Siêu Nhiên Tiếng hát của những hành trình (2)

Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 11: Người tiên phong


Xin lỗi đã làm phiền...

Tôi là Log the Teller – Người kể chuyện đang say ngủ tại nơi đây.

Các câu chuyện của quá khứ được kể lại qua những giấc mơ, sự sáng tạo và những hành trình được viết lên bởi khúc hát của những thi nhân trên khắp thế gian này.Những kẻ lang thang là khởi đầu của khúc ca tạo nên thế giới – Thi nhân du lãng.

Những kẻ bước đi khắp thế gian và cất lên khúc nhạc dệt nên bao câu chuyện.Họ hát lên nó: Qua cây đàn Lyre, qua cây sáo trúc, qua hộp nhạc nhỏ, qua những áng thơ và giọng ca ngân lên trong xúc cảm.Khi sáng tạo ra lời ca câu hát, những thi nhân luôn mang trong mình một cảm xúc nhất định.Đó là niềm hân hoan, sự tự hào khi cất lên một bản sử thi, một câu chuyện cười đánh động cả thế giới.Đó là sự căm ghét, về tiếng hát của con ác quỷ gây ra bao đau thươngĐó là niềm tin, về câu chuyện cười đã đem lại cho thế giới hy vọngĐó là tuyệt vọng, về bao nỗi đau và sự mất mát không nguôi.

Qua những ngón tay gẩy đàn, ta thấy được bao nhiêu cảm xúc của kẻ hát rongQua sự sáng tạo, ta thấy được xúc cảm gì đã tạo nên thế giới này.Thế giới này đã từng là vườn địa đàng, cũng từ là địa ngục trần gian.Đó là một thế giới mạnh mẽ và đầy tự hàoĐó là một thế giới đã từng chỉ có tuyệt vọng và đau thươngCuối cùng, những sợi chỉ hy vọng được bện vào đỏ thẫm sáng rực đêm đenCó ai còn nhớ không nhỉ?

Thế giới này được tạo ra bởi tiếng ca của năm vị thần sáng tạo Với nhạc trưởng chính là Theolma Acatalepsy.

Cùng những người anh em của ngài lần lượt là Umo Acatelpsy, United Acatalepsy, Scothoth Acatalepsy và Sedna Acatalepsy.Năm người bọn họ đều là những người sáng tạo nên thế giới này, nhưng có một sự khác biệt nhất định giữa nhạc trường và những đứa trẻ còn lạiTheolma [Acatalepsy] còn hơn cả một Thi nhân lãng du, chỉ ngân lên lời ca hắn ta hát lên khúc độc tấu.

Vô song và áp đảo đến ngỡ ngàng.Tại sao cùng là những kẻ gọi là anh em, mà bản thân hắn lại có thể khác biết đến mức ấy.

Bởi vì thực ra, hắn là [Khởi nguyên].

Không phải khởi nguyên duy nhất, nhưng hắn rõ ràng được gọi là [Anh cả] vì hắn ta [già] hơn tất cả những đứa trẻ còn lại.

Còn tồn tại lâu hơn bao nhiêu, tồn tại bao lâu rồi?

Câu trả lời đó thật khó vì tốt nhất không nên đề cập đến dòng thời gian trong thế giới của thần thánh.Nhưng tồn tại lâu cỡ nào, thì có lẽ vẫn có những sự kiện để ta mường tượng được.

Khụ khụ...

Bắt đầu kể thôi nhỉ?Ngày xửa ngày xưa...

Khi ánh sáng và bóng tối còn chưa định hình, thế giới này còn trống rỗng, bạch quang hay hắc ín, đối nghịch hay tương đương, tất cả chúng trộn lẫn bên nhau và tràn ngập những tiềm năng vô tận.

Tại thời đó đó là lúc một [Tồn tại] đã bước trên thế gian này.Vị tồn tại ấy như thể đại diện cho những điều chưa biết. [Acatalepsy] chính là tên ngài.Thời điểm đó, bước qua vô vàn không thời, ngài đã chứng kiến vô số tiềm năng sáng tạo.Dẫu cho thế giới chỉ có hư vô và tràn ngập trong những thứ không tồn tại.Dẫu cho thế giới sơ khai ấy chẳng có thứ gì bên trongTrước đôi mắt trong veo, không thứ gì thật sự thành hình.

Nhưng trong mắt ngài, đôi mắt của sáng tạo, ngài đã thấy được vô hạn tiềm năng của nơi đây.Vô hạn tiềm năng tương đương với vô hạn sáng tạo.

Ngài ấy [Acatalepsy] thích thú cất lên giai điệu sáng tạo của bản thân.

Lúc giai điệu tuỳ hứng ấy ngân lên, những tạo hoá đầu tiên đã được khắc thành hìnhÁnh nắng vàng ươm của sớm maiSắc xanh xinh đẹp của bầu trờiNhững vì sao toả sáng dẫn đường cho những kẻ lang thangTiếng hát ấy, kể về câu chuyện của những kẻ lang bạtNgài ấy, kiến tạo cả thế giới trên tiếng ca của mình.

Tiếng ca của niềm vui thích và thi caVô vạn tiềm năng hình thành nên vô vàn tạo tác.

Vì quá vui thích mà vị tồn tại ấy đã lỡ tay tạo ra nhiều điều hơn mình tưởngGiọng ca ngân xa muôn trùng, giai điệu ngẫu hứng đã khiến trần gian này đổi thay vô sốBao vì sao xa, nơi khuất bóng gần.Ánh sáng vươn tới muôn trùngBóng tối chờ đợi ngày giao thoaKhi nhận ra giọng ca của bản thân đã tạo nên vô vàn thế giới.

Vị tồn tại kia đã vô thức lấy tay che miệng để ngăn bản thân tiếp tục hát ca."

Chà, rộng quá rồi."

Đó là những gì vị tồn tại ấy nói.

Một sai lầm ngớ ngẩn chẳng biết có gây ra hậu quả gì không, nhưng chi ít thì bây giờ ngài ấy đang không biết gì về thế giới mới này cả.Chúng được sinh ra từ cảm xúc của ngài, và ngài đã khiến nó thăng hoa đến mức không thể hiểu hay kiểm soát nổi nữaVô hạn sáng tạo, vô hạn vận mệnh.

Rồi thời gian trôi qua sẽ có những tồn tại như ngài, những sự sống được sinh ra."

Cũng hay ha..."

Vị tồn tại ấy tự đặt câu hỏi.Ngài ấy nằm dài giữa tinh không của sáng thế và khẽ ngâm ngaÀ, phải rồi.

Nếu có câu hỏi về sự sai lầm lạc quẻ này sao có thể xảy ra với một vị thần sáng tạo.

Thì tôi vẫn chưa hề nói ngài ấy là một [Vị thần].Acatalepsy, theo ngôn ngữ hiện đại, ngài ấy là một [Con người] đấy.Tuỳ hứng và hành động theo cảm xúc, dẫn đến những kết quả rất khó lường.

Các Vị thần không có điều đó, Ác quỷ cũng vậy.

"..."

Ồ, ngài ấy đã nhìn lên đây rồi.

Đôi mắt trong veo ấy đang nhìn thẳng vào Log mới được sinh ra khi thế gian được ngài ấy tạo thành/"Muốn ghi lại gì thì ghi, nhớ là bỏ đi những nốt nhạc lỗi đấy nhé."

Và ngài ấy chỉ nhắc nhở tôi như vậy.

Sau đó lại tuỳ hứng đứng lên, phủi tay lên lớp áo bào và nhìn về mọi nơi.

Hẳn rồi, ngài ấy sẽ khám phá thế giới này đây.

Khám phá thế giới mà bản thân đã vô tình tạo ra trong giây phút tuỳ hứng.

Nhưng..."..."

Ngài ấy đã đứng lại một chút."

Đúng là không nên."

Đặt tay lên cằm và tự thuận.

Xong cũng chẳng tốn thời gian, ngài ấy búng tay một cái như thể đã nghĩ ra cách giải quyếtVà để tôi tóm tắt lại suy nghĩ đơn giản của ngài ấy 'Nếu đã tuỳ hứng và hay hành động thuần theo cảm xúc.

Thì chỉ cần có một nút chặn là được mà.'Có lẽ ngài ấy cảm thấy bản thân nên có trách nhiệm với thế giới mình đã tạo ra.

Nên phải có thứ gì đó kìm hãm hành động của bản thân mìnhMột tồn tại như ngài ấy vừa hay không chỉ [Con người]Vì vậy, để tạo ra một nút chặn, một tồn tại không thể sai lầm.

Ngài ấy sẽ sử dụng một phần của bản thân để tạo tác và tạo nên sự sống đầu tiên của thế gian.[Thần] nhẹ nhàng được bóc tách khỏi [Trái tim] ngài.

Cánh tay cầm lấy ánh sáng và nở nụ cười an tâm, Acatalepsy cất cao giọng nói đầu tiên để ban cho sinh mệnh này"Hỡi đứa trẻ của ta, hãy thức dậy đi.

Tên con là: Theolma – [Acatalepsy].

Đứa trẻ của sự bảo vệ vĩnh hằng."

Đó chính là cái tên đầu tiên được ban xuống cho một sinh thể tồn tại trong thế giới này.

Đứa trẻ sẽ bảo vệ mọi thứ, Theolma Acatalepsy.Ánh sáng trên tay Acatalepsy dần nén lại, trở thành hình hài của một quả trứng tròn xoe màu hoàng kim.

Ngài đặt nó xuống ngang chân mình và nhẹ nhàng bước lùi lại.Lập tức, quả trứng ấy nứt ra, từ trong vỏ trứng toát ra ánh sáng che mờ cả thế giới vừa được tạo tác này.

Khí thế kinh người, dị tượng xuất hiện lan tràn như thể kết quả của một tồn tại tại vĩ đại được sinh ra.Acatalepsy vẫy tay, dị tượng cũng đã lập tức dừng lại.

Quả trứng vỡ ra, ánh sáng hoàng kim rực rỡ dần thu lại cuối cùng trở thành một hình hài duy nhất.Dáng vẻ thanh tú, mái tóc đen tuyền, đôi mắt tử tím như thể chứa đựng cả vũ trụ bên trong."...Thưa... cha..."

Lời nói đầu tiên, của đứa trẻ đó, đã được cất lên."

Con... tên Theolma Acatalepsy, sẽ đi theo và phục vụ người bằng tất cả khả năng của mình."

"Phục vụ?"

Vừa được sinh ra, vô vàn tri thức đã nằm sẵn trong đầu Acatalepsy tràn vào đầu đứa trẻ này khiến nó lập tức có một thế giới quan sơ khai.

Dù cho nó thật sự quá cứng ngắc đi chăng nữa.Vì vậy, Acatalepsy mới vỗ vào vài vai đứa trẻ của mình."

Con là bạn đồng hành của ta, ta và ngươi sẽ cùng nhau khám phá thế giới này.

Dù mục đích ta tạo ra ngươi như một nút chặn, nhưng không thể phủ định ta cũng đang cô đơn.

Nên cái vai vế kia, bỏ qua đi nhé."

"Con... hiểu rồi."

Theolma lặng lẽ gật đầu và nhìn vào sự khoan thai của cha.

Nó đã từng là một phần của ông và giờ được tách ra trở thành một ý thức riêng biệt.

Nên sẽ có một điều chắc chắn...Sự tồn tại của Theolma, sẽ luôn tận tâm cho mong muốn của cha.Vừa dứt, vị tồn tại trước mặt Theolma để tay lên đầu rồi trưng ra quả mặt khó ở theo cách hơi thái quá"...

Trời ạ, ta lại quên mất vụ này."

Acatalepsy gãi đầu.

Điều đó khiến Theolma nhìn theo biểu cảm khó hiểu của ngài"Bản thân là [Nhân], là [Thần] dĩ nhiên ta cũng là [Quỷ].

Tách [Thần] khỏi trái tim, thì sẽ mất đi sự cân bằng mất."

Vì đã chiêm nghiệm qua nhiều điều, vì vậy mà Acatalepsy đã nhận ra điều này.

Khi tồn tại đủ lâu, bất cứ tồn tại nào cũng sẽ có vài phần bị tách rời để trở thành một thể độc nhất.

Phần thiên tính kia sẽ có ngày đủ mạnh mẽ để tự tách riêng bản thân hoặc chính chủ thể muốn tách ra như Acatalepsy vừa làm đâyNhưng, nếu kể tồn tại là cả [Nhân], [Thần] và [Quỷ] mà mất đi một trong ba, thì chỉ có hai khả năng.

Một rằng đó sẽ trở thành một tồn tại xung đột và hỗn loạn bị chia ra hai thái cực tách biệt.

Hai rằng sẽ có một thiên tính áp đảo hoàn toàn khiến cái kiềng chỉ còn hai chân mỏng manh sụp xuống"Ta sẽ phải tách cả [Quỷ] ra nữa."

Acatalepsy gãi đầu.

Dường như ngài ấy chẳng muốn phải làm điều tiếp theo tí nào cả.

Nhưng, nhìn vào Theolma đang thắc mắc bản thân đang nghĩ và nói điều gì, Acatalepsy mới giải thích chút với tiếng thở dài"Xin lỗi nhé, do ở một mình quá lâu, ta có thói quen tự nói chuyện một mình.

Ngươi không phải làm gì cả đâu, muốn quan sát những gì xảy ra tiếp theo không cũng tuỳ."

Chính xác là cách nói chuyện của Acatalepsy sẽ hơi giống một diễn viên tự biên tự diễn trên sân khấu không khán giả.

Phóng khoáng, thích nói gì thì nói, lúc suy nghĩ thì chẳng ai hay."

Được rồi..."

Vị tồn tại ấy đặt tay lên ngực mình.

Từ đó, một hắc cầu đối nghịch với quả trứng đã sinh ra Theolma.

"!!"

Chỉ với việc quan sát, trực giác của Theolma đã réo lên một điều gì đó cực kì bất thường.

Một thứ kì lạ như thể đang trói chặt vào cánh tay đứa trẻ khiến nó giơ cả bàn tay mình lên."

Dừng lại, Theolma."

"!?"

Theolma bất ngờ phản ứng trước lời nói của Acatalepsy"Thưa cha, thứ này..."

Theolma nhận ra được nó, nhận ra [Quỷ] tính trong nó và sợ hãi nó một cách thiếu cơ sở.

Nhưng cần gì cơ sở khi bản thân chỉ cần nhìn vào đó đã nhận thấy sự hỗn loạn không thể kiểm soát."

Bài học đầu tiên của nhóc đây.

Thế giới này sở hữu vô hạn tiềm năng và khả năng.

Không gì là tuyệt đối cả.

Tất cả đều sẽ có lúc thay đổi."

"..."

"Việc tước đoạt một thứ chỉ vì nó được sinh ra, là hành động ấu trĩ và tệ hại nhất đối với những kẻ sáng tạo."

Câu nói này, hiên tại Theolma sẽ không thể hiểu đâu.

Có lẽ phải trải qua nhièu điều hơn ữa, đứa trẻ ấy mới có thấu hiểu được nó.

Nhưng bây giờ, nghe theo lời cha, đứa bé ấy đã hạ cánh tay của mình xuống."

Con ác quỷ của chúng ta, hãy để nó ngủ một giấc cho đến khi thế giới này được định hình.

Bây giờ nhân gian không có hơi ấm của sinh linh... sẽ thật khó để thay đổi cả trái tim của một con quỷ."

Acatalepsy lật úp bàn tay, quả trứng màu hắc ín lập tức trở thành một khối lập phương.

Bào thai trong ấy vẫn đang ngủ say, liệu sẽ có lúc nó nhận ra được thế giới mình đang sống?Có thể lắm, nhưng giờ thì chưa hề.

Bào thai đang say ngủ trong quả trứng chỉ như một đứa trẻ đang đạp.

Nó chưa hề có được ý thức cá nhân nào.

Vì vậy, hãy để cho đứa trẻ đó say ngủ.

Đợi đến khi có một thế giới tốt đẹp....

Một thế giới mà 'Cả Ác quỷ cũng nguyện ước bảo vệ' được sinh ra.

Ngọn lửa trắng xoá bao bọc cả ba sinh linh.Ngọn lửa không bao giờ tắt sẽ chứng giám cho thời khắc ba sinh thể khác biệt hoàn toàn đã tồn tại trên trần gianNhân – AcatalepsyThần – Theolma AcatalepsyQuỷ –「  」

Là ba nhưng cũng từng là một.Khối lập phương trong tay Acatalepsy lơ lửng, dị tượng dâng trào nhưng ngài không hề cản nó lạiĐể rồi, đến khi với Khối lập phương là trung tâm, một tinh cầu được sinh ra bao bọc lấy bào thai đó"Có lẽ nơi đây rồi sẽ đổi thay."

Acatalepsy đặt tay lên tinh cầu, cảm nhận được nhịp đập của sự sống đang say giấc."

Chúc ngủ ngon, tiểu quỷ."

Rồi ngài quay đầu, bước về phía trước để ngắm nhìn cả thế gian.

Nếu đã biết hết tất cả, thì mọi thứ thật nhàm chán.

Mà trên đời này làm gì có kẻ nào có thể biết được tất cả chứ?

Vạn vật không gì là tuyệt đối, vì vậy...Đôi chân của hai Thi nhân bước đi, khám phá thế giới mới được khai sinh một cách vô tình này.

Ý nghĩa của việc Theolma Acatalepsy là [Khởi nguyên] chính là vậy.

Vị thần ấy, sinh ra đã là thần cách của đấng tối cao.

Là vị thần đầu tiên được sinh ra và đã ngắm nhìn toàn bộ thế giới.Ngài ấy hiểu rõ vạn tượng, thấu tận vạn tượng...

Đặc biệt là những con người.Cha ngài, chính là một con người tiêu biểu.Đầy cảm xúc, tuỳ hứng và tự do.

Sai lầm vô số nhưng cũng đi ra các nước cờ vượt trên mọi đoán địnhTheolma Acatalepsy... thấy điều đó thật đẹp.

Khác với hắn, một vị thần.

Có xúc cảm, có sự cảm thông, có cả tình yêu lẫn sự hận thù.

Nhưng hành động của thần thánh luôn đúng đắn, những cảm xúc bị kìm nén khiến hắn có phần giống máy móc.

Nhưng, nhờ vậy mà Thần mới không bao giờ sai lầm.Và rồi, khi bước đi cùng ngài ngắm nhìn những sinh vật đã có đủ nhận thức để thiên tính hình thành.Thần thánh sinh ra như một lẽ tự nhiên, một sự tối thượng nhờ vào thiên tính hoàn toàn đúng đắn.

Một vị thần như thể đại diện cho trật tự tuyệt đối của ý chí và lí lẽ.Quỷ dữ sinh ra cũng vậy, dục vọng của chúng là cây kiềng ba chân, bị đánh bật hay nghiền nát cũng không thể sụp đổ.

Nhưng vì vậy, mà chúng là những kẻ đại diện cho hỗn loạn, những điều có thể xác định qua cánh bướm của Loren.

Một sự hỗn loạn có quy luật, và quy luật của Quỷ chính là Dục vọngCon người.... yếu đuối và ban sơ, mắc kẹt giữa lí trí, cảm xúc và dục vọng.

Mặc kẹt giữa hỗn loạn và trật tự, họ là chủng loài đa cảm đến kì lạ.

Nhưng, cũng chính vì vậy mà thế giới quan của họ thật đa sắcChỉ có con người mới sợ hãi cái chết đến vậyChỉ có con người mới quý trọng cuộc sống như vậyCon người... là sinh vật hiểu rõ nhất về tình yêuAi cũng biết, tình yêu là sức mạnh phi thường.

Nó ban cho ta dũng khí và lòng quả cảm, đôi lúc khiến bản thân thật ngốc nghếch.Nhưng..."

Con người luôn đem trong mình trái tim có tình yêu.

Đó đáng ra phải là điều tốt đẹp."

Các thế giới sẽ thường đi theo quy luật như nàyKhi các sinh vật có trí khôn vượt trội xuất hiện.

Họ sẽ mất hàng chục ngàn năm để hình thành bầy đàn và tập tính.

Tiếp đó con người sẽ lại tốn hàng ngàn năm để hình thành các nền văn minh sơ khai.

Cuối cùng nhờ trí tuệ của mình, họ chỉ mất có hàng trăm năm để vươn lên trở thành một nền văn minh hiện đại, hàng chục năm để chinh phục cả bầu trời sao.

Để cuối cùng, bản thân họ sẽ chỉ tự diệt trong vài năm ngắn ngủi chỉ vì những thứ thật đáng cườiLòng đố kị, ghen ghét và tham lam.

Những dục vọng mà bản thân một vị thần như Theolma chẳng thể hiểu sao nó có thể cám dỗ loài người đến vậy.Nhưng, cha của hắn, Acatalepsy hiểu rõ điều đó.

Đó cũng là lí do ông cần hắn trở thành một nút chặnẤy vậy mà..."

Tệ thật... rốt cuộc đó vẫn là kết quả tất yếu."

Acatalepsy chán nản thở dài và nhìn vào tàn dư chỉ toàn tro tàn và kim loại phía trước.

Lại một lần nữa hàng loạt nền văn minh diệt vong chỉ vì một cuộc chiến tranh đoạt tài nguyên.

Nó vừa mới kết thúc gần đây thôi, giữa cái không gian bé nhỏ này"Chúng ta vẫn thật sự không nên can thiệp sao, thưa cha?"

"Đúng vậy, ngoài trừ sức mạnh, quyền năng và tri thức vượt trội, ta chẳng có quyền gì mà đòi can thiệp vào thế giới.

Mà làm vậy thì khác gì đám trẻ trâu cậy sức để thể hiện và kiểm soát mọi thứ chứ."

Theolma biết, Acatalepsy rất coi trọng sự tự do.

Nhưng các kết quả luôn không hề khả quan và sẽ thành như vậy."

Thưa cha, con có một đề xuất."

"...

Nói đi."

Acatalepsy có phần yên lặng.

Ngài có vẻ đã bỏ được thói quen tự thuận khi có một người đồng hành và trải qua nhiều điều"Vì lợi ích mà con người luôn xung đột, xung đột luôn dẫn đến đấu tranh, đấu tranh cũng luôn là vì lợi ích.

Sẽ ra sao, nếu chúng ta có thể tạo ra một lợi ích chung cho toàn thể thế giới?"

"...

Ta không khuyến nghị điều đó."

"Ý con, là tạo ra một kẻ thù duy nhất cho tất cả phải đồng tâm để đánh bại, thưa cha."

"Ta sẽ không đồng tình đâu."

Acatalepsy thở dài.

Lúc này, trước mặt cả hai đã lập tức chuyển về hành tinh lúc đầu họ khởi hànhVà, không ngoài dự đoán, đó đã là một hành tinh chết từ lúc nào."

Con quỷ ấy vẫn chưa được sinh ra."

Bào thai ấy vẫn đang say giấc, như thủa ban đầu, như chưa từng đổi thay.

Cứ như thể chính bản thân nó từ chối sự đổi rời, chính bản thân đứa trẻ ấy chỉ muốn mãi nằm ngủ trong quả trứng nhỏ"Nhưng..."

Đứng trên hành tinh chết đó, là một thứ tồn tại tràn ngập trong máu thịt"Ha...

Hah....

Gahh!!!!!"

Nó hét lên và nhìn lên hai thực thể tối cương đáng ra phải vô hình với thế giới và mở to đôi mắt căm hậnNhân hình đề kiếm, phóng thẳng lên bầu trời, một đao bạc phóng đi toan chém đôi cả hai vị tồn tại.

Nhưng khi đường chém chưa đi được nửa đường.

Theolma đã nắm lấy lưỡi kiếm đó và nhấn đầu con ác quỷ đó xuống tạo ra âm thanh nổ tung đất trời"GAHHHHHHHHHH!!!!!!!!!"

Đầu bị nhấn xuống khi con quỷ gầm lên.

Nó đau đớn đưa đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào tồn tại tối cao.

Đôi đồng tử tím biếc của ngài phản chiếu lại hình ảnh của con quỷ khiến nó sợ hãi"Ngươi...

đã chém giết ở đây bao lâu rồi."

Theolma lên tiếng, Acatalepsy bên cạnh chỉ nhìn chứ không nói gì."

GAARRRHHH!!!!"

Nhưng con ngạ quỷ đó hét lên và cố vùng cơ thể dậy."

Ta biết ngươi hiểu ý nghĩa của câu nói này.

Trả lời!"

"Thứ tồn tại như các Ngươi, sao lại bỏ rơi thế giới này!!!"

Con quỷ đó gầm lên và vùng dậy, thoát khỏi bàn tay đang ấn đầu nó xuống và đứng lên.

Mũi kiếm run rẩy chĩa thẳng về phía Theolma"Vì sao các đấng sáng tạo lại rời bỏ thế giới này!?

Tại sao các ngươi lại không ở đây khi phàm nhân tàn sát lẫn nhau?

Tại sao các ngươi lại biến mất và trở lại khi thế giới này đã tận diệt!!"

Con quỷ đó vẫn run rẩy.

Nhưng đôi mắt kiên quyết vẫn nhìn thẳng vào hai vị đấng tối cao"Ngươi nhận ra bọn ta là ai sao?"

Acatalepsy lên tiếng đồng thời để tay lên chặn Theolma chuẩn bị động thủ để xử gọn một tồn tại nguy hiểm, "Sao ta có thể không biết chứ.

Ta sinh ra từ chính [Khối lập phương] các ngươi để lại và trở thành bảo hộ của hành tinh này.

Ta biết rõ kẻ tạo ra mình là ai, biết rõ vì sao thế giới này hình thành và lí do mình mang sức mạnh to lớn.

Còn các ngươi, chỉ vì một phút ngẫu hứng và rời đi?

Thần thánh các ngươi là lũ vô trách nhiệm vậy à!?"

Ngạ quỷ vô danh cầm chắc thanh kiếm.

Hắn ta hẳn đã trải qua vô số chiến trận kể từ ngày được sinh ra trên thế giới này như những tàn dư của khối lập phương tràn ra ngoài thế gian.Vậy thì, đây hẳn phải là con quỷ đầu tiên bước đi trên thế giới, trước cả thứ đã sinh ra nó.

"Dục vọng của ngươi là gì, Ngạ quỷ vô danh.

Nói cho ta nghe thử đi?"

"Nhìn còn không hiểu sao!?

Khát vọng duy nhất của ta—"Kẻ được gọi là Ngạ Quỷ gầm lên.

Tuyên bố trước hai thực thể tối cao."—Là bảo vệ được nơi này!

Chỉ vậy thôi đấy!

Mà giờ đã chẳng còn gì để mà bảo vệ nữa cả!!"

"..."

Trước lời tuyên bố của Ngạ quỷ, hai vị tồn tại kia có chút bất ngờ và dường như nhận ra điều gì.

Một điều mà họ chưa từng nghĩ tới."

Ta hiểu rồi."

Theolma gật gù và bước lên phía trước"Đến đây, ta chấp nhận lời thách thức."

Con ác quỷ hơi khựng lại.

Nhưng nó lập tức gầm lên và cầm chắc thanh kiếm[DEVA]Cái tên của thanh kiếm bạc cất lên, một chém cắt đứt thế gian và khiến nó rơi trượt dài.

Ấy vậy mà"!!"

Trước đường kiếm sắc lẹm, Theolma nằm chắc lưỡi kiếm ấy trong tay mình.

Lòng bàn tay rỉ máu, huyết nhục chảy xuống lưỡi kiếm bạc."

Ngươi đạt rồi."

"Cái!"

Vừa dứt câu, Theolma kéo ngược thanh kiếm về phía mình và vung một quyền."

GƯ AA!!!"

Một đấm duy nhất, một quyền duy nhất khiến cả thế giới này tan vỡ và khiến con ác quỷ kia hoàn toàn mất đi ý thức."

Đằng nào thế giới này cũng đã kết thúc.

Con có lỡ huỷ diệt những gì còn lại, cũng chẳng sao đâu nhỉ, thưa cha?"

"Nhóc thật sự làm xong mới hỏi đấy à?"

Acatalepsy thở dài và nhìn vào những tro tàn cuối cùng của thế giới.

Theolma vừa nãy đã nện một quyền đánh ngất Ngạ quỷ, đồng thời cũng dọn dẹp những gì còn lại của thế giới đã diệt vong này"Chúng ta sẽ làm lại mọi thứ, từ đầu."

Theolma vác ngạ quỷ kia lên vai và đi đến cạnh Acatalepsy"Đến cả thần thánh, cũng không thể đứng nhìn một sinh linh lầm than nữa nhỉ?"

Họ đã sai lầm một lần... và sẽ không có điều đó lần thứ hai."

Tạo dựng thế giới một lần nữa...Và lần này, nó sẽ ██ ."

Đi quá giới hạn rồi sao...... ...

Một thời gian sau, khi Ngạ quỷ tỉnh dậy, nó nhận thấy bản thân đang ngồi cạnh một tồn tại quen thuộc.

Nhìn vào khuôn mặt, nó biết kẻ kia là ai.

Nhìn vào sự tồn tại, nó càng hiểu rõ kẻ này là thứ gì.

Vì vậy, điều duy nhất khiến ác quỷ thắc mắc"Tại sao ta lại còn sống?"

"Vì ta cần ngươi trong kịch bản tiếp theo của thế giới này."

"Kịch bản?

Lần trước thì bỏ chạy.

Giờ thì định kiểm soát tất cả sao?"

Ngạ quỷ ấy bình tĩnh nói.

Khi được nghỉ ngơi và lấy lại sức lực, nó không còn mất bình tĩnh như trước nữa.

Có lẽ bởi vì bản thân đã tồn tại cùng với thời điểm thế giới cũ được sinh ra, nên hắn ta đã kinh qua đủ điều.

Và kể cả những thứ như thực tại này, cũng không còn khiến hắn giao động được nữa"Ta không định làm vậy.

Kịch bản này chỉ là một kế hoạch thôi."

Theolma ngồi xuống, đối mặt với Ngạ quỷ có đôi mắt bạc kia."

Ngươi vụng về thật đấy."

"..."

"Sát ý dày đặc như này, ta không nghĩ ngươi được tôn thờ như một vị thần đâu."

"Ta biết.

Phàm nhân gọi là là La sát, một vị thần giết chóc.

Nhưng đó là nơi ta thuộc về, thế giới đó đã chết.

Nên điều đó chẳng có ý nghĩa gì nữa cả."

"Điều đó không khiến ngươi hối hận sao?"

"Không."

"Thế tại sao, với từng đó sức mạnh.

Ngươi lại chẳng thể bảo vệ điều gì?

Với mọi kẻ thù, trước nhát kiếm của ngươi, tất thẩy chúng sẽ bị huỷ diệt.

Bởi trên thế gian này, ngươi là kiếm sĩ mạnh nhất thế giới."

"!!"

Như thể bị nói trúng tim đen, Ngạ quỷ lập tức giận dữ phản ứng."

Lũ trốn chạy các ngươi có quyền nói điều đó sao!?"

"Đúng là ta và cha đã sai lầm.

Nhưng, chúng ta quyết định sẽ sửa chữa lại điều này."

Một vị thần mà lại "sai lầm" ư?

Ngớ ngẩn – Ngạ quỷ thầm nghĩ.

Chắc chắn kẻ trước mặt này đã hành động đúng đắn.

Bởi bản thân chúng đâu thật sự hiểu được nỗi đau của cái chết hay mất đi tất cả.

Chúng là những tồn tại tối thượng, những tồn tại cao ngạo và đứng trên vạn vật.

Chúng hiểu rõ luân hồi, nghiệt quả và báo ứng.

Vì vậy mà những điều xảy ra vốn là hiển nhiên, cái chết cũng là một phần tất yếu.

Vì vậy, mà sự kết thúc của thế giới... cũng là tất yếu.Chúng nào hiểu được cảnh những con người nhỏ bé than khóc chứ."

Chà... ngươi mạnh mẽ thật."

"..."

Bất chợt, Theolma đã nói điều gì đó kì lạ khiến Ngạ quỷ phải lập tức quay đầuVị thần đó, đang nhìn vào hắn một cách trìu mến...

Như thể gà mẹ nhìn gà con, giống với lòng từ bi khó hiểu như thường lệ của bậc thần thánh"Nụ cười đó...

LÀ SAO?!"

"Ta chỉ vừa nhận ra...

Có vẻ đến cả [Quỷ] cũng có thể [yêu] thôi."

"Ý ngươi là gì chứ?!"

Trong khi ngạ quỷ vẫn đang phẫn nộ.

Thì Theolma lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Hắn ta nhìn về tinh cầu kia...

Đúng hơn là trung tâm của tinh cầu đó, nơi mà bào thai Ác quỷ vẫn đang say ngủ"Chúng ta thường coi ác quỷ là chủng loài độc ác nhất rồi.

Phải chứ?"

"..."

Theolma giải thích với Ngạ quỷ."

Và cả Ác quỷ trong lót người cũng vậy - một bể hỗn loạn của dục vọng.

Nhưng ngươi nghĩ sao nếu đến cả con [Quỷ] tàn bạo nhất cũng có thể biết đến yêu thương?"

"..."

"Nghĩa là..."

Ngạ quỷ dường như đã hiểu, điều mà vị thần này muốn nói."...Thế gian này, vẫn còn hy vọng."

"Phải.

Điều cha muốn, là một thế giới tự đổi thay.

Nếu bất cứ điều gì cũng cần sự can thiệp của thần thánh.

Thì đúng là tệ hại."

"Đó là lí do các ngươi chỉ quan sát sao?"

"Ừ.

Nhưng giờ, có lẽ giờ bọn ta sẽ tham gia một chút."

Theolma gãi đầu và đưa cánh tay về phía trước"Ngạ quỷ, ngươi có tên không?"

"...

Không."

Ngạ quỷ trả lời thẳng thắn.

Những danh xưng như La sát hay Thần giết chóc không phải là một cái tên.

Nên những thứ đó không nên được nói là tên là tốt nhất"Ta hiểu rồi.

Thế ngươi có muốn cùng ta, bảo vệ thế giới này một lần nữa không?"

"..."

"Để chuộc lại lỗi lầm của chúng ta, để giúp ngươi không còn phải hối hận vì đã không thể thống nhất loài người về một mối, để bọn họ tự diệt."

"...

Đừng nói điều đó ra..."

Ngạ quỷ cúi gằm mặt và cắn môi.

Nỗi đau được nhắc lại khiến hắn cảm thấy đau nhói"Chúng ta phải đối diện với sai lầm và sửa chữa nó, ta biết ngươi hiểu điều này.

Nên, ta sẽ hỏi lại một lần nữa.---Ngươi, có muốn trở thành đồng đội của ta không?"

Khí thế ngút trời, đôi mắt quyết tâm, nụ cười chắc chắn.

Như thể một lời khẳng định hơn là một câu hỏi.Lúc này, ngạ quỷ không hiểu sao, cánh tay của mình đã chuyển động.

Nắm lấy bàn tay kia và bắt lấy."

Tôi... sẽ trở thành thuộc hạ của ngài, thưa thần linh."

Khi bỏ đôi tay đấy ra, Ngạ quỷ đã quỷ xuống một cách cung kính và dâng lên lưỡi kiếm nằm trong vỏ của mình.Theolma thấy vậy thì đón lấy thanh kiếm và rút ra"Sắc bén lắm...

Lưỡi kiếm này hiểu rõ bản thân mình phải chém thứ gì."

Đặt thanh kiếm lên vai Ngạ quỷ, Vị thần cất lời"Hãy tuyên thệ, từ giờ tên ngươi là: ██████ "Ta tuyên thệ, dưới cái tên ██████ !!

Trước chủ nhân.

Ta sẽ là tấm khiên, là thanh kiếm.

Ta sẽ bảo vệ, cũng như chiến đấu bên ngài.

Xin hãy nói lên cái tên của ngài, thưa chủ nhân tối cao."

Vị hiệp sĩ cúi đầu sâu xuống và nhìn lên vị thần của mình"Ta – Theolma Acatalepsy.

Chấp thuận lời tuyên thệ - Trở thành hiệp sĩ và cánh tay phải, cũng như thuộc hạ đầu tiên của ta."

"Rõ."

Hiệp sĩ ngạ quỷ nhận lại thanh kiếm và tra lại ngang hông.

Đôi mắt tin tưởng nhìn thẳng vào vị chủ nhân của mìnhTheolma từ xa nhìn vào, cảm thấy thật nhẹ lòng khi đứa trẻ ấy đã trưởng thành hơn rất nhiều."

Chuẩn bị thôi nhỉ?

Cho một thế giới mới."

Acatalepsy lại tự thuận.

Cánh tay nâng lên tạo tác thành bốn viên tinh thế"Umo, United, Scothoth...

Đứa trẻ cuối cùng, có lẽ nên để khi thế giới thành hình."

Đó, chính là khởi đầu của các vị thần sáng tạo.

Sau đấy chính là sự biến mất của vị đấng tối cao, chỉ để lại Theolma cùng với ý chí của cha – Thiên ĐứcNhững gì còn lại, đều đã trở thành lịch sử.Sau khi những đấng sáng thế được sinh ra họ đã được nuôi dậy bởi Theolma để trở thành những đấng sáng tạo, nhưng thi nhân ngân lên khúc ca của thế giới.

Sedna Acatalepsy được sinh ra sau đó khi thế giới đã có được nền móng của mình.

Cô gái ấy đã cùng với một người tên Inras – sa cùng nhau khám phá vô số thế giới.Để cuối cùng, tất cả cất lên khúc ca tạo hoá.

Khoảnh khắc năm vị thần đầu tiên xướng lên khúc ca sáng thế.

Thiên Đức giang cánh tay đem ánh sáng đến với thế gian, những vị thần khác bắt đầu hát lên theo những vị thần đầu tiênBề tôi trung thành nhất trở thành nhạc trưởng.

Bốn kẻ còn lại ca những lời ca đẹp đẽSông núi, mây trời, gió và sự sinh sôi.

Mọi thứ đều dần hình thành giữa không gian bao la rộng lớnNhưng hỡi đứa con của bình minh, ngươi đang làm gì kia?Xướng lên khúc ca của sự nổi loạnSa mạc, bình địa, sấm sét và thiên tai.

Những sự sống kì lạ---Vì sao ngươi lại phải bội Thiên Đức?. . .KHÔNG!

Hắn không phải bội.

Hắn chỉ muốn tạo nên những điều mới lạCần thiên tai mới có thể khiến sự sống biến đổi, cần sấm sét để sự sống biết sợ hãi và tôn thờ.Một số những vị thần tham gia vào khúc ca như bị đồng hoá, chúng ca lên, trộn lẫn sự hỗn loạn và đẹp đẽ.

Một bản hợp xướng chẳng ra thế thống gì.

Cứ thế, thế giới được hình thànhNhưng một thế giới như thế lại đi lệch lại sự hoàn mĩ của Thiên Đức.

Ngài tức giận đày ải những kẻ bị nhạc trưởng tha hoá xuống địa ngục sâu thẳmChúng đã căm hận ngài, kẻ đã tạo ra chúng.

Sao ngài lại suy nghĩ mọi thứ phải hoàn hảo?

Sao ngài lại quá ưu ái những kẻ sắp tỉnh giấc?...

....

.....

......Phải rồi, vì chính ngài cũng chưa hoàn hảo.

Vậy thì hãy để đứa con kia trở thành cái ác.

Để chống lại ngài, để ngài buộc phải thừa nhận rằng hắn đã đúng.

Đã có một khúc ca kiểu như vậy.

Theolma phản bội.

Từ một vị thần tốt đẹp trở thành một con ác quỷ ai cũng hận căm.Theolma Acatalepsy có lẽ đã chết rồi.

Sau thòi gian rất dài, nó đã chỉ còn là Mordor.

Con quỷ của tạo hoá, cội nguồn của cái ác trên toàn thế gianSau vô số thời gian trước cả khi Lục địa tiên phong được hình thành, sự tàn bạo và cái ác rơi xuống tân giới đã trở thành những thảm hoạ kinh khủng nhất trần gian.

Để toàn thể thần linh, nhân loại và ác quỷ phải đứng lên chống lại một cá thể duy nhất.

Để tam vương khí cụ được sinh ra để phục vụ cho chiến tranh.

Để cho thế giới này mãi ngập trong bóng tối và chìm đắm trong chiến trận liên miênLịch sử lục địa tiên phong gắn liền với chiến tranh, suy cho cùng cũng chính là kế thừa chiến trường này.

Một chiến trường duy nhất với bóng đêm.

Nơi tất cả chỉ có một kẻ thù.

Và rằng lí do Lục địa tiên phong được dựng lên, cũng chỉ vì con Ác quỷ kia đã tỉnh giấc.

Thế giới không thể một mình hứng chịu hai tai ương, phép màu đã đến và tạo ra lục địa này để chống đỡ tất cả.

Đó, chính là cội nguồn của định mệnh của những "người tiên phong".---Hết phụ lục 11---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.1: Kính liên hoa


Vươn rộng cánh tay, bước đi trong ngàn gió.Cánh đồng xanh xanh, mây trắng lặng lẽ rảo bước như những chú cừu nhỏMặt trời đang khuất bóng rồi, mặt trăng dần lên cao.

Khung cảnh yên bình nơi thế giới luôn có ánh sáng.Là thái dương, là minh nguyệt.

Là tinh tú, là biển mâyAh~ Nhẹ nhàng quá, ngọn gió khẽ thổi bay lớp áo bàoThật bình yên làm sao....

Con người đang nhẹ nhàng cất bước nơi đâyĐôi mắt khẽ mở, nhìn về mặt trăng leo lên cao.

Minh nguyệt quang phản chiếu qua sắc tử tím giống mặt hồ phẳng lặng.Mặt trời sau lưng, khẽ nằm dài trên biển cả.

Con người ấy cứ bước đi theo ánh sángCảm nhận thật rõ ràng...

Ngọn gió tươi mátBiển cả vỗ vềMặt trời ấm ápMặt trăng dịu dàng

"Ah..."

Con người đó khẽ hờ khuôn miệng.

Cánh tay chậm rãi đặt lên ngực và ôm lấy bờ vai của bản thân."

Hức..."

Thân thể ấy ngã gục, mái tóc đen dài xoã xuống"Yên bình quá..."

Con người ấy, run rẩy thốt lên.

Cảm giác đau đớn trong trái tim khẽ nhỏ giọt.

Đó là một cảm xúc kì lạ."

Sự tồn tại của mình...

Ngọn lửa bất diệt..."

Con người đó gục đầu xuống mặt đất, như thể không thể chịu đựng được sự thật trước mặtBản thân...

Ngọn lửa bất diệt...

Và quan trọng là..."

Thứ [Quỷ dữ] như mình, làm sao có thể tồn tại, tại nơi đây chứ?"

Ngọn lửa bất diệt—Quỷ dữ.

Đây, chính là đứa trẻ sinh ra từ bào thai của quỷ bị phong ấn tại tinh cầu năm xưaĐây chính là lần đầu, nó bước chân trên thế giới này.

Đau đớn khôn nguôi, run rẩy tựa như đứa trẻ sợ hãi không muốn chấp nhận"Cha... tại sao... tại sao con lại được sinh ra vậy, thưa cha?"

Đứa trẻ ấy không thể nhìn vào mặt trăng, càng chẳng dám đối mặt với mặt trời.

Ấy vậy mà, biển cả vẫn cứ vỗ về bến bờ, ngọn gió cứ thoảng qua sưởi ấm trái tim sợ hãi.Trái tim ấy, chính là trái tim của Khởi Nguyên - của một con ác quỷ được tạo ra từ [đầu tiên].

Bản thân nó biết rằng, khối lập phương phong ấn nó là một bào thai.

Nó đã bị vứt bỏ tại nơi đây từ khoảnh khắc sinh ra mất rồi.Nhưng, vì sao cha lại làm vậy?Từ khi tách khỏi trái tim ngài, nó đã chẳng biết được gì hơn nữa.Bản thân đứa trẻ chỉ biết được rằng.

Hai người họ, đã để nó lại đây, bỏ nó lại vì sự không cần thiếtNó đã từng thắc mắc vì sao?

Nó đã từng suy nghĩ tại sao bản thân đã bị bỏ lại?Chẳng nhẽ nó đã làm gì sai ư?

Nhưng bản thân thậm chí còn chưa ra đời cơ mà.Dù vậy, dù đã đặt vô số câu hỏi trong thời gian rất dài, đáng lẽ con ác quỷ ấy đã có thể sinh ra cả oán hận.

Nhưng..."

Nếu sự sinh ra của con chỉ là tội lỗi.

Tại sao, người lại đem con đến thế giới này?!"

Đứa trẻ hét lên đau khổ, ngưởng mặt lên bầu trời với đôi mắt thấm đẫm nước mắt.

Cảm xúc tiêu cực len lói trong trái tim, khẽ chảy xuống cánh tay và đôi chân đứa trẻ.

Khiến cho những thứ nó chạm vào... trở nên ô uế."

Hức!"

Vội vã ngã về sau, đứa trẻ nhận ra cánh đồng xanh tươi xung quanh nó đang dần trở nên úa tàn.

Ngọn gió mát lành đã không còn thổi, mặt trăng đã bị áng mây che khuất, mặt trời giờ đây đã chìm xuống đáy biển và cả những cơn sóng, đã hoàn toàn yên lặngĐứa trẻ ấy đã hiểu điều này khi nhìn thấy thế giới tươi đẹp.

Bản thân nó đã hiểu được, khi nhận thấy sự kinh tởm được hình thành chỉ vì bản thân đã bước đi trên thế giới này.Dục vọng của ngươi, đang gào thét điều gì?Có một câu hỏi đã loé lên.

Và chẳng tốn thời gian để một con quỷ trả lời câu hỏi về dục vọng"Làm ơn cho ta biến mất..."

Ồ... tiếc quá.

Điều đó là không thể đâu.

Rốt cuộc...Người là "Bất diệt" mà."

Cứ làm đi!!"

Con ác quỷ gào lên, kể cả không thể biến mất, thì hãy để nó mãi mãi chìm vào màn đêm.

Hãy để nó chưa bao giờ được sinh ra, hãy để nó được tồn tại đúng với lí do mà bản thân nó nằm trong kén.

Tồn tại để bị chôn vùi và biến mất.Ngọn lửa trắng xoá trồi lên từ mặt đất, trở thành một vòng lửa bao bọc xung quanh kẻ khốn cùng.Và rồi, nó dâng lên.

Tựa như xúc tu trói chặt lấy thân xác con ác quỷ.

Mảnh đất ô uế biến dạng, trở nên héo khô và rồi trơ trội""""GAAAAAAAAAAAARRRRRRRRRHHHH!!!!!"

"""Linh hồn khốn khổ ấy gào thét đau đớn.

Cả bầu trời như run rẩy mà dõi theo, cả mặt trăng cũng đã phải khẽ hờ quan sát.Biển cả sóng đánh mạnh vào bờ, gió lớn thổi qua để át đi tiếng hét đau đớnĐể ngọn lửa trắng thiêu rụi linh hồn đenĐể ánh sáng nuốt chửng lấy bóng tối sâu thẳmĐể mặt đất chôn vùi kẻ mang số phận tai ương."

Ahh...."

Để cho con ác quỷ biến mất khỏi thế gian này.Để cho nó vĩnh viễn không bao giờ (bị) tổn thương.

Để rồi...Một thời gian rất dài sauMột thời gian mà có lẽ chẳng thể gói gọn trong một chu kì nữa.Thế gian cứ xoay vần và đổi thayBiển đêm cứ tái sinh rồi lại huỷ diệtTỉ đêm, tỉ tháng?Tỉ mùa, tỉ năm?Thời gian đã trở nên vô nghĩa kể từ khi mặt con ác quỷ đó chìm vào lòng đất của hành tinh mãi mãi trường tồn này.

Và... hôm nay lại là một đêm nhiều mây.

Bầu trời không có sao, gió không thổiThực ra thì nó cũng chẳng quan trọng lắm, bởi vì đang có một ai đó đang đi vào trong một hang tối cùng với lồng đen trên tay"..."

Không khí ô nhiễm, nước sông bên cạnh có màu đen ngòm...

đúng là kinh khủng thật.Nhưng bằng cách nào đó, nhân hình mặc áo choàng lại cảm thấy ngược lại."

Không một chút thay đổi nào... không, có một chút, nhưng... gần như là không..."

Giọng nói nhẹ nhàng ấy là của một người phụ nữ, nhưng khi bước chân vào địa phân hang đá.

Một tiếng kim loại nặng nề vang lên từ bước chân của cô ta.Cạch cạch cạch cạch....Tiếng bước chân kim loại bươc đi cùng ngọn lửa.

Cây đèn dầu khẽ đảo qua để quan sát mọi thứ.

Xong, nó đã cũng đã phát hiện thứ cần tìm"Đội thợ mỏ đó thật sự không bịp à?"

Cây đèn dầu là nguồn sáng duy nhất ở đây được đặt xuống.

Người phụ nữ chậm rãi bước về phía trước và khuỵ một chân"Là... một con người?"

'Bị chôn sống?

Là tai nạn ư?'Không, không có bất kì dấu vết nào như vậy cả.

Hơn nữa..."

Không thể tin nổi..."

Cô gái đặt tay lên trái con người kia và vuốt mái tóc đen dài lên."

Khai quật được con người... sao?"

Đôi mắt tử tìm khẽ hờ không chút ánh sáng, như thể một người đã chết khi bản thân còn dãy dụa với trần gian này.

Nhưng, không một chút hoại tử, không hề có lấy nổi sự mài mòn hay chi ít là một con sâu nhỏCứ như thể đây là nhân hoa của câu nói:"Liên hoa trong sạch, nằm trong bùn nhưng chẳng hôi tanh mùi bùn.". . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.2: Ước nguyện đầu tiên


Trong bóng tối, nhân hình khẽ chiêm baoCon người ấy mơ thấy khoảng khắc đầu tiên mình bước trên cuộc đời nàyBước đi trong ngàn gióNgâm mình trong ánh trăng, sưởi ấm nơi tịnh dương toả sángLặng yên nghe những cơn sóng vỗ bờCảm nhận sự mềm mại của thảm cỏ dưới chân...Ấy vậy mà, khoảng khắc yên bình đó lại biến mất một cách quá đỗi nhanh chóngThế giới chỉ còn ngập trong bóng đêm và sự ăn mòn.

Ngọn lửa trắng xoá nuốt chửng linh hồn ác quỷ, lần nữa đưa tất cả đến với ánh sáng bất tận"Thôi nào...

ánh sáng đó, chỉ là một ảo tưởng thôi mà.

Biến mất đi chứ..."

Một lời tự thuận từ kẻ đang mờ ảo giữa chiêm bao.

Đôi mắt tử tím khẽ mở đón lấy thứ ánh sáng lạ lẫm.

Đây chẳng phải lần đầu tiên... thi thoảng ngọn lửa trắng xoá ấy vẫn rực sáng như thể ánh sáng hy vọng ngớ ngẩn.

Vì vậy nên... hãy biến mất như mọi lần đi.

Đừng gieo vào trái tim con ác quỷ đó hy vọng được sống nữa."..."

Đôi mắt đã nhắm nghiền, ấy vậy mà...

Tại sao ánh đó vẫn ở đây?Bất chợt, cơ thể chậm chạp phản ứng của con người này một sự ấm áp khó tả.

Cảm giác mềm mại dưới lưng, cảm giác ấm áp trên bụng, âm thanh du dương chảy qua tai, sự rung động của những sợi chỉ...Không thể nào – Đó là điều mà con ác quỷ đã nghĩÁnh sáng này, rõ ràng không phải là Ngọn lửa ấy... mà chỉ đơn thuần là... một ánh sáng giản đơn.Đôi mắt khẽ mở và rồi quay sang bên.

Có ai đó cảm thấy động tĩnh và âm thanh của sự rung động đã dừng lại."

Chào em, em cảm thấy thế nào rồi."

"Xin lỗi vì đã tự tiện mang em đến đây."

"Nơi đây an toàn nên em cứ an tâm đi."

"Chị khá ngạc nhiên là em không hề có chút tổn thương nào trên cơ thể."

"...."

Đôi mắt đờ đẫn, cử chỉ vẫn lặng thinh.

Nghe rõ từng câu, hiểu rõ từng từ, nhưng phải tới một lúc đôi mắt của người nằm trên giường mới có thể mở to"Giới thiệu hơi muộn nhỉ.

Chị là Pandora Ea.

Nói nãy giờ, chứ chị không rõ em hiểu ngôn ngữ này không nữa...

Ha ha..."

Người phụ nữ tên Pandora Ea cười gượng.

Hình như cô vừa nhận ra bản thân vẫn chưa xác nhận được con người trước mặt này là ai nữa cơ."

Em có phiền không, nếu kể cho chị câu chuyện của mình?"

"..."

Ban nãy có mở to đôi mắt sững sờ.

Nhưng nhanh chóng nó đã trở về trạng thái ban đầu.

Đỡ đần đến khó tả.

Nhưng, nhờ phản ứng như vậy, mà Pandora đã thấy được con người trước mặt hiểu rõ ngôn ngữ của mình"À thì...

Chị ấy nhé.

Là một giả kim sư, dù trước đó chị có làm một việc khác nhưng giờ thì là giả kim sư tập sự."

Đôi mắt đờ đẫn của con người kia vẫn nhìn lên trần nhà, điều đó khiến cô gái khó xử gãi đầu"Giả kim thuật, với ý tưởng cơ bản là [Vạn vật luân chuyển].

Để dễ hiểu thì nó cho phép việc chuyển vật này trở thành vật khác, chị nghiên cứu mấy thứ kiểu kiểu vậy.

A ha ha... mà chắc em chẳng hứng thú gì với việc này nhỉ?"

Để cảm thấy đỡ bối rối, Pandora với lấy cây đàn Lyre của mình và khẽ gẩy ngón tayÂm vang trong trẻo, nhẹ nhàng.

Thậm chí nó không át đi ngọn lửa đèn dầu đang khẽ cháy để toả sáng gian phòng."

Chị không tự nhận mình gọi là chuyên nghiệp.

Nhưng chị biết mấy quả chuyên nghiệp kia nhắm tới cái gì, dù chị thấy nó khá nhảm."

Tiếng đàn vẫn nhẹ nhàng kêu, như thể bản ca êm ái khiến con người cảm thấy thư giãn"Ý tưởng căn bản của Giả kim là vạn vật luân chuyển.

Vậy mà mục tiêu tối cường của thuật này lại là đan dược bất tử bất lão."

"Hơ..."

Rẹt*"!!"

Âm sắc gãy đoạn, Pandora bất ngờ khi khuôn miệng của con người kia mở ra như thể định nói gì đó."

Nghe... thật đần độn."

Lập tức, con người đó đứng lên.

Giọng nói trầm ấm như thể của một người đàn ông, nhưng cơ thể trẻ trung không rõ nam nữ đó lại toát lên vẻ ngược lại, nó như một đứa trẻ mười ba, mười bốn tuổi vừa bước đến độ tuổi phát triển.

Chỉ có đôi mắt, là tối sầm như lời nói ấy.Pandora hạ đàn, đôi mắt mở to đứng dậy và toát mồ hôi hột.

Cô cảm tưởng mình đang thấy thứ gì đó kì lạ mà chẳng rõ vì sao, một thứ gì đó bí ẩn vô cùng đang đứng ngay trước mắt cô.

Mái tóc đen dài khẽ tung bay bị bàn tay của đứa trẻ ấy mạnh bạo tóm lại"Này, em tính làm gì!"

"Hừ."

Một hơi thở lạnh nhạt, đứa trẻ kéo căng mái tóc và vung tay khiến nó rơi thõng xuống."

Chu kì thứ bao nhiêu rồi... nhỉ?"

"Chu kì à?

Có lẽ là thời đại mặt trời thứ ba.

Không, phải xa hơn, với em thì hẳn đây là bảy ngàn năm sau Kỉ nguyên thần thoại chắc sẽ tốt hơn."

"À... xin lỗi chị.

Tôi chỉ đang tự hỏi bản thân thôi."

Đôi mắt vô hồn của đứa trẻ ấy đánh sang, nhìn thẳng vào Pandora mà như chiếu xa xăm muôn dặm."

Tôi biết là đã rất lâu trôi qua rồi.

Nhưng hai thời gian chị vừa nói tôi đều không biết.

Vậy nên chị không cố tìm cần trả lời đâu, vô ích ấy mà."

Đứa trẻ ấy trả lời cứng nhắc, chất giọng đều đều không chút nhấn nhá hay xúc cảm"Giả kim thuật, luân chuyển tiền định hay luân hồi... cái gì cũng được.

Có vẻ chị đang nghiên cứu về sự bất tử nhỉ?"

Mái tóc dài trên tay đứa trẻ ấy vặn xoắn lại quanh cổ tay, một phần còn trở thành một khối cầu và cuối cùng...

Đã trở về thành một khối lập phương quen thuộc.

Một khối lập phương chìm trong bóng tối thuần tuý, không thể thấy được các góc cạnh, lí do mà Pandora nhận ra khối lập phương này, chỉ bởi vì những ngoại vật xung quanh mà thôi."

Pandora Ea, nếu định gọi tôi dạy, thì làm ơn..."

Đứa trẻ ấy bước đến cạnh lò sưởi đang đỏ lửa, trước đôi chân đang cứng đồ của người phụ nữ đang cố gắng hiểu những gì đang diễn ra.Cánh tay được cuốn trong làn tóc đen chạm vào ngọn lửa khiến nó cháy rực, bén tới khối lập phương và ngọn lửa trắng xoá bùng lên"Đến khi nào các ngươi có thể giết chết tôi, hãy đánh thức tôi dậy lần nữa nhé."

"Cái!

Em làm cái gì vậy!!"

"Chậc!"

Tặc lưỡi và lập tức phản ứng.

Pandora không rõ ngọn lửa trắng trong khối lập phương là gì, nhưng ngọn lửa đang bén qua tóc của đứa trẻ này chỉ là ngọn lửa bình thường thôi.

Vậy nên, với kiến thức cứu hoả của mình"Buông cái này ra nào!"

Pandora đã quấn tấm chăn quanh cánh tay của đứa trẻ đó để ngăn oxi duy trì cháy.

Và lúc này, Pandora nắm chặt bàn tay vào phần dây kết nối giữa ngọn lửa và khối lập phương"Lùi ra!!"

Nhăn mặt đâu đớn và xé rách phần kết nối giữa khối lập phương và cánh tay của đứa trẻ.

Bàn tay của Pandora bỏng nặng đồng thời đứa trẻ ấy cũng ngã xuống cạnh lò sưởi"Hah... haa... haa...

Tại sao...?

Em lại làm thế hả!?"

Pandora cố gắng kìm nén sự tức giận và chất vấn.

Đứa trẻ ấy chỉ cố gắng dựa tay vào tường và nhìn lên"Tôi... chỉ nên được sinh ra để chết... mà thôi."

"Cái gì?"

Đứng trước sự thắc mắc cũng như khuôn mặt tức giận của Pandora, đứa trẻ ấy giải thích"Thấy ngọn lửa ấy chứ.

Bây giờ nó thế nào?"

"..."

Pandora nhìn sang lò sưởi.

Và bất ngờ nhận ra ngọn lửa ban nãy còn cháy rực đã hoàn toàn bị dập tắt.

Củi vẫn chưa cháy hết, nhưng... nó đã tắt rồi, khí lạnh dần tràn vào qua ống khói và các khe cửa.

Pandora cảm nhận được điều đó..."

Và bàn tay chị khi chạm vào ngọn lửa của tôi.

Chị thấy gì?"

"Một vết bỏng, không thể lành."

"Ừ.

Nó sẽ ở đó... và mãi mãi dày xéo—"Đứa trẻ chưa kịp nói hết câu đã bị ngắt lại bởi một âm thanh ngọt lịm.

Tiếng kim loại xé gió khiến đứa trẻ ấy bất ngờ khi nhìn thằng vào Pandora"Chị, vừa làm cái gì vậy?"

"Chặt đứt bàn tay phế phẩm, không phải sao?"

"..."

Đứng trước sự im lặng của đứa trẻ, Pandora mở một ra một chiếc tủ chứa rất nhiều tay chân giả.

Cô ấy cầm lấy một cánh tay, dứt mạnh phần bàn tay đó và lấy ra"Hỡi máu và sắt, trở thành sợi chỉ kết nối thể linh."

Đó là một câu chú ngắn, còn vì sao lại là câu chú.

Thì ngay sau khi Pandora vừa dứt lời, giữa phần bàn tay giả và cổ tay cô ấy dần hình thành một sợi chỉ đỏ thẫm kéo chúng lại gần nhauCạchBàn tay giả đã trở thành một với cơ thể Pandora.

Đứa trẻ ấy chỉ nhìn và có phần nhận ra"Tuyệt diệu đúng không?

Cấu trúc của bàn tay giả này không hề thay đổi so với bàn tay gốc.

Dù thứ này muốn tạo ra thì khá tốn tiền.

Nhưng em nhận ra chứ?"

"..."

"Chị chán ghét cái đám cứ thao thao bất tuyệt về sự bất tử.

Vì chính lí do này đây.

Và dĩ nhiên, chị ghét sự bất tử.

Vạn vật luân chuyển mà lại có thứ đứng yên.

Điều đó chẳng phải đi ngược với nhân quả sao?"

Pandora bước về phía trước, một bên chân kim loại của cô vang lên những lạch cạch.

"Lần đầu nhìn thấy em, chị đã tin chắc rằng: Đây là tạo tác của thần thánh chế tạo và ban tặng.

Em dù bị phủ kín trong bùn đất nhưng vẫn rất trong sạch và không chút hôi tanh.

Bởi chị tin tự thân em đã là một vẻ đẹp tuyệt đối."

Lò sưởi lại nổi lửa sau một cái phẩy tay, khối lập phương lăn lốc dưới sàn nhà chẳng rõ đã nguội lạnh từ khi nào."

Con người mỏng manh và phù du.

Vi vậy họ khao khát sự bất tử.

Mơ ước sinh ra từ sự trẻ thơ, sợ hãi sinh ra bởi sự mù mờ...

Nếu để nói, thì chị thậm chí còn không thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng của em."

Một sinh thể không thể chết, một sinh thể sống trong tội lỗi vô tận, cố gắng kìm hãm và chỉ khao khát được chết đi.

Một con người sẽ không bao giờ có thẻ thấu hiểu điều đó."

Nhưng!"

"..."

Trước đôi mắt cương quyết của Pandora Ea, đứa trẻ ấy lùi lại.

Đôi mắt hiện lên một ánh sáng khó hiểu."

Chị làm gì—!"

"Gư AAA!!!!"

Cầm lên khối lập phương chỉ vừa mới nguội đi.

Cánh tay giả của Pandora lập tức mưng mủ và bị đốt cháy, nhưng kể cả với cánh tay cháy rực."

Thứ đó, sẽ ảnh hưởng đến cả tuổi thọ của chị đấy, hãy thả xuống đi."

Đó là mong ước duy nhất mà đứa trẻ có thể nói ra.

Có vẻ nó đã hiểu thân xác của Pandora có thể dễ dàng chữa lành, nhưng tuổi tác và sức chịu đựng của một con người vẫn chỉ có giới hạn mà thôi.

Và tiếp xúc gần với khối lập phương đó, với quỷ tính đó... sẽ chẳng tốt đẹp gì cho con người"Cái chết đến, chỉ là quy luật tự nhiên.

Vạn vật luân chuyển.

Thân xác này có thể liên tục bị phá huỷ và tái sinh.

Thì rồi nó sẽ có lúc phải kết thúc.

Sự sống quyết định cái chết, cái chết định nghĩa sự sống.

