Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Thượng Cung Chi Cục

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397296582-256-k577373.jpg

Thượng Cung Chi Cục
Tác giả: Matsu-hua
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một pháp sư lang thang đến kinh thành và bị cuốn vào vòng xoáy của chính trị và cung đình Tags: cungdinhdramagl​
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 1-Khởi Nguyên


Đó là một buổi chiều giữa mùa đông, khi lớp tuyết trắng xóa bao phủ lấy kinh thành hoa lệ.

Tuyết rơi không ngớt như muốn che giấu điều gì, tựa một tấm màn mỏng phủ lên những tội ác đang diễn ra lặng lẽ nơi hoàng cung.Sau buổi thượng triều, các quan viên rời khỏi từ đường.

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang dài rồi cũng dần tắt.

Chỉ còn lại một vài kẻ... vẫn chưa rời đi, dù chẳng có ai gọi ở lại.Không mệnh lệnh.

Không dấu hiệu.

Không ai hẹn trước.Vậy mà tất cả cùng lúc quỳ xuống dưới ngai vàng.

Không ai lên tiếng, nhưng khí tức trong điện lại trầm trọng đến mức ngay cả những cung nhân bên ngoài cũng không dám thở mạnh."

Lễ thất thoát.

Y học hỗn loạn.

Việc quốc tang không đúng quy chế.

Binh sĩ luyện tập trái phép.

Tin đồn vô căn cứ lan khắp hậu cung.

Ghi chép quốc khố thiếu sót.

Giờ lại đến vùng Đông Bắc - quân dân thất thoát, lương thảo mất dấu..."

Một giọng nói uy nghiêm, lạnh lẽo vang lên trên ngai vàng.Hoàng đế - vẻ ngoài trầm tĩnh, ánh mắt âm u, tựa như chẳng buồn để tâm.

Nhưng tất cả những kẻ đang quỳ bên dưới đều hiểu rõ, hắn đang tức giận đến cực điểm.Một tháng qua, kinh thành liên tục xảy ra những biến động kỳ quái - vụ này nối tiếp vụ kia, không ai tra rõ gốc rễ, càng không ai dám truy đến tận cùng.Ánh mắt của hắn quét qua năm người đang phủ phục trước điện.

Từng người, từng hơi thở đều bị soi xét.Phó Ngạn Uyên - người đứng đầu Phó thị, tổng lĩnh quan võ, trấn giữ binh quyền.Tạ Chính Doanh - trụ cột Tạ thị, dẫn đầu quan văn, người thao túng ngôn luận và ký lục triều đình.Mạc Hành - chủ gia Mạc thị, đứng đầu Thái Y viện, y học trong tay, thuốc độc cũng trong tay.Sở Hi - ngoại tộc Sở thị, hậu duệ Sở tộc từng được tiên đế thuần hóa, đến nay vẫn chưa thể khiến người ta yên tâm.Và cuối cùng...

Hoa Nguyệt - đại diện Hoa thị, đứng đầu Bộ Lễ, người duy nhất không tranh giành bất cứ vị trí nào... nhưng lại khiến hắn không thể nào rời mắt, cũng không thể không cảnh giác.Tuy Hoa Nguyệt chưa từng nhúng tay vào quyền lực, nhưng từng lễ nghi, tế tự, và cả những bí ẩn trong sách cổ triều đình...

đều phải đi qua tay nàng.

Có đôi khi, không phải những kẻ giương cao đao kiếm mới đáng sợ - mà là kẻ luôn ẩn sau bức rèm, cầm trong tay cán cân nghi lễ lặng lẽ điều khiển vận mệnh.Hoàng đế khẽ cử động đầu ngón tay, nhưng không ai dám ngẩng lên.

Hắn đã hiểu rõ.

Nếu để thế cuộc tiếp tục như thế này, hắn sẽ không còn là người nắm giữ cục cờ nữa."

Đã đến lúc... chia lại thế cờ."
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 2-Dư Niệm


Sau sự kiện tại thượng triều vài ngày, không ai biết những kẻ đó đã nói gì với nhau.

Cũng chẳng ai dám nhắc lại.

Mọi thứ tưởng chừng vẫn theo quỹ đạo cũ: triều đình tiếp tục vận hành, hoàng cung vẫn trầm mặc như bao năm.Nhưng... chỉ có họ biết: thế trận đã âm thầm đổi chiều.Phía Nam kinh thành.Từng đoàn xe ngựa từ các thương nhân các vùng đang tiến vào cửa thành để chuẩn bị vào cung buôn bán lễ vật, dược liệu và hàng hiếm.

Trong một chiếc xe chở hàng vải thô, một cô gái trẻ ngồi lặng im bên góc, áo choàng cũ sẫm màu phủ kín từ đầu đến gối.Cô không nói, cũng không gây chú ý, nhưng ánh mắt lại khiến người ta vô thức muốn tránh né.

Người thương nhân lái xe vài lần muốn bắt chuyện nhưng rồi lại lặng lẽ quay đầu, cứ cảm thấy... cô mảnh mai đến mong manh, mà ánh mắt lại sắc như dao.Dư Niệm - là tên cô.

Không ai ở đây biết điều đó, và cô cũng chẳng cần ai biết.Khung cảnh hai bên đường là quầy hàng sầm uất, tiếng rao nhốn nháo, hương quế và tro than quyện trong gió, như trộn cả phồn hoa và tàn tro vào một.

Cô ngắm nhìn khung cảnh ấy, lặng lẽ so sánh:"Phố chợ đông đúc ồn ào... khác hẳn làng quê ngày trước."

Chuyến hóa gian lần này chỉ là một bước nhỏ trong những năm dài lang bạt của cô.

Thành đô, đồi núi, xóm chài, chốn miếu hoang - cô từng đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người.

