Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 520


Thậm chí là mùi máu tươi cực kỳ nồng.

Cho tới tận bây giờ Bạch Ngữ Dung mới chậm chạp bừng tỉnh, vì sao trong giây phút lúc nãy khi cô ta nhìn nhau với Phụng Hồng Bác, cô ta lại thấy sợ hãi.

Bởi vì lúc đó trên người Phụng Hồng Bác, xúc cảm về máu tanh còn chưa biến mất.

Giống như… ông ta mới vừa giết người, chính là lúc mất hết nhân tính.

Bạch Ngữ Dung mím môi dưới, đứng yên tại chỗ một lúc lâu, không tiếp tục đi ra chỗ đỗ xe nữa, mà đi ngược vào phòng chính.

Nhân lúc này Phụng Hồng Bác không có ở đây, cô ta phải đến thăm Phụng Cảnh, xem thử có thể nghe ngóng được điều gì từ trên người tên nhóc quỷ đó không.

Nhưng đợi Bạch Ngữ Dung đi lên tầng, vừa mới rẽ, còn chưa đến gần đã nhìn thấy hai người vệ sĩ đứng hai bên cửa phòng của Phụng Cảnh, cô ta lập tức sững người.

Nhưng cô ta không hề dừng bước, không chỉ tiếp tục đi lên phía trước, thậm chí khi vệ sĩ gật đầu, gọi cô ta một tiếng “cô Ngữ Dung”, cô ta còn cười gật đầu với bọn họ.

“Vất vả rồi, vừa nãy nói chuyện với ông nội có nhắc tới Tiểu Cảnh, nên tôi đến thăm cậu bé.” Nói xong câu này, Bạch Ngữ Dung liền nắm lấy tay nắm cửa, định mở cửa bước vào.

Tay mới đặt lên trên, cổ tay của cô ta liền bị vệ sĩ giữ lấy.

“Cô Ngữ Dung, bây giờ cậu chủ Cảnh cần phải tĩnh dưỡng, mong cô đừng làm phiền cậu chủ.”

Khi vệ sĩ nói câu này còn hơi khom người, tỏ ý kính cẩn, nhưng giọng điệu trong lời nói lại lạnh nhạt.

Khiến cho người ta vừa nghe là có thể nhận ra được, anh ta đối xử với Bạch Ngữ Dung chẳng qua là qua loa lấy lệ mà thôi.

Bạch Ngữ Dung sao lại không nghe ra, lập tức trợn mắt nhìn đối phương: “Anh…!” một tiếng.

Nhưng một giây sau cô ta liền đè cơn giận xuống, giọng nói có hơi thấp: “Tôi nói mình đến thăm Tiểu Cảnh, ông nội đồng ý rồi. Nếu như anh không tin, bây giờ có thể đi hỏi ông ấy!”

Vệ sĩ lạnh nhạt liếc Bạch Ngữ Dung một cái.

Chỉ một ánh mắt đã khiến Bạch Ngữ Dung cảm thấy lời nói dối của mình đã bị đối phương nhìn thấu rồi.

Đang định mở miệng nói gì đó, vệ sĩ liền cắt ngang, mở lời trước.

“Cô Ngữ Dung, nếu như ông ba Phụng thực sự cho phép cô đến thăm cậu chủ Chủ, ông ấy sẽ đi cùng với cô.”

Thế nên không cần nói mấy lời nói dối thấp kém này nữa.

Trong mắt vệ sĩ là sự mỉa mai nhàn nhạt, khiến cho Bạch Ngữ Dung tức giận hất tay anh ta ra, “hừ” một tiếng rồi quay người đi.

Cho đến bây giờ, cô ta mới hoảng sợ mà cảm giác được một chuyện.

Đối xử trọng hậu của cả nhà họ Phụng đối với cô ta, chẳng qua là nể mặt Phụng Hồng Bác mà thôi.

Trên thực tế…. bọn họ căn bản không coi cô ta ra gì.

Loại cảm giác đó, giống như cô ta là thú cưng mà dạo gần đây Phụng Hồng Bác yêu thích, thế nên bọn họ cũng thuận theo ý thích của ông chủ, mặc kệ thú cưng mà thôi.

Nói cho cùng, cô ta chẳng qua là, một con chó.

Nhận thức này khiến cho Bạch Ngữ Dung dần dần chậm bước lại, hai tay nắm chặt, móng tay ghim vào trong thịt.

Nhưng mà…

Bạch Ngữ Dung dần buông tay, vừa tiếp tục đi về phía trước vừa suy tư.

Nếu như cô ta thật sự là “con chó” đó, vậy thì có tác dụng gì với Phụng Hồng Bác chứ?”

Khi đó, lần đầu tiên Phụng Hồng Bác nhìn thấy mình, ông ta đã tỏ ra yêu thích rồi.

Lúc đó, Bạch Ngữ Dung cho rằng Phụng Hồng Bác giống như những người đàn ông khác, là thèm muốn diện mạo ngày càng xinh đẹp của cô ta. Nhưng trên thực tế, thời gian lâu như vậy đã chứng minh rằng ông ta không phải là người như vậy.

Nếu như không phải cái đó, vậy rốt cuộc ông ta đang mưu đồ thứ gì ở cô ta chứ?

Bạch Ngữ Dung nghĩ tới đây, liền dừng bước quay người nhìn ra phía sau.

Hai người vệ sĩ kia vẫn đứng hai bên cửa phòng của Phụng Cảnh, nhưng dáng vẻ đó, thay vì nói là bảo vệ, chi bằng nói… giống giam cầm hơn.

“!” Đúng rồi, phòng đọc sách của Phụng Hồng Bác.

Bạch Ngữ Dung trong cái khó ló cái khôn, sau khi nhanh chóng liếc hai người vệ sĩ kia một cái, nhân lúc không ai phát hiện, cô ta quay gót chân đi về phía phòng đọc sách của Phụng Hồng Bác.

Mà ở bên này, Phụng Hồng Bác đang trên đường đi tới nhà cũ của nhà họ Bạch.

Ông ta không giải thích được nghi hoặc trên người Hứa Tần Nhã, nhưng lại vô ý nhớ đến hồ nhân tạo kia.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 521


Nói không chừng… loại biến dị này là bởi khi ông ta vẫn còn là ông hai Bạch, đều xử lý “đồ đạc” ở chỗ hồ nhân tạo mà gây nên.

Phụng Hồng Bác vừa nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư, vừa dùng ngón tay gõ lên đầu gối.



Nếu như bên phía Bạch Ngữ Dung là mưa tanh gió máu, âm mưu quỷ kế.

Thì bên phía Tô Tái Tái là sự vui vẻ và mong chờ của cư dân mạng.

Bởi vì lúc này, tổ chương trình Huyền Linh Sư đang tiến về trường học của Tô Tái Tái và Khúc Nhiên, chuẩn bị sau khi quay một chút cuộc sống trong trường học của hai cô, sẽ dẫn hai cô đến địa điểm quay chương trình thực tế ngày hôm nay.

Bây giờ tổ chương trình học khôn rồi, biết đặt Tô Tái Tái lên trước thì kết quả dẫn đến là những người xuất hiện phía sau căn bản không còn cơ hội thể hiện.

Thế nên, thứ tự xuất hiện của lần livestream này là, Miêu Đại Yên, Vệ Cát, Mã Tú và Thịnh Điền.

Cuối cùng mới là Khúc Nhiên và Tô Tái Tái.

Đương nhiên tổ chương trình phát livestream cũng thông qua kĩ xảo hình ảnh để đưa ra một giải thích hợp lý: Bởi vì hai người là sinh viên, còn phải đi học nữa. Thế nên bốn người kia livestream xong rồi đi tìm hai cô, thời gian vừa đẹp.

