Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ

Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 30: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (2)


Trương Chi Ngang nhìn Hứa Bạc Chu, “Anh Hứa, chúng ta ở chung đi, hai phòng còn lại nhường cho ba cô gái ngủ."

Hứa Bạc Chu gật đầu, “Tôi không có ý kiến.”

Nhậm Khả nhìn Tống Di, “Hai chúng ta một phòng?”

Tống Di cầu còn không được, liên tục gật đầu.

Nhìn thấy hai người họ như vậy, Lý Đô Mật ở một bên cảm thấy rất không thoải mái. Cô buồn bực nhìn bọn họ trước ống kính: "A, mọi người đều lập đội cả rồi, chỉ còn lại mình tôi thôi sao? Được, vậy tôi ngủ một mình nhé."

Những lời này ngụ ý rằng họ đang liên kết với nhau để cô lập cô.

Tống Di vội vàng nói: “Nếu không thì như vậy, cô và chị Nhậm Khả ngủ chung một phòng, tôi ngủ một mình ở phòng nhỏ hơn."

Lý Đô Mật không tình nguyện mở miệng, “Nhưng tôi không quen ngủ chung giường với người khác, sẽ không ngủ được."

Sau khi ngồi trên máy bay hơn chín tiếng và ngồi trên xe hơn một tiếng, Tống Vãn Huỳnh đều sớm mệt muốn chết, mí mắt trên dưới như muốn đánh nhau, Lý Đô Mật này vẫn còn muốn gây chuyện.

Cô ngáp một cái, “Đúng vậy, chúng tôi đều đã lập đội rồi. Chị Nhậm Khả và chị Tống Di làm vậy là vì muốn tốt cho cô thôi. Cô không phải béo sao, cần phải tập thể dục một tiếng trước khi đi ngủ. Chúng tôi dành riêng một phòng cho cô tập thể dục vào buổi tối, sẽ không ảnh hưởng đến người khác. Hơn nữa không phải cô không quen ngủ chung với người khác sao, quả thực đẹp cả đôi đường, không cần cảm ơn chúng tôi đâu.”

Tống Vãn Huỳnh lại lấy chuyện xảy ra trong xe để đâm cô lần nữa

Lý Đô Mật vừa nghe thì cảm thấy nghẹn đến hoảng, tức giận đến mức dậm chân, xoay người liền kéo hành lý vào phòng nhỏ nhất kia.

Tống Vãn Huỳnh cười lạnh, Trà xanh? Ai mà không phải trà xanh chứ?

Trở lại phòng, Tống Vãn Huỳnh tắm rửa xong ra ngoài thì Minh Vi đã sắp xếp đồ đạc trong vali gọn gàng và đang ngồi trên giường lên kế hoạch cho hành trình ngày mai.

"Chị ơi, muộn rồi, để ngày mai thì làm đi."

“Cô ngủ trước đi. Tôi sẽ ngủ sau khi làm xong.”

Là người nổi tiếng duy nhất trong số các khách mời của chương trình, sự tồn tại của Minh Vi không chỉ là đội trưởng của đội mà còn có chút tư tâm của Tô Cẩm. Là bạn thân của Minh Vi, cô hy vọng chương trình này có thể giúp cô ấy được nhiều người biết đến hơn.

Minh Vi có tinh thần trách nhiệm cao, nếu cô ấy đã làm đội trưởng thì phải cố gắng hết sức làm tốt nhất có thể.

Đáng tiếc a, luôn có một mẩu cứt chuột làm hỏng cả một nồi cháo.

Đêm đó, mọi người đều ngủ ngon sau một chặng đường dài.

Sáng hôm sau, tiếng chuông vang khắp thành phố đánh thức mọi người dậy.

Khi Tống Vãn Huỳnh tỉnh dậy thì Minh Vi đã biến mất từ lâu. Sau khi rửa mặt và xuống cầu thang, cô thấy Minh Vi đang trải bản đồ các điểm tham quan du lịch địa phương trên chiếc bàn dài ở tầng một và đang thảo luận về hành trình tiếp theo với Trương Chi Ngang và Hứa Bạc Chu.

Minh Vi chú ý tới cô đã dậy thì nói: “Tỉnh rồi? Trên bàn có bữa sáng.”

"Ồ.” Tống Vãn Huỳnh đi đôi dép lê thoải mái mang từ trong nước đến, chậm rãi ngồi vào bàn ăn sáng.

Không lâu sau, Nhậm Khả cùng Tống Di lần lượt từ trên lầu bước xuống.

So với bộ trang phục thoải mái ngày hôm qua, hôm nay Nhậm Khả không chỉ trang điểm tinh tế mà còn uốn tóc dài thành những lọn tóc lớn gợi cảm. Chiếc váy trắng bó sát tôn lên trọn vẹn những đường cong quyến rũ trên cơ thể cô.

Tống Di vẫn không khác gì hôm qua. Cô ấy vẫn ăn mặc giản dị, áo phông ngắn cùng quần dài rộng rãi thoải mái.

“Oa! Chị Nhậm Khả, dáng người của chị đẹp quá.” Tống Vãn Huỳnh luôn hào phóng lời khen đối với mỹ nữ.

Nhậm Khả cho cô một cái nháy mắt, “Cảm ơn đã khích lệ.”

Tống Di ngồi vào bàn ăn cười nói: “Sáng nay chị Nhậm Khả còn muốn trang điểm cho tôi, nhưng tôi không có thói quen trang điểm."

“Cô không trang điểm cũng rất xinh đẹp.”

Tống Di thẹn thùng cười.

Tống Vãn Huỳnh ăn ngay nói thật, Tống Di lớn lên xác thật rất xinh đẹp, cô ấy không phải kiểu người hào nhoáng lộng lẫy như Nhậm Khả, càng không giống Minh Vi minh diễm đại khí, cô ấy là kiểu người an an tĩnh tĩnh ngồi ở đó tựa hồ không chút thu hút nào, nhưng không hiểu sao lại khiến bạn muốn nhìn cô ấy lần thứ hai.

Đến khi mấy người ăn xong bữa sáng thì Lý Đô Mật mới từ trên lầu bước xuống, rút kinh nghiệm từ bài học mặc đồ ngày hôm qua, hôm nay cô ta mặc một chiếc quần dài cạp cao rộng rãi, thân trên thì vẫn là chiếc áo bó sát ngắn tay, khoe ưu thế của xương quai xanh và vòng eo nhỏ nhắn.

Đi đến trước bàn ăn, Lý Đô Mật nhìn thoáng qua đĩa đồ ăn trên bàn, kinh ngạc nói: “A, mọi ngươi buổi sáng ăn nhiều như vậy?”

Ba người vừa ăn xong một quả trứng rán, một lát bánh mì nướng và một cốc sữa trên đĩa của mình đều đồng loạt im lặng.

Lý Đô Mật cầm tách cà phê bên cạnh đĩa rồi nói: "Bình thường buổi sáng tôi chỉ uống một tách cà phê để giảm sưng thôi."

“Ha? Cô buổi sáng chỉ uống một cốc cà phê? Có đủ không? Chắc là không đủ đi.” Tống Vãn Huỳnh đưa cho cô ta một tách cà phê khác còn nguyên. "Tôi nghĩ chứng phù nề của cô không thể giải quyết được bằng một tách cà phê đâu, ở đây còn một cốc nữa, nhưng cô có chắc đó là chứng phù nề chứ không phải là mỡ không?"

“……” Lý Đô Mật tức khắc nuốt không trôi, ký ức về việc bị nói là béo trên xe tối qua lại tấn công cô. "Sáng nay tôi tỉnh dậy đã cân lại. Tôi nặng 43,5 kg!"

“43,5 kg? Vậy cô tiếp tục nỗ lực nha, cố lên! Tranh thủ sớm ngày gầy giống chúng tôi!”

“……”

Nhậm Khả giơ ngón tay cái lên với cái miệng của Tống Vãn Huỳnh.

Sau một hồi im lặng, sự ngượng ngùng bị phá vỡ khi Carl, chủ nhân của tòa nhà nhỏ xuất hiện. Ông ấy dùng một tràng tiếng Anh Anh lưu loát lịch sự hỏi thăm mọi người đêm qua ngủ có ngon không.

“Cũng không tệ lắm, tôi còn cho rằng mình sẽ mất ngủ, không nghĩ tới ngủ một giấc đến hừng đông.”

“Giường ngủ rất thoải mái.”

Chỉ có Lý Đô Mật một người oán giận nói: “Tôi ngủ không ngon chút nào, dưới nệm như có thứ gì đó chọc vào lưng vậy. Mọi người không cảm thấy gì sao?"

Carl hơi sửng sốt và hỏi đó là gì.

“Ta cũng không rõ lắm là thứ gì, nhưng chính là rất cộm, ở nhà tôi chính là như vậy, làn da rất mẫn cảm, dưới nệm có một chút gì đó cũng không được, Carl, có thể đổi cho tôi một chiếc nệm mới không?"

Tống Vãn Huỳnh làm như nhớ tới cái gì, nói với Lý Đô Mật: “Cô vừa nói thì tôi nhớ ra rồi, quả thực có chút không thoải mái. Tôi chỉ cho cô một cách. Tối nay khi cô đi ngủ, nhấc nệm lên từng lớp một, ở vị trí cô thường nằm tìm một chút, sau đó cô sẽ thấy một hạt đậu Hà Lan nhỏ.”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 31: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (3)


“Ha ha ha ha……” Nhậm Khả không nhịn được cười vài tiếng nhưng vẫn cố nhịn xuống.

Carl vô cùng bối rối hỏi cô ấy có phải nghe được chuyện cười nào không, sao lại cười vui như vậy.

Tống Vãn Huỳnh mỉm cười giải thích, “Tôi nghĩ đến một câu chuyện cổ tích rất hay, về nàng công chúa lớn lên trên hạt đậu."

“……” Lý Đô Mật nghe ra Tống Vãn Huỳnh đang chế giễu cô là công chúa hạt đậu.

Carl quay sang Lý Đô Mật bảo đảm chắc chắn không có hạt đậu nào trong nệm của ông ấy.

Mấy người bên cạnh lại càng cười to hơn.

Nếu bỏ qua vẻ mặt tức giận và ngột ngạt của Lý Đô Mật thì có lẽ đây sẽ là một cảnh tượng vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Chờ Carl đi rồi, Lý Đô Mật xụ mặt hỏi Tống Vãn Huỳnh, “Chị Vãn Huỳnh, có phải chị không thích em không?”

Còn phải hỏi sao? Tống Vãn Huỳnh âm thầm trợn mắt trắng, nhưng lại nói bằng giọng rất kinh ngạc: "Sao có thể? Sao tôi lại không thích cô chứ? Sao cô lại nghĩ là tôi không thích cô?"

“Vậy sao chị luôn nhắm vào em?”

“Tôi không có nhắm vào cô nha, tôi nói mỗi một câu đều là ăn ngay nói thật,” Tống Vãn Huỳnh đưa ra ví dụ, “Này nhé, hôm qua chính cô đã nói là mình béo, muốn giảm cân, cô xác thật rất béo, điểm này không thể nghi ngờ, cô muốn giảm béo, chúng tôi còn đặc biệt để cô ở riêng một mình, cô chỉ uống một tách cà phê vào buổi sáng để giảm sưng, cho nên tôi tử tế đưa cho cô thêm một tách cà phê vẫn chưa ai uống, cô nói có thứ gì đó dưới nệm, tôi nói cô cẩn thận tìm xem, tôi có chỗ nào nhằm vào cô chứ, tôi chỉ đang quan tâm cô thôi mà.”

