Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 140


“Chị Hà ơi, đây là kịch bản mới nhất nè chị.” Nhân viên công tác vội vàng chạy tới đưa kịch bản cho chị ấy, dừng một lát rồi nói: “Với lại... chị Hà, bên phía đạo diễn bảo là... muốn chị sắp xếp hẳn một đội cứu thương nữa đấy.”

“Sắp xếp một đội cứu thương sao?!” Chị Hà mới vừa cầm lấy kịch bản, còn chưa kịp đọc thì đã giật mình trước lời nói của anh ta, sau khi lấy lại tinh thần, chị ấy cau mày hỏi: “Rốt cuộc là địa điểm ghi hình của lần này nguy hiểm đến mức nào hả?”

Nhân viên công tác cười khổ, chỉ vào kịch bản trong tay của cô ấy, dè dặt đáp: “Trên đó có viết hết rồi đấy chị Hà, chị cứ từ từ đọc nhé, đạo diễn gọi em có việc rồi.”

Dứt lời, anh ta nhanh chóng chuồn gấp.

Thấy vậy, hàng lông mày của chị Hà nhíu chặt hơn, đến khi mở kịch bản ra xem thì đập vào mắt là dòng chữ “khu biệt thự Thanh Sơn Lục Thủy”.

Chị ấy đột ngột đứng phắt dậy, hành động này không khỏi khiến các nhân viên ở xung quanh đều dừng công việc đang làm lại, đồng loạt nhìn về phía chị ấy.

Họ nhìn nhau như muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này, chị Hà hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ thế nào về mình, chị ấy chỉ cau mày nhìn chằm chằm kịch bản, trong phút chốc không nói nên lời.

Tại sao lại là nơi này chứ?!

Có vẻ như lần này tổ đạo diễn đã chơi hơi lớn rồi thì phải?!

Mà ở bên này, Tô Tái Tái không ngờ sẽ nhận được cuộc gọi từ Ngô Lục Lục.

Sau khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình của chiếc điện thoại màu cam, cô khẽ nhướng mày rồi ấn mở loa ngoài, vừa pha màu vẽ vừa chào hỏi người ở đầu dây bên kia: “Ngô đại sư, đã lâu không gặp, dạo này ông vẫn khoẻ chứ?

[Khoẻ cái gì mà khoẻ.] Ngô Lục Lục có chút không vui, dừng lại một chút rồi lên tiếng phàn nàn: [Này tiểu hữu, chẳng phải trước đó tôi đã nói với cô là chừng nào cô tới thủ đô thì nhớ gọi điện cho tôi rồi sao?! Bây giờ cô xem xem cũng phải là tôi gọi cho cô đây.]

“Ủa? Sao ông biết tôi đã đến thủ đô vậy?” Tô Tái Tái vừa mỉm cười, vừa dùng bút lông chấm vào màu vẽ rồi cẩn thận tô lên.

Thỉnh thoảng cô sẽ ngừng bút để đám lệ quỷ xem có hài lòng hay không, sau khi chúng nó đảm bảo không có vấn đề gì thì mới tiếp tục tô màu.

[Đương nhiên là tôi biết rồi.] Ngô Lục Lục giận dỗi nói: [Cô vừa dọn vào thì đã có người thông báo cho tôi rồi.]

[Căn phòng như thế nào? Ánh sáng tốt chứ? Tôi tự mình chọn đó.] Ngô Lục Lục tự hào khoe khoang.

Dù gì đi nữa ông ấy cũng là “Ngô đại sư” mà, vẫn có năng lực xem phong thủy để lựa chọn khu vực chứ.

“Ừ, ánh sáng cực kỳ tốt.“ Tô Tái Tái gật đầu, quay người nhìn về phía ban công, tiếp đó bổ sung thêm một câu: “Rất thích hợp để trồng một số loài thực vật đấy.”

[Thực vật sao?] Ngô Lục Lục nghe xong thì gật đầu, cảm thấy con gái thích hoa cỏ là chuyện bình thường.

Ông ấy quay đầu nhìn về phía vườn hoa trong nhà họ Ngô và nói: [Nếu cô thích thì lát nữa tôi sẽ kêu người mang một vài loài hoa đến cho cô để trước ban công nhé.]

[Cô thấy mấy loài như hoa hồng, hoa nhài được không? Dễ chăm sóc mà lại không phải tốn nhiều công sức nữa.]

“Còn gì nữa không?” Tô Tái Tái bắt được từ khóa.

[À, tôi còn mua cho cô một số trái cây với đồ ăn vặt nữa, tôi đã cho người giao đến chỗ của cô rồi. Lát nữa sẽ có người gọi cho cô, đến lúc đó cô cứ ra lấy là được.] Ngô Lục Lục trả lời.

“Ồ... cảm ơn Ngô đại sư Ngô nhiều nha!” Tô Tái Tái nghe ông ấy nói thế, đặt bút sang một bên rồi lên tiếng: “Vậy tôi sẽ không khách sáo mà nhận hết nhé?!”

[Ừ, không cần khách sáo đâu!] Ngô Lục Lục mỉm cười, tiếp đó lại “À” một tiếng, như chợt nhớ ra điều gì đó, ông ấy hỏi: [Tiểu hữu này, ngày mai cô có thời gian không? Nếu cô rảnh thì tôi sẽ dẫn cô đến một chỗ chơi.]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 141


“Mai tôi cũng rảnh đấy, mà đi đâu vậy?”

[Một buổi đấu giá nội bộ, tuy đồ vật không nhiều nhưng mà tinh xảo lắm đấy!] Ngô Lục Lục trả lời.

Tô Tái Tái nghe ông ấy nói xong thì cảm thấy không có hứng thú.

Ngay khi cô định mở miệng từ chối thì Ngô Lục Lục lại nói: [Phải rồi, trà và đồ ăn nhẹ ở đó cũng ngon nữa.]

——“Ngày mai mấy giờ chúng ta xuất phát vậy?” Tô Tái Tái nghiêm túc hỏi.

----

Sau khi hẹn với Ngô Lục Lục ngày mai mấy giờ đi xong, Tô Tái Tái tạm biệt đối phương và cúp điện thoại.

Cô ngắm nhìn bốn hình nhân giấy mà mình mới làm ra, hài lòng gật đầu, quay người nhìn người giấy nhỏ và đám lệ quỷ, hỏi: “Bọn em thấy sao?”

Người giấy nhỏ và đám lệ quỷ liên tục gật đầu, ý nói là chúng nó đều công nhận tay nghề của Tô Tái Tái.

Thậm chí có những con lệ quỷ đã bắt đầu sáp lại gần hình nhân giấy, muốn bám lên để “mặc thử” một lát.

Tô Tái Tái thấy vậy thì bật cười nói: “Chờ một chút đã, chị còn chưa có vẽ bùa lên mà.”

Đám lệ quỷ nghe cô nói vậy mới chịu kiên nhẫn ngồi thành hàng ở một bên đợi.

Người giấy nhỏ thì bay l*n đ*nh đầu con lệ quỷ nhỏ nhất rồi nằm xuống.

