Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 290: Lang Nguyệt Phúc Địa



Trên băng nguyên ngàn dặm, Diệp Đỉnh Chi và Nguyệt Khanh đang chạy

thẳng về phía trước.

Diệp Đỉnh Chi từng tới hoang nguyên ở cực bắc của Bắc Man. Nơi đó có núi

băng cao vút tận tầng mây, ngăn cách thế giới này và phía sau núi băng.

Nhưng cho dù là ở đó cũng không khiến người ta cảm thấy khủng khiếp

như ở băng nguyên này.

“Chưa một ai qua được băng nguyên này, nó cứ như không có điểm cuối

cùng. Lang Nguyệt Phúc Địa đã là cực hạn mà chúng ta có thể đi tới.”

Nguyệt Khanh đi trong gió tuyết mãnh liệt như vậy, đã khá vất vả.

Diệp Đỉnh Chi giơ tay truyền nội lực của mình vào cơ thể của Nguyệt

Khanh: “Ở nơi này, dừng lại một khắc thôi là máu huyết sẽ bị đông cứng. Vì

sao tông chủ của các ngươi lại chọn chỗ này để bế quan tu luyện?”

“Phụ thân nói tu luyện trong Lang Nguyệt Phúc Địa có thể khiến ông vĩnh

viễn không quên cảm giác đau đớn khi vong quốc.” Nguyệt Khanh cảm

thấy nội lực của Diệp Đỉnh Chi truyền vào thân thể, như làn nước ấm chảy

trong người, cuối cùng giọng nói cũng thoải mái.

“Chấp niệm của phụ thân ngươi đúng là rất sâu.” Diệp Đỉnh Chi nói đầy ẩn

ý.

Bách Lý Đông Quân và Nguyệt Dao đi qua bên cạnh Vô Tướng sứ, Vô

Tướng sứ ngồi ngay ngắn trên xe lăn. Ánh mắt thiếu niên cầm dù nhìn về

phía xa, nhưng không định ra tay ngăn cản.

“Ngươi muốn phụ thân ngươi ngủ say mãi sao?” Vô Tướng sứ đột nhiên mở

miệng hỏi.

Nguyệt Dao gật nhẹ đầu: “Ta hy vọng phụ thân sẽ tỉnh lại, cũng hy vọng sẽ

không có chiến tranh.”

“Chuyện chúng ta đang mong đợi, sẽ nhanh chóng có đáp án thôi.” Vô

Tướng sứ đột nhiên đứng dậy khỏi xe lăn.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt: “Người này đứng dậy được à?”

Nguyệt Dao nhíu mày, lập tức kéo Bách Lý Đông Quân sang: “Không kịp,

đi!”

Trong gió tuyết, Vô Tướng sứ bước từng bước một về phía trước, mỉm cười

với Quân Ngọc: “Thật không dám giấu, đã mười mấy năm rồi ta không đi lại

như vậy.”

“Gió ở đây lạnh vậy, đi lại ở đây cũng chẳng hay ho gì.” Quân Ngọc mỉm

cười nói: “Ngươi dùng Vô Tướng Long Lực công cưỡng ép đôi chân tàn phế

của mình đi lại được, nhưng có thể kéo dài bao lâu? Một canh giờ hay hai

canh giờ?”

Vô Tướng sứ giơ nắm tay với Quân Ngọc: “Vị tiên sinh này đúng là uyên

bác, chẳng trách Vô Tác lại chết trên tay ngươi.”

“Có một số người tuy đáng ghét nhưng cũng đáng kính nể. Ngươi là đối

thủ đáng kính nể.” Quân Ngọc cũng giơ nắm tay: “Tuy không phải người tốt

lành gì.”

“Quá khen.” Vô Tướng sứ giậm chân phải, khiến gió tuyết bắn lên.

“Lang Nguyệt Phúc Địa.” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu nhìn bốn chữ bên trên,

nói đầy ẩn ý.

Cánh cửa đá khổng lồ ngăn ngoài cửa động, Diệp Đỉnh Chi giơ tay sờ lên

cửa đá, sau đó nhíu mày: “E là cửa đá này nặng tới ngàn cân, chỉ dùng sức

mạnh bình thường thì không thể mở nổi.”

Nguyệt Khanh gật nhẹ đầu: “Đúng vậy, phụ thân không muốn chúng ta

quấy rầy nên bố trí cấm chế trên cửa đá, trừ phi có nội lực Hư Niệm công

truyền vào, nếu không cửa đá không thể mở từ ngoài được.”

“Thì ra là thế.” Diệp Đỉnh Chi giơ tay đặt lên cửa đá nhưng không vận sức,

chỉ lắc đầu mỉm cười: “Có phải người bên trong vốn không biết ta sẽ tới,

chẳng qua là hắn không mở cửa, còn các ngươi lại rất muốn gặp hắn.”

Nguyệt Khanh sững sờ, không nói gì.

“Có phải ta là chìa khóa không?” Diệp Đỉnh Chi nói thêm.

Cuối cùng Nguyệt Khanh lắc đầu: “Đương nhiên là không, nhưng phụ thân

vào Lang Nguyệt Phúc Địa, chúng ta cũng không cách nào báo cáo chuyện

ngươi đã tới cho người.”

“Thật vậy ư?” Diệp Đỉnh Chi thu tay về, nhún vai.

Nhịp tim của Nguyệt Khanh lập tức tăng tốc, không ngờ chỉ thiếu một bước

cuối cùng nhưng vẫn bị người ta nhận ra? Bây giờ nên làm thế nào, dùng

tính mạng của con hắn uy h**p? Hay tiếp tục giả ngu, đợi khi về Thiên

Ngoại Thiên thì nhờ các tôn sứ chế ngự hắn? Trong lúc Nguyệt Khanh đang

lo lắng suy nghĩ, Diệp Đỉnh Chi lại đặt một tay lên cửa đá: “Thôi, đã đến đây

rồi thì sợ gì chứ. Dù sao Hư Niệm công này, ta luyện chắc rồi!”

Một lát sau, Diệp Đỉnh Chi thu cánh tay phải.

Cửa đá run lên bần bật, khiến cho tuyết đọng bên trên rơi xuống. Nguyệt

Khanh kinh hãi lùi lại một bước, Diệp Đỉnh Chi cũng lùi một bước, cửa đá

chậm rãi nâng cao, luồng không khí mục nát mà ấm áp từ trong hang động

thổi ra. Diệp Đỉnh Chi nhìn vào trong, bên trong là từng dãy giá sách, trên

giá bày đầy sách cổ, hai bên hang núi khảm đầy Dạ Minh Châu, khiến cho

toàn bộ hang động sáng rực.

Diệp Đỉnh Chi hít một hơi: “E là lâu lắm rồi chưa mở cửa.”

Nguyệt Khanh không nói gì, thời khắc này cô cũng không hiểu rốt cuộc

Diệp Đỉnh Chi đang nghĩ gì.

Diệp Đỉnh Chi cũng không định đợi cô trả lời, trực tiếp đi vào trong Lang

Nguyệt Phúc Địa. Nguyệt Khanh do dự một chút rồi bước theo. So với bên

ngoài gió tuyết đìu hiu, trong Lang Nguyệt Phúc Địa cực kỳ ấm áp. Diệp

Đỉnh Chi vừa đi vừa lắc đầu: “Lang Nguyệt Phúc Địa này đúng là phúc địa,

dưới hang núi có suối nước nóng chảy ngầm, cho nên dù bên ngoài giá rét

nhưng nơi này vẫn ấm áp như xuân. Vừa rồi ngươi bảo phụ thân ngươi nói

thế, đúng là nói bậy.”

Nguyệt Khanh siết chặt nắm tay: “Ta chưa vào Lang Nguyệt Phúc Địa bao

giờ, có lẽ phụ thân đại nhân trêu ta.”

“Phụ thân đại nhân?” Diệp Đỉnh Chi đi xuyên qua những giá sách, vào gian

trong của hang động: “Hình như hắn...”

Nguyệt Khanh đẩy Diệp Đỉnh Chi ra, rảo bước chạy vào, ánh mắt cực kỳ

hoảng sợ nhìn vào trong. Cả cô và Phi Ly, thậm chí Vô Tướng sứ đều có một

suy đoán tồi tệ nhất, đó là trong mười năm bế quan dài dằng dẵng này,

Nguyệt Phong Thành đã chết trong Lang Nguyệt Phúc Địa.

Trong phòng trong, một nam tử trung niên mặt mũi gầy gò đang ngồi xếp

bằng. Hắn nhắm chặt hai mắt, hơi thở đều đặn, như đã chìm vào ngủ say.

Nguyệt Khanh đi tới, khẽ gọi: “Phụ thân đại nhân...”

Nguyệt Phong Thành vẫn chìm vào giấc ngủ, không trả lời cô.

Nguyệt Khanh giơ một ngón tay đặt trước mũi Nguyệt Phong Thành, tuy

hơi thở rất yếu ớt, nhưng rất ổn định.

Diệp Đỉnh Chi cười gằn: “Rốt cuộc bao nhiêu năm không gặp mặt, thậm chí

ngươi còn lo hắn đã chết rồi?”

“Đúng là đã nhiều năm rồi.” Nguyệt Khanh nhìn phụ thân, cảm thán: “Có lẽ

ông ấy mà thấy ta cũng không nhận ra ta.”

Diệp Đỉnh Chi hỏi: “Bây giờ ta cần làm gì để hắn tỉnh lại?”

“Ta cũng không biết, bây giờ phụ thân đang minh tưởng Hư Niệm công.”

Nguyệt Khanh nói khẽ: “Phụ thân đại nhân, Khanh Nhi tới thăm ngài này.”

Rầm một tiếng.

Cánh cửa bên ngoài đột nhiên đóng lại.

Thời khắc này Nguyệt Phong Thành đột ngột mở mắt, thế nhưng đôi mắt

lại có màu vàng kim yêu dị!

“Các ngươi... là ai!” Hắn vươn tay, nắm lấy cổ họng Nguyệt Khanh.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 291: Kim đồng đoạt phách



“Dừng tay! Cô ấy là con gái ngươi đấy!” Diệp Đỉnh Chi bước thẳng lên

trước, xuất quyền đánh về phía Nguyệt Phong Thành.

Con ngươi màu kim, đây là dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, Diệp Đỉnh Chi không

mong đợi câu nói kia có thể khiến Nguyệt Phong Thành dừng tay cho nên

hắn không hề do dự vận tới tám thành công lực.

“Con gái?” Nguyệt Phong Thành đột nhiên buông lỏng tay, sau đó quay

sang nhìn Diệp Đỉnh Chi, giơ bàn tay ra, bắt lấy nắm đấm của Diệp Đỉnh

Chi. Chưởng lực tám thành công phu của Diệp Đỉnh Chi bị hắn dễ dàng

nắm lại, lập tức hóa giải. Khóe miệng Nguyệt Phong Thành nhướn lên: “Ồ?

Hư Niệm công?”

Diệp Đỉnh Chi sửng sốt: “Sao ngươi vẫn giữ được thần trí?”

“Ngươi tưởng ta tẩu hỏa nhập ma chắc?” Nguyệt Phong Thành buông tay,

nhẹ nhàng giơ lên, mang theo một luồng chưởng phong, đánh văng Diệp

Đỉnh Chi vào tường.

Diệp Đỉnh Chi nôn ra một ngụm máu, quỳ một chân xuống đất, hai người

mới giao thủ có một chiêu, hắn đã không còn sức hoàn thủ.

Nguyệt Khanh được Nguyệt Phong Thành buông ra vẫn đang ho khan, giờ

đã lấy lại hơi, vội vàng nói: “Phụ thân đại nhân, con là Khanh Nhi đây.”

“Là Khanh Nhi à?” Nguyệt Phong Thành quay đầu sang, trừng đôi mắt đáng

sợ nhìn về phía cô.

Cha con cách xa lâu ngày mới gặp lại, nhưng trong lòng Nguyệt Khanh

không chút vui mừng hay cảm động, chỉ có nỗi sợ không thể kiềm chế. Cô

lùi lại phía sau một bước: “Vâng thưa phụ thân đại nhân.”

“Ngươi đang sợ ta?” Giọng điệu của Nguyệt Phong Thành rất bình thản.

Nguyệt Khanh vội vàng lắc đầu: “Không thưa phụ thân đại nhân.”

“Không, ngươi đang sợ ta, nhưng cũng không có cách nào.” Nguyệt Phong

Thành trầm giọng nói: “Bây giờ ta đã bước nửa bước vào tầng thứ chín Hư

Niệm công. Bây giờ vạn vật nhìn ta đều tự cảm thấy sợ hãi, đây là nỗi sợ bắt

nguồn từ nội tâm, không cách nào kiềm chế. Nếu các ngươi không quấy rầy

ta, trong vòng nửa năm ta sẽ phá cảnh lên tới tầng thứ chín.”

