Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 100: Chương 100



Nguyễn Phỉ hài lòng, nụ cười trên mặt càng sâu: “Bác đừng vì những người không liên quan đó mà tức giận. Vừa nãy bác nói bác trai định mở cửa hàng đồ cổ ạ? Vừa hay, nghe nói gần đây cha cháu mới mua được một món đồ tốt, lát nữa cháu sẽ hỏi cha xem có muốn nhượng lại không.”

“Thật sao?!”

“Tất nhiên là thật rồi. Chỉ là cháu không biết cha có muốn nhượng lại không. Dù sao thì ông ấy cũng mới lấy được, còn đang trong thời gian mới mẻ.”

Nhưng nói đến đây, Chu Thanh Yến đã thấy đủ rồi.

Con dâu mình tìm đúng là tốt!

Chu Thanh Yến hài lòng gật đầu, sau đó nhẹ nhàng đẩy vai Hoắc Minh Trạch, nói với anh ta: “Phỉ Phỉ lần đầu đến nhà cũ, trước tiên con hãy dẫn con bé đi làm quen với hoàn cảnh ở đây, có lẽ tối nay chúng ta không về đâu, mẹ sẽ bảo người giúp việc dọn một căn phòng, Phỉ Phỉ cứ ngủ ở phòng bên cạnh Minh Trạch nhé?”

Nguyễn Phỉ cười duyên dáng: “Cháu làm phiền bác rồi.”

Sau đó khoác tay Hoắc Minh Trạch.

Lúc cùng Hoắc Minh Trạch đi về phía khu vườn, Nguyễn Phỉ có vẻ không để lộ cảm xúc nhưng lời nói lại mang theo ẩn ý sâu xa: “Anh Minh Trạch và Kiều Kiều quen nhau lâu lắm rồi đúng không? Không ngờ Kiều Kiều vừa rời khỏi nhà họ Nguyễn là đã không nói chuyện với anh Minh Trạch nữa rồi.”

Bị Nguyễn Phỉ nhắc đến chuyện này, sắc mặt Hoắc Minh Trạch cũng không được tốt lắm.

Anh ta biết lý do.

Nguyễn Kiều đang tránh né.

Nhưng nếu là tránh né thì cô không nên ở cùng với Hoắc Nam Châu – chú của anh ta. Nghĩ đến người chú thường lạnh lùng của mình gọi hai tiếng “Kiều Kiều”, lòng Hoắc Minh Trạch không khỏi khó chịu.

Đặc biệt là anh ta còn nhìn thấy cảnh tiếp theo.

Nguyễn Kiều quay đầu nhìn Hoắc Nam Châu, trong ánh mắt mang theo sự nũng nịu mà Hoắc Minh Trạch chưa từng thấy.

Nghĩ đến đây, Hoắc Minh Trạch có chút đau lòng. Anh ta biết rõ mình và Nguyễn Kiều đã là chuyện quá khứ, anh ta cũng biết so với Hoắc Nam Châu thì Nguyễn Kiều chắc chắn sẽ chọn người sau.

Vì vậy, anh ta chuyển chủ đề: “Mẹ anh nói váy của em là do em tự chọn?”

Nguyễn Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, mọi người đều nói em mặc vào đẹp lắm. Lát nữa anh Minh Trạch sẽ biết thôi. Êi–“

Giọng nói kéo dài, Nguyễn Phỉ chỉ vào cô gái đứng giữa khóm hoa: “Đó không phải Kiều Kiều sao?”

Vừa dứt lời, Hoắc Minh Trạch thậm chí còn không kịp phản ứng, đã nghe Nguyễn Phỉ gọi một tiếng “Kiều Kiều.” về phía đó. Âm lượng không lớn nhưng trong không gian chỉ có bốn người họ lúc này, tai thỏ cũng có thể nghe thấy.

Quả nhiên, Nguyễn Kiều theo bản năng quay đầu lại, khi nhìn thấy Nguyễn Phỉ thì khóe miệng giật giật, lại quay đầu đi. Hoắc Nam Châu đứng bên cạnh cô nghe thấy cô thở dài một tiếng, sau đó cảm thán: “Đây cuối cùng là duyên nợ gì vậy.”

Hoắc Nam Châu cười mà như không cười: “Đối phương rất nhiệt tình.”

Nguyễn Kiều liếc anh một cái, người đàn ông có đôi lông mày thanh tú, anh tuấn, mang theo sức hấp dẫn đặc biệt của đàn ông trưởng thành. Nguyễn Kiều dùng ngón chân cũng có thể đoán được Hoắc Nam Châu, vị tổng giám đốc bá đạo này chắc chắn có không ít người theo đuổi, cô bỗng nhiên thấy hứng thú, tò mò hỏi Hoắc Nam Châu: “Hoắc tiên sinh, trong số những cô gái theo đuổi anh, có kiểu như Nguyễn Phỉ không?”

“Kiểu như Nguyễn Phỉ?”

“Các anh đàn ông thẳng thật sự không nhìn ra được bạch liên hoa và trà xanh sao?”

Hoắc Nam Châu liếc cô ta một cái: “Mắt tôi không mù cũng không điếc.”

Ồ.

Nguyễn Kiều hiểu rồi. Ý anh là anh nhìn ra được.

Nhưng Hoắc Nam Châu vẫn không trả lời câu hỏi của cô, cô há miệng định lặp lại, Hoắc Nam Châu lại nhướng mày: “Vậy Nguyễn tiểu thư có nhìn ra được cháu trai tôi thích ai không?”

Nguyễn Kiều: “… Mắt tôi cũng không mù.”

Nguyễn Kiều vẻ mặt khó tả: “Nếu ánh mắt tôi dính chặt trên người anh, Hoắc tiên sinh có cảm nhận được không? Ồ, có quá nhiều ánh mắt dính chặt trên người Hoắc tiên sinh rồi, chắc chắn anh không cảm nhận được.”

Cô dừng lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Nhưng tôi có thể.”

Mặc dù nói xấu cháu trai trước mặt người chú Hoắc Nam Châu này quả thực không tốt lắm nhưng vì Hoắc Nam Châu và Hoắc Minh Trạch không hợp nhau nên không cần để ý nhiều như vậy.

“Anh biết không? Thật kinh tởm.” Nguyễn Kiều xoa xoa cằm: “Ánh mắt anh ta nhìn tôi cứ như thể chúng tôi từng yêu nhau, rồi vì lý do bất đắc dĩ nào đó mà chia tay vậy, mà anh ta đã có vợ sắp cưới mới nhưng vẫn còn yêu tôi – cái này gọi là gì? Đây chính là kiểu vừa ăn trong bát vừa nhìn trong nồi. Cái này còn gọi là gì nữa? Cái này gọi là đê tiện.”

Hoắc Nam Châu: “… Mặc dù cô không thể trở thành diễn viên nhưng cô có thể trở thành biên kịch đấy.”

Nguyễn Kiều: “?”

Mặt tối sầm lại, Nguyễn Kiều nghiến răng: “Anh cãi tôi làm gì? Không phải anh nên cãi cháu trai anh sao?”

Hoắc Nam Châu nghe đến hai chữ cháu trai thì khịt mũi một tiếng.

Một lúc sau anh mới hỏi: “Vậy hai người từng yêu nhau à?”

Nguyễn Kiều: “Anh có phải không hiểu ý nghĩa của hai chữ từng không? Tôi có mắt nhìn như thế nào chứ? Tổng giám đốc bá đạo như anh, ngoại hình hơn anh ta gấp trăm lần, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt tôi mà tôi cũng không thấy thích anh. Anh ta – cũng – xứng sao?”

Ánh mắt Hoắc Nam Châu lướt qua Hoắc Minh Trạch đã đến gần, đáng tiếc là Nguyễn Kiều nói nhỏ giọng, có lẽ đối phương không nghe thấy.

Anh cong môi, vỗ đầu cô.

Ý tứ sâu xa để lại một câu:

“Mắt nhìn của cô cũng có lúc tốt lúc xấu.”

Nguyễn Kiều chưa kịp suy nghĩ xem lời nói của Hoắc Nam Châu có ý gì thì Nguyễn Phỉ và Hoắc Minh Trạch đã đi tới sau lưng cô.

Nguyễn Phỉ lại ngọt ngào gọi một tiếng “Kiều Kiều”, Nguyễn Kiều cũng không tiện giả vờ không nghe thấy, đành phải quay người lại. Ánh mắt lướt qua người đối phương, cô giấu đi vẻ bất lực trong mắt, hỏi một câu: “Có chuyện gì không?”

Nguyễn Phỉ nghe vậy chỉ cười nói: “Là thế này. Hai ngày nữa là tiệc đính hôn của chị và anh Minh Trạch. Tôi không biết chú nhỏ có nói với em chưa, suy đi nghĩ lại chị vẫn muốn nói với em một tiếng, lúc đó em cũng đến nhé. Vừa khéo dạo này cha mẹ rất nhớ em——em đúng là, cha mẹ đối xử với em tốt như vậy, em nói không liên lạc là không liên lạc
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 101: Chương 101



Nguyễn Kiều: “…”

Cô im lặng hai giây, không nhịn được mở miệng cãi lại: “Vị chị gái này à, có phải chị rất giống mẹ chị, bình thường không thích xem tin tức không. Cô không biết lúc mẹ cô hẹn gặp tôi ở quán cà phê, chú nhỏ của cô cũng ở đó, tận mắt chứng kiến mẹ cô phát điên à?”

Khóe miệng Nguyễn Phỉ cứng lại.

Nguyễn Kiều nhắc nhở như vậy, Nguyễn Phỉ mới nhớ ra. Lúc đó cô ta cũng tưởng bóng lưng trên ảnh là Hoắc Minh Trạch, lúc ở trước mặt mẹ Nguyễn ám chỉ một hồi, ngày hôm sau đối phương liền nhanh chóng đi tìm Nguyễn Kiều. Kết quả là ngày hôm đó đã xảy ra chuyện buồn cười, cảnh tượng mẹ Nguyễn tìm Nguyễn Kiều nói chuyện, ném séc bị người có tâm ghi lại.

Nhà họ Nguyễn bị chế giễu rất lâu, cha Nguyễn biết được sự việc sau đó đã tức giận với mẹ Nguyễn ngay tại chỗ, hôm đó tiếng động trong phòng sách rất lớn, tiếng đồ vật nặng rơi xuống đất nghe rầm rầm, khiến Nguyễn Phỉ cũng giật mình.

Sau đó, mẹ Nguyễn ở nhà một thời gian dài, ngay cả lời mời của mấy vị phu nhân nhà giàu khác cũng không nhận. May mà Nguyễn Phỉ phản ứng đủ nhanh, chủ động đến chỗ cha Nguyễn chịu trận.

