Siêu Nhiên Tiếng hát của những hành trình (2)

Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 167: Phương Nam Hoạ Tổ - Thần


Giữa chiến trường hoang vu, nơi bầu trời đã chìm trong bóng tối cùng những con đại xà khổng lồ phủ kín thế giới với trung tâm là Xà thần.

Đang có năm con người chiến đấu với thánh thần.

Hay đúng hơn, là một phần của một vị thần cổ xưa chiến đấu

"RA A A A A !!!!!Macht xông lên với tốc độ xé gió.

Grufina ra lệnh cho tuyến sau và cũng đi theo sau Macht.

Hiện tại Macht là chủ công, dù sức mạnh tổng thể không bằng Grufina, nhưng với thần kiếm, rõ ràng sát thương của Macht lớn hơn."

Yểm trợ!"

"Rõ!"

Macht phóng lên, một đao chặt đứt đầu con rắn đang lao tới.

Tốc độ phi thường sánh ngang với các vị thần, nhưng từng đó là chưa đủ với số lượng trước mặt.

Một con đại xà phục kích phía sau, Grufina từ mặt đất vung chân, một cước thẳng khiến xung kích giải phóng rung động cả bầu trời. thổi tung mái tóc dài của Suzume, lộ ra đôi mắt đỏ tươi của Orochi.

Lập tức Macht xoay người, thanh kiếm vung lên một đường bán nguyệt, đầu rắn bay lên không trung và biến mất.Đúng thời điẻm này, Arsia ở phía sau nâng trượng"Lồng giam băng giá.

Mưa đá xẻ trời!"

Một con đại xà lao tới, nhưng đã lập tức bị Argenti cầm liềm móc thẳng vào mắt"Agh!!"

Một cú quật thẳng xuống mặt đất đồng vung cước khiến nó bật đi"Chết tiệt..."

Không có thần khí trong tay, sát thương của Argenti gây ra không hề đáng kể.

"Vĩnh hằng phương xa.

Cơn lốc mùa hạ"Arsia tiếp tục niệm phép.

Đây là lần đầu Argenti thấy một pháp sư thực chiến lại niệm phép dài như vậy.

Nhưng như này chỉ chứng tỏ một điều thôi.Cô gái ấy, tin tưởng Argenti một cách tuyệt đốiĐùng*Argenti thủ tấn, chấn cước hạ xuống tựa sấm rền.

Một cột trụ đá dâng lên đập thẳng vào cằm đại xà, một bước dậm vào trụ cột trụ và nhảy bật lên.

Trong tích tắc duy nhất, lưỡi liềm xoay lên, cắt một đường dọc con đại xà khiến nó ngã đập xuống đất.(Vậy thì tôi sẽ đáp lại bằng tất cả những gì mình có!)Nhìn thấy người yêu mình đang lột xác.

Arsia mỉm cười, tinh thần lên cao, cường độ ma lực quanh cô tăng mạnh."

Ngọn lửa rực cháy.

Sấm sét rền vang."

"Hoạ ma, Ân điển.

Thinh không, Tịnh tiến!"

Lượng ma lực bộc phát khổng lồ thu hút sự chú ý của Orochi.

Nhưng hắn chỉ kịp tấn công bằng hàng loạt đại xà, đại ma pháp của Arisa đã hoàn thành.

Còn hắn đang bị bao vậy bởi hai chiến binh cực mạnh.VụtGrufina và Orochi cùng vung quyền, hai nắm đấm va chạm khiến bầu trời vỡ tan.

Ngay lúc đó, Macht đã ra thuấn thân ra sau kẻ thù.

Một đao bán nguyệt nhắm thẳng đến cổ, nhưng Orochi đã xoay đầu lại, lấy răng cản lại lưỡi kiếm."!!"

Không chần chừ, Grufina vung cước thổi bay Orochi ra khỏi vị trí đồng thời kéo Macht rời khỏi tấm tấn công của đại ma pháp."

Hiến dâng máu thịt từ bầu trời.

Thế gian này do ta bóp nát!"[Vực Vô Cực: Minh Vương!]Đại ma pháp được triển khai.

Toàn bộ không thời gian xung quanh Orochi và cùng hàng trăm con đại xà ngưng lại.

Cơn lốc của bão tố nổi lên cùng ngọn lửa huỷ diệt, hàng vạn lôi đình đánh xuống, cùng cơn mưa thương băng huỷ diệt toàn bộ quái vật quanh chiến trường.Đó là một đại ma pháp tổng hợp sự huỷ diệt của mọi loại ma thuật thực dụng.

Được chính sư phụ Vena gợi ý khi không biết rõ thông tin về kẻ thù.

Đòn tấn công giáng xuống bởi các ma pháp nguyên tố lôi, hoả, băng, phong.

Thâm chí còn có cả thuộc tính đặc biệt của thời không.Nhưng..."

GRAAAAAHHHHH!!"

Xà thần giải phóng năng lượng.

Một đòn quét bay cả lồng thời gian và dập tắt cả Minh vương sau khi nó gây ra lượng lớn sát thương lên hắn.

"Ta đã yếu đến mức này ư?"

Orochi không ngờ bản thân đã phải mất tới ba giây trong tâm trí chỉ để phá giải một phép ngừng thời gian của nhân loại.

Cùng lúc hắn đang phải chịu ảnh hưởng nặng từ hàng loạt đợt tấn công.

Mặt đất bây giờ hoàn toàn bị thổi bay lên bầu trời.

Với tinh chất của lục địa tiên phong, đất đá khổng đã trở thành những chướng ngại cản trở tầm nhìn quá hiệu quả.Chẳng rõ từ lúc nào, ẩn sau những lớp đất đá, Macht đã ở ngay tước mặt Yamata no Orochi.

Đứng trước hình bóng của cô gái mà mình yêu, người đàn ông đó dứt khoát đâm kiếm."

Hừ!"

Orochi đưa bàn tay lên đỡ đòn.

Lưỡi kiếm đi xuyên qua bàn tay rồi bị hắn ta kéo ra sau lưng.

Khuôn mặt [Suzume] đã ở rất gần Macht... như họ đã từng."

Tỉnh dậy đi!

Suzume!"

"Cút ra!!"

Orochi vung tay xuống, cánh tay xuyên qua lớp mặt nạ trên mắt Macht và chọc thủng một bên mắt của cậu ta.

Tại sao Orochi lại tấn công vào con mắt hoàng kim này một cách kích động như vậy?

Đó chắc chắn không phải là hành động cảm xúc, mà hắn hoàn toàn nhận ra sự nguy hiểm...

Con mắt đó, đang gợi lên những cảm xúc sâu thẳm của Suzume."

GaaahhhhhhHH!!!!!!!!!!!"

Macht cố kéo lưỡi kiếm lên, nó cắt ngược cánh tay của Orochi và khiến hắn buộc phải rút cánh tay đang trong đầu Macht để xuyên thủng bên mắt còn lại.

Máu túa ra, lộ ra cả não và từng thớ thịt, hốc mắt vốn đã hỏng của Macht giờ đây đen kịt màu máu khô.

Cánh tay kia đâm xuống, toan xuyên thủng bên mắt còn lại.

Nhưng, một cây liềm đã được ném lên, kéo đi cánh tay của Orochi lệch hướng.

Grufina từ lúc nào cũng đã cầm lấy chuôi liềm"Làm tốt lắm, Argenti!"

Grufina giật mạnh lưỡi liềm, cánh tay của Orochi bị cắt đứt.Nhưng, hắn là một vị thần.

Và một vị thần sẽ không có sai lầm vì sơ suất hay chủ quan.Vụt*"Gaahahhhh!!!!"

Một con rắn trườn ngay trời, phóng thẳng xuống ghim Macht vào mặt đất và đè bẹp cậu ta.

Arsia từ tấn công bằng cách ma thuật niệm để tối ưu uy lực.

Nhưng những con đại xà lao xuống hứng trọn đòn tấn công thay cho xà thần đồng thời tấn công.Argenti vung cước đá lệch một cái đầu rắn đồng thời vung quyền thổi bay con thứ hai.

Nhưng con đại xà to bằng cả dãy núi thứ ba lao xuống, trước một Argenti đang tay không tất sắc.

Đúng lúc này, bất chợt một ánh sáng bạc lao xuống từ bầu trời chắn thẳng giữa Argenti và con đại xàĐÙNGGGGTiếng nổ khổng lồ do thần khí giải phóng năng lượng khi được Argenti cầm lấy và vung lên.

Con đại xà choáng váng lùi lại, mặt đất rung chuyển khi nó ngã xuống, Argenti chỉ hoàn toàn hành động theo phản xạ, chưa thể hiểu chuyện gì đang xảy ra"Prometheus, nhưng ai?"

Argenti quay về sau, và nhìn thấy cô bé Amber đang toát mồ hôi và sợ hãi là người đưa ném thanh kiếm về đây.Ngay sau đó, An từ sau đứng ra trước mặt cô bé.

Đó là lúc con đại xà tấn công."

Xin thần, hãy bảo vệ chúng con!"

An lên tiếng đồng thời mở rộng cây ô.

Bằng một cách thần kì mà hoàn toàn hiểu được đó chính là thần lực có sẵn của Grufina, chiếc ô đã tạo thành một rào chắn vững trãi chặn đứng đầu rắn."

Chạy đi!"

Tận dụng khoảnh khắc con rắn khựng lại, Argenti lao đến và vung thanh đoản đao.

Một đường chém ngọt tới nỗi đầu của con đại xà phải mất một lúc mới trượt dài và rơi xuống mặt đất"Cảm ơn hai người."

Argenti cầm chắc thanh đoản kiếm.

Cảm giác thật khác lạ... cứ như thể cậu ta đang cầm một thứ vũ khí cực kì quen thuộc vậy.(Ngươi, đã chấp nhận ta rồi sao?)...Không lời đáp lại, nhưng Argenti vẫn mỉm cười..."

Cảm ơn."

Ngay lập tức, cậu ta lại đứng trước Arsia, hào quang giải phóng như thể một phần của chính thần mặt trời.

Tả xung hữu đột trước hàng trăm kẻ thù.Ở phía khác, dưới mặt đất chỉ vài giây trôi qua, Macht cắt đứt cái đầu rắn thành chục mảnh và đá bật lên.

Nhưng hàng chục con đại xà lại lao xuống muốn nghiền nát Macht bằng cái trọng lượng nặng hơn núi non cùng sự nuối tiếc vô cùng tận của các linh hồn."

Graaaaaahhhhhhhh!!!!"

Khi Macht đang cố gắng để chống cự dưới mặt đất.

Trên bầu trời, Grufina và Orochi đang đối mặt một cách điên rồ."

Cùng là thần thánh, mà khác biệt thật."

Orochi mỉa mai Grufina còn chẳng giống nổi một vị thần.

Nhưng cậu ta chỉ cười đểu đáp lại"Ta không phải thần thánh, chỉ là một con người thôi, thằng thần đằng."

"Con người cơ à..."

ĐÙNGLời nói kết thúc, cả hai đã vung quyềnNhất quyền va chạm, thế gian rực cháy và chia tách.

Mặt trời và bóng tối chia bầu trời thành hai thế lực riêng biệtQuyền thứ hai được tung ra, Grufina đưa củ trỏ lên đỡ đòn và vung khuỷ tay phải thẳng vào đầu kẻ thù.

Orochi lập tức lùi lại, né đi đòn phản công.

Gió rít gào, thế giới rung lắc.

Mới chỉ hai thức đầu tiên, đã cho thấy sự cách biệt về trình độ của cả hai với phần còn lại của chiến trườngNgay sau khi lùi về, Orochi đã lao lên, một quyền nhắm thẳng vào chấn thuỷ Grufina.

Nhưng cậu ta né đi một cách đơn giản và vung quyền nhắm vào mặt của OrochiCơ thể nữ nhân lấy tay đỡ đòn, Grufina lập tức vung ngược cơ thể để tung cước nhắm thẳng đến cằm khiến Orochi dính đòn và bị bật lùi lại. nhưng hắn ta chắc trụ, vung một quyền thẳng thổi tung Grufina về sau đưa thế trận về lại cân bằng."!!"

Cả hai bật mạnh về phía trước, biến mất khỏi khoảng không.

Quyền đối quyền.

Cước đối cước.

Vô số quyền pháp giao nhau khiến những cơn động đất cũng dâng lên vô tận.Một bước bật về sau"Hah...Phù..."

Cả hai cùng ngưng lại, đôi chân chạm mặt đất.

Mắt đối mắt với kẻ thù và đã để lộ ra kẻ xuống sức... là Grufina.

Một phần sức mạnh của Grufina bây giờ chẳng là gì với Orochi cả...

Nhưng...Đùng*Lại một vụ nổ kinh hoàng vang vọng, cánh tay của hai đối thủ va chạm khiến xung chấn lan ra làm mặt hồ biến dạng mạnh mẽ.

Tiếp đó, những cú đấm tốc độ được Orochi tung ra, nó nhanh hơn rất nhiều so với khả năng của Grufina.

Nhưng với kinh nghiệm và bản năng được chui rèn bởi Cain.

Kĩ năng võ thuật của Grufina đang ở một tầm cao điên rồ đã có thể đánh lệch đi tất cả chúng.Và rồi, khi Grufina bật mạnh về trong khu rừng.

Kẻ thù lại lao đến với tốc độ áp đảo.Những âm thanh chát chúa vang lên, từng cành cây gãy vụn và mặt đất lún xuống.

Trận địa đã chuyển sang khu rừng to lớn.

Ngay lúc đó Grufina vượt qua những tán cây mà nhảy lên giữa bầu trời, ánh trăng rực sáng như ánh đèn chiếu rọi bóng đêm.

Theo đó, Orochi cũng lao đến phía sau, hắn chắp cánh tay lại mà đập xuống, nhưng Grufina lộn người ngay trên không, đặt tay lên mu bàn tay hắn làm bệ đỡ mà vung chân thẳng vào thái dương kẻ thù.Cú đá đập mạnh vào thái dương khiến kẻ kia choáng váng.

Nhưng chỉ trong giây lát, hắn lấy lại tỉnh táo mà tóm cổ đồng thời ném Grufina lún sâu xuống mấy tấc đấtTia chớp chạy dọc trời, một cú bổ kinh hoàng lao xuống khiến mặt đất càng bị lún sâu hơn.

Nó vụn vỡ, tan tành như thuỷ tinh.

Rồi, ánh sáng và bóng tối nổi lên tạo ra vụ nổ kinh hoàng khiến cả hai văng đi đập mạnh vào thân cây phía sau.Không chần chừ, cả hai lao đếnĐùng*Quyền chọi quyền, không gian điên đảo, toàn bộ đất đá văng đi khiến mặt đất bị san bằngĐùng*Quyền thứ hai tung ra, những cây cổ thụ tưởng như đã bất gốc chỉ vì hứng chịu xung chấn từ hai cú va chạm đó"!!"

Nhưng, cánh tay của Grufina đã không chịu nổi, nó nứt toác ra và bật máu.Thần tốc hơn, Grufina nhanh chóng đỡ lấy nắm đấm thứ ba bằng lòng bàn tay, liên hoàn, liên hoàn những quyền được tung ra đối chọi nhau.

Grufina sử dụng lòng bàn tay và những ngón tay của mình để đánh lệch toàn bộ chúng.

Và khi tốc độ trở nên vượt quá lẽ thường khiến toàn bộ môi trường xung quanh trở thành bình địa, sự khác biệt đã xảy ra"Gr!!"

Orochi đã vung trúng một đấm thẳng vào hàm trái của Grufina khiến cho việc hắn trên cơ đang ngay càng rõ ràng.

Ngay khi Grufina choáng váng vì bộ não bị lắc mạnh, Orochi xoay người vung chân đá thẳng và thái dương khiến nửa cơ thể đối thủ cắm thẳng vào mặt đất rồi bật đi bay gãy cả một thân cây cổ thụ.Ngay lúc đó, những con rắn nhỏ đã xuất hiện trên tay Orochi.

Cắt đứt những thân cây đồng thời trói chặt cơ thể Grufina mà vung cậu đậm mạnh xuống đất chẳng khác gì cái roi da.

Grufina hộc máu khi phải hứng chịu đòn tấn công của rắn độc.

Tâm trí cũng bị bào mòn dần qua sự tiếc nuối của linh hồnNhưng khi hắn nâng lên và định vung xuống lần nữa, những con xà tinh đó đã bị cắt đứt hoàn toàn.

Trong sát na, Grufina thở dốc nắm lấy những thân câyVụt*Và ném đi như những cây thương khổng lồ.

Orochi xoay người né đi cái đầu tiên, chém đôi cái tiếp theo và lao đến kẻ thù.

Tất cả những thân cây bị gẫy và bị bật gốc ở đó đều bị Grufina ném đi như cơn mưa bay ngược lên bầu trời.

Nhưng Orochi đã bám lấy một cái, với cơ thể dẻo dai thuận theo lực li tâm, xoay người đồng thời vung tay.

Thân cây nhỏ bị cắt một góc kia bay ngược lại phía Grufina.

Cậu ta đã buộc phải nhảy lên né đi đòn tấn công đó.Orochi ngay khi chưa chạm chân xuống đất, một cú dậm thẳng vào không khí khiến hắn lao đi như mũi tên nhắm thẳng vào kẻ thù đang lơ lủngNắm đấm va chạm, Grufina bị đẩy mạnh về sâu trong khu rừng khiến bao hàng cây bị tàn pháTiếp đó, Orochi lại xuất hiện trước mặt Grufina.

Grufina vung một quyền thẳng, Orochi sử dụng củi trỏ để đỡ đòn, ngay lúc đó, hắn tung ra một đòn đá thấp khiến kẻ thù mất thế và xoay người tung thẳng củ trò vào ấn điền kẻ thù khiến Grufina lùi lạiĐây là sự chênh lệch về kĩ thuật chiến đấu sao?Grufina cũng đã gặp trường hợp như này nhiều rồi.

Vậy nên...Hư ảnh của Grufina biến mất, cánh tay đã đặt được trước bụng Orochi từ lúc nào.[Thốn Kình]"!!"

Cú đấm như thể xuyên thấu cơ thể.

Bàn tay kích lên ngọn lửa của thái dương, Grufina vung mạnh quyền và thổi bay Orochi trong gang tấc"Hah... hah..."

Thở dốc vì gần như đã dồn hết sức vào đòn tấn công.

Grufina vẫn thủ thế vì hiểu rõ kẻ thù vẫn chưa bị hạ.Dù vậy, hắn đã bị chấn thương nặng rồi.

Tình thế lúc này..."

Không ngờ phải [Thoát vỏ] sớm như vậy."

Orochi thì thầm, còn Grufina thì bất chợt run rẩy.

Không phải vì sợ hãi, mà là trực giác đang cảnh báo cậu ta về thứ nguy hiểm sắp tới."

Nhanh—"Grufina lao tới nhưng không kịp.

Bóng tối đen tuyền phóng lên bầu trời và hiện thế toát ra một áp lực chỉ có thể sinh ra từ những thứ vượt trên cả siêu việt"Trở về đây, những tội ác và sự nuối tiếc.

Trở thành một phần của ta, trở thành cội nguồn của các ngươi, tín đồ của Thần"[Thoát Vỏ]"Tay!"

Ngay lúc tất cả những con đại xà từ bầu trời tới mặt đất được hấp thụ vào Orochi.

Hai cánh tay rực lửa đã xuất hiện thẳng hàng với hắn cùng lúc Grufina dưới mặt đất giang rộng sải tay."

Chết đi!!"

Hai bàn tay khổng lồ hơn cả núi non đập vào nhau, tạo ra âm vang cùng ngọn lửa thiêu rụi cả đồng bằng.

Cánh tay ấy nghiền lại, nắm chắc kẻ thù và cố bóp chết.

Nhưng, giữa ánh sáng rực rỡ của mặt trời và bầu trời trong xanh, thứ bóng tối đen tuyền lọt qua những vết nứt trên cánh tay.

Nó phá huỷ đôi tay của thần mặt trời một cách dễ dàng, khiến nó nổ tung thành từng mảnh"GAHHHHHH!!!!"

Grufina đau đớn thấp người.

Sức lực như bị rút cạn, hai bàn tay bị tổn thương hiện lên những vết bỏng đen tuyền đầy đau đớn.Nhưng, chẳng để Grufina nghỉ ngơi, hai chiếc đầu rắn lao xuống thổi bay anh ta.

Grufina đã suýt soát có thể né đòn, nhưng chẳng hề ngừng lại, bốn con đại xà lao tới tấn công"Gak!!!!"

Chất độc đi vào cơ thể, những sự nuối tiếc và sợ hãi đang cố gắng ăn mòn linh hồn của Grufina.

Nhưng, anh ta đã lập tức cắt đứt cánh tay mình, thoát khỏi cú cắn "đau đớn" và nhìn về hướng phản công.Cái!?Kẻ thù đã không còn ở đó nữa, trực giác của Grufina rung lên khiến cậu ta lập tức quay lại."

GẶK!"

Orochi vung một quyền mạnh đến mức không đủ diễn tả bằng cơn đau nữa.

Hắn tóm lấy cổ anh ta, Grufina vung củ trỏ về sau.

Nhưng cuối cùng, khi đòn tấn công đánh thẳng vào mặt Orochi, chỉ khiến khuôn mặt hắn lệch đi đôi chút.

Ánh mắt đỏ tươi quay lại tựa tận thế, vết nứt trên mắt nở rộng ra, Orochi đâm cánh tay xuyên qua ngực Grufina.

Máu túa ra từ ngực cùng thất hiếu, cơ thể anh ta giờ vô lực như cành cây..."

Arggg!!!!"

Cánh tay bị bẻ gãy và vứt sang một bên, cơ thể bị dẫm đạp như thẻ rẻ rách.

Grufina giơ hai cánh tay lên và đập xuống.

Một vụ nổ khổng lồ xảy ra khiến Orochi phải bật dậy."

Ngươi chỉ là con búp bê chứa đựng sức mạnh của thần.

Có chết, cũng chẳng khác gì kiến cỏ."

"Lưu tinh - Hoả Diệm."

Grufina trật vật đứng dậy.

Lần đầu đọc lên một câu chú"Tựa cánh chim, bay lên bầu trời.

Hỡi tự do, ta thiệu rụi bản thân và đem tới ánh sáng cho thế giới!"

Cơ thể Grufina chìm trong nộ hoả khổng lồ khiến bầu trời phai sắc, một bước đi khiến đất đá bị nung chảy.

Đến cả xà thần phía xa cũng đã bị bỏng chỉ vì sự hiện diện đó"Mặt trời Tiên Phong: Icarus!"

Ngọn lửa của mặt trời giải phóng vào thế giới.

Ngút lên trời xanh và hội tụ trở về.

Đôi mắt ánh bạc của vị thần ấy lại trở lại.

Thanh trường kiếm xuất hiện trên cánh tay của thái dương thần.

Phải... giờ đây, bản thể Grufina đã hạ quyết tâm[Thăng hoa] hay [Phong thần]...

Dù có gọi là gì, thì thứ từng là Thái Dương thần Alana đã tái sinh.

"Dù chỉ trong khoảnh khắc duy nhất này thôi."

Không có tâm thức của Alana và sức mạnh thần thánh ở đây.

Đây, chỉ là một Grufina với sức mạnh của thần thánh, trách nhiệm của thần thánh...

Sự tuyệt đối của lí trí, sẽ không để cho Grufina sai lầm nữaThần Hoả rực sángRẦM*Grufina hạ thế, mặt đất vỡ tung vì áp lực khổng lồ.

Orochi cũng là thần thánh.

Hắn hiểu điều tốt nhất bây giờ là gìBóng tối nguyên sơRẦM*Mặt đất dưới chân Xà thần vỡ tan tành, hàng trăm con rắn nhỏ cuộn lấy cánh tay của vị thần đó và một thanh kiếm dần mọc ra còn thẫm đấm huyết dịch.Thái dương rực rỡ hơn tinh túBóng tối u uất hơn biển đêmNhất đaoMặt đất tan tành khi cả hai áp sát đối phương.

Một kiếm vung lên, nhất đao đoạt mạng.

Ánh sáng và bóng tối, quang minh và tội lỗi.

Tất cả đang cuộn xoáy lại khi hai thanh kiếm va chạm và trở thành bản ca tĩnh lặng.Chiến ý và áp lực lan toả khắp mặt đất như những cơn chấn động ở khoảnh lặng hiếm hoi.

Từng tiếng tim đập, mặt đất đã hãi hùng.

Hai thanh đao lại lần nữa được dâng lên

Thắp lửa trái tim, phong thần nhất khắc—

Nhấn chìm tội lỗi, thần minh nhập ma—

Như thể Mặt trời rực rỡ muôn nơiNhư thể bóng tối nuốt gọn mọi thứĐây chính là đòn quyết định!

Khoảnh khắc ánh sáng và bóng tối dẫu chẳng liên quan vẫn cứ giao thoa, bức tranh đẹp nhất thế gian đã được hình thành sau nhát đao cuối cùng"GAAAHHHHH!!"

Vụ nổ khổng lồ giải phóng, quét bay mọi thứ trong khu vực giao tranh.

Để rồi, cuối cùng khi làn khói tan đi, đã để lộ ra một kết quả rõ ràng."!!!"

Cơ thể Grufina bay ngược về sau, cả mảng rừng biến mất khi hứng chịu tàn dư cự lực của đòn quyết định"Ah..."

Thái dương thần đã gục ngã, Icarus cũng đã cắm xuống bên cạnh ngài và tan biến.

Nếu nhìn kĩ... thì cánh tay còn lại của Grufina cũng đã biến mất.

Nhát chém cuối cùng của xà thần đã thổi bay cánh tay.

Nhưng đổi lại nhờ sức mạnh đặc biệt của Icarus, thanh Thiên tùng vân kiếm không hoàn thiện kia cũng đã vỡ tan thành ba mảnh.Orochi bật lên và đáp xuống trước Grufina đang bất động.

Cơ thể cùng y phục của Suzume đã phần nào bị thiêu cháy, để lộ ra những vết nứt mà cô gái ấy đã luôn cố giấu đi.

Cánh tay của kẻ chiến thắng giơ về phía trước, sẵn sàng huỷ diệt sinh mệnh trước mặt "Búp bê, cuối cùng cũng chẳng thể thành thần."

Một nguồn năng lượng đang lớn dần giữa bàn tay ấy.

Đang đạt đến ngưỡng gần đủ để hoàn toàn tiêu diệt nhân dạng trước mặt"A...ha... haha..."

Dù đang đứng trước cái chết, nhưng Grufina cười, nụ cười yếu ớt vô cùng."

Ta... cũng đã gần giống một vị thần đấy nhỉ?"

"!!" – Xà thần lập tức cảm nhận được áp lực từ phía sau khi câu nói của Grufina kết thúc.

Hắn giơ cánh tay lên phòng thủ một cách khẩn cấp để nhận ra đó là lựa chọn đúng đắn duy nhất."

Hự A!"

Máu rơi xuống, cả rừng cây bị đốn đổ.

Lộ ra kẻ đã vung một kiếm toan cắt đứt cả thần thánh.

Đó là một nhân dạng với thanh kiếm mang sắc xanh lá quen thuộc: Macht.Một bên mắt đã mất, mặt nạ đã vỡ tan.

Nhưng cánh tay giả vẫn giữ chắc chuôi kiếm và chậm rãi bước về phía thánh thần.Từ bầu trời xanh, sáng rực lên một tia sáng lao xuốngKeng*Argenti với thanh đoản kiếm mặt trời bổ xuống tựa cây rìu chiến.

Buộc Orochi phải đưa cánh tay lên phòng thủ.

Nó toé máu và lập tức bị cắt đứt, một đòn tấn công với sức mạnh của Prometheus khiến cho cánh tay đó không thể hồi phục, nhưng khi Argenti vượt qua cánh tay và chưa kịp hạ xuống đất, Orochi đã vung cú đấm móc thẳng vào ngực khiến cậu ta hộc máu"Gar!"

Ngay sau đó, hắn ta vung cước thổi bay Argenti, Grufina đã có thể đỡ lấy em mình.

Nhưng có thể yếu ớt hiện tại là không đủ để anh ta giữ vững được.

Cả hai đập lưng vào một tảng đá lớn và khiến nó đổ sập.Ngay lúc này, một cơn mưa của bão lửa từ bầu trời rơi xuống, Orochi lại lần nữa phải gồng mình lên đỡ đòn.

Việc bị bào mòn từ đầu trận chiến cùng với trận chiến với Grufina đến giờ...

đã khiến hắn đuối rồi.

Tận dụng tích tắc hiếm hoi Orochi bị tổn hại, Arsia lập tức đến trước hai người đồng đội và kéo họ đi."

Ahhh!!!"

Macht lao đến, tung ra hai nhát chém không khoan nhượng.

Dẫu cho phía trước là cơ thể của Suzume.

Xà thần nhảy bật về sau, hắn vừa dồn hết sức để đối chiến với mối nguy hiểm nhất ở đây là Thái Dương Thần.

Nhưng...(Ánh mắt đó!)Ánh mắt hoàng kim của Susanoo no Mikoto liên tục khiến tâm thức Suzume kích động.

Nó tác động vào thân xác này làm nó phản kháng mãnh liệt hơn nữaDù chỉ còn một bên mặt.

Cánh tay giả và bên chân và vị tiểu thần ban cho cậu ta vẫn ở đây.

Cảm xúc và sự cô đơn của cô ấy vẫn luôn bên cậu."

Ta sẽ giải phóng cô ấy, Xà thần!

Bản thân ta không quen biết ngươi, chẳng phải vị thần mà người biết.

Nhưng...

định mệnh của ta, là giết chết ngươi ở đây!"

Macht đổi tay cầm kiếm từ tay thuận sang tay chiêu.

Lưỡi kiếm rực sáng phản chiếu lại mây xanh.

Đúng lúc này"Lôi phạt!!"

Từ xa Arsia đã giương cao cây trượng và giáng xuống hàng trăm lôi đình.

Nhận thấy sự quấy nhiều quá xa, Orochi lập tức đưa cánh tay về phía nữ pháp sư."

Chết!"

Ngôn linh thông thường là vô dụng với con người của thế giới này.

Nhưng, một khối cầu năng lượng cô đặc với ngôn linh đang nhắm thẳng tới Arisa, tốc độ nhanh đến mức cô không hề có cơ hội né tránh.

Nhưng"Gặk!"

"Thủ lĩnh!?"

Arsia đã giật mình khi thấy nhân hình xuất trước mặt mình chính là Grufina, dù hai cánh tay đã mất, anh ta vẫn bảo vệ lấy cấp dưới của mình.

Nhưng, đó là ngôn linh tắc tử.

Nếu đã dính trọn đòn đó, thì cơ thể tàn tạ này của Grufina... chắc chắn không thể chịu nổi."

Đừng lo...

Arsia... tồn tại này chỉ là một phần mười của tồn tại thật sự.

Ta mất đi một phần, nhưng không phải tất cả...

Hơn nữa."

Máu gỉ xuống, thân thể đang dần tan thành cát bụi, đôi chân lần này vẫn đứng thẳng vào nhìn thẳng vào người con gái này."

Sau vụ này, khen Argenti giúp anh nhé...

Cảm...

ơn..."

Câu nói chưa kịp kết thúc, cơ thể Grufina đã tan biến.

Đúng lúc đó, một ngôi sao chổi phóng xuống bầu trời.

Lại lần nữa là Argenti vung một đao chém thẳng vào cơ thể Orochi khiến hắn không kịp phản ứng.(Anh sẽ giao tất cả những gì còn lại cho chú.

Khi Arsia đánh lạc hướng, hãy tấn công bằng Prometheus.)Đó là lúc Grufina và Argenti được Arsia cứu nguy.

Xong, cô ấy cũng rời đi ngay lập tức để hỗ trợ cho Macht(Nhưng như thế, Arsia sẽ...)(Anh sẽ bảo vệ cho nhóc đó.

Việc của chú, là cùng Macht.

Giết chết con quỷ kia!)Lời nói dũng mạnh cùng toàn bộ năng lượng trong cơ thể Grufina đã trở thành một khối cầu và thâm nhập vào Argenti.(Hãy nhớ, lí do chiến đấu của bản thân chú là gì!)Grufina đứng dậy.

Một bước lao tới ngăn chặn đòn tấn công tắc tử cho Arsia."

Anh!!!"

Argenti hét lớn khi thấy Grufina trúng đòn.

Nhưng rồi, bản thân chỉ có tích tắc này thôi, phải bình tĩnh lại.

Đây chỉ là một phần của anh Grufina.

Và lí do chiến đấu của Argenti."

Ta sẽ không để bất cứ ai ngã xuống nữa!!"

Sẽ không để bất cứ người thân yêu nào phải chết.

Argenti vung nhát chém cắt chéo người Orochi khiến hắn suýt dời thành hai nửa.

Đúng lúc hắn định rút lui, thì từ đằng sau, Macht giơ cánh tay giả của mình lên"Định thân!"

Chữ "Định" trên cánh bàn tay rực sáng, hàng trăm dây leo từ mặt đất mọc lên khiến cơ thể Orochi cứng đờ, xong Macht lao đến đâm thẳng một kiếm vào ngực Orochi, đối mặt với ánh mắt của Suzume đang xen lẫn đôi mắt đỏ rực của xà thần.

Macht hét lên câu chú quen thuộc mà bản thân đã luôn cất lên từ khi gặp nàng"Tinh tú chi luật!"

Đáp lại lời triệu gọi đó, cơ thể Suzume phản ứng giữ dội.

Linh hồn đen kịt đầy tội lỗi của xà thần bị ép phải trườn ra dọc lưỡi kiếm.

Nhưng hắn không bỏ cuộc.

Dọc theo lưỡi kiếm, hắn cắn thẳng vào cơ thể Macht hòng cướp lấy cơ thể cậu ta""""GAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH!"

"""Tiếng hét vang trời của Macht khiến đất rừng rung động, đúng lúc này Arsia từ bên ngoài giáng thẳng sấm chớp xuống cơ thể Macht, thúc ép đẩy linh hồn của Orochi ra ngoài."

CÚT ĐI!!

ÁC THẦN!!!!!!"

Macht sử dụng toàn bộ sức mạnh từ cánh tay giả và tạo ra những rễ cây bám vào"Ziiiiii RAAAAAA....AAAIHHH!"

Tiếng la hét thống khổ của linh hồn khi bị kéo ra khỏi thân xác.

Tiếng hét của xà thần khi bản thân đang mất đi vật chủ."

Gahh!"

Xung kích giải phóng.

Cơ thể Suzume ngã gục xuống đất, cánh tay giả của Macht vỡ tan tành cũng như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.Arsia ở trên cũng đã cạn ma lực.

Cô gục xuống, nhưng vẫn cố gắng nhìn về phía hy vọng cuối cùng...

Argenti - người đã được trao cho thần khí và sức mạnh cuối cùng của thần mặt trời."

Cảm ơn đã câu đủ thời gian."

Argenti dương cao lưỡi kiếm hoàng kim rực rỡ.

Nó giải phóng nguồn năng lượng bất tận lên bầu trời như thanh đại đao khổng lồ"PROMETHEUS! [Diệt Quỷ]!"

Cái tên của thần khí được cất lên, thanh đại kiếm bổ thẳng xuống linh hồn vô chủ đang cố chống cư""""ZIIIIII RAAAAAA!!!GARRRAAARARAAAA!!!!!!!!"

"""Tiếng hét đau đớn vang vọng khắp không gian.

Ánh sáng hoàng kim cứ rực rỡ và rồi dần lụi tàn.Argenti thở dốc, đòn vừa rồi là tất cả sức lực.

Thanh đoản kiếm cũng rơi xuống, cánh tay của cậu ta đã hoàn toàn mất đi cảm giác sau khi tung ra đòn tấn công huỷ diệt."

Chúng ta...

đã thắng chưa?" – Argenti tự hỏiArsia cố leo xuống bằng dây leo, đến nơi hai người đồng đội của mình[Trận chiến đầu tiên trong chuỗi sự kiện của Nam Phương Hoạ Tổ kết thúc.

Ma thần Orochi hoàn toàn bị tiêu diệt]

---Hết chương 167---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 168: Người đem giấc ngủ bình yên


"Chúng ta...

đã thắng chưa?" – Argenti tự hỏiArsia cố leo xuống bằng dây leo, đến nơi hai người đồng đội của mình.

Xong, cô ấy cũng đã quá đuối sức rồi.

Tay còn không thể bám chắc dây leo và rơi xuống"Ư ư!"

Nhắm mắt lại và nghĩ rằng bản thân sẽ phải chịu đau một chút.

Sẽ không lạ nếu rơi từ khoảng cách vài chục mét xuống đất với cơ thể tàn tạ này thì nó sẽ gãy vài cái xương.

Nhưng, mọi chuyện lại không xảy ra như cô nghĩ.

Tiếng gỗ lách cách của cây trượng rơi xuống đã vang lên tai, nhưng bản thân cô ấy đang được đỡ lấy..."

Arsia...

ơn trời... cô vẫn ổn."

Người đã cố gắng chạy ra để đỡ lấy Arsia.

Chính là An..."

Tại sao cô lại ở đây, An?

Cả Amber nữa?

Đáng ra hai người phải chạy—Guh!!"

Đan điền của Arsia đau đớn cùng với các cơ thắt lại vì bị căng cơ.

Cô ấy dù không phải chịu những đợt tấn công trực tiếp từ Orochi.

Nhưng một pháp sư thuần tuý như cô không hề có sức bền lớn được như Macht hay Argenti.

Việc liên tục bị tấn công bởi đàn rắn kia với cô đáng ra phải mất mạng từ lâu rồi...

Nếu không có Argenti, chắc chắn cô đã hy sinh trước cả khi thi triển đại ma pháp đầu tiên.Hơn nữa, lí do bây giờ đan điền cô đau.

Bởi vì ma lực của cô đã cạn, đây là lần đầu tiên Arsia cạn kiệt ma lực.

Sinh ra từ dòng dõi Uthera, dòng dõi pháp sư hoàng gia của Anor.

Arsia mang trong mình lượng ma lực khổng lồ vượt trội hoàn toàn so với nhân loại.

Dù hiện tại không thể so sánh với thần thánh, nhưng với tư cách con cháu thừa hưởng giọt máu của Vị vua đầu tiên...

Arsia sẽ là pháp sư có lượng ma lực tự nhiên lớn nhất thời đại của cô và đủ tiềm năng để đứng ngang hàng với cả công chúa tiên tộc Vena Fenora.Nói vậy để hiểu rằng...

Trận chiến này cá biệt đến mức nào.

Chiến đấu chỉ với một chiếc đầu duy nhất của Xà thần, không tới một phần sức mạnh thật sự của hắn.

Cùng với sự cân bằng của lục địa tiên phong và sức chiến đấu phi thường của chỉ huy Grufina, thậm chí phải kể cả sự kháng cự của Suzume nữa.

Họ mới có thể đánh bại hắn."

Tôi xin lỗi...

để cô thấy cảnh thảm hại rồi..."

Arsia vô lực, cơ thể ngừng đau và ngừng căng cơ nhưng cô cũng không thể cử động nữa.

Cô ấy hết sức rồi."

Tôi chỉ là dân đen thôi mà.

Đâu thể nào biết đây là điều thảm hại chứ.

Câu vừa nãy tôi mất tập trung nên không nghe thấy đâu."

An cõng Arsia lên lưng.

Amber cũng cầm lấy cây trượng của cô bị rơi xuống đất và lẽo đẽo theo sau."

Xin lỗi... vì đã không thể làm gì..."

An cúi đầu, nói với Arisa sau lưng mình.

Cô gái này, là người thường hiếm hoi đã được chứng kiến trận chiến của thần.

Và cô ấy bây giờ hiểu rằng, thế giới bên ngoài cũng thật tàn khốc, còn cô thì chỉ nhỏ bé như hạt cát bay trong gió thổi."

A ha...

Đâu có, không có cô, tôi và Argenti cũng nằm lại lâu rồi chứ."

Khoảnh khắc An và Amber đưa thanh đoản kiếm về với Argenti, nói thật thì nó là cứu cánh cực kì kịp thời.

Chỉ chậm một giây thôi là Argenti sẽ tử trận, và sớm muộn Arsia cũng sẽ gục ngã vì không còn tiên phong.

"Đó là Amber đã can đảm, chứ tôi nào dám mạo hiểm như vậy."

"Chà... tôi thì không đám đứng trước miệng đại xà chỉ với một cái ô dù nó có thần tính đâu."

Arsia cười nhạt.

Xong cô gục người xuống, yếu ớt thủ thỉ."

Sức mạnh to lớn chúng tôi có, là một món quả vô thưởng vô phạt.

Nhưng theo đó, là một trách nhiệm được đặt trên lưng.

Vậy nên đó là điều hiển nhiên không phải chối cãi.

Cô không được cảm thấy tội lỗi, vì nếu cô cảm thấy tội lỗi, thì chẳng khác gì bảo bọn tôi không xứng đáng với trách nhiệm của mình.

Nên... hãy cứ tiếp tục tiến lên thôi.

Làm mọi thứ trong sức của mình, bọn tôi cũng vậy."

"Dù vậy... tôi có thể làm gì đâu...

đến từ thế giới khác, mọi thứ của tôi đều yếu kém so với người sinh ra ở thế giới này."

An thật sự cảm thấy sợ hãi.

Cô sợ rằng bản thân sẽ hoài nghi lựa chọn của chính mình.

Sợ rằng tương lai sắp tới sẽ chỉ là tuyệt vọng vô cùng tận vì phải đối diện với những thứ...vượt qua lẽ thường như vậy."

Ha... haa... chỉ vì chứng kiến trận chiến này mà cô tự ti quá rồi đó.

Có thể cô không được tiến hoá để tạo ra phép màu như sinh mệnh lục địa này...À, xin lỗi vì đã tự tiện đọc kí ức của cô nhé.

Nhưng qua đó, tôi thấy cô cực kì kiên cường.

Những thứ ác mộng cô gặp phải, tôi chưa từng tưởng tượng mình có thể trải qua.

Cô rất mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều.

Tôi có được sức mạnh to lớn, nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi tuyệt vọng như này..."

Arsia đổ gục.

Cơ thể ấy vẫn run nhẹ dù cố gắng che dấu.

Cảm nhận rõ điều đó trên lưng, An cảm thấy bản thân mình đã sai lầm"Tôi xin lỗi vì nhiều lời."

"Tôi mới nhiều lời chứ, không sao đâu...Ah, đến rồi..."

Arsia đã đến được nơi Argenti gục xuống."

Ểh?

Cẩn, cẩn thận!"

An hơi bất ngờ khi Arsia dù kiệt sức vẫn cố rướn đến Argenti.

Có vẻ ý thức của cô ấy mờ nhạt lắm rồi, nên chỉ muốn có thể đến bên hơi ấm thân thương."

Arsia...?"

Argenti khẽ liếc lên, ánh mắt hoài nghi và thắc mắc.

Rốt cuộc bản thân vừa chiến đấu với thứ gì?

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Và"Chúng ta đã chiến thắng rồi, phải chứ?"

Arsia đã được An nhẹ nhàng đặt xuống cạnh Argenti.

Nghe thấy câu hỏi của chàng trai, cô gái yếu ớt gật đầu."

Ừm, ta thắng rồi..."

Hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, Arsia đã dựa vào bờ vai của chàng trai bên cạnh.

Argenti đang run lại bất chợt ngưng lại, cậu ta cảm nhận được hơi ấm trên vai mình, cảm nhận được hơi thở đều đặn của cô gái ấy."

Ah...em mệt lắm rồi nhỉ?"

Cố gắng nhấc cánh tay tạm thời vẫn chưa lấy lại cảm giác, Argenti ôm lấy vai của Arsia cùng lời thì thầm."

Cảm ơn em..."

Cả hai đều đã quá mệt mỏi rồi.Hãy nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thổi qua.Rồi chìm vào giấc ngủ yên bình(Ngày mai nhất định sẽ sáng thôi mà)

Phía trước hai người đã bị chìm vào giấc ngủ, An quay qua và thấy Macht đang ngồi quỳ gối với cánh tay đã cụt ôm lấy Suzume.

Hai người bọn họ đều đã mất ý thức.

Nhưng hơi thở thì vẫn đều đặn, có thể tạm coi là đã an tâm.Nhưng giờ... họ chẳng thể làm gì cả, có lẽ chỉ còn cách cắm trại ở một chiếc hang gần đây thôi.

Ở ngoài đồng bằng tan hoang với nhiều âm khí như này, sẽ có rất nhiều ma vật tập trung lại khi không thấy các chấn động lớn nữa.

Nên sẽ rất nguy hiểm."!!"

Xong, cô gái giật mình và vô tình nhận ra một ánh nắng vàng cam đã chiếu vào mắt mình."

Tối rồi sao?"

Quá bất ngờ vì cảm nhận thời gian của bản thân.

An lập tức bình tĩnh và nhặt lấy những dây leo dưới đất rồi để trước mặt"Amber, giúp chị lấy mấy cành gỗ gãy đi."

"Vâng."

Cô bé Amber chạy ra phía đằng xa, nơi có những cành cây gẫy mà vẫn còn rắn chắc"Đừng chạy xa quá, cây đổ đấy em!"

Trước lời nhắc nhở của An, Amber chợt ngừng lại và nhìn quanh.

Sau đó cô cầm khoảng mấy cành cây lớn chắc để làm thành cái nạng.An ở chỗ này thì cũng lấy mấy que gỗ cùng dây leo để cố định cánh tay gẫy của Argenti lại.

Cùng lúc xé một phần chân váy để làm băng gạt cầm máu cho phần mắt bị chọc thủng của Macht.

An không có ma thuật, cô ấy chỉ có thể sơ cứu như này mà thôi.

Lúc này, Amber đã mang tới tám cành cây chắc chắn.

An lập tức lấy các phần dây leo và cố định thành một cái nạng cho rộng cho bốn người.

Sau đó, lấy rơm bay, cỏ và các nhành gỗ mềm để làm thành lót.

Tất cả tốn khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Mặt trời đã gần xuống đường chân trời.

Lúc này, An và Amber đã cùng kéo cái nạng đi.

Trước khi mặt trời lặn hẳn, họ phải tìm được nơi trú ẩn.

Vì nếu không... sẽ chẳng tưởng tượng đám dã thú sẽ làm gì cảVà rồi, mặt trời đã xuống núi.

Bầu trời đỏ rực đã dần được thay thé bởi biển đêm.

Mây đen ngòm, nhưng những trận động đất vẫn diễn ra... trận chiến trên đầu thuỷ trấn vẫn chưa kết thúc....

Hơn nữa là một trận ở nơi nào đó khác nữa vì có tới hai chấn động, nhưng... với ảnh hưởng của lục địa tiên phong, thì những cơn động đất này cũng không quá lớn mà chỉ như những cơn rung chấn rất nhẹ của mảng lục địa.

Những thành phố cảng sẽ bị ảnh hưởng, còn đã vào sâu trong lục địa hoặc ít nhất là ở vị trí của nhóm người này.

Thì động đất sẽ không nguy hiểm nữaDù vậy, vì ở gần phố cảng, nên những cơn mưa lớn vẫn đang trút xuống.

Đi dọc qua chân núi, An cuối cùng cũng tìm được một hang động nhỏ.

Kéo cây nạng vào và lấy vài que củi cùng bó cỏ khô để trong áo, An nhóm lửa lên."

Amber, bỏ quần áo ra đi em, không là cảm đấy."

Cô bé Amber gật đầu.

Cả hai người đều cởi bỏ y phục của bản thân và chị để lại lớp váy hai dây mỏng giống như yếm bên trong.

Theo đó, áo của cả Arisa, Macht, Argenti và Suzume cũng được cởi bỏ và treo lên phơi gần lửa trại.

Không có chăn hay loại lông nào ở đây.

Nên An chỉ còn cách lấy đống cỏ, rơm ở lớp dưới chưa quá ướt đắp lên cơ thể bọn họ.

Bản thân thì chỉ ngồi trước đống lửa mà thôi."

Chị Amber..."

"Ừm, chị đây.

Có gì không em?"

Nghe thấy Amber gọi, An gạt đi sự mệt mỏi.

Cô đặt tay lên môi và khiến nó nhếch lên một chút sau đó mới nhìn lại em gái"Chị mệt không ạ?" – Amber hỏi.

"Chị không sao đâu em.

Có chút nhức vai ấy mà."

An với khuôn mặt tươi cười bóp vai và nghiêng nhẹ đầu, phần vai đó đang rất cứng, nghĩa là cô ấy mỏi lắm rồi.

Amber nhận ra biểu cảm này, cũng nhận ra thái độ này.

Đây là khi chị gái cô muốn giấu đi sự mệt mỏi của bản thân.

Nhưng giờ Amber không phải cô em gái sợ hãi nữa...

Cô phải nói ra."

Đừng nói dối em, An!"

"..."

Trước sự cương quyết của Amber, An hơi bất ngờ.

Nhưng cô vẫn cố giữ nụ cười gượng."

Chị không sao thật mà, sau khi vai đỡ một chút chị sẽ nghiền thảo dược nữa..."

"Ý em không phải vậy."

Amber nhớ rõ những gì mà An đã làm cho mình."

Chị luôn bảo vệ em, luôn chịu đựng vì em, thậm chí còn định chết vì em nữa.

Sao chị lại làm tới vậy chứ!?"

Phải đến bây giờ, cô gái mới có thể nói ra câu này.

Năm xưa, Amber đã quá hèn nhát.

Nhưng sau khi được sống thêm với chị Arisa, chị Suzume, anh Macht và Argenti.

Cùng với việc gặp gỡ thương nhân Grui, đã khiến cô có những góc nhìn khác, cô không thể mãi hèn nhát để người khác bảo vệ nữa.Và... khi nghe được câu hỏi đó.

An lúc này đã không còn có thể cười nữa.

Cô hơn vươn người lên, ôm lấy Amber vào lòng."

Vì chị chỉ còn em thôi, Amber.

Chị không thể để em phải trải qua những thứ xấu xí chị phải chịu được."

"Vậy thì tại sao, thậm chí cả khi chẳng có cơ sở gì, chị vẫn đứng trước miệng đại xà.

Nhỡ lúc đó, chiếc ô mà anh Grui đưa hết tác dụng, nếu lúc lời cầu nguyện của chị không khiến thứ đó phản ứng...

Thì chị sẽ chết đấy.

Chị tính bỏ em lại thật hay sao!?"

Amber trách móc An.

Đây là lần đầu tiên cô bé dám phản ứng như vậy.

Như thể sự chịu đựng trước giờ đã vượt qua giới hạn."

Chiếc ô này chắc chắn sẽ phản ứng."

An dựng chiếc ô đã rách vài phần lên tường.

Nhìn vào nó và thở nhẹ"Vì đây là chiếc ô của anh ấy mà."

An chắc chắn, anh ta sẽ đáp lại lời cầu nguyện.

Bởi vì Grui chắc chắn sẽ nghe cô nói...

Dù cô chẳng thể tiến xa hơn được với anh, nhưng chi ít.

Đó vẫn là người bạn đầu tiên của cô."

Người bạn đầu tiên của ta, nhỉ?

Anh ấy vậy mà lại là... thần."

Amber cúi đầu xuống.

Cô bé có chút bâng khuâng khi suy nghĩ về điều đó.

Là thần... một vị thần khác với nhân loại ở việc họ không bao giờ hành động vô ích trừ khi chẳng còn có thể hành động.

Vậy có nghĩa, những việc thân thiết của anh ấy với họ từ đầu, chẳng nhẽ đều vì lợi ích phía trước?

Dù biết điều đó không sai, nhưng nó khiến cô bé hơi buồn."

Chị nghĩ Grui chỉ là một con người thôi...

Đúng hơn thì, anh ấy vẫn đang cố gắng để trở thành một thứ khác với con người.

Chị cảm thấy vậy."

Nhớ về một Grui có phần phóng khoáng, vui vẻ và hơi vụng về, trước khi biến thành một con người sắc bén làm mọi thứ để hoàn thành mục đích...

Nhưng hoá ra, anh ta đã để cảm xúc cá nhân chèn vào quyết định đó.

Và có lẽ... nó đã trở thành một nước đi sai lầm nhất của anh ta."

Sau vụ này, em muốn cùng chị đi hỏi anh ấy không?"

"Vâng... em thật sự muốn biết anh Grui nghĩ gì về chị nữa."

"...Hả?"

Lời nói của cô bé chợt khiến An sựng người.

Lời đó, rất sai luôn."

Ờm... chị nghĩ nó không cần thiết đâu em...

Người ta cũng có vợ rồi mà..."

Nghe thấy câu nói tránh né đó, Amber lần này không nhượng bộ đâu."

Không nha~ Em không biết thế giới cũ của chị như nào.

Nhưng ở vài nơi trên thế giới này không có cấm thê thiếp đâu."

"..."

Amber nói như thể một người siêu kinh nghiệm.

An hơi nghiêng đầu không hiểu.

Nhưng cô quyết tâm mà, không được là không được."

Chị có tự trọng nha em."

An đặt tay lên vai Amber.

Lời nói cùng thái độ rất nghiêm như thể khuyên giải.

Nhưng lần này, Amber không nghe đâu."

Chị ơi, muốn có tình yêu mà như thế thì ế cả đời đó."

"!"

Nghe câu nói đó, An hơi nhói lòng...

Từ lúc nào mà con bé biết được những thứ đó vậy."

Tiểu thuyết dạy em nhiều thứ lắm, nên tin em.

Chị phải..."

"Không được!!!"

Lần này, An hét lên, nhưng mắt cô như đang khóc.

Vừa khóc vừa muốn ngừng lại.

Ừ, cô buồn lắm chứ.

Ai thất tình mà không buồn đâu.

Lúc nhìn thấy Grufina và liên kết với những câu chuyện được nghe thì cô đã biết rồi.

Anh ấy có vợ rồi, thậm chí sắp có con nữa.

Giờ mà ngáng chân lại thì khác gì kẻ phá nhà đâu."

Chị cũng muốn được yêu chứ.

Nhưng giờ mà anh ấy đồng ý vì thương hại.

Thì chị phải làm gì giờ?"

Đây là giọt nước mắt đau buồn của một cô gái hai mươi tuổi đã biết mình bị thất tình, và cũng chẳng lạ khi đó là tình đầu của cô."

Em... xin lỗi vì đã quá lời.

Nhưng mà..."

Amber vẫn phải nói rằng."

Chị vẫn phải nói ra.

Để hoàn toàn rũ bỏ được cảm xúc ấy chứ."

Cô bé hiểu việc giữ một cảm xúc quá lâu trong lòng sẽ như nào.

Như cô là cảm giác tội lỗi và bất lực.

Nên dù là người được bảo vệ, cô bé cũng cảm thấy bản thân thật ngu ngục và yếu đuối.

Giờ mới có thể hỏi, để phần nào giải toả nỗi lòng.

Nên cô bé cũng muốn chị mình như vậy."...Chị hiểu rồi.

Cảm ơn em..."

An lau đi giọt nước mắt.

Vai cô cũng đỡ rồi, vậy nên cô lấy bên cạnh mình hai viên sỏi và lau sạch nóAmber thấy vậy thì cũng cầm túi thảo dược lên và mở nó ra.

Khi đặt các thảo dược vào để nghiền, thì cô bất chợt nhận thấy...Bõm*Tiếng bước chân.

Là tiếng bước chân của một con người."

Chị An—"Amber không kịp nói hết câu, An đã đưa ngón tay lên trước miệng để ngăn con bé lại.(Có gì đó ngoài kia.

Đừng nói gì cả.)Amber gật đầu.

Xong, cô đưa chiếc ô cho em gái mình và cầm con dao găm tạm bợ bằng đá sỏi được mài nhọn và cố định bằng gỗ và dây leo.

Đây là tất cả những gì cô có thể dùng được.

Có chăng thì chỉ còn đúng thanh củi đang bốc cháy trong lửa trại đã được cô lập tức cầm lên và đưa về phía trước.(Làm ơn... chỉ là dã thú thôi...)Nếu chỉ là một con dã thú tầm thường, chúng sẽ sợ lửa.

Nhưng nếu mà là các loài ma thú... thì cô chỉ có chết mà thôi.

Bốn người ở trong vẫn đang bất tỉnh và thể trạng quá yếu.

Chỉ còn mình An và Amber thôiTiếng bước chân chìm xuống vũng nước, cứ như từng giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.

Âm thanh của mưa gió thổi siết với cỏ cây nghiêng ngả đang nhạt dần.

Chỉ để cô gái tập trung vào tiếng bước chân đang dần tiến tới.Để rồi...(Là con người...)Cánh tay lộ ra ở cửa hang, xong, khi người đó bước lên.

An đã giật mình lùi lại."

Ah...

đây rồi."

Con người cao lớn hơn hẳn An hai cái đầu.

Ông ta nhìn quanh rồi chiếu đôi mắt tím biếc ấy về phía An và Amber đang run rẩy cầm vũ khí.

Họ đang rất cảnh giác, nhưng chưa tấn công vì chẳng hề nhận ra mục đích của người này là gì"...Hai người bỏ vũ khí xuống được không.

Ta là đồng minh."

"..."

Hai chị em vẫn im lặng, họ vẫn hướng vũ khí về phía người đàn ông khiến ông ta thở dài."

Haiz...

Ta không có gì để chứng minh cả... nên, ừ.

Tỉnh dậy."

Người đàn ông đó chỉ tay về phía nhóm bốn người đang ngủ khiến một người trong số họ chập chờn mở mắt."

Ểh..."

Đó là Arsia Uthera, người đã được người đàn ông này gọi dậy chính là Arsia"Arsia Uthera, đây là vinh hạnh của ta khi được gặp trưởng nữ của tứ đại gia tộc cao quý.

Nhưng ta mong cô hãy tỉnh táo lại một chút để giúp ta xác nhận danh tính với hai cô nương này."

"... ... ... !!!!"

Arsia hơi lơ đãng quay lại khi nghe thấy giọng nói đó.

Nhưng rồi cô hoàn toàn giật mình và quay cả người về người đàn ông xuất hiện trước mặt và quỳ xuống."

Đừng làm vậy, cơ thể cô không chịu được đâu."

"Xin thứ lỗi, đại tướng Aaron.

Tôi không biết ngài cất công tới tận đây vì điều gì?"

Cô gái này cũng như mọi người, hầu như chưa biết đến cái họ của Aaron.

Nhưng phần nào trong cô ấy hiểu bản thân không được phép có ý đồ thăm dò người này... cứ như thể anh ta là một tồn tại vô cùng cao quý vậy"Vậy, thưa hai cô nương.

Ta là cấp trên của Arsia và cũng là cấp trên của hai cậu lính trẻ đằng kia.

Nên cho ta xin phép vào một chút." – Aaron lịch sự và bước vào.

Dù cả An và Amber đều đã bỏ vũ khí xuống, nhưng họ vẫn có chút lo sợ khi nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành.Aaron lúc này nhìn vào cả bốn người đang đang bị chấn thương.

"Arsia, đừng quỳ nữa.

Về vị trí cũ để ta xử lí cho xong việc này nào."

"Rõ..."

Arisa nằm xuống vị trí của mình ở cạnh Argenti.

Aaron giơ cánh tay về phía trước và lẩm bẩm một ngôn ngữ kì lạ.[Thanh Tẩy]Cuối cùng, Aaron chỉ đơn giản là phẩy nhẹ cánh tay.

Một làn khói tử khí rời khỏi cơ thể bốn người với.

Làn khói tử tím ấy, trên người của Suzume là đặc biệt dày đặc"Tàn dư của Xà thần.

Hắn ta thậm chí còn tính hồi sinh dù chẳng còn nổi một một phần của hồn phách à?"

Aaron thở dài và đưa làn khói đó hội tụ về tay mình.

Sau đó đưa vào một chiếc lọ thuỷ tinh và đặt vào không gian ảo."

Thứ này là..."

"Linh hồn tội lỗi của các tín đồ Tsurugi.

Chẳng sao cả đâu, từ giờ ta sẽ truy lùng các tín đồ còn sót lại.

Các ngươi có thể nghỉ ngơi rồi""..."

Arsia yên lặng.

Aaron thấy vậy thì cũng quay lưng toàn rời đi.

Dù vậy, anh ta bất chợt ngừng lại khi cảm nhận được một rung động nhỏ"...Xin ngài... không được..."

Đó là Suzume, cô ấy cố gắng ngồi dây, hơi thở khó khăn và đứt quãng, cánh tay chống lên nền đá run như thể sẽ gẫy gập bất cứ lúc nào."

Nằm xuống nghỉ ngơi đi, tiểu thần.

Thần tính và thần cách của Orochi còn sót lại đã bị ta tước khỏi cô.

Bản chất nó cũng không thuộc về cô nên giờ cô chẳng phải lo về nó nữa."

"Không, không phải điều đó.

Tôi rất hạnh phúc vì bản thân mình không còn thần tính và có thể được sống mà không phải sợ hãi việc bị cha nuốt chửng nữa.

Nhưng, những tín đồ của Orochi, không phải ai cũng là người xấu.

Nên xin ngài...

đừng diệt chủng họ..."

"..."

Lời cầu khẩn cùng cái cúi đầu rất sâu.