Cảnh tượng này trông giống như một đàn chó lông vàng lớn đang ngoan ngoãn ngồi xếp hàng cùng nhau, trong đó có một con còn để bé mèo ở trên đầu.

Trông chúng nó cứ đáng yêu làm sao ấy!

Trong lúc Tô Tái Tái đang đợi lớp màu trên hình nhân giấy khô lại để vẽ bùa lên thì người của nhà họ Ngô đã đến Đại học Đế Đô.

Sau khi nhìn thấy hai thùng đồ ăn vặt to đùng thì ngay cả Tô Tái Tái cũng sững sờ một vài giây.

Thậm chí, cô còn lặng lẽ ước tính độ cao của hai thùng này khi xếp chồng lên nhau ở trong đầu, xem là chúng cao hơn hay cô cao hơn.

“Ông chủ Lục nói không biết cô Tô thích ăn gì, nên chúng tôi đã quyết định mua mỗi thứ một ít.” Quản gia Ngô khẽ cười nhìn Tô Tái Tái: “Nếu sau khi cô Tô nếm thử mà thích món nào thì lần sau chúng tôi sẽ mua món đó nhiều một chút.”

“Dạ được.” Tô Tái Tái cũng không hề khách sáo, gật đầu cười với đối phương: “Cám ơn chú quản gia ạ.”

“Là điều tôi nên làm mà.” Quản gia Ngô vẫy tay cười ha hả, ân cần hỏi: “Đồ có hơi nặng, hay là tôi kêu người…”

Còn chưa nói hết câu “... giúp cô khiêng vào nhé!”, quản gia Ngô và bốn người mà ông ta dẫn đến để bê vác đồ đạc đều đồng loạt mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn Tô Tái Tái đem hai thùng giấy xếp chồng lên nhau một cách dễ dàng đến lạ thường, rồi lại nhẹ nhàng nhấc chúng lên.

... Không phải chứ, cô có chắc mình thật sự là học sinh của Luyện Khí Viện mà không phải là của Cổ Võ Viện hay không vậy?!

Tổng số trái cây và đồ ăn vặt cộng lại cũng nặng gần năm chục ki-lô-gam lận đó! Một mình cô mà đã có thể nhấc chúng lên một cách dễ dàng như vậy rồi sao trời?!

Quản gia Ngô chớp chớp mắt, tiếp đó âm thầm quay đầu ra sau lưng, nhìn bốn người mà ông ta đã dẫn theo.

Bọn họ đều là những thanh niên trai tráng khỏe mạnh đấy, vốn nghĩ rằng…

“À, vừa rồi chú nói gì thế ạ?” Tô Tái Tái nhấc hai cái thùng lên, quay đầu nhìn về phía quản gia Ngô.

Cô chớp mắt.

“Không có gì, không có gì, ý tôi là cô… cô đi thong thả nhé.” Quảng gia Ngô đã vô thức sử dụng kính ngữ.

“Ồ, được thôi. Tạm biệt.” Tô Tái Tái gật đầu và thong dong trở về tòa nhà ký túc xá trong khi mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Mãi đến khi bóng dáng thon thả của cô gái biến mất khỏi tầm mắt thì quản gia Ngô mới quay lại nhìn bốn người trẻ tuổi ở sau lưng, ông ta giả vờ ho một tiếng rồi đánh thức bốn người vẫn đang “kinh ngạc”.

Sau khi nhàn nhạt liếc nhìn vẻ mặt của họ thì ông ta khẽ cau mày: “Tại sao lại có biểu cảm này?”

“Quản, quản gia. Tôi nghe ông Lục nói… tiểu hữu này của ông ấy không phải là một cô gái bình thường?” Một người trẻ tuổi trong đó ngơ ngác, giọng điệu mơ hồ và không chắc chắn.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 142


Nghe vậy, quản gia Ngô hừ nhẹ một tiếng, hất cằm nói: “Đối với ông Lục mà nói thì đó là một cô gái bình thường, nhưng với chúng ta thì không.”

Dừng lại một hồi, ông ta lại nhìn bốn người này, chậm rãi lắc đầu thở dài rồi nói: “Bốn người vẫn chưa đủ kinh nghiệm mà…”

“…”

Không đúng, quản gia à, rõ ràng vừa nãy ông cũng kinh ngạc như chúng tôi mà.

Bốn người trẻ tuổi yên lặng liếc nhìn quản gia, cảm thấy uất ức nhưng lại không dám nói.

“Được rồi, được rồi, chúng ta về thôi.” Quản gia Ngô xua tay, hai tay chắp sau lưng bước ra xe trước.

Nhưng trong lòng ông ta lại thầm nghĩ rằng khi về, ông ta chắc chắn phải nói chuyện này cho ông chủ biết, chuyện này… cô Tô rõ ràng nên đến Cổ Võ Viện.

Mặt khác, Tô Tái Tái không biết gì đến suy nghĩ của quản gia Ngô, nếu không, cô có thể lập tức gọi đám lệ quỷ đã âm thầm khiêng đồ cho mình ra đây và bảo bọn nó lần lượt hiện thân cho ông ta xem.

Làm vậy để chứng minh mình không hề thích hợp với Cổ Võ Viện.

Khi ăn tối với Khúc Nhiên, cô đã nghe đối phương nhắc sơ qua về những đặc điểm riêng của bốn viện.

Trong đó có nhắc đến các học viên của Cổ Võ Viện, ngày nào họ cũng dành phần lớn thời gian vào việc luyện võ và các bài luyện tập khác.

Tô Tái Tái nghĩ thôi cũng thấy mệt rồi.

Còn Luyện Khí Viện thì rất tốt và rất thích hợp với cô.

Và tất nhiên, nếu có thể đến Phù Lục Viện thì càng tốt.

Nơi đó quả thực như một thiết kế riêng dành cho mình vậy.

Sau khi trở về phòng, Tô Tái Tái vừa mở thùng giấy ra thì người giấy nhỏ ngay lập tức nhảy vào nằm trên một vùng biển toàn đồ ăn vặt, khua tay múa chân, trông hạnh phúc vô cùng.

Đám lệ quỷ ở bên cạnh quan sát, một hồi sau, chúng nó biến thành những xúc tua tròn vo màu đen, nhẹ nhàng chọc vào mu bàn tay của cô.

Chúng nó trưng ra một dáng vẻ dễ thương đáng yêu.

… Bọn em ăn một chút được không?

“Được, được, được, bọn em cứ ăn đi.” Tô Tái Tái vừa cười vừa cúi người xuống ôm một đống đồ ăn vặt đi ra ngoài.

Cô định đem một ít cho Khúc Nhiên.

Khi vừa đến trước cửa phòng Khúc Nhiên, cô còn chưa duỗi chân ra gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong.

Sau khi nhìn thấy nhau, cả hai đều sửng sốt.

“Ơ? Đàn chị ra ngoài à?” Sau khi liếc nhìn cái vật trông như chiếc ô được đựng trong túi vải đen ở sau lưng Khúc Nhiên, lúc này Tô Tái Tái mới nhìn cô ấy và hỏi.

