Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 170: Chương 170



Đào Đào: “!!!”

Chết tiệt!

Đẩy thuyền thành công rồi!!

Vội vàng chạy đến Weibo đã được xác thực của Hoắc Nam Châu, gần như tất cả cư dân mạng đã đang định cư ở đây rồi.

“Ối trời!! Ai bảo Hoắc Nam Châu chỉ đùa giỡn với Nguyễn Kiều chứ!”

“Đây là công khai thật rồi à? Ngọt ngào quá đi!”

“Ê hê, vậy viên hồng ngọc đấu giá lần trước thực sự là tặng cho Nguyễn Kiều à?”

“Cảm ơn, đã đẩy thuyền thành công.”

“Á á á tại sao chỉ để lộ một bàn tay mà lại thấy h.am m.uốn vậy!”

“Thật sự thừa nhận rồi à. Người như Hoắc Nam Châu cũng có thể tùy tiện công khai tình yêu sao? Những gia đình giàu có như thế này không phải đều là môn đăng hộ đối sao…”

“Mình cũng thấy vậy. Có khả năng là Nguyễn Kiều đã mang thai rồi nên Hoắc Nam Châu không còn cách nào khác ngoài công khai hay không?”

“Cái gì mà, cha mẹ Hoắc Nam Châu cũng không phải là người dễ sống chung đâu. Nguyễn Kiều gả vào nhà giàu này gian nan lắm đây.”

“Mấy người phía trước sao còn lo nhiều hơn cả Nguyễn Kiều thế.”

“…”

Đào Đào liếc mắt qua những bình luận này, không nhịn được mà trợn mắt. Nhưng những lời nói mất vui này lại rơi vào lòng cô nàng khiến cô nàng không khỏi suy nghĩ lung tung, trong lòng dâng lên một nỗi lo lắng. Đợt trước cô nàng còn thấy một tin tức có liên quan, năm năm trước một ngôi sao nữ gả vào nhà giàu bị phanh phui là không hòa hợp với chồng đại gia, từ năm thứ hai sau khi kết hôn đã ly thân rồi.

Mà nguyên nhân chỉ là cô ấy cãi nhau với mẹ chồng, mẹ chồng bảo cô ấy cút đi, chồng đại gia đứng về phía mẹ chồng.

Đào Đào nhìn vào thông tin liên lạc của Nguyễn Kiều, cuối cùng vẫn không hỏi đến chuyện riêng tư của cô, chỉ cầu mong Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu có mối quan hệ tốt đẹp với gia đình.

*

Sáng hôm sau, Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều mới đến công ty không lâu, Nguyễn Kiều lại thấy các cô thư ký có vẻ mặt trêu chọc, Nguyễn Kiều do dự một lúc, trực tiếp hỏi: “Hôm nay lại có chuyện gì vậy?”

Thư ký Cố nghe vậy cũng thấy ngạc nhiên: “Chị không biết tổng giám đốc Hoắc đã công khai tình cảm của anh ấy và chị sao?”

Nguyễn Kiều: “???”

Cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, cúi mắt nhìn, chủ đề # Hoắc Nam Châu Nguyễn Kiều công khai tình cảm# vẫn đứng đầu bảng tìm kiếm, sau cả một đêm chữ “HOT.” đằng sau vẫn chưa biến mất. Nguyễn Kiều vừa kinh ngạc lại xen lẫn chút vui mừng không rõ nguyên do, cô liếc nhìn Hoắc Nam Châu vẫn bình tĩnh như không, vội mở dùng tit, vừa nhìn đã thấy bức ảnh cô đang ngủ.

Cô không hề biết Hoắc Nam Châu đã chụp lúc nào.

Gương mặt trắng nõn dần ửng hồng, Nguyễn Kiều vội thoát khỏi Weibo. Theo Hoắc Nam Châu vào văn phòng, thấy anh nhanh chóng ký vào tài liệu mà trợ lý Trương đưa, cô lén thò nửa đầu ra khỏi ghế sofa, giơ điện thoại lên và nhấn nút chụp ảnh. Tiếng “Tách.” đột ngột vang lên, trong không gian yên tĩnh trở nên vô cùng rõ ràng.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 171: Chương 171



Biểu cảm của Nguyễn Kiều cứng đờ.

Sau khi bị cánh truyền thông chụp được cảnh Hoắc Nam Châu bế cô xuống lầu thì lần này lại xảy ra một sự kiện khiến cô muốn độn thổ nữa rồi——

Cô chụp lén mà quên tắt tiếng.

Nguyễn Kiều chỉ còn cách rụt đầu lại, cố ý chụp vài bức ảnh bàn trà. Quay lại nhìn thấy ánh mắt vừa cười vừa không cười của Hoắc Nam Châu, cô nhỏ giọng nói: “Em chỉ chụp đại thôi.”

Hoắc Nam Châu cũng không có ý định vạch trần cô, chỉ cười khẽ đáp một tiếng.

Nguyễn Kiều xoa mũi, không nói thêm gì nữa.

Không khí trong văn phòng rất hòa thuận, cũng rất yên tĩnh, Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu đều đắm chìm trong công việc của mình, cho đến khi trợ lý Trương gõ cửa đi vào, nói với Hoắc Nam Châu: “Tổng giám đốc Hoắc, bà cụ đến rồi.”

