Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 40: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (1)


Về việc Văn Nghiên đột nhiên gọi điện cho mình, Tống Vãn Huỳnh vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

Hiện tại Văn Nghiên không phải là đang đi công tác sao, bận đến mức không có thời gian ăn cơm sao? Sao lại còn có thời gian gọi điện cho cô?

Hơn nữa tại sao lại gọi điện cho cô? Họ là vợ chồng không sai, nhưng chỉ mới mười mấy ngày không liên lạc mà thôi, gọi điện làm gì.

Tống Vãn Huỳnh không dám tự tin cho rằng Văn Nghiên đột nhiên có lương tâm, gọi điện hỏi thăm vợ mình ở xa ngàn dặm.

Cuộc gọi này chắc chắn không phải là ý muốn của anh.

Chẳng lẽ nhà có chuyện gì sao?

Không thể nào, nếu thực sự có chuyện cũng sẽ gọi điện cho Minh Vi chứ.

Cuộc gọi này chắc hẳn là mẹ ép anh ta phải gọi.

Nếu không cô thật sự phải nghi ngờ hôm nay mặt trời có phải mọc từ phía Tây không.

Ầm ầm—

Một tiếng sấm vang lên, Tống Vãn Huỳnh bị giật mình một cái, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Bầu trời u ám bị sấm chớp xé toạc, tiếng sấm liên tục vang lên gây chói tai.

Mưa nhỏ một lúc mà bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại.

Tống Vãn Huỳnh đứng bên cửa sổ hẹp nhìn ra ngoài, trời đen đặc, mây bao phủ kín phía trên, đột nhiên chớp sáng rồi mưa rơi như thác, gió mạnh cuốn theo mưa trút xuống, cửa sổ hở một chút bị gió thổi mạnh phát ra tiếng kêu cọt kẹt.

Những giọt mưa văng vào người cô, không biết từ lúc nào mà ống tay áo đã ướt một nửa nhưng cô không cảm nhận được.

Sau lưng thò ra một đôi tay kéo cửa sổ lại, nhìn ra ngoài cơn mưa tầm tã, Minh Vi nhíu mày nói: "Mưa to thế này, hôm nay chắc phải hủy lịch trình rồi."

"Hủy?" Nhậm Khả từ trên lầu đi xuống, vừa vươn vai nghe thấy vậy thì ngẩn người một lúc rồi nhanh chóng xuống cầu thang đến gần cửa sổ, "Tôi xem dự báo thời tiết hôm qua, bảo hôm nay chỉ có mưa nhỏ, sao lại mưa lớn thế này?"

"Thời tiết mà, thay đổi là chuyện bình thường," Trương Chi Ngang vừa ngáp vừa xuống lầu, rót một cốc cà phê uống cho tỉnh táo, "Chờ xem, có thể lát nữa sẽ tạnh."

Minh Vi quay đầu lại, "Chưa chắc đâu, tôi mới xem lại dự báo thời tiết, hôm nay có thể mưa cả ngày."

"Cả ngày? Vậy hôm nay chúng ta làm gì?"

"Chẳng làm gì cả, cứ nằm nghỉ thôi."

Trương Chi Ngang nghĩ một chút rồi đề nghị: "Chúng ta tự nấu ăn đi?"

"Nấu ăn? Cậu biết nấu à?"

"Đừng coi thường tôi, lúc du học ở nước ngoài, các bạn cùng trường toàn nhờ tôi nấu ăn, biết họ gọi tôi là gì không? Thần bếp! Năm tôi tốt nghiệp họ quỳ xuống cầu xin tôi đừng đi, sao tôi có thể không biết nấu ăn?"

Trương Chi Ngang đứng dậy vào bếp mở tủ lạnh, nhìn qua một lượt rồi nhíu mày.

"Sao thế?"

Trương Chi Ngang mở tủ lạnh, bất đắc dĩ giơ tay: "Chẳng có gì cả."

Minh Vi quen làm việc nhanh chóng, vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: "Bỏ phiếu nào, ai đồng ý hôm nay ở nhà nấu ăn thì giơ tay."

Mọi người trong phòng khách đều giơ tay, trừ Lý Đô Mật chưa xuống lầu.

"Chút nữa hỏi Lý Đô Mật."

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

"Thật là bực mình, sao hôm nay lại mưa lớn thế này, không có dấu hiệu gì cả." Tiếng than vãn vang lên, Lý Đô Mật thân mật khoác tay Tống Di từ trên lầu đi xuống, "Chị Tống Di, chị có uống cà phê không? Em pha cho chị một ly nhé."

"Không cần đâu," Tống Di liên tục xua tay, "Tôi không có thói quen uống cà phê vào buổi sáng."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 41: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (2)


“Vậy em sẽ rót cho chị một ly sữa.”

“Cảm ơn.” Tống Di cười gượng gạo, chứng sợ giao tiếp xã hội khiến cô không thoải mái khi đối diện với những người như Lý Đô Mật – quá nhiệt tình và dễ gần, khiến cô cảm thấy lúng túng không biết làm gì, chẳng biết từ chối ra sao, chỉ biết ngồi im như đang ngồi trên đống lửa chờ đợi ly sữa của Lý Đô Mật.

Tống Vãn Huỳnh nghiêng đầu nhìn về phía Nhậm Khả với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Nhậm Khả kéo ghế đến gần, thì thầm vào tai cô: "Tối qua Lý Đô Mật nói phòng cô ấy có côn trùng, nhất quyết phải ở chung với chúng tôi, ba người chúng tôi phải cùng đối phó cả đêm, tôi suýt bị cô ấy chen lấn rơi xuống đất."

Tống Vãn Huỳnh lập tức hiểu ra.

“Lý Đô Mật, hôm nay mưa lớn nên lịch trình bị hủy, Trương Chi Ngang đề nghị chúng ta tự nấu ăn ở nhà, cô có đồng ý không?”

“Nấu ăn?” Lý Đô Mật nhíu mày, “Vậy chẳng phải sẽ đầy mùi dầu mỡ trong nhà à, em không muốn đâu.”

Tống Vãn Huỳnh nở một nụ cười tươi rói với cô ta, “Cô không muốn cũng không được, chúng tôi đã đồng ý rồi, tỷ lệ là năm chọi một, chúng tôi thắng rồi, nếu cô không chịu được mùi dầu mỡ thì chỉ có thể tội nghiệp quay về phòng thôi.”

Lý Đô Mật đưa ly sữa cho Tống Di, nhìn Tống Vãn Huỳnh đang cười tươi rói, cô cố gắng rặn ra vài từ qua kẽ răng, “Em không có ý kiến.”

Tối qua sau khi bị Minh Vi chặn lại bên ngoài, cô mới nhận ra mình đã bị Tống Vãn Huỳnh chơi một vố.

Nhớ lại hành động của Tống Vãn Huỳnh suốt chặng đường hôm qua, lúc đó cô còn ngây thơ nghĩ rằng vẻ mặt buồn bã khi bị tẩy chay của Tống Vãn Huỳnh là vì cô ta sợ, buồn bã, đau lòng, cô còn thầm vui mừng vì tưởng mình đã nắm thóp được Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi, không ngờ…

Tống Vãn Huỳnh này, thủ đoạn quá sâu!

Cô ta dám mượn chuyện lui để tiến, giả vờ đáng thương trước mặt Minh Vi và máy quay để lấy lòng!

Quan trọng là, Minh Vi lại tin tưởng!

Minh Vi đã biết cô không có ý tốt nhưng sao lại không nhận ra mưu kế nhỏ của Tống Vãn Huỳnh? Tại sao chỉ cảnh cáo mỗi mình cô mà không cảnh cáo Tống Vãn Huỳnh?

Lý Đô Mật vốn là một tay điêu luyện trong lĩnh vực "ngọc bích" (green tea), suốt đêm không ngủ được vì tức giận.

Nhưng rồi cô cũng dần nhận ra, Tống Vãn Huỳnh khó đối phó, Minh Vi cũng không dễ làm thân, Nhậm Khả có khoảng cách, còn Tống Di dù giống như một cục gỗ nhưng là một cục gỗ không biết từ chối, nên tranh thủ kết thân với Tống Di có thể cũng là một lựa chọn, ít nhất không đến nỗi bị cô lập quá tệ.

“Chị Tống Di, em có món quà muốn tặng chị, cảm ơn chị tối qua đã ở bên em khi em tâm trạng không tốt và trò chuyện với em.”

“Á? Không cần đâu,” Tống Di vội vàng từ chối, “Tôi cũng không giúp được gì cho cô mà.”

“Chị nhất định phải nhận!” Lý Đô Mật đưa cho cô một hộp quà nhỏ, “Tặng chị.”

“Thật sự không cần đâu.”

“Mở ra xem đi, có thể chị sẽ thích đấy.”

Bất đắc dĩ, Tống Di đành phải mở ra, trong hộp quà có một chiếc vòng tay bằng bạc, ở giữa có khoảng mười hạt ngọc trai nhỏ được xâu lại.

Khi nhìn thấy đó là một chiếc vòng tay bạc có vẻ không quá đắt tiền, Tống Di mới thở phào nhẹ nhõm, “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Nói xong, Lý Đô Mật đưa một hộp quà nhỏ khác đến trước mặt Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh nhìn Lý Đô Mật với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Xin lỗi về chuyện hôm qua, em không cố ý đâu, chủ yếu là vì đi du lịch cùng mọi người vui quá, không kìm được mình, em biết chị rất thích chị Minh Vi, sau này em sẽ không tranh giành với chị về chị Minh Vi nữa, chiếc vòng tay này coi như là lời xin lỗi của em, hy vọng chị sẽ nhận lấy.”

Lý Đô Mật hiểu rõ rằng người biết cách hành xử mới là người thông minh, dù có tức giận đến đâu, cô cũng nhận ra một sự thật là nếu không có sự giúp đỡ từ người ngoài, cô không thể đấu lại được Tống Vãn Huỳnh.

Vì vậy, thay vì đối đầu, Lý Đô Mật quyết định tặng quà để làm dịu đi mối quan hệ, giữ gìn sự hòa hoãn bề ngoài, đó là cách tốt nhất. Nếu không với tài diễn xuất của Tống Vãn Huỳnh như tối qua, không biết mấy người xem trên mạng sẽ chỉ trích cô như thế nào.

Tống Vãn Huỳnh không có ý định nhận quà của Lý Đô Mật, chỉ với việc Lý Đô Mật từng cô lập Minh Vi thì cô đã tuyệt đối không nghĩ đến chuyện hòa giải với cô ta, “Xin lỗi, từ nhỏ tôi đã bị dị ứng với các loại trang sức bằng bạc, tôi hiểu ý của cô, nhưng chiếc vòng tay này cô cứ giữ lại đi.”

“Dị ứng? Có người lại dị ứng với bạc sao?” Lý Đô Mật rất ngạc nhiên, nhìn Tống Vãn Huỳnh với vẻ mặt tội nghiệp, “Chị Vãn Huỳnh, chị không tha thứ cho em nên mới bịa ra lý do như vậy phải không?”

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, “Dị ứng chính là dị ứng, sao tôi phải tìm lý do?”

