Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 100: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (2)


Ý định rời đi lập tức bị đè nén, Tống Vãn Huỳnh lại ngồi xuống.

“Cô Tống?”

“Ngồi thêm một lát.”

Từ ánh mắt chăm chú của Tống Vãn Huỳnh, Hứa Nam Kiều cũng nhìn thấy Văn Nghiên đang trò chuyện với người bên cạnh.

Hình như bọn họ đang dạy người phụ nữ kia chơi golf. Sau một hồi chỉ dạy mà vẫn không đánh trúng bóng, mọi người cười ồ lên. Một người đàn ông bước tới trực tiếp cầm tay chỉ dẫn cho cô gái ấy.

Mấy cú đánh sau đó, tiếng cười càng to hơn.

Không biết có chuyện gì, người đàn ông vừa dạy cô gái đánh golf vừa buông tay ra cười nói gì đó với Văn Nghiên. Những người bên cạnh cũng hùa theo, loáng thoáng nghe được hai chữ: "Dạy đi."

Có vẻ như mọi người đang cổ vũ Văn Nghiên dạy kèm tay chỉ tay.

Tống Vãn Huỳnh im lặng lắng nghe.

Cô không nhìn thấy rõ tình hình bên đó, chỉ có thể từ tiếng nói chuyện vọng lại mà đoán đôi chút. Giọng người phụ nữ kia đặc biệt nổi bật, tuy không nghe rõ cô ta nói gì nhưng có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong giọng điệu.

Tiếng gậy đánh vào bóng golf vang lên giòn tan khiến Tống Vãn Huỳnh sững người, theo phản xạ quay sang nhìn phía Văn Nghiên. Chỉ thấy vài người đang vây quanh cô gái kia, Văn Nghiên cũng ở trong đó. Anh đang đứng sau lưng cô ta, hành động lùi lại một bước rõ ràng là để giữ khoảng cách.

Tống Vãn Huỳnh nhìn bóng lưng cao ráo thẳng tắp kia từ xa khẽ cười lạnh.

Rõ ràng chính miệng Văn Nghiên nói là một người phụ nữ đã có chồng, trước mặt chồng mình nên giữ khoảng cách với đàn ông khác. Nhưng bây giờ ngay trước mặt vợ, anh ta lại chẳng giữ khoảng cách với người phụ nữ khác.

Anh Hứa dạy cô thì không được còn anh ta dạy người khác lại không sao. Một việc mà hai thái độ, Văn Nghiên đúng là tiêu chuẩn kép.

Hơn nữa việc này rất bình thường, ở sân golf ai chẳng dạy như vậy? Tay chỉ tay thì mới dễ học.

Giận cái gì chứ, chuyện chẳng có gì to tát.

Còn không nhìn lại bản thân đang làm gì, còn mặt mũi nào nói cô?

Cái bóng lưng đang quay đi ấy bỗng xoay người lại, ánh mắt thờ ơ của Văn Nghiên quét tới. Tống Vãn Huỳnh vẫn còn ánh nhìn sắc bén đầy khinh bỉ trên mặt bất ngờ chạm mắt với anh.

Gần như là phản xạ có điều kiện, Tống Vãn Huỳnh lập tức quay đầu đi tránh ánh mắt của Văn Nghiên. Nhưng ngay sau đó cô liền tức đến sôi máu.

Cô trốn làm gì chứ! Cô đâu làm gì sai. Cô nên nhìn thẳng vào anh ta, nhìn cho đến khi anh ta chột dạ ngại ngùng cắn rứt lương tâm! Nhìn xem anh ta còn mặt mũi nào để chỉ trích cô không.

Nghĩ đến đây, Tống Vãn Huỳnh lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Văn Nghiên.

Đáng tiếc Văn Nghiên đã quay đi không còn nhìn cô nữa.

Ý đồ thất bại khiến Tống Vãn Huỳnh trong lòng muốn đấm Văn Nghiên một trận cho hả giận.

Quay lại!

Có bản lĩnh thì quay lại nhìn tôi đi!

Anh dám nhìn vợ anh không?

Hừ, đồ đàn ông tiêu chuẩn kép!

Tống Vãn Huỳnh hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình không nên so đo với Văn Nghiên làm gì. Mấy chuyện này đâu có gì to tát, không quan trọng! Quan trọng là cuối tuần còn hẹn chơi golf với Scarlett và Tô Ngự, sự nghiệp mới là hàng đầu!

Cô đứng dậy: “Anh Hứa, thời gian không còn nhiều, tôi vẫn chưa thuần thục lắm, chúng ta luyện thêm một lát nữa nhé, làm phiền anh rồi.”

“Được thôi.”

Tống Vãn Huỳnh tiếp tục cầm gậy golf dưới sự hướng dẫn của Hứa Nam Kiều chăm chỉ luyện tập. Cô dồn hết tâm trí, biến giận dữ thành động lực đánh từng cú một, quỹ đạo bóng bay càng lúc càng xa, kỹ thuật khống chế gậy golf cũng ngày càng thành thạo. Đến khi hai cánh tay đau nhức đến mức không nhấc nổi lên cô mới kết thúc buổi luyện tập chiều hôm đó.

Sau khi tắm rửa thay đồ ở phòng thay đồ xong, Tống Vãn Huỳnh cùng Hứa Nam Kiều đứng ở cửa sân golf chờ tài xế đánh xe tới.

“Anh Hứa, Scarlett và Tô Ngự có tiến triển gì mới không?”

Hứa Nam Kiều trả lời: “Ngoài buổi hẹn chơi golf cuối tuần thì tạm thời chưa có gì mới.”

“Vậy... còn cậu bạn trai nhỏ của Scarlett – Lạc Dương thì sao?”

“Theo điều tra của tôi, Lạc Dương từng là nhân viên của Vạn Thịnh. Trong hơn một tháng hẹn hò với Scarlett, tài khoản của cậu ta đã lần lượt nhận được vài khoản tiền sáu con số, đều do bên Vạn Thịnh chuyển tới.”

Mỹ nam kế?

Tống Vãn Huỳnh tặc lưỡi, Vạn Thịnh đúng là không còn liêm sỉ, vì Scarlett mà dùng cả mỹ nam kế.

So ra mỹ nhân kế của cô còn quang minh chính đại hơn nhiều.

“Phiền anh chụp lại mấy khoản chuyển khoản đó gửi cho tôi nhé.”

“Vâng.”

“Còn gì nữa không?”

“Tạm thời thì không.”

“Được, có tin gì nhớ báo cho tôi ngay nhé.”

“Vâng.”

Chờ một lúc vẫn chưa thấy tài xế đến, hai người lại quay vào khu nghỉ chờ ở sảnh. Nhàn rỗi không có việc gì, Tống Vãn Huỳnh bắt đầu trò chuyện với Hứa Nam Kiều.

“Anh Hứa, tôi thấy trong hồ sơ của anh ghi tốt nghiệp thạc sĩ từ một trường top đầu nước ngoài, vậy mà suốt ngày theo tôi làm trợ lý cho tôi, đúng là thiệt thòi cho anh. Là do tôi học dốt quá, ba tôi sợ người khác dạy không nổi nên mới mời anh đến dạy tôi một thời gian. Anh yên tâm, khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng hết sức, đợi khi thành thạo rồi anh không cần làm trợ lý cho tôi nữa.”

Hứa Nam Kiều vẫn giữ nụ cười dịu dàng như thường, “Cô Tống đừng khách sáo như vậy. Tổng giám đốc Tống là người có ơn tri ngộ với tôi, những gì ông ấy giao phó tôi đều sẽ nghiêm túc thực hiện. Hơn nữa cô cũng không hề kém, học rất nhanh. Không thì sao có thể chỉ mất vài tiếng đã nắm được cách chơi golf, thông minh sẵn có mà.”

Ai mà không thích được khen, Tống Vãn Huỳnh mỉm cười khiêm tốn: “Thật ra anh không cần phải cố khen tôi như vậy đâu.”

“Không đâu, tất cả đều là lời thật lòng của tôi.” Nói đến đây Hứa Nam Kiều có chút áy náy, “Chỉ là chuyện hôm nay có lẽ đã khiến tổng giám đốc Văn hiểu lầm.”

Nhắc tới Văn Nghiên, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh tắt ngấm, “Anh ta là vậy đấy, lúc nào cũng ra vẻ thích làm lớn chuyện. Rõ ràng chỉ là tư thế dạy golf rất bình thường, ai mà chẳng dạy vậy, cứ phải nghiêm trọng hóa vấn đề. Còn to tiếng với tôi giữa chốn đông người nữa chứ, không biết nói đàng hoàng hay sao mà cứ phải quát? Với lại anh có thấy không? Chính anh ta cũng tay kề tay dạy người phụ nữ khác đánh golf đó! Những gì tự mình nói ra cũng chẳng giữ được thì còn tư cách gì mà trách tôi?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 101: Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ? (3)


“Thật ra chỉ khi một người đàn ông thích một người phụ nữ, anh ta mới để ý đến việc cô ấy có tiếp xúc thân mật với người đàn ông khác hay không. Cô và tổng giám đốc Văn là vợ chồng, động tác vừa rồi quả thật là tôi suy nghĩ không chu toàn.”

“Thích á?” — biểu cảm của Tống Vãn Huỳnh hết sức khoa trương — “Anh đừng đùa nữa, anh ta mà thích tôi sao? Anh ta còn chê tôi chưa đủ nữa là.”

Hứa Nam Kiều hơi chần chừ: “Tổng giám đốc Văn không thích cô sao?”

“Tất nhiên là không rồi, sao anh ấy có thể thích tôi được chứ.” Văn Nghiên mà thích cô ư? Tống Vãn Huỳnh chưa bao giờ dám nghĩ tới điều đó. Ai lại có thể tuyệt tình lạnh nhạt với người mình thích chứ?

Yêu một người cho dù có che giấu sâu đến đâu thì cũng sẽ cảm nhận được tình cảm của người ấy.

Ngồi bên đống lửa lẽ nào lại không cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa?

Cảm giác sâu sắc nhất mà cô có từ Văn Nghiên, chỉ có thể là — lạnh lẽo.

Tống Vãn Huỳnh thở dài một hơi thật dài: “Thôi đừng nói nữa.”

Không thể nghĩ về Văn Nghiên thêm nữa, nghĩ nữa... cô cũng không biết bản thân sẽ nói ra những lời gì mất.

Xe cuối cùng cũng từ từ chạy đến.

Hứa Nam Kiều mở cửa ghế sau, Tống Vãn Huỳnh vẫn còn đang ngơ ngác thì đã ngồi lên xe, đến lúc cửa xe đóng lại cô mới sực nhận ra — quay đầu nhìn sang phía bên kia — kinh ngạc hỏi: “Sao anh lại ở trong xe tôi?”

“Về nhà.”

Ngoài xe, Hứa Nam Kiều thấy tổng giám đốc Văn đang ngồi ở hàng ghế sau thì lập tức hiểu ra, thức thời bước sang chiếc xe phía sau — là xe của Văn Nghiên.

Bức ngăn trong xe được nâng lên.

Tống Vãn Huỳnh nhìn sân golf ngoài cửa sổ dần khuất khỏi tầm mắt.

Ban đầu cô định sẽ tranh thủ thời gian ngồi xe về để bình tĩnh lại một chút, ai ngờ Văn Nghiên lại lặng lẽ chui lên xe cô, Tống Vãn Huỳnh dứt khoát quay người nhìn ra ngoài cửa sổ tỏ rõ không muốn nói chuyện với anh.

Văn Nghiên nhìn bóng lưng cứng đầu của Tống Vãn Huỳnh đang nhìn ra ngoài cửa sổ liền hạ kính xe xuống để gió thổi vào xua bớt không khí căng thẳng.

Sự im lặng có chủ ý giữa hai người khiến không khí trong xe như đông cứng lại.

Tống Vãn Huỳnh chịu không nổi sự gượng gạo và bức bối trong không gian kín như thế này, cả người như bị giam hãm nhưng cô biết — ai mở miệng trước thì người đó thua.

Mà trước mặt Văn Nghiên, cô tuyệt đối không thể thua!

Xe từ từ nhập vào đường chính.

Sau ba, bốn tiếng đồng hồ đánh golf, cánh tay Tống Vãn Huỳnh vừa đau vừa cứng co rúm trên ghế sau, cô không nhịn được tự xoa bóp cánh tay mình.

Văn Nghiên trầm giọng nói: “Vận động cường độ cao đột ngột sẽ khiến cơ tay nhức mỏi, ngủ một giấc mai sẽ đỡ.”

“…Ừ.”

Văn Nghiên kéo kính xe lên, trong khoảng lặng dài dằng dặc, anh nhìn bóng dáng Tống Vãn Huỳnh phản chiếu trên cửa sổ xe chậm rãi lên tiếng: “Tống Vãn Huỳnh, tại sao em đột nhiên lại muốn học golf?”

