"Bạo lực thật sự hay Cái ác tuyệt đối.
Nó sẽ không bao giờ chờ đợi ngươi đủ mạnh để đối mặt với nó."
Ta là chiến sĩ.
Ta cầm trên tay kiếm và khiênTa là vũ khí.
Tuyên thệ với Nhà vua sẽ tiêu diệt mọi kẻ thùTa là thợ săn.
Ngậm tuyết trong miệng để kẻ thù không thể ngửi được hơi thở"Ngươi là chó săn.
Tru lên đi và giờ đây ta và ngươi sẽ bắt đầu cuộc đi săn bất tận!"
Kỉ Nguyên Mặt trời thứ tư, mùa thu năm 3007.
Hai tháng từ khi Quân đoàn bóng tối đã vượt qua các vị thần, chính thức tiến công tới Lục địa tiên phong.Sáu Hắc Trụ cắm xuống mặt đất tựa như sáu cột trụ trờiMột đại Hố cổ xưa đã nằm gọn trong lòng đại dươngMột lục địa khổng lồ lơ lửng trên bầu trời đã bị bảy xiềng xích vàng khoá chặt giữa không trung.Vô số quốc gia nhỏ lẻ và các thành phố đã bị đè nghiến dưới gót giày của quái vật.
Các quân đoàn nhân loại cũng đã có những cuộc phản công phi thường chống lại bóng đêm.Nhưng... có một điều kì lạ trong thế giới hùng mạnh và quyền năng trong suốt hai tháng kể từ khi Chiến Tranh đã tới với mảnh đất này.[Chưa có một vị Thần hay những cá thể phi phàm nào ra trận...]"Chiến đấu vì vinh quang!"
"Người dân, xin hãy rời khỏi toa tàu.
Đây là tàu Quân đội!
Chỉ có những Dũng sĩ anh dũng của Liên minh mới được bước lên."
"Vì Thế gian!"
"Vì Đất mẹ!"
"Vì nhân dân!"
"Những Anh hùng bước lên đoàn tàu định mệnh để bảo vệ quê hương này!"
Những binh lính mặc trên mình bộ quân phục xộc xệch bước lên những toa tàu trong vội vã.
Trên tay bọn họ chưa hề có lấy một mảnh vũ khí hay quân tư trang nào.
Có những người bước lên toa tàu một cách tự tin và tự nguyện, nhưng lại có những bước chân chần chừ đã lập tức bị những chỉ huy tại đó đẩy lên để bước vào toa.Những tiếng hô hào của loa đài vẫn vang vọng, những ngôn từ mạnh mẽ hướng con người chiến đấu vì quê hương cứ liên tục được nói thành tiếngDẫu vậy, trên hơn ba toa tàu với hơn ba trăm binh lính trẻ đang chen chúc.
Họ lại mang rất nhiều cảm xúc khác nhau"Tao nhất định sẽ chặt đầu một tên Orc, mang về dâng lên cho nhà vua!"
"Dị hợm, với Đức vua vô song, ngài ấy đã trảm đầu vô số Orc rồi, cần gì cái cống phấm của mày chứ!"
"Ah..."
Hai người lính tiên tộc trẻ chia sẻ với nhau những lí tưởng và những vinh quang.
Nhưng ở góc nào đó, cũng có những người đang run rẩy không thôi.Họ lo lắng về những gì mình sắp phải đối mặt.
Đôi môi và cơ thể run rẩy không thôi.Những người lính trẻ, một người một vẻ riêng.
Hứng khởi, lo lắng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh hay chỉ đơn thuần là chưa thể tưởng tượng được những gì họ sắp phải đối mặtNhưng...
Chỉ một lúc nữa thôi, tất cả sẽ có chung một cảm xúc duy nhất."!!"
Một chấn động bất ngờ ập tới thân tàu, khiến cho cả hơn bảy toa tàu trở lính và các họng pháo của Người lùn rung lắc.
Giống như một cơn động đất nhỏ mở đầu cho vô số tiếng nổ đang vang vọng phía bên ngoài kia.Cửa sổ toa tàu trở lính là những song sắt, thật cản trở tầm nhìn.
Tuyết cũng đang rơi... bên ngoài..."
Không...
Đây không phải tuyết."
Dường như là một câu trai ở xứ lạnh với bộ giáp da chuyên biệt ở cửa sổ nhận ra điều bất thường với không gian mịt mù và trắng xoá trước mặt"Là tro!
Nhiều đến mức này ư?"
Không thể mường tượng được phải thảm hoạ gì mới có thể khiến tro tàn phủ kín cả vùng đất .
Nó rơi xuống nhẹ nhàng như tuyết, phủ đầy trên mặt đất và trải dài tới tận sau sương mù.~o0o0o~Trên đường đi, hàng loạt rung chấn ập vào thân tàu khiến không khí lo lắng càng trở nên dày đặc trong không gian chật hẹp này.Cạch cạch...Đoàn tàu dừng lạiToa tàu hoả vận chuyển quân đội đã lăn xích tới chiến trường.
Một người chỉ huy nhảy từ đầu tàu, cầm lấy chìa khoá sắt và mở tung các toa tàu.Ở khoảnh khắc cánh cửa mở tung...