Nguyệt Khanh vội vàng quỳ xuống: “Lang Nguyệt Phúc Địa bị ngăn cách,

chúng ta lo cho tình hình của phụ thân đại nhân, không còn cách nào nên

mới mở cửa đá! Quấy nhiễu phụ thân đại nhân bế quan tu hành, Khanh Nhi

đáng chết.”

“Không, ngươi không đáng chết, ngươi khá lắm.” Nguyệt Phong Thành đi

tới đỡ Nguyệt Khanh dậy, tiện đó quay sang nhìn Diệp Đỉnh Chi đang tựa

người vào tường đá; “Ngươi đưa đồ ăn ngon tới cho ta.”

Diệp Đỉnh Chi cười lạnh: “Đồ ăn?”

“Đúng vậy, không ngờ trên thế gian này ngoài ta ra vẫn có người tu luyện

được Hư Niệm công, hơn nữa tuổi trẻ như vậy đã có công lực tầng thứ tư.”

Nguyệt Phong Thành nhìn Diệp Đỉnh Chi, chậm rãi nói: “Hút công lực của

ngươi, ta có thể trực tiếp phá cảnh, không cần chờ nữa.”

Nguyệt Khanh sửng sốt, công lực tầng thứ tư? Nói vậy trên quãng đường

ngắn ngủi vừa qua, Diệp Đỉnh Chi đã phá thêm một tầng.

Diệp Đỉnh Chi nhìn Nguyệt Khanh một cái, nói: “Hóa ra là thế?”

Nguyệt Khanh lùi lại một bước, cúi đầu nói: “Không còn cách nào.”

“Không có chuyện gì là không có cách.” Diệp Đỉnh Chi đặt tay lên Huyền

Phong kiếm bên hông. “Ta chỉ có một câu hỏi, chuyện của Văn Quân có

phải do các ngươi thu xếp hay không?”

Nguyệt Khanh do dự một chút rồi nói: “Ngươi yên tâm, cô ấy sẽ không gặp

nguy hiểm tới tính mạng.”

“Đủ rồi, nói nhiều quá.” Nguyệt Phong Thành nhìn về phía Nguyệt Khanh:

“Khanh Nhi, con có thích thiếu niên này không?”

Nguyệt Khanh cắn môi một cái, không nói gì.

“Nhi nữ tình trường, đúng là phiền phức.” Nguyệt Phong Thành đi về phía

Diệp Đỉnh Chi: “Thiếu niên, nếu ngươi nghe lời một chút, ta có thể nể mặt

con gái ta, giữ lại tính mạng nhà ngươi.”

Diệp Đỉnh Chi hừ lạnh một tiếng: “Ngươi là cựu quốc chủ của Bắc Khuyết,

Nguyệt Phong Thành?”

“Chữ cựu này có hơi chói tai.” Nguyệt Phong Thành siết chặt tay phải.

“Ta họ Diệp.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nói.

Nguyệt Phong Thành nhíu mày: “Đúng là dòng họ khiến người ta không

ưa.”

“Ta tên Diệp Đỉnh Chi, phụ thân ta là Diệp Vũ. Năm xưa người đã tiêu diệt

Bắc Khuyết các ngươi. Nhưng nếu không có người, rất nhiều người trong số

các ngươi cũng không thể chạy trốn tới nơi này.” Diệp Đỉnh Chi ngạo nghễ

nói.

Nguyệt Phong Thành giơ tay lên, sát khí bộc phát.

Diệp Đỉnh Chi lại coi như không thấy, tiếp tục nói: “Xem ra phụ thân ta làm

sai rồi, lúc trước người nên giết sạch các ngươi, không để lại một ai."

“Phụ thân ngươi là kẻ tự cho là đúng.” Nguyệt Phong Thành bước lên trước

một bước: “Ngươi cũng như hắn. Ta đổi ý rồi, ngươi phải chết!”

“Kiếm lên!” Diệp Đỉnh Chi gầm lên một tiếng, Huyền Phong kiếm bên hông

đột nhiên rời vỏ, hắn nắm chặt lấy trường kiếm, xoay người một cái kiếm

khí như nước thủy triều tràn ngập trong hang núi.

“Hay cho một câu kiếm lên!” Nguyệt Phong Thành lại bước lên trước một

bước, nhẹ nhàng vung tay, ép toàn bộ chỗ kiếm khí cường hãn kia xuống.

Diệp Đỉnh Chi lùi lại ba bước, quay đầu nhìn sau lưng.

Nguyệt Phong Thành vung quyền đánh ra, nhắm thẳng vào Diệp Đỉnh Chi,

Diệp Đỉnh Chi xoay người chạy thẳng ra cửa.

Đánh không lại, chạy.

Diệp Đỉnh Chi có nóng máu thế nào thì chênh lệch thực lực cũng rõ rành

rành, hắn không ngốc tới mức chịu chết vô ích. Cho nên hắn nhanh chóng

quyết định lao thẳng ra hướng cửa. Nhưng hắn vừa chạy tới nơi thì cửa đá

đã ầm ầm rơi xuống.

“Ngươi không chạy được đâu.” Nguyệt Phong Thành thu cánh tay vừa khởi

động cơ quan sau giá sách, nhìn Diệp Đỉnh Chi với vẻ chế nhạo.

Diệp Đỉnh Chi phẫn nộ quát: “Ngươi cũng đừng hòng g**t ch*t ta dễ dàng.”

“Thực lực của ngươi rất mạnh, e là lúc trẻ ta cũng không mạnh bằng ngươi,

nhưng nếu ta bước một chân vào Hư Niệm công tầng thứ chín, ngươi cũng

chỉ là con kiến thôi.” Nguyệt Phong Thành thở dài một tiếng: “Hối hận đi,

hối hận vì vừa rồi đã báo gia thế bản thân.”

Diệp Đỉnh Chi hừ lạnh: “Phụ thân ta là đại tướng quân Bắc Ly, gia thế của ta

khí phách cỡ nào, có gì mà không dám báo! Muốn đánh thì đánh, sợ ngươi

chắc! Đến đây!”

Diệp Đỉnh Chi giậm chân phải lập tức tiến vào Hư Niệm công tầng thứ tư.

Tuy cùng là Hư Niệm công, nhưng uy thế mà Diệp Đỉnh Chi thể hiện vượt

xa Phi Ly ngày trước, có điều thần sắc Nguyệt Phong Thành vẫn rất hờ

hững: “Trước mặt ta mà dám dùng Hư Niệm công?”

“Cũng đừng coi thường người khác.” Diệp Đỉnh Chi hét lớn một tiếng,y

phục lập tức nổ tung, để lộ làn da đỏ rực bên dưới, đôi mắt cũng lập tức

hóa thành màu đỏ lửa.

Nguyệt Phong Thành sửng sốt: “Bất Động Minh Vương công?”

Võ công bá đạo nhất, ngang ngược nhất thế gian, cũng là thứ dễ hại người

hại mình nhất.

Diệp Đỉnh Chi cắm kiếm xuống đất, giọng nói trầm trầm uy nghiêm: “Nếu

ngươi muốn đánh, vậy chúng ta không chết không thôi.”

Nguyệt Phong Thành trầm giọng nói: “Vận cả Hư Niệm công và Bất Động

Minh Vương công, ngươi không sợ kinh mạch đứt đoạn à?”

“Đằng nào chả là chết, sợ quái gì?” Một luồng khí tím hiện lên trên chuôi

kiếm, chậm rãi bao phủ toàn bộ thân kiếm, khiến thanh kiếm toát lên vẻ

yêu tà quỷ dị.

Nguyệt Phong Thành cau mày nói: “Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma là gì của ngươi!”

“Đương nhiên là sư phụ của ta.” Diệp Đỉnh Chi giơ cao thanh kiếm mang

đầy khí tím này.

Hư Niệm công, Bất Động Minh Vương công, Ma Tiên kiếm pháp.

Đều là võ công không được người trong thế gian chấp nhận.

“Có lẽ ta vốn không hợp với thế gian này.” Diệp Đỉnh Chi thở dài một tiếng.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 292: Hư niệm vô tận



Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng lúc này Nguyệt Phong Thành không

thể không nói, giờ phút này Diệp Đỉnh Chi trẻ tuổi đáng để hắn dùng toàn

lực.

Nguyệt Phong Thành gật nhẹ đầu, cao giọng nói: “Đồng thời vận ba môn

võ công mà chính đạo không dung thứ, ngươi còn khiến ta kính nể hơn cả

phụ thân.”

Diệp Đỉnh Chi đã không cách nào ngăn chặn chân khí trong cơ thể mình,

hắn thở dài một tiếng, gằn từng chữ một: “Loại thất bại như ngươi, không

có tư cách nhắc tới tên phụ thân ta.”

“Ta còn chưa chết, thất bại rồi có thể làm lại!” Nguyệt Phong Thành bước

thẳng tới, xuất chưởng đánh về phía Diệp Đỉnh Chi, một chưởng đánh ra,

lay động như có ngàn cánh tay.

Hư Niệm chưởng, Thiên Thủ ấn!

Diệp Đỉnh Chi tu luyện công pháp Hư Niệm công, còn chưa học được một

chiêu nửa thức trong số mấy môn ngoại công huyền diệu tới cực điểm,

nhưng hắn có một kiếm.

“Nhất kiếm phá vạn pháp!” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung Huyền Phong

kiếm trong tay lên, một luồng khí tím chém tan Thiên Thủ ấn hư ảo kia.

Nguyệt Phong Thành giật mình, thu chưởng lùi lại một bước.

Nhưng Huyền Phong kiếm lập tức đuổi theo, một kiếm chém đứt tay áo

hắn.

Nguyệt Phong Thành đứng vững lại, chậm rãi hít một hơi: “Đã lâu không

động thủ, khiến ngươi chiếm được tiên cơ.”

Nguyệt Khanh ở bên cạnh kinh hãi, không ngờ Diệp Đỉnh Chi lại có thể giao

chiến bất phân thắng bại với phụ thân, thậm chí vừa ra tay còn đoạt được

tiên cơ.

“Nói lắm quá.” Diệp Đỉnh Chi không cho hắn cơ hội thở lấy sức, lập tức cầm

kiếm đuổi tới.

Đúng như Nguyệt Phong Thành đã nói, giờ phút này Diệp Đỉnh Chi đang sử

dụng cả ba môn võ công cùng một lúc, không cẩn thận là kinh mạch đứt

đoạn. Diệp Đỉnh Chi cũng tự hiểu, cho nên hắn phải nhanh chóng kết thúc

trận chiến này.

Dừng kiếm thuật nhanh nhất, tàn nhẫn nhất, trực tiếp nhất.

Hắn nhanh chóng đâm ra ba kiếm, một kiếm nhắm vào mi tâm của Nguyệt

Phong Thành, một kiếm nhắm vào tim Nguyệt Phong Thành, một kiếm

nhắm thẳng bụng Nguyệt Phong Thành.

Âm độc tới cực điểm.

“Đánh hay lắm!” Nguyệt Phong Thành vung tay, trường bào phất phới, chân

khí lưu chuyển, nhưng không lùi cũng không tiến, cứ thế đứng yên tại chỗ.

Chịu cả ba kiếm của Diệp Đỉnh Chi.

Không mất tới một sợi tóc.

Nguyệt Phong Thành cười nói: “Hư Niệm công tầng thứ tám, thân cứng hơn

sắt, đao thương bất nhập, không kém cạnh gì Kim Cương Bất Hoại thần

thông của Phật môn!”

Diệp Đỉnh Chi hét lớn một tiếng: “Thế thì thử xem.”

Trường kiếm bay lên, chỉ trong chớp mắt đã chém liền mười chín thức, mỗi

kiếm một tầng.

Ngày trước Nam Quyết từng có Kiếm Các, sau có một hậu sinh trẻ tuổi cầm

kiếm lên các, mỗi kiếm một tầng, lên thẳng tầng mười chín, chém ngã ba

trăm đệ tử trong Kiếm Các. Có lẽ người trẻ tuổi này quá cường đại, một

mình ôm sạch kiếm thế của toàn bộ Nam Quyết; cũng có thể vì trận chiến

trong Kiếm Các khi đó, hắn đã giết quá nhiều đại sư kiếm thuật tương lai,

cho nên từ đó trở đi Nam Quyết không thích kiếm, đại đa số võ giả là đao

khách.

Người này tên là Vũ Sinh Ma.

Mười chín kiếm, mỗi kiếm là một cảnh giới.

“Một kiếm xem hết màn đêm trong thiên hạ.” Diệp Đỉnh Chi thu kiếm thở

dài.

Sư phụ, mười chiêu kiếm này ta dùng tới mức tuyệt diệu, tuyệt đối không

qua loa, dưới suối vàng người có thấy, chắc không bảo ta chà đạp bộ kiếm

pháp của mình chứ?

“Phụ thân đại nhân.” Nguyệt Khanh nói nhỏ.