Nhưng, cho dù có giải thích như vậy, vẫn có không ít cư dân mạng lên tiếng bình luận [Bọn tôi muốn xem Bé Giấy Tái Tái cơ! Tái Tái đâu?! Ở đâu!]

Không hợp thời như vậy lập tức khiến cho những cư dân mạng khác ngứa mắt, xảy ra mấy vòng tranh luận cỡ nhỏ trong bình luận, cũng may tổ chương trình đã khống chế bình luận, mới hóa giải được.

Sau khi loại bỏ mấy bình luận đâm chọc và gây chuyện, khu bình luận dần hòa thuận với nhau.

Với lại có tổng đạo diễn như Bách Trúc ngồi đây tọa trấn, sao có thể không làm cho người khác xuất sắc chứ?

Sau đó, cư dân mạng kinh ngạc phát hiện ra, hóa ra cụ Yên mở một tiệm xăm hình, cực kỳ ngầu.

Còn Vệ Cát, người ta thực sự là cậu chủ nhà giàu của một công ty nào đó! “Vệ thiếu” danh xứng với thực.

Khiến cư dân mạng hô to “không ngờ tới”.

Không chỉ như vậy, trong cuộc sống hiện thực Vệ thiếu còn là một người cuồng mèo, trong nhà có tận mấy con mèo.

Đáng tiếc bọn mèo đều là “vua bắt cá nhiều tay”, ngoại trừ con sen là anh ấy ra, còn có mấy cái lốp dự phòng khác.

Sau đó cư dân mạng liền thấy trước khi Vệ Cát ra khỏi nhà, đầu tiên là đếm đủ số lượng mèo, sau đó âm thầm lấy điện thoại ra gọi mười mấy cuộc, cuối cùng sau khi xác nhận an toàn, mới cất điện thoại đi, nhìn trợ lý đang quay chụp nói: “Đi thôi.”

“Vệ thiếu, vừa nãy anh… gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy, đều là… của đám mèo….” Trợ lý đi theo quay chụp là một cô gái, sau khi ánh mắt lưu luyến rời khỏi đám mèo, mới tiếp tục công việc.

Nhưng hỏi đến vấn đề này cũng là vì sự tò mò của bản thân cô ấy mà thôi.

“Ừm.” Vệ Cát khẽ đáp một tiếng, dừng lại rồi nói: “Đều là chỗ lừa ăn lừa uống của bọn nó.”

Vẻ mặt vô cảm, dừng lại một lúc rồi lại yếu ớt nói: “Có mấy nhà liền, tôi chỉ là một nhà trong số đó thôi.”

[Phụt… ai oán quá đi!]

[Ha ha ha, cuộc sống thường ngày của mèo bắt cá nhiều tay! Mưa móc ban đều. jpg]

[Hừ! Meo meo mới không có tâm tư xấu đâu!]

Hóa ra Mã Tú là bà chủ lớn của ngành dược liệu, Thịnh Điền là chuyên viên thống kê.

Những điều vui mừng kinh ngạc này nối lại với nhau, khiến cho cư dân mạng liên tiếp thán phục. Lại tạm thời quên mất chuyện của Tô Tái Tái.

Sau khi Thịnh Điền kết thúc livestream, ống kính quay về đường phố, cảnh tượng nhanh chóng rơi vào ống kính, sau khi nhanh chóng quay lướt qua cảnh đường phố lại quay về tốc độ bình thường.

Điều này cũng khiến cho một số cư dân mạng luôn nhìn vào cảnh đường phố, từ từ nhận ra cảnh sắc đại khái xung quanh.

[Ấy?! Tôi biết chỗ này! Gần Đại học Đế Đô, chỗ đó có một tiệm kem siêu ngon!]

[Gần đó có mấy trường đại học cũng không tệ nhé. Thế nên mấy hôm trước ai nói Bé Giấy Tái Tái nhà bọn tôi không có văn hóa đâu, đứng ra đây cho mọi người xem nào, ngài học trường nào thế ạ?]

[Đúng đấy, vẻ mặt châm biếm, cho dù bây giờ nhớ lại vẫn khiến tôi tức giận.]

Nhóm cư dân mạng xem livestream, ngoại trừ những người không biết thân phận của Tô Tái Tái, nhưng ở giữa cũng có học sinh của Huyền Học Viện.

Chỉ là bọn họ vẫn luôn không nói gì mà thôi, ví dụ như Đại Vi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 522


Bây giờ ống kính đã dần chuyển tới gần Đại học Đế Đô, thời khắc cô ấy đợi chính là lúc này, lập tức kích động gõ bình luận: [Năng lượng cao ở phía trước! Trước tiên cảnh báo sớm!]

Chữ in hoa màu đỏ thẫm, không sợ cư dân mạng không để ý tới!

He he he… Đại Vi thu tay, tiếp tục vui vẻ ăn tôm hùm đất mà Nhện Mặt Quỷ bóc vỏ cho cô ấy.

Cô ấy đã chuẩn bị sẳn sàng chụp lại bình luận trên màn hình rồi.

Cũng có lẽ là câu nói này của cô ấy đã nhắc nhở tất cả mọi người, hoặc là cư dân mạng đã đoán ra được điều gì đó. Bình luận dần trở nên sôi nổi.

[....Không đã, đi tiếp về phía trước, thì chỉ còn Đại học Đế Đô thôi.]

[Không phải chứ…Đợi đã! Tôi muốn hỏi một câu, tôi có cần quỳ trước không?]

[Lầu trên quỳ đi, tôi đã đoán được và đã quỳ trước rồi.]

[Á?! Mọi người làm gì thế! Làm tôi kích động muốn xem tiếp đây này, nhưng mà…lúc này người ta muốn đi vệ sinh mà!]

[Nhịn đi!]

[Nhịn đi +1]

Mà lúc này, cuộc thảo luận ở khu bình luận vẫn chưa kết thúc, xe của tổ chương trình từ từ dừng lại, bốn chữ “Đại học Đế Đô” xuất hiện chói lóa thì không cần nói, dường như anh quay phim còn lo lắng mọi người nhìn không rõ vậy, thế mà kéo sát ống kính rồi lại quay đặc tả.

Chọc cho đám cư dân mạng lại được một trận kêu gào thảm thiết.

[Á á á á! Mau tránh ra! Mức độ tổn thương không lớn, nhưng nhục nhã thì cực kỳ nhiều!]

[Anh quay phim anh làm gì thế hả! Hôm nay hộp cơm của anh không có đùi gà nhé!]

[Mẹ… thế nên, Khúc Nhiên và Bé Giấy… đều là sinh viên của Đại học Đế Đô? Tôi cảm thấy tôi kích động đến mức nổi hết da gà da vịt rồi này.]

Sau khi cư dân mạng gửi xong bình luận này, phía sau lại đến một đợt bình luận nữa, vẫn là chữ đỏ in hoa, cùng kiểu với lời cảnh báo vừa nãy.

Chỉ thấy cô ấy chậm rãi nói, [Lầu trên ơi, tạm thời thu hết da gà da vịt về đi, không chút nữa anh không còn da để nổi đâu.]

[?]

[???!]

Anh trai! Anh trai lầu trên anh đợi chút, có phải anh biết tin tức nội bộ gì không?! Anh biết thì anh nói thẳng đi chứ! Cái kiểu treo khẩu vị của người khác thế này thì sẽ bị béo đấy!

Cư dân mạng sốt ruột không chịu được rồi, rất muốn tóm lấy anh trai lầu trên lắc qua lắc lại.

Cũng may, bình luận nổi đi lên đi xuống, theo tổ chương trình xuống xe, thuận lợi gặp được Khúc Nhiên đứng đợi sẵn ở cổng trường, chuyện này mới dần dần bình tĩnh lại.

Mọi người đều giữ nguyên động tác “m*t tay”, vô cùng kích động nhìn tổ chương trình và Khúc Nhiên chào hỏi với ống kính.

