Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 360


“Ờ, phải, phải rồi. Nhà họ Thẩm các người đều có đạo đức tốt, vậy được chưa? Chỉ có một mình tôi là đứa hèn hạ chuyên đi nịnh hót người khác thôi.” Bà hai Thẩm nghe xong, từ trên ghế sô pha đứng phắt dậy, nổi giận đùng đùng nhìn chồng mình, lạnh lùng lên tiếng: “Tôi cũng không thèm lo chuyện bao đồng giúp mấy người nữa.”

Nói rồi bà ta hậm hực bước ra ngoài.

Thẩm Thụ Phan thấy thế, hơi sửng sốt, nhìn theo bóng lưng của bà ta, mở miệng gọi: “Này? Bà đi đâu vậy?”

“Đi xả stress, mấy ngày tới đều sẽ không về nhà.” Bà hai Thẩm không quay đầu lại mà chỉ nói.

Sau khi nghe bà ấy nói vậy, Thẩm Thụ Phan biết rõ bà ấy sắp bay sang nước ngoài để xem triển lãm thời trang, nhưng ông ấy cũng không nói gì. Ông ấy chỉ lắc đầu thở dài rồi nhìn sang chỗ khác, tiếp tục đọc sách.

—— Dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên như thế, mỗi khi cãi nhau là bà ấy lại đi mua sắm. Mua sắm thỏa thích rồi quay về.

Vậy cũng tốt, bớt lo lắng.

Kẻo ở lại gây thêm rắc rối.

Hơn nữa, bà Phụng này đã trải qua đủ loại chuyện khiến người ngoài đều không khỏi thở dài sau khi nghe xong.

Năm năm trước, ông chủ nhà họ Phụng đột ngột qua đời bỏ lại bà Phụng, lúc đó đứa con trai Phụng Cảnh vừa tròn hai tuổi. Bà Phụng sinh đứa con trai nhỏ này vào lúc đã ngoài ba mươi, cơ thể suy yếu vô cùng, cộng thêm sự qua đời đột ngột của chồng và phải chăm sóc đứa con trai nhỏ tuổi, những điều này đã khiến bà Phụng lập tức đổ bệnh.

May mắn thay, lúc đó ông ba Phụng - chú ruột của ông chủ nhà họ Phụng đã kịp thời đứng ra. Ông ta tạm thay đứa cháu trai còn nhỏ tuổi giải quyết những việc nhà họ Phụng, đồng thời còn mời phó viện trưởng Tôn của Huyền Học Viện đến chăm sóc bà Phụng, cho nên mới khiến nhà họ Phụng vốn hơi hỗn loạn đã trở lại bình thường.

Tuy nhiên, cơ thể bà Phụng suy yếu, không thể chữa trị tận gốc, thế là phó viện trưởng Tôn thỉnh thoảng sẽ đến tận nhà chữa trị cho bà Phụng.

Về Phụng Cảnh còn nhỏ tuổi, sức khỏe cũng không được tốt lắm. May thay ông ba Phụng có bài thuốc bí truyền, ông ta cho Phụng Cảnh tắm thuốc từ khi còn nhỏ, cho nên bây giờ cậu ấy đã trở thành một cậu bé bảy tuổi khỏe mạnh.

Nhưng Phụng Cảnh và bà Phụng không thân thiết lắm do cậu ấy từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bởi ông ba Phượng.

Khi nghĩ đến đây thì cảm thấy bà Phụng… có chút cô đơn.

Ôi, nếu hồi đó không xảy ra tai nạn thì hay rồi, Phụng Cảnh vốn còn có một người anh trai lớn hơn mình bảy tuổi, đáng tiếc thay lại bị kẻ thù bắt cóc.

Cho đến giờ, thậm chí vẫn chưa tìm thấy thi thể của cậu cả Phụng.

Nếu không thì năm nay cậu cả Phụng hẳn đã mười bốn tuổi rồi, tuy cũng còn nhỏ tuổi, nhưng cũng không đến nổi để cho nhà họ Phụng hiện giờ do ông ba Phụng đã ngoài sáu mươi nắm quyền quyết định.

Mặc dù ông ba Phụng đã nói với mọi người cả trong lẫn ngoài rằng sau này sẽ giao hết cả nhà họ Phụng cho Tiểu Cảnh Nhi, vì thế ông ta mãi không lấy vợ.

Nhưng ai có thể biết chắc được chuyện tương lai chứ?

Một khi nhà họ Phụng chưa thực sự giao cho Phụng Cảnh thì vẫn sẽ có thay đổi.

Thế mà còn chạy đi lấy lòng bà Phụng ư?

Nhà họ Thẩm của ông ấy trụ vững trong bốn gia tộc lớn, nếu sau này nhà họ Phụng có thay đổi gì, nói không chừng họ sẽ chủ động đến cầu xin. Nếu như vậy thì chi bằng ngồi yên câu cá, thực sự không có cần thiết vung gậy làm con tốt cho người khác vào lúc này.

Cho nên bà ấy ra nước ngoài cũng tốt, thà tiêu tiền còn tốt hơn việc ở nhà gây rối.

Thẩm Thụ Phan lại thở dài rồi tiếp tục đọc sách.

Ông ấy định giúp vợ mình giải quyết ổn thỏa chuyện hôm nay khi đứa cháu Thẩm An đến đưa thuốc mỡ cho mình.

Còn bên Tô Tái Tái, Thẩm An không nói người nhà nào bị thương nên đám người Tô Tái Tái đương nhiên cũng không biết.

Sự việc xen ngang này tạm chấm dứt sau khi Thẩm An kết thúc cuộc gọi.

Sau khi cuộc trò chuyện đã thay đổi nhiều chủ đề, cuối cùng đã dừng lại trên người Mễ Y - mẹ của Khúc Nhiên.

“Đúng rồi Tiểu Tái, tác dụng của A Giao Hoàn mà cháu đã đưa đúng là không đơn giản. Bây giờ Mễ Y thậm chí có thể đi lại mà không dùng đến nạng.” Chu Phổ cười ha hả nói.

Tô Tái Tái gật đầu: “Cháu biết, đàn chị đã nói với cháu rồi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 361


Vì chuyện này, Khúc Nhiên đã đặc biệt mời cô ăn một bữa ngon, cô ấy còn vỗ ngực hứa rằng nhất định sẽ giúp Đại Vi rèn thành công.

“Nhưng bác đã nghiên cứu rất lâu, tuy đã xác định được phần lớn dược liệu trong đó, nhưng có vài món làm sao cũng không thể xác định được, rốt cuộc đó là gì vậy?” Chu Phổ tò mò hỏi.

Nghe vậy, Tô Tái Tái chỉ vào Tô Hồng Bảo đang cùng Nghiêm Thanh đi ra, cô nói: “Thầy Chu hỏi bé ngỗng xem.”

Dừng một hồi rồi nói tiếp: “Nó chợt có việc muốn làm, nên có lẽ phải làm phiền hai thầy vài ngày rồi.”

Tô Hồng Bảo gật đầu, nhìn quanh rồi ngoan ngoãn trả lời: “Mấy ngày nay cháu có thể phụ trách việc quét dọn và rửa chén. Ừm… cho dù bác muốn cháu trả tiền cũng được ạ.”

Cùng lắm ngày mai cậu ấy sẽ ra ngoài bày sạp coi bói.

Ngay khi vừa dứt lời thì Chu Phổ và Nghiêm Thanh đều muốn cười, nhưng vừa quay qua thì nhìn thấy Tô Tái Tái ở bên cạnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Họ không khỏi kinh ngạc trước cách dạy dỗ của nhà họ Tô… Có phải quá buông lỏng dễ dãi rồi không?

Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, Chu Phổ lập tức ha ha cười nói: “Làm gì cần bé ngỗng quét dọn và rửa chén chứ. Chỉ việc ở lại là được rồi, đúng không sư huynh?”

Nghiêm Thanh mỉm cười gật đầu, nhìn xuống sờ đầu Tô Hồng Bảo rồi nói: “Cậu ấy ngoan như vậy, tôi rất mong cậu ấy có thể ở lại thêm vài ngày đấy. Như vậy thì Tiểu Liễu cũng có thể có thêm người bầu bạn.”

Dứt lời, ông ấy nhìn vợ, Ôn Liễu dịu dàng mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu với ông ấy.

Sau đó, bà ấy mỉm cười với Tô Hồng Bảo, vẫy tay bảo cậu ấy đến bên mình.

Sau khi sờ vào má của Tô Hồng Bảo, bà ấy lại quay sang nhìn Tô Tái Tái và nói: “Cô và Nghiêm Thanh đến giờ vẫn chưa có con, bé ngỗng có thể ở đây vài ngày, thầy cô còn thấy vui nữa. Cho nên em cứ yên tâm để cậu ấy ở đây nhé.”

“Vậy thì em xin cảm ơn hai thầy và sư mẫu Nghiêm.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm nói.

“Cảm ơn cái gì, khách sáo quá thành ra nhạt nhẽo đấy.” Nghiêm Thanh mỉm cười ngồi xuống.

Cũng đúng.

Tô Tái Tái gật đầu.

“Vậy…” Tô Hồng Bảo nhìn xung quanh rồi nói: “Bác ơi, dì ơi, cháu đi làm việc trước nhé?”

“Làm việc?” Nghiêm Thanh thắc mắc, nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt tò mò.

Nhưng Tô Tái Tái lại thản nhiên nói: “Đi đi.”

“Ừm!” Tô Hồng Bảo gật đầu chạy ra ngoài.

Sau khi đám người nhìn bóng lưng của chàng trai trẻ ra khỏi sân thì Chu Phổ là người đầu tiên nhìn sang Tô Tái Tái, hỏi: “Tiểu Tái, vừa nãy cháu nói bé ngỗng đột nhiên có việc phải làm sao?”

Tô Tái Tái gật đầu, dừng một chút rồi nói: “Hôm qua nó nhìn thấy anh Trình ngồi xe lăn nên nó muốn giúp.”

Khi nói đến đây thì cô lại cười nói rằng: “Còn thành công hay không… thì phải xem bản thân nó rồi.”

Đám người Nghiêm Thanh gật đầu và cũng không mãi dây dưa với vấn đề này.

Im lặng một hồi, Nghiêm Thanh nhìn Chu Phổ và nói sang chuyện khác.

“Sư đệ, lần trước em nói Mễ Y với em còn có mối quan hệ sâu xa gì sao?”

Ngay khi nghe vậy thì Chu Phổ lập tức vỗ đùi và lộ ra vẻ chợt nhận ra điều gì đó. Ông ấy vừa gật đầu vừa nhìn Tô Tái Tái, cười ha hả nói: “Không chỉ có quan hệ với em đâu, mà còn có quan hệ với Tiểu Tái nữa đó!”

“Cháu ư?” Tô Tái Tái thắc mắc.

“Đúng vậy.” Chu Phổ cười ha hả rồi kể lại đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra năm đó ông hai Bạch không chỉ tình cờ giúp đỡ Chu Phổ, mà còn giúp ba của Khúc Nhiên nữa.

Sở dĩ Chu Phổ biết chuyện này là bởi vì trước đây khi đến xem bệnh cho Mễ Y, chiếc vòng tay mà ông ấy đeo quanh năm vô tình đứt ra, bị Mễ Y nhìn thấy, trông kiểu dáng giống y hệt như chiếc mà chồng của bà ấy đã đeo lúc còn sống.

Thêm nữa là bà ấy từng nghe chồng nói chiếc vòng đó là do ân nhân tặng, nên tưởng rằng Chu Phổ chính là người ân nhân mà chồng mình đã nhắc tới.

Sau đó sự việc mới được làm rõ, thật ra ba của Khúc Nhiên và Chu Phổ giống nhau, đều được ông hai Bạch cứu giúp. Khi chia tay, còn được ông ta tặng cho một chiếc vòng tay, nói rằng có thể xua đuổi vận xui, tích lũy phước lành và mang lại may mắn.

“Khi còn sống, ông hai Bạch quả thật là một người tốt, cũng không biết có bao nhiêu người từng được ông ấy giúp đỡ nữa.” Chu Phổ vừa nói vừa lắc đầu cảm khái.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 362


Trong lúc Nghiêm Thanh và những người khác ở một bên liên tục gật đầu thì Tô Tái Tái lại cảm thấy trong sự việc này chắc chắn có sự hiểu lầm gì đó.

Người tốt ư?

Nếu thật sự là người tốt, vậy thì trong gian phòng bí mật ở biệt thự nhà họ Bạch sẽ không có loại sách như là rồi.

Tuy trong lòng không tán thành, nhưng Tô Tái Tái vẫn gật đầu rồi bổ sung: “Vậy ông ấy đúng là một người tốt nhỉ?!”

Dừng một chút, cô nhìn về phía Chu Phổ, nói: “Thầy Chu, bác còn giữ chiếc vòng tay kia không? Hay để cháu giúp bác coi thử có thể thắt lại được hay không nhé?”

“Ở đây, bác bảo quản kỹ lắm.” Chu Phổ vừa nói vừa móc một cái túi gấm nhỏ ra, lấy chiếc vòng tay đã bị đứt đưa cho Tô Tái Tái: “Tiểu Tái, cháu xem thử xem cái này còn có thể nối lại được không?”

Tô Tái Tái cầm trên tay xem xét hết mấy lần, khẳng định suy nghĩ trong lòng xong, cô lại nhìn về phía Chu Phổ: “Thầy Chu, chiếc vòng này là do ông hai Bạch tặng cho bác thiệt sao?”

“Đúng vậy.” Chu Phổ gật đầu, im lặng một chút, hỏi: “Sao thế? Có vấn đề gì ư?”

“Không có vấn đề gì, chỉ là cảm thấy...” Tô Tái Tái lại nhìn chiếc vòng tay vài cái, cười nói: “Sở thích của ông ấy khá độc lạ mà thôi.”

Cô vừa đùa giỡn vừa trả lại chiếc vòng tay cho Chu Phổ: “Loại vòng này phức tạp quá, cháu thật sự không biết làm.”

“Hầy, không sao đâu.” Chu Phổ mỉm cười nhận lấy, cất vào trong túi gấm rồi nói: “Không thắt lại được thì thôi vậy, đợi khi về bác sẽ cất kỹ để tránh làm mất.”

Làm mất thì càng tốt.

Tô Tái Tái nghĩ thầm trong lòng.

May mà ông hai Bạch tự mình học được, nên chiếc vòng tay bị đứt thì không còn tác dụng nữa. Bằng không loại đồ vật như thế này, nếu đổi lại là do người khác làm ra, giả dụ như cô chẳng hạn, vậy thì cho dù có đứt đi nữa thì vẫn sẽ làm người ta bị thương.

Mà chiếc vòng tay được cho là có thể xua đuổi vận xui, tích lũy phước lành và mang lại may mắn này, trên thực tế là sợi dây trói buộc linh hồn để chiếm cứ thân xác!