Nguyệt Phong Thành sờ gò má, một vết thương chậm rãi chảy ra, máu đỏ

chảy xuống, hắn sờ máu, thần sắc ý quái: “Thú vị, không ngờ lại làm ta bị

thương.”

Diệp Đỉnh Chi cắn răng: “Chỉ bị một vết thương nhỏ thôi sao?”

Nguyệt Phong Thành xua tay, tất cả giá sách trong hang núi đều đổ xuống

đất, hắn trầm giọng nói nói: “Tạm được rồi, đến đây thôi.”

Diệp Đỉnh Chi cau mày nói: “Chân khí nội lực của ngươi cực cao, là số một

số hai trong số những người ta từng gặp, thậm chí sư phụ ta là Kiếm Tiên

Vũ Sinh Ma cũng không bằng ngươi. Thế nhưng... chiêu số võ công của

ngươi quá thô thiển.”

Nguyệt Phong Thành sửng sốt, những lời đó năm xưa vị Lý tiên sinh kiêu

ngạo không ai sánh nổi cũng nói với mình.

“Nội lực của ngươi đã là tuyệt thế, nhưng chỉ như thằng ngốc dùng chân

khí lung tung, ta giảm xuống Kim Cương Phàm Cảnh cũng chỉ mất một

kiếm là đánh lui ngươi, ngươi có tin không?”

“Không! Bây giờ đã khác!” Nguyệt Phong Thành giơ tay áo, trong hang núi

đột nhiên lại xuất hiện một Nguyệt Phong Thành khác.

Hắn lại giơ tay áo, lại một Nguyệt Phong Thành.

Cứ như vậy chỉ trong chớp mắt trong hang động đã xuất hiện tới năm

Nguyệt Phong Thành.

Năm Nguyệt Phong Thành, trường bào đều bay phất phới, không ngừng

vung chưởng.

Hư Niệm công, Thiên Thủ chi trận.

Nguyệt Phong Thành có tự tin cho dù là Lý tiên sinh ngày trước đích thân

tới, gặp phải Thiên Thủ chi trận của hắn bây giờ cũng không cách nào phá

được.

Diệp Đỉnh Chi chém ra một kiếm, coi thanh kiếm ba thước dưới chân là một

vòng, vận kiếm khí màu tím quấn quanh mình mới miễn cưỡng ngăn cản

Thien Thủ chi trận của Nguyệt Phong Thành ở bên ngoài.

“Để ta xem thử ngươi chống cự được tới bao giờ!” Nguyệt Phong Thành

cười lạnh nói.

Diệp Đỉnh Chi cảm thấy bên ngoài kiếm khí, chưởng lực càng lúc càng hung

hãn, đáng sợ hơn nữa là chân khí trong cơ thể hắn cũng bắt đầu không

chịu khống chế, dần dần tán loạn. Hắn cảm thấy tinh thần như bị rút ra,

thân thể như muốn ngất xỉu.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, Nguyệt Phong Thành đã thấy sơ hở.

“Phá!”

Năm ảo ảnh Nguyệt Phong Thành, hóa thành một.

Một bước lướt tới, tay áo vung lên, đánh bay Huyền Phong kiếm ra ngoài,

cắm lên hang núi. Sau đó Nguyệt Phong Thành giơ tay bắt lấy bả vai Diệp

Đỉnh Chi, cười lạnh nói: “Xin đa tạ.”

Diệp Đỉnh Chi cố gắng kiềm chế chân khí tán loạn trong cơ thể, định phản

kháng. Thế nhưng sau khi bả vai bị Nguyệt Phong Thành bắt được, hắn cảm

thấy sức lực trong người đều tiết ra, đáng sợ hơn nữa là chân khí trong

người liên tục chảy ra ngoài, đi về phía Nguyệt Phong Thành.

“Đây là!”

“Thứ ảo diệu nhất của Hư Niệm công chính là đây.” Nguyệt Phong Thành

cười nói: “Đáng tiếc, ngươi không được trải nghiệm.”

Ngày đó Phi Ly truyền Hư Niệm công cho Diệp Đỉnh Chi đã từng nói, truyền

công bình thường trên giang hồ thì mười không còn được một, lại hết sức

nguy hiểm, còn Hư Niệm công lại có thể làm được mười phần được mười,

thậm chí tăng thêm một bước. Nhưng Diệp Đỉnh Chi không ngờ môn võ

công này không chỉ có thể truyền cho người khác mà còn có thể cưỡng ép

rút từ cơ thể người khác ra.

“Hút nội lực mang Hư Niệm công, đây là lần đầu tiên. Sau lần này chắc chắn

ta sẽ lên tới tầng thứ chín, đến lúc đó Lý tiên sinh cũng không ngăn được

ta!” Con mắt vàng kim của Nguyệt Phong Thành lóe lên vẻ vui mừng.

Còn Diệp Đỉnh Chi, có cố gắng thế nào cũng không thể khống chế được

chân khí đang xói mòn.

Nhưng đột nhiên, cửa đá bật mở.

Gió tuyết ồ ạt bên ngoài, nhưng chỉ có vài bông tuyết bị thổi vào.

Một vị công tử thế gia mặc áo trắng phong độ thanh thoát, tay cầm kiếm,

hông đeo ngọc bội, trong vùng đất thế ngoại đầy gió tuyết này, cứ như

thần tiên hạ phàm.

Còn giọng điệu thì hung ác, phẫn nộ nhưng lại mang rõ vẻ kiêu ngạo và tự

luyến.

“Huynh đệ, Bách Lý Đông Quân ta tới cứu ngươi đây.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 293: Không ngừng không nghỉ



Tính kỹ ra thì Bách Lý Đông Quân mới gặp Diệp Đỉnh Chi có ba lần.

Lần thứ nhất là trong kỳ thi của học đường, hai người bắt tay hợp lực, liều

mạng giao chiến với Vô Tác sứ của Tuyết Nguyệt thành.

Lần thứ hai là xông vào Thiên Khải, hai người lại hợp lực, chỉ dựa vào nhiệt

huyết trong lòng mấy người trẻ tuổi mà muốn cướp cô dâu từ tay hai vị

vương gia của Thiên Khải Thành.

Lần thứ ba, chính là lúc này.

Trước mặt bọn họ là cựu vương của Bắc Quyết, đã đạt tới Hư Niệm công

tầng thứ tám, là cao thủ gần với Lý tiên sinh của học đường nhất thế gian.

Gặp mặt không nhiều nhưng mỗi lần đều trải qua sinh tử.

“Huynh đệ, ta tới cứu ngươi đây.” Bách Lý Đông Quân lặp lại.

“Thế thì mau tới cứu đi.” Chân khí đang chảy ra như hồng thủy, Diệp Đỉnh

Chi khó khăn lắm mới thốt lên được mấy từ.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, lúc này mới phát hiện Diệp Đỉnh Chi và

Nguyệt Phong Thành đang đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt

Diệp Đỉnh Chi hết sức đau đớn, còn Nguyệt Phong Thành nhắm mắt lại,

dường như tinh thần đã trôi xa.

“Phụ thân, ông ấy... đang hút nội lực của Diệp công tử.” Nguyệt Dao hạ

giọng nói.

“Hút nội lực?” Bách Lý Đông Quân đi tới: “Làm sao bây giờ? Cho một kiếm

chém bọn họ ra à?”

Nguyệt Khanh đi tới ngăn trước mặt bọn họ: “Nếu bây giờ ngươi cưỡng ép

ngắt đứt bọn họ, như vậy vị Diệp huynh đệ của ngươi sẽ bị đứt đoạn kinh

mạch mà chết. Ngươi bỏ qua thì cùng lắm là mất hết công lực nhưng vẫn

còn sống sót.”

Bách Lý Đông Quân nhìn Nguyệt Khanh một cái, hơi ngạc nhiên: “Đúng là

dung mạo muội muội của cô rất giống cô. Đáng tiếc, ánh mắt lại hoàn toàn

khác.”

Nguyệt Khanh khẽ nhíu mày: “Ngươi đang nói cái gì vậy?”

“Con mắt tỷ tỷ như suối nước trong, không chỉ trong trẻo mà còn thâm

thúy. Còn ngươi như đầm nước đọng, nông cạn mà ô uế. Tránh ra.” Bách Lý

Đông Quân đặt tay lên trường kiếm bên hông: “Huynh đệ của ta, không thể

chết, võ công cũng không thể mất.’

Nguyệt Khanh cắn răng nhìn Nguyệt Dao: “Vương tỷ, bây giờ tỷ lại định

giúp người ngoài đối phó với phụ thân của mình ư?”

“Khanh Nhi, câu nói này của muội sai mất hai chỗ. Thứ nhất, Bắc Khuyết đã

mất từ lâu, chúng ta không còn là công chúa. Muội không nên gọi ta là

vương tỷ. Thứ hai, ta không muốn đối phó với phụ thân của mình.” Nguyệt

Dao thản nhiên nói: “Với lực lượng của chúng ta vốn không thể đối phó với

Bắc Ly. Nếu không ngăn cản phụ thân mới là làm hại người.”

Nguyệt Dao cả giận nói: “Rốt cuộc ngươi là người Bắc Khuyết hay người

Bắc Ly, vì sao luôn nói chuyện trên lập trường Bắc Ly!”

“Ta đi tới rất nhiều nơi, cũng gặp rất nhiều di dân Bắc Khuyết, chứ không

giống các ngươi, chỉ ngồi trên cái ngai vàng đã sụp đổ kia.” Nguyệt Dao thở

dài: “Mọi người thật sự không cần một trận chiến không thể thắng được.”

Nguyệt Khanh gằn giọng: “Được lắm, vương tỷ muốn đi thêm một bước thì

đi qua xác của ta ấy.”

“Sao mà lắm lời vậy?” Bách Lý Đông Quân nhẹ nhàng vung tay, một chưởng

hất Nguyệt Khanh văng lên vách tường: “Ngươi không chỉ có dáng dấp

không bằng tỷ tỷ ngươi, võ công cũng kém quá xa, có vậy thôi mà đòi cản

đường chúng ta?”

Nguyệt Khanh đang định đứng dậy nhưng lại thấy Nguyệt Dao vung tay,

bảy mũi châm bạc cắm lên huyệt vị của Nguyệt Khanh. Thân thể Nguyệt

Khanh lập tức gục xuống, chỉ có thể oán hận nhìn hai người nhưng không

thể dùng chút sức lực nào. Cô căm hận nói: “Dù sao các ngươi cũng không

ngăn được, Hấp Công thần thông của Hư Niệm công, chỉ cần bắt đầu, phụ

thân sẽ không muốn dừng lại là sẽ không dừng lại. Có thể dừng Hư Niệm

công lại chỉ có Hư Niệm công.”

“Đúng là trùng hợp, ta cũng biết Hư Niệm công.” Bách Lý Đông Quân đi tới

bên cạnh hai người, giơ tay ra nhìn Nguyệt Dao: “Làm thế nào bây giờ?”

Nguyệt Dao lắc đầu: “Nói thật, ta cũng không biết nên làm thế nào. Chỉ có

thể nói...”

“Thế thì tin vào lựa chọn của bản thân.” Bách Lý Đông Quân duỗi hai tay trái

phải, đặt lên vai hai người.

Nguyệt Phong Thành lập tức mở mắt, đôi mắt vàng kim tỏa ra ánh sáng

đáng sợ, hắn quát khẽ: “Là ai!”

“Là con rể ngươi!” Bách Lý Đông Quân phẫn nộ quát, chân khí trong tay ồ

ạt tuôn về phía hai người. Vốn chỉ là Nguyệt Phong Thành đang hấp thu

một mình nội lực của Diệp Đỉnh Chi, nhưng khoảnh khắc này lại có luồng

lực lượng thứ ba tiến vào cơ thể hai người.

Bách Lý Đông Quân đột nhiên nhắm mắt lại.

“Võ công trên đời đều phải tu luyện nội lực, nội lực tạo thành cũng chính là

chân khí, chiêu thức thiên biến vạn hóa nhưng nội lực không phải liên miên

bất tận. Nội lực mỗi người đều có tính cá biệt, có nội lực mông mênh như

biển lớn, có nội lực lại thâm thúy như vực sâu, có nội lực hư vô như không

khí, có nội lực mãnh liệt như sấm sét, cũng có nội lực âm trầm như dạ quỷ.

Đông Quân, nội lực của ngươi như cái gì?”

“Đương nhiên là như rượu.”

“Ý là gì?”

“Từng bình liên tiếp, cụng chén như sấm dậy!”

Bách Lý Đông Quân nhớ tới những lời mình đã nói với Nam Cung Xuân

Thủy, hắn cố gắng tìm kiếm thuộc tính của nội lực Diệp Đỉnh Chi.

Khi tiếp xúc với hai luồng chân khí, y cảm thấy một bên là mênh mông

hùng hậu, tràn ngập khí tức ngang ngược xâm lấn, một bên thì mờ ảo tự

tại, nhưng đã bị áp đảo tới mức thoi thóp.

