Siêu Nhiên Tiếng hát của những hành trình (2)

Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 191: Chủ nghĩa Anh hùng (Heroism)


Sau buổi họp mặt của Anne và Vena, cũng là đại diện cho hai bên Westoce và Lục địa tiên phong Arian.

Hai người phụ nữ ấy đã bàn xong công việc, cả việc tư lẫn việc công.Dãi bày chút cảm xúc cá nhân và cùng đồng lòng cho trận chiến sắp tới.Về lợi ích, vẫn là có nhưng chỉ nằm ở mức hình thức mà thôi.Được thể hiện qua vài giấy tờ.Ví dụ như kí kết về vấn đề Đối tác chiến lược toàn diện này, sau chiến tranh cũng sẽ có những kì trao đổi các du học sinh có hứng thú với văn hoá phía bên kia địa cầuVà quan trọng nhất, chính là kế hoạch chống lại kẻ thù chung để giành lấy hoà bình, thứ mà sẽ được đề cập và bàn bạc chi tiết tại hội đồng Trắng được tổ chức sắp tới.

Còn bây giờ, từ ngày mai, các binh lính tiên tộc sẽ có những phương pháp huấn luyện cấp tốc và làm quen với chiến thuật chiến đấu của Thuỷ binh Westoce.Chi ít, là để chuẩn bị cho những tình huống xấu nhất.

Vì Duncan là đại kẻ thù của Westoce suốt nhiều thế kỉ.

Việc hắn điên rồ như nào đã là điều cả hai nữ lãnh đạo hiểu quá rõ.Vì vậy, chẳng có gì chắc chắn hắn sẽ lại tiếp tục tấn công và đưa chiến trường về một trận thuỷ chiến.Bây giờ, chỉ còn một việc nữa thôi... là nghỉ ngơi.

Chờ đợi đến ngày chiến trường ập tới, chuẩn bị mọi thứ có sẵn đợi ngày bầu trời rơi rụng.Sao băng chạy dọc bầu trời đêm, đôi mắt con người dán chặt nơi đó như để nguyện cầu một ước vọng..."

Nói về ước vọng, Haram...

Anh nghĩ ước vọng của thế giới này là gì?"

Anne nói với chàng trai đang ở chung phòng với mình.

Cả hai thảnh thơi uống trà, một cách nhẹ nhàng và chẳng chút để tâm tới thế giới xung quanh.

"Em muốn anh trả lời như nào đây?

Như một vị thần, hay chỉ đơn thuần là góc nhìn của một con người?"

Tách trả tinh tế được đặt xuống khay nhỏ.

Haram chưa vội lập luận hay đưa ra câu trả lời mà hỏi ngược lại Anne.

Cô gái đã dừng tách trà trước môi mình một chút"Cả hai, có được không?"

"Ừ."

Anne đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào Haram vơi sự nghiêm túc tìm kiếm câu trả lời.

Thấy vậy, Haram hài lòng và nói"Với tư cách một vị thần.

Anh tin, ước vọng của thế giới này là Sống Sót.

Cả nhân loại và hành tinh, khao khát trốn thoát khỏi cuộc chiến tranh liên minh kéo dài từ kỉ sáng thế đến nay.

Nhưng điều đó lại chẳng thể vì bản thân hành tinh đã nằm ở tiền tuyến, là pháo đài cuối cùng của lịch sử và chỉ cần lùi một bước về sau, không biết bao thứ sẽ trở thành bãi tan hoang."

Một vị thần nhìn vào sự thật, như luật sự hay thám tử của thế giới.

Những con người đúng đắn không sai lầm, làm việc với sự thật duy nhất được tìm kiếm.

Nguyện vọng của thế giới này chính là sống sót.

Chính là được chạy trốn khỏi nơi đây, kể cả có phải trở thành "Kẻ hèn nhát" nó cũng muốn được sống và thật sự tồn tại.

Đó chính là nguyện vọng của thế giới và bất cứ sinh vật nào đứng trên nó.

Anne khẽ gật đầu và tiếp tục."

Vậy còn... với tư cách một con người."

Haram nhấp nhẹ ngụm trà và thở nhẹ.

Nhắm nghiền đôi mắt và nhìn lên bầu trời sao.

Sao băng bay ngang để lại chiếc đuôi kéo dài cả phần bầu trời, một rồi hai, hai rồi ba và rồi cả bầu trời nay đã ngập trong cơn mưa ánh sáng.Với tư cách một con người, Người đàn ông tên Haram Philia tin rằng..."

Thế giới mong cầu về sự xuất hiện của Anh hùng Cuối Cùng."

Ở bên kia bầu trời, Bóng tối của thế gian ngự trị.Cả thế gian đang cầu nguyện—Khao khát một ánh sáng có thể đẩy lùi đêm đen.Đại kẻ thù là hiện thân của tai ương, của mọi nỗi đau mà loài người biết đến.

Vì vậy,"Nhiệm vụ của chúng ta (Anh hùng), là phải trở thành ánh sáng dập tan bóng tối."

Anne hiểu ý nghĩa của điều này.

Ý nghĩa của nỗi đau cô đã ngộ ra cách đây sáu năm, trong cuộc chiến tranh đầu tiên cô thật sự đứng đầu."

Kể cả điều đó đồng nghĩa với việc chôn vùi xác hàng vạn người xuống mặt đất.

Kể cả điều đó đồng nghĩa với việc vô số sinh mạng sẽ chết một cách hão huyền và vô ích khi chìm đắm trong sự ảo tưởng về vinh quang."

Lời nói của Haram thật nặng nề.

Một sự thật đau lòng đến xót thương"Chúng ta cũng phải dẫm lên đó để tiếp tục chiến đấu, để đánh tan bóng đêm."

Một làn gió thổi qua cửa sổ, Anne hơi mất tập trung và chậm đưa bàn tay mình lên để ngăn tóc bị gió thổi bayLúc này, hai người như thể nghe thấy một tiếng ca... trong trẻo và mê li, nhưng lại nặng trĩu đến lạ."

Nhưng, đến cả những Anh hùng chúng ta cũng có nguyện ước của bản thân."

Haram lúc này đặt tay lên tách trà, cảm nhận nhiệt độ nóng lăn nhẹ qua đầu ngón tay rồi mới tiếp tục nói"Chúng ta cũng khao khát có một Anh hùng."

Như bao nàng công chúa trong câu chuyện cổ tích, như bao hiệp sĩ đã cùng đồng hành với các tinh linh trên hành trình huyền diệu."

Cũng như một Anh hùng cuối cùng – Có thể dẫn dắt mọi Anh hùng."

Haram chỉ cánh tay ra ngoài cơn mưa sao băng.

Ánh sáng trắng xoá nơi chúng gợi nhắc cho Anne về một ngọn lửa đã từng cháy rực nơi biển cả của Westoce"Một Anh hùng sẽ vượt qua tuyệt vọng, vượt qua đau thương.

Dẫn dắt toàn bộ Anh hùng và nhân loại đến với chiến thắng vinh quang mà ta đã hứa hẹn suốt hàng vô số năm."

"Ý anh là, Aaron Eatherian sao?"

Anne lên tiếng với ánh mắt nghi ngờ.

Lần cuối Anne nhìn thấy người đàn ông đó, đôi mắt ấy không phải của một người tuyệt vọng mà còn tệ hơn cả vậy.

Đó là đôi mắt của người đã buông bỏ tất cả, đôi mắt của kẻ đã thề sẽ ném mình vào những trận chiến bất tận cho đến khi thế giới hay sinh mạng của chính hắn diệt vong.Người như vậy, làm sao có thể trở thành Anh hùng cuối cùng, gánh vác hy vọng cho cả thế giới?"

Anh không thể chắc chắn."

Haram lắc đầu, nhìn về phía Anne hoài nghi với cử chỉ vô cùng bình tĩnh"Nhưng anh tin, Ánh sáng ấy sẽ thắp sáng cho thế giới này.

Đêm đen ngàn năm, chỉ một đèn ắt sáng.

Ánh sáng ấy không cần thuần khiết, chỉ cần thật rực rỡ mà thôi."

Haram nghiêng đầu, nhớ lại hình bóng của vị Vua bất xứng ấy."

Đó là ánh sáng rực rỡ nhất mà nhân loại khao khát được ngắm nhìn."

Sinh mạng sẽ tiếp tục phải đổ---

Máu sẽ tiếp tục phải rơi---

Những ngôi nhà sẽ phải cháy---

Từng thành phố phải lụi tàn------Cho đến khi tiếng than khóc của nhân gian được đáp lại—

---Cho đến khi cả nguyện ước của thần linh cũng thành hiện thực—

---Cho đến khi đại kẻ thù tan vỡ, xác thịt hắn phải rơi vào một bãi bùn lầy và mãi mãi bị lãng quên—— Ánh sáng tan tóc trong mắt nhân loại sẽ không biến mất.Vì vậy, nơi bóng đêm tuyệt vọng đó.

Hơn bất cứ lúc nào, họ cần một Ánh sáng sẽ soi rọi con đường chông gai phía trướcBài hát tuyệt đẹp mà thật ngột ngạtLiệu có ai ở đây trong hai người có thể vô tư và nói với một đứa trẻ rằng...'Mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.

Chúng ta sẽ chiến thắng và không ai phải đau buồn.'Chỉ những Anh hùng là không đủ.

Chiến thắng hay thua cuộc thì chiến tranh cũng sẽ đem lại đau thương.Vì vậy mà những Anh hùng mới tìm kiếm vinh quang để ánh sáng có thể sưởi ấm con người đang sợ hãi, để an ủi chính họ rồi mọi thứ sẽ ổn mà thôi.Dù vậy... họ có thể sẽ thất bại không?Có.

Và khi đó, như cách một vị thần sụp đổ, nhân loại sẽ nhìn họ với ánh mắt lên án, thế giới sẽ khắc ghi họ như những kẻ thất bại.Thái dương thần Alana, Anh hùng mặt trời Grufina, Thợ Săn Dia Flamer, Lôi thần Azura, Hấp huyết nữ vương Amethyst... tất cả đều đã bị lãng quên hoặc trở thành một tội nhân trong chính những câu ca được kể lạiNhân loại là sinh vật thật khó hiểu mà cũng dễ hiểu làm sao.

Thế giới này dịu dàng mà cũng thật lạnh lùng biết chừng nàoBởi vì thế... bởi vì sự tàn nhẫn đó—Mà nhân loại (thế giới) mới mong cầu tới Anh hùng cuối cùngNgười sẽ chiến thắng mọi tai ương, sẽ là ngọn cờ để dẫn dắt tất cả.Gọi tên hắn – Kẻ lạc lỗi giữa trần gianNgọn lửa bất diệt – Thề sẽ không vụt tắt"Khi chiến tranh kết thúc, em dự định sẽ đến Lục địa Arian một chuyến."

"Anh cũng vậy."

Haram và Anne đồng tinh, bởi vì cùng một lí do...Có lẽ họ mong muốn được đặt lên nơi đó một đoá hoaĐể chúng ta không quên đi bản thân mìnhĐể chúng ta sẽ không bao giờ quay lưngĐể chúng ta kiên cườngĐể chúng ta tưởng nhớVà là quyết tâm để chúng ta tiến lên, chiến thắng trận chiến điên cuồng này.

Bài hát ngân cao tới bình minh rồi tắt dầnKhúc du dương kết thúc trong ánh sáng bình yênBông hoa sẽ được cắm xuống, cánh hoa sẽ bay và phủ kín bầu trời.

Ngày đó sẽ trần ngập ánh sáng thôi mà, phải không?

---Hết chương 191---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 192: Tâm sự của biển cả


Ta đặt chai rượu lên tấm bia xámTa đặt lên đó ba loài hoa thơmNemophilia ơi, nàng liệu có thể tô sắc cho chốn địa ngục này? – Nơi u uất đã chẳng còn thần linhSen đá chàng, vững chắc và kiên cường.

Xin hãy nở rộ chốn lạnh lẽo – Thế giới tan phai, mùa đông tăm tối ấy đã tới gầnVà rồi hoa bốn lá, liệu ngươi có thể ban phước cho trần gian – nơi hy vọng đã vụt tắt cùng thiên thanh rơi lệ

Người con gái với mái tóc trắng nhẹ khẽ bước trên khu vườn bạt ngàn, đôi mắt cô u buồn nhìn lên bầu trời cao.Sắc xanh của đôi mắt, phản chiếu lại những tinh vânLọn tóc lưu ly, khẽ chạy qua đôi mắt long lanh đã ấm ướt từ lúc nàoCảm nhận ngàn gió thổi, lung lay tấm lưng phong phanh.

Hai tay người thiếu nữ siết trước lồng ngực níu nhẹ chiếc váy dàiĐây là một không gian yên bình... thật thích hợp cho họ"Nữ thần Sedna...

Sao người lại ở đây?"

Phía sau người thiếu nữ, nơi cánh cổng đá cổ xưa, một bóng hình bước ra với vẻ ngoài như thể giáo sĩ của Hy lạp cổ.Thân hình gân guốc, bộ áo mỏng manh phấp phới Âm thanh tĩnh lặng của gió, tiếng sóng vỗ bờ nhẹ nhàng của biển xaXào xạc...

Rạt rào...Âm sắc của thiên nhiên cứ vang chờ đợi câu trả lời của người thiếu nữ ấy"Eagle, ngươi có cảm nhận được không?"

"..."

Người giáo sĩ đó, chính là Eagle Greaten – Thủ lĩnh của chủng tộc đại bàng vĩ đại.

Ông ta im lặng bước lên cạnh người nữ thần và nhìn vào những bông hoa nơi ba bia mộ xám"Thần có."

"Tại sao ta lại ở đây vậy, Eagle?

Tại sao ta lại không thể ở trên đó, chết cùng với gia đình của mình chứ?"

"Thần không thể có câu trả lời thoả đáng cho câu hỏi đó."

Eagle tĩnh lặng, nhìn lên bầu trời sao.

Chỉ cách đây vài hôm thôi, đúng cánh đồng xanh biếc này, ông ta đã nhìn thấy khung cảnh Sự Sáng tạo và Luân chuyển tan vỡ...

Để rồi cuối cùng, cảm nhận rõ ràng sự kết thúc của Bầu trời đã bảo bọc cả thế gianCảm giác u buồn ấy, khiến người đàn ông này không thể đưa ra câu trả lời thoả đáng.Vì thần linh không bao giờ sai lầm, dù đó là những người bị ảnh hưởng bởi nhân loại nhiều như Nữ thần Umo.

Bởi vậy nữ thần Sedna cũng thế."

Chúng ta đã biết, đây là một kế hoạch tự huỷ diệt."

Đôi mắt tối sầm, nữ thần siết chặt cánh tay với sự uất ức "Chúng ta hiểu rõ đây sẽ là một trận chiến thua cuộc!"

Và rồi nàng đã phải hét lên điều đó.

Sự thật mà tất cả đều đã nhận ra từ cách đây hàng tỉ năm rồiTrận chiến với Mordor, họ không bao giờ có thể chiến thắng.

Chiến trường với người anh cả, bốn đứa em cùng toàn thể thế giới chỉ như những đứa trẻ cố dãy dụa để phản kháng trước bão giôngSự càn quét đã đến sẽ không khoan nhượng.

Thời khắc Thần linh rơi rụng chính là điểm giao nơi đồng hồ điểm tận thế bị lật lênNàng cám nhận rõ vách ngăn của thế giới bị dần bị cạo vỏ, nàng cảm nhận rõ ràng mối nguy ngay sau bầu trời kia thôi"Tại sao chúng ta không thể trốn chạy chứ!?

Đây rõ ràng là tự sát mà!!"

Nữ thần gục xuống thảm hoa, sự tức giận trong nàng gầm lên như sóng biểnVà rồi, cũng chẳng rõ từ lúc nào, khung cảnh nơi đây đã ở trước nơi biển cả với cát trắng, bỏ lại cánh đồng hoa phía sau lưng.

Gió lặng lẽ thổi, đung đưa mái tóc dài của người thiếu nữ chỉ biết cấu chặt xuống nền cát"Thần linh, sẽ không bao giờ sai lầm."

Đó là lời nhắc nhở duy nhất của Eagle.

Giọt nước mắt của nữ thần biển cả rơi xuống thảm cát, sóng biển dạt dào như muốn an ủi và ôm trọn lấy người.

Như con thơ muốn ôm lấy người mẹ bật khóc dù chúng chẳng thể hiểu chuyện gì xảy ra.

Biển cả khẽ lau đi giọt lệ mà nữ thần biển rơi xuống nơi nền cát trắng vàng.'Nói là vậy, nhưng chẳng phải ngài đã chấp nhận rồi sao?'Eagle thầm nghĩ.

Không phải ngẫu nhiên khung cảnh thế giới đã thay đổi.

Cánh đồng của Scothoth, ngọn đồi của United và bầu trời sao của Umo.

Chúng bao bọc Sedna khi cô tới thăm ba ngôi mộ nơi đây.

Để an ủi vị nữ thần đang đau lòng.

Nhưng... biển cả xa xôi chỉ có thể vọng tới tiếng rạt rào, đại dương ấy đã bị bỏ lại phía sau...Vùng đất này chính là tâm cảnh của những vị thần sáng thế, cũng là nơi mà khi họ chết sẽ lưu lại những gì còn lại của thế gian.

Khoảnh khắc vị nữ thần gục ngã, chính là lúc cô đã chấp nhận tiến lên.

Đó chính là thần thánh, quyết định của họ luôn luôn chính xác dẫu cho cảm xúc của bản thân đang hỗn loạn như biển cả.Và biển, đã ở trước mặt vị nữ thần.

Chúa tể đại bàng chia sẻ chung nỗi buồn vô tận, với Eagle – vị Á thần được tái sinh từ Thần Tính của Umo.

Có thể coi nàng ấy là chị em của ngài.

Khoảnh khắc sự liên kết bị cắt đứt.

Ngài dường như đã rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng, điều này đến quá sớm...'Ta đã biết nó là chuyên sớm muộn khi thách thức Chúa tể bóng đêm.'Chỉ là ngài ấy, vẫn chưa thể chấp nhận sự ra đi của nữ thần bầu trời.

Một thế gian không còn vị nữ thần dịu dàng ấy—'Một thế gian không còn vị thần vương yêu thương và sẵn sàng ôm lấy tất cả, chịu đựng mọi nỗi đau trên bờ vai của mình để an ủi những đứa trẻ đang khóc...'—Đó sẽ là một nơi thật tàn nhẫnChúa tể đại bàng chỉ có thể nhìn lên bầu trời đêm.

Cả hai vị thần đều không thể nhìn về phía Ánh sáng...Nỗi đau bất tận dâng lên trong trái tim, cũng sẽ không bao giờ khiến thần linh lạc lối.Nỗi đau bất tận cào xé lồng ngực, cũng sẽ không khiến bàn tay của tay của thần linh buông bỏ bộ bài trên tay.Đôi mắt thương tiếc vẫn sẽ rực lửa, bộ áo tĩnh lặng cũng sẽ chỉ rạt rào.Quân Joker đã được đặt lên bàn tay của đấng thần linh.

——Ánh sáng hy vọng của nhân gian: Anh hùng cuối cùng

Trong một trận chiến vô vọng, chỉ còn mong chờ vào lá bài sẽ lật ngược tình tế hay thôn phệ lại kẻ ra bài.

Nhân loại cần một ánh sáng, không cần trong sạch mà chỉ cần rực rỡ.Nhân loại cần tiếng ca dối trá, cần các thi nhân hát về ánh sáng vinh quang có thể sẽ không bao giờ đến

Sẽ không có thần linh gục ngã.

Sẽ không có tuyệt vọng.

Sẽ không có sự bất lực trong đôi mắt của nhân loại

Để Dũng khí được cháy rực, để con người vượt qua nỗi sợ và tiến lênĐể các Anh hùng dậm lên hàng triệu xác chết, để cầm lên ngọn cờ hứa hẹn vinh quang.

"Sedna...

Chúng ta rồi sẽ gặp lại họ."

"Ta biết điều đó."

Thần linh sẽ không bao giờ sai lầm."

Hãy để dành nhũng giọt nước mắt, nếu trận chiến này chúng ta thua cuộc."

"Ừ."

Hai vị thần cùng đứng thẳng, nhìn về đường chân trời một cách thẳng thắn.

Cánh tay siết chặt, đôi mắt tựa biển cả sâu thẳm, ánh lên ánh sáng của sự quyết tâmCả hai đều vẫn còn sứ mệnh của bản thânĐối thủ định mệnh của Bạch Long – giờ đã được kế thừa danh hiệu bởi Hắc Long Arog.

Chúa tể đại bàng Eagle sẽ để trái tim mình cháy rực lần nữa vì hắn'Năm đó nhờ kẻ cai trị thứ hai, ta đã có cơ hội để thách thức hắn.

Bản thân ta chỉ có thể phong ấn con cường long ấy khi đánh đổi cả sinh mệnh.

Lúc tưởng chừng như ý thức ta mãi mãi biến mất, ta đã gặp một cô gái bé nhỏ, khi đó chỉ mới là một vị thần ngây thơ – Umo Acataepsy.''Cô gái ấy đã thay đổi rất nhiều... và đã đi xa hơn cả ta mất rồi.'Chúa tể đại bàng quay lưng, trở về với cánh cổng trời to lớn.

Để cho nữ thần biển cả được ở bên chị em mình lần cuối cùng'Hãy khắc ghi điều này, Log – Dù ngươi có nghe được hay không.

Hãy thề với ta, với tư cách đứa con đầu tiên của Nguyên sơ, ngươi sẽ lưu truyền, sẽ kể với nó bằng lời ca, bằng vinh quang của máu.'Sẽ không có lời nói nào đáp lại ngài, hỡi chúa tể đại bàng.Nhưng chắc chắn câu chuyện ấy sẽ được kể lại.

Lời ca của thi nhân, những ghi chép của sử sách, những huyền thoại lưu truyền trên những tàn tích cổ xưa...

Để rồi nhất định, kể cả ở một thế gian xa xôi.

Vẫn sẽ có người nhớ tới câu chuyện vĩ đại này.Chúa tể đại bàng rời đi, cô gái của biển cả cũng lặng lẽ đảo mặt lên cánh tay của mình.

Nhớ lại một hồi ước mơ hồ, nơi mái tóc cô tung bay trên ngọn đồi cao ngất"Chỉ còn một người nữa thôi..."

Một người duy nhất, lí do duy nhất mà cô có mặt trên chiến trường này, lí do duy nhất để vị nữ thần có thể chiến đấu đến hơi thở cuối cùngTiêu diệt một thứ – một con quỷ.Và rồi cô, sẽ đi cùng những người anh chị em của mình.

Đến với vùng đất vĩnh hằng của luân hồi.Vì chiến thắngVì một ngày mai thế giới còn thấy mặt trời

---Hết chương 192---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 193: Gửi tới chàng, người không hề dối trá


----Điều gì khiến ta coi đối phương như thể định mệnh.

Có lẽ là bởi từng bước chân của ta đều sẽ ảnh hưởng đến người ấy ít nhiềuGặp nhau ở chốn không đâu, vậy mà sợi chỉ đó lại bện vào, đôi chân chúng ta lại cùng đi xa trên một con đườngThứ gắn kết ấy, chẳng cần thiết là với sinh vật có ý thức, có lẽ là với một ý niệm hay chấp niệm cũng sẽ được gọi là định mệnh.

Thuật ngữ thời đại cũ gọi đó là "Vì sao song sinh"Vì sao lại nhắc đến chúng lúc này ư?

Chẳng phải bởi vì chúng là thứ cực kì quan trọng sao.Bởi vì đó là cội nguồn của"Quyền năng" – ý niệm sâu thẳm từ xa xưa đã sinh ra thứ sức mạnh để thúcđẩy số mệnh.

Người thuật lại điều này: Rina Fenora – Công nương ánh sáng----Đóng lại cuốn sổ tay nhỏ và cất lại cây bút lông vào hộp đựng.

Người phụ nữ lúc này bắt đầu dọng những chồng sách mà bản thân đã lấy ra khỏi thư viện.

Ánh đèn dầu mập mờ, chỉ sáng nhẹ một góc trong cả khu thư viện rộng lớn.

Mái tóc đen dài cùng đôi mắt bạc sáng như lăng kính như thể ánh sáng mờ ảo nơi bóng tối ngự trị"Haiz..."

Cô gái ấy leo lên cầu thang gỗ, cất gọn từng cuốn sách lên ngăn tủ lớn cao tới bốn tầng, tận hưởng quãng thời gian tĩnh lặng một cách thảnh thơi.Phải rồi, cô nàng mọt sách chăm chỉ này đây, chính là Rina Fenora – Hoàng hậu của tiên tộc và nữ thần của ánh sáng.Khoảng thời gian giải trí hiếm hoi của cô gái là lúc được ngồi trong thư viện như này.

Vì vậy mà cô chẳng hề vội vàng chi, cứ đơn thuần là đọc và cất sách một cách thủ công giống như một nữ sinh viên bình thường."

Mình muốn nghiêm túc nghiên cứu một chút...

Nhưng mà..."

Rina đã dọn hết chồng sách, nhẹ nhàng đẩy ghế của mình lại chỗ cũ và cấm lấy cây đèn dầu.

Bên tay còn lại, kẹp nách một cuốn sách mỏng có tựa đề là

「The Heroic's song: Begin」Một thứ có lẽ khá là hiếm thấy sẽ được ở cạnh một học giả uyên bác như Rina.

Bởi vì Sự khởi đầu của Anh hùng ca là một tiểu thuyết chứ không phải những cuốn sách hàn lâm.Câu chuyện ấy chia làm hai phần.

Phần một là nói về một cặp chị em đã cùng nhau đi qua biển sao.

Đưa ra một lời thề không tên khi thế giới đã đạt được trật tựNhưng Rina thật sự không có nhiều ấn tượng với phần đầu này.

Đó là một câu chuyện rất đẹp và ấm áp, nhưng với Rina... thứ thật sự khiến cô phải cầm lấy cuốn tiểu thuyết này về nhà là vì ở phần thứ hai kiaĐó là những trận chiến liên miên, là sự kiên cường của con người, là sự hung hãn của ma vật...

Những yếu tố huyền ảo giống như những tác phẩm mà cô đã từng đọc ở thế giới cũ trong những dịp hiếm hoi.

Nó gợi lại cho cô một thứ kỉ niệm khó phai, về quãng thời gian chỉ còn là một học sinh cấp ba hơi chút bất thường với các vấn đề của giới ma pháp sư trên trái đất.Còn bây giờ, thật khó tin là chỉ mới chín năm trôi qua...

Từ một phù thuỷ, Rina đã trở thành hoàng hậu của tiên tộcTrách nhiệm trên vai cô giờ nặng nề quá đỗi, các chiến trường cũng khiến tâm trí cô dần hao mòn và trở nên mệt mỏiVới sức mạnh của một nữ thần ánh sáng, ở cõi phàm Rina gần như là bất bại.

Nhưng khi đối mặt với các đấng thần linh, những tồn tại đã sống lâu, sống dai hơn cô rất nhiều.

Dù được thừa hưởng những gì đã có của các đời Chúa tể vạn sao, Rina vẫn chỉ là một chiến binh non nớt buộc phải dựa vào sự hỗ trợ của các chiến binh tiên phong và sức mạnh thô to lớn của bản thân trên chiến trường.

Vì vậy, nếu phải gặp các đối thủ quá mạnh và có ngưỡng sức mạnh ngang mình, cô ấy sẽ thất bại thôi.Cứ mỗi lúc nghĩ tới sự non nớt của bản thân, Rina lại thở dài não nề.

Khoảng thời gian mà cô quên được sự nặng lòng này, chỉ là khi ở bên gia đình nhỏ của bản thân, vùi đầu vào nghiên cứu về Quyền năng hoặc ngồi trong thư viện đọc sách như này.Dù vậy, cô ấy bản chất cũng là một pháp sư, sự dị thường trong tính cách cũng có phần bất thường.

Trong cuốn tiểu thuyết này, có một thứ khiến cô chú ý.Đó là chi tiết về "Vì sao song sinh" đã luôn được nhắc đến và đặc biệt là ở phần cuối của câu chuyệnHai chị em bất tử cũng là vì sao song sinh – thậm chí bên họ còn gắn liền với một thứ chắc chắn... chính là sự tan vỡ và sự hối hậnNgười nữ hối hận vì đã phải rời xa người nàng yêu thương nhất.

Chàng trai tan vỡ, khao khát tìm đến sự kết thúc khi tình yêu đã vỡ tan

Về người phụ nữ có lẽ là mang trong mình dòng máu tinh linh đã được ẩn ý trong một vài chi tiết.

Còn chàng trai..."

Anh hùng"Đó là điều mà Rina nghĩ tới đầu tiên.

Như bao câu chuyện cổ tích của thế gian này.

Bên cạnh Anh hùng thường có một ai đó kề bênLà công chúa, là tinh linh, cũng có thể là một anh hùng khác.Cứ như thế đây cũng là một trong cách câu chuyện đã tồn tại ở thế giới này vậy

Xong, vì sao song sinh thứ hai là chi tiết Rina đặc biệt chú ý tớiĐó là Tiên nữ Alrena – người có trùng tên với vị vua đầu tiên của tiên tộc Fenor.

Người còn lại là Quang thần Madnus – Lại lần nữa trùng với biệt danh của vị vua đầu tiên.Thật kì lạ, điều đó khiến Rina không thể không suy nghĩ.Chẳng nhẽ cuốn tiểu thuyết này lại viết về một lịch sử bị che dấu của quá khứ?Có vô số câu hỏi trong đầu Rina, nhưng việc nhìn ngược thời gian bây giờ sẽ thật vô ích khi bản chất của thế giới này là Lục địa tiên phong.

Hành động "nhìn" đó là vô nghĩa.

Ít nhất là cho đến khi bầu trời sụp đổ và kết giới bảo vệ tan biến.

Thời gian có thể bị tác động và sự huỷ diệt, tàn lụi, quay ngược sẽ tuỳ ý sẽ đến với nhân gian chỉ bằng một dòng suy nghĩ của thần thánh.Nhưng... cũng có một điều kì lạ hơn nữa.

Thứ mà Rina lưu tâm hơn cả vấn đề trênChữ "quyền năng" đã được nhắc tới.

Chính là lúc đôi vì sao song sinh kia ôm lấy nhau trước sự huỷ diệt của thế giới.

Hai bọn họ đã cùng hát, cùng hoà nhịp lần cuối cùng trước khi phải chia lìa.Câu ca đó là...----"Hỡi tinh linh của những vì sao."

"Phản chiếu trên những con sông chảy dài."

"Thắp sáng khu rừng đằng xa."

"Ban phước cho chúng ta, đôi người của ánh sáng."

"Chứng giám cho chúng ta – Lang nương của bầu trời."

Đôi nam nữ dựa vào nhau và ngân lên lời hát.

Chiếc nhẫn bạc khẽ toả sáng phản chiếu trên giọt nước mắt long lanh"Ástarheit Heal."

Ma thuật của lời thề vĩnh cửu khẽ toả sáng sắc xanh lục, trở thành quyền năng chữa lành cho hai con người đầy tổn thương.

Tay trong tay hơi ấm, đôi nam nữ của trời sao khẽ dựa bản thân vào nhauMái tóc xanh lục của cô gái rũ xuống, đôi mắt cùng màu đóng lại.

Cơ thể cô cảm nhận hơi ấm bao bọc quanh họ.

