Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 160: Giang hồ Như xưa



Tạ Tuyên ném sách vở vào rương, xoay người cõng rương sách lên, cao

giọng ngâm: “Mơ xuân mây thu, tụ tán thật dễ dàng. Tư Không huynh, cũng

hy vọng chúng ta sẽ gặp lại ở chốn non nước.”

Tư Không Trường Phong nghi hoặc nói: “Ngươi định đi ngay bây giờ à?”

“Tiểu sư điệt của ta vốn là như vậy, từ trong thư viện cõng một rương sách

lên, đi ngàn dặm đường, ngày nào đó đọc hết sách rồi thì về thư viện.” Trần

Nho mỉm cười: “Đi đường cẩn thận.’

“Tạm biệt sư thúc, Lý Trường Sinh có ước hẹn thời gian với sư thúc không?

Khi nào sư thúc rời học đường?” Tạ Tuyên hỏi.

Trần Nho cười khổ: “Chưa từng.”

“Sư thúc vất vả rồi.” Tạ Tuyên có vẻ đồng tình vỗ vai Trần Nho, khẽ gật đầu

với Tư Không Trường Phong một cái rồi rảo bước ra ngoài cửa.

Sau khi Tạ Tuyên ra khỏi cửa, Tạ Tuyên do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi:

“Nhưng chẳng phải lúc trước vị tiên sinh kia chỉ nhận một đệ tử cuối cùng

à?”

“Ngươi cũng đoán được là vị tiên sinh kia rồi. Có điều vị tiên sinh vốn kia

nổi tiếng là hành xử tùy ý, khó lòng nắm bắt mà! Ngươi chỉ cần nhớ lời ta

thôi, khi gặp lại ở chốn non nước, đừng để ông ấy thất vọng.” Trần Nho khẽ

mỉm cười, lấy từ trong lòng ra một cái ống trúc, ném cho Tư Không Trường

Phong: “Đúng rồi, vừa có thư từ Dược Vương Cốc đưa tới, là cho ngươi.”

Tư Không Trường Phong nhận lấy ống trúc, mở thư bên trong ra, trên đó

chỉ viết vài chữ ít ỏi, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.

“Sao vậy?” Trần Nho hỏi.

“Trên thư dặn ta không cần về Dược Vương Cốc, tới một nơi khác tìm Tân

Bách Thảo.” Tư Không Trường Phong nhíu mày.

“Ồ? Dược Vương rời cốc, chuyện hiếm có đây.” Trần Nho cũng hơi tò mò:

“Lần này định đi đâu?”

“Đường môn.” Tư Không Trường Phong trả lời.

Trần Nho không nhịn được bật cười: “Đường môn à, đó là nơi thú vị đấy.”

‘Thú vị tới mức nào?” Tư Không Trường Phong hỏi ngược lại.

Trần Nho suy nghĩ rồi nói: “Thà chọc Diêm Vương, đừng gặp Đường môn?”

Tư Không Trường Phong nghe vậy không ngờ lại cười to mấy tiếng, cất cao

giọng nói: “Thế thì đúng là rất thú vị.”

“Bao giờ đi?” Trần Nho hỏi.

“Vậy thì ngay hôm nay luôn đi.” Tư Không Trường Phong về phòng, lấy bọc

hành lý của mình, để dược liệu vào trong, tiếp đó cầm trường thương lên,

trên trường thương treo bình rượu bạch ngọc, lúc la lúc lắc.

“Ngươi cũng gấp vậy à?”

“Núi cao biển rộng, tiên sinh, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại.” Tư Không

Trường Phong sải bước ra ngoài cửa.

Trần Nho nhìn theo bóng lưng hắn, lẩm bẩm: “Giang hồ vẫn là giang hồ xưa

kia. Đó là vì có những thiếu niên thế hệ sau nối bước thế hệ trước.”

Tư Không Trường Phong cõng bọc hành lý, cầm trường thương, đi non nửa

canh giờ, đột nhiên nghe tiếng đàn du dương. Hắn quay đầu lại, phát hiện

có người đang đánh đàn trên quán trà. Hắn thở dài một tiếng, hạ giọng lẩm

bẩm: “Có nên đi không đây?”

Do dự một hồi lâu, cuối cùng Tư Không Trường Phong xoay người, đi theo

hướng ngược lại, lại đi non nửa canh giờ mới dừng chân. Hắn ngẩng đầu

lên, nhìn biển hiệu bên trên.

Bách Hoa Lâu.

Tư Không Trường Phong nuốt một ngụm nước miếng, vừa rồi còn nói

chuyện tùy ý với Trần Nho tiên sinh nổi tiếng thiên hạ ở học đường, nhưng

giờ phút này đứng trước cửa Bách Hoa Lâu, hắn vẫn do dự không dám vào.

“Ồ, đây chẳng phải Tư Không công tử à?” Một giọng nói đầy hài hước vang

lên, Tư Không Trường Phong quay đầu lại, thấy Đồ Vãn Đồ Nhị Gia hận

không thể giết mình ở Bách Hoa Lâu ngày hôm đó.

“Là ngươi, ngươi...” Tư Không Trường Phong suy nghĩ cả nửa ngày vẫn

không nhớ ra tên của đối phương.

“Ta tên là Đồ Vãn, nhị đương gia của Thiên Khải Thành Thiên Kim Thai, được

các huynh đệ gọi là nhị gia.” Lần này Đồ Nhị Gia lại có vẻ khách khí.” Lần

trước đấu rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, ta cũng may mắn ở cạnh quan sát.

Vị Bách Lý huynh đệ của ngươi thắng rất đẹp. Lần đầu tiên gặp hắn ở Thiên

Kim Thai, ta đã biết hắn bất phàm rồi. Hôm nay hắn không tới à?”

Hắn theo tiên sinh đi xa rồi.” Tư Không Trường Phong trả lời.

“Ồ ồ ồ.” Đồ Nhị Gia nở nụ cười ám muội: “Tức là hôm nay ngươi tới hưởng

phúc một mình?”

Sắc mặt Tư Không Trường Phong đỏ bừng, vội vàng lắc đầu: “Không phải.

Ta chỉ... muốn tới nghe đàn của Phong cô nương.”

“À.” Đồ Nhị Gia ngừng cười. “Sau hôm đó Phong cô nương đã giải thích với

chúng ta, chẳng qua chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ngày đó ta l* m*ng, xin lỗi Tư

Không huynh. Chúng ta là đồng đạo, nếu đến nghe đàn, thế thì cùng vào

thôi.”

“Vậy xin làm phiền...” Lần trước tới Bách Hoa Lâu là Lôi Mộng Sát tự ý dẫn

mình theo, hơn nữa còn có Bách Lý Đông Quân làm bạn, tuy xấu hổ nhưng

tóm lại chỉ cần đi theo là được. Lần này Tư Không Trường Phong do dự một

hồi lâu, khó khăn lắm mới gặp được cứu tinh là Đồ Nhị Gia, thật ra trong

lòng đã vui như mở cờ.

Hai người cùng bước vào Bách Hoa Lâu, Đồ Nhị Gia ngựa quen đường cũ,

trò chuyện vui vẻ với các nữ tử ở đây. Tư Không Trường Phong hoàn toàn

không có cảm giác tiêu sái của thiếu niên, dọc đường cứ ngượng ngùng,

trốn trái trốn phải mới theo Đồ Nhị Gia lên tầng. Trên tầng vẫn là một cái

bục cao, trên bục phủ lụa trắng, trong đó có một cô gái đang ngồi khẽ vuốt

ve đàn cổ.

“Cô nương, là vị công tử tới đây lần trước.” Có thị nữ thấy Tư Không Trường

Phong, vội vàng vén rèm đi vào nói với Phong Thu Vũ.

Phong Thu Vũ nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ? Hắn tới rồi. Lần này là một mình?”

“Đi cùng tên Đồ Nhị Gia đáng ghét. Kỳ quái, sao bọn họ lại đi cùng nhau?”

Thị nữ khó hiểu.

Phong Thu Vũ khẽ gật đầu: “Thế thì là tới một mình.’

Trong ngọn núi hoang vô danh, Bách Lý Đông Quân dừng xe ngựa, ngửa

đầu uống một ngụm rượu rồi quay lại nhìn về phương xa, buồn bã nói: “Đã

đi khá xa rồi, không biết cái gã Tư Không Trường Phong ở Thiên Khải Thành

ra sao rồi?”

“Mạng của thằng nhóc đó rất cứng, không cần lo cho nó.” Nam Cung Xuân

Thủy ngồi trong xe ngựa vận khí, xung quanh vẫn là làn sương trắng mông

lung, chân khí bộc phát, thần tiên tới không thể thần tiên hơn.

“Tiên sinh, có lúc ngài như thầy bói, nhiều chuyện lại chỉ nhìn một cái là có

thể thấy được quá khứ tương lai. Ngài còn nói sau này hắn có thể trở thành

Thương Tiên nữa.” Bách Lý Đông Quân cười nói.

Nam Cung x**n th** thở dài: “Đã bảo đừng gọi tiên sinh mà. Nhưng ta

đúng là thầy bói đấy, ta tinh thông thuật vọng khí tầm long, đoán số mệnh

rất chuẩn, chỉ kém Lữ Tố Chân của núi Thanh Thành với Tề Thiên Trần của

Khâm Thiên Giám một chút xíu thôi.”

Bách Lý Đông Quân nhún vai, vẻ mặt không tin: “Vậy ngài tính xem bây giờ

Tư Không Trường Phong đang làm gì? Luyện thương hay uống rượu?”

“Đều không phải.” Nam Cung x**n th** vận công xong, thở dài một tiếng,

giơ tay phải giả bộ tính toán nửa ngày, cuối cùng nghiêm nghị nói: “Ta tính

hôm nay hắn có đào hoa kiếp, đang độ kiếp đấy.”

“Ha ha ha ha ha ha đào hoa kiếp.” Bách Lý Đông Quân lập tức cười tới

không khép miệng lại được: “Tiên sinh, ngài đúng là chẳng hiểu gì về Tư

Không Trường Phong, người như hắn làm gì có đào hoa.”

Nam Cung x**n th** nhướn mày: “Ồ? Thật không?”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 161: Tú Kiếm Thập Cửu



Đi đường khoảng nửa tháng, vẫn luôn chạy giữa chỗ rừng núi, một ngày nọ

Nam Cung x**n th** lại đột nhiên thay đổi tuyến đường, định nghỉ tạm

trong một trấn nhỏ lân cận. Đương nhiên Bách Lý Đông Quân vui mừng

khôn xiết, vì y chịu quá đủ những ngày ăn quả dại lương khô rồi. Bình Thu

Lộ Bạch cũng bị uống cạn, bình còn lại thì Bách Lý Đông Quân do dự rất lâu

nhưng không mở, lần này vừa vặn tới trấn gần đó mở bình.

“Nam Cung huynh, công lực của ngươi khôi phục được bao nhiêu rồi?”

Bách Lý Đông Quân hỏi dò.

Nam Cung x**n th** khẽ mỉm cười, vung ống tay áo: “Hay là chúng ta so

tài nhé?”

Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, xe ngựa nhanh chóng chạy về phía

trước, y lắc đầu nói: “Cái đó thì không cần.”

Nhưng chỉ khoảng nửa canh giờ sau, xe ngựa đã đi vào trong trấn. Trấn này

tên Thiên Nguyệt, tuy không lớn nhưng cũng khá phồn hoa, người bán

rong ven đường không ngừng rao hàng. Bách Lý Đông Quân tìm một quán

rượu, bảo sai vặt đỗ xe trong sân, bản thân thì đi cùng Nam Cung Xuân

Thủy tìm một chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

“Tiểu nhị, chỗ các ngươi có rượu gì?” Bách Lý Đông Quân ngồi xuống là hỏi.

Nam Cung x**n th** cười mà không nói gì, tấm áo trắng lẳng lặng ngồi

đó, như một khối ngọc.

Tiểu nhị vừa thấy hai người là biết thân phận bất phàm, có lẽ là quý nhân đi

ngang qua nơi này, không dám chậm trễ: “Chúng ta, trong trấn của chúng

ta không có rượu quý giá gì, chỉ là chút rượu gạo mà nhà mình tự ủ, không

biết có lọt mắt công tử không?”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười: “Rượu tự ủ thường là rượu ngon, rượu của

các ngươi có tên không?”

“Làm gì có tên, nhà nào trong trấn cũng ủ loại rượu này, cho nên rượu này

cùng tên với trấn của chúng ta, tên là rượu Thiên Nguyệt.” Tiểu nhị trả lời.

Bách Lý Đông Quân gật đầu: “Vậy thì cho ta một bình thử xem, cho thêm

một con gà quay, một cân bò kho, mấy món rau nữa.”

“Thèm thịt à?” Nam Cung x**n th** đột nhiên nói.

Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Nam Cung huynh muốn ăn gì?”

Nam Cung x**n th** lắc đầu: “Ta không thể chạm vào thức ăn mặn, uống

chung với ngươi mấy chén rượu gạo thôi.”

Bách Lý Đông Quân lập tức hiểu ra: “Chẳng trách mấy ngày nay Nam Cung

huynh luôn tránh chỗ dân cư, chỉ ăn chút quả dại.”

