Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thượng Cung Chi Cục

Thượng Cung Chi Cục
Chương 10-Cuộc Thanh Trừng


Sau sự kiện đẫm máu hôm trước, cả hoàng cung như chìm vào một sự yên bình giả tạo.

Không ai lên tiếng.

Không ai hỏi lại.

Nhưng những lời xì xào rì rầm vẫn len lỏi như cỏ dại trong khe đá - im lặng không phải vì không sợ, mà vì sợ quá rồi.

---
Khinh Vũ đặt tay lên thái dương - nơi đã đau âm ỉ suốt ba ngày.

Trên bàn, những bức thư, bản cáo trạng, tấu chương khẩn, đơn xin yết kiến... chất thành đống như một ngọn núi nhỏ."

Các gia tộc...

đều đang bất an.

Nếu ta để yên, sẽ có người làm loạn.

Nếu ta ra tay quá mạnh, càng khiến họ hoảng sợ.

Ta càng không nên nhúng tay vào chính sự triều đình nhưng cũng không thể không làm gì”
Nàng ngẩng đầu nhìn hai người đối diện.“Dư Niệm, ngươi đi cùng Phong Minh
Thay ta...

điều tra thật kỹ các sự cố gần đây.

Không cần báo cáo với ai, chỉ cần nói lại cho ta.”

Nàng nhấn giọng, chậm rãi:“Ta không cần bằng chứng trước triều đình...

Ta cần sự thật - dù là đen tối nhất.”

Dư Niệm không trả lời, chỉ cúi người sâu hơn.

Phong Minh thì mím môi, nhẹ gật đầu - như thể sẵn lòng đi vào một ván cờ mà không ai biết quân đen, quân trắng.

---
Sau đó, khi bước ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu, Dư Niệm quay sang hỏi khẽ:“Cô ấy... vẫn luôn như vậy sao?”

Phong Minh đáp nhẹ, giọng mang theo chút gió cũ:
“Luôn là người duy nhất biết điều đúng đắn cần làm.
...Nhưng cũng luôn là người phải đứng một mình, ôm hết áp lực vào bản thân”
---
Vào đêm đó, hai cái bóng nhỏ len lỏi giữa sự im lặng đang gầm rú, bước vào một cuộc thanh trừng mà tên sát thủ thật sự chưa từng lộ mặt.Hoa Nguyệt - tên nàng được nhắc đến như một bóng hình xa mờ.

Nghi ngờ từng lóe lên rồi lặng xuống như đóm lửa tàn."

Không thể là ngài ấy."

"Ngài ấy chưa từng ra mặt, cũng chẳng tranh đấu với ai..."

"Không có bằng chứng nào cả.

Chắc là do trùng hợp."

"...hoặc là trừng phạt của trời?"

Không ai dám khẳng định điều gì, bởi cuộc thanh trừng vẫn chưa kết thúc.

---
Những Ngày sau đó:
Sở Thị - ngoại tộc từng phồn vinh - bắt đầu xuất hiện những vụ tử vong kỳ lạ, không rõ nguyên nhân.Phó Thị - đứng đầu quan võ - báo cáo liên tục về sự cố trong luyện binh, binh sĩ phát cuồng hoặc mất tích không rõ lý do.Mạc Thị, nơi nắm giữ Thái Y viện, cháy lớn giữa đêm - kho thảo dược biến thành tro bụi.Tạ Thị, vốn giữ kho lương cứu tế, phát hiện ẩm mốc toàn bộ lương thực, nghi có người hạ độc nhưng không tìm ra đầu mối.Tin tức như lưỡi dao lạnh lẽo cắt sâu vào lòng cung.

Kể cả nội cung - nơi từng chỉ có ghen tuông và dối trá , giờ cũng rụt rè và e sợ.

Các phi tần bắt đầu gửi đơn , kẻ xin rời cung, người xin cầu an, thậm chí có người trộm gửi thư cho gia tộc, lo sợ quyền thế bị lung lay hoặc gia tộc bị ảnh hưởng Ở giữa cơn bão ấy là Khinh Vũ.Dẫu gương mặt vẫn điềm tĩnh như xưa, nhưng dưới ánh trăng mờ đục, có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt, vầng trán nhăn lại, đôi môi tái đi vì mất ngủ.

Nàng cảm thấy bản thân mình là hoàng hậu, cũng nên góp một phần công sức "Dư Niệm.

Phong Minh."

Giọng nàng vẫn nhẹ, như một làn gió xuân giữa mùa thu, nhưng không còn trong trẻo.

Nó nặng nề.

Như thể mỗi từ đều nén lại từ một cơn mưa chưa trút.Dư Niệm cúi đầu, y phục lay động nhẹ theo gió.

Vẫn là sự cung kính lạnh nhạt ấy - cô không thân, cũng không xa ,chỉ làm đúng vị trí của một tôi tớ phục vụ.

Còn Phong Minh thì khác, ánh mắt mang theo một loại kính ngưỡng lặng lẽ, hơi lo lắng, hơi đau lòng.Nàng từng theo Khinh Vũ từ thuở nhỏ, lúc hoàng đế hiện tại vẫn chỉ là thái tử - và Khinh Vũ là người bạn duy nhất trong cơn tĩnh lặng lạnh lẽo của cung đình.

Với nàng, Khinh Vũ là ánh sáng đầu tiên và là duy nhất
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 11 - Mặt Nạ Giả Dối


Theo chỉ dụ từ hoàng hậu, Dư Niệm và Phong Minh bắt đầu chuỗi ngày điều tra âm thầm, từ những hành lang sâu trong nội cung đến những kho lưu trữ ẩn khuất ngoài kinh thành.

---
Thái Y viện.

“Vụ cháy đêm ấy rất lớn.

Khi chúng tôi nhận ra thì gần như đã bị thiêu rụi.

Người canh giữ đêm đó nói... cảm thấy buồn ngủ nên lơ là trách nhiệm, đã bị phạt rồi.”

Giọng của Tư Nguyệt nhẹ nhàng, thản nhiên như đang kể chuyện vụn vặt, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa nghi hoặc.

Dư Niệm chỉ gật nhẹ, không xen vào, chỉ ghi nhớ một điều:“Buồn ngủ bất thường sao?

Giống như bị trúng chú thuật...”

---Phủ của phi tần trung cấp.Gặp được Sở Ly Mạch trong lúc nàng rảnh tay.“Những ngày này các chủ tử đều lo lắng.

Đa phần chỉ ở trong phủ hoặc gửi thư về nhà.

Có người thì tranh thủ củng cố quyền lực…

Kẻ không bị ảnh hưởng lại tỏ ra kiêu ngạo.”

Giọng nói nàng có vẻ thật lòng cũng có phần ranh mãnh, như đang ẩn một thông điệp.Nàng tuy hoạt bát thật nhưng cũng không ngốc để không biết những ý đồ , mưu mẹo của hoàng cung.Dư Niệm ghi nhận.