Sau đó mới nhìn anh quay phim và trợ lý đi theo quay chụp, cười với họ rồi chỉ sang một bên, nói: “Chúng ta đi vào từ một cửa khác nhé? Như vậy sẽ nhanh hơn một chút, hơn nữa cũng yên tĩnh hơn.”

“Dạ được.” Hai trợ lý đi theo quay chụp liên tục gật đầu, cực kỳ kích động.

Dừng lại một lúc, rồi hỏi: “Khúc Nhiên, có cần lái xe qua đó không?”

“Ồ… lái xe qua đi.” Khúc Nhiên nghĩ rồi nói.

Sau khi đợi nhóm người lại lên xe, trợ lý lập tức hỏi ra các vấn đề mà cư dân mạng bây giờ còn đang kích động kêu gào: “Khúc Nhiên, từ trước đến nay đều chưa từng nghe cô nhắc tới mình là sinh viên của Đại học Đế Đô. Nếu như biết sớm, khoảng thời gian trước trên mạng sẽ không có ai dám nói kinh tinh rồi.]

Trợ lý dừng lại một chút, rồi cười bổ sung một câu: “Không biết bây giờ mặt của một số người có đau không.]

Lời này vừa nói ra lập tức hiện lên một đống “ha ha ha” ở khu bình luận nổi.

[Tổ chương trình vả mặt hộ Bé Giấy Tái Tái nhà tôi, yêu rồi yêu rồi.]

[Nhìn ra chị gái này là người hâm mộ Tái Tái! Chỉ cần chị cũng thích chị Tái Tái nhà bọn tôi, thì chúng mình chính là chị em ruột khác cha khác mẹ rồi! Chị gái!]

[Ha ha ha, tôi nhìn những bình luận này của mọi người là muốn cười chết tôi.]

Đúng vào lúc khu bình luận đang rất vui vẻ, đối mặt với vấn đề này, Khúc Nhiên cực kỳ xấu hổ sờ gáy, nói: “Bởi vì học viện của bọn tôi… tuy rằng không có lệnh cấm rõ ràng, nhưng vẫn không quá tốt mà. Hơn nữa…”

Cô ấy dừng lại, mặt có hơi đỏ, giọng nói cũng nhỏ hơn khi nãy một chút: “Thành tích của tôi rất bình thường, nếu như tôi nói mình là sinh viên Đại học Đế Đô, cảm thấy có hơi làm mất mặt học viện của bọn tôi, nên ngại không nói ra.]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 523


[......]

[Không phải chứ, đám học bá mấy người quá khiêm tốn thì đám người bình thường như bọn tôi phải sống thế nào?!]

[Cảm ơn, có chút tổn thương rồi.]

“....Cô quá khiêm tốn rồi Khúc Nhiên.” Trợ lý cười khổ.

Khi Khúc Nhiên còn muốn nói gì thì vô tình nhìn ra cửa sổ, cô ấy lập tức nói với tài xế: “Chú ơi, đến chỗ này thì rẽ trái, đi tiếp hai trăm mét nữa là được rồi.”

Tài xế đáp lời rồi làm theo, sau đó cư dân mạng liền thấy khung cảnh trong ống kính của anh quay phim, phát hiện đây là một con đường cực kỳ yên tĩnh.

Trên đường không một bóng người, mặt đường sạch sẽ, cộng thêm hai hàng cây cao cao bên đường, lộ vẻ tĩnh lặng.

Chỉ cần nhìn thôi, đã cảm thấy cảm xúc trong lòng dần bình tĩnh.

Nhưng sau khi đợi anh quay phim quay rõ, lập tức khiến cho không ít cư dân mạng tràn đầy nghi hoặc: [Ấy? Tôi thường xuyên đến mấy chỗ cạnh Đại học Đế Đô chơi, sao lại không phát hiện có con đường này nhỉ?]

Vốn những dân mạng khác nhìn thấy rồi, khi còn muốn chê bai cô ấy hai câu “Nhất định là bởi vì cô toàn đến nơi náo nhiệt, không để ý chỗ này á”, câu này còn chưa bình luận đã nhìn thấy có không ít bình luận nổi phụ họa với cư dân mạng kia.

[Tôi cũng thế.]

[Y chang.]

Sau khi trợ lý liếc thấy bình luận này, vừa đi theo Khúc Nhiên xuống xe, vừa tò mò hỏi: “Khúc Nhiên, tôi thấy con đường này cũng không khuất lắm, sao có nhiều người bình thường không phát hiện ra thế?”

“Cái này à…” Khúc Nhiên dẫn bọn họ đi vào cổng trường, suy nghĩ rồi ậm ờ nói một câu: “...Chắc là điểm mù thị giác, thế nên mới bị bỏ qua nhỉ?”

Điểm mù thị giác? Ý gì? Có ông lớn nào đến phổ cập kiến thức chút không?

Đại khái là thấy vẻ mặt của cư dân mạng không hiểu, Khúc Nhiên cũng không tính nói kỹ càng, thế nên mới có học sinh của Huyền Học Viện đang xem livestream gửi bình luận: [Kỳ môn bát quái, nếu không thể hiểu thì nghĩ thành “quỷ dẫn đường” là được rồi.]

Dòng bình luận nổi này vừa xuất hiện, lập tức khiến cho đám cư dân mạng đánh ra một loạt [?].

Trong đó có một người sợ hãi lên tiếng, dáng vẻ như nghĩ tới gì đó: [Cái đó… lẽ nào Khúc Nhiên là học sinh của Huyền Học Viện… ở trong Đại học Đế Đô?]

Lời nói này giống như phá tan tầng sương mù cuối cùng trước mặt mọi người, ai nấy đều kinh ngạc bừng tỉnh.

Đúng đó! Tại sao vừa rồi sau khi nhìn thấy Đại học Đế Đô bọn họ lại không nghĩ tới Huyền Học Viện chứ?

Mà chính vào lúc này, Khúc Nhiên quay đầu nhìn mọi người, chỉ vào cánh cổng trước mặt, cười nói: “Chúng ta tới rồi.”

Anh quay phim quay theo hướng chỉ tay của cô ấy, nhìn chỗ cổng lớn, ở một nơi không bắt mắt chỗ cổng lớn, vậy mà phát hiện phù điêu bát quái.

Đó là dấu hiệu đặc trưng của Huyền Học Viện!

Khi cổng sắt trong ống kính từ từ mở ra, cư dân mạng trợn mắt há mồm nhìn.

Đồng thời, cái chữ in hoa màu đỏ kia lại một lần nữa xuất hiện trên khu bình luận nổi, [Hoan nghênh mọi người đến với Huyền Học Viện.]

[!!!] Cư dân mạng.

Phòng livestream của Huyền Linh Sư bùng nổ rồi.

Đồng thời, #Hoan nghênh đến với Huyền Học Viện# lên hot search.



Khi Khúc Nhiên dẫn tổ chương trình đi về phía Luyện Khí Viện, số lượng người trong phòng livestream của Huyền Linh Sư trực tiếp tăng lên sáu lần.

Khiến cho tổ chương trình cười toe toét, anh quay phim đi theo quay chụp cũng hận không thể quay 360 độ để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người đối với Huyền Học Viện.

Mà đám cư dân mạng cũng mở to mắt, cực kỳ phối hợp phát ra tiếng kinh hô “chưa thấy sự đời”.

[Tại sao?!! Thế mà trong Huyền Học Viện lại không khác gì với trường Đại học của tôi?! Vậy tôi có thể bốn bỏ làm năm giả vờ mình là học sinh của Huyền Học Viện được không?]

[Chấn động!! Thế này không khác gì với tòa ký túc xá ngày xưa của tôi, quả nhiên ngày xưa tôi nên đi học ở Huyền Học Viện. Ầy, trách tôi đi sai trường.]