Động tác ký tên của Hoắc Nam Châu khựng lại, Nguyễn Kiều ngồi bên cạnh cũng dừng động tác vẽ bùa.

Bà cụ đến với khí thế hừng hực, tay còn chống gậy, mặt căng như dây đàn đi thẳng vào văn phòng, một đường gặp những nhân viên thì không thèm nhìn lấy nửa con mắt. Những nhân viên thì thấy vậy, không nhịn được mà nhìn nhau. Bà cụ họ Hoắc đến công ty ít đến đáng thương, lần này lại đột nhiên xuất hiện… Còn cố tình chọn lúc tổng giám đốc Hoắc công khai tình cảm.

Nghĩ thế nào cũng thấy ẩn ý sâu xa.

Có người nhỏ giọng hỏi: “Không phải là bị đám cư dân mạng đó nói trúng rồi chứ, người nhà tổng giám đốc Hoắc không ưng Nguyễn Kiều à? Tôi thấy Nguyễn Kiều rất tốt mà.”

“Hí, lúc này Nguyễn Kiều còn đang ở trong văn phòng tổng giám đốc Hoắc. Không có chuyện gì chứ?”

Lời đối thoại của hai người lọt vào tai trợ lý Trương, anh ta không vui lật mắt, vỗ vai hai người một cái, nói một câu “Các người tưởng là phim truyền hình hào môn à” rồi quay người rời đi, vội vàng đi tìm Hoắc Nam Châu.

Bà cụ đến công ty, nghi là muốn tìm Nguyễn Kiều gây chuyện, chuyện này rất nhanh đã truyền đến tai mọi người trong công ty, cuối cùng không biết thế nào, lại ầm ĩ đến cả trên Weibo. Có người đăng bài nói rằng mình có một người bạn làm việc ở Hoắc thị, sáng nay bà cụ họ Hoắc hớt ha hớt hải, khí thế hừng hực xông vào tòa nhà Hoắc thị, có lẽ lúc này đang mắng Nguyễn Kiều như tát nước vào mặt.

Những fan CP Nam Kiều đang tích cực đẩy thuyền: “…”

Những cư dân mạng thích hóng hớt, còn không có ý tốt: “!”

Trong nhất thời, trên Weibo lại xảy ra một trận gió nổi mây phun.

Nhưng không ai ngờ được là bà cụ họ Hoắc đẩy mạnh cửa ra, hét lớn một tiếng: “Thằng nhóc thối, yêu đương cũng không nói, cũng không dẫn Kiều Kiều về nhà, mày suốt ngày làm cái gì vậy!”

Hoắc Nam Châu: “…”

Nguyễn Kiều: “…”

Bà cụ xả một tràng lửa giận vào Hoắc Nam Châu nhưng ý tứ trong lời nói đều là Hoắc Nam Châu không dẫn Nguyễn Kiều về nhà ăn cơm, để bà cụ trông mong mòn mỏi lâu như vậy. Chỉ là lửa giận của bà cụ đến nhanh cũng đi nhanh, quay đầu nhìn thấy Nguyễn Kiều, nụ cười không nhịn được nở trên mặt, nắm tay cô gái nhỏ, mở miệng liền là một câu “Ủi, con chịu thiệt rồi.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 172: Chương 172



khóe mắt Nguyễn Kiều giật giật, cũng không nhịn được mà cười: “Không thiệt.”

Bà cụ ừ một tiếng, ý cười và sự hài lòng trong đôi mắt không thể che giấu. Trước kia bà cụ đã muốn ghép đôi Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu, bây giờ hai đứa trẻ này thực sự đến với nhau, trong lòng bà cụ vui không kể xiết.

Bà cụ nhìn thời gian, lúc này còn sớm, bèn nói: “Đi, Kiều Kiều. Mẹ dẫn con đi mua sắm!”

Nguyễn Kiều há miệng, nhất thời không biết có nên đáp lời hay không.

Dù sao thì bà cụ đã tự nhận là mẹ rồi.

Hoắc Nam Châu liếc nhìn Nguyễn Kiều trợn tròn mắt, đè nén ý cười lộ ra ở khóe môi, gật đầu với Nguyễn Kiều: “Hai người đi đi, trưa nay con đặt một nhà hàng, đón hai người đi ăn cơm.”

Bà cụ rất hài lòng: “Đúng, trưa chúng ta lại ăn cùng nhau một bữa cơm.”

Xác định xong lịch trình tiếp theo, bà cụ liền dẫn Nguyễn Kiều trực tiếp đi thang máy chuyên dụng đến bãi đậu xe, bảo tài xế đưa họ đến tòa nhà gần nhất. Bà cụ cũng đã lâu rồi không đến trung tâm thương mại, lúc này nhìn trái nhìn phải, thấy cái gì cũng tốt, thấy mấy chiếc váy đẹp liền gọi Nguyễn Kiều qua thử.

Nhân viên bán hàng là người có đôi mắt tinh tường, liếc mắt đã nhận ra Nguyễn Kiều, ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa Nguyễn Kiều và bà cụ, nghe bà cụ liên tục xưng “Mẹ”, trong lòng đoán rằng không biết đây có phải là mẹ của Nguyễn Kiều không? Cô ta đang nghĩ thì thấy bà cụ vẫy tay với mình. Nhân viên bán hàng đi tới, nụ cười vừa nở trên mặt, liền nghe bà cụ khí thế hừng hực nói: “Xem thử số đo của Kiều Kiều nhà chúng tôi, những bộ đồ vừa vặn thì mua hết!”

