Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 50: Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà (2)


Khi bước vào tòa tháp, bầu không khí lạnh lẽo lập tức ập đến, hoàn toàn trái ngược với ánh nắng chói chang bên ngoài.

Những ô cửa sổ hẹp kín mít xung quanh chặn hết ánh sáng mặt trời. Trong đại sảnh rộng lớn, hàng chục cây cột đá chạm trổ hoa văn tinh xảo sừng sững chống đỡ cả tòa nhà cao hàng chục mét. Phía trước là một cây thánh giá khổng lồ treo trên tường, bên dưới là một bức tượng đá kỳ dị cao gần bằng một người trưởng thành.

Tống Vãn Huỳnh tò mò nhìn pho tượng, nhíu mày: "Bức tượng này trông kỳ quái quá, chỗ này sao lại có một cái lỗ?"

"Đây là một tảng đá sám hối. Chỉ cần đặt tay lên và thầm hối lỗi về những điều sai trái mình từng làm, Chúa sẽ cảm nhận được sự chân thành muốn sửa đổi của chị, từ đó tha thứ cho lỗi lầm của chị."

"Thật hay giả vậy? Sao cậu biết?"

"Nếu chị hỏi có Chúa thật hay không thì tôi không trả lời được. Nhưng nếu chị hỏi truyền thuyết này có thật hay không thì tôi có thể khẳng định là có." Nhìn thấy Tống Vãn Huỳnh không tin, Trương Chi Ngang nhún vai: "Cứ thử đi, giống như hồi nhỏ chúng ta đào cái lỗ trên thân cây rồi thì thầm bí mật vào trong đó thôi mà."

"Trẻ con." Tống Vãn Huỳnh bĩu môi, nhưng ngay giây sau cô lại đưa tay vào trong lỗ và nhắm mắt lại.

Trương Chi Ngang bật cười trước hành động nói một đằng làm một nẻo của cô.

Bỗng—

Một tiếng động lớn vang lên từ phía trên trần đại sảnh.

"Aaaa——"

Tống Vãn Huỳnh đang chìm đắm trong "sám hối" lập tức hét lên hoảng loạn, theo phản xạ túm chặt lấy cánh tay Trương Chi Ngang, người run bần bật.

Trương Chi Ngang cũng bị tiếng động đột ngột làm giật mình nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nhìn sang Tống Vãn Huỳnh mặt mày tái mét bên cạnh, cậu ta vỗ vai cô trấn an: "Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi."

"Tôi sợ muốn chết luôn đây này." Tống Vãn Huỳnh buông tay, tay đặt lên ngực để ổn định nhịp tim.

Trương Chi Ngang cười trêu: "Chỉ là một tiếng chuông thôi mà, gan chị nhỏ quá đấy."



Cách đó hàng ngàn dặm bên kia đại dương, ánh đèn trong tòa cao ốc vẫn sáng rực.

Chín giờ tối, Văn Nghiên vẫn đang xử lý đống công việc dang dở, đôi mày nhíu chặt. Gần đây anh đang xem xét một số dự án mới nhưng những kế hoạch thu mua mà nhóm dự án gửi lên lại chẳng ra làm sao, hoàn toàn không đáng để đầu tư.

Đang bực mình, màn hình điện thoại trên bàn chợt sáng lên, hàng loạt tin nhắn liên tục hiện ra.

Văn Nghiên không bận tâm, tiếp tục bác bỏ từng phương án một. Đến khi quá mệt mỏi anh mới ngả lưng ra ghế xoa trán.

Điện thoại lại rung lên thông báo tin nhắn.

Anh cầm lên xem—

Là tin nhắn từ Văn phu nhân.

Vừa mở ra, hàng loạt bức ảnh dội thẳng vào mắt anh.

Anh tùy ý nhấn vào một bức—

Là ảnh chụp màn hình từ một video, trong đó Tống Vãn Huỳnh đang hoảng sợ trốn sau lưng một người đàn ông lạ mặt, còn người đàn ông ấy thì mỉm cười dịu dàng nhìn cô.

Văn Nghiên nhíu chặt mày, kéo lướt lên trên—

Toàn bộ đều là ảnh Tống Vãn Huỳnh và người đàn ông đó đứng cạnh nhau, thậm chí còn có cả một đoạn video ngắn.

"Aaaa——"

"Không sao đâu, chắc là tiếng chuông trong lâu đài thôi."

"Tôi sợ muốn chết luôn đây này."

"Chỉ là một tiếng chuông thôi mà, gan chị nhỏ quá đấy."

"Được rồi, được rồi, cậu gan lớn, vậy sao lúc nãy cũng giật nảy người thế?"

"Tôi bị chị hét làm giật mình thôi chứ bộ."

Tống Vãn Huỳnh ngẩng đầu lườm người kia một cái.

Trong video cô nói chuyện với người đàn ông đó một cách thoải mái, khi cãi vã còn tràn đầy biểu cảm vui vẻ từ tận đáy lòng, dù giận dỗi cũng không có chút hờn dỗi nào thật sự.

Đây là dáng vẻ mà Tống Vãn Huỳnh chưa từng có khi ở nhà.

Tâm trạng vốn đã khó chịu của anh càng thêm phiền muộn.

Anh đặt tay lên bàn phím, gõ một hàng chữ:

"Mẹ, đừng gửi cho con mấy thứ vô nghĩa này nữa. Con bận lắm, không có thời gian quan tâm mấy chuyện linh tinh."

Gửi đi.

Anh ném điện thoại lên bàn, tựa đầu ra sau cố làm trống rỗng suy nghĩ.

Chương trình của Tống Vãn Huỳnh... tổng cộng là mấy ngày nhỉ?
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 51: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (1)


Lâu đài nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng nhỏ.

Lớn là vì toàn bộ diện tích lâu đài lên đến hơn sáu nghìn mét vuông, còn nhỏ là vì khu vực mở cửa cho khách tham quan chỉ mất khoảng hơn hai giờ để đi hết.

Lúc này đã là ba giờ chiều, đúng với thời gian phải rời đi.

Tống Vãn Huỳnh cùng Minh Vi và hai người khác đến điểm tập trung đã hẹn trước. Tống Di và Nhậm Khả đã đến từ sớm, hai người đang ngồi chung một chỗ xem lại ảnh vừa chụp.

“Chị Minh Vi, mọi người đến rồi.”

Minh Vi liếc nhìn hai người hỏi: “Lý Đô Mật đâu?”

“Không biết nữa, trong nhóm chat cô ấy cũng chưa trả lời.”

Minh Vi cau mày. Trên đường đến lâu đài, mọi người đã thống nhất sẽ tập trung ở cổng lúc ba giờ, nếu có chuyện gì thì có thể gọi điện hoặc nhắn tin trước để báo. Cô nhìn vào nhóm chat chung, chỉ duy nhất Lý Đô Mật không phản hồi.

Cô gọi điện cho Lý Đô Mật nhưng điện thoại đối phương đã tắt máy.

“Sao lại tắt máy rồi?”

“Chị Minh Vi, có chuyện gì vậy?”

“Điện thoại của Lý Đô Mật tắt máy rồi.” Minh Vi quay sang hỏi tổ chương trình: “Chắc hẳn có nhân viên theo sát cô ấy đúng không? Có thể phiền mọi người liên hệ với nhân viên đi cùng bảo Lý Đô Mật đến đây tập hợp không?”

Nhân viên lập tức lấy điện thoại ra liên lạc, sau khi nói chuyện vài câu thì lông mày nhíu chặt lại. Anh ta nhìn Minh Vi nói: “Lý Đô Mật nói điện thoại cô ấy hết pin, không biết hiện tại mình đang ở đâu.”

“Vậy để nhân viên dẫn cô ấy tới đây đi.”

Nhân viên có vẻ khó xử: “Cô ấy nói muốn mọi người đi tìm cô ấy.”

“Đi tìm cô ta?” Tống Vãn Huỳnh bị hành động của Lý Đô Mật làm cho tức giận đến bật cười, “Lâu đài cũng không lớn, hơn nữa khắp nơi đều có bảng chỉ dẫn, chỉ cần đi theo chỉ dẫn là có thể đến đây. Cô ta nhất định muốn chúng ta phải vòng vèo đi tìm cô ta? Cô ta lại muốn giở trò gì đây?”

Minh Vi đưa tay về phía nhân viên chương trình: "Phiền anh đưa điện thoại cho tôi mượn một chút."

Nhân viên đưa điện thoại cho Minh Vi, cô bật loa ngoài rồi nói thẳng: "Alo, chào anh tôi là Minh Vi, làm phiền đưa điện thoại cho Lý Đô Mật."

"Được rồi, chị Minh Vi."

Chẳng mấy chốc điện thoại đã đến tay Lý Đô Mật.

"Lý Đô Mật, chúng ta đã hẹn ba giờ tập trung ở cổng. Bây giờ cô lập tức đến ngay, chúng tôi đang đợi cô."

Lý Đô Mật không tình nguyện: "Nhưng điện thoại em tắt nguồn rồi, cũng không biết đường đến điểm tập trung. Chị Minh Vi, mọi người không thể đến tìm em được sao?"

"Cho dù điện thoại của cô tắt, trong lâu đài vẫn có bảng chỉ dẫn. Dù cô không đọc được chỉ dẫn thì bên cạnh vẫn có nhân viên chương trình, họ có thể dẫn cô đến cổng, cô chỉ cần đi theo họ là được."

"Nhưng chúng ta là một đội, nhân viên chương trình chỉ quay phim thôi, họ giống như NPC trong game vậy. Em bị lạc thì mọi người không nên đi tìm em sao? Nếu để nhân viên đưa em đi thì chẳng phải là gian lận à?"

Minh Vi vốn có sức chịu đựng rất tốt nhưng lúc này cũng phải im lặng một hồi lâu. "Cô tả lại xung quanh mình có gì đi."

"Bên cạnh em có một bức tượng chiến mã, phía trước còn có một đài phun nước nhỏ..."

"Được rồi, tôi sẽ đến tìm cô ngay."

"Đợi đã!" Tống Vãn Huỳnh nghe vậy liền giật lấy điện thoại, không chút khách sáo nói thẳng với Lý Đô Mật: "Nghe đây, tôi chỉ nói một lần. Ngay từ đầu chúng ta đã hẹn ba giờ tập trung ở cổng, đúng ba giờ sẽ lên xe đi đến điểm tham quan tiếp theo. Bây giờ đã ba giờ rồi, chúng tôi sẽ chờ cô thêm mười phút. Sau mười phút, bất kể cô có đến hay không, chúng tôi cũng sẽ rời đi đúng giờ."

Lý Đô Mật lập tức sốt sắng: "Tống Vãn Huỳnh chị có ý gì? Chị Minh Vi đã nói sẽ đến tìm em rồi mà!"