Đeo lên rồi sẽ trở thành một thân xác dự bị, chỉ cần người thắt dây tìm được cơ hội thích hợp thì có thể chiếm đoạt thân xác của người đeo dây để sử dụng.

Nhưng... sao ông hai Bạch lại biết phương pháp làm ra thứ này chứ?

Tô Tái Tái hơi cụp mi xuống, chìm vào suy nghĩ của mình.

Cô nhớ rằng quyển sách này được giấu sau cánh cửa đá trên tầng hai mà.

-----

“Đàn em Ngữ Dung.”

Bạch Ngữ Dung theo tiếng gọi quay người lại, nhìn thấy Mễ Nhã đi về phía mình thì nở một cười ngọt ngào với cô ta: “Đàn chị, sao chị lại đến đây?”

Bạch Ngữ Dung âm thầm cảm thấy may mắn vì vừa đuổi Trình Ngạn Xương đang nằng nặc đòi đưa mình về Luyện Đan Viện đi rồi, bằng không nếu anh ta biết hiện tại cô ta và Mễ Nhã có quan hệ tốt như vậy, không chừng sẽ nhân cơ hội này để làm thân với Mễ Nhã thì sao.

Mễ Nhã là chỗ dựa vững chắc của cô ta, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ để Trình Ngạn Xương chiếm của hời được.

“Sao nào? Không có chuyện gì thì chị không thể đến tìm em á?” Mễ Nhã tiến lại gần, cười hì hì trêu chọc.

Dừng một chút, cô ta giả vờ tức giận nói: “Nếu em không chào đón, vậy chị đi đây.”

Bạch Ngữ Dung vội vàng kéo cô ta lại, lung lay cánh tay của cô ta, lên tiếng giải thích: “Sao có thể chứ? Tại em vui quá nên ăn nói lung tung ấy mà.”

Dừng lại một lát, cô ta nói tiếp: “Đàn chị, hay chúng ta đi về ký túc xá của em ngồi chơi chút nhé?”

“Không cần đâu.” Mễ Nhã lắc đầu cười: “Đúng là chị đến tìm em là có việc thật đấy.”

Quả nhiên là có chuyện gì đó nên mới đến tìm cô ta.

Bạch Ngữ Dung âm thầm cười chế giễu, có điều cô ta cũng không quan tâm lắm, bởi vì điều đó chứng tỏ bản thân cô ta có giá trị, đúng không nè?

Vì thế Bạch Ngữ Dung gật đầu cười: “Dạ, chị cứ nói đi.”

“Là như vầy, chị có một người dì vô tình cắt trúng tay, mà em cũng biết đó, để lại sẹo thì không tốt. Chị nhớ ra viên thuốc lần trước em đưa cho chị rất hiệu quả, nên...” Mễ Nhã ngập ngừng, rồi lại hỏi: “Chị muốn hỏi em xem có loại thuốc mỡ nào có thể thoa lên hay không?”

Bạch Ngữ Dung nghe thế cắn răng gật đầu: “Em có thể bào chế thử, nhưng chắc phải ngày mai mới đưa cho chị được.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 363


“Ngày mai?” Mễ Nhã cau mày: “Bây giờ em làm liền được không? Cần dược liệu gì, chị sẽ chuẩn bị ngay. Hay giờ em theo chị về nhà họ Mễ đi, chị mở kho rèn của nhà họ Mễ cho em sử dụng. Mọi thứ trong đó em đều có thể tùy ý lấy sài.”

Tùy ý... lấy sài sao?

Trong lòng Bạch Ngữ Dung có hơi rung động.

Kho rèn của nhà họ Mễ chắc chắn có rất nhiều thứ tốt, cho dù cô ta mang danh nghĩa là bào chế thuốc mỡ rồi lấy bớt một ít...

Có điều Bạch Ngữ Dung lập tức từ bỏ ý định này.

Vì một khoản lợi nhỏ như vậy mà đắc tội nhà họ Mễ, hoàn toàn không đáng một chút nào. Hơn nữa, đến địa bàn của nhà họ Mễ rồi, ai mà biết chỗ nào có lắp camera, lỡ như bọn họ phát hiện ra sự thật về đan dược của mình, thế thì...

Cuối cùng Bạch Ngữ Dung nhanh chóng lắc đầu cười: “Không cần đâu ạ, chỉ tốn một chút thời gian thôi.”

Cô ta dừng lại một lát rồi gật đầu: “Được rồi, đàn chị, em sẽ thử xem trong vòng hai tiếng có thể bào chế ra được không, đến lúc đó em sẽ gọi cho chị nhé?”

Mễ Nhã nghe xong không động đậy mà nhìn chằm chằm Bạch Ngữ Dung, cười nói: “Hay để chị giúp em cho, tuy chị là sinh viên của Luyện Khí Viện, nhưng kiến thức và kỹ năng cơ bản của bốn viện đều giống nhau cả. Có thêm một người giúp đỡ, biết đâu còn chưa đầy hai tiếng là em đã bào chế ra được thì sao?

Như vậy sao mà được?”

Bạch Ngữ Dung lộ ra vẻ khó xử: “Đàn chị, không sợ chị chê cười. Thật ra... thứ này đối với nhà họ Mễ mà nói không đáng là gì cả, nhưng lại là bài thuốc bí truyền do tổ tiên của mẹ em truyền lại cho con cháu đời sau. Cho nên... xin lỗi đàn chị, mong chị có thể hiểu cho em.”

Mễ Nhã nở nụ cười, chủ động nắm lấy tay của Bạch Ngữ Dung, thân thiết nói: “Chị đương nhiên hiểu rồi. Là do chị nóng lòng nên không suy nghĩ chu đáo. Đàn em Ngữ Dung à, em đừng để trong lòng nha. Vậy chị về trước đây, chờ tin tốt của em nhé?”

Bạch Ngữ Dung liên tục nói “Không sao, không sao” rồi mỉm cười nhìn Mễ Nhã rời đi.

Đến khi cô ta đã đi xa, nụ cười trên môi của Bạch Ngữ Dung bỗng chốc tắt ngỏm, sau đó vội vã chạy về ký túc xá.

Thuốc mỡ ư...

Vậy thì dứt khoát dùng máy xay sinh tố đánh thành hỗn hợp sệt là được rồi.

Bạch Ngữ Dung vừa đi vừa suy nghĩ.

Ở bên khác, Mễ Nhã nhanh chân rời đi khi đang bấm số gọi điện, cô ta còn quay lại liếc nhìn phía sau để xác định đằng sau không có người rồi mới gọi điện cho Mễ Nghĩa Văn ba mình.

“Ba biết rồi.” Mễ Nghĩa Văn gật đầu, sau khi căn dặn con gái thì ông ta mới cúp máy, đi về phía phòng làm việc.

Ông ta cung kính gõ cửa, chờ đợi bên trong phát ra tiếng “vào đi” thì ông ta mới bước vào.

“Ba, Mễ Nhã nói sau khi quan sát phản ứng của con bé đó thì thấy không chắc rằng có thể làm ra được thuốc mỡ.” Mễ Nghĩa Văn đứng trước bàn nói với Mễ Ông Thành: “Hay là bây giờ con liên lạc với phó viện trưởng Tôn?”

“Con liên hệ ông ta làm gì.” Mễ Ông Thành đặt bút lông xuống, lau tay rồi nhìn con mình: “Ông ta vốn phụ trách việc chữa trị cho bà Phụng trong thời gian dài, bây giờ con liên hệ ông ta, thế chẳng phải là trực tiếp gửi tặng ân huệ này cho phó viện trưởng Tôn sao?”