Nhưng chưa ở đâu... khiến linh giác của cô cảnh báo mạnh đến thế.Khi xe dừng gần khu nội thành, cô đột ngột sững người.Một luồng khí kỳ lạ... không, không phải khí độc, không phải tà niệm, cũng không hẳn là sát ý.Nó tràn đến như hơi thở, lặng lẽ mà dồn dập, không đột ngột xuất hiện, mà như vốn đã hiện hữu khắp nơi - chỉ là bây giờ mới tỉnh giấc"Ở đâu...?

Ai...?"

- Dư Niệm lẩm bẩm, ánh mắt vô thức hướng về phía hoàng cung sừng sững.

Cô xuống xe không một lời, lần theo luồng khí tức ấy bằng trực giác, băng qua những ngõ hẻm ngoằn ngoèo, hậu viện của các quan xá, thậm chí đến cả khu nhà hoang và những nơi ổ chuột mà không ai dám lui tới.Tất cả đều là ngõ cụt.Mỗi bước chân lại khiến khí tức yếu đi, như trêu ngươi, như dẫn dụ."

Là ai...?"

- Cô thì thầm, trong lòng vừa hứng thú vừa hoang mang.

"Không giống gười cũng chẳng phải phải quỷ."

Lúc tưởng chừng đã tuyệt vọng, cô dừng chân ở một bức tường thành gần Hoàng Cung.Gió đông thổi qua, mùi hương trầm thoang thoảng len vào mũi, nhưng khí tức kỳ lạ khi nãy đã biến mất không dấu vết.Đúng lúc đó, cô nhìn thấy một bóng người mờ nhạt bước ngang qua phía sau bức rèm trong đại điện gần đó.Chỉ thoáng qua trong giây lát.Một thân y phục quan viên mảnh mai ,áo bào lam phủ đến gót, bước chân nhẹ tựa gió, khí chất thanh cao đến mức khiến người ta có cảm giác không thể chạm vào.

Không còn dấu vết của khí tức mạnh mẽ kia, nhưng trực giác mách bảo cô: chính là người ấy.Dư Niệm nheo mắt, nhìn theo.

Một giọng nói vang lên trong đầu:
“Chẳng phải cô đang tìm ta sao?”
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 3-Cám Dỗ


Dư Niệm đứng lặng trong đêm, khi giọng nói lạnh lẽo như băng xuyên qua tâm trí cô - "Chẳng phải cô đang tìm ta sao?"

Cô sững lại, hai bàn tay thô ráp vỗ vào má mình một cái, ánh mắt lóe lên nghi ngờ: Ảo giác?

Hay linh lực của kẻ đó mạnh đến mức xâm nhập cả vào tâm thức?Cô ngẩng đầu lên lần nữa - không một ai.

Bóng dáng quan viên lúc nãy như thể chưa từng tồn tại.

Không khí lặng như tờ.

Không một dấu tích.

Không một linh khí.Một nụ cười kéo dài trên gương mặt Dư Niệm, vặn vẹo đến gần chạm mang tai."

Thú vị thật..."

- cô lẩm bẩm.

Một kẻ có khí tức áp đảo, lại có thể che giấu dấu vết triệt để như vậy - đối với những người như cô, không phải mối đe dọa, mà là một cám dỗ.Từ đêm hôm đó, Dư Niệm không còn cảm nhận được gì nữa.

Luồng khí lạ đã biến mất, nhưng trong lòng cô như bị một sợi tơ vô hình kéo căng, âm thầm dẫn dắt cô tiến về nơi ấy - hoàng cung.Cô thử mở linh nhãn, dò xét, cảm nhận bằng đủ loại bùa chú - tất cả đều vô dụng.

Thứ đó quá sâu, quá tĩnh, và quá khéo."

Như có ai đó đang thách thức ta..."

Không chần chừ, cô len vào đợt tuyển cung nữ mới, dễ dàng vượt qua các vòng sát hạch bằng kiến thức học được từ năm tháng sống trong các đạo quán lẫn hang động.

Chẳng ai chú ý đến một cô gái mảnh mai, nhỏ bé với vẻ mặt lãnh đạm ấy - và cô cũng chẳng muốn ai chú ý.Những tháng đầu trong cung
Dư Niệm sống như cái bóng.

Lặng lẽ lau dọn, lặng lẽ ghi nhớ.

Mỗi câu chuyện từ các cung nữ già dặn, mỗi lời mắng của quản sự, cô đều nhớ như in.Cô còn tìm cách tiếp cận vài quan viên nhỏ của Bộ Lễ - nhưng vô ích.

Mỗi lần tưởng như nắm được chút gì, thông tin lại lặng như nước hồ sâu.

Cứ như có ai đó...

đang giật dây, dẫn dụ cô đi lạc trong mê cung."

Đáng hận..."

- cô lẩm bẩm giữa đêm, một mình lẩn khuất trong hành lang đá lạnh, khi hoàng cung đã say ngủ.

Bộ Lễ là khu vực cô không thể bước vào.

Ngay cả khi dọn dẹp gần đó, chỉ cần đi lệch vài bước, cô lập tức bị người hầu chặn lại với ánh mắt lạnh băng."

Ngươi là ai cho phép tới gần khu chính điện?"

"Cẩn thận đấy, cung nữ nhỏ như ngươi... mất mạng lúc nào không hay."

Đêm đó, khi đang tìm cách tiếp cận lối đi phụ gần Bộ Lễ, hoặc tìm cách trèo tường vào thì cô nghe thấy một tiếng thì thầm khẽ bên bức tường phía bên trong của bộ lễ, nhưng Dư Niệm - với thính giác được tôi luyện - nghe rất rõ:"Làm sao đây?

