Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 150: Chương 150



Những con ma trước mắt đều đã lớn tuổi, nhìn qua có vẻ tầm bốn năm mươi tuổi, thấy Nguyễn Kiều xinh đẹp thì không khỏi cảm thán:

“Ui, giống A Duệ và cô nhóc Khánh quá.”

“Đúng đúng đúng, đôi mắt này như đúc ra từ một khuôn vậy, đúng là một cô nhóc xinh đẹp.”

“Không ngờ hai mươi năm trôi qua, lại là con gái nhà A Duệ tìm thấy chúng ta. Gọi là gì nhỉ? Đây chính là cái mà chúng ta gọi là duyên phận, đều là duyên số.”

“Ông xem nhiều phim truyền hình quá rồi phải không? Đây gọi là nhân quả.”

Nghe vậy, mọi người không nhịn được mà phá lên cười. Trình Lê chống cằm, cũng có vẻ cảm khái, từ góc độ của cô ta nhìn sang vừa khéo thấy một đôi tình nhân đang dìu nhau. Có lẽ là do quan hệ cộng hưởng mạng sống nên sắc mặt của Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh trông tái hơn những người khác, cả người cũng mệt mỏi hơn. Trình Lê có thể thấy rõ ánh mắt của hai người luôn dừng lại trên người cô gái trong đám đông, trong đôi mắt đó chứa đầy sự yêu thương và áy náy không biết để đâu cho hết.

Trình Lê nhìn mà thở dài, không nhịn được hỏi Hoắc Nam Châu bên cạnh: “Cha mẹ vợ anh ở đằng kia kìa, không lên chào hỏi à?”

Hoắc Nam Châu cau mày.

Anh thực sự có ý định này nhưng Hoắc Nam Châu cũng nghĩ rất rõ ràng. Anh và Nguyễn Kiều còn rất nhiều thời gian nhưng những người trước mắt thì không. Anh hiếm khi hào phóng, tình nguyện dành toàn bộ thời gian này cho họ.

Chỉ là, Hoắc Nam Châu không ngờ rằng, ngay lúc này, trong đám đông, một ông lão ngoài sáu mươi tuổi nhìn Nguyễn Kiều cười mị mị nói: “Ui, cô nhóc đáng yêu quá, nói thật là cháu trai tôi cũng đẹp trai lắm, cô nhóc muốn làm quen không?”

Vừa dứt lời, Trình Lê lập tức nhìn về phía Hoắc Nam Châu.

Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Nam Châu quả nhiên đã đen lại.

Anh hết lòng vì đám người này, không ngờ bọn họ lại định ăn trộm nhà anh, còn nhòm ngó cô nhóc của anh. Người đàn ông mặt lạnh, đôi mắt đen láy lạnh lùng nhìn về phía đối phương, ông lão mơ hồ cảm thấy trên người dường như nổi lên một luồng khí lạnh nhưng chỉ xoa xoa cánh tay mà không để ý, chỉ cười mị mị nói: “Năm tôi rời đi thì cháu trai tôi mới năm tuổi, còn nhỏ tuổi mà đã đáng yêu lắm rồi. Vừa khéo, bây giờ nó mới hai mươi lăm tuổi, rất xứng đôi với Kiều Kiều!”

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều có chút bất lực, không phải là ông lão làm mối cho cô, cô chỉ rất tò mò tại sao đối phương có thể chắc chắn như vậy rằng đứa cháu trai của ông ta hai mươi năm đã lớn thêm, còn đẹp trai lắm.

Huống hồ, người đàn ông đẹp trai nhất đã là của cô rồi.

Nguyễn Kiều định mở miệng từ chối nhưng khóe mắt lại liếc thấy bóng dáng cao lớn của người đàn ông đang từng bước tiến gần. Cô bỗng khựng lại, quay đầu nhìn thì thấy Hoắc Nam Châu đã đi đến bên cô. Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông bỗng nở một nụ cười rất nhạt, anh nói với ông lão: “Xin lỗi cụ, Kiều Kiều đã có bạn trai rồi.”

Sau khi tuyên bố chủ quyền, mặc kệ khuôn mặt ông lão trong nháy mắt đỏ bừng, anh quay đầu gật đầu với Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh, thái độ và cử chỉ càng thêm cung kính: “Cô, chú, lần đầu gặp mặt, cháu là Hoắc Nam Châu, bạn trai của Kiều Kiều.”

Nguyễn Duệ: “…”

Với Nguyễn Duệ mà nói, hôm nay thực sự là một ngày vừa mừng vừa lo.

Nguyện vọng cuối cùng ông ấy từng ước trước khi chết đã thành hiện thực, ông ấy đã được gặp con gái mình.

Nhưng không đến một tiếng sau, ông ấy cũng biết rằng con gái mình sắp không còn là của mình nữa.

Nguyễn Duệ thầm nghiến răng nhưng lại cảm thấy bất lực. Thực ra trong lòng ông ấy hiểu rõ mình không có tư cách gì để chỉ tay vào cuộc sống hiện tại của Nguyễn Kiều. Nếu như ông ấy cũng giống như những người cha bình thường, ở bên Nguyễn Kiều lớn lên, chứng kiến hai mươi năm cuộc đời của Nguyễn Kiều thì khi nhìn thấy Hoắc Nam Châu, ông ấy cũng có thể giống như những người cha khác, tỏ ra ghét bỏ bạn trai của con gái mình, chỉ ra từng lỗi lầm nhỏ nhặt của đối phương, rồi bắt bẻ.

Nhưng ông ấy không xứng.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Duệ chỉ có thể thở dài trong lòng, lại nhìn Hoắc Nam Châu thêm hai lần, suy nghĩ hồi lâu như thể đã hạ quyết tâm hỏi: “Anh có phiền nếu nói chuyện riêng với tôi không?”

Hoắc Nam Châu gật đầu: “Tất nhiên không phiền.”