“Nội lực của ngươi giống như làn gió ấy.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười sau

đó dung hợp nội lực của bản thân với nội lực mờ ảo như gió kia, còn luồng

nội lực kia như cũng hoan nghênh hắn, không hề kháng cự.

Bách Lý Đông Quân mở mắt nhìn Diệp Đỉnh Chi.

Diệp Đỉnh Chi cũng nhìn y.

Ánh mắt xác nhận, đúng là nội lực của hắn!

“Nhìn gì nữa, làm!” Diệp Đỉnh Chi quát khẽ.

Bách Lý Đông Quân hít một hơi dài, khoảnh khắc đó hai luồng nội lực hòa

làm một thể, cùng phóng về phía luồng nội lực hùng hậu ngang ngược kia.

Nguyệt Phong Thành trầm giọng nói: “Ta mới bế quan có mười mấy năm,

không ngờ thế gian lại thay đổi lớn đến vậy. Không ngờ cùng một thời đại

lại xuất hiện tới ba người tu luyện Hư Niệm công. Ta đổi ý rồi, ba người

chúng ta hợp lực mới là kết cục tốt đẹp nhất.”

“Nhạc phụ đại nhân, tuy ta cảm thấy ý tưởng của ngài không sai. Nhưng

chắc ngài không biết thân phận của chúng ta hả?” Bách Lý Đông Quân

chậm rãi hỏi.

“Hắn là con trai của Diệp Vũ. Thế thì đã sao, Diệp Vũ vốn là người Bắc

Khuyết ta!”

“Nhưng ông nội ta, là Bách Lý Lạc Trần.” Chân khí trong tay Bách Lý Đông

Quân lại tăng thêm một tầng.

Nguyệt Phong Thành đầu tiên sửng sốt, sau đó cười nói: “Thú vị thú vị,

chuyện đời đúng là kỳ diệu! Thế thì ta đành vui vẻ tiếp nhận công lực của

hai người các ngươi thôi.”

“Cứ thử xem!” Bách Lý Đông Quân cười nói: “Hai người chúng ta hợp lực...

xưa nay chưa bao giờ thắng! Cho nên lần này, chắc chắn chúng ta sẽ

thắng!”

Sắc mặt Diệp Đỉnh Chi dần dần hòa hoãn lại, Bách Lý Đông Quân truyền

chân khí vào khiến hắn điều hòa được hơi thở, hắn nhắm mắt lại, sau đó

mở ra.

Toàn bộ hang núi như lập tức rung chuyển.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 294: Chuyển luân trùng sinh



Chấn động mãnh liệt kéo dài suốt thời gian một nén hương.

Giá sách trong hang núi đổ trái đổ phải, bột bá bên trên bị chấn động này

làm cho rơi xuống, khoảnh khắc đó Nguyệt Dao thậm chí còn tưởng hang

núi sắp sập, thế nhưng sau thời gian một nén nhang đột nhiên lại yên ắng.

Yên ắng một cách chết chóc.

Cả Nguyệt Phong Thành, Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân đều nhắm

hai mắt lại, cánh tay giao nhau, yên tĩnh không một tiếng động.

Nhưng bất cứ tông sư võ học cảnh giới Tiêu Dao nào ở đây cũng sẽ trợn

tròn mắt kinh ngạc.

Đây là trận tỷ thí nội lực mạnh mẽ tới mức nào.

Hai vị anh tài tuấn kiệt số một số hai thiên hạ hiện tại, một bên khác là

cường giả tuyệt thế năm xưa không ai địch nổi, mãi tới lúc gặp Lý tiên sinh

mới bị ép không thể không dừng bước. Ba luồng nội lực lưu chuyển tỷ thí

trong thân thể. Lúc đầu hai luồng nội lực trẻ tuổi dung hợp nhưng không

thể giữ cho nhịp điệu nhất trí, bị nội lực của Nguyệt Phong Thành ngăn cản

hoàn toàn. Thế nhưng càng kéo dài thì hai luồng nội lực dung hợp càng

thuận lợi, trên trán Nguyệt Phong Thành từ từ đổ mồ hôi. Đương nhiên

Diệp Đỉnh Chi và Bách Lý Đông Quân cũng không khá hơn, quần áo đã ướt

đẫm.

Nguyệt Khanh khó nhọc nói: “Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ chết.’

Nguyệt Dao siết chặt nắm tay, cô không muốn bất cứ ai trong bọn họ bị

thương, nhưng đã tới nước này, cô có làm được gì?

Nguyệt Phong Thành đột nhiên nghiêng đầu, quần áo hắn không gió mà

bay phất phới.

Hư Niệm công tầng thứ tám, mười thành công lực!

Diệp Đỉnh Chi lập tức nôn ra một ngụm máu tươi.

Bách Lý Đông Quân khẽ nhíu mày, tuy Nguyệt Phong Thành đột nhiên đẩy

nội lực của mình tới cực hạn nhưng không ảnh hưởng gì nhiều tới y.

Cuối cùng nội lực của ba người hòa thành một con sông cuồn cuộn sóng

lớn, nhưng lại có một luồng nội lực chậm rãi dẫn dắt con sông về quỹ đạo

cố định, cứ thế đi đi về về giữa ba người.

Thu Thủy Quyết.

“Nước sông lớn từ trên trời chảy xuống!” Bách Lý Đông Quân gầm lên một

tiếng, tất cả chân khí lập tức truyền vào lòng bàn tay.

Đây là kiếm ý của Thu Thủy Quyết, cũng là kiếm chiêu ẩn giấu trong nội

công tâm pháp này, là sát chiêu Bách Lý Đông Quân chưa bao giờ dùng.

Ngươi tỷ thí nội lực với ta!

Ta lại giấu một kiếm!

Con mắt vàng kim của Nguyệt Phong Thành lóe lên vẻ âm độc: “Ngươi

muốn nội lực, ta cho ngươi nội lực, xem ngươi có ăn được không!” Hắn đột

nhiên đẩy tay tới, tất cả nội lực truyền sang phía Bách Lý Đông Quân, lập

tức thôn tính hoàn toàn luồng kiếm ý như trường giang của Bách Lý Đông

Quân.

Sau đó Bách Lý Đông Quân như quả bóng da bị thổi phồng lên, không chỉ

quần áo bị gió thổi căng đầy, ngay cả thân thể cũng phình to.

“Khó... khó chịu quá!” Bách Lý Đông Quân đau đớn kêu lên.

Còn Diệp Đỉnh Chi vẫn cúi đầu, khóe miệng chảy máu tươi, không thấy

được thần sắc.

“Chết tiệt!” Rốt cuộc Nguyệt Dao không nhịn nổi nữa, lao tới điểm một chỉ

lên bờ vai Bách Lý Đông Quân: “Tiết!”

Thế nhưng nội lực của ba cao thủ tuyệt thế, một chỉ của cô làm sao hóa giải

được. Chỉ đó vừa đụng phải thân thể Bách Lý Đông Quân đã bị bắn ngược

lại, đụng vào vách đá.

“Vô dụng, chúng ta không thể dừng lại được đâu.” Nguyệt Khanh lắc đầu

nói.

Nguyệt Dao che ngực, bất đắc dĩ nói: “Đây là kết quả mà các ngươi mong

muốn à?”

“Các ngươi chết chắc rồi!” Nguyệt Phong Thành cái gì cười dài, hai người

trước mặt hắn, một đã không còn hơi thở, một định dẫn dắt nội lực của

bọn họ giờ lại phải nuốt toàn bộ nội lực, chắc chắn không thoát khỏi cảnh

kinh mạch đứt đoạn mà chết. Tuy cuối cùng hắn không những không hút

được nội lực của hai người mà còn tổn thương nguyên khí, nhưng sau trận

chiến lần này hắn tự tin trong vòng ba tháng có thể lên tới Hư Niệm công

tầng thứ chín.

Có điều, Diệp Đỉnh Chi đột nhiên mở mắt.

Nhưng giờ phút này con ngươi của hắn cũng hệt như Nguyệt Phong Thành,

hóa thành màu vàng kim quỷ dị.

Đây đã không phải lấy thân nhập ma của Ma Tiên Kiếm, mà là tẩu hỏa nhập

ma thật sự.

“Đến đây!” Diệp Đỉnh Chi hét lớn một tiếng.

Tất cả nội lực lập tức rời thân thể Bách Lý Đông Quân, tràn vào thân thể

Diệp Đỉnh Chi. Còn thân hình Diệp Đỉnh Chi lại không hề thay đổi, chỉ có

đôi mắt màu vàng kim càng ngày càng quỷ mị diễm lệ!

“Diệp Đỉnh Chi, ngươi sẽ chết đấy!” Bách Lý Đông Quân quát lớn.

Nhưng Diệp Đỉnh Chi không định dừng lại, hắn như cực kỳ khao khát chỗ

nội lực kia, tham lam hút sạch từng chút nội lực. Nội lực của Diệp Đỉnh Chi,

nội lực của Nguyệt Phong Thành, thậm chí nội lực Bách Lý Đông Quân cũng

không hề lưu lại!

Bách Lý Đông Quân vội vàng la lên: “Diệp Đỉnh Chi, Diệp Đỉnh Chi! Ngươi

nghe thấy không!” Y nhận ra ý thức của Diệp Đỉnh Chi đã mê man, giờ

chỉnh có hét lớn mới có thể đánh thức hắn dậy!

“Diệp Đỉnh Chi!”

“Ai, ai đang gọi ta?”

“Diệp Đỉnh Chi! Đừng lạc mất tâm trí! Trở về!”

“Về? Không về.”

“Diệp Đỉnh Chi!”

“Người nhà của ta chết rồi, sư phụ của ta chết rồi, thê tử của ta bị người

khác mang đi. Thế giới này vốn không có thiện ý gì với ta. Thế thì ta cũng

quyết định, không báo đáp lại bằng thiện ý nữa.”

“Diệp Đỉnh Chi!”

“Rất xin lỗi.”

Diệp Đỉnh Chi đột nhiên vung ống tay áo, nâng cả hai người Nguyệt Phong

Thành và Bách Lý Đông Quân lên. Hắn nhẹ nhàng xoay tròn, ném cả hai

người ra ngoài. Hai người va vào vách đá, đổ xuống đất, nằm bệt dưới đó.

Đôi mắt Nguyệt Phong Thành đã khôi phục bình thường, hắn không hề tức

giận, chỉ nói với giọng điệu tuyệt vọng và bất đắc dĩ: “Không ngờ hắn lại

hút sạch nội lực vào thân thể mình.”

“Diệp Đỉnh Chi!” Bách Lý Đông Quân tiếp tục hô.

“Vô dụng thôi, hắn đã nhập ma. Hắn sẽ giết sạch chúng ta.” Nguyệt Phong

Thành nhìn hai con gái bên cạnh, thở dài: “Giờ ta đã mất sạch công lực,

khoảnh khắc này ta lại đột nhiên hiểu ra, có lẽ ta đã sai rồi.”

Nguyệt Dao nói nhỏ: “Phụ thân.”

“Thôi thôi, nhưng không ngờ lại chết như vậy. Biết thế năm xưa chết trên

chiến tường còn hơn.” Nguyệt Phong Thành đột nhiên nhảy lên, tốc độ

nhanh như sấm giật, hoàn toàn không giống một người đã mất công lực.

Bách Lý Đông Quân giật mình, vội vàng hô: ”Diệp Đỉnh Chi, cẩn thận!”

Thế nhưng Nguyệt Phong Thành lập tức lướt qua người Diệp Đỉnh Chi, sau

đó đột nhiên giơ tay lên đánh vào giá sách.

Cửa đá lại nâng lên!

“Chạy!’ Lúc sắp chết, rốt cuộc Nguyệt Phong Thành đã khôi phục chút nhân

tính, dùng chút sức lực cuối cùng của mình mở một con đường sống cho

hai cô con gái.

“Nhanh...”

Diệp Đỉnh Chi giơ tay bóp lấy cổ họng hắn: “Ngươi, phải chết.”

“Diệp Đỉnh Chi, dừng tay!” Lúc này Bách Lý Đông Quân cũng không biết

mình nên đứng về phía ai. Tuy Nguyệt Phong Thành vẫn sẽ giết bọn họ,

nhưng dù sao cũng là phụ thân của Nguyệt Dao; còn lúc này rốt cuộc Diệp

Đỉnh Chi là kẻ địch hay là đồng bọn còn chưa biết được!
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 295: Sống chết có số



“Hắn không nghe thấy ngươi nói gì đâu.” Nguyệt Khanh đã tuyệt vọng nằm

dưới đất.

Bách Lý Đông Quân muốn lao tới ngăn cản nhưng lại phát hiện mình không

còn chút sức lực nào. hắn mở hai mắt, hoảng sợ nói: “Nội lực của ta... hình

như ta mất hết nội lực rồi.”

