Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!

Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 25



Nhưng lúc này, mặt Tống Địch đột nhiên sầm xuống.

Rồi lại mếu máo.

Hắn muốn ôm ta, nhưng còn chưa kịp đưa tay ra thì đã bật khóc: "Thanh Thanh... Ta tưởng rằng, ta tưởng rằng nàng sẽ không bao giờ quay về nữa."

38

Hắn hẳn cho rằng ta sẽ an ủi hắn.

Hoặc cho rằng ta hoàn toàn không biết những chuyện xảy ra gần đây.

"Chàng khóc cái gì?" Ta hỏi hắn: "Chàng thực sự sẽ đau lòng vì ta không thể trở về sao?"

Sau đó, ta thấy người hắn cứng đờ.

Một lúc lâu sau, hắn mới tuyệt vọng hỏi: "Thanh Thanh, nàng vẫn luôn biết sao?"

Ta bật cười.

Lần đầu tiên, ta muốn quay về quá khứ.

Muốn kéo bản thân năm vừa mới cập kê đến đây, để nàng nhìn cho kỹ dáng vẻ của Tống Địch bây giờ.

Hắn dựa vào đâu mà cho rằng ta không biết chứ?

Đúng rồi, tốt nhất là ta không nên biết.

Như vậy, hắn có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, hắn chưa từng đưa Lưu Thanh Thanh về.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Ta vẫn là tướng quân phu nhân lo liệu việc nội trợ trong phủ của hắn.

Những hành động mấy nay của Hứa Kiều Đồng đã khiến hắn sợ hãi.

Mặc dù biết tính cách của ta và Hứa Kiều Đồng không giống nhau, nhưng hắn cũng nhận ra: Khi hắn đưa một người từ bên ngoài về, ta thực sự có thể rời xa hắn.

Bây giờ hắn muốn nghe điều gì?

"Ta chỉ đùa với phu quân thôi, biết gì chứ?"

Hay là thẳng thắn một câu: "Có tỷ muội cùng hầu hạ phu quân, sinh con đẻ cái cùng thiếp là phúc khí của thiếp.”?

Như vậy, hắn có thể tiếp tục nhắm mắt làm ngơ, hưởng trọn hạnh phúc?

Nhưng ta lại không muốn để hắn thoải mái.

"Không biết Tống tướng quân muốn nói gì?" Ta đổi cách xưng hô với hắn: "Một thời gian trước, Tống tướng quân đã dẫn về một ân nhân cứu mạng, chuyện này cả Kinh Thành đều biết."

"Ta và Tống tướng quân vừa hòa ly không lâu thì cả phủ tướng quân đều đã biết."

Mặt Tống Địch xám xịt lại.

39

Ta vốn tưởng rằng, khiến Tống Địch khó chịu thì ta sẽ thoải mái.

Nhưng khi hắn thực sự đứng trước mặt ta với vẻ mặt suy sụp kia, ta lại phát hiện ra rằng, hóa ra không phải như vậy.

Không phải là vì thấy hắn đáng thương mà đau lòng.

Mà là... Niềm vui nỗi buồn của hắn không còn khơi dậy được niềm vui nỗi buồn của ta nữa.

Chỉ là ta thấy tò mò trong lòng…

Đã làm ra chuyện dẫn người khác về phủ tướng quân rồi, tại sao trước mặt ta lại tỏ thái độ như vậy?

Vì vậy, ta hỏi hắn: "Sao thế, chuyện đã đến nước này, tướng quân vẫn không muốn hòa ly với ta sao?"

Ta cho rằng, sau khi biết ta biết được những chuyện đã qua, Tống Địch sẽ ít nhiều cảm thấy xấu hổ.

Hoặc là, hắn sẽ biết khó mà lui.

Nhưng không ngờ, đối phương chỉ lắc đầu chán nản:

"Thanh Thanh, hồn ma đó không liên quan gì đến ta, cho nên muốn hòa ly cũng được thôi."

"Nhưng nàng là thê tử của ta, chúng ta khăng khít từ thời thiếu niên, sao nàng nỡ lòng bỏ ta?"

Ta lắc đầu.