Thật dịu dàng biết baoThật ấp áp biết chừng nào... ... ...----Phải, Quyền năng, thứ mà Rina đã nghiên cứu suốt sáu năm qua và chỉ đạt được một vài suy đoán nhất định qua các tài liệu cổ từ khắp nơiỞ Thiên không thành, cô ấy đã biết được quyền năng đến từ chấp niệm của con ngườiỞ Westoce, cô ấy cũng đã đặt ra giải thuyết về việc Quyền năng được sinh ra từ một cảm xúc cá nhân sâu nặng.

Venus cũng đã đặt ra giả thuyết, quyền năng được sinh ra từ ý chí vững chắc của một sinh thể.

Hơn hết thẩy, quyền năng được ghi từ cuốn trục đó... còn được gắn liền với Luân hồi.Chấp niệm, cảm xúc cá nhân, ý chí và luân hồi...

Những chia tiết chẳng hề liên quan tới nhau và sẽ rất khó để kết nối thành một từ ngữ hoàn chỉnhNhưng...

"Vì sao song sinh" được nhắc tới trong cuốn tiểu thuyết này.

Lại..."

Đủ sao?"

Gắn liền không rời xa, quyền năng sinh ra từ "Chấp niệm"Như cách mà con Ác quỷ khởi nguyên sợ hãi sự chết chóc mà ngọn lửa trắng xoá trên bàn tay mình đã thiêu rụi mặt đấtLời thề quyết tâm, quyền năng sinh ra từ "Ý chí"Như ba vị vua chói lọi, cùng quân đội liên minh công phá Vua địa ngục BalorTình yêu sâu nặng của hai vị tiên, quyền năng sinh ra từ "Cảm xúc"Chưa lành trái tim, để hai con người mãi mãi không tách rời...'Mãi mãi...

à?'Vậy thì có lẽ, đó là lí do cho điều kiện cuối cùng nhỉ?"

Luân hồi." – nơi ta và định mệnh ấy mãi mãi không rời xa, như thể sợi chỉ chúng ta đã nối lại, để có thể tìm thấy đối phương dẫu có muôn trùng xa cách."

Lí do mà ba người chúng ta bị dịch chuyển đến lục địa Arian... là do mình nhỉ?"

Rina từng nghĩ đó là ai đó sắp đặt.

Nhưng, có lẽ đó chỉ là một phần mà thôi.

Lí do chính... hẳn là do...

"Luân hồi" – Sự kết nối của bản thân Rina với Venus'Đó là lí do mình có quyền năng giống hệt với anh ấy sao?'Rina đặt câu hỏi và suy nghĩ.

Quyền năng của họ là Gió và Ánh sáng"!!"

Và rồi, Rina cũng đã nhận ra điều bất thường.

Vị tiên nữ mang theo ngọn gió bạt ngàn, vị quang thần mang theo ánh sáng chói loà nhất."

Gió và Ánh sáng...

Là tụi mình sao?"

Trên cơ sở giả thuyết và theo trực giác của Rina.

Thứ trực giác của thần thánh (và của một người phụ nữ), Rina tin bản thân đang đến rất gần với sự thật."

Venus!!!"

Vì lí do vậy, cô gái lập tức chạy đến phòng làm việc của chồng mình.

Đạp cửa với khuôn mặt hởn hở như một đứa trẻ vừa phát hiện ra một điều gì đó mới."

Rina?"

Venus nhắm mắt định thần bỗng mở mắt khi nhận thấy vợ mình đang xồng xộc chạy vào.

Anh ta đang giữ một bản thể để dệt lại kết giới bầu trời nên có hơi mất tập trung"Em cần thực nghiệm.

Em nghĩ mình tới rất gần với sự thật rồi!"

"Hở?"

Vừa mới tỉnh táo, Venus đã bất ngờ.

Anh ấy biết vợ mình đang nói về điều gì.

Đó là tiến triển trong việc nghiên cứu về quyền năng."

Em sẽ dẫn trước anh lần này."

"Hể?

Vì đâu mà em tự tin vậy."

Venus đã đổi sắc mặt.

Đối mặt với vợ mình với tư cách một học giả.

Cả hai cùng nhìn nhau với đôi mắt tự tin đến đáng kinh ngạc"Chỉ cần thực nghiệm với em điều này thôi."

Rina nhẹ nhàng bước đến, tiến lại gần đến và dựa đầu mình vào ngực Venus.

Anh ấy cao hơn cô cả một cái đầu, cơ thể cũng to lớn hơn nhiều.

Vì vậy...

Ấm áp – chính là những gì Rina đang cảm nhận được'Dù là thực nghiệm để chứng minh giả thuyết... nhưng đúng là mình cũng muốn ôm anh ấy.'Rina thầm nghĩ và mỉm cười, bàn tay đeo lên chiếc nhẫn thiên thảo và khẽ mở bàn tay của Venus ra.

Người chồng hiểu ý cô, cánh tay chậm rãi mở và cùng nhau đan lại'Em ấy nhỏ bé quá... sao mình luôn cảm giác, chỉ ôm quá chặt, cũng có thể khiến em ấy vỡ tan.

Bất chấp ở độ tuổi này, em ấy đã trở nên vô cùng mạnh mẽ và xuất chúng.'Sự nâng niu của chàng, hoà vào sự ấm áp nơi nàng.

Cả hai vẫn rõ bản thân đang thực nghiệm, nhưng sự ấm áp muốn cuốn lấy nhau vẫn dâng lên trong trái tim.Lúc này, không khí xung quanh họ bất chợt dao dộng.

Như thể gợn sóng nhẹ của sáng sớm bình minh.Một, hai, ba và rất nhiều tinh linh bỗng toả sáng sắc màu như những chú đom đómBao bọc quanh hai người, là một cảm giác yên ấm vô cùng dịu dàng"Hỡi tinh linh của những vì sao."

Khi Rina khẽ hát, Venus đã bất ngờ.

Anh ấy chưa bao giờ nghe thấy câu niệm chú này, nhưng trong trái tim ấy, đã thôi thúc anh ta hát lên những câu tiếp theo."

Gặp ngọn gió chạy trên cánh đồng."

Cả hai cùng ngân lên một khúc ca từ tâm khảm và trái tim."

Thắp sáng khu rừng xa."

"Chạy dọc dòng suối dài."

"Ban phước cho chúng ta.

Hỡi Ngàn gió và Ánh quang."

"Chứng giám cho chúng ta – Lang nương của bầu trời."

Ánh sáng của các tinh linh trở nên rực rỡ.

Như thể đáp lại tình yêu ngọt ngào của hai con người bằng niềm vui tươi."

Ástarheit Heal."

Sắc xanh lục rực rỡ, bao bọc lấy hai con người trong ánh sáng vô bờ'Ấm áp quá'Họ cùng nghĩ và siết nhẹ bàn tay đang đan lại nơi đối phương.

Như thể không hề muốn xa rờiVà rồi... hào quang biến mất.

Các tinh linh cũng khẽ trở nên vô hình, ấy vậy mà đôi nam nữ vẫn đặt đối phương trong lòng, cánh tay đan nhau chẳng hề rời xa.Để rồi, cả hai bất chợt nhận ra bản thân đang đi hơi xa so với việc "thực nghiệm" nên đã vội vã tách ra với vẻ lúng túng"À...

ừm thì... anh cũng thấy rồi nhỉ?

Việc chúng ta cùng... hát ấy."

"Ừ, anh thấy rồi.

Anh không hề nghĩ quyền năng lại đem lại khả năng như vậy."

Đó là sự liên kết của "Vì sao song sinh".

Một thứ khuếch đại cảm xúc lẫn khả năng của hai người họ khi họ bên nhau."

Mà sao em có thể kết luận được điều đó vậy?"

Venus đặt tay lên cằm suy nghĩ.

Cả về vấn đề nghiên cứu và tìm kiếm tài liệu, hai người bọn họ mấy năm nay vẫn bế tắc.

Thế mà Rina có thể kết luận được chỉ sau một đêm bất kì này thôi sao?"

A, là do cuốn tiểu thuyết này này."

"Tiểu... thuyết á...?"

Đến thế này thì Venus cũng không ngờ được.

Nhưng rồi anh ta nhìn kĩ tên bìa thì nhận ra đây là cuốn sách gì.Bản anh hùng ca đầu tiên – Một câu chuyện cổ tích đã được chuyển thể thành tiểu thuyết để dễ dàng tiếp cận người đọc hơn.Khi nhớ lại những chi tiết trong trang sách, Venus cũng đã nhận ra vì sao Rina có thể suy luận được như vậy.

Anh ấy mỉm cười, vừa tự hào nhưng cũng chen lẫn sự nuối tiếc vì bản thân đã thua trong cuộc cá cược này."

Em thắng rồi, Rina.

Nhưng lần này chỉ là do may mắn thôi đấy!"

Venus như thể được quay về tuổi thơ, ganh đua với chính học giả trước mặt.

Bởi vì rốt cuộc, họ sẽ còn bên nhau rất lâu nữa.

Và sẽ còn vô số những vụ cá cược như này nữa mà thôi.Rina mỉm cười vui vẻ.

Và nhảy bật lên ôm lấy cổ Venus"Ha ha!!

Nhưng thắng là thắng.

Và anh phải nghe yêu cầu của em đấy."

"Ừ, dĩ nhiên rồi."

Venus cũng vươn tay ôm lấy eo Rina.

Kéo sát cô lại gần để cảm nhận rõ sự mềm mại và ấm áp.

Hai người tận hưởng khoảnh khắc này, luôn luôn hết mình như thể ngày mai là thế giới kết thúc.

Dù sao nó cũng diễn tả khá đúng tình cảnh hiện tại của thế giới.Và rồi, Rina lên tiếng."

Lần này em không có yêu cầu gì đâu.

Chỉ tính hỏi vài câu mà thôi."

"Ừm."

Giọng nói em ấy lạ quá...Venus cảm nhận được sự nặng nề.

Và rồi anh nhận ra, lí do Rina ôm lấy bản thân mình là để cho đôi mắt sự thật của ngài không thể nhìn thấu cô.Rina đã tin Venus sẽ hiểu điều đó.

Và vì vậy, anh ta nhắm đôi mắt của mình lại, để những gì trước mặt chỉ còn là bóng tối"Dạo này, anh bận bịu lắm đúng không?"

"Ừm."

"Anh có mệt không?"

"Anh có."

Câu trả lời của Venus thẳng thắn và thật lòng.

Lúc này, Rina cười nhẹ như thể an lòng, cô tiếp tục nói"Nè anh—"Giọng nói ngọt ngào thủ thỉ bên tai, Venus hơi bất ngờ khi không khí xung quanh Rina hoàn toàn thay đổi."—Nếu anh thấy mệt mỏi rồi, thì hãy cùng em và con, ta hãy trốn đi."

"..."

Venus gần như đã suýt thốt lên bất ngờ.

Nhưng Rina vẫn ghì cánh tay ôm lấy anh ấy"Chúng ta có thể quên đi mọi thứ, đến một nơi thật xa, chỉ có gia đình của chúng ta..."

"Rina..."

"...

Chỉ cần có gia đình nhỏ này ở bên.

Với em là quá đủ rồi."

Lời nói của Rina thật nặng nề, như thể cô ấy đã kìm nén điều này từ lâu và cuối cùng mới có thể tỏ bày."

Em biết anh sẽ phải từ chối mà."

"Vâng, em biết...

Chỉ là một chút hy vọng mà thôi."

Không một lời dối trá, không một chút chần chừ.

Rina đau lòng và đôi mắt đã vô thức chảy lệCô biết bản thân mình sai.

Cô là thần thánh và rõ ràng lựa chọn của cô sẽ không bao giờ sai lầm.

Và chắc chắn!'Mình cũng đã là lựa chọn bảo vệ thế giới.'Nhưng Rina muốn, muốn một người bảo mình hãy chạy trốn thôi – Đó là mong ước bất khả thi của một nữ thần đấy!Rina biết bản thân quá yếu, nếu tham gia chiến trường sắp tới có thể sẽ chết bất đắc kì tử.

Nhưng đó lại không phải điều cô sợ...

Điều duy nhất cô sợ... chính là việc mất đi Venus, mất đi Selina.

Khi Snoala mất đi, cô đã hận.

Nhưng nỗi sợ mất đi gia đình này, gia đình mà cô đã từng khao khát... nó lại khiến cô chùn chân.'Nếu Yuki và Olga ở đây...

Họ sẽ làm gì nhỉ?

Chắc là cười phá lên chăng... vì bản thân mình đã hèn như thế.'"Hức..."

Giọt lệ rơi xuống, cô vô thức khóc nấc lên.

Venus lặng lẽ, ôm lấy tấm lưng yếu mềm của cô gái"Xin hãy cho em hỏi một câu ích kỉ lần cuối cùng."

Lời thành khẩn cầu xin, như thể cô gái chuẩn bị thực hiện một tội lỗi tày trời."

Sinh mạng của em và con hay sinh mạng cả thế giới này.

Với anh, thì đâu mới là thứ quý giá hơn?"

Đó, chính là câu hỏi ích kỉ nhất mà Rina thề sẽ tự trừng phạt mình vì đã nói ra nóSắc mặt của Venus thay đổi, đôi mắt nhắm nghiền từ lúc nào đã bị che đi.'Anh ấy... giận sao... cũng tại mình cả... thật là... mình chỉ là một con nhỏ cứng đầu ngu ngốc.''Làm sao mình có thể xứng đáng với anh ấy—'Rina"Hể!?"

Rina bất ngờ khi cái tên của cô được thốt lên.

Venus lúc này đã nhìn thẳng vào Rina.

Đôi mắt của anh ấy vẫn dịu dàng, khiến Rina càng cảm thấy tội lỗi hơn bao giờ hết.

Cô nhắm đôi mắt, như thể con người không thể nhìn thẳng vào mặt trời vì ánh sáng quá đỗi rực rỡ."

Anh không thể có câu trả lời thoả đáng."

"Vâng..."

Rina cũng không mong anh ấy sẽ trả lời.

Ngay bây giờ, cô chỉ ước anh ấy hãy trừng phạt và khinh bỉ mình đi vì dám hỏi vậy mà thôi."

Nhưng vì giao kèo của chúng ta.

Em đã chiến thắng, nên anh sẽ đưa cho em câu trả lời mà anh tin tưởng."

Cử trỉ chỉ dịu dàng, Venus khẽ cụng nhẹ chán mình với chán Rina.

Để cô cảm nhận được hơi ấm của anh, để cô cảm nhận được sự chân thành từ anh và tin tưởng."

Với anh, cả em và thế giới này đều quan trọng.

Vì vậy, Anh sẽ là [Kẻ ngốc] – Say sưa với chủ nghĩa Anh hùng.

Trong [Trolly problem] này, anh sẽ chọn cứu lấy tất cả."

Đó chính là câu trả lời của một người đàn ông.

Kể cả Rina với anh ta quan trọng hơn cả thế giới đi chăng nữa.

Anh ta cũng sẽ cứu lấy cả hai...

Vì đó là kẻ ngốc, không muốn bản thân đánh mất điều gì.

Đặc biệt là hai thứ vô cùng quan trọng với chính anh ta."

Còn em, em không cần phải lo lắng vậy đâu.

Bởi vì..."

Venus nhẹ nhàng nâng niu tay đeo nhẫn của Rina.

Hai chiếc nhẫn bạc hoạ tiết thiên thảo là minh chứng cho tình yêu của hai người."...

Trên chiếc nhẫn này, anh đã thề sẽ bảo vệ em.

Tất cả của em, từ đỉnh ngọn tóc đến gót chân, từ trái tim đến cảm xúc, từ linh hồn tới thân thể...

Anh sẽ bảo vệ tất cả."

"Hức..."

Dòng lệ của Rina chảy dài, xúc động không kìm được nước mắt"Aa aaaa!!"

Cô dựa vào anh, khóc thật to.

Khóc to cứ như một đứa trẻ tìm được chỗ dựa và được vỗ về."

Ngoan nào ngoan nào, cô phủ thuỷ nhỏ của anh.

Em khóc còn to hơn con khóc nữa."

"Hức... hức...Em xin lỗi!"

Rina dụi nước mặt, lấy khăn tay xì mũi thật mạnh rồi lại chồm người ôm lấy Venus"Không sao, anh sẽ không ghét em chỉ vì em hỏi vài câu hỏi đâu.

Nên em đừng lo lắng quá."

Cô gái thấy chàng trai hiểu suy nghĩ của mình lúc này còn khóc to hơn, phòng này mà không có cách âm thì chắc Selina ở dưới cũng sẽ nghe thấy mà tỉnh dậy mất."

Em cứ khóc cho thoả đi.

Anh sẽ luôn ở cạnh mà."

"Vâng ạ...

Hức..."

Cô gái sụt sịt gật đầu.

Nằm gọn trong lòng Venus như một đứa trẻ cần được yêu thương."

Rồi chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu tiếp chứ."

"Ừm."

"Em cũng muốn cải tiến về quyền năng nữa... vì chúng ta sẽ được gần nhau nhiều hơn khi cùng nghiên cứu điều này."

"Dĩ nhiên rồi."

Rina thật thà như trẻ con, điều đó khiến Venus khẽ bật cười.

Cô gái ấy với đôi mắt sưng húp, nhưng biểu cảm lại vô cùng dễ thương khiến vị vua trẻ thấy thật ấm lòng."

Em yêu anh."

"Ừm, anh cũng yêu em."

"Bế em... về phòng ngủ đi."

"Ừm, chiều em tất."

Với lời nói và cử trỉ ngại ngùng, khuôn mặt Rina đỏ ửng và đưa hai bàn tay lên.

Venus nhẹ nhàng bế bổng cô lên như ôm một vị công chúa trong lòng."

Hi hi."

"Em cười lại nhanh ghê."

"Vâng, yêu anh lắm."

"Anh cũng yêu em."

Hai vợ chồng cứ trao đổi như vậy cùng khuôn mặt ửng đỏ và nụ cười tươi vui.

Dù đã kết hôn sáu năm, nhưng bản thân họ lại có những khoảnh khắc trở về như lúc mới yêu vậy.

Dễ thương lắmVà họ sẽ cùng tận hưởng nó, tận hưởng một cách chân thành và hết lòng như thể ngày mai sẽ là ngày thế giới kết thúc.

---Hết chương 193---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 193.5: Ngày xửa ngày xưa


Đồng bằng rộng lớn, cánh đồng đằng xaRóc rách suối chảy, xào xạc gió ngànĐốm lửa trại lách tách, đàn đom đóm khẽ bayXung quanh ngọn lửa trại, quây quần là những đứa trẻ ngồi trên thân cây và một người thi sĩ tóc đen đang khẽ gẩy nhẹ dây đànTiếng đàn trong trẻo, không chút tạp âm.

Người phụ nữ ấy nhắm nghiền mắt và nở một nụ cười, ngón tay khẽ lay, một nốt nhạc hoà vào ánh sáng và màn đêm khiến bức tranh phong cảnh này thật tuyệt đẹp.Và rồi, tiếng hát lại cất lên.

Người thi nhân dịu dàng đặt câu hỏi cho những đứa trẻ đã lắng nghe câu chuyện huyền ảo"Câu chuyện xa xưa, kể lại một thời kì quật cười của nhân loại.

Các em có muốn đoán xem, phe nào sẽ là người chiến thắng cuối cùng không?"

Khi câu hát đó kết thúc, đã có một trẻ nhanh nhảu giơ tay khi cả đám còn chưa kịp suy nghĩ"Em em!!"

"Ừm, Leon.

Em thử đoán đi."

"Chắc chắn là phe liên minh sẽ chiến thắng rồi!

Họ là công lí mà!"

Đứa trẻ tóc vàng đập tay vào ngực, tự tin tuyên bố.

Cũng có một hai đứa ở sau gật đầu, có vẻ đồng tình với câu trả lời này."

Còn ai muốn đoán thử nữa không?"

Thi sĩ tay vẫn gẩy đàn, miệng cười cười hỏi những đứa trẻ.

Lúc này, một đứa trẻ rụt rè giơ tay"Em ạ."

"Ừm.

Em nghĩ phe nào sẽ chiến thắng nào.

Nói chị nghe đi, Sena."

"Em nghĩ... trận chiến đó sẽ kết thúc với không phe nào thắng lợi ạ."

Khi nghe câu trả lời này, người phụ nữ vẫn giữ nụ cười trên môi.

Nhưng đôi mắt cô có hơi bất ngờ, vì đây là câu trả lời được trả lời bởi một đứa trẻ"Vì sao em lại nghĩ vậy."

"Bởi vì, chiến tranh thì làm gì có chiến thắng ạ.

Chỉ có nhân mạng mất đi, tài nguyên hao kiệt và các công trình sụp đổ.

Chiến thắng khi mất tất cả, thì cũng đâu khác gì thua cuộc chứ."

"...

Ủa em mới mười tuổi mà phải không?"

"Vâng ạ..."

Lúc này thì thi sĩ chảy mồ hôi luôn.

Cô bé gật đầu, có vẻ vì được tiếp cận với nhiều sách vở nên cô bé này... có cái nhìn bi quan về chủ đề chiến tranh như vậy.Nhưng mà, dù có là thắng hay thua, dù là đứa trẻ ngây thơ hay đứa trẻ trưởng thành, sẽ không ai nghĩ rằng phe bóng tối sẽ chiến thắng."

Tất cả các em đều tin rằng, bóng tối sẽ thua cuộc, đúng không?"

"Vâng ạ!"

Lúc này thì đám trẻ đều đồng thanh."

Hãy nói thử lí do của các em nào.

Nhớ là từng đứa nói nhé, từ trái sang phải.

Go!"

Chúng sẽ có rất nhiều lí do khác nhau thôi.

Vì suy cho cùng chúng cũng là trẻ con mà"Vì họ là kẻ xấu ạ."

"Vì bóng tối là cái ác.

Thứ phải bị công lí dập tắt."

"Với từng đó cố gắng, liên minh nhất định sẽ chiến thắng."

"Dù em không đồng tình với sự chiến thắng.

Nhưng nếu là về kết quả trực diện.

Em cũng tin là phe liên minh sẽ chiến thắng ạ."

Lần lượt là Rudra, Leon, Serin và cuối cùng là Sera trả lời.

Mỗi đứa trẻ đều có góc nhìn khác nhau, như những thế giới khác nhau.

Dù vậy, vẫn có một điều chung của những đứa trẻ, đó với chúng, niềm tin công lí sẽ luôn chiến thắng cái ác là lẽ tất nhiên, nỗ lực rồi sẽ hái được quả là sự thật của cuộc đời này.Nó không sai... nhưng ý chính sẽ phức tạp hơn chỉ đơn thuần là một sự thật."

Chị rất vui khi được nghe những điều đó."

Người thi sĩ lướt qua các dây đàn một cách mạnh mẽ đưa tay lên cao.

Nụ cười tươi cùng đôi má hồng đó khiến cô gái trông thật sự rất trẻ.

Cứ như thể mới chỉ mười sáu mười bảy tuổi mà thôi.Một thế giới mà những đứa trẻ có thể mãi thơ ngây.

Một thế giới mà con người có thể yên binh bên nhau, quây quần bên bếp lửa.

Thì dù nó có là thắng hay thua, thì chẳng phải đã trận chiến đó đã đạt được mục đích rồi hay sao."

Ơ nhưng mà chị ơi...

Câu chuyện đó, có phải lịch sử của nơi đây không ạ?"

Rudra lúc này bât ngờ lên tiếng.

Cậu bé tự nhiên suy nghĩ ra một đường tắt để có thể xác nhận kết quả.

Đúng là rất thông minh, nhưng mà..."

Không, không phải đâu.

Bài ca này, chỉ là một câu chuyện cổ tích thôi mà."

Thi sĩ khúc khích cười và vươn tay xoa lấy đầu đứa trẻ.

Cử chỉ ân cần khiến cậu bé đỏ mặt"E-em không phải trẻ con nữa đâu!"

"Em mới mười tuổi thôi, trẻ con lắm."

"Ừm, ông trẻ con lắm."

"Thôi đi, Serin!"

Cậu bé Rudra đỏ mặt vì ngại ngùng.

Trông thật sự rất dễ thương.

Cô em gái sinh đôi bên cạnh thì nhìn vào Leon, người đang đặt tay lên cằm suy nghĩ một cách kì lạ"Em có suy nghĩ gì sao, Leon."

Thi nhân lên tiếng hỏi đứa trẻ, cậu bé phản ứng chậm rãi như thể đã có câu hỏi sẵn trong đầu.

Ngọn lửa lách tạch vẫn thật êm tai, nhưng những áng mây lại chạy qua, che đi một phần của bầu trời sao."

Em có thắc mắc, về kết cục của vị vua bất xứng.

Những anh hùng mạnh mẽ đầy ngoan cường, những anh hùng mạnh mẽ vượt qua tuyệt vọng để thách thức quái vật.

Những câu chuyện cổ tích và sử thi của ta cũng luôn đề cập anh hùng là như vậy.

Nhưng... em cảm nhận được, nhân vật Anh hùng cuối cùng này, lạ lắm.'Cậu bé gãi ngón tay vào thái dương.

Không rõ vì sao bản thân lại cảm thấy lạ lùng.Aaron Eatherian là một Anh hùng kì lạ.

Bởi vì xuyên suốt cả hành trình, anh ta luôn được khẳng định là kẻ bất xứng.

Chính anh ta cũng hiểu điều đó, nhưng đến trận chiến cuối cùng này người đàn ông ấy vẫn chọn trở thành Anh hùng cuối cùng..."

Đáng ra khi rèn lại trái tim của công chúa...

Anh ta đã có thể chạy trốn nếu hiểu rõ mình bất xứng.

Anh ta đã có thể làm bất cứ thứ gì... nhưng cuối cùng anh ấy lại chọn quay trở lại và chiến đấu như một Anh hùng."

Không phải đạo đức giả, không phải là kẻ ngốc, càng chẳng phải một kẻ hèn nhát đê tiện."

Em không thể hiểu được... tại sao lại như vậy?"

Sena ở bên thường chỉ nhìn Leon như thằng ngốc, nay lại mở to mắt bất ngờ.

Vậy ra đây là những gì cậu ta đã kết tinh được khi say sưa với những sử thi anh hùng sao?

Nghe cứ như nghi vấn của một nhà thông thái gửi gắm cho một hiền giả để cả hai cùng bàn luận.

Người thi sĩ thì vô cùng hài lòng, cô trả lời câu hoi của đứa trẻ"Chúng ta đều biết, Aaron Eatherian đã dành cả cuộc đời để dâng hiến cho những trận chiến.

Phải chứ?"

"Vâng ạ."

Thi nhân gẩy đàn, lúc này, âm vang mạnh mẽ bất ngờ vang lên khi cô ấy dần gõ từng nhịp vào hộp đàn gỗ khiến những đứa trẻ ở đây vô cùng tập trung"Nếu Lily Uthera và Bạch Lang là「Người đẹp」và「Quái vật」

Anne S.

Philia và Haram Invitus là 「Hiệp sĩ」và「Công chúa」

Còn Rina Fenora và Venus Fenora lại là「Anh hùng」và「Nữ phù thuỷ」Cùng nhiều nhân vật khác cũng giống như hoặc đi ngược hoàn toàn với những câu chuyện dân gian.

Theo các em, Aaron Eatherian và Snoala Y.

Windy, giống như nhân vật cổ tích hay sử thi nào?"

Khi Thi sĩ đặt xong câu hỏi và hát lên một lời ca trong trẻo.

Cả bốn đứa trẻ đều suy nghĩ và rồi... người lên tiếng chính là Leon."

Là Công chúa ngủ trong rừng ạ."

Đôi mắt của đứa trẻ ấy đượm buồn, khác với sự vô tư và hào hứng khi gợi nhắc về những câu chuyện Anh húng, Leon thật sự đau lòng khi nhắc đến câu chuyện này."

Xa xưa kể lại, nàng công chúa bị nguyền rủa phải chìm vào giấc ngủ trăm năm.

Trong bóng đêm cô đơn, nàng không thể gào thét, cơ thể bị đè xuống vực thẳm mà chẳng thể nhúc nhích nổi một ngón tay.

Cứ như thể hàng tấn đè lên cô, cứ như thể ý thức nơi nàng công chúa sẽ mãi chìm trong bóng tối và những cơn gào thét vô âm khiếp sợ."

"Và rồi khi định mệnh ấy đã đến, chàng hoàng tử cưỡi trên bạch mã đã đến và trao cho nàng nụ hôn.

Đánh thức nàng công chúa khỏi giấc mộng và rồi họ cùng nhau đánh bại Ác Long, thứ đã đem tới cho nhân gian bao khiếp sợ, thứ đã đem đến nỗi buồn vô tận cho nàng công chúa cô đơn."

Leon nói và được Thi sĩ tiếp lời, cậu bé gật đầu và kết thúc cho câu chuyện này"Ác Long hùng cường, tước đi sinh mệnh của nàng công chúa.

Nàng tan vào ngàn mây, tựa như tinh linh của gió quyến luyến người Anh hùng mãi không rời.

Ngọn gió ở bên ngọn lửa, cường đại cơn bão bất nhân trong trái tim anh hùng.

Nộ hoả trắng xoá, cảm xúc đau đớn sâu thẳm trở thành thanh kiếm ánh sáng vĩ đại, trảm đầu vạn cái ác."

"Lang thang trên con đường bất định của trảm sát, Lưỡi kiếm trắng ngập trong máu đỏ của ngàn vạn ác quỷ.

Dẫu vậy, đến cả khi Cội nguồn của cái ác diệt vong... người tiêu diệt Ác Long, cũng không phải người Anh hùng ấy."

Đó chính là sự trớ trêu của Sử thi đã viết nên cổ tích của Công chúa Ngủ trong rừng.

Văn bản đây không ở trong câu chuyện, mà đã được ghi chép lại như một dị bản của Sử thi ấy, tuỳ theo các vùng miền sẽ có các phiên bản khác nhau.Dù vậy, nàng công chúa đã tỉnh dậy khỏi giấc ngủ cô đơn, đồng hành cùng người Anh hùng yêu quý.

Tình cảm của họ chớm nở rồi tuyệt tan, dù vậy đến cuối cùng, người Anh hùng dù có để thanh kiếm nhuốm trong máu đỏ, cũng không thể bảo vệ, thậm chí chi ít là trả thù cho người mình yêu.

Đó là lí do Leon không thể thích được câu chuyện đó.

Đáng ra nó chỉ nên ngừng lại khi nàng công chúa vĩnh viễn ra điGiống như Nàng tiên hồ với Anh hùng phút li biệt.

Còn câu chuyện của nàng công chúa ngủ trong rừng, đó là các nỗi đau trồng chất nỗi đau.

Những khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi thậm chí còn khiến nỗi đau ấy đau gấp bội phần.

Định mệnh trớ trêu khiến vị anh hùng chẳng đạt được điều gì, cái ác hùng mạnh khiến cho vị Anh hùng đấy mất đi tât cả."

Vậy Leon, trong sử thi đó có kể lại rằng vị anh hùng đó đã làm gì ở cuối câu chuyện không?"

"Vị Anh hùng ấy, vung kiếm giao tranh với Đại ma vương và rồi hy sinh mà không hề được nhắc tới tên suốt câu chuyện.

Thậm chí còn chẳng thể thấy được thế giới hoà bình mà mình đã hiến dâng cả sinh mệnh để bảo vệ."

Sera lúc này rời khỏi chỗ của mình, lấy chiếc chăn nhỏ đang quàng trên vai mình và khoác lên vai của Leon."

Leon, cậu đa cảm quá."

"Cậu cũng vậy mà, Sera."