Nguyệt Dao đi tới đỡ Bách Lý Đông Quân: “Xem ra Diệp Đỉnh Chi đã hút

sạch nội lực của ngươi và phụ thân, ba luồng nội lực xung đột với nhau, vốn

dĩ cho dù thế nào Diệp Đỉnh Chi cũng không thể chịu được... trừ phi hắn đã

nhập ma. Hắn sẽ giết phụ thân thật!” Tuy biết không địch nổi nhưng

Nguyệt Dao vẫn vận chân khí tới cực hạn, đột nhiên ra tay, định nhân lúc

khí huyết của Diệp Đỉnh Chi chưa vững chắc đánh tan nó.

Nhưng Diệp Đỉnh Chi không buồn nhìn sang, chỉ nhẹ nhang vung tay đã

đánh bay Nguyệt Dao ra ngoài.

“Diệp Đỉnh Chi!” Bách Lý Đông Quân gầm to.

Diệp Đỉnh Chi cầm Nguyệt Phong Thành ném xuống đất, không để ý tới

sống chết của hắn, chỉ quay đầu lại, đột nhiên nhìn Bách Lý Đông Quân.

Hai con mắt như có ngọn lửa rực cháy.

Nhưng trong ngọn lửa đó vẫn có chút thanh tỉnh.

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, chậm rãi nói: “Thật ra ngươi vẫn nghe thấy ta

nói.”

“Đúng.” Diệp Đỉnh Chi gật nhẹ đầu.

Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói: “Ngươi không nhập ma!”

Diệp Đỉnh Chi lại lắc đầu: “Không, ta nhập ma.”

Bách Lý Đông Quân hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói: “Ta không

hiểu.”

Diệp Đỉnh Chi đi tới, đột nhiên đặt tay lên đầu Bách Lý Đông Quân.

Trên băng nguyên, Vô Tướng sứ lại ngồi về xe lăn.

“Thịnh niên bất trùng lai, Nhất nhật nan tái thần.”

(“Tạp thi kỳ nhất” của Đào Tiềm

Bản dịch nguồn thivien.net

Mùa này được mùa sau lại mất

Một ngày khó hai lúc bình minh,)

Hắn nhẹ nhàng ngâm nga, máu tươi như hoa nở dưới chân, từ từ lan tràn

dưới lớp băng, chỉ trong chớp mắt đã đông cứng thành đá.

“Thiên Ngoại Thiên Vô Tướng sứ, ai cũng nói ngươi là một văn nhân thư

sinh, nhưng võ công của ngươi mạnh hơn tên Vô Tác kia nhiều.” Quân Ngọc

thu quyền, thần sắc toát lên vẻ kính nể: “Đáng để ta nghiêm túc ra tay.”

“Rất nhiều năm trước ta từng may mắn gặp được Lý tiên sinh một lần, hắn

là người kỳ diệu nhất thiên hạ. Ngươi là đại đệ tử của hắn, chết trên tay

ngươi, ta không có gì oán hận.” Vô Tướng sứ chậm rãi nói: “Thế nhưng ta

đã chết không có nghĩa là chúng ta thua.”

“Ngươi nghĩ tiểu sư đệ của ta không ngăn cản được kế hoạch của ngươi

chắc? Hay nghĩ rằng Nguyệt Phong Thành kia luyện được Hư Niệm công

tầng thứ chín là có thể hủy thiên diệt địa, thiên hạ đệ nhất?” Quân Ngọc

cười lạnh một tiếng: “Nực cười.”

Vô Tướng sứ lắc đầu: “Không tranh luận với kẻ nói xằng nói bậy.”

Quân Ngọc nhún vai hỏi: “Thế bao lâu nữa thì ngươi chết?”

Vô Tướng sứ khẽ nhíu mày nhìn máu tươi vẫn không ngừng lan tràn dưới

chân: “Sao Quân Ngọc tiên sinh cứ như không thể đợi nổi vậy? Đáng tiếc,

tiên sinh phải thất vọng rồi, gió lạnh ở băng nguyên đang đóng băng

miệng vết thương của ta, có lẽ ta còn sống được một canh giờ. Nhưng nếu

tiên sinh lại ra tay, đương nhiên là ta không sống thêm được một khắc

nữa.”

“Được, thế thì chúng ta đánh cược đi.” Quân Ngọc ngẩng đầu lên nói:

“Trong vòng một canh giờ, nếu người tới đây là Nguyệt Phong Thành, ta sẽ

chữa trị thương thế của ngươi, cho ngươi sống sót.”

Vô Tướng sứ mỉm cười, như cảm thấy đây là vấn đề rất ngu xuẩn: “Nếu tông

chủ tới đây, tức là thần công của người đại thành rồi, người sẽ cứu ta, cần

gì tới tiên sinh.”

“Ta sẽ giết hắn trước rồi mới cứu ngươi.” Quân Ngọc ngạo nghễ nói.

“Hình như ngươi rất tự tin nhỉ.” Vô Tướng sứ nói đầy ẩn ý: “Còn nếu người

tới đây là Bách Lý Đông Quân thì sao?”

“Ta vẫn sẽ cứu ngươi, ngươi phải dùng danh nghĩa Thiên Ngoại Thiên đáp

ứng với ta, từ nay ở lại khu vực này, đừng có ý đồ với Bắc Ly nữa.” Quân

Ngọc thần sắc nghiêm túc: “Thấy sao?”

Vô Tướng sứ giơ tay ấn nhẹ lên miệng vết thương của mình: “Hình như

đánh cược như vậy không hại gì cho ta.”

“Thế thì cược đi!” Quân Ngọc phất ống tay áo, nhìn về phía trước.

Trong trận quyết đấu vừa rồi, Vô Tướng sứ đã sử dụng tuyệt học cả đời

nhưng vẫn không địch nổi Quân Ngọc còn chưa dốc hết toàn lực, hắn còn

tưởng mình đã chết chắc, không ngờ Quân Ngọc lại đột nhiên đánh cược

với mình. Đúng là đại đệ tử của Lý tiên sinh, cực kỳ tự tin về bản thân. Vô

Tướng sứ đang định vận công chữa thương, nhưng Quân Ngọc lại giơ một

ngón tay, trực tiếp cắt đứt chân khí của hắn: “Một canh giờ, ta chỉ cho một

canh giờ đánh cược thôi.”

Vô Tướng sứ sửng sốt: “Xem ra là ta hiểu sai ý.”

“Người đọc sách chúng ta thích giảng đạo lý, nhưng ta là người đọc sách

rất lợi hại, cho nên chỉ nói những đạo lý lớn. Quốc gia đại sự mới là đạo lý

lớn, sinh tử của con người chỉ là đạo lý nhỏ, ta không để ý, thắng thua gì ta

cũng để lại mạng cho ngươi. Nhưng nếu đánh cược không được, mạng của

ngươi phải giao cho trời thôi.” Quân Ngọc nhìn lên trời nói.

Vô Tướng sứ từng là đại tài tử Bắc Khuyết, đương nhiên cũng đọc không ít

sách vở, nhưng lại không hiểu đạo lý của Quân Ngọc trong thời khắc này.

“Có phải thấy đạo lý của ta khó hiểu lắm không?” Quân Ngọc đột nhiên nói.

Vô Tướng sứ không nói gì.

“Thế nên ngươi chỉ có thể ở trong băng nguyên này, còn ta đi khắp thiên

hạ.” Quân Ngọc tiếp tục nói.

Vẫn im lặng.

Chỉ có tiếng máu đóng thành băng rồi băng vỡ vụn.

Không biết bao lâu sau, Vô Tướng sứ cảm thấy ánh mắt càng lúc càng mơ

hồ, sức lực trong người từ từ xói mòn, hầu như không còn gì...

Quân Ngọc đột nhiên ngẩng đầu lên, nói nhỏ: “Cuối cùng cũng đến rồi.”

“Đến... đến.” thân thể Vô Tướng sứ run bần bật, dừng chút sức lực cuối cùng

quay đầu lại, thần sắc đầy mong chờ.

Chỉ thấy trong băng tuyết là một người thân hình khôi ngô, hai tay mang

hai người đi về phía bọn họ. Tuy hắn mang theo hai người nhưng tốc độ lại

rất nhanh chóng, chỉ tung người mấy cái đã thấy rõ gương mặt.

Biểu cảm của Vô Tướng sứ lập tức cứng đờ trên mặt.

Thần sắc của Quân Ngọc cũng rất khó tả.

“Kết quả của trận đánh cược này còn thú vị hơn trong tưởng tượng của ta

một chút. Không ngờ cả hai chúng ta, không ai thắng.”

“Sao... sao lại như vậy được!” Vô Tướng sứ cắn răng nói.

Diệp Đỉnh Chi hạ xuống đất, không buồn nhìn Vô Tướng sứ một cái, trực

tiếp ném cả Bách Lý Đông Quân bên tay phải và Nguyệt Dao bên tay trái ra.

Quân Ngọc bước tới đỡ lấy hai người, đưa tay thăm dò hơi thở, không cần

lo lắng cho tính mạng cả hai. Thế nhưng trong cơ thể Bách Lý Đông Quân

đã rỗng tuếch, không còn chút nội lực nào. Hắn nhíu mày, sau đó ngẩng

đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi, thấy đôi mắt như lửa đốt.

Thời khắc này chân khí không ngừng lưu chuyển quanh người Diệp Đỉnh

Chi, không ngờ băng đá ngàn năm dưới chân hắn cũng từ từ hòa tan. Hắn

cũng nhìn Quân Ngọc, thần sắc lạnh nhạt, không có sát ý nhưng cũng

không có thiện ý.

“Nhập ma đạo nhưng vẫn có lòng người.” Quân Ngọc cảm thán: “Cái này

chắc là lợi hại hơn Hư Niệm công tầng thứ chín rồi. Ngươi là Diệp Đỉnh

Chi?”

Diệp Đỉnh Chi nhìn Quân Ngọc, trầm giọng nói: “Phải.”

Quân Ngọc quan sát hắn từ đầu đến chân, cuối cùng lắc đầu: “Ta không

đánh được ngươi, hay nên nói ít nhất không giết được ngươi.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 296: Xa xôi cách biệt



Quân Ngọc đã nghe Lý Trường Sinh kể về sự lợi hại của Hư Niệm công,

trước đây rất lâu thậm chí hắn đã gặp Nguyệt Phong Thành, nhưng hắn vẫn

rất tự tin có thể chấm dứt Nguyệt Phong Thành đã đại thành Hư Niệm công

tầng thứ chín ở băng nguyên này. Thế nhưng Diệp Đỉnh Chi hiện giờ có nội

lực hùng hậu tới cực điểm, gần như tiếp cận sư phụ.

Rốt cuộc Diệp Đỉnh Chi cũng lên tiếng: “Ta không muốn động thủ với

ngươi.”

Quân Ngọc mỉm cười, làm dịu bầu không khí hơi căng thẳng: “Ta rất hiếu

kỳ, rốt cuộc sâu trong động xảy ra chuyện gì? Nguyệt Phong Thành đã chết

rồi?”

“Chết rồi.” Diệp Đỉnh Chi đáp rất ngắn gọn.

“Ồ? Chết thế nào?” Quân Ngọc hỏi.

“Hắn bị ta hút sạch nội lực nhưng vẫn cố vận công, kinh mạch đứt đoạn mà

chết.” Diệp Đỉnh Chi mặt không biểu cảm đáp: “Ta cũng đỡ phải động thủ.”

Quân Ngọc gật nhẹ đầu, tuy Diệp Đỉnh Chi nói rất hời hợt, thế nhưng ý tứ

trong lời nói lại khiến người ta kinh hãi. Nhất là Vô Tướng sứ đã gần kiệt

sức, hắn trợn tròn hai mắt, gắng sức nói:”Vì sao! Vì sao! Sao lại như vậy!”

Diệp Đỉnh Chi quay đầu, giơ một tay, trực tiếp hút Vô Tướng sứ tới, đặt tay

lên đầu hắn: “Nhưng ngươi không may mắn như vậy. Ngươi nhất định phải

chết trên tay ta!”

Con ngươi của Vô Tướng sứ từ từ ảm đạm: “Không ngờ ta khổ tâm mưu đồ

nhiều năm, cuối cùng lại thất bại trong gang tấc.”

“Ngươi khổ tâm mưu đồ thì liên quan gì tới ta.” Diệp Đỉnh Chi giọng nói

lạnh lẽo: “Đáng lẽ giờ phút này ta đang ở trong căn nhà tranh ngoài Cô Tô

thành, nơi đó bốn mùa ấm áp, cỏ cây um tùm, chứ không phải ở băng

nguyên lạnh lẽo thấu xương này.”

Vô Tướng sứ không trả lời hắn.

Diệp Đỉnh Chi nhẹ nhàng niết bàn tay phải.

Một tiếng răng rắc vang lên.

Quân Ngọc nhíu mày, đó là tiếng xương sọ bị bóp nát.

