Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 300: Đi ra biển khơi



Trong Sa La thành ở biên giới, một thư sinh trung niên dáng vẻ hào sảng

đang ngửa đầu uống từng hớp rượu, nhẹ nhàng vung roi ngựa, rèm che xe

ngựa đột nhiên vén lên, bên trong vang lên một giọng nữ: “Quân Ngọc tiên

sinh, hắn tỉnh rồi.”

Đương nhiên những người này chính là Bách Lý Đông Quân, Nguyệt Dao và

Quân Ngọc. Bọn họ rời vùng cực bắc rồi đi thẳng về phía nam, giờ đã tới

biên giới Bắc Ly, vào tòa thanh nhỏ tên Sa La ở biên giới.

Nghe tiếng nói sau lưng, Quân Ngọc gật nhẹ đầu, đỗ xe ở bên rồi đứng dậy

đi vào trong, nhìn Bách Lý Đông Quân nằm đó sắc mặt trắng bệch hỏi:

“Cảm giác thế nào?”

Bách Lý Đông Quân uể oải lắc đầu: “Cảm giác rất không tốt. Ta không cảm

nhận được trong người có tí chân khí nào.”

“Nội lực của ngươi bị hút sạch.” Quân Ngọc thở dài.

Bách Lý Đông Quân không hề kinh ngạc, chỉ gật nhẹ đầu: “Ta đoán được,

Diệp Đỉnh Chi thì sao? Hắn thế nào rồi, còn sống chứ?”

“Ít nhất khi chúng ta tách ra thì hắn vẫn còn sống, nhưng những người dẫn

hắn đi thì chưa chắc.” Quân Ngọc trầm giọng nói: “Vị huynh đệ của ngươi

đã nhập ma.”

“Vì sao không mang hắn về?” Giọng điệu của Bách Lý Đông Quân rất bình

tĩnh, không hề có ý phàn nàn.

Quân Ngọc lại hơi áy náy nói: “Hắn lúc đó, cho dù là ta cũng không tự tin

có thể mang hắn đi được, thậm chí ta còn lo hắn có đột nhiên nổi đóa lên,

nhân lúc ta chưa chuẩn bị giết cả hai người các ngươi không.”

“Ta hiểu rồi. Dù sao cũng cám ơn sư huynh.” Bách Lý Đông Quân cố gắng

đứng dậy: “Nhưng Diệp Đỉnh Chi không thể ở lại nơi đó, ta nhất định phải

mang hắn về.”

“Với võ công hiện giờ của ngươi, một tên đệ tử gác cửa của Thiên Ngoại

Thiên cũng có thể đánh ngã được. Còn Diệp Đỉnh Chi, trong toàn bộ thiên

hạ hiện giờ, chỉ có vài người chế ngự được hắn mà thôi. Ngươi phải lo cho

chính mình đi.” Quân Ngọc nhìn sang phía Nguyệt Dao.

Giờ phút này dung nhan Nguyệt Dao cũng tiều tụy, tuy chặng đường vừa

rồi đã ngăn cản được Thiên Ngoại Thiên khởi xướng chiến tranh với Bắc Ly,

nhưng lại hại chết phụ thân mình, ngoài ra còn khiến Diệp Đỉnh Chi tẩu hỏa

nhập ma, cho dù thế nào cũng không thể coi là thành công được. Nhưng

cô vẫn cố gắng khích lệ Bách Lý Đông Quân: “Giờ phải nghĩ cách khôi phục

công lực đã. Quân Ngọc tiên sinh lợi hại như vậy, chắc chắn có cách.”

Quân Ngọc không tiếp lời, im lặng trong chốc lát rồi lắc đầu: “Không, ta

không có cách nào.”

Bách Lý Đông Quân cười khổ một tiếng, có vẻ đã đoán trước.

“Mấy hôm nay ta vẫn luôn bắt mạch sư đệ, cũng nghĩ hết mọi cách, nhưng

nói thật, bây giờ ta vẫn không nghĩ ra cách nào chữa trị cho sư đệ. Thậm chí

trong thế gian này, người chữa được cho sư đệ, ngoài sư phụ ra, ta không

nghĩ ra được ai khác. Nhưng bây giờ sư phụ không rõ hành tung, ta cũng

không tìm được người.” Quân Ngọc trầm giọng nói.

“Dược Vương Tân Bách Thảo thì sao? Chúng ta có thể tới Dược Vương Cốc

thử xem?” Nguyệt Dao hỏi.

“Đúng là Tân Bách Thảo có y thuật thiên hạ vô song, nhưng thương tích của

sư đệ không phải chỉ dùng y thuật là chữa được. Chân khí trên người bị hút

sạch trong khoảnh khắc, nội hải bị tổn hại hết sức nghiêm trọng, nhất định

phải có một cao thủ giúp hắn tái tạo nội hải.” Quân Ngọc thở dài nói:

“Đáng tiếc, trong thiên hạ hiện giờ ta chỉ biết một người có năng lực này,

chính là sư phụ.”

“Ta còn biết một người, chắc hắn cũng làm được.” Bách Lý Đông Quân đột

nhiên nói.

“Ai?” Quân Ngọc sửng sốt.

“Mạc Y.” Bách Lý Đông Quân chậm rãi nói.

Nguyệt Dao nhíu mày, có vẻ từ trước tới nay chưa từng nghe tới cái tên

này.

Quân Ngọc lại như đang suy tư: “Cái tên mà ngươi vừa nói, hình như rất lâu

trước ta từng nghe sư phụ say rượu nhắc tới. Xem ra ngươi đã từng tới hải

ngoại tiên sơn, vùng đất bồng lai.”

“Nhiều năm trước ra du lịch Ly Hải, ta từng tới nơi đó, gặp hai sư đồ ở đó.”

ánh mắt ảm đạm của Bách Lý Đông Quân đột nhiên lóe sáng: “Chắc chắn

Mạc Y có năng lực đó.”

“Nếu đúng là Mạc Y mà sư phụ từng nhắc tới, thế thì rất có thể.” Quân

Ngọc gật nhẹ đầu: “Chỉ tiếc là đến hải ngoại tiên sơn thì ta không thể đi

cùng ngươi được.”

“Vì sao?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Quân Ngọc thở dài: “Hải ngoại tiên sơn chỉ gặp người muốn gặp. Nhiều

năm trước ta đã làm sai một chuyện, sai lầm đó khiến cho nếu ta tới gần

tiên sơn ấy, chắc chắn con thuyền sẽ bị sóng biển lật tung.”

“Sư huynh đã làm gì?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ta cầm một thanh kiếm, đánh sập một ngọn núi, khiến rất nhiều người bị

thương, phá hủy mấy tòa đạo quán, cuối cùng còn nổi giận châm lửa đốt.”

Ánh mắt Quân Ngọc đầy hối hận: “Còn Mạc Y và sư phụ của hắn, vốn là

người của ngọn núi ấy.”

“Lúc còn trẻ tính tình sư huynh tệ đến vậy à?” Bách Lý Đông Quân bất đắc

dĩ nói: “Lúc đó không nhẫn nhịn một chút được à?”

Quân Ngọc gãi đầu một cái: “Chuyện đã qua rồi. Năm xưa đập phá cũng là

nổi giận vì hồng nhan...”

“Hồng nhan?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.

“Trong đạo quán đó có một vị đạo cô...” Thần sắc Quân Ngọc hơi xấu hổ:

“Không nói mấy chuyện này nữa, Hải ngoại tiên sơn ở ngoài Ly Hải, dọc

đường cực kỳ gian khổ, năm xưa ngươi còn võ công, chỉ cần biết đường thì

tới đó cũng không vấn đề gì, nhưng bây giờ công lực của ngươi đã mất

hết...”

“Ta có thể.” Nguyệt Dao đột nhiên nói. “Ta sẽ đi cùng hắn, chắc chắn sẽ đưa

hắn tới đó.”

Quân Ngọc nhíu mày: “Ồ?”

“Không được.” Ngoài xe ngựa vang lên một giọng nói, chỉ thấy một cô gái

áo xanh bước vào, cô ném bọc lương khô trong tay xuống dưới đất rồi cả

giận nói: “Tiểu thư! Người vừa trốn khỏi chỗ chết, không được đặt mình vào

nguy hiểm nữa!”

“Quân Ngọc tiên sinh, trước khi đi, ta có một chuyện cần nhờ.” Nguyệt Dao

dịu dàng nói.

Quân Ngọc xua tay, rồi ôm quyền nói: “Cô nương cứ nói.”

Nguyệt Dao mỉm cười: “Phiền tiên sinh thu xếp cho thị nữ của ta, tính cách

cô ấy bướng bình, nóng nảy, làm phiền tiên sinh.”

“Không sao.” Quân Ngọc quay đầu sang nhìn Bách Lý Đông Quân một cái:

“Sư đệ, sắp tới lúc ly biệt, sư huynh hỏi ngươi một câu.”

Bách Lý Đông Quân cúi đầu nói:”Sư huynh cứ nói.”

“Sau khi khôi phục công lực, ngươi sẽ làm gì?”

“Đương nhiên là mang Diệp Đỉnh Chi về.”

“Nếu Diệp Đỉnh Chi đã không còn là Diệp Đỉnh Chi lúc trước mà trở thành

một ma đầu thì sao?”

“Thế thì đánh ngã hắn trước rồi mới mang về.”

“Vẫn đơn giản như vậy à.” Quân Ngọc đặt tay lên bả vai thị nữ áo xanh, lùi

lại phía sau, chỉ trong chớp mắt đã đứng trên đường dài.

Nguyệt Dao nhận roi ngựa, đột nhiên vung lên, xe ngựa nghênh ngang rời

khỏi.

Nước mắt bất giác tràn mi cô gái áo xanh: “Tiểu thư...”

Quân Ngọc giơ bình rượu bên hông lên ngửa đầu uống một ngụm, nhưng

phát hiện trong bình rượu đã trống trơn. Hắn cười nói: “Đời này hiếm khi

được chung đường, có thể là trọn đời, cũng có thể là nhất thời, ngươi cứ để

bọn họ đi thôi.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 301: Hành trình tại Ly Hải



Mấy ngày gần đây, Bắc Ly xảy ra rất nhiều chuyện.

Ví dụ như trong Thiên Khải Thành, vị Chu Tước sứ tuổi còn trẻ đã nổi danh

thiên hạ, đứng trong hàng ngũ Thiên Khải Tứ Thủ Hộ, đột nhiên cưỡi ngựa

không quay đầu lại, rời khỏi hoàng thành.

Triều đình không giữ hắn lại, người sáng lập Tứ Thủ Hộ là Lang Gia Vương

cũng không giữ hắn lại, thậm chí các vị Thủ Hộ khác cũng im lặng.

Sau khi Chu Tước sứ rời khỏi Thiên Khải Thành, tòa thành này dường như

không có bất cứ thay đổi nào, cực kỳ yên tĩnh.

Yên tĩnh tới mức bất thường.

Mãi tới khi một con ngựa rời khỏi Thiên Khải Thành, tình hình này mới bị

phá vỡ.

Cô gái ngồi trên lưng ngựa cũng có tiếng tăm lừng lẫy trong Thiên Khải

Thành, thậm chí còn nổi tiếng sớm hơn, nhưng lại là danh tiếng hoa khôi.

Chẳng qua vị hoa khôi này chỉ bán nghệ chứ không bán thân, kỹ thuật đánh

đàn của cô cũng được rất nhiều nhạc công trong Thiên Khải Thành tôn là

danh thủ của đất nước. Chưa ai từng nghe nói vị hoa khôi này còn giỏi cưỡi

ngựa.

Nhưng Chu Tước sứ võ công tuyệt đỉnh đã thúc ngựa đi được ngàn dặm.

Cô cũng đi suốt cả ngàn dặm này.

Cứ thế phi ngựa cả ngày cả đêm đi được ngàn dặm, lúc này Chu Tước sứ Tư

Không Trường Phong mới thở phào nhẹ nhõm, phát tiết được luồng trọc

khí trong lòng. Hắn vung trường thương, v**t v* chòm râu bên mép, lúc

này mới nhận ra mình đã đi khá lâu.

“Nghe nói ở Thiên Khải Thành quá lâu, nhuệ khí cũng bị mài mòn.” Tư

Không Trường Phong thì thầm: “Hóa ra là thật.”

“Thật cái rắm.” Một tiếng thở hổn hển vang lên.

Tư Không Trường Phong sững sờ, lập tức quay đầu ngựa, chứng kiến một

cô gái tuy dáng vẻ hơi chật vật nhưng dung nhan vẫn khuynh quốc khung

thành đang cưỡi một con ngựa trắng, vẻ mặt tức giận nhìn hắn.

