Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 410


Hơn nữa nghe còn rất phấn khích.

“Tin tốt gì thế mẹ?” Bạch Ngữ Dung bình tĩnh ngồi xuống ghế, thuận miệng hỏi một câu, đồng thời vươn tay lấy đại một chai trong đống chai lọ trên bàn, cầm lên ngắm nghía, tâm hồn thả bay đi đâu đó, chẳng biết đang nghĩ gì.

Tới khi nghe thấy Hứa Tần Nhã ở đầu dây bên kia ríu rít nói một hơi dài, Bạch Ngữ Dung mới dần thu lại biểu cảm thờ ơ, không quan tâm trên mặt, tay chầm chậm hạ xuống, đặt cái chai về vị trí cũ, lòng mừng rỡ hân hoan không biết phải làm thế nào.

Bấy giờ, thái độ của cô ta quay ngoắt một trăm tám chục độ, vội vàng cầm lấy điện thoại bằng cả hai tay, hỏi: “Mẹ nói… ông ba Phụng ấy hả? Có thật là ông ba Phụng của nhà họ Phụng kia không mẹ?”

“Đúng vậy!” Hứa Tần Nhã cũng toét miệng cười: “Không ngờ năm đó ông hai của con còn để lại cho chúng ta món quà lớn tới vậy. Ngữ Dung nè, nếu sắp tới có người của nhà họ Phụng tới tìm con thì nhớ biểu hiện tốt một chút, biết chưa?”

“Dạ, vâng, mẹ cứ yên tâm, con hiểu mà.” Bạch Ngữ Dung ngoan ngoãn đồng ý, rồi tạm ngừng vài giây, sau đó giả vờ như thuận miệng hỏi: “Phải rồi, mẹ này, thuốc của mẹ hết chưa? Có cần con gửi thêm về không ạ?”

“Vẫn còn mấy viên, có điều…” Chẳng biết nghĩ tới chuyện gì, Hứa Tần Nhã bỗng mở miệng cười: “Con gửi thêm mấy hộp về nhà để mẹ đem biếu cho ông ngoại với cậu của con.”

“Dạ, không thành vấn đề.” Bạch Ngữ Dung gật đầu.

Tựa như một chiếc áo bông nhỏ tri kỷ, cô ta lại ngọt ngào hỏi thăm Hứa Tần Nhã thêm một lát rồi mới cúp điện thoại.

Vừa cúp máy, Bạch Ngữ Dung tức khắc hào hứng đứng dậy khỏi ghế, đi tới đi lui mấy vòng trong phòng mới dần dần tỉnh táo lại.

Nhà họ Phụng à, đó là đối tượng mà tới cả bốn gia tộc lớn cũng phải tranh nhau lấy lòng đấy.

Nếu có thể giữ gìn được mối quan hệ này với nhà họ Phụng, thế thì nhà họ Mễ…

Bạch Ngữ Dung bĩu môi, trên mặt lộ rõ vẻ xem thường.

Đứng trước châu ngọc, nhà họ Mễ có là cái đinh gì đâu?

***

Mặt khác, tại nhà họ Mễ.

Lúc này, Mễ Ông Thành đang trò chuyện vui vẻ với Phụng Hồng Bác mà chẳng hề hay biết rằng có một con nhóc dám xem thường nhà họ Mễ.

Ông ta sung sướng đi tới đi lui trong phòng một hồi, sau đó mới quay sang nói với con trai mình là Mễ Nghĩa Văn: “Xem ra chuyến này đám Chu Phổ hoàn toàn trở mặt với nhà họ Phụng rồi.”

Nói tới đây, Mễ Ông Thành hả hê hừ nhẹ một tiếng.

Mễ Nghĩa Văn đứng bên cạnh, lén lút cử động chân phải, rồi cất tiếng hỏi: “Cha à, kế tiếp, bên phía Chu Phổ…”

“Không cần để ý tới.” Mễ Ông Thành hờ hững phẩy tay, cười khẩy, đắc ý nói: “Dám đắc tội nhà họ Phụng, chúng ta không phải làm gì hết, chỉ cần thả tin tức này ra ngoài, tự khắc có người tranh nhau ra tay diệt trừ ông ta thôi.”

Mễ Nghĩa Văn gật đầu, thoáng cau mày.

Mễ Ông Thành vốn còn định nói thêm gì đó, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy con trai mình như vậy, thế là nhíu mày hỏi: “Nghĩa Văn, con sao thế?”

“Ba, ban nãy lúc Ôn Liễu ra tay...” Mễ Nghĩa Văn hơi nhúc nhích bàn chân: “Con cảm giác sức lực của cô ta không đúng lắm.”

Ông ta dừng một chút, khi thấy Mễ Ông Thành có ý bảo mình nói tiếp thì mới mở miệng: “Con thấy... có lẽ vết thương của cô ta không nặng như trong lời đồn đâu ạ.”

Thì ra là chuyện này.

Mễ Ông Thành nghe xong thì khoát tay, trưng ra vẻ mặt “ba còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm chứ” rồi bảo: “Chỉ có một chiêu thì đâu thể nói chắc được gì, hơn nữa con cũng đâu ngờ là Ôn Liễu sẽ ra tay, đúng chứ?”

“Nhưng mà...” Mễ Nghĩa Văn còn muốn nói thêm cái gì nhưng lại bị Mễ Ông Thành cắt ngang.

“Rồi rồi, đừng để ý chuyện này nữa.” Mễ Ông Thành dửng dưng phất tay: “Mấy năm qua con đã dồn hết tâm huyết vào việc xây dựng và phát triển nhà họ Mễ, cho nên thể lực có phần suy sút cũng là chuyện bình thường thôi.

Đối với mấy đứa mà nói thì cách nhận biết vị trí huyệt vốn là kiến thức cơ bản, con không cần tự coi thường mình như thế.”

Thấy Mễ Ông Thành đã nói đến mức này, Mễ Nghĩa Văn cũng không tiện nói thêm gì nữa, cho nên ông ta chỉ đành gật đầu im lặng.

Mễ Ông Thành thấy thế thì vừa lòng gật đầu, sau đó dường như lại nhớ đến cái gì cho nên hỏi: “Đúng rồi, con gọi điện thoại cho Mễ Nhã đi, nhờ con bé đi tìm con nhỏ bạn gì của nó để lấy thêm một ít đan dược. Hiện giờ chúng ta đã có mối quan hệ thân thiết với nhà họ Phụng rồi, phải tranh thủ lấy lòng bà Phụng luôn một thể.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 411


“Con hiểu rồi.” Mễ Nghĩa Văn gật đầu, thấy Mễ Ông Thành không còn gì muốn nói nữa thì ông ta mới khom người đi ra khỏi phòng.

Chỉ là sau khi khép cửa lại, ông ta không khỏi nhíu mày lắc lắc phần cổ chân.

Chẳng lẽ... thật sự là do mình đã bỏ bê rèn luyện quá lâu ư?

Mễ Nghĩa Văn suy nghĩ một lát, sau đó quyết định vứt chuyện này ra khỏi đầu. không hề suy nghĩ đến nữa.

----

Thành phố C.

Sau khi cúp điện thoại xong, tâm trạng của Hứa Tần Nhã vô cùng tốt.

Bà ta ngồi trước bàn trang điểm, đầu tiên là dùng nước ấm uống viên đan dược mà Bạch Ngữ Dung đưa, kế đó mới vừa ngân nga một khúc nhạc vừa thực hiện chu trình skincare của ngày hôm nay.

Lúc xoa tới phần cổ sau tai, ngón tay của Hứa Tần Nhã đột nhiên run lên một cái như bị điện giật, sau đó vội vàng rụt lại.

Ảnh ngược trong gương cũng phản chiếu lại biểu cảm khiếp sợ đến tột cùng của bà ta.

