Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 350: Chó cùng rứt giậu



Trên một ngọn núi nhỏ ở phía nam Bắc Ly.

Màn đêm buông xuống.

Mộ đứa trẻ đứng trên vách núi, nhìn về phía xa, nhìn một lúc lại lặng lẽ

khóc lóc.

Nam tử tóc trắng đeo kiếm từ trong rừng cây bước ra, nhìn đứa bé, hạ

giọng nói: “An Thế, đã khuya vậy rồi đừng chạy khỏi doanh trại, nguy hiểm

lắm.”

Lúc đầu đứa bé chỉ lặng lẽ khóc lóc, nhưng sau khi nghe tiếng nam tử sau

lưng, rốt cuộc không nhịn được khóc rống lên. Đứa bé quay lại nhào vào

lòng hắn: “Kỳ Tuyên thúc thúc, bọn họ nói phụ thân đã chết rồi, bọn họ nói

phụ thân đã chết rồi! Sao lại như vậy!”

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Bạch Phát Tiên Mạc Kỳ Tuyên

nắm chặt tay trái: “Ta tin tông chủ sẽ không chết. Ngươi cũng phải tin.”

“Bạch Phát, chúng ta bị vây trong núi rồi.” Tử Y Hầu cũng từ trong rừng cây

bước ra. “Mười chín môn phái ở Giang Nam đều đến đây. Sau khi tin tức

tông chủ bỏ mạng lan truyền, thanh thế của các đại môn phái Bắc Ly đã

khác.”

“Nếu tông chủ còn sống, những môn phái nhỏ còn e ngại, không dám đối

địch chính diện với chúng ta, nếu chúng ta thắng bọn chúng sẽ theo chúng

ta. Bây giờ tin tức về cái chết của tông chủ lan truyền, bọn chúng lại cảm

thấy không có gì cần lo lắng. Hừ, chỉ là lũ trộm cắp vặt.” Bạch Phát Tiên hừ

lạnh một tiếng: “Cho nên ta cảm thấy rất có thể tin tức về cái chết của tông

chủ chỉ là một âm mưu.”

“Nhưng thám tử báo cáo, mấy ngày trước có người thấy hành tung của

tông chủ, đi thẳng về phía nam, đến Hàn Sơn tự.” Tử Y Hầu trả lời.

“Hàn Sơn tự, từ đây đến đó chỉ mất một ngày.” Bạch Phát Tiên nhíu mày:

“Không thể đợi thêm, đêm nay phải giết ra ngoài, dẫn thiếu tông chủ tới

Hàn Sơn tự. Tử Y, ngươi xuống dưới nói cho mọi người, tông chủ vẫn chưa

chét! Ai dám tự tiện tung tin đồn tông chủ đã chết, giết không tha!”

Dưới núi, mười chín môn phái giang nam đốt đuốc, nhìn chằm chằm vào

ngọn núi cô quạnh này.

“Phóng hỏa đốt rừng không?” Chưởng môn Điểm Thủy phái d*ch th**

Hồng nói đầy ẩn ý.

Gia chủ Đoàn gia Đoàn La Trạch phe phẩy cây quạt xếp, lạnh nhạt nói: “Đây

là địa bàn của Bất Lão lâm, có muốn phóng hỏa đốt rừng cũng phải được

bọn họ đồng ý đã.”

Thủ lĩnh Bất Lão Lâm - Bạch Lạc hừ lạnh một tiếng: “Núi là rừng núi của Bất

Lão Lâm ta, cuối cùng công lao g**t ch*t Ma giáo lại là mọi người chia đều,

dựa vào đâu kia chứ? Bây giờ bọn chúng đã như thú nhốt trong lồng,

chúng ta vây quanh núi, mười ngày không ra được, lương thực nước uống

của chúng cạn kiệt, còn cần chúng ta động thủ?”

“Ngươi không muốn động thủ? Ta đánh cược không quá ba ngày là người

của Ma giáo sẽ tấn công xuống núi. Đến lúc đó nếu muốn cản bọn chúng,

không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử của Bất Lão Lâm mất mạng?” d*ch th**

Hồng cười lạnh nói.

“Dịch chưởng môn nói sai rồi, cần gì tới ba ngày, không đến một đêm, bọn

chúng sẽ đến.” Đoàn La Trạch gấp cây quạt xếp lại: “Không kịp đốt rừng

đâu, liều mạng thôi. Giáo chúng Ma giáo võ công cao cường, không ngại

chiến đấu, giờ phút này mười chín môn phái Giang Nam chúng ta đồng

tâm hiệp lực, nếu ai để lại tư tâm, cẩn thận sau này Giang Nam không có

chỗ cho các ngươi dung thân. Đoàn mỗ bất tài, xin đánh trận đầu!”

Giữa rừng núi, giáo chúng Ma giáo ồ ạt lao xuống núi. Bạch Phát Tiên ôm

Diệp An Thế lao lên đầu tiên: “Tử Y, cản bọn chúng lại giúp ta.”

“Nhiều lời quá.” Tử Y Hầu lao qua bên cạnh Bạch Phát Tiên, xuất chưởng

đánh về phía gia chủ Đoàn gia Đoạn La Trạch đang đi đầu. Hắn không hề

lưu thủ, vừa ra tay đã là Tử Khí Đông Lai chín thành công lực.