Tất cả đôi mắt đều mở to và bước lùi lại trong vô thứcKhung cảnh lúc này, trong mắt tất cả những người lính chỉ còn có thể miêu tả trong một từ mà thôi.
[Địa Ngục]Tro tàn ngập trời, thiên thạch vỡ vụn, bầu trời tới mặt đất chìm trong ngọn lửa và đưa thế giới vào một sắc đỏ độc nhất.
Tầm nhìn từ tít xa bên đỉnh núi đã cho phép họ thấy toàn cảnh chiến trường.
Nhân loại...
đang cố gắng tái chiếm lại một toà thành đã rơi vào tay quân thù, những bậc thang được bắc lên rồi lại đổ, cơn mưa tên rơi xuống khiến biết bao chiến binh ngã xuống như cỏ rác vô dụng.Hơn cả... giữa nơi ga tàu ngưng lại, có một con sông lớn đã ngập trong sắc đen đỏ của máu pha lẫn với dầu của những chiếc thuyền đã tan tành"Ah..."
"Điều này..."
Những ai hứng khởi, những ai cố gắng những giữ lấy sự bình tĩnh, những kẻ đã lo lắng và cả những người đã từng chưa thể mường tượng được điều gì họ sẽ phải đối mặt.
Đã nhận ra Vinh Quang được hứa hẹn, bản chất chính là thứ gì.Tất cả, đều đã tràn ngập trong sợ hãi"Bước xuống đi, chiến sĩ!
Chiến đấu cho đến sinh mệnh cuối cùngggg!"
"Nhanh lên nhanh lên, xuống!"
Người thủ lĩnh bắc loa lên hô hào, cùng lúc những người binh sĩ có hàm cao hơn những tân bình kéo họ xuống khỏi toa tàu.
Nhiều người lắc đầu sợ hãi, nhiều người bước xuống với đôi chân run rẩy.
Và rồi, tất cả đã vùng hết sức bình sinh để chạy về bến tàu đã được định sẵn để khởi hành tới bên kia sôngLá cờ Liên minh các dân tộc tự do được một người thủ lĩnh khác nâng cao, ông ta bắc loa hét lớn."
Vinh quang cho Đất mẹ, vinh quang cho Nhân loại kiên cường!!"
Lá cờ liên minh với sắc đỏ tung bay, những người lính bước tới những con thuyền máy đã chờ sẵn để cố gắng vượt qua con sông đẫm máu.Hàng trăm người trên một chiếc thuyền, thậm chí không gian còn chật hẹp hơn cả ban nãy.
Không một ai có thể ngồi xuống hay nghỉ chân, vừa đưa ra chiến trường tất cả chi còn đủ chỗ để đứng trên một con thuyềnTừng thủ lĩnh cũng bước lên.
Một gã tiên tộc đã mất nửa cái tai dài hét lớn lên trước toàn bộ đại đội đang hoảng loạn và sợ hãi"Nghe đây, chiến sĩ.
Đây là bức thư mà những người mẹ của Đất gửi cho các ngươi!Bom đạn, pháo kích và cung tên rơi xuống, tạo ra những tiếng nổ bất ngờ cùng cột nước khổng lồ bắn lên khiến gã cùng toàn bộ tân binh phải ngước mắt nhìn.
Nhưng rồi, gã thủ lĩnh tiếp tục"Những đứa con của mặt đất, các ngươi đã chọn dâng hiến mạng mình."
"Guôôô!"
Những người lính cúi xuống khi những mảnh vỡ của một con tàu gần đó văng tới.
Nó tan nát dưới một quả pháo và chỉ còn vài người sống sót đang cố gắng bơi đi cùng cơ thể đầy đau đớn"Các ngươi sợ hãi, nhưng nhất quyết không lùi bước!"
"Cha các ngươi đã chết trước hàm răng của rồng!
Anh trai các đã chết khi đứng trước cú giáng của Troll!
Vì vậy hãy xông lên đi, trả thù cho họ!
Trả thù cho những đứa con của đất mẹ!"
"Vinh quang, cho Nhân loại do các ngươi giành lấy!"
Gã thủ lĩnh vứt cái loa đi và chỉ tay lên bầu trời.
Một tia sáng ma thuật phóng đi cắm thủng chiếc cổ của một con Phi long đang lao xuống khiến nó trượt dài trên bề mặt sông nhuộm máu đỏ.
Lúc này, viên thủ lĩnh dậm mạnh chân lên thuyền, chỉ ngón tay vào tấm lưng của tên Orc đang cố bơi đi"Nhìn đây, những chiến sĩ của ta.
Nếu ngươi quay lưng về kẻ thù, đây sẽ là cách các ngươi chết."
"!!"
Tia sáng được giải phóng, xuyên thủng trái tim của tên Orc xấu số trước ánh mắt của hàng trăm người lính đang kinh sợLúc này, hàng trăm con phi long lao tới, chúng cứ như phi cơ phóng đi rồi lại giật lên bầu trời, mỗi hơi thở hay quả pháo trên lưng đều được ném vào những chiếc thuyền đang cố gắng vượt qua sông.
