Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thượng Cung Chi Cục

Thượng Cung Chi Cục
Chương 20 - Tội Ác Che Tội Ác


Phượng Tâm Cung rạng sángTrời chưa sáng rõ.

Trong điện vẫn le lói ánh đèn, mùi gỗ trầm thoảng qua như cố gắng che lấp đi sự mỏi mệt phủ kín nơi đây.Khinh Vũ ngồi trước án thư, mắt trũng sâu, sắc mặt xanh xao vì những đêm dài không ngủ.

Những lá thư trải đầy, là đơn kiện, là bản cáo trạng, là những lời phán xét viết bằng chữ mực lạnh lùng – từng nét như lưỡi dao mổ xẻ từng tội ác.Phong Minh từ phía sau khẽ khoác áo choàng nhẹ lên vai nàng.“Hoàng hậu nương nương, cẩn thận phong hàn.”

Giọng nói ấy vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc, ánh mắt lo lắng lộ rõ.

Nàng biết Khinh Vũ đã không ngủ trọn một đêm nào kể từ sự kiện xảy ra.“Phong Minh...
ta cảm thấy chuyện này sẽ không dừng lại như thế.”

Khinh Vũ khẽ nói, âm giọng như khói sương tan dần trong buổi bình minh chưa rõ rệt.

Nàng không lo cho mình, chỉ lo rằng:
“Liệu sự thật có thắng nổi quyền lực?”

Nàng nhìn về phía cửa sổ đang khép hờ.

Ngoài kia, trời sắp sáng.

Còn trong hoàng cung này – đêm vẫn chưa hết.
–––
Buổi thiết triều – Triều đình rúng độngSáng hôm ấy, triều đình tựa một cái nồi áp suất.

Bên ngoài thì xôn xao, bên trong thì nín thở.Từ quan viên nhỏ đến tướng quân, văn thần, võ tướng – ai cũng nghe được tin:
Có âm mưu ám sát, có nổ lớn ngoài thành, có người chết, có tội danh.Tất cả đổ lên Tạ Thị và Phó Thị.

Chỉ có Mạc Thị thì im lặng, vì họ chỉ lo lợi ích của riêng mình
Còn người của bộ lễ – chưa bao giờ quan tâm thiên hạ.Hoàng đế bước vào.Toàn điện phủ phục quỳ lạy.

Không ai dám lên tiếng.

Không khí đặc sệt, như thể chỉ cần hoàng đế hắt hơi một tiếng, cả triều đình sẽ vỡ tung.Tạ Chính Doanh và Phó Ngạn Uyên – hai vị trụ cột – liếc nhau.

Người vì em trai.

Người vì con cái.

Lần đầu tiên trong bao năm, họ đối đầu trực tiếp ở hai đầu chiến tuyến.Phó Ngạn Uyên là người bước ra đầu tiên, chắp tay hành lễ rồi cúi đầu bẩm báo.“Khởi bẩm Hoàng thượng, đêm qua… có kẻ ám sát Phó Lạc Ân – tiểu nhi của thần.

Sử dụng thuốc nổ để diệt khẩu, phá huỷ bằng chứng, hành tung tàn độc.

May mắn được quân triều đình hỗ trợ, bắt được một phần thủ hạ.

Tất cả đều mang thẻ bài xuất cung do Tạ Thị cấp.”

Một tiếng sấm giữa triều đường.

Không ai dám ngẩng đầu, chỉ có ánh mắt âm thầm đảo qua đảo lại.

Tạ Chính Doanh vẫn không biểu cảm.

Từ đầu đến cuối, hắn đã biết sự thật.

Hắn biết em trai mình – Tạ Dụ Văn – tham ô, thao túng, lạm dụng quyền lực.

Nhưng hắn để yên.

Đổi lại là sự cân bằng chính trị, là yên ổn của một nhánh tộc.Nhưng giờ – mọi thứ không thể che được nữa.Hắn ngẩng đầu, nhìn thẳng Hoàng đế – ánh mắt ấy, dù mỏi mệt, vẫn không trốn tránh.“Khởi tấu bệ hạ.

Tạ Xuân Huyền – một người từng được Tạ Thị thu nhận, đã phản loạn.

Tối hôm qua, đã phóng hỏa thiêu rụi một phần lớn tài sản Tạ Thị.

Thần xin thừa nhận, Tạ Thị quản lý nhân lực không nghiêm,không thể trốn tránh trách nhiệm.

Nhưng…

Tạ Thị cũng là nạn nhân.”

Một cú đánh trả.

Chuyển tội cho kẻ không còn xuất hiện.

Tạ Xuân Huyền – con cờ thế mạng đã chuẩn bị sẵn.

Hắn đem cô ta dâng lên như một tội nhân toàn năng, đủ để gánh hết những máu tanh.Phó Ngạn Uyên nhíu mày.

Nhưng cũng không thể phản bác, vì bằng chứng vẫn có thể bị xoá sạch.Từng lời qua lại, từng mũi tên chính trị phóng xuyên không khí.

Tạ Thị – không phải không sai.

Phó Thị – cũng không sạch sẽ gì.Chỉ có một người phải quyết định.

Chỉ có đế vương mới có thể cắt đứt cuộc giằng co này.Hoàng đế trầm ngâm.

Tựa như đang nghĩ, hay đang nhớ về những lời nói của Khinh Vũ đêm trước.

Về những âm mưu, về sự thật.

Và hơn hết: về niềm tin vào quyền lực chính thống.“Tạ Thị… thất trách trong quản lý nhân lực.

Chịu trách nhiệm đền bù toàn bộ tổn thất cho các bên
đồng thời chịu giáng chức, giảm bổng lộc
nhưng không chu di.”

“Tạ Xuân Huyền – phản tặc.

Ra lệnh truy bắt lập tức.

Nếu chống cự – giết không tha.”

Triều đường vẫn im lặng.

Không ai thắng – nhưng cũng không ai chết.Một tội ác được che bằng một tội ác khác.

Một sự thật bị gói trong một lời nói dối đủ đẹp để nuốt trôi.Khi tan triều, Khinh Vũ cũng đã hay tin nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn
Nàng ngồi một mình.

Phong Minh đứng bên cạnh, không nói lời nào.“Họ có thể giết người.

Có thể đổ tội cho người vô tội.

Nhưng lại không ai bị trừng phạt thật sự.”

Khinh Vũ khẽ nói, mắt vẫn nhìn về cột trụ trước mặt.“Thần linh nào có thể rửa sạch máu cho thế gian này?”
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 21 - Đàm Phán


Sau buổi thượng triều, cả triều đình như một mặt hồ bị chấn động, gợn sóng lan rộng nhưng không ai dám khuấy động thêm.Người thì vội vã rời khỏi chính điện.

Kẻ thì cúi đầu tránh ánh mắt.

Chỉ có những lời thì thầm lén lút trong hành lang, sau rèm, dưới bóng cây.

Không ai dám nói công khai.

Không ai dám hỏi thêm gì.Tạ Xuân Huyền – cái tên đó đã trở thành cấm kỵ.

Một bóng ma được triều đình mặc định là “hung thủ hoàn hảo.”

Ngay cả những binh lính từng nhìn thấy cô ta đêm đó cũng im lặng như thể bị mê hoặc, hoặc bị buộc phải im.Vào khắc ấy,chỉ còn hai cái bóng chính vẫn còn in sâu trong lòng mọi người:Tạ Chính Doanh – Người vừa cứu lấy Tạ thị khỏi một vết chém trí mạng.

Phó Ngạn Uyên – Người vừa dồn được đối thủ vào thế thủ, nhưng lại không thắng trọn vẹn.Khi ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc rời khỏi điện,
Phó Ngạn Uyên hơi nhếch môi, như một lời khen ngầm:"Thủ đoạn cao tay."

Tạ Chính Doanh không nói gì, chỉ gật đầu – không phủ nhận, cũng không đắc ý.Trò chơi chính trị không cần bạn bè.

Chỉ có người thắng và kẻ sống sótTạ phủ
Khi đã trở về, Tạ Chính Doanh không rời thư phòng.

Hắn ngồi xuống bàn, cởi mũ quan, để tấm lưng tựa vào ghế như muốn buông thả toàn bộ vai diễn của mình.Bên ngoài, mọi thứ bình thường.

Bên trong, tội lỗi gặm nhấm từng tế bào Ký ức trở về.

Về một đứa trẻ , không ai công nhận.

Tạ Xuân Huyền , cũng chính là con gái hắn và cuộc đàm phán cuối cùng giữa họĐêm đó, hắn gọi Xuân Huyền vào phòng.

Cô đứng giữa căn phòng âm u, gương mặt không cảm xúc, chỉ ánh mắt là giống hệt ánh mắt của mẹ cô năm xưa – lặng lẽ, chịu đựng.“Ngươi sẽ thay mặt Tạ thị chịu tội.”

Giọng hắn không mang theo cảm xúc, chỉ là một mệnh lệnh.“Vì sao?” – cô hỏi.“Vì Tạ Dụ Văn đã phạm sai, và nếu sự thật lộ ra, tất cả sẽ sụp đổ.

Ta... không thể để bao nhiêu người chết vì hắn.”

Cô im lặng.

Không phẫn nộ, không gào khóc.“Nếu ta nhận tội, mẹ ta thì sao?”

“Ta sẽ trả tự do cho bà ấy.

