Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 100


Bé mèo trắng chậm rãi ngáp một cái, trông cực kỳ đáng yêu. Nó buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, nhưng vẫn cố ngẩng đầu lên, có điều còn chưa kịp thực hiện xong động tác gật đầu, đã kêu “bẹp chẹp!” một tiếng rồi lại vùi mình vào trong chân, tiếp tục ngủ ngon lành.

Tô Tái Tái thấy vậy, ôm nó đến ghế sô pha ở bên cạnh, nói với người giấy nhỏ đang lượn lờ ở một bên: “Bọn em trông chừng nó nhé, chị đi tắm đây.”

Đi đón bé mèo con trở về xong, cả người của cô cũng ướt đẫm mồ hôi, bây giờ cô phải đi tắm rửa cho sạch sẽ cái đã.

Người giấy nhỏ gật đầu, sau khi thấy Tô Tái Tái đã đi vào phòng tắm, nó chắp tay ra sau lưng, đung đưa hai chân trông chừng bé mèo con.

Vài luồng khí đen mỏng manh từ trong viên ngọc đen bên cạnh chui ra, hóa thành hình bàn tay, muốn đụng vào bé mèo con.

Nhưng còn chưa kịp chạm vào thì đã bị người giấy nhỏ vung tay hất ra.

Tái Tái đã nói không được chạm vào rồi mà!

Người giấy nhỏ chống hông, dáng vẻ cực kỳ hung dữ.

Tuy đám lệ quỷ không phục, nhưng vẫn lần lượt rút tay về.

… Hừ, không cho sờ thì thôi!

Không phải bọn này sợ mi đâu nhá, chẳng qua là nhường mi thôi!

“Cái gì?” Bạch Văn Liên nghe xong thì quay đầu lại, trừng mắt nhìn Hứa Tần Nhã, sửng sốt vài giây rồi mới thốt lên “Ôi trời!”, ông ta đặt nĩa xuống, cau mày nói: “Em đúng là hồ đồ thật mà! Sao em lại đuổi Tiểu Tái đi hả?”

Gương mặt của Hứa Tần Nhã cũng lộ ra vẻ không vui, bà ta đặt cốc cà phê đang cầm trên tay xuống, giận tái mặt phản bác: “Em đuổi nó đi hồi nào? Rõ ràng là tự nó muốn đi thì có, chân mọc ở trên người nó, lẽ nào em ngăn nó lại được chắc?”

Bà ta im lặng một lát rồi lại nhìn sang Bạch Ngữ Dung và nói: “Hôm qua Ngữ Dung cũng có mặt ở đó, nếu không tin thì anh hỏi con bé thử xem, là em đuổi nó đi hay nó tự rời đi.”

Bạch Ngữ Dung bị gọi đến tên thì nhìn về phía Bạch Văn Liên, dịu dàng nói: “Ba à, là Tiểu Tái tự mình muốn đi đó ạ.”

“Anh nghe thấy chưa?” Hứa Tần Nhã tức giận lườm Bạch Văn Liên một cái, cầm cốc cà phê lên, nhàn nhạt nói: “Nó không những về muộn mà còn mang theo cái thứ gì đó về nữa, em chẳng qua chỉ nói nó có vài câu thôi mà nó đã bỏ nhà đi mất tiêu. Ba mẹ nói con cái vài ba câu thì có gì sai chứ?”

“Năng lực thì không có, thế mà tính tình thì lại nóng nảy thật đó!” Hứa Tần Nhã nói đến đây lại “hừ” một tiếng.

“Mẹ à, mẹ đừng nói như vậy mà, Tiểu Tái lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy, có lẽ xung quanh không có người nào dạy em ấy những điều này cả. Sau này chúng ta có thể từ từ dạy bảo em ấy mà.” Bạch Ngữ Dung nhẹ nhàng khuyên nhủ Hứa Tần Nhã.

“Hay là... chúng ta gọi điện cho em ấy, bảo em ấy trở về nha mẹ?” Bạch Ngữ Dung khựng lại vài giây rồi bổ sung thêm: “Bọn con sắp phải đến Đại học Đế Đô nhập học rồi, sau này sẽ hiếm khi có thời gian ở nhà lắm.”

“Ngữ Dung nói đúng đó.” Bạch Văn Liên gật đầu, nhìn Hứa Tần Nhã rồi nói: “Em cũng kích động thật đó! Bây giờ chúng ta nên bồi dưỡng tình cảm với Tiểu Tái mới phải, nói không chừng sau này con bé sẽ là người giúp đỡ cho Ngữ Dung ở Đại học Đế Đô thì sao?!”

“Giúp đỡ á? Nó không gây rắc rối cho Ngữ Dung thì em đã cảm ơn trời phật phù hộ rồi.” Hứa Tần Nhã tức giận cười chế nhạo một tiếng: “Nói chung là em sẽ không gọi điện cho nó đâu, muốn vun đắp tình cảm thì người làm ba như anh tự đi mà làm ha.”

Nói đến đây, bà ta nhìn sang Bạch Ngữ Dung và nói: “Ngữ Dung à, con cũng đừng gọi cho nó làm gì. Thay vì lãng phí thời gian vào chuyện này, chi bằng dành nhiều thời gian để kết thân với Đồng Nhược Thiến còn hơn. Nó mới là trợ thủ đắc lực của con sau khi vào Đại học Đế Đô đấy.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 101


“Dạ...” Bạch Ngữ Dung nghe bà ta nói xong thì đáp lại một tiếng, đồng thời nhìn sang Bạch Văn Liên, gương mặt lộ ra vẻ bất lực như muốn nói “Con cũng không còn cách nào khác.”

Bạch Văn Liên thấy thế cũng không tiện nói thêm điều gì nữa, ông ta thở dài nhìn Hứa Tần Nhã rồi nói: “Em đó... thật đúng là... thôi bỏ đi, em và Tiểu Tái vừa mới cãi nhau xong, giờ mà để em gọi cho con bé thì có khi hai người lại phát sinh xung đột nữa, bên phía công ty của anh cũng bận...”

Nói đến đây, Bạch Văn Liên có hơi khó xử, trong phút chốc không nghĩ ra được biện pháp nào cả.

Hứa Tần Nhã không thèm ngước mắt lên nhìn ông ta mà chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Anh đưa cho nó một ít tiền không phải là được rồi sao?!”

Đúng ha!

Bạch Văn Liên như được khai sáng, cảm thấy vợ mình nói rất có lý: “Thế thì để anh viết một tờ chi phiếu trị giá một trăm ngàn tệ cho con bé vậy.”

