông Văn, “Chú Văn, chú phải chú ý sức khỏe, giờ chân Văn Việt khỏe rồi, công ty sẽ không còn phải lo lắng nữa, chú nghỉ ngơi đi, đợi đón cháu đích tôn nhé!”

Ông Văn không có vẻ gì là hứng thú, im lặng không nói.

Tống Chính Huy nhìn chân Văn Việt, thắc mắc trong lòng cuối cùng cũng được giải đáp.

“Gần đây chú nghe được một tin, Văn Việt, cậu có biết chuyện Văn Nghiên từ chức không?”

“Cháu biết, Văn Nghiên có nhắc đến chuyện này với cháu.”

“Chú trước đây còn thắc mắc sao thằng bé đang yên đang lành lại từ chức, thì ra là vậy. Nhưng dù chân cậu đã khỏe, có thể quay lại làm việc thì Văn Nghiên cũng chẳng cần phải từ chức chứ?”

Câu hỏi này là dành cho Văn Việt.

Văn Việt xuất sắc như thế nào, trước đây Tống Chính Huy cũng có nghe qua, ông cũng biết người kế nhiệm tương lai của Văn thị chắc chắn là Văn Việt nhưng giờ chân cậu ấy khỏe lại lại làm chuyện này, có vẻ không hợp lý chút nào.

Với tư cách là bố vợ của Văn Nghiên, Tống Chính Huy không tự chủ được mà bênh vực Văn Nghiên.

Ông vô thức cho rằng lý do Văn Nghiên từ chức là vì Văn Việt, nếu không thì tại sao Văn Nghiên phải từ chức, một gia đình lớn như vậy sao lại không chứa nổi một Văn Nghiên?

“Việc từ chức là quyết định của Văn Nghiên, cháu đã khuyên cậu ấy đừng từ chức nhưng cậu ấy vẫn kiên quyết, cháu cũng mong chú Tống có thể giúp cháu khuyên nhủ Văn Nghiên, chú là người lớn tuổi lại là bố của Vãn Huỳnh, cậu ấy chắc sẽ nghe lời chú.”

Tống Chính Huy nhíu mày, “Là quyết định của cậu ấy sao? Được, khi thằng bé đến chú sẽ nói chuyện với nó.”

Nói xong, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân, sau đó Tống Vãn Huỳnh và Văn Nghiên bước vào.

Cả hai chào hỏi Tống Chính Huy.

Sau sự việc tối qua, ông cụ Văn nhìn có vẻ không được khỏe, Văn Nghiên đứng im lặng trước giường bệnh hỏi theo lệ thường: “Hôm nay ông thấy thế nào?”

Ông Văn gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, ông nghỉ ngơi nhé.”

Nói xong, anh không nói gì thêm.

Tống Vãn Huỳnh cũng không còn tỏ ra thân thiết như hôm qua, chỉ đứng cạnh giường ông Văn cười nói: “Ông nội, con đã mang canh đến cho ông, là con tự nấu, rất thanh đạm, ông thử xem có thích không.”

Thái độ lạnh nhạt này khiến Văn Việt đứng bên cạnh không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Ông Văn sức khỏe không tốt, Tống Chính Huy cũng không tiện quấy rầy thêm, đứng dậy nói: “Nếu chú Văn không khỏe thì cháu cũng không tiện làm phiền nữa, chú nghỉ ngơi cho khỏe, khi chú xuất viện cháu sẽ đến thăm chú sau.”

Ông Văn mệt mỏi gật đầu.

Tống Vãn Huỳnh đưa canh mang từ nhà tới cho cô y tá bên cạnh, dưới ánh mắt ra hiệu của Tống Chính Huy, cô cùng Văn Nghiên rời khỏi phòng bệnh.

“Bố…”

Tống Chính Huy sắc mặt không vui, nhìn Tống Vãn Huỳnh thì vẻ mặt hơi dịu lại, “Bố và Văn Nghiên có chuyện muốn nói, con…”

“Có chuyện gì mà con không thể nghe được sao?” Tống Vãn Huỳnh ôm chặt cánh tay Văn Nghiên.

Tống Chính Huy bất lực, “Vậy con cùng đi với chúng ta.”

Bên ngoài phòng bệnh không phải là nơi để nói chuyện, mấy người đi xuống vườn ở tầng dưới bệnh viện.

“Ba nghe nói chuyện con từ chức, rốt cuộc là sao, con nói rõ ràng cho ba nghe đi.”

Văn Nghiên giải thích: “Con đã gửi đơn từ chức cho các thành viên hội đồng quản trị, sau đó sẽ chính thức đưa ra yêu cầu từ chức tại cuộc họp hội đồng, còn lý do thì ba cũng thấy đấy, người thừa kế của Văn thị là anh trai con, trước đây con chỉ thay anh ấy quản lý công ty, giờ chân anh ấy đã khỏe, có thể trở lại công ty làm việc, con đương nhiên phải trả lại công ty cho anh ấy.”

“Ba không tin!” Tống Chính Huy quát mắng: “Cái gì mà trả lại cho thằng bé? Văn thị là tài sản của gia đình các con, con chẳng phải họ Văn sao? Anh trai con khỏe rồi thì con phải rời khỏi công ty, lý lẽ gì vậy? Là do con tự nguyện hay vì lý do khác, con nói thật cho ba biết!”

“Con tự nguyện.”

“Tại sao?”

Văn Nghiên suy nghĩ một lúc, anh nhìn Tống Chính Huy trầm giọng nói: “Con muốn bắt đầu lại từ đầu.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 169: Chúng ta là anh em ruột, cùng chung huyết thống (1)


Tống Vãn Huỳnh biết rằng mỗi quyết định mà Văn Nghiên đưa ra đều được suy nghĩ kỹ lưỡng, không dễ dàng thay đổi.