“Thích thì học thôi, cần gì lý do.”

“Vậy à? Không phải vì cuối tuần Tô Ngự hẹn Scarlett chơi golf sao?”

Tống Vãn Huỳnh kinh ngạc quay phắt đầu sang nhìn anh: “Sao anh biết?”

“Đừng quan tâm tôi biết bằng cách nào, em chỉ cần trả lời là đúng hay không.”

Tống Vãn Huỳnh không muốn thừa nhận nhưng cũng chẳng thể phủ nhận — khả năng thu thập thông tin của Văn Nghiên đúng là quá mạnh, như thể không có chuyện gì lọt khỏi mắt anh.

Cô gật đầu.

“Ừ, tôi nghe nói cuối tuần Tô Ngự hẹn Scarlett chơi golf, tôi không muốn đến lúc đó lại giống như lần chơi bi-a trước kia với các anh — đến cây gậy còn chẳng cầm nổi. Thế nên tôi mới gấp rút học một chút, cho dù chơi không giỏi thì ít ra cũng không đến mức không thể ra sân.”

“Em có thể nói thẳng với tôi từ tối qua.”

“Nói thẳng thì anh sẽ dạy tôi à? Anh bận như vậy, tôi cũng đâu nghĩ đến chuyện nhờ anh dạy.”

Văn Nghiên im lặng một lúc: “Nếu em thật sự muốn thuyết phục được Scarlett, thật ra không cần phải vòng vo như vậy, có một cách đơn giản hơn.”

Tống Vãn Huỳnh quay đầu lại: “Cách gì?”

Văn Nghiên nhìn cô: “Trung Tuấn năm năm trước mua một khu đất, vì dự án bị hoãn nên vẫn chưa khởi động. Trên khu đất đó có ba dãy nhà dân bốn tầng, trong đó có một căn là nơi Scarlett từng sống với bà ngoại hồi nhỏ. Theo tôi được biết, Scarlett là người rất hoài niệm quá khứ, em có thể dùng điều đó để lay động cô ấy.”

Tống Vãn Huỳnh sững người, không ngờ lại nghe được tin quan trọng thế này từ miệng Văn Nghiên.

“Anh nói thật không?”

“Nếu không tin thì em có thể tra lại khi về công ty. Nhưng khu nhà đó quá cũ, trên sổ đỏ không ghi tên bà ngoại của Scarlett, các em không để ý cũng là điều bình thường.”

Nếu đúng như lời Văn Nghiên nói — Scarlett là người sống tình cảm thì khu đất đó chẳng phải là… điều kiện tốt nhất để lay động lòng người à?

Có con át chủ bài này trong tay, Trung Tuấn so với Vạn Thịnh rõ ràng là có lợi thế hơn hẳn.

Cô còn đang đau đầu không biết nên làm gì trong cuộc hẹn golf cuối tuần, lời của Văn Nghiên chẳng khác nào mưa rào giữa trời hạn.

Tin tức này đúng là cứu tinh mà!

Tống Vãn Huỳnh lập tức tạm thời quên luôn chuyện bị Văn Nghiên gào vào mặt ở sân golf, thậm chí còn ngồi xích lại gần phía anh cười tươi nói: “Sao chuyện này mà anh cũng biết?”

“Vừa nãy tình cờ nghe bạn học của Scarlett nhắc tới.”

“Vừa nãy? Bạn học của Scarlett?” Tống Vãn Huỳnh như chợt hiểu ra, “Anh nói mấy người vừa chơi golf với anh lúc nãy là bạn cũ của Scarlett à?”

“Trong ba người đó, hai người là bạn cùng du học với cô ấy, người còn lại là bạn từ nhỏ lớn lên cùng Scarlett rồi cùng nhau ra nước ngoài học. Những lời bọn họ nói khá đáng tin, em có thể dựa vào đó mà tìm cách tiếp cận Scarlett.”

“Biết rồi! Tôi biết phải làm gì rồi!” — Cô lấy điện thoại ra, định chia sẻ ngay với Tống Chính Huy — nhưng sau khi gõ xong tin nhắn cô lại đột nhiên phản ứng quay sang nhìn Văn Nghiên — “Anh đang cố tình giúp tôi đấy à?”

“Tôi chỉ không muốn nhìn em như con ruồi không đầu va đâu trúng đó,” Văn Nghiên khẽ day trán, “Em mới vào công ty, kinh nghiệm còn ít không thể chu toàn mọi chuyện. Đi đường vòng là điều khó tránh. Nếu có một người hướng dẫn tốt sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.”

“Vậy… anh là người hướng dẫn của tôi à?”

Văn Nghiên nhìn vào đôi mắt trong veo của Tống Vãn Huỳnh: “Nếu em muốn, sau này có chuyện gì khó khăn có thể tìm tôi. Tôi không chắc có thể giúp em giải quyết nhưng nhất định sẽ chỉ em cách giải quyết tốt nhất.”

“Thật sao?” – Tống Vãn Huỳnh bán tín bán nghi, “Tốt như vậy thật à?”

“Tiền đề là em chịu nói thật với tôi chứ không phải mơ hồ buông một câu ‘muốn học golf trong thời gian ngắn’, chuyện đó thì tôi lực bất tòng tâm.”

“Vì sao anh lại giúp tôi?”

Câu hỏi của Tống Vãn Huỳnh khiến Văn Nghiên nhất thời không trả lời được.

Vì sao lại giúp cô?

Có lẽ là vì không muốn nghe cô thở dài đầy phiền muộn trước khi ngủ mỗi đêm cũng không muốn nhìn thấy dáng vẻ bất lực loay hoay không lối thoát của cô. Với anh mà nói chỉ là chuyện nhấc tay giúp một chút chẳng có gì khó cả.

“Chúng ta là vợ chồng. Em ở nhà cứ thở dài uể oải như vậy, mẹ đã hỏi tôi không chỉ một lần, còn tưởng tôi bắt nạt em.”

“Được rồi.” – Tống Vãn Huỳnh trong lòng tràn đầy niềm vui vì nắm chắc phần thắng với Scarlett, “Bất kể là vì lý do gì tôi vẫn phải nói cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã nói với tôi thông tin quan trọng như vậy. Xem như tôi nợ anh một ân tình, chờ sau khi Scarlett vào làm ở Trung Tuấn, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.”

“Được, tôi chờ.”

Nhớ lại chuyện ở sân golf ban nãy, Tống Vãn Huỳnh có chút ngượng ngùng quay sang nói với Văn Nghiên: “Hôm nay anh có phải tức giận rồi không?”

Văn Nghiên quay đầu đi: “Không có.”

“Không có à? Anh có đấy.”

“Không có.”

“Anh đúng là có mà. Tôi biết anh giận rồi. Nhưng tôi thật sự không thấy động tác mà anh Hứa dạy tôi có gì không ổn. Nhưng nếu anh không vui, sau này tôi sẽ chú ý. Vậy nên anh có thể đừng quát tôi nữa được không? Anh xem, thật ra chúng ta hoàn toàn có thể nói chuyện tử tế mà.”

“Tôi quát em lúc nào?”

“Chính là hôm nay ở sân golf, anh quát tôi rồi còn gì.”

Văn Nghiên thấp giọng giải thích: “Tôi chỉ hơi lớn tiếng chút thôi, không phải đang quát em.”

“Vậy cũng gần giống quát rồi, nhưng mà không sao. Sau này tôi sẽ chú ý giữ khoảng cách với người khác. Chuyện hôm nay cho qua đi nhé. Dù sao thì anh cũng tay cầm tay dạy người khác chơi golf rồi. Xem như huề nhau, chuyện này không được nhắc lại nữa.”

Văn Nghiên chau mày: “Tôi từng tay cầm tay dạy người khác chơi golf hồi nào?”

“Chẳng phải mới nãy ở sân golf anh dạy cô ta đấy thôi?”

“Em nhìn thấy?”

Tống Vãn Huỳnh khựng lại: “…Không, mọi người vây quanh cô ta, anh đứng phía sau lại là người gần cô ta nhất. Hơn nữa tôi thấy anh lùi lại một bước, tôi tưởng…”

Văn Nghiên ngắt lời: “Tống Vãn Huỳnh, tôi không có dạy cô ta, tôi chỉ đứng bên cạnh chỉ dẫn một chút mà thôi.”

“…Ồ, ra là vậy. Tôi còn tưởng anh tay cầm tay dạy cơ. Thôi được rồi, chuyện nhỏ thôi mà. Cùng lắm thì sau này tôi thuê huấn luyện viên nữ được chưa?”

Văn Nghiên bình tĩnh nói: “Trong hôn nhân, điều quan trọng nhất là sự trung thành. Tống Vãn Huỳnh, mong em sau này có thể giữ vững điều đó.”

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi: “Dĩ nhiên là tôi có thể làm được. Anh lúc nào cũng nói vậy, tôi có đến mức không biết giữ chừng mực như anh nói đâu. Haiz… vẫn là không kết hôn thì hơn. Quả nhiên hôn nhân là nấm mồ của phụ nữ, vận động thôi mà giữa nam nữ cũng có thể bị hiểu lầm đủ kiểu.”

“Tống Vãn Huỳnh!”

“Được rồi được rồi, tôi không nói nữa là được chứ gì. Thật nhỏ mọn.”

Văn Nghiên sa sầm mặt, còn định nói gì đó thì xe từ từ dừng lại.

Cả hai đều sững người, nhìn ra ngoài cửa sổ lúc này mới bừng tỉnh – về đến nhà rồi.

Rõ ràng vừa mới nói chuyện với Văn Nghiên không bao lâu, sao thời gian trôi nhanh thế?
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 102: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (1)


Có được thông tin tình báo mới nhất từ Văn Nghiên, Tống Vãn Huỳnh làm việc liền có định hướng rõ ràng.

Mảnh đất mà Văn Nghiên nói đến sau khi quay về công ty Tống Vãn Huỳnh đã tra cứu, quả thật được trúng thầu từ năm năm trước. Nhưng do nhiều nguyên nhân mà bị bỏ không từ đó đến nay vẫn chưa được phát triển.

Ba tòa chung cư cũ đã có tuổi thọ bốn mươi năm, vì mỗi tầng chỉ có một nhà vệ sinh công cộng và một nhà bếp dùng chung nên điều kiện sinh hoạt vô cùng bất tiện. Phần lớn cư dân gốc đều đã chuyển đi từ lâu. Hiện tại những người sống ở đó chỉ có hai kiểu: một là những người túng thiếu không đủ khả năng chi trả tiền thuê nhà đắt đỏ ở trung tâm thành phố; hai là những ông bà già cô đơn không nơi nương tựa.

Tống Vãn Huỳnh vừa nghiên cứu bản đồ khu đất vừa thầm cảm thấy nơi này có vị trí địa lý tuyệt vời. Dù năm sáu năm trước nó còn là khu vực tương đối hẻo lánh nhưng sau này được quy hoạch tuyến tàu điện ngầm đồng thời cũng di dời các cơ quan chính phủ đến gần đó. Hai năm trở lại đây giá bất động sản xung quanh tăng vọt, trở thành vùng đất vàng được săn đón.

“Anh Hứa, anh có biết tại sao công ty vẫn chưa phát triển khu đất này không?”

“Cách đây năm năm khu đất này được công ty mình trúng thầu. Kế hoạch ban đầu là trong vòng ba năm sẽ tiến hành phát triển nhưng đến năm thứ hai sau khi trúng thầu do công ty gặp khó khăn về tài chính nên dự án đành phải tạm gác lại.”

“Vậy hiện tại công ty có dự định khởi động lại dự án không?”

“Theo tôi được biết thì... tạm thời chưa có.”

Tống Vãn Huỳnh khẽ mỉm cười ngẩng đầu nhìn Hứa Nam Kiều: “Anh Hứa, ba tôi đâu rồi?”

“Tổng giám đốc Tống đang họp ở phòng họp, chắc khoảng nửa tiếng nữa là xong.”

Tống Vãn Huỳnh ôm một chồng tài liệu lớn chờ trong văn phòng của Tống Chính Huy. Nửa tiếng sau, tiếng cười sảng khoái và lời trò chuyện vang lên từ hành lang: “Chuyện này là nhờ con cả đấy, làm rất tốt. Thực tế chứng minh ba không nhìn nhầm người.”

Cửa văn phòng mở ra.

“Ba!”

Tống Chính Huy đang cười rạng rỡ: “Ơ, lại có chuyện gì cần ba giải quyết à?”

“Con chỉ đến tìm ba mỗi khi có chuyện khó khăn thôi sao?”

“Được rồi được rồi, ba nói sai rồi.”

“Nhưng mà hôm nay đúng là con có chuyện muốn nhờ ba thật.” Vừa nói dứt câu, ánh mắt Tống Vãn Huỳnh đã bắt gặp Văn Nghiên đang bước theo sau Tống Chính Huy bèn ngạc nhiên hỏi: “Sao anh cũng ở đây?”