Thi thể Vô Tướng sứ đổ sập xuống đất, người nắm quyền lực thực tế, cũng

là người có thuật thấu tâm đệ nhất Thiên Ngoại Thiên, cuối cùng ôm nỗi

tuyệt vọng và không cam lòng chết trên băng nguyên này.

Sau đó Diệp Đỉnh Chi đột nhiên nhún chân, giẫm nát toàn bộ tầng băng

dưới chân. Dường như có suối băng đang từ từ chảy qua bên dưới. Diệp

Đỉnh Chi đạp thi thể Vô Tướng sứ rơi xuống rồi lạnh lùng nói: “Cho dù vĩnh

viễn rơi vào hàn băng địa ngục cũng không thể vãn hồi tội lỗi của ngươi.”

Quân Ngọc thở dài: “Bây giờ ngươi rất nguy hiểm.”

Diệp Đỉnh Chi nhìn suối băng kia, chậm rãi nói: “Ta biết.”

“Nguy hiểm tới mức, thậm chí ta cảm thấy cần phải không tiếc mọi giá giết

chết ngươi ở đây.” Quân Ngọc lùi lại một bước.

Diệp Đỉnh Chi lắc đầu: “Bây giờ ngươi phải mang bọn họ về, nội lực của tên

kia bị hút sạch, nếu ngươi không truyền cho hắn một chút chân khí, hắn sẽ

chết.”

“Ồ? Hắn đi ngàn dặm tới đây chỉ để cứu ngươi. Bây giờ hắn sắp chết, ngươi

lại không để ý đến?” Quân Ngọc hỏi ngược lại.

Diệp Đỉnh Chi giơ bàn tay, nhìn một chút rồi lắc đầu nói: “Chân khí của ta

chỉ khiến hắn chết nhanh hơn.”

Quân Ngọc không hề do dự, trực tiếp vác hai người bọn họ lên xe ngựa,

sau đó cũng nhảy lên, tay phải cầm roi, giơ tay trái với Diệp Đỉnh Chi: “Ta

biết trong lòng ngươi đã có quyết định, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi

một câu. Theo chúng ta trở về đi, tâm ma trong lòng ngươi, ta có thể giúp

ngươi trừ bỏ.”

Diệp Đỉnh Chi nhìn bàn tay của Quân Ngọc.

Đúng là bàn tay của người đọc sách, trắng trẻo như ngọc.

Nhưng Diệp Đỉnh Chi nhìn một lúc lâu rồi quay lưng lại, hạ giọng nói:

“Không cần.”

“Thế thì cuối cùng vẫn chia đôi đường.” Quân Ngọc thu cánh tay, thở dài

nói: “Lần sau gặp mặt, có lẽ không thể tránh được một trận chiến.”

Diệp Đỉnh Chi hạ giọng nói: “Vậy thì phải tránh gặp mặt.”

“Chúng ta vốn không quen biết, không gặp thì cũng thôi, nhưng vị bằng

hữu của ngươi thì sao?” Quân Ngọc hỏi.

“Ta không xứng làm bằng hữu của hắn.” Diệp Đỉnh Chi đột nhiên bước

thẳng tới, đi theo hướng Phi Ly vừa về Thiên Ngoại Thiên.

Quân Ngọc thở dài, đột nhiên vung roi.

“Sư phụ ơi sư phụ, hầu hết mọi chuyện trên thế gian này vẫn là không được

như ý.”

Trong Thiên Ngoại Thiên, Phi Ly điều tức một lúc lâu mới khôi phục chút sức

lực, hắn xuống khỏi giường, đẩy cửa ra, hỏi đệ tử canh gác: “Vẫn chưa có tin

tức gì à?”

Đệ tử cúi đầu nói: “Vô Tướng tôn sứ vẫn chưa về.”

“Đúng là làm người ta bất an.” Phi Ly thở dài.

“Hồn Quan, Hồn Quan đại nhân!” Đột nhiên có đệ tử sảnh ngoài chạy vào,

lảo đà lảo đảo, thần sắc hoang mang: “Chuyện lớn không ổn rồi!”

Phi Ly khẽ nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì?”

“Có người đột nhiên giết vào, võ công quá cao, không ai ngăn được hắn!”

Đệ tử kia chạy tới trước mặt Phi Ly, thở hồng hộc nói.

“Có phải một thư sinh trung niên và một thiếu niên áo trắng không?” Phi Ly

hỏi.

“Không, không phải. Chỉ có một người!”

“Một người?”

“Đúng, hắn nói mình họ Diệp, là con trai của đại tướng quân Bắc Ly ngày

trước!”

“Diệp Đỉnh Chi!” Phi Ly kinh hãi nói.

Trong sảnh chính của Thiên Ngoại Thiên, Diệp Đỉnh Chi đứng một mình ở

giữa, trên người đầy vết máu. Tất cả mọi người trong sảnh đều cách xa hắn

hơn ba trượng, có vài lão già tóc trắng, chính là trưởng lão trấn tông của

Thiên Ngoại Thiên, nghe báo tin vội vàng chạy tới muốn cản Diệp Đỉnh Chi,

nhưng lại bị Diệp Đỉnh Chi đánh lui chỉ trong ba chưởng.

“Tuy Diệp tướng quân từng phụng lệnh thảo phạt Bắc Khuyết nhưng dù sao

hắn cũng là người Bắc Khuyết. Đã nhiều năm rồi, chẳng hay vì sao Diệp

công tử lại tới khiêu khích Thiên Ngoại Thiên chúng ta?” Một trưởng lão tóc

trắng hỏi.

“Bảo Chung Phi Ly ra đây.” Diệp Đỉnh Chi lạnh nhạt nói.

“Diệp Đỉnh Chi.” Phi Ly sắc mặt trắng bệch từ sảnh sau đi ra, nhìn Diệp Đỉnh

Chi đứng giữa như ác quỷ.

“Vô Tướng, đã chết.” Diệp Đỉnh Chi ngẩng đầu lên.

Phi Ly lắc đầu: “Ngươi đã đi tới đây, như vậy chắc chắn Vô Tướng tôn sứ đã

chết rồi.”

“Tiếp theo.” Diệp Đỉnh Chi giơ một ngón tay.

Phi Ly cười khổ nói: “Là ta.”

“Là ngươi.” Diệp Đỉnh Chi búng nhẹ ngón tay, Phi Ly bay ngược về phía sau,

va thẳng vào tường.

Phi Ly nôn ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn Diệp Đỉnh Chi: “Ta chỉ

muốn biết, ngươi làm thế nào.”

“Vì ta muốn.” Diệp Đỉnh Chi đi tới trước mặt Phi Ly, giơ một ngón tay đặt

lên trán hắn: “Gặp lại thê tử của ta.”

Phi Ly gật nhẹ đầu: “Hóa ra là vậy.”

“Cuộc đời ngươi chỉ còn lại một câu nói cuối cùng.” Diệp Đỉnh Chi hờ hừng

nói: “Hy vọng ngươi quý trọng câu nói đó.”

Phi Ly nhắm mắt lại: “Tất cả đều là mưu đồ của ta và Vô Tướng sứ, đừng

giết Nguyệt Khanh.”

Ngón tay Diệp Đỉnh Chi búng nhẹ, một cột máu chảy ra trên trán Phi Ly.

Diệp Đỉnh Chi tiện tay hất một cái, vứt thi thể hắn sang một bên rồi đứng

dậy nhìn đám người trong sảnh: “Ta tên Diệp Đỉnh Chi, từ nay trở đi ta chính

là tông chủ mới của các ngươi.”

“Ai không phục, giết.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 297: Lồng giam hoàng thành



Thiên Khải Thành, Phong Tuyết lâu.

Dịch Văn Quân ngồi trong quán trọ, thần sắc mệt mỏi lo âu. Chạy từ Cô Tô

thành tới đây, đi cả ngày cả đêm, thậm chí dọc đường không lúc nào ngủ

say hay ăn một bữa chỉn chu; nhưng mọi chuyện đã sắp kết thúc. Người tên

Phi Trản kia nói Lạc Thanh Dương sẽ nhanh chóng tới đây, mang theo đứa

con đang bệnh nặng của cô.

Mối liên hết huyết mạch rất kỳ lạ, Dịch Văn Quân vốn không yêu thương gì

Tiêu Nhược Cẩn, thế nhưng đứa con mà cô sinh ra cùng người đàn ông mà

cô không ưa này, cho dù cô không muốn thừa nhận đến đâu đi nữa nhưng

vẫn không yên lòng.

Phi Trản xuống tầng dưới, quay đầu nhìn thoáng qua trong quán trọ, sau đó

hờ hững bước vào giữa đám người.

Một bức thư đã được đưa tới nơi nó nên tới, lát nữa người tới sẽ không

phải Lạc Thanh Dương mà là người mà Dịch Văn Quân không muốn gặp

nhất.

Nhưng hắn cũng không biết là ở một nơi bí mật, cũng có hai đôi mắt đang

quan sát hắn.

“Lần trước người dẫn Cảnh Ngọc vương phi ra khỏi Thiên Khải Thành chính

là hắn.” Trong căn nhà đối diện Phong Tuyết lâu, một nam tử đeo mặt nạ ác

quỷ, eo dắt trường côn nói.

Bên cạnh hắn là một nam tử cầm trường thương, tóc búi tùy tiện, liếc mắt

nhìn Phi Trản bên dưới: “Trong như nông dân bình thường.”

“Không phải người bình thường, di dân Bắc Khuyết, Thiên Ngoại Thiên ở

phía bắc xa xôi, thậm chí Bách Hiểu Đường cũng không biết rõ. Vì sao bọn

họ lại cảm thấy hứng thú với Cảnh Ngọc vương phi?” Nam tử đeo mặt nạ

nói đầy ẩn ý.

“Mấu chốt nhất là vì sao dẫn cô ấy đi rồi lại trả cô ấy về?” Nam tử cầm

trường thương nhíu mày nói: “Ngươi nói xem, có phải Lạc Thanh Dương bố

trí không?’

“Lạc Thanh Dương?” Nam tử đeo mặt nạ khẽ lắc đầu, đặt nhẹ tay lên bệ

cửa.

Hai người này chính là hai trong Tứ Thủ Hộ thanh thế vang dội ở Thiên Khải

Thành, Bạch Hổ Thủ Hộ - Cơ Nhược Phong và Chu Tước Thủ Hộ - Tư Không

Trường Phong. Năm xưa bọn họ và Lang Gia Vương cùng nhau giúp Tiêu

Nhược Cẩn leo lên đế vị, sau đó trở thành người thủ hộ cho Thiên Khải

Thành, phụ trách bảo vệ hoàng thành trong bóng tối. Cơ Nhược Phong

thân là đường chủ Bách Hiểu Đường, mọi chuyện trong Thiên Khải Thành

đều không thoát khỏi ánh mắt hắn.

“Tới rồi.” Tư Không Trường Phong hất trường thương trong lòng, bước lên

trước một bước.

Cơ Nhược Phong nhìn thoáng qua, mỉm cười: “Lần này đúng là thú vị.”

Tư Không Trường Phong thì cau mày, có vẻ không vui: “Sao lại là hắn?”

Cơ Nhược Phong quay đầu lại nhìn Tiêu Nhược Phong một cái: “Ngươi định

quản chuyện này?”

“Ta đang nghĩ, nếu hắn ở đây, hắn có quản không?” Tư Không Trường

Phong hạ giọng nói.

Cơ Nhược Phong gật nhẹ đầu: “Có.”

Tư Không Trường Phong siết chặt trường thương: “Thế thì ta không thể

không quản.”

Cơ Nhược Phong lắc đầu nói: “Thân phận hiện tại của ngươi đã khác, ngươi

là Thiên Khải Thành Chu Tước Sứ.”

“Lâu quá rồi, bị nhốt trong thành trì chán ngắt này. Ta không muốn làm Chu

Tước Sứ gì đó nữa.” Tư Không Trường Phong nhíu mày nói: “Ta muốn đi.”

“Ngươi đi rồi? Vậy cô nương đánh đàn kia thì sao?” Cơ Nhược Phong trêu

ghẹo.

Tư Không Trường Phong gãi đầu một cái: “ Nàng vốn không thích ta.”

“Không thích ngươi thì sao ngày nào cũng giục ngươi tới nghe đàn?” Cơ

Nhược Phong hỏi.

Tư Không Trường Phong nhún vai: “Chắc là vì ta trông giống một vị cố nhân

của nàng ấy.”

Cơ Nhược Phong còn định nói gì đó, nhưng Tư Không Trường Phong lại hạ

giọng quát: “Hắn vào rồi.”

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Dịch Văn Quân lập tức rút thanh trường kiếm đặt trên bàn.

Cô và Lạc Thanh Dương đã ở cạnh nhau mười mấy năm, hàng ngày cùng

nhau luyện võ sinh sống, cô cực kỳ quen thuộc mọi hành động của Lạc

Thanh Dương. Xưa nay Lạc Thanh Dương chỉ gõ cửa một cái, không bao giờ

gõ ba lần. Cho nên cô lập tức rút kiếm.