Trong cung, điềm tĩnh có thể là một lớp ngụy trang, còn vô tư đôi khi cũng là sự khôn ngoan
---
Bên ngoài kinh thành.Hai người cải trang làm thương nhân bên ngoài thành vào để mua hàng, lặng lẽ thu thập tin đồn trong dân.

Nơi có ba gia tộc luôn là trung tâm của những lời đồn thổiSở Thị – bị xem là loạn tộc, người ngoài đến thì gọi là "sói hoang đội lốt người", dù họ trấn giữ biên ải, bảo vệ bờ cõi.Phó Thị – thô lỗ, ngạo mạn, chỉ biết dùng đao kiếm, chẳng ai tin họ có thể trị quốc.Trái ngược, Tạ Thị thì khác hẳn.

Dư Niệm nghe thấy những lời như:“Hiếu học, thanh liêm, hậu lễ.”

“Người Tạ gia… ai cũng văn nhã lễ độ.”

“Nghe đâu quan văn Tạ Chính Doanh từng từ chối quyền lực vì không muốn bị vấy bẩn.”

Nhưng chính sự hoàn hảo thái quá đó lại khiến cô cảnh giác.

---
Khi đêm buông, họ lặng lẽ đột nhập vào kho cứu tế.

Dư Niệm bước đi nhẹ như mèo, đôi mắt sắc như dao.

Cô đưa tay lướt qua từng bao lương thực… rồi khựng lại.“Có dấu vết bùa phong linh... bị xóa rất cẩu thả.

Chỗ này bị chạm tay qua nhiều lần.

Như thể cố ý để người khác không phân biệt được cũ mới.”

---
Cô liếc nhìn ra ngoài.

Canh cửa đứng im, có vẻ không hay biết gì.

Nhân lúc Phong Minh bận kiểm tra, cô bước nhanh ra ngoài một chút
“Vậy thì ngươi có thể biết những gì?”

Cô rút bùa, nhẹ nhàng dán lên gáy tên lính gác – một loại thôi miên tạm thời.“Nói.”

Giọng cô không lớn, nhưng ngấm như rét lạnh.“Là Tạ Dụ Văn... bảo ta làm.

Chỉ là thay bao lương, đổi ngày tháng... rồi nói dối.

Ngài ấy nói để tránh tổn thất, chỉ đổi... không dùng đồ thật...

Sau đó... có người đến... bảo phải rải bột mốc...
... không được hỏi vì sao... vì đại sự của triều đình...”

Dư Niệm cau mày.

Không có lý do để đổi đồ thật thành đồ mục trừ khi cố tình tạo tai họa.

---
Tạ Dụ Văn.Tên này từng được nhắc thoáng qua – em ruột của Tạ Chính Doanh, người đứng đầu quan văn.

Hắn ít khi ra mặt, nhưng nổi tiếng giỏi sử học, có đầu óc chiến lược và khả năng thu thập thông tin thượng thừa.

Một kẻ sống trong bóng tối – nhưng lại thò tay vào ánh sáng.

---
Cô kéo tên gác sang một góc, để hắn ngất đi.

Sau đó trở lại bên trong.Phong Minh cũng đã kiểm tra xong.

Cô giơ một nắm gạo lên:“Nhìn xem.

Đây là gạo thứ phẩm.

Loại hoàng đế chi ngân khố ra vốn không phải thế này.”

“Lương thực bị tráo.

Rồi cố tình để mốc.

Còn dán niêm phong giả.”

Cả hai cùng nhìn nhau, im lặng trong giây lát.Dư Niệm khẽ nói:“Ngụy tạo thiên tai...

để đổ lên thần linh.

Che giấu tội mình… bằng danh nghĩa trừng phạt.”

Phong Minh gật đầu, ánh mắt trầm xuống:“Tạ Chính Doanh có thể không biết?

Hay... giả vờ không biết?”

---
Một làn gió lùa qua nhà kho… lạnh như có bàn tay nào đó đang khẽ vỗ nhẹ sau lưng họ.

Cả hai không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ thu dọn dấu vết, rồi rời đi, như chưa từng có mặt ở đó.Trong đầu Dư Niệm lúc này vang lên một ý nghĩ:“Nếu tất cả những gì ta nhìn thấy đều là bề nổi thì sâu dưới đáy nước… còn bao nhiêu bóng tối nữa đang mỉm cười?”
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 12 - Mặt trái của họ


Phía trong tẩm điện Cung Phượng Tâm
Khinh Vũ ngồi giữa biển tấu chương, mệt mỏi đến mức chẳng còn hơi sức để uốn nắn từng chữ.

Thái dương đau nhức, mắt đã mỏi, chỉ có ánh trăng lờ mờ ngoài khung cửa là thứ duy nhất khiến tâm trí cô dịu xuống.“Là ánh sáng của kẻ khác, nhưng vẫn chưa đủ để cứu rỗi kẻ bị nuốt chửng bởi bóng đêm”Cô vô thức lẩm bẩm, giọng lạc giữa tiếng gió.

Có lẽ bản thân cô cũng không rõ đang nói về ai – là Phong Minh, là Dư Niệm, hay là chính mình hoặc cũng có thể là một người cô không hiểu thấuCô thở dài, ánh mắt rời khỏi tấu chương.

Cũng đến lúc rồi.

---
Nửa canh giờ sau đó.

Trong một gian phòng gần như tối hoàn toàn, Hoa Nguyệt ngồi lặng sau bức rèm mỏng.

Ánh trăng rọi qua khe cửa, lướt nhẹ qua những tờ văn thư đang mở dở.

Dáng vẻ tĩnh lặng như tượng đá, một tay gác lên bàn, tay còn lại chống cằm.

Có lẽ nếu ai nhìn thấy, sẽ tưởng đó là một thiếu niên thư sinh lạnh nhạt, chứ chẳng liên quan gì đến “vị thần linh” mà người ta đồn thổi.Một tiếng kẹt khe khẽ vang lên.

Không phải cửa chính, là cửa sổ.Khinh Vũ trèo vào như kẻ trộm quen đường.

Bộ y phục nam màu thanh nhã, tóc buộc gọn, bước đi như một vị lãng khách càn quét bụi trần.

Nếu không phải gương mặt gầy gò phảng phất quầng thâm như cú đêm do nhiều ngày cận lực, thì có khi Người ta còn không nhận ra cô là vị Hoàng hậu tôn quý của họ“Cô chuyển thành ăn cướp rồi à?”

“Hết cách rồi.”

Giọng hai người đều thản nhiên như thể chuyện trèo cửa sổ thăm nhau là việc thường ngày.Hoa Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu, đưa tay gập lại quyển sách.“Không ngờ hoàng hậu lại vô sỉ như thế, lại đi bằng cửa sổ thay vì cửa chính.”

Dưới ánh trăng mỏng, ánh mắt liếc nhẹ sang dáng người đang nhảy xuống nhẹ nhàng.

Cảm thấy bộ y phục ấy hợp với Khinh Vũ hơn là những gấm vóc xa hoa nữ nhân thường khoác.

Trong mắt Hoa Nguyệt, Khinh Vũ trong dáng vẻ tự do ấy mới là bản chất thật.Nhưng hôm nay... có gì đó lạ.