“Đi họp chứ còn gì nữa, sáng sớm đã đến rồi.” Tống Chính Huy ngồi xuống sau bàn làm việc, quay sang nhìn con gái: “Nói đi, hôm nay muốn ba giải quyết chuyện gì nào?”

Tống Vãn Huỳnh đặt bản kế hoạch trúng thầu năm xưa của khu đất lên bàn trước mặt Tống Chính Huy: “Ba, công ty mình gần đây có ý định phát triển khu đất này không?”

“Khu đất này à... tạm thời chưa có kế hoạch. Đợi qua đợt bận rộn này rồi tính tiếp. Sao vậy? Con định nhúng tay vào à? Không được đâu, mảnh đất này không phải để con lấy ra mà đùa chơi đâu đấy.” Vừa nói ông vừa quay sang nhìn Văn Nghiên: “Ngồi đi.”

Văn Nghiên hơi gật đầu ngồi xuống trước bàn làm việc.

“Con mà là kiểu người đùa giỡn lung tung sao? Con chỉ muốn hỏi nếu như công ty phát triển khu đất đó, ba có thể cho con một chút quyền hạn được không?”

“Quyền hạn gì cơ?”

Tống Vãn Huỳnh liếc mắt nhìn Văn Nghiên một cái, “Hôm qua Văn Nghiên nói với con rằng Scarlett là người rất hoài cổ, mà trong một tòa nhà dân cư ở khu đất đó có một căn là nơi cô ấy từng sống cùng bà ngoại hồi nhỏ. Cho nên con nghĩ có thể lấy điều đó làm điều kiện để đàm phán với cô ấy.”

Tống Chính Huy nghe vậy liền khẽ nhíu mày, nhìn bản kế hoạch trúng thầu: “Vãn Huỳnh, ý tưởng của con không tệ nhưng con có biết tòa nhà đó có thể mang lại giá trị lớn đến mức nào cho công ty không?”

“Con đã xem rồi, mấy tòa nhà này thật ra không nằm ở trung tâm khu đất ngược lại còn nằm ở rìa. Hơn nữa trước tòa nhà đó còn có một cây long não gần trăm tuổi, cho dù có phát triển cũng không thể động vào được. Vậy tại sao không nhân cơ hội này làm một chuyện thuận nước đẩy thuyền?”

“Vãn Huỳnh, không phải ba muốn dội gáo nước lạnh vào con nhưng chuyện quan trọng thế này ba cần suy nghĩ kỹ.”

Tống Vãn Huỳnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy nếu như lợi ích mà Scarlett mang lại sau khi vào công ty còn cao hơn giá trị của tòa nhà kia thì sao?”

Tống Chính Huy bật cười: “Ba cũng rất hy vọng Scarlett sẽ gia nhập nhưng sao con lại tin chắc cô ấy sẽ mang lại lợi ích to lớn đến thế cho công ty?”

“Chuyện đó ba đừng quan tâm. Dù gì thì mảnh đất đó hiện tại ba cũng không có kế hoạch gì. Nếu lấy nó làm điều kiện để mời được Scarlett gia nhập, cho dù sau này cô ấy không tạo ra giá trị vượt qua tòa nhà đó thì ba vẫn là người có lời mà. Vẽ cái bánh to đùng như vậy chẳng phải là chiêu trò lừa gạt sở trường của mấy ông tư bản như ba sao?”

“Ê, cái con bé này, ăn nói kiểu gì thế hả?” Tống Chính Huy vừa cười vừa vươn tay định véo cô.

Tống Vãn Huỳnh vừa cười vừa lẩn ra phía bên kia bàn, “Ba à, ba đồng ý với con đi mà. Dù gì với ba thì cũng không có hại gì cả. Ba phải biết là gần đây Vạn Thịnh đang điên cuồng mời gọi Scarlett về làm, đến cả mỹ nam kế cũng mang ra dùng rồi. Ba đến một lời hứa cũng không cho, người ta làm sao cam tâm về công ty mình cống hiến chứ?”

Ngồi trước bàn làm việc, Văn Nghiên lên tiếng: “Thật ra con thấy lời Vãn Huỳnh nói không phải không có lý. Vạn Thịnh luôn tìm mọi cách lôi kéo Scarlett. Ba, nếu Scarlett vào làm bên Vạn Thịnh thì dự án Tây Thành con cho rằng ba rất khó mà giành được.”

Tống Chính Huy thở dài: “Ba cũng biết Vạn Thịnh đang nhắm đến dự án Tây Thành…”

“Ba phải biết rằng nếu lợi ích từ dự án đó không đủ lớn thì Vạn Thịnh sẽ không nhảy vào tranh đâu. Con từng tìm hiểu về những công ty mà Scarlett từng làm, cô ấy gần như chưa từng thất bại. Đây cũng là lý do khiến Vạn Thịnh quyết tâm chiêu mộ cô ấy đến thế. Ba hoàn toàn có thể tin vào lời Vãn Huỳnh, nếu Scarlett vào làm, giá trị mang lại chắc chắn sẽ cao hơn nhiều so với một tòa nhà.”

“Ba à, nếu ba còn chần chừ nữa thì thần tài sẽ bay mất đấy. Scarlett là nhân tài xuất sắc như vậy, nếu để cô ấy trở thành đối thủ của mình thì đến lúc đó thiệt hại không chỉ là một tòa nhà nữa đâu.”

“Hai cái đứa này, kẻ xướng người họa…” Tống Chính Huy bất lực thở dài, “Được rồi, cứ làm theo ý con đi.”

“Cảm ơn ba!”

Tống Chính Huy liếc nhìn đồng hồ, “Sắp mười hai giờ rồi, đi ăn với ba một bữa nhé?”

“Thôi ạ, lúc nãy mẹ cho người mang canh tới rồi, con về văn phòng uống canh là được. Ba với Văn Nghiên đi ăn đi.”

Ánh mắt Tống Chính Huy lướt qua Văn Nghiên và Tống Vãn Huỳnh, như thể chợt nhớ ra điều gì ông bỗng đứng bật dậy vờ luống cuống nói: “Ấy chết, ba nhớ ra có việc phải làm ngay, Văn Nghiên, trưa nay con ăn cùng Vãn Huỳnh nhé. Hôm khác ba mời ăn bù.”

Văn Nghiên cũng đứng dậy theo, “Vâng ạ.”

Diễn xuất của Tống Chính Huy ai nhìn mà chẳng biết là giả vờ. Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn Văn Nghiên, “Hay là lên văn phòng tôi? Tham quan một chút?”

“Được”

Văn phòng của Tống Vãn Huỳnh nằm ngay dưới văn phòng của Tống Chính Huy, diện tích chỉ bằng một phần ba nhưng cũng khá rộng rãi, đủ dùng với một người đang trong giai đoạn học hỏi như cô.

“Canh này là mẹ nhờ tài xế mang tới từ sáng, vẫn còn nóng đấy. Chắc mẹ cũng cho người mang một phần lên công ty anh rồi,” cô vừa mở hộp giữ nhiệt vừa quay đầu nhìn Văn Nghiên đang quan sát văn phòng, “Ngồi đi.”

Văn Nghiên đảo mắt nhìn quanh văn phòng Tống Vãn Huỳnh, ngồi xuống sofa tiện tay cầm lên một chiếc gối ôm màu hồng, “Cái gối này…”

“Nhận ra rồi à? Tôi mang từ nhà qua đấy.”

“Bảo sao nhìn quen thế.”

“Anh nhìn kỹ đi, trong văn phòng tôi còn nhiều thứ quen lắm. Biết đâu ngày nào đó tôi dọn hết đồ trong nhà đi rồi anh cũng chẳng biết đâu.” Tống Vãn Huỳnh mở hộp giữ nhiệt ra nhìn, canh vẫn còn nóng, lượng vừa đủ hai người uống.

Cô múc một bát canh đưa tới trước mặt Văn Nghiên, “Thử xem, lần này chắc mẹ không cho cá vào đâu.”

Văn Nghiên thử uống một ngụm, quả nhiên không còn mùi tanh của hải sản nữa.

“Là canh vịt già anh thích mà, thấy sao?”

“Cũng được.”

“À đúng rồi, mẹ còn gửi thêm ít cơm với thức ăn mà không biết là món gì.” Cô mang thêm một hộp giữ nhiệt nữa ra, vừa mở nắp đã thấy mùi thơm bốc lên. Bào ngư mềm thơm đậm vị, nước sốt ngấm đều từng hạt cơm trắng, bên cạnh còn điểm xuyết vài cọng cải xanh mướt mắt, nhìn thôi cũng đã khiến người ta đói bụng.

“Cơm chan sốt bào ngư? Anh muốn ăn chút không? Ồ quên mất, xin lỗi nha, tôi suýt quên là anh không thích hải sản.”

Cô xúc một muỗng cơm chan nước sốt bào ngư đưa vào miệng, hương vị đậm đà lập tức lan tỏa, “Ngon quá! Vừa ăn đã biết ngay là tay nghề của dì Trần.”

Thấy Tống Vãn Huỳnh ăn mà đôi mắt như thể phát sáng, Văn Nghiên bật cười: “Ngon đến thế sao?”

“Anh nếm thử không?”

Nhìn bát cơm bào ngư thơm nức tay cô đang cầm, Văn Nghiên trầm ngâm một lát.

“Không ăn được thì nhả ra cũng được.” Tống Vãn Huỳnh đứng dậy lấy một chiếc muỗng mới, xúc một muỗng cơm rồi đưa tới sát miệng anh, Văn Nghiên theo phản xạ hơi nghiêng đầu tránh, cô lại đưa tới gần, “Há miệng.”

Văn Nghiên nhíu mày, há miệng.

Cơm vừa vào miệng, hương thơm bào ngư lan tỏa trong khoang miệng kéo theo mùi tanh hải sản mà anh vốn không ưa lập tức dội thẳng vào mũi khiến anh vô thức cau mày lại.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 103: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (2)


“Làm sao vậy? Vẫn không quen sao?”

Nghe thấy vậy, dù quả thật không quen với vị tanh này nhưng Văn Nghiên không nói gì, vẫn nhai thêm vài cái.

“Đừng ăn nữa,” Tống Vãn Huỳnh đưa tay giữ cằm anh, tay kia lấy thùng rác bên cạnh đặt trước mặt anh, “nhổ ra đi.”

Văn Nghiên cảm thấy có chút buồn cười, anh nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Thấy anh đã nuốt, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày: “Aiz, anh làm gì vậy? Không ngon thì nhổ ra thôi mà, có phải có người ngoài đâu, sao phải ép bản thân nuốt xuống?”

“Chỉ là một muỗng cơm thôi mà.”

“Một muỗng cơm mà anh không thích.” Cô hiểu rõ thói quen của Văn Nghiên nhất thời không sửa được bèn thở dài: “Thôi vậy, uống chút canh anh thích súc miệng đi.”

Cô không ngại ngần đẩy nửa phần canh còn lại trong hộp giữ nhiệt về phía Văn Nghiên: “Nếu Scarlett thật sự đồng ý vào làm thì đây coi như là thành quả công việc đầu tiên của tôi, coi như canh này là lời cảm ơn vì anh đã giúp tôi nói đỡ trước mặt ba.”

“Dùng canh không phải do em nấu để cảm ơn người ta? Thế chẳng phải quá thiếu thành ý sao?”

“Vậy anh muốn tôi cảm ơn thế nào?”

“Nếu còn phải để tôi nói ra thì món quà cảm ơn này tôi thà không nhận.”

“… Được rồi, để tôi tự nghĩ được chưa?”

Văn Nghiên cầm lấy bát canh, khóe môi lặng lẽ nhếch lên thành nụ cười không thể che giấu.



Nói về khu vực nào của thành phố tăng giá nhanh nhất thì phải kể đến quận Từ Ninh. Năm năm trước khi chưa có tàu điện ngầm, giá nhà chỉ khoảng bảy, tám ngàn một mét vuông, thế mà chỉ trong vòng năm năm đã tăng gấp mười lần. Những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, nơi đây sớm đã không còn là vùng quê lầy lội từng bị trêu chọc ngày xưa nữa.

Nhưng giữa những tòa nhà cao tầng ấy lại có ba dãy nhà cũ bốn tầng được xây từ hơn bốn mươi năm trước vẫn còn đứng sừng sững, hoàn toàn lạc lõng so với xung quanh.

Ba tòa nhà này vốn không phải khu dân cư quy hoạch bài bản, không có rào chắn cũng chẳng có cổng, lối đi tối om cách mặt đường chỉ hai ba mét, cách âm thì kém, đến nỗi ở tầng một cũng nghe được người tầng bốn đang nói chuyện.

Scarlett đỗ xe bên đường, vừa bước xuống liền ngẩng đầu nhìn tòa nhà cũ kỹ trước mắt.

