Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 150


Không chỉ Khúc Nhiên và thợ quay phim ngậm miệng mà ngay cả tổ đạo diễn đứng cách họ cả một khúc cũng im phăng phắc đến lạ.

Mãi tới khi tiếng vo ve xung quanh tắt hẳn, mọi người mới bàng hoàng nhận ra chẳng biết từ bao giờ mà bốn phía đã không còn tiếng côn trùng kêu vang.

Thậm chí tới cả âm thanh xào xạc khi gió thổi qua lớp cỏ khiến chúng đung đưa cũng đã im bặt từ lâu.

Bốn bề tĩnh lặng, không một tiếng động.

“Đàn… đàn em…” Khúc Nhiên nuốt nước miếng, khó khăn mở miệng.

“Hửm?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn thoải mái như trước.

“Nếu… nếu…” Khúc Nhiên tạm dừng vài giây, rồi nói tiếp: “Nếu chị đã đứng ngay trước cửa căn nhà đó rồi thì sao?”

“Ồ… Vậy hả…” Tô Tái Tái kéo dài giọng, như đang suy nghĩ chuyện gì.

Khúc Nhiên bỗng thấy hơi hoảng, sau lưng chợt có cảm giác lành lạnh, tóc gáy cũng dựng đứng hết lên.

Hệt như bản năng của cơ thể này đã cảm ứng được mối đe dọa nào đó đang tới gần nên mới đưa ra lời cảnh báo cho cô ấy biết vậy.

Thế nên Khúc Nhiên không nhịn nổi nữa mà thất thanh hét lên một tiếng “Đàn em”, mong sẽ nhận được câu trả lời từ chỗ Tô Tái Tái.

Ngay cả tổ đạo diễn cũng bá vai nhau nhìn chằm chằm màn ảnh đang quay cận mặt Khúc Nhiên, đồng thời ngừng thở không dám nói câu nào.

“Thì rời đi thôi.”

“… Hả?” Khúc Nhiên sửng sốt, chưa kịp hiểu thấu ý cô: “Rời… rời đi?”

“Ừ, lùi về sau ba bước, sau đó xoay lưng lại rồi đi thẳng một mạch trở về.” Tô Tái Tái đáp.

Tới khi Khúc Nhiên và thợ quay phim đã làm theo lời Tô Tái Tái, xoay lưng chuẩn bị đi trở về, Tô Tái Tái lại “À” một tiếng, như chợt nhớ ra điều gì: “Nhớ là đừng có quay đầu lại, cứ đi chầm chậm thôi.”

Đừng… Quay đầu…

Hai thợ quay phim bị dọa sợ sắp khóc, cánh tay đang nâng máy quay cũng run lên nhè nhẹ, chỉ muốn quẳng hết mọi thứ ra sau đầu mà co chân bỏ chạy.

Nhưng đàn em trong điện thoại lại dặn phải đi từ từ, nên dù trong lòng đang rất hoảng loạn, họ cũng không dám đi nhanh, sợ rằng nếu gây ra tiếng động lớn một chút sẽ khiến thứ đằng sau phát hiện mình đang có ý định chạy trốn, sau đó nhào tới ngay.

“Đàn… đàn em, sau đó thì sao nữa?” Khúc Nhiên cầm điện thoại, cưỡng ép bản thân nhìn thẳng về phía trước, thủng thẳng đi tới, đồng thời giữ vững sự bình tĩnh, hỏi cô.

Vì ban nãy họ xoay người rời đi, nên hiện tại vị trí đã thay đổi, hai thợ chụp ảnh đi hai bên trái phải phía trước, còn cô ấy lại thành người đi sau cùng.

Cũng vì vậy mà cảm giác lạnh sống lưng càng thêm rõ ràng, như thể có gì đó đang bám theo sau lưng cô ấy thật vậy.

Bây giờ, chỉ cần bất cẩn nghiêng đầu một chút là sẽ hoảng hồn phát hiện ngay rằng có một gương mặt xa lạ sắp dán sát rạt vào mình luôn.

Khi đối mặt với những thứ không biết rõ, trí tưởng tượng của chúng ta thường sẽ bay cao bay xa, dẫn tới nỗi sợ còn lớn hơn cả khi đối mặt với những thứ đã biết.

Cho dù Khúc Nhiên là sinh viên của Huyền Học Viện thì cũng không thể may mắn thoát khỏi.

“Sau đó… đếm thầm trong lòng từng bước chân một, khi nào đi đủ ba trăm ba mươi ba bước là ổn rồi.” Tô Tái Tái ngẫm ngợi một lát rồi nói.

Giọng điệu của cô vẫn ung dung như trước, nhưng ba người Khúc Nhiên lại không dám bỏ ngoài tai, vội vàng làm theo lời Tô Tái Tái, tự đếm nhẩm trong đầu.

Lúc đếm được hơn hai trăm bước thì cô ấy nhìn thấy ba người Miêu Đại Yên đang đứng phía xa xa, họ đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình nên về lại chỗ cũ chờ cô ấy.

Miêu Đại Yên và Vệ Cát còn chưa kịp mở miệng chào thì Phương Hiểu Tuyết treo nụ cười tươi rói lên trước, còn nhiệt tình vẫy tay với Khúc Nhiên.

… trước giờ, mỗi lần xuất hiện dưới ống kính máy quay, cô ta đều sẽ bày ra dáng vẻ ngây thơ, ngốc nghếch kiểu “Thân thiết với tất cả mọi người”.

Điển hình là như bây giờ vậy.

“Khúc Nhiên! Nhanh chân lên nào! Giờ mà về thì vẫn còn kịp tới chợ đêm ăn bữa khuya đó.” Nói tới đây, Phương Hiểu Tuyết im lặng vài giây, mắt liếc nhìn phía sau Khúc Nhiên, sau đó hơi trề khóe miệng xuống tỏ ý không vui.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 151


Biết vậy cô ta đã giành đi khám phá bảy căn nhà cuối cùng rồi.

Tuy đã sớm đoán được Khúc Nhiên sẽ đảm nhận vai trò quan trọng trong tập kế tiếp, nhưng cô ta thật sự không ngờ tổ chương trình lại để ý chuyện này tới vậy, sắp xếp tận hai máy quay phim theo chụp Khúc Nhiên lận.

… Chậc, cơ hội tốt như thế mà mình lại bỏ lỡ.

Lúc này, Phương Hiểu Tuyết hối hận đến xanh cả ruột..

Miêu Đại Yên và Vệ Cát cũng nhìn về phía Khúc Nhiên.

Chờ cô tiến lại gần hơn một chút, họ mới mỉm cười định nói gì đó, nhưng lại phát hiện biểu cảm trên mặt cô ấy rất lạ, thế là vội vàng thu hồi vẻ thoải mái lại, lập tức đề cao cảnh giác.

Chờ Khúc Nhiên tiến lại thật gần, họ bèn hỏi: “Tiểu Nhiên, sao thế?”

Khúc Nhiên lắc đầu, kéo Phương Hiểu Tuyết cách mình gần nhất đi ngược trở về, rồi nhỏ giọng thì thầm với Miêu Đại Yên và Vệ Cát: “Quay về đi, đừng ngoái đầu lại!”