"Cô còn chín phút, quá giờ thì tự chịu."

Nói xong, cô lập tức cúp máy.

Tống Vãn Huỳnh trả lại điện thoại cho nhân viên rồi quay sang nói với Minh Vi: "Chị Minh Vi, đừng để ý đến cô ta nữa, rõ ràng là cố tình. Lý do thì bịa ra cả đống, tại sao phải chiều theo cô ta chứ? Không được đi!"

"Vãn Huỳnh nói đúng đấy, cứ chờ cô ta ở đây thôi. Đi tham quan lâu như vậy tôi cũng thấy mệt rồi."

"Phải đó chị Minh Vi, mấy ngày nay chị đã bận rộn lo liệu cho chuyến đi, giờ nghỉ ngơi một chút đi. Đừng ôm hết mọi chuyện vào mình nữa."

Minh Vi bất đắc dĩ: "Tính cô ta thế nào chẳng lẽ mọi người còn không biết sao..."

"Chính vì biết nên chị mới không cần bận tâm đến cô ta!" Tống Vãn Huỳnh khoác tay Minh Vi: "Chị Minh Vi cứ yên tâm đi, Lý Đô Mật tuyệt đối sẽ không để chúng ta bỏ rơi cô ta đâu. Lên xe thôi, chúng ta chờ cô ta trên xe."

Dứt lời, cô kéo Minh Vi lên xe.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, đến khi đúng giờ, Tống Vãn Huỳnh giục tài xế: "Đến giờ rồi, đi thôi!"

Vừa dứt lời, trước cổng lâu đài xuất hiện một bóng người thở hổn hển chạy tới. Lý Đô Mật nhìn thấy chiếc xe đã khởi động, vừa vẫy tay vừa hét lớn: "Đợi em với!"

Cô ta chạy đến mức thở không ra hơi, trán và lưng đều đẫm mồ hôi, đứng trước cửa xe tức giận trừng mắt nhìn Tống Vãn Huỳnh, giận đến mức suýt khóc.

Tống Vãn Huỳnh cũng không khách sáo mà trừng mắt lại.

Nhậm Khả vội hoà giải: "Thôi nào, mau lên xe đi, chúng ta phải đi rồi."

Lý Đô Mật đầy căm phẫn lên xe, ngồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhìn tình cảnh hiện tại của cô ta, Tống Vãn Huỳnh chỉ có thể nghĩ đến hai chữ——Báo ứng!

Trong tiểu thuyết, Lý Đô Mật dựa vào việc Minh Vi luôn lo nghĩ cho đại cục để liên tục làm khó chị ấy. Không chỉ kéo bè kết phái cô lập mà còn hết lần này đến lần khác gây chuyện để Minh Vi phải thu dọn tàn cuộc, việc mệt nhọc đều do Minh Vi làm nhưng danh tiếng tốt lại thuộc về Lý Đô Mật.

Kẻ cô lập người khác, cuối cùng cũng sẽ bị cô lập.

Báo ứng!

Chiếc xe lăn bánh lao nhanh trên con đường ngoại ô vắng vẻ.

Trương Chi Ngang nhìn vào gương chiếu hậu: "Hai chiếc mô-tô phía sau hình như từ lúc chúng ta rời khỏi lâu đài đã luôn bám theo."

Mọi người quay lại nhìn.

Phía sau quả nhiên có hai chiếc mô-tô cũ kỹ bám theo giữ khoảng cách không xa không gần. Trên mỗi xe có hai người đều đội mũ bảo hiểm không nhìn rõ mặt.

Quan sát một lúc, đúng là như Trương Chi Ngang nói, họ vẫn luôn theo sát.

Để đảm bảo an toàn, Minh Vi bảo tài xế rẽ vào một con đường khác.

May thay, hai chiếc mô-tô không tiếp tục bám theo.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

"Sợ muốn chết luôn! Tôi từng xem rất nhiều video về cướp giật bằng xe máy ở nước ngoài. Dạo này nhiều thành phố nước ngoài biểu tình, tình hình rất bất ổn, chúng ta cũng nên cẩn thận một chút."

Nhậm Khả còn chưa dứt lời, tiếng động cơ xe máy từ xa lại vang lên.

Hai chiếc mô-tô đó lao đến từ một con đường tắt. Tài xế nhận ra ngay tình huống không ổn, lập tức đạp ga nhưng vẫn không thể bỏ xa chúng. Người ngồi sau một trong hai chiếc mô-tô không biết từ lúc nào đã rút ra một thanh sắt, hung hăng đập xuống cửa kính xe.

Tống Vãn Huỳnh ngồi cạnh cửa sổ vô thức đưa tay ôm đầu, Minh Vi lập tức kéo cô vào lòng.

Rắc!

Tiếng kính vỡ vang lên, mọi người trong xe hét lên hoảng loạn.

Cửa kính bên kia cũng bị đập vỡ, Lý Đô Mật hét to, ôm đầu co rúm lại, tình cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.

Xe lúc nhanh lúc chậm, hai chiếc mô-tô vẫn bám sát. Một tên cướp mắt nhanh tay lẹ giật lấy chiếc túi mà Lý Đô Mật đang ôm trong lòng.

Lý Đô Mật gào lên, cố giữ chặt túi: "Túi của tôi! Buông ra! Cứu tôi với! Cướp!"

Hứa Bạc Chu quát lên: "Lý Đô Mật! Nguy hiểm! Buông tay ra!"

"Đừng lấy túi của tôi!" Nhưng dù cô ta không chịu buông, một cô gái chỉ nặng 44kg thì sao có thể đấu lại một tên cướp? Chỉ trong vài giây giằng co, chiếc túi đã bị giật mất.

Tống Vãn Huỳnh cũng gặp nguy hiểm. Một tên cướp khác chộp lấy chiếc túi đeo chéo bên hông cô. Dưới tác động của lực kéo, cả người cô bị giật về phía cửa sổ.

Trương Chi Ngang ngồi phía sau nhanh chóng giữ chặt vai cô bằng một tay, tay kia tháo dây đeo túi ra khỏi người cô. Ngay lập tức chiếc túi rơi vào tay tên cướp.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 52: Ngày mai anh đến đó một chuyến gặp Tống Vãn Huỳnh? (2)


Chiếc xe của bọn cướp sau khi cướp được tài sản liền giảm tốc độ đột ngột, nhanh chóng bị bỏ lại phía sau xe của đoàn du lịch một khoảng xa.

Minh Vi đỡ Tống Vãn Huỳnh vẫn còn bàng hoàng trong lòng mình, đổi chỗ ngồi với cô rồi cẩn thận quan sát, “Không sao chứ?”

Tống Vãn Huỳnh hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ xe th* d*c từng hơi, một lúc lâu sau mới trả lời Minh Vi, “Em không sao.”

“Không sao là tốt rồi.” Minh Vi nhìn quanh những người khác, “Mọi người thế nào? Không ai bị thương chứ?”

Lý Đô Mật òa khóc, “Túi xách của tôi bị cướp mất rồi, đó là chiếc túi đắt nhất, đẹp nhất của tôi!”

Điện thoại của Minh Vi đột nhiên vang lên, là Tô Cẩm gọi đến.

“Minh Vi, mọi người có sao không?”

“Tống Vãn Huỳnh và Lý Đô Mật bị cướp túi, những người khác… không có vấn đề gì nghiêm trọng.”

Tô Cẩm thở phào nhẹ nhõm, “Thế thì tốt. Tôi đang ở phía sau mọi người. Đây vẫn là khu vực ngoại ô, dặn tài xế đừng dừng xe, cứ về thành phố rồi tính tiếp.”

“Ừ.”

Chiếc xe lao vun vút dọc con đường ngoại ô, chẳng mấy chốc đã vào đến trung tâm thành phố. Nhìn dòng người đông đúc hai bên đường, cả nhóm người đang run rẩy vì sợ hãi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Hai chiếc xe dừng lại ở một ngã tư. Tô Cẩm xuống xe, vội vàng chạy về phía mọi người, “Không sao chứ?”

Minh Vi lắc đầu với cô.

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, lát nữa họ tới thì chúng ta sẽ đến đồn làm biên bản. May mắn là không ai bị thương…” Chưa nói dứt lời, Tô Cẩm bỗng nhìn thấy vết máu trên lưng ghế của Tống Vãn Huỳnh, sắc mặt lập tức thay đổi, “Vãn Huỳnh, cô bị thương rồi?”

“Em không có.”

“Thế vết máu phía sau lưng cô là từ đâu ra?”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía lưng ghế của Tống Vãn Huỳnh.

Trương Chi Ngang sắc mặt tái nhợt, tay còn lại ôm lấy cổ tay đang thấm đẫm máu, “Tôi bị mảnh kính xe cứa vào tay.”

“Đến bệnh viện ngay!”

May mắn là bệnh viện không xa, vết thương trên tay Trương Chi Ngang cũng không sâu. Sau khi xử lý xong, bác sĩ chỉ dặn dò đơn giản vài câu rồi không nói thêm gì nữa. Lúc này cảnh sát cũng đã đến bệnh viện. Sau khi trao đổi ngắn gọn, Tô Cẩm cùng Hứa Bạc Chu và những người còn lại đến đồn cảnh sát làm biên bản, để lại Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi ở bệnh viện chăm sóc Trương Chi Ngang.

Nhìn cánh tay bị băng bó kín mít của Trương Chi Ngang, Tống Vãn Huỳnh cảm kích nói: “Cảm ơn cậu hôm nay đã giúp tôi trên xe, nếu không thì người bị thương đã là tôi rồi.”

Trương Chi Ngang xua tay, không hề để tâm, “Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi không cần cảm ơn. Chút vết thương nhỏ vài ngày là khỏi. Quan trọng là chị không sao. Hôm nay chắc chị bị dọa sợ lắm đúng không?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện nguy hiểm đến vậy. Dây xích túi xách siết vào lưng cô đến bây giờ vẫn còn đau, hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn hoàn hồn. Nhìn thấy Minh Vi vừa đi lấy thuốc về, cô không nhịn được mà nhào tới ôm chặt lấy chị ấy, trong lòng vẫn còn sợ hãi, “Chị…”

Minh Vi vỗ nhẹ lưng cô an ủi: “Ổn rồi, đừng sợ.”

Cảnh tượng chương trình gặp cướp giật đã được phát trực tiếp lên mạng, lập tức làm bùng nổ dư luận.

“Trời ơi! Giữa ban ngày ban mặt mà dám cướp giật? Loạn đến mức này rồi sao?!”

“Quá đáng sợ! Cướp trắng trợn, liều mạng thật sự.”