Đoàn La Trạch giơ quạt xếp chống lại, Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ,

vừa ra tay đã là cây cầu cuối cùng - Đoạn.

“Dừng tay!” Một tiếng gầm vang lên.

Tử Y Hầu và Đoạn La Trạch đồng thời ngừng tay lùi lại! Bọn họ đều cảm

thấy một luồng sức mạnh đáng sợ từ trên trời giáng xuống. Quả nhiên, sau

khi bọn họ lùi lại sáu bước, một lưỡi đao khổng lồ từ trên trời rơi xuống,

cắm giữa bọn họ, tạo thành một rái rãnh dài mấy chục trượng. Một nam tử

áo xanh giẫm chân đứng trên thanh đao.

Kiếm của y đã gãy.

Nhưng đao vẫn còn đó.

Đao tên Tẫn Duyên Hoa.

“Bách Lý Đông Quân.” Tử Y Hầu hạ giọng nói.

“Bách Lý Đông Quân!” Đệ tử của mười chín môn phái Giang Nam xôn xao,

dù sao đây cũng là một trong những cái tên nổi tiếng nhất giang hồ Bắc Ly

hiện tại.

“Hóa ra là đại đệ tử Tuyết Nguyệt thành, Bách Lý công tử. Tại hạ Đoàn La

Trạch, là gia chủ của Giang Nam Đoàn gia.” Đoàn La Trạch chắp tay nói.

Bách Lý Đông Quân gật nhẹ đầu: “Chào Đoàn gia chủ. Ta có một số việc

muốn nói với mấy vị bằng hữu ở Thiên Ngoại Thiên, có thể đợi một lát rồi

mới đánh không?”

Đoàn La Trạch sửng sốt, Thiên Ngoại Thiên? Bằng hữu?

Bách Lý Đông Quân lại không chờ hắn đáp lười, trực tiếp nhảy từ trên

trường đao xuống,giơ tay gõ nhẹ lên đao: “Đao này một ngày không nhổ,

người trong Ma giáo không được xuống núi, người của Bắc Ly không được

lên núi. Nếu có ai không phục, đến thử đao với ta.”

“Thắng Diệp Đỉnh Chi là có thể không coi ai ra gì hay sao?” d*ch th** Hồng

hạ giọng mắng.

“Không sai, thắng Diệp Đỉnh Chi là có thể không coi ai ra gì.” Đoàn La Trạch

thối lui tới bên cạnh hắn: “Không thì ngươi nói to hơn tí nữa xem.”

Bách Lý Đông Quân nhìn đứa bé trong lòng Bạch Phát Tiên, lẩm bẩm: “Đây

là con trai của Diệp huynh à?”

“Ta tên là Diệp An Thế.” Đứa bé nhìn Bách Lý Đông Quân với vẻ chân thành:

”Xin hỏi phụ thân ta, có chết không?”

“Bạch Phát, ta và ngươi nói chuyện mấy câu, đi theo ta.” Bách Lý Đông

Quân không trả lời câu hỏi của cậu bé mà đi thẳng lên núi.

“Hắn không dám nhìn vào mắt ta.” Diệp An Thế nói với Bạch Phát Tiên.

Bạch Phát Tiên buông Diệp An Thế xuống, tung người nhảy theo, hỏi Bách

Lý Đông Quân: “Bây giờ tông chủ...”

“Các ngươi thua rồi.” Bách Lý Đông Quân trực tiếp nói.

Bạch Phát Tiên cười khổ: “Tông chủ bị ngươi giết?”

“Ngươi nghĩ sao?” Bách Lý Đông Quân lạnh lùng nhìn Bạch Phát Tiên.

Bạch Phát Tiên thở dài một tiếng: “Vẫn không muốn tin tông chủ đã chết.”

“Các ngươi đông chinh như vậy vốn là sai lầm, như lời Nguyệt Dao nói,

Thiên Ngoại chi thiên tuy hoang vu nhưng cũng là mái nhà nơi thế ngoại.

Lần này các ngươi đông chinh chỉ khiến càng nhiều người mất đi mái nhà

của mình. Còn Thiên Ngoại Thiên của các ngươi cũng có thể bị hủy diệt.”

Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.

“Khi chiến tranh bắt đầu thì không có ai là chính nghĩa. Ví dụ như chiến

tranh giữa Bắc Khuyết và Bắc Ly nhiều năm trước, ví dụ như chúng ta đông

chinh bây giờ. Người sống trên đời là sống vì mình, thắng làm vua, thua làm

giặc, Xưa nay chúng ta không cảm thấy bản thân là chính nghĩa.” Bạch Phát

Tiên cầm chuôi kiếm nói.

“Hòa đàm đi.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.

Bạch Phát Tiên khẽ nhíu mày: “Chúng ta còn cơ hội hòa đàm hay sao?”

“Ta nói có là có. Còn đánh nữa thì chỉ chết thêm nhiều người hơn chứ chẳng

có ý nghĩa gì. Các ngươi rời khỏi Bắc Ly, trở lại vực ngoại của các ngươi,

nhưng ta muốn một người.” Bách Lý Đông Quân nhìn về phía Bạch Phát

Tiên.

“Ngươi muốn thiếu tông chủ?” Bạch Phát Tiên nheo mắt.