Ban nãy khi sờ đến phần cổ sau tai... đầu ngón tay của bà ta truyền đến cảm giác như bị thứ gì đó l**m m*t.

Hơn nữa không chỉ có một cái!

Cảm giác này giống như trên cổ mọc ra hai cái miệng cá, bởi vì thiếu oxy cho nên chúng nó ngoi lên mặt nước không ngừng mấp máy để hô hấp, mà lúc nãy ngón tay của bà ta lại vô tình đụng tới cho nên mới có cảm giác như bị m*t một cái.

Hứa Tần Nhã trừng mắt nhìn bản thân mình trong gương, bà ta gian nan nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy giơ tay muốn sờ thử phía sau cổ một lần nữa.

Ngay lúc sắp chạm đến, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra làm Hứa Tần Nhã “á” lên một tiếng, bà ta sợ đến mức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Bạch Văn Liên - người đang hoang mang đẩy cửa tiến vào.

“Sao thế em?” Tay của Bạch Văn Liên vẫn còn nắm lấy then cửa, thấy Hứa Tần Nhã vẫn giữ nguyên vẻ mặt hoảng sợ nhìn mình chằm chằm, ông ta hoàn toàn không hiểu mô tê gì.

Nỗi sợ hãi dần vơi đi, thay vào đó là cơn giận như núi lửa chực phun trào.

Hứa Tần Nhã trừng mắt nhìn Bạch Văn Liên, vỗ mạnh lên ghế dựa và quát: “Anh làm em sợ muốn chết nè! Sao anh vào phòng mà không gõ cửa gì hết vậy?!”

Bạch Văn Liên ngớ người: “Nhưng trước giờ có khi nào anh gõ cửa đâu? Anh còn chưa nói em đấy, tự nhiên sồn sồn lên làm anh sợ hết hồn đây này.”

Ông ta tức giận khoát tay, vừa đóng cửa lại vừa cởi cà vạt: “Đừng cãi nhau với anh vì ba cái chuyện vặt vãnh này nữa, tan làm xong anh còn phải đi thăm mẹ, bây giờ anh mệt lắm rồi đây.”

Bạch Văn Liên nói xong thì đi tới sô pha nhắm mắt lại ngồi xuống, thậm chí còn dùng tay xoa xoa sống mũi, thể hiện mình đã mệt tới mức không muốn nói chuyện.

Hứa Tần Nhã vẫn còn giận lắm, nhưng sau khi nghe chồng mình bảo là vừa đi thăm bà nội Bạch xong thì sắc mặt của bà ta trở nên khá kỳ quái.

Ngay giây tiếp theo, bà ta đột nhiên quay phắt về phía Bạch Văn Liên, như thể đang sợ ông ta phát hiện biểu cảm lúc này của mình vậy.

Khi thấy Bạch Văn Liên vẫn còn nhắm mắt xoa sống mũi, bà ta nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt, ra vẻ quan tâm đi tới gần chồng mình.

“Sao thế anh? Chẳng lẽ là công ty lại xảy ra chuyện gì ư?” Hứa Tần Nhã đứng sau sô pha xoa bóp bả vai cho Bạch Văn Liên, giúp ông ấy giảm bớt mệt mỏi.

Bạch Văn Liên nghe xong thì khẽ thở dài, vừa nhắm mắt thư giãn vừa nói chuyện phiếm với Hứa Tần Nhã: “Cũng nhờ có ông ba Phụng cho nên mấy ngân hàng kia đã không còn hối mình nhiều như lúc trước nữa.

Có điều mỗi ngày công ty đều sẽ xuất hiện vấn đề mới, không phải chuyện này thì là chuyện kia, qua qua lại lại cũng chỉ có mấy cái rắc rối đó thôi.”

“Vậy sao anh lại...” Nghe ông ta nói như thế, hai mắt Hứa Tần Nhã lập loè, bà ta giả vờ ra vẻ khó hiểu để hỏi dò: “Chẳng lẽ là mẹ bị sao hả anh?”

Bạch Văn Liên lại không nhịn được thở dài một hơi, chậm rãi lắc đầu.

Hứa Tần Nhã thấy ông ta như thế thì hỏi dồn: “Sao vậy anh? Tình hình tệ lắm à?”

Bà ta dừng một chút rồi lại thúc giục: “Trời ạ, em đang hỏi anh đấy, đừng thở dài nữa, mau trả lời em đi chứ.”

Nghe giọng nói của bà ta, không biết Bạch Văn Liên nghĩ tới cái gì mà đột nhiên cười phì một tiếng, nụ cười này làm Hứa Tần Nhã sợ tới mức hơi run lên.

Bà ta giả vờ tức giận bảo: “Lúc này mà anh còn cười được nữa hả?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 412


Bạch Văn Liên lắc đầu, giơ tay vỗ lên mu bàn tay đang đặt trên vai mình của Hứa Tần Nhã rồi trấn an bà ta: “Anh chỉ nhớ tới một chuyện mà thôi, bình thường em hay cằn nhằn với anh về mẹ, vậy mà bây giờ vừa nghe anh nói bệnh của mẹ có thay đổi thì em lại sốt ruột không thôi. Em như thế làm anh yên lòng lắm đấy.”

Ông ta ngừng một lát rồi lại tiếp tục vỗ lên mu bàn tay của Hứa Tần Nhã, cười nói: “Em đừng nghĩ nhiều, anh chỉ đang cảm thấy vui thôi.”

Hứa Tần Nhã nghe xong không khỏi thầm thở phào một hơi, sau đó hờn dỗi mở miệng: “Đương nhiên rồi, bất mãn thì bất mãn chứ đó vẫn là mẹ chồng của em mà.”

Nói xong, bà ta lại đẩy bờ vai của ông ta rồi thúc giục: “Anh mau nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, đừng bắt em phải đoán già đoán non suốt vậy chứ.”

Lúc này Bạch Văn Liên mới chịu nói: “Mẹ ngủ nhiều hơn lúc trước, hôm nay lúc anh đến thăm cũng không thấy mẹ tỉnh. Phía bệnh viện đã kiểm tra mấy lần rồi mà không khám ra vấn đề gì cả, kết quả đều cho thấy mẹ rất khỏe mạnh. Cho nên anh nghĩ...”

Bạch Văn Liên dừng một chút: “Có khi nào trong lúc không để ý mẹ đã bị người ta giở trò hay kh... Ui da!”

Lời còn chưa dứt, bả vai của Bạch Văn Liên đột nhiên đau nhói, ông ta vội vàng tránh khỏi bàn tay của Hứa Tần Nhã, vừa xoa vai vừa xoay người lại, nhíu mày bực bội nói: “Sao tự dưng em mạnh tay dữ vậy?”

Hứa Tần Nhã lập tức tỉnh táo lại, bà ta trừng mắt nhìn Bạch Văn Liên một cái, tức giận nói: “Ai bảo anh đột nhiên nói như thế làm chi, em giật hết cả mình đây này.”

Bà ta nói xong thì ngượng ngùng duỗi tay tính sờ lên vai chồng mình: “Anh không sao chứ? Đau lắm hả?”

Bạch Văn Liên “ừ” một tiếng, tùy ý khoát tay ý bảo Hứa Tần Nhã không cần mát xa cho mình nữa.

Hứa Tần Nhã đi vòng qua sô pha ngồi xuống bên cạnh Bạch Văn Liên, thân mật khoác tay ông ta: “Sao tự nhiên anh lại nghĩ như thế?”

“Anh cũng không biết nữa.” Bạch Văn Liên cũng cảm thấy khá khó hiểu.

Ông ta chợt nhớ ra, lúc đi thăm bà nội Bạch thì tầm mắt của ông ta có vô tình chạm phải tầm mắt của con mèo mà bà ấy nuôi, khi ấy ông ta đã đờ người mất vài giây.

