Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối

Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 30: Chương 30



"Chuyện nhỏ như vậy không cần để tâm."

Bích Nhan Thượng thần mở miệng: "Đáng lẽ ta phải cảm ơn ngươi, thời gian trước ta vì Tam Muội Chân Hỏa mà bị thương, nghe Tân Đình nói là ngươi dùng da rắn cứu ta, không biết vết thương của ngươi đã hồi phục thế nào rồi?"

"Đã lành hẳn rồi, Thượng thần không cần bận tâm."

"Nữ nhi, vẫn phải chú ý hơn một chút thì tốt, nếu không sau này làm sao lấy chồng?"

Nàng ta nói xong lấy từ trong n.g.ự.c ra một cái lọ nhỏ màu bạc, đi tới nhét vào tay ta: "Bôi những thứ này lên vết thương, sẽ không để lại sẹo."

Ta nhìn cái lọ sứ trong tay, nhất thời không biết có nên nhận hay không.

Tân Đình Thượng thần dường như nhìn ra sự bối rối của ta, hắn mở miệng: "Nếu Bích Nhan đã đưa cho nàng, nàng cứ cầm lấy đi."

Ta chỉ đành gật gật đầu.

Bích Nhan Thượng thần nhìn hai bọn ta, mở miệng: "Ta còn vài việc vặt, cáo từ trước."

Khi nàng ta đi rồi, ta chỉ cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên ngượng ngùng.

Ta lúng túng mở miệng: "Tân Đình Thượng thần, ta cũng xin cáo từ. . ."

"Nàng định đi đâu?"

Hắn nhìn ta với ánh mắt sáng như đuốc, nói xong đi đến bên cạnh ta, nắm lấy cánh tay ta, vén tay áo lên: "Để ta xem vết thương của nàng đã khỏi chưa?"

Ta cùng hắn cúi đầu nhìn cánh tay mình, làn da vốn trắng nõn giờ vẫn còn vết đỏ nhạt.

Tân Đình Thượng thần thở dài, khi ngẩng đầu lên nhìn ta đã nhíu mày: "Nàng có đau không?"

Ta lắc đầu: "Đã khỏi rồi, không đau nữa."

"Chuyện này là lỗi của ta, là lúc đó ta không bảo vệ được nàng."

Tân Đình Thượng thần vừa nói vừa lấy cái lọ trắng từ tay ta, mở nắp lọ khoét thuốc cao trong lọ bôi lên chỗ vết thương trên cánh tay ta.

Thuốc cao mát lạnh bôi lên cánh tay rất dễ chịu, nhưng ta vô thức muốn rút tay lại.

Hắn nhìn ra động tác của ta, siết chặt cổ tay ta, mở miệng: "Đừng động đậy."

Ta đành ngoan ngoãn chờ hắn bôi xong thuốc cao, rồi lại nhìn hắn thổi nhẹ vào vết thương trên cánh tay ta.

"Ta quên hỏi nàng, nàng đến tìm ta có việc gì?"

"Ta đến cảm ơn ngài đã cứu ta một lần nữa."

Ta buông tay áo xuống, chỉnh lại quần áo ngẩng đầu nhìn hắn: "Ta có rất nhiều lời muốn nói với ngài."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Đôi mày nhíu lại của hắn lập tức dãn ra, khóe miệng lại hiện nụ cười: "Ồ? Lời gì?"

"Trước đây, chúng ta đã quen biết rồi phải không?"

"Nàng đang nói gì vậy."

Hắn cười vỗ vỗ đầu ta: "Chúng ta đã quen nhau mấy trăm năm rồi còn gì."

"Ý ta là nói, trước khi ta ra đời, ngài đã biết ta rồi phải không?"

Sự kinh ngạc thoáng qua trong mắt hắn, hắn mở miệng: "Vì sao nàng lại nói vậy?"

Ta nhíu mày: "Gần đây ta đã có một giấc mơ, mơ thấy khi ta còn là một quả trứng, lúc đó bên cạnh ta có một nữ nhân và một nam đồng, sau đó cuối cùng ta cũng phá vỏ chui ra, nam đồng đó lại chính là ngài."

"Ồ?"

Hắn nhìn ta với vẻ mặt bình thản: "Nàng vậy mà mơ về ta sao? Hay là ngày đêm nhớ nhung, nhớ ta đến nỗi nằm mơ?"

"Ngài. . ."

Ta bị hắn nói đến đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Ta đâu có. . ."

"Nhưng ta có."

Hắn đột nhiên mở miệng, ta ngạc nhiên nhìn hắn, hắn mỉm cười dịu dàng: "Hoài Uyển, ta ngày đêm đều mơ thấy nàng."

"Ngài. . ."

Ta nhất thời không biết đáp lại thế nào, đỏ mặt: "Ý ngài là. . ."

Hắn thở dài, tay phải vuốt v3 gò má ta, trong mắt ánh lên tia sáng: "Hoài Uyển, ta chỉ muốn ngày ngày được ở bên ngàng."

Ta ngẩn người.

Dù lần trước cùng hắn đi chúc mừng sinh nhật Nam Hải Thủy quân, nghe hắn nói hắn không có tình ý gì với Bích Nhan Thượng thần.

Nhưng ta cũng chưa từng nghĩ đến, hắn lại nói thẳng ra rằng muốn ở bên ta.

"Nhưng, nhưng trước đây rõ ràng chàng không thừa nhận chúng ta. . ."

Ta nghĩ đến ngày hoang đường đó, nghi hoặc nhìn hắn.

"Thừa nhận chúng ta thế nào?"

Nụ cười của hắn rất rõ ràng, tiến gần ta mở miệng: "Vốn là ta hoang đường, không muốn thừa nhận, nghĩ rằng rạch ròi ranh giới với nàng sẽ bảo vệ được nàng chu toàn."

"Nhưng ta hối hận rồi, Hoài Uyển."

Hắn nắm tay ta, tựa trán vào trán ta: "Nhưng ta phát hiện nàng đã chịu rất nhiều khổ, rất nhiều tội, còn ta lại không thể đường đường chính chính bảo vệ nàng."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 31: Chương 31



"Ngày đó ta cứu nàng ra khỏi thủy lao, nhìn thấy nàng toàn thân đẫm máu, ta chỉ trách mình tại sao lúc đó không ở bên cạnh nàng để bảo vệ nàng."

"Hoài Uyển, ta yêu nàng." Hắn khẽ mở miệng.

"Chàng. . . chàng đừng lừa ta. . ."

Ta vô thức lùi lại một bước, giằng khỏi tay hắn, kéo giãn khoảng cách với hắn: "Trước đây chàng đã lừa ta một lần, mà ta chỉ là một con tiểu bạch xà bình thường, dung mạo không đẹp, tu vi không cao, đầu óc cũng không đủ thông minh, thực sự chẳng có gì đáng để chàng thích."

"Đừng nghe người ngoài nói bậy."

Hắn tiến lên, thu hẹp khoảng cách với ta, lại nắm lấy tay ta: "Nàng rất tốt, những điều ta thích ở nàng còn nhiều hơn thế."

Ta chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ lồ|\|g n.g.ự.c bật lên má.

Người ta yêu, hắn nói cũng yêu ta.

Hắn mỉm cười: "Hoài Uyển, hãy ở bên ta."

Ta ngẩng đầu nhìn hắn với ánh mắt long lanh, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội.

"Hoài Uyển."