Nhân viên bán hàng: “!”

Cô ta có vẻ không thể tin nổi: “Ý bà là mua hết những bộ đồ vừa cỡ của cô Nguyễn ạ? Có cần thử đồ không ạ?”

Bà lão phẩy tay: “Kiều Kiều nhà chúng tôi được cái trời phú, mặc gì cũng đẹp.”

Nhân viên bán hàng cười tươi hơn: “Hai người chờ chút nhé, có thể hơi mất thời gian, tôi sẽ bảo người pha trà.”

Nào ngờ bà cụ lại nói: “Không cần, cô cứ gói trước, chúng tôi sang bên kia xem đã. Kiều Kiều, đi thôi.”

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều đột nhiên nhận ra rằng “Đi mua sắm.” trong miệng bà cụ nên dùng từ “Càn quét.” để diễn tả mới chính xác hơn, cô đè chặt hàng lông mày giật giật, hạ giọng nói: “Bác gái, không cần mua nhiều đồ cho con như vậy đâu.”

“Gọi gì mà bác gái, xa lạ thế, gọi là mẹ.” Bà cụ vỗ vỗ tay cô, vẻ mặt và giọng điệu đều khá cảm khái: “Mẹ đã sớm nghĩ, nếu có một ngày Nam Châu đưa con về nhà thì tốt biết mấy, tiếng mẹ này má đợi lâu lắm rồi.”

Tai đỏ bừng, trong ánh mắt chờ mong của bà cụ Nguyễn Kiều có vẻ hơi ngượng ngùng, mãi một lúc sau mới bật ra được một tiếng “Mẹ.” Bà cụ lập tức cười tươi như hoa: “Đã gọi mẹ một tiếng rồi, vậy thì phải mua đồ.”

Nói xong lại quay sang nhìn nhân viên bán hàng: “Yên tâm, chúng tôi ở bên kia, chắc chắn không bỏ đơn đâu!”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 173: Chương 173



Nhân viên bán hàng mỉm cười: “Chúc hai người mua sắm vui vẻ.”

Đợi đến khi bà cụ và Nguyễn Kiều đi khỏi, nhân viên bán hàng mới hạ giọng hét lên một tiếng. Hôm nay cô ta gặp may mắn gì thế này, vậy mà lại gặp được khách hàng lớn như vậy. Không chỉ vậy, tiện thể còn biết được một bí mật nhỏ – trên mạng đều đồn Nguyễn Kiều không được hai vị trưởng bối nhà họ Hoắc yêu thương nhưng nghe lời bà cụ kia nói thì bà lão kia rõ ràng là mẹ của Hoắc Nam Châu.

Còn gọi là không được yêu thương sao?

Rõ ràng là yêu thương vô bờ bến mà thôi!



Cuối cùng là Nguyễn Kiều phải nắm chặt tay bà cụ, nói với bà cụ thực sự cô không cần nhiều quần áo và trang sức như vậy, bà cụ mới đầy tiếc nuối mà thôi.

Bà cụ thở dài: “Con bé này, còn khách sáo gì với mẹ, mấy bộ đồ này mỗi ngày mặc một bộ, cũng chỉ mặc được ba bốn tháng, chẳng nhiều chút nào.”

Nói xong lại tự lắc đầu: “Nhưng mà cũng đúng, vẫn nên đặt may đo. Kiều Kiều thích mặc sườn xám không? Bên này mẹ có một thợ may già làm sườn xám đẹp lắm, lúc đó bảo ông ấy may cho con mấy bộ.”

Lúc Hoắc Nam Châu vừa đặt chân đến tòa nhà, đã nghe được một câu như vậy.

Ánh mắt của người đàn ông không kiêng nể gì lướt qua vòng eo mềm mại của cô gái, thậm chí anh có thể nhớ lại cảm giác bóp lấy vòng eo thon thả đó, cụp mắt cười, Hoắc Nam Châu nói: “Gu của mẹ tốt thật.”

Bà cụ thấy anh tới, lại nghe lời này thì lập tức cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên rồi.”

Lại trợn mắt: “Thật là có lợi cho thằng nhóc bẩn thỉu này.”

Ăn trưa xong, Hoắc Nam Châu để tài xế đưa bà cụ về nhà, sau đó lại đưa Nguyễn Kiều về công ty. Vừa bước chân vào thang máy, Nguyễn Kiều như đột nhiên nhận ra có chuyện không ổn, bỗng dừng bước dùng ánh mắt hơi kỳ lạ nhìn người đàn ông phía sau.

Hoắc Nam Châu bị nhìn chằm chằm đột ngột như vậy, bước chân dưới chân khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Kiều chớp mắt với anh: “Anh có phát hiện ra không, vừa nãy anh đến đón em và bác gái đi ăn, em không đi cùng anh.”