Nam Cung x**n th** không tỏ ý kiến, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn

người đến người đi trong trấn, như đang suy nghĩ điều gì.

Rượu và thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Bách Lý Đông Quân rót hai

chén rượu gạo, tiếp đó cầm chén của mình uống một hơi cạn sạch. Y l**m

môi mỉm cười: “Rượu Thiên Nguyệt, tươi ngon thanh mát, đúng là không

tệ.”

Tiểu nhị đứng bên cạnh vốn đang căng thẳng lập tức vui vẻ ra mặt, liên tục

đầu hô đúng, thầm nghĩ hai vị khách quý này đúng là tốt tính, lần trước

trong thành có mấy người nhà giàu tới, uống thứ rượu này còn ghét bỏ

không có mùi vị gì, chửi ầm cả lên.

Nam Cung x**n th** thu ánh mắt lại, cầm chén rượu lên uống một ngụm

rồi buông xuống: “Rượu như vậy mà cũng vào miệng ngươi được?”

“Rượu ngon chia làm rất nhiều loại. Có thứ rượu tuy cao cấp nhưng là vì tài

liệu cất rượu tốt, đáng tiếc người ủ rượu không có tâm, cuối cùng thứ rượu

ủ ra mang đậm hơi tiền. Còn rượu nhà tự ủ như vậy, tuy bình thường nhưng

rất trong trẻo, ta rất thích.” Nếu là thứ khác có lẽ Bách Lý Đông Quân không

dám tranh cãi với lão quái vật một trăm tám mươi tuổi này, nhưng nói về

rượu thì y vẫn có chút lòng tin.

Nam Cung x**n th** lại uống một chén, không nói gì tiếp.

Đã lâu rồi không thấy thịt, Bách Lý Đông Quân uống thêm vài chén rượu

gạo rồi không kiềm chế nữa, càn quét chỉ nửa khắc là hết sạch đống gà

nướng bò kho trên bàn. Cuối cùng y lại gọi một bình rượu và một cân thịt

bò, chậm rãi nhấm nháp.

“Chúng ta tới đây không phải để ăn.” Nam Cung x**n th** giơ ngón tay

gõ nhẹ lên mặt bàn.

Bách Lý Đông Quân nuốt một miếng thịt bò: “Chúng ta tới trấn nhỏ này có

mục đích gì?”

“Mau ăn xong đi, ta dẫn ngươi tới một nơi.” Nam Cung x**n th** nói.

“Đã hiểu.” Bách Lý Đông Quân lập tức giơ tay gọi tiểu nhị: “Nhờ ngươi lấy

thêm cho ta ba cân bò kho, gói cùng chỗ còn lại này. Lại chuẩn bị thêm cho

ta hai hũ rượu gạo, để hết vào xe ngựa của ta.”

Tiểu nhị gật đầu liên tục: “Vâng vâng.”

Bách Lý Đông Quân đứng dậy, ném một nén bạc cho tiểu nhị rồi đuổi theo

Nam Cung x**n th** đã đứng dậy đi ra cửa: “Nam Cung huynh, rốt cuộc

tới trấn này để làm gì, vẫn không chịu tiết lộ à?”

Nam Cung x**n th** không nói câu nào, dẫn y quẹo trái quẹo phải trong

trấn Thiên Nguyệt. Bách Lý Đông Quân thấy hắn có vẻ rất quen thuộc với

trấn này, trong lòng không khỏi nổi lên một suy đoán, trước đây Lý tiên sinh

đã từng tới trấn này.

“Tới nơi rồi.” Nam Cung x**n th** dừng lại trước một tiệm rèn.

Một thợ rèn râu hoa râm, có vẻ tuổi tác đã không nhỏ, đang ở đó rèn thép.

Tuy tuổi tác của hắn đã lớn, nhưng cơ bắp không kém gì thanh niên trai

tráng. Nghe tiếng người tới, hắn không ngẩng đầu lên hỏi: “Muốn mua

cuốc, xẻng hay cày?”

“Muốn mua đao, đao tốt.” Nam Cung x**n th** khẽ mỉm cười.

Thợ rèn kia dừng búa, ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Cung x**n th**, ánh

mắt sắc bén.

Bách Lý Đông Quân đã nhận ra luồng sát khí đột ngột dâng lên, không nhịn

được đặt tay lên chuôi kiếm.

“Ngươi là ai?” Thợ rèn trầm giọng nói.

Nam Cung x**n th** điềm nhiên đáp: “Là cố nhân.”

Thợ rèn khẽ nhíu mày, quan sát hắn thật cẩn thận: “Ngươi tên là gì?’

“Nam Cung x**n th**.” Nam Cung x**n th** mỉm cười như làn nước mùa

xuân.

Thợ rèn càng nhíu mày sâu hơn: “Ngươi không họ Lý? Ngươi giống hệt cái

tên kia khi còn trẻ, ngươi là con riêng của hắn?”

Nam Cung x**n th** gãi đầu: “Trong lòng ngươi hắn là loại có con tư sinh

hay sao?”

“Đương nhiên, cái gã mất nết ấy.” Thợ rèn buông chùy xuống, cầm tẩu

thuốc bên hông lên, chậm rãi châm thuốc, đặt lên mép hít một hơi: “Hắn có

mười đứa con tư sinh, ta cũng không thấy lạ.”

Cánh tay Bách Lý Đông Quân từ từ rời khỏi chuôi kiếm, liều mạng kiềm nén

mới không cười ra thành tiếng.

Nam Cung x**n th** hơi xấu hổ: “Tiền bối nói về bằng hữu như vậy có vẻ

không được tử tế cho lắm.”

“Vào trong rồi nói.” Thợ rèn đẩy cửa, Bách Lý Đông Quân nhìn vào trong

mới thấy, phía sau là một khoảng sân. Thợ rèn dẫn hai người vào rồi nhẹ

nhàng khép cửa lại, có vẻ rất cẩn thận.

“Yên tâm đi, chỉ có hai người chúng ta thôi.” Nam Cung x**n th** bất đắc

dĩ nói.

“Hai tên trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, cùng lắm mới là Kim Cương cảnh, ai

cho các ngươi lá gan tới tìm ta?” Thợ rèn hừ lạnh một tiếng.

Bách Lý Đông Quân vội vàng chắp tay: “Tại hạ Bách Lý Đông Quân, là đệ tử

của Lý tiên sinh ở học đường.”

“Lại nhận một đệ tử?” Thợ rèn vung thẳng tẩu thuốc trên tay vào mặt Bách

Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân vội vàng xuất kiếm, thế nhưng lại bị cái tẩu thuốc nho

nhỏ kia gạt phăng. Y sửng sốt, không biết vì sao thợ rèn lại đột nhiên ra tay.

Nhưng thợ rèn lại hừ lạnh: “Kiếm pháp bình thường, nhưng lại cầm thanh

kiếm không tệ. Kiếm cấp Tiên Cung của Danh Kiếm sơn trang, đúng là chà

đạp nó.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 162: Phá Đao Bát Thập



Nếu là ở Càn Đông Thành, có lẽ giờ phút này tiệm rèn đã bị Bách Lý Đông

Quân đập nát, nhưng dù sao lúc ở Thiên Khải Thành đã thấy cảnh trên trời

còn có trời, hiện giờ tính tình của Bách Lý Đông Quân đã tốt hơn nhiều. Y

miệng cười nhưng trong không cười: “Vị thợ rèn sư phụ này khinh thường

cảnh giới Kim Cương của chúng ta như vậy? Chẳng hay ngài là cảnh giới?”

“Không phải ta khinh thường cảnh giới Kim Cương, ta chỉ khinh thường

cảnh giới Kim Cương của ngươi thôi.” Thợ rèn nhấc chân giậm mạnh xuống

đất, khiến toàn bộ khoảng sân rung chuyển: “Vì ta cũng là cảnh giới Kim

Cương.”

Nam Cung x**n th** khẽ mỉm cười, Bách Lý Đông Quân lại cực kỳ kinh

ngạc, khoảnh khắc vừa rồi thợ rèn bộc phát khí thế vượt xa mình, sao mới là

cảnh giới Kim Cương?”

“Thế nhân đều cho rằng nhất phẩm tứ cảnh là có thể phân chia võ học

trong thiên hạ, đúng là vớ vẩn. Ta chẳng qua chỉ là một phàm nhân hết sức

bình thường, không đến Tiêu Dao, không thể Tự Tại, chỉ có thân thể kim

cương đao kiếm chém không rách này. Thằng nhóc, ngươi muốn khiêu

khích ta! Còn sớm ba mươi năm!” Thợ rèn đột nhiên hít một ngụm thuốc,

phả mạnh ra.

Bách Lý Đông Quân bị khí thế này chấn nhiếp, trong lúc nhất thời không

biết trả lời ra sao.

“Bách Lý Đông Quân, vị này chính là Binh Thần La Thắng.”Nam Cung Xuân

Thủy đột nhiên nói, giọng điệu của hắn rất nhẹ nhàng tùy ý, nhưng chỉ một

câu nói này lại khiến bầu không khí vốn căng thẳng bỗng hòa hoãn trở lại.

Bách Lý Đông Quân thở hổn hển: “Nổi tiếng lắm à?”

Người được gọi là Binh Thần La Thắng đột nhiên trợn trừng hai mắt, giơ tẩu

thuốc ra vẻ định nện xuống.

Nam Cung x**n th** nghi hoặc nói: “Một trong ba đại sư rèn binh khí giỏi

nhất thiên hạ, Binh Thần La Thắng tiếng tăm lẫy lừng, ngươi chưa từng

nghe tới à?”

Bách Lý Đông Quân vẻ mặt vô tội: “Sao ta phải nghe?”

La Thắng đột nhiên mỉm cười, không biết là tức tới mức bật cười hay là cảm

thấy Bách Lý Đông Quân quá nực cười, tóm lại trong tiếng cười của hắn lộ

rõ vẻ lạnh lẽo: “Được! Được! Lý Trường Sinh thu nhận một đệ tử tốt đấy!”

Nam Cung x**n th** thở dài: “La Binh Thần không biết rồi, vị Bách Lý

huynh này lần đầu gặp Lý tiên sinh còn nói muốn đánh cho Lý tiên sinh một

trận! Đơn giản là đối phương uống thứ rượu mà hắn thích nhất ngay trước

mặt hắn.”

La Thắng liếc mắt nhìn Bách Lý Đông Quân một cái, sắc mặt hòa hoãn lại:

“Lá gan không nhỏ?”

“Cho nên La Binh Thần, không phải hắn cố ý khiêu khích, chỉ là hắn...” Nam

Cung x**n th** gõ nhẹ lên đầu: “Chỗ này không được tốt lắm.’

La Thắng hít xong ngụm khói cuối cùng, cắm tẩu thuốc vào eo, đột nhiên

thay đổi đề tài: “Nói đi, các ngươi tới tìm ta để làm gì? Chắc cái gã Lý

Trường Sinh ấy lại bố trí chuyện tốt gì cho ta hả.”

“Lý tiên sinh nhờ ngài rèn cho vị Bách Lý Đông Quân này một thanh đao.”

Nam Cung x**n th** cười nói.

La Thắng nghe vậy cười lạnh: “Đúng là không khách khí.”

“La Binh Thần, đây là Lý Trường Sinh tặng cho ngài.” Nam Cung x**n th**

lấy từ trong lòng ra một tấm ngọc bội đưa cho La Thắng.

La Thắng thấy tấm ngọc bội kia, đột nhiên như thất thần, nhìn một hồi lâu

rồi mới chậm rãi đưa tay ra đón lấy, ngây ngốc cả nửa ngày, chậm rãi nói:

“Cái này... là cô ấy để lại?’

“Lý tiên sinh nói, ông ấy cũng tìm ra lâu.” Nam Cung x**n th** nói đầy ẩn

ý.

La Thắng vội vàng cất tấm ngọc bội đó vào trong lồng ngực, đồng thời ý

thức được mình vừa thất thố, khẽ ho khan một tiếng, sửa sang lại vạt áo,

nhìn sang Bách Lý Đông Quân: “Thằng nhãi này có một thanh kiếm cấp Tiên

Cung còn chưa đủ à, còn định lấy một thanh đao ở chỗ ta, xem ra định học

song thủ đao kiếm thuật của Lý Trường Sinh đây mà. Song thủ đạo kiếm

thuật của hắn, đao thuật thì chú trọng bá đạo ngang ngược, kiếm thuật thì

nhẹ nhàng thanh thoát, một trọng một khinh, hợp lực vô địch. Thanh kiếm

cấp Tiên Cung của ngươi hợp với mấy chữ nhẹ nhàng thanh thoát, vậy ta sẽ

tặng ngươi một thanh đao đủ ngang ngược bá đạo.”

Bách Lý Đông Quân còn chưa kịp nói gì, Nam Cung x**n th** đã lên tiếng

trước: “Xem ra La Binh Thần còn trữ hàng.”

“Năm ngoái có người đưa một khối thiên thạch tới, ta dùng nó rèn một cặp

đao kiếm. Kiếm đã tặng người, đao vẫn còn.” La Thắng về phòng, tiếp đó

khiêng một cái rương gỗ dài ra. Hắn đi tới trước mặt hai người, đặt cái

rương gỗ xuống, tạo ra một tiếng rầm.