Vừa nói xong, Hứa Tần Nhã lập tức ngẩng đầu nhìn chồng mình, vẻ mặt có chút bất mãn: “Anh tùy tiện đưa cho nó hai ba chục ngàn tệ là được rồi, chứ nó mà cầm một mớ tiền lớn như vậy rồi tiêu xài phung phí thì lại rắc rối cho coi.”

Cũng có lý!

Bạch Văn Liên gật đầu: “Vậy thì đưa tiền mặt đi.” Ông ta dừng lại vài giây, sau đó nhìn bà ta và Bạch Ngữ Dung: “Hay là... Ngữ Dung à, con gọi điện bảo Tiểu Tái về nhà lấy được không?”

Một lát nữa ông ta còn phải đến công ty, không rãnh vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà ở nhà đợi đâu.

Có điều Bạch Văn Liên vừa dứt lời, Hứa Tần Nhã lại ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn chồng mình: “Mẹ con em làm gì có số điện thoại của nó chứ, anh nói với quản gia một tiếng đi. Kêu nó đi gặp quản gia mà lấy.”

Bà ta khựng lại một lát rồi bĩu môi nói tiếp: “Hôm qua nó còn hiếu thảo đến mức đưa mẹ về bệnh viện nữa mà.”

Nói đến đây, Hứa Tần Nhã chợt nhớ đến bữa tiệc ngày hôm qua, bà ta vốn dĩ muốn mời Ngô Hạo ở lại tham gia, vì thế đã cố tình nháy mắt ra hiệu cho Tô Tái Tái rồi. Ai ngờ đâu cô lại làm mất hết mặt mũi của bà ta.

Nghĩ đến chuyện này, Hứa Tần Nhã càng cảm thấy bực bội trong người.

Đúng là khác hẳn với đứa bé được bà ta nuôi dưỡng bên người từ khi còn nhỏ như Ngữ Dung.

Sau này nhà họ Hứa vẫn phải trông cậy vào Ngữ Dung rồi.

Còn Tô Tái Tái ư?

Hứa Tần Nhã hừ lạnh trong lòng.

—Bà ta không dám trông mong gì ở nó đâu.

“Được rồi.” Bạch Văn Liên gật đầu, coi như đồng ý với lời đề nghị của Hứa Tần Nhã: “Vậy để anh gọi điện cho quản gia.”

Nói cũng đúng, hình như ba người họ đều không có số điện thoại của Tô Tái Tái.

Ba người Bạch Văn Liên đều biết rõ điều này, nhưng lại không có một ai nói ra, sau khi bàn xong chuyện này, họ lại cầm dao nĩa lên, Hứa Tần Nhã thản nhiên nói: “À phải rồi, anh nhớ kêu quản gia hỏi rõ xem rốt cuộc là tại sao nó lại lấy được giấy báo nhập học của Đại học Đế Đô đấy.”

“Biết rồi.” Bạch Văn Liên gật đầu.

Vì vậy, khi Tô Tái Tái ôm bé cưng đáng yêu đã tắm rửa sạch sẽ thơm tho vào trong lòng đến bệnh viện, lúc cô đang đi về phía phòng VIP của bà nội Bạch thì giữa đường đã gặp phải quản gia.

“Cô Tô.”

Giọng nói từ bên cạnh truyền đến khiến Tô Tái Tái phải dừng bước, quay người lại nhìn.

Sau khi thấy người gọi mình là quản gia, Tô Tái Tái mỉm cười với ông ta và nói: “À, chào ông!”

Tuy sắc mặt vẫn có chút nhợt nhạt, cả người cũng không có tinh thần như lúc cô mới đến nhà họ Bạch, nhưng người già mà, lớn tuổi rồi thì đúng thật là hay gặp tình trạng như vậy.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 102


Quản gia không ngờ Tô Tái Tái sẽ chào hỏi mình, ông ta không khỏi sững sờ vài giây, sau đó có hơi mất tự nhiên, gật đầu một cách qua loa.

Dừng một chút rồi mới lấy một phong bì ra, đưa cho Tô Tái Tái: “Ông chủ bảo tôi đưa nó cho cô đó.”

Tô Tái Tái nhìn thoáng qua phong bì bị nhét đến mức phồng lên thành một cục, từ hình thù cũng có thể đoán được bên trong là cái gì. Cô không lập tức nhận ngay, mà lại một lần nữa ngước mắt lên nhìn quản gia, như muốn dò hỏi.

“Đây là phần thưởng dành cho cô đấy.” Quản gia lên tiếng giải thích, nhưng dừng lại một lát rồi khẽ cau mày nói: “Nhưng cô Tô này, cô đừng trách tôi lắm lời nhé, tôi đã ở nhà họ Bạch được mấy chục năm rồi, có những chuyện tôi nghĩ là mình vẫn nên nói cho cô biết thì hơn.”

“Đối với người làm con cái mà nói, điều quan trọng nhất chính là lòng hiếu thảo. Hôm qua bà chủ chỉ nói cô vài câu thôi mà cô đã bỏ nhà đi rồi, cách hành xử này thật sự không được tốt lắm đâu.”

Hơn nữa lại là vì một con vật nhỏ được nhặt ở ven đường nữa chứ.

Quản gia nghĩ tới đây thì liếc nhìn thứ mà Tô Tái Tái đang ôm trong lòng, ánh mắt có chút chán ghét.

Tô Tái Tái không có cảm xúc gì khi nghe ông ta nói những lời này, thậm chí sắc mặt của cô cũng không hề thay đổi.

Cho đến khi quản gia nhìn bé mèo con mũm mĩm trong tay với vẻ mặt ghét bỏ, ánh mắt của cô mới bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc quản gia lại lần nữa ngước mắt lên nhìn cô thì chạm phải ánh mắt ấy, ông ta chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, sau đó đứng cứng đờ ngay tại chỗ.

“Tôi cũng lắm lời nói vài câu nhé.” Tô Tái Tái vu.ốt ve bộ lông của bé mèo con trong lòng, mỉm cười nhìn quản gia: “Người ta thường nói bệnh từ miệng mà vào, họa từ miệng mà ra, ông đã sống nhiều năm như vậy rồi... nhưng dường như vẫn còn chưa hiểu rõ đạo lý này thì phải?!”

“...” Quản gia đứng im ở đó, mở to mắt nhìn Tô Tái Tái.