Không còn là người hầu.

Không còn bị trói buộc ở Tạ gia.”

“Bà sẽ được đi xa.

Được sống như người.”

Một lời trao đổi.

Một đàm phán giữa cha và con gái.

Không có tình thân, chỉ có lợi ích và thỏa thuận.Cô gái ấy gật đầu, không nói gì.

Rồi rời đi, cũng không ngoái lại.

Hiện tạiTạ Chính Doanh vẫn ngồi đó.

Trên bàn, bản cáo trạng đã được đóng dấu ngự – “Truy bắt Tạ Xuân Huyền.”

Ông ta khẽ thì thầm:“Bình an…”

Một lời cầu nguyện, một hy vọng… hay là một lời tạ lỗi quá muộn?Ông không mong cô sống sót.

Chỉ mong cô…

được sống , dù chỉ là những phút giây ngắn ngủi trước khi trở về với tro tànDù ở một nơi khác, mang một tên khác.

Dù mang trên vai tội lỗi mà không thuộc về mình.–––
Vào khoảnh khắc ấy ,ở một nơi xa, Tạ Xuân Huyền khẽ thở dài khi nhìn tờ truy nã mang tên mình.

Ánh mắt cô dừng lại trên người phụ nữ gầy yếu đang nằm bên cạnh — mái tóc đã lốm đốm bạc, gương mặt hằn sâu dấu vết của tháng năm khổ cực.

Cô dịu dàng vuốt tóc bà, lặng lẽ để lại toàn bộ ngân lượng mà Tạ Chính Doanh từng trao.Cô đã đưa mẹ đến nơi này, một nơi thật xa, để bà được an yên — vì bà, và cũng vì chính cô.

Rồi cô rời đi.

Không còn mục đích nào ngoài việc bước tiếp giữa thế gian rộng lớn, du ngoạn khắp chốn.

Kỳ lạ thay, dù khuôn mặt và thân thể từng bị bỏng sau đêm ấy, vẫn mang theo dấu tích đau thương, cô lại thấy mình tự do hơn bao giờ hết.Một nụ cười nhẹ nở trên môi.Từ giờ, cô không còn là Tạ Xuân Huyền nữa.Cô là Du Vân — một cánh mây trôi, sống cuộc đời tự do mà cô đã đánh đổi cả tuổi thanh xuân để có được.
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 22 - Yêu Cầu Của Đế Vương


Tại điện Thừa Minh – nơi hoàng đế thường triệu các đại thần thân cận hoặc thẩm vấn riêng…Hoa Nguyệt quỳ thẳng dưới long sàn mát lạnh, váy áo vương máu và nước trà loang lổ, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn tĩnh lặng, không oán thán, không sợ hãi.

Chén trà vừa rồi bị ném thẳng vào đầu mình—một cú cảnh cáo hơn là hình phạt."

Ngươi biết tội?"

Giọng hoàng đế sắc như đao.

Y ngước mắt lên để nhìn hắn, không tránh né—ngược lại, còn nhàn nhạt đáp:"Thần không hiểu."

Một câu nói tưởng như vô tri, nhưng lại khiến Hoàng đế tức giận đến run tay.

Y biết.

Hắn chắc chắn là y biết tất cả
Chỉ là... cố tình không nói."

Không cần giả vờ."

"Biết tội mà không ngăn.

Biết hỗn loạn mà không nói, Cái gì mà thần linh?

Ngươi còn không làm đúng chức trách của một quân thần, không xứng với chức vị trẫm ban cho ngươi"Sự phẫn nộ trong hắn không đến từ triều chính, mà đến từ sự bất lực.

Hắn từng tin tưởng Hoa Nguyệt như một thanh gươm giấu trong vỏ, không cắt ai, nhưng giữ kỷ cương.

Giờ hắn cảm thấy thanh gươm ấy chỉ đứng nhìn thế gian đổ nát, lại không rút ra."

Uống đi."

Hắn rót rượu, đẩy chén về phía trước Không phải rượu độc.

Không phải mệnh lệnh hành quyết.

Chỉ là yêu cầu–không, là một Mệnh lệnh, muốn biết một tiên đoán cho những gì sắp xảy ra
Một chén rượu để đổi lấy lời tiên tri tiếp theo, thứ mà hắn từng xem thường, giờ lại liều lĩnh cần đến.Hoa Nguyệt không từ chối.

Y đưa hai tay nhận chén, uống cạn trong một hơi, như chấp nhận ngồi vào ván cờ hắn bày ra.Cung Phượng Tâm
Khinh Vũ ngồi trên ghế dưới mái hiên để ngắm hoa,tay cầm chén trà, nhưng đôi mắt lại nhìn vào Dư Niệm – người đang...

ừm, ngửi mùi của Ái Hoa sau bụi mẫu đơn.“Phong Minh, ngươi có thấy chuyện lạ không?”

Phong Minh những ngày này nhìn thấy nhiều rồi, không khỏi thấy ớn lạnh sống lưng
“Vâng.

Nô tì nghĩ... nên gọi pháp sư trừ tà hoặc là đưa đến thái y viện”Khinh Vũ khẽ gật đầu.

Dư Niệm gần đây cười nhiều một cách bất thường, biến mất vào ban ngày, bám người vào ban đêm.

Cố tình chạm tay mỗi lần đưa đồ, thường đứng gần để ngửi mùi hương trên cơ thể, đôi lúc chỉ đứng từ xa để nhìn chằm chằm...Ái Hoa lúc này đã không còn biểu cảm gì trên mặt.

Thậm chí còn lạnh nhạt hơn thường ngày sau những gì trải qua
Chỉ còn là một xác sống biết thở sau những ngày bị hành hạ tâm lý
Ban đầu còn tránh né, sau chỉ chấp nhận số phận.Khinh Vũ không đành lòng, lại quyết định giúp cô giải quyết “rắc rối”
...

“Dư Niệm.”

“Vâng!” – cô háo hức trả lời như một người tràn đầy năng lượng, khác xa trước đây , người chỉ dửng dưng với mọi thứKhinh Vũ dịu giọng:“Dạo này cô thấy mình khỏe hơn không?

Có hiện tượng gì ...lạ không?”

Dư Niệm ngẫm nghĩ.

Cô không thể nói rằng cô đột ngột hứng thú với Ái Hoa hay vì đã cảm nhận được sắp có thiên tai đến và cô hứng khởi như đi hội xuân được.

Đành phải nói dối có chọn lọc.“Có thể là vì nô tì được nghỉ ngơi nhiều hơn sau nhiệm vụ nên tinh thần cũng tốt hơn.”

Khinh Vũ nheo mắt, cảm thấy còn điều gì đó mờ ám.

Tiếp tục:“Còn về chuyện... thân thiết với Ái Hoa?”

“Chúng nô tì là bạn.” – Dư Niệm trả lời nhanh chóng, như thể chưa từng có hành vi lạ nào “Ngửi mùi?”

“Cô ấy thơm.”

“Chạm da?”

“Cô ấy ấm.”

“Nhìn chằm chằm?”

“Nô tì sợ cô ấy làm sai.”

“Trong cung có nhiều phòng trống…”

“Cái nào cũng chứa đồ.

Một phòng là đủ cho hai chúng nô tì rồi.”

Phong Minh và Khinh Vũ nhìn nhau, rồi nhìn Ái Hoa, lại quay đi uống trà.

Không còn gì để cứu nữa rồi.
–––
Chiều hôm ấy – Hoàng đế đếnTin báo Hoàng đế giá lâm không khiến ai ngạc nhiên.

Ai cũng biết tình cảm hắn dành cho Khinh Vũ, dù chưa từng nói ra.Tề Chính An – thái tử – cũng vừa về cung.

Đứa trẻ ấy mang vẻ ngoài uy nghiêm như của hoàng đế nhưng cũng những nét mềm mại của Khinh Vũ, tính cách hiếu động, khiến cung nhân ai cũng yêu quý.

Dư Niệm nhìn hắn chạy đến ôm Khinh Vũ“Mẫu thân, nhi thần muốn được bế!”

Từ bóng hình nhỏ nhắn của hắn đến sự yêu thương của nữ nhân kia dành cho con mình, đến cả hoàng đế cũng trông dịu lại, cả cung điện như ấm lên một chút.
———
Sau khi chơi đùa một lúc, Tề Chính An ngủ thiếp đi.

Phong Minh nhẹ nhàng bế đứa nhỏ rời khỏi phòng, để lại bốn người lớn:Hoàng đế – Khinh Vũ – Dư Niệm – Ái HoaÁnh mắt Hoàng đế dừng lại trên Khinh Vũ, người vẫn điềm tĩnh rót trà.

Hắn không cần vòng vo.

Không cần thuyết phục.“Ta cần mượn người.”

Khinh Vũ ngước mắt lên, không hỏi ai, chỉ hỏi:“Bao lâu?”

“Tùy tình hình.

Chuyện này... liên quan đến lời tiên đoán.”

Căn phòng rơi vào im lặng.

Phía sau, Ái Hoa muốn rút tay mình ra khỏi Dư Niệm nhưng bất thành , còn Dư Niệm thì đang mỉm cười ngu ngốc giữ chặt cô ,gần như không để tâm nhiều đến cuộc trò chuyện giữa họKhinh Vũ khẽ thở dài.“Được thôi.