Đến khi tỉnh táo lại, trong đầu Bạch Văn Liên đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này.

Hứa Tần Nhã ngồi ở một bên cẩn thận chú ý quan sát vẻ mặt của Bạch Văn Liên, thấy ông ta dường như chỉ là nói vu vơ thôi thì thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng.

Sau đó bà ta đẩy ông ta một cái rồi nói: “Anh toàn cứ hay nghĩ nhiều rồi thành nghĩ bậy không à. Mẹ cũng đã lớn tuổi rồi, ngủ nhiều cũng là chuyện bình thường. Mấy người già khác cũng vậy mà.”

“Thật không?” Bạch Văn Liên nhíu mày.

“Đương nhiên rồi.” Hứa Tần Nhã nói rất tự nhiên, thấy chồng mình còn nghi ngờ thì lập tức nói: “Em biết là do nhà mình thường xuyên tiếp xúc với mấy chuyện huyền học, nên anh hay nghĩ nhiều một chút cũng là chuyện bình thường thôi mà.”

Hình như đúng là do vậy thật.

Chẳng lẽ là do mình nghĩ quá nhiều rồi sao?

Bạch Văn Liên im lặng gật gật đầu.

Hứa Tần Nhã thấy Bạch Văn Liên bị mình thuyết phục thành công, đang định thở phào thì ông ta đột nhiên lại quay đầu nhìn bà ta nói: “Hay là mình tìm người xem thử một chút đi? Anh không rành mấy vụ lắm, em có quen biết ai không? Hay là bên phía nhà em có quen ai không?”

Bạch Văn Liên vừa nói xong thì mặt Hứa Tần Nhã cũng xụ xuống, bà ta đẩy ông ta ra, đứng bật dậy, tức giận nói: “Muốn tìm thì anh đi mà tự tìm đi, em không biết, anh cũng đừng hỏi ba em làm gì.”

Sự tức giận của bà ta tới rất bất ngờ.

Bạch Văn Liên khó hiểu nhìn Hứa Tần Nhã đã ngồi xuống lại bàn trang điểm và tiếp tục dưỡng da, ông ta nhíu mày khó chịu nói: “Anh chỉ nhờ em tìm người kiểm tra xem sao thôi, có gì đâu mà em phải tức giận đến vậy?”

Hứa Tần Nhã đặt mạnh cái chai xuống bàn trang điểm tạo một tiếng thật to, bà ta nhìn Bạch Văn Liên thông qua gương, nghiến răng nói: “Tại sao em lại tức giận? Chẳng lẽ anh còn không biết à? Mấy chuyện này không thể nói lung tung, anh có biết là dù không có chuyện gì nhưng vì anh cứ nói mãi thì nó lại thành có chuyện thật hay không hả?”

Thì ra là thế.

Bạch Văn Liên hơi ngượng ngùng, ông ta đâu biết mấy chuyện đó đâu.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 413


Ông ta nhìn Hứa Tần Nhã một lúc sau đó mới đứng dậy đi về bà ta: “Thôi mà.”

Rồi ôm lấy vai bà ta, nhẹ nhàng nói: “Thì tại vì anh không có rành mấy chuyện này mà, được rồi được rồi, về sau mấy chuyện như thế em cứ nói thẳng cho anh biết là được, cần gì phải cáu lên như vậy chứ.”

Hứa Tần Nhã chùng vai vài cái nhưng vẫn không đẩy được ông ta nên cũng thôi, bà ta lại nhìn vẻ mặt của ông ta thông qua gương, lần này thì bà ta chắc chắn là chuyện này xem như đã qua rồi.

Đang định tiếp tục dưỡng da thì mới nhớ tới việc mình còn chưa kịp làm trước khi Bạch Văn Liên vào phòng.

Thế là Hứa Tần Nhã lại một lần nữa nhìn Bạch Văn Liên, sâu trong tầm mắt có chút nghi ngờ nói: “À, anh nhìn sau tai em thử có cái gì ở đó không? Sao nãy em thấy có gì đó là lạ.”

“Lạ cái gì?” Bạch Văn Liên nghe thế thì cúi đầu nhìn phần sau tai của Hứa Tần Nhã kỹ càng, không thấy gì cả nên nói: “Anh không thấy cái gì lạ hết cả.”

“… Không có gì cả sao?” Hứa Tần Nhã nhìn Bạch Văn Liên thông qua gương, đưa tay lên định tự mình sờ kiểm tra xem nhưng mới được nửa đường thì lại không dám động vào.

Đến giờ bà ta vẫn còn nhớ như in cảm giác kì lạ lúc nãy.

Bạch Văn Liên thấy Hứa Tần Nhã như thế thì mới “Ôi dào” một tiếng rồi cầm lấy tay bà ta, nhấn tay bà ta vào sau tai nói: “Em tự sờ thử xem là biết ngay ấy mà.”

Động tác của ông ta quá nhanh và quá bất ngờ làm cho bà ta không nhịn được mà thét lên một tiếng. Khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi.

Mãi cho đến lúc xác nhận được là không có gì mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thấy chưa, anh đã bảo là không có gì cả mà.” Bạch Văn Liên cười lắc đầu, xoay người đi về phía phòng tắm, để lại một mình Hứa Tần Nhã ngồi ở trước bàn trang điểm nhìn khuôn mặt còn chưa thoát khỏi sự sợ hãi lúc nãy.

Có lẽ… lúc nãy mình cảm giác sai rồi, nhỉ?

Hứa Tần Nhã nuốt một ngụm nước bọt, tự an ủi bản thân.

Đêm khuya, khi hai người đều đã ngủ say, trong phòng chỉ còn lại hít thở thì lại có một tiếng động kỳ lạ không biết phát ra từ khi nào, dần dần bước đều theo tiếng hít thở.

Tiếng động đó… giống như là có rất nhiều miệng con cá đang ngoi lên mặt nước và hít thở không khí bằng miệng.

“Bóc! Bóc!” không thể xác định được có tất cả bao nhiêu cái miệng.

Lúc đầu tiếng thở này còn rất nhỏ, nhưng dần dần tần suất nhiều lên, làm cho Hứa Tần Nhã ngủ không ngon giấc.

Bà ta vừa ngủ vừa nhíu mày, một lúc sau thì nghiêng người sang một bên ngủ.

Vừa đúng lúc lộ ra phần cổ sau tai trái của bà ta.

Mà lúc này, ở phần sau tai trái của bà ta kéo dài đến phía cổ có hai hàng lỗ đen đang nhấp nháy.

Ở phía trên cùng đã có lỗ to bằng một cái đồng xu, càng xuống phía dưới thì càng nhỏ, cái nhỏ nhất cỡ đầu ngón tay cái.

Rậm rạp chằng chịt hai hàng lỗ đen, đếm kỹ có tầm hơn hai mươi cái lỗ.

Mà lúc này, từ trong cái lỗ đó đang phát ra tiếng “Bóc! Bóc!” Dường như có thứ gì đó đang ký sinh ở trên người Hứa Tần Nhã và đang hít thở không khí thông qua những cái lỗ này.

“Bóc! Bóc! Bóc!... Bóc!” một tiếng, ở phía cuối đột nhiên lại lộ ra thêm hai cái lỗ to bằng lỗ kim, một con sâu màu trắng đang cọ quậy ở bên trong đó, nó há mồm ra phần rìa lỗ rồi cũng bắt đầu cùng với đồng loại của mình tạo ra tiếng “Bóc! Bóc!”.

Trong đêm khuya thanh vắng, tiếng phao bị chọt thủng lại chồng lên tiếng hít thở của hai người, hài hòa tới mức quỷ dị.