Cô bé ôm lấy Leon từ đằng sau, an ủi đứa trẻ xúc động vì một câu chuyện kì ảo tưởng như vô thực.

Người thi sĩ lúc này ngưng gẩy đàn, đưa tay đỡ lấy mái tóc bay do gió thổi"Hai em đáng yêu quá à."

Rồi cô vô thức nhận xét như vậy khiến hai đứa trẻ kia khựng lại một lúc...

Bất chợt, Sena đã nhận ra lí do chị Thi sĩ nói vậy nên đã đỏ mặt lùi lại.

Leon vẫn nghiêng đầu khó hiểu khi nhìn thẳng vào người phụ nữ đang cười khúc khích.

Bỏ qua điều đó, cậu bé quay đầu lại Sena phía sau và nở nụ cười"Cảm ơn, Sena."

"Ừ-ừm, không có gì đâu."

Khi nhìn vào hình đôi thanh mai trúc mã dễ thương kia, người thi nhân cảm thấy thật ấm lòng."

Vậy chúng ta tiếp diễn câu chuyện nhé.

Người Anh hùng vô danh ngã xuống mà chẳng nhận lại gì.

Nhưng, em nghĩ rằng cảm xúc của anh ta khi đó là như nào?"

"..."

Đó không phải câu hỏi một đứa trẻ có thể trả lời.

Vì vậy người thi nhân sẽ tiết lộ luôn"Đó là sống hết mình.

Sống vì sinh mạng đã được nàng công chúa trao cho lần hai, sống vì thế giới mà hắn và nàng đã từng cùng hạnh phúc.

Lay lắt níu giữ từng lí do để chiến đấu.

Người Anh hùng đã giương cao lưỡi kiếm thách thức Vua quỷ."

Dù vậy..."

Bản thân vị Anh hùng đó cũng giống như Aaron Eatherian.

Vì mất đi tất cả mà dâng hiến bản thân cho chiến trường.

Vì vậy khác với các Anh hùng, họ không được khôn khéo trong lòng người, không được sắc sảo trước tình thế của toàn bộ nhân gian.

Thứ duy nhất họ giỏi và làm được... chỉ có chiến đấu mà thôi."

"Và đó là cách họ trở thành Anh hùng.

Chẻ sao, đạp biển, đánh bại mọi kẻ thù!

Họ (Anh hùng) ấy, là những 「Kẻ chinh phục」."

Không quan trọng lí tưởng, không quan trọng sự phục hận hay danh dự.

Họ chinh phạt và tiêu diệt kẻ thù và trở thành "Anh hùng" – Vinh quang của kẻ sống sót vĩ đại."

Người hùng thề kiếp sau sẽ đánh thức công chúa.

Người hùng đã chấp nhận bản thân đã mất đi tất cả.

Để thứ trên tay anh ta là thanh gươm, chính là thứ sẽ siết lấy cánh tay của dũng sĩ."

Chẻ sao, đạp biển, thách thức bóng đêm.

"Anh hùng cuối cùng" chính là bài hát về một ảo tưởng vinh quang mà dù có biết được điều đó, vị anh hùng cũng sẽ không chối từ"..."

Những đứa trẻ lặng thinh, người thi nhân khẽ hát.

Một khúc ca cổ xưa, một khúc ca nhẹ nhàng êm áiKhông phải ai điếu ca nên sẽ không có đau buồnNhưng cũng không phải những bản nhạc Jig vui tươiChỉ đơn giản là một lời ca vô cùng êm ái mà thôi"Và rồi, câu chuyện thế giới sẽ tiếp diễn.

Bên ngọn lửa trại này, các em có muốn ở lại nghe chị kể nốt câu chuyện này không?"

"Vâng ạ!"

Những đứa trẻ đồng thanh trả lời.Dẫu sao thì đây cũng là một buổi cắm trại mà, cho lũ trẻ được thức đêm một buổi cũng không sao cả.Rồi câu chuyện sẽ được tiếp diễn.

Phần kết của sử thi bi tráng đang đến gần.

'Mong rằng sau này các em cũng sẽ mang nó đi xa, giống như chị vậy.'Dưới ánh trắng, mái tóc đen của cô khẽ lay động, lộ ra một ánh sáng trắng pha tím và lập tức biến mất.

Chỉ khoảnh khắc trăng sáng ló rạng, nữ thi nhân tựa như tiên nữ giáng trần.

Xinh đẹp lộng lẫy khiến cả thiên nhiên cũng mê say."

Tiếp tục nào, câu chuyện nhất định sẽ mãi đi xa..."

Ngọn lửa trại lách tách ánh lửa, cơn gió thổi khẽ lay mái tóc.

Đám trẻ chùm trong tấm chăn và áo ấm.

Thi nhân gẩy lên tiếng đàn và cất cao giọng ca

Ngày xửa ngày xưa...Bình minh đã đến...Còn tiếp

---Hết chương 193.5---Arc 4 – Chủ nghĩa Anh hùng: Kết thúc
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 194: Ta cầu nguyện cho một thế giới không còn tranh đoạt


Arc 5 – Epilogue: The Beautiful World

Năm xưa, chúa tể đại bàng từng là một Linh thần.

Là thuộc hạ, đại tướng quân của Kẻ thống trị thứ hai.Thế giới đã lãng quên tồn tại cổ xưa dó.

Nhưng chúa tể đại bàng thì vẫn nhớ rõ ràng.Kẻ thống trị thứ hai là một cổ long, chân long vĩ đại.

Trước đôi mắt phàm nhân, ngài ấy có thể là một con rồng có cánh hung tàn và uy mãnh.

Nhưng cũng có thể là một đầu rồng dài bằng vạn con sông uấn lượn đầy sự liêng thiêng và thần thánh.Vị vua tồn tại trước triều đại phân tranh của Chúa tể bóng tối cùng các Đấng sáng tạo rất lâu dù là hai triều đại liền kề.

Di tích còn sót lại chẳng còn ai có thể tìm thấy nữa.

Chỉ trừ một người đã từng tồn tại từ thời điểm đó như Chúa tể đại bàng Eagle.Năm đó, ngài nhớ rõ khoảnh khắc Kẻ thống trị thứ hai chinh phạt Đại hốTiếng gầm của rồng khiến mọi Ác quỷ hoảng hồn, nhân loại thì chảy dài nước mắt khi hào quang ấy soi rọi cả bầu trời tối đenThậm chí năm đó, cả Bạch Long Aesti kiêu ngạo cũng co rúm lại sợ hãi trước sức mạnh huỷ diệt của Vị Quân chủ và phải trốn chạy đi thật xa...

Xa thật xa cho đến khi nhà vua chìm vào giấc ngủ vĩnh hằngLong thể vĩ đại nhất đã hy sinh.

Theo Eagle nhớ, thì có hai lí do...Một cái khó hiểu, có lẽ là để trả ơn cho một ai đó.

Sau sự kiện này, cái danh Thánh Long Cứu thế đã được nhân loại sử dụng để ca tụng vị chân long.Lí do còn lại thì lại vô cùng dễ hiểu chứ không hề mơ hồ.

Đó là người bạn của ngài sắp tỉnh giấc.

Ngài phải hành động, một phần vì thế gian này, phần còn lại là vì không muốn người bạn thân thiết ấy sẽ lầm đường lạc lối, không muốn người mình đã hứa hẹn về một nhân gian đa sắc sẽ phải cảm nhận thứ xúc cảm đầu tiên (thứ sẽ trở thành lẽ thường) lại là khổ đau.Kẹp giữa hai lí do, kẻ thống trị tối cao ấy đã đưa ra lựa chọn hy sinh chính bản thân mình mìnhVà khi đó, dòng máu của ngài đã truyền vào thân xác tái sinh của người bằng hữu kia.

Trở thành một tiềm thức mờ nhạt, trở thành tái sinh không hoàn thiện của chính vị Chân Long toàn năng.

Hai ý thức vô định gặp gỡ ngay từ khoảnh khắc đầu tiên chúng ra đời.

Trở thành hai người bạn sẽ luôn ở bên nhau mỗi khi mệt mỏi.Chân Long dạy cho nhân loại ấy biết về những xúc cảm ấm áp, dạy cho tờ giấy trắng ấy hiểu rõ đâu là lí lẽ và đúng sai.

Để rồi người đó đang trở thành một chiến binh đã lựa chọn bảo vệ thế giới mà chúa tể đại bàng đang cư ngụHai người bạn ấy...

Chính là Người đi lạc Yuki và Nguyệt Long ở trong cơ thể hắn.

Một xiềng xích đỏ thẫm mà không ai muốn nó bị cắt đứt, kìm hãm đối phương nhưng cũng đem lại hơi ấm chan chứa tình người."

Ngài và đứa trẻ ấy rất giống nhau, thưa cựu vương."

Giá trị công lí được truyền lại, cùng bao thời gian hai người bên nhau đã khiến họ như tấm gương phản chiếu lại lí tưởng của đối phương.

"Giá trị công lí của ngài đã cùng đứa trẻ ấy trở thành một Phán quan xét xử các tội nhân."

"Đứa trẻ ấy (ngài) đã phán xét, thế giới này xứng đáng được sống."

"Đó là lí do hai người đã chọn ở lại chiến đấu phải chứ, thưa Thánh long tốt bụng?"

Chúa tể đại bàng đặt tay lên ngực, chịu ơn vị chúa tể xa xưa đã mãi mãi ra đi nhưng di sản của ngài vẫn đang ở lại nhân gian này.Ealge hơi nghiên mắt nhìn lên bầu trời đêm.

Nơi kẻ thù vẫn đang chờ đợi để huỷ diệt nhân gian này.Đặc biệt... là Long vương - thực thể nuốt chửng các thế giới: Arog the DevourerDù với Eagle, lí do con Hắc long đó mạnh mẽ tới vậy cũng chẳng phải thứ gì đó quá khó đoán"Năm xưa, để tiếp nối lí tưởng của quân vương, ta đã thảo phạt mi...

Phong ấn mi mãi mãi, thế mà— Chết tiệt!"

Nắm đấm khó chịu đấm nghiêng trụ cột, Chúa tể đại bàng nghiến răng phẫn nộ khi nhớ lại trận chiến cuối cùng của mình với Kẻ Thù.Hình bóng hiện diện trong tâm trí đó...

Bạch Long Aesti.

Eagle đã cùng đội quân của Quân vương thảo phạt tàn dư cuối cùng của Đại HốVị chúa tể đại bàng không phải đối thủ của Bạch Long cùng Vua Địa ngục Balor, nên ngài đã gần như sử dụng toàn bộ sức bình sinh chỉ để phong ấn hai kẻ đó lại mãi mãi."

Thế mà con quái vật Mordor, hắn đã mở toạc cái phong ấn đó ra như thể dó là trò đùa vậy!!"

Vị chúa tể cáu tiết khi nhớ tới khung cảnh Đại hố mở tung trên mảnh đất tiền thân của Lục địa tiên phong.

Thứ phong ấn đã đảnh dổi bằng cả sinh mạng ngài bị mở ra và quăng xuống cho nhân loại như thể đó chỉ là một bãi phân từ trên trời rơi xuốngNếu khi cơ thể tan nát của Chúa tể đại bàng đang trôi dạt trong vũ trụ, tình cờ được đứa trẻ tốt bụng tên Umo Acatalepsy cứu giúp.

Ngài đã bỏ mạng từ lâu rồi.

Và đã chịu ơn cứu mạng đó, nên chúa tể đại bàng đã trở thành thuộc hạ để trả ơn, cũng như trở thành người thầy của vị thần non trẻ ấy.

Đưa cô trở thành một vị Thần vương anh minh và dịu dàng."

Mà...

Umo à..."

Lần này, kìm nén tiếng chửi đổng trong miệng.

Đôi mắt của Eagle đượm buồn và ngồi xuống ghế chủ toạ ở phòng họp lớn mà ngày mai sẽ bắt đầu Hội Đồng trắng – Nơi tất cả các nhà lãnh đạo vị đại tập hợp và đưa ra kế sách mang tính tồn vong"Đáng ra ta phải dạy nhóc khác đi.

Ta phải dạy nhóc lạnh lùng hơn mới phải...

Phải như một vị thần đúng mực chứ."

Vị thần lấy tay che đi đôi mắt và dầu cúi xuống, đôi môi mím chặt khó chịu."

Chết tiệt..."

Giọt lệ rơi không thể che dấu được nữa.

Chúa tể đại bàng thừa hiểu bản thân mình chẳng sai điều gì, nhưng ngài chẳng thể làm gì hơn ngoài tự trách bản thân mình.

Bản tính của Umo khi tiếp xúc với nhân loại quá sớm đã khiến vị thần ấy quá dễ dao động bởi tình người.

Và lựa chọn không bao giờ sai lầm của vị thần ấy sẽ là: "Hành động tốt nhất cho Nhân loại".Thứ đã dẫn đến cái chết của chính vị nữ thần ấy khi thách thức chúa tể bóng đêm.Thần tính của Umo, sợi dây liên kết của hắn với nữ thần tan biến.

Và Chúa tể đại bàng chính là người đầu tiên đau lòng.

Ngài là người đầu tiên cảm nhận được khoảnh khắc thần linh rơi xuống...Chúa tể đại bàng Eagle Gretan: Không hối hận, không thẹn với lòngNhưng ngài đã tự trách bản thân, cũng phải thôi.

Nữ thần bé nhỏ ấy sẽ không muốn thấy ông như này đâu.Nếu nhìn thấy người cha thứ hai, người thầy này rơi lệ vì cái chết đầy quả cảm của nó.

Đứa trẻ ấy sẽ tức giận và mắng ngược lại cả thầy nó mất."

Ha a a...."

Eagle thở mạnh để lấy lại hơi thở.

Với lấy thanh Khopesh được trang trọng trên tảng đá đen.

Đó là một thanh kiếm lưỡi cong, đúng hơn là một thanh trường kiếm lai với rìu chiến.

Một dạng vũ khí tầm trung phức tạp trong lối chiến đấu.

Nhẹ nhàng như gió, sắc bén như dao, uy lực như rìu nhưng cũng vô cùng linh hoạt với bền chắc."

HA!!!"

Vị chúa tể gầm lên một tiếng và nện thanh kiếm xuống đất.

Âm thanh tựa roi mây phá vỡ bức tường âm thanh vang lên một cách mãnh liệt.

Và rồi thanh kiếm được mài sắc qua một đường, Eagle dắt nó trên thắt lưng và khoác lên tấm áo choàng trắng xoáBước ra khỏi căn phòng u tối này.

Cánh cửa lớn của Cổng trời mở ra, đón lấy ánh nắng đầu tiên của bình minh.

Mân mê giọt nắng, nhắm mắt hướng gió xuân.

Vị chúa tể đại bàng lúc này khẽ mỉm cười"Đứa học trò ngỗ nghịch của ta..."

Bầu trời trong xanh là di sản của đứa trẻ ngài đã góp phần nuôi dậy.

Vì vậy, ngài sẽ bảo vệ nó... và rồi tiếp tục đưa nó tới tương laiĐể cho vị nữ thần sẽ mãi mãi sống"Và rồi ta sẽ đến gặp nhóc sớm thôi..."

Vị thần của đại bàng sải cảnh, che khuất cả màn đêm và hứng lấy mặt trời rực rỡ.

---Hết chương 194---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 195: Tân hội đồng Trắng


Coong...

Coong...

Coong....Thời điểm sáng sớm, bình minh vừa lên cao với đàn bồ câu bay cao khi nghe thấy tiếng chuông vang khắp các vương quốcVương quốc Fenor của Tiên tộcVương quốc Anor của Loài ngườiVương quốc Barian của Người LùnQuốc đảo WestcoseTất cả đã chuẩn bị xong cho cuộc họp sẽ quyết định vận mệnh của thế gian.Khoảnh khắc cổng trời mở ra.

Những nhà lãnh đạo tối cao bước qua cánh cổng và xuất hiện trước Bạch điện.

Tổng cộng tám người bước vào.

Đại diện cho bốn thế lực tối cao của Liên minh các dân tộc tự doVenus Fenora và Rina Fenora – Đại diện cho Tiên tộcGalm Barian Riveria và Bor Barian Riveria – Đại diện cho Người lùnAaron Eatherian(?) và Marlin Ruless – Đại diện cho Loài ngườiAnne S.

Philia và Haram Philia – Đại diện cho Quốc đảo WestoceTất thẩy bọn họ đều là những đầu não, những đại diện tối cao của quốc gia trụ cột, là những nhà lãnh đạo đứng trên đỉnh của thế giới nàyKhí chất của họ khiến không gian này ngộp thở.

Dẫu vậy, dù phấn lớn những kẻ trường thọ đều đã xác định quyết tâm, đôi mắt của bọn họ sáng rực ý chí đối mặt với mọi thứThì những người người trẻ như Rina Fenora hay Anne S.

Philia lại đảo nhẹ đôi mắt.

Áp lực về vị trí và trách nhiệm của họ với tương lai khiến hai cô gái lo lắng không thôi.Nhưng rồi, trước khi bước lên bậc thang cuối cùng, Haram đã đi trước Anne một bước và đưa bàn tay đến trước mặt cô"Ể?"

"Đi nào."

"Vâng, cảm ơn anh."

Anne gật đầu với nụ cười ngượng.

Haram đang muốn cô gái bình tĩnh, vì vậy đã đỡ lấy tay Anne và bước đi một cách tinh tếVenus ở sau cũng có cách để giúp hoàng hậu của mình bớt lo lắng...

Đó là cố ý vấp suýt ngã trên một bậc thang"Ơ?"

Thực ra là chỉ có Rina phản ứng được với phản ứng đó.

Vì nó nhanh đến mức sẽ chẳng ai không để ý có thể nhìn ra... ngoại trừ người đang sở hữu nhãn quan từ con mắt của sự thật"Thưa đức vua."

"Hoàng hậu của ta, hãy coi như chưa thấy gì nhé."

Venus quay về phía Rina và nở nụ cười lịch thiệp.

Điều đó khiến cô gái hơi bất ngờ, nhưng đã lịch sự đưa tay lên miệng che đi nụ cười khúc khíchSự căng thẳng của hai cô gái đã được hai người đàn ông giải toả một cách tinh tế.

"...

Đám nhiễu sự..."

Dù không biết điều gì vừa thật sự xảy ra, nhưng với kinh nghiệm của mình, Galm chắc chắn mấy đứa ở trên đang làm mấy trò con bò gì đó.

Xong, ông a quay đầu sang nhìn phía đại diện cho Loài người.

Đó là Aaron Eatherian(?) và Marlin Ruless.Về Marlin Ruless thì Galm không có thắc mắc gì cả.

Người đàn ông đó là một quân sư quá đỗi tài năng, là con người đoản mệnh có tài mưu lược đứng nổi bật kể cả so sánh với những vị tướng trường sinh.

Đó xứng đáng là một trong bốn thân cận của vị vua nhân loạiCòn Vị vua bên cạnh...

Galm chắc chắn đó không phải Aaron Eatherian.

Kẻ mà hắn đã xác nhận trở về cách đây vài ngày.'Chẳng phải hắn đã trở về rồi sao?

Lí do nào khiến hắn không xuất hiện?'Ngay khoảnh khắc Galm cáu bẳn thắc mắc điều đó trong tâm trí.

Thì Venus đã đánh mắt về sau vì nhận ra suy nghĩ ấy.

Đúng là kẻ sở hữu vương ấn – Đôi mắt của sự thật.

Venus cứ như thể đọc được cả tâm trí của một tồn tại như Tam vương.

Dù vậy, cái liếc mắt ấy lại vô cùng lộ liễu, như thể Venus đang cảnh báo'Đừng thắc mắc điều gì cả.'Galm không rõ có lí do quan trọng để khiến Aaron thật sự phải giấu mặt.

Nhưng có vẻ nó quan trọng đến mức Venus đằng kia, kẻ thấu thị mọi sự thật đã chắc chắn nó không được phép để lộ ra ngoài.'Được thôi.'Đó là một bí mật quan trọng.

Quan trọng đến mức cả tam vương còn không được phép biết.

Dù Galm chắc chắn đó chẳng phải ý hay gì.Chắc lại là kế hoạch điên rồ nào đó mà thôi.Không phải lao đầu vào cái chết thì cũng là tự nổ để lấp hang.

Căn bản sẽ tự bắn vào chân mình vì đại nghĩa, với tính cách của Aaron Eatherian – Bất xứng, thì chắc chắn sẽ là như vậy."

Haiz...

Lũ đần độn, não với tứ chi thì phát triển còn tính cách thì đếch thay đổi tí nào."

Người lùn vững chắc tựa đá, nhìn vào những kẻ suy tính tới sự thất bại ngay trong trong [Kế hoạch A] khiến họ cảm thấy nực cười.

Chiến thắng còn chưa tính tới đã phải phòng hờ việc thua cuộc.

Xét theo lí thì nó không sai, nhưng về mặt tinh thần thì cả lũ tụi bây nên múc phân mà uống đi.Ngay lúc này, tám nhà lãnh đạo bước đến trước cánh cổng cuối cùng.

"Các vị đã đến, những vị vua của nhân loại."

Tiếng nói vang vọng khi cánh cổng cuối cùng được mở ra.

Ánh sáng thần thánh xuất hiện cùng một nhân hình đã đứng ở vị trí chủ toạ.Một hình bóng con người với y phục của giáo sĩ Hy lạp.

Cơ thể vạm vỡ và đôi mắt xanh trời, mái tóc đen tuyền mượt mà cùng nét uy nghiêm không thể lẫn vào đâu cả.

Đó là nhân dạng của Chúa tể Đại bàng: Eagle Greaten – Vị Á thần có kết nối với Thần vương Umo Acatalepsy.Khi những vị vua định cúi chào kẻ đứng đầu hiện tại.

Thì ông ta đã lắc đầu"Thời điểm này ta không cần trịnh trọng nữa.

Hãy ngồi xuống, các vị vua."

Lần lượt Venus, Galm, Anne và Aaron(?) ngồi xuống ghế đã được chỉ định sẵn.

Những người đi theo sẽ ngồi ở ghế cạnh bức tường ở ngay sau lãnh đạo của mìnhCác ghế và vị trí đã được sắp xếp đầy đủ cho những người tham gia cuộc họp của Hội đồng trắng hôm nay.

Nhưng nó vữa thừa ra một ghế."

Eagle, nữ thần Sedna vẫn chưa đến sao?"

"Ngài ấy đang tổng duyệt cho hai đệ tử của mình lần cuối cùng.

Sẽ nhanh thôi."

Ngay khi Ealge vừa trả lời cựu vương Bor ở sau Galm.

Đã có một tiếng mở cửa mạnh bạo từ phía Tây gian phòng"Xin lỗi, ta tới trễ."

Một cô gái xinh đẹp bước ra, bộ váy trang nhã cùng đôi mắt sắc bén lạnh lùng đảo quanh.

Họ đều biết đây là ai, nữ thần của biển cả Sedna.

Nhưng vì lí do nào đó, khí chất của vị nữ thần này đã thay đổi mà đến chính cả tín đồ của ngài: Anne S.

Philia cũng nhận ra sự bất thườngVệt máu dính trên má cùng các vết thương trên y phục dần biến mất và lành lặn.

Nữ thần biển cả ngồi xuống ghế chống mà không hề đóng lại cánh cửa.Lúc này, có hai cánh tay với ra khỏi đó và nắm vào báng cửa để bước vào.

Rina mở to mắt bất ngờ, nhưng đôi môi cô đã vô thức nở một nụ cười vui tươi và hạnh phúc"Yuki, Olga!"

Cô gái vui sướng đến mức quên mất không khí xung quanh và gọi tên hai người bạn đã lâu ngày không gặp.

Khuôn mặt họ mệt mỏi, thậm chí những vết cắt trên cơ thể vẫn chưa thể hồi phục và lớp máu chỉ đang cực kì mờ nhạt do bộ quân phục đen, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, hai người đàn ông trong bộ quân phục quay lại và bất mở to đôi mắtVết máu bám trên mái tóc trắng tan biến, các vết thương lành lặn.

Họ vô thức nở nụ cười thật tươi"Rina, lâu quá không gặp rồi."

"Bà thay đổi nhiều quá!"

Ba người bạn hội ngộ, như thể muốn lao vào ôm nhau mất rồi.

Nhưng vì tính tôn nghiêm nên bọn họ phải kìm chế bản thân lại và chỉ đứng sau chỉ huy của mình."

Rất vui vì gặp lại hai người...

Thật sự đấy."

Rina thật lòng nói với sự lịch thiệp.

Yuki và Olga cùng y phục đã phục hồi hoàn toàn gật đầu"Bọn tôi cũng vậy."

"Tí nữa gặp riêng nhé?"

"Ừm."

Cả ba trao đổi ngắn gọn và trở về với vị trí cuộc họp.

Dẫu sau thì cũng đã sáu năm rồi ba người mới được gặp lại nhau.

Ai cũng đã có chút thay đổi và trưởng thành.

Thậm chí với Rina, hai người bạn của cô đã không thể nhận ra sự non nớt trong khí chất của cô nữa.

Rina đã đúng trở thành một vị nữ hoàng của cả vương quốc tiên tộcUy nghi, dịu dàng và cực kì sắc bén, trở thành một phần của gia đình hoàng gia suốt sáu năm đã khiến Rina trở thành một người hoàn toàn khác biệt.'Thật khó tin, lần cuối chúng ta được nhìn xuống, là khi đám cưới của cô ấy nhỉ?''Ừ.

Năm năm thôi mà cô ấy thay đổi nhanh thật.''Tôi muốn gặp con của cổ.

Ông nghĩ nó sẽ giống ai, bố hay mẹ đứa bé?''Khéo giống ông bà nó cũng nên.'Hai người này suy nghĩ một vấn đề lạc quẻ đầy nghiêm túc.

Có vẻ suốt sáu năm chỉ luyện tập để chống lại Inras – sa và cố gắng thúc đẩy sức mạnh đã khiến họ thật sự coi trọng những giây phút được nghỉ ngơi hiếm hoi này.Cảm nhận được suy nghĩ ngớ ngẩn của hai người bạn, Rina lườm nguýt.

Nhưng tiếng ho của Ealge đã kéo tất cả khỏi việc riêng và trở lại với cuộc họp."

Ở cuộc họp lần thứ 48 này, chúng ta sẽ bỏ qua phần giới thiệu.

Vào luôn với nội dung chính."

Dù sao thì ở đây ai cũng biết nhau rồi, cả lãnh thổ và danh tính.

Tình hình cũng chẳng cần những nhà lãnh đạo ở đây phải câu nệ nữa.

Tất cả những vị vua là ngang hàng, chủ toạ cũng chỉ đơn thuần là người chủ trì chứ địa vị cũng sẽ không còn toàn quyền như trước nữa."

Trận chiến cuối cùng, sẽ đến trong sớm muộn."

Trước lời tuyên bố của Chúa tể đại bàng, không ai tỏ ra bất ngờ cả.

Điều đó khiến vị chủ toạ hài lòng, tất cả các quân chủ đều hiểu rõ tình hình hiện tại của lục địa tiên phong.

Cảm nhận được sức mạnh tín ngưỡng biến mất, sự xác nhận về thần linh rơi rụng đã báo hiệu cho họ thời điểm cuối cùng đã đến"Khi Vua của Thần đã gục ngã, kẻ thù sẽ tấn công với không chút khoan nhượng.

Hãy thông báo cho nhân dân và binh lính: Sắp tới sẽ không chỉ là các trận chiến nhỏ lẻ, tranh giành từng tấc đất, từng vùng lãnh thổ nữa.

Bóng tối sẽ tổng lực tấn công và ta sẽ dồn tất cả để phòng thủ."

"Đã hiểu."

Các quân chủ đều đồng thuận, người dân chỉ không cần biết thông tin về các vị thần đã gục ngã, nhưng họ phải biết bối cảnh chiến trường hiện tại để chuẩn bị.Dẫu vậy...

Nhân loại không được phép biết tới sức mạnh thật sự của các kẻ thù cấp Tướng lĩnh.Bây giờ quân đoàn của bóng đêm chỉ còn ba kẻ mang cấp độ ấy, đó là: Arog the Nonsense, Sứ giả diệt vọng: Inras – sa và Kẻ báng bổ Duncan Invitus.Không kẻ nào trong số đó có sự ưu tiên hơn.

Bởi cả ba đều nằm trong một mức độ nguy hiểm...

Mức độ mà chỉ cần một trong ba bọn chúng thật sự hành động, cả thế giới sẽ diệt vong.

Dù vậy..."

Về các Chỉ huy bóng đêm, chỉ có một kẻ nằm ngoài khả năng của chúng ta: Arog.

Khi hắn xuất hiện, Tiên tộc hãy lập tức khởi động giao thức bảo vệ.

Hơn hai trăm đồn trú khắp thế giới sẽ trở thành lõi để thực hiện đại ma thuật.

Cố gắng câu giờ, ta sẽ lập tức đến chiến trường đó."

"Tôi hiểu rồi."

Venus đồng ý.

Khi lên làm vua, anh ta cuối cùng cũng dược biết các đồn trú của tiên tộc đã được xây dựng từ trước giờ có tác dụng gì.

Bản thân hơn hai trăm cứ điểm đó được xây dựng khắp lục địa để trở thành một đại ma thuật được gọi là [Đại giới diệt Long] và được triển khai qua một [Giao thức bảo vệ].Đó là bí mật quốc gia, chỉ được vị vua đương thời của tiên tộc biết đến, đến cả cựu vương cũng sẽ bị xoá kí ức về nó.

Bởi vì đó là một con bài tẩy của nhân loại, con bài bí mật không bao giờ được phép lộ ra.

Càng ít người biết về nó, càng tốt."

Còn Westoce, nếu một chỉ huy bóng tối tiến đánh, xin đừng hành động bất cẩn."

Eagle cảnh báo tới quốc đảo xa xôi, vị thánh nữ gật đầu và trả lời"Chúng tôi sẽ không hành động bất cẩn.

Nhưng chúng tôi sẽ không đứng yên.

Bản thân Westoce đã có hàng ngàn năm chống lại mối nguy đến từ Duncan Invitus, sự ma mãnh, nguy hiểm của hắn là thứ chúng tôi hiểu rõ và không hề bị động."

Anne mạnh mẽ nói với tư cách một quân chủ, cô ấy hiểu rõ tình hình hiện tại và thực lực của nơi mình trị vì.

Westoce có chiến lực không hề thua bất cứ vương quốc nào trong tam trụ, họ cũng đã có kinh nghiệm chống lại bóng đêm suốt hàng ngàn năm khiến cho bất cứ người dân nào trong số họ đều có thể là một chiến binh giống như lục địa tiên phong vậy.Thấy điều đó, Chúa tể đại bàng gật đầu, ổng nói:"Ta hiểu tình trạng của Westoce.

Nhưng ngươi phải hiểu, mọi hành động của ngươi – các quân chủ, đều cần phải được sự thông qua của Ta.

Trong tay chúng ta không hề có thông tin nào, mọi đường dây tình báo đã bị phát hiện và cắt sạch sẽ.

Quân đội của thần linh thì đã mất đi vãn nửa.

Ngươi nghĩ chúng ta sẽ để mất một khu vực chỉ vì sự non nớt của ngươi có đáng không, Anne S.

Philia?"

"Ý ngài là gì?"

"Thực tế thôi, thánh nữ.

Cô quá non trẻ, bản thân cô còn đang sở hữu quỷ tính.

Nếu là cô của sáu năm trước, ta vẫn có thể tin tưởng cô sẽ không hành động ngu ngốc.