Nhưng người phải trở về nguyên vẹn.”
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 23 - Hành Trình mới


Sau khi Hoàng đế ra chỉ dụ “mượn người”, hai cái tên được điểm danh: Dư Niệm, cung nữ thân cận bên Khinh Vũ – người nổi tiếng quái đản nhưng lại rất nhạy bén, và Ái Hoa, người của bộ Lễ – thông tuệ, kín miệng và hơn hết có thể trọng dụngChuyến đi này không nói rõ mục đích, chỉ biết hướng Nam, nơi thời tiết đang chuyển đổi bất thường,mùa màng thất bát, dân tình khốn khổ.

Nhưng liệu tất cả chỉ để “quan sát dân tình”?

Không ai trong họ tin là thế.
———
Bên trong chiếc xe ngựa kín đáo, chở họ rời khỏi kinh thành, không khí căng như dây đàn.Dư Niệm ngồi vắt chân, tay chống má, nhìn Ái Hoa như nhìn con mồi thơm phức.

Ái Hoa thì nép sát góc xe, chiếc áo khoác ngoài rõ ràng dày bất thường – gần như có lớp khiên chống thú dữ vậy.“Ta đâu có cắn.” – Dư Niệm nghiêng đầu, ánh mắt sáng quắc.“Vì lạnh thôi.” – Ái Hoa đáp, không dám quay đầu, cô e ngại về Dư Niệm hơn mục đích thực sự của chuyến đi này “Vậy để ta sưởi cho.”

“Không cần.”

Giọng của Ái Hoa tuy vẫn điềm đạm, nhưng có phần đề phòng
Cô vốn đã chuẩn bị trở lại bộ Lễ, không ngờ vừa cúi đầu hành lễ trước Hoàng đế thì lại bị triệu thẳng đi luôn – đến tận giờ vẫn chưa hiểu vì sao mình dính vào vụ này.“Đừng ngại…” – Dư Niệm cười ,không có chút an toàn nàoNhìn Ái Hoa nép mình lại , trong mắt Dư Niệm không khác gì con mèo nhỏ“cô ta không cắn người đâu nhỉ?”

Cô thầm trấn an bản thân, hy vọng mọi thứ sẽ ổn thỏa
———
Sau một thời gian tưởng như vô tận
Chiếc xe ngựa rẽ vào một con phố vắng, dừng lại trước một quán trọ bình dân.Tấm rèm xe được vén lên.

Một binh sĩ định nói: “đến nơi rồi”, nhưng vừa thấy cảnh tượng bên trong thì đơ người:
Dư Niệm đang ôm Ái Hoa, mà chính xác hơn, Ái Hoa đang bị khóa tay trong một cú ôm, tư thế quá mờ ám, ánh mắt cô nhìn hắn như muốn cầu cứu Người binh sĩ lặng lẽ kéo rèm lại như chưa thấy gì.“Đến nơi rồi.” – Hắn lên tiếng lần nữa, lúc này hai người đã chỉnh lại tư thế.Ái Hoa lao khỏi xe nhanh như gió,tai đỏ ửng.

Cô chỉnh lại vạt áo, quyết tâm: Từ giờ giữ khoảng cách tối thiểu ba bước với Dư Niệm.
...

Người đứng chờ họ là Tề Hạo Diễm – vị hoàng đệ trẻ tuổi nhất của Hoàng đế.Hắn mặc áo vải bình thường, tay cầm quạt giấy, gương mặt trắng bệch như thiếu máu.

Ai nhìn vào cũng chỉ thấy một công tử yếu ớt, không đủ sức giết con muỗi.

Nhưng ánh mắt ấy – tĩnh lặng, sâu không thấy đáy – khiến Ái Hoa và Dư Niệm cũng nhanh quay lại vị trí vốn có của mình “Chúng ta đi thôi.” – Hắn nói, nhẹ như làn gió.Cả hai cùng cúi đầu:“Vâng.”
———
Ba người đi qua các khu phố đông đúc.

Mọi thứ có vẻ quá bình yên – hàng quán mở cửa, người dân cười nói, lương thực bày đầy chợ.Nhưng Dư Niệm khẽ cau mày.

Bầu không khí nơi đây tĩnh đến kỳ lạ.

Cô cảm nhận khí tức thiên tai đã đến rất gần – nhưng người dân vẫn hồn nhiên, không chút cảnh giác.“Làm sao nơi sắp bị lũ quét lại vô tư như thế?

Hay là… có gì đó bị che giấu?”

Bất ngờ, một đứa trẻ xô vào Tề Hạo Diễm, ngã nhào xuống đất.

Nó lắp bắp xin lỗi rồi định chạy.Ái Hoa nhanh tay túm lấy cổ tay nó, lôi ra túi tiền bị trộm.“Không sao.” – cô nói nhẹ, nhìn vào cơ thể gầy còm, đầy vết bầm tím dưới lớp áo vá rách.Không ai mắng mỏ, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.

Tề Hạo Diễm bước vào một hẻm nhỏ, cả hai hiểu ý, dắt đứa trẻ theo.Tề Hạo Diễm nhẹ nhàng đặt tay lên đầu đứa trẻ:“Đừng sợ.

Nói ta nghe… có chuyện gì xảy ra ở đây?”

Giọng hắn như ru ngủ, khiến đứa bé dần buông lỏng.

Chỉ sau vài câu, nó đã kể hết.“Quan phủ đánh thuế cao.

Nhà ai có gạo, phải giao hết.

Ai không có sẽ bị đuổi khỏi nhà.

Nam nhân bị bắt đi ‘xây phủ cho triều đình’,
Mẹ con bị đánh, rồi bán đi…

Con trốn được.”

Ba người không nói gì.

Họ rời khỏi con hẻm, đi sâu hơn vào vùng dân cư nghèo với đứa trẻ là người dẫn đầu, khi bước qua bức tường thành tưởng như biên giới ngăn cách hai thế giới Cảnh tượng trước mắt đều khiến họ lặng thinh Những ngôi nhà sập xệ và đổ nát, một chốn hoang tàn hoàn toàn trái ngược với những gì họ nhìn thấy bên trong tường thành , những trang sức, vải vóc phù hoa, những tiếng cười cuộc trò chuyện vui vẻ không hề tồn tại, lương thực càng không , họ chỉ nhìn thấy sự đối lập quá tàn khốc
Trẻ em gầy như cành củi, phụ nữ mang vết thương, người già co ro bên bếp lửa.

Không có lấy một bộ y phục tử tế, chỉ dùng những tấm vải rách để giữ ấm , lặng lẽ ăn nhưng ổ bánh mì cũ đã khô cứng...

Không có đàn ông.

Cũng Không có tiếng cười.

Không có hy vọng
———
Tối hôm ấy, họ dừng chân tại một quán trọ nhỏ, chưa vội đến quan phủ như lịch trình đã định.

Tề Hạo Diễm nói: "Ta muốn nhìn rõ mặt đất trước khi bước lên nó."

Sau bữa ăn, ba người ngồi lại.Dư Niệm đang nghiêng người muốn ngửi Ái Hoa lần nữa, thì Tề Hạo Diễm khẽ ho một tiếng.

Làm cô buộc phải dừng ý định đang muốn thực hiện, có chút không cam tâm“Chuyện hôm nay các ngươi cũng thấy rồi chứ?” – giọng hắn bình thản, ánh mắt lại lạnh đi.“Có người đang cố che mắt Thiên tử, lợi dụng thiên tai để trục lợi.

Giả bình yên.

Cướp bóc trong bóng tối.

Người dân vô tội.

Chúng coi là cỏ rác.”

Dư Niệm và Ái Hoa gật đầu.“Nếu chúng đã có lòng,
Vậy chúng ta cũng nên… tiếp đón.”

“Chúng tôi đã rõ.” – cả hai đồng thanh.Dư Niệm nhìn Tề Hạo Diễm, khẽ nhíu mày trong âm thầm “Gã này yếu ớt thế thôi mà lời nói như lệnh ban.

Hắn không giống người chỉ đơn thuần biết quan sát mà giống như người chờ đợi cơ hội đến.”

Ái Hoa thì không nhìn hắn
Cô nhìn liếc bầu trời đêm, nơi những cụm mây dày đang dần kéo tới.Ngày mai… sẽ có mưa.Và sau cơn mưa ấy, mọi thứ sẽ không còn như cũ.
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 24 - Đại Nạn


Sáng sớm hôm sau, họ đã có mặt ở Quan phủ.

Người đứng đầu nơi đây – Diệp Thời Dạ – là một vị quan lâu năm ở phía Nam, nổi danh với tiếng tăm lẫy lừng: quản lý chặt chẽ, dân chúng no đủ, trị an ổn định.

Dân chúng ngưỡng mộ, triều đình khen ngợi.

Một vị quan mẫu mực trong mắt thiên hạ.

Nhưng Tề Hạo Diễn lại chỉ thấy đó là một lớp vỏ mỏng manh được đánh bóng kỹ lưỡng, một thứ hào nhoáng đầy tính toán.Hôm nay, hắn không cải trang nữa.

Khoác lên người là bộ y phục thêu chỉ vàng tượng trưng cho hoàng thất, ánh mắt trở nên lạnh lẽo và kiêu bạc hơn bất kỳ lúc nào.

Hắn không nhắc một lời đến việc mình đã đến nơi này từ trước, càng không nói rằng mình đã đi qua những khu ổ chuột nghèo đói đêm qua.