“Sao... sao cô lại tới đây?” Tư Không Trường Phong lắp bắp.

Cô gái kia không trả lời hắn, chỉ rút thanh kiếm bên hông ra.

Cũng không ai biết vị danh thủ cầm đạo này lại biết dùng kiếm.

Ngay cả Tư Không Trường Phong cũng không biết.

Nhưng kiếm pháp lại hết sức bình thường, không hề tinh diệu, nhưng cô

gái này rút kiếm đâm tới lại đánh cho Chu Tước sứ danh chấn thiên hạ từ

trên ngựa ngã xuống. Cô tức giận nhìn Tư Không Trường Phong một cái,

sau đó quay đầu ngựa, đột nhiên vung roi.

Tư Không Trường Phong sửng sốt, sau đó nhếch miệng cười ha hả, lập tức

leo lên mình ngựa đuổi theo, vừa đuổi vừa la lớn: “Hôm đó nàng không nói

gì, ta tưởng nàng cự tuyệt ta.”

“Cho nên sau ngày hôm đó, ta không tới nữa.”

“Nàng đừng chạy nữa, nàng dừng lại đi. Nàng đừng tức giận, lúc đi ta vốn

định tới tìm nàng, nhưng sợ gây thêm phiền phức không đáng có cho

nàng!”

“Lạc Thủy Thanh! Lạc Thủy Thanh!”

“Bây giờ nàng đến đây rồi, có phải đã đồng ý với lời nói của ta đêm hôm đó

không?”

“Có phải nàng cũng thích ta không? Cái gã họ Cơ kia không lừa ta?”

Cuối cùng cô gái tức tối quay đầu lại nói: “Chuyện của chúng ta liên quan

quái gì tới cái tên đeo mặt nạ ấy? Sao phải nghe theo lời hắn!”

“Thế thì theo lời nàng, nàng nói đi!”

“Đi!” Cô gái không để ý tới hắn, tiếp tục phi nước đại.

Thế là lại đi ba trăm dặm.

Câu chuyện sau ba trăm dặm đó thì mọi người không biết được, chỉ biết là

sau ngày hôm đó, Tư Không Trường Phong không trở lại Thiên Khải Thành,

vị hoa khôi danh thủ cầm đạo đó cũng không trở về Thiên Khải Thành.

Nhưng trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt, truyền thuyết của bọn họ chỉ mới

bắt đầu.

Trong quán rượu nhỏ bên bờ Ly Hải, Bách Lý Đông Quân uống một ngụm

rượu, sau đó giơ tay đẩy con cua biển trước mặt, mỉm cười nghe đám thanh

niên thảo luận những chuyện phong lưu được đồn đại trong giang hồ gần

đây, cuối cùng lắc đầu: “Cái gã này, chẳng phải luôn nói với ta là tùy tâm

tùy tính, cả đời không lấy vợ sinh con à... Sao mới đó thôi đã ôm hoa khôi

về nhà rồi?”

Nguyệt Dao nhìn Bách Lý Đông Quân, tuy võ công bị phế, nhưng không có

vẻ gì là cố kiềm nén đau khổ, không biết hắn cố kiên cường hay thật sự

không lo lắng, đành phải lấy chỗ rượu trước mặt y: “Thân thể hiện giờ, nên

uống ít một chút.”

“Ta muốn viết một bức thư cho Tư Không Trường Phong.” Bách Lý Đông

Quân đột nhiên nói.

Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Nếu có hắn giúp, chuyến đi này sẽ thuận lợi hơn

rất nhiều.”

“Không, ta không thể chờ lâu như vậy, hơn nữa hắn vừa ôm mỹ nhân về, ta

bảo hắn theo ta ra biển, chẳng phải là phá hoại hạnh phúc người ta à?”

Bách Lý Đông Quân xua tay gọi chưởng quầy: “Chưởng quầy, cho ta giấy

với bút, thêm một phong thư nữa.”

Nguyệt Dao nghi hoặc: “Thế ngươi định viết gì trên thư?”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, đợi chưởng quỹ lấy giấy bút ra, y nâng bút

viết: “Vân du bên ngoài, nghe tin mừng sư đệ ôm mỹ nhân, chúc mừng chúc

mừng. Ít ngày nữa sư huynh sẽ về, đừng vội mở rượu mừng, không được

thiếu ta.” Viết xong thỏa mãn đọc lại một lượt rồi mới gật đầu nói: “Ta sợ

hắn vội quá, làm luôn rượu mừng. Cả đời này ta chưa được tham gia tiệc

cưới huynh đệ bao giờ, không gặp được Diệp Đỉnh Chi, nhưng không thể

bỏ qua Tư Không Trường Phong được.”

Nguyệt Dao cười nói: “Ngươi muốn uống rượu mừng thì cứ uống, tự xưng

sư huynh, mở miệng gọi sư đệ, rõ ràng là muốn để vị hoa khôi danh thủ

cầm đạo thấy, để trước khi ngươi về cô ấy đã biết rõ bối phận.”

“Ha ha. Cái gã Tư Không Trường Phong kia chẳng chịu thừa nhận ta là sư

huynh. Ta sợ hắn sẽ nói linh tinh với đệ muội.” Bách Lý Đông Quân mỉm

cười gấp giấy lại bỏ vào phong thư. “Buổi chiều chúng ta sẽ tìm một chiếc

thuyền lớn ra biển.”

“Được.” Nguyệt Dao gật nhẹ đầu.

“E là không được.” Một giọng nói ngắt lời bọn họ.

Giọng nói này có vẻ chán nản, thân thể Nguyệt Dao cứng đờ, vì cô rất quen

thuộc với giọng nói này.

Trong Thiên Ngoại Thiên, dưới Tứ Tôn Sứ thì hắn là kẻ đáng sợ nhất.

Phách Quan Phi Trản.

“Là ngươi.” Tay phải Nguyệt Dao lắc một cái, ba mũi châm bạc đã kẹp trên

ngón tay.

Phi Trản nhìn cô, cực kỳ tôn kính cúi đầu nói: “Tông chủ tạm quyền.”

“Ngươi đã gọi ta là tông chủ tạm quyền, thế thì lập tức tránh ra!” Nguyệt

Dao trầm giọng nói.

Phi Trản nhẹ nhàng xua tay, bàn ghế hai bên lập tức tan thành từng mảnh.

Hắn nhìn mọi người trong quán rượu: “ Mời các vị ra bên ngoài đợi.”

Trong tòa thành nhỏ cạnh bờ biển này đâu có ai từng thấy thần thông như

vậy, lập tức đứng dậy chạy ra ngoài. Chẳng bao lâu sau trong quán rượu

nhỏ chỉ còn ba người bọn họ.

Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Thủ lĩnh của các ngươi cũng chết rồi, sao

ngươi còn bám theo chúng ta làm gì?”

Thần sắc Phi Trản không thay đổi, nhìn về phía Bách Lý Đông Quân: “Ngươi

bị phế rồi?”

Bách Lý Đông Quân cau mày nói: “Ta vẫn đi đường được, vẫn ăn cơm được,

vẫn uống rượu được. Chẳng qua là không động võ được thôi, chẳng lẽ

trong thiên hạ này người không biết võ công đều là phế nhân hay sao?”

“Rốt cuộc trong Thiên Ngoại Thiên có chuyện gì xảy ra?” Phi Trản hỏi: “Vốn

dĩ ta định đi thẳng từ Thiên Khải về, nhưng trên đường lại nhận được tin,

trong Thiên Ngoại Thiên đã xảy ra biến cố rất lớn. Dọc đường ta phát hiện

hành tung của các ngươi nên theo dấu tới tận đây, ta cảm thấy các ngươi

có thể cho ta đáp án.”

“Ngươi muốn đáp án ra sao?” Nguyệt Dao hỏi.

“Vô Tướng sứ chết rồi?” Phi Trản hỏi.

“Chết rồi.” Nguyệt Dao trả lời.

“Nguyệt Khanh tiểu thư thì sao?”

“Không biết.’

“Phi Ly thì sao?”

“Không...”

“Chết rồi.” Bách Lý Đông Quân đặt chén rượu xuống, lay rượu trên khóe

miệng, nói.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 302: Thuyền lớn Truy Cung



“Rầm” một tiếng.

Tất cả vò rượu bày trong quán lập tức vỡ vụn.

Phi Trản bước lên trước một bước, trầm giọng nói: “Chết rồi?”

Nguyệt Dao vui vẻ nói: “Phi Ly về Tuyết Nguyệt thành trước, khi ta và Bách

Lý rời khỏi cũng không thấy hắn. Cho nên ta không biết hắn sống chết ra

sao.”

“Chết rồi.” Bách Lý Đông Quân lại giơ chén rượu lên.

“Rầm” một tiếng, chén rượu trong tay y vỡ vụn, rượu vẩy lên vạt áo.

Phi Trản lại bước lên trước một bước: “Vì sao?”

“Nếu ngươi thấy Diệp Đỉnh Chi thời điểm đó, ngươi sẽ biết, một người hại

hắn thảm như vậy, không còn cơ hội sống sót trên cõi đời này. Không chỉ

hắn chết, nếu ngươi thấy hắn, chắc chắn ngươi cũng sẽ chết.” Bách Lý Đông

Quân nhướn mày nhìn Phi Trản, sắc mặt đầy khiêu khích.

Nguyệt Dao bước lên trước một bước, che trước mặt Bách Lý Đông Quân,

cô nhẹ nhàng lắc đầu; “Ngươi không nên chọc giận hắn.”

Phi Trản đột nhiên ưỡn thẳng lưng, khí thế trên người đột nhiên biến đổi,

hắn hạ giọng nói: “Có phải trước khi chết ta cũng nên giết ngươi không?”

“Phách Quan Phi Trản, trong Thiên Ngoại Thiên là cao thủ gần với Tứ Tôn

Sứ, thậm chí có thể chỉ dưới Vô Tướng sứ.” Nguyệt Dao thở dài.

“Thế thì để hắn thử xem.” Bách Lý Đông Quân đứng dậy: “Nếu không phải

vì bọn họ, Diệp Đỉnh Chi đã chẳng biến thành như bây giờ.”

Nguyệt Dao khẽ nhíu mày, tức tối quay người đạp Bách Lý Đông Quân một

cái: “Ngu ngốc! Ý ta là ta không đánh được hắn.”

Tuy Bách Lý Đông Quân ăn một cái đạp, đau tới nhe răng trợn mắt, nhưng

khóe miệng lại cười toe toét: “Ha ha ha ha, Nguyệt Dao, cuối cùng cô cũng

mắng ta.”

Nguyệt Dao chỉ thấy đau đầu: “Ta mắng ngươi, ngươi vui vẻ như vậy làm

gì?”

Bách Lý Đông Quân day day bắp chân còn đau ê ẩm: “Dọc đường cô quá

nghiêm túc, thật ra ta chỉ mất võ công mà thôi, cô thì cứ giữ cái vẻ cô đã hại

ta, cứ tiếp tục như vậy ta cũng khó xử. Khi chúng ta ở Càn Đông Thành,

không ít lần cô đã mắng ta. Bây giờ thấy cô trở lại như cũ, ta rất vui vẻ.”

Nguyệt Dao bất đắc dĩ nói: “Ta thấy ngươi không chỉ là mất võ công, còn

hỏng cả đầu óc rồi.”

Bách Lý Đông Quân đột nhiên nghiêm túc; “Nguyệt Dao, thật ra có một thời

gian, ta cũng thấy rất áy náy.”

Nguyệt Dao không theo kịp cách nhảy đề tài này: “Ngươi áy náy cái gì?”

“Ta áy náy ta không phải người một lòng.” Bách Lý Đông Quân thở dài.

Nguyệt Dao sửng sốt: “Hả?”

“Thuở nhỏ ta gặp nàng, ta đã quyết chí chỉ cưới một mình nàng. Nhưng về

sau ta gặp một cô gái, trong lòng lại thấy lay động.” Bách Lý Đông Quân

chậm rãi nói.

“Ồ? Là tiểu thư nhà ai?” Thần sắc Nguyệt Dao hơi đổi.

“Chính là Vương Nguyệt dạy ta đánh đàn. Tuy cô ấy tướng mạo bình

thường, nhưng ở bên cô ấy một năm, ta rất vui vẻ. Lúc đó ta luôn cảm thấy

áy náy với nàng, vì mình đã thay lòng, nhưng ta lại không chịu thừa nhận.”

Bách Lý Đông Quân tiếp tục nói với vẻ nghiêm túc.

Nguyệt Dao cũng phối hợp đáp lời y: “Không chịu thừa nhận mình là kẻ

không chung thủy?”