[Lầu trên kia, tôi thấy hai người đều đang nằm mơ giữa ban ngày ấy!]

[Ha ha ha, cười chết tôi rồi, bình luận nổi này.]

Đợi Khúc Nhiên dẫn tổ chương trình đi thang máy lên lầu, cư dân mạng mới đột ngột nhận ra “bên ngoài giống hệt tòa ký túc xá, bên trong hoàn toàn khác nhau”.

Vậy mà có thang máy! Quá đáng rồi nhé!

“Khúc Nhien, mọi người có thang máy?!” Trợ lý đi theo quay chụp đã hỏi giúp vấn đề mà cư dân mạng kinh ngạc.

“Ừm, bốn viện đều có.” Khúc Nhiên gật đầu, nói vô cùng tùy ý, dừng lại một chút, cô ấy như nhớ ra điều gì đó rồi bổ sung: “Đàn em không có ở đây, nhưng em ấy đưa chìa khóa cho tôi rồi, chút nữa tôi sẽ mở cửa dẫn mọi người vào tham quan.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 524


Nói xong câu này cô ấy lại cười ngại ngùng rồi nói tiếp: “Lần này là nhờ vía của mọi người rồi, tôi cũng chưa vào phòng ký túc của đàn em bao giờ đâu.”

“Hả? Cô cũng chưa từng vào?” Trợ lý ngạc nhiên nhìn Khúc Nhiên, đột nhiên có hơi sợ hãi: “Trong đó… sẽ không có thứ gì kỳ lạ đó chứ?”

Lời còn chưa dứt, cư dân mạng cũng hợp cảnh phát ra tiếng kêu [á á á].

Đến nhạc nền cũng trở nên u ám trong nháy mắt.

“Chắc là… sẽ không đâu?”Khúc Nhiên không chắc chắn, trả lời.

“...” Tổ quay chụp.

“...” Cư dân mạng.

…Không phải, chị đại Khúc, khi chị nói câu này không thể tự tin hơn chút hả?

Cho dù là tự tin mù quáng?

Khi đang nói đến chuyện này, thang máy “ting—” lên một tiếng.

Khúc Nhiên quay đầu cười: “Đến rồi.”

Mọi người vừa nãy còn run sợ trong lòng lập tức lấy lại tinh thần, mang theo dáng vẻ anh dũng quả cảm “chết thì chết thôi!” cứng rắn đi theo Khúc Nhiên.

Trên đường đi, trợ lý lại tò mò hỏi: “Khúc Nhiên, hình như phòng ký túc xá trong tòa nhà này cũng không nhiều nhỉ. Có phải không gian trong phòng rất thoáng đúng không?”

“Ừm, có phòng ngủ, phòng khách nhỏ và bàn thí nghiệm,” Khúc Nhiên gật đầu: “Chỗ tôi ở là phòng ký túc xá bình thường, hai người một phòng.”

“???”

[???!]

Cái gì vậy trời?!

Khúc Nhiên, cô nói lại một lần lời nói khi nãy?!

Cư dân mạng kinh hoàng rồi, đến khuôn mặt của trợ lý cũng mang vẻ “ngàn vạn lần không ngờ tới”: “Khúc Nhiên, cô nói cô ở phòng bình thường? Vậy còn phòng không bình thường?”

“Đàn em ấy.” Khúc Nhiên nói cực kỳ tự nhiên: “Em ấy là sinh viên cấp thấp cực kỳ hiếm hoi của năm nhất Luyện Khí Viện, thế nên ở phòng đơn.”

Sau khi cô ấy ngừng lại, còn sợ chưa đủ chấn động vậy, cô ấy “ồ” một tiếng rồi lại nói: “Hình như đàn em ở bên Phù Lục Viện cũng ở phòng đơn, Luyện Đan Viên nói muốn chuẩn bị cho em ấy một phòng, em ấy chê phiền nên không cần.”

“???!”

Khúc Nhiên nói xong, đi về phía trước hai bước rồi mới cảm thấy có gì không đúng, dừng chân quay đầu nhìn một cái, phát hiện mọi người đều sững ở tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc: “...”

“...Khúc Nhiên.” Trợ lý đi theo quay chụp chậm mất mấy giây mới nói được rõ ràng: “Tại sao ở những viện khác cô Tô cũng có phòng ký túc?”

“Ồ, bởi vì ngoại trừ là học sinh của Luyện Khí Viện, em ấy còn là học sinh dự thính của Luyện Đan Viện và Phù Lục Viện.”

Khúc Nhiên dùng dáng vẻ đương nhiên “hóa ra là chuyện này à”, xoay người tiếp tục đi lên phía trước, sau khi tổ quay chụp đi theo thì lại nói thêm một câu.

“Cổ Võ Viện cũng muốn sắp xếp phòng ký túc cho em ấy, nhưng bây giờ viện trưởng Lý đề phòng gắt gao lắm bọn họ còn chưa tìm được cơ hội.”

???!

Có ý gì cơ?!

Là đang nói bốn viện của Huyền Học Viện đều tranh giành học sinh Tô Tái Tái này hả?!

[Tôi đột nhiên hiểu ra… tại sao hôm đó Viện Bác Cổ Võ Viện lại nhảy ra rồi.]

Cư dân mạng kêu ngào, vẻ mặt đờ ra.

[Tôi cũng thế…]

[+1]

Đừng nói cư dân mạng đang xem livestream đờ ra, đến tổ quay chụp cũng như vậy.

Ngốc nghếch đứng ở đó, cho đến khi Khúc Nhiên mở cửa phòng ký túc của Tô Tái Tái, bọn họ mới đột nhiên hoàn hồn, vội vàng đi theo.

Sau khi trải qua cơn kích động vừa nãy, cho dù có kí.ch thí.ch khác, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy sợ hãi….hãi hãi hãi nữa???!

Anh quay phim bước vào phòng, cư dân mạng cũng mở to đôi mắt, ngừng thở theo dõi ống kính chuyển động, chuẩn bị nhìn xem phòng ngủ của chị đại Tô có dáng vẻ như thế nào.

Cứ tự nhiên như vậy, hai hình nhân giấy đứng dựa tường kia, cách một màn hình, bốn mắt nhìn nhau với mọi người.

[...] Cư dân mạng.

Có lẽ là anh quay phim cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, tay vừa run là màn hình cũng hơi nghiêng sang bên cạnh một cái.

Tuy rằng rất nhanh đã ổn định lại, nhưng cư dân mạng vẫn tinh mắt nhìn được thứ ở trên bàn sách.

[Ừm, bốn hình nhân giấy, một tứ hợp viện nhỏ, còn có hai biệt thự nhỏ.]

Cư dân mạng yếu ớt nói: [Không hổ là chị Tái Tái nhà tôi…]

[....Không phải chứ, học sinh Huyền Học Viện mọi người đều như vậy hả?!] Cư dân mạng mê mang.

Cho dù mọi người là học sinh của Huyền Học Viện cũng không cần trang trí giống âm phủ như vậy chứ?!

Lời còn chưa dứt, lập tức có không ít bình luận nổi đủ mọi màu sắc bay qua: [Cậu nói linh tinh! Tôi không có! Tô Tái Tái là trường hợp đặc biệt!]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 525


[Đúng thế! Ký túc của tôi toàn là màu hồng phấn của lông xù!]

Trong nhất thời, cư dân mạng kinh ngạc đến mức không biết nói gì mới phải.

Á, đây… hóa ra những nhân vật đứng đầu của Huyền Học Viện cũng xem livestream của Huyền Linh Sư giống bọn họ à?

Đột nhiên không biết phải làm sao là chuyện gì đây?

