[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
Thiên Kim Thật Không Dễ Chọc- Bán Tiệt Bạch Thái
Chương 60: Show thời trang
Chương 60: Show thời trang
Editor: Ngân Minn Khí thế của hắn rất hung hãn, nháy mắt đã khiến toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ.
Người quản lý kia tỏ vẻ bình tĩnh nhưng hai chân để bên dưới bàn đang run bần bật.
Giang Úc vừa đi vào bên trong vừa nhìn chằm chằm ông ta.Hắn đi tới trước bàn họp rồi dùng sức mà ném mạnh hai túi văn kiện xuống, tiếng động rất lớn doạ mấy người kia nhảy dựng.
Vân Lục đứng bên cạnh duỗi tay muốn lấy nhưng Giang Úc đã nắm lấy tay cô, hất cằm nhìn người quản lý kia: "Ông, tới!"
Trán ông ta đổ đầy mồ hôi lạnh, chần chờ đứng lên rồi run rẩy đi tới gần.
Giang Úc đẩy túi văn kiện tới trước mặt ông ta.
Hai tay người quản lý run bần bật, nhận lấy rồi mở ra.'Bộp, bộp' hai tiếng.Hai tờ giấy chứng nhận quyền sở hữu đất rơi xuống bàn."
Đọc đi!"
Giang Úc lạnh giọng ra lệnh.Người quản lý sững sờ rồi bắt đầu đọc"Mảnh đất ở xxx - Thành Đông và mảnh đất ở xxx - Thành Tây được Giang thị tặng cho Vân thị để xây dựng nhà máy sản xuất.
Có hiệu lực kể từ ngày xx tháng xx năm xx."
Tất cả mọi người đều 'ồ' lên.
Hai mảnh đất, hơn nữa còn là đất ở Lê Thành, cực kỳ đáng giá.
Ai nấy đều há hốc mồm không dám tin.
Giang Úc chống tay lên bàn, giống như con sói mà nhìn bọn họ."
Nhìn cho rõ nhé, hôm nay các người may mắn nhận được hai mảnh đất này miễn phí, chỉ vì có vợ tôi ở đây.Không có cô ấy, mấy người cũng chẳng có cái đinh gì cả!"
Giang Úc đương nhiên biết vì sao đám người này lại cố gắng tìm cách bắt nạt Vân Lục, đơn giản đó chính là di chứng của việc hai cha con tranh vị.Đôi mắt hắn sắc như dao, híp mắt nhìn từng người, từng người.Cả một phòng họp im phăng phắc, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.
Vân Lục giật giật ngón tay, Giang Úc nghiêng đầu nhìn qua.
Ánh mắt đó làm Vân Lục cũng cứng đờ cả người.
Giang Úc yên lặng nhìn cô vài giây rồi thò đầu lại gần hôn cô một cái: "
Sau này ai dám bắt nạt em, thì lập tức đuổi việc luôn.
Bên anh còn có một đống người đang chờ tới đây hầu hạ em đấy."
Âm lượng không lớn không nhỏ nhưng đủ để tất cả mọi người đều nghe thấy."
Bộp.." tệp văn kiện trong tay người quản lý kia rơi xuống.Đám người còn lại nghe xong cũng an tĩnh như gà.
Giang Úc thấp giọng nói: "Anh đi nhé."
"Vâng."
Vân Lục gật đầu, buông lỏng tay, Giang Úc chỉnh lại áo sơmi, không buồn nhìn những người khác mà trực tiếp rời đi.Wattpad: Ngân MinnGiang Úc chưa đi được mấy bước chân thì đã nghe thấy tiếng gào khóc của người quản lý kia: "Tổng giám đốc Vân, đừng đuổi việc tôi.
Là tôi không đúng, là tôi....."
ông ta vội vã tiến lên muốn túm lấy tay Vân Lục cầu xin.
Vân Lục lui về sau rồi mỉm cười: "Chú à, chú bị đuổi việc."
"Đừng, Tổng giám đốc Vân, đừng..." trán ông ta đổ đầy mồ hôi, Vân Lục không buồn phản ứng lại, cô quay đầu nhìn tất cả mọi người trong phòng một lượt, lên tiếng: "Vừa rồi chắc mọi người cũng nghe rõ rồi, ở chỗ chồng tôi có nhiều người tài giỏi lắm, mọi người đều có khả năng bị thay thế bất cứ lúc nào.