Thế nhưng ngay lúc rút kiếm ra.

Cửa phòng đã bật mở.

Một thanh kiếm đã đặt trên thanh kiếm của Dịch Văn Quân trước.

Hai thanh kiếm rất giống nhau, cứ như cùng một thợ rèn chế tạo.

Dịch Văn Quân cúi đầu, chán nản nói: “Phụ thân.”

Tông chủ Thiên Khải Ảnh tông, Dịch Bặc.

“Ngươi không nên về.” Dịch Bặc ngẩng đầu nhìn Dịch Văn Quân, ánh mắt

hờ hững.

Dịch Văn Quân thở dài: “Phụ thân, vì sao người không chịu bỏ qua cho nữ

nhi?”

Dịch Bặc trầm giọng nói: “Dịch gia chúng ta đời đời kiếp kiếp phụng dưỡng

hoàng tộc họ Tiêu, nếu lúc đó ngươi không đi, thậm chí ngươi có cơ hội trở

thành hoàng hậu.”

“Nhưng cô ấy không muốn trở thành hoàng hậu.” Một giọng nói lười biếng

vang lên, Dịch Bặc không quay đầu, chỉ thu kiếm trầm giọng nói nói: “Chu

Tước sứ.”

Tư Không Trường Phong nhẹ nhàng hất trường thương, Cơ Nhược Phong

không đi theo hắn, hắn cũng chắp tay trả lời: “Dịch tông chủ.”

“Thiên Khải Thành vốn có Ảnh tông bảo vệ, bây giờ lại thêm Thiên Khải Tứ

Thủ Hộ, trong đó ắt có một bên là dư thừa.” Cuối cùng Dịch Bặc cũng quay

người: “Ngươi không nên dính tới chuyện nhà của ta, vì chỉ cần nắm được

cơ hội, ta sẽ giết ngươi.”

Tư Không Trường Phong không để ý tới hắn, nhìn nhìn Dịch Văn Quân phía

sau hắn: “Vị kia chắc là Dịch cô nương. Tại hạ Tư Không Trường Phong, là...

sư đệ của Bách Lý Đông Quân. Được rồi, theo bối phận thì đúng là sư đệ.

Tuy chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng ta từng vì cô mà thiếu chút nữa

chết ở một nơi cách chỗ này ba con phố. Diệp Đỉnh Chi không coi là bằng

hữu của ta, nhưng nếu bây giờ ta khoanh tay đứng nhìn, ta sợ sư huynh sẽ

tuyệt giao với ta.”

Sắc mặt Dịch Văn Quân hơi khá hơn một chút, mỉm cười với Tư Không

Trường Phong: “Ta từng nghe tên của ngươi. Chúng ta chưa từng gặp mặt

nhưng ngươi đã liều mạng vì ta một lần, không cần liều mạng lần thứ hai.”

“Năm xưa là liều mạng, bây giờ thì khác.” Tư Không Trường Phong giơ

trường thương, chỉ vào Dịch Bặc: “Ta đã không còn là thiếu niên không

đánh được ai nữa rồi!”

Phía đối diện Phong Tuyết lâu, Cơ Nhược Phong ngồi xuống, chậm rãi uống

rượu.

Một nam tử mặc áo đỏ sắc mặt khó coi đang ngồi đối diện hắn, cầm chén

rượu lên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Tuy lúc bình thường hắn là kẻ

lắm lời, nhưng lúc này chỉ hỏi có một câu: “Sao lại về đây?” Đương nhiên

nam tử áo đỏ chính là Lôi Mộng Sát, sau khi kế vị, hắn luôn đi theo Lang

Gia Vương chinh chiến bốn phương, lập được không ít quân công, giờ cũng

là một tướng quân.

Cơ Nhược Phong cầm chén rượu mà mình vừa rót lên, lại rót cho mình một

chén: “Ai mà biết được? Hình như có người bố trí một ván cờ rất lớn.”

“Đúng là phiền phức, quá phiền phức.” Sao ngươi lại phái người tới báo cho

ta tin tức này? Bây giờ ta là tướng quân rồi, đừng có lôi chuyện tình cảm

nam nữ này ra quấy rầy ta có được không? Ta đi đây. Cứ coi như ta chưa tới,

cũng coi như ta không biết nhé.” Lôi Mộng Sát đứng dậy định đi.

“Lôi tướng quân, vừa rồi Dịch Bặc đã tới.” Tiêu Nhược Phong chậm rãi nói.

Thân hình Lôi Mộng Sát cứng đờ, sau đó xua tay ngăn cản: “Thế thì để bọn

họ tự đi mà giải quyết.”

“Sau đó Tư Không Trường Phong chạy vào.” Cơ Nhược Phong uống một

ngụm rượu.

Lôi Mộng Sát sững sờ: “Lại nữa?”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 298: Ảnh Tông thủ hộ



“Với quan hệ giữa Ảnh tông và Thiên Khải Tứ Thủ Hộ hiện tại, đã nảy sinh

xung đột là khó mà kết thúc.” Giọng điệu Cơ Nhược Phong đột nhiên trở

nên nghiêm túc.

Lôi Mộng Sát giơ tay day trán, không đáp lời.

“Ảnh tông từ khi khai quốc đã phụng lệnh bảo vệ hoàng tộc, bảo vệ chủ

nhân của Bắc Ly. Còn bây giờ Lang Gia Vương lại bố trí Thiên Khải Tứ Thủ

Hộ, thậm chí chưa lên ngôi đã có thanh danh ‘Thiên Khải Thủ Hộ’. Trước đây

còn đỡ, mỗi bên tự đánh, bây giờ đặt chung một chỗ đúng là khó xử.” Cơ

Nhược Phong giơ ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Tuy chúng ta là người

giúp bệ hạ đoạt được đế vị, nhưng dù sao chúng ta cũng đi theo lá cờ của

Lang Gia Vương. Ngươi nói xem nếu hai bên chúng ta chỉ giữ được có một,

vị hoàng đế bệ hạ kia sẽ chọn ai?”

Lôi Mộng Sát day trán xong, bắt đầu day huyệt thái dương, hắn từng được

gọi là ‘công tử nhiều lời’ nhưng lần này lại im lặng tới hiếm thấy.

“Sẽ chọn Ảnh tông.” Cơ Nhược Phong đành trả lời thay hắn: “Cho nên bây

giờ ra tay ngăn cản vẫn còn kịp.”

Cuối cùng Lôi Mộng Sát cũng dừng tay,hỏi: “Sao ngươi không làm?”

“Ngày đó ta phụng lệnh lão tổ tông của dòng họ Cơ tới giúp Lang Gia

Vương đoạt đế vị, bây giờ chuyện đã xong, ta có thể không làm Bạch Hổ

Thủ Hộ bất cứ lúc nào. Cho nên chuyện này ta không quản.” Cơ Nhược

Phong nói.

Lôi Mộng Sát ngơ ngác, sau đó đột nhiên vỗ bàn một cái: “Đánh hắn!”

Cơ Nhược Phong ở bên cạnh nghiêng đầu: “Ồ? Đánh ai?”

“Đương nhiên là đánh cái lão già họ Vinh bán con cầu vinh kia rồi! Đời này

ta chưa từng thấy ai như vậy, nghĩ trăm phương ngàn kế đẩy con gái vào

hố lửa! Con gái không muốn, lão ta lại nhất quyết ép gả, con gái chạy rồi

hắn còn muốn bắt lại! Trên đời này sao lại có loại như vậy!” Lôi Mộng Sát

tức tối mắng chửi: “Loại người này có đánh chết cũng được!”

Cơ Nhược Phong phủi tay: “Lôi tướng quân hào hùng quá nhỉ! Sao còn

chưa ra tay?”

Lôi Mộng Sát sắc mặt ngại ngùng: “Nếu ta ra tay, e là chuyện hôm nay

không dễ gì kết thúc.”

“Vậy ngươi muốn thế nào?” Cơ Nhược Phong hỏi.

Lôi Mộng Sát cao giọng hét tướng lên: “Tư Không Trường Phong, cố lên!”

‘Bộp’ một tiếng, cửa sổ căn nhà đối diện bị đâm thủng, một ông lão tóc

trắng bị đánh bay ra, ngã thẳng xuống dưới đất.

Tư Không Trường Phong từ trong cửa sổ nhảy ra, cầm trường thương hạ

xuống đất.

“Thiên Khải Chu Tước Thủ Hộ quyết đấu với tông chủ Ảnh Tông ngay trên

đường? Không tốt cho lắm...” Lôi Mộng Sát bất đắc dĩ nói.

Dịch Bặc đứng dậy, ho khan một tiếng: “Cuối cùng cũng được thấy Kinh

Long Biến của Chu Tước sứ

Tư Không Trường Phong giậm trường thương xuống: “Ngươi già rồi.”

Dịch Bặc cười khổ: “Ta già rồi sao?”

Tư Không Trường Phong giơ tay chỉ vào tim: “Chính vì ngươi già rồi, cho

nên ngươi không còn tin tưởng thanh kiếm trong tay mình mà đi tin tưởng

nhưng chuyện khác. Ví dụ như quyền lực. Đồ đệ của ngươi, Lạc Thanh

Dương còn chưa già, hắn vẫn chỉ tin vào kiếm của mình.”

Dịch Bặc cúi đầu nói: “Có lẽ vậy, nhưng ta không còn đường lui.”

“Ngươi không có đường lui thì đi thẳng về phía trước. Ngu xuẩn.” Thân

hình Tư Không Trường Phong đột nhiên lướt tới, vung trường thương trong

tay, cuốn hết gió thổi xung quanh, chỉ trong chốc lát đã vang lên tiếng chim

chóc kêu vang.

Cơ Nhược Phong cảm thán: “Đúng là một mũi thương tốt.”

“Sư phụ đã nói, tương lai thằng nhóc này sẽ là Thương Tiên.” Lôi Mộng Sát

ngạo nghễ nói.

“Hình như lại có người đến.” Cơ Nhược Phong quay đầu lại nhìn chiếc xe

ngựa đang lao tới phía cuối con đường, trên xe ngựa khắc biểu tượng của

dòng họ Tiêu, Thần Điểu Đại Phong.

“Là xe ngựa trong cung.” Lôi Mộng Sát cau mày nói.

Tấm rèm xe ngựa vén lên.

Một quân cờ đột nhiên bay ra, bắn thẳng về phía sau lưng Tư Không

Trường Phong.

Lúc này Tư Không Trường Phong đang dốc toàn lực xuất thương, thương đã

đâm ra, không cách nào quay đầu lại.

“Chết tiệt.” Hắn hạ giọng chửi.

“Đúng là chết tiệt.” Lôi Mộng Sát bước lên trước một bước, đột nhiên giơ

ngón tay.

Lôi môn Kinh Thần chỉ.

Trường thương của Tư Không Trường Phong giáng xuống, đánh gãy trường

kiếm trong tay Dịch Bặc thành hai nửa, sau đó lại giơ lên, đặt ngay trên cổ

họng Dịch Bặc.

Quân cờ trắng kia vỡ tan giữa không trung, không để lại chút dấu vết nào.

“Đại tổng quản, tới thật đúng lúc.” Tư Không Trường Phong không quay

đầu lại.

Trong xe ngựa, một đôi giày tím bước ra, đại hoạn quan cao gầy đứng giữa

đường Chu Tước, nhìn về phía Tư Không Trường Phong. Cấm quân đi theo

xe ngựa lập tức phong tỏa toàn bộ con đường Chu Tước này. Bách tính

bình thường, thậm chí quan viên trong triều đều chạy ra.

Đương nhiên Cơ Nhược Phong và Lôi Mộng Sát vẫn ngồi trên lầu chậm rãi

uống rượu.

Hoàng đế đã đổi, đương nhiên đại tổng quản cũng không còn là đại tổng

quản trước kia. Đại tổng quản Cẩn Tuyên hiện giờ là đệ tử của đại tổng

quản Trọc Thanh, nghe nói võ công đã được chân truyền từ Trọc Thanh, hắn

và Lạc Thanh Dương là hai đại cao thủ trong đại nội.

“Đường đường Chu Tước sứ lại đi ẩu đả với tông chủ Ảnh tông ngay ngoài

đường, có phải làm mất mặt Bắc Ly ta không?” Cẩn Tuyên nói đầy ẩn ý.

“Không cần nhiều lời.” Tư Không Trường Phong hất thương đánh văng Dịch

Bặc sang bên cạnh rồi quay người: “Ngươi muốn thế nào?”

Cẩn Tuyên cũng biết tính cách của vị Chu Tước sứ này, không để ý tới hắn

mà trực tiếp hành lễ với Phong Tuyết lâu: “Tuyên Phi nương nương, bệ hạ

lệnh cho ta tới hộ tống nương nương hồi cung.”