“Đúng.” Bách Lý Đông Quân nói.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 351: Thiếu chủ ở lại



Dưới chân núi, Tử Y Hầu dẫn người trong Ma giáo giằng co với mười chín

môn phái gia nhập qua thanh trường đao, nhưng không ai dám bước qua

thanh trường đao đó một bước.

“Tử thúc thúc, vừa rồi chính là kẻ đã giết phụ thân ta à?” Diệp An Thế hạ

giọng nói.

“Không đâu, cho dù tất cả mọi người trong thiên hạ đều muốn giết phụ

thân ngươi, hắn cũng sẽ ngăn cản bọn họ. Hắn tên là Bách Lý Đông Quân,

ngươi nên nhớ kỹ, hắn là bằng hữu tốt nhất trong đời phụ thân ngươi. Năm

xưa người tới cướp dâu cùng phụ thân ngươi chính là hắn.” Tử Y Hầu nói

nhỏ.

“Nhưng bây giờ chúng ta là kẻ địch?” Diệp An Thế hỏi.

“Đúng, hắn là đệ tử chính phái ở Bắc Ly, chúng ta là người trong Ma giáo,

đương nhiên là kẻ địch.” Tử Y Hầu trả lời.

“Ngươi muốn ta giao thiếu tông chủ cho kẻ địch? Tông chủ vừa chết, ta

phải dùng thiếu tông chủ đổi lấy tính mạng chúng ta hay sao?” Trên sườn

núi, Bạch Phát Tiên đặt tay lên chuôi kiếm, chuẩn bị rút kiếm bất cứ lúc nào.

“Nếu Diệp An Thế theo các ngươi về Thiên Ngoại Thiên, mọi chuyện sẽ ra

sao? Khi các ngươi đông chinh, Diệp Đỉnh Chi là anh hùng của các ngươi,

nhưng bây giờ hắn đã chết, con hắn mới năm tuổi, sau khi trở về sẽ là binh

khí để đám người đó tranh quyền đoạt lợi hay là đối tượng để bọn chúng

phát tiết lửa giận thất bại?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên hỏi.

Bạch Phát Tiên sững sờ, sau đó sắc mặt trầm xuống. Hắn biết Bách Lý Đông

Quân nói vậy cũng không sai. Lần đông chinh này, Diệp Đỉnh Chi đã triệu

tập tất cả các môn phái lớn lớn nhỏ nhỏ ở vực ngoại, vốn dĩ bọn họ nhân

tâm bất ổn, toàn bộ là nhờ sức lực của một mình Diệp Đỉnh Chi áp chế. Bây

giờ Diệp Đỉnh Chi đã chết, liên minh này cũng sụp đổ tan tành. Nếu bây giờ

Diệp An Thế về Thiên Ngoại Thiên, sẽ trở thành đối tượng cho đám người

đó tranh đoạt. Bạch Phát Tiên thở dài một tiếng: “Bách Lý công tử nói

không sai. thế thì theo Bách Lý công tử, nên làm thế nào?”

“Ta hỏi ngươi, bây giờ tông chủ của Thiên Ngoại Thiên là ai?” Bách Lý Đông

Quân đột nhiên hỏi.

“Tông chủ đã chết, đương nhiên là thiếu tông chủ.” Bạch Phát Tiên trả lời

đương nhiên.

“Diệp Đỉnh Chi không phải người Bắc Khuyết, còn ngươi thì có. Bây giờ Tứ

Tôn Sứ của Bắc Khuyết và Hồn Quan Phách Quan đều đã chết, ngươi không

định thay vào hay sao?” Bách Lý Đông Quân tiếp tục hỏi.

“Chúng ta từng đi theo đại tiểu thư, từ nhỏ đã theo cô ấy lớn lên, đây đã

thành một thói quen. Sau này chúng ta đi theo Diệp Đỉnh Chi là kính nể sự

cường đại của hắn, chúng ta đã thừa nhận Diệp Đỉnh Chi là tông chủ mới,

đương nhiên cũng thừa nhận con trai hắn. Người khác ta không quan tâm,

ít nhất ta và Tử Y cả đời này sẽ không hai lòng.”Bạch Phát Tiên nhìn về phía

Bách Lý Đông Quân, nghiêm túc nói: “Đây là tín ngưỡng của chúng ta.”

“Được rồi, thế thì các ngươi nói cho ta biết. Sau khi trở lại ngoại vực sẽ có

bao nhiêu người theo ngươi và Tử Y Hầu gây dựng lại Thiên Ngoại Thiên?

Có bao nhiêu người trong số họ giống hai người các ngươi, đi theo Diệp An

Thế?” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.

“Biến số duy nhất của Thiên Ngoại Thiên bây giờ là nhị tiểu thư Nguyệt

Khanh. Sau khi nghe tin Diệp Đỉnh Chi đã chết, chúng ta vẫn tiếp tục đi về

phía nam, còn cô ta đã lặng lẽ rời khỏi. Nếu chúng ta trở về, chắc chắn kẻ

địch lớn nhất là cô ta. Sáu năm, ít nhất phải mất sáu năm.” Bạch Phát Tiên

trầm ngâm trong chốc lát rồi đáp.