“Haiz, mấy năm trước tôi cũng từng bị cướp. Báo cảnh sát cũng vô ích, đồ không tìm lại được.”

“Tôi thấy Trương Chi Ngang hình như bị kính xe cứa tay khi bảo vệ Tống Vãn Huỳnh, chắc không sao đâu nhỉ?”

“Tống Vãn Huỳnh và Lý Đô Mật đều bị cướp túi, chắc sợ chết khiếp rồi.”

“Trong tình huống này, cách an toàn nhất là ném túi cho bọn cướp xe máy, tuyệt đối đừng cố giằng co với chúng!”

“Dạo này tình hình nước ngoài không ổn lắm, đoàn chương trình nghĩ gì vậy, sao không có biện pháp bảo vệ nào cả?”

“Đừng bao giờ nghĩ rằng an ninh nước ngoài cũng giống như trong nước. Ra ngoài vào buổi tối rất dễ bị cướp! Đặc biệt là người châu Á, nhất định phải cẩn thận!”

Nhà họ Văn.

Văn phu nhân chuẩn bị xem livestream của Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi trước khi đi ngủ, nhưng vừa mở kênh lên đã thấy hiển thị dòng chữ “Livestream đã kết thúc.”

Bà nhìn giờ, mới chín giờ rưỡi, sao livestream kết thúc sớm vậy?

Vừa định thoát ra, bà chợt nhìn thấy một video với tiêu đề giật gân trên kết quả tìm kiếm.

— #Toàn cảnh đoàn chương trình bị cướp giật giữa phố#

Bà nhấn vào xem, tiếng hét thất thanh của Tống Vãn Huỳnh và âm thanh kính xe vỡ vụn đồng thời vang lên.

Bà sững sờ nhìn cảnh tượng kinh hoàng trong video, lập tức ngồi bật dậy, tim như nhảy lên tận cổ. Video chỉ vỏn vẹn hai phút mà bà đã toát hết mồ hôi lạnh.

Sao lại xảy ra chuyện thế này!

Bà cuống cuồng lấy điện thoại gọi cho Tống Vãn Huỳnh nhưng không kết nối được.

Lại gọi cho Minh Vi, chuông reo rất lâu nhưng không ai nghe máy. Những suy nghĩ tồi tệ nhất lập tức tràn vào đầu bà, bà vội vàng gọi cho Văn Nghiên.

“Alo, Văn Nghiên, con đang ở đâu?”

“Con đang ở công ty, có chuyện gì vậy mẹ?”

“Con có biết chuyện Vãn Huỳnh và Minh Vi bị cướp giật ở nước ngoài không?”

Văn Nghiên khựng lại, “Con không biết.”

“Trời ơi, con mau xem đi! Túi của Vãn Huỳnh bị cướp mất rồi, mẹ không biết con bé có bị thương không nữa. Mẹ gọi mãi mà không ai nghe máy, chẳng biết tình hình thế nào rồi!”

“Mẹ đừng lo, con sẽ về ngay.”

Không thể biết diễn biến tiếp theo trong video vụ cướp, Văn phu nhân sốt ruột đến mức đi đi lại lại, liên tục gọi cho Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh nhưng vẫn không ai bắt máy. Điều này càng khiến bà lo lắng hơn, như thể có ai đang đổ thêm dầu vào lửa trong lòng bà vậy.

Nửa tiếng sau, Văn Nghiên trở về.

“Văn Nghiên con về rồi?” Văn phu nhân như thể vớ được cọng rơm cứu mạng. “Con đã xem video chưa? Mẹ vẫn chưa liên lạc được với Vãn Huỳnh và Minh Vi.”

Văn Nghiên nhíu chặt mày, vẻ mặt nghiêm nghị, “Con xem rồi. Mẹ yên tâm, hai người họ không sao.”

“Sao có thể không sao được? Giữa ban ngày mà bọn cướp dám ra tay trắng trợn như vậy! Nhất là Vãn Huỳnh, bọn cướp giật túi của con bé còn kéo nó trên cửa xe, mảnh kính vỡ rơi đầy lên người!” Văn phu nhân đột nhiên nhớ ra gì đó, nắm chặt tay Văn Nghiên lo lắng hỏi, “Đúng rồi, mẹ thấy trên hot search nói có người bị thương. Là Vãn Huỳnh hay Minh Vi bị thương?”

Văn Nghiên kiên nhẫn trấn an bà: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng. Trên đường về con đã liên lạc với người của đoàn chương trình rồi. Cả hai không ai bị thương.”

Mặc dù biết được tin không ai bị thương nhưng mỗi khi nhớ lại cảnh Tống Vãn Huỳnh bị giật túi trong video, Văn phu nhân vẫn không khỏi sợ hãi. Bà lo lắng nói: “Văn Nghiên, ông nội con dẫn Văn Việt đi chỗ Chung lão để phục hồi chức năng rồi. Chuyện lớn thế này mẹ không thể nói với họ được. Nước ngoài lại loạn lạc như vậy, mẹ thật sự không yên tâm về con bé Vãn Huỳnh và Minh Vi. Thế này đi, ngày mai con đến đó một chuyến xem tình hình của Vãn Huỳnh thế nào. Nếu không ổn thì con hãy đảm bảo an toàn và đưa hai đứa nó về đây.”

Văn Nghiên im lặng một lúc rồi dưới ánh mắt thấp thỏm lo lắng của Văn phu nhân, anh khẽ gật đầu: “Được, ngày mai con sẽ qua đó xem tình hình ra sao.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 53: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (1)


Chương trình "Thanh xuân lữ hành" nhanh chóng trở thành chủ đề nóng sau vụ cướp giật táo tợn bằng xe máy.

Sự việc nghiêm trọng này đã gây ra làn sóng tranh luận dữ dội.

Nhiều fan lo lắng cho những người trong đoàn làm chương trình. Sau khi đoàn phát thông báo chi tiết về vụ cướp trên Weibo vào ngày xảy ra sự việc, nỗi lo ấy biến thành sự cảm thán về tình hình an ninh bất ổn ở nước ngoài.

Dĩ nhiên cũng có không ít fan chỉ trích chương trình vì đã chọn địa điểm quay ở nước ngoài mà không có biện pháp bảo vệ an toàn.

Tô Cẩm và Hứa Bạc Chu cùng mọi người rời khỏi đồn cảnh sát. Cảnh sát địa phương đã lấy lời khai của họ và cam kết sẽ thông báo ngay lập tức nếu vụ án có tiến triển.

Nhưng tất cả đều hiểu rằng vụ cướp này khó mà có tiến triển gì.

Cảnh sát cần thời gian để phá án, huống hồ đây lại là loại vụ án xảy ra thường xuyên. Trong khi đó thời gian họ lưu lại đây chỉ còn vài ngày nên không thể mong chờ cảnh sát phá án nhanh chóng.

Rời khỏi đồn cảnh sát, Tô Cẩm gọi điện cho Minh Vi để hỏi tình hình trong bệnh viện. Nghe tin Minh Vi cùng mọi người đã xuất viện, họ cũng trở về chỗ ở.

Vừa bước vào cửa, Tô Cẩm đã thấy Trương Chi Ngang với cánh tay được băng bó, lo lắng hỏi:

“Thế nào rồi? Không sao chứ?”

Trương Chi Ngang giơ cánh tay bị thương lên lắc lắc:

“Không sao, chỉ bị kính cứa một vết nhỏ thôi. Bôi thuốc vài ngày là khỏi, vết thương nhỏ xíu, đừng lo.”

Tô Cẩm vẫn không thể nhẹ nhõm được. Dù vụ cướp giật xảy ra đột ngột nhưng dù sao đây cũng là một tai nạn trong chương trình của cô. Dù thế nào cô cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Cô nhìn mọi người xung quanh đang có vẻ mặt khác nhau, nghiêm túc nói:

“Xin lỗi mọi người, chuyện hôm nay xảy ra quá bất ngờ. Nhưng xin yên tâm, tôi sẽ có lời giải thích thỏa đáng.”

Quá trình quay tạm thời bị dừng lại.

Đương nhiên sau chuyện này, chẳng ai còn tâm trạng để tiếp tục ghi hình.

Mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Trong phòng, Tống Vãn Huỳnh đang gọi video với bố cô, Tống Chính Huy. Ngay khi nghe tin, Tống Chính Huy suýt nữa thì ngất xỉu. Ông nhìn đủ các góc xa gần của con gái qua video, xác nhận cô không bị thương mới yên tâm.

Nhưng khi tưởng tượng đến cảnh tượng cướp giật táo tợn, ông không khỏi kinh hãi, vội nói với con gái:

“Vãn Huỳnh à, gần đây nhiều thành phố ở nước ngoài biểu tình hỗn loạn, đừng quay chương trình nữa, bố qua đón con về được không?”

“Đừng mà bố! Chương trình này là con tự xin tham gia. Giờ chị Minh Vi còn chưa nói gì, nếu con vội vã về nước thì chẳng khác nào bỏ cuộc giữa chừng?”

“Đây không phải chuyện bỏ cuộc hay không, mà là chuyện nguy hiểm đến tính mạng! Hôm nay con may mắn không sao nhưng lần sau thì sao? Lỡ như có chuyện thì sao?”

“Bố sao cứ nghĩ đến chuyện xui xẻo vậy? Con đâu xui đến mức đó, làm gì có lần sau chứ.”

“Chính con cũng nói đây là chuyện nguy hiểm. Thôi thôi, là bố lỡ lời! Nếu con không về nước thì bảo bố làm sao ngủ ngon được đây?”

“Ngày mai chị Tô Cẩm chắc chắn sẽ có câu trả lời cho chúng con. Bố cứ yên tâm đi, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Bố cũng vậy, nhớ ngủ sớm đừng lo lắng quá.”

Tống Chính Huy thở dài nặng nề:

“Thôi được rồi, bố không cãi lại con. Đúng rồi, xảy ra chuyện lớn thế này Văn Nghiên có gọi cho con không?”

“Mẹ gọi cho con mấy cuộc, con đang định gọi lại thì bố gọi đến trước.” Tống Vãn Huỳnh liếc nhìn Minh Vi, người đang gọi video với mẹ Văn Nghiên rồi nói tiếp: “Minh Vi đang gọi với mẹ đó.”

“Bố hỏi Văn Nghiên cơ.”

“À, anh ấy không gọi.”

Sắc mặt Tống Chính Huy lập tức sầm xuống:

“Xảy ra chuyện thế này mà một cuộc điện thoại cũng không gọi! Nó làm chồng kiểu gì thế hả?”

Thực ra Tống Vãn Huỳnh chẳng mong Văn Nghiên gọi điện cho mình. Cô cũng chẳng bất ngờ khi anh không liên lạc, vì trong lòng Văn Nghiên vốn không có cô. Anh suốt ngày chỉ lo công việc, chắc giờ vẫn đang vùi đầu vào mấy thương vụ mua bán sáp nhập, đâu có thời gian gọi cho cô?