Tất cả im lặng.

Hắn chỉ muốn nhìn xem Diệp Thời Dạ sẽ làm gì.Sắc mặt Dư Niệm có phần đen tối, cô được phân cho vai trò "người hầu khuân vác", bị đẩy ra xa, thậm chí không được quyền ngồi gần.Ái Hoa, thì được cải trang giống một thư sinh – dáng vẻ nhã nhặn, ánh mắt sâu lắng khiến người khác không biết được cô suy tư điều gì
Tề Hạo Diễn chọn cô đi theo như một thư đồng thân cận, vừa để ghi chép lại sự vụ, vừa để tiện quan sát.Quan phủ được trang trí đơn sơ, không hề xa hoa.

Không đèn lưu ly, không bình ngọc quý, không tấm thảm mềm mại dưới chân.

Chỉ là sàn gỗ sạch sẽ, bàn ghế chỉnh tề, một vẻ giản dị quá mức đến mức…

đáng ngờ.“Giống như thể hắn đang cố gắng chứng minh mình trong sạch vậy.”– Dư Niệm nghĩ thầm khi quan sát.Buổi đàm thoại diễn ra nhẹ nhàng, khách sáo.

Tề Hạo Diễn mỉm cười, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng từng chữ như dao mỏng cắt vào vỏ bọc đạo đức của Diệp Thời Dạ.“Dân chúng vùng Nam được chăm sóc rất tốt.

Vậy trong mùa lũ, lão có chuẩn bị phương án gì cho các khu ngoại vi?”

“Lương thực thu thuế đã đến đâu rồi?”

“Tường thành chống lũ bao phủ được bao nhiêu phần dân số?”

Những câu hỏi được thốt ra với giọng ôn hòa, nhưng mỗi chữ là một chiếc đinh đóng vào chiếc nắp quan tài niềm tin.Diệp Thời Dạ đáp trả khéo léo.

Ánh mắt hắn ta không dao động, giọng điệu nhu hòa như thể đã luyện qua trăm lượt.“Hoàng thượng yêu dân, nay sai người đến quan sát dân tình là phúc lớn cho bá tánh.

Quả thực, tất cả đã chuẩn bị chu toàn.”

Những câu trả lời không sai.

Nhưng chúng hoàn toàn tránh né vào trọng tâm.

Không nhắc tới nạn nhân, không nói về dân bị đẩy ra ngoài thành, càng không hề nhắc đến khu ổ chuột cách biệt kia.Khi được dẫn đi thị sát, quả nhiên, Diệp Thời Dạ chỉ dẫn họ đến những khu dân cư được dọn dẹp, xây dựng, tô vẽ như tranh.

Người dân tươi cười, trẻ con chạy nhảy, những mảnh ghép đẹp đẽ đến giả tạo.“Những kẻ đói nghèo thì sao?”

“Những người bị đẩy ra ngoài tường thành thì sao?”

Dư Niệm cảm nhận được những làn khí nặng nề trôi từ xa đến – không phải từ thiên tai, mà từ những làn sóng phẫn nộ đang âm thầm chực chờ.Từ xa, cô nhìn thấy một bức tường lớn – đê chắn lũ, cao, kiên cố, uốn quanh khu trung tâm như một con rắn khổng lồ quấn quanh cổ dân chúng.Dư Niệm nhớ lại khu ngoại thành hôm trước.

Họ từng bị ngăn không được vào trung tâm, và giờ nhìn lại: tường thành kia không hề bao phủ toàn bộ vùng dân cư.

Chỉ bảo vệ những nơi cần bảo vệ.

Những người cần giữ lại.Trời đổ mưa.Giọt đầu tiên rơi xuống mặt cô như một nhát dao sắc lạnh cắt đứt dòng suy nghĩ.Thiên tai đã đến.Diệp Thời Dạ vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Hắn ra lệnh rút lui.

Hắn quay sang Tề Hạo Diễn, mời hắn đi tránh mưa, thực chất là muốn đưa hắn khỏi khu tường thành.Tề Hạo Diễn hiểu rõ ý đồ đó – hắn chỉ mỉm cười, gật đầu.

Sau đó, quay sang Dư Niệm:“Ta để quên hành lý.

Đi lấy giúp ta.”

Một câu ra vẻ bình thường, nhưng lại là mật lệnh.

Cơ hội để cô hành động.Dư Niệm vội vàng rời khỏi hàng ngũ, lẩn vào con đường nhỏ dẫn đến bức tường.

Trời mưa mỗi lúc một lớn, gió thốc mạnh như xé rách đất trời.“Hắn không chỉ thu thuế cao…”

“…mà còn dùng thiên tai như một công cụ để chọn lọc: ai được sống, ai sẽ bị chết chìm.”

“Ép đàn ông xây tường thành là một cách, giữ người nghèo bên ngoài để ‘tự nhiên đào thải’ là cách khác.”

Một kế hoạch vừa hợp pháp, vừa vô nhân.

Một vở kịch thánh thiện có thể được tấu lên trong triều đình, với những tràng pháo tay từ những kẻ không biết – hoặc cố tình không muốn biết.Dư Niệm không thể chấp nhận điều đó.Cô trốn trong một góc khuất, mở túi hành lý, lấy ra một loạt bùa chú.

Pháp lực bùng lên.

Cô muốn kéo dài cơn mưa, giữ cho nước chưa dâng quá nhanh, tạo thêm thời gian để cứu người.

Nhưng sức lực của cô… không đủ.Gió mạnh cuốn tới, một tấm gỗ lớn bay thẳng về phía cô.Cô không kịp phản ứng.Cho đến khi – một cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

Tiếng rầm của gỗ va đập vào mặt đất vang lên bên tai.Người đó là…

Ái Hoa.Không kịp nói gì.

Cả hai leo lên đỉnh bức tường, thả dây cho người dân leo lên theo.Tiếng gào khóc, tiếng nước lũ rít gào, tiếng vật đổ vỡ và giẫm đạp… hỗn loạn như tận thế.Dư Niệm bận rộn kéo người lên.

Ái Hoa ở bên cạnh, không nói một lời, chỉ hành động.Rồi đến một đứa trẻ… không lên kịp.Không do dự, Ái Hoa cột dây quanh người, nhảy xuống.Dư Niệm thét lên, bám lấy đầu dây, kéo mạnh, cùng với sự trợ giúp của người dân phía sau.

Họ kéo được cả hai lên trong giây cuối.Khi tất cả đã vào bên trong,
cánh cổng lớn kia – bức tường thành tưởng chừng là nơi trú ngụ an toàn lại đang bắt đầu rung chuyển.Ai sẽ sống?

Ai sẽ chết?Thiên tai hay con người , cái nào mới là thứ tàn bạo hơn?Dư Niệm biết câu trả lời.Chính con người đã chọn ai sẽ bị nước nuốt chửng.

Thiên tai chỉ đến như cái cớ để lũ thú đội lốt quan lại thanh lọc dân chúng.
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 25 - Tiên Đoán


Bức tường thành – thứ được gọi là “tuyến phòng ngự cuối cùng” đã bắt đầu rung chuyển.

Âm thanh của đá va vào nhau, tiếng gió rít như dao, tiếng người hò hét hỗn loạn.

Trận lũ không còn nằm trong dự đoán nữa, mà đã trở thành hiện thực.Ái Hoa vừa đưa dân chúng đến chỗ cao, vừa lạnh lùng ra lệnh cho họ không được hoảng loạn.

Từng tốp người được hướng dẫn đến nơi an toàn, nhưng mắt cô lại không rời khỏi tường thành một khắc nào.

Còn Dư Niệm thì vẫn đứng chắn trước nó – toàn thân run rẩy vì ma lực đang bị vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.“Chỉ cần một kẽ nứt… là toàn bộ nơi này sẽ bị nhấn chìm.”

“Không chỉ những kẻ bị bỏ rơi ngoài tường… mà cả những người được cho là ‘xứng đáng sống’ trong tường cũng sẽ chết sạch.”

Trong giây phút ấy,
Dư Niệm nhận ra: sự phẫn uất cô từng cảm nhận được… không phải đến từ bầu trời.

Từ thiên tai Mà là từ những con người đang đứng lặng dưới mưa – những nam nhân từng bị ép buộc xây tường thành.

Họ đã im lặng, chịu đựng, nuốt nhục.

Nhưng hôm nay, ánh mắt họ chỉ còn thù hận.“Dựa vào điều gì chỉ chúng ta phải chết trong nước lũ…

để bọn chúng sống an nhàn trong cao sang?”

“Dựa vào điều gì mạng sống của chúng ta lại rẻ mạt hơn lũ cặn bã đó?”

Dư Niệm nắm chặt tay, muốn thét lên.

Ma lực của cô gần như tan rã.

Nếu không phong ấn được, cô sẽ phải thiết lập một “kế ước sống còn” – đánh đổi một phần cơ thể để cố giữ bức tường lại.Ngay khi pháp trận vừa hiện lên…Ái Hoa bước đến.Giọng nói của cô vang lên, như vọng từ một nơi rất xa:“Tam Quang giáng thế
Nguyện khởi , người tri
Huyết vi tế phẩm
Hoán đắc thần ân”Một luồng sáng lặng lẽ hiện lên trong tay Ái Hoa – không quá chói lóa, không rực rỡ,
Nhưng lại khiến không khí trở nên lặng xuống, như một thứ thần lực đã được kích hoạt.pháp lực của Dư Niệm bị hút vào vòng xoáy ánh sáng,
Ghép lại thành một pháp trận phong ấn ba tầng,
Trấn áp toàn bộ rung chuyển của tường thành.Cơn giông gào thét ngừng lại trong khoảnh khắc.