Ngài ấy chắc chắn biết rồi..."

Cô dừng lại, áp tại vào bức tường, có thể nghe được giọng nói của hai người , Hai quan viên của bộ lễ nhỏ tiếng thì thầm với nhau , giọng run run như đang lo sợ điều gì:"Đã bị phát hiện rồi sao?"

"Nghe nói ngài Hoa Nguyệt đang truy lại danh sách lễ phẩm..."

"Nếu lộ chuyện tráo đổi dụng cụ tế tự, cả nhà ta tiêu mất!"

"Hoa Nguyệt..."

- Dư Niệm lập tức ghi nhớ cái tên ấy.

Người đứng đầu Bộ Lễ, kín tiếng, không tranh quyền, nhưng quá kỳ lạMột người không tranh với đời sao có thể tồn tại trong hoàng cung khắc nghiệt?trừ khi quá mờ nhạt đến mức không ai để tâm hoặc là quá rủi ro để người ta động vào.

Và cái tên ấy - Hoa Nguyệt, trong miệng cung nhân ,cái tên đó mang theo sự sợ hãi như nói đến thần linh.'Người đó... liệu có phải là kẻ ta đã gặp hôm ấy không?'Từ ngày đó, Dư Niệm tìm mọi cách để vào Bộ Lễ.

Cô trà trộn vào đội đưa đồ, giả làm cung nữ chuyển thực, thậm chí lén lấy y phục của người hầu.Nhưng mỗi lần đều thất bại.

Cứ như nơi đó có một kết giới vô hình, đẩy cô ra trước khi cô kịp bước qua ranh giới."

Nếu không thể vào từ cửa trước..."

- ánh mắt cô lóe lên tia sáng nhỏ
"thì ta sẽ tìm đường khác."
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 4-Thần Linh


Dư Niệm sau đó đã tìm mọi cách để bước vào Bộ Lễ - nhưng đều vô ích.Không một lối đi, không một khe hở.

Ngay cả một bậc thềm của sảnh chính, cô cũng chưa từng chạm được.

Cô lén lút quan sát, giả dạng hầu nữ, tiếp cận tiểu thái giám, thậm chí nhét quà vặt cho các cung nhân - nhưng vẫn không thu được gì.Cứ như ở đó là nơi thánh địa...

Đêm hôm ấy, ánh trăng len lỏi qua khung cửa sổ nhỏ của căn phòng thấp tối.

Dư Niệm ngồi trong tĩnh lặng, trước mặt là một bàn lễ đơn sơ nhưng bày trí cẩn trọng.Là những món đồ cô đã âm thầm mang theo từ ngày bước vào cung - lá bùa, cát hương, bột tro, một bình máu nhỏ, và một mảnh ngọc chạm khắc cổ chú.

Cô bắt đầu thực hiện tà thuật kiểm tra khí lưu, một nghi lễ mà chỉ những người từng tu đạo trong các môn phái cấm thuật mới biết cách vận dụng.Một phút...

Hai phút...

Ba phút...Không một dấu hiệu.

Không phản ứng.

Không linh khí dao động.Mồ hôi lạnh thấm dọc sống lưng .

Chúng hoàn toàn không hoạt độngMột cơn đau nhói từ ngực dội lên cổ họng, máu trào từ miệng ra, nhỏ xuống các lá bùa vàng.

Chúng lập tức cháy xém, như bị chối bỏ khỏi thế giới Dư Niệm ôm ngực, mắt mở lớn:"Không thể nào, Pháp trận này chưa từng thất bại..."

"Trừ khi có kẻ can thiệp từ bên ngoài."

Ý nghĩ lóe lên trong đầu cô: kết giới.

Nhưng kết giới mạnh đến mức phủ trùm cả hoàng cung và kinh thành?

Ai có thể làm được điều đó?"

Là kẻ nào...?"

- cô thì thầm, giọng khàn như lưỡi dao khô rít trong cổ họng.

"Là người hôm đó?, Là Hoa Nguyệt?

Hay ai.."

Cô nhìn xuống bàn pháp, tất cả đã hỏng.

Những ký hiệu chồng chéo nhau, năng lượng bị ép nghẹt đến mức không thoát ra được.

Kể từ đêm ấy, cô không thể sử dụng tà thuật nữa.

Mỗi lần thử, toàn thân đều tê dại, như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹn khí mạch - một bàn tay của thần linhDư Niệm nhìn bàn tay chai sạm của mình, cô không cảm nhận được tà thuật trong tay mình nữa nhưng chúng không biến mất hoàn toàn, giống như bị kiểm soát không cho dùng vậy"Nhanh lên, vẫn còn khu Tây viện nữa đấy!"

- một giọng thị nữ già quát cắt ngang dòng suy nghĩ.

"Đừng đứng đó như tượng gỗ, lo đi đi!"

Dư Niệm khẽ hít sâu, kéo lại áo khoác, bước ra khỏi bóng tối.

Cô biết - mùa xuân sắp đến, và theo đó là yến tiệc xuân - thời điểm bận rộn nhất hoàng cung.Các cung nhân tất bật suốt ngày đêm, nhưng trong cơn hỗn loạn ấy, Dư Niệm càng dễ lẩn vào bóng tối.

Cô tiếp tục quan sát Bộ Lễ từ xa - và cái tên Hoa Nguyệt, càng lúc càng khắc sâu trong tâm trí.Cô chắc chắn - người ấy biết.

Hoặc chính là người dựng nên mọi chuyện.Đêm tiếp theo, Dư Niệm âm thầm đến gặp Trưởng cung nữ.

Không cúi đầu, không van xin, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn một tờ giấy cũ - ghi lại thông tin về vụ tráo dụng cụ tế tự mà cô nghe được từ những kẻ bàn tán đêm khuya."