Từ khi có trí nhớ, cô đã sống với bà ngoại ở đây. Cây long não trăm tuổi trước nhà là nơi cô thích nhất thuở nhỏ – vừa che nắng tránh nóng lại có thể ngồi dưới gốc cây nhìn đàn kiến tha mồi.

Ký ức ngày xưa vẫn còn rất rõ ràng. Cô đi lên tầng ba, đứng trên hành lang tầng bốn đảo mắt nhìn quanh. Ngoại trừ những tòa cao ốc xung quanh thì mọi thứ ở đây dường như không có gì thay đổi.

Căn phòng ở cuối tầng ba từng là của bà ngoại. Diện tích không lớn, chỉ có một phòng khách hẹp và một phòng ngủ. Toilet và bếp là dùng chung với cả tầng. Khi còn bé, Scarlett rất bất tiện mỗi khi muốn đi vệ sinh vào buổi tối, vì nghe mấy cậu bạn ở trường kể chuyện ma dọa cô nên cô không dám dậy một mình, lần nào cũng phải gọi bà ngoại dậy đi cùng.

Khi đó đèn trong nhà vệ sinh hay bị hỏng, bà ngoại bèn đưa cho cô cái đèn pin bảo cô kể chuyện cho bà nghe.

Thoáng cái đã bốn mươi năm trôi qua.

Scarlett đứng trước cánh cửa cũ nát, ổ khóa gỉ sét vẫn trung thành giữ “nhiệm vụ cuối cùng” của mình. Không vào được bên trong, cô đành ghé mắt nhìn qua cửa sổ. Cách bài trí bên trong không khác mấy so với ký ức của cô, chỉ phủ thêm một lớp bụi dày làm mờ đi màu sắc ban đầu của đồ đạc.

Cô đứng lặng một lúc ở cửa, khẽ cười cay đắng rồi quay người xuống lầu.

Năm đó bà ngoại mất, cô khi ấy đang du học ở nước ngoài nên không thể kịp về để gặp mặt lần cuối – điều đó là nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời cô.

“Chị?” – Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Scarlett đứng ở lối ra cầu thang, quay đầu lại thì thấy Tống Vãn Huỳnh đang chạy nhanh về phía mình từ dưới gốc cây long não trăm tuổi.

“Chị à, đúng là chị rồi, tôi thấy chị từ xa rồi.”

“Tống Vãn Huỳnh?”

“Tôi nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Tống Vãn Huỳnh nữa, gọi tôi là Vãn Huỳnh là được rồi. Chị sao lại ở đây vậy?”

Scarlett gượng cười: “Nơi này là chỗ tôi lớn lên, hôm nay hiếm hoi rảnh rỗi nên quay về thăm.”

“Ra là vậy.”

“Còn cô? Sao cô cũng ở đây?”

Tống Vãn Huỳnh trầm ngâm một lúc.

Scarlett lại thẳng thắn hỏi ngay: “Cô tới tìm tôi à?”

Thấy Scarlett đoán trúng, Tống Vãn Huỳnh cũng dứt khoát gật đầu: “Vâng, tôi đến đây là để gặp chị.”

Scarlett nhìn cô: “Tống Vãn Huỳnh, con gái của Tống Chính Huy, giám đốc tập đoàn Trung Tuấn.”

Nghe vậy Tống Vãn Huỳnh có chút ngượng ngùng: “Chị biết rồi sao?”

“Dù tôi làm việc ở nước ngoài nhưng bạn bè trong nước vẫn có nhiều. Tên Tống Vãn Huỳnh chỉ cần hỏi là biết. Cô tiếp cận tôi có mục đích gì?”

Tống Vãn Huỳnh thật ra đã biết trước, với mối quan hệ của Scarlett, chuyện tra ra thân phận mình là sớm muộn thôi. Cô cũng không định giấu giếm, chỉ không ngờ bị phát hiện sớm vậy. Cô thành thật nói: “Tất nhiên là muốn mời chị về làm CFO cho công ty tôi.”

“Trước đây ba cô cũng đã mời tôi nhưng tôi không đồng ý. Trung Tuấn là công ty tốt nhưng tôi có cân nhắc riêng, xin lỗi.”

“Vậy chị có định nhận lời bên Vạn Thịnh không?”

Scarlett im lặng.

Mà im lặng phần lớn nghĩa là ngầm thừa nhận.

Tống Vãn Huỳnh bật cười: “Chị chọn Vạn Thịnh thì tôi cũng không bất ngờ, dù về thực lực hay danh tiếng, Vạn Thịnh đều là công ty hàng đầu. Nhưng chị à, chị có thể cho tôi một cơ hội để 'chiêu mộ' chị được không? Tôi và ba thật sự rất hy vọng chị về với Trung Tuấn.”

“Chiêu mộ tôi à?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Cô biết giả dối sẽ không thể lay động được người như Scarlett mà phải là thành ý đủ lớn.

“Đúng vậy, dù tôi không biết Vạn Thịnh hứa với chị điều kiện gì nhưng trước khi chị quyết định, chị cũng nên nghe thử xem Trung Tuấn có thể đưa ra gì đúng không?”

Ánh mắt cô nhìn về tòa nhà phía sau: “Tòa nhà này được xây cách đây 43 năm, mỗi tầng có 10 hộ, tổng cộng 40 hộ dân. Căn ở cuối tầng 3 là nơi chị lớn lên. Năm năm trước Trung Tuấn đã trúng thầu mảnh đất này nhưng sau đó vì nhiều lý do nên hoãn kế hoạch phát triển. Tôi biết nơi này có ý nghĩa lớn với chị nên trước khi tới đây, tôi đã xin ba một lời hứa – nếu chị đồng ý về với Trung Tuấn, tòa nhà này sẽ được giữ lại vĩnh viễn, dành riêng cho chị.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 104: Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé (3)


Scarlett nghe vậy, ngạc nhiên nói: "Giữ lại cho tôi? Ý của cô là... tòa nhà này sẽ không bị phá đi?"

"Chỉ cần chị đồng ý gia nhập Trung Tuấn."

"Điều này... sao Tổng giám đốc Tống lại có thể đưa ra lời hứa như vậy?"

"Bởi vì đây là sự chân thành của chúng tôi."

Là một người đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, Scarlett biết sự chân thành này nặng nề như thế nào. Để giữ lại một tòa nhà cũ chỉ vì một người, quyết định này khó khăn đến mức nào.

Cô lắc đầu, "Không, tôi vẫn không tin Tổng giám đốc Tống có thể đưa ra lời hứa như vậy."

Tống Vãn Huỳnh cười, "Thực ra còn một lý do nữa."

"Lý do gì?"

"Đó là vì tôi đã bảo đảm với ba tôi rằng giá trị mà chị tạo ra sau khi gia nhập công ty chắc chắn sẽ cao hơn giá trị của tòa nhà này, và ba tôi đã đồng ý với tôi."

Scarlett bật cười, "Cô thật sự tin rằng tôi sẽ gia nhập Trung Tuấn và mang lại giá trị cao hơn tòa nhà này sao?"

"Chị, chị có thể nghi ngờ động cơ của tôi khi tiếp cận chị nhưng chị không thể nghi ngờ khả năng nhìn người của tôi. Tôi đã xem qua lý lịch của chị, tôi không bao giờ nghi ngờ khả năng của chị. Tất nhiên nếu chị không tin những gì tôi nói thì chị có thể gặp ba tôi và để ông ấy trực tiếp nói với chị."

Scarlett không biết nên trả lời thế nào, hoặc có thể nói cô bị sự chân thành đầy đủ của điều kiện này làm cho choáng váng. Mặc dù cô rất muốn giữ lại những ký ức thời thơ ấu với bà ngoại nhưng cô chưa bao giờ dám mơ tưởng rằng sẽ có ai đó sẵn sàng giữ lại tòa nhà này vì cô.

"Chị, tôi biết chị đang phân vân, không sao đâu, chị có thể về nhà suy nghĩ kỹ, tôi sẽ đợi tin tức từ chị."

Trong lòng Scarlett hỗn độn, nếu nói ý tưởng giữ lại tòa nhà cũ trước đây cô chưa dám nghĩ đến thì ngay lúc này, ý tưởng giữ lại tòa nhà đã hình thành và cô khao khát thực hiện điều đó.

Nhưng nhiều năm kinh nghiệm đã giúp cô giữ được một chút tỉnh táo.

"Vãn Huỳnh, dù sau này tôi có gia nhập Trung Tuấn hay không thì tôi vẫn phải cảm ơn cô, cảm ơn cô đã làm tất cả những điều này cho tôi. Trước cuối tuần tôi sẽ thông báo cho cô quyết định của tôi."

"Vậy tôi sẽ đợi tin tức từ chị."

"Ừ."

Sau khi chia tay Scarlett ở khu Từ Ninh, Tống Vãn Huỳnh liên tục ôm điện thoại chỉ muốn nhận được tin nhắn trả lời từ Scarlett ngay lập tức.

Hôm nói chuyện với Scarlett cô rất tự tin nhưng khi về nhà mỗi phút không nhận được tin nhắn của Scarlett cô càng thêm lo lắng. Càng lo lắng cô càng suy nghĩ linh tinh, không thể ăn ngon ngủ yên suốt ngày than thở không ngừng.

Tại công ty.

"Anh Hứa, Scarlett đồng ý gia nhập Trung Tuấn chưa?"

"Tiểu thư đừng lo, tôi nghĩ sự chân thành lần này của Tổng giám đốc Tống là đủ lớn, Scarlett chắc chắn sẽ đồng ý."

"Ơ, vậy sao chị ấy vẫn chưa gửi tin nhắn cho tôi?"

Về nhà.

"Văn Nghiên, anh nói tôi hôm đó có nên để ba tôi viết một bản cam kết cho Scarlett xem không, như vậy chị ấy sẽ tin tôi hơn chứ?"

"Kiên nhẫn một chút."

"Nhưng đã qua 32 giờ rồi, chị ấy vẫn chưa gửi tin nhắn cho tôi, liệu chị ấy có đồng ý với Vạn Thịnh không? Vậy tôi phải làm sao?"

"…"

Nửa đêm.

Tống Vãn Huỳnh lật qua lật lại không ngủ được, không nhớ đã mở điện thoại bao nhiêu lần vào WeChat mà chẳng thấy tin nhắn nào.

"Văn Nghiên..."

"Ngủ đi!"

"…" Tống Vãn Huỳnh ôm gối thở dài, đột nhiên điện thoại bên gối sáng lên, một tin nhắn hiện lên.

Tống Vãn Huỳnh không chút do dự ngồi dậy thẳng nhanh chóng mở WeChat.

Scarlett: "Tôi đã quyết định rồi, tôi sẽ gia nhập Trung Tuấn. Nếu có thể ngày mai tôi muốn gặp Tổng giám đốc Tống để bàn về việc gia nhập."

Chị ấy đã đồng ý, Scarlett đã đồng ý rồi!

Điều này có nghĩa là tương lai Trung Tuấn sẽ được cứu rồi!

"Á á á!" Tống Vãn Huỳnh hưng phấn la lên kéo Văn Nghiên đang ngủ dậy, "Văn Nghiên! Scarlett đã đồng ý gia nhập Trung Tuấn rồi! Mau nhìn! Anh nhìn đi! Chị ấy đồng ý rồi!"

"…" Nhìn đồng hồ chỉ 3 giờ sáng, Văn Nghiên bất đắc dĩ gật đầu, "Nhìn rồi, chúc mừng."

"Công việc đầu tiên của tôi sau khi gia nhập Trung Tuấn! Tôi biết tôi có thể làm được mà!"

Văn Nghiên ngáp một cái, "Ừ, em làm được."

Sáng hôm sau Tống Vãn Huỳnh đến công ty từ rất sớm, mặc dù đêm qua cô hưng phấn không ngủ được nhưng vẫn đầy năng lượng, theo đúng hẹn vào lúc 9 giờ rưỡi, Tống Vãn Huỳnh đã có mặt ở dưới tòa nhà đợi Scarlett. Sau khi chờ đợi một lúc, 9 giờ 20, cuối cùng Scarlett cũng đến.

"Chị đến rồi!"

Scarlett ngạc nhiên nhìn Tống Vãn Huỳnh đầy sức sống, "Có chuyện gì vui vậy?"

"Đương nhiên là chuyện chị gia nhập Trung Tuấn rồi, tôi đã đợi chị lâu rồi, nhanh lên nhanh lên, ba tôi đang ở trên lầu đợi chị." Nói rồi Tống Vãn Huỳnh không thể chờ đợi được kéo Scarlett lên lầu.

Cuộc trò chuyện giữa Scarlett và Tống Chính Huy mà Tống Vãn Huỳnh muốn vào nghe bị ông đuổi ra ngoài, khi cô đầy lo lắng không biết liệu ba có thay đổi ý định không thì sau một giờ, cửa phòng làm việc mở ra.

Tống Vãn Huỳnh bước nhanh đến trước mặt Scarlett, "Chị, hai người nói chuyện thế nào rồi? Ba tôi không nói linh tinh chứ?"