“Mười hai năm, ta cho các ngươi mười hai năm.” Bách Lý Đông Quân hít sâu

một hơi, đột nhiên vận nội lực hét lớn khiến phương viên mười dặm đều

nghe rõ: “Hôm nay ta lập ước định với các ngươi, từ nay trở đi, trong vòng

mười hai năm, người trong Ma giáo không được bước vào Bắc Ly một

bước! Con trai của giáo chủ Ma giáo Diệp Đỉnh Chi là Diệp An Thế sẽ bị tạm

giam ở Bắc Ly. Thời hạn mười hai năm chưa hết thì tuyệt đối cũng không

được rời đi!”

Mười chín môn phái dưới chân núi đều kinh hãi!

“Rõ ràng người trong Ma giáo đã là cá trong chậu, giết là được! Còn lập

ước định cái gì!”

“Cho dù Bách Lý Đông Quân có thắng Diệp Đỉnh Chi đi nữa, dựa vào đâu

mà đòi quyết định thay giang hồ Bắc Ly chúng ta!”

Diệp An Thế kinh ngạc quay đầu lại: “Tử thúc thúc.”

Tử Y Hầu cau mày nhìn lên sườn núi, hạ giọng nói: “Bạch Phát, rốt cuộc

ngươi đang suy nghĩ điều gì?”

“Sao nào?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Bạch Phát Tiên do dự một lúc lâu, giơ một bàn tay với Bách Lý Đông Quân:

“Ta không tin người Bắc Ly, nhưng ta tin ngươi. Mười hai năm này do ngươi

truyền nghề, ta tin thiếu tông chủ sẽ không phụ kỳ vọng của chúng ta.”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, vỗ chưởng với Bạch Phát Tiên: “Ta không có

tư cách truyền nghề cho nó, nó có sư phụ tốt hơn.”

“Là ai?” Bạch Phát Tiên hỏi.

“Cũng là cố nhân.” Bạch Phát Tiên tung người nhảy lên, từ trên sườn núi rơi

xuống, nhanh chóng đi xuống chân núi, rút thanh trường đao lên ném cho

Tử Y Hầu.

Tử Y Hầu giơ tay nhận lấy, ánh mắt phức tạp, Diệp An Thế nắm lấy ống tay

áo hắn: “Ta không đi.”

Bách Lý Đông Quân nhìn về phía Tử Y Hầu: “Lưỡi đao này chính là tín vật,

ngươi triệu tập tất cả những giáo chúng Ma giáo còn ở trong Bắc Ly, bảo

bọn họ cất đao đi, lập tức rời khỏi nơi này. Mười lăm ngày sau, nếu trong

Bắc Ly còn bóng dáng Ma giáo, ta sẽ đích thân ra tay giết bọn chúng.”

Mười chín môn phái Giang Nam vừa rồi còn lộ vẻ căm tức, lúc này lại im

lặng, chỉ có gia chủ Đoàn gia Đoàn La Trạch do dự một chút rồi bước lên

trước: “Bách Lý công tử... quyết định này...’

“Quyết định này là do Tuyết Nguyệt thành, Lôi gia bảo, Ôn gia, Đường môn,

Thiên Sơn phái, Triều Vương các và Ám Hà đồng ý. Đoàn gia có dị nghị gì

không?” Bách Lý Đông Quân rất khiêm tốn hỏi.

Đoàn La Trạch lắc đầu liên tục: “Không có không có.”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười, lại nhìn về phía Diệp An Thế: “Đứa nhỏ, còn

nhớ nhà của ngươi không?”

Diệp An Thế nấp vào sau lưng Tử Y Hầu: “Không nhớ nữa.”

“Trước khi phụ thân ngươi chết, ngươi không tiễn hắn, bây giờ ta dẫn ngươi

tới tế bái hắn nhé?” Bách Lý Đông Quân dịu dàng nói.

“Có phải ta đi rồi là không về được không?”

“Chữ về này phải suy xét cho kỹ, nhà của ngươi ở đâu, đi đâu mới là về?”

Bách Lý Đông Quân từ chối trả lời, đi tới bên cạnh cậu bé, nhẹ nhàng dắt

tay Diệp An Thế: “Ngươi nghĩ sao?”

Diệp An Thế suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Mẫu thân của ta đang ở đâu?”

Bách Lý Đông Quân xoa đầu cậu bé: “Ngươi mới năm tuổi thật à?”

Diệp An Thế nhìn Bách Lý Đông Quân: “Vì sao ngươi không trả lời câu hỏi

của ta.”

Bách Lý Đông Quân lắc đầu bất đắc dĩ, nhìn Bạch Phát Tiên từ trên núi đi

xuống: “Đứa nhỏ này đúng là giống phụ thân hắn, khó mà tán gẫu được.”

Bạch Phát Tiên nhún vai: “Thật ra phải xem đối tượng tán gẫu là ai?”

“Mạc thúc thúc!” Diệp An Thế hét lớn.

“Nghe lời vị Bách Lý thúc thúc này, chờ chúng ta trở lại đón ngươi. Năm đó

ngươi đã mười bảy tuổi, tất cả mọi người trong Thiên Ngoại Thiên chúng ta

sẽ chờ đón nơi vực ngoại.” Bạch Phát Tiên lớn tiếng đó. “Ngày hôm đó,

ngươi sẽ là đại tông chủ của Thiên Ngoại Thiên chúng ta!”

“Mười hai năm, lâu quá đi...” Diệp An Thế hai mắt đỏ hoe.