Trần Uyển Khánh thấy vậy cũng dẫn Nguyễn Kiều đi. Trần Uyển Khánh vẫn còn yếu, Nguyễn Kiều vội trải áo vest của Hoắc Nam Châu ra, ra hiệu cho bà ấy ngồi xuống. Không ngờ Trần Uyển Khánh thấy vậy liền không nhịn được cười một tiếng, bà ấy giơ tay lên, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng v.uốt ve mái tóc của Nguyễn Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Thằng bé kia đối xử với Kiều Kiều rất tốt phải không?”

Nguyễn Kiều có chút ngượng khi nói về chuyện của Hoắc Nam Châu, không nhịn được sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Chúng cháu mới quen nhau không lâu. Nhưng… anh ấy rất tốt.”

Trần Uyển Khánh cong môi.

Bà ấy nhìn ra được.

Khí thế của Hoắc Nam Châu rất mạnh mẽ, mặc dù anh chỉ đứng một bên không làm phiền họ nhưng bản thân anh lại khiến người khác khó có thể bỏ qua. Trần Uyển Khánh thấy anh và Nguyễn Kiều cùng nhau đến nên có hơi tò mò về mối quan hệ của họ. Sau đó bà ấy nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông thường xuyên dõi theo Kiều Kiều của bà thì bà ấy đã hiểu tất cả.

Dù sao bà ấy cũng từng trải rồi.

“Mẹ rất vui, bây giờ Kiều Kiều của chúng ta cũng có bạn trai rồi.” Trần Uyển Khánh đầy yêu thương nhìn cô: “Sau này Kiều Kiều cũng sẽ có con, chỉ tiếc là mẹ không có cơ hội đó rồi.”

Nguyễn Kiều mím môi.

Cô cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng Trần Uyển Khánh là mẹ của nguyên chủ nhưng khi cô nhìn thấy Trần Uyển Khánh, trái tim vẫn không nhịn được đập mạnh. Giống như thể họ vốn nên là mẹ con như vậy.

Cô cụp mắt xuống cười: “Cháu sẽ nói với đứa bé, bà ngoại rất thích con.”

Trần Uyển Khánh cười càng dịu dàng hơn: “Cảm ơn Kiều Kiều của mẹ.”



Nhóm Nguyễn Duệ không thể rời khỏi biệt thự nhưng ít nhất cũng không cần phải ở trong tầng hầm nữa. Khoảng thời gian tiếp theo, những người còn lại đều rời khỏi tầng hầm, chỉ còn gia đình Nguyễn Kiều ở lại, Nguyễn Duệ vỗ nhẹ vào đầu Nguyễn Kiều, ghé sát vào thì thầm: “Cha đã xem rồi, thằng nhóc này rất tốt.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 151: Chương 151



Trần Uyển Khánh trợn trắng mắt, khuôn mặt tái nhợt vì yếu ớt cũng trở nên sinh động: “Cần anh nói sao.”

Khuôn mặt thanh tú của Nguyễn Duệ nở nụ cười tươi rói, ông ấy dùng một tay ôm lấy vai Trần Uyển Khánh, nhìn nụ cười như muốn lan tỏa đến người khác. Nguyễn Kiều nhìn dáng vẻ của hai người, vô thức lại liếc nhìn Hoắc Nam Châu. Kết quả là Hoắc Nam Châu không biết đang nghĩ gì, ánh mắt tình cờ dừng lại trên người cô. Hai đôi mắt nhìn nhau, Hoắc Nam Châu cũng giơ tay ôm lấy vai cô.

Nguyễn Kiều: “…”

Ai bảo anh ôm em!

Nhưng cuối cùng cô vẫn không giãy giụa.

Không khí rất tốt, nếu không có ai làm phiền thì bầu không khí sẽ luôn tốt đẹp. Đột nhiên có tiếng hét của Trình Lê từ trên đầu truyền đến, còn có tiếng nổ, biểu cảm của Nguyễn Kiều khựng lại, vợ chồng Nguyễn Duệ cũng rất bất ngờ, sau đó nhanh chóng trèo lên khỏi tầng hầm. Mở tung cửa phòng chứa đồ, vừa vặn Trình Lê định đẩy cửa vào, thấy bốn người đã đến, cô ta lập tức nói: “Tôi nhìn thấy tên đạo trưởng Thái Vân kia rồi!”

Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu nhìn nhau, trong lòng cô đã có suy đoán. Cô vội nói: “Chị Lê và Hoắc Nam Châu ở đây đi, cha mẹ thì–“

“Chúng tôi đi cùng con.”

Mở cửa ra, Nguyễn Kiều mới phát hiện mọi chuyện cũng không dễ dàng như cô tưởng. Lúc này những làn sương đen trong biệt thự đã tan đi không ít, mấy lá bùa lửa treo lơ lửng giữa không trung, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết trong làn sương đen từ nơi bị lửa thiêu đốt. Còn bên kia, một nhóm người mặc áo choàng đen đang đứng, trong đó có vài khuôn mặt quen thuộc – Thái Vân, Vô Phi.

Thái Vân mặc áo choàng đen dài, cầm lá cờ lệnh, nhìn thấy Nguyễn Kiều liền lộ vẻ hiểu rõ: “Tôi biết là cô mà! Sư phụ, chính là cô ta!”

Người được gọi là sư phụ ngẩng đầu nhìn lại, đây là một khuôn mặt đã già nua, nhìn qua có vẻ ngoài sáu mươi tuổi nhưng đôi mắt lại không hề đục ngầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nguyễn Kiều, lại nhìn vợ chồng bên cạnh cô, bỗng hiểu ra: “Thì ra là như vậy, con là con gái của Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh. Thái Vân nói với ta rằng con mới ngoài hai mươi tuổi, ta còn không dám tin thì ra là con. Không trách lại có thể phá hủy trận pháp của mộ phần chủ nhà họ Lận, đúng là lợi hại.”

Nghe người kia nói ra tên Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh, một nhóm bóng đen đứng sau Nguyễn Kiều liền nhíu mày. Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh đã chết hai mươi năm rồi, vậy mà đối phương vẫn nhận ra họ? Hơn nữa bọn họ còn có thể tìm được đến đây, nhìn thấy họ mà không hề bất ngờ chút nào–

Ông lão tiến lên một bước, trầm giọng hỏi: “Ông là ai?”