Hứa Kiều Đồng đã nói gì ấy nhỉ?

Cái tên chó má Tống Địch này, e là không cứu được rồi.

Hắn không biết suy nghĩ trong lòng ta, còn cố gắng thuyết phục ta: "Mẫu thân đã từng nói nhiều lần, thiếp thất chỉ là thứ để hầu hạ người ta thôi, nàng không sinh được con, Thanh Thanh vừa vặn có thể sinh cho nàng một đứa con, chỉ cần nàng không vừa ý, có thể đuổi nàng đi bất cứ lúc nào!"

40

Như vậy có thể thấy được, Hứa Kiều Đồng lương thiện thế nào.

Khi nàng ở trong thân thể ta, chắc Tống Địch đã không ít lần nói những lời này với nàng.

Thật khó khăn cho nàng khi phải nhịn cơn giận xuống, không lập tức cầm roi quất hắn.

"Tướng quân có còn nhớ, lão phu nhân đã nói những lời này vào lúc nào không?" Ta hỏi Tống Địch.

Hắn cứng họng.

Không phải vì hắn không nhớ ra, ngược lại, chính là vì hắn nhớ ra.

Những lời này là mẹ Tống Địch nói vào lúc Tống Địch và ta mới cưới nhau không lâu.

Mẹ Tống Địch không thích ta.

Vì vậy, sau khi ta và Tống Địch mới cưới không lâu, mẹ hắn đã vội vàng nhét người vào phòng của Tống Địch.

Lúc đầu, chỉ là nhét cho Tống Địch vài nha hoàn xinh đẹp.

Nhưng lúc đó chính là thời điểm tình cảm của chúng ta tốt nhất, ngay cả khi các nha hoàn nhận lệnh của mẹ Tống Địch, trăm phương ngàn kế quyến rũ Tống Địch, Tống Địch vẫn không hề lay động.

Thậm chí để lấy lòng ta, hắn đã bán hết những nha hoàn đó.

Mẹ Tống Địch mất mặt, liền gọi ta và Tống Địch đến trước mặt bà ta.

Dứt khoát nói thẳng ra là muốn đưa cho Tống Địch một thiếp thất.

Trưởng bối ban cho, không thể từ chối.

Nhưng khi thiếp thất xinh đẹp kia xuất hiện một cách kiều diễm...

Người đầu tiên đứng ra phản đối, lại chính là Tống Địch.

Hắn cắn răng không chịu nạp thiếp.

Mẫu thân Tống Địch liền nói ra câu "Thiếp thất chỉ là một thứ đồ chơi."

Lúc đó Tống Địch đã trả lời thế nào?

"Ta và nương tử ân ái mặn nồng, cho dù là đồ chơi, cũng không thể chen chân thêm người thứ ba."

"Huống hồ, nàng ta là một thứ đồ chơi sao? Nàng ta biết cử động, biết suy nghĩ. Sẽ vì không được sủng ái mà oán trách, sẽ vì tình cảm không cân xứng mà ghen tuông, cũng sẽ vì thân phận thấp hèn mà đau lòng."

"Ta đã có người mình thích, sẽ không phụ lòng người trong lòng của ta, càng không phụ nàng!"

Lời như vẫn đang còn văng vẳng bên tai.

Ta hỏi Tống Địch: "Lưu Thanh Thanh là ân nhân hay là đồ vật? Nàng ta sẽ oán trách không? Sẽ ghen tuông không? Sẽ đau lòng không?"

"Ngươi chẳng lẽ không có một chút tình cảm nào với nàng ta sao?"

41

Cổng thành, bên bờ xuân trì.

Liễu mới chưa mọc, người tiễn biệt dừng chân bên đình.

Vừa rồi Tống Địch làm ầm ĩ không nhỏ.

Những người đi đường thấy chúng ta đối đầu ở đây, đều dừng chân đứng xem.

Ta thở dài, khuyên hắn: "Ta khuyên Tống tướng quân mau chóng quay về đi. Đứng ở cổng thành cầm cung chặn người, sợ một lát nữa sẽ có lính canh đến hỏi thăm đấy."
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 26



Tống Địch không từ bỏ ý định, muốn đến nắm tay ta: "Nàng đi cùng ta."