Nhưng giờ quỷ tính đã trở thành một phần của cô, dù có kiềm chế đến mức nào, ảnh hưởng của nó vẫn rất rõ ràng."

"Hả?

À không..."

Anne không muốn tin lời nói của Eagle, dù rằng bản thân cô là người hiểu rõ hơn ai hết.

"Tôi hiểu rồi."

Cô gái bình tĩnh ngồi dựa vào ghế, khẽ đưa tay lên mái tóc và chải xuống, che đi một bên mắt bị xâm thực bởi sắc đỏ.

Dòng máu hấp huyết quỷ khiến cô không thể không khó chịu khi cố không để quỷ tính lấn át.

Chỉ riêng việc kiềm chế lời nói đã khiến cô phải toát mồ hôi mệt mỏi.

Dẫu vậy, cô gái cố không để lộ ánh nhìn mệt mỏi của mình, vẫn ngồi đó một cách chắc chắn để tiếp tục lắng nghe lời nói của Chủ toạ"Về người lùn..."

Eagle hơi ngưởng mặt lên để suy nghĩ.

Xong, ông nói ra điều mà bản thân cho là đúng đắn nhất."...

Thấy kẻ thù thì cứ đập chết tươi chúng đi."

"Phải thế chứ!"

Galm vỗ mạnh tay phấn khích.

Rốt cuộc thì đó là điều ông ta muốn nghe nhất.

Mấy cái kế hoạch phức tạp cứ để đám tiên tộc lo đi, Người lùn cứ thoải mái cho quân đi đánh nhau là được.

Công nghệ vũ khí và tài nguyên đã được chuẩn bị cả ngàn năm, cuối cùng cũng sắp được sử dụng.

Dù vậy, cố vấn của Galm ở sau đặt tay lên vai con mình và đưa ra câu hỏi"Chúng ta không cần phải hỗ trợ cho ai sao?

Nhân loại vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn như thời đỉnh phong.

Tiên tộc là vương quốc tối quan trọng của chúng ta, và chăc chắn là nơi kẻ thù sẽ tấn công trọng điểm.

Westoce rõ ràng cũng cần viện quân, khi nữ thần Sedna sẽ ở chiến trường khác để chống lại kẻ mà ngài ấy đã xác định từ đầu.

Quân lực của bọn ta là rất lớn và không phải một điểm trọng yếu, chỉ cần giao thức của tiên tộc kích hoạt, bọn ta sẽ bất bại.

Vì vậy ta đề nghị việc cho quân đội người lùn đi viện quân cho những vị trí tối quan trọng khác."

Kìm hãm lại tính hiếu chiến của con trai, vua Bor đưa ra một đề xuất ông cho là hợp lí hơn.

Eagle cũng gật đầu"Vương quốc người lùn có vẻ có những bí mật quân sự không thể tiết lộ đã giúp ngài tự tin như vậy.

Về tiên tộc, chiến lực của họ cũng rất mạnh và đã cử một đạo quân thuỷ binh đến viện trợ Westoce.

Vậy nên nếu có thể, ngài có thể viện trợ quân lực cho loài người.

Bản thân ta không thể xác định được thông tin và kế sách của kẻ thù, nên ta vẫn nghĩ các ngươi nên tìm cách giữ được trung tâm quân sự của toàn bộ liên minh này."

"Cái đó ngày không phải lo, sẽ không kẻ nào có thể vượt qua sự phòng thủ tối thượng của hành tinh này."

Vua Bor khẳng định rõ ràng.

Đó chính là sự thật không thể chối cãi.

Về kĩ thuật quân sự, về khả năng chống chịu của từng toà thành, từng cá nhân của người lùn đều vượt trội so với phần còn lại của hành tinh này.Hiện tại, vì các thông tin có được về kẻ thù chỉ dừng lại ở khả năng của các chỉ huy.

Chứ quân số và sức mạnh ước lượng, kế hoạch và phương thức tấn công của kẻ thù thì Liên minh đều mù mờ, vì vậy kế hoạch chỉ được tập trung vào phòng thủ mà thôi.'Điên đầu thật...'Eagle thầm nghĩ, nội gián của kẻ thù cũng đã bị vua và nữ hoàng tiên tộc phong toả cũng như triệu tiêu nhờ đôi mắt của sự thật.

Nhưng ngược lại họ cũng chẳng có cách nào để chống lại kẻ thù cả.

Cuộc chiến này cả hai phe đều không hề có thông tin của đối phương, chỉ còn có thể ứng biến trên chiến trường'Mình đã nghĩ cái quái gì mà để nội gián vào quân đội của một Kẻ cai trị thứ ba chứ!'Eagle nghiến rắng vì sự tuyệt vọng của bản thân, đúng là số lượng thông tin có được thu về ở một mức tối thiểu, nhưng lại chẳng hề có ích gì ở thời điểm này cả.

Trước cả khi thế giới này tồn tại, Kẻ cai trị đã là vị trí của kẻ quyền lực nhất thế giới.

Chính Ealge cũng từng là thuộc hạ của Kẻ cai trị thứ hai, làm sao mà ông ta không biết khả năng thật sự của một kẻ đã được ngồi ở vị trí đấy cơ chứ.Đơn giản là vô song.

Đơn giản là không thứ gì có thể sánh được.

Con mắt đó nhìn thấu tất cả, việc phát hiện ra nội gián có lẽ với hắn ta chỉ như nhấc một quân tốt trên bàn cờKhông chỉ vậy, ở dưới trướng Mordor, còn có một kẻ nữa.Sứ giả diệt vong Inras – sa.

Trước khi cái tên đó được nhắc tới, con ngạ quỷ này từng được gọi với một cái danh khácInras-sa: Thiên hạ vô songKhông chỉ vì kiếm pháp, tinh thần và sức mạnh không ai sánh bằng.

Mà còn bởi bản thân kẻ đó đã thật sự chính là một từ Thiên hạ vô song.

Giác ngộ chân lí, bàn thạch vững tâm, không kẻ nào sánh bằng.

Chỉ đơn thuần là vậy thôi, hắn là một bản sao hoàn hảo để đối chiếu cho Mordor trong quá khứ.

Một kiếm sĩ vĩ đại nhất trước khi trở thành kẻ đem đến điềm báo diệt vong.Nhưng ít nhất với những gì Eagle biết, hắn ta sẽ không bất kham giống như Mordor và Arog, bởi vì có một người ở đây hiểu rõ hắn hơn bất cứ ai."

Nữ thần Sedna, ngài chắc chắn về Inras – sa chứ?"

Vị nữ thần của biển cả.

Vị nữ thần sáng tạo cuối cùng...

Chính là người có trách nhiệm chống lại Kiếm sĩ mạnh nhất."

Ta chắc chắn."

"Ý ta là, chắc chắn ngài sẽ kết liễu được hắn chứ?"

"Ý ngươi là gì?"

"Để chắc chắn thôi, hãy trả lời cho tôi, nữ thần của biển cả.

Ngài có thể, giết chết Inras – sa hay không?"

"Tch..."

Sedna khó chịu tặc lưỡi, đôi mắt bực tức rõ ràng đang muốn lảng tránh câu hỏi đó đi.

"Ta có thể.

Dù gì quá khứ ấy cũng đã trôi qua từ lâu rồi.

Ta không còn vướng bận gì tới nó nữa."

Eagle nhìn về phản ứng của hai vị lãnh đạo của Tiên tộc.

Dù vậy, Venus đã nhắm mắt, còn Rina thì không hề có phản ứng gì cả.

Hai cá nhân có con mắt của sự thật đều từ chối xác nhận thông tin này.

Rina là một nữ thần, lựa chọn đúng đắn nhất chính là vậy.

Venus thì chủ động nhắm mắt lại để bản thân không tiếp nhận điều đó.

Bởi vì cả hai đều hiểu rằng:'Dù có ngăn Sedna lại hay không?

Ngài ấy cũng có nhiệm vụ giết chết Inras – sa.

Và với trách nhiệm của một vị thần, ngài ấy nhất định sẽ làm được.'Sự thật hiển nhiên là vậy đấy.

Eagle cũng hiểu điều đó, nhưng ngài cần xác nhận với chính câu nói của Sedna.

Để đảm bảo với các vị quân chủ ở đây, Sứ giả diệt vong là mối hoạ có thể xử lí được."

Còn về Westoce, ta dự rằng Duncan chính là người sẽ tấn công các ngươi.

Chúng sẽ không để các ngươi di tản khi đối đầu với một kẻ thù quen thuộc, chúng sẽ khiến các ngươi phải chống trả.

Và rồi tìm cách huỷ diệt các ngươi."

"Chúng tôi hiểu điều đó."

Thánh nữ Anne khẳng định.

Hàng ngàn năm chống lại hắn, vô số lần Westoce đứng trước bờ vực diệt vong.

Lần này cũng chỉ là như vậy mà thôi.

Bởi vậy mà một trong những pháp sư hiểu về Duncan nhất, cũng như hận hắn nhất đã được cử đến để viện trợ cho Westoce: Vena Fenora"Hãy nhớ rằng, khi chiến tranh bắt đầu... chúng ta sẽ không thể viện trợ cho các ngươi nữa.

Không ai trong chúng ta có thể di chuyển được khỏi lãnh địa mình thủ hộ.

Nếu không, nơi đó sẽ là diệt vong sớm muộn."

"Tôi rõ rồi."

Anne đồng tình.

Dù sao thì cô cũng hiểu việc một thực thể siêu việt rời khỏi vị trí của bản thân sẽ nguy hiểm đến nhường nào.

Không chỉ riêng Westoce, mà nội trong lục địa tiên phong đã như vậy rồi."

Loài người..."

Lúc này, Eagle nhìn về phía người đang ngồi ở vị trí quân chủ.

Ông ta đặt tay lên cằm suy nghĩ... và nói"Hãy làm điều các ngươi giỏi nhất: Sống sót."

"Chúng tôi đã hiểu."

Aaron Eatherian(?) gật đầu.

Marlin Ruless đằng sau không hề có phản ứng hay ý kiến nào.

Hai người bọn họ chỉ đơn giản tiếp nhận trách nhiệm của bản thân.Phải sống sót, chủng loài trung kiên nhất buộc phải sống sót.

Không được phép diệt vong, vì bản thân họ sẽ là cốt lõi cho sự tái sinh nếu chẳng may trận chiến sắp tới liên minh các dân tộc tự do thua cuộc.Bởi vì chinh sự kiên định được kiểm chứng.

Quốc gia ba ngàn năm không hề có vua vẫn không lung lạc, thứ khiến họ khác biệt với mọi quốc gia.

Chỉ cần nhân loại của Anor còn tồn tại, nhất định hy vọng phục sinh sẽ vẫn còn tồn tại.Vậy là😀uncan Invtius sẽ được Westoce đảm đươngInras – sa đã có Sedna Acatalepsy, người duy nhất có cơ hội chiến thắng Sứ diệt vongArog sẽ do chính tay Eagle và các thực thể siêu việt như Galm, Rina và Venus chống lại sau khi triển khai giao thức Đại giới diệt LongVậy thì... còn một kẻ nữa thôi.

"Vậy còn Mordor thì sao?"

Venus mở mắt, nghiêm túc nhìn về phía Chúa tể đại bàng như thể trất vấn.

Vị quân chủ chắc chắn chúa tể đại bàng không quên, nhưng chia quân kiểu này... thì chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi."

Ngọn lửa của Kẻ cai trị, sẽ là thứ đối đầu với Chúa tể bóng đêm."

"Chỉ một mình ư?

Nực cười!"

Venus đập bàn, đôi mắt toé lửa chất vấn Eagle"Kể cả Ngọn lửa bất diệt cũng không thể nào là đối thủ của chúa tể bóng đêm.

Ngài nghĩ gì mà lại để anh ta một mình chống lại hắn!?"

"Ta nghĩ tới phương án tốt nhất, hỡi vị vua của tiên tộc."

Chúa tể đại bàng đáp lại mà chẳng hề dấu giếm."

Không ai trên đời có thể chống lại Chúa tể bóng đêm.

Không có bất cứ thứ gì có lấy cơ hội chống lại Kẻ cai trị thứ ba.

Các vị thần sáng tạo vô lực, những thực thể siêu việt lại càng không thể chạm vào hắn.

Vậy thì ngươi nghĩ, để một mình ngọn lửa chống lại Chúa tể bóng đêm, bào mòn hắn đến tối đa, có phải lựa chọn tốt nhất hay không?"

"Đó là tự sát, chúng ta còn không thể biết ngọn lửa bất diệt có thể đi xa đến mức nào khi chống lại Mordor!"

"Vậy ngươi nghĩ mình có thể nhúng tay vào trận chiến đó sao?"

"..."

Đúng vậy, suy xét lại... không một ai, kể cả những quân chủ tối cao ngồi đây có thể chống lại Mordor.

Chỉ có...

đúng một ngọn lửa duy nhất có thể có cơ hội chạm vào hắn"Anh hùng cuối cùng dẫn dắt mọi Anh hùng, ta nói không sai chứ?"

Trước tất cả sự câm lặng, chúa tể đại bàng khẳng định:"Kết giới của các vị thần sáng tạo đã luôn vun đắp, đến giờ là các vị quân chủ.

Được tạo ra để chống lại riêng Mordor.

Bất cứ ai cũng có thể bước qua lãnh địa mặt trăng, nhưng chỉ có Mordor là sẽ bị cản lại.

Hắn ta sẽ phải vượt qua nó, bị hào mòn bởi nó thì mới đến lúc Anh hùng đối mặt với Chúa Quỷ.

Vì vậy, đó chính là thứ tốt nhất tất cả chúng ta có thể làm.

Thứ duy nhất ta có thể làm, là tin tưởng vào Anh hùng cuối cùng."

"Tôi hiểu rồi..."

Venus nghiến răng khó chịu.

Sự thật mà anh ta không thể chối cãi, khoảng cách khổng lồ không thể san lấp của những kẻ tối cao với nhân loại."

Cuộc họp sẽ kết thúc tại đây, trận chiến sẽ tới trong khoảng một đến hai tuần nữa.

Nếu thấy bất cứ hiện tượng dị thường nào, hãy báo lại cho ta.

Đừng vội vã hành động."

"Hiểu rồi."

"Mọi chuyện sẽ khó khăn đây..."

"Mệt quá..."

Từng người đứng lên đều có suy nghĩ riêng.

Cuộc họp kết thúc nhanh chóng để tất cả phải trở về với lãnh thổ của mình.

Nhưng nữ thần Sedna thì vẫn ngồi lại, nhìn hai đứa học trò của mình vẫn chưa hề di chuyển"Sao thế, gặp lại bạn cũ đi chứ."

Khuôn mặt nghiêm nghị của cả hai đột nhiên sáng lên.

Họ cùng gật đầu"Cảm ơn ngài, sự phụ!"

"Chúng tôi đi một lúc rồi sẽ về!"

Hai chàng trai trẻ vui tươi chạy sang phía cổng đông.

Để lại vị nữ thần vẫn ngồi trên ghế một cách thoải mái"Ngài để bọn nhỏ chạy đi vậy luôn sao?

Không phải mọi thứ vội lắm à?"

"Gì chứ, để mấy đứa ấy được tận hưởng chút niềm vui trước trận chiến căng thẳng tới cũng đáng mà——Biết đâu, lại là lần cuối cùng thì sao?"

Sedna đáp lại Eagle và nhắm mắt, hồi tưởng lại chút về quá khứ xa xưa.

Nàng nở nụ cười khó che dấuVị chúa tể đại bàng cũng chẳng biết nói gì hơn.

Ngửa hai tay và ra dấu 'kệ vậy'

Cuộc họp Hội đồng Trắng lần thứ 48 kết thúc.Trận chiến cuối cùng đã đến gần

---Hết chương 195---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 196: Tôi muốn trở thành...


Cuộc họp kết thúc nhanh chóng, các quân chủ lập tức trở về nơi thủ hộ.Người lùn thì đã về thẳng, Haram và Anne cũng đã bước qua cánh cổng dịch chuyển và đi về phía bên kia đại dươngVề phía loài người, Marlin Ruless cùng Aaron Eatherian (?) đang nhìn ngược lại thời không thành vì cảm nhận thấy điều gì đó.

Nhưng bất chợt khi cánh tay Aaron đặt lên chuôi kiếm.

Một dòng suy nghĩ đã chạy qua đầu khiến anh ta ngưng lại và quay đầu trở về cổng dịch chuyểnVề phía Tiên tộc, nhà vua đã về trước, còn nữ hoàng thì nán lại một lúc.'Sáu năm rồi... hai tên đó... nhìn trưởng thành hẳn ra.'Rina rất vui, chứng kiến sự thay đổi của hai người bạn sau lâu ngày không gặp, được gặp lại họ sau sáu năm xa cách.

Có ai mà có thể không vui chứ?Nghe tiếng bước chân không che dấu, của hai người đang chạy một đoạn và đã ngừng lại ở sau bức tường.Họ lấy lại hơi thở, thậm chí Olga còn đưa hai tay lên miệng để bóp lại môi tránh nở nụ cười ngu ngốc.

Yuki thử nói thầm, kiểm tra lại giọng của mình.

Rồi bọn họ ngửi lại quần áo, để xem còn có mùi gì kì lạ không."

Cả hai nhìn nhau và gật đầu, chuẩn bị xong và... bước đến chỗ tôi."

Rina đứng dựa người vào lan can thạch anh, khẽ ngâm nga giọng hát vui vẻ.

Lúc này, hai người đàn ông đã đến tới phía sau cô gái."

Rina."

"Lâu rồi không gặp bà."

"Ừ, lâu lắm r—"Rina quay lại, nhưng bất ngờ vì dáng vẻ của hai người bạn lúc này mà không thể kiểm soát được miệng mình nữa"What the...

Fu##?"

"Ồ...

Làm dâu ở đây sáu năm vẫn sõi tiếng Anh ghê ha."

"Đúng là nửa dòng máu người Anh nhỉ?"

Yuki và Olga hơi bất ngờ vì đó là từ đầu tiên mà Rina nói trong buổi hội ngộ "cảm động" của họ."

Không.... thể nào...

Tôi đã lùn như vậy sao?"

"...."

Ồ, đó là thứ cô ấy thất vọng.

Chiều cao...Thần thánh thì hình thái vật lí chỉ là vỏ ngoài.

Vậy nên chiều cao của Rina suốt sáu năm qua không hề thay đổi.

Nhưng với Yuki và Olga, những người còn đang ở hình hài nhân loại... suốt sáu năm luyện tập và chiến đấu, họ đã cao gần hai mét.

Cơ thể và cơ bắp cũng phát triển rất nhiều, cứ như thể một cuộc lột xác từ thiếu niên lên một người đàn ông vậy.Và... nó đang khiến Rina phải ngưởng đầu lên mới nhìn thấy mặt hai tên kia."

Rina, đừng nghĩ tới việc chặt chân bọn tôi."

"Hả!?

Không, tôi có nghĩ gì đâu!"

Rina hoảng hốt lắc đầu, phủ định lời nói tố cáo của Yuki dù đúng là cô đang tính làm gì đó giống y hệt vậy."

Ai cha...

Chỉ cần thế này là xong mà."

Olga búng tay, còn Yuki thì gật đầu.

Cả hai bọn họ đã trở về với hình dáng của sáu năm trước đây.

Đúng là hình dáng này thì quen thuộc hơn rất nhiều.

Rina thầm nghĩ."

Ha ha..."

Và cô cũng đã thầm cười.Bàn tay che miệng nhưng không thể giấu đi biểu cảm vui thích.

Cô gái nhảy bật lên ôm chầm lấy hai chàng trai trước mặt"Ơ?"

"Rina?"

"Mừng hai người trở về.

Tôi nhớ hai người lắm đấy!"

Cô gái ôm lấy hai người bạn thân, siết chặt đến mức khó tin.

Như thể cô nghĩ nếu buông tay thì hai người này sẽ lại rời xa đi mấtYuki và Olga cảm nhận được cái ôm siết, cũng như nhận thấy giọt nước mắt cô cố che dấu đã rơi xuống bờ vai mình.

Họ cũng vươn tay ôm lấy cô gái."

Bọn tôi về rồi đây."

"Tôi cũng nhớ bà nhiều lắm."

Cái ôm ấp áp, chẳng phải thứ gì đáng xấu hổ.

Hơi ấm lâu ngày, khiến trái tim ba người như thể được sưởi ấm"Ai bảo làm thần thì thời gian chỉ như thoáng qua ấy.

Điêu dã man."

"Vậy à?

Nhưng với tộc trường sinh chẳng phải thời gian là tài nguyên vô tận sao?"

"Ừ, chắc phải thời gian nữa.

Vì giờ tôi nhớ hai ông quá trời mất!"

"Ừm-- Gứ!"

Rina ôm thật mạnh, mạnh đến mức cô quên kiểm soát lực và đã có tiếng xương răng rắc cùng âm thanh rên rỉ của Yuki"Ri ri Rina!!

Xương, xương tôi!!"

"Hả?

Ah!"

Rina giật mình vội thả hai người bạn của mình xuống.

Olga cười nhạt, Yuki thì đau đớn ngồi gục xuống và lấy tay ôm ra sau lưng."

Sức mạnh của thần thánh ạ...

Á, đau..."

Yuki, một cái thân xác phàm nhân vừa phải chịu một cái siết toàn lực của thần, hơn hết lại là một vị thần có năng lực sáng thế như Công nương ánh sáng.

Nghe thật sự không hề ổn lắm, nếu không phải cơ thể này được rèn luyện bởi sáu năm bởi nữ thần Sedna, thì hẳn nó đã gãy đôi rồi."

Yuki trông khổ quá, Olga không sao chứ?"

Rina nhìn sang người bạn còn lại, cậu ta gãi đầu và trả lời"Với tôi thì không sao cả.

Kim Sắc Bạch Diện là ngọn lửa của Thiên Chiếu, nên dễ hiểu thì tôi cũng như bà mà thôi.

Một cái ôm mạnh không khiến tôi đau được đâu."

"Ông đã biết nguồn gốc của ngọn lửa ấy rồi sao?"

"Ừ, Nữ thần Sedna đã cho tôi được nhìn vào bản chất của tôi.

Rốt cuộc thì tôi cần hiểu rõ năng lực của mình trước trận chiến sắp tới."

Nghe Olga nói, thì đó là ngọn lửa của nữ thần Mặt trời Amataresu đứng đầu bát bạch vạn chư thần đang ở trong người Olga.

Hơn hết, là suốt thời gian họ bên nhau, ngọn lửa đó có những quyền năng dị thường chắc chắn cũng từ vị nữ thần ấy mà có.Giờ đây, hai người với quyền năng thần thánh cùng lúc nhìn lại Yuki, người cuối cùng cũng đã hồi phục xong cái lưng và đứng dậy"...

Nhìn gì tôi thế?"

Yuki gãi gãi lưng, cố quên đi cảm giác ê ẩm mà chỉ có thể được gây ra bởi những người bạn thân thiết.

Lúc này, hai người ấy cùng khúc khích."

Thật kì lạ."

"Ừ."

Olga và Rina như thể chia sẻ chung suy nghĩ.

Họ liền nói"Yuki từng là người giỏi nhất trong chúng ta đúng không?"

"Giờ vẫn vậy thôi."

"Nhưng ông ấy không còn bất bại nữa đúng không?"

"Ừ, đấu đơn, không ngoại cảnh.

Tôi giờ thắng 6:4."

"Thật luôn!"

Rina bất ngờ khi Olga tự hào đập tay vào ngực mình.

Yuki ở cạnh nghệt mặt ra không hiểu hai đứa đang bàn bạc cái gì nữaNhưng mà, đúng là sáu năm trước thì họ luôn coi Yuki là một cột mốc để vượt qua.

Những buổi luyện tập của Yuki với riêng hai người là rất nhiều.

Cậu ta từng là người giỏi nhất.

Nhưng giờ đây, thì cậu ta đã buộc phải xếp dưới hai người bạn của mình rồi."

Ha ha... giờ tôi yếu hẳn thật."

Yuki xuề xoà cười.

Rina chẳng cần đôi mắt sự thật đã lập tức nhận ra lời nói khả nghi"Nguyệt Long thì sao?"

"..."

"Nanashi?"

"Đừng hỏi nữa, tôi cố giấu nó đi mà..."

Yuki ngượng đỏ mặt mà quay đi.

Giờ Rina sắc xảo quá, chẳng qua mặt được cô ấy nữa.

Đúng là cậu ta có giấu bài, nhưng không phải không muốn tiết lộ hay gì, chỉ tính tạo bất ngờ nếu hai người có định đấm nhau với mình thôi mà.Suy nghĩ trẻ con của Yuki là vì đã lâu không được gặp Rina và nói chuyện bình thường với Olga.

Mấy năm ở lãnh địa Sedna, bản thân hai người luôn trong trạng thái căng thẳng.

Giờ Yuki còn đang nghi ngờ về khả năng giao tiếp của mình khi đứng trước người quen đây.Olga thì có vẻ vẫn ổn, nhưng Yuki thì không.

Cậu ta xúc động quá, với cả cậu ta cũng không có thần tính như hai người.

Nên cảm xúc cứ trào ra đang cố được kìm nén lại."

Thương dợ..."

"Giờ cậu ta cứ như trẻ con ha?"

"Ừ~ Dễ thương..."

"Mấy người thôi đi nha!"

Rina và Olga biểu cảm đều mềm nhũn.

Đây là lần đầu tiên họ chứng kiến Yuki giống như một thiếu niên thực thụ, có vẻ sự xa cách của thời gian đã khiến cậu ta trở nên mềm mại hơn rồi.Rina vẫn giữ nụ cười vậy thôi.

Xong lúc này Olga sực nhà ra điều gì đó."

Nói tới trẻ con, Rina."

"Tôi đây?"

"Bé nhà bà là trai hay gái thế?"

Olga nhớ rằng lần cuối họ nhìn xuống trần gian, là lúc Rina tổ chức đám cưới.

Lúc đó thai nhi đã hai tháng tuổi.

Vậy thì bây giờ đã là sáu tuổi rồi, cũng—"Là gái.

Rất giống tôi đó!"

Rina chống hai tay ngang hông đầy tự hào.

Cô bé đó có vẻ đẹp mềm mại của mẹ và vóc dáng cao ráo thừa hưởng từ cha.

Mới sáu tuổi mà cô đã cô bé đã cao hơn hẳn bạn bè đồng trang lứa."

Vô cùng hiểu chuyện, ngoan ngoãn, năng động và đặc biệt vô cùng vô cùng vô cùng dễ thương nhé.

Ảnh này!"

Rina lúc này cầm lấy chiếc mề đay bạc là một mặt dây chuyền lồng ảnh lên và cho Yuki và Rina xem.

Ở đó, một bức ảnh gia đình nhỏ hiện ra vô cùng hạnh phúcMột người mẹ với mái tóc đen tuyền, một người cha với vẻ đẹp sắc xảo và cuối cùng... giữa bọn họ, là một bé gái với mái tóc bạc ngả tím đang nở nụ cười rất vui tươi."

Con bé đây à, dễ thương vậy."

"Phải không!"

Rina nắm tay chiến thắng.

Con của cô chắc chắn là đứa trẻ dễ thương nhất trần đời.

Ai cãi, ai dám cãi chứ!"

Mái tóc bạc này..."

"Ừm, tôi cũng bất ngờ.

Nhưng cô bé được thừa hưởng mái tóc từ bà nội, Selene Frieren."

Mái tóc trắng bạc, có một điểm chung giữa những người mang màu tóc này.

Đó là sự luân chuyển ma lực trong họ được thể hiện rất rõ qua mái tóc.

Mái tóc bạc rực sáng, mái tóc bạc xám tro, mái tóc bạch kim thuần khiết.Cả Olga và Yuki cũng được thể hiện, là khi ở trạng thái đỉnh cao... mái tóc của họ lúc chiến đấu sẽ là một sắc trắng đẹp đẽ đến ngơ người"Về Selina, mái tóc con bé...đẹp thật đấy."

Nó là một màu bạch kim thuần khiết, chỉ ngả tím dần về cuối chân tóc mà thôi.

Nhưng, với sắc thái này... có vẻ việc được thừa hưởng dòng máu của hoàng gia Venor, Nữ hoàng Selene và dòng máu thần thánh của Rina.

Đã khiến cô bé bẩm sinh có nguồn sức mạnh siêu việt."

Rina... bây giờ, Selina nhà cậu thích cái gì?"

Yuki gặng hỏi, khéo léo để không lộ ra ý định thật của mình.

Nhưng Rina hiểu Yuki, cô ấy biết cậu ta đang lo lắng điều gì."

Cô bé thích đọc và được nghe những câu chuyện cổ tích, cô bé cũng thích uống ca cao và được đá cầu với người thân."

"Vậy thôi đúng không?"

"Ừ."

"Lúc nào đó tôi sẽ mua tặng cô bé một cuốn cổ tích ở Trái Đất."

Biểu cảm Yuki vô thức an lòng.

Điều cậu ta lo lắng, Rina đã hiểu quá rõ đi.

Và Olga cũng vậy.Họ sợ, việc để một đứa trẻ phải cầm kiếm từ lúc quá sớm."

Hai ông đừng lo... tôi nhất định sẽ không để cô bé phải tham gia trận chiến này."

Rina thề, đó là lí do để cô chiến đấu.

Cô muốn con gái được sống trong một thế giới hoà bình, nơi con bé được nói, được cười vì những thứ giản đơn.

Vì vậy, cuộc chiến phải được kết thúc...

Cuộc chiến tranh bất tận này sẽ được Rina và những người lớn tiếp quản.Để không một đứa trẻ nào phải cầm kiếm.

Để không một đứa trẻ nào phải khổ đauĐể không một đứa bé nào, phải có số phận như "họ""Lần đầu tôi chiến đấu là năm 4 tuổi nhỉ?" – Với Yuki, đó là một hồi ức đáng quên.

Dù vậy, nó đã là một phần của quá khứ cậu ta đã chấp nhận.

Một phần đã tạo nên một Yuki như bây giờ"Còn tôi thì là sáu tuổi.

Rất tệ." – Olga xuề xoà, đưa hai tay ra hiệu không quan tâm.

Nhưng sự thực, thì cậu ta cũng không hề vui vẻ gì.

Nếu không có Kim sắc bạch diện trao cho ngọn lửa phản kháng, thì hẳn cái tôi bé nhỏ của cậu ta cũng sẽ chẳng thể tồn tại"Hmm... tôi thì, chắc là lần đầu săn ma vật thôi.

Cảm giác ma lực thoát khỏi lòng bàn tay và thiêu đốt một sinh vật...

Haiz..."

Rina nhớ rõ mùi tanh của máu, mùi khét của thịt và cả mùi hôi của xác chết, lúc đó cô chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi, nhưng vì thân phận là một pháp sư, cô ấy phải chiến đấu để bảo vệ long mạch, không chỉ khỏi ma vật mà còn phải chiến đấu với con người.

Thế nên việc được đào tạo để chiến đấu từ bé đã là điều hiểu nhiên.Ba người này giống nhau... rất giống nhau bởi vậy mà họ mới là những người bạn tâm giao vô cùng gắn kết.

Càng lớn, họ càng hiểu vòng xoáy chém giết mà họ đã vướng vào thô thiển và đau đớn đến nhường nào.

Sự mất mát vì chiến trận cũng những sự hỗn loạn nó đem tới mệt mỏi ra làm sao.Họ không muốn coi điều ấy là lẽ thường nữa."

Thế giới này đã luôn coi chiến tranh, phản kháng là lẽ thường tình đấy, Yuki, Olga."

"..."