“Đúng vậy, chị nhận được một việc. Em đây là…?”

“Đây là do bạn em mới gửi qua, nhiều quá, một mình em không thể ăn hết được nên em mang qua tặng chị.” Tô Tái Tái nhét đống đồ ăn vặt vào tay cô ấy.

Khúc Nhiên vội vàng nhận lấy: “Thế này… thì thật ngại quá.”

Tô Tái Tái thản nhiên xua tay: “Chẳng phải vừa nãy chị đã mời em ăn cơm sao? Hơn nữa, nói không chừng sau này em còn có rất nhiều chuyện phải làm phiền đến chị đấy, đống này xem như trả trước vậy.”

Cô vừa nói vừa duỗi tay chỉ vào đống đồ ăn vặt trong tay Khúc Nhiên.

“Vậy được rồi.” Khúc Nhiên cười: “Thế chị không khách sáo nhé.”

Dứt lời, cô ấy xoay người đặt đồ ăn vặt lên bàn học, rồi nhìn sang quả cầu máy mà mình mới làm xong để ở trong góc, cô ấy cầm nó lên, xoay người lại đi ra cửa, sau đó đưa đồ trong tay cho Tô Tái Tái: “Cái này tặng em.”

Tô Tái Tái nhận lấy quả cầu máy có tạo hình trông rất ngầu, lớn hơn quả bóng bàn một chút, sau một hồi xem qua xem lại thì cô nhìn Khúc Nhiên.

“Thật ra đây là một cái hộp, nhưng cách để mở nó ra khá đặc biệt. Chị tặng nó cho em chơi đấy.” Khúc Nhiên giải thích với Tô Tái Tái.

“À…Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu, giơ quả cầu máy trong tay lên nói với Khúc Nhiên: “Cảm ơn chị.”

“Không có chi.” Khúc Nhiên cười, dừng một hồi thì cô ấy hơi ngượng ngùng lên tiếng: “Xin lỗi, hôm nay thật không đúng lúc, lần sau chị lại mời em đến ký túc xá ngồi chơi nhé?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 143


“Ừm.” Tô Tái Tái rời mắt khỏi vẻ mặt u ám của Khúc Nhiên, cô cười nói với Khúc Nhiên: “Vậy nếu em có gì đó không hiểu thì em có thể gọi điện cho chị bất cứ lúc nào không?”

Dừng lại một chút, cô nói tiếp: “Chẳng hạn như đêm nay.”

“Được.” Khúc Nhiên mỉm cười gật đầu: “Chắc chị sẽ phải làm việc đến 5 giờ sáng, nên chị có thể trả lời cuộc gọi của em bất cứ lúc nào.”

“Vậy thì tốt quá.” Tô Tái Tái tránh sang một bên, cười tủm tỉm chào tạm biệt Khúc Nhiên: “Em gọi chị sau nhé?”

“Được.” Khúc Nhiên gật đầu rồi nhanh chân rời đi sau khi tạm biệt Tô Tái Tái.

Đến khi cô ấy rẽ góc thì Tô Tái Tái mới dời mắt đi chỗ khác, cô lại nhìn quả cầu máy trên tay.

Sau khi tuỳ ý tung lên ném xuống thì thứ trên tay khẽ nhúc nhích, quả cầu máy hơi khó mở này lập tức phát ra tiếng “lách cách” rồi tách ra làm hai.

Tô Tái Tái cầm trên tay lật xem một hồi, cảm thấy tạo hình này khá độc đáo nên cô đã cầm quả cầu máy đi về.

Vừa bước vào cửa thì cô lập tức ngây người.

Người giấy nhỏ và đám lệ quỷ đang ngoan ngoãn ngồi ở một bên, khi thấy cô đi vào thì chúng nó cùng nhau quay đầu lại nhìn và đáng yêu khẽ nghiêng đầu.

Chúng nó như thể đang nói “Chị về rồi à?”

Nhưng đáng tiếc thay, cho dù có đáng yêu đến mấy thì cũng không thể che giấu được thùng đồ ăn vặt đã mất hơn phân nửa.

“Chị chỉ mới ra ngoài có một lát…” Tô Tái Tái dở khóc dở cười.

Sao nào?

Bọn em cũng chỉ ăn có một chút thôi mà!

Người giấy nhỏ chống nạnh, lẽ thẳng khí hùng.

Còn đám lệ quỷ ở sau lưng nó cũng đồng ý gật đầu, như một đàn gà con phụ họa vậy.

“…”

Tô Tái Tái ngây người, chậm rãi lau mặt.

Chị đúng là đã tin vào đám quỷ bọn em mà…

Khi Khúc Nhiên tới tổ chương trình Huyền Linh sư thì ba người còn lại đã tới rồi.

Chị Hà đang nói gì đó với nhân viên công tác bên cạnh, sau khi thấy Khúc Nhiên thì nhanh chóng vẫy vẫy tay với cô ấy, cũng quay qua một hướng khác nói: “Chuyên viên trang điểm tới làm cho Khúc Nhiên đi!”

Nói xong, chị ấy đi tới chỗ Khúc Nhiên, vẻ mặt hiền lành nói: “Vất vả rồi, em ăn cơm tối chưa? Có muốn ăn chút gì đó rồi mới trang điểm không?”

“Em ăn rồi.” Khúc Nhiên đặt túi xách và một thứ trông giống như cái ô xuống bên cạnh, vừa ngồi xuống vừa nói với chị Hà: “Ngại quá, em tới trễ.”

Chị Hà cười, chuẩn bị nói: “Không việc gì hết, cũng vừa kịp thời gian”, thì Phương Hiểu Tuyết ngồi bên cạnh đang chụp ảnh tự sướng bằng điện thoại, giọng điệu quái gở nói: “Nhanh lên đi, chờ mỗi cô thôi.”

Cô ta dừng lại một chút, liếc mắt nhìn Khúc Nhiên một cái rồi nói: “Tôi còn tưởng có thể xong việc sớm một chút, rồi về mở phát sóng trực tiếp hai tiếng.”

Phương Hiểu Tuyết cũng là một người nổi tiếng trên mạng có chút danh tiếng về huyền học trên weibo, tên tài khoản là “Búp Bê Mặt Quỷ”.

Nghe nói cô ta biết một ít về thuật điều khiển con rối.

Cô ta tới tham gia chương trình Huyền Linh sư này, nói thẳng ra là vì muốn mượn cơ hội này để gia nhập giới giải trí.

Sự thật cũng chứng minh Phương Hiểu Tuyết đã đi đúng hướng rồi. Cô ta vốn trông khá xinh đẹp, nhờ trang điểm theo hình tượng ngựa quỷ của chương trình mà hiện tại đã có hơn một triệu người hâm mộ.

Không chỉ như thế, có một ít phim huyền học có chi phí sản xuất thấp mời cô ta làm khách mời, cũng thường tham gia làm khách mời của một vài chương trình giải trí, thậm chí còn phát sóng trực tiếp bán hàng.

Cuộc sống khá là vui vẻ sung sướng.