Trong dự định ban đầu của Nguyễn Kiều, cô định đưa bác gái đến nhà hàng trước, sau đó mới đi đón Hoắc Nam Châu. Mặc dù hơi phiền một chút nhưng dù sao cũng là vì sự an toàn tính mạng của Hoắc Nam Châu. Nhưng hôm nay Hoắc Nam Châu đột ngột xuất hiện, Nguyễn Kiều suýt nữa thì quên mất——

Anh đã tự mình đến.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ thì có vẻ như không xảy ra loại tai nạn xe cộ kỳ quái nào cả.

Bị Nguyễn Kiều nhắc nhở như vậy, hiển nhiên Hoắc Nam Châu cũng nhận ra điều này. Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại nhưng khi ngẩng lên thì chỉ nhắc nhở: “Phải gọi là mẹ.”

Nguyễn Kiều: “…”

Hoắc Nam Châu nhướng mày với cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm của người đàn ông như mang theo ý cười trêu chọc, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Nguyễn Kiều ửng hồng, anh dựa nửa người vào thành thang máy lạnh ngắt, dáng vẻ không giống với vẻ lạnh nhạt trước mặt người ngoài, mà mang theo chút nhàn nhã và lơ đãng, trêu chọc: “Lúc ăn cơm không phải đã gọi mấy tiếng rồi sao? Sao giờ lại không gọi nữa? Mẹ biết sẽ buồn đấy.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 174: Chương 174



Nguyễn Kiều không ngờ Hoắc Nam Châu lại chú trọng vào điểm này, đằng này cô còn bị anh nói đến mặt đỏ tai hồng. Xoa xoa vành tai mềm mại và nóng bừng, cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đây là trọng điểm sao? Trọng điểm không phải là vấn đề an toàn của anh sao?”

Hiển nhiên Nguyễn Kiều còn muốn nói gì đó nhưng Hoắc Nam Châu thấy cô vẫn đứng chắn ở cửa thang máy, liền giơ tay nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng mình, dùng ngón tay bóp bóp lòng bàn tay mềm mại của Nguyễn Kiều, mới khá bất đắc dĩ nói: “Nói như vậy thì cũng đúng nhưng mà… ai có thể nói chắc chắn về xác suất an toàn được. Kiều Kiều, em không thể vì anh an toàn một lần mà cho rằng anh ra ngoài một mình là lần nào cũng an toàn được. Em có biết những thương nhân thận trọng và hành sự cẩn thận như chúng ta, gặp trường hợp này sẽ làm gì không?”

Nguyễn Kiều bị anh nói đến ngây người, ngây ngốc hỏi: “Làm gì?”

Đôi môi mỏng của Hoắc Nam Châu nở một nụ cười nhàn nhạt: “Tất nhiên là tiếp tục ở bên cạnh anh, đảm bảo anh thực sự an toàn rồi.”

Nguyễn Kiều: “…”

Mặc dù lúc này Nguyễn Kiều hơi ngốc nhưng cô vẫn nhận ra, ý của Hoắc Nam Châu chính là thời gian tới cô phải tiếp tục theo anh.

Cô gái nhỏ tỏ vẻ như có điều suy nghĩ, Hoắc Nam Châu lặng lẽ tăng thêm lực: “Lỡ như ngày mai anh tự đến công ty, trên đường lại xảy ra tai nạn xe cộ thì sao?”

Nguyễn Kiều: “… Anh nói đúng.”

Hơn nữa… họ mới chỉ yêu nhau được vài ngày.

Khi ánh mắt Nguyễn Kiều chạm đến đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông thì đột nhiên có chút căng, thẳng liếc sang bên cạnh. Nguyễn Kiều nghĩ, có lẽ Hoắc Nam Châu không biết rõ, thật ra cô cũng rất thích ở bên anh. Mặc dù phần lớn thời gian hai người ở trong văn phòng đều làm việc riêng, khá yên tĩnh nhưng bầu không khí như vậy cũng đủ khiến Nguyễn Kiều say mê.

Mà cho dù Hoắc Nam Châu không nói như vậy, cô cũng sẽ tiếp tục làm cái đuôi nhỏ của anh.

Nhưng chuyện này, chắc không cần để Hoắc Nam Châu biết đâu nhỉ?

Chiều gió trên mạng lại đổi hướng.

Nguyên nhân là có người đăng tải một đoạn video, trong video Nguyễn Kiều mặc váy ngắn đen kiểu tiểu thư, đi cùng một bà cụ mặc sườn xám. Bà cụ tuy đã lớn tuổi nhưng qua đôi mắt và khí chất vẫn có thể thấy khi còn trẻ được bà cụ không phải người tầm thường.

Mà cáo để mọi người lại chú ý hơn là một loạt hành động của bà cụ.

Đoạn video ghi lại rất rõ câu nói đầy khí thế của bà cụ: “Mua hết đi!”

Cư dân mạng: “???”

“Người bên cạnh là Nguyễn Kiều đúng không? Vậy thì câu hỏi đặt ra là, bà cụ này là ai?”

“Mua hết đi cũng thật là bá đạo quá đi mất.”

“Khoan đã, nhìn bối cảnh trong video thì đây có vẻ là quầy hàng của HJ đúng không? Mua hết cả cửa hàng này thì không phải phá sản sao?”

“Haha, tôi có mặt ở đó, may mắn được nghe câu nói này.”

“Ý là gì? Vì không được lòng cha mẹ chồng nên Nguyễn Kiều nổi giận mua quần áo, muốn quẹt thẻ của Hoắc Nam Châu cho hả giận?”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 175: Chương 175



“Tôi chỉ nói nhỏ một câu thôi nhé, bà cụ kia là mẹ của Hoắc Nam Châu.”