Scarlett cười, "Tôi và Tổng giám đốc Tống nói chuyện rất vui vẻ, tôi cảm ơn ông ấy đã cho tôi cơ hội này, tuần sau tôi sẽ gia nhập, lúc đó chúng ta sẽ là đồng nghiệp rồi."

"Thật sao? Tôi không mơ chứ?"

"Đương nhiên không phải."

Tâm trạng lo lắng cuối cùng đã thả lỏng, Tống Vãn Huỳnh vội ôm chầm lấy Scarlett, "Chị, cảm ơn chị! Cảm ơn chị đã gia nhập Trung Tuấn, cảm ơn chị rất nhiều!"

Scarlett cũng ôm chặt lại cô, "Là tôi phải cảm ơn em mới đúng, cảm ơn em đã bảo vệ tôi trước mặt Tổng giám đốc Tống, Vãn Huỳnh, cảm ơn em."

"Không cần khách sáo, chị đừng nghĩ tôi có ý đồ xấu là được rồi," Ngày mai là thứ bảy rồi, Tống Vãn Huỳnh thật sự vẫn còn bận tâm chuyện của Tô Ngự, "Vậy mai chị có đi gặp Tô Ngự ở sân golf không?"

"Em cũng biết chuyện này sao?"

Tống Vãn Huỳnh ngượng ngùng cười cười, "Để chị gia nhập, tôi đã làm bài tập khá kỹ đấy."

Scarlett suy nghĩ một chút, "Có đi, ít nhất cũng phải nói rõ với anh ta một lần."

"Chị nói đúng."

Dù nói vậy nhưng Tống Vãn Huỳnh vẫn có chút lo lắng. Chỉ cần chưa ký hợp đồng với Scarlett thì không thể đảm bảo rằng Tô Ngự sẽ không dùng mánh khóe gì để lôi kéo cô ấy về phía mình.

Tại sân golf vào cuối tuần, Tô Ngự mặc bộ đồ thể thao trắng đang ngồi trong khu vực nghỉ ngơi chờ Scarlett đến.

Sau hơn một tháng thảo luận, Scarlett cuối cùng cũng bắt đầu có ý định gia nhập Vạn Thịnh. Sau cuộc trò chuyện hôm nay, Tô Ngự rất tự tin rằng sẽ có thể thu phục được Scarlett.

"Tổng giám đốc Tô, Scarlett đến rồi."

Tô Ngự đứng dậy mỉm cười bước tới bắt tay Scarlett, "Lâu rồi không gặp."

"Tổng giám đốc Tô quá khách sáo rồi, thật ra nếu có chuyện gì thì chúng ta có thể nói qua điện thoại."

"Chỉ nói qua điện thoại thì đâu có sự chân thành như nói trực tiếp, đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói."

Mọi người lên xe golf đi ra một khu vực cỏ xa hơn.

Cùng đi còn có Phó tổng giám đốc Trần, trong thời gian qua luôn là người tìm cách thu phục Scarlett, tính cách vui vẻ, chỉ trong vài câu nói đã khiến mọi người cười vang.

Tô Ngự chơi golf không tồi, Scarlett cũng là người thường xuyên đến sân golf, hai người vừa trò chuyện vừa đánh một vài quả nhưng đều không chú tâm.

"Scarlett, chị về nước cũng đã hơn một tháng rồi, chưa nghĩ đến việc gia nhập công ty nào sao?"

"Thật ra tôi đã có quyết định rồi."

Nghe vậy, Tô Ngự, người đang cúi đầu ngắm quả bóng chuẩn bị đánh vào lỗ bất ngờ đánh bóng lệch hướng, "Có quyết định rồi? Không biết là công ty nào mạnh đến mức có thể thu phục được Scarlett?"

Phó tổng giám đốc Trần đứng bên cạnh cười đầy tự tin, "Công ty có thể thu phục được Scarlett còn có thể là công ty nào chứ? Dù là về sức mạnh hay danh tiếng, không có công ty nào phù hợp với cô ấy hơn Vạn Thịnh chúng ta."

Scarlett mỉm cười, "Tôi quyết định gia nhập Trung Tuấn, tuần sau tôi sẽ bắt đầu làm việc."

Nụ cười trên mặt Phó tổng giám đốc Trần lập tức cứng lại.

Tô Ngự cau mày nhìn Phó tổng giám đốc Trần rồi lại thản nhiên nói: "Trung Tuấn không tệ, là một công ty tốt nhưng tôi rất tò mò trước đây chị rõ ràng có hứng thú với Vạn Thịnh, Trung Tuấn đã đưa ra điều kiện gì chị cứ nói thẳng đi, Trung Tuấn có thể đưa ra cái gì tôi có thể cho chị gấp đôi."

"Tổng giám đốc Tô, xin lỗi, có những thứ không phải tiền có thể đo lường được, tôi rất tiếc không thể gia nhập Vạn Thịnh, hy vọng Vạn Thịnh sau này có thể tìm được một CFO xuất sắc hơn tôi."

Những lời này của Scarlett làm sắc mặt Tô Ngự càng thêm khó chịu nhưng vì đang ở nơi đông người nên anh ta chỉ có thể nhẫn nhịn.

"Thật vậy sao? Có vẻ như Trung Tuấn đã đưa ra điều kiện mà tôi không thể đưa ra, tôi có thể biết đó là gì không?"

"Xin lỗi." Scarlett im lặng không trả lời.

Tô Ngự cười gượng, nắm chặt cây gậy golf trong tay, "Tôi hiểu rồi."

"Chị!" Không xa, Tống Vãn Huỳnh lái xe golf chạy đến, từ xa đã vẫy tay chào Scarlett, "Chị, mọi người chơi xong rồi phải không?"

"Vãn Huỳnh, sao em lại tới đây?"

Tống Vãn Huỳnh xuống xe mỉm cười bước đến gần Scarlett, "Dạo này tôi rất thích chơi golf, thỉnh thoảng lại đến đây chơi, không ngờ lại gặp được mọi người, chị và Tổng giám đốc Tô có việc gì bàn sao?"

"Đã nói xong rồi."

"Nói xong rồi?" Tống Vãn Huỳnh nhìn Tô Ngự, "Vậy nếu Tổng giám đốc Tô và chị đã nói xong thì tôi sẽ đưa chị đi."

Tô Ngự nhíu mày nhìn Tống Vãn Huỳnh, dù có nhắm mắt thì anh cũng nhận ra rằng lý do Scarlett gia nhập Trung Tuấn chắc chắn có liên quan đến Tống Vãn Huỳnh.

Anh sắc mặt đen lại nhìn Tống Vãn Huỳnh, "Tống Vãn Huỳnh, lâu rồi không gặp."

Tống Vãn Huỳnh nghiêm túc nói: "Tổng giám đốc Tô, lâu rồi không gặp, từ lần trước ở câu lạc bộ tôi luôn muốn chơi với Tổng giám đốc Tô một ván nữa, tiếc là chưa tìm được cơ hội."

"Được, có thời gian chúng ta sẽ hẹn chơi một ván, hy vọng lúc đó cô có thể thắng tôi một lần."

"Chắc chắn rồi, nhưng ván này, Tô tổng, cảm ơn vì đã nhường nhé."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 105: Món quà nhỏ của tôi, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, thầy Văn (1)


Vào thứ Hai, Scarlett chính thức gia nhập Trung Tuấn.

Tống Chính Huy trong cuộc họp hội đồng quản trị đã tự tay giới thiệu Scarlett và cho biết sẽ toàn lực hỗ trợ công việc của cô.

Sau khi nhìn thấy bản hợp đồng vào làm với tên Scarlett, Tống Vãn Huỳnh tươi cười rạng rỡ đến văn phòng của Tống Chính Huy im lặng ngồi trước bàn làm việc của ông chăm chú nhìn ông làm việc.

Tống Chính Huy hiểu rõ những suy nghĩ nhỏ của Tống Vãn Huỳnh, cố tình không để ý đến cô, tự mình làm việc.

Ngồi được khoảng mười phút, Tống Vãn Huỳnh không thể chịu nổi nữa, cô khẽ ho, gõ nhẹ lên mặt bàn, "Ba, con vừa thấy hợp đồng vào làm của Scarlett."

Đang xem tài liệu, Tống Chính Huy gật đầu, "Ừ, nửa tiếng trước ba đã giới thiệu cô ấy với tất cả các thành viên trong hội đồng quản trị."

"Thế nào ạ?"

"Rất tốt, lý lịch của Scarlett gần như hoàn hảo, các thành viên hội đồng quản trị không tìm ra được bất kỳ khuyết điểm nào."

"Chỉ có vậy thôi?"

Tống Chính Huy mỉm cười cố tình trêu cô, "Còn muốn nghe gì nữa?"

"Không có gì muốn nói với con, người đã có công giúp công ty như vậy sao?"

"Công lao? Nói xem trong một tuần qua, con đã lập công gì cho công ty?"

Tống Vãn Huỳnh ngẩn người, "Nếu không phải là con, ba có thể mời được một CFO xuất sắc như Scarlett không? Ba biết con đã nói bao nhiêu lời tốt đẹp về ba trước mặt cô ấy không? Miệng con suýt nữa bị mòn luôn rồi."

"Đúng, đúng, nếu con không nói thì ba suýt nữa quên mất công lao của con," Tổng giám đốc Tống trêu đùa một chút rồi không nói thêm gì nữa, mỉm cười nói: "Muốn thưởng gì thì nói với ba, bất cứ thứ gì ba cũng sẽ thỏa mãn con."

Tống Vãn Huỳnh suy nghĩ một chút, "Thưởng thì thôi đi, nhưng khen ngợi con một chút chắc cũng không quá đáng chứ?"

"Không quá đáng, con gái ba thông minh tài giỏi, khen ngợi một chút cũng đâu có gì sai?" Nói đến đây, Tống Chính Huy thở dài, "Mọi chuyện lần này đều nhờ con, nếu không phải con thì Scarlett có thể đã gia nhập Vạn Thịnh rồi."

“Thật ra cũng không hoàn toàn là công lao của con, miếng đất dưới công ty chúng ta là nơi ở cũ của Scarlett lúc nhỏ, chính Văn Nghiên đã nói cho con biết chuyện này.”

“Thằng bé nói với con sao?” Tống Chính Huy đặt tài liệu xuống, “Sao gần đây ba thấy Văn Nghiên đối xử với con khá tốt, trước kia khi con gây ra chuyện ầm ĩ như thế, thằng bé chẳng có chút thiện cảm nào với con cả.”

Tống Chính Huy lại nhắc đến chuyện cô giả mang thai để lừa gạt hôn nhân trước đây, Tống Vãn Huỳnh nghĩ đến chuyện này là lại cảm thấy khó chịu, “Chuyện đã qua rồi ba đừng nhắc lại nữa, coi như con ngày xưa còn trẻ và không hiểu chuyện đi.”

“Được rồi, không nhắc thì không nhắc, nhưng mà Văn Nghiên đã giúp con rồi, ít nhất con cũng phải cảm ơn thằng bé một chút chứ?”

“Con vẫn chưa nghĩ ra cách cảm ơn anh ấy, anh ấy có thiếu gì đâu… Ba, ba cũng là đàn ông, ba nghĩ con nên cảm ơn anh ấy thế nào?”

“Cảm ơn thế nào sao?” Tống Chính Huy sờ cằm, suy nghĩ một chút rồi nói: “Con thật sự làm khó ba rồi, nếu là ba thì chỉ cần là quà con tặng ba đều thích, nhưng còn Văn Nghiên thì lại không dễ nói.”

Tống Vãn Huỳnh cũng hơi đau đầu.

“Nếu con thật sự không biết cách cảm ơn thì tan ca rồi đi dạo trong trung tâm thương mại, thấy gì thì mua đó.”

“Nếu anh ấy không thích thì sao?”

“Không thích? Con gái ba tặng đồ mà dám không thích? Nếu không thích thì con mang đến cho ba, ba thích!”

Tống Vãn Huỳnh cười, “Cảm ơn ba.”

“Cảm ơn cái gì.”

Tống Vãn Huỳnh đang cầm điện thoại, cô nhìn thấy thông báo số tiền thưởng vào tài khoản, trên đó ghi số tiền năm mươi nghìn.

“Tiền thưởng? Sao tự nhiên lại gửi cho con năm mươi nghìn tiền thưởng vậy?”

“Là ba bảo bộ phận tài chính gửi cho con, con đã cống hiến nhiều cho công ty như vậy, đương nhiên phải thưởng cho con chút ít, không nhiều lắm chỉ là chút động viên thôi, sau này khi con tốt nghiệp từ Hứa Nam Kiều, ba sẽ sắp xếp cho con công việc khác.”

“Cảm ơn ba, nếu không có gì thì con đi ra ngoài đây.”

“Đi đi.”