Nói xong, cô thở dài nhìn Lý Đô Mật bằng ánh mắt tổn thương, “Tôi có chút thương tâm. Tôi vẫn luôn quan tâm đến cô nhưng cô lại nghĩ xấu về tôi như vậy, thật đau lòng."

“……” Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi.

Là cùng một loại người.

“Em không có,” cô ta ủy khuất rũ xuống mí mắt, “Em biết đôi khi em nói năng thiếu chừng mực, nhưng em không cố ý. Bố mẹ em đã bận rộn với công việc từ khi em còn nhỏ, để em một mình cho bảo mẫu chăm sóc ở nhà. Bảo mẫu không thể dạy em nhiều điều, nếu em có nơi nào đắc tội với chị thì mong chị đừng so đo với em được không?”

Lý Đô Mật nói đến nhu nhược đáng thương.

Từ nhỏ không có cha mẹ làm bạn bên cạnh, đứa trẻ thiếu thốn tình thương, nếu nói sai thì mọi người cũng không thể trách cô ta.

Tống Vãn Huỳnh thập phần cảm động mà nắm tay cô ta, kẹp giọng giả vờ nói: “Đáng thương như vậy nha, cô yên tâm, sao tôi có thể so đo với cô chứ, đừng suy nghĩ vớ vẩn, cô chính là em gái của chúng tôi, chúng tôi quan tâm yêu quý cô còn không kịp thì sao có thể nhằm vào cô chứ.”

Nhậm Khả ho nhẹ một tiếng, ra vẻ hòa giải: "Được rồi, được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta nói chuyện khác đi. Chị Minh Vi, hôm nay có lịch trình gì?"

Minh Vi bước tới và đặt tờ thông tin du lịch mà cô đã sắp xếp sáng nay lên bàn. "Đây là cẩm nang du lịch tôi đã sắp xếp tối qua. Vì chúng ta có nhiều thời gian và thành phố không lớn lắm, nên nó bao gồm hầu hết các điểm tham quan du lịch trong thành phố. Mọi người có thể xem qua trước. Nếu có những nơi khác mà mọi người muốn đến thì có thể nói ra rồi cùng nhau điều chỉnh hành trình."

Lý Đô Mật tiếp nhận rồi nhìn thoáng qua, tất cả đều là điểm tham quan du lịch địa phương nổi tiếng.

“Sao lịch trình của chị lại dày đặc thế?" Lý Đô Mật bắt bẻ nhìn lịch trình tràn đầy của Minh Vi "Chị Minh Vi, chúng ta đến đây để du lịch. Mục đích của chuyến đi là để thư giãn. Nếu chị sắp xếp lịch trình dày đặc như vậy, thời gian gấp gáp, chúng ta sẽ rất mệt mỏi."

Tống Vãn Huỳnh lạnh lùng nhìn cô ta, vẻ mặt như muốn nói: "Tôi biết cô lại định gây chuyện mà."

Lông mày Minh Vi không khỏi nhíu lại: “Cô thấy lịch trình quá dày?”

“Đương nhiên là quá dày rồi. Không phải chị nói thành phố này không lớn sao? Nếu không lớn thì chúng ta cứ đi vòng quanh các điểm tham quan trong thành phố, muốn đi đâu thì đi. Không cần kế hoạch, không cần sắp xếp, chỉ cần theo tiếng gọi của trái tim. Đi du lịch thì tâm trạng là quan trọng nhất. Mọi người thấy tôi nói đúng không?"

Lý Đô Mật nhìn về phía Nhậm Khả cùng Tống Di.

Nhậm Khả trầm tư một lát, gật đầu, “Cô nói rất có lý.”

“Đúng không!” Lý Đô Mật lại quay đầu nhìn về phía Trương Chi Ngang cùng Hứa Bạc Chu, “Hai ngươi thấy sao?”

Trương Chi Ngang tuổi trẻ, thích tự do tự tại, không thích bị trói buộc, nghe Lý Đô Mật nói thì trước mắt sáng ngời, “Chị Minh Vi, em cảm thấy Lý Đô Mật nói đúng, thay vì mỗi nơi đều cưỡi ngựa xem hoa thì không bằng chậm lại cảm thụ nét quyến rũ của thành phố này thật tốt, không có kế hoạch cũng không có thời gian hạn chế, tự do tự tại, đi bất cứ nơi nào chị muốn và bất cứ khi nào chị muốn.”

Minh Vi nhíu mày, “Nhưng có một số nơi phải mua vé trước mới có thể vào, một số nhà hàng cũng phải đặt chỗ trước. Nếu không đặt chỗ, chúng ta thậm chí không thể vào một số điểm tham quan. Mọi người có chắc chắn muốn đi một cách tự do không?"

“Ai nha chị Minh Vi, đến lúc đó lại nói, biện pháp luôn nhiều hơn so với khó khăn, tới, ủng hộ tự do đi lại thì giơ tay!”

Lý Đô Mật dẫn đầu nhấc tay, Trương Chi Ngang cùng Nhậm Khả theo sau cũng giơ tay lên.

Ba so với bốn.

Lý Đô Mật nhìn về phía Hứa Bạc Chu, “Hứa tiên sinh, anh có thích kế hoạch của chị Minh Vi không?"

Hứa Bạc Chu xòe tay, “Tôi không sao cả, đều có thể.”

Lý Đô Mật quay đầu lại nhìn Tống Di.

Tống Di gật đầu: “Tôi cũng đều được.”

“Có nghĩa là hai phiếu trắng, ba so với hai, chúng ta thắng! Đi đi đi, chúng ta xem thử trạm thứ nhất nên đi đâu?” Lý Đô Mật nói xong, tựa hồ lúc này mới ý thức được cái gì, cô ta nhìn Minh Vi, “Chị Minh Vi, thật xin lỗi, tối qua tỷ đã vất vả làm ra bản hướng dẫn này nhưng có vẻ mọi người đều đồng ý với ý kiến của em hơn. Xem ra bản hướng dẫn của chị không cần thiết lắm."

“Ai nói không cần?” Tống Vãn Huỳnh mỉm cười, “Tôi thích một lộ trình đã được lên kế hoạch hơn. Nếu vậy, chúng ta chia thành hai nhóm. Chị Minh Vi và tôi sẽ ở một nhóm, những người còn lại có thể đi cùng nhau. Thế nào?"

Lý Đô Mật ngẩn ra, “Như vậy có được không?”

“Sao không được? Cô đã nói tự do đi lại, vậy thì hãy thực hiện tự do đến cùng, thế thôi!"

Chơi cô lập? Chơi theo nhóm?

Tống Vãn Huỳnh cười lạnh, cũng phải nhìn xem cô có đáp ứng hay không.

Trong tiểu thuyết, Lý Đô Mật chính là từng bước cô lập Minh Vi như vậy, mấu chốt là cô ta là kiểu người muốn làm bất cứ điều gì mình thích, một lúc muốn đi nơi này, lúc sau lại muốn đi nơi khác, căn bản là không thèm để ý những người khác nghĩ như thế nào, biến chuyến đi được lên kế hoạch kỹ lưỡng thành một mớ hỗn độn, và cuối cùng Ming Vi phải dọn dẹp đống hỗn độn đó.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 32: Hiện tại Lý Đô Mật có thể xác định rằng mình gặp được đối thủ rồi (4)


Cô bước đến bên cạnh Minh Vi thì thầm: "Chị ơi, công sức của chị đêm qua không uổng phí đâu. Em sẽ đi cùng chị. Chị đi đâu thì em sẽ đi đó."

Minh Vi hơi sửng sốt, “Nếu cô bận tâm đến mặt mũi của tôi thì..."

“Không phải!” Tống Vãn Huỳnh nói: “Em thực sự thấy lịch trình của chị rất tốt. Em không muốn đi cùng họ. Em chỉ muốn chị dẫn em đi chơi thôi. Như vậy được không?"

Ba trang A4 viết cẩm nang du lịch không phải là tâm huyết lớn lao gì, nhưng Lý Đô Mật và những người khác đã bác bỏ chiến lược của cô mà thậm chí không thèm nhìn qua, điều này khiến cô có chút nản lòng.

“Cô thật sự muốn đi?”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu liên tục, “Muốn đi.”

Minh Vi nở nụ cười nhẹ ở khóe miệng, “Được, tôi mang cô đi ra ngoài chơi.”

Chẳng mấy chốc, hai đội đã được "tập hợp".

Trước khi khởi hành, Lý Đô Mật lại xác nhận với Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh: "Chị Minh Vi, chị Vãn Huỳnh, hai người chắc chắn không muốn tham gia chuyến đi tự do của chúng tôi sao?"

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: "Tôi sợ các người cho tôi quá nhiều tự do, tôi vẫn nên làm theo kế hoạch của chị Minh Vi thì hơn."

Lý Đô Mật vẻ mặt quan tâm, “Được rồi, hy vọng hôm nay hai người sẽ không quá mệt mỏi mà về nhà, buổi tối gặp lại."

Hai chiếc xe rẽ theo hai hướng khác nhau.

Điểm dừng chân đầu tiên trong hành trình của Minh Vi là một nhà thờ lớn nổi tiếng địa phương và thậm chí trên toàn thế giới.

Nhà thờ tráng lệ đông đúc người qua lại. Những tác phẩm điêu khắc và tranh tường khổng lồ được khắc trên các bức tường cao hàng chục mét trông hơi đáng sợ khi nhìn thoáng qua, Tống Vãn Huỳnh và Minh Vi nghe hướng dẫn viên do Minh Vi thuê kể về nguồn gốc của nhà thờ và những câu chuyện từng xảy ra ở đó, trong lúc nhất thời bị mê hoặc, suýt nữa quên mất thời gian.

Khi họ tham quan xong nhà thờ và lắng nghe quá khứ bí ẩn cùng những câu chuyện chưa biết của nó thì đã tới giữa trưa.

Tống Vãn Huỳnh được Minh Vi dẫn đến một nhà hàng địa phương nổi tiếng. Tuy nhiên, nhà hàng này có quy định là phải đặt chỗ trước một ngày, nếu không thì sẽ không được tiếp đãi.

Nhà hàng chủ yếu phục vụ các món ăn địa phương, Tống Vãn Huỳnh cảm thấy nó sẽ không thỏa mãn được vị giác của du khách khắp nơi trên thế giới, ít nhất là cái dạ dày Trung Quốc của cô sẽ không được thỏa mãn. Nhưng ngay khi đưa thức ăn vào miệng, cô vẫn ngạc nhiên trước phương pháp nấu ăn và hương vị độc đáo của nhà hàng.

Đến buổi tối, hai người đi bộ dọc theo Đại lộ Hoàng gia để chiêm ngưỡng nhiều tòa nhà cổ có lịch sử lâu đời nằm dọc hai bên đường, Tống Vãn Huỳnh vô cùng thích thú nhưng cũng không quên chụp vài tấm ảnh cho Minh Vi.

Đi bộ đến cuối Đại lộ Hoàng gia là điểm tham quan cuối cùng của chuyến đi hôm nay. Hai người đứng trên đỉnh lâu đài và ngắm nhìn quang cảnh tuyệt đẹp của toàn thành phố.

