Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 50


Chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường nổi nóng, tới cả thanh niên nói chuyện cũng không biết lớn nhỏ, không biết lễ phép, chọc giận ông ta rồi.

Ông ta không ngẩng đầu lên mà tức giận nói: “Không biết!”

“Hừ…” Cậu trai trẻ tức giận cười, cậu ta cũng là người ngang ngược, không để ý tới lời khuyên của bạn gái, mà đạp một phát khiến sạp hàng nhỏ của chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường ngã lăn.

Chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường mở to hai mắt, khí đen vốn dĩ đang lượn lờ xung quanh ông ta trong chớp mắt xông vào trong mắt ông ta.

Hốc mắt ông ta lập tức trở nên đen kịt, toàn bộ lý trí đã bị sự oán giận xâm chiếm.

Ông ấy nắm lấy cái muôi sắt dài, giơ cao lên, “Vút” một cái đứng lên, xông về phía cậu trai trẻ.

Trong tiếng la hét của mọi người, ông ta cười gằn tới muốn rách cả mí mắt, ôm lấy đầu đối phương, dùng sức đập xuống!

Về phần trước đó không lâu Tô Tái Tái mới nói “hòa khí sinh tài” đã sớm bị chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang hành động điên rồ vứt ra sau đầu rồi.

*Hòa khí sinh tài: lấy sự chu đáo, chân tình, niềm nở đối xử với khách hàng, để thu hút khách hàng đến với mình.

Khi Ngô Lục Lục cầm ấm trà lạnh quay về, chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang đánh nhau túi bụi với cậu trai trẻ kia. Ngay cả bàn ông ấy bày ra để xem bói cũng chịu liên lụy, bị bọn họ lật tung hết lên.

“Khoan đã, làm sao thế?” Ngô Lục Lục dậm chân, ôm lấy ấm trà chen về phía trước.

Ông ấy vừa chen chúc vừa la làng: “Nhường một chút nào, nhường một chút cái.”

Ông ấy vất vả lắm mới chen lại gần được, còn chưa nhặt hết tài sản của mình lên đã đụng phải cậu trai trẻ bị chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đánh túi bụi, trên đầu có vết thương hở do bị đánh, cậu ta dùng một tay đẩy chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường ngã xuống đất, tay chân giơ lên trời.

Mọi người la hét, rồi nhanh chóng giữ chặt cậu trai trẻ đang muốn nhào qua phía bên kia lại.

Ngược lại không ai để ý tới chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường.

Đúng lúc chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường bị đẩy ra trước sạp xem bói của Ngô Lục Lục, đồ vật bày trên đó đã bị đánh văng tứ tung khắp nơi.

Đôi mắt ông ta đỏ lên, đang tính đứng dậy để tiếp tục đánh nhau với cậu trai trẻ kia, thì đúng lúc này tay phải đè lên một món đồ.

Ông ta cúi đầu nhìn, là Tỳ Hưu ngậm tiền Ngô Lục Lục dùng để chặn giấy.

Ông ta không hề nghĩ ngợi gì nhiều, cầm cái chặn giấy đó lên, dùng sức ném về phía cậu trai trẻ.

Chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường nhắm chuẩn đầu cậu ta, nhưng hướng đi hơi lệch một chút, quỹ đạo cuối cùng của nó sắp nện vào đứa nhỏ đứng bên cạnh.

“Cẩn thận!” Ngô Lục Lục hét lên trong tiếng hô kinh hãi của mọi người.

Nhưng đã không còn kịp nữa.

Đúng vào lúc này!

Một cái tay ở bên cạnh duỗi ra, trong chớp mắt tóm lấy cái chặn giấy trước khi nó đập vào trán đứa nhỏ.

Cả đám người vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, trừng mắt nhìn Tô Tái Tái không biết xuất hiện từ lúc nào, trong chốc lát bọn họ vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

“Ồ…” Tô Tái Tái cầm cái chặn giấy, tung lên tung xuống, ước lượng trọng lượng rồi nửa đùa nửa thật nói: “Tôi bắt được cũng xem như may mắn lắm đấy.”

Một đám người vốn đang ngơ ngác, sau khi nghe Tô Tái Tái nói xong thì giống như được giải huyệt, cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.

Còn đứa nhỏ đang ngây người đứng đó, lúc này mới cảm nhận được sự sợ hãi mà “Òa!” khóc lên thành tiếng.

Lúc này, cảnh sát nhận được điện thoại đã chạy tới, vừa lớn giọng nói “Nhường đường một chút” vừa đẩy đám người ra.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 51


Đã có người phụ trách tới thì chuyện sau đó không cần người ngoài quan tâm nữa, chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường và cậu trai trẻ bị dẫn đi, cha mẹ đứa nhỏ cũng dẫn theo con mình tới chỗ Tô Tái Tái nói lời cảm ơn, sau đó mới rời đi.

Trước khi đứa nhỏ đi về còn cưỡng ép nhét vào tay Tô Tái Tái một cây kẹo que, đứa nhỏ ôm lấy cổ ba mình, thẹn thùng nói hẹn gặp lại với cô.

Tô Tái Tái cười và vẫy tay chào đứa bé, đồng thời nghiêng đầu nhìn Ngô Lục Lục đang nhìn chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường đang tranh cãi kịch liệt vì bị cưỡng chế dẫn đi, cô nhìn theo ánh mắt ông ấy, còn thở dài, gật gù đắc ý nói:

“Đã sớm nói với ông ta là hòa khí sinh tài rồi mà.”

Ngô Lục Lục nghe lời này, đột nhiên nhớ tới hôm nay đúng là Tô Tái Tái đã nói với chủ quán bán đồ chơi làm bằng đường câu này.

Trong lòng ông ấy hơi động, lại một lần nữa nhìn qua phía Tô Tái Tái, có một chút không xác định được suy nghĩ trước đó của mình.

Tô Tái Tái bóc vẻ kẹo, nhét que kẹo vào trong miệng, sau đó mới nhìn qua Ngô Lục Lục, cũng không quanh co lòng vòng nói: “Ngô đại sư, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Vào hay không vào Đại học Đế Đô không quan trọng, nhưng nếu có người cảm thấy cô không đủ tư cách…

Vậy đó là một chuyện khác.