Miêu Đại Yên và Vệ Cát vừa nghe thấy vậy thì tức tốc dời mắt sang hướng khác, không hé răng hỏi thêm câu nào, lặng lẽ xoay lưng đi về phía trước.

Chỉ có mình Phương Hiểu Tuyết là nhếch mép cười khẩy lúc nghe thấy lời Khúc Nhiên nói cũng như khi bị cô ấy túm lấy cánh tay kéo trở về.

Không ngờ Khúc Nhiên cũng thích diễn trò tới vậy, sao lúc trước cô ta lại không nhận ra nhỉ?

Chắc là do… hồi đó không có cơ hội biểu diễn chăng?

Phương Hiểu Tuyết bĩu môi, trong lòng cảm thấy rất không phục, suy nghĩ muốn cướp lấy màn ảnh cũng như danh tiếng lại một lần nữa trồi lên trong đầu.

“Hả? Tại sao lại không được quay đầu?” Phương Hiểu Tuyết tỏ vẻ ngây thơ hỏi lại, nói xong còn quay ngoắt đầu ra phía sau nhìn thử.

Khúc Nhiên không kịp ngăn cô ta lại, mới thốt ra được một chữ “Đừng…!” Thì Phương Hiểu Tuyết đã quay đầu nhìn sang chỗ khác rồi.

Hai người các cô là những người đi ở đằng sau cùng, bất kể thợ chụp ảnh hay hai người Miêu Đại Yên cũng đều ở phía trước Khúc Nhiên và Phương Hiểu Tuyết cả.

Thế nên lúc nghe thấy cuộc nói chuyện phía sau lưng, tuy chân đã dừng như không một ai dám quay đầu, chỉ đành mắt nhìn chằm chằm phía trước miệng gọi với ra sau: “Tiểu Nhiên! Đã xảy ra chuyện gì?”

Khúc Nhiên không đáp lại, vì cô ấy chỉ hơi quay đầu lại một tẹo thôi, còn tại sao Phương Hiểu Tuyết – người quay đầu hẳn lại không nói lời nào thì cô ấy cũng không biết nữa.

Có điều… ban nãy cái cảm giác âm u, lạnh lẽo kia lại ập tới, hơn nữa còn mang theo mùi máu tươi tanh tưởi, ẩm mốc nồng nặc.

Khúc Nhiên sợ hãi nuốt nước bọt, biết rõ mình đang cầm lấy tay Phương Hiểu Tuyết, nhưng hiện tại đầu ngón tay đã lạnh đến độ như sắp mất luôn cảm giác.

“Tiểu Nhiên?!” Miêu Đại Yên không nghe thấy âm thanh nào truyền tới từ phía sau thì cũng rơi vào hoảng loạn như những người khác, ngay lúc định mặc kệ mọi thứ mà quay đầu lại thì…

“Không sao đâu, đừng ngoái đầu lại, chỉ cần đi tiếp về phía trước là được.” Giọng nói của Tô Tái Tái truyền ra từ điện thoại trên tay Khúc Nhiên, cô tạm dừng một chút rồi bổ sung một câu: “Đếm thầm thêm một trăm bước nữa là xong.”

Ai vậy?!

Miêu Đại Yên và Vệ Cát ngạc nhiên lắm, nhưng ngay giây sau đã đoán được đó là người mà Khúc Nhiên nhờ trợ giúp từ bên ngoài, thế là yên tâm hơn chút, tiếp tục nhấc chân tiến về phía trước, vừa đi vừa đếm nhẩm trong lòng.

Lúc này, Phương Hiểu Tuyết đã xoay đầu về lại phía trước, hai tay ôm chặt lấy con rối gỗ quý báu của mình.

Khi phát hiện không có ống kính hướng về bên này, cô ta lập tức xụ mặt, giằng ra khỏi tay Khúc Nhiên.

Sau đó cô ta vội vàng lao nhanh về phía trước, tính trở thành người đi đầu để lọt vào ống kính được nhiều hơn, đồng thời cất giọng nhẹ nhàng nói: “Em không nhìn thấy gì hết trơn á, mọi người đừng tỏ ra căng thẳng như thế.”

Khúc Nhiên không thèm để ý đến cô ta, vẫn chăm chăm làm theo lời Tô Tái Tái nói, đếm nhẩm bước chân trong lòng, chẳng qua lúc Phương Hiểu Tuyết xông lên trước, cô ấy đã vô tình đưa mắt nhìn sang, và tình cờ thế nào lại mắt đối mắt với con búp bê rối của cô ta.

Cô ấy sững sờ, còn chưa kịp phản ứng lại thì tóc gáy đã dựng thẳng đứng hết lên trước.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 152


Khúc Nhiên vội vàng dời mắt sang chỗ khác, thậm chí còn ép bản thân đừng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh đó nữa.

Còn con rối được Phương Hiểu Tuyết ôm lấy kia thì ung dung ghé đầu vào vai cô ta, nhìn chằm chằm mọi người đang đi phía sau mình, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng quỷ dị.

Từ lúc Phương Hiểu Tuyết quay đầu lại, còn Khúc Nhiên hoảng hốt hét lên một tiếng: [Đừng...!] thì tổ đạo diễn đã bắt đầu không nhận được hình ảnh nữa.

Màn hình tối đen như mực, chỉ có thể nghe thấy âm thanh.

Sử dụng bộ đàm cũng không được, giống như là bọn họ đã bị ngăn cách ở bên trong. Âm thanh bên trong đó có thể truyền ra ngoài, nhưng âm thanh ở bên ngoài lại không thể truyền vào trong đó.

Mặc dù từ cuộc trò chuyện ở bên trong có thể thấy dường như không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng tình huống kỳ lạ này vẫn khiến mọi người trong tổ đạo diễn vô cùng hoảng sợ và lúng túng.

Đừng nói là đạo diễn đã sớm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sốt ruột đi qua đi lại mấy chục vòng, cứ cách vài phút lại nhìn về phía con đường dẫn vào khu biệt thự kia.

Mà ngay cả một người luôn điềm tĩnh như phó đạo diễn cũng ngồi xổm ở một bên, lặng lẽ hút thuốc.

Chỉ mới mười phút ngắn ngủi trôi qua thôi mà ông ấy đã hút hết ba điếu thuốc rồi.

Đến khi nhân viên công tác tinh mắt nhìn thấy đám người Miêu Đại Yên, sau đó vui mừng hét lên: “Ra rồi, ra rồi! Bọn họ đều đã ra hết rồi!”, tinh thần của mọi người mới phấn chấn trở lại, đồng loạt quay đầu sang nhìn.

Trên con đường tối đen bỗng chốc lóe lên một vài tia sáng, đó chắc hẳn là đèn pin do đám người Miêu Đại Yên dùng để rọi đường.

Một lúc sau, khi họ từ trong bóng tối bước ra, từ từ đi đến gần chỗ có ánh sáng thì mới thấy rõ hơn.

Sau khi xác nhận đúng thật là bọn họ, đạo diễn và những người khác đều thở phào nhẹ nhõm.

Chị Hà thấy vậy, vui mừng định bước tới vài bước thì lại thấy Khúc Nhiên đứng ở phía bên đó không ngừng xua tay. Rõ ràng là bảo họ đứng yên tại chỗ, đừng có di chuyển.