—-----

Sáng sớm hôm sau, Mễ Nhã học xong hai tiết đầu thì đi tìm Bạch Ngữ Dung đòi đan dược theo lời sai bảo của Mễ Nghĩa Văn.

Trên đường tới Luyện Đan viện thì Mễ Nhã gặp Bạch Ngữ Dung đang đi hướng ngược lại, cô ta lập tức cười về phía Bạch Ngữ Dung gọi: “Đàn em Ngữ Dung.”

Tiếc là hình như Bạch Ngữ Dung không nghe thấy tiếng gọi của cô ta, vẫn tiếp tục đi về phía trước.

Mễ Nhã lại kêu hai tiếng, cũng nhanh chóng đuổi theo.

Chờ tới lúc thấy Bạch Ngữ Dung vẫn làm như không nghe thấy thì mới nhíu mày quát một tiếng: “Bạch Ngữ Dung!”

Bạch Ngữ Dung lúc này dường như vừa mới nghe được tiếng gọi, cô ta dừng bước rồi xoay người lại, nhìn Mễ Nhã cười nói: “Ôi, thì ra là đàn chị đang gọi em đấy à?”

Bạch Ngữ Dung dùng tay vén tóc mai ra sau tai rồi mới tiếp tục nói: “Có gì không chị?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 414


Mễ Nhã nhìn chằm chằm vào Bạch Ngữ Dung, chân mày nhíu chặt, vẻ mặt rất khó chịu.

Trong lòng Mễ Nhã cảm thấy rất khó hiểu, vì sao chỉ mới qua có một hai ngày mà thái độ của Bạch Ngữ Dung với mình lại thay đổi thành như vậy chứ?

Có điều nhớ tới lời sai bảo của Mễ Nghĩa Văn, dù đang rất tức giận nhưng cô ta vẫn cố nhịn, đi tới chỗ Bạch Ngữ Dung cười nói: “Ngữ Dung, vừa rồi em đang nghĩ chuyện gì nên không nghe được chị gọi à? Cũng không có gì, chị chỉ muốn hỏi em thử đan được lần trước em có còn nữa không… Chị muốn mua thêm một ít.”

Mễ Nhã nói tới cuối có hơi dừng lại một chút rồi mới thêm phần muốn mua vào.

“Còn.” Bạch Ngữ Dung gật đầu rất nhanh.

Mễ Nhã nghe xong thì vô cùng vui vẻ, cô ta nhanh chóng hỏi: “Tốt quá, bao nhiêu…”

Còn chưa kịp nói hết câu thì…

“Nhưng mà phần đó em để em tự dùng rồi.”

Nụ cười trên mặt Mễ Nhã cứng đờ, cô ta nhìn Bạch Ngữ Dung một hồi rồi mới lên tiếng như thể không nghe rõ: “… Cái gì?”

Bạch Ngữ Dung nhìn Mễ Nhã, mỉm cười với vẻ “thật xin lỗi”, đưa tay che miệng nói: “Xin lỗi đàn chị nhé, em nói là em phải dùng nó nên không thể cho chị được.”

“Em…” Mễ Nhã tức giận, trợn mắt nhìn Bạch Ngữ Dung.

Một lúc sau, cô ta nén cơn giận lại rồi nói: “Chị có thể trả nhiều tiền hơn để mua nó.”

“Chuyện này hả…” Bạch Ngữ Dung dùng tay xoắn lọn tóc và nó: “Để em nghĩ xem.”

“Xin lỗi đàn chị, bây giờ em có việc gấp phải ra ngoài nên không tán gẫu với chị nữa. Tạm biệt.”

“Bạch Ngữ Dung!”

Mễ Nhã nhìn Bạch Ngữ Dung đang nhanh chân rời đi, cô ta giận đến giậm chân.

Sau khi lồng ngực phập phồng dữ dội thì cô ta lập tức xoay người giận đùng đùng định đi về. Không ngờ vừa đi được hai bước thì gặp phải một trong những người hay đi theo mình.

Tình cờ lại là cô gái đến tìm Bạch Ngữ Dung để xin thuốc vào đêm hôm trước.

Khi nhìn thấy vẻ bối rối của đối phương thì Mễ Nhã biết cảnh tượng mình bị Bạch Ngữ Dung từ chối vừa nãy đã bị cô gái đó nghe thấy hết.

Thế là cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận.

Cô ta trừng mắt liếc nhìn đối phương rồi định rời đi, nào ngờ cô gái đó lúc này lại không biết điều, tưởng rằng mình có thể dỗ dành Mễ Nhã như thường lệ, thế là vội vàng đi theo cô ta.

Cô gái đó ở bên cạnh nịnh nọt nói: “Mễ Nhã, cô đừng giận. Cô yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ giúp cô dạy cho con khốn Bạch Ngữ Dung đó một bài học!”

Mễ Nhã đi một mạch về phía trước, hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô ta.

Cô gái thấy vậy, đảo mắt một vòng rồi nói tiếp: “Mễ Nhã, thật ra… trên tay tôi có một lọ đan dược do con khốn đó đưa cho, hay là… tôi về lấy cho cô nhé?”

Cô gái vẫn chưa kịp dứt lời thì Mễ Nhã lập tức dừng lại. Cô gái suýt đụng vào cô ta, nhưng may mắn đã tránh được.

“Cô nói…” Mễ Nhã từ từ quay lại, nhìn chằm chằm vào cô gái bám đuôi: “Cô có một lọ đan dược do Bạch Ngữ Dung cho sao?”

Cô gái lập tức gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, tối qua tôi đến... cô ta đã cho tôi.”

Sau khi nhanh chóng đổi lời thì cô gái lại nhìn Mễ Nhã với vẻ mặt đầy mong đợi: “Hay là bây giờ tôi đi lấy cho cô nha Mễ Nhã? Tôi thấy cô đang cần gấp. Dù sao thì tôi cũng…”

Trước khi những từ không cần dùng liền được nói ra thì Mễ Nhã thẹn quá hóa giận đã giơ tay lên, tát mạnh vào cô gái đó!

“Chát!” một tiếng, tát đến cô gái đó nghiêng mặt đi không nói lời nào, thậm chí còn bị đá thẳng vào bồn hoa bên cạnh, nghiêng người ngã vào lùm cây thấp.

Lùm cây mới được cắt tỉa cứa vào mặt và khóe mắt của cô gái, suýt nữa đã chọc vào mắt của cô gái đó.

“Mễ, Mễ Nhã?!” Cô gái sợ hãi nhìn Mễ Nhã, không biết mình đã làm sai điều gì.

Còn Mễ Nhã đã giận đến mức không thể kiềm chế được cơn giận dữ của mình.

Nếu là bình thường, cô ta chắc chắn sẽ không mất kiểm soát như vậy, nhưng lúc này, cô ta lại giận đến cả người run lên.

Cô ta hung dữ nhìn chằm chằm vào cô gái bám đuôi, cô ta thậm chí còn có ý định giết người.

Cô ta tức giận trước thái độ của Bạch Ngữ Dung, và càng bực bội hơn khi Bạch Ngữ Dung lại có thể đưa đan dược cho cô ta mà lại từ chối mình.

Đây chẳng phải là không coi nhà họ Mễ ra gì sao?!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 415


Điều càng bực hơn chính là người trước mặt này đây, người luôn đi bên mình để nịnh nọt lấy lòng này đây, bây. giờ. lại. dám. bố. thí. mình!!

“Mày là cái thá gì chứ…” Mễ Nhã trợn mắt nhìn cô gái, giận đến phát run.

Và hành động của hai người đã thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Họ vừa mới lại gần còn chưa kịp lên tiếng khuyên can thì đã nghe thấy Mễ Nhã nghiến răng nghiến lợi nói với cô gái: “Mày chẳng qua chỉ là một con chó vẫy đuôi với tao mà thôi, vậy mà dám chạy đến khoe khoang trước mặt tao à?!”