Có thể nói trong số bốn người mà lần này chị Hà mời tới giúp đỡ quay số đầu tiên, cô ta là người có nhiều người hâm mộ nhất, có tiếng tăm nhất.

Nhưng người được yêu thích nhất lại là Khúc Nhiên thoải mái tươi mới với vẻ đẹp trung tính.

Đây cũng là nguyên nhân Phương Hiểu Tuyết lại trong tối ngoài sáng nhắm vào Khúc Nhiên.

Đương nhiên trong lòng chị Hà cũng hiểu rõ chuyện này. Đây cũng là chuyện thường thấy trong giới giải trí, cho nên chị ấy giả vờ như không nghe thấy Phương Hiểu Tuyết nói, cười cười nói với Khúc Nhiên: “Vậy em chuẩn bị trước đi, chị bận việc khác.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 144


Chị ấy định mượn cớ tránh đi, không tham gia vào khúc mắc giữa hai bên.

Khúc Nhiên cũng chẳng phải kẻ ngốc. Cô ấy không kỳ vọng chị Hà sẽ giúp bản thân nói đỡ cái gì đó, rốt cuộc thì cô ấy tới đây cũng chỉ vì phí công tác gấp ba lần kia thôi.

Cô ấy giả vờ không nghe thấy những lời Phương Hiểu Tuyết vừa nói, chỉ cười gật đầu với chị Hà: “Vâng, chị Hà cứ làm việc của mình đi.”

Chị Hà gật đầu, trong mắt có chút thưởng thức.

Thật ra chị ấy rất thích tính cách giống như Khúc Nhiên vậy.

Sau khi chị Hà tránh đi, chuyên viên trang điểm nhanh chóng bắt đầu trang điểm cho Khúc Nhiên, không ai đáp lời Phương Hiểu Tuyết, cô ta hừ nhỏ một tiếng rồi tiếp tục chơi di động.

Còn con rối mà cô ta luôn xem như bảo bối ở trước máy quay lúc này bị ném tùy tiện trên bàn trang điểm, tứ chi kỳ lạ nằm chung một chỗ, đôi mắt xinh đẹp mở to, ngay cả con dao tỉa lông mày cũng bị cô ta phóng lên người con rối.

Suýt chút nữa là chọc trúng mắt con rối luôn.

Khúc Nhiên thấy thế thì hơi nhìn qua chỗ của Phương Hiểu Tuyết, muốn nói gì đó, nhưng mở miệng ra rồi lại ngậm lại.

Cô ấy quay lại, nhìn về phía trước, chuyên tâm phối hợp với chuyên viên trang điểm.

Gương mặt cô ấy đẹp, hơn nữa hình tượng là kiểu thoải mái tươi mới nên cũng không cần trang điểm gì nhiều.

Khi Vệ Cát và Miêu Đại Yên vừa đi hút thuốc về vừa nói cười rôm rả thì Khúc Nhiên cũng đã trang điểm xong.

“Chào! Tiểu Nhiên tới rồi à?” Miêu Đại Yên đi trước thấy Khúc Nhiên thì cười chào hỏi cô ấy.

“Chào Cụ, tôi tới rồi.” Khác với Phương Hiểu Tuyết, Khúc Nhiên quay đầu nhìn bọn họ rồi cười một chút, cô ấy dừng lại một chút rồi gật đầu với Vệ Cát: “Cậu Vệ.”

Vệ Cát cũng cười chào hỏi với Khúc Nhiên.

Tên weibo của Vệ Cát là “Cậu Vệ”, trông có vẻ là một cái tên không quá thú vị hoặc quá hoạt bát, ngoài đời cậu ấy là người trầm mặc ít nói, là một tướng mệnh sư.

Tên weibo của Miêu Đại Yên là “Cụ Đẹp”, cũng chẳng phải là ông cụ gì cả. Miêu Đại Yên hơn ba mươi tuổi, là một la bàn sư.

Khúc Nhiên lại càng đơn giản hơn, nếu người khác có hỏi, cô ấy sẽ bảo mình chỉ là học trò nhỏ học nghệ không tinh nên cũng ngại nói với mọi người bản thân thông thạo cái gì.

Bởi vì cô ấy tự cảm thấy bản thân chẳng am hiểu cái gì cả.

Ngay cả tên weibo của cô ấy cũng là sau khi tham dự chương trình Huyền Linh sư, tổ chương trình yêu cầu phải có nên cô ấy mới lập.

Tên weibo là “Học Trò Nhỏ Học Nghề Vất Vả.” Không ngờ vô tình cắm liễu liễu lại xanh, cái tên này hấp dẫn không ít người hâm mộ, chỉ nửa năm ngắn ngủi đã có gần bốn trăm nghìn người hâm mộ.

Đây cũng là một nguyên nhân khác mà Phương Hiểu Tuyết chán ghét cô ấy.

Rốt cuộc, hồi đó, khi cô ta còn chưa tham gia chương trình Huyền Linh sư này thì đã phải vất vả tạo dựng hơn hai năm, vừa mở phát sóng trực tiếp vừa làm đủ các mánh khóe, cố gắng lắm mới có được năm trăm nghìn người hâm mộ.

Còn Khúc Nhiên thì sao? Chỉ cần nhẹ nhàng như thế thôi đã có gần bốn trăm nghìn người hâm mộ.

Vì thế, Phương Hiểu Tuyết còn lén lút qua weibo của Khúc Nhiên xem thử, phát hiện mỗi ngày cô ấy chỉ đăng một hai bài về cuộc sống hàng ngày, hoặc khi tổ chương trình yêu cầu cô ấy chuyển tiếp bài đăng thì cô ấy mới chuyển tiếp lại một ít.

Thật là người so với người khiến người ta tức chết.

Lúc này Phương Hiểu Tuyết nhìn thái độ của Vệ Cát và Miêu Đại Yên đối với Khúc Nhiên khác hoàn toàn so với mình thì nhịn không được hừ lạnh trong lòng một tiếng.

Cô ta ghét bỏ nhìn hai người kia, vừa đưa tay ra phẩy phẩy lại vừa ngửa người ra sau, làm ra vẻ như mấy người thật hôi thối: “Cụ, hai người lại đi hút thuốc lá sao? Khó ngửi chết đi được!”

Miêu Đại Yên nghe xong thì nhìn qua Phương Hiểu Tuyết, trên mặt vẫn giữ dáng vẻ cười hì hì nói: “Chắc là lúc đi qua khu vực hút thuốc lá nên bị dính mùi, một lúc là hết thôi.”

Dẫu gì chú ấy cũng lớn tuổi nhất ở đây, xử sự đưa đẩy khôn khéo hơn nhiều, cũng không làm mất lòng ai.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 145


Vệ Cát thì không giống thế, cậu ấy ngước mắt nhìn Phương Hiểu Tuyết, mặt không biểu tình, lãnh đạm nói: “Nói như thể cô không hút thuốc lá vậy.”

Cậu ấy vừa nói xong thì sắc mặt Phương Hiểu Tuyết cứng đờ, cái tay đang quạt quạt cũng khựng lại, đột nhiên cô ta quay qua trừng mắt nhìn Vệ Cát, rồi kêu lên một tiếng: “Cậu…!”