Sư phụ của Thái Vân cười khẩy: “Đạo hiệu Tử Hư, sư phụ tôi là Huyền Thành.”

Ông lão nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười lạnh: “Không ngờ tên chó Huyền Thành đó còn có đồ đệ mà còn hợp thành bang phái nữa? Nhìn tướng các người, đứa nào cũng chẳng làm ít việc xấu nhỉ? Thật thú vị, súc sinh nuôi một lũ súc sinh, giờ lũ súc sinh này còn mặt mũi xuất hiện trước mặt chúng ta!”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 152: Chương 152



Lão đạo Tử Hư nghe xong không hề tức giận, lão ta có gì phải tức giận.

Đối phương đều là người chết rồi.

Không cần lão ta ra tay, chỉ cần chờ đến lúc đó, chúng sẽ hồn phi phách tán.

Nhưng mà Nguyễn Kiều–

Từ cái nhìn đầu tiên lão ta nhìn Nguyễn Kiều đã biết, mục tiêu hôm nay của bọn họ chính là Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều xuất hiện ở đây chứng tỏ cô đã nhận ra điều gì đó, mà nghe Thái Vân và những người khác đánh giá về cô, lão đạo Tử Hư cũng hoàn toàn hiểu một điều:

Nguyễn Kiều phải chết.

Nếu để Nguyễn Kiều sống, sau này chắc chắn sẽ có vấn đề.

Mới hai mươi tuổi đã thông thạo bùa chú, ngay cả Nguyễn Duệ năm đó cũng không khoa trương như vậy.

Nghĩ đến đây, lão ta không khỏi cười khẩy một tiếng: “Đáng tiếc, năm đó các người chết trong tay súc sinh, hai mươi năm sau lại phải nhìn hậu bối của các người chết trong tay hậu bối của súc sinh.”

Lão đạo Tử Hư phất tay, đám đệ tử phía sau lập tức vây thành một vòng tròn, Thái Vân tung cờ lệnh cao cao, bùa giấy vây thành một vòng, gần như tạo thành một chuông vàng chụp xuống đầu Nguyễn Kiều.

Ông lão lập tức hô: “Tiểu Kiều Kiều, cẩn thận!”

Nguyễn Kiều híp mắt, đối diện với đôi mắt lóe lên sát ý của lão đạo Tử Hư, đột nhiên cảm thấy thú vị. Cô nhìn đối phương nở một nụ cười ngọt ngào nhưng vừa quay đầu, một lá bùa đã dán lên trán mình, thân ảnh mảnh mai trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Thái Vân thấy vậy, ánh mắt liền trở nên lạnh lùng: “Sư phụ, cô ta có rất nhiều bùa giấy kỳ lạ!”

Lão đạo Tử Hư cũng không căng thẳng, cười lạnh vung hai lá bùa treo lên cờ lệnh, tia chớp màu bạc đột nhiên giáng xuống, từ trên trời giáng xuống rào rào với mật độ cao.

Bùa dẫn sét và bùa lửa là loại bùa phổ biến nhất, hầu như ai làm nghề này cũng biết nhưng chỉ với hai lá bùa mà có thể dẫn đến nhiều tia sét như vậy, đủ thấy vị lão đạo Tử Hư này là người có bản lĩnh thực sự. Đáng tiếc, hành động như đánh cược vận may của lão ta vẫn chưa đủ để khiến Nguyễn Kiều thất bại.

Từ lâu thân ảnh Nguyễn Kiều đã lặng lẽ chui vào đám đồ đệ của Huyền Thành, không chút động tĩnh dán bùa biến hình lên người, từng con rùa rơi bịch bịch xuống đất. Thái Vân hét lên một tiếng, lập tức đẩy cờ lệnh về phía trước, rồi kéo sư huynh đệ bên cạnh lùi lại.

“Đồ khốn! Cô vẫn không chán trò này sao!?”

Trước kia biến bọn họ thành lợn, bây giờ lại biến thành rùa.

Đáng ghét là bọn họ còn không biết cách giải quyết.

Thái Vân nghiến răng nghiến lợi, cho đến khi lão đạo Tử Hư đẩy hắn ra, đưa một lá bùa về phía trước, chính giữa cờ lệnh lập tức mưa gió bão bùng, tiếng ầm ầm khiến cả không gian ù ù trong tai. Cùng lúc đó, lão đạo Tử Hư nhìn thấy một vũng nước bắn tung tóe trên mặt đất, hắn đột nhiên cười:

“Cô gái, cô còn trẻ lắm.”

Lão đạo Tử Hư vừa phát hiện ra tung tích của Nguyễn Kiều, không nói hai lời liền dùng bùa dẫn sét để dẫn sét xuống mặt đất nơi Nguyễn Kiều đang đứng, nước mưa dưới chân Nguyễn Kiều bắn tung tóe, cô cũng không dám chậm trễ nữa, giơ tay xé bỏ bùa tàng hình trên người, ngay sau đó một lá bùa từ hư không biến thành một mái vòm trong suốt khổng lồ, che chắn cô bên trong, hoàn toàn ngăn cách sự tấn công của bùa dẫn sét.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 153: Chương 153



Nguyễn Kiều nhếch môi, biết rằng Lão đạo Tử Hư này có chút bản lĩnh, bèn không giấu diếm nữa.

Bốn mươi chín lá bùa vẽ những phù văn kỳ lạ đồng loạt lơ lửng trên không trung, từ phía trên lá bùa tỏa ra một luồng ánh sáng màu vàng, Nguyễn Kiều giơ tay vung lên, quát một tiếng: “Trấn!”