Một đôi mắt mỏi mệt hơn bình thường, một nỗi tức tối đang cố nén lại.

Dường như Khinh Vũ đang bực tức
---
Trước đây.Khi còn trẻ, trong một buổi tế lễ bên ngoài kinh thành, Khinh Vũ từng gặp một đứa bé mang họ Hoa, ngồi một mình giữa đám đông, bị bao quanh bởi ánh mắt lạnh nhạt và dè bỉu.

Chính cô là người đã chìa tay ra đầu tiên.

Đứa bé ấy nắm lấy tay cô, không nói gì, nhưng từ ánh mắt có thể thấy được – lần đầu nó cảm thấy được cứu rỗi.Khinh Vũ không phải là người hay cứu ai, nhưng tay ấy... cô chưa từng buông.

Vậy mà đứa trẻ cô từng cố cứu rỗi bây giờ lại trở nên xa cách quá nhiều , đến nỗi chính cô cũng không còn hiểu được nữa
---
Hoa Nguyệt vẫn ngồi đó, không nhúc nhích.“Nếu cô đến để hỏi chuyện, thì cứ nói.”

“Không,” Khinh Vũ bước thẳng lại gần, đưa tay đặt mạnh xuống bàn.

“Ta đến để đòi một lời giải thích.”

Không khí tĩnh lặng bị xé toạc bởi âm thanh nhỏ ấy.

Dù Hoa Nguyệt đã quen với kiểu xông thẳng này, nhưng y vẫn hơi nghiêng đầu như đang ngạc nhiên thật sự.“Ờ.” – Giọng đáp đều đều, như thể đã đoán trước.Khinh Vũ lập tức buông ra một tràng chất vấn:“Ngươi biết hết đúng không?

Về những vụ tai nạn kia, về ai là kẻ đứng sau.

Ngay cả trước yến tiệc, ngươi cũng đã tiên đoán.

Nhưng không nói.

Không ngăn.

Không hành động.

Tại sao?”

Hoa Nguyệt không trả lời.Y Chỉ lặng thinh nhìn người đang đứng trước mặt.

Người ấy tức giận, nhưng không giận vì bản thân, mà vì dân chúng, vì hoàng cung, và có lẽ... vì chính yKhinh Vũ hít một hơi sâu, ngồi xuống ghế bên cạnh“Ta không cần tiên đoán.

Ta cần hành động.

Nếu ngươi có thể giúp, vậy hãy nói cho ta biết… thứ gì đang chờ ở phía sau.”

Lúc này, Hoa Nguyệt mới khẽ nhắm mắt lại.“Ta đã nói rồi...

Trước yến tiệc, ta bảo cô kéo một người về phe mình,
Một người có liên quan đến số mệnh sau này...”

Khinh Vũ khựng lại.“...Dư Niệm.”

Hoa Nguyệt khẽ gật đầu.

Lời tiên đoán ấy, Khinh Vũ vẫn nhớ rõ.

“Cô ấy không thuộc về nơi này.

Nhưng cũng không thể rời đi.”

“Cô ấy sẽ là chìa khóa, hoặc là lưỡi dao.”

---
Ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh hơn.

Dưới ánh trăng, hai người ngồi đối diện nhau, một là hoàng hậu với đôi mắt mỏi mệt nhưng vẫn kiên cường, một là người đứng đầu bộ lễ – một thần linh ẩn thân, lạnh nhạt và trầm mặc“Nếu tất cả đều là ván cờ thì ai là người đang đánh?”

“Khi con người quá tin vào thần linh, họ quên mất các bước đi đều do con người quyết định”“vậy thần linh đang giữ vai trò gì?”

Khinh vũ đáp lại, như một câu hỏi không thể không trả lời, muốn biết Hoa Nguyệt có liên quan đến chuyện này hay không, nếu có thì đã làm bao nhiêu“Tất cả đều là các quân cờ, thần linh cũng chỉ là một phần”
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 13 - Âm Mưu


Tạ Dụ Văn không ngu ngốc.

Trái lại, hắn là người hiểu rõ một điều:
“Muốn tồn tại, thì phải khiến kẻ khác thay mình chết.”

Sau sự kiện ở kho lương cứu tế, hắn biết có kẻ đang điều tra.

Dù không chắc là ai, hắn đoán được ít nhất một vài ánh mắt đã hướng về phía Tạ Thị.

Hắn không thể để điều đó tiếp diễn.

Nếu nghi ngờ lan rộng thì sự nghiệp, danh tiếng, cả mạng sống của hắn – đều tiêu tan.Vì vậy, một kế hoạch mới ra đời.

Một kế hoạch mà ở đó, một người khác phải chịu toàn bộ tội danh.

Một con tốt lý tưởng, dễ khiến người ta tin tưởng đó là kẻ đáng chết.Hắn viết một bức thư, bao bọc cẩn thận bằng loại giấy không thể lưu lại mực lâu dài, đóng dấu bằng loại sáp dễ cháy, cột vào chân chim bồ câu đã huấn luyện riêng.

Khi nó bay đi, hắn biết... mồi đã thả.

Cũng đã bước chân vào một ván cờ mà hắn buộc phải đặt cược toàn bộ mọi thứ
–––
Tận trong bóng đêm, ở một góc mái hiên vắng lặng ngoài thành,
một kẻ vận áo choàng dày, giấu kín mặt mũi, lặng lẽ đón lấy chim thư.

Đọc thư xong, không một biểu cảm, không một lời nói, chỉ ném tờ giấy vào đốm lửa đỏ hừng hực.

Khói tan giữa gió.Cũng như bức thư, mọi chuyện sau đó Không còn chứng cứ.

Không còn gì cả.

---
Cung Phượng Tâm
Ánh nến dịu nhẹ phủ lên khuôn mặt Khinh Vũ, như xóa bớt vẻ mệt mỏi sau những ngày dài không nghỉ.

Trước mặt cô là Dư Niệm và Phong Minh, cả hai đã báo cáo lại đầy đủ chuyến điều tra.

Tuy nhiên, Khinh Vũ không nhắc gì đến cuộc gặp riêng với Hoa Nguyệt – người như cô, luôn biết điều gì cần giữ kín.Một lúc im lặng trôi qua.

Khinh Vũ chậm rãi xoay ly trà, giọng nhẹ như gió, nhưng lại hướng ánh mắt thẳng vào Dư Niệm:“Nếu bản thân là Tạ Dụ Văn, điều tiếp theo sẽ làm là gì?”

Dư Niệm khựng lại.Cô chưa từng đứng vào vị trí của thủ phạm.

Nhưng lần này, cô thử.

Khinh Vũ đang ép cô phải nhìn bàn cờ từ nhiều hướng – và điều đó khiến cô thấy lạ lẫm “Nô tì sẽ xoá dấu vết,” cô đáp, nhưng chưa chắc chắn.

“Làm cách nào để xóa toàn bộ?”

“...”

Cô nghĩ.

Một mình thì không thể dọn kho, mà kêu người sẽ để lộ sơ hở.