Cánh tay cô ấy run cầm cậm, đến mức Arsia ở bên phải đỡ lấy thân thể để cô không ngã gục xuống."

Cô không phải lo về điều đó, Kushinadahime.

Ta không phải thần thánh, mà chỉ là con người thôi.

Còn giờ thì hãy nghỉ ngơi đi"Aaron quay lưng, đội lại chiếc mù choàng chuẩn bị rời đi"Phải rồi...

Hạ sĩ Arsia, hãy dưỡng thương cẩn thận.

Và dù thương thế đã lành, đừng lập tức trở về đồn trú.

Hãy ở lại đây một thời gian cho đến khi động đất ngưng hẳn."

"Rõ, thưa tướng quân."

Arsia nghiêm túc nhận lệnh.

Dù không hiểu vì sao, nhưng cô gái vẫn tuân theo.

Dù sao thì bây giờ thương thế của họ cũng đang rất nặng, tốt nhất là nên ở lại nếu không muốn làm vướng tay chân tới những trận chiến sắp tới."

Còn hai cô nương.

Hai cô tên gì nhỉ?"

"Tôi là An, em tôi là Amber."

Vì thấy được thái độ trung thành và nghiêm túc của Arsia với Aaron.

An đã có thể mở lời"Vậy, An và Amber.

Cảm ơn vì đã chăm sóc những quen của bằng hữu ta.

Hai cô có muộn nhận được thứ gì không?"

Dù sao thì hai người này cũng chỉ được tính là thường dân.

Nếu họ đã cứu được binh sĩ trong quân đội, những người mà họ không có nghĩa vụ bảo vệ, thì vẫn nên trọng thưởng điều gì đó.Nhưng rồi, hai chị em nhìn nhau.

Sau đó, An trả lời"Tôi không có mong cầu gì, thưa ngài."

"Vậy sao.

Dù vậy ta vẫn không bỏ thế mà đi được.

Vậy nên, mong hai người nhận lấy thứ này."

"Thứ này, để làm gì?"

Aaron đã đưa cho An và Amber một cây gậy nhỏ mạ bạc, trông nó bình thường đến mức kì lạ."

Ta biết hiện giờ hai người chưa nghĩ ra điều gì.

Nên đưa chiếc gậy nhỏ này làm dấu, cô chỉ cần bẻ gãy nó.

Thì lúc đó ta sẽ đến và đáp ứng nguyện vọng đó."

"..."

"!!"

Khi An và Amber vẫn không hiểu thứ họ đang cầm có giá trị như nào.

Thì Arsia đằng kia lại giật nảy mình vì biết đó là một khoá triệu hồi.

Có nghĩa là Aaron có một giao ước ở trên cây gậy nhỏ đó.

Việc ít nhất ngài ấy sẽ xuất hiện khi thanh bạc đó gãy.

Nó đúng là một vật tầm thường, nhưng chiếc chìa khoá đó lại dùng để kêu gọi Aaron.

Vị tướng hùng mạnh đã rời khỏi mọi đồn trú lẫn căn cứ của tiên tộc để hoạt động độc lập.

"Còn đây là quà ứng trước, tạm biệt."

Lúc này, từ tay Aaron xuất hiện một cây đàn và đưa cho An.

Anh ta bước qua hai người, rồi biến mất ngay trước cửa hàng."

Thoát ẩn thoát hiện.

Không lạ khi bây giờ cả tiên tộc cũng chưa phát hiện ra ngài ấy ở đâu."

Arsia cảm thán khi đỡ Suzume nằm xuống.

Còn An... cô lại hơi bất ngờ"Anh ta để ý sao?"

Vì sao lại là cây đàn?

An chỉ có một câu trả lời duy nhất thôi.

Đó là các đầu ngón tay hơi cứng và bị chai ở các đầu ngón tay.

Đúng, An từng chơi đàn, nhưng lần cuối thì cô không còn nhớ nữa..."

Ah...

đọc kí ức..."

Suzume vừa nhớ ra Arsia cũng từng nói đã đọc qua kí ức của mình.La, la~....Thử lại giọng khi gẩy nhẹ phím đàn.(Mấy bài ở thế giới cũ... mình quên rồi...)Vì vậy, mà cô sẽ hát lại một bài hát ru mà cô từng nghe ở đây vậy...

đúng hơn là bài hát duy nhất mà cô từng nghe.Cây đàn tì bà nâng lên, nốt nhạc trong trẻo và thuần khiết.Người thiếu nữ ngân giọng, nguyện tất cả chìm vào giấc ngủ bình yên

"Trời xa bao la cùng mặt trời~...Ở đằng xa, đồn trú phía Nam...

đã trên bờ vực thất thủ

---Hết chương 168---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 169: Phương Nam Hoạ Tổ - Quỷ


Ở trên bầu trời phía Nam, một trận chiến điên rồ đang xảy ra khiến rất nhiều ánh mắt đã đổ dồn về đây.

Họ nhận ra thủ hộ của phía Nam, đại uý Grufina Fenora đang giao đấu với hai thực thể siêu việt.

Kẻ đầu tiên là Duncan Invitus, vừa được xác nhận đã tấn công vào thủ đô của tiên tộc khi thủ hộ của thủ đô Venor Fenora bị phát giác đã rời khỏi ngai vị.

Vẫn chưa thể xác định căn cứ hay vị trí hoạt động của Duncan, vì vậy mà việc hắn hành động ở đây dù có rất nhiều kẻ đã chú ý đến vẫn không thể tấn công vào nơi mà hắn ta cư ngụ.

Kẻ thứ hai là Bethorg, cũng là một chỉ huy bóng tối, hắn tách bản thể làm hai nửa để có thể tận hưởng những trận chiến một cách thoả mãn nhất.

Ở nơi hắn cai trị, vẫn còn Barog đang ở đó, nên hắn hoàn toàn có thể rời khỏi địa bàn của mình.Những tia sáng rực rỡ kẻ dọc bầu trời và đập xuống mặt đất, ba nhân ảnh đứng trên ba hố thiên thạch khiến mặt đất lún sâu xuống.

Đó là hai con ác quỷ cùng tên Bethorg với Grufina đang ở trung tâmChấn cước hạ xuống tựa sấm rền, Grufina đưa hai cánh tay lên thủ tấn.

Và cả hai Bethorg đều cầm chắc thanh đại đạo lao tới."

Gahh!"

Cơ thể chắc tấn, hai cánh tay của Grufina chặn đứng thanh đại kiếm, mặt đất đã lún lại càng lún xuống sâu hơn.

Grufina hất mạnh tay và giải phóng năng lượng.

Đồng thời vung cước một đường bán nguyệt nhắm thẳng vào đầu kẻ thù."!!"

Đúng lúc Bethorg tách ra, từ trên cao, một ánh sáng đen tuyền phóng xuống"GaK!"

Duncan từ bầu trời đá thẳng vào Grufina.

Dù đã nhảy lùi lại để giảm lực, nhưng đòn tấn công đó đã in trên bụng Grufina một lỗ"Khặc!"

Máu trào ra từ miệng.

Grufina đau đớn và nhận ra bản thân mình không hề có cơ hội chiến thắng.

Đội Dong binh phía sau dương cung khai tiễn, những con mưa tên đó sẽ câu cho Grufina được một giây.

Bộ binh phía trước tấn công, nhưng chúng rõ ràng không phải đối thủ của hai chỉ huy bóng tối.Thậm chí giờ đây, chúng còn đang thong dong nói chuyện."

Mày vẫn không chịu nhập vào một thể à, Bethorg?"

"Thế này là đủ rồi." / "Nếu chỉ đơn giản là nghiền nát kẻ thù, thì chán lắm."

Bethorg trả lời.

Đúng lúc này, Duncan cười khẩy."

Thế cũng tiện, mày chỉ cần một trận chiến khiến mày sướng thôi, đúng không?"

"Ờ."

Duncan chỉ về sau."

Có một thứ gì đó khá mạnh đang tiến về đây.

Mày có thể đưa một nửa của mày ra đó cản không?"

"Sao tao phải đi chứ, thằng lỏi trước mặt này là đủ rồi.

Mày mới là thằng nên đập nhau với cái thằng yếu nhớt đó."

Chà... người đang tiến đến đây, Duncan biết là ai.

Cựu tướng của tiên tộc: Aaron.

Với Bethorg hiện tại, thì tên đó đúng chỉ mạnh bằng một nửa hắn.

Nhưng chừng đó là mạnh hơn Duncan đang suy yếu rồi.

Dù đó không phải lí do quan trọng.

Lí do quan trọng ở đây."

Mày đừng có cãi lệnh tao, kế hoạch này, tao là thằng cầm trịch."

"Hả?"

Bethorg khinh thường cao giọng.

Nhưng Duncan mới là kẻ đứng trên.

Cả hai đều là chỉ huy bóng tối, nhưng thật sự thì, trong quân đoàn của chúa tể Mordor, ngoài Ngạ Quỷ Inras-sa là cánh tay phải từ tận thủa sơ khai cũng như Long Vương Arog là thứ dị biệt, thì Duncan là kẻ được tín nhiệm nhất (chắc không?)"Nếu mày bây giờ khiến kế hoạch này thất bại, thì mày sẽ đơn giản là làm phật lòng chúa tể bóng tối.

Và đừng để tao nhắc đến hậu quả của việc này."

"Chậc...

Một nửa cũng được thôi."

Bethorg tặc lưỡi.

Dù có không sợ trời với đất, thậm chí là cao ngạo đến mức nào.

Thì kẻ nào biết về chúa tể, đều sẽ không muốn khiến ngài nổi điên đâu.

Dù chẳng biết khi nào chúa tể sẽ nổi cơn lôi đình, nhưng tốt nhất cứ phải tránh.Một trong hai Bethorg lập tức biến mất.

Chẳng tới một khắc sau đó, một áp lực lớn thổi bay cánh đồng cách đây cả trăm cây số."

Hành hình Thái dương thần Alana."

Bethorg nói lại một phần của kế hoạch, Duncan cũng chẳng quan tâm.

Hắn ta triệu hiệu tấm khiên và một vũ khí kì lạ ở tay thuận.

Ở đây, Grufina là mạnh nhất.

Nhưng việc phải chiến đấu với ba kẻ có sức mạnh quá gần mình cùng việc bọn chúng phối hợp, Grufina đã thua về mọi mặt."

Tụi mày, là những con quỷ, tận tâm cho dục vọng của mình."

Grufina, vẫn chưa xác định được bản thân mình là gì.

Nhưng để chống lại ác quỷ... có lẽ phải có một Grufina buộc phải xác định được điều đó.Để toàn bộ thân xác có thể toàn tâm chiến đấu.Để tinh thần được đắm chìm trong máu thịt.Để tìm mọi cách huỷ diệt kẻ thù hoặc chi ít là vờn với kẻ thù lâu nhấtLàm người ư?Không thể, cảm xúc bây giờ không còn cần thiết nữaTrở thành thần ư?Cũng không có khả năng, việc Grufina chiến thắng trước hai kẻ trên là không.

Khả năng tốt nhất chỉ có thể là rút lui.

Vậy, chỉ còn một sự thoả hiệp duy nhấtThứ sẽ khiến Grufina chiến đấu đến chết, thứ khiến sự cuồng sát được gieo vào thân xác này từ khi quen biết người bạn thân nhất.

Thứ dục vọng mà cậu ta sẽ tận tâm phục vụ.Trở thành Ác Quỷ để chiến đấu chống lại Ác Quỷ.Thứ hào quang hoàng kim của mặt trời dần đục màu, trở thành màu xám bạc tăm tối"Lưu tinh - Hoả Diệm."

Trên cánh tay của kẻ đang gục ngã, xuất hiện một vật thể mang ánh sáng thuần khiết"Tựa mây đen, chạy ngang bầu trời.

Hỡi la sát đạo, ta thiêu rụi bản thân và bước trên ngọn lửa."

Thứ được cắm trên mặt đất đấy dần thành hình.

Grufina cũng đã đứng thẳng dậy, nhìn về hai ác quỷ trước mặt"Mặt trời Tiên Phong: Icarus!"

Ngọn lửa của mặt trời giải phóng vào thế giới.

Ngút lên trời xanh và hội tụ trở về.

Đôi mắt ánh bạc của vị thần ấy lại trở lại.

Thanh trường kiếm xuất hiện trên cánh tay của thái dương thần.

Phải... giờ đây, bản thể Grufina đã hạ quyết tâmTrở thành một Ác Quỷ.Icarus chấp thuận kẻ đã hiểu rõ bản thân mình...

Khi Grufina còn bị lạc trong những thiên tính, nó sẽ luôn cự tuyệt.

Nhưng khi đã xác định bản thân, cái tôi vững chãi.

Thanh thần kiếm của mặt trời sẽ không ngại đáp lại lời triệu gọi của chủ nhân[Nhập Ma] hay [Quỷ hoá]...

Dù có gọi là gì, thì giờ đây...

Grufina giống hệt Cain Insara năm xưa vậy.

Cơ thể dần được bao bọc trong hào quang bạc, đôi mắt xám bạc trở thành màu đỏ tươi, cánh tay cầm kiếm bị bao bọc trong những thứ giống rễ cây cuốn chặt lấy tayĐó là một Ngạ quỷ, được sinh ra và chết đi để chiến đấu.Khổng hổ là chiến binh hoàn hảo nhất mà Cain Insara đã tạo ra.

Thân xác này, thậm chí đã kế thừa cả một ý chí mà Cain không bao giờ muốn truyền điNgã Chiến Cổ Ngã Tại: Vì chiến đấu mà tồn tại.Grufina sẽ không phải quan tâm điều gì nữa...

Không phải bất cứ thứ gì ngoài thứ dục vọng cuồng sát này."

Chỉ trong khoảnh khắc duy nhất này thôi."

Dù có phần lớn sức mạnh thần thánh, nhưng bản thân đã rời quá xa khỏi việc trở thành một vị thần.

Nhưng, dục vọng này, sẽ làm cho Grufina chiến đấu... chiến đấu đến cuồng dại.Ma Hoả rực cháyGrufina hạ thế, mặt đất vỡ tung vì áp lực khổng lồ.

Viêm trụ giải phóng trở thành lốc xoáy dưới bầu trời.

Duncan và Bethorg cũng phải trở nên nghiêm túc, chúng đã nhận ra sự thay đổi trong Thái Dương ThầnXong, áp lực tan đi, hào quang biến mất, để lại làn khói nghi ngút được cơ thể Grufina giải phóng ra.

Nguồn năng lượng bộc phát khổng lồ ngăn Duncan và Bethorg tấn công đã thu lại.

Vậy thì... chúng chẳng phải đứng bên ngoài nữaRẦM*Một bước phóng tới, Bethorg giơ cao thanh đại đao và vung xuống.

"..."

Để rồi hắn nhìn thấy... một con quỷ đang nở nụ cười thuần khiết vô cùng"Găk!"

Thanh trường kiếm được cầm bằng hai tay vung lên.

Một đường với cự lực mạnh khủng khiếp khiến Bethorg đang lao xuống bị hất văng.

Xong, cậu ta vung một đao, toan kết liễu ngay lập tức.

Ngay lúc này, Duncan lao đến giữa cả hai"Thằng ngu này."

Hắn ta chửi thẳng mặt Bethorg và giơ tấm khiên lên.

Âm vang của cú va chạm khiến tiếng kim loại inh tai đánh bật cả biển mây cao nhất.Cự lực đó mạnh đến khó tả.Thanh kiếm của Grufina đang được cầm chắc bởi cả hai tay...

đã quá lâu rồi cậu ta mới quay về phong cách chiến đấu sơ khai này.

Còn Duncan, hắn ta có phần ngạc nhiên vì con búp bê trước mặt lại mạnh đến vậy, nhưng...."

Hẳn rồi...

Mày quyết định trở thành Quỷ rồi."

Con mắt đỏ với con mắt sắc lẹm của thú săn, nụ cười thuần khiết trên môi dường như đã khiến Grufina chạm được đến giới hạn bản thân.

Tinh thần chiến đấu trở nên thuần khiết.

Trên đôi mắt và nụ cười đó, chỉ còn tận hưởng một dục vọng duy nhất.Ngã Chiến Cổ Ngã tạiHãy giết chết kẻ thùThanh kiếm vung ngang được nắm chắc lần nữa, Grufina lại tiếp tục vung kiếm một đường bán nguyệt, cả Duncan cùng Bethorg đã cùng đỡ lấy đòn tấn công và trượt dài.

Ấy vậy mà, Bethorg vẫn lao lên, hai kiếm tung ra khiến cuồng phong hỗn loạn, Duncan ngay theo sau vung thương nhưng đã bị Grufina bước nhẹ ra sau và ngửa người né tránhDuncan tiến lên một bước bằng cách áp lưng vào Bethorg để vung khiên.

Grufina đã lập tức xoay người né đòn và phản công bằng cách bổ một kiếm"Khặc!"

Kẻ báng bổ chỉ kịp giỡ mũi thương để phòng thủ, hắn ngã đập lưng khiến mặt đất toác ra.

Đúng lúc Bethorg vung thanh đại kiếm, Grufina đã đặt một cánh tay lên thân kiếm và nghiêng người, cú bổ của Bethorg trượt dài trên lưỡi kiếm khiến những tia lửa điện toé lên.

Lúc này, Grufina vung củ trỏ thẳng cằm khiến Bethorg choáng váng, xong, ngay lập tức cánh tay đó duỗi ra và trở thành một con dao sắc nhọn"!"

Trước cả khi kịp lấy lại tỉnh táo, cơ thể Bethorg đã tự động phản ứng.

Hắn thả thanh đại kiếm ra và lùi lại.Giữa thời không yên lặng, dòng máu trên má Bethorg chảy xuống, con quỷ đối diện khẽ nhìn vào ngón tay mình với vẻ thích thú.

Giữa những kẽ móng tay đó... chính là dòng máu của một kẻ sinh ra là thần nhưng tồn tại tựa như ác quỷ.

Cậu ta thích thú vuốt nhẹ dòng máu lên lưỡi kiếm và thủ thế.

Lần này, giống hệt với tư thế của liễu kiếm sưTrước cặp mắt của Bethorg, Grufina biết mất chẳng một tiếng động.

Để rồi, khi vị ác thần còn chưa kịp phản ứng, một nhan dạng đã xuất hiện ngay trước mặt hắn và đâm kiếm.Keng*Thanh kiếm bị cản lại bởi tấm khiên của Duncan, hắn ta hất ngược tấm khiên khiến Grufina lùi lại.

Xong, chưa dừng ở đó, Duncan liên tục lao đến và đâm thương, buộc Grufina phải liên tục phòng thủ.

Ấy vậy mà, Grufina ngưng lại.Mũi thương của Duncan đã xuyên thủng vai trái của Grufina.

Mũi kiếm đâm lên ngay lập tức, nhưng đã bị Duncan lấy khiên đập thẳng xuống mặt đất.

Grufina chẳng ngừng lại, cánh tay bị đâm thủng lập tức bị xé rách bả vai bởi chính Grufina, cánh tay đó vươn lên toan tóm thẳng vào khuôn mặt Duncan.

Ấy vậy mà..."..."

Khoảng không tĩnh lặng cùng tiếng gió xiết, cánh tay của Grufina đã bay lên không trung bởi nhát chém của Bethorg.

Không để thừa một khắc, Grufina hất kiếm lật cả tấm khiên của Duncan khiến hắn ta văng đi.Duncan vung một kiếm nhưng chưa kịp vung tới nửa đường đã bị Grufina giữ khuỷ tay cản lại.

Chuôi kiếm chạy dọc đập thẳng vào sườn Bethorg, Grufina lập tức húc thẳng đầu rồi rồi cắn mạnh một đường từ cổ xuống quá bả vai.

"GAAAHHHH!!!"

Bethorg gào lên đau đớn, hắn ta tóm lấy người Grufina và ném lên, cơ thể con quỷ ấy bay lên không trung và dính thẳng một cú đấm của Bethorg"Khụ..."

Máu chảy ra từ miệng, cũng như cánh tay không thể hồi phục lại nữa, nhưng Grufina dường như chẳng thấy đau đớn gì cả.

Khuôn miệng ứa máu của bản thân và ác quỷ, đôi mắt đã sẵn màu đỏ như ngọc quý.

Nó cứ giống như tiểu quỷ, ham mê và cố gắng thoả mãn dục vọng của bản thân.Lúc này, Duncan mới từ đằng sau bước đến cạnh Bethorg."

Nhục nhã lắm."

Không rõ là Duncan nói đến ai, nhưng Grufina đã lao tới và vung kiếm, đường kiếm sắc bén bị tấm khiên của Duncan kéo lệch về sau, tia lửa điện cùng áp lực giải phóng khiến con sông phía sau bị cắt thành hai nửa.

Lúc này, tay bên cạnh chẳng hề có vũ khí, hắn ta vung một đấm vào ngực Grufina khiến cậu ta lùi lại, xong lập tức tóm lấy cổ, vung một quyền móc và chấn thuỷ và đưa tay lên đập mạnh cậu xuống mặt đất.Hố thiên thạch nữa lại được hình thành."

Mới có tí Võ của Quỷ mà đã ngạo mạn sao.

Ngươi mới là ếch ngồi đáy giếng thôi."

Duncan phủi tay, hẳn rồi... với Võ, hắn ta biết tới nhiều kẻ mạnh hơn Grufina rất nhiều.

Thậm chí cả Quỷ, Grufina cũng chẳng là cái đinh gì với kẻ đó."

Dạo này nhiều thằng nhiều đứa giống Inrsa-sa quá, làm tao hơi ngán.

Không có trò gì thú vị hơn à?"

ĐÙNG*Duncan dậm mạnh chân xuống, mặt đất lại lần nữa bị tàn phá khi Grufina hộc máu nằm sõng soài.

Cây thương trở về tay hắn, cùng với lưỡi đao của Bethorg, bọn chúng cắm thẳng xuống đâm xuyên qua hai bên ngực của Grufina.

Đây, là cú đâm chắc chắn chết.

Trận chiến này đáng ra phải kết thúc một cách nhạt nhẽo như vậy, nhưng..."!!"

Làn khói ấy xám xịt lại bốc lên từ cơ thể Grufina.

Nhiệt lượng nung chảy mặt đất và độ nóng khiến cả Duncan và Bethorg đều bất ngờ.

Ngay tức khắc, một nhân hình đã cúi thấp người và vung một quyền vào Duncan và một cước thẳng vào Bethrog khiến bọn chúng trượt dài"Tao nhớ là mày chưa hề khiến thằng nhóc kia bất tử."

"Ha... bất tử thì nó đã dễ giết hơn rồi."

Duncan và Bethrog đang chứng kiến một khung cảnh giống như thây ma chui lên từ mặt đất.

Bất chấp hai thứ vũ khí kia vẫn đang cắm ở tim và bụng, nhân hình đó vẫn đứng lên với ý thức tỉnh táoXong, cả hai bọn chúng đều giơ tay lên, hai thứ vũ khí rút khỏi cơ thể Grufina khiến máu trào ra tựa sông và tạo thành cả vũng dưới chân vị thái dương thần.

Nhưng... cậu ta vẫn đứng dậy, thanh kiếm được cắm xuống mặt đất là chỗ dựa để cậu ta không gục ngã.Ngay lúc này, với một tay duy nhất, Grufina lại thấp người, huyết dịch và nội tạng từ vết thương trào ra đã ngưng lại khi cơ bắp căng cứng.

Tựa như mặt trời giữa ban trưa, tựa như ánh sáng rọi từ vô cực.

Nguồn năng lượng vĩ đại trong thanh kiếm Icarus đang khiến lưỡi kiếm ánh bạc toả sáng.

Duncan thấy vậy thì nhận ra, đòn tấn công đó, cả hai bọn chúng sẽ không thể chạy thoát.

Vậy... phải sử dụng con bài tẩy ư?Mơ đi.

Duncan là con quỷ, hắn ta sẽ không để mọi thứ đi lệch kế hoạch để khiến hắn thoả mãn.Tuyệt vọng?

Không tồn tại, với hắn ta chỉ có thành công, thất bại và sự thoả mãn.

Một con quỷ thuần khiết đến méo mó.

Một thứ súc vật không đáng để tồn tại trên đời.

Dù gì... hắn chẳng ngại hy sinh một nửa của tên đồng đội ở bên cạnh này bất chấp chẳng rõ nửa còn lại có sống được khi chạm trán kẻ lạ mặt ngoài kia không.Mà... hẳn rồi.

Điều này chưa nằm ngoài sai số hắn tính ra được, hắn chỉ cần dùng những gì có sẵn thôi.

Coi như ban cho thằng bên cạnh một phước vì cùng là đồng đạo tôn thờ chúa tể.

Và Bethorg, tên này tương lai vẫn sẽ có ích, rất nhiều lợi ích là đằng khác.Nên, Duncan đưa tấm khiên bay về phía trước và đặt tay lên lưng nó."

Những linh hồn lang thang, những kẻ đang chìm trong nỗi nuối tiếc vô tận."

Chỉ với câu nói này, hàng ngàn linh hồn đen tuyền từ mặt đất chui lên.

Chúng gào thét, gào đến điên dại cùng những âm thanh gai người.

Lầm than, đau khổ, ham muốn và tuyệt vọng...

Hàng ngàn những cảm xúc điên loạn thậm chí còn hiến Duncan thấy ngứa lưng.Dù vậy, chỉ triệu hiệu chúng lên và trở thành một tấm khiên thịt thôi ư?

Không, nếu chỉ vậy thì đừng mong chống lại sức mạnh của một vị thần.

Kẻ như Duncan hiểu rõ những linh hồn tội lỗi và chứa đầy nuối tiếc, hắn hiểu nó tới từng li từng tí một để hiểu bản chất của những thứ hỗn tạp này có thể trở thành thứ gì."

Phục tùng ta - Trở thành thân xác Bất Diệt."

Những linh hồn gang gào thét đó bị kéo thành dải dài tựa như mì ống và tâm tấm khiên.

Sử dụng những thứ đau khổ và tội lỗi điên loạn này.

Duncan...

đã tiếp tục tạo ra một tạo vật bất tử.

Nhưng, thứ này còn hơn cả vậy.

Để chịu đựng được uy lực của thần...

Hắn phải khiến những tội lỗi này được khuếch đại.

Thậm chí, cả những tội lỗi trên GrufinaNhững tiếng hét ai oán cứ được giải phóng khỏi tấm khiên, những con quạ bay trên bầu trời rất xa chỉ còn chờ đợi kết cục kế tiếp."

Lớp vỏ từ chối siêu thoát."

"Vong hồn từ chối tiễn đưa!"

"Soura"Bóng tối hỗn mang được hình thành, trở thành một tấm khiên thịt với hàng vô số tiếng gào thét.

Ấy vậy mà... có một điều Duncan đã không thể nắm được.

Khả năng đặc biệt của Icarus...Thứ đã khiến thanh kiếm của xà thần Orochi vỡ tan, thứ đã thiêu rụi những vết nứt ô uế của tội lỗi.[Thanh tẩy]▂▂▂▄▄▂▂▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!▂▂▄▄▃▃▃▃▅▅▅▅▅▅▅▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Chẳng nói một lời, Grufina vung kiếm quét một đường huỷ diệt tất cả.

Từ mặt đất, dòng sông, cây cối, núi non và cả bầu trời.Ánh sáng đó loá lên, chẳng có chút âm thanh nào.

Một làn sóng huỷ diệt rực cháy thiêu rụi vạn vật trong Ma Hoả.Đây, không phải là vị thần, con người hay anh hùng tên Grufina Fenora nữa...

Mà hoàn toàn đã là một con quỷ khao khát giết chết kẻ thù của mình.

Toàn bộ mặt đất trong bán kính cả trăm cây số đã bị san phẳng.

Đây bất chấp đã có sự can thiệp từ quá trình cân bằng của lục địa tiên phong, nhưng hàng loạt cây cối, sông suối và núi non đã bị cháy rụi hoàn toàn.Chẳng biết là bao sinh vật đã bị thiêu chết, chẳng rõ bao ý thức đã biến mất không một chút ai hay.Chỉ biết rằng, vừa rồi, là dục vọng của con quái vật đấy.

Con quái vật của la sát đạo, đã tàn sát tất cả những sinh linh trước mặt chỉ để giết được hai con quỷIcarus rơi xuống đất, tiếng kim loại leng keng vang lên giữa khung cảnh khô khốc và quạnh hiu.

Grufina nhìn về phía trước, nhìn về những gì mình đã gây ra.

Hậu quả của một chân thần khi chiến đấu ở mặt đất này... sẽ luôn là những sự tàn phá khủng khiếp"..."

Cơ thể đau đớn run rẩy, nhưng đôi chân lại không thể khuỵ xuống.

Toàn bộ cơ thể đã mất cảm giác, máu từ hai vết thương trước cơ thể đã trào ra khi cơ bắp không giữ được nó nữa.

Grufina lúc này chắc chắn hiểu rõ bản thân đã vô lực.

Nhưng... cậu ta, không thể gục đầu xuống được, càng không thể nhắm mắt.

Đây, là những điều cậu ta đã làm, đã lựa chọn để làm, cậu ta... phải chứng kiến tất cả nó.Một tay, tước đi vô số sinh mệnh nhẹ như lông hồng.

Con quỷ ấy tàn bạo khác gì kẻ thù của chính hắn?Không thể nữa rồi, Grufina hoàn toàn khuỵ gối, đôi mắt đã trở về màu bạc run bần bật.

Cánh tay trước ngực có chắp lại, để rồi... cậu ta chợt nhận ra có thứ gì đó lạnh lẽo đã kề lên cổ mình.

Lúc này, Grufina mới khẽ an lòng.

Trên môi không nở nụ cười nữa, nhưng đôi mắt nhắm lại, đôi chân khuỵ xuống cũng đã không còn run rẩy."

Cầu cho linh hồn của chúng ta được an nghỉ."

Vụt*Khi Grufina đã nhắm mắt và chắp tay cầu nguyện.

Một đường kiếm sắc lẹm được tung ra, vết cắt ngọt đến mức đầu Grufina phải một lúc sau khi bị cắt mới có thể rơi khỏi cổ.Màu huyết trào ra như thác, tạo thành một vũng lớn trên mặt đất nơi nhân hình này đang cầu nguyện.

Còn chiếc đầu... nó đã rơi xuống giữa cánh tay đang cầu nguyện, đôi mắt nhắm và khuôn mặt hoàn toàn tĩnh lặng như thể đã an lòng với tội lỗi.Khung cảnh này, giống như một tu sĩ cuồng đạo.

Dù đã mất đầu cánh tay vẫn chắp lại một cách tự nhiên.

Cái chết với nó chẳng còn đáng sợ nữa, dù chỉ là một con búp bê được sinh ra trong khoảnh khắc, nhưng... có lẽ Grufina này đã hoàn thành được những gì bản thân tin.Bảo vệ Vena... bảo vệ những người thân yêu từ ngôi làng phía Nam bé nhỏ.

Chi ít là cậu ta nghĩ như vậy.Xong, cơ thể đó dần tan biến và trở thành dải tinh quang hoàng kim.

Cuối cùng chỉ để lại vũng máu khô giữa vùng đất khô quạnh.

Và những kẻ đứng sau cái chết ấy, vẫn đang ở đây.

Bethorg phải chống thanh đại kiếm xuống để đứng vững, Duncan dù không có chấn thương bên ngoài nhưng cơ thể thậm chí đã tiếp tục mất đi phần lớn công lực.Và kẻ đã tung ra nhát chém ngọt như vậy, không ai khoác ngoài Bethorg."

Chết tiệt... ta thật sự muốn đập nát xác thằng này."

Bethorg than phiền, hắn ta thật sự muốn bổ thằng nát nhừ cơ thể kẻ thù.

Nhưng vì kiệt sức, hắn mới không thể làm vậy mà phải tung ra một nhát chém cực ngọt để tiết kiệm sức lực cũng như đám bảo giết chết kẻ thù."

Đi tìm một nửa của ngươi và rút lui đi.

Việc của ngươi hết rồi, từ giờ kế hoạch này sẽ do ta thực hiện"Duncan không trả lời câu hỏi mà chỉ đơn thuần là ra lệnh.

Hẳn rồi...

Chính Duncan là đã khiêu khích, tấn công để khiến tinh thần của Grufina bị hao mòn.

Và khi đến thời điểm đã định, bức tường phòng vệ mong manh của nhân loại sẽ đổ sập.

Từ đó, nó sẽ trở thành một con quỷ... một con người trong lót quỷ sẽ trở thành một tội lỗi, một gánh nặng khổng lồ khiến tinh thần chiến đấu của kẻ thù dần bị hao tổn.

Đó là lí do sau nhát chém tuyệt mệnh cuối cùng, Grufina đã chắp tay lại để cầu nguyện.

Tội lỗi trong trái tim là quá lớn, nhưng hắn ta cũng đã nghĩ bản thân hoàn thành được mục đích khi đã có thể bảo vệ được những gì quan trọng.

Vì vậy, hắn sẽ không lựa chọn chống cự nữa.

Thao túng tâm lí để bù đắp lại cái sức mạnh đã mất đi, khiến người kể cả anh hùng cũng ngã gục, đó mới là một con quỷ kinh tởm nhất.Đúng là nhát chém tuyệt mệnh đó có sức công phá kinh người.

Cả Bethorg và Duncan khi đó có dồn sức vào phòng thủ cũng không đủ, khả năng thanh tẩy cũng đã khiến sự bất tử mất đi và tấm khiên nhanh chóng tan vỡ.

Thứ đã cứu chúng, chính là con rắn chui ra từ cổ tay Duncan đây – Một phần thân xác của Yamata no OrochiDù phải sử dụng thứ này là ngoài tính toán.

Nhưng nó vẫn chưa quá xa, chỉ cần giảm liều lượng cho thí nghiệm sắp tới cũng không ảnh hưởng"Lấy đi thân xác của một vị thần dị giới bị phong ấn bởi một thực thể tựa như thần vương, chắc chỉ có mày mới dám làm cái chuyện này."

Bethorg tặc lưỡi và biến mất.

Hắn ta rút lui cùng với nửa phân thân của mình.

Dĩ nhiên Duncan cũng vậy, khi Bethorg rút đi, chắc chắn sẽ kéo theo tên đang chiến đấu với hắn tới đây."

Về."

Con rắn theo lệnh từ từ rút lại vào trong cổ tay Duncan.

Rốt cuộc thì kẻ đã chuẩn bị kế hoạch hồi sinh Xà thần cũng là hắn, mục đích là để kích thích phần thân xác đã bị phong ấn dưới sâu lục địa tiên phong, đó chính là điểm Duncan năm xưa một tay giúp Orochi hấp thụ tinh chất của bề mặt lục địa.

Vì vậy, Duncan đã có thể khai quật phần thân xác đó lên để trở thành một phần trong kế hoạch đã được tính toán kể từ khi Orochi rơi vào tầm ngắmDù vậy, đây mới chỉ là một trong phần ba của kế hoạch đã kéo dài hàng tỉ năm.

Giờ chỉ còn một bước, Duncan sẽ chờ đợi cho đến khi thứ được gọi là [Tạo vật của đấng tối cao] phía bên kia đại dương lần nữa xuất thế để hành động.

Mục đích cuối cùng, để tạo nên một tạo vật còn hoàn hảo hơn cả đấng tối cao.

Hắn đã chờ đợi và nghiên cứu quá lâu rồi"Ta chỉ cần thân xác đó nữa thôi..."

Ducan mỉm cười, nụ cười rộng đến tận mang tai quen thuộc.

"Một lần thử nghiệm cuối cùng, để hoàn thành thứ vĩ đại này!"

Ha ha ha ha ha ha ha!!!!!Không thể kìm lại, Duncan ngửa mặt lên trời mà cười lớn.

Hắn đã mường tượng được nó rồi, khoảnh khắc thứ tạo vật vĩ đại nhất được sinh ra"Ta thắng lớn rồi!"~o0o0o~Đã cách rất xa chiến trường, đoàn người di tản đang được điều hướng bởi quân lính tuần du đã đi được nửa đường tới vương đô tiên tộc.

Mọi thứ đang dược cử hành trong im lặng, con đường dù không quá rộng nhưng đang được hộ tống với rất nhiều lính tráng.

Đi đoàn người, là một chiếc xe ngựa được đánh bởi Raphealr, với người ngồi trong là công chúa Vena.Ma pháp che dấu, ma pháp kết giới, tất cả đều đã được dựng lên.

Nhưng Vena đang ở thể trạng không hoàn hảo, do đang mang thai nên bản thân cô đã ốm nghén khá nhiều dẫn đến xuống sức.

Vì vậy..."!!"

Ở khoảnh khắc này, cô ấy không thể che dấu hoàn hảo được từng đường tơ kẽ tóc ma pháp của mình nữa.

Bất ngờ liếc ánh mắt lên bầu trời, cô nhận ra hai cơn sao chổi đang phóng thẳng xuống phía trước đoàn người di tản."

Có địch!!!"

"Đưa dân thường rút ngay lập tức!"

Raphealr từ phía trước ra lệnh bất chấp con ngựa đang sợ hãi rống lên.

Ông ta nhảy xuống và vỗ vào mông ngựa để nó chạy theo người lính di tản người dân theo hướng khác.

Nhưng, dĩ nhiên đống sao chổi trước mặt là kẻ thù.

Chúng dần hiện ra với vẻ ngoài thân thể được bọc trong đá đen.Có người quen rồi...

Logan và Sora, nhưng con Ác quỷ thuộc hạ của Duncan.

Kết quả thành công của thí nghiệm thần tính cùng sự bất tử.

Sora đưa ngón tay về phía dân thường, bắn một tia năng lượng nhằm giết sạch họ, nhưngĐùng* Đòn tấn công bị cản lại đồng thời nổ tung ngay khi nó vượt qua chiếc xe ngựa.

Một nữ nhân bước ra, dáng vẻ yêu kiều và thanh cao.

Bước chân đó cứ như bức tranh động cao quý của nghệ thuất.

Công chúa Vena đã bước xuống, bụng bầu đã bị che dấu và bảo vệ.

Còn cô hiện tại lại mang vẻ ngoài của thiếu nữ tuổi xuân xanh."

Tiểu thư, người thật sự nên chạy đi."

"Ta mà chạy, tất cả sẽ chết.

Grufina mà thấy điều đó, anh ấy sẽ hoàn toàn gục ngã."

Vena trả lời đơn giản.

Cô đã thề sẽ bảo vệ đứa con của mình, cũng như những gì quan trọng của cô với Grufina.

Nên, cô không thể chết ở đây được.

Dù sức mạnh của hai phe có cách biệt đến mức nào.

Dù vậy, bản thân Vena cũng đã đặt một bảo hiểm...

để nếu cô có chết đi, thì đứa con của cô vẫn sẽ được sinh ra an toàn và có thể được dịch chuyển ngay lập tức tới một nơi an toàn cách xa chiến trườngRaphealr rút thanh liễu kiếm, tay cầm chuôi, tay đặt sau lưỡi kiếm với đấu pháp quen thuộc là biến thể của half swording.

Vena triệu hiệu cây trượng và đập mạnh xuống đất, tạo ra một kết giới cùng trận địa ma thuật.

Tình thế... thật tuyệt vọng làm saoNữ nhân từ xa quan sát.

Mái tóc xanh phất phới bay, cô ấy đang quan sát một con người, con người ấy đang quan sát khung cảnh đau đớn mà chẳng thể can thiệp."

Hôm nay... sẽ lại có thêm giọt nước mắt phải rơi xuống lục địa này."

---Hết chương 169---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 170: Phương Nam Hoạ Tổ - Nhân


Mặt đất giận dữ, bầu trời nổi cơn lôi đình.

Bão tố hình hành và sóng thần nổi lên.Thế giới này, đang gào thét.

Những tai hoạ liên tục giáng xuống cùng một lúc khiến nó phẫn nộ.Và ở dãy núi gần thuỷ trấn này, hai kẻ giao đấu khiến trời long đất lở.

Là Ivan Insara và Grufina FenoraTrên mặt đất bị cày xới, Grufina bước về phía đối thủ trước mặt.

Cánh tay hắn trở thành một thanh lưỡi hái và nhìn Grufina với vẻ mặt thích thú.

Còn Grufina thì chỉ độc đôi tay chân, đôi mắt của cậu ta tăm tối như muốn bóp chết tất cả."!!"

Một khắc lướt qua, cả hai đều vung tay, dư ảnh thậm chí còn không được nhìn rõ.

Nhưng Grufina đã nhanh hơn, cánh tay cậu ta đã cắt đứt cánh tay lưỡi hái của Ivan khiến hắn lùi lại một bước.

Và cùng lúc này, xung quanh hắn xuất hiện hàng loạt bong bóng nhỏ li ti mang ánh sáng vàng Đùng đùng đùng đùngHàng loạt vụ nổ liên tiếp nối tiếp nhau lập tức thổi bay thân xác của Ivan khiến hắn văng như thể rẻ rách."

Hừ..."

Ivan đẩy thân thể mình khỏi chân núi, cánh tay gãy nát cùng cơ thể bê bết thịt tươi cũng hồi phục trở lại.

Giữa làn khói mù mít, hắn nhìn thấy một ánh sáng hoàng kim độc nhất đang toả sáng trên đầu ngón tay của Thái Dương thần."

Tan xác đi."

"!"

Từ điểm hội tụ, hàng ngàn viên đạn được xả ra bắn tan tác Ivan một lần nữa.

Grufina rời khỏi làn khói mù, đứng trước cái xác thịt bầy nhầy.Cánh tay giơ lên, giáng xuống từ bầu trời một trụ cột ánh sáng với nguồn sức mạnh kinh hoàng""""GahhhH!H!H!H!H!!!!!!!!

GRAAAAAHHHHHHHH!!"

"""Tiếng hét đau đớn từ miếng thịt bầy nhầy, nhưng rồi khi cột trụ ánh sáng thiêu rụi tất cả, kể cả linh hồn mục ruỗng ấy...

Hắn vẫn hồi phụ.

Kẻ đó đứng lên và trở về nguyên dạng như chưa từng có bất cứ một thương tích nào."

Ngươi đã xong chưa nh—"Chưa nói hết câu, một cột trụ ánh sáng lại giáng xuống.

Grufina không thể tiêu diệt một kẻ bất tử...

Hiện giờ là chưa thể...

Nên, khi hắn đứng lên...

Grufina lại giáng xuống sự huỷ diệt."

Xong ch—"Ngay sau khi thân xác đó phục hồi, một cánh tay khổng lồ rực lửa từ bên cạnh đã đấm hắn bay dọc chân núi.

Đôi mắt vẫn cô cảm như vậy, sự phẫn nộ đang khiến Grufina không thể suy nghĩ gì cả."

Tránh ra cho ta."

Cậu ta lên giọng nói với kẻ thù, sự phẫn nộ khiến lí trí bị tước mất.

Grufina lập tức vung một quyền, cú đấm tạo ra làn sóng huỷ diệt tạo nên một lỗ thủng khổng lồ ở thân núi, khiến cả mặt trời bên kia đã lộ ra.

Thân xác Ivan lại trở về như ban đầu, lành lặn hoàn toàn."

Đến tao."

Ivan nói và biến cánh tay thành lưỡi kiếm, một bước biến mất và xuất hiện trước mặt Grufina.

Thanh kiếm vung xuống, bị Grufina một bước né đi, nhát chém thứ hai cũng bị cậu ta lách đầu, sướt nhẹ qua tóc khiến nó rơi xuống.

Thế thủ thuận đà, cánh tay Grufina từ sau chuẩn bị cho cú đấm tiếp theo.

Nhưng, Ivan lần này đã nhanh hơn, cánh tay của hắn phồng lên và trở thành nắm đấm khổng lồ.

Một quyền thẳng tung ra khiến Grufina trượt dài.Cú đấm đó, nhanh hơn rất nhiều so với việc biến cơ thể thành vũ khí ban nãy"Haiz... rốt cuộc chán ngắt, phải thế này mới đúng chứ."

Ivan lúc này mới cười lên, xong, hắn ta ngửa cổ lên trời, gục đầu xuống rồi nôn ra một đống thứ kim loại.Kiếm, liềm, khiên cùng rất nhiều binh khí khác cứ rơi ra loảng xoảng qua miệng của hắn."

Xin lỗi vì để mày vì phải tẩn một thằng đứng yên chịu đòn nhé.

Nhiệm vụ của tao là câu giờ, nên được đưa cho cái đống vũ khí này đây.

Nhưng, làm vậy thì chán lắm, nhỉ?"

Ivan sau khi nôn hết đống thứ trong bụng ra thì mỉm cười, nụ cười rộng đến mang tai đó thật quen thuộc.

Xong, cơ thể hắn bỗng trở nên lớn hơn, áp lực toát ra cũng trở nên khác thường.

Dường như thân xác của hắn phải phình ra như vậy để thích hợp cho việc sử dụng sức mạnh này.Grufina hiểu vậy, nắm đấm của cậu ta rực trong nộ hoả, đôi mắt ánh lên tỉa lửa và lập tức biến mất, vượt qua những tán cây, ẩn hiện trong tán lá.

Chẳng tới một sát na, Grufina đã xuất hiện cạnh Ivan, thế tay đao cùng ngọn lửa rực cháy, một chém thẳng đến cổ kẻ thù.▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂▂▂▄▄▃▃▃▃▅▅▅▅▅▅▅▄▄▄▄▄▄▄▄▂▂▂!!!!!!!!!!Âm vang khổng lồ khiến mặt đất tan hoang, ngọn lửa vĩ đại giải phóng nhấn chìm đầu kẻ thù trong biển lửa, xong trước cả khi ngọn lửa kết thúc, Grufina đã xoay người để vung quyền tiếp theo, cơ thể Ivan lập tức hành động, một tay đặt về phía trước đẩy lệch cú đấm, cánh tay thứ hai hất lên đẩy Grufina lùi thẳng lại.Grufina lơ lửng trên khổng, đối mắt với Ivan với cơ thể to lớn đã vung lên móng vuốt của mình"Hự!"

Một đòn hổ trảo được tung ra đã bị Grufina bắt lại và toạ đà bật lên, nhưng rồi Ivan cũng cũng đuổi theo và cả hai lần nữa đối mặtHàng trăm quyền được tung ra liên tiếp khiến mặt đất chấn động không thôi.

Nhưng rồi, bàn tay của Grufina đã bắt được cổ tay của Ivan, cánh tay còn lại bắt lấy khớp tay, sử dụng cả cơ thể áp sát kẻ thù, Grufina vật thẳng cơ thể ác quỷ và ném xuống mặt đất.

Khi Ivan đứng thẳng dậy, thì từ bầu trời cao, Grufina lao xuống tựa tạo nên một dải ánh sáng và mở bàn tay ra vung trảoĐùng*Ivan đưa củ trỏ lên đỡ đòn, cự lực của cú va chạm khiến mặt đất bị cắt thành năm phần, dù vậy, Grufina lấy tay còn lại bám vào cánh tay to lớn của Ivan, đu người xuống và trượt xuống sát người hắn.

Nhắm thẳng vào chấn thuỷ, nơi hội tụ dòng chảy ý thức.

Cú đấm thấp ở khoảng cách nhỏ này, chắc chắn sẽ là một đòn tất sát.

Ấy vậy mà..."

Kah...Ặc..."

Ivan từ trên cao đã đoán trước điều đó, hắn thủ thế tay đao, chặt thẳng xuống trước cả khi Grufina vung quyền.

Cánh tay chặt thẳng vào phía sau đầu khiến máu cháy xuống chán Grufina và khiến ý thức của cậu ta choáng váng."

Ngươi biết vì sao trong trận chiến với hai kẻ giống nhau, chúng thường chọn sử dụng nắm đấm của mình không?"

Ivan nắm lấy đầu Grufina đang choáng váng và hất lên.

Nắm đấm lập tức giáng thẳng vào mặt vị thần khiến cậu ta hộc máu"Bởi vì nó Sướng!!"

Ngay sau đó, là hàng trăm cú đấm, cú trảo khiến Grufina bị xé toác cơ thể, máu huyết tràn qua thất hiếu cùng vô số vết thương trên cơ thể.

Rồi khi cơ thể ấy rơi xuống, Ivan xoay cơ thể và vung một cú đá xoáy tựa như cây rìu gần như chẻ đôi cơ thể Grufina và khiến cậu ta văng xa phá huỷ cả bìa rừng."

Gừ..."

Trật vật đứng dậy trong đau đớn.

Grufina nhìn thẳng về phía Ivan đang chậm rãi tiến về đây."

Cơ thể ta là bất diệt, mỗi đòn tấn công, mỗi cú pháo huỷ diệt của ngươi đều sẽ trở nên vô dụng vì lập tức nó sẽ trở lại như chưa bao giờ mất đi.

Còn ngươi thì sao?

Một mớ bùi nhùi?"

Trái tim của Ác quỷ, Linh hồn của phàm nhân và thể xác của thần thánh.

Chỉ là một mớ hỗn tạp, một đống bùi nhùi còn thua cả xác phàm.

Tổn thương vẫn tích tụ, tâm trí thì mong manh, dục vọng thì hỗn loạn.

Grufina rốt cuộc, vẫn chẳng là cái gì cả...

Hoặc chi ít, là cậu ta vẫn đang ngó lơ danh tính của bản thân mình vì chẳng rõ bản thân là aiLà vị thần mặt trời Alana?Con quỷ tên La sát?Hoặc là một con người có tên Grufina Fenora...Chẳng rõ nữa...Nhưng, Grufina không thể đứng yên mà chờ đợi kết quả.

Nhất là khi... bây giờ, cậu ta phải trở về."

Tránh ra..."

Cơn thể Grufina bùng trong nộ hoả.

Cháy rực trong những cảm xúc của bản thân lúc nàyPhẫn nộ, vội vã, lo lắng, sợ hãi...

Mọi thứ đều đang tựa như bão loạn.Vì sự bất lực này, vì việc bản thân đã quá bất cẩn và bị ảnh hưởng từ những yếu tố bên ngoài.Grufina cắt đứt cây đại thụ bên cạnh, khi nó đổ xuống, Grufina đã đá thẳng nó lên bầu trời, xong, cậu ta nhảy thẳng lên, từ cánh tay xuất hiện hàng loạt hoả cước cuốn chặt thân cây.

Căng dây, và xoay người ném thân cây đè bẹp kẻ thù.

Hắn bật thẳng lên đấm xuyên gốc cây đó và xuất hiện trước mặt Grufina.Quyền đối quyền, cự lực giải phóng khiến thế gian điên đảo.

Nhưng rồi, cú đấm của Ivan đã mạnh hơn, đẩy lùi Grufina liên tục phá huỷ cả màng rừng.

Gruifna dồn sức để dừng lại, đôi chân trượt dài cạo nát đã có thể ngăn cản kẻ kia tiếp tục tiến lên.

Xong, một bước dậm lên, Grufina dùng cánh tay trái đẩy mạnh khuỷ tay của Ivan lên, cơ thể thấp xuống và đưa củ trỏ lên.[Thiết Sơn Kháo]Grufina đâm sầm vào kẻ thù với sức mạnh của toàn bộ thân thể, nửa thân phải của hắn lập tức biến mất.

Xong Gruifna chẳng ngừng lại, cậu ta vung liên tiếp hàng ngàng quyền khiến cơ thể hắn tan thành từng mảnh vụn.

Nhưng, như lẽ dĩ nhiên... hắn ta lập tức trở lại."

Thấy sao hả, Thái dương thần.

Sướng, phải chứ?"

Nhìn khuôn mặt của Grufina cùng đôi tay đẫm máu của cậu ta.

Ivan không khỏi thích thú mà cười đểu."

Trời ạ, tao cứ nghĩ sẽ khoai hơn chứ."

Lần này, Ivan bay lên bầu trời và nhìn xuống.

Hắn ta gồng mạnh cơ thể khiến cơ bắp cứng lại lộ ra cả những gân trên cơ bắpGrufina đứng dưới, hai cánh tay cùng đắm mình trong ngọn lửa của mặt rời"!!!"

Một khắc tĩnh lặng duy nhất, Ivan dường như đã trở thành ánh sáng phóng thẳng xuống, Gruifna đưa hai tay về phía trước, đỡ lấy đòn tấn công huỷ diệt.▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂!!!!!!!!!!!▂▂▄▄▃▃▃▃▅▅▅▅▅▅▅▄▄▄▄▄▄▄▄▂▂▂!!!!!!!!!!Ánh sáng xuyên qua nộ hoả, đâm sầm thẳng xuống tạo ra vụ nổ cao tận mây xanh.Tia lửa tí tách với tàn tro.

Cơ thể của Ivan vẫn đứng vững dù nửa thân đã bị bỏng bởi ngọn lửa mặt trời.Và phía trước mặt hắn, mặt đất bị cạo nát và thiêu cháy kéo dài từ nơi hắn đang đứng tới tận chân núi.Tại điểm cuối cùng đó, Grufina Fenora đã bị ghim thẳng vào lòng núi.

Cơ thể không di chuyển, đôi mắt hoàn toàn nhắm lại vơi sự vô lực tột cùng."

Ngươi thấy chứ, Duncan?

Kế hoạch của ngươi đâu có hoàn hảo.

Vì ta, hoàn toàn đã chiến thắng Grufina Fenora!"

Ivan cười lớn khi gào lên cái tên của cấp trên.

Hắn tôn trọng quái gì kẻ muốn đẩy hắn vào chỗ chết và chỉ coi hắn là quân cờ có thể thí đi bất cứ lúc nào chứ.

Mục đích của nhiệm vụ này, nhiệm vụ của Ivan chính là chết ở đây.Và hắn, đã vượt qua nó.~o0o0o~Giữa hư không trắng xoá, có một kẻ nhắm nghiền đôi mắt.

Cơ thể hoàn toàn phó mặc cho thế gian, tựa như chìm xuống đại dương, nhưng lại giống lơ lửng giữa trời.Thế giới trắng xoá này, là cõi ý thức mà kẻ này đã đến đây rất nhiều lần."

Hài thật, thua rồi kìa."

Một giọng nói vang lên ngay bên cạnh nhân hình đang lơ lửng, cậu ta mở mắt ra và đưa đôi mắt đánh sang bên.

Đó, là một hình hài y hệt bản thân cậu ta."

Alana, ngươi đến đây để móc mỉa ta sao?"

"Phải, chính để mỉa mai ngươi đấy."

Hình bóng của vị thần ấy lập tức xuất hiện trước mặt Grufina, hắn ta nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của cậu ta.

Điều đó khiến chàng trai khó chịu nheo mắt lại."

Ta là gì vậy, Alana?"

"Thế để ta hỏi ngươi nhé.

Ta là cái gì?"

Không đáp lại câu hỏi của Grufina, Alana chỉ đơn thuần đưa ra một câu hỏi khác."

Một vị thần đã chết."

"Thế ta có phải ngươi không?"

"..."

"Mấy câu hỏi đó liên quan gì chứ?"

Grufina thẳng lưng dậy, ngồi xổm nhìn lên bầu trời trắng xoá."

Ngươi coi ta là cái gì?"

"Đừng hỏi nữa."

"Trả lời!"

Alana gắt lên, điều đó khiến Grufina có phần khựng lại."

Một tàn hồn lắm lời, thứ suốt ngày lải nhải ta phải trở thành một vị thần."

"Đúng và ngươi cũng đã trở thành một vị thần rồi."

Alana đưa cho Grufina xem một ảo cảnh.

Nơi cậu ta cầm lấy Icarus và chiến đấu với một vị thần khác cùng với anh em mình.

Thân hình ấy đã hy sinh để bảo vệ một người đồng đội và đem đến chiến thắng."

Dĩ nhiên... là cả quỷ nữa."

Và ở bàn tay còn lại, hình ảnh hiện lên... chính là khủng cảnh cậu ta một đao tuyệt mệnh huỷ diệt mặt đất lẫn kẻ thù.

Để rồi cuối cùng, đầu rơi xuống cùng cánh tay đang cầu nguyện.

Cái giá phải trả cho tội lỗi khổng lồ."

Ngươi có thể trở thành bất cứ thứ gì, Grufina.

Nhưng ta cần ngươi trở thành thần, vì bản thân ngươi phải trở thành thần mới có thể toàn tâm bảo vệ thế giới này.

Dù vậy..."

Hắn ta nắm tay phá huỷ hình ảnh của hai ảo cảnh đó.

Lập tức những kí ức lạ đã chảy vào đầu Grufina khiến cậu ta phải bịt miệng."

Cái...gì vậy..."

Một đống cảm xúc hỗn loạn, tự hào, niềm tin vào tương lai và sự an lòng vì bảo vệ được những gì mình yêu quý.

Nhưng theo đó, lại là sự tội lỗi và hối hận vô cùng to lớn khiến cậu ta muốn nôn mửa."

Ở thời khắc này, ngươi là gì, ngươi cũng đã biết rõ rồi.

Những cảm xúc hỗn loạn đấy, dù có thành quỷ hay thần ngươi cũng không thể loại bỏ.

Vậy nên, ngươi chỉ là một thứ thôi."

Alana đưa cánh tay về trước.

Thanh trường kiếm Icarus hiện ra trước mặt Grufina Fenora."

Ngươi có chấp nhận không, Alana?"

"Ta là một kẻ đã chết, chẳng có quyền thay đổi quyết định của ngươi."

"Hiểu rồi..."

Grufian khẽ đánh mắt xuống, bàn tay nắm lấy chuôi Icarus và rút lên."

Vì sao chim lại bay vậy, Alana?"

"Ngươi muốn nghe câu trả lời của ta sao?"

"Ừm."

Grufina gật đầu, đôi mắt tiếc nuối đến đau lòng."

Được thôi...

Ta sẽ trả lời:Khi chú chim cất cánh, nó vươn đến mặt trời và bị thiêu rụi mất đôi cánh của mình.

Nó rơi xuống và chết đi, vậy lí do nó mà nó bay lên, thực ra cũng không khó nói.

Nhưng với ta, lí do con chim đó phải bay... là vì nó sẽ rơi xuống.

Khi nó rơi xuống, những chú chim khác sẽ nhận ra mình có thể bay lên bầu trời, những kẻ can trường sẽ lại cất cánh... cho đến khi chúng chinh phục bầu trời."

"Cảm ơn."

Grufina cầm chắc chuôi kiếm, Alana giang rộng cánh tay đón chờ kết cục này."

Alana, cảm ơn vì đã theo ta đến lúc này...

Cũng cảm ơn, vì đã ban cho ta sức mạnh này."

"Dù nó chỉ đem lại cho ngươi đau khổ?"

"Nhờ nó mà ta có những kí ức đáng nhớ.

Mới có lí do để sống..."

"Và giờ, là cả lí do để chết."

"Ừ."

Grufina gật đầu với câu nói của Alana, cả hai nhìn vào nhau lần cuối cùng"Vĩnh biệt."

"Hẹn gặp lại ở địa ngục."....Thế gian tĩnh lặng, mũi kiếm của Grufina đâm qua tàn hồn của thái dương thần.Còn trái tim của quỷ giữ... có lẽ nó đã tiêu tan trong trận chiến đó rồi."

Cain này... cuối cùng tôi cũng có thể thoát ra khỏi vòng xoáy luẩn quẩn này rồi...

Cảm ơn, vì đã là người bạn thân nhất của tôi."

Trong thế giới tâm thức này, Grufina đâm thẳng Icarus vào ngực bản thân sau.

Để cuối cùng chỉ còn lại một thứ.

Linh hồn của con người tên Grufina Fenora.~o0o0o~Ivan bước về phía Grufina đã hoàn toàn bất tỉnh.

Cánh tay hắn được kéo về sau, sẵn sàng một quyền giết chết kẻ thù.Ngọn gió yên ắng bị đánh động.

Tiếng nổ khổng lồ đánh sập cả núi."...Hả?"

Ấy vậy mà, cánh tay của hắn đã hoàn toàn đấm vào ngọn núi phía sau.

Thân hình Grufina Fenora đã hoàn toàn biến mất."

Ở đâu!!—"Chưa kịp định thần, đôi mắt hắn đáng sang ngang đã thấy thứ mình cần tìm.

Grufina Fenora - kẻ đã vung ngang thanh trường kiếm"!!"

Ý thức của chẳng bắt kịp để hắn hét lên, cánh tay rút về chẳng từ lúc nào đã bị cắt đứt.

Ivan hoảng loạng bật mạnh về sau, nhìn kĩ vào khuôn mặt tĩnh lặng của kẻ thù..."...Ngươi, là kẻ nào?"

Để vô tình thốt lên điều đó.

Ban nãy, hắn nhìn thấy một Grufina hỗn loạn, một kẻ lang thang giữa bản chất của thần, quỷ và nhân.

Vậy mà giờ đây, thâm tâm ấy lại tĩnh lặng vô cùng."

Grufina Fenora."

Grufina trả lời và chĩa thanh kiếm về phía Ivan.

Lúc này, hắn ta mới nhận ra tay mình đã không hề hồi phục.(Thứ đó...)Ivan dường như nhận ra được sự nguy hiểm của thanh kiếm...

Không, là từ toàn bộ Grufina Fenora.

Từ đỉnh đầu xuống gót chân, cơn gió hỗn loạn tan biến dường như chỉ để lạ mặt hồ tĩnh lặng.Grufina thấp người và đưa lưỡi kiếm về sau."

Ngươi nói ta và ngươi sử dụng nắm đấm bởi vì nó sướng, nhỉ?"