Nhậm Khả đã chú ý đến chiếc vòng ngọc trên cổ tay Tống Vãn Huỳnh, nghe cô nói xong thì bừng tỉnh, “Hèn chi trên người cô chỉ có chiếc vòng tay ngọc này, thì ra là dị ứng với bạc.”

Chiếc vòng ngọc trên cổ tay Tống Vãn Huỳnh nhìn trong suốt hơn cả thủy tinh, nhưng lại mềm mại và tinh tế hơn thủy tinh rất nhiều, không hề có tạp chất.

Nhậm Khả rất am hiểu về đồ trang sức, cũng có chút kiến thức về vòng ngọc, “Tôi nghe nói vòng ngọc càng trong suốt, càng giống thủy tinh thì giá càng cao, chiếc vòng tay của cô không có tạp chất gì, chắc là rất đắt phải không?”

“Tôi cũng không rõ giá lắm, đây là mẹ tôi tặng cho tôi.”

Lý Đô Mật không vui vì bị mất mặt, cố gắng đẩy chiếc vòng tay bạc về phía cô, “Món quà em đã tặng thì sẽ không lấy lại, không đeo được thì chị cất đi, dù sao cũng là tấm lòng của em.”

Nhìn thấy Nhậm Khả cứ nhìn mãi chiếc vòng trên tay Tống Vãn Huỳnh, cô không nhịn được mà lên tiếng, “Chị Nhậm Khả, chị am hiểu về vòng ngọc lắm sao? Vậy chiếc vòng tay này của Tống Vãn Huỳnh là thật à?”

“Đây là mẹ Tống Vãn Huỳnh tặng cho cô ấy, chắc chắn là thật.”

Lý Đô Mật lầm bầm: “Cũng chưa chắc đâu, bây giờ trên thị trường có rất nhiều vòng ngọc giả, tôi nghe nói nhiều cửa hàng không uy tín để nâng giá trị vòng ngọc nên họ tiêm các chất dẻo vào trong để làm cho vòng tay bóng loáng hơn, nhưng những thứ đó lại có hại cho cơ thể, đeo lâu dài sẽ gây hại sức khỏe, Tống Vãn Huỳnh, chị vẫn nên về hỏi mẹ chị xem chiếc vòng tay này là thật hay giả đi.”

Không thể không nói, Lý Đô Mật thật sự không biết nhìn sắc mặt người khác và cũng không biết cách ăn nói.

Vừa nói xong, không ai trong phòng tiếp lời.

Có lẽ nhận ra mình đã nói quá thẳng thắn, Lý Đô Mật vội vàng giải thích: “Chị Vãn Huỳnh, em không có ý đó, em chỉ lo cho sức khỏe của chị thôi, em có một người bạn mua phải vòng ngọc giả, da bị lở loét, rất đáng sợ, biết đâu mẹ chị bị lừa thì sao.”

Thật là chuyện buồn cười, phu nhân của nhà họ Văn, tiểu thư của nhà họ Doãn lại bị lừa? Mua phải hàng giả? Nói đùa gì thế không biết.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 42: Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người sao? (3)


“Không thể nào, bà ấy không thể mua hàng giả được.”

“Sao lại không thể, chiếc vòng ngọc của chị nếu là thật, chắc phải giá trị lên đến cả triệu đấy? Một chiếc vòng tay đắt như vậy...” Lời chưa nói hết của Lý Đô Mật rõ ràng mang ý ám chỉ.

Cô ta đã có thông tin từ đội ngũ chương trình, rõ ràng biết được trong số bảy người, ai mới thật sự là "phú nhị đại". Tống Vãn Huỳnh chỉ là một người dân bình thường, sao có thể có tiền mua chiếc vòng tay đắt tiền như vậy.

Với cô, những lời của Tống Vãn Huỳnh chỉ là cái cớ để từ chối mà thôi.

“Chị Vãn Huỳnh, em biết hôm qua em không nghĩ đến cảm giác của chị, để chị cảm thấy bị bỏ lại một mình, chắc chắn chị không vui, nhưng em thật lòng muốn xin lỗi và sửa lại quan hệ giữa chúng ta. Vẫn còn vài ngày du lịch nữa, em không muốn vì sự không vui giữa chúng ta mà làm cho mọi người đều không vui, chị cứ nhận lấy món quà của em đi.”

“Cô nghĩ tôi không nhận quà của cô là vì không muốn nhận, nên bịa ra lý do tôi dị ứng với bạc?”

Lý Đô Mật mặc dù không nói ra, nhưng khuôn mặt cô ta rõ ràng có vẻ như đang nghĩ "Nếu không thì sao?"

Tống Vãn Huỳnh cố kiềm chế không để hành động lộn xộn như việc trợn mắt trước ống kính.

Lại muốn gây sự, sao Lý Đô Mật lại không nhớ bài học cũ vậy? Cô ta đã ăn không ít thiệt thòi dưới tay Tống Vãn Huỳnh, sao cứ liên tục tự chui đầu vào rọ như thế?

Cảm thấy phiền, Tống Vãn Huỳnh chau mày nhìn Lý Đô Mật, giọng điệu không hề lịch sự, “Lý Đô Mật, cô nghe không hiểu tiếng người à?” Tống Vãn Huỳnh thẳng thừng nhìn vào mắt cô ta, “Thứ nhất, đây là chiếc vòng tay mẹ tôi tặng cho tôi, mẹ tôi nói là thật, vậy thì không thể là giả. Thứ hai, tôi đã nói rồi, tôi dị ứng với trang sức bạc, không nhận là không nhận. Thứ ba, tôi không muốn nhận quà của cô, cô hãy cất món quà của mình đi, nghe rõ những gì tôi nói chưa?”

Văn phu nhân đối xử tốt với cô như vậy, cô tuyệt đối không thể để Lý Đô Mật vu khống vô lý về bà, dù chỉ là một suy đoán thôi cũng không được!

“Á á á! Lý Đô Mật trong đầu đang nghĩ cái gì vậy! Cảnh tượng này thật là ngượng ngùng quá! Nếu tôi là cô ta chắc phải chui xuống đất cho đỡ xấu hổ quá!”

“Chiếc vòng ngọc trên tay Tống Vãn Huỳnh nếu là thật, chắc chắn không ít tiền đâu, nếu là thật thì cô ấy đúng là một "phú nhị đại" rồi.”

“Không trách Tống Vãn Huỳnh tức giận, ai mà không tức khi nghe ai đó nói món quà mẹ mình tặng là hàng giả chứ?”

“Lý Đô Mật nói chuyện đúng là không biết cách, tặng quà rõ ràng là muốn hòa giải mà lời nói ra lại khó nghe như vậy, làm hòa hay gây thêm thù hằn đây?”

“Cảnh quay livestream có hơi mờ, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm mua ngọc của tôi thì nếu chiếc vòng ngọc của Tống Vãn Huỳnh không phải giả, chắc chắn là thật!”

“Nghe thấy lời này mà thấy như nghe gió thoảng….”

“Tôi không hiểu về ngọc, nhưng tôi thấy đồng nghiệp của tôi cũng có một chiếc vòng tay ngọc giống của Tống Vãn Huỳnh, không đắt đâu, chỉ vài nghìn thôi, đắt vậy sao?”

“Nếu chiếc vòng ngọc của Tống Vãn Huỳnh là thật, chắc phải là loại ngọc cao cấp, loại đá băng, mấy chục triệu nhân dân tệ cũng chưa chắc mua được một chiếc như vậy.”

“Mấy chục triệu? Tống Vãn Huỳnh đang đeo cả một ngôi biệt thự trên tay à?”

“Vậy Tống Vãn Huỳnh là phú nhị đại sao?”

“Này! Các bạn tỉnh táo đi, nếu chiếc vòng tay của cô ấy là giả thì sao?”

“Nhưng nhìn Tống Vãn Huỳnh nói chuyện rất tự tin, có vẻ không phải giả.”

“Không chắc, chúng ta xem tiếp đi.”

Chẳng bao lâu sau, kết quả bình chọn dưới video cho thấy Tống Vãn Huỳnh đã vươn lên với tỷ lệ phiếu cực kỳ cao, dẫn đầu với 39% phiếu bầu.

Phần bình luận livestream sôi động hẳn lên, bầu không khí tại hiện trường trở nên khá kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, đặc biệt là Lý Đô Mật, trở nên cực kỳ ngượng ngùng.

Lý Đô Mật cảm thấy rất xấu hổ.

Cô ta nhìn vào ống kính máy quay bên cạnh, rõ ràng biết rằng cảnh vừa rồi đã bị ghi lại hết, vốn dĩ chỉ muốn làm hòa với Tống Vãn Huỳnh, không ngờ một lúc không kiềm chế được lại tự gây chuyện cho mình.

Nhưng cô chỉ nói như vậy thôi mà, ai bảo Tống Vãn Huỳnh lại phải chống đối cô chứ, nhận lấy quà của cô là xong rồi, sao lại bịa ra cái lý do dị ứng với bạc làm gì?

Dị ứng với bạc, người khác không biết, cô còn không biết hoàn cảnh gia đình Tống Vãn Huỳnh sao?

Trước đó cô đã xem qua lý lịch cá nhân của các khách mời trong chương trình lần này, Tống Vãn Huỳnh chỉ là người có gia đình bình thường, mẹ mất, gia đình đơn thân, lấy đâu ra tiền mua chiếc vòng tay đắt tiền như vậy.

Giả vờ giả vịt, còn muốn lừa cô?

Nói đi thì cũng phải nói lại, Tống Vãn Huỳnh diễn khá tốt, nếu không phải cô đã xem qua lý lịch của các khách mời thì có lẽ đã bị cô ta lừa rồi.

“Xin lỗi nhé chị Vãn Huỳnh, em cũng vì tốt cho chị, bây giờ có quá nhiều người chỉ biết giữ thể diện mà chịu khổ, có vòng tay thật thì không đeo, lại đi đeo vòng tay giả, may mà chị không phải như vậy.”

Trương Chi Ngang là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, cười phá vỡ không khí ngượng ngùng, đẩy hộp quà trước mặt Tống Vãn Huỳnh về phía Lý Đô Mật, “Được rồi, thôi không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta nói về việc nấu ăn đi.”

“Đúng rồi, nói về việc nấu ăn, chỉ nghĩ đến món ăn Trung Quốc là tôi đã đói rồi,” Nhậm Khả cũng lên tiếng hòa giải, “Trương Chi Ngang, cậu giỏi như thế thì việc nấu ăn giao cho cậu nhé.”

“Được, nếu mọi người không có ý kiến gì thì cứ quyết định thế nhé, trưa nay tôi sẽ làm đầu bếp để mọi người thử tay nghề của tôi.”

Minh Vi cúi đầu lướt qua điện thoại, “Tôi tra thử rồi, gần đây có một siêu thị, lái xe đi khoảng một tiếng là đến, đợi trời mưa nhỏ lại tôi sẽ đi mua đồ, mọi người muốn ăn gì thì liệt kê danh sách cho tôi, tôi sẽ mua hết.”

“Thật không?” Nhậm Khả mắt sáng lên, “Cái gì cũng được à?”

“Câu này phải hỏi Trương Chi Ngang, hôm nay chỉ có một đầu bếp, mọi người chọn món thì phải hỏi xem đầu bếp có làm được không đã.”