Tống Vãn Huỳnh vui vẻ cầm theo năm mươi nghìn tiền thưởng rời khỏi văn phòng của Tống Chính Huy.

Năm mươi nghìn đối với Tổng giám đốc Tống chẳng là gì nhưng đối với Tống Vãn Huỳnh thì đây là số tiền thưởng đầu tiên cô nhận được khi đi làm, là thành quả cô đạt được bằng nỗ lực của chính mình, là phần thưởng xứng đáng.

Ra khỏi văn phòng của Tống Chính Huy, Tống Vãn Huỳnh đến văn phòng mới của Scarlett, mới vào làm mà Scarlett đã bắt đầu xem báo cáo tài chính mấy năm gần đây của Trung Tuấn.

Tống Vãn Huỳnh gõ cửa, “Chị Scarlett.”

“Vào đi.”

Tống Vãn Huỳnh bước vào trong phòng làm việc của Scarlett.

“Em sao lại đến đây?”

“Chị ngày đầu tiên đi làm, tôi đến xem có gì cần tôi giúp không, văn phòng này thế nào, chị có hài lòng không?”

Scarlett gật đầu, “Ừ, khá hài lòng.”

Nhìn thấy đống tài liệu dày đặc trên bàn làm việc, Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Ngày đầu mà đã có nhiều tài liệu như vậy sao?”

Scarlett cười, “Em đã bảo đảm trước mặt Tổng giám đốc Tống rằng tôi có thể tạo ra giá trị cao hơn cả một tòa nhà. Chắc chắn tôi phải cố gắng làm việc không thể phụ lòng tin của em đúng không?”

“Ngày đầu đi làm mà, không nên làm thêm giờ đâu, tối chị có thời gian không? Tôi muốn mời chị ăn tối rồi cũng tranh thủ đi dạo trong trung tâm thương mại.”

“Đi trung tâm thương mại?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Tôi muốn mua quà cho… chồng tôi nhưng không biết nên mua gì, chị giúp tôi một chút được không?”

“Được, không vấn đề gì.”

Sau giờ làm, Tống Vãn Huỳnh dùng tiền thưởng của mình mời Scarlett ăn một bữa tối thịnh soạn, sau bữa ăn hai người dạo chơi trong trung tâm thương mại.

“Chồng em chắc là Văn Nghiên phải không?”

“Chị biết rồi sao?”

“Chuyện hôn nhân của Văn gia và Tống gia ai mà không biết? Để tôi nghĩ xem nên tặng quà gì cho Văn Nghiên,” Scarlett suy nghĩ một lát rồi nói, “Tại sao em lại muốn tặng quà cho cậu ấy? Kỷ niệm ngày gì? Sinh nhật? Hay chỉ đơn giản là muốn mua quà?”

“Anh ấy đã giúp tôi rất nhiều trong công việc nên tôi muốn tặng anh ấy một món quà để cảm ơn.”

“Thì ra là vậy, vậy em có thể tặng cậu ấy một món quà nhỏ tinh tế nhưng hữu ích như cà vạt, kẹp cà vạt, khuy măng sét hoặc bút máy, chỉ cần tâm ý là đủ rồi.”

“Cà vạt, kẹp cà vạt, khuy măng sét, bút máy? Chị có thương hiệu nào gợi ý không?”

Scarlett nhìn xung quanh những thương hiệu cao cấp, chỉ vào một cửa hàng phía trước, “Cửa hàng này đồ cho nam khá ổn, không bằng hàng thiết kế riêng ở nước ngoài nhưng đồ trang sức và phụ kiện của họ khá tốt, chắc chắn có những thứ em cần, đi thôi.”

Hai người bước vào cửa hàng, ngay lập tức có nhân viên đến tiếp đón.

“Chào hai vị, không biết hai vị muốn mua gì?”

“Chúng tôi chỉ xem qua thôi.”

Hai người đi đến quầy kính, Scarlett nhìn qua một chút rồi chỉ vào một chiếc cà vạt sọc xanh đen, “Cái này thế nào? Văn Nghiên chắc sẽ hợp với kiểu trưởng thành và trang trọng như thế này.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Cũng khá ổn, chào bạn, cái cà vạt này giá bao nhiêu vậy?”

“Chào cô, chiếc cà vạt này là mẫu mới mùa thu đông, giá là 87.900 tệ, cô có muốn tôi lấy ra xem không?”

“87.900 tệ? Đắt thế? Thôi không mua nữa.”

“Đắt?” Scarlett ngạc nhiên nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Em lại thấy nó đắt sao?”

“87.900 tệ không đắt sao? Hơn nữa,” Tống Vãn Huỳnh thở dài, “Ba vừa cho tôi năm mươi nghìn tiền thưởng, tôi chỉ định dùng số tiền này để mua quà cho anh ấy thôi.”

Không đúng, không phải năm mươi nghìn, cô đã mời Scarlett ăn bữa tối, giờ chỉ còn lại bốn mươi tám nghìn.

Scarlett lập tức hiểu ra, “Là muốn dùng tiền lương của em để mua quà cho cậu ấy?”

“Đúng vậy.”

“Hiểu rồi.”

Nhân viên bán hàng bên cạnh cũng hiểu rồi, cười tươi giới thiệu cho Tống Vãn Huỳnh chiếc cà vạt khác, “Cô xem chiếc này, màu sắc gần giống với chiếc kia, giá chỉ 43.000, rất phù hợp với ngân sách của cô.”

“43.000?” Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Có cái nào rẻ hơn không?”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 106: Món quà nhỏ của tôi, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, thầy Văn (2)


“Có cái nào rẻ hơn một chút không?”

“Có ạ.” Nhân viên bán hàng tiếp tục giới thiệu với hai người, “Cái cà vạt này cô thấy sao? Ba mươi hai ngàn.”

“Còn cái nào rẻ hơn nữa không?”

Nụ cười của nhân viên bán hàng dần chuyển thành một nụ cười gượng gạo, “Xin lỗi cô, đây là cái cà vạt rẻ nhất trong cửa hàng chúng tôi.”

“Cái rẻ nhất cũng phải ba mươi hai ngàn sao?” Tống Vãn Huỳnh thở dài, “Xin lỗi, vậy tôi xem thêm.”

“Dạ, xin mời.”

Scarlett không hiểu, “Ba mươi hai ngàn chẳng phải là phù hợp với ngân sách của em sao?”

“Tiền thưởng của tôi tuy có năm mươi ngàn nhưng mà ngân sách mua quà cho anh ấy,” Tống Vãn Huỳnh giơ một ngón tay, “chỉ có mười ngàn thôi.”

“Mười ngàn?”

Tống Vãn Huỳnh lo lắng, “Tôi còn phải mua quà cho người khác nữa, mười ngàn là đã cao lắm rồi.”

“Vậy thì thế này, cái kẹp cà vạt này em thấy sao? Tôi nhớ giá của nó hình như cũng chỉ hơn mười ngàn một chút.” Scarlett chỉ vào cái kẹp cà vạt trong hộp quà tinh xảo trong tủ kính, “Chào cô, cái kẹp cà vạt này giá bao nhiêu?”

“Cái kẹp cà vạt này giá mười ba ngàn.”

“Mười ba ngàn, có giảm giá không?”

Nhân viên bán hàng cười nói: “Xin lỗi, không có giảm giá.”

“Mười ba ngàn gần giống với ngân sách của em mà, hơn nữa ngân sách là để vượt qua, ai lại chỉ chi đúng ngân sách thôi?”

Tống Vãn Huỳnh không đành lòng đưa thẻ ngân hàng, “Được rồi, lấy cái kẹp cà vạt này, thanh toán đi.”

Nghe tiếng thẻ quẹt qua, Tống Vãn Huỳnh thầm tính xem ba mươi lăm ngàn còn lại có đủ để mua quà cho ba, ông, mẹ, chị dâu và anh cả không.

Bên cạnh, Scarlett nhìn thấy một đôi khuy măng sét trong tủ kính, “Chào cô, giúp tôi gói đôi khuy măng sét này nhé.”

“Khuy măng sét nam sao?” Tống Vãn Huỳnh nghi ngờ, “Chị định mua cho bạn trai à?”

Scarlett cười nhẹ, “Tôi và cậu ấy chia tay rồi.”

“Chia tay? Tại sao vậy?”

“Cậu ấy là người của Vạn Thịnh, tôi đương nhiên phải chia tay.”

Tống Vãn Huỳnh rất ngạc nhiên, “Chị biết sao?”

“Không có gì bất ngờ đâu mà? Thực ra không cần phải điều tra, chỉ cần đoán thôi là được, cậu ấy luôn khen Vạn Thịnh bên tai tôi, sau đó tôi kiểm tra, quả thật cậu ấy là người của Vạn Thịnh.”

“Vậy mà chị vẫn ở bên cậu ấy lâu như vậy.”

“Tôi đã nói rồi, tôi thích những chàng trai trẻ đẹp trai, cậu ấy có mục đích gì tôi không quan tâm, chỉ cần làm tôi vui là được.” Scarlett không nói thêm gì về người yêu cũ, chuyển chủ đề hỏi Tống Vãn Huỳnh: “Em nói em còn phải mua quà cho người khác sao?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, “Ba, ông, mẹ, anh cả và chị dâu… Ba mươi lăm ngàn đủ không? Dì Trần cũng phải có quà, dì nấu ăn ngon lắm.”

Scarlett nghĩ một lúc, “Tôi biết có một thương hiệu khá tốt, giá cả hợp lý, ba mươi lăm ngàn có thể đáp ứng nhu cầu của em.”

“Thật sao?”

“Đương nhiên rồi, theo tôi.”

Không thể không nói, Scarlett đúng là người có gu, dưới sự giới thiệu của cô, Tống Vãn Huỳnh lần lượt mua được một số món quà: móc câu cá cho ông, trà cho ba, khăn lụa cho mẹ, khuy măng sét cho anh cả, giày cao gót cho chị Minh Vi, điện thoại mới nhất cho dì Trần, vừa vặn đủ với ngân sách ba mươi lăm ngàn.

Về đến nhà đã rất khuya, mọi người đã ngủ, Tống Vãn Huỳnh sắp xếp quà lên bàn trà trong phòng khách, dán một miếng ghi chú lên mỗi món quà. Làm xong tất cả, cô cầm món quà mua cho Văn Nghiên lên lầu.

Văn Nghiên vẫn chưa về.

Cô lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn hỏi xem anh ấy tối nay có về không nhưng suy nghĩ một lúc rồi thôi, gửi tin nhắn sẽ làm mình có vẻ vội vàng quá.

Cô lấy hộp quà từ trong túi, đặt lên bàn ở vị trí dễ thấy nhất rồi viết một câu trên tờ ghi chú: “Món quà nhỏ của tôi, cảm ơn sự chỉ bảo của thầy, thầy Văn ^_^”

Thầy Văn về vào lúc gần nửa đêm.

Ánh sáng nhỏ từ ngoài cửa biệt thự chiếu vào phòng khách, qua hành lang rồi vào phòng vẫn sáng.

Anh lặng lẽ mở cửa phòng, người trên giường ngủ rất say.

Anh nhẹ nhàng treo áo khoác lên ghế dài trong phòng thay đồ, lấy bộ đồ ngủ rồi ra khỏi phòng, đi vào phòng tắm ở tầng ba tắm rửa.

Sau khi tắm xong, anh quay lại phòng định tắt đèn bàn đầu giường thì nhìn thấy món quà nổi bật trên bàn.

Dưới ánh sáng mờ của đèn bàn, anh nhìn rõ dòng chữ nhỏ trên tờ ghi chú.

“Thầy Văn.”

Anh khẽ cười rồi đặt tờ ghi chú sang một bên, cầm món quà được gói rất đẹp mở ra từng lớp lộ ra hộp quà tinh xảo bên trong, một chiếc kẹp cà vạt tinh tế hiện ra.

Anh cầm chiếc kẹp cà vạt trong tay, cảm giác lạnh lẽo rất có chất lượng, nhìn sang Tống Vãn Huỳnh đang ngủ trên giường, cúi xuống nhìn vào khuôn mặt sáng một nửa của cô nhẹ nhàng nói: “Tống Vãn Huỳnh.”

Tống Vãn Huỳnh ngủ say không phản ứng gì.

“Quà cảm ơn của em, tôi nhận rồi.”

Anh nắm chiếc kẹp cà vạt trong tay, tắt đèn đầu giường.



Có lẽ vì đã giải quyết một đại họa lớn cho Trung Tuấn, tối hôm sau Scarlett đi làm, Tống Vãn Huỳnh ngủ rất ngon, sáng sớm bị tiếng chim sẻ ngoài cửa sổ gọi dậy, cơ thể như có điện tràn đầy năng lượng.

Sau khi rửa mặt, cô xuống lầu.

Ở dưới phòng khách, ông nội, bà Văn và vài người khác đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện gì đó, thấy Tống Vãn Huỳnh xuống lầu, họ vội vàng cười nói: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi, mọi người đã chờ con lâu rồi.”