Đôi mắt Lão đạo Tử Hư đột nhiên mở to. Đây chính là thủ đoạn mà lúc nãy bọn họ muốn dùng để vây bắt Nguyễn Kiều, trận trói buộc là do Thiên Sư môn truyền ra từ trước nhưng Huyền Thành lại không phải là đệ tử chính thống của Thiên Sư môn, không quen thuộc với trận pháp này, không ngờ trong tay Nguyễn Kiều, uy lực của nó lại lớn như vậy!

Truyền thuyết kể rằng người bị nhốt trong trận trói buộc sẽ cảm thấy sức nặng của hàng trăm cân đè lên, lâu dần chỉ có thể bò dưới đất, giống như Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn, không thể nhúc nhích. Lão đạo Tử Hư vừa mới tiến đến gần trận trói buộc liền cảm thấy một luồng cảm giác ngột ngạt, sắc mặt lập tức đại biến, kéo theo mấy đệ tử bên cạnh lùi lại phía sau.

Còn một đám đồ đệ không kịp né tránh thì bị ánh sáng màu vàng bao phủ, hét lên ngã sõng soài xuống đất.

Nguyễn Kiều thu tay lại, vẻ mặt chán ghét nhìn sáu người trước mặt, ánh mắt dừng lại trên người Lão đạo Tử Hư, thấy vẻ mặt của đối phương lúc trắng lúc xanh, không khỏi cong môi cười: “Không phải chứ? Vậy là hoảng rồi sao? Tôi còn chưa kịp dùng đến thủ đoạn đâu. Trông sư phụ ông có vẻ cũng không ra gì lắm nhỉ.”

“Câm miệng đi con nhóc chết tiệt!” Lão đạo Tử Hư nghiến răng, ánh mắt đột nhiên liếc về phía Thái Vân, Thái Vân há miệng, định nói gì đó nhưng thấy Lão đạo Tử Hư đột nhiên kéo lấy cơ thể Thái Vân, đẩy người về phía trước, miệng thì lẩm bẩm nói gì đó. Theo thời gian trôi qua từng giây từng phút, chỉ thấy trên mặt Thái Vân đột nhiên bốc lên từng luồng khí đen, ngay sau đó đôi mắt của ông ta trở nên đỏ ngầu, cả người tỏa ra một khí thế khiến người ta kinh hãi.

Không xa, ông lão đang tham chiến, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Không ngờ Huyền Thành lại thật sự truyền chiêu này cho đồ đệ.”

Nói rồi, ông lão lập tức nói với Nguyễn Kiều: “Tiểu Kiều Kiều chú ý an toàn, đệ tử của Lão đạo Tử Hư này hiện tại còn mạnh hơn cả ác quỷ trăm năm.”

Năm đó, Huyền Thành là dựa vào chiêu này mà giành được một chiến thắng hiểm hóc. Bí pháp này do Huyền Thành tự sáng tạo, lão ta trộn máu của đồng bọn vào chu sa để viết tiếp bùa giấy, đến lúc đó bùa giấy sẽ có thể cưỡng ép đồng bọn làm theo ý hắn. Trong nhóm mười người, có sáu người đã trúng kế, nếu không phải tự giết lẫn nhau thì cũng không đến nỗi giết một Huyền Thành mà không giết được.

Nguyễn Kiều nhận được lời nhắc, lập tức đáp lại một tiếng, bùa giấy như không cần tiền liên tục ném vào người Thái Vân. Bản thân Thái Vân không có năng lực cao, dù bị khống chế cũng không lợi hại đến mức nào. Nguyễn Kiều nghiến răng, đầu ngón tay thon dài và mảnh khảnh đang cầm bùa giấy đột nhiên biến đổi, kiếm Ô Mộc nằm gọn trong lòng bàn tay, chân đạp bùa ngự Phong, với tốc độ như gió lao thẳng đến tim Thái Vân đâm vào!
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 154: Chương 154



Phụt——

Khi ông ta còn chưa kịp trở tay, Kiếm Ô Mộc bất ngờ đâm thủng một lỗ lớn trên ngực Thái Vân. Sau đó, kiếm Ô Mộc hóa thành tro bụi tan biến nhưng Thái Vân vẫn trừng mắt nhìn Nguyễn Kiều một lúc, cơ thể lại có hành động khác.

Ông lão lập tức nói: “Chặt đầu!”

Lão đạo Tử Hư đột nhiên quay đầu, đôi mắt chứa đầy sự độc ác nhìn chằm chằm vào ông lão, không nói hai lời liền lập tức xông tới. Lão ta đã thay đổi chủ ý, đám lão già này quả nhiên là hiểu biết rộng, vậy mà còn biết cách đối phó với Thái Vân đã bị bí thuật thay đổi. Vậy thì lão ta tuyệt đối không thể để họ ở lại.

Nhưng vừa mới tiến đến gần ông lão, phía sau liền lao ra một bóng người, Nguyễn Kiều vung một nắm bùa giấy, ông lão chân đạp bùa ngự Phong, trong nháy mắt bay lên. Lão đạo Tử Hư lao hụt, vừa quay đầu lại liền thấy một thanh kiếm Ô Mộc đang chĩa thẳng vào mi tâm. Tim đập thót một cái, lão ta vội vàng lùi lại hai bước, triệu hồi Thái Vân.

Nhưng Thái Vân bị thương nặng, hiện tại tốc độ di chuyển đã trở nên cực kỳ chậm chạp, mặc dù sự xuất hiện của ông ta thực sự khiến Lão đạo Tử Hư né được đòn tấn công của Nguyễn Kiều nhưng trong nháy mắt kiếm Ô Mộc của Nguyễn Kiều lại chém đứt đầu Thái Vân.

Lão đạo Tử Hư giật mình: “Con nhóc chết tiệt, quả nhiên có chút bản lĩnh.”

Lão ta liếc nhìn năm đệ tử còn lại bên cạnh, không khỏi lui chân về phía bên cạnh nhưng vô dụng. Khi bái sư, bọn họ đều chủ động cung cấp một bát máu tươi, nếu Lão đạo Tử Hư muốn làm gì đó với bọn họ, bọn họ hoàn toàn không thể ngăn cản. Theo lời Lão đạo Tử Hư niệm chú, trong nháy mắt năm người chắn trước người Nguyễn Kiều, đồng loạt bắt đầu tấn công Nguyễn Kiều.