Tô Tái Tái cười tủm tỉm suy nghĩ.

“Được, tôi giúp cô sắp xếp.” Ngô Lục Lục tạm thời quay lại nhìn cô, gật gật đầu với Tô Tái Tái.

Nghĩ nghĩ một chút ông ấy lại hỏi: “Tiểu hữu, cô am hiểu cái gì?”

“Am hiểu á?” Tô Tái Tái nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Hình như không chuyên về cái gì cả.”

“Ngô đại sư, ông không cần khó xử, tùy tiện sắp xếp cho tôi một vị trí ở Đại học Đế Đô là được.” Cô cười tủm tỉm, dừng lại một chút rồi nói; “Tốt nhất là vị trí mà không có việc gì thì không cần làm phiền ấy.”

“Vậy tôi sẽ lo liệu.” Ngô Lục Lục nghĩ tới cái gì đó, gật gật đầu rồi cười với cô, nói: “Cô yên tâm, mấy ngày nữa sẽ cho cô câu trả lời thỏa đáng.”

“Được, cảm ơn ông.” Tô Tái Tái nói cảm ơn, tùy tiện lấy một tờ giấy trắng ra đưa cho Ngô Lục Lục, cười tủm tỉm nói: “Cái này là quà đáp lễ.”

Quà đáp lễ?

Vẻ mặt Ngô Lục Lục đầy hoang mang, ông ấy nhìn trang giấy trắng sạch sẽ trước mặt, rồi lại nhìn Tô Tái Tái, không biết rõ là gì nhưng vẫn nhận lấy, nói: “Cái này là gì?”

“Đoán chừng là… Bùa cầu được ước thấy đấy?” Tô Tái Tái bông đùa nói: “Tặng cho ông, quà đáp lễ.”

Bùa? Một tờ giấy trắng tinh như này hả?

Ngô Lục Lục thật sự dở khóc dở cười, nhưng ông ấy vẫn xếp lại bỏ vào trong túi áo đạo sĩ, đồng thời gật gật đầu với cô: “Được, tôi nhận quà đáp lễ của cô.”

“Vậy tôi về nhà đợi tin tức của ông.” Tô Tái Tái gật gật đầu, cô khựng lại một chút, chỉ chỉ đống hỗn loạn xung quanh rồi nói: “Đại sư cứ từ từ thu dọn đi nha.”

Không quấy rầy nữa, hẹn gặp lại.

Nói xong cô xua xua tay, nhanh chóng chuồn mất.

Ngô Lục Lục đứng đằng kia, cười cảm thán, lắc lắc đầu, ông ấy dưới sự trợ giúp của những chủ sạp xung quanh, dần dần nhặt gia sản của mình gom lại.

Được rồi, coi như ông ấy dọn sạp sớm vậy.

Ngô Lục Lục vừa suy nghĩ như thế vừa dọn dẹp, ông ấy cũng không phát hiện ra tự bản thân tờ giấy trắng trong túi đang phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Tô Tái Tái vừa mới rời đi đã bị người giấy nhỏ âm thầm kéo kéo tóc, muốn xem điện thoại quả cam của cô.

Màn hình vừa mở lên đã thấy ngay weibo có hơn chín mươi chín tin nhắn chưa đọc.

Cô bấm vào, ngay lập tức thấy “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang” không ngừng nhắn cho cô.

[Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang@Bé Giấy: Chị gái nhỏ siêu đỉnh! Cứu mạng! (quỳ xuống, quỳ xuống)]

Sau đó là phong bao đỏ một trăm ngàn tệ đang nằm im đó, chờ Tô Tái Tái nhận lấy.

Cư dân mạng: [… Đờ mờ!!!]
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 52


Người giấy đăng ký tài khoản weibo cho Tô Tái Tái, trong thời gian cực ngắn đã nâng người theo dõi từ số không tròn trĩnh lên tới hơn hai nghìn.

Thật ra chỉ cần mỗi tài khoản Weibo “Cậu chủ nhỏ Tử Ngang” là đã đủ rồi. Nhưng khi Tô Tái Tái nhìn đến lượng theo dõi gần trăm triệu cùng với tích vàng rực của cậu ấy thì thấy không có gì đáng ngạc nhiên cho lắm.

Mặt khác, những người lần mò theo tài khoản của “Cậu chủ nhỏ Tử Ngang” cũng khá thắc mắc về cô.

[Cái gì đây? Cậu chủ nhỏ đang làm gì vậy?]

[Không phải đâu, không phải đâu, cậu chủ nhỏ bắt đầu học theo người ta thích đu idol rồi hả? Thế đây là acc clone của idol nào đó hả? Tò mò ghê.]

[Rồi rút thăm trúng thưởng đâu? Đừng có bảo là chỉ cho mỗi cái cô này rút thôi đấy nhé? Hoàng thượng Tử Ngang, ngài phải làm thế nào cho công bằng chứ.]

[Xin ảnh! Xin ảnh! Xin ảnh]

[Ghen tị quá đi mất.]

Phần bình luận rối tinh rối mù, có người tò mò, có người tới hóng hớt chuyện vui, cũng có người suy nghĩ xấu xa, mồm miệng không sạch sẽ.

Tóm lại kiểu gì cũng có.

Tô Tái Tái tùy tiện lướt vài cái xong thì tắt đi không để tâm tới nữa, thật ra cô đang nhìn phong bao đỏ kia mà vuốt cằm trầm ngâm.

Này… Không phải là cô không nghe lời mà do đối phương gửi cho cô nhiều quá…

Thu thập lệ quỷ vạn ác ở sau núi… Cũng tốn kha khá đấy.

Tô Tái Tái lắc đầu thở dài, nhận lấy phong bao đỏ với suy nghĩ “buộc phải kiếm sống”, lập tức nhận được thông tin cùng với tiền.

“Chị chỉ vi phạm chút xíu thôi nhé, chắc là không sao đâu nhỉ. Hửm?” Tô Tái Tái nhận phong bì đỏ xong thì quay qua nhìn về phía người giấy nhỏ, tay làm động tác “một xiu xíu”.

Người giấy nhỏ?

Người giấy nhỏ ngồi trên vai cô hơi nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội.

Làm sao mà nó biết được.

Suy cho cùng thì nó cũng chỉ là một người giấy nhỏ có chút linh thức mà thôi.