“À thì, tôi cũng không ngờ đàn em mua cái này.” Khúc Nhiên thò đầu vào, sau khi nhìn thấy hình nhân giấy cũng sững người một lát, nhưng Khúc Nhiên đã từng thấy thứ “kí.ch t.hích” hơn từ lâu, nhanh chóng bình tĩnh lại, quay đầu nhìn tổ quay chụp: “Mọi người quay ở phòng khác là được rồi nhé.”

Hiểu hiểu.

Anh quay phim liên tục gật đầu.

Sau khi trải qua cơn chấn động về hình nhân giấy bọn họ nào dám tự ý xông đến những nơi khác chứ, nhỡ xảy ra chuyện gì cũng không tìm được chỗ khóc.

“Khúc Nhiên, cô Tô đi đâu rồi?” Nhân lúc anh quay phim đi quay chụp, trợ lý hỏi Khúc Nhiên.

“Em ấy đến kho tài liệu lấy thuốc rồi.” Nói đến đây Khúc Nhiên khẽ nhíu mày: “Hôm qua không cẩn thận cứa đứt tay, không dễ cầm máu lắm.”

Lời này làm cho cư dân mạng nhao nhao để lại lời quan tâm đến Tô Tái Tái, đến trợ lý cũng không ngoại lệ.

“Vậy cô Tô không sao chứ?”

Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy một giọng nói lười biếng truyền từ bên ngoài vào.

“Không sao, cảm ơn đã quan tâm nhé.”

Ống kính chuyển về phía giọng nói, Tô Tái Tái liền xuất hiện trong ống kính, trong khu bình luận nổi ngập tràn [Á á! Chị đại Tái Tái nhận của em một lạy!], cô đưa tay chào hỏi mọi người.

Thậm chí tình trạng bình luận nổi tràn ngập màn hình đã duy trì một hai phút, sau đó mới dần dần bớt đi.

Mà lúc này Tô Tái Tái đã tùy ý giải thích một chút về vết thương của mình “chỉ là vết thương nhỏ”, sau đó dẫn theo tổ quay chụp quay một vòng ở phòng khách.

Khi đám người bước ra, chuẩn bị đi tới điểm quay chụp tiếp theo, tập hợp với những khách mời thường xuyên khác, thì trợ lý đi theo quay chụp vô ý nhìn sang một bên, bước chân dừng lại, chỉ về mười ống đựng bút các loại được đặt ngay ngắn.

“Cô Tô, đây là…?”

“Hả?” Tô Tái Tái quay đầu nhìn, cư dân mạng cũng theo ống kính mà nhìn rõ.

“Cái này sao…” Tô Tái Tái sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Cô không cảm thấy… nắp bút của mấy cái bút này rất đáng yêu à?”

….Quả thực.

Gì mà ngôi sao, ánh trăng, còn có các hình chibi của động vật nhỏ.

Tóm lại là rất đáng yêu, cute!

Làm cho không ít cư dân mạng phát ra tiếng người cùng sở thích.

[Đột nhiên cảm thấy Bé Giấy Tái Tái có chút đáng yêu là sao 2333]

[Tôi cũng thích mua mấy thứ này! Còn có các loại vở!]

[Giơ tay! Y chang!]

Đương nhiên Tô Tái Tái cũng liếc thấy dòng bình luận, có khổ không thể nói, chỉ có thể cười khổ.

….Đối tượng mà mọi người nói đáng yêu, là “bé giấy khác” á.



Mấy phút sau Tô Tái Tái và Khúc Nhiên đều chuẩn bị xong đồ đạc, đi theo tổ chương trình tiến về địa điểm tiếp theo.

Vừa đi đến bên ngoài Huyền Học Viện, vừa nhấc bước lên cửa xe, Tô Tái Tái liền “Hử? một tiếng, hơi nghiêng đầu sang một bên.

“Đàn em?” Khúc Nhiên thấy vậy, cùng với những người khác quay đầu sang nhìn cô: “Sao thế?”

Dưới sự nghi hoặc của mọi người, Tô Tái Tái vừa rút chân lại đứng xuống đất, vừa nhìn về ống kính và nói với trợ lý sau ống kính: “Xin lỗi, đột nhiên có chuyện gấp, chương trình phía sau chắc không thể tham gia được rồi.”

[??? Tại sao chứ!] Cư dân mạng kêu gào.

Trợ lý đi theo quay chụp cũng sững sờ một lát rồi mới hoàn hồn: “Hả? Cô… cô Tô, thực sự không được sao?”

“Ừm, chuyện gấp.” Tô Tái Tái gật đầu, dừng lại một chút, cười với mọi người: “Lần sau có cơ hội sẽ đền tội với mọi người.”

“Vậy… vậy được rồi.” Trợ lý dừng lại, đợi sau khi nhận được chỉ thị của Bách Trúc bên phía phòng quay, mới không tình nguyện gật đầu.

Đáng tiếc quá đi, hôm nay livestream thiếu đi một lưu lượng như Tô Tái Tái, chắc hẳn nhiệt độ sẽ giảm nhiều lắm.

“Tiểu Tái, em cẩn thận một chút.” Khúc Nhiên và Tô Tái Tái quen thân, nghe thấy cô có chuyện gấp cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn cô một câu khi cô tạm biệt với mọi người.

“Vâng, yên tâm đi.” Tô Tái Tái cười.

Sau khi nhìn xe của tổ chương trình từ từ chạy đi rồi rẽ về một góc đường biến mất không thấy, Tô Tái Tái mới hơi thu lại nụ cười, quay lưng đi về hướng ngược lại.

Phong ấn trước kia cô từng âm thầm hạ ở nhà cũ, có động tĩnh!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 526


Xem ra, đúng là có người không sợ chết mà.

Tô Tái Tái cười lạnh, vẫy tay gọi xe.



Trong khi Tô Tái Tái chuẩn bị lên đường đến nhà cũ của nhà họ Bạch, thì Phụng Hồng Bác đã đứng bên hồ nhỏ, híp mắt nhìn kỹ đáy hồ một lúc lâu.

Đợi đến lúc thực sự không nhìn ra manh mối gì, ông ta mới giơ tay lấy ra thứ đồ treo trên cổ.

Một đốt xương ngón tay làm thành còi xương.

Rõ ràng chiếc còi xương đó không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng lại tạo lên gợn sóng trên mặt hồ, không ngừng lan ra bên ngoài.

Rất nhanh có một bóng đen liền từ một góc trong hồ lóe lên.

Phụng Hồng Bác thấy vậy bèn buông còi xương xuống, chờ đợi.

Mấy phút sau, một chiếc đuôi chỉ còn lại phần xương bèn biếng nhác hiện lên mặt nước, khẽ lộ ra một chút thân hình, rồi lại lặn xuống dưới.

Nhưng Phụng Hồng Bác lại có thể nhìn thấy, bóng đen đó đang bơi về phía mình.

“Ào ào!” Một tiếng, phá nước hiện lên, là một nữ quỷ hiện ra nửa người trên mặt nước, tướng mạo tuyệt đẹp, tóc đen dài như tảo, giống như quỷ cũng giống như quái vật.

Khi nữ quỷ đó đối điện với Phụng Hồng Bác cũng không có một chút hung ác nào, thậm chí có thể gọi là dịu hiền. Khi hơi tới gần ông ta, trong cổ họng còn phát ra mấy tiếng ùng ục.

Phụng Hồng Bác cười hài lòng.

Không hổ là tác phẩm mà ông ta đã tốn hết tâm tư, tốn mấy chục bộ thi thể mới làm ra được.

“Qua đây để tôi xem xem.” Phụng Hồng Bác vẫy tay với nữ quỷ.

Dáng đứng nhàn hạ, nhưng tay phải ông ta đặt sau lưng lại cầm một con dao.