Vài thanh kiếm Ô Mộc lơ lửng trên không trung, trong không khí liên tục phát ra tiếng xoạt xoạt.

Ánh mắt Nguyễn Kiều trở nên lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vô cùng nghiêm túc, môi khẽ động, mười thanh kiếm Ô Mộc liền từ các hướng khác nhau đột nhiên tấn công về phía năm người. Nhưng năm người cũng có phòng bị, giơ tay vung kiếm Ô Mộc xuống. Chỉ là vừa ngẩng đầu lên, liền phát hiện vô số kiếm Ô Mộc lại xuất hiện!

Nguyễn Kiều nhìn thấy dáng vẻ chật vật tránh né kiếm Ô Mộc của bọn họ, không khỏi nghĩ thầm—— may mà lúc trước trong văn phòng của Hoắc Nam Châu không có việc gì làm, cô đã vẽ rất nhiều bùa biến hóa, không ngờ lúc này lại dùng đến.

Kiếm Ô Mộc lướt qua cơ thể của năm người, dưới lưỡi dao sắc bén, máu tươi từng giọt nhỏ xuống đất, đợi đến khi cả năm người bị thương nặng, thì đột nhiên chuyển hướng, đồng loạt chém đứt đầu năm người.

Ông lão hừ một tiếng: “A Diệt, con gái nhà cậu thật lợi hại. Tuổi còn nhỏ mà đối phó với nhiều người như vậy cũng không sợ hãi, quả là một thiên tài còn mạnh hơn cả cậu. “

Sắc mặt Nguyễn Duệ tái nhợt nhưng khóe miệng cong gần như đến tận mắt: “Quá khen.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 155: Chương 155



Bên này vui vẻ hòa thuận, bên kia Lão đạo Tử Hư tức đến muốn chết. Đệ tử của lão ta thế mà lại tử nạn dễ dàng như vậy, giờ đây chỉ còn lại một mình lão ta. Sau một hồi giao thủ này, lão ta đã vô cùng rõ ràng về năng lực của Nguyễn Kiều, ban đầu còn nghĩ sẽ giải quyết Nguyễn Kiều một cách âm thầm ngay tại đây. Nhưng lúc này lão ta nhận ra có lẽ mình đã hơi đánh giá cao bản thân rồi.

Lão ta thầm nghiến răng, ánh mắt không ngừng tìm kiếm vị trí xung quanh, cân nhắc xem có thể nhanh chóng thoát thân hay không——

Thế nhưng bốn mươi chín lá bùa giấy đã xuất hiện trước mặt lão ta. Lão đạo Tử Hư giật mình, đang định lùi về phía sau thì phía sau lão ta như có mấy chục người đang đẩy, trong đó có một người giơ chân lên dễ dàng đẩy hắn vào trong trận pháp trói buộc!

Nguyễn Kiều thu bùa giấy lại, hơn chục thanh kiếm Ô Mộc từ trên trận pháp trói buộc rơi xuống, mũi nhọn đâm vào cổ tay, mắt cá chân và tim của Lão đạo Tử Hư, gắt gao trấn áp lão ta chặt xuống mặt đất.

Nguyễn Kiều thong thả nhét những lá bùa giấy còn lại vào trong túi, cúi mắt nhìn Lão đạo Tử Hư đang nức nở mặt tái mét, mỉm cười: “Chỉ sợ ông cũng chỉ có thể chống đỡ ở đây được hai mươi năm.”

Ông lão nghe vậy liền bật cười: “Nó ư? Không cần mười ngày đã chết không thấy xác đâu rồi.”

Trán lão ta đen sì một mảng, đủ để thấy nghiệp chướng không ít, những năm này cũng không biết đã làm bao nhiêu chuyện xấu mới có quả báo như vậy.



Sau khi từ biệt thự nhà họ Lâm trở về, Nguyễn Kiều đã sắp xếp chỗ ở cho Nguyễn Duệ và những người khác. Cô đưa Trần Uyển Khanh và Nguyễn Duệ đi gặp cha mẹ nhà họ Trần, sau đó hai vị trưởng bối nói muốn đi dạo quanh đây, đến những nơi họ đã từng đến trước kia, dù sao thì thời gian của họ cũng không còn nhiều nữa. Nhưng nếu có thể, họ muốn dành tháng cuối cùng này ở bên cạnh Nguyễn Kiều nhưng trong lòng họ cũng biết Nguyễn Kiều có cuộc sống riêng nên không định làm phiền quá nhiều.

Nguyễn Kiều cũng không từ chối.

Trình Lê nằm dài trên ghế sofa của biệt thự, biệt thự của Nguyễn Kiều để cho mấy người bạn của Nguyễn Duệ nghỉ ngơi, mấy ngày nay Nguyễn Kiều ở cùng Trình Lê. Thực ra theo lời Trình Lê nói, Nguyễn Kiều hoàn toàn có thể đến ở cùng Hoắc Nam Châu, nhưng cuối cùng cũng bị Nguyễn Kiều bác bỏ——

Mới xác định quan hệ được mấy ngày, đã gặp mặt cha mẹ rồi, giờ lại còn sống chung… có hơi nhanh quá.

Trình Lê chống cằm cười toe toét: “Nhưng mà ngày mai chị phải về nhà cũ một chuyến, hay để Hoắc Nam Châu đến ở cùng emnhé?”

Nguyễn Kiều nhếch miệng: “Ngày mai em đi làm cùng Hoắc Nam Châu.”

Nói đến chuyện này, Trình Lê lại không nhịn được mà cau mày: “Chuyện Hoắc Nam Châu cuối cùng là sao vậy? Anh ta không có em ở bên cạnh là xảy ra chuyện, em có thể trông chừng anh ta một lần hai lần nhưng có thể trông chừng anh ta cả đời sao? Không giải quyết căn bản thì thật sự quá phiền phức.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 156: Chương 156



Nguyễn Kiều cũng thở dài.