Hai người đàn ông lắng nghe người phụ nữ.

Bàn tay cô chạm nhẹ lên hàng rao đá, đôi mắt khẽ nhìn về ánh hoàng hôn đang dần khuất núi và trở về với giấc ngủ."

Số phận của họ là những người tiên phong.

Thế giới tràn ngập trong chiến trận, nhân loại sớm đã coi phân tranh là lí do mà họ tồn tại tại nơi đây.

Nhưng hai ông nghĩ vì sao, tất cả bọn họ lại có thể cùng tồn tại đến giờ dù trong họ, phân tranh chính là ý chí mãnh liệt nhất."

Rina đặt câu hỏi cho Yuki và Olga.

Lí do nhân loại yếu đuối có thể tồn tại trước cơn bão luôn thường trực ở bên kia bầu trời.

Tại sao họ có thể sống, tồn tại và chiến đấu dù cho sắp đặt đã chỉ có tuyệt vọng là bủa vây?"

Bởi vì họ có một ngọn cờ hy vọng."

"Bởi vì họ có những Kẻ chinh phục tai ương."

Yuki và Olga lần lượt trả lời, đó chính là những người như Aaron, thủ lĩnh cũ của cả ba người bọn họ ở đoàn tuần du phương Bắc.

Rina gật đầu đồng tình"Đúng vậy, thế giới này.

Những kẻ chinh phục giương lên ngọn cờ, tập hợp và dẫn dắt tất cả.

Những cá nhân mạnh mẽ, chính là những Kẻ chinh phục.

Họ thực hiện các chiến công, họ trở thành ánh sáng chạy ngang bầu trời.

Họ tiêu diệt ác quỷ, và trở thành hình tượng Anh hùng bất diệt không thể gục ngã."

Để nhân loại bán mạng, để họ nguyện hy sinh cho một vinh quang được hứa hẹn mà họ có lẽ sẽ chẳng bao giờ được chứng kiến.

Đó là cách những kẻ chinh phục được tồn tại.Bước lên núi xác của triệu nhân mạng, dâng lên ngọn cờ dẫn tới vinh quang.

Đó chính là hình tượng "Anh hùng bất diệt không thể sụp đổ"."

Với người dân, ngọn cờ hy vọng nhất định sẽ không bao giờ sụp đổ.

Đó là điều họ tin và họ muốn tin.

Nhưng hai ông nghĩ thử nhé, nếu người Anh hùng sụp đổ, thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

Rina đặt bàn tay lên ngực mình.

Cô, cũng là một kẻ chinh phục.

Không còn giống Yuki và Olga, là những vị khách tốt bụng, những con người tin rằng nhân loại nơi đây xứng đáng được sống nên đã giáng tay giúp đỡ.

Rina đã là một phần của thế giới này.Là Công nương ánh sáng, một phần của gia đình hoàng gia.

Cô ấy đã là Kẻ chinh phục, Anh hùng của Lục địa tiên phong này."..."

Có lẽ Yuki và Olga vẫn chưa thể hiểu được đâu.

Trước đến giờ, cả ba bọn họ đều chưa phải gánh trên vai trách nhiệm nào to lớn như trở thành một Anh hùng.

Nhưng Rina giờ đã hiểu, gánh nặng ấy... những vinh quang hứa hẹn ấy..."

Thần thánh sụp đổ, mọi chốn an toàn biến mất.

Và khi thần thánh ngã, chắc chắn họ không ngã nhẹ; họ đổ sầm xuống, tan tành hoặc chìm sâu trong phân tươi.

Dựng lại thần thánh là một việc chán ngắt; họ không bao giờ hoàn toàn ngời sáng nữa."

Nghe quen không, ánh mắt Rina khiến Yuki và Olga chợt nhớ ra.Đó là câu nói của tác phẩm..."

Là Phía Đông Vườn Địa Đàng.

Tác giả John Steinbeck."

Yuki biết...

ý nghĩa của câu nói đó.

Rốt cuộc, cậu ta cũng từng là một tu sĩ."

Ừm.

Anh hùng ở nơi đây, cũng giống như thần thánh mà thôi.

Khi họ gục ngã, nhân loại sẽ không còn tin tưởng vào họ nữa.

Hình tượng đó bị coi như phản bội lại niệm tin bất diệt.

Họ sẽ sỉ vả, họ sẽ quay lưng, họ sẽ sợ hãi tìm kiếm sự đổ lỗi để thoả lấp đi nỗi sợ."

Rina đặt hai tay ra sau lưng, giải thích với vẻ buồn rầu"Tôi không biết, khi nào Anh hùng cuối cùng mới thật sự xuất hiện.

Tôi cũng không biết, người đó có thể thật sự dẫn dắt tất thẩy các anh hùng được hay không.

Nhưng mà chắc chắn....

Tôi sẽ không bao giờ để con mình phải trở thành một Kẻ chinh phục."

Với sức mạnh to lớn, Selin rồi nhất định sẽ phải có ngày cầm lấy vũ khí, đứng lên và chiến đấu.

Bởi vì cô là kẻ mạnh, mang trách nhiệm gánh lấy vinh quang, đem nhân loại tới tự do mà họ hằng khao khát.

Và... thật đáng tiếc, cô bé sẽ tự nguyện làm điều đó.

Do cô bé được nuôi dậy trong tình yêu, trong sự hạnh phúc, nhất định cô sẽ không chịu được sự bất công khi chứng kiến những nỗi đau, những giọt lệ rơi xuống bãi cát đỏ."

Cô bé... sẽ không thể tránh khỏi số phận gục ngã."

Không phải như một cô công chúa, mà lại là một vị Anh hùng.

Lúc đó, chỉ còn nước chết, để đem lại hy vọng cho nhân loại mà thôi.

Một sự hy sinh để đánh đổi lấy vinh quang, lấy hy vọng cho nhân loại giống như Selene Frieren đã từng làm.Rina đã từng được nghe kể về những Anh hùng hy sinh vô ích, họ không bị nhân loại sỉ vả thì cũng đã bị lãng quên.

Dẫu cho số phận khổ đau họ trải qua, những sự chịu đựng với hy vọng bản thân sẽ làm được điều gì đó..."

Người ta đã quên mất Lily Uthera là ai.

Lịch sử đã luôn khắc hoạ Thái Dương thần Alana như một kẻ bại trận, người kế tụng của mặt trời là Grufina Fenora đã hoàn toàn rơi vào quên lãng.

Thánh nữ Sedn... vẫn luôn là một huyết quỷ với một nửa bị khắc hoạ là thứ tai ách của nhân gian."

Số phận của những Anh hùng gục ngã... là vậy đấy.Thậm chí khi trở về từ Westoce, nếu không nhờ sự chân thành của hoàng tử người lùn Galm, thì có lẽ phần lớn người dân ở bến cảng đã nhìn đoàn người tiến công Westoce với ánh mắt sỉ vả và trách móc.'Sao các ngươi còn sống mà tất cả những binh lính lại phải chết.''Bất công vậy sao, các ngươi tước đi biết bao người chồng, người con.''Họ chết vì điều gì?

Sao các ngươi lại trở lại với từng đó mất mát cơ chứ!'Tất cả những lời ai oán, trách móc và xúc phạm.

Những sự sỉ vả và khinh miệt cho sự thất bại của những Anh hùng.

Nhân loại nhỏ bé sẽ chẳng nhìn được tất cả, họ chỉ thấy được kết quả mà thôi."

Nên Yuki, Olga này —Tôi muốn trở thành một Anh hùng."

"?"

Rina bày tỏ.

Yuki và Olga cũng không bất ngờ nữa...

Vì con gái, vì những người cô yêu thương, nhất định Rina sẽ lựa chọn như vậy.

Trở thành một Anh hùng, gánh lấy nỗi đau, trách nhiệm và vác trên vai những gánh nặng mà chẳng mấy ai hiểu rõ."

Bà, sẵn sàng gánh chịu những điều đó sao?

Nếu thất bại ấy."

"Ừm."

"Ừm cái píp píp píp*!!! (Thuần phong mĩ tục.)Chúng ta sẽ kết thúc cuộc chiến này!"

Yuki lo lắng hỏi, còn Olga đã phản pháo và lập tức đưa ra quyết tâm"Chúng ta sẽ thắng.

Và Rina, bà sẽ không chỉ là một Anh hùng, mà nhất định sẽ trở thành Anh hùng rực rỡ nhất!"

Olga chỉ thẳng vào người con gái đang lo lắng, nói với cô chúng ta sẽ cùng nhau chấm dứt trận chiến này.

Với tư cách là những người bạn, còn khướt mà hai thằng này để Rina rơi vào số phận đó.

Mơ đi, tỉ năm nữa cũng không nhé.

Họ muốn được thấy một Rina mỉm cười, một cô gái cứng đầu và nghiện nghiên cứu hơn là một người phụ nữ buồn bã."

Hai ông, thật là..."

Rina an lòng, nước mắt vô thức lăn trên má cùng biểu cảm hạnh phúc đến lạ

"Tôi yêu hai người nhiều lắm!"

Lần nữa nhảy lên và ôm trầm lấy cô hai người bạn thân, cô gái cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời.

Có gia đình nhỏ, có những người thân yêu, có quán trà yêu thích, có phòng nghiên cứu tuyệt vời, theo đó, chính là hai người bạn thân thiết này đây.

Cô gái ấy, chẳng có thứ gì không hài lòng cả.

Vì vậy, cô sẽ bảo vệ tất cả những điều đó.Cuộc chiến này, nhất định sẽ chiến thắngTa sẽ trở thành một Anh hùng – Kẻ nắm lấy những vinh quangLời thề của cô gái, đã được khắc ghi.Ba người bạn, sẽ cùng chiến đấu.

Trên chiến trường, để họ không bao giờ hối hận, để họ tin rằng bản thân đã không hề sai lầm

---Hết chương 196---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 197: Chén rượu thề


Sau một hồi ôm nhau chán chê.

Cũng như cùng nhau nói về những câu chuyện mà đa số là những kỉ niệm trời ơi đất hỡi.

Rina lúc này đã tìm ra thời điểm thích hợp để nói điều này"À mà phải rồi, Yuki, Olga""Gì thế?"

Cô lúc này đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh sau phút xúc động ban nãy.

Đúng là dù có là một vị thần, cô ấy vẫn vốn đã từng là một con người.

Sự quá khích của cảm xúc sau sáu năm gặp lại những người bạn thật sự không thể che dấu được.Lúc này, cô mới nói cho hai người bạn một thông tin quan trọng mà tính ra cô phải nói trước cả khi cô khoe ảnh gia đình mình."

Có một thứ quan trọng với ba chúng ta mà tôi phải nói.

Trong sáu năm qua, với điều kiện nghiên cứu và khả năng nhận thức của Công nương Ánh sáng, tôi có một phát hiện quan trọng."

"...Vòng vo vậy?"

"Ừ, rất vòng vo."

"Hai người im đê, tôi đang tìm từ để nói!"

Rina gãi gãi đầu.

Yuki và Olga lúc này tập trung vào lời nói tiếp theo của cô gái.Và rằng, sau sự chờ đợi đó... nó đã khiến họ phải mở to mắt bất ngờ"Tôi tìm được... toạ độ của Trái Đất rồi."

"Hả?!"

Hai người cùng lúc hét lên bất ngờ.

Cũng phải thôi, Trái Đất – quê nhà của cả ba người.

Chỉ vì một sự kiện bất ngờ khi một vị thần của Lục địa tiên phong lạc sang đó mà đã khiến họ có mặt tại nơi đây.

Giờ đã biết được vị trí của nó ở đâu rồi sao?"

Thật sao, Rina?"

"Ừ, vậy tôi mới phải lựa lời cho nó hay nè!

Thông tin này quan trọng mà!"

Rina tự tin tuyên bố, dù rằng thực ra cô cũng luống cuống chẳng dùng được từ nào hay ho mà chỉ nói ra đáp án đơn giản nhất.

Olga thì có hơi lúng túng khi nghe thông tin này, không biết vì sao Rina lại nói ra lúc này.

Còn Yuki thì vui mừng hẳn ra."

Vậy là ta có thể về nhà đúng chứ?"

"Ừ."

Rina thấy phản ứng như này không ngoài dự đoán.

Nhưng... cô có hơi buồn, vậy là Yuki thật sự rất muốn về nhà nhỉ?

Có lẽ cậu ấy sẽ lựa chọn về luôn chăng?"

Vậy thì lúc nào ta có thể về thăm Elise rồi, tôi cũng cần về thăm mộ cha nữa, mới đó đã sáu năm rồi... không biết mấy đứa nhỏ ở đó như nào rồi ta?

À còn Violet... mong lão sẽ bị đau lưng mãn tính cho chừa mấy cho nghịch ngu đi."

Yuki vui vẻ nghĩ tới tương lai, nhưng cậu ta nói ra điều đó như thể một người con xa quê lâu ngày chứ chẳng có chút gì là muốn rời khỏi nơi đây cả, và điều đó khiến Rina cảm thấy lạ lùng."

Yuki, ông chỉ tính về thăm nhà thôi sao?"

"Ừ, tôi chỉ tính vậy thôi mà."

Yuki gãi đầu, trước cái nín thở của Rina."

Ông không muốn rời khỏi trận chiến này sao?"

"Hả?"

"Đối thủ của ông... sắp tới, ông biết mà phải chứ!"

"Ừ."

"Thế thì—""Bà ngốc à?"

Yuki lúc này cắt lời Rina và nở nụ cười vui vẻ."

Tôi đã lựa chọn chiến đấu và nhất định sẽ ở đây đến khi mọi thứ kết thúc.

Bà không cần lo về chuyện tôi có nhớ nhà hay không.

Với cả, tôi cũng không tính chờ đợi nữa."

Yuki lúc này đưa tay vào trong cổ áo và lấy ra mặt dây chuyền có đính trên đó một chiếc nhẫn bạc"Bà biết mà nhỉ...

Tôi đã luôn tìm kiếm một người."

"Này, chẳng nhẽ hai ông..."

"Xin lỗi Rina.

Bọn tôi... sau trận chiến này, sẽ rời đi."

"Tại sao?

Đừng có đùa!!"

Rina lúc này mới là người sốc.

Nhưng rồi cô ấy phải tự trấn tĩnh lại..."

Hai ông, thật sự phải đi sao?"

"Ừ."

"..."

"Rina."

"Bọn tôi chưa hề bảo sẽ không liên lạc mà nhỉ?"

"Hở?"

Trước lời nói bất ngờ, Rina lúc này như con ngốc vừa mới ảo tưởng."

Hả?"

Không thể tin được điều mình vừa nghe, Rina phải hỏi lại lần nữa cho chắc."

Sao đã mất khả năng giao tiếp rồi.

Chúng ta có thể liên lạc với nhau mà, dù có ở đâu đi chăng nữa."

"...

Thật?"

"Ừ."

Yuki lúc này không nói gì và rồi giơ bàn tay lên trước mặt"Xin chào, đầu dây bên kia nghe không nhỉ?"

"??"

Rina bất ngờ kéo tay mình lên và nhận ra... nó đã trở thành tấm lăng kính trong suốt.

Dù vậy, cảm giác của bàn tay vẫn còn.

Rồi cô nhìn qua nó...

để thấy được khuôn mặt Yuki đang cười rất tếu táo."

Cái gì đây?"

"Là [Flægerö] – Dòng chảy đem tới tiếng nói.

Bọn tôi đã học được thứ này từ nữ thần Sedna.

Một dạng liên lạc xuyên thời không, kết nối hai dòng chảy với nhau.

Và vì là dòng chảy của trật tự, nên kể cả khi không gian có hỗn loạn hay nhiễu đến mức nào.

Thì chúng vẫn sẽ kết nối được với nhau."

Yuki đưa bàn tay mình lên và nói đùa:"Còn có cả face-cam này."

"..."

Mái tóc Rina rũ xuống, che đi đôi mắt cô gái cùng khuôn mặt lựng đỏ"Đồ ngốc..."

"Ơ, Rina?"

Giọng nói của Rina run rẩy, bất chợt khiến Yuki nhận ra mình đã đùa quá đà."

Ông đần thật Yuki."

"Không, không có!"

Yuki lắc đầu phủ nhận lời phán xét của Olga.

Dù đúng là sáu năm không liên lạc với ai đã khến EQ của Yuki giảm mạnh.

Nhưng để khiến Rina khóc ư, sao có thể chứ?"

Tôi không khóc vì buồn đâu, hai tên đần."

Rina lấy tay dụi mắt, đôi mắt xám bạc xinh đẹp nhìn thẳng vào hai người bạn thân thiết của mình."

Tôi mừng, vì chúng ta chưa thật sự phải rời xa."

Nụ cười xinh như hoa, ánh mắt nhí nhảnh tựa cô công chúa yêu kiều.

Vẻ đẹp của người phụ nữ cứ như đoá hướng dương, hướng về mặt trời và bung nở.Và mặt trời, giờ đây... lại chính là Yuki và Olga.

Những người bạn của cô."

Hai ông đi, phải mạnh khoẻ nhé."

"Ừ."

"Không có tôi, vẫn phải luôn tươi cười."

"Bọn tôi có đi luôn đâu, sao bà nói gì sớm thế."

"Tôi nhắc trước thôi, nhỡ đây là lần cuối thì sao nào?"

"Đừng cắm cờ tử như vậy."

"Ừ, cái này tôi đồng tình với Yuki đấy."

Olga là người xuề xoà.

Nhưng vụ cắm cờ tử như mấy tình huống lãng mạn trong phim ngôn lù thế này dễ đi thật lắm...

Ít nhất là họ tin vậy, để lòng bớt lo về trận chiến sắp tới.

Nên cái gì dễ làm điềm báo thì cứ né ra thôi."

À mà phải rồi, hai ông muốn đến gặp Selin không?

Tôi kể cho con bé về hai ông nhiều lắm đấy."

Rina mở lời, vì có vẻ cũng đến lúc cô nên về rồi.

Nhưng nếu Yuki và Olga cùng đến thăm nhà thì cô sẽ vui lắm.

Dù vậy, hai chàng trai bắt buộc phải từ chối rồi."

Chúng tôi phải trở về, để thực hiện nghi thức cuối cùng."

"Tiếp nhận sức mạnh của nữ thần Sedna.

Bà biết đấy... nếu không có sức mạnh của tồn tại sáng thế, bọn tôi sẽ không phải là đối thủ của Inras – sa."

Thật ra, là kể cả có từng đó...

Họ cũng sẽ bại trận."

Kinh khủng đến vậy sao?"

"Ừ."

Dù Rina chưa bao giờ đối mặt với Inras – sa.

Nhưng cô ấy hiểu sức mạnh của Đấng sáng tạo là như nào.

Cứ tưởng tượng họ sẽ là một dạng tồn vĩ đại gấp đôi Công nương Ánh sáng và đã tồn tại từ trước cả sáng tạo.

Thậm chí nếu ở đẳng cấp của Thần vương Umo Acatalepsy.

Ngài ấy thậm chí còn có thể đối đầu sòng phẳng với vài thực thể cỡ như vậy nữa cơ.

Nên căn bản là... giữa Rina non trẻ và các thực thể tối cao.Xa lắm... cô ấy không thể đối đầu được, có lẽ đứng trước Inras – sa, cô ấy và con kiến cũng chỉ bằng vai phải vế mà thôi."

Nhưng mà bọn tôi cũng nhận được một tin mừng."

"Tin mừng?"

Rina cười nhạt và nghiêng đầu.

Có tin mừng gì giữa đống thông tin tồi tệ này cơ chứ?"

Ừm.

Theo xác nhận của nữ thần Sedna.

Inras – sa đang dần bị mài mòn."

"..."

Rina im bặt và chìm vào suy nghĩ...Nghĩa là yếu đi ư?

Qua những áng văn ít ỏi, qua những truyền thuyết rời rạc, qua những kí ức tang tóc mà Rina được tiếp cận trên kí ức của Hành tinh này, thì Inras – sa vẫn là một hiên thế tai ương, là cánh tay phải của Chúa tể bóng tối.

Là lưỡi kiếm mạnh nhất – Là Thiên hạ vô song, không một đối thủ.Và mài mòn, chẳng phải đó là tin rất tệ sao?

Rằng... bản thân Inras – sa mà hai người từng bại trận một cách thảm thương, bản thân kẻ là Sứ giả diệt vong chưa bao giờ bại trận kể cả trước những kẻ được cho là mạnh nhất của Liên minh các dân tộc tự do, đang là phiên bản suy yếu của hắn, là phiên bản thoái hoá ư?Thái dương thần Alana Acatalepsy và đội quân của ngài, Nữ thần Sedna sống sót một cách thần kì, Thần vương Umo Acatalepsy với vết sẹo lớn trước ngực...

Tất cả những thực thể đó, đều đã từng bại trận trước lưỡi kiếm của Inras – sa.

Bại trận trước phiên bản suy yếu của hắn?"

Thật tệ."

"Thôi nào, ít nhất bọn tôi không phải đối đầu với một Chí cao tồn tại."

"Phải, một tồn tại cỡ Mordor ư?

Chắc bọn tôi còn không nhích nổi một ngón tay trước khi trận chiến kết thúc."

Yuki và Olga đều cố tỏ ra lạc quan, nhưng mồ hôi lạnh dĩ nhiên đang chảy dài nơi sống lưng.

Bởi vì... họ đang sợ hãi.

Rina nhìn ra điều đó, cô ấy cũng sợ run lên đây.Do kẻ thù của cô ấy, thực ra cũng tệ y chang họ thôi"Mà Rina, bà ổn chứ?"

"Ổn về điều gì?"

"Sắp tới kẻ thù của bà, cũng là Long vương phải không?"

"Ừ."

Arog the Nonsense – Hiện thân của sự vô lí, của sức mạnh tuyệt đối, thứ đã cắn nuốt biết bao thần linh.Cách đây sáu năm... hắn cũng là thứ đã lấy đi mạng sống của Snoala... ngay trước ánh mắt của Rina."

Tôi không ổn...

Ừ, không ổn tí nào."

Rina siết chặt nắm đấm. sự tức giận không thể che dấu khỏi khuôn mặt yêu kiều.

Nhưng bờ vai cũng khẽ run rẩy khi cố che dấu đi sự sợ hãi khỏi chính bản thân mình."

Dù bọn tôi đã chuẩn bị rất kĩ càng.

Đại giới Diệt Long cũng đã được chuẩn bị cho riêng hắn, nhưng... tôi vẫn run rẩy, bản năng tôi mách bảo: Tôi phải đưa gia đình mình rời khỏi hành tinh này.

Chạy trốn đi, đừng sợ hãi sự sỉ nhục, thứ vinh quang chiến thắng hão huyền sẽ chỉ dẫn mọi người lính tới cái chết."

Rina ôm lấy khuỷ tay.

Cố gắng giãi bày."

Nhưng lí trí lại nói: Tôi phải ở lại chiến đấu, phải tiêu diệt Arog, phải bằng mọi cách giết chết hắn, phải trả thù cho Snoala, phải bảo vệ thế giới này khỏi ngọn lửa và đôi cánh huỷ diệt.

Phải làm như vậy, tôi mới có thể thanh thản."

Phần nhân tính và thần tính của một con người đã thăng hoa trở thành một vị thần.

Nó giống như tiếng nói của lương tri và lí trí lạnh lùng nhưng trừu tượng hơn rất nhiều.

Rina giống như một con người đang trải qua khủng hoảng hoản cảnh.

Mọi dự đoán bây giờ đêu là vô nghĩa và mọi sự kiện sắp tới đây đều có thể rẽ vào con đường tồi tệ nhất."

Chết thật, chúng ta chẳng giúp được gì cho nhau cả."

Rina bất ngờ nhận ra, bọn họ đang chỉa sẻ những gánh nặng không thể giúp đỡ.

Nhưng Yuki lúc này lắc đầu"Chi ít... chúng ta được nói ra.

Giữ trong lòng mãi thì mệt mỏi lắm."

"Ổng nói đúng."

Olga gật đầu, vấn đề của cả ba bọn họ thì cũng giống nhau thôi.

Con đường phía trước là bóng tối, liệu rằng nó sẽ là vực thẳm hay một ngọn núi để vượt qua?

Họ không biết.

Họ mù mờ và cầu nguyện sẽ có người dẫn lối cho bản thân.Chi ít, họ đang làm tất cả để bản thân không phải thấy áy náy.

"Ah...

Uống một chén đi."

Olga lúc này cầm lấy một chén thuỷ tinh từ hư không.

Yuki, người có tửu lượng yếu nhất cũng tương tự.

Vì vậy, Rina cũng đưa bàn tay lên để tạo ra một chén thuỷ tinh."

Vodka Beluga, đặc sản quê tôi."

Olga tạo ra một chai rượu có vẻ đã được chưng cất từ lâu.

Beluga, là tên gọi của cá Tầm, đại diện cho sự lạnh lẽo của nước Nga.

Được làm từ mạch nha và nguồn nước tinh khiết từ độ sâu ba trăm mét của các lớp thạch anh vùng Siberi"Là loại rượu ngon nhất Trái Đất.

Tôi tin là vậy."

Cậu trai trẻ nở nụ cười vui tươi, Yuki và Rina thấy vậy cũng không giấu nổi niềm vui và sự hoài niệm.

Hẳn rồi, khi chén rượu đầy, khiến họ cảm giác như bản thân đang đứng trên cố hương với hương vị nhẹ nhàng cùng hương lúa mì."

Cạn chén!"

"Vì một ngày mai."

"Chúng ta nhất định sẽ gặp lại khi trận chiến sắp tới kết thúc!"

Tiếng chén leng keng, một ngụm uống sạch chén rượu đầy, dư vị êm ái và sâu đậm của quê hương chảy xuống dọc cổ họng.

Khiến họ cùng quyết tâm, nhất định sẽ phải gặp lại để cùng nâng lên chén rượu lần nữa.Khi chén rượu uống hết được nâng lên.

Yuki và Olga nhìn thẳng vào mắt Rina"Tạm biệt."

"Ừ.

Cố gắng lên."

"Bà cũng vậy."

Với những câu từ gọn gàng, họ đã hạ quyết tâm tiến tới chiến trường.Cả ba quay lưng, bước về nơi tất cả sẽ kết thúc.

Cùng lời thì thầm 'Ngài mai gặp lại.'Hai thanh kiếm tan vỡPháp trượng sẽ là mũi tên vinh quang.

Bay đến tận cùng bầu trời và rơi xuống.Tựa như tinh tú, tựa như sao băng.Chiến trường bất tận, sẽ không phải nơi họ chọn để chết!

---Hết chương 197---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 198: Đôi mắt của nữ thần - Hình ảnh hư ảo của Kiếm sĩ


Yuki và Olga bước qua cánh cổng thời không.

Trở về thế giới của biển cả quen thuộc.Màn đêm tĩnh mịch cùng trời sao.

Sắc đen của mặt biển phản chiếu bầu trời kéo dài mãi không thấy điểm kết.Biển cả chẳng gió nên sóng cũng chẳng dạt dào, đại dương bát tận, không bờ, cũng chẳng nơi nào là điểm kết thúc.Mặt biển này tĩnh lặng này, thực chất chính là tâm cảnh của một vị Nữ thần.

Trái tim dịu dang lặng yên, chẳng còn lay động những cảm xúc hay gợi sóng li ti.

Trật tự của biển cả thật lạ lùng, nhưng nó đã trở thành chân chính của Hải dương sáng thế.Tại sao dòng nước lại là đại diện của Trật tự...Vì bản chất biển cả luôn chuyển động.

Còn biển cả của nàng, thì đã mãi mãi đứng yên.Từ lúc nào ấy nhỉ?

Khi tình yêu của nàng mất đi, khi cơn bão cuối cùng giáng xuống.

Khi đại dương của nàng vẫn còn thật tươi mát.Nhưng giờ đây, đại dương tĩnh lặng này, chẳng ai có thể náo động nữa.

Ai nằm trong lòng, cảm nhận được sự dịu dàng... có lẽ sẽ muốn nằm lại nơi đây mãi mãi.Gió chẳng thổi, sóng chẳng vỗ bờ, mây trôi chẳng biết đến thoi đưa.

Chỉ là một thế giới tĩnh lặng, dịu dàng đến bất tận"Ha..."

Olga và Yuki đã ở nơi đây sáu năm.

Hiểu rõ rằng, vị Nữ thần là chủ nhân nơi đây có rất nhiều nỗi buồn mà trong lòng chẳng thể nói cho ai.Khi chiến đấu, có lẽ hai người có thể lảnh đi nỗi buồn của người phụ nữ ấy.Nhưng khi đã nằm xuống để nghỉ ngơi.

Cảm giác cơ thể được ôm trọn bởi mặt biển.

Không khỏi khiến họ não lòng.Chính Yuki và Olga, ở nơi đây đã đối mặt với những hồi tưởng về một quá khứ chẳng hề xa xôi.

Nhưng lại hư ảo như thể mộng tưởng của cổ tích.Khoảnh khắc được cứu rỗi... khoảnh khắc mà có ai đó đã nói rằng: Họ xứng đáng được sống.Vì vậy, mà trái tim này đã mang nhiều đắn đo.

Nhưng cũng nhờ đó, mà Yuki và Olga đã có thể đưa ra quyết định của mìnhLần nữa khẳng định – Công lí và trái tim / Lí trí và cảm xúc của họ đều khẳng định: Bản thân phải giúp đỡ những con người đang đấu tranh cho lẽ phải và tự do.

Rảo bước chân, nơi đại dương gợn sóng.

Yuki và Olga đã đến tới nơi Nữ thần biển cả chờ đợi"Hai ngươi lâu quá đấy."

"Xin thứ lỗi, thưa sư phụ."

"Gặp lại bạn cũ, chúng tôi thật sự có nhiều chuyện để hàn huyền."

Cả hai người tay ôm quyền, cúi người nhận lỗi.

Nhưng Sedna cũng chỉ cười nhạt và lắc đầu"Chẳng sao cả.

Chúng ta bắt đầu được rồi chứ?"

"Vâng."

Yuki và Olga cùng nghiên người, đặt tay lên chuôi đao và tuốt vỏ chĩa về phía Sedna.

Người phụ nữ lúc này mỉm cười, đôi mắt cô nhắm lại, đôi tay siết chặt cây đinh ba và đưa về trước mặt giống như một hiệp sĩ"Realm of Record – Creature:【Alantia】Sedna Acatalepsy." (Ký lục – Tạo vật:【Alantia】Sedna Acatalepsy."

Thời điểm tên thật của nữ thần Sedna được thốt lên.

Tưởng như bầu trời tăm tối nhận được phước lành của những vì sao mà toả sáng.

Vòng tròn ma thuật được khuếch đại dưới đôi chân thon thả của thiếu nữ"Đến rồi."

Yuki thủ thế, Olga cũng đưa mũi kiếm sát cơ thể để chuẩn bị cho điều sắp xảy đến.

Lúc này, một quang trụ rực rỡ được giải phóng lên bầu trời.

Dù vậy, vòng tròn ma thuật ấy không giải phóng một khẩu pháo huỷ diệt hay khả năng cường hoá xoay đổi tình thế như những pháp sư.

Mà là trụ cột ánh sáng với vô số kí tự lấp lánh tựa như sao trời.

Những kí tự phản chiếu trên bề mặt biển cả, những kí tự phản chiếu đêm đen và ánh sáng."

Người phàm tiếp nhận thử thách.

Tước đoạt quyền năng Thánh thần."

Câu hát ngân nga.

Yuki và Olga lúc này lập tức tung đòn tấn công phủ đầu.