Nữ quỷ lại “ừng ục” một tiếng, nghe lời, sau khi bơi đến gần thì đặt đầu lên lòng bàn tay ông ta trước, xin sờ, đợi khi Phụng Hồng Bác cười vỗ vỗ đầu cô ta, nói câu “được rồi được rồi, mau qua đây để tôi nhìn xem”, cô ta mới dựa gần hơn chút nữa.

Nụ cười bên khóe miệng Phụng Hồng Bách lạnh xuống, tay phải đột nhiên đâm về phía nữ quỷ, chính vào một giây trước khi mũi dao đâm xuyên cổ cô ta.

“Bịch!” một tiếng, bàn tay trắng xanh túm lấy Phụng Hồng Bác, mũi dao sắc bén đúng lúc dừng ở cổ nữ quỷ.

“Mày?!” Phụng Hồng Bác đột nhiên mở to mắt, trợn trừng nhìn vật trước mắt mà mình đã từng sở hữu.

Đang lúc ngạc nhiên khó hiểu, nữ quỷ đang ở gần ông ta chầm chậm nở nụ cười, lộ ra một răng nanh sắc bén.

Giọng nói khàn khàn khó nghe phát ra từ cổ họng, giống như rất lâu rồi chưa mở miệng nói một câu nào vậy.

[Cuối cùng… bắt được ông rồi…]

Trong lòng Phụng Hồng Bác chợt lạnh, khi muốn lùi ra sau đã không kịp rồi!

Nữ quỷ đưa một cái tay khác ra, một phát nắm lấy còi xương, sau khi kéo Phụng Hồng Bác tới trước mặt mình, há to mồm, hung dữ cắn một cái vào cổ ông ta!

“Á!!” Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, khi Phụng Hồng Bác đẩy nữ quỷ ra, cổ của ông ta đã bị cắn rớt một nửa rồi, cần phải dùng hai tay đỡ lấy đầu, mới khiến đầu không cụp xuống vai.

Nữ quỷ nhai nuốt máu thịt của kẻ thù trong miệng, phát ra tiếng cười “hù hù hù”.

Phụng Hồng Bác xoay người liền chạy.

Chuyện ngoài ý muốn đến quá đột ngột, cơ thể này đã không dùng được nữa rồi. Ông ta phải nhanh chóng quay về, phải nhanh chóng quay về!

Nếu không, tất cả đều toi hết!

Trong lúc này, nhà họ Phụng.

Cuối cùng Bạch Ngữ Dung cũng tìm được mật thất của Phụng Hồng Bác, sau khi bước vào trên mặt cô ta tràn đầy căng thẳng và sợ hãi.

Đặc biệt là cơ thể không nhìn rõ khuôn mặt trên giường phẫu thuật kia, càng khiến cô ta không nhịn được kêu thành tiếng.

Liên tục lùi ra sau, lưng chạm vào giá, khiến món đồ hôm nay mới được đặt trên cao, tạm thời chưa xử lý bỗng rơi xuống.

Khi rơi trên mặt đất phát ra ba tiếng “Cộc! Cộc! Cộc!”, lại chầm chậm lăn sang bên cạnh rồi mới dừng lại.

Bạch Ngữ Dung cảm thấy sau lưng lạnh căm, cô ta luôn cảm thấy, tốt nhất là không nên nhìn những thứ bị bản thân vô ý làm rơi xuống đất.

Nhưng cho dù là nghĩ như vậy, Bạch Ngữ Dung vẫn từ từ dời mắt, nhìn về phái góc.

Đợi đến khi tầm mắt rơi trên cái đầu lâu đó, giây phút nhận ra đó là ai. Bạch Ngữ Dung hét lên một tiếng, lập tức nhũn chân ngồi xuống đất.

Là Hứa Tần Nhã chết không nhắm mắt!

“....Không phải con, không phải con hại mẹ đâu! Không phải con!” Dưới cái nhìn chằm chằm của Hứa Tần Nhã, cả người Bạch Ngữ Dung mềm nhũn đến đứng cũng không được, chỉ có thể dùng cả tay cả chân bò về phía cửa mật thất.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 527


Nhưng mới bò đến bên cửa, đôi giày ở cửa và máu tươi không ngừng rơi xuống đất, càng khiến cho cô ta ngây người.

Dần dần. Bạch Ngữ Dung run rẩy, ngẩng đầu nhìn người đến.

Phụng Hồng Bác với cái đầu rũ trên vai.

“Ồ, nếu như cháu đã nhìn thấy rồi.” Đầu của Phụng Hồng Bác ngục sang một bên, chỉ có thể liếc nhìn Bạch Ngữ Dung, giọng điệu bình tĩnh đến quỷ dị: “Vậy thì chuyện tiếp theo dễ làm rồi.”

“...Á á á á á!” Bạch Ngữ Dung trợn mắt nhìn Phụng Hồng Bác như xác sống, nghiêng đầu cười dữ tợn đi tới chỗ mình, tay chân cùng bò ra phía sau, cuối cùng mới quay người bò được hai bước, mắt cá chân đã bị người ta túm lấy, trực tiếp kéo về.

Bạch Ngữ Dung kêu gào thảm thiết, hai tay cào loạn lên đất, cũng không ngăn được lực lôi kéo.



Nhà cũ của nhà họ Bạch, Tô Tái Tái ngồi xổm trên mặt đất, nhìn vết máu trên bụi cỏ, cổ tay vừa chuyển, lá bùa trắng liền kẹp trên đầu ngón tay.

Cô lại gương tay lên, trong nháy mắt lá bùa trắng đã biến thành chim.

Nhưng mới biến được một nửa, vết thương vô ý bị cứa hôm qua lại truyền đến cơn đau, khiến Tô Tái Tái “xít—” một tiếng, mới đề khí được một nửa đã cảm thấy mệt mỏi.

Mắt thấy quạ trắng đã biến được một nửa kêu lên một tiếng rồi lại tan đi, người giấy nhỏ từ trong mũ choàng chạy ra, nhảy lên không trung giúp đỡ Tô Tái Tái, mới khiến quạ trắng hoàn toàn hóa thành hình.

Lập tức lướt đến chỗ cao, lần tìm theo mùi máu tươi vẫn chưa biến mất.

Tô Tái Tái thu hồi tầm mắt, người giấy nhỏ đã giơ băng cá nhân, tỏ ý bảo cô nhanh chóng dán lên.

Cô lập tức cúi đầu nhìn tay của mình, lúc này mới phát hiện vết thương khó khăn lắm mới cầm được máu lại bắt đầu nứt toác, máu thấm ướt băng gạc.

“Ài, cái này vô dụng.” Tô Tái Tái cười, đưa tay sờ đầu người giấy nhỏ.

….Mặc kệ! Nhanh chóng dính lên!

Người giấy nhỏ dậm chân, tức giận.

Tô Tái Tái thấy dáng vẻ này của nó, chỉ đành liên tục nói “được rồi được rồi.”, đưa tay ra, để nó và lệ quỷ xử lý.

Bản thân thì cầm lấy điện thoại cục gạch, sau khi suy nghĩ thì gọi một cuộc điện thoại.

[Alo, Tiểu Tái.] Giọng nói của ông cụ Tô truyền từ đầu bên kia tới.

“Sư phụ.” Tô Tái Tái cười khổ: “Chắc là phải làm phiền sư phụ nhanh chóng gửi cho con chút đồ rồi.”

Vốn ban đầu ông cụ Tô còn có vẻ mặt nhàn nhã, sau khi nghe được Tô Tái Tái muốn thứ gì, vẻ mặt đó từ từ biến mất. Người cũng đang từ nằm trên ghế đã ngồi thẳng dậy.

“...Sư phụ biết rồi.” Ông cụ Tô đáp lời.

[Làm phiền sư phụ rồi.]

“Nói cái gì đấy.” Ông cụ Tô cười mắng, lại dặn dò Tô Tái Tái mấy câu, lúc này mới cúp máy.