Nguyễn Kiều nhìn vẻ mặt của cô ta liền biết cô ta đã nhớ ra, bèn đưa tay vỗ vai cô ta, có phần bất lực cảm thán: “Nguyễn tiểu thư, tôi biết cô là con gái nhà họ Nguyễn, từ nhỏ sống ở nhà họ Trần có lẽ cảm thấy ấm ức. Nhưng cô yên tâm, mấy chục năm tới tôi đảm bảo cô vẫn luôn là con của nhà họ Nguyễn, tôi rất thích nhà họ Trần, cũng rất thích anh trai Trần Diệu này, sẽ không chạy đến tranh giành những thứ không đâu với cô, cô cứ yên tâm. Không có chuyện gì thì chúng ta đừng liên lạc.”

Lời nói của Nguyễn Kiều cũng đủ rõ ràng.

Những ai hiểu tính cách của cô đều biết cô không nói đùa. Nhưng Nguyễn Phỉ sẽ không tin, tại sao Nguyễn Kiều lại đi liên lạc với Hoắc Nam Châu, Trình Huyền? Không phải là vì không phục sao? Người phụ nữ này chỉ nói hay thôi, chắc chắn là vì ở trước mặt Hoắc Nam Châu nên mới giả vờ ra vẻ hiểu chuyện.

Thích nhà họ Trần?

Đây quả thực là câu chuyện cười buồn cười nhất mà cô ta từng nghe.

Nguyễn Kiều hưởng thụ cuộc sống của tiểu thư nhà họ Nguyễn hai mươi năm, nhà họ Trần là cái gì? Nhà họ Trần hoàn cảnh bình thường, chỉ có Trần Diệu học hành khá hơn người, hiện tại cùng bạn học lập một công ty game. Nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng chẳng phải là phá sản rồi sao?

Không biết sau này khi Nguyễn Kiều bị người đòi nợ đánh gãy chân, cô ta còn có thể nói ra câu “Tôi rất thích nhà họ Trần, thích anh trai Trần Diệu này.” hay không.

Nguyễn Phỉ cười lạnh trong lòng, chỉ tỏ ra vẻ mặt vô tội: “Thực sự xin lỗi, chị không mấy khi quan tâm đến tin tức trên mạng, không rõ chuyện này lắm. Nhưng chị vẫn hy vọng Kiều Kiều đến dự tiệc đính hôn của chị, à chị còn mời cả cha Trần và mẹ Trần, dù sao thì họ cũng là cha mẹ nuôi trước kia của chị, chị muốn tiếp đãi họ tử tế.”

Nguyễn Kiều: “…”

Nghe Nguyễn Phỉ nói vậy, Nguyễn Kiều biết cô ta chẳng nghe vào gì cả.

Trợn mắt lên: “Tiếp đãi họ tử tế? Tôi thấy cô giống muốn tức chết họ hơn.”

Lười nói thêm với Nguyễn Phỉ, cô quay đầu nhìn Hoắc Nam Châu đang xem kịch vui, kéo áo anh: “Đi thôi, tìm chỗ nào không có ruồi muỗi, ở đây khó chịu quá.”

Khi nói đến ruồi muỗi, Hoắc Nam Châu không biết có phải cố ý hay không, ánh mắt lơ đãng vô tình lướt qua người Nguyễn Phỉ và Hoắc Minh Trạch, giọng nhàn nhạt: “Đi thôi.”

Hai bóng người nhanh chóng biến mất trước mắt.

Hoắc Minh Trạch đã đến gần Nguyễn Kiều nhưng không nói được lời nào, trong lòng nhất thời có chút bực bội. Anh ta không nhịn được mở to mắt nhìn bóng lưng của Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu. Nguyễn Kiều dáng người mảnh mai, đứng bên cạnh Hoắc Nam Châu giống hệt những cặp đôi khác. Không biết hai người nói gì đó, Nguyễn Kiều nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, lộ ra biểu cảm nũng nịu chán ghét.

Hoắc Minh Trạch nhìn mà ngẩn người.

Trong ấn tượng của anh ta, có người phụ nữ nào lại lộ ra biểu cảm như vậy với Hoắc Nam Châu không?

Không có.

Nhưng chính vì không có nên Nguyễn Kiều mới trở nên đặc biệt.



Bữa tối bắt đầu đúng giờ.

Nguyễn Kiều ngồi cạnh Hoắc Nam Châu, nhận được sự ưu ái của bà cụ, bát trước mặt cô đã đựng thức ăn nhiều đến mức thành một ngọn núi nhỏ. Khóe mắt giật giật, cô vội nói: “Đủ rồi đủ rồi, cháu ăn như vậy là đủ rồi.”

Chu Thanh Yến ngồi đối diện Nguyễn Kiều vốn định im lặng không nói. Nhưng cảnh tượng này thực sự khiến bà ta không thể không lên tiếng: “Mẹ, bây giờ con gái không ăn nhiều đâu, mẹ xem Phỉ Phỉ kìa, buổi tối chỉ ăn có chút xíu.”

Nói rồi lại nhìn Nguyễn Kiều: “Con thấy Nguyễn Kiều đã ăn gần hết một bát rồi.”

Bà cụ nghe vậy lập tức buông đũa: “Cô hiểu cái gì? Cô tưởng ai cũng như cô và con dâu cô à, ngày ngày ở nhà không có việc gì làm sao? Kiều Kiều có công việc, bình thường tốn bao nhiêu sức lực. Bác nghe A Huyền nói, đêm hôm đó cháu và Nam Châu còn nửa đêm đi đến hiện trường, có đúng không?”

Bà cụ biết hai người đến nghĩa trang nhà họ Lận.

Nhưng trước mặt Chu Thanh Yến và Nguyễn Phỉ, bà cụ không muốn nói quá rõ ràng.

Nguyễn Kiều hiển nhiên hiểu, lúc này cũng gật đầu: “Vâng.”

Bà cụ cười nói: “Ăn nhiều chút không sao, cơ thể phải đủ dinh dưỡng, cháu gầy quá rồi. Bác không gắp cho cháu nữa, cháu ăn không hết thì để lại, không sao đâu.”

“Cảm ơn bác ạ.”

Chu Thanh Yến lại bị chặn họng, trong lòng tức tối, cả bữa tối không nói thêm lời nào. Nguyễn Phỉ càng không cần nói, cô ta còn chưa kết hôn với Hoắc Minh Trạch, chỉ có thể coi là người ngoài, không tiện nói chuyện trên bàn ăn. Vì thế Nguyễn Kiều cũng khá hài lòng với bữa tối này.

Ăn tối xong đã là tám giờ rưỡi, bà cụ thấy trời đã tối cũng biết để Nguyễn Kiều ở lại ngủ không tốt lắm, chỉ có thể dặn Hoắc Nam Châu: “Con đưa người về nhà an toàn nhé?”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 102: Chương 102



Nếu lúc này có Trình Huyền ở đây, có lẽ anh ta sẽ nói một câu——Nguyễn Kiều đưa Hoắc Nam Châu về nhà an toàn thì đúng hơn.

Nhưng anh ta không ở đây.

Vì thế Hoắc Nam Châu được giao trọng trách này gật đầu nhẹ, nói: “Con biết rồi.”

Ghế phụ của Hoắc Nam Châu đối với Nguyễn Kiều mà nói đã quen thuộc không thể quen thuộc hơn, bà cụ thấy động tác cô nhanh nhẹn không chút do dự lên xe, nụ cười trên mặt không lộ dấu vết càng sâu hơn.

Đúng, chính là trạng thái này.

Âm thầm để Nguyễn Kiều làm quen với mọi thứ của anh.

Sau này chẳng phải dễ nói chuyện hơn sao?

Mặc dù đứa con trai này của bà cụ gần ba mươi năm chưa từng yêu đương, vẫn là một chú chó độc thân nhưng đến lúc cần thông minh thì vẫn rất thông minh. Điểm này đáng khen, hẳn là thừa hưởng hoàn hảo chỉ số thông minh của bà cụ.

Tốt lắm, tốt lắm.

Thấy Nguyễn Kiều hạ cửa sổ xe, bà cụ tiến lên một bước vẫy vẫy điện thoại của mình: “Kiều Kiều à, rảnh thì liên lạc thường xuyên nhé. Chúng ta kết bạn trên WeChat rồi, đừng có không nhận ra bác đấy.”

Nguyễn Kiều nghe vậy liền nở nụ cười: “Sẽ không đâu.”

Sau đó bà cụ lại nháy mắt với cô: “Yên tâm, bùa bình an cháu tặng bác, chắc chắn bác sẽ mang theo bên người. Sau đó nếu có việc làm ăn, bác sẽ lập tức giới thiệu cho cháu, để cháu kiếm được nhiều tiền.”

Nguyễn Kiều liên tục gật đầu.

Xe rời khỏi biệt thự nhà họ Hoắc, cô nhìn bà cụ trong gương chiếu hậu, trong lòng lại có chút không nỡ. Mặc dù hôm nay cũng là lần đầu tiên cô gặp bà cụ nhưng tính cách của bà cụ này thực sự rất hợp khẩu vị của cô.

Cũng không biết sao lại sinh ra Hoắc Nam Châu có tính cách lạnh lùng như vậy.

Có phải giống ông cụ Hoắc không?

Đáng tiếc hôm nay ông cụ Hoắc không có nhà.

Không gặp được.

Nguyễn Kiều quay đầu nhìn Hoắc Nam Châu, người đàn ông đang tập trung lái xe, đôi mày sâu sắc dưới ánh đèn thoáng chốc trở nên cực kỳ điển trai, Nguyễn Kiều không nhịn được nhìn thêm hai lần – ngắm trai đẹp không phạm pháp.

Nhưng chàng trai đẹp lại cảm nhận được, lông mày dài nhướng lên, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: “Nhìn gì thế?”

“Nhìn anh đẹp trai.” Nói xong, Nguyễn Kiều chống cằm trắng như tuyết, khá tò mò: “Trước kia không phải anh Trình đã lấy bùa đào hoa của tôi tặng anh sao? Không đưa cho anh à? Dạo này anh không gặp bông hoa nào à?”

“Không có bông hoa nào.”

Kiều Kiều lại có một con.

Hoắc Nam Châu thu hồi tầm mắt, không nói thêm gì nữa. Nguyễn Kiều ở bên cạnh nghe vậy lại cau mày, trong lòng bắt đầu nghi ngờ không ngừng – có phải bùa đào hoa cô vẽ không đúng không? Hay là treo sai chỗ rồi?

Nghĩ vậy, cô liền trực tiếp hỏi: “Vậy anh treo bùa đào hoa ở đâu?”

Hoắc Nam Châu: “Trịnh Huyền tiện tay để ở văn phòng rồi.”

Dừng lại một chút, anh đột nhiên hỏi: “Vậy cô có muốn đến xem không?”

Hử?