Lưỡi kiếm mang theo khí lạnh vô tận cùng hoả ngục cùng lúc vung ngang kết giới.

Âm thanh inh tai vang lên cùng xung kích cực đại khiến đại dương lay động.

Nhưng ánh sáng trọc trời ấy thậm chí còn chẳng lấy một vết xước"Cơn sóng bạc đầu kêu gọi.

Cơn mưa tầm tã khóc thương."

Vòng tròn ma thuật khuếch đại, ánh sáng lấp lánh mở rộng đầy lùi Yuki và Olga"Thành trì của Trật tự, vương miện của lòng trung, là cơn sóng gột rửa nhân gian."

Không thể chờ đợi thánh ca kết thúc.

Yuki và Olga đẩy nhanh tốc độ ra đòn.

Vô số đòn tấn công được tung ra nhắm tới kết giới.

Cố gắng cắt xuyên và đâm thủng những kí tự vĩ đại.

Dù tất cả đều là vô nghĩa, tất cả những đòn tấn công của băng giá và ngọn lửa đều bị đại dương nhấn chìm và đánh bật khỏi tấm tấn công"Grh!!"

Khi cố gắng vung lưỡi kiếm của mình xuống và giải phóng năng lượng.

Chính lớp băng giá của Yuki đã nổ tung và đẩy lùi cậu ta.

Ngọn lửa của Olga còn thảm thương hơn khi bị đại dương nổi lên và dập tắt"Nhân danh nữ thần của Biển cả và Trật tự!

Lao qua đường chân trời chẳng còn ánh bình minh.

Gắn kết mặt đất và bầu trời lại làm một!"

"Cùng lên đi, một đòn toàn lực vào!"

"Ừ!"

Cuối cùng, Yuki và Olga cùng lúc trở về hình thái mạnh nhất để tổng lực tấn côngHọ không niêm chú, đúng hơn là không thể niệm chú.

Thuỷ trụ từ đại dương nổi lên bắt đầu trời thành những cây roi dài như giang hải.

Tựa như thể thuỷ quái Kraken cùng vô số xúc tu tấn công.

Mỗi cú quật đều mang tới âm vang chết chóc.

Hai người vừa liên tục phải né đòn và phản công ngay cả khi chưa thể hoàn thành giao thức triển khai----"Long hình, trở thành ta."

"Long dực, tựa danh ta."

"Long nhãn, đôi ngươi ta."

"Trảo cấu, quyền cước, kiếm và hơi thở.

Ta (Rồng), uốn lượn!"

----Yuki dừng lại nắm chắc hai tay vào cán đao, liên tục vung kiếm chống trả vô số đợt tấn công vượt qua tốc độ ánh sáng.

Những vết thương dần hiện lên, bộ quân phục đen bắt đầu rỉ máu.

Dẫu vậy, cơ thể cậu ta đang biến đổi với tộc độ phi thường.

Móng vuốt, vẩy rồng dần hiện trên thân thể, tốc độ bình phục được đẩy mạnh."

Minh thể!!"

----"Ngọn lửa giải phóng.

Chiến tranh leo thang, sự hủy diệt không thể tránh khỏi."

"Tiếng tù và chiến trận vang lên, sự tàn khốc của xung đột sẽ bao trùm tất cả."

"Hãy đến đây, ngọn lửa đỏ rực.

Ngươi là hình hài của ánh sáng quang minh."

"Quét sạch tất cả, mang đến sự kết thúc cho đại chiến này.

Đốt cháy chúng đi!"

----Olga liên tục luồn lách, khác với Yuki đang phải lùi xa.

Olga lao lên liên tục vung kiếm tới kết giới, nơi nữ thần Sedna vẫn đang nắm chắc cán đinh ba.

Đôi mắt của ngài nhắm nghiền không hề có sát ý, cũng chẳng có lấy tinh thần phân tranh.

Yuki cùng cậu ta hiểu ý nghĩa của trận chiến này, nên nhất định phải thành công."

Kim Sắc Bạch Diệt!!"

"Dung hợp: Nguyệt Long!"

Bản thánh ca của hai người kết thúc.

Một cột trụ hoàng kim đâm thủng bầu trời sánh ngang với quy mô của hải dương cổ tự kết giới.

Ngay bên cạnh, thứ hào quang tím biếc bùng nổ cùng sự giá lạnh của băng giá không hào nhoáng đến vậy nhưng đã đóng băng một phần bề mặt của tâm cảnhĐứng trước kết giới vĩ đại, hai người dù có nhỏ bé.

Nhưng lại chẳng còn lép vế nữa.

Sedna lúc này khẽ mở nhẹ đôi mắt, nhìn về phía hai người học trò và hiện lên biểu cảm tự hào'Đến đi!'Tựa như một mũi tên bạc, Yuki và Olga giải phóng sức mạnh từ đôi chân và phóng tới.

Vượt qua tất cả hàng triệu xúc tu nước.

Thời gian ngưng lại trong khoảnh khắc.

Tất cả những thứ cản đường đã bị chẻ làm đôi với tia lửa khẽ bám trên thể xác tàn lụi cùng những tinh thể băng li ti.Âm vang tựa thuỷ tinh tan vỡ, Yuki và Olga đã có thể xé toạc được kết giới cổ tự.

Nhưng, lúc này đã quá trễ nếu muốn một đòn triệt hạ nữ thần Sedna.

Tựa như thuỷ long giáng hải.

Một thuỷ trụ khổng lồ nuốt chửng cơ thể nữ thần.

Lần đầu tiên, toàn bộ tâm cảnh rung chuyển.

Đôi mắt Yuki loé sáng và lập tức gầm lên khi nộ hải lật tung cả bề mặtHai đao phóng đi.Kết giới hoàn toàn đổ vỡ qua tiếng nứt chói tai.

Yuki và Olga đã có thể xuyên qua sự bảo vệ của "Dòng chảy trật tự".

Bất chấp thuỷ trụ khổng lồ giáng xuống, hai người đã lập tức lao tới và vung đao tới Sedna đang ở trung tâm."

Chân chính Thần Linh.

Chân chính sáng thế.

Ta là—"Lưỡi kiếm của Yuki và Olga bị chặn đứng bởi cùng một thứ vũ khí.

Nữ thần Sedna lúc này đã dương cây đinh ba lên và đỡ lấy cả hai nhát chém đoạt mạng【Alantia!】Sedna đã hoàn thành việc kêu gọi chân danh của bản thân.

Giống như những anh chị em...Umo Acatalepsy là Bầu trời bao bọc cho tất cảUnited Acatalepsy là Lò rèn sáng tạo mọi khả dĩ và không tưởngScothoth Acatalepsy là Đại thụ sinh sôi, ban phước cho mọi sinh vật sốngVậy Sedna Acatalepsy...

Sáng thế thần...

Alantia...

Chính là:[Dòng chảy Khởi Nguyên]Là em út của năm vị đấng sáng thế, nhưng Sedna Acatalepsy lại chính là cội nguồn của thế giới này: Trật tựĐối nghịch với Mạt thế.

Sức mạnh của Sedna chính là sự khởi đầu.

Là sức mạnh, sẽ chống lại mọi tai ước dưới trướng [Hỗn Loạn]Thử thách này, chính là để cho hai người học trò kia, có thể chống lại [Cánh tay phải của Hỗn loạn – Inras-sa!]Hào quang sâu thẳm"..."

Cây đinh ba của Đại dương chìm trở thành toà thác cho dòng nước tuôn chảy.

Cả thế giới hứng chịu cơn sóng cao tận mây xanh cùng xung kích kinh hoàng.

Yuki và Olga cắm thanh kiếm xuống mặt băng dần nứt vỡ, thân thể trượt dài cạo nát cả mặt biển.

Hình thái này từng giúp họ có thể đối đầu với Inras – sa.

Nhưng giờ đây lại dễ dàng bị đẩy lùi chỉ bởi xung lực thoát ra khi câu niệm chú của Nữ thần hoàn thành"Thuỷ hình thể...

Không, thứ đó không đơn giản như vậy."

Yuki toát mồ hôi hột, cánh tay hơn run khi siết chặt thanh kiếm.

Olga cũng không khác gì, áp lực được giải phóng từ nữ thần Sedna khiến cậu ta cảm thấy bản thân đang bị nhấn chìm xuống biển cả sâu vô tận."

Chân thân, Chân chính, Đại dương, sâu thẳm....

Đó là hình thái thật sự của Trật tự – Dòng chảy Khởi nguyên."

Cơ thể run rẩy, bản năng cánh báo sự nguy hiểm tột cùng.

Bản thân hai người không thấy sát ý, Sedna vốn từ đầu đã không định giết họ.

Nhưng điều đó còn tệ hơn...

Nhìn vào hình ảnh của Sedna Acatalepsy lúc này, họ cảm tưởng như mình một lần nữa phải đứng trước mặt một thứ [Tuyệt đối], đứng trước【Inras - sa】"Tay chân run rẩy, hơi thở cố gắng để điều hoà.

Nỗi sợ khiến các ngươi đề phòng và đẩy cao cảnh giác, nó sẽ giảm khả năng chết trận của các ngươi.

Hãy nhớ lấy điều đó."

"Rõ."

Yuki và Olga siết mạnh lưỡi đao.

Ngay lúc Sedna đã lao mình khỏi mặt biển.

Cơ thể được bao phủ bởi hào quang, cô gái lập tức trở thành đoá hoa nở rộ.

Hư ảnh tan biến, chính là lúc cây đinh ba đã ở dưới Yuki và đâm lên"Gh!!!"

Nhanh hơn cả cái đảo mắt của Yuki.

Olga đã lập tức đưa thanh kiếm về phía trước và đỡ lấy đòn tấn công cho người bạn của mìnhÂm thanh ken két của kim loại tạo nên những tia lửa điện, thế giới dường như rung chuyển khi lưỡi đao và mũi thương đối chọi.

Nhưng, chỉ với một cái hất văng, Olga đã bị đánh bật và mất đi thế đứngHào quang xanh thẳm bùng nổ, Kim Sắc bạch diệt gục ngã"Một đòn!?"

Yuki giật mình và bổ mạnh lưỡi đao.

Nữ thần Sedna xoay người uyển chuyển né đi đòn tấn công vừa xẻ đôi cả bầu trời với đại dương ra làm hai nửa.

Dòng chảy của trật tự siết mạnh, thuận thế xoay người cô gái nhảy bật lên.

Một cước phóng tới khiến Yuki vội vã rút kiếm về và đỡ đòn"Gak!!"

Xung chân lan ra cánh tay ngay khi công kích đập mạnh vào báng kiếm.

Yuki đã hiểu cảm giác về một thế giới bị phá huỷ nó sẽ đau đớn đến mức nào.Đôi tay run rẩy vô lực đánh rơi thanh kiếm.

Cả cuộc đời có lẽ đây là lần đầu tiên Yuki thật sự để thanh kiếm rời khỏi cánh tay mình mà không có chút kế sách nào như vậy.

Cơ thể loạng choạng ngã ra sau, mũi đinh ba lập tức phóng tới như thể điểm báo cái chết"Yuki, đứng dậy!"

Olga xuất hiện trước mặt bạn mình và lần thứ hai bảo vệ được cậu ta.

Cây đinh ba lao tới với tốc độ thần thánh đã bị Olga đánh lệch.

Yuki với đôi mắt trắng dã đã lấy lại tròng đỏ.

Kiểm soát cơ thể giữa không trung và ném nó tới nơi thanh kiếm cắm xuống mặt băng để tiếp tục chiến đấuLúc này, Sedna phóng tới Olga cùng cây đinh ba đã trở về tay.

Vô số cú đâm tung ra khiến cho vô số những ánh sáng sau lưng người chiến binh biến mất khi cậu ta cố đánh lệch đòn tấn công.

Yuki từ phía sau, đưa thân thể xuống thế rút đao[Bạt đao!]Olga cúi người để rồi bị đâm trúng hai nhát vào ngực và đầu gối, Yuki từ phía sau cùng thanh kiếm phóng tới từ điểm mù lập tức khiến Sedna phải rút thương khỏi ngực Olga để bật về sau"!!"

Nhát chém của Yuki, xuyên qua y phục của Sedna và gây ra một vết thương duy nhất.

Dù vậy nó vẫn đủ để khiến dòng máu đỏ trong người vị nữ thần này rơi xuống mặt biển.'Ấn tượng lắm.'Sedna đưa cánh tay cầm cây đinh ba của mình và chạm hờ vào vết chém gần như đã cắt đôi mình.

Cảm giác lạnh lẽo này khiến vết thương khó hồi phục.

Từng đó vẫn chưa đủ, nhưng đang là một bước tiến rất tốtLàn khói bốc lên, thuỷ thể của Sedna đang hồi phục trước sự nghiến răng của Yuki.

Vẫn chưa đủ...

Yuki vẫn chưa thể chạm tới "Chân thân" của Sedna.Vậy mà ngay lúc này đây, đôi mắt Yuki lại mở to khi thấy nụ cười của Sedna....Tuyệt đối không được đối mặt với sự phụ một mình.Đó là truyền âm của Yuki đã đến tai Olga.

Người cũng gật đầu đồng tình...Bởi vì họ có thể nhìn thấy kẻ đó"____"Tựa như vị kiếm sĩ đeo mặt nạ quỷ cùng lúc phóng tới khi Sedna di chuyển.

Yuki và Olga cùng lúc dậm mạnh chân và vung đao theo chữ X đỡ lấy đòn tấn công.

Tại sao vị nữ thần chiến đấu riêng lẻ lại không hề đơn độc.

Đại dương cuộn trào như thể đi theo chỉ dẫn của ngọn gió, bóng hình hư ảo như đỡ lấy tâm lưng của nữ chiến binh và chỉ cho cô một con đường để bước đi.Đứng trước hàng loạt công kích của Yuki và Olga, người phụ nữ và gã kiếm sĩ kia như đang nhảy cùng một giai điệu.

Họ cùng né đòn, cùng phòng thủ, rồi cùng phản công, cùng vung lên vũ khí xé tan mọi chướng ngại.'Không, mình đang nhìn nhầm.'Yuki vội vã nhận ra nhận định sai lầm của mình.

Phía sau Sedna chẳng có ai cả... mà là hình bóng đó đang dần được ý thức hoá trên từng động tác của Sedna'Cô ấy hiểu rõ kẻ thù tới nhường nào vậy!?'Olga đang cùng Yuki giáp chiến toát mồ hôi lạnh.

Cô ấy, đang gần như trở thành một với Inras – sa đã hạ gục họ cách đây sáu năm.Sợ hãi là thứ đang dâng lên trong timLo lắng là thứ thể hiện rõ trong đôi mắt.

Nhưng cánh tay vẫn vung lên lưỡi kiếm và ngọn lửa thì vẫn giải phóng không chút do dựBăng giá của Yuki vì vậy mà nó cũng càng trở nên lạnh hơn và cứng rắn hơn nữaHọ có công lí và lẽ phải.

Họ có ý chí và khao khát của riêng bản thân.Vượt qua thử thách kinh hoàng, vượt qua con đường của phân tranhRina nói đúng....

Đó là con đường của Kẻ chinh phục!Yuki dậm mạnh bước chân, lưỡi kiếm vung tới theo một đường bán nguyệt đã bị cây đinh ba xoay ngang đẩy lùi.

Olga liên tục lao tới kể cả khi bị đẩy mạnh ra xa.

Đó chính là chiến thuật của Sedna, đẩy lùi Olga và cô lập Yuki, người đang hoàn toàn thất thế.

Olga sẽ không để điều đó thành công, nhất định không được nếu không muốn thất bại."

Ngọn lửa hoàng kim, quân chủ triệu hiệu."

Olga bắt đầu niệm chú, điều đó khiến Sedna trước mặt bất ngờ.

Ở tình cảnh liên tục bị dồn ép thế này mà dám sử dụng niệm chú song hành sao?

Là liều lĩnh hay là sự ngu ngốc nhất thời.

Tất cả sẽ được thể hiện ở vài giây tiếp theo"Mặt trời rực rỡ, thề không rơi vào vô minh."

Olga cúi người và trượt dài trên bề mặt đại dương.

Yuki từng đằng sau lập tức tiến công dể bù vào khoảng trống.

Cả hai người đang cùng đưa Sedna vào thế gọng kìm.

Từng nhát kiếm, từng cú đâm và từng bước di chuyển của Yuki và Olga, họ đều thần tốc cứ như cơn bão giật mạnh toan xé toạc đối thủ"Ghh!"

"Hỡi hiền giả Mặt trăng, người vung quan pháp trượng nhân từ.

Hỡi chiến thủ Mặt trời, người cầm chắc lưỡi đao phán xét.

Hãy hiện rõ hình ảnh chân thật đi, ánh sáng.

Hãy nhìn vào lời thề thiêng liêng của ta, ngọn lửa!"

Liên tục vung kiếm, chống lại vô số thuỷ đạn lao lên như vạn mũi đao, cũng những cú quật và đâm đến từ cây đinh ba sáng tạo.

Đôi mắt Olga sáng lên sắc hoàng kim cứ như hào quang thần thánh.

Bóng hình hùng dũng, khiến Yuki phía sau cảm thấy khí thế dâng trào và liên tục cùng bạn mình chống lại sức mạnh của biển khơi"Hoả luân xa, phi nhanh hơn móng ngựa.

Một lần nữa với lời thề thiêng liêng -Geis- Mũi kiếm này sẽ hướng về phía trước."

"Chói loà!

Binh minh của sa trường phía Đông—"Yuki và Olga cùng một lúc vung đao, độ chính xác hoàn hảo cùng cự lực tuỵệt đối đã lần đầu có thể đẩy lùi Sedna.

Đôi mắt của cô ấy cũng hơi giao động, như thể hiện ra sự bất ngờ vì sự thăng tiến thần tốc của hai người thanh niên."

Inras – sa...

Anh thấy không, đó là... hy vọng đó."

Người phụ nữ lén mỉm cười, nhìn về hai người đệ tử đang ngày một đi xa.

Yuki thủ thế và tung ra hàng triệu nhát chém chống lại vô số thuỷ lưu.

Để Olga hai tay nắm chắc cán kiếm và hoàn tất lời niệm chú."

Amataresu Oomikami!"

Đó là tên của một vị nữ thần.

Cái tên đã ban cho Olga ngọn lửa để đấu tranh.

Sự đấu tranh cho tự do, đấu tranh cho ngọn đuốc lay lắt trước bão giông.

Giờ đây, Olga dưới cái tên của vị nữ thần mà cậu ta chịu ơn vô cùng.

Cũng sẽ sử dụng ngọn lửa ngài ban, để tiếp tục đấu tranh cho tự do của những con người bé nhỏ."

Sức mạnh này, đi đôi với trách nhiệm to lớn.

Đúng không, Olga?", Sedna mỉm cười hiền từ khi chứng kiến dáng hình hùng dũng của Olga lúc này"Vâng, thưa sự phụ."

Ánh sáng hoàng kim chói loà, ngọn lửa hoàng kim bao bọc hai tay và đôi chân của Olga trong bão lửa.

Phải, không chỉ là ngọn lửa rực cháy mà là một cơn bão giống như mặt trời.

Quyết tâm trở thành ngọn lửa chói lọi chiếu sáng cho thế gian"Ông bị ảnh hưởng bởi lời nói của Rina à?"

"Ừ."

Yuki bên cạnh đầm đìa mồ hôi.

Những vết máu dính trên cơ thể thì đang dần trở về với vết thương hở và khép lại nhờ sự nghịch đảo.

Nhưng, bản thân của Yuki vẫn đang thấy rất đau.

Còn Olga, cậu ta chói quá, cứ như mặt trời vậy nên Yuki chẳng thấy rõ vết thương trên người cậu ta ở đâu nữa."

Tôi sẽ không để cô ấy phải đơn độc đâu.

Anh hùng nhất định không phải một tồn tại cô đơn như cổ nói, vì tôi cũng sẽ chiến đấu hết sức để không bị bỏ lại."

"Đồ ngốc, đừng nhân cơ hội lấy thêm lí do nữa.

Chúng ta đâu giỏi dối lòng trước nhau."

"Ha ha...

ông nói phải."

Olga cười lớn trước lời nhận xét của Yuki, cậu ta nói đúng.

Họ chẳng hề giỏi dối lòng trước bạn bè.

Olga có nhiều lí do để chiến đấu, nhưng vì Rina thì nó chẳng sâu xa hay thâm thuý gì đâu.Muốn sống, muốn chiến đấu vì những người thân yêu thì không được say sưa với chủ nghĩa Anh hùng.

Đơn giản thì bạn bè với nhau nhất định sẽ không để bạn mình tụt lại phía sau mà thôi.

Nếu thua thiệt, nếu nguy hiểm có thể bỏ chạy, nhưng vì người bạn đó... họ nhất quyết đứng trước tuyệt vọng để ép bản thân phải vượt qua nó.Kể cả khi đó là sư phụ, người không có ý định giết chết họ mà... nói theo cách tệ nhất, thì là tra tấn cho đến khi họ vượt qua được mới thôi.

Đến lúc tệ nhất đó, khéo họ còn ước mình về hoàng tuyền rồi thả mình trôi sông cho lành ấy chứ.

Nên, họ phải kết thúc nó, càng sớm càng tốt."

Ông không tính dùng ace sao Yuki?

Nanashi ấy."

"...

Ông biết rõ đây chưa phải lúc mà."

"Ừ."

Chưa phải lúc, nghĩa là chỉ dùng được một lần.

Vì giới hạn thân thể nên Yuki chỉ có thể xác nhận như vây mà thôi.Nhưng, không có nghĩa là cậu ta không chiến đấu hết mình.

Nếu con át chủ bài của Olga, khiến cậu ta giống như một lớp áo giáp, một cỗ xe tăng hay thứ gì đó tương tự.

Thì đòn át chủ của cậu ta sẽ là một quả tên lửa.

Nổ tan tành và gây ra lượng sát thương khổng lồ lên mục tiêu, đòn đó chỉ đơn thuần là một đòn kết liễu, phải sử dụng đúng lúc...Với đối thủ đang là Sedna Acatalepsy...

Yuki thật sự, vẫn chưa giả định về tình huống nào có thể sử dụng nó cả"Hai đứa hàn huyên hơi lâu đấy, chẳng phải đây lúc nên phản công rồi sao?"

"Vâng!"

Vị nữ thần mỉm cười hồn nhiên, khiến trong thoảng chốc đã khiến hình bóng của Chiến quỷ phía sau biến mất.

Nhưng rồi người phụ nữ ấy hạ thế.

Mũi đinh ba hướng về phía trước lại khiến cả Yuki và Olga toát mồ hôi hột khi lúc này hình ảnh của kẻ thù lại hiện rõ hơn bao giờ hết.Cô ấy đang dần trở thành Inras – sa.Hoặc chi ít, đó là kí ức của cô ấy về một kiếm sĩ nay đã biến mất khỏi thế gian

--Hết chương 198---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 199: Khởi nạp Ký ức


Ở nơi dương kéo dài tới đường chân trời.

Có hai bóng hình đang liên tục di chuyển và va đập với một ánh sáng áp đảoYuki và Olga đang thách thức Sedna AcatalepsyOlga là chủ công với Yuki là hỗ trợ.

Cả hai người đang giao chiến với Sedna bất chấp sự cách biệt trong sức mạnh.

Nếu Olga nhờ trở thành chân thân của Kim Sắc Bạch Diện có thể đối chọi được với nguồn năng lượng khởi nguyên.

Thì Yuki lại chẳng thể nào theo kịp với sức mạnh hiện tại của bản thân"U Ô Ô Ô Ô!!!"

"Ghh!!"

Ngay khoảnh khắc này, cây đinh của Sedna được vung xuống tựa như thanh đại đao đập tan biển cả.

Những mảng đại dương bị đánh lệch cứ như lục địa đang ngả nghiêng.

Yuki nhảy bật lên tựa như con bão, còn Olga thì đã ở dưới trực tiếp đỡ lấy đòn tấn công.

Hàm răng siết chặt, cơn bão lửa vùng lên sánh ngang với chính hào quang của đại dương và khiến nó bốc hơi.

Yuki từ trên cao phóng xuống, vung một nhát đao nhắm thẳng vào cổ SednaẤy vậy mà, khuôn mặt hình bóng vị chiến quỷ lại hướng về đây, Sedna lập tức đưa cán đinh ba lên, đỡ lấy đòn cắt siêu nhỏ đó và xoay thương.

Một lúc đẩy lùi cả hai chiến binh.

Hàng vạn thuỷ đao lao tới theo quỹ đạo tựa như vô số nhát chém được tung ra, ngay khi chống đỡ được vài giây, một chân Olga bị thổi bay khiến cậu ta ngã xuống trong tích tắcNgay lúc này, nữ thần Sedna phóng tới tựa như tên lửa.

Yuki từ xa vung một đường kiếm xuống đại dương và quét đi.

Hai lưỡi đao đã phóng tới lấy đi tai và hai ngón tay Yuki, nhưng nhát chém băng giá đã kéo đến cho Olga một tấm khiên băng vừa câu đủ thời gian để cậu ta lập tức lăn mạnh về phía sau.Tấm khiên vỡ vụn, xung lực thậm chí còn đẩy Olga ra xa hơn.

Yuki lúc này ném thanh đao thẳng vào ngực Sedna khiến cô ấy phải vung lên cây đinh ba và đánh bật nó lên bầu trời.

Yuki phóng tới, lập tức vung một quyền"!!!"

Cú đấm được đỡ lại bởi cây đinh ba khiến thế giới bất ngờ, âm thanh kim loại va đập vang lên một khắc khiến toàn bộ tạp âm đã buộc phải đứng yên.

Ngay lập tức Yuki nắm chặt cây đinh ba và giữ nó làm trụ, lấy cơ thể nhẩy bật lên đồng thời đẩy vũ khí của nữ thần xuống tầm thấp."

GAAAAAH!"

Tiếng hét vang vọng, Yuki xoay người và phóng đi hai cước liên tiếp.

Sedna thả cây đinh ba ra và vắt chéo hai tay đỡ đòn.

Olga lập tức phóng tới từ phía sau, Sedna đã bật một bước ra sau để né đi nhát chém đầu tiên.

Nhưng đến nhát thứ hai, cô ấy đã phải đưa cánh tay lên đỡ đòn một lần nữa.Nó bị cắt đứt trong tích tắc, nhưng vị nữ thần đã ở thế thấp người và lập tức thụi một quyền vào ngực Olga khiến cậu ta hộc máu.

Bộ giáp lửa đã cứu lấy chàng trai một mạng, đồng thời bàn tay của nữ thần bị bỏng.

Dù vậy, cô ấy vẫn không dừng lại, bàn tay nắm lấy cổ tay Olga đang lơ lửng, một lúc thụi hai cước lên bụng và quăng cậu ta xuống mặt biển cứ như bao cát.Mặt nước bị tác động phóng lên những cột trụ cao tận trời mây.

Vị nữ thần vung cước sút Olga đi cứ như một quả bóng vô lực chống trảYuki lúc này vẫn cầm chắc cây đinh ba của Sedna, lập tức nhảy về phía Olga và đỡ lấy cậu ta"Gak!"

Hai người dừng lại ngay khoảnh khắc Yuki đỡ được Olga và rơi xuống lăn mấy vòng.

Cơ thể đau điếng sau hàng loạt đòn tấn công của Sedna, Olga lau đi vết máu dính trên miệng và khạc một bãi máu tươi trong còn kẹt trong cổ họng.Chưa kịp lấy lại hơi thở, vô số thuỷ trụ lại phóng lên vào nhắm tới đôi bạn làm trung tâm khiến họ phải đẩy đối phương ra dể né đòn.

Mỗi người lăn về một bên, Sedna đã lập tức phóng tới phía Yuki chưa kịp lấy lại thế thủ."

Khỉ thông minh, nhưng không đủ thông minh đâu."

Đó là một lời nhận xét vô cùng cay nghiệt của sự phụ dành cho học trò của mình, nhưng lại hoàn toàn đúng trong tình huống này.

Yuki giương cao cây đinh ba của chính Sedna để đỡ lấy cú chặt Karate kinh hoàng khiến đại dương phía sau xẻ làm đôi.

Dẫu vậy, y hệt như Yuki ban nãy, bàn tay Sedna mở ra và siết chặt lấy cán đinh ba."

A..."

Chỉ kịp thốt ra một tiếng ngơ ngác, Yuki đã bị Sedna nhấc bổng cả cơ thể cậu cùng cây đinh ba lên và nện xuống bề mặt đại dương.

Thất hiếu bật máu, cơ thể chịu phản chấn động kinh hoàng.

Yuki vô lực thả tay khỏi cây đinh ba cùng đôi mắt trắng giã, Sedna lập tức xoay thương cắt chéo một đường gần như chém Yuki ra làm đôi.Cơ thể ngã xuống bể mặt đại dương quỳ xuống, hai đầu gối đập xuống bề mặt gần như sụp đổ.

Cơ thể ngã về phía trước, như minh chứng cho sự thất bại toàn tập.

Sedna lạnh lùng phóng cây đinh ba xuống."

Sát ý..."

Olga cảm nhận rõ điều đó và cơ thể đau đớn đã lập tức hành động trước cả suy nghĩ của bản thân."

Sư phụ, ngài tính giết luôn Yuki sao?!"

"Phải rồi... nếu hai ngươi chết ở đây, thì hành trình này hoàn toàn là vô dụng.

Phải chứ?"

Cô ấy đang nói ra một điều kì lạ, Olga khuỵ một chân và cố không để cây đinh ba tiến lên chút nữa"Gh!!!!"

Nghiến chặt răng, siết chặt đôi tay thẫm máu, mũi thương đầu tiên đã đâm xuống vai cậu ta khi cố gắng chống trả.

Thật quen thuộc... giống như khoảnh khắc Olga khuỵ gối trước vô số nhát chém của Inras – sa...

Đó chính là sự tuyệt vọng tột cùng."

Chết, tiệt!!!"

Olga giận giữ gầm lên, cơ thể bật dậy đồng thời trượt lưỡi đao để cây đinh ba đâm lệch sang phải.

Dù vậy, cú đâm đó đã tước mất tay cầm kiếm của cậu ta.

Cơn bão lửa nổ tung, không gây nhiều sát thương được cho Sedna nhưng cũng đã thành công cản được tầm nhìn của cô ấy"Hay lắm, Olga!"

Yuki từ sau không biết từ lúc nào đã dựa lưng vào Olga, thuận đà xoay theo tấm lưng đang ngã xuống, lập tức tiến vào góc khuất của Sedna và vung một lưỡi đao bán nguyệtSedna theo phản xạ nhảy bật ra sau, nhưng tấm lưng đã đập vào bức tường Yuki không rõ đã tạo từ lúc nào."..."

Cánh tay còn lạnh giá còn mờ ảo sương lạnh.

Vị nữ thần đã biết thời điểm Yuki tạo ra bức tường băng này là khi nào.

Trước khoảnh khắc mất đi ý thức, Yuki đã hoàn toàn tin tưởng Olga sẽ đến bảo vệ mình mà chọn một phương pháp hy sinh.

Khiến bản thân mất hoàn toàn khả năng chiến đấu trong giây lát và và làm một việc tưởng như vô dụng chính là giải phóng ma lực để tự vệ.Nhưng, khối ma lực đó, đã hoàn toàn trở thành một bức tường băng ngăn chặn được rút lui của Sedna."

Ga a a a a!!!"

"Gh!"

Nhát kiếm đầu tiên, một đường chép dọc cơ thể khiến máu xộc lên miệng nữ thần.

