- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Thượng Cung Chi Cục
Chương 10-Cuộc Thanh Trừng
Chương 10-Cuộc Thanh Trừng
Sau sự kiện đẫm máu hôm trước, cả hoàng cung như chìm vào một sự yên bình giả tạo.
Không ai lên tiếng.
Không ai hỏi lại.
Nhưng những lời xì xào rì rầm vẫn len lỏi như cỏ dại trong khe đá - im lặng không phải vì không sợ, mà vì sợ quá rồi.
---
Khinh Vũ đặt tay lên thái dương - nơi đã đau âm ỉ suốt ba ngày.
Trên bàn, những bức thư, bản cáo trạng, tấu chương khẩn, đơn xin yết kiến... chất thành đống như một ngọn núi nhỏ."
Các gia tộc...
đều đang bất an.
Nếu ta để yên, sẽ có người làm loạn.
Nếu ta ra tay quá mạnh, càng khiến họ hoảng sợ.
Ta càng không nên nhúng tay vào chính sự triều đình nhưng cũng không thể không làm gì”
Nàng ngẩng đầu nhìn hai người đối diện.“Dư Niệm, ngươi đi cùng Phong Minh
Thay ta...
điều tra thật kỹ các sự cố gần đây.
Không cần báo cáo với ai, chỉ cần nói lại cho ta.”
Nàng nhấn giọng, chậm rãi:“Ta không cần bằng chứng trước triều đình...
Ta cần sự thật - dù là đen tối nhất.”
Dư Niệm không trả lời, chỉ cúi người sâu hơn.
Phong Minh thì mím môi, nhẹ gật đầu - như thể sẵn lòng đi vào một ván cờ mà không ai biết quân đen, quân trắng.
---
Sau đó, khi bước ra khỏi tẩm cung của hoàng hậu, Dư Niệm quay sang hỏi khẽ:“Cô ấy... vẫn luôn như vậy sao?”
Phong Minh đáp nhẹ, giọng mang theo chút gió cũ:
“Luôn là người duy nhất biết điều đúng đắn cần làm.
...Nhưng cũng luôn là người phải đứng một mình, ôm hết áp lực vào bản thân”
---
Vào đêm đó, hai cái bóng nhỏ len lỏi giữa sự im lặng đang gầm rú, bước vào một cuộc thanh trừng mà tên sát thủ thật sự chưa từng lộ mặt.Hoa Nguyệt - tên nàng được nhắc đến như một bóng hình xa mờ.
Nghi ngờ từng lóe lên rồi lặng xuống như đóm lửa tàn."
Không thể là ngài ấy."
"Ngài ấy chưa từng ra mặt, cũng chẳng tranh đấu với ai..."
"Không có bằng chứng nào cả.
Chắc là do trùng hợp."
"...hoặc là trừng phạt của trời?"
Không ai dám khẳng định điều gì, bởi cuộc thanh trừng vẫn chưa kết thúc.
---
Những Ngày sau đó:
Sở Thị - ngoại tộc từng phồn vinh - bắt đầu xuất hiện những vụ tử vong kỳ lạ, không rõ nguyên nhân.Phó Thị - đứng đầu quan võ - báo cáo liên tục về sự cố trong luyện binh, binh sĩ phát cuồng hoặc mất tích không rõ lý do.Mạc Thị, nơi nắm giữ Thái Y viện, cháy lớn giữa đêm - kho thảo dược biến thành tro bụi.Tạ Thị, vốn giữ kho lương cứu tế, phát hiện ẩm mốc toàn bộ lương thực, nghi có người hạ độc nhưng không tìm ra đầu mối.Tin tức như lưỡi dao lạnh lẽo cắt sâu vào lòng cung.
Kể cả nội cung - nơi từng chỉ có ghen tuông và dối trá , giờ cũng rụt rè và e sợ.
Các phi tần bắt đầu gửi đơn , kẻ xin rời cung, người xin cầu an, thậm chí có người trộm gửi thư cho gia tộc, lo sợ quyền thế bị lung lay hoặc gia tộc bị ảnh hưởng Ở giữa cơn bão ấy là Khinh Vũ.Dẫu gương mặt vẫn điềm tĩnh như xưa, nhưng dưới ánh trăng mờ đục, có thể thấy rõ quầng thâm dưới mắt, vầng trán nhăn lại, đôi môi tái đi vì mất ngủ.
Nàng cảm thấy bản thân mình là hoàng hậu, cũng nên góp một phần công sức "Dư Niệm.
Phong Minh."
Giọng nàng vẫn nhẹ, như một làn gió xuân giữa mùa thu, nhưng không còn trong trẻo.
Nó nặng nề.
Như thể mỗi từ đều nén lại từ một cơn mưa chưa trút.Dư Niệm cúi đầu, y phục lay động nhẹ theo gió.
Vẫn là sự cung kính lạnh nhạt ấy - cô không thân, cũng không xa ,chỉ làm đúng vị trí của một tôi tớ phục vụ.
Còn Phong Minh thì khác, ánh mắt mang theo một loại kính ngưỡng lặng lẽ, hơi lo lắng, hơi đau lòng.Nàng từng theo Khinh Vũ từ thuở nhỏ, lúc hoàng đế hiện tại vẫn chỉ là thái tử - và Khinh Vũ là người bạn duy nhất trong cơn tĩnh lặng lạnh lẽo của cung đình.
Với nàng, Khinh Vũ là ánh sáng đầu tiên và là duy nhất