“Nhanh thôi, có khi ngươi nhắm mắt lại mở ra đã là mười hai năm. Cuộc đời

chỉ trong giây lát.” Bách Lý Đông Quân bế Diệp An Thế, không cho cậu bé

cơ hội nói gì tiếp, lao thẳng về phía xa.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 352: Về nhà về nhà



Hàn Sơn tự.

Tiểu hòa thượng Vô Thiền châm ba nén hương cúi lạy mộ phần trước mặt

ba lần. Phía trước mộ phần còn có một xâu đường hồ lô: “Diệp đại ca,

huynh đi rồi, mứt quả trong Cô Tô thành cũng mất ngọt.”

Vong Ưu đại sư lắc đầu: “Trong Cô Tô thành có mười sáu cửa hàng bán mứt

quả, chỉ có nhà ở phía nam thành là ngon ngọt sạch sẽ nhất, mấy nhà ở

phía bắc thành trong hoa quả toàn là sâu, mấy nhà ở tây thành thì quá ít

đường, không đủ ngọt.”

Vô Thiền đứng dậy: “Sư phụ, người không ăn mứt quả, sao người biết?”

“Diệp Đỉnh Chi kể cho ta, hắn nói mỗi lần mua cho con luôn mua ở phía

nam thành, là cửa hàng ngon ngọt sạch sẽ nhất.” Vong Ưu đại sư xoa đầu

Vô Thiền: “Nhưng con có còn bé nữa đâu, không nên ăn kẹo hồ lô nữa.”

“Vì sao lớn rồi lại không thể làm một số chuyện nữa?” Vô Thiền hỏi.

Vong Ưu đại sư suy nghĩ rồi mỉm cười nói: “Vừa rồi sư phụ nói sai rồi, cho

dù con lớn đến đâu đi nữa, vẫn có thể ăn mứt quả của con.”

“Nhưng con không muốn ăn, con cảm thấy phía nam phía bắc gì cũng vậy,

của người khác mua mới ngọt, xâu kẹo hồ lô này là con dùng tiền mua, cho

nên không ngọt.” Vô Thiền nói nhỏ.

Vong Ưu đại sư thở dài một tiếng: “Tiểu Vô Thiền lớn rồi.”

Vô Thiền ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng đỏ: “Sư phụ, lớn lên sẽ gặp nhiều

chuyện đau khổ như vậy ư? Trước đó con cảm thấy đi đường rất mệt mỏi,

đọc kinh rất khó, nhưng có khổ có khó gì thì ngủ một giấc là qua. Nhưng

Diệp đại ca mất đã nhiều ngày rồi mà con vẫn thấy rất khó chịu, hơn nữa

càng ngày càng khó chịu.”

Vong Ưu đại sư lắc đầu, không nói gì.

Bách Lý Đông Quân ôm Diệp An Thế từ phía xa đi tới, tung người mấy cái

đã hạ xuống trước mộ phần. Y đặt Diệp An Thế xuống, hành lễ với Vong Ưu

đại sư: “Đại sư.”

Vong Ưu đại sư nhìn qua Diệp An Thế: “Là đứa bé đó à?”

Diệp An Thế trực tiếp vùng khỏi người Bách Lý Đông Quân, đi tới trước mộ

phần kia, đọc chữ viết trên đó, nhưng chỉ biết có sáu chữ - Diệp Đỉnh Chi,

Dịch Văn Quân. Bây giờ cậu mưới năm tuổi, mới đọc được mỗi tên của cha

mẹ. Cậu bé nhỏ giọng nói: “Đây là một của cha à?”

Bách Lý Đông Quân đứng sau lưng cậu bé đáp: “Đúng.”

“Mẹ ta có tới đây không?” Diệp An Thế lại hỏi.

“Tới rồi.” Bách Lý Đông Quân trả lời.

“Mẹ đi đâu rồi?” Giọng điệu Diệp An Thế vẫn rất bình tĩnh.

“Các ngươi sẽ gặp lại nhau.” Bách Lý Đông Quân không trực tiếp trả lời câu

hỏi này.

Diệp An Thế quỳ xuống, lạy mộ phần ba cái, lúc ngẩng đầu lên mặt mũi đã

giàn dụa nước mắt: “Cha! Cha! Đây không phải sự thật, cha không chết!

Cha!”

Vô Thiền cũng khóc theo, nhưng khóc không thành tiếng, bả vai run rẩy

kịch liệt.

Bách Lý Đông Quân và Vong Ưu đại sư đứng dậy. Một người hiện đang là

nhân tài mới nổi danh chấn thiên hạ, một là đại tống ư Phật đạo được thế

nhân công nhận, nhưng gặp cảnh bi thương sinh ly tử biệt của nhân gian,

ngoài im lặng ra, không có biệp pháp gì khác.

Mãi tới khi Diệp An Thế khóc tới kiệt sức, gục xuống trước mộ phần, ngửa

đầu đầy nước mắt nhìn lên trời, thân thể thi thoảng lại khẽ run rẩy, Vong Ưu

đại sư nói nhỏ: “Vô Thiền, cõng đứa nhỏ này lên.”

Vô Thiền gật nhẹ đầu, lau nước mắt, ngồi xổm xuống cõng Diệp An Thế lên.