“Xem ra không hề nhẹ.” Nam Cung x**n th** tấm tắc cảm thán.

La Thắng xuất chưởng đập vỡ nắp rương gỗ, lấy từ bên trong ra một thanh

trường đao, ném thẳng cho Bách Lý Đông Quân. Bách Lý Đông Quân vội

vàng giơ tay đón lấy, nhưng suýt không bắt được, thiếu chút nữa là ngã lăn

ra đất. Y dốc hết sức vung lên, kinh ngạc nói: “Nặng vậy à!”

Chỉ thấy thanh đao rèn từ thiên thạch kia toàn thân đen nhánh, bản to và

rộng, hoàn toàn ngược lại với thanh Bất Nhiễm Trần mềm mại nhẹ nhàng.

Bách Lý Đông Quân tùy ý vung lên, dao phong lạnh lẽo thấu xương lập tức

lưu lại một vệt dài dưới đất.

“Thanh đao này tên là gì?” Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói.

“Ta khác với cái gã trong Kiếm Tâm Trủng, thời khắc binh khí được rèn xong,

nó đã không liên quan gì tới người tạo ra nó. Nó tên là gì, nên do người

dùng tự đặt.” La Thắng trầm giọng nói.

Nam Cung x**n th** lắc đầu cười khẽ: “La Binh Thần không lúc nào quên

tranh cãi với Lý Tố Vương của Kiếm Tâm Trủng.”

“Ai tranh cãi với hắn! Ta chỉ ngứa mắt với cái kiểu ra vẻ phong nhã của hắn.

Kiếm chính là kiếm, còn đặt cái gì mà Thính Vũ Quan Tuyết Vọng Hoa Văn

Phong, Phong Nhã tứ kiếm, xì! Mắc mửa!” La Thắng cả giận nói.

Bách Lý Đông Quân đặt thanh trường đao kia trước mặt, bàn tay phất nhẹ,

có vẻ yêu thích không nỡ rời: “Nếu kiếm của ta tên Bất Nhiễm Trần, vậy thì

thanh đao này gọi là...”

“Gọi là...”

“Gọi là......”

Bách Lý Đông Quân bỗng cảm thấy hối hận vì năm xưa quá lười đọc sách,

nếu Tạ Tuyên ở đây, khéo còn đặt được mười mấy cái tên, còn y chẳng biết

nói gì tiếp.

“Tẩy tẫn duyên hoa kiến bản tâm, hồng trần thâm xử bất nhiễm trần. Cứ gọi

đao của ngươi là Tẫn Duyên Hoa đi.” Có lẽ Nam Cung x**n th** không

nhìn nổi nữa, mở miệng đề nghị.

“Được, thế thì gọi là Tẫn Duyên Hoa đi!” Bách Lý Đông Quân thu hồi trường

đao, hài lòng gật đầu.

“Nếu hôm nay đã nhận được đao, như vậy phụng lệnh Lý tiên sinh, từ nay

trở đi ngươi không cần luyện bộ ‘Tú Kiếm Thập Cửu Thức’ kia nữa, bắt đầu

luyện đao pháp thôi.” Nam Cung x**n th** nói.

Bách Lý Đông Quân vui vẻ: “Đao pháp gì?”

“Cầm lấy.” Nam Cung x**n th** lấy từ trong lòng ra một quyển đao phổ

ném sang.

Bách Lý Đông Quân giơ tay nhận lấy đao phổ, chỉ thấy bên trên viết năm

chữ - ‘Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao’.

Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao và Đại La Hán Quyền, Tú Kiếm Thập Cửu Thức, được

đặt song song trên giang hồ, ba loại võ học rác rưởi.

Đao pháp có tổng cộng tám mươi thức, nghe nói sau khi luyện thành...

Đánh con gà thì không thành vấn đề.

Ngay cả Binh Thần La Thắng cũng không thể chấp nhận nổi, lớn tiếng cười

nhạo: “Lý tiên sinh lại đi dạy hắn cái này à? Thằng nhóc, không phải ta châm

ngòi khích bác, chắc chắn là lần trước ngươi nói muốn đánh hắn, hắn ôm

hận nên cố ý trêu chọc ngươi đó.”

Bách Lý Đông Quân nghiêng đầu nói: “Có đao pháp nào lợi hại hơn chút

không?”

“Ngũ Hổ Đoạn Sơn, không đủ uy phong? Thiếu khí phách hay sao?” Nam

Cung x**n th** lắc đầu thở dài: “Đợi ngươi luyện mấy ngày rồi tới so chiêu

với Binh Thần La Thắng, ngươi sẽ hiểu đạo lý trong đó.”

Bách Lý Đông Quân gật đầu cái hiểu cái không, La Thắng lại hơi nhíu mày,

đột nhiên suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Nam Cung x**n th**, lên tiếng:

“Cái gì! Các ngươi lấy đao rồi còn không chịu đi, định ở lại chỗ ta à?”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 163: Một quyền xưng bá



Trời chiều đã ngả về tây.

Trong trấn tràn ngập mùi đồ ăn, khu trấn vốn khá huyên náo bỗng trở nên

tĩnh lặng. Quầy rèn họ La ngày thường vang vọng tiếng rèn sắt cũng không

còn một bóng người. Trong khoảng sân phía sau lò rèn lại có thêm hai vị

khách, ba người ngồi bên bàn đá, trước mặt là vài món ăn nhỏ không đáng

chú ý và một bình rượu trong càng không bắt mắt.

La Thắng buồn bực rót một chén rượu: “Các ngươi định ở mấy ngày?”

“Ba ngày.” Nam Cung x**n th** lặng lẽ ngồi đó, không uống rượu cũng

không ăn gì.

“Ba ngày, không làm trễ nải chuyện đi đường à?” Bách Lý Đông Quân

không nhịn được hỏi hắn.

Nam Cung x**n th** âm thầm thở dài trong lòng: Ta tìm quyền sư hiếm có

trong thiên hạ giúp ngươi luyện tập, ngươi còn ngại thời gian quá dài? Hắn

lắc đầu: “Từ đây tới Đường môn không xa, đại hội thử độc còn một thời

gian mới bắt đầu, không vội.”

La Thắng bực bội bĩu môi: “Các ngươi ở lại đây làm gì?”

“Lý tiên sinh luôn miệng khen tiên sinh quyền pháp hơn người, ta bị

thương, không thể so chiêu với Bách Lý huynh, cho nên phải làm phiền La

Binh Thần.” Nam Cung x**n th** chậm rãi nói.

La Thắng ném một hạt đậu phộng vào miệng, nhìn Bách Lý Đông Quân với

vẻ khinh thường: “Hắn ấy à? Bảo ta thử đòn với hắn, không sợ đánh chết

hắn à?”

Bách Lý Đông Quân rót cho mình một chén rượu, cầm lấy uống một hơi cạn

sạch. Nhưng vừa đổ vào miệng y đã nhận thấy không đúng, thứ này hoàn

toàn khác với rượu gạo mà y uống trong trấn ban sáng, đây là Thiêu Đao Tử

thật sự, vị nồng đậm, sắc như đao, người tửu lượng bình thường chỉ uống

một ngụm là ngủ cả đêm. Nhưng Bách Lý Đông Quân là ai? Uống xong một

chén Thiêu Đao Tử mà mặt chỉ hơi hồng lên, không những không sợ, ánh

mắt còn toát lên vẻ hưng phấn: “Rượu mạnh thật, từ khi rời khỏi Càn Đông

Thành, đã lâu không uống thứ rượu như vậy.”

La Thắng rất hứng thú nhìn y: “Không chịu được thì đừng cố.”

“Lại nào.” Bách Lý Đông Quân lại rót cho mình một chén, chạm chén với La

Thắng một cái rồi uống sạch.

Nam Cung x**n th** lặng lẽ rót một chén nước cho bản thân.

Gặp gỡ tri kỷ, ngàn chén vẫn ít.

Có lẽ hai người vốn ngứa mắt với nhau, nhưng nhờ rượu này lại trở thành

bạn tốt.

“Thật khó tưởng tượng, ngươi còn trẻ tuổi mà tửu lượng cao như vậy. Sau

khi chuyển tới cái trấn nát này, chỉ có thể uống thứ rượu gạo nhạt thếch kia.

Cuối cùng ta không chịu nổi nữa, tự mình ủ rượu. Hậu sinh, ngươi nói xem

Thiêu Đao Tử mà ta ủ ra sao?” La Thắng uống xong năm chém Thiêu Đao

Tử nhưng chỉ hơi say.

Mặt mày Bách Lý Đông Quân đã ửng đỏ, hắn buông bát rượu lắc đầu nói:

“Rượu không được, ủ quá sơ sài.’

La Thắng không giận mà cười, gật đầu liên tục: “Tay vung búa, lại đi ủ rượu,

sao lại có thể không sơ sài được.”

Bách Lý Đông Quân lại uống một ngụm, vẫy tay nói: “Rượu tuy sơ sài,

nhưng lại có khí chất. Uống rượu là biết chủ, La Thắng tiên sinh, ngài được

tôn là Binh Thần, rượu của ngài lại rất hào hùng!”

La Thắng cao giọng cười dài: “Ha ha ha ha! Được! Quả nhiên giang hồ vẫn

là giang hồ khi xưa, thiếu niên đã già sẽ có thiếu niên mới.”

Bách Lý Đông Quân giơ bát rượu với vầng trăng trên không trung, ánh mắt

đã có vẻ mơ màng, y cười dài: “Không!”

La Thắng sửng sốt.

Nam Cung x**n th** vẫn mỉm cười nhẹ nhàng.

“Thiếu niên chân chính, sẽ không già!” Bách Lý Đông Quân giơ chén rượu

lên uống một hơi cạn sạch.

Nam Cung x**n th** đột nhiên mở miệng: “Hôm nay uống đủ rượu rồi, đi

đường suốt mấy ngày, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi thôi.”

Sau khi Bách Lý Đông Quân nói xong câu vừa rồi, ánh mắt La Thắng hơi ảm

đạm, hắn gật đầu: “Cũng được.”

Bách Lý Đông Quân đang cao hứng, đương nhiên không đáp ứng: “Không

được không được, nữa nào! Mới vào bữa rượu, sao lại để khách khứa đi hết

được! Binh Thần lão gia, chúng ta đánh quyền đi!”

“Đánh quyền thì không cần, hay là luyện quyền chút đi.” Nam Cung Xuân

Thủy cười nói.

La Thắng khẽ nhíu mày: “Hình như ngươi đã chuẩn bị sẵn rồi?”

Nam Cung x**n th** không tỏ ý kiến, chỉ nhìn Bách Lý Đông Quân: “Sao

nào? Ngươi dùng Tú Kiếm Thập Cửu Thức mà ngươi vừa luyện đấu với Bá

Quyền của Binh Thần lão gia nhé.”

“Vương Bát Quyền?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói, y đứng dậy, loạng

choạng đi tới trong sân, cầm kiếm vung lung tung vài cái.

“Tú Kiếm Thập Cửu Thức?” La Thắng cười lạnh một tiếng, cũng đứng dậy:

“Kiếm pháp như vậy thì làm được cái gì?”

Bách Lý Đông Quân nâng kiếm, vẻ mơ màng trong ánh mắt lập tức tan

thành mây khói. Y cười nói: “Tiên sinh nói người có một vị bằng hữu, luyện

Tú Kiếm Thập Cửu Thức tới mức thành Kiếm Tiên. Ta cảm thấy, ta cũng làm

được.” Sau khi nói xong y tung người nhảy lên, xuất kiếm đánh xuống!

Tú Kiếm Thập Cửu Thức, trong khoảnh khắc chỉ hóa thành một thức!’

“Cút!” La Thắng xuất quyền, đánh thẳng vào thanh Bất Nhiễm Trần.

Vì vậy Bách Lý Đông Quân cả người cả kiếm bay ngược ra ngoài, lưu lại một

vệt dài dưới đất. Bách Lý Đông Quân va vào tường, có vẻ như đã ngất xỉu.

Chỉ có một quyền.

Mà như khai thiên, mà như tích địa, không giảng đạo lý, không để lối thoát.

Đánh tới mức Bách Lý Đông Quân đầu óc trống rỗng.

La Thắng nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, cười lạnh nói: “Kiếm Tiên?”

Hắn quay đầu nhìn sang phía Nam Cung x**n th**, phát hiện người thanh

niên này vẫn cười tủm tỉm, hắn không nhịn được chế nhạo: “Từ lúc nào mà

Lý tiên sinh của học đường lại nhận thứ đồ đệ vô dụng như vậy? Ngoài tửu

lượng ra chẳng có chỗ nào đáng khen.”

Nam Cung x**n th** nhìn sang phía Bách Lý Đông Quân đang té ngã, nói

đầy ẩn ý: “Còn chưa kết thúc đâu.”