Nếu thiếu một trong hai, thế giới này sẽ thật vô nghĩa.

Vì vậy..."

Khối lập phương đó được cầm thẳng lên trước mắt người phụ nữ.

Trước ánh mắt đã giao động của đứa trẻ đằng kia"...Em cũng nên, như vậy."

---Chị xin thề, nhất định sẽ đưa em trở về với pháp tắc.

Để em được sống và được chết đúng như nguyện cầu---

Đó là lời thề đầu tiên - lời thề gắn liền hai sinh mệnh"Ah..."

Đứa trẻ kia khuỵ hai đầu gối.

Bàn tay lau đi đôi mắt vô thức đẫm lệ.

Người phụ nữ cũng khẽ quỳ xuống và ôm lấy đứa trẻ vào lòngPandora Ea, với lòng tốt của một con người, với trái tim đầy đa cảm.

Đã thốt lên lời cầu nguyện đầu tiên."

Phải rồi, chúng ta nên cầu nguyện với ai đó..."

Cô gái không đức tin, không tin vào phép màu và sẵn sàng coi thần đại chỉ là một tờ lịch phổ thông.

"Làm ơn..."

Lại ôm chặt một đứa trẻ và thốt lên lời cầu nguyện duy nhất

'Làm ơn, hãy cho sinh mệnh đáng thương này được ngủ một giấc bình yên.'

Đó là ước nguyện đầu tiên của Pandora Ea, người rồi sẽ có số mệnh gắn liền với đứa trẻ của quỷ kia không thể tách rời.

Cậu bé không số mệnh, tồn tại chỉ có đau khổ và thương đau...

Rơi lệ.. . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.3: Em sẽ không phải cô đơn nữa


"Ah... mình cũng có thể nghe thấy...

Nhỏ hơn tiếng rung rinh, hơn cả ngọn lửa bập bùng."

Cuộc sống cứ thế trôi qua, nhanh như cắt cảnh của một bộ phim ngắn.

Trước bầu trời sao, trên một cánh đồi hoang vắng và thiếu ánh sáng thành thị.

Có một bà lão đang thả cơ thể trên một chiếc ghế đung đưa"Pandora, chị đang làm gì vậy?"

Từ sau bà lão, một cậu trai trẻ khoác trên vai tấm chăn mỏng bước đến.

Cánh cửa gỗ phía sau cót két chưa đóng, ánh lửa bập bùng trong toà nhà đó toát ra ánh sáng ấm áp kể cả ở bên ngoài khung cửa sổ bốn ô"A...

Pythons.

Hôm nay chị cũng có chút tiến triển đấy?"

"Kể cả khi chị chỉ đang làm mát cơ thể bằng cách thả lưng trên chiếc ghế đắt tiền ấy à?"

"Ừ, chị là một nhà già kim chuyên nghiệp mà."

Pandora khẽ cười hiền từ.

Liếc nhẹ về cậu bé đã đắp lên cho mình tấm chăn mỏng"Em cũng vừa phát hiện ra một chuyện thú vị đấy."

"Dù chỉ ru rú trong nhà và thi thoảng đi săn và tiêu diệt quái vật sao?"

"Ừm, dĩ nhiên rồi.

Vì em là người thân của nhà giả kim chuyên nghiệp nào đó mà."

Pythons đáp lại cùng nụ cười nhẹ.

Chàng trai bước lên bên cạnh Pandora Ea."

Em xin lỗi nhé, em tò mò mở cuốn sổ này ra đọc.

Và đã thấy được danh tính thật của chị.

Trước cả khi chị gặp em nữa."

"Ồ... em thấy rồi à?"

"Vâng, Hiền giả vĩ đại.

Cái danh nghe kêu ghê chứ."

Hiền giả - nghĩa là bậc vĩ nhân đã đạt tới cảnh giới cao nhất của một điều gì đó.

Học thuật, ma thuật, nghiên cứu, công nghệ, v.v...

Và Pandora Ea, là một người được xưng tụng như vậy ngay khi còn rất trẻ.

Chỉ là vì lí do gì đó, cô ấy lại chọn sống một đời làm nhà giả kim ở vùng đất hoang vắng này thay vì đoạt lấy vinh quang."

Chị tin là em đã biết điều này từ trước rồi."

"Kh-không có đâu!"

"Em nói dối tệ lắm đấy."

Pandora cười khúc khích trước ánh mắt đang đảo qua lại của Pythons.

"Vâng... mà vì vậy, em cũng không nghi ngờ gì về việc chị chỉ ngồi thôi cũng tìm được ra thông tin mới đâu."

Pythons hơi phụng phịu và tựa vào chiếc ghế đung đưa, còn Pandora thì khúc khích cười"Chị đùa thôi, chị chẳng tìm được gì cả.

Chỉ là chị nghe thấy một điều kì lạ.

Giống như giọng nói của các vị thần vậy.

Nó bé lắm, chị không hiểu nó đang nói gì cả.

Nhưng mà..."

Pandora đứng dậy, cơ thể già nua run rẩy khiến Pythons phía sau phải đỡ lấy"Chị đừng cố..."

"Aa...

Cảm giác được lắng nghe giọng nói toàn năng...

Làm ơn cho tôi biết đi..."

Cánh tay run, cố nắm chặt cây trượng, bên chân sắt lọc cọc cũ kĩ trở nên nặng nề"Làm sao...

để tôi có thể kết thúc được sự bất tử thuần tuý ấy chứ!"

Đã dành cả đời, vắt kiệt trí tuệ của hiền giả.

Cố gắng thấu hiểu vạn tượng để phân tích được khối lập phương là chân thể của Pythons.

Nhưng nó... cứ mãi đóng lại, chiếc hộp cứ mãi đóng cửa không thể hé ra chút ánh sáng.

Để hàng chục năm trôi qua, người phụ nữ ấy vẫn chưa thể làm được gì cho lời thề xưa"...

A a... tuổi thọ, tuổi thọ con người quá ngắn ngủi mà."

Pandora ngồi sụp vào ghế.

Pythons bên cạnh hơi thở hơi trùng xuống, nhưng cậu bé ấy tiếp tục nói"Chị biết không, Pandora.

Tất cả ngôi sao trên bầu trời đêm, đều là một quang cầu khổng lồ.

Nhưng dù vậy chúng vẫn rất bé nhỏ so với cả thế gian này.

Ấy vậy mà, những vì sao bé nhỏ ấy, soi rọi bóng đêm mịt mù, thắp sáng cho thế giới trống rỗng.

Đó, là những ánh đèn lay lắt xa xôi.

Những ngọn đèn dầu toả sáng căn phòng lạnh lẽo."

Đưa trẻ ấy nhìn lên bầu trời sao, giang rộng cánh tay.

Chiếc áo liền thân tung bay khiến người phụ nữ già nua khiến cho bóng hình cô gái ấy to lớn đến lạ"Đối với em.

Vì sao của em, chính là chị đấy."

"Thế nhưng—sinh mạng của chị..."

Pandora thều thào, đưa cánh tay giả năm xưa lên.

Nó thật quá giống thật, nhưng vì tuổi già mà đã có những thứ hơi sai lệch đi. những vết nhăn vẫn có, nhưng nước da trên cánh tay giả của Pandora lại chẳng trùng với nhau tí nào.

Đó có thể coi là một lỗi nhỏ trong sản phẩm của cô."

Vạn vật lưu chuyển - Ngọn lửa rồi sẽ bị dập tắt."

Pythons đỡ lấy cánh tay yếu ớt đó.

Nâng niu và dịu dàng."

Thời gian bên chị, đã dạy cho em điều này.

Vết thương có thể chữa lành, nhưng sẽ chẳng có gì không đổi thay."

Cánh tay tưởng như hoàn hảo, cũng dần mai mòn theo thời gian.

Đôi chân sắt luôn được bảo dưỡng, cũng đã rỉ sét và kêu lên những tiếng cót kétKể cả kẻ như em đây cũng đã thay đổiĐó là những gì đứa trẻ ấy nghĩ"Py...thons..."

"Đã có những kí ức bên chị.

Chắc chắn em sẽ chịu đựng được bóng tối.

Em vẫn sẽ đi tìm đến điểm kết của bản thân.

Nhưng không phải trong tuyệt vọng như em đã từng nữa.

Hơi ấm nơi chị, em sẽ mãi mãi không bao giờ quên."

Cơn gió lạnh vụt qua, ngọn đuốc vụt tắt cùng lò sưởi trong nhà"Kể cả khi, đó có là vĩnh cửu vĩnh hằng."

"A...

ư..."

Đôi mắt của Pandora mờ nhạt, dần mất đi ánh sáng.

Cánh tay được nâng niu dần yếu ớt còn bàn tay đang cầm cây trượng vẫn run rẩy.

Khuôn mặt đứa trẻ trước mặt, như thể chìm dần vào bóng tối"Pythons..."

Kể cả vậy, người phụ nữ ấy vẫn chỉ yếu ớt nói lên một cái tên.

Một cái tên khiến cảm xúc con người ấy lẫn lộnBuồn, vui và muôn vàn hối tiếc"Cảm ơn chị... ngủ ngon nhé.

Người em yêu thương nhất, Pandora..."

Ánh trăng dần núp bóng tầng mây[KHÔNG ĐƯỢC]Lời thề vẫn chưa hoàn thành, sự bất tử em ấy căm hận nhất vẫn còn nơi đây.

Em ấy sẽ và phải chịu đựng sự bất tử đó.

Mình đâu có ngu mà không nhận ra điều này!!Mình chưa thể chết.

Chưa đến lúcMình phải chiến đấu.

Phải chống lại số phận.

Mình đang có cơ hội mà.

Chưa được tuyệt vọng!Hy vọng, le lói giữa tuyệt vọngÁnh sáng, le lói trong bóng đêm"Chị đã thề, sẽ giải thoát cho em.

Chị sẽ làm được.

Dù có phải trải qua vạn kiếp.

Nhưng kiếp sau, ta chưa chắc đã có thể gặp lại."

Cơ thể dường như gục ngã của Pandora lại được gồng cứng.

Những mạch ma thuật kéo dài khắp cơ thể.

Thậm chí cánh tay nắm chặt đang được nâng niu của Pandora đã khiến Pythons khẽ đau.Phải rồi, nếu em khao khát tìm thấy cái chết.

Chị phải chắc chắn em có được một cái chết bình yên.

Vì em—Là người chị yêu nhất!Chị nhất định sẽ không để em phải cô đơn!Áng mây che khuất bầu trời.

Pandora cố đứng dậy và ôm lấy Pythons trước đôi mắt bất ngờ của cậu béỤc"Hả?"

Bất ngờ, thân xác Pandora tan thành một đống chất nhờn đen đặc và đổ ào xuống, khiến cho cậu bé sợ hãi bước lùi lạiBầu trời, không gian tối đen, và rồi con mắt tím biếc của cậu cậu bé ngơ ngác nhìn xuống mặt đất"Pandora?"

"Pandora Ea?"

Cậu bé bước lên bãi chất đen ngòm, đưa cánh tay lên như thể mò mẫm gì đó'Mình không thấy... gì cả.'Đứa trẻ ấy nhìn quanh.

Bóng tối đã tràn ngập khắp nơi mà không có một ánh sáng nào'Chỉ có mỗi ánh sáng sao... tối quá!'Đứa trẻ ấy toát mồ hôi, nước mắt như muốn ứa ra.

Cánh tay mò mẫn khắp nơi và nhặt lên cả tấm chăn phủ trên lớp bùn đen"Không...

Pandora!!!"

"Tối quá, Pandora!"

"Chị đâu rồi!"

Cậu bé hoảng loạn bước lên trước ngọn đồi mà tìm kiếm trong tuyệt vọng.

Trước đôi mắt tử tím chỉ còn bóng tối.

Tấm chăn bị níu chặt như thể muốn rách ra."

Hở?"

Ấy vậy mà, bất chợt, một ngọn lửa được thắp sáng qua khung cửa sổ căn nhà phía sau.

Ngay sau đó, hàng chục ngọn đuốc lại toả sáng hai bên đường mòn dẫn tới cánh cửa"Mấu chốt là... khả năng lưu trữ, nhỉ?"

"!!!"

Pythons bất ngờ quay lại.

Nhìn về phía ánh sáng rực rỡ của những đốm lửa ấm áp, như thể chỉ có cô là chìm trong màn đêm.

Phía ánh sáng kia, cánh cửa cót két mở ra.

Để lộ ra một con người vô cùng quen thuộc"Sự sống và cái chết là sự luân chuyển không thể ngừng.

Vậy, ta phải thử việc bảo toàn trạng thái lí tưởng cho sự sống nhỉ?

Một cách trì hoãn cái chết.

Đúng vậy, cho dù sinh mạng con người ngắn ngủi tựa tia sáng loé lên rồi biến mất.

Nhưng nếu như [Chị] vẫn còn tồn tại.

Thì đó không phải cái chết."

Bước ra giữa con đường rực lửa.

Đem đến ánh sáng cho cậu bé trước mắt mình.

Chính là người phụ nữ đầu tiên mà cậu ta gặp...

Pandora Ea của 70 năm trước, người đã cưu mang và thề sẽ giúp đỡ con ác quỷ đó tìm kiếm điểm kết của bản thân mình"Chị sẽ đặt tên cho thứ này, là [Bất diệt].

Thật vui vì chị có thể lưu trữ được thông tin từ thời hoàng kim đến tận lúc cuối cùng."

"Pan...dora?"

Em bất ngờ hử?

Chẳng phải chị đã từng nói với em rồi sao?

Chị là người gần nhất chạm tới sự bất tử đó."

"Không!"

Pythons phản ứng mãnh liệt.

Trên mắt mặt cậu bé thể hiện rõ một nết nhăn và đôi mắt sợ hãi"Chị đang làm gì vậy...

Pandora?"

Pandora trả lời lại nỗi sợ của cô bé."

Chị vẫn sẽ tiếp tục phát triển.

Chị muốn em có thể sống và được chết một cách mãn nguyện nhất."

'Chứ không phải như ngày đó nữa.

Chị không muốn nhìn thấy đứa trẻ với đôi mắt u tối chỉ biết tìm kiếm cái chết'"Không phải thế!

Không phải đâu, Pandora!

Em không muốn mọi chuyện xảy ra như vậy!!"

Pythons ôm hai tay vào đầu, không thể đối diện với sự thật trước mặt"Với con người... một điều tàn khốc như bất tử bất diệt!!—""Phải."

Về lí thuyết là như vậy"Cho đến khi cái chết đến bên em, chị sẽ không chết.

Chứ không phải chị sẽ bất tử bất lão tựa như mộng tưởng của thần thánh."

Trên đời, sự bất tử thuần khiết chắc chắn không hề tồn tại.

Vạn vật phải đổi dời, vạn vật dù sao vẫn phải luân chuyển.

Thế gian này nhất định phải đổi thay.

Ngọn lửa đã bùng rồi sẽ bị dập tắt, cơn mưa có thành bão táp nhất định sẽ phải tạnh.

Ánh sáng sẽ hiện hữu song hành vĩnh viễn cùng màn đêm.

Vì vậy, mọi thứ đã khởi đầu đều sẽ đi đến hồi kết"Trên lí thuyết.

Chị sẽ đã trở nên giống em.

Em đã không còn cô độc nữa rồi, Pythons."

Hơn cả luân lí.

Đó sẽ là một mong muốn ích kỉ.

Một mong muốn đã thúc đẩy sự quyết tâm của con người nhặt lại sự báng bổ mình đã từng đặt tên.Sự bất tử - Tồn tại tựa vĩnh cửu"Nó tàn nhẫn lắm, Pandora.

Tồn tại bất diệt tàn nhẫn lắm.

Chị sẽ không thể mãi mãi đẹp như vậy, chị sẽ thay đổi.

Chị rồi sẽ không thể thoát được nỗi đau, khi thấy đủ thứ kinh tởm.

Chị sẽ không thể... chịu đựng được nữa."

Pythons gần như sụp đổ.

Nước mắt lã chã khi nghĩ tới tương lai.

Nhưng, Pandora đã dịu dàng ôm lấy cậu bé."

Em đã thấy rất nhiều và biết rất nhiều trước cả khi chúng ta gặp nhau, phải chứ?"

"..."

"Nhưng, suốt thời gian đó, em đã luôn cô độc chịu đựng.

Chị không biết vì sao em lại kẹt tại cái hang đó.

Nhưng mà... chị thấu hiểu được ánh mắt cô đơn ấy.

Và suốt thời gian bên em, chị cũng học được một điều."

Cái ôm ấm áp, ngọn lửa sưởi ấm cho trái tim.

Người phụ nữ nói ra một điều duy nhất"Bài học đấy là Sự gắn kết 「Tình yêu」.

Nó là thứ sẽ lấp đầy trái tim ta.

Dù cho ta thật sự chẳng thể hiểu hết về đối phương.

Mà hẳn là vậy thôi, cảm xúc ấy, đâu phải là trần trụi.

Ta đều có đôi điều phải che dấu.

Dù vậy...

Khi ta [Yêu], thật khó để không thể kì vọng nhỉ?"

Cánh hoa bị ép buộc nở đâu thể khoe sắc.

Khi hoa đơm kết, bông hồng sẽ toả hương."

Sự kì vọng đến những gì không rõ đó, đã dạy chị rằng.

Chị có thể tin vào một tương lai bất định ở bên sự gắn kết「Tình yêu」ấy ."

"Chúng ta không đơn độc nữa, Pythons."

"Nếu như nghiên cứu của chị không hoàn thành."

"Cho dù sinh mạng em có đi đến tận cùng."

"Thì hãy để chị luôn gắn bó bên em."

---Đó là lời thề...

Một lời thề không tên bên ngọn lửa---Đối với Pythons...

Đối với đứa trẻ, đối với con Ác quỷ ban sơ ấy.

Đó, là cảm xúc đầu tiên nó thật sự trân trọng.Đối lập với dục vọng của quỷ, khao khát được chết đi, khao khát được biến mất.

Cảm xúc của đứa trẻ ấy, đối lập với sầu khổ, tội lỗi và bi ai đầy nặng nề.

Đó là sự vui sướng với đoá hoa hy vọng lần đầu nở rộ và niềm tin về một tương lai nhất định sẽ tươi sáng.. . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.4: Ý nghĩa của Tình yêu này


Tình yêu--- gắn liền với những ham muốn sâu thẳm, mong muốn thu hút đối phương và khao khát gắn bó lâu dài.Được bên nhau, được ở cạnh, được thấu cảm và được hiểu biết nhiều hơn về đối phương.

Tất cả chúng, đều tạo nên một tình yêu chân thật.Ngày ấy, nữ giả kim sư ấy đã từng nói:"Em khiến cho tôi hiểu được cuộc đời của em, nỗi tuyệt vọng và cả con người em.

Em khiến tôi thấy đau khổ vì em đã sống, lẫn cách mà em tiếp tục sống, cả việc em tìm được điều gì đó để cố gắng để rồi chọn vỡ tan.Em chọn hy sinh tất cả những gì em có và hơn cả những gì em có, khiến tôi bật khóc như một đứa trẻ con."

Tình yêu thuần khiết? —Có lẽ ở nơi nào đó, sẽ có người sẽ gọi sự ngu ngốc trên là tình yêu chân thật đóVì chỉ vậy cũng là đủ rồi.Khao khát được ở bên, trao nhau niềm tin rằng chỉ cần bên đối phương, hai người sẽ vượt qua tất cả.

Huống chi họ cũng đang có "rất nhiều" thời gian.Vì vậy mà hai con người lặng lẽ rảo bước, chia tay ngôi nhà ấm áp cùng bao kỉ niệm.

Để được chứng kiến những chân trời mới, và cùng nhau trải qua, trân trọng từng phút giây.Bước chân đầu tiên ấy, ngập tràn hy vọng và hạnh phúc.

Đó là một tình yêu đẹp tựa Liên hoa
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.5: Câu chuyện chỉ nên dừng lại như vậy, nhưng nó lại tiếp diễn


Câu chuyện chỉ nên dừng lại như vậy, nhưng nó lại tiếp diễnNhư cái tên, ý tôi (Log) đúng là vậy đấy.

Một câu chuyện đẹp như cổ tích, hai người ấy (Đứa trẻ và phù thuỷ) sẽ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi, một cái kết chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Đáng ra sẽ chẳng cần thêm những thứ sắp tới đâyNhưng, với tư cách Người kể chuyện (Teller), tôi sẽ đưa bạn đến với sự thật.Một góc nhìn gần nhất với những gì đã thật sự diễn ra.

Những viễn cảnh đã trở thành trụ cột cho mọi sự kiện trên thế giới nàyVới cuộc đời bất tử, thời gian với hai con người ấy có lẽ đã trở thành vô nghĩaNhắm mắt thôi, có thể mới chỉ là đôi ba ngày.Rảo bước chân, vài năm đã trôi qua.Và rồi khi họ đã đi đến rất nhiều nơi, thì chẳng lạ nếu hàng thế kỉ đã qua rồi.Trong suốt quảng thời gian đó, "kí ức" của Pandora và Pythons trong Log luôn kéo dài.

Khởi đầu mãi chưa hề có kết thúc.

Dù vậy, hai sợi chỉ đỏ ấy vẫn chưa hề tách rời, cứ như thể những vì sao song sinh chạy mãi đến tận cùng của thời gian.Không bao giờ tách rời, vì vậy ta có thể mở ra mọi khoảnh khắc trong đời họ mà hai người luôn có nhau.Kể cả... khi [Thời khắc ấy] đã tràn tới tận cùng của thế giới.

Thời khắc đã thay đổi mọi định mệnh.Hay để dễ mường tượng hơn.

Là lúc cái tên Chúa Tể Bóng Tối Mordor được khai sinh.Sự phản bội của người anh cả trong năm đấng sáng thế đã gây ra một cuộc đại loạn trong tân thế giới.

Và hành tinh bé nhỏ nơi đôi nam nữ này cư ngụ cũng vậyNhững vì sao rơi rụng, các thế giới trù phú biến mất.

Và rồi một trụ cột đen tuyền giáng từ bầu trời xuống, cắm thủng bề mặt của hành tinh đất đá để sinh ra một trong các thảm hoạ đầu tiên của thế gian

[Đại Hố]

Đó là lần đầu tiên, một con mắt khổng lồ đã chiếu xuống nhân gian.

Biến mất và để lại một điểm báo vô hình.Chỉ có những nhà thông thái nhất có thể hiểu rõ, chỉ có những kẻ nhạy cảm với mọi chuyển biến của thế gian mới có thể hiểu được.Con mắt toàn tri biến mất, là báo hiệu rằng thần linh rời bỏ thế gian.

Những thực thể vĩ đại đã phải đi tới một chiến trường xa xôi.

Để lại nhân loại nhỏ bé...

Với chiếc hố duy nhất phát ra biết bao tà khí và nguy hiểm tột cùngVị vua của nhân loại này hiểu được sự nguy hiểm sắp xảy đến.Mọi vũ trang đã được chuẩn bị, mọi hiền giả đã được triệu hiệu để tạo nên "nắp hố".Nửa đội quân khổng lồ bao vậy Hố đen vĩ đại, đó là hàng triệu nhân mạng sẵn sàng nghênh chiến vì thế gianNửa đội quân khổng lồ bảo vệ lãnh địa của nhân loại, đó là hàng triệu nhân mạng khao khát bảo vệ những gì bản thân yêu quýVới trực giác của một kẻ lãnh đạo, Vị vua vô danh ấy hiểu điều gì chuẩn bị xảy ra.

Ngài nhận ra cuộc đại chiến này sẽ phải kết thúc ở cuộc tấn công đầu tiên này nếu không muốn nhân gian bị dày xéo tới vĩnh hằng... hoặc chi ít, là khi toàn nhân loại bị tuyệt diệt"Các hiền giả!

Lập tức triển khai phong ấn!!"

Nhà vua ra lệnh, lập tức hơn ba trăm hiền giả đã theo lệnh để thúc ngựa chạy quanh đại hố và dệt nên những tấm màn bằng vô số sợi chỉ ma thuậtLạy trời, đại hố to hơn cả những dãy núi lớn nhất.

Ba trăm người cưỡi ngựa xung quanh đồng thời mà mãi chỉ mới hoàn thành một góc nhỏ của phong ấn..."

Tầng thứ nhất, HOÀN THÀNH!"

Thủ lĩnh của những hiền giả lập tức báo cáo sau hai mươi phút ba trăm người cùng dệt nên phong ấn.

Mồ hôi chảy xuống, nhà vua gật đầu"Tiếp tục.

Tầng thứ hai!"

Không khí bây giờ thật ngột ngạt.

Nhà vua trên doanh trại cao lộng gió cũng không thể ngừng chảy mồ hôi.

Hàng triệu binh lính xung quanh cũng hiểu vấn đề mình phải đối mặt.

Người thì run rẩy, cố càm chắc mũi giáo, người cũng như nhà vua, mồ hôi lã chã từng giọt cố gắng cầm chắc tấm khiên.

Các pháp sư siết mạnh cây trượng khiến bàn tay chai sạn đỏ ửng.Sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi sợ hãi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Làm ơn hãy thành côngHàng triệu nỗi sợ hãi khác nhau, nhưng chỉ có một nguyện ước duy nhất.

Làm ơn, tai ương đừng tràn đến nơi đây.

Làm ơn, các pháp sư hãy thành công phong ấn Hố đen.

Làm ơn, hãy để gia đình chúng con được an toàn.

Làm ơn, con con muốn trở về.

Làm ơn, những kẻ còn gia đình, còn tình yêu thương.

Làm ơn...

Tôi muốn được sống!Đó là tất cả, đều không muốn chết."

Tầng thứ Hai, HOÀN THÀNH!!"

Bốn mươi phút trôi qua, nhờ thông báo của Hiền giả.

Không khí có phần dịu bớt.

Đã có những niềm tin le lói vào tương lai chiến thắng mà không cần đổ máu.

Nhưng riêng nhà vua thì vẫn quan sát, bàn tay siết mạnh hơn.

Ngọn gió đã lặng rồi, khoác lên mình bộ hoàng giáp, ngài gánh trên mình trách nhiệm của cả thế gian này.

Vì vậy, Nhà vua không được phép hạ thấp cảnh giác"Lập tức tiếp tục công đoạn cuối cùng!"

"Rõ!"

Ba trăm hiền giả tiếp tục thúc ngựa, cánh tay của họ run nhẹ vì mệt mỏi, nhưng không ai bỏ cuộc cả.

Họ tin vào tầm nhìn của nhà vua, không ai muốn chiến tranh xảy đến.

Đặc biệt là từ thứ đáng sợ này, dưới đó, cứ như là áp lực vô tận của Tà khí, nguồn sức mạnh hỗn loạn và kinh tởmKhông gian này, thật yên ắng.

Gió chẳng thổi, mây trăng trôi, bầu trời đầy mây không chút ánh sáng mang theo gam màu xám xịt tăm tối.

Các hiền giả dệt nên phong ấn.

Từng sợi chỉ đều khiến nhà vua trên cao quan sát căng như dây đàn.Cộp cộp cộp cộp...Tiếng võ ngựa thật rõ ràng"HAH!

RAH!!!!"

Âm thanh của những binh lính nện vũ khí xuống mặt đất và hét lên để nâng cao sĩ khí...Xẹt xẹt...Từng sợi chỉ được đan vào nhau...Để rồi...Cạch*Một âm thanh duy nhất khiến nhà vua mở to đôi mắt.

Nhìn xuống thẳng hố đen sâu thẳm."

Chết!"

Nhìn thẳng vào nơi đó, nhà vua đã lập tức nhận ra điều bất thường."

Lập tức khoá lại.

Đừng cố gắng hoàn thành!!

ĐẬY NẮP HỐ LẠI NGAY LẬP TỨC!!!"

Ngài nhảy xuống khỏi tháp canh, nắm chắc tay vào chuôi kiếm"Các HIỀN GIẢ!

Rút lui, ưu tiên tính mạng và tri thức của các ngươi!

Trung đội hai, hộ tống ba trăm người về nơi ẩn náu!!"

"Nhưng, nhà vua, chỉ còn vài phút nữa—""Không kịp nữa, chúng đã đến rồi!

Tai ương bắt đầu tràn đến!"

"Hả?!"

"Mặt đất!

Nguy rồi!!"

Ngay lúc các hiền giả nghe được hung tin.

Một toán binh lính nhận ra sự thất thường khi mặt đất nứt ra.

Nhà vua rút kiếm khỏi vỏ.

Ra lệnh"Các hiền giả, Rút!

Toàn quân, sẵn sàng nghênh chiến!!!!"

Hất mạnh thanh kiếm và chỉ đến đường rút lui.

Nhà vua không hề nhìn vào thân cận của mình nữa, đôi mắt đó, chiếu lại màu đen sâu thẳm của Đại hốĐÙNG"!!"

Một làn sóng xung kích khiến mặt đất rung chuyển.

Những người lính xôn xao nhưng lập tức nâng cao cảnh giácHơn ba trăm hiền giả thì lập tức đã được một trung đội hộ tống đi về phía NamĐÙNGChấn động thứ hai, chim chóc giờ bay đầy trời, chúng đang cố rời đi càng xa càng tốt.

Những con người vẫn dương cao giáo khiên, pháp trượng cũng nhắm về phía thảm hoạ sẵn sàng khai hoả

ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!!!!

Âm thanh ngày càng dồn dập hơn.

Xen lẫn vào đó là những tiếng thuỷ tinh nứt ra khi nắp đại hố bị tác động."..."

Hàng triệu binh lính nín thở.

Nhà vua cũng không thể giấu đi sự căng thẳng nữaKhông gian yên lặng ấy...

Mây khẽ trôi, để lộ ra tia nắng mặt trời.Một tia nắng duy nhất chiếu rọi xuống trung tâm chiếc nắp khổng lồ.

"GAAAAAAAAAAARRRRRRRRRRRRHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

▂▂▄ ▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!▂▂▄▄▂▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Khi sự yên lặng cuối cùng bị phá vỡ, phong ấn vĩ đại của hơn ba trăm hiền giả bay thẳng lên không trung và vỡ tan thành từng mảnh."

GRAAAAHHHH!!!!!"

"U Ô Ô Ô Ô Ô!!!!!!!!!!!!"

"GÀO!!!!!!!!!!!!"

"Toàn quân, nghênh chiến!!!"

Hàng ngàn vạn tiếng gầm rú phát ra từ dưới hố sâu.

Hàng ngàn con quái vật đã lập tức tràn ra ngay giây phút đầu tiên phong ấn vỡ toác.Đây rồi, thảm hoạ ma nhà vua đã mường tượng. [Đại tuyệt vọng]Khi làn sóng ác quỷ tràn lên.

Quái vật tràn ngập mặt đất, phi long che phủ bầu trời

Đây là một khung cảnh mà nhân loại chưa bao giờ mường tượng.

Lạy thần thánh, số lượng quái vật và sát ý chúng giải phóng cứ như thể toàn bộ chúng sinh ra là với mục đích duy nhất là huỷ diệt.

Những kẻ yếu ớt chưa có kinh nghiệm với chiến trường hẳn bây giờ đã quá ngộp thở và không thể đứng vững.

Những con người vững vàng hơn cũng đã phải run lẩy bẩy.

Đông quá, chúng cứ tràn lên và dần chuẩn bị trở thành những biển quái vật.

Mới có gần nửa phút trôi qua, mà số lượng đó là đã hơn ba ngàn sinh thể đang đứng dưới mặt đất và lơ lửng trên bầu trờiCon người đang sợ hãi tột cùng.

Nhưng dù vậy, họ vẫn đã sẵn sàng để chiến đấu"Ma pháp sư!

Khai hoả!!!"

Hàng ngàn ma pháp công kích giải phóng.

Oanh tạc đám những con quái vật ở phía xa.

Vì chúng quá đông nên chẳng có đòn công kích nào trượt khỏi mục tiêu cả, những vụ nổ dọng xuống, những cột hoả trụ dâng cao, lốc xoáy oanh tạc, hàng trăm tia sét đánh xuống.

Thậm chí có những ma pháp sư đã dồn hết ma lực chỉ để triệu gọi một tảng thiên thạch lao thẳng xuống từ bầu trời.

Xuyên thủng tầng mây, viên thiên thạch rộng hàng trăm mét phóng xuống như thể ánh sáng của hy vọng"Dựng khiên!!!"

Theo mệnh lệnh, bộ binh thủ thấp ngươi và dâng khiên.

Các ma pháp sư cũng sử dụng phép phòng thủ che chắn cho toàn bộ quân đoàn phía sau.

ĐÙNGGGGGGĐó... là chiến tranh tổng lực.Thiên thạch khổng lồ lao xuống.

Sóng xung kịch huỷ diệt tất cả.

Vô số quái vật bị nghiền nát, thiên thạch rơi thẳng vào cạnh nắp đại hố.

Hàng trăm chiếc khiên ma thuật vỡ tan, những bộ binh phải ghì chặt xuống đất để khôn bị thổi bay khi che chắn cho những đồng đội phía sauDo rào chắn được dựng lên.

Xung lực cùng toàn bộ khói bụi của viên thiên thạch tạo thành một trụ sáng chói loá và giải phóng lên bầu trời.

Kết giới biến dạng và vặn xoắn như thể không chịu được"Hộc...

Hộc..."

"Phá huỷ được nó không?"

"Làm ơn nói là phá huỷ được nó đi..."

Những pháp sư đã dồn sức cho quả thiên thạch khổng lồ trở nên mệt mỏi.

Họ vừa quyết định đánh nhanh diệt gọn bằng cách hợp lực phá huỷ cánh cổng ấyCó người vừa gục xuống vì cạn ma lực, có những người thì vẫn cố gượng lên để quan sát kết quảKhói bụi tan đi, lũ quái vật đã biến mất.

Những tấm khiên hạ xuống.

"Chết tiệt!!!"

"Cung thủ, dương cung!

Bộ binh, dàn trận nghênh địch!

Quân Y, lập tức hỗ trợ các pháp sư!!"

Cùng tiếng chửi rủa oán trách của binh lính, nhà vua đã lập tức ra lệnh để chuẩn bị nghênh đón đợt sóng tiếp theoKhi toàn quân còn đang dàn trận, không khí căng thẳng khắp chiến trường cùng bão tố nổi lên"ROOOOAAAAAAAAAAAAAAAAAAARRRRRRRRRRRRRRRRRRR!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Đó là lúc một tiếng gầm vang vọng cả đất trời khiến tất cả run rẩy.

Từ cánh cổng tối tăm, một cánh tay khổng lồ vươn dài và nện xuống, bám chặt mặt đất khiến bầu trời rung chuyển"Cái!

Cái gì thế!"

"Cung thủ!

Khai tiễn!!"

Nhà vua lập tức ra lệnh.

Các cung thủ thả tên nhắm vào cánh cổng và cánh tay kia.

Họ nghe được tiếng xác của những quái vật rơi xuống đập vào những con khác.

Nhưng tuyệt nhiên không thể nghe thấy tiếng vang của mặt đất hay mặt bằng cứng nào cả."

"""ROOOOOAAAAARRRRRRR!!!!"

"""Tiếng gầm trở nên to hơn, cánh tay khổng lồ bắt đầu đẩy một bức tường vĩ đại trồi khỏi đại hố"Hả..."

"Không... thể nào..."

"Thứ này, có thể tồn tại được hay sao!!"

Đó là những cổ họng run rẩy, nhưng tiếng hét kinh hoàng và tuyệt vọng

Vì nó, một thứ tồn tại điên rồ đã xuất hiện trên mặt đất này.Cái quái gì vậy?!

Bức tường hộ pháp đó, là một con quái vật quá đỗi khổng lồ.

Cái đầu chạm vào tầng mây, độc nhãn đỏ rực chiến rọi như mặt trăng đỏ.

Khuôn miệng mở ra cùng vô số răng nanh, hơi thở được nhìn rõ kể cả khi chỉ là đôi mắt tầm thường nơi mặt đất nhìn lên."...."

"Nó nhắm mắt lại rồi...."

Những con người đứng dưới mắt đất nhìn lên đỉnh núi là đầu con quái vật, cơ thể gai góc và khổng lồ của nó hoàn toàn bất độngẤy vậy mà, có một thứ đáng sợ hãi hơn là việc con quái vật khổng lồ chỉ đứng yên đó và nhắm nghiền đôi mắt"GRAAAAAHHHHH!!!!"

"RÔ Ô Ô Ô Ô Ô!!!!!!!"

"Đám quái vật đang lao tới!!"

Những người lính nhận ra điều bất thường và thủ thế.

Tấm khiên giơ lên khi nhận ra bọn quái vật trở nên dã hoá và lao lên tấn côngNhân ngưu nâng cao chiến truỳ.

Một đập xới tung mặt đấtPhi long xà xuống, cấu nát ngực con ngườiHoả long trên trời cao, giải phóng ngọn lửa kinh hoàngNhưng không vì thế mà loài người quay lưng bỏ chạyNếu đám quái vật trở nên hoang dại và khát máu, chúng lao lên tấn công chẳng màng tính mạng.

Thì con người, có thứ được gọi là: Dũng khí!!"

Đừng hoảng sợ, các binh sĩ!!

Tiêu diệt đám quái vật!!"

Một chỉ huy hét lên và nâng mũi giáo về phía trước"Vì Thánh quốc ngàn năm!"

"Chiến đấu cho đế chế vĩnh hằng!!!"

"Cho toàn thể con em chúng ta!!

VÌ CHIẾN THẮNG!!"

Dũng khí khiến loài người yếu đuối trở nên uy mãnh vô cùng.

Thứ sức mạnh vĩ đại sinh ra biết bao anh hùngPhải!

Chính nó!!

Đó sẽ là vinh quang cho thế giới này!!!Loài người phản công, từng mũi giáo chọc xuyên thấu da thịt, xác của đám quái vật ngã xuống và tan biến.

Hàng trăm mũi tên và ma pháp xuyên thủng phi long và hoả long khiến chúng rơi uỳnh xuống mặt đất.

Nhưng con Troll khổng lồ lao tới, nghiền nát những người lính bé nhỏ.Nhưng rồi lại có người nhảy lên, một đao đâm thủng đầu con quái vật đáng khinhTừng cái đập cánh, những con rồng thổi bay nhân loại trong bão tốTừng cái vung trượng!

Con người bắn rụng loài rồng khổng lồ nơi trời cao!Tiếng thúc ngựa, tiếng la hét, quang cảnh khói bụi mịt mù, mũi tên xé gió và vô số ma pháp huỷ diệtTiếng gầm vang, tiếng cào cào xé và thế gian đẫm máu!

Những tảng đá bá bay, ngọn lửa địa ngục đốt trụi tất cả!!"

Bọn chúng là vô tận sao?"

Đánh mãi không hết, giết mãi không xong.

Binh linh loài người thì dần thưa, vũ khí đang mòn, mũi tên dần cạn, hiện tượng mind down đang ập tới các pháp sư.

Đám quái vật thì cứ từ đại hố chui lên mãi không ngừng.

Cứ như quân số chúng là vô tận.Con đại quái thú khổng lồ vẫn đứng đó như trời tròng.

Nhà vua vô danh quan sát thật kĩ kẻ thủ hộ vĩ đại của cánh cổng kia.Tại sao nó chỉ nhắm mắt?

Tại sao nó chưa hành động?

Thứ đó đang chờ đợi điều gì cơ chứ?Giữ vững sự cảnh giác, nhà vua nhận thấy nhuệ khí quân đội đang đi xuống.

Sự mệt mỏi và sát ý ngập khắp chiến trường.

Đám quái vật đang đầy lùi vòng vây.

Chúng đang vượt qua từng con người.Đàn hoả khuyển thiêu rụi và cào xéNhững con kiến to lớn xé nát tứ chi từng con ngườiTừng con Troll và rồng sử dụng thân xác khổng lồ và càn quét trăm quânQuân số đang giảm dần, quái vật thì cứ tăng mãiMột viễn cảnh đang dần hiện lên trong đầu vị vua ấy..."

Thua cuộc...

Nực cười!

Có lôi cả rổ chuyện hài trong vương quốc ra cũng chẳng đáng cười bằng điều này!!"

Nhưng, ông ta đã bác bỏ nó ngay lập tức.

Gạt phăng sự cảnh giác tới Đại quái thú.

Nhà vua vung đao chém chết hàng chục con quái vật bao quanh mình, lập tức thấy một con ngựa chạy loạn.

Ông ta nhảy bật lên yên ngựa và thúc lấy dây cương"Ai còn cử động, hỗ trợ những ngừoi bị thương lùi lại!

Các pháp sư!!

Chuẩn bị ngắm bắn!!!

Toàn bộ kị binh và bộ binh, theo ta!!!"

Lời nói của nhà vua vang vọng khắp mặt trận.

Lấn át mọi tiếng la hét và gầm vang"AHH!!!!!!!"

"Xung phong!!!"

Con người lao đến, lá cờ thánh quốc tung bayBiển người vượt qua đại dương quái vật như mũi tên lao thẳng.

Các pháp sư và cung thủ liên tục phản công và khiến những con rồng rơi xuống.

Ma thuật chữa trị phủ sắc xanh khắp vùng trời loé lên ánh sáng"Ta sẽ huỷ diệt Đại Hố, yểm trợ ta!"

Nhà vua ra lệnh và đứng lên yên ngựa.

Thanh kiếm bạch kim giải phóng nguồn năng lượng khổng lồ"Hỡi hành tinh!

Hãy ban cho ta phước lành!

Hỡi tinh linh tận cùng của lòng đất!

Hãy ban cho ta sức mạnh để giành lấy vinh quang!!"

Nhà vua triệu hiệu.

Một nguồn năng lượng trắng bạc từ lòng đất giải phóng và tập trung quanh ngài."

AAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHH!!!!"

"VÌ NHÀ VUA!!!"

"TIẾN LÊN!!!!"

Biển người xông qua lũ quái vật.

Ánh sáng trắng bạc hoà với ánh sáng xanhNhà vua nhảy bật lên bầu trời cao ngất.

Gần như đã đến trước mặt của Đại quái thú.Liếc nhìn con quái vật vẫn đứng im như trời trong.

Nhà vua nâng cao lưỡi kiếm rực sángTựa như mặt trời ban trưa, ban cho thế giới chìm trong mây mù này ban mai chói rọiĐòn quyết định, sẽ phá sập sự kết nối của đại hố với nhân gian"Luân—"Chưa kịp vung lưỡi kiếm xuống.

Toàn bộ da gà của nhà vua dựng đứng cả lên.

Một ánh sáng đỏ rực rọi xuống ngay sau ngài.

Một thứ ánh sáng đỏ rực áp đảo cả ánh sáng trắng trong thanh kiếm"...

Cái..."

Nhà vua ngỡ ngàng, binh lính thì chợt sợ hãi.

Bản năng của mọi chiến binh đều đang giéo lên liên hồi khi độc nhãn mở ra."

Loài người nhỏ bé..."

Tiếng thì thầm của con quái vật khiến không khí rung động, đôi mắt nó quét qua toàn bộ chiến trường.

Trong tầm nhìn đỏ thẫm nơi trời cao, loài người với kiến cỏ ven đường cũng chẳng khác nhau là bao"...

Các ngươi không xứng đáng để thách thức đấng tối cao."

"!!"

Lời thì thầm con quái vật kết thúc.

Thế gian tĩnh lặng như thể hoàn toàn ngưng lại.

Ánh sáng đỏ thẫm che mờ nhân gian, khiến ánh sáng trắng của nhà vua dù có tồn tại cũng là hoàn toàn vô nghĩaChìm trong bóng tốiÁnh sáng không thể len lỏi"Tất cả nằm xuống!!!"

Chỉ huy dưới mặt đất ra lệnh.

Những tấm khiên được dựng lên.

Nhà vua toát mồ hôi và sợ hãi vung ngang thanh kiếmÁnh sáng trắng tạo thành ngọn sóng năng lượng vĩ đại nhắm thẳng vào mắt con quái vật.

Nhưng..."

"""""""RRRRROOOOOOOOOOOOOOOAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!"

""""""""Con quái vật gầm lên, trời đất rung chuyển.

Làn sóng đỏ rực giải phóng, nuốt chửng ánh sáng chói loà của mặt trời nơi nhà vuaNhư thể chẳng có một vật cản, làn sóng huỷ diệt ập qua nhà vua và quét thẳng xuống mặt đấtHuỷ diệt tất cả, nơi ánh sáng ấy chiếu rọi, chẳng còn thứ gì có thể tồn tại.

Mặt đất bị xuyên thủng, sâu không thấy đáy.

Thiên nhiên bị huỷ hoại chảng còn nổi tàn tro.

Những ngọn núi từng sừng sững, đã hoàn toàn biến mất cùng một phần của hành tinh này.Toàn bộ sinh mệnh đứng tại nơi ánh sáng đó...

Đã hoàn toàn tiêu biến.

Chẳng thể la hét, tâm trí chỉ kịp tuyệt vọng và đón nhận cái chết khi nhìn thấy thứ ánh sáng kinh hoàng.

Những con người sống sót khuỵ gối trước sự huỷ diệt áp đảo, kể cả những con quái vật cũng phải ngừng lại vì sợ hãi hay thông minh hơn thì chính là kính sợ.Đại quái thú đó là Balor – Vua của địa ngục."

Đức vua!!

Đức vua!!"

Người chỉ huy hét lên, chạy tới gần nơi mà tia sáng đỏ rực huỷ diệt thế giới.

Sức nóng của nó khiến những vùng đất xung quanh như thể bị nung chảy thành bùn nhão.

Loài người vô vọng rồi, đó là điều chắc chắn...Đứng trước con quái vật chỉ với một ánh nhìn đã có thể huỷ diệt cả đại quân.

Sao mà nhân loại có thể chống lại cơ chứ..."

Gư A!!"

Một tiếng đau đớn mệt mỏi phát ra dưới đống đất đá trộn lẫn với bùn, thân thể người đàn ông chìm trong máu đỏ và những vết thương, bỏng nặng không thể cứu chữa.

Cơ thể ấy dẫu có tự động hồi phục và đang bốc khói nghi ngút, nhưng có những thứ vẫn là quá kinh khủng để có thể chữa lành.Nhà vua vẫn sống, nhờ nhát chém của bản thân mà ngài ấy đã phần nào triệt tiêu được lượng năng lượng khổng lồ nhắm vào mình để đánh lệch đi được đòn tấn công và giữ được hơn một nửa số binh lực.

Nhưng, với sức mạnh kinh hoàng, tia sáng ấy vẫn huỷ diệt cả thế gian và lấy đi hàng trăm ngàn mạng người."

Đức vua!

Chúng ta phải đưa ngài về chữa trị!!"

"Không...

Ta không thể cứu được nữa rồi..."

"Nhưng—""Trật tự và chuẩn bị nghe rõ những gì tiếp theo đây!"

Nhà vua ôm lấy miệng đầy máu, thân thể đau đớn run rẩy khuỵ xuống.

Ông ghì chặt thanh kiếm để tránh cho việc bản thân ngã quỵ Nhìn thẳng vào mặt người chỉ huy trước mặt... người, chính là con trai của ông ta."

Veretas, nghe kĩ cho ta..."

Nhà vua thở mạnh, nén nỗi đau để nói ra những lời tiếp theo"Con, sẽ là người kế thừa ngai vàng.

Chỉ huy quân đội rút lui, tiêu diệt đám quái vật còn ở trên mặt đất.

Đảm bảo nhân loại không được nhận tin chúng ta thua cuộc!"

"Nhưng, thưa cha...

Những người lính ở đây...

đã thấy tất cả."

"Họ không đủ tầm mắt để thấy tất cả.

Chúng ta chỉ cần chiến thắng sau cùng, Veretas!"

Nhà vua hét lớn, một tay đặt mạnh lên vai con trai mình"Thế giới vừa rung chuyển.

Bản thân ta cũng sẽ sử dụng toàn bộ sức mạnh có thể mượn được từ hành tinh này.

Lúc đó, hai con người trên biển sao sẽ cảm nhận được.

Họ sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại!"

"Họ, là ai?

Thưa cha!"

"Các đại hiền giả.

Những kẻ vĩ đại nhất.

Họ sẽ là quân át chủ, lật ngược thế cờ cho nhân loại, Veretas.

Còn con, con cần giữ vững dũng khí cho nhân loại!

Để mở ra con đường chiến thắng!

Hiểu chưa, Tân vương!!"

Trước câu hỏi mạnh mẽ của nhà vua...

Không, là cựu đế vương mới đúng.

Tân vương Veretas nhìn thẳng vào mắt ngài, đặt tay lên ngực trái và đập hai lần lên hoàng bào."

Rõ, thưa cha."

"Tốt lắm...

Giờ mọi chuyện, cứ để ta lo liệu.

Chỉ cần "nhìn ta" thật kĩ, thế là được rồi."

Vị cựu vương đẩy mạnh tảng đá khổng lồ sang một bên.

Vác thanh kiếm lên vai và nhìn về đại quái vật."

Nó lại nhắm mắt rồi.

Có lẽ việc giải phóng nguồn năng lượng lớn như vậy và gây tác động được lên cả cấu trúc của hành tinh này thì nó phải tích tụ một khoảng thời gian."

Đó hẳn là lí do nó nhắm mắt.

Nhưng phải xác nhận, kể cả vậy, nó có không thể làm gì khác không."

Hự!"

Trên lòng bàn tay của nhà vua rực cháy một ngọn lửa tử mặt đất.

Ngọn lửa trắng xoá được ném thẳng về phía con quái vật

Đùng*Dù ngọn lửa nhỏ nhưng đã gây ra vụ nổ cùng xung kích khổng lồ.

Cánh tay của con quái vật đã vung ngang để phòng thủ trước đòn tấn công đó"Hẳn rồi, thân hình như vậy cùng con mắt đó.

Nó được sinh ra để trở thành một vũ khí huỷ diệt toàn diện."

Đại quái thú hướng "ánh mắt" của nó xuống.

Nhìn vào nhân loại vẫn còn sống được sau đòn tấn công của bản thân nó.Để rồi, bản thân nó vung mạnh cánh tay quét ngang mặt đất.

Cả phần bắp tay to lớn cùng những ngọn gai lởm chởm cầy xới mặt đất.

Nhà vua với cơ thể chấn thương không thể theo kịp tốc độ đó và dồn toàn lực để phòng thủ"Gak!!!"

Cú vung tay khiến ngài đâm sầm xuống và thủng một lỗ dưới mặt đất.

Tốc độ phi thường với cái vóc dáng khổng lồ như thể cỗ máy sẽ nghiền nát tất cả.Nhưng... sức mạnh thể chất của nó không áp đảo như nguồn năng lượng kia, chi ít là nhà vua vẫn chưa chết khi gần như dính trực diện đòn quơ tay đơn giản đó.

Hẳn đó là lí do nó chọn phủ đầu tấn công bằng con mắt của mình.

Triệt hạ nhà vua, chiến lực mạnh nhất nhân loại để có thể thoải mái hành động."

Không hạ được..."

Nhà vua tái kết luận.

Ngài không hề có bất cứ một cơ hội nào trước con quái vật này, kể cả khi cố gắng đồng quy vu tận.

Có lẽ thứ duy nhất mà ngài có thể làm được sẽ chỉ là phá huỷ được con mắt kia.

Mắt là điểm yếu của hầu như mọi sinh vật.

Nhưng con mắt của Balor cho phép nó giải phóng được nguồn sức mạnh huỷ diệt bù đắp hoàn toàn điểm yếu đó.Nhà vua đang rơi vào thế khó.

Binh lính phía xa nhuệ khí suy giảm, việc chiến đấu với quái vật cũng đang vô cùng khó khăn.

Quá nhiều người đã kiệt sức.

Vậy thì...Chỉ còn một cách thôi.

Dù nhà vua hiểu rõ sức lực của bản thân đang dần đến giới hạn"Toàn thể chiến hữu của ta, cảm ơn vì đã sát cánh cùng ta trên chiến trường này!"

Cao giọng hét lớn.

Nhà vua chỉ thẳng mũi kiếm của mình về phía con quái vật khổng lồ"Ở đây, có một thứ đã tước đi của chúng ta quá nhiều.

Quá nhiều người anh em của chúng ta đã hy sinh chỉ vì đòn tấn công của nó.

Và ta, một kẻ sắp chết không thể làm ngơ điều này!!"

"Kh-không thể nào...

Sắp chết là sao chứ..

Nhà vua không thể..."

"Đùa sao... kể cả Anh hùng mạnh nhất."

"Chúng ta... thua... thua chắc rồi!!"

Những người lính như muốn khuỵ xuống.

Chính xác là vậy, tuyệt vọng.

Thứ mà nhà vua đang rất cần.

Để chỉ cần một tia sáng vút qua, nó cũng sẽ thành ánh sáng rực rỡ nhất trần đời."

Các ngươi không phải lo lắng, người dân, binh lính và các chiến hữu của ta!!

Tre già thì măng mọc.

Di ngôn của ta đã được truyền cho thái tử Veretas, con trai cả và là người kế thừa chính thống của ngai vàng!

Vị tân vương đó, chính là người kế thừa của ta, Vanade Oath!"

Máu đỏ chảy xuống nền đất đã khô.

Đôi mắt hừng hực quyết tâm nhìn về phía Đại quái vật.

Tấm lưng khổng lồ ấy vác trên vai bao sức nặng.

Giờ lại nhẹ nhàng và thanh thản đến lạ khi lá phổi ấy đang thở đều những hơi sức cuối cùng."

Ta cũng đã già, đến lúc để thế hệ trẻ quyết định vận mệnh thế giới này rồi..."

"Phù..."

Thở mạnh một hơi, nhà vua cất lên giọng nói xung trận trong khi rút kiếm chém bay đầu hàng chục con quái vật lao tới.

Ngay tiếp phía sau, cánh tay của đại quái thú đập xuống xới tung tất cả.

Nhưng nhà vua ấy đã có thể suýt soát né được đòn tấn công.

Xung lực đẩy lùi ngài ra xa, nhưng lại giúp ngài tiến gần hơn với người dân của mình"Hỡi những chiến binh, những anh hùng, những con người đang cầm trên tay tấm khiên và mũi giáo.

Đây là chuyến hành trình của chúng ta.

Trận chiến này chúng ta bị đẩy lùi, nhưng chưa hề thua cuộc.

Ta sẽ sử dụng giây phút cuối cùng để chứng minh cho tất cả những người anh em, thuộc hạ và chiến hữu của mình ở đây nhìn thấy.

Nhân loại, sẽ chiến thắng trong trận chiến này!"

ĐÙNG*Hào quang trắng xoá bao bọc lấy thân thể nhân loại.

Không chỉ thanh kiếm mà cả con người ấy dần được bao bọc trong ngọn lửa thần thánh của hành tinh.Đây, là ngọn lửa của bất diệt.

Thứ đã tồn tại từ xa xưa mà chẳng ai hiểu rõ nguồn gốc.

Sức mạnh dâng trào trong từng mạch máu, tim đập nhanh gấp chục lần thông thường, cơ thể như muốn vỡ tung khi gánh trên mình lượng sức mạnh quá đỗi vĩ đại.

Nhưng, với ý chí sắt đá và cơ thể đã được chui rèn.

Bản thân người đàn ông và thanh kiếm như thể trở thành bạch cự nhân.

Bóng hình khổng lồ ấy như thể sánh ngang với con quái vật.Không rõ đó là hiện thực hay ảo giác.

Nhưng bóng lưng ngài giờ đây rực rỡ như mặt trời.

Những con quái vật nơi mặt đất bị thiêu rụi, nhưng binh lính và thần dân của ngài lại được bảo vệ khỏi mọi tai ương"Nhân loại kiên cường!

Hãy thề với ta, Tiên vương của các người.

Sau cuộc phản công đại thắng này!

Các người sẽ viết lên thần thoại.

Chúng ta sẽ không để con người rơi vào cảnh khốn cùng tuyệt vọng!

Bắt đầu từ giờ, thời đại chuyển giao, không phải kỉ nguyên tăm tối mà là sẽ là thời đại của Anh Hùng!

Giương cao ngọn đuốc, dâng cao lá cờ dẫn đường cho cuộc phản kích!--Ta – Vanade Era!

Sẽ trở thành con tàu đón đưa các anh hùng!

Vậy nên, hãy chứng kiến thật kĩ thời khắc này, các dũng sĩ!

Thời khắc nhân loại chiến thắng để mở ra thời đại đấu tranh của Anh hùng!"

Hình bóng cự nhân di chuyển, đối mặt với Đại quái thú khổng lồ.

Balor vẫn nhắn nghiền ánh mắt, siết chặt nắm tay thành quyền và vung thẳng.

Nhà vua mở rộng bàn tay tay, đỡ lấy cú đấm khiến xung kích bùng nổ, thanh kiếm vung ngang đập mạnh vào vô số ngọn gai nơi con quái vật và cắt đứt chúng thành vô số mảnh vụn.Những mảnh vụn lả tả rơi xuống mặt đất.

Trong cự thần, nhà vua hộc máu đau đớn vì phải chịu một trọng tải khổng lồ.

Nhưng ngài vẫn siết chặt tay cầm kiếm để đứng vững""""RRRRROOOOOOOOAHHHHHHHHH!!!!"

"""Con quái vật rồng lên, bật cao cơ thể khỏi đại hố và đập mạnh của hai cánh tay xuống

ĐĐÙNGG*Xung kích rạch ngang bầu trời và những ánh mây.

Cự thần khuỵ một chân xuống khi giương lên thanh kiếm đỡ đòn.

Cùng động tác dứt khoát của nhà vua.

Ngài xoay lại cắm thanh kiếm vào bụng con quái vật và vung lên.

Một nhát chém chéo cơ thể để lại ngọn lửa trắng xoá rực cháy làm đại quái thú đau đớnNhìn thấy khung cảnh vĩ đại ấy.

Loài người như thể chết lặng, đôi ngươi không thể rời khỏi ánh sáng.

Cảm giác vinh hạnh và nổi da gà khi được chứng kiến trận chiến vĩ đại của các vị thần khổng lồ"Trước tiên vương!

Ta xin thề sẽ bước tiếp con đường của ngài.

Dưới cái tên Vanade Oath!

Ta nhất định sẽ không bao giờ để ngọn lủa anh hùng đó tàn lụi!"

Tân vương giương cao mũi giáo xin thề.

Trên đầu ngài giờ đây chính là vương miện mực được trao bởi hiền nhân Bên cạnh ngài, một người đồng chí cùng cắm cán rìu xuống đất và cao giọng"Dưới niềm kiêu hãnh của ta!

Gramling Barian Riveria, hộ thần tay sắt người lùn.

Xin thề trước tiên vương của thế giới!!

Tiếng than khóc của những kẻ yếu thế sẽ luôn đến được tới tai kẻ mạnh!"

Vụ nổ lớn nữa lại xảy ra.

Sóng xung kích nổi lên gió bão tung bay ngọn cờ cao quý của Thánh quốc.

Nhưng những chiến binh vẫn hiên ngang quan trắc khung cảnh vĩ đại.Lúc này, một người với đôi tai dài bước đến cạnh nhà vua.

Với chiếc mũ đính lông vũ, chiếc đàn Lyre đeo bên hông cùng thanh kiếm ngắn.

Người phụ nữ với đôi mắt xanh lục nhìn thẳng vào bạch cự nhân đang chiến đấu với đại quái thú"Xin thề dưới chân danh của Thi nhân Alrena Venora!

Ta sẽ đem bài hát về ngài đi khắp thế gian thưa Vanade Era!

Để câu chuyện về ngài sẽ luôn được lưu truyền, để câu chuyện về ngài sẽ không bao giờ vụt tắt!

Để phàm nhân chúng ta luôn giữ lại được hy vọng!!"

Sấm sét đánh xuống, ngọn lửa ngập trời.

Vô số nhát chém để lại dấu tích bạch kim trên cơ thể Đại quái thú khiến nó ngã nhào về phía sau.

Những ngọn núi sụp đổ, chấn động và sóng xung kích rền vang.

Nhưng tấm thân to lớn của cựu vương đã che chở cho tất cả.

Chân phải của ngài dẫm mạnh lên con quái thú.

Cắm nhát kiếm xuyên thủng ngực nó và cả lòng đất khiến tất cả rung chuyển"Thần linh!

Hãy chứng giám cho thời khắc này!

Đây sẽ là kết thúc câu chuyện ngớ ngẩn về một kẻ bịp bợm!

Kẻ đã vay mượn sức mạnh của thế giới để viết nên một câu chuyện tràn ngập tiếng cười của già trẻ gái trai!

Ta là Tiên vương – Anh hùng Vana (tên bịp) Vanade Era!

Thời đại của ta, sẽ kết thúc ngay lúc này!!"

"ROOOOAAAAAAAAARRRRRRRRR!!!!"

Thanh kiếm được rút ra khỏi ngực Balor khiến nó đau đớn gầm lên.

Con mắt đỏ của nó mở ra giải phóng nguồn năng lượng vĩ đại"GAARRRRH!!!!"

Cánh tay dài của đại quái thú vung ngang, hất tung cơ thể bạch cư nhân về phía sau.

Nó bật dậy ngay lập tức và ghìm cả hai chi sau xuống mặt đất.

Ánh mắt đỏ rực chuẩn bị lần nữa giải phóng xuống nhân gian, chuẩn bị sẵn sàng huỷ diệt tất cả

'Chính lúc này!!'Vana một bước chạy mạnh.

Cơ thể khổng lồ như thể biến mất và đã xuất hiện trước mặt con quái thú chỉ trong sát na."

GAAAAAAAARRRRHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!"

"RRRRRROOOOOOAAAAAAARRRRRRRRRRR!!!!!!!!!"

Tiếng hét của nhân loại hoà với tiếng gầm của quái vật.

Tia sáng khổng lồ giải phóng, thanh kiếm trắng xoá cũng cắm thẳng vào con mắt đó"GARRHHHHHHHHHHRRRRRRRH!!!!!!!!!!!!"

"ROOOAAAHHHHHHHHRRRRRR!!!!!!"

Bạch cự nhân đang bị đục mất một phần thân thể, nhưng thanh kiếm xuyên thủng con mắt quái vật khiến tinh thể đỏ rực nứt ra.

Nguồn năng lượng vĩ đại kia chưa được giải phóng ra hết.

Nhưng nó chưa ngừng lại"RƠI XUỐNG VỚI TA!!!!"

"RAAAAOOOOOORRRRRRR!!!!!"

Đầu con quái vật bị cánh tay khổng lồ nắm lấy.

Đập mạnh xuống mặt đất.

Nguồn năng lượng kinh dị giải phóng xuyên thủng hành tinh khiến mặt đất sụp xuống.

Cự thần nhấn mạnh đầu Đại quái thú, thanh kiếm của ngài cũng vỡ tan và một cánh tay biến mất khỏi cơ thể

"GAHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!"

Lúc này, chỉ còn độc tiếng hét của nhân loại và chấn động gây ra do sức huỷ diệt của ánh sáng đỏ rực.

Toàn thể nhân loại chứng kiến cảnh tượng đó và đặt tay lên trước ngực.

Khuỵ gối bày tỏ lòng trung thành cùng sự thán phục với vị Tiên vương.

Và rồi, những giọt nước mắt rơi xuống, để một nhành hoa khẽ nảy mầm.▂▂▄!!!!!!!!!!!▂▂▄ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!!!▂▂▄ ▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!▂▂▄▄▂▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!!!!!!!!!Nguồn năng lượng khổng lồ đó khiến mặt đất sụp đổ và tan tành.

Cánh cổng của đại hố cũng dần chìm xuống theo mặt đất.

Cả thế gian bị ảnh hưởng bởi chấn động.