Những giọt nước ngừng như bị đông cứng trong không gian.

Tường thành dừng lại.Những người thợ xây không thấy được Pháp lực, chỉ nhìn thấy tường không sập.

Họ cho rằng kế hoạch của họ thất bại.

Có kẻ định rút thuốc nổ –
Nhưng Dư Niệm đã kịp lao đến, giằng lại.“Mọi người đều còn sống.

Họ đã được bảo vệ rồi.”

Hơi thở cô dồn dập.

Gió thổi ướt bết tóc.

Nhưng đôi mắt vẫn vững vàng.

Sự kiên định trong lời nói của cô đã khiến đám đông chần chừ, rồi đồng loạt chạy về nơi trú ẩn.Dư Niệm quay đầu lại nhìn Ái Hoa.

Ánh mắt cô không thể giấu được sự hoang mang và ngờ vực.“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Bóng lưng người kia… lạ kỳ quá đỗi.

Không giống một thư sinh học giả.

Không giống một cung nữ bình thường.

Cô muốn đưa tay ra nắm lấy ống tay áo đó…

Nhưng chưa kịp chạm vào – Ái Hoa đã quay đầu, kéo tay cô chạy.“Đi, phải quay về phủ”Dưới màn mưa như trút,
Hai bóng người chạy không ngừng trên đường mưa lũ trơn trượt
Cho đến khi họ nhìn thấy ánh đèn lồng từ xa –
Phủ của Diệp Thời Dạ.Tề Hạo Diễm đã đứng sẵn, tay cầm quạt che nửa mặt,
Đằng sau hắn là binh lính Triều đình với phù hiệu Hoàng thất.Diệp Thời Dạ bị trói, ánh mắt hoảng loạn và căm hận.

Tất cả nô lệ được giải thoát, các nam nhân đoàn tụ với người thân.

Xem ra…

đêm qua hắn đã âm thầm gửi mật thư về kinh thành.Dư Niệm chỉ thở ra một hơi –––
Cuối cùng, mọi thứ cũng tạm thời kết thúc.Những ngày sau đó,
Họ chia nhau chăm sóc người dân bị thương,
Ban phát lương thực cứu tế,
Thu hồi tài sản dân bị cướp bóc,
Xây nơi ở tạm thời – tất cả đều thực hiện công tâm.Tề Hạo Diễm giám sát mọi việc.

Dư Niệm và Ái Hoa cùng tham gia.Nhưng… trong lòng Dư Niệm vẫn không yên.

Cô không thể quên được pháp thuật kia.

Và lời nói của Ái Hoa.Đêm cuối cùng trước khi họ rời khỏi,
Trong gian phòng nghỉ trọ,
Dư Niệm ngồi nhìn Ái Hoa, không chớp mắt.“Muốn nói gì?” – Ái Hoa hỏi, giọng điềm tĩnh.Tưởng sẽ chỉ là một cuộc hỏi han bình thường.

Nhưng không –Dư Niệm vươn tay, đè y xuống giường và ngồi lên cơ thể của đối phương
Mắt cô dán chặt vào khuôn mặt đó , còn dùng cả linh nhãn để dò xét tỉ mỉ “Không có…”

“Không có pháp lực, không có ấn chú… không có khí tức nguy hiểm…”

“Ngươi biết pháp thuật?

Lời ngươi đọc là gì?

Đó là tiên tri?

Ai nói với ngươi?

Ngươi là pháp sư sao?

Học chúng từ đâu?”

Cô hỏi dồn, từng chữ như bắn ra.Cái tát giáng thẳng vào má cô, khiến cô cũng chịu ngậm miệng lại.Ái Hoa quay mặt đi, giọng bình thản:
“Lá bùa đó là từ Hoa Nguyệt Đại Nhân giao cho ta, nói rằng một ngày nào đó sẽ dùng đến.

Còn lời ta đọc chỉ là một câu tín ngưỡng cổ của Bộ Lễ.

Người trong đó tin rằng khi ba nguồn ánh sáng hợp nhất, Ngài ấy sẽ nghe thấy lời thỉnh cầu , chúng ta nguyện dâng cả máu thịt để được người đáp lại lời cầu nguyện”“Tam quang, tức ba nguồn ánh sáng chính là Thiên – Địa – Nhân
Ba yếu tố cao quý nhất.

Khi chúng hợp lại, ánh sáng sẽ soi rọi khắp thế gian.

Và ánh sáng ấy… chính là Ngài.”

Dư Niệm ngây ra.“Ngưỡng mộ đến thế cơ à… lẽ nào định lập cả giáo phái thật rồi?”

Trong đầu cô không khỏi hiện lên hình ảnh người được gọi là Hoa Nguyệt,
Kẻ mạnh đến mức dù ở rất xa vẫn thao túng được cục diện.“Thú vị thật đấy…” – cô cười khẽ.Trong khi Ái Hoa đang muốn thoát ra, cô không hề kiềm chế,
Tiến đến,càng đè chặt cô xuống giường “Ngươi–!”

Tiếng phản kháng bị nuốt trọn.

Cả đêm hôm đó, Dư Niệm không để Ái Hoa ngủ yên, không phải về thể xác,
Mà là tra tấn tinh thần – bằng những câu hỏi, những ánh mắt như muốn lột trần toàn bộ bí mật.Cùng lúc đó –
Tề Hạo Diễm ngồi trong phòng,
Mắt liếc qua khung cửa nhỏ đọng nước,
Ly rượu trong tay lay động theo tiếng gió.Ánh mắt hắn sâu như đáy giếng.

Trong đầu lại vang lên lời của Hoàng đế trước khi hắn lên đường:“Khi tiên đoán được ứng nghiệm, phần còn lại… sẽ bắt đầu.”

“Phiền phức thật đấy.” – hắn lẩm bẩm.Ly rượu chạm bàn, sóng nước vỡ tan.
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 26 - Khi Ba Nguồn Sáng Phân Tách


Trong màn đêm tối tĩnh lặng, nơi chỉ còn tiếng gió thổi khẽ qua song cửa, Hoàng đế vẫn ngồi thẳng lưng, ánh mắt không chớp nhìn vào cây đèn đã gần cạn dầu.

Hắn không thể ngủ yên.

Bên trong tâm trí, vẫn còn văng vẳng câu nói của Hoa Nguyệt:
"Khi tiên đoán ứng nghiệm, phần còn lại cũng sẽ bắt đầu."

Hắn biết những gì vừa rồi chỉ là khởi đầu.

Cơn mưa đầu mùa, bức tường đổ máu, một quan phủ hiền lành lộ rõ bản chất — tất cả mới chỉ là tiếng sấm mở màn cho ván cờ đẫm máu sắp tới.

Nếu để thế cờ nghiêng hẳn về tay kẻ khác, hoàng gia rồi sẽ sụp đổ từ bên trong.Sáng hôm sau, hắn đến cung Phượng TâmĐã lâu rồi không gặp Khinh Vũ, nên hắn ở lại lâu hơn thường lệ.

Hắn ngồi bên nàng mà lòng vẫn không yên, ánh mắt vô thức liếc ra ngoài cửa.

Đang giữa những suy nghĩ về “Thiên – Địa – Nhân” trong tiên đoán, thì từ khóe mắt,hắn nhìn thấy Dư Niệm.

Người kia trông như xác sống, bước đi loạng choạng với gương mặt hốc hác, thiếu sức sống đến thảm hại.Ái Hoa không ở bên cạnh.Hoàng đế nhìn lướt qua, ánh mắt mang chút đồng cảm.

Hắn cũng từng trải qua cảm giác nhớ một người đến mức như bị hút cạn, dẫu có chết hắn cũng sẽ không thừa nhận điều đó.Khinh Vũ cũng nhìn thấy, cạn lời vài giây, sau đó chỉ thì thầm với Phong Minh bảo đưa Dư Niệm ra ngoài nghỉ ngơi.

Cô biết Hoàng đế không đến để ôn chuyện tình cảm, mà là vì chuyện triều chính.Khi chỉ còn lại hai người, hắn nâng ly rượu lên, ánh mắt vẫn không nhìn cô.

“Tinh ý thật đấy.”

Khinh Vũ bật cười nhẹ.

“Ngài không phải là người đến chỉ để nhìn sắc mặt ai, nên ta càng phải để tâm hơn.”

Hắn không trả lời, chỉ thở dài.“Hoa Nguyệt đã để lại một lời tiên đoán.

Nó…

đang bắt đầu ứng nghiệm.”

Hắn không ngại nhắc đến cái tên ấy.

Trong tim hắn và Khinh Vũ, Hoa Nguyệt chẳng phải ai xa lạ.

Năm xưa, chính Khinh Vũ là người đã để mắt đến y.

Dù là một kẻ xa cách , lập dị , họ đã nuôi dạy y như một phần gia đình.“Thiên, Địa, Nhân… theo nàng nghĩ, đó là gì?”

“Có thể là số mệnh.

Cũng có thể là ba con người.”