Dù sao đến lúc “tự vấn” cũng không phải là nó.

Người giấy nhỏ ngồi đó lắc chân, vô cùng đáng yêu.



Nhà họ Chung.

Một thiếu niên tầm khoảng mười một, mười hai tuổi ngồi trên ghế dương cầm, thất thần mà đánh đàn.

Đàn được chút xíu là cậu thiếu niên ấy lại ngó di động. Sau vài lần như thế, giáo viên dạy dương cầm không nhịn được mà dịu dàng cất lời: “Cậu chủ nhỏ, đoạn này cậu đánh sai rồi.”

Mười ngón tay của Chung Tử Ngang ấn mạnh lên phím đàn dương cầm, âm thanh phát ra vô cùng hỗn loạn, không chỉ làm cho giáo viên dạy dương cầm bị dọa sợ mà cũng làm cho lão quản gia vội vàng chạy tới.

Rồi sau đó, Chung Tử Ngang bước nhanh tới cửa. Cậu ấy quay đầu trừng mắt nhìn giáo viên dạy dương cầm mới tới, quát cô ấy: “Cút! Không là bắn!”

Giáo viên bị dọa sợ, vội vàng đứng dậy, mặt mày đỏ bừng nhìn về phía lão quản gia như đang xin giúp đỡ.

Nhưng căn bản là Chung Tử Ngang chẳng ngán ai. Cậu ấy là độc đinh duy nhất của nhà họ Chung nên được nuông chiều từ nhỏ, đã quen với thói bá đạo như thế, hống hách chút xíu như này thì có làm sao?

Cậu ấy nhìn thấy giáo viên nhìn về phía cửa, quay đầu nhìn thấy lão quản gia thì ngay lập tức chỉ vào giáo viên dương cầm trẻ tuổi mà nói: “Quản gia, đưa tiền cho cô ta rồi bảo cô ta cút đi!”

Nói rồi cậu ấy chẳng thèm đợi lão quản gia trả lời, hừ nhẹ rồi đứng dậy, cầm lấy điện thoại rồi đi ra khỏi phòng học, lên trên tầng.

Chờ Chung Tử Ngang đi rồi thì giáo viên dạy dương cầm mới nhìn về phía lão quản gia, tủi thân nhỏ giọng cất lời: “Ngài quản gia, này…”

Lão quản gia nhìn về phía giáo viên dương cầm, hơi khom người rồi lễ phép mở miệng: “Xin lỗi cô Quách, tôi sẽ tính cho cô một tháng lương, cô đi thong thả.”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 53


Giáo viên dương cầm nghe xong cũng không nói gì nữa, gật đầu đi ra ngoài.

Cậu chủ nhà có điều kiện khó chiều lắm, cậu chủ này thì quá nghịch ngợm.

Thôi, dù sao cô ấy mới dạy có ba ngày mà lại nhận cả tháng tiền lương, thế cũng coi như là có lời rồi.

Giáo viên trẻ tuổi không nhịn được mà thầm nói trong lòng.

Đám người đi rồi thì lão quản gia mới chuyển tầm mắt, bảo người làm chuẩn bị một ít đồ ăn mang lên trên tầng.

Ông ấy đi tới trước cửa phòng ngủ của Chung Tử Ngang, nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi cách cánh cửa: “Cậu chủ nhỏ, tôi mang cho cậu chút đồ ăn này.”

Ông ấy dừng lại một lúc thấy bên trong không có tiếng trả lời thì lại gõ tiếp: “Cậu chủ nhỏ?”

Ông ấy còn chưa nói hết câu thì nghe thấy có cái gì đập vào cửa cái “Bộp” cùng với tiếng nói: “Đừng có làm phiền tôi.”

Lão quản gia nghe xong thì khẽ phất tay với người làm. Họ nhẹ nhàng rời đi cùng nhau.

Chung Tử Ngang nằm trên giường, vùi mặt vào trong gối, dù đã vây kín tới mức vậy rồi cậu ấy cũng không dám ngủ.

Đã hơn mười ngày rồi nhưng Chung Tử Ngang chưa được ngủ ngon, thêm chuyện bên cạnh chẳng có ai tin lời cậu ấy nói cả làm cho cậu ấy vừa tủi thân lại vừa tức giận.

Vốn dĩ tính cách của cậu ấy là kiểu kiêu căng nên tình hình lại càng thêm trầm trọng.

Đáng tiếc là cậu càng làm quá thì trong mắt người lớn lại thành những hành động phản nghịch tuổi dậy thì của trẻ nhỏ mà thôi.

Nghĩ tới đây Chung Tử Ngang lại tức đến mức đấm bùm bụp vào gối.

Đúng lúc này, điện thoại cậu ấy vẫn luôn siết chặt trong tay đột nhiên rung lên. Chung Tử Ngang tưởng là thông báo linh tinh gì đó thôi, nhưng vừa liếc mắt nhìn thì ngồi bật dậy, vội vàng trả lời lại.

[Có có có! Cuối cùng chị gái siêu đỉnh đã trả lời tôi rồi!] Chung Tử Ngang ôm lấy điện thoại, nhịp tim gia tăng.

Cả nửa tháng nay cậu ấy bị cái thứ không biết tên kia dọa sợ tới mức ngủ không yên, hôm qua vô tình nhìn thấy “Bé Giấy” nhắn lại thì cũng chưa tin lắm.

Nhưng tới buổi tối hôm qua, cậu ấy sợ quá chịu không nổi nên mới chó cùng rứt giậu, ấy vậy mà lại ngủ yên cả đêm. Lúc này mới nhận ra mình gặp được người tài rồi.

Chung Tử Ngang cầm di động chờ đến là nóng lòng, mãi sau mới thấy đối phương trả lời: “Cậu chủ đừng khách khí như thế. Nào, mau kể lại tình trạng của cậu xem sao? Bé Giấy hân hạnh được phục vụ cậu chủ.”

Tô Tái Tái cầm điện thoại, lúc tự xưng là Bé Giấy thì mặt mày vô cùng nghiêm túc, trên mặt hoàn toàn không còn vẻ chê bai như hôm qua lúc mà người giấy nhỏ lấy cái tên này nữa.

Thì cô cũng đâu còn cách nào khác, tiền đâu có dễ kiếm như thế đâu. Cô lại thở dài.