Ngài đập mạnh cán đinh ba vào tảng băng khiến nó vỡ nát và nhảy lùi ra xa khỏi đợt công kích sắp tới.

Nhưng, Olga chỉ còn lại một cánh tay đã triệu hiệu thanh đoản kiếm của Alana và phóng tới đâm một nhát vào bụng ngài.Sedna nắm lấy lưỡi kiếm bằng bàn tay đẫm máu và rút nó ra, ngọn lửa trên đó khiến cơ thể cô đau đớn và vết thương đang dần khiến cơ thể cô tan rã nếu không có khả năng hồi phục điên rồ.

Nhưng rồi, Yuki từ xa vung một kiếm từ điểm mù của Sedna chính là sau lưng Olga.

Chàng trai có cơ thể rực lửa nhảy bật lên, nhát chém băng giá cắt qua người nữ thần lần nữa tạo nên một chữ X lớn trên thuỷ thể của ngàiCơ thể Sedna yếu ớt ngã xuống, hàng loạt đòn tấn công chí mạng rõ ràng đã vượt qua giới hạn sinh lực của Thuỷ thể.

Nếu chỉ đơn thuần là một vị thần, Sedna chắc hẳn đã bị tiêu diệt."

Hai đứa... làm tốt lắm..."

Đó là một lời khen đầy tự hào...Người sự phụ đáng kính với cơ thể gần như ngã ra sau nở một nụ cười thật tươi.Một nụ cười, của một người thầy chắc chắn muốn đưa cho học trò mình— MỘT BÀI KIỂM TRA BẤT NGỜ!"

Lang thang trong biển kí ức – Khởi nạp cảm tính!"

Nữ thần Sedna Acatalepsy – Alantia lẩm nhẩm.

Quyền lực thật sự của [Dòng chảy khởi nguyên], sẽ được nàng sử dụng ngay tại đây."

Hả!?"

Cả Yuki và Olga đã chuẩn bị cho đòn kết liễu bỗng khựng lại.

Cảm giác kì lạ bao trùm lấy họ như thể cả thế giới đã đổi thay.

Một cái chớp mắt trôi qua, mọi thứ đã trở lại bình thường.

Nhưng chỉ trong một giây, hai chàng trai trẻ cảm tưởng như vô số kí ức và lượng kiến thức khổng lồ chạy qua đầu họ khiến cơ thể hai người khuỵ xuống đau đớn."

Cái gì... vừa xảy ra vậy."

Một lượng thông tin khổng lồ được khởi nạp và lập tức bị tống khởi kí ức của Yuki và Olga.

Như thể nó chỉ đơn thuần là chạy qua trí não hai người mà chẳng để lại thứ gì ngoài sự nặng nề trong thoáng chốc.

Cơ thể họ không tổn thương, đầu óc cũng đã hồi phục nhanh chóng.

Chỉ có một điều duy nhất thay đổi ở đây mà thôiNữ thần Sedna đang đứng đó... thong dong một cách lạ lùng dù cơ thể vẫn còn những tổn thương vô cùng nặng nề được gây ra bởi Yuki và Olga."!!"

Bản năng Yuki réo lên, Olga cũng cảm thấy run rẩy.

Cả hai người bọn họ chẳng hẹn mà cùng lao tới, liên tục tấn công nữ thần Sedna.

Nhưng lúc này, cơ thể nhẹ nhàng của nữ thần cứ như lá cây, nhẹ nhàng luồn lách và né đi mọi đường kiếm của cả hai người.

Olga thậm chí đã giải phóng năng lượng khổng lồ từ đoản kiếm Alana.

Một kiếm đâm thẳng phóng thủng cả màn đêm để lộ ra thế giới bên ngoài.'Những Kẻ tiên phong...

Thế giới Tiên phong...

Lục địa tiên phong...'Những kí ức chạy qua Sedna, tách biệt hoàn toàn với cơ thể linh hoạt bên ngoài đang đoan trang né đi những đòn tấn công chết chóc.

Vị nữ thần cứ như nhảy múa, ngắm nhìn những kí ức trước mắt giống như một thước phim tuyệt đẹp.

Để rồi... những kí ức ấy đi xa hơn cả thời khắc thế giới hình thành..

Xa hơn cả khoảnh khắc đầu tiên mà nhân loại vững những bước chân đầu tiên trên Lục địa đầy sự đấu tranh"Kết thúc ấy là một tiếng ca đau thương."

"Hành trình ấy, là ngọn gió tươi mát."

"Mở đầu ấy, chỉ đơn giản là một mặt biển lặng thinh."

Người phụ nữ ấy, bắt đầu vịnh xướng.

Yuki và Olga lại càng vội vã ngăn chặn nó.

Tốc độ của cả hai càng được đẩy nhanh, Sedna lại càng khéo léo hơn gấp bội.

Cơ thể cô ấy, tự nhiên né tránh những đòn tấn công và ngân lên câu hát dịu dàng.Cứ như người ca cơ đang cầm lấy chiếc quạt giấy để nhảy múa.

Tựa như nàng thiếu nữ nở rộ như hoa, khoe sắc cho một Kí ức xa xưa đầy thương mến.【Khởi nạp Kí ức! ––Seiken––】"Hơ?"

Ở khoảnh khắc Sedna thành công khởi nạp Kí ức, cả thế giới trở nên tĩnh lặng không một chút giao động nào.

Olga đã cứng người, Yuki cũng chảy mồ hôi sợ hãi."

Không... không thể nào..."

Sự hiện diện của nữ thần Sedna không hề thay đổi...

Nhưng chiếc bóng của Chiến quỷ phía sau đã biến mất...

Để lại người con gái độc nhất cùng bộ váy trắng thẫm máu tung bay."

Sống dậy nào..."[Deva]Ngay khi cái tên đó được thốt ra, hai người chiến binh đã hiểu suy luận của họ đã đúng.

Người cô gái ngân lên khúc ca, để gợi về một kí ức xa xưa.Xưa hơn cả Lục địa tiên phong, xa hơn cả lịch sử đấu tranh của thế giới này.

Đó là một kí ức độc nhất, một kí ức cổ xưa mà người phụ nữ hằng trân trọngKí ức về một người Kiếm sĩ vô song: Inras – sa /Về người đàn ông mà chỉ mình Sedna được biết/

Một thanh kiếm ảo dần hiện lên trên đôi tay Nữ thần.

Là thánh kiếm với chiếc vỏ bạc sáng loáng, nó khác với vỏ kiếm đầy kinh dị mà Yuki và Olga nhớ về khi lần đầu thấy [Deva].

Nhưng, cảm giác này, không thể sai vào đâu được...

Đó, chính là Thần khí của Inras – sa"Hỡi những chiến binh can trường..."

Sedna (Inras – sa) nói và giương cao lưỡi kiếm."

Những Anh linh cao quý—"Một khoảnh khắc duy nhất...Một nhát chém duy nhất...Một hơi thở cũng chẳng được thốt ra.Kiếm ý vĩ đại từng là Thiên Hạ vô song được phóng đi chẻ đôi tất cả.

Thế giới sụp đổ, vô lực chia rẽ mà chẳng có lấy sự chống đối nàoMột đường kiếm duy nhất, chính là đỉnh cao kiếm kĩ của Inras – sa trong kí ức của Sedna Acatalepsy.Biển cả, bầu trời, mặt trăng, chòm sao hay cả những tinh cầu rồi đến tận những hạt thông tin bé nhỏ... tất cả chúng, đều vô lực và trượt xuống khi bị kiếm ý này cắt qua.Đến rồi, trước đôi mắt của Yuki và Olga thời gian như thể đứng lại rất lâu.

Khoảnh khắc cận tử đã sát đến mi mắt...

Chính là lúc những chiến binh vùng hết sức bình sinh chống trả"GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!"

Cặp đôi vùng hết tất cả sức mạnh và kĩ thuật của bản thân, di chuyển cơ thể để đỡ lấy đường kiếm không thể bị ngăn chặn.

Đôi chân trượt dài trên bề mặt đại dương, cơ thể đau đớn như thể muốn chế đi sống lại.

Tiếng ken két của kiếm khi cố đỡ lấy nhát kiếm lúc này rõ ràng hơn bao giờ hết trong tai, hai người đàn ông vùng hết sức, giải phóng sức mạnh, nang cao vũ khí của bản thân.Họ đã chứng kiến nhát kiếm này một lần... họ đã hứng chịu nó một lần....

Họ đã bị huỷ diệt bởi chính nhát chém này!

Và nhất định sẽ không có lần thứ hai."

GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!!"

"LÊN ĐI!!!!"

Yuki và Olga, cùng dồn lực vào kiếm và đẩy mạnh.

Ba thanh kiếm vung cao, đánh lệch đường kiếm không thể bị ngăn cản kia khiến nó bay chệch hướng"Hah... ha....

Haaa...."

Hơi thở nặng nhọc cùng cơ thể run rẩy.

Ngọn lửa trên tứ chi của Olga biến mất... cùng lúc cậu ta vô lực khuỵ một bên đầu gối xuống bề mặt đại dương.

Bất chấp cánh tay cố gắng đẩy cơ thể đứng lên... nhưng chỉ với di chuyển nhỏ nhất, cơ thể Olga giật mạnh lên như một phản ứng đầy đau đớn.

Yuki phía bên cạnh cũng chẳng khả quan hơn, mồ hôi chảy đầm đìa, cánh tay cùng đôi chân hoàn toàn mất đi cảm giác.

Chỉ có đôi mắt là mờ ảo cố gắng nhìn về phía trước mà thôi.Dù vậy, họ vẫn chưa gục ngã, dẫu cho thế giới phía sau đã hoàn toàn bị chia thành vô số cái hai nửa.

Sedna hiện lên từ đằng xa, chậm rãi bước về hai đứa học trò đã nửa bước đến với cửa tử."

Ta phải dành lời khen từ tận đáy lòng cho hai nhóc đấy."

"..."

Yuki và Olga mệt mỏi còn không đủ sức để mở miệng.

Sedna đưa hai tay về phía trước và đẩy ngã hai đứa học trò ngã xuống bề mặt đại dương lúc này đã vô cùng lặng lẽ và êm ái."

Ngủ đi... hai nhóc đã đỗ rồi.

Nghỉ ngơi đàng hoàng, tỉnh táo, khoẻ mạnh rồi, ta sẽ trao [Bằng tốt nghiệp] cho."

Nghe thấy lời nói đáng tin và đầy tự hào ấy.

Yuki và Olga cùng yếu ớt nhắm chặt mi mắt lại...

Cơ thể suy nhược đã lập tức rơi vào giấc ngủ.

Cả trận chiến điên rồ đã kéo kiệt sức của hai người...

Và chính nhát chém cuối cùng, đã khiến họ gần như gục ngã.Nhưng, đó chỉ là gần như mà thôi.

Nhát kiếm đó đáng ra phải chém gục cả hai rồi, nhưng, chúng đã vượt qua giới hạn và có thể làm chệch hướng kiếm ý của Inras – sa (kí ức).

Dù chỉ một chút mà thôi, nhưng chúng đã sống sót, đã giữ được mạng.

Điều đó đã vượt qua cả kì vọng của Sedna rồi"A..."

Người phụ nữ siết chặt một tay vào giữa ngực và khuỵ xuống, khuôn mặt xinh đẹp của cô hơi nhăn lại vì đau đớn."

Chết thật...

Đau quá..."

Làm than thở mệt mỏi sẽ chẳng ai hay.

Rồi cô gái ấy đứng thẳng dậy, bước qua một cánh cổng không gian và rời đi.

Có lẽ là để chuẩn bị cho "Tấm bằng tốt nghiệp" chăng?

Dù sao thì thời hạn cũng đã đến...

Cô ấy, đã nửa bước hoàn thiện kế hoạch của mình rồi.

Dòng chảy khởi nguyên, chất chứa bao kí ức...

Trong đó, sẽ có một dòng nước đưa nàng đến với viễn cảnh đúng đắn.

Một viễn cảnh mà nàng đã tưởng tượng từ lâu

--Hết chương 199---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 200: Sứ mệnh chinh phục


Nhân gian yên bình với gió ngàn, mây đến khẽ trôi đi như những chú cừu đang lăn mình trên đồng cỏ xanh.

Màn đêm với những vì sao sáng ngần, có nàng thiếu nữ đang say sưa câu hát.Đây, là một thế giới được bao phủ bởi dại dương.

Nơi mà bầu trời được kết nối với mặt đất mà trải dài đến vô tậnĐây, là một thế giới đã từng bất biến, chẳng có nổi cơn gió hay ngọn sóng vỗ bờ.Thế tại sao lúc này, những con sóng lại dịu dàng, gió ngàn khẽ thổi cùng lời ca du dương?Chính bởi vì "Trái tim" của "tồn tại" lại lần nữa giao động.

Vị nữ thần ấy đã thấy rồi, một tương lai mà cô có thể ở bên điều trân quý.Người con gái ấy đã thấy, ngọn gió nơi xa đã chạm tới biển cảThật hạnh phúc làm sao...Thật đau đớn biết chừng nào...

"Là yêu, là hận, là tổn thương, là cô đơn... biết bao điều được chôn chặt trong trái tim vị nữ thần ấy."

Lời nhận xét của [Giấc mơ] dành cho vị nữ thần độc nhất.Lần nữa giới thiệu:[Log] là một người kể chuyện không đáng tin, bản thân là một thứ luôn dẫn dắt câu chuyện theo cảm tính và cảm xúc để dẫn dắt câu chuyện này.

Dù vậy, vẫn có hai thứ [Log – Kí lục thế giới] luôn phải tuôn theo.

Chính là sự thật và giới hạn.Nếu được hỏi vì sao lúc này [Log] lại ở đây, nhìn về Hải dương nữ thần và kể lại câu chuyện của cô ấy?Thực ra bởi vì...

Sedna Acatalepsy – Alantia, giống với bản thân [Log] vậy.

[Kí ức] định hình nên giá trị tồn tại của vị nữ thần và [Tôi].

Dòng chảy khởi nguyên sinh ra từ sơ khai, được chứng kiến từng giây, từng giây mà thế giới được định hình và phát triển trước khi chính bản thân nó trở thành một bào thai.

Chúng tôi sinh ra khác thời điểm, nhưng bản chất lại như một cặp song sinh vậy.Nhưng mà... rốt cuộc, mỗi hoàn cảnh, mỗi khác biệtMột kẻ mãi say ngủ, chiêm nghiệm về những câu chuyện xa xưa...Một nàng thiêu nữ đã được đi, và nhìn thấy nhiều thứ hơn chỉ là [Kí ức]Câu chuyện này, được viết lên bởi chính người con gái ấy đấy, người đã viết ra bước ngoặt cho thế gian này.Còn [Tôi], chỉ là một kẻ kể chuyện tầm thường mà thôi, thật tầm thường với hành động vĩ đại của người em gái đó

Cách đây... có lẽ mới là mười sáu năm nhỉ?Khoảnh khắc Inras – sa tấn công vào Westoce để đưa nữ thần Sedna trở lại chiến trường.

Chính nàng đã là kẻ đưa ra lựa chọn đánh lệch cán cân của thế giới này.Nhìn được đến phía tàn dư của nữ thần Ánh sáng, nhìn về hai kẻ mang đầy tiềm năng có thể vượt qua cả Thiên hạ vô song qua đôi mắt của [Sedn Philia].

Bản thân nữ thần đã bắt đầu bước đầu tiên cho kế hoạch của mìnhChẳng phải là kế hoạch hoàn hảo cùng cả tỉ năm chuẩn bị như Duncan Invitus.

Kế hoạch của Sedna, chỉ được chuẩn bị khi có người đã ra hiệu cô ấy phải đánh bại [Sứ giả diệt vong]Sứ mệnh, đã đưa cô đến với lựa chọn mà bản thân cho là thật đạo đức giả."

Người đi lạc, đã đến với mảnh đất này~"Đúng là một lời ca tuyệt đẹp...À, phải rồi.Đừng nghĩ xấu gì về cô gái ấy nhé, những cũng đừng chỉ nghĩ cô gái đang ngân cao khúc hát kia chỉ là kẻ hèn nhát đã từng trốn chạy và ngây thơ tin rằng chiến tranh sẽ chẳng bao giờ tới với con dân của mình.

Bởi vì hai cậu trai trẻ Yuki và Olga đây được nàng ấy huấn luyện rõ ràng chẳng phải điều tự nhiênHọ, là những cá thể vô song mang trong mình quyền lực vĩ đại chưa thể khai pháHọ, là những trái tim mang đầy công lí và lẽ phải.Họ, chính là hai người đã chọn chiến đấu cho thế giới này kể cả khi đã trải qua sự tuyệt vọng, vô lực hoàn toàn trước Sứ giả Diệt vong: Inras–sa Đó chính là lí do Nữ thần của biển cả đã nói với hai người dưới lưỡi kiếm của Chiến quỷ trước khi cứu họ rằng: Đây, chưa phải lúc để họ chết.

Sự chuẩn bị hoàn tất, Yuki và Olga rõ ràng đã vượt qua với một điểm đạt tuyệt đối.

Nên nữ thần đã tiếp tục bước hai của kế hoạch...Công nương ánh sáng đã trở về với nhân gian như một bổ sung cho chiến lực của bộ bài tây cho Lục địa, cùng lúc hai người bạn của cô ấy đã được đưa vào một ván cược khác của Sedna Acatalepsy... với Inras – sa là kẻ thù duy nhất.Sáu năm là đủ, là giới hạn cô ấy có thể làm được.Để chuẩn bị cho từng bước từng bước hoàn thành sứ mệnh của mình:

Hai chiến binh đã được đúc thành hình để chống lại riêng [Inras–sa]Dòng chảy khởi nguyên: Đã được tách rời khỏi [Sedna] ngay lúc này đây

Cây đinh ba Kendra lặng thinh dược cắm dựng trên bề mặt biển cả.

Ở trên mặt biển, Yuki và Olga đang cầm trên tay một chén rượu lớn.

Thú thực, thì phần Yuki có nhiều hơn, nhưng nó cũng có lí do cả mà thôi."

Băng giá của Yuki và Ngọn lửa của Olga."

Một thứ tương thích, một thứ rõ ràng chẳng hề hợp cách một chút nào.

Nhưng, như vậy lại là sự bù trừ hoàn hảo cho những chiến binh này.

Vì vậy...

Lễ tốt nghiệp sẽ bắt đầu ngay bây giờ."

Hai ngươi, đã sẵn sàng rồi chứ?"

Nữ thần Sedna đặt tay lên vai hai người, đặt mạnh như thể một sự tin tưởng như đã vô thức xen lẫn sự lo lắng.Cả hai cùng gật đầu."

Rõ."

"Chúng tôi xin cảm tạ, tất cả những gì người đã giúp đỡ trong sáu năm qua."

"Chúng tôi xin thề, sẽ biến nguyện ước của người thành Hiện thực!"

Yuki và Olga cùng cúi đầu và đưa chén rượu lên uống cạnDòng chảy Trật tự chảy trong huyết quản.

Khiến cho cả hai bỗng dưng trở thành một thứ gì đó cực kì khác biệt.

Đôi mắt Yuki và Olga từ sắc màu nguyên thuỷ lại dần ánh lên một sắc xanh mờ ảo trong sâu thẳm.

Mái tóc trắng bạc khẽ phai đuôi theo sắc xanh theo màu của biển cả.Yuki là rõ ràng hơn hết, bởi chẳng cậu ta đã hấp thụ tới chín phần và dường như trở thành vật chủ mới của Dòng chảy nguyên thuỷ.Olga với sức mạnh có sẵn từ Kim sắc bạch diện, ngọn lửa phủ định mọi sự sai trái.

Chỉ cần bổ sung như một nguồn năng lượng để chống lại Inras – sa, cũng như tăng sự tương thích với một vũ khí vốn có xuất thân từ lục địa tiên phong với Olga là Đoản kiếm Alana.

Còn Yuki, thì là tối quan trọng.Sức mạnh của hai người, là vô cùng tương thích.

Vì vậy, Yuki sẽ trở thành chủ nhân mới của [Kí ức], đó chính là món quà tốt nghiệp tốt nhất mà Sedna có thể tặng cho hai người học trò"Sắp đến lúc rồi.

Giờ đây ta đã chẳng thể giúp được gì hơn nữa.

Chỉ còn có thể, chúc hai ngươi may mắn mà thôi."

"Đồ đệ đa tạ người."

Yuki và Olga cùng cúi đầu trước Sedna.

Lúc này, cô gái mới đưa tay về phía trước ra hiệu không cần phải hành lễ nữa."

Hãy giúp ta...

Cảm ơn hai ngươi, nhiều lắm."

"Vâng."

Hai chàng trai đã lập tức được đưa khỏi Tâm cảnh.

Sedna lúc này, khuỵ gối xuống mặt nước một cách yếu ớt như thể từng phút giây cố chịu đựng đều đang khiến cô vô cùng mệt mỏi"Inras – sa...

Hãy đợi em...

Vì chúng ta, nhất định sẽ ở bên nhau lần nữa mà thôi."

Bàn tay siết chặt lấy lồng ngực đau đớn, cơ thể nữ thần lại dần mờ nhạt như thể một điềm báo chẳng lành.

Nhưng... [Tôi] đã nói gì về Sedna nhỉ?"

Là yêu, là hận, là tổn thương, là cô đơn... biết bao điều được chôn chặt trong trái tim vị nữ thần ấy."

Vì vậy, mà lí do chiến đấu của cô, không chỉ là vì lục địa này đâu.

Sẽ có một chút ích kỉ...

để cô gái nhất định phải níu kéo lấy sự sống của bản thân và gầm thét đến phút cuối cùng.Nhất định... sẽ Trùng phùng....Epilogue: The Beautiful World

(Hồi kết: Thế giới tươi đẹp)

Thế gian đón nhận những biến động đầu tiên.

Một hòn đảo khổng lồ hiện diện giữa bầu trờiMột thứ tương tự như Đại hố cổ xưa cắm sâu xuống biển cảBa thiên trụ cắm thẳng xuống thế giới và đâm thủng bầu trời với sắc màu kinh tởm của Địa ngục xa xôiMặt trăng dần dao động một cách lặng lẽNhưng sẽ chẳng có chỗ cho sự thắc mắc, sự tuyệt vọng hay tiếng than khóc nào.

Tất cả chiến sĩ, sẵn sàng ra trận!

Chạy theo những ngọn cờ hứa hẹn vinh quang đi!Chạy theo những Anh hùng dẫn dắt các ngươi tới tự do hằng khao khát!Chạy theo bước chân của ngọn lửa trắng, những dũng giả!Tiến lên, bước trên con đường Chinh phục!!!

Hỡi những kẻ tiên phong, tiếng hét hùng dũng của các ngươi, sẽ được đáp lại!

---Hết chương 200---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 201: Lò Luyện ngục


"Bạo lực thật sự hay Cái ác tuyệt đối.

Nó sẽ không bao giờ chờ đợi ngươi đủ mạnh để đối mặt với nó."

Ta là chiến sĩ.

Ta cầm trên tay kiếm và khiênTa là vũ khí.

Tuyên thệ với Nhà vua sẽ tiêu diệt mọi kẻ thùTa là thợ săn.

Ngậm tuyết trong miệng để kẻ thù không thể ngửi được hơi thở"Ngươi là chó săn.

Tru lên đi và giờ đây ta và ngươi sẽ bắt đầu cuộc đi săn bất tận!"

Kỉ Nguyên Mặt trời thứ tư, mùa thu năm 3007.

Hai tháng từ khi Quân đoàn bóng tối đã vượt qua các vị thần, chính thức tiến công tới Lục địa tiên phong.Sáu Hắc Trụ cắm xuống mặt đất tựa như sáu cột trụ trờiMột đại Hố cổ xưa đã nằm gọn trong lòng đại dươngMột lục địa khổng lồ lơ lửng trên bầu trời đã bị bảy xiềng xích vàng khoá chặt giữa không trung.Vô số quốc gia nhỏ lẻ và các thành phố đã bị đè nghiến dưới gót giày của quái vật.

Các quân đoàn nhân loại cũng đã có những cuộc phản công phi thường chống lại bóng đêm.Nhưng... có một điều kì lạ trong thế giới hùng mạnh và quyền năng trong suốt hai tháng kể từ khi Chiến Tranh đã tới với mảnh đất này.[Chưa có một vị Thần hay những cá thể phi phàm nào ra trận...]"Chiến đấu vì vinh quang!"

"Người dân, xin hãy rời khỏi toa tàu.

Đây là tàu Quân đội!

Chỉ có những Dũng sĩ anh dũng của Liên minh mới được bước lên."

"Vì Thế gian!"

"Vì Đất mẹ!"

"Vì nhân dân!"

"Những Anh hùng bước lên đoàn tàu định mệnh để bảo vệ quê hương này!"

Những binh lính mặc trên mình bộ quân phục xộc xệch bước lên những toa tàu trong vội vã.

Trên tay bọn họ chưa hề có lấy một mảnh vũ khí hay quân tư trang nào.

Có những người bước lên toa tàu một cách tự tin và tự nguyện, nhưng lại có những bước chân chần chừ đã lập tức bị những chỉ huy tại đó đẩy lên để bước vào toa.Những tiếng hô hào của loa đài vẫn vang vọng, những ngôn từ mạnh mẽ hướng con người chiến đấu vì quê hương cứ liên tục được nói thành tiếngDẫu vậy, trên hơn ba toa tàu với hơn ba trăm binh lính trẻ đang chen chúc.

Họ lại mang rất nhiều cảm xúc khác nhau"Tao nhất định sẽ chặt đầu một tên Orc, mang về dâng lên cho nhà vua!"

"Dị hợm, với Đức vua vô song, ngài ấy đã trảm đầu vô số Orc rồi, cần gì cái cống phấm của mày chứ!"

"Ah..."

Hai người lính tiên tộc trẻ chia sẻ với nhau những lí tưởng và những vinh quang.

Nhưng ở góc nào đó, cũng có những người đang run rẩy không thôi.Họ lo lắng về những gì mình sắp phải đối mặt.

Đôi môi và cơ thể run rẩy không thôi.Những người lính trẻ, một người một vẻ riêng.

Hứng khởi, lo lắng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hay chỉ đơn thuần là chưa thể tưởng tượng được những gì họ sắp phải đối mặtNhưng...

Chỉ một lúc nữa thôi, tất cả sẽ có chung một cảm xúc duy nhất."!!"

Một chấn động bất ngờ ập tới thân tàu, khiến cho cả hơn bảy toa tàu trở lính và các họng pháo của Người lùn rung lắc.

Giống như một cơn động đất nhỏ mở đầu cho vô số tiếng nổ đang vang vọng phía bên ngoài kia.Cửa sổ toa tàu trở lính là những song sắt, thật cản trở tầm nhìn.

Tuyết cũng đang rơi... bên ngoài..."

Không...

Đây không phải tuyết."

Dường như là một câu trai ở xứ lạnh với bộ giáp da chuyên biệt ở cửa sổ nhận ra điều bất thường với không gian mịt mù và trắng xoá trước mặt"Là tro!

Nhiều đến mức này ư?"

Không thể mường tượng được phải thảm hoạ gì mới có thể khiến tro tàn phủ kín cả vùng đất .

Nó rơi xuống nhẹ nhàng như tuyết, phủ đầy trên mặt đất và trải dài tới tận sau sương mù.~o0o0o~Trên đường đi, hàng loạt rung chấn ập vào thân tàu khiến không khí lo lắng càng trở nên dày đặc trong không gian chật hẹp này.Cạch cạch...Đoàn tàu dừng lạiToa tàu hoả vận chuyển quân đội đã lăn xích tới chiến trường.

Một người chỉ huy nhảy từ đầu tàu, cầm lấy chìa khoá sắt và mở tung các toa tàu.Ở khoảnh khắc cánh cửa mở tung...

Tất cả đôi mắt đều mở to và bước lùi lại trong vô thứcKhung cảnh lúc này, trong mắt tất cả những người lính chỉ còn có thể miêu tả trong một từ mà thôi.

[Địa Ngục]Tro tàn ngập trời, thiên thạch vỡ vụn, bầu trời tới mặt đất chìm trong ngọn lửa và đưa thế giới vào một sắc đỏ độc nhất.

Tầm nhìn từ tít xa bên đỉnh núi đã cho phép họ thấy toàn cảnh chiến trường.

Nhân loại...

đang cố gắng tái chiếm lại một toà thành đã rơi vào tay quân thù, những bậc thang được bắc lên rồi lại đổ, cơn mưa tên rơi xuống khiến biết bao chiến binh ngã xuống như cỏ rác vô dụng.Hơn cả... giữa nơi ga tàu ngưng lại, có một con sông lớn đã ngập trong sắc đen đỏ của máu pha lẫn với dầu của những chiếc thuyền đã tan tành"Ah..."

"Điều này..."

Những ai hứng khởi, những ai cố gắng những giữ lấy sự bình tĩnh, những kẻ đã lo lắng và cả những người đã từng chưa thể mường tượng được điều gì họ sẽ phải đối mặt.

Đã nhận ra Vinh Quang được hứa hẹn, bản chất chính là thứ gì.Tất cả, đều đã tràn ngập trong sợ hãi"Bước xuống đi, chiến sĩ!

Chiến đấu cho đến sinh mệnh cuối cùngggg!"

"Nhanh lên nhanh lên, xuống!"

Người thủ lĩnh bắc loa lên hô hào, cùng lúc những người binh sĩ có hàm cao hơn những tân bình kéo họ xuống khỏi toa tàu.

Nhiều người lắc đầu sợ hãi, nhiều người bước xuống với đôi chân run rẩy.

Và rồi, tất cả đã vùng hết sức bình sinh để chạy về bến tàu đã được định sẵn để khởi hành tới bên kia sôngLá cờ Liên minh các dân tộc tự do được một người thủ lĩnh khác nâng cao, ông ta bắc loa hét lớn."

Vinh quang cho Đất mẹ, vinh quang cho Nhân loại kiên cường!!"

Lá cờ liên minh với sắc đỏ tung bay, những người lính bước tới những con thuyền máy đã chờ sẵn để cố gắng vượt qua con sông đẫm máu.Hàng trăm người trên một chiếc thuyền, thậm chí không gian còn chật hẹp hơn cả ban nãy.

Không một ai có thể ngồi xuống hay nghỉ chân, vừa đưa ra chiến trường tất cả chi còn đủ chỗ để đứng trên một con thuyềnTừng thủ lĩnh cũng bước lên.

Một gã tiên tộc đã mất nửa cái tai dài hét lớn lên trước toàn bộ đại đội đang hoảng loạn và sợ hãi"Nghe đây, chiến sĩ.

Đây là bức thư mà những người mẹ của Đất gửi cho các ngươi!Bom đạn, pháo kích và cung tên rơi xuống, tạo ra những tiếng nổ bất ngờ cùng cột nước khổng lồ bắn lên khiến gã cùng toàn bộ tân binh phải ngước mắt nhìn.

Nhưng rồi, gã thủ lĩnh tiếp tục"Những đứa con của mặt đất, các ngươi đã chọn dâng hiến mạng mình."

"Guôôô!"

Những người lính cúi xuống khi những mảnh vỡ của một con tàu gần đó văng tới.

Nó tan nát dưới một quả pháo và chỉ còn vài người sống sót đang cố gắng bơi đi cùng cơ thể đầy đau đớn"Các ngươi sợ hãi, nhưng nhất quyết không lùi bước!"

"Cha các ngươi đã chết trước hàm răng của rồng!

Anh trai các đã chết khi đứng trước cú giáng của Troll!

Vì vậy hãy xông lên đi, trả thù cho họ!

