Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong

Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 140: Gặp được Trường Sinh



Trong giang hồ, mấy ai chưa từng nghe danh hiệu Lý tiên sinh của học

đường?

Thiên hạ rộng lớn như vậy, lại có bao người nhớ được tên thật của Lý tiên

sinh là Lý Trường Sinh?

Nhưng Tư Không Trường Phong lại nhớ rất rõ, vì cả đời này hắn chỉ chờ có

ngày được thấy ngọn núi cao xa này. Nhưng giờ phút này, ngọn núi cao ấy

đang ở trước mặt hắn, thậm chí mỉm cười với hắn, thậm chí còn nói sau này

hắn có thể trở thành Thương Tiên.

Tư Không Trường Phong sửng sốt một hồi lâu, tiếp đó do dự: “Tiên sinh,

trong tay ta đã mất thương, sao vẫn đoán được là ta dùng thương?’

Lý Trường Sinh nhìn hắn mỉm cười: “Vì trên người ngươi có thương ý.”

Bách Lý Đông Quân nghe Lý tiên sinh nói vậy cũng thấy kinh ngạc, vì trong

ấn tượng của y, sư phụ chưa từng tán thưởng bất cứ ai, bất cứ chuyện gì;

xưa nay luôn là trên trời dưới đất bổn tiên sinh đệ nhất, ngoài bổn tiên sinh

ra, người trong thế gian chỉ là phàm nhân.

“Cho nên, Tắc Hạ Học Đường, mời Tiểu Thương Tiên đi vào.” Lý Trường Sinh

nghiêng người sang bên, nhường đường, cuối cùng Tư Không Trường

Phong cũng thôi không do dự, đi qua Lý tiên sinh, rảo bước vào cửa, tới

bên cạnh Bách Lý Đông Quân.

“Thiếu niên đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Ngươi là lãng khách giang hồ,

hắn là công tử hầu phủ, trong mắt hạng phàm tục trên thế gian thì các

ngươi khác biệt như trời với đất, nhưng nơi này là học đường, trong học

đường đều là học sinh, trong học sinh thì không bàn thân phận, chỉ là

huynh đệ.” Lý tiên sinh nói xong câu này, quay người rời khỏi.

Thời khắc này Bách Lý Đông Quân mới cảm nhận được khí phái của Lý tiên

sinh ở học đường, kinh ngạc tới mức miệng không khép lại nổi. Nhưng

trong lòng Tư Không Trường Phong lại đầy tán thưởng, quả nhiên là Lý tiên

sinh khí khái hiên ngang thắng cả thiên hạ.

“Sư phụ, trời đã tối rồi, ngài đi đâu vậy!” Bách Lý Đông Quân suy nghĩ, cao

giọng hô.

“Đi cứu đồ đệ của ta. Sợ hắn chết mất.” Lý tiên sinh trả lời đầy ẩn ý.

Trong một tiểu viện ở Thiên Khải Thành vang lên từng tiếng k** r*n. Chước

Mặc công tử ở bên ngoài hô mưa gọi gió mà lúc này lại phải quỳ gối trong

sân, nửa thân trên để trần, trên người bị từng luồng kiếm khí xẹt qua, lưu lại

từng vết bầm. Rất rõ ràng, kiếm khí kia đã rất kiềm chế, bằng không giờ

phút này Chước Mặc công tử đã toàn thân đẫm máu.

“Bắc Ly bát công tử? Phong lưu phóng khoáng, danh chấn thiên hạ, trước

kia ngươi nói là Cố Kiếm Môn dạy hư ngươi, bây giờ Cố Kiếm Môn không

tới Thiên Khải Thành đã mấy năm rồi, ngươi vẫn còn ngựa quen đường cũ

à?” Lý Tâm Nguyệt ngồi trên ghế, tay phải cầm kiếm, nở nụ cười lạnh lùng.

“Là do tên Bách Lý Đông Quân kia thật mà...” Lôi Mộng Sát mở miệng giải

thích.

“Câm miệng!” Lý Tâm Nguyệt tiện tay chém ra một kiếm, trên người Lôi

Mộng Sát lại thêm một vết bầm. Lý Tâm Nguyệt nhíu mày: “Ngươi không

thấy bộ dạng hai thằng nhóc ấy à? Mặt đỏ bừng như ráng chiều, khéo đây

là lần đầu tiên tới thanh lâu? Bọn họ cố kéo ngươi đi? Sao ngươi không nói

là các cô nương ở Bách Hoa Lâu bắt cóc ngươi tới?”

Lôi Mộng Sát lắc đầu: “Chẳng phải như vậy càng giả à?”

“Càng?” Lý Tâm Nguyệt lại cho một kiếm.

Lôi Mộng Sát rên la: “Ta nhận tội ta nhận tội, ta chỉ muốn tới nghe một khúc

nhạc của Phong cô nương. Nàng cũng biết Phong cô nương mà... hoàng

hoa đại khuê nữ mà.”

‘Vậy Tử Y tỷ tỷ thì sao?” Lý Tâm Nguyệt khẽ mỉm cười.

“Tử Y tỷ tỷ nào? Làm gì có?” Lôi Mộng Sát lắc đầu quầy quậy.

Lý Tâm Nguyệt thở dài: “Còn không chịu nói thật à?”

Ngoài sân, có một cô bé ngồi trên bậc thang ăn kẹo hồ lô, Lôi Mộng Sát ở

trong kêu một tiếng, cô bé lại cắn một cái. Nửa canh giờ sau, kẹo hồ lô sắp

bị ăn sạch rồi. “E là hôm nay sẽ bị đánh chết mất thôi.” Cô bé cắn miếng

kẹo cuối cùng, cười ngây ngô.

“Cha con sắp bị đánh chết mà con lại vui vẻ vậy à?” Một giọng nói hiền lành

vang lên, cô bé ngẩng đầu, phát hiện một người tóc trắng đứng trước mặt

mình. Cô bé mỉm cười gọi: “Tiên sinh, ngài tới rồi.”

Lý tiên sinh lắc đầu: “Ta mà không tới, khéo cha con bị đánh chết thật đấy.”

“Đánh chết càng tốt, ai bảo ông ấy tới chỗ đó.” Lý Hàn Y vẻ mặt khinh

thường: “Đáng đời.”

Lý tiên sinh xoa đầu cô bé: “Con còn nhỏ tuổi mà biết nhiều chuyện nhỉ.”

“Tiên sinh, bao giờ ngài mới dạy con võ công?” Lý tiên sinh đứng dậy, nhào

vào lòng Lý tiên sinh.

Lý tiên sinh giơ tay bế cô bé lên: “Cha con là anh tài Lôi môn, mẹ con là

truyền nhân Tâm Kiếm, vì sao con lại muốn học võ công ở chỗ ta?”

Lý Hàn Y l**m đường còn sót lại trên tay: “Vì ngài là thiên hạ đệ nhất, theo

ngài học võ công, sau này mới có thể giáo huấn cha con.”

“Có chí khí.” Lý tiên sinh giơ chân đá văng cửa sân, bế Lý Hàn Y vào, cất cao

giọng nói: “Đừng đánh nữa!”

“Cút!” Lý Tâm Nguyệt không quay đầu lại, vung một kiếm tới, không ngờ lại

vung đi thật. Tâm kiếm trong tay cô không chịu khống chế, lượn một vòng

trên không trung rồi hạ xuống trước mặt Lý tiên sinh.

“Lý tiên sinh.” Lúc này Lý Tâm Nguyệt mới phản ứng lại.

Lôi Mộng Sát như được đại xá, đứng dậy: “Tiên sinh cứu con với!”

“Quỳ xuống!” Lý Tâm Nguyệt lập tức quay đầu lại mắng, Lôi Mộng Sát lại

quỳ sụp xuống.

“Được rồi được rồi, có phải chuyện lớn gì đâu. Tuy tới thanh lâu nhưng đâu

phải phạm sai lầm gì lớn. Ta cũng hiểu tên đệ tử Lôi Mộng Sát này mà, hắn

đối đãi với phu nhân luôn trung trinh như một. Ta nghĩ hôm nay hắn tới

Bách Hoa Lâu là thấy Bách Lý Đông Quân và thiếu niên dùng thương kia,

nhớ lại chuyện năm xưa của mình và Kiếm Môn, cho nên mới nổi hứng đến

đó. Có phải không?” Lý tiên sinh hỏi với giọng ôn hòa.

Lôi Mộng Sát gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng.’

“Đúng cái rắm!” Lý tiên sinh đi tới giơ chân đá Lôi Mộng Sát ngã lăn quay

dưới đất. Lý Tâm Nguyệt thấy thế phì cười. “Mặt dày vô sỉ.” Lý tiên sinh

mắng.

“Mặt dày vô sỉ!” Lý Hàn Y được Lý tiên sinh bế trong lòng cũng mắng theo.

“Sau này còn dám đi nữa không?” Lý tiên sinh hỏi. Lôi Mộng Sát nghĩ thầm,

dù sao ta cũng là một trong Bắc Ly bát công tử, đệ nhất trong tứ đại tuấn

kiệt của Giang Nam Phích Lịch đường, thanh danh vang dội trên giang hồ,

trong triều thì trò chuyện vui vẻ với các vương gia, đường đường là người

có danh có tiếng, sao lại chịu uy h**p như vậy? Hắn hít một hơi thật sâu,

tiếp đó cúi đầu: “Không dám!”

“Phu nhân, tha cho hắn đi.” Lý Trường Sinh xoay người nói.

Lý Tâm Nguyệt thở dài: “Tiên sinh đã tới rồi, chẳng lẽ ta lại đánh chết hắn

được?”

“Vậy phiền phu nhân ra cửa chờ một chút, ta có một số chuyện cần nói với

tên đệ tử không nên thân này.” Lý Trường Sinh điềm đạm nói.

Lý Tâm Nguyệt gật đầu, Lý Hàn Y cũng ngoan ngoãn nhảy khỏi người Lý

Trường Sinh, chạy tới bên cạnh dắt tay mẹ. Hai mẹ con cùng trừng mắt với

Lôi Mộng Sát một cái, sau đó đi ra ngoài.

Lôi Mộng Sát thở dài một tiếng, cuối cùng cũng đứng dậy, mặc quần áo

vào, cảm thán: “Sư phụ, may mà ngài chạy đến.”

Lý Trường Sinh ngồi xuống cái bàn đá bên cạnh: “Vốn không định tới, vì

cảm thấy cho dù hôm nay ngươi không chết, mấy năm nữa sớm muộn gì

cũng chết.”

Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Sư phụ nói vậy là sao?”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 141: Sư đồ Dị lộ



Mười năm trước

Tắc Hạ Học Đường.

“Ngươi họ gì?”

“Ta họ Lôi.”

“Người trong Lôi môn cũng có thể bái người họ Lý làm sư phụ hay sao? Gia

quy của các ngươi là nghiêm nhất trong giang hồ cơ mà?”

“Một gia tộc bảo thủ, đã không giữ được chí hướng của ta.”

“Chí hướng của ngươi là gì?’

“Chí hướng ở thiên hạ.”

“Quả nhiên vẫn là trẻ con, lời nói thật nực cười.”

Mười năm sau.

Thiên Khải, trong gian nhà của họ Lôi.

Lý tiên sinh của học đường ngồi trên ghế đá, xung quanh là chân khí bừng

bừng, như tiên nhân hàng thế.

Lôi Mộng Sát ngồi một bên, đầu đầy mồ hôi, không dám ngẩng lên.

“Năm đó, con nói chí hướng ở thiên hạ. Ta cười con vẫn là đứa bé. Bây giờ

đứa bé của con đã biết cách mắng người rồi, chắc không còn là trẻ con nữa.

Con nói đi, thiên hạ là cái gì?” Lý tiên sinh thần sắc nghiêm nghị, trầm giọng

nói.

Lôi Mộng Sát tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi đáp: “Thiên hạ... khi đó

con trẻ tuổi nông nổi, cho là một nơi để các thiếu niên chinh phạt.”

“Vậy bây giờ thì sao?” Lý Trường Sinh truy hỏi.

“Bây giờ con đã hiểu. Thiên hạ không phải nơi có thể coi thường, bởi vì

thiên hạ do rất nhiều con người sống sờ sờ tạo thành. Trong những người

đó có người yêu mình, có người hận mình, nhưng đa số lại là những người

không quen biết. Nó không nên là nơi chinh phạt của bất cứ ai.” Lôi Mộng

Sát lau mồ hôi trên trán.

Lý Trường Sinh mỉm cười: “Vậy chí hướng của con?”

“Vẫn ở thiên hạ.” Lôi Mộng Sát nghiêm mặt nói: “Bảo hộ thiên hạ.”

“Nhiều năm rồi, các con dường như đã thay đổi, lại như không hề thay đổi.

Ta không dạy các con nhiều mà để các con tự trưởng thành. Vì ta cảm thấy

mỗi người các con đều rất ưu tú, bây giờ những người ưu tú tụ tập bên

nhau, bản thân sẽ tự trưởng thành. Con và Kiếm Tam thân thiết nhất, Kiếm

Tam đi rồi, con lại bầu bạn với Phong Thất. Phong Thất có thân phận đặc

thù, một ngày nào đó nó sẽ phải rời học đường. Còn con...” Lý Trường Sinh

thở dài.