Một hai chiếc nổ tung và bị thiêu rụi, thì đánh đổi cũng là những con phi lòng và chỉ có vài tên Orc rơi xuống mặt nước và bị tỉa chết tươiNhững người lính đang hoảng sợ.
Họ sợ hãi trước bão lửa trong khi bản thân hoàn toàn tay không tất sắt."
Gahh!!!"
"Nước, xuống dưới!!"
Những người lính dính vào bão lửa, những con người đã nằm xuống khi bị những mảnh pháo nổ tung găm chúng khiến nhiều người lính sợ hãi hơn nữa.
Lúc này, viên chỉ huy đưa bàn tay lên, ném cả quả thuỷ cầu lớn vào tên lính đang bốc cháy"Thử nhảy xuống nước xem.
Thứ bay vào mặt ngươi sẽ không phải nước đâu."
"!!"
Trước ánh mắt kinh hoàng của viên chỉ huy, tất cả những người lính vẫn hoảng sợ nhưng không thể nghĩ đến chuyện bỏ chạy nữa.
Họ đã nhìn thấy cách một tên Orc chết khi cố gắng bơi đi.
Và nếu họ nhảy xuống, số phận của họ cũng sẽ vậy... bởi chính—ĐOÀNGMột vụ nổ gần như suýt đánh ngập tàu.
Nhưng nhờ vậy mà đã tạo ra một xung chấn lớn đẩy nó tới gần bờ hơn.
Khung cảnh bến tàu hiện lên trước mắt những người lính.
Không biết cách đây hai tháng trước khi chiến tranh, khung cảnh này có thơ mộng hay nô nức buôn bán thứ gì hay không?
Nhưng, trước bão lửa này... tất cả đều chẳng thể mường tượng nổi về một quá khứ đã từng rất tươi đẹp nữa."
Lên bờ!
Nhanh, đi lấy đống vũ khí của các ngươi đi!"
Viên chỉ huy ra lệnh, trước toàn bộ những binh lính vẫn còn ngơ ngác.
Hắn ta đẩy từng người về phía trước, rồi cả đoàn bắt đầu ào ra.
Dưới chân họ, là vô số những chiếc cáng và những người bị thương đang gào thét đau đớn.Kẻ với một bên chân hoại tử đang phải cắn lấy chiếc khăn đẫm máu để Quân y cưa chân.
Người lính với cánh tay đứt lìa đang tiến gần tới cái chết vì thiếu máu.
Có kẻ bị những mảnh vỡ từ đạn pháo văng vào ngực đang được cầm máu để cố giữ lấy tính mạng dù đã gần như vô vọng."
Thương, khiên, lấy đi và xông vào chiến trường.
Mũi thương của các ngươi sẽ là ngọn cờ để tước lấy vinh quang, tấm khiên của các ngươi chính là lá chắn để che chở đất mẹ!"
Khói bụi mịt mù bởi cả lửa, tàn tro với những ống khói tàu thuỷ.
Cả bầu trời chìm trong sắc xám và tiếng la hét không hồi kết.Những tiếng khiên gỗ vỡ tan, tiếng thương gãy đoạn.
Những tiếng dập nát của xác thịt, những tiếng pháo rơi nện tan mặt đấtTất cả chúng đều trở thành một phần của khung cảnh kinh hoàng của Toà thành tưởng như bất khả chiến bại trước mặtNhững người lính hoảng loạn lấy những chiếc khiên gỗ và mũi giáo công nghiệp để tiếp ứng cho chiến trường.
Trên người họ thậm chí còn chẳng có lấy một mảnh giáp da nếu không có sự chuẩn bị từ trước.
Chạy qua chiến hào, những người lính chuẩn bị được nhận lệnh để xông lênLá cờ của kẻ thù mang sắc đen đỏ phất bay trên tường thành đã được nhìn rõ.
Những người lính phía sau chiến luỹ run rẩy co cụm lại.Lúc này, tên chỉ huy tiên tộc hét lớn"Đất mẹ không tha thứ cho kẻ hèn nhát, đất mẹ không bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội!"
Cả bàn tay chỉ năm ngón về phía trước và mở to, vị thủ lĩnh tiên tộc mở ra một đường phản công bằng cách nhắm thẳng vào tường thành.
Năm tia sáng biến mất trước một kết giới chống ma thuật, nhưng những binh lính đã thấy đường mình phải đi"Xung phoooooong!"
Những người lính lao ra khỏi chiến hoà với giáo và khiên, đúng lúc này vô số mũi tên phóng xuống từ bầu trời.
Những tấm khiên được dơ lên trong lúc đôi chân vẫn chạy.
Những kẻ xấu xổ đầu tiên bắt đầu ngã xuống.
Những tấm khiên và vũ khí đã lập tức được một bộ phận với những cá nhân nhỏ bé ẩn trong chiến trường thu hồi.
Quân đoàn lao đến, chết như rạ, vô số mũi tên và đạn pháo phóng xuống, đất đá văng tứ tung cùng nội tạng và xác thịt.
Những tiếng hét xung phong, những đợt lính ngã xuống.
Vũ khí văng xa, vỡ nát cùng những đôi tay vẫn còn cầm chặt trên đó"Bắc thang!"
"Dựng thaaaaang!"
Những người lính đã vượt qua được cơn mưa tên và đạn pháo.