Kết thúc hành trình một ngày, Tống Vãn Huỳnh chơi đến vô cùng tận hứng cũng vô cùng thỏa mãn.

Cuối cùng cô thậm chí còn cảm thấy hơi tiếc nuối vì một ngày trôi qua quá nhanh.

Sau khi bắt taxi trở về tòa nhà nhỏ, Tống Vãn Huỳnh vẫn đang luyên thuyên trước mặt Minh Vi về sự phấn khích và những gì cô đã thấy, hoàn toàn không biết đến bầu không khí u ám trong phòng khách của tòa nhà nhỏ.

Vẫn là Minh Vi nhắc nhở cô.

Tống Vãn Huỳnh nhìn những người đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt khó coi, cũng hiểu được khoảng 70% chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn giả vờ không hiểu hỏi: "Sao vậy? Mọi người đi chơi cùng nhau không vui sao? Sao ai cũng buồn bã và chán nản thế?"

Không ai nói chuyện.

Có lẽ là tức giận, cũng có lẽ là mệt.

Cô nhìn về phía Trương Chi Ngang, “Trương Chi Ngang, không phải cậu nói muốn chậm lại cảm thụ nét quyến rũ của thành phố này thật tốt, không có kế hoạch cũng không có thời gian hạn chế, tự do tự tại, đi bất cứ nơi nào mình muốn và bất cứ khi nào sao, sao lại ủ rũ vậy? Chẳng lẽ là vì quá tự do?”

Trương Chi Ngang tuổi trẻ khí thịnh da mặt mỏng, không muốn thừa nhận bản thân không những không được chơi gì trong chuyến đi tự do hôm nay mà mọi người còn xích mích với nhau rất không vui. Anh ta ôm lấy gối, nghiêng đầu sang một bên không nói gì.

Thấy Trương Chi Ngang không nói lời nào, Tống Vãn Huỳnh lại nhìn về phía Nhậm Khả, “Chị Nhậm Khả, không phải chị cũng đồng ý với ý tưởng đi du lịch tự do của Lý Đô Mật sao? Hôm nay chị không phải rất vui sao? Trang điểm tinh tế, thay quần áo xinh đẹp quyến rũ, chắc là đã chụp được rất nhiều ảnh đẹp đúng không? Sao chị không cười chút nào vậy?"

Đối với mấy người này, trong lòng Tống Vãn Huỳnh có rất nhiều ý kiến.

Minh Vi thức đêm làm lịch trình mà mấy người này không thèm xem một cái đã phản đối, bị Lý Đô Mật dùng vài ba câu kéo đi, đúng là tự làm tự chịu.

Ngay cả người có tính cách tốt như Tống Di cũng có chút tức giận, nhìn Tống Vãn Huỳnh cùng Minh Vi nhịn không được nhỏ giọng oán giận nói: “Chị Minh Vi, chị không biết đâu, cả ngày hôm nay chúng tôi còn chưa ăn được gì."

“Sao lại thế?”

“Lý Đô Mật nói chúng tôi đi đến đâu thì liền ăn ở đó, nhưng mọi thứ chúng tôi ăn dọc đường đều có vị rất tệ... Không phải là chúng có vị rất tệ, chỉ là chúng không hợp khẩu vị của chúng tôi. Ngay cả McDonald's và KFC cũng có vị rất lạ. Còn có rất nhiều điểm tham quan du lịch đều yêu cầu phải mua vé trước, vì vậy chúng tôi chỉ có thể nhìn xung quanh từ bên ngoài. Hơn nữa vì Lý Đô Mật cãi nhau với người khác nên chúng tôi đã bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài."

“Đuổi ra ngoài?” Tống Vãn Huỳnh nhìn về phía Lý Đô Mật, “Sao lại thế này?”

Nghe Tống Di kể lại sự mệt mỏi và xấu hổ ngày hôm nay, Nhậm Khả trừng mắt nhìn Lý Đô Mật.

Lý Đô Mật ngồi trên ghế sofa buồn bực nói: "Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách tôi được. Lúc tôi đề xuất, không phải tất cả đã đồng ý với ý kiến của tôi sao? Hơn nữa tôi cũng đã kiểm tra rồi. Trên mạng nói chúng ta có thể vào địa điểm đó trong ngày. Tôi cũng thấy nhân viên quản lý ở đó cho khách du lịch mới vào. Họ chỉ phân biệt đối xử với chúng ta thôi, dựa vào cái gì chúng ta không thể đi vào?”

“Không trách cô? Không trách cô thì trách ai? Cô nơi này cũng muốn đi, nơi nào cũng muốn đi, chưa bao giờ suy xét đến hành trình, nếu không vừa lòng cô thì toàn bộ quãng đường đều nhăn mặt, cô có muốn tính xem chúng ta đã lãng phí bao nhiêu thời gian trên đường chưa?"

Thấy họ lại sắp cãi nhau, tuổi tác lớn nhất ở đây Hứa Bạc Chu đứng ra ngăn lại, “Được rồi, đừng cãi nhau nữa!”

Lý Đô Mật vẻ mặt ủy khuất, “Anh Hứa, đây không phải lỗi của mình tôi."

Tống Di ở bên tai Tống Vãn Huỳnh thấp giọng nói: “Chị Nhậm Khả và Lý Đô Mật đã cãi nhau ở bên ngoài."

“Vì sao?”

“Bởi vì Lý Đô Mật nơi này cũng muốn đi, nơi đó cũng muốn đi, cô ta chỉ muốn đến những nơi cô ta thích, còn những điểm tham quan mà người khác muốn đến thì cô ta đều nói là nhàm chán không vui."

Tống Vãn Huỳnh thấp giọng hỏi: “Cô xác định Nhậm Khả chỉ cãi nhau với Lý Đô Mật mà không đánh cô ta sao?"

Tống Di lắc đầu.

Tống Vãn Huỳnh thanh thanh giọng nói, đứng nói chuyện không eo đau, tận tình khuyên bảo: “Được rồi, được rồi, để tôi nói lời công bằng một chút. Lý Đô Mật có sai, những người khác cũng sai. Nếu biết mình đã lãng phí nhiều thời gian trên đường như vậy thì sao không kiểm tra trước, nháo ra nhiều chuyện không thoải mái như vậy, đừng nóng giận, ngày đầu tiên không có kinh nghiệm đi lung tung rất bình thường, phát sinh một chút sự cố cũng không phải chuyện lớn gì, ngày mai tiếp tục điều chỉnh là được, đi du lịch thì tâm tình là quan trọng nhất không phải sao.”

“……” Trương Chi Ngang đứng lên nhìn Minh Vi, ngượng ngùng nói: “Chị Minh Vi, thật xin lỗi, ngày mai chị có dự định gì không? Em có thể cùng chị đi..."

Tống Vãn Huỳnh vẻ mặt khó xử mà ngắt lời cậu ta, “Ngày mai? Lịch trình của chúng tôi ngày mai rất dày đặc. Cậu chắc chắn muốn đi cùng chúng tôi sao? Ngoại trừ việc được ngắm cảnh và ăn một số đặc sản địa phương, một chút tự do cũng không có, cậu sẽ rất mệt.”

Mỗi lời Trương Chi Ngang và Nhậm Khả nói ra đều trở thành boomerang đối với Tống Vãn Huỳnh, đánh trúng mục tiêu một cách trực tiếp.

Hai người không phải Lý Đô Mật, trong đầu không phải hồ nhão, nghe ra hàm ý trong lời nói của Tống Vãn Huỳnh, cũng hiểu rằng Tống Vãn Huỳnh đang lên tiếng bênh vực Minh Vi.

Nhưng mà việc này xác thật là bọn họ làm sai trước.

Trước đó còn ghét bỏ cẩm nang du lịch của người ta quá dày đặc, xem cũng không thèm xem một cái, hô hào muốn du lịch tự do, sau đó lại mặt dày muốn đi chơi theo lịch trình của người ta.

Bọn họ nghĩ mình là ai?

Có xấu hổ hay không?

Trương Chi Ngang sắc mặt đỏ lên, “Chị Minh Vi, em xin lỗi chị vì chuyện hôm nay..."

“Xin lỗi?” Minh Vi thần sắc nhàn nhạt, “Nếu cậu muốn xin lỗi tôi vì chuyện lịch trình du lịch thì không cần phải làm vậy. Không ai quy định cậu phải tuân theo lịch trình cả. Cậu thích du lịch tự do, đó chỉ là lựa chọn của cậu. Cậu không làm gì sai cả. Điều cậu thực sự làm sai là lên đường một cách hấp tấp mà không cân nhắc đến tình hình thực tế dẫn đến một ngày không vui. Vì vậy cậu không cần phải xin lỗi tôi, tủ lạnh có pizza, mọi người có thể hâm nóng lại và ăn, ăn xong thì nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ngày mai tôi có thể đi cùng chị được không?"

Minh Vi không cần nghĩ ngợi gật đầu, “Nếu cậu nguyện ý gia nhập thì hoan nghênh.”

Trương Chi Ngang hưng phấn hướng theo bóng dáng Minh Vi lên lầu hô to: “Chị Minh Vi, cảm ơn chị! Từ nay về sau, nếu chị bảo em đi hướng đông thì em tuyệt đối sẽ không đi hướng tây. Nếu chị bảo em bắt cá thì tuyệt đối em sẽ không giết gà! Chị chính là chị ruột của em!"

Tống Vãn Huỳnh hừ một tiếng với Trương Chi Ngang, đi theo Minh Vi lên lầu trở về phòng, cô biết chuyện này Minh Vi sẽ không so đo, trong tiểu thuyết đoàn du lịch còn gặp nhiều rắc rối hơn bây giờ, Minh Vi cũng không oán giận, có vấn đề giải quyết vấn đề, có khó khăn giải quyết khó khăn, tránh xung đột trực tiếp với bất kỳ vị khách mời nào. Ngay cả khi có xung đột xảy ra, cô ấy cũng sẽ nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và chăm sóc mọi người trong đoàn du lịch về mọi mặt.

Mặc dù mệt mỏi nhưng chương trình tạp kỹ này thực sự đã mang lại lợi ích thực tế cho Minh Vi

Vào thời điểm đó, cô đã chấm dứt hợp đồng với công ty quản lý và liến tiếp bỏ lỡ vài kịch bản, sau đó chính là nhờ vào show tống nghệ này mà xoay người.

Xét theo kết quả thì đây quả thực là một cốt truyện ly kỳ, có lúc thăng lúc trầm, nhưng Tống Vãn Huỳnh chính là cảm thấy nghẹn khuất, Minh Vi là người đảm nhận nhiều trách nhiệm nhất và làm nhiều việc nhất trong suốt chuyến đi, nhưng cuối cùng lại bị buộc tội là cô gái trà xanh gian xảo, bị khán giả la mắng và bôi nhọ.

Tức giận!

Nghĩ đến những lời lẽ tục tĩu của đám antifan não phẳng được miêu tả trong tiểu thuyết, Tống Vãn Huỳnh liền tức giận đến ngứa răng.

Bên kia đại dương, trên màn hình làn đạn bình luận bay tứ tung.

“Ha ha ha sao Tống Vãn Huỳnh này mở miệng nói chuyện lại có ý tứ như vậy chứ.”

“Ha ha ha ha tôi cũng cảm thấy vậy, Tống Vãn Huỳnh là cố ý đi? Nhất định là cố ý! Sảng khoái lắm!”