“Bố à, bố đừng nói thế. Anh ấy đâu có thích con, không gọi cho con cũng là chuyện bình thường.”

“Nhưng con là vợ nó!”

“Chỉ là vợ trên danh nghĩa thôi.”

“…” Tống Chính Huy khoát tay:

“Thôi được rồi, con cứ bênh nó đi, bố nói gì cũng không được.”

“?” Tống Vãn Huỳnh ngơ ngác. Cô bênh Văn Nghiên khi nào chứ?

“Được rồi không nói nữa. Hôm nay con bị dọa rồi, nghỉ ngơi sớm đi. Nhớ kỹ sau này có chuyện gì, việc đầu tiên là phải bảo vệ bản thân và gọi cho bố ngay lập tức biết không?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu:

“Vâng vâng, con biết rồi. Bố cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon ạ.”

Cúp máy, Tống Vãn Huỳnh lập tức chạy tới bên Minh Vi, cười ngọt ngào với bà Văn trên màn hình:

“Mẹ, con đây!”

“Ôi trời Vãn Huỳnh! Mau để mẹ xem nào, có bị thương ở đâu không?”

“Không có!” Tống Vãn Huỳnh bật dậy, nhảy tại chỗ cách điện thoại một mét:

“Mẹ xem này, con khỏe re chẳng bị gì cả. Hôm nay may mà có chị Minh Vi và một người bạn giúp đỡ, nếu không con tiêu rồi.”

“Mẹ đã xem video rồi, may mà con không sao, nếu không… mẹ biết ăn nói thế nào với mẹ con đây.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 54: Tôi phải chịu trách nhiệm với cô (2)


Tống Vãn Huỳnh cố gắng nở một nụ cười như thể chẳng có chuyện gì xảy ra:

“Đừng như vậy mà mẹ, con không sao thật mà, còn nhảy nhót tưng bừng đây, chẳng bị gì hết.”

Thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn còn đùa cợt được, Văn phu nhân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm:

“Con đúng là gặp may đấy! Mẹ thấy hay là đừng tham gia chương trình này nữa, dạo này nước ngoài quá loạn và nguy hiểm. Minh Vi, con cũng vậy, vài ngày nữa về cùng Vãn Huỳnh đi. Sau này còn nhiều chương trình khác mà, được không?”

Nhìn vẻ mặt do dự của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh lên tiếng:

“Mẹ, mẹ cũng biết mà, chị Minh Vi và chị Tô Cẩm là bạn rất thân. Trước đây chị Tô Cẩm đã giúp chị Minh Vi rất nhiều. Bây giờ chương trình của chị ấy gặp sự cố, nếu mẹ bắt chị Minh Vi rời khỏi chương trình lúc này thì quá nhẫn tâm rồi.”

“Mẹ không có ý đó, mẹ chỉ lo lắng cho hai đứa thôi.”

“Mẹ yên tâm đi, ngày mai chị Tô Cẩm nhất định sẽ có lời giải thích với chúng con, hơn nữa chúng con cũng sẽ chú ý bảo vệ bản thân.”

Văn phu nhân khẽ thở dài gần như không nghe thấy:

“Minh Vi, vừa rồi mẹ lỡ lời, con đừng để trong lòng nhé.”

Minh Vi khẽ đáp:

“Mẹ, con hiểu ý mẹ mà.”

“Được rồi, biết hai đứa không sao là mẹ yên tâm rồi. Ở bên ngoài nhớ phải tự bảo vệ mình thật tốt. Có chuyện gì cũng phải lập tức gọi về nhà nhớ chưa?”

“Dạ, nhớ rồi ạ!”

“Vậy mẹ không làm phiền hai đứa nghỉ ngơi nữa. Ngủ ngon nhé.”

“Tạm biệt mẹ.”

Sau khi cúp máy, Văn phu nhân nắm chặt điện thoại, cuối cùng cũng yên lòng. Hai đứa trẻ không sao, thật sự là ông trời phù hộ.

Nhưng… bà cứ có cảm giác như mình quên mất điều gì đó.

Bên này, sau khi cúp điện thoại, nụ cười trên mặt Tống Vãn Huỳnh dần tắt. Dù có giả vờ bình thản trước mặt bố và Văn phu nhân thế nào đi nữa thì sự hoảng sợ trong lòng cô vẫn chưa thể nguôi ngoai. Nghĩ lại cảnh tượng xảy ra ban ngày, cô vẫn còn run rẩy.

“Chị, chị nghĩ chị Tô Cẩm sẽ giải quyết chuyện này thế nào?”

Minh Vi trầm mặc một lúc rồi đáp:

“Tôi không biết, nhưng dù cậu ấy quyết định thế nào thì tôi cũng sẽ ủng hộ.”

“Chị, quyết định của chị cũng là quyết định của em! Em cũng ủng hộ chị Tô Cẩm!”

“Cô không sợ sao?”

“Sợ chứ! Nhưng chương trình này là do em năn nỉ chị Tô Cẩm cho mình tham gia. Dù hiện tại không thể giúp gì thì em cũng không thể nhẫn tâm quay lưng với chị ấy được.”

Minh Vi khẽ mỉm cười nhưng động tác ấy lại làm căng cứng bả vai, một cơn đau nhói lập tức truyền đến. Cô không kìm được mà rên khẽ một tiếng:

“Xít…”

“Chị, chị sao thế?”

Minh Vi ôm lấy vai, nhăn mặt:

“Lưng hình như hơi đau.”

“Đau? Sao lại thế? Để em xem thử.”

Minh Vi cởi cúc áo sơ mi để lộ phần bả vai và lưng. Trước mắt Tống Vãn Huỳnh là một mảng bầm tím to tướng.

Cô kinh hãi thốt lên:

“Chị bị thương rồi!”

“Bị thương sao?” Minh Vi đưa tay sờ thử, vừa chạm vào vết bầm cơn đau liền càng rõ ràng hơn.

Tống Vãn Huỳnh nhíu chặt mày:

“Chị, em đưa chị đi bệnh viện.”

Minh Vi bình thản hỏi lại:

“Có bị trầy xước không?”

“Không, chỉ là một vết bầm rất lớn, rất nặng.”

“Không trầy da thì không sao, chỉ cần bôi thuốc là được.”

“Chị chắc không? Vết bầm này nặng lắm, lỡ như bị tổn thương xương thì sao…”

Minh Vi xoay nhẹ bả vai, cảm nhận sự kéo căng của cơ và cơn đau từ vết bầm rồi lắc đầu:

“Không sao đâu, chỉ là chấn thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương. Tôi nhớ trong đoàn có thuốc, cô giúp tôi thoa thuốc được không? Tôi tự bôi không tới.”

Thấy Tống Vãn Huỳnh vẫn đứng yên không nhúc nhích, Minh Vi định đứng dậy xuống lầu lấy thuốc.

Tống Vãn Huỳnh vội vàng giữ cô lại:

“Chị đừng động, để em đi!”

Biết không thể thay đổi quyết định của Minh Vi, Tống Vãn Huỳnh lập tức chạy xuống lầu tìm thuốc sau đó vội vã quay lên.

“Chị, nhân viên bảo thuốc này phải dùng lòng bàn tay làm ấm trước khi bôi lên vết bầm, còn phải xoa bóp nhẹ để thuốc thẩm thấu tốt hơn, chị chịu khó một chút nhé.”

Minh Vi khẽ gật đầu.

Tống Vãn Huỳnh xoa hai lòng bàn tay cho nóng lên, lấy một lượng lớn thuốc mỡ, chà nhẹ trong tay cho tan ra rồi thoa lên vết bầm ở lưng Minh Vi. Khi ngón tay cô ấn nhẹ để xoa thuốc, Minh Vi không nhịn được mà nhíu mày.

“Chị, có đau lắm không? Em nhẹ tay hơn nhé.”

“Không sao đâu.”

Tống Vãn Huỳnh mím môi, im lặng thoa đều thuốc rồi nhẹ nhàng xoa bóp theo chiều kim đồng hồ.

“Chị, vết bầm này là do em phải không?”

Tình huống khi đó quá hỗn loạn, Minh Vi cũng không nhớ rõ vết thương ở lưng là do đâu mà có. Cô chỉ nhớ mình đã ôm chặt Tống Vãn Huỳnh để bảo vệ cô, có lẽ lúc đó tên cướp dùng thanh sắt đập vỡ kính đã vô tình làm cô bị thương.

“Nếu có trách thì cũng chỉ có thể trách tên cướp kia, liên quan gì đến cô?”

“Nhưng nếu không phải vì bảo vệ em, chị cũng đâu bị thương.”

“Chính tôi là người đưa cô đến chương trình này, tôi phải chịu trách nhiệm với cô. Sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô bị thương được?”

Động tác xoa bóp khựng lại trong giây lát, Tống Vãn Huỳnh khẽ giọng nói:

“Trước đây em làm rất nhiều chuyện sai lầm, vậy mà chị không hề trách cứ mà còn quan tâm và bảo vệ em. Chị, sao chị lại tốt như vậy chứ?”

Minh Vi bật cười:

“Không phải chính cô đã nói sao? Cô không còn là Tống Vãn Huỳnh của ngày trước nữa. Cô đã biết sai và đang từng ngày sửa đổi. Dĩ nhiên tôi phải bảo vệ cô rồi. Hơn nữa chúng ta là người một nhà, mà người nhà thì phải giúp đỡ lẫn nhau không phải sao?”

Giọng Tống Vãn Huỳnh có phần nghẹn lại, một lúc lâu sau mới khe khẽ đáp:

“Ừm.”

Có lẽ nhận ra sự áy náy trong lòng Tống Vãn Huỳnh, Minh Vi cố ý cười nói:

“Cô đừng thấy vết bầm này đáng sợ, hồi trước khi quay phim trên người tôi cũng hay có mấy vết bầm như vậy, va chạm là chuyện bình thường, hai ngày nữa là hết thôi.”

Tống Vãn Huỳnh không nói gì, chỉ kiên nhẫn xoa bóp vết bầm trên lưng Minh Vi. Một lúc sau khi cảm nhận thuốc đã thấm vào da, cô mới thả tay ra.

Da của Minh Vi vốn trắng, bị Tống Vãn Huỳnh xoa một hồi, vết bầm dường như càng trở nên đáng sợ hơn khiến cô không khỏi nhăn mày.

Minh Vi cài lại cúc áo sơ mi, nhìn khuôn mặt nhăn tít lại của Tống Vãn Huỳnh thì bật cười:

“Được rồi, đừng nhăn nữa. Nhìn cô như thế làm tôi có cảm giác mình mắc phải bệnh nan y vậy.”