Ta lùi lại một bước.

"Hành động của Tống tướng quân hôm nay, đài ngự sử chắc chắn sẽ luận tội. Tống tướng quân chẳng lẽ còn muốn sai lầm chồng chất sai lầm, tự ý giam giữ nữ nhi của quan lại triều đình sao?"

Hắn buông thõng tay xuống: "Thanh Thanh... Trong lòng ta, chẳng lẽ nàng còn không bằng quan vị sao?"

Vẻ mặt như vậy, giống như ta đã phụ hắn.

"Ta đuổi Lưu Thanh Thanh đi, chỉ một lần này thôi, sau này ta chỉ có một mình nàng, có được không?"

"Đừng như vậy, ta sợ sẽ làm khổ ngươi." Ta nói.

Chỉ một lần này thôi, chỉ có một mình ta thì sao, giữ lại để làm một đôi oan gia sao?

Nhìn dáng vẻ của hắn giống như bị ta làm tổn thương nặng nề lắm.

Hắn mà cũng có thể bị tổn thương sao?

Ta chỉ nhắc lại những chuyện hắn đã làm, những lời hắn đã nói thôi mà.

42

Thực ra ta không hiểu lắm, tại sao Tống Địch lại trở nên như thế này.

Ta và hắn quen nhau từ thuở thiếu thời.

Gia giáo nhà ta rất nghiêm, trước khi thành thân với hắn, chỉ vì nhận một con búp bê của hắn, ta đã bị cha mẹ phạt quỳ ở từ đường.

Nhưng hắn nói hắn thích ta.

Sau đó chúng ta tình cờ gặp nhau ở hội đèn, lúc đi lướt qua nhau, ta và hắn đều không nói chuyện.

Nhưng ngay cả khi ánh mắt vô tình chạm nhau, cũng có thể nhìn ra niềm vui mừng khôn xiết.

Đến khi ta cập kê, Tống gia đến cầu hôn.

Cha ta là văn thần, cha hắn là võ tướng, vốn không phải cùng một đường.

Nhưng Tống Địch nói hắn có lòng với ta, nhiều lần nhờ phụ thân hắn đến cầu hôn.

Lúc mới cưới, chúng ta rất mặn nồng, ngay cả khi mẫu thân hắn không thích ta, hoặc khi ta nói trước mặt hắn rằng ta không thể mang thai.

Nhưng dần dần mọi thứ đã thay đổi.

Ta không biết là do ở lâu sinh chán hay không chịu nổi gánh nặng.

Lúc mới cưới, hắn vẫn chưa phải là tướng quân, sau nửa năm đi biên cương đóng quân, trở về liền ôm chầm lấy ta.

Hắn liên tục nói: "Thanh Thanh, ta nhớ nàng muốn chết."

Chúng ta luôn xa nhau nhiều hơn gần.

Ta không phải chưa từng nghĩ đến việc cùng hắn đến biên cương.

Nhưng chưa kịp mở lời, lão thái thái đã cau mày: "Con đi rồi, ai quản lý nội trợ Tống gia? Ai hầu hạ ta?"

Ta không khỏi khó chịu.

Trước đây, Tống Địch đến phủ tể tướng cầu hôn ta.

Hắn nghiêm túc nói với ta: "Thanh Thanh, nếu có thể cưới nàng về nhà, ta chắc chắn sẽ khiến nàng vui vẻ cả đời."

Nhưng từ khi ta đến Tống gia, số lần ta cười còn chẳng bằng một năm trước khi cưới cộng lại.

43

Ta nhớ lại hôm công chúa Dự Chương mời đến ngoại ô du ngoạn, Hứa Kiều Đồng đã kể lại từng câu một cho ta nghe.

Đều là những câu nói mang đầy phẫn uất của Tống Địch."Người xem, đây chính là điều thiếp muốn nói, người chỉ là chính người mà thôi. Bị nhốt trong cái vỏ của một tiểu thư khuê các, đọc nữ giới, nữ tắc, tứ thư ngũ kinh, nhìn thấy đại trạch tiểu viện, chị dâu em chồng. Chưa từng thấy sông dài biển rộng, đao kiếm sắt thép, cũng không hiểu tấm lòng rộng lớn của tướng quân... Người thậm chí còn không chủ động gần gũi chàng, tìm hiểu chàng."