Phó đạo diễn thấy thế, lập tức giơ tay ra, ngăn không cho mọi người đến gần: “Đừng qua đó, để bọn họ tự bước qua đây đi.”

Mọi người nghe xong đều sợ hãi dừng lại, chỉ có thể đứng im nhìn Khúc Nhiên và những người khác từ từ bước đến gần.

Cho đến thời điểm hiện tại, Khúc Nhiên vẫn còn đang giữ liên lạc với đàn em ở đầu dây bên kia của điện thoại, cho nên đợi khi bọn họ đã tụ họp với tổ đạo diễn, tất cả mọi người đều vây quanh Khúc Nhiên, nhìn chằm chằm cô ấy, nhưng không dám tùy tiện lên tiếng.

“Đàn em à, bọn chị đã tụ họp với tổ đạo diễn rồi này.” Khúc Nhiên vừa nói vừa nhìn về phía đạo diễn, thấy ông ấy vẫy tay ra hiệu “không sao”, bảo cô ấy tiếp tục nói chuyện với đàn em.

Khúc Nhiên gật đầu rồi tiếp tục hỏi Tô Tái Tái: “Kế tiếp bọn chị nên làm gì bây giờ?”

[Hửm? Thì cứ trực tiếp rời khỏi nơi đó thôi.] Tô Tái Tái trả lời một cách thản nhiên, hơn nữa giọng điệu còn mang theo một chút nghi ngờ, như muốn nói “Chuyện đơn giản như vậy mà chị cũng hỏi nữa á?”

Phương Hiểu Tuyết đứng ở một bên trợn mắt, sau đó liếc nhìn xung quanh, bao gồm cả biểu cảm của đạo diễn, rồi nhịn không được mà âm thầm cười giễu cợt.

Ngày thường cô ta không nhận ra... mọi người đều có diễn xuất tốt như vậy cơ đấy.

… Hừ, người nào người nấy đều diễn giống y như thật vậy đó.

Phương Hiểu Tuyết lẩm bẩm trong lòng, đến khi phát hiện tất cả ống kính của thợ quay phim đều đã hướng xuống dưới chân, hoàn toàn không quay tới mặt.

Lúc này cô ta tùy ý ném con rối mà mình nâng niu, ôm trong lòng từ nãy đến giờ sang một bên, còn bản thân thì ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, đấm bả vai và chân.

Thiệt tình hà! Hại cô ta làm bộ làm tịch ôm con rối kia từ nãy đến giờ, mệt chết đi được!

Có điều hiện tại không ai quan tâm cô ta có mệt hay không, mọi người vẫn còn đang vây quanh Khúc Nhiên, nhìn chiếc điện thoại mà cô ấy áp bên tai với ánh mắt đầy nóng bỏng, và khi nghe thấy đầu dây bên kia hờ hợt nói ra mấy chữ “rời khỏi nơi đó thôi”, họ cũng ngơ ngác và ngỡ ngàng y như Khúc Nhiên.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 153


“Rời đi á? Cứ như vậy mà... rời đi sao?” Khúc Nhiên có hơi không chắc chắn hỏi: “Đàn em, bọn chị không cần phải làm gì hết sao?”

[Không cần, cứ rời khỏi đó là xong.] Tô Tái Tái nói: [Ok, không sao rồi, em buồn ngủ quá. Đàn chị ơi, em cúp máy đây!]

Vừa dứt lời, không đợi Khúc Nhiên nói thêm điều gì, Tô Tái Tái đã cúp điện thoại trước.

Sau đó Tô Tái Tái đưa điện thoại cho người giấy nhỏ đã sớm ở một bên ngồi khoanh tay trước ngực đợi gần nửa ngày, bắt đầu dậm chân gõ nhịp: “Này, em cầm chơi đi, mà nhớ đừng có chơi lâu quá nha.”

Yên tâm! Cùng lắm là chơi đến khi hết pin thôi!

Trong nháy mắt, người giấy nhỏ như được lên dây cốt tinh thần, vui vẻ giơ hai tay ra nhận lấy chiếc điện thoại màu cam, cầm lấy nó chạy sang một bên mở game lên chơi.

Lúc Tô Tái Tái nghe thấy âm thanh “Toàn quân tấn công!” từ bên trong trò chơi phát ra, cô không khỏi bất lực lắc đầu.

Nghĩ đến câu hỏi “Không cần phải làm gì hết sao?” vừa rồi của Khúc Nhiên, cô vừa chuẩn bị lên giường đi ngủ vừa lắc đầu.

——Bởi cho dù có làm gì thì cũng vô ích mà thôi, vậy cần gì lãng phí công sức chứ?

Ở bên này, Khúc Nhiên ngẩng đầu nhìn lướt qua mọi người, cuối cùng nói với đạo diễn: “... Cúp máy rồi ạ.”

Nếu là thường ngày, đạo diễn đã sớm mất kiên nhẫn và trả lời lại là “Tôi còn không biết đã cúp hay sao?”

Có điều lúc bấy giờ do vừa mới trải qua một cú sốc tinh thần, nên cả người ông ấy vẫn còn có chút hoảng sợ.

Một người vốn dĩ không tin vào những thứ ma quỷ như ông ấy... giờ đây cũng có hơi không dám chắc rồi.

“Vậy... thật sự không cần làm gì hết à?” Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn Khúc Nhiên và hai người khác.

Miêu Đại Yên và Vệ Cát liếc mắt nhìn nhau một cái, thấy người sau khẽ lắc đầu, Miêu Đại Yên mới cất lời: “Nếu đàn em siêu đỉnh của Tiểu Nhiên đã nói như vậy rồi, thế thì... cứ làm theo thôi?!”

Bằng không thì còn có cách nào khác đâu? Hoặc là có ai có thể nghĩ ra cách gì không?

Thấy ba người thật sự lúng túng, nghĩ mãi không ra biện pháp nào, đạo diễn đành phải gật đầu nói: “Được rồi, hôm nay quay đến đây thôi. Mọi người đã vất vả rồi.”

May là những thứ cần quay đều đã quay xong, vì thế bây giờ cho mọi người tan làm cũng không có vấn đề gì.

Đạo diễn nghĩ đến đây, rồi đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng bỗng cảm thấy rạo rực và hưng phấn.

Xem ra rating của chương trình ở tập tiếp theo sẽ ổn áp lại rồi đây!

Trong tích tắc, đạo diễn trở nên vui vẻ hẳn ra, vỗ tay cất cao giọng, nói: “Được rồi, mọi ngươi đã vất vả nhiều rồi! Hôm nay tạm nghỉ ở đây nhé!”

Mọi người đều vui mừng reo hò cả lên, lục tục quay người lại bắt đầu thu dọn dụng cụ rồi chất đồ đạc lên xe.

Mà chị Hà và phó đạo diễn vẫn còn đứng sau lưng đạo diễn, cười híp mắt nhìn ba người Khúc Nhiên rồi nói: “Mọi người cũng làm việc vất vả rồi, phải rồi Tiểu Nhiên à, đợi mấy ngày nữa, sau khi đã xong việc rồi, em rủ theo cô đàn em kia đến ăn cơm cùng với chúng ta luôn nhé?! Dù sao thì hôm nay em ấy cũng đã giúp chúng ta một việc rất lớn.”