Phiền phức thì cũng không sao, cô và Hoắc Nam Châu mới bắt đầu yêu nhau, tuy không muốn thừa nhận nhưng cô cũng biết trong lòng mình vẫn rất thích ở bên Hoắc Nam Châu. Chỉ là… như vậy thì cô thực sự lo lắng cho sự an nguy của Hoắc Nam Châu. Nghĩ đến đây, cô gái nhỏ liền nhíu chặt mày.

Khoảng bốn giờ chiều, Nguyễn Kiều nhận được điện thoại từ Lâm Vũ Tuyên, liền đưa Lâm Vũ Tuyên đi tìm Kỷ Khinh Hoài. Chuyện của Lâm Vũ Tuyên không thể tách khỏi người quản lý, người quản lý thấy Lâm Vũ Tuyên bị cướp mất vai diễn, trong lòng không vui, cũng muốn Lâm Vũ Tuyên nương nhờ kim chủ. Bây giờ sự việc bại lộ, lại biết được sau lưng Lâm Vũ Tuyên còn có Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu, lúc Lâm Vũ Tuyên đệ đơn chấm dứt hợp đồng thì không dám chậm trễ chút nào.

Ngồi trong xe, Lâm Vũ Tuyên đã nhiều lần cảm ơn Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu, sau đó nhớ đến tin tức vừa nhận được: “Lúc tôi đến công ty thì nghe lễ tân nói, Nguyễn Phỉ đã đến công ty bọn họ. Nghe nói là vẫn chưa từ bỏ ý định làm minh tinh nhưng Hách Minh Trạch tự lo còn không xong, căn bản không muốn để ý đến cô ta, cô ta chỉ còn cách tìm đến Thiên Ảnh.”

Nguyễn Kiều nghe xong cũng hơi bất ngờ: “Cô ta đúng là không biết xấu hổ mà.”

“Ừ. Cô có xem tin tức không? Gần đây hợp đồng của Nguyễn Thị liên tục có vấn đề, nợ một khoản nợ lớn. Nguyễn Phỉ cô ta đoán là cũng biết dựa vào Nguyễn Thị không được nữa rồi, lại thấy giới giải trí kiếm tiền nhanh. Dù sao thì scandal cũng là đỏ mà. Nghe nói cô ta vừa đến Thiên Ảnh đã tiếp xúc với một chương trình tạp kỹ gây nhau rất nổi tiếng, ê-kíp chương trình đã đưa cho cô ta không ít tiền.”

Lâm Vũ Tuyên nói đến chuyện này, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ. Đến khi xe dừng lại, cô ta hạ giọng nói: “Ảnh hậu Du Sương cũng ở đó.”

Nguyễn Kiều: “…”

Du Sương à, cô quen.

Chưa kể đến bộ phim kinh dị hợp tác với Phương Hiểu Phong, trước đây Du Sương đã từng hợp tác với nguyên chủ, lúc trả lời phỏng vấn đã hạ thấp nguyên chủ một cách không thương tiếc, thẳng thắn nói diễn xuất không ra gì. Cái miệng của Du Sương này nói lý không tha người, có gì nói nấy, nghe nói bình thường ghét nhất những kẻ giả tạo, cuối cùng thì bạn trai trước của cô ta đã tìm được một người thứ ba, mà người thứ ba kia lại là một đóa hoa sen trắng chính hiệu.

Trong lòng Nguyễn Kiều tính toán xem chương trình tạp kỹ này lên sóng lúc nào, chắc chắn cô phải dành thời gian xem. Đúng lúc này, Kỷ Khinh Hoài gọi điện thoại tới, Nguyễn Kiều vừa nghe máy, anh ta liền hỏi: “Hai người đang ở đâu rồi? Du Sương và người quản lý của cô ta đến văn phòng làm việc rồi, chỉ đích danh tìm Đại sư Nguyễn giải quyết nỗi khổ.”

Nguyễn Kiều: “…”

Du Sương và trợ lý nhỏ ngồi trên ghế sofa trong văn phòng làm việc của Kỷ Khinh Hoài, người trước mặc một chiếc váy dài màu sắc sặc sỡ. Màu đỏ không khiến cô nàng trông già đi, ngược lại càng tôn lên vẻ kiều diễm của ảnh hậu. Nhưng sắc mặt của Du Sương thực sự không được đẹp lắm, người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, biểu cảm dưới lớp kính râm và khẩu trang có chút ngượng ngùng.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 157: Chương 157



Trong đời Du Sương chưa từng nghĩ có một ngày cô nàng sẽ ngồi đợi Nguyễn Kiều, thậm chí còn có việc tới cầu cạnh Nguyễn Kiều. Chỉ cần nghĩ đến lúc hợp tác trước đây, cô nàng đã vênh mặt tỏ thái độ mỉa mai với Nguyễn Kiều, Du Sương chỉ muốn đứng dậy bỏ đi.

Kỷ Khinh Hoài đột xuất bị gọi ra ngoài, phòng nghỉ rộng lớn chỉ còn lại Du Sương và trợ lý nhỏ. Trợ lý nhỏ cũng khá bối rối, cô ta thấu lại gần hỏi nhỏ: “Chị Sương, chị nói xem lát nữa Nguyễn Kiều có làm giá, không thèm để ý đến chúng ta không?”

Du Sương mặt lạnh tanh.

Cũng không phải là không có khả năng.

Năm đó trước mặt nhiều phương tiện truyền thông như vậy cô nàng đã thẳng thắn nói diễn xuất của Nguyễn Kiều không tốt, nếu đổi lại là cô nàng thì cô có thể nhớ cả đời.

Thực ra lời nói của Du Sương cũng không có vấn đề gì, diễn xuất của Nguyễn Kiều đúng là không tốt nhưng nhiều năm như vậy, dám thẳng thắn trước ống kính mà không chút nể mặt như cô nàng thì chỉ có mỗi cô nàng thôi. Tính tình của Du Sương vốn như vậy, không thể thay đổi. Những năm này cái miệng này của cô nàng đã đắc tội không ít người, nếu không phải diễn xuất của cô nàng tốt, năng lực mạnh, chỉ sợ sẽ bị những người mất mặt liên hợp đối phó.