Họ nắm lấy những chiếc thang nằm trên vô số tử thi của đồng đội còn đang chiến đấu bên dưới và dựng lên đập mạnh vào tường thành.
Hàng loạt người lính lao lênSấm sét đánh xuống, vô số ma thuật phóng đi khiến bao người ngã gục.
Phía bên dưới thành, vô số người lính cũng niệm phép mà tấn công.
Cuộc giằng co dai dẳng cùng ngọn lửa không thể tắt kể cả khi mưa đã rơi xuống"Khai tiễn!"
Phía trên tường thành, cũng có một tên Orc đặc biệt chỉ huy.
Vô số mũi tên từ sau tường thành phóng lên, nhân loại lúc này đã với được tới cây thang lớn.
Một kẻ đứng lên đầu thang và sáu người một lúc dựng lên"Thang đến!
Kiếmmmm!"
Tên Orc đó ra lệnh cho những kẻ đứng trên tường thành ngừng bắn và rút kiếm.
Sáu nhân loại đã nhảy được vào giữa đội hình.
Những kẻ nhặt được cây cung dưới mặt đất cũng bắn lênMũi tên phóng trúng đầu khiến Orc rơi xuống, nhưng cũng có những mũi tên chỉ đập mạnh vào tường thành và gẫy đôiSáu nhân loại bước được lên tường thành.
Một tiên tộc với đôi chân thoăn thoắt đã rút được con dao găm từ chân mình và đâm vào cổ kẻ thù, cơ thể nhảy vòng ra sau, cầm lấy câu cung trong tay hắn và kéo ra ngay đoạn cổ đóPhậpDây cước phóng đi, cắt đứt đầu tên Orc đồng thời văng máu bắn vào mấy tên trước mặt khiến chúng mất đi tầm nhìn.
Cây thương dài được người lính rút ra, đâm vào một tên và đẩy mạnh hắn rơi khỏi tường thành.
Tên thứ lao tới vung kiếm, tấm khiên gỗ được đưa lên cùng động tác xoay người đã khiến tấm khiên vỡ thành hai nửa nhưng vẫn thuận đà để người lính xoay người rạch một đường trước cổ hắn"!!"
Nhưng, ngay khi tính vung kiếm ngang đầu tên thứ ba, hắn ta đã cầm một chiếc búa chiến bổ thẳng vào thân kiếm khiến nó vỡ nát.
Ngay sau đó hắn đẩy mạnh cơ thể lao vào tiên nhân khiến anh ta mất thăng bằng và vung cây búa chiến vỡ đầu người lính.
Phía xa, năm người lính nhân loại đã leo lên có làm được chút chuyện cũng đã bị giết chết
Nhưng, thế là đủ rồi.
Để hàng chục binh sĩ nhân loại đã có thể trèo lên tường thành.
Hai bên giao chiến ác liệt khi quân số trên tường thành đang dần được đẩy về thế cân bằng.
Nhưng những người lính nhân loại đang liên tục nằm xuống trước bàn tay của tên Orc chỉ huyChiếc rìu lớn hắn cầm trên tay, bộ giáp nặng mà hắn mặc, cứ như thể chỉ là một loại trang bị hạng nhẹ dành cho lính mới."
Gư AAAA!!!"
Cây rìu vung xuống, nhất kích đoạt mạng, tường thành rung chuyển dữ đội ngay khi hắn nện cây búa xuống mặt đất."
GUÔ Ô Ô Ô Ô!!!!"
Hắn ta lao tới, hất văng tất cả những người lính cứ như một con trâu điên, từng bước chân nện vào sàn đá lại khiến cả tường thành rung chuyển.
Người lính cuối cùng hắn cầm lấy, đã bị đập nát đầu ngay ở một tường thành."
Một Siêu việt giả!
Đó là lí do mà thành trì này kiên cố tới vậy ư?"
Đó là nhận định của kẻ phàm khi chứng kiến một nguồn sức mạnh tàn bạo phi nhân.
Dù rằng sự siêu việt ấy chỉ là của cõi phàm nhân, nhưng chừng đó là quá đủ với những con người bé nhỏĐám Orc gầm lên hăng máu khi thấy thủ lĩnh của chúng càn quét quân thủ.
Nhân loại khiếp hãi, có những kẻ đã quay lưng bỏ chạy.
Nhưng"Gư a!!!"
Một ánh sáng bí ẩn cắm xuyên tim kẻ đang cố quay đầu chạy trốn"Địch phía sau ư!?"
Không, không phải.
Có người đã nhận ra, tất cả quân thù đều chỉ đang ở phía trước.
Phía sau chỉ có những phi long cố gắng đánh chìm những chiếc thuyền vượt sông mà thôi
"Đất mẹ không tha thứ cho kẻ hèn nhát, đất mẹ sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội."
Những kẻ quay lưng vào quân thủ đều sẽ chết, bởi chính (_)"Xung phonggggg!"
Một ai đó hét lên, khiến tất cả cũng gầm lên.
Những người lính lại leo lên cầu thang bất chấp rằng phía trên bọn họ đang là một siêu việt giả.
Những chiếc thang trên tường thành bị đẩy xuống, rồi lại được dựng lên với những người lính phóng lên bức tường chết chóc.