La Thắng quay đầu lại, chỉ thấy lúc này Bách Lý Đông Quân đã chống kiếm

xuống đất, không ngờ lại đứng dậy. Hắn biết uy lực quyền vừa rồi của mình,

tuy không hạ thủ giết người, nhưng đánh vào cảnh giới Kim Cương bình

thường thì chắc chắn không thể đứng dậy nổi.

Bách Lý Đông Quân ngồi dậy, duỗi người, xương cốt trên người rung động

lách cách. Y nấc một hơi rượu, vung kiếm một cái, lẩm bẩm: “Đã bảo tiên

sinh lừa đảo rồi mà, Tú Kiếm Thập Cửu Thức gì chứ, rõ ràng chẳng có tác

dụng gì. Thôi kệ, cứ dùng kiếm thuật chứng minh cho tiên sinh, luyện cái

kiếm pháp nát kia rõ là vô dụng.”

“Muốn dương danh thiên hạ, đương nhiên phải dùng kiếm pháp nổi danh

thiên hạ!”

“Ví dụ như, Tây Sở Kiếm Ca!”

Bách Lý Đông Quân dựng thẳng trường kiếm, kiếm khí tung hoành, khí thế

trên người đột nhiên thay đổi!

“Ta dùng kiếm này cho Binh Thần lão gia thấy, thế nào là thiếu niên phong

lưu!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên lướt tới, trường kiếm vung thành một

ánh trăng, xuyên qua luồng gió dưới màn đêm, nhắm thẳng vào La Thắng.

“Tây Sở Kiếm Ca? Đồ đệ của Lý Trường Sinh còn biết kiếm pháp Tây Sở?”

Ánh mắt La Thắng lóe lên vẻ tò mò.

Chỉ trong giây lát, kiếm đã đánh tới.

“Cút!” La Thắng lại xuất quyền đánh thẳng ra.

Vì vậy Bách Lý Đông Quân lại mang kiếm, mang cả cái thiếu niên phong lưu

của y quay lại bức tường. Nhưng lúc này đầu nghiêng sang một bên, đã

hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Cái gọi là bá quyền chính là không nói lý, không lưu lối thoát.

La Thắng xoay người, nhổ một ngụm nước bọt xuống trước mặt Nam Cung

x**n th**: “Thiếu niên phong lưu?”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 164: Múa cả đao kiếm



Trăng sáng sao thưa.

Bách Lý Đông Quân bị đánh như bãi bùn lầy ngã vào phòng ngủ say như

chết, Nam Cung x**n th** lại ngồi một mình bên ngoài phòng, nhìn bầu

trời đêm như đang suy tư gì đó.

“Ngươi rất giống hắn.” Binh Thần La Thắng vốn đã ngủ trong phòng, nhưng

trằn trọc một lúc lâu vẫn khó lòng chìm vào giấc ngủ, muốn hút một hơi

thuốc; nhưng đẩy cửa ra lại thấy Nam Cung x**n th** đứng ngây ra dưới

ánh trăng.

Nam Cung x**n th** mỉm cười: “La Binh Thần cũng không ngủ được à?”

“Đừng gọi ta là La Binh Thần, trong trấn này ta chỉ là một thợ rèn thôi.” La

Thắng ngồi trên bậc thang, châm lửa vào tẩu thuốc, đặt lên miệng hít một

hơi thật sâu.

Nam Cung x**n th** nhìn sang căn phòng bên mé, tiếp đó hỏi: “La Binh

Thần cảm thấy đệ tử quan môn của Lý tiên sinh ra sao?’

La Thắng chậm rãi nhả một ngụm khỏi, nở nụ cười hiếm thấy: “Võ mạch

bẩm sinh, Lý tiên sinh tìm đâu ra tên quái vật này vậy? Hơn nữa thân thể là

được rèn luyện nhờ dược tu, bằng không quyền vừa rồi của ta, người bình

thường đã bị phá hủy cảnh giới, nửa sống nửa chết rồi.”

“Hắn xuất thân từ Càn Đông Thành, là cháu trai duy nhất của Trấn Tây Hầu

Bách Lý Thành Phong, thân thể dược tu là công lao của Nho Tiên Cổ Trần.”

Nam Cung x**n th** phất nhẹ tay áo.

Trong lòng La Thắng thầm chấn động, bất luận là Bách Lý Thành Phong hay

Cổ Trần đều là cái tên đáng kinh ngạc.

“Rất ghê gớm đúng không? Cháu trai duy nhất của Bách Lý Thành Phong,

truyền nhân duy nhất của Nho Tiên Cổ Trần, đệ tử cuối cùng của Lý tiên

sinh ở học đường.” Nam Cung x**n th** nở nụ cười như làn nước mùa

xuân: “Nhưng điểm ghê gớm nhất của vị công tử này là hắn hoàn toàn

không thấy chuyện đó có gì ghê gớm. Hắn cảm thấy chuyện ghê gớm nhất

là bảy bình rượu Tinh Dạ, thắng được Điêu Lâu Tiểu Trúc. Là dựa vào kiếm

của mình, cuối cùng dương danh thiên hạ.”

La Thắng gõ tẩu thuốc xuống bậc thang: “Thế thì có gì đặc biệt. Không dựa

vào cha mẹ chỉ dựa vào bản thân, đây là chuyện đương nhiên rồi, có gì

đáng khoe khoang.”

“Chuyện càng ghê gớm hơn là, hắn thật sự làm được những chuyện này.”

Nam Cung x**n th** quay người sang chỗ khác: “Hay là chúng ta đánh

cược nhé?”

“Năm xưa Lý Trường Sinh cũng đánh cược với ta.” La Thắng nói đầy ẩn ý.

Nam Cung x**n th** phất tay, đi vào trong phòng: “Ta họ Nam Cung, tên

x**n th**.”

Sáng sớm hôm sau.

Bách Lý Đông Quân mở mắt dưới ánh nắng chói chang, y chỉ cảm thấy toàn

thân đau đớn, mở mắt ra dốc hết sức lực mà còn không đứng lên nổi.

Nam Cung x**n th** đang ngồi bên cạnh húp cháo, ăn lấy ăn để, có vẻ

như rất ngon miệng: “Ngươi tỉnh rồi à?”

Bách Lý Đông Quân ngọ nguậy bò dậy: “Nam Cung huynh.”

“Uống một bát không?” Nam Cung x**n th** đưa bát cháo sang.

Bách Lý Đông Quân nhận bát cháo, tốn bao sức lực mới cầm lấy uống một

hớp. Ngoài dự đoán là bát cháo đã nguội, mang theo mùi hoa quế thoang

thoảng, uống một ngụm vào là cảm thấy chân khí khắp người lưu chuyển.

Mọi đau đớn do quyền ngày hôm qua gây ra như lập tức biến mất. Y vội

vàng uống thêm một ngụ, chỉ trong chốc lát đã uống sạch cả bát cháo.

Nam Cung x**n th** mỉm cười lắc đầu: “Đúng là phí phạm của trời.”

Bách Lý Đông Quân từ trên giường nhảy xuống, buông chén, vội vàng hỏi:

“Nam Cung huynh, La Thắng kia có thật là Kim Cương Phàm Cảnh không?

Quyền ngày hôm qua, nếu hắn thật sự nhẫn tâm, có giết ta cũng được.”

“Sai rồi.” Nam Cung x**n th** giơ một ngón tay lên lắc nhẹ.

“Hả?” Bách Lý Đông Quân số.

“Không phải một quyền mà là hai quyền.” Nam Cung x**n th** buông bát,

uống một ngụm trà rồi mới chậm rãi nói: “Nhất phẩm tứ cảnh là chết, người

là sống. Ý của cảnh giới Kim Cương là người luyện võ luyện được thân thể

cứng rắn như Kim Cương, nếu có người chịu dừng lại ở cảnh giới Kim

Cương, không ngừng rèn luyện thân thể bản thân, như vậy Kim Cương giết

Tiêu Dao cũng không phải không thể. Hôm nay luyện quyền với La Thắng,

cố gắng được thêm vài chiêu.”

“Còn phải đánh nữa à.” Bách Lý Đông Quân cười khổ.

Nam Cung x**n th** gật đầu: “Chẳng phải sau này ngươi sẽ luyện đao à?

So chiêu với La Thắng, sẽ rất có ích cho đao thuật của ngươi.”

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Hắn dùng quyền pháp mà? Sao lại có ích

với đao thuật của ta?”

“Chậc, ngốc.” Nam Cung x**n th** thở dài: “Có lẽ Lý tiên sinh nên nhận

tên Diệp Đỉnh Chi kia làm đồ đệ.”

“Diệp Đỉnh Chi.” Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng lặp lại cái tên này, không

biết bây giờ tên này đã về Nam Quyết chưa, khi bọn họ gặp lại nhau sẽ là

lúc nào.

Tiếp đó, Bách Lý Đông Quân luyện đao trong sân, Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao

có tổng cộng tám mươi thức. Nam Cung x**n th** thì tĩnh tâm đả tọa

trong phòng, bộ dạng sương trắng mông lung của hắn bị La Thắng chứng

kiến. La Thắng đi tới bên cạnh Bách Lý Đông Quân nhỏ giọng hỏi: “Thằng

con tư sinh của Lý Trường Sinh tu luyện võ công gì vậy? Sao trông như hút

mây nhả khói thế?”

“À, cái này gọi là Tiên Nhân Hành Khí Bát Hoang Độc Tôn Công.” Bách Lý

Đông Quân vừa vung đao vừa thuận miệng nói linh tinh.

La Thắng cau mày: “Tên dài thế à?’

Bách Lý Đông Quân xoay đao, múa tới mức uy vũ hừng hực, tuy trong mắt

La Thắng thì chiêu thức này vụng về tới cực hạn, nhưng Bách Lý Đông Quân

càng luyện càng hăng say: “Tên càng dài mới càng khí phách. Nghe nói sau

khi luyện thành có thể mọc cánh thành tiên, bát hoang độc tôn!”

“Lợi hại vậy à?” La Thắng cười lạnh một tiếng, đẩy cửa ra ngoài, cầm chùy

sắt lên bắt đầu rèn.

Binh Thần La Thắng rèn được Bá Đao truyền thế mà lại đi rèn cuốc cày

ruộng, không biết là đại tài tiểu dụng hay là phản phác quy chân.

Mãi tới tối, lại mấy món ăn, một bình rượu đục.

Trong ba người, Bách Lý Đông Quân uống rượu tán gẫu với La Thắng, Nam

Cung x**n th** thì tĩnh tọa không nói gì.

La Thắng lại chậm rãi ưa thích hậu sinh tên Bách Lý Đông Quân này. Bách Lý

Đông Quân cứ rượu vào là lời ra, có lẽ lúc sáng bị Nam Cung x**n th**

nhắc tới Diệp Đỉnh Chi nên bắt đầu kể chuyện mình quen biết với Diệp

Đỉnh Chi. La Thắng vừa nghe vừa gật gù: “Đệ tử của Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma

à...’

“Binh Thần cũng biết à?” Bách Lý Đông Quân nheo mắt.

“Từng đánh.” La Thắng buông chén rượu xuống, đứng dậy duỗi người,

xương cốt trên người rung lên lách cách: “Tới đây, hôm nay chúng ta cũng

phải đánh một trận.’

Bách Lý Đông Quân cũng đứng dậy, tay phải cầm đao, tay trái cầm kiếm,

đứng giữa sân, ngưng tụ toàn bộ tinh thần nhìn La Thắng. Hôm nay y sẽ

không hôn mê như hôm qua, dốc toàn lực đánh tới.

La Thắng bước lên một bước, xuất quyền đánh ra.

Không giảng đạo lý, không chừa lối thoát.

Bá Quyền!

Bách Lý Đông Quân vung cả hai binh khí trong tay lên.

Tay trái cầm kiếm kiếm pháp tên là Tú Kiếm Thập Cửu Thức.

Tay phải cầm đao, đao pháp mang tên Ngũ Hổ Đoạn Sơn Đao.

Rốt cuộc y cũng hiểu vì sao học song thủ đao kiếm thuật lại phải học hai

môn võ công này, vì song thủ đao kiếm thuật rất khó khống chế thăng

bằng. Nếu muốn nhập môn, vậy phải bắt đầu từ võ công đơn giản nhất.

Nhưng võ công đơn giản chứ người không đơn giản.

Y đề khí, đao kiếm cùng múa lên, chặn quyền đầu tiên của La Thắng.

“Được!” La Thắng lại đánh ra một quyền.

“Hây!” Bách Lý Đông Quân xoay tròn đao kiếm, lại ngăn một quyền, nhưng

cũng bị ép lui hơn mười bước.

“Không tệ!” Tiếng nói còn chưa dứt, La Thắng đã tới trước mặt Bách Lý

Đông Quân, giơ tay xuất quyền, đánh văng y ra ngoài.

Bách Lý Đông Quân lại đập thẳng vào tường, nhưng lần này trước khi ngất

xỉu, y còn kịp nói một câu.

“Hóa ra ngươi dùng đao pháp, không phải quyền pháp!”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 165: Đao pháp quyền ý



“Sau khi võ công đạt tới một cảnh giới nào đó, hình thức không còn quan

trọng, mà là ý. Chuyển đao ý vô hình thành quyền hữu hình, hắn là người

đầu tiên cũng là người duy nhất trên thế gian. Cho nên ta nhờ hắn mớm

quyền cho ngươi, cũng là ngươi giúp ngươi nhân cơ hội này ăn trộm một

chút đao ý của hắn.” Nam Cung x**n th** uống bát cháo lạnh không biết

cho thêm linh đan diệu dược gì, nói nhẹ như mây gió.