Hắn giơ tay vuốt má ta một lần nữa, ngón tay thon dài dừng lại ở môi ta, nhẹ nhàng vuốt v3, hắn mở miệng dịu dàng dụ dỗ: "Nàng chỉ cần nói nàng có muốn hay không. . ."

"Ta. . ."

Ta mở miệng, dường như bị hắn mê hoặc, nhất thời không nói nên lời.

Tay hắn nhẹ nhàng di chuyển xuống vị trí n.g.ự.c ta, ấn nhẹ.

Đầu ngón tay hơi lạnh khiến toàn thân ta run lên, hắn lại cười.

"Hoài Uyển, trái tim nàng không lừa được ta."

Ta nhìn dáng vẻ của hắn, lo lắng đến mức không kìm được nuốt một ngụm nước bọt: "Ta. . ."

Lời ta chưa nói hết, hắn đã nôn nóng hôn ta.

Ta căng thẳng nhắm mắt, dùng tâm cảm nhận sự mềm mại trên môi.

Tân Đình Thượng thần đột nhiên buông ta ra, khẽ cười bên tai ta: "Đồ ngốc, há miệng ra."

Ta không hiểu gì nhẹ nhàng há miệng.

Đầu lưỡi hắn lập tức nôn nóng tiến vào, nhẹ nhàng mở hàm răng ta, quấn quýt chặt chẽ với lưỡi ta.

Xung quanh vô cùng tĩnh lặng.

Trong cơn mơ hồ, dường như ta nghe thấy tiếng tim hắn đập, dần dần hòa với nhịp tim ta, hợp làm một.

Sau một lúc lâu hắn mới buông ta ra, khi ta lấy lại lý trí mới nhớ ra vẫn còn chuyện chính chưa hỏi: "Chàng đừng chuyển chủ đề, trước khi ta ra đời, chàng đã biết ta rồi phải không?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Hắn nhìn ta với ánh mắt phức tạp, im lặng một lúc lâu, mở miệng: "Sao nàng đột nhiên tò mò về những chuyện trước khi ra đời vậy?"

Nhìn ánh mắt của hắn lại càng khơi dậy sự tò mò trong lòng ta: "Có phải chàng giấu ta điều gì không?"

Hắn nhìn ta hồi lâu, thở dài mở miệng: "Nàng nói không sai, trước khi nàng ra đời ta đã biết nàng rồi."

"Lúc đó đúng vào lúc Thiên đình và Ma tộc đại chiến, thần tiên trên Thiên đình người người cảm thấy bất an, lúc đó ta cũng chỉ là một tiểu oa nhi. Cha mẹ nàng. . ."

Nói đến đây hắn dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Cha mẹ nàng đều là bạch xà có tu vi rất cao, mẫu thân nàng trông rất xinh đẹp, sau đó yêu cha nàng rồi sinh ra ngươi. Lúc đó nàng còn là một con rắn nhỏ chưa phá vỏ. . ."

"Chàng chờ một chút."

Ta ngắt lời hắn, mắt sáng lên hỏi: "Chàng nói mẫu thân ta rất xinh đẹp? Vậy tại sao ta lại có dung mạo bình thường như vậy?"

"Liệu có phải cha ta là người trông rất xấu xí không?"

Ta sờ cằm tò mò hỏi hắn.

Hắn dường như không ngờ ta lại hỏi hắn kiểu câu hỏi này.

Liếc nhìn ta: "Cha nàng năm đó cũng là nhân vật ngọc thụ lâm phong, nàng đừng đổ trách nhiệm lên cha người cha nàng."

Ta: ". . ."

"Khụ. . ."

Hắn khẽ ho một tiếng rồi tiếp tục: "Lúc đó chiến tranh giữa hai tộc tiên ma đã g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều người, cha mẹ nàng cũng nằm trong số đó, mẹ nàng trước khi qua đời đã giao nàng chưa phá vỏ cho ta. Lúc đó ta cũng nhỏ, đâu biết nuôi rắn con, nghĩ đến thói quen sinh hoạt của loài các nàng nên đã đặt nàng trong ngự hoa viên đó. Khi rảnh rỗi ta liền đến ngự hoa viên xem nàng, dần dần nhìn nàng lớn lên, cho đến lần đó ta thấy có con đại bàng không biết sống c.h.ế.t lại định bắt nàng làm thức ăn ngay trước mắt ta, ta liền đưa ngươi đến chỗ Tu Nhiễm học pháp thuật tự vệ, may mà nàng bình an vô sự thuận lợi lớn lên."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 32: Chương 32



"Chỉ có thế?" Ta ngơ ngác chớp mắt hỏi hắn.

"Chỉ có thế."

Hắn cười một cái rồi véo má ta: "Nàng nghĩ là gì?"

Thân thế của ta lại đơn giản như vậy sao?

Trên trời dưới đất sao chưa từng nghe nói có thần tiên loài rắn có tu vi rất cao, dung mạo tuấn mỹ?

"Nói lại, sao nàng lại lẻn ra?"

Hắn đánh vỡ dòng suy nghĩ của ta, mở miệng: "Lão Quân không canh chừng nàng à?"

Ta cười hì hì: "Vết thương trên người ta hiện đã đỡ hơn nhiều, Lão Quân giữ không được ta."

"Hiện nay thế cục rung chuyển, đại chiến Ma tộc với Thiên tộc vô cùng căng thẳng, nàng đừng chạy lung tung, ngoan ngoan ở trong cung của nàng, hiểu chưa?"

Ta ngoài mặt gật đầu: "Hiểu rồi."

Trong lòng lại tính toán còn phải đến chỗ Gia Luân Tiên quân tra cứu điển tịch.

22

Khi ta đến đại điện của Gia Luân Thượng tiên, cửa đại điện đang hé mở.

Ta đi vào từ cửa chính của đại điện, đại điện trống trải.

Ta thử gọi mấy tiếng, nhưng không ai trả lời.

Vốn ta còn nghĩ tìm một cái cớ nào đó để Gia Luân Tiên quân đồng ý cho ta xem sách, lúc này không có ai lại giúp ta bớt được không ít phiền phức.

Chỉ là càng đi về phía trước ta càng cảm thấy không đúng.

Gia Luân Tiên quân vốn là người yêu sách như mạng, nhất định sẽ không vứt sách lung tung dưới đất như lúc này.

Nhìn dáng vẻ sách rơi xuống giống như vừa trải qua một trận chiến.

Ta chỉ cảm thấy không ổn, quay đầu lập tức đi trở về, một giọng nói châm biếm từ đỉnh đầu ta truyền xuống: "Ố, tiểu trường trùng tự động đưa tới cửa."

Ta giật mình, ngẩng đầu nhìn lên.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Nam tử áo đỏ đang nằm trên xà ngang của đại điện, nhếch miệng nhìn ta.

"Ngươi là. . . Ma tộc. . . Vinh Xuyên?"

"Ố, ngươi nhận ra ta?"

Vinh Xuyên nhảy xuống từ xà ngang, khoanh tay trước ngực, đánh giá ta một lượt: "Mấy ngày không gặp, ngươi tiến bộ không ít."

Ta vô thức lùi lại hai bước, đề phòng nhìn hắn: "Gia Luân Tiên quân đâu, vì sao ngươi lại ở đây?"

"Ồ, ngươi nói lão già đó à."

Hắn ta không kiên nhẫn móc tai: "Ông ta quá ồn ào, bị ta đánh ngất vứt vào góc tường rồi, còn về việc tại sao ta ở đây. . ."

Hắn ta nheo mắt lại, một tia sát ý lộ ra từ ánh mắt: "Ta đương nhiên. . . là để chờ ngươi."