Con quái vật rơi xuống cùng tiếng gào thét, cả bạch cự nhân cũng đã rơi xuống và dần biến mất."

Aa... xong rồi...

Mình đã hoàn thành trách nhiệm rồi."

Vị tiên vương khẽ mỉm cười và nhìn lên lỗ hổng khi rơi xuống.

Tầm nhìn mờ ảo, nhưng ngài vẫn thấy nó.'Mặt trời, rực rỡ quá... không hợp với ta tí nào."

Ánh sáng xa dần nhưng chẳng hề vụt tắt.

Chỉ có đôi mắt con người đã hoàn toàn nhắm lại.Đại hố đã tạm thời bị phá huỷ.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa hề kết thúc.

Nhà vua ấy đã phong ấn được cánh cổng, nhưng thứ gì bên trong đây khiến đại hố tồn tại là điều chưa rõ.

Nhưng chỉ biết rằng, nó vẫn ở đây.

Và trực chờ nuốt chửng nhân loại lần nữa.Họ, không còn nhiều thời gianNhân loại bình lặng trong gió ngàn.

Mặt trời lại toả sáng sau mây đen.Ah... mưa rồi...

Mưa rơi để che đi nước mắt nơi ai.Trận chiến đầu tiên của trần gian với ngoại giới: Bạch cự thần và Vua địa ngục: Trận chiến của những kẻ khổng lồ, kết thúc.. . . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.6: Mối liên kết bền vững nhưng sợ hãi vỡ tan


Trận chiến đầu tiên của nhân loại với đại hố đã kết thúc.Các vị thần đã chẳng hề xuất hiện.

Nhưng, tân vương tuyệt đối không tức giận gì các đấng thần linh.

Nếu nhân loại phải đối đầu với đại hố, thì thần thánh còn đang phải chống lại một thứ còn kinh khủng hơn ở biên giới thế gian.

Dù có có nói hay không, thì đây cũng chỉ là rắc rối của nhân loại"Chết tiệt..."

Dù có tự nhủ như vậy, nhưng Venetas vẫn tức giận siết chặt cánh tay.

Tại sai lúc này, thần linh lại không giúp đỡ nhân loại chứ?

Chúng ta đã quá tuyệt vọng rồi.Tiên vương đã hy sinh để phong ấn tạm thời đại hố.

Nhưng thời gian thì không hề còn nhiều.

Cánh cổng và kết nối của nó đang dần được chữa lành, dù có sử dụng các biện pháp chi hoãn như cố ý sử dụng các ma thuật gây rổn hại cho cấu trúc đại hố thì nó cũng chẳng đáng là bao thời gianĐồng hồ tận thế đã bắt đầu quay rồi.

Không thể để cựu vương hy sinh vô ích.

Tân vương nghiến chặt răng và nhìn xuống những người dân trong toà thành đang cố gắng khắc phục những thiệt hại trong trận chiến vừa qua.Ngài gần như là người duy nhất hiểu rõ bản chất của trận chiến vừa rồi.

Ngài hiểu rõ hành động hy sinh cao cả của cha khi đó chỉ giống như một con người cố giãy chết.

Nhưng vì sĩ khí của nhân dân, vì tồn vong của nhân loại.

Nhà vua đã viết lên một vở kịch và khiến chính bản thân và Đại quái thú là diễn viên.

Một vở kịch khiến dòng máu của con người phải trở nên quyết tâm để gầm vang.Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

Còn Veretas lại hiểu tất cả nên nhìn chung ngài cũng là người duy nhất có thể gánh vác sự thật.

Việc chia sẻ nó cho ai... chẳng khác nào đi nói cho cả thế giới biết nó sắp diệt vong rồi.Cộc cộcTiếng gõ cửa vang lên, đánh thức bộ não mệt mỏi của tân vương trong phòng làm việc."

Ai đấy."

"Là tôi, Gramling, thưa đức vua."

"Mời vào."

Cánh cửa gỗ mở ra sau khi Veretas chỉnh lại tư thế, không để lộ sự mệt mỏi trên khuôn mặt.

Nhà vua nhìn thẳng về phía người lùn là chiến hữu của mình"Ngài trông mệt mỏi quá đấy, Vanade Oath."

"Đừng gọi em như vậy, Gramling.

Ở riêng thì cứ như bình thường là được rồi."

Không hổ là chiến hữu đã vào sinh ra tử hơn nửa cuộc đời.

Lãnh chúa người lùn Gramling vừa bước vào cửa đã nhìn thấu sự che dấu của bạn mình."

Phải, gọi như vậy chẳng giống ta chút nào."

Gramling gãi đầu và đặt cây rìu của mình vào góc phòng.

Veretas cũng đẩy đống tài liệu ra và pha cà phê.Là nhà vua thì thường sẽ chẳng bao giờ làm những việc này.

Nhưng vì đã có quá nhiều người hy sinh trong trận chiến trước.

Nên nhân lực đã được dồn hết vào việc sửa chữa và khắc phục thiệt hại, quan trọng nhất chính là ngoại giao để thành lập một liên minh thống nhất chuẩn bị cho chiến tranh."

Đống giấy tờ đấy vất vả nhỉ?"

"Ừ.

Còn người lùn mấy người thì nhàn nhã quá ha."

"Ha ha ha!!

Phải, chúng ta chỉ cần niềm tin.

Nói qua mồm và chứng minh bằng hành động.

Ai phức tạp như đám tiên và người các ngươi chứ."

Với nụ cười đểu, Gramling đặt ngón cái lên ngực trái và nhìn vào đống tài liệu mà tân vương phải xử lí.

Các yêu cầu của hỗ trợ từ các lãnh chúa, yêu cầu về vật liệu và lương thực, các doanh nghiệp cần vay nợ để có thể khắp phục thiệt hại.

Tóm lại là vô số điều."

Đó là lí do ta thích mỗi khi đến đàm phán với các ngươi.

Không giấy tờ, thủ tục rườm rà lại còn được nhậu nhẹt chán chê xong mới phải về làm việc.

Quá sướng!"

Một thoáng chốc, vị tân vương quên luôn vị trí của mình và thả người dựa vào ghế.Cộc cộc"Tôi vào nhé."

Giọng nói của một người phụ nữ quen thuộc vang lên từ sau cánh cửa.

Cả Gramling và Veratas đều nhìn về phía nó"Ừ, vào đi."

Cánh cửa mở ra.

Một người phụ nữ với đôi mắt xanh lục và mái tóc cùng màu bước vào phòng vơi sự thoải mái và nụ cười ấm áp.

Thanh kiếm ngắn trên hồng được để trên chiếc tủ ở góc phòng, cây đàn Lyre cũng được xếp gọn bên cạnh"Ồ, có cả Gram ở đây rồi.

Tiện thật."

Người phụ nữ đó vui vẻ và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Gramling, đối diện với Veretas.

Cử trỉ nhã nhặn ngược hẳn lại với sự thô kệch của tên người lùn kia"Hầy, con Elf cọc cằn ở đây làm gì?

Không có gì để nói thì về đi.

Đừng có trưng ra cái nụ cười kinh tởm đó nữa."

Đúng là người lùn, rất thẳng thắn và bộc trực.

Để đáp lại điều đó, một Elf nhã nhặn sẽ nói"Ta cũng có tên của mình, tên lùn đần độn.

Người nên im đi nếu không ta sẽ phanh thây ngươi ra."

À, chẳng nhã nhặn gì đâu.

Lời nói đầy tính chết chóc trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt vẫn cười tươi.

Ba người này chơi thân với nhau lâu quá rồi nên tính cách cũng chẳng khác nhau mấy"Trời ạ, hai người vẫn còn đùa được trong tình cảnh này đấy à."

Veratas nở nụ cười vui vẻ khi nhìn thấy hai người bạn của mình đang lườm đểu nhau"Thế Alrena, chị có gì quan trọng cần nói sao?"

"À ừ.

Chồng chị vừa gửi một lá thư ấy mà."

Riveria lấy lá thư từ trong túi áo mình.

Trên thư ghi rõ cái tên quen thuộc với cả ba người: Madnus – lãnh chúa vạn sao.

Hay để nói rõ thì, đó là một tiên tộc đã thăng hoa và trở thành thánh thần. (Log chú thích: Madnus là vị thần của ánh sáng đầu tiên, tiếp sau đó mới là công nương ánh sáng Ciara và rồi cuối cùng chính là Phù thuỷ vạn sao Renna Fenora)"Madnus gửi thư về à... vậy chiến trường của các vị thần có thông tin gì sao?"

"Ừ...

Anh ấy có nhắn lại với chị là tình hình không hề khả quan.

Cách đây vài ngày, anh ấy đã chứng kiến cảnh tượng Chúa tể bóng tối đã hoàn toàn đánh bại Lôi thần Azura với Đại dương trật tự Sedna Acatalepsy."

Một trong năm vị thần sáng tạo cùng một chân thành vô cùng hùng mạnh bị đánh bại...

Đó chắc chắn là một tin sốc.

Nhưng cả Veretas lẫn Gram không còn sức để bất ngờ nữa, trận chiến mấy ngày qua với Balor và đại hố đã khiến họ trở nên thật sự lãnh cảm với những thông tin sốc kiểu vậy."

Điều đó có nghĩa gì không?"

Gram cọc cằn hỏi.

Alrena dĩ nhiên cũng gật đầu"Đây là một trận chiến chúng ta sẽ thua, Gram ạ."

"Quả nhiên..."

Chênh lệch sức mạnh giữa kẻ thù của cả phàm giới lẫn thần giới là quá lớn.

Chỉ cần một con đại quái thú như Balor xuất hiện nữa, thì thế giới này sẽ sụp đổ.

Huống chi chẳng rõ dưới đại hố có gì, còn con quái vật nào còn mạnh mẽ hơn cả Balor hay không?

Nó quá bí ẩn và ít thông tin để suy luận.

Nhưng chỉ riêng việc những gì đại hố phô trương trong trận chiến trước, nó đã áp đảo hoàn toàn một thế giới đã mất đi người dẫn đầuVanade Era – vẫn là một hình bóng quá lớn.

Là tiên vương, là anh hùng đầu tiên đã thống nhất thế giới.

Mọi dân tộc và quốc gia đã quy thuận ngài.

Không phải vì sức mạnh tuyệt đối của ngài, cái sức mạnh đó chắc chẳng mấy ai trên đời nhìn thấy mọi thứ cho đến trận chiến hôm trước.

Mà là vì ngài ấy là một "tên bịp" đỉnh cao cùng một sức mạnh tối ưu.Một Anh hùng chính trị điển hình.

Một tên bịp giỏi thao túng nhưng lại có lòng tốt của một anh hùng.

Sinh ra trong gia đình hoàng gia của một vương quốc đã diệt vọng, hắn ta nhìn rõ và nhạy cảm với mọi thảm hoạ.

Vì vậy, hắn ta đã từng bước xây dựng đế chế của mình qua các vinh quang toả sáng và nỗi đau được che dấu trong bóng tối.

Từ một anh hùng trở thành một vị vua, từ một vị vua trở thành kẻ đứng đầu của thánh quốc và thống nhất toàn bộ các dân tộc thành một thể thống nhấtKhát vọng hoà bình trong ngài ấy thật sự rất to lớn.

Nhà vua biết các lãnh chúa sẽ luôn có ý định nổi loạnVì vậy, kể cả cuối đời.

Con người tốt bụng ấy vẫn lợi dụng mọi thứ để đạt được mục đích của mình.

Nhuệ khí của loài người vẫn còn cháy như ngọn đèn dầu, tinh thần chiến đấu vẫn còn đó chứ chưa hề nguôi.

Các nhà lãnh đạo khác cũng đã phải suy nghĩ nhiều điều khi nhìn thấy sự hy sinh oai hùng ấy và quyết định vẫn sẽ đứng trước ngọn cờ của thánh quốc mà chiến đấu vì nhận ra đó là cơ hội cuối cùng để tồn tạiThế giới này, sẽ không thể bị chia rẽ nhờ sự hy sinh của Vanade Era.

Người đã mở ra hai thời đại...Đầu tiên là Thời đại thống nhất.

Và tiếp theo, chính là thời đại anh hùng"Khúc ca về anh hùng đầu tiên.

Chị đã thề sẽ lưu truyền nó mãi mãi nhỉ, Alrena?"

"Ừ."

"Kể cả sang kiếp sau chứ?"

"Cái đó... còn tuỳ vào kết quả trận chiến sắp tới nữa."

Không phải là thắng hay thua.

Mà là có bao nhiêu người sống sóng để có thể lưu truyền bài ca về vị anh hùng kia mãi vang xa.

Cả Veretas và Alrena đều chắc chắn về sự thua trận của nhân loại.

Nhưng, chỉ riêng Gramling là cực kì khó chịu khi thấy cái sự ngu ngốc này"Lũ đần."

"À...

đần thật..."

Veretas đồng tình với điều Gramling nói.

Cả hai tiên và người đang u sầu này chẳng còn đủ sức lực để đáp lại nữa rồi.

Điều đó thậm chí còn hiến người lùn khó chịu"TA BẢO LÀ: LŨ ĐẦN NÀY!!!!!"

Tiếng rống inh tai vang lên khiến cả căn phòng như chấn động.

Veretas và Alrena hơi giật mình và nhìn lại thẳng vào Gram đang sôi máu"Có thằng ngu nào chiến đấu mà nghĩ tới việc thua cuộc không hả!?"

"Nhưng..."

"Nhưng nhị cái đầu (thuần phục mỹ tục) gì?

Thua và tìm cách khắc phục chỉ là kế hoạch B.

Các ngươi còn chưa tính đến kế hoạch A nữa đấy.

Và đó là tìm cách chiến thắng!!

Lũ đần ạ!!"

Gram siết tay thành quyền và đập vỡ mặt bàn.

Sự phẫn nộ ấy khiến hai người bạn dường như hiểu ra"Vanade Era đã hy sinh anh dũng.

Ta đã vô cùng cảm động trước điều đó, ta cũng rất tiếc vì cha ngươi, Veretas.

Nhưng nên nhớ, giờ ngươi là Vua.

Là kẻ đứng đầu thế giới này.

Nếu ngươi không thể tin tưởng và tìm kiếm chiến thắng.

Thì còn kẻ nào có thể chứ!?"

Lời nói thẳng thắn của người lùn như thể đả kích trực tiếp.

Nhưng, điều đó dường như khiến hai người bạn hiểu ra vấn đề của bản thân mình"Trên sách vở của các ngươi.

Có "Tư duy chiến thắng" và "Tư duy chó điên" đấy.

Liệu mà sử dụng nó cho tốt đi."

Sự chân thành của người lùn đúng là danh bất hư truyền.

Họ thật sự là những tên não cơ bắp, nhưng lãnh đạo của họ, thì chính là một tên não cơ bắp thông minh và tinh tế.

Hắn biết phải nói gì với hai con người đang suy sụp này.Alrena khẽ cười, uống ngụm cà phê và nhẹ nhàng đặt cốc xuống."

Hừ, tên người lùn nay nói đạo lí quá nhỉ?"

"Hả, con Elf cọc cằn này!!"

Người lùn và tiên, vẫn luôn khắc khẩu như vậy.

Nhưng... dù gì họ cũng là những người bạn"Dù vậy... cảm ơn, vì đã giúp ta đả thông tâm trí."

"..."

"Ta cứ tưởng hai người tính đấm nhau luôn rồi."

Veretas nhẹ nhõm cười khi thấy điều đó.

Dù chỉ là thoáng qua thôi, nhưng cậu ta biết bản thân không có quyền được thua cuộc."

Vậy, xác định tư tưởng rồi chứ.

Chúng ta sẽ tìm ra cách để huỷ diệt hoàn toàn đại hố.

Thứ sức mạnh mà Vana đã thể hiện hôm trước, ngươi có không, Veretas?"

Gram nhớ lại hình ảnh bạch cự thần chiến đấu với đại quái thú.

Trận chiến đó thật sự quá đỗi kinh khủng.

Toàn bộ chiến trường đã trở thành hoang đại và mặt đất bị huỷ diệt.

Dù nó đang dần hồi phục, nhưng thiệt hại lại chẳng thể đong đếm"Ta có, chỉ một chút thôi.

Nó là sức mạnh mà cha đã kết nối với hành tinh.

Còn ta thì chỉ được truyền lại qua dòng máu của ông ấy."

"Thế là tốt rồi."

Alrena gật đầu, cô nói tiếp"Vanade Era có thể đã đánh vỡ con mắt của Balor, sức mạnh huỷ diệt của nó đã bị phong toả."

Nói đến đây, Veretas chợt nhớ tới một điều."

À, cha ta có dặn rằng.

Khi thế giới chấn động như vậy, sẽ có hai đại hiền giả trở về.

Hai người có nhận được thông tin gì không?"

"..."

"Ta có, đó cũng là lí do ban đầu ta đến mà."

Alrena thì im lặng, còn Gramling rút từ tay áo ra một mảnh giấy."

Chúng tôi sẽ quan sát.

Khi tai hoạ thật sự xuất hiện, chúng tôi sẽ ra tay.

Xin lỗi vì không thể trợ giúp từ đầu, nhưng nó là điều tốt nhất."

Tin nhắn chỉ vỏn vẹn như vậy."

Hừm... vậy là chúng ta sẽ phải tự lo.

Ít nhất là phải xử được Balor..."

"Ừ."

Veretas và Alrena đặt tay lên cằm.

Còn Gram lại thở dài"Thôi, xong báo cáo rồi.

Ta về trước đây, việc lãnh thổ còn đủ thứ chuyện nữa."

Vậy hoá ra việc nói mình nhàn nhã là xạo.

Giấu đầu lòi đuôi luôn.

Nhưng đúng là bạn bè, ba người này chẳng cảnh giác với nhau tí nào cả."

Chị cũng về đây, em cứ nghỉ ngơi đi nhé.

Chị chia buồn vì chuyện của Vana."

"Vâng, không sao.

Cảm ơn chị.

Chị cũng nghỉ ngơi nhé, Alrena."

Alrena và Veretas cụng đầu với nhau rồi tạm biệt.

Khi nữ lãnh chúa của tiên tộc rời đi.

Veretas thả mình xuống chiếc ghế gỗ đầy mệt mỏi."

Mình phải làm gì đây..."

Xong, khi suy nghĩ chán chê mà chẳng ra được cái gì.

Người đàn ông đành đứng dậy và bước ra căn phòng.

Nhưng, ngay khi mở cửa ra đã có một người lính đứng đó với vẻ mặt bối rối đang đứng ngay ngoài cửa và đi qua đi lại"Ơ... cậu lính.

Cậu làm gì ở đây thế?"

"A!

Chỉ huy.

Không!—Tôi, tôi xin lỗi, thưa Đức vua!!'Người lính đó giật mình, mũ giáp suýt nữa rơi khỏi tay.

Có vẻ vì vẫn có thói quen gọi chức danh cũ của Veretas nên cậu ta đã quên mất con người này cách đây vài ngày đã trở thành tân vương"Bình tĩnh đi.

Ta không có trách gì việc này cả."

Veretas trấn án người lính và nhìn thẳng vào mắt cậu ta.Đó là một đôi mắt tìm nổi bật, khuôn mặt rất trẻ, có lẽ chỉ đang ở độ tuổi mười lăn hoặc mười sáu.

Cái độ tuổi mà người ta thường chỉ quan tâm tới ăn học chứ chưa phải ra chiến trường.

Nhưng thế giới đang lâm nguy, và việc vận động người dân thực hiện nghĩa vụ quân sự đã được giảm xuống mười sáu tuổi.

Veretas không biết mặt người này.

Nên hẳn cậu lính này mới chỉ gia nhập trong thời gian gần đây.

Độ tuổi chắc là mười sáu gần sang mười bảy và mới chỉ nhập ngũ vài tháng ở các cơ sở trung tâm đào tạo quân binh của huyện và thành phố.Mấy tháng gần đây công việc rất bận rộn, Veretas chưa có cơ hội đi khảo sát và thăm các quân khu ở biên giới.

Vậy nên đây hẳn là một trong những người lính mới vào trong khoảng ba tháng gần đây"Cậu đến đây có việc gì không?"

"Dạ thưa nhà vua...

Tôi muốn được yết kiến ngài, nhưng vì chỉ là một dân phu, tôi không dám bước vào hay làm phiền tới ngài.

Nhưng, tôi muốn được cảm ơn ngài..."

"Cảm ơn ta?"

"Vâng, trong trận chiến phong ấn Đại hố cách đây năm ngày, chính ngài đã cứu mạng thần cùng chị gái khỏi tia năng lượng từ con mắt của Vua địa ngục."...Veretas nhớ lại vài điều.

Đúng là khi nhận ra con mắt đó toả sáng và toát ra một sát ý kinh khủng, ngài đã ra lệnh cho toàn bộ binh lính nằm xuống.

Và lúc đó, có hai người lính quá gần đường đi của tia sáng đã lập tức được ngài kéo sang một bên đồng thời che chắn cho họ khỏi xung lực của đòn tấn công kinh khủng ấy."

Vậy ra đó là ngươi và chị mình sao?"

"Vâng, thưa ngài."

"Vậy chị của ngươi sao rồi?"

"Chị ấy vẫn khoẻ mạnh, thưa ngài.

Chỉ là có chút chấn thương sau trận chiến thôi.

Nhưng không có vết thương nào nghiêm trọng cả."

"Ta hiểu rồi."

Veretas mỉm cười.

Cảm giác cứu giúp một người và nhận được lời cảm ơn.

Nó không hề tệ.

Ngược lại còn khiến người đàn ông này thật sự cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Anh ấy thích nhìn thấy nụ cười, thích được nghe những lời nói an lòng.

Thích nghe được những lời hát vui tươi và hoà mình vào các lễ hội lớn.Nhưng bây giờ phận đã là vua.

Nên có lẽ những thú vui đó cũng sẽ kết thúc từ giờ - Nếu họ chiến thắng được trận chiến sắp tới."

Cảm ơn ngài."

"Không có gì cả.

Bảo vệ thần dân là nghĩa vụ của ta mà."

Veretas đặt tay lên vai người lính trẻ và toan bước tiếp.

Nhưng, cậu ta chợt hé miệng như thể định nói gì đó lại thôi."

Cậu có chuyện gì sao?"

Vị vua tinh ý đã nhận ra điều đó.

Và ngài đã quay lại, sẵn sàng đứng dựa vào tường để lắng nghe.

Khi thấy nhà vua thoải mái như vậy, người lính ấy mới dám mở miệng"Thực ra... thần không chỉ được ngài cứu, thưa đức vua.

Sau khi được ngài che chở.

Tôi thấy ngài vội vã chạy đi.

Lúc đó, tôi đã chạy theo ngài vì tò mò và mong muốn giúp đỡ điều gì đó."

"..."

Veretas dường như hiểu được điều người lính này muốn nói.

Cậu ta có vẻ đã nghe được những lời đó..."

Cậu nói tiếp đi."

"Vâng, đội ôn ngài, thưa đức vua."

Người lính đặt tay lên ngực và cúi đầu.

Thành kính nói"Tôi đã nghe được di ngôn của Tiên vương.

Đã nghe được tất cả những lời ngài ấy nói."

"Nghe được tất cả, sao?"

Bất chợt, khuôn mặt Veretas tái xanh.

Nếu người lính này đã nghe được tất cả.

Nghĩa là cậu ta đã biết được tình hình hiện tại.

Và biết cả việc... trận chiến đó, loài người thực chất mới là phe thua cuộc."

Th-thần nhất định sẽ không hé nửa lời với bất cứ ai cả.

Nhưng, thần chỉ muốn xác nhận..."

Phải làm gì đây?

Đã có một người biết.

Nếu một người đã biết rõ điều này thì sắp tới có thể là hàng trăm và rồi tất cả sẽ biết đến điều đóDũng khí loài người đang lay lắt sẽ bị dập tắt.

Tất cả những gì Tiên vương Vanade Era sẽ trở thành công cốc.Tại sao khi đó mình không phát hiện được có người theo dõi, xúc động quá sao?Không!

Tại sao cả chính ban nãy mình cũng không phát hiện ra có người đứng ở ngoài này?Đây là gián điệp?!

Nhưng ý nghĩa gì chứ?Ta không biết đến khuôn mặt này, vì vậy cũng có thể hắn thật sự là gián điệp.Xử luôn không?KHÔNG!

Mày đang nghĩ cái gì vậy!

Đó là người dân của mày đấy!!

Và nếu nó là gián điệp thì hắn trước mặt mày làm cái gì chứ!?Trong cái đầu mệt mỏi của Veratas dường như đang đấu tranh để giành lại sự tỉnh táo.

Vì quá mệt mỏi mà cậu ta thậm chí đã nghĩ quẫn lên rồi"Thưa nhà vua..."

"Không, ta không sao cả.

Đừng để tâm tới ta."

Veretas chống chế một cách máy móc.

Bộ não này cần được nghỉ ngơi, mấy ngày nay sự stress tích tụ khiến nó muốn quá tải rồi."

Pythons!!

Em đâu rồi!?"

Khi cố nở cười gượng gạo, bất chợt Veretas nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ đang bước lên cầu thang.

Người lính trẻ trước mặt bất chợt quay lại với sự hoảng hốtRa tên cậu ta là Pythons à...Vị tân vương hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.

Đúng là ngài đã quên hỏi tên người lính trẻ này."

Chị..."

Và rồi, khi người phụ nữ kia bước đến cửa thang.

Một mái tóc dài thướt tha cùng đôi mắt đỏ rực nhìn vào Veretas khiến vị vua rùng mình."

Em làm cái gì ở đây vậy hả?!"

Người phụ nữ ấy quát tháo và bước đến.

Không quan tâm đến nhà vua và nắm lấy cổ tay của Pythons để dãn cậu bé đi.

Nhưng chợt, như thể nhớ ra điều gì đó.

Cô ta đứng lại trước khi xuống cầu thang"Vị vua trẻ, về chuyện của ngài với tiên vương.

Ta đã biết cả rồi.

Ta biết tình hình hiên tại và sự khó khăn của loài người.

Nhưng không vì vậy mà ta sẽ loạn trí.

Còn ngài, ngài còn trẻ và nếu đã còn trẻ thì hãy dành sức trẻ của mình cho chút bốc đồng đi!"

"Ý ngươi là sao?"

Nhà vua Như thể quên mất vai vế của bản thân với người lính trước mặt.

Điều đó khiến người phụ nữ đứng lại.

Đôi mắt đỏ liếc ra sau sắc bén như thể loài chó săn.

Cô ta trả lời"Đừng có lựa chọn an toàn quá.

Ta biết Tiên vương đã nói cho ngài về hai đại hiền giả.

Nhưng, ta không nghĩ họ sẽ giúp đỡ sớm đâu, đúng chứ?"

"Đúng vậy.

Nhưng sao ngươi biết?"

Trước sự căng thẳng của Veretas, người phụ nữ kia chỉ bật cười"Hài hước thật.

Ta tưởng ngài phải hiểu rõ điều đó chứ!"

Cô ta ôm lấy đứa em mình nép vào mình và nói"Các hiền giả thường là những cá nhân đã sống tới hàng trăm năm.

Đại hiền giả có lẽ còn thọ hơn vậy nữa.

Và suốt thời gian đó, hai người đã luôn đồng hành cùng nhau.

Ngài nghĩ đó là vì lí do gì?"

Một câu trả lời có đáp án thật đơn giản."

Đó chính là tình yêu đó, tân vương."

Người phụ nữ nở nụ cười quyến rũ khi nói đến đây.

Đứa trẻ kia không quay lưng lại nên Veretas không thể rõ biểu cảm.

"Ngài vừa hiểu cảm giác mất đi người thân.

Ngài cũng đã nghĩ quẫn về nó.

Ngài đã hiểu cảm giác đó đau đớn như nào."

Tình yêu – những cảm xúc gắn liền tất cả.

Người yêu, gia đình, anh em, đồng đội và bạn bè...

Tất cả chúng, đều gói gọn trong một chữ 'tình'"Ngài nghĩ sao, nếu những người đã quấn quýt bên nhau trăm năm, ngàn năm, thậm chí vạn năm.

Cả cuộc đời họ đã luôn ở cạnh nhau.

Khi mất đi đối phương, họ sẽ thấy gì?"

"Tuyệt vọng."

Veretas đã có thể lập tức trả lời điều này.

Nắm tay siết chặt thành quyền đến độ nhỏ cả máu.

Người phụ nữ ấy tiếp tục nói"Đúng vậy.

Hai đại hiền giả ấy có thể không sợ chết.

Nhưng chắc chắn họ sợ sẽ mất nhau.

Họ là gia đình, là người yêu, là người thân thương nhất.

Nếu rơi vào tình cảnh ngặt nghèo, họ chắc chắn sẽ chọn cứu lấy người kia.

Nhưng đổi lại chính người được cứu sẽ tuyệt vọng...

Mà tuyệt vọng, là thứ cảm xúc dễ đoán.

Dễ đoán đến mức, ta thừa hiểu nạn nhân sẽ làm gì."

Chối bỏ - giận dữ - mặc cả, thương lượng với chính bản thân – suy sụp và cuối cùng... sẽ là sự chấp nhận.

Năm sắc thái cảm xúc của con người khi gặp phải một nỗi đauChấp nhận để kết thúc, hoặc chấp nhận để sống tiếp.

Thật khó để biết họ sẽ chọn điều gìTuyệt vọng là một cảm xúc nguy hiểm.

Và Veretas sẽ không thể tưởng tượng được một tình cảm đã gắn kết cuộc đời vô số năm của hai sinh thể sẽ bền chặt như nào, mất đi mối liên kết đó có thể khiến họ tuyệt vọng ra sao.

"Khi yêu, dù là con người, quỷ dữ hay thần thánh tất cả đều sẽ luôn vô thức dựa dẫm vào đối phương.

Các đại hiền giả cũng không ngoại lệ.

Kể cả phải chết, họ sẽ phải để lí do mà mình "sống" được tiếp tục sống.

Nhưng vì không muốn chia xa, không muốn chuyện đó phải xảy ra, họ đã phải lựa chọn thật an toàn.

Ngôi sao song sinh có thể ấy chấp nhận hy sinh một phần nhân loại để bảo vệ cho hạnh phúc của bản thân mình.

Nếu đó là sự thật, thì cậu thấy họ là người như nào?"

Veretas lắc đầu, cậu ta không có quyền phán xét sự ích kỉ của ai đó.

Vì suy cho cùng, người ấy làm gì có trách nhiệm phải bảo vệ thế gian.

Trách họ thì được cái gì cơ chứ?"...

Ta, không biết.

Ta chỉ thấy... họ đã lựa chọn."

Giống như Trolly Problem.

Cứu một người hay cứu năm?

Quan trọng không phải là kết quả, mà chính là lựa chọn"Ra là vậy..."

Và Veretas đã nhận ra điều quan trọng nhất.

Vị tân vương đã biết điều mình phải thực hiện khi nghĩ về vấn đề này.Người phụ nữ quay đầu về phía trước, đôi môi khẽ nở nụ cười hài lòng"Cả ơn cô, nữ binh sĩ.

Nếu không phiền, mong cô cho ta biết quý danh chứ?"

Veretas với tất cả sự kính trọng sẽ nhớ đến con người này.

Con người đã giúp anh ta hiểu rõ điều bản thân phải làm"Pandora Ea."

"Ta sẽ nhớ nó.

Cảm ơn cô."

Nhà vua cúi đầu chân thành và đôi mắt đã cháy rực quyết tâm nhìn về phía trướcViệc của nhà vua trẻ bây giờ.

Chỉ là đưa ra quyết định mà thôi.

Tuổi trẻ bốc đồng, không có kinh nghiệm nhưng chi ít ngài còn sức trẻ và quyết tâm.Và hãy để ngọn lửa đó lan truyền, cho toàn thể tất cả muôn dân hướng tới chiến thắng!!Để bảo vệ mọi tiếng cười, để bảo vệ mọi lời ca, để bảo vệ mọi con người.Chiến thắng phải có hy sinh...

Phải!

Vì vậy, tất cả những con người đã bước ra chiến trường đều là những anh hùng.Thời đại này, là thời đại Anh Hùng!"

À phải rồi."

Người phụ nữ bất chợt đứng lại.

Cô ta đặt tay lên cằm và nở nụ cười vui vẻ"Dưới phố sắp tới sẽ có tiệc mừng chiến thắng.

Chúng ta vẫn còn thời gian trước trận chiến, nên mong ngài cũng sẽ tận hưởng nó nhé."

"Hả?"

Không quan tâm đến sự bất ngờ chen lẫn thắc mắc của nhà vua.

Người phụ nữ cùng đứa trẻ ấy đã lủi đi mất.

Để lại một Veretas đứng như trời tròng."

Lễ hội sao..."

Veretas đã nghĩ, bản thân mình sẽ chẳng thể trực tiếp tham gia nó lần nào nữa.

Nhưng mà..."

Có lẽ mình cũng nên đi một chút."

Vị vua trẻ mỉm cười và vào lại văn phòng.

Lấy tấm ào choàng để mặc lên và thay đổi danh tính.

Bước xuống con phố lớn như bao buổi thị sát năm xưa

Phải, vị vua ấy còn trẻ lắm.

Mới đâu đó hơn hai mươi.

Vì đầu óc cũng đang Stress, thế nên tìm một khu giải trí và sau đó nghỉ ngơi.

Cũng là một ý kiến hay cho một người trẻ ở độ tuổi này lắm chứ.. . . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.7: Những mối quan hệ trân quý


Bước xuống con phố có phần đổ nát.

Nhưng so với cách đây năm ngày thì nó đã được tu sửa rất nhiều rồi.Đèn sáng lung linh, con người nô nức đi lại và buôn bán"Lấy tôi hai bó lúa đi."

"Đây đây!!"

Các thương nhân trao đổi với nhau bằng hàng hoá.

Nhiều người trao đổi lúa lấy thịt, có người lại dùng cà rốt đổi lấy các loại rau xanh và nhiều hơn vậy.

Kinh tế đang rất khó khăn nên con người ta bắt đầu quay lại sử dụng hiện vật kết hợp với tiền lẻ để trao đổi chứ không chỉ sử dụng mỗi tiền giấy nữa.

Với cả, lễ hội mà, quan trọng gì tiền bạc chứ.

Cứ đổi được đồ để nuôi sống bản thân đã rồi tính, thậm chí phải ưu tiên việc giải trí và vui chơi hơn nữa cơ."

Oà...

Chẳng khác mấy mọi khi..."

Người đàn ông khoác áo choàng qua đầu đi qua từng gian hàng, anh ta dùng hai đồng để mua một cốc kem lạnh có vị việt quất.

Cảm giác tươi mát của kem và sự ngọt ngào hơi chua nhẹ của việt quất thật sự khiến con người ta muốn nhũn người.'Chắc phải tìm thêm gian nữa.'Đó là món ăn vặt yêu thích của anh ta đấy.

Từ bé anh ta đã thích ăn loại kem này và giờ vẫn không hề thay đổi.'Mình vẫn có phần trẻ con ha...'Anh ta đặt chiếc thìa nhựa lên cằm và suy nghĩ.

Xong lại súc thêm thìa nữa mà cho vào miệng.

Kem mềm khẽ tan, cảm giác mát lạnh khiến cho người đàn ông mỉm cười hạnh phúc'Mà...

đúng là vẫn có vài thứ thay đổi...'Là cốc kem này giờ bé thật.'Do mình lớn rồi...

Ừ, do mình lớn rồi thôi.'Anh ta gật đầu tự đồng tình với bản thân.

Dù nhìn kiểu gì cũng là do đang trong thời kì khó khăn nên cốc kem này mới bé đi như vậy...

Thực ra trước cả khi chiến tranh nó đã bé đi rồi cơ.

Kinh tế giờ khó khăn quá màBăng qua những con người nô nức thăm thú các gian hàng.

Tiếng âm nhạc vui vẻ cất lên từ sân khấu nhỏ thu hút sự chú ý của người đàn ông"Cùng ca ngợi~ Người đàn ông vinh quang.Cùng hát ca, cho vị anh hùng khởi thuỷĐấng tiên vương hiền từ tựa trời xanhLà nhà vua của muôn dân, là người cha của muôn loàiAh!

Vị vua vinh quang, hãy để lời ca của ngài sải cánh, bay xa tới vĩnh hằng~ thưa Vanade Era~""Tạ ơn người.

Đấng quang vinh, mong ngài hãy tiếp tục dõi theo chúng con."

Thi nhân ấy kết thúc giai điệu và đứng lên.

Cởi chiếc mũ vành trên đầu và đặt lên trước ngực.

Nửa thân cúi xuống cảm ơn các thính giả đã lắng ngheBao tiếng vỗ tay không ngớt, có nhưng người đã đặt những đồng bạc lên sân khấu thay cho hoa hoè.

Dù sao thì đây cũng chỉ là một sân khấu nhỏ, nhưng giọng ca của người ca sĩ đó thật sự quá hay.

Thu hút biết bao người vào nghe trong đó có cả người đàn ông này đây."

Vậy là chị đang thực hiện lời hứa của mình nhỉ?"

"Hể?"

Khi người đàn ông đấy thì thầm, cô gái thi nhân bất chợt ngưởng mặt lên và nhìn thẳng vào hàng cuối cùng thính giả."

Sao chú lại ở đây??"

Tiếng hét đó lớn nhưng không hề vang vì đó là thần giao cách cảm.

Và chắc chắn sẽ không ai nhận ra sự bất ngờ của Thi nhân kia khi nụ cười rất tươi vẫn đang ở trên môi cô ấy"À thì, lễ hội mà.

Em phải đi thị sát chứ.

Còn chị Alrena, em tưởng chị có việc cơ mà.

Hoá ra là ra đây chơi nhạc à?"

"Không, không nhé!

Chị cũng đang làm việc mà, đem những bài ca về Vanade Era truyền đi mãi mãi!!"

Trong thần giao cách cảm.

Người phụ nữ ấy đang ưỡn ngực đầy tự hào với nụ cười 100% sự uy tín.

Điều đó khiến cậu em trai ở đây cười nhạt cả ra.Cậu ta thừa biết, từ bé tí Tiểu thư Alrena đã có niềm đam mê bất tận với âm nhạc rồi.

Nhưng vì nghĩa vụ của mình, nên chỉ khi thị sát cô ấy mới có cơ hội hoá trang thành thi nhân để biểu diễn tại những con phố và trước mặt nhiều khán giả.

Dù vậy vì việc thị sát là tuỳ lúc, nên cô ấy chưa bao giờ biểu diễn ở sân khấu lớn cả.

Cứ đứng một góc mà cất lời ca thôiDù thế, với giọng êm tai và mạnh mẽ, Alrena luôn thu hút rất nhiều khán giả đến lắng nghe.

Và bất chấp việc có là một tiểu thư và giờ là lãnh chúa của Tiên tộc, cô ấy vẫn luôn đem theo một cây đàn Lyre nhỏ bên hông mình.

Đam mê là vậy đấy, chị ấy thích hát hơn chiến đấu.

Vì vậy sau khi cưới chồng và trước thời điểm chiến tranh, cô ấy đã có nhiều thời gian rảnh hơn nên đã xuống phố rất nhiều đến mức có vài khán giả quen mặt luôn rồiÀ, vì là hoá trang.

Nên mái tóc xanh lục và đôi mắt cùng màu đã được được thành tóc mái tóc vàng kim và đôi mắt xanh lưu ly.

Đôi tai dài thì ngắn lại một tí giống như một người con lai vậy.

Nếu đã cất công giả trang như vậy, chắc chắn cô ấy muốn chơi lễ hội mà không để ai phát hiện bản thân rồi.

"Ha ha... chị cứ thoải mái nha.

Em đi chỗ khác đây."

"Ừ ừ, chú đi chỗ khác chơi đi.

Và đừng kể cho cha chị đấy!!"

"Vâng, em biết rồi mà~"Bố chị Alrena nghiêm khắc lắm.

Dù con gái ông có là lãnh chúa thì ông ta vẫn sẽ mắng mỏ và nhắc để cô ấy biết mình sai ở đâu thôi.'Mà, đến cả Alrena cũng đang tận hưởng lễ hội rồi.

Một Elf nghiêm túc còn dành thời gian cho sở thích của mình như vậy.

Thì hẳn tên Drawf kia phải ở đâu đó quanh đây thôi.'Vừa gọi tào tháo, tào tháo đã tới rồi.

Chỉ đi thêm có mấy bước, Veretas lập tức nhìn thấy một bóng hình lùn lùn thô kệch quen thuộc đang ngồi trong quán bia của người lùn...Ông ta uống nhiều phát sợ.

Thấy ở sau lưng phải bốn cái thùng phi rồi."

Cốc nữa!

Thằng nào muốn thách rượu tiếp đến đây!!!"

BộpTiếng cốc gỗ đập xuống bàn hoà với âm thanh đầu của một người đàn ông gục xuống vì quá say.

Thêm đó là ở góc đang có ai được vỗ lưng để nôn ra nữa"Oẹ!!!"

"Trời má, tên lùn này trâu vậy?"

"Hắn hạ tên thứ chín rồi!"

"Hai mươi đồng cho anh lùn nhá!!!"

"Tao cược bốn mươi cho thằng thứ 10 sẽ thắng tên lùn này!"

Từng người một đều ngỡ ngàng trước tửu lượng cứ như tửu thần này.

Xung quanh có vô số người đàn ông đang la hét và cổ vũ.

Thậm chí cả bàn cược đã được đặt ra"Hê hê...."

Thấy vậy, Veretas với chiếc áo choàng chậm rãi bước tới.

Đứng trước cả đám đông chưa ai dám bước vào để thách uống với tên mặt đỏ lùn lùn kia"Tôi là người tiếp theo nhé."

"Hử?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người lùn đó ngước lên và nở nụ cười rộng"Là chú à?

Cũng đến đây vui chơi sao?"

"[Có việc] như ông ấy mà."

"HA ha!!!

Ừ, có việc mà!!"

Tên người lùn cười lớn trước nụ cười xuề xoà của Gramling"Mang rượu ra đây!

Loại nặng nhất ấy!!!"

"Có ngay, có ngay!!"

Bà chủ quán hồ hởi lấy hai thùng phi loại "nặng nhất".

Hai người đàn ông cầm cốc của mình và múc từ thùng lên đầy cốc.Hai người ngửi hương rượu."

Spirytus Rektyfikowany, 96%.

Chú có chắc mình đủ đô không đấy?"

Với nụ cười khích đều.

Tên người lùn kia buông lời thách thức tới đối thủ của mình"Không đủ đô sao chơi được với anh.

Tôi sẽ uống với anh cả cái đêm này đấy!"

"Rồi, uống!!"

"Bắt đầu!"

Trước cả khi hiệu lệnh của trọng tài bắt đầu.

Cả hai đã tu thẳng vại đầu tiên trong vài giây và đập mạnh cốc xuống bàn."

Mặt chú hơi đỏ rồi kìa."

"Mặt anh mới là người đỏ!"

"Cốc thứ hai!"

Trọng tài với hét lên.

Vại gỗ lại được nhúng vào thùng rượu để múc đầy cốc và tu trọnMọi người hò reo, bàn đặt cược đang ngày càng nhiều tiền.Thùng phi đầu tiên đã vơi một nửa"Tiếp tục sao!!"

"Hai con quái vật này!"

"Tửu tiên, tửu tiên chắc rồi!"

Mọi người hào hứng khi thấy hai tên thách rượu này đã uống đến vại thứ năm mươi.

Nhưng, tên người lùn thì vẫn cứ như trời trong và nở nụ cười khiêu khích.

Chỉ có con người kia đang hơi lảo đảo mất rồi.

"Khà khà...

Chú nên về luyện thêm đấy."

"Tôi chưa xong với ông đâu!"

"Cốc thứ năm mươi mốt!"

Trọng tài hét lên, mọi người lại càng hò reo phấn khíchVà rồi...Cộp – Âm thanh khô khốc vang lên khi chiếc cốc của con người rơi xuống.

Tên người lùn đã chiến thắng áp đảo trong cuộc thách rượu"Hú Ô Ô Ô!!!

"Thắng rồi!!

Tên lùn đã hạ người thứ mười!!"

"Năm mươi mốt vại Spirytus...

Tên này cũng quái vật quá chứ!"

"Bạc về bạc về!!"

Không khí lễ hội cứ vui vẻ như vậy.

Có vài người tiếc hùi hụi khi đã đặt một số tiền lớn vào tên thách thức khi hai tên kia uống được hơn chục vại.

Đúng là một trận chiến căng thẳng.

Nhưng tên lùn kia thắng áp đảo quá rồi.

Hắn ta còn chưa nói sảng nữa.

"Thôi, ta ngưng.

Tính tiền, bà chủ!"

Rồi, tên người lùn nhảy xuống ghế và khoác thằng em say rượu của mình lên vai"Đây, hoá đơn của ngài."

"..."

Ba mươi ba lít Spirytus có khác, đắt thật.Đặt túi tiền lên tay bà chủ quán.

Gramling khoác Veratas đi ra một nơi để cu cậu nghỉ ngơi (thực ra là kéo vì ông lùn hơn thằng em mình khá nhiều.) Ở cuối đám đông, có một người phụ nữ với mái tóc vàng kim nhìn thẳng vào hai bọn họ..."

Thật luôn?"

"Ừ thật.

Thế ngươi nghĩ cái bao tải này là gì hả, con Elf cọc cằn?"

"Tên Drawf mồm thối này.

Đây là việc mà mi bảo à?

Hơn nữa thằng bé là vua đấy, và ngươi kéo nó đi sòng xọc thế này ai nhận ra thì chết à?"

"Hah!

Ai nhận ra được chứ?"

"Có ta đây này!!"

Drawf và Elf lườm đểu nhau và để dẫn đến điều cuối cùng là cô gái nâng con người từ trên vai tên người lùn lên vai mình.

Ít nhất thì cô ấy không thể để thằng em của mình bị kéo đi xòng xọc giữa đường như thế được.Veretas ở trên vai Alrena và cùng Gramling đi được một quãng, có vẻ thằng bé cũng đang dần tỉnh rượu nên đôi mắt cũng dần mở ra.

Ba người lúc này đã ở ngoài khu vực đông đúc của lễ hội rồi"Alrena...

Gramling...

Tôi vừa xỉn à?"

"Ừ, quắc cần câu luôn."

Alrena trả lời với thằng em đang lảo đảo.

Còn Gramling thì cười vui vẻ khi thấy thằng nhóc thậm chí còn quên mất mình vừa thách rượu với ai"Trời ơi... mình là gì rồi mà còn hành động như trẻ con thế này chứ..."

Veretas uể oái cố đứng vững.

Trời đất đã không còn lảo đảo nhưng nó cứ lâng lâng."

May là chú chưa nôn ra."

"Là do mi đấy, Gram.

Mấy tên đàn ông hiếu thắng các người phải để ý xung quanh chứ!"

"Ha ha!!

Sao mãi ngươi chẳng thể hiểu được đạo lí đó nhỉ?

Đã chiến đấu thì làm gì có thằng ngu nào không nghĩ tới chiến thắng chứ!"

"Kể cả thách rượu?"

"Kể cả là thách rượu!

Tửu chiến cũng là chiến trường.

Thằng cu này phải quyết tâm chiến thắng trong mọi trận chiến.

Thế mới có thể trở thành vua được!"

"..."

Trước lời nói của Gram, Alrena hơi khựng lại."

Kể cả lao đầu vào chỗ chết?"

"Ừ."

Gram thẳng thắn vẫn trả lời một cách đơn giản.

Nhưng không còn mãnh liệt như những câu trả lời trước nữa"Thằng bé là hy vọng cuối cùng của chúng ta, Gram."

"Ta hiểu điều đó."

"Kể cả có chết, ta cũng sẽ bảo vệ nó."

"Ta thì không."

Tư tưởng của Gram và Alrena là trái ngược nhau.

Nếu để so sánh thì, một người thì bao bọc quá đà, một người lại thả tự do quá đà.

Alrena chắc chắn sẽ chọn bảo vệ niềm hy vọng cuối cùng của nhân loại dù điều đó có đem lại nước mắt cho bất cứ aiCòn Gram, người lùn đó tôn trọng mọi sự hy sinh và tin rằng thà chết trên chiến trường còn hạnh phúc hơn việc phải chứng kiến những người thân thiết hy sinh.Bọn họ đã quá hiểu tính cách của nhau rồi.

Chẳng cần phải nói thêm làm gì cả."

Ôi trời ơi, hai người cứ nói cái gì ấy~"Chen giữa vào sự im lặng.

Là con người lao đảo đang chỉ ngón tay lên mặt trăng"Chỉ cần ba chúng ta cùng sát cánh.

Thì kể cả có là bóng tối vô tận, ta cũng sẽ thắp sáng tất cả!"

Đùng đùng đùng*Pháo hoa được bắn lên bầu trời, nổ tung thành hàng chục bông hoa lấp lánh trên bầu trời.

Những khối cầu, những vòng xoáy, những vì sao lấp lánh xua tan mọi bóng tối và thắp sáng màn đêm"Chúng ta sẽ không thua!

Trận chiến sắp tới, chúng ta sẽ là kẻ chiến thắng!!"

Đó chính là lời tuyên bố, cũng là lời thề đầu tiên của vị vua trẻ.

Nghe thấy sự bộc trực và thẳng thắn đó.

Hai người trước mặt cậu ta không hẹn mà cùng bật cườiTiếng cười hào sảng của người đàn ông cùng nụ cười mềm mại của người phụ nữ"Em lạc quan thật đó."

"Thế mới là đàn ông chứ, hay lắm Vereas!"

"Hê hê..."

"Ối cha..."

"Lại ngủ rồi..."

Cơ thể Veretas đổ xuống, được cả Alrena và Gramling đỡ lấy.

Phải rồi, ba người họ đã làm bạn từ thủa ấu thơ rồi.

Nếu không tính số lẻ thì đến giờ là hai mươi năm.

Cùng nhau vượt qua bao sóng gió, trở thành các chiến hữu đáng tin cậy nhất của nhau.Ở bên nhau, họ sẽ vượt qua tất cả.

Sự dựa dẫm thường thì thật tệ, nhưng... việc dựa lưng vào nhau để cùng tiến lên, cảm giác cũng không hề tệ tí nào.Lúc này, hai người quyết định đưa Veretas về lâu đài.

Dĩ nhiên là sẽ bí mật không để ai biết.Và thế là đêm lễ hội kết thúc.

Thế giới đang được thắp sáng bởi nụ cười và tiếng ca.

Từ xa xa, có hai con người đang quan sát.

Họ ngồi sát cạnh và đan tay vào nhau.

Cái đặt tay ấm áp cùng gió ngàn thổi qua khiến không gian thật dễ chịu"Bọn họ quyết tâm rồi."

Cậu bé ấy nói.

Nhìn về phía ba con người cùng bước đi.

Là nhà vua và hai lãnh chúa, thế mà giờ họ chỉ giống những người bạn thân thiết thôi vậy.

Không rằng buộc với nhau bởi bất cứ thứ gì"Ừ, nhân loại này vẫn chưa hề tuyệt vọng.

Hơn cả thế, hy vọng vẫn đang tràn đầy."

Người phụ nữ đặt tay lên cằm và quan sát.

Cô nở nụ cười dịu dàng"Nhưng... việc chúng ta ra trận có ổn không?

Trận chiến tiếp theo ấy."

"Nếu không cần thiết, hai chị em mình không cần ra mặt đâu, Pythons."

Cậu bé lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rức đang chiếu đi xa của cô gái bên cạnh"Chúng ta chắc chắn sẽ phải ra mặt đấy."

"..."

"Khối lập phương đã sinh ra em là cốt lõi của hành tinh này.

Em cảm nhận được độ "sâu" của Đại Hố và nguồn năng lượng quen thuộc kì lạ ấy.

Balor – Vua của Cự nhân Formor không phải phải đại quái thú mạnh nhất đang cư ngụ tại đó."

"Đó là điều hiển nhiên mà."

Chẳng thứ gì ngốc đến mức để tạo vật mạnh nhất ra trận khi chưa có đủ thông tin cả.

Nhưng, loài người biết đâu vẫn có thể..."

Loài người không thể chiến thắng đại hố, đó là kết quả hiển nhiên."

Pythons đặt tay lên ngực mình.

Cảm giác nhức nhối dâng lên khiến cậu ta vô cùng khó chịuPandora thấy vậy thì chỉ nói"Dù vậy, chị vẫn sẽ mãi bên em, Pythons ạ.

Nên em không cần lo lắng đâu."

Lời an ủi đã đổi lấy được nụ cười.

Cậu trai dựa vào vai chị mình và khẽ nhắm mắt"Em cũng vậy, Pandora."

Hai người con người ấy trao nhau những cảm xúc ấm áp.

Họ không hứa với nhau sẽ không chết hay nhất định sẽ sống sót.

Vì suy cho cùng, mục đích tồn tại của Pythons... chính là tìm kiếm cái chết của bản thân mình.

Và đó, cũng sẽ là sự kết thúc của Pandora khi số phận hai người "gắn liền" với nhau'Dù vậy, chị vẫn sẽ bảo vệ em.'Dù có điều xảy ra, Pandora cũng sẽ bảo vệ người thân yêu của bản thân mình.

Cô muốn cậu bé được sống, và tin rằng rồi thời gian sẽ phai nhoà tất cả nỗi đau.'Kể cả khi chị phải ██████ ."

Mặt trăng ló dạng qua ánh mắt, khẽ quan sát nhân gian yên bình.Những bông hoa pháo toả sáng rực rỡ.

Đã lặng lẽ kết thúc và trả lại bầu trời trong xanh.

Thế giới này, tràn ngập ánh sáng.. . . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.8: Thế gian này khao khát một Anh hùng


Kết quả cuối cùng của việc trì hoãn sự hồi phục của Đại Hố là mười bảy ngày.

Cũng là mười bảy ngày nhân loại đã chuẩn bị tất cả lực lượng cho cuộc chiến sắp tới.

Mục tiêu xa nhất là đánh sập đại hố, để làm được điều đó, họ phải tiêu diệt được Đại quái vật Balor.Mục tiêu của toàn bộ quân đội này, chính là để thảo phạt con quái vật tàn bạo đã tước đi sinh mạng của Tiên vương và giải phóng cho nhân loại.

Vừa là một nhiệm vụ trả thù, vừa là một nhiệm vụ cao cả của mọi chiến binh sẵn sàng tận hiến cho chiến trường tàn bạo này."

Còn khoảng bao lâu nữa là Đại hố khôi phục, Hiền giả Goll."

"Thưa Đức vua, chúng ta còn mười một phút và hai mươi sáu giây nữa."

Vị hiền giả đứng sau nhà vua trên tháp canh.

Quan sát đại hố và các báo cáo được gửi về.

Việc phong ấn nó là hoàn toàn vô vọng.

Đại quái vật Balor có thể dễ dàng phá huỷ cả kết giới mạnh nhất của nhân loại chỉ bằng một cái vung tay.

Vì vậy loài người chỉ còn có cách đón đầu tất cả đám quái vật tràn lên từ đại hố, đồng thời để tam quân chủ lực trực tiếp nghênh chiến Balor đã bị suy yếuChiến thuật cơ bản vẫn là bao vây.

Đại hố sụp đổ khiến kẻ thù bị cắt đứt thông tin về những gì nhân loại chuẩn bị.

Chúng sẽ không thể phục kích bất ngờ như lần phong ấn thất bại hôm trước.Có ba vòng bao vây.Đứng đầu là các bộ binh giáp nặng với khiên lớn và trường giáo.

Đứng đầu tuyến phòng thủ, ngay phía sau là vô số kị binhỞ phòng tuyến giữa là những đạo quân ô hợp tập hợp từ nhiều nơi, từ các hội mạo hiểm giả hay lính đánh thuê, thâm chí là các lò đào tạo không chính công cũng có nhiều quân đoàn đang nằm ở phòng tuyến thứ hai này.

Phòng tuyến này sẽ nghênh chiến khi bộ binh mở đường cho đám quái vật tràn vào để bao vây tiêu diệtPhòng tuyến cuối cùng.

Nơi có các thành luỹ cao được xây dựng là nơi các pháp sư và cung thủ, chính là nguồn sát thương lớn nhất của toàn bộ quân đội.

Và quan trọng nhất, trên cùng của thành luỹ đó, chính là cây tù và chỉ huy được dựng trên trụ đá vững chắc.Còn bảy phút mười một giây"Đức vua, đức vua!!!"

Một tông giọng vội vã vang lên dưới tháp chỉ huy.

Có một hiền giả vộ vã cầm theo cuộn giấy da và chạy lên những bậc thang để yết kiến nhà vua"Thưa đức vua!"

"Ta đây, cứ nói đi."

"Thứ ngài yêu cầu, thần đã hoàn thành rồi ạ!"

Vị hiền giả trẻ này quỳ xuống và dâng lên cho nhà vua cuốn trục.

Ngài nhìn về phía chàng trai trẻ tầm tuổi mình và mỉm cười"Chỉ với quỹ thời gian ngắn như vậy, ngươi lại làm được.

Thật tốt cho ta.

Làm tốt lắm, ngươi lui được rồi."

"Thần tuân mệnh!"

Vị hiền giả đứng dậy và lui về hậu phương.

Rốt cuộc các hiền giả thiên về các về đề nghiên cứu sẽ không đứng ở chiến trường, hơn nữa tri thức của họ rất quan trọng cho tương lai.

Kể cả khi loài người thất thủ, trí tuệ của các hiền giả vẫn sẽ có cách để loài người tồn tại.Còn thứ mà Vande Oath yêu cầu.

Thực ra chỉ là một ý tưởng về việc tạo ra một xiềng xích có thể kìm hãm sức mạnh của quái vật từ đại hố.

Nó đáng ra đã là bất khả thi với quỹ thời gian chỉ tính bằng ngày nên sẽ bị loại bỏ và đưa vào kế hoạch cho cuộc tấn công tiếp theo.

Nhưng, đã có vị hiền giả trẻ khẳng định bản thân sẽ làm được...

Đúng vậy, đây là kết quảHoàn thành cả khâu nghiên cứu và thử nghiệm.

Đúng là một thiên tài hiếm có kể cả trong hàng ngũ của hiền giả.Vanade Oath cầm hai cây giáo trong một tay và mở cuốn trục"Xiềng xích này, trở thành sức mạnh kìm hãm đại yêu."

Khi Nhà vua kết thúc niệm chú.

Hàng loạt cổ ngữ từ cuốn trục chảy xuống tay ngài và tạo thành hàng loạt vòng ma thuật từ các dãy kí tự.

Hai bàn tay cầm chắc cán thương.

Những cổ ngữ cũng chạy hết từ cán đến mũi thương như thể con rắn cuốn chặt con mồi.Cổ ngữ trở thành xiềng xích, cuốn quanh cánh tay của Vanade Oath trở thành một bộ giáp tay kim loại cứng rắn."

Nóng..."

Vậy ra đây là thứ sức mạnh sinh ra để chống lại Đại hố.Một ngọn lửa trắng xoá, thứ mà Tiên vương Vanade Era đã để lại.Cơn gió lạnh thổi qua, nhà vua bước về phía trướcCòn ba phút sáu giây.

Đại hố đã khôi phục đến những sự liên kết cuối cùngNhà vua bước về phía trước, bầu không khí căng thẳng của hàng triệu quân như sộc đến muốn nhấn chìm tinh thần của bất cứ ai có thể cảm nhận được.

Nhưng Vanade Oath thì không như vậy.

Người đàn ông bước lên, dang rộng hai mũi giáo.Keng!!Nhà vua đập mũi giáo vào nhau tạo nên âm thanh inh tai của kim loại.

Giữa không khí căng thẳng, âm vang ấy nổi bật tựa tiếng chuông mạnh mẽ và độc nhất

Keng!!Vanade Oath lại tiếp tục đập mũi giáo vào với nhau, thu hút tất cả sự chú ý của mọi binh lính.

Tất cả, đều đã nhìn lên ngài, người duy nhất toả sáng tựa thái dươngÂm thanh mạnh mẽ vang lên khi Vanade Oath cắm một cán giáo xuống mặt đất và chĩa mũi giáo còn lại về phía Đại Hố"Nhân loại!

Ngày hôm nay, nhất định sẽ khải hoàn!"

Ngài ấy hét lên và hô to cái tên duy nhất:"Vana!!!!"

Đó chính là cái tên của Tiên vương.

Cũng là khẩu hiệu hùng dũng nhất hiện tại.

Lúc này, mọi binh lính đều nhận ra.

Bọn họ liên tục dâng cao sĩ khí bằng cách hô lên khẩu hiệu ấy"VANA!!"

"VANA!!"

"VANA!!!!!!!!"

Còn mười giây"Vì nhân loại đại thắng, vì thánh quốc quang vinh!

Sẵn sàng nghênh chiến, các chiến binh!

Hôm nay sẽ là thời khắc chúng ta tạo nên lịch sử!!"

"U Ô Ô Ô Ô!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

"GAAAAAHHHHHHHH!!!!!!!"

"VÌ THÁNH QUỐC!!!!!!!!!"

Bảy giây

"Toàn quân, dàn trận!"

Bộ binh thấp người sau khiên lớn và dương lên mũi giáo để trở thành những cỗ máy đâm vững chắcKị binh và quân liên minh đứng giữa sẵn sàng tư thế chiến đấuCác pháp sư và cung thủ cùng lúc dương cao vũ khíBốn giâyNhà vua cầm chắc hai ngọn giáo, đặt nó ra sau lưng và nhảy xuống.

Đôi chân đáp đặt, một bước tiến về phía trướcCùng lúc, hai lãnh chúa Elf và Drawf cũng bước xuống mặt đất.

Sự nhẹ nhàng đối lập với sự mạnh bạo.

Ngọn gió khẽ thổi, đất đá rung chuyển cùng bước chân của họMột giây!Trận chiến, bắt đầuTrận chiến quyết định cho số phận nhân loại, bắt đầu!!!Uỳnh!Không gian tĩnh lặng bị đánh động.

Những cánh tay đầu tiên bám vào mặt đất và chui lên.

Xung quanh pháo đài nhanh chóng đã là cả trăm quânCung sĩ đặt mũi tên vào ngọn lửa và dương cao, bộ binh vẫn đứng yên tựa như hộ phápNửa phút.

Số lượng quái vật đã lên vượt quá hai ngàn"U Ô Ô Ô Ô Ô Ô!!!!"

"ROOAAAHHHRR!!!!!"

"GRAAAAAHHHHHH!!!!!!"

Những con quái vật gầm lên, từng tiếng gầm chẳng theo nhịp nào khiến nhiễu loạn cả chiến trườngChúng đang lao tớiNhân ngưu với cây rìu chiến cùng cơ thể cao ba trượngĐám sói địa ngục với khuôn miện rực lửa lao tới mà chẳng màng sống chếtNhững con phi long thần tốc lao tới tấn công.Nhưng, vị vua của chúng vẫn chưa xuất hiện.

Balor vẫn chưa hề xuất trận"Tấn công, bộ binh!

Giữ chặt vòng vây!!"

Vanade Oath ra lệnh, hiệu lệnh từ cây tù và vang lên.

Đám quái vật hung hãn lao tới, đâm sầm vào tấm khiên lớn thì chính là lúc chúng bị xuyên thủngCác mũi giáo cứ đâm lên, những mũi tên dội xuống đâm xuyên qua da thịt dày cộm của đám quái vật.

Nhân loại đã xây dựng chiến thuật phòng thủ trước đám quái vật cốt đột to lớn.

Dù cầm vũ khí nhưng chúng chỉ biết vung bừa, uy lực chắc chắn không thể vượt qua tấm khiên kim loại được rèn ra bởi thành quốc.