“Bạn trên nói thật không vậy?”

“Chết tiệt, đúng thật là bà ấy! Tôi vừa tìm kiếm Tập đoàn Hoắc Thị, trên đó thật sự có mục Baidu bách khoa của bà cụ này!”

“Vậy là… vừa rồi mất trang tin lá cải nói Nguyễn Kiều không được hai vị trưởng bối nhà họ Hoắc thừa nhận, quay đầu hai vị trưởng bối nhà họ Hoắc lại cùng Nguyễn Kiều đi mua sắm trong trung tâm thương mại? Đòn phủ đầu này, mặt mũi các trang tin lá cải còn nguyên vẹn không?”

“Cười chết mất thôi. Hay là tôi nói một câu nhé, có thể các bạn không biết, trước khi Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu ở bên nhau, bà cụ nhà họ Hoắc đã mong Hoắc Nam Châu cưới Nguyễn Kiều về nhà. Không giống như @Nguyễn Phỉ, bà cụ thật sự không có chút thiện cảm nào với cô ta.”

“Thật hay giả vậy! Vậy là có thể bà lão đã ép buộc Hoắc Nam Châu cưới Nguyễn Kiều? Thực ra tình cảm của Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều không tốt như vậy?”

“Bạn trước có bị làm sao không?”

Sức tưởng tượng của cư dân mạng quả thực vô biên. Trước kia khi hai vị trưởng bối nhà họ Hoắc không xuất hiện, một số người vẫn luôn cho rằng Nguyễn Kiều không được họ yêu quý. Bây giờ có tin tức tiết lộ rằng bà lão đã sớm muốn Nguyễn Kiều trở thành con dâu của mình, thế là lại suy diễn ra rằng Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu công khai ở bên nhau là do bị bà lão ép buộc.

Nguyễn Kiều lập tức trợn trắng mắt, thấy cư dân mạng càng nói càng quá đáng, lời lẽ ám chỉ gần như miêu tả bà cụ như một mụ phù thủy độc ác, Nguyễn Kiều không thể chịu đựng được nữa.

Cô nằm dài trên ghế sofa ở văn phòng, ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp nhìn trộm Hoắc Nam Châu. Thấy anh đang cúi đầu nghiêm túc duyệt văn kiện, cô vội rụt đầu lại, sau đó cầm điện thoại lên.

Chẳng bao lâu sau, cư dân mạng đang nhiệt tình thảo luận về Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu phát hiện Nguyễn Kiều cuối cùng đã đăng Weibo trở lại. Hơn nữa lần này Weibo không còn giống như lần trước, khiến họ vui mừng hụt hẫng nữa. Nguyễn Kiều đăng một bức ảnh, có vẻ hơi giống với bức ảnh công khai của Hoắc Nam Châu, trong ảnh Hoắc Nam Châu ngồi trên ghế với đôi lông mày điềm tĩnh, ngón tay thon dài của người đàn ông cầm một cây bút thép màu đen, biểu cảm tuy nhàn nhạt nhưng không khó để nhận ra sự nghiêm túc của anh.

Là dáng vẻ Hoắc Nam Châu đang làm việc.

Đào Đào cầm bức ảnh, vui mừng suýt rơi nước mắt.

Bây giờ Hoắc Nam Châu, bà cụ nhà họ Hoắc và Nguyễn Kiều đều đã có những biểu hiện tương ứng, phải chăng chứng tỏ tình yêu của Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu không hề có yếu tố xấu nào xen vào.

Như vậy cô nàng có thể thoải mái gặm CP rồi chứ!

Đào Đào đăng một loạt dấu chấm than để thể hiện sự phấn khích của mình, rồi run rẩy tay xem bình luận của những cư dân mạng khác. Quả nhiên phần lớn cư dân mạng đều có trạng thái giống cô nàng.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 176: Chương 176



“Được rồi các chị em, đừng suy diễn nữa. Cặp đôi tổng giám đốc và minh tinh này không phải quá ổn sao? Cần gì phải nghĩ ra đủ thứ linh tinh!”

“A a a a kswl! Ngọt ngào quá đi mất! Một người đăng ảnh ngủ, một người đăng ảnh làm việc, tuyệt quá.”

“Đã xem phỏng vấn trước đây của Hoắc Nam Châu, anh ấy rất ghét bị làm phiền khi làm việc, Nguyễn Kiều có thể chụp được kiểu ảnh này đủ để chứng minh rằng mối quan hệ của họ rất tốt.”

“Tránh hết ra cho tôi! Nhân viên của Hoắc Thị tôi đây sắp nghẹn rồi! Tổng giám đốc của chúng tôi và Kiều Kiều là tuyệt phối! Không chấp nhận bất kỳ phản bác nào. Tổng giám đốc rất dính người, ngày nào cũng đưa Kiều Kiều đến công ty. Bây giờ trong công ty chúng tôi còn ai dám nói chưa có chữ ký và bùa hộ mệnh của Kiều Kiều?”

“Cười chết mất, nhân viên của Hoắc Thị tôi đây xin xác nhận, là thật. Tiện thể đăng một bức ảnh chụp chung của tôi và Nguyễn Kiều, he he.”