“Có chuyện gì vậy ạ?”

“Quà con tặng, không có con thì chúng ta làm sao dám mở?”

Tống Vãn Huỳnh phản ứng lại, đi qua, “Hôm qua ba gửi cho con năm mươi ngàn tiền thưởng, đây đều là con dùng tiền thưởng mua, mặc dù không đắt nhưng cũng là chút lòng thành của con.”

Cô cầm món quà tặng ông cụ Văn, “Ông thích câu cá, món quà này đặc biệt mua cho ông, là móc câu, không bằng những món ông đã sưu tầm, ông đừng để ý nhé.”

Ông cụ Văn mở quà, nhìn móc câu trong hộp quà mỉm cười hài lòng nói: “Giá cả không quan trọng, quan trọng là con có lòng như vậy là rất tốt rồi.”

“Chỉ cần ông thích là được rồi.” Cô lại đưa món quà đặc biệt mua cho Văn phu nhân, bà Văn mở ra thấy là một chiếc khăn lụa, “Ôi, chiếc khăn lụa này thật đẹp, Vãn Huỳnh, con thật hiểu sở thích của mẹ.”

“Đương nhiên rồi, ở bên mẹ lâu như vậy, gu thẩm mỹ của mẹ con phải học hỏi một chút chứ.” Nói xong cô nhìn về phía nhà ăn, “Dì Trần!”

“Ơi!” Dì Trần từ trong bếp đi ra, “Có chuyện gì vậy?”

Tống Vãn Huỳnh đưa cho dì Trần chiếc điện thoại mới mua, “Con thấy điện thoại của dì cũ rồi, xem video cũng hơi chậm nên con đã mua cho dì chiếc điện thoại dòng mới nhất, dì thử xem dùng có thuận tay không nhé.”

“Sao dì lại có quà thế này? Như vậy không tốt đâu.”

“Dì lúc nào cũng làm đồ ăn ngon cho con, sao lại không tốt được? Dì nhận đi, sau này con sẽ nhờ dì làm thêm món ngon cho con.”

Dì Trần cũng không từ chối, nhận lấy món quà Tống Vãn Huỳnh đưa, “Được rồi, sau này sẽ làm thêm món ngon cho con.”

Tống Vãn Huỳnh nhìn xung quanh, “Chị Minh Vi chưa về sao?”

Văn phu nhân nói: “Chưa, trước không phải con bé đã nói rồi sao, con bé bận công việc nên không về nhà.”

“Anh cả đâu ạ?”

“Ở trên lầu.” Nói xong, Văn phu nhân hạ thấp giọng kéo Tống Vãn Huỳnh ngồi xuống, “Con đều mua quà cho chúng ta rồi, chẳng lẽ không mua quà cho Văn Nghiên?”

Chưa dứt lời, Văn Nghiên từ trong bếp đi ra đứng ở một bên nhìn mọi người, “Ông, mẹ, con ăn xong rồi, giờ con đi làm đây.”

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn Văn Nghiên, anh vẫn như thường lệ mặc bộ vest màu đen trông chín chắn và đứng đắn rất vừa vặn và phù hợp, đặc biệt là chiếc cà vạt xanh đen mà anh đang đeo có chiếc kẹp sáng bóng.

Anh nhìn Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh cũng nhìn lại anh.

Thật kỳ lạ, bộ vest đó rõ ràng là bộ Văn Nghiên từng mặc trước đây nhưng Tống Vãn Huỳnh lại cảm thấy bộ vest này hôm nay anh mặc đẹp hơn mọi lần.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 107: Tin đồn (1)


Tống Vãn Huỳnh chuẩn bị bảy món quà cho gia đình, đã gửi đi bốn món, chỉ còn lại món quà cho bố và chị Minh Vi chưa nhận, còn lại là món quà đặc biệt dành cho anh cả.

Cô suy nghĩ một chút rồi đưa món quà cho Văn phu nhân, "Mẹ, con sắp trễ giờ làm rồi, phiền mẹ giúp con giao món quà này cho anh cả, con không lên nữa đâu."

"Chỉ đưa một món quà mà cũng làm con trễ giờ sao?" Văn phu nhân trả lại món quà cho cô, "Con tự tay đưa cho thằng bé không tốt hơn sao?"

Tống Vãn Huỳnh cười nhẹ, "Con không phải là sắp trễ giờ làm rồi sao."

"Đưa lên rồi xuống không mất nhiều thời gian đâu, sao mẹ cảm thấy con sợ Văn Việt vậy? Thằng bé có ăn thịt ai đâu, sợ gì chứ? Đi đi."

Dưới sự "thúc giục" của Văn phu nhân, Tống Vãn Huỳnh cầm món quà dành cho Văn Việt đi lên lầu.

Thực ra cô không phải sợ Văn Việt, chỉ là mỗi lần đối mặt với anh, cô luôn cảm thấy ngột ngạt và không an tâm như thể anh có thể nhìn thấu tất cả, điều đó khiến cô rất khó chịu.

Hơn nữa những hành động của Văn Việt hiện tại thực sự không giống với người mà cô đã thấy trong tiểu thuyết, cô không hiểu anh đang nghĩ gì định làm gì, càng không thể đoán được, điều này khiến cô càng cảm thấy lo lắng.

Đứng trước cửa phòng Văn Việt, Tống Vãn Huỳnh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa.

Cô hình như nghe thấy tiếng nói từ trong phòng, vặn tay nắm cửa rồi từ từ mở ra.

"Anh cả..."

Tiếng nói của Văn Việt ngay lập tức vọt ra khi cánh cửa mở.

"Tôi đã nói tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của Minh Vi nhưng tôi không muốn gặp lại cái tên Tiêu Dược này nữa."

"Người đầu tư đưa thẻ phòng cho người khác à? Hạng người gì vậy."

"Công ty tôi tự biết lo."

"Đủ rồi, tôi không muốn nghe những lời này nữa."

Tống Vãn Huỳnh nhìn theo hướng tiếng nói và thấy trước cửa sổ của phòng, Văn Việt - người đáng lẽ phải ngồi trên xe lăn - đang đứng ở đó nói chuyện qua điện thoại.

... Làm phiền rồi.

Chỉ mới mấy ngày không gặp, chân của Văn Việt đã có thể tự do di chuyển rồi.

Quả nhiên, cô đã biết Văn Việt đang đóng vai “người yếu đuối” chỉ có thể ngồi trên xe lăn nhưng thực ra anh đã âm thầm phục hồi khiến mọi người phải ngạc nhiên.

Với tâm tính và sức chịu đựng như vậy, anh muốn làm gì mà không được?

Không trách được người ta là nam chính còn cô chỉ là nữ phụ ác độc.

Cô không biết liệu nam chính này có xử lý cô và Văn Nghiên không.

Tống Vãn Huỳnh không khỏi nhớ lại những lời Văn Việt đã nói trước đây, rằng không muốn ai biết tình trạng chân của anh, vì không muốn quay về Văn thị và tranh giành với Văn Nghiên.

Cô giờ chỉ biết hy vọng tình cảm anh em của Văn Việt và Văn Nghiên sẽ kéo dài mãi mãi.

Từ từ đóng cửa phòng lại, Tống Vãn Huỳnh im lặng chuẩn bị rời đi.

Cánh cửa phòng phía sau đột nhiên mở ra.

Văn Việt đứng ở cửa nhìn cô cúi người như kẻ trộm, lạnh lùng nói: "Giữa ban ngày mà làm gì vậy, vào đi."

Tống Vãn Huỳnh bất đắc dĩ, lặng lẽ tiếc cho sự không may của mình ba giây rồi quay người vào phòng và khéo léo đóng cửa lại.

Văn Việt đứng không xa, lạnh lùng nhìn cô từ trên xuống dưới, "Nghe thấy gì rồi?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu, "Em không nghe thấy gì hết."

"Vậy nhìn thấy gì?"

"..." Tống Vãn Huỳnh nhìn vào Văn Việt trước mặt rồi nhìn vào đôi chân dài của anh, "Chúc mừng anh cả, cuối cùng đã đứng dậy rồi, chuyện vui thế này em nghĩ phải ăn mừng mới được."

Cô đặt hộp quà lên trước mặt Văn Việt, "Đây là món quà em mua bằng tiền thưởng từ công việc, đặc biệt mang đến cho anh."

"Đặc biệt mua quà cho tôi?"

"Vâng, cảm ơn anh cả đã chăm sóc em trong thời gian qua."

"Chăm sóc cô sao?"

"..." Tống Vãn Huỳnh cười ngượng ngùng, "Có chăm sóc mà."

Văn Việt chẳng làm gì đã là sự chăm sóc lớn nhất đối với cô rồi.

Anh nhìn cô một lúc rồi nhận lấy món quà từ tay Tống Vãn Huỳnh, mở ra ngay trước mặt cô, bên trong là một đôi khuy măng sét tinh xảo.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 108: Tin đồn (2)


"Anh cả, đôi khuy măng sét này mặc dù không đáng bao nhiêu tiền nhưng đây là món quà em mua bằng tiền thưởng từ công việc, nó đại diện cho tấm lòng của em, anh nhất định phải nhận."

Văn Việt cầm đôi khuy măng sét trong tay, nhìn đi nhìn lại vài lần, "Mua bao nhiêu món quà vậy?"

"Ba một cái, ông nội một cái, mẹ một cái, chị Minh Vi một cái, anh một cái, Văn Nghiên một cái và dì Trần một cái, tổng cộng là bảy món quà."

Văn Việt cười, "Tống Vãn Huỳnh, cô biết cách lấy lòng người lắm nhỉ."

Tống Vãn Huỳnh không biết phải nói gì đành đứng bên cạnh cười khẽ.

"Trước kia cô không phải là người như thế này." Văn Việt đặt đôi khuy măng sét lại vào hộp quà, "Thay đổi lớn như vậy, gần như là biến thành một người khác. Cô còn nhớ lúc trước cô hay gây chia rẽ và chơi trò mưu mẹo không?"

Tống Vãn Huỳnh xấu hổ gật đầu.

Văn Việt ánh mắt trở nên sâu lắng, "Thực ra thay đổi như vậy cũng tốt, nếu vẫn như trước thì cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Văn từ lâu rồi."

"Vì vậy em đã tự dằn vặt bản thân, luôn tự nhìn nhận lại mình, may mà mọi người đều không tính toán quá khứ và tha thứ cho em."

"Cô hiểu là tốt rồi, chuyện cô thấy hôm nay..."

Tống Vãn Huỳnh vội vàng thể hiện lòng trung thành, "Anh yên tâm, em không nghe thấy gì và cũng không thấy gì, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết chuyện chân của anh đã tốt lên có thể đứng dậy rồi."

"Đi ra đi."

"Vậy em đi trước, anh cả, tạm biệt."

Tống Vãn Huỳnh vội vã rời đi.

Cô cảm thấy nếu còn ở lại thêm chút nữa, chắc cô sẽ ngột ngạt chết mất.

Hai anh em nhà này ai cũng khó hầu hạ.



Những ngày tiếp theo Tống Vãn Huỳnh tập trung vào công việc, nghe Hứa Nam Kiều "giảng bài". Từ lúc đầu nhìn các bảng dự toán mà mắt cứ mờ mịt, giờ đây cô đã có thể tự mình xem qua toàn bộ quy trình dự án mà không cần Hứa Nam Kiều giải thích, chỉ trong vòng nửa tháng mà thôi.

Về chuyện này Hứa Nam Kiều vẫn một câu khen ngợi, tài năng thiên bẩm.

Tống Vãn Huỳnh từ nhỏ luôn đứng đầu, nghe lời khen này cô khiêm tốn tiếp nhận.

Cùng lúc đó, vụ việc Minh Vi chấm dứt hợp đồng cũng đã tạm kết thúc, mặc dù kết quả không giống như trong tiểu thuyết là Minh Vi kết thúc hợp đồng rồi gia nhập công ty của Hứa Bạc Chu nhưng ít nhất cũng coi như là giải quyết ổn thoả.

— Minh Vi tiếp tục ở lại công ty, trở thành ông chủ mới của công ty trong khi Tiêu Dược sau khi bị đuổi ra hỏi công ty thì không ai biết tung tích.

Minh Vi trở thành chủ tịch công ty là do chính cô ấy làm, còn chuyện Tiêu Dược mất tích chắc chắn là do Văn Việt xử lý.

Biết được chuyện này, Tống Vãn Huỳnh không đợi đến giờ tan ca đã lập tức bỏ việc về nhà chỉ để gặp Minh Vi sau nhiều ngày không gặp và nói chuyện một chút, dù sao thì kết quả đẹp như vậy chắc chắn phải có một quá trình thú vị đằng sau.

"Ông nội, mẹ, con về rồi!" Tống Vãn Huỳnh về nhà đúng lúc bữa cơm đang được dọn, vừa vào liền thấy Minh Vi ngồi ở bàn ăn, "Chị Minh Vi, chị về rồi à!"