Tống Vãn Huỳnh im lặng đậy nắp thuốc mỡ lại và cất gọn, lẩm bẩm:

“Thuốc này phải bôi ba lần một ngày thì mới mau khỏi.”

“Đừng chỉ lo cho tôi, vết thương trên tay Trương Chi Ngang bị kính xe cứa vào cũng không nhẹ đâu. Lát nữa cô qua xem cậu ấy thế nào, nhớ cảm ơn cậu ấy nữa.”

“Ừm, em biết.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 55: Văn tổng, đến nơi rồi (1)


Đêm nay hầu như không ai trong đoàn chương trình ngủ ngon.

Đặc biệt là Tô Cẩm, với tư cách là người phụ trách chương trình, mọi sai sót đều do cô gánh vác. Kể từ sau vụ cướp, điện thoại của cô không ngừng đổ chuông, mãi đến tận khuya mới tạm lắng xuống.

Cô dựa vào lan can của ban công, lặng lẽ nhìn thành phố chìm trong màn đêm.

Cánh cửa ban công mở ra.

Minh Vi bước đến bên cạnh cô: "Muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ sao?"

"Ngủ không được." Tô Cẩm thở dài. "Chuyện rối ren quá nhiều. Tống Vãn Huỳnh không sao chứ?"

"Cô ấy không sao, chỉ bị hoảng sợ một chút, giờ đã ngủ rồi."

"Vậy thì tốt."

"Cậu định làm thế nào?"

"Tạm dừng quay và nhanh chóng về nước." Tô Cẩm cười khổ. "Xin lỗi nhé, chương trình xảy ra sự cố lớn như vậy, làm lỡ dở công việc của cậu rồi."

"Lỡ dở thì cũng chẳng đến mức. Dù sao tôi cũng đang rảnh, có cơ hội lên sóng chương trình của cậu cũng không tệ. Nghệ sĩ mà, sợ gì sóng gió, chỉ sợ không ai nhớ đến. Nhưng cậu chắc chắn muốn dừng quay sao?"

"Không còn cách nào khác. Tôi đã xem phản ứng dư luận trong nước, nếu tiếp tục quay thì e là sẽ bị mang tiếng là không quan tâm đến sự an toàn của khách mời."

"Không giống phong cách của cậu chút nào. Cậu mà cũng sợ áp lực dư luận à? Hơn nữa dư luận chỉ là nhất thời thôi, chịu đựng một chút là qua. Đây là tâm huyết của cậu và cả ê-kíp, cậu thực sự muốn dừng lại sao?"

Tô Cẩm im lặng hồi lâu. "Tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại."

Minh Vi hiểu rõ những khó khăn và bất đắc dĩ của Tô Cẩm, liền vỗ nhẹ lên vai cô. "Nếu cần giúp gì thì cứ nói với tôi."

Trong khi đó, ở một căn phòng dưới ban công…

Lý Đô Mật đang cầm điện thoại khóc lóc: "Hôm nay thật sự đáng sợ lắm anh họ ơi! Anh không biết bọn cướp đó ngang nhiên đến mức nào đâu. Giữa ban ngày ban mặt, chúng cướp mất cái túi mà anh tặng em!"

Ở đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẩy: "Đồ vô dụng, khóc cái gì? Chỉ là một cái túi thôi mà."

"Nhưng đó là cái túi đắt nhất, đẹp nhất mà anh tặng em!"

"Được rồi, đừng khóc nữa. Anh đã xem tin tức rồi, các em chỉ là nạn nhân vô tình thôi. Anh ở nước ngoài bao nhiêu năm chưa bao giờ gặp chuyện như vậy mà em lại gặp phải. Còn nữa Lý Đô Mật, đáng lẽ anh không nên để em tham gia cái chương trình này. Bị người ta dắt mũi dễ dàng như vậy, đúng là mất mặt."

Lý Đô Mật yếu ớt phản bác: "Nhưng đâu phải lỗi của em, bọn họ thật sự bắt nạt em quá đáng."

"Đồ vô dụng, ngày mai anh sẽ giúp em xả giận."

Lý Đô Mật mừng rỡ, đúng lúc cô đang nghĩ cách lấy lại thể diện. "Anh họ? Anh giúp em sao? Anh định làm gì?"

"Có vài người bạn của anh mua mấy chiếc du thuyền ở khu vực đó, mấy ngày trước họ rủ anh đi chơi. Dù sao cũng rảnh, anh qua xem sao. Anh đoán đoàn chương trình của bọn em cũng phải nghỉ ngơi mấy hôm, em dẫn mọi người qua du thuyền chơi đi."

"À… chuyện này có ổn không?"

"Anh nói ổn là ổn. Em muốn xả giận thì mai đưa mọi người qua, không thì thôi, anh càng được yên tĩnh."

Lý Đô Mật vội nói: "Đừng mà! Được rồi, mai em sẽ nói với họ."

"Ừ, cúp máy đây."

Lý Đô Mật lau nước mắt, dần dần bình tĩnh lại. Nghĩ đến những ấm ức mấy ngày qua cộng với nỗi sợ hãi và mất mát hôm nay, cô bắt đầu mong chờ chuyến đi ngày mai.

Sáng hôm sau.

Khác với thường ngày khi mọi người đều xuống ăn sáng từ sớm, hôm nay mãi đến khi mặt trời lên cao, mọi người mới lục tục xuống lầu. Ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi tinh thần sa sút.

Chỉ riêng Tống Vãn Huỳnh là ngoại lệ.

"Đừng động đậy! Tay cậu bị thương, bác sĩ bảo mấy ngày tới không được cầm vật nặng. Dùng tay này cầm ly nước đi. Đúng rồi, vết thương còn đau không? Khi nào cần thay thuốc? Có tiện không?"

Nhìn Tống Vãn Huỳnh quan tâm chu đáo như vậy, Trương Chi Ngang không khỏi cảm thấy vui trong lòng. Cậu chau mày ôm lấy tay: "Lúc nãy không cảm thấy gì nhưng chị vừa nhắc, hình như… đau thật đó. Ôi chao…"

Tống Vãn Huỳnh cau mày: "Đau lắm sao?"

"Không sao, chỉ đau vài ngày, đợi vết thương lành thì sẽ ổn thôi. Chị đừng lo. Nhưng chuyện thay thuốc thì đúng là hơi bất tiện." Cậu làm ra vẻ khó xử rồi cười: "Nhưng cũng không có gì to tát, tự xoay tay một chút là xong."

"Nếu tiện thì để tôi giúp cậu thay thuốc nhé."

"Như vậy sao được?"

"Cậu bị thương là vì tôi, giúp cậu thay thuốc một chút thì có sao đâu?"

Trương Chi Ngang khẽ thở dài rồi cười híp mắt: "Vậy… làm phiền chị rồi."

Tống Vãn Huỳnh nheo mắt nhìn cậu như thể phát hiện điều gì đó: "Cậu đang diễn với tôi đúng không?"

Trương Chi Ngang chột dạ, vội ho hai tiếng, tiếp tục ôm tay giả vờ đau.

"……"

Lúc này, Tô Cẩm từ trên lầu đi xuống nhìn một lượt qua mọi người: "Mọi người đều có mặt rồi sao? Lý Đô Mật vẫn chưa xuống à?"

Vừa dứt lời, Lý Đô Mật cũng từ cầu thang đi xuống.

Thấy mọi người đã đông đủ, Tô Cẩm đứng trước bàn ăn, nét mặt đầy áy náy: "Về chuyện xảy ra hôm qua, tôi muốn gửi lời xin lỗi đến mọi người. Là sơ suất của tôi khi không chuẩn bị biện pháp an toàn tốt hơn khiến mọi người bị hoảng sợ. Những tổn thất về tài sản của mọi người, tôi sẽ đền bù đầy đủ. Ngoài ra về vấn đề quay chương trình… có thể chúng ta sẽ phải dừng lại ở đây."

"Dừng lại? Vì sao? Chuyện hôm qua đâu phải lỗi của chị, ai mà ngờ lại gặp phải cướp giữa ban ngày chứ?"
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 56: Văn tổng, đến nơi rồi (2)


"Đúng vậy! Chẳng qua là bọn cướp ở nước ngoài quá ngang ngược thôi, hơn nữa đâu phải lúc nào cũng gặp chuyện như vậy, tại sao lại phải dừng quay?"

"Sau này chúng ta chỉ cần chọn địa điểm quay an toàn hơn là được mà?"

"Là vì áp lực dư luận sao?" Hứa Bạc Chu, người hiểu rõ cách vận hành của giới giải trí lập tức nói: "Nếu là vì dư luận quá lớn, tôi thấy Nhậm Khả nói rất đúng. Chúng ta có thể chọn những nơi an toàn hơn để quay tiếp, dân mạng tự nhiên sẽ không thể nói gì được. Hơn nữa dư luận cũng chỉ vậy thôi, chị không cần để tâm quá đâu."

Tô Cẩm bất đắc dĩ: "Cũng không hoàn toàn là vì thế."

"Chị Tô Cẩm, chúng ta đã quay nhiều ngày như vậy rồi, chỉ còn chút nữa là xong, giờ đột ngột dừng lại chẳng phải bao nhiêu công sức của cả đoàn sẽ đổ sông đổ bể sao?"

Tô Cẩm nhìn những quay phim và nhân viên đang vất vả bám sát đoàn mấy ngày qua, im lặng một lúc rồi nói: "Xin lỗi."

Lý Đô Mật có tính toán riêng của mình, vội vàng hùa theo Nhậm Khả: "Chị Tô Cẩm, em thấy chị Nhậm Khả nói đúng lắm. Áp lực dư luận có gì đáng sợ đâu, chỉ cần tìm một nơi an toàn để quay tiếp là có thể bịt miệng bọn họ rồi! Hơn nữa người tham gia chương trình còn chưa lên tiếng, cớ gì để đám dân mạng rảnh rỗi kia chỉ trỏ? Nếu chị tạm thời chưa tìm được chỗ nào an toàn, em có thể đề xuất một chỗ."

"Anh họ em cùng mấy người bạn đã mua mấy chiếc du thuyền ở đây. Gần đây đúng lúc là mùa cao điểm du lịch biển, anh ấy biết em đang ở đây nên rủ em qua chơi, còn dặn nhất định phải dẫn mọi người theo."

Anh họ?

Tống Vãn Huỳnh lục lọi trí nhớ ít ỏi của mình về Lý Đô Mật, nhưng chẳng có chút ấn tượng nào về nhân vật "anh họ" này cả. Sao tự nhiên Lý Đô Mật lại lôi ra một người anh họ vậy?