Những cỗ máy bắn đá ngập trong lửa được thả dây, phóng đi huỷ diệt những mảnh đất hoang tàn"GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAaaH!"
Tiếng hét thất thanh vang vọng không hồi kết.
Tại sao các thủ lĩnh của liên minh lại đưa những người lính vào trận chiến vô vọng chống lại một siêu việt giả?Tại sao họ lại phải chiếm lại bức tường thành ở tận rìa xa xôi phía Bắc một cách cố chấp như thế này.Nghe thật tàn bạo... nhưng lí do ấy là..."
Xông lên!
Trỗi dậy đi!
Nhân loại!!"
Họ đang tìm kiếm những "Kẻ thức tỉnh"
Trận chiến vẫn nổ ra, từng nhân mạng rơi xuống dưới lưỡi rìu khổng lồ của quái thúNhững tiếng hét thống khổ vang lên, cùng máu thịt rơi xuống khỏi tường thành tưởng như bất bại"Tại sao?!
Tại sao những vị thần lại không ở đây cơ chứ!"
Mọi thực thể vĩ đại đều vắng bóng khỏi chiến trường.
Công nương ánh sáng Reena cũng đã biến mất từ khi chiến tranh tổng lực bắt đầu.Nhân loại mong cầu một sức mạnh vĩ đại sẽ đến cứu rỗi họ.
Nhưng giờ đây sẽ chẳng có ai tới cứu lấy những sinh mệnh nhỏ béHọ sẽ chết, sẽ chết, sẽ đau khổ và dày xéo...
Để một "Kẻ Chinh phục" xuất hiện."
Ga a a a a!!!!"
Một người lính đã nhặt được lưỡi kiếm của tên Orc đã chết và vung lên, một đòn đánh lệch chiến rìu của tên thủ lĩnh Orc trước sự bất ngờ của chính hắn và toàn bộ quân đoàn."
Chết đi!
Chết đi!
Chết đi!!"
Mỗi cá nhân của Lục địa tiên phong, đều mang sứ mệnh tiên phong.
Trong mỗi sinh mệnh, đều mang một ý chí và sức mạnh nội tại của Phép màu tàn bạo ấy.Sức mạnh để Tiên Phong!
Sức mạnh để chống lại sự bạo tàn!
Sức mạnh được tiến hoá, được thúc đẩy khi đẩy nhân loại vào cực hạn khốn cùng!Một Kẻ thức tỉnh xuất hiện, sẽ đảo ngược lại tình thế này!Vô số nhát kiếm vung lên, người lính trẻ với đôi mắt đỏ ngầu đã có thể đầy lùi tên Orc cao hơn ba trượng và nặng gần nửa tấnSức mạnh Phi nhân, khiến kiến cỏ cũng có thể tổn thương thần thánh.
Một nội tại phi nhân, một sự cân bằng thế giới phi lí cùng phép màu tàn bạo đầy phi thường.
Chính là thứ được đúc kết để tạo ra những Chiến Binh Tiên Phong!Kẻ chinh phục bước lên cùng ngọn cờ, đánh đổi bởi vô số sinh mệnh dưới đôi chân hắn.Bước lên đường mòn, nhưng rồi nằm xuống và trở thành một phần ngọn núi đó, hắn thất bạiVượt qua ngọn núi đó cắm lên ngọn cờ chói lọi, hắn sẽ có tư cách để được ca tụng là Anh Hùng!Những đợt giao chiến kịch liệt khiến một phần tường thành sụp xuống, vô số sinh mệnh ngã xuống giữa trận chiến của hai kẻ siêu việt.
Lưỡi kiếm mẻ xé toác da thịt cùng như tàn phá lớp áo giáp của thủ lĩnh Orc.
Nhưng từng cơn gió mà lưỡi rìu của hắn giáng xuống đều khiến con người nhỏ bé gặp những chấn thương xé toạc thân thểGió lốc thét gào, thổi tung mọi thứ.
Từng đợt giao chiến điên cuồng của hai kẻ siêu việt xé tan bức tường thành khiến nó sụp đổ.
Máu thịt tung toé bắn lên những tảng đá, nhuộm đỏ cả một khu vực trong sự tàn bạo điên cuồng"GA A A A A A A!!!!"
"GU Ô Ô Ô Ô Ô Ô!!!!"
Nhân loại và quái vật gầm thét.
Hơi thở phì phò cùng ý chí của những kẻ khao khát được sống hoà chung một nhịp'Giết, phải giết chết thứ này!'Hai ý nghĩ, hai ý chí chẳng hẹn mà cùng đưa về một suy tưởng.'Chân nó!'"Vai nó!'Tên thủ lĩnh Orc bổ dọc lưỡi rìu, cùng lúc chiến binh nhân loại thấp người vung ngang thanh kiếm"GAAAH!"
Cùng một lúc, hai chiến binh đã đạt được mục đích của mình.
Bả vai trái của Nhân loại rơi xuống, mảng thịt nửa thân bên đó như thể bị xé toạc một cách thô thiển.
Phía bên kia, một bên chân của tên thủ lĩnh Orc đã rơi khỏi bắp chân.