“Tôi… tôi không có!” Những cái nhìn xung quanh và sự khinh thường của Mễ Nhã dành cho mình đều khiến cô gái thấy vừa ấm ức vừa mất mặt. Cô gái lập tức che mặt và đáp lại trong nước mắt.

Nhưng Mễ Nhã nghe thấy, lại lao lên đá cô ta lần nữa.

Mễ Nhã vừa đá vừa mắng: “Cãi lời! Chó mà còn cãi lời sao?!”

Những học sinh xung quanh đều cau mày, khi họ đang định bước lên kéo Mễ Nhã ra thì đã có người nhanh tay hơn.

Người đó đi lên trước hai bước, đưa tay kéo lấy cổ áo sau của Mễ Nhã rồi ném cô ta về phía sau không chút khách sáo.

Mễ Nhã loạng choạng lùi lại nhưng vẫn không giữ được đà, thế là ngã chổng vó trước mặt mọi người.

Điều này gây ra một vài tiếng cười nhạo từ xung quanh.

“Ai? ! Ai dám chống lại nhà họ Mễ?!” Mễ Nhã càng giận hơn, vừa đứng dậy khỏi mặt đất vừa gầm thét.

“Tôi.” Tiền Nguyên Nguyên kéo cô gái ra khỏi bồn hoa rồi quay lại nhìn Mễ Nhã, lạnh lùng trả lời.

Sau khi thấy rõ là ai thì Mễ Nhã nghẹn họng.

Sau đó, cô ta trợn mắt nhìn Tiền Nguyên Nguyên, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba từ “Tiền Nguyên Nguyên!”, như thể thốt ra từ kẽ răng vậy: “Lại là cậu!”

“Tôi là người nên nói câu này mới phải.” Tiền Nguyên Nguyên cau mày nhìn Mễ Nhã: “Cô đã uống lộn thuốc à? Sao lại cọc cằn như vậy.”

Đó rõ ràng là một câu nói rất thản nhiên nhưng lại khiến Mễ Nhã sửng sốt.

Nhưng vào giây tiếp theo thì cô ta “Hừ!” một tiếng, giận dữ xoay người rời đi.

Vào khoảnh khắc cô ta quay người đi thì có một làn khói đen nhàn nhạt bay ra từ phía sau Mễ Nhã, khiến Tiền Nguyên Nguyên phải định thần nhìn lại, mà không thấy gì cả.

Tiền Nguyên Nguyên suy nghĩ, đang định đuổi theo để quan sát cẩn thận từ xa thì cậu ấy đã bị cô gái gọi lại.

“Cảm ơn đàn anh Tiền.” Cô gái che mặt cúi người với Tiền Nguyên Nguyên.

“Không sao. Mà cô đấy, mau đi xử lý vết thương đi.” Tiền Nguyên Nguyên cau mày nói khi nhìn thấy máu chảy ra qua các kẽ ngón tay của cô ta.

Cô gái gật đầu: “Em biết rồi. Cảm ơn đàn anh.”

Dứt lời, cô ta lại cúi người chào Tiền Nguyên Nguyên rồi che mặt rời đi.

Tiền Nguyên Nguyên nhìn cô ta, sau đó lập tức đuổi theo hướng Mễ Nhã rời đi.

Nhưng đã không thấy bóng dáng của cô ta đâu.

Chắc hẳn mình đã không nhìn nhầm hơi thở vừa rồi.

Tiền Nguyên Nguyên đứng ở đó cau mày suy nghĩ.

—— Trước kia, khi thầy đưa anh ấy đến nhà của nhà họ Bạch huấn luyện, hơi thở mà anh ấy đã cảm nhận được từ trong hồ rất giống với hơi thở trên người Mễ Nhã.

Điều khác biệt duy nhất là hơi thở trên người Mễ Nhã tương đối yếu hơn.

Chuyện này nhất định phải nói cho thầy biết.

Tiền Nguyên Nguyên nghĩ vậy, sau đó xoay người rời đi.

Còn cô gái bị thương đó, khó khăn lắm mới cầm được máu, cô ta nhìn vết thương trên mặt rồi nhớ đến những lời sỉ nhục vừa nãy của Mễ Nhã đối với mình, cô ta cả người giận đến phát run.

Cô ta lập tức lấy đan dược mà Bạch Ngữ Dung đưa cho mình, cô ta ném từng viên vào miệng như thể ăn kẹo vậy.

Cô ta vừa nuốt đan dược vừa trừng mắt nhìn mình trong gương, như thể đang buông lời cay độc với Mễ Nhã từ xa: “Mày coi thường tao đúng không? Tao là chó đúng không? Được thôi, tao một viên cũng không cho mày, một viên cũng không! Đợi đến khi mày nghĩ thông rồi đến cầu xin tao, để tao xem mày sẽ có vẻ mặt như thế nào!”

Cô ta càng nói càng tức, cuối cùng, cô ta ngẩng đầu lên, đổ hết đan dược vào miệng, nhai hằn hộc rồi một phát nuốt hết.

Sau khi xả hết mọi tức giận với Mễ Nhã theo cách này thì cô gái mới từ từ bình tĩnh lại. Cô ta nhìn mình trong gương, từ từ lộ ra nụ cười đắc chí.

Nhưng ở sau tai, nơi mà cô ta không thấy được lại có thứ gì đó đang ngọ nguậy dưới làn da, sau khi xoay tròn tại chỗ vài vòng thì nó lặng lẽ mở ra một cái lỗ có kích thước bằng lỗ kim.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 416


Mở ra khép lại, như thể đang thở vậy.

“Mễ Nhã, mày hãy đợi đó.” Cô gái không hay biết gì cả, nhìn vết thương trên mặt mình và hung tợn nói.

-----

Về phần Bạch Ngữ Dung, nguồn cơn cho tất thảy phản ứng dây chuyền này lại chẳng hay biết gì về vụ việc cả.

Cô ta vui vẻ bước nhanh tới trước cổng trường, nhìn thấy chiếc xe đang đậu cách cổng trưởng một khoảng đang chờ mình, cô ta hít một hơi thật sâu, xác nhận từ dáng vẻ cho đến biểu cảm không để lộ chút sơ hở nào mới tiếp tục đi thẳng ra ngoài.

Lúc còn cách chiếc xe vài bước chân, tài xế nhà họ Phụng đã phát hiện cô ta đã tới, vội mở cửa bước xuống, đi vòng qua đối bên, khom lưng lịch sự hỏi thăm Bạch Ngữ Dung: “Xin hỏi, cô có phải cô Ngữ Dung không?”

“Phải.” Bạch Ngữ Dung tự tin trả lời.

Nghe vậy, tài xế nhà họ Phụng lập tức cung kinh xoay người mở cửa xe giúp Bạch Ngữ Dung, rồi cười bảo: “Ông ba Phụng mời cô tới nhà họ Phụng làm khách, cô Ngữ Dung, mời lên xe.”

“Cảm ơn.” Bạch Ngữ Dung mỉm cười cảm ơn, sau đó ngồi lên xe nhà họ Phụng.

Đến khi xe lăn bánh, Trình Ngạn Xương bám đuôi Bạch Ngữ Dung nguyên đoạn đường dài mới từ từ ló đầu ra, mặt mày tái mét nhìn chằm chằm hướng chiếc xe vừa rời đi, qua một hồi lâu mới bần thần xoay người trở về.

Nhưng vừa quay lại đã đụng trúng người khác, thế mà anh ta chẳng thèm xin lỗi câu nào, còn trợn mắt quát một câu rõ to: “Bị mù à?”