Mọi người nhìn về phía Trương Chi Ngang.

“Nhìn tôi làm gì? Cứ chọn đi, thoải mái chọn! Đến lúc đó tôi sẽ chỉ làm những món tôi biết làm thôi.”

Trương Chi Ngang nói vậy nên mọi người liền không khách sáo, liên tục chọn món.

“Cánh gà chiên Coca! Sườn xào chua ngọt!”

“Thịt xào ớt! Phải thật cay!”

“Trứng xào cà chua!”

Lý Đô Mật giơ tay, “Tôi muốn ăn bít tết và cá hồi!”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cô ta.

Lý Đô Mật tỏ vẻ tủi thân, “Sao mọi người nhìn em vậy, chẳng phải nói muốn ăn gì thì cứ chọn món sao? Em bình thường không thích ăn món Trung Quốc lắm, quá béo, dễ tăng cân, em không ăn chung với mọi người đâu.”

“……” Mọi người im lặng.

Không lâu sau, trên ghi chú của điện thoại Minh Vi đã đầy ắp danh sách món ăn và gia vị cần thiết.

Nhận thấy Tống Vãn Huỳnh từ nãy đến giờ không nói gì, Trương Chi Ngang tiến lại gần thấp giọng hỏi: “Vãn Huỳnh, chị không có món gì muốn ăn à?”

Tống Vãn Huỳnh chỉnh lại cảm xúc của mình, liếc mắt nhìn anh ta, “Món tôi muốn ăn, chắc chắn cậu không làm được đâu.”

“Hoài nghi tay nghề của tôi à?” Trương Chi Ngang cười khẽ, “Chị không nói thì sao biết tôi không làm được? Cứ nói đi, nếu không phải do bị đưa đi du học, giờ tôi đã là sinh viên xuất sắc của Tân Đông Phương (trung tâm dạy nghề nổi tiếng của Trung Quốc) rồi đấy!”

Tống Vãn Huỳnh bị lời nói phóng đại của Trương Chi Ngang làm cho bật cười, “Ừm… tôi muốn ăn tôm hùm đất.”

“……” Ở nước ngoài làm gì có tôm hùm đất, nhưng Trương Chi Ngang vẫn nói: “Để tôi nghĩ cách xem.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 43: Chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không? (1)


Minh Vi định chờ mưa giảm bớt rồi nhờ Carl lái xe đi siêu thị mua đồ, nhưng chờ đến trưa, dù mưa không còn lớn như buổi sáng, nhưng cửa sổ vẫn vang lên tiếng lộp bộp.

Minh Vi quyết định không chờ nữa.

Hứa Bạc Chu liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, ngăn cô lại, “Mưa to như vậy còn phải mua nhiều đồ nữa, tôi và Trương Chi Ngang sẽ đi, những người còn lại sẽ ở nhà.”

Trương Chi Ngang cắn miếng bánh mì rồi cùng Hứa Bạc Chu đi siêu thị.

Sau khoảng ba tiếng đồng hồ, hai người họ trở lại trong sự chờ đợi sốt ruột của mọi người. Họ mang theo các túi đồ lớn nhỏ, thậm chí còn mua đến ba chai Lão Can Ma.

Trong một đống đồ, Trương Chi Ngang bí mật mở ra một túi và đưa cho Tống Vãn Huỳnh xem, “Không có tôm hùm đất, nhưng có tôm hùm Boston, ăn xào hay hấp?”

Con tôm hùm Boston tươi sống, chiếc càng của nó lớn hơn cả tay cô, Tống Vãn Huỳnh không sợ đập nhẹ vào lớp vỏ cứng của nó, “Tất nhiên là hấp.”

Trương Chi Ngang cười, “Cũng như tôi nghĩ.”

Vì ngoài Trương Chi Ngang ra, những người còn lại đều không biết nấu ăn nên Trương Chi Ngang không ngần ngại chiếm lấy vị trí đầu bếp, phân công mọi người các nhiệm vụ như rửa rau, cắt rau.

“Chị Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh rửa rau, chị Nhậm Khả và Tống Di cắt rau, Lý Đô Mật, ” nhìn cô nàng mặt đầy vẻ không hài lòng khi chọn đồ trong túi mua đồ, Trương Chi Ngang ngập ngừng rồi nói, “Cô cắt trái cây nhé, không sao chứ?”

“Á, ở nhà tôi chưa từng…”

“Không cắt thì tự mình làm bò bít tết nhé.”

Lời than thở của Lý Đô Mật nhanh chóng dừng lại, “Được rồi, cắt thì cắt.”

Mọi người đều làm việc của mình, căn bếp nhanh chóng trở nên nhộn nhịp.

Theo đúng nghĩa đen, căn bếp lúc này tràn ngập khói và dầu mỡ.

Căn nhà mà họ ở là một căn bếp kiểu phương Tây chuẩn mực, nhưng đối với việc xào nấu kiểu Trung Quốc thì không tiện lắm, chỉ cần xào một đĩa thịt ớt là cả nhà đã đầy mùi khói, ngột ngạt vô cùng. Mọi người lo rằng mùi khói sẽ khởi động báo động cháy nên Tống Vãn Huỳnh và Tống Di phải lấy những chiếc ghế, dùng tờ A4 xếp lại thành đống để quạt gió ra xa nơi báo động.

Hai giờ sau, dưới sự bận rộn của đầu bếp Trương, một bàn đồ ăn Trung Quốc khá ổn được dọn lên.

Lúc này mưa đã ngừng, trời cũng tối dần.

Sau cơn mưa to, không khí sạch sẽ hơn mang lại chút cảm giác mát mẻ của mùa hè.

Mọi người đặt một bàn ăn trên sân thượng tầng bốn, mang đồ ăn ra ngoài.

Carl rất thích món Trung Quốc, nên khi mọi người mời ông ấy cũng ngồi vào bàn. Để cảm ơn mọi người, ông ấy mang ra vài chai rượu vang từ hầm rượu để uống.

Nhậm Khả không thể chờ thêm, ngay lập tức gắp một miếng thịt kho tàu, vừa nhai vừa nhìn Trương Chi Ngang, sau đó trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, cô vội vã thay đổi sắc mặt, đưa tay giơ ngón cái lên, “Trương Chi Ngang, cậu giỏi thật đấy, không ngờ tay nghề lại tốt như vậy.”

Trương Chi Ngang đắc ý nhướn mày, “Ngon thì cứ ăn nhiều vào, món tôi làm sau này không phải muốn ăn là có đâu.”

“Được khen một câu mà cậu đã tự cao rồi à.”

Nghe lời khen của Nhậm Khả, mọi người bắt đầu dùng bữa, ai nấy đều khen không ngớt.

Tống Vãn Huỳnh gắp một miếng tôm hùm, thịt tôm dai ngon, mỗi miếng đều tràn đầy vị ngọt tinh tế của tôm.

Trương Chi Ngang quan sát thái độ của cô, cười nói, “Thế nào, tôm hùm tôi làm không thua gì tôm hùm đất mà chị muốn ăn đúng không?”

Tống Vãn Huỳnh không ngần ngại khen ngợi, “Rất ngon, chỉ kém một chút so với tay nghề của dì Trần thôi.”

Thấy cô vẫn giữ thái độ như mọi khi, Trương Chi Ngang cười đùa nói: “Khen thì khen, sao lại phải so sánh với dì của chị chứ?”

Tống Vãn Huỳnh liếc anh ta, “Có thể đem cậu so với dì ấy đã là công nhận tay nghề của cậu rồi đấy.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 44: Chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không? (2)


Trương Chi Ngang cười, "Được thôi, đó là vinh hạnh của tôi."

"Chúng ta đâu có ai nói muốn ăn tôm hùm đâu," Nhậm Khả nhìn đĩa tôm hùm Boston trước mặt Tống Vãn Huỳnh, "Sao lại mua tôm hùm đắt như vậy?"

"Tống Vãn Huỳnh muốn ăn tôm hùm đất, ở nước ngoài đâu có tôm hùm đất mà mua, tôm lớn hay tôm nhỏ, dù sao cũng đều là tôm hùm, mua về là được."

Nhậm Khả trêu chọc, "Ồ, hóa ra là vậy, không ngờ cậu cũng khá chu đáo đấy."

Lý Đô Mật ngồi một bên cô đơn cắt miếng thịt bò trên đĩa, trước những món ăn ngon trên bàn, miếng thịt bò của cô không còn hấp dẫn chút nào, ánh mắt cô vô tình nhìn vào bàn ăn, nhìn Tống Di, người đang ăn sườn nghi ngờ hỏi: "Sườn này nhìn có vẻ ngọt và béo, ăn có ngon không?"

"Ngon lắm." Tống Di không phòng bị, gắp một miếng sườn đưa cho Lý Đô Mật, "Cô thử đi, đồ ăn do Trương Chi Ngang làm thực sự rất ngon."

"Thật sao?" Lý Đô Mật nghi ngờ ăn một miếng, sườn chua ngọt, mềm và dễ ăn, thật sự rất ngon.

"Không phải có người nói đồ ăn Trung Quốc vừa béo vừa ngấy lại dễ béo, không ăn sao?"

Lý Đô Mật nghe thấy câu đùa của Tống Vãn Huỳnh, lập tức tức giận ném miếng sườn xuống đĩa, "Đúng là vừa béo vừa ngấy, dễ béo, em đâu có nói sai! Em có thích ăn đâu! Nhưng mà tôm hùm Boston này chắc cũng đắt lắm nhỉ? Dùng tiền của mọi người mà mua tôm hùm đắt như vậy?"

Trương Chi Ngang giải thích: "Tôm hùm Boston này tôi không dùng tiền của mọi người, mỗi người một ngày không phải là một trăm bảng sao? Tôi còn dư một chút tiền, mua con này vừa đủ."

Nhậm Khả vội nói: "Vậy không được, tôi cũng ăn rồi, làm sao có thể để cậu một mình bỏ tiền ra, tôi trả cậu tiền tôm hùm."

Tống Di cũng nói: "Tôi cũng trả cậu tiền."

Tống Vãn Huỳnh nhìn Trương Chi Ngang một cách suy tư, dùng tiền của mình mua tôm hùm Boston cho cô sao?

Nhưng ngay lập tức, cô lắc đầu.

Nghĩ cái gì vậy Tống Vãn Huỳnh, cậu ấy chỉ dùng tiền của mình mua tôm hùm thôi mà, là cậu ấy muốn ăn thì sao? Đâu nhất định là mua cho cô?

Đừng có nghĩ giống mấy gã đàn ông tầm thường, nhìn ai cũng tưởng người ta thích mình.

Cô chọc chọc Trương Chi Ngang, "Của tôi cũng trả cậu."

Trương Chi Ngang không khách sáo từ chối, "Được."

Bữa ăn này mọi người cùng nhau làm việc vất vả suốt cả buổi nên ai nấy đều đã đói meo, dưới sức hút của đồ ăn, lúc này đâu còn quan tâm đến máy quay, mọi người đều bắt đầu ăn uống vô cùng vui vẻ.

Chẳng bao lâu, bữa tối phong phú đã bị tiêu hóa sạch, mọi người ngồi bên bàn ăn thưởng thức rượu vang mà Carl lấy từ hầm rượu.

