Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 120: Chương 120



[Đúng vậy. Việc cha Nguyễn Phỉ vào viện khá nghiêm trọng. Trước kia còn có nhà họ Hoắc chống lưng nhưng mà bây giờ thì…]

Tôn Vân Vân không nhịn được nhướng mày, vui vẻ thoát khỏi nhóm trò chuyện, giả vờ gửi tin nhắn cho Nguyễn Phỉ: Phỉ Phỉ, cậu ổn chứ? Hay là chúng ta đi mua sắm, thư giãn một chút?

Nguyễn Phỉ nhận được tin nhắn này lập tức mắng Tôn Vân Vân một trận tơi bời.

Người phụ nữ này có phải cố ý không.

Không nói đến việc mặt cô ta vẫn chưa khỏi thì chỉ riêng những chuyện xảy ra trong hai ngày này cũng không cho phép cô ta ra ngoài, nếu bị phóng viên chặn lại thì toi rồi.

Tức giận ném điện thoại đi, cô ta đá mạnh vào ghế sofa, tức giận hỏi: “Cuối cùng là chuyện gì xảy ra, cuối cùng anh có biết không vậy! Anh không phải muốn đối phó với Hoắc Nam Châu sao? Sao bây giờ lại là nhà Hoắc Minh Trạch xui xẻo!”

Lúc này hệ thống cũng đầy mồ hôi.

Điều này hoàn toàn không đúng.

Cốt truyện mà nó sửa đổi căn bản không xảy ra. Nó cố ý để tài xế xe tải đó ra ngoài gặp Hoắc Nam Châu, lần này xe tải sẽ cán nát xe của Hoắc Nam Châu thành sắt vụn, đến lúc đó thế nào Hoắc Nam Châu cũng phải chết.

Nhưng không.

Hoắc Nam Châu chỉ bị xước tay thôi.

Ngược lại thì Chu Thanh Yến, trợ thủ đắc lực kia lại bị bắt.

“Cô đừng vội–“

Lời còn chưa nói hết đã bị Nguyễn Phỉ không nhịn được ngắt lời: “Anh có phải chỉ biết nói câu này không? Tôi không vội? Anh muốn tôi đợi đến bao giờ, đợi đến khi cả Hoắc Minh Trạch cũng vào tù sao? Đến lúc đó Hoắc Minh Trạch còn có thể thừa kế Hoắc gia không? Mẹ kiếp có phải anh đang mơ giữa ban ngày không? Biết thế lúc trước tôi nên tìm Hoắc Nam Châu, ít nhất thì bây giờ Hoắc thị cũng nằm trong tay anh ta!”

Hệ thống: “…”

Nguyễn Phỉ: “Nói đi!”

Hệ thống: “Tôi sẽ tiến hành sửa đổi cốt truyện, có tin tức gì sẽ thông báo cho cô.”

Nguyễn Phỉ quét sạch đồ đạc trên mặt đất.

Mặc dù đối với Nguyễn Phỉ và nhà Hoắc Minh Trạch mà nói hôm nay là một ngày vô cùng hỗn loạn nhưng đối với Nguyễn Kiều mà nói, tâm trạng khá tốt. Dạo trước Trần Diệu rất bận, cuối cùng cũng đợi được đến khi công ty đi vào giai đoạn ổn định, liền mời Nguyễn Kiều về nhà ăn cơm. Nguyễn Kiều không từ chối, Trần Diệu vừa tan làm liền đến đón cô về nhà.

Kết quả vừa về đến nhà họ Trần, Nguyễn Kiều liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười, đang trò chuyện rất vui vẻ với cha mẹ Trần Diệu là Trình Huyền.

Nguyễn Kiều đi tới: “Anh ở đây làm gì?”

Trình Huyền: “Trần Diệu mời tôi đến ăn cơm. Tôi định cho cô một bất ngờ nên không nói với cô. Chỉ tiếc là tôi muốn đưa Nam Châu theo cùng nhưng Nam Châu không chịu đi.”

Dừng lại một chút, Trình Huyền lại bổ sung thêm một câu: “Dạo này tay cậu ta bị thương, ăn cơm cũng không tiện.”

Nguyễn Kiều liếc anh ta: “Anh không đút cho anh ta sao?”

Trình Huyền lập tức lùi lại hai bước, chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi là toàn thân nổi hết cả da gà: “Tôi đút cho cậu ta làm gì. Đút cũng phải là đối tượng của cậu ta đút chứ.”

