Mệnh lệnh vừa phát ra, cả quảng trường như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Các cung nhân vội vã hành động, những tiếng bước chân vội vã, lời hô gọi gấp gáp vang lên.
Không ai được phép rời khỏi nơi này.
---Dư Niệm cúi người đỡ lấy một bóng hình đang run rẩy bám chặt lấy tay áo mình.Là Ái Hoa.Bàn tay ả lạnh ngắt, bám như thể muốn bấu víu lấy một cành cây giữa cơn lũ.
Dư Niệm đưa mắt liếc sang – ánh mắt ả tròn xoe, thoáng hoảng hốt, không có gì khác biệt với người thường bị doạ sợ.
Cô không quen với việc được bám vào, cũng không thích việc quá gần gũi nhưng sự trầm tĩnh ấy, nổi sợ không nói thành lời kia lại khiến lòng cô khẽ rung - cảm giác đó lạ lẫm nhưng không hiểu sao lại không muốn đẩy ra> ‘Chỉ là bản năng phản xạ?
Cô ấy không thích âm thanh lớn sao?
Một học giả hay một cung nữ trong bộ lễ thì vẫn là con người , sợ gì đó cũng dễ hiểu’ . –Cô nghĩ, rồi nhìn đi chỗ khác.
---Cô nhanh chóng quan sát lại hiện trường, tìm dấu vết của ma lực, tà thuật, phù văn, khí tức dị thường – nhưng tất cả đều… trống rỗng.
Không có dư chấn linh lực.
Không có mùi máu tanh của quỷ thuật.
Không có luồng khí hỗn loạn từ pháp trận bị xé rách.
“Không giống có ai đó ra tay.
Giống như bản thân các vật thể ấy tự có ý chí hay là một cách để che mắt?…”
---Ngay sau đó, các thái y từ các viện được triệu tập gấp, băng cáng những kẻ bị thương được đưa đến.
Giữa hàng người, Dư Niệm nhận ra Tư Nguyệt – y phục gọn gàng, động tác không có chút thừa thãi, nhìn vào hiện trường rồi nhanh nhẹn làm các bước sơ cứu như một người từng dầm mưa máu gió bão trong chốn cung đình.“Giữ được hai người rồi.”
“Tay không run, lại khá thành thạo, là dân chuyên rồi.” – Dư Niệm thầm nhận xét, nhưng không xen vào.
---Những người bị đè chết, đều là quan viên trung cấp từng dính líu đến Bộ Lễ.
Những người bị thương, nếu lục lại kỹ, đều từng xuất hiện trong vụ việc “tráo dụng cụ nghi lễ”.
---Cả buổi chiều hôm đó, từng nhóm ngự sử, thái giám, thị vệ tiến hành điều tra, nhưng rồi…Không có dấu vết đẩy ngã.
Không có ai đụng vào mái hiên.
Không có dây buộc bị cắt.
Không có nhân chứng nào có thể khẳng định nhìn thấy một bàn tay nào làm điều đó.Tất cả như thể được “bố trí bởi số phận.”
---Lời bàn tán lặng lẽ lan như khói:“Chắc là thần linh phẫn nộ…”
“Nhưng nếu là Hoa Nguyệt đại nhân… sao ngài ấy lại phải xuất thủ?”
“Mà cũng chưa ai từng thấy ngài ấy thật sự dùng pháp thuật…”
“Có khi nào ngài ấy chỉ là hư danh?”
“Đừng nói bậy”“Không có bằng chứng, nói gì cũng vô ích thôi..”
“Không thể cái gì cũng nghi ngờ ngài ấy được”“chỉ là nói quá thôi..ngài ấy cũng là con người như chúng ta, sao có thể làm được chuyện này”“nhưng điều liên quan đến bộ lễ ,nói ngài ấy không biết gì thì cũng khó mà tin..”
Dư Niệm nghe được, nhưng không lên tiếng.
Trong lòng cô vẫn nặng trĩu.“Không thể là vô tình.
Không như con người làm
Cũng không giống tà thuật.”
Cô chỉ nhớ về ánh mắt đêm đó – cái ánh mắt lạnh như gương nước, sâu như vực thẳm và cảm giác bị ai đó siết chặt trong lòng bàn tay vô hình.“Có thể… là ‘ý chí của thần linh.
Hay một kẻ nào đó còn mạnh hơn cả tà thuật.”
Khi mọi người đã lặng lại, Khinh Vũ bước lên một bậc đá, áo choàng trắng thêu văn lân uốn nhẹ trong gió, khí chất không lộ mà vẫn khiến toàn sân im phăng phắc.Nàng nhìn một lượt – không vội vã, không lạnh nhạt – rồi cất lời:“Chuyện xảy ra hôm nay… là tai nạn.
Không có bằng chứng cho bất kỳ điều gì khác.
Không ai được phép bàn tán”
Nếu có kẻ nào lén tung tin đồn, xử theo nội luật hoàng cung”
Lời nói không gắt gao, nhưng ngữ điệu dứt khoát, như lưỡi dao bọc trong tơ lụa.
Các cung nhân, quan viên, ngay cả ngự sử cũng cúi đầu nhận mệnh.
Mọi người dần lui bước, cả quảng trường chỉ còn tiếng gió rít và mùi máu còn vương.
---
Dư Niệm chậm rãi đứng lại cuối cùng, ánh mắt cô vô thức tìm bóng hình quen thuộc —
Không có Hoa Nguyệt.
Bên tay áo cũng chẳng còn bóng người luôn trầm mặc nhưng vì sợ hãi mà níu lấy cô
“Đi mất rồi”
---
“không xuất hiện ,vậy là vô can
Hay là kẻ đang ngồi phía sau hậu trường, kéo dây?
Tuy không ra tay.
Nhưng có khi lại là người định ra luật chơi này, còn kéo cả ta vào”Dư Niệm siết chặt tay áo, cảm thấy chính mình ngày càng lún sâu vào một ván cờ mà ngay cả bàn cờ cũng không nhìn rõ nữa.