“Câu nói kia của Tống Vãn Huỳnh ‘nói lời công bằng một chút’ có ý tứ muốn đổ thêm dầu vào lửa, ba phải đúng không ha ha ha ha!”

“Tốc độ x3 xem hành trình du lịch của hai đội một ngày, tôi thật sự cạn lời với đội du lịch tự do, này cũng quá tự do đi? Họ chỉ đi bất cứ nơi nào họ muốn đến mà không cân nhắc đến khoảng cách và thời gian, thậm chí còn không kiểm tra trước, khi đến đó rồi thì họ mới phát hiện cần phải mua vé trước."

“Trong nước thì chưa tính, còn ở nước ngoài mà họ không lập danh sách lịch trình trước, tôi thật sự phục luôn, họ nghĩ gì vậy? Thậm chí còn không sao chép chiến lược dài ba trang A4 của Minh Vi."

“Minh Vi thực sự đã mất rất nhiều thời gian để hoàn thành cuốn hướng dẫn du lịch dài ba trang A4 kia"

“Tôi nghĩ nếu chỉ có một hoặc hai người thì đi tự do cũng được, nhưng nếu là nhóm bảy người thì tôi nghĩ tốt hơn là nên lập kế hoạch, chưa kể đến việc là họ đang ở nước Y. Tôi đã từng đến đó một lần rồi, rất nhiều điểm tham quan và nhà hàng đều cần phải đặt trước, muốn đi nơi nào liền đi thì chỉ có thể tùy tiện đi dạo xung quanh thôi, không thú vị chút nào.”

“Tôi không xem đội du lịch tự do, nhưng đội chiến lược của Minh Vi thực sự rất tuyệt. Họ đã đi đến nhiều nơi, tất cả đều là những điểm tham quan nổi tiếng và chúng rất gần nhau, tiết kiệm được thời gian đi đường, rất thoải mái, có chơi có nghỉ, đây mới là du lịch chứ!”

“Kỳ thật du lịch tự do cũng không sao, nhưng một người du lịch tự do mới thật sự là muốn đi đâu thì đi.”

“Thành thật mà nói, nếu tôi là Minh Vi, buổi tối hôm trước đã bỏ ra nhiều công sức như vậy mà người khác không thèm nhìn một cái thì tôi nhất định sẽ rất tức giận! Những người như vậy đừng nghĩ được liếc mắt nhìn hướng dẫn của tôi lần nữa!"
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 33: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (1)


Chương trình tạp kỹ《 Thanh xuân lữ hành 》 mới bắt đầu quay ngày đầu tiên đã xảy ra vô số vấn đề và mâu thuẫn, tuy một số khách mời có trải nghiệm không tốt khi du lịch, nhưng đối với tổ tiết mục mà nói thì tất cả đều là lưu lượng.

Số lượt xem trên trang chính thức của chương trình vào ngày hôm đó đã vượt qua 10 triệu và vẫn tiếp tục tăng, các từ khóa như #giảm béo đi Lý Đô Mật#, #miệng thay thế#, #cho bạn quá nhiều tự do#, #trà xanh# liên tiếp lọt bảng hot search.

Tuy nhiên, hầu hết các chủ đề này đều nhắm vào Lý Đô Mật.

Lý Đô Mật vẫn chưa biết đến danh tiếng của mình ở Trung Quốc. Sau khi bị Tống Vãn Huỳnh nói mát suốt hai ngày, cô ta thậm chí còn không thèm ăn cơm tối đã sớm trở về phòng.

Cô ta chưa bao giờ cảm thấy ấm ức đến thế.

Tuy rằng không biết chính mình vì sao lại đắc tội Tống Vãn Huỳnh nhưng cô rất rõ ràng Tống Vãn Huỳnh đang nhắm vào mình, nhưng cô cũng không có biện pháp nào, cô nói không lại Tống Vãn Huỳnh cũng không có ai giúp cô nói chuyện, quả thực là tứ cố vô thân.

Cô vốn định mượn sức Nhậm Khả nhưng hôm nay đã cùng Nhậm Khả xé rách mặt, Tống Di là cái đầu gỗ không dùng được, Hứa Bạc Chu đối với ai đều bình đẳng lãnh đạm, Trương Chi Ngang đối với ai cũng bình đẳng nhiệt tình.

Chẳng lẽ trong tương lai mấy ngày tới cô sẽ bị Tống Vãn Huỳnh bắt nạt chết sao?

Tức chết! Tức chết mà!

Lý Đô Mật nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Tống Vãn Huỳnh dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ! Chẳng lẽ cô ta là phú nhị đại ẩn mình trong chương trình?

Không có khả năng!

Suy đoán này vừa xuất hiện đã bị cô phủ định hoàn toàn.

Trước khi đến cô đã thông qua tin tức nội bộ để tra cứu tên của phú nhị đại trong chương trình, căn bản không phải là Tống Vãn Huỳnh.

Lui một vạn bước mà nói, cho dù cô ta có là phú nhị đại thật thì sao chứ!

Phú nhị đại thì có thể tùy ý chia nhóm khi dễ người khác sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ có thể thử mượn sức của Minh Vi.

Cô đã quan sát một thời gian dài kể từ khi chương trình bắt đầu ghi hình. Sở dĩ Tống Vãn Huỳnh có quan hệ tốt với Minh Vi là vì cô là người theo đuôi, nịnh nọt sau lưng Minh Vi, gọi chị các kiểu.

Tống Vãn Huỳnh có thể gọi chị, tại sao cô lại không thể?

Chẳng lẽ chính mình có điểm nào kém hơn so với Tống Vãn Huỳnh sao?

Nghĩ vậy, Lý Đô Mật hạ quyết tâm.

Cô muốn nhìn xem, chờ đến khi Minh Vi hoàn toàn không phản ứng với cô ta thì cô ta còn có thể làm gì!

Sáng sớm hôm sau, Lý Đô Mật rửa mặt xong xuống lầu, cô cố ý thức dậy sớm, trong phòng khách chỉ có người có thói quen dậy sớm là Minh Vi.

“Chị.”

Minh Vi, người đang quyết định lộ trình cho chuyến đi hôm nay, ngước nhìn về phía tiếng động phát ra.

Lý Đô Mật bưng một ly cà phê đen pha sẵn đứng ở trước mặt cô, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào tươi sáng, khác hẳn với thái độ kiêu ngạo coi thường mọi người thường ngày, "Chào buổi sáng, chị Minh Vi, chị có muốn uống cà phê không? Em pha riêng cho chị đấy."

“……” Minh Vi có chút kinh ngạc khi thấy Lý Đô Mật đột nhiên thay đổi thái độ trở thành một người khác. Khi nghe thấy tiếng "chị", cô còn nghĩ rằng người tới là Tống Vãn Huỳnh, “Cảm ơn.”

Minh Vi lễ phép tiếp nhận.

“Không có gì.” Lý Đô Mật cười đến ngọt, giọng nói cũng cố ý ép xuống. Cô ngồi xuống bên cạnh Minh Vi: "Chị ơi, chị đang nhìn gì vậy?"

Minh Vi không để trong lòng, thuận miệng nói: “Tôi đang xác nhận lại lịch trình hôm nay.”

“Sớm như vậy đã phải xác định hành trình, chị thật vất vả.”

Minh Vi kinh ngạc nhìn người hôm qua vẫn là khẩu phật tâm xà, hôm nay miệng lại đầy lời ngon ngọt Lý Đô Mật, “Cô có việc?”

“Không có việc gì thì không thể nói chuyện với chị sao? Em đặc biệt đến đây để xin lỗi chị."

“Xin lỗi?”

Lý Đô Mật gật đầu, “Hôm qua em không nên nói không cần hướng dẫn du lịch của chị, sự thật là hôm qua em và chị Nhậm Khả đi du lịch tự do mới phát hiện mình sai lầm nghiêm trọng, nếu không có lịch trình thì chuyến đi sẽ hỏng bét. Cho nên, chị, chị tha thứ cho em, hôm nay cho em đi cùng chị được không?"

Vừa nói Lý Đô Mật vừa tiến thêm một bước ôm cánh tay của Minh Vi.

“……” Minh Vi không thích tiếp xúc gần với người lạ. Cô đưa tay ra, gỡ tay Lý Đô Mật xuống khỏi người mình, “Hoan nghênh.”

“Chị thật tốt! Cảm ơn chị! Em biết chị sẽ không trách em mà! Chị ơi, chị tốt như vậy, chẳng trách chị Vãn Huỳnh lại thích chị đến vậy, ngày nào cũng bám lấy chị. Em cũng rất thích chị. Sau này em có thể đi theo bên cạnh chị không.”

Minh Vi cảnh giác, “Đi theo tôi làm gì?”

"Bởi vì em cảm thấy cực kỳ an toàn khi ở bên cạnh chị!"

Minh Vi chần chờ, “Cô…… có thể đừng học cách Tống Vãn Huỳnh nói chuyện được không.”

Cô đột nhiên hiểu ra cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.

Giọng điệu và cách nói chuyện không hiểu sao lại giống hệt người nửa tháng trước đột nhiên thay đổi Tống Vãn Huỳnh.

Lý Đô Mật mở to hai mắt nhìn, Minh Vi thế nhưng nói cô học cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh? Cô học cách nói chuyện của Tống Vãn Huỳnh? Tống Vãn Huỳnh nói chuyện ghê tởm mắc ói như vậy, sao cô có thể học cách nói chuyện của cô ta chứ!

“Em không có học cách nói chuyện của chị ấy! Em là thật lòng! Lần đầu gặp chị, em cảm thấy chị có chút lạnh lùng khó gần nên không dám bắt chuyện. Sau hai ngày ở chung em mới biết chị không phải người vô tình như em nghĩ, là em hiểu lầm chị, chị ơi, chị sẽ không trách em chứ?”

“Cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không?”

“Em vẫn luôn nói chuyện như vậy nha, chỉ là mới tham gia chương trình, chưa quen với mọi người nên nói chuyện có chút thiếu chừng mực, cho nên đã xảy ra một ít chuyện không thoải mái cùng hiểu lầm.” Nói đến đây, Lý Đô Mật tỏ ra ủy khuất, “Chị, chị có thể giúp em giải thích với chị Vãn Huỳnh không, hình như chị ấy có chút hiểu lầm với em, em không biết mình đã đắc tội với chị ấy như thế nào, tuy chị ấy không thích em nhưng em vẫn rất thích chị ấy. Nếu có thể giải quyết hiểu lầm với chị ấy, trở thành bạn bè của nhau thì em sẽ rất vui!"

Minh Vi nhíu mày, “Giữa cô và cô ấy hẳn là không có hiểu lầm gì."

“Có, ngày đó ở trên xe sau khi xuống máy bay, em nói mình rất béo, có thể chị ấy cho rằng em là đồ hư vinh, nhưng thật ra không phải, bởi vì em học khiêu vũ từ nhỏ, cô giáo vẫn luôn nói với em rằng với chiều cao của em thì cân nặng cần giữ ở khoảng 41 kg. Nhưng bây giờ em nặng 44 kg nên em mới nói mình béo."

Lý Đô Mật thở dài, “Bởi vì chuyện này mà mấy ngày nay chị ấy vẫn luôn nhằm vào em, em ăn nói vụng về lại có chút nóng vội, cho nên không thể giải thích rõ ràng với chị ấy. Chị có thể giúp em giải thích với chị ấy không?"