“Không, không thừa nhận mình thích Vương Nguyệt. Vì cô ấy thật sự...

không dễ nhìn.” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Cho nên bây giờ ta rất vui

vẻ. Ta không phải người không chung thủy, Vương Nguyệt chính là nàng,

còn nàng, lại xinh đẹp như vậy.’

Nguyệt Dao cười khanh khách: “Ngươi có biết bây giờ chúng ta đang rất

nguy hiểm không? Chúng ta sắp chết rồi đấy.”

Phi Trản cứ thế đứng đó nghe Bách Lý Đông Quân nói nhảm một lúc lâu,

gương mặt không hề thay đổi, chỉ có cảm giác áp lực từ người hắn càng lúc

càng mạnh.

Rốt cuộc Bách Lý Đông Quân không chống đỡ nổi, quỳ một gối xuống,

nhưng vẫn không để ý tới Phi Trản, chỉ nhìn Nguyệt Dao, gương mặt đầy

vui vẻ: “Ta và nàng mới gặp lại nhau chưa lâu, mà thời gian chưa lâu này

thậm chí còn không kịp ngồi xuống tâm sự. Sao ta lại chết được?’

Phi Trản nhẹ nhàng vung tay về phía trước, định đánh ra một chưởng,

nhưng lại đột ngột thu về.

Hắn ngẩng đầu, hạ giọng nói: “Nhanh thật.”

Kiếm khách toàn thân đen kịt, đầu đội nón che, giơ thanh trường kiếm đen

như mực đứng bên cạnh Bách Lý Đông Quân.

Thiên hạ thích trắng, ta lại ưa đen.

“Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc.” Phi Trản hạ giọng nói.

“Sư đệ ơi là sư đệ, đã lâu không gặp, nghe nói ngươi là cao thủ trong Quan

Tuyệt Bảng, sao vẫn phải nhờ các sư huynh tới cứu ngươi vậy?” Một giọng

nói dịu dàng vang lên ngoài quán rượu.

Đây là một giọng nói rất dễ nghe.

Êm dịu như tiếng đàn.

Chỉ nghe giọng nói cũng biết đây là một nam tử rất đẹp.

Một chiếc kiệu tinh xảo chậm rãi đi vào cửa quán rượu.

“Liễu Nguyệt công tử Liễu Nguyệt.” Phi Trản khẽ nhíu mày: “Nghe nói Mặc

Trần công tử và Liễu Nguyệt công tử không hợp nhau, không ngờ lại xuất

hiện đồng thời.”

“Ngu ngốc, nếu bọn họ không hợp nhau, sao lại được đặt song song trong

bát công tử. Bọn họ chỉ có ngoài miệng cãi vã nhau, trong lòng thì không

có nhau là không được!” Bách Lý Đông Quân mắng to.

Phi Trản lạnh giọng nói: “Ngươi phách lối quá nhỉ.”

“Vớ vẩn, đương nhiên ta phải phách lối rồi. Hai vị sư huynh của ta đang

đứng đây, hơn nữa đánh đấm còn giỏi như vậy, sao ta không phách lối một

chút! Hai vị sư huynh, giúp ta đánh hắn một trận!” Bách Lý Đông Quân hét

lớn: “Cho hắn biết sự lợi hại của Càn Đông Thành tiểu bá vương ta!”

Mặc Hiểu Hắc lại rất không nể mặt y thu kiếm lại, xưa nay y không thích nói

chuyện, đương nhiên cũng không muốn để ý tới mấy lời vớ vẩn của Bách Lý

Đông Quân.

Liễu Nguyệt là người thương yêu Bách Lý Đông Quân nhất trong bát công

tử, giọng nói có vẻ trêu ghẹo: “Sư đệ muốn đánh thì đợi thương thế khá

hơn rồi hãng đánh. Còn vị huynh đệ trong quán, chúng ta không muốn làm

khó ngươi, hay là hai bên ai đi đường nấy, thấy sao?”

“Bắc Ly bát công tử.” Phi Trản quay người nhìn cỗ kiệu với nóc che tinh xảo

bên ngoài: “Ta cũng muốn mở mang tầm mắt.”

“Được.” Sau tiếng đáp lời, rèm che kiệu nhẹ nhàng vén lên.

Nam tử áo trắng từ trong kiệu lướt ra.

Rốt cuộc bả vai của Phi Trản cũng nâng lên.

Hai người lướt qua nhau.

Liễu Nguyệt công tử hạ xuống bên cạnh Bách Lý Đông Quân, gương mặt

vẫn đeo khăn che mặt.

Bả vai Phi Trản lại rủ xuống.

“Sau này còn gặp lại.” Phi Trản cất bước ra ngoài quán rượu.

Ngọc bội bên hông Liễu Nguyệt công tử lập tức vỡ thành hai nửa, hắn khẽ

ho khan một tiếng: “Nội lực của gã này mạnh thật.”

Mặc Hiểu Hắc trầm giọng nói: “Nếu lần này chúng ta chỉ tới một mình, có lẽ

không dọa được hắn.”

Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng: “Sao hai vị sư huynh biết ta ở đây?”

“Có một hôm, đột nhiên có người tới tìm ta, tự xưng là đại sư huynh của ta,

nhờ ta tới đây chờ ngươi. Đương nhiên ta không tin.” Liễu Nguyệt công tử

thở dài: “Đại sư huynh, xưa nay chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc tới.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó hắn đánh ta một trận. Ta thậm chí không có sức hoàn thủ. Võ công

và phương thức thuyết phục người khác như vậy, ta tin hắn là đại sư huynh

của ta...” Liễu Nguyệt công tử bất đắc dĩ nói.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 303: Quan nh hiểu nguyệt



Biển rộng mênh mông, sao sáng đầy trời.

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu lên nhìn về phía đông, tìm kiếm ngôi sao

mang điềm lành ở nơi đó.

Một chiếc thuyền lớn trông như cây cung đang đậu ở đó, ba dặm vừa rồi

mặt biển cực kỳ phẳng lặng, nhưng thực tế sóng ngầm mãnh liệt.

“Lần đầu tiên đi xa như vậy. Còn đi tiếp sẽ là khu vực hư vô không có bất cứ

ghi chép gì trong bản đồ biển Bắc Ly, vô số thuyền lớn đã chìm trong sóng

ngầm ở nơi này. Rất nhiều vị đế vương các triều đại muốn đi xuyên qua

vùng biển này, xem xem bên ngoài vùng đất hư vô này còn có đất đai rộng

lớn hay không. thế nhưng chưa một ai thành công.” Liễu Nguyệt công tử

nhìn mặt biển, hạ giọng lẩm bẩm.

Giọng nói của Mặc Hiểu Hắc cũng mang vẻ lo lắng: “Tiểu sư đệ, biện pháp

của ngươi có tác dụng thật không?”

“Liễu Nguyệt sư huynh, Hiểu Hắc sư huynh. Hai người các ngươi một đội

nón che màu trắng, một đội nón che màu đen, bây giờ đang là ban đêm, lại

còn trên biển, khó mà thấy rõ được nhiều thứ!” Bách Lý Đông Quân thở dài

một tiếng.

“Thứ gì?” Liễu Nguyệt công tử hỏi.

“Ví dụ như ta thấy trên bầu trời phía đông có một ngôi sao rực rỡ bay lên.”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Dao Quang.”

Nguyệt Dao đứng bên cạnh quay sang nhìn về phía tây, nơi đó cũng có một

ngôi sao rực rỡ dị thường: “Đế Quân.”

“Đông Quân mọc ở đằng đông, Đế Quân mọc đằng tây.” Bách Lý Đông

Quân cúi xuống nhìn mặt biển: “Sóng ngầm đã ngừng.”

Liễu Nguyệt công tử gật nhẹ đầu hỏi: “Đi thuyền?”

“Cho ta một chiếc thuyền nhỏ. Dù sao sóng ngầm có ngừng hay không, ta

cũng không thể xác định được. Ta đâu thể để mọi người trên thuyền chôn

cùng mình được?” Bách Lý Đông Quân quay sang nói với các thuyền viên

trên sàn thuyền nói: “Thả một chiếc thuyền nhỏ xuống, các ngươi trở lại đi.”

“Không, sóng ngầm ở đây đã ngừng.” Nguyệt Dao đột nhiên nói.

“Hả?” Bách Lý Đông Quân quay người.

Nguyệt Dao giơ ngón tay chỉ về phía xa: “Có một người đang đi thuyền từ

bên phía sóng ngầm tới.”

Bách Lý Đông Quân vội vàng ngước lên, chỉ thấy trong làn sương mù có

một chiếc thuyền nhỏ đi ra, trên thuyền nhỏ có một thân hình cao to mờ

ảo, tay vung mái chèo dài, tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đi xuyên

qua sương mù, tới trước mặt bọn họ.

“Không ngờ bên kia sóng ngầm lại có người đi thuyền tới...” Liễu Nguyệt

công tử kinh ngạc: “Đợi đã, sao lại là... một con vượn?”

“Lão Viên!” Bách Lý Đông Quân lại như thấy người quen, vẫy tay lia lịa với

nó.

Con vượn buông mái chèo xuống, có vẻ cũng rất vui mừng, nó tru vài tiếng

với Bách Lý Đông Quân, sau đó giơ một tay, ngoắc ngoắc về phía mình, như

đang ra hiệu cho Bách Lý Đông Quân đi xuống.

Liễu Nguyệt công tử nhìn qua chiếc thuyền, hạ giọng nói: “Chiếc thuyền

này nhỏ như vậy, chắc chỉ đi được hai người. Hiểu Hắc, ngươi hay ta...”

Một bộ áo trắng đã từ trên thuyền lướt tới, hạ xuống vững vàng bên cạnh

con vượn.

“Lão Viên, lần đầu gặp mặt, ta tên là Nguyệt Dao.” Cô gái áo trắng mỉm

cười chào hỏi.

Con vượn giơ một ngón tay, chỉ lên đầu, có vẻ hơi bối rối, lại ngẩng đầu,

thấy Bách Lý Đông Quân cũng nhảy xuống.

“Lần này ta cũng không biết mình sẽ đi bao lâu, không biết sẽ gặp nguy

hiểm gì, nàng nên để hai vị sư huynh đi theo giúp ta.” Bách Lý Đông Quân

thở dài một tiếng.

Liễu Nguyệt công tử trên con thuyền lớn hô to: “Cô nương, để ta đi theo sư

đệ là được.”

“Được rồi, thế thì ta lên.” Nguyệt Dao đặt tay lên vai con vượn: “Lão Viên,

mượn lực một chút.”

“Không cần, không cần.” Bách Lý Đông Quân cầm mái chèo đưa cho con

vượn: “Lão Viên, chèo nhanh lên, đừng để hai vị sư huynh đuổi kịp.”

Con vượn cầm mái chèo, có vẻ bực bội đẩy Bách Lý Đông Quân ra, nhưng

thiếu chút nữa đẩy Bách Lý Đông Quân rơi khỏi con thuyền, cũng may

Nguyệt Dao nhanh tay kéo y lại. Con vượn có vẻ hơi bối rối, hạ giọng kêu

vài tiếng.

Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Lão Viên à, bây giờ không được như lúc

trước đâu, chưởng vừa rồi của ngươi thiếu chút nữa đánh chết ta đấy.”

Thần sắc con vượn cũng trở nên nghiêm nghị, đột nhiên vung mái chèo, đi

vào khu vực sóng ngầm.

Nguyệt Dao thấy con vượn này đứng thẳng người, động tác chèo thuyền

nhẹ nhàng thuần thục, không kém gì người chèo thuyền bình thường,

gương mặt cũng biểu lộ rõ cảm xúc, cô ngạc nhiên nói: “Lão Viên này trừ

không biết nói chuyện thì đâu khác gì người bình thường.”

“Nàng tới đảo là biết, đây không phải chuyện lạ, chẳng qua lão Viên biết

đánh nhau nhất trong số họ mà thôi. Đặt ở Bắc Ly, một Kim Cương Phàm

Cảnh bình thường còn chưa đủ cho lão Viên đánh.” Bách Lý Đông Quân nói

tới đây lại ho nhẹ một tiếng.

“Không sao chứ.” Nguyệt Dao hỏi.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Còn chưa chết được.”

Khi đi xuyên qua sương mù, đã là bình minh.

Một hòn đảo lớn xuất hiện trước mặt bọn họ, trên đảo cây cối rậm rạp,

chim thú kêu vang, trong đảo có mấy ngọn núi cao, trên đỉnh núi là mây

mù lượn lờ, phảng phất như tiên cảnh.