Sau một hồi im lặng, Mễ Ông Thành mỉm cười khó hiểu rồi nói tiếp: “Phó viện trưởng Tôn này giữ miếng ăn còn hơn cả chó hoang, chẳng chia cho người khác chút nào.”

Mễ Nghĩa Văn gật đầu: “Vậy chúng ta nên tìm… ?”

Mễ Ông Thành không khỏi xoa sống mũi thở dài: “Tiếc thay phó viện trưởng Vạn vẫn chưa về, nếu không có thể đến tìm ông ấy.”

Sau khi im lặng trầm ngâm một hồi thì Mễ Ông Thành lại lên tiếng: “Con đi tìm Tần Trác Thắng, bảo ông ta làm sẵn một cái dự phòng đi.”

“Ông ta sao?” Mễ Nghĩa Văn sửng sốt: “Nhưng ông ta là học trò đáng tự hào nhất của phó viện trưởng Tôn đấy.”

“Chẳng phải vừa nãy ba đã nói rồi sao?” Mễ Ông Thành nhìn con trai, đầy ẩn ý nói: “Phó viện trưởng Tôn giữ miếng ăn còn hơn cả chó hoang, đừng nói là đứa học trò đáng tự hào, cho dù là ba của ông ta, nếu dám tranh miếng ăn từ trong bát của mình thì ông ta cũng sẽ cắn.”

“Tần Trác Thắng là người thông minh, ông ta sẽ giả vờ như không biết chuyện này đâu.” Mễ Ông Thành nói.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 364


Mễ Nghĩa Văn gật đầu: “Dạ, vậy con sẽ đi làm ngay.”

“Ừm.” Mễ Ông Thành gật đầu rồi lại căn dặn con trai: “Nhưng chúng ta phải nhanh lên, vừa nãy ba hay tin hình như bà hai Thẩm rất quan tâm đến tình trạng thương tích của bà Phụng, bà ta còn thường xuyên chạy đến nhà họ Phụng trong thời gian này.”

“Thế… Thẩm An?” Mễ Nghĩa Văn nghĩ ra manh mối liên hệ và nhìn Mễ Ông Thành.

Mễ Ông Thành gật đầu: “Đúng, Chu Phổ.”

“Ba không nghĩ rằng Chu Phổ có tính tình như vậy sẽ chấp nhận kiểu khám bệnh ngoại trú này, chỉ lo rằng do bà hai Thẩm tự tìm đến, lúc đó Chu Phổ nể tình học trò của mình thì không hay rồi.”

Khi nói đến đây, Mễ Ông Thành nhớ đến chuyện trước đó ở bệnh viện nhà họ Mễ, Chu Phổ và Nghiêm Thanh lại một hai cướp Mễ Y khỏi tay mình, trong đôi mắt già nua đục ngầu lập tức hiện lên vẻ ác độc.

Nhưng điều quan trọng nhất là Mễ Ông Thành không ngờ Bách Tán Quốc lại đích thân ra mặt.

Suy cho cùng thì nhà họ Mễ vẫn còn quá yếu so với ba gia tộc lớn còn lại.

Nếu không thì nhà họ Bách là cái thá gì chứ?

Cho nên đây chính là lý do tại sao Mễ Ông Thành lại tích cực muốn kết thân với nhà họ Phụng.

Chỉ cần có thể dựa vào nhà họ Phụng thì đến lúc đó nhà họ Bách là cái gì chứ?

Khi nghĩ đến đây thì Mễ Ông Thành lại có chút hối hận vì đã không cho con trai lấy vợ khác. Nếu không thì đã có thể bảo phụ nữ đứng ra lo liệu chuyện này.

Mà đứa con gái duy nhất lại không được tích sự gì, thậm chí còn cắt đứt quan hệ ba con với mình.

Mễ Ông Thành không khỏi lại hừ một tiếng khi nghĩ đến Mễ Y.

Một lát sau, ông ta dặn dò Mễ Nghĩa Văn: “Con cho người đi canh chừng Chu Phổ và Nghiêm Thanh, tuyệt đối không được để họ có quan hệ gì với nhà họ Phụng.”

“Vâng.” Mễ Nghĩa Văn gật đầu: “Con sẽ cử thêm nhiều người đi.”

“Như vậy thì không cần.” Mễ Ông Thành lại cầm cây bút lông lên, thản nhiên nói: “Hội đánh giá đan dược sắp diễn ra rồi, đây là chuyện trọng đại với họ. Chu Phổ lại nổi tiếng là kẻ say mê dược liệu, nên chúng ta không cần phải quá tốn công đâu.”

“Chỉ cần để lại một hai người không bắt mắt ở xung quanh nhà của ông ta với Nghiêm Thanh là được. À, tiện thể canh chừng luôn nhà kính của Chu Phổ.”

Mễ Nghĩa Văn gật đầu, sau khi thấy Mễ Ông Thành đã căn dặn xong rồi xua tay bảo mình đi ra thì ông ta mới khẽ khom người lặng lẽ bước ra ngoài.

Trong lúc nhà họ Mễ đang nôn nóng để có thể bám lấy nhà họ Phụng thì họ lại không biết rằng Chu Phổ và nhà họ Thẩm cũng chẳng quan tâm đến điều này.

Tô Hồng Bảo vừa nhấn chuông cửa nhà họ Trình thì chị Thịnh đến mở cửa, khi nhìn thấy là một cậu bé thì chị ấy cười hỏi rằng: “Bạn học, cậu tìm ai vậy?”

“Cháu tìm chú ngồi xe lăn đang sống ở đây ạ.” Tô Hồng Bảo nói, dừng một chút rồi nói thêm: “Cháu có thể chữa khỏi cho chú ấy.”

Nghe vậy, chị Thịnh không tin gì cả mà bật cười lắc đầu, khi chị ấy đang định bảo cậu ấy về đi thì giọng nói kèm theo chút ho nhẹ của Trình Hồng Huy từ trong nhà truyền ra: “Chị Thịnh, chị cho cậu ấy vào đi.”

“Cậu chủ?!” Chị Thịnh quay đầu nhìn về trong nhà và nói với giọng hơi khó tin.

Nhưng bên trong chỉ vang lên tiếng ho nhẹ mà không nói thêm lời nào nữa.

Thấy vậy, chị Thịnh không còn cách nào khác, chỉ đành miễn cưỡng nhường đường, tức giận nói: “Vào đi.”

Tô Hồng Bảo gật đầu cảm ơn rồi bước vào trong.

Nhưng khi đi ngang qua chị Thịnh thì cậu ấy nghe thấy người phụ nữ nhỏ giọng đe dọa: “Nhóc con, ăn nói cho cẩn thận, nếu không thì tôi sẽ dùng chổi đuổi đánh cậu đấy.”

Tô Hồng Bảo nghe vậy thì dừng lại rồi nhìn chị Thịnh. Sau khi quan sát chị ấy cẩn thận rồi cậu ấy nói: “Cô đánh không lại cháu đâu.”

“??!”

Dứt lời, cậu ấy mặc kệ vẻ mặt trợn to mắt của chị Thịnh mà tiếp tục đi về phía trước.

Chị Thịnh bị bỏ lại ở đó một hồi lâu sau mới lẩm bẩm: “Thằng nhóc quái gở.”

Nhiều năm sau, chị Thịnh rất mừng vì ngày đó mình đã ra mở cửa, và cũng mừng vì ngày đó mình đã không lạnh lùng đóng sầm cửa lại sau khi nghe những gì Tô Hồng Bảo nói như mọi lần trước.