Cùng thời gian đó.

Thủ đô, phòng sách nhà họ Ngô.

Lư hương đặt trên bàn trà ở gần đó tỏa ra mùi hương dễ chịu, rất là sảng khoái.

Nếu lúc này có người nào thạo về mùi hương, chỉ cần ngửi là sẽ biết ngay đây là trầm hương loại một. Có tác dụng làm dịu thần kinh, là loại cực kỳ quý.

Trong phòng sách rất là yên tĩnh, lặng im tới mức chỉ nghe được tiếng nghiền nát.

Sau khi Ngô Thẩm Văn đứng ở bàn đọc sách, trước mặt ông ấy có một lá bùa vàng được cắt tỉa cẩn thận.

Đến khi mài mực chu sa xong, bút lông trong tay Ngô Thẩm Văn lơ lửng phía trên lá bùa vàng, sau khi tập trung tinh thần, trong lòng không còn chút suy nghĩ vẩn vơ nào mới bắt đầu đặt bút xuống.

Bình tĩnh thong dong, bước ngoặt nào cũng có lối đi của riêng nó.

Mặc dù nhìn có vẻ như dễ dàng, nhưng lúc Ngô Thẩm Văn đang vẽ nét cuối cùng, tay cầm bút lại bắt đầu không vững, hai bên tóc mai cũng có mồ hôi rịn ra.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 54


Gắng gượng vẽ xong nét cuối cùng, tay Ngô Thẩm Văn khẽ run buông bút lông xuống. Ông ấy không để ý tới hơi thở gấp gáp của mình chưa bình thường lại đã cẩn thận dè dặt cầm lấy lá bùa mình vừa vẽ lên xem kỹ càng.

Sau khi một ánh sáng mờ ảo chợt lóe lên trong màu mực đỏ thắm, Ngô Thẩm Văn mới hài lòng gật đầu. Ông ấy cẩn thận từng li từng tí một đặt nó vào trong hộp gỗ rồi lại cất hộp vào tủ bí mật.

Từ trên xuống dưới trong tủ bí mật có tổng bảy tầng, mỗi tầng đều có không ít các hộp gỗ, từ tầng thứ hai đến tần dưới cùng nhất các các hộp gỗ giống nhau về kiểu dáng và chất liệu, chỉ có tầng trên cùng là hộp được chạm khắc từ ngọc.

Chất ngọc ôn nhuận óng ánh, là loại ngọc được con người bảo dưỡng tốt.

Nhưng Ngô Thẩm Văn lại hiểu rất rõ việc hộp ngọc này được giữ gìn tốt như như vậy lại không hề liên quan đến con người mà là nhờ lá bùa đặt bên trong nó. Lá bùa ở đó từ năm này qua tháng nọ nên mới tạo ra chất ngọc tốt như thế.

Ngô Thẩm Văn cất hộp gỗ kỹ lưỡng rồi lại nhếch mắt nhìn hộp ngọc kia một chút, cẩn trọng mở hộp ra xem xét lá bùa nằm yên bên trong.

Nếu nhìn kỹ phần giấy của lá bùa thì sẽ phát hiện bên trên đó có rất nhiều các nếp uốn không giống nhau, giống như từng bị người ta thô lỗ vo tròn lại.

Cho dù về sau có được mở ra, vuốt phẳng phiu thì các vết tích còn sót lại vẫn không biến mất hoàn toàn.

Lá bùa này nhà họ Ngô phải khó khăn lắm mới mua được từ một vị đạo trưởng trong núi từ mười năm trước. Một lá bùa như thế lại tiêu tốn một trăm nghìn tệ, giá tiền này đối với những người bình thường thì chính là lấy một trăm nghìn tệ mua về một tấm giấy rách.

Nhưng cũng chỉ có người trong giới Huyền Học mới biết lá bùa này quý báu đến cỡ nào.

Đừng nói một trăm nghìn tệ rồi, cho dù vị đạo trưởng trong núi ra giá một triệu tệ thì chắc chắn cũng có vô số người tranh nhau để mua.

Thậm chí họ còn có thể thấy cái giá đó là quá hời, cũng tự động xem như nợ vị đạo trưởng trong núi đó một ân huệ.

Chỉ tiếc vị đạo trưởng này tính tình thất thường, mười năm trôi qua rồi nhưng cũng chỉ bán vài lá bùa mà thôi. Hơn nữa lại không chọn bán cho người trả giá cao mà tùy vào tâm trạng như bốc thăm vậy!

Đúng vậy, không sai. Được bốc trúng mới có tư cách trả tiền.

Cho nên đừng thấy Ngô Thẩm Văn năm nay cũng gần năm mươi tuổi rồi nhưng ông ấy lại có mười năm kinh nghiệm lướt internet. Ông ấy thường xuyên checkin, đính kèm vị trí trên Weibo của vị đạo sĩ, hi vọng có thể làm quen, không chừng những lần có bùa chú mới thì sẽ có lợi cho nhà họ Ngô hơn một chút.

Đương nhiên là những nhánh Huyền Học khác có cùng ý nghĩ như thế, chỉ tiếc là cho đến nay tài khoản Weibo tên là "Trong Núi Không Có Lịch" của vị đạo trưởng trong núi, cũng không thấy ông ta nhìn ai với con mắt khác cả.

Nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc mọi người gửi hoa, checkin, yêu cầu theo dõi ở Weibo của đạo trưởng trong suốt mười năm qua.

Ngô Thẩm Văn nghĩ đến đây thì thỏa mãn sờ tay lên hộp ngọc rồi khóa kỹ tủ bí mật lại, xoay người đi ra khỏi phòng sách.

….Tính ra hôm nay ông ấy còn chưa đăng nhập vào Superchat của vị đạo trưởng trong núi đâu.

Vừa mới xuống lầu, Ngô Thẩm Văn đã gặp ngay con trai Ngô Hạo của mình đang bước nhanh lên lầu, từ trước đến nay anh ấy điềm tĩnh vậy mà bây giờ có vẻ hơi hấp tấp.

Khi nhìn thấy Ngô Thẩm Văn sau lập tức dừng bước lại, vội vàng mở miệng: "Ba!"