Ta học theo giọng điệu của Hứa Kiều Đồng, nghe y như thật.

"Xin hỏi Tống tướng quân, ngài đã nói những lời này với Lưu cô nương vào lúc nào?"

"Là lúc thiếp chuyên tâm hầu hạ mẫu thân, chờ tướng quân trở về sao?"

"Là lúc tướng quân và Lưu cô nương đêm xuân mặn nồng sao?"

"Là lúc tướng quân luôn miệng nói Lưu cô nương là ân nhân cứu mạng sao?"

Tống Địch đau khổ ôm đầu: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa!"

"Thiếp đã sớm không muốn đọc tứ thư ngũ kinh, nữ giới, nữ tắc nữa rồi." Ta cố tình nói: "Thiếp cũng không muốn nhìn đại trạch tiểu viện, chị dâu em chồng nữa."

“Nhưng là tướng quân ngăn cản thiếp.”

“Tướng quân đã nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, là: "Mẫu thân cũng không dễ dàng, hay là lần này đừng đi biên cương cùng ta, ở nhà chăm sóc mẫu thân đi."”

"Tướng quân không đưa thiếp đi xem đao kiếm sắt thép, sông dài biển rộng." Ta cụp mắt xuống: "Nhưng chính thiếp đã được chứng kiến."

"Thiếp đã chứng kiến, cho nên không còn muốn ở trong hậu cung nữa, không muốn bị tướng quân kìm chân nữa, tướng quân, chàng đã phụ thiếp, vậy mà còn không chịu buông tha thiếp sao?"

Ai mà không biết phẫn nộ chứ?

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Chàng không cam lòng khi thiếp không tươi trẻ, tùy ý như những thiếu nữ khác.

Thiếp chẳng lẽ không được phẫn nộ khi phủ tướng quân giống như một cái lồng giam, nhốt chặt thiếp sao?

Không, không đúng, là toàn bộ Kinh Thành này giống như một cái lồng giam, nhốt chặt ta.

Ta thấy Tống Địch buồn bã, buông thõng tay xuống, nước mắt lưng tròng: "Ta không biết, nàng lại oán hận ta đến vậy."

"Ta cũng không biết, ngươi lại oán hận ta đến vậy." Ta nói.

Đừng tỏ ra mình là người vô tội.

Đừng tỏ ra mình bị phụ bạc.

Rõ ràng là ngươi làm trước.

Vì vậy, mọi kết cục, mọi báo ứng, ngươi phải tự chịu lấy!

44

Có một người lính đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khi nhìn thấy Tống Địch, hắn ta liền lui lại.

Rõ ràng là hắn ta nhận ra Tống Địch.

Hắn xoa mặt: "Đây là chuyện nhà của bản quan, ngươi không cần quản, đi canh gác đi."

Người lính đó định quay đi nhưng ta đã ngăn hắn ta lại.

"Ta không phải người nhà của tướng quân, chuyện của chúng ta không tính là chuyện gia đình của tướng quân." Ta đưa giấy thông hành cho người lính đó: "Quan gia hãy xem, đây là giấy thông hành của ta."

Người lính đó tỏ vẻ "Tại sao các người lại làm khó ta?".

Hắn sao không biết quyết tâm của ta?

Chỉ là thử dò xét một chút mà thôi.

"Tống Địch, gần đây ngươi đã rất khó khăn trên triều đình rồi, có muốn khó khăn hơn nữa không?"

Tống Địch vốn còn cúi đầu, đột nhiên ngẩng lên.

"Nàng... Nàng biết được từ khi nào?"

"Chàng và tam hoàng tử qua lại rất kín đáo nhưng đại hoàng tử vẫn có thể biết được, Tống Địch, chàng không đoán ra tại sao sao?"
 
Thiên Kim Tướng Phủ Và Nữ Tướng Biên Quan Hoán Đổi Thân Xác Rồi!
Chương 27: Hoàn toàn văn



Là ta làm đấy.