"Ta và ngươi không quen biết, sao lại có chuyện chờ ta?"

Ta vừa nói vừa dùng khóe mắt vô thức quan sát môi trường xung quanh, thầm kêu không tốt.

Nơi này đã cách đại điện khá xa, muốn chạy ra cửa e rằng không dễ.

"Chẳng phải ngươi và ta đã gặp nhau ở nhân gian rồi sao, sao lại nói không quen biết?"

Hắn ta chậm rãi tiến về phía ta, toàn thân mang theo sát khí nặng nề, miệng mang theo nụ cười bất cần đời, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng.

Nói xong, hắn ta móc từ trong n.g.ự.c áo ra một quyển sách, ném xuống dưới chân ta.

Hắn ta nhìn ta với ánh mắt trêu đùa: "Ngươi đến đây để tìm thứ này phải không?"

Ta cúi đầu nhìn quyển sách dưới đất, thật trùng hợp, sách đang mở đúng trang ghi lại cuộc chiến giữa Ma tộc và Thiên giới năm xưa.

Trong sách viết rằng Phù Sinh Thượng thần đã dùng chính xương m.á.u của mình để phong ấn thanh Thanh Vân Kiếm, Phù Sinh Thượng thần cùng Tế Thủy Thượng thần để lại một đứa con. . .

Nội dung của sách đột ngột dừng lại ở đây, phía sau có dấu vết bị xé rách.

Hắn ta đi đến bên cạnh ta, ta không còn đường lui, đành phải đứng yên tại chỗ.

Hắn ta tiến lại gần ta, những ngón tay thon dài vén lên một lọn tóc của ta: "Ngươi đoán xem phía sau sách ghi lại điều gì?"

"Ghi lại điều gì?"

Ta mở miệng, bất chợt nhận ra giọng mình có chút run rẩy.

"Ngươi sợ ta sao?"

Hắn ta nhướng mày, không trả lời câu hỏi của ta, sau đó gác cánh tay trái lên vai trái của ta.

Bàn tay phải của hắn ta không biết đã cầm một con d.a.o ngắn từ lúc nào, đùa cợt nhẹ nhàng lướt qua gương mặt ta: "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi đâu, ta chỉ đến tìm ngươi mượn ít đồ mà thôi."

Ta kìm nén nỗi hoảng sợ trong lòng, cố gắng kiểm soát giọng nói đầy sợ hãi mà hỏi: "Thứ gì vậy."

"Đừng căng thẳng như thế, tiểu trường trùng, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không lấy mạng ngươi đâu."

Hắn ta bỗng nhận ra điều gì đó, khẽ cười: "Ồ không đúng, nên gọi ngươi là - tiểu bạch long, ta chỉ mượn m.á.u của ngươi dùng một chút mà thôi."

Trong lòng ta giật mình: "E rằng ngươi đã nhận nhầm người. . ."

Hắn ta bật cười lạnh lùng, lên tiếng: "Chậc, quyển sách đang yên đang lành lại vô cớ mất đi hai trang, mà lại vừa hay là về phong ấn Phù Sinh cùng chuyện cốt huyết của hắn ta, ngươi nói xem có trùng hợp không? Vừa hay trong Thiên đình các ngươi có một nữ Thượng thần duy nhất - lại còn là hàng giả."

"Cho nên, đành phải làm phiền ngươi, đi cùng ta một chuyến vậy."

Ta chỉ cảm thấy giật mình trong lòng, hắn ta đang nói Bích Nhan Thượng thần không phải là nữ nhi của Phù Sinh Thượng thần sao?

Đầu óc ta còn chưa kịp xoay chuyển, chỉ cảm thấy gáy đau nhói, lập tức mất đi ý thức.

23

Ta bị Vinh Xuyên trói đến Đồ sơn.

Đồ sơn vốn là một nơi phong cảnh tuyệt đẹp, không biết có phải vì thời gian gần đây yêu ma xâm nhập quá nhiều hay không mà giờ đây lại trông đen kịt, u ám nặng nề.

Ta vừa mở mắt đã thấy một thanh kiếm có chuôi màu xanh đậm cắm thẳng vào khe đá trước mặt ta, vẫn phát ra tiếng r3n rỉ khe khẽ.

"Tỉnh rồi sao?"
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 33: Chương 33



Vinh Xuyên liếc nhìn ta, đứng dậy phủi bụi đất trên người.

"Đây là. . . Thanh Vân kiếm?"

Ta kinh ngạc nhìn thanh kiếm cắm trong khe đá: "Ngươi mang ta đến đây lại là vì. . ."

Vinh Xuyên không thèm nghe ta nói lời thừa.

Lấy d.a.o cắt đứt dây thừng trên người ta, trực tiếp nắm lấy cánh tay ta đè lên chuôi kiếm.

. . . Nhưng chẳng có phản ứng gì.

"Ngươi nhận nhầm người rồi. . . làm sao ta có thể giải được phong ấn của Thanh Vân kiếm. . ."

Ta thận trọng nhìn hắn ta lên tiếng: "Bây giờ ngươi có thể thả ta ra rồi chứ."

Thế nhưng hắn ta không có vẻ ngạc nhiên, nhướng mày: "Ta vốn không muốn thấy máu, nhưng giờ đành phải làm vậy."

Hắn ta rút thanh loan đao từ trong người ra, nhìn về phía sau ta ra hiệu.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Ngay lập tức có hai thuộc hạ Ma tộc tiến lên ấn chặt vai ta.

"Buông ta ra!"

Trong lòng ta hoảng sợ, lập tức vùng vẫy, dùng pháp thuật để đỡ, thuộc hạ Ma tộc kia cũng lập tức dùng pháp thuật để bắt ta.

Thiên Cơ Tán ngay lập tức hiện ra từ trong n.g.ự.c ta, chặn đứng hành động công kích của thuộc hạ Ma tộc đó.

"Đồ ngu!"

Vinh Xuyên đột nhiên ra tay đánh nsm tử kia ngã xuống đất, giận dữ quát: "Không phải ta đã dặn các ngươi không được dùng pháp thuật sao?"

"Quân thượng, bây giờ chúng ta phải làm sao?"

Một thuộc hạ Ma tộc khác quỳ trước mặt hắn ta, nhìn từ trang phục, có lẽ là một thủ lĩnh, gã lên tiếng: "E rằng Thiên Cơ Tán đã tiết lộ vị trí của chúng ta cho Tân Đình rồi."

Ta sững người, Thiên Cơ Tán này rốt cuộc là do Tân Đình Thượng thần làm ra như thế nào, lại có chức năng như vậy?

Ánh mắt hắn ta nhìn chằm chằm ta, trong nháy mắt trở nên độc ác: "Việc này không nên chậm trễ nữa, tranh thủ thời gian ra tay đi."

Trong phút chốc lại có hai người tiến lên hung hăng khống chế ta, sau đó đưa ta đến trước Thanh Vân kiếm.

Khoảng cách gần như vậy ta mới phát hiện, phía trên Thanh Vân kiếm có một rãnh hình rồng mờ ảo, chỉ vì thời gian quá lâu, nó đã trở nên mờ nhạt.

"Buông ta ra!"

Ta vùng vẫy không được liền la hét lớn, một trong các thuộc hạ lập tức nhét một miếng vải vào miệng ta khiến ta không thể phát ra tiếng.

Ngay sau đó cảm giác đau đớn từ cổ tay truyền đến, cổ tay ta bị ấn vào rãnh đó, m.á.u tươi từ cổ tay ta từ từ chảy vào rãnh.