“Phải đấy, để tôi và cậu Vệ làm quen nữa, biết đâu sau này còn phải nhờ người ta giúp đỡ thì sao?!” Miêu Đại Yên ở một bên phụ họa, cười hì hì nói với Khúc Nhiên.

Vệ Cát không nói nhiều, chỉ gật đầu rồi thốt lên một câu: “Ăn món gì cứ để cô đàn em này quyết định đi.”

Nhanh gọn mà hào sảng.

“Chuyện này... phải đợi tôi về hỏi thử xem em ấy có đồng ý hay không đã!” Khúc Nhiên ngập ngừng nói, dừng lại vài giây rồi ngượng ngùng cười, lên tiếng giải thích với đạo diễn và những người khác: “Thú thật với mọi người là, tôi cũng vừa quen biết cô đàn em này vào hôm nay thôi, chỉ mới mời em ấy đi ăn có bữa cơm. Không ngờ…”

Không ngờ đến tối người ta lại giúp mình một việc lớn như thế.

Như vậy xem ra đàn em Tô Tái Tái... hoàn toàn không cần phải “đi cửa sau” để vào Huyền Học Viện. Em ấy thật sự xứng đáng có được tư cách “sinh viên chiêu sinh nội bộ” này!
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 154


“Vậy đàn em của cô cũng nhiệt tình thật đó, tôi rất thích. Nếu có cơ hội thì nhất định phải làm quen mới được.” Miêu Đại Yên rất ngạc nhiên, sau đó lấy lại tinh thần, mỉm cười vỗ vào vai của Khúc Nhiên nói.

Đạo diễn và những người khác cũng đứng ở một bên híp mắt cười rồi gật đầu nói: “Đúng vậy đó Tiểu Nhiên, làm phiền cô chuyển lời lại là được, nếu đàn em của cô có việc không thể đến thì cũng không sao cả.”

“... Dạ được, thế thì để tôi nói lại với em ấy.” Thấy mọi người đều đã nói như vậy rồi, Khúc Nhiên chỉ đành nhận lời rằng sẽ quay về hỏi Tô Tái Tái thôi.

Dù sao thì có đồng ý đi hay không còn tùy thuộc vào bản thân Tô Tái Tái nữa, cô ấy chỉ truyền đạt lại lời của mọi người mà thôi.

Đạo diễn gật đầu, chuẩn bị nói thêm điều gì đó thì Phương Hiểu Tuyết vốn đang ngồi ở một bên đợi đột nhiên nói chen vào.

“Đạo diễn à, mọi người nói xong chưa vậy? Có thể về trước được không?” Cô ta đứng ở đó, bất mãn nhìn đám người Khúc Nhiên, hậm hực nói: “Tôi còn phải về livestream nữa đấy.”

Vừa rồi lúc nhân viên công tác thu dọn đồ đạc thì dọn luôn cả ghế dựa lưng của cô ta, khiến tâm tình cô ta bây giờ vô cùng không tốt.

Cái gì thế này? Có một Khúc Nhiên tới tranh đoạt danh tiếng với cô ta thì thôi đi, chẳng lẽ còn tính thêm một cô em gái khác vào nữa sao?

Thật sự buồn cười chết mất.

Phương Hiểu Tuyết nghĩ vậy thì lại nhịn không được quay qua lườm Khúc Nhiên một cái.

Cô ta không biết bởi vì lúc nãy cô ta không nghe khuyên bảo, nhất quyết quay đầu lại đã khiến tổ đạo diễn không hề hài lòng.

Bây giờ cô ta lại còn ở bên cạnh không ngừng thúc giục, đừng nói là trả lời, ngay cả gật đầu đạo diễn cũng không muốn làm.

Chị Hà thấy vậy lập tức cười hòa giải nói: “Được rồi, bây giờ có thể về rồi, hôm nay mọi người đều vất vả rồi.” Chị ấy dừng lại một chút, tùy tiện chỉ vào một nhân viên công tác rồi nói: “Này? A Quần, cậu giúp Hiểu Tuyết cầm con rối lên xe nhé.”

“Vâng!” A Quần trả lời, lập tức chạy tới nhặt con rối bị Phương Hiểu Tuyết tùy tiện ném qua một bên lên, rồi lại chạy tới trước mặt cô ta, cười hì hì nói: “Tiền bối Hiểu Tuyết, chúng ta lên xe trước nhỉ?”

Trong ngành giải trí này, có thể được người khác gọi một tiếng “tiền bối” thì tuyệt đối là một cách tán thành thân phận của người đó.

Đối với Phương Hiểu Tuyết một lòng muốn gia nhập làng giải trí mà nói, câu này êm tai một cách lạ lùng.

Phương Hiểu Tuyết được vuốt lông lập tức bày ra phong thái của “tiền bối”, hơi ưỡn cằm ra, đi lên xe.

“Thật là…” Miêu Đại Yên nhìn bộ dáng của cô ta cũng không biết nên nói gì mới tốt.

Cuối cùng chú ấy chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi quay qua nhìn Khúc Nhiên, nói: “Tiểu Nhiên, chúng ta cũng lên xe chứ?”

Khúc Nhiên gật gật đầu, cô ấy chào hỏi đạo diễn và mọi người xong, ba người cùng nhau lên xe.

Phương Hiểu Tuyết mới vừa lên xe, đang ngồi tại chỗ chỉnh lại lớp trang điểm thì thấy Khúc Nhiên đi lên.

Cô ta “Bộp” một tiếng, đóng gương trang điểm cầm tay lại, giọng điệu quái gở nói: “Chà! Cô Khúc lên xe rồi sao? Thật ngại quá, tôi ngồi ở vị trí C mất rồi. Hay là… Để tôi nhường lại cho cô?”

Cái gọi là vị trí C cũng chỉ là chỗ ngồi an toàn nhất trong xe mà thôi.

Ngoài miệng Phương Hiểu Tuyết nói như thế nhưng thật ra cô ta chẳng hề động đậy lấy một chút.

Cô ta khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào gối, bộ dáng vô cùng khiêu khích nhìn Khúc Nhiên.

Lần này không cần Vệ Cát nói gì, ngược lại Miêu Đại Yên nhíu mày nói trước: “Phương Hiểu Tuyết, mọi người đều mệt mỏi cả đêm rồi, cô yên tĩnh một chút đi. Không phải lúc về cô còn phải phát sóng trực tiếp sao? Cô tranh thủ lúc này nghỉ ngơi dưỡng sức đi, như vậy lên màn ảnh mới đẹp được, sẽ không trông cô quá tiều tụy.”

Bình thường Miêu Đại Yên lúc nào cũng cười hì hì, là người hài hước thú vị, bây giờ đột nhiên lại nói một câu như thế thật sự đã trấn áp được Phương Hiểu Tuyết.

Cô ta khẽ hừ một tiếng rồi không nói gì nữa, sau đó tiếp tục mở gương trang điểm cầm tay của mình ra tiếp tục xem lại lớp trang điểm.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 155


Khúc Nhiên cũng đi tới chỗ mà cô ấy đã để túi lại lúc nãy, chuẩn bị ngồi xuống.