Nguyễn Kiều ngẩn người một giây mới phản ứng lại. Hoắc Nam Châu là hỏi cô có muốn qua tự mình sắp xếp lại hay không. Nhưng ngay sau đó, cô lại càng ngây ra. Không phải là Hoắc Nam Châu không muốn tìm đối tượng sao? Sao đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ?

Nguyễn Kiều nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra được lý do, vì vậy quay đầu hỏi: “Cho bao nhiêu tiền? Tôi nói cho anh biết, bùa đào hoa tuy rẻ nhưng vị trí đặt rất quan trọng! Nếu đặt không tốt, đến lúc đó có thể sẽ thu hút đối tượng không tốt, như vậy thì cuộc sống sau này của anh cũng không thuận lợi rồi–“

Trong lời nói đều là ý muốn moi tiền.

Hoắc Nam Châu đưa tay xoa xoa giữa trán, có chút buồn cười hỏi: “Vậy cô định giá bao nhiêu?”

Nguyễn Kiều giơ ngón tay, ra hiệu là hai.

Hoắc Nam Châu: “Hai trăm vạn? Ngày mai qua đi.”

Nguyễn Kiều giật mình, vỗ mạnh vào ghế: “Hai nghìn tệ!”

Hoắc Nam Châu: “…”

Im lặng hai giây, Hoắc Nam Châu nhỏ giọng hỏi: “Cô có biết căn biệt thự ven sông và viên kim cương hồng kia, vòng ngọc bích mà mẹ tôi tặng cô trị giá bao nhiêu không?”

Nguyễn Kiều: “?”

Hoắc Nam Châu chậm rãi nói: “Dạo trước có người muốn mua căn biệt thự đó, trả giá mười tỷ. Bộ kim cương hồng tôi đấu giá kia có giá sáu mươi triệu, vòng ngọc bích là tám mươi triệu.”

Nguyễn Kiều: “…”

Đèn đỏ, Hoắc Nam Châu đạp phanh, quay đầu ung dung nhìn cô: “Cô còn tính lấy tôi hai nghìn tệ tiền công nữa sao?”

Nguyễn Kiều: “……”

Nguyễn Kiều nắm chặt dây an toàn, mở cửa sổ hít thật sâu hai hơi không khí trong lành bên ngoài để tránh bị ngạt thở. Cô nghiêm mặt nói: “Anh có thấy hai nghìn mới phù hợp với mức giá của tôi hơn không?”

“Không thấy.”

Hoắc Nam Châu nhàn nhạt nói.

Trong lúc hai người nói qua nói lại, Hoắc Nam Châu đã đỗ xe tại khu dân cư Cẩm Đường. Ánh mắt lướt qua mấy tay săn ảnh, ngày nào cũng canh chừng không biết chán, khi Nguyễn Kiều xuống xe, Hoắc Nam Châu nhắc nhở một câu: “Căn biệt thự bên kia có thể vào ở bất cứ lúc nào, ngày mai hoặc ngày kia cô tìm một công ty chuyển nhà là có thể chuyển vào rồi. Ở đây không an toàn lắm.”

Nguyễn Kiều thầm nghĩ anh còn không biết trước đây khu dân cư Cẩm Đường này còn có một con ma nữa, thế mà cũng nói ở đây không an toàn.

Cô chỉ ừ một tiếng, vẫy tay với Hoắc Nam Châu.

Trước khi đi, cô rút ra một lá bùa ước gì được nấy, thổi một hơi, phì một cái biến thành một con búp bê nhỏ giống hệt cô, đang cúi người làm dáng cảm ơn.

“Tặng anh, anh Hoắc.”

Bóng lưng của cô gái nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt.

Nhưng ánh mắt của Hoắc Nam Châu vẫn luôn hướng về con búp bê nhỏ đó.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn tròn vo, đặc biệt đáng yêu. Anh đưa tay khẽ chạm vào, bụp một cái là vỡ tan.

Tiếc quá.

Anh nghĩ.

Vào ngày thứ hai, sau khi cô nhìn thấy từ khóa nổi bật trên top tìm kiếm Weibo [Đêm khuya, Hoắc Nam Châu đưa đón Nguyễn Kiều về chung cư, tình cảm vô cùng thân mật] Ý định không chuyển nhà của Nguyễn Kiều đã hoàn toàn tan vỡ.

Cô nhìn chằm chằm vào từ khóa tìm kiếm này trong hai phút, mặt không biểu cảm đăng Weibo: Cảm ơn, chuẩn bị chuyển nhà rồi.

Từ sáng sớm Trình Huyền đã chờ tin nhắn của Nguyễn Kiều, đột nhiên nhìn thấy bài đăng trên Weibo này, anh ta suýt ngất vì cười. Ngay sau đó, trong nhóm anh ta đã @ Nguyễn Kiều, hỏi cô: Chuyển nhà thật hay giả thế? Có cần tôi giúp không?
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 103: Chương 103



Nguyễn Kiều: Thật.

Trình Lê cũng hỏi: Tôi nghe dì nói dì ấy tặng cô một căn biệt thự ở Vọng Tây Lâu à? Có phải cô chuyển đến đó không? Vừa hay tôi cũng có một căn nhà ở đó, chúng ta có thể làm hàng xóm rồi!

Việc Trình Lê có bất động sản ở Vọng Tây Lâu, Nguyễn Kiều không thấy bất ngờ chút nào. Hôm qua về nhà, cô còn lên mạng tra, Vọng Tây Lâu là khu nhà của nhà họ Hoắc, một mét vuông đã bán với giá hơn ba mươi vạn, diễn giải hoàn mỹ nỗi bi ai của việc cả đời vất vả phấn đấu nhưng cuối cùng ngay cả một cái nhà vệ sinh cũng không mua nổi.

Nhưng vì là khu nhà của nhà họ Hoắc, tặng Trình Lê một căn thì cũng là chuyện bình thường.

Chỉ là, Nguyễn Kiều trả lời: Trước đây Thịnh Hàng đã cho tôi một căn biệt thự nhỏ, tôi ở đó là được rồi.

Thực ra Nguyễn Kiều không muốn nhận những thứ mà bà cụ Hoắc tặng cho lắm——

Bà cụ tặng nhiều quá.

Cô có hơi lo.

Nguyễn Kiều nghĩ, cúi đầu nhìn vào nhóm chat. Trình Huyền gửi rất nhiều dấu chấm hỏi, sau đó lại nói: Vậy thì có gì khác so với việc ở chỗ ban đầu của cô chứ? Thịnh Hàng là Thịnh Hàng của công ty bất động sản Thịnh Hàng phải không? Bất động sản của họ làm sao so được với Vọng Tây Lâu.

Trình Lê cũng khuyên: Đúng vậy, chị đã tra rồi, căn biệt thự nhỏ mà em nói cách chỗ chị ở xa lắm. Sau này chị tìm em rất bất tiện. Đúng rồi, em biết không? Dạo gần đây tên ngốc Phí Nghiêm Thanh lại chạy đến tìm chị. Em chuyển đến ở với chị, chị sẽ yên tâm hơn.

Nguyễn Kiều:…

Trình Huyền: Dạo này tôi hơi nhiều việc, bên kia anh trai cô Trần Diệu đang lên kế hoạch cho một trò chơi mới, tôi định qua xem sao. @Nguyễn Kiều Cô giúp tôi trông chừng Trình Lê nhé.

Nguyễn Kiều:…

Nói đến nước này, Nguyễn Kiều không tiện từ chối.

Vì vậy, cô vừa đồng ý, Trình Lê và Trình Huyền đồng loạt nói: Tí nữa sẽ chuyển nhà giúp cô!

Thoát khỏi nhóm chat, Trình Huyền bấm vào tài khoản WeChat của chị gái mình, gửi một dấu chấm hỏi rất lớn: Con chó Phí Nghiêm Thanh đó lại tìm chị à? Tên ngốc kia dạo này chưa ăn đủ đòn phải không? Nó đã nhận hết đống rát của công ty chưa?

Trình Lê:… Tên đó không tìm chị.

Trình Huyền: “…”

Ồ, hiểu rồi.

Sau khi xác định sẽ giúp Nguyễn Kiều chuyển nhà, chị em nhà họ Trình hành động rất nhanh, chiều hôm đó liền gọi ngay công ty chuyển nhà, chuyển hết đồ đạc của Nguyễn Kiều đến Vọng Tây Lâu. Trước khi bước vào biệt thự Vọng Tây Lâu, Nguyễn Kiều vẫn còn hơi do dự. Không hiểu sao, cô cứ cảm thấy như bước vào đó là dẫm một chân vào hố sâu vậy.

Trình Huyền đứng cạnh cô, thấy dáng vẻ của cô không khỏi bật cười: “Có phải cô cảm thấy căn nhà mà nhà họ Hoắc tặng cô quá đắt không? Có gì đâu. Biệt thự bên Vọng Tây Lâu này, nhà họ Hoắc cũng không bán được bao nhiêu, chủ yếu là tặng người khác. Hơn nữa, bà cụ lại hào phóng như thế, cô đừng nghĩ nhiều. Nếu thực sự thấy áy náy thì hai ngày nữa Hoắc Nam Châu tham dự tiệc đính hôn của Hoắc Minh Trạch mà không có bạn gái, cô đi lấp lỗ hổng giúp cậu ta chút.”

Nguyễn Kiều: “?”

Sao tự nhiên lại nói đến bạn gái rồi.

Ánh mắt Nguyễn Kiều rõ ràng có chút không tin, mắt trái viết “Anh đừng lừa tôi”, mắt phải viết “Tôi rất thông minh”, sau đó nói: “Hoắc Nam Châu còn lo không tìm được bạn gái sao? Chỉ cần anh ta mở lời, những người muốn làm bạn gái anh ta có thể xếp hàng từ Yến Kinh ra nước ngoài.”

Trình Huyền nghĩ, chẳng phải vì cậu ta không muốn sao?

Khóe miệng anh ta giật giật vẻ bất lực, anh ta vỗ đầu Nguyễn Kiều: “Cô chỉ cần nói có đồng ý hay không đi.”

Nguyễn Kiều xua tay: “Để rồi nói sau.”

Lỡ như Hoắc Nam Châu không cần bạn gái, mà cô lại chủ động đến thì chẳng phải rất ngại sao? Hơn nữa, tin đồn của hai người bọn họ… xem ra là không cứu vãn được rồi.

Nguyễn Kiều nghĩ đến từ khóa tìm kiếm hot vào sáng nay, không nhịn được trợn mắt.



Công ty chuyển nhà làm việc rất nhanh, thêm vào đó Nguyễn Kiều chuyển đến khu dân cư Cẩm Đường không lâu, trong nhà cũng không có nhiều đồ đạc gì nên chỉ trong vài giờ là đã chuyển hết đồ đạc đến biệt thự Vọng Tây Lâu.