Trình Hồng Huy ngồi trên xe lăn ho nhẹ vài tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Hồng Bảo và mỉm cười với cậu ấy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 365


“Là cậu à.”

Tô Hồng Bảo gật đầu: “Xin chào chú Trình, cháu thấy chú là người tốt nên muốn tới đây để giúp chú.”

Trình Hồng Huy sững sờ, anh ấy cảm thấy những lời này nghe quen quen, hình như mình đã nghe thấy ở đâu rồi.

------

“Hắt xì!” Tô Tái Tái vừa về đến ký túc xá thì lập tức hắt hơi một cái, cô dụi mũi rồi cảm thấy có người đang thầm mắng mình.

Ngay lúc người giấy nhỏ định bò ra khỏi mũ áo hoodie thì cánh cửa ký túc xá của Khúc Nhiên đột nhiên mở ra, khiến người giấy nhỏ vừa bước chân đi ra ngoài sợ đến mất thăng bằng, lăn “bịch bịch” trở về.

Đại Vi vui mừng khôn xiết đang ôm lấy Nhện Mặt Quỷ nhảy cẫng lên và hét lớn: “Thành công rồi, thành công rồi!”

Khi nhìn thấy Tô Tái Tái ở trên hành lang thì cô ấy lập tức vứt Nhện Mặt Quỷ sang một bên rồi nhào tới chỗ Tô Tái Tái, cô ấy mừng đến mặt đỏ rần.

“Tiểu Tái! Chị đã thành công rèn ra kim châm cứu rồi!”

“Chúc mừng chị.” Tô Tái Tái cười.

Sau khi dừng lại một chút thì cô chậm rãi nói tiếp: “Em xem thành phẩm trước, nếu ổn thì ngày mai em sẽ dẫn chị đi gặp một người.”

“Hả? Ai vậy?” Đại Vi nghiêng đầu thắc mắc.

Đương nhiên là giáo sư Nghiêm Thanh - người châm cứu số một của Luyện Đan Viện rồi.

“Em xin phép giới thiệu.” Tô Tái Tái ngồi ngay ngắn giới thiệu Đại Vi với Nghiêm Thanh: “Thầy Nghiêm, đây là đàn chị Đại Vi của em, đàn chị Đại, đây là...”

“Chị biết thầy ấy!” Không đợi Tô Tái Tái nói xong thì Đại Vi đã chen ngang vào, hai mắt cô ấy sáng lấp lánh: “Là giáo sư Nghiêm - Nghiêm Thanh.”

Nói xong, Đại Vi còn đứng dậy cúi người với Nghiêm Thanh, sau đó mới ngẩng đầu nói tiếp: “Giáo sư Nghiêm, trước đây em từng thấy thầy cứu một ông lão, về sau mới biết thầy là giáo sư của Huyền Học Viện, cũng vì lý do này cho nên em mới cố gắng thi đậu vào Huyền Học Viện. Có điều...”

Đại Vi cười “hì hì” hai tiếng, ngượng ngùng nói: “Em không có tài năng gì hết, mà Đông y thì... khó quá, cho nên em mới ghi danh vào Luyện Khí Viện.”

“Đàn chị Đại, câu này của chị mà bị viện trưởng Lý nghe được thì cẩn thận thầy ấy sẽ đánh chị đó nha.” Tô Tái Tái ở một bên nghe xong thì nửa đùa bảo.

Đại Vi chột dạ thè lưỡi, sau đó chắp tay trước ngực làm động tác xin tha với Tô Tái Tái, ý bảo cô giữ bí mật cho mình.

Tô Tái Tái cười, cô vốn chỉ đang nói giỡn thôi, bởi vậy sau khi trêu Đại Vi xong thì cô quay sang nhìn về phía Nghiêm Thanh: “Thì ra đàn chị Đại đã biết thầy từ trước, xem ra đây là duyên phận rồi.”

Nghiêm Thanh hoang mang, biểu cảm trên mặt như thể đang nói: Có chuyện này hả, sao tôi không nhớ gì hết vậy?

Mãi đến khi nghe được Đại Vi kể lại một cách tỉ mỉ, Nghiêm Thanh mới sực nhớ ra. Chuyện này đã xảy ra cách đây mấy năm rồi, lúc đó ông ấy từng bắt gặp một ông lão ngất xỉu khi đang trên đường mua thức ăn về, cho nên tiện tay cấp cứu cho người nọ luôn.

Ông ấy không ngờ là lúc ấy Đại Vi cũng có mặt ở đó.

“Tôi là bác sĩ, vừa hay cũng hiểu biết về căn bệnh của đối phương, cho nên đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.” Nghiêm Thanh nói.

Tuy ông ấy nói nghe rất nhẹ nhàng, nhưng cũng chính sự thản nhiên này mới là thứ khiến người khác càng thêm kính nể ông ấy.

Có lẽ đây chính là kiểu người bác ái mà người ta hay nhắc tới nhỉ?

Tô Tái Tái cười: “Nghe thầy Nghiêm nói như vậy xong, em cảm thấy bộ kim châm cứu này càng xứng đôi với thầy hơn đấy ạ.”

“Bộ kim châm cứu?” Vừa nghe nhắc tới thứ này, Nghiêm Thanh lập tức trút bỏ bộ dáng tùy ý ban nãy, ông ấy hơi khom người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tô Tái Tái và Đại Vi: “Đó là gì thế?”

Tô Tái Tái và Đại Vi nhìn nhau cười, lúc này mới mở miệng: “Đàn chị Đại có sở trường rèn những thứ có kích cỡ nhỏ, thời gian gần đây chị ấy thường xuyên nghiên cứu và luyện tập với đàn chị Khúc Nhiên, hy vọng có thể rèn ra một bộ kim châm cứu. Hôm qua mới vừa có sản phẩm hoàn thiện đây, thầy xem thử xem.”

Tô Tái Tái nói xong thì quay đầu nhìn về phía Đại Vi, dùng ánh mắt cổ vũ cho cô ấy.

Đại Vi nhanh chóng bưng cái hộp gấm đã được chuẩn bị sẵn đặt lên bàn, Nghiêm Thanh thấy thế thì kích động dời bộ ấm chén pha trà trên bàn sang một bên khác, sau khi lau khô tay thì mới cẩn thận mở cái hộp gấm ra.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 366


Chờ thấy được bộ kim châm cứu bên trong xong, Nghiêm Thanh không nhịn được phát ra tiếng tấm tắc, ông ấy duỗi tay muốn cầm một cây lên xem nhưng lại bất ngờ khựng lại, sau đó nhìn về phía Đại Vi và hỏi: “Sinh viên Đại, tôi có thể xem thử nó không?”

Đại Vi cười gật đầu lia lịa, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ.

Nghiêm Thanh cẩn thận quan sát độ mỏng và độ bền của cây kim châm cứu, liên tục gật đầu khen ngợi, chờ cẩn thận đặt cây kim châm cứu lại vào trong hộp gấm, ông ấy mới lưu luyến thu tầm mắt về rồi nhìn sang Đại Vi, vội vàng hỏi: “Sinh viên Đại, em có thể bán bộ kim châm cứu này cho tôi không? Đây là hàng cao cấp hiếm thấy lắm đấy.”

Đại Vi nghe xong lập tức lắc đầu, Nghiêm Thanh tưởng rằng cô ấy không muốn bán cho nên sốt ruột bổ sung: “Về phần giá cả thì chúng ta có thể bàn thêm mà, hoặc là... nếu em chấm trúng tài liệu rèn nào thì có thể nói cho tôi biết cũng được.”