Lôi Mộng Sát đột nhiên quỳ một gối xuống đất; “Sư phụ, đồ nhi không

muốn rời học đường!”

“Nói trắng ra thì dù sao học đường cũng chỉ là nơi cho mọi người đọc sách.

Học sinh lớn lên, đọc sách xong rồi, đương nhiên phải rời khỏi học đường.

Còn học sinh đã đi rồi, tiên sinh đã già cả cũng không cần lưu lại. Chỉ có

điều, Mộng Sát, sau bước đi này, có lẽ con thật sự không thể trở về Lôi môn

được nữa.” Lý tiên sinh cười nói.

Lôi Mộng Sát trầm ngâm một lúc lâu rồi lắc đầu: “Vậy thì không về nữa.”

“Người làm đại sự, phải đoạn tuyệt quá khứ.” Lý tiên sinh đứng dậy: “Mộng

Sát, con còn kém xa lắm. Con để con gái mình theo họ mẹ, đơn giản là sợ

sau này bản thân sẽ liên lụy tới con gái. Còn theo họ Lý của mẹ nó, ít nhất

sau lưng còn có Kiếm Tâm Trủng chống lưng cho. Nhưng con nghĩ sai rồi, ta

từng uống rượu với môn chủ Lôi môn khi ông ấy còn trẻ, Lôi môn đuổi con

đi là vì môn quy. Nhưng Lôi môn vẫn sẽ ủng hộ con, là vì khí phách của gia

tộc. Đúng rồi, đợi thời cơ tới, để Lý Hàn Y tới gặp ta. Ta sẽ dạy con bé kiếm

thuật.”

Lôi Mộng Sát sửng sốt: “Sư phụ, chẳng lẽ ngài đi chuyến này là không trở

lại nữa?”

“Đúng là khờ, giờ mới nghe ra à. Người như vậy mà còn đòi bảo hộ thiên

hạ?” Lý tiên sinh lắc đầu cười khổ: “Không phải ai cũng có tư cách bảo hộ

thiên hạ. Con và Phong Thất muốn nắm được tư cách này, chắc chắn phải

trải qua khổ chiến. Đừng có chết.”

Lôi Mộng Sát quỳ một gối dưới đất, ngẩng đầu lên, nắm chặt tay nói: “Chắc

chắn không phụ kỳ vọng của tiên sinh.”

“Đã phụ rồi.” Lý tiên sinh xoay người nhảy thẳng lên, đứng trên mái hiên:

“Hy vọng của ta là các đệ tử có thể sống thỏa thích, tùy ý trong giang hồ.

Thiên hạ gì đó, quá nặng nề. Con không phụ kỳ vọng của bản thân là

được.”

“Sư phụ.” Lôi Mộng Sát cúi đầu, hạ giọng lẩm bẩm.

Khi hắn ngẩng đầu lên, Lý Trường Sinh đã không còn bóng dáng.

Lúc này màn đêm đã buông xuống, Lý tiên sinh cứ thế khoanh tay bước đi,

đạp lên ánh trăng đi lại trong Thiên Khải Thành. Bóng dáng ông quá nhanh,

như một ánh trăng di động. Các giáo úy tuần tra gặp được, xoa xoa đôi

mắt, còn tưởng mình nhìn lầm.

Lý tiên sinh vừa đi vừa ngâm nga một khúc ca dao.

“Hải khách đàm Doanh Châu,

Yên đào vi mang tín nan cầu.

Việt nhân ngữ Thiên Mụ,

Vân hà minh diệt hoặc khả đổ.

Thiên Mụ liên thiên hướng thiên hoành,

Thế bạt Ngũ Nhạc, yểm Xích Thành.

Thiên Thai tứ vạn bát thiên trượng,

Đối thử dục đảo đông nam khuynh.

Ngã dục nhân chi mộng Ngô Việt,

Nhất dạ phi đô kính hồ nguyệt.

...

Thanh minh hạo đãng bất kiến để,

Nhật nguyệt chiếu diệu kim ngân đài.

Nghê vi y hề phong vi mã,

Vân chi quân hề, phân phân nhi lai hạ.”

(Bài thơ gốc: “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” của Lý Bạch.

Bản dịch thơ theo nguồn thivien.net:

‘Khách biển đi Doanh châu thường nói

Khói mịt mù rất khó tìm ra

Núi Thiên người Việt bàn qua

Ráng mây dù tỏ hay mờ vẫn xem

Núi Thiên Mụ trời ngang bát ngát

Ép Xích Thành, Ngũ Nhạc cao hơn

Thiên Thai năm vạn trượng non

Mà so bề thế vần còn kém xa

Từ núi đó ta mơ Ngô Việt

Một đêm qua vầng nguyệt Kính hồ

...

Xanh mờ thẳm không coi thấy đáy

Lầu vàng son lấp láy dưới trăng

Ngựa là gió, áo cầu vồng

Thân mây bay xuống oai phong bời bời)

“Thi Tiên ơi là Thi Tiên, sau khi ngài mất, thế gian này đâu còn thơ từ tuyệt

thế nữa.”

Bóng dáng Lý tiên sinh đột nhiên ngưng bặt.

Một tấm áo xám xuất hiện trước mặt ông.

“Lý tiên sinh cũng cảm thán thế sự?” Nho sinh áo xám ngẩng đầu lên nói.

“Ồ, Trần Nho viện giám. Ngươi tránh ta suốt mấy ngày liền, rốt cuộc hôm

nay cũng chịu tới gặp ta?” Lý tiên sinh cười nói.

Trần Nho lắc đầu: “Không tới thời khắc cuối cùng, thật sự không muốn gặp

tiên sinh. Đời này ta có vận may không tệ, nhưng chỉ cần gặp phải tiên sinh,

chắc chắn sẽ phiền lòng nhức đầu. Lần này gặp mặt tiên sinh, lại còn phải

đau đầu một thời gian dài, ài.”

“Tế tửu của học đường, dù sao cũng là đại quan. Rạng danh cho dòng họ

với môn phái, sao lại đau đầu?” Lý tiên sinh cười mắng.

“Môn phái của ta là Sơn Tiền thư viện, có vô số người đọc sách xuất viện,

cũng có vô số người trong số họ ra làm quan, lại có không ít người tới

Thiên Khải làm quan, lên tới nhất phẩm cũng không ít. Nhưng thư viện có

quyết định, lên làm quan thì không thể nói là mình tới từ Sơn Tiền thư viện.

Lý tiên sinh có biết vì sao không?” Trần Nho hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là sợ trọc khí chốn quan trường làm ô uế biển hiệu Sơn Tiền

thư viện các ngươi.” Lý tiên sinh trả lời.

“Thế nên, đây đâu phải rạng danh cho môn phái. Cũng may cái chức quan

của tiên sinh tuy như là quan mà không phải quan, bằng không ta đi

chuyến này khéo còn phải trục xuất khỏi thư viện.” Trần Nho thở dài.

“Không nói với ngươi nữa, ngươi có nói gì cũng vô dụng.” Lý tiên sinh cất

bước nhảy qua Trần Nho, tiếp tục tiến tới: “Đi theo ta chút đi. Thiên Khải

Thành không đến nỗi mục nát như ngươi tưởng tượng đâu.”

Trần Nho xoay người đi theo: “Hôm nay Lý tiên sinh làm sao vậy?”

“Hôm nay ta có gì khác à?” Lý tiên sinh nghi hoặc hỏi.

“Ngâm thơ dưới ánh trăng, cảm thán thế sự. Đi lại trong đêm, ngắm nhìn

thành thị. Như vậy rất giống phong thái của người đọc sách.” Trần Nho lắc

đầu nói.

“Ta không phải người đọc sách à? Ta là người đọc sách lớn nhất thiên hạ

đấy.” Lý tiên sinh duỗi người.

“Biệt quân khứ hề hà thì hoàn?

Thả phóng bạch lộc thanh nhai gian.

Tu hành tức kỵ phỏng danh sơn.

An năng tồi mi chiết yêu sự quyền quý,

Sử ngã bất đắc khai tâm nhan!

(Vẫn trong bài “Mộng du Thiên Mụ ngâm lưu biệt” của Lý Bạch.

Bản dịch thơ theo nguồn thivien.net:

Giã từ non, bao giờ lại đặng?

Nơi ghềnh xanh hươu trắng thà ra

Cưỡi ngay ngựa, thăm núi xa

Há đâu khúm núm tôn thờ quyền oai

Khiến ta không nở mặt mày!)

Lý tiên sinh tiếp tục đi tới, ngâm nga bài thơ tuyệt thế mà Thi Tiên lưu lại.

Trần Nho lẳng lặng đi theo bên cạnh, Lý tiên sinh chưa bao giờ là người dễ

hiểu, khi ông cười chưa chắc đã là vui, khi ông mắng chửi chưa chắc đã là

tức giận, sau khi uống say có lẽ càng tỉnh táo, nhưng khi tỉnh lại vẫn giả bộ

hồ đồ. Song giờ phút này, Trần Nho cảm nhận được tình cảm chân thật trên

người Lý tiên sinh.

Là một loại ‘tiếc nuối’.

“Thiếu niên ơi thiếu niên, đời trước đời sau, lúc nào cũng vậy.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 142: Một thương trên tay



Sáng sớm hôm sau, Tắc Hạ Học Đường.

Bách Lý Đông Quân nhốt mình trong nhà, nghiên cứu quyển ‘Tửu Kinh’ mà

Tạ Tuyên đưa tới. Dù sao cũng có ước định đánh cược với Điêu Lâu Tiểu

Trúc, đánh cược loại rượu mình để ý nhất và thanh Ngân Nguyệt thương

của Tư Không Trường Phong. Bách Lý Đông Quân không muốn thua, cho

nên trừ phi y đưa tin ra yêu cầu nguyên liệu cất rượu, mấy ngày nay đều

không cho ai quấy rầy y.

Vì vậy cái sân trống rỗng chỉ còn lại Tạ Tuyên đọc sách một mình và Tư

Không Trường Phong buồn chán bằng chết.

“Ngươi rất thích đọc sách à?” Tư Không Trường Phong đành phải tìm đề tài

nói chuyện với Tạ Tuyên.

Tạ Tuyên không ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn luyện thương nhưng trong

tay không có thương?”

Tư Không Trường Phong cả kinh: “Ngươi cũng nhìn ra được ta là người

dùng thương?”

“Đương nhiên.” Tạ Tuyên liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Ngươi cũng nhìn ra trên người ta có thương ý à?” Tư Không Trường Phong

nghi hoặc, nghĩ thầm có phải trong Thiên Khải Thành ai ai cũng có dị năng

không? Mình gặp ai thì người ta cũng đoán được là mình dùng thương.

“Ta nhìn tay. Cái câu trên người ngươi có thương ý chắc là Lý tiên sinh nói

với ngươi. Thiên tử quan tướng, vọng khí tầm long. Đó là một môn võ công

rất mơ hồ, ta không biết. Ta chỉ biết dùng đao, dùng kiếm, dùng thương,

dùng cung tên, vết chai trên bàn tay đều khác biệt.” Tạ Tuyên nhấc quyển

sách: “Trên sách có nói.”

Tư Không Trường Phong gật đầu: “Đọc sách nhiều đúng là lợi hại thật.”

“Ngươi không cần bắt chuyện với ta.” Tạ Tuyên lại cúi đầu tiếp tục đọc sách:

“Ngươi không phải người thích đọc sách.”

“Ta không thích đọc sách không có nghĩa là ta không thích những người

thích đọc sách. Trước kia ta quen một tú tài cổ hủ, ta biết chữ là nhờ hắn

dạy, ta rất thích hắn, tuy trên người hắn luôn có vẻ cổ hủ.” Tư Không

Trường Phong nằm trên ghế dài, giơ tay gối đầu, cười nói. Hắn đột nhiên

thấy nhớ tú tài cổ hủ đó, năm đó tú tài cổ hủ đi khỏi, có nói sau này nhất

định sẽ thi đậu công danh, làm đại quan. Không biết bây giờ thế nào rồi.

“Nghe như kiểu ngươi đang mắng ta ấy.” Tạ Tuyên nhún vai, ngẩng đầu lên

nói thêm: “Đúng rồi, người dùng thương đều không được may mắn cho

lắm.”

Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày: “Nói vậy là sao?”

“Ta đọc một số tiểu thuyết thoại bản, những người dùng thương trong đó

bất luận võ công cao cường ra sao, thân thế lợi hại cỡ nào, cuối cùng đều

khó tránh khỏi kết cục khổ sở bỏ mạng. Cho nên ta mới nói, những người

dùng thương đều không được may mắn cho lắm.” Tạ Tuyên khẽ mỉm cười.

Tư Không Trường Phong nhảy khỏi cái ghế dài, tìm được một thanh trường

côn trong góc, cầm trên tay ước lượng: “Cách nói của ngươi quá mơ hồ, ta

không tin. Bây giờ không có thương, dùng gậy tạm vậy.” Hắn đột nhiên

vung trường côn lên, đâm thẳng ra, tuy chỉ là một thanh trường côn bình

thường, nhưng nhát đâm đó lại có uy thế bất phàm.