Hai cánh tay cầm chắc chuôi kiếm và nhìn thẳng về kẻ thù"Ta thấy nó đúng lắm.

Chỉ là... ta không cần cảm giác đó nữa rồi."

"!!"

Áp lực bất chợt giải phóng khỏi Grufina khiến Ivan bất ngờ.

Bước chân của hắn lùi lại, nhưng... chẳng kịp nữa rồi."

Kh—"Grufina lập tức biến mất và xuất hiện trước mặt hắn.

Tốc độ không thay đổi so với ban nãy, nhưng chỉ riêng sự uy áp cùng áp lực khổng lồ như thể bị nhấn chìm dươi đáy đại dương này, đã khiến hắn bị chôn chân.Trong đầu hắn, dường như đã hiểu mình sai lầm.(Ngươi đã dự đoán được điều này sao, Duncan?

Rằng nếu ta cố giết hắn, đây sẽ là hậu quả?)Dĩ nhiên, hắn chẳng còn cơ hội nhận được câu trả lời nữaMột kiếm vung ngang, cơ thể Ivan đã bị cắt thành hai nửa.

Xong, Grufina bật thẳng lên trên đầu kẻ thù.

Hai tầy cầm chuôi kiếm nắm chắc và vung xuống.[Thanh Tẩy]▂▂▄!!!!!!!!!!!▂▂▄ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!!!▂▂▄ ▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!▂▂▄▄▂▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!!!!!!!!!Ánh sáng chói loà phủ kín nhân gian, âm thanh vô tưởng nghiền nát thế giới, cột trụ ánh sáng huỷ diệt cắm thẳng xuống mặt đất khiến lục địa rung chuyển.

Để rồi, cuối cùng tất cả đã chìm trong hư vô, như thể ánh sáng rực rỡ chói loá và biến mấtGrufina nhẹ nhàng đáp xuống đất và tra kiếm vào vỏ.

Nhìn xuống nhát kiếm đã tạo ra một lỗ lớn trên mặt đất sâu không thấy đáy, nhưng với nhãn quan của thần...

Gruifna đã thấy nó, thứ sâu thẳm của thế giới này, thứ mà đã đem cho thế giới này cái tên [Đại địa tiên phong]."

Vậy ra...

đó là kết cấu của thế giới này."

Một hình ảnh mà bản thân kẻ có nhãn quan của thần cũng không thể nhìn rõ.

Kết cấu của thế giới hỗn loạn lẫn trật tự, rung chuyển nhưng đứng yên.

Tồn tại như thể nghịch lí nhưng lại là bức tường bất khả xâm phạm.Dù vậy, cậu ta cũng chẳng nán lại sau khi xác nhận Ivan đã hoàn toàn bị tiêu diệt.Một bước phóng đi, tầm nhìn của cậu ta đã thay đổi hoàn toàn và trở về với đồn trú phía Nam khi đã chẳng còn kẻ nào ngăn cản nữa.... ... ... ...
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 170.5: Feuille - Trái tim ấy...


"..."

Không hề khác với những kí ức đó, khung cảnh hoang tàn và cháy rụi, mặt đất quạnh hiu và khô khốc.

Ngọn lửa dù đã biến mất nhưng hậu quả nó để lại thật sự quá khổng lồ.Cảm giác tội lỗi khẽ dâng lên, nhưng Grufina vẫn tiến về phía trước đồi.

Đôi chân chậm lại vì sợ hãi, dù đã biết trước nhưng cậu ta vẫn không thể ngừng run rẩy."

Ngươi...

đến rồi nhỉ?"

"..."

Giọng nói cùng bóng hình xuất hiện trên ngọn đồi này, Grufina biết đó là ai."

Tướng quân, Aaron?

Sao ngài lại...

ở đây."

"Ta ư?

Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?

Để ngăn chặn, nhưng giờ, là giải quyết chuyện này."

Vị tướng quân đó, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi mắt lại vô cùng phức tạp."

Thất bại rồi.

Chúng ta đã thua rồi, Grufina Fenora."

Aaron cay đắng nói ra điều đó."

Ta không thể đuổi kịp các bước đi của Duncan, ngươi đã rơi vào bẫy, cha đã bị đánh bại, Venus bắt buộc phải ở lại kinh đô nếu không muốn nó bị tuyệt diệt.

Để lại người cuối cùng... là con mồi của chúng."

"Không..."

Không gì chứ?

Grufina đã biết, cậu ta phải biết những gì bản thân đã đánh mất hiện tại."

Ta đã cứu được thường dân.

Nhưng Vena...

đã mất tích rồi."

"..."

Grufina hoàn toàn câm lặng.

Cậu ta... không thể nói được điều gì nữa.

Lúc này, Aaron quay lưng, đặt tay lên vai vị anh hùng khốn khổ"Ta không thể đi xa hơn được nữa.

Nhà vua gục ngã, phía Bắc đang hỗn loạn hơn bao giờ hết.

Chỉ có Venus làm nhiếp chính là không thể đủ để giữ vững được kiềng ba chân nữa, ta không thể đánh đổi nhiều hơn..."

"Ngài nói giống như bản thân là thần thánh vậy... tướng quân Aaron."

Gương mặt của Grufina không rõ, nhưng Aaron không hề phủ nhận câu hroi."

Ta là con người... nhưng trách nhiệm của ta, chính là trở thành thần thánh."

"..."

Có lẽ, tướng quân Aaron đây, cũng giống như Grufina?

Kẻ lạc lối giữa những danh tính.

Và ngài ấy...

đã chọn hoàn thành trách nhiệm của mình"Vậy ngươi, trách nhiệm của ngươi là gì, Grufina Fenora?

Kẻ mang sức mạnh vĩ đại của thần, có dục vọng tựa như ác quỷ và tình yêu của một con người."

Không hề đối mặt với vị tướng quân, nhưng...

Grufina cũng đã có câu trả lời rồi."

Tôi, vẫn mãi mãi là một con người."

Sống vì tình yêu, vì cảm xúc.

Bảo vệ những gì bản thân cho là quan trọng, giữ lấy mọi thứ mình yêu thương.

Sự ích kỉ vô cùng đến từ những cảm xúc thân thương.

Đó là lí do, để Grufina Fenora "sống""Với tình trạng hiên tại, ngươi chỉ có thể giải phóng Icarus một lần nữa, ngươi biết chứ?

Và rồi, tất cả sẽ kết thúc."

"Tôi hiểu điều đó, thưa ngài."

Aaron nói tiếp, cánh tay đặt vào chuôi kiếm bên hông một cách ung dung, tự tại."

Kể cả khi ngươi sẽ không còn cơ hội để chuộc lỗi.

Với những gì ngươi gây ra trong trận chiến này.

Với đặc thù của thế giới, rằng sự dối trá nhất định sẽ có ngày bị bại lộ.

Câu chuyện về ngươi sẽ được xoá đi mãi mãi giống như bao anh hùng không thể cống hiến cho nhân loại.

Trang sử nhạt nhoà của ngươi sẽ chỉ được viết trong đôi ba dòng.

Dấu tích của ngươi rồi sẽ chìm vào quên lãng, sẽ chẳng có nhà hát rong nào hát về ngươi hay hành trình của ngươi.

Bạn bè ngươi, những gì ngươi đã trải qua, tất cả sẽ bị lãng quên và phủ nhận.Khi biết điều đó, ngươi vẫn sẵn sàng để sống, để trọn vẹn trách nhiệm của một con người chứ?"

Tiếp nhận đủ thông tin, không thừa không thiếu một từ nào.

Nhưng Grufina vẫn gật đầu."

Kể cả vậy, tôi vẫn sẽ làm."

Nghe được câu trả lời và đôi mắt đó.

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Grufina Fenora, Aaron đã an lòng.Câu chuyện này... sẽ có một cái tên.

Một cái tên mà chẳng ai lưu truyền lại.

Một cái tên đúng với bản chất của nó.

Một cái tên, mà chỉ có một người nhớ về.[Là lá và lặng lẽ xanh]"Được rồi... hãy để mọi thứ ở đây cho ta.

Ngươi có muốn, chuyển lời cuối cùng tới gia đình mình không."

Grufina gật đầu."

Có, thưa ngài."

"Nói đi, ta sẽ truyền tải toàn bộ."

"Xin ngài hãy nói với họ, với gia đình tôi... là tôi yêu mọi người rất nhiều.

Xin lỗi vì đã đi trước cha mẹ, xin lỗi hai em vì đã không thể ở bên dậy dỗ và chúc phúc cho tương lai nơi hai đứa trưởng thành.

Và cuối cùng, cảm ơn... cảm ơn mọi người đã cũng đã yêu tôi.

Cảm...ơn..."

Những giọt nước mắt khẽ lăn dài, nhưng Grufina đã lấy tay lau nó đi lập tức."

Tạm biệt... người anh hùng của thế giới đầy khổ đau này.

Cầu chúc... cho số phận se duyên, kiếp sau, tại một nơi xa lạ, hai người sẽ gặp lại."

Aaron cúi người, nhặt lấy bình hồ lô được để lại khi Grufina Fenora biến mất.

Cơn gió nhẹ thổi qua, xào xạc bông lúa chín vào trên những bậc thang của núi non.

Ánh sáng mặt trời rực rỡ, cứ như thể thế giới chẳng có lấy tai ương nào.

"Kẻ đang quan sát, ngươi thấy chứ?

Cậu ta, đã lựa chọn như vậy."

Lời thì thầm hướng về một ngọn cây lay động khi có thứ gì đó biến mất.

Từ đằng xa hơn, người phụ nữ đang hát lên câu hát du dương trên những áng mây cũng đã ngưng lại.

Mái tóc xanh biếc ấy vẫn cứ liếc nhìn, xong câu hát ấy, lại lần nữa được ngân cao.

Nơi tiếng hát của những hành trình sẽ mãi ngân ngà bên nỗi đau và hy vọng, của tự hào và nước mắt, của tình yêu và ngọn lửa:Trời xanh bao la cùng mặt trời~

Trên ánh trăng thanh là màn đêm với tinh tú toả sáng~

Tiếng hát ai ơi, câu chuyện kể về những nhà lang bạt

Thi nhân ngân lên bài thơ và câu hát....Sángmai nhất định sẽ là một ngày đầy nắng...

---Hết chương 170.5---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 171: Thể xác - Tâm trí: Không thể khuất phục


Bây giờ, hãy đi qua "Người quan sát" đã luôn dõi theo Grufina.

Cũng chẳng phải người lạ gì...

đó chính là Cain Insara.

Người đã luôn dõi theo từng khoảnh khắc của bạn mình.

Từ lúc Grufina rời khỏi đốn trú để thực hiện nhiệm vụ, chính Cain là người luôn dõi theo.

Khi Grufina uống phải thứ thuốc phiện từ tạp chất của xà thần.

Chính Cain là người đã đưa cho chủ quán trọ loại thuốc ức chế.

Cậu ta chưa thể hiểu rõ Xà thần, nên rõ ràng loại thuốc đó chỉ giúp Grufina có cơ hội để vượt qua cơn nghiện.Tựa như hé cánh cửa để lộ ra ánh sáng.

Chính sự quyết tâm của Grufina đã đưa cậu ta vượt qua khỏi sự cám dỗ quên đi mọi khổ đau.

Vì đâu mà con người đó quyết tâm đến vậy?Cain lắc đầu, đôi mắt vẫn nhìn về tấm lưng nặng nề của bạn mình... cậu ta thực ra hiểu rõ Grufina.

Nhưng, ảnh hưởng của thuốc phiện khiến tâm tính của cậu ta bị ảnh hưởng tiêu cực.

Dù là bản ngã của Thần「Alana」, bản ngã của quỷ「Insara」 hay là bản ngã của chính con người của chính cậu ta 「Grufina」Để lại một thứ duy nhất...

Một con người sẵn sàng chấp nhận cái chết.Tuổi mười bảy bên nhau.

Là người bạn thân nhất, Cain cũng đã thề sẽ bảo vệ những người bạn mình.

Nhưng... tại sao cậu ta chỉ có thể đứng yên chứng kiến những điều này?Chính vì Grufina đã lựa chọn.Và một phần khác, vì bản thân cậu ta đang bị Duncan kiểm soát, một hành động bất cẩn thậm chí còn khiến mọi thứ đổ bể.

Mọi thứ xảy ra trong thời gian gần đây, đều là kế hoạch của Duncan.

Hắn đã dự tính cho thời khắc "quyết định" từ rất lâu, có lẽ còn trước cả "ban sơ".

Bởi vì trong tay hắn có một thứ mà Cain cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại cực kì kinh hãi.Một nửa 「Khối lập phương」 ..."

Thứ đã phong ấn con quỷ ban sơ trong bóng tối sâu thẳm.

Cũng là thứ đã sinh ra ngạ quỷ đầu tiên của thế giới."

Hắn ta có thể đã tìm thấy nguồn gốc của Inras-sa, đó là lí do hắn ta phần nào nhìn ra Cain là một thứ gì đó có liên hệ với ngạ quỷ đầu tiên ấy.

Thậm chí, hắn còn có thể tìm ra một thứ vĩ đại tựa như đấng tạo hoá khi tìm ra khối lập phương tan vỡ ấy ở tàn tích sơ khai đã sinh ra Lục địa tiên phong.Cùng cả thân xác cùng thần cách của Xà thần, khả năng kiểm soát tuyệt đối sự nuối tiếc của những linh hồn không thể siêu thoát, dù đã có những thứ điên rồ đó, kế hoạch của hắn vẫn chưa hoàn thànhNhẫn vương chi giả.

Mặt dày tâm đen.Đó có thể coi là hai câu thích hợp nhất với tên đó lúc này.

Xấu xa, hèn hạ, bất chấp thủ đoạn, nhưng cũng là kẻ chờ đợi thời cơ và hành động một cách chuẩn xác.

Kế hoạch kéo dài vô số năm, nhưng những sai số lại hoàn toàn nằm trong dự tính.

Khi buộc phải đi theo hắn, Cain dần nhận ra cái tên Duncan Invitus đáng sợ đến mức nào.

Chẳng trách sao ba tên Insara kia dù cuồng điên và chẳng nể gì Duncan, cũng chẳng dám bật lại hắn.

Chúng sợ hãi, chúng hiểu rõ bản thân nhỏ bé đến mức đáng thương để so sánh với Duncan Invtitus.Và chính Cain... cũng vậy.Cậu ta chỉ có thể lén lút trợ giúp, nếu trực tiếp đối mặt, đó sẽ là hoạ sát thân.

Không chỉ việc Cain sẽ hoàn toàn bị kiểm soát, cậu ta sẽ không thể bảo vệ cho Vena lẫn Grufina trong bóng tối nữa.Nhưng...

đã đến đường cùng rồi.

Vena đã bị bắt, Cain không thể thật sự hàng động khi Duncan ở đó.

Cậu ta chỉ còn cách cầu nguyện"Grufina... hãy tìm thấy nơi đó nhanh lên.

Có lẽ, tôi chỉ kéo dài thời gian được một lúc thôi."

Cơ thể dần tan vỡ, những viên đá đen lởm chởm trên cơ thể dần tan chảy.Tội lỗi của kẻ phản bội đang dần lộ ra.

Cain Insara đang phản bội lời thề rằng buộc

~o0o0o~

Có ba bức tranh được lật lênVị thần mặt trời tan vỡCon quỷ của lửa mất đầuHiệp sĩ quỳ gối trước cô công chúa đang chìm vào bóng tốiTại sao cô lại thấy nó?Tại sao cô lại thấy... khung cảnh này.Bước qua cánh đồng rơm âm ỉ cháy.

Bước qua con đường đá nóng chảy và cuối cùng là bước qua bầu trời thấm đãm đỏ tươi."

Grufina... anh ơi..."

Cô gái vươn cánh tay lên mặt trời, vươn cánh tay lên thứ ánh sáng đỏ rực kia.

Trông nó thật kinh khủng, không phải ánh hoàng kim rực sáng, cao quý và yên bình.

Mà là màu đỏ rựa lửa, của phẫn nộ và căm hận...

Thế mà tại sao?

Tại sao cô vẫn vươn tay với lấy ánh sáng ấy.Giữa thế giới đau khổ này, thực ra câu trả lời cũng dễ mà."

Anh ơi...

đừng khóc... anh ơi...

Em..."

Cô gái đau đớn khi cơ thể chìm vào biển lửaNhưng, bất chấp ngọn lửa của thế giới này đang muốn thiêu rụi cô, bất chấp nó đang nuốt chửng từng thớ da thớ thịt, nhấn chìm ý thức cô trong hỗn loạn tận cùng, cô vẫn vươn tay lên với sự khẩn cầu sâu thẳm, vươn tay lên với sự khẩn cầu duy nhất."

Chồng em ơi, người em yêu thương nhất.

Xin người...

đừng, tìm tới em..."

Đôi tay nắm lại dần mở ra.

Như thể muốn đẩy ánh sáng ấy đi xa nhất có thể.

Nhưng... không thể rồi, lời nói của cô, cánh tay của cô gái không thể với tới mặt trời.

~o0o0o~

Đôi mắt dần mở ra, nơi tăm tối lạnh lẽo.

Xung quanh cô là bốn bức tường gạch bẩn thỉu đã mọc cả rêu xanh"..."

Bóng tối tĩnh mịch, chỉ có tiếng xích sắt leng keng trên cổ tay và cổ chân đã lằn sâu.

Cơ thể không một mảnh vải, những vết thương ăn sâu vào làn da trắng nõn vẫn cứ rỉ máu và cháy xuống rãnh nước dưới chân."

À..."

"Tỉnh rồi nhỉ, Tiên?"

"Phải, tỉnh rồi đây, thằng rẻ rách."

Không thể hiện ra bất cứ cảm xúc gì.

Vena chỉ thờ ơ trả lời cái tên đang đứng sẵn ở bàn tra khảo ngay cạnh cửa."

Đùa bố mày à?"

Kẻ đó chửi thề khi thấy cái thái độ bât cần đấy.

Nhưng, Vena vẫn chẳng ngừng"Logan Insara, tao biết và tao chẳng đùa mày đâu.

Ai chả biết mày là kẻ yếu nhất chứ-- Hự!"

Chưa kịp nói hết câu, Logan đã dấm thẳng vào bụng Vena.

Nó không đau... tại nơi đó, cô đang bảo vệ một thứ cực kì quan trọng mà đến giờ vẫn đang được che dấu.

Dù vậy, cự lực lan ra khắp cơ thể rõ ràng vẫn khiến cô gái phải hét lên"Tao không hiểu vì sao Duncan bắt phải đợi mày tỉnh dậy mới được tra khảo.

Nhưng... cứ bắt đầu đã nhỉ?"

Nói xong, hắn ta nắm lấy tóc, nhấc khuôn mặt của Vena lên, ngón tay còn lại đâm thẳng vào trước ngực."

Khuếch đại."

"!!"

Một cảm giác kì lạ dâng lên trong người Vena.

Ngón tay Logan rút ra và kéo dài, trở thành một cây roi mây.

Vụt"Aa a a a a HH!

Ah a a a!!!!"

Cơn đau chạy dọc cơ thể, thấm thẩu tới tân xương tuỷ.

Lạnh buốt, đau đớn đến vô tận.

Tại sao... nỗi đau này"Việc khiến cơ thể sinh vật nhạy cảm hơn với cơn đau rất dễ.

Và cách để thuần hoá một con khỉ xích, chính là bằng đòn roi này đấy!"

Chát"GaaahhhhhhH!!!!!!"

Tiếng roi phá vỡ bức tường âm thanh quật vào cơ thể mong manh, như thể thanh đao chém một đường vào tờ giấy và xé đứt nó ra.Đôi chân đau đớn của Vena hơi khuỵ xuống, nhưng chiếc xích ở trên vẫn giữ cô lại.

Logan bước sang bên, nắm chặt mái tóc vàng kim và kéo ngược khuôn mặt của Vena lên.

Đôi mắt ấy đã ngấn nước, cơn đau đã khiến tuyến lễ không giữ được nước mắt.

Nhưng, đó không phải nước mắt của sự yếu đuối."

Căm phẫn sao?

Từ khỉ rừng sang chó hoang à?"

Chát"Gư ư ư ư!!!!Roi ra vụt xuống cơ thể đó lần nữa tiếp tục tạo lên một vết thương, máu lại chảy xuống, mồ hôi túa ra.

Cơn đau, cứ chạy, cứ đập xuống.

Thấm thấu qua linh hồn, thầm thẩu qua từng dòng suy nghĩ.

Chỉ có một nơi duy nhất nó không thể hướng đến, chỉ có một nơi duy nhất nó không thể tác động.

Và nơi đó, không thuộc về Vena."

Thế nào?

Đau phải không?

Giờ ta ra điều kiện này, nếu không muốn phải chịu đựng sự đau đớn này nữa.

Thì phục tùng bọn ta, vứt bỏ cái ý chí phản kháng vô dụng và quỳ gối xuống tuân mệnh.

Thế nào?"

"Ha ha ha ha ha!!"

Đáp lại con quỷ, chỉ là tiếng cười bỡn cợt khó tin phát ra từ kẻ đang đau đớn."

Mày thật sự, mong là có đấy à?"

CHÁT"AA Aa AA aaaaaAAAAG!!!!"

Đòn roi lại được vung xuống, vết chém tạo thành vết thường xé cả da thịt, cùng lúc dòng điện chạy qua, cơ thể tê liệt nhưng cùng lúc lại bị nung cháy.Sợi xích lại kêu khi cơ thể đó ngã xuống.

Logan kéo đầu Vena dậy."

Trả lời lại.

Phục tùng?"

"ĐÉO!!

--GAAAKKKKKK!!"

Trước cái sự xấc xược của Vena.

Logan nóng mắt dùng tay bóp nát vai cô gái"Để ta tăng mạnh xúc giác của ngươi lên nhé, con chó hoang."

"""GahhhhH!!!

Ahhhh!!!!!

RAHHHH!!!!!!!!"

"". . .. . . .

Tiếng hét cứ vang vọng khắp bầu trời, đàn quạ trên bầu trời xà xuống mặt đất và xâu xé những xác chết.

Chúng đang chờ...

đang chờ đợi cho tiếng hét thất thanh kia vụt tắt, chờ đợi cho cái chết đến với kẻ xấu số kia.Căn phòng tra khảo đó, thật quá nhục nhã.

Cơ thể phong phanh, bị chà đạp và đánh đập như nô lệ.

Ấy vậy mà, cô ấy vẫn chỉ bảo vệ một thứ... một thứ duy nhất mà cô coi trọng hơn cả bản thân mình.

Khi ánh sáng của ngọn đuốc bị được thắp lên, cũng là lúc ánh trăng sáng rực trên bầu trời.

Chúng chiếu rọi vào hầm ngục này, chiếu rọi bản thân tâm lưng đang rỉ máu, vào cơ thể đầy tổn thương của người con gái vẫn đang chịu đựng."

Vậy là mày không làm được nhỉ, Logan?

Tao đã nói phương cách của mày lỗi thời quá mà."

"Hừ, chó hoang quật mạnh thì có cứng đầu thế nào cũng thuần phục.

Chưa đủ thời gian thôi."

Logan khó chịu nhìn về kể phía sau, khuôn mặt quen thuộc đó, là Sora.

Kẻ thứ hai trong ba quỷ thần dưới trướng Duncan."

Mà mày ở đây, thì nghĩa là thằng Ivan chết rồi nhỉ?"

"Phải, một lỗ cắm xuyên mặt đất lòi ra cả kết cấu thế giới, nó bị tiêu diệt hoàn toàn rồi."

Sora bước lên, quan sát Vena, đôi mắt cô ấy đỏ rực, có vẻ như đã mù.

Nhưng tại sao ánh sáng căm phẫn đó vẫn chưa biến mất."

Êu, tao đồng cảm với mày rồi Logan ạ.

Nhìn ngứa tay vãi."

"Khụ!"

Hắn chỉ vừa nói đã đấm thẳng mặt Vena, huyết lệ rơi xuống, máu rỉ ra từ miệng, nhưng mà..."

Này, độ nhạy cảm với nỗi đau của nó được khuếch đại lên bao lần rồi?"

"..."

Logan im lặng, hắn khá là khó chịu khi nghe thấy câu hỏi này."

Trả lời, thằng ngu này."

"Mẹ kiếp!

Im đi, tối đa rồi!!"

"...

Này....

Nghĩa là..."

"Đừng hỏi, chẳng xác định được đâu."

Dù hắn ta nói vậy...

Chỉ một làn gió nhẹ thổi qua, cũng sẽ là cảm giác đau đớn của việc bị hố đen kéo dãn và nghiền nát.

Nếu không phải cơ thể dạng tinh thần thể, sao có thể chịu được nỗi đau đó chứ?"

Mày biến nó thành một con búp bê rồi à??"

Lí do Vena chỉ hộc máu mà không hề hét lên, chẳng lẽ cơ thể đó không hề sốc phản vệ sao?

Đúng là giữ cô ta không được chết, nhưng đâu phải không chết là sẽ không cảm nhận được đau đớn.

Và từng đó đau đớn, sao cô ta có thể chịu được suốt thời gian qua chứ?"

Tch..."

Logan khó chịu, đúng... hắn đã nhận ra thân xác của Vena thậm chí còn chẳng sợ hãi cơn đau nữa.

Cô ta chẳng la hét, vết thương thực tế lại không được phép giết chết cô ta.

Điều đó khiến hắn thật sự muốn chửi thề thằng Duncan"Tao đã bảo mày là nó lỗi thời rồi."

Sora khó chịu thắp đuốc lên.

Lúc này, hắn ta nắm lấy đầu của Vena.Nếu nỗi đau thể xác không còn tác dụng, thì chỉ còn một thứ thôi.

Dù sao, thì hắn cũng chỉ cần thân xác còn sống, chứ không cần những thứ khác"Mind."

Cơ thể ấy gục ngã, đôi mắt mất đi ánh sáng...Để tâm trí nhìn thấy giấc mơ () nhất trần đời.

~o0o0o~

"...."....Đã bao lâu trôi qua...Một thời gian xưa cũ.Khi những chú ngựa còn băng qua những cánh đồng rộng lớn, khi từng con người đều an yên, khi bầu trời còn trong xanh và dịu mátCảm giác này, là gì?Cô gái đang ngồi trên chiếc ghế dài và chầm chậm mở mắt, cô ấy nhìn về phía trước với cảm giác vô cùng mơ hồ"Vena, Vena!

Sao con lơ đãng quá vậy?"

"!!!"

Người ở trên ghế dài bất ngờ xoay đầu về nơi giọng nói quen thuộc."

Hôm nay con như người trên mây vậy?

Có chuyện gì à?"

Người phụ nữ ấy...

Mái tóc trắng bạc ngả tím dần về đuôi tóc, đôi mắt tím biếc tựa như viên thạch anh tím tuyệt đẹp.

Ah... phải rồi, chỉ có một người duy nhất mà thôi"Mẹ..."

Selene Frieren, nữ hoàng của tiên rừng, hoàng hậu của thượng tiên...

Và là người mẹ mà Vena hằng kính yêu"Ừm, mẹ đây.

Con ngơ ngác quá.

Hay là đang nghĩ đến anh nào?"

"Ểh?

Không, con không có..."

"Trời ạ, tương tư như này thì chỉ có thể là chuyện đó thôi chứ.

Sao, là ai đã cướp đi trái tim của con gái mẹ nào?"

Giữa bầu trời trong xanh, nụ cười hiền hậu của Selne khiến trái tim Vena như mềm ra, nhưng... sao cô cảm giác thật nặng nề, có thứ gì đó đang kéo đôi chân cô xuống, có thứ gì đó...

đang gầm lên."

Không đâu mà mẹ, tiêu chuẩn của con cao lắm.

Phải cỡ bố trở lên cơ."

Khi nhìn vào nụ cười của mẹ, Vena cảm thấy thật an lòng.

Vì sao vậy?

Vì sao cô lại có cảm giác mình đã chờ quá lâu để được thấy điều này một lần nữa."

Fufu... thế thì khó cho chàng trai đó rồi."

Selene xoa đầu cô con gái nhỏ cài một bông hoa lên đầu cô."

Mẹ ơi... ngại quá..."

"Mẹ sẽ luôn bên con, con gái.

Khi nào có chuyện gì khó khăn, có chuyện gì bâng khuâng, hãy nói với mẹ nhé."

"..."

'Mẹ sẽ luôn bên con'Câu nói đó, bỗng văng vẳng trong đầu của Vena.

Cô bé lúc này mới cúi xuống, trái tim hạ quyết tâm"Vena?"

"Mẫu hậu... con xin lỗi."

PHẬP

"Con... tại sao...

Khục!"

Một con dao trên tay Vena, cô ôm lấy mẹ và đâm thẳng vào cô bà.

Khuôn mặt gục đầu vào cơ thể dần mất đi sức sống, huyết lệ rơi xuống, khiến mái tóc vàng kim nhuộm trong máu đỏ"...

Tại sao?"

「 Kết thúc?」

"Hah!!"

Trong một căn phòng quen thuộc, Vena giật mình bật dậy trên chiếc giường quen thuộc."

Hả...

Cái... gì vậy?"

Hơi thở của Vena nặng nhọc, điều đó khiến cô hốt hoảng nhìn quanh.

Lúc này, một đôi mắt bỗng nhìn vào cô... nhìn thẳng về phía cô với ánh mắt lo lắng vô cùng."

Vena sao vậy?

Ác mộng sao?"

"Grufina..."

Trên cùng một chiếc giường, Grufina nắm lấy cánh tay đang cấu chặt chiếc chăn của Vena"Em run quá..."

"À...

ừm, chắc do gần đây có chút căng thẳng."

"Chỉ vậy thôi sao?"

Đôi mắt này, như thể muốn nhìn thấu tâm can.

Vena lắc đầu, đúng thôi...

Đâu phải do cô gần đây quá căng thẳng.

Mà đúng hơn... là do giấc mơ ban nãy"Em... vừa mơ một giấc mơ kinh khủng.

Ở đó, em quay về ngày bé, gặp lại mẫu hậu và...

đâm chết người..."

"Anh hiểu rồi, hôm nay Grain phải ôm lấy lưng bố nó vậy."

Grain...

à, phải rồi.

Cậu trai bé nhỏ được vài tháng tuổi đang nằm giữa hai vợ chồng.

Cơ thể bé tí, có lẽ có thể nằm gọn trên ngực Grufina nữa.

Dễ thương vô cùng.

Điều đó đã khiến Vena nở một nụ cười yên lòng.Cậu bé được Grufina bế ra sau lưng mình, đắp chăn xoa nhẹ cái mũi bé nhỏ.

Grufina quay sang và dịu dàng ôm lấy vợ mình vào lòng.

Dù vậy..."

Ủa, con vẫn muốn được ôm à?"

Grain không khóc, nhưng cậu bé đã tỉnh từ lúc nào và lấy đôi tay bé tí đập vào lưng Grufina khiến anh ta cười nhẹ.

Chẳng để bố nó phải bế sang, cậu bé đã trèo qua người anh và nằm vào giữa hai người"Đáng yêu chưa kìa."

An lòng quá... cảm xúc của cô, bức tường của cô đã dần hạ xuống, thật... quá đỗi tuyệt đẹp.

Đẹp đến phi thường...

"Em muốn, ở trong khoảnh khắc này... mãi mãi."

"Anh cũng vậy, chúng ta cũng đã luôn đấu tranh mà.

Nên... chúng ta sẽ kết thúc cuộc chiến này.

Gia đình ta, sẽ được sống trong thời đại hoà bình."

"!"

Grufina an lòng, ôm lấy hai mẹ con và chìm vào giấc ngủ"Lặng lẽ thôi, cho ánh trăng dìu người vào giấc ngủ..."

Vena khẽ hát lên, xoa nhẹ khuôn mặt hai bố con.Cô ước sẽ được sống trong khoảnh khắc này mãi mãi.

Nhưng cô hiểu rằng... nơi đây... là gì"Giấc mơ này... thật viên mãn, thật khiến ta muốn mãi mãi lưu lại."

Vena nắm chặt cánh tay của mình, đến mức máu đã chảy xuống và nhỏ lên chiếc gối trắng.

Đứa bé khẽ nhìn lên mẹ mình, dù không hiểu cô đang suy nghĩ gì, nhưng bàn tay bé nhỏ đó khẽ chạm lấy tay cô"Pa pa ma ma."

Đó là những lời nói đầu tiên mà cậu bé nói ra, điều đó khiến Vena bật khóc."

Mẹ xin lỗi con..."

Ngôi nhà này, không phải nơi mẹ thuộc về.Khẽ gỡ cánh tay bé nhỏ ra.

Cô gái đặt ngón tay lên đầu mình.

Nước mắt rơi xuống, cô khóc nấc lên.

Đẹp quá, đau quá... tại sao?

Tại sao, mình lại không thể--Câu hỏi đó... không cần nữa rồi...

Cô gái chỉ còn khẳng định một thứ duy nhất"Mẹ sẽ bảo vệ cả hai bố con.

Sẽ không thứ gì, có thể làm tổn thương gia đình của mẹ cả."

ĐùngCô gái đã bóp cò, viên đạn xuyên thủng đầu.

Máu lênh láng chảy ra.Vena...

đã tự sát, trong viễn cảnh hạnh phúc này

「 Kết thúc thật sự?」

~o0o0o~

"Cái gì..."

Ở nơi phòng giam đó, ngọn đuốc bất chợt bị thổi tắt.

Đôi mắt đui mù của Vena ngẩng lên, nhìn thẳng vào hai kẻ phía trước."

Chúng mày, sẽ không bao giờ thắng.

Bóng tối, sẽ không bao giờ chiến thắng!!"

Huyết lệ rơi xuống, cơ thể căng lên.

Vena khẳng định một điều duy nhất trước hai kẻ man rợ"Bọn tao, sẽ không bao giờ gục ngã!"

"Mày!"

Sora nóng máu.

Hắn ta nhục nhã khi giấc mơ bản thân tạo ra không thể khuất phục được công chúa tên tộc Vena Fenora.

Đau đớn không thể khuất phục.Niềm hạnh phúc vô tận của tâm trí cũng không thể khuất phục.Vậy thì thứ gì có thể."

Chết đi con nhãi!!"

Sora không kiểm soát được sự tức giận nữa.

Hắn ta cũng chẳng thèm nghe lệnh Duncan.

Cánh tay vung lên, toan cắt đứt chiếc đầu đang nở nụ cười ngạo mạn"Cô đã làm tốt rồi, Vena."

"!!?"

Vena không thể nghe thấy hay cảm nhận được gì, nhưng Logan bất ngờ quay lại, chỉ để"Khự!"

Một kiếm cắm xuyên qua họng hắn.

Hình thể đen tuyền bọc trong đá tảng này, chính là Cain Insara đã cắt đứt cánh tay vung xuống của Sora.

Để bảo vệ bạn mình, bảo vệ cả hai người bạn thân thương.

Cậu ta nhận ra đây là giới hạn và lập tức vung lên lưỡi đao phản nghịch"Ngươi—"Nhát kiếm cắt đứt đầu Sora và cả sợi xích đang trói lấy Vena."

Đi th—"Nhưng....

Chỉ trong một khoảnh khắcLogan phẫn nộ bỗng im bặtSora thì giật nảy mình không dám quay đầuCain đã sợ hãiChỉ có Vena vẫn chẳng thể cảm nhận được điều gì.Trước thứ đã xuất hiện lúc này.

[Đứng yên đấy.]

Lời nói duy nhất phát lên...

---Hết chương 171---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 172: Tháo bỏ mặt nạ


Có một người con gái đang quan sát.

Quan sát tất cả từ nơi xa xôi, mái tóc xanh biếc tựa biển cả, đôi mắt lưu li quyến rũ vô cùng.

Đó là một cô gái có vẻ đẹp vượt xa cả các nữ thần thần trên caoMà cũng phải thôi, cô ấy là một phần của「Biển」Một phần của của người ấy.

Tách ra và chở về nơi đây, quan sát mọi thứ, đặc biệt... là để quan sát anh ấy."

Anh vẫn luôn vậy, ██ .

Bản thân dù có lạnh lùng đến mấy, anh cũng không bao giờ bỏ rơi bằng hữu của mình.

Nhưng mà..."

Cô gái tựa má lên bàn tay, chăm chú quan sát khung cảnh ấy."

Em chưa bao giờ nhìn anh như một con quỷ, anh có nhớ không?

Kể cả khi... anh có thật sự là một quỷ đi chăng nữa."

Cô gái đan cánh tay, đôi mắt nhắm nghiền.

Đưa tâm trí trở về một kí ức xa xưaNgày đó, trên cánh đồng bát ngát, một nữ nhân vươn cánh tay lên bầu trời như thể muốn hái lấy những vì sao.

Đó là một nơi xa lạ, một nơi không thuộc về thế giới này.Tại sao, nó lại rộng lớn đến vậy?

Như thể khung cảnh này chỉ thuộc về hai người.

Như thể chỉ có hai người tại nơi đây.Cô gái với mái tóc tựa ánh dương nhẹ nhàng tháo dây buộc tóc ra, gió thổi khiến mái tóc ấy tung bay trong gió ngàn."

Anh cũng cởi bỏ chiếc mặt nạ đấy ra đi."

"Không thể, nếu chiếc mặt nạ này bị gỡ xuống, nàng sẽ thấy những điều không hay."

"Em biết rõ thứ đó là gì mà.

Anh chỉ cần cởi bỏ chiếc mặt nạ ấy ra thôi.

Em không còn run rẩy như ngày đó nữa đâu."

Cô gái ấy dịu dàng đưa hai tay lên chiếc mặt nạ ngạ quỷ của chàng trai ấy, chầm chậm gỡ ra và nhìn thấy khuôn mặt thanh tú kiaẤy vậy mà"!!"

Hẳn rồi, sau chiếc mặt nạ đó... là một con quỷ từ tận tâm khảmMùi máu tanhMùi xác thịtMùi tro tànBóng đêm tội lỗi trong trái tim kẻ đó còn đen tối hơn bóng đêm.

Vậy mà nữ nhân ấy lại chẳng hề sợ hãi chút nào..."

Nàng không hối hận sao?"

"Về điều gì?

Vì bản thân em đã yêu lấy anh sao?"

Người thiếu nữ đặt chiếc mặt nạ của chàng trai xuống và nhẹ đặt bàn tay lên má chàng"Cả trăm ngàn năm bên anh, dẫu chẳng dài với tuổi thọ bất tận.

Nhưng làm sao mà em không thể hiểu anh chứ?"

Cô gái dịu dàng nói, đôi mắt tựa như đại dương và lắng động"Anh là một con quỷ sinh ra trước cả các vị thần, em hiểu anh đã phải trải qua những gì để tồn tại đến giờ.

Dù kính trọng những sinh mệnh mạnh mẽ, nhưng anh lại quá tốt bụng để lờ đi tất cả những sự hy sinh đó.

Em chưa thể hiểu vì sao phàm nhân lại đa cảm như vậy, nhưng nhìn vào anh, em phần nào hiểu được rồi."

Kể cả khi anh ấy không phải con người."

Ta đã thề trung thành với anh trai nàng.

Tội lỗi đó là điều tất yếu ta phải gánh."

"Và anh trai em đã để anh đi với em.

Ban đầu thì em không hiểu đâu, cứ nghĩ vì sao anh trai lại cho một người đáng sợ như vậy bảo vệ mình?

Nhỡ đâu với cái túc nghiệp đó anh ta còn chém mình luôn thì sao?"

"Nghe tệ thật."

Chàng trai ấy chỉ đơn giản là lảnh đi.

Còn cô gái thì nâng niu cánh tay đang đặt trên lưỡi kiếm của anh"Nhưng giờ thì em lại nghĩ.

Có phải chính anh trai cũng muốn anh được nghỉ ngơi hay không.

Vì suy cho cùng chuyến hành trình của chúng ta cũng thật sứ rất thăng trầm và nhiều cảm xúc mà.

Em cũng thấy anh cười nhiều hơn hẳn, ban đầu trông anh vừa đáng sợ lại còn nghiêm túc nữa."

"Nàng nghĩ vậy à?"

"Vâng."

"Haha... vậy có lẽ đó là ý của chúa tể thật."

Chàng trai ấy gãi má và nhìn thẳng đến cô gái.

Vô thức trưng ra một nụ cười khó xử"Em không hối hận gì cả.

Bên cạnh anh, em đã được thấy rất nhiều thứ mới lạ.

Anh đã luôn bảo vệ em, anh giúp em mạnh mẽ hơn và thấu hiểu hơn với ý chí của những nhân loại bé nhỏ lẫn những vị thần trên ngai cao.

Anh đã cho em quá nhiều, nên em thật sự rất quý anh.

Và cho đến bây giờ, cảm xúc ấy lớn dần, đủ để em có thể khẳng định rằng.

Em yêu anh, hơn bất cứ điều gì!"

Dưới ánh trăng cao và bầu trời sao rực.

Cô gái với mái tóc xanh lưu ly ấy dõng dạc tuyên bố trước chàng trai mà mình yêu "Rồi hành trình này của chúng ta cũng sẽ kết thúc...

Sau lúc đó, ta không biết có chuyện gì sẽ xảy ra nữa."

Chàng trai ấy nói với nàng điều hiển nhiên ấy.

Và, nàng vẫn nở nụ cười ngây thơ và dịu dàng"Vậy, xin anh hãy để em được tận hưởng chuyến đi của chúng ta đến giây phút cuối cùng."

Đôi môi côi gái khẽ hôn lấy chàng trai, thật dịu dàng biết bao.

Thật nhẹ nhàng biết nhường nào Bên họ yên ắng cùng ngàn gió thổi nhẹBên họ yên bình cùng ngàn ánh sao.

Ah....Người thiếu nữ nhớ lại và mỉm cười.

Trái tim cô dâng lên cảm giác ấm áp.

Điều đó đã là một sự kiện của quá khứ xa xôi, trước cả khi bầu trời lẫn đại dương được hình thành.

Nhưng..."

Anh... vẫn luôn luôn tốt bụng, nhưng cũng luôn lạnh lùng."

Bản chất khi cố gắng thay đổi, luôn thật khó khănThần linh mang theo lí trí tuyệt đốiÁc quỷ tận tâm cho dục vọngCon người với những cảm xúc mong manh nhưng lại bất tận"Anh, sẽ không muốn để bi kịch chia cách của chúng ta xảy ra lần nữa, đúng không?

Với người bạn thân nhất của anh.

Vì vậy, anh sẽ làm hết sức.

Kể cả trong thân xác phàm trần bé nhỏ."

Cô gái vẫn chỉ lặng lẽ quan sát, dù cơ thể cũng đang dần tan biến rồi."

Em đã nghĩ bản thân phải có trách nhiệm với anh, để đảm bảo anh không gây ra thêm đau đớn cho thế giới này.

Em phải quan sát anh, phải ngăn anh trở nên điên cuồng trong thế giới bé nhỏ với tư cách nữ thần sáng tạo.

Nhưng......Em lo thừa mất rồi."

Cô gái mỉm cười.

Anh ấy, vẫn là anh ấy.

Vẫn là người mà cô yêu thương nhất."

Hẹn gặp lại, Inras-sa.

Mong rằng, định mệnh sẽ không tàn nhẫn."

Nhiệm vụ của người quan sát kết thúc.Tinh linh mang hương thơm của biển cả đã trở về với biển cảĐể lại một phàm nhân non nớt mà cô hiểu đó là người cô thương~o0o0o~"Đứng yên đấy."

"!!"

Lời nói duy nhất được cất lên.

Toàn bộ những kẻ có ý thức tại nơi đây đã bất động.

Không phải vì chúng bị kiểm soát bởi thuật khống chế hay ngôn linh mà chỉ bởi đơn giản, chúng đang run rẩy."

Duncan Invitus..."

Cain lẩm bẩm cái tên đó.

Sao tên này lại ở đây, chẳng phải hắn đang ở nơi lỗ hổng thế giới để khai thác thân xác của Xà thần sao?Ngẫu nhiên?

Không, với tên này, thứ ngẫu nhiên đó..."

Ngươi thật ngây thơ, Cain Insara.

Dù là một thứ gì đó liên hệ tới hẳn, nhưng suy cho cùng ngươi cũng chỉ là một phàm nhân đầy thiếu sót."

"Gahh!!"

Mũi giáo từ tay hắn phóng đi, cắm xuyên tay cầm kiếm của Cain khiến cậu ta hét lên đau đớn."

Ta cũng chẳng quy tội phản bội ngươi đâu.

Suy cho cùng, thì ta đâu cần các ngươi để thực hiện tất cả những điều này chứ."

Duncan mỉm cười nham hiểm, hắn ta hoàn toàn nói thật, lúc này, hẳn chỉ đơn giản là tận dụng triệt để những gì hắn có, bất chấp có chẳng cần chúng đi nữa.

Và đây chính là cả sự dằn mặt tới Logan và Sora đằng kia.

Bọn chúng biết Ivan đã chết, bọn chúng biết sớm muộn cũng tới mình.

Nhưng nếu không nghe lệnh...

Kẻ phản bội kia, chính là tấm gương đây"Gaaahh AAaaah!!!"

Cain xoay lưng, bảo vệ cho cơ thể Vena đã hoàn toàn mất đi ý thức và cảm nhận.

Mũi thương của Duncan đặc biệt vô cùng.

Nó không gây ra sát thương vật lí khổng lồ, không tấn công vào linh hồn hay tâm trí... nó đánh thẳng vào cảm xúc của kẻ thùCảm xúc tội lỗi trào dâng, với Cain... nó là thứ vũ khí chết ngườiTội lỗi trong trái tim của cậu ta... tội lỗi mà cậu ta phải gánh chịu cho hàng triệu sinh mệnh bản thân đã cướp đi chỉ trong hai mươi năm cuộc đời.

Cả đồng đội, người thân, kẻ thù...

Và giờ đây... sẽ là cả bạn bè.Tất cả chúng, đang dâng lên, đang khiến trái tim cậu ta đau đớn."

Aa..."

Ấy vậy mà, đôi mắt Cain vẫn lườm lấy kẻ thù.

Hắn ta có thể tước đi sự bất tử của Cain ngay lập tức.

Nhưng hắn đang không làm, nghĩa là... hắn vẫn còn cần đến Cain InsaraKhông chần chừ, Cain phóng đến tấn công Duncan với tốc độ tối đa, dù vậy..."

Mộng!"

Từ sau, Sora đưa cánh tay lên khiến Cain khựng lại trong khoảnh khắc.

Dù chẳng tới một giây, nhưng Logan từ phía sau đưa lòng bàn tay nắm trọn mặt Cain.

Đập thẳng đầu cậu ta xuống mặt đất"GahhH!!!"

Sàn đá nứt ra, một cơn rung chấn khiến mặt đất chao đảo tức thì.

Cain hộc máu, đôi mắt nhìn qua khe tay của kẻ thù với sự phẫn nộ tột cùng."

Ta chẳng cần bản thân ngươi đâu, Cain Insara.

Có thì tốt, không có, cũng chẳng ảnh hưởng gì."

"..."

Duncan cầm ngược mũi thương, lạnh lùng đâm thẳng vào ngực của Cain và phá huỷ trái tim ấy.

Lấy lại sự bất tử đồng thời hất cái xác đó qua một bênThân xác Cain đập mạnh vào tường và lăn xuống.

Chẳng có âm thanh hay tiếng rên rỉ đau đớn nào được thốt ra, chỉ bởi đơn giản...

Cain Insara đã chết rồi."..."

Logan và Sora câm lặng.

Chúng hoàn toàn nhận ra bản thân Duncan chẳng hề hành động gì.

Vì hắn ta biết rõ, chúng sẽ phục tùng.

Dân hèn, quan to, nếu muốn sống đều phải cúi đầu trước nhà vua.

Chúng sẽ chẳng xấu hổ gì nếu nói rằng bản thân đã quỳ gối và hèn nhát khi đứng trước mặt Duncan Invitus.Khi Duncan bước lên, Logan và Sora vội vàng nhấc Vena dậy để xích lại, nhưng..."

Chẳng cần nữa, cứ để nó ở im đấy."

Hai tên kia tránh sang một bên, không hề chắn đường Duncan.

Kẻ khoan thai bước đến phía thân xác đang nằm yên của công chúa Vena."

Các ngươi... sẽ không thể... thắng..."

Lời thì thầm yếu ớt cứ như thể nó chỉ là lời nói vô thức trên khuôn miệng.

Duncan chẳng quan tâm, hắn ta nhấc khuôn mặt của Vena lên và lấy tấm vải đã tẩm thứ gì đó bịt mũi cô.

Ngay sau đó, cánh tay còn lại của hắn cầm ống tiêm thẳng vào cổ Vena.

Thứ dung dịch đen tuyền chảy vào cơ thể cô... ngấm vào từng giọt máu, ngấm vào từng ngóc ngách của linh hồn.

Nhưng... với tinh thần của tiên tộc Vena, từng đó là chưa đủ, vì vậy...Duncan đã đâm một ngón tay của mình xuyên qua hộp sọ của Vena.

Máu rỉ ra, nhưng cô gái còn chẳng cảm nhận nổi điều gì nữa...Nhưng, hắn làm vậy để làm gì?Đó là điều sẽ được biết khi nó xảy ra.

Còn bây giờ..."...Với người bạn thân nhất của anh.

Vì vậy, anh sẽ làm hết sức.

Kể cả trong thân xác phàm trần bé nhỏ."

"!?"

Duncan quay về phía sau.

Hình như hắn vừa nghe thấy gì đó.

Logan và Sora thì không hiểu chuyện gì, nhưng..."

Hiểu rồi..."

Duncan nhìn thẳng vào cái xác đang nằm lăn lốc bên kia của Cain Insara.

Cây thương lên trên tay hắn và từ từ bước chậm về phía xác chết.

Không, hẳn vừa nhận ra.

Cain Insara dù không còn dấu hiệu của sự sống.

Nhưng... thế giới này, chết không có nghĩa là thân xác đó không thể cử động.

Và thứ vừa được thi triển"Ngôn linh..."

Một ngôn linh khiến cơ thể kia có dao động.

Và hẳn rồi... nó đang gượng dậy"Ta sinh ra từ bất diệt, phục sinh từ hư vô.

Lưỡi kiếm bạc, xin thề sẽ tiêu diệt kẻ thù."

"..."

Khung cảnh trước mặt Duncan chợt nhiễu loạn như băng ghi hình lỗi, cơ thể Cain Insara chẳng rõ từ lúc nào đã đứng thẳng dậy.Đôi mắt nhuộm trong ánh sáng trắng thuần khiết đến ngớ người."..."

"Cảm ơn nàng..."

"!!"

Sau lời thì thầm, khung cảnh lại nhiễu loạn lần nữa.

Duncan gần như ngớ người khi Cain Insara đã đứng ngay trước mặt mình.

Mặt đối mắt, cơ thể cả hai đều chẳng hề di chuyển dù chúng đã gần tới mức có thể nhận ra sự lạnh lẽo của kẻ thù.Tim đập một nhịp, cánh tay cả hai cùng lúc di chuyển.

Nhưng"..."

Mũi thương của Duncan đã đâm lệch, cánh tay của Cain đã tóm lấy mặt hắnĐùng"Cái gì!?"

Phía bên kia, Logan và Sora giật mình, chúng chưa thể tiếp nhận được những gì vừa xảy ra.

Duncan lập tức đã bị ném đi, xuyên thủng trần pháo dài và bay thẳng vào không gian."

Ngươ—"Chẳng kịp nói hết câu, cánh tay của Cain chỉ gẩy nhẹKhi Logan chưa kịp bước lên---Khi Sora vừa định mở lòng bàn tay------Đầu của chúng đã rơi xuốngCòn chưa thể hiểu, thân xác chúng còn chưa nhận thức được sự huỷ diệt này.Đến cả khi âm vang của chiếc đầu rơi xuống mặt đất, đến khi tầm nhìn của chúng ngã nhào và chìm vào bóng tối.Chúng vẫn không hiểu saoBản thân đã chết rồi?

Từ trên không gian, chẳng cần tới tích tắc, Duncan cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra."

Vậy là ta đã đoán sai, ngươi không phải một phần dư thừa của Inras-sa.

Mà chính là nhân dạng phàm trần của hắn nhỉ?"

Ngay lúc này, Cain đã lần nữa trước mặt Duncan.

Đôi mắt vẫn chìm trong ánh bạc, cánh tay nhuốm đậm máu đỏ."

Dù vậy, thân là kẻ phàm, ngươi có thể tải được nguồn sức mạnh đó bao lâu đây?"

Duncan mở lòng bàn tay, triệu hiệu ra một khối lập phương đen tuyền như thể hoà vào chính màn đêm của thế giới, bảy cái đầu rắn cũng xuất hiện và xuyên thủng cơ thể hắn, khiến hắn... trở thành một thứ gì đó khác biệt"Nếu phải đánh hết sức, cơ thể đó có chịu quá một giây không?"

Lời nói ấy kết thúc, Ý thức thật sự của Cain Insara đã tắt lịm không hề trả lời, chỉ có một ánh sáng rực rỡ xuất hiện từ lòng bàn tay ấy[Deva]Cain gọi lên cái tên đó, cái tên đầy thân thuộc của lưỡi kiếm bạc.

Thanh kiếm vĩ đại của Sứ giả diệt vong: Inras-saNhưng Duncan không hề khiếp sợ.

Hắn biết bản thân chẳng là gì với Inras-sa thật sự, nhưng...

đây chỉ là một kẻ phàm tục tầm thường.

Và thứ hắn đang muốn tạo nên, còn vĩ đại hơn Inras-sa rất nhiều lần.

Thứ đó, phải sánh ngang với Chúa tể vĩ đại, phải vượt qua cả ngài...

Vì vậy... hắn sẽ tung ra cái thứ không hoàn thiện đó lúc này「Ar Tpye: Orig – 100%」Phục hồi nguyên bản.

Nửa khối lập phương bao bọc cơ thể Duncan và biến đổi hắn.Thanh kiếm bạc dâng lên, một đao bổ xuốngDuncan đã biết rõ giới hạn của thân xác phàm nhân này.

Hẳn hiểu trận chiến sẽ kết thúc khi chưa tới một giây.

Nhưng...Nghe thật mỉa mai, cái thời gian ngắn cũn đó, sẽ là khoảng thời gian dài nhất với Duncan trong suốt cả cuộc đời.Hơn cả triệu năm chờ đợi, hơn cả tỉ năm lên kế hoạch và tìm kiếm.

Một giây này, sẽ quyết định thành bại.Sống hay chết?Sẽ là thứ quyết định kẻ chiến thắngHư ảnh của kiếm sĩ biến mất.

Để mở ra một giây kinh hoàng nhất

0 giây 「89%」: Chỉ đơn thuần là ngay lập tức.

Cain vung ngang lưỡi đao, cắt đứt mũi thương mà Duncan đang vung tới cùng với cái tay hắn.

Chỉ một đòn duy nhất, Duncan đã nhận ra cái chết đang tới vô cùng gần bản thân0,00...0001 giây「80%」: Dẫu cho đã có thể phần nào bắt kịp hàng tỉ đường kiếm, nhưng triệu nhát đao vẫn cắt qua cơ thể khiến dòng máu của hắn nhuộm đỏ một vùng.

Cain Insara rõ ràng đang dần yếu đi.

Nhưng Duncan thậm chí còn đang bị huỷ diệt nhanh hơn như vậy.0,0001 giây: Khoảng thời gian dài đã trôi qua, Duncan hất được thanh kiếm của Cain lên và lần đầu có cơ hội phản công.

Ấy vậy màVụtLưỡi kiếm tựa như thanh đại đao mà vung xuống, Duncan chỉ kịp lách người và né đi.

Nhưng, vài ngón tay của hắn biến mất.

Cùng với đó, là cả vũ trụ phía sau đã bị cắt làm đôi「62%」0,0092 giây: Một nhát chém nữa được tung ra cắt đôi cơ thể Duncan 「59%」Còn chưa nổi 0,1 giây.

Duncan đã gần như mất đi nửa phần sức lực.

Nhưng... hắn nhận ra rồi, Cain Insara cũng đang xuống sức trầm trọng.

Sơ hở, tốc độ giảm dần và sự chỉnh xác đang rơi xuống không phanh.

Hắn đang cực kì vội vàng, thân xác còn sót lại chỉ còn muốn tiêu diệt Duncan nhanh nhất có thể0,007 giây: Duncan đâm mũi thương trong lúc chống lại hàng trăm nhát đao, đúng như dự đoán, mũi thương ấy lần này đã có thể chạm tới Cain Insara 「48%」0,03 giây: Lần đầu Cain Insara lùi lại, thanh kiếm trao vào vỏ và đứng ở tư thế Iaijutsu.

Duncan hiểu điều gì sẵp xảy ra, hắn không thể kịp né tránh, tấm khiên được dựng lên như bức tường thành vững chãi nhất, nhưng..."

Gaaahhh!!!"

Thanh kiếm tuốt khỏi vỏ, một đao duy nhất lần nữa chia thế giới đã bị cắt đôi thành bốn phần, Duncan hứng chịu cự lực của nhát chém thì dù có tấm khiên ngăn chặn vẫn thổ huyết.

Dù vậy(Hắn yếu đi quá nửa rồi!)Duncan nở nụ cười rộng, phấn khích và điên cuồng.

Cơ thể hắn lại gắn lại 「41%」0,077 giây: Cain đánh bật những thanh kiếm và chém thẳng năm đường khiến Duncan liên tục thổ máu huyết 「37%」Dù vậy, Duncan vẫn đang có thể phản công, hắn đâm thẳng xuống vai Cain khiến cậu ta chậm mất một nhịp, đầu gối tung thẳng lên cằm khiến kẻ thù bật ngửa, hắn xoay người vung chân đá bay Cain.

Cú đá khiến kẻ thù bay đi xa chẳng thấy tăm hơn, nhưng, chỉ khắc đó thôi.

Nhân hình đó lại trở về0,1 giây: Lại là một cú bổ kiếm, nhưng Duncan lần này đã có thể đỡ lấy nó một cách trực tiếp mà vũ khí không còn bị gãy nữa.

Cain Insara đang yếu đi với tốc độ rất nhanh.Tốc độ bắn đi của Duncan khi cự lực của kiếm thổi bay hắn ta khiến thế giới dao động, những vì sao trên bầu trời bỗng sợ hãi khi nhận ra có những thứ tai ương đang điên cuồng tàn phá.

Vô nghĩa rồi, mọi khái niệm, trận chiến này đang phủ định tất cả.0,2 giây: Những dải sáng đã kín đặc trên bầu trời không tồn tại một kẽ hở.

Ánh huyết sắc và thiên thanh cứ hoà lẫn rồi dần trở nên điên cuồng0,3 giây: Thế gian trắng xoá rồi trở nên đen kịt.

Những âm vang vô hình trộn lẫn với sắc thái điên loạn biến thế giới như thể trở về hư vô.

Sự lấp đầy của sắc đen và trống rỗng của trắng xoá.

Cứ đan xen rồi không thể ngừng lại giống như tận thế kinh hoàng.0,7 giây: Cain đá gẫy mũi thương của Duncan, liên tục vung kiếm tạo ra hàng ngàn nhát chém trong thời gian ngắn ngủi. 「14%」0,701 giây: Ánh sáng xẻ ngang bầu trời, mũi kiếm đâm thẳng như thể ngọn giáo huỷ diệt.

Nhưng Duncan vung chân, đá mũi thương gãy khi nãy bay lại thẳng vào cánh tay của Cain và đâm thủng nó.

Đồng thời cánh tay giấu sau lưng đã tích tụ nguồn năng lượng khổng lồTrong chưa đầy sát na tiếp theo, một vụ bạo phát của hỗn mang tạo khiến thế giới chìm trong sắc xanh lục điên cuồng.

Nhưng Ducan đã bị tiếp tục bị chém trúng, khuôn miệng lại nhuộm máu, nhưng hắn hiểu rõ chiến thắng đang tới rất gần rồi 「9%」0,8 giây: Khi Duncan đã tiến rất gần tới chiến thắng, thì bất chợt...

"!!"

Cain Insara phóng tốc, vượt qua nhận thức của Duncan và đến đứng trước mặt hắn với tư thế vung kiếm.

Dù vậy, hắn đã kịp phản ứng rồi, mũi thương đâm thẳng vào vị trí đã định.

Ấy vậy mà"Cái..."

Mũi thương đâm trúng hư ảnh, thanh kiếm Deva vẫn ở trước mặt hắn, nhưng...

Cain Insara đã biến mất(Đâu...)Ánh mắt đánh về sau, Duncan đã nhìn thấy một Cain Insara đang vung quyền"GAHAHH!!!!"

Cú đấm bùng nổ ánh sáng chói loà, Duncan bay thẳng xuống bề mặt lục địa.

Nhưng, Cain đâu có ngừng lại, trong lúc hắn bị thổi bay, Cain phóng đi, nắm lấy Deva và phóng theo Duncan Invitus"GAR RA AAAAHHHH AAHAAAAAAAAAA!!!!"

Hàng trăm, hàng ngàn, vô số nhát kiếm được tung ra.

Tiếng hét của Cain lẫn Duncan vang vọng khắp đất trời và đâm sầm xuống mặt đất khiến thế giới rung chuyển「2%」0,97 giây:"Gaaahhhh!!!!"