Rõ ràng cô gái trước mặt đang mỉm cười với ông ta, nhưng không biết tại sao, ông ta luôn cảm thấy sau lưng cô có một luồng khí đen to lớn dị thường đang dần tụ lại thành hình.

Cảm giác lạnh buốt phả thẳng vào mặt, thậm chí còn có một cảm giác châm chích khó tả.

Đôi tay của quản gia vô thức run rẩy, khiến cho chiếc phong bì đựng hai mươi nghìn tệ tiền mặt rơi xuống đất cái “bộp!”.

Tô Tái Tái liếc nhìn chiếc phong bì trên mặt đất, sau đó dời mắt đi, cô vừa đi ngang qua ông ta, vừa chậm rãi nói: “Đừng rảnh rỗi kiếm chuyện với tôi.”

“Nếu không…” Tô Tái Tái dừng lại, quay đầu nhìn quản gia rồi cười khúc khích nói nhỏ: “Lần sau ông không chỉ nằm vài ngày như thế đâu.”

“!!!”

Quản gia sợ hãi, đột nhiên trợn to mắt.

Ông ta đứng ngây ngốc ở đó, thậm chí không hề hay biết rằng Tô Tái Tái đã đi ra xa. Mãi đến khi y tá đi ngang qua gọi ông ta vài tiếng: “Ông? Ông ơi?!” Lúc này ông ta mới đột nhiên giật mình và quay lại nhìn y tá.

Lúc này, ông ta phát hiện mình đã nín thở lúc nào mà không hề hay biết, thế là ông ta vội vàng th* d*c khi vẫn chưa kịp hoàn hồn.

“Ông ơi, ông không sao chứ?” Y tá nhìn quản gia có sắc mặt tái nhợt, cô ấy dìu ông ta ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, sau đó nhặt chiếc phong bì mà ông ta đã làm rơi xuống đất lên rồi đưa lại cho ông ta.

Ngay khi chạm vào mu bàn tay của quản gia, y tá lập tức giật mình bởi bàn tay lạnh ngắt của ông ta, rồi nhìn thấy ông ta đổ mồ hôi lạnh, thế là cô ấy vội vàng hỏi: “Ông ở phòng bệnh nào vậy? Tôi đưa ông về phòng nghỉ ngơi nhé?”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 103


“Ừ… Được.” Quản gia sợ đến mức có chút không thể định thần lại, ông ta bối rối gật đầu, nhìn y tá bằng đôi mắt mở to vẫn còn vẻ sợ hãi: “Làm, làm phiền y tá rồi.”

“Đây là điều tôi nên làm, để tôi đỡ ông dậy, ông cẩn thận nhé.” Y tá vừa nói vừa đưa tay đỡ lấy quản gia.

Sau khi quản gia run rẩy đi về phía phòng bệnh dưới sự dìu đỡ của y tá thì Tiểu Thái ở chỗ quẹo mới từ từ đẩy xe lăn ra ngoài.

Sau khi nhìn bóng lưng của quản gia, cô ấy lại cẩn thận liếc nhìn bà nội Bạch đang ngồi trên xe lăn, cô ấy không dám lên tiếng.

Bà nội Bạch đã nghe thấy hết những gì quản gia nói với Tô Tái Tái, bà ấy biết con trai và con dâu đối xử với Tái Tái không tốt như với Ngữ Dung.

Nhưng bà ấy làm sao cũng không thể ngờ được ngay cả quản gia cũng có thái độ như vậy.

Trong khoảng thời gian mình không ở nhà họ Bạch, rốt cuộc Tái Tái đã phải chịu biết bao nhiêu oan ức thế…

Sắc mặt của bà nội Bạch rất nặng nề, bà ấy chỉ cảm thấy vô cùng nghẹn lòng.

Về lời thì thầm của Tô Tái Tái với quản gia, do cách khá xa và cô nói nhỏ nên không bị bà nội Bạch nghe thấy.

Thấy bà nội Bạch cứ mãi im lặng không nói gì, cô y tá Tiểu Thái suy nghĩ một hồi thì mỉm cười lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Bà ơi, chúng ta về phòng bệnh nhé?”

Bà nội Bạch định thần lại, bà ấy nhớ đến đứa cháu gái hiện đang đợi mình trong phòng bệnh, thế là sắc mặt trở nên ấm áp hơn, bà ấy khẽ gật đầu: “Ừm, đi thôi.”

Vừa mở cửa ra thì thấy Tô Tái Tái đang thoải mái ngồi trên ghế sofa bên cạnh, cầm một quả táo trên tay và chậm rãi ăn nó, trên đùi của cô có một bé mèo con đang nằm ngủ.

Con mèo đó trắng như tuyết, chỉ có hai chóp tai là có một nhúm lông nhỏ màu xám đen, nó ngoan ngoãn nằm ngủ trên đùi của Tô Tái Tái, đáng yêu vô cùng.

“Tái Tái.” Bà nội Bạch thấy Tô Tái Tái lộ vẻ mặt thoải mái, tâm trạng không hề bị ảnh hưởng bởi những lời nói của quản gia, bà ấy cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười và nhẹ nhàng gọi đứa cháu gái ngoan của mình.

“Bà ơi.” Tô Tái Tái nhìn bà nội Bạch, rồi vẫy tay với bà ấy, cười nói: “Bà mau lại xem bé mèo con mà cháu đã nhặt cho bà đây.”

Nó là bé cưng đáng yêu vô song đấy ~

——

“Con mèo này cũng ngoan quá nhỉ? Không có chút nóng nảy nào cả.” Y tá Tiểu Thái hai mắt sáng ngời nhìn bé mèo con đang nằm trên đùi của bà nội Bạch và dùng chân ôm lấy cổ tay của bà ấy, thật hiếm thấy.

Cô ấy nhẫn nhịn một hồi thì cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay chọc vào bụng của bé mèo trắng, rồi sờ vào chóp tai của nó, sau đó mới thỏa mãn rút tay lại nhìn Tô Tái Tái và hỏi: “Cô Tô, hôm nay cô đã cho nó ăn chưa? Tôi có thể lấy chút sữa dê cho nó uống không?”

“Hả?” Tô Tái Tái sửng sốt, lúc này cô mới nhớ ra hình như mình vẫn chưa cho bé mèo con ăn.

Cô ngượng ngùng sờ mũi: “Sáng nay tôi sờ bụng nó, thấy vẫn còn phình, tôi nghĩ rằng nó không đói nên chưa cho nó ăn…”

À thì, dù sao hôm qua nó mới ăn một bữa thịnh soạn, chắc trong vài ngày tiếp theo cũng không đói gì mấy đâu nhỉ?