Diệp An Thế nức nở nói: “Các ngươi là ai?” Cậu chỉ cảm thấy hai người này

quen quen nhưng không nhớ là ai.

“Chúng ta là người nhà của con.” Vong Ưu đại sư nói nhỏ.

Vô Thiền quay đầu lại: “Lúc nhỏ chúng ta thường hay nghịch bùn mà? Đệ

quên rồi à? Đệ còn đòi ăn mứt quả của ta, nhưng đệ quá nhỏ, không được

ăn đồ ngọt như vậy.”

“Khi đó nó mới mấy tuổi, trẻ con bé như vậy chỉ nhớ được cha mẹ mình,

cho nên sẽ nhớ rất kỹ.” Vong Ưu đại sư chậm rãi nói.

“Các ngươi không phải người nhà của ta.” Diệp An Thế quật cường quay

đầu sang chỗ khác.

Vong Ưu đại sư nhìn về phía Bách Lý Đông Quân, chắp tay trước ngực niệm

‘A Di Đà Phật’: “Bách Lý thí chủ, cứ giao đứa bé này cho lão hòa thượng. Lần

này lên núi, sẽ là mười hai năm, còn chuyện dưới núi...”

“Đã có ta. Nếu có ai dám lên núi quấy rầy, đại sư cứ gửi thư tới Tuyết

Nguyệt Thành.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói: “Ta sẽ đích thân tới.”

Câu nói này của y vang vọng khắp ba dặm, ai ai cũng nghe được, đến mức

đám người nấp xung quanh quan sát âm thầm run rẩy.

Vong Ưu đại sư gật đầu nói: “Cám ơn Bách Lý thí chủ.”

“Đã làm phiền đại sư rồi, là Bách Lý cám ơn đại sư mới đúng.” Bách Lý Đông

Quân trả lời.

Vong Ưu đại sư lắc đầu: “Năm xưa là ta không hàng phục tâm ma của Diệp

Đỉnh Chi, thật ra từ sau khi các ngươi cướp dâu ở Thiên Khải Thành không

được, Diệp Đỉnh Chi đã có dấu hiệu nhập ma, sau này gặp lại thê tử, sinh

sống hòa thuận, lại có con, tưởng rằng tâm ma đã trừ nên yên lòng hơn

nhiều. Không ngờ đây lại là âm mưu mà Thiên Ngoại Thiên đã bố trí từ

trước, nếu lúc đó ta ngăn cản kịp thời, mọi chuyện đã không tới nước này.”

“Đại sư từ bi, chuyện này vốn không liên quan tới ngài, ngài đừng tự trách.

Nhưng đứa bé này...” Bách Lý Đông Quân nhìn Diệp An Thế trên lưng Vô

Thiền: “Ta hy vọng, đại sư có thể dạy dỗ thật tốt. Trên người nó gánh vác

quá nhiều thứ, ta vốn định tự mang nó về Tuyết Nguyệt Thành, nhưng suy

nghĩ rất lâu, cảm thấy có lẽ ta sẽ không làm được như ta muốn.”

“Bách Lý thí chủ nghĩ được rất nhiều, nhưng lão hòa thượng ta có một câu

muốn hỏi, như thế nào mới là dạy dỗ cho tốt?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Ta mong rằng mười hai năm sau gặp lại nó, nó sẽ giống như Diệp Đỉnh Chi

khi mới gặp ta.” Bách Lý Đông Quân suy nghĩ một lúc lâu rồi đưa ra đáp án

này. Năm xưa Diệp Đỉnh Chi cũng trải qua tuổi thơ thê thảm, cũng tận mắt

chứng kiến người nhà ra đi, nhưng lần đầu tiên Bách Lý Đông Quân gặp

hắn lại có cảm giác như một hiệp khách tiêu sái giữa thế gian.

Vong Ưu đại sư mỉm cười: “Mỗi người đều có cuộc đời riêng của mình, đứa

bé này cũng sẽ có. Yên tâm đi, tuy sẽ khác với suy nghĩ của ngươi, nhưng

mười hai năm sau gặp lại, chắc chắn nó sẽ không khiến ngươi thất vọng. Vô

Thiền, chúng ta lên núi.”

“Vâng, Diệp An Thế, chúng ta lên núi thôi.” Vô Thiền nói với đứa bé trên

lưng.

“Đừng gọi tên, sau này nó sẽ là tiểu sư đệ của con. Con gọi nó là tiểu sư đệ

là được.” Vong Ưu đại sư chậm rãi nói.

“Sư đệ.” Vô Thiền sửng sốt, sau đó cười một tiếng: “Được rồi, tiểu sư đệ,

chúng ta lên núi thôi.”

“Ai là tiểu sư đệ của ngươi.” Diệp An Thế giãy dụa muốn nhảy khỏi lưng Vô

Thiền.

Nhưng Vô Thiền lại nắm chặt hơn, nhanh chóng chạy lên núi.

Vong Ưu đại sư đi tới bên cạnh bọn họ, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới nói:

“Sau này con tên là Vô Tâm.”

“Ta tên là Diệp An Thế!” Diệp An Thế bất mãn đáp.