Cain cầm ngược chuôi kiếm và đâm xuống, nhưng từ cơ thể đã bị cắt thành trăm mảnh của của Duncan phóng lên bảy chiếc đầu rắn cắn thẳng vào cơ thể cậu ta.

0,98 giây:Toàn bộ những con rắn bị cắt thành tro bụi."

Đừng hòng!!"

Hàng chục mũi thương xuất hiện, từ bầu trời tới mặt đất cắm thẳng vào Cain Insara.

Cái tác dụng của sự nuối tiếc đang dâng lên.

Nhưng thanh kiếm không hề ngưng lại"Chết đi!!!!!!"

0,99 giây: Mũi kiếm cuồng nộ đâm xuống, cắm xuyên thủng mặt đất, lục địa bị xuyên thủng, cấu trúc thế giới đã bị tổn thương.

Ấy vậy mà...1 giây:Chẳng có làn khói bụi nào, chỉ có hai bóng đen đang ở trên mặt đất.

Thời gian như thể đã ngưng lại ở khoảnh khắc này.

Ngưng lại ở khoảnh khắc quyết định tất cả."

Ta...

đã chiến thắng."

Giọng nói thều thào từ kẻ đang nằm dưới mặt đất, mũi kiếm đã đâm lệch khỏi đầu hắn.

Con rắn thứ tám đã cắm thẳng vào tay, đúng lúc mũi giáo của Duncan đâm xuyên thủng trái tim Cain Insara"Gặc...

Khụ!!"

Máu trào ra từ cuống họng, Cain không hề gục ngã mà vẫn cố rút thanh kiếm lên để đâm xuống lần nữa... dù vậy...Leng kengÂm thanh của kim loại khô khốc rơi xuống mặt đất.Deva...

đã rơi...

Đã rơi dù Cain đang giương lên, điều đó đồng nghĩa"Chết... tiệt..."

Cậu ta đã nhìn thấy cánh tay của mình đang dần tan biến, cả cơ thể cũng đã trở nên trong suốtKhông thể cứu được bạn bè, không thể giết được Duncan, không thể bảo vệ thứ gì, thậm chí đã phản bội lại đức tin... tất cả những gì Cain Insara làm được trong cuộc đời này, là gây nên những tội lỗi."

Grufina... tôi xin lỗi...

Tôi... thua rồi.

Rốt cuộc, tôi... chẳng thể..."

Không thể nói hết câu nữa, Cain Insara đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Hoá thành tinh quang và trở trở về với hư vô, trở về với thứ là nguyên gốc.Duncan đã chiến thắng.

Hắn thắng toàn diện khi đối đầu với tất cảSức mạnh, trí tuệ, sự kiên nhẫn và giờ... là cả màn đặt cược này"Fufu...

Ha ha ha ha ha ha ha!!!!!"

Duncan cười lớn, hắn đã thắng!

Thắng cả thứ sức mạnh kinh khủng của Inras-sa.

Dù cho phần lớn công trình nghiên cứu đã bị vứt bỏ.

Nhưng không sao cả, chúng sẽ được hoàn tác, trong gần hai ngàn năm nữa thôi.Và đó cũng sẽ là lúc hắn tước đi phép màu đầu tiên của hỗn mang.Khi đó, hắn sẽ tạo ra được thứ tạo tác hoàn hảo nhất.

Còn bây giờ, hãy chuẩn bị cho thí nghiệm cuối cùng.

Thí nghiệm trên thân xác của công chúa tiên tộc Vena, thứ mà hắn đã chuẩn bị xong từ lâu.

Thứ mà chi cần phải chờ đợi nó tới mà thôi.

---Hết chương 172---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 173: Sự sụp đổ


. . . . . .TáchTách...Tách...Âm thanh những giọt nước đọng rơi xuống mặt đất.

Chẳng cần tốn mấy thời gian để nhận ra khung cảnh xung quanh thật yên ắng vô cùng.

Một người con gái đang được ngồi trên ghế, dẫu cho hai cổ tay đều bị xích chặt, thì cô vẫn đang ngồi trong tư thế thanh cao đến lạ."..."

Cô gái chậm rãi mở mắt...

Khó tin quá, ánh sáng ư?

Rõ ràng là cô đã mù rồi mà."

Người đã tỉnh rồi nhỉ, Công chúa Vena?"

"..."

Khi Vena ngẩng mặt lên để nhìn về phía giọng nói, tiếng xích sắt khô khốc vang lên cùng đôi mắt bất ngờ mở to của Vena."

Duncan...

Invitus..."

"Phải, là ta đây."

Duncan thản nhiên trả lời.

Hắn ta đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ không khác gì Vena bây giờ.

Nhưng, tại sao hắn lại ở đây.

Cô nhớ rõ ràng tên đang tra tấn mình là kẻ khác mà?

Hắn đâu mất rồi?"

Chẳng cần nhìn quanh đâu, chúng đã rời khỏi đây rồi."

ĐÙNG*"!!?"

Vena giật mình quay ra phía sau khi vụ nổ đó xảy ra chiếu sáng cả quảng trời.

Xung lực lao đến khiến đá tảng lẫn thạch nhũ rơi xuống.Duncan thì vẫn bình thản dù điều đó xảy ra.

Điều đó khiến Vena run rẩy quay lại nhìn về hắn."

Ngươi biết kẻ đang ở đó là ai mà, phải chứ.

Cái người nhất định sẽ đến cứu ngươi ấy."

"Không!"

Vena đứng phắt dậy, dây xích khiến cô không thể tiến lên."

Sao lại có thể... anh ấy không thể tìm thấy được!"

"Fufu...

Thế mà tìm thấy rồi đấy."

Trong lúc Duncan còn đang nở nụ cười ngạo mạn.

Vena chợt nhận ra có âm thanh lạ phía sau cánh cửa sắt kia.

Khi vụ nổ xảy ra đã đi cùng với động đất, nên ngoài kia...

đang có những tiếng hét.Những tiếng hét cao, lại có những tiếng khàn đặc.

Nhưng có một điểm chung duy nhất... tất cả họ, đều là phụ nữ, hơn hết thẩy...

Họ đều đang... mang thai."

Nhận ra rồi à?"

Duncan cười xuề xoà và búng tay, cánh cửa đó lập tức được mở ra.

Một người phụ nữ bị hai tên lính canh áp giải vào một cách tàn bạo.

Cô gái ngã nhào xuống đất."

Xin tha cho tôi!!

Xin ngài tha cho tôi và con, Xin ngài!!!"

"Ngươi, sao có thể!

Họ còn đang mang—""Thì sao nào?"

Trước tiếng giật xích mạnh bạo và tiếng hét phẫn nộ của Vena.

Duncan chỉ nâng vai như thể đó là điều hiển nhiên.

Xong, trên tay hắn xuất hiện một khẩu súng nòng xoay."

Dừng điều đó lại!!"

Đùng*"Garr aaaaaahhhhhhh!!

Ah haaaaa!!!"

Hắn cười nhạt trước cái hành động vô nghĩa của Vena và bóp cò.

Một bắn thẳng vào bụng cô gái khiến máu đỏ bắn ra"Không!!!!!"

Vena gầm lên, cô gái kia thì hét lên đau đớn.

Đó là do bị đạn bắn chúng, nhưng tàn bạo hơn... là viên đạn đó, đã găm thẳng vào đứa con trong bụng."

Sao mày có thể, thằng súc sinh!!"

Đùng*Vena chỉ vừa hét lên câu nói đó.

Duncan đã bóp cò thẳng tay vào đầu người phụ nữ.ĐÙNG*Đúng lúc này, từ đằng sau lại vang lên một vụ nổ khiến mặt đât rung chuyển, tiếc la hét của nạn nhân tiếp theo lại được đưa vào.

Khi nhìn thấy cái xác nằm sõng soài dưới mặt đất, cô gái bị đem vào đã hét lên trong sợ hãi vô cùngĐùng*Lại là viên đạn được bắn ra.

Lần này, đầu cô đã bị xuyên thủng và nằm gục ra mặt đất.Hàng loạt vụ nổ và đả kích.

Ấy vậy mà, với Vena, tất cả thật yên lặng.

Sự phẫn nộ và hỗn loạn vô cùng đang dâng lên trong cô.

Nhưng khi nhìn vào điều này, cô hiểu là điều gì đã xảy ra rồi.Hắn ta...

Duncan Invitus, đã biết về cái thai trong bụng của Vena.

Cô không được lộ liễu nữa, cô không được quyền gào lên nữa.

Vì nếu gào lên, nếu để cảm xúc phẫn nộ chiếm lấy, để những cảm xúc tiêu cực chiếm lấy.

Đứa trẻ trong bụng cô sẽ có kết cục y hệt những con người kia, để hắn có thể sử dụng thân xác cô và biến nó trở thành một thứ gì đó kinh khủng."

Ngươi biết gì không, công chúa?

Cái vụ tra tấn mà ta bảo hai thằng kia làm ấy.

Suy cho cùng chẳng phải làm để bắt mày phục tùng hay gì đâu."

Đùng*Thản nhiên nói, cũng thản nhiên bóp cò.

Vena dù sự căm hận đang trào dâng, cô cũng không biểu lộ cảm xúc trên khuôn mặt nữaĐùng*ĐÙNG*Tiếng súng hoà với tiếng nổ gầm vang.

Xung kích đánh đến chỉ hất bay mái tóc dài của Vena.

Đôi mắt vẫn kiên định, điều đó khiến Duncan bật cười "Hahahaha...

Rốt cuộc thì, tao hiểu hai thằng đó.

Một thằng bại não chỉ biết cào xé và một thằng hèn chỉ dám tấn công tinh thần.

Bọn chúng dù vô dụng nhưng cũng thay ta kiểm duyệt [Ngươi] trước thí nghiệm cuối cùng."

Cạch"Ồ... hết đạn."

Duncan đưa tay vào túi và lại lấy ra sáu viên và đưa vào ổ xoay.

Kéo kim hoả và bắn chẳng hề nhân nhượng, nãy giờ, đã quá mười xác người trước mặt Vena rồi.

Đạn xuyên thủng bụng, giết chết đứa trẻ ở trong đó.

Đạn xuyên thủng đầu, tước đi sinh mạng của người mẹ xấu xổ nàyTâm trí, trái tim tên đó...

Ác quỷ...

Định nghĩa kinh tởm nhất của quỷ dữ chính là bản thân Duncan InvitusThản nhiên tước đi các sinh mệnh, chẳng cảm thấy gai tay hay chán chường.

Hắn nạp đạn và bắn, như thể đó chỉ đơn giản là hắn ta đang thở!"

Và ta nhìn không lầm.

Từ thân xác đến tâm trí mi đều cứng rắn tựa đá tảng.

Một tạo vật tuyệt vời."

Duncan nói với chất giọng đều đều, nhưng trên một hắn nở ra nụ cười nhẹ khiến Vena ghê người.Đùng*Những tiếng súng nổ quen thuộc cứ vang.

Đôi môi Vena lại run rẩy.

Nhưng cô không được quyền biểu lộ xúc cảmNhững tiếng la hét sợ hãi, những tiếng van xin trong vô vọng.Chúng cứ vang... cứ vang, cứ vang, cứ điên loạn mà lại đều như tiếng chuông ngân ban sáng.

Dù chẳng rõ bao nhiều người đã bị bắn chết nữa.

Bao nhiêu cái xác đã bị đốt ở bên góc phòng khiến mùi thịt cháy với xác chết vẫn cứ vẳng vẳng ở đây.

Vena đã vô thức thốt ra..."

Dừng... lại đi..."

Đó chỉ là một lời thì thầm, nhưng Duncan lại bắt chọn khoảnh khắc đó chẳng sót một rung động của âm vang.Hắn ta hạ khẩu súng xuống, nhìn thẳng vào Vena...

Không, hắn nhìn vào xa hơn.

Xa hơn rất nhiều... và nơi đó...

đôi mắt của Vena đang được thấy thứ mà cô không bao giờ nên thấy."

Không... không...

Khônggggg!!!!!!!"

Cô gào lên, tiếng hét xé xương xé thịt vang vọng cùng nước mắt.

Cô đã thấy...

đã thấy nó rồi"Chồng của ngươi, chết rồi kìa.

Chỉ còn hai phần công lực mà dám đến đây, liều mạng thật đấy."

"KHÔNG!!!!!!!

MI, CON CHÓ ĐẺ!!!"

Cô gái không thể kìm nén được cảm xúc nữa.

Việc phải liên tục chứng kiến sự thống khổ trước mắt khiên bức tường của cô đã nứt vỡ.

Để cuối cùng, Duncan chỉ đơn giản đã chốt hạ."

Biết không, công chúa Vena.

Dù ta chảng ưa gì sinh mệnh.

Nhưng ta khá là ngưỡng mộ những bà mẹ đấy..."

Nghe thấy hắn nói điều đó, đôi đồng tử toé máu của Vena chợt rung động.

Cô nghiến mạnh răng, đôi mắt tựa như dã thú và cố gắng giật đứt dây xích để bước từng bước về phía Duncan"Ta thề...

Duncan Invtius... ngươi sẽ chết...

Ngươi sẽ bị nghiền nát vì tất cả những gì mi đã gây ra...

Ta thề với ngươi—""Những bà mẹ đấy, sẽ làm tất cả để bảo vệ con mình.

Chúng thậm chí sẵn sàng sử dụng cái tính mạng rẻ mạt của bản thân chỉ để cứu lấy thứ còn vô giá trị hơn cả bản thân.

Và mi... cũng là một trong số đó đấy."

Keng*Gân nổi lên cơ mặt.

Xiềng xích bị cố định vào tường bị lung lay.

Ấy vậy mà...

Duncan vẫn chỉ đứng trước Vena, cánh tay hắn đã cầm lấy một con dao, một con dao rỉ sét và váng lên sắc nâu bẩn thỉu"Ta thề với ngươi, Duncan Invitus.

NGƯƠI SẼ CHẾT VÌ ĐIỀU NÀY."

"Hẳn rồi, nếu mi có thể."

Vụt*Âm thanh của xác thịt bé xé nát lạnh lùng của tiếng vung xé gió của con dao hoen gỉ.

Một đường chém kéo ngang bụng Vena không hề cắt đôi cơ thể côMáu thịt rơi xuống, nội tạng rơi ra.

Tiếng âm vang của lạch tách cùng bãi huyết nhục chảy ra như suối như hồ."

GRAAHHH!!!"

Duncan không chỉ ngừng lại ở việc chém.

Hắn đút bàn tay vào vết chém nơi nội tạng đã rơi hết ra...

Chỉ còn một thứ duy nhất.

Một thứ được bảo vệ tối cường trong vô số phép thuật bảo vệ...

Con trai của cô, người đang nằm trong một vùng không gian khác trong bụng cô."

GARHH AHHHHHH!!!!!"

Đứa trẻ ấy bị móc ra không thương tiếc, dây rón kéo dài cùng nội tạng rơi ra tạo nên khung cảnh thật kinh khủng.

Tiếng khóc của đứa trẻ sinh non, tiếng gào thét của người mẹ mất con và khuôn mặt mỉm cười kinh dị của con quái vật.

Một bức tranh điên rồ chẳng ăn khớp thứ gì mà chỉ có nỗi đau giằng xé.Cuối cùng, dây rốn bị con dao rỉ kia cắt ra.

Đứa trẻ thậm chí còn bật khóc to hơn nữa.

Nhưng, Duncan bế đứa trẻ đó lên, cánh tay hắn chạm nhẹ vào khuôn mặt của sinh linh bé nhỏ này khiến nó ngừng khóc.Hẳn thôi... cơ thể của đứa trẻ sinh non đó, đã đóng thành băng."

Tạm biệt.

Nhớ huỷ diệt tất cả đấy, Vena Fenora.

Ta kì vọng vào ngươi lắm~"Hắn ta vẫy tay và biến mất trong một cánh cổng không gian.

Để lại khung cảnh duy nhất của một người công chúa đã ngã gục.

Xiềng xích vỡ tung, cơ thể đó gục ngã.Đôi mắt đỏ tươi vì nước mắt dần bị xâm thức với sắc đen của hỗn mang.Thân xác biến đổi, cơ thể bao bọc trong đống bùi nhùi của bóng đêm.

Đống thuốc đó đã có tác dụng, chúng đang biến Vena trở thành...

Quái vật.Móng vuốt kéo dài, những chiếc xúc tu run lên và giải phóng xung lực của bóng đêm.

Phá huỷ cả toà pháo đài chỉ để lại độc mỏm đá duy nhất▄▄▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂▂▂▄▄▃▃▃▃▅▅▅▅▅▅▅▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂▂▂▄▄▃▃▃▃▅▅▅▅▅▅▅▄▄▄▄▄▄▄▄▂▂▂!!!!!!!!!!!!Đó là tiếng gầm của một con ác quỷ không thuộc về thế gian.

Tiếng gầm mang đến cho tất cả nỗi kinh hoàng.

Nhưng...Đùng*Một vụ nổ nữa vang lên, nhưng lần này, là một ngôi sao chổi phóng xuống từ bầu trời.

Đôi mắt xám bạc nhìn vào đó, nó dần hiện lên hy vọng."

Em đây rồi...

Vena..."

Một con người thốt lên cái tên thân thương.

Hắn ta nhìn về người mình yêu thương nhất mà chẳng lẫn vào đâu được.

Dù cô có trở thành thứ gì đi nữa.

Hắn ta vẫn sẽ nhận ra thôi.Grufina Fenora... sẽ không bao giờ nhận nhầm cô với ai cả"Xin lỗi... vì đã để em phải chịu đựng...

Anh đến rồi...

đây."

Tia sáng đấy phóng lên bầu trời.

Chỉ nhắm đến mục tiêu duy nhất... là giải cứu người yêu thương.

---Hết chương 173---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 174: Khắc khoải mong cầu


Từ nơi cao hơn cả trời xanh, từ nơi xa hơn cả biên giới.

Tại vùng đất hư cực nơi tận cùng, có một đôi mắt đang nhìn xuống những gì diễn ra ở hành tinh nhỏ bé kiaĐôi mắt hoàn toàn bị che đi bởi chiếc mặt nạ ngạ quỷ, dẫu vậy, mọi câu chuyện hiện ra vẫn thật rõ ràng."

Cain Insara đã chết rồi sao?"

"Đúng vậy, một cái chết đầy dở dang."

Kẻ đeo trên chiếc mặt nạ ngạ quỷ đó trả lời nhân hình đang bước ra từ bóng tối.

Vẻ ngoài khổng lồ tưởng như được tạc bằng sắt, lớp mũ giáp che đi cả khuôn mặt.

Cả hai kẻ này đều không hề để lộ ra cảm xúc sau lớp bảo vệ.

Nhưng, có thể hiểu rằng, đôi mắt cả hai đều đang nhìn xuống lục địa tiên phong."

Không đạt được gì, ý ngươi là thế phải chứ?"

"..."

"Không phải, chi ít thì nhân dạng phàm trần đó cũng đạt được một số thứ."

"Vậy thì nó chẳng phải thất bại gì."

Nhân hình kim loại to lớn đó đặt tay lên vai ngạ quỷ.

"Con người khi đã sống hết mình.

Chết có nuối tiếc vẫn sẽ bước đi."

"Ngài nói điều đó, khiến tôi chẳng biết phải nói gì hơn."

Thanh kiếm bạc: Deva đã trở về bên hông Ngạ quỷ.

Chứng tỏ kẻ được nó chọn lựa đã vĩnh viễn ra đi."

Ngươi còn điều gì muộn phiền sao?"

"Không, tôi chỉ muốn ngắm nhìn nốt kết cục của hành trình này bằng chính đôi mắt của mình.

Cũng là thay cho cậu ta nữa."

Inras-sa vẫn quan sát.

Quan sát sự khổ đau của thế gian mà không hề hành động.

Dù gì......

Những tội lỗi ấy, hắn và ngài sẽ gánh lấy tất cảChờ đợi ngày phán xét, chờ đợi ngày kết thúc cho mặc khải

~o0o0o~

Ngôi sao chổi phóng trên bầu trời, lao xuống giữa đống xúc tu đen đục tựa mực in.Chúng lao đến muốn nghiền nát nhân hình, theo tiếng gào thét của chiếc kén dưới kia"Vena!!"

"GARRR AAAA AAAHHHHH!!!!"

Ngôi sao chổi ấy gọi tên người, nhưng đáp lại chỉ có tiếng hét đầy khổ đau.

"Tỉnh dậy đi, Vena!"

Như thể tiếng khẩn cầu tuyệt vọng, ngôi sao chổi đã đáp xuống thẳng chiếc kén với thanh trường kiếm đã trong tư thế vung lên"Th— Hơ!?"

Khi lưỡi kiếm được xuất ra, anh ta đã hoàn toàn lưỡng lự khi nhìn thấy thứ bản thân không nên thấy.Bụng kén— trong bụng của Vena...

đã trống không..."

GAAAAHHHHHH!!!"

"Gr!!!"

Thanh kiếm không thể vung tiếp, nó bị cản lại bởi một rào chắn không gian.

Một vụ nổ khổng lồ xảy ra khi toàn bộ đống tạp chất đã tạo nên cái kén đập thẳng vào cơ thể Grufina và cậu ta trượt dài trên mặt đất."!!"

Không hề ngừng lại, chúng tích tụ năng lượng và bắn thẳng vào Grufina.

Tựa như khẩu pháo huỷ diệt kinh hoàng, nhưng Grufina đã đặt ngang lưỡi kiếm và đỡ lấy đòn tấn công khiến nó rẽ thành hai đường"Anh... hiểu rồi..."

Grufina đã hiểu tại sao Vena lại đau khổ như vậy...

Hiểu tại sao cô ấy lại bị đống tạp chất này chiếm lấy."

Là do anh ngu ngốc, là do anh đã quá coi thường sự nguy hiểm của kẻ thù..."

Nước mắt còn chẳng thể rơi xuống.

Cảm xúc cố gắng che dấu, sự bình tĩnh mong manh đã hoàn toàn vỡ tanNgười đàn ông đã cố gắng tìm kiếm phương án tốt nhất.

Đã cố gắng làm cái gì tốt nhất...

Nhưng, thua rồi."

Trận chiến này ngươi thẳng rồi, Duncan Invitus."

Anh ta cay đắng thừa nhận.

Nhưng..."

Ta... sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Không bao giờ."

Cơ thể ấy được thả lỏng, bị đống tạp chất đó kéo thẳng về trước kén đen."!!"

Một đòn thụi thẳng vào bụng khiến Grufina thổ huyết.

Thứ này rõ ràng đang thích nghi và mạnh dần lên theo cảm xúc tiêu cực của chủ thể"Vena, anh không đòi hỏi em phải tha thứ cho anh..."

Đùng*Chưa nói hết câu, anh ta lại bị ném đi lần nữa.

Cơ thể đâm sầm vào dãy núi khiến nó đổ sụp.

Đống tạp chất lập tức trở thành một khối lập phương.

Nghiền chặt anh ta lại với mật độ kinh khủng.

Nó vặn xoắn lại ở trung tâm, và lập tức có hai lưỡi kiếm khổng lồ chẻ dọc xuống.Ngọn núi đứt đôi, cơ thể dưới đó chắc chắn đã bị nghiền nát.

Nhưng... anh ta đứng lên giữa đống đổ nát, cơ thể thương tích nặng nề cùng đôi mắt nghiêm túc đã hạ quyết tâmCánh tay không cầm kiếm xoay ngược, một mũi thương lửa hiện ra và được phóng đi"GARRRRR!!!"

Kén đen gầm lên, đống tạp chất đã tạo ra một rào chắn cản lại mũi thương và suy yếu đủ cho lỗ hổng không gian bắn nó ra phía sauĐùngNgọn lửa rực sáng thế giới.

Hoả cầu khiến mặt trời bị lu mờ"Phải, em sẽ đỡ được nó.

Vì em là phủ thuỷ vĩ đại nhất mà."

Grufina chẳng rõ từ lúc này đã xuất hiện giữa vụ nổ.

Kẻ vừa ném mũi thương đi bị hàng tấn tạp chất đè xuống và biến mất.Đó là một phân thân, và kén đen nhận ra điều đó.

Nó quay ngược lại, giải phóng lớp năng lượng khổng lên bản thể phía sauBùngBản thể trở thành khói bụi và biến mất, lại là một phân thân.

Chính chiếc kén đã hoảng loạn, những xúc tu không thể xác định rõ phương hướng của kẻ thù.

Và, chẳng hề ngạc nhiên, từ dưới mặt đất vỡ tung và một nhân hình đã có thể áp sát chiếc kénVụt*Một kiếm vung ngang, vỏ kén đen đã bị cắt ngọt như thể lớp vải lụa.

Hàng loạt tạp chất lập tức tấn công thẳng vào Grufina.

Nhưng, đã quá muộn rồi, mũi kiếm dâng cao và cắm thẳng xuống"Thanh tẩy."

"GRRRRAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAH!"

Cột trụ ánh sáng giải phóng thẳng lên bầu trời và xuyên thủng tầng mây.

Bầu trời hoàng hộn lộ ra sau khi mây đen tan biến.

Ánh sáng hoàng kim đó toát lên vẻ đẹp đến khó lòng rời mắt.Bầu trời được thắp sáng, một trái tim đã đập trở lại...

Để một trái tim chậm dần... chậm dần...(Tội lỗi ta mang trên vai, xin hẹn kiếp sau sẽ trả.)(Còn bây giờ... ta nguyện dành cả sinh mệnh này để bảo vệ một người duy nhất)"Thanh tẩy đi!!!"

Tiếng hét vang vọng, cột trụ ánh sáng được giải phóng càng trở nên khổng lồVà rồi, cuối cùng... nguồn sức mạnh vĩ đại đó biến mất...

Chỉ còn ánh sáng cam vàng toả sáng nơi bầu trời trong xanhThanh kiếm đã cắm xuống, chỉ huỷ diệt lớp kén đen.

Thân thể nàng tiên vẫn còn nguyên vẹn.

Nhưng...

Chàng trai ấy, thì không.Đôi mắt dần mất đi ánh sáng, đôi chân khuỵ xuống và cánh tay đã chẳng thể cầm chắc chuôi kiếm nữa.Để rồi, khi nàng tiên mở mắt ra, cô gái trông như vừa nhìn thấy ác mộng.

Ấy vậy mà, chàng lại mỉm cười."

Thật may quá... mừng em trở về...

Vena."

"Không!"

Cô đỡ lấy thân thể đang ngã xuống, thanh kiếm cắm xuống mặt đất vẫn hiên ngang."

Grufina, tỉnh lại đi!

Tỉnh lại đi, xin anh!

Đừng!"

Thân xác ấy đã ngã vào lòng cô, trái tim chậm dần, chậm dần... và đã ngưng hẳn.

Lồng ngực Vena như khựng lại một nhịp cùng lúc đó, cô ôm lấy anh, ôm chặt lấy thân xác ấyGiữa biển lửa ai oán, giữa tiếng hét đau thương, nơi dòng lệ sụp đổKhi mới gặp nhau, họ cũng như này nhỉ?

Một người cố gắng níu giữ mạng sống của người kia...

Và giờ, trở lại rồi...Một mạng trả một mạng.

Người đã trao cho tôi một đời và một lí do để sống, tôi nguyện vì người mà trao cho cả đời, vì người là lí do để tôi sống.Nàng thơ quỳ xuống, nước mặt chảy dọc đôi mắt và khẽ rơi xuống khuôn mặt anh.

Thật nhẹ nhàng, anh ấy đã toại nguyện nhắm mắt"Grufina... người em yêu thương nhất.

Xin người... hãy... an nghỉ."

Giọng nàng khàn đặc, nước mắt ứa ra.

Khi tịnh dương chạm vào đường chân trời, nàng trao cho chàng nụ hôn cuối cùngMột nụ hôn đau đớn tựa ác mộngHành tinh vẫn xoay, thế giới vẫn chuyển dịch.

Màn đêm dần kéo tới nơi chân trời phía Đông.

Lời hẹn ước sẽ không bao giờ được thốt ra nữa, nơi giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối này

Nếu kiếp sau có gặp lại,xin người đừng quay đầu.

Hãy chỉ để em là người duy nhất đau đớn.

Nàng muốn thốt ra điều đó, nhưng từ tâm khảm nàng vẫn ước nguyện.

Tìm được chàng nơi muôn trùng, tìm được người nàng yêu ở một nơi xa xôiKhông phải trên thế giới khổ đau này, không phải vùng đất tiên phong đầy nước mắt"Chúng ta đã vì số mệnh mà chiến đấu, lục địa này vì số mệnh mà đã chiến đấu trong bất tận."

Vì vậy...Nàng khắc khoải, mong cầu, ước nguyện từ tận sâu thẳm."

Hy vọng, chúng ta sẽ được sinh ra ở một thời đại thái binh.

Để em lần nữa có thể gặp lại anh."

Đó, chính là nguyện ước của nàng.Của người con gái đã mất đi quá nhiềuÁnh sáng cuối cùng của hoàng hôn phản chiếu trên đôi mắt đóĐỏ rực và không thể lụi tàn

---Hết chương 174---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 175: Lặng lẽ xanh, lặng lẽ ươm mầm


...Câu chuyện ấy kết thúc.

Trở về với hiện tại, vẫn là ngày tháng tuyết rơi, vẫn là những đêm yên bình trước giáng sinh.

Có người phụ nữ đang xoa đầu và khẽ kể cho cháu gái mình một câu chuyện trong quá khứ"Hức..."

"Selin, không sao đâu cháu, những câu chuyện anh hùng của thế giới đều kết thúc buồn như vậy mà."

"Nhưng, nhưng... câu chuyện đó buồn quá, cháu không kìm được nước mắt!"

Cô gái bé nhỏ dụi đầu vào lòng Vena.

Cô lấy tay xoa đầu và an ủi đứa trẻ.

Dù cô đã loại bỏ những phân đoạn quá kinh khủng, nhưng...

đúng vậy, đó là một câu chuyện không trọn vẹn.

Không ai trong những nhân vật chính đạt được điều gì cả.

Họ thất bại, thua cuộc, gây ra bao tội lỗi và rồi cuối cùng là mất đi mọi thứ.

Đó cũng là lí do... câu chuyện này không bao giờ được lưu truyền."

Bác còn nhớ về những ngày đó không bác..."

"Có... ta vẫn luôn nhớ về nó.

Trong những giấc mơ, mỗi lúc hồi tưởng... và cả khi..."

Nhìn vào cháu...Vena đã không thể nói ra điều đó.

Cô bé sẽ rất buồn nếu biết điều này.

Nhưng, Selina là một đứa trẻ nhạy bén và cô bé hiểu...

Cô bé hiểu rằng bác mình luôn rất thương và yêu mình như con ruột, cũng vì muốn bù đắp cho đứa trẻ chưa bao giờ được sinh ra, để bù đắp cho hạnh phúc của cả chính bản thân đáng ra đã được nhận"Bác Vena... cháu sẽ không biến mất đâu..."

"...

Ý cháu là sao chứ..."

Vena gượng cười, nhưng cô bé đã nắm chặt lấy tay bác mình với đôi mắt quyết tâm ngấn nước"Cháu nhất định sẽ kết thúc cuộc chiến mà nơi đây phải hứng chịu!

Nhất định!"

Lời nói trẻ con đến buồn cười, nhưng nó lại chính là sự quyết tâm của chính đứa trẻ này khi nhận ra bác mình đã rất đau khổTừ ngày đầu tiên của thế giới đến nay, chưa bao giờ cuộc chiến này ngưng lại.

Đó là lí do lời nói được thoát ra khỏi miệng đó thật ngớ ngẩn.

Nhưng, với Vena, đó là sự an ủi vô cùng lớn.

Vì người đó đã ước hẹn gặp lại ở nơi không có chiến tranh.

Vậy thì hãy đưa nơi đây đến với thái binh.

Trẻ con, ngây thơ và trong sáng.

Tựa như ánh sáng giữa những con người đang tràn ngập trong nỗi buồn"Cháu đừng lo, cứ sống thật hạnh phúc và vui vẻ, đừng ép bản thân phải làm gì cả.

Việc kết thúc trận chiến này, sẽ do những người lớn bọn bác thực hiện."

Vena ôm lấy Selina.

Nhớ lại từng khoảnh khắc trong đời mình từ ngày mất đi người yêu thương nhấtXây dựng học viện Calfina với mục đích nâng cao sức mạnh của ma pháp sưChinh chiến khắp các chiến trường với đôi mắt mất đi sức sốngCố gắng quên đi thực tại và gượng cườiĐể rồi khi Rina, người vợ của Venus mang thai, Vena đã nhớ về những ngày đó thật rõ ràng.

Cô lo lắng vô cùng... vì chính cô đã từng mất tất cả trong lúc như vậyVena đã luôn ở bên để bảo vệ Rina suốt thời gian đó.

Hướng dẫn và giúp đỡ cô gái đó từng chút một.Để rồi... khi cô cháu gái nhỏ ấy được sinh ra trong bình an.

"Cháu biết không, Selin?"

"Dạ?"

"Khoảnh khắc cháu sinh ra, mọi người đều rất hạnh phúc.

Bố mẹ cháu, ông và cả bác, thậm chí cả vương quốc này cũng rất vui khi công chúa ra đời.

Cháu giống như một hy vọng nhỏ giữa thế giới tàn nhẫn này.

Hy vọng là kết tinh của hạnh phúc len lỏi trong khổ đau.

Và cháu, chính là kết tinh tuyệt đẹp nhất."

Vena nhớ rõ, khi Rina được thông báo đã sinh.

Cô đã cùng Venus vội vã chạy đến phóng khám bí mật.

Đó là nơi được giữ bí mật và bảo vệ bởi những người thân cận nhất để chuẩn bị cho việc sinh nở của Rina.

Bởi vì khi sinh con, chính là lúc người phụ nữ yếu nhất.

Rina lại là một nữ thần ở thể sống tinh thần, đây là một điều chưa hề có tiền lệ.

"Giữa tất cả những lo lắng, thậm chí bọn ta đã lo sợ việc Rina biến mất khỏi chiến trường trong một tháng cuối cùng có thể khiến quân thù nghi ngờ.

Nhưng... thật may mắn, cháu vẫn sinh ra bình an."

Khoảnh khắc cánh cửa của cơ quan được mở tung, Venus và Vena đều hớt hải và toát mồ hôi.

Họ căng thẳng vô cùng, sợ hãi vô cùng vì không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Nhưng, khi cánh cổng mở ra..."

Ơ, hai người đến nhanh vậy."

Dưới ngọn đuốc duy nhất toả sáng căn phòng khiến.

Bên cạnh Rina, là đội trưởng đoàn tuần phương Bắc đời thứ tư, Liana đã thực hiện thành công ca sinh này.

Và đứa trẻ đó, đang ngủ yên bình trên đôi tay Rina"Đứa trẻ đã sinh ra khoẻ mạnh, chúc mừng mọi người."

"Cảm ơn cô, Liana.

Vì đã giúp đỡ và bảo vệ cô bé."

"Không có gì.

Hai người vào bế con đi."

Nhìn thấy sự hớt hải trên mặt Vena và Venus.

Liana tháo găng tay ra và đặt lên vai Vena để đẩy cô ấy vào"Em đã quyết định tên cho con chưa."

Vena lên tiếng khi đứng trước cô gái bé nhỏ đang ngủ trong vòng tay mẹ.

Cánh tay cô run rẩy vì sợ hãi.

Nhìn thấy sự hỗn loạn của chị mình, Venus từ sau đẩy nhẹ chị gái mình bước lên"Vâng, em đã quyết định rồi ạ."

Rina gật đầu, cô nở nụ cười hiều hậu vô cùng."

Cô bé tên: Selina Fenora." (Mặt trăng)Cái tên mang ý nghĩa giống như người mẹ của Vena.... mặt trăng, Selina Fenora... cô bé cũng có có mái tóc trắng."

Chị muốn bế bé không?"

"..."

Vena có chút yên lặng, cánh tay cô vẫn run.

Venus đằng sau thở nhẹ và đành nói.

"Em đã nhường quyền bế con thứ hai sau vợ em cho chị rồi đấy.

Chị cũng muốn ôm con đúng không?"

"Ừm..."

Vena gật đầu, cánh tay cô vẫn hơi run khi đỡ dưới tấm khăn của Selina."

Ơ..."

"E, hé."

Ôm lấy đứa bé trong lòng bàn tay, cô bé khẽ xoay người và mỉm cười dù vẫn đang ngủ rất ngon lành.

Như thể cảm nhận được sự an toàn từ Vena, cô bé ấy chẳng hề khóc mà lại hợp tác đến lạ thường"Chúc mừng em...

Rina."

Không thể kìm được nữa, Vena bật khóc.

Cô đã cứng rắn quá lâu rồi, đã chịu đựng quá lâu rồi...

Những cảm xúc dồn nén bấy lâu này, khiến cô thật lòng chúc phúc cho RinaRina và Venus thấy vậy thì mỉm cười.

Nhìn thấy người chị của cả hai có thể rũ bỏ gánh nặng khiến hai vợ chồng thấy thật an lòng "Cháu nhỏ xíu à...

Selina, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ cháu.

Thế giới cháu sống, nhất định sẽ tràn ngập hạnh phúc và không còn chiến tranh."

Đó là lúc Đệ nhất công chúa của hai thế hệ truyền thừa.

Cũng là lúc Vena Fenora thật sự có thể chiến đấu vì tương lai

"Cháu chính là hy vọng của mọi người, Selin.Chúng ta sẽ chiến đấu vì một thế giới cháu có thể mãi ngủ ngon."

Cô cháu gái đã say ngủ, người bác khẽ ngân lên khúc ca..."

Rồi ngày mai trời sẽ nắng thôi mà~".....Chương 175.5: Sự chuẩn bịTại vùng đất hư cực, nơi chỉ có mặt biển trải dài đến vô tận cùng nền trời đêm sao.

Có ánh sáng rực rỡ của lửa và băng đang giao chiến với một con người"Gr!!"

Hào quang của băng giá tắt lịm trong giây lát, một lưỡi kiếm đã vung lên cắt đứt cánh tay vung đao của cậu ta."

Cover, Olga!"

Ngay sau lời nói đó, một nhân hình xuất hiện trước mặt cậu trai với hào quang rực lửa.

Lưỡi kiếm vung lên, đỡ lấy hàng triệu nhát chém được tung ra trong tích tắc"Gahh!!"

Không thể đỡ lấy tất cả, máu túa ra cứ như đài phun nước.

Nhưng, chỉ cần tích tắc đó là đủ để người đằng sau hồi phục lại cánh tay.

Cậu ta vung cước thẳng lên, đá bay lưỡi kiếm của người phụ nữ trước mặt bay lên bầu trời"Lên đi, Yuki!"

"Ờ."

Olga từ trước nắm lấy bàn chân vung lên của Yuki và ném cậu ta thằng về phía người phụ nữ và bị kích lùi.

Ở khắc đứng trước mắt đôi mắt xanh biển, Yuki đã trong tư thế Iaijustu và sẵn sàng rút đao'Thuỷ trung hoa – bí kĩ!'Ánh bạc loé lên từ bao kiếm cùng lúc Yuki né đi cái vung tay chết chóc[Song thiểm: Thập tự]Một nhát chém hình chữ thập được tung ra với tốc độ cực đại, cắt thẳng vào cơ thể người phụ nữ kia với độ chính xác hoàn hảo.

Nhưng..."!!!"

Cô ta lướt qua Yuki, với thanh kiếm trên tay.

Chưa đầy tích tắc sau, cơ thể Yuki bị cắt thành nhiều mảnh.

Olga từ đằng trước xông lên, một cú đâm từ trước thẳng vào vị trí đã đứng của nữ tử"Chưa đủ."

"Hự!"

Bàn tay nữ tử bị xuyên thủng khi đỡ lấy mũi kiếm.

Nhưng cô ta nắm chặt khiến cho thanh kiếm không thể di chuyển.

Chưa kịp tách cơ thể khỏi tầm tấn công.

Cảm giác lạnh lẽo đã chạy qua cổ họng Olga."

Các ngươi, tiếp tục thất bại rồi.

Vung đao và suy nghĩ về trận chiến ban nãy đi!"

Cô ấy nói và quay lưng.

Để lại Olga với cái đầu lúc này mới rơi xuống"...

Cô ấy, gần như mô phỏng lại hoàn toàn kĩ thuật của con Quỷ đó, nhỉ?"

Từ xa, Yuki với cơ thể bị cắt ra thành nhiều mảnh đang dần hồi phục bước về phía Olga.

Đầu của Olga vẫn ở dưới đất, nhưng phần cơ thể cậu ta nhún xuống và đặt lại."

Ừ.

Giống đến khó tin."

Lắc nhẹ để kiểm tra rồi gật đầu, Olga với Yuki chuẩn bị bước đến chỗ hình phạt vung đao."

Chúng ta thua bao lần rồi nhỉ?"

"...Từ sau năm chữ số thì tôi không đếm nữa rồi."

"...Kinh khủng thật."

Yuki gật đầu và dừng lại, Olga cũng vậy.

Cả hai cùng thả lỏng người và chìm dần xuống đáy đại dương sâu vô tận này.

Nơi tận cùng đó, chính là nơi mà họ phải vung đao.Sau khoảng một năm liên tục chiến đấu với những đội quân linh hồn từng chiến đấu với Inras-sa.

Nữ thần biển cả, Sedna đã quyết định huấn luyện họ chiến đấu mô phỏng với chính con ngạ quỷ đó.

Và người thực hiện huấn luyện trực tiếp, chính là Sedna.

Người có lẽ hiểu rất rõ Inras-sa, đến mức cả lưỡi kiếm cũng mang theo cảm xúc kì lạ.Lí do họ buộc phải làm vậy, chính vì Sedna đã có một kế hoạch.

Và Yuki cùng Olga, những người đã từng được chính Inras-sa công nhận là hai cá nhân thích hợp nhất để thực hiện điều này.Và để chuẩn bị thật kĩ.

Họ sẽ phải chiến đấu với Inras-sa trong thời gian rất dài nữa.Về kiếm tâm, họ sẽ không thể sánh với sinh vật điên rồ ấy, nên... họ chỉ còn cách sử dụng thời gian cực kì dài để có thể chiến đấu và làm quen với con quái vật đó.

Có lẽ bản thân họ vẫn sẽ không thay đổi nhiều khi đấu với các đối thủ khác.

Nhưng với Inras-sa... mong rằng có thể khiến việc chơi đùa trong vài giây của hắn phải lên được đơn vị phút.

Xuống được dưới đáy, cầm lấy thanh kiếm đen nặng trịch.

Olga và Yuki cùng lúc vung kiếm.

Hai nhát đao va chạm khiến đại dương sâu thẳm không thể ánh sáng rung lênTất cả, đều đang chuẩn bị, cho trận chiến cuối cùng.

---Hết chương 175.5---

Hết Arc 3: Là lá và lặng xanh
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 176: Đó là Thần Thánh


Tại thời không vô định, nơi tinh thể lang thang.

Nơi tưởng tượng đã chìm vào hư vô bất tận mà chẳng thuộc về bất cứ nơi nàoDù rằng, thực ra... nếu nhãn quan sắc bén, ta có thể thấy được một khung cảnh khác. . .Thế giới sụp đổ tựa ban sơ. . . .Vì sao vụn vỡ, ngân hà bị nghiền thành vụn mảnh.

Tại sao mọi thứ lại cứ như đống bầy nhầy?. . . /「 !!! 」Không thể nào.... phải chứ?Hàng loạt câu hỏi cứ chạy qua.

Kẻ quan sát nhận thấy bản chất của thứ bầy nhầy này.Thế giới –「 Thứ nguyên 」: đang tan nátTưởng tượng được không?Cảnh tượng hố đen hấp thụ cả tinh khôngKhi cả những siêu thể được gọi là "vũ trụ" giờ lại thật nhỏ bé.

Chúng cứ như bóng bóng trong bể nước và vỡ tung chỉ bởi một cái chạm nhẹ.

Tại sao kẻ phàm không thể chạm vào các thực thể siêu việt khi rời khỏi Lục địa tiên phong, thì có lẽ chính là nằm ở sự kinh hoàng của sức huỷ diệt tuyệt đối này đây.Tràn ngập trong chiến trường vụn vỡ đó...

Chính là những vị thần「 Siêu việt」.

Bóng tối hoà lẫn với ánh sáng hỗn loạn, máu thịt cùng những tiếng gầm vang khắp không gianĐó chính là... khung cảnh gần như kết thúc của một cuộc chiến đã kéo dài suốt hàng năm của những vị thần"Đã bao lâu trôi qua rồi?"

Một nữ thần lau đi bãi máu bắn lên mắt mình, cánh tay vẫn cầm chắc cán kiếm, đôi mắt đánh lên đội quân đông đảo trước mặt"Sáu năm, hai tháng, thưa ngài."

Một giọng nói chạy thẳng vào đầu của nữ thần.

Ngài gật đầu"Cảm ơn, Eagle.

Ngắt liên lạc đi."

"Rõ, thưa nữ thần Umo."

Âm thanh tắt lịm.

Nữ thần lúc này lại lao thẳng vào giữa kẻ thù đội quân của kẻ thù.

Mái tóc trắng đã ngập trong máu đỏ, đôi mắt sáng rực cùng với lưỡi kiếm hoàng kim.

Rực rỡ hơn cả tinh tú của bầu trời, thanh kiếm giải phóng nguồn sức mạnh khổng lồ giống như thanh đại kiếm mà quét sạch tất cả"Gaaahhhhhhhhh!!!!!"

Âm thanh thanh kiếm xẻ thịt kẻ thù tạo nên bức tranh thẫm đẫm máu thịt.

Mùi cháy khét của thân xác thần thánh, nó cứ như một bãi chất thải vũ trụ khổng lồ vừa được sinh ra."

Thần vương Umo, cũng một thời gian qua rồi.

Ngài có nhận thấy điều kì lạ không?"

"Ta cũng thấy vậy.

Chiến trường này đã trải qua sáu năm.

Dù không dài, nhưng với số lượng kẻ thù bị tiêu diệt.

Tại sao Mordor, hay chi ít là chỉ huy của hắn chưa xuất hiện?"

Một giọng nói khác vang vào trong đầu nữ thần.

Cô gật đầu sau khi lấy lại hơi thở khi tung ra nhát chém ban nãy"Nó quá rõ ràng, chẳng phải sao?"

Nữ thần Umo vẩy máu khỏi lưỡi kiếm và tra lại nó vào vỏ"Phù..."

"..."

Trước tiếng thở dài báo hiệu khoảnh thời gian được nghỉ ngơi ít ỏi.

Umo ngồi xuống, tương tự với hai người ở đầu bên kia"Người đang đối đầu với chúng ta, chính là hắn...

Và hắn ta, hiểu rõ chúng ta hơn bất cứ ai."

"Ha..."

Đó là tiếng thở dài của hai người ở đầu bên kia.Ba trong năm vị thần sáng tạo, đang tận dụng thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi chỉ được tính bằng giây nàyVị thần của sự sinh sôi và luân chuyển: Scothoth AcatalepsyVị thần của chế tác và tạo hoá: United AcatalepsyCuối cùng, là thần vương - Vị thần của tự do và hy vọng: Umo Acatalepsy

Ba vị thần sáng tạo là những cá thể hùng mạnh nhất kể cả với những chân thần.

Đặc biệt là thần vương Umo.

Vị thần vương không phải do kế thừa hay đoạt ngôi, mà bản thân cô chính là đấng sáng tạo trở thành vị vua của thần giới."

Ngài có nghĩ hắn đang nương tay không?

Với những người từng là gia đình?"

"..."

Đứng trước câu hỏi này, Umo không thể lập tức trả lờiNữ thần có bản chất, chính là 「 Bầu trời bao bọc」đại diện cho sáng thế của thế giới này.

Nhưng dù vậy, thế trận cũng chẳng thể kéo dài được lâu đến hàng năm như vậy nếu Mordor thật sự chiến đấu, đó là điều mà ba vị thần sáng tạo hoàn toàn hiểu rõ.

Trong năm người...

Mordor luôn là kẻ vĩ đại nhất và hùng mạnh nhất.

Kể cả có là cả ba, họ cũng chưa từng có cơ hội trước Mordor."

Hắn không nương tay, ngược lại... hắn vì biết chúng ta đang làm gì nên vẫn cứ quan sát."

Umo liếc đôi mắt xanh trời pha chút máu đỏ lên không gian tan vỡ trên đầu.

Nơi đó giờ thành bãi bầy nhầy rồi.

Đám quân tiếp theo đến sẽ phải mất một lúc nữa."

À... mà, chúng ta cũng hiểu hắn như vậy thôi."

Umo chống thanh kiếm xuống và ngồi chờ đợi."

Thần vương Umo!"

Người lúc này đã dịch chuyển đến chỗ ngài.

Là một tiểu nữ thần, cô ấy đang hớt hải khi nhận ra những vết thương phủ kín trên ngươi vị thần sáng tạo trước mặt."

Ngài nên gọi tôi đến đây từ trước!"

Vị tiểu thần ấy vội vã, đưa cánh tay về phía trước và triệu hồi ra tám chiếc đầu rắn nhỏ"Ta không thể tranh việc cấp cứu cho những người lính đang ở bờ vực sinh tử được.

Với cả ta cũng không có quyền ra lệnh cô, tiểu thần của Thuỷ trấn – Kushinadahime.

Việc cô chấp nhận hỗ trợ bọn ta trong trận chiến cầm cự này, đã là ban phước cho bọn ta rồi."

"..."

Tại sao thần vương lại khách sáo như vậy?

Đó đáng ra là điều không thể xuất hiện ở một vị thần.Với tư cách thần thánh, họ sẽ hành động điều được cho là tốt nhất.

Phần nào nó cũng khô cứng như máy móc, nhưng chắc chắn sẽ là hành động đúng đắn nhất.

Và với tư cách thần vương, Umo hiểu rõ vị trí của mình trong trận chiến này.

Nếu ngài bị đánh bại, chẳng lạ khi sĩ khí của binh linh sẽ sụt giảm dẫn đến thua cuộc nhanh chóng.Và kể cả nữ tiểu thần đây có từ chối.

Thì Umo vẫn có thừa quyền lực và sức mạnh để ép cô đi.

Vậy mà lại là ban phước ư?"

Tại sao ngài... lại... giống con người?"

"Cũng như cô thôi."

Trước sự thăc mắc của vị tiểu thần.

Umo chỉ mỉm cười đáp lại một cách tự nhiên.

Điều đó khiến vị tiểu thần kia dù đang hút chất độc ra khỏi Umo, thì đầu óc cô vẫn đang mất tập trung"..."

"Suzume!"

Bất chợt, có một tiếng gọi từ đằng sau khiến vị tiểu thần quay lại."

Mamoru?

Sao anh lại..."

"Rời khỏi đây ngay.

Có lực lượng đang đến vị trí này!"

"Nhưng..."

Cô gái nhìn vào nữ thần mình đang chữa trị.

Để rồi nhận lại cái gật đầu."

Rời khỏi đây đi, Suzume.

Điều này ta quyết định dưới tư cách một vị thần.

Vì lợi ích sau cùng, cô phải rời khỏi đây ngay lập tức."

"..."

Đứng trước lời nói nghiêm túc.

Vị tiểu thần kia khó xử.

Nhưng rồi, cô gật đầu và đưa cho nữ thần sáng tạo một lọ thuốc"Thứ này sẽ giúp ngài tạm thời ức chế mọi tác dụng phụ của chất độc.

Nhưng nó sẽ không thể huỷ bỏ triệt để.

Mong ngài đừng liều mạng."

"Ta hiểu rồi.

Cảm ơn."

Nữ thần Umo nhận lấy lọ thuốc và tiêm thẳng vào cổ mình.Đúng... cơn đau nhức và mệt mỏi đã biến mất.

Dù chỉ là tạm thời, nhưng như vậy là đủ rồi.

Cơ thể của nữ thần lúc này đang có thể hồi phụcLúc này, tiểu thần và sứ thần của cô ta biến mất.

Để lại Umo một mình trong không gian đầy bùi nhùi và rác thải.Đội quân của ngài đã bị huỷ diệt hết từ lâu rồi.

Chỉ còn mình ngài ở đây thôi...

Và cứ vậy, chậm rãi chờ đợiThần thánh hiểu rõ luân hồi.

Chắc chắn kẻ đã chết sẽ có kiếp sau.

Kể cả có huỷ diệt cốt lõi linh hồn họ cũng sẽ tồn tại ở một kiếp khác trong một hình hài khác.

Đó là quy luật tất yếu, vì vậy... cái chết với thần thánh chẳng hề đáng sợ.

Chỉ có phàm nhân không thấu rõ, phàm nhân với nhiều gắn kết ở cõi phàm mới khổ đau."

Phàm nhân à...

Cũng một thời gian nhỉ?"

Nữ thần Umo đứng dậy và chậm rãi bước lên.

Như thể chiêm nghiệm khung cảnh hỗn loạn này... chiêm nghiệm thật cẩn thận"Năm đó cùng anh... mà em đã hiểu được thế nào là nhân loại."

Thời đại xa xưa, Umo đã từng sinh sống cùng nhân loại trong thời gian dài.

Vì vậy, mà cô ấy hiểu rõ nhân loại cũng như đồng cảm với họNữ thần biết... cái chết với họ đau khổ đến nhường nào.

Cô ấy biết rõ mất mát với con người đau đớn đến mức nào.

"Giờ đây, cũng vì lí do đó, mà em chiến đấu."

Máu khô trên mái tóc trắng xoá bị thiêu cháy.

Hào quang rực rỡ bao bọc quanh cơ thể nữ thần gợn sóng mỗi lúc ngài bước đi"Sẽ không giọt nước mắt nào phải rơi vì những điều không thể chống lại nữa."

Ngài không bao giờ muốn thấy nhân loại đổ lệ.

Ngài nhẹ lòng khi họ nở nụ cười hạnh phúc.

Vì vậyCảm xúc hỗn loại ấy...Vì vậyÝ chí sắt đá ấy...Sẽ trả lời!"

Scothoth, United!

Đến đây!

Hắn đã hạ phàm!!"

Đáp lại lời triệu gọi của Thần vương.

Hai vị thần sáng tạo lập tức dịch chuyển thẳng ra phía sau ngàiLiềm, búa và kiếm đã tập hợp, ba đấng tối cao đã ở đây.

Cùng lúc đó, chính là sự hiện diện mà họ sẽ chẳng thể nhận nhầm dù có thay đổi ra sao"Đã quá lâu rồi...

Quá lâu rồi..."

Từ nơi hư cực.

Bộ giáp sắt khổng lồ tựa như tượng tác bước xuống.

Nó sắc sảo, uy nghi và đem lại cảm giác ghê người.

Mũ giáp sắt che đi khuôn mặt tựa như vương miện đen.

Không thể nhìn rõ biểu cảm, không thể nhìn rõ cả cử chỉ hay chút dao động nào.

Kẻ đó tựa như hồn ma vô tri đơn thuần bước về phía trước.Ấy vậy mà... hắn thật sự đang hạ xuống.

Đằng sau chính là thuộc hạ với mặt nạ ngạ quỷ đeo thanh đao bên hôngĐến rồi....Thực thể vĩ đại nhất - Vị thần mạnh mẽ nhất – Con quỷ tàn độc nhất: Chúa tể bóng tối Mordor

---Hết chương 176---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 177: Khúc ca ấy tên...


"Đã quá lâu rồi...

Quá lâu rồi..."

Hắn ta bước xuống rồi.

Cội nguồn của khổ đau.

Kẻ gánh lấy mọi tội lỗi của thế gian nàyĐứng trước hắn ta, cái mớ bùi nhùi đằng sau cũng thật mờ nhạt.

Vì chỉ hình ảnh hắn là rõ nét, chỉ có sự hiện diện của hắn là áp đảo tất cả."

Mordor..."

Giọng nói của Umo có đôi phần nhiễu mà không thể mạch lạc.

Cũng bởi trong thâm tâm cô dù đã chuẩn bị vẫn đang hỗn loạn"Umo, Scothoth, United... mấy đứa vẫn chẳng thay đổi gì."

"!!"

Trước lời đáp tự nhiên như hít thở của kẻ trước mặt.

Cả ba vị thần ở đây đều giật mình...

Không phải vì họ sợ hãi, mà bởi vì..."

Còn ngươi...

Vì sao, lại trở thành như vậy!?"

Umo khiển trách, đôi mắt xanh saphire sáng rực tựa như viên pha lê toả sáng trong bóng đêm vô tận.

Phẫn nộ, khó hiểu, khao khát tìm kiếm câu trả lời...

Vị thần vương gầm lên trước kẻ thù hùng cường nhất... cũng là..."..."

"Theolma Acatalepsy!!!!

Vì sao ngươi lại đi ngược với Thiên Đức!!"...

Người anh trai duy nhất của cô."

Tại sao, Theolma?

Vì cớ gì!!"

Umo bước về phía trước, đôi mắt phẫn nộ ấy ngấn lệ.

Sắc xanh hỗn loạn, nhưng ánh nhìn lại kiên cường.

Điều đó khiến kẻ ẩn mình sau bộ giáp kia đã thật sự nhìn về phía cô."

Thiên Đức... ta không còn nhớ nữa.

Nhưng nhóc biết không?"

"..."

"「Theolma」đã không còn là tên ta từ lâu rồi."

""""______________""""

Mordor bước lên một bước, tựa như cánh hoa chạm xuống mặt nước, cơn sóng yên tĩnh dao động theo bước chân đó.

Umo lập tức đứng lại, cô ấy toát mồ hôi, răng nghiến chặt và tặc lưỡi.

Ghim chặt cánh tay đang run rẩy.Dù là thần vương hùng mạnh, dù có là người vừa một mình huỷ diệt chiến trường.

Đứng trước kẻ đó...

Umo Acatalepsy vẫn phải run rẩy."

Theolma... trả lời ta."

Dẫu vậy, vị nữ thần đã quyết tâm rồi...

Cô, phải hiểu được.

Phải biết được lí do.Từng bước chân của Mordor, cứ như giọt nước rơi xuống trong không gian tĩnh lặng.

Cứ như hồi chuông báo tử ngày càng tiến đến hồi kết"Vì anh, mà ta đã có thể hiểu được phàm nhân thật mong manh.

Vì anh, mà ta đã có thể hiểu được thế giới thật xinh đẹp.

Vì anh, mà ta đã hiểu rõ tình yêu và nụ cười đáng trân trọng đến mức nào.TRẢ LỜI TA ĐI, THEOLMA ACATALEPSY!!!!!!"

Đứng trước sự trất vấn ấy.

Mordor chẳng biểu lộ ra thứ gì, chẳng có ánh mắt hay tiếng thở dài.

Hắn, chỉ đơn thuần trả lời"Ngươi lắm mồm quá rồi đấy."

"Hơ..."

Umo hiểu rõ, cô đã rút kiếm ra rồi.

Thanh kiếm tuốt vỏ tạo ra âm sắc rợn người.

Ấy vậy mà, đôi mắt cô đang mở to.

Mạch máu căng ra.

Trước mắt cô, bộ giáp sắt khổng lồ đã đứng trước mặt.Tại sao... khoảnh không như thể ngưng lại.

Rõ ràng Umo vẫn đang chuyển động, nhưng sao nhận thức cô đã nhận ra sự hiện diện ấy, còn thanh kiếm lại gần như không hề di chuyển..."..."

Umo đã nhận ra, nguyên do của việc này không hề kì lạ.

Vốn Umo không thể kịp phản ứng trước điều này, cơ thể cô vẫn đang chuyển động nhưng nó quá chậm so với thứ cô đang nhìn thấy.

Bởi vì...

đây là khoảng khắc cận tử.

Ý thức của cô rõ ràng, thanh kiếm rời vỏ đang cố cắt đứt thời không mà lao tới. (Không thể kịp!)Tâm thức của Umo gầm lên, bàn tay của Mordor lúc này đã vươn tới.

Uy thế nhạt nhoà, như thể hắn chỉ đơn thuần là vung tay đuổi ruồiẤy vậy mà, giữa lúc vạn vật như thể ngừng lại, người đầu tiên phản ứng kịp thời.

Chính là Vị thần sáng tạo của thời gian: Scothoth"Ngưng đọng!"

Lời nói khiến thế gian đứng yên, dòng thời gian thừa hiểu chẳng thể giữ nổi thêm tích tắc nào nữa ngay ở khoảnh khắc nó được phát động.

Nhưng, chỉ một thoáng khựng lại thế... là đủ rồi.Để hai vị thần sáng tạo phía sau có thể kịp hành động"Layers!"

Thần thợ rèn United đưa cánh tay về phía trước, ở giữa cánh tay của Umo và Mordor lập tức xuất hiện vô số những mảng siêu mỏng mà tổng lại chẳng bằng sợi tóc.Nhưng, khi cánh tay của Mordor đâm qua, vô số tiếng thuỷ tinh tan vỡ vang lên như thể vô số các chiều không gian chồng chéo tan vỡ.

Nó quá nhanh, đến cả thứ nguyên cũng chẳng thể ngăn chặn cú vẩy tay đóUnited cùng lúc đó đã ném đi cây búa của mình.

Cây búa cán ngắn bay phóng đi, chắn sẽ không thể đến kịp.