Rượu vang thơm ngon, trời đêm sau mưa hiện lên những vì sao lấp lánh, gió thổi từ phương xa xua tan đi cái cảm giác nóng nực, khó chịu của ban ngày, không khí dễ chịu và thoải mái, mọi người đã hơi say và bắt đầu tán gẫu.

"Trương Chi Ngang, cậu làm đồ ăn ngon thế, học chuyên ngành gì vậy? Chuyên ngành của Tân Đông Phương à?"

"Là chuyên ngành của Tân Đông Phương thì tốt, tôi học tài chính."

Nhậm Khả đùa: "Tài chính? Không ngờ cậu lại học tài chính đấy."

"Vậy còn chị thì sao?"

"Tôi á? Học thiết kế, không nhìn ra à?"

Trương Chi Ngang cười, "Có thể nhìn ra."

Nhậm Khả nhìn về phía Minh Vi, "Chị Minh Vi, chị đã ở trong ngành giải trí bao nhiêu năm rồi, kể cho bọn em nghe về những chuyện thú vị trong ngành giải trí đi."

"Đúng đó chị Minh Vi, chị là người trong ngành giải trí, chắc chắn chị biết nhiều chuyện hơn chúng em, kể cho chúng em nghe chút chuyện, tâm sự đi?"

Minh Vi cười đáp, "Có đâu mà nhiều chuyện để kể cho mọi người? Những gì tôi biết cũng không nhiều hơn mọi người đâu."

"Không thể nào, có phải là vì trước ống kính có những chuyện không thể nói ra không?"

"Đúng vậy."

"Được rồi, đừng làm khó chị Minh Vi nữa, có những chuyện chắc chắn là không thể nói rồi." Lý Đô Mật với vẻ thích thú hỏi: "Chị Minh Vi, thực ra em rất tò mò về ngành giải trí, ngành giải trí có phải kiếm được rất nhiều tiền không?"

Minh Vi có vẻ hơi lạnh nhạt, "So với các ngành khác, thu nhập của những người ở tầng lớp cao nhất trong ngành giải trí rất đáng kể, nhưng không phải ai cũng có thu nhập cao như vậy, trên đỉnh kim tự tháp thì có, nhưng dưới đáy kim tự tháp thì rất thấp, phần lớn người làm trong ngành này không kiếm được nhiều như mọi người tưởng đâu."

Quan sát Minh Vi từ nãy đến giờ, Hứa Bạc Chu lên tiếng: "Tôi biết Minh Vi gần đây đang thương thảo việc chấm dứt hợp đồng, không biết sau khi hợp đồng kết thúc, cô có thể xem xét công ty của tôi không?"

"Anh á?"

Hứa Bạc Chu tự giới thiệu: "Truyền Thông Hoan Hỷ ."

"À, là Hoan Hỷ, tôi có nghe qua, nếu việc kết thúc hợp đồng suôn sẻ, có cơ hội thì tôi sẽ xem xét."

Lý Đô Mật sáng mắt lên: "Anh Hứa, anh là ông chủ của Truyền Thông Hoan Hỷ sao?"

"Ông chủ thì không dám nhận, cũng giống các em, tôi chỉ là người làm công thôi." Hứa Bạc Chu nhìn Minh Vi, nhiệt tình đưa tay mời, "Nếu Minh Vi gia nhập công ty chúng tôi, tôi nhất định sẽ dành cho cô những nguồn lực tốt nhất."

Minh Vi mỉm cười lịch sự, "Cảm ơn."

"Anh Hứa, anh thấy em thế nào?"

"Cô á?"

Lý Đô Mật gật đầu, "Thực ra từ nhỏ em đã có ước mơ làm diễn viên, em rất ngưỡng mộ những diễn viên như chị Minh Vi, không biết anh Hứa thấy em thế nào? Liệu có phù hợp với màn ảnh lớn không?"

Hứa Bạc Chu trầm mặc một lát, quan sát Lý Đô Mật từ đầu đến chân rồi nói những lời khách sáo không thể chê vào đâu được, "Cô rất trẻ, lại rất xinh đẹp, tôi tin là cô sẽ làm tốt trong bất kỳ ngành nào."

Lý Đô Mật không cảm thấy đây là lời nói qua loa của Hứa Bạc Chu, mà chỉ cảm thấy đó là lời khen ngợi và công nhận của anh dành cho cô.

Tống Vãn Huỳnh lắng nghe cuộc trò chuyện khách sáo của mọi người mà không chen vào.

Truyền Thông Hoan Hỷ thực sự là một nơi tốt, vì chương trình này mà Minh Vi đã quen biết với Hứa Bạc Chu. Sau khi chấm dứt hợp đồng, cô đã gia nhập Hoan Hỷ và Hứa Bạc Chu thực sự như lời anh nói, đã dành cho Minh Vi những nguồn lực tốt nhất, giúp cô ấy thành công rực rỡ trong những năm sau đó.

Dĩ nhiên, những câu chuyện tình cảm, mâu thuẫn trong đó cũng là một vở kịch lớn.

Ai bảo Minh Vi lại được lòng mọi người đến vậy.

Tống Vãn Huỳnh, người luôn thích xem náo nhiệt đột nhiên muốn chứng kiến cảnh Văn Việt ghen tuông.

Ha, cô thật xấu tính.

Ban đêm có chút lạnh, Tống Vãn Huỳnh đứng dậy định lấy một chiếc áo khoác. Khi đứng lên, cô hơi loạng choạng suýt ngã, may là được Trương Chi Ngang bên cạnh đỡ lấy.

"Cẩn thận."

Tống Vãn Huỳnh rõ ràng có chút say, hai má ửng đỏ, tuy vẫn cố giữ tỉnh táo nhưng chân lại loạng choạng, cô thuận tay nắm lấy tay Trương Chi Ngang để đứng vững, sau một lúc, cô ngẩng đầu lên và cười với cậu ta, "Không sao đâu, tôi đi lấy áo khoác."

Thấy Tống Vãn Huỳnh đi ra ngoài, Lý Đô Mật che micro, ghé vào tai Minh Vi thì thầm nói: "Chị Minh Vi, chị có cảm thấy Trương Chi Ngang có ý với chị Vãn Huỳnh không?"

Minh Vi nhíu mày một chút, "Sao lại nói vậy?"

"Chị không thấy à? Cậu ấy bỏ tiền của mình mua cho chị Vãn Huỳnh con tôm hùm Boston đắt như vậy, ánh mắt cậu ấy nhìn chị Vãn Huỳnh như suýt nữa muốn hòa tan rồi, rõ ràng như vậy, chị không nhận ra sao?"

Minh Vi không nói gì.

"Thực ra em thấy Trương Chi Ngang và chị Vãn Huỳnh rất hợp, em thấy chị Vãn Huỳnh cũng có chút cảm tình với Trương Chi Ngang, nếu không thì sao khi đứng lên lại giả vờ say rượu, loạng choạng rồi cố ý nắm tay cậu ấy? Chị ấy có uống bao nhiêu đâu, đó chẳng phải là thử lòng sao? Em thấy sau này chúng ta nên để chị Vãn Huỳnh và Trương Chi Ngang có nhiều thời gian riêng tư với nhau hơn, chị thấy sao?"

Ánh cười trong mắt Minh Vi dần biến mất, cô đặt tay lên mic rồi thấp giọng hỏi: "Thử lòng? Cô nhìn ra kiểu gì?"

Lý Đô Mật thì thầm vào tai cô: "Ôi, đều là con gái mà, sao em không nhìn ra được ý tứ nhỏ của chị Vãn Huỳnh chứ? Trương Chi Ngang vừa trẻ lại đẹp trai, tính cách thì nhiệt tình dịu dàng, lại còn biết nấu ăn, chị Vãn Huỳnh động lòng là chuyện bình thường, em đâu có cười chị ấy."

Minh Vi im lặng.

Thấy Minh Vi không trả lời, Lý Đô Mật tiếp tục nói: "Chị Minh Vi, em muốn nói một chuyện bí mật với chị, chị đừng nói cho người khác biết nhé, thật ra em đã xem qua thông tin cá nhân của chị Vãn Huỳnh, trên đó ghi là gia đình bình thường, cha mẹ ly hôn, mẹ đã qua đời, một gia đình bình thường sao có thể mua được chiếc vòng tay đắt như vậy?"

"Thực ra đeo đồ giả cũng không sao, trước đây em cũng vô tình mua phải đồ giả, em chỉ là lo cho chị Vãn Huỳnh thôi, sợ chiếc vòng mẹ chị ấy để lại có thể không tốt cho sức khỏe của chị ấy, nhưng có vẻ chị Vãn Huỳnh lại hiểu lầm em rồi."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 45: Em là thành viên trong đội ngũ nhân vật chính của chị, chị phải bảo vệ em (1)


Với Lý Đô Mật, Minh Vi luôn giữ thái độ nhẫn nhịn.

Vào ngày đầu tiên của chương trình, khi Lý Đô Mật phủ nhận kế hoạch du lịch cô thức khuya làm ra thì Minh Vi đã biết Lý Đô Mật có thái độ thù địch với cô. Mặc dù cô không biết sự thù địch vô cớ này đến từ đâu, nhưng cô rất rõ ràng việc Lý Đô Mật đột ngột thân thiết với mình hoàn toàn là để liên kết và loại bỏ Tống Vãn Huỳnh, người luôn nhắm vào cô ta trong chương trình.

Nếu không phải ngày đầu tiên Tống Vãn Huỳnh đứng về phía cô, có lẽ người bị loại bỏ trong cuộc đấu đá này chính là cô.

Minh Vi không muốn suy nghĩ về động cơ và mục đích của Lý Đô Mật, chỉ cần vấn đề không vượt qua giới hạn, cô cũng sẽ không truy cứu. Dù sao thì có nhiều người cùng đi du lịch suốt nhiều ngày, xảy ra va chạm là điều rất bình thường, đây cũng là yếu tố cần thiết để tạo điểm nhấn và thu hút sự chú ý cho chương trình.

Nhưng hiện tại, Lý Đô Mật thật sự đã quá đáng.

Nụ cười trong mắt Minh Vi dần phai mờ, cô nhấn vào micro ở cổ áo và thấp giọng hỏi: "Thông tin cá nhân? Cô lấy đâu ra?"

Lý Đô Mật giả vờ thần bí, khẽ nói vào tai cô: "Chị đừng hỏi em lấy từ đâu, em chỉ biết vậy thôi, thực ra nếu chị Vãn Huỳnh nói thật, chúng ta cũng sẽ không cười nhạo chị ấy, mà em cũng chỉ muốn tốt cho chị ấy, sao phải giả bộ cao ngạo nói dối như vậy."

Minh Vi im lặng.

"Thực ra em đoán được lý do tại sao chị Vãn Huỳnh lại làm như vậy, trước kia lúc em học đại học, trong ký túc xá có một bạn cùng phòng, gia đình rõ ràng rất khó khăn nhưng lúc nào cũng giả vờ nhà mình rất giàu, chỉ vì tự ti không muốn người khác biết hoàn cảnh gia đình mà phân biệt đối xử, chị Vãn Huỳnh... Ôi, em cũng không tiện nói thêm."