Khoảng sáu giờ tối, Nguyễn Kiều nhìn chị em nhà họ Trình mở hộp cuối cùng. Trán của hai người đều lấm tấm mồ hôi, chuyện này không khỏi khiến Nguyễn Kiều cảm thán sâu sắc trong lòng——

Cô đã gặp may mắn gì thế này.

Lại có một ngày, cậu ấm và tiểu thư nhà giàu như Trình Huyền, Trình Lê lại giúp cô chuyển nhà.

Vì vậy, Nguyễn Kiều lập tức nói: “Thế này, chúng ta đi ăn tối nhé? Hai người muốn ăn gì? Hôm nay tôi mời, đừng khách sáo với tôi.”

Trình Lê thực sự không khách sáo với Nguyễn Kiều, cô ta nói luôn: “Lẩu Dương Phòng, tôi thèm quá.”

“Đi thôi đi thôi!”

Kết quả là vừa mới bước ra khỏi cửa, họ đã thấy Hoắc Nam Châu chỉ mặc áo sơ mi và quần tây từ một bên đi tới, anh nhìn thấy họ cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhướng mày, giọng nói trầm thấp: “Xử lý xong rồi à?”

Trình Huyền và Trình Lê rõ ràng là biết anh sẽ đến, người trước người sau lẩm bẩm: “Sớm bảo anh đến giúp thì tan làm sớm đi, anh xem bây giờ mấy giờ rồi. Tôi thấy anh chỉ muốn đến ăn thôi.”

Nghe vậy, Hoắc Nam Châu lập tức hiểu ra họ ra ngoài là vì chuyện gì.

Vì vậy, anh rất bình tĩnh hỏi: “Vậy nếu tôi đi cùng có phiền không?”

Không cần Trình Huyền và Trình Lê thuyết phục, Nguyễn Kiều lập tức nói: “Không phiền không phiền.”

Dù sao cũng đã ở trong ngôi nhà trị giá vài tỷ của người ta, mời người ta ăn một bữa lẩu đắt tiền thì sao chứ? Đây chính là phép lịch sự!

Cuối cùng là Trình Huyền lái xe, Trình Lê ngồi ghế lái phụ, Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu ngồi phía sau. Xe rộng rãi, Nguyễn Kiều không cần phải ngồi sát Hoắc Nam Châu. Cô mở cửa sổ xe, gió đêm khá lớn, thổi qua Nguyễn Kiều, đưa mùi hương dầu gội nhàn nhạt trên người cô đến trước mũi Hoắc Nam Châu.

Đầu mũi khẽ động, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, những ngón tay đặt trên đầu gối của Hoắc Nam Châu khẽ động. Anh khẽ nghiêng đầu, giả vờ vẫn nhìn về phía trước nhưng thực chất ánh mắt đã hướng về phía Nguyễn Kiều. Cô gái áp nửa khuôn mặt vào cửa sổ xe, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 104: Chương 104



Sắc mặt Hoắc Nam Châu hờ hững, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt của Trình Huyền đang nhìn rõ mồn một dáng vẻ của anh qua kính chiếu hậu. Ngay lập tức, trong lòng anh ta khẽ lè lưỡi, không nhịn được bật cười——

Sao anh ta cảm thấy, hình như là sắp thành sự thật rồi?

Nghĩ đến đây, Trình Huyền đột nhiên nhớ đến việc Nguyễn Kiều nói ngày mai sẽ đến văn phòng của Hoắc Nam Châu, anh ta mở lời nhắc đến chuyện này, cũng thuận lợi kéo suy nghĩ của Hoắc Nam Châu trở về. Người đàn ông cụp mắt xuống, có vẻ hơi ngạc nhiên vì đã nhìn Nguyễn Kiều rất lâu. Sau đó, anh nghe Nguyễn Kiều giải thích: “Anh Hoắc nói anh không đặt bùa đào hoa ở đúng vị trí, bùa đào hoa này không có tác dụng nên ngày mai tôi đến xem thử.”

Trình Huyền: “?”

Thật hả?

Nhưng anh ta nhớ mình đã chọn một trong những vị trí mà Nguyễn Kiều nói để đặt mà.

Ánh mắt sâu kín nhìn Hoắc Nam Châu, anh ta cười lạnh trong lòng.

Sau đó lại khịt mũi.

Anh ta nghĩ.

Xem ra bùa đào này có tác dụng lắm đấy.

Nhìn xem, không phải cây sắt này đã nở hoa rồi sao?

Trình Huyền vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, cho đến khi trong kính chiếu hậu, ánh mắt anh ta và Hoắc Nam Châu chạm nhau, Hoắc Nam Châu vừa cười vừa không cười, cong môi: “Cậu không lái xe tử tế, còn nhìn cái gì?”

Trình Huyền: “Nhìn cậu đẹp trai.”

Nguyễn Kiều ôm lấy ghế trước, ngẩng cổ: “Đây là lý do anh không tìm bạn gái à?”

Trình Huyền ngẩn người một giây, sau đó sắc mặt đại biến: “Mẹ kiếp, đừng nói bậy bạ. Tôi chỉ đơn giản là không muốn tìm bạn gái, đơn giản là không muốn yêu đương thôi!”

Nguyễn Kiều chu môi: “Chỉ đùa thôi mà, anh kích động quá.”

Xe đến cửa hàng lẩu, bốn người cùng nhau vào phòng riêng, gọi nồi lẩu uyên ương. Trình Huyền và Hoắc Nam Châu, hai người đàn ông này không ăn cay, Nguyễn Kiều và Trình Lê ngồi bên nồi lẩu cay, cô ta ngẩng đầu còn nhìn Hoắc Nam Châu với vẻ chán ghét, như thể đang nói——Nếu anh ăn cay thì không đến nỗi chỉ ngồi đối diện Nguyễn Kiều.

Hoắc Nam Châu: “…”

Tâm tư của hai người này thực sự quá rõ ràng, chỉ có Nguyễn Kiều là không phát hiện ra gì.

Hoắc Nam Châu xoa xoa mi tâm.

Nhưng anh thấy ngồi đối diện Nguyễn Kiều cũng không tệ, ngẩng mắt lên là có thể nhìn thấy đôi môi đỏ ửng vì cay của cô gái. Nguyễn Kiều nheo mắt, không ngừng dùng tay quạt gió, khóe mắt thậm chí còn rướm lệ. Nhưng dù vậy, vẫn phải nói với Trình Lê bên cạnh một câu: “Ngon lắm. Quả nhiên, quán này ngoài đắt ra thì không có nhược điểm nào khác!”

Trình Lê gắp một miếng dạ dày vừa mới luộc trong nồi lẩu cay vào bát cô, nghiêm túc nói: “Bảo bối, đắt không phải là nhược điểm của họ, mà là vấn đề của chúng ta.”

Nguyễn Kiều nước mắt lưng tròng: “Chị Lê nói đúng quá!”

Trình Lê xoa đầu cô, nước mắt chảy còn nhanh hơn Nguyễn Kiều: “Dù sao cũng lớn hơn em hai mươi tuổi.”

Nói như vậy, nước mắt như thể rơi nhiều hơn.

Hoắc Nam Châu đối diện giật mình, dời mắt đi.

Nguyễn Kiều và Trình Lê ăn xong lẩu thì vào trong nhà vệ sinh trang điểm lại, Nguyễn Kiều nhìn mình trong gương, soi kỹ một lúc, sau khi bị hơi nóng làm cho má ửng hồng, cô lẩm bẩm: “Không cần tô son, tự nhiên là đẹp.”

Trình Lê nhịn không được bật cười, đang định nói thì sau lưng có tiếng nói: “Chị Lâm, chị xem tin hot trên mạng chưa? Không phải có tin đồn nhỏ nói rằng Nguyễn Kiều không định phát triển trong giới sao? Sao mấy ngày nay vẫn không ngừng có tin đồn thế này. Quan trọng nhất là người đồn tin đồn với cô ta lại là người nhà họ Hoắc.”

Giọng điệu chua loét.

Người biết thì biết đây là nhà vệ sinh.

Người không biết còn tưởng là quán cá chua.

Trình Lê nheo mắt, vừa khéo người bị gọi là chị Lâm cũng lên tiếng. Người đó cười khẩy một tiếng, sau đó nói: “Không phải là phát triển rất tốt sao? Trước đây tuy rằng diễn xuất có hơi tệ nhưng kiêu ngạo lắm, ai tìm cô ta để tạo nhiệt độ cũng không đồng ý. Bây giờ không có nhà họ Nguyễn chống lưng, liền đi câu dẫn Hoắc Nam Châu. Cũng không nghĩ mình là ai, Hoắc Nam Châu là ai. Tôi đoán rằng, không bao lâu nữa, cô có thể thấy tin tức cô ta bị Hoắc Nam Châu đá.”

“Đúng không? Tôi cũng thấy vậy. Người đó dựa vào đâu mà Hoắc Nam Châu lại thích chứ?”

“Chỉ dựa vào việc Nguyễn Kiều xinh đẹp, tính cách tốt, còn biết xem tướng bói toán, cô là cái thá gì? Hoắc Nam Châu thích ai thì liên quan gì đến cô mà ở đây ba ba ba? Có miệng là ghê gớm lắm à?”

Trình Lê cười lạnh nhìn hai người nói chuyện, cũng trong nháy mắt nhìn rõ diện mạo của hai người, lớp trang điểm lòe loẹt kia làm người ta đau mắt.

Trên mặt cô ta lập tức lộ ra vẻ chán ghét.

Rõ ràng là hai người nói chuyện kia lại không ngờ rằng có người trong nhà vệ sinh, cũng không ngờ rằng đối phương lại cố tình lên tiếng phản bác họ, lập tức cũng nổi giận: “Cô lại là cái thá gì? Chúng tôi nói chuyện ở đây thì liên quan gì đến cô?”

Tiếp đó, ánh mắt liếc nhìn Nguyễn Kiều bên cạnh Trình Lê, chỉ ngẩn ra vài giây, liền bật cười: “Ồ, hóa ra là bạn của Nguyễn Kiều à? Chậc chậc chậc, thế nào, tôi vừa nói có sai không? Chẳng lẽ cô không câu dẫn Hoắc Nam Châu? Nhưng mà… Hoắc Nam Châu chỉ cho cô tiền đi ăn lẩu thôi à? Vậy thì keo kiệt quá ha ha ha.”

Nguyễn Kiều: “?”

Cô nói Hoắc Nam Châu keo kiệt?

Hoắc Nam Châu nghe được chắc tức chết.

Cô nở một nụ cười với đối phương: “Cũng không đến nỗi keo kiệt lắm, chỉ là tuy rằng vẫn chưa xác định quan hệ nhưng đã tặng một căn biệt thự ở ven sông, một bộ kim cương hồng, một chiếc vòng ngọc bích mà thôi. Không đáng bao nhiêu tiền, chỉ hơn một tỷ thôi.”