Nếu muốn giữ hình tượng trong sạch, lại muốn sự việc chấm dứt nhanh –
“sẽ tìm người gánh tội.”

Phong Minh cũng gật đầu.

Hai người gần như thốt lên cùng lúc.Khinh Vũ không tỏ vẻ gì, chỉ khẽ gật đầu xác nhận, ánh mắt nhìn xa hơn, sâu hơn:
“Chọn đúng người để chết, còn bản thân thì vẫn giữ vai trò ‘người công chính’.”

Dư Niệm ghép dần mọi thứ lại:
– Tạ thị được lòng dân.
– Phó thị thì bị ghét, Sở thị cũng không khá hơn.
– Những người bị giết trong tai nạn là người của Phó và Sở.
– Mọi suy nghĩ dân chúng...

Vốn đã nghiêng về một phía.“Nếu chọn một con tốt thế mạng… thì chắc chắn là người của Phó thị.”

Cái chết ấy sẽ trấn an dân chúng, dẹp yên lòng quân, răn đe thế lực.

Mà cũng khéo léo chặn đứng đà ngóc đầu của hai gia tộc đối địch.Cô cảm thấy lạnh sống lưng.

Ai đó sắp chết oan.

Và không ai dám nói lời bênh vực.“Nhưng ai?”

Dư Niệm lẩm bẩm.

“Hắn sẽ chọn ai để gánh tội?”

Phong Minh nhìn cô, nghiêm giọng:“Hắn cần một người đủ gần trung tâm để có thể bị nghi ngờ,
nhưng cũng đủ ‘vô danh’ để bị hy sinh mà không ai để tâm.”

“Một người của Phó thị, ở tầng thấp.”

“Hoặc một kẻ đã từng gây chuyện nhỏ để dễ làm bằng chứng.”

Khinh Vũ nhẹ gật đầu rồi đứng dậy.Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên vai áo cô, gió thổi nhẹ tấm màn lụa.

Cô như một đoá hoa bách hợp trong đêm: thanh cao, bất động – nhưng lại đang bước vào cuộc chiến.“Hành động trước khi hắn kịp tung con tốt ra.”

“Dư Niệm, ta giao cho cô tìm xem… ai sẽ là ‘vật tế’.”

Dư Niệm cúi đầu nhận lệnh, lòng rối như tơ.“Còn ta...”

Khinh Vũ quay lưng, giọng vẫn nhẹ nhưng sắc như lưỡi dao.

“sẽ lo xử lý kẻ tung tay gắp cờ.”
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 14 - Bàn Cờ


Sau những cuộc điều tra sơ khởi, Dư Niệm bắt đầu hiểu rõ bàn cờ đang được bày ra — và từng quân cờ đã dần lộ mặt.Sở và Phó Thị đã có người chết.

Dân chúng nghe qua chỉ biết là “tai nạn” — nhưng tai nạn thế nào, vì sao chết, tất cả đều mờ mịt.

Và Tạ Dụ Văn, kẻ đứng sau hậu trường, sẽ không bỏ lỡ cơ hội ấy.“Người chết vì tai nạn… hay vì bị bịt miệng?”

“Liệu có phải người của họ tạo ra tai hoạ, rồi giết người diệt khẩu?”

Chính sự nghi ngờ của lòng dân, chính nỗi sợ đang lớn dần, sẽ trở thành vũ khí sắc bén nhất của hắn.

Giết người thì quá mạo hiểm.

Nhưng gieo mầm hoài nghi, chia rẽ lòng người — đó mới là sát chiêu.

---
Dư Niệm lại một lần nữa tìm đến Sở Ly Mạch.

Cô không trực tiếp nhắc đến mối quan hệ giữa Sở và Phó Thị, nhưng nếu để ý kỹ, sự thân thiết âm thầm giữa họ vốn đã là điều dễ nhận ra.

Sở Ly Mạch nhập cung cùng lúc với Phó Tĩnh Nhạn, ái nữ duy nhất của Phó Thị – người hiện là một phi tần trung cấp.

Một người làm nữ quan, một kẻ làm phi tần… tuy địa vị khác nhưng nếu nói không liên quan thì quá ngây thơ.Dư Niệm khéo léo dò hỏi về Phó Thị, chỉ dừng ở mức bề mặt.

Sở Ly Mạch dù không quá tiết lộ, vẫn cho cô vài thông tin đủ dùng:– Phó Ngạn Uyên, gia chủ Phó Thị, nắm giữ thực quyền trong Bộ Binh, kinh nghiệm trận mạc dày dạn.Hắn còn ba người con, đều là nguồn lực để củng cố địa vị mạnh mẽ -Trưởng tử:Phó Lạc Quân thống lĩnh kỵ binh, có người thân tín nắm quyền huấn luyện quân đội hoàng thất
-con thứ :Phó Lạc Ân thông tuệ, giữ binh thư, có quan hệ chặt với Phó Tín Phàm – người trấn thủ gần biên cương
–Ái nữ: Phi tần Phó Tĩnh Nhạn, con gái duy nhất, dung mạo mĩ miều ,nàng lại khéo léo giữ bản thân không quá nổi bật nhưng cũng không bị quên lãng Dư Niệm cân nhắc từng người bọn họ
Phó Tĩnh Nhạn thì không đủ để ảnh hưởng đến việc này
Phó Ngạn Uyên quá lớn, không dễ đổ tội lên hắn
Vậy chỉ còn lại hai cái tên đáng ngờ: Phó Lạc Quân và Phó Lạc Ân.

---
Đêm ấy, cô một lần nữa lặng lẽ xuất cung.Khi ở ngoại thành, ma lực cô hồi phục được ít nhiều.

Đủ để ẩn thân và dùng bùa chú che dấu khí tức.

Cô tiến vào biệt phủ Phó Thị, đi khắp các hành lang, lặng lẽ tra xét từng tòa, từng phòng.

Không khí quân nhân ở đây nặng nề, dày mùi sát khí – nhưng trong đó, cô lại cảm nhận được một luồng khí tức khác.Không phải binh sĩ.

Không phải võ tướng.Thứ khí tức ấy lạnh lẽo, gọn gàng, như lưỡi dao giấu trong vạt áo của một người thư sinh — nhưng có sát ý.Cô bám theo.

Thấy một bóng người toàn thân phủ áo choàng đứng nép trong góc tối, gần thư phòng của một nam nhân đang đọc binh sách.Ánh mắt cô co lại.“Người của Tạ Thị sao?

Hành động rồi.

Và mục tiêu là người kia.”

Không cần suy nghĩ, Dư Niệm lập tức lao đến ngăn cản.

Nhưng kẻ kia nhanh hơn.

Một lưỡi dao bén nhọn cắm vào vai cô, đau đến tận tim.

Nhưng cô không thua kém, dùng móng tay cào mạnh vào cổ tay đối phương, kéo rách một mảnh da.Trong chớp mắt va chạm, cô cảm nhận rõ — kẻ kia là nữ nhân.

Làn da mịn, cổ tay nhỏ, vóc dáng gọn gàng, nhưng lực đá lại mạnh đến mức hất văng cô ra xa.Kẻ đó bỏ chạy.