Nhưng nhờ việc hai người đồng đội kiến tạo.

Khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Umo đã có thể vượt lên"Ah!!"

Lưỡi kiếm rời khỏi vỏ chém lên, khuôn mặt cô gái trưng ra cả biểu cảm sợ hãi lẫn phẫn nộ.

Âm thanh kim loại rền vang khi va đập.

Thanh kiếm của Umo đập mạnh vào cánh tay của MordorVới tất cả sức bình sinh, Nữ thần đã có thể vung kiếm để tự đẩy lùi bản thân khỏi tầm với của cái chếtĐÙNG*Lưỡi búa ngập trong cát và lửa rèn phóng thẳng tới đầu Mordor gây ra vụ nổ kinh hoàng.

Ánh sáng rực rỡ tựa như Lò rèn thế giới những ngày huy hoàng nhất.

Ấy vậy mà..."

Thứ vô lí..."

Thần thợ rèn United thầm rủa.

Cây búa của ông ta, đang bị giữ lại trên cánh tay Mordor.

Nó vẫn đang phóng đi, nhưng rõ ràng là chẳng nhích được chút nào.Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, cả ba vị thần sáng tạo căng thẳng nhìn vào kẻ thù duy nhất.

Mordor thì khác, hẳn chỉ nhìn qua chiếc búa rồi thả xuống mà chẳng hề bận tâm việc United đã thu hồi lại nó ngay khoảnh khắc ấy"..."

Khoảng thời gian chợt tĩnh lặng.

Inras – sa phía sau vẫn đứng đó, đôi mắt sau chiếc mặt nạ quỷ le lói lộ ra tia sáng khiến Umo lập tức nhận ra sát ý."

KHÔNG NGƯỜI NÀO ĐƯỢC ĐẾN ĐÂY CẢ!"

Nữ thần nhận ra có những đạo quân đang tiến về đây để hỗ trợ.

Nhưng, Inras – sa ở kia rõ ràng là để phòng trừ điều đó...

Chỉ cần một đạo quân xuất hiện, họ sẽ bị quét sạch trong tích tắc.

Không chỉ vậy, điều đó sẽ trực tiếp đưa Ngạ quỷ vào trận chiến vốn đã vô vọng này."

Sao vậy, Umo?

Các ngươi chẳng phải lập ra kế hoạch này để bào mòn ta sao?

Nếu cứ hèn nhát như vậy thì làm được gì chứ?"

"..."

Quả nhiên, Theolma là người hiểu rõ bọn họ nhất...

Mà cũng vì vậy, họ cũng rất hiểu Mordor"「Tên thật」....

Sử dụng nó đi."

Mordor đưa cánh tay duy nhất về phía trước khiêu khích.

Dù hắn hiểu rõ, thần thánh sẽ không bao giờ hành động sai lầm vì cảm xúc.

Nhưng...

đó là cơ hội duy nhất cho ba vị thần kia.

Để thách thức hắn với toàn bộ sức mạnhGiải phóng tên thật của đấng sáng tạo.

Để trở thành quả bom cảm tử được ném đi.Kế hoạch của Thần giới là để hao mòn Mordor trong trận chiến này...

Để sự cách biệt của [Kẻ thách thức] kế tiếp và hắn sẽ không còn là bầu trời và mặt đất.

Chi ít phải kéo được sức lực của Mordor xuống để kẻ thách thức đó có thể với tới.

Kẻ thách thức tên: Ngọn lửa bất diệt – Aaron Eatherian."

Aaron Eatherian bây giờ vẫn chưa đáng để ta để vào mắt đâu.

Vậy nên, những đứa em bé bỏng à.

Cố mà giẫy chết đi chứ đừng tính toán gì cả."▄▄▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂▂▂▄▄▃▃▃▃▅▅▅▅▅▅▅▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂▂▂▄▄▃▃▃▃▅▅▅▅▅▅▅▄▄▄▄▄▄▄▄▂▂▂!!!!!!!!!!!!Ba nguồn sáng vĩ đại giải phóng sau lời nói đó.

Nhưng lời lẽ đó không phải nguyên do.

Mà nguyên do thật sự ở đây, là ý chí của thần linh đã chọn lựa"Chúa tể ban ta cái tên, để tạo tạo ra vạn vật.

Là [Ngọn núi của sáng tạo].

Triệu gọi—"Ngọn lửa từ lò rèn sáng tạo"Thiên Đức ban ta cái tên, để đưa vạn vật luân chuyển.

Để vạn vật sinh sôi.

Là [Đại thụ của sự sống].

Triệu gọi..."

Đại thụ luân chuyển của thời gian"Ngài ban cho ta Ánh sáng.

Người ban cho ta niềm tin.

Để vạn vật được bảo bọc, để vạn vật mãi trường tồn, để vạn vật mãi mãi sinh sôi.

Là [Bầu trời của Hy vọng].

Ta triệu gọi!!!"

Cuối cùng, Là Ánh sáng bao bọc [vạn vật] Ánh sáng vĩ đại xuyên thủng thời không, để mọi nơi đều nhìn thấy, để mọi nơi đều cảm nhận được.Thời khắc các đấng tối cao thật sự bước xuống cõi phàm."「Lò rèn sáng tạo」, 「Đại thụ sinh sôi」và cuối cùng 「Bầu trời」...

Thật hoài niệm.

Những thực thể tối cao nhất mà chẳng kẻ phàm nào dám mơ chạm tới."

Inras-sa từ phía sau chứng kiến và đưa ra một lời nhận xét cùng sự kinh ngạc.

Đã quá lâu rồi kể từ khi Ngạ quỷ được chứng kiến thứ này một lần nữa.

Tên thật của các đấng sáng tạo.

Cái tên tạo nên cách họ tồn tại, cái tên họ được ban cho khi được đấng tối cao tạo raVua của sáng thế:「Lò rèn sáng tạo」Vua của luân hồi: 「Đại thụ sinh sôi」Vua của những vị vua - chẳng đại diện cho điều gì cụ thể... mà chỉ đơn giản là:「Bầu trời」- Thứ cao hơn tất thẩy và trở thành tạo vật tối cường ôm ấp tất cả."

Nhưng mà..."

Inras – sa đảo ảnh mắt nhìn về phía chủ nhân."

Đứng trên tất thẩy và vượt trên cả vậy." (Above all and Beyond)Thật đáng thương, thật đáng buồn...Khi sự xuất hiện của "mạnh nhất"..."

Sẽ chẳng mang lại ý nghĩa gì cả."

Không thể phô trương, không thể khiến tất cả trầm trồ.

Khi đã triệu gọi ra tên thật và nhận ra sự xa xôi.Nhưng, vẫn không có một nết nhăn nào trên khuôn mặt các vị thần.

Không có chút khó chịu, càng chẳng còn phẫn nộ hay sợ hãi."

Mordor (Theolma), liệu ngươi (anh) còn nhớ không?"

Như thể hai hình ảnh đang đè lên nhau xuất hiện.

Mordor đúng là đã nhìn thẳng vào họ.

Chẳng rõ biểu cảm của hắn như nào nữa."

Ta (em) sẽ lột lớp mặt nạ đó ra ngay bây giờ.

Để ngươi (anh) phải đối diện với công lí (chúng ta)!!!"

Nghe thấy lời nói đó, bàn tay sắt của Mordor chạm nhẹ vào lớp mũ giáp sắt, móng vuốt sắc nhọn của giáp tay kéo xuống tạo thành vết cào toé cả tia lửa.Thanh kiếm rực sáng, linh thể khổng lồ của chân thân nén lại tạo nên Nữ thần bầu trờiLưỡi búa đỏ rực, tựa như ngọn lửa theo đuôi từng bức chân và cây búa của Vị thần sáng tạo nện xuống kim loạiLưỡi hái thân gỗ, giải phóng Chân hình sáu cánh toả sáng thế gian.

Mặt đồng hồ di chuyển từng giây đằng sau Vị thần của thời gianChẳng cần lời báo trước"GAAHHHHHHH!!!!!"

Ánh sáng hoàng kim và tia lửa đỏ rực phóng đi.

Kim đồng hồ tích tắc một nhịp.

Tất cả, để chống lại chúa tể bóng đêm

Hãy ngân lên, Thần linh: Khúc ca mang tên Dũng Khí!

---Hết chương 177----
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 178: Thần linh gục ngã


Thế giới gầm vangMáu đỏ rơi xuốngĐó là huyết lệ của thánh thầnCơ thể lơ lửng cong queoVương uy sắt nứt vỡ

~o0o0o~

"Thật sự ngươi muốn làm điều này sao?"

"Vâng."

"Con quỷ đã chìm mãi vào bóng tối, vị thần được sinh ra và ta là con người.

Đáng ra ta phải là người làm điều này, thần linh như ngươi phải đứng bên và lãnh đạo bọn chúng."

"Tôi hiểu lập luận đó, nhưng chính vì ngài là con người.

Ngài chắc chắn sẽ thất bại."

"..."

"Con người sẽ luôn lung lạc, con người sẽ luôn hỗn loạn, con người sẽ luôn bị dao động.

Trải qua từng đó điều, chúng ta đều biết đó là sự thật hiển nhiên, phải chứ?"

"..."

"Đứng bên kia chiến tuyến là tạo vật.

Nhưng chẳng phải với chúng ta, đó là [Người nhà] sao?

Trái tim ngài có thể không đủ rộng lớn cho toàn bộ sinh linh, nhưng riêng chúng...Ngài chắc chắn sẽ thất bại, đó là sự thật không thể chối cãi, 「████」"

"...

Thần linh, luôn máy móc vậy sao?"

"Đúng vậy, thưa ██."

"Xàm ngôn thật..."

"..."

"Ngươi biết cười, biết tin tưởng, biết cảm thông, biết lo lắng và hy sinh.

Thần linh như ngươi, cũng có lí tính, có kí ức và xúc cảm.

Ta vẫn không thể hiểu sao ngươi vẫn muốn hy sinh tất cả để trở thành thứ Không thể quay đầi.

Giải đáp cho ta đi, 「████」 ?"

"Thật sự khó nói, ngoài việc thứ được gọi là [Thần linh] từ khi sinh ra đã vậy rồi."

"Chỉ vì lí do mơ hồ vậy, mà ngươi dám khẳng định chắc chắn mình sẽ không thất bại sao?"

"Đúng vậy.

Nếu con và ngài đều phải chịu đựng cùng một nỗi đau.

Vậy hãy để con, người sẽ không thể sai lầm, hoàn thành điều đó. ██ chỉ cần ngài quan sát thôi.

Những đứa nhóc đó chắc chắn sẽ hoàn thành được trách nhiệm dẫn dắt của bản thân."

"Vậy ra ngươi đã chuẩn bị tất cả những sự kiện đó cho điều này à?"

"Đúng."

"Ngạo mạn lắm...

Vậy, khi nào người sẽ kết thúc nỗi đau đó?"

"Khi phàm nhân ngoại đạo nhất thức tỉnh.

Khi ác quỷ trở thành con người.

Nếu cả hắn cũng tận tâm chống lại [██] sau mọi nỗi đau.

Nếu đến cả thứ tồi tệ của nhất [chúng ta] có thể trở nên [tốt đẹp] vì điều gì đó.

Thì đó là thời khắc [Khải hoàn]."

"Còn kết quả còn lại?"

"Thật dễ đoán, thưa ██.

Khi bọn chúng thất bại, khi cả Trái tim và thân xác của những tạo tác được cho là [Tốt nhất] thất bại.

Đó sẽ là [Chung mạt]."

""""______"""""Thời khắc Phán xét tất cả sẽ đến, khi Thần linh hoàn toàn rơi rụng."

Những lời nói hư ảo từ hư vô.

Không danh phận, không tên tuổi.

Phát ra từ thời khắc vô địnhChúng, chỉ là những lời thoại vô nghĩa, tựa như một kịch bản rẻ tiền.

Một kịch bản, mà bản thân nó còn không biết mình tồn tại.

~o0o0o~

Lưỡi búa đỏ rực xé ngang màn đêm, trở thành viên đạn huỷ diệt lao đến kẻ thù.

Vụ nổ kinh hoàng giải phóng khi kim loại va chạm.

Bóng đêm hỗn loạn tích tắc đã chìm trong ánh sáng của Lửa đỏ."

Hừ."

Một tiếng thở nhẹ khẽ phát ra khi khói bụi tan dần.

Thân hình tượng tạc ấy đưa thẳng cánh tay về phía trước và nắm lấy cây búa khổng lồ vẫn còn đà lao đi.

Nhiệt lượng khủng khiếp của nó khiến phần bàn tay của bộ giáp sắt bị nung đỏ.

Lúc này, nhảy ra từ góc khuất của làn khói bụi.

Một thanh kiếm vung theo đường bán nguyệt nhắm thẳng vào thủ cấp bạo vương.

"__"Không hề ngoảnh về phía sau, hai cây cọc đen tuyền từ dưới không gian phóng lên xuyên thủng cơ thể chủ nhân của thanh kiếm bạc.

Ấy vậy mà, thân hình tưởng như bị xuyên thủng lại trở thành ảnh ảo bị phá vỡ và nữ thần đã bật lên để né đi đòn tấn công.

Nhát chém vẫn tiếp tục được vung xuống nhưng lần này đã bị chúa tể bắt lấy cổ tay.Hắn vung mạnh, toan ném vị nữ thần đi nhưng nửa đường thì Nữ thần lại trở thành ảo ảnh và người thật đã thấp người vào thế đâm kiếm"Ga a!!!"

Gầm lên uy mạnh, mũi kiếm xé nát thời không.

Cú đâm kiếm nhắm thẳng vào tim kẻ thù ở khoảnh cách gần như bằng không.

Đó sẽ là một đòn chí tử...

Nếu kẻ thù của cô không phải chúa tể bóng tối."!!"

Một thoáng khó chịu hiện lên trong ánh mắt, cô biết đối thủ rõ ràng quá thừa khả năng để tóm lấy thanh kiếm của mình trước cả khi nó được đâm lên.

Nhưng, chỉ một khắc như vậy là được.

Đúng khoảnh khắc lưỡi kiếm bị nắm chặt và quăng đi trước cả khi kịp trở thành hư ảnh.

Thần thợ rèn United đã xuất hiện trước cơ thể Mordor với song quyền đỏ rực"Ga!!"

Một quyền đầu tiên được tung thẳng vào trung tâm bộ giáp, nhiệt lượng khổng lồ nung nóng kim loại và hằn in nắm đấm của Thần sáng tạo vào cơ thể Mordor.

Liên tiếp sau đó, hàng triệu cú đấm được tung ra chỉ trong sát na.

Nhiệt lượng của vô số trọng quyền khiến bộ giáp sắt biến dạng.

Nó đầy lùi được Mordor, giúp cây búa thần thoát khỏi sự khống chế của chúa tể bóng tối và lập tức trở về với đôi tay của United.Ngài bật lên, giương cao cán búa khiến nộ hoả bùng phát che mờ cả bầu trời."

ALTAG!"

Cái tên của thần khí được triệu gọi.

Vụ nổ khổng lồ giáng xuống chúa tể bóng tối và nhấn chìm tất cả"Tạo tác vĩ đại của thần sáng tạo.

Đúng là thật nhân từ."

Quan sát từ xa, Inras – sa vẫn lặng lẽ quan sát.

Cú bổ của「Lò rèn sáng tạo」 đi ngược lại hoàn toàn với sự huỷ diệt.

Với quyền năng vĩ đại, nó hấp thụ sức mạnh của kẻ bị giáng búa và biến nó trở thành "nguyên liệu" để chế tác.

Cú đập xuống thân xác của Chúa tể bóng tối Mordor... lập tức sinh ra và bùng nổ trở thành vô số tạo vật phi thường.

Những thứ nhỏ bé như tinh tú, các chòm sao, lớn hơn là những bong bóng vũ trụ, thậm chí là những dải vũ trụ khổng lồ phủ kín vùng đất hư vô.

Tất thẩy chúng, đều là những thiên thể được sinh ra và tự huỷ diệt trong thoáng chốc"Nhưng... so với ngài ấy, từng đó...

đã là gì đâu chứ?"

Năng lượng rút đi, đáng ra là cực nhiều.

Những dải sao sáng rực, những tinh tú che mờ hoàn toàn bóng đêm cùng mật đồ vật chất mất cân bằng của từng thiên thể vừa được sinh ra ấy chính là minh chứng, cũng là lí do khiến chúng lập tức sụp đổ mà chưa kịp sinh sôi.Từng vụ nổ khổng lồ, có cái tạo thành vụ nổ tân tinh toả sáng cách đây muôn chùng, có cái lại hoàn toàn sụp đổ trở thành hố sâu hỗn loạn.

Dải bụi sao khẽ lượt qua như làn khói mỏng, tràn nhẹ qua để lộ ra một bóng hình vẫn đang đứng với vẻ khoan thai sau bức tường vũ trụCộp cộp cộp....Chậm rãi bước ra khỏi bức tường của thế giới duy nhất sống sót khi vừa được sinh ra, chính là Chúa tể bóng tối vĩ đại.

Thân thể hắn phủ đầy bụi, nhưng tuyệt nhiên chẳng có một vết thương.

Bộ giáp sắt biến dạng đã trở về hình thái ban đầu, chẳng có biểu cảm gì lộ ra, cũng chẳng có khí tức hay sát ý."!!"

Crắc*Một áp lực chạy dọc sống lưng United khiến ngài toát mồ hôi lạnh.

Cùng lúc âm thanh kim loại vỡ vụn, khi đánh ánh mắt xuống... một cảm giác đau đớn chạy qua ý thức khiến ngài vô thức gào lên"GƯAAAHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!"

Một mũi cọc đâm xuyên qua giáp vai và cơ thể United.

Nó đem lại thứ nỗi đau kinh hoàng mà ngài chưa từng trải qua.

Nỗi đau của thể xác, của sự thống khổ... của 「 」 "Khạc ra cục máu, ánh mắt Thần thợ rèn nhìn về kẻ thù của ngài với sự phẫn nộ."

"!!"

Tiếng nói phát ra từ chúa tể bóng tối khiến cả ba vị thần bất ngờ.

Đúng lúc này, hàng chục cây cọc đen tuyền từ bóng đêm phóng lên nhắm thẳng vào Thần sáng tạo.Vụt*Tất cả chúng lại xuyên qua ảo ảnh khi United thật sự đã lăn được sang bên cạnh và đứng khuỵ nửa chân.

Ôm lấy cánh tay đau đớn---"Vị thần của thời gian phản ứng kịp thời để cứu lấy thần thợ rèn United.

Vị thần ôm lấy cánh tay đau đớn.

Rên rỉ và có phần sợ hãi trước kẻ đang mở lời.

Hắn đang nói cái gì vậy?

Vị thần thầm nghĩ.

Tại sao hắn--?

- Thần toan thắc mắc.

Nhưng rồi vị thần lại nhận ra kẻ trước mặt hắn là ai và điều đó hiển nhiên đến mức nào."

Thần linh thì thầm cái tên báng bổ"Mordor..."

Thì thầm cái tên cái tên đó.

United đứng thẳng dậy và đối diện với -CHÚA TỂ-"Đừng mơ doạ được ta!!"

Đừng mơ doạ được ta! – vị thần thợ rèn gầm lên.

Cánh cổng không gian bất ngờ xuất hiện phía sau MordorTừ cánh cổng lập phương đó—Một cánh tay đâm raNăm ngón tay lập tức vươn tới cơ thể Mordor...Vụt*Chúa tể lập tức biến mất và chỉ để lại hư ảnh.

Chủ nhân của cánh tay bất ngờ khi chạm vào bức tường vũ trụ khiến nó lập tức tan thành tro và biến mất.

Đúng lúc đó—---Cánh tay của vị thần thời gian bị tóm lại, móng vuốt kim loại khiến cánh tay của Ngài đau đớn.Ngài vùng vẫy.Thần vùng lên.[?!]...

- --- .--.

-.-.-- / .. .----.

-- / - .... . / - . .-.. .-.. . .-. .-.-.- / .. .----.

-- / - .... . / .-. .

-.-.

--- .-.

-.. .-.-.- / .-- .... .- - / - .... . / .... . .-.. .-.. / .- .-. . / -.-- --- ..- / - .-.

-.-- ..

-.

--. / - --- / -..

--- / .-- ..

- .... / - .... .. ... / ...

- --- .-.

-.-- -.-.-- ..--..Kí lục thế giới dao động mãnh liệt, nó "giao tiếp" với kẻ báng bổ đang xâm phạm CÂU CHUYỆN này.

Nhưng, hắn ta chỉ đơn giản đáp lại."

Đừng thắc mắc, Log (星座)."(!!!!)"Tiếp tục kể câu chuyện của ngươi.

Và Làm Cho Đúng Việc Của Mình."... . . .Mordor siết chặt nắm đấm.

Hắn vung một quyền thẳng tới vị thần của thời gian.

Cú đấm kinh hoàng khiến thần linh đau đớn gục xuống.

Nhưng rồi nhân hình đó lại trở thành hư ảnh.

Từ trên bầu trời, cây lưỡi hãi của thần linh vung cao.

Cánh cổng lập phương mở rộng vào nuốt gọn kẻ báng bổ vào trong"Samara!!!"

Thần khí được gọi tên, hào quang cô đặc của nó chém thẳng xuống khối lập phương khiến nó chẻ đôi và trượt xuống.

Nhưng ngay lập tức khối lập phương hồi phục và lại bị chẻ đứt.

Vô số lần chỉ trong tích tắc, khiến khối lập phương nhìn tưởng như nguyên vẹn nhưng thật sự thì đang ở trong quá trình huỷ diệt và tái tạo vô số lần."

Ta... làm được chưa?"

Thần thời không gian United thắc mắc khi đứng dậy.

Ngài ôm lấy cánh tay đang chấn thương và chậm rãi bước đến cạnh người anh em của mình."

Có lẽ... là được rồi."

Hai vị thần dần hạ thấp cảnh giác khi khối lập phương vẫn còn nguyên vẹn.

Khối lập phương đó là một vòng lặp vô tận của không - thời gian.

Sẽ liên tục suy yếu Mordor trong lúc phong ấn.

Bằng chứng chính là việc vùng không gian này sau khi hứng chịu nhát chém từ thần khí của Thời thời Scothoth đã rơi vào vòng lặp bất tận.

Tái tạo và bị phá huỷ, cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ"...

Thật sự sao?"

"Ý anh là sao, United?"

"Đó là Theol--- Mordor đấy!

Chẳng nhẽ... lại có thể tạo ra được kết quả này sao?"

Đúng vậy, United đã dự đoán... chiến thắng của họ... gần như là không thể.

Trừ khi là Mordor đứng yên làm bao cát, chứ không thì họ không..."

Ngươi nói đúng đấy."

"Cái—"Thần thợ rèn United lập tức căng mắt khi nghe thấy giọng nói đó.

Nhưng, chẳng rõ lúc nào, hư ảnh đó bất chợt xuất hiện trước mặt ngài."

Gư!"

"United!!"

Vị thần thợ rèn vung một quyền đỏ rực, khoảnh cách này là quá gần để vung búa.

Ấy vậy mà, Mordor đã nhanh hơn, cánh tay sắt đâm thẳng vào cổ của United khiến cơ thể vị thần bất động(Thở!

Phải thở ra... ....)Không thể rồi, khoảnh khắc cú đâm thẳng chạm vào, ý thức của thần thợ rèn United đã trở nên mất đi một cách cực kì nhanh chóng.

Xong chưa hết, con quỷ kia lật ngửa bàn tay và tung một chưởng thẳng lên cằm khiến Vị thần bay lên và ngã bổ nhào về sau.

Scothoth là vị thần nhanh nhất, ấy vậy mà ngài cũng chẳng thể kịp phản ứng.Đôi mắt bất ngờ mở to, nhưng rồi ngài lại nhìn thẳng vào kẻ thù đã vung quyền"!!"

Đưa củ trỏ lên đỡ đòn.

Thần thời gian Scothoth Không đủ thời gian để tạo ra dư ảnh."

GƯAA!!"

Ngay khi cú đấm đầu tiên đập vào củ trỏ khiến âm thanh của kim loại vang lên, Vị thần rung người khi nhận phải chấn động khổng lồ.

Cây lưỡi hái lúc này từ cánh tay còn lại vội vung xuống, nhưng Mordor lại áp sát quá gần, dường như là bằng không.

Lưỡi hái thời gian vô dụng rồi.

Một cú đấm trung đoạn nhắm thẳng vào bụng dưới khiến Scothoth bay đi và thổ huyết.Ngã nhào ra bề mặt không gian và đau đớn đứng dậy.

Đứng trước Mordor chậm rãi bước tới"Gaaaah!!!"

Scothoth bỏ cánh tay ôm bụng ra và phóng tới.Coong*Quyền đầu tiên vung thẳng vào bộ giáp sắt tạo ra âm thanh kinh người, và phần vung quyền trúng đích đã lập tức trở thành cát bụi.

Nhưng, chỉ vậy thôi, đòn tấn công đó chẳng làm được gì hơn ngoài khiến một phần bộ giáp biến mất."

Cố gắng lắm..."

"!!"

Thần thời gian vội vã rút tay về phòng thủ trước đòn chặt bất ngờ của kẻ thù"Ư ư AAAA!!!!!"

Đưa tay lên đỡ đòn và lập tức bị đẩy thẳng xuống, phần cánh tay gãy vụn đã hoàn toàn phế vật.

Đúng lúc này, hắn ngửa bàn tay và nắm lấy cổ tay thần thời gian.

Một tay vật thẳng ngài xuống khiến không gian nứt ra"GAAHHRRR!!!!"

Ngay khi vật kẻ thù xuống đất, Mordor hơi khuỵ người và vung xuống một cú đấm khiến không gian phía sau Scothoth vỡ toác thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống thinh không.Hai trong ba đấng sáng thế, Scothoth và United đã gục ngãChỉ trong sát na ngắn ngủi, thứ mà ý thức của những kẻ dưới đẳng cấp của các chân thần sẽ chẳng thể nhận thức được.

Hai vị thần sáng thế...

đã hoàn toàn bị đánh bại.

Dù vậy, còn một người nữa.

Vị thần vương vẫn chưa lộ diệnMordor vẫn đứng đó, như thể chờ đợi một điều sắp xảy đếnVụt*Mũi kiếm đâm thẳng từ góc khuất.

Nhưng bộ giáp sắt đã trở thành hư ảnh và biến mất từ lúc nào"Cơ hội tốt nhất để đánh bại kẻ thù.

Là khi bản thân chúng tưởng rằng đã kết thúc.

Ngươi nghĩ ai là người đã dạy người điều đó?"

Mordor đã xuất hiện lại phía trước tầm nhìn của Umo, ngay trước mũi kiếm của vị nữ thần."

Tất cả những gì anh dạy, ta vẫn nhớ rõ.

Và vì vậy, ta biết anh chưa hề—"".... ..

-.. ."▄▄▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂▄▄▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂▄▄▄▂Mordor thì thầm, lập tức...

Tất cả thông tin tiếp theo đã bị cắt đi.

Khung cảnh nhiễu loạn, cuộc hội thoại hoàn toàn tan biến chỉ để lại những lời cuối cùng... (Những lời mà [Log] cố gắng phản kháng.)"United và Scothoth lung lay.

Là vì nghĩ rằng bản thân anh đã ▄▄▄▄.

Nhưng ta thì không như vậy, ta hiểu anh, ta biết rõ những gì bọn ta đang làm khi đối đầu với anh là vô ích như nào.

Nhưng... phần nào trong ta hiểu.

Điều này là một điểm báo.Cho thời khắc 「 」 ."

Umo cầm chắc cán kiếm, đôi mắt xanh lưu ly toát ra ánh sáng không hề lung lạc.Dũng khí đó, quyết tâm đó.

Khiến thanh kiếm đó thật rực rỡ biết baoĐúng là nữ thần của hy vọng và tự do.

Sắc xanh của khao khát hạnh phúc và hoà bình giờ đây thật mạnh mẽ.

Hơn cả tinh tú toả sáng, hơn cả sự khai sinh của những tạo tác vĩ đạiVĩ nữ thần ấy hiểu bản thân đang làm gì.

Cô ấy hiểu rõ hơn bất cứ ai"Vì vậy, ta (em) sẽ không bỏ cuộc!"

Hình ảnh đó lại chia thành hai trong mắt chúa t—con ác quỷ.Xong, chẳng lời cảnh báo, ánh sáng xanh biếc pha sắc bạc kim lao tới đâm sầm vào bộ giáp sắtMordor đã sử dụng hai lòng bàn tay để đỡ lại đường kiếm sắc bén.

Không gian phía sau chia thành hai nửa, cự lực khiến thế giới nhiễu loạn và tầm nhìn trở nên vô dụngKí ức của thế giới đã ghi nhận những giây phút cuối cùng của chiến trườngChân thể nữ nhân trở nên khổng lồ khi lùi lại.

Linh thể vĩ đại ấy vung thanh đại kiếm xuống đầu kẻ báng bổ, nhưng hắn vung mạnh cánh tay vào thân kiếm và đánh lệch nó.Không gian bị bổ nát.

Thế giới nhiễu loạn trong những gang màu và trở về sắc trắng nguyên thuỷ khi hứng chịu thanh đại đaoDù vậy, nữ thần không ngừng lạiThanh kiếm ấy lại được dâng lên, đôi mắt dán chặt vào phía Ác quỷ bạo tàn▄▄▄▄▄▄▄▄▂▂Ta là ý chí của tự doTa là Vị thần của hy vọngNữ thần vung mạnh lưỡi gươm.

Bóng tối vô hồn bật chợt ấm lên, hư vô giờ đây cũng bị lấp đầy trong ánh quang sáng ngờiTừng hơi thở trở nên vô hình.

Nhẹ nhàng và lắng độngSát na tiếp theo, thanh đại kiếm của ngài va chạm với cánh tay sắt của Mordor khiến toàn bộ thế giới chấn động.

Cả những nơi xa xôi nhất cũng phải cảm nhận được và gánh lấy hậu quả.

Lục địa tiên phong chấn động khi nhìn thấy bầu trời đang tan vỡ, họ làm tấm khiến của toàn bộ... nhưng thứ bảo bọc họ lại đang dần vỡ raNhững cơn bão, áp lực từ cự lực của cú va chạm khiến khu vực xung quanh trở nên trong trẻo.

Cánh tay sắt vụn vỡ và rơi xuống, để lộ ra cánh tay thô ráp của MordorUmo lại tiếp tục bổ kiếm, vô số đợt, không hề ngưng lại.

Thế giới không hề bị phá huỷ, toàn bộ áp lực đang được dồn vào duy nhất một kẻ thù"AAHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Nữ thần gầm lên, máu toé ra thất hiếu.

Áp lực khiến ngài như muố ngạ quỵ.

Con ác quỷ báng bổ chỉ sử dụng một cánh tay còn bộ giáp để đỡ đòn.

Âm thanh của kim loại thần thánh vang xa khắp nơiChoang*Để rồi, âm vang nứt vỡ thật rõ ràng.

Chiếc găng sắt còn lại đã nát vụn"KẾT THÚC ĐI!!"

ĐÙNG*Nữ thần bổ thanh đao mạnh nhất.

Tạo ra quang cầu che mờ tất cảÁnh sáng tan đi, cũng là lúc ngài thở ra những hơi thở gấp gấp mệt mỏi.

Nơi đây, đã hoàn toàn trở nên hoang tàn.

Thanh đại kiếm vẫn chưa được nhấc lên.

Nhưng..."

Ngươi đã tiến xa như này rồi...

Umo."

"!!"

Umo mở to mắt khi thấy thanh kiếm của mình khẽ di chuyển.

Mordor dưới đó... vẫn đứng vững vàng, chỉ với một cánh tay, hắn ta đã đỡ lại đòn tấn công mạnh nhất của nữ thần và gần như chẳng có một vết thươngGiọt máu duy nhất khẽ chảy xuống trên mu bàn tay.

Xong, nó lại hồi phục trong tích tắc"Ta sẽ đáp lễ, với sự tôn trọng và công nhận tới nữ thần sáng tạo."

"!!!"

Umo cố nhấc thanh kiếm lên, nhưng Mordor đã nắm chặt lưỡi kiếm khiến nó không thể nhúc nhíchRắc rắc...

RẮC"...."

Lưỡi kiếm dần nứt ra, vết nứt ngày càng rộng...

Để rồi, nửa trên lưỡi kiếm vỡ toác thành từng mảnh.

Âm thanh tựa như hàng vạn lớp thuỷ tinh vỡ ra.

Inh tai, kinh sợ, và cực kì nguy hiểm.Từ cánh tay không còn lớp giáp, một áp lực kinh hồn được giải phóng khiến Umo lạnh sống lưng.「 χάος 」 (Khaos)"Thứ đó..."

Nữ thần Umo run rẩy khi thứ vũ khí tên χάος xuất hiện.

Đó là cái gì?

Ngài không thể hiểu.

Đây là thứ duy nhất ngài không ngờ tới từ khi trận chiến này bắt đầu.

"Ngươi cũng không ngờ, phải chứ?"

"Không... ta đã nghi ngờ."

Umo lắc đầu, linh thể trở về với chân thân.

Góc nhìn của cô thấp hơn Mordor rất nhiều.

Nhưng... cũng chẳng phải điều gì quan trọng.

Cô ấy nhìn rõ cây chuỳ đó"Vì sao anh lại vứt bỏ thần tính...

Để trao đổi nguyên liệu để tạo ra thứ đó... phải chứ?"

"Không hẳn."

Mordor lắc đầu."

Trong trận chiến đầu tiên của ta với Arog.

Hắn đã cố nuốt lấy thần tính của ta.

Con rồng lộn đó đã làm tốt...

Hắn chính là yếu tố hỗn loạn, yếu tố vô định mà các ngươi không thể xác định về ta."

Thần tính bị rút cạn?

Không thể nào.

Trừ khi là Mordor cố tình...

Hoặc có lẽ là..."

Không..."

"Nghĩ ra rồi nhỉ?"

Bộ giáp ngực của Ác quỷ tan biến.

Dần để lộ ra hình hài của hắn lúc này"Thần tính của ta cùng tên thật bị nuốt đi.

Nhưng ta vẫn nghiền nát Arog để thu phục trở thành thuộc hạ.

Đổi lại, chính là thân xác tan nát của nó.

Thân xác của tạo vật đặc biệt sinh ra từ lỗ hổng lớn nhất."

Arog là một sinh vật dị thường.

Umo hiểu điều đó.

Nhưng, thứ dị biệt đó là gì để cả Mordor cũng sử dụng.??Nữ thần Umo đang nghi ngờ.

Dâng lên những cảm giác sai lệch.

Giống như Scothoth và United, nhưng... nó có phần khác biệt.Đó, là sự tin tưởng của của cô vào bản thân mình đang lung lay.Anh ấy đã ▄▄▄Không thể nào.Không... nếu không, thì tại sao...?"

Tại sao..."

"Lí do quá rõ ràng, chẳng phải sao?"

"Thần tính của chúng ta.

Là do Thiên Đức tạo tác mà thành.

Và anh đưa nó, cho một con súc vật?"

"Đúng.

Đó cũng chỉ là trao đổi ngang giá mà thôi."

Hắn tước đi thân xác của Long vương, để đổi lại việc thần tính bị cướp đi.

Đó có phải kế hoạch của hắn không?

Nhưng để làm gì cơ chứ?"..."

"..."

Một khoảnh lặng dài.

Thật sự dài so với trận chiến này."

Ta... không có gì để nói nữa."

Lại như năm đó.

Umo lại không thể hiểu.

Vì sao Mordor (Theolma) lại làm vậy?...

Vì sao anh trai cô... lại lựa chọn điều này?

Cô không thể hiểu được.Dù có muốn hiểu đến thế nào, dù có muốn nói ra từ tận đáy lòng và thắc mắc tại saoThì... trước mặt cô, vẫn là một khoảng cách quá lớn.

Giống như giữa cô và người anh trai đang có một vực thẳm mà cô không thể nhảy quaVì hắn là ác quỷ......Vì hắn đã trở thành ác quỷ, hắn đã thay đổi (?).

Bởi vì vậy mà cô mới không thể hiểu được?À... không đâu.

Chỉ là do cô huyễn hoặc thôi.Từ xa xưa, đến hiện tại.

Umo vẫn không thể thật sự hiểu Theolma Acatalepsy.

Nếu hiểu, cô đã không để cho anh trai mình trở thành thế này.

Nếu hiểu, cô có thể sẽ không oán trách anh vì nỗi đau mà mỗi ngày cô đều nhận ra ở phàm nhân.Cô chỉ biết...

Anh ta là vị thần khởi nguyên...

Và quan trọng, đó là người anh trai mà cô từng yêu quý nhất"Vì em ngu muội, vì em muốn tự nhủ rằng bản thân mình hiểu rõ.

Vậy nên em đã sai lầm.

Thứ đáng ra không thể có ở thần linh."

Umo thì thầm, vì sao nhỉ?Có lẽ là vì ảnh hưởng bởi nhân loại chăng?

Từ thời khắc hiểu được những thứ đau thương của cái chết.

Cô cảm tưởng mình đã không còn là nguyên gốc"Rốt cuộc, chúng ta vẫn sẽ không thể tránh được xung đột."

Nếu không thể hiểu được nhau, không thể truyền đạt, khước từ lời nói, sợ hãi sự thật.

Thì... sẽ chẳng thể có tiếng nói đàm phán.

Chỉ còn cách động kiếm, chỉ còn cách đối đầu.[Terra]Umo khẽ cất lên cái tên của thần khí.

Vị thần vương giải phóng toàn bộ hơi tàn của mình.Với mục đích duy nhất[Huỷ diệt kẻ thù - Huỷ diệt thứ đã luôn khiến những gì cô yêu khổ đau]Cho dù đó từng là người cô yêu nhất.Thanh kiếm gãy chìm trong ánh sáng saphire.

Chỉ nhìn vào thanh kiếm đó, cảm tưởng như đó là biển bầu trời.

To lớn, bao bọc mọi thứ trong sự ấm áp.

Để bản thân nó chính là thứ lạnh lẽo nhất thế gian này"Thời khắc Phán xét, đếm ngược."

Mordor chậm rãi rảo bước.

Bước tới trước mặt thứ ánh sáng vĩ đại của Umo.

Thứ ánh sáng hùng cường nhất lịch sửĐây, chính là tạo tác hoàn hảo nhất của Thiên Đức

Tạo tác vĩ đại vượt xa sáng thếTạo tác vĩ đại vượt qua tận diệtTạo tác vĩ đại bao bọc cả sáng tạoTạo tác vĩ đại ôm trọn sự sinh sôi---Thần vương Umo Acatalepsy –「Bầu trời」

Mordor đứng thẳng, bộ giáp sắt biến mất.

Để lộ ra chân dạng của hắn ta.Thiết chuỳ dâng cao, hai tay nắm chắc cán sắt.

Nữ thần bầu trời bao bọc bản thân trong ánh sáng xanh thẳm.

Máu, mồ hôi và nỗi sợ đã hoàn toàn bị thiêu đốt thành hơiHay tay nắm chắc chuôi gỗ, lưỡi kiếm nâng lên.

Năng lượng cô đặc, bùng nổNăng lượng cô đặc, u tịnh

Không gió thổi, không ồn ãKhông hơi thở, không suy toan

Đôi mắt, chỉ còn một người「Tỉnh dậy đi: χάος !」 [Thức tỉnh đi: Terra!]

Tước đoạt hết tất cả – Ôm trọn lấy tất cả!▂▂▄!!!!!!!!!!!▂▂▄ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!!!▂▂▄ ▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!▂▂▄▄▂▂▂▄▄▂ ▂▂▄▄▂!!!!!!!!!!!!!!!!!!Âm thanh vô tưởng nghiền nát thế giới.

Tựa như vụ nổ tận thế chưa từng có tiền lệ.

Dù vậy, chẳng có xung kích nào, chỉ có một kết quả duy nhất hiện ra sau khi thiết chuỳ đen tuyền nghiền nát ánh sáng.Hư vô nay chứng giám, Thần Linh...

đã rơi rụng"Vĩnh biệt...

Umo.

Thời khắc phán xét, đã định."

Nữ thần bầu trời bị xuyên thủng.

Nửa thân xác hoàn toàn biến mất và ngã xuống.

Nhưng...

đôi mắt xanh thẳm ấy vẫn nhìn vào Mordor.(A...

Vậy ra... là như vậy.)Dẫu cho máu đã ngập trong khoang miệng.

Dẫu cho cơ thể không nguyện vẹn đang ngã xuống, vị nữ thần đã thấy được thứ gì đó...

Khiến cô khẽ mỉm cười.

Chút sự lạnh lẽo đã tạc băng giá lên khuôn mặt Mordor.

Nên... kể cả khi mũ giáp đã rơi ra.

Ta vẫn chẳng thể thấy được biểu cảm của Ác quỷ ấy.

Chẳng thể thấy... và sẽ không bao giờ thấy được thứ đã hoàn toàn chìm trong bóng tốiBộ giáp sắt trở lại khi cây thiết chuỳ biến mất"Chúa tể Mordor, ngài..."

"Đã đến lúc rồi, Inras – sa.

Thời khắc phán xét đã bắt đầu."

Ngọn núi than khóc, cỏ cây đau khổ, bầu trời tan vỡKhi thần linh đã rơi rụng.

Để lại sắc đỏ ngập cả thế gian"GURRAAAAAAAHHHHHHHHH!!!!!!!!Từ nơi xa xăm nhất, tiếng gầm của loài rồng cùng đôi cánh phủ nguyên góc trời.Từ nơi xa xăm nhất, một ngạ quỷ xuất hiện chiếu đôi mắt chết chóc xuống nhân gianChỉ duy nhất chờ đợi... vị chúa tể của chúng hạ trần

"Chúa tể...

A~ Đấng thần linh hoàn hảo nhất...

Ngài cuối cùng cũng sắp hạ trần..."

Chương 178.5: Toàn thế giới đã thấy

"Đến rồi sao..."

Công nương ánh sáng bước ra ban công và quan sát.

Da gà sởn lên, cô run rẩy, nhưng... nhìn thấy hình bóng của đôi cánh khổng lồ...

Đôi mắt ấy lại toé lửaPhẫn nộ, sợ hãi, lo lắng... mọi thứ đang hỗn loạn dâng lên trong cô"—Nhanh vậy à..."

Bước đến bên cạnh và nắm lấy tay cô gái.

Chính là Venus Fenora...

Hoàng tử của tiên tộc.

Anh ta cũng không thể ngờ rằng... chiến trường của các vị thần, mới là nơi đầu tiên thất thủ"Ra lệnh toàn quân sẵn sàng chiến đấu.

Đưa mức thảm hoạ lên cao nhất!!!"

Hoàng tử lập tức ra lệnh cho toàn thể vương quốc.

Một lời tuyên bố đanh thét cho thấy đây sẽ là trận chiến quyết định

Cách đó không xa.

Vương quốc người lùn cũng vậyMột cựu vương, một tân vương nhìn lên bầu trờiQuân lính và vương quốc đã chuẩn bị cho chiến tranh từ lâu và chỉ chờ đợi thời khắc"Đem toàn bộ vũ khí và công nghệ.

Đây sẽ là trận chiến cuối cùng!!!!"

Hoàng tử của người lùn ra lệnh.

Cây búa hai lưỡi đập mạnh xuống sàn khiến toàn bộ người lùn đã cảm nhận được sự quyết tâm và hét lên"VÌ CHIẾN THẮNG!!"

"VÌ BARIAN!!"

"VÌ ĐẾ QUỐC VĨNH HẰNG!!!"

Nơi còn lại của kiềng ba chân.

Vương quốc loài người, Anor"Chàng thấy điều đó chứ?"

"Phải... ta đã thấy rồi..."

Thánh nữ Juliette cấu chặt tay để che dấu sự run rẩy, nhưng đại tướng Allain đã nhận ra và dịu dàng nắm lấy cánh tay mỏng manh đó"Trời ạ, điều này đến nhanh vậy sao...

Ta đã luôn cảm nhận được các Log tan vỡ.

Nhưng giờ..."

Aren dựa vào cây trượng và bước đến.

Cô ấy đã mù và không thể nhìn được.

Nhưng chuyển động của những vì sao, thì cô hiểu rõ.

Và thứ tai ương xuất hiện trước mặt.

Chính là minh chứng cho thấy thảm hoạ khủng khiếp nhất sắp đến"Chúng ta sẽ chiến đấu đến cùng.

Vương quốc này sẽ không sụp đổ lần nữa!"

Vị quân sự bước đến từ sau, áo choàng tung bay cùng đôi mắt tràn ngập sự quyết tâm không xoay chuyển"Vương quốc Anor lần nữa vượt qua tuyệt vọng!!"

Quân sự Marlin khẳng định.

Và cả tứ đại quý tộc đều đã hạ quyết tâmVương quốc quang vinh, sẽ không bao giờ sụp đổ lần nữa!

Cũng là nhân loại, nhưng ở sâu trong khu rừng xanh thẳm"Chỉ huy Liana!"

"Ừ, ta thấy rồi."

Nốc sạch cốc rượu và đặt mạnh sang một bên.

Thủ lĩnh thứ tư của đoàn tuần du phương bắc đứng lên đỉnh đổi để nhìn rõ bầu trời"Tất cả anh em!

Chúng ta, sẽ đến với trận chiến cuối cùng!!"

"Vì Đoàn tuần du!"

"Vì thủ lĩnh."

"Vì Đội trưởng Aaron!!"

Xa hơn chút kia...

Quần đảo phía Tây lục địaThánh nữ và cận vệ đã nhìn qua cửa sổ.

Bộ thường phục họ mặc thật lạc quẻ với đôi mắt bản thân.Nó mở to, khẽ run, nhưng lại hoàn toàn trở về với sự quyết tâm sắt đá"Haram..."

"Ừ... anh hiểu."

"Chúng ta sẽ cùng nhau, cùng mọi người kết thúc mọi khổ đau."

"Ừm."

Đôi trai gái nắm lấy tay nhau.

Họ thủ thỉ với nhau vài lời"Và sau đó... em có muốn ích kỉ một chút."

"...

Anne."

Haram khẽ nói tên của Thánh nữ và nàng đã dựa vào vai cậu"Sau trận chiến này, em muốn có một đứa con."

"!?"

Khuôn mặt Haram hơi bất ngờ.

Nhưng rồi, nó bình tĩnh trở lại, nụ cười chàng trở nên dịu dàng"Ừm.

Anh cũng vậy."

Đôi môi họ chạm nhẹ.

Hai người đã lựa chọn hy sinh chút hạnh phúc cá nhân cho trận chiến nàyCho thời khắc họ có thể toàn tâm chiến đấu.

Vậy nên họ muốn được bù đắp sau khi tất cả kết thúc.Và... câu nói đó cũng tương tự rằng."

Chúng ta, sẽ cùng nhau sống sót qua điều này."

Phía dưới đó, lão Hans và Đại tướng Grace mỉm cười nhẹ nhõm.

Xong đôi mắt quyết tử của họ đã hướng về bầu trời đỏ rực"Vì Westoce!"

Hai cốc rượu cụng lên và nốc cạn.

Những người chiến binh vĩ đại nhất, những người lính kiên cường nhất đã sẵn sàng cho trận chiến cuối cùng

Một thiếu nữ tiên tộc khẽ đảo ánh mắt lên bầu trời.

Đôi khuyên tai khẽ rung cùng đôi mắt dao động của nàng."

Đến rồi...

Mẫu hầu, Grufina...

Tôi... sẵn sàng rồi."

Chiến đấu cho một thế giới, mà mọi người có thể ngủ một giấc bình yên

Tại một giấc mơ xa xôi, rất gần với mặt trăng khổng lồ là chốt chặn của thế giới này"Thế giới này sắp đến hồi kết rồi sao, Thothlaw?"

"Có lẽ vậy...

Lily ạ."

Công chúa khẽ dựa vào ngực Bạch Lang, chỉ nói lên một mong ước duy nhất"Liệu đến giây phút đó..."

"Ừ, chúng ta vẫn sẽ bên nhau."

Huyễn thú chấp thuận, không chút xao động hay lưỡng lự.

Để nàng công chúa đang run rẩy sợ hãi dựa vào lòng mình

Tại cổng trời, nơi tổ chức Hội đồng trắng hoạt động.

Cũng là nơi mà các đại bàng khổng lồ bảo vệ và cư ngụCó một nhân hình đang khẽ nhỏ giọt máu của mình xuống một chiếc bát vàng"Nữ thần bầu trời: UmoThần của lòng núi: UnitedThần của tự nhiên: Scothoth---Ta sẽ nhớ mọi người lắm..."

Ngọn lửa thánh bùng lên.

Nhân hình đó trở thành con đại bàng khổng lồ nhấtChúa tể Eagle Greaten, đã sẵn sàng giang rộng sải cánh lần nữa

"Đến rồi?"

"Ừ, đến rồi..."

Hai người bạn nắm lấy thanh kiếm cùng cơ thể tàn ta.

Đó là Yuki và Olga, họ cũng đã nhìn thấy bầu trời đấy, nhìn rõ kẻ thù của mìnhVị nữ thần biển cả cũng vậy.

Ánh mắt của cô đã quyết tâm hơn bao giờ hết.

Cuối cùng...

Một con người ở nơi xa xôi nhất, khẽ đánh ánh mắt vì vô tình cảm nhận được điều gì đó"Nhanh lên chút nào."

Aaron Eatherian, đã bước đến lò rèn cổ xưa nơi tận cùng thế giới

Thời khắc cuối cùngTrận chiến cuối cùngĐã tới

Bầu trời nứt vỡ, để vô số ác quỷ tràn xuống thế gian.

Thế giới bắt đầu cuộc chiến tranh toàn diện cuối cùngVì vinh quang!Vì tự do!!Vì Chiến Thắng!!!

---Hết chương 178---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 179: Chiến binh tuần du: Aaron Eatherian - Lí do để chiến đấu


Nơi đây – Lò rèn Thế giớiĐã quá lâu không có người nào bước tới.

Sáng tạo giả cũng đã phải đi tới biên giới mà chống lại tai ương.

Vì vậy...

Khung cảnh có người bước qua biên giới của thế giới tận cùng này.

Thật là hiếm thấy"..."

Ôi cha, đôi mắt của người đàn ông đó đã nhìn lên đây.

Mái tóc bụi bặm, đồng tử tím biếc, đôi chân rảo bước trên biển cả.

Và đôi mắt của người đàn ông đó, cũng chẳng phải vô tình mà ngước lên.

Anh ta đang nhìn tôi...

Nhìn vào lõi thể vật lí của Kí lục thế giới: Log (星座) – Là đôi mắt này đâyGiống như hồi hải mã của con người.

Cái lõi đó, là nơi lưu trữ kí ức của Thế giới mà Lục địa tiên phong bảo hộXin đừng nhắc đến việc chuẩn xác 100%.

Kí ức tuỳ biến theo bản chất và cảm xúc mà.

Chỉ là cảm xúc của "Thế giới" có chút khác biệt mà thôi.

Và thứ hiện giờ đang và sẽ dược kể lại, chính là câu chuyện của kí ức này.Ở đây không có thông tin tuyệt đối... (mà thực ra thứ đó làm gì có tồn tại).

Nhưng chắc chắn thông tin này sẽ trường tồn và không bao giờ bị sửa đổi.

Kể cả khi có tan nát, chỉ cần cẩn thận nối lại, mọi thứ sẽ lại trở về thôi.Mà giới thiệu vậy là đủ rồi.Quay trở về với Aaron Eatherian."

Log..."

Phải, anh ta biết Log tồn tại.

Số lượng của những kẻ biết đến bản chất thật sự của cốt lõi này chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Nhưng anh ta sẽ không nghe được đâu.

Không thể nào có chuyện đó xảy ra đâu... mà có thì người đàn ông đó nhất định sẽ lịch sự lảnh đi thôi.Xin lỗi vì sự kích động... tôi đang có chút sợ hãi mà không hiểu vì sao mình lại sợ.

Về với lối hành văn bình thường nào.

Người đàn ông với bước chân trĩu nặng, mặt biển luôn gợn sóng đã lặng yên khi người đàn ông bước qua.

Nhưng, từng bước chân trên mặt nước, đều trở thành dao động lan toả.

Trái tim ấy vẫn thật nặng, đôi vai ấy vẫn thật sự quá rộng lớnTro tán xám bạc bám trên lớp áo choàng khẽ lay trong gió.

Dù đã đi từ đầu đến tận cùng thế giới.

Aaron vẫn như vậy mà thôi.Gông cùm xiềng xích trói chặt trái tim – Thù hậnCán kiếm nóng rực hàn vào cánh tay không thể buông lơi – Trách nhiệm của kẻ bảo hộ thế gian

Xin hỏi, hỡi Ngọn lửa bất diệt...

Vì sao ngươi lại chọn bảo vệ thế gian này?Chẳng phải ngươi có thể lờ nó đi.

Như cách ngươi năm xưa đã làm.

Như thể nghe thấy câu hỏi này, Aaron Eatherian khẽ thở dài mệt mỏi, đôi mắt đảo quanh và rồi cuối cùng đứng lại giữa biển cả.Tõm*Đôi chân đứng trước mặt nước thụt xuống.

Aaron đã thả mình xuống biển và khẽ chìm dần tại đó.Biển cả trong xanh nhưng trong lòng bao bọc bao đêm tối.

Dù vậy ánh sáng vẫn luôn le lói trên đỉnh trời dù cho nó chỉ mang sắc đỏ u uất."

Sao vậy, ngài Aaron?"

"Không có gì, Eather...

Ta muốn được nghỉ ngơi chút ấy mà."

Cơ thể chìm xuống dần nổi lên.

Aaron nằm ngửa với đôi tay giang rộng.

Mái tóc ướt hơi dài che đi ánh mắt, cơ thể đó phó mặc hoàn toàn cho sóng đánh biển trôi."

Dù chúng ta đã đến nơi rồi sao?"

"Ừ."

"Tại sao vậy?"

"Ta có cần thiết phải trả lời không?"

"Đó là điều cần thiết, thưa ngài."

Trước câu hỏi của vỏ kiếm Eather.

Aaron lúc này trả lời"Ta chỉ nghĩ rằng... mình chưa sẵn sàng để đối mặt với điều đó."

"??"

Nghe câu trả lời ấy, Eather bất ngờ.

Aaron thì đứng dậy, bộ y phục ướt sũng đã hoàn toàn khô ráo.

Con người nhỏ bé lúc này tiếp tục rảo bước trên đại dương, bàn tay hất ngược bộ tóc ướt lên và nhìn thẳng về phía trước...Đôi mắt ấy, xen lẫn giữa sự bâng khuâng với nỗi sầu nặng trĩu.

Nó hướng về Lò rèn thế giới nằm ở trung tâm con mắt khổng lồ kia"Ngươi biết đấy, Eather...

Ta... nửa bước đã trở thành kẻ đại diện cho nhân loại đối đầu với bóng tối.

Ngươi có biết vì sao không?"

"...

Ngài còn không biết thì tôi trả lời kiểu gì?"

"..."

Hai người trầm lặng một hồi.

Sự im lặng chỉ làm nền cho tiếng sóng bạc đầu vỗ đến bờ"Haiz... lại suy nghĩ nữa rồi.

Ngài mang theo thanh kiếm của khuê nữ nhân, nhưng trong cả hành trình không một lần tuốt vỏ.

Tôi chẳng cần phải tâm ý tương thông với ngài mới biết được rằng ngài trân trọng tình yêu này đến mức nào.

Điều đó không phải đủ lí do để ngài chiến đấu rồi sao?"

"Ừm..."

Aaron khẽ gật đầu, bước chân lúc này đã chạm đến đất liền.

Thảm cát trắng trải dài ngập trong sắc đỏ"Dù vậy, đó đâu phải lí do ta chiến đấu cho thế gian."

Phải rồi...

Vì Aaron Eatherian đã chiến đấu cho nhân loại từ rất lâu.

Không như những anh hùng khác.

Aaron đang rất mông lung.

Lí do chiến đấu của anh ta sau khi người ấy ra đi... là không hề tồn tại.Người đàn ông vẫn phải cầm kiếm... vẫn phải chiến đấu chính nó là lí do giúp anh ta không sụp đổ."

Ngài không chỉ làm vì ngài muốn.

Mà là thứ gì đang thối thục ngài?

Ý ngài là thế, phải chứ?"

"Ừ.

Vì vậy ta mới phải hỏi ngươi.

Dù gì cũng là thứ vũ khí đã tồn tại từ rất sớm sau sáng thế.

Ngươi thật sự không biết gì về bản chất của ngọn lửa này sao?"

"Một chút cũng không, thưa ngài."

Đó là câu trả lời duy nhất của Eather.

Hẳn rồi, thánh kiếm sinh ra từ chín ngày sau sáng thế.

Trong chín ngày đó, thông tin về thế giới với nó là không tồn tại.

Thậm chí Eather cũng không chắc chắn được, liệu sáng thế có phải thời khắc đầu tiên hay không?

Hay có những thứ tồn tại trước cả vậy nữa.Căn bản là không hề có bất kì thông tin hay manh mối nào để kết luận cả.

Kể cả có nhìn lại quá khứ thì chín ngày đó là hoàn toàn mù mờ cứ như thể nó hoàn toàn không hề tồn tại"Ta hiểu rồi.

Tám năm qua ta chẳng hề tiến được bước nào trong tư tưởng.

Nghĩ mãi, nghĩ vẩn, nghĩ vơ...

Rốt cuộc vẫn chẳng xuôi được thứ gì."

Bước chân trên bãi cát, để lại dấu chân mỏng bị thuỳ triều xoá nhoà.

Con người đó đã bước đến nơi tận cùng này, để tìm kiếm kết quả cho câu hỏi của Nữ thần tự do.

"Ngươi muốn trở thành ai sau khi chiến tranh kết thúc?"

Anh đã từng trả lời với Snoala Y.

Windy, anh muốn được sống thêm lần nữa với những người mình yêu thương trong đó có cô.

Nhưng rồi khi cô gái biến mất... trái tim anh ta đã tan nát để giờ mọi thứ lại thật mù mờ.Người đàn ông không thể yêu thêm ai nữaNgười đàn ông không thể sống vì bản thân thêm lần nào nữaĐáng ra anh ta có thể chiến đấu mãi mãi mà chẳng bận tâm...

Vẫn sẽ là ánh sáng của cả thế giới, là mũi kiếm của toàn thể nhân loại mà không cần nghĩ về điều gì nữaSinh mệnh không quan trọng, bản thân đã chìm vào đêm đen.

Dù gì linh hồn này cũng đã vỡ vụn quá nhiều lần.

Đôi tay này vô dụng, vì nó chẳng bảo vệ được những gì nó yêu thương.

Nhưng đôi tay này không vô năng, vì ít nhất nó còn có thể cầm kiếm.

Cầm kiếm để chiến đấu, để tồn tại với lí do duy nhất nó có thể nghĩ ra: "Bảo vệ thế giới."

Nghe thì thật cao cả, nhưng thật ra đó chỉ là cành cây mỏng manh cho một con người bấu víu, để con người không rơi xuống vực thẳmVì vậy, vị nữ thần của Tự do đã nói rằng anh buộc phải hiểu rõ điều đó.

Phải hiểu rõ lí do mình chiến đấu, để có được động lực, để có được dũng khí để đấu tranh."

Anh hùng à..."

Đã bao lần anh ta phủ định điều này rồi nhỉ?Nhưng... rốt cuộc thì, giờ anh ta chẳng có thể làm gì khác ngoài trở thành một "anh hùng" của thế giới.

Nó chắp vá, nó vô dụng, nhưng chi ít... nó sẽ đem lại hy vọng cho thế gian này...

Anh hùng là vậy?

Không phải sao?

Đây đâu phải lần đầu tiên anh thấy những con người hy sinh vô ích, nhưng lại trở thành hy vọng cho nhân loại tiếp tục chiến đấu"Ta nghĩ mình đã làm Nữ thần thất vọng rồi, Eather ạ."

"Phải...

Ngài chẳng thay đổi gì."

Đôi chân dừng lại trước cảnh cổng đá khổng lồ.

Bên cạnh nó, là hai bức tượng cự nhân cao hơn chục mét.

Vẻ đẹp cổ kính và đầy cũ kĩ.

Có lẽ lần cuối thứ này được mở ra...

đã là cả vạn năm rồi.

Từ lúc vị vua đầu tiên của tiên tộc đến để rèn lên viên đá linh hồn.

Chính là thứ Aaron phải hoàn thành bây giờ đây.Khẽ đặt tay vào mặt dây chuyền trên cổ mình, thứ chứa đựng tàn dư duy nhất còn toả sáng khi viên đá linh hồn nát tan...

Là lí do mà anh ta bước đến nơi nàyRắc*Nhưng, khi Aaron tiến đến cách cánh cổng mười mét.

Hai cự nhân đá bỗng di chuyển.

Chúng tách cơ thể khỏi bức tường.

Từng bước chân nện xuống mặt cát khiến vùng đất rung chuyển.

Uy mãnh vô cùng... chúng chính là hộ vệ của nơi đây.

Những hộ vệ bảo vệ Lò rèn thế giới này."

Vì sao ngươi lại đến đây?

Kẻ bất xứng!"