“Đây là khu vực hư vô bên ngoài Tam Xà đảo, hòn đảo này tên là Bồng Lai,

thường có chư Phật tới thăm viếng, vạn tiên tới chầu.” Tuy đây không phải

lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân tới đây, nhưng khi thấy cảnh tượng này,

trong lòng vẫn không khỏi cảm thán.

“Có tiên nhân ở đây thật sao?” Nguyệt Dao nghi ngờ.

“Thế nào là tiên nhân?” Một giọng nói già nua vang lên.

Con vượn kia đỗ thuyền cạnh bờ, khom người cúi chào người trên bờ rồi

nhanh chóng rời khỏi.

Bách Lý Đông Quân cũng xuống thuyền, cúi chào người kia: “Thanh Phong

chưởng giáo.”

Chỉ thấy người trên bờ mặc một bộ trường bào màu trắng, râu tóc bạc phơ,

gương mặt không chút nếp nhăn, mọi cử chỉ đều toát lên khí chất tiên gia,

rất giống lão thần tiên trong tranh vẽ ở Bắc Ly.

Đây chính là tiên nhân rồi. Nguyệt Dao nghĩ thầm, cũng nhanh chóng cúi

người: “Xin chào tiên nhân.”

“Ta không biết thế nào là tiên nhân, nhưng ít ra, ta không phải tiên nhân.”

Lão đạo trưởng kia cười nói, sau đó nhìn về phía Bách Lý Đông Quân: “Ta

cũng không phải chưởng giáo gì, ta rời khỏi Hoàng Long sơn lâu lắm rồi.”

Bách Lý Đông Quân cười nói: “Nhưng Hoàng Long sơn vẫn có truyền thừa.

Thiên Khải Thành Khâm Thiên Giám, đại đệ tử của chưởng giáo Tề Thiên

Trần đã là quốc sư.”

“Tiểu Tề à, làm quốc sư đúng là uất ức. Nhưng Khâm Thiên Giám cũng

không tệ, ở đó có đài cao, có thể thấy bầu trời sao rực rỡ nhất Bắc Ly.” Lão

đạo trưởng gật nhẹ đầu, sau đó đột nhiên hỏi: “Hình như ngươi bị thương?”

“Vâng.” Bách Lý Đông Quân gật đầu nói.

Một luồng gió mát thổi qua.

Lão đạo trưởng đã đứng bên cạnh Bách Lý Đông Quân, giơ tay chạm nhẹ

lên vai y: “Bị thương rất nặng. Nội lực không còn.”

Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Bị hút sạch sành sanh.”

Lão đạo trưởng buông tay xuống, không hề do dự: “Ta không chữa được.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 304: Tiên nhân áo trắng



“Không chữa được!” Nguyệt Dao kinh hãi, vốn dĩ cô thấy lão đạo trưởng

này tỏa ra tiên khí, đúng với câu nói ‘ngoài biển có tiên nhân’ của Bách Lý

Đông Quân, lo lắng trong lòng vốn đã buông xuống. Nhưng lão đạo trưởng

lại nói là ‘không chữa được’, khiến cô không cách nào tiếp nhận.

“Đương nhiên là không chữa được. Nội lực bị hút đi rồi, muốn lấy lại có

khác gì người chết sống lại, máu thịt sinh ra trên xương trắng. Ta chỉ là

phàm nhân, đương nhiên không làm được.” Thần sắc lão đạo trưởng vẫn

lạnh nhạt, dường như không hề tiếc nuối vì mình không chữa được.

Bách Lý Đông Quân lại không hề kinh ngạc, chỉ gật nhẹ đầu: “Ta hiểu.’

“Hiểu là sao!” Nguyệt Dao vốn luôn bình tĩnh nhưng lúc này cũng khó mà

giấu nổi cảm xúc mất mát trong lòng: “Chúng ta đi ngàn dặm xa xôi tới đây,

cuối cùng lại chẳng có cách nào à?”

“Người còn đứng được, kinh mạch chưa phế, võ công có thể học lại, nội

công có thể luyện lại. Chẳng qua cần một chút thời gian. Từ nhỏ ngươi đã

được Nho Tiên Cổ Trần rèn luyện thân thể theo phương pháp dược tu, lại

thêm võ mạch bẩm sinh, cho nên mấy năm qua tốc độ tiến bộ vượt xa

nhưng người khác. Bây giờ từ trên đỉnh núi rơi xuống, chưa chắc đã là

chuyện xấu.” Lão đạo trưởng chậm rãi nói.

Bách Lý Đông Quân cười khổ nói: “Thanh Phong chưởng giáo, đừng đùa với

ta nữa.”

“Không phải ta đang nói đùa. Trước đây Hoàng Long Sơn Thiên Sư quyển

tổng cộng có chín phần, mỗi bản là một cảnh giới, lúc đó chúng ta đông

người, chỉ có một mình Tiểu Tề thấy phần thứ tám chỉ trong có ba năm,

những môn nhân khác có người một năm thấy sáu phần, nhưng lại dừng

chân ở phần thứ bảy, không thể tiến thêm. Có người thấy được hai phần là

không tiếp tục tiến bộ. Thế nhưng hắn, chỉ mất có hai năm đã đọc hết tám

phần, nhưng trước khi đọc phần thứ chín, hắn đột nhiên trở lại tầng thấp

nhất trong Tàng Thư Các, đọc lại phần đầu tiên.” Lão đạo trưởng dừng lại

một chút.

Bách Lý Đông Quân rất phối hợp: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó mỗi canh giờ hắn đọc một phần, một ngày một đêm, đọc hết Thiên

Sư quyển, trở thành Thiên Sư trẻ tuổi nhất của Hoàng Long sơn ta từ khi

khai sơn.” Lão đạo trưởng mỉm cười: “Cho nên, có lúc bắt đầu lại từ đầu là

con đường nhanh nhất.”

“Xin rửa tai lắng nghe.” Bách Lý Đông Quân cúi người.

“Ta mất mười hai năm mới đọc hết Thiên Sư quyển, đáp án mà ngươi muốn,

ta không thể đưa ra được.” Lão đạo trưởng nhẹ nhàng vẫy ống tay áo.

“Hắn mà hai người đang nói là ai?” Cuối cùng Nguyệt Dao không nhịn được

hỏi.

“Là ta.” Một giọng nói ôn hòa vang lên.

Lão đạo trưởng mỉm cười, lùi lại một bước, vung ống tay áo, đột nhiên biến

mất tại nơi đó.

Nguyệt Dao dụi mắt: “Thế này là sao?”

“Vùng đất hư vô, hải ngoại tiên sơn, có rất nhiều thứ khó lòng lý giải.” Bách

Lý Đông Quân nói nhỏ với cô.

“Sư phụ ta tên là Thanh Phong đạo nhân, như vậy tiêu tán như làn gió mát

cũng đâu có gì lạ?” Ở nơi lão đạo trưởng vừa biến mất, đột nhiên có một

người trẻ tuổi xuất hiện từ khoảng không. Người trẻ tuổi kia mặc trường

bào màu trắng, trường bào bị gió thổi, bay phất phới. Người này nhìn

Nguyệt Dao nói: “Xin chào cô nương.”

Giọng nói ấm áp như làn gió mát lướt nhẹ qua mặt.

Nguyệt Dao sửng sốt, không biết nên đáp lại là chào công tử hay chào cô

nương.

Vì gương mặt của người này quá mỹ lệ, Nguyệt Dao từng thấy không ít mỹ

nam tử ở Bắc Ly, kể cả Bách Lý Đông Quân cũng là một công tử thế gia tuấn

lãng thanh tú, thế nhưng người trước mắt lại đẹp tới quá mức. Làn da trắng

trẻo, mặt như bạch ngọc, nhất là khí tức không dính bụi trần trên người,

khiến người ta bỗng thấy ngây ngẩn.

“Nhìn phát đơ luôn rồi?” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói.

Nguyệt Dao ngơ ngác, định nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì.

Người trẻ tuổi mỉm cười: “Ta tên Mạc Y.”

“Mạc Y?” Nguyệt Dao lẩm bẩm.

“Ài.” Bách Lý Đông Quân thở dài: “Nguyệt Dao tỷ tỷ, ta cảm thấy nàng là

người mà núi đổ trước mặt vẫn không đổi sắc, sao thấy một mỹ nam tử mà

như mất hồn mất vía vậy?”

Nguyệt Dao hơi tức giận, sắc mặt đỏ bừng: “Ta nào có.”

“Tiểu Bách Lý.” Mạc Y đột nhiên gọi.

Bách Lý Đông Quân nhíu mày nói: “Làm sao?”

“Đừng nói năng với người trong lòng mình như vậy.” Mạc Y nói đầy ẩn ý:

“Một ngày nào đó cô ấy sẽ trở lại, Tiểu Bách Lý.”

Lúc này Nguyệt Dao mới khôi phục tinh thần, thấy Mạc Y mở miệng gọi

‘Tiểu Bách Lý’, không khỏi cau mày: “Sao hắn lại gọi ngươi là Tiểu Bách Lý?

Trông ngươi còn lớn hơn hắn mấy tuổi ấy.”

Bách Lý Đông Quân nhún vai: “Ngươi đừng nhìn vẻ ngoài hắn như thiếu

niên mười bảy mười tám tuổi, thật ra hắn đã bốn mươi rồi.”

“Đúng là đứa trẻ bất hảo.” Mạc Y không để ý tới vẻ kinh ngạc trong mắt

Nguyệt Dao, đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân, đặt tay lên đầu y: “Chẳng

trách võ công lại bị phế.”

“Sao cứ nhắc tới chuyện đau lòng của ta thế?” Bách Lý Đông Quân giả bộ

buồn bã thất vọng.

“Chuyện này có gì mà đau lòng? Nội công mà ngươi tu luyện tên là gì?”

Mạc Y hỏi.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, trả lời: “Thu Thủy Quyết.”

“Mùa thu khi nước dâng, cả trăm con sông đổ dồn ra Hoàng Hà, dòng nước

mênh mông, tới nỗi đứng bờ bên đây nhìn qua bờ bên kia không phân biệt

được bò với ngựa. Đây đúng là một môn nội công rất lợi hại, nhưng vẫn

chưa đủ.” Mạc Y vung ống tay áo: “Nho Tiên Cổ Trần thấy làn nước mùa thu

chảy qua, trong lòng có cảm ngộ, sáng tạo ra Thu Thủy Quyết này, đúng là

khiến người khác kính nể. Nhưng đó là cảm ngộ của ông ấy, ngươi luyện có

tốt đến đâu, sử dụng quen thuộc tới mức nào, nhưng cuối cùng vẫn kém

Nho Tiên một chút. Thứ hai, mùa thu nước dâng, trăm con sông đổ về

Hoàng Hà, như vậy vẫn chưa đủ.”

“Thế nào thì mới đủ?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ngươi nhìn làn nước từ ngàn trượng chảy xuống, chỉ riêng âm thanh đã

như ngàn vạn tuấn mã đạp nát hoang nguyên; ngươi nhìn biển cả mênh

mông vô tận, cho dù sử dụng con thuyền nhanh nhất, ngày đi ngàn dặm, đi

một năm, đi mười năm, ngươi vẫn không thể đi hết mọi vùng biển, ngươi

nhìn vạn vật muôn màu trong sóng nước, trên đời có bao nhiêu cảnh sắc

chưa từng ngắm, bao nhiếu sự vật chưa từng xem, như vậy có đủ không?”

Mạc Y hỏi.

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một chút: “Ngươi nói là... biển cả này?”

“Đúng vậy, mùa thu nước dâng, Hà Bá ngạo nghễ, nhưng đứng trước biển

cả vẫn chỉ thấy lực bất tòng tâm. Nhưng trên biển có cả ngàn sóng triều,

đúng là bao la hùng vĩ, nhưng ngươi thấy đã đủ chưa?” Mạc Y lại hỏi.

Bách Lý Đông Quân suy nghĩ: “Ngươi đã nói vậy, thế thì chắc chắn vẫn chưa

đủ.”

“Ha ha ha ha. Có đủ hay không, ngươi phải tự thấy.” Mạc Y cười nói: “Hải

ngoại tiên sơn, Bồng Lai chi đảo, lần trước ngươi tới đây vẫn còn thấy quá

ít. Vậy thì cho ngươi thấy cực cảnh trong thiên hạ, ngươi sẽ hiểu được thế

nào là đủ, thế nào là không đủ.”

“Nội lực không còn, thế thì luyện lại, đâu phải chuyện lớn lao gì.”

“Nhưng đã muốn luyện, thì phải luyện càng nhanh, luyện càng tốt hơn.”

Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Ta có một vị bằng hữu, hắn...”

“Mỗi người đều có vận mệnh của mình, cũng có lựa chọn của bản thân.”

Mạc Y hạ giọng nói.

“Ta sợ hắn đi lầm đường.”

“Chỉ cần chưa đi hết đường, vẫn có thể quay đầu!”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 305: Trời không điểm cuối



Mạc Y không đợi Bách Lý Đông Quân lên tiếng, nắm lấy vai y, kéo y bay về

phía tiên sơn trên đảo.

Đó là... bay!

Nguyệt Dao trợn tròn hai mắt nhìn, cô đã thấy vô số khinh công tuyệt đỉnh,

nhưng chưa từng thấy khinh công nào cưỡi gió bay lượn, tiêu sái như tiên

nhân, không khỏi kinh ngạc nói: “Đây là khinh công gì?”

“Đây không phải là khinh công.” Ông lão râu tóc bạc trắng đã xuất hiện từ

bao giờ không rõ, ông vuốt chòm râu của mình: “Chỉ cần cảnh giới đủ cao,

đâu cần để ý võ công với khinh công gì.”

Nguyệt Dao sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra: “Đây là Thần Du Huyền Cảnh!”

“Thần Du Huyền Cảnh? Có nghe Tiểu Bách Lý nhắc tới. Chắc vậy.” Thanh

Phong lão nhân vuốt râu.

“Bọn họ đi đâu vậy?” Nguyệt Dao hỏi.

Thanh Phong lão nhân cười nói: “Tóm lại là tới nơi mà chúng ta không tới

được.”

Mạc Y kéo Bách Lý Đông Quân đi lên, hơi thở nhịp nhàng như tản bộ trên

đất bằng: “Sư phụ của ngươi đâu?”

“Sư phụ ra ngoài đi xa, không biết bao giờ mới trở về.” Bách Lý Đông Quân

đáp có một câu thôi cũng phải gắng sức.

“Cho dù rất khó trở về.” Mạc Y nói đầy ẩn ý.

“Hả?” Bách Lý Đông Quân lại nhớ đúng là sư phụ đã từng nói vậy.

“Sư phụ ngươi đi tới phía bắc.” Mạc Y kéo Bách Lý Đông Quân hạ xuống

một vách núi: “Vùng đất cực bắc.”

“Thiên Ngoại Thiên?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

“Thiên Ngoại Thiên là nơi nào?” Mạc Y hỏi ngược lại.

“Đó là một băng nguyên ngàn dặm, phía bắc của nước Bắc Khuyết năm

xưa.” Bách Lý Đông Quân giải thích.

Mạc Y lắc đầu: “Không phải, ta nói vùng cực bắc là phải đi xuyên qua Bắc

Man, tiếp tục đi về phía bắc sẽ thấy một dãy núi trùng trùng điệp điệp, đó

được gọi là dãy núi Thiên Tuyệt. Đi qua dãy núi Thiên Tuyệt sẽ là một băng

nguyên. Ở chỗ Thiên Ngoại Thiên có băng nguyên ngàn dặm, nhưng băng

nguyên bên ngoài Thiên Ngoại Thiên đâu chỉ ngàn dặm, vạn dặm, mười vạn

dặm? Không ai biết bên kia băng nguyên là gì, đó chính là điểm cuối cùng

của mặt bắc.”

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Sư phụ tới đó làm gì?”

Mạc Y hỏi ngược lại: “Vậy ta tới nơi này làm gì?”

“Mạc tiền bối, bây giờ ta đã mất hết võ công, ngươi đừng nói với ta những

lời cao thâm khó lường ấy.” Bách Lý Đông Quân gãi đầu nói cái.

“Cao thâm khó lường? Chẳng qua là ta cảm thấy sẽ có ngày nào đó ngươi

cũng sẽ trấn thủ một phương.” Mạc Y cười khẽ một tiếng, ánh mắt toát lên

vẻ trống trải: “Băng nguyên ở phía bắc, hoang mạc ở phía tây, biển rộng vô

ngần ở phía đông, Thập Vạn Đại Sơn ở phía nam. Nhân gian tuyệt cảnh, tứ

phương thánh nhân. Ngươi sẽ rất mạnh, nhưng người càng mạnh thì trách

nhiệm cũng càng lớn.”

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Mạc tiền bối nói vậy là...”

“Đều là chuyện sau này.” Mạc Y lại kéo Bách Lý Đông Quân nhảy lên, trực

tiếp hạ xuống trên ngọn núi, nơi đó có một tấm bia đá lớn, hắn chỉ vào bia

đá nói: “Đi qua bia đá, ngươi sẽ thấy tuyệt cảnh chân chính.”

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bia đá viết bốn chữ:

‘Trời không điểm cuối’. Bách Lý Đông Quân đi tới, giơ tay chạm lên bia đá

nhưng lại phát hiện chữ viết trên đó dường như đã bị sửa đổi.

“Người trước đây viết là điểm cuối của trời.” Mạc Y cười nói: “Nhưng ta thấy

không phải, phải nói là ánh mắt của chúng ta có điểm cuối, cho nên ta đổi

thành trời không điểm cuối.”

“Bên kia là cái gì?” Bách Lý Đông Quân lén lút lắng nghe.

“Bên kia bia đá là một thế giới khác. Hòn đảo này thần kỳ, chỉ bước ra một

bước nhưng rất nhiều chuyện sẽ thay đổi.” Mạc Y đẩy nhẹ Bách Lý Đông

Quân: “Đi đi.”

Bách Lý Đông Quân nuốt nước miếng một cái, y từng thấy Nam Cung Xuân

Thủy một bước như thần du, lúc trong Đường môn đã ép hàng loạt cao thủ

Thiên cảnh tới mức không ngẩng đầu lên được. Y cũng từng thấy Mạc Y

cưỡi gió như đi trên đất liền, giơ tay nhấc chân như tiên nhân hàng thế, vì

vậy khi đối diện với các cao thủ tuyệt thế, y chưa bao giờ cảm thấy áp lực.

Nhưng phía sau tấm bia đá kia lại tạo cho y một cảm giác áp lực mãnh liệt.

Y thở dài: “Hy vọng đừng quá kinh khủng.” Y hít một hơi thật sâu, sau đó

bước tới.

Đầu tiên là nghe tiếng rống ngập trời.

“Đây là... long ngâm ư?” Bách Lý Đông Quân giơ tay lên che lỗ tai.

Sau đó là cảm giác nóng bức ập thẳng vào mặt.

Tiếp theo lại thấy thế giới cực cảnh.

Một vách núi hùng vĩ.

Tất cả nước biển đều đổ xuống vách núi kia, trong lúc chảy xuống lại có

ngọn lửa bùng lên, khiến cả vùng trời đó đỏ bừng. Tiếng long ngâm mà y

nghe thấy chính là tiếng nước biển dâng trào, còn cảm giác nóng nực chính

là ngọn lửa khi nước chảy siết. Còn sau khi nước biển đổ xuống sẽ đi về đâu

thì y không thấy rõ. Ngọn lửa làm hơi nước bốc lên, che phủ cảnh sắc phía

xa, loáng thoáng thấy được một số cái bóng mơ hồ.

Có cái như rồng bay lượn.

Có cái lại như Phật đang tĩnh tọa.

Có cái lại giống tiên nhân đang nhảy múa.

“Trong sách cổ ‘Sơn Hải Đồ Chí’ có nói, đi sâu vào Ly Hải sẽ thấy một vách

núi sâu không thấy đáy, nước biển hội tụ ở đó, đổ xuống, khiến ngọn lửa

bốc lên, nhuộm đỏ cả bầu trời. Không ai có thể đi qua vùng biển này, nơi

này chính là điểm cuối của trời. Ngoài ra, một cuốn sách cổ khác là ‘Thiên

Phong Đã Lục’ có nói, điểm cuối của trời là đảo Bồng Lai, mỗi khi có việc

trọng đại là chúng tiên triều bái, vạn Phật cúi chào, là nơi ở của tiên nhân

tuyệt thế. Ta nghĩ, chắc chắn người viết sách đã từng tới nơi này.” Mạc Y

cũng đi qua tấm bia đá, nói đầy ẩn ý: “Vì những gì bọn họ thấy đều là thật.”

Bách Lý Đông Quân vẫn kinh ngạc trước cảnh tượng này, nửa ngày sau mới

khôi phục tinh thần, chỉ vào mây mù hỏi: “Thế đi qua chỗ đó là gì?”

“Ta cũng không biết là gì? Có lẽ thật sự là tiên nhân Phật tổ, có lẽ chỉ là ảo

ảnh hư vô, cũng có thể là điểm cuối cùng thật sự.” Mạc Y vung chưởng,

nhưng mây mù kia chỉ dao động một chút. “Chúng ta không cần suy nghĩ

nhiều như vậy.”

Bách Lý Đông Quân do dự một chút: “Thế ta cần làm gì?”

“Sư phụ của ngươi, Nho Tiên thấy nước mùa thu đổ xuống sông nên sáng

tạo ra nội công cao thâm Thu Thủy Quyết. Bây giờ ngươi thấy nước biển

dâng trào, đổ xuống lửa đỏ, chẳng lẽ không sáng tạo một bộ nội công cao

minh hơn nữa?” Mạc Y trả lời.

“Chuyện này...” Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Chỉ ngắm cảnh thôi cũng

sáng tạo được một bộ nội công? Ngươi nghĩ ta là Bách Lý Hà Khách?”

“Không phải ngươi ngắm cảnh, mà là thấy thiên đạo.” Mạc Y vỗ vai Bách Lý

Đông Quân: “Suy nghĩ cho kỹ đi, mấy hôm tới mỗi ngày lão Viên sẽ mang

đồ ăn thức uống tới cho ngươi. Ngươi ngồi sau tấm bia đá này, suy nghĩ về

nội công của mình đi.”

“Đợi đã, Mạc tiền bối, ngài nghiêm túc đấy à?” Bách Lý Đông Quân vẫn

không hiểu.

“Đương nhiên ta nghiêm túc rồi. vạn vật đều có đạo, giờ phút này ngươi

còn được thấy cả thiên đạo.” Mạc Y mỉm cười: “Không phải ai cũng có cơ

hội như vậy đâu.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 306: Thùy thiên chi thế



“Không ngờ trong đảo hoang ngoài biển sâu như vậy mà vẫn có đình đài

thủy các.” Nguyệt Dao ngắm nhìn bốn phía, cho dù cô đã ngồi trên chiếc xe

ngựa hoa mỹ kia chu du khắp các nước, thấy rất nhiều cảnh sắc lạ, nhưng

vẫn trầm trồ kinh ngạc.

Một con sóc ôm một trái cây lảo đảo đi tới, đặt quả cây bên cạnh cô.

“Tuy nói vạn vật có linh, nhưng chưa từng thấy cảnh tượng nào như vậy.”

Nguyệt Dao nhận quả cây, giơ tay xoa đầu con sóc.

“Căn nhà này là người trước kia xây.” Mạc Y đột nhiên đi vào trong gian

nhà.

Nguyệt Dao vội vàng đứng lên: “Tiên... tiên nhân.”

Mạc Y lắc đầu: “Đừng gọi ta là tiên nhân, cứ gọi Mạc Y là được.”

“Mạc Y tiền bối...” Nguyệt Dao cung kính nói.

“Ngươi là con gái của Nguyệt Phong Thành?” Mạc Y đột nhiên hỏi.

Nguyệt Dao sửng sốt: “Tiền bối biết phụ thân ta?”

“Biết. Với tuổi của ta và hắn cũng coi như người cùng thế hệ. Hắn là người

rất có thiên phú võ học, nếu không làm hoàng đế mà làm chưởng môn một

phái, như vậy rất nhiều chuyện đã có kết quả khác.” Mạc Y thở dài một

tiếng. “Đáng tiếc.”

Nguyệt Dao lắc đầu: “Sinh trong nhà đế vương, ai mà lựa chọn được?”

“Chẳng phải ngươi vẫn lựa chọn được ư. Lựa chọn của ngươi rất tốt.” Mạc Y

gật nhẹ đầu: “Không phải ai cũng có dũng khí đưa ra lựa chọn như vậy.”

“Nhưng bây giờ phụ thân của ta đã chết, Vô Tướng sứ cũng đã chết, không

biết sau này di dân Bắc Khuyết sẽ gặp chuyện gì. Lúc này, Diệp Đỉnh Chi rất

đáng sợ.” Nguyệt Dao lắc đầu nói: “Mạc Y tiền bối ở ngoài đảo hoang

nhưng vẫn biết chuyện bên ngoài à?”