Minh Vi thở dài, đôi mày nhíu lại thể hiện sự khó chịu, "Lý Đô Mật, cô biết tôi ghét nhất là gì không?"

"Là gì?"

"Tôi ghét nhất là những người đi gây chia rẽ."

Lý Đô Mật ngây ra một lúc, rồi tỏ vẻ uất ức nói: "Chị Minh Vi, chị hiểu lầm em rồi, em không có ý gây chia rẽ, em chỉ muốn nhắc nhở chị thôi, không có ý gì khác mà, những gì em nói đều là sự thật, Tống Vãn Huỳnh chị ấy lớn lên trong gia đình đơn thân, em thật sự nhìn thấy."

Lo sợ Minh Vi không tin, cô ta lấy điện thoại ra, đưa cho Minh Vi xem thông tin cá nhân của Tống Vãn Huỳnh mà cô ta đã chụp lại, "Chị xem, mẹ của chị ấy thực sự..."

"Lý Đô Mật!" Minh Vi quát lớn, giọng cảnh cáo của cô thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Ở một bên, Tô Cẩm, người nắm toàn bộ tình huống, ra hiệu cho cameraman tạm dừng phát sóng trực tiếp.

"Tôi không biết cô là do tính cách như vậy hay cố tình giả vờ, trước đây có vài chuyện tôi không tính toán với cô vì không muốn phá hỏng không khí vui vẻ của mọi người trong chuyến du lịch này, tôi cũng không muốn làm cô khó xử trước ống kính máy quay, nhưng cô lấy gia đình của Vãn Huỳnh ra dựng chuyện là muốn tôi vì thế mà liên kết với cô để ghét cô ấy, tẩy chay cô ấy, nhắm vào cô ấy đúng không?"

Lý Đô Mật không hiểu vì sao Minh Vi lại đột nhiên tức giận, ngây ngô nhìn cô nói: "Em không có ý đó."

"Cô có ý đó hay không, cô rõ hơn ai hết, giả vờ cái gì?"

Thấy không khí căng thẳng, Nhậm Khả và mọi người vội vàng tiến lên hoà giải, "Chị Minh Vi, có chuyện gì vậy? Lý Đô Mật! Cô lại nói bậy bạ gì rồi?"
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 46: Em là thành viên trong đội ngũ nhân vật chính của chị, chị phải bảo vệ em (2)


"Em không có, em chỉ là..." Lý Đô Mật không hiểu, cô chỉ nói cho Minh Vi biết sự thật rằng Tống Vãn Huỳnh đã nói dối, cô cũng không hề thêm thắt gì, chỉ đơn giản là đưa thông tin về gia đình Tống Vãn Huỳnh ra trước mặt Minh Vi thôi, sao phải nổi giận với cô như vậy chứ?

Cảm giác bị không tin tưởng khiến Lý Đô Mật cảm thấy rất ức chế, cô nghiến răng, "Em chỉ nói về chị Vãn Huỳnh..."

"Đủ rồi!" Minh Vi đột ngột đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào cô ta, giọng nói lúc này có phần thô cứng, không có chút cảm tình nào, cô thì thầm chỉ để Lý Đô Mật nghe thấy: "Lý Đô Mật, tôi cảnh cáo cô, đừng có nói về gia đình của Tống Vãn Huỳnh trước mặt cô ấy, đừng nhắc đến người mẹ đã khuất của cô ấy, cũng đừng lấy gia đình cô ấy ra tạo chuyện. Nghe rõ chưa?"

Có lẽ vì thái độ quá mạnh mẽ của Minh Vi, Lý Đô Mật bỗng có chút sợ hãi, vô thức đứng dậy lùi lại một bước.

Cô cảm thấy có chút tủi thân, nhưng nhiều hơn là sự khó hiểu, cô không hiểu vì sao Minh Vi lại bảo vệ Tống Vãn Huỳnh như vậy, rõ ràng chuyện này là lỗi của Tống Vãn Huỳnh.

Ngay khi cô định nói gì đó, một giọng nói ngạc nhiên vang lên từ cửa ban công.

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Tống Vãn Huỳnh lảo đảo đi về phía Minh Vi, mặc dù có hơi say nhưng cô vẫn nhạy bén cảm nhận được không khí bất thường trong phòng, nhìn xung quanh, "Có chuyện gì vậy? Mọi người sao không nói chuyện nữa? Lúc nãy không phải đang nói chuyện vui vẻ sao?"

Cô nhìn Lý Đô Mật, tức giận nói: "Lý Đô Mật, có phải cô nói gì khiến chị Minh Vi tức giận đúng không? Xin lỗi đi!"

Lý Đô Mật mím môi, dưới áp lực từ ánh mắt lạnh lùng của Minh Vi, cô nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, em không nói nữa."

"Được rồi, chị Minh Vi, cô ta đã xin lỗi rồi, đừng tức giận nữa," cô đưa cho Minh Vi một chiếc áo khoác, "Em đã lấy cho chị một chiếc áo khoác, tối nay gió lạnh, chị mặc vào kẻo bị cảm."

Minh Vi nhận lấy, "Muộn rồi, tôi hơi mệt, đi nghỉ trước đây, mọi người tiếp tục đi." Cô nhìn Tống Vãn Huỳnh, "Còn uống nữa không?"

Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ tửu lượng của mình, cảm giác hơi say là vừa vặn, nếu uống thêm nữa cô sợ mình sẽ say mèm không nhớ gì nữa.

"Không uống nữa."

"Đi thôi."

Cả nhóm còn lại đứng đó nhìn nhau, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Thực tế đã chứng minh rằng Tống Vãn Huỳnh quả thật không thể uống thêm nữa, rượu vang có tác dụng chậm, lúc uống vào không thấy gì, nhưng lúc này rượu đã bắt đầu có tác dụng, cô thực sự đã say rồi.

Lảo đảo, cô được Minh Vi đỡ về phòng, đầu óc quay cuồng, cái đầu vốn rất tỉnh táo giờ dần mất đi khả năng cảm nhận, mọi thứ trước mắt cũng dần mờ đi, cô ngồi trên giường ngẩn ngơ.

"Ở đó làm gì?" Minh Vi nhét bộ đồ ngủ vào tay cô, "Đi tắm đi."

Tống Vãn Huỳnh gật đầu, "Tắm."

Vừa đứng lên, cả người cô liền chóng mặt và ngồi xuống lại.

Minh Vi thở dài, "Cô uống bao nhiêu vậy?"

"Chắc là... nửa chai, rượu của Carl, ngon lắm."

"Sao uống nhiều vậy? Rượu vang mạnh thế nào cô không biết sao? Thôi, đừng tắm nữa, thay đồ đi ngủ thôi."

Tống Vãn Huỳnh dùng chút lý trí còn lại để thay đồ ngủ rồi quay người nằm sấp xuống giường.

Khi Minh Vi tắm xong đi ra, cô thấy Tống Vãn Huỳnh nằm ngang giữa giường, bất đắc dĩ cô phải xoay người cô lại, đắp chăn cho cô.

“Chị Minh Vi.”

Mới nằm xuống, Minh Vi đã nghe thấy tiếng r*n r* của Tống Vãn Huỳnh, "Tống Vãn Huỳnh, đừng nói với tôi là cô sẽ nói linh tinh sau khi say đấy."

"Không nói linh tinh... Em rất tỉnh táo," Tống Vãn Huỳnh nửa mở mắt, cố gắng không để mí mắt sụp xuống, "Chị, hôm nay tại sao chị lại tức giận vậy? Em hình như chưa từng thấy chị tức giận bao giờ."

“Không liên quan đến cô.”

“Cái gì mà không liên quan đến em,” Tống Vãn Huỳnh nhíu mày, đầu óc hỗn loạn như một mớ bùng nhùng, lưỡi cũng như bị sưng lên khiến cô nói không rõ ràng, “Chuyện của chị cũng là chuyện của em, chị nói đi, có phải Lý Đô Mật đã bắt nạt chị không? Con nhỏ xanh tươi này, em đã mắng nó nhiều lần rồi mà vẫn không chịu nhớ, ngày mai em nhất định sẽ cho nó một bài học.”

“Được rồi, cô nói không rõ ràng thì đừng nói nữa, có chuyện gì để mai nói, ngủ đi.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Nhưng cô vẫn có điều gì đó trong lòng không thể không nói ra, lại mở mắt ra, “Chị, về chuyện mẹ gọi điện hôm nay, chị đừng nghĩ nhiều, bà ấy không phải cố ý thiên vị đâu, chỉ là bà ấy và mẹ em là bạn thân, khi mẹ em qua đời, bà ấy đã hứa sẽ chăm sóc em nhiều hơn một chút thôi.”

“Mọi người đều có gần có xa, chuyện đó rất bình thường, tôi không nghĩ nhiều đâu.”

“Vậy bây giờ chị có bớt ghét em một chút không?”

Mình Vi hơi ngây người, “Cô lại quan tâm đến cảm giác của tôi với cô như vậy à?”

“Đương nhiên là quan tâm! Điều đó rất quan trọng với em! Rất quan trọng!” Tống Vãn Huỳnh đột nhiên kích động ngồi dậy nói: “Những chuyện em làm trước đây thật sự không phải cố ý, đó không phải là em, em cũng không biết làm sao để chị tin em, em thật sự biết sai rồi, mỗi ngày em đều đang sửa chữa, em cũng không biết việc sửa chữa của em có khiến chị tha thứ cho em không, em thật sự rất sợ một ngày chị sẽ nhốt em vào tù, em không muốn dẫm máy may đâu…”

Nói đến đoạn đau lòng, Tống Vãn Huỳnh không thể không khóc nức nở, “Em thật sự không muốn dẫm máy may, máy may bị dẫm hơn hai mươi năm sẽ bị cháy đó, chị ơi, chị tha thứ cho em đi, đừng ghét em nữa.”

Minh Vi thấy vậy thì muốn bật cười, “Sao tôi phải nhốt cô vào tù để dẫm máy may? Cô nói cái gì vậy?”

Tống Vãn Huỳnh nắm lấy tay Minh Vi, “Em không nói bậy, tất cả đều là sự thật, chị ơi, chị tha thứ cho em đi, còn cả anh cả nữa, anh ấy cũng không thích em, chị giúp em nói vài lời tốt với anh ấy đi, anh ấy rất thích chị, anh ấy yêu chị như vậy, chị nói một câu, chắc chắn sẽ có hiệu quả.”

“…”

“Chị ơi…”

“Cô làm sao biết anh ấy thích tôi yêu tôi?”

“Cái này còn cần phải hỏi sao? Anh chị chính là trời sinh một cặp! Anh chị là cặp đôi hoàn hảo, ngay cả thần tiên cũng không thể chia rẽ hai người! Chị nói một câu, anh ấy dám không nghe sao?”

Minh Vi bất lực, “Được rồi, được rồi, tôi sẽ giúp cô.”

Nghe vậy, Tống Vãn Huỳnh bật cười, “Chị đồng ý rồi! Chị đã hứa giúp em nói tốt với anh cả rồi đấy.”

“Ừ.”