Cân nhắc xong rồi đứng dậy đi l*n đ*nh núi.

Gió núi phần phật, ông cụ Tô ngẩng đầu nhìn cửa đá trước mặt.

Bình tĩnh nói: “Tiểu Khanh.”

Còn chưa dứt lời, một giọt mực đã xuất hiện giữa không trung, sau khi hóa thành một người nhỏ, hơi khom lưng với ông cụ Tô: [Sư phụ.]

“Tiểu Tái bảo sư phụ đến đây lấy đất sự sống.” Ông cụ Tô cũng không phí lời, trực tiếp vào việc.

“Hửm—?”

Ông cụ tô vừa dứt lời, người đang bế quan từ từ mở mắt.

Mây mù ở nơi xa vẫn luôn yên ả, lượn quanh dãy núi bỗng có sự thay đổi, như sóng trên biển lớn, bắt đầu cuộn trào.

Một giây sau, cửa đá dày nặng đã hạ xuống bao nhiêu năm phát ra tiếng đùng đoàng, khiến cho mặt đất hơi rung lên.

Cửa đá từ từ mở ra, dây leo sinh trưởng bao năm đứt đoạn, đá vụn rơi xuống, lăn đến xung quanh.

Ông cụ Tô thấy vậy thì lùi ra sau mấy bước, sau khi đứng ở chỗ xa mới ngẩng đầu lên nhìn, nhìn về phía cửa đá dần dần mở ra.

Sau tiếng đùng đoàng, chỉ có đá đất vụn thỉnh thoảng rơi xuống.

Mà phía bên trong hang đá thâm sâu, tĩnh mịch, tiếng bước chân không nhanh không chậm dần trở nên rõ ràng.

Tống Khanh xuất quan!

Vết thương trên tay Tô Tái Tái mãi mà không thể cầm máu, người giấy nhỏ và lệ quỷ vất vả mất một lúc lâu mới có thể cầm máu được.

Bây giờ cô đang ngồi ở trong đình hóng gió bên cạnh hồ nước ở nhà cũ của nhà họ Bạch, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát trước khi trở về.

Lúc này, nữ quỷ trong hồ nổi lên mặt nước, nửa thân quỷ đứng trong nước dựa cằm lên cánh tay, cứ giữ tư thế đó nhìn người giấy nhỏ và lệ quỷ bận tới bận lui.

Xương đuôi nhàn nhã đung đưa qua lại trong nước, thỉnh thoảng còn trồi lên khỏi mặt nước rồi đập nước tung tóe, sau khi thu lại cái khí tức âm u tàn bạo, chỉ lẳng lặng nằm đó nhìn, nhưng mà càng nhìn càng thấy... hơi kỳ lạ?

Đến cả con ngươi cũng chỉ to như lỗ kim châm, dường như cả con mắt chỉ toàn lòng trắng, nhìn lâu cũng không có cảm giác kinh khủng như trước kia nữa.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 528


Ngay cả khi Tô Tái Tái yêu cầu được xem chiếc còi bằng xương mà cô ta vừa lấy lại, cô ta cũng thoải mái đưa cho cô nhìn.

“Chẳng trách, thì ra nó được làm từ xương của cô à.” Sau khi Tô Tái Tái xem xong, đưa chiếc còi xương lại cho nữ quỷ.

Nữ quỷ thấy vậy cũng không đưa tay ra, há miệng đưa ra một vật gì đó màu trắng, có hơi cảnh giác mà đưa lại gần tay của Tô Tái Tái.

Máu của huyền sư, đúng thật là thứ tốt.

Đáng tiếc là cô ta không thể lên bờ, để máu nhỏ xuống trên đồng cỏ như thế này thì lãng phí quá.

Nhưng hiện tại, trên ngón tay của Tô Tái Tái vẫn còn dính chút vết máu, nếu như có thể...

Nữ quỷ nghĩ tới đây, những sợi chỉ đi ra từ trong miệng càng lúc càng trở nên sống động theo dòng suy nghĩ của nó, chúng bắt đầu nhảy múa trong không trung.

Đó là những sợi thịt màu trắng, ước chừng dày hơn sợi bún gạo một vòng, trông giống như thịt nhưng cũng giống như con giun con rắn ngọ nguậy.

Nhưng còn chưa đợi vật kia kịp đến gần Tô Tái Tái, người giấy nhỏ đáng yêu đang ngồi ở bên cạnh bàn đá đung đưa đôi chân lập tức nhìn về phía nữ quỷ, cả người phát ra uy áp lạnh lẽo từ trong cơ thể bắn về phía nữ quỷ.

Thứ giống như sợi thịt màu trắng kia bị dọa sợ nhanh chóng rụt về, nữ quỷ vốn đang nằm ở lan can nơi đình hóng gió cũng hoảng hốt lùi lại, hai tay chống lên bên bờ, chỉ để nợ ra nửa khuôn mặt, còn chưa hết hoảng sợ nhìn người giấy nhỏ,

...

Cô ta chỉ biết là Tô Tái Tái rất lợi hại, vẫn luôn con thường sự tồn tại của người giấy nhỏ, cô ta cho là thứ này chỉ là một thú cưng gì đấy của Tô Tái Tái mà thôi.

Nhưng cái khí tức mới bộc phát ra vừa rồi, sao chẳng khác khí tức của Tô Tái Tái chút nào vậy?!

Nữ quỷ lúc này mới chợt hiểu ra mình đã nhìn lầm, người giấy nhỏ... Rõ ràng chính là Tô Tái Tái.

Hoặc có thể nói chính xác là... Phần lớn năng lực của Tô Tái Tái đều ở trên người giấy nhỏ.

Nhưng, tại sao lại như thế được?

Nữ quỷ không hiểu, cũng không dám manh động nữa.

Sợi thịt nhanh chóng rút vào trong miệng, nữ quỷ lúc này mới khiếp sợ nhìn Tô Tái Tái, mái tóc như rong biển bay lên không trung, vừa lắc lư để thăm dò, vừa quan sát động tĩnh của người giấy nhỏ.

Rất sợ nó sẽ đột nhiên nổi đóa lên, đến lúc đó ngay cả cơ hội để chạy trốn mình cũng chẳng có.

Người giấy nhỏ ngồi ở bên cạnh bàn đá, hai chân không còn đung đưa nữa, đôi mắt như hạt đậu đáng yêu lúc này đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ quỷ.

Toàn thân được bao bọc bởi khí tức lạnh lùng, tàn nhẫn.

Cho đến khi được Tô Tái Tái đưa tay xoa đầu, nó mới thu liễm khí tức lại, giống như một con thú nhỏ đã được vuốt lông thành công, đôi mắt như hạt đậu hơi nheo lại rồi mở mắt ra lần nữa, dáng vẻ lúc ngẩng đều nhìn Tô Tái Tái lại quay về vẻ đáng yêu vốn có.

Nó bay lên trên vai Tô Tái Tái, đổi địa điểm tiếp tục đung đưa chân một cách đáng yêu.

Dáng vẻ dễ thương này làm gì còn lạnh lùng như vừa nãy nữa.

Sau khi Tô Tái Tái lại đưa tay ra để người giấy nhỏ ngồi yên xong, lúc này cô mới nghiêng đầu nhìn về phía nữ quỷ, khẽ cười, rồi nói: “Cô tưởng lợi dụng được tôi mà dễ thế à.”

Nói xong cũng không cần chờ mái tóc dài của nữ quỷ duỗi tới đây, cô ném thẳng còi xương của cô ta đi, chiếc còi xương bay lên cao nhanh chóng xoay vòng rồi bay vào trong hồ nước.

Nữ quỷ thấy vậy cũng không bám trên lan can nữa, nhảy lên xoay người về phía sau, một sợi thịt bay ra từ trong miệng, quấn quanh lấy chiếc còi xương rồi nuốt vào bụng.