"Có chuyện gì mà hoảng hốt như thế đấy." Ngô Thẩm Văn hỏi.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 55


"Là chú út." Ngô Hạo dừng một chút, đè nén sự kích động rồi mới mở miệng nói: "Chú út gọi điện thoại về rồi."

"Cái gì?"

Lần này thì đến cả Ngô Thẩm Văn cũng kích động, đứa em trai trốn nhà đi mười mấy năm trời cuối cùng cũng chịu liên lạc với nhà lại rồi sao?

Ngô Thẩm Văn cũng không quan tâm bình tĩnh hay không bình tĩnh gì nữa, ba bước gộp lại thành hai bước đi xuống lầu, trực tiếp chạy về phía điện thoại trong phòng khách.

Mà lão quản gia Ngô đã sớm đứng ở đằng kia, vừa xúc động, hai tay nắm chặt lấy ống nghe vừa nói chuyện dông dài không ngừng nghỉ với người phía đầu dây bên kia.

Thấy Ngô Thẩm Văn đến thì lập tức nói với với đầu dây bên kia: "Cậu út, cậu cả tới rồi."

Rồi đưa ngay microphone cho Ngô Thẩm Văn.

Ngô Thẩm Văn với tâm trạng bị xáo động, sau khi hít một hơi thật sau thì cầm lấy microphone, vậy đặt lên gần tai, đã trầm giọng nói: "Tên nhóc thối tha, còn không mau cút về đây."

Tuy trong lời nói ông ấy có vẻ hung dữ nhưng giọng nói lại có đôi chút nghẹn ngào.

Nghe thấy phía bên kia, Ngô Lục Lục cũng thấy cổ họng nghèn nghẹn, dừng một chút sau mới vừa cười mở miệng nói: "Không thành vấn đề, nhưng mà anh phải thay em làm một chuyện mới được."

"Nói." Đừng bảo là một, Ngô Lục Lục có đòi mười chuyện thì Ngô Thẩm Văn đều sẽ đồng ý.

Vốn dĩ ông ấy tưởng là có việc gì khó thì sau khi nghe Ngô Lục Lục nói xong, biểu cảm trên mặt có chút mơ hồ.

Thậm chí còn giống như có chút vẻ… "chỉ như vậy?", khiến cho Ngô Hạo và lão quản gia đứng nhìn ở một bên cũng rất tò mò Ngô Lục Lục đã đưa ra yêu cầu kỳ quái gì nữa.

"Được, bây giờ anh sẽ để Tiểu Hạo tự mình làm." Ngô Thẩm Văn dừng một chút rồi nói tiếp: "Còn em, cút về đây nhanh lên!"

"Biết anh trai." Mũi Ngô Lục Lục ửng đỏ, ông ấy ngượng ngùng sờ mũi một cái.

Đợi người bên kia nói dông nói dài một hồi thì họ mới lưu luyến cúp điện thoại.

Lúc này chủ sạp nhỏ ở một bên đang tính toán sổ sách mới ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Lục Lục, thấy ông ấy còn nhìn chằm chằm điện thoại thì quay người lấy một gói thuốc lá đập lên trước mặt Ngô Lục Lục.

Đợi đến khi ông ấy nhìn lên thì mới hếch cằm lên nói: "Này, ông sắp đi rồi, tôi không có gì cho ông nên mời ông bao thuốc vậy."

Ngừng lại một chút để cúi đầu, ông ta ngậm điếu thuốc, nheo mắt vừa bấm máy tính toán vừa nói chuyện phiếm: "Lão Ngô, ông cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, cũng đến lúc phải về thôi…"

"Đúng vậy, nên trở về rồi." Ngô Lục Lục cười, mở bao thuốc lá ra, ngậm một điếu trong miệng, tựa vào quầy hàng nhìn đường phố bên ngoài, không biết đang híp mắt suy nghĩ chuyện gì.

Một bên khác, Ngô Thẩm Văn cúp điện thoại xong thì kể lại tình trạng của Ngô Lục Lục thì thấy trên mặt con trai và quản gia cũng hiện rõ mấy thái độ "Chỉ bấy nhiêu thôi sao?", tâm tình cũng trở nên bình thường trong nháy mắt.

Mọi chuyện đã bình thường trở lại. Với vẻ mặt nghiêm túc, ông ấy trừng mắt nhìn con trai rồi nói: “Sao con không đi làm nhanh đi?”

Ngô Hạo nghe vậy mới hoàn hồn, gật đầu đang muốn xoay người rời đi, nhưng lại bị Ngô Thẩm Văn gọi lại nên phải nhìn lại.

"Ba?"

"Con tự mình đi tới thành phố C đưa thư thông báo cho người bạn của chú út con đi." Ngô Thẩm Văn nói.

"Vâng ạ." Ngô Hạo gật đầu.

Rạng sáng ngày hôm sau, Bạch Văn Liên dẫn cả nhà đi cúng tổ tiên, thông báo cho tổ tiên của nhà họ Bạch chuyện Bạch Ngữ Dung thi đậu Huyền Học Viện của Đại học Đế Đô.

Đương nhiên là Tô Tái Tái cũng có mặt ở trên xe, cũng coi như là được thừa nhận là người nhà họ Bạch.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 56


Có điều so với Bạch Ngữ Dung thì sự có mặt của Tô Tái Tái dường như chỉ là tiện đường mà thôi.

Có lẽ là do biểu hiện của Tô Tái Tái khá thờ ơ cho nên khi mọi người đã tới nơi, đi được nửa đường lên núi thì Bạch Văn Liên còn chủ động tới bên cạnh Tô Tái Tái nói chuyện với cô với khuôn mặt hiền lành.

“Tiểu Tái à, dạo này công ty của ba có nhiều việc quá cho nên không có thời gian rảnh dành cho con, con có giận ba không?”

“Hở?” Tô Tái Tái đang gõ tin nhắn lạch cạch, nghe thấy thế thì ngẩng đầu lên nhìn Bạch Văn Liên, hơi khó hiểu một chút, sau đó dường như là hiểu được lời của ông ta là gì thì mới cười nói: “Không có giận, bà nội có nói là công việc của ông rất nhiều.”

“Vậy là được rồi, tốt rồi.” Bạch Văn Liên cười gật đầu, vừa mở miệng tính nói gì nữa thì Tô Tái Tái đã lại cúi đầu bấm điện thoại lạch cạch không ngừng.