Khinh Vũ đáp, ánh mắt như nhớ lại quá khứ.

Hoa Nguyệt không bao giờ nói thẳng.

Những lời của y luôn như thánh ngữ của một vị thần — lấp lửng và đầy ẩn ý, chỉ khi ai đó nổi giận đấm vào đầu mới chịu nói rõ một chút.Hoàng đế trầm ngâm rồi lấy ra từ tay áo một tấm bản gỗ, mặt sau khắc sâu những hàng chữ bằng mực đỏ, nét chữ méo mó như bị kìm nén giữa hai tầng linh khí và nhân ý.“Khi ba nguồn sáng phân tách, đất trời rạn nứt, Thiên tử mất long khí.

Giữ mùa mưa kéo dài ba mươi đêm, một kẻ không ngai sẽ đứng trên bệ đá Huyết nguyệt.

Nếu không kẻ nào gục xuống, sẽ có ngàn người chôn theo
Mặt trời mù, nhân tâm loạn.

Kẻ mang vầng sáng thứ tư sẽ giết sạch để tái lập trật tự.”

Ánh mắt của cả hai trầm xuống.

Họ biết rõ, “ba nguồn sáng” có liên hệ với Thiên – Địa – Nhân.

Nhưng thật sự là ai?

Là tượng trưng cho lực lượng, cho con người, hay cả hai?

---
Sáng hôm sau, Khinh Vũ vừa định hỏi Dư Niệm chuyện hôm trước thì được Phong Minh báo lại — cô ta đã rời cung từ sớm để đi tìm Ái Hoa.Khinh Vũ nhìn trời, cảm thấy chẳng có chút ngạc nhiên nào.

Nếu nói Dư Niệm không có tình cảm với người kia thì chẳng ai tin nổi, còn nếu hỏi Ái Hoa có hiểu không thì... có lẽ chẳng hiểu gì sất.

---
Tại Thái Y Viện.

Dư Niệm nằm co lại trên giường, chân bị băng bó.Ái Hoa đứng tựa cửa, ánh mắt phức tạp.

Tư Nguyệt ngồi bên mép giường, tay đặt lên khăn lạnh.

Một giờ trước, Dư Niệm cố lẻn vào Bộ Lễ, bị hầu cận ném ra.

Không bỏ cuộc, cô trèo tường, nhưng lại bị Ái Hoa phát hiện và trượt chân ngã xuống,trật chân ngay tại chỗ.

Dù giận, Ái Hoa vẫn không bỏ mặc mà mang cô đến đây.Sở Ly Mạch cũng tạm gác công việc để chạy đến thăm, chỉ thở dài.

“Ngốc hơn ta tưởng.”

Dư Niệm im lặng, không nói được gì, cô chỉ âm thầm siết chặt tay của mình dưới tấm chăn
———
sau một lúc, Sở Ly Mạch rời đi để làm phần việc còn lại của mình Ánh nắng buổi chiều xuyên qua song cửa, để lại những vệt sáng đứt quãng trên sàn đá lạnh.

Trong phòng chỉ còn lại ba người — Dư Niệm, Tư Nguyệt và Ái Hoa.

Không ai nói gì thêm, không khí ngột ngạt như thứ hơi thuốc chưa kịp bay tan.Ái Hoa nhìn ra bầu trời, rốt cuộc cũng rời đi để chuẩn bị thuốc sắc cho Dư Niệm.

Cánh cửa nhẹ khép lại.

Ngay khi bóng lưng Ái Hoa khuất hẳn, Dư Niệm ngẩng đầu, giọng khàn khàn vang lên:"Cô ấy có vẻ rất thoải mái khi ở cạnh ngươi."

Tư Nguyệt liếc sang.

“Thì sao?”

"Thì sao?" – Dư Niệm bật cười, ánh mắt lộ rõ vẻ cay nghiệt
"Cô ấy chưa bao giờ nhìn ta như vậy, Ở bên ta thì lạnh nhạt, mà ở bên ngươi thì lại gần gũi"
Tư Nguyệt khẽ nghiêng đầu.

“Vậy ngươi ghen tị à?”

Dư Niệm càng siết chặt nắm tay của mình hơn, gần như đã trắng bệch"Ta chỉ đang tò mò.

Một người cẩn trọng như ngươi, có bao giờ thật lòng với ai chưa?

Ngươi tiếp cận Ái Hoa là vì mục đích gì?"

Tư Nguyệt vẫn điềm nhiên, giọng nói lạnh hơn:"Ta đâu giống ngươi, cứ tưởng bản thân biết tất cả, rồi lại hành động như trẻ con.

Ngươi trèo tường vào Bộ Lễ — để làm gì?

Tìm cô ấy hay dùng cô ấy như công cụ để tiếp cận mục đích nào khác?"

Dư Niệm sững người.

“Ngươi—”Tư Nguyệt không để cô ngắt lời."

Ngươi nghi ngờ tất cả, từ ta đến cô ấy.

Vậy rốt cuộc trong lòng ngươi còn ai có thể được tin tưởng?"

"Ít ra ta cũng không đóng vai người tốt, rồi sau lưng âm thầm giấu giếm thứ gì đó."

"Giống ngươi đấy à?" – Tư Nguyệt hơi cau mày
"Lúc nào cũng mang vẻ bất cần, lại không chịu nói ra điều mình muốn.

Đến cả một câu ‘ở lại đi’ cũng không dám thốt lên.

Ngươi thì có tư cách gì mà so với ta"
...Một quãng lặng kéo dài khiến cả hai đều nghe rõ tiếng tim đập của chính mình.Và rồi…Cánh cửa nhẹ mở ra.Ái Hoa đứng đó.

Trên tay là chén thuốc còn bốc khói.Không ai biết cô đứng đó bao lâu.

Nhưng ánh mắt cô không nhìn ai cả.

Cô bước vào, đặt chén thuốc xuống bàn cạnh giường.Không nói một lời.Rồi quay lưng bước đi.Dư Niệm bật người ngồi dậy, muốn gọi theo — nhưng không thể.Cô đã quen với ánh mắt ấy , vẫn Lạnh nhạt, dứt khoát như vậy nhưng sao hôm nay lại khiến khó chịu đến thế?

Tư Nguyệt không nhìn Dư Niệm thêm, chỉ nhẹ nhàng rút khăn tay lau bàn tay dính thuốc, sau đó cũng rời khỏi phòng.Dư Niệm ở lại, mắt nhìn chằm chằm vào chén thuốc đang bốc hơi nghi ngút, hối hận chực trào nhưng không thể nói ra.

Cô ghét cảm giác này – ghen tị, tổn thương, lại chẳng thể thừa nhận.

---
Trở lại Cung Phượng Tâm
Dư Niệm quay về… còn tàn tạ hơn trước.

Tóc rối, quần áo nhàu nát, tâm trạng chẳng khác gì một bóng ma không chốn về.Khinh Vũ nhìn thấy, cau mày hỏi Phong Minh.

Sau khi nghe kể, cô chỉ lặng thinh, ánh mắt dừng lại rất lâu nơi bóng lưng của Dư Niệm — như đang suy tính chuyện gì đó rất quan trọng.
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 27 - Vầng Sáng Phân Tách


Trong màn đêm tĩnh lặng, cung điện nguy nga chỉ còn lại tiếng gió xào xạc qua từng song cửa.

Hoàng đế ngồi im lặng trong thư phòng, tay cầm tấm giấy ghi những dòng chữ dài, những nét mực có phần cổ xưa vẫn hiện rõ từng chữ.“Khi lời tiên đoán ứng nghiệm, phần còn lại cũng sẽ bắt đầu.”

Câu nói ấy của Hoa Nguyệt vẫn còn vang lên trong tâm trí hắn – như một hồi chuông khởi sự.

Hắn biết, đây chỉ là sự khởi đầu.

Thế cờ chưa nghiêng, nhưng tay cờ đang chuyển động.Phượng Tâm Cung
Ngày hôm sau, hắn ghé thăm Khinh Vũ.

Đã lâu không đến, mà lòng hắn lại có phần lạ lẫm — như có gì đó muốn tìm một điểm tựa.Họ cùng ngồi trong thư phòng gần bên cửa sổ hướng về phía khu vườn, nơi Khinh Vũ trồng những loại thảo mộc ưa mưa.“Ngài nghĩ… có phải là họ không?” – Khinh Vũ lên tiếng, ánh mắt khẽ lướt qua đám lá ướt sương.“Có thể.” – Hoàng đế gật đầu.Ba người – ba hướng.

Sự kiện vừa rồi đã xé rách những mối dây vô hình giữa họ.Địa: Ái Hoa – điềm đạm, tĩnh lặng như mặt đất, như cội nguồn chứng kiến mọi đổi thay nhưng chưa từng cất lời Nhân: Dư Niệm – lý trí và điềm tĩnh nhưng không thoát khỏi sự chi phối của cảm xúc, mang đủ hỷ nổ ái ố ,chính là trung tâm của mọi giao điểm giữ bản năng, linh hồn và lý trí Thiên… là ai?

Họ không dám khẳng định, nhưng Tư Nguyệt, người con gái mang theo trời cao trong đôi mắt lạnh, có vẻ là ứng cử viên thích hợp nhất.“‘Đất trời rạn nứt’… có thể là việc Ái Hoa và Tư Nguyệt không còn đồng hành nữa?”