Máu chầm chậm chảy theo rãnh hình rồng, cuối cùng m.á.u đã lấp đầy toàn bộ rãnh, chảy đến Thanh Vân kiếm.

Tiếng r3n rỉ khe khẽ kia đột nhiên trở nên to hơn, Thanh Vân kiếm trong nháy mắt phát ra ánh sáng trắng chói mắt.

Ánh sáng chói mắt khiến ta không thể mở mắt, ta vô thức nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ.

Ta đã giải được phong ấn của Thanh Vân kiếm rồi sao?

Làm sao có thể chứ?

Vinh Xuyên đột nhiên cười điên cuồng, giọng nói đầy phấn khích vang bên tai ta: "Ta quả thật không tìm nhầm người."

Nói xong, hắn ta đứng dậy muốn rút Thanh Vân kiếm.

Trong khoảnh khắc chạm vào Thanh Vân kiếm, không ngờ Thanh Vân kiếm đột nhiên b.ắ.n ra một luồng sóng ánh sáng khổng lồ đẩy Vinh Xuyên bay ra ngoài.

"Quân chủ!" Một đám người lập tức vây quanh.

Hắn ta bò dậy khỏi mặt đất, dùng ngón tay cái lau vết m.á.u ở khóe miệng, con ngươi nhìn chằm chằm vào Thanh Vân kiếm: "Chuyện này là sao?"

Suy nghĩ một lúc, hắn ta đột nhiên nhìn chằm chằm vào ta, ra hiệu cho thuộc hạ phía sau, ngay lập tức có hai người ấn tay ta lên chuôi Thanh Vân kiếm.

Thanh Vân kiếm không phát ra luồng sóng ánh sáng khổng lồ, nhưng cũng không có bất kỳ phản ứng nào.

Chuyện này là sao?

Ngay lúc ta đang thắc mắc, một giọng nói đầy phẫn nộ đột nhiên vang lên từ phía sau.

"Buông nàng ra!"

Ta nghe tiếng nhìn lại, là Tân Đình Thượng thần!

24

Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua, sau khi xác định ta an toàn thì thoáng dịu lại một chút.

Nhưng sau khi thấy vết thương trên cổ tay ta, sắc mặt hắn lập tức trở nên âm trầm, ánh mắt lại đối diện với Vinh Xuyên, giọng nói lạnh lẽo truyền đến: "Người của ta, ngươi cũng dám động vào?"

Vinh Xuyên híp mắt lại, không hề tức giận, nhìn qua với vẻ đùa cợt: "Ngươi đến nhanh thật đấy."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 34: Chương 34



Nói xong hắn ta đi đến bên cạnh ta, dùng con d.a.o ngắn vừa mới rạch cổ tay ta nâng cằm ta lên, mỉm cười: "Khi ta phóng hỏa đốt Bích Nhan, ta đã biết nàng ta chỉ là cái bình phong của Thiên đình các ngươi, nói ra thì nhờ ngươi đấy, ta gặp tiểu trường trùng này ở nhân gian, thấy nàng ta cầm Thiên Cơ Tán, ta đã biết tiểu trường trùng này không đơn giản. Nếu không, làm sao ta lại đoán ra thân phận của nàng ta nhanh đến vậy."

Mắt hắn ta híp thành một đường, ánh mắt chuyển sang ta, nhìn ta cười lạnh: "Ngươi nói có đúng không, tiểu bạch long?"

"Bớt nói nhảm!"

Tân Đình Thượng thần tức giận vô cùng, đột nhiên ra tay, mấy thuộc hạ phía trước lập tức chặn lại, chỉ trong hai ba chiêu đã bị Tân Đình Thượng thần đánh ngã.

Vinh Xuyên ung dung nhìn Tân Đình, khóe miệng vẫn treo nụ cười, lên tiếng nhưng lộ rõ hàn ý: "Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động đậy, nếu không. . ."

Tay hắn ta đột nhiên dùng lực, mũi d.a.o sắc nhọn đột nhiên rạch qua cổ ta.

Cơn đau đột ngột khiến ta run rẩy toàn thân, chất lỏng ấm áp chảy xuống theo cần cổ.

Ánh mắt Tân Đình Thượng thần bỗng mở to, lập tức đứng yên tại chỗ: "Ta không động đậy, ngươi cũng đừng động vào nàng."

"Mau đi. . . mau đi. . ."

Ta cố gắng ra hiệu cho hắn, chỉ hy vọng hắn có thể hiểu ý của ta.

Hắn lo lắng nhìn ta, dường như không định chấp nhận lời đề nghị của ta.

Ngay sau đó hắn nói với Vinh Xuyên: "Ngươi thả nàng ra, có chuyện gì, cứ nhắm vào ta."

"Ngươi nghĩ hiện giờ ngươi có tư cách thương lượng với ta sao?"

Đuôi mắt hẹp dài của Vinh Xuyên nhướng lên, mở miệng giễu cợt nói.

"Ngươi luôn muốn giải phong ấn của Thanh Vân kiếm, tưởng bắt được một hậu duệ Long tộc là có thể giải được sao?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Giờ phút này Tân Đình Thượng thần ngược lại thả lỏng, nhàn nhạt liếc hắn ta một cái, thong thả lên tiếng: "Tuy rằng năm đó hậu duệ Long tộc bị các ngươi tàn sát gần như diệt tộc, nhưng người thoát c.h.ế.t cũng không ít. Có phải ngươi cho rằng tìm được một Long tộc là huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần, là có thể giải được phong ấn của Thanh Vân kiếm?"

Hắn tiếp tục nói: "Ngươi vừa nãy cũng kéo nàng thử rồi, Thanh Vân kiếm không có bất kỳ phản ứng nào. Ngươi có từng nghĩ, nếu nàng thực sự là huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần, tại sao Thanh Vân kiếm lại không rút ra được?"

Vẻ mặt Vinh Xuyên rõ ràng sững lại, sau đó cau mày: "Ý ngươi là gì?"

"Ý của ta là, nàng không phải huyết mạch của Phù Sinh Thượng thần."

"Ngươi tưởng rằng, nói những lời này là có thể lừa ta?"

Vinh Xuyên nhướng mày: "Nếu nàng ta không phải huyết mạch của Phù Sinh, vừa rồi vết m.á.u đó chảy lên Thanh Vân kiếm, Thanh Vân kiếm đột nhiên rung động dữ dội, ngươi giải thích thế nào?"

"Thanh Vân kiếm năm đó được Phù Sinh Thượng thần dùng cốt huyết của chính mình phong ấn, sau khi uống m.á.u đã bị phong ấn ở đây trăm nghìn năm, tất nhiên là háo máu. Đừng nói là m.á.u của nàng, cho dù là m.á.u của ngươi, cũng sẽ rung động dữ dội. Nếu ngươi không tin, đợi khi m.á.u trong rãnh khô, có thể tự mình thử xem."

Đôi mày Vinh Xuyên nhíu chặt hơn, rõ ràng đang suy nghĩ về lời của Tân Đình Thượng thần.

Qua một lúc lâu, hắn ta đột nhiên cười rộ lên: "Bắt nhầm người thì sao? Dù sao, tiểu trường trùng này ở trong tay ta, ngươi có thể làm gì ta?"

Nói xong, con d.a.o vừa đặt ở cổ ta hơi dùng lực, m.á.u gần đông đặc bỗng lại chảy ra.

"Ta sẽ làm một giao dịch với ngươi."