“Vô tâm thì sáng tỏ, vô tâm thì không thiên lệch, vô tâm thì không tư. Ta

mong con có thể vô tâm, vì chỉ có vô tâm...” Vong Ưu đại sư bình tĩnh nói:

“... mới có thể tự tại.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 353: Phong Hoa Tuyết Nguyệt



Cuối cùng quân đội Bắc Man cũng lui binh, bọn họ mang hùng tâm và

quân đội hổ lang tiến đánh, nhưng lại không thể tiến vào Bắc Ly tới một

bước. Bọn họ mang binh lĩnh quay về, cũng ghi nhớ một cái tên.

Lôi Mộng Sát.

Vị đại tướng quân Bắc Ly này nói cho họ biết, ngoài dũng mãnh ra, vận

dụng quân trận là quan trọng tới mức nào. Còn một người khác mà bọn họ

ghi nhớ, từ đầu đến cuối không báo tên họ, chỉ lần lượt đánh ngã cao thủ

đệ nhất Bắc Man.

“Bắc Ly đúng là đáng sợ.” Tướng quân Bắc Man cảm thán.

Chiến tranh phía nam cũng tuyên bố kết thúc, Lang Gia Vương Tiêu Nhược

Phong vẫn giữ vững thần thoại bất bại của mình, nhanh chóng về triều. Có

người báo cáo lại chuyện cháu trai duy nhất của phủ Trấn Tây Hầu là Bách

Lý Đông Quân đã hành hung Minh Đức Đế trong hoàng cung, nhưng Tiêu

Nhược Phong biết tin vẫn không có phản ứng gì. Sau khi những người mật

báo hậm hực rời đi, Tiêu Nhược Phong ngồi một mình trong phòng, hạ

giọng mắng một câu.

“Đánh hay lắm!”

Còn trong trận phong ba này, tình hình giang hồ cũng lặng lẽ thay đổi. Vô

Song Thành từng là thế lực đệ nhất giang hồ, sau trận chiến tranh với Ma

giáo đã tan rã, chỉ có đại đệ tử Tống Yến Hồi chém giết nhiều trưởng lão

Ma giáo, cứu vãn một chút thể diện của bọn họ. Nhưng người trong giang

hồ đã trầm trồ về một tòa thành khác.

Gió Hạ Quan, hoa Thượng Quan, tuyết Thương Sơn, trăng Nhĩ Hải.

Tuyết Nguyệt thành từng là nơi ẩn cư, nhưng sau cơn sóng gió này đã

dương danh thiên hạ. Tuy trong đợt phong ba này, thành chủ của tòa thành

vẫn không hề lộ diện, nhưng Bách Lý Đông Quân, Tư Không Trường Phong

và Lý Hàn Y đại biểu cho Tuyết Nguyệt thành xuất chiến, cả ba đều có ít

nhiều liên hệ với người nào đó, cho nên rất nhiều người tự suy đoán, thành

chủ của tòa thành này từng là Lý Trường Sinh Lý tiên sinh.

Nhưng chẳng bao lâu sau, suy đoán đó cũng là vô nghĩa.

Bởi vì Tuyết Nguyệt thành chiêu cáo thiên hạ, đại thành chủ tân nhiệm là

Bách Lý Đông Quân, Lý Hàn Y là nhị thành chủ, Tư Không Trường Phong là

tam thành chủ. Tuyết Nguyệt thành cũng tổ chức đại hội nhận chức hết sức

long trọng, không khéo còn là long trọng nhất từ khi Tuyết Nguyệt thành

được xây dựng đến giờ. Lôi gia bảo, Đường môn, Ôn gia, các đại môn phái

trong võ lâm đều phái sứ giả tới nơi, thầm có ý kết minh. Nhưng trong lúc

khách quý tới thăm hỏi, trong đại hội kế nhiệm thành chủ, chỉ có một mình

tam thành chủ Tư Không Trường Phong.

“Ta muốn luyện kiếm, không có thời gian tham gia cái này.” Lý Hàn Y cầm

kiếm trực tiếp chạy lên Thương Sơn.

Còn Bách Lý Đông Quân?

Vị đại thành chủ Tuyết Nguyệt thành này rất nhiều năm không về Tuyết

Nguyệt Thành...

“Vì sao lại là ta? Ta chỉ là tam thành chủ thôi mà.” Tư Không Trường Phong

vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn đám trưởng lão trước mặt.

Trưởng lão Lạc Niệm Sắt cười nói: “Vì ngươi đã lập gia đình, có vợ có con,

sẽ không chạy lung tung.”

“Thế sao ta không phải đại thành chủ?” Tư Không Trường Phong hỏi.

Lạc Niệm Sắt nhấp một ngụm trà: “Bối phận như thế.”

“Ta có thể đập nơi này không?” Tư Không Trường Phong hỏi.

Lạc Niệm Sắt gật đầu: “Có thể, nhưng tiền sửa chữa tổn thất sẽ tính vào

khoản mục tài vật của Tuyết Nguyệt thành, ngươi thân là tam thành chủ

Tuyết Nguyệt thành, mỗi tháng còn phải phụ trách cân đối sổ sách. Tam

thành chủ có gì muốn hỏi nữa không? Cứ hỏi hết đi.”

“Không còn.” Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ nói.

“Thế thì lên thắp hương tế tổ đi.” Lạc Niệm Sắt cất cao giọng nói.

Trên Thương Sơn, trong gian nhà tranh của mình Lý Hàn Y đun một bình

trà, tạm biệt một người.