“Tuyên Phi? Ta không thích cách gọi này.” Cuối cùng Dịch Văn Quân cũng

nhảy từ trên gian các xuống, lạnh lùng nói.

“Cung nghênh nương nương hồi cung.” Đại tổng quản Cẩn Tuyên cúi đầu

nói.

“Cung nghênh nương nương hồi cung.” Phía sau hắn, ba trăm Hổ Bí Lang

đồng thanh hô.

Lôi Mộng Sát cau mày nói: “Lôi Hổ Bí Lang ra dọa người?”

Cơ Nhược Phong lắc đầu nói: “Không phải, là lôi hoàng đế ra dọa người.”

Tư Không Trường Phong cười lạnh nói: “Nghe nói ngươi là cao thủ sánh

ngang với Lạc Thanh Dương, tên Lạc Thanh Dương kia thì ta có nói nát cả

miệng cũng không chịu rút kiếm, thế thì hôm nay thử tay nghề nhà ngươi

một chút.”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên khẽ nhíu mày: “Xin Chu Tước sứ chú ý thân phận

của mình.”

“Chú ý thân phận cái gì, ta vốn là lãng khách giang hồ, thấy khó chịu thì

đánh, thấy thứ gì muốn thì cướp, làm gì có thân phận gì.” Tư Không Trường

Phong giơ trường thương, chỉ vào đại tổng quản Cẩn Tuyên: “Ngươi tưởng

ta bị dọa chắc?”

Đại tổng quản Cẩn Tuyên cúi đầu với Dịch Văn Quân: “Cung nghênh nương

nương hồi cung. Bệ hạ và hoàng tử đều đang đợi.”

Tư Không Trường Phong quay đầu lại nhìn Dịch Văn Quân một cái.

Ý của Tư Không Trường Phong rất đơn giản, ngươi nói một câu là ta lập tức

ra tay, mặc kệ đại tổng quản, Hổ Bí Lang, Thiên Khải Thủ Hộ gì đó, chỉ cần

ta chưa chết, bọn chúng sẽ không thể đưa ngươi đi.

Cơ Nhược Phong thấy ánh mắt đó, hắn hỏi Lôi Mộng Sát: “Nếu đánh thật

thì sao?”

Chân khí lưu chuyển trên ngón tay Lôi Mộng Sát, nhưng vẫn không quyết

định: “Cùng lắm là để Lang Gia Vương ra mặt thu xếp thôi.”

Đương nhiên Dịch Văn Quân cũng hiểu ý Tư Không Trường Phong, thế

nhưng cô lại lắc đầu, thở dài: “Thế thì đi thôi.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 299: Đi thì đi thôi



Cơ Nhược Phong đặt chén rượu xuống, đứng dậy đi khỏi.

Lôi Mộng Sát thở dài một tiếng: “Tội gì phải vậy.”

“Đúng vậy, tội gì.” Cơ Nhược Phong chạm tay vào trường côn bên hông,

bước chân không dừng lại: “Vừa rồi có một khoảnh khắc, ta cũng định đi

xuống giúp cô ấy.”

Tư Không Trường Phong kinh ngạc, sau đó hỏi: “Vì sao?”

Cơ Nhược Phong thở dài, lắc đầu với hắn: “Từ nhỏ ta đã bị nhốt trong lồng

giam này, ta biết lần này chắc chắn không thể trốn thoát được. Cảm ơn

ngươi, chúng ta chưa từng gặp mặt, ngươi làm như vậy đã là đủ rồi.”

“Người sống trên đời, không phải chỉ muốn đủ.” Tư Không Trường Phong

nói.

Dịch Văn Quân cúi đầu.

“Mà là không hối hận.” Tư Không Trường Phong siết chặt trường thương.

“Dịch cô nương, cô đã nghĩ kỹ chưa?”

Dịch Văn Quân im lặng cả nửa ngày, cuối cùng chỉ nói với Cẩn Tuyên hai

chữ: “Đi thôi.”

“Cung thỉnh!” Đại tổng quản Cẩn Tuyên lùi sang bên cạnh, nhường đường

lên xe ngựa.

Dịch Văn Quân cứ thế bước từng bước một đến xe ngựa, không nói gì.

Tư Không Trường Phong nhìn cô lên xe, lại nhìn xe ngựa dời đi, cầm trường

thương đứng lẻ loi giữa con đường Chu Tước, một lúc lâu sau vẫn không

nói gì.

Lôi Mộng Sát từ trên gian các bên trên nhảy xuống, đứng bên cạnh Tư

Không Trường Phong: “Nếu cả hai quyết định đều rất hối hận thì sao?”

Tư Không Trường Phong nhìn thương trong tay: “Vậy thì để cơ hội hối hận

cho mình, đừng để cho người khác.”

“Nếu vừa rồi cô ấy gật đầu, vậy cho dù thế nào đi nữa, ngươi cũng không

thể rời khỏi Thiên Khải Thành này. Vì giữ lại nữ nhân này, đừng nói ba trăm

Hổ Bí Lang, ba vạn Vương Lâm thiên quân còn có thể phát động toàn bộ.”

Lôi Mộng Sát thở dài: “Cô ấy làm vậy là để bảo vệ ngươi, cũng là để bảo vệ

con trai mình. Vừa rồi Cẩn Tuyên cố ý nhắc tới thất hoàng tử, đó cũng là uy

h**p Dịch Văn Quân.”

“Vô nghĩa.” Tư Không Trường Phong nhìn bầu trời, đột nhiên nghĩ tới điều

gì: “Vừa rồi Dịch cô nương nói câu cuối cùng là gì?”

“Cô ấy nói đi thôi.” Lôi Mộng Sát nhìn theo ánh mắt Tư Không Trường

Phong, nhưng không thấy cái gì.

Tư Không Trường Phong gật nhẹ đầu: “Thế thì đi thôi.”

Tư Không Trường Phong xoay trường thương trong tay, cõng lên vai, sau đó

sải bước đi về phía cửa thành.

Đến đã trống trơn, đi cũng trống trơn, cho nên lấy họ Tư Không.

Cũng nguyện hóa thành một cơn gió lớn, một đi không trở lại, cho nên đặt

tên là Trường Phong.

Ngày hôm đó, Chu Tước Thủ Hộ của Thiên Khải Thành, ngay lúc thanh thế

hắn đang vang dội nhất, rời khỏi Thiên Khải Thành mà không hề quay đầu

lại.

Hắn vốn là lãng khách, vốn dĩ bốn biển đều là nhà, chẳng qua vì lệnh của sư

phụ mà dừng lại trong tòa thành này. Vốn dĩ nhiệm vụ đã hoàn thành, hắn

có thể rời khỏi, nhưng có một số thứ khó lòng dứt bỏ giữ hắn lại. Thời khắc

này, rốt cuộc hắn đã hạ quyết tâm.

“Không còn cách nào, vốn không thuộc về Thiên Khải Thành này mà.” Tư

Không Trường Phong sải bước đi trên đường.

Hai bên mái hiên có một người đeo mặt nạ nhanh chóng bước theo.

“Lên đường rồi, không tới đó nói lời từ biệt à?’

“Không đi, không đi.”

“Chẳng phải ngươi nói người sống trên đời, mong muốn là không hối hận

à?”

“Ai nói ta sẽ hối hận?”

“Còn gặp mặt không?”

“Còn. Chúng ta còn rất trẻ, thiên hạ lại rộng lớn, chắc chắn sẽ có ngày gặp

nhau.”

“Ai cũng nói ngươi lang thang từ nhỏ, chưa đi học ngày nào. Sao đôi lúc nói

chuyện lại mang ý thơ như vậy?”

“Vì trong lúc lang thang ta gặp được một tú tài nghèo khổ, hắn rất thích nói

mấy lời vớ vẩn này.”

“Ồ? Tú tài kia chắc rất thú vị, đã lâu vậy rồi mà ngươi vẫn nhớ tới hắn.”

“Hắn tên là Quân Ngọc, hắn nói một ngày nào đó hắn sẽ dương danh thiên

hạ.”

Bước chân của Cơ Nhược Phong hơi chậm lại, dưới tấm mặt nạ bỗng lộ ra

một nụ cười khó hiểu: “Ồ? Quân Ngọc à.” Sau đó hắn dừng bước, nhìn Tư

Không Trường Phong càng đi càng xa.

Tư Không Trường Phong đi tới cửa thành của Thiên Khải Thành, ném một

hạt bạc cho người chăn ngựa bên cạnh, sau đó nhận cương ngựa, vỗ cổ nó:

“Huynh đài, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.” Hắn tung người lên ngựa,

đột nhiên vung roi.

Trong căn lầu trăm hoa đua thắm kia, đóa hoa lạnh lùng cao quý nhất

không còn vẻ lạnh nhạt lúc bình thường, giơ tay hất tung cây đàn cổ trước

mặt.

“Hắn đi rồi?”

“Ơ?”

“Không tới đây tạm biệt?”

“Không có, đi tới cửa thành, không hề quay đầu tới một cái.”

“Có để lại lời nhắn gì không?”

“Không có.”

“Khốn kiếp!”

Trong Bách Hoa Lâu, trăm hoa rụng.

Trong Lang Gia vương phủ, Tiêu Nhược Phong đang tưới hoa, nghe được

tin này cũng không kinh ngạc, vẫn chậm rãi tưới nước: “Hắn ấy, kiểu gì cũng

sẽ đi. Thiên Khải Thành này quá nhỏ, chỉ có thiên hạ mới chứa được hắn.’

“Trước đây không lâu Đường Liên Nguyệt đã đi rồi, giờ lại thiếu mất Tư

Không Trường Phong. Thái độ của Cơ Nhược Phong luôn mập mờ, Thiên

Khải Tứ Thủ Hộ mà ngươi vất vả sáng lập chỉ còn lại mình Tâm Nguyệt.

Ngươi không thấy đáng tiếc ư?” Lôi Mộng Sát hỏi.

“Kiếm Tâm hữu nguyệt, thụy mộng sát nhân. Có hai vợ chồng các ngươi là

đủ rồi.” Tiêu Nhược Phong v**t v* đóa Hỏa Diễm Tường Vi tới từ Nam

Quyết, mỉm cười: “Huống chi hiện giờ triều chính thái bình, lại thêm có Ảnh

tông, Thiên Khải Thành không cần nhiều người bảo vệ đến vậy. Nhưng khi

đó bọn họ đã đáp ứng với ta một chuyện, cho dù bọn họ đi rồi, nhưng sẽ

không quên chuyện đó.”

“Chuyện gì?” Lôi Mộng Sát hỏi.

“Bọn họ cầm lệnh bài thủ hộ, sau này nếu có người cần bọn họ bảo vệ, bọn

họ sẽ xuất hiện. Nếu bọn họ đã chết thì con cháu của bọn họ cũng không

vứt bỏ tấm lệnh bài thủ hộ kia.” Tiêu Nhược Phong buông bình nước

xuống, đứng dậy: “Đây là ước định giữa ta và bọn họ.”

“Ngươi nói người mà tương lai bọn sẽ bảo vệ, có phải là...”

“Ta còn chưa quyết định, dù sao hắn vẫn còn rất nhỏ.” Tiêu Nhược Phong

chậm rãi nói: “Nhưng ta rất ít khi nhìn lầm.”

“Đúng rồi, chuyện Dịch Văn Quân trở về...” Lôi Mộng Sát lo lắng nói: “Hình

như hơi kỳ lạ.”

“Hàn Sơn tự Vong Ưu đại sư đưa thư về, gian nhà tranh đã sập, Diệp Đỉnh

Chi và Dịch Văn Quân không rõ kết cục. Bây giờ Dịch Văn Quân xuất hiện ở

Thiên Khải Thành, còn Diệp Đỉnh Chi vẫn không rõ tung tích. Chuyện này có

vẻ không đơn giản.” Tiêu Nhược Phong thở dài một tiếng: “Còn cả Bách Lý

Đông Quân nữa, hắn cũng rời khỏi Tuyết Nguyệt thành. Ta cứ cảm thấy

những chuyện này có liên hệ, nhưng không thể thấy được mối liên hệ đó.”

Lôi Mộng Sát day trán: “Đúng là đau đầu.’

“Ta cứ cảm thấy, chăng bao lâu nữa thời gian yên ổn này sẽ kết thúc.” Tiêu

Nhược Phong thở dài.

Bên ngoài Thiên Khải Thành, Tư Không Trường Phong giơ cánh tay phải,

nhìn con thần điểu Chu Tước giang cánh bay trên không, nói đầy ẩn ý: “Cho

dù ta có chết, đời sau cũng không được vứt bỏ tấm lệnh bài Chu Tước này.

Tiêu Nhược Phong, ngươi đúng là để mắt tới ta, người như ta làm sao lại

thành thân, có con cháu được?”

“Đi! Ngao du thiên hạ!”
 
Back
Top Bottom