“Nhưng mà không phải anh ta không có đối tượng sao?”

“Đối tượng của tổng giám đốc Hoắc không phải là Kiều Kiều sao?”

Lúc Trình Huyền và Nguyễn Kiều đang nói chuyện say sưa, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói chen vào, Trần Diệu nhìn Trình Huyền rồi lại nhìn Nguyễn Kiều, khá bất ngờ. Ai cũng biết Hoắc Nam Châu không có đối tượng tin đồn, Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu đã cùng nhau lên báo nhiều lần như vậy, anh ta còn tưởng rằng hai người này đã thành đôi. Mặc dù cảm thấy khó tin nhưng chuyện yêu đương thì chỉ có người trong cuộc mới biết, Trần Diệu cảm thấy mặc dù mình là anh trai của Nguyễn Kiều nhưng cũng không có tư cách hỏi han quá nhiều, vì vậy vẫn luôn ngây thơ cho rằng – Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều đã ở bên nhau.

Đối mặt với ánh mắt bất ngờ của Trần Diệu, khóe miệng Nguyễn Kiều giật giật, cô lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin cho Hoắc Nam Châu: Hoắc tiên sinh, tôi suy nghĩ kỹ rồi, tôi cảm thấy đối với một con chó độc thân suốt hai mươi tám năm như anh mà nói thì một bùa đào hoa có vẻ không đủ hiệu nghiệm, vậy nên, tôi sẽ tặng anh miễn phí thêm năm cái.

Trình Huyền thò cổ ra, khóe miệng giật giật: “Có hơi khoa trương rồi đấy.”

Nguyễn Kiều nhìn điện thoại, tin nhắn trả lời của Hoắc Nam Châu còn nhanh hơn cô tưởng tượng, rất nhanh đã hiện lên trên màn hình: Hôm nay sao? Tôi đang ở công ty, mười giờ mới về.

Trình Huyền đảo mắt, giả vờ tỏ ra bừng tỉnh: “Đúng đúng đúng, cậu ta còn phải tăng ca, vì vậy mới từ chối. Vậy thì vừa hay, lát nữa chúng ta mang cơm tối đến cho cậu ta, cô lại tặng cho cậu ta thêm năm bùa đào hoa!”

Nguyễn Kiều nghĩ thầm, thấy cũng hợp lý nên không từ chối.

Ăn cơm cùng cha mẹ Trần đến hơn tám giờ, Trình Huyền hỏi qua Hoắc Nam Châu, biết được đối phương vẫn chưa ăn cơm, liền cố ý đi đường qua một nhà ăn năm sao đóng gói đồ ăn. Kết quả xe mới vừa chạy đến cửa tòa nhà Hoắc Thị, anh ta đã nhận được một chiếc điện thoại, phải đi ngay lập tức.

Trình Huyền không dám trì hoãn, giơ tay đem toàn bộ đồ ăn trong tay giao cho Nguyễn Kiều, đẩy cô ra khỏi xe: “Cô đi tìm Hoắc Nam Châu trước, đợi lát nữa có thời gian tôi lại qua đây.”

Nói xong nhanh nhạy giẫm chân ga, siêu xe nhanh chóng chạy như bay.

Nguyễn Kiều: “……”

Thế nào mà cô lại có cảm giác bị lừa?

Cô nheo lại đôi mắt, cuối cùng vẫn phải ôm hộp cơm đi vào tòa nhà Hoắc Thị. Đại khái là Trình Huyền đã nói trước với Hoắc Nam Châu, thế nên đáng nhẽ đang tăng ca thì lại kéo cà vạt, xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Kiều. Ánh đèn chiếu xuống khiến khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông càng hút hồn hơn, anh duỗi tay tiếp nhận hộp đồ ăn, thấp giọng nói: “Làm phiền em rồi.”

Thấy Hoắc Nam Châu khách khí như vậy làm cho Nguyễn Kiều có điểm ngượng ngùng, liên tục xua tay.

Ánh mắt xẹt qua bàn tay còn đang quấn băng gạc của người đàn ông, phát hiện băng gạc kia đã nhếch lên một góc, nhìn qua có chút lỏng lẻo. Chú ý tới ánh mắt Nguyễn Kiều, Hoắc Nam Châu giải thích tùy ý nói: “Em đến đúng lúc tôi đang định đổi thuốc.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 121: Chương 121



“Thế anh đã thay thuốc xong chưa?”

“Còn chưa xong.”

Nguyễn Kiều đã hiểu.