“Thật ra tôi không nghi ngờ gì về chuyện Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu hẹn hò. Hơn nữa tôi còn theo dõi tin tức hot mấy ngày nay, chỉ có thể nói, một số thủy quân vẫn luôn dẫn dắt dư luận [mỉm cười]”

“A! Tôi thấy tổng giám đốc Hác trong ảnh chụp chung! Anh ấy ở vị trí gần cửa, nhìn ánh mắt đó có vẻ như đang nhìn Nguyễn Kiều thì phải, dịu dàng quá đi.”

Nguyễn Kiều: “???”

Cái gì? Còn có bức ảnh như vậy sao?

Nguyễn Kiều nhanh chóng lưu ảnh lại rồi phóng to, nheo mắt nhìn kỹ mới phát hiện cư dân mạng đúng là có đôi mắt tinh tường. Lúc đó cô chụp ảnh chung với các nhân viên trong công ty, Hoắc Nam Châu đứng ở bên cạnh, có lẽ vô tình bị chụp vào. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, toàn thân toát lên vẻ thanh tú vô song, chỉ có đôi mắt là nhìn thẳng vào Nguyễn Kiều, dường như ngay cả sự lạnh lùng giữa hai lông mày cũng giảm đi đôi phần.

Nhưng Nguyễn Kiều rõ ràng nhớ rằng thời gian, trong văn phòng của nhân viên, cô không gặp Hoắc Nam Châu.

Cho nên…

Có phải anh lo lắng cô không hòa hợp với nhân viên nên đã lén chạy đến xem cô không?

Nghĩ đến khả năng này, trái tim Nguyễn Kiều ấm áp hẳn lên. Cô lại không nhịn được lặng lẽ ngước mắt nhìn Hoắc Nam Châu, lại phát hiện lúc này người đàn ông không xem tài liệu nữa, mà ngẩng đầu nhìn cô. Như vậy, hai người vừa vặn nhìn nhau. Ánh mắt của Hoắc Nam Châu lướt qua chiếc điện thoại trong tay cô, đáy mắt thoáng ý cười.

Có lẽ Nguyễn Kiều còn chưa biết rõ, sau khi anh lập tài khoản Weibo, trong danh sách theo dõi chỉ có một người, chính là cô.

Cho nên, Nguyễn Kiều vừa đăng Weibo, anh đã biết hết.

Anh ngẩng điện thoại lên dưới ánh mắt dõi theo của Nguyễn Kiều, chia sẻ lại Weibo của cô.

Nguyễn Kiều: “…”

Không đợi cô nói gì, Hoắc Nam Châu đã vẫy tay với cô, nhỏ giọng dỗ dành: “Kiều Kiều, lại đây.”

Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, hỏi một câu ‘làm gì’ nhưng bước chân lại đi rất nhanh, đã rất tự nhiên đi đến bên cạnh Hoắc Nam Châu. Hoắc Nam Châu nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, ý cười trong mắt càng sâu hơn. Tay nắm lấy vòng eo mềm mại thon thả dưới lòng bàn tay, nhẹ nhàng kéo một cái liền ấn người vào trong lòng.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 177: Chương 177



Một tay Hoắc Nam Châu ôm lấy cô, còn khẽ cười bên tai cô: “Chụp ảnh đẹp lắm, lần sau có thể quang minh chính đại chụp.”

Nguyễn Kiều đỏ mặt, nhéo vành tai nhỏ giọng nói: “Anh chụp cũng đẹp lắm.”

Hoắc Nam Châu rất tự nhiên tiếp nhận lời khen này nhưng lại không buông Nguyễn Kiều ra, mà nói: “Những phương diện khác cũng cần tiến bộ một chút.”

Nguyễn Kiều: “Gì cơ?”

Hơi thở của Hoắc Nam Châu lập tức phủ lên, Nguyễn Kiều rất nhanh liền bị nụ hôn của anh làm cho loạn nhịp, chỉ có thể bị động tiếp nhận sự bá đạo này. Cô ngửa đầu một chút, bị Hoắc Nam Châu bóp eo ấn trên bàn làm việc rộng lớn, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang bên tai: “Ví dụ như hôn.”

Nguyễn Kiều bị hôn đến choáng váng, mãi đến khi về nhà chân vẫn còn mềm nhũn, gần như lơ lửng trở về phòng. Cô nằm bò trên giường, cầm điện thoại mở tin nhắn được ghim trên đầu, gửi cho Hoắc Nam Châu một biểu tượng cảm xúc.

Rồi hỏi: Ngày mai thật sự đến nhà cũ ăn cơm sao?

Hoắc Nam Châu: Không muốn đi sao?

Nguyễn Kiều chống mặt, cũng không phải là không muốn đi, chỉ thấy ngượng ngùng.

Cô chọt chọt màn hình, còn chưa trả lời, tin nhắn dỗ dành của Hoắc Nam Châu đã đến: Đừng căng thẳng.

Nguyễn Kiều: [Biểu tượng cảm xúc dạng bắt chéo chân, bình tĩnh]

Hoắc Nam Châu thấy vậy không khỏi cong môi cười nhẹ.