Tô Tái Tái vừa nghĩ, vừa liếc nhìn con mèo quỷ dành phần lớn thời gian để ngủ.

Tuy nhiên, khi lời này vừa được thốt ra thì lập tức nhận phải ánh mắt khiển trách của “thành viên Hiệp hội Mèo” - y tá Tiểu Thái: “Hả? Loại mèo con này ít nhiều cũng phải cho ăn một chút. Mọi người đợi chút, tôi đi lấy chút sữa dê cho nó.”

Y tá Tiểu Thái vừa nói vừa nhảy cẫng lên, vui vẻ chạy ra ngoài.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 104


Bà nội Bạch cũng không ngăn cản cô ấy, ngược lại, bà ấy còn mỉm cười dõi theo bóng lưng hoạt bát của cô ấy.

Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, bà nội Bạch mới quay đầu lại nhìn Tô Tái Tái, trìu mến vẫy tay với cô: “Tái Tái, tới chỗ bà này.”

Tô Tái Tái đứng dậy, đi đến mép giường rồi ngồi xuống, ngoan ngoãn để bà nội Bạch nắm lấy tay của mình.

Cô càng ngoan thì càng khiến bà nội Bạch thấy áy náy, sau khi vui vẻ khen câu “đứa cháu ngoan” thì bà ấy lại không nhịn được thở dài: “Tái Tái, đúng là… đã khổ cho cháu rồi.”

Tô Tái Tái khẽ nhướng mày khi nghe thấy điều này, cô mỉm cười trả lời: “Bà ơi, đến bây giờ cháu vẫn chưa thấy điều gì trên đời này có thể làm khổ được cháu cả.”

Điều này nghe thật ngạo mạn. Nhưng khi đến tai của bà ấy thì đây lại trở thành lời nói dí dỏm để chọc vui mình. Bà nội Bạch mỉm cười và nói “Cháu này…”

Sau đó bà ấy khẽ lắc đầu và lộ ra vẻ không biết mình nên cưng chiều cô như thế nào mới phải.

Dừng lại một hồi, bà ấy lại nói với Tô Tái Tái: “Tái Tái, lát hồi bà sẽ chuyển hai triệu vào tài khoản của cháu. Cháu muốn tiêu xài như thế nào ở thủ đô cũng được, cháu không cần phải tiết kiệm tiền cho bà, biết không?”

Khi nói đến đây, bà nội Bạch lại vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Tô Tái Tái và hừ lạnh một tiếng.

Vừa nãy bà ấy đã thấy rõ chiếc phong bì mà quản gia làm rớt xuống đất. Cùng lắm chỉ là hơn hai mươi nghìn tiền mặt.

Thế mà lại lấy số tiền ít ỏi như vậy, đây đúng là sự xúc phạm đối với đứa cháu gái ruột của bà ấy!

Đây chính là việc tốt mà đứa con trai và con dâu ngoan của bà ấy đã làm.

Hừ, một bộ quần áo hay trang sức của Bạch Ngữ Dung cũng không chỉ có nhiêu đây, thế mà lại keo kiệt với đứa con gái ruột của mình như vậy.

Được thôi! Nếu ba mẹ không thương thì để người bà nội này thương yêu là được rồi.

Không chỉ thương yêu, mà còn phải thương yêu gấp mười lần, trăm lần!

“Ơ? Không cần đâu bà ơi. Nhiều tiền như vậy cháu không thể tiêu hết được.” Tô Tái Tái gượng cười từ chối.

Có lẽ bởi vì từ nhỏ, Tô Tái Tái chưa từng bị thiếu thốn về vật chất, nên đối với bản thân Tô Tái Tái mà nói, khía cạnh này cũng không thiếu sót đến vậy.

Tất cả đều nhờ vào nhị sư đệ - người phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình của cô.

Nghĩ đến đây, Tô Tái Tái đột nhiên nhớ đến điều gì đó, sau khi liếc nhìn bé mèo trắng vẫn đang nằm ngủ ở đó thì cô hơi chột dạ sờ mũi.

À, có vẻ như cô đã vô tình… quên đi những lời sư phụ đã căn dặn mình trước khi xuống núi.

Bà nội Bạch không biết những lời oán thầm của Tô Tái Tái.

Khi nghe thấy cô từ chối, bà ấy giả vờ liếc nhìn rồi trách móc cô: “Làm gì mà không thể tiêu hết được, cháu mua thêm chút quần áo hay trang sức gì đó, chẳng phải sẽ nhanh chóng tiêu hết sao?”

Dừng lại một hồi, bà nội Bạch đột nhiên hào hứng, hai mắt sáng ngời nhìn Tô Tái Tái và nói: “Hay là tranh thủ trong khoảng thời gian này, bà đi dạo phố với cháu nhé? Chúng ta cùng ăn diện đẹp đẽ đến thủ đô?”

Khi bà ấy vừa nói ra lời này thì Tô Tái Tái lập tức xua tay: “Không cần, không cần đâu, bà ơi, cháu như vậy cũng tốt mà. Đơn giản thoải mái.”

“Được rồi, vậy bà sẽ lấy số tiền này để sửa sang lại nhà cũ của ông hai Bạch.”

Thấy cô kiên quyết như vậy, bà nội Bạch cũng không ép buộc cô nữa: “Làm vậy thì đến khi cháu muốn đến ở vài hôm cũng tiện.”

“Cảm ơn bà.” Tô Tái Tái cảm ơn, dừng một hồi thì cô lại lên tiếng: “Bà ơi, cháu định mai sẽ về lại núi, sau đó cháu sẽ đến thẳng thủ đô nên hôm nay cháu đến để chào tạm biệt bà.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 105


Tuy không nỡ, nhưng bà nội Bạch vẫn gật đầu tỏ ý cảm thông: “Ừm, đúng là nên báo cho hai ông bà Tô biết chuyện cháu đậu Đại học Đế Đô một tiếng. Cháu đi đi, dù sao nếu bà nội nhớ cháu thì chỉ cần tới thủ đô thăm cháu là được rồi.”

“Dạ.” Tô Tái Tái gật đầu rồi im lặng, chứ không nói cho bà nội Bạch biết lý do mình quay về là gì.