Ta có điều cần bẩm báo."

- cô nói dứt khoát.

"Chuyện này... nên để một người trong Bộ Lễ biết."

Trưởng cung nữ nheo mắt nhìn cô:"Ngươi là cung nữ tạp dịch.

Lấy đâu ra tư cách nói chuyện với quan chức?"

"Không phải với ai cũng nói.

Ta muốn gặp Hoa Nguyệt đại nhân."

"Không thể"
"Nhưng liên quan đến bộ lễ"
Căn phòng lặng như tờ.

Trưởng cung nữ nhìn cô hồi lâu, như thể đang cân nhắc giữa hai lưỡi dao.

Chuyện mất dụng cụ của Bộ lễ đã chịu sự trách phạt của hoàng đế , nếu Dư Niệm thực sự có bằng chứng cho việc đó có lẽ sẽ giúp ích được ít nhiều cho họ và cả Ngài ấyCuối cùng, bà gật đầu khẽ:"Được thôi..

Nếu ngươi muốn gặp, vậy thì ta sẽ dẫn ngươi đến."
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 5-Ánh Mắt


Sau buổi đàm phán ngắn ngủi, Dư Niệm được phép gặp Hoa Nguyệt.

Không phải qua đại môn, cũng chẳng phải bằng nghi lễ trang trọng - cô chỉ được dẫn đi từ một hành lang hẻo lánh, phủ rêu và đá lạnh, sau dãy tường bao quanh khu nội viện Bộ Lễ.Cô bước chậm, từng bước đều ghi nhớ từng đường gạch, từng cánh cửa, từng chi tiết khắc chạm quanh sảnh điện.

Trong lòng không khỏi dấy lên nghi ngờ:“Không có chút khí tức nào...Đã tìm sai người rồi sao?”

Khi đi ngang một gian phòng cuối hành lang, một cơn rùng mình không rõ nguyên do chạy dọc sống lưng.

Dư Niệm vô thức siết chặt tay áo, như để kìm lại sự hưng phấn đang trỗi dậy.Vị trưởng cung nhân đi trước cô khẽ dừng bước, không quay lại, chỉ nhẹ nhàng nói:"Đừng tò mò những thứ không nên biết.

Không được ngẩng đầu.

Và tuyệt đối cũng đừng nhìn thẳng vào dáng vẻ của người ấy."

Lời nói dịu dàng, nhưng trong đó mang theo một áp lực khiến người ta không dám cãi lời.Dư Niệm khẽ gật đầu, cúi thấp người hơn, như một chiếc bóng nhỏ bị hòa tan trong bóng tối.

Cô không định làm loạn, càng không muốn khiến cuộc gặp này bị chấm dứt trước khi bắt đầu.Cánh cửa mở ra.

Hương trầm dày đặc tỏa ra từ bên trong.Phía sau một lớp màn mỏng, là một bóng người đang ngồi - cao ráo, thẳng lưng, không động đậy.

Dư Niệm không thể nhìn rõ gương mặt, thậm chí còn không nghe thấy tiếng thở."

Hoa Nguyệt đại nhân, có người cầu kiến."

- vị trưởng cung nhân cúi người nói khẽDư Niệm đứng yên, vẫn cúi đầu như vậy.

Không khí trong căn phòng như bị rút cạn.Không có tiếng đáp lại.

Chỉ có ánh nhìn - từ người phía sau tấm rèm - ánh mắt khiến lồng ngực cô nghẹt thở.Không lạnh, không nóng.

Không phẫn nộ cũng không hiền hòa.

Chỉ là... một sự soi xét.

Giống như thần linh nhìn xuống một sinh vật trần thế - không thiện cảm, không khinh thường - chỉ đơn thuần là đang thấy.Dư Niệm muốn ngẩng đầu.

Muốn biết rõ liệu bóng người ấy có phải là người cô từng cảm nhận trong đêm đó không.

Nhưng trí nhớ lại trở nên trống rỗng.

Hình ảnh hôm đó như bị rút ra khỏi đầu cô, như chưa từng tồn tại.Dư Niệm hít sâu một hơi.

Cô mở miệng, bằng giọng nói không run rẩy, nhưng tuyệt đối cung kính:"Vài đêm trước... nô tì tình cờ nghe được lời bàn tán của một vài thái giám trong cung.

Có kẻ tráo đổi lễ phẩm, tham ô trong buổi cúng tế tại điện Thái Hòa."

Cô dừng lại một chút, rồi tiếp:"Nô Tì không dám chắc mọi điều đều đúng, nhưng nếu là thật, sẽ ảnh hưởng đến thanh danh Bộ Lễ, và cả quốc lễ sắp tới."

Vẫn không có tiếng trả lời.

Chỉ có tiếng gió khẽ lay bức màn.Sau cùng, bóng người phía sau giơ tay ra hiệu.

Vị trưởng cung nhân gật đầu, nhẹ giọng:"Đã rõ.

Ngươi có thể lui."

Dư Niệm chần chừ.

Cô muốn nói thêm.

Muốn hỏi - có phải người ấy là...?

Nhưng không kịp.

Một lần nữa, áp lực ấy lại ập đến như hòn đá đè lên lồng ngực cô, không phải từ khí tức, là từ ánh mắt Vị trưởng cung nhân thấy cô vẫn còn vẻ do dự, liền cẩn thận nhắc nhở "Lui đi."

Khi quay lưng rời đi, Dư Niệm cảm giác ánh nhìn ấy vẫn dõi theo mình, như xuyên qua lưng, xuyên qua da thịt, nhìn thẳng vào phần hồn sâu nhất.Không phải người.

Không phải ma.