Miêu Đại Yên thấy thế nhanh chóng đi tới chắn trước mặt Vệ Cát, chắn giữa hai người họ, cười pha trò với người đối diện: “Được rồi, Hiểu Tuyết, Cậu Vệ chỉ nói giỡn thôi, giống như lúc nãy cô nói giỡn thôi mà. Cô sẽ không cho là thật đấy chứ? Được rồi được rồi, không đùa nữa, chúng ta nhanh chóng tự chỉnh trang lại một chút, sắp bắt đầu rồi.”

Chú ấy vừa nói vừa quay lại đẩy Vệ Cát đi, vừa đẩy vừa nháy mắt ra hiệu với cậu ấy.

Phương Hiểu Tuyết không hài lòng “hừ” một tiếng rồi cầm lấy điện thoại đứng dậy, chuẩn bị đi ra nhà vệ sinh.

Khúc Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của Phương Hiểu Tuyết, rồi lại nhìn con rối bị cô ta tùy tiện ném trên bàn trang điểm nãy giờ, do dự một lát, cô ấy mới lấy lưỡi dao tỉa mày suýt chút nữa chọc vào mắt con rối ra.

Làm xong hết tất cả, Khúc Nhiên lại lần nữa cầm túi xách của mình lên, kiểm tra lại xem những thứ đồ cô ấy mang theo có bị rơi mất cái gì không.

Vài phút sau, tổ chương trình gắn micro lên cho bốn người họ, đại biểu bắt đầu ghi hình rồi.

“Lần này rốt cuộc muốn đưa chúng ta đi đâu thế? Lại còn ra vẻ thần bí như vậy nữa?” Miêu Đại Yên vừa lên xe vừa nói chuyện phiếm với ba người còn lại.

Nói xong chú ấy quay qua nhìn thợ quay phim đang quay chụp cho riêng mình, dừng lại một chút, rồi chỉ chỉ vào màn hình, ồn ào nói: “Không phải chứ, vì sao thợ quay phim của tôi cũng có vẻ mặt “Tôi không muốn đi!” thế này? Lần này nguy hiểm dữ vậy sao? Bây giờ tôi hối hận có còn kịp không?”

Miêu Đại Yên nói như vậy là để tăng hiệu quả phát sóng của chương trình, đây cũng là cách thức thường được sử dụng.

Nhưng ai ngờ Miêu Đại Yên mới dứt lời thì mọi người đều tỏ ra cay đắng.

Thậm chí có nhân viên công tác còn nhân dịp không có ai chú ý mà vụng trọm đi tới bên cạnh: “Chị Hà, em… nay em không đi được không ạ? Năm nay là năm tuổi của em…”

Đáng tiếc, người đó còn chưa nói hết câu thì chị Hà đã quay sang, cắt lời: “Tôi có còn là con nít nữa đâu, nếu sau này cô không muốn làm ở đây nữa thì nghỉ luôn đi.”



Hu hu hu.

Kẻ làm công khổ thật đấy hu hu…

Nhân viên công tác bị chị Hà lạnh lùng đáp trả như thế chỉ có thể yên lặng tránh qua một bên, nghĩ xem ai có bút đỏ thì mượn xíu. Cô ấy muốn nhuộm giấy ăn thành màu đỏ, sau đó xé thành nhiều sợi quấn quanh eo!

Có một xíu còn hơn không có gì.

Nhưng bốn người Miêu Đại Yên nào có biết, sau khi chú ấy vừa dứt lời, Phương Hiểu Tuyết đang ôm chặt lấy búp bê cục cưng của cô ta cũng gật đầu nói: “Oa Oa của tôi cũng thấy lần này đi khá là nguy hiểm, có vẻ như bé cũng không muốn cho tôi đi.”

Cô ta vừa nói vừa đưa tay xoa xoa, còn cười với nó. Như thể đó không phải là một con búp bê bình thường mà là một người chị em thân thiết vậy.

Nếu không phải đang có máy quay ở đây chắc Vệ Cát đã trợn mắt ngay.

May mắn thay đạo đức nghề nghiệp đã ngăn cản cậu ấy lại. Cậu ấy bước lên xe, yên lặng gật đầu xem như là phụ họa theo lời Phương Hiểu Tuyết nói.

Chỉ có mỗi Khúc Nhiên - người lên xe cuối cùng là không nói gì.

Vậy nên, sau khi mọi người đều đã ngồi xuống, Miêu Đại Yên quay về phía Khúc Nhiên hỏi: “Tiểu Nhiên, cô thấy thế nào?”

“Tôi á?” Khúc Nhiên đột nhiên bị hỏi thì nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Tôi không có cảm giác gì cả.”

Khúc Nhiên nói như thế làm cho Miêu Đại Yên không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Tôi chuyển đề tài qua cho cô như vậy rồi mà cô lại trả lời như thế à?

Còn Phương Hiểu Tuyết chẳng thèm liếc mắt nhìn Khúc Nhiên lấy một cái, cầm lược chải đầu cho con rối của mình.

Chắc là trông Miêu Đại Yên có nhiều điều muốn nói quá nên Khúc Nhiên chớp mắt, máy móc đổi đề tài: “Thế rốt cuộc lần này chúng ta đi đâu thế?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 146


Cô ấy vừa nhắc tới vấn đề này ba người còn lại sôi nổi nhìn về phía người quay phim, ý đồ nhìn xuyên qua máy quay mà nhìn thẳng vào tổ đạo diễn, tìm đáp án.

Mấy giây sau họ mới nghe thấy tiếng của đạo diễn truyền ra từ bộ đàm của người quay phim.

“Tới nơi rồi các cô các cậu sẽ biết thôi.” Đạo diễn hơi ngừng lại một chút rồi nói: “Trước khi tới nơi cảm phiền không mở cửa sổ xe nhìn lén.”

“Thần bí như thế cơ à?” Miêu Đại Yên cười nói.

Thế rồi chẳng hiểu thế nào chú ấy cũng thấy có hơi thấp thỏm: “Đạo diễn ơi, chắc lần này các người không chơi lớn đâu đúng không? Các anh các chị mà chơi lớn thật là tôi nhảy xuống xe chạy trốn đấy nha.”

Mấy chiêu quăng miếng tạo điểm nhấn cho chương trình này là nghề của Miêu Đại Yên nên thường chú ấy đảm đương chuyện tấu hài cho chương trình.

Bình thường Miêu Đại Yên nói như thế xong thì kiểu gì bên phía tổ chương trình cũng vang lên tiếng cười khúc khích.

Cơ mà hôm nay, Miêu Đại Yên nói xong thì bộ đàm cũng im bặt không có tiếng động gì cả.

Chuyện này không những làm cho Phương Hiểu Tuyết tạm thời không chải tóc cho búp bê mà đến cả Khúc Nhiên nhân lúc này ngủ gật cũng mở bừng mắt.

“Ê này nha…” Miêu Đại Yên có hơi không nhịn được nữa: “Các người tính chơi lớn thật đấy à?”