Du Sương suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng chỉ có thể nói: “Thực sự không được thì chúng ta đi tìm đại sư khác.”

Mặc dù Phương Hiểu Phong đã nói với cô nàng hết lần này đến lần khác rằng Nguyễn Kiều thực sự rất lợi hại.

Nhưng nếu người ta không muốn, cô nàng cũng không có cách nào.

Trong lúc chờ đợi như vậy, Nguyễn Kiều và Lâm Vũ Tuyên đến muộn. Cô giao Lâm Vũ Tuyên cho Kỷ Khinh Hoài để hai người bàn bạc chuyện ký hợp đồng với phòng làm việc, còn mình thì đến phòng nghỉ đối mặt với Du Sương. Bất ngờ nhìn thấy Nguyễn Kiều hoàn toàn khác với trước đây, Du Sương cũng ngẩn người. Nhưng sự ngạc nhiên và kinh ngạc của cô nàng đều bị khẩu trang kính râm che khuất, nhất thời Nguyễn Kiều cũng không phát hiện ra.

Nguyễn Kiều gật đầu với cô nàng, chào hỏi: “Ảnh hậu Du, ảnh đế Phương giới thiệu cô đến đây à? Có thể tháo khẩu trang kính râm ra được không, tôi xem cho cô.”

Giọng điệu của cô gái vô cùng bình tĩnh, không nghe ra chút ý kiến nào về cô nàng.

Du Sương xoa xoa mũi, ngoan ngoãn tháo khẩu trang và kính râm ra. Ánh mắt Nguyễn Kiều dừng lại trên mặt cô nàng, mấy giây sau trực tiếp lấy ra một túi gấm: “Ba nghìn một lá bùa, người quen giới thiệu được giảm giá tám phần.”

Du Sương im lặng hai giây, đột nhiên hỏi: “Cô không hỏi tôi tình hình thế nào sao?”

Nguyễn Kiều nói thẳng: “Tôi có thể xem tướng, nếu không nhầm thì ấn đường của cô đen kịt, sắc mặt đã có tướng chết.”

Du Sương há miệng, cô nàng do dự vài giây, gật đầu: “Tôi hai ngày trước ở đoàn phim đóng phim, lúc đó đang đóng thế, dây cáp bị đứt, tôi suýt nữa thì ngã xuống. Sau đó về khách sạn lại suýt bị vòi hoa sen đập cho ngất xỉu, những chuyện như vậy không đếm xuể, tôi nghe Phương Hiểu Phong kể về vấn đề của anh ấy, sợ mình cũng bị nhiễm thứ gì đó dơ bẩn trong biệt thự đó nên muốn cô xem giúp.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 158: Chương 158



“Biệt thự đó có rất nhiều thứ dơ bẩn, bát tự của cô nhẹ, tình hình thực sự có chút nghiêm trọng. Hôm nay cô không đến tìm tôi, qua một thời gian nữa tin tức về cô sẽ bùng nổ trên Weibo và các trang web lớn.” Nguyễn Kiều đưa bùa hộ mệnh cho cô nàng, lại dán lên người cô nàng một lá bùa màu vàng nhạt, không mất mấy phút đã nói: “Được rồi, tiếp theo cô cứ yên tâm.”

Du Sương ngơ ngác nhìn cô: “Vậy là xong rồi sao?”

Nguyễn Kiều: “Bùa hộ mệnh mang theo bên người, phòng ngừa bất trắc. Những thứ khác đã xong.”

Du Sương: “…… Chỉ có hai nghìn bốn?”

Nguyễn Kiều: “Cô đưa tôi hai nghìn bốn trăm triệu cũng được.”

Du Sương: “…”

Vẻ mặt phức tạp chuyển tiền cho Nguyễn Kiều qua Wechat, lúc Du Sương đi, hai mắt vẫn còn viết đầy sự khó tin. Dường như hoàn toàn không ngờ được thời điểm này Nguyễn Kiều không những không làm giá, mà thậm chí còn không có chút ý định trả thù nào, dù sao cũng để cô nàng phá tài tiêu tai chứ? Cô nàng mím môi, nhìn đôi mắt trong veo của cô gái, chân khựng lại, đột nhiên nói: “Tôi xin lỗi cô.”

Nguyễn Kiều ngẩn ra.

Du Sương hít sâu một hơi: “Bất kể lá bùa hộ mệnh cô bán cho tôi có tác dụng hay không, tôi vẫn xin lỗi cô. Trước đây tôi đã nói cô như vậy trước truyền thông, xin cô hãy thông cảm, tính tôi thẳng thắn, có gì nói nấy, là tôi không cân nhắc thấu đáo.”

“Lúc đó diễn xuất của tôi đúng là không ra gì, không cần xin lỗi.”

Du Sương: “…”

Rời khỏi văn phòng làm việc của Kỷ Khinh Hoài, Du Sương và trợ lý nhỏ nhìn nhau, người sau ngập ngừng nói: “Chị Sương, cô Nguyễn Kiều ấy…”

Du Sương kéo thấp mũ lưỡi trai trên đầu xuống, không nói gì.



Những ngày tiếp theo Nguyễn Kiều hầu như đều đi làm cùng Hoắc Nam Châu. Cô từng nghiêm túc suy nghĩ có nên tính cho Hoắc Nam Châu một khoản phí trợ lý riêng hay không. Hôm nay Hoắc Nam Châu họp rất nhiều, Nguyễn Kiều liền ở trong văn phòng anh xem tạp kỹ.

Tạp kỹ đầu tiên Nguyễn Phỉ vào nghề đã phát sóng, hơn nữa còn là hình thức phát sóng trực tiếp, một người một phòng phát sóng trực tiếp, trong thời gian tham gia tạp kỹ mọi thứ đều sẽ được thể hiện trước công chúng.