Cơ bắp vững chắc bị cắt đứt khiến bên chân túa máu như thể dây thun bị đứt.Đáng ra nhân loại đã phải chết ở cú bổ rìu tàn bạo ấy, vì mất máu, hay vì một nửa cơ thể đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Nhưng với sinh lực của một kẻ siêu việt mới thức tỉnh.
Anh ta vẫn đang đứng trên đôi chân của mình và nhặt lấy thanh kiếm ở cánh tay đã bị rơi xuống mặt đất.
Còn tên Orc, cơ thể nặng hơn nửa tấn của hắn ta vẫn được cân bằng dù chỉ còn một bên chân.
Cánh tay cầm chắc cán rìu hai lưỡi và hướng nó về phía chiến binh nhân loại cho thấy sức mạnh kinh dị cùng sinh lực phi thường của một con quái vật."
Mạnh mẽ lắm...
Tên lính." – Tên Orc phấn khích, hắn ngoác miệng cười một cách thoả mãn.
Điều đó đã khiến chiến binh tiên tộc kia bất ngờ."..."
"Phải rồi, đám tiên các ngươi cũng có tên mà nhỉ?"
Người chiến binh tiên tộc im lặng không nói gì.
Nhưng tên Orc chẳng dừng cái miệng đang thở phì phò của hắn"Tên của ngươi, là gì?"
"Ta chẳng có gì để nói với ngươi, Orc!"
Lúc này, nhổ ra cục máu khỏi miệng, người lính mới trả lời con quái vật phía trước mặt hắn.
Chiến trường bao quanh vẫn ồn ào, từng tiếng giao chiến vẫn inh tai.
Nhưng... trước đôi mắt và đôi tai của hai chiến binh, mọi thứ đã hoàn toàn trở nên im bặt"Phải rồi, ta với mi chẳng cần phải gắn kết với nhau bằng cái tên.
Chỉ cần vũ khí và sự bạo lực này là đủ!"
"Mi nói quá nhiều với một kẻ sắp chết đấy!"
"Đến đi nhân loại, ngươi thuộc về TA!"
Cơ thể tên Orc thấp xuống, trụ chắc một chân cùng hai tay siết chặt cán rìu.Nhân loại cũng vung ngang lưỡi kiếm, cơ thể hướng về phía trước để che đi góc chết của bản thân."
GUOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!!"
"GAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!!!"
Hai tiếng thét gầm vang, tiếng kèn xung trận cuối cùng vang vọng khắp thiên đường.
Hai chiến binh bất diệt lao tới kẻ thù với tất cả sức mạnhMột chân dậm xuống, sét đánh ngang trời.
Sóng xung kích xẻ tan toàn bộ những gì cản đường chỉ để nhắm tới một Nhân loại duy nhấtLưỡi kiếm phóng đi, tựa như bão tố cuộn lại nơi cái chết ập tới Quái vậtÁnh mắt kiêu hãnh nắm rõ từng chuyển động, cơ thể tàn tạ của hai chiến sĩ đáp lại lời mời gọi điên dại từ kẻ thù.Đường kiếm và lưỡi rìu va đập gây ra một trận rung chấn khủng khiếp lan ra khắp chiến trường.Mặt đất vỡ toác và lún sâu, nhưng chỉ trong tích tắc ngắn ngủi mà thôiChoang""""___""""Âm thanh tựa như thuỷ tinh vang vỡ vọng lại, bé nhỏ đối nghịch hoàn toàn với tiếng gầm vang của kim loại chỉ tích tắc trước đó.
Lưỡi kiếm sứt mẻ của nhân loại đã vỡ tan thành từng mảnh.
Cơn mưa bạc hiện lên trước đôi mắt che mờ tầm nhìn của người chiến binh tiên tộc, báng kiếm vỡ ra thậm chí còn làm tổn thương bàn tay của anh ta với lực đâm kinh khủngNhân loại ấy vẫn bước theo đà, tên Orc với cơ thể to lớn và chỉ còn một chân cũng không thể phanh lại.
Hai chiến binh hoàn toàn lướt qua nhau tựa như cơn gió, lưỡi rìu kia may mắn chỉ lần nữa sượt qua bên tay đã hoàn toàn mất đi của nhân loạiChiến binh tiên tộc thở dốc, liếc ánh mắt và xoay người về phía sau.
Tên Orc đã có thể dừng lại cũng nhìn về anh ta, nở nụ cười thoả mãn đầy man rợ của một kẻ chiến thắng."
Chết tiệt..."
Đây, hẳn sẽ là những giây phút cuối cùng mà anh ta còn có mặt trên cõi đời.
Nhưng... tại sao ngay giữa chiến trường tàn bạo này, anh ta lại bất chợt trở nên mạnh mẽ đến như vậy?...
À phải rồi... có một Siêu việt giả ngay trước mặt đây.
Vừa nãy hắn cũng nói nhiều lắm nhỉ?
Chắc hỏi một chút cũng được."
Này, dù gì cũng sắp kết thúc rồi.
Ta muốn hỏi một vài điều."
"..."
Lúc này, tên Orc hơi bất ngờ vì tên tiên tộc lạnh nhạt này lại mở miệng.
Hắn đặt cây rìu xuống đất làm trụ cho một bên chân đã mất và vểnh tai lên nghe"Ngươi có biết, bản chất của nguồn sức mạnh này không?"