Cô không đuổi theo.Trên tay cô — còn giữ mảnh da vừa cào được.

Đủ để làm bùa truy tung.Cô khập khiễng rời khỏi biệt phủ, tiếng binh lính đã rục rịch kéo đến.

Họ thính tai và hiếu thắng, chỉ một tiếng động nhỏ cũng khiến cả doanh trại chấn động.

“Đám người này nhạy bén hơn mình nghĩ ,không phải chỉ toàn kẻ ngốc chỉ biết cầm đao múa kiếm như những lời đàm tiếu”
---
Cô chỉ vừa rời khỏi cổng sau, đi được vài dặm, thì cơ thể như rơi xuống vực.

Chân tay mềm nhũn, đầu óc mơ hồ.Cô nhìn vết thương trên tay.“..Có độc!”

Lưỡi dao kia không chỉ để giết, mà là để hạ gục trong im lặng.Cô cố gắng lê mình vào một hẻm vắng, đổ gục xuống nền đất lạnh.

Ý thức dần mờ.

Trước mắt chỉ còn bầu trời đêm nghiêng nghiêng cùng ánh trăng nhòe nhoẹt.“Chẳng trách cô ta dám đột nhập Phó Thị… kẻ này, được huấn luyện bài bản để giết người rồi”
“Kinh thành thú vị hơn mình nghĩ, nếu có thể thật muốn học hỏi thêm..”
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 15 - Bóng Người Trong Đêm


Ý thức của Dư Niệm mờ dần.

Linh lực đã cạn, bùa chú chỉ tạm kéo dài sinh mệnh như ngọn lửa nhỏ chập chờn trong gió lớn.

Cô vốn là pháp sư, nhưng cũng chỉ là một con người.Trong cơn mê man, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ.

Rồi có một bàn tay, lạnh lẽo nhưng dứt khoát, bế cô lên.

Cô được cõng trên lưng – tấm lưng không quá rộng nhưng đủ để che chắn trước gió lạnh, bước chân vững vàng mà không hề ngập ngừng.Thân thể người kia như băng, không hề ấm áp.

Nhưng cô có thể cảm nhận bàn tay giữ lấy cô lại như đang cố gắng dịu dàng hết mức có thể.“Ai…”

Dư Niệm thì thầm, môi khô khốc, đầu lơ mơ áp vào vai người kia.Một mùi hương nhẹ thoảng qua – không phải hương hoa, không phải trầm – mà là mùi gỗ khô sau mưa, khiến cô cảm thấy yên bình đến lạ.

Dù không rõ nam hay nữ, không thể thấy mặt hay hỏi tên… nhưng cô kịp nhìn thấy một hình xăm nhỏ sau gáy, chìm trong ánh trăng yếu ớt.

Chỉ nhìn một thoáng, rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

---
Tại cung Phương Tâm đêm ấy.Khinh Vũ không thể yên lòng.

Trực giác của cô – thứ đã giúp cô giữ được vị trí hoàng hậu giữa một triều đình đầy sóng gió , không phải tình cảm từ đế vương, nó bây giờ đang mách bảo rằng có chuyện đã xảy ra.Tạ Thị đã hành động.

Máu đã đổ, và nếu cô không kịp ra tay, kẻ kế tiếp… có thể là người của cô.Cô đang đọc tấu chương, thì đột ngột… một áp lực nhẹ dựa vào lưng.

Cô quay đầu – thấy Phong Minh đã ngủ thiếp đi.“Phong Minh?”


“Hoàng Hậu..”

Cô ấy chỉ khẽ đáp rồi ngủ sâu hơn, môi mấp máy điều gì đó không rõ.Khinh Vũ không còn là thiếu nữ ngây ngô năm nào.

Cô hiểu – có người động tay rồi.

Một phương thức êm ái đến mức không thể phát hiện: thôi miên.Cô nhẹ nhàng đặt Phong Minh nằm xuống chiếc ghế dài, rồi ngồi yên lặng vuốt tóc người đang ngủ kia.“Vất vả rồi.”

Cô khẽ nói – gần như một lời cảm ơn, cũng là chút ấm áp hiếm hoi giữa chốn cung đình lạnh giáVừa lúc đó, bóng một người xuất hiện trong phòng.

Không cần quay lại, Khinh Vũ cũng biết là ai.“Làm phiền đến ngươi rồi.”

Cô lên tiếng, phá vỡ không khí ngột ngạt lặng thinh.Hoa Nguyệt không nói gì.

Chỉ đặt Dư Niệm xuống ghế như thể cô là một gói hành lý.

Áo choàng dính máu nhưng không ai quan tâm.

Trên mặt, vẫn là chiếc mặt nạ lạnh lùng quen thuộc.

“Hôm nay Thần linh có tâm trạng đi dạo?

Hay là đang cứu rỗi ai đó?”

Khinh Vũ nửa đùa nửa thật, ánh mắt vẫn sắc bén.Cô biết rõ — Phong Minh bất tỉnh là do Hoa Nguyệt ra tay.

Một cú thôi miên nhẹ để ngăn cô ta làm phiền… chỉ có thể là trò đùa nghịch của người kia.“Chỉ là ngẫu hứng.”

Hoa Nguyệt đáp lại, mắt lướt qua Dư Niệm một thoáng.Không giải thích.

Không chối bỏ.

Không thương hại.Y chỉ xoay người rời đi, yên tĩnh như gió đêm.

Hoa Nguyệt không rõ vì sao bản thân lại ra tay giúp người kia
Vốn dĩ không định hại ai, cũng chẳng muốn cứu ai.

Y chỉ muốn giữ mình mờ nhạt.

Tĩnh lặng.

Không bị cuốn vào vòng xoáy.

“chỉ là tiện tay”
---
Khinh Vũ nhìn theo bóng dáng biến mất trong đêm ấy, khẽ cười.

Đôi mắt liếc sang Dư Niệm – người vẫn còn sốt nhẹ, đang thở đều.“Thứ chạm được bóng tối ,chưa chắc là ánh sáng.

Có lẽ quỹ đạo sẽ đổi hướng từ đây.”

Khinh vũ nhẹ nhàng thì thầm với bản thân, gần như có phần.. nhẹ nhõm
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 16 - Những người ở bên cạnh


Dư Niệm tỉnh lại trong gian phòng quen thuộc của Thái y viện.

Ánh sáng nhạt lọt qua song cửa, trong không khí còn vương mùi thuốc và cỏ thảo dược.

Vừa hé mắt, cô lập tức bắt gặp ba bóng người đang ngồi cạnh giường.

Sở Ly Mạch, Tư Nguyệt, và Ái Hoa.Cả ba nhìn cô như thể… nhìn thấy sinh vật từ thế giới khác sống dậy.

Không ai nói gì trong mấy giây đầu tiên, rồi…“Ngươi điên rồi sao?!”

Sở Ly Mạch là người đầu tiên lên tiếng, khẩu khí quen thuộc, nhưng bên trong là nỗi lo không giấu nổi.