Sau đó anh ta nhanh chân bỏ đi, để lại mình Khúc Nhiên đứng ngây tay chỗ, tay ôm phần vai bị đụng đau điếng.

Cô ấy ngạc nhiên Trình Ngạn Xương, sau đó mắng thầm một câu “Đồ thần kinh”, rồi tiếp tục đi về phía cổng trường.

Tới cổng trường, cô ấy đứng chờ không bao lâu thì Thẩm An đã lái xe chạy tới.

Xe mới dừng hẳn thì Đại Vi đã phóng như bay ra khỏi xe, vui sướng ôm chầm lấy Khúc Nhiên, nói lớn: “Tiểu Nhiên ơi, tớ thành công rồi.”

Khúc Nhiên cũng mừng thay cho Đại Vi, vội ôm lại cô ấy, luôn miệng: “Chúc mừng cậu.”

Bấy giờ, Tô Tái Tái mới bước từ trên xe xuống, đứng kế bên Thẩm An, mỉm cười nhìn hai người họ.

Hai người ôm nhau hồi lâu mới chịu buông tay, Khúc Nhiên quay sang, nói với Tô Tái Tái bằng giọng cảm ơn: “Đàn em, cảm ơn em nhiều.”

Kim châm cứu của Nghiêm Thanh vừa được rèn xong thì ông ấy lập tức điều trị cho Mễ Y đầu tiên, thế nên tiếng cảm ơn này vô cùng cần thiết.

Tô Tái Tái mỉm cười: “Không có gì.”

Một câu ngắn ngủi, lại khiến Khúc Nhiên sững sờ, bởi giọng Tô Tái Tái cực kỳ khàn, sau đó còn hắt xì một tiếng rõ to.

“Đàn em?” Khúc Nhiên nhìn Tô Tái Tái: “Em bị sao vậy?”

“À.” Tô Tái Tái xoa mũi, trầm giọng nói giỡn: “Không phải có người chửi thầm em đâu, mà do bị cảm đó.”

***

Nhà họ Phụng.

“Chú ba cứ yên tâm, chắc chắn cháu sẽ chiêu đãi cô bé sắp tới thăm nhà mình thật tốt mà.” Bối Trân cười bảo, thoáng dừng lại nói: “Gia đình cô ấy là ân nhân của chú ba, tất nhiên cũng là ân nhân của nhà họ Phụng rồi.”

“Ý dà, hai chuyện này vốn là hai chuyện khác nhau, đâu thể gộp chung thành một được.” Phụng Hồng Bác mỉm cười phủi tay, im lặng vài giây rồi đánh mắt về phía Phụng Cảnh đang ở một bên chơi ván trượt.

Sau đó, ông ta khẽ hạ giọng, nói nhỏ với Bối Trân: “Trước đó Tiểu Cảnh từng làm ầm ĩ muốn tới thăm cháu, có điều nó ngại, không dám nói. Chú thấy cô bé sắp tới đây tuổi cũng không lớn, hẳn là nó sẽ không e dè.”

Nói đoạn, ông ta lại bật cười: “Tiếc là đứa bé nhà họ Chung đang đi học, không tiện làm phiền.”

Bối Trân mỉm cười không nói gì, nhưng trong mắt không giấu nổi lo lắng, cứ liếc nhìn Phụng Cảnh đang chơi ở đằng kia hoài.

Con nhà người ta đã đi học tiểu học hết, thế mà Tiểu Cảnh nhà bà ấy còn chưa đụng tới sách vở lần nào.

Mặc dù Phụng Hồng Bác đã lấy lý do rằng mong cậu bé có thể bầu bạn bên cạnh bà ấy nhiều hơn, nhưng thú thật, Bối Trân cứ có cảm giác ông ta đang âm mưu gì đó.

Thậm chí, trong đầu bà ấy hẳn đã đoán được lờ mờ, chỉ là không dám tiếp tục đào sâu mà thôi.

Đương lúc Bối Trân thất thần, Phụng Cảnh cưỡi ván trượt lao về phía họ, vừa nghiêng ngả cố giữ thăng bằng vừa vui vẻ hét lớn với Phụng Hồng Bác: “Ông ba nhìn nè, cháu đứng thẳng dậy được rồi.”

“Cháu cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.” Phụng Hồng Bác mỉm cười.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 417


Nhưng còn chưa nói xong, ván trượt đã lật ngửa, cả người Phụng Cảnh ngã nhào về phía trước.

“Tiểu Cảnh!” Bối Trân vừa hoàn hồn thì nhìn thấy ngay cảnh này, sợ tới nỗi đứng hình, hoảng hốt hét lớn.

Khi đầu Phụng Cảnh sắp đụng phải góc của bàn trà, Phụng Hồng Bác vội lao tới, giang tay ôm chặt Phụng Cảnh vào lòng, dẫn tới lưng đập thẳng vào bàn trà.

Tới cả Bối Trân khi nghe thấy âm thanh da thịt va chạm đầy vang dội đó cũng biết ông ta bị đụng không nhẹ.

Người hầu xung quanh vội chạy tới, đỡ ông ta lên, mồm năm miệng mười hỏi thăm: “Ông ba à, ông có sao không? Có cần tới bệnh viện khám không?”

Nhưng Phụng Hồng Bác lại phất tay với mọi người, vội cúi người xem Phụng Cảnh, còn kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới: “Tiểu Cảnh, cháu không sao chứ? Nè, có bị thương ở đâu không?”

“Cháu không sao…” Phụng Cảnh rưng rưng nói.

Thấy vậy, Phụng Hồng Bác khẽ thở phào, vỗ nhẹ chân cậu bé mấy cái: “Thằng nhóc thối này, dọa ông một phen hú vía đấy.”

Vừa mới đánh xong, thấy Phụng Cảnh trề môi xụ mặt, ông ta lại vội vàng an ủi: “Được rồi, được rồi mà, không sao, không sao hết.”

Dỗ dành cậu bé xong, ông ta như mới nhớ ra ở đây còn có Bối Trân, bèn quay đầu mỉm cười bảo: “Bối Trân đừng lo, Tiểu Cảnh không bị sao cả đâu.”

“À… Dạ.” Bối Trân hoàn hồn, rối rít cảm ơn Phụng Hồng Bác: “Chú ba, cảm ơn chú…”

“Hầy, người một nhà với nhau cả, cảm ơn gì chứ.” Phụng Hồng Bác mỉm cười xua tay, tỏ vẻ không có gì to tát.

Sau khi ngồi lại xuống ghế, ông ta xoa đầu Phụng Cảnh, nói: “Sau này lớn lên Tiểu Cảnh sẽ kế thừa nhà họ Phụng mà, tuyệt đối không thể để nó bị thương.”

Bối Trân vừa cảm động lại vừa hổ thẹn.

Mới giây trước bà ấy còn đang suy đoán mục đích của chú ba là gì, ai ngờ ngay giây sau người ta đã bất chấp tất cả mà cứu Tiểu Cảnh.

Quả nhiên, bà ấy đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

“Ừm, cháu biết rồi, thưa chú ba.” Bối Trân lên tiếng trả lời, đặng gật đầu với Phụng Hồng Bác.

Không chỉ đánh mất sự hoài nghi trong lòng mà đồng thời, bà ấy cũng thầm hạ quyết tâm sau này sẽ tin tưởng tuyệt đối vào Phụng Hồng Bác.

Phụng Hồng Bác gật đầu, ngay lúc định nói thêm câu gì thì người hầu bỗng bước vào, bẩm: “Ông ba, bà Phụng, cô Ngữ Dung đến rồi ạ.”

Nghe vậy, Phụng Hồng Bác vội hướng mắt ra ngoài cửa, khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của Bạch Ngữ Dung, ông ta thoáng trợn trừng mắt, nhưng thoáng cái đã khôi phục biểu cảm hòa nhã như bình thường.