"Cách đây vạn năm, tên vua của tiên tộc đã đến.

Và giờ là ngươi?

Nhân loại các ngươi là gì mà đến tới lò rèn tận cùng này?"

Hai cự thần cắm thanh đại kiếm xuống đất.

Nhìn thẳng vào Aaron đang đầy bơ phờ"Kẻ bất xứng..."

Và ông ta đã nói ra từ đó.

Như thể nhìn thấu trái tim của nhân hình bé nhỏ trước mặt kia."

Vì lí do phàm tục mà bước đến nơi đây."

"Ngươi không xứng đáng!"

Hai vị cự thần di chuyển.

Bước đi đồ sộ kéo thanh kiếm khỏi mặt đất.

Kẻ phía trước dương lên"Rời khỏi đây!"

Tiếng hét của vị cự thần khiến biển mây tách ra, khiến biển cả dậy sóng, khiến núi non hoảng sợ vô cùng và chim chóc lập tức bay đi.Nhưng, Aaron vẫn không biến sắc.

Anh ta bước lên một bước trước hai vị hộ thần"Ta có việc cần đập búa.

Các ngài đã biết nó là gì rồi thì nên để ta vào đi."

"Hỗn xược!"

"Để chống lại Mordor sao?

Ngươi nghĩ mình là gì với hắn ta chứ!"

UỲNHThanh kiếm khổng lồ giáng xuống như núi đổ.

Một trảm chặt đứt vạn vật.

Biển cả cùng bầu trời chẽ đôi một đường xa tít chân trời chẳng thấy điểm kết.

Ấy vậy mà...RắcÂm thanh vụn vỡ nhỏ nhẹ vang lên.

Khói bụi tan đi để lộ ra nhân hình phía dưới thanh kiếm vẫn lành lặn...

Đúng hơn, người đàn ông ấy đã nắm lấy lưỡi kiếm và dừng nó lại, những mảnh vụn đá rơi ra nơi nơi đầu ngón tay nghiến chặt, đôi mắt người đàn ông từ tối sầm đã nhìn thẳng vào hai cự thần"..."

"Ta sẽ đi qua, thần thánh ạ.

Có lí do để ta phải làm vậy.

Và riêng việc này, ta sẽ không nhượng bộ đâu."

"!..."

Hơi chút bất ngờ hiện lên trên đôi mắt cự thần khi nhìn vào đôi mắt của nhà vuaNó không còn thiếu sức sống như nãy nữa...

Khi biết rõ trách nhiệm của bản thân.

Đôi mắt tím biếc cô đơn đó lại sáng đến lạ lùng.

"Sự quyết tâm của ngươi.

Vì lí do gì mà phải cố chấp đến vậy?"

"..."

Đứng trước câu hỏi của cự thần.

Aaron im lặng, anh ta không biết... nhưng chắc chắn lí do có tồn tại.

Không thì Nữ thần tự do - một vị thần đã không bảo anh làm điều đó.

Bởi có chăng thì thần linh sẽ không bao giờ hành động thừa thãi.

Umo Acatalepsy nhất định sẽ không bảo Aaron phải kiếm tìm một thứ không hề tồn tại.Nhưng... anh ta vẫn phải tìm ra nó.

Thứ mà chẳng thể rõ kiếm tìm ở nơi nàoAaron hạ thanh kiếm của cự thần kia xuống bên cạnh mình.

Cánh tay đưa về phía trước như thể sẵn sàng cho mọi điều có thể xảy ra."

Ta phải hoàn thành điều này.

Chỉ đơn giản là vậy thôi."

Vị cự thần đằng sau bước về phía trước, đặt cánh tay lên người kia ra hiệu không hành động"Ngươi chiến đấu cho thế giới này, không vì lí do gì sao?"

"Ta đã từng có lí do để chiến đấu, giờ thì nó đã mất rồi.

Nhưng, kể cả khi vì sao đó đã mất...

Kể cả khi bản thân không thể tìm thấy ánh sáng đó nữa.

Thì ta vẫn sẽ chiến đấu, vẫn sẽ đi tiếp con đường mình đã đi.

Đã quá muộn để ta quay đầu rồi!"

Aaron bước lên, hiên ngang đứng trước thần thánh.

Ngọn gió khẽ thổi, tịnh dương nằm dài trên đường chân trời.

Và rồi, vị thần ấy bước sang một bên"Vậy thì hãy đi tiếp đi, kẻ bất xứng.

Hoàn thành thứ trách nhiệm ngươi đáng gánh vác."

Ngài ấy cắm thanh kiếm đá xuống đất và đặt hai tay lên đầy oai vệ.

Vị cự thần kia cũng rút thanh kiếm lại và đặt lên ngực"Vị vua không xứng của nhân loại.

Vì số phận đáng thương, ta sẽ cho ngươi biết một điều------Hành trình của ngươi, không rõ sẽ đi về đâu.

Nhưng chắc chắn, đó sẽ không phải kết quả tốt đẹp gì cho [phàm nhân]."

"Đó là một lời tiên tri sao?"

"Kết cục của ngươi, chúng ta không cần một khả năng được tiên đoán để biết."

"Ta hiểu rồi."

Aaron gật đầu, anh ta bước qua hai vị cự thần vẫn đang dõi ánh mắt về bản thân'Con người đó... thật ngu ngốc làm sao...''Cũng chẳng phải.

Hắn chỉ đang cố gắng thôi.

Cố gắng tìm được một kết cục cho số phận thống khổ.''Một phàm nhân lại có tìm đến cái chết.

Năm xưa, vị tiên kia cũng đã thất bại.

Tên nhân loại này có khác gì sao?''Có... hắn có khác.

Ta ngửi thấy... mùi hương của [Sứ mệnh] trong hơi thở của hắn.'Hắn không chỉ đơn thuần là cố gắng chết đi.

Hắn đang cố gắng để lại một thứ gì đó.

Một thứ giống như di sản, một thứ chắc chắn để phàm nhân có thể bước tiến'Ta thật sự mong... vị anh hùng đó.

Sẽ tìm được thứ hắn khao khát...

Dù gì nơi đây, cũng được gọi là... [Lò rèn không tưởng]...

Để xem thứ không tưởng hắn nhìn thấy sẽ là gì khi giáng chiếc búa xuống kim khí đây..'

Hai cự thần lại trở về vị trí trấn giữ.

Cánh cổng đá dần đóng lại.

Âm thanh cô độc vang lên, cánh chim lại giang trên bầu trời đang dần hồi phục.Tịnh dương dần đi về phía xa, sau bầu trời tối đen và đưa mọi thứ chìm vào bóng tốiNhưng... lò rèn vẫn sáng rực, sinh vật nơi đây không hướng về ánh sáng.

Chúng chỉ đơn thuần về với mái ấm của mình và ngủ một giấc để sáng hôm sau tỉnh dậy sẽ tiếp tục cuộc sống của mình[Ngươi có quyền lựa chọn, Aaron Eatherian.

Thứ gọi là số phận cũng chỉ đơn thuần là lựa chọn của tất cả đan vào nhau.

Bảo vệ thế giới hay rời bỏ nó.

Dù cho không còn tình yêu, không còn lí do để chiến đấu.

Ngươi vẫn còn rất nhiều, ngươi vẫn có thể bảo vệ rất nhiều thứ khác.

Ngươi cảm giác mình nợ họ... ta hiểu...

Ngươi muốn làm tận hiến cho họ.

Đó là lí do ngươi tìm đến cái chết quá vội vã.Nhưng... hãy ngắm nhìn thật kĩ.

Quan sát, phân tích và hành động...

Lựa chọn số phận... sự tự do chân chính... sự sống xứng đáng cho mỗi sinh mệnh.]

Người đàn ông bước vào lò rèn.

Ngọn lửa đỏ tươi, thiêu đốt từng giọt mồ hôi rơi xuống, kim loại tan ra và thành hìnhDâng cao lưỡi búaNện vào tinh thể cháy rựcCoong...

Âm vang ấy, vang xa khắp thế gian như tiếng chuông nguyện trong veo

---Hết chương 179---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 180: Hèn nhát


Aaron Eatherian bước vào bên trong lò rèn sáng thế.

Khung cảnh nơi đây hoang tàn chẳng ngoài tưởng tượng của anh taNgay trong con mắt này, đã chỉ còn là vùng đất lạnh băngĐã quá lâu rồi, không có ngọn lửa nào cháy lên nữa.

Đã quá lâu rồi, khi có ai đó đặt chân vào nơi đâyLò rèn sáng tạo chìm trong bóng tối và tĩnh lặng...

Nhưng tuyệt nhiên, nó lại chẳng có lấy chút bụi bẩnThép đen vẫn cứng rắn, pha lê vẫn phản chiếu lại chút ánh sáng yếu ớt từ thế giới bên ngoài.

Các tuyệt tác thần khí vẫn được treo trên bức tường kia, những bộ khung được đặt trên những chiếc bụng đầy trang trọngLò rèn rộng lớn này có lẽ đã từng tồn tại hàng trăm, hàng ngàn vị thần thợ rèn tề tựu về để rèn đập, để tạo ra những tác phẩm vĩ đại nhất trần gianNhững tồn tại cũ kĩ nhưng không hề tàn phai.Những cổ vật cổ xưa nhưng không hề bị ăn mònTất cả như thể minh chứng, cho một trièu đại đã từng huy hoàng của sự sáng tạo vô biên...

Tất cả để lại bây giờ, là thế giới giá lạnh này

"Thật hoài niệm."

Vỏ kiếm dắt bên hông Aaron lên tiếng.

"Phải ha...

đây chính là nơi ngươi sinh ra mà."

Aaron đã nghe rất nhiều lần.

Eather là binh khí đứng đầu trong Tam vương khí cụ.

Nó được sinh ra đầu tiên trong ba anh em, ở ngày thứ chín sau sáng thế.

Được chính tay Thần thợ rèn United rèn nên, cũng là binh khí đầu tiên được rèn ra trong ngọn lửa vĩ đại của sáng tạo...

Nơi đây và Eather, có mối liên hệ mật thiệt giống như quê hương, nơi chôn rau cắt rốn"Trong những giây phút đầu tiên thành phôi...

Cho đến trước khi trở thành Tam vương khí cụ...

Lò rèn trong kí ức của tôi, luôn luôn đỏ lửa.

Hàng trăm ngàn sáng tạo giả tồn tại ở đây.

Nện búa, uống rượu, nung chảy, tạo phôi, chế tác...

Mài lưỡi binh khí..."

Eather hoài niệm nhớ lại.

Khi Aaron bước qua một viên đá mài kiếm.

Eather đã ngưng lại"...Sao vậy, Eather."

"Giá mà lưỡi kiếm của tôi ở đây...

Viên đá mài kiếm này - Trảm Long đài là nơi lưỡi kiếm của tôi được hoàn thiện, đây là viên đá mài tốt nhất thế gian, mang phép màu phi thường."

"..."

Aaron im lặng trước lời tự thuận hoài niệm của Eather.

Nhưng rồi, nhận ra sự tĩnh lặng của chủ nhân, vỏ kiếm chủ động lên tiếng"Ngài không cần thấy có lỗi gì cả, Aaron.

Việc để lại thanh kiếm cho Anor cũng là quyết định của cả tôi và ngài.

Tôi chỉ hơi tiếc khi không thể trải qua cảm giác hoài niệm đó thôi."

"Ờ...

ừm."

"Thay vào đó, ngài có thể rút thanh kiếm của nha đầu kia ra và mài qua đấy."

Như một sự tôn trọng, cũng như để thanh kiếm đang say ngủ mơ một giấc mơ đẹp[Auld] – Ngày xưa êm ái chính là cái tên của lưỡi đao đã được dắt bên cô gái đó suốt ngàn năm"Ta hiểu rồi."

Aaron gật dầu, anh ta rút Auld khỏi vỏ.

Nó vẫn sáng loáng như ngày nào, nhưng không hề có kiếm ý toả ra hay gì cả.

Chỉ vì đơn giản nó vẫn chìm trong giấc ngủ dài lâu khi chủ nhân thật sự đã qua đời"Thư giãn một tí, ngươi không cần phải tỉnh dậy đâu."

Aaron đặt lưỡi kiếm lên trảm long đài và mài kiếm.

Âm thanh kim loại va chạm với đá mài dù nhỏ, nhưng cũng vang khắp không gian tĩnh lặng này."..."

Bất chợt, Aaron cảm nhận được chút sự rung động của thanh kiếm.

Nhưng rồi, nó lại lặng yên.

Như thể lưỡi kiếm chỉ mở mắt ra đôi chút và lại chìm vào giấc ngủ của mình.

Nhưng, có vẻ nó cảm thấy hài lòng, vì thanh kiếm lúc này thật nhẹ và sự yên bình nó toát ra khiến người ta thật khó nghĩ đây là lưỡi kiếm dùng để trảm sát sinh mệnh."

Chà... dù có hơi lạnh, nhưng tôi nhớ nơi này thật sự."

Eather nói, điệu bộ như thể nó có thể vươn vai và hít thở thật sâu để cảm nhận rõ ràng mọi thứ.Cũ kĩ, nhưng không tồn tàn.

Bóng tối phủ quanh, cũng không thể che dấu đi những tuyệt tác của sáng tạoAaron bước đi, từng bước chân đều tạo ra âm thanh vang vọng.

Nơi đây thật sự quá tĩnh lặng, không có sinh vật nào dám đặt chân lên, cũng chẳng có tạo vật nào có thể tới được đay cả"Hai vị cự thần đã luôn bảo vệ nơi này.

Kể từ khi Thần United rời đi đến biên giới để có thể ngăn chặn Mordor.

Ngọn lửa đã không thể sáng như ban đầu.

Và rồi... khi tất cả các vị thần rời đi... nơi đây đã chỉ còn là tàn tích không bao giờ đỏ lửa."

"Chẳng phải năm xưa vị vua đầu tiên của tiên tộc đã rèn ra viên đá linh hồn ở đây sao?"

"Đúng vậy.

Vị nghệ nhân cuối cùng rời đi, chính là vào mười hai vạn năm trước."

Một trăm hai mươi ngàn năm, thật sự là rất gần so với sáng thế.

Nhưng khi đấy, thời đại tam vương từ lúc tỉnh giấc đến khi thế giới kết thúc, thì đó chính là những năm tháng cuối cùng của thời đại.

Và vị vua tiên tộc đã rèn ra viên đá linh hồn trong thời gian đó... cứ như thể ông ta đã biết trước điều gì để tạo nên tuyệt tác ấy"Từ từ, vậy nghệ nhân cuối cùng đó là...

Công nương ánh sáng?"

"Không sai, vị nghệ nhân rèn đập cuối cùng đã chờ đợi, đã đập búa ở đây suốt hàng tỉ năm trước khi có ai đó thật sự đến Lò rèn này...

Chính là công nương ánh sáng Ciara.

Người sau này chính là vợ của Đức vua và cũng đã thăng hoa trở thành một vị thần."

Thật khó tưởng tượng khi phụ nữ cầm búa rèn.

Nhưng, thần thánh khác với con người, nam hay nữ với họ căn bản là không khác biệt.

Cái đáng thắc mắc ở đây.

Là tại sao Công nương lại chấp nhận chờ đợi trong lò rèn này cho đến lúc vị vua của tiên tộc tới và hai người họ nên duyên vợ chồng?Eather hiểu được thắc mắc này trong đầu Aaron.

Rốt cuộc, hai người là tâm ý tương thông, xét theo cách nào đó cũng là Nhân kiếm hợp nhất.

Chỉ là vì cả hai đều có ý chí tự do.

Nên hoàn toàn tôn trọng những suy nghĩ kín đáo của đối phương.

Còn việc này, thì thắc mắc vậy là hiển nhiên.

Nên Eather trả lời rằng:"Chắc ngài vẫn còn nhớ.

Người lùn là chủng tộc rèn đập giỏi nhất.

Nhưng với tiên tộc, họ sở hữu những nghệ nhân tinh hoa nhất.

Và đứng đầu trong những tinh hoa tựa như thần thánh đó, chính là Vị vua đầu tiên của tiên tộc – Chúa tể vạn sao: Alrena Fenora."

Aaron biết rõ cái tên này, đó rốt cuộc là tổ tiên của gia đình đã nhận nuôi anh ta.

Chúa tể vạn sao, đó chính là danh hiệu của ngài.

Thống lĩnh một phương ánh sáng, cùng hoàng kim giáo trong tay...

Vị vua ấy cưỡi trên tinh tú và vượt qua bao chiến trường.

Trở thành một trong ba cá nhân mạnh nhất lịch sử của phàm giới: Tam vương"Alrena đã nhận được một lời tiên tri của nữ thần sáng tạo Umo: Khoảnh khắc đôi cánh đen tràn đầy đau khổ của nữ hiệp sĩ giáng xuống trần gian, hãy đi đến Lò rèn Không tưởng, tạo ra một viên đá có thể chứa đựng mọi đau thương.

À, giờ nghĩ lại, thì đó là một lời nhắc nhở thì đúng hơn.

Nó quá rõ ràng và thẳng thắn để là một lời tiên tri."

Eather với Umo khi đó giống như nó với Aaron bây giờ.

Mối liên kết của cả hai cho phép họ hiểu rõ đối phương, và với thần thánh, thì thật sự họ chẳng có gì để che dấu.

Bởi vậy, bản thân thần kiếm biết rõ ngài đã truyền đạt điều gì cho nhà vua năm đó"Cách đây 120.000 năm, hai nghệ nhân vĩ đại nhất đã nhận được lời nhắc nhở đó.

Một người thì là vị thần cuối cùng còn đập nện búa tại nơi đây.

Một người ở tận cùng thế giới và tạo tác ra biết bao tuyệt tác của Ánh sáng."

Nói đâu xa, những đồn trú xung quanh thế giới được xây dựng cách cách đây 120.000 năm .

Ngoài việc được dùng để giam cầm vĩnh viễn những cá thể vô cùng nguy hiểm mà chưa được phép giết chết.

Bản chất chúng còn là mười hai trụ cột để hiệu chỉnh pháp tắc một cách thụ động.Không cần phải suy nghĩ, nó tự động hoá hoạt động khi có điều kiện kích hoạt1.

Lục địa tiên phong bị tấn công bởi thế lực bên ngoài2.

Kẻ thù mạnh mẽ tấn công (Điều kiện phức tạp)Và có lẽ còn nhiều điều nữa mà Aaron cũng không thể biết rõ.

Vì cách đây hai ngàn năm, Đức vua Venor và nữ hoàng Selene cũng đã tái tạo lại những cột trụ ấy.

Nhưng nó không còn mạnh mẽ như thời nguyên thuỷ nữa...

Hai vĩ nhân đó, không thể tái tạo được tạo vật cổ đại của Alrena...

Vì vậy mà Aaron với cực kì ít dữ liệu thật khó có thể tưởng tượng được tầm tay của vị vua ấy có thể với tới đâu nữaNói qua thì...Mười hai trụ cột ấy, sẽ khiến Pháp tắc [Cân bằng] của Lục địa tiên phong đổi hướng.

Đồng minh của tiên tộc sẽ được hưởng lợi rất nhiều.

Kẻ thù yếu đi, quân ta thì trở nên hùng mạnh hơn rất nhiều.

Pháp tắc tồn tại từ khi lục địa hình thành....

Và một phàm nhân đã có thể khiến Pháp tác vô cùng công tâm hướng về phía mình bằng khả năng chế tác phi thường."

Hai nghệ nhân ấy đã cùng rèn lên viên đá linh hồn từ mọi nỗi đau và sự nuối tiếc trên thế gian.

Để hoàn thành một tạo tác duy nhất theo lời Thần vương.

Còn lại thì... thực ra việc hai người họ nên duyên vợ chồng chỉ là tình cờ thôi mà."

"...

Hả?"

"Kiểu, tôi nhớ nhân gian có câu như này: Yêu nhau đâu cần lồng lộn cả lên.

Kề vai sát cánh, chả biết đã thương từ lúc nào.

Đúng chứ?"

Eather mỉm cười nhếch mép.

Rõ ý chí chủ nhân mình và tình cảm của ngài với người khuê nữ năm đó."

Không rõ học căn ăn nói từ đâu luôn."

Aaron cũng đáp lời.

Điệu bộ chẳng chút gì khó chịu cả"Mà, ý đồ của thần thánh, sẽ không bao giờ thừa thãi.

Vậy chẳng lẽ, số phận của ta và Snoala... cũng là do thần linh sắp đặt sao?"

"Phụt!

Hahaha...Chẳng liên quan gì sất ấy, Aaron.

Ngài luỵ tình đến mức đó à?"

"Ta đâu có luỵ tình, chỉ nghi ngờ thôi."

"Chậc chậc... ngài chẳng biết gì về thần linh cả.

Đúng, họ có thể sẽ không làm gì sai lầm.

Nhưng không có nghĩa thần linh không có cảm xúc.

Thần linh, giống con người hơn ngài tưởng đấy."

"..."

"Thứ duy nhất khác biệt.

Chính là Thần linh không bao giờ sai lầm.

Con người qua thời gian có thể sa ngã.

Nhưng thần linh, chỉ cần không muốn... bản thân họ sẽ luôn luôn vững chắc.

Chỉ cần từ đầu đã quyết tâm, thì quyết tâm đó sẽ không bao giờ xoay chuyển.

Lí trí tựa máy móc sẽ luôn đưa ra hành động chính xác nhất, trở thành hình tượng tối cao mà phàm nhân luôn noi theo.

Đó chính là Thần."

Tín ngưỡng của thần thánh.

Sinh ra để phàm nhân học tập và phát triển.

Sinh ra để người phàm đặt niềm tin vào một hình tượng cao quý vô cùng..."

Vì vậy, thần linh sẽ chẳng làm gì thừa thãi.

Và tình cảm của ngài... tôi sẽ nói thẳng thắn.

Dù sao cũng không giấu được ngài trong mối quan hệ này.

Tình yêu của ngài, xét theo lí... là điều sai lầm nhất."

"Ồ...

đúng là vậy nhi?"

Aaron chẳng chút bất ngờ.

Đôi chân vẫn bước đều với phong thái bình tĩnh đến lạ lùng."

Sao ngài chẳng phản ứng gì vậy?"

"Ta không phủ định điều đó."

"..."

Lần này, đến Eather yên lặng.

Aaron cũng lờ nó đi và tiến dần về phía trung tâm lò rèn"Aaron."

"Gì?"

Đôi mắt tím biếc của Aaron thật cô quạnh, trong tầm mắt ngài chỉ có bóng tối thâm sâu.

Đúng là vị vua của vương quốc Anor.

Những con người đó luôn chôn vào trong lòng vô số nỗi đau, giống những mũi cọc nhọn cắm thẳng vào thân thể.

Trái tim vụn vỡ họ vẫn đấu tranh, đó chính là bản chất kiên cường của loài người "Ngài Aaorn, về lí, nó có thể sai.

Nhưng đại cục này vẫn chưa khẳng định được điều gì đâu."

"Không cần an ủi ta.

Ta hiểu rõ mà, chỉ có ngươi mới không nhạy cảm thôi, Eather."

"Haiz... ngài chẳng hiểu gì cả."

Lời nói của Aaron đang vô cùng cứng nhắc.

Vì vậy, mà Eather không thể làm ngơ được nữa rồiLập tức, hai người như đứng trong tâm cảnh bao la.

Là cả một cánh đồng tuyết trắng cùng ba ngôi mộ kiếm cao thấu trời"Aaron, cảm xúc của ngài.

Chẳng có tội lỗi gì đâu.

Nếu còn đang nhớ nhung, chúng ta có thể dừng lại vài bước chân.

Để ngồi đây nghỉ ngơi một lúc.

Trước khi chính thức tiến vào lò rèn chính."

"Ta không—""Ngồi im đấy!"

"..."

Aaron bất ngờ khi nghe tiếng nói đanh thét như vậy từ Eather.

Đây rõ ràng là lần đầu tiên anh ta nghe thấy tông giọng mạnh mẽ như vậy trên lưỡi kiếm của mình."

Phía trước là lò rèn nơi tôi sinh ra đấy, Aaron.

Nếu ngài dám giáng búa với tâm cảnh lạnh lẽo này, với sự không chắc chắn và sầu khổ đấy.

Đừng trách tôi quá đáng."

Đó chính là sự xúc phạm vô cùng lớn tới người cha đã sinh ra Eather.

Vị thần sáng tạo đã rèn ra tam vương khí cụ bằng toàn bộ tâm huyết.

Một con người rệu rã, mất phương hướng, thì không có quyền được đập búa ở đây."

Ta... hiểu rồi."

Aaron chậm rãi ngồi xuống cạnh thân kiếm khổng lồ và dựa lưng vào nó.

Không khí lạnh lẽo, bão tuyết bùng lên.

Thật khiến cho con người đầy mệt mỏi này muốn ngã quỵ'Dù sao thì... mình cũng cần ngủ một chút.'Aaron đã lâu rồi không chợp mắt một lần nào.

Sự tiều tuỵ và mệt mỏi rõ ràng đã khiến người đàn ông này trở nên vô cùng tiêu cực.

Vì vậy, chi ít... trước khi thực hiện cú nện búa quan trọng ấy.

Hãy cho anh ta chìm vào một chốc nghỉ ngơi

Nhưng...

Đây là nơi được gọi là [Lò rèn không tưởng]Bên trong thể xác vật lí của Kí lục thế giới.Vỏ ngoài của thứ chứa đựng mọi thông tin trên thế gianKhi chìm vào giấc ngủ... có lẽ một phép màu nhỏ sẽ xảy ra...

Dẫu chẳng rõ đây là phước lành hoa hoạ phướcNhưng... con người ấy đã chìm vào giấc ngủ một cách lặng lẽVì vậy, tôi mong rằng.

Anh ta sẽ được ngủ một giấc ngủ yên bình.

---Hết chương 180---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 181: Đây là một câu chuyện xa xưa (I)


Nơi không thuộc về thế giới nàyKhông tưởng hiện thực hoá: Thực tại (I)Nơi gần nhất với "cuối con đường"

Kẻ sống vì bản thân mìnhSinh ra từ sự bất hạnh và khổ đau của gia đình.

Bị vứt bỏ như cỏ rác ở khu ổ chuột đầy bẩn thiu và hôi hám.

Sắc xám đen ủ dột luôn là gam màu chính của nơi đâyKẻ như hắn chẳng khác gì từ khi sinh ra đã là rác thảiBởi vì không muốn cái đói hành hạ bản thân đến chếtHắn đã lợi dụng tất cả để sống tiếpTất cả là để có bốn bức tường và tấm chăn chống rétHắn trở thành một tay buôn và giấu mình trong những góc khuất của ánh sángTrọng lúc cả thế giới tràn ngập trong chiến tranh.

Hoạ ma vật tước đi vô số sinh mệnh.

Vẫn có những kẻ như hắn, lẩn trong bóng tối làm những điều tiểu nhânBuôn thuốc phiện với hắn cũng như chuyện thường ngày.

Tội ác với hắn cứ như hít thở mà thôiBuôn bán người hay nội tạng cũng không hề khó khăn.

Ra giá đủ là được.

Còn nếu mà không đủ nhưng cứ đòi bằng được á?

Thì cứ cho quân ra đập thôi, trong khu ổ chuột này rồi vươn ra cả lục địa, hắn có quyền lực nhờ tiền tài và bạo lực.Tài năng của hắn chính là làm tổn thương và lợi dụng người khác.

Việc nhìn các cô gái trẻ đẹp bị bắt cóc bị bắt đi và trở thành gái mại dâm, hay những đứa trẻ đáng thương bị nhắm trúng bởi những kẻ biến thái có tiền thì cùng lắm hắn cũng chỉ dâng lên chút thương xót.

Nhưng, có lẽ đó sẽ là lần thứ một vạn hắn cảm thấy vậy, còn lần hắn hành động ư? một vạn như một vạn, sẽ chẳng có ánh sáng nào cho những giọt lệ đó.Kể cả khi có là ma vương hạ thế.

Thế giới chìm trong lầm than.

Tính ra nó còn tốt chán với nơi đâyNơi khởi đầu để con ác quỷ này dẫm đạp lên tất cả, sự tội lỗi từ đó chỉ như ly rượu đắng chút lại quên.

Vì vậy...

Sự thấu hiểu đâu có cần thiết đâu.

Hắn chỉ là một con ác quỷ cố gắng thoả mãn dục vọng của bản thân

Cũng chẳng cần sự cứu rỗi nào đâu.

Một con quỷ sợ hãi ánh sáng lắm

Chắc chắn hắn sẽ nhận phải một kết cục bi thảm.

Như bao câu chuyện gối đầu giường.

Ác Quỷ... sẽ luôn bị tiêu diệt

Nên...

"Anh vẫn còn sống sao?"

Hắn ta đã chắc chắn, ở giây phút cuối đời, hắn sẽ bị dẫm đạp như chó rách

Khu ổ chuộtNghe cái tên cũng đủ để tưởng tượng ra quang cảnhSắc xám phủ kín khung cảnh, những toà nhà sập xệ và mục nát tới đáng thương.

Vô số các mùi hôi thôi bốc lên, tanh tưởi, thối rữa, kinh tởm đến mức mà có lẽ người ta mong rằng họ sẽ ngồi cạnh bể phốt còn hơn phải đứng ở đâu quá năm phútVà, dĩ nhiên xen kẽ các căn nhà nát tan, chính là những con ngõ bé tí mà trước khi việc buôn bán thuốc phiện trở nên lộng hành, thì đó là những nơi buôn bán trọng yếu và kín đáo."

Ư...ư."

Tại đó, có một nhân hình đang rên rẻ đau đớn.

Đôi mắt hắn mở căng ra khi nỗi đau đớn chạy dọc cơ thể khi nước mưa chảy vào vết thương đang loang lổ ở phần xương sườn"GaAAHHH!!!!"

Rồi, gã đàn ông hét lên.

Đầu hắn giờ đau như búa bổ và hắn nghe thấy cả tiếng cát đang lạo xạo trong tai.

Cơn mưa xối xả khiến quần áo của hắn cũng nặng nề vô cùng.

Từng đợt hắn thở ra, hơi thở gấp gáp vô cùng ấy sẽ khiến cổ họng hắn đau như bị xé nhỏ.

Đó, là một cơ thể có thể ở trong tình trạng tồi tệ nhất của một phàm nhân.

Cùng với những hoàn cảnh cũng là tồi tệ nhất của một Con người.Nhưng...

đúng, hắn là phàm nhân.

Nhưng, bản chất đó... hắn nào phải con người hay gì.Đó, chính là con ác quỷ đã từng lộng hành và gây ra biết bao tội ác.

Nên cái hoàn cảnh này, phần nào sẽ chính đáng thôi"Huệ!!!!"

Hắn giật mạnh người và chớ ra.

Đó là cả dịch dạ dày lẫn máu huyết.

Chẳng có gì trong bụng để hắn nôn cả.

Nhưng cơ thể kích ứng với các dịch chuyển xung quanh khiến hắn không thể chịu nổi"Ha... haa... haahaa!!"

"Chết tiệt!"

Người đàn ông đó chửi thề và ôm chặt vết thương ở xương sườn.

Tại sao hắn lại ở đây?Tại sao hắn lại ở trong tình cảnh như này?Thực ra câu hỏi này cũng không khó lí giải lắm."

Haha...

Quả báo cả."

Người đàn ông ấy dù đau đớn vô cùng.

Vẫn chế nhạo bản thân một cách chân thành"Tước đoạt tất cả, dẫm đạp tất cả, thống trị tất cả trên nỗi sợ hãi và dục vọng.

Mà ta mới chỉ phải hứng chịu điều này, tính ra... thần linh cũng nhân từ lắm.."

Tên đàn ông đó cố ngoác miệng lên, nhưng cơn đau chạy khắp cơ thể khi hắn mê sảng nói ra những lời tự thuận mỉa maiHắn ta, là một con quỷ đê hèn.

Từ khu ổ chuốt thối nát sử dụng sức mạnh và sự mưu mô của bản thân để thống trị một cõi rộng lớnKhông phải tự nhiên "Tài năng của hắn là làm tổn thương và lợi dụng người khác."

Bởi vì thứ đó trong tay hắn đã vượt qua lẽ thường.Chỉ là một thằng nhóc có xuất thân từ nơi ung nhọt nhất, lại có thể đứng lên cầm quyền cả một bờ cõi rộng lớn của thế giới này ư?Nhìn cái hoàn cảnh hắn đang thoi thóp ở cái chốn bẩn thỉu này thì thật khó tin nhỉ?Nhưng..."

Ga ha ha ha h a...aa!!!!"

Hắn chẳng quan tâm.Chết rồi...

Hắn chỉ đơn thuần là nghĩ vậy đấyHắn sẽ chết cô độc ở đây, nhục nhã tại nơi đây.

Nơi tồn tàn và bẩn thỉu đến phát tởm này.Cả đời sống trong tàn bạo và uy quyền, để rồi cuối cùng phải nằm trên cứt mà chết điCười chán chê, cơ thể hắn gần như chẳng chịu nổi nữa rồi.

Đôi mắt liu diu, mờ nhạt... cơ thể lạnh lẽo quá... lạnh lẽo quá...Bõm bõm bõm...Tiếng bước chân nặng trĩu dưới mưa.

Một ai đó đang đến trước đôi mắt gần như đóng cụp lại của hắn.

Vì vậy, hắn chẳng quan tâm nữa.

Cứ thế mà chìm vào giấc ngủ của cái cơ thể kiệt quệ

Hy vọng là sớm mai, là mặt trời toả sángHy vọng là màn đêm, bầu trời vẫn rực rỡ sao... ...... ...Âm vang dịu dàng.... ...... ...Không thấy mặt trăng, đâu phải lạc mất vận mệnh... ...... ...Thanh âm trong trẻo đến lạ thường(...Ư...)Rồi cậu có ngủ ngon không ai ơiMơ về hành trình lang bạt trên thế giới này~(?)Tại sao?

Đó là điều mà ý thức tối đen đó đang thắc mắc.Hắn chưa chết ư?

Hay bản thân hắn đang ở thiên đường?Tại sao hắn lại có thể nghe được âm sắc ấy cơ chứ.

Thứ này đáng ra đâu thể ở nơi hắn sắp tới, nơi mà đáng ra phải là địa ngục...

Sáng mai nhất định sẽ là một ngài náo động La~ la...Sáng mai nhất định sẽ là một ngày đầy nắng...La...

Âm vang đấy du dương.

Đưa bất cứ ai nghe thấy vào giấc ngủ yên bìnhÂm sắc ấy trong veo.

Như thể những con người mệt mỏi được mơ một giấc mộng đẹp

"A..."

Âm vang phát ra từ miệng hắn khô khốc.

Đôi mắt tím biếc nhạt màu dần mở ra sự yếu ớt khó tả.

Đôi môi nứt nẻ không rõ đã được lau sạch từ lúc nàoCơ thể... vẫn như đang vụn vỡ.

Ấy vậy mà, tâm trí lại thanh bình đến lạ"Tại sao..."

Hắn đang lẽ phải chết rồi.

Việc hắn chỉ là phàm nhân, nằm giữa cái lạnh và những vết thương không được cầm máu...

Đáng ra hắn phải chết trong đau đớn từ lâu rồi chứ?Sao giờ hắn lại tỉnh dậy ở đây...Bõm... bõm... bõm...Tiếng bước chân trên vũng nước đọng.

Âm vang ấy rõ ràng khiến hắn lạnh sống lưng...

Kẻ nào đây?

Sao lại bước đến gần hắn.BõmBước chân cuối cùng khi người đó ngừng lại.

Khuôn mặt kẻ đó đang hướng xuống đây.

"Hừ!!"

Gã đàn ông toát mồ hôi, sốc cơ thể đau đớn dậy và bật thẳng về phía đối tượng.

Dù gì thì hắn cũng là ác quỷ.

Người đến với hắn sẽ chẳng phải ý tốt gì.Nhưng, khi bàn tay hắn chưa kịp chạm đến cổ người kia.

Cổ tay hắn đã bị nắm lại"__?!"

Bất ngờ trước việc bản thân bị tóm lấy, tầm nhìn của hắn lập tức chao đảo và lộn ngược"..."

Ấy vậy mà, nó lại chẳng đau đớn tí nào.

Rõ ràng tầm nhìn hắn ta đã đảo lộn.

Đồng nghĩa với việc hắn đã bị vật thẳng xuống đất.

Ấy vậy mà... không có phản lực nào sao?

Cơ thể đáng ra nát bét của hắn cũng không bị ảnh hưởng gì cả?"

Anh vẫn còn sống sao?"

"Hả??"

Đó... chính là câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà hắn từng nghe từ nhỏ tới giờ"Khụ khụ khụ---"Ấy vậy mà, không kịp thắc mắc gì, hắn ho khan nhiều tiếng.

Máu hộc ra từ khoan miệng hoà vào nước mưa bên cạnh và tan điLúc này, hắn mới thật sự mở mắt ra.Quang cảnh xung quanh đúng thật tệ.

Bên tường thì có vài bộ quần áo, dù chúng tả tơi hết cả nhưng được che bởi một cái kệ gỗ.

Trên đống kệ đó, thì cũng chỉ có hai, ba tô đồng gỉ sét.Nhìn vào các hốc tường thì còn tệ hơn.

Giòi bọ lúc nhúc trong khi bùn đất và nước mưa cứ rơi xuống từ mái nhà xập xệ.

Ở đây, thật sự là có bầu không khí vô cùng ngột ngạt và âm thanh chán chường(Ah...

Khu ổ chuột... nhớ thật.)

"Anh này, anh còn sống à?"

Lại là câu hỏi đó và lần nữa nó lại khiến gã đàn ông thơ thẫn kia giật mình và phải lập tức quay cơ thể tàn tạ của mình lại để đối mặt với con người kia."..."

"..."

Gã không trả lời, người kia cũng vậy.

Khi mắt bớt mờ, gã mới nhận ra người trước mặt là một người phụ nữ.

Có hơi bất ngờ, nhưng vai, cấu trúc cơ thể ấy là của một người phụ nữ...

Một người phụ nữ thật sự thấp bé ở sau lớp áo choàng rách nát đã vật được hắn ta ngược lại"Anh gì ơi?

Vừa nãy anh vừa cử động mà.

Anh còn sống mà, đúng chứ?"

Hình như cô này bị khờ.

Dù có mù đi nữa thì rõ ràng cô ta vừa vật gã xuống đất.

Không những vậy, cú vật đó không hề đau.

Nó cứ như chỉ muốn giữ hắn lại không để hắn lao tới thôi chứ chẳng có ý định tự vệ lẫn tấn công gì cả."

Cô là ai...

Không phải sát thủ đến đây để giết tôi sao?"

Biết vậy, hắn ta mới chống hai tay để cố nâng thân trên của bản thân dậy.

Việc hành động tấn công ban nãy thật sự khiến hắn buồn nôn vì cơ thể cực kì mệt mỏi"...Xin lỗi, tôi nghĩ anh nhầm người rồi.

Anh đang ở trong nhà tôi mà?"

"Nhà à..."

Cũng đúng... với khu ổ chuột.

Cái nơi bẩn gấp trăm lần chuồng gia súc này được coi là nhà đấyCô gái lúc này mới cởi áo choàng sờn cũ, loạng choạng chân và đặt cánh tay lên tường như thể căn chỉnh gì đó rồi mới với lên được cái đinh gỉ dưới bệ gỗ để treo chiếc áo lên đó.'Tóc trắng sao...'Ở thế giới này, người có mái tóc trắng bạc không hề hiếm.

Nhưng mái tóc của cô gái... không hề tự nhiên.

Nó giống việc cô ấy bị bạc đầu thì đúng hơn.

Việc một cô gái trông trẻ như vậy mà lại mất sắc tố tóc?

Rõ ràng là không bình thường.

Xong, khi cô ấy quay lại.

Khuôn mặt tổng thể của cô đã hiện rõ trên đôi mắt hắn"..."

Hắn ta không bất ngờ khi nhìn thấy điều đó.

Nhưng... thương hại, thì hắn thật sự đang cảm thấy đấy.Có lẽ là cô gái đang cố gượng cười, bởi vì gã ta nhận ra các bó cơ cháy xém trên mặt cô đang vặn vẹo kia kìa"Ừm... vậy thì... chào anh."

"..."

Chất giọng điềm tĩnh và một bên mắt đỏ mờ đục vì bị khiếm thị.

Dù vậy, gã đàn ông vẫn hiểu rõ ràng rằng cô gái này đang "nhìn" thẳng vào hắn.

Thứ cô ta thấy là gì?

Có lẽ một thứ sâu xa hơn cả xác thịt.

Hắn ta đã mơ hồ hiểu rõ ngoài thân xác sẽ luôn có thứ gì đó sâu thẳm hơn nhờ đống kiến thức bản thân có đượcVà nếu cô ta thật sự nhìn thấy như trực giác hắn mách bảo.

Thì hẳn cô ta đã thấy được bản chất ác quỷ của hắn ta rồi."

Trông anh có vẻ có nhiều suy tư nhỉ?

Nhưng, trước hết thì cho phép tôi hỏi, tên anh là gì được không?"

"..."

Từ từ đã, hắn đang nhớ lại một thứ gì đóÁnh mắt đỏ đui mù, mái tóc trắng bạc thiếu tự nhiên, cơ thể thấp bé nhưng rõ ràng dị thường."

Cô là—""Suỵt..."

Gã đàn ông chưa kịp nói hết câu.

Cô gái kia đã bước qua sàn nhà ẩm ướt và đặt một ngón tay lên trước miệng hắn"Xin lỗi anh nhé.

Đừng nói ra từ đó.

Tôi đang hỏi tên anh mà."

"..."

Nụ cười gượng khó nói không hề được hiện ra trên khuôn mặt bỏng.

Phải nhìn thật gần... hắn ta mới nhận ra những vết bỏng ấy khiến khuôn mặt cô gái dị hợm đến lạ lùng.

Và rồi, khi một ngọn gió lạnh thổi qua.

Mái tóc đang che bên mắt còn lại của cô gái khẽ đung đưa khiến hắn nhìn ra được nguyên nhân thật sự dẫn đến vết bỏng ấy.Chì...

Một lớp chì nguội vẫn bám trên bên mắt phải hoàn toàn bị huỷ hoại của cô gái.

Vậy ra khuôn mặt đó biến dạng là vì bị đổ chì nóng lên sao?'"..."

Gã đàn ông không bất ngờ, lần này cũng chẳng có sự thương hại nữa.

Hắn ta cũng quen nhìn thấy khung cảnh như này rồi, tra tấn tù nhân bằng cách đổ chì mù hai mắt chúng, nhưng cô gái này vốn đã mù sẵn, nên... rõ ràng là cô đã bị lôi ra làm tiêu khiển bằng phương pháp tra tấn tàn bạo ấy.Tất cả trong hắn, chỉ có một sự chán nản khó tả.Vì vậy, mà hắn ta đã trả lời câu hỏi của cô gái cũng theo thái độ đó."

Tên ta là Angmar.

Không cha, không mẹ, không họ, không tên đệm."

Căn bản, danh tính của hắn là không quan trọng.

Cái tên đó, chỉ đơn thuần là hắn lấy từ vài trang sách rách nát mà hắn từng đọc ngày nhỏ thôi.

Một trang sách hiếm hoi ở khu ổ chuột, cũng là thứ đã giúp hắn học chữ.Và rồi khi xưng bá vương, gây ra hàng loạt đại hoạ trước thời đại ma vương giáng trần.

Hắn đã tự gọi bản thân bằng cái tên Angmar – Đó là tên của vương quốc được cai trị bởi vua phù thuỷ bất tử trong cuốn sách đó.

Một cái tên đem đến sự kinh hoàng và thống khổ cho mọi kẻ thù nghe tới.

Một cái tên mà khi nhắc tới, nhân loại sẽ chỉ thấy sự tuyệt vọng.

Bản thân chúng, thật yếu ớt trước vương thành được gọi là Angmar"Ồ... cái tên lấy mảnh đất của vua phù thuỷ xứ Angmar sao?"

"Cô đọc được sách à?"

"À không, tôi nghe người khác kể lại thôi.

Nhưng cũng biết qua về nhân vật này."

Phải rồi... nhân vật Vua phù thuỷ xứ Angmar, thuộc hạ thân tín nhất của chúa tể bóng tối thực ra không được nổi tiếng lắm.

Nhưng ngày đó, với người chỉ có tiếp cận được vài trang sách.

Thấy được lời ngợi ca cho vị vua bất tử, rằng: "Do not pursue him!

He will not return to these lands.

Far off yet is his doom, and not by the hand of man shall he fall."

Trên đời này, sẽ chẳng có người đàn ông nào giết chết được hắn.

Đó là một lời tiên tri, nhưng phải tận sau này khi được tiếp cận với Đại thư viện, hắn mới có thể đọc được toàn bộ cuốn sách đó và nhận ra ý nghĩa của lời tiên tri đó là gì"Một bầy tồi của bóng tối.

Bị tha hoá và trở thành cánh tay phải của chúa tể.

Hắn ta ngạo mạn tin rằng trên đời chẳng ai có thể đánh bại mình.

Để rối chính vì sự ngạo mạn đó, số phận của hắn đã tận, dưới thanh kiếm của một người phụ nữ mền yếu.

Nghe khá là nhục nhã nhỉ?"

"Ừ...

đúng vậy.

Rất nhục nhã."

Phải, thứ mà vị vua phù thuỷ tưởng là một lời ca tụng, chính là một lời nói đã dẫn thẳng hắn đến cái chết.

Một cú đâm duy nhất, vị vua phù thuỷ quyền năng đã trở thành thứ linh hồn vất vưởng.Gã đàn ông lúc này ôm lấy vết thương vẫn rỉ máu ở bụng.

Dù không rõ lúc nào nó đã được băng bó, sợi vải thì như thể được xé ra từ một chiếc khăn vải nào đó.

Nhưng có lẽ nhờ vậy mà hắn mới không chết vì thiếu máu."

Còn cô thì sao, cô tên gì?"

Angmar cố gượng dậy bằng cách dựa cơ thể vào tường.

Lúc này, người thiếu nữ cũng ngồi xuống trước mặt hắn.

Cô ấy không thể nhìn bằng mắt, đó là chắc chắn.

Nhưng, tại sao ánh mắt đỏ nhạt màu kia lại chiếu đến hắn một cách sắc nét đến vậy?"

Tên tôi là Thiên Lương."

Lương, đó là cách đặt tên con cái ở một quốc gia phương Đông bên kia lục địa.

Vậy mà cô ta đến tận đây sao?Vì mái tóc trắng ấy, Angmar đã không thể nghĩ đó là một con người ở nơi gần như chẳng liên quan gì tới lục địa này và hơn hết... cô ta lại là...Angmar lúc này nhìn cô gái với vẻ mặt căng thăng.

Liếm nhẹ đôi môi khô để đảm bảo bản thân không thốt ra điều gì ngu ngốc.

Nhưng..."

Thánh nữ..."

Một lời nói không thể kìm nén trong tâm trí yếu ớt hiện tại thoát ra--Giật mình...

Người phụ nữ vốn bình tĩnh chợt run nhẹ khi nghe thấy hai từ "thánh nữ" ấyVà Angmar hiểu, bản thân đã đúng khi nhìn vào các đầu ngón tay khẽ giật trong phút chốc của cô"Tôi nghe rằng, cô đã qua đời rồi mà."

"Nếu anh nói tới vị thánh nữ kia thì...

Ừm.

Cô ấy chết rồi."

"Thế còn cô thì sao?"

"Tôi chỉ là một kẻ ăn mày sống ở khu ổ chuột này thôi."

Đừng đùa chứ...Angmar thầm nghĩ.

Hắn ta chắc chắn... phải, mái tóc bạc sởn màu, đôi mắt đỏ như máu dù chẳng thể thấy được ánh sáng, nữ nhân mang quyền lực cao cường tựa thần thánh đã từng đứng cùng các anh hùng để dồn hắn vào đường cùng.Khi Angmar còn đang là kẻ thống trị, hắn đã tin mình bất bại.

Sức mạnh của hắn bộc lộ ngay lần đầu hắn có ý định lạm sát.

Và ngọn lửa trắng xoá của hắn cho phép hắn thiêu rụi cả thế giới này.Hắn là mạnh nhất, đó là điều hắn tin.Hắn sẽ không bao giờ chiến bại, cả chiến trường lẫn những cuộc đấu trí.

Lớn lên ở khu ổ chuột cho phép hắn có cái đầu toan tính và tàn nhẫn, cùng với sức mạnh khổng lồ đáng ra không thể thuộc về thế giới này.

Hắn sẽ không bao giờ thua.

Mọi thứ đáng ra là như vậyNhưng...Sự thật thì đã đành... hắn đang nằm như cái xác chết ở đây.

Chứng tỏ hắn đã thua... mà không chỉ là thua.

Mà còn là thua đậm, thua sâu và không thể gỡ gạc[Tổng lực Thánh Chiến]Trận chiến tổng lực của hai mươi bảy vị anh hùng và trong đó hắn nhớ... có một vị thánh nữ xinh đẹp vô cùng mang quyền năng áp đảo hoàn toàn các anh hùng khác.

Thứ quyền năng, tưởng chừng như có thể chạm tới hắn.Chính ả ta... chính vị thánh nữ đó là người đã đâm một kiếm vào bụng hắn và khiến toàn bộ sức mạnh của Angmar bị phong ấn, từ đó khiến những anh hùng còn lại có cơ hội giết chết hắn ta.

Dù vậy, hắn đã chạy thoát... bằng chứng là giờ hắn đang lay lắt ở cái nơi chết tiệt này đây!'Giết ả không?''Không, chỉ vùa ban nãy ả ta dễ dàng vật ta xuống, phải chờ đợi cơ thể này hồi phục.''Tại sao ả ta lại cứu ta?''Ả không nhận ra kẻ thù của mình sao?''Không, quan trọng hơn, sao ả ta lại ở đây trong tình trạng ấy?'Hàng loạt câu hỏi chạy qua đầu của Angmar khiến hắn nghiến răng.

Đôi mắt nhìn về phía cô gái có phần sợ hãi và căm hận."

Angmar, anh đang suy nghĩ gì sao?"

"!!"

Dù có mù, nhưng cảm quan của cô ta nhạy bén quá thể.

Dù vậy, Angmar cũng chỉ đáp lại"Không, tôi chỉ đang nghĩ: 'Ra là quốc tang ở thánh quốc là giả'.

Vậy thôi."

"Đâu phải giả đâu.

Thánh nữ ấy thật sự đã chết rồi mà."

Thiên Lương không một tiếng động đã bước đến trước mặt Angmar và ngồi xuống bên cạnh.

Tên đàn ông bất ngờ, nhưng rồi cô gái ấy đã chạm nhẹ tay lên ngực hắn.

Động tác tay không được dứt khoát vì vốn cô ấy cũng mù loà, nhưng đôi chân di chuyển lại nhẹ nhàng đến bất thường.

Điều đó khiến Angmar ngồi yên không phải kháng.

Nhưng..."

Augghhh!!!"

"Nó đau đến vậy sao?"

Angmar nghiến răng và lườm cô gái.

Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại'Không thể để lộ điểm yếu một cách sơ sẩy như vậy.'Với suy nghĩ đó, Angmar chỉ giữ sự tức giận ở trong lòng.

Lúc này, cô gái ấy chạm nhẹ tay vào chán hắn ta, rồi đưa chán mình lại gần."

Nóng thật... nhưng cũng tạm xong việc sơ cứu rồi."

'Cô ta có ý định gì vậy?'Angmar thắc mắc.

Nhưng lúc này, cô thiếu nữ cũng dựa lưng vào bức tường và thở nhẹ."

Anh thấy đấy.

Nếu là thánh nữ, thì mấy vết thương ngoài da của anh sẽ được chữa lành trong tích tắc.

Nhưng tôi vừa tận dụng hết khả năng của mình mà mới chỉ cầm máu được cho anh.

Cảm giác bây giờ vẫn tệ lắm, phải không?"

"..."

Angmar yên lặng, nhưng cô gái kia vẫn nhếch nhẹ môi lên và nở nụ cười nhẹ nhàng"Giờ tôi cũng yếu lắm, không thể nâng nổi một bình nhôm đầy nước đâu.

Cơ thể cũng không lành lặn gì và không có được ăn uống đày đủ.

Vì vậy, chúng ta chỉ như nhau thôi."

Lời nói ấy, trong trẻo va dịu dàng.

Đó cũng là lúc Angmar nâng cao mức độ cảnh giác của mình theo bản năngCô gái này có vẻ không ở trong lực lượng truy tìm hắnNgược lại, trên cơ thể cô ấy có dấu hiệu rõ ràng bởi việc bị ngược đãi và hành hạ...Nghĩa là: Cô ta đã bị vứt bỏ."..."

Dòng suy nghĩ thoáng chạy qua khiến Angmar hạ thấp cảnh giác và nhìn về phía cô gái kia.

Một sự đồng cảm bỗng len lỏi, khiến hắn không thể rời mắt khỏi cô gái khiếm thị này"Cô có... nhận ra ta là ai không?"

"...

Vì lí do gì mà anh nghĩ tôi không nhận ra?"

"..."

Hẳn rồi, như trực giác của Angmar, hắn biết cô gái kia có thể nhìn vào được thứ sâu thẳm hơn chỉ là thể xác...

Giống như việc nhìn một con ruồi cũng có thể hiểu được linh hồn của nó.

Thánh nữ Thiên Lương vốn đã bị mù, nhưng thực ra nhãn quan của cô ta còn sắc bén hơn tất thẩy con người trên thế gian.Thế nên, dù chưa từng xưng tên.

Trước cả khi cái tên Angmar được thốt ra, chính lúc lần đầu tiên nhìn thấy, cô ta đã biết rõ bản thân hắn là ai rồi"Thế, tại sao cô lại cứu ta?"

"...

Thấy con người đau đớn, vật vã và đứng trên sinh tử.

Có con người nào mà lại không động lòng cứu giúp chứ?"

"!!?"

Đó là một câu nói mà Angmar đã chối bỏ từ lâu.

Ý nghĩa thì quá rõ ràng và hắn hiểu rõ cái "động lòng" ở đây là như nào.

Nhưng... hắn đã luôn lờ nó đi.

Vì vậy, hắn... là kẻ tệ nhất"Ta nào phải con người con người.

Thứ như ta, chỉ xứng để được gọi là Ác qu-- Guhhhh!!"

"Anh nghỉ ngơi đi.

Vết thương đó đau lắm đấy."

"Nó là do cô, thánh nữ ạ!"

Hắn ta, thật sự là một kẻ tồi tệ.

Có lẽ là tồi tệ nhất trên đời này.

Bởi vì hắn không phải con quỷ máu lạnh.

Hắn hiểu rõ thứ được gọi là tình yêu, hắn cũng hiểu thứ được gọi là sự cảm thông và nỗi buồn mang hình hài như nào.

Ấy vậy mà, bản thân hắn lại chọn dẫm đạp nó, bản thân hắn lại chọn đổ lỗi cho mọi thứ xung quanh và phá huỷ chúng để bảo vệ bản thân.

Vì chúng mà bản thân hắn cơ cực, vì chúng mà bản thân hắn luôn phải vật lộn giữa sự sống và cái chết suốt cả cuộc đời.Ngày xưa như vậy, bây giờ vân chẳng thay đổi gì.

Vị thánh nữ kia đúng là người đã vung kiếm, nhưng chẳng phải lí do để cô ấy vung lên thanh kiếm đó... chính là những nghiệp báo mà hắn đã gây ra hay sao?"...Ừm."

Dù vậy, dù cô ấy không hề có lỗi lầm gì cả.

Cô chỉ là kẻ đã vung kiếm để kết thúc một con quỷ tàn nhẫn.

Vậy tại sao cô lại xin lỗi'Đừng, đôi mắt đui mù đó.

Đừng nhìn vào ta như thế.

Nhắm mắt lại đi, quay ra nơi khác, chiếu nó ra nơi khác!

Đừng để nó xuất hiện trước mặt ta.

Ta không muốn!...

Ta không... muốn..'...

Nhìn vào đôi mắt từ bi ấyĐến lúc này, Angmar mới đờ người.

Đôi mắt hắn cứng nhắc, nhìn lên vị thánh nữ khiếm thị kia.Những vết bỏng bị che đi bởi một bên tóc trắng.

Mái tóc màu nhân tạo như thể bị tước đi sắc đẹp vốn có của mình.

Chì nặng trên khuôn mặt, các cơ sần sủi và xấu xí.

Ấy vậy mà...

Thiên Lương, vẫn thật quá đỗi... xinh đẹp?"

Vì vậy, đó sẽ là lí do để tôi cứu anh."

"!!?"

Angmar bất ngờ trước lời nói của Thiên Lương.

Không có ánh sáng từ đôi mắt, nhưng cái nắm tay quyết tâm lại khiến hắn nhận ra cô ấy không hề nói dối."

Đừng đùa..."

Giọng nói của hắn ta run nhẹ.

Chỉ rất nhẹ thôi.

Nhưng tâm trí hắn thì đang hỗn loạn lạ lùng"Ta là kẻ thù của cô đấy!

Chính tay ta từng thống trị nửa thế giới bằng sự độc tài!

Và kể cả khi chết trong nồi cám cho gia súc, ta cũng không cần sự thương hại đó!!--- Khục khụ khụ! khụ!!"

Angmar kích động đập cánh tay vào tường đá khiến nó nứt ra.

Nhưng vì vậy mà vết thương đã được băng bó của hắn hở ra và khiến hắn thổ huyết.

Và Thiên Lương, dường như không quan tâm đến sự kích động đó.

Cánh tay cô đặt lên phần vết thương hở trên bụng Angmar."

Dừng—""Anh cứ nằm yên đó."

Ngồi cạnh Angmar gục xuống tường đau đớ, mồ hôi chảy ra với khuôn mặt đang dần xanh xao.Nơi cánh tay của Thiên Lương đặt lên toát ra hào quang xanh nhẹ của lá cây.

Giúp cho vết thương hở của Angmar có thể đóng miệng."

Phù..."

Cô gái thở nhẹ.

Còn Angmar thì thở hồng hộc như trâu.

Việc đau đớn và khó thở trong lúc cơ thể đang suy nhược này khiến hắn ta phải chịu đựng nỗi đau lớn gấp vạn lần người thường."

Cô... tại—""Đợi tôi một lúc."

Thiên Lương không nghe nốt câu hỏi của Angmar mà đứng phắt dậy.

Do đôi mắt mù loà và cơ thể yếu nhớt, từng bước đi của cô có phần loạng choạng.

Nhưng rồi, đến lúc cô đẩy được cánh cửa mục của mình ra...

"OẸ!!!!!!!!"

Cô ấy đã lập tức đau đớn ôm bụng và nôn mửa"Gah!

Khụ khụ..."

Lấy cánh tay hứng chút nước mưa, cô lấy nó để lau sạch miệng mình.

Rồi lấy một cốc nước nhôm ở trên bàn đã có màu hơi đục để súc miệng và nhổ ra ngay lập tức...

Để rồi Angmar đã thấy được, trong khoang miệng của cô ấy có máu"...Thiên Lương?"

"Xin lỗi, đã để anh thấy cảnh tượng khó coi vừa rồi."

"..."

Angmar bất chợt không biết phải nói gì.

Nhưng hắn ta có thể hiểu, do việc sử dụng ma thuật hồi phục ban nãy đã khiến cơ thể cô ta gặp thổn phệ."

Nếu đau đớn như vậy, thì việc gì phải giúp ta chứ?"

"Anh nghe mãi chưa thông nhỉ?"

Vị thánh nữ có vẻ vì vừa mới nôn mửa xong nên đầu óc có hơi nóng vì mệt mỏi.

Và bước đi loạng choạng khiến cô vấp vào vết nứt lớn dưới sàn mà suýt ngã.

Xong, cánh tay Thiên Lương với thẳng đến tay áo Angmar và nói thẳng:"Tôi không đủ dũng khí để thấy một người chết mà không cứu!"

Thấy thái độ đòi tranh đấu như vậy.

Angmar liền bị kích vào máu nóng và bản tính kiêu ngạo"Nếu đã nhát gan như vậy thì sao cô phải tham gia chiến tranh làm quái gì?!

Cứ sống ở miền viễn Đông yên bình đi.

Sẽ chẳng ai rảnh mà vượt biển đi xâm chiến cái vùng đất nghèo nàn đó đâu!

Đến đây làm gì để rồi tham gia chiến tranh và phải tiêu diệt mọi kẻ thù trước mặt!"

"Tôi không thể, tên đần!

Ai muốn vượt biển chứ!

Nhưng đã bị đem đến đây rồi tôi không chiến đấu thì phải làm cái gì?

Hả!?"

Thánh nữ rõ ràng lúc này là người chủ động vì dù cùng là hai kẻ đang suy nhược, nhưng chi ít cô ấy vẫn còn cử động được và đang đã giơ tay toan đấm luôn Angmar kìa"Gừ!!

Chết tiệt mà!!"

Cô vung nắm đấm đã siết chặt của mình xuống, Angmar cũng nhắm mắt lại sẵn sàng ăn đập, nhưng điều anh ta nghĩ đã không xảy ra.

Thiên Lương Đập mạnh vào bức tường đá mà đã nứt từ trước do Angmar, kết quả khiến nó vỡ mà đục nguyên một lỗ"Ấy..."