Tư Không Trường Phong vốn lưu lạc trên giang hồ, chỉ biết chút quyền

pháp côn thuật thô thiển, nhưng năm chín tuổi từng cứu một người dùng

thương hấp hối, người này dạy thương pháp cho hắn trong năm ngày, năm

ngày này cũng chỉ kịp dạy tám chiêu thương pháp. Năm ngày qua đi, người

dùng thương đó đã chết, sau đó còn tám chiêu thương pháp đó đã cứu

mạng Tư Không Trường Phong rất nhiều lần. Cũng phải về sau Tư Không

Trường Phong mới biết được người dùng thương hấp hối kia lại là cao thủ

nổi danh giang hồ Lâm Cửu, bộ thương pháp đó tên Truy Khư thương, mũi

thương trắng bạc này gọi là Ngân Nguyệt thương, cũng khá có tiếng trên

giang hồ. Nhiều năm qua, hắn luôn đánh bộ thương pháp đó từ một đến

tám, lại từ tám đánh về một, mãi tới lúc ở Càn Đông Thành, cuối cùng hắn

cũng đánh được thương thứ chín.

Tuy Khư thương có tổng cộng mười ba thương, hắn nghĩ, liệu có ngày nào

mình đánh được tất cả mười ba thương đó không?

Tạ Tuyên buông sách xuống, rất hứng thú nhìn Tư Không Trường Phong

đánh thương, đợi Tư Không Trường Phong đánh xong cả bộ, hắn mới nói

đầy ẩn ý: “Tám chiêu trước rất bình thường, thương thứ chín có một chút

thương ý.”

Tư Không Trường Phong quay đầu, lau mồ hôi trên trán: “Trên sách còn nói

cả chuyện này à?”

“Nhất pháp thông, vạn pháp thông.” Tạ Tuyên đi tới bên cạnh Tư Không

Trường Phong: “Thương pháp, kiếm pháp, đao pháp không có gì khó, ít

nhất không khó bằng đọc sách.”

Tư Không Trường Phong cười nói: “Được, vậy ngươi có gì dạy ta? Ta không

có sư phụ, ngày ngày chỉ tự luyện, dù sao cũng chẳng luyện được gì tốt. Cái

gã bên trong, lúc ta mới gặp vẫn là một tên công tử không biết chút võ

công nào, bây giờ đã trên ta rồi.”

Tạ Tuyên nhìn Tư Không Trường Phong, hơi ngạc nhiên: “Ngươi rất đặc biệt.

Ngươi tin ta?” Tạ Tuyên gặp rất nhiều người, mặt ngoài thì rất tôn kính hắn,

nhưng trong lòng thì khịt mũi coi thường bộ dạng ‘trong sách có thể xem

hết mọi thứ trên thế gian’ của y. Đặc biệt là người tập võ, thường không để

ý tới ý kiến của một thư sinh hoàn toàn không biết võ công, kẻ nào tính

cách không tốt khéo còn chửi ầm lên. Tạ Tuyên đã quen với việc này, thấy

muốn nói thì vẫn sẽ nói, người ta có chịu nghe thì nghe, không nghe thì là

người đó ngu dại. Nhưng Tư Không Trường Phong lại khác, hắn không

những nghe rất nghiêm túc, hơn nữa còn vui vẻ tiếp nhận lời nói của hắn.

Tư Không Trường Phong giậm trường côn xuống dưới đất: “Vì ngươi nói rất

đúng, tám thương trước là người khác dạy ta, thương thứ chín là tự ta ngộ

được. Người khác có thể thấy được thương của ta, ta cũng có thể cảm nhận

được thương ý của mình. Khi ta đánh ra tám thương trước chỉ là rèn luyện

trăm ngàn lần, chỉ có lúc thi triển thương thứ chín, ta mới cảm thấy Ngân

Nguyệt thương trong tay ta, sống lại!”

“Được. Nếu ngươi đồng ý nghe, vậy ta sẽ nói cho ngươi.” Tạ Tuyên cất

quyển sách vào trong lòng: “Thương của ngươi rất tàn nhẫn, khí thế rất

mạnh, lợi hại ở chỗ một đòn tất thắng. Nhưng nếu đòn này không thắng,

ngươi sẽ không còn chút sinh cơ này. Thương pháp của ngươi không được

đầy đủ, cho nên ta hiểu ngươi cần ra tay trước chế ngự kẻ địch. Nhưng

ngươi vẫn cần phải phòng thủ.”

Tư Không Trường Phong lắc đầu: “Ta từng thử rồi, nếu ta thử dùng thương

pháp phòng ngự, vậy thì một chút ưu thế nhỏ nhoi trong thương pháp của

ta cũng biến mất. Gặp cường địch vẫn chỉ là thua chậm một chút thôi, còn

gặp đối thủ mà được ăn cả ngã về không vẫn không thắng được, vậy thì có

thủ vẫn không thắng được.” Lúc trước hắn gặp thợ cất rượu trong Điêu Lâu

Tiểu Trúc chính là tấn công không thành công, bị người ta trực tiếp đoạt lấy

trường thương.

“Cho nên bây giờ, tay trái ngươi cầm thêm một mũi thương nữa là được.”

Tạ Tuyên nói: “Thanh trường thương đó là hậu chiêu của ngươi.”

Tư Không Trường Phong sửng sốt: “Song Thương thuật?” Hắn từng nghe

tới một loại thương pháp dùng hai thanh trường thương, nhưng loại

thương pháp đó rất khó luyện thành, hơn nữa đây cũng là thương pháp chú

trọng tấn công.

“Đúng vậy, nhưng là mũi thương thứ hai của ngươi.” Tạ Tuyên đi tới góc,

cầm lấy một thanh trường côn, tiếp đó đột nhiên đập xuống đất, bẻ thanh

trường côn kia thành hai nửa. Hắn nhặt một nửa lên, vung chân múa tay

một lúc, gật đầu nói: “Chắc chỉ dài cỡ này thôi.”

“Trường côn chủ công, đoản côn chủ thủ?” Tư Không Trường Phong lập tức

hiểu ra.

“Không sai, ta đọc trong sách, có người luyện thành rồi. Bộ thương pháp

này tên là Công Thủ thương.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 143: Công thủ hữu đạo



“Có câu là công thủ hữu đạo, bộ thương pháp này có cái tên không tệ.”

Một giọng nói mang theo ý cười vang lên, Tư Không Trường Phong và Tạ

Tuyên đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một nho sinh trung niên mặc áo bào

màu xám đang đi từ ngoại viện vào. Tư Không Trường Phong nhìn hắn một

cái, sửng sốt: “Là ngươi.”

Chính là thư sinh trung nhiên mời hắn uống rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc

ngày hôm đó.

“Sư thúc.” Tạ Tuyên hạ giọng chào.

“Tiểu Tuyên Nhi, ta thấy ngươi cũng hiểu nhiều về võ học đấy, hay là theo

sư thúc học võ đi. Dù sao trong một thời gian dài tới đây, sư thúc sẽ không

ở Sơn Tiền thư viện, dù sao cũng phải có người tiếp nhận gậy gộc của ta

chứ.” Trần Nho giơ tay ra định xoa đầu Tạ Tuyên.

“Không cần đâu.” Tạ Tuyên rụt cổ né tránh. “Tập võ quá mệt mỏi.”

“Thôi được, một ngày nào đó ngươi có tránh cũng không thoát đâu.” Trần

Nho quay sang nhìn Tư Không Trường Phong: “Tiểu huynh đệ, chúng ta lại

gặp mặt rồi.”

Tư Không Trường Phong gật đầu: “Chào tiền bối.”

“Thương pháp mà vị tiểu sư đệ của ta nói đúng là có tồn tại, cũng có người

từng học được. Nhưng đại đa số mọi người đều từ bỏ, ngươi biết vì sao

không?” Trần Nho nói với giọng ôn hòa.

Tư Không Trường Phong lung lay thanh trường thương trong tay, lắc đầu tỏ

ý không hiểu.

“Tới đây nào.” Trần Nho bước lên một bước, xuất chưởng đánh về phía Tư

Không Trường Phong.

Tư Không Trường Phong nhanh chóng lùi lại một bước, né tránh, tiếp đó

trường côn bên tay phải quét qua, đột nhiên đâm về phía Trần Nho.

“Hay lắm.” Trần Nho vươn ống tay áo quấn lấy thanh trường côn kia, đột

nhiên quăng xuống đất, tiếp đó lại duỗi người vươn một ngón tay điểm về

phía ngực Tư Không Trường Phong. Tư Không Trường Phong vội vàng vận

đoản côn bảo vệ, nhưng thân thể lại đột nhiên nghiêng sang một bên, Trần

Nho biến chỉ thành chưởng,nắm lấy bả vai Tư Không Trường Phong, lắc

người một cái, đã hất ngã Tư Không Trường Phong xuống đất.

“Cân bằng.” Tạ Tuyên điềm nhiên nói ra hai chữ này.

Trần Nho lùi lại vài bước, gật đầu: “Đúng vậy, cân bằng.”

Tư Không Trường Phong bị ngã dưới đất nhưng không tức giận, chỉ đứng

dậy phủi bụi đất trên người: “Cho nên không thể luyện bộ thương pháp

này?”

“Cân bằng không phải vấn đề không thể giải quyết, nhưng tốn thời gian. Có

điều đa số mọi người không muốn hao phí thời gian như vậy, có không ít

thương pháp bao hàm cả công cả thủ, trừ phi ngươi muốn từ bỏ thương

thế sắc bén vô song hiện tại, bằng không không cần thiết phải luyện Công

Thủ thương.” Trần Nho nói.

Tư Không Trường Phong cúi đầu suy tư một chút, tiếp đó chậm rãi nói: “Ta

muốn thử xem.”

Trong lúc ba người trò chuyện, cánh cửa gian nhà bị một người giơ chân

đẩy ra. Bách Lý Đông Quân say khướt từ trong phòng chui ra, đầu tóc y rối

mù, quần áo không chỉnh tề, vừa đi vừa vò đầu: “Ban ngày thấy sao trời, bảy

bình rượu Tinh Dạ. Khó, quá khó.”

Trần Nho thấy y đi ra, thần sắc vui vẻ nói: “Bách Lý Đông Quân, chúng ta lại

gặp nhau rồi.”

Bách Lý Đông Quân khẽ híp mắt nhìn hắn, nhận ra nho sinh trung niên từng

gặp bên bờ sông d*ch th**, lười biếng nói một câu: “À, là ngươi.”

“Ngươi đang cất rượu?” Trần Nho hít một cái.

“Rượu...” Bách Lý Đông Quân ngáp một cái, đột nhiên bước chân lảo đảo,

ngã ngửa xuống đất, Tư Không Trường Phong vội vàng đi tới đỡ hắn.

“Ban ngày thấy sao trời, ban ngày thấy sao trời.” Bách Lý Đông Quân nhắm

mắt lại, chép miệng.

“Đúng là người mê rượu.” Trần Nho mỉm cười.

Tư Không Trường Phong giơ tay thử hơi thở của Bách Lý Đông Quân, khẽ

lắc đầu.

Tạ Tuyên nhún vai: “Đừng lo lắng, hắn chỉ say thôi, ngủ là được.”

“Chẳng có cách nào.” Tư Không Trường Phong bất đắc dĩ.

“Sư thúc, ngài tới Thiên Khải Thành làm gì?” Tạ Tuyên đột nhiên nhớ ra gì

đó, quay đầu lại hỏi. “Hơn nữa ngài còn nói mấy năm tới sẽ rời Sơn Tiền thư

viện là sao? Lúc trước sư phụ có nói vài câu mơ hồ, nhưng lại không nói rõ.”

“Tiểu Tuyên Nhi, ngươi cảm thấy nếu xét theo học vấn, so sánh giữa ngươi

và ta ra sao?”

Tạ Tuyên suy nghĩ một chút: “Thật ra tài học của sư thúc kém ta một chút,

nhưng trong Sơn Tiền thư viện vẫn có thể xếp hạng năm.”

Trần Nho vừa tức giận vừa buồn cười: “Ngươi chẳng biết khiêm tốn là gì

nhỉ. Như vậy, nếu tài học của ngươi cao hơn ta, vậy sau này chức vị tế tửu

của Tắc Hạ Học Đường này cho ngươi làm nhé?”

Tạ Tuyên lập tức hiểu ra: “Hóa ra ngài tới nhận chức tế tửu tiên sinh, chẳng

trách. Nhưng, Lý tiên sinh không ngồi trên chức đó nữa à?”

“Tiên sinh nói ông ấy sẽ đi xa.” Trần Nho quay đầu lại nhìn về phía nam. “Đi

tới nơi rất xa, có lẽ không bao giờ trở lại Thiên Khải Thành nữa. Cho nên

nhờ ta tới chiếu cố cho Tắc Hạ Học Đường.”

Bách Hoa Các.

Một người nằm uống rượu, một người ngồi đánh đàn.

Người tóc trắng rối tung, gương mặt lại là trung niên, tư thế tùy ý, thần sắc

tiêu sái.

Người ngồi phủ khăn trắng che mặt, đôi mắt sáng rực, tuy không thấy được

gương mặt hoàn chỉnh, nhưng có thể thấy được một chút dung nhan tuyệt

sắc.

“Ba mươi năm?” Nữ tử đánh đàn nhỏ giọng nói.

Lý tiên sinh tóc trắng rối tung đổ rượu vào miệng rồi cười ha hả; “Đúng vậy,

ba mươi năm.”