Là thần.
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 6-Định Mệnh


Sau lần gặp ấy, Dư Niệm không thể bình tâm.Cô bắt đầu tin chắc: người mang khí tức đêm hôm đó là Hoa Nguyệt.Nhưng nghịch lý là, lần gặp mặt ấy - cô không cảm nhận được một chút linh lực nào.

Trống rỗng.

Tĩnh lặng.

Như thể người ấy chưa từng tồn tại trong thế giới của đạo pháp.'Là thần, hay là quỷ?

Ngươi là phước lành trấn áp tà ác...

Hay chính là kẻ tạo ra nó?'Những câu hỏi đó quẩn quanh trong đầu cô ngày cũng như đêm, ngay cả khi đang lau sảnh đường, giặt lụa, hay gánh nước ngoài sân hậu viện.Rồi một đêm trong giấc mơ -
Dư Niệm thấy bản thân bị giam cầm trong bóng tối đặc quánh.

Tứ chi cô như bị xích lại bằng xiềng sắt vô hình, không thể cử động, không thể kêu gọi linh lực, cũng không thể hét lên.Chỉ có một giọng nói xa xăm vang lên trong tâm trí:"Định mệnh... sẽ sắp đặt để gặp gỡ."

Cô choàng tỉnh.

Mồ hôi lạnh thấm ướt phần lưng áo.Đêm vắng.

Căn phòng nhỏ tối tăm.

Cô ngồi dậy, thở gấp, bàn tay nắm chặt đến trắng bệch."

Lần đầu tiên ...ta bị áp đảo như thế này."

- cô lẩm bẩm.

Không phải bởi sức mạnh.

Mà bởi một loại trói buộc vô hình.

Như thể cô đã bị đánh dấu, chỉ là bản thân chưa phát hiện ra.Những ngày sau đó, yến tiệc mùa xuân chuẩn bị đến gần.

Toàn cung nhộn nhịp, các phi tần tranh nhau thể hiện, các cung nhân đều bị điều động.Dư Niệm cũng được phân vào một nhóm cung nữ tạm thời hỗ trợ hậu cần - một điều bất thường so với thân phận dọn dẹp trước đó.Trong nhóm mà cô được sắp xếp cùng để làm việc, có ba người đặc biệt:Một người với mái tóc được búi gọn gàng ,bộ y phục cung nữ sạch sẽ không một nếp nhăn ,mọi cử động đều có chừng mực, chỉ với chừng ấy cô có thể đoán được người này hẳn là sống bằng kỷ luật,thậm chí có phần nghiêm khắc với bản thân - Tư Nguyệt.Một người nổi bật giữa hàng cung nữ vì không hoàn toàn giống ai, là một nữ nhân ngoại tộc, một gia tộc đã thuần phục từ lâu,mang dáng dấp cao ráo, đôi mắt nâu hổ phách ,ánh lên sắc sáng như mặt hồ - trong trẻo mà rắn rỏi.

Dù khoác trên người bộ y phục nghiêm cẩn của cung nữ, nhưng lại mang khí chất mạnh mẽ như chưa từng bị khuất phục,một điều mà không phải cung nữ nào cũng có được- Sở Ly Mạch.Và một người không quá bổi bật, nhưng lại khiến Dư Niệm cảm thấy rất lạ lẫmNàng ta tên là Ái Hoa.

Một cung nhân của Bộ LễNàng không phải kiểu người khiến người khác đổ dồn toàn bộ ánh mắt vào, nhưng khi nhìn lâu hơn lại chẳng dễ rời mắt,thân hình mảnh mai với đôi mắt đen sâu lắng , trầm tĩnh đến mức tưởng như vô cảm, sự lặng lẽ ấy khiến Dư Niệm cảm thấy như đang nhìn một ánh trăng ,mang cho mình một nét đẹp thanh khiết và lãng mạn .“Kỳ lạ thật...”

- Dư Niệm nhiều lần thoáng nghĩ
“Sao cảm giác thật quen thuộc?”

Nhưng rồi cô cũng tự gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên ,cô Nhìn Ái Hoa lâu hơn một chút như bị thu hút bởi khí chất ấy
“nếu có thể cô ấy sẽ hợp với cương vị một học giả hơn thay vì một cung nữ nơi hậu viện”Tư Nguyệt và Sở Ly Mạch nhanh chóng trở nên thân thiết hơn cô dự tính, với việc một người hoạt bát hay nói hay cười, có thể là một sự bù trừ hoàn hảo với Tư Nguyệt. nàng thường kéo Dư Niệm vào những chuyện vụn vặt trong cung.

Chỉ Ái Hoa giữ khoảng cách nhất định, nhưng vẫn đủ gần để không bị xem là xa cáchBốn người - bốn thân phận
Nhưng cùng tụ lại trong vòng xoáy định mệnh của một mùa xuân sẽ không bình thường.Cũng trong khoảng thời gian ấy, một điều bất ngờ xảy ra ,như thể bánh răng của định mệnh lại kéo cô vào quỹ đạo của nóHoàng Hậu- Khinh Vũ - đích thân chọn Dư Niệm làm cung nữ theo hầu sau buổi yến tiệc.

Không ai hiểu vì sao.

Không có gia tộc chống lưng, không có ân huệ trước đó."thật may mắn."

- người ta nói vậy.

"Hoàng hậu nương nương có lẽ đã nhìn trúng cô ta"
Những lời bàn tán nhanh chóng lan truyền ra , có người thấy cô may mắn, có sự ngưỡng mộ, cũng có ghen tị , nhưng không ai biết rõ lý do ở sau chúng Vậy là Dư Niệm, từ một đạo sĩ lưu vong, giờ đã bước vào trung tâm của một ván cờ khổng lồ, với những mảnh cờ đều khoác lên người dáng vẻ bình thường nhất.Cô không biết , từ những điều đơn thuần đó sẽ là bước ngoặt ảnh hưởng đến số phận của cô sau này
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 7-Yên Bình Trước Giông bão


Một tháng kể từ khi được chuyển đến Cung Phượng Tâm - nơi ở của Khinh Vũ, mọi thứ đối với Dư Niệm đều quá yên bình, đến mức bất an.Những cung nữ ở đây cần mẫn, khéo léo, và đặc biệt... kính trọng chủ nhân của họ một cách lạ kỳ.