Lúc tới gần cô ấy mới phát hiện Phương Hiểu Tuyết đã tùy tiện ném con rối của cô ta ở đằng kia.

Nó đang nửa nằm trên ghế, lát nữa nếu xe bị xóc nảy một cái thì có thể rớt thẳng xuống đất luôn.

Vệ Cát thấy Khúc Nhiên không ngồi xuống thì nhìn theo tầm mắt của cô. Lúc cậu ấy thấy con rối bị ném loạn, hơi nhíu mày lại, rồi nhìn về phía Phương Hiểu Tuyết, tức giận nói: “Con rối của cô.”

“À. Chỗ tôi không có chỗ cho nó nên để ở đằng kia.” Phương Hiểu Tuyết thậm chí còn chẳng thèm ngước mắt lên nhìn, cô ta nói như thể chẳng có vấn đề gì cả: “Nếu cảm thấy nó vướng víu thì cậu ném nó xuống đất cũng được.”

“Cô…” Vệ Cát nghe xong nhíu mày, cậu ấy còn tính nói gì đó thì Khúc Nhiên lại gật đầu, cắt ngang câu nói tiếp theo của cậu ấy.

“Được rồi, vậy cứ để ở chỗ tôi cũng được.”

Một khi Khúc Nhiên đã nói như thế, Miêu Đại Yên vỗ vỗ vai Vệ Cát, ý bảo cậu ấy đừng nói nữa.

Môt là không cần thiết phải làm ầm làm ĩ với Phương Hiểu Tuyết, một mặt khác là… Bọn họ đã lăn lộn tới hơn nửa đêm, thật sự mệt mỏi lắm rồi.

Có thể nghỉ một lát thì nên nghỉ một lát thôi.

Vệ Cát thấy vậy mới lại lần nữa quay về chỗ ngồi của mình.

Lúc Khúc Nhiên ngồi xuống còn nhìn Vệ Cát và Miêu Đại Yên cười cười, không tiếng động gật đầu coi như cảm ơn.

Sau khi mọi người ngồi xuống và thắt dây an toàn xong, Khúc Nhiên nhìn con rối lúc nào cũng có thể rớt xuống đất bên cạnh, rồi lại nhìn Phương Hiểu Tuyết đang ngủ bên kia, lúc này cô ấy mới vươn tay nhặt con rối lên.

Bởi vì trước đó nó bị Phương Hiểu Tuyết ném loạn nên tóc đã rối loạn hết cả lên, trông vô cùng đáng thương.

Khúc Nhiên thấy vậy hơi mỉm cười, cô ấy dùng tay làm bàn chải, tỉ mỉ giúp con rối chải chuốt tóc lại, sau đó lại giúp nó sửa sang lại quần áo, xong việc rồi còn vỗ nhẹ lên ngực nó rồi mới để nó ngồi ở chỗ trống bên cạnh.

Cô ấy không những chỉnh dáng ngồi của nó cho tốt mà còn giúp nó thắt dây an toàn lại.

Làm xong hết tất cả việc này, Khúc Nhiên lại xoa xoa đầu nó, sau đó cô ấy khoanh tay trước ngực, dựa người vào ghế, ngủ một chút.

Lúc xe đi tới khúc đường cũ thì hơi xóc nảy một chút, nhưng mọi người vì quá mệt nhọc mà chỉ lo ngủ.

Cũng không biết là vì nhân viên công tác quên mất hay là vì một nguyên nhân gì khác mà camera gắn trên xe thật ra vẫn chưa dừng hoạt động, cái đèn đỏ chớp tắt chớp tắt, vẫn đang tiếp tục công việc ghi hình.

Tình hình giao thông xóc nảy khiến hình ảnh cũng rung lắc theo. Trong đó có một camera đột nhiên bị lỏng ra rồi nghiêng qua một bên, góc độ này vừa đúng lúc quay được con rối được đặt ngồi bên cạnh Khúc Nhiên.

Con rối đó cũng theo tình hình giao thông xóc nảy mà cao thấp lên xuống, thỉnh thoảng đầu nó còn gật gật.

Chiếc xe đột ngột bị rung mạnh lên một cái, camera dường như cũng bị tác động, màn hình toàn những hạt tuyết, không thể nhìn thấy gì ngoài hai màu đen trắng.

Nhưng giây tiếp theo, hình ảnh nhảy lên một cái rồi khôi phục lại như lúc đầu.

Trên đường cao tốc, tình hình giao thông ổn định.

Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều tự mình nghỉ ngơi.

Chỉ là con rối kia, không biết từ lúc nào đã chuyển thành tư thế quay qua nhìn người bên cạnh.

Ngồi bên cạnh nó… Chính là Khúc Nhiên.

Điểm đỏ báo hiệu camera đang ghi hình không ngừng chớp tắt chớp tắt.

Không một điềm báo trước, con rối “rắc” một tiếng, quay đầu qua nhìn phía trước.

Hình ảnh trên camera đột nhiên biến mất, trở lại trạng thái tĩnh.



Khi xe đi vào thành phố cũng đã là ba giờ sáng.

Giống như mọi khi, tổ chương trình dừng lại ở ven đường, tiện cho Khúc Nhiên xuống xe.

“Ông cụ” Miêu Đại Yên nhịn không được hỏi lại: “Tiểu Nhiên, hay là cô nói tổ chương trình đưa cô về tới nhà đi? Thời điểm này không quá an toàn đâu.”

“Không sao đâu, trị an ở đây tốt lắm.” Khúc Nhiên đeo ba lô lên, lúc chuẩn bị xuống xe còn cười với chú ấy rồi nói: “Hơn nữa tôi cũng từng học cách tự vệ rồi.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 156


“Cái tôi nói không phải người.” Miêu Đại Yên xua xau tay, dáng vẻ như kiểu “Cô không hiểu ý tôi”.

Có đôi khi những thứ không nhìn thấy được nguy hiểm hơn con người nhiều.

“Cái này thì càng không có gì phải sợ.” Khúc Nhiên dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Mọi người quên rồi sao? Khu vực này ở ngay cạnh Đại học Đế Đô đấy.”

Nói xong, cô ấy không đợi bọn họ nói gì thêm đã vẫy vẫy tay rồi đi xuống xe.

Tới khi cửa xe lại lần nữa phát ra tiếng động khi đóng cửa lại, Miêu Đại Yên mới bừng tỉnh.

Đúng thế… Trước kia chú ấy đã từng nghe qua một câu nói, lấy Đại học Đế Đô làm trung tâm, xung quanh đó trong phạm vi ba cây số, ngay cả mấy con quỷ nhỏ cũng không dám tùy tiện xuất hiện.

Nguyên nhân sao?

Nguyên nhân rất đơn giản, là vì Huyền Học Viện nằm ở Đại học Đế Đô!

Hơn nữa… Lần nào Khúc Nhiên cũng xuống xe ở chỗ này, trước đó cô ấy cũng đã nói qua cô ấy sống ở ký túc xá trong trường.

Không phải là…

Miêu Đại Yên nghĩ tới khả năng này, nét mặt dần dần trở nên kinh ngạc.