“Cho nên tới đây từ biệt?” Nữ nhân đánh đàn gẩy nhẹ dây đàn cầm: “Với

tính cách của ngươi, sau khi từ biệt lần này, lúc gặp lại cho dù ta không chết

chắc cũng là bà lão rồi.”

“Ta không thích ngươi, ngươi cũng không thích ta, là bà lão hay là mỹ nhân

tuyệt thế đều không có gì khác biệt.” Lý tiên sinh buông bình rượu xuống:

“Chỗ ta tới cũng không xa, ngươi có thể mang đàn tới bất cứ lúc nào, ta sẽ

chuẩn bị rượu ngon nhất cho ngươi uống.”

“Là các ngươi thích uống rượu, ta có thích đâu. Đệ tử của hắn, bây giờ ra

sao rồi?” Nữ nhân đánh đàn hỏi.

“Sao lại là đệ tử của hắn, bây giờ là đệ tử của ta rồi.” Lý tiên sinh ngáp một

cái. “Tư chất của hắn quá tốt, chuyến này ta và hắn sẽ đi cùng nhau, tới lúc

hắn quay về Thiên Khải, chắc đã là hạng ba thiên hạ.”

“Sao không phải hạng nhất?” Nữ nhân đánh đàn cố ý cất cao giọng.

“Vì ta có rất nhiều đệ tử, cái tên Lôi Mộng Sát lắm mồm kia chính là đệ tử

xuất sắc nhất thế hệ này trong Lôi môn, sau khi hắn lén lút chạy tới Thiên

Khải Thành bái ta làm thầy, môn chủ Lôi môn vội vàng chạy cả ngàn dặm

tới tìm ta, nhờ ta chăm sóc thật tốt cho hắn. Đáng tiếc, con đường mà hắn

đi, cuối cùng vẫn không phải con đường giang hồ. Còn có tiểu tiên sinh kia

nữa, nếu luyện tới chiêu cuối cùng trong Liệt Quốc kiếm pháp tổ truyền của

Tiêu gia bọn họ. Ngay cả ta cũng thấy sợ hãi. Còn một thằng nhóc dùng

thương mà ta gặp gần đây...” Lý tiên sinh chép miệng. “Thôi, chuyện sau này

cứ để sau này nói.” Hắn nhảy từ trên giường xuống, mở cửa sổ.

“Đi à?” Nữ nhân đánh đàn ngừng tay.

“Đi thôi. Mấy ngày nay cứ phải tạm biệt mãi, thật ra ta luôn cảm thấy mình

là người tuyệt tình, vì cuộc đời ta quá dài mà đời các ngươi lại quá ngắn. Có

duyên sẽ gặp lại.” Lý tiên sinh đạp một chân lên bệ cửa sổ: “Nơi đó không

xa, bốn mùa như xuân, ta sẽ chuẩn bị rượu ngon nhất.”

“Biết rồi.” Nữ nhân đánh đàn quay đầu nhìn lại, Lý tiên sinh đã biến mất

không thấy đâu nữa.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 144: Tặng sách cho người



Tạ Tuyên đã đọc hết một nửa rương sách mà mình mang đến.

Tư Không Trường Phong đã đánh gãy mười hai thanh trường côn của Tắc

Hạ Học Đường.

Lý tiên sinh của học đường đã lâu không xuất hiện, nghe nói đã rời thành đi

tới tòa thành nhỏ ở hướng bắc tạm biệt bạn cũ. Không ai biết vì sao Lý tiên

sinh thiên hạ đệ nhất lại có bằng hữu ở tòa thành nhỏ phía bắc, có lẽ là nói

bừa, dù sao Lý tiên sinh giỏi nhất là há mồm bịa chuyện.

Còn Bách Lý Đông Quân nhốt mình trong căn nhà nhỏ suốt mười ngày qua.

Mười ngày này chỉ thi thoảng là y chạy ra, nhưng vẫn say khướt như hôm

trước. Theo lời Tư Không Trường Phong thì là thần chí không minh mẫn,

luôn miệng nói sao trời ban ngày sao trời ban ngày sau đó ngủ một giấc, ăn

bừa mấy miếng rồi lại chạy vào trong phòng.

“Ban ngày thấy sao trời, là tên loại rượu đó à?” Tạ Tuyên vẫn ngồi trong sân

vừa phơi nắng vừa đọc sách.

Tư Không Trường Phong đứng giữa sân, trán đầy mồ hôi, tay phải cầm một

thanh trường côn, tay trái cầm một thanh đoản côn, bắt chước giao chiến

với người khác, chỉ có điều hai thanh côn còn chưa quá thuần thục, thường

xuyên va chạm với nhau, thi thoảng thân thể lại mất cân bằng, vài lần còn

ngã nhào. Hắn vừa vung thương vừa trả lời: “Ai mà biết được? Thu Lộ Bạch

của Điêu Lâu Tiểu Trúc khó chiến thắng đến vậy à? Hôm đó ta đã uống

rượu trong quán đó rồi, cũng chỉ thế mà thôi.”

“Thu Lộ Bạch thì khác. Ta đã uống không ít rượu ngon, nhưng Thu Lộ Bạch

của Điêu Lâu Tiểu Trúc có thể nói là đệ nhất.” Tạ Tuyên l**m môi.

“Hôm nay luyện thế nào rồi?” Một tiếng cười khẽ vang lên, nho sinh trung

niên áo xám hạ xuống đất.

Tư Không Trường Phong cười khổ: “Trần tiên sinh, nếu thương pháp này chỉ

mất có mười ngày là luyện thành, vậy chẳng đáng để ta luyện.”

“Ngươi đọc ít sách nhưng lời nói lại rất có trình độ.” Trần Nho vươn một

chưởng: “Ra chiêu đi.”

Tư Không Trường Phong vung trường côn nhắm thẳng vào Trần Nho: “Lời

này của tiên sinh không giống như khen ngợi.”

Trần Nho phất tay một cái, quát: “Khởi Thủ Động Thương Sơn!”

Tạ Tuyên sửng sốt, đột nhiên giơ tay hô: “Sư thúc!”

Khởi Thủ Động Thương Sơn! Đó là võ công uy thế nhường nào, làm sao lại

sử dụng trong quyết đấu như vậy được? Tư Không Trường Phong chỉ cầm

hai cây gậy gỗ, e là không cách nào phản kháng, chỉ có nước bị đánh chết.

Chỉ thấy Trần Nho nhấc tay lên, cảm giác như toàn bộ khoảng sân đều chấn

động.

Tiếp đó hắn nhẹ nhàng buông xuống, khẽ mỉm cười: “Đùa chút thôi.”

Khí thế chợt giảm, nhưng dù vậy vẫn chỉ một quyền là đánh gãy trường côn

của Tư Không Trường Phong, tiếp đó tay trái vươn ngón, điểm thẳng vào

ngực Tư Không Trường Phong.

“Tới đây!” Tay trái Tư Không Trường Phong xoay tròn, thân thể thi triển một

tư thế không thể giữ thăng bằng nổi, cây đoản côn kia đột nhiên giơ trước

ngực, vừa vặn chặn ngón tay kia.

Tư Không Trường Phong cả người cả côn lùi lại năm trượng, Trần Nho thu

chỉ, khẽ gật đầu.

Đoản côn trong tay lập tức gãy thành ba mảnh.

“Không tệ không tệ, côn này đã ra dáng một chút rồi.” Trần Nho gật đầu

khen ngợi.

Tạ Tuyên cất sách, lục lọi trong rương cả nửa ngày mới thấy một quyển

sách cũ nát, đi tới đưa cho Tư Không Trường Phong: “Đừng tự luyện nữa,

đọc cái này đi.”

Tư Không Trường Phong nhìn tên sách, sửng sốt: “Công thủ hữu đạo?”

“Chẳng phải ta đã từng nói là ta đọc được trong một quyển sách à, quyển

sách này đang ở trong rương sách của ta, cho ngươi mượn đọc. Một năm

sau trả lại cho ta.” Tạ Tuyên điềm nhiên nói.

Tư Không Trường Phong nhận lấy quyển sách này, do dự nói: “Quyển sách

này... rất giá trị đúng không.”

“Đây không phải sách, đây là bí tịch. Nếu tin tức quyển sách này nằm trong

tay ngươi mà bị đồn ra, khéo có tới hàng trăm hàng ngàn người dùng

thương tới cướp quyển bí tịch này ở chỗ ngươi. Ta và Tạ Tuyên đã nói với

nhau, nếu ngươi tự luyện được tới ngưỡng cửa, hơn nữa kiên trì được mười

ngày thì tặng sách này cho ngươi.” Trần Nho chậm rãi nói.

“Là mượn.” Tạ Tuyên nhấn mạnh.

“Nhưng sách này giá trị như vậy, sao các ngươi lại tùy ý cho ta mượn?” Tư

Không Trường Phong hỏi.

Tạ Tuyên vỗ cái rương của mình: “Giá trị à? Thật ra còn nhiều quyển giá trị

hơn. Ví dụ như ‘Mộng Khê Tạp Luận” của Tuân lão phu tử, kỳ phổ ‘Tiên

Nhân Chỉ Lộ’ của Tào Quan’...” Giọng nói của Tạ Tuyên toát lên vẻ đắc ý

hiếm thấy.

Tư Không Trường Phong vẻ mặt hoang mang: “Mấy thứ ấy là gì?”

Trần Nho đau đầu giơ ngón tay lên gõ trán: “Quan điểm về giá trị của Sơn

Tiền thư viện chúng ta với người dưới núi có vẻ không giống nhau. Tư

Không Trường Phong, ngươi cứ nhận quyển sách ấy đi. Thư viện của chúng

ta cất giữ vô số sách vở, chỉ tặng...”

Tạ Tuyên hơi nghiêng đầu.

Trần Nho vội vàng sửa lại: “Chỉ cho người cho duyên mượn.”

Tư Không Trường Phong do dự một lúc mới nhận cuốn sách, trịnh trọng gật

đầu: “Ân tình này ta xin ghi nhớ, sau này chắc chắn sẽ báo đáp.”

Tạ Tuyên mỉm cười: “Khẩu khí không nhỏ.”

Tư Không Trường Phong nhếch miệng cười: “Những người phiêu bạt giang

hồ như chúng ta, ai đối tốt với chúng ta một phần, chúng ta sẽ trả lại trăm

phần. Còn người khác đối xử không tốt với chúng ta thì... hết sức bình

thường.”

Tạ Tuyên và Trần Nho nhìn nhau, Tư Không Trường Phong cúi đầu nhìn

quyển sách trên tay, đột nhiên cảm thấy càng ngày mình cách gần gũi với

giang hồ trong lòng mình.

Giang hồ từng giơ tay mà không chạm tới, đang ở trước mắt!

Phía bắc cách Thiên Khải Thành một trăm dặm.

Trong tòa thành nhỏ Mộ Xuân.

Giờ đã gần cuối đông, nhưng tòa thành nhỏ Mộ Xuân này vẫn như cái tên

của nó, xanh tươi um tùm.

Trong một gian nhà cỏ, một người trung niên tóc trắng đang nằm phơi

nắng trên nóc nhà.

Ống khói bên cạnh có khói bếp bốc lên, mùi đồ ăn thoang thoảng xung

quanh.

Người tóc trắng kia hít mũi một cái, mở mắt: “Thơm quá.”

Trên tầng có một đứa bé đi ra: “Tiên sinh, xuống ăn cơm đi.”

Người tóc trắng bò dậy, thả người nhảy từ trên nóc nhà xuống, người này

xoa đầu đứa bé rồi nói: “Hôm nay làm món gì?”

“Hôm nay có gà ăn mày, cá chua ngọt, khoai hầm thịt bò, thịt kho đầu sư

tử...” Đứa bé giơ ngón tay tính toán.

Người tóc trắng sửng sốt: “Sao hôm nay lại nhiều đồ ăn thế?”

Đứa bé vỗ tay mỉm cười: “Mẹ nói hôm nay mẹ rất vui!”

Người tóc trắng cũng cười, bế đứa bé lên: “Vui là được!”

Một bàn đồ ăn, đối với những gia đình nông thôn bình thường trong tòa

thành nhỏ thì còn phong phú hơn cả bữa tất niên. Đứa bé ăn rất hứng khởi,

thậm chí còn lén lút ngắm nhìn tiên sinh tóc trắng và mẹ mình. Mẹ của nó

ăn mặc mộc mạc nhưng khó giấu dược tư sắc, hơn nữa còn có ý vị riêng

của tuổi này. Trong thành có rất nhiều nam tử thích mẹ của nó, nhưng

trong lòng đứa bé, người duy nhất xứng với mẹ của nó là vị tiên sinh tóc

trắng bên cạnh. Năm đó mẹ của nó bị thân sĩ bản địa trong thành cưỡng ép

kéo vào tới làm tiểu thiếp, tiên sinh tóc trắng đi ngang qua chỉ ra vài chiêu

đã chế ngự bọn chúng. Từ đó trở đi tiên sinh tóc trắng thường xuyên tới

chỗ bọn họ ở một thời gian. Nhưng đứa bé nào biết, vị tiên sinh tóc trắng

lười biếng này thật ra lại là Lý tiên sinh của học đường, là thiên hạ đệ nhất.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 145: Không thể tra được



Sau khi ăn xong bữa cơm, trời cũng đã tối, Lý tiên sinh ngồi nhìn ánh trăng

trên bầu trời, ngâm nga một điệu nhạc. Thành nhỏ đúng là thành nhỏ, giờ

phút này hầu như không nghe thấy bất cứu âm thanh nào, còn trong Thiên

Khải Thành thì giờ mới là lúc bắt đầu cuộc sống của giới quý tộc.