Một số người còn ngẩn ngơ khi Khinh Vũ đi ngang, ánh mắt như kẻ si mê nhìn một vị công tử.

Dư Niệm thấy vậy chỉ biết thở dài, nghĩ thầm:“Dù có đẹp đến mấy... cũng là nữ nhân cả thôi”
---
Trong những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, cô lại nhớ đến buổi yến tiệc mùa xuân vừa rồi - buổi tiệc đã thay đổi tất cả.Cô nhớ rõ bản thân đã phát hiện có người âm thầm bỏ thuốc vào món điểm tâm của một vị phi tần, và đã ngăn cản kịp thời.

Không lâu sau đó, Khinh Vũ xuất hiện.Không ai rõ là vô tình hay cố ý.

Chỉ biết, sau hôm ấy, Dư Niệm được giữ lại.

Là thưởng công?

Là sắp đặt?

Là duyên số?

Hay là..."

Định mệnh sẽ sắp đặt để gặp gỡ..."

Câu nói ấy, vẫn vang vọng trong những giấc mơ của cô.

Nhưng rốt cuộc, định mệnh của cô là ai?

Hoa Nguyệt?

Hay... một bàn tay khác còn lớn hơn?

---
Khinh Vũ là một chủ nhân lạ lùng.

Cô không giống những phi tần khác - không tranh đoạt, không phô trương.

Lặng lẽ, mà kiên cường.

Mạnh mẽ như một vị tướng, nhưng vẫn có sự dịu dàng của một người mẹ.Dư Niệm từng nhìn thấy cách cô chăm sóc Tề Lăng Tiêu - con trai duy nhất của cô và Hoàng đế , có phần khâm phục khả năng của cô ấy"Người như vậy... xứng làm mẫu nghi thiên hạ, dẫu chẳng có thế lực nào chống lưng."

---
Những ngày trôi qua, Dư Niệm không còn gặp lại nhóm bạn cũ -
Tư Nguyệt, Sở Ly Mạch, hay cả Ái Hoa.

Thông tin về Hoa Nguyệt cũng hoàn toàn im lặng.

Thậm chí tại yến tiệc mùa xuân hôm ấy, cô không thể nhìn rõ gương mặt người đó, khiến lòng càng thêm bức bối như bị ai đó khóa chặt tầm mắt.

---
Một buổi chiều, khi cô đang chăm chú lau dọn bàn trà, một bàn tay đặt nhẹ lên vai.

Không mạnh, nhưng lại khiến Dư Niệm giật mình như vừa bước ra khỏi mê cung.Cô quay lại, lập tức cúi người thật sâu:"Tham kiến hoàng hậu nương nương."

Là Khinh Vũ.Cô ấy không nói gì ngay.

Chỉ nhìn Dư Niệm một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng gật đầu:"Chuẩn bị đi, mai ngươi sẽ theo ta đến Lễ Trà Quan Lâm."

Là một trong những lễ nghi chuẩn bị cho đại hội giữa các bộ trong hoàng cung.Dư Niệm khẽ động lòng.

Bộ Lễ sẽ có mặt.

Và nếu may mắn Hoa Nguyệt cũng sẽ ở đó.“Cuối cùng...”

- cô siết tay, lòng rạo rực với sự mong đợi
'Ta cũng có thể gặp lại người ấy.'
---Hôm sau.

Trong khung cảnh tinh tế của Lễ Trà, từng tách trà được dâng lên các đại biểu bộ Lễ, Nội Vụ, Hình Bộ...

Dư Niệm mặc bộ cung phục tươm tất, đứng cạnh Khinh Vũ, ánh mắt không ngừng đảo quanh - tìm kiếm.Rồi...Cô thấy một người bước ra từ hậu điện.

Mang ấn kí của Bộ Lễ.

Dung mạo thanh tú, đôi mắt bình thản như nước mùa thu - là Ái Hoa.Không phải Hoa Nguyệt.Cô cảm thấy trái tim có phần hụt hẫng, đến mức không nói nên lời.

“Ái Hoa có thể thay người ấy đến sao?

Thân phận cũng không nhỏ nhỉ?

Hay là một người đáng tin cậy
Nếu như vậy mình Có thể dựa vào cô ấy để tiếp cận Hoa Nguyệt”
Ái Hoa đứng cách vài bước, cúi đầu lễ phép:"Hoa Nguyệt đại nhân có việc riêng, không thể đến dự.

Người không thích nơi ồn ào.

Tôi được cử đi thay mặt."

---
Dư Niệm chỉ nhìn người kia, ánh mắt lạnh đi một nhịp."

Vậy ra...

Kẻ ta chờ đợi, vẫn đang giật dây từ nơi không ai với tới được."

---Một giấc mơ.

Một giọng nói.

Một ánh mắt.

Tất cả đều đẩy Dư Niệm vào ván cờ chưa rõ hình dạng.

Nhưng cô biết: từ giờ, sẽ không còn "yên bình" nữa
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 8-Bàn Tay Vô Hình


Buổi Lễ Trà Quan Lâm diễn ra giữa những hàng trúc uốn mình theo gió, tiếng đàn nhã nhạc vang lên nhè nhẹ như đang ru giấc mộng cho cả cung đình.