Những mũi giáo sắc nhọn nhất cứ đâm, khiến máu thịt của lũ quái vật bắt tung toé xuống mặt đất và phủ lên những tấm khiên bạcDẫm lên cả xác đồng loại, lũ quái vật tiếp tục tràn lên.

Nhân ngưu dùng cặp sừng húc thẳng vào một tấm khiên khiến nó lõm đoạn.

Nhưng bản thân nó loạng choạng lùi lại thì đã bị xiên cho mấy nhát"Lớp da của tụi nó dày quá!"

Những cây giáo đang dần mòn, những mũi giáo đang dần mất đi sự sắc bén.

Dạ thịt quái vật giống như bộ giáp tự nhiên của chúng.

Căn bản là quá dày so với da thú vật và cực kì huỷ hoại binh khíNhững binh lính nhận ra ngọn giáo của mình đã mòn lập tức đổi qua cây trường giáo khác để tấn công.

Những cú đâm vào bắp đùi và yếu điểm nhanh chóng kết liễu giúp họ tối ưu hoá độ bền của vũ khí.Những quá đông rồi, khắp 360 độ đám quái vật cứ tràn ra không hết.

Nhận thấy lũ quái vật đã ngập tràn cả khu vực.

Nhà vua ra lệnh:"Các pháp sư, chuẩn bị!!"

Hơn mười một pháp sư đã niệm chú cùng tiếng tù và báo hiệu."

Rơi xuống cho ta!"

Một loại ma pháp... không, đúng hơn là một phép giả kim tốn rất ít năng lượng để chuyển hoá.

Chuyển đổi hơi ẩm của không khí thành dầuToàn bộ khu vực của đám quái vật đang đứng ngập trong dầu hoả.Kết giới cao khoảng chín mét được dựng lên, lập tức giải toả áp lực cho quân bộ binh phải gánh chịu sức nặng của hàng ngàn con quái vật.Những người hộ trợ không có khả năng chiến đấu và sở hữu vóc dáng thấp bé chạy quanh các đơn vị bộ binh.

Thu thập những ngọn giáo mòn để lập tức đem về cho các thợ rèn để sửa chữa khẩn cấp"Gió lốc, nổi lên!"

Và mười hai vị pháp sư khác niệm những ma thuật gió để làm nhiễu loạn khói bụi và không khí trong khu vực kết giới.

Đám quái vật liên tục đập vào bức tường.

Lúc này, chỉ duy nhất một cung thủ dương cung khi tất cả ngừng bắnVụt*Mũi tên rực lửa bay lên.

Rơi thẳng xuống đống khói bụi tạo ra hàng trăm vụ nổ liên tiếp.

Hiệu ứng nổ bụi mịn khiến những con quái vật gào thét đau đớn.

Vụ nổ khiến ngọn lửa bén vào dầu hoà ngập trên cơ thể quái vật và mặt đất.

Những đám cháy không ngừng khiến cả ngàn con quái vật quằn quại vùng vẫy trong đau đớn tột cùng.Hai trăm pháp sư nâng trượng, tích kiệm tối đa ma lực của từng người"Thương đá!"

Những con quái vật đang gào thét trong đau đớn nhưng lại có sinh lực vô cùng dồi dào có thể sống qua hàng loạt vụ nổ và đám cháy không ngớt, lập tức bị cắm xuyên thủng tim bằng những cây thương đá trên mặt đấtKhông cây nào dư ra, mỗi cây thương đá đều cắm xuyên một số lượng quái vật nhất định trên đường đi của nó.

Họ đang tích kiệm một cách tối đa lực lượng của mình vì không thể rõ đâu mới là giới hạn của Đại hố.Hiệp đầu tiên của trận chiến đã khiến đồng bằng hoá thành vùng đất khô cằn.

Những đám cháy nhỏ vẫn ở trên mặt đất và tạo ra những tiếng lách tách nổi bật trong sự im lặng của thế gian."..."

Toàn bộ nhân loại căng thẳng chảy mồ hôi.

Họ vừa đầy lùi được đợt tấn công đầu tiên.

Một khoảnh lặng trôi qua, họ đã nhận thấy những cánh tay tiếp tục vươn lên mặt đất.

Nhưng, ngay sau đó, tiếng gió rít và bện xoắn lại khi có những tiếng vỗ cánh phóng thẳng lên bầu trời"Cung thủ và pháp sư!

Sẵn sàng bắn rơi Hoả Long và Phi Long, triển khai chiến thuật phòng không!!"

Lúc này, cung thủ và pháp sư di chuyển thành từng tiểu đội gồm một pháp sư phòng thủ tạo kết giới và các cung thủ trở thành những họng súng nhỏ.

Một pháp sư tấn công ở trung tâm sẽ trở thành những khẩu pháo lớn với các đòn tấn công dứt điểm."

Bộ binh, sẵn sàng mở vây!"

Những con quái vật cũ lại bò lên mặt đất.

Nhưng lần này chúng có thể sự hỗ trợ từ bầu trời.

Nhưng bầu trời đã có lực lượng phòng không.

Vì vậy mà họ không thể hỗ trợ mặt đất nữa, đây là lúc để phòng tuyến hai bù vào lỗ hổng này.Hàng loạt bộ binh ở các góc tiến về sau, hình thành một cánh cổng nhỏ để khoảng năm sáu con quái vật chạy loạn có thể chui vào.

Giảm bớt gánh nặng cho tiên phong.

Đúng như dự đoán.

Phần lớn lũ quái vật không phải cốt đột vô não.

Chúng cứ lao tới, tấn công vào tấm khiên của quân tiên phong.Dù vậy, một phần không nhỏ đám quái vật cũng đã rơi vào trận địa bao vây giữa quân bộ binh, kị binh và liên minh.

Những chiến binh kì cựu và những hiệp sĩ trên lưng ngựa đã có thể chiến đấu.

Từng đám quái vật xông vào một cách nhỏ lẻ đã bị bọn họ lần lượt tiêu diệt"U Ô Ô Ô!!"

"Gaah!!"

Một con nhân ngưu cắm cây sừng vào cánh tay và nâng một người lính lên khiến anh ta la hét đau đớn.

Nó nắm lấy thân thể người đó và đập mạnh xuống đất khiến mũ giáp văng ra, cuối cùng dùng chiếc móng rắn chắc của mình và đạp gẫy cổ họ

'Chúng đang học cách để giết người!'"Gư a a!!"

Con Minotarus đó đã tấn công vào điểm yếu của bộ giáp là phần mũ giáp không được hàn chếtNhững binh lính và chiến binh nhận ra điều đó và chiến đấu cẩn trọng hơn.Đây là một chiến trường lấy máu đổi máuCả hai phe đều đang học cách để giết chết kẻ thùChặt đứt gân để khiến phần thân trên rắn chắc của nhân ngưu ngã quỵ, cuối cùng lấy búa tạ đập nát gáy nó khiến vũ khí bị bào mòn ít hơn.Sử dụng các tấm khiên áp chế khi sói địa ngục tấn công bằng bộ hàm sắc và cắm thẳng kiếm vào họng chúng trước khi chúng phun lửa.

Vụ nổ sẽ thổi tung phần bụng dưới và dạ dày của nó đồng thời nung nóng thanh kiếmMũi tên bắn vào nhắm vào mắt những sinh thể trên bầu trời, ngọn lửa giáng giáng xuống đôi cánh của phi long.

Bộ giáp dày của Hoả long không thể chống lại sự tê liệt của sấm sétLoài người, cũng đang dần học hỏi!Nhưng đám quái vật cũng vậy.

Hai, ba con nhân ngưu cùng lúc húc tung một tấm khiến lớn của bộ binh khiến anh ta ngã nhào.

Mũi giáo dài bị cây truỳ của chúng đập gẫy trước khi kẻ thù có thể phản kháng.

Cuối cùng giáng thẳng một đòn khiến mũ giáp móp vào, đồng thời làm đầu người lính bị nghiền nátĐám sói địa ngục phun lửa từ xa tạo hoả mù và lao tới tấn công từ góc chết, hàm răng nóng của chúng khiến bộ giáp bị nung đỏ, làm những người lính bị bỏng nhiệt và rơi mất vũ khí đồng thời không thể giương khiên.

Tiếp đó, chúng phun thẳng ngọn lửa vào kẻ thù và khiến kẻ xấu số bị hấp chín trong chính bộ giáp của mình.Tiếng la uy mãnh của loài người vang vọng hoà vào tiếng gầm hung tàn của quái vật Chỉ có những tiếng hét đau đớn là thật giống nhau gần như chẳng thể phân biệtChiến trường chìm trong ngọn lửa và sấm sét.

Những con phi long và rồng lần lượt rơi xuống mặt đất, nhưng có những thành trì của loài người trong tuyến cuối cùng sụp đổ.

Tiếng tù và vang vọng, theo sự chỉ huy của Nhà vua...Nhưng ngài vẫn chưa lâm trận, hai lãnh chúa tiên và người lùn cũng thế, ánh mắt vẫn quan chiến một cách cẩn trọng và đưa ra những mệnh lệnh chính xác.Lúc này, đám Troll lớn và Goblin loi nhoi từ hầm ngục trèo lên.

Mỗi con Troll đá đều cầm trên tay những vũ khí thô như chuỳ hay rìu đá, còn những con Goblin, chúng đang sử dụng các vũ khí dạng lưỡi lêNhững con rồng lớn hơn cũng vút bay lên bầu trời.

Chúng lao mạnh xuống mặt đất nhằm đánh tan đội hình của nhân loại trước khi đợt quái vật thứ ba xông tớiVới cái đuôi dài cùng ngọn lửa rực cháy, loài rồng tả xung hữu đột khiến bao người thiệt mạng và trọng thương.

Những bộ giáp cứng rắn của Thánh quốc cũng đang phải tan ra khi đứng trước ngọn lửa của rồngNhưng, các pháp sư từ xa đã khiến bầu trời nổi sét.

Hàng trăm cột sấm chớp giáng xuống một lúc khiến hàng chục con rồng gầm lên đau khổ.Sấm sét có thể không vượt qua được bộ giáp của rồng, nhưng chắc chắn đã khiến chúng tê liệt được một lúc.

Lúc này, hàng trăm binh lính lao vào liên tục tấn công vào những phần hở của vẩy rồng, cắm xuyên mũi giáo vào da thịt chúng, liên tục đứng trên và cắm những cây cọc xuống thủng thân thể.

Chọc mù đôi mắt chúng và ném bom xăng vào đó để thiêu rụi bộ não đang liên tục kêu gào bởi tổn thươngCách chiến đấu tàn bạo này chính là để đáp lễ cho lũ quái vật hung tàn.

Nhân loại cũng có dũng khí của bản thân và nỗi căm hận to lớn.Đám Troll lúc này lao tới, một chuỳ quật tung hàng chục lính bộ binh với khiên nặng.

Thể lực loài người đang đi xuống, nhưng không thể phủ nhận sức mạnh thể chất của đám Troll là cực kì kinh khủng, áp đảo cả đám Minotarus dù đổi lại là tốc độ chậm chạp.Lúc này, các binh lính tiên tộc thể hiện rõ sự vượt trội, với thân thủ nhanh nhẹn, cac chiến sĩ tiên tộc nhảy bật lên cắm thẳng lưỡi kiếm qua mũi và xuyên thủng bộ não của những con Troll, với sinh lực vượt trội thì chúng chưa chết ngay mà còn lảo đảo vung tay được vài bước.

Thì chính lúc này những người lùn với thể chất to lớn trong hàng bộ binh mới vung rìu đập ngã kẻ thù khiến nó chết tươi mà không thể gây thêm thiệt hại nào nữaĐám Goblin nhỏ từ Đại Hố quá khách biệt với lũ quái vật tự nhiên, chúng rất nhanh nhẹn và có trí khôn cao chứ không như đám Goblin thông thường.

Sử dụng liềm móc ngã ngựa và quân liên minh, xong sử dụng số lượng áp đảo nhảy lên kẻ thù và liên tục tấn công lấy mạng.Kĩ thuật chống kĩ binh này rõ ràng là của nhân loại, được sáng tạo bởi những tầng lớp nông dân không có vũ khí nhưng có thể chiến đấu bằng nông cụ.

Một đám quái vật mới sinh không thể nào biết được việc có thể sử dụng vũ khí dạng liềm để móc chân ngựa, có gì đó rất lạVanade Oath quan sát và nhìn vào hố sâu không đáy.

Ngài cảm nhận được thứ gì đó vô cùng nguy hiểm và khó lường."

Đội hộ trợ số bảy đến mười hai.

Mang các ống đựng tên đến thành trì số ba phía Bắc!"

Nữ lãnh chúa tiên tộc ra lệnh.

Lãnh chúa của người lùn cũng chỉ huy các chiến binh của mìnhSự tiêu hao của binh khí đang thể hiện rõ.

Tiến độ sửa chữa của tất cả các thợ rèn ở hậu phương là không thể kịp với mật độ chiến trường dày đặc như này.

Các vũ khí cùn khó gây sát thương được cho Troll và Minotarus, lúc đó các pháp sư sẽ buộc phải tiêu hao nhiều ma lực hơn để hỗ trợ cho quân tiên phong.Những cơn mưa tên ngập trời, sấm sét và ngọn lửa giáng xuống nhân gian.

Những tiếng la ó và gầm thét, những tiếng gầm vang và hãi hùng.Từng đàn từng đàn quái vật tràn lên, nhân loại thì không chịu gục ngã.

Vũ khí liên tục được tiếp tế, các bình thuốc và thảo dược liên tục được thuyên chuyển vào chiến trường.

Quân y thậm chí còn thay chỗ cho những người đã ngã xuống để đưa những người bị thương còn có thể cứu được vào thành luỹ.Chiến đấu không ngừng nghỉ, chiến tranh với quái vật không dừng lại bất kể ngày đêm.

Binh lính đã không ăn, không ngủ và chiến đấu trong hơn một ngày.Thật điển rồ, kẻ thù bị tiêu diệt đã lên tới cả triệu cá thể.

Còn nhân loại còn có thể trụ vững đến bây giờ, cũng nhờ vào các ma pháp sư thiên về tính hỗ trợ.

Họ đang dựng nên lá chắn xung quanh tất cả binh lính trên chiến trường, để kìm hãm sự tiêu hao năng lượng đồng thời nâng cao khả năng hồi phục thể lực của tất cả"Đợt tấn công thứ mấy rồi?!"

"Đã là đợt tám, chưa có dấu hiệu sẽ dừng lại!"

Một binh lính nói với chỉ huy trung đội.

Người lùn ấy nghiến răng và phẫn nộ.

Bốc cả mảng đất lên và vận lực quăng thẳng xuống đại hố"Chết tiệt!"

Nhiều tiếng hét giận giữ và chửi thề được vang lên.

Dù thể lực và năng lượng vẫn được giữ ở mức ổn định, số lượng vũ khí được tiếp tế cũng không còn bị ngắt quãng.

Nhưng phải liên tục chiến đấu trong cả ngày trời mà không chút ngơi nghỉ, tinh thần của người thường khó lòng trụ được lâu.Tất cả họ nhìn lên nhà vua, các lãnh chúa vẫn đứng ở nơi quan chiến.

Bọn họ chỉ hành động ở mức tối thiểu, cứ như thể sẵn sàng hy sinh phần lớn nhân loại để phục vụ cho điều gì đó"Nhà vua đang làm gì vậy chứ?"

"Cả các lãnh chúa nữa, sao họ chỉ đứng yên vậy!?"

Đã có những người phải tuyệt vọng thốt ra thắc mắc mà họ từ đầu đã chẳng định hỏiNhà vua chắc chắn có kế hoạch, các lãnh chúa cũng không hề hành động.Họ chắc chắn đang chờ đợi Balor, họ chắc chắn đang chờ đợi Vua của kẻ thù xuất hiệnNhưng"Loài người đang than khóc, các người từ khi nào đã trở thành thần thánh!!"

Chỉ có thần thánh mới có thể lạnh lùng với những tiếng khóc than, chỉ có họ mới không thể hành động sai lầm.

Còn con người, sao các ngươi không xuống đây?

Chúng ta chết đi, chúng ta đang chết dần, đây chính là cảm giác yếu đuối của nhân loại!Lãnh chúa của tiên tộc và người lùn vẫn điềm nhiên.

Dù mang chung một tâm trạng khó chịu, nhưng hai người lại thể hiện hoàn toàn ngược nhauGramling siết mạnh bàn tay, đến mức rỉ cả máu dọc cán rìu.

Alrena lại nhẹ nhàng gẩy nhạc trên cây đàn Lyre, dẫu vậy, tay của cô cũng cứ giật nhẹ như một sự bức bối"Khó chịu thật..."

Cả hai phải độc thoại cùng lúc.

Tiếng nhạc từ cây đàn của Alrena thật lạc quẻ, còn sự tức giận thì đã hiện rõ trên khuôn mặt GramlingGiờ thì ai mới là cộc cằn, ai mới là thô lỗ nào.Hai con người cố gắng kìm hãm sự tức giận trong lòng.

Rồi họ nhìn sang Veretas ở trung tâm.

Không, bây giờ cậu ta là Vanade Oath, người nắm giữ vận mệnh cả thế gian.Đó là lí do khuôn mặt ấy thật vô cảm, một cái giật nhẹ của cơ mặt cũng không hề có.

Cánh tay vẫn cầm chắc cặp song thương.

Xiềng xích trên đôi tay làm không khí xung quanh mở ào như chìm trong ngọn lửa vô hình."

Bệ hạ, Vanade Oath."

Gramling là người đã lên tiếng trước.

Alrena ngừng gẩy đàn và tập trung.Dù vậy, nhìn rõ sự phẫn nộ của hai người bạn.

Vị vua ấy vẫn điềm nhiên và trả lời bằng giọng nói đều đều"Hai người cần phải đứng yên đấy.

Đừng có động tay chân."

"Để nhìn người của mình chết hết sao?

Ngươi bị sao đấy, Veretas!!"

"Veretas, lần này ta đồng tình với Gram đấy."

Alrena và Gram đều chất vấn.

Một vị vua phải bảo vệ được thần dân của mình, không phải là để họ chết đi và than khóc như thế kia!"

Để rồi rơi vào bẫy của Đại Hố sao?

Đừng nực cười thế!!"

Đôi tay của Veretas siết mạnh vào cặp song thương nổi cả gân xanh.

Khuôn mặt đanh thét và tức giận.Nhưng nhà vua chỉ gườm thẳng xuống bóng tối của Đại hố và thét lớn."

Đại Hố biết rõ lực lượng của chúng ta như nào và ai là chủ lực, thưa hai lãnh chúa!

Không phải tự nhiên trong trận chiến trước, kẻ đầu tiên Vua địa ngục Balor nhắm tới để triệt hạ lại là Tiên vương!"

"Chúng đang muốn dụ ba chúng ta khỏi tròng.

Đại hố muốn chúng ta bị bào mòn trước khi nó đưa Vua ra khai chiến.

Nhưng các ngài biết điều đó nghĩa là gì không?"

"..."

Trước sự im lặng của hai người, Vanade Oath trả lời"Con mắt của Balor đã tan vỡ, nó đã mất đi phần lớn sức mạnh.

Vì vậy mà nó sẽ không thể chắc chắn chiến thắng chúng ta nữa.

Đó là di sản mà Tiên vương Vanade Ere để lại.

Và ta sẽ không lãng phí nó, gạt bỏ cơ hội đó, chỉ vì lòng thương xót trong này!"

Nghiến chặt răng, khuôn mặt giống như mãnh thú đang cố kiểm soát cơn khát máu.

Veretas cũng chẳng khác gì hai người kia.

Phải đứng nhìn người của mình lao vào chỗ chết, thật sự không hề can tâm chút nào.

Nhưng, vì đại nghĩa, vì những gì tiên vương đã giao phó và để lại...

Vị vua, không được phép thất bại!"

Nhân loại, không yếu đuối tới mức cần một Anh hùng!"

Đừng cố dối lòng, hỡi nhà vua trẻ tuổi.

Thế gian này, khao khát một Anh hùng"Nhân loại không hèn nhát đến mức sẽ cong đuôi bỏ chạy nếu không có là cờ để phất đấu tranh!"

"Nhân loại nhất định sẽ không đầu hàng kể cả khi chỉ còn một người cuối cùng!"

"Nhân loại kiên cường, chính Tiên vương đã khẳng định như vậy!"

Tân vương liên tục khẳng định, như để củng cố cho chính quyết tâm của bản thân."

Vì vậy!!

Ta phải tin—"Ấy vậy mà, nhà vua đã không thể nói hết câu.

Lần nữa nhìn vào khung cảnh loài người dần kiệt quệ.

Ngài đã không giữ vững trái tim lạnh lùng được nữa."..."

"Hai người, vẫn cứ đứng yên đấy."

Khuôn mặt của Vanade Oath tối sầm.

Cánh tay cầm ngược cán thương.

Ngăn chặn bất cứ hành độn ngu ngốc nào của hai lãnh chúa"GAH!!"

ĐÙNG*Mũi thương bạc phóng đi trên cánh tay ngài, đôi mắt căng mạch máu chảy huyết lệ.

Cảm xúc phẫn nộ không thể kìm nén nữa."

GAHH!!!"

"Nhà vua!!"

"Ngài ấy ra tay rồi!!"

"Tiến lên đi!!

Đừng để bị đám quái vật đẩy lùi!!"

Những binh lính nhân loại lại lần nữa lấn lên, các pháp sư cũng dâng cao pháp trượng để giáng xuống đầu kẻ thù tai áchLúc đó, Vanade Oath đã ném ra năm mũi thương.

Mũi thương thứ sáu xuất hiện trên cánh tay ngài"Bước ra khỏi cái lỗ đó, Balor!"

Ngài ném ngọn thương cuối cùng cắm vào viền Đại Hố, uy lực chẳng khác gì thiên thạch san phẳng cả khu vực đồng thời khiến xung lực thổi tung lũ quái vậtSĩ khí nhân loại lên cao.

Alrena và Gramling nhìn vào bóng hình to lớn của Veretas.

Giống làm sao, kẻ khờ tên Vana.

Chính phẩm trất và tình yêu ấy sẽ tạo nên một anh hùng.'Không nghi ngờ gì nữa, Veretas chính là anh hùng mà thế gian này chờ đợi!'Cả hai cùng đưa ra một kết luận.

Lúc này, Veretas đưa đôi tay về phía trước.

Những xiềng xích cuốn chặt cổ tay rung nhẹ.

Và rồi, chỉ với một cái giật, nó kết nối tới cả bảy mũi thương.Xiềng xích bạc toát ra hào quang tử tím tăm tối, được tạo ra để chống lại và chỉ để tiêu diệt những gì sinh ra từ Đại Hố"Ra đây, Balor!!

Ngươi hiểu chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta đóng cánh cổng này chứ!"

Balor chắc chắn không biết, Veretas cũng vậy.

Nhưng vị vua ấy giật mạnh cánh tay, kéo hai bên mặt đất dần khép lại.

Đám quái vật vấp ngã và rơi xuống.

Mặt đất rung mạnh như động đất khiến nhiều nơi nứt ra"GraaaahhhhH!!!"

Sự liên kết của Đại Hố với thế giới là quá mạnh.

Veretas đang dùng hết sức để đóng nó lại dù rõ ràng việc đó sẽ là không thể.

Thứ này đáng ra phải dành cho thời diểm sau khi tiêu diệt Balor, Đại Hố suy yếu và đó sẽ là cơ hội duy nhất để Veretas hoàn toàn phong ấn nó.Nhưng, chính vì lòng thương cảm này, nhà vua trẻ đã hành động.

Ngài không muốn thấy nước mắt ai phải rơi nữa, không muốn ai phải chết vì sự lạnh nhạt của mình nữa"BALOR!!!!!"

Như thể đáp lại tiếng gầm thách thức của nhân loại.

Một cánh tay khổng lồ từ Đại Hố giật tung xiềng xích trên miệng nắp và đập rầm xuống mặt đất.

Sóng xung kích khiến nhân loại lẫn quái vật bị đẩy lùi.

Cánh tay dài đó, thật quen thuộc, thân hình hộ pháp cao tới trời mây, cơ thể gân guốc nhưng gầy nhom so với chiều cao điên rồ ấy, cái đầu khồng lồ và những hàm rằng sắc nhọn.

Chỉ có đặc điểm duy nhất nổi trên thân hình vĩ đại ấy, chính là con mất tử thần của Vua địa ngục Balor!"

ROOOOOOOOOOAAAAAARRRRRRRR!!!!!!!!"

"Nó vỡ rồi!"

Không phải là vỡ tan hoàn toàn, nhưng trên con mắt đó, thiếu rất nhiều mảng lớn và trở nên nứt vỡ.

Đó là lí do Balor bị suy yếu.

Con mắt tử thần của nó đang bị hạn chế.

Hơn hết, những vết sẹo nhà vua để lại trên thân xác khổng lồ kia vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tất cả."

Đến lượt chúng ta..."

Alrena đặt lại cây đàn Lyre về bên hông và đặt tay lên thanh đoản kiếm cùng thanh mộc kiếm của mình.

Gramling giật mạnh cây rìu khỏi mặt đất và đội lên chiếc mũ giáp của gia tộc.Cả hai người nhảy xuống và đáp đất một cách hiên ngang.

Đám quái vật khi Balor xuất hiện đã hoàn toàn bị tiêu diệt hết.

Những người lính nhường đường cho hai vị thủ lĩnh chậm rãi tiến lênỞ trên, Veretas uống thuốc hồi phục thể lực và vứt nó sang bên, tự cảm nhận tác dụng phụ khi sử dụng sức mạnh.

Người đàn ông cầm chắc hai ngọn giáo bạc ở sau lưng và thả mình xuống mặt đất.Tam đại thủ lĩnh của ba dân tộc trụ cột trong Thánh quốc đã ra trậnKhông gian yên ắng lộng gió, tiếng gió xào xạc trên mảnh đất hoang.

Mái tóc dài màu xanh lục của Thi nhân tung bay.

Khi chiếc mũ bay đi, mái tóc thướt tha đó được cột lên, trở thành dải tóc đua ngựa gọn gàngBộ râu dài của Chiến binh được cột lại, từ đầu đã chẳng ngại gió mưaÁo choàng của nhà vua phấp phới.

Được chính tay ngài thả bay khỏi bộ hoàng giáp khi tiến về kẻ thùLúc này, Đại hố không còn xuất hiện đám quái vật thông thường nữa.

Những cánh tay to lớn cũng đang chậm rãi trèo lên.

Để rồi, những kẻ đổ bộ đã xuất hiện.

Những cự nhân với chiều cao hơn bảy mét, thậm chí có những con phải cao gấp bốn lần như vậy, thân thể to lớn và cơ bắp rắn chắc, cả cơ thể chúng dường như bốc khói khi các khối cơ hoạt động.

Điều đặc biệt là vũ trang trên tay chúng...

đều là những vũ khí được tạo tác chứ không chỉ là vũ khí tự nhiên như lũ quái vật bình thường nữaĐó là những chiến binh tinh anh.

Những Formorian phục tùng Vua địa ngục Balor"Hỡi Nhân loại!

Giây phút quyết định đến rồi.

Đã trải qua khó khăn, đã trải qua những thời điểm tuyệt vọng.

Giờ đây, cơ hội đã đến với chúng ta.

Vua của kẻ thù đã xuất trận.

Lấy được thủ cấp của nó.

Và chúng ta, sẽ là người Chiến Thắng!"

"Ô Ô Ô Ô Ô!!!!!"

"VÌ NHÀ VUA!!!"

"TIẾN LÊN, ANH EM!!!"

"ĐÁNH BẠI LŨ NGƯỜI KHỔNG LỒ!!"

Loài người xung trận, chẳng cần phải xếp đội hình gì nữa.

Với kích cỡ của lũ kia mà không di chuyển cơ động, thì chỉ cần bước đi chúng cũng sẽ càn quét tất cả.Lúc này, một con đại bàng xà xuống cánh tay của người thổi tù và chỉ huy.

Đó là đại bàng của đức vua Vanade Oath, điều đó nghĩa là ngài đã trao cho người này quyền chỉ huy để ngài hoàn toàn tập trung vào chiến trường.Tiếng tù và vang lên, với ý nghĩa rõ ràngCác pháp sư, đừng rời bỏ vị trí!Hắn rõ ràng đã nhận ra thông qua tầm nhìn đại bàng.

Một cự nhân cao ba mươi mét đang vác cả mảnh đất lên để ném về phía thành luỹ nàyCác ma pháp sư lập tức dựng khiên, xung chấn khiến không khí dao động và những người ở gần nhà nhào.

Chỉ cú ném ấy, uy lực chẳng thua gì tên lửa, tấm khiên nứt ra lập tức được gia cố.

Bọn chúng đã nắm được rõ ràng chiến thuật của nhân loại.Nên những tên cự nhân liên tục vác lên những mảnh đất đá và ném đi.UỳnhLa~Một tảng đá cùng đôi cánh tay của cự nhân rơi xuống mặt đất.

Cứ như một cơn bão tố thổi qua thậm chí đã thổi tung cả đầu của con quái vật khổng lồ cao hơn cả chục mét đó."

Rực rỡ biển đêm, vô số ngôi sao toả sáng trên bầu trời vô tận"Những câu niệm chú vang lên như tiếng hát, hoà vào đó là ngọn gió của cuồng phong chặt đứt tứ chi của kẻ thù."

Đáp lại lời cầu nguyện ngu ngốc, hãy ban cho các dong binh sự bảo vệ thiêng liêng của ngọn lửa tinh tú."

Những con gió rít mạnh, hàng trăm con quái vật liên tục bị chặt thành từng khúc.

Chúng chưa kịp trồi lên khỏi dại hố, ngón tay đã đứt lìa và rơi xuống, một Formorian nện bàn tay xuống đất khiến đất đá văng đi tứ tung, lấy đó làm điểm tựa, cơn gió còn gấp khúc với tốc độ cao hơn nữa."

Hỡi ánh sáng, hãy ban cho những kẻ bị bỏ rơi con suối nhân từ.

Ngọn gió lang thang, hãy ban cho những lữ khách một điểm dừng chân."

Tựa như điệu múa của tiên nữ giữa biển máu và xác thịt.

Giọng ca trong trẻo cất lên vẫn thật nổi bật trong bao tiếng hét hỗn loạn và inh tai"Chạy qua bầu trời, vượt qua những vùng đất hoang vu!"

Tiếng hát ấy mạnh mẽ cùng ngọn gió gập khúc bay lên bầu trời.

Hiện ra người tiên nữ với mái tóc xanh lục cầm trên tay thanh mộc kiếm và đoản kiếm thấm đẫm trong máu đỏ mà cơ thể chẳng chút hôi tanh.

Ngay trước mặt con quái vật Balor, vô số những phong cầu rực sáng xuất hiện phía sau lưng nàng tiên nữ."

Mang trong mình ánh sáng của Tinh Vân – Nhấn chìm mọi tai ách!"

"Bjartur vindur!"

Vô số phong cầu giáng xuống, nhấn chìm thân thể Balor trong ánh sáng chói loà."

ROOAAAAAAAAHHHHRRRRRRRRRRRRRRRRRRRR!!!!!!!!!"

Con quái vật rống lên đau đớn, đại ma thuật được niệm chú song hành khi tiêu diệt kẻ thù giáng xuống đầu Vua của địa ngục.

Con mắt kia vẫn chưa mở ra, nhưng cánh tay nó vung mạnh đến vị tiên nữ toan bóp chết nàng tiên ấy."

RAAAHHH!!!"

Ngay trước khi cánh tay tóm được, một mũi giáo đã xuyên thủng tay đại quái thú và kéo về phía sau.

Xung lực khổng lồ khiến con Balor lùi lại và mặt đất lại rung chuyểnTừ dưới mặt đất, Veretas đã phóng đi mũi giáo bạc và lập tức giật xích.

Cơ thể Balor không trụ, vững bị kéo ngược lại và đập mạnh xuống mặt đất, đè chết chính quân đoàn Formorian."

Gặk!"

Ấy vậy mà, kể cả khi đã ngã xuống, con Balor giật mạnh cánh tay khiến dây xích chưa kịp biến mất của Veretas đã kéo chính vị vua ấy lại, tốc độ lao tới quá nhanh, cùng lúc con Balor quay đầu ba trăm sáu mươi độ và mở rộng khuôn miệng"Chết!"

Lồng ngực của nó nở ra."

GAOOOORRRR!!!!!"

Một đòn rống giữ dội và lượng ma lực cực lớn được tung ra.

Veretas kịp bắt chéo ngọn giáo lên phòng thủ nhưng cơ thể đã ghim chặt xuống mặt đất và thổ huyết.

Đòn công kích quá bất ngờ và kinh khủng khiến vị vua trẻ không kịp phản ứng và dính đònNhưng, đúng lúc Balor đứng thẳng lên.

Vô số mũi tên và các pháp sư tấn công khiến nó khó chịu.Lồng ngực ấy lại nở ra, chỉ cần một giây nữa để huỷ diệt tất cả.

Chính nhờ sự câu giờ ấy, vị lãnh chúa người lùn đã chuẩn bị xong"Chiến mã của Thệ Vương, bùng cháy và trở thành cỗ xe ngựa của ta!"

Nhanh hơn cả ánh sáng loé lên.

Cơ thể rực cháy trong sấm sét cùng cây rìu của người lùn đập mạnh vào đầu Balor khiến nó chúi đầu xuống mặt đất"ROAAAHHH!!!!"

Xung kích bắn xuống mặt đất, xung chấn tác động thẳng lên bản thân khiến con quái vật gầm lên, nó nhìn thấy thân thể nhỏ bé chìm trong sấm sét sáng như ngọn đuốc và tấn công.

Nhưng người lùn với sức bền to lớn như thể đứng trên không khí và lấy nó làm chỗ dựa"Đến đây, đại quái thú!!"

""""RRRRROOOOOOOAAAAAAARRRRRRRRRR!!!!!!!!"

"""Người lùn thách thức con quái vật đã vung tay, tốc dộ và uy lực đến kinh người."

GaAAAAAAAAAa!!!!!"

Vị lãnh chúa gồng cứng cơ thể và vung rìu.

Chấn lực từ hai đòn tấn công va chạm khiến thế gian rung chuyển"Gư AAA!"

Nhưng quá nhanh chóng, thân thể của ngài cũng không chịu được sức mạnh của Chúa tể địa ngục mà bị đấm cho ghim thẳng xuống lòng đất.Ấy vậy mà, chẳng rõ từ lúc nào.

Kẻ đáng ra bị hạ đầu tiên lại đang đứng trên mu bàn tay của nó, thân thể nhỏ bé như kiến, nhưng đôi mắt rực lửa hận khiến Balor không khỏi rùng mình.

Chính vậy, ánh mắt ngập trong máu đỏ vì hận thù và phẫn uất.

Vanade Oath dậm mạnh đôi chân của mình trên cánh tay Balor và lao đến như một con quái vật điên cuồng.Đôi mắt đỏ đối mặt với khuôn mặt chỉ có khuôn miệng của con quái vật.Vị vua của nhân loại gầm lên tiếng thét phẫn uất"GAAAAHHHHHHHHH!!!!!"

Chính tay ngài, ném thẳng mười bảy ngọn giáo vào cơ thể và khuôn mặt con quái vật trong tích tắc.

Mỗi ngọn giáo bạc đâm trúng con quái vật đều khiến nó nổ tung và đầy lùi cả nhân hình to hơn cả những ngọn núi cao nhất.Rồi đúng lúc, nhân hình ấy dừng lại.

Đứng trước mặt con quái vật và gồng cứng cơ thể.

Mũi giáo mạnh nhất hướng thẳng vào con mắt đã vỡ tan đang nhắm lại kia.Nhưng, việc đứng yên, chắc chắn sẽ trở thành con mồi lí tưởng của kẻ thù.

Con quái vật không lỡ thời cơ và vung một đấm thẳng về phía trước toan bóp nát đối phương"Hỡi tinh vân ánh sáng, hỡi biển sao nhân từ.

Ban cho ta sự bảo hộ của thánh linh!

Nghe tiếng triệu gọi của ta trong rừng sâu.

Tên ta là Fenora – Thánh quang bảo hộ: Dio Grail!!"

Một vầng hào quang ánh sáng đã bao bọc lấy cơ thể nhà vua.

Cánh tay của con quái vật dừng lại giữa không trung tạo nên xung chấn khổng lồ đánh động mặt đấtNhững người lính lẫn những Formorian giao chiến cũng không thể không để ý đến trận chiến kia và nhận ra bản thân nhỏ bé đến từng nào.

Rằng những vị vua của chúng khác biệt và vĩ đại ra sao."

Chết đi, Balor!!"

Ngọn giáo chìm trong ngọn lửa trắng, được phóng thẳng đến khuôn mặt Balor khi nó không thể chống cựVua của nhân loại tung đòn kết liễu tới vua của địa ngụcMột cú ném chuẩn xác chắc chắn đã cắm thẳng vào đầu Balor, nơi có vết thương mà Vanade Era đã để lại trước đó"""""""RRRROOOOOOOOOAAAAAAAARRRRRRRRRRR!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

"""""""Cơ thể Balor đã đổ gục ra sau, cả bầu trời trên đầu nó đã thủng một lỗ do ngọn lửa trắng xoá thoát ra khỏi lỗ thủng trên đầu Balor, thậm chí cả ánh sáng đã hoàn toàn biến mất khỏi nơi tầm nhìn của lỗ hổng.

Đòn tấn công huỷ diệt tất cả trên đường đi của nó, thậm chí khi thoát khỏi hành tinh này nó đã gây ra sự huỷ diệt lập tức vô cùng khiếp đảm mà cả thần thánh cũng không thể ngó lơ.Đáng ra đó phải là một đòn kết liễu, nhưng chi trước của con Balor bấu chặt vào mặt đất, cơ thể nó gượng dậy với một sát ý khiếp đảm.

"Thật đấy à..."

Lấy lại sự bình tĩnh, Veretas hạ xuống mặt đất và nhìn lên cơ thể khổng lồ của Đại quái thú...Con mắt của nó đang dần mở ra."

Không thể nào!"

Không thể giữ được bình tĩnh nữa, Veretas lập tức ra lệnh:"Toàn quân, rút lui!!"

"Con mắt đó đang mở ra sao?"

"Nó bị phá huỷ bởi Tiên vương rồi cơ mà.

Cả đòn tấn công vừa nãy nữa!"

Gram từ mặt đất đứng dậy, Alrena từ xa chạy tới và ngước lên.Cây rìu chiến của Gramling khẽ run, còn thanh kiếm gỗ của Alrena thậm chí còn nhìn rõ cả rung động trên đó.Phải, những nhà lãnh đạo này, đang sợ hãi...Họ nhớ rõ khung cảnh tia sáng tử thần trên đôi mắt đó giải phóng.

Toàn bộ những gì trên đường đi của nó đều trở thành hư vô.

Người duy nhất có thể sống sót khi ấy là Tiên Vương.Nhưng dù đã triệt tiêu một phần đòn tấn công đó và đánh lệch đi, ngài ấy cũng đã mấp mé sinh tử khi cố gắng gượng dậy và trên hết là không thể cứu chữa.

"Đừng dừng lại, tấn công nó đi, Alrena, Gramling!

Nếu cứ thế này, sự huỷ diệt đó sẽ lại đến mất!!!"

Veretas sợ hãi vùng dậy, cơ thể thổ huyết vì áp lực quá lớn khi thực hiện đòn tấn công.Vị vua ấy không phải chủ nhân thật sự của ngọn lửa kia.

Không, thậm chí cả tiên vương cũng không phải!Ngài ấy chỉ mang trong mình huyết mạch có thể sử dụng ngọn lửa vĩ đại của hành tinh này khi nó từng cứu sống ông ấy khi cựu quốc bị huỷ diệt.

Dòng máu ấy truyền lại cho Veretas và giúp cho vị vua trẻ có thể sử dụng được ngọn lửa.

Nhưng bản thân sức mạnh ấy lại đang tước đi sinh lực của chính nhà vuaCái giá phải trả của Phép màu, luôn là rất đắt.

Nhưng, nhà vua đó vẫn nghiến răng mà chịu đựng"Nhóc có ổn không đấy..."

Alrena tay run rẩy, nhìn lên tia sáng lấn át cả mặt trời đang tụ tập như cuồng phong trên con mắt nứt vỡ của Balor.

Gramling vốn là một người lùn, gan to như núi mà nhìn khung cảnh trên cũng chẳng thể thốt nên lời nữa"Chúng ta, thua rồi sao?"

Đã có những người lính gục ngã.

Những người còn đang cố gắng chiến đấu không thể không căng mắt khiếp sợ.Cũng phải thôi, đến cả lãnh đạo của Tam trụ còn đang sợ hãi kia mà.

Chỉ nhớ lại khoảng khắc con mắt ấy áp đảo Tiên vương và huỷ diệt tất cả.

Bọn họ đã không thể kìm được nỗi sợ trong lòng mình."

Chúng ta vẫn chưa thua..."

Veretas thở dốc.

Ánh sáng đỏ rực của con mắt đó chính là hiện thân cho tuyệt vọng.

Nhưng..."

Nhân loại, không đủ tầm mắt để nhìn thấy tất cả."

Vị vua trẻ nhắc lại lời nói của Tiên Vương.

Một lời nói đúc kết từ một thời đại trị vì, một thời đại thống nhất toàn bộ các dân tộc xuống một ngọn cờ duy nhất."

Con người, sẽ tin vào những gì họ muốn tin.

Sẽ tin vào những gì họ cho là có lợi và đúng đắn.

Câu giờ cho em, cầu xin hai người.

Em – Tân vương Vanade Oath, sẽ lật lại bàn cờ này!!"

Đôi mắt nhà vua rực cháy lửa quyết tâm.Loài người vẫn chưa tuyệt vọng.

Bởi vì lãnh đạo của họ, vẫn còn đang đứng đây và chiến đấu"Hiểu rồi.

Bọn ta sẽ câu giờ."

"Nhưng phải cảnh báo trước, là không được lâu đâu."

Gramling và Alrena siết chặt bàn tay vào vũ khí, ngăn cơ thể run rẩy, đôi mắt giờ đây cháy rực quyết tâm."

Vì Thánh quốc vinh quang!"

"Vì Nhân loại bất diệt không thể lụi tàn!"

"Vì chiến thắng của tất cả chúng ta!"

Alrena và Gramling bước lên phía trước, hạ thấp cơ thể và lập tức phóng đi.

Bão tố cuộn trào khi hai người biến mất, để lại hư ảnh của những chiến binh kiên cường dẫu run rẩy vẫn mãi tiến lên"Chiến binh...

Anh hùng...

đúng là số phận nghiệt ngã..."

Veretas phì cười một cách mỉa mai.

Bản thân cũng đứng dậy để hoàn thành công việc của mìnhLoài người đang dần gục ngã, sĩ khí đang sụt giảm nghiêm trọng.

Thể lực đã cạn, tinh thần đã héo hon.Những pháp sư phía xa cố gắng làm điều gì đó, thiên thạch, hoả trụ, thiên lôi, băng giá, bão tố, vòi rồng.Họ tái tạo lại mọi tai ương.

Nhưng cứ va chạm phải da thịt của Đại quái thú, nó lại chẳng xây xát được một chút nào!Đó là tai hoạ vượt qua mọi tai hoạ.

Thứ tạo vật đã giết chết Tiên vương, thứ quái vật hiện diện cho tuyệt vọng đỏ thẫm."

Chúng ta thua rồi!

Thất bại rồi!

Anh hùng duy nhất đã chết, sẽ chẳng có kỉ nguyên nào khai sinh ra những Anh hùng tiếp theo.

Sẽ chẳng còn ai có thể gánh vác nổi con quái vật đó, sẽ chẳng có ai đứng trước mặt nổi ánh sáng đó!

SẼ CHẲNG CÓ AI CÓ THỂ SỐNG SÓT ĐƯỢC NỮA!!!!"

Loài người gào thét, những con quái vật khổng lồ thì cứ tiến lên, chúng bắt đầu bứt tốc để lao tới, vượt qua cả hàng bộ binh của toàn thể nhân loại"Lạy thánh thần!

Tại sao cơ chứ!?"

"Tại sao thứ tai ương này lại giáng xuống đầu chúng con!!"

"Tại sao Anh hùng lại không có ở đây!?

Tại sao không ai cứu lấy chúng con khỏi thứ kia!"

Đó là những lời la hét thảm thiết từ muôn nơi...Ta không nghĩ mong ước được ai đó cứu giúp là xấu xí.

Rốt cuộc, có những điều mà ta sẽ chẳng thể làm được điều gì.Như hiện tại đây.

Đối đầu với Balor, loài người sẽ thua cuộcNhân loại yếu đuối vô cùng nhưng cũng vô cùng mạnh mẽHọ đang khóc, họ đang hận, họ đang chìm vào bóng tối vì tuyệt vọng tối tămNhưng, chỉ cần một ánh sáng thôi!

Một ánh sáng duy nhất để loài người nắm lấy hy vọng và trở thành sao băng vút bayNhân loại khao khát một Anh hùng.

Họ cần một có một ngọn cờ để dẫn dắt!Năm xưa ngọn cờ của Tiên Vương đã quy họ về một mối.

Và chính lúc này, nhân loại đã thấy một ánh sáng phi thường!Bờ vai con người vững trãi tựa thái dưỡng.

Hàng trăm mũi giáo bạc cắm xuống giết chết tất cả những kẻ khổng lồ đang lao tới.

Để lại cho thế gian một quãng lặng.Gió lộng, thổi tung mái tóc con người.

Ánh sáng đỏ rực, khiến cho bộ hoàng giáp trở nên thật nổi bật trước khung cảnh tráng lệ.Cây thương bạc đập mạnh xuống nền đất, phong thái vương giả con người khiến toàn bộ nhân dân phải ngước nhìn."

Có cần thiết không?!"

Khuôn mặt nhà vua ngước lên con quái vật và hỏi những người lính đang sợ hãi.

Nơi kia hai người đồng đội đang chiến đấu với Balor bằng tất cả sức bình sinhNgọn gió của tiên nữ cố gắng khiến đôi chân con quái vật sụp xuống, lưỡi rìu của người lùn nện vào thân thể cứng tựa kim cang.Ánh sáng rực đỏ của ánh mắt Balor nhấp nháy, cánh tay nó bóp chặt lấy tiên nữ tung bay và nện thẳng xuống mặt đất khiến cô thổ huyết.Khuôn miệng gầm lên vô số sóng xung kích xuống người lùn khiến chiến binh đó đổ máuNhưng, họ vẫn đứng dậy, thanh kiếm gỗ run rẩy cắm xuống mặt đất kéo cơ thể tiên nữ đứng lên, còn người lùn, ông ta thậm chí còn không chọn gục ngã mà vẫn đứng thẳng để hứng chịu toàn bộ đòn tấn công"Thế giới này yếu đuối đến vậy sao?

Nó thậm chí không thể tự cứu lấy mình nếu không có anh hùng sao!?"

Nhà vua tiến lên phía trước, vứt chiếc mũ giáp của mình sang một bên, ánh mắt nhìn về sau những người lính đang ngơ ngácTrước mặt ngài và toàn thể binh lính ở đây.

Là vô số quái vật khổng lồ, một con mắt của Đại quái thú sẵn sàng huỷ diệt tất cả.

Nhưng...

Có một thứ mà con người luôn có, luôn cháy rực trong tim."

Ta hỏi các ngươi.

Dũng khí của các ngươi đâu!!"

Mũi thương nện mạnh xuống mặt đất khiếm âm vang của kim loại rõ ràng trước từng tiếng dậm chân của quái vật.

Anh ta chỉ là một con người, nhưng đứng đó lại tựa như cự thần không lồ che chở cho tất cả.

Không, không to lớn đến vậy, con người ấy chỉ giống một người khổng lồ đang giương lên lá cờ tiên phong, cho toàn thể nhân dân nhìn thấy lá cờ cháy rực ngọn lửa không thể tắt"Năm xưa, anh hùng đầu tiên đã hiểu rõ thường thức.

Nhân loại không hề yếu đuối!

Ngài là con thuyền đón đưa các anh hùng, một thân một mình, ngài đã mở ra thời đại của bản hùng ca thống nhất và tạo nên đội quân hùng cường nhất chính là tiền thân của vương quốc này------Nhưng giờ, ai sẽ đứng lên chiến đấu?

Ai sẽ đứng lên bảo vệ?

Kẻ nào can trường có thể cầm lên mũi giáo?

Thế quái nào phải sợ hãi?

Làm cái gì mà phải do dự?

Thời đại này không thể ư?

Các ngươi muốn vị vua đó ô danh muôn đời vì gây dựng nên một triều đại yếu đuối chắc?Uy thế áp đảo, phong thái uy nghi và hung tàn.

Mũi thương được dâng lên, phản chiếu nguồn năng lượng đỏ rực tựa như ánh sáng hy vọng"Trước mắt ta, không phải tuyệt vọng, không phải nỗi sợ hay nước mắt.

Chỉ là đống xác bầy nhầy để đưa ta đến vinh quang------VÌ VƯƠNG QUỐC HÙNG CƯỜNG!

VÌ QUỐC GIA VĨNH HẰNG!!.Thề trước thần thánh và những kẻ cao ngạo.

Thề trước tinh linh và trái tim vị tha.

Thề trước con người và những ai đã ngã xuống.

CHIẾN THẮNG SẼ ĐẾN VỚI NHÂN LOẠI!!"

Tiếng gầm của Nhà vua uy mãnh, khiến sĩ khí của quân binh dâng trào.

Vượt qua nỗi sợ, họ gầm lên như mãnh thú."

Tiến lên!!!"

"Anh em!

Hôm nay chúng ta khải hoàn!!!"

Đó là tân vương của nhân loại sao?

Còn trẻ như vậy đã có thể kéo con người khỏi tuyệt vọngNhiều kẻ không khỏi khâm phục trước tâm lưng vững trãi ấy.

Quả là con nhà tông, Vanade Era năm xưa cũng đã từng rất giống như vậy.

Hung tàn, uy mãnh, trẻ trung nhưng lại cực kì thấu hiểu lòng người."

Xung phong!!!!"

Nhà vua leo lên lưng ngựa.

Toàn thể tàn quân của Nhân loại đang xông lên như biển lớn.

Họ tràn qua lũ người khổng lồ, chém vào gân chân và đẩy ngã chúng.

Dù bị dẫm bẹp, họ vẫn tiến lên.

Nhà vua chạy thẳng một đường, không hề quay đầu nhìn lại.

Toàn thể nhân dân đang mở đường cho ngài, để ngài có thể dồn hết sức cho đòn quyết định tiếp theoTrận chiến này sẽ không thua, loài người sẽ chiến thắng!

Họ sẽ luôn có hy vọng dẫn đườngHai vị lãnh chúa nhận thấy sự biến chuyển, nụ cười khẽ nở trên môi khiến họ cũng cảm thấy bản thân phải quyết tâm vượt qua giới hạn này"Nói hay lắm, Veretas!"

Gramling nói lớn và đứng dậy.

Nụ cười trên môi đó thật khó để khiến người ta tưởng rằng hắn ta đang đối mặt với tuyệt vọng"Phải thế chứ.

Nhóc chính là anh hùng của nhân loại đấy!"

Alrena muốn đóng băng lại đôi chút để nghỉ ngơi, nhưng nhìn thấy đứa em nhỏ trưởng thành và uy mãnh như kia, sao phận chị lớn trong nhóm có thể đứng yên được chứ.Lưỡi rìu vững chắc, thanh kiếm gỗ được siết lại"Cùng chơi lần cuối nào!!" – Hai vị lãnh chúa nở nụ cười.

Gramling nhặt chiếc mũ giáp đội lại lên đầu thủ tấn, thời gian để khẩu pháo ánh sáng trên mắt Balor khai hoả còn không lâu."

Chiến trận thét gào, tiếng tù và thương đau."

"Con đường mở lối, Ánh sáng rực rỡ giữa bóng đêm."

"Gầm vang rồi vụt tắt, mở đường cho quân đoàn viễn chinh."

"Giáng xuống đi!

Ta là sấm sét của Thánh Quang: Guð Ijóssins!"

Sấm sét đánh xuống nơi người lùn, đưa hắn ngập trong hào quang thần thánh.

Sáng ngời tựa lôi thần, rực rỡ giữa biển đen.

Đó chính là thần hộ vệ của Nhân giới – Gramling.Alrena thả mái tóc rối mù của mình xuống, đeo lên chiếc mặt nạ che đi nửa mặt đã luôn đeo trên mình khi làm thi nhânNgón tay cầm thanh mộc kiếm khẽ gẩy phím đàn, cánh tay cầm đoản kiếm và hướng đôi mắt lục bảo về phía con quái vậtThời gian không còn nhiều, phải đánh gục được nó xuống.Với quyết tâm vững chãi, cùng sấm sét của người bạn đã giáng xuống nhân gian.

Càng củng cố cho nàng tiên tin vào chiến thắng"Hỡi tinh linh của những vì tinh tú."

Cơ thể biến mất trong gió lốc, một tích tắc đã xuất hiện dưới chân của Balor và vung mạnh hai thanh kiếm, cự lực khiến con quái vật phải gào thét và lùi lại.

Trong sát na tiếp theo, vô số cơn lốc xé toạc da thịt trước khi cánh tay nó nện nát mặt đất.

Toát mồ hôi vì kinh hãi, Alrena liên tục di chuyển để tấn công con quái vật khổng lồ."

Ta kêu gọi các ngươi tụ tập về nơi đây.

Trở thành thánh quang ngự trị bầu trời."

Cơn gió xé toạc từng lớp da thịt cứng cáp của con quái vật, thanh kiếm gỗ cùng đoản kiếm bạc vang lên những tiếng inh tai.

Luồn lách qua những đòn phản công, tựa như con lốc xoáy vút bay rời khỏi bàn tay to lớn của con quái vật, nàng tiên nữ sải cánh giống như nữ thần chiến binh giáng lâm.

Trên bầu trời rực rỡ ánh sáng và ngọn gió khiến mắt thường chẳng thể theo kịp."

Vô vàn tinh tú!"

"Trở thành vô tận thánh thương.

Ngân theo bản ca của ta, giáng —GAHHH!!!!"

Chưa kịp hoàn tất câu niệm chú, máu thịt của Balor bắn lên che mờ tầm nhìn khiến cô bất ngờ.

Trong sát na tập trung bị lung lay, con quái vật vươn dài cánh tay và tóm lấy vị tiên nữ."

GAAAAHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!"

Nàng tiên hét lên đau đớn, tiếng xương gãy thảm thiết cùng máu đỏ đã chảy ra khỏi mắt cô

"Giáng xuống đầu kẻ thù..."

Ấy vậy mà, nàng vẫn cố hoàn thành câu niệm chú"GAHAH!!!!"

Con quái vật bóp chặt khiến thi nhân gầm lên.

Nỗi đau của việc cơ thể bị bóp nát khiến nàng cảm thấy khổ sở.

Chính lúc này, sấm sét từ mặt đất đánh lên, ánh sáng trắng xanh tức thời lướt qua cánh tay của con quái vậtMột giây trôi qua, cánh tay cùng vô số những đầu gai khổng lồ trượt xuống.

Gramling từ mặt đất đã phóng lên, cơ thể ngài ấy cứ như nộ thần sấm sét.

Đôi mắt trắng dã và khuôn miệng gầm vang vọng trời xanh.Sức mạnh tích tụ đã đủ, sấm sét giải phóng vô số nguồn năng lượng kinh người.

Balor vung quyền từ cánh tay còn lại, đã bị lưỡi búa sấm sét đánh lệch sang một bên, ngay lúc ấy, một bước không bộ đưa cây rìu lại gần đầu của Đại quái thú, vị lãnh chú người lùn vung ngang.

"RRRRRRRROOOOOOOOOOOOAAAAAAAAAAARRRRRRRRRRRRRR!!!!!!!!!!!!!"

"GGGGGGGGGAAAAAAAAAAAAAAAAARRRRRRRRRRHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!"

Tiếng gầm vang của con quái vật hoà vào tiếng hét của lãnh chúa người lùn.

Vô vàn sấm sét đánh xuống chiếu sáng cả trời đêm, chỉ thua mỗi ánh sáng điên loạn từ con mắt của Balor.

Không ngừng lại, lãnh chúa của người lùn tiếp tục vung xuống vô số lưỡi rìu tựa như vô tận thiên phạt giáng xuống."

Cái!"

Chính lúc này, một âm thanh lạc quẻ đã vang lên giữa vô số sấm rền và những vụ nổ.

Cây rìu của Gramling bị đánh bật lại và nứt vỡ, lưỡi rìu mẻ như thể chỉ còn một đòn nữa sẽ bị phá huỷ hoàn toàn.

Hàm răng khổng lồ của con quái thủ đã cắm thẳng vào cánh tay vị lãnh chúa và tước đi tay thuận của ông.

Lưỡi rìu chỉ còn tay chiêu không thể vung đủ lực, hào quang của Hộ thần lung lay trong thoáng chốc đã bị Balor đập thẳng xuống mặt đất."

GOARRR GÂRRROOOO!!!!!"

Nó phóng xuống hàng chục làn sóng xuyên âm khiến mặt đất lùn sâu, còn vị vua người lùn không la hét chỉ trừng mắt nhìn con quái vật "Chết đi Balor!

Đây chính là chiến thắng của nhân loại!!"

Gramling hét lên, uy thế áp đảo Balor đang hoảng hốt nhìn về phía Tiên nữ đã bật tung cánh tay đang rơi của nó để thoát ra

"Thống trị bầu trời, ngự trị mặt đất.

Ta là Công nương ánh sáng: Alrena Fenora!"

Alrena phóng đi tựa ánh sáng, chém thẳng một đường lên con mắt đang rực sáng của Balor.

Thanh kiếm gỗ chém vào ánh mắt con quái vật hoàn toàn bị thiêu rụi.

Nhưng một vết nứt hiện lên dấu ấn xanh thẳm hằn in trên đó.

Chính lúc này, vô tận vì sao rực sáng trên bầu trời thắp sáng cả đêm đen."

Endalausar Fallstjörnur!"

"""""ROOOOOAAAAARRR!!!!!!!!"

""""Từ vết nứt xanh lục, vô tận vì sao trở thành những thánh thương và giáng xuống đầu Balor.

Vua địa ngục hét lên đau đớn và quằn quại, cánh tay vung mạnh của nó đập trúng Alrena và khiến cô đâm sầm vào ngọn núi.

Ý thức mơ hồ, nhưng đôi mắt xanh lục vẫn nhìn lên Balor"Chúng ta... thắng rồi..."

Niềm tin sắt đá ấy, Alrena Fenora đã nhìn thấy niềm hy vọng duy nhất đã phóng tới"Hỡi chiến mã, trở thành cỗ xe của ta.

Chinh chiến qua chiến trường cuối cùng."

"Hỡi mũi thương bạc, trở thành mũi tên của ta.

Trở thành sao băng bay ngang bầu trời."

"Hõi tinh linh của mặt đất, hãy ban cho ta sức mạnh.

Để con người này có thể vượt qua bóng đêm."

Đó chính là vị anh hùng của thế giới này."

Tên ta là Vanade Oath!

Là mũi thương tuyên thệ sẽ đem tới vinh quang!"

Chiến mã vượt lên tất cả binh sĩ lào người đang chiến đấu, vượt qua mọi con quái vật đang đứng trên mặt đất này, đối mặt với ánh sáng đỏ duy nhất cũng đang chuẩn bị giải phóng"Lên đi, Veretas!!!"

"Chiến thắng, là của nhân loại!!!"

Đến đây, tân Anh hùng của thế giới."

Eldspjót Konungs!!!!"

Mũi thương cùng chiến mã phóng đi.

Cùng lúc này, ánh sáng rực đỏ của Balor giải phóngVô số những tia sáng nhỏ từ những mảnh nứt vỡ giải phóng, nhưng quỹ đạo loạn xạ vì chính bản thân nó còn chưa thể đứng được vững vàng.

Chiến mã bọc cơ thể trong ngọn lửa trắng, thần tốc né đi những đòn tấn công và lao đến với tốc độ phi thường"RRRRRROOOOOOAAAAAAARRRRRRRRRRR!!!!!!!!!"

Balor ngẩng cao đầu, gồng lực và giải phóng ánh mắt huỷ diệt hùng mạnh nhất."

GAAAAAAAARRRRHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!"

Vị anh hùng với ánh sáng bạc chói loà, đâm mạnh mũi thương cùng chiến mã phóng lên"GAAAAAAAARRRRHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!"

"RRRRRROOOOOOAAAAAAARRRRRRRRRRR!!!!!!!!!"

Tia sáng đỏ huỷ diệt đỏ rực đối địch ánh sáng trắng thánh khiết.

Không kẻ nào chịu thua cho đến khi một trong hai bên ngã quỵ▂▂▄!!!!!!!!!!!▂▂▄ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!!!▂▂▄ ▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!▂▂▄▄▂▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!!!!!!!!!Âm thanh gầm vang vô xác định, ánh sáng huỷ diệt mọi thứ nó chạy qua.

Đúng lúc này, đứng dưới hai hào quang huỷ diệt.

Một tia sấm sét gầm lên và hình ảnh vị hộ thần quen thuộc đã đứng dân chân Balor.Một cánh tay đã mất, khuôn mặt đầy máu và cơ thể như thể nát vụn.

Nhưng, chỉ với cánh tay phủ kín trong sấm sét"GAAHHHHHHHHHH!!!"

Ngài vung một quyền công kích thẳng vào cơ thể Balor khiến nó chấn động, ánh sáng đỏ lùi lại một quãng xa và gần như bị tia sáng trắng chạm đến cơ thể.

Những vị pháp sư loài người và cung sĩ từ xa cũng dương cung, vô số ma thuật và mũi tên giáng xuống như thể tiếp thêm sức mạnh để đẩy lùi con quái vật dù chỉ một chút."

GAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!"

Để rồi cuối cùng, Gramling đã tung cú chốt hạ.

Một cú đấm với tất cả sức lực thổi tung một chân Balor khiến nó mất thế.

"GAAAAAAAARRRRHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!"

Tia sáng trắng xuyên qua ánh sáng đỏ rực, bộ hoàng giáp bạc dần tan chảy và vỡ tung.

Để lại con người với con mắt tím biếc phóng đi với mũi giáo sáng rực"RRRRRROOOOOOAAAAAAARRRRRRRRRRR!!!!!!!!!"

"Đây, là chiến thắng của nhân loại!!!!"

Tiếng gầm của vị vua nhân loại áp đảo đại quái vậtMũi thương rực sáng chạy qua, thổi bay toàn bộ cơ thể của Balor và khiến nó tan vỡ thành từng mảnh"AAAAHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!"

"CHIẾN THẮNG RỒI!!!!!"

"NHÂN LOẠI ĐÃ CHIẾN THẮNG RỒI!!!!!!"

Những người lình reo hò và lao lên, họ đồ sát những con quái vật đang cố gắng chạy về đại hố.Lúc này, tiếng tù và vang vọng"Chúng ta đã chiến thắng!

Tân vương đã hoàn thành di nguyện của cựu vương!

Hãy ca ngợi ngài, vị anh hùng tiếp theo của Nhân loại: Vanade Oath!!!!!"

"Vande Oath!

Vanade Oath!!!

Vanade Oath!!!!!!"

Nhân loại gầm vang chiến thắng.

Người thi nhân lảo đảo cùng cơ thể nát bươm đã có thể lại gần người em của mình.