Nghe nói tòa thành đó còn đẹp hơn Mộ Xuân thành này gấp trăm lần.

Thật mong đợi.

Lý tiên sinh khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: “Nhưng không biết lần này có tới

đó được không.”

Vị phu nhân xinh đẹp kia nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, đi vào trong sân,

ngồi xuống bên cạnh Lý tiên sinh: “Tiên sinh.’

“Đồ ăn tối nay rất ngon.” Lý tiên sinh khen một câu.

Gương mặt vị phu nhân kia hơi đỏ lên, khẽ thở dài: “Tiên sinh tới đây lần

này là để cáo biệt ư.”

Lý tiên sinh gật đầu, ông tới đây lần này đã tỏ ý cáo biệt vài lần, vị phu nhân

này tuy không đọc nhiều sách nhưng lại khá thông minh, không thể không

nhìn ra.

“Năm đó gặp được tiên sinh, đã biết tiên sinh không phải người phàm, luôn

nghĩ sẽ có ngày ly biệt. Nhưng khi ngày này thật sự tới, trong lòng vẫn

không dứt nổi.” Phu nhân lau lệ trên khóe mắt.

Lý tiên sinh lắc đầu cười: “Chẳng qua là thường xuyên tới đây ăn ké bữa

cơm, dạy Tiểu Dư Nhi nhà cô mấy bài học thôi, có gì mà không dứt nổi.”

Phu nhân kia im lặng một lát, đột nhiên đứng dậy quỳ xuống trước Lý tiên

sinh: “Tiên sinh!”

Lý tiên sinh cười khổ: “Sao phải làm vậy?”

“Tiên sinh mang theo Tiểu Dư Nhi đi đi! Cho dù không thu nó làm đồ đệ,

lưu lại bên người làm thị đồng cũng được! Tiểu Dư Nhi rất nghe lời, cũng

rất kính trọng tiên sinh.” Phu nhân vội vàng nói.

Lý tiên sinh khẽ cúi đầu: “Ngươi biết thân phận của ta?’

Phu nhân đột nhiên lắc đầu: “Ta không cố ý điều tra thân phận của tiên

sinh, nhưng ta đã được thấy khí độ và võ công của tiên sinh. Tiểu Dư Nhi có

thể theo bậc thần tiên như ngài là phúc khí tu luyện mấy đời của nó! Mong

tiên sinh thu nhận!” Phu nhân tâm tư linh mẫn, từ khi gặp vị tiên sinh này

lần đầu đã biết chắc chắn ông không phải nhân vật tầm thường, càng

không si tâm vọng tưởng chuyện lấy thân báo đáp, chỉ thấy tiên sinh có vẻ

khá ưng ý con trai mình, nên muốn tìm một chỗ dựa tốt cho con, như vậy

cho dù tương lai mình sống khổ sở hơn một chút, nhưng ít nhất con trai sẽ

có chút tiền đồ, coi như sống nốt quãng đời còn lại cũng không uổng.

Lý tiên sinh thở dài: “Đi theo bên cạnh ta mới không phải phúc khí của nó.

Nghe ta, Tiểu Dư Nhi nhà ngươi chỉ cần học tập hàng ngày như hiện giờ,

chờ tới khi mười bảy tuổi đến Thiên Khải Thành thi đậu công danh là được.

Với thiên phú của nó, chỉ cần giữ được thuần túy như hiện tại, như vậy cả

đời này sẽ phú quý bình an.”

“Thật vậy à.” Vị phu nhân lập tức bật cười.

“Chẳng phải ngươi nói ta là thần tiên à, đương nhiên là thật rồi.” Lý tiên sinh

vung ống tay áo, nâng vị phu nhân đang quỳ dưới đất dậy. Ông trầm ngâm

trong chốc lát, cuối cùng lấy từ trong lòng ra một quyển sách, đưa cho vị

phu nhân ki: “Có điều tuy tâm địa các ngươi luôn thuần túy, nhưng khó

tránh khỏi chuyện thế gian có người làm ác. Quyển quyền phổ này ngươi

để Tiểu Dư Nhi mỗi ngày đọc sách xong là đánh một lần. Bảy năm sau sẽ có

thân thể Kim Cương.”

“Thân thể Kim Cương là ý gì?” Vị phu nhân nhận sách, hơi hoang mang.

Lý tiên sinh suy nghĩ một chút, đột nhiên vươn một ngón tay, đập nhẹ

xuống đất, đã đập nát một tảng đá dưới đất. Ông nhẹ nhàng đáp: “Đây là

thân thể Kim Cương.”

Thiên Khải Thành.

Trong học đường.

Một người đeo mặt nạ ác quỷ màu đỏ xuất hiện trong gian nhà của Bách Lý

Đông Quân. Bước chân của hắn rất nhẹ, nhưng Tư Không Trường Phong

đang ngủ gà ngủ gật cạnh cửa vẫn bừng tỉnh. Tư Không Trường Phong vội

vàng cầm trường côn bên cạnh lên: “Ngươi là ai?”

“Tư Không Trường Phong,” Người đeo mặt nạ nhìn hắn, hạ giọng gọi tên.

Tư Không Trường Phong sửng sốt: “Ngươi biết ta?”

Người đeo mặt nạ không trả lời, chỉ nhìn vào trong phòng: “Bách Lý Đông

Quân đâu?”

Tư Không Trường Phong hơi căng thẳng: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Người đeo mặt nạ nghiêng đầu: “Có mùi rượu, hắn lại uống rượu trong

phòng à?”

“Ngươi còn không trả lời, ta không khách khí nữa đâu.” Tư Không Trường

Phong khẽ cúi người, chậm rãi nâng thanh trường côn trong tay lên.

“Không có thương, dùng gậy à? Dùng gậy thì ta lành nghề hơn.” Người đeo

mặt nạ hất nhẹ cánh tay, cây trường côn bên hông chợt vung lên, rồi giáng

xuống, cuối cùng thu côn.

Trường côn trong tay Tư Không Trường Phong đã gãy thành năm khúc.

Người đeo mặt nạ xoa nhẹ cái mặt nạ của mình, không nói gì.

Tư Không Trường Phong hạ giọng mắng: “Thiên Khải Thành đúng là không

phải nơi cho người ở.”

“Đúng rồi, chắc hắn ủ rượu để thực hiện ước định với Điêu Lâu Tiểu Trúc. Ta

cũng muốn xem rốt cuộc hắn sẽ ủ ra loại rượu gì, có thể phân tài cao thấp

với Thu Lộ Bạch không.” Người đeo mặt nạ nói xong, định đi tới trước. Tư

Không Trường Phong cắn răng lùi lại một bước, vẫn ngăn trước cửa phòng.

Người đeo mặt nạ sửng sốt, nhưng không tiếp tục bước tới.

“Chưa mời mà tới, cố ý lao vào, không phải chuyện mà khách khứa nên

làm.” Một giọng nói nho nhã vang lên, Tư Không Trường Phong thở phào

nhẹ nhõm, vội vàng kêu lên: “Trần Nho tiên sinh.”

Người đeo mặt nạ xoay người: “Sơn Tiền thư viện, Trần Nho.”

“Sau mấy hôm nữa sẽ là Tắc Hạ Học Đường, Trần Nho.” Trần Nho khẽ mỉm

cười, cúi đầu hỏi dò: “Các hạ là... giang hồ Bách Hiểu?”

Người đeo mặt nạ mỉm cười: “Có vẻ tiên sinh cũng biết không ít.”

“Sau này phải ở lại Thiên Khải Thành lâu ngày, đương nhiên cũng phải tìm

hiểu nhiều một chút. Ta luôn muốn tới Bách Hiểu Đường bái kiến, khổ nỗi

không tìm thấy Bách Hiểu Đường ở đâu. Hôm nay ngươi tới đây, cũng thật

đúng lúc.” Trần Nho cung kính chắp tay: “Sau này xin được chỉ giáo nhiều

hơn.”

Người đeo mặt nạ điểm mũi chân lướt lên: “Chỉ giáo thì không đến mức,

nếu cần tin tức gì, cứ mang đủ bạc tới tìm ta là được.”

Tư Không Trường Phong đi tới bên cạnh Trần Nho: “Trần tiên sinh, người

này tới tìm Bách Lý Đông Quân làm gì?”

Trần Nho cười đầy ẩn ý: “Ý của Túy Ông chẳng phải là rượu.”

Bách Hiểu Đường.

Sáu vị Thiết Diện Quan nhanh chóng làm việc, lật xem tờ giấy trong tay rồi

lập tức ném về. Cái mặt nạ sắt che đi thần sắc lo âu của bọn họ, nhưng

động tác nhanh chóng đó vẫn bộc lộ rõ nỗi lo.

Cơ Nhược Phong tháo cái mặt nạ ác quỷ xuống, đi từ ngoài cửa vào, giọng

nói thoáng vẻ mệt mỏi: “Vẫn không tra được à?”

Thiết Diện Quan ngừng công việc, cùng ngẩng đầu lên, lắc đầu hết sức

chỉnh tề.

“Đường chủ, không tra được. Thiên hạ bách hiểu, dù sao cũng có một

người là chúng ta không cách nào điều tra.” Một Thiết Diện Quan trầm

giọng nói.

Tiêu Nhược Phong nhíu mày: “Nhưng chuyện này lại khiến toàn bộ võ lâm

dao động. Tế tửu tiên sinh của Thiên Khải học đường Lý Trường Sinh đột

nhiên rời khỏi Thiên Khải Thành, nhưng nguyên nhân trong đó thì Bách

Hiểu Đường chúng ta lại không điều tra được chút gì. Thiên hạ bách hiểu,

mấy chữ này đúng là nực cười.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 146: Ban ngày thấy sao trời



Ngày hôm đó, Thiên Khải Thành rất náo nhiệt.

Từ lúc Bách Lý Đông Quân ước định đấu rượu với Tạ sư ở Điêu Lâu Tiểu Trúc

đến giờ đã là mười ba ngày, mười ba ngày này đủ để tin tức này lan khắp

ngóc ngách trong Thiên Khải Thành.

Mỗi lần Lý tiên sinh ở học đường nhận đồ đệ đều không làm quần chúng

trong Thiên Khải Thành thất vọng, cho nên rất mau chóng, những người tò

mò về trận đấu rượu này đã tập trung quanh Điêu Lâu Tiểu Trúc.

Trong số những người này có Thanh Vương điện h* th*n phận tôn quý, tuổi

còn trẻ mà đã được hoàng đế bệ hạ coi trọng. Lần trước Diệp Đỉnh Chi mà

hắn để ý không được vào học đường, ngược lại Bách Lý Đông Quân này lại

đoạt được hạng đầu, hắn luôn muốn tận mắt chứng kiến tên đệ tử quan

môn của Lý tiên sinh.

Thanh Vương bao một gian phòng trên tầng hai, dáng vẻ của hắn rất văn

nhã, quần áo chỉnh tề, mái tóc buộc sơ cũng không chút cẩu thả, toàn thân

thoát lên vẻ trịnh trọng và cẩn thận. Hắn gọi một bình trà hoa trong quán

rượu nổi tiếng thiên hạ này. Hắn hoàn toàn không thích uống rượu, vì uống

rượu dễ khiến người ta mất bình tĩnh, mà hắn căm ghét bất cứ thứ gì không

bình tĩnh. Năm đó chiêu mộ Diệp Đỉnh Chi vào trướng chính là chuyện

thiếu bình tĩnh.

“Vẫn chưa có tin tức của Diệp Đỉnh Chi à?” Thanh Vương lạnh nhạt hỏi.

Bốn gã tùy tùng xung quanh lại cảm thấy lạnh toát: “Hắn theo Kiếm Tiên Vũ

Sinh Ma về Nam Quyết, sau đó không thăm dò được tin tức gì nữa.”

“Chỉ cần hắn bước vào Bắc Ly lần nữa, giết.” Thanh Vương nhấp một ngụm

trà.

“Rõ!”

“Đúng rồi.” Thanh Vương nheo mắt: “Có xác nhận được thân phận của Bách

Lý Đông Quân không? Hắn có đúng là cháu trai duy nhất của Trấn Tây lão

hầu gia không?”

“Có thể xác nhận, vị tiểu công tử này cực kỳ nổi tiếng trong Càn Đông

Thành. Thuộc hạ đưa tranh cho người xác nhận rồi, hết sức chính xác.”

Người hầu vội vàng nói.

“Vậy nếu cuối cùng vị tiểu công tử này không thể ra khỏi Thiên Khải Thành,

chắc phụ hoàng sẽ rất hài lòng.” Thanh Vương nở nụ cười âm u.

“Nhưng trong tay Trấn Tây Hầu còn có trọng binh.” Tùy tùng nhỏ giọng nói.