Kể từ khi đã gửi thư từ chức đến hộp thư của mỗi thành viên hội đồng quản trị thì không có lý do gì để thu hồi.

Cô đứng bên cạnh Văn Nghiên, quay sang nói với Tống Chính Huy: "Bố, người ngoài không biết nhưng bố và Văn Nghiên đã làm việc cùng nhau lâu như vậy mà vẫn không hiểu anh ấy sao? Nếu đã quyết định rồi thì bố khuyên anh ấy cũng không có tác dụng đâu."

Tống Chính Huy nào không hiểu điều này, Văn Nghiên có tài có đức, trẻ tuổi đã thành công, chỉ là ông không hiểu là trong một gia đình lớn như vậy, một công ty lớn như vậy lại không thể chứa nổi một Văn Nghiên?

"Bố, bố nghĩ xem," Tống Vãn Huỳnh nhìn ra nỗi lo của Tống Chính Huy, bước tới vỗ tay ông, kéo ông sang một bên rồi thấp giọng nói: "Bố biết Văn Việt trước đây xuất sắc như thế nào rồi phải không? Văn Nghiên cũng vậy, bố cũng biết hiện tại Văn Thị là do Văn Nghiên làm chủ, vậy Văn Việt quay lại công ty, vị trí đó cuối cùng là Văn Nghiên xuống hay là Văn Việt lên? Dù làm thế nào đều không ổn, huống hồ bố cũng biết, ông nội luôn đánh giá cao Văn Việt, luôn mong Văn Việt khỏe lại để quay lại công ty làm việc, con nói thật với bố, ông nội phải nhập viện là vì chuyện Văn Việt không muốn quay lại công ty làm việc nên bị tức giận, mặc dù là hai anh em nhưng anh em ruột vẫn phải phân rõ ràng, nếu không giải quyết tốt thì hai anh em sẽ thành kẻ thù."

Tống Chính Huy nhíu mày nhìn sang Văn Nghiên, "Văn Nghiên từ chức chẳng phải là nhượng bộ sao?"

Nếu không muốn làm khó mình thì Văn Nghiên phải lật bàn, nói rõ ràng với ông nội rằng vị trí đó là của anh, không ai có thể cướp đi, nhưng làm vậy sẽ dẫn đến con đường chết trong tiểu thuyết.

Quan trọng là sau này mọi chuyện trong công ty, ông nội sẽ nghĩ đó là lỗi của Văn Nghiên, luôn soi xét sai sót của Văn Nghiên và luôn cảm thấy Văn Nghiên không bằng Văn Việt. Dần dần Văn phu nhân có thể cũng sẽ oán trách.

Suy đi nghĩ lại, hình như không có cách giải quyết tốt hơn.

Tống Vãn Huỳnh không trả lời, Tống Chính Huy có vẻ cũng hiểu điều này, quay sang nói với Văn Nghiên: "Nếu con đã quyết định rồi thì bố tôn trọng lựa chọn của con, muốn bắt đầu lại cũng không sao cả."

"Thôi, hôm nay đến đây thôi, bố cũng phải đi rồi, Văn Nghiên, con là chồng của Vãn Huỳnh, là con trai của ba, sau này có chuyện gì cứ đến tìm ba."

Văn Nghiên trầm giọng: "Cảm ơn bố."

Sau khi Tống Chính Huy rời đi, Tống Vãn Huỳnh nói với Văn Nghiên: "Bố thương anh, ông ấy nghĩ anh đã chịu thiệt thòi."

"Thiệt thòi?" Văn Nghiên cười một cái, "Anh thì không cảm thấy thiệt thòi gì cả, không cần quan tâm đến ánh mắt người khác cũng không phải lúc nào cũng lo lắng về tình hình công ty và các dự án, cuối cùng cũng bỏ được gánh nặng này, giờ anh chỉ thấy rất nhẹ nhõm."

Tống Vãn Huỳnh nắm lấy tay anh, các ngón tay đan chặt vào nhau, "Vậy thì tốt."

Vì bệnh tình của ông nội cần nghỉ ngơi, Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh cũng không ở lại bệnh viện lâu, trực tiếp trở về căn hộ ở trung tâm thành phố. Nhưng chưa lâu sau khi họ về, chuông cửa đã vang lên.

Là Văn Việt.

Văn Việt đứng ngoài cửa nhìn Tống Vãn Huỳnh mở cửa, "Văn Nghiên đâu?"

Tống Vãn Huỳnh biết Văn Việt sẽ đến, "Anh cả, Văn Nghiên ở nhà, anh vào trước đi."

Văn Việt bước vào.

"Gọi điện cho mẹ mới biết hai người không về nhà nên tôi đến đây," nhìn thấy Văn Nghiên đang ngồi trên sofa, "Tống Vãn Huỳnh, trong cốp xe dưới lầu có đồ mà mẹ nhờ tôi mang lên cho hai người, cô xuống lấy đi."

Biết Văn Việt có chuyện muốn nói riêng với Văn Nghiên.

"Vậy em đi lấy nhé." Nhớ lại cảnh Văn Nghiên từng bị Văn Việt đè dưới đất đánh trong tiểu thuyết, cô dặn dò, "Cả hai nói chuyện đi, nói rõ nhưng đừng có động tay động chân."

Nghe vậy, Văn Nghiên và Văn Việt đều liếc nhìn cô.

Tống Vãn Huỳnh ngượng ngùng đi ra ngoài.

Sau khi cô rời đi, Văn Nghiên đứng dậy trước, "Muốn uống gì không?"
 
Back
Top Bottom