Trong lúc hai bà cháu nói chuyện, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động, là y tá Tiểu Thái đi lấy sữa dê đã về, theo sau còn có Chu Phổ sắp về thủ đô nên cố tình tới đây chào tạm biệt bà nội Bạch.

Khi hay tin Tô Tái Tái cũng sẽ tới thủ đô trước thời gian nhập học, ông ấy lập tức mỉm cười bảo: “Thế Tiểu Tái à, khi nào tới thủ đô nhớ gọi điện cho bác, bác sẽ dẫn cháu đi làm quen với vài giảng viên đang giảng dạy ở Đại học Đế Đô.”

“Dạ, cảm ơn thầy Chu.” Tô Tái Tái lên tiếng trả lời.

Chu Phổ gật đầu tỏ ý hài lòng.

Đúng lúc này, bà nội Bạch quay sang nhìn Chu Phổ, hỏi: “Phải rồi, bác sĩ Chu à, cái thứ ông nói ấy… đã tìm thấy chưa?”

Chu Phổ lắc đầu: “Chưa tìm thấy.” Ông ấy im lặng vài giây, lại cất tiếng thở dài: “Môi trường sống của cây thuốc đó quá khắc nghiệt, thú thật trước khi tới đây tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ra về tay không rồi, thế nên cũng không thấy quá tiếc nuối với kết quả này. Với lại, trong chuyến đi lần này, tôi không hẳn là không thu hoạch được gì.”

Ông ấy nhìn sang bà nội Bạch, mỉm cười rồi mới nói tiếp: “Có thể chữa khỏi bệnh cho bà xem như là chuyện may mắn nhất rồi.”

“Ông cứ yên tâm quay về đi, còn cây thuốc đó, tôi sẽ để ý giúp ông.” Bà nội Bạch cười nói: “Khi nào có tin tức về nó, tôi nhất định sẽ gọi điện báo cho ông ngay.”

“Thế thì tốt quá.“ Chu Phổ cười xòa: “Vậy tôi xin cảm ơn bà trước nhé.”

Rồi ông ấy không nói thêm gì nữa, trong lúc lơ đãng, ánh mắt vô tình nhìn trúng bé mèo trắng trong phòng.

Có lẽ là do thoạt nhìn quanh người chú mèo này như được một vầng hào quang lấp lánh che phủ nên ông ấy đã không kiềm được mà liếc nhìn nó nhiều lần.

Thấy vậy, bà nội Bạch khẽ ôm bé mèo lên cho Chu Phổ xem, trên mặt còn để lộ biểu cảm tự hào, nói: “Đáng yêu không? Là Tái Tái tặng cho tôi đấy.”

Chu Phổ cẩn thận quan sát chú mèo này, tuy không nhận ra là giống nào, nhưng lại cảm thấy nó rất thông minh, bèn gật đầu khen: “Đúng là rất dễ thương.”

“Đương nhiên rồi, Tái Tái tặng mà.” Bà nội Bạch đắc ý khoe.

Nghe vậy, y tá Tiểu Thái đứng bên cạnh cũng không kiềm được mà che miệng cười, đồng thời cảm thấy bà cụ ngày càng có sức sống, hệt như một đứa trẻ đáng yêu vậy.

Và những điều này chỉ xuất hiện từ sau khi Tô Tái Tái tới đây.

Nghĩ đến đây, y tá Tiểu Thái vô thức đánh mắt về phía Tô Tái Tái, thật lòng thì cô ấy thích Tô Tái Tái hơn là cô chủ kia của nhà họ Bạch nhiều.

Chu Phổ trò chuyện với bà nội Bạch thêm một lúc, sau đó mới đứng dậy ra về.

Lúc bước ra khỏi phòng bệnh, ông ấy không quên dặn dò Tô Tái Tái rằng khi nào tới thủ đô nhớ liên lạc với ông ấy.

Lúc nói những lời này, biểu cảm trên mặt ông ấy rất tha thiết, chân thành, chứng tỏ đó chẳng phải mấy lời xã giao gì cả.

Đợi tới khi ông ấy đã đi xa, Tô Tái Tái mới quay sang hỏi bà nội Bạch: “Bà nội ơi, cây thuốc mà bà và thầy Chu nhắc tới ban nãy là gì vậy ạ?”

“À, hình như gọi là cỏ Nguyệt Sinh thì phải.” Bà nội Bạch vừa vu.ốt ve bé mèo trắng đang uống sữa dê, vừa trả lời: “Có vẻ là một loại thảo dược rất hiếm.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 106


“Dạ.” Tô Tái Tái bình tĩnh gật đầu, sau đó tiến lại gần, cùng bà nội Bạch và y tá Tiểu Thái mỉm cười nhìn bé mèo trắng uống sữa.

Đợi tới khi Tô Tái Tái cũng rời đi, bà nội Bạch khẽ v.uốt ve bé mèo trắng, bình thản mở miệng nói với y tá: “Tiểu Thái, đẩy tôi tới phòng bên ban nãy đi.”

“Hả? Vâng.” Lúc đầu y tá Tiểu Thái có hơi sửng sốt, nhưng chỉ giây sau đã hiểu ra bà nội Bạch là đang nói tới quản gia nhà họ Bạch, thế là vội gật đầu đồng ý, sau đó đỡ bà ấy ngồi lên xe lăn, rồi đẩy sang phòng bệnh của quản gia Bạch.

Khi đến nơi, cô y tá lặng lẽ lui ra ngoài chờ, còn cẩn thận đóng cửa lại cho hai người.

Mấy chuyện của gia đình có tiền có thế như này biết càng ít càng tốt.

Với cả… tiền lương của y tá chăm phòng bệnh VIP cũng cao lắm, không nên vì tò mò mà đánh mất miếng cơm ngon này.

Y tá Tiểu Thái đứng trước cửa, nghĩ thầm trong lòng.

Bên trong phòng bệnh, nhìn thấy bà nội Bạch tới thăm mình, quản gia ngạc nhiên lắm, cố gắng chống tay ngồi dậy đặng xuống giường đón tiếp.

“Thưa bà, sao bà lại tới đây?”

“Quản gia à, giờ ông đang bị bệnh, cứ nằm nghỉ cho khỏe đi.” Bà nội Bạch lắc đầu, không cho ông ta xuống giường.

Lời nói có vẻ thân thiết lắm, nhưng giọng điệu lại cực kỳ lãnh đạm.

“Nhưng… thôi được, cảm ơn bà.” Quản gia sững sờ, thành thật ngồi yên trên giường.