Hành động của Tô Tái Tái khiến cho Bạch Văn Liên còn đang định nói thêm gì nữa lập tức nghẹn lại, không có cơ hội để nói ra lời.

Hứa Tần Nhã đi bên cạnh thấy thế thì khó chịu hừ một tiếng.

Nếu như là người khác thì sẽ lập tức nhận ra là đang nói mình, sau đó sẽ nhanh chóng đàng hoàng lại.

Nhưng Tô Tái Tái lại chẳng có chút phản ứng nào, thậm chí còn vừa bấm điện thoại lạch cạch không ngừng, lại ngẩng đầu lên liếc nhìn Hứa Tần Nhã một cái.

Ánh mắt như cười như không, giống như là dù đã hiểu ý của Hứa Tần Nhã là gì nhưng vẫn cứ chẳng thèm quan tâm, lại tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.

Hành động đó của Tô Tái Tái so với việc hoàn toàn không biết gì cả càng khiến cho người ta tức hơn.

Hứa Tần Nhã tức đến mức chân mày dựng đứng cả lên, vừa mới: “Cô…” một tiếng.

Lời còn chưa kịp nói ra thì đã bị Bạch Ngữ Dung đứng ở bên cạnh ôm lấy cánh tay, vừa kéo Hứa Tần Nhã qua một bên vừa dịu dàng nói: “Mẹ, mẹ giúp con xem thử đồ cúng con đem như thế này là đủ chưa?”

Bạch Văn Liên thấy vợ mình bị Bạch Ngữ Dung kéo đi ra xa, vui mừng gật đầu.

Đợi tới khi quay đầu lại nhìn về phía Tô Tái Tái thì lại không nhịn được mà khẽ lắc đầu.

Giọng nói cũng không còn vẻ thân thiết như lúc nãy: “Tiểu Tái, con đứng ở đây chờ đi.”

“Được.” Tô Tái Tái cũng không ngẩng đầu lên mà đáp ngay.

Bạch Văn Liên thấy thế thì hơi ngẩn người một lúc rồi mới thầm thở dài một tiếng rời đi.

Quản gia cũng nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt không đồng ý rồi lập tức đuổi theo Bạch Văn Liên.

Chờ mọi người đi hết rồi thì Tô Tái Tái mới ngẩng đầu lên nhìn bọn họ một cái, cô nhún nhún vai thờ ơ và tiếp tục nhắn tin với “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang”.

Tô Tái Tái chưa bao giờ cảm thấy mình là người nhà họ Bạch, nếu như bà nội không nhắc nhiều quá thì cô cũng chẳng quan tâm làm gì.

Nhưng mà…

Tô Tái Tái nhìn cái túi xách mà Hứa Tần Nhã vẫn luôn cầm ở trên tay, hơi ngẫm nghĩ.

Từ lúc trước khi lên xe Tô Tái Tái đã chú ý tới trong túi xách đang không ngừng tản ra một luồng khí màu đỏ thẫm.

Hình như là… có thứ gì đó đang củng cố nhân quả.

Có điều thứ này vi phạm lẽ thường, dùng không cẩn thận sẽ bị phản phệ. Hơn nữa loại nhân quả này sẽ không mất đi dù người đã chết.

Nó thậm chí còn có khả năng sẽ làm cho oán khí càng lúc càng kết nối chặt chẽ với nhau hơn, mãi cho đến khi không thể nào chia cắt được.

Hoàn toàn đúng với câu “Thành quỷ cũng sẽ không buông tha.”

Tô Tái Tái gãi gãi cằm nhìn bóng lưng của Hứa Tần Nhã, vừa lúc đang do dự không biết có nên khuyên bà ta hay không thì đột nhiên bà ta quay mặt lại nhìn cô, bốn con mắt nhìn lướt qua nhau.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 57


Tô Tái Tái không cảm thấy có gì, còn cười với bà ta một cái.

Nhưng Hứa Tần Nhã thì có chút ngớ người ra, sau đó lập tức đề phòng nhìn Tô Tái Tái.

Tiếp theo thì nghiêm mặt nghiêng đầu sang chỗ khác, cứ như chuyện hai người vừa mới nhìn nhau lúc nãy chưa từng xảy ra vậy.

Sự khinh thường này khiến cho Tô Tái Tái hơi nhướng chân mày một chút, sau đó cô nhún nhún vai một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu bấm điện thoại.

… Thôi bỏ đi. Là bà ta tự tìm đường chết, đâu có liên quan gì tới cô đâu chứ.

-----

“Quản gia, ông canh chừng ở bên ngoài đi, không có sự cho phép của tôi thì đừng cho người không có phận sự vào đây.” Hứa Tần Nhã nhìn về phía quản gia và thản nhiên ra lệnh.

Tuy không nói thẳng nhưng trong lòng quản gia cũng biết rõ “người không có phận sự” ở đây là ai.

Ông ta gật đầu nói: “Bà chủ cứ yên tâm, tôi sẽ canh chừng ở đây.”

“Ừ.” Hứa Tần Nhã gật đầu một cách hài lòng, sau khi quay lại nhìn chồng mình một cái xong, bà ta mới vươn tay nắm tay của Bạch Ngữ Dung, dùng giọng nói dịu dàng mang theo ý cười nói: “Ngữ Dung, con lại đây.”

Thấy hai người họ thận trọng như vậy, Bạch Ngữ Dung lập tức gật đầu đi theo Hứa Tần Nhã.

Chờ ba người bước vào trong phòng xong, quản gia mới đóng cửa lại, sau đó ông ta cứ đứng đó nhìn chằm chằm vào Tô Tái Tái - người vẫn đứng yên tại chỗ nãy giờ - như thể chỉ cần cô dám bước tới đây thì ông ta sẽ có hành động đáp trả thích đáng vậy.

Người giấy nhỏ lén ló đầu từ trong phần mũ của chiếc áo hoodie ra, thấy hành vi này của quản gia, nó lập tức làm động tác xắn tay áo, hầm hừ muốn bò ra khỏi mũ đánh một trận tới bến với ông già kia.

Đáng tiếc nó vừa mới nhúc nhích thôi là đã bị Tô Tái Tái gọi lại.

“Đừng để ý tới bọn họ.” Tô Tái Tái lạnh lùng nói, cô không buồn ngẩng đầu lên, tay cầm điện thoại gửi một sticker đáng yêu cho “Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang”.