Người có thể tự do ra vào thư phòng của ngươi chỉ có ta.

Người nằm bên gối ngươi là ta.

Người hiểu ngươi nhất là ta...

Thực ra, giữa hai chúng ta, cũng không nói rõ được, ai tàn nhẫn hơn ai.

Nhưng chỉ là báo ứng thôi, báo ứng nhãn tiền.

"Ta tuyệt tình như vậy…" Ta cúi đầu, hỏi Tống Địch: "Ngươi còn cho rằng ta có thể quay về bên ngươi sao?"

45

Tống Địch đưa tay ra nắm cung.

Lần này, hắn không cho rằng ta là yêu nghiệt chiếm đoạt thân thể thê tử của hắn.

Nhưng hắn lại một lần nữa động sát tâm.

Ta nhìn động tác của hắn, không nhịn được cười thành tiếng: "Lúc ta ra khỏi thành, đại hoàng tử đã truyền tin cho ta, nói rằng hai ngày trước hắn đã xin chỉ thị của thánh thượng, phái người đến biên cương, mời tam hoàng tử hồi kinh."

"Tống tướng quân, chàng hãy đoán xem, đại hoàng tử tìm tam hoàng tử về để làm gì?"

Chung quy cũng chỉ là những chuyện bẩn thỉu mà tam hoàng tử đã làm để lên ngôi bị bại lộ.

Ta đã lừa Hứa Kiều Đồng một chút.

Cả triều đình đều biết đại hoàng tử ra tay tàn nhẫn đến mức nào.

"Nếu ta là chàng, lúc này e rằng đã không còn thời gian dây dưa với ta nữa rồi."

"Trong nhà còn có mẫu thân già, thê thiếp còn mang đứa con duy nhất của mình, tình hình triều chính không ổn định, nếu tam hoàng tử thất bại, tướng quân chắc hẳn cũng sẽ không bị tru di tam tộc đâu."

"Tính mạng chắc chắn sẽ được giữ lại, chỉ là gia sản, e rằng sẽ mất đến tám phần."

"Tướng quân không nhanh chóng về nhà giấu vàng bạc châu báu, để sau này khi sa sút vẫn có thể sống không lo âu sao?"

Tống Địch siết chặt lấy cung vài lần.

Nhưng ta không còn lo lắng nữa.

Những gia đinh hắn mang theo đều đã nghe thấy lời ta vừa nói.

Dù không biết tình hình cụ thể, nhưng những lính gác xung quanh lo lắng sẽ có hỗn chiến nên đã quây gần lại cổng Kinh Thành.

Tống Địch còn có điểm yếu ở phủ tướng quân, hắn không dám làm gì ta trước mặt mọi người.

Vì vậy, ta cười hỏi hắn: "Sao nào, Tống tướng quân vẫn không chịu tránh đường sao?"

"Hay là, Tống tướng quân cùng ta đến biên cương đi." Ta đưa tay ra: "Tống tướng quân không phải muốn ta quay về bên ngươi sao?"

"Chỉ cần ngươi đồng ý đi cùng ta, bỏ mẹ bỏ con, phiêu bạt giang hồ."

Trước đây Tống Địch sao có thể tính là đau khổ chứ?

Ta chính là muốn cho hắn nhận ra một cách thật rõ ràng.

Cái gọi là tình yêu của hắn không đáng một xu.

Cái gọi là thích ta của hắn, mãi mãi chỉ được đặt ở vị trí cuối cùng...

"Tống tướng quân, hãy chọn ta đi."

Ta cười hỏi hắn.

Nhưng mà, hắn lại nhắm mắt thật chặt, nhường đường sang một bên: "Nàng đi đi."

Ta vẫn đứng tại chỗ.

Tống Địch đã nhảy lên ngựa, đi về phía nội thành.

Trước khi đi, hắn cúi đầu nhìn ta trên lưng ngựa: "Thanh Thanh... Nàng đã từng yêu ta chưa?"

Ta không trả lời.

Tống Địch còn có một số việc phải làm.

Hắn có thể sẽ gửi thư cho tam hoàng tử, bảo hắn ta không nên hồi kinh.