“Có thể cô hiểu lầm rồi. Cô ấy không nhắm vào cô. Tuy nhiên nếu cô có bất kỳ hiểu lầm nào với cô ấy thì hãy nói trực tiếp với cô ấy."

“Được, em nghe lời chị”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo liền đến.

Tống Vãn Huỳnh ngái ngủ từ trên lầu bước xuống, hoàn toàn không biết rằng Lý Đô Mật đang muốn cướp vị trí của mình.

“Chào buổi sáng, chị Minh Vi."

“Chào buổi sáng, bữa sáng ở trên bàn.”

Tống Vãn Huỳnh ngồi vào bàn ăn sáng.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 34: Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc (2)


Giọng nói ngọt ngào của Lý Đô Mật vang lên: "Chị ơi, chị đã chuẩn bị bữa sáng sao?"

“Tôi chỉ chiên trứng thôi.”

“Chị vất vả rồi, ngày mai em sẽ dậy sớm hơn để giúp chị làm bữa sáng.”

“Không có việc gì, chiên trứng không mệt đến thế đâu."

“Như vậy sao được, một ngày chị phải làm nhiều việc như vậy, bận lên bận xuống, em sẽ đau lòng, hơn nữa, em không thể ăn bữa sáng chị làm mỗi ngày một cách an tâm được.”

Tống Vãn Huỳnh đang uống sữa nghe thấy đoạn đối thoại này thì suýt nữa phun sữa trong miệng ra, cô quay đầu lại nhìn Lý Đô Mật đang ngồi trên ghế sofa gọi chị với vẻ không tin nổi.

Trong lúc nhất thời thế nhưng hoài nghi chính mình có phải hay không đang nằm mơ.

Nếu không sao cô có thể từ chính tai mình nghe được những lời kinh tởm như vậy

Lời này thật sự là từ trong miệng Lý Đô Mật nói ra?

Trà xanh như vậy, cô ta muốn làm gì!

Chẳng lẽ muốn đoạt người với cô?

Nhận thấy ánh mắt của Tống Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật khẽ cong khóe miệng, cố ý ghé sát vào tai Minh Vi thì thầm điều gì đó.

Minh Vi nhìn về phía Tống Vãn Huỳnh, “Vãn Huỳnh, Lý Đô Mật có chuyện muốn nói với cô.”

“Chị ơi, chị cứ gọi em là Mật Mật đi!" Lý Đô Mật cười cười nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Chị Vãn Huỳnh, em có chuyện muốn nói với chị. Là chuyện hôm đó em nói em béo 44 kg trên xe sau khi xuống máy bay. Em biết em nói như thể em đang khoe khoang, nhưng chị hiểu lầm em rồi. Em học vũ đạo từ nhỏ, cô giáo nói rằng em phải duy trì cân nặng ở mức khoảng 41 kg, nên hôm đó em mới nói mình béo, hy vọng chị về sau đừng nhắm vào em nữa.”

“……” Vị trà tỏa ra bốn phía này Tống Vãn Huỳnh rất quen thuộc

Sơ suất rồi.

Cô ta quả nhiên là muốn đoạt người với cô.

Thấy Tống Vãn Huỳnh không nói gì, Lý Đô Mật quay đầu lại nhìn Minh Vi với vẻ mặt ủy khuất: "Chị, chị Vãn Huỳnh không nói gì cả, có phải chị ấy không muốn tha thứ cho em không?"

Tống Vãn Huỳnh đáy lòng cười lạnh không ngừng, cô đoán được Lý Đô Mật trong lòng nghẹn đến hư, trong tiểu thuyết chia nhóm cô lập thuận lợi mọi bề, không nghĩ tới lần này thế nhưng đem ý xấu đánh tới trên người Minh Vi, đầu óc xoay chuyển còn rất nhanh, nhanh chóng chuyển mục tiêu từ Minh Vi sang cô, thậm chí còn có ý đồ xúi giục Minh Vi.

Nhưng cũng không nhìn xem cô là ai.

Tống Vãn Huỳnh không nói gì nhìn về phía Minh Vi, sự ủy khuất trong mắt gần như trào ra.

Minh Vi xoa xoa lông mày, “Lý Đô Mật, tôi đã nói rồi, Vãn Huỳnh không phải là nhằm vào cô, cô đừng nghĩ nhiều. Còn nữa, đừng gọi tôi là chị, cứ gọi tôi là chị Minh Vi là được."

Nụ cười của Lý Đô Mật cứng đờ trên mặt.

Tống Vãn Huỳnh hừ lạnh.

Hừ, còn muốn giả vờ làm trà xanh trước mặt chị Minh Vi, cũng không nhìn xem ai mới là người có quan hệ tốt nhất với chị Minh Vi.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 35: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (1)


Hiệp thứ nhất kết thúc với sự thất bại của Lý Đô Mật.

Tống Vãn Huỳnh hiểu rõ trong lòng rằng Lý Đô Mật chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, sắp tới nhất định sẽ còn giở trò. Nhưng cô không quan tâm, những mánh khóe và thủ đoạn nhỏ của Lý Đô Mật hoàn toàn không đáng để cô để mắt tới. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cô có thể đánh bại cô ta một lần thì cũng có thể đánh bại lần thứ hai, lần thứ ba.

Dù sao thì mọi người trong chương trình đều biết rõ tính cách thích gây chuyện của Lý Đô Mật, chỉ là Minh Vi là người biết nhìn đại cục, trong tiểu thuyết dù Lý Đô Mật có giở trò thế nào thì cô ấy cũng luôn nhẫn nhịn, không bao giờ trực tiếp xé rách mặt.

Nếu mình thực sự đối đầu với Lý Đô Mật, liệu chị ấy có giận không?

Thôi kệ, không muốn nghĩ nhiều nữa, đi đến đâu hay đến đó vậy.

Tống Vãn Huỳnh lên lầu về phòng, thay bộ đồ ngủ sang một bộ quần áo thoải mái, sau đó xuống lầu gặp mọi người ở phòng khách.

Nhóm du lịch tự do sau khi bị "đánh bại" ngày hôm qua, hôm nay đã đồng loạt xin lỗi và phản bội để gia nhập đội chiến lược của Minh Vi.

Hôm nay, Minh Vi mặc một chiếc quần ống rộng màu đen kiểu công nhân khá thoải mái, áo trên là một chiếc áo thun đen rộng rãi. Có lẽ do hôm nay nắng gắt nên cô đội thêm một chiếc mũ đen, che đi mái tóc dài đen nhánh.

Bộ quần áo rộng rãi khoác lên người Minh Vi với tỉ lệ cơ thể hoàn hảo tạo nên một vẻ ngoài vừa phóng khoáng vừa cá tính, toát lên nét mạnh mẽ đầy cuốn hút.

Tống Vãn Huỳnh như mọi khi vẫn đứng bên cạnh Minh Vi.

Minh Vi lướt mắt qua đám đông chuẩn bị xuất phát, “Lý Đô Mật đâu?”

“Tôi tới rồi!”

Lý Đô Mật lạch bạch chạy xuống từ trên lầu. Cô ta đã cố ý ăn diện khác hẳn mấy ngày trước, không còn mặc đồ ôm sát tôn dáng người nữa mà đổi sang một chiếc váy ngắn bồng bềnh, đeo thêm một chiếc ba lô nhỏ màu đen. Trông cô ta trẻ trung hơn nhiều, nếu không nhìn kỹ còn tưởng là một nữ sinh trung học.

Cô ta thở hổn hển chạy đến bên cạnh Minh Vi, thẳng thừng chen vào giữa Minh Vi và Tống Vãn Huỳnh, đẩy Tống Vãn Huỳnh sang một bên, “Xin lỗi chị Minh Vi, lúc nãy em lên lầu lấy đồ, xe đến chưa ạ?”

Cô ta nghiêng người, tỏ vẻ đầy áy náy nhìn Tống Vãn Huỳnh, “Chị Vãn Huỳnh, xin lỗi nha, em không để ý, chị không sao chứ?”

Tống Vãn Huỳnh bị đẩy lảo đảo đang cố gắng đứng vững lại. Nhìn Lý Đô Mật ngang nhiên chen vào giữa mình và Minh Vi, cô khẽ nheo mắt.

Xem ra sau khi bị phản đòn sáng nay, Lý Đô Mật vẫn chưa từ bỏ ý định, còn đang tìm đủ mọi cách để xen vào giữa cô và Minh Vi.

Cô vừa định phản công đôi câu thì chợt chạm phải ánh mắt của Minh Vi. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô bỗng nghĩ ra điều gì đó, chớp chớp mắt rồi mỉm cười nhẹ nhàng, không chút để bụng, “Không sao.”

Cô không định vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà cãi nhau với Lý Đô Mật.

Lý Đô Mật muốn lấy lòng Minh Vi à? Cứ để cô ta làm đi.

Dù sao thì Minh Vi cũng là nữ chính mạnh mẽ, làm sao có thể không nhìn thấu mấy trò vặt vãnh của một “trà xanh” như Lý Đô Mật chứ?

“…” Tống Vãn Huỳnh im lặng, cảm thấy có gì đó sai sai.

Nhưng không quan trọng!

Quan trọng là, với trí thông minh của Minh Vi, chắc chắn cô ấy sẽ không tin một “trà xanh” hôm trước còn thích gây sự, hôm nay lại đột nhiên biến thành người hiền lành tốt bụng đâu.

“…” Hình như vẫn có chỗ không đúng.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 36: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (2)


Thôi kệ.

"Không sao là tốt rồi." Lý Đô Mật nở nụ cười ngọt ngào, thuận thế chen vào đứng cạnh Minh Vi.

Không có xung đột xảy ra, Minh Vi cũng chẳng nói gì thêm: "Xe đến rồi, đi thôi."

Chiếc xe đã đỗ ở đầu con hẻm nhỏ, mọi người lần lượt lên xe. Vừa ngồi xuống, Minh Vi liền thấy Lý Đô Mật bám sát theo mình, cười tươi rồi ngồi ngay vào chỗ bên cạnh.

Rõ ràng đã ngồi xuống rồi nhưng Lý Đô Mật vẫn cố ý hỏi: "Chị Minh Vi, em ngồi cạnh chị được không?"

Minh Vi vô thức liếc nhìn Tống Vãn Huỳnh vừa lên xe sau cô ta, chậm rãi đi phía sau rồi ngồi vào ghế sau lưng họ.

"Ngồi đi."

Lý Đô Mật lập tức vui vẻ ra mặt: "Chị Minh Vi, hôm nay chị mặc đồ trông ngầu quá, nhìn phải đến mét tám ấy! Chị cao bao nhiêu vậy?"

"1m75."

"1m75 á? Sao em thấy chị còn cao hơn cả Trương Chi Ngang nữa ấy!" Cô ta quay lại nhìn Trương Chi Ngang: "Cậu cao bao nhiêu?"

"Chị Minh Vi chỉ 1m75 thôi á? Nhìn không giống chút nào, tôi còn tưởng chị cao hơn tôi đấy, tôi cao 1m80."

"Đấy nhé! Em cũng thấy thế mà! Nhưng những người có tỷ lệ cơ thể đẹp thì trông sẽ cao hơn mà." Sau khi rót mật xong, Lý Đô Mật lại tiếp tục hỏi: "Chị Minh Vi, hôm nay chúng ta đi chơi đâu vậy?"