Sau vài giây quan sát thật kỹ biểu cảm trên mặt bà nội Bạch, ông ta vẫn không tìm được manh mối nào có ích, cuối cùng chỉ đành mở miệng hỏi thẳng: “Thưa bà, bà… có điều gì muốn nói với tôi sao?”

Không hiểu tại sao trong lòng quản gia lại dấy lên nỗi sợ không tên.

Bà nội Bạch không mở miệng ngay, chỉ tiếp tục cụp mắt, nhẹ nhàng vu.ốt ve bé mèo trắng đang nằm bò trên đầu gối.

Nhìn theo động tác của bà ấy, bé mèo trắng kia cũng dần lọt vào mắt quản gia, nhưng chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy nó, mắt ông ta như bị ai đó đâm cho một phát, để rồi phải luống cuống quay đi.

Dường như ông ta đã đoán được gì đó.

“Quản gia, tôi nhớ… ông đã làm cho nhà họ Bạch phải bốn mươi năm rồi nhỉ?” Bà nội Bạch thong thả bắt chuyện.

“Vâng… vâng…” Quản gia gật đầu: “Tôi bắt đầu vào nhà họ Bạch lúc ông cụ hai mươi tuổi ạ.”

Nói đoạn, ông ta hốt hoảng hỏi: “Thưa bà, chẳng lẽ cô Tô đã nói gì với bà sao? Tất cả những điều tôi làm điều là vì nghĩ cho danh tiếng của nhà họ Bạch cả, nếu tôi có lỡ miệng nói gì nặng lời… tôi có thể xin lỗi cô Tô mà.”

Ông ta vừa dứt lời, bà nội Bạch lập tức ngước mắt nhìn ông ta, ánh mắt bình tĩnh đến lạnh người đó khiến quản gia phải ngậm miệng lại ngay.

Qua một lúc, bà nội Bạch mới lắc đầu thở dài, tỏ vẻ thất vọng nói: “Quản gia à, Tái Tái không nói gì cả, là ban nãy, chính tai tôi đã nghe thấy đó.”

Hai mắt quản gia lập tức trợn trừng, không dám tin những lời bà nội Bạch nói là thật.

Cô Tô… không nói gì hết sao?

Đương lúc quản gia đang rối bời, bà nội Bạch lại mở miệng: “Quản gia, ông xem như đã khổ cực cả đời, tới lúc về hưu an hưởng tuổi già rồi. Cảm ơn ông đã luôn tận tụy chăm sóc cho nhà họ Bạch suốt nhiều năm qua.”

“Tiếc nuối duy nhất là…” Bà nội Bạch tạm dừng vài giây, tới khi mở miệng nói tiếp thì ánh mắt đã sắc bén hơn nhiều, tựa như lưỡi dao đâm vào người quản gia không dám nhìn thẳng vào bà ấy: “Ông lại quên mất phải chăm sóc cho cả cháu gái ruột của tôi nữa.”

Những lời này của bà nội Bạch khiến quản gia xấu hổ cúi gằm mặt.

Nhìn gương mặt trắng bệch như tờ giấy, cộng thêm dáng vẻ như già thêm mười tuổi vì đợt bệnh nặng lần này của ông ta, bà nội Bạch chỉ biết thở dài, không nói thêm câu nào nữa.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 107


Bà ấy cất giọng, gọi Tiểu Thái đang đứng canh ngoài cửa vào, liếc nhìn quản gia lần cuối, để lại một câu: “Ông tự giải quyết cho tốt đi.” Sau đó đi thẳng một mạch ra khỏi phòng.

Quản gia cúi đầu ngồi lặng trên giường bệnh, cảm giác áy náy đè nặng trên người, khiến ông ta không thể ngóc đầu dậy nổi.

Hôm sau, mới sáng sớm Tô Tái Tái đã bắt xe về nhà.

Tới khi cô đặt chân đến trấn cổ du lịch đầy cổ kính thì trời đã về chiều.

Đứng trên con đường lát đá, Tô Tái Tái ngước mắt nhìn đạo quan ở lưng chừng sườn núi, hương khói dày đặc, khẽ thở dài một tiếng, sau đó đưa mắt hướng lên, nhìn về phía xa xa, một nơi bị mây mù che phủ lúc ẩn lúc hiện.

Rồi cô lại tiếp tục lê bước tiến về phía trước.

Sau khi cô leo lên ngọn núi trước mặt, dẫm lên hoa dại mọc khắp núi, lại đi ngang qua rừng trúc, khoảnh khắc tiếng chuông du dương truyền tới, cô nhìn thấy trước mặt xuất hiện một thiếu niên đang đưa lưng về phía mình.

Tay cậu ấy cầm trường kiếm, chân đạp trên trụ của cây cầu nhỏ, hai mắt nhìn chăm chú về một điểm.

Một cơn gió khẽ thổi qua, quấn bay những cánh hoa dại mong manh, luồn qua rừng trúc tạo nên những tiếng xào xạc, sau đó thổi tung vạt áo của thiếu niên, khiến nó phát ra tiếng phành phạch.

Tô Tái Tái thấy cậu ấy, cười gọi: “Tiểu sư điệt ngỗng con à, sư thúc về rồi nè.”

Tô Hồng Bảo vội quay đầu, khi thấy người tới là Tô Tái Tái, trên mặt cậu ấy để lộ vẻ vui mừng, đang hớn hở định gọi một tiếng “Sư thúc” thì lại đột ngột nhớ ra vừa nãy Tô Tái Tái đã gọi mình thế nào.

Cậu thiếu niên kiêu ngạo lập tức mím môi, nhún chân nhảy xuống khỏi trụ cầu, cánh tay vung lên chém ra một đường kiếm tuyệt đẹp, sau đó thuần thục đút kiếm vào vỏ, lúc này mới cau mày nói: “Tiểu sư thúc, đừng gọi sư điệt là ngỗng con nữa.”

“À, được.” Tô Tái Tái gật đầu, như thể mình dễ nói chuyện lắm: “Bé ngỗng.”

“…”

Tiểu sư thúc đi tiếp đi, con sẽ xem như tiểu sư thúc chưa từng trở về.

Tô Hồng Bảo đứng yên một chỗ, mặt mày vô cảm nhìn Tô Tái Tái.

******

“Đã nói với con là phải kiềm chế, phải kiềm chế. Sao con còn giúp báo thù hả?” Ông cụ Tô vô cùng đau đớn, một tay che ngực làm ra dáng vẻ “Thật là đau lòng”, một tay cầm chân gà ngâm ớt chỉ vào Tô Tái Tái, oán trách cô.