Tân Đình Thượng thần liếc nhìn ta, ánh mắt lóe lên một tia lo lắng, sau đó nhìn về phía Vinh Xuyên lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi thả nàng ra, ta có thể nói cho ngươi phương pháp mở phong ấn của Thanh Vân kiếm."

Đôi mày ta giật một cái, Tân Đình Thượng thần biết phương pháp giải phong ấn của Thanh Vân kiếm ư?

Nếu hắn thực sự nói phương pháp này cho Vinh Xuyên, vậy Vinh Xuyên lấy được Thanh Vân kiếm, e rằng Thiên đình. . .

"Nghe thì có vẻ rất có lợi, nhưng ngươi làm sao khiến ta tin ngươi? Một con tiểu trường trùng này đáng để ngươi dùng một bí mật lớn như vậy để đổi sao?"

Tân Đình Thượng thần nhìn ta chăm chú, ánh mắt rất kiên định: "Nàng là thê tử chưa qua cửa của ta, đương nhiên bất kỳ bí mật nào cũng không bằng tính mạng của nàng."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 35: Chương 35



Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Vinh Xuyên, mỉa mai: "Ta một mình đến đây, ngươi có gì phải do dự? Không lẽ ngươi sợ một mình ta sẽ tiêu diệt hết Ma tộc các ngươi?"

Vinh Xuyên như thể vừa nghe thấy chuyện gì đó rất buồn cười, càn rỡ cười lớn: "Chỉ dựa vào ngươi?"

Nói xong hắn ta liếc mắt ra hiệu, thuộc hạ bên cạnh lập tức hiểu ý bay ra ngoài động, chẳng bao lâu sau quỳ trước mặt Vinh Xuyên: "Bẩm Quân chủ, đã thăm dò rồi, xung quanh không có phục kích của Thiên đình."

"Bây giờ ngươi có thể nói." Vinh Xuyên nói với Tân Đình.

"Ngươi thả người trước."

Tân Đình Thượng thần nói: "Một mình ta ở đây, ngươi còn sợ ta chạy sao?"

Cuối cùng, dưới sự cho phép của Vinh Xuyên, người Ma tộc thả ta ra.

Ta lập tức nhổ miếng vải trong miệng, chạy về phía Tân Đình Thượng thần.

Chưa kịp mở miệng nói gì, hắn kiểm tra ta một lượt, xác định không có vết thương nguy hiểm đến tính mạng, lập tức ôm chặt ta vào lòng.

Bỗng bên tai vang lên giọng nói chỉ ta có thể nghe thấy: "Nàng đừng nói gì, bây giờ nghe ta nói. Ta không chắc bên ngoài có phục kích của bọn chúng không, nàng cầm chắc Thiên Cơ Tán, trên đường đừng dừng lại, dùng thời gian nhanh nhất trở về Thiên đình, đi tìm sư tôn của nàng mang cứu binh đến, hiểu chưa?"

Ta không mở miệng trả lời hắn, chỉ có thể đáp lại cái ôm của hắn thật chặt, kéo nhẹ vạt áo hắn, nói với hắn rằng ta đã hiểu.

Hắn buông ta ra, nhìn ta chăm chú, không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã nói ra hết tất cả —

Mau rời đi.

"Giờ ngươi có thể nói được chưa?"

"Ngươi vội cái gì?"

Tân Đình Thượng thần lười biếng nhìn Vinh Xuyên: "Làm sao ta biết giữa đường ngươi có hạ độc thủ với nàng không? Ta phải đảm bảo nàng trở về Thiên đình bình an, nửa khắc sau chỉ cần Thiên Cơ Tán không có gì bất thường, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Ánh mắt Vinh Xuyên bỗng lóe lên vẻ âm độc.

25

Ta vội vã trở về Thiên đình, trên đường không phát hiện người Ma tộc đuổi theo.

Ta lảo đảo chạy đến đại điện của sư tôn.

Vừa bước vào cửa điện, chân bỗng mềm nhũn, tầm nhìn đột nhiên bắt đầu mờ dần.

"Sư tỷ? !"

Một tiếng kêu kinh ngạc đột nhiên vang lên từ phía sau, kịp thời đỡ lấy ta.

Ta gắng gượng ngẩng đầu nhìn: "Thương Bắc. . . mau. . . tìm sư tôn. . . đi. . . đi Đồ sơn. . . cứu Tân Đình Thượng thần. . ."

Cảm giác trời đất quay cuồng lập tức bao trùm lấy đầu óc ta, tầm nhìn tối sầm, ta mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, trời đã dần tối.

Ta nhìn băng gạc trên cổ tay, rồi sờ cổ, đã được băng bó cẩn thận.

Là Thương Bắc băng bó cho ta sao?

Ta ngẩng đầu nhìn quanh, trong phòng không có ai.

Tân Đình Thượng thần thế nào rồi?

Sư tôn có kịp đến cứu hắn không?

Ta vùng dậy khỏi giường, vội vàng chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa ra, bất ngờ đụng phải một bức "tường".

"Ui da."

Ta ôm đầu r3n rỉ, ngẩng lên thì thấy Tân Đình Thượng thần đang mỉm cười nhìn ta.

"Tân Đình Thượng thần!"

Ta mừng rỡ khôn xiết, vội nắm lấy cánh tay hắn kiểm tra: "Chàng thế nào rồi? Bọn Ma tộc có làm chàng bị thương không? Chàng về bằng cách nào? Chàng thật sự nói cho bọn chúng biết cách phá phong ấn Thanh Vân kiếm sao?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Nàng có nhiều câu hỏi như vậy, ta nên trả lời câu nào trước đây?"

Hắn mỉm cười, rồi nắm lấy tay ta: "Sờ đủ chưa? Kiểm tra xong chưa?"

Mặt ta đỏ bừng: "Kiểm. . . kiểm tra xong rồi."

Hắn nhướn mày: "Chúng ta vào phòng nói chuyện."

"Rốt cuộc chàng thoát thân bằng cách nào vậy?"

Ta đặt ly nước đã rót vào tay hắn, hắn nhận lấy nhìn một cái nhưng không uống, tiện tay đặt lên bàn.

"Ma tộc Vinh Xuyên không phải đối thủ của ta, muốn thoát thân không khó." Tân Đình Thượng thần lên tiếng.

Ta gật đầu: "Chỉ là Quỷ quân Ma tộc - Vinh Xuyên pháp lực cao cường, chàng vẫn có thể toàn thân trở về, có thể thấy được cái tên Vinh Xuyên đó cũng không làm gì được chàng và sư tôn. Sư tôn đâu rồi?"

"Sư phụ nàng. . ."

Hắn ngẩn người, lập tức lên tiếng: "A, sư phụ nàng đang dọn dẹp tàn cuộc, ta lo lắng cho an nguy của nàng nên vội vàng trở về trước."
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 36: Chương 36



Ánh mắt hắn như có điều suy nghĩ nhìn ta chằm chằm: "Chỉ là. . ."

"Chỉ là sao?"

"Chỉ là Thanh Vân kiếm vẫn luôn là mối họa. Chỉ cần ngày nào nó còn tồn tại, ngày đó đám Ma tộc vẫn sẽ muốn đánh cắp, như vậy Thiên đình sẽ phiền phức không dứt."

Tân Đình Thượng thần nhíu mày: "Chi bằng chúng ta rút Thanh Vân kiếm ra, để lại dùng. Nàng thấy sao?"

Ta sững người, không ngờ Tân Đình Thượng thần lại có suy nghĩ như vậy.

Ta lập tức hỏi: "Chỉ là làm sao để giải phong ấn Thanh Vân kiếm? Sau khi giải phong ấn, ai sẽ giữ kiếm?"