Đêm khuya Vọng Tây Lâu trở nên yên tĩnh, gió ngoài cửa sổ thổi từng trận lay động bóng cây loang lổ, miệng Nguyễn Kiều nói chúc ngủ ngon, thực tế vẫn đang lang thang trên các diễn đàn lớn nhỏ. Ngày mai đến nhà cũ thực ra là để ra mắt nhưng sự việc xảy ra đột ngột quá, đến cả quà Nguyễn Kiều cũng chưa chuẩn bị, lúc này cô đành phải để tâm vào đó, xem thử có thể kiếm được món đồ nào tốt không.

Kết quả là lề mề xem mãi, cuối cùng chỉ có thể thở dài đi tìm Trình Lê, Trình Lê nghe xong nỗi băn khoăn của Nguyễn Kiều, lập tức trợn trắng mắt: “Có gì mà phải tặng, ông bà họ đồ tốt gì mà chưa từng thấy, em cũng không cần phải bận tâm. Theo chị thì, với những người già như họ, em tặng họ mấy món đồ nhỏ được khai quang, họ sẽ thích.”

Nguyễn Kiều nghe xong, thấy rất có lý. Nỗi lo lắng trên mặt cuối cùng cũng tan biến, cô vội vàng gửi cho Trình Lê một biểu tượng cảm xúc thích, kết quả tin nhắn thoại mới nhất của đối phương lại nhảy ra: “Nhưng mà, chị thấy ông bà thích cháu trai cháu gái hơn.”

Nguyễn Kiều: “…”

Trình Lê: “Ha ha ha.”

Trình Lê dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Nguyễn Kiều lúc này, chắc chắn là đầy vạch đen. Cô ta nhịn cười, gửi cho Hoắc Nam Châu ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện của hai người.

Trước đây Trình Lê và Hoắc Nam Châu cũng không liên lạc nhiều, sau này quen biết Nguyễn Kiều, mối liên hệ mới trở nên chặt chẽ hơn. Trình Lê chống cằm đếm trong lòng, xem Hoắc Nam Châu sẽ xuất hiện sau mấy giây——

Ý nghĩ như vậy vừa nảy ra, trên màn hình đã hiện lên một dấu chấm câu mang tính biểu tượng trước.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 178: Chương 178



Hoắc Nam Châu:....

Hoắc Nam Châu: Đừng trêu cô ấy.

Trình Lê nhìn thời gian, ừm, mười giây, Hoắc Nam Châu đúng là có bản lĩnh.

Cô ta nói: Tôi đây là đứng ở góc độ của ông bà, chân thành đề nghị.

Hoắc Nam Châu: Có thời gian lo lắng cho ông bà, sao không nghĩ cho bản thân mình.

Trình Lê:?

Hoắc Nam Châu: Kiều Kiều nói cô đang đến lúc đào hoa nở rộ, vận đào hoa sắp đến rồi.

Trình Lê:!!!

Chết tiệt! Nguyễn Kiều giấu cô ta mà nói linh tinh gì thế!

Trình Lê định hỏi Nguyễn Kiều nhưng vừa cầm điện thoại lên, cửa phòng đã bị gõ, giọng nói ôn hòa của người giúp việc ngoài cửa truyền đến: “Cô Trình, đến giờ rồi.”

Cô ta chỉ có thể tiếc nuối đáp một tiếng, tạm thời bỏ qua Nguyễn Kiều.

*

Sáng sớm thứ bảy, Hoắc Nam Châu không cần đưa Nguyễn Kiều đi làm. Nhưng dù vậy, Nguyễn Kiều vẫn ôm theo chiếc túi nhỏ của mình đến trước cửa biệt thự của Hoắc Nam Châu, bấm chuông cửa. Còn sớm, người đàn ông vẫn mặc bộ đồ ở nhà đơn giản, chiếc quần dài tay dài màu tối khiến anh toát lên vẻ tùy tiện và lười biếng nhàn nhạt.

Cửa vừa mở, ánh mắt Nguyễn Kiều như dán chặt vào người anh, đôi mắt đẹp mở to, ánh mắt không kiềm chế được lướt qua cổ áo rộng của người đàn ông, từ xương quai xanh và gáy, cuối cùng vì ngượng ngùng chỉ có thể miễn cưỡng dời đi tầm mắt. Cô siết chặt chiếc túi trong tay, ánh mắt lơ đãng: “Em không làm phiền anh chứ?”

Hoắc Nam Châu đưa cô vào nhà, phòng khách đã tràn ngập ánh nắng, có cảm giác ấm áp. Anh nghiêng đầu, đôi môi mỏng cong lên: “Không làm phiền.”

Lúc này Nguyễn Kiều mới hài lòng.

Hoắc Nam Châu nhìn thấy đôi mắt cô sáng lên, quay người đi vào bếp rót một cốc sữa: “Ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi, hôm nay đến tìm anh có chút chuyện. Anh đi cùng em đến chợ đồ cổ gần đây nhé, em đi chọn một món quà, thế nào?”

“Không cần phiền phức vậy đâu.” Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Nguyễn Kiều, Hoắc Nam Châu vẫy tay với cô, đưa cốc sữa vào lòng bàn tay cô gái, rồi kéo người lên phòng kho ở tầng hai. Đẩy cửa phòng kho ra, Nguyễn Kiều bị mọi thứ trước mắt làm cho choáng váng, những món đồ quý giá dường như tràn ngập tầm mắt, lọ hoa và bình đựng được bày tùy ý, phủ một lớp màng chống bụi, trên một chiếc bàn bên cạnh đặt không ít hộp tinh xảo, nhìn là biết bên trong đựng đồ tốt.