Minh Vi lấy kế hoạch hành trình từ túi đeo chéo ra: "Lịch trình hôm nay ở đây, cô xem đi."

"Cảm ơn chị Minh Vi!" Lý Đô Mật nhận lấy, lướt từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi khen ngợi: "Chị Minh Vi, chị lên kế hoạch chi tiết thật đấy, ngay cả giờ đóng cửa cũng ghi chú rõ ràng. Bảo sao hôm qua bọn em đi tự do mà chẳng tham quan được gì, hóa ra có nhiều hạn chế thế này! Chị thật chu đáo và đáng tin cậy, hôm nay chắc chắn sẽ rất vui! Nhưng mà chuẩn bị mấy thứ này chắc mệt lắm nhỉ? Chị vất vả rồi!"

"Không sao."

"Chị Minh Vi, em kể chị nghe, hôm qua bọn em thảm lắm luôn..."

Lý Đô Mật sinh động kể lại những chuyện dở khóc dở cười trong chuyến du lịch tự do hôm qua.

Ngồi hàng ghế sau, Nhậm Khả và Tống Di cảm nhận rõ bầu không khí có chút vi diệu, cả hai ăn ý giữ im lặng rồi đồng loạt quay sang nhìn Tống Vãn Huỳnh.

Tống Vãn Huỳnh cảm nhận được ánh mắt của họ, vẫn thản nhiên mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"

Nhậm Khả và Tống Di tiếp tục ăn ý lắc đầu.

Nhưng trong lòng lại không khỏi thắc mắc—

Từ khi chương trình bắt đầu quay, Tống Vãn Huỳnh luôn dính lấy Minh Vi, đi đường cũng đứng cạnh, ăn cơm cũng ngồi bên, thậm chí ngủ cũng chung phòng. Trừ lúc đi vệ sinh ra, hầu như lúc nào cũng ở bên Minh Vi. Thế mà bây giờ Lý Đô Mật ngang nhiên chen vào đá cô ra rìa, vậy mà một người miệng lưỡi sắc bén như Tống Vãn Huỳnh lại chẳng phản ứng gì?

Chẳng lẽ hai người họ cãi nhau rồi?

Tống Vãn Huỳnh không quan tâm người khác nghĩ gì, cô bình thản ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, suốt cả chặng đường không nói một lời.

Không chỉ có Nhậm Khả và Tống Di cảm thấy khó hiểu, mà ngay cả khán giả đang xem livestream cũng ngơ ngác không kém.

"Có ai nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Sao hôm qua Lý Đô Mật còn đối đầu với Minh Vi mà hôm nay lại nói chuyện như thế này?"

"HAHAHA ai đến muộn chắc chưa thấy cảnh sáng nay Lý Đô Mật 'trà xanh' với Minh Vi đâu! Cười xỉu!"

"Mọi người ơi, có người quay lại video rồi đấy! Mau xem đi! Trời ạ, hôm nay Lý Đô Mật lộ liễu quá luôn, mà Tống Vãn Huỳnh sao thế nhỉ? Sao chẳng nói gì cả?"

"Thật ra tôi thấy Tống Vãn Huỳnh cũng là một 'trà xanh' đấy (nói nhỏ thôi...)"

"+1."

"+2."

"+10086."

"Gì cơ? Mọi người giờ mới nhận ra Tống Vãn Huỳnh cũng là một 'trà xanh' à?"

"Trà xanh thì sao nào! (nói to luôn) Tống Vãn Huỳnh có làm gì xấu đâu? Không giống Lý Đô Mật cứ thích gây sự, trà xanh như thế này chẳng phải rất đáng yêu sao?"

"Hôm đó cô ấy phản bác Lý Đô Mật trên xe là tôi nhận ra rồi, đúng là cũng có chút 'trà' đấy. Nhưng tôi vẫn thích Tống Vãn Huỳnh hơn, dù sao cô ấy cũng không có ác ý. Dù là đối đầu với Lý Đô Mật hay 'cà khịa' nhóm du lịch tự do không tôn trọng kế hoạch của Minh Vi, tất cả đều là chuyện có lý do. Ai mà ghét nổi một cô 'trà xanh' không có ác ý chứ?"

"Vậy mà hôm nay Tống Vãn Huỳnh không phản bác Lý Đô Mật?"

"Ủa gì vậy? Trước đây cô ấy phản ứng nhanh lắm mà? Hôm nay Lý Đô Mật 'trà' rõ ràng thế mà cô ấy lại im re? Đừng nói là sợ rồi nhé?"

"Khoan đã? Sao mọi người lại nghĩ là cô ấy sợ Lý Đô Mật? Không lẽ không nhìn ra cô ấy thông minh thế nào sao?"

"Không phản ứng? Đây gọi là 'lùi một bước để tiến hai bước', cô 'trà xanh' này cũng khéo lắm đấy."

"Tôi lại thấy hôm nay Tống Vãn Huỳnh làm vậy là đúng. Cả đoàn đi chơi chung lại có máy quay livestream, nếu tranh cãi ngay lúc này thì dù ai thắng ai thua cũng đều làm mất vui, ảnh hưởng đến bầu không khí."

"+1."

Không lâu sau, trong tiếng ríu rít không dứt của Lý Đô Mật, họ đã đến địa điểm đầu tiên—một bảo tàng nghệ thuật danh tiếng không chỉ trong nước mà còn trên toàn thế giới. Đây cũng là triển lãm tranh lớn nhất cả nước, mỗi năm tổ chức hơn 20 cuộc triển lãm, thu hút vô số nghệ sĩ quốc tế.

Vừa xuống xe, Lý Đô Mật đã vội vàng chạy đến bên cạnh Minh Vi ân cần hỏi: "Chị ơi, để em xách túi giúp chị nhé?"

"Cảm ơn, không cần đâu, cũng không nặng."

"Vậy à… Chị ơi, cẩn thận bậc thang!"

Tống Vãn Huỳnh lùi lại hai bước, Nhậm Khả cũng chậm lại đi bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: "Sao thế? Cãi nhau à?"

"Không có mà."

"Không có… Nhưng tôi cứ thấy cô có vẻ buồn buồn ấy?"

"Tôi không buồn, chắc do tối qua ngủ không ngon, hơi mệt thôi. Sao vậy?"

Nhậm Khả liếc nhìn Lý Đô Mật đang nhảy nhót bên cạnh Minh Vi, khẽ cười hỏi: "Không vội, không tức giận à?"
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 37: Sao nữ chính có thể không nhìn thấu lời nói ngon ngọt cùng thủ đoạn của tiểu trà xanh chứ? (3)


Tống Vãn Huỳnh cười, “Gấp gì chứ?”

Nhậm Khả từ nụ cười của Tống Vãn Huỳnh nhận ra chút ý vị khác thường, liếc nhìn Lý Đô Mật phía trước, chỉ cười mà không nói gì.

Sau khi mấy người soát vé vào bảo tàng, ai nấy đều bị những món đồ trưng bày ở đó thu hút, mỗi người tìm đến khu vực mà mình hứng thú để tham quan. Dần dần, họ tản ra thành từng nhóm nhỏ, chỉ có Lý Đô Mật vẫn bám sát bên cạnh Minh Vi, thỉnh thoảng nhìn thấy một món đồ quý giá nào đó thì hào hứng kéo Minh Vi chạy đến xem.

Dần dần, Tống Vãn Huỳnh bị bỏ lại phía sau hai người họ.

Nhìn hai người đứng sát nhau trước quầy trưng bày, cô không khỏi có chút cô đơn và ghen tị.

Ánh mắt ấy đúng lúc bị Minh Vi bắt gặp khi quay đầu lại tìm cô. Minh Vi hơi sững người, vẫy tay ra hiệu cô lại gần: “Sao thế?”

Tống Vãn Huỳnh miễn cưỡng cười: “Không có gì, chắc tối qua ngủ không ngon, có chút mệt thôi.”

“Mệt à?” Lý Đô Mật quan tâm hỏi: “Nếu vậy chị về nghỉ ngơi trước đi?”

Minh Vi cũng hỏi: “Muốn về nghỉ không?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Không cần, mọi người cứ chơi đi, em không sao đâu.”

“Thật sự không sao chứ?”

“Thật sự không sao.” Tống Vãn Huỳnh hạ giọng: “Chị ơi, đừng vì em mà làm mất hứng của mọi người.”

Minh Vi im lặng một lúc: “Nếu thấy không khỏe thì nhất định phải nói với chị, đừng cố chịu đựng.”

Tống Vãn Huỳnh gật đầu.

Có câu nói rất hay: “Kẻ địch như lò xo, cậu yếu thì nó mạnh.”

Nhìn Tống Vãn Huỳnh ủ rũ đi phía sau mình, khóe miệng Lý Đô Mật không giấu nổi nụ cười chiến thắng. Cô ta kéo Minh Vi dạo quanh gần nửa bảo tàng, trên đường đi không ngừng cười nói vui vẻ với Minh Vi, dáng vẻ đắc ý vô cùng.

Gần trưa khi cả nhóm rời bảo tàng, Lý Đô Mật thấy một quầy bán kem ven đường liền chạy đến mua mấy cây rồi mang về xe phát cho mọi người.

“Em vừa thấy quầy bán kem nên mua mấy cây.” Đến lượt cuối cùng, cô ta nhìn Tống Vãn Huỳnh đang ngồi bên cửa sổ xe cười nói: “Em nhớ là hôm nay chị không khỏe nhỉ? Người không khỏe thì tốt nhất đừng ăn đồ lạnh quá, nên em không mua cho chị. Chị nghỉ ngơi cho tốt nhé, nếu thấy không khỏe thì nhất định phải nói, đừng cố gắng quá.”

“Ừm, cảm ơn.”

Trên xe ai cũng có kem, chỉ riêng Tống Vãn Huỳnh là không có. Cô nhìn cây kem trong tay Minh Vi, rồi lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Minh Vi đưa kem của mình qua: “Muốn ăn không?”

Tống Vãn Huỳnh lắc đầu: “Không cần đâu, chị ăn đi.”

“Thật sự không ăn?”

“…Em cắn một miếng được không?”

“Được, ăn đi.”

Tống Vãn Huỳnh cắn một miếng, kem còn chưa kịp tan trong miệng, cô đã ngượng ngùng nhìn Minh Vi: “Chị ơi, chị không chê em chứ?”

Minh Vi cắn ngay chỗ cô vừa cắn: “Rất ngọt.”

Sau khi rời bảo tàng, cả nhóm đến một nhà hàng ven biển thưởng thức một bữa hải sản tươi ngon. May mắn là lần này đầu bếp giữ nguyên hương vị, không cho thêm gia vị địa phương nào cả.

Vì hôm qua cả nhóm tự do tham quan khá vất vả nên hôm nay lịch trình không quá dày đặc. Buổi chiều họ chỉ đến thăm một di tích kiến trúc từ thế kỷ trước, sau đó lên xe trở về chỗ nghỉ.

Suốt cả ngày, Tống Vãn Huỳnh chỉ lặng lẽ theo sau Minh Vi và Lý Đô Mật, ít nói, không mấy hứng thú, trông thật sự như bị ốm.

Buổi tối sau khi tắm xong, cô nằm trên giường xem phim. Đúng lúc đến đoạn cao trào thì Minh Vi từ ngoài bước vào.

“Xem gì vậy?”

Tống Vãn Huỳnh quay đầu cười: “Constantine, chị muốn xem cùng không?”