“Trong phủ có một gã công tử kiêu ngạo không chịu nghe lời, ẩu đả trong

Thiên Khải Thành mà chết, do vậy mà khởi binh gây chiến loạn; quân đội

như vậy liệu có thắng lợi không?” Thanh Vương thổi hơi nước trà, cúi đầu

nhìn thoáng qua, lông mày nhăn lại. “Bọn chúng tới rồi.”

Gian phòng trang nhã rộng lớn nhất Điêu Lâu Tiểu Trúc đã bị đám người

này ngồi kín.

Bắc Ly bát công tử, Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát, Liễu Nguyệt công tử

Liễu Nguyệt, Mặc Trần công tử Mặc Hiểu Hắc, Thanh Ca công tử Lạc Hiên,

Phong Hoa công tử Tiêu Nhược Phong, mấy vị sư huynh của Bách Lý Đông

Quân cũng theo sát theo. Nhưng ngoài ra còn có một mỹ nhân áo tím,

chính là Doãn Lạc Hà được Liễu Nguyệt công tử nhận làm đồ đệ sau kỳ thi

của học đường. Còn có một thiếu niên đọc sách lưng cõng rương sách, thần

sắc điềm đạm, tay vẫn cầm quyển sách mới đọc được phân nửa.

“Vị này là?” Tạ sư đã chuẩn bị quyết đấu bước tới chào hỏi, liếc mắt nhìn

thiếu niên đọc sách kia.

“Khanh Tướng công tử Tạ Tuyên.” Lôi Mộng Sát cười đáp.

“Hóa ra là Khanh Tướng công tử! Kính ngưỡng đã lâu!” Tạ sư cả kinh, vội

vàng hành lễ.

Tạ Tuyên thu sách, cung kính đáp lễ: “Chào Tạ sư.”

“Chúng ta lên lầu ngồi đi.” Tiêu Nhược Phong đi lên phía trước, khóe mắt

nhìn lướt qua trên lầu, tiếp xúc với ánh mắt của Thanh Vương.

“Thứ hạ tiện.” Giọng nói của Thanh Vương toát lên vẻ chán ghét.

Tạ sư vội vàng nói với Tiêu Nhược Phong: “Tiểu tiên sinh, chuyện lần trước

nói với ngài?”

Tiêu Nhược Phong cười: “Ngươi không sợ ta thiên vị à?”

Tạ sư lắc đầu: “Tiểu tiên sinh của học đường còn đáng tín nhiệm hơn cả Lý

tiên sinh của học đường.”

Tiêu Nhược Phong quay đầu đi: “Lát nữa gọi ta là được.”

Tiếp sau Bắc Ly bát công tử, những công tử thế gia khác trong Thiên Khải

Thành tự nhận là phong lưu, cũng chậm rãi đi vào Điêu Lâu Tiểu Trúc,

nhanh chóng ngồi kín Điêu Lâu Tiểu Trúc, chỉ để lại hai cái bàn trống cho

bọn họ tỷ thí. Còn phía sau hai chiếc bàn tỷ thí còn đặt ba chiếc ghế Thủy

Khúc. Lúc này đã có hai người ngồi ở đó, một người trong đó râu tóc bạc

trắng, già cả lọm khọm, chính là bậc thầy cất rượu có bối phận cao nhất

trong Thiên Khải Thành, họ Tuân, tên thì người ta đã quên mất từ lâu, danh

hiệu là ‘Tửu Chung’, giờ đã qua tuổi bát tuần, ngay cả Tạ sư đứng trước mặt

ông đều phải gọi một tiếng Tuân sư phụ. Còn một vị khác là một cô gái trẻ

tuổi mặc bộ đồ trắng đẹp như tranh vẽ, cô không biết cất rượu nhưng lại

biết bình phẩm rượu, giỏi nhất là lấy rượu làm thơ, cũng là người phán xử

mà Điêu Lâu Tiểu Trúc mới riêng tới đây lần này. Cô gái này tên là Nguyệt

Nha, khi cô nếm được một loại rượu ngon sẽ cười khanh khách, ánh mắt

đầy hoạt bát sẽ cong như vầng trăng non. Còn một chiếc ghế cuối cùng

đang để không, không rõ ai mới có tư cách ngồi vào.

Nhưng mọi người đã tới, người bình rượu cũng tới, Tạ sư quyết đấu với

Bách Lý Đông Quân cũng đến từ lâu.

Thế thì, Bách Lý Đông Quân đâu?

Lôi Mộng Sát quay sang hỏi Tạ Tuyên: “Bách Lý Đông Quân đâu?” Đã rất

nhiều ngày rồi hắn không về học đường, vì sợ Bách Lý Đông Quân và Tư

Không Trường Phong tìm mình tính sổ.

Tạ Tuyên cúi đầu đọc sách: “Khi ta đi ra, Bách Lý Đông Quân vẫn đang ở

trong. Ta đã nói với Tư Không Trường Phong, lúc nào đến giờ thì đá cửa mà

vào, cho dù ko chưa ủ rượu xong cũng phải khiêng hắn đến đây. Đại trượng

phu đỉnh thiên lập địa, bản thân tự đưa ra quyết đấu, cho dù có nhận thua

cũng phải tự tới nhận thua.”

Lôi Mộng Sát gãi đầu: “Ta từng uống rượu của hắn rồi, lúc tới Thiên Khải

Thành, hắn mang theo rất nhiều rượu. Chọn một bình tốt nhất là được.

Chẳng lẽ hắn định ủ bình mới?”

“Có vẻ là vậy.” Tạ Tuyên điềm nhiên đáp.

“Hắn định ủ thứ rượu gì?” Lôi Mộng Sát hỏi.

Tạ Tuyên suy nghĩ rồi nói: “Ban ngày thấy sao trời.”

Tiêu Nhược Phong cười: “Thú vị.”

Lúc này chín bình rượu đã được các võ phu của Điêu Lâu Tiểu Trúc dọn lên,

đặt trên một cái bàn dài. Tạ sư đi tới bên cạnh, cất cao giọng: “Thu Lộ Bạch

của Điêu Lâu Tiểu Trúc tháng này, đã ở đây.”

“Có phải đệ tử của Lý tiên sinh sợ hãi, không dám tới không?” Bên cạnh có

người nhỏ giọng nói.

“Nhỏ giọng chút, bát công tử đang ngồi trên tầng, đừng để bọn họ nghe

thấy.” Có người nhắc nhở.

Tạ sư đưa mắt nhìn lên lầu, thở dài một tiếng: “Chuyển lời tới học đường,

nửa canh giờ nữa mà người chưa tới thì coi như hắn nhận thua.”

Trong học đường, Tư Không Trường Phong đi tới đi lui trong sân, nhưng

Bách Lý Đông Quân ở trong phòng vẫn không có động tĩnh gì. Hắn thấy sốt

ruột nhưng không dám thúc giục, sợ là Bách Lý Đông Quân tới thời khắc

mấu chốt nhất. Mãi tới khi có người lao vào trong sân la lớn: “Điêu Lâu Tiểu

Trúc truyền lời tới, trong nửa canh giờ nữa mà không tới thì coi như Bách Lý

Đông Quân thua.”

“Bách Lý Đông Quân, có làm được không? Không được thì ngươi nhận thua

đi, ta không đi đâu!” Cuối cùng Tư Không Trường Phong không nhịn được

hô to.

Cửa phòng lập tức bị một chân đá văng ra, Bách Lý Đông Quân mặc bộ áo

xanh không dính một hại bụi, mái tóc tết chỉnh tề, đi từ trong ra. Y sửa sang

lại quần áo: “Ta sửa soạn xong rồi, đi thôi.”
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 147: Nếm được ba vị



Giờ phút này Bách Lý Đông Quân đâu giống như người nhốt mình trong

phòng mười mấy ngày. Trông y thần thái sáng láng, sạch sẽ bóng bẩy, còn

giống một công tử thế gia hơn cả lúc bình thường. Thấy ánh mắt kinh ngạc

của Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân kiên nhẫn giải thích: “Dù

sao hôm nay cũng là ngày ta nổi danh ở Thiên Khải Thành, cũng phải chỉn

chu một chút chứ.”

Tư Không Trường Phong nhìn sau lưng y, hỏi: “Rượu đâu?”

Bách Lý Đông Quân xoay người nhấc một vò rượu, gõ nhẹ ngón tay lên

trên: “Ở đây.”

“Đi thôi, thêm nửa canh giờ nữa thì ta không lấy được thương về, ngươi

cũng nổi danh Thiên Khải Thành là trò cười Thiên Khải đấy!” Tư Không

Trường Phong kéo Bách Lý Đông Quân, vội vàng chạy ra cửa.

Ngoài cửa học đường, một chiếc xe ngựa đang chờ hoạ, Lý tiên sinh tóc

trắng tay cầm roi ngựa, mỉm cười nhìn bọn họ: “Đã xuất phát được chưa?”

Tư Không Trường Phong sửng sốt, nhưng Bách Lý Đông Quân lập tức rảo

bước đi, không hề khách khí chui vào xe ngựa, đồng thời kéo Tư Không

Trường Phong lên. Y trịnh trọng nói với Lý tiên sinh: “Đừng nhanh quá,

không thể để rượu xóc nảy được. Cũng đừng quá chậm, làm hỏng chuyện

lớn.”

Lý tiên sinh không những không nổi nóng, ngược lại vui vẻ vung roi: “Tuân

lệnh, tiểu đồ đệ của ta.”

Trong Điêu Lâu Tiểu Trúc.

Tạ sư ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh đặt một nén hương, có thể

thấy hương đã sắp cháy hết.

Thanh Vương đã uống ba chén trà, hắn không ngừng v**t v* chiếc nhẫn

mã não trong tay, ánh mắt luôn nhìn ra cửa.

Ngược lại, gian phòng bên cạnh lại có vẻ bình tĩnh hơn hẳn, ai đọc sách vẫn

đọc sách, ai ngủ gật vẫn ngủ gật, ai tán phét vẫn tán phét, có vẻ hoàn toàn

không nôn nóng.

“Tới rồi.” Một giọng nói đột nhiên vang lên, đám người vốn hơi mệt mỏi lập

tức đứng thẳng dậy.

Tư Không Trường Phong bước chân vào: “Chúng ta đã tới.”

Ngoài cửa, Bách Lý Đông Quân cầm vò rượu kia từ trên xe bước xuống,

nhướn mày với Lý tiên sinh: “Không vào xem à?’

Lý tiên sinh lắc lư: “Nếu ta đi, còn ai xem ngươi? Nhanh lên, tối nay chúng ta

sẽ khởi hành rời khỏi Thiên Khải Thành.”

“Nhanh vậy à?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

Lý tiên sinh ngẩng đầu nhìn lên trời: “Thật ra đã hơi chậm rồi.”

Tư Không Trường Phong đứng trong Điêu Lâu Tiểu Trúc bỗng thấy ngại

ngùng, vì sau câu ‘tới’ của hắn, không có ai theo hắn bước vào Điêu Lâu

Tiểu Trúc. Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn hắn, một lát sau rốt cuộc hắn

không nhịn nổi quay đầu lại gầm lên: “Bách Lý Đông Quân!”

“Tới đây!” Bách Lý Đông Quân cầm bình rượu lướt qua cạnh Tư Không

Trường Phong như một cơn gió, trực tiếp dừng lại trên cái bàn kia, đặt bình

rượu lên bàn.

Tạ sư mở mắt: “Đây là rượu của ngươi?”

Bách Lý Đông Quân không trả lời, chỉ nhìn mấy vò rượu đối diện: “Đây là

Thu Lộ Bạch?’

Tạ sư đứng dậy từ chỗ ngồi: “Không cần lãng phí thời gian, bắt đầu tỷ thí

thôi. Tuân tiên sinh, Nguyệt Nha cô nương, tiểu tiên sinh.”

Tiêu Nhược Phong từ trên gian khách quý tầng hai nhảy xuống, ngồi lên cái

ghế phán xử cuối cùng, hắn cười nói: “Vậy thì uống Thu Lộ Bạch trước. Mấy

năm nay thường xuyên theo quân đội ra ngoài, lâu rồi không được uống,

thật tưởng niệm.”

Bấy giờ mọi người mới hiểu ra, hóa ra Tiêu Nhược Phong chính là người

bình phẩm thứ ba. Tuy Tiêu Nhược Phong là sư huynh của Bách Lý Đông

Quân, nhưng bọn họ cũng không thấy có gì là thiếu công bằng, vì tiểu tiên

sinh của học đường vốn đại diện cho hai chữ ‘công bằng;’.

Tạ sư gật đầu, cầm một bình Thu Lộ Bạch lên, tay lắc nhẹ, lớp giấy bịt bình

rượu bị chọc thủng, hương rượu nồng nàn lan tỏa khắp gian phòng, nước

rượu trong trẻo chảy ra từ trong vò, rót vào ba chén rượu trước mặt ba

người Tiêu Nhược Phong.

Bách Lý Đông Quân l**m môi: “Đây là Thu Lộ Bạch à? Ngươi cầm ba bình tới

mà chỉ dùng ba chén, còn lại đợi ta thắng thì đưa ta đi.”

Tạ sư vung tay: “Cứ đợi ngươi thắng hãng nói! Ba vị, mời uống.”