Giờ đã là ngày thứ ba bọn họ ở đây.

Tính cả đêm hôm trước, y đã bị đánh bốn lần, mỗi lần lại tiếp được nhiều

quyền hơn, hôm qua còn đọ sức được tới mười bảy thức. Nhưng cứ ngày

hôm sau là bị đòn nặng hơn hôm trước, hôm qua y còn bị đánh tới mức

chân khí đại loạn, suýt nữa nổi giận phá hủy tiệm rèn, sau đó bị quyền thứ

mười tám của La Thắng đánh cho hôn mê bất tỉnh.

Bách Lý Đông Quân thà chết không chịu uống bát cháo lạnh kia, lắc đầu

quầy quậy: “Hôm nay ta nằm đây, để ta nằm cho đã đi.’

“Yên tâm đi, hôm nay không đánh nữa. Chúng ta sẽ lên đường tới Đường

môn.” Nam Cung x**n th** nói.

Bách Lý Đông Quân bán tín bán nghi nhận bát cháo: “Thế là xong rồi?”

“Tình nghĩa giữa Lý tiên sinh và Binh Thần lập tức không cạn, nhưng chỉ đủ

cho mấy quyền như vậy thôi. Ngươi đã dùng gần hết rồi. Ít nhất, ngươi nhớ

được bao nhiêu về đao ý của hắn, là vận may của ngươi.” Nam Cung Xuân

Thủy vỗ nhẹ lên vai Bách Lý Đông Quân, khiến y đau tới mức nhe răng trợn

mắt: “Nhưng cho dù thế nào, đi lại trên giang hồ, bị đánh thêm một trận

cũng là tốt. Cứng quá thì dễ gãy, ngươi phải hiểu đạo lý này.”

Bách Lý Đông Quân vội vàng uống bát cháo lạnh rất công hiệu trong việc

chữa trị này, cuối cùng thân hình cũng thoải mái hơn một chút, y lắc đầu:

“Đâu phải lúc nào cũng gặp loại người có thể một quyền đánh chết ta.”

“Ngươi nói câu này là sai rồi, chúng ta sắp tới Đường môn, người của

Đường môn còn không cần một quyền cũng có thể giết người.” Nam Cung

x**n th** nói đầy ẩn ý.

Bách Lý Đông Quân lại không hề e ngại, chỉ bĩu môi: “Dùng độc à? Cái đó

thì bọn họ không làm được.”

Nam Cung x**n th** ngạc nhiên, sau đó hiểu ra: “Thiếu chút nữa thì quên

mất, ngươi là con trai của Độc Tiên Tử Ôn Lạc Ngọc.”

“Nam Cung huynh biết mẹ ta à?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc, ngày trước

Lý tiên sinh từng tung hoành giang hồ, có lẽ từng quen biết với mẹ mình.

“Mẹ ngươi rất xinh đẹp.” Nam Cung x**n th** thản nhiên mỉm cười: “Lý

tiên sinh rất thích.”

Bách Lý Đông Quân lập tức nổi da gà, uống sạch bát cháo lạnh rồi nhảy từ

trên giường xuống: “Không cần nói nhiều, mau đi thôi, ta sợ cái chỗ này

rồi.” Y đứng dậy đẩy cửa, thấy La Thắng đang đứng đó đợi mình. Bách Lý

Đông Quân sợ tới mức run cầm cập: “Tiền bối, Nam Cung huynh nói hôm

nay không đánh nữa! Tình nghĩa giữa ngài và Lý Trường Sinh không đáng

để ngài đánh nhiều quyền như vậy!”

“Phí lời, nếu chỉ là vì Lý Trường Sinh, sau nhát quyền ngày đầu tiên, các

ngươi đã phải cút rồi.” La Thắng hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay từ biệt, chắc

cuộc đời này không còn cơ hội gặp lại. Hy vọng ngươi sẽ dùng thanh đao

của ta cho tốt, mong rằng ngày nào đó, ta ở trong trấn nhỏ này cũng nghe

được câu chuyện về thanh đao đó.”

Bách Lý Đông Quân nghe được ý mong chờ trong lời nói của La Thắng, vội

vàng chắp tay nói: “Đông Quân xin ghi nhớ.”

Nam Cung x**n th** đã đi tới, dựa vào cạnh cửa, lười biếng ngáp một cái:

“Vậy thì đi thôi.”

Xe ngựa vốn gửi ở quán rượu đã đỗ trước cửa, Bách Lý Đông Quân vén rèm

che, phát hiện bên trong đặt ba vò rượu chỉnh tề. Một vò là Thu Lộ Bạch mà

bọn họ mang từ Thiên Khải Thành tới, một vò là rượu gạo Thiên Nguyệt ở

quán rượu trong trấn, còn một vò...

“Đừng nghĩ nữa, là Thiêu Đao Tử mà La Thắng chuyển lên, trên đường uống

rượu gạo nhạt miệng thì uống một ngụm Thiêu Đao Tử cho cay miệng.”

Nam Cung x**n th** mỉm cười nhảy lên xe ngựa.

Bách Lý Đông Quân vội vàng quay đầu lại nhưng không thấy bóng dáng La

Thắng đâu.

“Hắn vốn là người như vậy.” Nam Cung x**n th** vỗ vò rượu bên cạnh:

“Thật ra hắn rất coi trọng tình cảm, nhưng lại không dám thể hiện tình cảm.

Nếu không đã chẳng bỏ qua nha đầu Tiểu Man.”

“Nha đầu Tiểu Man?” Là chủ nhân của khối ngọc bội?” Bách Lý Đông Quân

nhớ tới ngọc bội mà Nam Cung x**n th** đưa cho đối phương, chính vì

khối ngọc bội đó nên La Thắng mới chịu tặng thanh đao này.

“Đúng. Sau này gả cho Lý Tố Vương của Kiếm Tâm Trủng, cũng chính là mẹ

của Lý Tâm Nguyệt, mẹ vợ của Lôi Mộng Sát.” Nam Cung x**n th** nói.

“Thế thì đâu có nhỏ. Ngươi còn gọi người ta là nha đầu.” Bách Lý Đông

Quân vung roi ngựa, xe ngựa chậm rãi cất bước.

“Vẫn là tiểu nha đầu thôi, khi chết mới hai mươi lăm tuổi, vẫn là nha đầu.”

Nam Cung x**n th** khẽ thở dài.

“Mất rồi?” Bách Lý Đông Quân nghe được vẻ phiền muộn hiếm thấy trong

giọng điệu của Nam Cung x**n th**.

“Thật ra không liên quan gì tới La Thắng, nhưng La Thắng lại cảm thấy là lỗi

của mình. Cho nên hắn coi trấn này là nhà giam, nhốt mình lại.” Nam Cung

x**n th** cầm thanh trường đao Tẫn Duyên Hoa của Bách Lý Đông Quân

lên, nhẹ nhàng v**t v*.

“Tự nhốt mình trong nhà giam ư.” Tuy Bách Lý Đông Quân không biết

chuyện của La Thắng, nhưng cũng cảm thấy thương cảm.

“Ta cũng vậy.” Nam Cung x**n th** đột nhiên cười vang. “Nhưng ta coi

trời đaất là nhà giam, bất sinh bất tử, bất hủ bất diệt! Như vậy thú vị biết

bao... cũng nhàm chán biết bao.”

Bách Lý Đông Quân gãi đầu: “Nam Cung huynh, ngươi hơi kiêu ngạo rồi.”

Nam Cung x**n th** lắc đầu: “Đó không phải là kiêu ngạo.”

Giữa vùng non nước, một chiếc xe ngựa chậm rãi cất bước.

Lái xe là một thiếu niên mặt mày hớn hở, bên hông dắt một thanh kiếm đẹp

như ngọc, bên cạnh đặt một thanh trường đao đầy khí phách, một tay cầm

cương ngựa, một tay cầm bình rượu, thi thoảng lại ngửa đầu uống một

ngụm, hết sức phong lưu.

Trong xe là một tiểu thần tiên, lúc vận công là sương khói mù mịt, nhắm

mắt là thần du vạn dặm, mở mắt là võ lực lại tiến thêm một phần.

Quãng đường giang hồ này lại bắt đầu.

Dọc đường, Bách Lý Đông Quân luôn nhớ tới lời La Thắng dặn.

Giang hồ vốn là chết, có những câu chuyện của người trong giang hồ, mới

là giang hồ sống.

Còn ở phương bắc xa xôi, nơi cực bắc bốn mùa tuyết rơi, người trung niên

tàn phế ngồi trên ghế lần lượt suy đoán tương lai của hai người trẻ tuổi.

Hắn đã tính suốt ba ngày.

Hai người trẻ tuổi bên cạnh lần đầu tiên thấy người trung niên suy đoán

một việc trong thời gian dài như vậy, hắn gần như đã nhập ma, tốc độ tay

càng lúc càng nhanh.

“Phi Ly, có nên để Vô Tướng sứ ngừng lại không?” Một người trẻ tuổi hỏi.

Phi Ly nhíu mày do dự. Nếu không dừng lại, rất có thể người trung niên sẽ

tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

“Kết thúc rồi.” Trong lúc hai người trẻ tuổi đang do dự, rốt cuộc người trung

niên cũng dừng tay, thở phào nhẹ nhõm. Hắn lau mồ hôi trên trán, ngã

thẳng xuống ghế.

Hai người trẻ tuổi cúi đầu, lạnh lẽo chờ kết quả của hắn.

“Diệp Đỉnh Chi.” Người trung niên giọng nói khàn khàn: “Luyện hắn thành

ma.”

“Cẩn tuân pháp lệnh của Vô Tướng sứ!” Hai người đồng thời quỳ rạp xuống.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 166: Một mình tới Nam Quyết



Lúc này Bắc Ly đã bắt đầu vào mùa đông, Thiên Khải Thành cũng có đợt

tuyết rơi đầu tiên.

Còn Nam Quyết vẫn oi bức ẩm ướt, mưa to đột ngột.

Trong một thành nhỏ ở Nam Quyết, mưa rơi tầm tã, một nam tử gương mặt

thanh tú bung cây dù thêu hình ác long, ngẩng đầu nhìn về phương bắc.

“Nghe nói tên Lý Trường Sinh kia rời khỏi Thiên Khải Thành, dẫn theo vị

bằng hữu Bách Lý Đông Quân của ngươi.” Hắn bình tĩnh nói: “Thiên Khải

Thành không còn Lý Trường Sinh, nếu ta muốn bắt một kẻ theo, tuy phải trả

giá đôi chút, nhưng không phải quá khó.”

Người nghe ngươi nói đang ngồi dưới mái hiên của một căn nhà nhỏ để

tránh mưa, mặc bộ áo trắng nhẹ nhàng, không dính chút nước mưa. Hắn

lắc đầu nói: “Ta sẽ tự đi.”

Nam tử cầm dù mỉm cười, thầm nghĩ: Vẫn cứng đầu như vậy.

Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, là hắn vượt ngàn dặm tới bái sư, đi từ Bắc

Man tới Nam Quyết, tay cầm một bức thư đã bị mồ hôi thấm ướt tới mức

khó lòng nhận ra nét chữ. Nhưng đối mặt với Kiếm Tiên ma đầu nổi danh

thiên hạ, cao thủ đệ nhất Nam Quyết thời trước Vũ Sinh Ma, thiếu niên kia

lại không có vẻ gì là sợ hãi. Hắn còn nhớ ánh mắt quật cường của thiếu

niên ngày hôm đó, cũng lời nói cũng quật cường không kém: “Bức thư này

đúng là đệ đệ của ngươi Vũ Sinh Điền viết, nếu ngươi không tin, ta sẽ đi

ngay, nhưng đừng có coi ta là kẻ lừa đảo.”

Cuối cùng, Vũ Sinh Ma chỉ trả lời hắn một câu: “Vũ Sinh Điền chỉ là loại rác

rưởi, hắn có tư cách gì mà đòi đề cử người khác làm đệ tử của ta?’

Diệp Đỉnh Chi lập tức quay đầu bỏ đi, mới đi một bước đã bị một bàn tay

giữ lại, cuối cùng không thể bước tiếp.

“Nhưng ngươi có tư cách làm đệ tử của ta.” Vũ Sinh Ma gằn từng chữ một.

Tới giờ đã qua nhiều năm.

Vũ Sinh Ma xoay nhẹ cây dù: “Nếu chỉ dựa vào sức ngươi, vậy tới khi ngươi

có thực lực, cô nương mà ngươi thích đã lấy chồng rồi.”

Diệp Đỉnh Chi trong lòng run rẩy, ống tay áo dính phải một ít nước mưa.

“Sư phụ, ta muốn luyện Ma Tiên Kiếm.” Hắn do dự một lúc lâu, cuối cùng

nói.

Vũ Sinh Ma thở dài: “Ma Tiên Kiếm yêu cần lấy thân nhập ma, sư phụ ta

không muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của mình.’