Cho nên từ nay về sau mong mọi người nghe tôi nói trước đã, đừng có lén lút nghị luận sau lưng tôi."
Cô có thể chấp nhận bọn họ chất vấn chuyện công ty cô làm chưa tốt.
Nhưng không thể chấp nhận việc bọn họ lén lút bàn tán chuyện riêng của cô.
Trước khi vào họp Lưu Yến đã cho Vân Lục xem những bức ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện của đám người trong công ty, ai nấy đều bàn tán về chuyện của cô và Giang Úc giống như đang nằm gầm giường nhà cô vậy.Thật sự rất khó nghe.Không ai dám phản bác một câu, Vân Lục cầm hai túi văn kiện lên rồi đưa cho Lưu Yến: "Cô đi sắp xếp đi!"
"Được!"
Lưu Yến rất hưng phấn, nhận lấy văn kiện rồi nghĩ tới vừa nãy Giang Thái tử gia đẹp trai ngời ngời, khí chất xuất chúng.
Lưu Yến càng nghĩ càng thấy vui vẻ, quyết định sẽ thu hồi những suy nghĩ, những lời nói không tốt của mình về bạn trai của Tổng giám đốc Vân lại.Chậc chậc..Ngoại trừ người quản lý kia giữa đường phải rời khỏi phòng họp thì không còn chuyện gì khác nữa.
Cuộc họp vẫn tiếp tục, không còn ai có gan lên tiếng cãi lại Vân Lục nữa.
Sau khi tuyên bố kết thúc, tất cả mọi người đều ngồi im tại chỗ không dám động đậy.
Vân Lục cau mày, Lưu Yến thì thầm vào tai cô: Tổng giám đốc Vân, cô đi trước đi, bọn họ không dám đi."
Sự uy hiếp đến từ Giang Thái tử gia là quá lớn.Vân Lục sửng sốt, sau đó cầm ipad đứng dậy rời đi.Sau khi cô rời đi một lúc, trong phòng họp mới vang lên tiếng kéo ghế.
Lưu Yến đi ngay sau Vân Lục, cười nói: "Tổng giám đốc Vân, ngài thấy có hay không.....Trước kia bọn họ không hề tôn trọng ngài chút nào.."
Những lần mở họp trước đây, có người thì mất tập trung trong khi họp, có người thì còn rời đi trước cả Vân Lục, có người thì ngồi bên dưới vẽ heo vẽ vượn.
Chưa từng có một cuộc họp nào nghiêm túc như lần này, tan họp rồi còn không dám đi, phải chờ Vân Lục rời đi trước.
Lưu Yến lại nói: "Tổng giám đốc Vân, ngài phải học tập bạn trai của ngài đi!"
Vân Lục đẩy cửa vào văn phòng riêng, nghe vậy thì liếc nhìn Lưu Yến một cái, hỏi: "Cô không thấy anh ấy tệ nữa sao?"
"Không!Giang Thái tử gia sao lại tệ được chứ?
Ngài ấy chắc chắn là người chồng tốt nhất trên đời."
Lưu Yến lập tức sửa miệng.Vân Lục bật cười lắc lắc đầu.
Ngồi xuống bàn làm việc rồi bắt đầu một vòng công việc mới.3h chiều Vân Lục đã xong hết việc liền dọn dẹp tan tầm.
Cô gọi xe đến Tinh Diệu.
Lý Viên đã đưa GY đến địa điểm diễn ra show thời trang để chuẩn bị.Vân Lục lên lầu xem văn kiện một lúc rồi cũng xách túi rời đi.Wattpad: Ngân Minn Show thời trang lần này được tổ chức ở kinh đô thời trang.
Show được chia làm hai phần, thời trang nữ và thời trang nam.
Show của nam sẽ diễn ra trước, bởi vì có rất nhiều nhà thiết kế quần áo nữ, nên bắt buộc phải diễn sau.Vân Lục trực tiếp đi vào hậu trường, đẩy cửa vào trong thì thấy Lăng Diên mặc váy body đứng giữa năm người GY.
Trong phòng là một bầu không khí bận bịu áp lực, các nhà thiết kế, trợ lý, thợ make up, thợ làm tóc, ai cũng luôn chân luôn tay, vội đến mức phải chạy thay vì đi bộ.