Tiêu Nhược Phong cầm chén rượu trước tiên: “Khi sương thu dày đặc đọng

thành nước, đem đĩa thu sương, lấy đó làm ra loại rượu tên là ‘Thu Lộ Bạch’.

Vì sương thu khó lấy, cho dù dùng trăm ngàn người thu thập, đem đi ủ

rượu vẫn là như muối bỏ bể, vì vậy một tháng chỉ nếm được một lần, đáng

tiếc.”

Trong lúc nói chuyện, Tuân tiên sinh và Nguyệt Nha cô nương đã uống một

hơi cạn sạch chén rượu trong tay mình. Bọn họ chậm rãi nhắm hai mắt lại,

sau đó lại chậm rãi mở ra, miệng khẽ phun một luồng trọc khí, đôi mắt lập

tức trở nên trong trẻo. Tiêu Nhược Phong cũng lập tức uống một hơi cạn

sạch, cũng làm như bọn họ, đầu tiên nhắm mắt thưởng thức, sau đó mở

mắt phà hơi, hắn không nhịn được tán thưởng: “Có vẻ còn đậm đà hơn Thu

Lộ Bạch mà ta uống năm ngoái.”

Tuân tiên sinh cũng gật đầu: “Mấy năm nay kỹ thuật cất rượu của Tiểu Tạ

tiến bộ không ít, không kém hơn chén Thu Lộ Bạch ta uống năm xưa bao

nhiêu.”

Tạ sư cười khổ, ngẩng đầu lên nhìn bình ngọc treo bên trên: “Không kém

bao nhiêu... đây coi như lời khen rồi.”

Đôi mắt của Nguyệt Nga đã cười như vầng trăng non: "Nhân sinh đạt mệnh

khởi hạ sầu, thả ẩm mỹ tửu đăng cao lâu. Rượu ngon vẫn là rượu ngon, mà

so với năm xưa, Tạ sư lại có thêm chút sầu tuổi trung niên.”

(Bài thơ gốc là “Lương Viên ngâm” của Lý Bạch

Tạm dịch:

Đời người hiểu mệnh vẫn thấy sầu

Thôi đành uống rượu bước lên lầu. “

Mọi người trong lầu chỉ có thể xem không thể uống, nghe họ trò chuyện

nhu vậy chỉ thấy nước miếng chảy ròng ròng. Tư Không Trường Phong

dùng khủy tay huých Bách Lý Đông Quân một cái: “Hôm nay thằng nhãi nhà

ngươi đến tỷ thí đấy, nuốt bớt ít nước miếng đi.”

Tiêu Nhược Phong vỗ nhẹ lên bàn, hỏi Bách Lý Đông Quân ở phía đối diện:

“Rượu ngon trên thế gian có thể nếm được một vị, Thu Lộ Bạch của Điêu

Lâu Tiểu Trúc có thể nếm được ba vị, rượu ấm lòng người, nếm được vị

xuân, rượu hâm chí hướng, nếm được vị hạ, rượu thấu nỗi sầu, nếm được vị

thu. Vậy rượu của ngươi, có thể nếm được mấy vị?”

Bách Lý Đông Quân vỗ vò rượu của mình: “Đây là rượu trên trời, không nếm

vị nhân gian, có thể ngao du tiên cung, tiêu dao ngàn dặm, vậy thì tính là vị

gì?’

“Khoác loác.” Tuân tiên sinh có vẻ không vui “Mở rượu của ngươi đi.”

“Được!” Bách Lý Đông Quân giơ bàn tay, vỗ mạnh xuống, đập nát bình rượu

kia.

“Ngươi làm gì vậy!” Mọi người kinh hãi.

Chỉ thấy sau khi bình rượu bị đập nát, không có rượu chảy ra, mà có bảy

bình rượu xếp trong đó. Bách Lý Đông Quân lại lấy từ trong lòng ra bảy

chén rượu, bày thành một dọc trên bàn, sau đó vung ống tay áo. Bảy bình

rượu nghiêng nhẹ rồi trở lại chỗ, vừa vặn rót đủ lượng rượng trong bảy cái

chén.

“Đây là... rượu?” Tiêu Nhược Phong khá ngạc nhiên.

Bách Lý Đông Quân khẽ mỉm cười, gật đầu: “Đúng vậy, đây là rượu của ta -

bảy bình rượu Tinh Dạ.”

Đó là một chén rượu màu tím nhạt, trong rượu còn lấp lóe từng điểm sáng,

hệt như từng ánh sao. Tuy chỉ là một chén rượu nhưng lại như bao quát cả

bầu trời sao. Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày, hóa ra đây là thứ

truyền thuyết vẫn nói - ban ngày thấy sao trời.
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 148: Say rượu lên lầu



Bảy chén rượu Tinh Dạ được xếp thành một dọc, mọi người ngóc đầu nhìn

vào trong chén, không khỏi phát ra tiếng trầm trồ. Nhưng Bách Lý Đông

Quân liếc mắt một cái, lại lắc đầu nói: “Có vẻ còn kém một chút.” Y suy

nghĩ, vung ống tay áo, vị trí mấy chén rượu đột nhiên thay đổi.

Lôi Mộng Sát từ tầng hai nhìn xuống ‘ồ’ lên kinh ngạc: “Đây là... Bắc Đẩu

Thất Tinh.”

“Bảy bình rượu Tinh Dạ. Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc

Hành, Khai Dương, Dao Quang, mời ngài uống thử.” Bách Lý Đông Quân

cười nói.

Tuân tiên sinh nhìn bảy bình rượu này, đôi mắt hơi híp lại: “Bảy bình rượu

Tinh Dạ...”

“Lão tiên sinh từng uống rượu này chưa?” Nguyệt Nha cô nương hỏi.

Tuân tiên sinh lắc đầu: “Chỉ nghe nói thôi.”

“Rượu mà cả Tuân tiên sinh cũng chưa từng uống, đúng là khiến ta hứng

thú.” Tiêu Nhược Phong khẽ cười: “Chẳng qua đây mới chỉ có một phần

rượu, Bách Lý Đông Quân, thế này có keo kiệt quá không?’

“Đương nhiên cả ba vị đều có.” Bách Lý Đông Quân mỉm cười, tiếng trầm

trồ đã đủ nhiều rồi, tiếp đó mọi người bàn luận càng thêm khoa trương. Y

lấy chén rượu trong bọc ra, thành thật rót thêm hai phần nữa. “Ba vị, mời

uống.”

Tuân tiên sinh giơ tay ra đầu tiên, cầm lấy chén Thiên Xu đầu tiên, chậm rãi

nhấp nháp. Ông đã già cả, mỗi động tác đều hơi run rẩy. Nhưng sau khi

uống xong chén đầu tiên, ánh mắt Tuân tiên sinh bỗng sáng rực lên, theo

đó cầm chén thứ hai, chén thứ ba, chén thứ tư, chén thứ năm, cứ lần sau là

động tác nhanh hơn lần trước. Khi ông nâng chén thứ bảy, tốc độ cánh tay

đã không khác gì người trẻ tuổi. Ông uống xong chén thứ bảy, ánh mắt

sáng quắc, giọng nói như chuông đồng: “Rượu ngon!”

“Ngon thật không?” Bách Lý Đông Quân cười hỏi.

Tuân tiên sinh buông chén rượu: “Như ta được về thời thiếu niên.”

“Rượu ngon thật à?” Tiêu Nhược Phong cầm chén rượu của mình, sau khi

uống một chén là ánh mắt sáng lên, chân khí toàn thân cuộn trào, kinh hãi

nói: “Rượu này?’

Lôi Mộng Sát hiếu kỳ: “Sao trên đỉnh đầu Tiêu Nhược Phong lại có khí

nóng?”

“Đó không phải khí nóng mà là chân khí.” Tạ Tuyên thản nhiên đáp.

Lôi Mộng Sát sửng sốt, người tập võ đương nhiên không lạ gì chân khí,

nhưng chân khí gọi là khí nhưng thực chất hư vô mờ ảo, chưa từng thấy

chân khí ngưng đọng thành hình, hắn nghi hoặc hỏi: “Cái này cũng có trong

sách à?”

“Tam muội chân khi đã đủ, phàm tâm trải bách luyện đã tịnh. Chân khí rất

hiếm khi có tình huống như vậy, nhưng cũng có lúc có, đó là khi... phá vỡ

cảnh giới.” Tạ Tuyên điềm nhiên nói.

Bách Lý Đông Quân nhìn Tiêu Nhược Phong: “Sư huynh dẫn ta vào Thiên

Khải, giúp ta thật sự thấy được thiên hạ rộng lớn. Không có gì báo đáp, vị

rượu của sư huynh không khác gì hai vị khác, nhưng sư đệ bỏ thêm chút tư

tâm.”

“Đa tạ.” Tiêu Nhược Phong uống một hơi cạn sạch bảy chén rượu, trường

kiếm bên hông bỗng ngâm vang không ngớt. hắn đặt tay lên trường kiếm,

chỉ thấy chỗ cầm kiếm như có sấm sét nổi lên. Hai con ngươi hắn hóa thành

màu đỏ lửa, hắn ngẩng đầu lên nhìn Bách Lý Đông Quân, trầm giọng nói:

“Cảnh giới của ta trì trệ lâu rồi, chỉ cách có một chút, rượu này đã giúp ta.”

Thanh Vương nheo hai mắt, ném chén trà trong tay xuống đất.

Trong bốn tùy tùng phía sau có hai người lặng lẽ rời khỏi gian phòng.

Nguyệt Nga cô nương thấy vậy không nhịn nổi uống liền bảy chén rượu

Tinh Dạ của mình, cứ uống xong một chén, vầng trăng non của cô lại càng

rõ ràng, không ngờ cuối cùng lại nhắm mắt lại, say mê trong đó một hồi lâu

vẫn không nói gì. Cuối cùng cô mở to mắt cười nói: “Nếm được trăm thứ vị

nhân gian thì đã sao? Không bằng ngao du tiên cung trong chớp mắt.”

Sắc mặt Tạ sư đã rất khó nhìn.

Bách Lý Đông Quân nhận ra thần sắc của hắn, rót một chén rượu Thiên Xu

đặt trước mặt Tạ sư: “Tạ sư, chuẩn bị không nhiều rượu lắm, xin lỗi.”

Tạ sư không hề do dự, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, tiếp đó

buông xuống, trầm ngâm một lúc lâu rồi mới chậm rãi hỏi: “Thuật ủ rượu

của công tử, sư thừa là ai?”

“Gia sư họ Cố.” Bách Lý Đông Quân cũng biết không cần nhiều lời, một khi

đối phương hỏi, y chỉ cần nói một chữ ‘cố’, đối phương sẽ tự hiểu.

Quả nhiên Tạ sư biến sắc, tiếp đó gật đầu: “Thì ra là thế.”

“Ba vị tiền bối, trong lòng đã có kết quả chưa?” Bách Lý Đông Quân cao

giọng hỏi.

Tuân tiên sinh liếc mắt nhìn hai người còn lại, hai người đều khẽ gật đầu.

Tuân tiên sinh gõ nhẹ ngón tay lên bàn thi đấu, mọi người vốn bàn tán sôi

nổi lập tức yên tĩnh lại. Ông trầm giọng nói: “Trận tỷ thí này, Bách Lý công

tử chiến thắng.”

Xung quanh lặng ngắt như tờ, tuy mọi người nhìn biểu hiện vừa rồi cũng

hiểu kết quả, nhưng một thiếu niên thắng bậc thầy ủ rượu đệ nhất Điêu Lâu

Tiểu Trúc, chuyện này vẫn khiến người ta khó lòng tiếp nhận. Bọn họ cùng

nhìn về phía Tạ sư, vừa hay Bách Lý Đông Quân cũng nhìn Tạ sư, còn hỏi

thêm: “Chúng ta có thể mang hai vò rưỡi Thu Lộ Bạch này không?”

“Được.” Tạ sư thần sắc bình tĩnh.

“Hào sảng.” Bách Lý Đông Quân bước thẳng tới cạnh bàn, xách một vò Thu

Lộ Bạch lên ngửa đầu rót thẳng vào miệng, uống vài ngụm lớn rồi mới

buông vò rượu, lau khóe miệng: “Cũng là tuyệt phẩm trần gian, uống mà

thống khoái.”

“Này.” Tư Không Trường Phong gọi một tiếng.

Bách Lý Đông Quân ném vò rượu kia cho Tư Không Trường Phong, nói:

“Định lên lầu?’

Tư Không Trường Phong cầm vò rượu, ngửa đầu uống vài ngụm, cuối cùng

buông vò xuống, nhảy thẳng lên: “Được!”

Bách Lý Đông Quân cũng nhảy lên, hai người cùng nhảy lên trên tầng, Tư

Không Trường Phong rút thanh Ngân Nguyệt thương của mình, Bách Lý

Đông Quân gỡ bình rượu bạch ngọc xuống. Hai người cao giọng cười dài,

xoay người chậm rãi hạ xuống.

Lúc này Tiêu Nhược Phong đột nhiên ngẩng đầu, gầm lên một tiếng:

“Không được!”

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong khẽ nhíu mày, chỉ thấy có

hai kẻ áo đen đột nhiên xuất hiện sau lưng bọn họ, ánh bạc lóe lên, trường

đao đã rời vỏ.