Hơn nữa nghe giọng điệu háo hức kia, nếu không có chuyện mờ ám thì đánh chết cô cũng không tin.

Mọi người trong phòng đều mang vẻ mặt khác nhau.

"Sao mọi người im lặng vậy? Em có ý tốt mà! Đây là một cơ hội tuyệt vời, cũng là vì chương trình của chúng ta thôi." Lý Đô Mật nhìn Tô Cẩm: "Chị Tô Cẩm, đừng do dự nữa, quyết định đi! Em đã hẹn với anh họ rồi, anh ấy nhiệt tình mời chúng ta ra biển chơi, còn dặn em rằng không được bỏ sót ai. Chị đừng làm em thất hứa với anh họ nhé!"

"Có nhiều chỗ an toàn, đâu nhất thiết phải ra biển? Trong thành phố cũng rất an toàn mà."

"Nhưng chúng ta đã quay gần hết các địa điểm trong thành phố rồi, chẳng còn gì mới mẻ nữa. Tống Vãn Huỳnh, không lẽ chị không dám đi?"

Tống Vãn Huỳnh thậm chí chẳng buồn đối phó: "Khích tướng tôi vô ích thôi, tôi nghe chị Tô Cẩm."

"Du thuyền à..." Hứa Bạc Chu cân nhắc một lát rồi nói: "Tô Cẩm, cá nhân tôi vẫn khuyên không nên vội vã kết thúc chương trình. Đây là tâm huyết của chị cũng là của tất cả chúng ta. Tôi thấy đề nghị của Lý Đô Mật cũng không tệ."

Nhậm Khả hiển nhiên rất hào hứng với chuyến đi biển, lập tức đồng tình: "Tôi cũng thấy đề nghị này hay đấy! Đang là mùa ra biển mà, trước khi đến đây tôi đã tìm hiểu kỹ rồi, vốn còn định rủ mọi người cùng đi du thuyền. Chẳng qua chương trình của chúng ta kinh phí có hạn nên không thể đi được. Giờ anh họ Lý Đô Mật đã mời rồi, vậy sao không đi chứ?"

"Tôi thì không đi được rồi." Trương Chi Ngang giơ tay bị thương lên lắc lắc: "Bác sĩ dặn tôi không được để dính nước."

Lý Đô Mật nhìn sang Tống Di.

Tống Di liếc Nhậm Khả một cái rồi lặng lẽ gật đầu.

Lý Đô Mật vui vẻ đếm số phiếu: "Bốn phiếu thuận, ba phiếu chống, chúng ta thắng rồi!"

Tô Cẩm nhìn mọi người xung quanh. Trong suốt quá trình quay, các anh quay phim đã vác máy nặng chạy khắp phố, nhiều nhân viên mấy ngày liền chưa có một giấc ngủ trọn vẹn, tất cả đều vì chương trình này.

Cô gật đầu: "Được, đi thôi."

Lý Đô Mật đắc ý liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh: "Chị Tô Cẩm quyết định đi rồi, chị có đi không?"

Tống Vãn Huỳnh thân thiết khoác tay Minh Vi: "Đi chứ! Anh họ cô đã mời nhiệt tình như vậy, sao lại không đi được."

Lý Đô Mật hừ một tiếng, ngẩng cao đầu bước lên lầu như một con công kiêu ngạo.

Minh Vi thấp giọng nhắc nhở: "Cô không sợ cô ta có ý đồ xấu sao?"

Tống Vãn Huỳnh bĩu môi. Sợ cái gì chứ? Cô bây giờ cũng là một thành viên trong nhóm nhân vật chính rồi, Lý Đô Mật có anh họ làm chỗ dựa, còn cô có đại nữ chủ chống lưng cơ mà!

"Cô ta có anh họ nhưng em có chị làm chỗ dựa, không sợ."

Cùng lúc đó tại sảnh sân bay.

Văn Nghiên vội vã rời khỏi sân bay qua lối VIP.

Bên ngoài xe đã chờ sẵn từ lâu. Sau khi lên xe, trợ lý ngồi ở ghế phụ khẽ nghiêng người hạ giọng nói: "Văn tổng, đến chỗ chương trình quay vẫn cần hơn một tiếng nữa. Vừa rồi tôi đã gọi cho cô Tống nhưng không có ai bắt máy. Chút nữa tôi sẽ tiếp tục liên lạc với cô ấy."

Từ lúc rời khỏi trong nước đến giờ, Văn Nghiên đã hơn năm mươi tiếng chưa chợp mắt, lúc này cực kỳ mệt mỏi. "Không cần, cứ đến thẳng đó."

"Vâng."

Văn Nghiên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiếc xe lao nhanh trên con đường rộng lớn, một tiếng rưỡi sau cuối cùng cũng đến.

Trợ lý Phương nhìn vào kính chiếu hậu thấy Văn Nghiên vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau bèn lên tiếng: "Văn tổng, đến nơi rồi."

Văn Nghiên mở mắt ra. Chợp mắt được hơn một tiếng, tinh thần anh đã hồi phục phần nào. Anh cúi đầu xoa nhẹ chân mày đang căng thẳng vì mệt mỏi, ra hiệu cho trợ lý Phương xuống xe trước.

Trợ lý Phương xuống xe mở cửa cho Văn Nghiên sau đó đi xuyên qua con hẻm nhỏ đến trước căn nhà nơi tổ chương trình đang quay, lễ phép gõ cửa.

Cánh cửa mở ra.

Nhân viên của tổ chương trình đứng trực bên trong nhìn hai người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề, nghi hoặc hỏi: "Chào anh, xin hỏi hai anh tìm ai?"

"Chào anh, đây có phải là tổ chương trình Thanh Xuân Lữ Hành không?"

"Đúng vậy."

"Chúng tôi tìm cô Tống Vãn Huỳnh, xin hỏi cô ấy có ở đây không?"

Nhân viên hơi sững lại, ánh mắt vô thức liếc nhìn Văn Nghiên phía sau trợ lý Phương.

Lúc này vẻ mệt mỏi trên mặt Văn Nghiên khiến đôi mày anh nhíu chặt, gương mặt nghiêm túc không biểu lộ cảm xúc, thái độ lạnh nhạt xa cách đến mức khiến người đối diện không dám nhìn lâu.

"Xin lỗi, cô Tống không có ở đây. Hôm nay tổ chương trình có lịch quay, mọi người đều ra bờ biển cả rồi."

Trợ lý Phương không ngờ lại mất công đi một chuyến vô ích. Anh mỉm cười lịch sự với nhân viên: "Cảm ơn anh."

Sau đó quay đầu nhìn Văn Nghiên: "Xin lỗi Văn tổng, là do tôi sơ suất, không liên lạc được với cô Tống từ trước, cũng quên mất phải gọi cho tổ chương trình để xác nhận lịch trình."

Văn Nghiên không nói một lời, quay người trở lại xe.

Trợ lý Phương theo sau ngồi vào ghế phụ. Dù sao đây cũng là sơ suất của anh, mà Văn Nghiên lại là người không thể chịu đựng được bất cứ sự bất cẩn nào dù là nhỏ nhất. Nghĩ vậy, anh thấp thỏm hỏi: "Văn tổng, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Sân bay."

Trợ lý Phương ngẩn người: "Về nước sao?"

Ánh mắt Văn Nghiên lạnh lùng lướt qua anh ta, sắc mặt không thể chỉ dùng từ "xấu" để hình dung.

"Đã có thể tiếp tục quay chương trình thì chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng. Tôi không có thời gian để lãng phí vì cô ta, đi sân bay."

Là một trợ lý, anh không có quyền ý kiến về quyết định của sếp, chỉ có thể nhanh chóng dặn tài xế đi thẳng đến sân bay.

Chưa kịp khởi hành, điện thoại của Văn Nghiên bỗng đổ chuông. Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, anh im lặng ba giây.

"Mẹ."

"Văn Nghiên, con đã đến chỗ Vãn Huỳnh chưa?"

"Ừm."

"Thế nào rồi? Đã gặp con bé chưa?"

"Chưa, cô ấy cùng tổ chương trình có lịch quay."

"Trời ạ! Hôm qua vừa xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, sao hôm nay vẫn tiếp tục quay chứ? Vậy bây giờ con đang ở đâu?"

Văn Nghiên mím môi, day day huyệt thái dương, giọng trầm xuống: "Đang trên đường đi gặp cô ấy."

Thôi vậy, đã đến rồi thì gặp luôn.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 57: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (1)


Hai giờ trước.

Trên đường đến du thuyền ở bờ biển, Lý Đô Mật không ngừng khoe khoang về người anh họ mà cô ta sắp gặp.

“Anh họ tôi tuy gia thế tốt nhưng anh ấy không giống những thiếu gia chỉ biết chơi bời. Anh ấy rất tốt, nếu không làm sao biết nhóm chúng ta đang ở đây lại còn nhiệt tình mời mọi người lên du thuyền chơi? Mọi người cứ thoải mái đừng ngại gì nhé.”

Trong suốt chuyến đi này, Lý Đô Mật đã chịu quá nhiều ấm ức, cuối cùng cũng có người ủng hộ cô ta, giờ cô ta cảm thấy tự tin hơn nhiều. Cô ta nhìn về phía bên cạnh nơi Minh Vi đang tựa vào và nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh đang không để ý đến mình, lòng đầy ấm ức nhưng khi nghĩ đến việc anh họ sẽ giúp cô trả thù thì không khỏi cảm thấy háo hức.

Chẳng bao lâu sau, cả nhóm đã đến bến tàu.

Hiện tại là mùa cao điểm cho các chuyến du ngoạn trên biển, bến tàu ngập tràn các du thuyền sắp ra khơi.

Lý Đô Mật từ xa đã nhìn thấy người anh họ đứng tựa vào công trình đặc trưng của bến tàu. Cô phấn khích vẫy tay gọi lớn: “Anh họ!” rồi lao vào vòng tay anh ta, “Anh họ, em nhớ anh quá!”

Anh ta vỗ nhẹ vào lưng cô như an ủi, “Đừng sợ, anh họ đã đến rồi.”

Lý Đô Mật ôm chặt người đàn ông, niềm vui ban đầu dần chuyển thành tiếng nức nở, như thể cô vừa phải chịu đựng một nỗi uất ức lớn.

“Được rồi, đừng khóc nữa.”

Dưới sự vỗ về nhẹ nhàng của anh họ, Lý Đô Mật cuối cùng cũng ngừng khóc, cô ta cúi đầu xấu hổ lau nước mắt rồi quay lại giới thiệu anh họ với mọi người, “Đây là anh họ của tôi, Chu Mục Phàm.”