Trang phục đang được chỉnh sửa lại lần cuối cùng, mặc vào rồi lại cởi ra, là là ủi ủi, khâu khâu cắt cắt.Lý Viên đứng ở bên cạnh vừa ăn kẹo vừa chỉnh tóc cho Thành Ly, cũng bận tối mày tối mặt.
Vân Lục đứng một hồi, cũng không muốn lên tiếng quấy rầy nên chỉ lẳng lặng mà đi vào trong.Bóng cô vừa mới xẹt qua gương, Canh Khởi và Thành Ly đã nhanh chóng nhận ra, Thành Ly theo bản năng mà ngồi thẳng lưng.Canh Khởi ngồi nghiêng trên ghế, mắt liếc Thành Ly rồi cười nhạo một tiếng.Vân Lục đi tới đứng bên cạnh Lăng Diên.
Bà đang khâu lại trang phục cho vừa vặn: "Đưa chiếc áo màu đen kia cho tôi."
Trợ lý vội vàng đưa áo đến, Vân Lục duỗi tay nhận lấy, cô gái sửng sốt.
Vân Lục mỉm cười rồi xua xua tay.Nữ trợ lý gật đầu, Vân Lục đưa áo cho Lăng Diên, Lăng Diên đầu cũng không nâng mà chỉ giơ tay nhận lấy.
Bà khâu xong liền ném cho Ngọc Tuyền.Chỉnh sửa lại chiếc áo màu đen trên tay theo số đo của Canh Khởi xong thì đột nhiên bà ngừng lại, quay đầu nhìn sang.Vân Lục đứng bên cạnh mỉm cười ngọt ngào nhìn bà, sau đó tiến lên ôm bà một cái rồi gọi: "Mẹ ~~~""Tới rồi sao không lên tiếng hả cái con bé này?"
Lăng Diên véo má Vân Lục, đẩy đẩy tay Canh Khởi rồi nói: "Cháu thử đi."
Canh Khởi cầm trang phục rồi đứng lên, nhìn Vân Lục chào hỏi: "Cô giáo!"
Vân Lục mỉm cười: "Vất vả rồi."
"Bình thường mà."
Canh Khởi nói xong liền đi về hướng phòng thay đồ.
Mấy người còn lại cũng vội vàng chào Vân Lục, cô mỉm cười đáp lại rồi đi theo Lăng Diên xem bà làm việc.Lăng Diên sợ con gái cảm thấy ngại ngùng nên bắt đầu sai cô làm việc.
Vân Lục ngoan ngoãn nhận lệnh, cô cầm một chiếc áo màu trắng đưa cho Thành Ly, cậu ta nhận lấy rồi nhìn Vân Lục ôn nhu hỏi: "Cô giáo, ngài có mệt không?"
"Vẫn ổn lắm."
Vân Lục nói xong liền xoay người tiếp tục dính lấy Lăng Diên.*Cả năm người đều đã thay xong trang phục trình diễn.
Trợ lý hậu trường tới gọi bọn họ ra ngoài kết show, năm chàng trai cao lớn tuấn tú, mỗi người một vẻ đồng loạt đứng lên theo chân trợ lý đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ ra ngoài hết, Lý Viên liền chạy tới ôm chặt Vân Lục, Vân Lục bật cười bóp bóp mặt Lý Viên.
Bên ngoài sàn diễn là tiếng hét chói tai"Oa......"
"A a a a a a a a a a a a a......"
"GY!!!"
"Thành Ly!!!
Em yêu anh!!!
Chồng ơi!!!!
Em yêu anh!!"
"Các anh ơi!!!
Em yêu các anh!!!
Em muốn mua hết!!!"
"Ô ô ô, Canh Khởi sao lại có thể đẹp trai như vậy chứ?
Đẹp trai đến mức vô lại luôn!!!"
Lý Viên cười nói: "Fans của họ tới đông lắm, dì Diên, chuyến này dì bán quần áo mệt nghỉ."
Lăng Diên ngồi nghỉ ngơi trên sô pha, bà bật cười: "Ừm, vậy dì cảm ơn lời tốt đẹp của con."
"Ha ha ha, không có gì ạ, không có gì ạ!"
Lý Viên vẫn quấn lấy Vân Lục, nghiêng đầu cười cười nghịch ngợm.
