- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Thượng Cung Chi Cục
Chương 20 - Tội Ác Che Tội Ác
Chương 20 - Tội Ác Che Tội Ác
Phượng Tâm Cung rạng sángTrời chưa sáng rõ.
Trong điện vẫn le lói ánh đèn, mùi gỗ trầm thoảng qua như cố gắng che lấp đi sự mỏi mệt phủ kín nơi đây.Khinh Vũ ngồi trước án thư, mắt trũng sâu, sắc mặt xanh xao vì những đêm dài không ngủ.
Những lá thư trải đầy, là đơn kiện, là bản cáo trạng, là những lời phán xét viết bằng chữ mực lạnh lùng – từng nét như lưỡi dao mổ xẻ từng tội ác.Phong Minh từ phía sau khẽ khoác áo choàng nhẹ lên vai nàng.“Hoàng hậu nương nương, cẩn thận phong hàn.”
Giọng nói ấy vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc, ánh mắt lo lắng lộ rõ.
Nàng biết Khinh Vũ đã không ngủ trọn một đêm nào kể từ sự kiện xảy ra.“Phong Minh...
ta cảm thấy chuyện này sẽ không dừng lại như thế.”
Khinh Vũ khẽ nói, âm giọng như khói sương tan dần trong buổi bình minh chưa rõ rệt.
Nàng không lo cho mình, chỉ lo rằng:
“Liệu sự thật có thắng nổi quyền lực?”
Nàng nhìn về phía cửa sổ đang khép hờ.
Ngoài kia, trời sắp sáng.
Còn trong hoàng cung này – đêm vẫn chưa hết.
–––
Buổi thiết triều – Triều đình rúng độngSáng hôm ấy, triều đình tựa một cái nồi áp suất.
Bên ngoài thì xôn xao, bên trong thì nín thở.Từ quan viên nhỏ đến tướng quân, văn thần, võ tướng – ai cũng nghe được tin:
Có âm mưu ám sát, có nổ lớn ngoài thành, có người chết, có tội danh.Tất cả đổ lên Tạ Thị và Phó Thị.
Chỉ có Mạc Thị thì im lặng, vì họ chỉ lo lợi ích của riêng mình
Còn người của bộ lễ – chưa bao giờ quan tâm thiên hạ.Hoàng đế bước vào.Toàn điện phủ phục quỳ lạy.
Không ai dám lên tiếng.
Không khí đặc sệt, như thể chỉ cần hoàng đế hắt hơi một tiếng, cả triều đình sẽ vỡ tung.Tạ Chính Doanh và Phó Ngạn Uyên – hai vị trụ cột – liếc nhau.
Người vì em trai.
Người vì con cái.
Lần đầu tiên trong bao năm, họ đối đầu trực tiếp ở hai đầu chiến tuyến.Phó Ngạn Uyên là người bước ra đầu tiên, chắp tay hành lễ rồi cúi đầu bẩm báo.“Khởi bẩm Hoàng thượng, đêm qua… có kẻ ám sát Phó Lạc Ân – tiểu nhi của thần.
Sử dụng thuốc nổ để diệt khẩu, phá huỷ bằng chứng, hành tung tàn độc.
May mắn được quân triều đình hỗ trợ, bắt được một phần thủ hạ.
Tất cả đều mang thẻ bài xuất cung do Tạ Thị cấp.”
Một tiếng sấm giữa triều đường.
Không ai dám ngẩng đầu, chỉ có ánh mắt âm thầm đảo qua đảo lại.
Tạ Chính Doanh vẫn không biểu cảm.
Từ đầu đến cuối, hắn đã biết sự thật.
Hắn biết em trai mình – Tạ Dụ Văn – tham ô, thao túng, lạm dụng quyền lực.
Nhưng hắn để yên.
Đổi lại là sự cân bằng chính trị, là yên ổn của một nhánh tộc.Nhưng giờ – mọi thứ không thể che được nữa.Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng Hoàng đế – ánh mắt ấy, dù mỏi mệt, vẫn không trốn tránh.“Khởi tấu bệ hạ.
Tạ Xuân Huyền – một người từng được Tạ Thị thu nhận, đã phản loạn.
Tối hôm qua, đã phóng hỏa thiêu rụi một phần lớn tài sản Tạ Thị.
Thần xin thừa nhận, Tạ Thị quản lý nhân lực không nghiêm,không thể trốn tránh trách nhiệm.
Nhưng…
Tạ Thị cũng là nạn nhân.”
Một cú đánh trả.
Chuyển tội cho kẻ không còn xuất hiện.
Tạ Xuân Huyền – con cờ thế mạng đã chuẩn bị sẵn.
Hắn đem cô ta dâng lên như một tội nhân toàn năng, đủ để gánh hết những máu tanh.Phó Ngạn Uyên nhíu mày.
Nhưng cũng không thể phản bác, vì bằng chứng vẫn có thể bị xoá sạch.Từng lời qua lại, từng mũi tên chính trị phóng xuyên không khí.
Tạ Thị – không phải không sai.
Phó Thị – cũng không sạch sẽ gì.Chỉ có một người phải quyết định.
Chỉ có đế vương mới có thể cắt đứt cuộc giằng co này.Hoàng đế trầm ngâm.
Tựa như đang nghĩ, hay đang nhớ về những lời nói của Khinh Vũ đêm trước.
Về những âm mưu, về sự thật.
Và hơn hết: về niềm tin vào quyền lực chính thống.“Tạ Thị… thất trách trong quản lý nhân lực.
Chịu trách nhiệm đền bù toàn bộ tổn thất cho các bên
đồng thời chịu giáng chức, giảm bổng lộc
nhưng không chu di.”
“Tạ Xuân Huyền – phản tặc.
Ra lệnh truy bắt lập tức.
Nếu chống cự – giết không tha.”
Triều đường vẫn im lặng.
Không ai thắng – nhưng cũng không ai chết.Một tội ác được che bằng một tội ác khác.
Một sự thật bị gói trong một lời nói dối đủ đẹp để nuốt trôi.Khi tan triều, Khinh Vũ cũng đã hay tin nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn
Nàng ngồi một mình.
Phong Minh đứng bên cạnh, không nói lời nào.“Họ có thể giết người.
Có thể đổ tội cho người vô tội.
Nhưng lại không ai bị trừng phạt thật sự.”
Khinh Vũ khẽ nói, mắt vẫn nhìn về cột trụ trước mặt.“Thần linh nào có thể rửa sạch máu cho thế gian này?”