Đúng là… đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi có được chẳng tốn công mà.

Phụng Hồng Bác nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, khóe môi khẽ xẹt qua nụ cười quái lạ. Nếu không phải chung quanh còn có những người khác, có lẽ ông ta đã ngửa mặt cười phá lên rồi.

Còn gì vui hơn khi lô đỉnh tự mình dâng tới cửa chứ?

“Ừm, vừa nhìn đã biết là đứa trẻ ngoan rồi. Ngoan, ngoan lắm!”

Chờ sau khi Bạch Ngữ Dung ngồi xuống, Phụng Hồng Bác cẩn thận đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, sau đó vui mừng vỗ đùi, liên tục gật đầu khen ngợi.

Ông ta lại nhìn sang Bối Trân, hỏi: "Bối Trân, cháu thấy sao?"

"Dạ.” Bối Trân mỉm cười, hâm mộ nhìn nước da nhẵn mịn và phong thái tự tin của Bạch Ngữ Dung.

Tuổi trẻ quả thật tốt biết bao.

Phụng Hồng Bác cực kỳ cao hứng khi nghe được lời khẳng định của Bối Trân, nếu người ngoài nhìn thấy dáng vẻ đó, có khi còn nghĩ rằng Bạch Ngữ Dung mới là cháu gái ruột của ông ta đấy.

"Ngữ Dung này, sau này cháu thường xuyên đến nhà ông chơi đi, đến trò chuyện với dì Bối Trân, hay là chơi với Tiểu Cảnh đều được.” Phụng Hồng Bác cười híp mắt nói.

Dừng lại một lát, ông ta như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức vươn tay ra ôm lấy Phụng Cảnh dựa vào người mình, mà thằng bé thì đang bĩu môi nhìn Bạch Ngữ Dung.

Lúc này, Phụng Hồng Bác mới bổ sung: "À, đây là Tiểu Cảnh.”

Nói xong, ông ta lại nghiêng đầu nhìn Phụng Cảnh: "Tiểu Cảnh, mau gọi chị Ngữ Dung đi?"

Ông ta vừa dứt câu, Phụng Cảnh lập tức quay đầu sang một bên, giận dỗi đáp: “Cháu không gọi đâu!”

Câu trả lời này khiến cho Phụng Hồng Bác không khỏi cau mày: "Tiểu Cảnh? Sao cháu lại không nghe lời như thế chứ? Mau gọi chị đi."

"Cháu không gọi, chị ta không phải chị của cháu!" Phụng Cảnh quay đầu lại lớn tiếng nói, dừng một chút lại nhìn về phía Bạch Ngữ Dung, trừng mắt với cô ta: "Cháu không thích chị ta, ông ba, ông bảo chị ta đi đi!"
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 418


"Ôi cái thằng nhóc này, lại bắt đầu cáu kỉnh rồi.” Phụng Hồng Bác cau mày, trừng nhẹ mắt nhìn Phụng Cảnh.

"... Hừ!" Phụng Cảnh đẩy tay Phụng Hồng Bác ra, trượt xuống ghế sô pha, liếc Bạch Ngữ Dung một cái rồi mới chạy đi.

Bối Trân thấy vậy thì gọi với theo bóng lưng con trai: "Tiểu Cảnh?!”, nhưng gọi mấy lần liên tiếp thằng bé cũng không quay đầu lại.

Thế nên Bối Trân nhìn sang Phụng Hồng Bác với ánh mắt cầu cứu, có chút do dự lên tiếng: "Chú ba..."

Phụng Hồng Bác hiểu ý của bà ấy, nhẹ gật đầu: "Đi đi."

Lúc này Bối Trân mới đứng dậy, áy náy cười với Bạch Ngữ Dung rồi nói: “Ngữ Dung này, cháu cứ ngồi đây đi nhé, dì đi dẫn Tiểu Cảnh về."

“Dạ dì.” Bạch Ngữ Dung mỉm cười gật đầu.

Cô ta nhìn theo bóng lưng Bối Trân rời đi, lúc quay đầu lại thì phát hiện Phụng Hồng Bác đang nhìn chằm chằm mình, cô ta không khỏi sững sờ.

Nhưng đợi sau khi Bạch Ngữ Dung tỉnh hồn lại, cô ta mới phát hiện ánh mắt của Phụng Hồng Bác không giống với những người đàn ông khác.

Những người khác nhìn cô ta, bao gồm cả Trình Ngạn Xương, đều dùng chung một ánh mắt khi đàn ông muốn chiếm lấy người phụ nữ làm của riêng, sở hữu xen lẫn d.ục v.ọng.

Bạch Ngữ Dung hiểu rất rõ những người đó muốn gì ở bản thân cô ta.

Nhưng Phụng Hồng Bác thì khác, trong ánh mắt ông ta là tán thưởng và lẳng lặng đánh giá.

Mặc dù cũng có sự khen ngợi và ngạc nhiên, nhưng ánh mắt đó... lại vô cùng thờ ơ.

Giống như ông ta đang ngắm nhìn một bình hoa cổ quý giá vậy.

"Chà, không hiểu sao mà mặc dù hôm nay là lần đầu tiên ông gặp Ngữ Dung, nhưng ông cảm thấy như... quen biết từ lâu rồi ấy.” Phụng Hồng Bác thu ánh mắt lại, cười hào sảng: "Dường như là từ cách đây rất lâu đã gặp qua rồi vậy."

Bạch Ngữ Dung nghe ông ta nói vậy thì ngượng ngùng cười đáp: "Thật ra thì... Ông Phụng, cháu cũng có cảm giác như thế ạ. Mỗi lần nhìn ông là giống như đang nhìn người thân vậy.”

Mặc dù vẻ mặt của Bạch Ngữ Dung có chút giả tạo, nhưng những gì cô ta nói đều là lời thật lòng.

Cứ mỗi lần nhìn Phụng Hồng Bác là trong lòng lại nảy sinh cảm giác thân thiết, chính cô ta cũng không biết là tại vì sao nữa.

Phụng Hồng Bác nghe vậy thì cười lớn: "Được, tốt lắm, nếu đã như vậy rồi thì, Ngữ Dung này, cháu cũng đừng gọi ông là ông Phụng nữa mà gọi ông ba luôn đi.”

"Cái này...” Bạch Ngữ Dung do dự.

Phụng Hồng Bác thấy vậy thì mỉm cười nói: "Sao thế? Một ông lão bảy mươi tám tuổi như ông không thể làm ông nội của cháu sao?"

"Không, không, không! Không phải như vậy đâu ạ.” Bạch Ngữ Dung xua tay lia lịa: "Chẳng qua là cháu cảm thấy mình đang trèo cao nên trong lòng có hơi lo sợ thôi ạ."

“Trèo cao trèo thấp cái gì chứ, ông cháu ta mới gặp mà cứ như đã quen từ lâu, cháu gọi ông là ông ba cũng chẳng sao đâu. Với cả, ông hai Bạch lại còn là ân nhân cứu mạng ông đấy. Không sao đâu, ông cho phép cháu gọi như thế. Đừng sợ.” Phụng Hồng Bác cười ha hả nói.

Bạch Ngữ Dung nghe vậy mới ngượng ngùng mở miệng: "Vậy... Ông ba?"

"Ngoan!" Phụng Hồng Bác cười lớn đáp lại.

Dừng một chút, ông ta lại lên tiếng: "Nếu như cháu đã gọi ông một tiếng ông ba rồi thì ông ba cũng phải tặng cháu một món quà gặp mặt mới được."

Phụng Hồng Bác nói xong thì đứng dậy, lại cười ha hả nói với Bạch Ngữ Dung: "Cháu đi theo ông."