Lúc này, cô gái mới đưa cánh tay lên che miệng mình.

Như thể một quý tiểu thư vô tình nhìn thấy điều không hay...

Mà cô ấy có thấy được gì đâu chứ?!"

Thanh lịch lúc này để làm gì hả!?

Đừng có đổ lỗi cho tôi!!"

Angmar hét lên trong mệt mỏi.

Việc mất đi sức mạnh và cơ thể suy nhược này khiến chỉ cãi nhau có vài câu đã khiến anh ta thở dốc rồi."

Hộc... hộc... haaa..."

Tiếng thở của cả hai gần như cùng lúc được hít sâu lại."

Đồ cứng đầu!" / "Tên cứng đầu!!"

Và hai người cùng lúc nói ra từ đó và lại phải thở như trâu.

Cái cơ thể suy nhược của họ hẳn phải tuyệt vọng lắm rồi.Lúc này để nghỉ ngơi, Thiên Lương mới ngồi xuống cạnh Angmar.

Cả hai dường như cùng hoà vào nhịp thở mệt mỏi và phải dựa cả cơ thể vào tường để lấy sức"Lạnh không?"

Thiên Lương lên tiếng khi nhìn vào Angmar.

Một câu hỏi có phần bất ngờ và khiến hắn nâng cao cảnh giác"Không."

"Vậy à, thế thì dùng tạm cái vỏ hộp này để đắp nhé.

Nhà tôi đáng ra còn mấy cái cơ, nhưng hỏng với mốc hết rồi.

Còn đúng cái này là dùng được."

"..."

Angmar yên lặng trước việc Thiên Lương lấy từ sau tủ gỗ một cái bìa cát-tông lớn.

Sau đó, cô mở rộng nó ra và đắp lên cho cả hai người.

"Tôi... không có lạnh."

"Không phải ngại gì đâu.

Chúng ta bây giờ còn yếu ớt hơn người thường, không giữ được nhiệt độ cơ thể thì sẽ chết đấy."

"..."

"Anh cũng chưa muốn chết đâu, đúng không?"

Lúc này, Thiên Lương đã quay đi.

Hoàn toàn để phần lưng sơ hở về phía anh ta.

Nhưng... lúc này, Angmar cũng mệt mỏi rồi, chẳng thể suy nghĩ gì nữa.

Nên anh ta cũng quay lưng lại và trả lời"Ừm."

"Vì vậy... tôi sẽ cứu..."

"Hả?

Lại n—"Lúc quay lại nhìn về phía Thiên Lương.

Thì Angmar nhận ra cô ấy đã chìm vào giấc ngủ.

Và câu nói vừa nãy là nói mớ..."

Cô hẳn là mệt lắm rồi."

Angmar thầm nghĩ và nằm lại bình thường.

Sau đó, anh ta cũng nhắm mắt lại... và chìm vào giấc ngủ của bản thân mình

---Hết chương 181---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 182: Phép màu ấy đáng giá như nào? Lí do để kẻ đó sống đáng giá bao nhiêu


Mê man trong giấc mơ hư ảo.

Một con người dần mở nhẹ mi mắt.

Xung quanh hắn ta, vẫn là bốn bức tường quen thuộc, do địa hình đặc thù của nơi đây, ánh sáng mặt trời thật sự rất yếu ớt và mờ nhạt.

Dù vậy, nó vẫn là sáng sủa hơn rất nhiều so với tối qua"....

Oáp..."

Người đàn ông ấy ngáp nhẹ và khẽ ngồi dậy.

Dựa bản thân vào bức tường vì cơ thể vẫn còn quá yếu ớt để di chuyển.

Anh ta đặt miếng cát-tông là chăn của mình tối qua sang một bên và gấp bọn nó lại rồi để sang bên cạnh"...Sáng rồi sao?"

Ở tình trạng mơ ngủ, anh ta khẽ nhìn lên trần nhà xập xệ.

Thông qua mấy lỗ thủng dột, thì đúng là bây giờ đã sáng."

Cô ta đi ra ngoài rồi nhỉ?"

Angmar lúc này thở nhẹ.

Giấc ngủ tối qua phần nào đã giúp hắn ta hồi phục về mặt tinh thần.

Thể chất thì chưa khá lên là bao, nhưng hắn ta không còn cảm giác khi suy nghĩ thì luôn có cái gì đó lạo xạo trong đầu mình nữa"Phù..."

Gã ta thở dài và dựa lưng vào bức tường.

Có lẽ thứ bây giờ để khẳng định tình trạng hắn ta hơn một người thực vật là hắn có thể nói và lết đi.

Từ khi mất đi sức mạnh do nhát đâm của thánh nữ, cùng những gì xảy ra ở trận chiến đó, tình trạng của hắn còn tệ hơn một người gầy gò đói khổ.

Không thể di chuyển, gần như là liệt.

Như thể mọi quyền lực của quá khứ chỉ còn là ảo ảnh."

Những thứ đó... là ảo ảnh... thì càng tốt."

Angmar chợt nghĩ như vậy khi nhìn vào tình trạng của bản thân hiện tại."

Khụ khụ.."

Chỉ việc hít mạnh, cũng đủ khiến hắn ho khan'Nói là tình trạng đã tốt lên, nhưng mà...'Trong tình trạng này, thì một tuần là cùng...Hắn ta rõ ràng không nghĩ đến việc bản thân có thể sống được lâu hơn.

Đúng như thánh nữ nói, hắn vẫn chưa muốn chết.

Ai mà lại đi muốn chết chứ?

Với con người, còn sống thì còn hy vọng, đó cũng là lí do hắn chạy trốn chứ không đối mặt với cái chết trước các anh hùng dù đã mất đi tất cảNói chung là... hắn sẽ chết chắc và đó rõ ràng không phải điều hắn muốn.'Mà có phản kháng bằng mắt'Chán nản đặt tay lên vết thương đã đóng miệng.

Chấn thương của hắn rõ ràng nặng hơn bên ngoài thấy rất nhiều.

Nếu không thì chỉ một cú đâm làm sao mà có thể khiến hắn không thể di chuyển được chứ.

Và ở đây, thì không hề có cơ sở y tế.Cảnh tượng đó không biết có đáng xem không nhỉ?Cót két*Cánh cửa mục mở ra để ánh sáng chiếu vào căn nhà ủ dột.

Angmar quay sang đó để nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc"Anh tỉnh rồi à?"

Đó là Thiên Lương, một "cựu" thánh nữ.

Người thiếu nữ bị vứt bỏ và trở thành một kẻ ăn mày nghèo hèn ở Khu ổ chuột này.

Và lí do bị vứt bỏ... hẳn là do toàn bộ sức mạnh của cô ấy đã biến mất và Angmar đoán, thì còn là do việc hắn ta còn sống nữa."

Ừ..."

Angmar lúc này nhắm nhẹ đôi mắt vì mệt mỏi.

Lúc này mới lộ ra, những vết thâm vì thiếu ngủ của anh ta đã mờ đi phần nào"Cũng đúng lúc lắm, tôi mang được đồ ăn về rồi này."

Người con gái mù với cánh tay lên và đóng cửa.

Cô đặt chiếc túi xuống đất và quơ nhẹ cánh tay để tìm cái bát đồng ở trên giá gỗ.."

Đây rồi."

Lấy được một chiếc bát xuống, Angmar thấy rõ ràng nó đã bị oxi-hoá xanh nguyên một mảng, chiếc thìa gỗ cùng không khá hơn, nó bị mục và có dấu vết của việc từng mọc rêu trên đó.Xong, cô gái xách chiếc túi và chạm nhẹ ngón tay vào góc nhà..."

Tiếc thật, vừa mưa xong mà đống nấm vẫn chưa lên đủ."

"..."

Được rồi, không cần cảm thấy kì lạ vì một thánh nữ lại biết điều này...Không cần...Sao mà không được chứ, việc nấm mốc có loại ăn được thì chỉ có những người đã sống lâu trong những khu nghèo khổ mới biết được thôi!"

Sao cô biết nấm mốc ăn được thế??"

"Hả?"

Ở lục địa này thì nấm mốc gần như bị coi là thứ kinh khủng và bẩn thỉu.

Chỉ ở những nơi ẩm ướt và bẩn thỉu.

Đồng nghĩa người ta sẽ nhìn nó như một thứ bẩn thỉu.

Và chỉ có những món như xúc xích Salami mới sử dụng một loại nấm mốc lành tính, nhưng đó là bí mật kinh doanh và chắc chắn nó không giống với loại nấm sẽ mọc ở góc tường."

Ờm... tôi khá chắc là anh từng nói quê tôi nghèo.

Và ừ, nó từng nghèo thật, dù tôi nhớ lần cuối nghe tin về nó thì nó cũng đã phát triển, nhưng tôi vẫn có kiến thức của người sống tiết kiệm đấy nhé."

"..."

Angmar câm lặng.

Đúng, hắn ta thật sự không biết lí do và việc Thánh nữ đến đây là gì và từ lúc nào.

Nhưng khi nghe tới cái tên "thánh" hẳn hắn cũng đã nghĩ Thiên Lương từng sống trong nhung lụa và vinh quang.

Xong, việc thậm chí cô ở đây trước cả hắn sau trận chiến cuối cùng của Tổng lực thánh chiến, thì hẳn cô ấy thật sự có một kiến thức nhất định trong việc sống ở những nơi nghèo hèn."

Tự nhiên anh nói nhiều nhỉ?

Vậy thì hẳn là đã khoẻ hơn rồi."

"...

Không...

ừ, không hơn tí nào."

Ngược lại, nhờ suy nghĩ đã thông suốt, hắn càng nhận ra tình trạng của mình đang tệ và tệ dần đi như thế nào"Hể... tôi thì lại thấy nó tốt hơn rồi đấy chứ?"

"...Cô nhìn?"

"Ừ, nhìn?"

Nhìn thật?"

"Ừ?"

Được rồi, não Angmar đang cố nghĩ xem nó hài ở chỗ nào.

Một người mụ nhìn được á?

Cổ có có nhìn được các vết thương đâu?"

Tôi nghĩ mình sẽ giải—""Stop stop!

Không ai đi giải thích chuyện hài cả!"

Vâng, đó là suy nghĩ của Angmar.

Điều đó khiến cơ mặt của cô gái kia khẽ phồng lên...

Nhìn thì hơi khó do vết bỏng lớn, nhưng... hình như cô gái tên Thiên Lương này, đang phụng phịu."

Hừ!"

Phụng phịu thật.

Nhìn dễ thương quá ha...Angmar sẽ rất vui khi thấy điều đó nếu tình trạng của cả hai không tệ hại như này—'Vui?

Mình á?'Hắn chợt nhận ra bản thân mình vừa suy nghĩ điều gì đó kì lạ.

Và dĩ nhiên là phải gạt luôn điều đó điTrong lúc đó, Thiên Lương lại ngồi xuống cạnh hắn và đặt bàn tay lên vết thương hôm trước.

Lại là ánh sáng nhẹ nhàng toát ra, lại là cảm giác ấm áp khiến Angmar cảm nhận được sự yên bình.

Xong, hắn vẫn phải đối diện với sự thật mà bản thân đã hiểu quá rõHắn sắp chết và điều thánh nữ lúc này đang làm... là vô dụng"Cô có thể ngừng lại mà?

Bản thân tôi vô vọng rồi.

Nhát kiếm của cô quá hoàn hảo.

Nó tước đoạt mọi thứ của tôi và đẩy tôi tới bờ vực cái chết.

Dù cô có trị thương đến mức nào, thì tôi cũng sẽ không thể sống quá được một tuần nữa đâu."

Cơ thể Thiên Lương đang rất yếu.

Angmar không rõ vì lí do gì, nhưng nếu sử dụng ma thuật này quá nhiều, chính cô ấy sẽ bị thổn phệ và vô cùng đau đớn.

Cô ấy tốt nhất không nên lãng phí nguồn sức mạnh ít ỏi đó cho hắn..."

Anh không thể nói trước được điều gì cả."

Dù vậy, tông giọng của cô gái vẫn quyết tâmĐiều đó khiến Angmar ngước lên nhìn cô như nhìn một thứ gì đó kì lạ"..."

"..."

Bốn mặt nhìn nhau...

đúng hơn là hai mắt rõ nhìn hai mắt mù.

Nhưng rõ ràng là họ đang nhìn thẳng vào đối phương"Anh nên tinh tế hơn một chút, Angmar.

Trước mặt phụ nữ làm vậy là không được đâu."

"Từ bé đến giờ tôi còn biết nghĩa từ đó là gì."

Ờm... hắn có nhiều tri thức, hiểu nhiều nhưng không có nghĩa là hắn thật sự hiểu ý nghĩa của vài từ mơ hồ và giáo điều"Chỉ đơn giản, là đàn ông hơi thôi, tên ngốc bọ."

"...??"

Lại một kiểu nói khó hiểu nữa.

Bộ người phương Đông hay nói ẩn ý như vậy lắm à?Trong lúc Angmar đang suy nghĩ, thì Thiên Lương đã đổ thức ăn ra bát đồng.

Đó là cháo mật ong..."

Hôm nay có vẻ nhiều hơn mọi ngày một tí, tốt thật ha."

Nụ cười nhẹ nhàng của Thiên Lương khiến Angmar thắc mắc.

Cháo mật ong á...

Hắn phải nói thật, thịt chuột nướng qua lửa còn ngon hơn.

Dù chúng nhiều bệnh hơn, nhưng bát cháo này có có vị dở tệ hơn cả cám của gia súc. (Đừng hỏi vì sao, hắn ta đã thật sự ăn cả ba món trên).

Chất dinh dưỡng thì chỉ có một chút bột gạo nhão"Cô, thật sự kì lạ đấy."

"Có mà là anh ấy.

Đây, ăn đi."

"?"

"Há cái miệng ra."

"Cô đã giúp chữa trị cho tôi rồi.

Không cần chia sẻ cả thức ăn nữa đâu."

"Cứ há miệng ra và ăn đi."

"Không."

Cô gái cứng đầu lấy thìa xúc cháo lên trước miệng tên đàn ông đang quay mặt đi.

Bộ cổ coi hắn là trẻ con hay gì, hắn có thể...À, hắn không thể.

Ngón tay hắn vẫn liệt mà...

Nhưng nhất định hắn sẽ không để nữ nhân xúc cháo cho mình đâu!!"

A a nào."

"Không không không, cô làm cái gì vậy hả!?"

Xực*Và khi câu trả lời đấy rời khỏi miệng Angmar, thì cái mỏ của hắn đã bị tóm lấy và ép mở ra"Nói nhẹ nhàng không nghe nhỉ?"

"UÊ UÊU ÊUÊ!!!"

Cái mồm bị bóp khiến Angmar không thể nói bình thường.

Nhưng cụ thể thì chắc nó là "Đừng có nhét thứ đó vào miệng tôi"!!!"

Nhưng, thánh nữ với con mắt đỏ như sáng lên, một thìa đút thẳng vào miệng Angmar và ép hắn ta nuốt xuống."

Ực!

Hộc hộc...

Cái vị này... hoài niệm quá..."

Angmar đau đớn nhớ lại chút kí ức xưa..."

Sao rồi?

Vị như nào?"

"Dĩ nhiên là... dở tệ."

"Hừm... hiểu rồi."

Thiên Lương gật đầu và cầm bát cháo lên ăn.

Cô ấy ăn từ tốn...

'Sao mà ăn ngon lành vậy...'Bộ cô ấy thích món này à?"

Khặc."

Bất chợt cô ấy nhăn mặt vì cắn phải thứ gì đó.

Nhổ ra khỏi miệng một cái vỏ vỡ chắn là trứng bọ hoặc trứng sán.

Và chắc chắn là cô ấy không thích món này tí nào rồi."

Đây, còn lại sẽ là của anh.

Dở tệ thì cũng phải ăn nên cố chịu nhé."

"..."

'Thật lãng phí'Đó vẫn là suy nghĩ của Angmar.

Nhưng không một chút phản kháng việc Thiên Lương múc cho mình ăn, hắn đã chậm rãi ăn hết báo cháo dở tệ ấyVà đó, là những hành động của Thiên Lương với Angmar trong mấy ngày tiếp theo.Cùng nhau ăn bát cháo, đá đểu đối phương và lại cãi nhau như chó với mèo.Hắn đã từng thử cầu xin cô cho hắn chết đi.Dĩ nhiên câu trả lời nhận lại vẫn là một chữ "Không" đoan chínhÝ thức tỉnh táo đang cho Angmar biết tình trạng cơ thể của mình.

Nó tệ lắm rồi, mắt thì thâm, các cơ quan hoạt động chậm lại, nhịp tim thì nhiều khi bị đẩy nhanh bất thường và nhiệt độ cơ thể lúc thì quá nóng, lúc lại quá lạnh như sắp chết tới nơi.Đắp mình trong tấm chăn cát-tông không thể đủ để giữ ấm ở nơi ẩm ướt này.

Món cháo mật ong dĩ nhiên cũng không thể cung cấp đủ chất dinh dưỡng cho cơ thể, môi trường hôi thổi và bẩn thỉu này cũng không hề phù hợp cho việc dưỡng thương.

Angmar để ý việc gần đây, Thiên Lương đã ăn ít đi và để cho hắn phần nhiều hơn.

Nhưng tình trạng vẫn chẳng khá quan hơn là baoHắn... còn không quá ba ngày....."

Thiên Lương... dừng lại đi..."

"Anh biết câu trả lời của tôi mà.

Anh vẫn phải tin vào tương lai chứ"Nó, vẫn sẽ là một chữ Không duy nhất"Đừng ngốc nghếch vậy... tình trạng cơ thể tôi tệ lắm rồi.

Tôi nghĩ cô thậm chí còn biết rõ hơn tôi.

Đôi mắt của cô có thể thấy được linh hồn đúng không?

Hãy nói cho tôi, bây giờ 'linh hồn' tôi, đang như nào được không?"

"...Nó đang—""Đừng nói dối..."

"Tôi đã nói gì đâu?"

"Tôi biết cô đang định nói dối."

Angmar khẽ cười khi nhìn vào sự dao động của Thiên Lương.

Hắn ta nói"Mỗi lời nói chính trực nơi cô, đều rất mạnh mẽ và đoan chính, theo cách nào đó, thì cô rất cứng đầu.

Nên, khi nghe thấy chút lưỡng lự đó, tôi biết là cô không tính nói ra sự thật..."

Thiên Lượng chìm vào im lặng, đây có lẽ là lần đầu tiên cô ấy thật sự không thể đáp lại Angmar."

Cô thật sự rất tốt bụng, Lương.

Nhưng phải nói thật, thứ này chỉ là quả báo mà tôi phải nhận.

Nó không phải tội lỗi của cô.

Cô chỉ chém tôi một nhát, để tiêu diệt con ác quỷ đáng bị tiêu diệt.

Thứ cô suýt nữa hạ sát, không phải con người.

Vì vậy, không cần phải giúp đỡ tôi nữa.

Để mặc tôi chết ở xó xỉnh nào đó đi..."

"Tôi không thể..."

"Cô có thể.

Dù danh hiệu là khác nhau, nhưng chúng ta đều là những kẻ từng nằm trên chiến trường, cùng một hoàn cảnh.

Tàn nhẫn với kẻ thù hay những kẻ không liên can tới bản thân là điều dễ dàng."

Hãy cứ bỏ sự thương tiếc và sống.

Đó là điều Angmar muốn nói.

Hắn đã từng là kẻ như vậy.

Hắn sống sót, hắn chạy trốn khỏi bất công và quay lại trả thù thế giới.

Thống trị nó...

Và cũng đã bị trả thù.

Những kẻ căm thù hắn liên tục đứng lên, để rồi khi có người đủ mạnh mẽ, hắn đã bị đánh bại và lại phải bỏ chạy nhục nhã thêm lần nữa"Này, anh đang kì lạ lắm đấy.

Sao tự nhiên lại lo lắng cho tôi vậy?"

"Cô đang dao động kia.

Cô biết tôi nói đúng."

Trước sự phản kháng yếu ớt của Thiên Lương, Angmar khẽ an lòng."

Vì vậy, vứt bỏ tôi đi.

Rồi chạy trốn khỏi nơi đây, đi đến một nơi khác, nhưng tốt nhất thì hãy trở về quê nhà để sống.

Ma vương sẽ không vượt biển để đánh đến đó đâu, thợ săn tiền thưởng cũng sẽ không dám hoạt động ở một quốc gia mà chúng không lợi dụng được quan hệ.

Và cô vẫn sẽ được sống, chi ít là ở một nơi tốt hơn khu ổ chuột này."

Đó... là một lời khuyên chân thành.

Angmar biết hắn với Thiên Lương rất giống nhau.

Đều là những kẻ bần hèn, chiến đấu với cái số phận khốn khổ và rồi lại đạp xuống như chó rách."

Haha...

Không được đâu."

"Hở..."

Angmar hơi bất ngờ và lập tức nhìn lên Thiên Lương... cô gái ấy, đang biểu hiện một thái độ chán nán và ánh mắt khiếm thị lúc này mới thật sự giống một người mù.

Không chút ánh sáng, không chút hy vọng.

Cơn gió nhẹ thổi qua hốc tường vỡ khiến mái tóc của đung đưa.

Bên mắt còn những mảng chì nguội bám vào lộ ra..."..."

Điều đó khiến Angmar thấy thật khó tin.

Từ khi mới gặp, hắn đã nhận ra dù thân xác của cô gái này có bị tàn phá bao nhiêu, thì nó vẫn cao quý vô cùng.

Ấy vậy mà lúc này đây, đôi mắt tàn tật đó... khuôn mặt khốn khổ và đôi môi nứt nẻ giờ đây rõ ràng đến lạ thường.'Cô ấy...

đang tuyệt vọng ư?'Angmar như thể không thể tin vào mắt mình.

"Tôi bảo anh phải tinh tế lên mà.

Vì vậy mà mới không có ai yêu được anh đó."

Nụ cười gượng khốn khổ nhắm vào Angmar.

Điều đó như một xé nát trái tim vốn không lành lặn của hắn"Ở đó, hay nơi đây... cũng không khác gì nhau đâu.

Vẫn có những nơi như này, vẫn tồn tại những thứ tệ hại như này, vẫn có món súp tệ như này."

"..."

"Anh chưa từng đến, vậy nên không hề biết cuộc sống bên kia như nào.

Nhưng, thực ra anh không cần đến đó để hiểu đâu.

Hòn đảo đó, cũng giống nơi đây thôi.

Tầng lớp xã hội cũng được phân chia như vậy, chỉ có văn hoá và tín ngưỡng là khác nhau."

"Này, cô!!"

Lúc này, Thiên Lương kéo nhẹ vai áo của mình xuống, để lộ ra bờ vai nhỏ bé với nhiều vết sẹo bỏng.

Xong, có một thứ đã hoàn toàn thu hút ánh mắt của Angmar."

Dấu ấn đó... cô... từng là nô lệ?"

"Tệ hơn vậy, Angmar."

Dấu ấn đỏ bị in hằn lên da thịt.

Chứng tỏ cô ấy đã bị bắt cóc đến đây và bị bán đi trở thành nô lệ.

Và tệ hơn cả vậy nữa..."

Anh có nhận ra, sức mạnh của chúng ta có chung một nguồn gốc không?"

"..."

Đó là một thông tin hoàn toàn mới.

Angmar không nhận ra điều đó"Ngọn lửa trắng xoá đáp lại tiếng gào khóc của chúng ta, vì chúng ta bị chà đạp, vì chúng ta là những kẻ khốn khổ.

Nên ngọn lửa đó đã ban cho ta sức mạnh để phản kháng."

"Anh với tôi... có khác gì nhau không?"

"Chúng ta sử dụng tất cả, để tận diệt những gì khiến mình đau khổ.

Anh trở thành bạo vương, còn tôi thì là thánh nữ của chính quốc.

Chẳng phải, tất cả là để đạp lên quá khứ yếu đuối của chúng ta sao?"

"Và sự đối đầu của ta, sự tận diệt của hai ta...

Chính là định mệnh."

"Đó cũng là lúc Phép màu thứ hai xảy đến."

Thiên Lương đặt nhẹ đôi tay lên má Angmar và đầu hai người cụng nhẹ vào nhau.

Thật gần, như thể hơi thở họ hoà làm một"Nhát chém cuối cùng của tôi, là một phép màu.

Đáng ra tôi không thể đánh bại anh, đáng ra đó là lúc tôi phải chết.

Nhưng nhát chém đó, với sự tuyệt vọng của tôi.

Nó đã tước đi tất cả."

Lúc này, Angmar được chứng kiến điều mà Thiên Lương nói...

Nhát chém đó, phong ấn sức mạnh của bản thân hắn.

Nhưng cũng đồng thời, tước đi sức mạnh của thánh nữ.

Đúng hơn, sức mạnh của thánh nữ đã được chuyển giao vào cơ thể Angmar...

để kìm hãm cũng như thiêu rụi hắn.Một phép màu đến từ sự sợ hãi của Thánh nữ.

Đến từ việc cô sợ hãi Bạo vương"Phép màu đã xảy ra như vậy đấy, Angmar."

"Cái giá phải trả... cho phép màu đó là gì?"

"..."

"Trả lời ta đi, Lương."

"Anh nên tinh tế hơn...

Nhưng, đúng là tôi cũng chẳng phải giấu anh điều gì nữa."

Cả hai đã nhận ra... họ còn giống nhau hơn mình tưởng.

Vì vậy, họ rõ ràng biết điều xảy ra với đối phương là như nào"Khi trận chiến của ta kết thúc.

Vì đã để anh chạy thoát, cũng như không còn giá trị lợi dụng khi mất đi tất cả.

Tôi, đã bị vứt bỏ."

"Bị lột bỏ mọi thứ, danh tiếng, quyền lực, quan hệ thậm chí là y phục và cuối cùng là bị ném thẳng vào nhà lao."

Và dĩ nhiên... một nữ tù nhân, sẽ chẳng được đối xử tốt đẹp gì ở một nơi toàn cặn bã như nhà ngục."

Nơi đó, cũng là nguyên do cho thứ này."

Cô gái chỉ vào bên mắt mình.

Nơi mà cô đã bị đổ chì nóng lên và hoàn toàn bị tước đi vẻ đẹp của bản thân mình"Cô, không tuyệt vọng sao?"

Thật vô duyên khi hỏi vậy.

Nhưng, Angmar không thể không hỏi.

Tại sao, cô ấy lại cứu hắn ta?

Rõ ràng, vì đánh bại hắn mà cô đã mất đi tất cả mà."

Có chứ.

Nhưng, tôi đã nói với anh mà.

Phép màu đến, khi ta tuyệt vọng nhất.

Trận chiến của chúng ta đã khiến lục địa này trở nên yếu đuối hơn bao giờ hết.

Nên chỉ sau ba ngày khi tôi bị tống giam.

Ma vương đã hạ thế."

Angmar biết điều đó, khi hắn trốn chạy, hắn cũng có nghe về thông tin ma vương đã tấn công và huỷ diệt cả vương quốc"Nhà ngục bị phá huỷ, những kẻ nhục mạ tôi đã chết hết cả.

Nhưng... tên gọi là ma vương đó, lại bỏ qua tôi hoàn toàn."

Thế là cô ấy trốn chạy.

Chạy thật nhanh ra khỏi nơi mà cô đã luôn phải chịu đựng và khổ đau.

Để rồi cuối cùng... cô đã chạy đến đây.

Một nơi chẳng khác mấy so với xuất phát điểm của cô.Khi đã ở đó được vài ngày... cô cũng đã định trốn đi nơi khác để tránh bị tàn quân của vương quốc truy đuổi nếu nhận ra cô còn sống.

Nhưng... cô đã thấy hắn.

Thấy linh hồn kẻ thù của cô, thấy nguyên do mình đã mất đi tất cả...Lúc đó cô đã bất chợt bộc phát suy nghĩ duy nhất'Mình phải giết hắn.''Mình phải giết kẻ đã khiến mọi thứ thành ra như này.''Mình phải...'Cô ấy đã không thể.

Ngay khi cánh tay yếu ớt nhấc con dao phay lên, cô ấy đã thổ huyết và khuỵ xuống.

Lúc này... cô đã có thể nhìn rõ hơnCô gái tên Thiên Lương đã thấy: Một linh hồn đầy tổn thương.Linh hồn tương đồng với chính bản thân cô gái.

Đó là lí do cô đã dao động.Như thể, cô ấy đã tìm được lí do để tiếp sống: Một phần linh hồn còn thiếu của bản thânVà mọi chuyện đã xảy ra như những gì mấy ngày hôm nay họ bên nhau"Anh thấy chứ, Angmar.

Anh là lí do để tôi... tiếp tục sống."

OẸ!!!Cô gái đau đớn ôm lấy bụng, dường như sự đau buồn khiến cơ thể cô còn suy nhược hơn nữa"Lương!"

"Tôi không sao."

Máu chảy ra từ miệng cô ấy đặc quánh."

Cái giá phải trả cho một phép màu, rất đắt.

Và tôi đã phải trả giá cho hai lần rồi.

Nhưng...

điều đó không có nghĩa, phép màu không đem lại cho tôi điều gì."

Đôi mắt đỏ của Thiên Lương nhìn thẳng vào Angmar, điều đó khiến hắn cảm thấy thật đồng cảm.

Và rồi, cánh tay run rẩy của hắn khẽ nâng lên, cố gắng với tới nơi nó cần tới"Thiên Lương... cho tôi chạm vào cô, được chứ."

Cánh tay di chuyển đó, thật kì lạ.

Nó vô cùng run rẩy, nó không một chút sức lực.

Nhưng rõ ràng... nó đã thực hiện một điều bất khả thiThiên Lương mỉm cười, nụ cười ấy thật đẹp làm sao.

Đẹp đến mức khiến kẻ như Angmar phải mê say dẫu cho khuôn mặt cô có vô cùng xấu xí đi chăng nữa"Anh thấy chứ, phép màu này."

Cô gái mò mẫn cánh tay run của chàng trai và rồi đặt nó lên má mình.

Bên má sần sùi với những vết bỏng và tổn thươngAngmar đã cảm nhận nó một cách rõ ràng, qua những đầu ngón tay của mình.

Cảm giác đau đớn và tổn thương...Những Linh hồn đau khổ đã thu hút lấy nhau – Có lẽ đã từng có một cuốn sách viết như nàyĐúng là phép màu...Khung cảnh trước mặt Angmar lúc này...

Chính là cô gái tên Thiên Lương vô cùng xinh đẹp.

Khuôn mặt xấu xí kia đã biến mất, vì lúc này, hắn ta đã thấy được linh hồn cô...

Và hắn đúng...Nó rách nát, tổn thương, yếu ớt... nhưng lại vô cùng kiên cường và xinh đẹpVà điều đó...

đã trở thành lí do để hắn sốngCơn mưa tầm tã rơi, giọt nước chảy qua mái nhà dột nát.

Rơi xuống bát cháo loãng mà hai người đã chẳng còn để ý nữa.

---Hết chương 182---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 183: Sao băng ngang trời đêm


Vẫn là quang cảnh như vậy.

Vẫn là mái nhà dột nát.

Vẫn là khu ổ chuột tồi tàn.

Nhưng giờ đây, có một nơi như thể đón nắng maiĐó là một ánh sáng dịu nhẹ, vừa le lói sau màn đêm dài dằng dặngTại nơi đó... có một tiếng rít khá là đau"Ái!!!!"

"Anh ngồi yên, để tôi bôi thuốc, chệch một li là phí lắm đấy!!"

"Đau!

Á đau!!"

Phải, là tiếng hét của một chàng trai đang cố dãy giụa phần cơ thể cử động được của mình và một cô gái đang bôi một loại thuốc lạ cho anh ta"Lương, từ từ, rát lắm!"

"Đây là thảo dược mà, không rát sao được.

Nằm yên!"

Đó, là Angmar và Thiên Lương.

Hai người vừa mới thắt chặt mối quan hệ với nhau gần đây...

Cũng gần một tháng kể từ lần cả hai trải lòng với nhau.

Và Angmar vẫn sống, đúng như Thiên Lương đã nói, đó là phép màu.Lúc này đây, chàng trai đã được lật lại, nằm úp lưng xuống để thoa thuốc từ những thảo dược sử dụng được và nghiền bởi Thiên Lương.

Nó rất đau, đúng vậy, cảm giác đau từ rát nó khác với những đường kiếm hay rìu bổ.

Khi ta chiến đấu, cảm xúc cùng Andrenaline sẽ khiến cơn đau bị mờ nhạt.

Nhưng, việc bôi thuốc hay oxi già, giống như việc đang ngủ mà bị đổ nước sôi vào mặt hoặc đang đi bộ thoải mái thì đá ngón út vào chân bàn, nó đau mà cơ thể không phản kháng được.

Và hét lên là một cách để khiến nó dịu bớtVới cả... vì bên cạnh đang là một người mà Angmar đã "gắn kết" vì vậy mà hắn mới thoải mái để lộ điểm yếu như vậy."

Phù... xong rồi.

Dạo này anh khoẻ ghê ha."

"Hộc... hộc... do công cô cả."

Angmar giờ đây đã có thể điều khiển nửa thân trên và dù khó khăn cũng đã có thể nhấc cơ thể mình dậy.

Đó là một biến chuyển bất ngờ mà nếu cách đây hai tuần, hắn sẽ không bao giờ nghĩ tới."

Hmm...

Giãy mạnh như vậy là tốt rồi.

Tôi cứ lo là anh sẽ nằm yên chịu đau như mấy buổi đầu bôi thuốc chứ."

"Tôi không phải em bé đâu mà giãy mạnh hay giãy yếu!

Và mấy buổi đầu là do cô đập mạnh vào vết thương với thuốc trên tay chứ có phải là thoa thuốc đâu."

"Biết sao được, tôi mù mà."

Thiên Lương ám chỉ Angmar như một em bé sẽ đạp vào bụng mẹ là biểu hiện cho sự khoẻ mạnh.

Anh ta hiểu điều đó qua lời kể của cô ấy về việc cô từng được thấy một người mẹ hạnh phúc như nào khi thấy con đạpTheo lời chia sẻ thì, nó không được lãng mạn như trong nhiều tiểu thuyết.

Đứa trẻ trong bụng mẹ sẽ khiến người phụ nữ gặp nhiều khó khăn, từ ốm nghẹn, thèm chua, cơ thể mau xuống sức và không thể hoạt động mạnh.

Xong sau khi sinh xong, thì sẽ còn nhiều vấn đề hơn nữa.

Tất cả đều dẫn đến sự mệt mỏi.

Ấy vậy mà..."

Anh giãy được, thì chứng tỏ anh đang khoẻ lên rồi.

Tôi thấy đó là tín hiệu đáng mừng.

Giờ thì, ta ăn nào."

Lúc này, Thiên Lương cũng như mọi hôm, lấy từ túi vải cũ ra bát cháo mật ong.

Vẫn chỉ là một thìa và một bát đồng, nhưng không khí so với mấy ngày đầu rõ ràng đã thay đổi rất nhiều"A nào."

"...Tởm quá."

"Anh vẫn đang là bệnh nhân được tôi chăm sóc đấy nhé."

"Đồ ngu ngốc..."

"Vâng, tôi là cô gái ngu ngốc đã mang anh về mà."

Đến câu này thì Angmar cứng họng luôn.

Sau một tháng ở cùng nhau, Angmar đã nhận ra có một thứ mà mình không bằng được Thiên Lương...

Và đó chính là sự cứng đầu."

Nhanh chóng ăn đi nào."

Angmar nhìn cái muỗng đung đưa trước mắt, nhìn lên phía cô gái mù đang ở trong tâm trạng vui vẻ kia.

Và dĩ nhiên là ngẩng đầu lên và ăn nó"Làm tốt lắm."

"Đã bảo tôi không phải em bé mà."

Angmar hơi ngại mà cúi đầu.

Thiên Lương đưa ra lời khen như thể việc một đứa bé biếng ăn đã chịu ăn miếng cơm đầu tiên vậy.

Không chỉ vậy, cô ấy đang mỉm cười.

Gần đây, nụ cười đó đã trở nên tự nhiên hơn và dễ nhìn hơn trên khuôn mặt bỏng của Thiên Lương"Cô là đồ ngốc."

Cô gái lại tiếp túc đưa thìa cháo lên nơi mà cô cho đó là miệng Angmar.

Cùng đó là một lời đáp rất dịu dàng."

Anh biết không?

Ở nhiều nơi, sự ngu ngốc ngày còn đường gọi là Tình yêu đấy."

"Chẳng lẽ cựu thánh nữ.

Lại đi yêu kẻ thù của mình sao?"

"Haha... tình yêu nào phải chỉ là dục vọng chứ.

Những trang sách luôn dạy ta phải yêu lấy những gì quan trọng của mình mà."

"...Đúng là giáo điều."

Vẫn là những cuộc đấu khẩu qua lại.

Lúc thì như trẻ con cãi nhau, lúc thì lại thoải mái và lặng lẽ như này.Cả hai...

đều cảm thấy thật ấm lòng.

Như thể phần linh hồn tan vỡ của bản thân được chữa lành.Sức khoẻ của họ, cũng đã được cải thiện nhiều nhờ sự tích cực mới đây.

Angmar đã không còn phải hứng chịu những cơn đau triền miên, Thiên Lương thì không còn ho ra cả cục máu nữa.

Dù đúng là tình trạng của họ vẫn thi thoảng chuyển biến xấu đi.

Nhưng nhìn chung cả hai đều đang tốt lên cả."

Tôi không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như này luôn, còn anh thì sao, Angmar?"

"Tôi cũng chịu.

Tôi còn nhớ rõ ràng chúng ta từng muốn giết chết đối phương mà."

"Ừm, hai lần."

Một lần ở chiến trường và một lần nữa là ở trong khu ổ chuột này"Cùng nhau cố gắng nào."

"Ừ."

"Hết mình chứ?"

"Cô biết câu trả lời của tôi mà."

Đó chắc chắn là có.Cả hai ngồi cùng nhau, chậm rãi cảm nhận thời gian trôi.

Quang cảnh xung quanh vẫn thật tồi tàn, cốc nhôm, bát đồng, quần áo cũ nát, mái nhà ủ dột cùng bức tường thủng lỗ.

Mọi thứ, vẫn như hai tháng trước, nhưng, có một thứ đã thay đổi.

Đó là ánh sáng của nơi đây đã chiếu rọi vào hai con người đã tìm thấy sự thanh thản nhất thời"Cô đúng là đồ ngốc."

Và Angmar lại nói thêm câu này lần nữa, như thể đó thành cau cửa miệng của anh ta luôn.

Và dĩ nhiên, Thiên Lương cũng đáp lại rất nhẹ nhàng"Đúng vậy, một kẻ ngốc vì đã yêu anh."

Một lời thủ thỉ nhẹ như lông hồng, chẳng rõ từ lúc nào cuộc hội thoại như này đã luôn là cách hai người trò chuyện.

Gần gũi, mà có phần thô sơ.

Dịu dàng, nhưng ngại ngùng.

Nó như thể lai với những đứa ngốc xít lần đầu biết yêu và mấy ông chú bà cô đã quá tuổi yêu đương vậy."

Tôi đi ra ngoài nhé, chiều sẽ trở về."

"Ừ, cô đi cẩn thận."

"Anh cũng đừng cố gắng di chuyển quá nhé.

Trong vài tuần tới, đôi chân đó vẫn chưa lành được đâu."

"Tôi biết rồi.

Cô không phải mẹ tôi đâu."

"Bai bai."

"Đi cẩn thận."

Và rồi, Thiên Lương đóng cửa và đi ra ngoài làm việc.

Nói là đi làm việc, nhưng thực ra nó cũng chỉ là ăn xin hoặc giúp đỡ mọi người xung quanh mà thôi.

Nhờ vậy mà ở trong khu phố này ai cũng biết mặt cô ấy hết rồi.

Mà như vậy đúng là rất tốt, nhờ đó mà cô luôn có đồ ăn đủ cho mỗi ngày cho hai người.

Lương thiện với người khác thì ta cũng sẽ được báo đáp, nhỉ?Khi Thiên Lương đã rời đi, Angmar đã bỏ qua luôn lời nhắc nhở để cố gắng đứng dậy"Ư ư..."

Nhưng, đúng như dự đoán, đôi chân run rẩy của anh ta không thể đứng vững mà buôc phải dựa vào tường để giữ thăng bằng"Để xem được mấy bước nào..."

Cố gắng nhích lên một chút, đôi chân yếu ớt ấy như thể muốn thét lên."

Thôi nào... cố lên một chút..."

Để rồi, từng bước đi, từng bước đi...

đã lên được số thứ mười một"Chậc!"

Cơ thể loạng choạng đã ngã xuống, dù Angmar đã phản ứng kịp thời để dựa vào tường, tránh ngã nhoài ra đất phải lết về chỗ thì lại khổ."

Thêm được một bước so với hôm qua."

Đúng, đây cũng không phải lần đầu tiên Angmar làm chuyện này.

Và cũng có đôi lần bị phát hiện rồi.

Lúc đó anh ta bị mắng cho té tát.

Và đó là lần đầu tiên mà bạo vương Angmar hiểu rõ phụ nữ đáng sợ đến mức nào"Uầy, anh dám cãi lời chị nhà luôn à?"

"..."

"Đỉnh đó nha..."

"Lại là nhóc à, Finn?"

Có một gương mặt đang nhìn vào từ hốc tường vỡ...

đó là một cậu bé mà gần đây thi thoảng nói chuyện với Angmar mỗi lúc Thiên Lương ra ngoài.

Có vẻ cũng không có cha mẹ gì, nên cậu bé đó cũng thuộc dạng ăn xin và ngồi ngay cạnh bức tường này thôi"Vâng, thấy anh cô đơn khi vợ anh ra ngoài nên em bắt chuyện ấy mà."

"Đó không phải vợ anh.

Chỉ là một người bạn thôi."

"Hể... bạn bè gì sống chung một mái nhà và chung chăn gối vậy?"

"Ây, thứ này là chăn gối á?"

Angmar nhìn vào miếng vải mỏng bị rách cùng với cái bìa cát-tông lớn của mình...

Thứ này không thể gọi là chăn gối được."

Hẻ, chỉ cần người chung giường thì đã là chăn gối rồi— Ái!

Đừng có cấu!!"

Angmar đã thò tay ra cái vết lõm ở tường mà cấu vào bụng tên nhóc lắm lời.

"Nhóc ồn ào quá đấy."

"Thôi nào.

Chuyện tình hai người đẹp thế mà.

Tình tứ với nhau mãi có để ý em ngoài này đâu.

Ây!

Đừng có với tay ra!"

Đứa bé bật lên để né đi cái tay đang tìm đến sườn mình.

Rõ ràng là mới cách đây mấy tuần nó còn đang liệt, vậy mà giờ đã hoàn toàn bình thường rồi."

Mà nói chứ, anh này."

"Gì nữa đây?"

"Anh nên gần gũi hơn với chị nhà đấy."

"Đã bảo không phải chị nhà hay gì mà."

"...

Em không có đùa đâu."

"..."

Tự nhiên giọng đứa trẻ hơi nghiêm trọng, nên Angmar quyết định im lặng để nghe nốt"Tu trăm năm mới chung thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối.

Duyên kiếp hai người phải sâu đậm lắm kiếp này mới tìm thấy nhau đấy, phải trân trọng đi.

Gần gũi với chị ấy và dũng cảm bảy tỏ đi!"

"Nhóc biết câu đấy ở đâu đấy."

"Em đang nhớ nó nằm ở cuốn sách nào."

"Ồ..."

Vậy ra đứa trẻ này cũng từng thuộc tầng lớp tri thức và được động vào sách vở.

Từng đó có vẻ đã khiến thằng nhóc có chất giọng lanh lảnh này trưởng thành hơn những người đồng trang lứa đấy.

Vì với chất giọng chưa vỡ này, thì thằng nhóc còn chưa quá mười bốn tuổi.

Không bằng nửa đời của Angmar"Anh sẽ lưu ý."

"À, em cảnh báo trước.

Hai người nên để ý hoàn cảnh của mình hơn đi.

Em thấy bây giờ mọi chuyện đang rất yên bình.

Nhưng các cụ dạy chắc chắn không sai.

Trước cơn bão biển luôn lặng gió."

"..."

Angmar có hơi nghi ngờ việc thằng bé này có nhận ra họ là ai không...

Nhưng, được rồi."

Ta sẽ lưu ý điều đó."

"Dù chị nhà hơi gần, nhưng chị ấy cũng là thiếu nữ, ra ngoài đường không cẩn thận thì có thể.

Ái!!

Lại cấu rồi!!"

Không để thằng bé nói hết câu, Angmar lại cấu thêm vào sườn nó phát nữa.

Và đó, là một người bạn nhỏ không hề được biết mặt của Angmar: Finn.

Chiều hôm đó, Thiên Lương vẫn về đúng giờ như mọi ngày"Tôi về rồi đây."

"Ừm, cô vất vả rồi."

Cô gái về nhà với nụ cười tươi.

Đôi mắt mù ấy không nhìn thấy ánh sáng nhưng vẫn nhận ra con người ở góc phòng đang trả lời và mỉm cười với mình"Anh ở nhà thế nào?"

"Không tệ lắm. làm bạn với đám bọ, ngồi xem kiến bò... và nói chuyện với thằng nhóc ồn ào bên ngoài."

"Em nghe thấy đó!!"

Vì rõ ràng là hắn để thắng bé nghe thấy mà"À, là Finn à...

Fufu, tôi thấy thằng bé cũng quý anh đấy chứ.

Bám anh hoài à."

"Là vì nó tìm được người có đủ hiểu biết để nói chuyện cùng thôi, thằng lỏi này sao mà nói chuyện với đám trẻ ở khu ổ chuột được."

"Anh thiếu thường thức lắm đấy, tên đần!!"

"Nhóc mới đần ấy!"

Angmar và Finn đá khẩu qua lại khiến cho Thiên Lương dù không thấy biểu cảm của họ nhưng vẫn phải bật cười"Finn, cho bọn chị chút không gian riêng nhé.

Đến lúc tên này phải ăn rồi uống thuốc rồi."

"Vâng~"Và sau một lúc, nghe thấy tiếng chạy lạch bạch.

Có vẻ như cậu bé đã đi ra chỗ khác ngồi để hai người có được không gian riêng tư"...

Một đứa trẻ con còn tinh tế hơn anh luôn."

"Cô nói nó mới chịu hiểu chuyện vậy chứ!"

Angmar phản bác.

Nhưng trong lòng thì thật sự phải thừa nhận bản thân vẫn chưa đủ tinh tế thật"Tôi nói để anh phải học tập Finn thôi, thằng bé thật sự hiểu chuyện đấy."

"Tôi biết."

Finn rõ ràng từng là người của tầng lớp tri thức và danh giá.

Nhưng chắc chắn do các cuộc khủng hoảng liên tiếp của ma vương mà cậu ta mới phải ở khu ổ chuột này"Chúng ta bị truy nã rồi, anh có để ý không?"

"Ừ, tôi thấy mà, nhưng mấy bức tranh đó xấu hoắc."

"Thường thì truy nã sẽ ghi cả giấy tờ.

Nhưng vì danh tính của chúng ta đã mất nên chúng chắc sẽ sớm tra ra sớm rằng ta chưa từng ở một nơi nào thuộc về chính quốc hay những làng xã văn minh trên lục địa này."

"Rồi chúng sẽ đến những nơi như mà giấy tờ tuỳ thân cũng chẳng quan trong gì như ở đây nhỉ?"

"Ừ, tôi có nghe thấy mấy tin đồn rằng những khu nghèo nàn khác đã bị lục soát rồi.

Có lẽ...

Chúng ta sẽ phải sớm rời đi đấy."

"Tôi hiểu rồi."

Cô gái mù đưa thìa cháo lên trước miệng Angmar, điều đó khiến hắn ta cười nhẹ"Lương này, cô biết là tay tôi lành rồi mà."

"Hể?

Anh chê sao?"

"À... nó có ngượng thật."

Angmar gãi má, nghe thấy giọng nói đó, Thiên Lương bất giác cười nhẹ"Cũng muốn thẳng thắn với tôi rồi à?"

"Hả?"

"Dễ thương quá đi."

Thiên Lương với tay lên xoa đầu Angmar, điều đó khiến hắn đỏ mặt và cụp đầu xuống"Cô, dừng lại...

Đồ ngốc này."

Thiên Lương khi nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ kia thì mỉm cười dịu dàng đến lạ.

Cô ấy đặt cánh tay xuống, múc một thìa cháo và lại đưa lên miệng Angmar"Tôi thích những lúc được cho anh ăn."

"...

Sao nghĩa câu đó thì đáng sợ mà cô lại nói nghiêm túc vậy..."

"Ha ha, có mình anh thấy đáng sợ thì có."

Cô gái lúc này đã cười thành tiếng.

Nụ cười ngây thơ như thể cả hai chỉ đơn thuần là một đôi nam nữ bình thường đang sống một đời bình lặng"Khi mà đôi chân anh lành, chúng ta sẽ rời khỏi đây.

Đi đến một nơi mà không liên can đến thế tục nữa, đến một nơi mà không gì có thể đe doạ ta nữa.

Lúc đó, dù không thấy gì, tôi cũng sẽ cố gắng làm một người vợ thảo.

Làm chỗ dựa cho anh mỗi lúc mệt mỏi, nấu cho anh những bữa cơm ngon sau mỗi buổi săn bắn, đan cho anh những chiếc khăn len khi đông đến, thu qua.

Và rồi... tôi sẽ sinh cho anh một đứa con, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi dạy nó ở một nơi mà ngọn lửa chiến tranh không thể với tới, cho nó cuộc sống no đủ mà chúng ta đã không thể có được.

Đó là ước muốn của tôi lúc này, còn anh thì sao, Angmar?"

Lời nói chân thành một cách đột ngột của Thiên Lương đã khiến Angmar bất chợt câm lặng"Sao đã đi đến giai đoạn vợ chồng rồi..."

"Vì tôi yêu anh.

Và anh cũng yêu tôi, phải chứ?

Chúng ta có kết hôn cũng là chuyện thường tình."

"Nhưng..."

"Đừng nhưng nhị gì cả, tôi có ép buộc anh đâu."

Thiên Lương đưa thìa cháo lên miệng chàng trai và đợi anh nuốt xuống.

Xong cô cũng đặt bát cháo đó xuống và đặt hai bàn tay lên má chàng trai"Chúng ta cần một mục tiêu để tồn tại.

Một lí do để có thể sống hết mình và tin vào tương lai."

Cô gái lại đặt đầu chạm đầu với Angmar.

Trái tim bọn họ đều là những trái tim bị tổn thương.

Nhưng hơi ấm thì không hề biến mất"Nói cho tôi biết lí do để anh sống đi, Angmar?"

Lí do để sống?

Tương lai?...

Đó từng là thứ cuối cùng, hoặc Angmar sẽ không bao giờ nghĩ đến.

Nhưng mà giờ đây, câu trả lời ấy lại thật nhanh gọn và rõ ràng."

Tôi muốn sống vì cô, Lương.

Bây giờ, chỉ có vậy thôi."

Biết đâu, tương lai bên cô sẽ có những biến động.

Nên, đó mới chỉ là lí do của hiện tại thôiVà hắn đã tin rằng... tương lai đó sẽ xảy ra.

Một tương lai mà hắn chưa từng mường tượngHạnh phúc - Một từ ngữ mà hắn đã nghĩ thật mơ hồ.

Lại đang rõ nét hơn bao giờ hết'Vậy ra đây là hạnh phúc'Hắn đã hiểu rồi."

Đây, thuốc của anh đây.

Nhớ uống đầy đủ để chúng ta có thể cùng nhau thực hiện ước mơ đó nhé."

"Ừ, tôi hiểu rồi."

Thuốc à...

Thứ này có lẽ được kết hợp cả với ma thuật của Thiên Lương, cô ấy đã có thể tìm ra cách tiết chế việc phải sử dụng ma lực yếu ớt của mình mà hiệu quả lại tốt hơn gấp nhiều lần khi kết hợp với các loại thảo dược mà người đời tưởng như vô dụngTừ vô vọng có thể tìm ra ánh sáng...Đó cũng là lí do mà Angmar càng tin hơn vào tương lai kia.

Tương lai mà họ đã mường tượng ra

"Tương lai sao?"

Có một cậu bé, ngồi bên bức tường.

Tay cầm hòn sỏi, nghịch ngợm đôi thứ trong bóng tối"...

Anh nên cẩn thận với những mong ước thì hơn, Angmar ạ."

Finn một tay ném lên và bắt lại viên sỏi.

Xong, đúng lúc cậu ta tuột tay và viên sỏi lăn ra giữa đường.

Đã có một người đàn ông vấp thẳng vào nó và ngão nhoà"Đ** m**, thằng nào nghịch ngu thế hả!?"

Hắn ta cáu tiết hét lên, chẳng nói chẳng rằng cầm lại viên sỏi và ném thẳng vào trong ngõ nơi hòn đá lăn raPhập*Tiếng viên đá đâm vào xác thịt.

Finn đã lách đầu né được viên đá đó...

Nhưng, đã có một thứ bị vạ lây đằng sau"Chít..."

Một chú chuột nhỏ, đã bị ném trúng đầu và chết ngay sau đó."

Số phận tựa cơn sóng lớn.

Sinh mệnh thì mong manh vô cùng trước tai ương.

Đó là lí do ( )."

Cậu bé lấy xẻng nhỏ nâng xác chuột lên và chôn nó xuống đất.Xong lại quay về nơi bản thân hay ngồi

~o0o0o~

Hai ngày sauHôm nay là một ngày mưa tầm tã.

Một ngày mưa như thể khiến không gian xung quanh quay lại những ngày đầu tiênCả Angmar và Thiên Lương đều đang ở trong căn nhà.

Khu ổ chuột hôm nay ồn ã đến lạ thường.'Chân mình vẫn chưa...'Angmar cố gắng thử đứng lên.

Nhưng đúng là vô vọng.

Còn Thiên Lương, cô ấy đứng dậy và bước ra khỏi cửa"Không!"

Điều đó khiến gã đàn ông hoảng loạn vội nắm lấy tay cô"Đừng đi, Thiên Lương.

Chỉ hôm nay thôi, đừng đi!"

"Anh nói gì vậy, nếu tôi anh không duy trì việc uống thuốc trong ngày, tình trạng sẽ tệ đi đấy!"

Như vậy, họ sẽ không thể thực hiện ước mơ.

Nếu liễu lĩnh để Angmar suy nhược vào lúc này, có thể tất cả sẽ kết thúc"Hôm nay nguy hiểm lắm, trực giác của tôi run lên.

Tôi không thể để cô ra ngoài được!"

"Angmar!

Chúng ta đã hứa rồi!"

Lũ cảnh binh và thợ săn tiền thưởng bên ngoài đang rà soát từng nhà.

Chúng giết hết những ai có mái tóc trắng hoặc ngà trắng.

Nguỵ trang bây giờ là vô dụng, vậy nên Thiên Lương mới quyết định ra khỏi nhà, vừa lẩn trốn vừa tìm nguyên liệu nghiền thuốc.

Nhưng Angmar lại đang quá hoảng sợ, anh ta không thể rời tay khỏi người cô gái đang liều mạng vì mình.

Ngược lại, hắn muốn cô trốn đi, an toàn rồi hãy tìm về hắn"Anh sẽ chết nếu thiếu thuốc, nhưng anh cũng sẽ chết nếu chúng thấy hai ta ở cùng một nơi.

Điều tôi làm là điều có xác suất cả hai được sống cao nhất.

Nên anh cứ ngồi yên mà đợi tôi đi!"

"Thiên Lương!"

"Đừng lo..."

Cô gái mở cánh cửa và cúi thấp mình.

Sẵn sàng chạy ra ngoài và lẩn trốn"Tôi sẽ quay trở về sớm thôi."

Hình bóng ấy, tựa như thánh nữ bất khuất.

Bước ra ngoài và lập tức ẩn mình khỏi ánh mắt của kẻ thù vì người con trai mà mình yêu, chỉ sau hai phút, đa có một tên đá cửa nhà xông vào và chỉ nhìn thấy một Angmar đang đói khát.

Trên giá chỉ có một bát đồng và cốc nhôm, một vài tấm áo choàng rách.

Hắn đã xác định nơi sống một người"Không có ở đây!

Tiếp tục lục soát!!"

Hắn đóng mạnh đến gẫy cả cánh cửa.

Để lộ ra cơn mưa tầm tã và ánh sáng yếu ớt chiếu vào đôi mắt bất lực của Angmar

---Hết chương 183---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 184: Câu chữ khó quên


Đã một ngày rưỡi trôi qua và Thiên Lương vẫn chưa trở lại.Angmar thẫn thờ nhìn lên trần nhà, hơi thở hổn hển như muốn ngất đi"Lương Thiên...

Cô đâu rồi..."

'Mau quay về đi...', hắn đang liên tục cầu nguyện.

Dẫu cho trước giờ chưa bao giờ có niềm tin vào thần thánh.

Chỉ mong khi hắn nguyện cầu, phép màu sẽ xảy đến, dù với cái giá gì hắn cũng sẽ trả.

Chỉ cần cô gái ấy còn lành lặn và xuất hiện trước cánh cửa kia thôiĐã ở bên nhau hơn một tháng.

Cô gái đó là điều không thể thiếu với Angmar, từ tinh thần, cảm xúc cho đến thể trạng.

Không có phép hồi phục của cô ấy, cơ thể hắn như thể đang bị thối rữa.

Không có cô ấy ở bên, linh hồn hắn giống như nát tan.

Tâm trí hắn hỗn loạn giữa sợ hãi và mong cầu.

Chỉ cần cô ấy trở lại thôi, và tất cả có thể làm lại"Chẳng nhẽ, lại chết như này sao?"

Hắn chưa thực hiện được điều gì cả, cơ thể đang suy nhược vô cùng khiến hắn càng thêm uất ức.

Hắn đã có một lời hứa với Thiên Lương và hắn nhất định sẽ thực hiện.

Hắn đã có lí do để sống và hắn muốn được sống vì nó.Từ một kẻ bần hèn của đáy xã hội, sống rui rúc trong con ngõ bẩn thỉu trong khu ổ chuột, đến kẻ tàn bạo thao túng thế gian, xong trở thành bao vương reo rắc tai ương đến quả nửa lục địa.

Hắn là cái ung nhọt của thế giới, thứ đáng bị tiêu diệt và mọi thứ đáng ra chỉ là quả báo hắn đáng phải gánh chịu.Nhưng trong khoảnh khắc, hắn đã thấy mình có cơ hội để chuộc lại lỗi lầm.

Để có thể tin rằng bản thân đã được sống khi xuống dưới địa ngục Hắn đã thấy ánh sáng, nhưng sao lại quá xa vời"Anh phải tin vào tương lai chứ.", đó là lời cô ấy đã nói.

Nhưng giờ, mọi thứ đang trôi tuột khỏi cơ thể đau đớn của hắnHắn không muốn chết.

Không chỉ còn vì bản thân nữa.Khuôn mặt của người con gái kia đã trở về trong đầu hắn.

Một khuôn mặt đau thương, một đôi mắt mù loà nhưng lại luôn toát ra nụ cười dịu dàngHắn yêu cô, từ thể xác đến cử tri, từ linh hồn đến tính cách.

Hắn yêu mọi thứ của cô.

Vậy nên hắn hiểu cô ấy sẽ không bao giờ bỏ hắn lạiCô ấy sẽ không chạy trốn."

Cô ấy..."

Hắn muốn nói ra từ đó...

Hắn muốn khẳng định điều đó.

Nhưng bất chợt, không gian bí bách và ồn ã xung quang, đã tĩnh lặng đến lạ thườngThứ cảm xúc lạ mà quen lại trỗi dậy trong lòng ngực hắn.Hắn biết rõ điều này.

Hắn biết rõ thứ này, nhưng hắn không thể kể ra cái tên của nó.

Vì nếu không... chính hắn sẽ gục ngãTội lỗi, biết ơn, giận giữ, đau khổ, tuyệt vọng, hy vọng...

Đừng có suy ra nữa!"

GRAAHHH!!!!!!!!"

Hắn ta lết cái thân xác tàn tạ của mình dẫu cho gào thét đau đớn.

Đôi chân liệt không thể đứng dậy, nhưng hắn sẽ lết đi, thảm hại còn thua cả loài bò sát.Mỗi một bước lết lên, cơ thể hắn lại quặn thắt.

Cứ mỗi lần với tay lên, cả xương hắn như rụng rời.

Hắn cảm giác rõ sức nóng của máu lưu thông.

Hắn hiểu rõ hành động này có thể giết chết hắn trong sớm muộn.Nhưng hắn không thể ngừng lại đượcHắn có nâng cơ thể lên"Khụ!"

Miệng đã ngập trong máu mà thổ huyết.

Cơ thể hắn đổ xuống một tiếng rầmNhưng, vượt qua cánh cửa gãy, hắn cứ lết đi một cách thảm hại khó coi.Vượt qua bãi bùn sình, vượt qua đống máu và xác người cứ nằm sõng soài trên mặt đất.

Tiếng quạ kêu ngập trời, kền kền thì đã lao xuống trước gắp những miệng thịt xác chết bẩn thỉuHắn lết đi một lúc lâu.