[Nếu lần sau mà còn gặp phải oan hồn nữa thì nhớ tìm tới tôi nhé cậu chủ ~ Tôi sẽ giảm giá 10% cho cậu.]

Cậu Chủ Nhỏ Tử Ngang - người khó khăn lắm mới thoát được oan hồn kiểu: [???]

Chị gái siêu đỉnh à, những sự việc như thế này thì mình không nên kéo khách mới đúng chứ?!

Tô Tái Tái không biết đối phương đang rủa thầm vì cạn lời, cô gửi một sticker “hẹn gặp lại” xong thì cho điện thoại vào phần mũ của chiếc áo hoodie.

Cô vừa lúc lắc cái cổ cho thoải mái vừa nói với người giấy nhỏ: “Chừa lại một ít tiền để mua đồ ăn vặt cho bọn em, còn lại thì chuyển hết qua cho sư phụ, làm xong thì em lấy điện thoại chơi trò chơi đi.”

Thôi được.

Tuy người giấy nhỏ đang tức xì khói nhưng nó vẫn nghe lời và làm theo, tuy nhiên trước khi lùi về trong mũ choàng, nó còn không quên quay về phía quản gia rồi làm mặt xấu.

...Chờ khi nào có thời gian tui sẽ cho “Đồ Ăn Vặt” đi hù chết ông!

Nhớ mặt tui đó lão già thúi!

Ở một bên khác, nhìn lá bùa vàng mà Hứa Tần Nhã lấy ra một cách thật cẩn thận, Bạch Ngữ Dung hoang mang hỏi ba mẹ đang đứng trước mặt mình: “Mẹ ơi, đây là gì vậy ạ?”

“Đây là lá bùa mà ông hai làm riêng cho con đấy.” Hứa Tần Nhã và chồng nhìn nhau cười, sau đó lại quay sang nhìn Bạch Ngữ Dung, hai mắt sáng ngời, bà ta vươn tay nắm lấy tay cô ta rồi mở miệng: “Ngữ Dung à, hôm nay ba mẹ dẫn Tô Tái Tái tới cúng tổ tiên chủ yếu là cho đúng quy trình thôi, thật ra mục đích chính là muốn cho tổ tiên của nhà chúng ta biết con là con gái duy nhất trong lòng của ba mẹ!”
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 58


Bạch Ngữ Dung nghe xong thì hơi trợn to mắt, cô ta quay đầu nhìn về phía Bạch Văn Liên, thấy ông ta cũng mỉm cười gật đầu thì không kìm được sự vui sướng trong lòng, cô ta mừng rơn hỏi: “Ba ơi, mẹ ơi, hai người nói thật ạ?”

“Đương nhiên rồi.” Hứa Tần Nhã gật đầu, bà ta nhìn về phía lá bùa kia và nói: “Tuy rằng con và ba mẹ không có cùng huyết thống, nhưng chỉ cần con uống nước tro sau khi đốt lá bùa này thì vận mệnh của ba người chúng ta sẽ được kết nối với nhau, đến lúc đó chúng ta sẽ là một gia đình còn thân thiết hơn người nhà ruột thịt nữa.”

Bà ta nói tới đây thì hơi dừng lại, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Bạch Ngữ Dung: “Ngữ Dung, con có đồng ý không?”

“Đồng ý... Đương nhiên là con sẽ đồng ý rồi ạ!” Bạch Ngữ Dung vui đến mức hai mắt sáng rỡ, cô ta vươn tay nắm chặt tay của Bạch Văn Liên và Hứa Tần Nhã, nói một cách nghiêm túc: “Ba ơi, mẹ ơi, hai người cứ yên tâm đi, về sau Ngữ Dung cũng chỉ nhận mỗi hai người là ba mẹ thôi!”

“Con ngoan.” Hứa Tần Nhã vô cùng cảm động, bà ta vu.ốt ve mặt Bạch Ngữ Dung rồi mới đưa lá bùa cho cô ta, sau đó dịu dàng nói: “Vậy con hãy tự tay đốt lá bùa này đi.”

“Vâng ạ!” Bạch Ngữ Dung cẩn thận nhận lấy.

Hứa Tần Nhã và Bạch Văn Liên lại liếc nhau một cái, nỗi phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng tan biến.

Khó khăn lắm bọn họ mới có thể bồi dưỡng Ngữ Dung vào được Huyền Học Viện, ai mà ngờ con bé lại không phải con ruột của mình, những tưởng công sức mười mấy năm nay đã đổ sông đổ biển thì bây giờ lại đột nhiên có hy vọng mới.

Từ giờ trở đi, cho dù ba mẹ ruột của Bạch Ngữ Dung có tới tìm con bé thì bọn họ cũng không cần phải sợ hãi.

Nếu đối phương là hạng người không có tài cán gì thì cứ quăng cho ít tiền rồi đuổi đi là được, còn nếu không phải hạng xoàng…

Hiện giờ vận mệnh của hai nhà Bạch - Hứa đã gắn liền với vận mệnh của Bạch Ngữ Dung, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cho dù bọn họ không muốn giúp thì cũng phải giúp!

Tóm lại dù tính kiểu gì thì đây cũng là một vụ làm ăn rất có lời.

Về phần con nhỏ Tô Tái Tái đang đứng ngoài cửa…

Nó chỉ là một quân cờ không có giá trị lợi dụng mà thôi.

Hứa Tần Nhã hừ lạnh một tiếng.

Cùng thời gian, ở sân bay của thành phố C.

Ngô Hạo mới vừa bước ra từ lối đi đặc biệt thì người chờ sẵn ở bên ngoài đã lập tức cung kính khom lưng với anh ấy.

“Đội trưởng Ngô, mời anh lên xe.”

*******

“Cô Tô.”

Quản gia bước tới từ phía sau Tô Tái Tái, mặt không đổi sắc gọi cô.

Lúc Tô Tái Tái xoay người lại, ông ta tinh mắt phát hiện trên tay cô đang cầm một nhành hoa dại hái ven đường mà đùa nghịch, thế là khẽ trề môi một chút, rồi lạnh lùng nói: “Ông bà chủ gọi cô tới thắp nhang.”

“Tôi biết rồi.” Tô Tái Tái gật đầu.