Trên đầu Nguyễn Kiều chậm rãi hiện ra một dấu hỏi.

Hoắc Nam Châu liền nói thẳng: “Cứ tùy ý chọn hai món mang đến nhà cũ là được.”

Anh thường không ở đây, trước đây biệt thự Vọng Tây Lâu này của anh vốn để trống, bên trong dùng để chứa một số món đồ đấu giá được.

“Ngọc bích thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi vang lên bên tai, Nguyễn Kiều im lặng hai giây, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng đây là đồ của anh mà, không phải của em.”

Nguyễn Kiều nghiêm túc bổ sung: “Là em phải mang quà ra mắt cơ mà.”

“Đồ của anh chẳng phải là của em sao?” Hoắc Nam Châu cúi người nhìn chằm chằm vào mắt cô, cảm giác áp bức đột ngột khiến Nguyễn Kiều sửng sốt.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 179: Chương 179



Không biết từ khi nào, thắt lưng cô đã dựa vào chiếc bàn bên cạnh, hai bên đều là những hộp đồ quý. Cô từng chút ngả người về sau, Hoắc Nam Châu cũng từng chút tiến lại gần, cho đến khi cơ thể mềm mại của Nguyễn Kiều căng ra thành một đường cong, cô vội vàng đưa tay ôm lấy cổ Hoắc Nam Châu, trừng đôi mắt tròn xoe, vẻ mặt ấm ức: “Eo không ổn rồi.”

Hoắc Nam Châu thuận thế ôm lấy thắt lưng cô, cúi người xuống, mũi chạm mũi cô, không nhịn được cười khẽ: “Vậy sao em lại trốn?”

Hoắc Nam Châu tùy ý gạt những đồ vật trên bàn, bế Nguyễn Kiều lên để cô ngồi trên mặt bàn. Anh ôm Nguyễn Kiều kéo cô đến trước mặt mình, để hai chân cô khẽ quấn lấy eo anh, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cằm cô: “Không cần trốn, cũng không cần phân biệt rõ ràng như vậy. Kiều Kiều, anh là bạn trai em, sau này là chồng em, chúng ta sẽ là một gia đình. Ông bà họ vốn không cần tặng gì, chỉ cần ăn một bữa cơm là được. Nhưng nếu em muốn chính thức một chút thì cũng không sao.”

Nguyễn Kiều bị anh hôn đến nỗi hơi thở hỗn loạn nhưng vẫn nhớ phản bác anh: “Vốn dĩ phải chính thức một chút chứ. Em thấy mọi người lần đầu ra mắt phụ huynh đều rất chính thức. Hay là thế này, em mua cho anh được không?”

Như sợ Hoắc Nam Châu tức giận, cô vội vàng nói thêm: “Chỉ một lần này thôi, đây là quà em tặng cho họ, là tấm lòng của em.”

Hoắc Nam Châu nhướng mày.

Anh không nói được cũng không nói không được, sau đó ánh mắt lướt qua đôi môi đỏ mềm mại của cô gái, rồi xuống dưới là xương quai xanh trắng nõn mịn màng. Hôm nay Nguyễn Kiều mặc cũng rất tùy ý, áo sơ mi nữ kiểu dáng đơn giản, cổ áo có viền ren nhưng thuộc loại rộng rãi. Cô có dáng người mảnh khảnh nên xương quai xanh càng thêm tinh xảo, càng thêm quyến rũ.

Ánh mắt Hoắc Nam Châu dần nhuốm màu d.ục vọ.ng sâu thẳm.

Một lúc sau, anh mới đáp một tiếng: “Được.”

Mắt Nguyễn Kiều sáng lên nhưng giây sau lại nghe người đàn ông nói: “Những thứ ở đây đều là đồ đấu giá, anh đã bỏ không ít tâm tư và tiền bạc, Kiều Kiều định mua bằng bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều đột nhiên nhớ đến viên hồng ngọc tự nhiên trị giá hơn một tỷ mà Hoắc Nam Châu tặng cô.

Cô hít một hơi, rồi nhìn lại những chiếc hộp ngọc bích trên bàn, trong mắt đã nhuốm màu kinh ngạc và sợ hãi. Mặc dù bây giờ cô đã có tiền nhưng cũng không có nhiều đến mức này——

Đây phải bán cô đi mới mua nổi chứ?

Nghĩ đến đây, cô không khỏi thăm dò cẩn thận: “Cái rẻ nhất ở đây anh mua bao nhiêu tiền?”

Hoắc Nam Châu như suy nghĩ nghiêm túc, rồi tùy ý chỉ vào một trong những chiếc hộp: “Cái kia, khoảng hai trăm triệu.”

Nguyễn Kiều: “…”

Cô đột nhiên cảm thấy có lẽ mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.

Cuối cùng cô lấy đâu ra dũng khí mà cho rằng mình có thể mua được những thứ ở đây của Hoắc Nam Châu? Anh ấy là tổng giám đốc Hứa nổi tiếng, còn cô là cái gì? Cô chỉ là một kẻ đáng thương kiếm tiền bằng cách bán bùa chú.
 
Back
Top Bottom