Hai người phụ nữ: “…”

Trình Lê: “…”

Hoắc Nam Châu đã từng nói rằng Nguyễn Kiều không thích hợp phát triển trong giới giải trí, sự thật đúng là như vậy. Suy cho cùng trong mắt Trình Lê, Nguyễn Kiều buông ra những lời đó thì chính là kệch cỡm, hết sức kệch cỡm.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 105: Chương 105



Nhưng không thể phủ nhận là hiệu quả tốt.

Người phụ nữ bị gọi là chị Lâm kia mắt đỏ hoe, chỉ thẳng vào mũi Nguyễn Kiều hồi lâu, những ngón tay dưới móng tay sơn đỏ ửng run rẩy không ngừng, mới mắng được một câu: “Cô đắc ý cái gì? Người như cô chỉ xứng làm đồ chơi thôi. Nếu không phải vì khuôn mặt đó thì cô tưởng mình lấy được tỷ sao? Nhân lúc còn trẻ thì mau chóng kiếm thêm được ít tiền đi!”

Nguyễn Kiều nhìn cô ta, cười mà như không cười: “Tiếc là cô không có được khuôn mặt này.”

Chị Lâm nghiến răng.

Gặp được Nguyễn Kiều ở đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhìn dáng vẻ này thì rõ ràng Nguyễn Kiều cũng không nhận ra cô ta rồi. Cô ta là một hot girl mạng, trước kia từng đóng vai nha hoàn bên cạnh Nguyễn Kiều, tuy không phải là vai chính nhưng vì là vai thân phận nên đất diễn cũng khá nhiều. Lúc đó cô ta đã thấy Nguyễn Kiều không vừa mắt, cô ta gọi cô là Kiều Kiều nhưng cũng không thấy Nguyễn Kiều đối xử với mình có gì đặc biệt. Cô ta còn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Kiều tặng đồ cho một diễn viên khác đóng vai hầu gái của cô nhưng lại không tặng cho cô ta.

Lúc đó cô ta đã thấy trong lòng không được thoải mái.

Sau đó nghe nói Nguyễn Kiều là con gái bị bế nhầm của nhà giàu, cô ta cười suốt một đêm, còn đi uống rượu ăn mừng với bạn bè. Nhưng ai mà ngờ được, cô thoát khỏi nhà họ Nguyễn rồi lại đi quyến rũ Hoắc Nam Châu. Còn cô ta, cũng tiến bộ rồi, từ một nha hoàn nhỏ bé trở thành nữ thứ trong phim truyền hình, cô ta cho rằng mình có thể coi thường Nguyễn Kiều rồi, kết quả——

Kết quả là kim chủ mà Nguyễn Kiều đang dựa dẫm còn xuất sắc hơn cô ta!

Tiền Lâm tức muốn chết: “Tôi xem cô đắc ý được đến bao giờ! Thể loại người như cô sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi.”

Nguyễn Kiều nghe vậy giọng điệu nhàn nhạt: “Không sao đâu, dù sao hơn tỷ cũng đã vào tay rồi.”

Tiền Lâm: “…”

Tiền Lâm và người phụ nữ kia nhàn nhã đi đến, rồi lại phải tức giận bỏ đi. Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng lộp cộp nghe chói tai vô cùng. Nguyễn Kiều rất bình tĩnh rửa tay lại, lau sạch rồi vứt giấy vào thùng rác, quay đầu hỏi Trình Lê: “Đi rồi sao?”

Trình Lê: “…… Đi rồi. Nhưng mà nói thật, cái miệng của em đúng là không chịu thiệt.”

Nguyễn Kiều cười tủm tỉm: “Cũng tạm thôi. Có lẽ chị không biết quãng thời gian huy hoàng năm xưa của em. Hồi tiểu học, lớp chúng em nam nữ đại chiến, cái miệng này của em đã làm biết bao nam sinh khóc thét. Chậc chậc chậc, có mấy đứa bây giờ gặp em còn đầy ám ảnh.”

Trình Lê: “…”

Thì ra đây là lý do cô độc thân.

Nhưng mà lời Hoắc Nam Châu nói… hẳn là chịu đựng được chứ nhỉ?

Trong lòng suy nghĩ lung tung, Trình Lê cúi thấp mày mắt đi theo Nguyễn Kiều ra ngoài nhưng rất nhanh cô ta phát hiện Nguyễn Kiều dừng bước, cô ta nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước mặt, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Kiều với vẻ mặt đắc ý đã cứng đờ, không nhịn được bật cười.

Cô ta cũng không ngờ, hai người đàn ông này không ngồi trong phòng riêng, thế mà lại chạy ra đứng chờ ở hành lang. Tiếc là chỗ rẽ này lại là nhà vệ sinh, đừng mong nhà vệ sinh cách âm tốt thế nào, huống hồ cửa nhà vệ sinh còn mở toang.

Nguyễn Kiều hiển nhiên cũng ý thức được điều này, vẻ mặt cứng đờ khóe mắt giật giật, lắp bắp hỏi: “Hai người đến từ lúc nào thế?”

Trình Huyền phất phất tay: “Ồ, vừa mới thôi. Nghĩ đến tối nay ăn no quá nên đứng dậy đi lại một chút.”

Kết quả đi lại đến đây à?

Nguyễn Kiều thầm chửi thề trong lòng, không đợi Trình Huyền nói hết, trong lòng cô đã biết đại khái hai người này hẳn là vừa vặn không nghe thấy cô nói chuyện với cô Lâm kia. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô và Hoắc Nam Châu có tin đồn tình ái tràn lan nhưng dù sao đó cũng chỉ là những câu chuyện mà giới truyền thông bịa đặt để câu view, cô và Hoắc Nam Châu trong sạch –

Ngay sau đó, bên tai Nguyễn Kiều vang lên câu bổ sung của Trình Huyền: “Sau đó nghe thấy cô nói hai người chưa xác định quan hệ nhưng Hoắc Nam Châu đã tặng cô hơn tỷ rồi.”

Vẻ mặt vừa mới thả lỏng của Nguyễn Kiều lại cứng đờ, cô quay đầu nhìn Trình Huyền đang nói chuyện, Trình Huyền nhìn cô với vẻ mặt vô tội.

Nguyễn Kiều: “…”

Chết tiệt.

Trên đời này còn có chuyện gì xấu hổ hơn thế này nữa không?

Không có!

Có lẽ vì bị kíc.h thích nên khoảng thời gian sau Nguyễn Kiều hơi khép kín. Ngồi trên xe của Trình Huyền, cô trực tiếp dán một lá bùa tàng hình lên trán, thoáng nhìn còn tưởng cô đã nhảy xe. Mặc dù qua kính chiếu hậu không nhìn thấy mặt Nguyễn Kiều nhưng Trình Huyền vẫn an ủi: “Không sao đâu Kiều Kiều, chúng ta là quan hệ gì chứ? Có gì mà phải ngại chứ. Hoắc Nam Châu cũng không để ý đâu, phải không Hoắc Nam Châu.”

Cuối cùng cũng được gọi tên, khóe môi của tổng giám đốc họ Hoắc cong lên một độ cong vừa cười vừa không cười, đáp một tiếng: “Nguyễn tiểu thư đừng để ý, xét về một phương diện nào đó, lời cô nói không có vấn đề gì. Chúng ta đúng là chưa xác định quan hệ gì nhưng tôi đúng là đã tặng cô hơn tỷ rồi.”

Giọng Nguyễn Kiều âm u vang lên: “Anh đừng nói nữa, giờ tôi chỉ muốn nhảy xe.”

Hoắc Nam Châu không nhịn được cong môi lên.



Tối hôm đó, Nguyễn Kiều về đến biệt thự, nằm trên chiếc giường đủ cho mười người nằm, ngẩn người nhìn trần nhà. Cảnh này hôm nay đúng là mất hết mặt mũi, biết thế lúc đáp trả cô Lâm kia thì cô đã đổi cách khác rồi.

Sờ sờ mặt mình, cô lấy điện thoại ra hỏi Trình Lê: “Phí Nghiêm Thanh không đến tìm chị chứ?”

Trình Lê không ngờ Nguyễn Kiều còn nhớ chuyện này.

Nghĩ đến chuyện mình lừa Nguyễn Kiều đến đây, cô ta bỗng hơi chột dạ, liền lập tức trả lời: “Không có, chị vừa mới đổi chỗ, chắc anh ta nhất thời cũng không tìm được.”

Nguyễn Kiều nghĩ cũng phải, liền yên tâm ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, cô theo thường lệ lướt Weibo, nghĩ hôm nay chắc không thể có tin tức kiểu ‘Hoắc Nam Châu đêm muộn đưa Nguyễn Kiều’ gì đó chứ? Kết quả là chủ đề treo cao trên hot search lại là – Hoắc Nam Châu Nguyễn Kiều cùng bạn bè ăn lẩu.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 106: Chương 106



Nguyễn Kiều: “…”

Không cảm xúc.

Cô mở Weibo của mình ra, nhìn thấy bình luận mới nhất.

“Ha ha ha chuyển nhà có tác dụng gì chứ! Trừ khi cô không liên lạc với Hoắc Nam Châu nữa, tôi mới miễn cưỡng tin hai người thực sự không phải quan hệ đó.”

“Không nói nữa chị em ơi, đúng là đỉnh thật.”

“Cảm ơn mọi người đã thích Kiều Kiều nhé, cũng có thể đến siêu thoại cp của chúng tôi chơi, [CP Nam Kiều] chờ mọi người!”

“Ôi trời hai người còn đi ăn lẩu nữa! Tôi nhớ hôm qua Tiền Lâm cũng đăng ảnh, hình như cũng ăn lẩu ở quán này thì phải.”

“Hiểu rồi hiểu rồi, muốn gặp minh tinh thì phải đến ăn lẩu Dương Phòng.”

Nguyễn Kiều: “…”

Nguyễn Kiều thực sự muốn tìm một cái hố để chôn mình.

Nghĩ đến chuyện đã hẹn Hoắc Nam Châu hôm nay sẽ phải đến tòa nhà Hoắc thị, cô còn muốn đào hố sâu hơn một chút.

Cô do dự một chút, tìm được WeChat của Hoắc Nam Châu, nói: Anh Hoắc, tôi đột nhiên nhớ ra hôm nay tôi còn có chút việc, hay là ngày mai tôi đến công ty anh nhé?

Hoắc Nam Châu: Ngày mai không có thời gian, tôi phải đi công tác.

Nguyễn Kiều: Chờ anh đi công tác về cũng được.

Hoắc Nam Châu không trả lời ngay. Anh đặt điện thoại xuống, lắng nghe báo cáo trong phòng họp, hơi nhắm mắt lại nhưng khuôn mặt Nguyễn Kiều trong đầu anh lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Mím môi, anh quay người đi ra ngoài.