Thấy cô bỗng tràn đầy năng lượng như được sạc pin, Minh Vi bật cười: “Khỏe rồi à? Không khó chịu chỗ nào nữa chứ?”

“Em không ốm,” Tống Vãn Huỳnh nghĩ một chút rồi tắt phim, ngồi dậy, “Hôm nay em chỉ hơi không vui thôi.”

“Vì Lý Đô Mật?”

Đấy! Biết ngay mà! Chị đại nữ chính cái gì cũng biết! Không gì qua được mắt chị ấy!

Tống Vãn Huỳnh thành thật gật đầu, giọng đầy ấm ức: “Cô ta nhắm vào em cả ngày, em không vui là chuyện đương nhiên.”

“Thế sao em không nói? Trước đây em đâu có hiền thế, mắng cô ta đến mức không nói lại được còn gì?”

“Em đâu thể giận dỗi trong chuyến đi chơi được? Nhiều người ở đó như vậy, chẳng lẽ em lại cãi nhau với cô ta? Em làm ầm lên à? Thế chẳng phải để người khác cười vào mặt chúng ta sao? Không thể vì em mà làm hỏng cuộc vui của mọi người được.”

Minh Vi ngạc nhiên: “Biết nghĩ cho đại cục thế cơ à?”

“Tất nhiên! Em đâu phải loại người vô lý. Chỉ cần chị nói chuyện tử tế, em đều nghe hết.”

Minh Vi bỗng cảm thán: “Em thay đổi thật rồi.”

Ánh mắt Tống Vãn Huỳnh kiên định: “Chị Minh Vi, em đã nói rồi, em sẽ dùng hành động để chứng minh cho chị thấy, em không còn là Tống Vãn Huỳnh của ngày trước nữa. Em sẽ khiến chị phải nhìn em bằng con mắt khác!”

Minh Vi gật đầu: “Ừ, đúng là đã có chút khác biệt, nhưng mà… cô ta nhắm vào em là chuyện của cô ta, em không cần phải tự làm khổ mình thế đâu.”

“Em chỉ không muốn làm phiền chị thôi. Chị đã vất vả lập kế hoạch chuyến đi rồi, sao có thể vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm lỡ thời gian vui chơi của mọi người được? Em không khổ sở gì đâu, thật sự không.”

Vừa dứt lời thì tiếng gõ cửa vang lên.

Minh Vi ra mở cửa, thấy Lý Đô Mật ôm gối mặc đồ ngủ đứng bên ngoài.

“Sao vậy? Có chuyện gì à?”

Lý Đô Mật ôm chặt chiếc gối trước ngực tỏ vẻ đáng thương: “Chị Minh Vi, lúc nãy em thấy một con côn trùng trong phòng, em hơi sợ… Em có thể qua đây ngủ với chị không?”

“Có côn trùng?”

“Một con bọ bay rất to!”

“Đã xử lý chưa?”

“Chưa, dù có xử lý rồi thì em cũng không dám ngủ một mình.” Lý Đô Mật liếc vào phòng, nhìn Tống Vãn Huỳnh: “Chị Vãn Huỳnh, tối nay em có thể ngủ ở đây không? Em thật sự không dám về phòng, con bọ đó đáng sợ lắm!”

Được chứ! Sao lại không được?

Tống Vãn Huỳnh lập tức lên tiếng: “Được mà!”

Lý Đô Mật sững người, dường như cảm thấy Tống Vãn Huỳnh đồng ý quá nhanh khiến cô ta có chút hoang mang trong giây lát, hoàn toàn không nhận ra chân mày Minh Vi đã nhíu chặt lại.

Nhưng khoảnh khắc đó chỉ kéo dài một lúc, ngay sau khi phản ứng lại, cô ta hít hít mũi: “Chị Vãn Huỳnh, cảm ơn chị!”

Tống Vãn Huỳnh xuống giường mang giày, rất hiểu chuyện mà nói với Minh Vi: “Chị ơi, nếu cô ấy sợ như vậy, hay là em đổi phòng với cô ấy đi. Chị ngủ với cô ấy, em không sao đâu, đừng lo cho em.”

Nói xong, cô liền định đi đến phòng của Lý Đô Mật.

Minh Vi lập tức nắm lấy cánh tay cô, quay đầu hỏi Lý Đô Mật: “Lúc trước cô nói là quen ngủ một mình, ngủ chung với người khác sẽ không ngủ được mà?”

Lý Đô Mật rụt rè đáp: “Đó là khi ở trong nước thôi. Đây là nước ngoài, hơn nữa… phòng có côn trùng, em sợ lắm. Nhưng mà em không nhất thiết phải ngủ trên giường đâu, em có thể nằm dưới đất cũng được!”

Tống Vãn Huỳnh vội nói: “Không sao, cô cứ chuyển qua đi, tôi ngủ một mình cũng được.”

“Em vào phòng trước đi.” Minh Vi đẩy Tống Vãn Huỳnh vào phòng, sau đó quay người đóng cửa lại, giơ một tay che ống kính máy quay của cameraman bên cạnh, ra hiệu cho anh ta tắt máy quay. Sau đó cô nhíu mày nhìn thẳng vào Lý Đô Mật:

“Lý Đô Mật, có côn trùng thì bắt côn trùng. Không dám bắt thì còn nhiều người ở đây có thể giúp. Đây không phải nhà cô, không ai có nghĩa vụ phải đáp ứng mọi yêu cầu vô lý của cô. Hôm nay tôi có thể không so đo với cô, nhưng từ giờ trở đi, mong cô đừng nhắm vào Vãn Huỳnh nữa. Đây là một show truyền hình thực tế về du lịch, dẹp mấy cái suy tính nhỏ nhặt của cô lại. Tôi không muốn tâm trạng đi chơi mấy ngày tới bị ảnh hưởng. Nếu cô thật sự sợ thì tối nay đừng ngủ nữa.”

Nói xong, cô quay người bước vào phòng, bỏ lại một Lý Đô Mật đờ đẫn cùng cameraman vẫn chưa hết bàng hoàng bên ngoài.
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 38: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (1)


“???” Sao tự nhiên mất kết nối vậy! Tôi còn muốn biết Minh Vi đã nói gì với con trà xanh kia mà!”

“Gì đây? Rớt mạng ngay lúc quan trọng?”

“Hay là Minh Vi ra hiệu tắt camera? Có phải đoạn sau quá máu me bạo lực nên không thể phát sóng cho chúng ta xem không? Hahaha.”

“Tội nghiệp Lý Đô Mật, muốn trà ai không trà, lại đi trà Minh Vi. Đây chẳng phải là tự đâm vào ván sắt à?”

“Ban ngày đi du lịch tuy Minh Vi bị Lý Đô Mật kéo đi suốt nhưng thỉnh thoảng vẫn quay đầu nhìn Tống Vãn Huỳnh đấy! Vãn Huỳnh! Cô có thấy không? Trong lòng chị ấy vẫn nhớ đến cô mà!”

“Khoan… các người trong phần bình luận này có đang diễn không đấy? Tống Vãn Huỳnh đã biểu hiện rõ ràng vậy mà mấy người còn không nhìn ra? Để tôi phân tích tâm lý của cô ấy cho mà nghe: Tuy Lý Đô Mật luôn nhắm vào em, nhưng vì đại cục, em không cãi nhau, không làm ầm lên. Chị đừng lo cho em, em chịu một chút ấm ức cũng không sao.”

“Hahaha tôi cũng nhìn ra rồi! Tống Vãn Huỳnh đúng là trà xanh cao tay, miệng sắc bén, đầu óc linh hoạt, biết tùy cơ ứng biến, tôi thích cô ấy quá đi mất!”

Nhà họ Văn.

Văn phu nhân nhìn màn hình livestream đột nhiên mất kết nối thì không khỏi sốt ruột, liên tục đóng rồi mở lại kênh nhiều lần nhưng vẫn không thấy hình ảnh quay lại.

Bà vội vàng ôm iPad chạy ra phòng khách. “Ôi trời ơi, dì Trần, mau lại đây giúp tôi xem cái này! Sao tự dưng livestream lại mất tiêu rồi?”

“Livestream gì cơ? Để tôi xem nào.”

“Đây này.” Văn phu nhân chỉ vào màn hình đã gián đoạn, “Tôi đóng mở mấy lần rồi, vẫn không có hình.”

“Có khi nào chương trình kết thúc rồi không? Đây là livestream gì vậy?”

“Còn có thể là gì nữa, chính là chương trình thực tế mà Vi Vi và Vãn Huỳnh tham gia đó.” Văn phu nhân ngồi xuống ghế sofa, vẻ mặt tiếc nuối lo lắng nhìn dì Trần. “Tôi mới xem được một chút mà đã mất rồi. Dì không biết đâu, Vãn Huỳnh bị ức h**p nhiều lắm!”

“Bị ức h**p? Sao cơ?” Dì Trần vừa nghe đã sốt ruột. Mấy ngày trước tuy vì chuyện Tống Vãn Huỳnh giả mang thai lừa cưới mà giận cô rất lâu, nhưng từ khi cô rời đi, căn nhà này trở nên vắng lặng đến lạ thường. Dì Trần bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp của cô, chuyện lừa gạt kia đã sớm bị gác lại.

Văn phu nhân cau mày, “Là trong chương trình đấy. Có một cô gái nhỏ cực kỳ xấu tính, cả ngày nhằm vào Vãn Huỳnh. Hết đẩy con bé, lại cô lập nó, mua kem cho mọi người mà chừa mỗi con bé ra. Lại còn kéo Minh Vi đi không cho nó nói chuyện với Vãn Huỳnh, cố ý cô lập con bé. Dì nói xem, sao lại có đứa con gái xấu tính như vậy chứ!”

“Trời ơi, cái này…”

“Đó là còn trước ống kính, sau ống kính thì không biết còn bị bắt nạt thế nào nữa. Tôi thật sự thấy đau lòng! Tôi đã nhìn Vãn Huỳnh lớn lên, từ nhỏ đến lớn con bé chưa bao giờ chịu uất ức như vậy. Một cô gái vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện sao lại bị người ta đối xử như vậy chứ?”

“Bà đừng sốt ruột quá. Giờ trên mạng có nhiều chương trình toàn là cố tình tạo drama, cố ý gây mâu thuẫn để thu hút khán giả. Có khi đây chỉ là do ekip chương trình cố ý dàn dựng thôi.”

“Dàn dựng gì mà dàn dựng? Dì không biết đâu! Cô gái kia còn ép Vãn Huỳnh đổi phòng với mình, nói trong phòng có côn trùng, sợ quá không dám ngủ. Không dám ngủ thì bắt Vãn Huỳnh sang ngủ thay, dì nói xem, rõ ràng là bắt nạt người khác mà!”

“Lại còn có chuyện như thế? Thế Minh Vi đâu? Con bé chẳng phải cũng ở đó sao?”

“Con bé còn chưa kịp nói gì thì livestream đã bị cắt rồi.”

Dì Trần tức giận bất bình, “Thật quá đáng mà!”