Chu Mục Phàm tháo kính râm trên mũi xuống và treo nó trên ngực, ánh mắt trêu tức nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh mỉm cười rồi giới thiệu bản thân, “Xin chào, tôi là Chu Mục Phàm, cảm ơn mọi người đã chăm sóc em gái tôi trong thời gian qua, đặc biệt là cô, Tống Vãn Huỳnh.”

Chu Mục Phàm rất đúng với hình mẫu của một thiếu gia giàu có trong mắt Tống Vãn Huỳnh, anh ta đẹp trai, ăn mặc tươm tất, mỗi món đồ trên người đều có giá trị không nhỏ nhưng cái khí chất kiêu ngạo, chơi bời trong con người anh ta khiến cô cảm thấy không thể chịu nổi.

Tô Cẩm tiến lên, “Chào anh, tôi là Tô Cẩm, nhà sản xuất chương trình, nghe Lý Đô Mật nói anh đã nhiệt tình mời chúng tôi lên du thuyền chơi và cho phép chúng tôi ghi hình…”

“Ghi hình?” Chu Mục Phàm nhìn về phía Lý Đô Mật.

Lý Đô Mật hơi sững sờ, “Anh họ, không được sao?”

Chu Mục Phàm trong lòng cười mỉa, đôi khi anh thật sự nghi ngờ trong đầu Lý Đô Mật chứa thứ gì, nếu không phải vì cô ta có chút quan hệ với mẹ anh thì anh đã không thèm quan tâm đến cô em họ xa này rồi.

Mời vài người bạn lên du thuyền chơi không có gì to tát vì dù sao cả nhóm họ ra ngoài chơi cũng cần mời vài cô gái xinh đẹp làm ấm không khí, nhưng có máy quay thì lại là chuyện khác.

“Xin lỗi cô Tô, có lẽ tối qua tôi đã không nói rõ với Mật Mật, chơi thì được nhưng quay phim thì thôi nhé, chúng tôi không phải là những người thích xuất hiện trên màn ảnh.”

Tô Cẩm vẫn giữ nụ cười, “Vậy… rất xin lỗi, nếu anh Chu cảm thấy không tiện, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa.”

Lý Đô Mật lập tức tìm cách giải hòa, “Không quay phim cũng không sao, chúng ta chỉ cần ra khơi vui chơi thôi mà, thư giãn chút.”

Tống Di là người không thích những nơi có quá nhiều người lạ, nhưng vì đây là quyết định của mọi người nên cô không tiện phản đối, nghe Chu Mục Phàm nói vậy, cô nhẹ nhõm thở phào rồi nói với Lý Đô Mật, “Thôi vậy, đừng làm khó anh họ cô nữa.”

Lý Đô Mật thật sự không cam lòng bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, cô kéo Chu Mục Phàm qua một bên và thấp giọng nói: “Anh họ, không phải anh nói sẽ giúp em trả thù sao? Anh không biết đâu, Tống Vãn Huỳnh lúc nào cũng chống đối em, nếu anh không lên tiếng giúp em thì em sẽ bị cô ta bắt nạt đến chết mất.”

Chu Mục Phàm không hứng thú nghe cô ta khóc lóc, anh liếc qua đám đông, “Minh Vi đâu? Sao không thấy cô ấy?”

“Minh Vi à? Lúc xuống xe em thấy cô ấy hình như đang nói chuyện với tài xế, em không để ý, sao vậy anh?”

“Không sao.”

Lý Đô Mật nhìn anh ta với vẻ cầu xin, “Anh họ, thật sự không thể ghi hình trên thuyền sao?”

Chu Mục Phàm không kiên nhẫn, “Em không nghe lời anh nói tối qua à? Anh đã nói rồi, sao có thể quay phim trên du thuyền được?”

Lý Đô Mật lầm bầm, “Nhưng có gì đâu chứ.”

Chu Mục Phàm khinh thường cười một tiếng, chuẩn bị rời đi thì Minh Vi từ xa đi tới.

Đám đông trên bến tàu đang đi qua, nhưng chỉ cần một cái liếc mắt đã nhận ra Minh Vi nổi bật giữa đám người, khí chất đặc biệt của cô khiến người ta không thể không chú ý đến.

Ánh mắt Chu Mục Phàm dừng lại trên người Minh Vi.

Trước đây khi nhìn Minh Vi trên màn hình, anh chỉ thấy cô rực rỡ và đầy khí phách với đôi mắt lạnh lùng đầy khoảng cách khó tiếp cận, nhưng khi gặp trực tiếp, cái vẻ đẹp lạnh lùng ấy lại khiến người ta không thể ngừng nhìn, cứ muốn nhìn thêm một lần nữa.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 58: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (2)


Giống như một thợ săn nhìn thấy con mồi mà mình ưa thích, Chu Mục Phàm khẽ nhướn mày, mỉm cười suy nghĩ rồi nói với Lý Đô Mật: "Chờ anh một chút."

Anh quay người gọi điện.

Minh Vi đi đến bên cạnh Tống Vãn Huỳnh, "Sao vậy?"

Tống Vãn Huỳnh khẽ nói: "Anh họ của Lý Đô Mật nói không tiện để quay phim." Nhìn những chiếc du thuyền lần lượt rời cảng, cô thở dài, "Tiếc là chương trình này ngân sách có hạn, nếu không với thời tiết đẹp thế này thì em thật sự rất muốn ra biển chơi."

Minh Vi cười, "Nếu muốn thì chờ chương trình kết thúc rồi ra biển chơi cũng không muộn."

"Đúng rồi! Đợi chương trình kết thúc rồi chơi cũng không muộn, dù sao cũng chỉ còn vài ngày nữa."

"Mọi người đang nói gì vậy?" Lý Đô Mật đi tới, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý, "Anh họ tôi nói rồi, anh ấy đồng ý cho chúng ta lên du thuyền quay phim."

Ban đầu Nhậm Khả còn đang buồn vì không thể lên du thuyền ra biển, giờ đã vui vẻ trở lại, "Thật sao?"

"Chắc chắn là thật, tôi đã nói rồi, anh họ tôi là người rất tốt, chỉ cần bàn bạc thương lượng với anh ấy thì anh ấy nhất định sẽ đồng ý."

Chu Mục Phàm đứng sau Lý Đô Mật, ánh mắt nhìn Minh Vi đầy ẩn ý, đưa tay ra, "Chào cô, tôi là Chu Mục Phàm."

Minh Vi im lặng một lát rồi đưa tay ra bắt tay anh ta, cảm nhận lực từ lòng bàn tay của Chu Mục Phàm, cô không nói gì và rút tay lại, "Minh Vi."

"Vừa rồi tôi gọi điện cho vài người bạn, họ đều là fan của Minh Vi, nghe nói cô cũng ở đây thì họ lập tức đồng ý."

"Vậy thì xem ra chúng ta được hưởng ké từ chị Minh Vi rồi."

"Đi thôi, lên thuyền nào."

Tống Vãn Huỳnh nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Chu Mục Phàm, đôi mắt hơi nheo lại, có vẻ như người này không phải nhắm đến cô mà là Minh Vi.

"Chị, sao em cảm thấy ánh mắt của Chu Mục Phàm nhìn chị không tốt vậy?"

Minh Vi im lặng.

"Chị à, hay là chúng ta đừng đi nữa."

Nhậm Khả và mọi người quay lại nhìn Minh Vi, "Chị Minh Vi, đi thôi"

"Chuyện gì vậy chị Minh Vi, chị quên gì à?"

Minh Vi mỉm cười nhẹ, "Không sao, đi thôi."

Mọi người lên thuyền.

Cách đó hàng nghìn dặm ở bờ bên kia đại dương.

Vụ cướp xe đã gây xôn xao rất lớn, nhiều cư dân mạng cho rằng chương trình nên tạm dừng và quay lại ghi hình ở quê nhà nên khi buổi phát sóng trực tiếp bắt đầu, đủ mọi ý kiến phản đối xuất hiện.

"Chương trình này đang làm gì vậy? Chuyện lớn thế mà vẫn quay tiếp? Vì lưu lượng mà không quan tâm đến sự an toàn của khách mời?"

"Có khách mời bị thương mà vẫn không ngừng phát sóng sao?"

"Bây giờ chương trình nào mà không vì lưu lượng? Chuyện gì mà không làm được? Các bạn còn hy vọng họ dừng lại à?"

"Chương trình rác, tôi đã báo cáo rồi!"

Mặc dù có nhiều ý kiến chỉ trích và phản đối nhưng cũng không thiếu những người ủng hộ.

"Thực ra cũng có thể hiểu được, đã phát sóng mấy ngày rồi, không thể bỏ công sức của bao nhiêu người được."

"Thực ra cũng không sao, nếu ở khu vực trung tâm thì sẽ an toàn hơn."

"Chương trình này có phải là chuẩn bị ra biển không?"

"Trời ơi, du thuyền sang trọng quá."

"Chiếc du thuyền này là của anh họ Lý Đô Mật à?"

"Tôi tra rồi, giá thuê chiếc du thuyền này một ngày là mấy vạn đô la Mỹ, nếu mua thì phải tám chữ số."

"Đỉnh chóp, anh họ Lý Đô Mật giàu vậy, tôi cảm thấy anh ta mời chương trình lên du thuyền không phải là chuyện tốt."

"Lý Đô Mật này đúng là một người giả tạo, gặp anh họ là khóc lóc om sòm, cô ta khóc gì vậy? Rõ ràng là tự gây chuyện mà giờ lại giả vờ là nạn nhân."

"Đặt cược một gói que cay, anh họ Lý Đô Mật chắc chắn là đang muốn ra mặt cho cô ta."

"Anh họ Lý Đô Mật giàu như vậy? Lý Đô Mật đúng là phú nhị đại rồi."

Vì sự xuất hiện của anh họ Lý Đô Mật, kết quả bình chọn dưới video cho thấy Lý Đô Mật và Tống Vãn Huỳnh đang dẫn đầu với tỷ lệ bình chọn cực kỳ cao, lần lượt đạt 35% và 31%.

INCEPTION là một chiếc du thuyền cực kỳ đặc biệt, với các đường nét rõ ràng, cửa sổ màu có thể lọc tia cực tím rất tốt, chiếc du thuyền dài 50 mét có không gian hoạt động rộng rãi, trên boong có một bồn tắm massage cho 12 người và bốn lớp đệm nắng, boong trước có một sân hiên bằng gỗ bưởi và mái che tự động dạng vỏ sò, vào ban đêm nó có thể biến thành một rạp chiếu phim ngoài trời.

Toàn bộ du thuyền có năm phòng ngủ lớn và một phòng ngủ đôi, các phòng suite có không gian riêng với hồ bơi vô cực, khu vực quầy bar và ăn uống được chiếu sáng bởi những ánh đèn sao nhỏ, cùng với dịch vụ tuyệt vời của thủy thủ đoàn.