Diệp Đỉnh Chi cắn răng nói: “Nhưng theo như lời sư phụ, ta không còn

nhiều thời gian.”

Vũ Sinh Ma nhẹ nhàng bước đi, khiến bọt nước bắn lên, hắn giơ tay trái kéo

nhẹ, thu giọt nước kia vào tay, tiếp đó lại vung lên.

Kiếm khách đột nhiên xuất hiện cuối con đường vội vàng giơ kiếm ngăn

giọt nước bắn tới.

Kiếm của hắn rất nhanh, rất chuẩn.

Cũng rất vững vàng chặn những giọt nước đó lại.

Nhưng giọt nước xuyên qua trường kiếm, lưu lại bảy tám lỗ thủng, cũng

xuyên thủng ngực kiếm khách kia, lưu lại bảy tám lỗ máu.

Máu tươi chậm rãi chảy xuống, cuối cùng kiếm khách lưu lại một ánh mắt

không cam lòng rồi ngã xuống đất. Máu tươi chảy xuống, nhanh chóng hòa

vào nước mưa.

Diệp Đỉnh Chi khẽ thở dài một tiếng, Vũ Sinh Ma chỉ đánh một đòn hời hợt,

nhưng hắn phải khổ luyện bao nhiêu năm mới đuổi kịp.

“Năm đó ta không đánh được Lý Trường Sinh nên đi luyện Ma Tiên Kiếm.

Một năm sau, công lực tăng thêm sáu thành, nhưng vẫn không đánh được

Lý Trường Sinh.” Vũ Sinh Ma đột nhiên rung cán dù, nước mưa trên mặt dù

bỗng ngưng tụ lại, không ngờ lại tạo thành hình rồng, uốn lượn xoay tròn

trong tay Vũ Sinh Ma: “Ngươi muốn mạnh hơn sư phụ, thì đừng đi theo

đường cũ của sư phụ.”

Ánh mắt Diệp Đỉnh Chi nhìn về cuối con đường, nơi đó có một đao khách

xuất hiện.

Đao khách có thân hình cường tráng, mặc bộ đồ rách tả tơi, đội một cái

nón miễn cưỡng che được làn mưa, mặt đầy râu, cõng một thanh trảm mã

đao lớn, đứng cuối con đường như một vị thần canh cửa.

“Ngươi rời Nam Quyết mấy năm, đã xảy ra rất nhiều chuyện, chắc ngươi

cũng biết.” Vũ Sinh Ma đột nhiên nói.

Diệp Đỉnh Chi gật đầu.

Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma bị nữ Đao Tiên Yên Lăng Hà đánh bại, vị trí cao thủ

đệ nhất Nam Quyết đã đổi chủ. Vũ Sinh Ma bị thương trốn thoát, từ đó trở

đi không rõ tung tích, có rất nhiều lời đồn đại nói hắn đã chết. Mãi tới mấy

tháng trước, Vũ Sinh Ma đột nhiên xuất hiện ở Thiên Khải Thành, đại chiến

với Lý tiên sinh của học đường, công bố cho toàn bộ thiên hạ sự trở lại của

hắn. Tiếp theo Vũ Sinh Ma không giấu diếm hành tung của mình, nghênh

ngang đi từ Thiên Khải Thành về phía Nam Quyết. Ai cũng biết, hắn đang

làm gì.

Đánh với Yên Lăng Hà, đoạt lại ngôi đệ nhất Nam Quyết.

“Đao khách Lăng Vân.” Vũ Sinh Ma nhìn nam tử cường tráng cuối con

đường, trầm giọng nói.

Đao khách vung thanh trảm mã đao lớn, khiến nước mưa khuấy động.

Giọng nói của hắn trầm trầm khàn khàn: “Nghe nói sau trận chiến đó, ngươi

đã ngã cảnh.”

“Là một lần rơi ngàn dặm, thiếu chút nữa không giữ được Kim Cương Phàm

Cảnh.” Vũ Sinh Ma vung tay trái, nắm lấy con rồng nước kia.

Đao khách kéo nón, ho nhẹ một tiếng: “Vậy lần này ngươi trở về, cũng đã

trở lại cảnh giới năm xưa?”

“Nếu chỉ về cảnh giới năm xưa, như vậy chỉ là một trận thua nữa. Sao ta

phải khổ sở như vậy?” Vũ Sinh Ma nghĩ thầm tên này đúng là ngu ngốc.

Đao khách gật đầu: “Kính ngưỡng đại danh Kiếm Tiên đã lâu, Lăng Vân xin

được đánh một trận.”

“Nếu thắng?” Vũ Sinh Ma hơi nghiêng đầu.

“Thì thay thế Vũ tiên sinh đánh với Yên Lăng Hà một trận, đoạt lấy ngôi vị

đệ nhất Nam Quyết.” Đao khách trầm giọng nói.

“Nếu thua.” Vũ Sinh Ma cười.

“Xin chết!” Đao khách vung thanh trảm mã đao, cuốn theo mưa gió đầy

đường, xuất đao chém tới.

Diệp Đỉnh Chi xoay người, bộ áo trắng đã bị mưa gió làm cho ướt nhẹp.

Hắn khẽ nhíu mày, Đao Khách Lăng vân, mấy năm trước là một trong mười

cao thủ mạnh nhất Nam Quyết, hắn có sức đánh với Vũ Sinh Ma hay

không?

Vũ Sinh Ma thở dài, nâng mặt dù, phóng thanh thủy kiếm vừa được ngưng

tụ thành du long lên trời, phá tan mưa gió trong con phố, đánh thẳng về

phía đao khách kia. Đao khách vung đao ngăn cản, thân thể bị đánh lui hơn

mười trượng. Hắn buông đao, cái nón trên đầu đã bị cắt đôi.

Chỉ một chiêu đã phân thắng bại.

Cơn mưa ngừng lại.

Vũ Sinh Ma thu dù, quay đầu lại nói với Diệp Đỉnh Chi: “Đi thôi.”

Huyền Phong kiếm, Ác Long tráo. Vũ Sinh Ma thậm chí còn không dùng vũ

khí của mình.

Diệp Đỉnh Chi gật đầu, rũ vạt áo rồi theo hắn đi tới cuối con phố.

Đao khách Lăng Vân vẫn đứng yên tại chỗ như bức tượng, không hề nhúc

nhích.

Hai người đi qua bên cạnh hắn, Diệp Đỉnh Chi quay đầu lại nhìn, có thể thấy

mồ hôi đổ xuống như mưa trên trán Lăng Vân. Vũ Sinh Ma không giết hắn,

nhưng đã khiến hắn cực kỳ sợ hãi.

“Đồ đệ, chiêu kiếm vừa rồi, đã học được chưa?” Vũ Sinh Ma không nhìn đao

khách, trực tiếp đi qua bên cạnh hắn.

Diệp Đỉnh Chi quay đầu đi theo: “Thấy được chín phần.”

“Không tệ, dọc con đường này sẽ có không ít người nhảy ra tìm đường

chết. Mỗi lần ta chỉ ra một kiếm, nhưng ngươi phải quan sát kỹ đấy.” Vũ

Sinh Ma nói.

Diệp Đỉnh Chi gật đầu: “Được.”

“Ngoài kiếm cuối cùng, kiếm đó không được xem.” Cuối cùng Vũ Sinh Ma

nói.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 167: Ngàn dặm giết người



Vũ Sinh Ma cầm một cây dù, dẫn tiểu đồ đệ đi mấy ngày là qua nửa Nam

Quyết.

Dọc đường hắn không che giấu hành tung, thậm chí có thể nói là cực kỳ

rêu rao. Cuối cùng Diệp Đỉnh Chi còn hỏi có nên cắm một lá cờ trên người,

trên cờ viết ‘Vũ Sinh Ma ở đây’ không. Đương nhiên Vũ Sinh Ma không

buồn để ý tới hắn.

Mười bước giết một người, ngàn dặm không dừng lại. Đây là truyền thuyết

mà Thi Tiên lưu lại năm xưa.

Giấu kiếm không hé lộ, ngàn dặm tới ước chiến. Đây là chuyện Vũ Sinh Ma

đang làm hiện giờ.

Vì vậy tất cả các cao thủ Nam Quyết đều ra mặt, có người đi thẳng tới

Động Nguyệt Hồ của Yên Lăng Hà, hy vọng được thấy trận chiến tuyệt thế.

Mà đa số lại chọn cách chặn đường, muốn dùng Vũ Sinh Ma làm đá kê

chân, đoạt được cơ hội leo lên đệ nhất Nam Quyết.

Bởi vì ai cũng biết, Yên Lăng Hà rất ít khi động thủ với người khác, trực tiếp

tới tìm cô chỉ có nước bị sập cửa vào mặt.

Dọc đường, đã có ba cao thủ từng được liệt kê trong Võ Bảng của Bách

Hiểu Đường tới nơi, ngoài ra còn có khoảng hơn mười vị được coi là tông

sư ở Nam Quyết. Vũ Sinh Ma cũng chẳng để ý là ai, không rút thanh Huyền

Phong kiếm của mình ra mà chỉ tiện tay xuất chiếm, dùng nước làm kiếm,

dùng gỗ làm kiếm, dùng bướm làm kiếm, hơn nữa chỉ ra một chiêu kiếm,

một kiếm là chiến thắng.

Có điều, chỉ thắng, chứ không giết.

Vũ Sinh Ma được thế nhân gọi là “Ma Đầu Kiếm Tiên”, lần này lại cực kỳ

kiềm chế và lưu tình, khiến cho Nam Quyết bàn luận sôi nổi. Chẳng lẽ Vũ

Sinh Ma mai danh ẩn tích vài năm, giờ đã đổi tính rồi?

Đương nhiên vẫn còn rất nhiều người không đáng để Vũ Sinh Ma ra tay,

đều bị Diệp Đỉnh Chi bên cạnh hắn giải quyết. Thanh danh truyền nhân Vũ

Sinh Ma cũng từ từ lan truyền.

“Sư phụ, cứ như vậy không khéo lúc đến Động Nguyệt Hồ, chúng ta đã mệt

chết rồi.” Diệp Đỉnh Chi đi theo sau lưng Vũ Sinh Ma, bất đắc dĩ oán hận

nói.

“Trước khi giết người, phải mài kiếm.” Vũ Sinh Ma trả lời hắn như vậy.

Hai người đi xuyên qua một rừng cây, thấy một cái hồ hoang dã.

Bên hồ có một ông lão đang thả câu.

Diệp Đỉnh Chi vỗ trán bất đắc dĩ thở dài: “Lại nữa rồi...”

Vũ Sinh Ma khẽ nhíu mày: “Ông lão này...”

Dọc con đường này, đây là lần đầu tiên Diệp Đỉnh Chi thấy gương mặt của

Vũ Sinh Ma lộ vẻ như vậy. không khỏi tò mò, nhìn ông lão kia thêm vài lần.

Ông lão ngẩng đầu, cũng nhìn Diệp Đỉnh Chi một cái.

Khí thế sắc bén như kiếm bùng lên.

Mặt hồ phẳng lặng lập tức nổi sóng.

Vũ Sinh Ma bước sang bên cạnh một bước, chậm rãi nói: “Trần lão đầu.”

Hơi thở của Diệp Đỉnh Chi ngưng bặt trong khoảnh khắc rồi thở phào nhẹ

nhõm, tiếp đó lại đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là

Thiên Huyền Lão Nhân.”

Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ học Nam Quyết, Trần Thiên Huyền, thành danh

đã sáu mươi năm, tuy chưa từng lên tới đỉnh điểm của võ học, nhưng thế

hệ từng quát tháo phong vân trong giang hồ năm xưa, giờ chỉ còn lại một

mình hắn.

“Vũ cuồng đồ.” Thiên Huyền Lão Nhân v**t v* chòm râu bạc của mình, cao

giọng đáp.

Vũ Sinh Ma giơ dù vỗ nhẹ lên vai Diệp Đỉnh Chi, ý bảo hắn lùi lại. “Ngươi

trốn vào trong rừng một lúc, ta tới gặp lão già kia.”

“Ông lão này, rất lợi hại à?” Diệp Đỉnh Chi vừa lùi lại vừa không nhịn được

nói.

Vũ Sinh Ma nói đơn giản: “Giơ tay là giết được ngươi.”

Diệp Đỉnh Chi nhún vai: “Thế thì không bằng sư phụ, sư phụ còn chẳng cần

giơ tay.”

Đợi Diệp Đỉnh Chi đi vào rừng xong, Vũ Sinh Ma mới tung người nhảy lên,

hạ xuống bên cạnh Thiên Huyền Lão Nhân. Thiên Huyền Lão Nhân mỉm

cười quay đầu lại, vẫn thản nhiên thả câu: “Vũ cuồng đồ, chúng ta đã bảy

năm rồi không gặp.”

“Ngươi là Thái Sơn Bắc Đẩu trong võ học, ta là Ma Đầu Kiếm Tiên, gặp mặt

chỉ có đánh nhau, không gặp cũng được.” Vũ Sinh Ma nhìn mặt hồ, bình

tĩnh nói.