“Chẳng phải ngươi gọi ta là tiên nhân ư, đã là tiên nhân, đương nhiên thần

cơ diệu toán, có thể ngồi quan tưởng quá khứ tương lai.” Mạc Y quay

người, nhìn lên trên cao.

“Hắn ở đó ra sao rồi?” Nguyệt Dao hỏi.

“Thiên hạ cực cảnh, không phải ai cũng có cơ hội được thấy, còn lại phải

xem kỳ ngộ và thiên phú của hắn.” Mạc Y nói đầy ẩn ý.

“Chỉ nhìn thôi mà cũng có lực lượng mạnh mẽ như vậy à? Mạc Y tiền bối

cũng thấy phong cảnh ở đó, cuối cùng ra sao rồi?” Nguyệt Dao hỏi.

Mạc Y mỉm cười: “Ta thần du ngắm biển, thấy cảnh tượng trời xanh và biển

lớn đảo ngược, lúc mặt trời lặn thì đi vào trong đó, uống một bình nước

trong lửa, hoàng hôn thì xuống núi.”

“Là sao?”

“Theo lời những người trên lục địa các ngươi thì là phá cảnh, vào Thần Du

Huyền Cảnh.”

“Lão Viên, ngươi đến rồi.” Bách Lý Đông Quân nói với con vượn ở bên kia

bia đá.

Thế nhưng con vượn lại xua tay, có vẻ cực kỳ e ngại bia đá.

“KỲ quái, chẳng lẽ đúng như lời Mạc Y tiền bối nói, không phải ai cũng có

thể tới đây?” Bách Lý Đông Quân đi tới, cầm hoa quả mà lão Viên để lại, vừa

ăn vừa lặng lẽ ngắm khung cảnh kinh thiên động địa trước mắt.

Nếu thi nhân tới đây, chắc chắn sẽ nâng bút vung mực, làm một bài thơ bay

khắp chín ngàn dặm.

Nếu là họa sĩ tới đây, chắc chắn đã trải giấy vẽ lại khung cảnh tuyệt mỹ cho

đời sau chiêm ngưỡng.

Nếu là kiếm khách hiệp sĩ tới đây, chắc chắn muốn thi triển kiếm khí chém

tan làn sương mù kia.

Thế nhưng Bách Lý Đông Quân lại không thấy hứng thú. Y vừa ăn hoa quả,

vừa nhìn ngọn lửa thiêu đốt nước biển, đột nhiên có một ý tưởng. Y la lớn:

“Lão Viên, lấy cho ta một thùng gỗ lớn, hái những quả nho ngon nhất trên

đảo, đem đến đây cho ta.”

Lão Viên tru lớn một tiếng, coi như đáp lời.

“Ta nhớ trong Tửu Kinh có ghi lại một loại rượu được chế bằng nước biển.

Loại rượu này rất khó ủ, nhưng uống rất ngon, vị hơi mặn. Ta chưa từng

nghĩ tới chuyện ủ loại rượu này, nhưng nơi này có nước biển kỳ diệu nhất

thế gian. Lấy nước biển này ủ rượu, lão Viên, ngươi nói xem liệu có chấn

động thiên địa hơn cả bảy bình rượu Tinh Dạ không?” Bách Lý Đông Quân

vừa đi qua đi lại vừa lẩm bẩm, có vẻ rất đắc ý với ý tưởng của mình.” Lão

Viên, lão Viên, sao ngươi không để ý tới ta?” Y quay người, phát hiện lão

Viên đã xuống núi từ lâu.

“Được rồi, được rồi. Chuyện ủ rượu không thể vội được, nên ngẫm nghĩ về

nội công thôi.” Bách Lý Đông Quân ngồi xếp bằng xuống. “Mạc Y tiền bối

bảo ta sáng tạo một môn nội công mới, nhưng đâu có đơn giản như vậy.

Vẫn phải luyện từ Thu Thủy Quyết đã.”

Tuy Thu Thủy Quyết do Nho Tiên sáng tạo, nhưng lúc trước người truyền

thụ Thu Thủy Quyết cho Bách Lý Đông Quân chính là Bách Hiểu Đường Cơ

Nhược Phong. Lúc đó y được Nho Tiên Cổ Trần bồi dưỡng thân thể dược tu

mười năm, chỉ vài ngày đã học được bảy tám phần. Nhưng hôm nay trên

người rỗng tuếch, coi như bù đắp lại ngày hôm đó. Bách Lý Đông Quân

ngồi xếp bằng một lát, dựa theo yếu quyết của Thu Thủy Quyết, vận chuyển

chút chân khí ít ỏi vừa tích lũy mấy ngày nay.

Một canh giờ sau, Bách Lý Đông Quân đã gục đầu xuống, ngủ thiếp đi.

Sau đó chìm vào giấc mộng.

Mơ thấy mình biến thành một con rồng dài màu trắng, hạ xuống biển rộng,

chìm xuống thác nước kinh thiên động địa kia. Y gào thét muốn đi ngược

dòng nước, nhưng bị dòng nước đánh xuống. Y cảm nhận được nước biển

ập tới, cảm nhận được lửa đốt, cũng nghe thấy tiếng cười của tiên nhân sau

mây mù. Y tức giận, gào thét với trời cao, nhưng không ai đáp lời, chỉ liên

tiếp bị đánh rơi.

Vì vậy y tuyệt vọng nhìn xuống.

Đó là vực sâu vạn trượng, cứ như không có điểm cuối cùng. Y cứ rơi xuống

liên tục, liên tục, chẳng khác nào rơi vào giấc mơ vĩnh hằng, lựa chọn duy

nhất là nhắm mắt lại, đợi mình già yếu trong lúc rơi xuống, biến thành một

đống xương khô không có suy nghĩ.

“Không, tuyệt đối không thể rơi xuống như vậy được.”

Con rồng vẫy đuôi, phóng thẳng lên trời.

Lại có một cơn sóng lớn đột nhiên đánh xuống.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy.

Hơi nước quay xung quanh y, sau lưng y đã ướt đẫm. Y cảm thấy chân khí

bắt đầu vận chuyển khắp nơi trong cơ thể, tuy kém xa quá khứ nhưng đã

tiến bộ hơn nhiều so với lúc vừa lên đảo. Xem ra cảnh tượng thần du vừa

rồi không chỉ là một giấc mơ.

“Phù.” Bách Lý Đông Quân thở ra một hơi dài: “Đúng như Mạc Y tiền bối đã

nói, sau tấm bia đá đúng là một thế giới huyền diệu. Giấc mơ vừa rồi quá

chân thực. Nếu từ bỏ, không khéo sẽ không bao giờ tỉnh lại.”

Bách Lý Đông Quân đứng dậy, rút thanh Bất Nhiễm Trần bên hông ra, lặng

lẽ luyện kiếm, đầu tiên là luyện lại bộ Tú Kiếm Thập Cửu Thức đơn giản

nhất, sau đó là Thuấn Sát kiếm pháp mà phụ thân truyền thụ, cuối cùng là

Tây Sở Kiếm Ca.

“Vẫn phải dừng lại ở Vấn Đạo Vu Thiên.” Bách Lý Đông Quân tiếc nuối thu

kiếm: “Không thể thi triển chiêu kiếm Đại Đạo Triêu Thiên. Sư phụ ơi sư phụ,

rốt cuộc cái gì mới là đại đạo của ta?”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 307: Hải vận sinh triều



“Ngươi cảm thấy Đông Quân là người như thế nào?”

“Ta từng gặp hắn lúc hắn còn rất nhỏ, đã nhiều năm rồi mà dường như

không hề thay đổi, vẫn là đứa trẻ, có phần tùy hứng.”

“Khi còn bé là tùy hứng, bây giờ coi như tùy tính. Tùy tính là phẩm chất rất

tốt, vì hắn sẽ không bị thế giới bên ngoài thay đổi.”

“Hả?”

“Rất nhiều người sẽ bị thế giới thay đổi, ta từng tới Nam Quyết du lịch,

từng thấy một lão nho sinh đóng cửa không gặp đệ tử công thành danh

toại áo gấm về quê, chỉ phái người tới hỏi một câu, nói bây giờ ngươi đã

hơn ba mươi, làm đại quan trọng thành, nhưng nếu ngươi lúc mười bảy

tuổi khổ sở học tập trong gian nhà sách của ta đang đứng trước mặt ngươi,

hắn có thấy vui vẻ không? Hắn có chịu gặp ngươi bây giờ không? Vị đại

quan ngoài cổng vốn mặc áo gấm, có mấy chục tùy tùng theo sau, sắc mặt

cực kỳ đắc ý, nhưng nghe xong câu này của lão nho sinh, chỉ suy nghĩ một

hồi lâu rồi thúc ngựa quay đầu, sắc mặt đầy cô đơn.”

“Khi còn trẻ, phụ thân ta là người ôn hòa lễ độ, nhưng sau khi kế thừa

vương vị là hoàn toàn thay đổi.”

“Chúng ta sống trên thế gian này, khó mà biết được mình nên làm gì,

nhưng nhất định phải hiểu mình không nên làm gì. Ví dụ như Đông Quân, y

có thể tiện tay vứt bỏ chức vị Trần Tây Hầu truyền đời, chỉ muốn làm một

lãng khách trên giang hồ. Có đôi lúc ngươi vứt bỏ thứ ngươi không muốn,

rất nhiều chuyện sẽ trở nên rõ ràng.”

“Sao Mạc Y tiền bối đột nhiên biến thành một thầy giáo giảng đạo lý nhân

sinh như vậy, ta cũng thấy lạ lẫm.” Nguyệt Dao nhấp một ngụm trà rồi mỉm

cười lắc đầu. Bách Lý Đông Quân đã ở sau tấm bia đá kia mấy tháng, những

ngày qua cô ở trong gian lầu các thủy tạ này luyện công du ngoạn, Mạc Y

rất ít khi xuất hiện. Sau này Nguyệt Dao phát hiện mỗi ngày Mạc Y đều ngồi

ở một chỗ trên vách núi ngắm biển, còn Thanh Phong chưởng giáo chưa

từng xuất hiện.

Mạc Y cũng nhấp một ngụm trà: “Tuổi cao rồi, thấy người trẻ tuổi hữu

duyên nên không nhịn được nói thêm mấy câu.”

“Thời gian qua ta dạo chơi trong tiên sơn, thường thấy Mạc Y tiên sinh ngồi

trên vách núi ngắm biển, chẳng hay tiên sinh đang nghĩ tới điều gì?”

Nguyệt Dao đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Mạc Y không hề thay đổi: “Ta đang nghĩ tới chuyện duy nhất ta cần

làm trên đời này.”

“Chuyện duy nhất cần làm?” Nguyệt Dao sửng sốt.

“Đúng vậy, ta khác với các ngươi, ta biết mình cần làm chuyện gì, mà cả đời

này chỉ có một chuyện thôi.” Mạc Y đứng dậy nhìn l*n đ*nh núi: “Mấy ngày

trước ta đã lên gặp Đông Quân, chắc hắn sẽ xuống núi sớm thôi.”

“Ta cũng từng tới đó, nhưng đến cách bia đá ba bước là ta không thể tiến

thêm một tấc nào. Muốn nói vọng qua chỗ hắn, nhưng âm thanh cũng

không truyền vào. Ngược lại lão Viên có thể đi nhiều hơn ta mấy bước.”

Nguyệt Dao chậm rãi nói.

“Nơi đó là thiên đạo, không phải dị nhân thì không thể vào được. Ngay cả

sư phụ ta cũng không thể đi qua bia đá đó.” Mạc Y phất ống tay áo:

“Nguyệt Dao cô nương cứ thoải mái du ngoạn trên đảo, lúc nào hắn xuống

núi cũng là lúc các ngươi cùng trở về Bắc Ly.”

“Mạc Y tiền bối.” Thấy Mạc Y định đi, Nguyệt Dao lại khẽ gọi.

“Hả?” Mạc Y đi về phía trước, quay lưng về phíaNguyệt Dao, không quay

đầu lại.

“Tiền bối đã từng nói mình có thể quan tưởng quá khứ tương lai, vậy có

phải tiền bối đã thấy tương lai của ta không? Có phải tương lai ta sẽ đưa ra

lựa chọn khiến bản thân tiếc nuối cả đời, cho nên tiền bối mới khổ tâm

khuyên bảo ta.” Nguyệt Dao đột nhiên hỏi.

Mạc Y đứng lại, gió nhẹ lay động áo bào của hắn, nhưng không trả lời.

Nguyệt Dao tiếp tục nói: “Người như tiền bối sao đột nhiên lại nói với ta

nhiều như vậy, chắc tiền bối đã thấy điều gì. Xem phản ứng của tiền bối,

chắc Nguyệt Dao không đoán sai rồi.”