Khinh Vũ nói khẽ, lòng nặng trĩu.

Sự im lặng của Ái Hoa những ngày qua là một dấu hiệu không lành.“Mưa kéo dài ba mươi đêm… có thể không phải là mưa thật.” – Hoàng đế thêm vào – “Nó là máu.

Là nội chiến.”

Và người khơi mào, đến nay vẫn chưa lộ mặt.Phủ Thanh Đằng – nơi Tề Hạo Diễm đang dưỡng bệnhDư Niệm được đưa đến đầu tiên.

Vừa bước chân vào, cô đã ngửi thấy mùi thảo dược và ẩm mốc quẩn quanh.

Người bệnh đã lâu ngày, lại không chịu nghỉ ngơi nên khí tức loãng như tro tàn.Cô âm thầm mở linh nhãn, ánh sáng màu tro nhạt lan ra trong tầm mắt – không có dấu vết tà thuật.

Là bệnh thật.

Một căn bệnh dài ngày, ăn mòn sinh lực từng chút.“Yếu nhược đến mức gió cũng có thể thổi bay”
Nhưng dù như vậy, Tề Hạo Diễm vẫn lật từng tờ sổ, ghi chép không ngừng.

Dư Niệm không nói gì, chỉ âm thầm giúp đỡ.Khi định đi lấy nước, ánh mắt cô khựng lại.Gian phòng phía xa, có người đang đun thuốc.

Dáng người ấy – không lẫn đi đâu được.

Là Ái Hoa.Nhưng không phải một mình.Tư Nguyệt cũng ở đó.Khoảnh khắc ấy, lòng Dư Niệm như có thứ gì vỡ vụn.

Cô quay mặt đi, không nói một lời.Những ngày sau đó, cô chỉ lặng lẽ làm việc.

Chăm bệnh, sắp xếp sổ sách, lo liệu những việc vặt.

Dù chân còn đau, vẫn kiên quyết không nghỉ ngơi.

Cô cần quên.

Cần lấp đi khoảng trống đang rỉ máu trong lồng ngực.Vào khắc ấy , lời tiên đoán đã bắt đầu
Ba nguồn sáng đã phân tách – đúng như lời tiên đoán.Cơn mưa máu đang tới gần, và nội chiến đã bắt đầu bằng những rạn nứt nhỏ nhất.Mỗi người được triệu tập đều mang trong mình một sứ mệnh riêng, chỉ chờ thời khắc đến
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 28 - Tàn Tro Trên Bệ Ngọc


Phủ Thanh Đằng
Dư Niệm quỳ bên bàn làm việc, đối diện với dáng người gầy yếu của Tề Hạo Diễm đang gắng sức chống đỡ thân thể để xử lý tấu chương.

Tay hắn run, ánh mắt mờ nhòe, nhưng vẫn cắn răng không bỏ cuộc.Cô im lặng.

Không có tư cách để khuyên can, càng không đủ thân thiết để giữ hắn lại giường.

Chỉ có thể ngồi cạnh, như một chiếc bóng.Cô dùng linh nhãn quan sát.

Không có dấu tích của bùa pháp, không có tà khí, chỉ là sinh lực hao tổn.

Linh mạch của hắn như một mạng lưới nứt vỡ, từng đợt khí huyết như tro tàn, mỏng manh đến mức có thể tiêu tán bất cứ lúc nào.Ở giường bên, Tư Nguyệt đang bắt mạch.

Khuôn mặt cô lạnh lùng, không biểu cảm, đôi mắt cũng lạnh.

Dư Niệm không chắc là do ghét cô, hay đơn giản là bản tính vốn thế.Cô không biết thuốc chữa bệnh, cũng chưa từng cần đến.

Thân thể cô có ma pháp bảo hộ, từ nhỏ đến lớn chưa từng ốm đau, chỉ quen với thuốc trị thương.

Nhưng khi mùi hương của chén thuốc tỏa ra, cô khựng lại – vị thuốc này không đắng.

Mùi thảo dược nhè nhẹ, gần như dễ chịu.

Không giống những loại thuốc đắng chát mà người bệnh thường phải uống.

Cô âm thầm ghi nhớ – như một phản xạ sống sót sau những năm lang bạt.Ba người trong cùng một phòng, không ai nói với ai câu nào.

Chỉ có Tư Nguyệt thỉnh thoảng nhờ Ái Hoa sắc thuốc.

Không gian này yên tĩnh đến mức ngột ngạt.“Phiền phức quá…” – Dư Niệm thầm chửi, bực bội bởi chính sự im lặng dày đặc giữa ba người, và ánh mắt bất mãn kia.

---
Vài ngày sau.Đường Mộ Dung – mẫu thân của Tề Hạo Diễm, mới chịu xuất hiện sau bao ngày hắn bị bệnh tật triền miênTuy đã qua tuổi xuân xanh nhưng dung nhan lại không tàn phai, khí ngạo thanh lệ như băng tuyết, khó ai dám khinh nhờn, người mang vẻ kiêu ngạo và cao quý như thể thiên hạ là thứ được đặt dưới chân.

Bước chân lạnh lùng, ánh mắt xem những người hầu là cỏ rác .Dư Niệm đang định cúi người chào thì chợt dừng – ánh mắt cô bắt gặp một cảnh tượng khác.Đường Mộ Dung đang nắm lấy cằm Ái Hoa, móng tay nhọn ấn vào da thịt gần như bật máu“Là người mới tới à?

Dung mạo này thật khiến người ta khó lòng ngoảnh mặt”Giọng nói lạnh nhạt, không mang một tia hứng thú.

Không cần lý do, không cần hỏi tên, chỉ cần khó chịu.Bốp.Một cái tát giáng xuống.

Má của Ái Hoa đỏ lên nhưng ánh mắt không lay động.“Thật đáng tiếc, chung quy vẫn chỉ xứng thuộc hàng sâu bọ”
Không một ai dám lên tiếng.

Đường Mộ Dung chỉ lướt qua, thản nhiên bước vào trong như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.Dư Niệm siết tay.

Lòng dâng lên một cảm giác khó chịu khó tả.

Không phải vì thái độ tự cao của Đường Mộ Dung – mà là vì khuôn mặt ấy bị tổn thương.

Vì ánh mắt của Ái Hoa, vẫn dửng dưng như thể quen rồi.

Cô ghét cảm giác đó – ghét việc không thể làm gì cả.“khó chịu thật đấy…” – Cô lẩm bẩm, tay vẫn siết.“Có người đến sao?” – Giọng yếu ớt vang lên.Là Tề Hạo Diễm, được Tư Nguyệt dìu dậy.

Hắn nghe thấy tiếng quen thuộc nên mò ra.

Ánh mắt lướt qua phòng, rồi khẽ sáng lên một chút khi nghe tin mẫu thân mình vừa đến.“Vậy à, người đã đến…”

Dư Niệm quan sát hắn rời khỏi giường.

Khi bước ra khỏi phòng, cô bất chợt thấy ánh mắt Tư Nguyệt nhìn theo.

Có thứ gì đó lóe lên trong khoảnh khắc – như sát ý.

Nhưng tan biến nhanh đến mức cô không dám chắc.

---
Chiều hôm đó, Dư Niệm tìm đến phòng bếp nhỏ nơi Ái Hoa thường sắc thuốc.

Qua khung cửa, cô thấy người kia vẫn như thường lệ – chăm chú nấu thuốc, khuôn mặt lạnh như sương.Má vẫn đỏ.

Nhưng ánh mắt – không một tia oán giận."

Nữ nhân ngu ngốc…" – Dư Niệm hít sâu, bước vào phòng.“Này, Ái Hoa.”

Cô thử gọi.

Không đáp.“Chân ta đau.”

Vẫn không đáp.Thuốc đắng lan tỏa trong không khí, mùi hương này đậm vị đắng, chát như tàn tro.

Dư Niệm hơi khịt mũi rồi cũng phớt lờ chúng
“Cô ta giận thật rồi sao?”

Mất kiên nhẫn, cô tiến lại gần – rồi bất ngờ ôm lấy Ái Hoa từ phía sau.“Xin lỗi.”

Một âm thanh nhỏ xíu thoát ra từ môi cô.

Không biết vì điều gì – vì cái tát, vì sự lạnh lùng, hay vì bản thân cô đã dùng Ái Hoa làm công cụ để tiếp cận bộ lễ.

Lúc đó, đúng là có chủ đích.

Nhưng giờ đây...“Buông tay.”

“Không buông.”

“Cút.”

“Không đi.”

Giọng Ái Hoa lạnh ngắt.

Cô chẳng động đậy, mặc cho Dư Niệm ôm, vùi đầu vào vai mình.

Mọi phản kháng đều vô nghĩa.Dư Niệm nghiến răng.

Không chịu nổi nữa, cô ép cô ta vào tường, một tay giữ lấy đối phương, tay còn lại giữ chặt khuôn mặt ấy, kiểm tra bên má đỏ vẫn còn hằn dấu.“Đừng đẩy tôi ra xa nữa.”

Gương mặt đối phương vẫn vô cảm.

Không tức giận, không phản ứng, như thể không xem trọng sự hiện diện của cô ở đây
Dư Niệm cắn môi.

Cô chậm rãi cúi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ còn hơi thở.