Tiếng nuốt “Ừng ực” và tiếng “ào” lúc rơi xuống nước vang lên cùng một lúc.

Chỉ có điều âm khí của hồ này quá nặng, cho nên dù có động tĩnh lớn như vậy thì không tới mấy giây mặt hồ đã khôi phục lại dáng vẻ tĩnh lặng vốn có của nó.

Chỉ còn lại nữ quỷ ở dưới nước, làn da nhợt nhạt oán hận trong lòng, chậm rãi lội qua, cái đuôi lại vỗ một cái, lặng lẽ lẻn vào chỗ sâu hơn dưới đáy hồ.

Chờ đợi một con mồi không biết lúc nào sẽ tới cửa, chờ đợi một cơ hội được ăn máu thịt tươi ngon.

Tô Tái Tái chống tay lên cằm, vẫn luôn nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng.

Mãi cho đến khi mặt hồ yên tĩnh hẳn rồi cô mới chậm rãi lắc đầu.

Những sinh hồn trong hồ đã bị hại chết quá lâu rồi, cộng thêm Phụng Hồng Bác còn cố ý dùng tà thuật để luyện chế, cho nên mới tạo ra một con quái vật xương đuôi ở dưới đáy hồ như vậy.

Nhất là bây giờ chỉ còn sót lại một người, trước đây mang Tiền Nguyên Nguyên tới đây thực tập, người này có biểu hiện khác thường nhất, trông có vẻ thông minh hơn những người khác rất nhiều.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 529


Bây giờ nhìn thấy cái còi xương, Tô Tái Tái mới hiểu được nguyên do vì sao.

Sau khi tìm lại được mảnh xương cuối cùng của mình, cộng thêm các trận pháp kết giới xung quanh che chở cho nhà cũ của nhà họ Bạch, chỉ cần không có ai tìm đường chết, thì trong vòng ba đến năm năm, nữ quỷ kia sẽ tự biến mất, nước ở hồ cũng sẽ trở nên bình thường.

Hừm... Không biết xử lý xong chuyện nhà rồi, Trình Hồng Huy đã thuận lợi tiếp quản nhà họ Trình có hứng thú tới đây giúp cô chăm sóc căn nhà này không đây?

Đang lúc Tô Tái Tái nghĩ vậy, con quạ trắng mà trước đó cô thả ra ngoài cũng đã quay lại.

Sau khi nó vỗ cánh, nó trượt dần xuống, thậm chí lúc đang độ cao trên trời để chuẩn bị đáp vào đình hóng gió nó còn đột nhiên trở nên nghịch ngợm, cố ý vạch một làn nước ở trên mặt hồ, lúc này mới chịu bay vào trong đình hóng gió.

Nó đáp lên bàn đá, nghiêng đầu hết trái rồi phải, nhìn Tô Tái Tái rồi phát ra âm thanh “cru cru cru”.

Tô Tái Tái nghe thấy vậy thì cười rồi đưa tay ra gõ nhẹ lên đầu con quạ trắng nói: “Con quạ đen không có kêu giống vậy đâu.”

... Hả? Không phải kêu thế à?

Ôi trời cũng chẳng quan trọng lắm, dù sao nó chỉ là một tấm bùa chú mà thôi, bắt chước được tiếng kêu của loài chim đã là sự chuyên nghiệp lớn nhất rồi.

Quạ trắng đứng ở chỗ đó kiêu ngạo hất đầu lên, có một tia sáng màu trắng từ chân nó xoay tròn lên, chẳng mấy chốc đã biến thành hình dáng bùa trắng vốn có, nhanh chóng chui vào trong mũ trùm đầu của Tô Tái Tái.

Ánh sáng màu trắng bay tá lả không hề tiêu tan mà từ từ rơi vào tay Tô Tái Tái như một bông bồ công anh, sau đó mới khẽ tan ra rồi biến mất.

Thật đáng tiếc, quạ trắng tìm vết máu được nửa đường thì khí tức biến mất, không công quay về.

Nhưng mà cũng không phải là không thu hoạch được gì, dù sao thì cô cũng biết đó là ai qua miệng của nữ quỷ kia rồi.

Nhưng mà trước khi ra tay... Cô phải chuẩn bị một số thứ mới được.

Tô Tái Tái gõ nhẹ lên mặt bàn, vừa suy nghĩ vừa nhìn ra một nơi nào đó bên ngoài đình hóng gió.

... Đó là nơi mà cô phát hiện ra vết máu của Phụng Hồng Bác trước đây.

“Tụi em cẩn thận tìm trong nhà, vết máu ở bên kia cũng thu thập, sau này chị còn có chỗ cần dùng.” Tô Tái Tái chỉ vào bãi cỏ, nói với lệ quỷ đang ngụy trang thành viên ngọc đen.

Vừa dứt lời, lệ quỷ lập tức hóa thành làn sương dày đặc, mỗi một con bay về một hướng khác nhau.

Tô Tái Tái và người giấy nhỏ cùng nhau chờ lệ quỷ thu thập vết máu xong, thừa dịp đăng một bài đăng Weibo trên điện thoại.

“... Tới đây, tới đây, tới đây nào, mau đến đây xem đi, xem bói xem tướng xem quẻ thôi, mỗi ngày một người, vận may hoàn toàn miễn phí ~”

Ngay khi vừa đăng bài lên, Tô Tái Tái ngây cả ra.

... Không phải chứ đại lão, bây giờ ngài đang làm trò gì đấy?

Chẳng lẽ vừa rồi ngài ở trên buổi phát sóng trực tiếp nói là mình đột nhiên có việc là đi làm chuyện này đấy à?! Này! Ngài là khách quý thường trú của Huyền Linh Sư đấy nhé! Làm việc không đàng hoàng như thế này có ổn không đấy!

Nhưng mà vừa mới nói ra mấy lời lẽ nghe có vẻ như là “lời hay ý đẹp” thì những fan khác đã rụt rè giơ tay: “Ờm... Nếu như muốn nói đến việc làm ăn không đàng hoàng thì bây giờ chị Tái Tái vẫn còn là học sinh ấy.

Ngoài việc học hành ra thì hình như tất cả việc còn lại đều được coi là không đàng hoàng nhỉ?”

Ờ thì...

Fan và cư dân mạng đồng loạt ngẩn ngơ, sau đó quyết định cùng nhau bịt miệng bạn fan lương thiện này.

Không! Coi như bạn chưa nói gì hết nhé! Mau im đi!

Dĩ nhiên ngay sau khi các fan đang nháo nhào thì bốn viện của Huyền môn đã bắt đầu tranh giành vị trí.

“Tôi! Tiểu Tái! Mau chọn tôi đi.” Viện trưởng Lý của Luyện Đan Viện giơ tay.

“Chọn ông làm gì? Nên chọn Phù Lục Viện của chúng tôi mới đúng! Tiểu Tái! Mau nhìn mấy đứa nhỏ của Phù Lục Viện đi!”

“Này lão Ngô kia, ông lại còn hèn hạ đến mức dùng thủ đoạn này cơ à?!” Viện trưởng Lý không thể tin nổi: “Uổng công tôi và ông là bạn bè nhiều năm như vậy!”

Ngô Thẩm Văn: “Hờ hờ hờ.”

“?! Ông chờ đấy, bây giờ tôi sẽ đến văn phòng tìm ông!”

Này... Hai viện trưởng các ông muốn đánh nhau đấy à? Có học trò nào của Huyền Học Viện có lòng tốt bụng phát sóng trực tiếp giúp được không?

Cư dân mạng bình thường như chúng tôi cũng muốn hóng chuyện với mọi người~

Đang lúc trên mạng đang vô cùng sôi nổi thì Tô Tái Tái nhận được một cuộc gọi từ Chu Phổ.
 
Back
Top Bottom