“Không phải vậy đâu thầy Nghiêm.” Đại Vi không nhịn được phì cười, cô ấy giơ tay đẩy cái hộp gấm về phía Nghiêm Thanh: “Em vốn định tặng nó cho thầy mà.”

Nghiêm Thanh sửng sốt, ông ấy nghệt mặt ra nhìn cô ấy, mãi đến khi quay sang nhìn Tô Tái Tái - người đang ngồi cười tủm tỉm mà không nói gì ở bên kia xong - ông ấy mới quay lại nhìn Đại Vi rồi chỉ vào mũi mình, chần chờ hỏi: “Tặng cho tôi thật à?”

Chờ Đại Vi gật đầu xong, Nghiêm Thanh - người trước giờ luôn nghiêm mặt - đột nhiên cười “hề hề hề” mấy tiếng liền, ông ấy không chỉ đóng hộp gấm lại một cái “rầm” mà còn vội vàng ôm nó vào trong ngực, sau khi xác nhận mình đã ôm chặt nó thì ông ấy mới vui vẻ mở miệng: “Ôi chao, làm vậy sao được, tôi ngại lắm...”

“...” Đại Vi.

Tô Tái Tái ở một bên phải gồng dữ lắm mới không bật cười, cô không nhịn được muốn thử trêu ông ấy: “Thầy Nghiêm à, em nhìn bộ dạng của thầy có thấy ngại chỗ nào đâu. Nếu thầy ngại thì không ấy... mình trả hàng lại cho đàn chị Đại nha...”

Cô còn chưa dứt lời thì đã thấy Nghiêm Thanh quay phắt về phía Đại Vi, hai mắt sáng rỡ gật đầu cảm ơn với cô ấy: “Cảm ơn sinh viên Đại nhé, tôi rất thích món quà của em. Em cứ yên tâm, sau này tôi sẽ dùng bộ kim châm cứu này để cứu càng nhiều người hơn!”

Nghiêm Thanh đã dùng hành động để chứng minh cho câu: Chỉ cần tôi cảm ơn thật nhanh thì mấy người sẽ không tiện bắt tôi trả lại.

Đại Vi nghe mà sững người, chỉ biết đần mặt nhìn Tô Tái Tái đang nén cười ở một bên, bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của cô ấy như thể đang nói: Thì ra đây là “bộ mặt thật” của giáo sư Nghiêm nghiêm túc không hay cười đó sao?

Tô Tái Tái hiểu được ý ngầm của Đại Vi, thế là càng cười tợn hơn nữa, bả vai cũng không ngừng run run.

“Được rồi, mình nói sang chuyện chính đi thầy.” Tô Tái Tái nói, khó khăn lắm cô mới ngừng cười được.

“Chuyện chính?” Nghiêm Thanh lặp lại một câu, ông ấy cúi đầu nhìn cái hộp gấm trong ngực - thứ mà mình tuyệt đối sẽ không buông ra - sau đó mới nhìn về phía Tô Tái Tái và Đại Vi như đang hỏi: Đây mà còn chưa phải là chuyện chính à?

Đại Vi thấy thế thì trong lòng càng thêm hân hoan.

Không có chuyện gì vui vẻ hơn việc thấy được người khác quý trọng sản phẩm do mình tạo ra cả.

Đây không chỉ là cảm giác thành tựu, mà nó còn làm mình có cảm giác được người khác tôn trọng.

“Vâng, bộ kim châm cứu này chỉ là sản phẩm cấp thấp thôi ạ.” Tô Tái Tái nói: “Ba ngày nữa em sẽ nhờ thầy Chu thu hoạch cỏ Vọng Bắc Đông, phần lá thu được thì em và ông ấy chia đôi, phần rễ thì giao cho đàn chị Đại để chị ấy rèn ra một bộ kim châm cứu dành riêng cho thầy, hoặc nói đúng hơn thì chỉ có thầy mới có thể phát huy được nó một cách toàn diện.”

Nghiêm Thanh cảm thấy cả người không ngừng run rẩy, ông ấy ôm hộp gấm nhìn hai cô gái trước mặt, lắp bắp hỏi: “Chuyện này có… có thể thành công không?”

“Không có chuyện không thành công đâu ạ.” Tô Tái Tái cười: “Chỉ cần có em ở đây thì tuyệt đối sẽ không thất bại.”

Đại Vi nghe Tô Tái Tái nói năng hùng hồn như thế thì lén giơ ngón tay cái với cô.

Ai bảo tuy lần nào đàn em của cô cũng nói mấy câu nghe như đang chém gió nhưng lần nào cũng làm được làm chi.

Có lẽ đây chính là thực lực của “trùm” đấy!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 367


Vì rèn ra một bộ kim châm cứu hoàn toàn phù hợp với Nghiêm Thanh, hai ngày này Đại Vi sẽ luôn đi theo ông ấy, cứ thế, chuyện này cũng trở thành một cơ hội học tập quý giá dành cho Đại Vi.

Bởi vì trong tương lai, cô ấy sẽ không chỉ chế tạo cho một mình Nghiêm Thanh mà còn phải chế tạo ra thật nhiều “công cụ” khác phù hợp với đủ thể loại người, mà muốn làm được như thế thì cô ấy phải hiểu biết thật rõ về thói quen cũng như tính cách các kiểu của đối phương.

Đây là thứ mà tất cả các luyện khí sư đều phải học.

Đại Vi còn một chặng đường dài ở phía trước, nhưng cô ấy sẽ không còn ngu ngơ không biết tương lai mình sẽ làm gì và trở thành người gì như trước nữa.

Bây giờ cô ấy có mục tiêu rõ ràng, ánh mắt cũng trở nên vững vàng sáng ngời hơn trước.

Sau khi sắp xếp xong những chuyện tiếp theo thì đến lượt Nghiêm Thanh và Đại Vi bàn giao trực tiếp.

Về việc Chu Phổ hái cỏ Vọng Bắc Đông thì cũng có thể giao cho tiểu sư điệt nhà cô. Đến lúc đó thì chỉ cần ở bên cạnh hướng dẫn là được.

Ngay cả khi cỏ Vọng Bắc Đông mà cô và Chu Phổ đã hẹn trước chia mỗi người một nửa cũng có thể giao cho Tô Hồng Bảo bảo quản.

Đến lúc về lại trên núi thì mang chung một thể.

Nghiêm Thanh còn có lớp phải dạy nên ông ấy vội vã rời đi sau khi mời hai người đến nhà mình dùng bữa vào tối nay, và ông ấy cũng dặn Tô Tái Tái nhớ gọi cả Khúc Nhiên đến cùng.

—— Trong khoảng thời gian này, do phải chữa trị cho Mễ Y nên đám người Nghiêm Thanh và Chu Phổ cũng âm thầm trở nên thân thiết với Khúc Nhiên.

“Tiểu Tái, gần đây mới mở một quán kem ngon lắm, chị khao em nhé!” Sau khi nhìn Nghiêm Thanh rời đi thì Đại Vi quay sang nhìn Tô Tái Tái và phấn khởi nói.

Từ “kem” lập tức khiến người giấy nhỏ trong mũ áo hoodie rục rịch.

Tô Tái Tái đương nhiên đã nhận ra điều đó, cô cười nói: “Thế thì không thể ít được đâu đấy.”

“Không sao!” Đại Vi vỗ ngực và làm ra dáng vẻ “Chị có tiền! Chị chấp hết!”.

“Vậy đi thôi.” Tô Tái Tái nói, cô vừa đi vừa nói thêm: “Em nghĩ mình có thể xử mỗi vị một phần.”