Cô bước lên ôm chặt lấy Minh Vi, "Chị, em nhớ chị lắm!"

Minh Vi mỉm cười, "Nghe nói gần đây cô đi làm ở công ty rồi? Sao? Mệt không?"

"Mệt! Làm sao mà không mệt được, nhưng hôm nay vừa nghe nói chị về, em lập tức bỏ việc về nhà ngay," Tống Vãn Huỳnh ánh mắt sáng lên, "Chị ơi, em biết chị đã trở thành chủ tịch công ty rồi, chuyện này thế nào vậy, kể em nghe đi, em tò mò quá."

Văn phu nhân ngồi một bên cười, "Ăn cơm trước đi, có chuyện gì thì ăn xong rồi nói."

"Đúng, ăn cơm trước!"

Tống Vãn Huỳnh ăn nhanh như gió, sau khi ăn xong cô đợi một lúc cho tiêu hóa rồi lên lầu tắm rửa thay đồ ngủ rồi gõ cửa phòng Minh Vi.

"Chị, em vào được không?"

Minh Vi đang ngồi nghỉ ở ban công phòng, mỉm cười nói: "Vào đi."

"Anh cả đâu ạ?"

"Giờ là thời gian phục hồi của anh ấy."

Tống Vãn Huỳnh đợi chính là lúc này, cô đi qua ngồi cạnh Minh Vi, "Chị, chị mau kể em nghe chuyện chị đá Tiêu Dược như thế nào và trở thành ông chủ của công ty đi?"

Minh Vi khẽ mỉm cười, "Thực ra cũng đơn giản thôi."

Minh Vi trước đây là một người mẫu sàn catwalk sau đó bị Tiêu Dược nhìn trúng và đưa vào ngành giải trí.

Công ty của Tiêu Dược nói là công ty giải trí nhưng thực ra không có ngôi sao nào hot, nhiều người đến rồi cũng đi chẳng khác gì một công ty vỏ bọc, trong hoàn cảnh bế tắc như vậy anh ta chỉ có thể dựa vào Minh Vi.

Minh Vi thật sự không phụ lòng anh ta, trong suốt năm năm tham gia ngành giải trí, cô đã ổn định được chỗ đứng nhờ vào tài năng diễn xuất và cách ứng xử khéo léo.

Nhưng Tiêu Dược biết rõ một công ty không thể giúp đỡ gì thì làm sao giữ chân được một nghệ sĩ nổi tiếng như Minh Vi.

Để giữ Minh Vi lại, Tiêu Dược đã quyết định chia cho cô một phần cổ phần trong công ty.

Có nghĩa là Minh Vi cũng có một phần trong công ty này.

"Một thời gian trước Tiêu Dược thua bạc ở Macau, anh ta không còn cách nào khác ngoài việc bán công ty, ai mua chẳng được."

"Thì ra là vậy, vậy chị làm chủ tịch rồi công việc có bận không? Vừa phải quản lý công ty lại vừa phải lo chuyện đóng phim, chị có làm xuể không?"

"Đương nhiên là không làm xuể rồi, hơn nữa tôi cũng không có khả năng quản lý công ty nên gần đây tôi đang tìm người quản lý hộ."

"Chị đã có ứng viên chưa?"

"Rồi, nhưng còn phải đàm phán thêm."

"Vậy thì phải đàm phán cho kỹ." Tống Vãn Huỳnh chợt nhớ ra điều gì, "À, chị, chị có thấy món quà em chuẩn bị cho chị không? Em đã mua từ một tuần trước rồi nhưng mà chị mãi chưa về."

"Thấy rồi."

"Thế nào, vừa vặn không?"

"Ừm, rất vừa vặn."

"Vừa vặn là tốt rồi, cái thương hiệu này là chị..." Tống Vãn Huỳnh đột nhiên ngừng lại, "Là chị Scarlett giới thiệu cho em, nói là đi rất thoải mái, không mỏi chân."

"Chị Scarlett?" Minh Vi nhìn cô mỉm cười, "Miệng ngọt thế, lại có thêm chị mới à?"

"Chị Scarlett rất xuất sắc, tốt nghiệp thạc sĩ từ trường đại top đầu ở nước ngoài, từng làm CFO cho nhiều công ty trên Phố Wall, lần này về nước ba em đặc biệt muốn mời chị ấy về, em phải tốn không ít công sức mới mời được chị ấy đó, chị ấy cũng giống như chị, đều là những người rất xuất sắc, nếu có cơ hội em sẽ giới thiệu chị với chị ấy."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 109: Tin đồn (3)


"Được rồi."

Hai người lại tiếp tục ngồi trên ban công trò chuyện một lúc, nhìn lên bầu trời đầy sao Tống Vãn Huỳnh không khỏi nhớ lại đêm đó khi cô đi du lịch ở nước ngoài.

"Chị à, chị thấy những ngôi sao hôm nay có phải giống với những ngôi sao đêm đó khi chúng ta uống rượu trên sân thượng ở nước ngoài không?"

Minh Vi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, "Ừm, mấy hôm trước Tô Cẩm đã liên lạc với tôi, chương trình đã được chỉnh sửa xong rồi, sắp phát sóng, có lo lắng không?"

"Em có gì phải lo đâu, bây giờ mà phát sóng thì em còn thấy lâu nữa ấy chứ."

Minh Vi nhìn cô một cách khó hiểu.

"Chương trình phát sóng sớm thì sẽ có nhiều khán giả nhìn thấy chị, chị sẽ sớm nổi tiếng khắp mọi nơi!"

Minh Vi bị lời nói chắc nịch của Tống Vãn Huỳnh làm cho bật cười, "Cô chắc chắn như vậy sao, tôi sẽ nổi tiếng khắp mọi nơi?"

"Đương nhiên rồi, chị mà không nổi tiếng thì thật là không thể chấp nhận được!"

Cửa mở kêu một tiếng.

Văn Việt ngồi trên xe lăn đi vào phòng nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ trên ban công quên mất thời gian, anh nhắc nhở: "Tống Vãn Huỳnh."

Tống Vãn Huỳnh không để ý thấy Văn Việt đã quay lại, bỗng nghe thấy giọng anh, theo phản xạ đứng dậy, "Anh cả, anh đã về rồi sao?"

"Mấy giờ rồi?"

Tống Vãn Huỳnh nhìn đồng hồ trên tường, "8 giờ 45."

Văn Việt nhìn cô với ánh mắt bảo cô nhanh chóng đi ra.

Tống Vãn Huỳnh đang nói chuyện vui vẻ với Minh Vi bỗng thấy chán nản, cô lầm bầm: "Chưa đến 9 giờ mà anh đã xong việc phục hồi rồi sao? Sao không luyện thêm chút nữa?"

"Thời gian phục hồi của tôi cần phải báo cáo cho cô sao?"

"Không, không, chỉ là em nghĩ chân anh vẫn chưa khỏe hẳn, cứ cố gắng thêm đi mà, phục hồi một chút thôi làm sao có hiệu quả được đúng không chị? Em cũng chỉ vì tốt cho anh thôi."

Văn Việt bắt đầu tỏ ra không kiên nhẫn.

"Chị à, em còn rất nhiều chuyện muốn nói với chị, chị sang phòng em ngủ với em đi, dù sao thì Văn Nghiên hôm nay không về nhà, em thật sự rất nhớ chị!"

"Tống Vãn Huỳnh!"

Minh Vi bất đắc dĩ nói, "Văn Việt, sao anh lại la mắng cô ấy?"

"Anh khi nào la mắng cô ta?"

Có Minh Vi ở đây, Tống Vãn Huỳnh cảm thấy an tâm không sợ Văn Việt nữa, "Chị đừng lo, anh cả chỉ mắng em một chút thôi, em không sao đâu, chị đừng bênh em, em cũng biết mình không chu đáo."

Nói xong cô quay sang nhìn Văn Việt, "Anh, em xin lỗi, chị lâu không về nên chắc anh cũng nhớ chị, em không nên nói như vậy, em sẽ về phòng ngay, mai em sẽ kể cho anh chị nghe chuyện công việc, thật sự rất thú vị."

"Được rồi, mai nói."

Tống Vãn Huỳnh không muốn rời đi nhưng vẫn quay đi.

Minh Vi nhìn Văn Việt, "Văn Việt, sao anh lại làm vậy với cô ấy..."

Chưa kịp nói hết câu, cô đã bị ôm chặt trong vòng tay rộng lớn.



Chương trình "Thanh xuân lữ hành" sau khi cắt ghép đã được phát sóng trên ứng dụng Kiwi, với sự nổi tiếng của Minh Vi gần đây và sự chú ý của khán giả, chương trình ngay từ đầu đã thu hút một lượng lớn người xem.

Sau khi chương trình được cắt ghép, những mâu thuẫn giữa các thành viên càng trở nên rõ rệt hơn, trong khi đó Minh Vi, người âm thầm lên kế hoạch lại tỏ ra điềm tĩnh và đáng tin cậy. Cô cùng với Tống Vãn Huỳnh, người tin tưởng Minh Vi và muốn theo kế hoạch của cô đã chiếm được cảm tình của khán giả.

Mới chỉ là tập đầu tiên, tên của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi đã lên hotsearch.

"Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng đến! Tôi đã xem chương trình phát sóng trực tiếp rồi, giờ lại xem lại!"

"Ôi trời, Minh Vi thật sự rất đẹp trai, cảm xúc ổn định, đội ngũ thực sự cần những người như Minh Vi!"

"Chương trình này quả thật có con mắt nhìn người, mời khách mời đều đẹp cả!"

"Tống Vãn Huỳnh đi theo sau Minh Vi trông thật ngoan ngoãn!"

"Ai mà không muốn có một chị như Minh Vi, bao quát tất cả!"

Nhưng rất nhanh một tiếng nói trái ngược xuất hiện trên hot search.

"Tống Vãn Huỳnh đúng là diễn giỏi, sao không đi làm diễn viên? Tham gia chương trình mà như thể là một người khác, đúng là dạng con gái hám lợi, còn dám chỉ trích người khác, cô không phải quên mất chuyện từng làm kẻ thứ ba phá hoại tình yêu của người khác đấy chứ?"

Bài đăng này nhanh chóng thu hút sự chú ý của cư dân mạng.

"Có tin tức gì không?"

"Tống Vãn Huỳnh làm kẻ thứ ba? Nói chi tiết đi, thích nghe!"

"Có bằng chứng không? Nói người khác là kẻ thứ ba, có chứng cứ không?"

"Không có gió sao có sóng, chủ bài biết gì không? Mau cho tôi ăn dưa đi!"

"Ngày đầu phát sóng mà đã có chuyện lớn như vậy, mau nói chi tiết đi!"

"Chủ bài tốt nhất có bằng chứng nhé, nếu không là bịa đặt."

Dưới bài viết này có rất nhiều người nghi ngờ và nhiều người còn muốn ăn dưa.

Chủ bài không làm cư dân mạng chờ lâu, trực tiếp tung ra một đoạn video quay lén.

Đoạn video được quay trong một câu lạc bộ ánh sáng mờ, Tống Vãn Huỳnh đứng giữa hai cậu con trai nũng nịu nói: "Xin lỗi, em và anh ấy lớn lên cùng nhau, anh ấy nhớ em đang trong kỳ kinh nguyệt nên không cho em uống đồ lạnh thôi, đừng giận nhé."

Cô gái ngồi bên cạnh chàng trai đứng dậy đi ra ngoài.

Tống Vãn Huỳnh đẩy tay chàng trai, "Anh mau đi dỗ bạn gái đi, cô ấy hình như giận rồi, à, hay là chúng ta không gặp nhau nữa, tôi không muốn vì tôi mà các anh cãi nhau, nhưng tôi không hiểu, chúng ta chỉ là bạn tốt thôi mà, sao, anh yêu đương rồi thì chúng ta không thể làm bạn được à?"

Ngoài Tống Vãn Huỳnh ra, những người trong video đều bị làm mờ mặt và cũng bị tắt âm thanh.

Video vừa được tung ra, làn sóng trên mạng đã đảo ngược 180 độ.

Chỉ một thời gian ngắn, Tống Vãn Huỳnh từ cô gái đáng yêu được mọi người khen ngợi trở thành đối tượng bị chỉ trích thậm tệ.

"Trời ơi, mùi trà xanh này còn đậm hơn cả Lý Đô Mật, Tống Vãn Huỳnh còn mặt mũi nào mà chỉ trích Lý Đô Mật?"

"Không ngờ Tống Vãn Huỳnh lại làm kẻ thứ ba, đạo đức thật sự xuống cấp! Loại người này sao có thể tham gia chương trình? Chương trình không điều tra gì sao?"

"Cuộc sống riêng tư sao mà điều tra được? Đừng chỉ trích chương trình nữa, đây là lỗi của Tống Vãn Huỳnh mà!"
 
Back
Top Bottom