Chiến binh người lùn cũng vậy, cả hai tiến tới nơi Vanade Oath đã hạ đất và chống cây giáo xuống mặt đất để cố đứng vững.Cơ thể bỏng nặng, đôi mắt thiếu đi ánh sáng, bờ lưng bốc khói hiện lên cùng vô số vết sẹo của vô vàn chiến trận.

Lảo đảo, cánh tay ấy không thể giữ chặt được mũi giáo.

Đôi mắt vẫn nhìn lên bầu trời, vô thức mà cảm thán rằng"Trời... trong xanh quá."

"Veretas!!"

Vị tân vương nói năng như mê sảng.

Cả Gramling và Alrena đã phải đỡ lấy thân thể ấy khi nó ngã xuống'Nóng quá.'Họ nhận ra điều bất thường.

Nhịp tim của vị vua trẻ đang đập chậm lại, tâm trí họ sợ hãi điều chẳng lànhNhân loại đang hồ hởi chiến thắng, không thể để nhà vua hy sinh đượcCả hai hoảng hốt nhìn quanh, không có y sĩ nào ở gần cảAlrena hoảng loạn định mang Veretas đi để chữa trị.

Nhưng Gramling đã vội vã ngăn lại"Không được để binh lính thấy điều này!"

"Ngươi điên à!

Thằng bé sắp chết rồi đấy!"

"Nhân loại vừa chiến thắng!

Chúng ta không thể để họ nhìn thấy cảnh nhà vua tử trận!"

Gramling hét lên và quát thẳng mặt Alrena, người đang bị cảm xúc lấn át lí trí"Hãy mang thân xác của nó về.

Bảo quản cẩn thận, khi niềm vui chiến thắng qua đi...

Hãy thông báo tin từ trần của nhà vua cho toàn thể dân chúng."

Gramling siết chặt bàn tay tới chảy máu.

Alrena thì bật khóc mà quỵ xuống"Mọi người đã chiến thắng rồi.

Xin hãy nghỉ ngơi đi."

Bất ngờ, một tiếng nói dịu nhẹ xuất hiện từ đằng sau khi vị lãnh chúa đang thương tiếc cho người bằng hữu của mình.Họ quay ra đằng sau, nhìn vào một nữ binh sĩ cởi bỏ chiếc mũ giáp.

Đôi mắt đỏ ấy thật nổi bật, mái tóc trắng dài cùng làn da trắng trông cô gái cứ như thể nữ hoàng của băng tuyết.

Và ở đằng sau, một cậu trai trẻ cũng cởi bỏ mũ giáp, mái tóc đen bình thường, nhưng đôi mắt tử tím tuyệt đẹp lại khiến hai vị lãnh chúa không thể không liên tưởng đến cha con Veretas và Vana."

Hai người là..."

"Chúng tôi, còn là những người mà mọi người gọi là: Đại hiền giả."

Cô gái với mái tóc đỏ chạm nhẹ lên ngực tân vương.

Bất chợt, trái tim của ngài lại đập mạnh và cơ thể giật lên một phát.

Alrena giật mình và nhìn lên vị hiền giả kì lạ"Hãy để vị vua trẻ được nghỉ ngơi.

Chỉ một cử động mạnh cũng sẽ khiến anh ta kiệt sức.

Và việc sử dụng sức mạnh của ngọn lửa bất diệt một lần nữa...

Sẽ khiến anh ta thiệt mạng."

"Chúng tôi hiểu rồi..."

Alrena cõng Veretas lên vai, chạy về phía hậu cần.

Chỉ có Gramling là đứng lại và nhìn thẳng vào đại hố nơi thân xác Balor đã đổ nhào"Vì sao bây giờ, hai người lại đến đây, các đại hiền giả?"

"Chúng tôi có lựa chọn của riêng mình."

"Ta không hỏi về lựa chọn của các vị.

Ta hỏi, vì sao các vị lại đến đây lúc này?

Có thứ gì đó chuẩn bị tới tiếp sao?"

"..."

Cậu trai phía sau hơi bất ngờ khi lãnh chúa của người lùn lại nhạy bén tới vậy.

Cậu đã chọn người lùn này để gửi thư cho Veretas, vì nghĩ ông ta là người có đầu óc đơn giản nhất và sẽ không suy xét gì về thái độ của cậu ta.

Nhưng, cậu trai thấy có vẻ mình đã sai và coi thường vị lãnh chúa này quá rồi.Trong tam trụ, ông ta là người già dặn nhất và kinh nghiệm nhất.

Nếu không có Gramling, Veretas sẽ trở nên mất phương hướng, Alrena cũng sẽ hành động sai lầm.

Thật khó tin khi người lùn lại có thể tinh tế đến như vậy.

Có lẽ chỉ có một vài cá thể đặc biệt của dòng tộc ấy mới có được sự thông thái hiếm có đó"Ta đã rời xa hành tinh này quá lâu.

Đáng ra sẽ chẳng bao giờ quay trở lại.

Nhưng...

đúng vậy, bọn ta trở về là có lí do."

"Đại hố dược tạo ra từ Thần tính của một tồn tại tối thượng kết nối tới thế giới Hư vô.

Dù nơi đó chỉ còn là tàn dư của một vòng xoáy hỗn loạn bất tận.

Nhưng những con quái vật đang ngủ yên trong hố sâu, bị thần tính kích động và tràn ra ngoài thế gian."

"Phải, Đại hố rơi xuống thế gian này là một âm mưu có chủ đích."

Gramling nâng cao cảnh giác.

Nếu đây đúng là một kế hoạch chứ không phải sự trùng hợp ngẫu nhiên, Balor kia có lẽ chưa phải con quái vật đáng sợ nhất.

Vì theo lẽ thường, chẳng ai để át chủ bài ra trận đầu tiên cả"Có chủ đích.

Từ kẻ nào cơ chứ?!"

"Chúa tể bóng tối."

"!!"

Nghe đến cái danh hiệu ấy, Gramling thật không thể tin vào tai mình.

Ngài phải xác nhận được những vấn đề khác"Tại sao lại là hành tinh này?"

"Ta cũng không rõ...

Nhưng dễ nghi ngờ nhất, thì là vì hành tinh này đang chứa đựng「Khối lập phương」."

"..."

Gramling khi nghe về khối lập phương, đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thứ này, không chỉ là vấn đề của riêng hành tinh này nữa.

Khối lập phương sáng tạo trong mọi thần thoại.

Nếu đã có liên hệ tới nó, thì chắc chắn...

đây là một mối nguy mang tính tận thế của cả thế giới này.

"Hai người đến đây để ngăn chặn điều đó sao?"

"Một phần là vậy.

Chúng tôi không thể để đám quái vật đó có được「Khối lập phương」.

Chỉ một Chúa tể Bóng Tối mà tất thẩy thần linh cũng đã không thể đối chọi.

Nếu một trong các khởi nguyên sáng tạo rơi vào tay Hư chất và sinh ra một kẻ thù mới kẹp hai đầu chiến trường, thì sớm muộn thế giới này cũng tận diệt."

Và còn một lí do nữa, nhưng tuyệt nhiên vị hiền giả này sẽ không nói ra.

Dù gì chỉ cần như vậy, Gramling cũng đã không thể nghĩ ra được cách gì cả"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?"

"Không... chẳng còn phút giây nào cả.

Từ lúc Đại Hố rơi xuống, tất cả chúng ta chỉ còn một cách duy nhất, là liều chết để bảo vệ hành tinh này lâu nhất có thể cho đến khi thần linh có thể kéo dãn quãng nghỉ trong chiến trường với Chúa tể bóng tối để xuống đây hỗ trợ."

Khi nữ hiền giả kết thúc câu nói, mặt đất rung chuyển như một cơn động đất lớn khiến loài người đang chiến thắng bất ngờ.

Gramling toát mồ hôi hột, Nữ hiền giả và đứa trẻ kia thì mở to đôi mắt"...Kinh khủng quá..."

Đó, là lời nói duy nhất cậu trai trẻ kia nói ra.

Gramling khẽ run, nhưng ông ta đưa ánh mắt cứng rắn của mình nhìn về hai đại hiền giả."

Bọn ta có thể giúp được gì không?"

"Có lẽ chỉ một điều thôi..."

Nữ hiền giả nghiến răng, còn câu trai trẻ đặt tay lên vai chị mình và nói thay lời cô"Xin anh hãy cho toàn quân rút lui.

Nếu ở đây, thì sẽ chỉ vướng tay chân chúng tôi thôi."

"Ta hiểu rồi."

Graming lập tức biến mất, trở về phía quân đội và ra lệnh rút về hậu phương.

Nhất định không được ló mặt ra, nhất định phải ở trong hầm trú ẩn cho đến khi chấn động kết thúc."

Chị vẫn luôn quá tốt bụng, Pandora..."

"Em cũng thế mà, Pythons?

Đừng đổ lỗi cho mình chị chứ."

"Vâng, nhưng em bị vậy là lỗi do chị mà."

Cậu trai cố gắng an ủi chị mình bằng cách giúp họ cười được một chút.

Đúng vậy, bản chất là một con quỷ.

Tận tâm cho dục vọng đã là bản năng.

Nhưng khi ở với một con người quá lâu, nó đã bị ảnh hưởng và có những hành động thật sự nhân tính.

Cả hai bọn họ không muốn bất cứ ai phải chết một cách vô ích.

Dù rằng... bọn họ mới là người đã lựa chọn ích kỉ.

Ở cùng với một con quỷ lâu, một con người cũng bị ảnh hưởng như vậy đấy.

Họ không dám liều lĩnh chiến đấu, không dám liều lĩnh để bảo vệ tất cả.

Rốt cuộc bây giờ, họ chỉ chiến đấu vì bản thân mà thôi.

Vì khối lập phương kia, cũng là một phần của Pyphons mà.

Nếu em ấy chưa thể chết mà có kẻ đã tước lấy khối lập phương, thật chẳng rõ chúng sẽ làm gì nữa."

Loài người sau những trận chiến như này, nhất định sẽ càng trở nên mạnh mẽ."

"Ý chị là, theo chu trình tiến hoá.

Con người sẽ phải phát triển hơn để tồn tại, đúng không?"

"Ha ha...

Ừ.

Nếu muốn sống sót trong chiến trường này.

Ngoài sức mạnh nội tại được ban bởi hành tinh.

Họ vẫn sẽ tiếp tục tiến hoá."

"Mong rằng khi đó, sẽ ít thương đau hơn, nhỉ?"

"Ừm."

Hai người đáp qua đáp lại đôi câu.

Để rồi, giây phút họ không chờ đợi đã buộc phải đến.Trận chiến này, là để bảo vệ cho mạng sống của một ngườiBất ngờ thay nó lại đan xen với sinh mệnh của cả thế giới.Sẽ không ai biết về trận chiến này.

Sẽ không ai tuyệt vọng cả...

Họ đang tràn trề hy vọng bởi chiến thắng.

Và hai đại hiền giả này, sẽ là người chấm dứt điều này.Một bóng trắng khổng lồ vút bay lên bầu trời, sải cảnh rang rộng che khuất cả thế gian."

Kinh dị quá..."

Kể cả đối mặt với bao thánh thần, kể cả đối mặt với bao tai ương trong suốt vô số năm phiêu bạt...Áp lực mà Pandora Ea phải đối mặt này với cô, là chưa từng có tiền lệ.Pythons cũng khẽ run.

Trận chiến này, bản thân nó cũng không thể chắc chắn chiến thắngBạch Long Vô danh, thân xác thậm chí còn khổng lồ hơn Balor.

Áp lực cũng kinh hoàng gấp bội phần.Một cái đập cánh duy nhất.

Đã khiến cho hai đại hiền giả lập tức phải thủ thếHọ nghiến rằng, kìm nén nỗi sợ.Họ lặng thinh, khẽ cầu nguyện cho Chiến thắng.Bởi vì chính họ cũng không thể tin, bản thân có thể làm được đến đâu nữa.

. . . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.9: Mặc Khải


Bóng hình trắng xoá phóng lên bầu trời, trái ngược với đại hố tối tăm, bóng hình đó như muốn chiếu sáng vạn vậtTừ nơi tăm tối nhất ánh sáng vẫn phản chiếu trên lớp vẩy trắng bạc.

Khuôn miệng khổng lồ cùng con mắt xanh như thể quét qua cả thế giớiMột đầu rồng, đôi cánh rồng và thân mình rồng.

Nhưng, tại sao nó lại khác hoàn toàn với chủng loài có tên "rồng" của cả thế giới này hay chính đại hố kia?Ánh sáng thần thánh nó giải phóng sáng hơn cả sao trời, nóng rực như muốn thiêu rụi cả thế giới.

Sự tồn tại khổng lồ của nó bao bọc lấy muôn nơi như thể bản thân nó là tất cả, vượt trên cả thần thánh.Khi nói vượt trên cả thần thánh.

Không phải như loài người hay bất cứ ai tạo ra những kì công mà cả những đấng tối cao cũng phải khâm phục.

Mà chinh sự hiện diện của nó đã vượt qua cả từ ngữ "tối cao"Long vương, Long Đế hay Long Thần?

Không, chẳng từ ngữ nào phù hợp để miêu tả dáng vẻ điên loạn và to lớn của Long thể ấy.Vĩ đại và sáng ngời.

Tối cao và trên cả như thế.Đó là những từ vắn tắt trong đầu của những kẻ nhỏ bé khi đứng trước thực thể tối cường vừa mới xuất hiện trên bầu trời kiaLong thể ấy là vương thì thế gian sẽ là kiến.

Long thể ấy là Đế thì thế gian cũng chỉ như kiến cỏThậm chí hắn ta có là đấng tối thượng, mọi sinh thể cũng sẽ chẳng hơn gì một con kiếnKhông gì trên đời sánh được với sự tồn tại bạch kim ngự trên trời cao kia.Nó ngẩng đầu lên, khuôn miệng mở rộng.

Sự căng thẳng của hai chị em khiến mồ hôi họ chảy xuống"Oáp~""Hả?"

Ấy vậy mà, đáp lại họ chỉ là một tiếng ngáp của rồng.Tiếng ngáp ấy nhẹ, chẳng thứ gì thay đổi khi tiếng ngáp ấy ngừng lại.

Thậm chí là cả biểu cảm của Pandora và Pythons cũng xịt keo cứng ngắcHọ đã sẵn sàng cho việc Long thể ấy bộc tức hơi thở huỷ diệt.

Cũng đã sẵn sàng cho việc hắn tính huỷ diệt thế giới như Balor đã làm ngay khi xuất hiện.Thế mà...

Chỉ ngáp thôi ư?

Như thể vừa ngủ một giấc ban trưa và tỉnh dậy á!?"

Hừm...."

Long thể ấy hít thở và đảo đôi mắt xanh quanh thế giới.

Ánh mắt nó như thể phản chiếu lại bình minh và không bỏ sót thứ gì."

Balor...

Mi chết tươi ở đây rồi à?"

Nhìn thấy những mảnh vụn trống rỗng dưới mặt đất.

Long thể ấy hạ xuống và nhìn thật kĩ.

Vua địa ngục Balor, đại quái thú từ Vực sâu từng là kẻ thù nguy hiểm nhất của các tối thần.

Giờ đã hoàn toàn mất đi sinh khí và trở thành những mảnh vỡ vô hồn"Trời ạ.

Vị vua đơn độc của Formorian.

Giờ cũng chết một mình ở đây rồi."

"Đáng thương quá."

Long thể ấy đặt chi trước của mình lên mảnh vỡ của đầu Balor, vuốt nhẹ xuống như thể suýt xoa cái gì đóRẦM*Chẳng khiến hai hiền giả bất ngờ khi cái đầu của Balor đã vỡ tan.

Móng vuốt của Long thể nện xuống mặt đất khiến cả thế gian rung chuyển.

Bầu trời sao mờ mất đi toàn bộ ánh sáng vì sợ hãi.

Và đó, cũng chính là cảm xúc chung của hai đại hiền giả khi ngước nhìn Đại LongBước chân của nó tiến về phía trước.

Thế gian rung chuyển qua từng chuyển động nhỏ nhất của con rồngNó đã nhìn thấy, nó đang tiến gần đến đôi nam nữ dám đứng trước mặt nó đây"..."

Đôi mắt xanh sáng rực trời cao, rực rỡ hơn cả những tinh tú hay vô số ngân hà.

Chiếu rọi như thể lấn át mọi ánh sáng, mây đen cũng chẳng thể che khuất ánh sáng, chẳng thứ gì che khuất được tầm mắt của rồng"Hai sinh vật nhỏ bé?

Cho ta hỏi, đây là nơi nào được chứ?"

Đối thoại với thứ này có khả thi không? – Pandora thắc mắc trước khi mở lời.

Xong, cô quyết định thử, bởi vì giao tranh với thứ này...

Ha ha... nhìn là thấy không khả thi rồi.Cánh tay thủ tấn hạ xuống, đôi mắt nhìn thẳng vào ánh sáng thiên thanh rực rỡ kia.

Pandora mở lời"Đây là lục địa Arian.

Hành tinh Thiên Trụ."

Thiên trụ, ý chí trụ cột của thế gian.

Thế giới này không phải trung tâm thế giới, mà là ở đáy tận cùng của đa vũ trụ.

Phía sau nó chẳng có gì tồn tại cả, nhưng thế giới được các đấng thần linh tạo ra khởi nguồn từ chính tinh cầu này, nên nó chính là trụ cột của nhân gian."

Đúng là cái tên thú vị.

Ta cũng cảm nhận được những điều kì lạ ở hành tinh này."

Ngày và đêm dường như chuyển động quanh thế giới.

Một hành tinh bé nhỏ như thể vận hành mọi thứ quanh nó chứ không phải lệ thuộc vào bất cứ thứ gì."

Thưa Long vương vĩ đại...

Cho tôi hỏi một điều được không?"

"Được thôi, ngươi cứ hỏi đi."

Long hình bạch kim thoải mái đáp lời, như thể sự cách biệt giữa cơ thể khổng lồ ấy và con người nhỏ bé chẳng hề tồn tại"Ngài là vua của thế giới dưới này sao?"

"Vua?

Ha ha!!

Bọn ta không có từ để gọi như thế.

Nhưng nếu xét theo nghĩa mà nhân loại các ngươi nói, thì đúng là vậy.

Ta là vua của Hư chất."

Long thể cười lớn khiến cả bầu trời rung chuyển.

Xong, chợt nhận ra sự bất tiện của mình.

Long hình dần thu nhỏ cơ thể lại để trở thành một hình dáng nhỏ bé hơn.Thân hình che phủ bầu trời biến mất.

Để lại một nhân dạng với vẻ ngoài chỉ có thể có một ấn tượng...

TrắngDa trắng như tuyết, mái tóc cũng vậy, đôi mắt bạch kim ấy đẹp đến phi thường.

Thậm chí bộ y phục đơn giản kia cũng hoàn toàn phủ trong sắc trắng tinh khiết.

Ngược lại hoàn toàn với sắc màu của Đại Hố hay Balor...

Áp lực từ long hình xuống nhân gian cũng thuyên giảm...

Sử dụng dạng nhân loại dường như khiến hắn ta trở nên không hề khoa trương như dạng rồng"Giờ ngang tầm mắt với nhau.

Đỡ phải cúi xuống cho mỏi đầu."

Nhân dạng kia bẻ cổ một cái.

Rồi nhìn thẳng về phía hai chị em"Chưa giới thiệu nhỉ?

Tên ta là Aesti Darkin.

Dịch theo tiếng nhân loại là vậy.

Hân hạnh dược làm quen."

"Tôi là Pandora Ea.

Còn đây là..."

"Tên tôi là Pythons."

Pythons tự nói tên mình và nhìn về phía Aesti Drakin một cách cẩn trọng.

Đáp lại điều đó, vị vua kia chỉ cười nhẹ."

Vậy Pandora Ea và Pythons, các ngươi có biết vì lí do gì mà thế giới Hư vô đáng ra đã bị đóng cổng mãi mãi được kết nối tới đây không?"

"Chúng tôi không biết, thưa ngài..."

"Ta biết cô không nói dối.

Nhưng, còn đứa trẻ này thì sao?

Ngươi hẳn là có câu trả lời nhỉ?"

"!"

Pythons bất ngờ vị bị gặng hỏi trực tiếp.

"Ơ, tôi..."

Cậu ta tính lảnh đi, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đó, mồ hôi lạnh khẽ chảy dài khiến Pythons buộc phải nói thật"Lí do thế giớ Hư chất được kết nối đến đây, là do thần tính của Chúa tể Bóng tối."

Pythons biết rõ nguồn năng lượng này, hiểu rõ nó trong lòng bàn tay.

Vì... suy cho cùng, cậu ta cũng đã từng là một trong [ ]"Vậy sao, chúa tể à...

Thế giới xoay vần và kẻ cai trị cũng thay đổi."

"Ngày xưa...「Thứ đó」nó là thứ gì ấy nhể?

Ta quên mất rồi, nhưng nó chính là thứ đã phong ấn thế giới Hư Vô.

Rồi nó biến mất, để kẻ cai trị tiếp theo lên ngôi và tiêu diệt gần hết các hư chất trên thế gian này."

Khuôn mặt của Aesti Drakin trở nên vô cùng khó chịu.

Đôi mắt bạc nhăn lại và khó chịuÁnh mắt ấy Pandora hiểu nó là gì...

Đó là của kẻ không thể chấp nhận sự thua cuộcHẳn là trong trận chiến cổ xưa đó, hắn ta đã bại trận.

Và sự khó chịu ấy đến giờ vẫn không nguôi"Ngai vàng đã đổi chủ, ta tò mò Tân vương bây giờ là kẻ mang sức mạnh to lớn nhường nào?"

Aesti đưa ngón tay lên gãi chán.

Xong lại cười xuề xoà như thể không quan tâm'Kẻ cai trị thứ hai đã huỷ diệt gần như toàn bộ Hư chất...

Này, đừng nói đó là—'"Suỵt..."

Aesti chẳng rõ từ lúc nào đã đặt ngón tay lên trước môi Pandora.

Đôi mắt trắng bạc như thể bị khoét sâu một lỗ, nó nhìn thẳng vào cô gái khiến cô khẽ rùng mình."

Đừng nhắc đến tên của nó nhé.

Ta không muốn nhớ lại tí nào đâu."

Nụ cười giả tạo, cử trỉ thanh thoắt như một giết người.

Pandora sợ hãi lùi lại, dù biết khoảng cách sẽ chẳng có ý nghĩa nhưng cô không muốn đứng gần tên này tí nào"Xin thứ lỗi, nhà vua.

Vậy cho tôi xin hỏi, vì lí do nào mà khiến ngài đặt chân lên thế giới này?"

"Lí do?

Ta chỉ nghe thấy tiếng ồn ngoài cửa, thế là tỉnh dậy và ra ngoài thôi."

Xong thái độ quay ngoắt 360 độ.

Hắn ta lại nở nụ cười vui vẻ, nhìn xuống mặt đất, bầu trời và rồi cuối cùng là nhìn thẳng về phía hai chị em...

Đúng hơn, là nhìn thẳng vào Pythons ở đằng sau Pandora Ea."

Ai dè cũng thấy được vài thứ thú vị."

Ánh mắt trắng bạc nheo lại.

Nụ cười rộng đến mang tai nở ra như kẻ điên.

"Con mắt ngươi đẹp đấy, nhân loại."

"..."

Đôi mắt bạc phản chiếu lại ánh sáng tử tím trong con ngươi của Pythons.

Cậu trai khó chịu trước ánh mắt đó, thậm chí là run rẩy trước nụ cười của hắn ta"Ta thấy trong lõi hành tinh này có một thứ vô cùng tuyệt đẹp, bản thân nó là một tạo vật độc nhất mà ta chưa từng thấy qua...

Và con mắt của ngươi rất giống nó."

"!!"

Chỉ với một ánh nhìn, Aesti đã nhận ra Pythons có một mối liên kết sâu đậm với hành tinh Arian.

Con mắt của Pythons, giống như sắc màu thật sự của「Khối lập phương」.

Dù cho có đem lại bao nỗi đau và sự huỷ diệt, sắc tử tím tinh khiết ấy vẫn là viên đá quý rực rỡ nhất trong thế giới này.

Không chỉ vậy...

Nó cũng là cội nguồn... của chính Pythons."

Cho ta xem được không?

Con mắt đó, ta cũng có thể đổi cho ngươi con mắt của ta nếu ngươi muốn."

"Hả?"

Pythons sợ hãi lùi lại khi nghe thấy câu nói đó.

Cánh tay của hắn vươn tới con mắt tử tím với sự thèm khát khiến cậu trai cảm thấy khó thở"Không..."

"Không sao cả, nếu ngươi thấy không thể tin tưởng thì có thể coi đó là vật đính ước giữa chúng ta.

Ngươi có thể thành phu quân, thậm chí là nương tử của ta nếu ngươi muốn.

Chỉ cần—"Aesti Drakin chưa nói hết câu, một bàn tay đã siết chặt cổ tay hắn.

Đôi đồng tử trắng xoá nhìn sang bên, chán nán với kẻ phàm phu với đôi mắt đỏ trước mặt"Ngươi đang siết tay lại sao?"

"Bớt cái mồm chó của ngươi lại đi, con rồng lộn."

Pandora chửi đổng.

Gân xanh nổi lên đầu như thể muốn vỡ tung"Ngươi đáng ra không có giá trị cả, nhân loại.

Một con kiến như ngươi được diện kiến với ta.

Ngươi nghĩ là vì lí do gì chứ?"

"Ta phải quan tâm thứ đó?

Khi ngươi đang cố cướp đi điều quan trọng nhất với ta sao?"

"Điều quan trọng của ngươi?

Ha ha ha!!

Đừng làm ta cười!"

Aesti cười lớn.

Hắn ta hất mạnh cánh tay của Pandora ra và nghiêng mặt, nói"Lí do mày còn được đứng đây, vì bên cạnh mày có một tạo vật phi thường.

Còn mày, một nhân loại phải cố gắng vào sự bất tử giả mạo, một con ả đã phải sống cả tỉ năm và nương tựa vào「Tạo tác」.

Ngươi nghĩ bản thân mình là cái gì?

Thần thánh sao?

Bất chấp sự thật chỉ là một con ả loài người thấp kém!"

"Đủ rồi...

Đàm phán với ngươi rõ ràng là vô dụng.

Ta đã nghĩ gì mà tin vào con lợn chui lên từ đại hố chứ?"

Pandora một tay nắm tóc, đôi mắt đỏ rực sáng lên như lửa đốt.

Pythons nhận thấy chị mình đã quyết định hành động.

Cánh tay sau lưng cậu ta bẻ gẫy một cành cây nhỏ để báo hiệu cho điều gì đó"Vậy, Pythons.

Ta hỏi lần cuối—""Im mồm!

Em ta sẽ không bao giờ trở thành con rối của ngươi.

Nó sẽ không trở thành con rối hay trò tiêu khiển của bất cứ ai cả!!"

Pandora tức giận và một tay ném một cơn bão khiến kẻ thù phải lùi lại.

Uy lực cơn bão xé tan không gian lộ ra những lăng kính thuỷ tinh của trời đất.Ấy vậy mà, chẳng nổi một vết bụi bàm trên cơ thể hoàng kim kia.

Ngọn gió của Pandora chỉ khiến Bạch Long nhăn mặt khó chịuHắn đưa một ngón tay về phía trước, quẹt ngang một đường

"!!"

Pandora không dao động, Pythons thì vội vã hạ thấp cơ thể đến gần như sát mặt đất.

Cái chỉ tay duy nhất của Bạch Long, đã khiến đường chân trời bị đứt làm đôi"Hơ?"

Pythons khẽ liếc mắt về sau.

Thứ duy nhất bị xẻ đôi không phải đường chân trời...Mặt trời bị xẻ đôi và đang vụn vỡ, các chòm sao mất đi sự liên kết và rơi rụng, những thiên hà đằng xa cũng trở thành miếng cát lát sụp đổ cấu trúc.

Để khi tầm mắt nhìn ra đủ xa...

Pythons nhận thấy, toàn bộ vũ trụ này đã trở thành một cấu trúc bị tách rời"GAAH!!!"

Pandora đặt cánh tay lên thân thể Bạch long"Hoán đổi!"

Cánh tay của Bạch Long khẽ giật, hắn nhận ra nữ nhân này đang cố biến cơ thể mình trở thành một thứ gì đó"Thứ nghiệt súc."

Một quyền của hắn vung xuống, mặt đất của hành tinh Arian tưởng như bị cắt rời.

Pandora lách người né được nhưng xung lực đã đẩy mạnh cô gái ra xa.

Pythons từ sau, vượt qua nỗi sợ mà tiến tới, một tay triệu hồi lưỡi kiếm ánh sáng và vung ngang đầu kẻ thù, hắn ta nắm lấy lưỡi kiếm đó và giật mạnh, Pythons lập tức bị kéo thẳng đến trước mặt hắn.

Khoảnh cách gần đến mức cậu bé cảm nhận được hơi thở của hắn ta"Trở thành của ta đi, Pythons.

Và rồi ta sẽ thực hiện điều ngươi mong ước."

"Ý ngươi... là gì chứ?"

Pythons cố đẩy mạnh lưỡi kiếm, nhưng cánh tay của Bạch Long đơn thuần là chẳng hề suy chuyển.

Khuôn miệng hắn tới gần, nói với giọng ngọt ngào khó cưỡng"Ta biết ngươi đang mong cầu điều gì.

Ta biết rõ ngươi khắc khoải điều gì.

Thứ mà nữ tử kia không thể làm được suốt hàng tỉ năm qua, ta có thể ban cho ngươi."

"..."

"Một cái chết nhanh gọn, một sự biến mất vĩnh viễn.

Thật dễ, đúng không?"

"Tôi..."

Cổ họng Pythons run lên.

Đúng vậy... suốt thời gian phiêu bạt qua...

Đó là điều mà Pythons tìm kiếm.

Nhưng"Chỉ cần ngươi trao cho ta con đường ấy, ta sẽ ban cho ngươi.

Chúng ta chỉ trao đổi ngang giá thôi, phải chứ?"

"Ngang giá cái rắm nhà mày à?!"

Pandora từ xa lao tới.

Khuôn mặt phẫn nộ tựa như quái vật, ngọn gió đen tuyền giáng xuống giống như vòi rồng thổi bay Pythons và cô lập Bạch Long trong mắt bão"Mi ích kỉ thật đấy, nhân loại."

"Im đi!"

"Mi biết đứa trẻ đó mong cầu một sự kết thúc.

Vậy mà mi vẫn muốn nó sống ư?

Dục vọng của mi xấu xí thật đấy."

Pandora Ea cầm lên chiếc củi gỗ.

Nhìn thẳng vào Bạch Long, tư thế ấy như thể kẻ sẵn sàng cầm kiếm để chiến đấu"Phải đấy, vì ta đã sống với một quỷ, ở bên con quỷ ấy suốt cả cuộc đời.

Sao ta có thể không bị ảnh hưởng, tận tâm cho cái dục vọng này chứ?"

"Thế thì, chết đi!"

"Hoán vị!"

Pandora hét lên khi cánh tay của Bạch Long đưa về phía trước.

Lập tức, một sự thay đổi đã xảy ra.

Tia sáng chưa kịp giải phóng khỏi bàn tay biến mất cùng khúc củi trên tay Pandora.

Bạch Long bất ngờ khi cánh tay của mình biến mất và bị khúc gỗ cắm thẳng lên tay mình.

Dẫu cho nó lập tức bị thiêu rụi bởi mật độ năng lượng.

Nhưng, một ánh sáng đã xuất hiện trước mắt khiến hắn phải chú ý."

Con phù thuỷ này..."

"Bọn ta gọi nó là giả kim thuật đấy, thằng ngu!!"

Tia sáng từ lòng bàn tay trắng xoá của Bạch Long đang bị chĩa về chính hắn bởi Pandora.

Một nguồn năng lượng dày đặc giải phóng và cắm thẳng lên bầu trời.

Vòi rồng vỡ tung và khiến không gian lặng gió, Pandora thừa hiểu sức mình chẳng là gì với Bạch Long, nên đã sử dụng chính sức mạnh của hắn để phản công.

Nhưng..."

Phù..."

Đó là cái phủi bụi tự nhiên đến lạĐó là dáng vẻ thong dong vô cùng bình tĩnhĐó là ánh mắt của kẻ thản nhiên trước tất cả những gì xảy raĐó là... khuôn mặt của một kẻ chẳng coi kẻ thù của mình ra cái gì dù cho một cánh tay đã biến mấtPandora lúc này mới hơi run.

Nhưng vì quyết tâm bảo vệ em mình, cô sẽ không lùi lại.

"Hể?"

Bạch Long lúc này khẽ ngước lên trên.

Hắn ta đã nhìn thấy một điều gì đó"Cái đám lúc nhúc sắp đến đó, là do chúng mày gọi tới sao?"

ĐÙNGMột cự lực hùng mạnh khiến thế gian rung chuyển.

Pythons từ đằng sau đã vung quyền thẳng tới Bạch Long khiến hắn bật cười phấn khích"Pandora!

Chúng ta còn sáu giây!!!"

"Chị hiểu rồi!"

Pandora lao tới, ở bên cạnh Pythons, cánh tay của cô ấy tập trung một cơn gió cuồng bạo.

Thổi tung kẻ thù ra ngoài không gian.

Pythons đuổi theo, tung thêm một cước tiếp tục đẩy lùi Aesti, liên tiếp liên tiếp từng quyền cước được tung ra.

Hai kẻ thách thức cùng Bạch Long đã ở giữa không gian bất tận."

Bầu trời... nhớ thật..."

Như thể không quan tâm đến những đòn tấn công dồn dập, của hai chị em mà thoải mái giang tay nhìn vào thế giới đang trượt dài.

Đây chính là hậu quả để lại sau một cái chỉ tay của hắn.

Cùng với một lỗ thủng hư không do năng lượng từ cánh tay của hắn nữa.Lúc này, Pandora từ trên không giáng xuống hàng ngàn phong trụ.

Áp lực đè xuống nghiền nát vô số thiên thể xung quanh.

Tất cả chúng chỉ nhắm vào Aesti và khiến toàn bộ cơ thể hắn ngập trong bão lốcPythons từ ngoài cũng thổi vào trong đó ngọn lửa.

Bạch hoả trắng xoá bùng cháy thắp sáng trời đêm."

Ngươi nhắm vào đâu vậy?"

"!!"

Pandora giật mình đưa ánh mắt về phía sau.

Nơi giọng nói phát ra một cách khinh khỉnh.

Bạch Long đang ngồi đó, đặt tay lên cằm và nhẹ nhàng chặt cánh tay xuống cô gái.

"GaaaRRHHH!!!!!"

Pandora chẳng có cách nào khác ngoài đưa tay lên phòng thủ.

Cự lực kinh hoàng khiến cô phóng thẳng xuống tầng sâu của thứ nguyênPythons ở cạnh vung cước, tốc độ xé ngang không gian, nhưng lại chỉ trúng nổi hư ảnh của kẻ thù.Hắn lần này đã xuất hiện bên cạnh cậu trai.

Không để bản thân giao động, bàn tay của Pythons đã chạm vào vai được vào vai Aesti.

Bàn tay còn lại nắm được cổ tay hắn"Ga a a a a!!!!!!"

Một động tác dứt khoát, Pythons xoay người vật mạnh Aesti xuống vỡ nát cả thứ nguyên.

Cả hai cùng lúc đáp xuống một chiều không gian, nơi Pandora đã giương sẵn thanh kiếm của mình lên cùng cơn gió huỷ diệt."

Nổi lên, bão tố!!"

Một câu niệm chú siêu ngắn, Pandora Ea cùng thanh backsword phóng tới với tốc độ thần thánh"Hừ!"

Bạch Long nắm lấy mũi kiếm bằng cánh tay duy nhất của mình.

Từ đằng sau hắn, Pythons với tư thế thấp người phóng đi như tên bay, thanh kiếm rực lửa vung lên bị hắn ta quay đầu dùng răng đỡ lại"Gư a a a a !!!"

Pythons cố đẩy lưỡi kiếm.

Đằng sau, Pandora cũng không chịu thua.

"Thức tỉnh đi!"

Ngọn gió trắng xoá trở nên hùng mạnh hơn và trượt trong lòng bàn tay của Aesti.

Những giọt máu đầu tiên của hắn vừa chạy dọc thanh kiếm đã bị ngọn gió thổi tung."

GAAAHHHHHHHHHHHHHH!!!!"

Pandora hét lên, đẩy mạnh mũi kiếm và thổi tung toàn bộ không gian thứ nguyên này"Nghiền nát kẻ thù, không để lại một mảnh vụn."

"Xé toạc tất cả, nổi dậy đi bão tố."

"Ta là Tinh linh của ngàn gió!"

Ngọn gió bùng lên như thể vòi rồng, thanh kiếm tựa như mũi khan cố gắng xuyên thủng kẻ thù.

Nó dần trượt đi, đẩy lùi kẻ thù, phá huỷ thời không, nghiền nát mọi thứ."

Lil da Capo!!"

Pandora gầm lên, ngọn gió xé nát cánh tay của Bạch Long và trực tiếp tấn công vào thân xác hắn.

Cơn bão hỗn loạn huỷ diệt tất cả mọi thứ trên đường đi.

Vạn vật bị xé tan thành từng mảnh, thời không tan nát và trở nên vô nghĩa.Đó là đòn tấn công có thể huỷ diệt cả thế gian.

Đó là lí do mà cô ấy chỉ có thể thi triển nó ở vùng không gian thứ nguyên này, nơi không ảnh hưởng đến giới vật chất dù nó có bị vỡ tungPandora Ea thở dốc.

Cô vừa dồn một dòn toàn lực vài cú đâm kiếm vừa rồi.

Pythons ở cạnh đòn tấn công cũng cảm nhận được sức nặng điên rồ của nó.

"Ha... hah... haa..."

Thanh kiếm trên tay Pandora khẽ nứt.

Đó là một thần khí vô danh, nhưng dù có là thần khí, cũng chẳng thể chịu nổi uy lực từ đòn tấn công huỷ diệt ấy phản chấn lại.Khi [khói bụi] tan đi.

Một nhân hình vẫn đang đứng nhìn thẳng vào hai người khiến họ toát mồ hôi.Bạch Long vẫn đứng đó, với những vết thương sâu trên cơ thể, hai cánh tay đã biến mất.

Tên này, khi hoá thành nhân dạng chỉ sao chép lại cơ thể và máu...

Chứ nội tạng hắn thậm chí chẳng thèm để ý tới.

Vì vậy mà mấy lỗ thủng của hắn chỉ có máu trông hơi kinh thì chẳng có tí nỗi tạng nào trào ra cả.Cứ như thể với hắn, những thứ phàm tục không xứng đáng được hắn quan tâm vậy.

Kể cả là với chính kẻ vừa thổi tung hai cánh tay của hắn"Các ngươi còn hai giây nhỉ?"

"!!"

Pythons giật mình kéo chị mình lùi lại, một tia sáng không rõ từ đầu đã nhắm thẳng vào đầu Pandora và suýt soát đã lấy đi mạng sống của cô gái.

Ngọn lửa trắng xoá nổi lên, Pythons đẩy chị gái mình sang một bên và triệu hồi ra một thanh trường kiếm.

Aesti cũng không đùa nữa, nhân dạng của hắn méo mó và phát tướng thành dị tượngThế gian rung chuyển khi cơ thể hắn ngập trong ánh sáng.

Long hình khổng lồ lại hiện thế và chiếu đôi mắt xuống nhân gian, cơ thể khổng lồ đó chọc thủng thứ nguyên và đập đôi cánh.

Thế giới vật chất đã hiện ra một cách rõ nét cùng các vì sao rơi rụng.Bão vũ trụ nổi lên, tai ương xuất hiện xung quanh Bạch Long khổng lồHai giây, nghe thì tưởng ngắn.

Nhưng...Bạch Long lao thẳng xuống, cánh tay khổng lồ đè thẳng vào ngọn lửa trắng xoá của Pythons và đẩy cậu bé xuyên qua vô số thứ nguyênTừng tiếng không gian tan vỡ với tốc độ không tưởng.

Từng thế giới nứt vỡ chỉ với cái đập cánh duy nhất, ngay lúc này đây.

Pythons cùng ngọn lửa bất diệt hoá thành cự nhân khổng lồ, bàn tay rực lửa tóm lấy cổ rồng và đập xuốngKhông gian nứt vỡ dừng lại, Bạch Long giải phóng hoả tức, thổi tung một phần vai của Cự nhân khiến Pythons khạc máu."

Gaah!

GAHAAA!!!

AAAAAAAH!!!!"

Từng cú đấm nện xuống, Pythons không hề ngừng lại để có thể giết chết kẻ thù.

Nhưng, bạch long đập mạnh đôi cánh và đẩy cả hai bay lên, móng vuốt sắc bén tiếp tục cắt đứt cơ thể Pythons.

Nghiến chặt răng để cố định hai phần thân xác bị tách đôi.Bạch Long đẩy cả hai trở về thế giới vật chất và đứng trước một vì sao vô danh.

Hắn ta ném cậu ta vào giữa trung tâm vì sao và xuyên thủng nó.Ngôi sao tan vỡ, cự nhân đã có thể ngừng lại.

Nhưng với tốc độ phi thường, Bạch Long phóng tới đâm sầm vào bụng cự nhân.

Pythons không thể chịu được và trượt dài, ngôi sao chổi chạy dọc vũ trụ đâm sầm xuống một chiều không gian.Chân sau của hắn đạp thẳng lên cự nhân đang đau đớn không thể gượng dậy"Gahhh!!"

Cú dậm chân đó nghiền nát bụng của cự nhân Pythons đau đớn không thể duy trì được trạng thái đó nữa.

Máu trào ra từ miệng cùng đôi mắt tím dần mờ đục"Là tạo vật thượng đẳng.

Mà mi lại sẵn sàng chết vì một con nhân loại?

Không thấy tự nhục nhã sao?"

"Gừ!!!"

Bàn chân khổng lồ của hắn đè lên cơ thể bé nhỏ, không gian nứt ra phía sau.

Pythons gào lên đau đớn khôn xiết."

Ta vẫn sẽ ban cho mi một cái chết.

Và mi nên sám hối dưới địa ngục, vì sao bản thân lại đần độn đến vậy."

Sải cánh giang rộng, Pythons liếc ra sau phần không gian nứt vỡ dưới lưng mình và mở to mắt kinh ngạc.

Hắn ta đã cố tình đè Pythons xuống ở đây.

Ngay đối diện với hành tinh Arian"Bởi vì, cả cuộc đời của mi, chỉ toàn là sự sai lầm."

"Từ khi sinh ra, cho đến cả khi chết.

Mi, đều là một tồn tại không giá trị."

Pythons sợ hãi lắc đầu cố phủ định điều đó.

Cậu ta cũng đã luôn nghĩ như vậy khi mới tồn tại trên thế gian này.

Nhưng... sau vô số năm du hành và ở bên Pandora, cậu ta đã thấy được nhiều điều... cậu ta có thể...Phủ nhận đi!Phủ nhận đi chứ!

Mày có thể mà!Mày đã đi qua nhiều nơi, giúp đỡ rất nhiều người, chứng kiến rất nhiều nụ cười!Mày!Đứa trẻ ấy, không thể phủ nhận được điều đó.Rốt cuộc, mục tiêu ban đầu của nó, khao khát đã từng rực cháy trong nó... là khao khát được chết đi mà thôi.Và tất cả những gì nó làm, chẳng thể đáng để gọi là [Quỷ]Chẳng phải quỷ, không phải nhân, càng chẳng phải là thần thánh.

Nó... chẳng là thứ gì cảÁnh mắt tử tìm mù mờ nhìn thẳng tới ánh sáng bạch kim điên loạn trong khuôn miệng của loài rồng.

Nó nhắm lại, như thể tội nhân không dám đối diện với ánh sáng của chân líSợ hãi vô cùng...

Phải,「Tạo tác」chỉ là một tồn tại sai lầm.'Cuối cùng, cũng đến lúc đó... rồi sao?'Hãy thiêu rụi thân xác của「Tạo tác」này, hãy khiến nó phải chết trong đau đớn tột cùngĐể chi ít nó sẽ để lại cho thế giới này tiếng la hét của một kẻ vô giá trị.'Pandora đã chạy chưa...

Nếu được... mình thật sự muốn nhìn thấy chị ấy lần cuối cùng.'Hoàn toàn không để tâm tới ánh sáng điên loạn kia.

Pythons ép mặt mình xuống 'mặt đất' và nở một nụ cườiCậu chậm rãi nhắm mắt lại.

Như khi đó, cậu bé đã chọn cái chết để biến mất khỏi thế gian.Cậu chẫm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận sự đau đớn cuối cùng.Nhưng, Pythons đã mắc một sai lầmCậu ta đã quênCậu ta đã quên tính đến bản chất của người chị bản thân đã bỏ lại khi cố gắng đẩy Bạch Long rời xa.Cậu ta đã quên, một con người thấu hiểu vẻ đẹp của sự luân chuyển đã thấu hiểu sự kết thúc lẫn khởi đầu và đã sống một đời viên mãn từ lâu.

Lại sẵn sàng trở thành một sinh vật bất tử để ở bên cậu, để cậu bé không phải cảm thấy cô đơnCậu đã quên mất, đôi mắt đỏ ngọc bất khuất ấy, không thể chấp nhận sự kết thúc của bản thân nếu bỏ cậu ở lại – rằng chủ nhân của đôi mắt đó đã thề sẽ ở bên cậu đến mãi mãiNhư thể ngọn gió ấm áp bao bọc, khẽ bùng lên ngọn lửa trong tàn tro'Người đã nắm tay cậu ta chặt đến thế' chỉ đơn giản là không thể chấp nhận nỗi đau bất tận sẽ luôn bám theo cậu.RắcBức tường của thời không tan vỡ, để đứa trẻ ấy rơi tự do dưới bàn chân của Bạch Long.

Hơi thở huỷ diệt giải phóng, chắc chắn sẽ huỷ diệt tất cả.

Nhưng, một ngọn gió vĩ đại thổi bay toàn bộ tinh không.

Lao thẳng đến đứa trẻ đã chấp nhận cái chết đầy đau đớnCơn bão mạnh bạo, cơn gió xé tan vạn vật khổng để lại thứ gì toàn thây.

Nhưng, ở nơi mắt bão, luôn là vùng đất yên bình.Người phụ nữ với đôi mắt đỏ tươi ôm lấy đứa trẻ, cơn gió nhẹ ấm áp như sưởi ấm trái tim nặng nề của cậu ta.

"Chị Pandora..."

"Đừng lo... chúng ta sẽ ở bên nhau, Pythons.

Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa."

Tia sáng khổng lồ nuốt chửng cơn bão.

Bộc tức của rồng cắm thẳng thiên phạt xuống hành tinh bé nhỏHai đại hiền giả chìm vào cột trụ ánh sáng, ôm lấy nhau và khẽ nhắm đôi mắtSợ hãi chứ.

Nhưng... dù có thế nào, họ cũng sẽ ở bên nhau thôiÁnh sáng rơi xuống tinh cầu, xuyên thủng bề mặt và thế giới khiến cả bầu trời cũng phải chìm trong biển lửa.

Dòng sông cạn kiệt, mặt đất bị xuyên thủng hoàn toàn, lí do hành tinh này không bị huỷ diệt.

Thực ra cũng có một chút đặc biệtTia sáng huỷ diệt cắm sâu xuống kết cấu thế giới, 「Khối lập phương」lộ ra.

Viên đá mang sắc đen thuần khiết ấy khẽ rung, trước sự hiện diện của thực thể tối cường đằng xa kia.Thật đúng lúc... sáu giây mà Pythons nói đã kết thúc.

Với thần thánh, đúng là một khối thời gian nhỉ?Nhưng, khi thời điểm ấy đến.

Xung quanh bạch long đã là vô số các bóng hình xuất hiện giữa biển sao đã sụp đổ

Sau sáu giây, thế giới phồn vinh nay như đã lụi tàn.

Tinh tú vỡ tan, thiên hà chia cắt, các chùm sao vỡ vụn cùng tinh không, ánh sáng của sự huỷ diệt cứ rực rỡ khắp thế giới này.Chỉ để làm nổi bật cho sự xuất hiện của hai quân đoàn vô cùng đông đảoChe lấp đường chân trời, che lấp cả màn đêm.

Chúng đứng đối địch nhau với sự thù địch ngột ngạtBạch Long đứng giữa cả hai đạo quân và nhoẻn miệng cười.

Vậy ra đây chính là kế hoạch của Tạo tác và nhân loại kia.Hai kẻ đó, chắc chắn là người bảo hộ của vũ trụ này, ngay khoảnh khắc sự bảo hộ bị loại bỏ, lãnh địa này mở ra.

Cả hai phe phái trên kia đã lập tức tập hợp lực lượng đến đây hòng chiếm đóng lãnh thổ.Chúng từ đầu đã chẳng có ý định mời đồng minh, hay thậm chí là chưa chắc bản thân chúng đã có đồng minh.

Chúng đã sử dụng trí tuệ của mình, để lôi kéo hai đại quân khổng lồ tới đây.

Chúng muốn kéo Bạch Long Aesti Drakin vào trận chiến.

Chúng biết mình không thể giết được hắn nên đã chọn câu giờ.

Thời gian dự kiến là sáu giây.

Bản thân chúng đã làm được.Đúng là không phải những tạo vật tầm thườngSau trận chiến vừa rồi, Aesti Drakin đã hao tổn một phần sức mạnh.

Không, đúng hơn là những thiệt hại đó cùng với những thiệt hại mà hắn không hề muốn nhắc tới năm xưa mà chưa thể hồi phục là quá nửa công lực của hắn.

Để bị cuốn vào trận chiến chuẩn bị xảy ra không phải ý hay.

Nhưng mà...Chạy?

Thế thì đó lại không phải hắn rồi.Thực thể đứng trên tất cả, thực thể cao ngạo và chưa bao giờ chấp nhận thất bại mà lại chạy trốn ư?Nực cười đến lạ đấy"GRAAAAAAAOOOOOOOOOOOOOHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!"

Bạch Long gầm lên, đứng giữa hai đại quân khổng lồ mà nở nụ cười phấn khíchĐây, mới là đại chiến thật sự.Chính là cảm giác tắm trong máu mà nó đã quên bấy lâu nayNhân loại và tạo tác rất đáng khâm phục nhưng nó không quan tâm điều đóChúng đã đem đến cho Long thể một bàn tiệc khổng lồBàn tiệc của máu và cái chết, của tiếng la hét và tuyệt vọng!!"

Lũ Thần Thánh thảm hại.

Đến đây!!"

Bạch Long khích đểu, như để cả hai đại quân phải đến đây để cả hai đạo quân phải lao vào tấn công hắn.

Đúng, hắn muốn tắm máu.

Đại Long muốn nhớ lại cảm giác huỷ diệt tất cả!Hai đại quân của thần linh lao vào nhau, Bạch Long từ trời cao phóng xuống càn quét.

Đây sẽ là một trận hỗn chiến, trận hỗn chiến kinh hoàng

Thế gian vụn vỡ, nhân gian lặng thinh.

Chỉ còn những tiếng la hét cùng máu thịt phủ kín mọi thứ. . . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.10: Tình yêu khiến trái tim ta--


Thế gian đã ngưng chấn động.

Dưới các hang trú ẩn của nhân loại, họ cảm nhận rõ sự rung chuyển của hành tinh.

Nhưng vì lí do nào đó, bọn họ đang được bảo vệ một cách cực kì lộ liễu.

Có thứ gì đó vừa xuyên thủng hành tinh này, đó là điều vị vua của nhân loại đã cảm nhận được qua ngọn lửa của bản thân.

Ngọn lửa trắng xoá cố gắng bảo vệ hành tinh này...Vì vậy, ngài hiểu ở trên kia, rõ ràng biến cố đã lớn hơn những gì bản thân có thể nghĩChẳng nói chẳng rằng, khi những người lính còn đang bất ngờ trước trước cơn chấn động, Veretas đã bước ra khỏi boong ke để quan sát bầu trời"...

Không, thể nào..."

Khung cảnh hỗn loạn khó tin.

Những vì sao cứ bốc cháy rồi rơi rụng, thế giới tan vỡ hoà lân giữa trắng và đen.

Cứ như thể những gì đã xảy ra đều là vô nghĩa.

Mặt trời đang dần bị huỷ diệt một cách chậm rãi, đường chân trời rơi xuống một cách vô tình"Tận thế... sao?"

Nhà vua cảm thấy, bản thân thật nhỏ bé.

Cơ thể thương tích đầy mình như muốn gục xuống.

Đã bước ra ngoài Boong ke, ngài cố vịn vào bức tường để đứng thẳng, cơ thể mất sức gần như muốn gục ngã"Veretas."

"Gramling?"

Cánh cửa Boong ke mở ra lần nữa, để hai nhân hình quen thuộc bước tới chỗ Veretas"Khung cảnh đó... kinh dị thật."

Gramling đưa cánh tay cụt lên đầu và nhìn lên bầu trời.

Bên cạnh là Alrena với mái tóc dài thướt tha cũng vậy.

Cơ thể cô bước đi không vững, nỗi đau từ việc bị bóp nghẹn cơ thể đến giờ vẫn cứ âm ỉ"Chăng rõ là đêm hay ngày nữa..."

Nữ tiên tộc thì thầm.

Cô ấy dường như nhận ra trên chiến trường kia có một điều gì đó"Thật sự sao..."

Bàn tay phải của cô chạm nhẹ lên ngón áp út tay trái, tại đó có một chiếc nhẫn bạc có hoạ tiết cây thiên thảo.

Cánh tay cô siết chặt, như thể muốn bật cả máu"Alrena?"

Veretas nhìn vào người bạn đang có đôi mắt rung động.

Điều đó khiến cả hai người đàn ông ở đây nhận ra điều bất thường"Trên đó, có phải..."

"Không có gì đâu, em đừng quan tâm."

Nàngtiên ấy nở nụ cười dịu dàng, cô thả mải tóc sắc xanh lục của mình xuống.

Mái tóc dài óng mượt mang sắc xanh tuyệt đẹp.

Xong, cô ấy lại đội chiếc mũ gắn lông vũ của mình lên đầu, che đi ánh mắt khó nói và đặt cây đàn lên ngang ngực rồi gẩy nhẹ

Ting

Những vì sao rơi, nơi cơn gió kia thổi layBàn tay nhỏ khẽ nắm lấy ngọn lửa dịu dàngĐặt nơi lồng ngực~ ♪

A~ Hai trái tim hoà chung một nhịpNhưng rồi người ở lại, người đi xa

Bước cùng chàng, cùng khúc ca đau thươngTrái tim em nay đen, mai trắng.

Đổi dờiNhưng thế gian, làm ơn...

Hãy để ta được thấy người ~ Chỉ cần một lần!

Chỉ một lần!

Ah~ thế gian đảo điên, tai ương điên cuồng!Chỉ lần nữa thôi...

Làm ơn...Cho ta bên người....

Bàn tay của Alrena vẫn gẩy trên những dây đàn Lia.

Đó là một bài hát của nàng công chúa đã từng than khóc khi cất lên để nói với vị anh hùng của bản thân mình.Tiếng hát cất lên cảm xúc đau đớn từ tận đáy lòngCánh tay nàng tiên với lên bầu trời, mong ước có thể làm được một điều gì đó...

Nhưng, không thể rồi.

Chỉ là một phàm nhân, bầu trời với cô thật xa vời.

Cô gái ấy, chỉ có thể bất lực cầu nguyệnDòng lệ ứa ra, không thể kìm nén.

Giọt nước mắt rơi xuống đùi cô gái khiến cô phải đưa tay lên lau nước mắtVà lúc này, hai tên khờ kia mới có thể hiểu rõ được vấn đề.

Từ nơi đây, Alrena đã thấy được... chồng mình, Chúa Tể Vạn Sao Madnus đang chiến đấu tại chiến trường kia.

Và những gì duy nhất Alrena có thể làm bây giờ, chỉ là quan sát một cách bất lực"Chị Alrena... em có khăn tay."

"Cảm ơn em."

Alrena nở nụ cười méo xệch, nhận lấy chiếc khăn tay và sụt sịt nước mắt nước mũi."

Alrena, Madnus Fenora là một chiến binh dũng cảm."

"Ta biết, anh ấy đã từng đập ngươi ra bã mà."

"Im đi."

Alrena cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

Kể cả câu đùa cố gắng để nói ra kia nữa.

Nó chẳng buồn cười tí nào cả mà chỉ toàn đau buồn thôi.

Vì toàn bộ chúng, đều là kí ức hạnh phúcĐây, là sự tuyệt vọng của một người vợ ở hậu phương, vô vọng chờ đợi chồng con sẽ trở về ư?Một chiến sĩ như Alrena, đây lần đầu mới phải hiểu cảm giác này.

Và cô ấy đã chỉ có thể bật khócTại sao những người con gái khi chờ đợi người thân trở về lại có thể kiên cường như vậy.Nếu trong một ngày mà không giữ được liên lạc, không thấy nhau trên chiến trường, có lẽ Alrena sẽ mất ngủ mất.

Và thậm chí khi nhìn thấy một trận chiến vô vọng, cô cũng đã bật khóc dù chẳng thể rõ kết quả như nào."

Cứ gẩy đàn đi.

Để dịu đi phần nào nỗi lòng."

Gramling nhìn lên bầu trời cùng Veretas.

Alrena cúi gằm, xong cô cũng nhìn lên bầu trời ấy"Ta cũng chỉ biết làm được vậy..."

Alrena nhẹ nhàng lướt ngón tay trên cây đàn Lyre.

Những giai điệu bay giờ ngân lên, sẽ không thể để cho những người lính phải nghe thấyThế giới đang tràn ngập hy vọng cho tương lai, những nốt nhạc sầu thảm của cô, chỉ nên được cất lên một cách cô độc mà thôi

Tình yêu khiến trái tim chúng ta thật mong manh. . . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.11: Dũng khí


Trận hỗn chiến đang dần đi tới hồi kếtThần linh rơi rụng.

Biển máu hình thànhCả núi xác đã được dựng lên bất chấp trắng hay đen.Vạn vật giờ đây ngập trong sắc đỏ rực.

Thế gian tan vỡ, các vị thần dần đâm chém nhau tới những kẻ cuối cùngBạch Long thở phì phò, trận hỗn chiến đã khiến nó phải chiến đấu không ngừng nghỉ và chống lại cả hai phe pháiChi trước khổng lồ của nó dẫm lên một núi xác.

Máu tanh ngập tràn khiến cơ thể trắng buốt ngập trong huyết nhục, đôi mắt xanh chiếu khắp thế gian.

Và nó thấy phía bên kia chiến trường đang có một vị thần mang đầy thương tích đang tiêu diệt hàng chục vị thần khác.Hắn mặc hoàng phục đen tuyền, nhưng lại có những hoạ tiết lấp lánh tựa như trời cao.

Khác với những tên còn lại chỉ mặc những bộ giáp kim loại đen nhánh thô kệch dính đầy máu tươi.

Những bước di chuyển tinh tế cùng cây quyền trượng lưỡi bạc khiến hắn như đang nhảy múa và tiêu diệt từng kẻ thùPhải, Trên tay hắn không phải một ngọn giáo.

Mà là một cây trượng có lưỡi kiếm dài.

Cấu tạo gần giống một thanh rhomphaia.

Nửa thân dưới là pháp trượng được làm từ loại gỗ kì lạ, vô cùng bền bỉ và dẫn ma thuật rất tốt, nửa thân trên lại là lưỡi kiếm, được rèn ra bởi những kim loại hạng nhất.

Giống như một đứa con hoàn hảo được sinh ra từ kiếm và pháp trượng, chủ nhân của nó không hề tầm thường.

Kẻ thù chưa được biết tên đó nhất định là một ma kiếm sư xuất sắc.Khi lưỡi kiếm bạc chém đứt cái đầu của kẻ cuối cùng.

Vị thần khoác trên mình bộ áo bào đen thở sâu để lấy lại hơi.

Hắn vẩy lưỡi kiếm nhuốm đầy máu tươi và quay về nhìn thẳng vào Bạch Long, kẻ đang đứng trên núi xác chết và quan sát"Ngự trị nơi mặt đất, vị tướng lĩnh của sấm sét bất diệt."

"Tầm Lôi!"

Hàng ngàn mũi tên sấm sét xuất hiện sau câu niệm chú siêu ngắn.

Bạch Long nhận ra đây là kẻ không nhiều lời, mũi tên theo hiệu lệnh từ bàn tay của thần thánh lao đi với tốc độ vượt qua cả ánh sáng.

Thân hình khổng lồ của Bạch Long vẫn đứng yên như trời tròngHàng ngàn vụ nổ xảy ra, che lấp một phần của thế giới cùng thân hình bạch long chìm trong khói bụi và ánh sáng.Vị thần kia ngước nhìn và tặc lưỡi.

Bộ áo bào và chiếc mũ khẽ tung ngay khi Bạch Long giang rộng đôi cánh thổi tung khói bụi.

Hắn nở nụ cười rộng đặc trưng của đám rồng mồm to, nhìn thẳng vào vị thần có đôi tai dài như thể tiên tộc thấp kém nơi phàm giới"Này, thần thánh.

Mi là kẻ cuối cùng ở đây đấy."

Con Bạch Long mở miệng, nụ cười ngạo mạn cùng đôi mắt mèo khiến hắn trông thật khoan thai.

Còn vị nam nhân áo bào đen kia nghiến răng khó chịu.

Đôi mắt nghiêm túc nhìn thẳng lên con rồng khổng lồ."

Không có cảm nhận gì sao?"

"Chỉ thấy ngươi thị uy quá lộ liễu."

Khi Bạch Long định thở dài chán ngắt.

Thì vị thần tai dài kia đã trả lời một cách cộc lốc và khó chịu.

Phải, Bạch Long dù thừa khả năng cũng chẳng thèm né tránh đòn tấn công thăm dò của ngài.

Xong khi kết thúc đòn tấn công, hắn thậm chí còn chẳng lấy một vết thương.Qua trận chiến kia, ngài đã xuống sức.

Có lẽ hắn cũng vậy, nhưng cách biệt thì hiện tại vẫn chưa thể đo lường"Hô... tay ngươi."

"!"

Như thể bắt được điểm yếu của vị thần kia, ngài đã lập tức rút tay về sau để giấu nó đi"Một chiếc nhẫn có hoạ tiết thiên thảo à?"

"..."

Ý nghĩ của vị thần lướt qua một con người duy nhất nhưng ngài đã lập tức xoá bỏ nó.

Ngài ấy đã có nghi ngờ về việc kẻ thù có thể đọc được suy nghĩ.

Dẫu vậy, khi hắn nhắc đến chiếc nhẫn ngài đã không thể không nghĩ về một điều...

Chiếc nhẫn của cây thiên thảo – Nơi trái tim vị thần thuộc về một thánh nữ."

Mi cũng đến từ hành tinh bé nhỏ kia sao?

Trong vũ trụ tí con này, nó thật sự khá đặc biệt nhỉ?"

Hắn ta đã thấy được quê nhà của vị thần kia.

Và cũng..."

Ngươi là một ma kiếm sư tuyệt vời, Madnus Fenora.

Có muốn trở thành thuộc hạ của ta không?"

"..."

Vị thần im lặng, con rồng kia đã biết rõ tất cả.

Nó đã biết về thân phận, cái tên của ngài.

Và khi nhắc tới cái họ Fenora cùng chiếc nhẫn bạc...

Nó thậm chí còn đã biết tới người vợ mà ngài luôn từ chối để nàng ta ra nhập quân tiên phong.Bây giờ ngài vẫn thấy lựa chọn của mình đúng đắn.