Rốt cuộc Mạc Y cũng xoay người, áo bào trắng bay phất phới trong gió,

hắn mỉm cười như làn gió mát lướt nhẹ qua mặt: “Nguyệt Dao cô nương,

tuy ta là người trong Đạo môn, nhưng không thể coi ta là thầy bói được. Ta

nói mình có thể quan tưởng quá khứ tương lai, nhưng tương lai chỉ là một

khả năng, ngay lúc ta biết tương lai, tương lai đã thay đổi.”

“Tương lai đã thay đổi?” Nguyệt Dao khẽ nhíu mày.

“Đúng vậy, bất cứ chuyện gì cũng có thể thay đổi.” Mạc Y gật đầu.

“Ngoài sinh tử.” Nguyệt Dao bổ sung.

“Không.” Mạc Y nhảy lên, cất bước l*n đ*nh núi: “Kể cả sinh tử.”

Phía ngoài bia đá.

Bách Lý Đông Quân lại hồi tỉnh từ minh tưởng, y đứng dậy, lau mồ hôi trên

râu.

Đã mấy tháng liền, vị công tử văn nhã ngày trước đã biến thành một gã râu

ria mồ hôi bẩn thỉu. Y đứng dậy, bộ áo trắng trên người cũng đã rách rưới.

“Cũng may Nguyệt Dao cô nương không thấy bộ dạng ta bây giờ.” Bách Lý

Đông Quân cười nói: “Nếu hôm nào Nguyệt Dao cô nương đến, lão Viên

nhớ phải báo cho ta đấy, ta sẽ trốn trước.”

“Nếu cô ấy thích dáng vẻ của ngươi lúc này thì sao?” Mạc Y từ đằng sau bía

đá chậm rãi bước ra.

Bách Lý Đông Quân ngửi cánh tay mình: “Mạc Y tiền bối nói đùa rồi, mùi

trên người ta chẳng khác nào nước đậu xanh trong hàng ăn vặt ở Thiên

Khải Thành thì còn đỡ, nếu thế này rồi mà Nguyệt Dao cô nương vẫn thích,

thế thì đúng là một cô gái đặc biệt.”

“Điểm này thì ta tán thành, cô ấy đúng là một cô gái đặc biệt.” Mạc Y gật

đầu nói.

“Tiền bối, ta cảm thấy mình đến bình cảnh rồi, mười ngày nay không tiến

bộ chút nào.” Bách Lý Đông Quân nghiêm mặt nói.

“Nghĩa là sao?” Mạc Y hỏi.

Bách Lý Đông Quân vung nhẹ cánh tay, cảm nhận chân khí phun trào trước

cơ thể, tuy vẫn không bằng trước khi y tới Thiên Ngoại Thiên, nhưng cũng

xấp xỉ. “Nội công tâm pháp của ta đã thoát khỏi trói buộc của Thu Thủy

Quyết, nhưng luôn cảm thấy vẫn thiếu một hơi, không thể đạt tới mức thích

làm gì thì làm. Ta nghĩ rất lâu, đã nghĩ ra nguyên nhân.”

Mạc Y rất chân thành phối hợp theo y: “Ồ? Nguyên nhân gì?”

“Ta cảm thấy, có lẽ ta cần.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên quay người nhảy

thẳng về phía trước: “Tắm một cái.”

Y bay thẳng xuống theo nước biển dâng trào, rơi xuống vực sâu không đáy

kia.

Bách Lý Đông Quân nhắm mắt lại.

Nhớ tới giấc mơ đã lặp lại nhiều lần.

Mơ thấy mình hóa thành một con rồng trắng, bị dòng nước liên tiếp đánh

rơi, mà mình vẫn không chịu trầm luân, vẫn bơi lên trên.

Trong hơi nước như có tiếng tiên nhân hạ giọng chế giễu.

Trong bóng tối, như có quái vật không biết tên đang gầm thét.

Nước biển và ngọn lửa, nhiều lần tra tấn ý chí mình.

Mà điểm duy nhất mình còn nhớ được là.

Tuyệt đối không thỏa hiệp!

“Được rồi, vậy thì hóa thân thành bạch long thôi!” Bách Lý Đông Quân ngửa

đầu gầm thét.

Một cơn sóng đánh xuống, bao phủ toàn thân y.

Mạc Y đi tới vách núi, nhìn bóng dáng Bách Lý Đông Quân biến mất, thở dài

một tiếng: “Nguyệt Dao cô nương không nói sai, quả nhiên vẫn là đứa trẻ.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 308: Nhất kiếm thần uy



Bách Lý Đông Quân bị một cơn sóng đánh xuống, trong thủy triều không

có chỗ nào mượn sức, ngay lúc sắp bị sóng lớn nuốt trọn, y đặt tay lên

chuôi đao sau lưng.

Bên hông y có một thanh kiếm tên Bất Nhiễm Trần.

Sau lưng một có một lưỡi đao, tên Tẫn Duyên Hoa.

“Đao lên!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên vung đao về phía mặt biển.

Đao khí bộc phát, đẩy hắn về phía trước, chớp mắt đã phá sóng lao tới.

“Được.” Mạc Y điểm nhẹ mũi chân, chỉ thấy một thùng gỗ từ dưới đất bắn

lên. Mạc Y giơ chân giẫm lên thùng gỗ, ánh mắt toát lên vẻ tán thưởng:

“Nên uống một chén.”

“Mạc Y! Đó là rượu của ta mà! Ta còn chưa uống đâu!” Bách Lý Đông Quân

mắng.

Mạc Y không tức giận vì Bách Lý Đông Quân gào thét với gọi thẳng tên, dù

sao ngày trước Lý tiên sinh cũng vì một ngụm rượu mà bị Bách Lý Đông

Quân mắng chửi. Y nhẹ nhàng giơ một ngón tay, đục một lỗ trên thùng gỗ,

rượu trong thùng chảy thành dòng đổ vào miệng Mạc Y. Mạc Y không

uống nhiều, nhanh chóng đá cục đá nhỏ bên dưới lên chặn lỗ hổng. Hắn

l**m môi một cái: “Hơi mặn.”

Bách Lý Đông Quân dựa vào khu vực Tây Nam và đao khí cường hãn lăn lộn

trong cơn sóng thủy triều, nhưng chỉ miễn cưỡng giữ cho mình không rơi

xuống. Y thở dài, lại cầm Bất Nhiễm Trần bên hông.

“Sư phụ, cho người thấy Song Thủ Đao Kiếm thuật của ta!”

Tay trái Bất Nhiễm Trần, tay phải Tẫn Duyên Hoa.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên xoay người, kiếm khí dâng trào, đao khí múa

lượn, mặc cho sóng gió mãnh liệt ra sao cũng không thể tới gần y trong

phạm vi ba thước, Bách Lý Đông Quân cứ như bay thẳng lên, chẳng khác

nào...

“Chong chóng tre?” Ánh mắt Mạc Y bỗng nhiên thất thần.

Hắn nhớ tới cô bé thích mặc áo xanh, đứng bên bờ sông xoay tròn, sau đó

mỉm cười vui vẻ.

“Tiểu Lục Nhi.” Mạc Y cúi đầu.

Còn ở đằng khác, cuối cùng Bách Lý Đông Quân cũng phá sóng lao lên, y

thu đao thu kiếm, để cho thân thể trôi nổi trong sóng triều, ngẩng đầu nhìn

lên trời, đó là bầu trời đỏ rực như lửa, cúi đầu nhìn biển, lại là sóng biển

dâng trào mãnh liệt, lại nhìn phía trước, hơi nước mịt mù.

Trong sương mù như có thần phật tĩnh tọa, tiên nhân nhảy múa.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên có một ý tưởng to gan, thân thể y tiếp tục hạ

xuống, trước khi rơi vào nước biển, y đột nhiên nắm lấy đao kiếm trong tay.

Mạc Y khôi phục thần trí từ trong hồi ức, ngẩng đầu nhìn Bách Lý Đông

Quân, cho dù hắn luôn bình tĩnh nhưng lúc này ánh mắt cũng toát lên vẻ

kinh hãi, hắn quát lớn: “Không được!”

Nhưng đã không kịp, Bách Lý Đông Quân đã múa cả đao kiếm, đột nhiên

bổ về phía hơi nước kia.

“Là người hay thần, phía ngoài điểm cuối còn có điểm cuối hay không! Hãy

để ta thấy cho rõ!” Bách Lý Đông Quân cao giọng gầm lên.

Đao kiếm chém xuống.

Hơi nước chỉ dao động một chút, nhưng không hề suy chuyển.

Bách Lý Đông Quân sững sờ, thủ đoạn đao kiếm: “Chẳng lẽ chỉ là hơi nước

thôi?”

Phía sau hơi nước, tiên nhân nhảy múa chợt ngừng tay, cái bóng lung lay,

như đi tới trước hơi nước, có thể xuyên qua làn sương bất cứ lúc nào,

nhưng cuối cùng vẫn không đi tới. Có điều cái bóng dường như giơ một

ngón tay chỉ ra ngoài hơi nước.

Nước biển mênh mông lập tức ngưng bặt.

Rõ ràng hơi nước rung động một chút.

Sau đó Bách Lý Đông Quân cảm thấy đao kiếm với uy thế vô thượng vừa rồi

phản ngược lại. Bách Lý Đông Quân muốn ngăn cản, nhưng đòn vừa rồi đã

khiến y hao sạch sức lực. Có điều, ngay lúc này, một tay áo màu trắng bỗng

cuốn lấy eo của y, kéo y về phía sau. Bách Lý Đông Quân quay đầu lại, thấy

Mạc Y cưỡi gió lướt đi, đang bay về phía mình.

“Mạc Y tiền bối!” Bách Lý Đông Quân gọi.

“Không biết tự lượng sức mình.” Mạc Y hừ lạnh một tiếng, vung ống tay áo

hất Bách Lý Đông Quân bay ngược lại vách núi, sau đó thân thể xoay tròn,

đứng trên không trung, giơ một chưởng với đao kiếm khí thế cực kỳ hung

hãn kia.

“Bát Quái!”

Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái.

Tâm pháp tối cường của Hoàng Long sơn, Bát Quái tâm môn.

Bách Lý Đông Quân đứng trên bờ âm thầm kinh hãi: “Hình bát quái to thật.”

Một hình bát quái khổng lồ hiện ra, ngăn cản toàn bộ đao thế kiếm thế vừa

rồi.

Hình bóng sau hơi nước vẫn đứng yên tại đó, không tiến tới cũng không lui

lại.

Mạc Y lơ lửng trên không trung, ống tay áo phất phới, dáng vẻ phong lưu

tựa tiên nhân, nhưng gương mặt của hắn lại nghiêm nghị hiếm thấy.

“Lên!” Mạc Y vung ống tay áo, nước biển vốn đã phẳng lặng lại cuộn trào

mãnh liệt.

Cuối cùng cái bóng sau hơi nước cũng lui lại.

Mạc Y khẽ thở ra một hơi, quay người hạ xuống vách núi.

“Rốt cuộc phía sau hơi nước là cái gì?” Bách Lý Đông Quân không nhịn

được hỏi.

Mạc Y thu ống tay áo, nhìn làn hơi nước dần dần ổn định lại: “Thứ không

nên biết thì đừng nên hỏi.”

Bách Lý Đông Quân cau mày nói: “Chẳng lẽ đi qua điểm cuối này còn có

thiên địa, trên thiên địa đó có tiên nhân thật sự?”

“Nếu là tiên nhân, ngươi đã chẳng thể đứng đây được rồi.” Mạc Y nói đầy

ẩn ý: “Chuyện đó đợi sau khi ngươi có năng lực hẵng hỏi, bây giờ ngươi còn

kém xa lắm.”

Bách Lý Đông Quân cắm đao kiếm xuống đất, đột nhiên nghiêm mặt nói:

“Vừa rồi ta ngộ được nội công tâm pháp của mình rồi.”

“Ồ?” Giọng điệu của Mạc Y vẫn lạnh nhạt.

“Mấy tháng qua, ta thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mình hóa thành bạch

long, bơi lội trong biển rộng. Ta từng nghĩ là Cổ Trần sư phụ sáng tạo ra

Thu Thủy Quyết, tiến thêm một bước là từ Thu Thủy Quyết vào biển lớn, nội

công tâm pháp của ta nên coi biển rộng là thiên đạo. Đường chủ Bách Hiểu

Đường Cơ Nhược Phong đã từng nói, số mệnh ta vốn có duyên với nước,

trong lòng ta cũng có cảm ngộ, đã vượt qua Thu Thủy Quyết. Thế nhưng

trong lòng ta vẫn cảm thấy tiếc nuối. Mãi tới khi phá sóng lao ra, bay lên

trên mặt biển, chứng kiến bầu trời đỏ rực như lửa, thấy biển cả đổ xuống,

trong lòng lại nảy sinh chiến ý với tiên nhân trong sương mù.” Con mắt

Bách Lý Đông Quân bỗng sáng rực lên: “Lại cảm thấy, biển cả vẫn chưa đủ.”