Nhân viên đang báo cáo dừng lại, nhỏ giọng hỏi trợ lý: “Sao vậy ạ?”

Trợ lý cũng nhún vai: “Nghỉ ngơi một lát, chúng ta đợi tổng giám đốc Hoắc.”



Cuối cùng Nguyễn Kiều vẫn đến tòa nhà Hoắc thị.

Chuyện này phải cảm ơn Trình Lê.

Trình Lê ban đầu nói sẽ đưa Nguyễn Kiều ra ngoài ăn cơm, sau khi ăn trưa xong đột nhiên hỏi Nguyễn Kiều: “Hôm nay em còn phải đến chỗ Hoắc Nam Châu đúng không? Vậy chúng ta đến tòa nhà Hoắc thị một chuyến, sau đó đi làm đẹp. Tối nay chắc chắn phải khiến cái Nguyễn Phỉ kia tự thấy mình không bằng.”

Nguyễn Kiều: “?”

Khoan đã, cô nói sẽ đến tòa nhà Hoắc thị lúc nào, rồi lúc nào nói sẽ đến tiệc đính hôn của Nguyễn Phỉ và Hoắc Minh Trạch vậy?

Như nhìn ra sự nghi ngờ của Nguyễn Kiều, Trình Lê nghiêng đầu hỏi cô: “Em không biết Nguyễn Phỉ lên báo rồi à?”

Nguyễn Kiều bất ngờ: “Cô ta cũng lên báo sao?”

Trình Lê: “Top mười hot search, em tự xem đi.”

Nguyễn Kiều mở Weibo ra, lập tức nhìn thấy tin tức mà Trình Lê nói. Tiêu đề rất dễ hiểu – Phỏng vấn Nguyễn Phỉ. Nhấp vào xem thì ra Nguyễn Phỉ được mời tham gia phỏng vấn của một số phương tiện truyền thông.

Trình Lê ở bên cạnh giải thích: “Chị đã hỏi thăm rồi, Nguyễn Phỉ này muốn tiến vào giới giải trí, phương tiện truyền thông này do Hoắc Minh Trạch tìm cho cô ta, tiếp theo cô ta sẽ hoạt động với tư cách là nữ nghệ sĩ của công ty dưới trướng Hoắc Minh Trạch. Nghe nói Hoắc Minh Trạch đã thay cô ta quyết định một chương trình tạp kỹ.”

Nguyễn Kiều đáp một tiếng, xem hết cuộc phỏng vấn với tốc độ tua nhanh gấp đôi. Cuộc phỏng vấn này tất nhiên đều xoay quanh Nguyễn Phỉ nhưng giữa chừng Nguyễn Phỉ tự thuật một hồi, đại ý là: Mặc dù tôi sinh ra trong gia đình danh giá nhưng những năm này vì bị nhầm lẫn nên đã học được rất nhiều kỹ năng, thậm chí tôi còn tự học diễn xuất. Mục tiêu của tôi là trở thành một diễn viên xuất sắc như em gái.

Em gái.

Ai cũng biết Nguyễn Phỉ không có em gái. Vì vậy, người dẫn chương trình liền hỏi theo: “Em gái của cô là…?”

Nguyễn Phỉ mỉm cười, không nhìn ra chút dáng vẻ bạch liên hoa nào: “Là Nguyễn Kiều. Và ngày mai là tiệc đính hôn của tôi, tôi còn mời em gái, em ấy nói em ấy sẽ đến. Vừa hay cha mẹ tôi cũng lâu rồi không gặp em ấy.”

Người dẫn chương trình không ngờ lại nghe được những lời này, biểu cảm trên mặt có phần cứng đờ.

Không phải, cô thực sự không nhận ra những lời này có vấn đề gì sao?

Nhưng anh ta chỉ là một người dẫn chương trình nhỏ, chỉ có thể cười trừ: “Thật sao? Không ngờ Phỉ Phỉ và Nguyễn Kiều lại có mối quan hệ tốt như vậy.”

Nguyễn Phỉ vẫn mỉm cười: “Vâng, mặc dù cuộc đời chúng tôi bị đảo lộn vì tai nạn nhưng tôi thực sự rất thích em ấy. Tôi tin rằng em gái cũng nghĩ như vậy, vì vậy tôi rất mong em gái đến dự tiệc đính hôn của tôi, muốn chụp ảnh cùng em gái và cha mẹ, một nhà bốn người chúng ta.”

Nguyễn Kiều: “…”

Trình Lê nghiêm mặt hỏi cô: “Em còn có thể nhịn được sao? Không phải phải cho cô ta chút màu sắc xem sao? Hôm nay chúng ta cứ làm đẹp thật đẹp, chị đã mời một vài phương tiện truyền thông, chắc chắn phải để họ chụp được ảnh em lấn át ả bạch liên hoa!”

Nguyễn Kiều uống một ngụm nước, không cảm xúc: “Được.”

Coi như cô phát hiện ra, Nguyễn Phỉ không nhắc đến cô thì hình như không còn chủ đề nào để nói chuyện.

Nguyễn Kiều hít một hơi thật sâu, liếc mắt ra ngoài, đôi mắt đột nhiên mở to: “Sao lại đến tòa nhà Hoắc thị rồi?”

Cô nói sẽ đến dự tiệc đính hôn, chứ không nói sẽ đến tòa nhà Hoắc thị mà!

“Vốn dĩ rất gần mà.” Trình Lê vỗ vai cô: “Em phản ứng quá lớn rồi, chẳng phải chỉ có người nghe thấy em khoác lác thôi sao? Chị đã trải qua chuyện này nhiều rồi. Hồi đó chị theo đuổi tên đầu gấu kia, chị nói với mọi người rằng tên đầu gấu đối xử không tốt với mọi người nhưng lại rất tốt với chị, ngày nào cũng mua trà sữa, mang bữa sáng cho chị. Kết quả vừa quay đầu lại thì tên đầu gấu đó đang đứng sau lưng tôi.”

“Vậy là anh ta thực sự mua trà sữa cho chị?”

“Đánh rắm. Chị mua cho anh ta, còn bị anh ta chê là không ngon!”

Biểu cảm của Nguyễn Kiều rất khó tả nhưng vẫn nói với Trình Lê: “Cảm ơn, được an ủi rồi.”



Bị Trình Lê vừa kéo vừa lôi vào tòa nhà Hoắc thị, lúc này đang là giờ làm việc buổi chiều, nhân viên đều vội vã đi lại. Nguyễn Kiều và Trình Lê nhanh chóng lên thang máy, đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc. Nhẹ nhàng gõ cửa, giọng nói trầm thấp của Hoắc Nam Châu truyền ra, Trình Lê liền vô cùng tự nhiên đẩy cửa bước vào.

“Ồ, đang làm việc à? Ăn cơm chưa? Bùa đào hoa của anh đâu? Mau đưa cho Nguyễn Kiều xem.”

Hoắc Nam Châu nghe thấy giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu nhìn, nhìn qua vai Trình Lê, thấy Nguyễn Kiều khẽ dịch sang một bên, xoa xoa mặt, còn có chút ngượng ngùng chào anh: “Chào anh Hoắc, tôi đến xem thử treo bùa đào hoa ở đâu cho hợp.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 107: Chương 107



Hoắc Nam Châu nghe vậy ừ một tiếng, lấy bùa đào hoa trong ngăn kéo đưa cho Nguyễn Kiều, giọng rất bình tĩnh: “Nguyễn tiểu thư cứ xem, treo không được thì gọi tôi.”

Dáng vẻ đó dường như không hề coi chuyện ngoài ý muốn tối qua là chuyện gì cả.

Nguyễn Kiều chớp mắt, cầm bùa đào hoa nhanh chóng đi quanh.

Bên kia, Trình Lê đang ngồi trên ghế sofa bắt chéo chân trò chuyện với Hoắc Nam Châu: “Hôm nay tôi đã tìm một số phương tiện truyền thông, nếu như Chu Thanh Yến hoặc nhà họ Nguyễn không cho vào, đến lúc đó anh mở lời cho họ vào.”

“Vào làm gì?”

Trình Lê hạ giọng: “Tôi bảo họ chụp nhiều ảnh Kiều Kiều lấn át Nguyễn Phỉ, chọc tức chết con bạch liên hoa đó.”

Tay Hoắc Nam Châu đang cầm bút khựng lại, liếc nhìn cô, gật đầu nói: “Biết rồi.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Nguyễn Kiều cũng đã tìm được vị trí thích hợp để treo bùa đào hoa, không cao lắm, không cần đến sự giúp đỡ của vị tổng giám đốc bá đạo Hoắc Nam Châu này. Nguyễn Kiều thấy bên kia vừa vặn có một chậu cây xanh, liền trực tiếp treo bùa đào hoa lên đó.

Vừa khéo, chậu cây xanh này xanh mơn mởn, ước chừng cả đời này chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ nở ra được một đóa hoa đào.

Cô nhìn kiệt tác của mình, vô cùng hài lòng gật đầu. Đi đến trước mặt Hoắc Nam Châu và Trình Lê, giơ ngón tay chỉ về phía bùa đào hoa, cô nói: “Được rồi, anh Hoắc bây giờ có thể đợi vận đào hoa của anh nở rồi.”

Hoắc Nam Châu liếc cô một cái.

Trình Lê thì suýt nhịn không được cười, cô ta kéo Nguyễn Kiều ngồi xuống bên cạnh mình, đối diện với Hoắc Nam Châu khẽ ồ một tiếng, trên gương mặt trang điểm tinh xảo mang theo ý cười trêu chọc mà Nguyễn Kiều: “Tổng giám đốc Hoắc, anh đoán xem hoa đào của anh khi nào thì nở?”

Hoắc Nam Châu đối mặt với sự trêu chọc vẫn vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt anh không lạnh nhạt như thường lệ, đôi mắt đen láy còn xen lẫn ý tứ mà người ngoài không hiểu nổi, chỉ nhếch môi nói: “Nguyễn tiểu thư không phải nói là rất nhanh sao? Tôi thành tâm mời cô cùng chứng kiến.”

Trình Lê: “…”

Ui chao.

Quả là không thể coi thường.

Bây giờ ngay trước mặt cô ta mà cũng dám nói lời gan dạ như vậy.

Hoắc Nam Châu, tốt nhất anh nên cầu nguyện cho anh nói được làm được, thực sự có thể để cô ta chứng kiến điều gì đó.

Tất nhiên, Trình Lê cũng rất tin tưởng vào bản lĩnh của Nguyễn Kiều, những lá bùa của cô, lá nào cũng khoa trương hơn lá nào, lá nào cũng lợi hại hơn lá nào.