"Giải phong ấn tự nhiên là dùng m.á.u của nàng, Thanh Vân kiếm tự nhiên cũng do nàng giữ."

"Nhưng chàng cũng thấy đấy, ta rút Thanh Vân kiếm không có phản ứng gì."

"Hay là chúng ta thử thêm vài lần nữa?"

"Nhưng pháp lực của ta yếu ớt. . . e rằng kiếm ở trong tay ta cũng không an toàn. . ."

"Đừng sợ."

Hắn đứng dậy, bước đến bên ta, nắm lấy tay ta, cười tươi: "Ta có thể giữ Thanh Vân kiếm hộ nàng."

"Ý của Tân Đình Thượng thần là. . . ?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt hắn như ngọn đuốc nhìn chằm chằm vào ta: "Đám Ma tộc đã bị ta thu thập xong rồi, để lâu e sẽ sinh biến, việc này không nên chậm trễ, chi bằng bây giờ nàng theo ta đi lấy Thanh Vân kiếm."

Không đúng. . .

Ta lặng lẽ rút tay ra khỏi tay hắn.

Ta vất vả thoát khỏi tay Ma tộc, làm sao Tân Đình Thượng thần có thể để ta quay lại lấy kiếm?

Trà mà ta vừa rót cho hắn, thứ hắn yêu thích nhất, hắn cũng không uống, hơn nữa hắn tỏ ra vô cùng thèm khát Thanh Vân kiếm. . .

E rằng đây là người của Ma tộc biến thành hình dáng Tân Đình Thượng thần để lừa ta.

"Hiện giờ ta vẫn còn hơi khó chịu. . ."

Ta rên nhẹ, đưa tay lên trán: "E rằng bây giờ không thể theo Tân Đình Thượng thần đến Đồ sơn lấy kiếm được rồi."

Lời ta chưa dứt, cửa đột nhiên bị mở ra, Thương Bắc bưng thuốc vừa nấu xong xuất hiện ở cửa.

"Sư tỷ, uống thuốc nào. . . Tân Đình Thượng thần sao ngài lại ở đây?" Thương Bắc ngạc nhiên nhìn hắn.

"Sư phụ các ngươi đang dọn dẹp tàn cuộc, ta về đây trước để nói mấy chuyện với Hoài Uyển."

Ánh mắt hắn chuyển sang Thương Bắc: "Ngươi đặt thuốc ở đây rồi đi ra ngoài đi, ta còn có chuyện muốn nói với Hoài Uyển."

"Thương Bắc, ta hơi đói, nhà bếp có gì ăn không?"

Ta đi về phía Thương Bắc, rồi ra sức nháy mắt ra hiệu, không biết hắn ta có hiểu ý của ta không.

Tân Đình Thượng thần đột nhiên nắm lấy cổ tay ta.

Ta quay đầu lại, thấy trong mắt hắn lóe lên vẻ âm độc rồi nhanh chóng biến mất: "Hoài Uyển, nàng đi đâu vậy?"

Thương Bắc nhíu mày nhìn Tân Đình Thượng thần đang nắm lấy cổ tay ta, rồi chuyển ánh mắt về phía Tân Đình Thượng thần, đột nhiên lên tiếng: "Tân Đình Thượng thần, trước đây khi ngài tỉ thí pháp thuật với sư tôn, vết thương ở cổ tay trái đã khỏi chưa?"

Tân Đình Thượng thần sững người, vô thức buông tay ta ra, tay phải nắm lấy cổ tay trái: "Đa tạ ngươi quan tâm, đã khá hơn nhiều rồi."

Ngay khi hắn buông ta ra, Thương Bắc nhanh chóng nắm tay ta, kéo ta ra sau lưng mình.

Thương Bắc khẽ nhíu mày, cười lạnh nói: "Ta thấy Tân Đình Thượng thần đúng là hồ đồ rồi, trước đây ngài tỉ thí với sư tôn, bị thương ở cổ tay khi nào chứ?"

"Ta nhớ nhầm. . ."

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Lời của Tân Đình Thượng thần chưa dứt, Thương Bắc đã nhanh chóng ra tay, chĩa mũi kiếm kề vào cổ hắn: "Ngươi là ai? !"

"Không ngờ lại bị tiểu tử ngươi nhận ra."

Hắn ta hừ lạnh một tiếng, đột nhiên giơ tay lên, một làn khói trắng bỗng hiện ra, mùi hăng nồng lập tức ập đến.

Ta và Thương Bắc ho không ngừng, đến khi khói tan, người đã biến mất không còn dấu vết.

"Thật không ngờ bọn chúng lại đuổi đến tận đây. . ."

Ta lo lắng nhìn làn khói đang dần tan, quay đầu hỏi Thương Bắc: "Ta ngủ bao lâu rồi?"

"Khoảng hai canh giờ. . ."

"Sư tôn đâu? Đi bao lâu rồi? Đã trở về chưa?"

"Ngay sau khi tỷ ngất, sư tôn đã vội vàng chạy tới đó, vẫn chưa trở về."

Đã lâu như vậy rồi! Ta quay đầu định chạy ra ngoài, nhưng bị Thương Bắc giơ tay ngăn lại: "Tỷ định đi đâu?"
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 37: Chương 37



"Ta phải đến Đồ sơn."

"Tỷ không cần mạng nữa à? !"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Thương Bắc đột nhiên cất cao giọng: "Tỷ nhìn lại thân thể đầy thương tích của mình đi, giờ lại muốn đi tìm cái c.h.ế.t sao?"

"Thương Bắc, ta biết đệ lo lắng cho ta, nhưng ta không thể bỏ mặc sư tôn và Tân Đình Thượng thần ở Ma tộc, họ là vì ta. . ."

"Sư tôn và Tân Đình Thượng thần, ai cũng có tu vi cao hơn tỷ. Tỷ đến đó có thể làm gì?"

Thương Bắc càng nhíu mày sâu hơn: "Hiện giờ bọn chúng vì muốn tìm tỷ mà mò đến tận Thiên đình, Thiên đình đã không còn an toàn, lẽ nào tỷ còn muốn tự mình đưa tới cửa?"

Ta cắn răng, cúi đầu nhìn bàn tay mình.

Đúng vậy, tu vi của ta thấp kém.

Nếu tu vi của ta cao, có lẽ đã có thể xông ra khỏi tay Ma tộc cùng với Tân Đình Thượng thần rồi.

Trong phút chốc, cảm giác bất lực sâu sắc dâng lên trong lòng.

Ngoài việc chờ đợi, ta còn có thể làm gì?

"Ta ít nhất cũng có thể giúp một tay. . ." Giọng ta nhỏ dần, yếu ớt lên tiếng.

". . . Ta đi." Thương Bắc đột nhiên mở miệng.

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn ta, không để ý đến nỗi buồn vụt qua trong mắt hắn ta.

Hắn ta nhìn chằm chằm vào ta, như thể thở dài bất đắc dĩ: "Để ta đi, sư tỷ."

". . . Đệ?"

Hắn ta đưa tay vén tóc mai bên tai ta: "Lần này tỷ bị Ma tộc bắt đến Đồ sơn, có phải vì tỷ là hậu duệ của Long tộc - Phù Sinh Thượng thần không?"

"Ta cũng không rõ, chỉ là sao đệ lại biết. . ."