“Chỉ là vài bước ra ngoài cũng có thể khiến ngươi nằm bất động thế kia?

Ngươi ngốc hả?”

“chỉ là vô tình thôi”Tư Nguyệt không trách mắng, chỉ cẩn thận kê đơn thuốc, bàn tay quen thuộc bắt mạch, rồi nhẹ giọng nói:“Tạm thời không ảnh hưởng nhiều đến thân thể.

Dù cô có khỏe mạnh nhưng vẫn là thân nữ nhi , cô có thể chết đấy”Ái Hoa chẳng nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Dư Niệm, xoa như một động tác an ủi.

Bàn tay ấy ấm áp, dịu dàng đến lạ.Dư Niệm hơi khựng lại, ánh mắt lướt qua người kia một thoáng, nhưng rồi không nói gì.

Đêm qua là ác mộng, sáng nay lại quá nhiều cảm xúc.

Cô không biết nên giận, khóc, hay cảm ơn.Cô ngồi dậy, cố nói vài lời, nhưng ba người kia lại chăm cô như chăm con nít.

Thuốc được đút tận miệng, dỗ dành như trẻ ốm sốt, còn bảo cô nằm im nghỉ, không được chạm vào việc gì.

Cả ba thậm chí thay phiên đến Cung Phượng Tâm làm hộ công việc của cô.

---
Trong lúc ấy – tại Cung Phượng TâmPhong Minh đã tỉnh.

Cô vẫn nằm trên ghế dài, nhưng giờ lại biến thành cái gối ôm sống, bị Khinh Vũ ôm chặt trong lòng.Ánh mắt cô mơ màng, nhìn lên khuôn mặt lạnh nhạt của người kia đang dựa vào trán mình, vừa gần vừa xa.

Cô vừa thấy ngại, nhưng lại vừa thấy ấm áp và hài lòng.“Đêm qua hoàng hậu đã vuốt tóc ta.

Cũng không muốn buông tay nữa.”

Cô biết, mình ngưỡng mộ vị hoàng hậu ấy – sâu hơn lòng trung thành rất nhiều, nhưng đôi khi không phải chuyện gì cũng như ý muốn được
“Chỉ cần người bình an đó đã là hạnh phúc của ta rồi ”
---
Ngày hôm đó trôi qua yên bình.

Sự kiện ám sát bị ngăn lại, khiến Phó Thị bắt đầu đề cao cảnh giác.

Tạ Thị vì thế tạm thời không thể ra tay tiếp, tạm hoãn những âm mưu đổ máu tiếp theo.

---
Đêm muộn, Dư Niệm quay lại Cung Phượng Tâm , khẽ gõ cửa phòng rồi bước vào.

Ánh đèn trầm vàng, mùi trà nhè nhẹ tỏa ra.

Khinh Vũ đang ngồi, đối diện là Phong Minh.“Nô tì nghĩ đã tìm được mục tiêu mà Tạ Thị sẽ đổ tội.”

Cô cất lời, khẽ khàng nhưng rõ ràng.“Một ám vệ là nữ.

Có lẽ cô ta chọn mục tiêu yếu hơn thay vì võ tướng mạnh mẽ…”

“Ý ngươi là Phó Lạc Ân?”

Khinh Vũ hỏi, ánh mắt sắc bén.Dư Niệm gật đầu.Phó Lạc Ân – con trai thứ của Phó Ngạn Uyên.

Thông tuệ, nắm giữ binh thư, có quyền điều phối nhưng đó chỉ là bề mặt nổi , hắn có thân thể bệnh tật yếu đuối nên luôn ít xuất hiện trước mắt Dân chúng, vì thế hắn được không ít binh sĩ Ưu tú bảo vệ khiến đêm qua cô không tiếp cận được
Một mục tiêu… vừa dễ giết, vừa có giá trị.Hắn còn là mối liên kết duy nhất còn duy trì hoà hoãn với Sở Thị.

Nếu hắn chết – hai tộc Sở – Phó chắc chắn khó lòng hợp tác được nữa
Dân chúng vốn ghét Phó Thị, triều đình cũng nghi kỵ.

Khi ấy, đổ hết tội lên đầu Phó Lạc Ân là điều dễ dàng nhất.Tạ Dụ Văn thì ngồi sau bức màn, tự giữ mình sạch sẽ.Phong Minh nghiêng đầu:“Vậy giờ chúng ta phải làm gì?

Không thể ngồi nhìn hắn bị diệt trừ như thế.”

Khinh Vũ khép lại tập tấu chương, ánh mắt ánh lên ánh sáng lạnh:“Không thể để hắn chết được, khi gánh thay tội ác của người khác”
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 17 - Vòng Vây


Dư Niệm hồi phục nhanh hơn dự tính.

Một phần nhờ vào linh lực đã được chữa trị, phần còn lại là nhờ… ba người kia chăm sóc cô như nuôi trẻ em
Cô bắt đầu thấy hơi ngượng khi thấy Sở Ly Mạch cứ nhìn cô như nhìn một con mèo con đi lạc.Nhưng lần này – cô không đi một mình.“Ta đi cùng.”

Giọng của Ái Hoa vang lên khi cô đang chuẩn bị rời khỏi Phượng Tâm Cung Dư Niệm hơi nhíu mày.“Ngươi?

Bộ Lễ không liên quan gì đến chuyện này.”

“Ta đi vì ngươi.”

“Không cần—”
“Và cũng vì… ta muốn minh oan cho ‘người ấy’.”

Dư Niệm sững lại.

Tưởng chỉ có cô và Khinh Vũ điên mới để tâm đến kẻ thần bí kia, nào ngờ đến nữ nhân mặt lạnh như Ái Hoa cũng…“Cả ngươi cũng tôn sùng người đó sao?

Lẽ nào trong hoàng cung lập giáo phái rồi?”

Từ sau sự kiện đó, tuy Hoa Nguyệt vẫn không lộ mặt trước thiên hạ, nhưng từ các lời bàn tán rải rác trong cung, từ các tiểu thư, thái giám đến quan viên… ai cũng nửa sợ, nửa ngưỡng mộ.

Người ta gọi cô bằng nhiều tên: “Thần nhân”, “Người giữ cân bằng”, thậm chí là “Bóng ma bảo hộ cung đình” hay “Vị thần”Ái Hoa không đáp, chỉ sửa lại áo cho Dư Niệm, khẽ vuốt tay áo cô.“Ngươi yếu lắm, bị đánh một cái là ngã.

Phải có người đi kèm.”

Khinh Vũ không phản đối việc Ái Hoa theo cùng.

Trong mắt nàng, người của Bộ Lễ không màng quyền lực, không thân cận phe phái, càng không gây thù chuốc oán.

Họ như mặt nước tĩnh, trung lập mà trầm lặng.“Nếu ai có thể muốn minh oan cho Hoa Nguyệt, thì chỉ có người của Bộ Lễ.”

“Ít nhất… cũng không có ai dám nghi ngờ họ.”