Dư Niệm đứng yên sau lưng Khinh Vũ, người được mời làm chủ tọa, điều mà trước đây chưa từng xảy ra.Cô từng nghe các cung nữ nói rằng Khinh Vũ rất ít khi tham dự sự kiện chính trị - cô ưa yên tĩnh, ghét lễ nghi và những trò ngầm dưới danh nghĩa "giao hảo".

Nhưng hôm nay, nàng lại đích thân đến, phong thái không khác gì đang thưởng trà một mình trong hậu viên."

Người đó... luôn khiến mọi chuyện trở nên đơn giản." .

Dư Niệm nghĩ thầm.Khung cảnh ngoài kia thì lại khác.

Một bầu không khí lặng như nước trước cơn mưa giông.

Bên dưới tán cây, quan viên và đại diện các bộ vẫn rôm rả.

Nhưng Dư Niệm bằng trực giác của người từng lăn lộn trong giang hồ , cô nhận ra vài ánh mắt dao động.

Bồn chồn.

Bất an.

Lo sợ.Họ như những con thú vô tình giẫm phải lãnh địa của kẻ săn mồi.

Cô nghiêng đầu, lắng nghe đoạn đối thoại mơ hồ lọt vào tai.

"Gần đây, nghe nói Bộ Lễ đang truy tra lại sổ sách các năm trước..."

"Lẽ nào có sai sót?

Chuyện cũ mà, có thì cũng nên cho qua."

"Ngươi nghĩ ai là người kiểm tra?

Chính là vị đại nhân đó đấy..."

"Suỵt!

Ở đây không phải nơi ngươi muốn mất đầu đâu."

Dư Niệm nhíu mày.

Lúc trước, cô từng nghe tin về dụng cụ bị tráo đổi trong lễ tế, tưởng là chuyện nhỏ, nay lại thấy vài người run rẩy chỉ vì nhắc đến tên Hoa Nguyệt.“Có chuyện lớn hơn ta nghĩ.”

- cô nhẩm tính.

Ánh mắt lặng lẽ dò xét từng người rồi những lời bàn tán, muốn tìm thêm thông tin từ những cuộc trò chuyện
---
Sau khi buổi lễ kết thúc, từng nhóm quan lại lần lượt rời đi.

Khinh Vũ vẫn ngồi lại, tay cầm chén trà đã nguội lạnh, thần sắc điềm tĩnh như một đóa sen giữa hồ sương, chẳng vướng bụi trầnDư Niệm nhìn nghiêng qua, thấy trong đáy mắt người ấy ẩn một tia suy tư, như thể đã đoán được một điều gì đó.

Đúng lúc đó - Một tiếng động lớn vang khắp căn phòng khiến ai nấy đều giật mình Một loạt âm thanh rít gãy vang lên.

Từ phía mái hiên bên trái nơi chứa các dụng cụ nghi lễ , một vài thùng gỗ lớn rơi xuống như có kẻ đẩy.Tiếng hét vang lên.

Một vài người ngã xuống - máu loang ra như màu mực nhuộm vào đất tuyết trắng.

Khi họ vừa hiểu chuyện gì đã xảy ra thì một số hoảng loạn, một số lại sợ hãi, ai can đảm hơn thì giữ được sự bình tĩnh Dư Niệm nhanh chóng nắm bắt tình hình, ánh mắt lia qua xác người - ba người chết, hai bị thương nặng.Nhưng có điều lạ lùng:
Tất cả những kẻ trúng đòn đều là những người mắt từng lóe lên sự lo sợ trong suốt buổi lễ.Cô cũng nghe được tiếng lẩm bẩm yếu ớt bên dưới "Là những kẻ bị hoài nghi đã động tay vào dụng cụ bị tráo trước đây?"

"Chẳng lẽ... là sự trừng phạt?"

"Là ngài ấy sao?"

- Dư Niệm nhìn về hướng không ai cả.

---Khinh Vũ vẫn không hoảng loạn.

Cô chỉ nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đứng dậy, ra lệnh bằng giọng bình thản:"Đưa những người bị thương đi điều trị.

Phong tỏa hiện trường.

Gọi người từ Thái Y viện và Hình Bộ đến kiểm tra toàn bộ."

Giọng nói của nàng không mang theo phẫn nộ, nhưng đủ khiến những người có mặt cúi đầu răm rắp tuân lệnh.

---
Lúc này, trong đám đông nhỏ bắt đầu râm ran những lời thì thầm lo sợ lẫn bất an:"Toàn bộ là dụng cụ của Bộ Lễ..."

"Không phải vô tình đâu.

Chúng rơi đúng lúc mọi người rời đi."

"Những người kia... hình như từng dính vào việc tham ô đó."

"Không thể nào là ngẫu nhiên..."

"Nhưng Hoa Nguyệt đại nhân đâu có xuất hiện?"

"Ngài ấy làm thế để làm gì chứ?"

Dư Niệm bước lùi lại, đứng trong góc, ánh mắt lạnh đi:“Không phải vô tình.

Là cảnh cáo.

Ai có thể làm ra chuyện này?

Rốt cuộc Là thần linh?

Hay là quỷ?”

Một bóng người vụt qua trí nhớ của cô - hình bóng như một vị thần sau tấm rèm, ánh mắt như xuyên qua hồn phách."

Là người đó thật sao?"

- cô thầm hỏi, tim đập rối loạn trong lồng ngực
 
Thượng Cung Chi Cục
Chương 9-Trừng Phạt


Mệnh lệnh vừa phát ra, cả quảng trường như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Các cung nhân vội vã hành động, những tiếng bước chân vội vã, lời hô gọi gấp gáp vang lên.

Không ai được phép rời khỏi nơi này.