“Nghe lão hủ khuyên một câu, quay đầu lại đi.” Thiên Huyền Lão Nhân thở

dài một tiếng.

“Ngươi là thứ gì? Vì sao ta phải nghe lời khuyên của ngươi?” Vũ Sinh Ma

cười lạnh một tiếng, cũng xứng với hai chữ ‘cuồng đồ’ trong miệng Thiên

Huyền Lão Nhân.

Nam Quyết Bắc Ly, hai giới hắc bạch, ai dám không nể mặt Thiên Huyền

Lão Nhân.

Lý tiên sinh chắc chắn là không rồi, Thiên Huyền Lão Nhân tính là cái quái

gì.

Vũ Sinh Ma cũng không nể, Lý tiên sinh mà ta còn dám đánh, Thiên Huyền

Lão Nhân nhà ngươi làm gì có tư

ra vẻ trước mặt ta?

Thiên Huyền Lão Nhân lại kihông nổi giận: “Dọc con đường này, ngươi chỉ

thắng không giết, lại tiện tay mượn kiếm chứ chưa bây giờ rút kiếm, là đang

dưỡng kiếm đúng không? Kiếm khí dưỡng đủ rồi, sát ý dưỡng đủ rồi, lúc

này xuất kiếm sẽ là kinh thiên động địa.”

Vũ Sinh Ma xoay cây dù trong tay: “Có phải ngươi cảm thấy mình rất thông

minh không? Người khác không nhìn ra, chỉ có ngươi nhìn ra?”

Thiên Huyền Lão Nhân sắc mặt không đổi, tiếp tục nói: “Nếu ta ra tay với

người, ngươi có chắc mình sẽ không rút Huyền Phong kiếm không? Nếu rút

ra, khí của ngươi cũng tiết.”

Vũ Sinh Ma nở nụ cười, không tỏ ý kiến: “Lão già nhà ngươi sống nhiều

năm như vậy cũng không uổng.”

“Mấy năm qua Bắc Ly luôn ỷ vào Lý tiên sinh, chèn ép Nam Quyết chúng ta.

Khí vận ví dụ Nam Quyết vốn kém hơn Bắc Ly, lần này ngươi và Yên Lăng

Hà đánh một trận, bất luận ai thắng, chắc chắn lưỡng bại câu thương. Đây

là tổn hại rất lớn đối với toàn bộ Nam Quyết chúng ta. Cho nên lão hủ lại

khuyên ngươi một câu, quay đầu lại đi.” Thiên Huyền Lão Nhân giọng điệu

thành khẩn.

Nhưng Vũ Sinh Ma lại hung hăng ‘xì’ một tiếng: “Nam Quyết là cái thá gì!”

Cần câu trong tay Thiên Huyền Lão Nhân lung lay một cái, mặt hồ nổi gợn

sóng: “Tức là ngươi quyết chí muốn đi tiếp?”

Vũ Sinh Ma cắm cây dù xuống đất, toàn bộ mặt hồ lại phẳng lặng trở lại:

“Lão già nhà ngươi mà ra tay, có lẽ ta sẽ phải rút kiếm. Nhưng nếu ta rút

kiếm, chắc chắn sẽ giết ngươi! Ngươi có thể ép ta rút kiếm, vậy ngươi có

sống được không!”

Thiên Huyền Lão Nhân nhíu mày: “Ngươi muốn giết ta?”

“Ngươi lôi quốc gia đại sự ra ước thúc ta, nhưng ngươi có sẵn sàng chết vì

quốc gia đại sự không?” Vũ Sinh Ma cười lạnh nói: “Đừng tưởng mình nhiều

tuổi thì có thể đứng trên cao nói lý. Nếu ngươi là người chịu hy sinh vì quốc

gia đại sự, ngươi đã chẳng sống được tới ngày hôm nay!”

Thiên Huyền Lão Nhân lạnh lùng nói: “Sao ngươi phải như vậy? Vì người trẻ

tuổi trong rừng cây à?”

Vũ Sinh Ma cầm cây dù cắm dưới đất lên, xoay người sang hướng khác;

“Vẫn câu nói đó, ngươi là cái thá gì mà đòi hỏi ta?”

Thiên Huyền Lão Nhân không nói gì tiếp, để mặc Vũ Sinh Ma rời khỏi, lão

nhẹ nhàng nâng cần câu, thở dài.

Chắc chắn hôm nay không câu được cá.

Vì tất cả cá trong hồ đều nổi lên, bụng ngửa lên trời, đòn vừa rồi của Vũ

Sinh Ma đã khiến tất cả cá trong hồ đều hôn mê.

“Vẫn là tên cuồng đồ kia.” Thiên Huyền Lão Nhân thở dài đầy ẩn ý.

Vũ Sinh Ma tiếp tục đi tới, hét lớn một tiếng: “Theo ta.”

Diệp Đỉnh Chi đi từ trong rừng ra, nhìn Thiên Huyền Lão Nhân một cái.

Thiên Huyền Lão Nhân cũng nhìn hắn một cái.

Hai người lại đối mặt, nhưng lần này Diệp Đỉnh Chi hoàn toàn không cảm

nhận được khí thế sắc bén như thanh kiếm sắc kia.

Như một thanh kiếm đột nhiên bị giấu đi.

“Sau ngày hôm nay, Thiên Huyền Lão Nhân sẽ chỉ là một ông lão.” Vũ Sinh

Ma vung vẩy cây dù, nói rất hời hợt.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 168: Kho của nhà trời



Chuyện Vũ Sinh Ma cầm kiếm vào Nam Quyết đã đồn đại khắp Nam Quyết,

cũng nhanh chóng đồn sang Bắc Ly.

Ngay cả Bách Lý Đông Quân trong con đường núi cũng nghe thấy vài người

giang hồ tình cờ gặp được thảo luận nhiệt liệt về chuyện này. Y vừa mừng

vừa sợ, sợ là vì Diệp Đỉnh Chi vừa về Nam Quyết lại gặp cường địch như

vậy, mừng là vì ít nhất cũng nghe được tin của Diệp Đỉnh Chi.

“Nam Cung huynh, Kiếm Tiên Vũ Sinh Ma là người như thế nào?” Bách Lý

Đông Quân cắn một miếng quả dại, tựa người vào xe ngựa nói đầy ẩn ý.

“Vũ Sinh Ma. Trước đây hắn có tên là Vũ Cuồng Đồ, vì hắn rất ngông cuồng,

rất kiêu ngạo. Khi trẻ tuổi hắn từng xông xáo giang hồ, đã chiến thắng rất

nhiều người có võ công hơn xa hắn, tất cả là dựa vào sự ngông cuồng của

hắn. Đáng tiếc hắn gặp phải Lý tiên sinh, Lý tiên sinh còn ngông cuồng hơn

hắn.” Nam Cung x**n th** gõ nhẹ tay lên tấm ván gỗ, nhìn về phía Nam

Quyết.

Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ: “Ngươi không cần khen đi khen lại bản thân

như vậy đâu.’

Nam Cung x**n th** lắc đầu: “Ta khen Lý tiên sinh chứ không phải khen

bản thân. Kiếp này ta sẽ là một thiếu niên nhẹ nhàng nho nhã, không phân

ưu cho thiên hạ, chỉ cúi người vì mỹ nhân.”

“Ngươi đã một trăm tám mươi tuổi rồi, còn muốn mỹ nhân? Đúng là không

sợ gãy eo.” Mấy ngày nay Bách Lý Đông Quân đã dần dần không coi người

trước mặt là Lý tiên sinh, chỉ coi như Nam Cung x**n th** tuổi tác xấp xỉ

bản thân.

“Thật ra khi còn trẻ Vũ Sinh Ma rất tuấn tú, sau này luyện Ma Kiếm Tiên còn

đẹp hơn mỹ nhân. Đáng tiếc, hắn không hiểu nhi nữ tình trường, nếu không

sao lại đi ngàn dặm rút kiếm, tới giết Yên Lăng Hà.” Nam Cung x**n th**

ngửa đầu uống một ngụm rượu gạo thanh nhã.

Bách Lý Đông Quân nghi hoặc: “Yên Lăng Hà làm sao?”

Nam Cung x**n th** nở nụ cười ám muội: “Rất xinh đẹp.”

“Đúng là không sợ gãy eo.” Bách Lý Đông Quân ngồi trên xe ngựa, vung roi,

đánh xe đi thẳng về phía trước.

Nam Cung x**n th** ngẩng đầu nhìn lên cây, nơi đó đang có một người,

áo trắng che mặt, nhìn chằm chằm vào bọn họ. Hắn cười: “Người này theo

chúng ta bao lâu rồi?”

“Từ đêm hôm qua đã đi theo, lúc đầu là hai người, sau đó có một người đi

trước.” Bách Lý Đông Quân lập tức trả lời.

Nam Cung x**n th** nhướn mày: “Ta còn tưởng ngươi không phát hiện cơ,

sao vậy? Cứ để người ta đi theo như vậy? Nếu đồn ra ngoài thì hơi bị mất

mặt đấy.”

Bách Lý Đông Quân quay đầu lại nhìn người trên cây một cái: “Nhìn thân

pháp chắc là người của Ôn gia, có lẽ do mẹ ta phái tới.’

“Chẳng trách ngươi để hắn đi theo. Nhưng ta không thích bị người ta bám

đuôi, đuổi hắn đi.” Nam Cung x**n th** ngáp một cái.

Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, quất lên trên cây, ép người áo trắng kia

lùi lại. Y hét lớn một tiếng: “Cút!”

Nam Cung x**n th** quay đầu lại, ngắm cây cối ven đường, đột nhiên cảm

thán: “Đẹp quá.”

Từ khi rời khỏi Thiên Nguyệt trấn, bọn họ đi đi dừng dừng trên đường, đã

gần nửa tháng. Dọc con đường này cây cối càng lúc càng tươi tốt, chủng

loại cũng càng ngày càng đa dạng, còn thường xuyên thấy dị thú quý hiếm.

Bách Lý Đông Quân ở phía tây từ nhỏ, cũng quen với thấy cảnh này. Bọn họ

đã chính thức đi tới lãnh địa phía tây của Bắc Ly, còn vị trí của Đường môn

có tên là Cẩm Thành.

Kho của nhà trời, Cẩm thành.

“Cửu thiên khai xuất nhất Thành Đô, Vạn hộ thiên môn nhập hoạ đồ. Thảo

thụ vân sơn như cẩm tú, Tần xuyên đắc cập thử gian vô. Ngươi từng nghe

bài thơ này của Thi Tiên chưa?” Nam Cung x**n th** lại uống một ngụm

rượu.

(Thượng hoàng tây tuần nam kinh ca kỳ 02 của Lý Bạch

Bản dịch thơ của thivien.net:

Chín tầng trời mở nhất Thành Đô

Vạn cửa muôn nhà tựa hoạ đồ

Mây núi cỏ cây dường gấm vóc

Sông Tần đâu dễ sánh ngang chưa)

Xe ngựa đỗ bên sườn núi, vừa vặn thấy được toàn cảnh Cẩm Thành phồn

hoa. Nhìn từ trên xuống, nó phồn hoa không kém Thiên Khải Thành bao

nhiêu.

“Ta sống nhiều năm như vậy, từng nghe danh kho của nhà trời, nhưng đây

là lần đầu tiên chứng kiến Cẩm Thành.” Bách Lý Đông Quân cầm roi ngựa,

cảm thán.

“Càn Đông Thành cách nơi này không xa, Cẩm Thành lại là trọng địa của

miền tây, cháu trai Trấn Tây Hầu mà chưa từng tới kho của nhà trời bao

giờ?” Nam Cung x**n th** cười khẽ.

“Cẩm thành có Đường môn, mẹ ta nói ta có thể tới Thiên Khải Thành nhưng

không được tới Cẩm Thành. Bây giờ ta mới ra khỏi Thiên Khải Thành, lại tới

Cẩm Thành, đúng là phải cảm tạ Nam Cung huynh.” Tâm trạng của Bách Lý

Đông Quân tương tự như lúc vào Thiên Khải Thành, có vẻ hơi kích động, tay

cầm roi ngựa cũng không nhịn được run run.

Nam Cung x**n th** cười nói: “Mẹ ngươi nói đúng đó, có tới Thiên Khải

Thành cũng đừng tới Cẩm Thành. Nơi này quá nguy hiểm, dù sao trong

Đường môn có người duy nhất có năng lực g**t ch*t ta! Nhưng, sợ cái gì cơ

chứ!”

Bách Lý Đông Quân sửng sốt, Lý tiên sinh quá mạnh, mạnh tới mức mọi

người đều cho rằng ông là vô địch. Nhưng trong Đường môn, ai có thể giết

chết ông? Nhưng y chỉ do dự một chút rồi khẽ mỉm cười, đúng vậy, có gì

mà sợ!

‘Đi!” Bách Lý Đông Quân vung roi ngựa, nhanh chóng đi xuống chân núi.

Đến đây nào, để ta thấy rốt cuộc Đường môn đáng sợ tới mức nào.

Cách xa trăm dặm, một đội xe ngựa đang chậm rãi tiến bước.