Giữa chiến trường ồn ào, giữa cơn mưa của hoả tiễn, giữa đạn pháo và vô số phép thuật phóng đi.
Không gian tĩnh lặng hoàn toàn giữa hai người chiến sĩ"Chịu, ta chẳng biết cái cóc khô gì cả."
Và rằng hắn đã trả lời đơn giản như vậy."
Hiểu rồi, vậy thì chẳng còn gì để nói nữa."
Cầm trên tay chuôi kiếm gãy cùng cánh tay đã bị những mảnh bạc đâm thủng.
Người lính nhân loại hướng nó về phía quái vật khổng lồ.
Tên Orc mỉm cười, hắn cũng vác cán rìu lên, hơi thở cũng chẳng còn sung sức nổi nữa.
Nó đang dần suy yếu... suy yếu một cách đáng ngạc nhiên trong suốt hai tháng chiến trường bất tận.
Đây, là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy sôi sục như vậy"Chúng ta đều cam thấy phấn khích, phải chứ.
Dòng máu đen kịt của ta và dòng máu đỏ của ngươi, nó đều đang sôi lên, phải không!?"
"À...
ừ, cái này ta phải công nhận."
Đây là phút giây cuối cùng rồi... vị chiến binh tiên tộc này chẳng cần phải che dấu điều gì nữa.
Đúng vậy, anh ta... cũng rất phấn khích"Ta rất biết ơn, vì các vị thần đã đem cho ta chiến trường tàn bạo này.
Và giờ ta gặp ngươi, kẻ cũng là nạn nhân của thần thánh, được đưa vào lò luyện ngục vô vọng.
Ngươi đã thức tỉnh, giống như chính ta.
Ta thật sự biết ơn đấng thần linh vì đã trao cho ta trận chiến này!"
"Ta thì không đâu.
Nhưng chuyện này chẳng hề tệ như ta nghĩ."
Tên Orc cười lớn, người tiên tộc cũng vứt báng kiếm gẫy sang một bên.
Lò luyện ngục – bàn cờ của thần thánh với những quân cờ rõ ràng chỉ nằm gọn trong những suy tính và tầm tay của những bề cao tồn tại.
Ấy vậy mà, hai con tốt ngớ ngẩn, lại đang tận hưởng sự phấn khích đang sục sôi trong huyết quảnBạo lực thật sự?
Cái ác tàn bạo sẽ chẳng bao giờ chờ đợi bất cứ kẻ nào đủ mạnh để đối mặt.
Nhưng... khi chẳng còn thứ gì nữa ngoài chiến trường.
Trái tim của hai kẻ siêu việt đã cho phép bản thân quên đi tất cả.Ở lò luyện ngục này, nơi tuyệt vọng được dẫm đạp lên bất cứ ai.
Nơi mà sau hàng ngàn sinh mệnh ngã xuống, sẽ có một kẻ vì tuyệt vọng và khao khát được sống sẽ trỗi dậy.
Hai chiến binh, nắm trên tay vũ khí như hai ngọn cờ.
Giờ đây, vinh quang hay chiến thắng chỉ còn là hư ảo.
Trong đôi mắt rực cháy, chiến binh chỉ còn chiến binhMưa tên ngập trời, quang cảnh trong thành thật hoang tàn.
Sau khi một phần cổng thành sập xuống, hàng ngàn binh linh loài người đã tràn vào gây ra một cuộc hỗn chiến.
Nhưng, tuyệt nhiên... tất cả đều không dám lại gần chiến trường của những kẻ siêu việt.
Thứ đã gây ra cả hố thiên thạch khổng lồ giữa toà thành nàyMột cơn gió thoáng qua, bằng cách nào đó, đã có một lưỡi kiếm mẻ bay đến trước mặt vị chiến binh tiên tộc"Có vẻ thần thánh cũng đang xem đấy, chúng không muốn ta và ngươi kết thúc trận chiến một cách cợt nhả rồi.
Nào, bài cuối chứ?"
"Là Orc mà dùng từ hoa mĩ quá đấy."
Các vị thần trên ngai cao, đang quan sát... không biết cảm tưởng của họ khi chứng kiến trận chiến này là gì nhỉ?Có giống hai gã hề đang cố gắng nhảy múa không?
Hay là những con rối ngớ ngẩn chẳng hề ăn nhập với toàn bộ thế cờ?Kệ đi..."
Ta xưng danh: Ofbe – Tân Chỉ huy của đoàn quân Orc số 3 tại phương Bắc!
Ta hỏi lại lần nữa, tên ngươi là gì?"
"Leon Cloưner – Một thợ săn tiên tộc vô danh mà thôi."
Hai chiến binh xưng danh.
Như để gắn kết một sợi dây định mệnh của hai chiến sĩ quyết tử trên xa trường.Phàm nhân nhỏ bé trên bàn cờ của thần linh.
Thoả sức nhảy múaPhẩm trật đấy, tựa như Anh hùng và Quái vật trong những sử thi huyền thoại.
Kẻ nào sống sót, sẽ mang trên mình danh hiệu cao quý của câu chuyện này...Một danh hiệu để các vị thần tiếp tục đưa cho phàm nhân một hy vọng và quyết tâm chiến đấu."