Văn phu nhân đau lòng đến mức sắp rơi nước mắt. “Giờ phải làm sao đây? Còn mấy ngày nữa cơ mà. Lúc mẹ con bé mất, tôi đã hứa với cô ấy là sẽ chăm sóc tốt cho Vãn Huỳnh, không để nó chịu chút ấm ức nào. Sau khi gả vào nhà họ Văn, tôi càng coi con bé như báu vật trong lòng. Vậy mà mới mấy ngày thôi, con bé đã phải chịu nhiều tủi thân thế này…”
 
Tiểu Trà Xanh Thì Có Thể Có Ý Đồ Xấu Gì Chứ
Chương 39: Văn Nghiên gọi điện thoại cho cô! (2)


“Đừng lo, đừng lo, hay là gọi điện cho Vãn Huỳnh hỏi xem tình hình thế nào, cũng nói chuyện với Minh Vi luôn.”

“Đúng, đúng, tôi phải gọi điện hỏi xem có chuyện gì xảy ra, nếu đúng là cô gái nhỏ kia cố tình nhắm vào Vãn Huỳnh thì thôi bỏ chương trình đi, đỡ phải chịu tủi thân!”

Đang chuẩn bị gọi cho Tống Vãn Huỳnh để hỏi thăm tình hình thì Văn Nghiên từ ngoài đi vào, đứng lại chào hỏi, “Mẹ.”

“Văn Nghiên về rồi à?” Văn phu nhân định hỏi thăm vài câu, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh của Vãn Huỳnh lúc này nên không nhịn được hỏi: “Mấy ngày nay con đi đâu suốt mà không về nhà?”

“Đi công tác, trước đó con đã nói với mẹ rồi mà.”

“À, đi công tác, mẹ quên mất. Con có biết Vãn Huỳnh tham gia một chương trình thực tế với Minh Vi không?”

“Không biết.”

Thái độ lạnh nhạt của Văn Nghiên khiến Văn phu nhân bực bội, “Con ngoài công việc ra thì biết được gì nữa? Vãn Huỳnh là vợ con đấy, sao con không quan tâm chút nào? Con có biết Vãn Huỳnh bị người ta ức h**p trong chương trình không? Có một cô gái suốt ngày nhắm vào con bé.”

“Vậy sao? Bây giờ con biết rồi.”

“Thật là!” Văn phu nhân rất không hài lòng với thái độ thờ ơ của anh, “Con có thể quan tâm chút không? Con bé là vợ con mà, nếu đã chọn không ly hôn thì cũng phải học làm một người chồng tốt chứ. Đừng lúc nào cũng chỉ biết công việc, chẳng bao giờ để ý đến vợ, con thế này có xứng đáng là chồng không?”

“Không phải còn có mẹ quan tâm cô ta sao?”

“Mẹ là mẹ, còn con là con, sao có thể so sánh được chứ? Con cũng biết là Vãn Huỳnh rất thích con, rất muốn được con quan tâm, tốt nhất là con gọi điện cho con bé đi. Con bé chịu nhiều tủi thân lắm, nhận được điện thoại của con chắc chắn sẽ rất vui.”

“Mẹ, con còn công việc phải làm, không có thời gian.”

“Con…” Văn phu nhân thấy Văn Nghiên vẫn thờ ơ như vậy thì chỉ cảm thấy mệt mỏi trong lòng, “Con rõ ràng là giống mẹ mà sao tính tình lại giống ba con vậy, cứ như khúc gỗ vậy. Ôi, nếu ngày xưa mẹ sinh con gái thì tốt biết mấy, vừa có bề ngoài giống mẹ lại vừa có tính tình giống mẹ. Mẹ chắc chắn sẽ làm đẹp cho nó mỗi ngày, mặc váy xinh, buộc tóc hai bím…”

“Mẹ, chẳng phải ngày xưa mẹ đã mặc váy cho con sao?”

Văn phu nhân ngẩn người, xấu hổ nói: “Con còn nhớ chuyện lúc hai ba tuổi sao?”

“Không nhỏ, có thể nhận thức được rồi. Hơn nữa con gái giống ba, nếu con là con gái thì chắc chắn sẽ giống ba con thôi.”

“…”

“Không có việc gì thì con lên lầu nhé.” Văn Nghiên quay người bước lên lầu.

Văn phu nhân gọi theo từ phía sau: “Mẹ biết con bận, nhưng khi có thời gian thì cũng xem chương trình thực tế của Vãn Huỳnh đi, gọi điện an ủi con bé một chút, con bé chịu nhiều ấm ức lắm… mẹ cảnh cáo con đấy, nhất định phải gọi điện! Nghe rõ chưa? Văn Nghiên!”

Bị ức h**p? Bị nhắm vào? Tống Vãn Huỳnh?

Văn Nghiên cười lạnh.

Tống Vãn Huỳnh với cái miệng sắc bén như vậy mà có thể bị người khác ức h**p, bị người khác nhắm vào? Cô ta không bắt nạt người khác là may lắm rồi.

Lại đang làm trò gì nữa đây?

Anh không hề quan tâm đến những trò vớ vẩn của Tống Vãn Huỳnh, vừa kết thúc một tuần công tác vất vả, đầu óc đang rối bời, làm sao còn thời gian gọi điện an ủi cô ta.

Về đến phòng, anh mở máy tính kiểm tra hộp thư điện tử tiếp tục công việc chưa hoàn thành.

Báo cáo, ngân sách, đánh giá rủi ro, mẫu phê duyệt...

Văn Nghiên xoa nhẹ đôi mắt mệt mỏi.

Tống Vãn Huỳnh bị ức h**p sao?

Bỗng nhiên anh cảm thấy tò mò, cái tính cách của Tống Vãn Huỳnh đó, cô ta có thể bị ức h**p sao? Làm thế nào mà lại bị ức h**p?

Suy nghĩ một lúc, anh đóng hộp thư lại, mở trang web video, tìm kiếm tên Tống Vãn Huỳnh, hàng loạt video được người xem quay lại xuất hiện trước mắt anh.

Anh tùy ý nhấn vào một video có lượt xem cao nhất.

"Lúc trước ngại ngùng nên không nói, không nghĩ tới cô tự hiểu lấy mình như vậy, cô xem trên mặt, còn có eo cùng trên đùi, nhiều thịt như vậy, thật sự nên giảm béo đi."

Giọng nói ngây thơ khiến người khác tức giận của Tống Vãn Huỳnh vang lên, Văn Nghiên lạnh lùng nhìn video, trong đó Tống Vãn Huỳnh đang nói những lời châm chọc đầy ẩn ý, nhớ lại lời mẹ đã nói, trong chương trình có một cô gái nhỏ luôn nhắm vào Tống Vãn Huỳnh.

Đây chính là cái mà mẹ anh nói là bị ức h**p, bị nhắm vào sao?

Nếu không xem video này, anh gần như đã tin rồi.

Rốt cuộc ai mới là người ức h**p ai?

Văn Nghiên bỗng nhiên có một cảm giác "Có phải mình và họ đang nói về cùng một Tống Vãn Huỳnh không?", nếu không tại sao nhận thức về Tống Vãn Huỳnh lại khác nhau như vậy?

Tự hỏi lòng mình, Văn phu nhân và Văn lão tiên sinh đâu phải là người mắt mờ tai điếc, sao có thể bị cô gái Tống Vãn Huỳnh này lừa gạt như vậy?

Tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng làm việc bất ngờ bị mở từ bên ngoài.

Văn phu nhân đứng ở cửa, khí thế hùng hổ, "Văn Nghiên, rốt cuộc con có gọi điện cho Vãn Huỳnh không?"

Văn Nghiên nhanh tay đóng máy tính lại, giọng trầm xuống: "Mẹ, con đã nói rồi, con đang làm việc, không có thời gian gọi điện cho cô ấy."

"Vẫn chưa gọi? Có phải con không muốn gọi không? Gọi một cuộc điện thoại mà mất bao nhiêu thời gian chứ, gọi đi! Bây giờ gọi ngay! Mẹ sẽ đứng đây nhìn con gọi!"

"......"

Sau một lúc im lặng đối mặt với Văn phu nhân, Văn Nghiên bất đắc dĩ cầm điện thoại lên, bấm số gọi cho Tống Vãn Huỳnh.

Ở một nơi cách đó nghìn dặm, Tống Vãn Huỳnh mở mắt.

Giấc ngủ này khiến cô cảm thấy vô cùng tỉnh táo, sức sống tràn đầy, cô mở cửa sổ, hôm nay thời tiết không được đẹp lắm, trời mây mù, mưa phùn rơi lất phất.

Có vài người đi dạo và dắt chó trên đường, con chó nhỏ mặc áo mưa, đi theo chủ một cách chậm rãi.

"Chào buổi sáng, chú chó nhỏ." Cô cười và vẫy tay chào con chó.

Con chó mặc áo mưa ngẩng đầu lên, sủa vài tiếng về phía Tống Vãn Huỳnh, vẫy đuôi một cách điên cuồng.

Hôm nay có mưa nhỏ, không biết kế hoạch du lịch có bị hoãn không.

Sau chuyện tối qua chắc là Lý Đô Mật sẽ không còn làm trò trước mặt cô nữa chứ?

Cô cũng không sợ Lý Đô Mật tiếp tục làm trò, dù sao cô cũng đã có Minh Vi đứng về phía mình.

Tuy nhiên tối qua cô thật sự không ngờ Minh Vi lại có thể nói ra câu “Nếu cô thực sự sợ thì tối nay đừng ngủ nữa” với Lý Đô Mật một cách thẳng thắn như vậy.

Dù sao trong tiểu thuyết, dù Lý Đô Mật có làm trò gì thì Minh Vi luôn suy nghĩ cho Tô Cẩm, cho chương trình mà chưa bao giờ nói một lời nặng nề, cũng không quan tâm đến những mưu kế nhỏ của Lý Đô Mật.

Thực ra khi tham gia chương trình này, cô không kỳ vọng Minh Vi sẽ thật sự đứng ra bênh vực hay làm gì cho cô, cô chỉ hy vọng trong thời gian chung sống, Minh Vi có thể có ấn tượng tốt hơn về cô, tốt nhất là quên đi cô gái “Tống Vãn Huỳnh” với những ý tưởng xấu xa trong quá khứ.

Bây giờ xem ra, cũng có chút thành công.

Nhìn theo con chó nhỏ bị chủ dắt đi, Tống Vãn Huỳnh đóng cửa sổ lại, tránh để mưa bay vào trong phòng.

Cô đang chuẩn bị xuống lầu thì điện thoại đặt trên gối rung lên.

Tống Vãn Huỳnh cầm lên nhìn, nụ cười trên mặt biến mất ngay lập tức.

Cô giật mình, là cuộc gọi từ Văn Nghiên.

Không chắc chắn, lại nhìn thêm một lần nữa.

Cầm điện thoại lên—

… Quả thật là Văn Nghiên.

Tống Vãn Huỳnh im lặng một lúc, nhét điện thoại vào dưới gối, cố gắng tránh né thực tại.

Nhưng điện thoại vẫn không ngừng vang lên, tiếng rung vang vọng trong buổi sáng yên tĩnh này thật khó chịu.

Tống Vãn Huỳnh mặt mũi ủ rũ, vào một buổi sáng đẹp đẽ như vậy, Văn Nghiên lại gọi điện cho cô.

Chắc chắn là ảo giác!

Chắc chắn là ảo giác!

Ngay sau đó, cuộc gọi bị ngắt.

Tống Vãn Huỳnh vứt điện thoại vào dưới gối, bước ra khỏi phòng với bước đi dứt khoát.

Thấy chưa, đúng là ảo giác mà.
 
Back
Top Bottom