Càng nghĩ chú ấy càng cảm suy đoán của bản thân là đúng, như vậy cũng có thể giải thích vì sao đàn em của Khúc Nhiên cũng dường như “đúng lúc” gọi điện thoại tới.

Đúng lúc Miêu Đại Yên mới vừa vỗ vai Vệ Cát, tính toán chia sẻ với cậu ấy một chút suy nghĩ của mình, thì nghe giọng nói của Phương Hiểu Tuyết đột nhiên vang lên.

“Hầy… Rốt cuộc cũng đi rồi.”

Miêu Đại Yên nhíu mày, ném cho Vệ Cát một ánh mắt ý bảo “lát nữa rồi nói”, sau đó lại lần nữa dựa lưng vào ghế ngồi.

Chú ấy tính toán chợp mắt, không tiếp lời Phương Hiểu Tuyết.

Nhưng bạn không muốn trả lời đối phương, cũng không ngăn được đối phương muốn tìm bạn.

“Anh Cụ Đẹp này, đoạn mới nãy Khúc Nhiên gọi điện thoại với đàn em là kịch bản do bên phía đạo diễn sắp xếp đúng không?” Phương Hiểu Tuyết nhỏm dậy, quay ra đằng sau hỏi hỏi hai người.

Dừng lại một chút rồi cô ta tiếp tục làm nũng, tỏ vẻ giận dỗi này kia: “Khách quý là ai thế ạ? Đạo diễn tiết lộ hết cho mọi người rồi mà chẳng hé cho tôi chút nào cả.”

“Cô nghĩ nhiều rồi.” Miêu Đại Yên nhắm mắt nói: “Người kia thật sự chỉ là đàn em của Khúc Nhiên thôi.”

“... Hừm, anh nói thế ai tin chứ.” Phương Hiểu Tuyết cười nhạo. Cô ta thấy hai người họ không định nói năng gì với mình thì lại ngồi xuống, than ngắn thở dài nói: “Thôi được rồi. Tôi biết các người tốt với nhau… không nói cho tôi biết đâu. Thôi tôi không hỏi nữa.”

“Dù sao thì…” Cô ta ngừng lại một chút, nghịch móng tay của mình rồi nói: “Các người không nói cho tôi biết thì tôi cũng có thể tìm ra theo cách của mình.”

Vệ Cát trợn trắng mắt. Hôm nay cậu ấy đã phải chịu đựng Phương Hiểu Tuyết cả đêm, thật sự cậu ấy không muốn nhịn cô ta thêm chút nào nữa, cậu ấy quay đầu nói với Miêu Đại Yên: “Anh có muốn xuống xe đi ăn đêm không?”

Câu này vừa hay đúng ý của Miêu Đại Yên, chú ấy gật đầu cười nói: “Được thôi, đi nào!”

Hai người họ bảo tài xế dừng xe, tháo micro để qua một bên rồi lấy đồ đạc cá nhân rồi bước xuống xe.

Vừa lấy đồ vừa thảo luận xem tí nữa đi ăn xiên nướng ở đâu, chẳng thèm đả động gì tới Phương Hiểu Tuyết cả.

Phương Hiểu Tuyết tức không sao chịu được, cô ta nhỏm dậy muốn nói cái gì đó. Nhưng cô ta còn chưa kịp mở lời thì cửa đã đóng cái “rầm” ngay trước mặt cô ta.

Làm cho cô ta tức tới mức chỉ có thể dậm chân trong xe.

“Cô Hiểu Tuyết, cô có muốn đi đâu không? Hay tôi cứ chở cô về khách sạn nhé?” Tài xế liếc mắt nhìn Phương Hiểu Tuyết qua kính chiếu hậu, hỏi cô ta.

Tài xế vừa dứt lời thì bị Phương Hiểu Tuyết đang tức không có chỗ xả quát cho: “Việc có tí xíu này mà anh còn hỏi tôi à? Về khách sạn!”

Nói rồi cô ta khoanh tay trước ngực, tựa người vào ghế ngồi, giận dỗi một mình.

Tài xế không hiểu sao bị quát cũng hơi bực mình, lầm bầm nói: “Tự nghĩ mình là ai không biết…” rồi quay đầu xe chở Phương Hiểu Tuyết quay về khách sạn.

Tài xế thầm nghĩ trong lòng rằng, nhân duyên của người đó không tốt cũng là có lý do của nó thôi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 157


Ở bên kia, Khúc Nhiên mới quay về ký túc xá.

Vốn dĩ cô ấy còn muốn đến phòng Tô Tái Tái để cảm ơn cô.

Nhưng nghĩ lại tầm giờ này thì chắc cô đi ngủ rồi nên thôi, định sớm mai đãi Tô Tái Tái phần ăn sáng xa hoa, sau đó nhân lúc đưa cô đi mà cảm ơn cô.

Khúc Nhiên nghĩ xong thì cũng quay về phòng mình, đóng cửa lại tính đi tắm, dự định tắm xong rồi đi ngủ.

Ba giờ sáng, ngoài hành lang ký túc xá vô cùng yên tĩnh. Hơn nữa giờ còn đang trong kỳ nghỉ, lượng học sinh ở lại trường cũng không nhiều nên càng yên tĩnh hơn cả.

Nhưng đúng lúc này, đèn hành lang ký túc xá nhấp nháy chớp tắt.

Sau một hồi chớp tắt, cuối cùng nó tắt hẳn.

Cả hành lang tối như mực. Thang máy đang dừng ở tằng một bỗng chầm chậm đi lên.

Lên một tầng, một tầng rồi lại một tầng.

Cuối cùng thang máy dừng lại ở tầng của Khúc Nhiên.

“Ting!”

Thang máy mở cửa nhưng lại chẳng có ai bên trong cả.

Nhưng cửa thang máy cứ đóng vào một nửa rồi lại mở ra, cho tới khi vang lên tiếng nhắc nhở chói tai.

Như thể có cái gì mắc kẹt ở đó làm cho phần mềm cảm ứng của thang máy nhận định là “có người” nên chậm chạp không khép lại như bình thường.

Tiếng nhắc nhở chói tai vang vọng hành lang, “bay” tới tai Tô Tái Tái.

Phiền tới mức Tô Tái Tái đã đi vào giấc ngủ phải cau mày, chậm rãi mở mắt.

“Nửa đêm rồi.” Tô Tái Tái nhìn đồng hồ, quay đầu nhìn về phía mép giường.

Đám lệ quỷ đã trở về trạng thái bình thường. Cả lũ ngồi xổm bên mép giường của cô giống như là chỉ trực chờ cô gọi chúng nó, không khác gì mấy con chó chỉ chờ chủ nhân ra lệnh một cái là chạy đi ngay.

Người giấy nhỏ ghé vào đầu của lệ quỷ nhỏ nhất, ngủ ngon lành.

“Này…” Tô Tái Tái nhìn người giấy nhỏ, chụm hai đầu ngón tay xách nó lên, lắc qua lắc lại làm cho người giấy nhỏ đang ngủ ngon cũng bi tỉnh dậy ngang.

… Làm cái gì không biết.

Người giấy nhỏ bị đánh thức nhảy bổ nhào lên mặt Tô Tái Tái “À uồm” cắn lên mặt Tô Tái Tái.

Cắn cho cô mấy cái nè!