Nguyễn Kiều mở đầu tiên là phòng phát sóng trực tiếp của Du Sương, quả nhiên là phòng phát sóng trực tiếp của ảnh hậu có lượng người xem rất cao, người hâm mộ tặng quà tặng không ngừng. Máy quay của anh quay phim chĩa vào Du Sương, đối phương đang định thay áo khoác, chỉ thấy cô nàng cẩn thận lấy một chiếc túi gấm trong túi ra, sau đó chuyển sang túi áo khoác khác.

Đạo diễn cười hỏi cô nàng: “Chiếc túi gấm này có gì đặc biệt không?”

Du Sương nghe vậy ngẩn ra hai giây, ngẩng đầu lên nói không mấy quan tâm: “Bùa hộ mệnh, bảo vệ bình an bảo vệ sức khỏe, ai quan tâm có thể tìm Nguyễn Kiều, bên cô ấy có bán.”

Ngừng lại một chút, lại bổ sung một câu: “Tôi và Phương Hiểu Phong đều đã mua, hiệu quả không tệ.”

Đạo diễn: “…”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 159: Chương 159



Trên đầu chậm rãi hiện ra một dấu chấm hỏi.

Nếu anh ta nhớ không nhầm thì mối quan hệ giữa Du Sương và Nguyễn Kiều dường như không tốt lắm. Trước ống kính Du Sương nhắc đến bùa hộ mệnh là của Nguyễn Kiều… có ý gì? Châm chọc Nguyễn Kiều không làm việc đàng hoàng lừa bịp người khác?

Chỉ là sau khi Nguyễn Kiều rời khỏi giới giải trí, Du Sương cơ bản là không liên lạc với đối phương, vậy sao tự dưng lại nhắc đến cô ta?

Người hâm mộ cũng rất sốc.

[Chị sao vậy? Chị bị cái gì nhập vào vậy?]

[Em biết công việc mới của Nguyễn Kiều sau khi cô ấy rời khỏi giới giải trí nhưng… chị Sương nghiêm túc đấy ạ?]

[Chị và Ảnh đế có bị lừa không vậy?! Trời, Nguyễn Kiều quá tàn nhẫn, dám lừa cả Ảnh đế Ảnh hậu?]

[Chị Sương nhớ tải app chống lừa đảo nhé!]

[Ha ha ha. Em đã chuẩn bị báo cảnh sát rồi, chị cần không?]

Ý định ban đầu của Du Sương chỉ là muốn cảm ơn Nguyễn Kiều đã giúp cô quảng cáo. Bởi vì cô nàng phát hiện Nguyễn Kiều thực sự là một bậc thầy, dạo này cô nàng sống rất thuận lợi, không có bất kỳ điều bất ngờ nào nên cô nàng hiểu rõ năng lực của Nguyễn Kiều. Nhưng cô nàng không ngờ rằng quảng cáo của mình lại có tác dụng ngược, cô nàng cau mày, dứt khoát cầm điện thoại lên xem bình luận.

“Không phải lừa đảo đâu, cái này khá tốt, lại không đắt. Tất nhiên rồi, nếu các bạn có nhu cầu thì có thể xem thử, không cần thì không phải lãng phí tiền. Nguyễn Kiều cũng không phải không có tiền.”

“Tôi và Nguyễn Kiều thông đồng lừa tiền của bạn à? Bạn có mấy đồng xu trong người chứ, tôi thiếu tiền đến mức đó sao? Tôi đóng một quảng cáo kiếm được bằng cả đời lương của bạn đấy nhé?”

“Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu có thật không thì tôi làm sao biết được, chúng tôi không thân.”

“Tôi từng mắng cô ấy à? Tôi có mắng nên bây giờ tôi rất hối hận.”

“Nguyễn Phỉ? Nguyễn Phỉ là ai vậy? Không quen, đừng nhắc đến cô ta, chướng mắt.”

Cư dân mạng: “…”

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều hít một hơi, đã hình dung được mức độ bùng nổ của chương trình tạp kỹ này, chẳng trách nhiều đạo diễn thích tìm Du Sương, Du Sương chỉ cần mở miệng là chủ đề bùng nổ.

Cô xoa xoa giữa hai lông mày, quyết định thoát khỏi phòng phát sóng trực tiếp của Du Sương. Nhưng đến khi cô rảnh rỗi lướt Weibo thì cô lại một lần nữa lướt thấy nội dung liên quan đến Du Sương, nội dung do một trang tin lá cải đăng, tiêu đề rất giật gân——

Du Sương Nguyễn Phỉ lần đầu gặp mặt, xuất hiện tranh cãi lớn! Nguyễn Phỉ bị Ảnh hậu mắng khóc!

Nguyễn Kiều: “?”

Nguyễn Kiều mở nội dung ra xem, thực ra cũng không có gì đặc biệt. Nguyên nhân chỉ là mọi người tụ tập lại bàn xem ăn gì, mỗi lần có người đưa ra một món ăn, Nguyễn Phỉ lại tỏ ra phản đối, ‘nhiều dầu quá’, ‘cay quá’, ‘dễ béo, béo rồi thì khó vào đoàn phim’ v.v., những lý do này được cô ta sử dụng rất hùng hồn.

Cuối cùng, cả nhóm xấu hổ muốn chết, còn Du Sương cuối cùng không chịu được nữa, mở miệng là nói một tràng: “Yêu cầu nhiều thế thì lên chương trình tạp kỹ làm gì, về nhà làm tiểu thư của cô đi. Ồ, nhà hết tiền rồi nên chạy ra kiếm tiền à? Người lao động chân chính không có nhiều yêu cầu vớ vẩn như cô đâu, tôi là diễn viên ngày mai còn phải về đoàn phim mà còn không ngại chiều theo người khác, cô có cái đoàn phim khỉ gió gì mà phải vào chứ. Ngày nào cũng lắm chuyện, phiền không? Không chịu được thì cút ngay cho tôi, tiền lương tôi trả cho cô!”
 
Back
Top Bottom