Tống Vãn Huỳnh giải tỏa được mối lo trong lòng, cảm thấy hài lòng, cô liền nằm thẳng, trong trạng thái mê man tiến lại gần tai Minh Vi, “Chị ơi, em biết chị rất giỏi, nhưng sau này nếu chị tát mặt người khác, đừng tát mặt em nhé, chúng ta là đồng đội trong cùng một chiến tuyến, em là thành viên trong đội ngũ nhân vật chính của chị, chị phải bảo vệ em, không thể để người khác bắt nạt em.”

“Được rồi, được rồi, tôi sẽ bảo vệ cô.”

“Em biết mà, chị tốt nhất!” Cảm giác say khiến Tống Vãn Huỳnh không thể kiềm chế nổi sự phấn khích trong lòng, cô mạnh mẽ ôm chặt Minh Vi, “Chị ơi, cảm ơn chị! Cảm ơn chị đã đứng lên giúp em, nói giúp em! Giờ em càng ngày càng ngưỡng mộ anh cả, thật sự rất ghen tị vì anh ấy cưới được chị. Nếu em là con trai thì tốt biết bao! Em có thể đấm cho mấy tên đàn ông vô dụng một trận!”

Minh Vi đau đầu, đưa tay bịt miệng Tống Vãn Huỳnh, không cho cô nói bậy nữa.

Dần dần, hơi thở đều đặn của Tống Vãn Huỳnh vang lên, Minh Vi mới buông tay.

Mặc dù tối nay có uống chút rượu vang giúp dễ ngủ nhưng lúc này cô vẫn không có chút buồn ngủ nào.

Nếu đã không ngủ được, thôi thì không ngủ nữa.

Cô đứng dậy ra ngoài, đến trước cửa phòng trên tầng bốn có ban công, gõ cửa.

“Vào đi.”

Minh Vi đẩy cửa bước vào.

Tô Cẩm vẫn đang xem đoạn video quay hôm nay, thấy Minh Vi vào cũng không ngạc nhiên, “Ồ, nửa đêm không ngủ, làm gì vậy?”

“Xin lỗi, hôm nay để camera quay lại một cảnh không thân thiện lắm.”

“Nhìn ra rồi, đúng là không thân thiện, tôi quen biết cậu nhiều năm rồi, lần đầu tiên nghe cậu nói những lời không khách khí như vậy. Tôi hơi tò mò, Lý Đô Mật nói gì với cậu mà khiến cậu tức giận như vậy?”

“Cô ta không biết lấy được thông tin cá nhân của Tống Vãn Huỳnh từ đâu, nói với tôi rằng Tống Vãn Huỳnh là con gái gia đình đơn thân, mẹ mất sớm, hôm nay cô ta bí mật nói với tôi, ám chỉ với tôi rằng Tống Vãn Huỳnh là người hư vinh ham vật chất.”

“Thông tin cá nhân?” Tô Cẩm ngẩn ra, sau đó cười nói: “Tôi biết rồi, chắc là cô ta lấy từ chỗ tôi.”

“Lấy từ cậu?”

“Chương trình có nhiều người như vậy, cô ta muốn lấy thông tin cá nhân cũng dễ thôi, nhưng mà những thông tin cá nhân tôi đưa ra đều đã được chỉnh sửa, cô ta thấy không phải là thật.”

Tô Cẩm nửa đùa nửa thật, “Nhưng tôi thật sự hơi ngạc nhiên, Tống Vãn Huỳnh là cô gái nhỏ mà chiêu trò cũng khá nhiều, đã nhanh chóng kéo cậu về phe của cô ta rồi.”

“Đừng đùa nữa, cô ấy đến chương trình này là do tôi mời, nếu đã lên chương trình cùng tôi, sao có thể để cô ấy bị ức h**p được, nếu không thì về nhà tôi làm sao ăn nói với ông nội và mẹ?”

Tô Cẩm gật đầu, “Đúng vậy.”

“Tôi biết có Lý Đô Mật ở đó, chương trình của cậu sẽ luôn có những tình huống gây tranh cãi và hấp dẫn, nhưng sau này nếu Tống Vãn Huỳnh có nói những câu khiến cô ấy bị chỉ trích, trong phiên bản chính cậu xóa đi là được, tôi không quan tâm, cô ấy là người mới, đừng dùng cô ấy như một chiêu trò.”

Tô Cẩm cười, “Được, coi như cậu nợ tôi một ân huệ.”

“Ừ.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 47: Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang? (1)


Sau khi say rượu, cảm giác buồn nôn và chóng mặt luôn đi kèm với nỗi khó chịu.

Ngay khi Tống Vãn Huỳnh mở mắt, cô đã biết mình xong rồi.

Cảm giác buồn nôn ào đến tận cổ họng, cô vội vàng bật dậy chạy vào nhà vệ sinh, ôm lấy bồn cầu và nôn mửa một lúc lâu nhưng chẳng nôn được gì ra ngoài.

Do cô chủ quan.

Nếu cô biết rượu vang của Carl mạnh đến vậy, cô đã không tham lam uống thêm một chút, lúc đó chẳng có cảm giác say gì cả, còn tưởng mình có tửu lượng tốt, không ngờ lại có kết quả thế này.

"Thức dậy rồi?"

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Minh Vi dựa vào cửa nhà vệ sinh nhìn cô, "Tôi nấu một ít canh cho cô, giúp giải rượu, ra uống đi."

Tống Vãn Huỳnh chẳng có chút sức lực nào, nhìn cô ấy một cách thảm hại, "Chị, em không dậy nổi."

"Đêm qua ai bảo cô uống nhiều thế?" Minh Vi nói vậy nhưng vẫn đỡ cô dậy.

Tống Vãn Huỳnh mềm nhũn như không có xương dựa vào người Minh Vi, "Em cũng không biết rượu vang lại mạnh như vậy, trước đây em không giỏi uống rượu, nhưng cũng không đến mức như thế này."

Minh Vi đỡ cô đến giường, đưa bát canh giải rượu đến miệng cô.

Tống Vãn Huỳnh cúi đầu nhìn một lát rồi đưa tay nhận lấy.

Cô chẳng có cảm giác thèm ăn, cầm bát từ từ uống từng chút một.

Minh Vi cũng không vội, đứng bên giường nhìn cô, nhớ lại những lời cô nói khi say đêm qua, không nhịn được mà cười khúc khích, "Cô còn nhớ tối qua mình nói gì không?"

Chuyện xấu hổ nhất chính là khi say rượu, sáng hôm sau có người kể lại những lời ngớ ngẩn mà bạn đã nói. Tống Vãn Huỳnh nuốt xong một ngụm canh, "Chắc em không nói gì đâu nhỉ?"

"Thôi, không nhớ cũng tốt, vừa khóc vừa ầm ĩ."

"……" Tống Vãn Huỳnh ngượng ngùng uống hết bát canh, trong đầu cố gắng nhớ lại những gì mình đã nói tối qua, nhưng dưới tác dụng của rượu, cô chẳng nhớ gì cả.

Vừa khóc vừa ầm ĩ?

Chắc là không nói gì quá đáng chứ?

"Em chỉ nhớ tối qua Lý Đô Mật làm chị tức giận, chị ơi, tối qua Lý Đô Mật làm gì mà chị giận vậy? Cô ta lại gây chuyện sao?"

"Cô ta thế nào thì cô cũng biết rồi đấy, không phải chuyện lớn gì." Minh Vi không nói nhiều, khẽ chuyển chủ đề, "Thế nào, bây giờ đỡ hơn chút nào chưa? Hôm nay còn ra ngoài được không?"

"Đương nhiên rồi! Chỉ là tối qua uống chút rượu thôi, giờ em chẳng sao cả."

"Được rồi, vậy nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi xong thì xuống."

“Ừm.”

Sau khi Minh Vi rời đi, Tống Vãn Huỳnh như một quả bóng xì hơi, mềm nhũn nằm vật trên giường.

Đêm qua có thể khiến Minh Vi tức giận đến vậy, chắc chắn không đơn giản như cô đã nói, phải biết rằng trong tiểu thuyết dù Lý Đô Mật có liên kết với người khác để cô lập cô, vì chương trình, Minh Vi cũng chưa từng tức giận.

Mới chỉ một lúc không có mặt, Lý Đô Mật đã gây ra chuyện khiến ngay cả Minh Vi cũng không thể chịu đựng nổi.

Vì vậy hôm nay dù có phải bò thì cô cũng sẽ bò đến, tuyệt đối không để Lý Đô Mật có cơ hội gây chuyện nữa!

Sau khi rửa mặt, cô xuống dưới.

Không thể không nói, trong nhóm khách mời của chương trình, chỉ có Tống Vãn Huỳnh là yếu nhất, những người khác tối qua uống không ít rượu nhưng ai cũng có vẻ tỉnh táo hơn Tống Vãn Huỳnh.

Trương Chi Ngang thấy cô không được khỏe lắm thì lo lắng hỏi, “Sao vậy? Ngủ không ngon à? Hay là do rượu?”

“Do rượu.”

Trương Chi Ngang tỏ vẻ như đã biết từ trước, lấy từ trong tủ lạnh ra một chai nước chanh, “Nếu trên xe cảm thấy không ổn thì uống một ngụm, sẽ thấy dễ chịu hơn.”

“Thật không?”

“Lừa chị làm gì, đây là kinh nghiệm của tôi mà.”

“Kinh nghiệm? Hèn gì cậu không say rượu”

“Không còn cách nào khác, trước đây khi du học ở nước ngoài hay bị mời tham gia tiệc tùng, khó tránh khỏi phải uống một chút, uống nhiều rồi thì có kinh nghiệm, cầm lấy đi.” Trương Chi Ngang đưa chai nước chanh cho cô.

Tống Vãn Huỳnh mở nắp chai và uống một ngụm nhỏ, quả nhiên, vị chua của chanh nhanh chóng làm dịu đi cảm giác buồn nôn.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Ánh sáng mặt trời sau cơn mưa chói chang, bầu trời xanh thẳm như vừa được rửa sạch, không một gợn mây.

Tống Vãn Huỳnh và mọi người bắt đầu hành trình mới của ngày hôm nay dưới sự quay phim của máy quay.

Hôm nay họ sẽ đến tham quan một lâu đài nổi tiếng của địa phương, trùng hợp là ngày đầu tiên của chương trình, Lý Đô Mật muốn đi nhưng lâu đài đó không mở cửa đón khách.

Vì quãng đường quá xa, khi họ đến nơi đã gần trưa.

Lâu đài tọa lạc trên điểm cao nhất của thành phố, phía Đông là biển cả bao la, phía Tây là thị trấn vừa cổ kính vừa sầm uất, tổng cộng có mười tòa nhà kiến trúc độc đáo, trải qua hàng trăm năm chiến tranh và thời gian vẫn cô độc đứng trên vách đá cheo leo.

Khi vào trong lâu đài, Tống Vãn Huỳnh không ngừng chụp ảnh, mỗi góc đều là một địa điểm lý tưởng để chụp hình, cô không phải chụp phong cảnh thì cũng là chụp Minh Vi.

“Chị Minh Vi, nhìn vào ống kính.”

Minh Vi hợp tác với Tống Vãn Huỳnh để chụp ảnh, mỉm cười.

Chụp xong, Tống Vãn Huỳnh quay lại nhìn lâu đài lớn phía sau, có chút không hài lòng, nhìn sang Trương Chi Ngang, “Trương Chi Ngang, giúp tôi một chút, chụp cho tôi và chị Minh Vi một tấm nhé.”