“Vậy thế nào là đủ!” Mạc Y hỏi.

“Trời, chỉ có trời mới là đủ!” Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng giậm chân

xuống đất, đứng trên vách núi, lại càng hoang vu: “Nội công của ta tên

Thùy Thiên.”

Thùng gỗ chứa rượu đột nhiên nổ tung.

Bách Lý Đông Quân xoay người, đột nhiên hút một cái.

Cột nước từ trong thùng bay ra, rơi thẳng vào miệng Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân l**m môi một cái: “Đúng là hơi mặn.”

Mạc Y bình tĩnh nói: “Ngươi uống nhiều rượu như vậy, sẽ say.”

Thân thể đã bắt đầu lung lay: “Hình như ta đã say rồi. Bây giờ ta rất muốn,

rất muốn...”

“Muốn gì? Múa kiếm?”

“Không, đột nhiên ta thấy muốn đánh quyền.” Bách Lý Đông Quân lẩm

bẩm.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 309: Nhất quyền thăng hải



Bách Lý Đông Quân cứ thế đứng trên vách núi, lảo đà lảo đảo đánh một bộ

quyền pháp.

Xưa nay Mạc Y chưa từng thấy bộ quyền pháp này, nhìn một lát rồi cười

nói: “Ta chưa từng thấy quyền pháp này, là gì? Thụy Mộng La Hán quyền

của Phật gia, hay là Tam Bộ Điên của Đạo gia?”

Bách Lý Đông Quân ợ một hơi rượu, lại vung quyền khiến sóng biển cuộn

trào: “Bộ quyền pháp này là ta sự sáng tạo.”

“Ồ? Vừa sáng tạo một bộ nội công, lại sáng chế một bộ quyền pháp. Đã

nghĩ ra tên chưa?” Mạc Y hỏi.

“Đợi... đợi ta đánh xong đã.” Thân thể Bách Lý Đông Quân đột nhiên ổn

định lại, bàn chân giậm mạnh xuống đất, nhưng do không khống chế được

lực lượng nên toàn bộ bàn chân lún xuống, lại phải vận sức nhấc lên, ợ một

hơi rượu dài.

Mạc Y có vẻ ghét bỏ lùi lại phía sau, vung ống tay áo, hơi nhíu mày.

Thần sắc Bách Lý Đông Quân đột nhiên trở nên nghiêm túc, không còn vẻ

xiêu xiêu vẹo vẹo lúc vừa rồi mà xuất quyền như nước chảy mây trôi, khí thế

hùng hồn, trong làn hơi nước trên biển cả, những cái bóng kia cũng như tụ

tập lại, quan sát bộ quyền pháp của Bách Lý Đông Quân.

“Không sai, đúng là một bộ quyền pháp tốt.” Mạc Y cũng tán thưởng.

Bách Lý Đông Quân đánh quyền xong, ngẩng đầu lên nhìn trời: “Ta cảm

thấy vẫn còn thiếu một chút. Bộ quyền pháp này không có khí thế như Thùy

Thiên, chỉ có biển lớn bát ngát, chẳng bằng gọi nó là... Hải Vận đi!”

“Nội công Thùy Thiên, quyền pháp Hải Vận, đặt tên không tệ. Nhưng chỉ

nửa bước Thần Du.” Mạc Y gật nhẹ đầu: “Đúng là còn kém một chút.”

“Ngươi nói kém một chút là sao?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc.

“Có lẽ kém một chút mới là tốt nhất.” Mạc Y đột nhiên hất tay áo, chỉ về

phía tây: “Có lẽ ở đó, ngươi thấy sao?”

“Ta cảm thấy.” Bách Lý Đông Quân xoay người: “Đúng là mình nên trở về.”

“Thế thì...” Mạc Y đi ra ngoài bia đá.

Bách Lý Đông Quân lại ngửa đầu ngã thẳng xuống đất, đã say khướt.

“Lão Viên.” Mạc Y vung tay, ném Bách Lý Đông Quân ra ngoài.

Lão Viên nhảy lên, đỡ lấy Bách Lý Đông Quân, Bách Lý Đông Quân vẫn

không phát hiện ra, vẫn ngủ rất say.

Mãi tới ngày hôm sau, trong căn lầu các thủy tạ ở sườn núi, hơi nước mông

lung như tiên cảnh.

“Đau đau đau đau đau đau.” Bách Lý Đông Quân nhe răng trợn mắt, nhưng

thân thể vẫn ngoan ngoãn nằm im, không dám làm gì.

“Ai bảo ngươi để râu ria lồm xồm như vậy.” Nguyệt Dao vung nhẹ con dao

trong tay, rửa qua làn nước suối bên cạnh rồi cầm lên, con dao lấp lóe dưới

ánh mặt trời, khiến Bách Lý Đông Quân giật thót một cái.

Bách Lý Đông Quân cười khổ: “Phía sau tấm bia đá như hoàn toàn không có

khái niệm thời gian. Nàng nói ta đã đi mấy tháng nhưng ta chỉ cảm thấy

mới có mấy ngày. Nhưng đúng là râu ria trên mặt không biết lừa người.”

“Còn cả quần áo của ngươi nữa.” Nguyệt Dao cười khẽ một tiếng.

Bách Lý Đông Quân thở dài, cúi đầu nhìn lên người mình: “Đây không phải

quần áo, đây là đống vải rách.”

“Đừng động đậy, đừng động đậy.” Nguyệt Dao đè lên đầu Bách Lý Đông

Quân: “Nhìn lung tung cái gì đấy?”

Bách Lý Đông Quân ngẩng đầu, ngắm nhìn Nguyệt Dao cách mình chỉ một

tấc, đang rất chăm chú cạo râu.

Làn da như sứ như ngọc, đôi mắt như nước suối trong, bờ môi mềm mại...

Đúng vậy, ta nhìn lung tung cái gì đấy?

Ta nên ngắm cái nên xem!

Ánh mắt Bách Lý Đông Quân chậm rãi đi xuống, vạt áo mở khá vừa vặn,

nhưng góc độ của mình chưa đủ, còn có thể...

Thấp hơn nữa!

Thấp hơn nữa!

Gần... gần được rồi...

Hơi thở của Bách Lý Đông Quân dần trở nên dồn dập, gương mặt cũng từ

từ hóa đỏ.

Nguyệt Dao không hiểu, chỉ nghi hoặc: “Chỉ là cạo râu thôi, ngươi căng

thẳng như vậy làm gì?”

“Không có... không có...” Bách Lý Đông Quân cười xấu hổ.

“Thôi, đừng có ngó ngoáy là được rồi.” Nguyệt Dao giơ con dao: “Không thì

chảy máu đấy.”

“Nàng... nàng nhớ cẩn thân.” Bách Lý Đông Quân l**m môi một cái.

Nghe nói Phật gia có một môn võ công tên là Thiên Nhãn Thông. Người tu

luyện không nói tới chuyện khác, riêng thị lực là vượt xa người thường.

“Chắc nên luyện một chút.” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.

“Luyện cái gì?” Nguyệt Dao hỏi.

“Ta nói là hình như bộ quyền pháp mà ta sáng tạo ra vẫn còn đôi chút thiếu

sót, phải luyện thêm một chút.” Bách Lý Đông Quân thuận miệng bia đặt.

“Râu ria của ngươi lắm quá, cạo mãi không hết, nóng chết đi được.” Nguyệt

Dao phàn nàn, sau đó giơ tay trái vén tóc ra đằng sau, chỉnh sửa lại vạt áo.

“Nào, tiếp tục nào.”

“Ai da.” Nhịp tim của Bách Lý Đông Quân lỡ mất nửa nhịp.

“Lớn!” Bách Lý Đông Quân không nhịn được thốt lên.

“Cái gì lớn?” Nguyệt Dao sững sờ.

“Ngực, lớn quá!” Bách Lý Đông Quân không khống chế nổi bản thân.

Sau đó là tĩnh lặng.

Khoảng thời gian tĩnh lặng này đủ khiến Bách Lý Đông Quân tỉnh táo lại,

không còn mất tự chủ như lúc trước, cũng đủ cho Nguyệt Dao giơ chân đá

Bách Lý Đông Quân rơi xuống sông. Nhưng trước khi Bách Lý Đông Quân

rơi xuống, y lập tức kéo theo Nguyệt Dao. Nguyệt Dao tức tối kéo lại:

“Ngươi định làm gì?”

Nếu là mấy tháng trước, Bách Lý Đông Quân mất hết công lực, Nguyệt Dao

tức giận kéo như vậy chắc chắn sẽ hất Bách Lý Đông Quân ra.

Nhưng bây giờ Bách Lý Đông Quân đã luyện thành nội công Thùy Thiên.

Thế nên Nguyệt Dao tức tối kéo một cái, nhưng không có bất cứ tác dụng

gì, lập tức bị Bách Lý Đông Quân lôi xuống sông.

Con vượn đứng trên bờ cách đó không xa ngửa đầu lên trời kêu một tiếng.

Mạc Y hạ xuống bên cạnh nó, xoa đầu nói: “Yên tâm, người dám vung kiếm

với điểm cuối bầu trời sẽ không chết đuối trong một con sông nhỏ đâu.”

Lão Viên ngầm hiểu, lập tức quay đầu, không nhìn sang bên kia nữa, còn

tiện tay kéo Mạc Y một cái.

Mạc Y cười nói: “Đã lâu không thấy chân tình trong nhân gian, ta không

ngại ngùng gì đâu, ta muốn xem thêm một lúc.”

Lúc này, Bách Lý Đông Quân ôm Nguyệt Dao lơ lửng trong làn nước.

Quần áo trên người Bách Lý Đông Quân đã rách nát, rơi xuống nước rồi

chẳng khác nào trần như nhộng.

Nguyệt Dao mặc bộ áo trắng mỏng manh, lúc này nước thấm vào làm nó

dán sát người, càng tôn rõ những đường cong trên cơ thể cô.

“Bách Lý Đông Quân, ngươi điên rồi à? Ngươi làm cái gì đấy?” Nguyệt Dao

cả giận nói.

Từ khi hai người gặp nhau lần đầu, Nguyệt Dao và Bách Lý Đông Quân ở

cạnh nhau như một tỷ tỷ và một tiểu đệ chưa trưởng thành, ngoài lúc trở

thành Vương Nguyệt, hai người còn khá bình đẳng, sau này gặp lại Nguyệt

Dao lại như trước kia. Nhưng lúc này Nguyệt Dao lại bị Bách Lý Đông Quân

nắm chặt, chỉ có thể tức giận chứ thậm chí không động đậy nổi.

Bách Lý Đông Quân rơi xuống nước, hai tay nắm lấy bả vai Nguyệt Dao,

thân thể bắt đầu nóng rực lên, nhưng y không mất lý trí, thậm chí có vẻ như

y dùng sức nhiều như vậy là vì căng thẳng.

Y nhỏ giọng nói: “Ta... ta đâu có làm gì.”

“Thế thì ngươi buông ra.” Nguyệt Dao trả lời.

“Ta chỉ muốn hôn nàng một cái.” Bách Lý Đông Quân cúi đầu.

Nguyệt Dao cả giận nói: “Đã bảo không làm gì cơ mà?”

“Cho nên ta vẫn chưa làm, chỉ nghĩ thôi.” Bách Lý Đông Quân giải thích.

Nguyệt Dao giận quá hóa cười: “Thế ngươi nghĩ xong chưa?”

“Ta nghĩ xong rồi, thế nên mới muốn hỏi nàng, có được không?” Bách Lý

Đông Quân hỏi.

Nguyệt Dao sửng sốt, không ngờ Bách Lý Đông Quân lại nói chẳng theo

đường lối nào như vậy.

“Được không?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.

Cuối cùng Nguyệt Dao thở dài: “Được.”

Con ngươi Bách Lý Đông Quân lập tức mở to, thân thể nhào tới.

Hai người lại chìm xuống nước.

Mạc Y ở phía xa kinh ngạc: “Vừa rồi, không ngờ Bách Lý Đông Quân đã vào

Thần Du Huyền Cảnh trong một khoảnh khắc?”
 
Back
Top Bottom