- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #31
Thượng Cung Chi Cục
Chương 30 - Những Dòng Chữ Không Thể Nói Thành Lời
Chương 30 - Những Dòng Chữ Không Thể Nói Thành Lời
Dư Niệm ngồi trên bậc thềm đá lạnh, ánh nắng lười biếng của buổi sớm không làm ấm nổi đôi vai gầy của cô.
Từ sau giấc mộng đêm qua, cô vẫn như người mất hồn.Một đứa trẻ – không mặt mũi, không tên gọi, chỉ là một bóng hình bé nhỏ bị nhấn chìm giữa tiếng mắng nhiếc và sự khinh rẻ.
Mẫu thân của nó, một bóng người cao quý, ngoảnh đầu đi không hề do dự.“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?”
Cô lẩm bẩm khi đang quỳ lau sàn, miếng giẻ trong tay bị siết chặt đến mức nước chảy ròng xuống nền.
Bệnh tình của Tề Hạo Diễm không có tiến triển rõ rệt.
Khinh Vũ cũng không ra lệnh gì thêm ngoài câu: “Cứ quan sát và báo cáo.”
Quan sát cái gì?
Một thân vương bệnh tật, một người mẹ tàn nhẫn như Đường Mộ Dung, một thái y lắm sắc khí như Tư Nguyệt, và một Ái Hoa – riêng người này cô có thể quan sát ngày đêmTrong lúc còn đang chìm vào những suy nghĩ, Cô ngửi thấy mùi thuốc đắng lan từ gian phòng bên cạnh, thứ mùi ngày một quen thuộc, gần như là một phần của phủ Thanh Đằng rồi.
Cô ghét mùi đó.
Nhưng điều khiến cô khó chịu hơn là cái cách Ái Hoa luôn ở trong.
Ngoan ngoãn,Nấu thuốc.
Không than trách một lời.Dư Niệm đã thấy nhiều lần – những vết bầm trên cánh tay, trên cổ, hoặc đôi khi là nơi cổ tay nhỏ nhắn kia.
Cô biết ngay thủ phạm là ai.“Chết tiệt.”
Cô nghiến răng, nhìn Đường Mộ Dung một lần nữa sải bước vào phòng thuốc.
Ái Hoa đang cúi người dâng trà, động tác chậm rãi và cẩn trọng đến mức khiến người ta đau lòng.
Dư Niệm đứng phía xa, tay vẫn lau sàn nhưng ánh mắt dán chặt vào cánh tay Đường Mộ Dung – những ngón tay thon dài mang móng nhọn, như thể sinh ra để cào cấu và vạch ra những dấu hằn trên da người khác.Đường Mộ Dung dường như đặc biệt để ý đến Ái Hoa – vì dung mạo?
Vì thân phận?
Vì khí chất?
Hay đơn giản chỉ vì cô ta thích vùi dập những người không thể phản kháng?Tề Hạo Diễm thấy tất cả.
Nhưng hắn không nói gì.
Không can thiệp.
Chỉ cúi đầu viết lách.
---
Tẩm Thất Thiên Huy – Nội Điện Hoàng ĐếMột căn phòng không quá hoa lệ nhưng lại toát ra khí thế vững chãi.
Ở giữa là Hoàng đế, ngồi trên chiếc ghế gỗ gụ đen bóng.
Tay hắn gõ nhịp đều trên mặt bàn, ánh mắt nhìn xuống hai người đang quỳ phía dưới.
Một là Tề Hạo Viễn – nhị vương gia, em ruột cùng mẹ với Hoàng đế.
Dáng dấp phong lưu, cử chỉ tiêu sái, luôn mang nét bất cần như kẻ ngoài lề triều chính – nhưng thực chất, là một tay thu thập tình báo lão luyện.Người còn lại – Tề Hạo Thừa – tam vương gia.
Một kẻ trầm ổn, nguyên tắc, chưa từng vượt ranh giới.
Hắn có quân lực, có uy tín trong triều, nhưng lại chẳng hề ôm mộng đế vương.“Chuyện thế nào rồi?”
Giọng hoàng đế trầm mà không giận, sắc như lưỡi dao bén tì nhẹ lên cổ.Tề Hạo Viễn cười, môi vẫn giữ nét lười nhác:“Đã xác định được điểm xuất phát của đám phản loạn trong thành.
Có người cung cấp lương thực, vũ khí.
Bọn chúng không tự làm được đâu.”
Tề Hạo Thừa tiếp lời, giọng lạnh như tuyết phủ:“Những người bị bắt đều nói có người phía trên chỉ đạo.
Nhưng không ai dám nêu tên.
Chỉ biết lệnh đến từ ‘một vị vương tôn cao quý’.”
Ánh mắt hoàng đế khẽ nheo lại.Hắn lấy ra một tờ giấy.Là thư tay của Khinh Vũ, với những dòng báo cáo do Dư Niệm ghi lại.
Nét chữ nguệch ngoạc, biết rõ là do ai viết, nhưng nội dung đủ khiến hắn nhíu mày.
Trong thư, Khinh Vũ khoanh rõ các địa điểm phát động bạo loạn – trùng khớp gần như hoàn toàn với lộ trình thư tín mà Tề Hạo Diễm gửi đi những ngày qua.“Chúng ta đang truy xét một trong những thân vương…
Không thể hành động nếu chưa có bằng chứng.”
Tề Hạo Viễn ngẩng mặt lên, ánh mắt lấp lánh:“Đừng nói là tên yếu đuối đó?”
Tề Hạo Thừa lặng lẽ liếc sang hắn, không nói gì.Hoàng đế không đáp.
Tay hắn siết chặt bức thư.Nếu đúng là Tề Hạo Diễm, vậy thì… những vết nứt của hoàng thất đã sâu hơn rất nhiều rồi.
---
Hai khắc trước – Phủ Thanh ĐằngDư Niệm ngồi một góc phòng, giả vờ lau bàn, nhưng mắt thì dán chặt về phía Tề Hạo Diễm đang viết lách không ngừng.Hắn không giấu cô.
Hắn không che chắn.
Như thể đang làm việc công khai, minh bạch.
Nhưng chính cái thái độ “quang minh chính đại” đó lại khiến Dư Niệm sinh nghi.“không thèm xem mình là mối nguy, Khinh thường mình đến mức đó à?Còn không thèm giấu giếm, chứng tỏ hắn tin mình chẳng hiểu gì”Cô hơi nghiến răng.
Hắn nghĩ cô là cung nữ không biết chữ?
Là một con bé lang thang chỉ biết đánh nhau, không hiểu ẩn ý?
Hắn đúng một phần – Dư Niệm quả thực không hiểu ẩn ý.Nhưng cô ghi nhớ rất giỏi.
Tất cả thư từ, dòng viết, sổ sách hắn từng chạm qua – cô đều nhớ.
Khi rảnh, cô chép lại toàn bộ rồi lén gửi cho Khinh Vũ.
Để cô ta tự mình phân tích.Còn Dư Niệm – chỉ cần nhìn Ái Hoa là đủ."không làm vì triều đình.
Cũng không vì hoàng hậu hay ai khác, càng chẳng phải vì điều gì cao cả. chỉ là vì rảnh rỗi và tò mò xem họ muốn làm gì"Cô nghĩ, rồi khẽ hít một hơi.
Mùi thuốc đắng lại lan đến.
Từ phía gian bếp thuốc.
Cô biết Ái Hoa đang ở đó, lại nấu thuốc, lại quỳ , lại chịu đựng đòn roiDư Niệm siết chặt tay.Không lâu nữa đâu.
Cơn giông này sẽ tiếp tục đến