Mặc dù Bạch Ngữ Dung không biết Phụng Hồng Bác định làm gì, nhưng cô ta cũng biết đó không phải chuyện xấu, cho nên cô ta cũng nhanh chóng đứng dậy đi theo.

Khi hai người đến phòng làm việc, Phụng Hồng Bác trịnh trọng lấy ra một hộp gấm, đặt lên bàn rồi đẩy đến trước mặt Bạch Ngữ Dung, ra hiệu cho cô ta mở ra.

"Đây là...” Bạch Ngữ Dung nén xuống kích động trong lòng, sau khi mở ra thì phát hiện bên trong không phải là trang sức quý giá như mình nghĩ mà chỉ là hai tờ giấy lộn không thể nào bình thường hơn, trong lòng cô ta lập tức thất vọng không thôi.

Nhưng Bạch Ngữ Dung nhanh chóng giấu nhẹm biểu cảm trên mặt, lại ngẩng đầu lên nhìn Phụng Hồng Bác.

Mặc dù Bạch Ngữ Dung đã giấu biểu cảm đi rất nhanh, nhưng ở trước mặt Phụng Hồng Bác thì cô ta cũng chỉ giống như một tờ giấy trắng.

Đối với biểu cảm trên mặt cô ta, trong lòng Phụng Hồng Bác vừa khinh thường lại vừa hưng phấn.

Bởi vì những hạng người giống như Bạch Ngữ Dung thì lúc nào cũng dễ bị nắm trong lòng bàn tay.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 419


Chỉ cần cho đối phương thật nhiều lợi ích là được thôi.

Vì vậy, Phụng Hồng Bác vẫn bày ra dáng vẻ hiền từ như cũ, kiên nhẫn giải thích với cô ta: "Chẳng phải hội đánh giá đan dược sắp diễn ra rồi sao? Lúc trước ông ở thành phố C có nghe ba mẹ của cháu kể rằng cháu là học sinh của Luyện Đan Viện.”

Phụng Hồng Bác dừng lại một chút, tay chỉ vào hộp gấm nói: "Trong này là sách chế đan mà ông vô tình có được. Ông từng tìm người có chuyên môn xem rồi, là đồ tốt có thể nâng cao tu vi nếu được luyện chế thành công."

Bạch Ngữ Dung nghe thế thì hai mắt lập tức sáng lên như đèn pha ô tô. Cô ta lại nhìn xuống hai mảnh giấy lộn trong hộp gấm, ánh mắt khác một trời một vực so với ánh mắt vừa nãy.

Nhưng Phụng Hồng Bác vẫn chưa nói xong: "Chỉ tiếc là lúc ông có được cuốn sách chế đan này thì nó chỉ còn một phần nhỏ. Mặc dù sau đó ông đã tìm hai ba vị luyện đan sư đến nghiên cứu, nhưng kết quả vẫn chưa nghiên cứu ra thành phẩm tốt nhất. Cho nên đến giờ nó vẫn chỉ được một nửa."

Phụng Hồng Bác dừng lại, nhìn Bạch Ngữ Dung rồi mỉm cười: "Ông chưa từng cho ai biết về món đồ này cả, vẫn luôn cất giữ rất kỹ, nhưng không biết tại sao mà hôm nay gặp Ngữ Dung, ông lại đột nhiên có suy nghĩ muốn tặng cháu quyển luyện đan này.”

"Ngữ Dung, nếu cháu không chê thì ông tặng cháu quyển luyện đan này nhé. Mặc dù ông không chắc là liệu nó có ích với cháu hay không, nhưng mà... Cứ xem nó như là một món quà để Phụng Hồng Bác ông nhận cháu làm cháu gái nuôi đi."

Bạch Ngữ Dung vốn đã mừng thầm trong lòng khi nghe Phụng Hồng Bác muốn tặng quyển sách luyện đan này cho mình, đang định giả vờ từ chối một phen rồi mới “miệng cưỡng nhận lấy” thì không ngờ Phụng Hồng Bác đã rào trước rồi.

Cô ta ngạc nhiên nhìn Phụng Hồng Bác một hồi lâu mà vẫn chưa tỉnh hồn lại được.

Phụng Hồng Bác thấy Bạch Ngữ Dung bày ra vẻ mặt như vậy thì bật cười nói: “Sao vậy Ngữ Dung, cháu xem thường ông già này sao?"

"Không, không, không phải vậy đâu ạ!" Bạch Ngữ Dung tỉnh táo lại, nén xuống sự kích động trong lòng, khoát tay lịa lịa: "Ông ba, chỉ là, là do con vui quá thôi ạ.”

"Đứa cháu ngốc, bây giờ mà còn gọi ông là ông ba nữa sao?" Phụng Hồng Bác cười lớn: "Cháu phải gọi ông là ông nội chứ."

Bạch Ngữ Dung liên tục gật đầu. Sau khi hít sâu mấy hơi liền để ổn định lại nhịp tim đang đập loạn của mình, lúc này cô ta mới ngọt ngào gọi một tiếng: "Ông nội!"

"Ừ, ngoan lắm.” Phụng Hồng Bác mỉm cười, vỗ vai Bạch Ngữ Dung nói: "Sau này cháu mà gặp chuyện gì, phải nhớ là không cần sợ, có nhà họ Phụng làm chỗ dựa cho cháu đây.

À nhân tiện, ông sẽ chọn thời gian thích hợp để gọi kể cho ba mẹ cháu chuyện này, đến lúc đó ông sẽ tìm dịp long trong giới thiệu cháu gái nuôi của ông với mọi người luôn."

Bạch Ngữ Dung mỉm cười, càng tỏ ra ngoan ngoãn hơn: "Cháu nghe theo lời của ông nội cả ạ."

"Vậy là tốt rồi.” Phụng Hồng Bác gật đầu: "Hay là... Hôm diễn ra hội đánh giá đan dược, ông cũng sắp xếp thư mời cho ba mẹ của cháu, để bọn họ cũng đến xem hội nhé?"

Câu nói này khiến Bạch Ngữ Dung thoáng sững sờ, xen chút kinh ngạc lẫn do dự: "Nhưng mà... Thư mời đến hội đánh giá đan dược,"

"Ôi dào, dăm ba chuyện lặt vặt này cháu không cần phải lo.” Phụng Hồng Bác mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Nói thế nào thì ông cũng là trưởng lão danh dự của Hội Huyền học, mấy tờ thư mời vẫn có thể lấy được.”

Lúc Phụng Hồng Bác nói lời này, ông ta hướng mắt nhìn Bạch Ngữ Dung, thấy đáy mắt cô ta không giấu nỗi vui mừng tột độ, ông ta không nhịn được mà hừ nhẹ một tiếng, phán đoán trong lòng mình đã đúng.

Cái ngữ Bạch Ngữ Dung này, muốn nắm thóp cô ta, quả thật quá đơn giản.

----

Ở bên kia, sau khi có được phương pháp rèn, việc Nghiêm Thanh làm đầu tiên là chạy ngay đi thử nghiệm.

Giải quyết chuyện bên Mễ Y xong, ông ấy lập tức khám chữa bệnh cho Trình Hồng Huy.

Sau khi chắc chắn rằng mình tương thích với kim châm thì ông ấy mới chuyển đến Ôn Liễu.

Lúc này Nghiêm Thanh mới ngạc nhiên phát hiện kinh mạch của Ôn Liễu đã được cải thiện được bảy tám phần.

Ông ấy kích động đến mức trực tiếp bế Tô Hồng Bảo lên xoay một vòng, sau khi đặt cậu bé xuống thì ngó nghiêng nhìn trái nhìn phải, xác nhận không thấy bóng dáng Tô Tái Tái đâu mới lên tiếng: "Tiểu Tái đâu rồi? Tôi phải cảm ơn con bé thật đàng hoàng mới được!”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back