Bởi vì... trên chiến trường, sẽ có lúc có những tồn tại như con rồng đó vậy.To lớn và quyền uy.

Chỉ sự hiện diện của nó đã khiến ngài run rẩy.

Ngài không muốn mất đi điều gì cả...

Vì vậy, ngài sẽ phải giết chết con quái vật này tại đây.Khuôn mặt cố không biến sắc.

Vị thần lên lên tiếng."

Chẳng vì lí do gì.

Ta từ chối."

"Cân nhắc đi, Lãnh chúa của nhũng vì tinh tú.

Ta sẽ ban cho ngươi vinh quang, sự an toàn của những người ngươi yêu quý.

Chỉ cần trở thành thuộc hạ của ta, thế giới mà ta vun đắp sẽ không có những cuộc chiến vô nghĩa.

Tất cả chiến trận, tất cả các cuộc chinh phạt sẽ chỉ dẫn đến vinh quang.

Và rồi, ta sẽ hạ bệ, thứ được gọi là Chúa tể bóng tối!

Để trở thành tân vương của thế giới này, và ngươi sẽ trở thành cánh tay phải của ta, Madnus Fenora!"

"Ha ha..."

Madnus khi nghe thấy câu nói cuối cùng đã vô thức cười nhạt.

Điều đó bỗng khiến long thể nheo mắt"Đánh bại chúa tể bóng tối?"

"Có gì nghe không ổn trong điều kiện của ta sao?"

"Ha ha!

Không không, ta thấy điều kiện của ngươi rất đáng cân nhắc.

Ta cũng chỉ chiến đấu vì gia đình mình mà thôi.

Nhưng, đánh bại chúa tể bóng tối cũng là tham vọng của ngươi ư?

Vì sao chứ?"

"Kẻ chinh phạt phải có tham vọng đế vương.

Và để trở thành đế vương, ngươi phải hạ bế đế vương!

Và kẻ được gọi là Chúa tể đó, chẳng phải đế vương của cái thế giới ngươi đang tồn tại sao?"

Nghe đến đây, Madnus không thể dấu nổi tiếng cười vang nữa.

Ngài ngưởng cổ lên mà cười, không thể nhịn được mà.

Đánh bại chúa tể bóng tối để trở thành đế vương ư?

"Nực cười!"

Vị thần của tiên tộc gầm lên.

Đôi mắt khinh bỉ nhìn thẳng vào con thằn lằn thiếu nãoCơ thể ngài không còn run nữa, long thể kia bỗng dưng trở nên thật hài hước làm sao."

Có gì đáng cười sao?"

"Có hai lí do, rồng ạ.Thứ nhất: Mordor không phải [vua] của thế giới này!

Hắn là đại kẻ thù của thế giới.Thứ hai: Kẻ như ngươi mà đòi đánh bại hắn sao?

Ngươi nghĩ từ sáng thế đến nay chúng ta đã phải đối đầu với thứ gì chứ?

Ngươi bây giờ với ta, có thể cách xa như sóng biển và đại dương.

Nhưng bản thân ta để so sánh với hắn, chỉ như giọt nước và biển cả!

Ngươi, chẳng là cái gì cả!"

Trước lời xúc phạm của Madnus, Bạch Long Aesti Drakin trở nên sôi máu.

Hắn ta hoá giải dạng long thể và trở về nhân dạng.

Bước lên và trứng mắt với vị thần kia"Cao ngạo vậy sao?

Ngươi nghĩ bản thân là cái gì mà đứng trước ta lại có thể là sóng biển và dại dương?"

"Ta đang nói giảm nói tránh đấy, Bạch Long.

Vì ta, sẽ giết chết ngươi ngay bây giờ."

Lời xúc phạm này nối với lời khích đểu khác.

Bạch Long sôi máu và vung quyền thẳng vào MadnusNắm đấm nặng trịnh phá tung không gian đập thẳng vào lưỡi kiếm của Madnus khiến ngài buộc phải lùi lại.

Xoay nhanh thanh kiếm để tiếp tục đỡ lấy quyền thứ hai, tối giản hoá thời gian chết của vũ khí cán dài bằng cách xoay nhanh cán trượng để vừa lùi lại vừa để đỡ lấy liền hoàn đòn tấn công vượt trên tốc độ của bản thân.

Madnus bật ra khỏi tầm nắm đấm và hướng cán trượng về phía kẻ thù."

Băng qua chiến trường, những chiến binh của vị tướng sấm sét bất diệt.

Dẫm đạp lên kẻ thù!"

"Elding Hermaður!"

Những thiên trụ từ bầu trời toả sáng, giáng xuống thân thể con người của Bạch Long khiến hắn gầm lên đau đớn.

Đây không còn là đòn tấn công thăm dò nữa, với cây trượng trên tay, đòn công kích của Madnus đã khiến Bạch Long tổn thương.

Hắn nổi điên lên, đôi mắt trắng dã lao tới tấn công vị tướng quân như con mãnh thú.Một cú thúc gối trúng bụng khiến ngài không kịp phản ứng, và tiếp tục hắn xoay người vung cước thẳng vào đầu khiến ngài phải choáng váng lùi mạnh ra sau.

Một bước dậm lại để lấy đà, cây trượng lưỡi bạc đâm thẳng về phía trước nhưng bị Bạch Long lách đầu và bắt thẳng lấy cổ tay ngài."

Ga a!"

Hắn kéo mạnh Madnus về sau và tung ra một cú đấm dứt khoát khiến vị thần thủng bụng và thổ huyết.

Nhưng Madnus đã kịp xoay lưỡi kiếm để tự cắt đứt cánh tay mình và lùi lại giữ vị trí với kẻ thù.

Cánh tay hồi phục trong tích tắc và một ma thuật nữa được thi triển"Ngự trị bầu trời, vị tướng lĩnh của sấm sét bất diệt."

"Elding!"

Hình hài sấm sét khổng lồ độc nhất giáng xuống, lần này Bạch Long đã giương họng lên và gầm vang.

Hơi thở bộc tức của hắn đánh thẳng vào lưỡi tầm sét khiến xung lực nổ tung giữa tinh không.

Ánh sáng rực rỡ che mờ các vì sao và lại tiếp tục đục thêm một lỗ trên thế giới nàyNgay lúc này, Bạch Long lao đến, cánh tay mọc lên vẩy và vuốt rồng liên tục tấn công, Madnus phải sử dụng cả hai tay và liên tục vung cây trượng của mình để phòng thủNếu không liên tục lùi lại, thì chắc chắn mống vuốt sắc nhọn đó sẽ cào nát cơ thể ngài chỉ với một đòn.

Nhưng, ngài đang dần làm quen với tốc độ vượt trội đó và việc cơ thể trượt dài đang dần trở nên ít hơn.Những tia lửa điện tung toé, đôi tai dài của ngài cảm nhận rõ từng dao động trong không gian.

Lưỡi kiếm xoay được nắm lại một bàn tay, cánh tay còn lại đã đẩy được đòn tấn công của kẻ thù xuống dưới mặt đất.

Mũi trượng bạc lao đi, nhắm thẳng đến đầu kẻ thù.Nhưng, Bạch Long cường hoá thân thể cứng cáp, vẩy rồng chỉ bong ra khi mũi trượng đó đâm trúng cổ hắn, thậm chí Madnus còn bị đẩy lùi lại.Lập tức bạch long vung hai quyền, Madnus đặt ngang cây trượng đỡ đòn và bị bắn ra xa.

Tấm lưng đâm thẳng vào một hành tinh chết.

Bạch Long lao đến dậm nát cả tinh cầu.

Suýt soát né đi đòn tấn công, Madnus vung ngang cây trượng nhưng bị cánh tay của Bạch Long gạt phăng.Kiếm khí của đòn tấn công chia cắt cả những thiên thể xa xôi.

Sức tàn phá của trận chiến này trở nên vô cùng kinh khủng.

Những đợt tấn công dồn dập, Bạch Long tung ra được trăm đòn thì vị tướng quân có thể phản đòn một lần.

Nằm hoàn toàn ở thế bị động, vị tướng quân chỉ có thể vừa đánh vừa giữ được khoảnh cách an toàn và tối ưu.Bạch Long áp sát để tấn công hay lui ra xa để giải phóng bộc tức, đều được ngài sử dụng ma thuật và bộ pháp của mình điều chỉnh.

Hứng chịu những đợt tấn công nặng nề như thể mỗi đòn đánh đều sẽ huỷ diệt thế gian, Madnus cố gắng giảm thiểu lượng sát thương nhân phải và liên tục hồi phục.Sau đòn tấn công phủ đầu, chưa có đòn tấn công nào ngài có thể gây ra trên người Bạch Long là thật sự đáng kể."

Ghh!!!"

Tốc độ của Bạch Long khiến ánh sáng trắng áp đảo.

Thậm chí Madnus đã không có đủ khoảng cách và sự tập trung để niệm phép nữa."

GAAHH!!!"

Một quyền trúng vào cằm, quyền thứ hai trúng ngang ngực trái.

Một cước vung ngang đá gẫy cổ, một cước cuối cùng trở thành cú đá rìu cắt đôi nửa cơ thể vị thần"Thứ lì lợm!"

Cơ thể hồi phục nhanh chóng và lùi ra xa.

Madnus thở dốc và tiếp tục đối diện với Bạch LongHắn đang nương tay, hắn đang sử dụng dạng người và sử dụng cách chiến đấu sở trưởng của Madnus để đánh bại ngài.Hắn đang muốn sỉ nhục ngài, đang muốn khiến ngài thua cuộc và chết trong nhục nhã vì đã xúc phạm hắnBạch Long đang cay máu, hắn muốn vị thần này phải vùng vẫy trong vô vọng.'Đó chính là cơ hội'Bất chợt, vị thần của vạn sao cảm nhận được có một có một lời cầu nguyện đến được với tai mình."

Alrena..."

Là người vợ thân yêu, người đang ở quê nhà chỉ mong người đàn ông này có thể sống sót trở về"Anh... xin lỗi."

Lời thì thầm khó khăn khi vị thần lau đi vết máu trên miệng mình.

Sắp đến giới hạn rồi, sức huỷ diệt của Bạch Long là quá lớn và sự hồi phục cùng sinh mệnh lực của ngài sẽ không thể theo kịp nữaNhưng... lời cầu nguyện ấy.

Lời nói từ tận đáy lòng của cô gái cùng chiếc nhẫn bạc toả sángCảm giác cơ thể thật nhẹ nhõm.

Dũng khí dâng trào khiến cảm giác sợ hãi đi xaĐây là gì?Thật dễ hiểu.Thần linh không thể lựa chọn sai lầm.

Họ sẽ không bao giờ hành động không hiệu quả dưới 100% khả năng của mình.Nhưng, Madnus là một nhân loại thăng hoa thành thần thánh.

Anh ta có một thứ rất giống nhân loại, thứ để nhân loại có thể vượt qua giới hạn (100%) bản thân nhờ niềm tin vào chính sức mạnh nội tại và chiến thắng."

Chân ma pháp: Dũng khí!"

Tiếng hét vang của vị thần ánh sáng.

Sấm sét hoàng kim bao bọc lấy cơ thể ngài như thể thánh lôiBạch Long hơi bất ngờ vì sinh mệnh lực và sức mạnh của con mồi bất chợt tăng mạnhNhưng hắn ta vẫn giang rộng hai tay và đứng nghiêng người một cách thách thức"GAAHH!!!!"

Mãnh thần gầm lên một tiếng vang trời, hư ảnh biến mất trước sự bất ngờ của chính Bạch Long, trước cả khi bản thân kịp ý thức, cơ thể hắn đã thủ tấn.KingÂm vang đầu tiên va chạm khiến thế gian tưởng như đã ngưng lại.

Lôi đình đập thẳng vào lớp vẩy cứng trên cánh tay của Bạch Long và khiến nó nứt ra.

Lưỡi kiếm bạc chém mạnh khiến máu rỉ xuống một cách bất thường.

Ngay sau đó, hàng trăm đường kiếm cùng một lúc đã đẩy Aesti và thế phòng thủ.

Bạch Long bị đẩy lùi cùng những chùm tia lửa điện.

Những lớp vẩy trắng bung ra để lộ ra những vết xước đẫm máu đỏ."

Gah!!

GAAH!!!!"

Không được thua cuộcDù có thua cũng phải kéo nó xuống địa ngục!Từng nhát chém cùng sấm sét trở nên nhanh đến vô tưởng.

Những hành tinh xui xẻo bị tia sét đánh trúng trở thành tro bụi ngay lập tức.Quá nhanh, những tia sét đánh xuống và gầm vang, lấy đi từng thớ thịt và máu huyết của Bạch Long huyền thoại.

Nhưng, con rồng cũng đâu chịu bị dồn ép, nó bắt đầu vung quyền chống trả.Quyền xuyên qua khe hở của những lưỡi kiếm, đấm thẳng vào bộ giáp lôi đình khiến tay hắn hơi cháy xém, nhưng nỗi đau của việc ăn trọn một đòn tấn công đã khiến Madnus buộc phải chậm lại.Ta không được quyền thua!Nếu ta thua sẽ chẳng ai còn đủ sức bảo vệ nơi đóTa nhớ nàng!

Và ta sẽ luôn bảo vệ nàng, Alrena.

Kể cả khi có là cái chết!Cánh tay ở thế thương thủ, bạch long đâm lên một nhát nhắm thẳng vào cổ Madnus.

Nhưng, vị thần ấy đỡ một tay dưới lưỡi kiếm bạc của bản thân và đè vào cánh tay đang đâm tới, Madnus trượt một đường thuận đà và vung một chém thẳng xuống Bạch Long, cánh tay của hắn đỡ được và toé máu, nhưng Madnus đã dựa thế thấp người tung thẳng một cược theo đường chém của bản thân.Cả hai lại đứng thẳng trong sát na và cùng tấn công.

Lưỡi kiếm bạc đã xuất hiện dấu hiệu rạn nứt khi dần đi quá giới hạn.

Nhưng vị thần ấy không hề ngừng lại, cánh tay của Bạch Long cũng đã dần bị cạo vẩy một cách triệt để mà không thể kịp hồi phục do những tia sét vĩ đại của thần thánh sáng."

Hừ!"

Đã có một cuộc phản công đáng kể, Madnus vùng mạnh cơ thể vung ngang cây trượng, chém thẳng qua cánh tay Aesti khiến hắn phải lùi lại để giảm thiểu sát thương.

Cũng từ đó đã tạo ra cho Madnus một khoảng cách hoàn hảo.----"Băng qua chiến trường, những chiến binh của sấm sét."

"Các ngươi là ánh sáng rực rỡ và vụt tắt."

"Đi theo tướng lĩnh của những vì sao bất tận."

----Lôi đình biến dạng, hoàng kim rực rỡ.

Mũi kiếm bạc hướng thẳng về phía kẻ thù.

Để viên đạn bạc được rời nòng!"

Elding Guð!"

"GAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!!!!!!!"

Quang thần chạy dọc chiến trường, tựa như sao băng nhanh nhất từng tồn tại chạy xuyên qua những tai ương.

Mũi kiếm đâm thẳng vào ngực Bạch Long khiến hắn gầm lên đau đớn.Sấm sét xuyên qua cơ thể của rồng, vẩy và máu thịt rơi vãi xuống mặt đất.

Quang thần lập tức rút kiếm, một chém chéo cơ thể chắc chắn phải xẻ đôi kẻ thùĐó là đòn tấn công mạnh nhất của ngài.

Lôi đình tràn ngập khắp thế giới và rồi tất cả lại trở thành vụ nổ huỷ diệt kẻ thù.Hắn chưa chết!Madnus gầm lên trong tâm trí.

Bạch Long đã đứng thẳng dậy và đưa đôi mắt đẫm máu nhìn về ngài"Chết đi!!!"

Giữa ánh sáng rực rỡ nhất, Madnus phóng ra như một quả tên lửa tức thời.

Đôi mắt bạch long lúc này đã nghiêm túc, cơ thể hắn thủ tấn dù lơ lửng giữa không trung.KengÂm thanh khô khốc vang lên, mũi kiếm của Madnus đã bị Aesti đánh lệch xuống phía dưới.

Hắn ta dương cánh tay lên và bổ xuống

Chính lúc này!Có một làn ranh nhỏ.

Giữa giây phút chiến thắng và đòn kết liễuLàn ranh sinh tử mà bất cứ ai cũng có thể bỏ quên.

Nếu kẻ thù tin đó là một đòn kết liễu chắc chắn.Bạch Long tin rằng cánh tay sắc nhọn tựa mũi thương của nó sẽ xuyên thủng cốt lõi của thần linhPhải, ở giây phút này.

Hắn tin bản thân đã chiến thắng!Vì vậy—"Sahahh!!!"

"!?"

Cơ hội chiến thắng duy nhất của Madnus, chính là khi ngài ấy đứng trước sự huỷ diệt của chính bản thân.Madnus đạp mạnh chân dừng lại trước cú đâm của Bạch LongCơn đau đớn của phản chấn trên đầu gối nhói mạnh khi phải dừng lại ở tốc độ vượt quá giới hạn.

Vị thần ấy quay người lách qua cú đâm, cây trượng cũng được xoay thuận theo cơ thể hướng mũi kiếm bạc thẳng vào kẽ hở của kẻ thù.Ánh bạc rực rỡ, khắc một đường sắc lẹm vào không gian.

Ánh sáng bạc của thanh kiếm đang nứt vỡ phản chiếu trên đôi mắt bất ngờ của Bạch Long."

AAAAAHHHHHHHH!!!!!!!!!!"

Mũi trượng bạc đã đâm thẳng qua sườn của Bạch Long, xuyên thủng hàng phỏng thủ của nó.

Trúng ngay trung tâm cơ thể, là cội nguồn của sự sống trên con quái thú này.Sức mạnh, kinh nghiệm, khao khát chiến thắng.

Tất cả dồn vào một điểm duy nhất làm toàn thân Bạch Long rung chuyển.

Tiếng xác thịt bị xuyên thủng vang vọng khắp không gian khiến thế giới tưởng chừng ngưng lại trong một giây.Madnus không ngừng lại, ngài dồn hết sức lực vào đôi chân và phóng đi.

Sấm sét gầm vang tạo ra vết sáng sẽ thiêu rụi kẻ thù.

Lấy thân xác kẻ thù làm lá chắn, Madnus phóng đi, phóng đến tận cùng của vũ trụ này"AAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!"

Tia sáng đâm sầm xuống một hành tinh và ngừng lại.

Không phải vì bản thân tia sấm sét này đã hết đà.

Mà Madnus từ đầu đã nhắm tới hành tinh để đánh liềuỞ thế giới này, sẽ không có thứ gì cản được tốc độ này.

Nên...

"bề mặt" của hành tinh Arian đã trở thành một bề mặt để Madnus tận dụng để ép chết Aesti"Ah...

Gặk!"

Madnus cố gắng tì vào cây trượng để đứng thẳng.

Miệng hộc máu cùng cơ thể đã cháy đen.Nhưng, đôi mắt ngài vẫn nhìn thẳng vào kẻ thù đang nằm sõng soài dưới mặt đất.

Ngài đã giết được hắn chưa?

Sinh mệnh lực đã biến mất.

Nhưng... tại sao áp lực ấy vẫn khiến ngài cảm thấy nhiễu loạn?Thậm chí không còn đủ sức để cắm chặt thanh kiếm xuống nữa.

Madnus chỉ có thể sử dung toàn bộ sức nặng của cơ thể để giựa vào cán trượng."

Hah... haa... hah..."

Hơi thở yếu ớt cũng cơ thể bị cháy rụi và một phần đang biến thành tro tàn.

Madnus vẫn không ngừng quyết đâm để thật sự giết được kẻ thù...

Nhưng, chính lúc này, cánh tay của Aesti đáng ra đã chết di chuyển và nắm vào lưỡi kiếm nứt vỡMadnus bất ngờ, bản thân ngài ấy chẳng đủ sức để rút lưỡi kiếm ra khỏi cái siết tay đó"Ngươi đã giết được ta rồi đấy.

Trong thân xác phàm phu thấp kém của chính bản thân ta."

ChoangLưỡi kiếm bạc đã đâm xuyên qua cốt lõi của Aesti Drakin vỡ tan.

Khiến Thần ánh sáng Madnus mất đà mà lùi lại.Cơ thể vô lực gần như khuỵ xuống, nhưng ngài cắm phần trượng gỗ xuống mặt đất để không gục ngã.

Ánh mắt nhìn kẻ thù lơ lửng dần lên không trung"Ta không chơi đùa với cái hành tinh này nữa."

Hắn ta đã muốn thu nhận vài thứ đặc biệt ở đây.

Nhưng... giờ thì chẳng cần nữa rồi.Chỉ một cái hành tinh bé nhỏ, mà có quá nhiều kẻ đáng lưu tâm.

Nếu để nó tồn tại lâu hơn nữa.

Nhất định sẽ là mối đe doạÁnh sáng trắng xoá che phủ thế gian.

Ánh bạc thuần khiết xuất hiện che lấp toàn bộ vũ trụ bị huỷ diệt phía sau lưng "Ta sẽ huỷ diệt, cái hành tinh lì lợm này."

Chắc chắn đây sẽ là đồn huỷ diệt.

Vừa nãy hẳn là vì lí do gì đó mà hành tinh này chỉ bị xuyên thủng một lỗ chứ không tan biến.Còn lần này, Bạch Long sẽ nghiêm túc huỷ diệt hành tinh Arian"GRAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHH!"

Đầu rồng gầm lên.

Âm thanh khiến muôn loài sợ hãi.

Trong hàm răng khổng lồ, một ánh sáng thần thánh hiện lên chuẩn bị được giải phóng xuống thế gian.

Madnus cố gắng di chuyển, nhưng cơ thể cháy rụi gục xuống mặt đất cùng cây pháp trượng loạng choạng đổ xuống"Chết... tiệt..."

Bất lực đập cánh tay xuống mặt đất, Madnus ngẩng đầu chửi một cách uất ức.

Nhưng, lúc này đây, trước đôi mắt hoàng kim của ngài.

Ba tia sáng đã phóng lên đập thẳng vào cơ thể Bạch Long khiến nó lùi lại"GRAAHHH!!!"

"Đừng hòng làm gì hành tinh này, con lợn!"

"Con chó dám đánh chồng tao!!!"

Ba khuôn mặt thân thuộc, tam trụ của nhân loại đã phóng lên để tấn công Bạch Long"Đám tạp chủng!!"

Bạch Long gầm lên giận giữ, nhưng đúng lúc này giang rộng đôi cánh để đẩy đám người ra xa.

Nhưng, đúng lúc nàyTừ bầu trời tối đen, ánh sáng thập tự rực cháy tựa như tinh tú.

Gió lốc cuộn trào, Siết mạnh cuồng phong, bầu trời gầm lên uy mãnh vô cùngTrên đầu Đại Bạch Long, tinh tú rơi xuốngTrên đầu toàn thể thế giới, ngọn lửa ấy thắp sáng cả nhân thời.Ring ring ring ringTiếng chuông ấy ngân vang"Tiến lên!

Ánh sáng đã tới!

Anh hùng đã có mặt tại chiến trường!

Cầm chắc vũ khí, huỷ diệt Long Vương!

Đánh bại Tận Thế!!"

Toàn bộ nhân loại phía sau ba vị vua gầm lên theo tiếng gọi của Veretas.

Hàng loạt trận chiến vừa qua đã khiến sức mạnh của Bạch Long suy giảm, và giờ hắn đã quay trở lại lãnh địa của hành tinh Arian.

Vì vậy, mà Bạch Long đã bị kéo tới tầm mà cả nhân loại cũng có thể với tới!Con người uy mãnh xông lên như, các pháp sư từ xa bắt đầu niệm phép với tốc độ nhanh dần"GRRRRAAAAAAAAHHHHHHHHHH!!!!!"

Bạch Long Long gầm vang, nó nhận ra mối nguy hiểm đang lao tới từ bầu trời.

Cái đầu khổng lồ ngẩng lên, một thân quẫy mạnh toan bay lên bầu trời để né đi hai đòn tấn công hủy diệtDù vậyRING RING RING...Tiếng chuông nhỏ trở thành quả chuông to lớn, vang vọng khắp ngóc ngách của chiến trườngTiếng chuông uy mãnh, dâng lên cùng sĩ khí ngút trời của Nhân loạiMột bước chân bật lên tận trời cao.

Cơ bắp trở nên to lớn, thanh đại kiếm rực sáng ánh vàng.

Người đầu tiên đáp lại tiếng chuông của Anh hùng.

Chính là lãnh chúa Gramling----"Chiến trận thét gào, tiếng tù và thương đau."

"Con đường mở lối, Ánh sáng rực rỡ giữa bóng đêm."

"Gầm vang rồi vụt tắt, mở đường cho quân đoàn viễn chinh."

"Giáng xuống đi!

Ta là sấm sét của Thánh Quang."

----"Guð Ijóssins!"

Cây đại kiếm bổ mạnh xuống lưng Bạch LongĐòn tấn công mạnh nhất của Hộ thần giáng xuống đầu con Bạch Long khiến nó rơi xuống đâm sầm xuống mặt đấtNay trên chiến trường, nàng tiên của lá cầm chắc thanh đoản kiếm, di chuyển với tốc độ phi thường, tung ra những nhát chém trên da thịt bạch long và ngân lên lời thánh ca mạnh mẽ----"Rực rỡ biển đêm, vô số ngôi sao toả sáng trên bầu trời vô tận""Đáp lại lời cầu nguyện ngu ngốc, hãy ban cho các dong binh sự bảo vệ thiên liêng của ngọn lửa tinh tú."

"Hỡi ánh sáng, hãy ban cho những kẻ bị bỏ rơi con suối nhân từ.

Ngọn gió lang thang, hãy ban cho những lữ khách một điểm dừng chân."

"Chạy qua bầu trời, vượt qua những vùng đất hoang vu!"

"Mang trong mình ánh sáng của Tinh Vân – Nhấn chìm mọi tai ách!"

----Ngọn gió gấp khúc, khiến máu thịt của bạch long toé ra.

Ngọn gió huỷ diệt điên loạn hoà lẫn với ánh sáng trở nên điên cuồng.

Người phụ nữ căm hận kẻ đã khiến chồng cô ra thế kia.

Chi ít anh vẫn còn sống, cô vẫn phải huỷ diệt được thứ này mới có thể ngưng cảm thấy sợ hãi!"

Bjartur vindur!"

Thanh đoản kiếm đã gẫy khi liên tục tấn công qua lớp vảy cứng của Bạch LongNhưng vô số phong cầu ánh sáng đã xuất hiện và giáng thẳng vào Bạch Long khiến nó gầm lên đau đớn"Trăng bạc nhân từ, hoang mạc hoàng kim.

Cơ thể ta tận hiến cho chiến trường!"

Câu niệm chú siêu ngắn của Veretas.

Hiện tại nhà vua không thể sử dụng sức mạnh của ngọn lửa bất diệt.

Nhưng mũi giáo bạc đã sáng lên, trở thành nguồn sức mạnh vĩ đại vô cùng tận.

Cùng lúc này, ở phía sau, hàng trăm hiền giả đang cùng giương cao cánh tay, tập hợp tất cả các pháp sư và binh lính để tạo ra một đòn tấn công duy nhất"Ngọn lửa giải phóng.

Chiến tranh leo thang, sự hủy diệt không thể tránh khỏi.

Tiếng còi chiến trận vang lên, sự tàn khốc của xung đột sẽ bao trùm tất cả.

Hãy đến đây, ngọn lửa đỏ rực, địa ngục tàn nhẫn.

Ngươi là hình hài của ngọn lửa địa ngục.

Quét sạch tất cả, mang đến sự kết thúc cho đại chiến này.

Đốt cháy chúng đi!"

Đó, là chín cột trụ đại diện cho toàn thể nhân loại!Các đại hiền giả biết rõ loài người yếu đuối nên đã tập hợp tất cả lại.

Mỗi người chỉ là một giọt nước, nhưng nước chảy thì đá cũng sẽ phải mòn.

Đại ma thuật ấy có tên: Chiến thắng!"

Vinna!"

Nhà vua phóng đi mũi giáo, cùng lúc chín trụ cột giáng xuống bạch long.

Xung lực giáng xuống khiến mặt đất điên đảo.Đối đầu với toàn thể sức mạnh của nhân loại.

Bạch Long thượng cổ đang bị kìm hãm từng bước chân.

Tất cả là để câu giờ cho ngọn lửa hoàng kim đang cháy rực trên bầu trời kiaNhân loại biết bản thân không thể thắngNhưng, tiếng chuông ngân vang, tiếng chuông vĩ đại đang sáng rực ánh sáng bạch kim trên bầu trời đã đem cho họ dũng khíDũng khí để vượt qua móng vuốtDũng khí để vượt qua sự kinh hoàngDũng khí để trở thành Anh hùng của thời đại này"Vì Chiến Thắng!!"

"Vì Thánh Quốc vinh quang!!"

Tất cả loài người, kìm hãm Bạch LongTất cả loài người, một lòng đem đến chiến thắng cho chính thế giới này"ROOOAAAAAARRRRRRR!!!!"

"GAHHHHH!!!!!"

Tiếng hét của nhân loại hoà vào tiếng gầm của Bạch Long.

Nó bật mạnh đôi cánh tạo nên bão tố, sấm sét đánh xuống cùng ngọn lửa ngập trời"Đừng bỏ cuộc!

Chiến thắng, đã tới rất gần rồi!!"

Tiếng chuông ấy càng ngày càng vang xa, con rồng quẫy mạnh cơ thể và lập tức phóng lên bầu trời"Đừng ngừng tấn công.

Bao nhiêu vũ khí, mũi tên, ma thuật.

Công kích bằng tất cả đi!!"

Bạch Long vút bay lên bầu trời, đến mức chỉ còn những kẻ siêu việt thể chất phi thường có thể với tới.

Để rồi đến lúc...

Nó đối mặt với nguồn ánh sáng vĩ đại đang lơ lửng giữa trời đâyTrung tâm của ánh sáng là hai người thiếu niên, thiếu nữ.

Người nam nhân tuấn mĩ, người phụ nữ mang nét đẹp phi thường tựa nữ thần.

Cơ thể thương tích, giáp trụ nát tan, máu huyết phủ kín thân thể.Ấy vậy mà, đôi mắt hai người đó... vẫn sáng rực quyết tâm.

Những kẻ tưởng như đã chết... giờ đây quay trở lại và đối mặt với Bạch Long lần cuối cùng"Giờ thì vui rồi."

Trước mắt Long thể trắng xoá to hơn cả núi non.

Chỉ riêng việc nó đập cánh, cuồng phong bạo phá thiên không khiến cả mặt đất cũng rung chuyển.

Hai cá thể kia, chỉ nhỏ như hạt cát, chỉ bé nhỏ tựa côn trùng vo ve.Ấy vậy mà, cuồng phong cùng ngọn lửa trắng xoá.

Tựa như thứ vượt qua mọi luân lí trên đời.

Chúng rực rỡ, thách thức Bạch Long khổng lồ chẳng chút dao động"Hai ngươi sẽ làm gì tiếp theo đây, tạp chủng."

Bạch Long lên tiếng.

Giọng nói vang vọng ấy, uy áp và xảo quyệt.

Độc nhãn bạch kim chiếu rọi, thấu tận tâm can con mồi"Ta biết rõ hai ngươi là ai.

Nhân loại đáng thương, con quỷ mặc kẹt trong số phận chết chóc.

Bản thân các ngươi cũng chỉ là những con kiến, đã bị móng vuốt của ta xé toạc.

Giờ đây coi như sống dậy.

Các ngươi nghĩ bản thân có thể làm gì hơn nữa sao?"

Con rồng ấy, đập mạnh đôi cánh trắng, khiến toàn bộ những con người phía dưới hoảng hồn.

Kẻ yếu bị thổi bay như giấy, chỉ có những chiến binh hạng nhất mới có thể khó khăn đứng vững được"Tạo tác thì không thể chấp thuận, nhân loại thì sống còn chẳng sống, chết còn chẳng chết.

Các ngươi... chẳng là cái gì nhỉ?"

Ngọn lửa bùng lên, lồng ngực con rồng dần nóng đỏ"Hmm... ah... ta ngửi thấy.

Đám dưới mặt đất kia là người thân các ngươi nhỉ?"

"Các ngươi sẽ chẳng thể cứu chúng khỏi ngọn lửa đâu."

"Vì chúng, sẽ bị ta thiêu rụi!"

Thiên không hỗn loạn trước con mắt đáng sợ của rồng"Nói cho ta, tạp chủng bất hạnh, các ngươi sẽ thách thứ ta như nào."

"Vì các ngươi chẳng còn lại gì —Ngoại trừ..."

"...CÁI CHẾT!!!"

"GRAAAHHHHHHHHH!!!!"

Con rồng gầm lên vang trời, mở rộng hàm răng sắc nhọn.

Đầu rồng vĩ đại, giải phóng ngọn lửa hung tàn nhất lịch sựĐể đối mặt nó, đôi thiếu niên thiếu nữ hừng hực quyết tâm sinh tửCuồn phong dẫn dắt, ngọn gió vĩ đại của hiền giả lao thẳng vào biển lửaDung nham ngập trờiTích tắc khẽ trôiSao chổi phóng xuống.Để lại cho đôi nam nữ những suy tưởng nhất thờiỞ bên người - Chỉ một lần nữa thôiSao lại nghe quá đau đớn... họ không muốn vậy chút nào...

Nhưng, họ tin rằng bản thân mình sẽ là người hy sinh để dồn hết tất cả vào đòn tấn công này.Ước sao, khoảnh khắc tiếp theo sẽ không bao giờ đến.Dù vậy..."

Nổi dậy đi, cuồng phong!"

"Cháy lên đi, Ngọn lửa bất diệt!!"

Cơn bão trắng xoá thổi tung mây mù, để bầu trời trở nên trong xanh và đón lấy nắng vàngCơn lốc bạch kim lao thẳng vào ngọn lửaNó xuyên thủng từng lớp bất chấp bức tường cuồng phòng bị mài mòn nhanh chóng

"GRAAAAAAAAAAHHHHHHHH!!!!!"

"GAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!"

Tiếng gầm của đầu rồng cùng tiếng hét uy mãnh của đôi thiếu niên thiếu nữ vang vọng đất trờiVÙUMột cơn gió giải phóng trong trung tâm ngọn lửa.

Chứng tỏ bức tường gió của phong linh đã hoàn toàn vỡ nát"Ngu ngốc."

Con rồng dập tắt ngọn lửa và rống lênNó cam đoan bản thân đã hoàn toàn thiêu rụi ngôi sao chổi cuồng nộ kia.Ấy vậy mà...Ring Ring Ring Ring..."!!?"

Bạch Long giật mình, tiếng chuông đó vẫn ngân vang?Tại sao?Nó chỉ có duy nhất một giây để thắc mắc.

Để rồi, ánh mắt bạch kim nhìn lênNó nhận ra thứ ánh sáng tưởng như là mặt trời kia chính là tinh tú mà hắn nghĩ mình đã huỷ diệt.Chính nữ hiền giả đã giải phóng ngọn gió.

Đẩy cả hai ra khỏi ngọn lửa trước khi tấm khiên bị phá huỷĐầu rồng lại mở ra.

Toan bộc tức chắc chắn phá huỷ cả tầng trờiNhưng!"

GRAAAHHH!!!!!!"

Một mũi thương từ mặt đất phóng lên ghim thẳng vào con mắt còn lại khiến Bạch Long gầm lên đau đớn.

Đế vương Vanade Oath, chính là chủ nhân của ngọn giáo đó.

Đôi mắt tử tím lại cháy như ngọn lửa, lóe lên ánh sáng thạch anh xuyên qua cả tầng mây mù.Đôi thiếu niên thiếu nữ nhận thấy thời điểm đã tớiCơn gió đảo chiều lập tức phóng họ xuống như tên bayLốc xoáy cuộn trào cùng ngọn lửa thánh, cùng tiếng chuông ngân tạo ra âm hưởng vĩ đại nhất trần đời."

Lilda Capo!!"

"Endana Log!!!"

Ngay khi cái tên đó được cất lên, hai lưỡi kiếm phóng tới tựa như chữ X đỏ rực.

Ngôi sao chổi đâm thẳng xuống đầu rồng.

Huỷ diệt toàn bộ cơ thể nó qua hàng loạt vụ nổ huỷ diệt.Ánh sáng chói lóa che mờ tầm mắt.

Ấy vậy mà ai ai cũng đang chứng kiến khung cảnh vĩ đại này.

Tiếng gầm thét của đôi nam thanh nữ tú lấn át của tiếng gào đau đớn của Bạch Long thượng cổĐÙNGVụ nổ kinh hoàng kết thúc tất cả chuỗi tấn công của hai sát chiêu.

Những gì còn lại của Bạch Long phóng thẳng xuống mặt đất gây ra chấn động.

Pythons và Pandora bị phản lực đánh bật lên và gần như lơ lửng giữa trờiNhững tiếng ồn ã đi mất, để lại sự tĩnh lặng.

Pythons với cơ thể kiệt quệ chẳng thể dịch chuyển nổi cả một ngón tay.

Lúc này, Pandora mới ôm lấy chàng thiếu niên.

Bao bọc cả hai người trong ngọn gió mát lành tựa mùa xuân tươi mát.Pythons đã bất tỉnh nép vào lòng cô gái như thể muốn níu giữ khoảnh khắc này."

Pythons..."

Pandora thì thầm và ôm chặt lấy chàng trai trước khi cả hai rơi xuốngNgọn gió tựa như tấm nệm, đón đỡ cả hai ngay cạnh những gì còn sót lại của Bạch Long.

"Mọi chuyện...

đã kết thúc rồi..."

Pandora chầm chậm siết cánh tay ôm chặt lấy thân xác đang bất tỉnh của Pythons.

Một tay kéo nhẹ một thứ giống như Khối lập phương ra khỏi cơ thể em trai mình"Chị bây giờ, sẽ giải thoát cho em, Pythons.

Chị đã không thể ở bên em nữa...

Vậy nên, sự bất tử này.

Sẽ biến mất."

"..."

Đứa trẻ đang say ngủ không thể đáp lời.

Cơ thể Pandora đang dần rơi rụng.

Nhưng, cánh tay cô ấy bóp nát khối lập phương."

Xin lỗi, vì chị đã ích kỉ..."

Pandora từ lâu đã tìm ra cách để kết thúc sự bất tử của Pythons rồi.

Sự thật là vậy đấyNhưng cô đã luôn giấu nhẹm đi, chỉ vì muốn được ở bên cậu bé mãi mãi"Ah...

Thời gian..."

Không có gì là vĩnh hằng, không có gì có thể kéo dài mãi mãiKể cả những chuyến hành trình có viễn mãn đến nhường nào, rồi cũng sẽ có phút giây kết thúc."

Chị vui lắm, vì đã bảo vệ được em...

Nhưng cũng buồn lắm..."

Vì giờ chúng ta sẽ phải xa nhauMột đời gắn bó, hàng vô số năm bên nhau quấn quít như vì sao song sinh không đổi dời.Giờ đây... một người sẽ bị bỏ lại, sẽ tìm kiếm lại thứ dục vọng cổ xưa.

Đây, chính xác là sự tự huỷ diệt của cả hai người"Hức..."

Giọt lệ lã chã rơi.

Pandora thật sự rất đau lòng"Chị xin lỗi.

Chị cũng đâu muốn mọi chuyện lại đi đến nước này chứ..."

Cô không muốn chia xa cậu trai này.

Không bao giờ muốn rời đi hay bỏ cậu bé lạiNhưng, rốt cuộc, không phải mọi thứ đều có thể kiểm soát và nằm trong tầm tay.

Luôn có những sai số...Sức mạnh, tình huống, nỗi sợ và cảm xúc...Mọi thứ, đều đã sai.Đó là lí do mà cô ấy đã thua cuộc trước số phậnNữ hiền giả chỉ có thể nhìn vào chàng trai dẫu cho tầm nhìn có nhoè đi.

Cơ thể cô, dần tan biến.

Trở thành những dải tinh quang dạo bước về với chân trời"Pythons, chị yêu em lắm.

Cảm ơn, vì đã cho ở bên chị suốt thời gian qua."

Người thiếu nữ khẽ cúi mình, trao tặng cho chàng trai cô yêu một nụ hôn cuối cùngCô muốn để lại điều gì đó nữa.

Nhưng không thể rồi...

Có lẽ, khi tỉnh dậy, Pythons sẽ rất đau khổ... vì cậu bé đã không thể bảo vệ được người mình trân trọng nhấtKhi tịnh dương chạm vào đường chân trời.

Ở khoảnh khắc giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối.

Cô gái ấy, đã ra đi mãi mãi

Con người trở về với thiên đường.

Để lại chú thỏ trắng lặng thinh nằm trên nền đấtKhông còn sợi dây níu giữ thương đau.

Con Ác quỷ ấy rốt cuộc sẽ lựa chọn điều gì?Câu trả lời ấy—

. . . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.12: Và đấy là lúc tất cả đã vào lại guồng quay


Tại thời không vô định, nơi thiên hệ lang thang.

Nơi tưởng như chìm trong hư vô bất tận mà chẳng thuộc về bất cứ nơi nào.Hiện diện trong thế giới sâu thẳm đó, chẳng phải ánh sáng hay bóng tối, càng chẳng phải vật chất hay năng lượng.

Thứ duy nhất tồn tại lúc này...

Chỉ là Hỗn mangChỉ là Trật tựChỉ là Sự hiện diệnChỉ là Hư vô

Bản chất của hỗn mang là sự thiếu nhất quánBản chất của trật tự là sự nhất quán tuyệt đốiBản chất của sự hiện diện là ██ (tồn tại)Bản chất của hư vô là 「 」 (không gì cả)Để hiểu rõ được những khái niệm đó, bắt buộc sinh thể đó phải hiểu thế nào là Chân LíNhững kẻ sở hữu "Nhãn quan" có thể nhìn thấu bản chất

Những kẻ sở hữu "Trí thức"có thể nhìn thấy sự thậtBản chất là thứ ngay gần khó nhận ra, sự thật là thứ xa xôi khó lòng nắm bắt.

Nhưng khi tương thông điều đó, Chân lí chính là đích đến của mọi sinh thể...Thế mà, khung cảnh trước mặt đây, còn vượt xa cả thứ chân lí đó.

Ngọn lửa Trắng xoá hiện diện độc nhất lu mờ mọi hợp âm hỗn loạn.

Ngọn lửa thuần khiết đó bùng lên giữa thế giới đã chìm vào hố sâu của bóng đêmToả sáng hơn cả ánh dương trên bầu trời, vượt qua cả mọi giới hạn của thế giới.

Sự tồn tại đó khiến vạn thế phải rùng mình...Thứ đó...

Thực thể-- Không, là một con người đang đứng giữa ngọn lửa điên cuồng

Đứng trên cao nhìn ngọn lửa đang cháy rực đó, là vô số thực thể cùng một tồn tại khác biệt duy nhất"Vậy là... ngươi đã ngã quỵ.

Thất bại thật."

Giấu mình trong bộ giáp trụ đen tuyền.

Con mắt tử tím khẽ lộ ra khỏi mũ giáp và nhìn xuống ngọn lửa trắng bạc đang rực cháy.

Đó, là chúa tể bóng tối, đại kẻ thù của thế gian này"Dù sao thì, ████████.

Hành tinh ████ ."

Lời nói nhiễu loạn, bộ giáp đó tính quay đầu.

Nhưng kẻ đó chợt đánh ánh mặt xuống mặt đất và thấy được điều gì đóNơi hắn nhìn là...Những gì còn lại của Bạch Long Aesti Drakin và từng mảnh vụn vỡ của Vua địa ngục Balor"Ta có lẽ nên lấy lại."

Vị chúa tể giương cánh tay về phía trước, khoan thai nhấc bổng thứ đã kết nối với trần gian và đại hố chính là thần tính của hắn ta.

Xong, cùng lúc những tàn dư kia đã biến mất.

Không phải giấu giếm gì cả...

Đó chính là những tạo vật tiền thân để sau này đã trở thành một phần của Long vương Arog.

Hồi sinh Bạch Long thượng cổ và Đại quái thú Balor cùng một lúc.

Với nguồn gốc đến từ hai kẻ hùng mạnh của Đại Hố.

Không lạ gì khi Arog từ khi mới sinh ra đã được gọi là tồn tại của sự vô lí"Hành trình này, sẽ còn dài lắm— ?"

Ngọn lửa kia bùng phát, khiến cả chúa tể bóng tối phải nhướng màyĐôi chân di chuyển, cường như hắn ta tính đi xuống đó.

Siết chặt nắm đấm để giết chết ngọn lửa kia.

Nhưng, có một nhân hình đã đến được nơi này khiến hắn rút cánh tay trở về và dừng bước"Cái gì, thế này?"

Người đang khẽ run rẩy đó mang thân hình nhỏ bé, mái tóc trắng mây, đôi mắt xanh thẳm tựa như bầu trời, đeo bên hông thanh trường kiếm rực rỡ hào quang.Đó, là Umo Acatalepsy non trẻ.

Vị thần sáng tạo ấy đã phải đến tận đây khi xác nhận sự huỷ diệt của Đại Hố với đội quân của mình.

Để rồi ngỡ ngàng khi nhìn thấy ngọn lửa điên loạn ấy.'Thật không đúng với cung cách một vị thần vương.'Nữ thần Umo đáng ra không được ra khỏi trường thành để đến nơi có tình hình nguy hiểm này.

Dù cho có mang theo cả đội quân đi chăng nữa.Người phụ nữ ấy, đã bị ảnh hưởng bởi nhân loại quá nhiềuMà, cũng tốt thôi, để vị thần ấy có thể chứng kiến câu chuyện này.

Với một cái giá thật sự đắtNgọn lửa gầm thét, vượt qua mọi luân lí và hiểu biết của thế gian trước ánh mắt của tất ca.

Nó càn quét tất cả và để lại nơi đây một vùng tử địa – Đó là kết cục lãng xẹt của câu chuyện này.

Không phải bị bất cứ tai ương nào nhấn chìm.

Thế giới này, đã bị nhấn chìm bởi thứ đã ban cho họ hy vọng「Ngọn lửa bất diệt」"Vì sao ư?"

"Dục vọng cổ xưa của Ác Quỷ."

"Tình cảm chân thành của Con Người."

"Và cả sự lạnh lùng của đấng Thần Linh."

Mọi thứ đã vào guồng, sự huỷ diệt tất yếu.

Sự kết thúc tất yếu và cái kết chỉ là điều hiển nhiênĐể rồi, thế giới này vẫn xoay vầnNhững sinh mệnh vẫn sẽ được sinh raVòng xoáy của duyên phận cứ đan xen lẫn nhau.

Vì sao song sinh có lẽ sẽ chỉ xa rời một khắc.

Xong rồi sẽ lại tái hợp và hợp tanThời gian thật dài, nhưng cũng thật ngắn.

Để rồi khi ta nhìn tổng thể ra...

Hai trái tim ấy, vẫn sẽ mãi bên nhau.. . . .
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.13: Tái hợp và sẽ lại hợp tan


Cơ thể tan nát của Bạch Long đầm sầm xuống mặt đất.

Cùng với hai đại hiền giả đã phải sử dụng tất cả để phản công.

"Cuộc chiến này...

đã kết thúc chưa..."

Vanade Oath chống cây giáo bạc xuống mặt đất, lết cơ thể đầy thương tích vẫn chưa thể hồi phục của bản thân đến nơi mà Bạch Long rơi xuống để xác nhậnGramling thì ngồi bệt xuống đất.

Cơ thể uể oải và nhìn thanh đại kiếm trong tay.

Nó đã hoàn toàn vỡ vụn, như kẻ chủ nhân của nó cũng đã kiệt sức mà chẳng thể cử động đàng hoàng.Còn Alrena thì khác, sau khi hạ cánh xuống mặt đất, người phụ nữ ấy đã lập tức chạy đến nơi chồng mình."

Madnus!!"

"Alrena?

Á, đau anh!"

Cô gái hạnh phúc mà đầm đìa nước mắt ôm thẳng vào người chồng bất chấp cơ thể anh ta đang cháy đen và có lẽ chỉ vừa vài phút trước thì đã ngấp nghoé sinh tử."

Đồ ngốc ngốc, đồ đại ngốc!!"

"Alrena...

Em bình tĩnh lại..."

"Sao anh có thể tàn nhẫn với em thế hả?!

Anh biết em lo thế nào không chứ?"

Aa a a a!!!Đôi tay và cơ thể bé nhỏ của Alrena nằm gọn trong lòng Madnus.

Cô ấy bật khóc cứ như một đứa trẻ không thể kiểm soát được cảm xúc"Anh xin lỗi...

Alrena...

Do anh thiếu suy nghĩ."

"Gì!?

Em biết anh không còn cách nào khác mà!

Nhưng, nhưng...

Em sợ lắm!"

Có lẽ vị lãnh chúa tiên tộc vẫn chưa trưởng thành lắm.

Cô ấy yêu chồng mình quá nhiều để giờ chẳng thể phân biệt đúng sai nữa mà."

Hức... hức...

Do lỗi em, đáng ra em mới là người trở thành lãnh chúa vạn sao.

Vậy mà chỉ vì lưỡng lự mà để anh phải nhận lấy trách nhiệm này.

Để giờ...

Anh suýt nữa..."

Đôi vai yếu ớt của cô khẽ run, nhưng đã được vòng tay ấm áp của người chồng ôm chặt vào lòng và xoa đầu"Anh đã lựa chọn và anh sẽ không hối hận về điều đó.

Hơn nữa, còn gì tuyệt hơn chứ?

Anh vẫn còn sống này, và có em ở bên lúc này."

Lời yêu thật dịu dàng và ngọt ngào.

Thủ thỉ vào tai an ủi người thiếu nữ đang sợ hãi"Sử dụng nó nhỉ, ma thuật của chúng ta ấy."

"Vâng..."

Alrena sụt sịt.

Cô lau đi nước mắt nước mũi và dựa đầu vào vai Madnus"Hỡi tinh linh của những vì sao."

"Phản chiếu trên những con sông chảy dài."

"Thắp sáng khu rừng đằng xa."

"Ban phước cho chúng ta, đôi người của ánh sáng."

"Chứng giám cho chúng ta – Lang nương của bầu trời."

Đôi nam nữ dựa vào nhau và ngân lên lời hát.

Chiếc nhẫn bạc khẽ toả sáng phản chiếu trên giọt nước mắt long lanh"Ástarheit Heal."

Ma thuật của lời thề vĩnh cửu khẽ toả sáng sắc xanh lục, trở thành quyền năng chữa lành cho hai con người đầy tổn thương.

Tay trong tay hơi ấm, đôi nam nữ của trời sao khẽ dựa bản thân vào nhauMái tóc xanh lục của cô gái rũ xuống, đôi mắt cùng màu đóng lại.

Cơ thể cô cảm nhận hơi ấm bao bọc quanh họ.

Thật dịu dàng biết baoThật ấp áp biết chừng nàoMái tóc chàng rực rỡ tựa mặt trời.

Nhưng bên chàng em lại chẳng giác bị thiêu cháy.

Chỉ ấm áp vô cùng...

Chỉ đơn giản là không thể rời xa ánh sángCánh tay họ đan lại, ôm chặt lấy nhau.

Bất chấp đây chính lúc, một hoả trụ khổng lồ giải phóng lên trên bầu trời cao ngất, thắp sáng và để lộ ra vô số những thực thể đang đứng nhìn trên trời caoLại chuẩn bị có một cuộc chiến nữa diễn ra trên bầu trời thế giới này.

Một cuộc chiến mà loài người đã chẳng còn gì nữaHai người cùng vậy, người nữ nhắm chặt đôi mắt vì sợ hãi.

Nhưng người nam lại dịu dàng vỗ về, đôi mắt chàng chỉ thoáng nhìn lên bầu trời rồi lại hướng ánh mắt về nàng công chúa đang nằm gọn trong lòng"Đừng lo lắng, Alrena...

Chúng ta, nhất định sẽ mãi bên nhau.

Trong giây phút cuối cùng, cứ sát cạnh nhau như này nhé."

"Vâng...."

"Anh yêu em."

"Em... cũng yêu anh lắm."

"Công chúa / Anh hùng của đời ta."

Lời thề vĩnh cửu, sẽ luôn trường tồn bất chấp có điều gì xảy ra.Lời thề được chứng giám, sẽ không bao giờ bị khước từ.Dù bị ngăn cách cả bởi cái chết...

Nó cũng sẽ luôn tìm đến nhau.Thế giới này đâu chỉ có một vì sao song sinh nhỉ?Ngọn lửa trắng xoá bùng lên, phá huỷ cả tinh cầuThế giới ngập trong biển lửa.

Nơi con người đang ngủ yên.

Tiếng khóc đau thương bay ngược bầu trời, khao khát tìm đến một thứ duy nhấtAi ca, oán hận, lệ rơiTất cả đều bị ngọn lửa nhấn chìm.Quan sát đi hỡi, đấng thần linh đang chiếu đôi mắt xuống đây.

Thế giới này, rồi sẽ vượt qua kì vọng của ngài thôi.

Từ những con Ác quỷTừ con người bất lực, họ sẽ phản kháng.

Họ sẽ đấu tranh, họ sẽ phát triển để trở nên "Tốt" hơn nữa.

Và rồi vượt qua cả những kì vọng, vượt qua chính bản ca mà ngài đã ngân lênChính nhân loại, sẽ cất lên tiếng ca khải hoàn.

Tiếng ca nhất định sẽ đẹp nhất trần đời.

Kết thúc——. . . .

Có vẻ là chưa được nhỉ....

Lí do để con ác quỷ ấy lựa chọn ấy còn chưa được tiết lộ nữa.Đã được quan trắc mà.Ta không thể bỏ qua điều đó đượcDù...

đó không phải là thứ mà thế giới này chờ mong được nhìn thấy"Xin cho ta được quá phận lần nữa, thưa █████.

Mong ngài hãy che đôi mắt của mình lại, tôi xin thề sẽ không đi quá xa."

"..."
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Phụ lục 12.14: Ngọn lửa bất diệt


Nhà vua Vanade Oath lảo đảo bước đi qua cánh rừng.

Khu rừng này, vẫn thật xanh tươi dẫu cho hành tinh này vừa trải qua liên tiếp các sự kiện chấn độngĐể rồi, khi có thể bước tới nơi.

Đôi mắt ngài đã ngỡ ngàng và mở toNgười thiếu niên áo bào trắng thấm đẫm máu đỏ, đôi mắt tử tím vô hồn đang ôm lấy một thân xác.Hai người đó..."

Ngươi là, Pythons và..."

Pandora EaVeretas biết hai người này.

Họ là hai người lính đã gặp Veretas trước thềm trận chiến.

Vậy ra, họ là hai đại hiền giả..."

Nhà vua... ngài nghĩ, tôi có làm gì sai trái không?"

"..."

Con mắt đó nhìn về Veretas.

Để nhà vua phải giật mình vì thật sự...

Cả ánh trăng cũng còn có hồn hơn nó"Có lẽ đây chỉ là một giấc mơ và chị tôi vẫn đang trốn ở đâu đó để trêu tôi thôi... phải chứ?"

"Ta..."

Veretas chẳng thể nói ra lời nào.

Nhưng, da gà của ngài nổi lên.

Ánh mắt lập tức ngước lên bầu trời và ngỡ ngàng"Cái... gì..."

Giọng nói run rẩy như thể sắp sụp đổ.

Phía trên bầu trời, chính là sự hiện diện của vô số thực thể khổng lồ không thuộc về nhân gian.

"Lại một cuộc chiến nữa, cũng... thật đúng lúc."

"Ngươi nói gì!"

Veretas tức giận và định quát mắng Pythons.

Nhưng ánh mắt của đứa trẻ chỉ nhìn thoáng qua bầu trời đó và lại đảo về thân xác của người thân duy nhất"Ta đã cùng khóc, cùng cười, cùng nhau ca hát dưới những vì sao...

Để rồi cuối cùng cũng hiểu cái ôm ấm áp là gì"Cớ sao...

Hình hài người lại nằm gọn trong tay ta lúc này?

Cớ sao trái tim lại chẳng đập?

Cớ sao hơi thở nay chẳng còn vương...

Cớ sao, người lại ở đây nơi giữa biển lửa này?..

Ah... ta đâu thể trốn chạy sự thật này chứ.Chỉ một khắc đó thôi, ta tưởng như đã trải qua vạn kiếp."

Cho dù sinh mạng em có đi đến tận cùng."

"Thì hãy để chị luôn gắn bó bên em."

---Đó là lời thề...

Một lời thề không tên bên ngọn lửa--- Thời khắc trái tim, ý thức người bị cướp đi, để lại thân xác vô hồn này...

Một phần trong ta cũng biến mất, bản ca nay đứt đoạnTa có hối hận không?Không, người đã được giải thoát...

Đã được kết thúc như một con người thật sự.

Ta rất mừng vì điều đó.Nếu nói về việc hối hận...

Ta sẽ muốn về lại bất cứ thời điểm nào ngăn chặn tai ương này...---Kể cả là trước khi ta gặp được người...Nếu chúng ta chưa bao giờ gặp, có lẽ người vẫn sẽ chỉ là một nữ nhân có chút phi thường hơn nhân loại, nếu người không lỡ gieo cho ta chút vấn vương, ta đã không ở bên người lâu đến thế.

Tất cả đều chỉ mong muốn dẫn đến kết quả cuối cùng... là ta sẽ chết cô độc ở nơi đây, người vẫn có thể hạnh phúc ở nơi quê hương nàyNhưng linh hồn đã ra đi không thể quay đầu, vương vấn ở lại linh cửu trôi xa.Người đã nở nụ cười dịu dàng cuối cùng với ta, dù cho ý thức đã bị tước đi hoàn toàn, nó sẽ mãi ám ảnh ta.. cho đến mãi mãi chẳng thể quyên luyến"Giờ...

Chỉ còn lời hứa cuối cùng của ta và người ..'Cùng nhau, làm những gì khiến trái tim hai ta đau khổ biến mất'."

Lưỡi gươm đó được rút ra khỏi vỏ lần nữa, giữa biển lửa, quỷ thần, quái vật và tai ương.

Xung quanh toàn thể những thực thể siêu việt"Cảm ơn chị, Pandora...

Nếu có kiếp sau.."

Nói đến đó, trái tim hắn nghẹn lại.

Đặt thân xác nàng dưới ngọn lửa vĩnh hằng, toàn bộ sẽ tiêu tan.

Vĩnh viễn không chút lưu luyến.Thân xác nàng chìm trong ngọn lửa trở thành những dải tinh quang mà biến mất vào hư vô sâu thẳm trước đôi mắt của hắnKhông còn xiềng xích nào trói buộc tai ương.

Không còn cảm xúc trân quý ở bên nắm lấy bàn tay đó khi lệ rơi xuống.

Người đã từng là người cuối cùng bên hắn, là ý chí, là cảm xúc, là nhân tính cuối cùng...."

Vĩnh biệt..."

Đôi mắt đó nhắm lại, lưỡi gươm trắng xoá trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.

Giờ đây...

đối nghịch với ánh sáng thần thánh, sát ý bao phủ chiến trường trong tử địa."

Dừng lại, Đại hiền giả.

Ngươi!"

"Nhà vua...

Thế giới này, đã diệt vong rồi."

"..."

Pythons nhắm mắt cảm nhận, gió ngàn chẳng thổi, tinh tú vụn vỡ, mặt trời biến mất và ánh trăng nay đã chẳng còn.

Đây, chỉ là một hành tinh chết đang lay lắt để tồn tại."

Ta vẫn phải...

Gah!"

Pythons đã tung một đấm thẳng vào bụng Veretas và đánh ngất ngài"Bản ca của thế giới...

Hãy đưa mọi người vào giấc ngủ...

Để ta không phải vướng bận điều gì nữa."

Hành tinh dần tan nát.

Như thể khúc cầu hôn được ngân caoNgọn lửa trắng xoá ấy giải phóng, để con Ác quỷ ấy tìm kiếm thứ còn lại cuối cùngDục vọng ban sơ, khao khát từ lâu đã bị che mờ bởi nhân tính"Cái chết – Hãy ban cho ta...

Làm ơn."

Vì vậy, con người thúc cương chạy vào chiến trường lần cuối cùng.

Tìm kiếm một sự kết thúc duy nhấtCon ác quỷ, lao thẳng vào hư không tận cùng tựa như vì sao duy nhất, huỷ diệt tất cả mọi thứ tồn tại.

Thế giới vô tri hay các vị thần toàn năng, những quái vật khổng lồ thậm chí là những sinh vật vô hình.

Tất cả, chẳng còn lại thứ gì trên chiến trường ấy ngoài hư không và ánh sáng chói loà của tuyệt vọngỞ thời khắc ấy... tận thế đã diễn ra.

Nơi vô định đó, có lẽ giờ đã trôi dạt đâu đâu.Chỉ có dấu vết mãi hằn in, là ngọn lửa vĩnh hằng trong hai người họ[Đau thương] - Cái tên vắn tắt tóm được toàn bộ ý nghĩa của truyền thuyết này.

Sự đau thương cho tất cả.

Khi lần đầu những cá thể có thể ở bên nhau.

Nảy sinh tình cảm, chiến trường đã chẳng còn bao sự thoả mãn hay chứng tỏ nữa...

Bảo vệ, phản kháng, ước mơ, đó là tất cả những gì họ muốn níu giữ.

----"Số mệnh hai ngươi luôn gắn kết.

Dù có đứt đoạn vẫn mãi tìm kiếm nhau."

"Thế giới xoay vần, rồi sẽ có lúc phải kết thúc."

"Trước lúc đó...Ta mong..."

"Tất cả, sẽ ngân lên được bản ca xứng đáng cho mình."

"Ngủ ngon, Ngọn lửa bất diệt.

Khi ngươi tỉnh dậy, sẽ còn nhiều khó khăn.

Nhưng ta tin rằng, ngươi chắc chắn sẽ vượt qua được.

Đứa con đáng mến của ta."

----Ánh sáng trắng vụt tắt.

Một hành tinh mới đã được khai sinh.

Thứ sau này đã đảo chiều thế giới và được gọi là [Lục địa tiên phong]Một thời gian sauTam vương đã tỉnh giấc.

Bước trên mặt đất một lần nữa và được ban cho vương ấn để bảo vệ dân tộcViên đá quý chất chứa mọi ánh quangTấm khiên khắc lên mình kết cấu của thế giới...

Cuối cùng, là chiếc nhẫn sinh ra từ tàn dư của「Ngọn lửa bất diệt」Những sinh mệnh mới được sinh ra, phát triển và đấu tranhHãy nhắc lại một chút giá trị sơ khai nhé"Chúng ta chiến đấu, vì tự do, vì chiến thắng và tương lai."

"Chúng ta không ngừng chiến đấu, vì tình yêu, vì khát vọng, vì ước mơ và mong ước bảo vệ."

Lục địa này, sẽ luôn đấu tranh.

Gục ngã, rồi sẽ phải đứng dậy.Những con người có ngã nhào, bầm dập thì cũng sẽ bước đi.Vì họ, là những trái tim biết yêu thương tràn đầy dũng khí.

"A...

Câu chuyện ấy, quá khứ sẽ luôn kết nối với tương lai."

"Nhìn đi...

Vì sao băng trắng xoá đã trở về rồi."

"Ngọn lửa bất diệt, đã hạ cánh nơi trần gian."