Thấy vậy, quản gia lập tức xoay lưng đi trở về, không thèm để ý xem Tô Tái Tái có theo kịp hay không.

Ngoài ra, ngay sau khi quay mặt đi, ở một góc Tô Tái Tái không thể nhìn thấy, trên mặt ông ta lập tức hiện lên biểu cảm khinh bỉ.

Ban nãy, tuy đứng canh bên ngoài phòng, nhưng ông ta vẫn nghe rõ mười mươi cuộc đối thoại giữa ông chủ và bà chủ bên trong, nên tất nhiên cũng biết hai người họ xem như đã hoàn toàn buông tay Tô Tái Tái.

Có điều, quản gia không nhận ra rằng vừa rồi, sau khi nói với Tô Tái Tái bằng cái thái độ đó rồi xoay lưng bỏ đi một nước, chuỗi hạt trên tay cô đã không kiềm nổi nữa mà hóa thành một luồng khí đen khát máu, lao nhanh như bay về phía quản gia.
 
Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi
Chương 59


Tới cả người giấy nhỏ cũng trưng ra vẻ mặt lạnh băng, trừng mắt với quản gia, đôi mắt dễ thương, to tròn như hạt đầu giờ híp lại, biến thành hẹp dài như mắt hồ ly, ánh sáng đỏ đậm lấp đầy hốc mắt.

Không khí xung quanh chợt thay đổi, một làn gió âm u đột ngột nổi lên dưới chân Tô Tái Tái, cuộn thành từng vòng, rồi tản ra khắp bốn phía.

Chỉ trong chớp mắt, bầu trời vốn xanh trong, sáng sủa bỗng trở nên ảm đạm lạ thường.

Cỏ dại dưới chân bị gió thổi ngã rạp ra đất, một số thì bị cuốn lên theo chiều gió, còn lại thì nghiêng ngả tán loạn, tạo nên tiếng xào xạc rợn gáy như tiếng r.ên rỉ xin tha của vô số quỷ quái đang trốn chạy vì dự báo được sắp có nguy hiểm cực độ ập tới vậy.

Cổ tay Tô Tái Tái khẽ lật, bóng đen vốn đã đồng loạt xông lên, lao nhanh như chớp về phía lưng quản gia lập tức bị thu trở lại cổ tay của cô, cả người giấy nhỏ cũng được cô trở tay xoa đầu, nhỏ giọng cười bảo: “Đừng gây chuyện.”

Những lời cô vừa nói lập tức bị gió cuốn đi, nhưng chỉ trong nháy mắt lại có thể đánh tan cơn bão cuồng phong đen ngòm sắp thành hình.

Quản gia cảm thấy rợn cả tóc gáy, nỗi sợ không tên bất chợp ập tới khiến ông ta bị dọa chết khiếp, cơ thể vô thức xoay lại, mắt nhìn chằm chằm người phía sau, trên mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Nhưng Tô Tái Tái lại trợn mắt nhìn ông ta đầy vô tội, thậm chí, dưới ánh nhìn sợ sệt của ông ta, cô còn ngây thơ nghiêng đầu hỏi: “Quản gia, sao vậy?”

“Không, không có gì…” Quản gia ôm lấy trái tim đang đập như đánh trống, cố gắng hít thở nhằm thoát khỏi tình trạng thở không ra hơi.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, ông ta chỉ đành chống hai tay xuống gối, xoay lưng đứng yên một chỗ, sau khi hít sâu hai lần mới khẽ vẫy tay với Tô Tái Tái, nói: “Cô… cô Tô, mời cô tự đi trước, tôi muốn ở lại đây nghỉ ngơi một chút.”

“Được.” Tô Tái Tái liếc nhìn quản gia, sau đó cười tủm tỉm gật đầu, rồi lướt qua ông ta tiếp tục đi về phía trước, tới cả nửa câu hỏi thăm giả vờ thân thiết cô cũng lười nói dù đã nhìn thấy tận mắt dáng vẻ suy yếu này của ông ta.

Chờ tới lúc đã đi xa, Tô Tái Tái dùng hoa dại trong tay tết thành một vòng hoa nhỏ, sau đó chuẩn xác đặt lên đầu người giấy nhỏ, cười bảo: “Được rồi, được rồi mà, tặng em cái này nè, đừng giận nữa nha.”

Cô im lặng vài giây, sau đó cụp mắt nhìn vòng tay bằng hạt đang xao động, hỏi: “Bọn em đã quên lời dặn của sư tôn trước khi xuống núi rồi sao? Năm nay chị đã mười tám rồi đó.”

Sang năm sẽ là “phùng cửu”.

Sau khi cô thốt ra những lời này, cuối cùng người giấy nhỏ và đám lệ quỷ cũng chịu ngậm miệng, nhưng vẫn tức đến thở phì phì.

Dáng vẻ đó của chúng thật quá đáng yêu, khiến Tô Tái Tái cười híp cả mắt, lòng nghĩ thầm sau khi trở về phải mời bọn chúng ăn vài “món ăn vặt mới lạ” mới được.

Về phần quản gia, sau khi thấy Tô Tái Tái đã đi xa, ông ta run rẩy ngồi bệt xuống đất. Qua một hồi lâu, cơ thể mới từ từ ấm lên đôi chút, hệt như cảm giác vừa rơi vào hố băng vừa rồi chỉ là ảo giác của ông ta mà thôi.

Rốt cuộc lúc nãy… đã xảy ra chuyện gì?!

Quản gia ngồi ở một góc, vẫn chưa hoàn hồn, bất an nghĩ ngợi, nhưng nghĩ cả nửa ngày cũng chẳng tìm được manh mối gì.

Mãi tới khi trong một phút lơ đãng, ông ta vô tình liếc thấy bóng dáng đã đi xa của Tô Tái Tái, trái tim vô thức hẫng một nhịp, trong mắt hiện rõ vẻ e dè, khiếp sợ.

Tô Tái Tái chầm chậm bước vào nhà, Hứa Tần Nhã đang thắp nhang, nghe thấy tiếng động thì xoay người, khi thấy cô đã tới mà phía sau lại chẳng có bóng dáng quản gia theo kịp thì khẽ cau mày, quay sang hỏi cô: “Quản gia đâu rồi?”
 
Back
Top Bottom