Ngay khi lên thuyền, Nhậm Khả và mọi người đã bị sự sang trọng của du thuyền làm cho choáng ngợp, ngay cả Trương Chi Ngang, người có vốn hiểu biết sâu rộng cũng phải há hốc miệng.

Không lâu sau, ba chàng trai trẻ mặc đồ thể thao từ trong khoang thuyền bước ra.

Như câu tục ngữ nói "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã", bạn bè của tay chơi cũng đều là tay chơi, họ mặc áo sơ mi rộng thùng thình và quần short họa tiết, dáng vẻ tự cao nhìn mọi người bằng nửa con mắt.

Chu Mục Phàm giới thiệu với mọi người, "Bạn của tôi, Lưu Học Khiêm, Lý Thiếu Hoan, Dư Hòa, đây là chương trình 《Thanh xuân lữ hành》 mà tôi đã nói."

"Chào mọi người."

Tô Cẩm với tư cách là nhà sản xuất cười nói: "Chào các anh, tôi là nhà sản xuất của chương trình, cảm ơn các anh đã nhiệt tình mời chúng tôi, không biết các anh có điều gì cần lưu ý khi quay phim không?"

"Chỉ cần chú ý an toàn là được."

"Hiểu rồi."

Nói xong, các nhân viên trong đoàn làm phim bắt đầu bận rộn.

Du thuyền rời cảng từ từ hướng ra đại dương mênh mông.

Tại quầy bar tầng hai của du thuyền, Lưu Học Khiêm nhìn Chu Mục Phàm, người đang rót rượu cho anh ta, "Có gì thú vị không? Nói là đi chơi dẫn theo một đám cô gái xinh đẹp, kết quả lại thế này? Có nhiều máy quay thế này thì làm sao mà chơi được?"

"Chỉ chịu đựng một ngày, mai tôi sẽ sắp xếp được không?"

"Cậu định làm gì?"

"Minh Vi đó, nhìn thấy chưa?"

"Nhìn thấy rồi."

"Thế nào?"

Lưu Học Khiêm và những người còn lại liếc nhau một cái, "Tôi đã nói rồi, sao cậu lại đột nhiên thay đổi tính nết, hóa ra là đang tính toán chuyện này? Được, lần này tôi giúp cậu."
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 59: Trong khoảnh khắc vui vẻ nhất của cô, tại nơi vui vẻ nhất (3)


“Anh em tốt.”

“Nhưng mà cậu nói xem, cô em họ của cậu bị ai bắt nạt?”

“Cô gái ở bên cạnh Minh Vi ấy, Tống Vãn Huỳnh.”

“Tống Vãn Huỳnh?” Lưu Học Khiêm ngẫm nghĩ cái tên, hình như đã từng nghe qua, “Tôi hình như có nghe qua tên này ở đâu đó.”

“Nghe qua rồi?”

Lưu Học Khiêm mấy năm qua ở nước ngoài không tiếp xúc nhiều với người trong nước, nghĩ mãi cũng không ra nên lắc đầu, “Có chút ấn tượng nhưng không nhớ được.”

“Không nhớ ra thì thôi.”

“Anh họ.” Lý Đô Mật từ trên boong tàu đi xuống đến bên cạnh Chu Mục Phàm, lần lượt chào hỏi Lưu Học Khiêm và mấy người khác, “Anh họ, hôm nay cảm ơn anh.”

“Cảm ơn gì chứ.”

Lý Đô Mật khuôn mặt đầy vẻ tủi thân, “Anh họ, em nói cho anh nghe, cái cô Tống Vãn Huỳnh đó thật sự rất hay bắt nạt người khác, em ở trong chương trình bị cô ta bắt nạt vô số lần, may mà anh đến rồi, có thể giúp em một chút trút giận thay em.”

“Tống Vãn Huỳnh ấy, cô ta có lai lịch gì em có biết không?”

“Em đã xem qua hồ sơ của cô ta rồi, cô ta chỉ là người bình thường, không có bối cảnh gì đặc biệt.”

“Vậy cô ta làm sao lại kết bạn với Minh Vi được?”

“Không phải nhờ vào cái miệng biết nói sao, dụ được Minh Vi chiếu cố cô ta khắp nơi.”

Chu Mục Phàm khẽ cười, “Hóa ra là vậy.”

“Anh họ, lát nữa nhất định phải dạy dỗ cô ta một trận.”

“Ừ.” Chu Mục Phàm đứng dậy đi ra boong tàu, chiếc du thuyền đã dừng lại trước một hòn đảo lý tưởng để lặn, Nhậm Khả và nhóm của cô đã thay xong đồ bơi, Nhậm Khả đang kéo Tống Di dưới sự hướng dẫn của nhân viên, họ đang thử chơi mô tô nước và ván trượt.

“Không không không! Chị Nhậm Khả, em sợ lắm.”

“Sợ gì chứ, chị ở ngay sau em, đừng sợ, mọi thứ đều có lần đầu tiên, có chị ở đây em sẽ không sao đâu.”

“Á á á—”

Tiếng thét vang lên.

Một chai rượu sâm panh được đặt “cạch” lên bàn trước mặt mọi người, Chu Mục Phàm ngồi đối diện mỉm cười, “Sao mọi người lại ngồi đây, không đi chơi à?”

Trương Chi Ngang lắc lắc tay mình, “Bị thương rồi, bác sĩ dặn không được tiếp xúc với nước.”

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười lịch sự, “Tôi không giỏi bơi lội.”

Minh Vi lạnh nhạt, “Không hứng thú.”

“Vậy thì tốt, chúng ta chơi cùng nhau đi.”

“Chơi gì?” Lý Đô Mật đi theo Chu Mục Phàm từ khoang tàu lên, “Cộng thêm em một người nhé.”

“Chơi trò đơn giản thôi,” Chu Mục Phàm lấy ra một vài chiếc cốc xúc xắc từ ngăn kéo dưới bàn, “Chúng ta chơi xúc xắc, ai thua thì uống rượu, thế nào?”

Tống Vãn Huỳnh nhìn Lý Đô Mật bên cạnh Chu Mục Phàm, hiểu rằng trò này là nhắm vào mình, nhưng mà…

Cô cầm một chiếc cốc xúc xắc, mỉm cười nói: “Được, chơi thì chơi.”

Minh Vi nhìn cô, “Cô muốn chơi sao?”

“Chơi chứ, sao lại không chơi? Anh Chu mời chúng ta lên du thuyền chơi, chúng ta không thể làm mất hứng của anh ấy được có đúng không?”

Trương Chi Ngang nghe vậy cũng cầm một chiếc cốc xúc xắc, “Tôi cũng chơi.”

“Thôi đi, tay cậu bị thương rồi, chơi xúc xắc cái gì nữa.”

Chu Mục Phàm nhíu mày, “Chỉ chúng ta hai người chơi cũng chẳng thú vị gì đâu.”

“Đâu có, còn có Lý Đô Mật nữa, cùng chơi nhé.”

Lý Đô Mật do dự một chút.

Tống Vãn Huỳnh thêm dầu vào lửa, “Không thể nào nha Lý Đô Mật, cô không dám chơi ư? Thật ra không dám chơi cũng không sao, tôi cũng chơi không giỏi lắm, cô cứ ngồi bên cạnh xem chúng tôi chơi cũng được.”

Lý Đô Mật rất dễ bị kích động, lập tức ngồi xuống bên cạnh Chu Mục Phàm cầm một chiếc cốc xúc xắc, “Chơi thì chơi, ai sợ ai!”

Minh Vi cũng cầm một chiếc cốc xúc xắc, “Tính tôi một phần.”

Chu Mục Phàm nhướng mày, “Được, chơi thôi.”

Mọi người cùng lắc cốc xúc xắc, năm viên xúc xắc trong cốc lắc lư, một lúc sau tất cả đều đặt cốc xuống bàn.

Tống Vãn Huỳnh nâng cốc lên, nhìn số điểm bên trong, lập tức hô lớn: “Bốn viên bốn.”

Minh Vi nhìn cốc xúc xắc, “Năm viên bốn.”

Chu Mục Phàm nhìn họ một cái, “Bảy viên bốn.”

Lý Đô Mật nâng cốc lên nhìn số điểm, không có viên bốn nào nhưng cô vẫn cứng cổ hô lớn: “Tám viên bốn!”

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười với cô ta, “Mở đi.”

Lý Đô Mật ngớ người, “Mở á?”

“Đúng, tôi mở của cô.”

“……” Lý Đô Mật nhíu mày, “Lần đầu đã mở em rồi?”

“Đúng thế, sao vậy?”

“Chị nhắm vào em à?”

“Chơi game mà thôi, cô không chơi nổi sao?” Tống Vãn Huỳnh mở chiếc cốc của mình, “Ba viên bốn.”

Minh Vi cũng mở cốc của mình, “Hai viên bốn.”

Chu Mục Phàm nhìn Lý Đô Mật một cái, mở chiếc cốc của cô ta, “Không có viên bốn nào cả, Lý Đô Mật, em hô bừa cái gì vậy!”

Lý Đô Mật mở cốc của Chu Mục Phàm, thấy chỉ có hai viên bốn thì buồn bã nói: “Anh họ, anh cũng chỉ có hai viên bốn, sao lại hô bảy viên bốn?”

“……” Chu Mục Phàm bị cô ta làm cho tức đến bật cười, rót cho cô ta một ly rượu, “Uống đi.”

Đã thua thì phải nhận, Lý Đô Mật cầm ly rượu, nhăn mặt uống từng ngụm nhỏ.

Ván thứ hai vẫn là Tống Vãn Huỳnh hô trước.

“Năm viên sáu.”

Minh Vi nhìn số điểm, “Bảy viên sáu.”

Chu Mục Phàm im lặng một lúc, “Tám viên sáu.”

Lý Đô Mật nhìn cốc xúc xắc của mình, có ba viên sáu, mỉm cười hô: “Chín viên sáu!”

Cô ta nhìn vẻ mặt của Tống Vãn Huỳnh như đang nói, có bản lĩnh thì mở tôi đi.

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, “Mở đi.”

“……” Lý Đô Mật nghiến răng, “Tống Vãn Huỳnh, chị nhắm vào em à? Sao cứ mở em vậy?”

“Cô là người trước tôi, tôi không mở cô thì mở ai?”

“Được! Mở thì mở!” Lý Đô Mật lập tức mở cốc của mình, “Em có ba viên sáu, em không tin ba người có thể có sáu viên sáu.”

Tống Vãn Huỳnh mở cốc xúc xắc, “Ba viên sáu.”

Minh Vi nâng cốc, “Một viên sáu.”
 
Back
Top Bottom