Bộ đàm tiếp tục im lặng trong chốc lát, mãi sau mới vang lên tiếng của đạo diễn: “Tới rồi mọi người sẽ biết.”

Cái gì mà tới rồi sẽ biết cơ? Nói không rõ ràng thì bọn họ không ngủ được đâu!

Nếu không phải là xe đã lăn bánh thì Miêu Đại Yên thật sự muốn chạy thẳng tới chỗ xe của đạo diễn, nắm cổ áo người ta mà lắc thật mạnh.

Một tiếng ba mươi phút sau đó tức là mười một giờ ba mươi phút đêm.

Là lúc mà bốn người Khúc Nhiên đứng trên vùng đất trống hoang vu, cách vùng cỏ dại cao đến nửa người, ngơ ngác nhìn ngôi biệt thự đang xây dở kia mà mãi mới hít một hơi khí lạnh.

“Non xanh nước biếc… Khu biệt thự?” Miêu Đại Yên càng nói càng nâng tông giọng.

Chú ấy quay đầu trừng mắt nhìn tổ đạo diễn, chỉ vào khu biệt thự trông như đám quái thú trong đêm đen, gào lên với tổ đạo điễn.

“... Ừa đúng.” Đạo diễn im lặng một lúc mới trả lời.

Miêu Đại Yên nghe thấy thế thì không hề do dự mà quay người đi thẳng tới chỗ đỗ xe: “... Không được. Tập này tôi không quay nữa đâu. Các anh các chị gọi người khác đến đây đi.”

Vệ Cát im lặng đi theo, ngầm phụ họa theo quyết định của Miêu Đại Yên.

Về phần Khúc Nhiên, cô ấy có hơi do dự đứng ở đó. Cô ấy hết nhìn về khu biệt thự lại nhìn sang hai người Miêu Đại Yên bên kia, nghĩ ngợi một lúc rồi cũng quyết định là quay về thôi.

Tuy rằng tiền công tăng gấp ba đúng là nhiều thật nhưng… nơi này quá nguy hiểm.

Học trò nhỏ như cô ấy không nên động tới thì hơn.

Đạo diễn thấy thế thì nhanh lẹ liếc mắt nhìn qua người lên kế hoạch - chị Hà, bản thân đạo diễn và phó đạo diễn cùng đứng dậy cản ba người kia lại, khép nép khuyên nhủ.

“Ôi nào ba cô cậu này, đừng vội thế chứ. Hay là chúng ta thương lượng lại chút thế này nhé. Nếu ba người thấy tiền công có hơi thấp thì chúng tôi tăng lên gấp bốn lần nha. Bốn lần được không nè?”

Đạo diễn còn chưa nói xong đã bị Miêu Đại Yên cắt ngang: “Vốn dĩ vấn đề không nằm ở tiền công. Đạo diễn này, chắc là mức hiểu biết của ông về huyền học không thâm sâu nên không cảm thấy chỗ này có cái gì nhưng thật ra nơi này cực kỳ nguy hiểm.”

Miêu Đại Yên dừng lại một chút rồi nói: “Đến cả những người ở Huyền Học Viện còn nói rằng “Không thể động chạm linh tinh, chỉ có thể để cho nó tự bình ổn trở lại”. Ông lại muốn chúng tôi vào thăm chỗ này này ấy hả? Làm không ổn thì không chết cũng tàn phế đấy!”

Khúc Nhiên ở bên cạnh cũng gật đầu, nhìn về phía chị Hà rồi nói: “Cái này không sai, giảng viên trường tôi từng nói tơi chuyện này rồi.”

Nói rồi cô ấy quay đầu nhìn về phía đạo diễn, kiến nghị một cách vô cùng chân thành: “Đạo diễn, không thì chúng ta kiếm chỗ khác đi, nơi này quá nguy hiểm.”

Đạo diễn với chị Hà thì không để ý tới “giảng viên” mà Khúc Nhiên nhắc tới còn Vệ Cát thì lại quay qua nhìn cô ấy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 147


Nhưng chẳng mấy chốc cậu ấy đã bị chuyện trước mặt làm phân tán sự chú ý, tiếp tục thương lượng với tổ đạo diễn.

“Thế này… Chúng tôi cũng nào dám cho các cô các cậu đi vào quá sâu đâu đúng không nào?”

Đạo diễn thấy tình thế trước mặt như thế lại nói: “Hay như thế này đi, mọi người chỉ quanh quẩn ở ngoài thôi nhé, được không? Đi từ căn nhà đầu tiên tới căn nhà số ba mươi thôi được không?

Hơn nữa, chúng tôi nâng tiền công lên gấp năm lần. Chỉ cần các cô các cậu đồng ý thì giờ tôi sẽ bổ sung luôn một bản hợp đồng điện tử nữa.”

Nghe thế mà không động tâm thì là giả đấy. Miêu Đại Yên nhìn về phía Vệ Cát cùng với Khúc Nhiên, muốn nghe xem ý kiến của hai người như thế nào.

Dù sao thì… Con người tồn tại cũng cần kiếm cơm mà.

Hơn nữa, chỉ thăm thú bên ngoài thôi… chắc là không có việc gì đâu đúng không?

Không thể không nói, trong lòng Miêu Đại Yên lẫn Vệ Cát đều đã bắt đầu mong đợi chút may mắn.

Chỉ có mỗi Khúc Nhiên là nhất quyết không đồng ý như trước: “Không được, quanh quẩn ngoài rìa cũng không thể nào đảm bảo chắc chắn an toàn được. Một khi đã dây dưa thì cực kỳ phiền phức.”

Có khả năng đến cả Huyền Học Viện cũng bó tay không có cách nào.

Đạo diễn bất đắc dĩ nhìn về phía chị Hà.

“Vậy thế này đi, Tiểu Nhiên à, sáu lần nhé, sáu lần có ổn không?” Chị Hà nhìn ánh mắt của đạo diễn, nhỏ giọng thương lượng với Khúc Nhiên.

Lúc trước chương trình Huyền Linh sư cũng không chọn Khúc Nhiên, vì có chị Hà đề cử nên mới cho cô ấy một cơ hội.

Vậy nên mỗi tháng, cô ấy mới kiếm được một khoản kha khá như thế. Tính ra chị Hà có ơn tri ngộ với Khúc Nhiên.

“Em…” Khúc Nhiên có hơi do dự. Cô ấy còn chưa nói xong đã bị Phương Hiểu Tuyết - người mà nãy giờ không nói tới một lời chỉ đứng ở một bên cắt ngang.

“Ôi nào, sáu lần là quá tốt rồi còn gì nữa. Mọi người còn muốn làm sao đây? Nói nữa nói mãi thì cũng lắm ở ngoài này quan sát là được chứ gì? Mọi người làm rùm beng lên quá rồi đấy.”

Phương Hiểu Tuyết nói tới đây còn liếc mắt nhìn sang Khúc Nhiên rồi mới chậm rì rì nói tiếp: “Làm người í… không nên quá tham lam đâu nha.”

Khúc Nhiên nghe thấy thế thì nhíu mày.