Ban đêm – tại khu vực của Phó Thị, Dư Niệm và Ái Hoa chia ca canh gác, ẩn mình trên mái ngói hoặc trong rừng tre quanh biệt phủ.Phó Lạc Ân vẫn sống bình lặng như mọi ngày, nhưng ánh mắt hắn nhìn ra cửa sổ mỗi đêm đều sắc như lưỡi dao, như thể đang đợi một kẻ quen thuộc bước ra.Không ai biết, thật ra hắn cũng đã cảm nhận được mối nguy từ lâu.

Thân thể yếu, nhưng đầu óc của hắn lại là lưỡi gươm bén nhất của Phó Thị.

Hắn không lên tiếng, không yêu cầu giúp đỡ, chỉ để chờ con mồi mắc câu.Vào một đêm thứ ba, trong khi đang đổi ca gác, Dư Niệm và Ái Hoa bị chặn lại bởi một bóng người xuất hiện ngay giữa sân – không che giấu khí tức.Phó Lạc Ân.“Các vị đã theo dõi đủ chưa?”

Giọng hắn nhẹ , có phần kiệt sức nhưng không hề thiếu tự tinDư Niệm và Ái Hoa lần lượt vào trạng thái phòng bị, tay
Siết chặt vũ khí phòng thân “Ta không muốn gây hại,
Chỉ muốn trao đổi.”

Hắn vẫy tay, lập tức từ bóng tối phía sau bước ra vài người mặc hắc y – là ám vệ được hắn đào tạo riêng.

Một người trong số đó đưa ra một cuộn giấy và một bọc vải.“Đây là những gì ta có – chứng cứ cho việc Tạ Thị đang ngấm ngầm thao túng dư luận, điều phối người trà trộn, và gài bẫy Phó Thị.”

Dư Niệm lật xem – bên trong là các đoạn mật lệnh ghi chú, có cả tên người nhận lẫn chỉ thị “làm giả kho lương”, “tạo phản ứng dây chuyền”, đặc biệt có cả một bản đồ ngắn ghi lại hành trình của ám vệ đã từng đâm cô.“Ta không cần các người bảo vệ.”

“Ta chỉ muốn các người giúp ta… dẫn dụ bọn chúng.”

“Bằng cách?”

Dư Niệm hỏi, ánh mắt nửa ngờ vực nửa tò mò

“Ta sẽ tung tin… ta chuẩn bị rời khỏi Phó Thị để đi thăm viếng một tướng cũ bệnh nặng.

Làm mồi.

Bọn chúng sẽ lại mò đến.”

“Lần này , ta sẽ khiến kẻ đằng sau không kịp rút lui nữa.”

Dư Niệm nhìn sang Ái Hoa – người vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng cô thấy mắt đối phương chợt sáng lên trong khoảnh khắc.“Được,”
Cô gật đầu.

“Vậy thì lần này – ta sẽ làm mồi cùng ngươi.”

ánh trăng trải dài trên sân biệt phủ Phó Thị.

Trong bóng đêm, ba kẻ không thuộc về nhau, vì mục tiêu chung mà lập ra một kế hoạch.

Không phải vì tin tưởng nhau tuyệt đối – mà vì họ biết cùng lúc này, kẻ thù chung cần được lôi ra ánh sáng.
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 18 - Bẫy


Kế hoạch được đặt ra, vai diễn bắt đầu.

Dư Niệm và Ái Hoa tất nhiên không đặt cược sinh mạng mình vào một lời hứa.

Dù đã thỏa thuận với Phó Lạc Ân, cả hai vẫn giữ lại con bài riêng – như thường lệ.Tin đồn lan truyền chỉ trong một buổi sáng:
“Phó Lạc Ân rời kinh thành.”

“Không chịu nổi áp lực, trốn rồi.”

“Lại là Phó thị gây chuyện, lại muốn bịt miệng ai sao?”

Chiếc xe ngựa rời khỏi kinh thành đúng như kế hoạch.

Sáng sớm Phó Lạc Ân đã thấy Ái Hoa và dư Niệm bước vào để thay thế hắn, đến giờ vẫn chưa bước ra ngoài thì khá hài lòng Kẻ khiêng kiệu thì chỉ cảm thấy “Phó Lạc Ân” và “người hầu” quá im ắng , chiếc kiệu hôm nay cũng thật nhẹ, nếu không được báo lại thì còn cho rằng không có ai bên trong , nhưng lại không có lý do để nghi ngờ.“Chắc là ốm yếu đến không còn sức mở miệng.”

Đoàn xe đi không dừng, băng qua cổng thành – nơi chỉ có thẻ bài đặc biệt mới được phép ra vào.

Tất cả đều hợp pháp.

Tất cả đều như thật.Khi đêm buông xuống, chiếc xe dừng lại giữa rừng hoang vắng.

Một mũi tên bắn gục tên đánh xe.

Một kẻ khác lặng lẽ cắt cổ binh sĩ đi theo.

Không ai sống sót.Kẻ áo đen tiến đến xe ngựa, vươn tay mở cửa –ẦM!Một vụ nổ lớn xé toạc màn đêm.

Ánh sáng rực cháy cả khu rừng, máu bắn tung tóe, khói mù mịt.

Ngay lúc ấy – quân triều đình ập đến.

Không phải người Phó thị – mà là do Phó Lạc Ân bí mật trình báo từ trước.Kẻ sống sót bị bắt tại trận.

Tay vẫn còn giữ thẻ bài đặc quyền rời thành được khắc ấn ký riêng – thứ chỉ người trong Tạ Thị mới có.“Âm mưu bịt miệng, rồi lại bị bịt miệng.”

Phó Lạc Ân đứng trên gò đất cao, nhìn xuống đám hỗn loạn, nở nụ cười mãn nguyện.

Không máu, không dao – nhưng từng bước tính toán như dồn con thú vào rọ.Hắn tưởng rằng hai "người thay thế" đã nổ tan xác.

Tạ Thị mất nhân chứng, Khinh Vũ mất người, triều đình mất lòng tin.

Một mũi tên, ba đích.Nhưng…Tại Tạ Phủ – lúc ấy.

Hai bóng người lặng lẽ lẻn vào hậu viện.

Một người mở khoá cửa, kẻ còn lại đẩy nhẹ – không một tiếng động.

Dư Niệm và Ái Hoa.

Không có ai chết cả.

Hai hình nhân bùa chú trong xe ngựa đã thế vai.

Cả hai đã đi trước một bước – đến tận hang ổ kẻ thù, tìm kiếm sự thật trong sự hỗn loạn bên ngoài
“Ngươi chắc chắn nơi này là trụ sở phụ của Tạ thị?”

“Chắc.

Không lẽ ta tự rước thêm một nhát dao?”

Dư Niệm chậm rãi đi trong bóng tối, linh lực cảm ứng nhè nhẹ quanh đầu ngón tay.

Chính tại đây – cô cảm thấy “khí tức quen thuộc” từ vết thương cũ của mình.

Người từng đâm cô đang ở đây.ẦM!Một tiếng nổ từ xa vang lên – tiếng kho thuốc nổ ở kho lương Tạ Thị phát nổ.