Một người cầm dù, đeo mặt nạ ác quỷ.

Một người để ria mép, tay mân mê một lưỡi dao găm.

“Lần này kề vai chiến đấu, tuy cũng hiểu Ám Hà không thể đồng hành với

chúng ta mãi mãi, nhưng ta rất kính nể các ngươi.” Lý Hàn Y rót hai chén

trà.

“Bây giờ ngươi đã là nhị thành chủ Tuyết Nguyệt thành, nói năng cũng có

vẻ trịnh trọng quá nhỉ.” Tô Xương Hà cười nói.

Tô Mộ Vũ tháo mặt nạ, đi tới trước mặt Lý Hàn Y, đặt chén trà lên miệng,

thổi nhẹ rồi uống một ngụm, chậm rãi nói: “Trà ngon.”

“Lần sau gặp lại, chắc không phải bằng hữu nữa nhỉ.” Lý Hàn Y trầm giọng

nói.

“Đại đa số thời điểm gặp được Ám Hà, tức là Ám Hà muốn giết ngươi.” Tô

Xương Hà không uống chén trà kia. “Chúng ta phải về thôi, thời đại mới của

giang hồ Bắc Ly đã tới, thời đại mới của Ám Hà cũng sắp tới.”

Lý Hàn Y nói đầy ẩn ý: “Hình như trong lời nói của ngươi có thâm ý.”

Tô Mộ Vũ lại đeo mặt nạ, quay người. “Vẫn hy vọng có thể gặp lại.”

Tô Xương Hà thu con dao lại: “Thế thì phải sống tới ngày đó.”

Trên lầu các vang lên tiếng gõ chuông, nghi thức nhận chức thành chủ

nghiêm trang lê thê đã bắt đầu.

Ngay lúc này, một người trẻ tuổi mặc áo xanh hạ xuống tường thành của

Tuyết Nguyệt thành, hắn giơ tay bắt lấy một đóa hoa sơn trà, nhìn tòa

thành với vẻ đầy tình cảm: “Nhiều năm rồi không về, Tuyết Nguyệt thành,

đúng như lời sư phụ nói, quả là tòa thành tốt nhất thế gian.”

“Bây giờ chàng đã là thành chủ của tòa thành này rồi.” Bên dưới có một

chiếc xe ngựa màu trắng đỗ lại, cô gái áo trắng ngồi trên xe ngựa, ngẩng

đầu nhìn nam tử trên tường thành: “Có vào không?”

Nam tử áo xanh chính là đại đệ tử của Thiên Ngoại Thiên mà mọi người

đồn đại, Bách Lý Đông Quân. Cô gái áo trắng đã từng là Bắc Khuyết đế nữ,

Nguyệt Dao.

“Không vào. Thành chủ gì chứ, có vẻ nặng nề quá. Ta muốn vào giang hồ.”

Bách Lý Đông Quân ném đóa hoa sơn trà đi, tung người nhảy xuống: “Tìm

thấy Nguyệt Khanh chưa?”

Nguyệt Dao lắc đầu: “Không thấy, chắc muội ấy trở lại Thiên Ngoại Thiên

rồi.”

“Hy vọng cô ta sớm có ngày tỉnh ngộ, nhưng chuyện trong Thiên Ngoại

Thiên thì ta đã hứa với Bạch Phát Tiên và Tử Y Hầu, không can thiệp vào

bọn họ.” Bách Lý Đông Quân thở dài một tiếng.

“Chàng không hận Nguyệt Khanh chứ? Nếu không phải vì muội ấy, Diệp

Đỉnh Chi đã chẳng đi tới bước này.” Nguyệt Dao hỏi, đây là câu hỏi mà cô

luôn muốn hỏi, nhưng vẫn không dám hỏi.

“Nếu hận có thể giải quyết được vấn đề, thế thì Diệp Đỉnh Chi đã không

chết. Bây giờ việc chúng ta có thể làm được là cố gắng để mọi chuyện tiếp

theo không có gì tiếc nuối.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười với Nguyệt Dao,

nụ cười đầy ấm áp.

Từ khi bọn họ trở về Bắc Ly tới giờ, đã lâu lắm rồi Nguyệt Dao không thấy

Bách Lý Đông Quân mỉm cười như vậy, tâm trạng cô cũng vui vẻ hẳn lên:

“Thế bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Tới Càn Đông Thành.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.

Nguyệt Dao sửng sốt: “Sao lại là Càn Đông Thành? Chàng nói là muốn xông

xáo giang hồ cơ mà, sao trạm đầu tiên lại là về nhà?”

“Đúng vậy, phải về nhà trước.” Bách Lý Đông Quân đi tới nắm tay Nguyệt

Dao: “Ta muốn cưới nàng làm vợ, đương nhiên phải về nhà trước, bái cao

đường.”

Nguyệt Dao mặt mày đỏ ửng, sau đó mỉm cười.

Gió lớn thổi qua, hoa sơn trà đầy trời.

Một chiếc xe ngựa màu trắm chậm rãi rời thành. Trong xe ngựa, cô gái thổi

sáo, tiếng sáo du dương uyển chuyển đầy vui vẻ. Nam tử cầm roi ngựa

ngửa đầu uống một ngụm rượu, con mắt híp lại, như say sưa trong làn gió

xuân này.
 
Back
Top Bottom