“Ôn Bộ Bình, ngươi đúng là y như cái tên của ngươi, đi từng bước một vừa

thận trọng lại vừa ổn định, ta nằm trong xe tới sắp ngủ đến nơi rồi, không

nhanh lên được à?” Ôn Hồ Tửu vẻ mặt bất đắc dĩ nằm trong xe ngựa,

không nhịn được oán hận nói.

Ôn Bộ Bình tướng mạo phúc hậu không để ý tới hắn, chỉ kéo mạnh dây

ngựa, sợ ngựa chạy nhanh. Hắn thở dài: “Ta có cách nào cơ chứ? Chúng ta

đâu có như các môn phái khác. Môn phái khác mà tới sớm thì Đường môn

sẽ làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, chiêu đãi một chút là được. Ôn gia chúng

ta mà tới sớm, Đường môn đề phòng chúng ta, chúng ta đề phòng Đường

môn, sao phải như vậy? Ta đã tính giờ rồi, tới nơi vào thời khắc cuối cùng

mới là tốt nhất.’

Ôn Hồ Tửu ngáp một cái: “Biết rồi biết rồi, ngươi làm việc đúng là quá cẩn

thận.”

“Ngươi ph*ng đ*ng, ta cẩn thận, như vậy Ôn gia mới càng ngày càng vững

chắc.” Ôn Bộ Bình rất kiên nhẫn nói.

Ôn Hồ Tửu giơ tay che đầu, tỏ ý không cách nào trao đổi với người này.

“Ngừng.” Ôn Bộ Bình đột nhiên kéo cương ngựa dừng lại.

Ôn Hồ Tửu sửng sốt: “Sao vậy? Giờ thì không buồn đi nữa cơ à?”

“Người ngươi phái đi đã trở lại.” Ôn Bộ Bình nói.

Ôn Hồ Tửu lập tức bò dậy, vén màn che, thấy đệ tử Ôn gia mặc áo trắng

che mặt đang đứng trước xe ngựa. Hắn vội vàng hỏi: “Tìm ra hành tung bọn

họ rồi?”

Đệ tử Ôn gia gật đầu: “Tìm được tiểu công tử nhưng không thấy bóng dáng

Lý tiên sinh. Tiểu công tử đang đi cùng một vị công tử trẻ tuổi.”

“Lý tiên sinh không có mặt?” Ôn Hồ Tửu sửng sốt: “Bọn họ định đi đâu?”

“Theo phương hướng, có lẽ là Cẩm Thành.” Đệ tử Ôn gia khẽ nhíu mày.

“Cẩm Thành? Bọn họ định tới Đường môn!” Ôn Hồ Tửu cả kinh: “Ôn Lâm

đâu, Ôn Lâm có đang đi theo không?”

“Thưa có, đệ tử về trước báo tin, hắn vẫn đang đi theo.” Đệ tử Ôn gia trả lời.

Ôn Bộ Bình suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta có một suy đoán không được tốt

cho lắm.’

Ôn Hồ Tửu lập tức lao ra: “Nó bị tách khỏi Lý tiên sinh, sau đó bị người kia

bắt cóc. Bây giờ tới Cẩm Thành là lành ít dữ nhiều. Ta đi trước một bước,

ngươi cứ đánh xe từ từ!”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 169: Thục Trung Đường môn



Đường môn.

Hai chữ ngay ngắn chỉnh tề, viết theo lối chữ lệ, treo trên cửa lớn.

Cánh cửa lớn này rộng ít nhất ba trượng, cao năm trượng, sơn màu đỏ, uy

nghiêm tráng lệ.

Còn tường bao hai bên kéo dài hơn mấy chục trượng, còn gian nhà sâu tới

mức đưa mắt nhìn không thấy cuối.

Đường môn tuy nổi tiếng giang hồ về mặt ẩn nấp, nhưng gian nhà này lại

tuyệt đối không kín đáo, thậm chí còn có vẻ kiêu ngạo, tuyệt đối không chỉ

là một gian nhà lớn... mà là một gia tộc, một tòa thành nhỏ bên trong Cẩm

Thành.

“Nam Cung huynh, gian nhà của Đường.... hình như còn to hơn phủ Trấn

Tây Hầu của chúng ta.” Bách Lý Đông Quân không nhịn được cảm thán.

Nam Cung x**n th** trong xe ngựa lại không để ý tới hắn, chỉ vén rèm nói:

“Ngươi nghe được cái gì không?”

Bách Lý Đông Quân vểnh tai lắng nghe, sau đó trợn mắt, lập tức xoay

người, giơ hai ngón tay kẹp lấy một mũi phi châm. Phi châm kia cực kỳ bé

nhỏ, không nhìn kỹ là không cách nào nhận ra.

“Mai Hoa Châm của Đường môn, đây là ám khí đơn giản nhất. Nhưng

ngươi làm sai rồi, cho dù chắc chắn đến đâu cũng không được dùng tay bắt

ám khí của Đường môn.” Nam Cung x**n th** nghiêm mặt nói: “Rất có thể

trên đó có bôi kịch độc.”

Bách Lý Đông Quân ném mũi châm đó xuống đất, nhìn xung quanh: “Vì sao

chúng ta tới đây không có ai nghênh đón, ngược lại có mũi châm giết

người đâm thẳng đến mặt?”

“Nếu muốn giết người, đã không ném một mũi châm.” Nam Cung Xuân

Thủy buông rèm, lùi lại trong xe. “Đi tiếp đi, nói với họ chúng ta là người

của Thiên Khải học đường. Với thân phận của ngươi, Đường môn cũng

không dám ngăn cản.”

“Được.” Bách Lý Đông Quân đang định vung roi, nhưng không biết vì sao

đột nhiên có một cơn gió thổi qua. Y vội vàng giơ tay che mắt, nhưng lại

một cơn gió nữa thổi tới. Y sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Vừa có người lướt qua bên cạnh y.

Y vội vàng xoay người vén rèm, trong xe ngựa đã rỗng tuếch, Nam Cung

x**n th** không còn trong đó. Y nhảy xuống xe, nhìn khắp nơi xung

quanh, phát hiện trong góc có một bóng đen đang xách Nam Cung Xuân

Thủy bỏ đi.

“Chết tiệt!” Bách Lý Đông Quân tức giận mắng, không hề do dự lập tức

nhảy khỏi xe ngựa, tung người vài cái đã đuổi theo. Người áo đen mang

theo Nam Cung x**n th** nhảy ở một ngã rẽ, trực tiếp lướt qua bức

tường. Bách Lý Đông Quân cả kinh, bức tường này cao như vậy, khinh công

của người bình thường chắc chắn không thể qua nổi, nhưng người này chỉ

nhảy một cái là được. Bách Lý Đông Quân lập tức đề khí, vận khinh công

Tam Phi Yến nhưng vẫn kém một tấc. Y vội vàng vươn tay nắm lấy trên

tường.

Lại thành treo người trên tường.

“Chết tiệt. Người kia dẫn theo một người mà còn nhảy cao như vậy, không

phải yêu quái đấy chứ.” Bách Lý Đông Quân cắn răng gầm lên, cuối cùng

cũng xoay người, miễn cưỡng nhảy qua. Nhưng vì cố lật qua, hơi thở phát

tiết, thân thể không kịp đề phòng ngã thẳng xuống đất.

“Đau chết mất!” Bách Lý Đông Quân rên một tiếng, sau đó đứng dậy, xoa

xoa eo của mình rồi vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên áo đen

đang đứng trong sân, lạnh lùng nhìn mình. Bách Lý Đông Quân lập tức rút

kiếm chỉ vào hắn: “Ngươi mang bằng hữu của ta đi đâu rồi?”

Thiếu niên áo đen không để ý đến ý, chỉ lạnh nhạt nói: “Tự ý vào Đường

môn, giết.”

“Các ngươi cho người bắt cóc bằng hữu của ta ở bên ngoài, ta vào đây tìm

người, ngươi còn dám vừa ăn cướp vừa la làng?” Bách Lý Đông Quân cả

giận nói.

Thiếu niên áo đen khẽ nhíu mày: “Ngươi nói gì cơ?”

“Ta cho ngươi hai lựa chọn, một, giao bằng hữu của ta ra đây. Hai, ta đánh

ngươi một trận rồi ngươi giao bằng hữu của ta ra đây.” Bách Lý Đông Quân

nhếch miệng: “Ngươi chọn đi.”

“Ngu ngốc.” Thiếu niên áo đen vung ống tay áo, một mũi Chu Nhan Tiểu

Tiễn bắn về phía Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân cả kinh, y chỉ nói miệng thôi, ai ngờ đối phương trực

tiếp hạ thủ giết người, lập tức vung trường kiếm ra tay, chém mũi Chu

Nhan Tiểu Tiễn kia thành hai nửa. “Dưới kiếm của ta không có quỷ vô danh,

mau báo họ tên.”

“Đường môn Đường Liên Nguyệt.” Thiếu niên áo đen tung người nhảy tới

trước mặt Bách Lý Đông Quân.

Bách Lý Đông Quân vung kiếm chém ra: “Tắc Hạ Học Đường, Bách Lý Đông

Quân.”

‘Rầm’ một tiếng, nắm tay Đường Liên Nguyệt đụng vào Bất Nhiễm Trần của

Bách Lý Đông Quân, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Bách Lý Đông Quân cả kinh, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nắm tay người này cứng

rắn như đao kiếm? Nhưng nhìn kỹ lại mới phát hiện trong tay Đường Liên

Nguyệt có ánh sáng lấp lóe, hóa ra hắn đang cầm một lưỡi dao nhỏ gần

như trong suốt. Y nâng trường kiếm, hất văng Đường Liên Nguyệt, tiếp đó

xoay kiếm đâm thẳng tới.

Có hai nam tử trung niên đi vào trong sân, thấy cảnh này không khỏi sửng

sốt.

“Người này là ai?” Một nam tử trung niên để ria mép nghi hoặc: “Lại có thể

bất phân thắng bại với Liên Nguyệt.”

“Liên Nguyệt còn không dùng ám khí, chỉ dùng một thanh Chỉ Tiêm Nhận,

không dốc toàn lực.” Một nam tử khác cười nói.

Người trung niên để ria mép quan sát cẩn thận Bách Lý Đông Quân, nhíu

mày nói: “Ngươi có nhìn ra thanh niên kia đang dùng kiếm pháp gì không?”

Một nam tử khác nhìn vài lần rồi lắc đầu: “Kiếm pháp này bình thường

không có gì lạ, ngươi từng thấy rồi à?”

“Đương nhiên ta từng thấy rồi, đây là Tú Kiếm Thập Cửu Thức, kiếm pháp

bình thường nhất trên đời này.” Người trung niên vuốt hàng ria, rất hứng

thú nhìn Bách Lý Đông Quân: “Tú Kiếm Thập Cửu Thức mà thi triển tới

phong thái như vậy, thanh niên này không bình thường. Liên Nguyệt, hắn là

ai vậy!”

Đường Liên Nguyệt không quay đầu lại, dùng Chỉ Tiêm Nhận đấu với

trường kiếm ba thước của Bách Lý Đông Quân nhưng vẫn rất điêu luyện,

không hề rơi xuống hạ phong: “Kẻ xâm nhập.”

“Kẻ xâm nhập cái gì chứ, vừa rồi ta đã báo danh rồi mà. Ta tên Bách Lý

Đông Quân, đến từ Tắc Hạ Học Đường!” Bách Lý Đông Quân đã đánh đi

đánh lại mười chín chiêu kiếm pháp tới hai lần, nhưng vẫn không phá được

lưỡi dao nhỏ kia, trong lòng đã hơi tức giận.

“Bách Lý Đông Quân?” Người trung niên để ria mép cả kinh.

“Tắc Hạ Học Đường!” Một người trung niên khác trầm giọng nói.

“Xem ra ngươi chỉ có bộ kiếm pháp này thôi, thế thì dừng ở đây.” Đường

Liên Nguyệt mất đi hứng thú, điểm mũi chân lướt về phía sau, vung ống tay

áo, một tấm thiệp đỏ bay ra ngoài.

“Diêm Vương Thiếp, không được!” Người trung niên để ria mép hét lớn,

nhưng đã chậm, thân là sư phụ trong Đường môn, bọn họ hiểu rõ hơn ai

hết, giờ phút này không ai đuổi kịp tấm Diêm Vương Thiếp của Đường Liên

Nguyệt. Nhưng người từ Tắc Hạ Học Đường tới, nếu tùy ý g**t ch*t như vậy

sẽ là phiền toái cực lớn, huống chi hắn còn mang họ Bách Lý! Đang lúc hắn

suy tư, nam tử trung niên bên cạnh đã lao ra.

“Ai bảo ta chỉ biết Tú Kiếm Thập Cửu Thức!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên

vung kiếm.

Lại lập tức vào vỏ.

Diêm Vương Thiếp từ một thành hai, lướt qua bên cạnh hắn, găm vào

tường như hai lưỡi đao.

Nam tử trung niên đang chạy tới lập tức ngừng bước hạ xuống, đứng giữa

Đường Liên Nguyệt và Bách Lý Đông Quân.

Người trung niên để ria mép vuốt ria nói đầy ẩn ý: “Kiếm thuật, Thuấn Sát?”
 
Back
Top Bottom