"Khi đi cứu Tân Đình Thượng thần cùng với sư tôn, Bích Nhan Thượng thần đã nói, nếu như tỷ thật sự có thể phá giải phong ấn Thanh Vân kiếm, e rằng hiện giờ việc quan trọng nhất của Ma tộc là tìm tỷ. Lúc này điều quan trọng nhất chính là sự an nguy của tỷ. Ta không biết Tân Đình Thượng thần đã dùng cách gì để giúp tỷ thoát hiểm, ta chỉ biết hắn chắc chắn không muốn để tỷ rơi vào nguy hiểm một lần nữa."

Hắn ta nói rồi ôm ta vào lòng, khẽ nói: "Tâm trạng của ta cũng giống như hắn. . ."

"Sư tỷ."

Cảm nhận được vòng tay hắn ta ôm ta chặt hơn, ta không thể thấy biểu cảm của hắn ta, chỉ là giọng của hắn ta lại có phần khàn khàn: "Ta biết tỷ thích Tân Đình Thượng thần, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất là sự an toàn của tỷ, vì vậy tỷ lo lắng cho hắn, ta sẽ thay tỷ đi."

"Thương Bắc. . ."

Ta chỉ cảm thấy sống mũi cay cay.

Ta lắc đầu trong vòng tay hắn ta: "Ta không thể để đệ một mình đi mạo hiểm, ta sẽ đi cùng đệ. Nhỡ đâu lại có Ma tộc biến thành hình dáng các ngươi đến lừa ta như vừa rồi thì sao?"

Ta cứng đầu ngẩng lên, kéo giãn khoảng cách với hắn ta, nhìn thẳng vào mắt hắn ta: "Đệ yên tâm để ta một mình ở đây sao? Dù sao ta ở bên cạnh đệ, đệ cũng sẽ yên tâm, đúng không?"

"Sư tỷ. . ."

Hai mắt hắn ta sâu thẳm như mực không tan: "Thật ra. . . tỷ. . ."

Hắn ta cẩn thận mở miệng: "Vẫn còn hơi quan tâm ta, đúng không?"

"Đệ đang nói gì vậy?"

Ta nhìn Thương Bắc trước mặt: "Từ nhỏ đệ đã do ta trông nom, ta đương nhiên rất quan tâm đệ rồi."

Thương Bắc gượng cười với ta, không nói thêm lời nào, chỉ là ánh sáng trong mắt hắn ta nhanh chóng lụi tàn.

26

Khi ta và Thương Bắc trở lại khu vực phong ấn Thanh Vân kiếm ở Đồ sơn, Thanh Vân kiếm vẫn đứng yên chỗ cũ.

Chỉ là mặt đất xung quanh hoang tàn điêu linh.

Bốn phía là t.h.i t.h.ể của binh sĩ Ma tộc và Thiên tộc, vết m.á.u khắp nơi khiến ta không khỏi kinh hãi.

"Sư tôn và Tân Đình Thượng thần, Bích Nhan Thượng thần, Thiên binh Thiên tướng của Thiên đình, cùng với đám người Ma tộc kia, bọn họ đã đi đâu rồi?"

Ta nhíu mày, đảo mắt một vòng không phát hiện t.h.i t.h.ể của họ, thầm thở phào nhẹ nhõm.

"E là không ổn rồi." Thương Bắc liếc qua mặt đất: "Sư tôn đến vội vàng, mang theo không nhiều Thiên binh Thiên tướng, nhìn những t.h.i t.h.ể này e rằng Thiên binh Thiên tướng đã tổn thất gần hết."

Ta giật mình: "Lẽ nào sư tôn, Tân Đình Thượng thần và Bích Nhan Thượng thần ba người hợp lực vẫn không đánh lại tên Ma tộc Vinh Xuyên đó?"
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 38: Chương 38



"Chúng ta đến địa bàn của Ma tộc xem sao."

Một đường cưỡi mây đạp gió, ta cùng Thương Bắc lẻn vào lãnh địa của Ma tộc, sau đó nhéo quyết biến thành hình dạng một con thiêu thân, lẻn vào đại điện của Ma tộc.

"Quân chủ thần võ! Hai vị Thượng thần của Thiên đình hợp lực cũng không phải là đối thủ của ngài."

Một thuộc hạ quỳ trước mặt Vinh Xuyên nịnh bợ.

"Nếu không phải tiểu mỹ nhân ấy cùng ta trong ngoài phối hợp, hãm hại Tu Nhiễm và Tân Đình, làm sao có thể thuận lợi bắt được hai người bọn họ? Càng không thể biết được phải tìm cổ tịch ở chỗ Gia Luân, phát hiện ra manh mối của tiểu bạch long."

Vinh Xuyên ngồi trên bảo tọa phía trên đại điện, một tay cầm chén rượu, một tay ôm mỹ nhân cười ngông cuồng.

Ta cẩn thận nhìn kỹ dung mạo của mỹ nhân trong lòng hắn ta.

Khi nhìn rõ gương mặt ấy, ta hít vào một hơi lạnh.

Mỹ nhân trong lòng Vinh Xuyên lại chính là Tam Công chúa của Yến sơn - Yến Lộ!

"Quân thượng nói gì vậy, chủ yếu vẫn là nhờ quân chủ anh minh thần võ, nếu không làm sao một tiểu nữ tử như ta có thể đánh lại hai vị Thượng thần của Thiên đình?"

Yến Lộ ngồi trong lòng Vinh Xuyên, mỉm cười duyên dáng.

Ta thầm kinh ngạc, hai người bọn họ lại dính líu đến nhau ư?

"Chỉ là, quân thượng đừng quên điều đã hứa với ta."

Yến Lộ dựa vào n.g.ự.c Vinh Xuyên, mân mê mái tóc của hắn ta, cất lời.

"Không phải là tiểu tử Thương Bắc đó thôi sao?"

Vinh Xuyên nhướn mày: "Đợi ta đánh chiếm Thiên giới xong, tiểu tử đó tùy ngươi xử lý."

Nàng ta lại muốn trong ngoài phối hợp với Ma tộc tấn công Thiên đình, chỉ để có được Thương Bắc?

Ta vô thức nhìn về phía Thương Bắc, lúc này hắn ta cũng biến thành hình dạng con thiêu thân bám trên xà ngang trên nóc đại điện giống như ta.

Ta không thấy được biểu cảm của hắn ta, chỉ thấy đôi cánh của hắn ta run lên, có thể thấy hắn ta đã nổi giận.

Vinh Xuyên nhíu mày nói: "Chỉ là làm sao để phá được phong ấn của Thanh Vân kiếm vẫn chưa có đáp án."

"Quân thượng đừng vội, còn chưa biết rõ tiện nhân Hoài Uyển kia có phải hậu duệ của Long tộc Phù Sinh hay không, nếu nàng ta phải, chúng ta sẽ lợi dụng nàng ta giải phong ấn của Thanh Vân kiếm, còn nếu không giải được phong ấn. . ."

Nàng ta nheo mắt, khẽ cười: "Thì g.i.ế.c nàng ta đi, đừng để Thiên tộc có được thanh Thanh Vân kiếm."

Lời nói nhẹ nhàng khiến toàn thân ta chấn động, nàng ta hận ta thấu xương như vậy, muốn lấy mạng ta.

Ta chỉ cảm thấy toàn bộ m.á.u trong người đều lạnh đi.

"Quân thượng, vậy ba người bị giam trong ngục thì xử lý thế nào?" Tên thuộc hạ quỳ dưới đất lên tiếng hỏi.

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

"Bích Nhan kia là một mỹ nhân, không thể đối xử tệ bạc được, các ngươi tìm mấy người tắm rửa sạch sẽ rồi đưa đến phòng ta, còn về Tân Đình và Tu Nhiễm. . ."