Học trò hư đúng là học trò hư mà, bắt đầu từ ngày đầu tiên ông ấy nhặt cô về thì cô đã khiến người sư phụ già như ông ấy bể nát tâm can.

“Sang năm là phùng cửu của con, lúc xuống núi, sư phụ đã cẩn thận nhắc nhở con đừng xen vào việc của người khác. Con thật là… Thật là tức chết sư phụ mà.”

“Sư phụ, có thêm đá vào Sprite không?” Tô Tái Tái giơ Sprite lên, vẻ mặt chân thành tha thiết dò hỏi ông cụ Tô.

Người sư phụ già một giây trước còn vô cùng đau đớn, giây sau đã lập tức nghiêm mặt gật đầu: “Thêm một chút cũng được.”

Không thêm đá uống không ngon.

“Vâng.” Tô Tái Tái gật đầu, đặt ly Sprite xuống trước mặt ông ấy, sau đó thì lại vùi đầu gặm móng heo, tiểu sư điệt cũng rót cho mình một ly.

Sau đó ông ấy cũng ngồi xuống một bên, xắn tay áo lên, chuẩn bị ăn một miếng lớn.

Nhưng mà tay ông cụ Tô còn chưa chạm tới móng heo, uống một miếng nước có ga vào thì lập tức bừng tỉnh hoàn hồn.

“Úi cha! Sư phụ còn chưa dặn dò xong nữa.” Sư phụ bỏ cái ly trong tay xuống, tiếp tục nhìn Tô Tái Tái ngồi bên cạnh mình một cách đau đớn.

Ông cụ Tô nhận lấy cánh gà cô đưa qua, tiếp tục nói: “Tóm lại sau này không được làm chuyện dư thừa như thế này nữa. Lây dính nhân quả không cần thiết, rồi tới khi “phùng cửu” còn sẽ gặp phiền toái lớn đấy. Có biết chưa?”

Người xưa có câu “Phùng cửu tất suy, phùng cửu tất hung”*, đặc biệt là những người như bọn họ lại càng kiêng kị “phùng cửu”.

*Đại ý là khi gặp phùng cửu thì rất hung hiểm.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 108


Sang năm Tô Tái Tái đã mười chín tuổi, ông cụ Tô không hy vọng cô dính vào nhiều nhân quả không cần thiết.

Tốt nhất tránh được thì nên tránh, trốn được thì nên trốn.

Bây giờ ông cụ Tô thấy cô đột ngột quay về, lại còn mua nhiều đồ ăn ngon như vậy, chắc chắn là không làm theo những lời dặn dò trước đó của ông ấy.

Ông cụ Tô còn chưa hỏi tới thì Tô Tái Tái đã nói cho ông ấy chuyện “giúp mèo con báo thù”.

Thật ra việc này không lớn, thậm chí có thể nói là lông gà vỏ tỏi.

Nhưng nề hà Tô Tái Tái đang lúc “Phùng cửu”, cho dù chỉ là một việc nho nhỏ, nếu bị cắn trả thì sẽ nặng gấp trăm gấp ngàn lần.

Tô Tái Tái cũng hiểu được đạo lý này, cho nên mặc dù chỉ cần cô không nói thì có thể giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn thành thật quay về báo cáo.

Sau khi ông cụ Tô oán trách xong, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, sư phụ, con biết sai rồi, con sẽ nghe lời sư phụ nói.”

Cô vừa nói xong, ông cụ Tô còn chưa trả lời, Tô Hồng Bảo vốn vẫn ngồi yên lặng gặp móng heo ở bên cạnh lại ngẩng đầu, yên lặng xem xét, liếc mắt nhìn tiểu sư thúc nhà mình một cái.

Sau đó cậu ấy lại yên lặng cúi đầu.

Ừm, biết sai rồi, nhưng lần sau vẫn còn dám.

Đây là tiểu sư thúc của cậu.

Tô Hồng Bảo cầm ly nước có ga của mình lên, yên lặng chửi thầm trong lòng.

Đương nhiên, ông cụ Tô hiểu rõ điều này hơn cậu trai trẻ Tô Hồng Bảo, ông ấy thổi râu, trừng mắt nói: “Con biết sai rồi thì sao chứ, lần nào mà lại chẳng lần sau còn dám làm tiếp! Hừ, đều là do A Khanh chiều hư con!”

“Đúng thế, đều là do nhị sư đệ dạy hư con.” Tô Tái Tái không biết xấu hổ gật gật đầu, lại cầm ly Sprite lên hơi hướng về phía ông ấy nghiêng nghiêng đầu, trông rất đáng yêu.

“Sư phụ, nữa không ạ?”

Ông cụ Tô trừng mắt nhìn Tô Tái Tái giả vờ đáng yêu, một lúc sau mới trầm giọng nói.

… “Nửa ly.”

“Vâng ạ.” Tô Tái Tái lúc này là người phục vụ bàn vô cùng nhiệt tình, giòn tan đáp lời.

… Tới nào

Tô Hồng Bảo ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, lén lút trợn mắt.

Cậu ấy đã từng nghe sư tổ nói sư phụ chiều hư tiểu sư thúc, nhưng xét cho cùng, ngọn nguồn không phải đều ở trên người sư tổ sao?

Sư phụ của cậu ấy thật là đáng thương mà. Bên ngoài thì phải phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ bế quan còn phải cõng nồi.

Tô Hồng Bảo thở dài, cậu ấy cảm thấy bản thân còn nhỏ tuổi mà đã phải nhìn rõ quá nhiều chân tướng sự việc.

Sau khi ba người họ rượu đủ cơm no, Tô Tái Tái đang tính đứng dậy giúp Tô Hồng Bảo dọn bàn, nhưng ông cụ Tô lại vươn tay ra ngăn cản cô: “Con đừng làm, để bé ngỗng làm cho.”

Bé ngỗng:…

Trong lòng cậu trai trẻ Tô Hồng Bảo sầu đau, nhưng đây là sư tổ sai bảo, mặc dù cậu ấy không thích cái xưng hô quá mức đáng yêu này thì vẫn phải cố gắng mà nhận lấy.

Nhưng khi tay cậu nắm lại, miệng đọc khẩu quyết, lại oán than nhìn thoáng qua Tô Tái Tái.

Tất cả đều là tại tiểu sư thúc! Tại cô đặt loạn tên cúng cơm cho cậu ấy, bây giờ tới cả sư tổ cũng học theo.