Lửa bùng lên như thể che được cả bầu trời
Dư Niệm chưa kịp phản ứng thì một bóng người nhỏ nhắn đã xuất hiện, đứng giữa biển lửa.Trên tay ả là con dao, phía dưới là một thi thể đã tắt thở.“Là cô ta!”

Dư Niệm lao tới, nhưng ả ném dao liên hoàn như điên loạn.

Một lưỡi dao cắm vào bụng cô, khiến vết thương chưa lành tái phát.Ái Hoa Nhanh nhạy đỡ lấy cô, Sử dụng tấm gỗ bị văng ra che chắn phía trước, tránh khỏi những con dao đang phi đến
Mắt lạnh lùng nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn nhưng tàn bạo ấy biến mất trong ngọn lửa – Ngọn lửa ấy thiêu rụi cả màn đêm và sự thật phía sauTrên đường trốn khỏi hậu viện, Dư Niệm gục vào người Ái Hoa, thở gấp.“Không thể để bọn họ biết chúng ta có mặt ở đây…”

“Ta biết.”

Ái Hoa đáp, giọng vẫn đều đều, nhưng tay siết chặt hơn trên eo cô.Kẻ vừa xuất hiện – là nữ.

Vóc dáng nhỏ, linh hoạt, dùng dao cực giỏi.

Chính là kẻ đã đâm Dư Niệm lần trước.Cô lặng lẽ ghi nhớ rồi rời đi
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 19 - Hậu Trường


Đám cháy phía sau đã lùi xa.

Ánh lửa mờ dần sau lưng Ái Hoa khi cô cõng Dư Niệm lao đi giữa màn đêm.

Mái tóc đen phất theo gió, thân thể gầy yếu của người trên lưng khiến từng bước chân của cô chậm lại... nhưng không ngừng.

Không phải vì kiệt sức, mà bởi lo lắng nếu quá vội vàng , mỗi chấn động đều khiến đối phương thêm đau đớnPhía sau lưng, tiếng bước chân đuổi theo dần tan vào hư vô.

Trên tay cô, máu từ vết thương mới của Dư Niệm vẫn nhỏ giọt theo nhịp chạy.Nữ nhân kia đã bỏ trốn.

Một kẻ điên, tưởng như có thể giết người dễ như trở bàn tay, lại khựng lại đúng khoảnh khắc cuối, như bị kéo giữ bởi một ranh giới vô hình
Dư Niệm không biết vì sao.

Nhưng không còn thời gian để hiểu.Trong một góc khuất bên ngoài thành, Ái Hoa dừng lại, quỳ xuống bên Dư Niệm.

Tay cô run nhẹ khi xé toạc phần tay áo mình để băng tạm vết thương.“Xong rồi.”

Ái Hoa nói, mắt không nhìn thẳng, cố che đi sự vụng về
Khả năng băng bó tệ đến thảm thương, nhưng cầm máu được là tốt rồi.“Cảm ơn…”

Dư Niệm khẽ nói, hơi thở mỏng, không đủ để chế giễu sự vụng về ấy như mọi khi.

Ánh mắt lại hướng về đám khói xa xăm đang tan vào màn đêm.“Chậm một bước rồi…”

Cô lẩm bẩm, lòng siết lại – cảm giác bị qua mặt, bị dẫn dắt khiến cô khó chịu.Ái Hoa không bận tâm đến sự khó chịu của đối phương, lại cõng cô khi tiếp tục bước đi“Ta không phải nữ nhân yếu đuối,Ta tự đi được.”

“Vết thương trên bụng của ngươi nói khác , hơn nữa cũng sẽ trì hoãn cả ta”Dư Niệm khẽ phàn nàn, nhưng không phản đối nữa.

Mọi thứ… có chút quen thuộc.Cảm giác được ai đó cõng, đi trong đêm, lạnh và tĩnh mịch.

Cô vô thức tựa đầu vào vai đối phương, ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ, lành lạnh, nhưng không giống hôm đó.

Một phần trong cô muốn nhìn gáy của Ái Hoa, muốn biết liệu có phải là người hôm đó không.Và rồi—“…Cô biến thái à?”

Giọng Ái Hoa vang lên, khiến Dư Niệm khựng lại.Bàn tay cô vẫn còn đang chạm vào cổ áo của người kia.

Tư thế… không thể bào chữa.“Không có.”

Dư Niệm quay đi, mặt không đổi sắc nhưng tai đã đỏ.Cung Phượng Tâm – đêm khuya
Khinh Vũ và Phong Minh nhìn hai người như từ chiến trường trở về.

Y phục lấm lem, tóc rối, một người bị thương, một người áo rách – cứ như mèo hoang bị vứt ra rồi nhặt về lại.“Vất vả cho hai người rồi.

Nghỉ ngơi đi.”

Giọng Khinh Vũ dịu dàng, bàn tay vuốt nhẹ qua tóc Dư Niệm khi cô được đặt xuống giường.Phong Minh thở dài.“Lần sau ít nhất cũng nên nguyên vẹn một chút…”

Sau khi được chăm sóc, tắm rửa, ăn uống…

Cả hai bị ném lên giường như mèo con được dỗ ngủ.

Ái Hoa không trở về Bộ Lễ đêm ấy.

Cô nằm lại trong phòng Dư Niệm, Vì trong mắt Khinh Vũ và Phong Minh , cô là một người của Bộ lễ rất uy tín, sẽ còn nhờ vả nhiều về sau nên để cô làm quen ở đây cũng là chuyện thường tìnhCăn phòng yên lặng.

Hai người nằm cạnh nhau, lưng quay về nhau, chẳng ai nói gì.“Ái Hoa…”

Dư Niệm khẽ gọi.

Không có tiếng đáp.Cho rằng đối phương đã ngủ,Cô quay người lại, cố chạm tay vào cổ áo của người kia…

Thì bị ghì tay xuống.Ái Hoa bật người dậy, đè cả hai tay cô lên đầu giường.“Muốn làm gì?”

Giọng cô ta lạnh tanh, khuôn mặt kề sát, hơi thở gần đến mức Dư Niệm có thể cảm nhận rõ hơi lạnh nơi cổ.“…Chỉ là… cổ áo cô lệch, ta muốn chỉnh lại thôi.”

Dư Niệm đáp, dối trá đến vụng về.Ái Hoa nhìn cô, ánh mắt đầy ngờ vực.

Nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng tin lời rồi buông tay ra.“Đừng làm gì ngu ngốc.”

Giọng cảnh báo vang lên, rồi cô nằm xuống, đắp chăn, quay lưng lại.Dư Niệm im lặng.

Nhưng trái tim thì không yên.Cô quay mặt lại, nhìn bờ vai người kia, rồi vùi mặt vào đó.

Vòng tay siết nhẹ.“Lạnh thôi.”

Giọng cô thì thầm, như để giải thích cả với chính mình.Ái Hoa không đáp, không đẩy ra, chỉ nằm yên.

Không để ý đến ánh mắt phía sau mở hé một chút – và trong đáy mắt ấy, thứ cảm xúc nhàn nhạt nào đó vừa lướt qua.
 
Back
Top Bottom