“Được.” Trương Chi Ngang đi đến nhận lấy điện thoại của Tống Vãn Huỳnh.

“Nhớ chụp cả lâu đài phía sau nhé.”

Trương Chi Ngang làm một động tác ra hiệu yên tâm với cô.

Khi Trương Chi Ngang đang chụp ảnh cho Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh, Nhậm Khả đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta đi chung suốt mấy ngày rồi, chưa chụp ảnh chung lần nào nhỉ? Hôm nay chúng ta chụp một tấm đi.”

“Được thôi.”

Nhậm Khả tìm được một vị trí lý tưởng để chụp ảnh, cả nhóm đứng lại với nhau, nhiếp ảnh gia của chương trình đã chụp cho họ một vài bức ảnh kỷ niệm quý giá.

Những bức ảnh được gửi vào nhóm.

“Trời ạ, sao lại chụp tôi thành như thế này?” Lý Đô Mật phàn nàn với Tống Di, “Chị Tống Di, chị xem, họ chụp em xấu quá.”

Tống Di không có tâm trạng phản bác, nhìn vào bức ảnh trong WeChat, “Không đâu, trong ảnh cô rất đẹp.”

“Đẹp sao? Nhưng em cảm thấy rất lạ, chị chụp cho em vài bức ảnh riêng đi.”

Tống Di, một người có chứng sợ giao tiếp xã hội không thể từ chối yêu cầu của Lý Đô Mật khi cô ấy nhờ vả, nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Lý Đô Mật, lo lắng Lý Đô Mật không hài lòng, cô đã liên tục chụp cho cô ta mấy bức ảnh.

“Ai nha, sao chị cũng chụp em thành thế này?” Lý Đô Mật mặt đầy không vui, “Chị chụp em xấu quá, lại còn làm em trông như 50-50, dáng em xấu đến vậy sao? Thế này nhé, chị cúi xuống giúp em chụp, hoặc là, chị nằm xuống đất giúp em chụp mấy tấm đi.”

“Á? Nằm xuống đất?”

“Đương nhiên rồi, nằm xuống đất sẽ làm chân dài ra.”

Tống Di không muốn nằm xuống đất bẩn thỉu để chụp ảnh cho cô ấy, nhưng thực sự không thể nói lời từ chối, vừa cúi xuống chuẩn bị chụp mấy tấm cho Lý Đô Mật thì bị người khác kéo dậy.

Tống Vãn Huỳnh giật lấy chiếc điện thoại trong tay cô, chụp cho Lý Đô Mật mấy bức ảnh.

“Nè, xong rồi đó.”

“Chị làm gì thế, Tống Vãn Huỳnh!”

“Chụp ảnh cho cô chứ gì, chẳng phải cô bảo là không hài lòng với ảnh Tống Di chụp cho cô à? Tôi chụp ảnh cũng khá đấy, cô xem này.”

Lý Đô Mật lại gần, chỉ nhìn qua bức ảnh một cái, vẻ mặt không kiềm chế được tức giận bộc phát ngay lập tức, “Tống Vãn Huỳnh! Chị chụp cho tôi cái gì vậy! Mặt tôi biến dạng rồi!”

“Cô trông như vậy thì tôi phải chụp sao đây?” Cô lướt qua một lượt ảnh, “Còn nữa, cô xem Tống Di chụp cho cô mấy bức này, cô còn trách người ta chụp xấu, bảo là chụp thành 50-50, chân cô vốn dĩ đâu có dài, Tống Di chụp cho cô như thế cũng đã rất khó rồi, tôn trọng chút thành quả của nhiếp ảnh gia đi, đừng quá kén cá chọn canh, lại còn bắt người ta phải nằm xuống đất chụp cho cô, dù có nằm xuống đất thì cũng chẳng thể chụp ra một bức ảnh đẹp cho cô đâu.”

“Chị...” Vì tối qua bị Minh Vi mắng trước mặt mọi người, suốt cả ngày hôm nay Lý Đô Mật đều rất khiêm tốn, không nói một câu nào với Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh. Cô liếc nhìn Minh Vi ở không xa, tức giận quay người bỏ đi.

Không thể trêu chọc, vậy thì tránh đi còn không được chắc!

“Chị Tống Di, đi thôi!”

Tống Di nhìn theo Lý Đô Mật đang đi phía trước với vẻ mặt khó xử. Cô thật sự không thích kết bạn với Lý Đô Mật, cảm giác của cô đối với Lý Đô Mật không được tốt lắm, nhưng sáng nay Lý Đô Mật cứ bám lấy cô, thân thiết nói chuyện với cô về toàn bộ chương trình, cô chỉ có thể yên lặng lắng nghe.

“Chị Tống Di, ra ngoài chơi quan trọng nhất là vui vẻ, từ chối cũng không phải là chuyện gì khó nói, không muốn là không muốn, đừng vì người khác mà làm khổ bản thân mình.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 48: Vãn Huỳnh và... Trương Chi Ngang? (2)


Tống Di nhìn theo bóng lưng của Lý Đô Mật, vẻ mặt vẫn đầy khó xử.

“Thế này đi, tôi nói một câu, chị lặp lại theo tôi, nói lớn lên.” Tống Vãn Huỳnh hạ giọng bảo: “Lý Đô Mật.”

Tống Di hít sâu một hơi, mở miệng: “Lý Đô Mật.”

“Lớn hơn nữa, để cô ta nghe thấy.”

Tống Di nâng giọng: “Lý Đô Mật!”

Lý Đô Mật quay đầu lại.

Tống Vãn Huỳnh tiếp tục: “Tôi không muốn chơi cùng cô nữa.”

Tim Tống Di đập thình thịch: “Tôi không muốn chơi cùng cô nữa!”

Lý Đô Mật sững sờ tại chỗ, ánh mắt giận dữ hướng về phía Tống Vãn Huỳnh – kẻ chủ mưu, nghiến răng nói: “Không chơi thì không chơi, có gì to tát chứ! Một mình tôi cũng có thể chơi rất vui!”

Nói xong, cô ta quay người rời đi.

Tống Vãn Huỳnh cười nói: “Thấy chưa, từ chối người khác không khó đến thế đâu, chỉ cần nhắm mắt, hạ quyết tâm, rồi lớn tiếng nói ra là được. Học cách từ chối cũng chính là học cách làm bản thân vui vẻ.”

Vẻ mặt lo lắng của Tống Di dần giãn ra, cô nở một nụ cười nhẹ: “Ừm.”

Cô nhìn sang Nhậm Khả đang chụp ảnh bên cạnh: “Chị Nhậm Khả, để em chụp giúp chị nhé?”

“Được thôi, cảm ơn em.”

“Không có gì đâu ạ.”

Minh Vi bật cười: “Hai người các em có thấy mình trẻ con không?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn Minh Vi với vẻ mặt vô tội: “Chị Minh Vi, em chỉ giúp chị Tống Di thôi mà. Suốt dọc đường chị cũng thấy rồi đấy, chị ấy bị Lý Đô Mật bắt nạt đến mức đó mà vẫn không biết từ chối, hết phải cầm túi xách lại rót nước, vừa nãy còn quá đáng hơn, lại còn bảo chị ấy nằm xuống đất để chụp ảnh. Chị xem, giờ chị Tống Di ở bên chị Nhậm Khả trông vui hơn hẳn.”

“Thôi được rồi, chị có nói gì em đâu. Muốn chụp ảnh không? Chị chụp cho em nhé?”

“Muốn!”

Trương Chi Ngang cũng đi tới, lịch sự hỏi Minh Vi: “Chị Minh Vi, tôi có thể chụp chung với chị một tấm không?”

“Đương nhiên là được.”

“Cảm ơn chị.” Trương Chi Ngang đứng bên cạnh Minh Vi, hơi gò bó giơ tay làm dấu “V” trước ống kính.

Chụp xong, cậu lại quay sang nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Vãn Huỳnh, em có thể chụp chung với chị một tấm không?”

Tống Vãn Huỳnh chẳng suy nghĩ gì, liền gật đầu: “Được thôi.”

Trương Chi Ngang đưa điện thoại cho Minh Vi, đứng cạnh Tống Vãn Huỳnh. Khi quay đầu lại, cậu bất chợt thấy có thứ gì đó trên tóc cô: “Khoan đã, trên tóc chị có gì kìa?”

Nghe vậy, Tống Vãn Huỳnh lập tức hoảng hốt: “Cái gì? Không phải là côn trùng chứ?”

Xung quanh lâu đài cây cối um tùm, lại đang giữa mùa hè, muỗi mòng rất nhiều.

Trương Chi Ngang cúi xuống lấy vật kia ra khỏi tóc cô. Đó chỉ là một con sâu nhỏ màu xanh, cậu nhẹ nhàng bóp nát nó trong tay rồi mỉm cười: “Không phải côn trùng đâu, chỉ là một cọng lá thôi.”

Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, hai người đứng sát nhau, cùng hướng về ống kính mỉm cười.

Bên ngoài video trực tiếp, Văn phu nhân lúc đầu còn đang chăm chú xem, vô tình chạm vào phần bình luận trên màn hình.

Những dòng bình luận liên tiếp bay ra kín cả khung hình. Bà định tắt đi nhưng những bình luận này lại thu hút sự chú ý của bà.

“Wow wow wow! Khoảnh khắc Trương Chi Ngang vờ như chỉ là cọng lá nhưng thực ra là một con sâu nhỏ thật khiến tôi quắn quéo!”

“Trước đây tôi không để ý, nhưng giờ mới thấy hai người họ đứng cạnh nhau thật hợp!”

“Không chỉ Tống Vãn Huỳnh và Trương Chi Ngang đâu, mọi người không thấy Minh Vi và Hứa Bạc Chu cũng rất xứng đôi à?”

“Cuối cùng cũng có người hiểu tôi rồi! Trước đây có người đẩy thuyền Hứa Bạc Chu với Lý Đô Mật, tôi thật sự không thể chịu nổi. Lý Đô Mật phiền như vậy thì sao mà ghép đôi được chứ? Minh Vi x Hứa Bạc Chu, nữ minh tinh lạnh lùng x tổng tài trầm ổn, không phải rất đẹp sao?”

“Trời ơi, mọi người có để ý không? Lúc chụp chung với Minh Vi, Trương Chi Ngang còn rất căng thẳng nhưng khi chụp với Tống Vãn Huỳnh thì cười thoải mái hẳn ra.”

“Chuyện này không chứng minh được gì đâu? Dù sao Minh Vi cũng là minh tinh mà, đứng cạnh cô ấy ai chả gò bó?”

“Nhưng cái động tác cúi đầu giúp Tống Vãn Huỳnh lấy con sâu ra, thật sự có chút gì đó ám muội nha~”

“Mọi người không để ý sao? Sau khi vào lâu đài, trong tất cả các bức ảnh Trương Chi Ngang chụp đều có mặt Tống Vãn Huỳnh!”

“! Hình như đúng vậy đó!”

Vãn Huỳnh và… Trương Chi Ngang?

Minh Vi và Hứa Bạc Chu?

Xem xong đống bình luận, Văn phu nhân chẳng buồn để ý.