Mọi thứ trong đầu cô trống rỗng – chỉ có một cảm giác thôi thúc chiếm lấy người trước mặt.Chỉ một cái chớp mắt nữa thôi, khoảng cách sẽ chẳng còn...Cạch.Cánh cửa mở ra.“Thuốc xong chưa?” – Tư Nguyệt bước vào, liếc sơ rồi dời mắt.“Xong rồi.” – Ái Hoa nhàn nhạt, thừa lúc ấy thoát ra khỏi tay Dư Niệm, mang chén thuốc giao cho Tư Nguyệt.Cô điềm nhiên, không một chút bối rối.Dư Niệm còn đứng yên ở đó, như bị hoá đá.

Đến khi Tư Nguyệt rời khỏi, cô mới khẽ cựa mình, lại bám lấy tay áo Ái Hoa , như một cái đuôi nhỏ không chịu đi, miệng lại tìm thêm chuyện để nói“Thuốc này, mỗi ngày đều do cô nấu?”

“Phải.”

“Chưa từng đổi đơn thuốc?”

“Phải.”

“Thuốc của hắn phải đắng như vậy à?”

“Phải.”

“Hết giận rồi đúng không?”

“cút”
Câu trả lời dội vào tim Dư Niệm.

Cô hơi sững người, nhìn chén thuốc mà Tư Nguyệt vừa đưa đi.“Thuốc không thay đổi”
Nghi ngờ len lỏi, nhưng chưa đủ rõ ràng.

Mọi thứ vẫn mơ hồ, mọi câu hỏi của cô vẫn chỉ là những điều vô hại, quá ngây thơ để trở thành nghi vấn thật sự, hơn hết , đó cũng chẳng phải là ưu tiên hàng đầu của côDư Niệm vẫn đứng yên đó.

Giữ chặt lấy ý, không chịu buông ra
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 29 - Chim Đêm Không Bay Về Tổ


Phòng tiếp khách – Phủ Thanh ĐằngTề Hạo Diễm lê bước vào trong, thân thể yếu ớt đến mức phải dựa vào Tư Nguyệt đỡ lấy mới có thể đi lại được.

Mỗi bước chân là một lần gắng gượng, nhưng hắn vẫn giữ vững lưng thẳng, ánh mắt không lảng tránh.Trước mặt hắn là Đường Mộ Dung, mẫu thân của hắn cũng là chủ mẫu của phủ.

Bà ta ngồi đó, như một pho tượng lộng lẫy ngạo nghễ giữa khung cảnh u tối, tay nâng tách trà lên nhấp nhẹ, ánh mắt không rơi lấy một lần về phía đứa con bệnh tật của mình.Hắn cúi đầu thật thấp.“Nhi thần thỉnh an mẫu thân.”

Không có hồi đáp.Một thoáng im lặng nặng nề trôi qua.

Chỉ đến khi tiếng đặt tách trà xuống vang lên khẽ khàng, Đường Mộ Dung mới cất lời.“Vì sao để bản thân ra nông nỗi này?”

Giọng nói không mang lấy chút quan tâm, lạnh lùng như thể đang trách một kẻ hầu việc kém cỏi.

“Chỉ là phong hàn, sẽ khỏi nhanh thôi.

Mẫu thân chớ lo lắng.”

Hắn trả lời như một con rối, lễ nghi hoàn chỉnh đến mức vô cảm.Câu chuyện giữa họ kéo dài trong sự giả vờ.

Đường Mộ Dung trách móc, chê hắn vô dụng, yếu nhược, không làm nên trò trống gì.

Tề Hạo Diễm thì vẫn luôn cúi đầu, gật gù như thể biết lỗi.Nhưng Tư Nguyệt, đứng phía sau, thấy rõ – ánh mắt của hắn có chút vui mừng, dù bị mắng nhiếc, dù không được nhìn nhận… hắn vẫn vui vì mẫu thân mình còn đến gặp.

Một chút thừa nhận, dù là miễn cưỡng, với hắn đã là nhiều lắm rồi.Cô không nói gì suốt quá trình.

Không chen vào, không bình luận.

Ánh mắt tránh né như một kẻ vô hình, hành vi đúng mực của một cung nữ tầm thường – nhưng trong lòng, thứ cảm xúc gì đó rối rắm không tên bắt đầu vỡ ra.Cuộc trò chuyện dài như một vở kịch không có khán giả, cuối cùng cũng kết thúc.Tư Nguyệt dìu Tề Hạo Diễm quay về phòng, thấy sắc mặt hắn đã hồng hào hơn đôi chút, như có tinh thần hơn dù vẫn chưa khỏi bệnh.Cô cúi người lùi lại một bước.

Bàn tay buông khỏi người hắn, khẽ run lên.Một giọt máu rơi xuống sàn.Là từ tay cô – đã siết chặt từ lúc nào không biết, móng tay cắm sâu vào da thịt đến rỉ máu.Không ai thấy.

Không ai biết.

Cô cũng không nhìn lại.

---
Đêm buông xuống – Tại phòng riêng
Tề Hạo Diễm ngồi một mình trước bàn làm việc.

Hắn viết như mọi ngày – viết đến khi cơn sốt làm mắt mờ đi, tay run rẩy không thể cầm nổi bút.Nhưng hắn không cho phép bản thân dừng lại.Chữ viết ngay ngắn, nét thanh nét đậm đều không chệch.

Hắn từng được khen là thân vương mẫn cán, vị hoàng đệ không màng danh vọng chỉ biết cần mẫn làm việc.Người đời ca tụng hắn là “thân vương trung hậu”.Nhưng hắn biết rõ – đó không phải sự tận tụy, mà là sự trống rỗng.Chính sự là nơi duy nhất hắn có thể tồn tại, là thứ duy nhất khiến mẫu thân không hoàn toàn ruồng bỏ hắn.

Một công cụ còn giá trị thì vẫn còn được giữ lại.
–––
Đêm khuya.Hắn cất lá thư vào ống trúc nhỏ, gắn vào chân một con chim bồ câu .

Khi nó bay đi, hắn mới thở phào như vừa cắt đứt được sợi dây trói chặt bản thân.Hắn lặng lẽ quay về giường, thu mình trong tấm chăn mỏng.“Sẽ thành thôi…”

Một câu nói nhỏ bật ra từ môi hắn.

Đôi mắt nhắm lại, để cơn mê đưa đi khỏi hiện thực gẫy đổ của mình.

---
Phòng ngủ – Gian phòng đã được dọn dẹp để họ nghỉ ngơi trong thời gian này Ba người nằm cùng một giường – Dư Niệm, Tư Nguyệt, và Ái Hoa.Không ai nói gì.

Không ai thở mạnh.Đã mười ngày trôi qua kể từ khi họ bước chân vào phủ Thanh Đằng.

Mỗi ngày đều lặp lại: chăm bệnh, nấu thuốc, quan sát.

Và im lặng.Dư Niệm nằm phía ngoài, nhìn Ái Hoa nằm bên kia giường – khoảng cách giữa họ là Tư Nguyệt, cái vật chắn cứng đầu nhất.“Còn đặt bản thân ở giữa nữa chứ ,như sợ mình cắn người vậy…

Mà chắc đúng, cũng đang muốn cắn một người.”

Dư Niệm trừng mắt nhìn trần nhà, nghĩ về ngày bị ném vào đây.“Ngươi sẽ đến phủ Thanh Đằng chăm bệnh cho Tề Hạo Diễm.”
– Hoàng đế chỉ nói đúng một câu, rồi quay đi.Cô biết rõ – chẳng phải do lòng trung thành gì, chỉ là một nước cờ trong ván cờ nào đó.

Cô phải thu thập thông tin.

Phải đánh hơi bí mật.

Còn sống thì phải làm.Ánh mắt vô tình liếc qua , nhìn thấy tay của Ái Hoa.

Băng trắng tinh.“Sao lại bị thương?”

Dư Niệm hơi nhíu mày.

Có mùi máu, nhưng thứ khiến cô khó chịu hơn – là tà niệm phảng phất như vết nứt trong khí tức của Tư Nguyệt “Lại tức giận gì nữa?

Vì mình đè Ái Hoa xuống à ?

Hay vì gì đó mà mình chưa biết?”

Cô không đoán được.

Cũng chẳng còn sức để đoán.

Cuối cùng cũng dần thiếp đi, chìm vào mộng.

---
Trong giấc mơ, cô thấy những mảnh vỡ như của ký ức sâu thẳm của ai đóMột đứa trẻ.Không rõ mặt mũi, chỉ có bóng hình nhỏ bé và yếu ớt.

Gầy gò, tay chân bầm tím.

Những tiếng chế nhạo vang lên như từ bốn phía:“Yếu đuối như vậy còn mơ gì?”

“Ngay cả mẹ cũng không cần ngươi.”

“Sống cũng vô dụng.”

Một bóng người mặc cung phục bước qua, đứa trẻ run rẩy gọi to:“Mẫu thân…

Mẫu thân…”

Nhưng người đó quay đầu đi, không dừng lại.Trong đôi mắt của đứa trẻ chỉ còn lại một màu đen u ám.

Bóng dáng đó lạc lõng trong bóng đêm rồi bị nuốt chửng Toàn bộ diễn ra như một bi kịch cho cuộc đời trớ trêu của kẻ khác, vai diễn cho sự tồn tại của một đứa trẻ bị ruồng bỏ
 
Back
Top Bottom