Vinh Xuyên nắm cằm Yến Lộ trong lòng mình, hôn một cái, nheo mắt nói: "Cứ để mỹ nhân Yến Lộ quyết định vậy."

"Đa tạ quân thượng ưu ái."

Yến Lộ cười tùy ý: "Nghe nói Ma tộc các ngươi có một pháp khí rất lợi hại gọi là Tru Thần tiên, lợi hại hơn nhiều so với roi thường, đánh vào người thần tiên mà không có ba trăm năm tu vi thì vết thương khó mà lành được."

Nàng ta miệng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lóe lên vẻ độc ác: "Như vậy, thưởng cho mỗi người năm mươi roi trước đi."

Ta kinh hãi trong lòng, vội vàng cùng Thương Bắc bay ra khỏi đại điện, đi tìm vị trí ngục giam của Ma tộc.

Vốn định đợi binh lính trong đại điện đi ra rồi bám theo họ để tìm vị trí của ngục giam, không ngờ bọn họ vừa ra khỏi đại điện đã ẩn mình không thấy đâu.

Ma tộc khác với Thiên đình, cả ngày âm u tối tăm, ta với Thương Bắc bay đi bay lại mấy vòng đều không thấy vị trí của ngục giam.

Không còn cách nào khác, Thương Bắc bắt hai binh lính Ma tộc lạc đàn, ép hỏi vị trí ngục giam rồi đánh ngất bọn họ.

Vì thế ta cùng Thương Bắc thay quần áo của họ, biến đổi hình dạng rồi lẻn vào ngục giam của Ma tộc.

Chỉ vì đã thay quần áo của binh lính Ma tộc nên việc vào ngục giam khá dễ dàng.
 
Thượng Thần Xin Nhẹ Chút - Lạc Bối Bối
Chương 39: Chương 39



Ta cùng Thương Bắc đi được một lúc, đến một ngã rẽ.

"Đi đâu?"

📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!

Đang lúc ta đang phân vân, đột nhiên tiếng bước chân hỗn loạn truyền đến từ lối đi bên trái, ta và Thương Bắc nhìn nhau một cái, nhanh chóng nấp sau tảng đá ở lối đi bên phải.

Tiếng bước chân càng lúc càng lớn, khi bọn họ tới gần, ta nhìn qua khe đá, lại là hai người đang lôi Bích Nhan Thượng thần đang bất tỉnh đi ra ngoài!

Ta chợt nhớ ra, vừa rồi Vinh Xuyên nói muốn tắm rửa cho nàng ta sạch sẽ rồi đưa vào phòng, e rằng. . .

Khi Thương Bắc nhìn thấy Bích Nhan Thượng thần thì con ngươi kinh ngạc trợn tròn.

Đợi tiếng bước chân dần dần nhỏ đi, mấy người đó rời khỏi, Thương Bắc lấy ra một viên ngọc trong suốt từ trong ngực, nhét vào tay ta.

"Đây là. . ."

Ta cúi đầu nhìn, kinh ngạc nói: "Đây không phải là bảo vật gia truyền mà mỗi lần đệ có thể giúp ta phá kết giới của sư tôn sao?"

Thương Bắc gật đầu: "Đúng vậy, sư tỷ cầm lấy đi. Địa hình ngục giam của Ma tộc phức tạp, nói không chừng sẽ có kết giới gì không thể mở được, linh thạch này tỷ giữ bên mình nói không chừng sẽ có tác dụng lớn." Nói xong hắn ta quay đầu nhìn về phía mấy người vừa biến mất, nghiến răng nói: "Ta không thể để Vinh Xuyên làm ô uế Bích Nhan Thượng thần."

Dù sao Bích Nhan Thượng thần cũng là tỷ tỷ của Thương Bắc. . .

Ta hiểu ý gật đầu: "Đệ mau đi đi, đệ yên tâm ta sẽ cẩn thận."

Sau khi Thương Bắc rời đi, ta dò theo con đường bên trái nơi Bích Nhan Thượng thần vừa bị áp giải qua.

Đi chưa được bao xa, đã nghe thấy tiếng roi vút qua, lòng ta thắt lại, đẩy nhanh bước chân.

Chẳng mấy chốc, đã thấy ở cuối lối đi có một ngục giam, mà bóng người thấp thoáng ấy hình như chính là sư tôn của ta và Tân Đình Thượng thần.

27

Khi ta đến gần nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi nín thở.

Tân Đình Thượng thần và sư tôn vốn dĩ phong độ anh tuấn giờ đây khắp người là máu, dưới lớp áo rách bươm là vết thương bị roi quất vẫn đang không ngừng rỉ máu.

Sắc mặt của sư tôn trông còn tạm ổn, còn sắc mặt của Tân Đình Thượng thần đã gần như tái nhợt.

Hai thuộc hạ Ma tộc đang quất roi vào sư tôn và Tân Đình Thượng thần chưa phát hiện ra sự xuất hiện của ta, ta lặng lẽ ra tay đánh ngất hai người từ phía sau.

Sư tôn nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu nhìn thấy ta, kinh ngạc mở miệng: "Tiểu Ngũ. . . con đến đây bằng cách nào?"

Hai mắt Tân Đình Thượng thần khẽ động, khó nhọc ngẩng đầu mở mắt nhìn ta.

"Hoài Uyển. . ."

Khóe miệng hắn giật giật, nở một nụ cười.

"Tân Đình Thượng thần. . ."

Ta chỉ cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt.

Ta chạy về phía hắn, chạm vào người hắn, hắn khẽ rên lên, nhíu mày.

Ta kinh hãi, vội vàng cúi đầu kiểm tra vết thương trên người hắn: "Chàng thế nào rồi?"

"Không sao. . . khụ. . . chỉ là một vài vết thương ngoài da mà thôi."

"Sư tôn, ngài thế nào?"

Ta lại quay đầu nhìn về phía sư tôn: "Có thể đi được không? Con sẽ cứu ngài ra khỏi đây trước."

Sư tôn lắc đầu, thở dài: "Ta và Tân Đình bị Phược Tiên thằng trói lại, con không thể giải được đâu."

Sư tôn nói xong, ta cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người sư tôn và Tân Đình Thượng thần lấp lánh ánh sáng vàng.

Phược Tiên thằng này được quyết định bởi tu vi của người thi pháp, nếu tu vi của người thi pháp cao, thì sức mạnh của Phược Tiên thằng càng cao.

Mà với tu vi của ta, hoàn toàn không thể địch lại tu vi của Vinh Xuyên, càng không thể giải được Phược Tiên thằng này.

Ta đưa tay thi pháp thử một lần, phản phệ cực lớn suýt làm ta ngã xuống đất.

"Đừng phí công. . ."

Tân Đình Thượng thần nhíu mày nói: "Nàng không thể giải được đâu. . ."

Ta cắn môi, nước mắt trào ra: "Xin lỗi. . . là ta liên lụy hai người."

"Ngốc. . . đừng khóc. . ." Hắn khẽ cười: "Sao lại nói là liên lụy."

"Nhưng ta phải cứu hai người ra bằng cách nào đây. . ."

Ta cúi đầu, nước mắt tuôn rơi, ta lúng túng nắm góc áo của Tân Đình Thượng thần.

Trong tầm nhìn mờ ảo, ta thấy hắn mở miệng như muốn nói điều gì, đột nhiên bên ngoài ngục giam truyền đến tiếng bước chân vụn vặt.
 
Back
Top Bottom