Máu trào ra từ thất hiếu.

Vị tanh của máu thật khó chịu, nhưng sao nó khó chịu bằng những suy nghĩ trong lòng hắn lúc nàyCánh tay duỗi ra, cơn đau lại chạy khắp cơ thể.

Đau đớn vô cùng, nhưng hắn lại chẳng thể ngừng lạiBởi vì trực giác hắn đang run rẩy.

Sư tĩnh lặng ấy khiến hắn sợ hãi.

Nhưng rồi, khi bò đến một cái xác không đầu được phủ lên bởi một lớp áo choàng thân thuộc.

Hắn đã vô cùng hoảng sợ và với lấyKhông, không phải...

Đó không phải điều hắn sợ hãi.

Đây chỉ là một người phụ nữ khác mà không phải cô gái hắn biết.

Tấm áo choàng này đã bị thổi bay khi cô ấy trốn chạy và nó vô tình chùm lên cái xác nàyThế tại sao những tiếng ồn đó lại kết thúc.

Hắn ta tiếp tục lết đi... và cũng không tốn thời gian để có được kết quả...Trước mặt hắn, là một đài xử tử.

Một đài hành hình thô kệch và xấu xí đã bị bỏ hoang và mục nát từ lâu.Có rất nhiều người đã đến xung quanh đó và bàn tán.

Những binh lính canh gác xung quanh thành hình vòng cung như thể tất cả người dân ở đây là bị ép phải chứng kiến điều nàyĐể rồi, khi nhìn lên cao, hắn nhận ra khuôn mặt quen thuộc..."

KHÔNG!!"

Angmar hét lên, cơ thể cố lết nhanh hơn bất chấp máu liên tục chảy xuống"Không, Lương!!!"

Tuyệt vọng gào lên, tuyệt vọng đứng dây, tuyệt vọng với lấy vũ khí, đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía đài hành hình"Khống chế tên bạo động!"

"Tránh xa ta ra!!!"

Chỉ kịp hét lên, cơ thể yếu ớt của hắn đã bị hàng loạt lính tráng áp chế đè xuống mặt đất"Dừng lại!!"

Hắn gào lên, và bị một búa đập thẳng vào vào đầu khiến chán hắn đập mạnh xuống đất và toé máuNhư thể nghe thấy giọng nói của Angmar.

Thiên Lương trên trên đài xử tử khẽ hướng xuống.

Đôi mắt cô mù, nhưng đôi tai cô lại rõ ràng, đôi mắt nhìn thấu linh hồn của cô đã nhìn rõ ai kia.'Thật hỗn tạp'Đó là tất cả những gì cô nghĩ khi nhìn vào quanh cảnh xung quanh.

Duy chỉ có chàng trai là cô ấy vẫn say mê ngắm nhìn'Em đã thất bại rồi... tệ thật.'Phải, cô ấy đã bị phát hiện và bắt lại, cuối cùng bị đem lên đài xử tử như này đây.'Thôi thì ta mọi sự đành...'Cô gái khẽ rơi lệ, tóc cô bị túm và kéo thẳng lên"Guh!!"

"Dừng lại!!!!!"

Hắn vẫn cố vùng lên và gào thét.

Còn cô thì đã phải chấp nhận số phận.

Đằng nào... cũng là phải chết.

Cái giá của phép màu này, thật sự quá đắt đỏ."

Tất cả nghe đây.

Đây chính là cái giá của phản bội, là cái giá của việc thông đồng với ma vương, là cái giá của việc nhân từ với kẻ đại ác!!

Các ngươi, lũ bần hèn thấy đó mà làm gương.

Dù có là thánh nữ đầy vinh quang trong quá khứ, đi ngược với công lí thì tất cả đều sẽ bị trừng trị!!"

Đó là một lời cảnh báo, răn đe đến lũ người tạp nham của đáy xã hội này.

Đến cả thánh nữ hùng mạnh còn bị bắt và xử tử.

Nhưng, Angmar chỉ thấy đó là những lời sáo rỗng và ngông cuồng"Cô ấy đã giúp đỡ các ngươi, đã ban cho các ngươi chiến thắng, đã chiến đấu và phục tùng cho các ngươi!

Tại sao lũ các ngươi dám nói ra điều đó!!"

Lại một cú đập búa nện vào đầu hắn"Chứng kiến đây, lũ bần hèn.

Đây là cái kết của kẻ phản nghịch!"

Hắn ta nói và kề kiếm lên cổ Thiên Lương.

Cô gái nở một nụ cười đau buồn, giọt lệ tuôn rơi với bao hối tiếc"Xin lỗi..."

Cô thì thầm lời cuối cùng.

Tên hiệp sĩ kia đã rạch một đường khiến cơ máu chảy ra và cơ thể cô ngã đập thẳng xuống bục xử tựCuối cùng, âm thanh tàn nhẫn vang lên.

Hắn ta vung kiếm chặt đứt đầu vị thánh nữMáu chảy xuống đầy chậu, hắn ta cầm chiếc đầu thẫm máu của thánh nữ và giơ lên.Những người lính gõ thương xuống mặt đất biểu thị việc hành hình đã hoàn tất.

Người dân thì tĩnh lặng...

Và có một kẻ cũng đang tĩnh lặng'Anh có nhận ra, sức mạnh của chúng ta có chung một nguồn gốc không?'... ...... ...'Ngọn lửa trắng xoá đáp lại tiếng gào khóc của chúng ta, vì chúng ta bị chà đạp, vì chúng ta là những kẻ khốn khổ.

Nên ngọn lửa đó đã ban cho ta sức mạnh để phản kháng.'Từng lời nói, đang chạy lại trong đầu kẻ đó'Anh với tôi... có khác gì nhau không?'Đúng vậy, chúng ta không hề khác gì, Lương ạ.

Vì vậy, hẳn em cũng biết ta sẽ làm gì tiếp theo.Khi thánh nữ chết đi, nguồn năng lượng của cô hoàn toàn tiêu biến khỏi thế giới.

Vì vậy... mà ngọn lửa trong kẻ tàn bạo này đã được giải thoátNgọn lửa trắng xoa thoát ra từ cơ thể hắn, loang lổ qua những vũng nước ngập như thể có dầu hoả.

Bầu trời đã mưa... mưa như để kẻ đó giấu đi những giọt nước mắt đã lăn dài"Cái!

Nóng!!"

"Tên này!"

Những tên lính lập tức nhẩy bật ra khỏi Angmar và giương giáo chĩa về phía hắn.

Số lượng rất đông và rõ ràng chúng nhận ra đây là kẻ nguy hiểm."

A a..."

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, dưới cơn mưa tầm tã, mùi đất nồng che lấp mùi máu tanh.

Phần nào khiến hắn trở nên tĩnh lặng."

Lửa?

Từ đâu ra vậy!?"

Những người dân thì hoảng loạn khi nhận ra có biến.

Bọn họ lập tức trốn chạy để lại đám cảnh binh và thợ săn tiền thưởng."

Ta phải làm gì đây..."

Dưới đôi mắt sâu thẳm, tâm trí hắn trở nên hỗn loạn bất ngờHắn...

đã không còn muốn thống trị thế giới nữa.

Nhưng lí do để hắn sống... lại đã mất rồi..."

Tấn công hắn!!!"

Toán lính lập tức tấn công, chúng bao vây gã đàn ông và đâm mũi giáo về phía trước.

Ấy vậy mà, chỉ một cái vung tay duy nhất.

Cơn mưa, ngọn gió, bẩu trời, mặt đất, những toà nhà trên đường chém của kiếm khí...

đã lập tức bị chia thành hai nửa.

Để rồi, khi những con người kia toát mồ hôi vì sợ hãi, tầm nhìn của chúng đã lộn ngược và ngã bịch xuống mặt đấtToàn bộ ba mươi cái đầu của binh lính và lính đánh thuê đã rơi xuống.

Để lại kẻ duy nhất đang đứng trên đài hành hình kiaNgọn lửa trắng xoá lúc này bùng cháy.

Dưới cơn mưa mà nó vẫn chẳng hề có tín hiệu nào sẽ nhỏ dần.

Chỉ có cuồng nộ hơn, chỉ có cường đại hơn.Một thứ ngọn lửa vượt qua mọi luân lí đang bước đến gần đài xử tử"Cái...

Ngươi là kẻ nào!?"

Tên lính kia vẫn cầm đầu của Thiên Lương và rút kiếm, nhưng hắn chưa kịp phản ứng gì thì cánh tay trái của hắn đã hoàn toàn biến mất"Mái tóc của cô ấy, không phải để mày nắm như thế đâu."

"!!"

Một giọng nói lạnh nhạt không rõ từ lúc nào để ở sau lưng hắn."

A...

AHHHHHH!!!!!!"

Giọng nói bên tai khiến tên thủ lĩnh đứng hình.

Phải mất tới hai giây để hắn nhận ra cánh tay của mình đã biến mất và hét lên đau đớn.

Tay phải ôm lấy phần vai trái đang đầm đìa máu."

Không phải lo, tao cầm máu cho mày rồi."

"!!??"

Một ngọn lửa cháy trên vai lập tức khiến cánh tay tên kia bỏng rát.

Hắn ta quay lưng nhìn vào kẻ kia và đôi mắt đỏ tía máu đã cho thấy hắn ngỡ ngàng như nào."

Không... thể nào..."

Một gã đàn ông cao lớn, với hoả kiếm trên tay phải, cánh tay còn lại nâng niu chiếc đầu của người thiếu nữ kia như thể đó là một sinh mệnh bé nhỏ."

Bạo vương...

Angmar...

Tại sao ngươi vẫn còn Sống!!"

Hắn ta hét lên trong sợ hãi.

Đôi chân lùi lại đã kịch và mép sàn.Không đáp lại kẻ sắp chết.

Angmar tiến lên một bước và đặt hoả kiếm trước cổ hắn"Mày biết không, côn trùng.

Tao có một tài năng, thứ đã khiến tao từng thống trị nửa lục địa này mà chẳng cần tốn mấy công sức."

Như thể một kẻ tự kỉ đang tìm kiếm thứ gì đó để nói chuyện.

Giống như khoảng thời gian ở đây hắn thường hay nhìn lũ giòi bọ cùng kiến cỏ.

Đôi lúc cô đơn thì hắn cũng tự thuận một cách chán chường"Đó là, tao rất giỏi làm tổn thương người khác."

"Ư!!!!"

Một cú đâm vào cổ họng khiến tên thủ lĩnh kia ôm lấy cái cổ chảy đầy máu và quỳ xuống."

Đầu tiên, là cổ họng đã lấy hơi để xúc phạm cô ấy.

Tiếp theo..."

"Ư!!!!!!!!!!"

Đôi mắt hắn cẳng ra, một bàn tay với tới miệng của hắn và nắm lại"...Là khuôn miệng đã tuôn ra lời lẽ xúc phạm cô ấy."

Tiếng nói lạnh lùng cùng âm thanh của việc xé thịt nghiền xương.

Nửa hàm dưới của gã đàn ông rơi thẳng xuống đất như bãi bầy nhầy khiến hắn sợ hãi tột cùng."!!"

Đôi chân của hắn lùi lại.

Gần như đã ngã xuống như bộ giáp sắt đã bị cánh tay Angmar tóm lại"Bàn tay phải đã vung kiếm."

"!!!"

Không một tiếng hét có thể vang lên.

Cả khuôn miệng và cổ họng hắn ta đã bị phá huỷ.Máu đang chảy ra rất nhiều.

Tại sao hắn vẫn chưa chết?

Đáng ra với từng này máu chảy xuống.

Hắn phải thành cái xác khô và chết đi rồi chứ.

Tại sao...Xong, đôi mắt căng tia máu nhìn lên kẻ kia với sự kinh sợ tột cùng.

Là do... kẻ kia chưa muốn cho hắn chết.

Là vì bạo vương... vẫn chưa muốn để hắn chết.Vì vậy, hắn nhận ra... bản thân mình còn cơ hội.Đôi chân nửa quỳ đã quỷ hẳn xuống.

Dù cho cơ thể không còn tay hay miệng, hắn ta vẫn dập đầu để cầu xin cho sự sống của bản thân"Côn trùng mà cũng biết cầu xin cho sự thương xót à?"

Angmar tóm lấy phần gáy giáp của tên lính và nhấc bổng hắn lên đối mặt với mình.

Trước sự sợ hãi và run rẩy như thể chó bị bão cuốn kia, Angmar chỉ cười nhạt và trả lời."

Được thôi."

"!?"

Tên thủ lĩnh không ngờ bản thân đã thành công.

Hắn được tha bổng ư?

Chẳng nhẽ bạo vương lại nhân từ hơn những gì hắn từng nghe.Ây vậy mà, chưa kịp suy nghĩ gì thêm.

Angmar đã nhảy bật lên và lơ lửng giữa trời"Thấy gì ở trước mặt không, thủ lĩnh của đám giòi bọ."

"..."

Tên đàn ông bị xách lên mở mắt.

Và rồi hắn ngỡ ngàng trước cảnh tượng trước mặt mình.Trời đang mưa, nhưng tầm nhìn của hắn lại trong veo và xa đến lạ lùng.

Để rồi thứ hắn nhìn thấy... chính là vương đô của Chính quốc."!!????"

Không thể nói được, hắn đang sợ hãi không biết điều gì phải xảy ra tiếp theo."

Kế cuối, thứ vương quốc ung nhọt mà ngươi đã xưng danh thề để tước đoạt tương lai của cô ấy."

"!!"

Nghe đến đây, tên hiệp sĩ cố hét lên, cổ họng toé máu đau rát nhưng hắn ta vẫn không thể ngưng lại.

Hắn biết con quỷ này chuẩn bị làm gì.

Hắn biết tên điên này chuẩn bị hành động và bắt hắn phải chứng kiến điều gì"!!!!!!!!!!!!!!!!"

"Nhìn cho kĩ."

Angmar thấp người, thanh trường kiếm rực lửa được dâng cao bạo phát nguồn năng lượng khổng lồ"DỪNG LẠI!!!!!"

Tên thủ lĩnh thậm chí đã có thể hét lên khi thấy lưỡi kiếm trắng xoá toả sáng.

Nhưng bạo vương hoàn toàn bỏ qua lời nói của côn trùng.

Thanh kiếm lúc này rực rỡ còn hơn cả mặt trời ban trưa khiến tất cả phải chú ý về đây.Thậm chí, là cả những người dân của vương quốc xấu số trước mặt.

Cái này sẽ rất nhanh thôi, sẽ chẳng ai trong vương quốc kia biết rằng mình đã chết như nào.

Nhưng, tên thủ lĩnh này sẽ phải chứng kiến tất cả.

Chứng kiến hậu quả khi dám động vào một con quỷ nó tàn bạo đến nhường nào[Tuyệt Diệt]▂▂▂▄▄▂▂▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!▂▂▄▄▃▃▃▃▅▅▅▅▅▅▅▄▄▄▄▄▄▂▂▂▂▄▄▂▂▂▂!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Chẳng một lời nói, thanh kiếm của Angmar vung xuống huỷ diệt tất cả những gì trước mặt.

Từ mặt đất, dòng sông, núi non và cả bầu trời.

Ánh sáng trắng loé lên, chẳng có chút âm thanh nào.

Một làn sống huỷ diệt vạn vật trong ngọn lửa.Hắn ta, chẳng còn là Bạo vương hay người con trai tên Angmar đã lỡ phải lòng một người thiếu nữ nữa.

Mà giờ, hắn chỉ như một bóng ma hỗn tạp"Không không không!!!"

Tên thủ lĩnh kia gào thét và vùng vẫy.

Vương quốc hắn thề trung thành đã hoàn toàn bị huỷ diệt.

Và thứ tiếp theo, rõ ràng sẽ là hắn."

Gaahhhhh!!!"

Angmar vung tay, ném tên thủ lĩnh hiệp sĩ lên trời và rơi xuống.

'Nếu chỉ là mặt đất, thì mình có thể--'Lại là một hy vọng nữa sáng lên.

Nhưng, cũng chẳng được lâu'--Chạy!'"Trâm."

"!!"

"GAAAAARRRHHHH!!!!"

Chưa kịp bất ngờ, ngay trước khi chạm vào mặt đất, tên lính kia đã bị xiên bởi hàng chục mũi thương rực sáng.

Tất cả chúng đều đâm lệch chỗ hiểm và giữ cho hắn sống sótChậm rãi bước xuống mặt đất, một cây thương rực lửa xuất hiện trên tay hắn ta.

Con mắt vô hồn lộ rõ dưới ánh sáng, chẳng chiếu vào kẻ trước mặt hay bất cứ nơi đầu"AGHHHH AGGG!!!!!!!!"

Tên kia cố vùng vẫy để thoát khỏi những cây cọc nhưng không thể, càng dãy dụa, hắn càng đau đớn, còn tên quái vật kia thì đang bước đến hắn tựa như đồ tể tàn độcMũi thương giương lên"Đủ rồi!!"

Bất chợt, từ đằng sau Angmar có có một âm vang khiến hắn ta ngừng lại.

Không phải vì sợ hãi hay gì cả, mà là vì...

đó là một người quen...

Finn, người bạn gần đây mà Angmar quen được.

Cũng là một phần đang níu giữ nhân tính hiện tại của hắn"Nhóc sẽ không muốn phải thấy cảnh tiếp theo đâu.

Về đi."

"Ta đã thấy mọi thứ nãy giờ, Angmar."

"..."

Tông giọng của Finn cao bất thường.

Điều đó khiến trực giác của Angmar cảnh báo điều gì đó.

Vì vậy"Gahh!!"

Một thương đâm thủng mắt và não kẻ đang bị cắm cọc ở đây.

Ban cho con côn trùng cái chết ngay lập tức."

Nhóc có gì đó rất kì lạ."

"Còn ngươi thì thật ấu trĩ."

Thay đổi cả tông giọng và thái độ.

Giọng nói nặng nề và sâu thẳm đó khác hoàn toàn với Finn mà Angmar biết"Ngươi là ai?

Là một kẻ đến để giết ta sao?"

"Đúng vậy đấy, Bạo vương Angmar."

Angmar có hơi thất vọng.

Nhưng rồi, anh ta quay lại nhìn vào đứa trẻ kia...

Và chợt nhận ra điều bất ngờ"..."

Trước giờ anh ta chưa bao giờ được thấy khuôn mặt hay ngoại hình của đứa trẻ này.

Bây giờ thấy thì nó cũng không khác gì bao đứa trẻ mười bốn tuổi nghèo khổ thông thường.

Nhưng...

đôi mắt loé ánh bạc đó, khiến trực giác Angmar rung lên"Nhưng ta không giết ngươi vì ngươi là bạo vương hay vì tiền thưởng gì đâu."

"...

Thế nhóc muốn giết ta vì cái gì đây?"

"Vì ngươi ấu trĩ."

"..."

Trước câu nói nhạt nhoà của Finn, Angmar cứng họng không biết nói gì."

Cái thanh kiếm giả mạo ngươi cầm trên tay, còn chẳng có mục đích để được vung xuống.

Nó như con thú hoang chỉ biết cắn xé con mồi, vụng về đến thảm thươngNgọn lửa đáp lại sự tuyệt vọng của ngươi.

Cho ngươi sức mạnh nhưng ngươi còn chẳng thể làm gì hơn chơi với một đàn ruồi và đập phá mọi thứ.

Tệ hơn thế, người còn chẳng chiến đấu vì cuồng nộ hay trả thù...

Mà là vung kiếm, vì đó là thứ duy nhất giúp ngươi cảm nhận được mình tồn tại.

Một con vật không có mục đích sống, chỉ biết săn bắt để sống qua ngày."

"...

Ta hận..."

"Ngươi còn chẳng hận gì!!"

Finn gầm lên trước lời nói dao động của Angmar.

Cậu nhóc đó nhìn thẳng vào nhân hình kia.

Hắn ta khoác lên tấm áo choàng nâu của ngươi con gái hắn yêu, rìa áo cháy lên ánh lửa trắng xoá, giống như thân thể được đắm trong ngọn lửa.

Vẻ ngoài tĩnh lặng, đôi mắt tím biếc nhưng lại có trung tâm trắng xoá chẳng khác gì thiên thể gọi là lỗ trắng với chân trời sự kiện tuyệt đẹp."

Ánh mắt của ngươi, đã hoàn toàn rũ bỏ mọi đau thương.

Ngươi vung kiếm, vì ngươi đang tìm đến cái chết.

Ta biết lí do để ngươi tấn công chính Quốc, Angmar ạ."

Angmar không đáp lời.

Nhưng Finn nói tiếp"Ấu trĩ lắm, đần độn lắm.

Thanh kiếm của ngươi còn chưa bao giờ có nổi ý niệm bảo vệ.

Chỉ có huỷ diệt và huỷ diệt, từ thế giới, sinh vật cho đến cả bản thân.

Ngươi chỉ có thể huỷ diệt mọi thứ và nuốt chửng mọi thứ!"

Một kẻ không có đức tin.

Một kẻ từng hận thù và phẫn nộ trước thế giới đã từng dẫm đạp hắn, nhưng bây giờ lại thấy thật yên bình khi có thời khắc ngắn ngủi ở bên một người thiếu nữ"Cái đầu ngươi ôm, trả về cho thân thể cô ấy."

Quang cảnh lập tức thay đổi, bởi ý niệm của cả hai người, như thể thực tại đã biến đổi chỉ vì một dòng suy nghĩ đồng điệu giữa họVẫn đối mặt với nhau, nhưng họ đã đứng trên đài xử tử, nơi thân xác của Thiên Lương nằm xuống và ngập trong vũng máu.

Lúc này, Angmar khuỵ một chân, đặt lại đầu của cô ấy lên phần cổ đã bị cắt đứt.

Sử dụng ngọn lửa và gắn liền nó lại...

"Cô ấy đã chết rồi, chi ít hãy để cô ấy được chôn cất với thân thể lành lặng sao?

Đúng là một suy nghĩ lạc quẻ."

"Biết sao được, cuộc sống của ta bây giờ, chỉ còn xoay quanh người con gái tên Thiên Lương thôi mà."

Angmar đã có thể đáp lại lời mỉa mai của Finn.

Sau khi đưa cô dựa vào chiếc cột gỗ vững chắc, hắn ta đứng thẳng lên và nhìn vào đứa trẻ đã có lúc bạn mình"Cuối cùng, ta muốn hỏi điều này trước khi động thủ."

"Ừ."

"Ngươi là ai?"

Angmar đưa ra một câu hỏi kì lạ chẳng hề liên quan gì tới tình hình hiện tại.

Finn thật sự là ai, có quan trọng đâu.

Đằng nào trận chiến này chả kết thúc.

Nhưng, Finn đã trả lời người đàn ông kia như nào"Từ trước cả sự tĩnh lặng đầu tiên bừng tỉnh, ta đã có rất nhiều cái tên."

Finn chắp hai cánh tay sau lưng, đôi mắt cùng đôi môi cười nhạt"Vì vậy cái tên Finn (Ánh sáng) cũng là một trong số đó."

Chất giọng cao trở lại làm đứa trẻ mười bốn tuổi.

Nhưng rồi lại trầm lặng như thể ông lão ngoài năm mươi đã quá thấu sự đời"Nếu như theo cách ngươi đặt tên, ở thế giới nào đó, ta có thể là tên là Angband hoặc Valinor.

Cũng có thể là [ ]."

Đó là toà thành của Vị thần đầu tiên, vùng đất thần thánh và vùng đất bóng tối trong những trang sách của bộ truyện Angmar đã đọc.

Và để so sánh, thì vùng đất Angmar với chúng hay chủ nhân của của Angmar với chủ nhân của những vùng đất trên, thì còn chẳng đáng để coi là móng chân.

Cứ như thể để cậu ta khẳng định bản thân là thực thể siêu việt tối cường vượt trên kẻ đối diện rất nhiều"Nhưng, ở thế giới này, loài người gọi ta bằng một cái tên duy nhất."

Lúc này, Angmar thủ kiếm sẵn sàng vung đao.

Finn đưa ngón út lên trước miệng, khẽ thì thầm."

Cái tên đó, được gọi là: Ma vương."

Vụt*Cái tên đó vừa được thốt ra, đã có một lưỡi kiếm xé gió cùng ngọn lửa trắng xoá vung một đường bán nguyệt nhắm đến cổ Finn, nhưng nó đã bị ngưng lạiFinn đã nắm lấy lưỡi kiếm đó bằng tay không.

Dù có hơi rung, nhưng lưỡi kiếm không thể tiến thêm tới một phân nào"..."

"Bất ngờ lắm sao?"

"Không, ta chỉ nghĩ.

Đây mới đúng là trận chiến để ta giành giật sự sống."

Lần đầu tiên trong trạng thái đỉnh phong, Angmar đã túa mồ hôi hốt.

Cái giác nhát chém đó bị ngưng lại thật rõ ràng.

Giống như đứa trẻ cầm cây gậy cố đập vào tảng đá, dù nó có nứt ra một chút đi nữa, căn bản vẫn chẳng thể nào xoay chuyển"Vừa phút trước chẳng phải vẫn còn muốn chết sao?"

"..."

Angmar không thể trả lời, dù trong tim hắn phần nào đã có sẵn kết quảĐúng lúc này, Ma vương bóp nát thanh kiếm của Angmar khiến anh ta phải lùi lại.

Đứng từ xa, một thanh kiếm năng lượng được triệu hồi từ tay Angmar vung ngang, vẽ lên một kiếm khí bán nguyệt toan cắt đôi kẻ thù.

Ấy vậy mà, nhân hình đứa trẻ vung nhẹ mu bàn tay lên, đường kiếm khí đã gãy đoạn và trở thành hai nửa bay đứt hai toà nhà bên đường khiến chúng sụp xuống ngọt xớt."

Lại đây, ta đã đến theo đúng lời thách thức.

Giành giật sự sống của ngươi đi nào."

Lí do Angmar tấn công Chính quốc, vì hắn ta nghĩ ma vương đang cự ngụ tại đó sẽ đến và giết chết hắn ta.

Nhưng ở trong tình cảnh này...

Angmar, đang dâng lên cảm giác phải tìm kiếm lại bằng được sự sống của mình.

Nhìn vào đứa trẻ ấy, hắn nhận ra mình vẫn còn sự sống mà cô ấy ban cho.Nếu dễ dàng đánh mất nó, thì thật là kẻ bội bạcVì vậy, Angmar hạ quyết tâm.

Đôi mắt tím biếc mất đi sự thanh thản, mà là ngọn lửa rực cháy của dũng khíNhất đaoHai tay nắm chắc chuôi kiếm và chém xuống.

Một đạo quang kiếm phóng đi bị cánh tay của Finn tóm lấy và bóp nátNhị thứcCánh tay xoay ngang lưỡi kiếm, nhát chém vung ngang nhắm thắng vào cổ Ma vương nhưng đã bị hắn chặn lại bằng cổ tay.

Tia lửa điện toé ra do ma sát.

Xung lực thổi bay những hạt mưa và khiến không gian trở nên trong trẻoTam bộThanh kiếm bị chặn đứng, chính là lúc Angmar vung cước.

Cú đá thắng phóng đi qua kẽ hở của hai đối thủ, hất tung cơ thể Finn lên

Xung kích giải phóng, Finn lúc này đã bị hất văng lên trời"Hừ..."

Cánh tay đỡ lấy đòn tấn công bốc khói và tổn thương, điều đó khiến Finn có chút bất ngờ khi Angmar đã khiến mình xây xát Đúng lúc này, cậu ta dừng lại giũa bầu trời và đứng trên đó, thân thể trước ánh trăng như thể thủ hộ của cổng trời.

Đôi mắt bạc ấy, trở nên rực rỡ bất chấp trăng soi.

Nó, đang chiếu xuống thẳng ngọn lửa trắng xoá kia.

Gió thổi khiến tấm áo choàng khẽ tung bay, ánh mắt quyết tâm của kẻ đó như thể khẳng định sự không khuất phụcCứng đầu, đó là những gì mà cô ấy đã nhận xét về hắn ta.Vì vậy..."

Đã là quyết đấu, thì nên là kiếm nhỉ?"

Lúc này, Finn rút từ mái tóc dài của mình một cây trâm.

Cây trâm dài hiện nguyên hình là một thanh trường kiếm phản chiếu cả ánh trăng.

Khi nhìn thấy thanh kiếm đó, Angmar rùng mình mà rợn cả gai ốc."

Kiếm sinh ra là có linh hồn.

Ngươi hẳn đã nghe điều đó ở đâu rồi."

"Nó giáo điều đến mức ta chẳng hiểu gì."

Angmar đáp trả, dẫu cho mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng.

Hắn vẫn không hề thể hiện ra sự sợ hãi.

Finn thì cầm thanh kiếm trên tay, đặt trước ngực và đỡ lấy lưỡi kiếm bằng tay còn lại."

Kiếm sinh ra đã có linh hồn.

Nó tận hiến cho kẻ ban cho nó mục đích tồn tại."

"Vì vậy không cần phải là thần châu bảo khí nó mới ban cho người sức mạnh phi thường."

Chính quyền sinh sát của kẻ cầm đao kiếm đã là một trong những sức mạnh của nó

Nhưng..."

Một thanh kiếm xẻ thịt nát xương, ta chỉ cần một con dao bếp.

Vì vậy, sức mạnh để bảo vệ, nó cũng chỉ cần một con dao bếp mà thôi."

Thanh kiếm toả sáng ánh bạc, Finn vung kiếm.

Một quang đao lao xuống bất ngờ khiến Angmar vội giương kiếm lên đỡ đònNhát đao nặng đến điên rồ lập tức đánh gãy đôi thanh kiếm năng lượng trên tay Angmar, buộc hắn phải dùng toàn sức bình sinh né sang bên.

Quang đao xuyên thủng mặt đất, tạo ra một hố sâu không thấy đáy vực"Một thanh kiếm chỉ để tước đoạt tất cả.

Sớm muộn cũng sẽ bị tước đoạt."

"!!"

Chẳng rõ từ lúc nào, thân hình trai trẻ đang đặt thanh kiếm trên vai đã dựa lưng vào cánh tay phải Angmar khiến hắn ta toát mồ hôi.

Nhưng không để sự sợ hãi lấn át cái tôi, hắn lập tức đẩy mạnh tay và vung lên củ trỏ để kéo dãn khoảng cách.

Cùng lúc đó, một tay vung ngang lưỡi kiếm toan chẻ đôi kẻ thùẤy vậy mà"Hả!?"

Đầu gối nâng lên, củ trỏ dập xuống, nhát kiếm bất ngờ ở khoảnh cách siêu ngắn của Angmar đã hoàn toàn bị kẹp chặt"Một thanh kiếm chỉ để tước đoạt, sớm muộn cũng sẽ bị tước đoạt."

Một cước gẩy mạnh lưỡi kiếm, hất văng cánh tay Angmar lên chỉ lên trời.

Thuận đà xoay lưng, Finn thuấn tốc đạp bộ ra thẳng sau lưng Angmar"Gah!!"

Cậu ta vung một quyền đập mạnh vào gáy khiến Angmar choáng váng.

Ngay sau đó, là hai nhát chém ngang bụng khiến máu tươi trào ra.

Angmar chưa kịp lùi lại nổi nửa bước.

Thân hình nhỏ nhắn của Finn đã nhảy bật, xoay một vòng trên không và phóng cướcÂm thanh nổ tung giòn giã.

Angmar bay thẳng vào bức tường thành vỡ tan hoang.

Chưa kịp đứng dậy, Finn lại tiếp tục xuất hiện trước mặt Angmar và vung chân đá thẳng vào mặt hắn"Khặc!!"

Máu trào ra từ cổ họng.

Cơ thể Angmar vô lực bay đi.

Đâm thẳng vào chân núi và rơi xuống như chiếc lá rời cành"Khụ khụ..."

Đất đá rơi lả tả.

Dù bị đá như quá bóng văng xa cả cây số.

Nhưng Angmar hiểu Finn đã dồn hết lực vào hắn để đảm bảo không phá huỷ môi trường xung quanh."

Ma vương... gì mà hiền quá vậy."

Vì Angmar thật sự nghĩ, nếu Finn mà thuận theo đà tấn công của Angmar, thì chẳng tới một giây, cả vùng đất này sẽ bị đốt cháyNhưng, người duy nhất nỗ lực vung ra tất cả, chỉ có Angmar.

Dường như Finn (Ma vương) đang kìm hãm bản thân đồng thời xử lí những đòn tấn công của Angmar mà chẳng gây ra những thiệt hại to lớnXung lực cạo nát mặt đất khiến khói bụi mù mịt.

Từ nơi hư ảo Finn bước ra với đôi mắt trắng bạc thật nổi bật."

Với thần thánh, sinh mệnh hay sự sống không bao giờ là thứ quan trọng nhất."

Luân hồi trong con mắt thần thánh, tồn tại như một vòng xoáy bất tận.

Nên số phận đã tận, luôn còn cơ hội khác khi sinh mệnh đó đã quên đi mọi thứ và làm lại từ dầu.

Không chỉ là linh hồn, mà còn là một thứ sâu thẳm hơn sẽ bước trên con đường đi đến kiếp sau.Đó là lí do vì sao, với thần thánh, sinh mệnh cũng chỉ là một khía cạnh.

Nhưng..."

Còn với nhân loại... sinh mệnh, chính là điều quan trọng nhất."

Nỗi sợ khởi nguyên của con người là bóng tối và cái chết.

Tất cả đều vì chúng là những điều họ chưa hề biết và mường tượng được.

Nhưng, cái chết có đặc biệt hơn...Sinh mệnh của con người hữu hạn, khi mất một đời người là sẽ mất tất cả.

Khi người yêu thương chết đi họ sẽ đau khổ, khi những con người gần gũi ra đi trái tim họ sẽ ngày càng nặng trĩu.Nỗi sợ cái chết, sâu đậm vô cùng.

Trong bóng tối, còn bên nhau sự thân thích có lẽ họ vẫn sẽ nhận ra nhau giữa hư vô.

Nhưng... sau cái chết, họ sẽ chẳng còn gì.

Đó là nhân loại"Chỉ vì muốn chết, ngươi đã vô nhân, một tay tước đoạt hàng ngàn sinh mệnh.

Tước đi những gì quan trọng nhất của nhân loại.

Và khi đã nhận ra mình có lí do để sống, ngươi lại vụng về đến thảm thương."

Một thanh kiếm đã quá quen việc tước đoạt.

Khi nhận ra có thứ mình phải bảo vệ, nó vẫn chưa sẵn sàng cho điều đóÁnh trăng soi sáng cho đứa trẻ và người đàn ông.

Thanh kiếm bạc vẫn ánh lại ánh trăng, còn âm vang chảy siết của dòng chảy năng lượng trong thanh trường kiếm của Angmar cứ siết trong màn đêm tĩnh lặngKhoảng thời gian yên ắng trôi qua.

Lúc này, Finn chĩa mũi kiếm về phía trước"Nói cho ta, Ngọn lửa bất diệt.

Lí do để thanh kiếm của ngươi vung xuống, là gì?"

Ngược lại với vẻ ngoài của một đứa trẻ, chất giọng của Finn trầm lắng.

Chất giọng đó, là của một chiến binh đã chinh chiến qua bao sa trường, khí chất đó đến từ một vị vua hiên ngang, và mùi hương đó, đến từ một ma vương đã dẫm đạp lên vô số thứTrong Angmar lúc này muốn gì đâyMuốn sống, muốn vượt qua điều này, muốn bảo vệ mạng sống mà cô ấy đã trao...Để làm được những điều đó..."

Ta, vung thanh kiếm này..."

Angmar phải chiến thắng."

Để bảo vệ những gì còn lại của người ta yêu thương!!"

"Đã rất gần rồi."

Ma vương Finn khẽ nở một nụ cười, nó được che dấu qua biểu cảm cứng đờ và bàn tay che miệngChẳng lời báo hiệu, ánh sáng trắng xoá rực rỡ hội tụ bao quan lưỡi kiếm của Angmar.

Điều đó khiến Finn thả cánh tay đang che đi nụ cười của mình xuống.Hắn đã thấy Angmar hạ quyết tâmFinn đã nhìn thấy ánh sáng trắng rực rỡ"Cứ như bao câu chuyện anh hùng thách thức ma vương."

Vậy thì kia chắc chắn hẳn sẽ là một "Nhát chém anh hùng".Đó có lẽ là khao khát của kẻ kia.

Nhưng hoàn cảnh đã chưa bao giờ khiến hắn có thể sống như thếCái tên Angmar là vùng đất của một vị vua sa ngã.

Của một anh hùng sa ngã.Nhưng, cái rất gần kia, rõ ràng là Ngọn lửa bất diệt vẫn đang thiếu một thứ'Trước khi có thể yêu thương chúng sinh muôn loài.

Ngươi phải tự yêu và khao khát bảo vệ chính bản thân và cảm xúc của mình.'Vì đến cả bản thân mình mà còn không thể yêu thương.

Thì làm sao mà hắn có thể ban cho nhân loại tình yêu và sự bảo vệ cứng chắc nhấtChính người thánh nữ đã cho hắn lí do để yêu lấy bản thân.

Chính cô đã dạy cho hắn tương lai vẫn còn nhiều hy vọngVà giờ đây...

Kẻ đó, sẽ sống cho những gì cô đã tặng hắn.

Sống cho tương lai mà hai người đã từng ước thề."

Cháy rực lên!"

Angmar gầm lên, khiến cả thiên không cũng giao động.

Finn lúc này biến mất khỏi tầm nhìn, bộ pháp thần tốc khiến hắn một bước đã ở trước mặt Angmar"GRAAAHHHHH!!!!"

Người đàn ông đỡ lấy nhát chém đồng thời nhảy bật lên chân núi để né đòn"!!"

Ấy vậy mà, cự lực của nhát chém đã cắt phăng ngọn núi khiến nó lơ lửng"Ga AAAA!!!!!"

Finn lập tức bật lên và xoay người, vung một cước thẳng vào bụng Angmar thổi tung cả hắn cùng dãy núi bay lên bầu trời.Kinh hồn, cả ngọn núi gắn liền với thế giới cũng đang bị thổi tung.

Đưa cả thân thể gã đàn ông ghim chặt trong ngọn núi bay cao.Ấy vậy mà, Angmar vẫn chưa hề gục ngãHắn ta đã đứng lên trên bề mặt dãy núi đang rơi xuốngDù khoảng cách bây giờ thật khó nói, nhưng bốn mắt của hai đối thủ vẫn đang nhìn thẳng vào đối phương"TA PHẢI THẮNG!"

Tứ chi gào lên, con tim khao khát, quyết tâm cháy rực.

Chiến binh phải vượt qua thử thách này."

GAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHHHHHHH!!!!!!"

Ngọn núi rơi xuống, người đàn ông nện bước chân của mình vào mặt đất khiến nó tan nát thành từng mảnh.

Vượt qua mọi luân lí, nhiễu loạn cả thời không.

Ánh sáng trắng phóng đi lướt qua thế giới bất tận.Mặt đất chưa kịp rung chuyển, tia sáng ấy đã lao tới, mục tiêu chính là ánh sáng đỏ tươi và đôi mắt bạc kia

'Đến đi!'

Finn hai tay thủ kiếm và vung xuống.

Ánh sáng bạc ngân lên đập thẳng vào ánh sáng trắng phi thường.

Mũi kiếm của Angmar phóng đi, đập vào lưỡi đao của AngmarRắcÂm thanh nứt vỡ của kim loại vang lên, thanh kiếm bạc trong tay Finn dần vỡ ra vì không thể chịu nổi nguồn sức mạnh khổng lồ"TA SẼ THẮNG!!!!!!"

Tiếng hét của người đàn ông vang khắp đất trời.

Hai nguồn sáng hùng mạnh huỷ diệt lẫn nhau tạo ra khủng cảnh loá sáng cả trời đất

"..."

Thoáng chốcĐó tất cả thời gian khi kết quả của trận chiến này rõ ràngÁnh sáng trắng thuần tuý giải phóng, dã nghiền nát ánh sáng bạc và phóng thẳng lên bầu trời.Khói bụi nổi lên, hơi thở đứt quãng của kẻ đã đâm nhát kiếm cuối cùng hoà ngọn gió lớn thổi qua"Ha... ha...

Chết... tiệt mà..."

Thanh kiếm năng lượng trên tay Angmar dần tan biến.

Cơ thể hắn không thể đứng vững và ý thức cũng đang dần mờ nhạt"Làm tốt lắm."

Giữa hoang tàn nơi ngọn lửa trắng xoá vẫn cháy.

Có một người đang đứng ở trung tâm làn khói bụi"Ngươi đã đi đến tận đây."

Âm thanh nhẹ của mảnh kim loại rơi xuống mặt đất.

Thanh kiếm bạc trên tay Finn đã vỡ vụn và rơi lả tả xuống vùng đất nàyNhưng, khi khói bụi tan.

Thứ duy nhất đòn tấn công kia có thể gây ảnh hưởng lên hắn, chỉ là vài vết xây xát cùng bụi bặm bám đầy người."

Cũng cố giữ lại một ít để sống...

Nhưng từng đó thì còn chẳng được vài ngày.

Thường thức của ngươi thiếu đến vậy sao?"

Angmar đã tin rằng mình có thể thắng.

Vậy nên đòn tấn công cuối cùng đó không phải là một đòn đánh tự sát mà là một đòn đánh đầy người.Cơ thể Angmar dù hoàn toà kiệt sức, vẫn đứng trước kẻ thù của mình.Hơi thở càng ngày càng yếu đi, đôi mắt mất dần ánh sáng.

Nhưng nó vẫn chiếu đến trước mặt, để có thể vung lên nhát chém cuối cùng...Ấy vậy mà, cánh tay ấy không hề đủ sức nữa, lưỡi kiếm biến mất trước khi chạm phải kẻ thù."

Chết rồi..."

Đã chết đứng rồi.Angmar đã hoàn toàn thua cuộc trước kẻ mà hắn ta thách thức.Nhưng, hắn đã thắng trong duy nhất cuộc tấn công cuối cùng."

Kiếp này hai người đã không thể cùng nhau thực hiện lời hứa..."

Giọng nói của Finn lúc này lại cao lên.

Giống như đứa trẻ mười bốn tuổi cách đây mấy ngày còn thân thiết với thân xác trước mặt."...

Tu trăm năm thì chung thuyền, tu ngàn năm người chung chăn gối.

Hai người đã bên nhau bao kiếp... có lẽ sẽ không thể tách rời.

Vì vậy..."

'Nhớ cùng nhau, cố gắng thực hiện lời hứa đó nhé.'Lời hứa về một cuộc sống hạnh phúc, về những ngày tháng không còn tuyệt vọng và lo toan.Lời hứa về tương lai hai người đã cùng mường tượng

Thục tại [X-1]: Đóng lạiCon Ác quỷ ấy, đã tiến đến rất gần rồi.

---Hết chương 184---
 
Tiếng Hát Của Những Hành Trình (2)
Chương 185: Nhà vua trở về


Người đàn ông ngồi gục trong tâm cảnh, bất chợt mở to đôi mắt của mình.

Khung cảnh nơi đây vẫn không thay đổi gì cả.

Những ngọn đồi kiếm to lớn, những ngôi mộ vô danh của biết bao người đã gục ngã.

Sắc thiên thanh và mây trắng phủ ngập bầu trời chìm trong sự bình yên.Nhưng trong thâm tâm người đàn ông, sâu thẳm trong đôi mắt tím biếc ấy, đang có những phân vân vô định thật lạc quẻ"Giấc mơ đó..."

Anh ta nhớ lại những gì đã trải qua trong giấc mơ.Bao bọc nơi ấy là gang màu u tối.

Ấy vậy mà lẩn khuất tại nơi ấy, có một sắc màu thạch anh rực rỡ đến lạ thườngĐó là một cô gáiKhông rực rỡ như tinh túKhông sáng ngời tựa thái dươngNhưng... dáng vẻ ấy đã khiến nam tử bị hớp hồnMái tóc bạc màu mây, ánh mắt đỏ mờ nhạt, làn da sần sùi do những vết bỏng tổn thương.Đó là một vẻ đẹp khốn khổ, sự đau đớn đơn sơ.Nỗi đau tội lỗi của nàng, thật khó coi.Nàng luôn dằn vặt vì sự dơ bẩn và quá khứ nhơ nhuốc của bản thân.

Sợ hãi về thân phận khốn cùng trong quá khứ...

Ấy vậy mà, cuối cùng nàng ấy đã có thể nghĩ về một tương laiTương lai bên "hắn", bên một kẻ cũng tội lỗi như nàng.Đã có một chốc, họ có thể tận hưởng khoảnh thời gian yên bình dẫu cho ở nơi tăm tối nhất.Đã có một chốc... họ đã cùng nhau ước về một tương lai rực rỡ hơnĐã có một chốc..."

Ah...."

Aaron ngồi xuống cạnh bia mộ kiếm, dựa đầu vào nó và đặt cánh tay lên chiếc vòng cổ toát ra ánh sáng mờ nhạt"Trống ngực rộn ràng, đôi môi khẽ hờ, ánh mắt xa xăm nhưng yên bình đến lạ.

Ban nãy hẳn ngài đã mơ một giấc rất đẹp."

Từ bên cạnh, dung mạo trẻ trung không rõ nam nữ của Eather xuất hiện và nhìn chằm chằm vào chủ nhân mình.

Điều đó khiến Aaron lấy làm ngạc nhiên"Ngươi có thể đọc kí ức của ta, không phải sao?"

"Ở đây thì không được đâu."

Eather lắc đầu, xong nó cũng ngồi xuống cạnh chủ nhân mình."

Lò rèn sáng thế là vỏ bọc thân xác của Kí lục thế giới thì chúng ta đều đã rõ rồi.

Nhưng chính thân xác này ... có thể coi là một tạo tác phép màu đấy."

"..."

Aaron không rõ Eather đang nói điều gì.

Dĩ nhiên thanh kiếm sẽ giải thích"Kí lục thế giới bản chất là kí ức.

Giống như con người khi ngủ, kí lục cũng có thể [mơ].

Nhưng giấc mơ của Kí lục lại khác với các sinh vật sống.

Nó không thật sự mơ một điều gì đó, mà giấc mơ của nó hiện diện trong mọi giấc mơ của con người."

Khi nghe Eather nói vậy, Aaron dường như nhận ra đôi điều.

Vậy giấc mơ vừa nãy của anh ta là..."

Ở trong thân xác của Eather, có lẽ ngài đã mơ thấy được kiếp trước của mình rồi.

Một trong phần kí ức bị chôn sâu nhất mà ngài sẽ chỉ mơ hồ thấy qua những giấc mơ thông thường."

Eather không biết Aaron đã thấy gì, nhưng chắc chắn ngài ấy đã nhìn rõ nó đến từng chi tiết."

Tôi đưa chúng ta vào tâm cảnh, vì lo sợ khi nhìn về quá khứ bất định.

Ngài có thể suy sụp.

Nhưng... thật ngu ngốc mà, tôi quá ngạo mạn rồi."

Thanh kiếm ấy mỉm cười, nhìn vào vị chủ nhân đang có khuôn mặt vô cùng nhẹ nhõm kia.Phải, nó đã sai trong hai điều.

Thứ nhất là bản thân thanh kiếm đã nghĩ bản thân có thể ngăn chủ nhân chiêm bao.

Còn cái sai thứ hai, là nó đã nghĩ rằng một Aaron Eatherian lúc này thật sự mong manh và dễ dàng tan vỡ"Xin lỗi ngài, thưa đức vua của tôi."

Vì bản thân nó đã sai lầm.

Hoá ra nhà vua này, chỉ có chút mông lung.

Khi nhìn thấy được điều gì đó, có lẽ ngài ấy đã có thể quyết định rồi."

Không sao cả, bản thân ta cũng có chút hiểu sai về mình."

Aaron đặt tay lên ngôi mộ kiếm."

Ta đã sợ hãi tương lai... ta đã sợ hãi khi nghĩ về nó, bản thân ta sẽ không thể chịu được nếu mất đi tất cả lần nữa.

Nhưng ta đã sai rồi."

Aaron siết chặt nắm tay, đặt lên ngực trái của mình"Đã hai lần, tim ta vẫn đập.

Thương nhớ, ta vẫn đứng đây."

Ngài vẫn còn sống, còn quyết tâm và dũng khí!Những gì người con gái ấy trao anh, vẫn luôn còn nơi đâyHai người đã từng cùng nhau nói về tương lai.

Có lẽ là một nơi mà họ có thể sống viên mãn.Vì vậy..."

Dù có không gặp lại, ta vẫn sẽ tiếp tục điều đó."

Tiếp tục thực hiện lời hứa đã trao.

Tiếp tục thực hiện ước mơ đã thốt thành lờiTa muốn thế gian bình yên, muốn được thanh thản nhắm mắt.

Để làm điều được đó, ta phải sống một đời viên mãn!

Sống một đời không hối hận gìDù nàng đã mất, nhưng nàng ấy vẫn còn ở nơi đây.Tương lai hắn đã từng nghĩ về, là một tấm lòng nàng đã traoHạnh phúc hắn đã từng mong ước, là đôi tay nàng đã ôm lấy.Và mọi thứ hắn và nàng đã cùng trải qua, là không thể chối bỏ"Trời ạ..."

Aaron lắc đầu tự giễu, nụ cười trên môi vẫn cứ tươi vui."

Ta hình như quá nặng tình rồi."

"Vâng, ngài thật sự rất nặng tình đấy."

Eather đồng tình không chút phản đối.

Rốt cuộc thì Eather cũng là một phần của Aaron.

Chỉ vì vài phần lo lắng mà nó đã quên mất đôi điều về con người nhà vua ấy.

Nhưng, chắc chắn nó sẽ không thể nhầm thứ tình cảm mà ngài ấy luôn mang nặng trong tim.Một tình cảm cá nhân, đôi phần ích kỉ, trẻ con, nhưng cũng không nỡ làm tổn thương."

A~ Nếu có thể..."

'Ta muốn được thấy nụ cười em một lần nữa, Snoala.'Lời nói ấy không được thoát ra, nhưng đôi tay ôm trọn sợi dây chuyền như thay lời thương nhớ.Đó là một nguyện ước giản đơn, chẳng rõ liệu có thể trở thành hiện thựcNhưng trái tim vị vua ấy, đã vững vàng"Đến lúc rồi nhỉ?"

Eather nghiêng đầu, tâm cảnh cũng dần dần tan biến và trở thành những dải tinh quang trong ý thức hai ngườiLúc này đây, một người một ý kiếm đã đứng nơi trung tâm lò rèn.

Ngọn lửa rực cháy như thể cảm nhận được trái tim của nghệ nhân.

Sau vạn năm nguôi lạnh, mà chỉ cần cháy rực lên một lần, ngọn lửa ấy đã xua tan mọi tạp chấtSức nóng to lớn của sáng tạo, ánh sáng đẹp đẽ của sáng thếĐây... chính là Lò rèn Không tưởng

"Ngài đã sẵn sàng, để đập lưỡi búa ấy xuống chưa, Aaron Eatherian."

Thanh kiếm hỏi, dù nó đã biết rõ câu trả lời.

Vị vua ấy,"Ta sẵn sàng rồi."

Ngài đã nắm lấy lưỡi búa, lấy khỏi túi vải những mảnh vụn mang màu hắc diện thạch của viên đá linh hồnKhi chúng dần tan chảy trong sức nóng của ngọn lửa, Aaron khẽ đặt cánh tay lên chiếc vòng cổ, nhẹ nhàng cởi nó ra và gỡ mảnh vỡ cuối cùng còn rực rỡ tinh quang.Thứ này không phải một sự nuối tiếc, mà là hy vọng mà cô gái ấy đã gửi gắm"Bắt đầu nào."

Cánh tay thả ra khỏi trái tim.

Tháo đi bộ áo choàng sờn cũ, cánh tay căng ra cởi bỏ lớp áo ngoài để lộ ra một cơ thể rắn chắc đầy những vết sẹo và tổn thương.

Cánh tay chắc nịch cầm lấy cây búa bên cạnh bàn rèn.Đôi mắt nhìn xuống tia lửa đỏ và kim loại chảy ra, con người chuẩn bị sẵn khung thép.

Dâng cao lưỡi búa đón nhận kim loại lỏng bắt đầu vào khung[Viên đá linh hồn] - Thứ tạo tác vĩ đại được tạo nên bởi hai nghệ nhân vĩ đại nhất của thời đại trước.

Giờ đây, nối gót theo tiếng búa đập, bước theo tiếng lửa gầm vangAaron nện búa, âm sắc vang vọng cả tầng trờiCoongTiếng búa nện vững vàngSẽ không có một sai sót nào cảCoongTiếng búa nện mạnh mẽSẽ không có lấy một sự lung lạcCoongTiếng búa nện kiên cườngLà kẻ sẽ chiến đấu cho sự tự doCoongTiếng búa nệnĐoan chínhKhông dị nghịKhông giao động hay đau đớnCoong Coong Coong Coong!!!Búa nện, búa nện, búa nện vào kim loại và định hình cho nóÁnh sáng tinh quang rực rỡ tia lửa.

Ánh mắt như thể đỏ rực lên không rời khỏi kim cangThành hìnhVuông vúcTạo tácSáng tạoViên đá nóng đỏ dần toát ra ánh sáng lăng thủy kínhSự nặng nề của bao điều nuối tiếc trong viên đá chợt khiến mồ hôi chảy xuống bàn rèn nóng bốc hơi thật rõ ràng.

Nhưng nghệ nhân vẫn nghiến răng và giáng búaĐứng trước ngọn lửa sáng tạo mà anh ta vẫn lạnh người chỉ vì sự nuối tiếc từ khối kim loại hắc xích'Nặng quá.'Aaron siết răng, cầm chắc lưỡi búa để đảm bảo nó không rơi xuống.

Cánh tay đã vượt qua bao xa trường nay run rẩy, cảm tưởng như thiên vạn nỗi đau chạy dọc qua cánh tay, kích động đến trái tim của chính ngườiAaron không phải thợ rèn giỏi nhất, đó là điều chắc chắn.

Nhưng anh ta được sinh ra để làm điều này, vì vậy..."

Không được bỏ cuộc!"

Cánh tay siết mạnh, đến nỗi máu toác ra khỏi bàn tay, cán búa nóng đỏ thiêu đốt vết thương càng khiến nó bỏng rát hơn nữaLúc này, Eather như thể hiện thế nhân thân, đứng phía sau Aaron, cầm chắc thanh kiếm vốn đã nằm trong vỏ của mình [Auld]Siết chặt cán kiếm, như thể muốn mang theo cả những cảm xúc cuối cùng của vị chủ nhân xưa cũ.

Đứng trước lò rèn vĩ đại, đôi mắt xanh thẳm của Eather rực sáng nhẹ ánh lên sắc màu của thiên thanh"Thưa cha, xin hãy để con cất lên khúc nhạc này.

Khúc nhạc hùng dũng mà người đã ngân lên khi tạo tác con, khúc nhạc vĩ đại mà người đã đưa con đến thế gian này!"

Auld cùng Eather dường như hòa vào làm một, truyền đạt cảm xúc của mình đến với chủ nhân chúng"Ngọn lửa lò rèn dưới bầu trời đêmNhững tia lửa vàng được sinh ra.

Nhưng bóng tối đã đến và nuốt lấyChiếc búa nhảy múa theo điệu nhạcCòn thép đỏ thì ngân nga theo ca khúcBốp bốp Binh binh!Kinh Kinh Keng keng!Ngươi là lưỡi kiếm và chính ngươi là sức mạnh"Tiếng hát ngân cao, Eather như thể được trở về thời khắc mình sinh raAaron mỉm cười phấn khích, cơ thể đau đớn vẫn tiếp tục giáng búa xuống khối kim loại thô kệchNện búa Nện búa và nện búa, Aaron đẩy lùi những tà tâm len lỏi vào trái tim và đập mạnh mặt búa xuống đe dày"Sinh ra từ đất.

Dùng cây làm củi.

Nhóm lên ngọn lửaVàng được luyện, nguội lạnh qua nước!Thế giới cứ quay, mặt đất lại chẳng hề chuyển độngTừ vàng thành sắtTừ sắt thành thép luyệnTừ thép ta rèn thành binh đao, tạo vậtTừ lưỡi kiếm ta rèn thành thanh kiếmTừ lưỡi rìu ta rèn thành rèn thành LabrysTừ mũi giáo, ta rèn thành Ngọn thương."

Bài ca sáng tạo, sinh ra tam vương thần khí.

Sơ khai, tên thật của chúng"Alrena - Vạn sao tỏa sángAthentus - Bờ vai của kẻ tiên phongOccathesius - Mũi kiếm tự do muôn trùng."

Dưới bầu trời hoàng hôn, tạo tác chói lóaPhản chiếu ánh sáng, xuyên qua bóng tốiHỡi kiếm, hãy khiêu vũ điHỡi giáo hay bay thật xaHỡi lưỡi rìu hãy luôn vững chãiThế giới, hát lên đi!Tiếng búa nện xuống, vang vọng cả trời đêmTiếng hát cứ vang, như bản thánh ca của binh khí tạo tácÁnh sáng lăng kính rực rỡ ẩn hiện qua lửa đỏ.Aaron đập búa, tia lửa lóe lên.

Eather ngân cao khúc hát, hào quang rực rỡ muôn trùngĐể rồi, đến một khoảnh khắc duy nhấtÁnh sáng chói lóa từ nguồn chính là viên đá đang được rèn nên"!!?"

Để Aaron bất ngờ mở to mắtCánh tay vẫn đập mạnh lưỡi búa, Eather ở phía sau cũng đã bất ngờDung mạo đoan trang, nụ cười tươi tắn, làn da trắng tuyết, đôi mắt đỏ tươiNgười con gái ấy thật quá đỗi quen thuộc trong kí ức Aaron Eatherian"Snoala..."

Không phải là cô gái còn khiếm khuyết trên cơ thể nữa, cánh tay phải của cô vẫn đang tồn tại, những ma hạch cũng đã biến mất"Aaron à..."

"..."

Khi người con gái ấy mở lời, giọng nói dịu dàng chạy qua sống lưng khiến Aaron có phần dao động"Chúng ta, sẽ còn gặp lại."

Người con gái ấy nở nụ cười tươi tắn, trên ngọn lửa đỏ, ánh sáng nơi cô mới thật rực rỡ vô cùng"Ừm, chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại, Snoala.

Như bao lần trước đây."

'Em nhất định sẽ lại cứu rỗi tôi.

Vì điều ấy, mà có lẽ kiếp sau có là khổ ải, kiếp này có kết thúc trong đớn đau.

Tôi cũng sẽ không nuối tiếc.'"Và rồi, chúng ta sẽ thực hiện ước mơ / ước nguyện đó."

Cả hai cùng nhau cất lời, trước lời tạm biệt sau cuốiThanh kiếm Auld khẽ run nhẹ, như thể thật sự đưa ra lời chào vĩnh biệt."

Tạm biệt..."

Cô gái đã chờ đợi bao lâu, để có thể nói với anh một lời cuối cùng.Bàn tay nàng khẽ chạm vào má anhÁnh sáng chói lóa, rực rỡ thế gianQuang trụ giải phóng, cắm thủng tầng trờiĐể cả thế giới phải ngước nhìnĐể cả bóng tối phải mở mắtNgười đàn ông đã ngừng đập búaTạo tác, cuối cùng đã hoàn thành.Bầu trời giờ đây thật trong xanh, mây trắng trôi nổi như những chú cừu bồng bềnhEather trở về với dạng vỏ kiếm, Auld cũng đã nằm lại trong đóAaron Eatherian vẫn thơ thẩn nhìn lên bầu trời.

'Yên bình quá'Cứ như thể bao nỗi đau đã bay đi, cứ như thể mọi tai họa chỉ còn là quá khứRồi giọt lệ khẽ lăn dài, thật mong manh và khẽ rơi xuống nền đáNgười đời thường nói, một người đàn ông không thể khóc.

Thế giới không trông mong một người đàn ông bật khócẤy vậy mà, dù gì đi nữa, ta cũng chỉ là con người.

Khi đau khổ, cứ khóc đi, khóc cho thỏaĐể ta còn tiếp tục chạyĐể ta còn tiếp tục tiến về phía trước"Đi thôi, khép lại sử thi này."

Aaron khoác lên mình bộ áo choàng sờn cũ và nhìn thẳng về phía xaNơi Lục địa tiên phong tồn tạiĐôi mắt tím biếc quyết tâm.

Hòa quang thánh hỏa khẽ bao bọc lấy thân thể ngài.

Như thể tàn tro nhưng cứ mãi rực cháy, như thể ngọn lửa sẽ không bao giờ tan lụiCột trụ ánh sáng giải phóng, đưa con người này trở về Lục địa tiên phongỞ khoảnh khắc anh ta bước điBiết bao kẻ đã phải ngoái đầu về sau[Ngọn lửa bất diệt] đã trở về.

Nó đã hiện thế thật sự nơi trần gian sau thời gian biến mất

"Đến rồi sao."

Một người đàn ông khẽ cười

"Anh ta đã trở về rồi!!"

Những con người đồng nhất một suy nghĩ.Rằng——Nhà vua / đồng chí / anh em / thủ lĩnh của họ.

Đã trở về!

–Hết chương 185–
 
Back
Top Bottom