Trả thù cho những đứa con của đất mẹ!"

"Vinh quang, cho Nhân loại do các ngươi giành lấy!"

Gã thủ lĩnh vứt cái loa đi và chỉ tay lên bầu trời.

Một tia sáng ma thuật phóng đi cắm thủng chiếc cổ của một con Phi long đang lao xuống khiến nó trượt dài trên bề mặt sông nhuộm máu đỏ.

Lúc này, viên thủ lĩnh dậm mạnh chân lên thuyền, chỉ ngón tay vào tấm lưng của tên Orc đang cố bơi đi"Nhìn đây, những chiến sĩ của ta.

Nếu ngươi quay lưng về kẻ thù, đây sẽ là cách các ngươi chết."

"!!"

Tia sáng được giải phóng, xuyên thủng trái tim của tên Orc xấu số trước ánh mắt của hàng trăm người lính đang kinh sợLúc này, hàng trăm con phi long lao tới, chúng cứ như phi cơ phóng đi rồi lại giật lên bầu trời, mỗi hơi thở hay quả pháo trên lưng đều được ném vào những chiếc thuyền đang cố gắng vượt qua sông.

Một hai chiếc nổ tung và bị thiêu rụi, thì đánh đổi cũng là những con phi lòng và chỉ có vài tên Orc rơi xuống mặt nước và bị tỉa chết tươiNhững người lính đang hoảng sợ.

Họ sợ hãi trước bão lửa trong khi bản thân hoàn toàn tay không tất sắt."

Gahh!!!"

"Nước, xuống dưới!!"

Những người lính dính vào bão lửa, những con người đã nằm xuống khi bị những mảnh pháo nổ tung găm chúng khiến nhiều người lính sợ hãi hơn nữa.

Lúc này, viên chỉ huy đưa bàn tay lên, ném cả quả thuỷ cầu lớn vào tên lính đang bốc cháy"Thử nhảy xuống nước xem.

Thứ bay vào mặt ngươi sẽ không phải nước đâu."

"!!"

Trước ánh mắt kinh hoàng của viên chỉ huy, tất cả những người lính vẫn hoảng sợ nhưng không thể nghĩ đến chuyện bỏ chạy nữa.

Họ đã nhìn thấy cách một tên Orc chết khi cố gắng bơi đi.

Và nếu họ nhảy xuống, số phận của họ cũng sẽ vậy... bởi chính—ĐOÀNGMột vụ nổ gần như suýt đánh ngập tàu.

Nhưng nhờ vậy mà đã tạo ra một xung chấn lớn đẩy nó tới gần bờ hơn.

Khung cảnh bến tàu hiện lên trước mắt những người lính.

Không biết cách đây hai tháng trước khi chiến tranh, khung cảnh này có thơ mộng hay nô nức buôn bán thứ gì hay không?

Nhưng, trước bão lửa này... tất cả đều chẳng thể mường tượng nổi về một quá khứ đã từng rất tươi đẹp nữa."

Lên bờ!

Nhanh, đi lấy đống vũ khí của các ngươi đi!"

Viên chỉ huy ra lệnh, trước toàn bộ những binh lính vẫn còn ngơ ngác.

Hắn ta đẩy từng người về phía trước, rồi cả đoàn bắt đầu ào ra.

Dưới chân họ, là vô số những chiếc cáng và những người bị thương đang gào thét đau đớn.Kẻ với một bên chân hoại tử đang phải cắn lấy chiếc khăn đẫm máu để Quân y cưa chân.

Người lính với cánh tay đứt lìa đang tiến gần tới cái chết vì thiếu máu.

Có kẻ bị những mảnh vỡ từ đạn pháo văng vào ngực đang được cầm máu để cố giữ lấy tính mạng dù đã gần như vô vọng."

Thương, khiên, lấy đi và xông vào chiến trường.

Mũi thương của các ngươi sẽ là ngọn cờ để tước lấy vinh quang, tấm khiên của các ngươi chính là lá chắn để che chở đất mẹ!"

Khói bụi mịt mù bởi cả lửa, tàn tro với những ống khói tàu thuỷ.

Cả bầu trời chìm trong sắc xám và tiếng la hét không hồi kết.Những tiếng khiên gỗ vỡ tan, tiếng thương gãy đoạn.

Những tiếng dập nát của xác thịt, những tiếng pháo rơi nện tan mặt đấtTất cả chúng đều trở thành một phần của khung cảnh kinh hoàng của Toà thành tưởng như bất khả chiến bại trước mặtNhững người lính hoảng loạn lấy những chiếc khiên gỗ và mũi giáo công nghiệp để tiếp ứng cho chiến trường.

Trên người họ thậm chí còn chẳng có lấy một mảnh giáp da nếu không có sự chuẩn bị từ trước.

Chạy qua chiến hào, những người lính chuẩn bị được nhận lệnh để xông lênLá cờ của kẻ thù mang sắc đen đỏ phất bay trên tường thành đã được nhìn rõ.

Những người lính phía sau chiến luỹ run rẩy co cụm lại.Lúc này, tên chỉ huy tiên tộc hét lớn"Đất mẹ không tha thứ cho kẻ hèn nhát, đất mẹ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội!"

Cả bàn tay chỉ năm ngón về phía trước và mở to, vị thủ lĩnh tiên tộc mở ra một đường phản công bằng cách nhắm thẳng vào tường thành.

Năm tia sáng biến mất trước một kết giới chống ma thuật, nhưng những binh lính đã thấy đường mình phải đi"Xung phoooooong!"

Những người lính lao ra khỏi chiến hoà với giáo và khiên, đúng lúc này vô số mũi tên phóng xuống từ bầu trời.

Những tấm khiên được dơ lên trong lúc đôi chân vẫn chạy.

Những kẻ xấu xổ đầu tiên bắt đầu ngã xuống.

Những tấm khiên và vũ khí đã lập tức được một bộ phận với những cá nhân nhỏ bé ẩn trong chiến trường thu hồi.

Quân đoàn lao đến, chết như rạ, vô số mũi tên và đạn pháo phóng xuống, đất đá văng tứ tung cùng nội tạng và xác thịt.

Những tiếng hét xung phong, những đợt lính ngã xuống.

Vũ khí văng xa, vỡ nát cùng những đôi tay vẫn còn cầm chặt trên đó"Bắc thang!"

"Dựng thaaaaang!"

Những người lính đã vượt qua được cơn mưa tên và đạn pháo.

Họ nắm lấy những chiếc thang nằm trên vô số tử thi của đồng đội còn đang chiến đấu bên dưới và dựng lên đập mạnh vào tường thành.

Hàng loạt người lính lao lênSấm sét đánh xuống, vô số ma thuật phóng đi khiến bao người ngã gục.

Phía bên dưới thành, vô số người lính cũng niệm phép mà tấn công.

Cuộc giằng co dai dẳng cùng ngọn lửa không thể tắt kể cả khi mưa đã rơi xuống"Khai tiễn!"

Phía trên tường thành, cũng có một tên Orc đặc biệt chỉ huy.

Vô số mũi tên từ sau tường thành phóng lên, nhân loại lúc này đã với được tới cây thang lớn.

Một kẻ đứng lên đầu thang và sáu người một lúc dựng lên"Thang đến!

Kiếmmmm!"

Tên Orc đó ra lệnh cho những kẻ đứng trên tường thành ngừng bắn và rút kiếm.

Sáu nhân loại đã nhảy được vào giữa đội hình.

Những kẻ nhặt được cây cung dưới mặt đất cũng bắn lênMũi tên phóng trúng đầu khiến Orc rơi xuống, nhưng cũng có những mũi tên chỉ đập mạnh vào tường thành và gẫy đôiSáu nhân loại bước được lên tường thành.

Một tiên tộc với đôi chân thoăn thoắt đã rút được con dao găm từ chân mình và đâm vào cổ kẻ thù, cơ thể nhảy vòng ra sau, cầm lấy câu cung trong tay hắn và kéo ra ngay đoạn cổ đóPhậpDây cước phóng đi, cắt đứt đầu tên Orc đồng thời văng máu bắn vào mấy tên trước mặt khiến chúng mất đi tầm nhìn.

Cây thương dài được người lính rút ra, đâm vào một tên và đẩy mạnh hắn rơi khỏi tường thành.

Tên thứ lao tới vung kiếm, tấm khiên gỗ được đưa lên cùng động tác xoay người đã khiến tấm khiên vỡ thành hai nửa nhưng vẫn thuận đà để người lính xoay người rạch một đường trước cổ hắn"!!"

Nhưng, ngay khi tính vung kiếm ngang đầu tên thứ ba, hắn ta đã cầm một chiếc búa chiến bổ thẳng vào thân kiếm khiến nó vỡ nát.

Ngay sau đó hắn đẩy mạnh cơ thể lao vào tiên nhân khiến anh ta mất thăng bằng và vung cây búa chiến vỡ đầu người lính.

Phía xa, năm người lính nhân loại đã leo lên có làm được chút chuyện cũng đã bị giết chết

Nhưng, thế là đủ rồi.

Để hàng chục binh sĩ nhân loại đã có thể trèo lên tường thành.

Hai bên giao chiến ác liệt khi quân số trên tường thành đang dần được đẩy về thế cân bằng.

Nhưng những người lính nhân loại đang liên tục nằm xuống trước bàn tay của tên Orc chỉ huyChiếc rìu lớn hắn cầm trên tay, bộ giáp nặng mà hắn mặc, cứ như thể chỉ là một loại trang bị hạng nhẹ dành cho lính mới."

Gư AAAA!!!"

Cây rìu vung xuống, nhất kích đoạt mạng, tường thành rung chuyển dữ đội ngay khi hắn nện cây búa xuống mặt đất."

GUÔ Ô Ô Ô Ô!!!!"

Hắn ta lao tới, hất văng tất cả những người lính cứ như một con trâu điên, từng bước chân nện vào sàn đá lại khiến cả tường thành rung chuyển.

Người lính cuối cùng hắn cầm lấy, đã bị đập nát đầu ngay ở một tường thành."

Một Siêu việt giả!

Đó là lí do mà thành trì này kiên cố tới vậy ư?"

Đó là nhận định của kẻ phàm khi chứng kiến một nguồn sức mạnh tàn bạo phi nhân.

Dù rằng sự siêu việt ấy chỉ là của cõi phàm nhân, nhưng chừng đó là quá đủ với những con người bé nhỏĐám Orc gầm lên hăng máu khi thấy thủ lĩnh của chúng càn quét quân thủ.

Nhân loại khiếp hãi, có những kẻ đã quay lưng bỏ chạy.

Nhưng"Gư a!!!"

Một ánh sáng bí ẩn cắm xuyên tim kẻ đang cố quay đầu chạy trốn"Địch phía sau ư!?"

Không, không phải.

Có người đã nhận ra, tất cả quân thù đều chỉ đang ở phía trước.

Phía sau chỉ có những phi long cố gắng đánh chìm những chiếc thuyền vượt sông mà thôi

"Đất mẹ không tha thứ cho kẻ hèn nhát, đất mẹ sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội."

Những kẻ quay lưng vào quân thủ đều sẽ chết, bởi chính (_)"Xung phonggggg!"

Một ai đó hét lên, khiến tất cả cũng gầm lên.

Những người lính lại leo lên cầu thang bất chấp rằng phía trên bọn họ đang là một siêu việt giả.

Những chiếc thang trên tường thành bị đẩy xuống, rồi lại được dựng lên với những người lính phóng lên bức tường chết chóc.

Những cỗ máy bắn đá ngập trong lửa được thả dây, phóng đi huỷ diệt những mảnh đất hoang tàn"GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaH!"

Tiếng hét thất thanh vang vọng không hồi kết.

Tại sao các thủ lĩnh của liên minh lại đưa những người lính vào trận chiến vô vọng chống lại một siêu việt giả?Tại sao họ lại phải chiếm lại bức tường thành ở tận rìa xa xôi phía Bắc một cách cố chấp như thế này.Nghe thật tàn bạo... nhưng lí do ấy là..."

Xông lên!

Trỗi dậy đi!

Nhân loại!!"

Họ đang tìm kiếm những "Kẻ thức tỉnh"

Trận chiến vẫn nổ ra, từng nhân mạng rơi xuống dưới lưỡi rìu khổng lồ của quái thúNhững tiếng hét thống khổ vang lên, cùng máu thịt rơi xuống khỏi tường thành tưởng như bất bại"Tại sao?!

Tại sao những vị thần lại không ở đây cơ chứ!"

Mọi thực thể vĩ đại đều vắng bóng khỏi chiến trường.

Công nương ánh sáng Reena cũng đã biến mất từ khi chiến tranh tổng lực bắt đầu.Nhân loại mong cầu một sức mạnh vĩ đại sẽ đến cứu rỗi họ.

Nhưng giờ đây sẽ chẳng có ai tới cứu lấy những sinh mệnh nhỏ béHọ sẽ chết, sẽ chết, sẽ đau khổ và dày xéo...

Để một "Kẻ Chinh phục" xuất hiện."

Ga a a a a!!!!"

Một người lính đã nhặt được lưỡi kiếm của tên Orc đã chết và vung lên, một đòn đánh lệch chiến rìu của tên thủ lĩnh Orc trước sự bất ngờ của chính hắn và toàn bộ quân đoàn."

Chết đi!

Chết đi!

Chết đi!!"

Mỗi cá nhân của Lục địa tiên phong, đều mang sứ mệnh tiên phong.

Trong mỗi sinh mệnh, đều mang một ý chí và sức mạnh nội tại của Phép màu tàn bạo ấy.Sức mạnh để Tiên Phong!

Sức mạnh để chống lại sự bạo tàn!

Sức mạnh được tiến hoá, được thúc đẩy khi đẩy nhân loại vào cực hạn khốn cùng!Một Kẻ thức tỉnh xuất hiện, sẽ đảo ngược lại tình thế này!Vô số nhát kiếm vung lên, người lính trẻ với đôi mắt đỏ ngầu đã có thể đầy lùi tên Orc cao hơn ba trượng và nặng gần nửa tấnSức mạnh Phi nhân, khiến kiến cỏ cũng có thể tổn thương thần thánh.

Một nội tại phi nhân, một sự cân bằng thế giới phi lí cùng phép màu tàn bạo đầy phi thường.

Chính là thứ được đúc kết để tạo ra những Chiến Binh Tiên Phong!Kẻ chinh phục bước lên cùng ngọn cờ, đánh đổi bởi vô số sinh mệnh dưới đôi chân hắn.Bước lên đường mòn, nhưng rồi nằm xuống và trở thành một phần ngọn núi đó, hắn thất bạiVượt qua ngọn núi đó cắm lên ngọn cờ chói lọi, hắn sẽ có tư cách để được ca tụng là Anh Hùng!Những đợt giao chiến kịch liệt khiến một phần tường thành sụp xuống, vô số sinh mệnh ngã xuống giữa trận chiến của hai kẻ siêu việt.

Lưỡi kiếm mẻ xé toác da thịt cùng như tàn phá lớp áo giáp của thủ lĩnh Orc.

Nhưng từng cơn gió mà lưỡi rìu của hắn giáng xuống đều khiến con người nhỏ bé gặp những chấn thương xé toạc thân thểGió lốc thét gào, thổi tung mọi thứ.

Từng đợt giao chiến điên cuồng của hai kẻ siêu việt xé tan bức tường thành khiến nó sụp đổ.

Máu thịt tung toé bắn lên những tảng đá, nhuộm đỏ cả một khu vực trong sự tàn bạo điên cuồng"GA A A A A A A!!!!"

"GU Ô Ô Ô Ô Ô Ô!!!!"

Nhân loại và quái vật gầm thét.

Hơi thở phì phò cùng ý chí của những kẻ khao khát được sống hoà chung một nhịp'Giết, phải giết chết thứ này!'Hai ý nghĩ, hai ý chí chẳng hẹn mà cùng đưa về một suy tưởng.'Chân nó!'"Vai nó!'Tên thủ lĩnh Orc bổ dọc lưỡi rìu, cùng lúc chiến binh nhân loại thấp người vung ngang thanh kiếm"GAAAH!"

Cùng một lúc, hai chiến binh đã đạt được mục đích của mình.

Bả vai trái của Nhân loại rơi xuống, mảng thịt nửa thân bên đó như thể bị xé toạc một cách thô thiển.

Phía bên kia, một bên chân của tên thủ lĩnh Orc đã rơi khỏi bắp chân.

Cơ bắp vững chắc bị cắt đứt khiến bên chân túa máu như thể dây thun bị đứt.Đáng ra nhân loại đã phải chết ở cú bổ rìu tàn bạo ấy, vì mất máu, hay vì một nửa cơ thể đã hoàn toàn bị phá huỷ.

Nhưng với sinh lực của một kẻ siêu việt mới thức tỉnh.

Anh ta vẫn đang đứng trên đôi chân của mình và nhặt lấy thanh kiếm ở cánh tay đã bị rơi xuống mặt đất.

Còn tên Orc, cơ thể nặng hơn nửa tấn của hắn ta vẫn được cân bằng dù chỉ còn một bên chân.

Cánh tay cầm chắc cán rìu hai lưỡi và hướng nó về phía chiến binh nhân loại cho thấy sức mạnh kinh dị cùng sinh lực phi thường của một con quái vật."

Mạnh mẽ lắm...

Tên lính." – Tên Orc phấn khích, hắn ngoác miệng cười một cách thoả mãn.

Điều đó đã khiến chiến binh tiên tộc kia bất ngờ."..."

"Phải rồi, đám tiên các ngươi cũng có tên mà nhỉ?"

Người chiến binh tiên tộc im lặng không nói gì.

Nhưng tên Orc chẳng dừng cái miệng đang thở phì phò của hắn"Tên của ngươi, là gì?"

"Ta chẳng có gì để nói với ngươi, Orc!"

Lúc này, nhổ ra cục máu khỏi miệng, người lính mới trả lời con quái vật phía trước mặt hắn.

Chiến trường bao quanh vẫn ồn ào, từng tiếng giao chiến vẫn inh tai.

Nhưng... trước đôi mắt và đôi tai của hai chiến binh, mọi thứ đã hoàn toàn trở nên im bặt"Phải rồi, ta với mi chẳng cần phải gắn kết với nhau bằng cái tên.

Chỉ cần vũ khí và sự bạo lực này là đủ!"

"Mi nói quá nhiều với một kẻ sắp chết đấy!"

"Đến đi nhân loại, ngươi thuộc về TA!"

Cơ thể tên Orc thấp xuống, trụ chắc một chân cùng hai tay siết chặt cán rìu.Nhân loại cũng vung ngang lưỡi kiếm, cơ thể hướng về phía trước để che đi góc chết của bản thân."

GUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!"

"GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!!"

Hai tiếng thét gầm vang, tiếng kèn xung trận cuối cùng vang vọng khắp thiên đường.

Hai chiến binh bất diệt lao tới kẻ thù với tất cả sức mạnhMột chân dậm xuống, sét đánh ngang trời.

Sóng xung kích xẻ tan toàn bộ những gì cản đường chỉ để nhắm tới một Nhân loại duy nhấtLưỡi kiếm phóng đi, tựa như bão tố cuộn lại nơi cái chết ập tới Quái vậtÁnh mắt kiêu hãnh nắm rõ từng chuyển động, cơ thể tàn tạ của hai chiến sĩ đáp lại lời mời gọi điên dại từ kẻ thù.Đường kiếm và lưỡi rìu va đập gây ra một trận rung chấn khủng khiếp lan ra khắp chiến trường.Mặt đất vỡ toác và lún sâu, nhưng chỉ trong tích tắc ngắn ngủi mà thôiChoang""""___""""Âm thanh tựa như thuỷ tinh vang vỡ vọng lại, bé nhỏ đối nghịch hoàn toàn với tiếng gầm vang của kim loại chỉ tích tắc trước đó.

Lưỡi kiếm sứt mẻ của nhân loại đã vỡ tan thành từng mảnh.

Cơn mưa bạc hiện lên trước đôi mắt che mờ tầm nhìn của người chiến binh tiên tộc, báng kiếm vỡ ra thậm chí còn làm tổn thương bàn tay của anh ta với lực đâm kinh khủngNhân loại ấy vẫn bước theo đà, tên Orc với cơ thể to lớn và chỉ còn một chân cũng không thể phanh lại.

Hai chiến binh hoàn toàn lướt qua nhau tựa như cơn gió, lưỡi rìu kia may mắn chỉ lần nữa sượt qua bên tay đã hoàn toàn mất đi của nhân loạiChiến binh tiên tộc thở dốc, liếc ánh mắt và xoay người về phía sau.

Tên Orc đã có thể dừng lại cũng nhìn về anh ta, nở nụ cười thoả mãn đầy man rợ của một kẻ chiến thắng."

Chết tiệt..."

Đây, hẳn sẽ là những giây phút cuối cùng mà anh ta còn có mặt trên cõi đời.

Nhưng... tại sao ngay giữa chiến trường tàn bạo này, anh ta lại bất chợt trở nên mạnh mẽ đến như vậy?...

À phải rồi... có một Siêu việt giả ngay trước mặt đây.

Vừa nãy hắn cũng nói nhiều lắm nhỉ?

Chắc hỏi một chút cũng được."

Này, dù gì cũng sắp kết thúc rồi.

Ta muốn hỏi một vài điều."

"..."

Lúc này, tên Orc hơi bất ngờ vì tên tiên tộc lạnh nhạt này lại mở miệng.

Hắn đặt cây rìu xuống đất làm trụ cho một bên chân đã mất và vểnh tai lên nghe"Ngươi có biết, bản chất của nguồn sức mạnh này không?"

Giữa chiến trường ồn ào, giữa cơn mưa của hoả tiễn, giữa đạn pháo và vô số phép thuật phóng đi.

Không gian tĩnh lặng hoàn toàn giữa hai người chiến sĩ"Chịu, ta chẳng biết cái cóc khô gì cả."

Và rằng hắn đã trả lời đơn giản như vậy."

Hiểu rồi, vậy thì chẳng còn gì để nói nữa."

Cầm trên tay chuôi kiếm gãy cùng cánh tay đã bị những mảnh bạc đâm thủng.

Người lính nhân loại hướng nó về phía quái vật khổng lồ.

Tên Orc mỉm cười, hắn cũng vác cán rìu lên, hơi thở cũng chẳng còn sung sức nổi nữa.

Nó đang dần suy yếu... suy yếu một cách đáng ngạc nhiên trong suốt hai tháng chiến trường bất tận.

Đây, là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy sôi sục như vậy"Chúng ta đều cam thấy phấn khích, phải chứ.

Dòng máu đen kịt của ta và dòng máu đỏ của ngươi, nó đều đang sôi lên, phải không!?"

"À...

ừ, cái này ta phải công nhận."

Đây là phút giây cuối cùng rồi... vị chiến binh tiên tộc này chẳng cần phải che dấu điều gì nữa.

Đúng vậy, anh ta... cũng rất phấn khích"Ta rất biết ơn, vì các vị thần đã đem cho ta chiến trường tàn bạo này.

Và giờ ta gặp ngươi, kẻ cũng là nạn nhân của thần thánh, được đưa vào lò luyện ngục vô vọng.

Ngươi đã thức tỉnh, giống như chính ta.

Ta thật sự biết ơn đấng thần linh vì đã trao cho ta trận chiến này!"

"Ta thì không đâu.

Nhưng chuyện này chẳng hề tệ như ta nghĩ."

Tên Orc cười lớn, người tiên tộc cũng vứt báng kiếm gẫy sang một bên.

Lò luyện ngục – bàn cờ của thần thánh với những quân cờ rõ ràng chỉ nằm gọn trong những suy tính và tầm tay của những bề cao tồn tại.

Ấy vậy mà, hai con tốt ngớ ngẩn, lại đang tận hưởng sự phấn khích đang sục sôi trong huyết quảnBạo lực thật sự?

Cái ác tàn bạo sẽ chẳng bao giờ chờ đợi bất cứ kẻ nào đủ mạnh để đối mặt.

Nhưng... khi chẳng còn thứ gì nữa ngoài chiến trường.

Trái tim của hai kẻ siêu việt đã cho phép bản thân quên đi tất cả.Ở lò luyện ngục này, nơi tuyệt vọng được dẫm đạp lên bất cứ ai.

Nơi mà sau hàng ngàn sinh mệnh ngã xuống, sẽ có một kẻ vì tuyệt vọng và khao khát được sống sẽ trỗi dậy.

Hai chiến binh, nắm trên tay vũ khí như hai ngọn cờ.

Giờ đây, vinh quang hay chiến thắng chỉ còn là hư ảo.

Trong đôi mắt rực cháy, chiến binh chỉ còn chiến binhMưa tên ngập trời, quang cảnh trong thành thật hoang tàn.

Sau khi một phần cổng thành sập xuống, hàng ngàn binh linh loài người đã tràn vào gây ra một cuộc hỗn chiến.

Nhưng, tuyệt nhiên... tất cả đều không dám lại gần chiến trường của những kẻ siêu việt.

Thứ đã gây ra cả hố thiên thạch khổng lồ giữa toà thành nàyMột cơn gió thoáng qua, bằng cách nào đó, đã có một lưỡi kiếm mẻ bay đến trước mặt vị chiến binh tiên tộc"Có vẻ thần thánh cũng đang xem đấy, chúng không muốn ta và ngươi kết thúc trận chiến một cách cợt nhả rồi.

Nào, bài cuối chứ?"

"Là Orc mà dùng từ hoa mĩ quá đấy."

Các vị thần trên ngai cao, đang quan sát... không biết cảm tưởng của họ khi chứng kiến trận chiến này là gì nhỉ?Có giống hai gã hề đang cố gắng nhảy múa không?

Hay là những con rối ngớ ngẩn chẳng hề ăn nhập với toàn bộ thế cờ?Kệ đi..."

Ta xưng danh: Ofbe – Tân Chỉ huy của đoàn quân Orc số 3 tại phương Bắc!

Ta hỏi lại lần nữa, tên ngươi là gì?"

"Leon Cloưner – Một thợ săn tiên tộc vô danh mà thôi."

Hai chiến binh xưng danh.

Như để gắn kết một sợi dây định mệnh của hai chiến sĩ quyết tử trên xa trường.Phàm nhân nhỏ bé trên bàn cờ của thần linh.

Thoả sức nhảy múaPhẩm trật đấy, tựa như Anh hùng và Quái vật trong những sử thi huyền thoại.

Kẻ nào sống sót, sẽ mang trên mình danh hiệu cao quý của câu chuyện này...Một danh hiệu để các vị thần tiếp tục đưa cho phàm nhân một hy vọng và quyết tâm chiến đấu."

Sức mạnh của thế gian, xin hãy cho tên hề này vay mượn!

Ta là kẻ Siêu việt xuất hiện theo ý chí của người!"

"Mặt đất, mau đưa cho kẻ tước đoạt này sức mạnh tàn bạo.

Ta là Kẻ siêu việt đã xuất hiện theo ý chí của thần linh!"

Sức mạnh từ mặt đất, bầu trời bồi tụ lại hai người lính, cả chiến trường rung lắc không thể tiếp tục những tiếng ồn ã.

Như thể cả nhân gian đang giúp đỡ hai chiến binh giao chiến mà chẳng còn để ai làm phiền nữa!"

Ta sẽ KHÔNG THUAAAAAAA!!!!"

Cả hai phóng đi như thể mũi giáo và đạn pháo xuyên thủng tất cả.

Mặt đất bị nghiền nát, bầu trời xẻ dọc hai đường, xung lực phóng ra đẩy lùi mọi thứ ngáng đường."

GAAAAH!!"

"GƯ A A A!!"

Mũi kiếm của Leon đã đâm thủng bụng Ofbe trước khi lưỡi rìu của hắn kịp vung xuống"Nổ tung đi!"

"GAAAAHH!!"

Một vụ nổ khổng lồ từ trong cơ thể thiêu rụi toàn bộ nội tạng của Quái vật.

Nhưng hắn ta vẫn nghiến răng, cả hai cùng trưng ra một nụ cười khi nhìn vào ánh mắt kẻ thù"GAAAAAHHHHH!!"

Lưỡi rìu đã khựng lại tiếp tục vung xuống, xẻ chéo một đường người chiến binh tiên tộc đồng thời tước đi cánh tay còn lại của anh ta"Khặc!"

Cả cục máu phọt ra khỏi miệng.

Leon bước lùi lại một cách yếu ớt.

Đứng trước Ofbe đang thở phi phò và tiếp tục giương cao lưỡi rìu"Trận chiến này...

Ta thắng."

"Ừ..."

Hẹn gặp lại...

Đó chính là ý chí cuối cùng của hai chiến binh kiêu hãnh.

Họ cùng nở nụ cười thoả mãn, như thể một màn kịch tuyệt vời vừa hạ mànPhậpMột chém duy nhất, cái đầu của Siêu việt giả trong hình hài Tiên tộc đã rơi xuống cùng cơ thể vô lực ngã xuống mặt đất."

Ha...

Ha haa....

Ha ha haha!!"

Ofbe vừa thở, vừa cười lớn đầy mãn nguyện.

Hắn nhặt lên chiếc đầu, chuẩn bị đưa lên cho toàn thể đội quân loài người nhìn thấy để chấm dứt trận chiến ngớ ngẩn này lần một lần nữa.

Nhưng, một biến cố bất ngờ đã ập đến."

Cái!"

Một cảm giác sắc nhọn đã đâm xuyên cơ thể hắn.

Ofbe lập tức vung tay ra sau, đập mạnh vào một nhân dạng lùn tịt khiến hắn bay đi cùng tiếng kêu đau đớn.

Nhưng lúc này hắn đã yếu đến mức chỉ một cú đâm duy nhất cũng có thể khiến hắn tổn thươngHàng loạt mũi tên phóng tới đâm vào cơ thể hắn một cách không thương tiếc như thể hắn chỉ là một cái bia tập bắn"GU Ô Ô Ô Ô Ô Ô!!!!"

Ofbe gầm lên tính lao tới đám người đang đứng bao vây hố thiên thạch, nhưng ngay lúc này, một tia sáng xuyên thủng bả vai hắn, khiến một cánh tay hắn rơi xuống mặt đất."

Cái... gì?"

Phía trên đó... là một tiên tộc đã mất đi nửa đôi tai phải, đang đứng trên bầu trời cùng chiếc áo choàng phất bay"Ha ha ha..."

Điều đó khiến Ofbe cười lớn đầy mỉa mai.

Hắn đã biết bản chất của trận chiến này là gì rồi.

Lí do mà một kẻ thức tỉnh lại ở đây, giao chiến với hắn'Kẻ chinh phục gục ngã, vô giá trị.

Trận chiến kết thúc, cái ác cũng phải tan biến!'Thật xúc phạm, thật báng bổ.

Dù đã biết từ trước, nhưng trận chiến của hắn, rõ ràng chỉ là trò chơi của thần thánh.

Giờ nhìn thấy thì không thể kìm nén được nữa."

LŨ SÚC SINH!!!!!"

Ofbe rống lên, nhưng tất cả đã kết thúc.

Tia sáng lạnh lùng xuyên thủng đầu con quái vật khiến nó ngã xuống mặt đất, ngay cạnh người chiến binh đã cùng nó chiến đấu tới giây phút cuối cùngTrận chiến đầu tiên: Thảo phạt thành Ofbena kết thúc.Một cuộc chiến tưởng chính nghĩa, nhưng hoá ra lại phi nghĩa không hơn.Hai kẻ chinh phục đã chết...

Những kẻ đã thất bại trên con đường "Anh hùng"

---Hết chương 201---
 
Back
Top Bottom