Đạo diễn và chị Hà thấy chuyện đang phát triển không đúng hướng cho lắm, hơn nữa giờ cũng đã đến nơi nên không tìm được người nào tới cứu cục diện này cả nên nhanh tay nhanh chân tới trấn an từng người một.

Nói hết nửa ngày thì mới thuyết phục được bốn người họ.

"Được thôi." Miêu Đại Yên gật đầu, nhìn rồi nói với ba người khác: "Có tổng cộng ba mươi căn, tôi và Cậu Vệ mỗi người sẽ khám phá thêm một căn, vậy chúng ta phân chia như thế nào đây? Ai sẽ đi khám phá những tòa bên trong cùng nhất nhỉ?"

Chú ấy nghỉ một chút rồi nhìn về phía Phương Hiểu Tuyết nói: "Nếu không thì để cho Hiểu Tuyết?"

"Tại sao lại là tôi? Dựa vào đâu chứ?!" Phương Hiểu Tuyết nghe thế thì lập tức chột dạ đáp trả, lúc nói cô ta còn liếc mắt về phía Khúc Nhiên rồi nói thêm: "Tại sao anh không nói những người khác đi ấy?"

"Bởi vì chỉ có cô tích cực muốn tham gia nhất trong bốn người chúng ta, rõ ràng cô cũng nói cô đã tính trước kỹ càng, đưa cho cô phần quan trọng nhất của chương trình cũng là chuyện đương nhiên rồi. Nói không chừng đến lúc chương trình này được phát sóng cô lại có thêm mấy trăm ngàn fan thì sao?"

Vệ Cát khoanh hai tay trước ngực, trả lời Phương Hiểu Tuyết bằng lời lẽ châm chọc.

Thấy hai người họ sắp cãi nhau, đạo diễn vội vàng lớn tiếng nói: "Bốc thăm! Bốc thăm! Chúng ta bốc thăm để quyết định đi!"

Cách giải quyết như thế mới khiến hai người họ tạm thời không tranh cãi với nhau nữa.

Sau khi tiến hành quá trình bốc thăm, Miêu Đại Yên và Vệ Cát sẽ thám hiểm từ số 1 đến số 15, Phương Hiểu Tuyết từ 16 đến 23 mà Khúc Nhiên lại là bảy ngôi biệt thự trong cùng nhất.

"Ái chà... Tạm được." Phương Hiểu Tuyết không quá vừa lòng với kết quả như thế này, nhưng nghĩ tới Khúc Nhiên là người xui xẻo nhất thì lại vui vẻ.

Thậm chí còn đắc ý nhìn về phía cô ấy, trên mặt tỏ vẻ vô tội: "Khúc Nhiên, cố lên nha! Tỉ suất người xem tập tiếp theo có bùng nổ hay không phải nhờ cô cả rồi."
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 148


Nói xong thì che miệng cười, giống như đây là một chuyện rất buồn cười vậy.

Lần này Miêu Đại Yên cũng chả buồn đả động gì với cô ta, quay đầu nhìn về phía Khúc Nhiên nói: "Tiểu Nhiên, không thì cô đi thăm dò với tôi trước rồi sau đó tôi lại đi với cô ở cuối được không."

Vệ Cát cũng gật đầu, như muốn nói "Tính thêm tôi nữa" .

"Không được!" Phương Hiểu Tuyết rất tức giận, giọng nói cũng có chút chói tai hơn, vừa giận vừa ghen ghét trừng mắt liếc nhìn Khúc Nhiên rồi lại mở miệng nói với đạo diễn: "Chơi kiểu này thì tất cả mọi người cùng nhau đi chung từ đầu đến cuối không hơn à, cần bốc thăm làm gì nữa?!"

Vệ Cát giễu cợt: "Vậy thì đi chung bốn người thôi."

"Bây giờ tôi không muốn đi chung nữa, tôi chỉ muốn khám phá những căn tôi chịu trách nhiệm mà thôi." Phương Hiểu Tuyết chơi xỏ lá.

Lần này, Vệ Cát cực kỳ tức tối, lập tức kêu "Cô...!" một tiếng.

Thấy họ lại sắp sửa cãi vả, Khúc Nhiên nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là đến nửa đêm rồi, hàng lông mày vốn đang cau có lại càng nhíu chặt hơn.

Ngay tức khắc, cô ấy lên tiến cắt ngang hai người kia: "Cậu Vệ, cảm ơn anh, nhưng mà bỏ đi, cứ làm theo như đã nói trước đó đi."

Cô ấy ngắt một chút lại bổ sung một câu nữa: "Sắp tới nửa đêm rồi."

Vừa dứt lời, một cơn gió đêm thổi qua, rõ ràng là sự mát mẻ hiếm có trong đêm hè nhưng lại mang theo chút ớn lạnh, khiến cho mọi người đều giật mình đồng loạt.

Ngay cả đạo diễn cũng bắt đầu hoài nghi quyết định đến nơi đây của mình là đúng hay sai rồi.

Ở một bên khác, phía Đại học Đế Đô.

Tô Tái Tái mới bước ra từ phòng tắm, người giấy nhỏ lập tức loạng choạng kéo cái điện thoại cũ qua, hai tay giơ để cô xem "màn hình lớn".

Trên đó là tin nhắn của tiểu sư điệt Tô Hồng Bảo gửi đến, báo rằng đồ đạc đã đưa cho Tiền Tam, gửi nhờ ông ấy đưa tới.

Đoán chừng khoảng hai ngày sẽ tới.

Tô Tái Tái vắt khăn mặt trên cổ rồi gọi điện trực tiếp cho Tô Hồng Bảo.

Đầu dây bên kia gần như bắt máy ngay lập tức, sau đó Tô Hồng Bảo cố gắng hạ giọng gọi một tiếng “Tiểu sư thúc”.

"? Con lại chạy đi bắt quỷ à?" Tô Tái Tái nghe được tiếng gió thổi phía bên Tô Hồng Bảo, nghĩ ngợi hỏi.

“Không phải, đám lệ quỷ sau núi bảo chúng nó nhìn thấy thỏ linh, con muốn thử vận

may xem có bắt được nó không” Giọng nói Tô Hồng Bảo có chút phấn khích, giống như đứa con nít sắp có được thú cưng có lông vậy.

Thỏ linh nghe tên thì có vẻ đáng yêu nhưng cũng chính là một vong linh chết oan ở sâu trong rừng già, cho đến thi thể bị thiên nhiên hấp thu hoàn toàn cũng không có ai phát hiện cả.

Trải qua khoảng thời gian mấy chục năm thậm chí hơn trăm năm, chúng biến dị thành một loại linh thể am hiểu cách đào hang.

Bởi vì trên đầu linh thể biến hóa thêm một cái tai thỏ thật dài nên được gọi là "Thỏ linh", chứ thực ra chúng chẳng giống một con thỏ nhỏ đáng yêu chút nào.

...À. Ngoại trừ đôi mắt màu đỏ tươi.

"... Chắc không phải con muốn thỏ linh đào cho con một cái hang để lén lút tới xem sư phụ con lúc đang bế quan đúng không?" Tô Tái Tái nghĩ ngợi, nghĩ mãi cũng chỉ có thể là khả năng này thôi.