Hai người đã đến quán kem mà Đại Vi nói, lúc hai người đang định đẩy cửa đi vào thì thấy khách hàng lần lượt bước ra khỏi quán, họ bước đi vội vã như thể trong quán có gì đó đáng sợ vậy.

Khi một cặp tình nhân nhỏ đi ra thì Tô Tái Tái nghe thấy cô gái đó cau mày phàn nàn: “Người gì vậy trời, em thấy là muốn đánh rồi.”

Chàng trai bên cạnh nhanh chóng ngăn cô ấy lại rồi kéo đi: “Ôi dào, đi thôi đi thôi. Chúng ta không thể chọc tới những người đó đâu.”

“Không được, em phải báo cảnh sát.” Cô gái bĩu môi nói.

Nhưng tinh thần chính nghĩa vừa thốt ra đó lại khiến chàng trai thấy lo lắng, chàng trai vội vàng quay lại nhìn vào trong quán, sau khi xác định không ai nghe thấy thì kéo cô gái nhanh chân rời đi.

Tô Tái Tái và Đại Vi nhìn nhau rồi nhìn vào trong quán qua cửa kính.

Họ nhìn thấy những chàng trai cà lơ phất phơ người thì dựa vào, người thì nằm dài trên quầy cười ha hả trêu chọc một trong những nhân viên trong quán.

“Này, anh đại của chúng tôi cũng đã đến đây mấy lần rồi, đủ chân thành rồi đấy chứ? Người đẹp à, hay là em đi chơi với bọn này một lần đi? Chỉ cần một lần thì chúng tôi chắc chắn sẽ không đến nữa đâu. Thế nào?”

“Đúng vậy, cho dù là ẽo ợt thì cũng vừa phải thôi chứ? Thế này cũng đủ lâu rồi.”

Viên Tuế mím môi đứng sau quầy, cô ấy nhìn chằm chằm vào tờ rơi trên quầy, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Các anh có muốn gọi món không? Nếu không gọi thì các anh có thể nhường cho khách hàng khác gọi món được không?”

Dứt lời, cô ấy lại mím chặt môi, không khỏi đưa tay ấn nhẹ vào dạ dày.

—— Mỗi khi căng thẳng thì dạ dày của cô ấy sẽ đau lâm râm.

“Ơ? Chẳng phải tôi đang muốn gọi món sao, nhưng em không nói rõ thì sao tôi gọi món được? Này? Người đẹp, em giới thiệu cho tôi đi chứ?” Tên côn đồ đang dựa vào quầy nói.

“... Món ăn đều ở trên bảng hiệu trước mặt anh và cả trên màn hình.” Viên Tuế cúi đầu nói.

Tên côn đồ ngẩng đầu lên nhìn màn hình gọi món ở phía trên quầy, rồi lại quay đầu nhìn bảng hiệu đặt trên quầy, anh ta cười khẩy vung tay hất ngã bảng hiệu: “Sao nào? Chưa thấy qua người không biết chữ à? Tôi muốn em đọc từng cái một cho tôi nghe!”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 368


“Đúng vậy! Thái độ phục vụ kiểu gì vậy, quản lý cửa hàng đâu? Quản lý cửa hàng của mấy người ở đâu?!”

Quản lý cửa hàng vốn đang trốn sang một bên khi những tên côn đồ này bước vào, lúc này anh ta buộc phải đáp lại và vội vàng bước ra sau khi bị gọi tên, còn những nhân viên khác thì tiếp tục trốn sang một bên.

Quản lý cửa hàng cắn răng khẽ gật đầu với những tên này, sau đó ríu rít nói: “Ừm thì… Vị khách này, các anh có chuyện gì vậy?”

Tên côn đồ phách lối hất cằm, trợn mắt nhìn quản lý cửa hàng rồi chỉ vào Viên Tuế, kể lể từng chút một: “Bây giờ tôi muốn phàn nàn về cô nhân viên này của các người, thái độ của cô ta rất tệ! Cô ta khi dễ tôi không biết chữ!”

“Chuyện này…” Quản lý cửa hàng nhát gan sợ chuyện lập tức cười khan sau khi nghe vậy, nhưng ngay khi quay lại nhìn Viên Tuế thì lại lộ ra một vẻ mặt khác, lập tức cúi gằm mặt xuống thấp giọng nói với Viên Tuế: “Viên Tuế! Còn không mau xin lỗi khách?!”

Viên Tuế mím môi không trả lời.

“Viên Tuế?!” Quản lý cửa hàng thấy cô ấy không nhúc nhích thì lập tức trợn to mắt.

Nhưng khi quay lại nhìn bọn côn đồ thì quản lý cửa hàng lại là dáng vẻ luôn mồm vâng dạ.

Viên Tuế vẫn không lên tiếng.

Bọn côn đồ thấy vậy thì nhướng mày nhìn quản lý cửa hàng và cợt nhả nói: “Ái chà ~ Quản lý cửa hàng này, có vẻ như lời nói của anh không có tác dụng nhỉ.”

Quản lý cửa hàng xấu hổ đến mức đưa tay ra đẩy Viên Tuế, thô lỗ cộc cằn gầm gừ với cô ấy: “Cô nói đi chứ!”

Nhưng trước khi tay có thể chạm vào Viên Tuế thì cô ấy đã nghiêng người né tránh.

Quản lý cửa hàng không ngờ Viên Tuế lại nhanh đến thế, nếu không phải kịp thời bám vào quầy thì có lẽ anh ta đã ngã sấp mặt rồi. Nhưng anh ta cũng loạng choạng vài bước, khiến bọn côn đồ vỗ tay cười to.

“Quản lý cửa hàng à, cô ta không nể mặt anh kìa!”

“Ha ha ha quản lý cửa hàng, đến một cô gái mà anh cũng không làm lại được sao?!”

Những lời chế giễu khiến quản lý cửa hàng vừa mất mặt vừa xấu hổ, anh ta không dám đắc tội với bọn côn đồ đến kiếm chuyện, thay vào đó lại quay sang hung dữ nhìn Viên Tuế, như thể cô ấy mới là thủ phạm vậy.

Ngay lúc này, một giọng nói từ cửa vang lên——

—— “Alo, 110 phải không? Tôi muốn báo cảnh sát rằng có người đang gây rối ở đây.” Đại Vi phớt lờ đi bọn côn đồ đang đồng loạt quay lại nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, cô ấy tiếp tục nói với đầu dây bên kia: “... Đúng vậy, các anh mau tới đi.”

“Này! Con ranh kia, mày muốn chết à!” Một tên côn đồ trong đó định thần lại trước rồi hung hăng đi về phía Đại Vi.

Quản lý cửa hàng thấy tình hình không ổn thì lập tức cúi xuống trốn dưới quầy.

Sau khi lạnh lùng liếc nhìn anh ta thì Viên Tuế nhìn sang Đại Vi, môi khẽ mấp máy muốn bảo họ mau rời đi.

Mà lúc này, tên côn đồ đã đi đến trước mặt Đại Vi và đưa tay định giật đi chiếc điện thoại trong tay Đại Vi, nhưng trước khi anh ta kịp giật lấy thì Tô Tái Tái đứng bên cạnh Đại Vi đã bước lên chắn ở phía trước Đại Vi đang báo địa chỉ với đầu dây bên kia, trực tiếp đẩy tay của tên côn đồ ra.

“Bốp!” một tiếng, khiến những người nghe bên cạnh không khỏi làm ra vẻ “đau đầu”.

“Cái tên táy máy tay chân, bộ ba mẹ mày không dạy mày phép tắc sao?” Tô Tái Tái nhìn tên côn đồ rồi bình thản nói, sau đó bẻ cổ rồi ung dung lên tiếng.