Mặc dù muốn tạo cơ hội để Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều ở riêng với nhau nhưng thời điểm này thực sự không thích hợp. Dù sao thì buổi tối còn có một cuộc chiến dành cho phụ nữ, Trình Lê và Nguyễn Kiều nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sofa, Trình Lê chớp mắt với Hoắc Nam Châu: “Anh trai thân mến, vô cùng mong chờ màn xuất hiện tối nay của anh. Hy vọng anh có thể ‘lấn át’ thằng nhóc Hoắc Minh Trạch kia.”

Hoắc Nam Châu từ từ nhíu mày.

Có vẻ hơi coi thường anh rồi.

Trong mắt anh, Hoắc Minh Trạch thực sự còn quá non nớt.

Nhưng anh không nói gì, chỉ tiễn Nguyễn Kiều và Trình Lê rời đi.

Nguyễn Kiều đi bên cạnh Trình Lê, hai người vừa bước chân vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc thì phía sau có người gọi: “Nguyễn… Kiều?”

Nguyễn Kiều vô thức quay đầu lại nhưng chỉ nhìn thấy một gương mặt xa lạ. Người phụ nữ mặc trang phục công sở, tôn lên đường cong cơ thể đẹp mắt. Sau khi chú ý đến ánh mắt Nguyễn Kiều nhìn mình, gương mặt cô ta bỗng đỏ bừng, vội vàng xua tay: “Không, không có gì, tôi chỉ gọi cô một tiếng thôi.”

Sau đó đi giày cao gót đi loăng quăng.

Vừa bước vào phòng thư ký, cô ta đã hét lên: “Các chị em ơi! Tin đồn trên mạng là thật, em vừa nhìn thấy Nguyễn Kiều từ văn phòng tổng giám đốc đi ra! Hai người bọn họ thực sự có quan hệ mờ ám!”

“Chết tiệt! Kí.ch th.ích thế sao?”

“Hí… Đã bắt đầu tưởng tượng đến dáng vẻ đứa con của hai người họ rồi.”

Trợ lý đang làm việc bên cạnh giật giật khóe miệng.

Anh ta cảm thấy có gì đó không ổn.

Thư ký nhà người ta thì ngày nào cũng nghĩ đến chuyện lên chức, còn thư ký nhà họ thì ngày nào cũng lướt sóng ăn dưa, thậm chí còn muốn ghép đôi.

Nguyễn Kiều lên thang máy không nhịn được sờ mặt mình, cô nhìn vào bức tường thang máy sáng bóng phản chiếu hoàn hảo hình ảnh của mình, có phần ngượng ngùng hỏi: “Vừa nãy có phải là thư ký của Hoắc Nam Châu không?”

Trình Lê chớp mắt, khá tùy tiện nói: “Cũng có thể là fan của em.”

Nguyễn Kiều kinh ngạc: “Em còn có fan sao?”

Trình Lê: “Sao lại không có? Chị chính là fan của em. Em không biết đâu, nếu không phải chị đã bốn mươi tuổi rồi, chị còn muốn đổi nghề đi theo em nữa. Sau này cứ hễ gặp phải tra nam như Phí Nghiêm Thanh thì bùa chú trong tay, thiên hạ trong tay, không sợ ai hết! Ai chọc chị thì chị biến người đó thành heo!”

Nguyễn Kiều: “…”

Chị Lê à, chị nghĩ gì hay thế.

Biến thành heo thì tính là gì?

Chỉ là một câu ‘chơi bời mất ý chí’ của các tiền bối trong Thiên Sư môn của họ mà thôi.

Hai người rời khỏi tòa nhà họ Hoắc, thì dứt khoát đến chỗ thợ trang điểm mà Trình Lê đã hẹn trước. Đối với Nguyễn Kiều mà nói, việc tạo kiểu trong mấy giờ đồng hồ này thực sự có chút khó chịu, nếu được, cô thực sự muốn dán một lá bùa tàng hình lên trán mình, để thợ tạo kiểu đằng sau không nhìn thấy mình. May mà công sức bỏ ra cũng tương xứng với kết quả nhận được.

Trình Lê mặc một chiếc sườn xám, màu xanh nhạt điểm xuyết những cành hoa chớm nở, kết hợp với khí chất lười biếng của cô ta lại không hề có cảm giác không phù hợp. Ánh mắt cô ta dừng lại trên người Nguyễn Kiều, không giống cô ta, Nguyễn Kiều mặc một chiếc váy đuôi cá mà cô ta đã mua trước đó, mua từ một nhà thiết kế nổi tiếng nào đó ở nước ngoài. Dây đeo mảnh, phía sau là phần lưng trần rộng và cánh tay thon dài được che phủ hờ hững bởi lớp vải tuyn đen, vòng eo mềm mại thon thả được bao bọc bởi lớp vải màu xanh đen, tà váy xòe rộng.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 108: Chương 108



Đừng hỏi, hỏi thì chỉ có đẹp thôi.

Trước đây Nguyễn Kiều đi theo phong cách nhu mì thanh thuần trong giới giải trí, bây giờ vì chú trọng sự nghiệp hơn nên phần lớn thời gian cô đều mặc quần áo giản dị, nhìn quen với dáng vẻ tùy tiện của cô, giờ lại nhìn thấy dáng vẻ thướt tha đặc biệt này, đẹp đến mức khiến người ta muốn giấu cô đi.

Ngay cả thợ trang điểm cũng mỉm cười nói: “Nguyễn tiểu thư còn đẹp hơn cả những ngôi sao nữ kia, hôm nay chắc chắn có thể thu hút mọi ánh nhìn.”

Nguyễn Kiều giật mình.

Cũng không cần thế.

Chỉ cần thu hút ánh nhìn của Nguyễn Phỉ và giới truyền thông là được rồi.

Mấy lần Nguyễn Phỉ nhắc đến cô, còn bắt cô đi dự tiệc đính hôn thì chắc chắn phải để giới truyền thông nhìn cho kỹ.

Nguyễn Kiều quay đầu nhìn Trình Lê, chớp mắt vô tội hỏi: “Hoắc Minh Trạch và Nguyễn Phỉ đính hôn, cần chuẩn bị quà gì không chị?”

Đi tay không có phải là không được ổn lắm không?

Nào ngờ Trình Lê nghe vậy liền trợn mắt: “Bà đây không tặng họ cái đồng hồ là tốt lắm rồi, hai đứa chó má này còn muốn bà đây tặng quà cho chúng sao? Nghĩ hay nhỉ.”

Người nhà họ Trình vốn không ưa Hoắc Minh Trạch.

Dù sao thì Hoắc Nam Châu là người nhà họ, còn Hoắc Minh Trạch thì không xứng.

Hơn nữa, Trình Lê hiện tại và Nguyễn Kiều có quan hệ tốt, càng nhìn Nguyễn Phỉ càng thấy khó chịu.

Hai đứa ngốc nghếch này nhanh chóng kết hôn rồi chết đi, thực sự khiến người ta phiền lòng.

“Yên tâm, không cần chuẩn bị. Hơn nữa, không phải là kết hôn, tiền mừng cũng không cần đưa, đi thôi, không còn sớm nữa rồi.”

Việc tiểu thư nhà họ Nguyễn là Nguyễn Phỉ đính hôn với Hoắc Minh Trạch, cháu trai duy nhất đời thứ ba của nhà họ Hoắc đã được công bố với toàn bộ giới thượng lưu từ rất lâu trước đó. Hiện tại, sự phát triển của nhà họ Nguyễn đang thụt lùi nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự quan tâm của những người trong giới. Dù sao thì nhà trai Hoắc Minh Trạch – đó chính là nhà họ Hoắc, đó chính là cháu ruột của Hoắc Nam Châu.

Trước đây, mọi người đều đồn rằng nếu Hoắc Nam Châu thực sự không hứng thú với phụ nữ, không có người thừa kế. Vậy thì gia sản đồ sộ của nhà họ Hoắc như thế này chỉ có thể rơi vào tay Hạ Minh Trạch. Và theo tình hình của thời gian trước, Hoắc Nam Châu dường như cũng có ý định trao quyền. Anh đã giao cho Hoắc Minh Trạch một công ty giải trí để rèn luyện.

Chỉ là…

“Chuyện của tổng giám đốc Hoắc và cô con gái trước đây của nhà họ Nguyễn có thật không?”

Mấy người đàn ông có mặt tại buổi tiệc đều mặc vest, tay cầm ly rượu đứng ở góc nhỏ giọng trò chuyện.

“Đa phần là thật. Anh thấy có bao giờ anh ta cho phép chuyện scandal của mình liên tục lên hot search không? Lần trước có một ngôi sao nữ tự tạo scandal không phải đã bị cấm sóng ngay trong ngày sao? Dù sao thì nghe vợ tôi nói là không bao giờ nhìn thấy ngôi sao nữ đó nữa.”

“Chậc. Cô gái đó đúng là có bản lĩnh. Nhà họ Nguyễn thì là cái gì chứ? Sao có thể so với phu nhân nhà họ Hoắc chứ?”

Mấy người nhìn nhau, lắc đầu.

Sau đó nhìn về phía chủ nhà họ Nguyễn đang chào hỏi với mọi người.

Sao lại thấy nhà họ Nguyễn sắp gặp vận rủi rồi.

Chắc chắn không phải là ảo giác.

Tại phòng nghỉ trên tầng hai của biệt thự, Nguyễn Phỉ mặc một chiếc váy dài bằng vải voan mỏng màu trắng, mái tóc dài được búi cao có hai lọn tóc trông như vô tình rơi xuống bên má, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, trông giống như một nàng công chúa. Mà trên thực tế, hôm nay Nguyễn Phỉ cũng rất phù hợp với thân phận này, vào một ngày như thế này cô ta thực sự là một nàng công chúa.

Hôm nay Tôn Vân Vân cũng đến hiện trường. Cô ta hiện được coi là chị em tốt nhất của Nguyễn Phỉ, mặc dù cái tốt nhất này phải thêm vào dấu ngoặc kép và tiền tố ‘chị em’ phải dùng hai chữ Plastic mới phù hợp hơn. Nhưng dù là Tôn Vân Vân hay bản thân Nguyễn Phỉ thì cả hai đều không bận tâm. Tôn Vân Vân tươi cười đứng bên cạnh Nguyễn Phỉ, trước tiên là vắt hết óc khen ngợi Nguyễn Phỉ:

“Phỉ Phỉ, chiếc váy này đẹp quá, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như tôi đã thấy ở một triển lãm nào đó rồi!”

Nghe vậy, trên mặt Nguyễn Phỉ nở một nụ cười nhàn nhạt: “Ừ, là mẹ tôi đặt may cho tôi. Nghe nói là của một nhà thiết kế tên là Avery thiết kế.”