Aaron Eatherian, hãy cho ta thấy câu trả lời của ngươi.Sau hành trình ngắn ngủi ấy, lí do để ngươi chiến đấu là gì?Mà, phải nhắc lại một chút."

Thế giới khao khát một Anh Hùng."

"Nhân loại, dù mạnh mẽ nhưng cũng rất mong manh."

"Hãy nói ra lựa chọn của mình, Vị vua bất xứng."

Tất cả, đều tin tưởng ở ngươi.

---Hết phụ lục 12: Heroic's song: Begin---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 186: Công chúa ngủ trong rừng - Anh hùng của thế gian


Giữa bầu trời đêm, một vị chúa tể đang ngồi giữa lãnh địa của Hư vôHắn nhắm nghiền đôi mắt ẩn sâu trong bóng tối, nhớ về những điều xa xôi.

Khoảnh khắc thế giới hình thành, khoảnh khắc thế gian gục ngã, khoảnh khắc thần linh rơi rụng và cuối cùng...

Chính là hình ảnh sao chỏi trắng xoá đã rơi xuống thế gian.Một con người đứng dậy từ làn khói trắng cùng vòng tròn rực lửa nơi mặt đất.

Ngọn lửa trắng xoá ấy gợi nhắc vị chúa tể này tới nhiều điều.

Đôi mắt nhân loại đang nhìn lên hắn, thẳng vào đôi mắt Chúa tể của bóng đêm"Để xem... ngươi và nhân loại có thể xứng đáng hay không?"

Để hắn ta nhìn thấy, dũng khí của loài người sẽ dẫn dắt lá cờ tiên phong đi xa tới nhường nào"Phù..."

Tia sáng nện xuống đồng bằng lộng gió.

Thời khắc mặt trăng và mặt trời giao thoa, hoàng hôn buông xuống để ánh sáng bạc dần hiện rõ trên bầu trới.Gió lặng lẽ thổi, từ đằng xa ta có thể nghe thấy tiếng biển cà rạt rào.Một con người bước ra khỏi vòng tròn rực lửa.

Chiếc áo choàng màu nâu sờn cũ khẽ tung bay, tàn tro bám trên nó được rũ xuống qua làn gió mát lành"Mới chỉ vài năm thôi nhỉ?"

Thế giới thật sự đã đổi thay.

Dù thú thực nó không hề tích cực chút nào.Những chiến trường liên miên đã huỷ hoại vùng đất này.

Trong ngọn lửa cỏ cây đã héo khô, trong bão tố cây cối đã ngã quỵ.Các dãy núi bị cạo vỏ, từng mảnh đất tan vỡ tàn lụi.Những lá cờ rách rưới cắm dưới mặt đất, những thanh gươm và mũi giáo còn nằm lại chiến trườngChiến tranh...

đã bắt đầu từ lâu lắm rồi.Rìa áo choàng được phả nhẹ trong ngọn lửa, cơn gió thổi qua khẽ thổi chiếc mũ rơi xuống, để người đàn ông ấy hướng ánh mắt về sau.Ở đó, có một số người đã đến... một số người mà thật quen thuộc với anh ta"Aaron!"

"Ừ."

Hai người đầu tiên xuất hiện trên cánh đồng kia, là Rina và Venus.

Người em trai và đồng đội cũ của Aaron Eatherian.

Cô gái kia, đã trở thành một nữ thần toàn vẹn rồi.

Venus cũng đã trở thành một "Đế vương" đích thức.

Khí tức của hai người toát ra, thật sự khiến Aaron cảm thấy an tâm."

Chà... hội ngộ rồi."

"Galm Riveria Barian."

Và người tiếp theo, chính là tân vương của Người lùn: Galm – Hộ thần.

Cơ thể to lớn cùng các cơ bắp rắn chắc, đó là một thân thể chiến binh bất hoại..."

Thủ lĩnh!!!"

Từ phía sau, một vài tiếng vó ngựa đã dập mạnh xuống thảm cỏ.

Có một đội quân nhỏ đã ở đó.

Tất cả đều là, đoàn tuần du phương Bắc.Hơn hai trăm chiến binh tinh nhuệ bảo vệ phía Tây Bắc của Lục địa.

Những chiến binh đã phục vụ Aaron suốt thời gian rất dài"Liana...

Cô vẫn khoẻ mạnh nhỉ?"

"Vâng!"

Cô gái khúc động khóc nấc lên.

Khuôn mặt đỏ xúc động không tả xiết.

Khoảnh khắc Aaron trở về, khoảnh khắc vì sao chổi trắng xoá rơi xuống mặt đất.

Tất cả những người bạn thân thuộc với Aaron đã ở đây.

Tất cả, đều muốn gặp lại anh, người đàn ông của hy vọng, người bằng hữu thân thiết.

Vì vậy, Aaron khẽ mỉm cười, để lại ánh sáng bạc của mặt trăng phía sau lưng.

Đôi môi khẽ hờ ấy xuất hiện cùng đôi mắt hơi ẩm ướt."

Ta về rồi đây, mọi người."

"Mừng ngài trở về, thủ lĩnh!

Chúng tôi đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi."

Quân đoàn tuần du cung kính quỳ xuống.

Aaron mỉm cười.

Dù lúc này còn đang thấy làm lạ"Anh về muộn thật đấy, Aaron."

Venus bước tới và đưa tay lên.

Aaron bắt tay cậu ta và trả lời"Xin lỗi.

Nhưng anh có một câu hỏi này?"

"Vâng."

"Anh nhớ là..."

"Vâng, người giả mạo vẫn ở đây và làm tốt việc của mình.

Anh yên tâm."

"Thế tại sao..."

Aaron chỉ vào Venus và những người xung quanh với vẻ mặt thắc mắc.

Sao họ lại biết Aaron trở về từ trước?

Rõ ràng là Marlin Ruless còn đang đóng giả trở thành nhà vua loài người Aaron Eatherian cơ mà?

Và với đầu óc thiên tài của vị quân sư đó, không thể có chuyện nó lộ ra được."

Ngươi đi sáu năm, mà vẫn khờ vậy nhỉ, vua của loài người?"

Galm từ bên cạnh bước tới, phong thái vương giả và tôn nghiệm thật khó có thể nhầm lẫn.

Có lẽ trong vài năm qua, ông ta đã trở nên thông thái giống như chính cựu vương.

Bởi vì Aaron nhận thấy sự thay đổi trên những vết nhăn và con mắt sắc bén của người lùn này.

Cách đây sáu năm, vị hoàng tử ấy đã vô cùng hiểu lòng người.

Bây giờ là vua, sẽ không lạ nếu ông ta là một minh vương hùng dũng."

Ta khá tò mò, chẳng nhẽ người của ta đã làm hỏng việc sao?"

"Nếu ta nói có, ngươi sẽ làm gì?"

"Suy xét cẩn thận thôi.

Dù ta tin có lộ ra thì cũng chẳng vì lí nguyên do nào do ngu ngốc."

Vì toàn bộ những người ở đây, đều là người thân cả Aaron cả."

Haiz... quả nhiên ngươi vẫn chẳng hợp làm vua."

Galm thở dài và chỉ ngón cái về phía Venus và Rina.

Aaron nhìn sang đó và chợt nhận ra...

Lí do mà thân phận của mình bị lộ tẩyCon mắt của vạn sao – Vương ấn Tiên tộcLãnh chúa và công nương của vạn sao đều sở hữu đôi mắt thấu thị mọi sự thật.

Không gì có thể dối trá trước ánh sáng, không sự thật nào có thể bị che dấu trước hào quang của trời sao."

Hai người, biết từ đầu rồi à?"

"Vâng, đâu có sự thật nào qua được con mắt của bọn em chứ."

Venus đặt tay lên mắt một cách tự tin, còn Rina ở sau thì cười khúc khích."..."

Chuyện này không hề buồn cười xíu nào...

Nếu thông tin ấy lộ ra ngoài, rõ ràng chính là sự tận diệt của vương quốc loài người Anor khi thiếu mất nhà vua.

"Anh đừng lo, Aaron. những người ở đây, chỉ mới biết thông tin này khi tụi em cảm nhận được ngọn lửa bất diệt cháy lên ở đâu đó ở tận cùng vũ trụ thôi."

Rina bên cạnh nói đỡ cho ông chồng đang khó xử.

Bởi vì người thông báo cho toàn bộ những thủ lĩnh – những người đã có nghi ngờ về nhà vua thật sự của Anor ở đây, chính là cậu ta mà.

Và khi sao băng phát ra ánh sáng trắng xoá rơi xuống.

Tất cả đã lập tức có mặt để chào mừng Anh hùng trở về."

Em cũng lo cho anh thôi, thông cảm cho em chút nhé."

Venus gãi đầu khó xử.

Đúng, cậu ta thật sự muốn hộ tống Aaron trở về khi anh ấy đáp đất, trước khi bị bất cứ thế lực để ý nào động tay chân hành động.

Nếu chỉ riêng việc Công nương ánh sáng và Lãnh chúa vạn sao ở đây.

Tiên tộc sẽ gặp nguy hiểm vì hai thủ lĩnh rời khỏi lãnh thổ.

Nhưng việc có cả Galm, đoàn tuần du phương Bắc cùng lộ mặt.

Nghĩa là một sự tụ họp hai trên ba trong tam vương, cùng với "kẻ bí ẩn" từ sao băng xuống này, quá nhiều thế lực nguy hiểm tụ tập ở một nơi đều rất gần với lãnh thổ của chúng, sẽ khiến kẻ thù cẩn trọng hơn trong việc lộ diện.Đó là một dạng kế nghi binh ở thế giới này.

Hậu quả của việc một kẻ bảo hộ rời khỏi lãnh địa trong lịch sử đã có rất nhiều.

Việc hành động không còn có thể thiếu cẩn trọng như trước nữa.

Nhưng việc lộ liễu thế này, chắc chắn đang có những kẻ quan sát."

Mà, trận chiến chuẩn bị đến rồi đúng không?"

"Vâng."

Venus gật đầu trả lời câu hỏi của Aaron.

Đôi mắt tử tím của người đàn ông sắc lại.

Nhìn về bầu trời và xa hơn cả thế nữa."

Kết giới mặt trăng, có thể tồn tại bao lâu nữa?"

"Không khả quan đâu anh."

Aaron gật đầu.

Nhìn về những người xung quanh"Cảm ơn mọi người đã đến vì ta.

Thật sự, ta rất hạnh phúc và trân trọng giây phút này."

Người đàn ông đặt tay lên ngực và hành lễ"Dù đã đi rất xa và trở lại, chiến binh tuần du vẫn giữ lời thề.

Thưa thủ lĩnh!"

Aaron nói lớn, nhìn thẳng về phía chỉ huy hiện tại của đoàn tuần du phương Bắc"Những chiến binh du mục chúng ta.

Như gió thổi, mây trôi!

Che phủ và bảo vệ thế gian!"

"Xin thề!"

Aaron gầm lên mạnh mẽ, khiến cách chiến binh du mục đang quỳ xuống cũng đặt tay lên lồng ngực."

Xin thề!

Xin thề!!

Xin thề!!!"

Tất cả vẫn giữ bàn tay đặt trước ngực, hướng về vị thủ lĩnh hiện tại: Liana Heith"Lời thề của đoàn tuần du, khắc sâu trong tâm khảm!"

"Máu của chúng ta chảy dưới mặt đất!"

"Thịt của chúng ta trở thành bức tường của nhân gian!"

"Nước mắt của ta dành cho thiên đường và địa ngục!"

"Tiếng hét của ta sẽ vang xa đến tận cùng thế gian!!!"

"Đoàn tuần du phương Bắc.

Xin tuyên thệ về sự bảo vệ mãi mãi!"

Tất cả đồng thanh cùng những tiếng hô hoán mạnh mẽ.

Từ giây phút này, Liana đã trở thành chỉ huy tối cao của binh đoàn tuần du.

Trên cả Aaron và sẽ không dưới một ai cả.

Vị thủ lĩnh này sẽ được ngồi chung trên yến tiệc của các vị vua.

Vì cô chính là thủ lĩnh của một binh đoàn vĩ đại đã luôn bảo vệ thế giới này."

Trở về với nhiệm vụ!"

Liana ra lệnh, hàng trăm vó ngựa quay đầu và phóng đi.

Trở về với lãnh đại mà họ bảo vệ."

Xong việc rồi, ta cũng về đây."

Galm thở nhẹ và quay lưng.

Không nhìn lại những người đồng đội"Nhớ chuẩn bị tinh thần đấy.

Trách nhiệm của ngươi vẫn chưa hoàn thành đâu.

Dù ngươi có bất xứng thế nào đi chăng nữa."

"Ta hiểu điều đó, Galm."

Aaron trả lời Galm trước khi ông ta biến mất.

Để lại bản thân và Venus cùng Rina ở lại"Đi thôi nhỉ?"

"Vâng.

Chúng ta sẽ đến [Hội đồng trắng].

Thế giới này đã sẵn sàng rồi"Aaron nắm lấy cánh tay Venus, Rina đứng bên cạnh gõ trượngCạchMột âm vang nhẹ của trượng phép chạm vào mặt đất.

Aaron, Venus và Rina đã ở bên trong một khung cảnh quen thuộc

Một đại sảnh lớn với sắc trắng là chủ đạo, được chạm khắc những chi tiết tinh hoa, những cột trụ lớn chắc chắn trấn giữ cho công trình vĩ đại.

Nơi đây vẫn như xưa, tựa như chốn thiền đường.

Dâng lên cho người sự thanh bình khó tả"Nơi đây... có khác xưa ha?"

Aaron thì thầm khi cảm nhận không gian xung quanh.

Bầu không khí lãnh lẽo và ảm đạm đã không còn trên sảnh lớn của lâu đài này nữa...Cứ như thể nó được thổi vào một sức sống khó tả, khiến cho cảm giác yên bình như ngồi bên lửa trại này hoàn toàn khác biệt với cái quạnh hiu của quá khứ."

Vâng, có nhiều thứ thay đổi mà anh."

"Ừ... anh thấy."

Rina và Venus chẳng rõ từ lúc nào đã nắm lấy tay nhau rồi.

Và Aaron đã nhìn thấy trên đôi tay đó là một cặp nhẫn có hoạ tiết thiên thảo.

Rất đúng với tình yêu thiên nhiên của tiên tộc"Hai đứa..."

Aaron tính mở lời những lại thôi.

Dù vậy, nó chẳng lọt được qua tai Venus.

Hiểu anh trai mình muốn hỏi gì, nhưng cậu ta tinh tế không hỏi gì cả và cùng lúc với Rina thả bàn tay xuống.Trái tim Aaron hẳn vẫn còn nặng lòng.

Dù phần nào nó đã rũ bỏ được gánh nặng, nhưng có một thứ anh ta phải chấm dứt.

Đó chính là những xúc cảm vướng bận trong con người mình"Venus."

"Em đây."

Aaron và Venus đứng lại, khi Rina vẫn lặng lẽ bước lên trước để mở cửa"Viên đá linh hồn đã được rèn xong.

Đây là giao ước của chúng ta."

Người đàn ông lấy từ trong áo ra viên đá linh hồn.

Bảo vật của vương quốc Fenor, thứ cũng từng là trái tim của một cô gái...Rina nhìn vào viên đá đó, trong lòng cô có một chút loạn nhịp.

Những cảm xúc kì lạ đang dâng lên trong lòng cô"Rina, em nghỉ ngơi trước đi.

Để anh với Aaron có chút việc riêng nhé."

"Vâng ạ."

Rina lịch sự cúi đầu.

Cô ấy bước ra khỏi sảnh đường và chậm rãi đóng cánh cửa lại.

Aaron có thể cảm nhận được một thứ gì đó vừa rỉ máu... như thể một con người đã siết chặt cánh tay để củng cố quyết tâm của mình"Rina, em ấy dù đã sáu năm trôi qua vẫn chưa thể ngừng nhớ về ngày hôm ấy."

"Là lỗi ta, ta đã quá thiếu ý tứ."

Chính Aaron cũng đang bị cảm xúc lấn át lí trí của bản thân.

Anh ta đang quá xúc động và nhớ nhung, đến mức đã quên mất vài thứ quan trọng.

Một con người khi yêu, mất đi nó và lựa chọn bước tiếp.

Thật sự đây là một thử thách khó khăn..."

Nữ nhi tình trường.

Anh hùng khí đoản.

Đó âu cũng là đạo lí mà, kể cả là thần thánh cũng sẽ mất đi sự hoàn hảo khi yêu thôi."

Đó không phải là một lời nói bóng gió.

Venus từng biết một người thiếu niên được gọi là "thần" đã trở nên thật khiếm khuyết khi yêu lấy một người.

Vị anh hùng của mặt trời từ lâu đã chỉ còn nằm trong những trang truyện cổ tích...

Grufina Fenora.Với cả, Venus đã thấy rất nhiều người đã điên vì tình rồi và trường hợp của Aaron là người đã vượt qua mà ít để lại hậu quả nhất.Ái tình thế gian, nào có phải thứ gì dễ dàng.Venus chỉ là một trong số ít người đàn ông may mắn vì giữa chiến tranh loạn lạc vẫn có thể nắm trong tay một hạnh phúc bình yên."

Và anh nhìn cái này chắc cũng hiểu vấn đề rồi nhỉ?"

Chàng trai trẻ giơ chiếc nhẫn trên tay trái lên, Aaron nhìn vào đó mới nhớ ra điều mình nên nói lúc này"Phải rồi.

Chúc mừng hai đứa đã kết hôn, anh rất tiếc vì không thể chứng kiến thời khắc đó."

Như một người anh trai thật sự, Aaron rất hạnh phúc khi thấy em mình đã có thể yên bề gia thất."

Vậy thì càng phải cố kết thúc trận chiến này nhỉ?"

"Dĩ nhiên, đây sẽ là chiến thắng sau cùng của ta."

Hai người đàn ông cụng đấm.

Sau đó ra khỏi đại sảnh và tiến sâu vào lâu đàiBước xuống một đường đi sau bức tường.

Những bậc thang đi xuống giống như những dấu tích cổ xưa của một pháo đài xưa cũ, hay đúng hơn...

Một hầm mộ cũKhi đã đi xuống đây, chỉ có thể gặp một người duy nhấtKhi đã bước xuống một hầm mộ, ban chỉ có thể gặp những linh hồn và những xác chết.Ở đây, những linh hồn từ lâu đã siêu thoát và được thanh tẩy.

Tử thần hẳn đã đưa họ về với luân hồi, nên chỉ còn một thân xác đang yên giấc tại đây thôiTừng bước chân chậm rãi trong không gian tĩnh lặng, ánh sáng từ ngọn đuốc trên từng bước tường vẫn cháy nhẹ khi Venus đằng trước bước đến gầnDù đã xuống rất sâu rồi, nhưng sự lãnh lẽo và ẩm thấp thường thấy của một hầm mộ lại chẳng hề tồn tại.

Hai người đàn ông đều im lặng, để rồi khi họ đi đến đường cụt chỉ còn bức tường, Venus đã đặt tay lên nó"Mở ra đi, nơi yên giấc của linh cửu xa xưa.

Hãy để cho cuộc hội ngộ này kết thúc sự vướng bận."

Cánh cửa mở ra, một cánh đồng trải dài bát ngát hiện ra khiến Aaron choáng ngợp

Anh ta không thể rời mắt khỏi khung cảnh này.

Gió nhẹ thổi khẽ lay thảm hoa bát ngát, từng ngọn cỏ xào xạc trên ngọn đồi caoTrung tâm nơi đó là một thân cây lớn, nhưng những tán lá lại mang theo một sắc trắng thân thuộc"Hầm mộ này, sẽ đưa linh cửu vào chính trái tim của bản thân.

Vì vậy...

đây chính là tâm cảnh cuối cùng của Snoala Y.

Windy – Nơi cô gái ấy có thể ngủ một cách yên bình."

Aaron nhận ra điều đó mà không cần lời giải thích của Venus.

Rốt cuộc, trái tim anh ta nhận ra đây là gì, kiến thức càng cho phép anh ta khẳng định điều đó.Nếu tâm cảnh của Aaron vẫn mãi là những bia mộ khổng lồ của kiếm cùng một thế gian lạnh lẽo.

Thì cánh đồng tràn ngập nắng vàng này, lại chính là trái tim của nàng thiếu nữ tóc trắng kia.Ngọn gió giống như tiếng ca dịu dàng, hương thơm của hoa dễ chịu đến lạ sao.

Thảm cỏ dài êm ái, cùng những cánh hoa khẽ bay khiến người đàn ông đã vô thức tiến lên.Tầm nhìn thật rộng và quãng đãngNhững cơn gió thổi xào xạc trên những ngọn cỏ như cởi trói cho anh khỏi những sợi xích nặng nềTrái tim anh ta như trở về khoảng thời gian "đó" khi di chuyển những bước chânNgười đàn ông nhìn chằm chằm vào bầu trời trong xanh, nhớ về những lời hứa chẳng nói thành lờiĐó là ảo mộng của những thủa còn trẻ, một ước vọng giống một lời nói đùa bịpHọ đã cùng nhìn vào bầu trời đó và cảm thấy điều tương tựVì vậy... cô ấy / anh ấy đã đuổi theo nó, vì điều ước nhất định sẽ trở thành sự thậtỞ một nơi nào đó, anh ấy đã từng nghĩ như vậy...Trong vô thức, anh ta chạy thật nhanh về phía trước.

Từng hơi thở vội vã...Không thể tin được, dù chỉ mới vài năm trôi qua, kể từ ngày đó, khi anh ta còn mắc kẹt trong những đắn đo của nhân gianKhông, chỉ vì đã vượt qua được những nỗi đau đau ấy không có nghĩa anh ấy đã trưởng thành.

Anh mỉm cười mà tự giễu chính mình khi tiếp tục rảo chân thật nhanh"_______, Ah~"Dòng máu đỏ quen thuộc lần nữa chảy qua trái tim thép lạnh.

Một vùng đất vàng ươm tươi đẹp.Tại vùng đất mà hai người đã phải chia xa.

Trái tim chàng trai lúc này mới bắt kịp với tâm trí chính mìnhPhải, trước mắt anh, chính là một nguyện ước xưa cũCỗ quan tài thuỷ tinh nằm dưới gốc cây, có thân xác người thiếu nữ đang lặng lẽ nhắm mắt.

"Em vẫn đẹp như vậy, Snoala...

Vẫn luôn như vậy."

Aaron khẽ đặt cánh tay lên cỗ quan tài thuỷ tinh.

Đôi mắt nhớ nhung như thể rơi lệ.

Hỡi ôi nàng thiếu nữ đang ngủ say, cô công chúa đã đi xa mà chỉ như đang mơ một giấc mơ yên bìnhAaron vẫn nhớ đến nó, lời nói cuối cùng khi lưỡi búa giáng xuống và viên đá Linh hồn (trái tim) ấy được sửa chữa."

Chúng ta, sẽ còn gặp lại."

"Và rồi, chúng ta sẽ cùng nhau thực hiện ước nguyện đó."

Đó, chính là kết thúc của sự lưu luyến không thôi.Đôi ta gắn liền như những vì sao song sinh, chỉ mong gặp lại sẽ không tách rời.Thưa ngươi yêu thương, nàng công chúa ngủ trong rừng không còn có thể tỉnh giấc.Nếu có kiếp sau... ta xin đặt nụ hôn mình lên đôi môi nàng, để đánh thức nàng dậy sau một giấc ngủ dài lâu.Kiếp sau... ta nguyện trở thành Anh hùng của riêng nàngĐó là một lời hứa ích kỉ.

Để người đàn ông có thể tiếp tục chiến đấuĐó, chính là những gì phía sau trận chiến mà nữ thần Umo đã từng nói với anh taSống và chiến đấu cho chính bản thân mình.

Để vượt qua tuyệt vọng, phải giữ lấy được hy vọng.Và hy vọng của Aaron, chính là việc tạo ra một thế giới không còn bị đe doạ bởi bóng đêm.

Để kiếp sau dù có ở bất cứ đâu...

Chi ít, anh muốn gặp lại cô, ở một nơi không còn khói lửa và đau thương."

Anh biết không, Aaron.

Em có một đứa con, em tin rằng nó rất muốn gặp anh, vì em cũng hay kể cho nó nghe về anh lắm.

Anh muốn gặp nó không?"

"Ừ.

Dĩ nhiên anh phải đến xem thành quả của chú với cô bé kia rồi."

Cuối cùng, Aaron đã có thể quay trở lại bình thường.

Nụ cười nhẹ của sự thanh thản đã nở trên môi anh taKhông có lời cuối cùng nào nữa.

Snoala đã mãi mãi yên nghỉ, mọi lời hai người cần nói, họ đã nói với nhau rồiChỉ còn một lời hứa nữa thôi...Vì vậy, anh ta sẽ bước tiếp.

Sống và sống hết mình, chiến đấu và chiến đấu vì chính bản thân mìnhNgọn lửa trắng xoá khẽ cháy nhẹ trong cỗ quan tài.

Thân xác người thiếu nữ dân trở thành những dải tinh quang, cơn gió lặng thổi qua như một nốt trùng đã kết thúc.

Aaron mỉm cười, bước ra khỏi tâm cảnh và chỉ khẽ nhìn lại.

Khoảnh khắc cánh cửa này đóng lại, mọi thứ trong đó sẽ biến mất.

Thân xác cô gái đã được an táng khi mọi thứ kết thúc"Tạm biệt."

Aaron bước qua, để lại nỗi lòng phía sau và toàn tâm cho những gì sẽ xảy đếnSnoala sẽ luôn là người con gái mà anh yêu, trái tim này thật khó lòng thay đổi, nó vẫn thật nặng tình.

Nhưng...

"Trả chú này."

"Vâng, em nhận."

Aaron đưa viên đá linh hồn cho quốc vương của tiên tộc, lần này thì chẳng còn chút vướng bận nào nữa.

Snoala đã siêu thoát, Aaron cũng phải bước tiếp thôi.

Venus lúc này mới yên tâm nhận lại bảo vật quốc gia và đặt vào trong tay áo.Aaron Eatherian đã sẵn sàng...Giờ họ chỉ cần chút nghỉ ngơi thôi.

Chuẩn bị cho những điều sắp tới, lấy đà cho bước chạy dài nhất từ trước tới giờ.

---Hết chương 186---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 187: Ước lệ ca - Anh hùng điển


Aaron và Venus bước dọc một hành lang nhỏ.

Nơi đây là phía sau lâu đài Tiên tộc, dựa vào một thân cây to lớn.

Bản chất của nó là một thứ rất cao quý, thân cây làm chỗ dựa của lau đài tiên tộc chính là một phần của cây thế giới.

Nó đã ngừng phát triển và ở trong trạng thái ổn định khi thế giới thoát khỏi sự hỗn loạn.

Và trở thành điểm tựa cho Tiên tộc suốt hàng ngàn nămLí do để Aaron và Venus đang đi trên hành lang trong thân cây khổng lồ này.

Là vì ở trong nơi đây là một nơi đặc biệt.Trong thân cây là cả một không gian bao la rộng lớn với thảm thực vật khổng lồ, những thân cây đại thụ từ mặt đất cao tới hàng trăm mét, những mỏm đá đã mòn dần theo thời gian, sông suối róc rách, thậm chí có cả những chú cá đang bơi ngược dòng tại nơi ấyVà thứ đặc biệt nhất, ở trung tâm nơi này... là một thân cây cao cắm đến đỉnh của khu vực.

"Nơi đây, anh không hề nhớ mình từng thấy nó bao giờ."

Aaron không giấu nổi sự tò mò mà cứ đảo người nhìn quanh.

Anh ta biết sau lâu đài là một phần của cây thế giới, tán lá trọc trời cùng thân cây to lớn.

Nơi đây có thể coi là nhánh nhỏ của thân cây mà Aaron đã đi qua khắp đa vũ trụ để tới vùng đất tận cùng.

Nhưng, việc có một cánh cổng nhỏ và cả hệ sinh thái ở trong đây, thì từ bé đến giờ anh ta chưa bao giờ thật sự để ý tới nó..."

Em cũng chỉ mới biết nơi này qua lời dặn của cha khi Selina ra đời.

Nên anh không biết gì cũng phải."

"Selina...

À, tên con chú nhỉ?"

"Vâng, em chưa giới thiệu với anh à?"

"Ừ."

"Ha ha... thế chắc do thấy bản mặt đưa đám của anh nên em quên mất đấy."

Hai anh em cùng cười nhẹ và bước đi một cách thoải mái.

Thú thực thì Aaron không cảm thấy khó chịu gì khi bản thân mình không biết nơi này.

Dù sao thì nhìn nơi đây, chắc chắn là để ẩn giấu thứ gì đó.

Một bí mật gì đó của Cha Venor và mẹ Selene.

Chứ chắc không có gì to tát đâu."

Em nói nhé, cái này cha chưa biết em biết đâu."

"Hở?"

Khi Aaron đang cười cười và mải quan sát thì Venus đã kéo tai anh mình lại"Chỗ này ấy, là một trong các chỗ bí mật của cha mẹ đấy."

"...Hả?

Là sao?"

Aaron chẳng hiểu em mình nói cái gì, thì bỗng dưng thằng nhóc đưa cánh tay phải lên.

Chỗ đó, có một dấu ấn hoàng gia được khắc ẩn.

Vì vậy, chỉ khi nào bản thân muốn dấu ấn xuất hiện, nó mới hiện lên cánh tay.

Aaron vì cũng là người trong gia đình hoàng gia.

Nên anh ta cũng có thứ này"Làm theo em di."

"Ừ..."

Aaron ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Cánh tay giơ lên phía trước làm đúng y như em mình.

Khi dấu ấn hoàng gia hiện lên, đôi mắt anh ta vô thức mở to

Thân cây khổng lồ ở trung tâm, đã trở thành một ngôi nhà cây với cánh cổng được dệt nên bởi các kết ấn và cổ ngữ vô cùng tuyệt đẹpThứ khiến Aaron bất ngờ, lại không phải vì sự phức tạp và tuyệt đẹp của kết ấn, kết hợp với sự nguyên sơ của không gian thì nơi đây đúng là tuyệt đẹp.

Nhưng thứ khiến anh ta phải mở to đôi mắt, chính là kết ấn quen thuộc này...

được dệt nên bởi:"[Fel x Ven: mật]?"

Aaron đọc từng dòng chữ dấu trong kết ấn trên đó như thể một đứa trẻ nhìn thấy một bảng quáng cáo thú vị.

Venus bên cạnh cười lớn và đập vào vai Aaron"Vâng, cái đó chắc chắn là mẹ viết đấy.

Thế mà cha chẳng biết gì cả."

Aaron đã tưởng tượng được khung cảnh mẹ kính yêu đang cười tinh nghịch trên thiên đàng.

Bí mật của bà đến giờ mới bị đám con tìm ra chứ không phải người chồng mà bà đã giấu để viết lên đây."

Ha... ha... mẹ vui tính thật."

"Chỗ này chắc chắn từng là tổ ấm tình yêu của hai người họ á.

Nên giờ cha mới giao lại cho bọn em này.

Cái dòng chữ đó, đúng là chỉ để che mắt cha luôn."

Aaron gãi đầu khi Venus không thể ngừng cười.

Vậy ra mẹ Selene rất thích trêu trọc chồng mình.

Đặc biệt là giấu vài cái bí mật đáng yêu mà ông không thể biết"Anh nghĩ ông già sẽ đòi lên thiên đàng gặp mẹ nếu ông ấy thấy cái dòng chữ đó."

"Chắc chắn rồi."

Hai anh em cùng cười và khoác vai nhau bước đến trước cánh cửa được bảo vệ bởi kết ấn.

Cánh tay đẩy nhẹ cửa và Venus nói"Ba về rồi đây!"

Giọng nói hơi cao, vọng lên một chút như cố tình.

Lúc này, từ trong gian phòng bếp, một dáng hình mảnh mai bước đến với chiếc tạp dề còn trên người.

Đó là Rina Fenora, người đang cột tóc đuôi ngựa và mặc trên mình bộ trang phục hết sức giản dị.Nếu không phải quen biết từ trước, chắn chắn không ai có thể ngờ được đây chính là hoàng hậu của một nước."

Mừng anh về nhà."

"Ừm."

Rina và Venus ôm nhau và đặt nhẹ nụ hôn lên má.

Sáu năm rồi, nhưng hôn nhân của họ vẫn thật sự mặn nồng.Lúc này, trên cầu thang cũng có tiếng bước chân.

Âm thanh lon ton ấy nhẹ nhàng, mà có lẽ là của một đứa trẻ khoảng năm hoặc sáu tuổiVà không ngoài dự đoán của Aaron.

Từ trên cầu thang ló ra một khuôn khuôn mặt nhỏ đang lén nhìn xuống.

Khi thấy Aaron nhìn lên, đôi mắt ấy lập tức giật mình và núp sau bức tường"Venus này, chú kể gì về anh cho con chú vậy?"

"Hả... em đâu có kể gì đâu?"

"Ây, đừng đánh trống lảng, chú vừa bảo mình kể nhiều lắm đấy."

"Ha ha..."

Venus cười xuề xoà và gọi con mình"Selin, xuống đây với cha nào.

Đây không phải người lạ đâu."

Lúc này, cô bé mới ló hẳn đầu ra và nhìn kĩ vào Aaron.

Đó là một người đàn ông khoác trên mình bộ áo choàng sờn cũ, khuôn mặt hiền hậu, đứng đắn của người đã trải qua biết bao điều.

Dáng vẻ của người ấy thanh nhẹ, dù vẫn có chút đượm buồn trên cử chỉ của anh ta.

Xong... thứ khiến Selina Fenora đang dán mắt không dời khỏi Aaron lại là..."

Đẹp quá..."

Cô bé vô thức thì thầm.

Nhìn vào đôi mắt tử tím tựa như chứa đựng cả trời sao, không lấp lánh nhưng cứ như toả sáng cả nhân thời.

Tại sao đôi mắt ấy lại đẹp đến vậy, hơn tất thẩy viên ngọc quý mà cô bé từng được chứng kiến"Ha ha... có vẻ con bé quý anh đấy."

Venus nhìn vào đôi mắt của Aaron và nhận xét.

Cũng phải thôi, đôi mắt tử tím đẹp mê hồn ấy là thứ độc nhất.

Với một tiên tộc, chủng loài yêu quý các vì sao, việc nhìn thấy đôi mắt tựa cả trời đêm của Aaron thật sự là một diễm phúc."...Vậy à?"

Aaron gãi đầu không biết phản ứng sao, thì Rina đã khúc khích cười ở ben cạnh.

Lúc này, Selina nhỏ nhẹ bước tới.

Đến gần ba người lớn và lập tức nhảy ra sau lưng mẹ để nấp."

Cháu, cháu chào bác ạ."

"Ừm, chào cháu."

Đứa bé ấy lịch sự cúi chào.

Aaron thì cũng lâu rồi mới nói chuyên với trẻ con, nên cũng chỉ biết trả lời như này."

Anh giờ thành ông già được rồi nhỉ?"

"..."

Lần này thì anh ta cũng không trả lời sao luôn...

Có lẽ là anh ta đã già đi thật.

Ít nhất là về mặt tinh thần"Hai anh vào phòng khách ngồi đi, em chuẩn bị đồ rồi chơi với con một lúc."

"À, ừ."

"Ừm, cảm ơn em."

Aaron và Venus trả lời khi Rina bế con gái mình lên."

Á, mẹ..."

"Khi nào bác Aaron rảnh mẹ sẽ cho con nói chuyện với bác.

Nhưng giờ là chuyện của người lớn rồi.

Con hiểu mà, đúng không?"

"Vâng ạ..."

Mặt bé con bỗng ỉu xìu như giá.

Điều đó khiến Aaron khó xử, đặc biệt là khi con bé cứ nhìn mình chằm chằm với vẻ mặt tiếc nuối như vậy."

Venus, cho anh mượn viên đá."

"Hả?

À đây."

Venus lấy từ túi áo ra viên đá linh hồn mà Aaron đưa mình ban nãy.

Snoala đã siêu thoát rồi, dù gì giờ đây nó cũng chỉ còn là viên đá vô tri.

Vì vậy, Aaron nhận lấy từ cánh tay em mình.

Rồi đi đến trước mắt bé con của Venus"Cho cháu mượn này."

"Ơ?"

Selina bất ngờ khi nhìn thấy Aaron đưa cho mình viên đá.

Rina thở dài và nhìn anh ta với sự trách móc.

Còn Venus thì gãi đầu.

Chỉ có đôi mắt của Selina là sáng lên(Tiên tộc đúng là chủng loài yêu các vì sao ha?)Khi nhìn thấy viên đá linh hồn mang sắc lăng kính tuyệt đẹp.

Selina đã hoàn toàn bị cuốn hút.

Dù chắc chắn một đứa trẻ sáu tuổi thì không biết được đây là báu vật hoàng gia đâu.

Nhưng với sự trân trọng đó, nhất định con bé sẽ giữ gìn món đồ này cẩn thận."

Anh đừng chiều hư Selina quá."

Rina nói ra lời trách móc của mình khi Selina nhận lấy viên đá."

Đáng ra anh phải có mặt ở đây lúc cháu mình ra đời.

Nên, cứ coi mấy hành động kiểu này là việc chuộc lỗi của anh nhé."

"Kể cả vậy thì..."

Rina nhìn vào sâu trong viên đá linh hồn.

'Nó' có vẻ rất thoải mái.

Vì vậy, cô quyết định không nói nữa và bế con lên phòng"Chà...

Mà giờ thì không có gì ăn.

Anh muốn đồ nhắm gì không?"

"Chú có gì thì cứ lấy đi."

Lúc này, Aaron và Venus đang ngồi trong phòng khách.

Cửa sổ cho phép họ nhìn ra thế giới bên ngoài.Trời đã tối rồi, nửa bầu trời sao đã hiện hữu trên bầu trời kia.

Chỉ tiếc rằng không có trăng để ngâm thơDẫu sao, thì gió xuân vẫn mát lành.

Vì vậy, li rượu trắng này không hề cay đắng chút nào.Aaron cầm chén rượu nhỏ và khẽ uống.

Khác với dáng vẻ nhậu nhẹt năm xưa.

Anh ta giờ không muốn say, muốn cảm nhận được từng ngọn gió chạy qua thân thể và cảm nhận chút vui thú khi tắm mình dưới ánh sáng của trời sao"Thế giới này, vẫn luôn ồn ã như vậy nhỉ?"

Người đàn ông khẽ dựa lưng vào ghế, nhìn lên bầu trời và cảm nhận từng hơi thở của thế gian.Giác quan phi thường của Aaron, cho phép bản thân anh ta có thể nghe và cảm nhận mọi thứ trên thế gian này."

Ừ."

Venus gật đầu, trên tay cầm chén rượu trắng mà từ từ thưởng thức"Vui, cười; khóc, hận; những lời nói yêu thương; đôi lời cãi vã; những tiếng hát ca...

Mọi thứ, đều đang diễn ra cùng một lúc trên thế gian này."

"Thật khó tưởng tượng những điều đó sẽ biến mất."

"Nó dễ tan biến hơn chúng ta mong muốn rất nhiều."

Aaron thở nhẹ và chia sẻ thật lòng với Venus"Nhân loại rất mong manh, đúng chứ?"

"Vâng."

Venus đáp, không hề chối bỏ sự thật.

Nhưng anh ta lại nói:"Dù vậy, nhân loại cũng rất mạnh mẽ."

Chàng trai đó cầm một miếng bò khô lên và cắn.

Cảm giác cay cay trên lưỡi rơi xuống họng, thật hợp với rượu"Anh nhìn về phía Bắc một chút, kia kìa."

"Ừ, anh thấy."

Nơi Aaron và Venus đang nhìn, là một vũ hội nhỏ trên một con phố, nơi mà các cô nam quở nữ đang vui vẻ hát ca.Các giai điệu ngân vang ấy, là một điệu Jig rất vui tươi.

Không hề xa hoa hay cậu nệ, chỉ đơn giản là những con người đang vui vẻ hạnh phúc bên nhau"À và bên kia...

Phụt!"

"Hả, gì đấy?"

Aaron nhìn thằng em không thể nhịn cười và thắc mắc, xong khi nhìn vào ngôi nhà phía Đông đó, anh ta thấy một người đàn ông đang ngủ ở... sô-pha."

Raro chắc lại cãi nhau thắng vợ rồi."

Venus đập đùi, cái tình cảnh đó cậu ta có thấy vài lần rồi.

Đã cãi nhau với vợ, thì thắng hay thua cũng ra ngoài sô pha thôi.

Nhưng Raro được cái là cựu sinh viên luật.

Nên cãi chỉ có thắng thôi, và sau mỗi lần như vậy thì sẽ ra phòng khách mà ngủ."

À...ờ."

Aaron chẳng hiểu chuyện gì, nên cũng chỉ lặng thinh quan sát.Ở cả vương quốc này, vẫn luôn có những tiếng hát ca, dẫu cho đang giữa thời điểm chiến tranh loạn lạc.Ở cả thế giới này, vẫn có những con người vui vẻ và lạc quan, dẫu cho tình trạng của thế giới giờ thật bi quanỞ đâu có tuyệt vọng, thì con người lại càng ôm lấy hy vọngĐôi lúc để quên đi sự thật.Đôi lúc là để con người ta tiếp tục bước tới tương lai.Những tiếng hát ca mong ước chiến thắng.

Những lời cầu nguyện sẽ không bao giờ tổn thương.Chiếu đôi mắt xa hơn, Aaron nhìn về phía Nam, nơi vương quốc Anor ngự trịTiếng chuông ngân báo hiệu nửa đêm vang lên.Anh ta thấy một vị kiếm sĩ ở khu đất trống đang vung kiếm chợt để ý về phía này.Xong, ở bên cạnh đó.

Trong nhà thờ, cũng có một vị thánh nữ đang chắp cánh tay cầu nguyện.

Những đứa trẻ ngủ say, tiếng chuông ngân thật yên bình."

Thần linh có nghe được lời cầu nguyện của họ không?"

Dường như Aaron...

đang muốn hỏi về ba vị thần sáng thế.

Anh ta vẫn nhớ rõ kế hoạch khi rời khỏi thế giới...

Đó chính là ba vị thần sáng tạo sẽ cố gắng tiêu hao và cầm chân Mordor lâu nhất có thể.Venus hiểu ý.

Anh ta cũng đã nhìn lên bầu trời một cách vô lực"Không...

Thần thánh, đã gục ngã rồi."

Đó là sự thật.. chỉ trước thời điểm Aaron trở về vài ngày thôi.

Nữ thần Umo và hai vị thần sáng thế đã hoàn toàn mất liên lạc.

Chúa tể đại bàng Eagle cũng đã xác nhận, ba vị thần đã hoàn toàn thất thủ trước Chúa tể bóng đêm."

Nhân loại có biết không?"

"Nhân loại không đủ tầm mắt để thấy tất cả đâu."

Aaron hỏi Venus, vì cậu ta có đôi mắt của sự thật, chỉ cần đôi mắt ấy chiếu đến đâu, thì sẽ không có bí mật nào bị che đậy.Mà, Aaron cũng chỉ hỏi cho chắc thôi.

Vì sự thật, nếu giờ nhân loại biết, thì họ đã chẳng thể thoải mái hát ca, cũng như thành tâm cầu nguyện như thế này"Thật bi hài nhỉ?"

Loài người đang cầu nguyện cho những vị thần đã biến mất.

Dẫu vậy nó vẫn là điểm dựa tinh thần vững chãi nhất của bọn họ"Em thì không thấy vậy."

Venus lắc đầu, cậu rót những giọt rượu cuối cùng của bình sứ xuống chén"Dũng khí của con người, đến từ việc họ thật mù mờ.

Những con người có thể kiên cường vượt qua tuyệt vọng không ánh sáng, chỉ là số ít thôi.

Vì vậy, có những thứ mà nhân loại không nên biết.

Đó cũng chính là thứ mà chúng ta giữ gìn."

Dũng khí... phải rồi.

Sức mạnh tinh thần to lớn của mọi linh hồn sống.

Thứ sẽ ban cho cho con người quyết tâm vượt qua mọi khó khăn."

Ngọn cờ ta cầm, chính là ánh sáng.

Tiếng hét của ta, chính là cú đá thẳng vào bóng đêm."

Nhân loại có thể vô cùng yếu đuối.

Nhưng họ cũng mạnh mẽ vô cùng.Sẽ có lúc họ khóc, sẽ có lúc họ hận, sẽ có lúc họ chìm vào bóng tối vô vọngNhưng, chỉ cần một ánh sáng thôi.

Một ánh sáng duy nhất để loài người nắm lấy hy vọng và trở thành sao băng vút bay.Nhân loại khao khát một Anh hùng.

Họ cần một có một ngọn cờ để dẫn dắt!"

Và thật hay, ánh sáng của chúng ta (anh hùng) đã trở về khi ta dần chìm trong bóng tối."

Venus mỉm cười nhẹ nhàng.

Đôi mắt chân thành thể hiện sự biết ơn vô cùng tới người trước mắt.Vì, những người như cậu ta – những cá nhân biết được sự thật về trận chiến của các vị thần, đều đã rơi vào một sự tuyệt vọng không báo trước.

Đó là lí do khi nãy họ phải đến đón đầu sao băng, để chứng kiến một Aaron Eatherian đã thật sự trở về.

Ngôi sao chổi hy vọng đó, cắt ngang đêm đen như sợi len đan lại hy vọng."

Nghe chú nói vậy... giờ anh hiểu rõ, tại sao Galm khẳng định bản thân anh chưa thể trở thành vua."

Venus rõ ràng đã là một minh vương.

Còn Aaron vẫn chỉ là một vị tướng – một kẻ thừa kế bất xứngBản thân một vị vua (Venus) hiểu lòng người, hiểu rõ đến từng con người của vương quốc này.

Vị vua đã nhìn rất xa, nhìn thấu niềm tin của con người đang đặt vào nơi nào.Còn Aaron... anh ta đã dành cả đời mình trao cho những trận chiến, mắc kẹt trong cảm xúc tầm thường của con người.

Mắc kẹt trong các nỗi đau mất mát.

Cả ngàn năm đó cuối cùng tưởng như đã có một sự cứu rỗi.

Xong nó biến mất, lại để Aaron xuống một hố sâu và cố gắng leo lên, trái tim nứt ra không thể lành.

Dẫu cho đã nguôi ngoai, thì điều đó lại là sự mất mát hằn in vào người đàn ông này."

Vẫn còn thời gian mà."

"Anh cũng mong vậy."

Venus và Aaron cốc nhẹ chén rượu và uống.

Một con người đã dành cả ngàn năm cho khổ đau, cuối cùng cũng có thể thoát ra khỏi nó và bước tiếp một cách đàng hoàng.

Nếu trận chiến cuối cùng chiến thắng, anh ta sẽ có thể bắt đầu lại tất cả.Cách để hiểu lòng người, cách để trị vì, cách để trở thành một vị vua xứng đáng, cách để bù đắp cho ba ngàn năm nhân loại đấu tranh......Và đó, lại thêm một lí do để người đàn ông bảo vệ thế giới này."

Sẽ được thôi."

"Ha ha ha..."

Nghe lời an ủi vô căn cứ cứ của em mình.

Aaron chỉ có thể cười nhạt với khuôn mặt ngà say.

Nhìn về Anor, thấy được một nữ pháp sư mù đã say ngủ, cùng vị nguỵ vương và quân sư ở vương quốc đang bận rộn với những gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Xong dù bận rộn, lập tức cả hai bóng hình đó đều đã nhìn về phía này.Họ cảm nhận được nó, ánh nhìn của một người mà họ đã chờ đợi từ lâu

Và rồi, khi ánh trăng lo dạng khỏi những đám mây, nó đã nằm trên đỉnh như chứng tỏ khoảnh khắc nửa đêm vừa qua.

Và cũng là lúc những con người chuẩn bị bước vào giấc ngủ.Ánh đèn chập tắt, cả nhân gian chìm trong bóng tối yên ả và được rọi sáng bởi những vì saoLúc này, một giai điệu khẽ ngân.La...Một tiên nữ đứng trên đỉnh của thế giới, khẽ giữ mái tóc khỏi gió thổi bay.

Hai tay cô đặt lên cây đàn Lia và gẩy nhẹLa... la... la~Tiếng ca của nàng chẳng ai nghe rõ.

Venus và Aaron khẽ đưa ánh mắt trở về.

Vị tiên nữ ấy, Rina Fenora, khẽ cất lên tiếng đàn chúc phúc cho toàn thể giấc ngủ của con người.Để giấc mơ đêm nay sẽ không có ác mộng.

Để những ai đau đớn sẽ được ngủ ngon...

Dẫu vậy——Tiếng ca ấy, lại mang theo cả những nỗi buồn và biết bao lời cầu nguyện đến từ nhân gianVì những ai đã biết quá nhiều, sẽ biết tiếng hát ấy mang theo ý nghĩa gì mà thôiKhông sầu thảm như ai điếu ca, cũng không vui tươi như điệu Jig sống động...

Đây chỉ đơn giản là một tiếng hát nhẹ nhàng khiến con người cảm thấy bình yên.

Và ý nghĩa của bài hát ấy, thật dễ hiểu:Nhân loại khao khát một Anh hùngNhững phàm nhân đã nghe thấy bài caMột vị vua người lùn đứng dưới mặt đất nắm chắc cán búa.

Một vị thủ lĩnh của cánh rừng xanh vẫn đang cầu nguyện.

Một người tiên nữ khẽ ngước lên cung trăng.

Một thánh nữ ôm lấy người cận vệ, chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.

Và cả trên bầu trời xa, có hai người đàn ông đã nghe thấy giai điệu đó.Tất cả đều nghe thấy, tiếng ca cầu nguyện cho một ngày các Anh hùng sẽ tụ hội"..."

Aaron và Venus cũng phải thả người theo giai điệu ấySự thật bất đắc dĩ...Số lượng thương vong sẽ vẫn tăng.

Những Anh hùng được tạo ra trên nền tảng là vô số sinh mạng.Cho đến khi tiếng than khóc của thế gian được đáp lại—Cho đến khi điều ước của thần linh cũng thành hiện thực—Cho đến khi thế giới này đánh bại được Đại kẻ thù cổ xưa——Ánh sáng tan tóc trong mắt những ai đã quá hiểu thế gian này sẽ không biến mất

Thật khó để nhìn vào mắt những đứa trẻ ngây thơ.Thật khó để nói với ai đó rằng: Mọi chuyện rồi sẽ ổnBài hát tuyệt đẹp này, đem cho những người dân không đủ tầm mắt một giấc ngủ yên bìnhNhưng lại thật ngột ngạt với họÂm vang gửi gắm hy vọng của thế giới.

Âm vang mà người đàn ông cảm thấy bản thân không xứng đáng chút nào"Trở thành Anh hùng... chà, có lẽ bản thân phải cố hết sức thôi."..."

Yuki?"

Từ xa xa trên bầu trời, có hai người đàn ông hướng ánh mắt về mặt đất.

Cơ thể chằng chịt những vết thương ấy tong tong chảy máu.

Họ đã ngừng lại, khi nghe thấy tiếng ca của một người bạn thân thuộc."

Các vị thần, cũng đang hát."

Đôi tay chàng trai ấy nghe thấy, những tiếng than khóc cho những người đã hy sinh, những tiếng ca ca ngợi những anh hùng, thậm chí... là những lời cầu nguyện cho những Anh hùng mới.

Và trong những tiếng ca ấy... có cả giọng cả của những vị thầnNữ thần của ngọn núi cùng hộ thần của nàng du dương theo giai điệu.

Lôi thần khẽ cất lên giọng hát như thể một lời hát ru cho người thánh nữ đang say ngủ.

Một nữ thần của biển ca đang đáp lại tiếng ca...

Và chính nữ thần của ánh sáng, đang ngân lên lời ca tuyệt đẹp ấy.Những vị thần ấy, cả những vị thần vô danh cũng đang ngân lên những tiếng hát đẹp đẽCầu chúc cho những kẻ tiên phong, những ai đi lạc, những con người đã và sẽ đặt chân trên thế giới này, những ai đã chót đưa mình vào dòng chảy lịch sử.Sự sống và cái chếtNhững câu chuyện nhỏ được viết, dệt nên các sử thi anh hùng—Lục địa tiên phong – Thế giới kiên cường, nơi mà vô số sinh mệnh sẽ bị đánh đổi để số ít những anh hùng xuất hiệnDù vậy, câu chuyện này vẫn sẽ được lưu truyền, bất kể đó có phải những bản anh hùng ca hùng tráng hay ai điếu ca đầy đớn đau.Đó là một thế giới buồn... thật buồn."

Chúng ta đã chọn chiến đấu vì nơi này, nhỉ?"

"Ừm... một lựa chọn thật trớ trêu."

Hai con người này chỉ là những vị khách, nhưng họ đã thề, sẽ đặt lên mảnh đất ấy một bông hoa: Để tưởng nhớ, để thấu hiểu và không bao giờ quên những gì đã và sẽ xảy ra tại nơi đây.Một người đàn ông là đứa con của hành tinh này đã thề, sẽ đặt lên mảnh đất này một bông hoa: Để tưởng nhớ, để thấu hiểu và không đánh mất bản thân mình.Tất cả con người chìm trong các lời ca, cùng nhìn lên bầu trời với những suy nghĩ khác nhauBầu trời phía đông rồi sẽ tràn ngập Ánh sáng.

Lời ca này sẽ kêu gọi cho một bình minh ấm áp vô bờ.

---Hết chương 187---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 188: Sợi chỉ đan


Giữa đại dương rộng lớn, không thấy nổi đất liền.

Thứ duy nhất xuất hiện trong tầm mắt ở đây là đường chân trời dài tới bất tận.Đây là một thế giới bất biếnBiển rộng chẳng thấy sóng vỗ bờ, mây trời chẳng biết đến trôi đi, hai con người đứng trên mặt nước phẳng lặng, chẳng phản chiếu lại chút vì sao hay ánh trăngHai mái tóc trắng bạc, hai con người cao lớn, hai đôi tay thẫm máu và cơ thể kiệt quệ.Hơi thở của họ đang bị thách thức bởi cơ thể suy nhượcSự sống của họ đang bị kéo dãn bởi thân xác đầy tổn thươngCắm chắc binh khí xuống biển cả.

Hai con người cố gượng dậyHọ vứt bỏ binh khí đã hỏng hóc xuống mặt biển và lập tức triệu hiệu ra một loại vũ khí mới.

Lượng năng lượng nổi lên trầm lắng hoà vào không gian của thế giới nàyÁnh đỏ tựa ruby tinh khiết.

Và sắc hoàng kim như phôi vàng nguyên chấtĐôi mắt giao nhau, ngọn lửa chiến khí cháy rực"Đến đây, hiệp cuối đi!"

"Được thôi!"

Lời thách thức thẳng thắn được đáp lại bởi sự chấp thuận thẳng thắn.

Hai kẻ cầm chắc hai loại binh khí khác nhau vẫn chưa hiện hình.Ánh bạc loé lên, họ lao thẳng tựa như đầu đạn đại bácCon đường băng giá và bước chân rực lửaPhóng đi trong tích tắc, đôi mắt họ đã chạm tới tầm đánh của đối phươngTrên tay Yuki lập tức hiện ra một loại vũ khí thô, cán ngắn tựa kiếm được gọi là Kháng long giảnLà khắc tinh của mọi loại [Kiếm], là vũ khí được Yuki sử dụng khi chống lại những Kiếm sĩ giỏi như Như OlgaBăng giá nổi lên, sẵn sàng cho một đòn bộc phá

Nhưng, vị kiếm sĩ của thái dương ấy không hề lượng lự, binh khí trên tay anh ta là một thanh kiếm loại Mainz Gladius

Lưỡi kiếm ngắn và cán kiếm chắc chắn, đầu nhọn của kiếm được thiết kế như một mũi giáo và trở thành một binh khí tấn công toàn diện khi được sử dụng bởi những kẻ kỉ luậtThứ vũ khí huyền thoại này chính là tiêu chuẩn cho binh khí của loài người.

Trong thế giới của Olga và Yuki, những thanh Gladius của đế chế La Mã cổ đại đã tắm máu nhiều chiến binh hơn bất cứ binh khí nào trong suốt dòng chảy lịch sử trước khi súng đạn và các vũ khí cực đoan ra đời.Một vũ khí huyền thoại của [Kiếm] và một thứ vũ khí khắc tinh của [Kiếm]Hai binh khí giao nhau trong nhát chém đầu tiên vang lên âm thanh kinh hoàng.Mặt nước tĩnh lặng nay giao động, bầu trời khẽ run và không gian có những âm thanh của thuỷ tinh nứt vỡĐợt giao chiến thứ hai, thanh giản đập xuống bị kéo về sau do trượt trên lưỡi kiếm của kiếm sĩ điêu luyện.

Đường giao tranh toé lửa, Olga thuận thế vung chân tung ra một cú đá vòng vào sườn của Yuki khiến cơ thể cậu ta chấn động.Chỉ với một pha giao chiêu, đã cho thấy sự cách biệt trong kiếm thuật của hai người.

Nhưng, rõ ràng Yuki không phải thuần tuý kiếm sĩVà Olga là người hiểu rõ nhất điều đóNgay khi đòn tấn công của Olga khiến Yuki bị thổi bay, cậu ta đã xoay người hãm đà, thuận thế nện thẳng xuống mặt biển và tiếp tục lao đến.

"Gừ!"

Thân giản vung ngang đập mạnh vào lưỡi kiếm khiến nó run bật.

Yuki tiếp tục dậm lên đầu gối Olga và bật mạnh, chấn động khiến thế tấn của kiếm sĩ như bị nghiền nát.

Lại ở một khoảng cách hoàn hảo, đôi chân của Yuki bật mạnh phóng lại về phía Olga như một quả bóng nẩy.

Thanh giản vững chãi cùng nửa thân trên xoay ngang trở thành một động tác xé gió"Gặc!"

Thân kháng long giản đập vào chuôi kiếm khi Olga vung lên đỡ đòn.

Ngón tay cậu ta nát bấy dù đã lập tức hồi phụcThanh kiếm rơi khỏi bàn tay, trở thành một khắc chết chóc mà Yuki không thể bỏ qua.

Cây giản dương cao, đập mạnh xuống lập tức nhắm thẳng vào đầu đối thủẤy vậy mà, thanh kiếm Gladius vừa rơi xuống, cơ thể Olga ngửa về sau, né đi cú đập đồng thời vung nhẹ cước.Ngón chân nắm được vào chuôi kiếm, thuận theo cơ thể chém thẳng vào mặt Yuki khiến mắt cậu ta ta toé máu.

Đôi tay chống xuống mặt biển và nhảy bật, song cước tung ra với tốc độ huỷ diệt đánh tung hàng phòng thủ của Yuki khiến cậu ta không kịp phòng thủ"Khụ!"

Máu đổ xuống vì cơn chấn đống, rơi xuống đại dương khẽ gợn sóng và biến mất.

Yuki bay đi tựa như viên sỏi nảy bật qua sông và chỉ dừng lại khi bàn tay cậu ta cấu vào mặt biển và tạo ra vết cào dài trên đó."..."

"..."

Chẳng rõ từ lúc nào, Olga đã trở nên quá mạnh như vậy.

Yuki phải nhận định, Olga từ sau trận chiến với Inras – sa đã càng ngày càng mạnh mẽ.

Cứ như thể ngọn lửa hoàng kim đang dần đưa cậu ta thật sự trở thành nguỵ thần sáng tạo Amataresu.Càng chiến đấu nhiều, sự cách biệt về sức mạnh thô của cả hai sẽ càng lộ rõ.

Vì vậy...Yuki cũng không còn cách nào khácĐôi tay cầm chắc chuôi kháng long giản, miệng khẽ niệm-----"Long hình, trở thành ta."

"Long dực, tựa danh ta."

"Long nhãn, đôi ngươi ta."

"Trảo cấu, quyền cước, kiếm và hơi thở.

Ta (Rồng), uốn lượn!"

-----Bản ca ngắn được niệm với tốc độ siêu nhanh.

Cơ thể Yuki bất chợt chìm trong sắc xanh tím xanh và biến đổi.

Bộ móng dài nhưng lại sắc tựa như được tạc lên, vẩy rồng hiện trên thân xác nhân loại.

Hào quang tử tím cùng sắc xanh lấn át cả thế giới.

Để lộ ra một chân dạng vô thực, vô tưởng."

Dung hợp!"

Nguồn năng lượng trên cơ thể Yuki lập tức đã có thể sánh được với thần thánh.

Đây chính là hình thái tối thượng mà cách đấy sáu năm Yuki chỉ có thể giữ được tối đa 11 giây và chỉ được sử dụng lần đầu trước một kẻ quá đỗi hùng mạnh như Inras – sa.

Dẫu cho trận đó... cậu ta dù cùng phối hợp với Olga, đã hoàn toàn bại trận sau sáu giâyĐứng trước một Yuki nghiêm túc đến vậy.

Olga cũng đáp lễ-----"Minh Linh Thể: Kim Sắc Bạch Diện!"

"Ngọn lửa giải phóng.

Chiến tranh leo thang, sự hủy diệt không thể tránh khỏi."

"Tiếng tù và chiến trận vang lên, sự tàn khốc của xung đột sẽ bao trùm tất cả."

"Hãy đến đây, ngọn lửa đỏ rực.

Ngươi là hình hài của ánh sáng quang minh."

"Quét sạch tất cả, mang đến sự kết thúc cho đại chiến này.

Đốt cháy chúng đi!"

-----Olga hiện hình, ánh hoàng kim bao phủ thế giới.

Ánh sáng của mặt trời bao bọc như thể dòng chảy của con suối hoàng kim."

Minh Linh Thể: Kim Sắc Bạch Diện!"

Chính nó, chân thân của Kim Sắc Bạch Diện.

Cũng là hình thái mà Olga đã cùng Yuki dãy chết trước Inras – sa.

Hình ảnh của một vị thần sáng tạo hiện thế.

Kẻ phủ định mọi điều dị thường và mang trong minh quyền năng vô biên không thể đo lườngBản thân hai chiến binh giờ đây.

Sử dụng cách niệm chú để tận dụng tối đa sức mạnh và thời gian từ trạng thái tối thương này.

Giới hạn vượt quá một giờ.

Bốn câu niệm là phù hợp cho một trận thực chiến.Đó cũng là giới hạn của hai nhân loại này.

Dù vậy, sẽ chẳng cần tới một tiếng để phân thắng bại đâu.'Một!'Cả hai như hoà cùng một suy nghĩ và biến mất.

Mặt nước không dao động mà ảo ảnh lại như có hai tia chớp phóng điHư ảnh biến mất, xé tan cả không gian và đạp vào những lăng kính nứt vỡ.

Thanh Kháng long giản và Gladius va chạm.

Lưỡi kiếm của Gladius vỡ tung thanh từng mảnh ngay lập tức.

Đúng là khắc tinh của [Kiếm], kháng long giản cứ như cây truỳ đập tan nhát chém sắc lẹm.

Dù vậy, không phải tự nhiên, bản thân Olga lại được gọi là [Kiếm Nhân]Kháng long giản, chỉ đơn thuần là khắc tinh của Kiếm.

Nó không thể chống lại Kiếm Nhân (thiên biến vạn hoá), kẻ đã vượt qua cả nhân kiếm hợp nhất.Thanh giản đập theo đà đập xuống, Olga bước sang một bên né đi đòn tấn côngCự lực huỷ diệt, kiếm khí từ thanh giản chia cắt cả bầu trời.

Olga dù đã né được đòn tấn công, nhưng vũ khí đã vỡ thành ba mảnh.

Chỉ cần một cú vung giản nữa, cơ thể Olga sẽ phải gãy đôiKhông vũ khí?