“Ngoài kia có cái gì không để cho em ngủ đó.” Tô Tái Tái để mặc cho người giấy nhỏ c*n m* mình, rũ mắt nói: “Em không ra đó dạy dỗ nó hay sao?”

Hả? (● ●)

Đám lệ quỷ mở to đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái.



Chị có chắc là cái thứ ngoài kia làm nó tỉnh giấc không?

Nhưng mà cái này không quan trọng. Quan trọng là người giấy nhỏ mới nghe xong thì tinh thần tỉnh táo lại ngay.

Cái gì cơ?

Người giấy nhỏ giơ tay lên, tiểu kiếm bay từ trong tứ hợp viện bằng giấy ở bên cạnh bay vào tay nó.

Hóa ra ngoài kia có kẻ tồi tệ nào đó không cho nó ngủ hả?

Thế thì nó phải ra ngoài dầm cho kẻ kia tới chết mới được!

Ánh sáng trắng chợt lóe lên, người giấy nhỏ biến mất không còn trong phòng nữa.

Để lại đám lệ quỷ trầm mặc nhìn về phía cửa lớn rồi lại trầm mặc quay đầu nhìn về phía Tô Tái Tái đã nằm xuống, gối lên gối mềm.

Chị lại lừa quỷ rồi.

“Được rồi, chuyện còn lại giao cho người giấy nhỏ đi. Chúng ta đi ngủ thôi.” Tô Tái Tái tùy tiện phất tay, nói với đám lệ quỷ.

Bên ngoài ký túc xá.

Cái thứ đứng chắn ở cửa thang máy cuối cùng cũng thong thả bước ra ngoài, bước từng bước tới phòng của Khúc Nhiên.

Có thứ chất lỏng sền sệt liên tục chảy xuống dọc hành lang, vô cùng tanh hôi.

Cơn gió đen cuộn trên mặt đất, lan tràn trên hai bức tường hai bên rồi lan xuống mặt đất, bao trùm toàn bộ hành lang bằng thứ không khí đen mù đặc quánh, ánh lên ánh sáng đỏ nhạt.

Từ xa nhìn lại, không khác gì khung cảnh bên trong thành ruột.

Cái thứ kinh tởm nhớp nháp và hôi hám đó đang dần dần rơi khỏi thứ không khí đen đặc quánh đó.

Cái thứ đó như thể bị dịch dạ dày hòa tan được một nửa thì lội ngược dòng ra ngoài tìm kẻ chết thay vậy.

Nó cứ tiếp tục lết trên hành lang như thế, cho tới khi nó sắp tới gần cửa phòng của Khúc Nhiên thì…

Một luồng ánh sáng như ban ngày đang tiến về phía nó!

“Keng!” Một thanh kiếm nhỏ cắm xuống mặt đất.

Đó chỉ là một cây kiếm nhỏ bằng hai ngón tay, xoay tròn bằng năng lượng của người sử dụng tạo lên cơn gió nhỏ vô cùng sắc bén, để lại vệt kiếm vô cùng nhỏ bé.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 158


Mà khí đen vô cùng kiêu ngạo ban nãy lại trở thành chó nhà có tang, hết rê.n rỉ lại co ro lại mọt chỗ, vô cùng hối hận tại sao mình lại chui ra đây, toan chạy trốn đi nơi khác.

Đáng tiếc, người giấy nhỏ không cho nó cơ hội đó.

Bàn tay mảnh khảnh nhỏ xíu cầm lấy chuôi kiếm, chậm rãi rút cây kiếm ra.

Kiếm phong lộ ra hàn quang, b*n r* bốn phía. Từ ánh sáng đó mơ hồ nhìn thấy hình bóng mảnh khảnh của một thiếu nữ đang cầm kiếm.

Cô gái ấy mặc đồ màu trắng, trông cực kỳ ngầu lòi.

Cây kiếm nhỏ chậm rãi rút ra khỏi vỏ kiếm phát ra tiếng “leng keng”. Vòng một vòng trên không trung, để lại dấu vết trên mặt đất.

Nhất cử nhất động đều chứng minh cho sự cường đại của người giấy nhỏ, căn bản không phải là thứ mà cái thứ kia có thể địch nổi.

Chạy cái gì mà chạy!

Nếu đã tới rồi thì đừng có chạy!

Tiếng vừa dứt, âm vừa vang lên thì kiếm cũng b*n r* ngoài!

Cái thứ kia còn chẳng kịp kêu thành tiếng, kết cục đã là trần ai lạc định.

Thu phục trong một kiếm! Nó quá giỏi!

Ánh sáng kia dần thu lại, hành lang trở về vẻ sáng ngời như bình thường. Người giấy nhỏ xoay tròn trên không trung, kiêu ngạo chống nạnh.

Mấy giờ sau.

Tô Tái Tái bước ra ngoài, hít sâu một hơi. Cô vội vàng bịt chặt mũi, quay đầu nhìn về phía người giấy nhỏ đứng trên vai cô đang chống tay vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo!

Cô thật sự không nhịn được nữa, duỗi tay chọc chọc nó.

“Chị bảo em đi xử cái thứ kia chứ không bảo em đi phá đâu nhé.”

Đúng vậy! Nó xử lý rồi mà!

Người giấy nhỏ chống nạnh, lẽ thẳng khí hùng.

“... Em xử lý luôn cả cái hành lang sao?” Tô Tái Tái lại hít một hơi thật sâu, nhắm mắt hỏi.

Vào giờ phút này trên tường và cửa phòng ký túc xá ở ngoài hành lang, bắt đầu từ phòng của Khúc Nhiên trở đi, đều chằng chịt những vết kiếm.

Trông giống như là có ai đó cầm một cây đao lớn, vung từ đầu bên này sang đầu bên kia theo chuyển động ba trăm sáu mươi độ vậy.

… Hừ! Dù sao thì nó cũng đã bị xử lý xong rồi!

Người giấy nhỏ lại tiếp tục chống nạnh, bày ra dáng vẻ cây không ngay nhưng vẫn không sợ chết đứng.

“... Hết cách rồi.” Tô Tái Tái nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vào những lúc như thế này, chỉ có thể tìm một người có thể chịu trách nhiệm để gánh tội thay thôi.”

Ồ?

Người giấy nhỏ thoáng sửng sốt. Sau đó giây tiếp theo, nó và Tô Tái Tái đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa phòng ký túc xá của Khúc Nhiên.

Ặc... chị hư hỏng quá à!

Người giấy nhỏ suy nghĩ một lát, vươn tay chỉ vào Tô Tái Tái, khẳng định nói: “Vậy chỉ còn cách là giao chị ra thôi.”

... Xin hãy để cho chị ấy chịu trách nhiệm đi, cảm ơn!

Người giấy nhỏ không có chút do dự nào, lập tức móc chiến lợi phẩm đêm qua ra——

——Một hạt ngọc quỷ màu đen bị sứt mẻ.

Sau đó ư?

Sau đó Khúc Nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì thấy Tô Tái Tái mỉm cười nhìn mình với vẻ mặt thân thiện.

“Đàn chị, chào buổi sáng ạ!”