Sức mạnh của thế gian, xin hãy cho tên hề này vay mượn!
Ta là kẻ Siêu việt xuất hiện theo ý chí của người!"
"Mặt đất, mau đưa cho kẻ tước đoạt này sức mạnh tàn bạo.
Ta là Kẻ siêu việt đã xuất hiện theo ý chí của thần linh!"
Sức mạnh từ mặt đất, bầu trời bồi tụ lại hai người lính, cả chiến trường rung lắc không thể tiếp tục những tiếng ồn ã.
Như thể cả nhân gian đang giúp đỡ hai chiến binh giao chiến mà chẳng còn để ai làm phiền nữa!"
Ta sẽ KHÔNG THUAAAAAAA!!!!"
Cả hai phóng đi như thể mũi giáo và đạn pháo xuyên thủng tất cả.
Mặt đất bị nghiền nát, bầu trời xẻ dọc hai đường, xung lực phóng ra đẩy lùi mọi thứ ngáng đường."
GAAAAH!!"
"GƯ A A A!!"
Mũi kiếm của Leon đã đâm thủng bụng Ofbe trước khi lưỡi rìu của hắn kịp vung xuống"Nổ tung đi!"
"GAAAAHH!!"
Một vụ nổ khổng lồ từ trong cơ thể thiêu rụi toàn bộ nội tạng của Quái vật.
Nhưng hắn ta vẫn nghiến răng, cả hai cùng trưng ra một nụ cười khi nhìn vào ánh mắt kẻ thù"GAAAAAHHHHH!!"
Lưỡi rìu đã khựng lại tiếp tục vung xuống, xẻ chéo một đường người chiến binh tiên tộc đồng thời tước đi cánh tay còn lại của anh ta"Khặc!"
Cả cục máu phọt ra khỏi miệng.
Leon bước lùi lại một cách yếu ớt.
Đứng trước Ofbe đang thở phi phò và tiếp tục giương cao lưỡi rìu"Trận chiến này...
Ta thắng."
"Ừ..."
Hẹn gặp lại...
Đó chính là ý chí cuối cùng của hai chiến binh kiêu hãnh.
Họ cùng nở nụ cười thoả mãn, như thể một màn kịch tuyệt vời vừa hạ mànPhậpMột chém duy nhất, cái đầu của Siêu việt giả trong hình hài Tiên tộc đã rơi xuống cùng cơ thể vô lực ngã xuống mặt đất."
Ha...
Ha haa....
Ha ha haha!!"
Ofbe vừa thở, vừa cười lớn đầy mãn nguyện.
Hắn nhặt lên chiếc đầu, chuẩn bị đưa lên cho toàn thể đội quân loài người nhìn thấy để chấm dứt trận chiến ngớ ngẩn này lần một lần nữa.
Nhưng, một biến cố bất ngờ đã ập đến."
Cái!"
Một cảm giác sắc nhọn đã đâm xuyên cơ thể hắn.
Ofbe lập tức vung tay ra sau, đập mạnh vào một nhân dạng lùn tịt khiến hắn bay đi cùng tiếng kêu đau đớn.
Nhưng lúc này hắn đã yếu đến mức chỉ một cú đâm duy nhất cũng có thể khiến hắn tổn thươngHàng loạt mũi tên phóng tới đâm vào cơ thể hắn một cách không thương tiếc như thể hắn chỉ là một cái bia tập bắn"GU Ô Ô Ô Ô Ô Ô!!!!"
Ofbe gầm lên tính lao tới đám người đang đứng bao vây hố thiên thạch, nhưng ngay lúc này, một tia sáng xuyên thủng bả vai hắn, khiến một cánh tay hắn rơi xuống mặt đất."
Cái... gì?"
Phía trên đó... là một tiên tộc đã mất đi nửa đôi tai phải, đang đứng trên bầu trời cùng chiếc áo choàng phất bay"Ha ha ha..."
Điều đó khiến Ofbe cười lớn đầy mỉa mai.
Hắn đã biết bản chất của trận chiến này là gì rồi.
Lí do mà một kẻ thức tỉnh lại ở đây, giao chiến với hắn'Kẻ chinh phục gục ngã, vô giá trị.
Trận chiến kết thúc, cái ác cũng phải tan biến!'Thật xúc phạm, thật báng bổ.
Dù đã biết từ trước, nhưng trận chiến của hắn, rõ ràng chỉ là trò chơi của thần thánh.
Giờ nhìn thấy thì không thể kìm nén được nữa."
LŨ SÚC SINH!!!!!"
Ofbe rống lên, nhưng tất cả đã kết thúc.
Tia sáng lạnh lùng xuyên thủng đầu con quái vật khiến nó ngã xuống mặt đất, ngay cạnh người chiến binh đã cùng nó chiến đấu tới giây phút cuối cùngTrận chiến đầu tiên: Thảo phạt thành Ofbena kết thúc.Một cuộc chiến tưởng chính nghĩa, nhưng hoá ra lại phi nghĩa không hơn.Hai kẻ chinh phục đã chết...
Những kẻ đã thất bại trên con đường "Anh hùng"
---Hết chương 201---