Vân Lục vỗ vỗ vào tay Lý Viên rồi cả hai người cùng ngồi xuống sô pha.Tiếng hét chói tai bên ngoài át cả tiếng nhạc nền..Show thời trang nam dưới sự trình diễn của GY mà kết thúc.
Nhưng lại nhờ sự kết thúc này mà bầu không khí bắt đầu nóng lên.
Mấy người họ trở về phòng nghỉ, hồi hộp tới toát cả mồ hôi.
Thành Ly vào đến nơi thì sững người nhìn Vân Lục, sau đó vội thu hồi tầm mắt trở về ghế sô pha đơn ngồi xuống.Vân Lục đang nói chuyện với Lý Viên thì dừng lại nhìn mấy người bọn họ rồi gật đầu cười nói: "Mọi người vất vả rồi."
"Không vất vả, không vất vả."
Năm người tranh nhau trả lời.Vân Lục nhờ nữ trợ lý đi mua cà phê cho tất cả mọi người cùng uống.Wattpad: Ngân Minn Show thời trang nữ đã chính thức bắt đầu, Lăng Diên đứng dậy đi tới phòng nghỉ của người mẫu nữ ở ngay sát vách, Vân Lục cũng đứng dậy đi theo.
Những người mẫu này đều đã từng hợp tác với phòng làm việc Lục Lạc trước đây, ai cũng đều cao trên 1m7, chân dài, tay cũng dài, hơn nữa họ rất gầy.
Họ chủ động thay trang phục, so với năm người GY thì chuyên nghiệp hơn nhiều, dù sao mấy chàng trai đó cũng là lần đầu trình diễn thời trang, hơn nữa còn là idols lưu lượng, đương nhiên phải cẩn thận hơn một chút.Lăng Diên sang phòng bên này cũng không quá bận rộn nữa, bà còn có thời gian uống thêm mấy ngụm cà phê.Vân Lục dựa vào bàn trang điểm nhìn bóng dáng mẹ mình bận rộn.
Lúc này bà thật tự tin, hào phóng, quan trọng nhất là những thiết kế của bà đã được nhiều người công nhận, còn được rất nhiều người mặc lên.
Vân Lục chăm chú nhìn bà, cảm thấy thật may mắn khi có cơ hội trọng sinh trời cho này, có thể nhìn thấy Lăng Diên tự tin đến loá mắt như vậy.Lăng Diên quay đầu nhìn Vân Lục: "Sao hả?
Nhìn gì mà chăm chú thế con bé này?"
Vân Lục hoàn hồn, cười nói: "Nhìn người mẹ xinh đẹp của con chứ còn gì nữa?"
Nhóm người mẫu cười ha hả: "Cô Lăng, con gái cô ỷ lại cô thật đó!"
"Thật à?
Ha ha ha, cô thấy bình thường mà."
"Con gái cô giống cô, rất xinh đẹp!"
Lăng Diên có chút kiêu ngạo: "Cô cảm thấy con bé xinh đẹp hơn cô đó."
"Ha ha ha, hai mẹ con khen qua khen lại sao??"
Một nhà thiết kế nam của Lục Lạc cắn đứt sợi chỉ rồi cười trêu chọc, mọi người đều bật cười.Vân Lục cũng cười.Thật tốt.Mẹ vẫn còn ở đây...Chẳng mấy chốc đã tới thương hiệu của Lăng Diên, trợ lý hậu trường tới dẫn người mẫu đi ra ngoài, đúng lúc này nhà thiết kế nam mới sửng sốt, giơ chiếc váy lụa màu trắng vẫn còn treo trên móc lên: "Cô giáo Lăng, thiếu một người sao?"
Lăng Diên quay đầu lại.Thôi chết rồi.Còn một bộ nữa."
Làm sao bây giờ?
Hay để Liễu Liễu ra diễn xong thì quay về đổi?"
Một nhà thiết kế khác trong đoàn lên tiếng."
Không được, không kịp...."
Nhà thiết kế nam quay đầu nhìn Vân Lục đang đứng đó, cô mờ mịt quay đầu nhìn Lăng Diên: "Sao...?"
Chưa kịp nói xong Vân Lục đã bị đẩy vào phòng thay đồ, bị nữ trợ lý cưỡng ép cởi đồ ra rồi mặc vào bộ váy lụa trắng, váy lụa là kiểu hai tầng, tầng trên là lụa, tầng dưới là ren, ôm sát vào cơ thể.