Tôn Vân Vân vỗ tay: “Tôi biết nhà thiết kế này, ở nước ngoài, nổi tiếng lắm. Nghe nói váy do anh ta thiết kế thì ngay cả những ngôi sao nữ muốn mua cũng không mua được. Phỉ Phỉ, mẹ cô đối xử với cô thật tốt.”

Nụ cười trên khuôn mặt Nguyễn Phỉ càng sâu hơn.

Tất nhiên mẹ Nguyễn đối xử với cô ta rất tốt, kể từ khi nghe được một vài sự khó khăn mà cô ta đã từng trải qua, bà ta đã vô cùng hối hận. Mẹ Nguyễn luôn cảm thấy cô ta nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng tai nạn kia hoặc cũng có thể là dụng ý của nhà họ Trần, khiến cô ta phải chịu khổ ở nhà họ Trần suốt hai mươi năm. Vì vậy, về tiền bạc và vật chất, hầu như cô ta muốn gì thì sẽ được nấy.

Trong đôi mắt cụp xuống của Nguyễn Phỉ lộ ra một tia đắc ý nhàn nhạt, sau đó Tôn Vân Vân nhìn biểu cảm của cô ta rồi lại cười nói: “Tôi nghe nói hôm nay cô cũng mời Nguyễn Kiều đến? Cô ta cũng không biết xấu hổ mà đến đây. Tôi muốn xem hôm nay cô ta mặc gì.”

Nói rồi, cả hai cũng không do dự nữa mà chọn xuống lầu.

Vào ngày như hôm nay, Nguyễn Phỉ là người rất được chú ý. Thấy cô ta xuống lầu, cha Nguyễn liền đưa cô ta đến chào hỏi các đối tác, sau khi Nguyễn Phỉ được nhận lại, nhà họ cũng chưa tổ chức tiệc nhận thân, hôm nay đợi để làm cùng luôn. Nguyễn Phỉ cũng tỏ ra rất đúng mực, làm cho một vài đối tác của nhà họ Nguyễn liên tục khen ngợi: “Nguyễn tiểu thư thật xuất sắc. Tiếc là Nguyễn tiểu thư đã đính hôn với cậu ấm nhà họ Hoắc, nếu không tôi còn muốn làm mối cho đứa con trai thối nhà mình.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 109: Chương 109



Nguyễn Phỉ cười khá ngượng ngùng.

Nhưng trong mắt không giấu được vẻ đắc ý.

Tôn Vân Vân đứng trong góc nhìn Nguyễn Phỉ, không kìm được mà trợn trắng mắt, trong lòng nghĩ Nguyễn Phỉ này cũng chỉ đến thế thôi. Lời khen ngợi và lời nói thật cũng không nghe ra, còn tưởng mình được chào đón lắm.

Không biết Nguyễn Kiều đến lúc nào nhỉ.

Cô ta thực sự muốn xem Nguyễn Kiều và Nguyễn Phỉ đối đầu với nhau sẽ như thế nào.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại để trong túi cô ta rung lên, Tôn Vân Vân lấy điện thoại ra, trên đó chỉ có một tin nhắn: Nguyễn Kiều đã đến!

Đến rồi ư?

Nhanh vậy sao?

Cô ta vô thức ngẩng mắt lên, chưa nhìn thấy người của Nguyễn Kiều nhưng đã nghe thấy tiếng kinh hô dâng lên trong đám đông. Nhìn theo hướng đám đông, chỉ thấy Nguyễn Kiều đi bên cạnh Trình Lê, chiếc váy đuôi cá trên người người phụ nữ tao nhã, mặc vào tôn lên thân hình Nguyễn Kiều thon thả lại uyển chuyển. Ngũ quan tươi tắn lộ ra dưới ánh đèn, hoàn toàn không còn vẻ bệnh tật như trước, cả người đều thản nhiên, đoan trang.

Giây phút đó, suy nghĩ duy nhất xuất hiện trong đầu Tôn Vân Vân lại là——

Nguyễn Phỉ thảm bại!

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, ánh mắt của Tôn Vân Vân đã vô thức bắt đầu tìm kiếm Nguyễn Phỉ. Khi nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt Nguyễn Phỉ, Tôn Vân Vân thầm nghĩ: Đúng là vậy.

Vừa rồi còn vì lời nịnh bợ của người khác mà đắc ý, giờ đây mặt Nguyễn Phỉ đã hoàn toàn đen lại, đôi mắt cô ta gắt gao nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiều dưới ánh đèn.

Người phụ nữ này sao lại có thể ăn mặc đẹp hơn cô ta?

Cô ta tưởng đây là tiệc đính hôn của cô ta sao?

Nguyễn Phỉ gần như nghiến nát cả hàm răng.

Còn cha Nguyễn bên cạnh cô ta khi nhìn thấy Nguyễn Kiều thì ngẩn người: “Nguyễn Kiều sao lại đến đây?”

Nguyễn Kiều này điên rồi sao? Trước kia đã ầm ĩ như vậy, sao cô ta còn có thể đến dự tiệc đính hôn của Nguyễn Phỉ?

Cha Nguyễn mím chặt môi, sắc mặt dần trở nên khó coi.

Nhưng nhìn thấy Trình Lê bên cạnh đối phương, cha Nguyễn đành phải đè nén cảm xúc trong lòng. Đúng lúc này, một người phụ nữ đang khoác tay chồng nghe lời xã giao thì mỉm cười nói: “Anh Nguyễn không biết sao? Nguyễn tiểu thư và tiểu thư Nguyễn Kiều kia dường như có mối quan hệ không tồi, gọi nhau là chị em, còn công khai nói trước truyền thông là mời tiểu thư Nguyễn Kiều đến dự tiệc đính hôn này, nói là hai vợ chồng anh rất muốn tiểu thư Nguyễn Kiều đến.”

Nguyễn Phỉ đột ngột ngẩng đầu nhìn người phụ nữ.

Người phụ nữ nói chuyện tên là Tề Hiểu Vi, ngoài việc là một phu nhân hào môn, chị ta còn nắm trong tay một công ty tiếp thị, là tổng giám đốc công ty tiếp thị. Mặc dù Tề Hiểu Vi không thể nói là người trong giới giải trí nhưng cũng chẳng thể tách rời khỏi giới giải trí này, đối với những chuyện bẩn thỉu nào đó, chị ta hiểu rõ như lòng bàn tay.

Ví dụ như vị tiểu thư nhà họ Nguyễn trước mắt này.

Nguyễn Phỉ không quen biết chị ta, đương nhiên cũng không biết bài báo mà Tôn Vân Vân mua trước đây có liên quan đến công ty tiếp thị của họ. Từ thời điểm đó, Tề Hiểu Vi đã biết cô gái Nguyễn Phỉ này có tâm địa không trong sáng, dùng cách nói của giới trẻ ngày nay thì chính là một đóa hoa sen trắng to đùng.

Vì vậy, khi nghe chồng khen ngợi đối phương, thậm chí còn nói muốn kết thông gia với nhà họ Nguyễn, tâm trạng của Tề Hiểu Vi không được tốt lắm. Tất nhiên, chị ta đã từng trải qua nhiều chuyện, đương nhiên biết chồng chỉ là nói tượng trưng thôi nhưng không có cách nào, chị ta chính là không ưa Nguyễn Phỉ.

Lúc này, nhìn thấy vẻ kinh ngạc của Nguyễn Phỉ khi đột nhiên nhìn sang, Tề Hiểu Vi vẫn không đổi sắc mặt mỉm cười: “Tôi có một công ty tiếp thị, thậm chí tiểu thư Nguyễn còn từng đặt hàng ở công ty chúng tôi, cô còn nhớ không?”

Nguyễn Phỉ: “…”

Nhất thời khuôn mặt Nguyễn Phỉ tái mét nhưng cô ta không thể làm gì với Tề Hiểu Vi, lúc này đối với Nguyễn Phỉ mà nói quan trọng nhất vẫn là cha Nguyễn. Quả nhiên, sau khi nghe một tràng lời của Tề Hiểu Vi, sắc mặt cha Nguyễn lập tức trầm xuống.

Trước đây tính tình của cha Nguyễn khá tốt nhưng không hiểu sao từ khi Nguyễn Kiều rời khỏi nhà họ Nguyễn, tính tình ông ta càng ngày càng tệ. Chỉ một chuyện nhỏ cũng thường xuyên khiến ông ta nổi trận lôi đình. Huống chi lúc này, ông ta căn bản không muốn gặp lại Nguyễn Kiều nhưng Nguyễn Phỉ lại tự ý mời Nguyễn Kiều đến tiệc đính hôn của mình.

“Cha… Cha nghe con giải thích.” Nguyễn Phỉ mặt tái mét, trong mắt tràn đầy nước mắt chực rơi.

Cha Nguyễn mặt lạnh như băng, mặc dù tức giận nhưng cũng không muốn để người khác bàn tán. Ông ta gật đầu với đối tác, dùng chút lý trí và bình tĩnh cuối cùng dẫn Nguyễn Phỉ đi sang một bên. Lúc đi qua vừa vặn nhìn thấy Nguyễn Kiều đang đứng dưới ánh đèn vô cùng chói mắt, ông ta mím chặt môi, quay đầu lại: “Bây giờ con có thể giải thích rồi.”

Nguyễn Phỉ nghe vậy lập tức nói: “Là thế này. Vân Vân nói, mặc dù Nguyễn Kiều không phải người nhà họ Nguyễn chúng ta nhưng chúng ta không thể làm quá tuyệt tình, hơn nữa đối phương không phải quen biết chú của anh Minh Trạch sao? Cho nên con nghĩ để em ấy cũng…”

Lời còn chưa nói hết, cha Nguyễn đã cau mày hỏi: “Chuyện Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu là thật sao?”

Nguyễn Phỉ nhất thời á khẩu.

Ai cũng biết nếu Nguyễn Kiều mà có liên quan đến Hoắc Nam Châu thì đó chính là đại phú đại quý. Đến lúc đó, Nguyễn Phỉ cũng không đoán được thái độ của cha Nguyễn đối với Nguyễn Kiều sẽ như thế nào. Nghĩ đến đây, cô ta chỉ nhếch môi cười: “Con cũng không rõ, nếu là thật thì tốt nhất.”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, Nguyễn Phỉ suýt nghiến nát cả hàm răng.

Tốt cái nỗi gì.

Nhưng nghĩ kĩ lại cũng không sao, dù sao thì đến lúc đó Hoắc Nam Châu cũng sẽ chết, gia nghiệp nhà họ Hoắc cuối cùng vẫn sẽ rơi vào tay Hoắc Minh Trạch. Cho dù Nguyễn Kiều thực sự may mắn kết hôn với Hoắc Nam Châu thì cũng chỉ là một quả phụ. Còn cô ta thì khác, cô ta sẽ là phu nhân tổng giám đốc cao quý của tập đoàn Hoắc thị.
 
Back
Top Bottom