Chỉ trong chớp mắt, Tiêu Nhược Phong đã xuất hiện phía sau hai gã áo đen,

chuôi kiếm vang lên tiếng động như sấm sét, trường kiếm đã rời vỏ!

Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hạ xuống đất vững vàng.

Còn hai gã áo đen ngã xuống phía sau bọn họ.

Tiêu Nhược Phong cũng hạ xuống đất ngay sau đó, khẽ ngẩng đầu lên,

nhìn hai khúc đao gãy của người áo đen c*m v** gian phòng trên tầng hai.

Thanh Vương giận dữ: “Tiêu Nhược Phong, ngươi thật to gan!”

Tiêu Nhược Phong tra kiếm vào vỏ, cười lạnh: “Dám giết người của học

đường chúng ta, đó mới là to gan!”

Mọi người trong sảnh đều im lặng, trong chỗ ngồi đó chính là một trong số

các vương gia quyền cao chức trọng nhất trong triều, nhưng không mấy ai

biết tiểu tiên sinh chính là Lang Gia Vương.

Chỉ có Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong hoàn toàn không

biết chuyện này, Tư Không Trường Phong vung vẩy trường thương: “Xem ra

ta phải chăm chỉ luyện võ hơn nữa. Thiên Khải Thành ngọa hổ tàng lòng,

lần này đúng là mở rộng tầm mắt.”

“Đi đi, chuyện ở đây cứ giao cho các vị sư huynh xử lý.” Bách Lý Đông Quân

nhún vai, đổ hết bảy bình rượu Tinh Dạ trên bàn vào một cái bình nhỏ, cuối

cùng y cất cả bình ngọc Thu Lộ Bạch lâu năm vào trong lòng, lại cầm một

bình Thu Lộ Bạch chưa mở lên, ném một bình khác cho Tư Không Trường

Phong: “Đi thôi. Sư phụ đang ở ngoài chờ chúng ta.”

Thanh Vương nghe vậy, đột nhiên sau lưng toát mồ hôi lạnh.

Hắn bỗng thấy may mắn, trận ám sát vừa rồi không thành công
 
Thiếu Niên Bạch Mã Túy Xuân Phong
Chương 149: Đào Hoa Nguyệt Lạc



Bên ngoài Điêu Lâu Tiểu Trúc, hôm nay Lý tiên sinh với thân phận đánh xe

đang chậm rãi uống rượu, bên cạnh cũng là bảy bình rượu, lóng lánh ánh

sao.

Tư Không Trường Phong và Bách Lý Đông Quân cầm rượu đi ra, Lý tiên sinh

thu bảy bình rượu kia lại, khẽ mỉm cười: “Thắng thì thắng, sao còn thuận tay

đòi người mấy bình rượu?”

“Chẳng phải sắp đi xa à? Dù sao cũng phải chuẩn bị ít lương khô chứ.” Tâm

trạng của Bách Lý Đông Quân rất tốt, nhếch miệng cười ha hả.

Tư Không Trường Phong lặng lẽ bê rượu lên xe ngựa: “Các ngươi định đi

luôn tối nay à?”

Bách Lý Đông Quân thở dài: “Vốn ta còn tưởng sẽ ở lại Thiên Khải Thành rất

nhiều năm, không ngờ lại phải đi sớm như vậy.”

Lý tiên sinh cầm roi ngựa vung nhẹ: “Thiên Khải Thành có lớn nữa, làm sao

lớn hơn thiên hạ được? Hơn nữa, trên đời này chưa bao giờ có chuyện rời

khỏi, chỉ có xuất phát mà thôi. Đi!” Xe ngựa cất bước, đi về phía trước.

Bách Lý Đông Quân vội vàng mở bình rượu Thu Lộ Bạch ủ lâu năm ra, hít

mạnh một hơi, thần sắc vui vẻ nhìn Tư Không Trường Phong đang kinh

ngạc, đồng thanh: “Đào Hoa?’

Khác với bình Thu Lộ Bạch được uống trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, bình này có

mùi hoa đào đậm đà.

Khác với sự kinh ngạc của Tư Không Trường Phong, Bách Lý Đông Quân

như đã đoán được từ trước, hơn nữa thần sắc còn rất phấn khởi. Y cố kiềm

chế không uống một hơi cạn sạch bình ngọc, run run rẩy rẩy đổ nửa bình

vào trong bình đựng hỗn hợp bảy loại rượu Tinh Dạ.

Tư Không Trường Phong lấy làm khó hiểu: “Ngươi làm gì vậy?”

Bách Lý Đông Quân thở một hơi dài: “Ủ loại rượu ngon hơn.”

“Tiếp theo đi đâu?” Lý tiên sinh hỏi.

“Sư phụ, nơi cao nhất Thiên Khải Thành là ở đâu?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Lý tiên sinh vung roi ngựa chỉ về phía xa: “Nhạc Phường tam thập nhị các,

đài Tiên Nhân Chỉ Lộ.”

“Vậy tới đó đi, lần này phải mất bao lâu?” Giọng nói của Bách Lý Đông

Quân cất cao.

“Vung roi phi ngựa, khoảng nửa canh giờ là đến.” Lý tiên sinh có vẻ rất nhập

tâm vào vai trò đánh xe.

Bách Lý Đông Quân lắc đầu: “Không được, quá nhanh. Sư phụ, ngài đi vòng

quanh Thiên Khải Thành một vòng, hai canh giờ sau hãng tới.” Vừa nói y

vừa đóng chặt bình rượu của mình.

Tư Không Trường Phong chưa từng thấy Bách Lý Đông Quân như vậy, cho

dù là cuồng nhiệt sau khi say rượu, chăm chú khi cất rượu, vẫn kém hơn

Bách Lý Đông Quân giờ phút này. Y rất phấn khởi, rất nghiêm túc, lại rất cẩn

thận, ánh mắt lóe sáng, cánh tay thậm chí còn run nhẹ. Nhưng Tư Không

Trường Phong không hỏi, chỉ chờ đợi Bách Lý Đông Quân hoàn thành

chuyện cuối cùng ở Thiên Khải Thành này.

Lý tiên sinh thúc ngựa đi trước, cao giọng hát vang: "Thiên nhược bất ái tửu,

tửu tinh bất tại thiên. Địa nhược bất ái tửu, địa ứng vô tửu tuyền. Thiên địa

ký ái tửu, ái tửu bất quý thiên. Dĩ văn thanh bỉ thánh, phục đạo trọc như

hiền. Hiền thánh ký dĩ ẩm, hà tất cầu thần tiên. Tam bôi thông đại đạo, nhất

đấu hợp tự nhiên. Đãn đắc tửu trung thú, vật vi tỉnh giả truyện."

(Lại là Lý Bạch với bài thơ “Nguyệt hạ độc chước kỳ 2"

Nguồn bản dịch thivien.net:

Nếu trời không thích rượu

Sao Rượu ở chi trời?

Nếu đất không thích rượu

Suối rượu ở chi đời?

Trời đất đã thích rượu

Thích rượu không thẹn trời.

Đã nghe trong tựa thánh

Lại nói đục như hiền

Thánh hiền đều uống rượu

Cầu mà chi thần tiên?

Ba ly hiểu đạo lớn

Một đấu hợp tự nhiên

Chỉ mong được thú say

Kẻ tỉnh mặc ai khen.”

Ba người một ngựa, một đêm ngắm khắp Thiên Khải Thành.

Tình cảnh ngày hôm nay ở Thiên Khải Thành còn khiến người ta kinh ngạc

hơn chuyện đấu rượu trong Điêu Lâu Tiểu Trúc.

Vì Lý tiên sinh tóc trắng như tiên nhân lại vội vã đánh xe ngựa, còn trong xe

ngựa có hai người trẻ tuổi thò đầu ra, hưng phấn ngắm Thiên Khải Thành.

“Ngựa này nhanh thật.” Tư Không Trường Phong tán thưởng.

Lý tiên sinh cười nói: “Đây chính là Liệt Phong Thần Câu.”

Bách Lý Đông Quân cả kinh: “Con Liệt Phong của ta? Không thể nào, ngựa

của ta màu đỏ, ngựa của tiên sinh màu trắng mà.”

Lý tiên sinh vuốt lông ngựa, lau một lớp vôi xuống: “Ta tô thêm đấy.”

“Tiên sinh!” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ, chẳng trách con ngựa này vừa

có vẻ thân cận với y, lại vừa có vẻ oán hận, hóa ra là vì thế.

“Áo trắng ngựa trắng tóc trắng, đó mới là dáng dấp của tiên nhân.” Lý tiên

sinh vung roi ngựa: “Ta vốn là tiên hái sao, khom lưng hầu phàm trần!”

Vài chục bóng đen nhanh chóng bám theo xe ngựa chạy khắp Thiên Khải

Thành, Đại Lý Tự, Kinh Triệu Doãn phủ, Khâm Thiên Giám, Nội Giám

Phường, chỉ trong nửa canh giờ đã phái toàn bộ cao thủ.

Trần Nho của Sơn Tiền thư viện mặc bộ ám xám bám sát theo, không nhịn

được tán thưởng: “Phong thái của tiên sinh vẫn khiến người khác ngưỡng

mộ.”

Trong hoàng cung, quốc sư Tề Thiên Trần bị triệu gấp vào cung, Ngũ Tổng

Quản tề tụ trong Thái An Điện, cao thủ đại nội bao quanh Thái An Điện

tầng tầng lớp lớp.

Lý tiên sinh thúc ngựa vung roi không thấy những chuyện này, nhưng sau

khi chứng kiến mấy chục bóng người phía sau, ông cũng đoán được. Lý tiên

sinh ngửa đầu than thở: “Ta chỉ muốn đi dạo quanh Thiên Khải Thành thật

mà!”

Hai canh giờ, Lý tiên sinh đánh xe đi dạo một vòng quanh Thiên Khải Thành,

đây cũng là lần đầu tiên Tư Không Trường Phong thật sự ngắm khắp Thiên

Khải Thành, ánh mắt đã đầy kinh ngạc.

Hóa ra đây là Thiên Khải Thành!

Đây là thiên hạ đệ nhất thành!

Tòa thành ôm hết cả vinh quang và phồn hoa trong thiên hạ!

Bách Lý Đông Quân cũng khen ngợi liên tục: “Vốn chỉ cảm thấy là một tòa

thành, đi đến nơi rồi mới thấy còn rất nhiều nơi chưa chơi thỏa thích.”

“Đâu phải không trở về, lần sau ngươi trở lại, ta sẽ khiến hoàng đế cũng

phải ra khỏi thành nghênh đón con.” Lý Trường Sinh cất cao giọng nói, như

cố tình nói cho mấy chục cao thủ nấp trong chỗ tối nghe được.

Trong khi trò chuyện, xe ngựa đột nhiên đi vào một khu vực đầy ánh đèn

dầu rực rỡ.

Tiếng đàn sáo lanh lảnh, phòng ấm thoáng hương thơm.

Trong Thiên Khải Thành, đây là nơi các công tử thiếu niên lưu luyến quên

về.

Thiên Khải Thành, Nhạc Phường tam thập nhị các.

“Tới rồi. Nơi đó chính là đài Tiên Nhân Chỉ Lộ.” Lý tiên sinh chỉ lên gian nhà

cao nhất, gian nhà có một cái đài để trống, trên đài chỉ có một chiếc cột.

Trong những ngày hội lớn, trên đó sẽ treo cờ Thần Điểu Đại Phong của

hoàng tộc họ Tiêu, còn bây giờ trên cột buồm đang trống rỗng.

“Đợi ta một lát.” Bách Lý Đông Quân rảo bước lao thẳng tới, mang theo

bình rượu hỗn hợp Thu Lộ Bạch lâu năm và bảy loại rượu Tinh Dạ, chỉ tung

người mấy cái đã lên trên đài. Y mở bình rượu, hít một hơi thật sâu, mùi hoa

đào tỏa khắp đài, bay theo làn gió.

Nhưng nhìn rượu kia không còn là ánh sao lộng lẫy nữa mà mọi ánh sao

đều tụ tập với nhau, tạo thành một vầng trăng.

“Đông Quân, thay sư phụ tới Thiên Khải Thành một chuyến, ủ một bình Đào

Hoa Nguyệt Lạc, đặt ở nơi cao nhất của Thiên Khải Thành.”

Bên tai Bách Lý Đông Quân vẫn vang vọng lời nói của sư phụ, y nhìn bình

rượu trong tay, lẩm bẩm: “Đào Hoa Nguyệt Lạc. Sư phụ, con tới rồi, cũng

sắp đi rồi. Tâm nguyện của người, đồ nhi chưa bao giờ quên.”

Y đóng nắp bình lại, cầm cả bình rượu nhảy thẳng lên, vung tay, treo bình

rượu trên cột, tiếp đó xoay người nhảy xuống, đi thẳng về phía xe ngựa,

không hề quay đầu lại.

Giờ phút này, chủ nhân của Thiên Khải Nhạc Phường tam thập nhị các ngồi

trong phòng mình, lụa trắng che mặt, khẽ vuốt dây đàn, sau khi đàn một

bài cô giơ tay lên lau nước mắt, im lặng một lúc lâu rồi lại xì một tiếng bật

cười. Cô lắc đầu: “Cổ Trần ơi Cổ Trần, chàng vẫn còn nhớ à!”
 
Back
Top Bottom