Hơn nữa còn là váy hai dây, xương quai xanh và bả vai Vân Lục đều lộ ra hết, cô bị đẩy ra ngoài.Cả đoàn đội đều quay lại nhìn cô, nhà thiết kế nam huýt sáo, xách đôi giày cao gót đưa cho cô đi vào, hai tay ôm bả vai kéo cô ra đứng trước gương.Lăng Diên đeo thêm phụ kiện cho Vân Lục, thợ make up cũng vội vàng chạy tới.
Nhanh tay trang điểm và làm tóc cho cô.Vân Lục run bần bật: "Mẹ, con chưa trình diễn thời trang bao giờ..."
"Không sao, con cứ đi như bình thường là được, đi giày cao gót vào đi."
Đôi giày cao gót nhà thiết kế đưa cho cô là loại rất cao, thường dùng trong các cuộc thi sắc đẹp hoặc trình diễn thời trang.
Vân Lục thường tới xem các buổi học hình thể ở GY, hơn nữa thời gian đi học ở Anh cô cũng học qua một lớp catwalk, cho nên chắc chắn sẽ không có vấn đề.
Vân Lục còn đang hoang mang lo lắng, không hề nhớ tới việc này.
Sau khi trang điểm và làm tóc xong, cô gái trong gương xinh đẹp đến không thể rời mắt được.
Môi đỏ căng mọng, đôi mắt to tròn, lại có má lúm đồng tiền.
Lăng Diên đỡ Vân Lục đứng dậy, dắt cô ra cửa rồi cổ vũ:"Con cứ chậm rãi mà đi.Cố lên!
Mẹ chờ con!"
Vân Lục gần như là bị cưỡng bách đẩy lên sân khấu, ánh đèn sáng trưng chiếu thẳng vào mặt cô.
Vân Lục cắn răng, trước mặt cô có một nữ người mẫu đã trình diễn xong đang trở về hậu trường, cô ấy nhìn cô mỉm cười cổ vũ.
Vân Lục cắn răng bước lên bước đầu tiên, một đường đi thẳng theo sân khấu chữ T.Đây là bộ cuối cùng của bộ sưu tập lần này, cũng chính là bộ áp trục, sẽ nhận được nhiều sự chú ý hơn."
Oa....."
"Chiếc váy này đẹp quá..."
"Mặc lên trông giống y như tiên nữ í nhỉ?"
"Ê nữ người mẫu này xinh quá, trông quen quen."
"Tôi thấy khí chất không giống với những người trước, hình như không phải người mẫu chuyên nghiệp đâu."
"Nhưng rất xinh đẹp mà đúng không?
Wow..."
Đèn flash chiếu vào mắt, tiếng khích lệ vang rõ bên tai.
Vân Lục chỉ biết đi thẳng về phía trước.
Hơn nữa bên dưới sân khấu là một màu đen kịt, làm cô càng thêm khẩn trương.
Cũng may đôi giày cao gót này rất chắc chân.Ở bên dưới.Hứa Điện hạ camera trên tay xuống, hắn nghiêng đầu híp mắt nhìn lên sân khấu.
Vài giây sau liền đá vào chân Giang Úc đang cúi đầu chơi điện thoại.Giang Úc nhíu mày, không kiên nhẫn mà hỏi: "Cái gì...."
Khoé mắt nhìn thấy bóng dáng màu trắng trên sân khấu đột nhiên im bặt, hắn theo phản xạ mà ngồi thẳng người nhìn chằm chằm lên sân khấu."
Đcm!Sao vợ tôi lại lên sân khấu?"
Giang Úc vừa nói dứt câu thì nhìn thấy đôi giày cao gót của Vân Lục nghiêng một cái, cả người cô cũng nghiêng theo.
Đúng lúc này có một cánh tay vươn ra đỡ lấy eo cô.Chủ nhân của cánh tay đó chính là Thành Ly, ngón tay thon dài vẫn đeo chiếc nhẫn hình đầu lâu.Đôi mắt Giang Úc rét lạnh, hắn đứng bật dậy.Tiến lên vài bước rồi chống tay lên sân khấu nhảy lên sàn diễn.
Sải bước tới chỗ Vân Lục đang đứng, một tay ôm eo cô kéo trở về, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn Thành Ly chằm chằm.Cả show diễn đột nhiên im bặt.