---Dư Niệm cúi người đỡ lấy một bóng hình đang run rẩy bám chặt lấy tay áo mình.Là Ái Hoa.Bàn tay ả lạnh ngắt, bám như thể muốn bấu víu lấy một cành cây giữa cơn lũ.

Dư Niệm đưa mắt liếc sang – ánh mắt ả tròn xoe, thoáng hoảng hốt, không có gì khác biệt với người thường bị doạ sợ.

Cô không quen với việc được bám vào, cũng không thích việc quá gần gũi nhưng sự trầm tĩnh ấy, nổi sợ không nói thành lời kia lại khiến lòng cô khẽ rung - cảm giác đó lạ lẫm nhưng không hiểu sao lại không muốn đẩy ra> ‘Chỉ là bản năng phản xạ?

Cô ấy không thích âm thanh lớn sao?

Một học giả hay một cung nữ trong bộ lễ thì vẫn là con người , sợ gì đó cũng dễ hiểu’ . –Cô nghĩ, rồi nhìn đi chỗ khác.

---Cô nhanh chóng quan sát lại hiện trường, tìm dấu vết của ma lực, tà thuật, phù văn, khí tức dị thường – nhưng tất cả đều… trống rỗng.

Không có dư chấn linh lực.

Không có mùi máu tanh của quỷ thuật.

Không có luồng khí hỗn loạn từ pháp trận bị xé rách.

“Không giống có ai đó ra tay.

Giống như bản thân các vật thể ấy tự có ý chí hay là một cách để che mắt?…”

---Ngay sau đó, các thái y từ các viện được triệu tập gấp, băng cáng những kẻ bị thương được đưa đến.

Giữa hàng người, Dư Niệm nhận ra Tư Nguyệt – y phục gọn gàng, động tác không có chút thừa thãi, nhìn vào hiện trường rồi nhanh nhẹn làm các bước sơ cứu như một người từng dầm mưa máu gió bão trong chốn cung đình.“Giữ được hai người rồi.”

“Tay không run, lại khá thành thạo, là dân chuyên rồi.” – Dư Niệm thầm nhận xét, nhưng không xen vào.

---Những người bị đè chết, đều là quan viên trung cấp từng dính líu đến Bộ Lễ.

Những người bị thương, nếu lục lại kỹ, đều từng xuất hiện trong vụ việc “tráo dụng cụ nghi lễ”.

---Cả buổi chiều hôm đó, từng nhóm ngự sử, thái giám, thị vệ tiến hành điều tra, nhưng rồi…Không có dấu vết đẩy ngã.

Không có ai đụng vào mái hiên.

Không có dây buộc bị cắt.

Không có nhân chứng nào có thể khẳng định nhìn thấy một bàn tay nào làm điều đó.Tất cả như thể được “bố trí bởi số phận.”

---Lời bàn tán lặng lẽ lan như khói:“Chắc là thần linh phẫn nộ…”

“Nhưng nếu là Hoa Nguyệt đại nhân… sao ngài ấy lại phải xuất thủ?”

“Mà cũng chưa ai từng thấy ngài ấy thật sự dùng pháp thuật…”

“Có khi nào ngài ấy chỉ là hư danh?”

“Đừng nói bậy”“Không có bằng chứng, nói gì cũng vô ích thôi..”

“Không thể cái gì cũng nghi ngờ ngài ấy được”“chỉ là nói quá thôi..ngài ấy cũng là con người như chúng ta, sao có thể làm được chuyện này”“nhưng điều liên quan đến bộ lễ ,nói ngài ấy không biết gì thì cũng khó mà tin..”

Dư Niệm nghe được, nhưng không lên tiếng.

Trong lòng cô vẫn nặng trĩu.“Không thể là vô tình.

Không như con người làm
Cũng không giống tà thuật.”

Cô chỉ nhớ về ánh mắt đêm đó – cái ánh mắt lạnh như gương nước, sâu như vực thẳm và cảm giác bị ai đó siết chặt trong lòng bàn tay vô hình.“Có thể… là ‘ý chí của thần linh.

Hay một kẻ nào đó còn mạnh hơn cả tà thuật.”

Khi mọi người đã lặng lại, Khinh Vũ bước lên một bậc đá, áo choàng trắng thêu văn lân uốn nhẹ trong gió, khí chất không lộ mà vẫn khiến toàn sân im phăng phắc.Nàng nhìn một lượt – không vội vã, không lạnh nhạt – rồi cất lời:“Chuyện xảy ra hôm nay… là tai nạn.

Không có bằng chứng cho bất kỳ điều gì khác.

Không ai được phép bàn tán”
Nếu có kẻ nào lén tung tin đồn, xử theo nội luật hoàng cung”
Lời nói không gắt gao, nhưng ngữ điệu dứt khoát, như lưỡi dao bọc trong tơ lụa.

Các cung nhân, quan viên, ngay cả ngự sử cũng cúi đầu nhận mệnh.

Mọi người dần lui bước, cả quảng trường chỉ còn tiếng gió rít và mùi máu còn vương.

---
Dư Niệm chậm rãi đứng lại cuối cùng, ánh mắt cô vô thức tìm bóng hình quen thuộc —
Không có Hoa Nguyệt.

Bên tay áo cũng chẳng còn bóng người luôn trầm mặc nhưng vì sợ hãi mà níu lấy cô
“Đi mất rồi”
---
“không xuất hiện ,vậy là vô can
Hay là kẻ đang ngồi phía sau hậu trường, kéo dây?

Tuy không ra tay.

Nhưng có khi lại là người định ra luật chơi này, còn kéo cả ta vào”Dư Niệm siết chặt tay áo, cảm thấy chính mình ngày càng lún sâu vào một ván cờ mà ngay cả bàn cờ cũng không nhìn rõ nữa.
 
Back
Top Bottom