[Đó, đó không phải là do con chưa từng được gặp sư phụ sao...] Sau khi Tô Hồng Bảo ngồi xổm ở trước phần mộ lẻ loi, vừa làm bộ nũng nịu với Tô Tái Tái phía bên kia đầu dây vừa duỗi ngón tay chọt xuống dưới đất, tạo thành từng lỗ nhỏ trên ngôi mộ đơn độc ấy.

Con quỷ sống trong ngôi mộ cô đơn đó ôm đầu gối ngồi xổm ở một bên, cực kỳ buồn thảm. Nó quay đầu nhìn về phía ác quỷ đang bám lên hình nhân, đứng nhìn ngây ngốc một bên với vẻ mặt lên án

... Cậu ta phá nhà tôi kìa!

Hình nhân bằng giấy vẫn đứng ngơ ngác ở đó, nhìn chằm chằm về phía trước.

Tôi không biết, không nhìn thấy gì cả. Đừng có hỏi tôi!

Tô Hồng Bảo cũng giống như Tô Tái Tái, đều do ông cụ Tô vô tình nhặt được và đưa về khi đi dạo ở ngoài.

Khi đó Tống Khanh vừa mới bế quan thế nên ông cụ Tô đã thay mặt nhị đệ tử của mình nhận cậu ấy làm đồ tôn.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 149


Ngay cả tên cũng đổi thành cái tên mới.

Cho nên Tô Hồng Bảo chỉ nghe sư tổ và tiểu sư thúc khoe khoang về sư phụ của mình, nhưng cậu ấy chưa bao giờ nhìn thấy sư phụ, chưa bao giờ nhìn thấy người thật dù ngay cả Tiền Tam cũng đã gặp.

... Hừ. Thiếu niên nhỏ nghĩ đến đây thì lại giơ tay lên thọc xuống thêm vài cái lỗ trên phần mộ lẻ loi.

Con quỷ cô đơn ngồi xổm sang một bên, quay lưng với cậu ấy, nó ôm lấy đầu gối tự bế bản thân, không muốn phải đối mặt với cảnh tượng tàn khốc này nữa.

"Vậy... Cố lên con nhé?" Tô Tái Tái cười, đưa mắt nhìn thấy người giấy nhỏ ra hiệu "sắp tới giờ" với mình thì lập tức nói với Tô Hồng Bảo ở phía đầu dây bên kia: "Chỗ sư thúc còn công việc, con tự chơi đi nhé, cúp máy trước đây."

Mấy lời nói dặn tới dặn lui phải cẩn thận không hề cần thiết đối với nó.

Cho dù phải cẩn thận thì cũng là những người khác nên cẩn thận mới đúng.

Tô Tái Tái nhún nhún vai, lại cầm lấy cái máy màu cam mà người giấy nhỏ đưa rồi tìm kiếm số điện thoại mới lưu hôm nay để gọi điện thoại cho Khúc Nhiên.

-----

Khoảnh khắc điện thoại reo lên, đừng nói Khúc Nhiên bị giật mình la lên một tiếng, ngay cả hai người quay phim đi chung với cô ấy xém chút nữa đã bỏ dở việc đang làm lại để bỏ chạy rồi.

Sau khi họ thấy Khúc Nhiên trả lời điện thoại, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

... Hù dọa đáng sợ muốn chết.

Bởi vì chương trình này là loại chương trình tạp kỹ thuộc về thể loại Huyền Học nên tổ chương trình cũng không yêu cầu các khách mời tham gia nộp lại điện thoại cho bọn họ giống như những bên khác.

Thậm chí đang trong lúc quay cũng có thể tùy ý nghe, gọi điện thoại.

Dù sao... Lỡ có chuyện gì bất trắc, những lúc có tình huống đặc biệt cần sự giúp đỡ, nhóm khách mời có thể gọi điện cho bạn bè hoặc thầy cô của mình để tìm kiếm sự giúp đỡ.

Micro của Khúc Nhiên được cài ở ngay cổ áo nên cô ấy vừa nhận điện thoại cũng không cần bật loa ngoài thì tổ đạo diễn và những người khác cũng có thể nghe thấy toàn bộ âm thanh thông qua micro.

“Đàn chị, chị đang làm gì vậy ạ?”

???

Kiểu mở đầu như thế này là chuẩn bị bắt đầu cuộc tám chuyện của các cô gái à?

Đạo diễn có chút bối rối, đang định quay đầu nói với phó đạo diễn, đoạn này tới khi hậu kỳ thì xử lý tắt tiếng thì lại nghe được ở phía bên kia đầu dây điện thoại phát ra một giọng cười có chút uể oải rồi còn nói…

“Đã nửa đêm rồi ~ vào nhà người ta thì phải gõ cửa.”

Khúc Nhiên cầm điện thoại, ngạc nhiên dừng bước chân lại. Mà những người quay phim ở sau lưng cô ấy và tổ đạo diễn trợn to mắt như nhau.

…Ngay giờ này phút này, Khúc Nhiên vừa mới đi đến bậc thang, cũng đã duỗi tay chuẩn bị đẩy cánh cửa lớn tan hoang ra rồi.

Thời điểm của cuộc điện thoại, thậm chí nội dung của cuộc gọi…

Có phải đã quá đúng lúc rồi không?!

"Đàn, đàn em. Làm sao em biết đúng lúc chị sắp gõ cửa?" Sau khi Khúc Nhiên hoàn hồn mới lắp bắp hỏi.

Mà phía bên tổ đạo diễn cũng đang ra sức xử lý âm thanh để âm thanh phát ra từ điện thoại có thể to rõ hơn một chút.

“À, việc này em cũng chỉ nói tùy ý một chút mà thôi.” Tô Tái Tái cười, ngừng một chút mới bông đùa trả lời.

"Nói tùy ý... một chút?" Khúc Nhiên không tin lắm. Nhưng nghĩ tới hôm nay Tô Tái Tái hai lần đều nói tình trạng lúc mình mở cửa thì sau khi dừng một chút lại đổi cách hỏi khác: "Vậy... Đàn em, em có gì muốn nói tùy ý một chút gì khác với chị không?"

“Có chứ.” Giọng nói Tô Tái Tái rất nhẹ nhàng nên cũng khiến người nghe cảm thấy an tâm hơn, thần kinh đang trong tình trạng căng thẳng cũng có thể thả lỏng đôi chút.

"Là gì thế?" Khúc Nhiên không kịp chờ đợi mà hỏi lại.

[Đừng tới căn nhà cuối cùng.]

Căn nhà cuối cùng? Căn nào…?!

Nghe vậy, ban đầu tổ đạo diễn còn thấy nghi nghi, nhưng ngay giây sau lại trợn trừng hai mắt, nhìn chằm chặp màn hình.

Khúc Nhiên cũng hiểu ý, vừa cầm điện thoại, vừa chầm chậm ngẩng đầu lên cùng máy quay trên tay thợ quay phim, hướng mắt về phía biển số nhà gắn trên cửa.

…30.
 
Back
Top Bottom