Hoặc có thể sẽ đi đầu quân cho đại hoàng tử, cố gắng cứu vãn lần cuối.

Hoặc là, hắn sẽ thực sự làm như ta nói, giấu một phần gia sản trước, để phòng sau này thiếu ăn thiếu mặc.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến ta nữa.

Sau này, Tống Địch sẽ gặp nhiều rắc rối, ta và hắn có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

46

Hôm nay, ta đứng ở bên đình rất lâu, đại hoàng tử mới dẫn phủ binh của hắn xuất hiện trước mặt ta.

"Điện hạ đến muộn rồi."

"Không muộn." Hắn vung tay: "Ta mang theo một cỗ xe ngựa đến. Nghe nói cô nương định đến biên cương, đường xá xa xôi, sợ rằng cưỡi ngựa sẽ vất vả."

Hàn huyên vài câu, hắn vội vã từ biệt, rồi lại đi vào thành.

Khi xe ngựa đi về phía biên cương, Lộng Ngọc thì thầm hỏi ta:

"Cô nương, sao điện hạ lại mang theo phủ binh đến giúp tiểu thư?" Nàng ấy lại than thở: "Mặc dù, mặc dù không giúp được gì..."

Ta mỉm cười, không nói gì.

Sao đại hoàng tử lại giúp ta?

Bởi vì hắn đã cài người của mình vào bên cạnh Tống Địch từ trước.

Tống Địch đến chặn ta, ắt hẳn đã có người báo tin cho hắn.

Đúng vậy, một người như hắn, sao có thể chỉ tin vào chứng cứ trong tay ta.

Đã moi được chân tướng của Tống Địch, sao có thể để hắn toàn mạng trở về?

Dưới liễu đình ở cửa thành.

Đại hoàng tử hàn huyên, tiễn biệt ta.

"Chúc cô nương đã giúp đỡ bổn hoàng tử rất nhiều, Chúc cô nương có mong muốn gì không?"

Mong muốn gì sao?

"Ta muốn Tống Địch sống, làm một người con có hiếu, làm một người phu quân tốt, làm một người cha tốt."

"Nhưng một người như Tống Địch, làm sao có thể làm tốt vai trò một người con có hiếu, một người phu quân, một người cha chứ?"

Đại hoàng tử cười: "Đơn giản, chỉ cần khiến hắn không có tiền, không có quyền là được."

Câu nói cuối cùng của Tống Địch và ta, vậy mà lại là hỏi ta có từng yêu hắn không.

Yêu chứ.

Sao có thể không yêu được?

Xe ngựa bị viên đá nhỏ cản lại, xóc nhẹ một cái.

"Lộng Ngọc, ngươi đi xem thử, xem người đánh xe có đói không, rồi đưa thêm một đĩa điểm tâm cho hắn."

"Vâng." Lộng Ngọc ngoan ngoãn đáp.

Rèm xe được vén lên rồi lại được hạ xuống.

Ta biết, Lộng Ngọc vẫn luôn là một đứa lắm lời.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Vì vậy, ta lấy miếng ngọc bội trong n.g.ự.c ra:

"Là Kiều Đồng muội muội sao?"

"Đừng lo lắng, cũng không cần đến đây."

"Chờ ta nhé, ta sắp đến biên cương rồi."

47

Khi ta đến biên cương, Hứa Kiều Đồng đã ra ngoài thành đón ta.

Bánh xe cuốn lên bụi mù.

Nhưng ta lại nghe thấy tiếng gọi.

Vén rèm xe lên, ta thấy có mấy người đang đứng gần đó.

Quả nhiên Hứa Kiều Đồng vẫn hợp với thân thể của nàng hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ, dáng vẻ phấn khích không giống như vừa mới bị thương chút nào.

Còn bên cạnh nàng, Hứa Lăng Phong yên lặng đứng đó.

Huynh ấy tiến lên, nắm dây cương xe ngựa của ta, đi về phía cổng thành.

"Chúc cô nương." Huynh ấy gọi ta: "Cuối cùng cũng gặp được nàng rồi."

- Hoàn toàn văn -
 
Back
Top Bottom