Một người là vợ của con trai lớn của bà.

Một người là vợ của con trai út của bà.

Chỉ có những người không rõ sự tình trên mạng mới đoán bừa thế này.

Bà tắt bình luận, trên màn hình hiện lên cảnh Hứa Bạc Chu vừa đi vừa trò chuyện với Minh Vi, bên cạnh còn có Tống Vãn Huỳnh vui vẻ trò chuyện cùng Trương Chi Ngang, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Lúc đầu bà cũng chẳng thấy có gì, nhưng sau khi đọc bình luận, càng nhìn lại càng thấy Hứa Bạc Chu và Trương Chi Ngang có vẻ không ổn.

Minh Vi chưa từng công khai hôn nhân với Văn Việt trước công chúng.

Tống Vãn Huỳnh lại càng ít người biết cô đã kết hôn với Văn Nghiên.

Trong mắt Hứa Bạc Chu và Trương Chi Ngang, hai người họ đều là những cô gái độc thân chưa chồng.

Mà hai đứa nhỏ này lại vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, nếu ở chung mà nảy sinh tình cảm thì cũng là điều bình thường.

Nhưng không sao cả.

Bà biết rõ tình cảm của Minh Vi dành cho Văn Việt. Suốt một năm qua, vợ chồng họ vẫn luôn hạnh phúc.

Còn về phần Vãn Huỳnh…

Nghĩ đến đứa con trai cứng đầu của mình, Văn phu nhân không ngồi yên được nữa. Bà chụp màn hình lại rồi gửi ngay cho Văn Nghiên qua WeChat.

Không lâu sau, Văn Nghiên nhắn lại một dấu chấm hỏi.

Bà đáp: “Nhìn người ta kìa! Vừa biết nấu ăn lại còn biết dỗ dành con gái vui vẻ, con cũng nên học hỏi đi!”

Văn Nghiên: “Không rảnh.”

Không rảnh không rảnh, cả ngày lúc nào cũng không rảnh.

Đến một tin nhắn cũng không có thời gian trả lời sao?

Văn phu nhân là người từng trải, nhìn cách này cũng đủ hiểu. Nếu cứ tiếp tục như vậy, với suy nghĩ muốn ly hôn của Vãn Huỳnh, e rằng chẳng bao lâu nữa, con trai bà sẽ mất vợ.

Haiz.

Sao con trai bà lại chẳng giống bà chút nào vậy chứ?
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 49: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (1)


Tống Vãn Huỳnh và nhóm của cô tham quan một tòa lâu đài có lịch sử có thể truy về đầu thế kỷ XVII.

Tòa lâu đài này đã trải qua sự tàn phá của thời gian và chiến tranh, từng bị bỏ hoang và lãng quên. Mãi đến ngày nay nó mới được trùng tu, trở thành một trong những lâu đài cổ kính và mang tính biểu tượng nhất thế giới, quá trình khôi phục kéo dài hơn bốn mươi năm.

Trong số hơn mười tòa nhà thuộc khuôn viên lâu đài, chủ nhân đã đặc biệt mở cửa hai tòa để du khách có thể vào tham quan.

Nhưng đối với Tống Vãn Huỳnh, thay vì chiêm ngưỡng vẻ đẹp xa hoa và cổ kính của lâu đài, cô lại quan tâm hơn đến cuộc trò chuyện giữa Minh Vi và Hứa Bạc Chu.

Trong tiểu thuyết, tác giả mô tả Hứa Bạc Chu là người hoàn toàn không bình tĩnh và điềm đạm như vẻ bề ngoài. Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Minh Vi ở sân bay, trái tim anh đã dậy sóng như một cơn đại hồng thủy, khó mà kiểm soát được.

Là nam phụ hoàn hảo nhất, Hứa Bạc Chu trưởng thành, điềm tĩnh, bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp. Anh là người sâu sắc, chung tình, có trách nhiệm, suốt khoảng thời gian đầu, anh luôn che giấu tình cảm của mình với Minh Vi, chỉ dùng danh nghĩa một người bạn để đồng hành bên cô, không bao giờ vượt quá giới hạn.

Nhưng đáng tiếc, nam phụ mãi mãi chỉ là nam phụ. Tất cả ưu điểm của anh đều trở nên mờ nhạt khi đứng trước ánh hào quang của nam chính.

Đôi khi nghĩ lại, cô cũng thấy khá thương cảm cho nhân vật nam phụ này. Anh vô thức yêu một người mang hào quang nữ chính, nhưng lại gặp phải nam chính có hào quang áp đảo.

Nam chính và nữ chính mới là cặp đôi trời định, nữ chính không thể nào yêu anh được.

Hứa Bạc Chu đi bên cạnh Minh Vi, liếc nhìn camera không xa rồi tắt micro gắn trên cổ áo. "Minh Vi, thực ra tôi đã biết đến cô từ lâu. Khi đó cô vẫn chưa ký hợp đồng với công ty nào, vốn dĩ tôi định ký hợp đồng với cô dưới danh nghĩa của mình, nhưng tiếc là chậm một bước."

Minh Vi cũng hiểu ý, liền tắt micro. "Đó là chuyện của bảy, tám năm trước rồi. Cảm ơn Hứa tổng đã ưu ái."

"Không hẳn là ưu ái. Người xuất sắc dù ở đâu cũng sẽ tỏa sáng. Một khi đã tỏa sáng, ắt sẽ có người nhìn thấy. Nhưng tôi nghĩ công ty hiện tại đã làm lỡ dở cô quá lâu. Tôi nhớ là cô vẫn còn vài năm hợp đồng với họ đúng không? Nếu họ không chịu thả người, vụ kiện này sẽ khiến cô rất vất vả."

Minh Vi không lên tiếng.

"Đương nhiên, tôi không có ý ép buộc cô. Tôi chỉ muốn cô cân nhắc đến công ty của chúng tôi. Bất kể số tiền bồi thường hợp đồng có bao nhiêu, tôi cũng có thể lo liệu."

Minh Vi khẽ cười. "Xem ra Hứa tổng thực sự rất hứng thú với tôi."

"Tôi là một doanh nhân, lợi ích là ưu tiên hàng đầu. Giá trị của cô thậm chí còn chưa được khai thác một phần mười. Nếu cô về công ty tôi, tôi tin rằng mình có thể giúp cô trở thành một Minh Vi độc nhất vô nhị."

"Hiện tại tôi cũng là độc nhất vô nhị. Cảm ơn Hứa tổng đã khen ngợi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ về lời đề nghị này."

Hứa Bạc Chu không nói thêm gì nữa. Những gì cần nói anh đã nói xong, anh tin rằng Minh Vi sẽ có đánh giá của riêng mình. "Tôi sẽ đợi hồi âm từ cô."

Ở phía sau, Tống Vãn Huỳnh mải mê chụp ảnh, không để ý nên bị tụt lại khoảng ba, bốn mét. Thấy hai người phía trước trò chuyện vui vẻ, cô lập tức muốn bước nhanh lên trước để làm "bóng đèn".

Trương Chi Ngang nhanh tay kéo cô lại. "Chị định làm gì?"

"Cậu làm gì vậy? Sao lại kéo tôi?"

"Anh Hứa và chị Minh Vi đang có chuyện cần bàn, chị chạy lên làm bóng đèn làm gì? Hơn nữa," Trương Chi Ngang che micro, hạ giọng nói với cô: "Vãn Huỳnh, chị không cảm thấy… anh Hứa có gì đó với chị Minh Vi sao?"

Là đàn ông, lại sống chung một nhà, đàn ông hiểu đàn ông nhất. Từ tối qua khi thấy ánh mắt mà Hứa Bạc Chu nhìn Minh Vi, Trương Chi Ngang gần như chắc chắn rằng anh ta không chỉ xem Minh Vi như một người bạn.

Dù Trương Chi Ngang không nói thẳng ra nhưng từ lời lẽ chưa dứt của anh, Tống Vãn Huỳnh vẫn hiểu được ý anh muốn ám chỉ điều gì. Cô lập tức phản bác: "Mới quen chưa lâu, đừng đoán mò."

"Được thôi, cứ coi như tôi đoán mò. Nhưng mà chị Minh Vi đã debut nhiều năm như vậy, luôn giữ mình trong sạch chưa từng dính scandal nào. Chị nói xem, phải là người đàn ông thế nào mới xứng với cô ấy?"

"Đương nhiên phải là người xuất sắc nhất!" Tống Vãn Huỳnh nghi hoặc nhìn cậu ta. "Sao cậu lại quan tâm đến tiêu chuẩn chọn bạn đời của chị Minh Vi? Cậu có ý gì?"

Trương Chi Ngang cười. "Tôi có ý gì được chứ? Tôi chỉ là ngưỡng mộ và tôn trọng chị Minh Vi thôi, không hề có suy nghĩ nào khác. Hơn nữa gu bạn gái của tôi cũng không phải kiểu như chị ấy."

"Ồ." Tống Vãn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa tưởng lại xuất hiện thêm một chàng "cún con si tình" từ trên trời rơi xuống.

“Chị không tò mò tôi thích kiểu con gái nào à?"

Tống Vãn Huỳnh nhíu mày. "Cậu thích kiểu nào là chuyện của cậu, sao tôi phải tò mò?"

"Thì trò chuyện thôi. Nếu vậy còn chị? Chị thích kiểu con trai nào? Cao ráo? Đẹp trai? Hay là người ấm áp, năng động, biết nấu ăn?"

Trong đầu Tống Vãn Huỳnh chợt hiện lên hình ảnh của "ông chồng danh nghĩa" của cô.

Ai mà chẳng là động vật yêu cái đẹp chứ?

Một người đàn ông có ngoại hình đẹp, dáng chuẩn, sạch sẽ gọn gàng, tất nhiên là một điểm cộng lớn. Công bằng mà nói, ngoại hình của Văn Nghiên đúng là được xếp vào hàng xuất sắc trong vạn người.

Nhưng tất cả những ưu điểm đó đều chẳng là gì khi so sánh với tính cách phản diện của anh ta.

Tình yêu thì đáng quý, nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.

Ai lại dám đánh đổi cả tính mạng vì một người đàn ông chứ?

"Đẹp trai có ích gì? Quan trọng nhất ở một người đàn ông không phải là ngoại hình, mà là nội tâm. Một người đàn ông chính trực, tốt bụng, có trách nhiệm mới là người đáng để gửi gắm cả đời."

"Chị không thích đàn ông đẹp trai?"

"Ai mà không thích người đẹp chứ? Nhưng so với ngoại hình, tôi coi trọng tính cách hơn. Đương nhiên nếu vừa đẹp trai vừa tốt bụng thì càng tuyệt, không có cũng chẳng sao."

"Trùng hợp ghê, tôi cũng nghĩ như vậy. Ngoại hình thực ra không quá quan trọng, ai rồi cũng già đi. Dù xinh đẹp hay điển trai đến đâu cũng sẽ phai mờ theo thời gian. Chỉ có nội tâm, phẩm cách và tu dưỡng của một người mới có thể đồng hành với họ suốt đời."

"Coi bộ chúng ta có khá nhiều điểm chung đấy."

Trương Chi Ngang cười. "Tất nhiên rồi."
 
Back
Top Bottom