Hừ.

Tô Hồng Bảo lẩm bà lẩm bẩm trong lòng, thủ quyết lại nhanh chóng lưu loát.

Cậu ấy hô nhẹ một tiếng “Lên!”, gió tự sinh ra từ dưới chân cậu ấy, xoay tròn thẳng đứng lên sau đó khuếch tán ra bốn phía.

Gió thổi qua rèm châu treo trên cửa, khiến nó lay động nhè nhẹ, va đập vào nhau tạo ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Tô Tái Tái nhướng mày, quay đầu nhìn ra sau bức rèm che, nơi âm khí đang đánh tới, cô lập tức nhìn thấy mấy hình nhân giấy hành động cứng ngắc, máy móc đi tới.

Đó là những món đồ giả người ta đốt cho người đã chết. Những thứ đốt cho người chết thì là đồ cúng, mua để tự dùng thì là đồ vật.

Cho nên, những hình nhân giấy này bây giờ là “đồ vật”.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 109


Có điều mấy hình nhân giấy này chẳng bao giờ trông đẹp mắt được cả.

Sắc mặt trắng bệch, chỗ mắt là lỗ trống, hơn nữa còn tô má đỏ tròn theo phong cách vẽ truyền thống của Hoa Hạ.

May là tông môn không có người ngoài, nếu không thì cho dù đang ban ngày ban mặt, nếu người thường nhìn thấy mấy hình nhân giấy lại tự động đậy được thì phỏng chừng có thể lập tức hù chết tươi vài người luôn.

“Ngỗng con tiến bộ nhanh thật!” Tô Tái Tái nhìn hình nhân giấy đang thu dọn bàn ăn, quay qua nhìn Tô Hồng Bảo, vươn tay xoa xoa tóc cậu ấy một cái, rồi bị cậu trai trẻ “Ai da” một tiếng, đỏ ửng mặt né qua một bên.

Cậu ấy vừa sửa sang lại tóc vừa nói thầm: “Đừng làm rối tóc, rất khó coi.”

Hừ… Tên nhóc ngạo mạn.

Tô Tái Tái cười chọt chọt mặt cậu ấy.

“Còn tạm được.” Ông cụ Tô ra vẻ hơi gật đầu.

Rõ ràng ông ấy rất vừa lòng, nhưng lại phải cứng rắn làm ra vẻ “cũng được thôi”. “Mấy thứ này là bé ngỗng tự mình tới bãi tha ma bắt về, chỉ là lệ quỷ bình thường, vẫn còn kém mấy thứ sư phụ nuôi.”

Dừng lại một chút, ông ấy bổ sung thêm: “Hành động của bọn nó vẫn quá cứng.”

Quỷ khí không đủ, cho nên khi Tô Hồng Bảo dẫn độ bọn nó lên hình nhân giấy mới xảy ra hiện tượng cứng đờ như thế này.

Nếu đổi thành đám ở sau núi thì tùy tiện một con đều có thể hành động vô cùng tự nhiên, thậm chí còn vô cùng khỏe mạnh.

Tuy Tô Hồng Bảo mới mười hai, mười ba tuổi, nhưng khi nghe được những lời này lại không hề tức giận chút nào. Thậm chí cậu ấy còn nghiêm túc gật đầu phụ họa.

Sau khi cậu ấy tỉ mỉ ghi nhớ lại những khuyết điểm mà ông cụ Tô nói, cậu ấy ưỡn ngực, nói: “Sư tổ, con sẽ tiếp tục nỗ lực.”

Dáng vẻ hệt như “Sau này con cũng sẽ lấy danh hiệu số một làm mục tiêu phấn đấu.”

Tô Tái Tái ở bên cạnh bật cười, cô vươn tay chọc chọc lên gương mặt của cậu trai trẻ.

Ông cụ Tô thấy Tô Tái Tái lại đùa nghịch thì cố ý trầm giọng, hừ một cái với cô, quay lại dáng vẻ vô cùng đau đớn lúc nãy: “Con nhìn tiểu sư điệt của con rồi nhìn lại bản thân xem. Đi đi! Úp mặt vào tường mà hối lỗi đi!”

“Hả?” Tô Tái Tái nghe xong, vẻ mặt đau khổ: “Nhưng mà sư phụ, con mới về mà.”

Không chỉ mới về mà cô còn mang theo đồ ăn ngon như này nữa.

Sư phụ nhẫn tâm sao?

Ông cụ Tô?

Vẻ mặt ông cụ Tô ra vẻ bản thân “Chí công vô tư không có đường thương lượng”, ông ấy nhìn Tô Tái Tái một lúc rồi tức giận nói: “Cùng lắm thì cho con lấy một cái toạ bồ đoàn tròn đi.”

Tọa bồ đoàn được làm rất giày, quỳ gối trên đó thì sẽ không có cảm giác cộm chân.

“…” Đây mà gọi là úp mặt vô tường hả? Sư tổ, con thấy là sư tổ đang kiếm một cái cớ cho tiểu sư thúc đi tìm sư phụ đang bế quan nói chuyện phiếm thì có.

Tô Hồng Bảo âm thầm mỉa mai, thủ quyết trên tay hơi thay đổi, hình nhân giấy vốn đang ngoan ngoãn quét tước vệ sinh lập tức ngừng động tác.

Nó cầm một đống đĩa, lần lượt bỏ một ít móng heo, cánh gà, chân gà gì gì đó, tiện cho tiểu sư thúc tí nữa vừa úp mặt vào tường vừa ăn uống nhìn ngắm hoàng hôn lặn xuống núi.

Ừm, lại cho cô một ly nước có ga nữa cũng được. Thêm một ít đá nữa.

Sau đó thì?

Sau đó, Tô Tái Tái dưới vẻ mặt nghiêm khắc của sư phụ, cùng với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của tiểu sư điệt, cầm đống đồ ăn đi tìm nhị sư đệ đang bế quan để “úp mặt vào tường hối lỗi”.

Hầy, cô thật khổ quá mà!

Tô Tái Tái cảm thấy cuộc sống của mình quá khổ sở nên lại tiếp tục ngồi khoanh chân ngoài cửa đá, vừa ăn uống vừa nói chuyện phiếm với Tống Khanh ở bên kia cửa đá dày cộp.

Tuy rằng bên trong không phát ra chút tiếng động nào nhưng cũng không cản bước cô ngồi đơn phương phàn nàn cả đống thứ.
 
Back
Top Bottom