“Tao không ngại dạy dỗ mày thay ba mẹ mày đâu.”

Tên côn đồ bị đánh vào tay vừa ôm lấy mu bàn tay vừa ngây người vài giây, sau đó mới định thần lại, thẹn quá hóa giận mắng “Con ranh này…” rồi đưa tay định tóm lấy Tô Tái Tái.

May mắn thay, anh ta đã bị kêu lại trước khi kịp chạm vào Tô Tái Tái, cho nên anh ta mới có thể thoát được một kiếp nạn.

“Anh đại?” Tên côn đồ bị kêu lại quay đầu nhìn “anh đại” với vẻ mặt hơi kinh ngạc.

“... Được rồi, hôm nay như thế thôi.” Anh đại vẫn luôn ngồi một bên không làm gì cả đứng dậy, sau khi nói xong thì liếc nhìn về phía Viên Tuế, im lặng một hồi rồi nói thêm: “Hôm khác lại tới.”

Lời nói này ngay lập tức khiến đám côn đồ mỉm cười đắc chí rồi rời quầy và đi theo anh đại ra ngoài.

Trước khi rời đi, họ vẫn không quên chào Viên Tuế với dáng vẻ cà lơ phất phơ.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 369


Họ nói những lời như “Tạm biệt người đẹp nha ~ Lần sau lại đến thăm em.”.

Khi đi ngang Tô Tái Tái và Đại Vi, họ cũng không quên hung dữ trừng mắt nhìn họ, chỉ tay vào hai người họ với vẻ “Tụi bây đợi đấy”.

Tuy nhiên, khi cái tay chỉ vào Đại Vi vừa định chỉ sang mặt của Tô Tái Tái, vừa chạm mắt với cô thì anh ta lập tức thấy sợ hãi trước ánh mắt lạnh lùng của Tô Tái Tái, cơ thể của anh ta đã phản ứng nhanh hơn não, anh ta vội vàng rút lại ngón tay đang định chỉ vào cô.

Sau khi đi ra ngoài, anh ta mới phát hiện rằng mình bất giác lại bị cô gái trong đó dọa đến nín thở, anh ta vội vàng nhìn sang đồng bọn và thầm lẩm bẩm rằng tuyệt đối đừng bị ai nhận ra điều này.

Nếu không, anh ta không biết sẽ bị cười nhạo trong bao lâu.

Nhưng tên côn đồ chắc chắn không biết rằng không chỉ riêng mình, thật ra đám đồng bọn cũng bị dọa sợ bởi ánh mắt của Tô Tái Tái.

Sau khi đi được một đoạn thì một người trong số đó mới định thần lại rồi nói với anh đại đang đi ở đằng trước: “Anh đại, chúng ta cứ thế bỏ qua cho hai con nhỏ đó sao?”

Người được gọi là anh đại nghe vậy thì dừng lại xoay người nhìn bọn côn đồ nói: “Mục tiêu của chúng ta chỉ có Viên Tuế, mặc kệ hai người còn lại đi.”

Dừng một hồi, anh ta lại phì cười rồi nói: “Không phải số tiền này dễ kiếm hơn trước nhiều sao?”

Cũng đúng.

Nghe vậy, đám côn đồ nhìn nhau rồi nở ra nụ cười đắc chí.

“Được rồi, đi thôi.” Anh đại vẫy tay: “Công việc chính của ngày hôm nay đã xong rồi, ngày mai lại tiếp.”

Đám côn đồ vui mừng reo hò và vây quanh anh ta rời đi.

Còn bên đây, Viên Tuế đang đưa hai hộp kem cho Tô Tái Tái và Đại Vi, cô ấy mỉm cười xấu hổ rồi nói lời cảm ơn: “Cảm ơn hai người vừa nãy đã giúp tôi, tôi mời hai người ăn kem nhé.”

“Không cần phải khách sáo như vậy đâu, chúng ta đều học chung một trường mà.” Đại Vi nhận lấy hộp kem và nói với Viên Tuế.

Khi Tô Tái Tái đang định mở nắp hộp kem ra thì nghe thấy vậy, cô quay lại nhìn Đại Vi rồi lại nhìn Viên Tuế, sau đó cô mới nhìn đi chỗ khác.

—— Chẳng phải Đại Vi nói rằng chị ấy không biết Viên Tuế cũng học trường Đại học Đế Đô sao.

Nghe vậy, Viên Tuế hơi kinh ngạc, cô ấy lại nhìn Tô Tái Tái và Đại Vi, ngập ngừng lên tiếng: “Hai người… cũng học ở Đại học Đế Đô sao?”

“Ừm.” Đại Vi gật đầu, sau khi im lặng một lúc thì cô ấy định nói gì đó, nhưng mở miệng ra lại không biết nên nói thế nào mới phải, thế là cô ấy chỉ vỗ vào vai Viên Tuế rồi nói: “Mặc kệ những người đó đi, rác rưởi thì ở đâu cũng có cả.”

“Tôi hiểu.” Viên Tuế cười: “... Cảm ơn.”

Trong lúc Đại Vi định nói thêm gì đó thì quản lý cửa hàng đã trốn dưới quầy vừa nãy, mà bây giờ lại hung hăng, ra vẻ ta đây nói: “Viên Tuế! Cô lại đây!”

Khi Tô Tái Tái và hai người còn lại nhìn qua thì anh ta đã liếc mắt đi ra sau bếp trước.

Nhìn cái dáng vẻ đó của anh ta, chắc chắn là muốn ngầm khiển trách Viên Tuế rồi.

Viên Tuế mím môi, cô ấy mỉm cười với Đại Vi và Tô Tái Tái, sau đó nhỏ giọng nói “Xin lỗi, tôi vẫn đang trong giờ làm việc, sau này có cơ hội thì chúng ta lại nói tiếp” rồi quay người rời đi.

Điều này khiến cho Đại Vi chưa kịp nói ra điều mình định nói, mà chỉ có thể nhìn bóng người của cô ấy biến mất ở sau bếp, rầu não “haiz” một tiếng.

Im lặng một hồi, cô ấy lại nhìn sang Tô Tái Tái, cau mày nói: “Toi rồi, trông dáng vẻ đó của Viên Tuế, chắc chắn sẽ bị tên quản lý cửa hàng đó mắng rồi.”

Tô Tái Tái đã mở nắp hộp kem ra, múc một muỗng chuẩn bị cho vào miệng và nói: “Nếu chị lo thì chúng ta đi nghe lén nha?”

Đại Vi vừa định đồng ý, nhưng suy nghĩ một hồi thì cô ấy lại chán nản lắc đầu: “Thôi kệ đi. Nói không chừng lát hồi chị sẽ không nhịn được mà nhảy ra cãi với tên quản lý cửa hàng đó, lúc đó lại khiến Viên Tuế khó xử.”

Cô ấy dừng một chút rồi nói tiếp: “Tiểu Tái, chị đưa em đi ăn món khác nha?”

Tô Tái Tái gật đầu, cô không kén chọn.

Đại Vi vừa mở cửa kính bước ra ngoài vừa tiếp tục trò chuyện với Tô Tái Tái bên cạnh: “Viên Tuế đúng là đáng thương, chỉ vì lúc trước ở chung phòng với Đồng Nhược Thiến, sau đó Đồng Nhược Thiến bất ngờ qua đời, người nhà của cô ta cũng không biết nghĩ gì mà suốt ngày cứ cho rằng là Viên Tuế giở trò. Cho nên cứ mãi gây rắc rối cho người ta… Ơ? Tiểu Tái?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back