Nghe thật nực cười.Ánh sáng của kim sắc bạch diện nhanh đến phi nhân tính.

Cơ thể Olga đã lơ lửng giữa không trung.

Miệng ngậm lấy mảnh vỡ thứ ba trên mũi kiếm, cánh tay cầm chuôi kiếm xoay ngược."

Shahh!"

"!!"

Ngọn lửa phóng xuống, rung chuyển cả biển khơi.

Yuki lập tức phản xạ, vung cước thẳng vào thái dương đối thủ khiến Olga bay xa.

Nhưng dù đã tung ra một đòn tấn công chắc chắn khiến ý thức của kẻ thù chấn động, ánh sáng hoàng kim ấy chính là chuôi kiếm đã khiến tay cầm giản của Yuki rơi xuống.

Không chỉ vậy, mũi kiếm gãy ở mồm, đã cắm thẳng vào ống dồng Yuki khiến cậu ta buộc phải khuỵ một chân xuống để giữ được thăng bằngDù vậy, chẳng tốn quá tích tắc để cơ thể Yuki hồi phục những vết thương như vậy.

Nhưng đó cũng là đủ để Olga có thể lấy lại ý thức và đứng lên.

Một đòn trao đổi và mọi thứ vẫn ở thế trận cân bằng.Olga với chuôi kiếm gãy và Yuki cùng với đôi tay trần.

Một kiếm sĩ và võ sư...Hạ chấn cước, tựa sấm vang.

Biển cả chấn động nối sóng thần, thế giới ngưng lại, tựa tiếng thét vang xaThân thể tưởng như được bao bọc bởi một tử long không lồ dài hơn cả vạn sôngHạ tấn thủ, chắc tựa thái sơn.

Hào quang rực sáng, kẻ hiện thế như mặt trời.Cơ thể nhân loại cứ như hộ thần khổng lồ bảo vệ mọi thứĐôi tay kéo quyền thế, uy áp vô biên tựa sống thần.

Thế gian hỗn loạn sau lưng hắnHai tay đề chuôi kiếm gãy, ánh sáng đưa vạn vật đến trật tự và lặng thinh.

Thế gian yên tĩnh sau lưng người.Thế giới này...Yên lặng và ồn ãTrật tự và hỗn loạnÁnh sáng và màn đêmBăng giá... và ngọn lửa vĩnh hằng

"GGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGAH!!!!"

Hai đấu sĩ xuất thủ.

Nhát kiếm và quyền đạo đầu tiên giải phóng.

Không gian chia cắt và vỡ tan theo cự lực đó."!!"

Chúng không triệt tiêu lẫn nhau, quyền ý và kiếm đã va chạm và bay lệch đi.

Khiến nửa thế giới phía sau hai người xuất hiện những dị tượngBầu trời phía sau một Yuki đang thủ tấn vững chắc, là thế giới đã bị cắt thành hai nửa và đang trượt xuốngBầu trời phía sau Olga đang đề kiếm, thế giới vỡ tung thành từng mảnh, rơi như thuỷ tinh lả tả

"Phù..."

Hơi thở vững chắc, mồ hôi hột chảy xuống, đôi mắt khẽ run và đôi môi khẽ hờTại sao?Luôn như vậy...'Chúng ta đã giao đấu vô số lần...'Từ sau lần thứ một triệu đã chẳng ai còn đếm.

Thế tại sao?!Tại sao mồ hôi lạnh vẫn chảy dọc xương.

Tại sao nỗi sợ hãi và phấn khích vẫn chiếm lấy cơ thể này một cách lạ lẫm như mới lần đầu?!Thật dễ hiểu...Họ đang phát triển.

Phát triển một cách phi thường chỉ trong sáu năm qua.Vì vậy, mỗi trận chiến trong hàng triệu trận chiến.

Mỗi nhát chém trong hàng tỉ nhát chém, một quyền cước trong hàng tỉ quyền cước...

Đều đem lại sự phấn khích đến lạ lùng"GAAAAAAA!!!!!!!"

Yuki phóng đến, vung quyền đầu tiên đã bị Olga giương chuôi kiếm lên đỡ lại.

Lực đạo hùng cường, thổi tung Olga và xẻ đôi mặt biển.

Yuki không buông tha, nhảy bật thẳng đến trước mặt với Long trảo đạp xuống đầu đối thủDù vậy, đôi mắt của Olga sáng rực, long trảo của Yuki vung tới bị cậu ta dương tay kẹp lại.

Cánh tay còn lại vung đao chém ngang người đồng thời cắt đổi nửa đại dương phía sauTách được khỏi cơ thể đối thủ.

Cả hai phóng đi giữa rãnh biển cả với vô số lượt giao chiêuNắm đấm nổ tungNhát kiếm xé tan mọi thứHai bức tường đại dương chưa kịp sụp đổ đã bị tàn phá nặng nề.Để rồi, tựa thiên thạch lao xuống mặt đất.

Xới tung tất cảYuki thấp người, xoay chân vung một cước tựa như đao bổ củi.

Olga dính đòn, mặt đập thẳng xuống mặt đất chôn cả đầu xuống.

Ấy vậy mà, cậu ta vung chân, từ lúc này chuôi kiếm gãy đã ở đó chém sượt qua mũi Yuki khiến cậu ta bật lùi lạiLúc này, Olga nhảy bật lên, đâm chuôi kiếm và phóng xuống, Yuki thuận thế xoay người, đẩy nhẹ đòn tấn công tựa như dòng chảy để phản công.

Củi trò thuận thế đập vào thái dương.

Nhưng đòn thứ hai đã lập tức bị khuỷ tay của Olga chặn lại.

Cậu ta kẹp cánh tay của Yuki qua hông và lập tức kéo ngửa Yuki.

"Gặck!"

Đập chuôi kiếm đập thẳng vào ngực khiến Yuki thổ huyết, cấu trúc sinh học của xương ngực vỡ tung và khiến miệng cậu ta thổ huyết.

Nhưng, chính lúc này, đôi chân quét ngang đá bay trụ của Olga.

Cánh tay bị kẹp sẵn ấn mạnh vào bắp tay bạn mình và tung người.

Ống đồng của Yuki đã kẹp tới cổ Olga"GAH!!"

Một cú vật trên không lại lần nữa cắm đầu Olga xuống đất.

Hai cái lỗ liền kề nhau trông buồn cười đến đáng kinh ngạcDù đã có thể phản công, Yuki vẫn bước lùi lại và đau đớn khuỵ một chân xuống.Máu chảy ra từ ngực khiến cậu ta không thể liên tục tấn công được"Đùa tôi à...

Từ khi nào ông học tôi đấy..."

Olga bật đầu khỏi đất, đứng lên với cơ thể ê ẩm"Vô tình thôi.

Tôi đâu có cố tình."

Nó có phần đúng, cũng có phần sai.

Một phần vì do chiến ý của Yuki năm xưa đã từng ở trong Olga trong trận chiến ở Anor cách đây bảy năm.

Hơn nữa, sự tương thích đó cũng là do cơ thể (thân xác vật lí) của Olga là do Yuki làm ra mà.

Việc liên tục chiến đấu với Yuki sẽ khiến nó học được rất nhiều từ chủ nhân của nó."..."

"...Người đừng lặng im đến thế~""Hả?"

Đứng trước một Yuki cuối cùng cũng hồi phục xung, Olga cũng phẩy đi bụi trên vai mình.Trận này, Olga thắng rồi.Trong lúc Yuki không thể thở được.

Olga đã hồi phục xong và chỉ cần vung một kiếm, thì mọi sự sẽ kết thúcĐại dương đang đổ xuống.

Cả hai cùng nhảy bật lên để trở về với mặt biển"Ông càng ngày càng trưởng thành...

Thật khó để tưởng tượng."

Yuki lúng túng trong việc lựa chọn từ ngữ.

Có vẻ bản thân cậu ta chưa thật sự muốn chấp nhận gần đây bản thân đã hoàn toàn yếu thế trước Olga.

Nhưng, sự thật thì là sự thật.

Tỉ lệ chiến thắng của Yuki đã giảm nhiều trong hai năm gần đây.

Chắc rơi vào khoảng 3:7."

Do chúng ta đang buộc phải dùng cùng một phong cách thôi.

Chứ bình thường tôi nghĩ kết quả vẫn như cũ."

Olga giải thích.

Phải, sáu năm qua hai người được huấn luyện chỉ để đối đầu với ngạ quỷ Inras – sa.

Nên bản thân phong cách chiến đấu của hai người sẽ gần đồng bộ với nhau hơn.

Vì vậy, người có nền tảng sức mạnh thô lớn hơn sẽ có lợi thế.

Và đó chính là Olga."..."

Yuki không muốn thua, đó là điều hiển nhiên.

Nhưng sự thật về việc Olga ngày càng trưởng thành và mạnh mẽ cũng khiến cậu ta tự hào.Nụ cười nhẹ nở trên môi, Yuki thả lỏng cơ thể và ngồi xuống mặt biển một cách thoải mái"A..."

"Gì thế?"

Khi thấy Olga nằm ngả xuống mặt biển và thở dài.

Yuki hỏi lí do"Chúng ta... có thật sự sẽ thắng được Inras-sa không?"

"Sao lại hỏi thế?"

"Thì... chúng ta đã được chứng kiến sức mạnh tuyệt đối của con quái vật đó rồi.

Và tôi thấy, dù ta đã làm mọi cách, nghe theo nữ thần Sedna, rèn luyện và liên tục rèn luyện...

Nhưng chỉ với sáu năm ngắn ngủi, sao ta có thể sánh được với con ngạ quỷ đó chứ?"

Câu hỏi đó có lạc quẻ không?

Yuki thầm nghĩ.

Bởi vì, dù đó có là sự thật thì cậu cũng đâu thể khẳng định được chứ.

Phải, Inras – sa quá mạnh, bản thân cậu ta hiểu rõ con quỷ đó là tồn tại đầu tiên của thế giới này.

Với sự thượng thọ đó... chẳng lạ gì nếu con ác quỷ ấy đã trở thành đỉnh cao của toàn bộ ý thức sống."

Ít nhất thì... chúng ta vẫn phải giữ lấy tinh thần của mình."

Yuki siết chặt bàn tay.

Đã quyết tâm rồi thì đâu thể lui, đã quyết tâm đối mặt bức tường khổng lồ thì làm sao có thể quay đầu.

"Ông có muốn chạy không?"

"?"

Olga hỏi... không có ý định sâu xa, chỉ đơn thuần là nghe câu trả lời của bạn mình.

Và dĩ nhiên, Yuki sẽ đưa ra một câu trả lời mà Olga hiểu."

Không."

Đó, đơn giản vậy thôi.Mấy cuộc hội thoại kiểu này sẽ chỉ xảy ra khi họ nghi ngờ vào bản thân...

Suốt cuộc đời, họ vẫn chưa từng nghĩ rằng bản thân phải đối mặt với thứ gì kinh khủng như Inras – sa.

Phải vượt qua được nó... phải vượt qua bức tường này thì bản thân họ mới có thể tiếp tục tiến lên.

Chứ cúp đuôi chạy như mấy thằng hèn, dù đã đi đến tận đây...

Sao có thể chứ?"

Ông có dùng được Nanashi không?"

"Có và sẽ chết luôn."

Lần này là Yuki thả người cạnh Olga.

Mặt biển toé nước, khẽ rơi vào khuôn mặt mệt mỏi.Về việc sử dụng Nanashi, lưỡi kiếm vô danh vô cùng hùng cường.

Nhát kiếm đã giúp cậu ta thoát khỏi tuyệt vọng trước khi đến thế giới này... nhát kiếm đã suýt nửa trảm đầu Võ thần Aly...

Nó là một thứ quyền lực mất cân bằng trên thế giới này... một sức mạnh phi lí đến từ thứ tận cùng của Yuki mà bản thân cậu ta cũng không thể hiểu rõ"Thật kì lạ...

Tôi nhớ năm xưa ông dùng được lâu lắm mà.

Mười năm trước ấy."

À... những năm tháng cấp ba với nhiều kỉ niệm, nhớ thật.

Phải, ngày đó, năm mười bảy tuổi...

Yuki có thể sử dụng Nanashi rất lâu.

Ít nhất có một thời, nó từng là thứ vũ khí chính của Yuki cùng với quyền cước.

Còn bây giờ, căng lắm là một lần đề kiếm. (Fate / Moon Shine)"Tôi cũng không chắc chắn.

Nhưng theo những gì tôi cảm nhận được, thì chắc là do Nanashi đang ngày càng mạnh hơn.

Mạnh tới mức... mà tôi chỉ cần dùng một lần cũng sẽ bị phản phệ mà chết tươi."

Năm xưa, Nanashi là một món vũ khí bất hoại và khả năng linh hoạt và sáng tạo bất tận.

Nhưng bây giờ, thì Yuki thậm chí còn phải cần có sự hỗ trợ từ Nguyệt Long mới có thể cầm vào chuôi kiếm.

Trong trân chiến với vị thần vô danh, cậu ta chỉ có thể giao kiếm vài lần trước khi cơ thể tan nát.Trong trận chiến với Võ thần, thậm chí chỉ việc cầm vào chuôi kiếm đã khiến sức lực cậu ta cạn kiệtBởi vì bản thân Nanashi không chỉ ngày càng mạnh hơn.

Yuki còn mơ hồ nhận ra điều gì đó nữa...'Nó đang ngày càng nặng nề...'Không phải về khối lượng, mà là vì một nguyên do sâu xa hơn mà cậu ta không thể hiểu.

Chỉ là... cảm giác này, Yuki biết Vô Danh Kiếm đang muốn nhắc nhở cậu ta về một điều gì đó mà bản thân đã quên mất tăm.Phức tạp... phức tạp quá...Yuki không muốn nghĩ về nó.

Mục tiêu của cậu ta từ lâu đã rõ ràng rồi mà.

Việc phải suy nghĩ về điều ấy có ý nghĩa gì cơ chứ...'Ngươi thậm chí còn chẳng thể làm anh hùng của riêng nàng ấy.'"!!"

Yuki bất ngờ nhìn xuống mặt nước, thứ duy nhất phản chiếu lại chính là gương mặt cậu ta.

Đôi môi khẽ run và cắn mạnh, Yuki quay sang bên khác, hai tay nắm chặt chiếc vòng cổ đính trên đấy là một chiếc nhẫn thân quen.Ánh sáng nhẹ phản chiếu, là một viên kim cương trắng tuyệt đẹp.

Thứ động lực sẽ khiến cậu ta vượt qua mọi khó khăn... là minh chứng cho một hình ảnh đã khắc sâu vào trái tim của con người này.Công chúa của mùa xuân, một cô gái có tên là Anna, họ làGiống như hiệp sĩ thệ ước... cần nàng công chúa để hắn hoàn thành lời thề...Nhưng bản thân hắn lại đang..."

Đừng kể nữa..."

Yuki thì thầm, lời nói nhẹ nhàng phát ra từ khuôn miệng ấy khiến Log bất ngờ.Cậu ta có thể nghe thấy sao?

Không, không phải là [Yuki].

Đó là thứ gì đó khác...Đôi mắt phản chiếu trên bề mặt đại dương... sáng hờ một sắc tím quyến rũ đến mơ hồ..."

Hiểu rồi chứ?"...Đôi mắt của rồng, tựa như tam thể và sáng rực.

Chỉ lời nhắc nhở đó đã khiến toàn bộ bí mật của Yuki không thể được suy luận ra nữa.Một thực thể cổ xưa nằm trong chàng trai trẻ đó.

Một thực thể cổ xưa mà cả Bạch Long cổ đại cũng đã sợ hãi mà chẳng dám hé ra cái tên'Ta hiểu rồi.'Dẫu thực thể chí cao ấy, chỉ còn là một tàn hồn, tốt nhất vẫn không nên đi quá phận thì hơnLúc này, đôi mắt chàng trai trẻ đã trở lại bình thường.

Sắc đỏ tuyệt đẹp khẽ liu diu..."

Oáp..."

Và rồi cậu ta ngáp nhẹ.

Nghiêng người nhắm mắt chàng trai yên bình thở đều, để rồi giấc ngủ đã tới chỉ trong nửa phút sau đó.

Olga một tay đỡ ót và nằm bên cạnh.

Cánh tay còn lại cậu ta cũng đang cầm và ngắm nhìn một thứ gì đó.Khi ánh sáng tan dàn, ta dần nhìn rõ hơn thứ đó là gì...

Đó là một sợi dây chuyền, đính trên đó là một nửa vỏ sò có hoạ tiết giống như gương sen.

Ở thế giới của cậu ta, theo ngôn ngữ của những loài hoa, nó có nghĩa là "Tình yêu bất diệt".Cũng giống như Yuki, Olga là một kẻ nặng tình.

Cô gái mà cậu ta gọi là Al chính là chủ nhân của nửa bên vỏ sò còn lại.

Cả hai chàng thiếu niên này, đều đang ở trên con đường tìm kiếm nửa còn lại đã gắn kết với đời mình.

Giống như ngôi sao song sinh nhưng đã lạc lối với sợi chỉ bị cắt đứt.

Giống như hai lời ca đã gãy ở điệp khúcNhững trái tim nặng tình đã chọn ở lại chiến đấu cho Lục địa tiên phong.Họ là khách, là những người xa lạ, nhưng họ phải vượt qua thử thách này, họ phải vượt qua những thử thách sắp tới... phải vậy, họ mới dám tự tin mình có thể tiếp tục bước đi.

Nếu gặp những khó khăn đầu tiên mà đã bỏ cuộc, thì chẳng có gì chắc chắn họ có thể chịu đựng được bao điều sẽ xảy đến trong hành trình tiếp theo...

Đúng, họ chỉ là khách, sẽ rời đi và không dừng chân cho đến khi tìm được đối phương.À... phải rồi,Cô gái tên Rina, hoàng hậu của tiên tộc và là bạn thân của hai người đàn ông đang nằm ở đây...

đã tìm được rồi, dẫu cho cô ấy phải trở về "quê hương" xa xôi này để tìm lại được sự gắn kết.

Nhưng cô ấy đã hoàn thành được trước cả hai người.

Thật khiến họ có chút ghen tị, nhưng hai người cũng vô cùng mừng vì cô bạn mình đã có thể sống hết mình cho tình yêu ấy."

Mong rằng... mình sẽ không mơ thấy cô ấy đêm nay..."

Olga khẽ thì thầm, sợ hãi cảm giác mơ một giấc mơ mà bản thân chẳng muốn tỉnh dậy.

Vì cứ mỗi khi hình bóng ấy hiện về, cậu trai lại chỉ có thể đau khổ chấp nhận thực tại thiếu sót này.Cánh tay đặt lên bụng, ôm chiếc dây chuyền vào lòng.

Olga cũng đã sớm ngủ say.Màn đêm của biển cả bất tận, sóng chẳng đánh, mây chẳng trôi.

Chỉ đơn thuần là thế giới ngập trong nước dài tới mênh mông bất tậnSự yên tĩnh êm ả, ngọn gió hiếm hoi khẽ lay thổi nhẹ mái tóc hai người.

Như lời hát du dương để đưa họ vào giấc ngủ yên bình.

Hải dương nữ thần nhìn từ nơi cao, khẽ ôm lấy trái tim với sự đồng cảm sâu sắc..."

Tìm kiếm một ai đó... tìm kiếm hình bóng mà bản thân sẽ có ngày nghi ngờ nó chỉ còn là một ảo ảnh.

Thật là số mệnh khó hiểu, lại đan xen ba kẻ như này vào nhau..."

Nhưng, trong lần này, sẽ chỉ có một việc duy nhất được giải quyết thôi...

Một vấn đề duy nhất.Còn bây giờ, cô đã chuẩn bị cho hai đứa trẻ kia bằng mọi cách.

Sao chổi đã trở về, chiến trường cuối cùng sắp tới."

Umo, United, Scothoth...

Chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhất định vậy."

Nhìn lên bầu trời ngập sao, vị nữ thần thủ thỉ cầu nguyện.

Một lời cầu nguyện cho chính trái tim cô gái.

---Hết chương 188---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 189: Biển cả này tụ hội những người chung số phận


Tại hòn đảo phía Tây xa xôi, tận cùng của đường chân trời.

Nơi ấy là một quần đảo tươi đẹp đang đón ánh mặt trờiSóng biển rào rạt, cơn gió nhẹ cứ thổi khẽ lay từng buồng lá chuối.

Xào xạc, xào xạc, thiên nhiên yên bình đung đưa.Líu lo, líu lo, chim sơn ca hót lên giai điệu vui thíchA~ nắng mai ơi, lên cao đi, dẫn lối cho đoàn đánh cá đang trở về.Vùng đất này: Rừng vàng, biển bạc... một cách ẩn dụ cho nguồn tài nguyên trù phú và được ưu ái.

Cũng phải thôi, mảnh đất được phù hộ bởi nữ thần đại dương, âu yếm những đứa trẻ như con cái, làm sao mà chúng không thể ấm no.

Chỉ cần chăm chỉ, chỉ cần không ngừng cố gắng, nhất định kết quả sẽ đạt được.Cả khoang cá lớn được mang về, phản chiếu lại ánh nắng lấp lanh tựa tinh quang trải dài chân trời.Và rồi, khi cả đoàn tàu cập bến, chính lúc chợ cá sáng sớm bắt đầu mở bán.

Từng cân hải sản, từng thùng hộp xốp được mang lên.

Kiểm tra những con cá chất lượng và đem ra sản phẩm tươi ngon.

Các chị em thật náo nhiệt, dù có già hay trẻ thì đều hảo sáng cười to.Các anh em thì lại chăm chỉ, vác thùng phi, bê thùng cá, việc nặng gì cũng sẽ vào tay.Ở xa, đang có hai người quan sát.

Họ đứng một cách lặng thinh, khẽ nở nụ cười ấm áp như thể bậc cha mẹ nhìn con cái mình trưởng thành"Chợ cá vẫn xôm như ngày nào."

Con người đông đúc giao thương, các giỏ hàng thì thấy trên tay ai cũng có vài ba cái.

Thật rôm rả, thật náo nhiệt...

Sức sống của nơi đây đẹp đến mức tưởng như chưa bao giờ biến mất.

Dù trên thực tế, nó đã nhiều lần phải rời xa vùng biển này"Vâng, Westoce là vậy mà."

"Chúng ta đã có những câu trao đổi ngắn như này bao lần rồi nhỉ?"

"Em cũng không rõ...

Từ đầu em cũng đâu có đếm đâu."

Người đàn ông và phụ nữ ấy bước đi, dọc bờ biển đang rôm rả nô nức cá."

Em thích ngắm khung cảnh này lắm.

Sức sống của con người, hạnh phúc và sự nỗ lực của họ.

Tất thẩy chúng đều thật tuyệt đẹp."

Vẫn cứ chậm rãi bước, cô gái đưa tay lên giữ mái tóc khỏi bị gió thổi bay.

Hình bóng nơi cô, là một sắc xanh tuyệt đẹp tựa biển khơi bao la, nhưng lại có một lọn tóc đỏ khẽ rơi xuống, khiến cô có hơi giật mình.Chàng trai phía trước thấy vậy thì đành dịu dàng đưa nhẹ bàn tay lên, đưa lọn tóc ra sau đôi tai hơi nhọn của cô gái.

Đó là đôi tai của hấp huyết quỷ...

Một phần là dòng máu của tổ tiên mà cô gái đã chấp nhận, cũng là nguyên nhân cho lọn tóc đỏ này đây"Ừm...

Haram..."

"Có gì sao, Anne?"

Má cô gái nóng lên, đôi ngươi xanh biển lảnh đi một cách ngại ngùng.

Chàng trai ấy, vẫn dịu dàng biết bao, anh ấy đưa bàn tay còn giữ hờ ở mái tóc xuống má cô nàng.

Nhẹ nhàng nâng lên, nhìn vào đôi mắt ngựng ngùng và khuôn mặt ửng đỏ của cô gái"Một thôi nhé?"

"Ưm..."

Cô gái lắc đầu, khuôn mặt con ửng đỏ hơi nữa.

Lúc này, Haram gãi đầu không biết phải làm sao.

Vì vậy, anh ta nói:"Vậy thì, chỉ hai lần thôi đấy nhé.

Anh không muốn cả ngày hôm nay chỉ thơ thẩn vì em đâu.

Sẽ trễ nhiều việc mất."

"E he...

Vâng."

Nụ cười cô gái giờ lại tươi như hoa, khuôn mặt ửng đỏ đã trở nên vô cùng dễ thương.Để rồi, chẳng lời nói trước, đôi tay của Anne đã với lên trước cằm Haram, ngắm nhìn thật kĩ vẻ đẹp trai khó cưỡng này và nhún chân.Haram cũng vui vẻ, khẽ hờ cánh tay hai bên má cô và ôm lấy thân thể cô gái bé nhỏ.

Hai nụ hôn đặt nhẹ lên nhau, một lúc rồi họ tách ra, cùng mỉm cười.

"Quả nhiên là chưa đủ~"Anne lúc này cười ma mãnh, tựa như một tiểu quỷ với đôi tai hơi dài vậy.Haram vẫn giữ nụ cười trên môi, biểm cảm hơi méo"Đừng đi xa quá nhé."

"Vâng!"

Trước lời nhắc nhớ cuối cùng mà như trăn trối của Haram.

Anne nhảy mạnh lên người và lại ôm lấy Haram một cách mạnh mẽCô ấy hứa sẽ không đi quá xa, có gì thì về nhà họ sẽ làm sau.

Chứ tí nữa còn có việc nữa mà.Vì vậy, Anne sẽ chỉ hôn thôi.

Đặt nhẹ lên môi, rồi mãnh liệt hơn chút.

Haram ngồi xuống, đẩy nhẹ Anne vào thân cây phía sau.

Rồi, Anne đưa lưỡi mình qua môi Haram, trao nhau nụ hôn mãnh liệt.Họ cứ giữ vậy, mười... mười lăm và hơn hai mươi giây.

Cuối cùng hai người cũng tách nhau ra"Ha... haa ha.."

Khuôn mặt đỏ ửng của Anne nở nụ cười đáng yêu, dù một sợi chỉ nhỏ đang liên kết với Haram bên này, người vẫn giữ biểu cảm dịu dàng ấy."

Được rồi, em nghĩ là đủ rồi."

Anne chùi miệng, nhìn về phía biển xanh...

Hiện tại họ đang ở trong một khu rừng nhỏ, nên chẳng ai để ý cả, mà thực ra dù có để ý thì cũng chỉ đơn thuần thấy được một cặp đôi sáng sớm đã ân ái mà thôi.

Họ đang sử dụng phép giả trang để đi thị sát màLúc này, Haram bất ngờ ghé sát tai cô, thì thầm một câu nói khiến vai cô đỏ ứng.

Câu nói đó sẽ không được tiết lộ đâu, nhưng gợi ý là nó có hai chữ "Đêm nay"=)Mất một lúc lâu để hai người họ trở lại trạng thái bình thường.

Dù gì thì nạp năng lượng buổi sáng kiểu này cũng vui lắm, sở thích nhỏ của họ suốt sáu năm qua đó.Phải... niềm vui nhỏ nhoi trong sáu năm qua.Cùng giảo bước trên phố thị.

Đi khắp nơi quanh thành phố cảng nhột nhịp có tên của tổ tiên Anne: Aly"Ấm áp đúng không anh?"

"Ừm."

"Dù nó có hơi chai sạn, nhỉ?"

"Điều đó không xấu, những vết chai, những vết sẹo, đều là một minh chứng cho nỗ lực của em.

Nó khác với một huân chương, nhưng nó sẽ nhắc nhở em bản thân mình là ai...

ít nhất, là việc ta đã từng là con người như nào."

"Anh sẽ không bao giờ đưa em câu trả lời khác sao?"

"Ừm...

Anh không có ý tưởng nào khác để trả lời câu hỏi đấy."

Đây là lần thứ bao nhiêu, họ cùng rảo bước và nói ra những câu hỏi và trả lời như này.

Tay đan tay, chân đều bước, hơi thở tưởng như hoà chung nhịp...."

Lần này, có được không, Haram...

Em cảm thấy, định mệnh đang đến gần..."

"Không được."

Là yêu cầu gì mà cận vệ Haram lại từ chối thánh nữ?Thực ra, nó cũng không khó hiểu lắm...

Một Haram sẽ luôn bảo vệ thánh nữ, luôn bảo vệ cảm xúc nơi cô.

Hơn hết thẩy, bản thân Haram sau khi hấp thụ sức mạnh của Lôi thần Aly—Anh ta dang dần để bản thân trở nên giống như một vị thầnHành động không sai sót, hành động sẽ đúng đắn đến mức cực đoan.'Mình đang làm gì thế này...'Haram lắc đầu.

Thật sự sáu năm sinh sống với Thần cách, anh đã phẩn nhỏ có thể hiểu vì sao võ thần Aly đã có thể xây dựng nên một kế hoạch kéo dài hơn bốn ngàn năm.

Thứ đó quá chắc chắn."

Em... xin lỗi..."

Anne trả lời, giọng nói yếu ớt như cô bé bị bỏ rơi."

Không phải lỗi của em...

Chỉ là anh không muốn hai ta phải hối hận."

"Em hiểu... câu trả lời này em đã nghe cả trăm lần rồi mà."

Đôi mắt cô gái ẩm ướt, còn chàng trai chỉ có thể quặn lòng

"Nếu có một đứa trẻ, thì gánh nặng của chúng ta sẽ không chỉ còn là bảo vệ thế giới này!"

"Nếu có một đứa trẻ, em sẽ không thể lựa chọn giữa nó và thế giới!"

"Nếu chúng ta có một đứa con.

Em, em sẽ không thể lựa chọn giữa đứa bé và...

Anh..."

Anne đau đớn ngồi gục xuống ghế đá, dựa đầu vào cánh tay vô lực và kìm nén giọt nước mắt.

Thực ra, cô đang có phần cực đoan trong việc muốn có một đứa con...

Bởi vì giống như Haram được kế thừa sức mạnh của Võ thần Aly và thần cách của ngài.Thì Anne...

đã kế thừa sức mạnh và sự sống của Hấp huyết nữ vương – Thánh nữ đầu tiên: Amethyst – Sedn Philia.

Bản chất của người phụ nữ ấy, là một con quỷ.

Một con quỷ tận tâm cho dục vọng của bản thân.

Bảo vệ thế giới, bảo vệ những đứa con, vì vậy mà cô đã chọn giữ lấy tường chắn cô lập Westoce với thế giới bên ngoài trong suốt hàng ngàn năm sau.Anne đã kế thừa nó: Quỷ tính của Hấp huyết nữ vương.Từ sau khi nhận được lời yêu của Haram, có một thứ trong cô đã rực cháy.

Phải, cô muốn có con...Cô muốn được tặng cho Haram một món quà là kết tinh của tình yêu.

Muốn trở thành cả thế giới của một đứa trẻ như mẫu thân đã từng.

Muốn được như mẹ, muốn được kể cả khi chết, cũng sẽ có người kế thừa cho tương lai.

Nhưng, cái giá phải trả, chính là gánh nặng trên vai đứa trẻ đó chỉ vì được sinh ra là đứa con của thánh nữ.Sự lựa chọn của Anne nếu hoàn toàn bị dục vọng chiếm lấy.

Cảm xúc của cả cô và Haram, mọi thứ sẽ bị lung lay."

Chúng ta sẽ chiến thắng, Anne.

Kết thúc mọi thứ ở đây, để có thể tiếp tục tiến lên mà không phải lo nghĩ nữa."

Haram trả lời.

Lần này, là một câu trả lời mới cùng với sự giãy bày của AnneMột lời khẩn khoản như thú tội...

Một lời như thể để giải phóng sự thôi thúc của dục vọng khỏi cơ thể.

Anne đau như muốn chảy nước mắt, nếu Haram không ở cạnh lúc này, không khéo cô sẽ nằm gục ở đây mãi thôi"Em không thể tượng tượng được, cụ tổ đã chịu đựng điều này như nào nữa."

Anne gượng cười, biểu cảm khẽ run và nhìn lên Haram.

Đôi mắt người đàn ông ấy hơi tối, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn."

Anh... cũng vậy."

Anh ấy đỡ lấy bàn tay cô và cả hai lại cùng sánh bướcNhư khi hít thở mỗi ngày.

Lại đau đớn như hộc máu khỏi họng, cảm giác vượt qua như cành cây vươn dài...

Cô ấy khao khát vẽ nên một cầu vồngHaram không dối trá trước thánh nữ, không bao giờ.Đó là điều khiến vị thánh ấy đau lòng đôi chút.

Thậm chí sau khi nhận được Thần cách, anh ấy đã không còn để cảm xúc xen vào những lựa chọn của bản thân nữa.'Ah..

Ha ha...'Anne thầm cười một cách khốn khổ.

'Tại sao... từ lúc nào mà mình lại...Khao khát những thứ bẩn thỉu như thế?...'Một lời mà cô chẳng thể nói ra, chẳng hề muốn suy nghĩ.

Những thứ sâu thẳm cho cô cứ bộc lộ ra.

Từ những điều nhỏ nhấtChỉ có những điều quan trọng này là cô gái đang cố kìm nén...

đang cố để hoàn thành trách nhiệm của bản thân.Haram và Anne chưa bao giờ rời xa nhau.

Chưa bao giờ xa cách cả về cảm xúc lẫn tâm hồn...

Nhưng ngay giây phút này của sáu năm qua...

Họ đang phải cùng ngầm chấp thuận điều này.

Điều "tốt nhất" cho hai người bọn họ"Chúng ta sẽ thắng."

Haram siết chặt cánh tay, khiến cho Anne hơi đau.

Nhưng, cô gái cũng hưởng ứng."

Vâng.

Nhất định."

Hai người siết chặt cánh tay đang đan.

Cảm nhận rõ sự quyết tâm vững vàng của đối phương."

Ah!

Xin lỗi anh! / em!"

Để một lúc, hai người mới để ý là tay cả hai đang dần đỏ lên.

Nên họ nơi lỏng cánh tay và lập tức xin lỗi đối phương rồi đỏ mắt lung túng...

Chút nhân tính còn lại của họ... vẫn thật đáng yêu nhỉ?Cùng nhau rảo bước, cùng bên nhau yên bình.

Để rồi họ thấy người em của mình, Grace đã ở trước toà nhà của hai người."

Grace?"

"Vâng, em đợi anh chị nãy giờ."

Người hiệp sĩ to lớn với thanh đại kiếm được cố định sau vai thở nhẹ một hơi nhẹ lòng khi đã thấy anh chị mình trở về"Ừm.

Thế là, họ sắp đến rồi nhỉ?"

"Vâng, khách của phía Đông.

Pháp sư chiến lược của tiên tộc, Vena Ferona đã chuẩn bị đến bến cảng."

"Chị hiểu rồi."

"Chuẩn bị đón khách thôi."

Anne và Haram nghiêm túc trở lại.

Số mệnh của thế giới đang đến rất gần, đồng minh của phía Đông đã đến rồi.

Nghĩa là trận chiến cuối cùng đã đến rất gần.

Là vì ngôi sao chổi bạc hôm trước, trực giác của cả hai bọn họ đều xác nhận.Đó là điểm báo của hy vọng, ánh sáng rực rỡ như vậy chắc chắn là hy vọng...

Nhưng đêm đen thì vẫn ở đó.

Vì vậy, cả thế giới đã quyết định bám lấy vào tia sáng cuối cùngNam thần không cầu nguyệnNữ quỷ không lung lạcCả hai đều đã quyết tâm cho trận chiến cuối cùng với quyết tâm toàn thắng....Nơi chiếc thuyền lớn với hàng ngàn binh lính đang bận rộn.

Có một người phụ nữ khẽ đứng ở đầu tàuCảm nhận từng ngọn gió, từng tiếng sóng rạt rào đánh vào thân thuyền.

Cô khẽ đan nhẹ đôi tay trước bụng vào nhau.Đó là một người tiên nữ...

Người tiên nữ xinh đẹp vô cùng đang bế trên tay một đứa bé và đứng bên cạnh một người đàn ôngNét trắng đen cổ kính, vẻ đẹp bí ẩn ma mị sau lớp khăn tang, bộ váy đen tuyền, như thể phủ cả bầu trời trong sự u tối.

Ấy vậy mà giữa khung cảnh đơn sắc này, tiếng cười của đứa trẻ lại khiến nó thật yên bình, đôi tay dịu dàng của ng mẹ ấy là cả tình yêu và sự tin tưởng vô bờ.

Như thể thời khắc đầu tiên sẽ đem đến hy vọng cho thế giới.Người đàn ông khẽ quàng lấy vai cô, cùng với đứa trẻ tinh nghịch và cười một cách hạnh phúc"E hé..."

Đứa bé mỉm cười... nhưng, người phụ nữ thì lại không thể..."

Tệ thật..." – Cô khẽ thì thầmCánh tay cô thả thõng xuống, nhưng đứa trẻ lại chẳng hề rơiTại sao?...Toàn bộ khung canh dần tan biến như làn sương mờ, binh lính vẫn sinh hoạt dưới boong, nhưng những người ở trên boong đã biến mất.

Và rồi, cả đứa trẻ cùng người đàn ông kia... cũng đã biến mất.

Để lại một khung cảnh hoàng hôn u tịnh với duy nhất một bóng đen đứng trước mũi tàu"Mình nhớ Selina quá..."

Cô ấy nói, nhớ lại đứa cháu nhỏ ở nhà.

Nhớ lại hơi ấm của một đứa trẻ ngây thơ...

Có lẽ việc xa nhà một thời gian đã khiến cô ủ dột.Có một vài lí do đã khiến cô ấy nhớ về một hạnh phúc mà bản thân đã mãi mãi mất đi."

Trận chiến cuối cùng sắp tới...

Mình sắp hoàn thành nghĩa vụ rồi nhỉ?"

Cô ấy khẽ rơi lệ, nhớ về một kí ức xa xưa."

Hức..."

Cánh tay được ôm lấy trong chiếc găng tay đen, cô ấy đưa che đi đôi mắt khóc thương.Người chồng đã mất trong tay cô, đứa trẻ đã bị tước khỏi người tiên nữ...Tất cả chỉ do một kẻ thù duy nhất mà thôi.

Một kẻ mà dù trái tim đã được chữa lành cô vẫn chưa thể thôi hận.Con súc sinh, súc vật, báng bổ, vô nhân tính, đáng căm hận!

Duncan Invitus...

Cô thề sẽ giết, sẽ huỷ diệt hắn.

Đó là một ngọn lửa, ngọn lửa đen tuyền xấu xí như màn đêm u tối bất tận.

Dù vậy...Nàng tiên sẽ giữ lấy ngọn lửa đen cháy rực trong tim.Bất chấp nó thiêu rụi cô, bất chấp cô sẽ kẹt mãi trong bóng tối không lối thoát.Vena Fenora, sẽ giết chết con quái vật báng bổ ấy.

Thứ đáng chết ngàn vạn lần, đáng chết còn hơn cả Chúa tể bóng tốiThứ mà đã gây ra cho ta bao nỗi đau!

Chết đi, con quái vật khốn khiếp!Chết đi, thứ súc sinh đê hèn!Chết đi, giống quỷ vật súc sinh!Mi chỉ có giá trị để chết đi thôi...

Chỉ có thể thôi...

---Hết chương 189---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 190: Một chút ghen tị


Khoảnh khắc con thuyền lớn dừng lại ở cảng biển.

Đã có một đoàn người gồm lính tráng cùng thủ lĩnh của họ đứng đợi sẵnHaram Philia với bộ quân phục đen chỉnh tề đứng trước cả đội quân và ra lệnh cho họ dàn sang hai bên đường và hành lễ.

Đồng thời cả Anne S.

Philia cũng đã bước tới cùng bộ quân phục nữ cùng màu, trên áo chỉ có những hoạ tiết đơn giản như các cúc áo xếp nghiên về bên phải, ở dưới là bộ váy xếp ly dễ di chuyển cùng với đôi ủng cao được làm ra như bộ giáp chân chất lượng cao.Tiện nói, quân hàm trên vai họ đều là Đại tướng, bốn sao vàng ba vạch đỏ.Cùng với Grace Philia, bọn họ là ba Đại tướng tối cao chỉ huy quân đội của WestoceVà... phải, cả ba đều rất trẻ.

Không chỉ so với các chủng tộc trường thọ, mà cả với các chủng tộc đoản thọ, tuổi đời họ chưa hề quá mươiNhưng việc hai trên ba chỉ huy phải đến nghênh đón, nghĩa là vị khách chuẩn bị bước xuống tàu này rất quan trọng.Hàng ngũ nghiêm chỉnh, hai người chỉ huy mặt mày hơi căng thẳng.Và rồi, một người phụ nữ đã bước xuống cùng một tiểu đội phía sau.Đó là một Nữ tiên tộc với mái tóc vàng phai màu, đôi tai dài và đôi mắt xanh lưu li pha sắc lục cũng đã có chút mờ ảo.

Khác với hai người chỉ huy tối cao của Westoce, người phụ nữ kia khoác lên mình một bộ váy dài đen liền thân và một bộ áo choàng xanh biển đậm, trên cánh tay cô là một cây trượng kì lạ với nửa trên là gỗ đính trên đó là một viên ma thạch và nửa đầu dưới là một thanh kiếm dài, đó là một biến thể của Rhomphaia và trượng phép.

Nhìn có thể cô gái ấy là một ma kiếm sĩ, dù theo phong cách ăn mặc này, cô ấy giống một pháp sư thuần tuý hơn.

"Pháp sư hoàng gia: Vena Fenora.

Chúng tôi và cả Westoce, rất vui được đón tiếp cô cùng tiếp viện của mình.

Ân tình này của Tiên tộc Fenora, nhất định chúng tôi sẽ không bao giờ quên."

Anne khẽ nắm hai mép váy và cúi đầu hành lễ, Vena cũng tương tự với tay không cầm trượng."

Giúp đỡ đồng minh của mình là nghĩa vụ của chúng tôi, nữ đế không cần quá câu nệ.

Chúng ta đều có một mục tiêu chung mà, phải chứ."

"Đó là vinh hạnh của tôi."

Hai người phụ nữ đứng thẳng lưng và nhìn nhau.

Anne đã từng nhìn thấy Vena một lần tại hội nghị của Hội đồng trắng, cũng đã từng uống trà và có chút thân thiết.

Thú thực thì trong buổi tiệc trà đó, cô giống như một đứa em nhỏ cùng với Nữ pháp sư Rina và Thánh nữ Anor Julliette vậy.Vì buổi tiệc trà đó thật sự rất vui nên cô nhớ rõ.

Khuôn mặt của người chị cả hiền hậu tên Vena ấy."

Em rất vui được gặp chị lại chị."

"Ừm, chị cũng vậy."

Hai người phụ nữ thì thầm, đủ chỉ để đối phương nghe thấy.

Nụ cười khẽ nở trên môi vì hạnh phúc sau một thời gian gặp gỡ.

Haram cảm thấy an lòng khi người mình yêu vẫn có thể nở nụ cười dù trong hoàn cảnh chiến trận đã tới gần.

Dù vậy, anh ta lại nhìn vào Vena một cách đề phòng.Có gì đó trong cô ấy rất lạ, lạ đến mức trực giác của anh ta phải réo lên.

Dù nó không hề nguy hiểm...

Đúng vậy, không hề nguy hiểm.Một chút vẩn đục trong linh hồn ấy, nhưng với những người ở thế giới này, sắc màu của thù hận đấy là chuyện đương nhiên.

Ở nơi có chiến tranh, thì tất sẽ có mất mát.

Một khi đã mất mát, âu sẽ có thù hận.

Trái tim người đâu phải ai cũng có thể trong sạch, tâm trí con người chẳng phải ai cũng có thể thật sự tiến lên cho tới khi kết thúc mối duyên nợ.

Hận thù của người, nhắm tới bóng tối dẫu sao cũng là lẽ hiển nhiên.Chỉ là..."

Hở?"

Haram cũng đã bất ngờ khi khoảnh khắc nữ phá hoàng gia kia nhìn vào mình, đồng tử cô ta hơi giãn cùng đôi mắt đã mở to hơn bình thường.

Cô ta đã thấy điều gì đó, giống Haram?"

Không thể để các vị khách của chúng ta đợi ở đây được.

Grace, hãy chỉ huy binh lính đưa những người trên tàu đến nơi nghỉ ngơi.

Còn... thưa pháp sư hoàng gia, cô có thể đi cùng chúng tôi chứ?"

"Rất vinh hạnh."

Vena trả lời câu hỏi của Anne.

Và rồi, khi hai đại tướng của Westoce quay lưng.

Vena đã phải suy nghĩ về điều mình vừa thấy...'Không... thể nào, phải chứ?'Người phụ nữ ấy, nhớ rõ...

Mái tóc đen sáng cùng đôi mắt xám bạc, khuôn mặt cũng có vài nét hao hao, thậm chí còn có vài nét giống với...

Venus?Nghĩa là chỉ có một điều thôi'Đứa trẻ đó mang theo dòng máu của tiên tộc?'Vena nhìn xuống bàn tay mình một cách ngờ vực.

Lập tức một ảo ảnh hiện ra trên tay cô là vô số xiềng xích đã trói chặt cổ tay mình"!!!"

Hoảng sợ và đôi chân đã ngừng lại trong khoảnh khắc, Anne cũng đã quay ra đằng sau khi nhận thấy sự bất thường."

Chị Vena, có chuyện gì sao ạ?"

"Kh-không có gì đâu, chị chỉ hơi đau đầu vì say sóng thôi."

"Ủa, thật à?"

Anne bất ngờ trước câu trả lời của Vena.

Nghe thì khá giống nói dối... nhưng thôi, cô sẽ không đề cập.

Dù sao thì nghe pháp sư hoàng gia vĩ đại say sóng nó quá là điêu ngoa rồi.Vena đều bước phía sau, đôi mắt đảo xung quanh và rồi nhìn vào tấm lưng của Haram...'Cảm giác này, có thể không?''Không thể nào...''Đứa trẻ ấy... không thể.'Cô... khao khát điều gì?

Phù thuỷ ơi, cô đang nghĩ về điều gì thế?Có phải là về tương lai ấy không?Cô đã mơ về viến cảnh ấy bao lần rồi nhỉ?Cô đã khao khát được thấy sinh linh bé nhỏ ấy trưởng thành bao lâu rồi?

Đã bao giấc mơ, đã bao ảo ảnh cô nhìn thấy điều đó rồi?Cô... có muốn tỉnh dậy không?Nghe thấy tôi không, hỡi tiên nữ u buồn?Câu trả lời của cô, đang ở rất gần rồi đó.

Trời đêm rực rỡ ánh sáng, cứ ngỡ như sự kiện hai trăm năm mới có một lần của Lục địa tiên phong.

Trên con thuỷ nhỏ, Anne và Vena đang ngồi và được Haram cầm mái chèo.

Nơi toà tháp lớn, bao quanh bởi đồ thị vùng hồ cực kì trong xanh và tràn ngập trong ánh sáng.

Một tiên tộc như Vena thật khó có thể cầm lòng hay không tỏ ra vui thíchNhìn những ánh sáng phản chiếu trên đôi mắt và nụ cười của người con gái ấy, thật khó tin mới nãy thôi bầu không khí xung quanh cô lại thật u uất."

Chị Vena, cho em hỏi một câu được không?"

Anne lúc này đã tách ra khỏi đám đông, không cần phải giữ lấy sự uy nghiêm nữa và hỏi với người mà mình đã coi là chị em kết nghĩa."

Ừm.

Em hỏi đi."

"Chị nghĩ gì khi thấy đất nước này?"

"..."

Một câu hỏi có tính bất ngờ.

Vì nhẽ ra, nó nên được hỏi trong lúc hai người bàn bạc nghiêm túc chứ không phải trong giây phút thư giãn thế này.

Nhưng dù sao Vena cũng có thể trả lời...

'Đã hỏi ở đây, thì em ấy muốn mình phải trả lời thật lòng nhỉ?'Vena thầm nghĩ, đôi mắt đảo từ phố xá trở lại với Anne."

Chị nghĩ nơi đây... rất đẹp."

"Cụ thể hơn được không ạ?"

Vena gãi má suy nghĩ một chút và rồi cô cũng thuận theo ý Anne"Nơi đây, con người chăm chỉ, chất phác.

Thiên nhiên cũng trù phú và tốt tươi.

Biển cả bao bọc như mẹ hiền và khẽ ngân lên những tiếng ca xô bờ nhẹ nhàng.

Và với chị, ánh sáng nơi đây, dù có hoa lệ cũng không hề đem lại cảm giác ngột ngạt.

Bản thân nó thậm chí còn khiến những vì sao được hoà nhịp chứ không hề bị che mờ.

Nên với một Elf như chị, được nhìn thấy một thế giới yên bình như này.

Thật sự là diễm phúc."

Một lời ca ngợi thật lòng.

Dù sao thì cũng chẳng có lí gì để che dấu hay dối lòng.

Tiên tộc yêu những vì sao, yêu ánh sáng lung linh đã thắp sáng cho họ trong đêm đầu tỉnh giấc nơi thế gian này.Giống như người lùn trân trọng núi non, loài người hướng về mặt trời.

Ba dân tộc trụ cột của Lục địa tiên phong đều rất yêu quý thứ đầu tiên đã nuôi dưỡng và dẫn dắt họ từ khoảnh khắc đầu tiên tổ tiên xa xưa của họ tỉnh giấc.Vì vậy mà, bầu trời nguyên vẹn cùng phố xá lung linh này, Vena thật sự rất mê mẩn."

Nghe chị nói điều đó, em rất vui..."

Anne nắm lấy tay Vena, như thể một sự cảm thông mơ hồ."

Cảm ơn chị đã đến đây, để cùng em bảo vệ mảnh đất này."

"Ừm.

Chị cũng cảm ơn, vì đã cho chị cơ hội để làm điều này."

Vena siết nhẹ bàn tay và gật đầu.Haram đã chọn cách tắt âm xung quanh bản thân để không làm phiền hai cô gái.

Và giờ, đã tới nơi rồi...

Thành trì và cũng sẽ là nơi nghỉ chân của Vena.

Người đàn ông lúc này bước lên cầu và cố định thuyền.

Xác nhận hai người phụ nữ đã nói xong chuyện, anh ta chạm nhẹ và tai để thính giác trở lại."

Mời em."

"Vâng."

Haram đưa tay để đón Anne lên như một công chúa.

Dù rằng bây giờ cô đang mặc quân phục, nhưng khung cảnh này vẫn cứ như lấp lánh lên vậy.

Và rồi, người thật sự sẽ gặp rắc rối trong việc bước lên là Vena.

Cũng đã được Haram đưa tay lên đỡ"Thưa phu nhân."

"Cảm ơn cậu."

Ngay ở khoảnh khắc nắm tay.

Haram chợt nổi da gà vì giật mình.

Vena cũng tương tự như cảm thấy có dòng điện chạy qua.

Anne quay đầu lại nhìn thì có hơi bất ngờ trước phản ứng của Haram...Không phải ghen tị đâu mà Anne đang cực kì lo lắng.

Rõ ràng Vena là một người tốt, nhưng Haram lại đang mở to mắt một cách lạ lùng.

Đôi ngươi bạc khẽ run, hơi thở tự nhiên dao động."

Haram..."

Anne vô thức đưa tay lên, nắm lấy tay áo của Haram khiến anh ta giật mình quay lại khi toát mồ hôi.

Vena cũng đã có thể tỉnh lại."

Chị xin lỗi, chị hơi vô ý rồi."

"Không... không sao cả."

Anne lắc đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt Haram."

Anh, sao vậy?"

"Anh không biết nữa."

"Chút nữa, nếu anh thấy gì, hãy nói với em nhé."

"Ừ."

Anne vẫn dịu dàng như vậy.

Cô ấy nắm lấy bàn tay Haram khi nhận ra anh đang run rẩy, không hề để chút sự ghen tị bộc phát làm lu mờ lí trí.

Nhưng mà...'Dù rằng... em ấy đang siết rất mạnh...'Phải, Anne đang sở hữu quỷ tính.

Cô cũng đang phải cố để không bộc phát cảm xúc ra ngoài một cách vô thức.

Khuôn mặt vẫn bình tĩnh, nhưng thật khó để xác định sâu thẳm trong cô đang nghĩ gì"Cảm ơn em..."

"Để đêm nay nói tiếp nhé."

Anne quay đầu về phía trước, dùng lại và khoanh tay bĩu môi.

Haram thấy điều đó thật dễ thường và cười nhẹ"Vậy, anh đi trước."

"Vâng.

Anh đi cẩn thận."

Ngay sau khi nhận được lời của Anne, Haram lập tức biến mất.

Tia sét phóng lên bầu trời khiến ngọn gió thổi lay mái tóc của Anne khiến cô phải đưa tay lên để đỡ lại mái tóc dàiĐể rồi, trên cây cầu này, chỉ còn Anne và Vena.

Thấy vị tiên nữ vẫn đứng như trời tròng, Anne mới tiến lại gần và nắm lấy tay cô"Chị Vena... bình tĩnh lại đi chị."

"À, ừm..."

"Đi cùng em một lúc nhé.

Trước khi chúng ta chính thức bàn mấy chuyện hệ trọng."

"Ừ."

Vena chấp nhận, thế là cả hai chị em đã cùng nắm tay và rảo bước đi trên cây cầu gỗ sẽ đi tới một khu vườn ở cuối đườngKhông gian xung quanh tối tăm, vậy mà mái tóc vàng kim của Vena vẫn thật rực rỡ.

Điều đó khiến Anne có phần ghen tị.

Chị Vena thật xinh đẹp và trưởng thành, đôi mắt chị ấy cũng thu hút tới mê hồn tận.

Giờ đây Anne lại cứ như một cô bé, cảm thấy ngưỡng mộ vẻ đẹp mà cô đã từng nghĩ hẳn đây là người phụ nữ đẹp nhất trần gian...'Không biết nếu xếp toàn bộ đàn ông trên thế giới vào một chỗ, rồi hỏi họ so sánh giữa chị Vena và nữ thần Sedna... liệu bên nào sẽ đông hơn nhỉ?'Nữ thần Sedna – Anne đang nhớ lại việc cô đã choáng ngợp đến mức nào ở khoảnh khắc đầu tiên diện kiến vị thần bảo hộ toàn WestoceDáng người cao, cơ thể cân đối.

Mái tóc trắng xen lẫn những lọn xanh dương.

Đôi ngươi toát ra vầng sáng xanh biếc giống như biển cả sâu thẳm.

Khuôn mặt ấy, không chỉ gói gọn ở từ xinh đẹp nữa, mà nó cứ như một kiệt tác của thế gian, thứ tượng trưng cho vẻ đẹp bậc nhất thế giới.

Vì vậy, cô nghĩ, để so sánh với Vena bây giờ, số người trên thế giới mà là chẵn.

Thì kết quả sẽ là ngang bằng.Bởi vì dù có là người khách quan nhất, người có gu riêng...

Thì Sedna và Vena lại mang cùng một vẻ đẹp như một người công chúa u buồn của cổ tích.Sự xinh đẹp lẻ loi trên pháo đài của nỗi đau bị canh giữ bởi con quái vật tên tuyệt vọng, sự xinh đẹp ngủ say trong cô độc trong bóng tối bất tận mỏn mỏi chờ đợi một người sẽ không bao giờ đến...

U uất, nhưng lại quyến rũ đến rợn người.'Nếu Haram mà cũng bị quyến rũ vì nó— Không, biểu cảm của anh ấy – Là sợ hãi.'Anne vừa có chút suy nghĩ ghen tuông, nhưng đã lập tức tự tát bản thân trong tâm tưởng để tự trấn tĩnh"Anne, em muốn nói với chị điều gì à?"

"Ah!

Khô—không..."

Cô gái hơi giật mình và vô thức thả bàn tay của Vena rồi luống cuống phủ nhận.

Xong, vì sự hoảng loạn ấy quá lỗ liễu, nên cô ấy không thể phủ nhận nữa"Vâng ạ...

Em đúng là có chút chuyện..."

"Có ghế đá ở đây này, chị em mình ngồi xuống đây đi."

"Vâng ạ."

Anne lễ phép gật đầu và ngồi xuống bên cạnh Vena.

Đèn đường vẫn thật sáng, nhưng đây lại là một con ngõ mà ít người qua lại.

Công viên còn cách đó khoảng hai trăm mét nữa.

Nhưng vì có lẽ đây là việc riêng, nên nếu ngồi ở đây sẽ tiện hơn"Chị Vena...."

"Ừm."

"Em nghĩ câu hỏi này sẽ có chút tế nhị...

Nhưng, chị có quen anh Haram từ trước ạ?"

"Không, chị không."

Vena bình tĩnh trả lời.

Đây cũng là lần đầu tiên cô đến Westoce thôi, thậm chí ở Hội đồng trắng lần cuối, cô ấy cũng không nhìn rõ khuôn mặt Haram vì có vẻ cậu ta đã sử dụng một phép che dấu nào đó."

May quá..."

"Chị khiến em hiểu nhầm à?"

Anne đặt tay lên ngực và thở phào.

Vena thì đã nhận ra vấn đề rồi, chỉ là giờ mới hỏi lại mà thôi."

Vâng... có một chút ạ."

"Người đàn ông đó, rất tốt với em mà, phải chứ?"

"V-vâng.

Anh ấy rất tốt, và em cũng tin tưởng anh ấy nữa.

Nhưng... vì vài lí do mà em đã『Ghen tị』.

E-em biết vì sao, nhưng mà..."

"Chị hiểu... chị biết mà.

Nhìn người đàn ông của mình gần gũi với người phụ nữ khác thì chắc chắn ta sẽ khó chịu thôi.

Đúng là Quỷ tính sẽ khiến em khó che giấu, nhưng đó là phản ứng bình thường mà."

Vena giải thích đồng thời đưa cánh tay lên lọn tóc đỏ trước mắt và gạt nhẹ sang bên cho cô bé.

Đôi mắt bất ngờ của Anne và cả biểu cảm ban nãy nữa.

Người đàn ông kia phải may mắn lắm mới có một người vợ dễ thương cả ngoại hình lẫn tính cách như này.

Vì dù có quỷ tính trong người, mà nhân tính của cô ấy vẫn vững vàng đến như này mà."

Chị biết về Quỷ tính sao?"

"Ừm, chị hiểu rõ nó."

Rốt cuộc thì Vena từng quen một con quỷ.

Với cả... một người nữa cũng có thứ đó trong người"Chị Vena trông chị buồn quá..."

Vena không hề rơi lệ.

Phải, không hề mà chỉ có khuôn mặt sầu thảm mà thôi.

Nhưng Anne thì lại thấy...

đây một con người mà nước mắt đã cạn khô từ lâu rồi.Có lẽ đúng như Haram và vị vua của người lùn năm xưa đã nói.

Có những trái tim sắt đá, đã chẳng thể rơi lệ từ lâu.

Có những con người đã trải qua vô số nỗi đau, để rồi trở nên nguội lạnh.

Chị Vena đã sống hơn hai ba trăm năm... vô số nỗi đau, vô số mất mãi đã nằm sau bước chân và tấm lưng của chị ấy.Và có lẽ một số trong những bóng hình đó, lại rất đỗi thân thương.Anne cũng chỉ vừa thấy thôi, khi chị Vena vén lại cho cô mái tóc.

Cô đã nhìn được một chiếc khuyên tai màu bạc cùng hoạ tiết đơn giản, thứ mà một công chúa của hoàng gia thường sẽ không sử dụng.

Chiếc khuyên ấy đẹp một cách đơn sơ, chỉ đính một viên ngọc màu xanh lục nhỏ.

Nhưng...

Anne cảm nhận được vô số điều kì lạ.Những xúc cảm mà chủ nhân chiếc khuyên tai đó đã trao, khiến chiếc khuyên đơn sơ ấy trên đôi tai dài của Vena lại xinh đẹp vô cùng.Nỗi buồn u uất, cảm xúc thân thương...

Ah... chỉ có thể là một khả năng mà thôi...

Sự mất mát đau đớn"Chị Vena... em..."

Đá lại sự lúng túng của Anne, Vena nở nụ cười dịu dàng như thể một người mẹ hiền."

Chị đã mất rất nhiều, Anne.

Vì vậy, chị sẽ không để em hay bất cứ ai... phải mất đi những gì thân thương nữa."

Vena đã thề, sẽ chiến đấu với bóng tối cho đến giây phút cuối cùng"Chị sẽ... tiêu diệt đại kẻ thù của chúng ta."

Của cả vùng đất này, của cả chính Vena...

Đúng, lí do mà Vena đã đến quần đảo này tiếp viện, chính là vì đại kẻ thù đó: Duncan..."

Xin chị đừng ép mình quá."

"Để đối đầu với hắn...

Thì đó là điều không thể."

Vena ôm lấy Anne vào lòng, như thể người mẹ ôm lấy cô con gái bé nhỏ và an ủi.Từ sự ghen tị yếu ớt, giờ đây cảm xúc của Anne... lại chỉ đơn thuần là muốn người chị của mình được bình yên.

Bởi chăng, cơn bão cảm xúc nơi chị ấy, thật sự rất đau, cứ như ngàn bão tố xé qua lồng ngực.

Trái tím sắt đá khi vỡ tan, có lẽ đã chẳng thể hằn gắn.Anne không thể hiểu, một người bị tổn thương đến không thể rơi lệ.

Tay đau thì phải khóc, đói bụng cũng sẽ kêu la...

Đó là bản năng tất yếu của một sinh mệnh mà.

Trái tim còn nóng, đứa trẻ sẽ tìm kiếm người sẽ an ủi và yêu thương.

Giọt nước mắt sẽ rơi, để giải toả bao nỗi lòng.

Nhưng khi trái tim đã chai sạn, không thể khóc nó sẽ đau đớn đến mức nào chứ.Thật khó để tưởng tượng.Đôi mắt Anne hơi ngấn nước, khẽ gục vào lòng người chị thân thương.'Ai đó... làm ơn hãy cứu chị ấy...'Dù là gì cũng được.Dục vọng của Ác quỷ, lại thật trớ trêu nhỉ?

Ta có lẽ sẽ hiểu theo một cách nói khác.

Đó là "bộc lộ những khao khát chân thật".Cũng chỉ là một cách nói cho sự tận tâm"Chị Vena ơi."

"Chị đây."

"Nhất định, một lúc nào đó, Anh hùng sẽ tới.

Nhất định, bởi vì em cũng có một Anh hùng bên mình mà.

Nên chị nhất định cũng sẽ có một người đến vì chị thôi."

Anne lắp ba lắp bắp cố gắng nói.

Vì đúng vậy, cô bé ấy tin nhất định sẽ có một ngày Anh hùng sẽ cứu lấy công chúa như bao câu chuyện cổ tích mà cô thường hay đọc ngày nhỏ...

Và cả chính cô cũng đã có một Anh hùng của riêng mình theo cách đóNhư Haram đã đến vì Anne, như Anh hùng trong câu chuyện cổ tích sẽ đánh thức công chúa đang say ngủ trong bóng tối vô tận.

Như một hiệp sĩ sẽ đến bên cô công chúa khao khát ai đó sẽ ở bên mình mãi mãi, giống với Nữ vương và Võ thần năm xưa."

Có lẽ vậy..."

Chỉ là tiếc thay, với Vena...

Người Anh hùng của riêng cô, đã mất từ rất lâu rồi.Khẽ ôm đứa em vào lòng, cô gái ngân nhẹ bản ca năm xưa đã từng vui vẻ ca hát.

Để giờ lại thành một khúc điếu ca đầy đau đớn

---Hết chương 190---
 
Back
Top Bottom