“Hả? À... chào buổi sáng.” Khúc Nhiên có hơi bối rối khi đối mặt với một Tô Tái Tái quá mức ngọt ngào như thế này.

“Đúng lúc em đang định đi ra ngoài, đàn chị à, cái này tặng chị nè.” Tô Tái Tái đưa hạt ngọc quỷ màu đen cho cô ấy, dừng một chút, sau đó chỉ vào con nhện máy vẫn còn đang làm dở dang ở phía sau lưng Khúc Nhiên nói: “Cũng không biết tại sao, nhưng hôm qua, sau khi nhìn thấy món đồ chơi kia của chị thì em nghĩ rằng thứ này sẽ giúp ích được cho chị đó.”

“Đây là?!” Ban đầu Khúc Nhiên không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng khi luồng quỷ khí lạnh lẽo truyền đến các ngón tay thì cô ấy mới kinh ngạc nhận ra đây là một hạt ngọc quỷ vô cùng quý hiếm.

Cô ấy cũng chỉ từng thấy nó ở trong sách mà thôi, không ngờ bây giờ lại được tận mắt nhìn thấy đồ thật!

“À, em vừa mới nhặt được ở trước cửa nhà chị á.” Tô Tái Tái hơi nghiêng đầu, mở to hai mắt, nói dối với vẻ mặt ngây thơ vô tội.

Dáng vẻ hiện giờ của cô trông giống y hệt như phiên bản phóng to của người giấy nhỏ vậy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 159


“Hả?! Cái này... quá quý trọng rồi, chị không thể nhận được đâu.” Khúc Nhiên vội vàng muốn trả lại hạt ngọc quỷ cho Tô Tái Tái: “Nếu em là người nhặt được, vậy thì nên là của em mới phải. Đàn em à, cái này rất là quý giá đó, em giữ lại dùng đi.”

“Không đâu~ Nhặt được ở trước cửa phòng chị thì đương nhiên là của chị mới đúng.” Tô Tái Tái giữ tay của Khúc Nhiên lại, vẻ mặt chân thành nói: “Biết đâu đây chính là món quà bất ngờ mà hôm qua ông trời đã ban cho chị thì sao? Nói chung là chị đừng từ chối nữa mà.”

Xin đàn chị hãy gánh giúp em cái tội này, cảm ơn!

“Vậy...” Khúc Nhiên thấy thái độ của Tô Tái Tái cực kỳ nghiêm túc, không giống như đang nói lời khách sáo, với lại bản thân cô ấy cũng thật sự rất thèm khát hạt ngọc quỷ này, do dự một hồi lâu, cô ấy mới nói tiếp: “Vậy chị... nhận nó nhé?”

“Ừm, Ừm.” Tô Tái Tái gật đầu cười hì hì: “Nên mà, nên mà!”

“Đàn em này, tiền cơm nước của em trong vòng một năm tới cứ để chị lo cho.” Khúc Nhiên cẩn thận cầm lấy hạt ngọc quỷ, vỗ ngực nói với Tô Tái Tái.

“Thế thì cảm ơn đàn chị nha.” Tô Tái Tái mỉm cười: “Chị đúng thật là một người tốt mà.”

“Giờ em định ra ngoài ăn sáng à? Hay là em đợi chị tí được không? Chị thu dọn đồ đạc một cái rồi đi cùng với em luôn, chị mời.” Khúc Nhiên nói.

“Hôm nay không cần đâu ạ.” Tô Tái Tái lắc đầu đáp: “Em có hẹn với bạn rồi.”

“Vậy à... thế thì đợi lần sau nhé?” Khúc Nhiên gật đầu.

“Dạ, vậy lần sau gặp, tạm biệt đàn chị!” Tô Tái Tái chào tạm biệt Khúc Nhiên.

Đến khi Tô Tái Tái đã bước vào thang máy, người giấy nhỏ mới chui ra khỏi chiếc mũ, ngồi lên vai cô rồi đung đưa đôi chân nhỏ bé của mình.

Trông dáng vẻ cực kỳ đáng yêu.

Tô Tái Tái thấy thế, chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Lần sau em nhớ cẩn thận hơn đấy.”

... Hừ, người ta chỉ muốn kiểm tra thử xem cây kiếm có tốt hay không thôi mà~

Người giấy nhỏ chống nạnh, vẫn là dáng vẻ không có lý lẽ nhưng vẫn ưỡn ngực tự tin như cũ.

Tô Tái Tái nhìn nó rồi lại ôm trán thở dài: “Chị nhớ là lúc chị còn nhỏ... rõ ràng em ngoan ngoãn lắm cơ mà, rốt cuộc là ai đã dạy hư em hả...?”

… Chị chứ ai!

Người giấy nhỏ nghe xong, lập tức giơ tay lên chỉ vào Tô Tái Tái.

Lần này, cuối cùng nó cũng có thể lẽ thẳng khí hùng rồi.

----

Khi Tô Tái Tái vừa xuất hiện, Ngô Lục Lục đã nhanh chóng vẫy tay chào cô. Nhân lúc cô đi đến gần, ông ấy cười hì hì mở cửa sau cho cô.

“Tiểu hữu, đã lâu không gặp!”

Tô Tái Tái ngồi lên xe rồi nhìn về phía Ngô Lục Lục.

Khác với dáng vẻ gầy gò và lấm la lấm lét lúc trước, giờ đây ông ấy trông có tinh thần và ưa nhìn hơn rất nhiều.

Phải hình dung như thế nào nhỉ? À, là một vẻ đẹp... từ trong xương tủy.

Giống như là tướng xương không tốt ban đầu đã được nắn lại vậy.

“Dạo gần đây trông ông có sức sống hơn hẳn đấy.” Tô Tái Tái quan sát ông ấy từ đầu đến chân rồi lên tiếng.

“Đương nhiên rồi.” Ngô Lục Lục ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ vui vẻ nói: “Cũng không biết tại sao nữa, chắc có lẽ là sau khi về nhà, tâm trạng trở nên thoải mái hẳn ra, nên con người cũng có tinh thần hơn và trông cũng đẹp trai hơn đó mà.”

Ngô Lục Lục vừa nói, vừa sờ mặt của mình cười ha hả.

Ngay cả làn da cũng không còn thô ráp như trước nữa!

Tô Tái Tái gật đầu: “Tôi còn chưa có ăn sáng, hay là đi ăn sáng trước rồi hẳn đến buổi đấu giá mà ông nói?”

“Oki, nhà họ Ngô có phòng riêng ở chỗ đó, nên đến trễ xíu cũng không sao đâu.” Ngô Lục Lục vỗ ngực nói, dừng lại vài giây rồi lại như sực nhớ ra điều gì đó, mở miệng nói tiếp: “À phải rồi, mấy cái đồ ăn vặt và trái cây mà hôm qua tôi bảo quản gia đưa đến, ăn được chứ? Nếu cô thích thì lần sau tôi sẽ gửi cho cô tiếp nhé.”

Anh trai của ông ấy trả tiền mà lo gì!

Nói đến vấn đề này, Tô Tái Tái không khỏi sờ mũi: “Đồ ăn vặt... đều rất ngon.”

“Thật không đó? Cô đừng khách sáo với tôi, có món nào không thích thì cứ nói cho tôi biết.”
 
Back
Top Bottom