Đây là vừa chuẩn bị thay thuốc, kết quả cô tới, vì thế lại vội vội vàng vàng đem theo cái tay chuẩn bị thay băng xuống dưới này đón cô.

Sau khi vào văn phòng, Nguyễn Kiều nhanh chóng xếp đồ ăn cho Hoắc Nam Châu. Hoắc Nam Châu cũng bình tĩnh mà ăn bữa tối, tay phải bị thương nên anh chỉ có thể lấy tay trái cầm cái muỗng, thế nên thỉnh thoảng có chút khó khăn, chỉ có thể bỏ cái muỗng xuống. Cũng vì lý do này mà đến khi Nguyễn Kiều xem qua, Hoắc Nam Châu đang ăn rau dưa đã buông hộp cơm xuống.

Người đàn ông rũ đôi mắt xuống, đẩy hộp cơm đến một bên, bắt đầu tháo băng gạc ra.

Vết thương ở tay phải của anh nhìn qua vẫn nghiêm trọng, băng gạc dính thịt phải bóc ra, ánh mắt vô tình lướt qua, Nguyễn Kiều liền không nhịn được mà xuýt xoa một chút. Tay Hoắc Nam Châu dừng lại, nghiêng đầu nhìn qua cô: “Cô đang đau thay tôi à?”

Nguyễn Kiều thoải mái ngồi xuống trước mặt anh: “Tôi nhìn thôi cũng thấy đau.”

Hoắc Nam Châu ừ một tiếng, đem băng gạc ném vào thùng rác. Một tay vặn cồn khử trùng ra, chất lỏng bên trong bắn tung tóe lên trên mu bàn tay, đang có lẽ anh đang định đổ thuốc lên chỗ bị thương, nhưng vì dùng tay trái làm, thế nên động tác có chút ngượng ngịu, đổ hết lên tay.

Hoắc Nam Châu hơi nhăn mi lại.

Nguyễn Kiều bị hoảng sợ, mau chóng cầm lọ thuốc còn hơn non nửa kia: “Tôi giúp anh, bôi thuốc nhanh nhanh chút.!”

Nguyễn Kiều nhét toàn bộ khăn ướt vào tay Hoắc Nam Châu, đôi mắt Hoắc Nam Châu nhìn thấy, sau khi nói cảm ơn xong thì dùng khăn ướt lau chất lỏng cồn i-ốt màu vàng bị dính trên áo đi.

Nhưng đã dính vào rồi thì lau như thế nào cũng không được, áo sơ mi trắng bị dính màu, nhìn qua có chút bẩn thỉu.

Hoắc Nam Châu đứng từ trên sô pha lên, chiếc áo hơi ướt dính lên da thịt ở trên bụng nhỏ, để lộ ra hình dáng cơ bụng. gần như lập tức hấp dẫn ánh mắt Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều mở to hai mắt nhìn, sau rồi lại chột dạ mà di chuyển tầm mắt.

Có vẻ như Hoắc Nam Châu vẫn chưa phát hiện ánh mắt của cô, nhìn Nguyễn Kiều nói: “Tôi đi thay quần áo, cô chờ một lát.”

Bình thường, Hoắc Nam Châu sẽ nghỉ ngơi ở công ty, tự nhiên phòng nghỉ cũng phóng có quần áo sạch sẽ, anh tìm một chiếc áo sơ mi trắng ra để thay, nhưng chiếc cúc ở cổ áo lại chưa đóng vào, để hờ hững lộ ra xương quai xanh lấp ló bên trong. Anh đi đến trước mặt Nguyễn Kiều, lúc cúi người ngồi xuống, tầm mắt Nguyễn Kiều vừa lúc rơi vào chỗ cổ áo, ánh mắt đảo qua một lượt cơ ngực người đàn ông.

Nguyễn Kiều: “……”

Mẹ nó, thế nào lại đột nhiên nhìn cơ ngực Hoắc Nam Châu chứ.

Nguyễn Kiều lại yên lặng dịch chuyển tầm mắt. Thời điểm cô còn đang phân vân, không biết có nên đứng dậy đi về không thì Hoắc Nam Châu lại rất tự nhiên mà đưa bàn tay bị thương giơ tới trước mặt Nguyễn Kiều, nhìn đôi mắt mê man của cô gái nhỏ, anh bình tĩnh nói: “Không phải em nói giúp tôi sao? Làm phiền rồi.”

A.

Vừa mới bản thân mình còn nói, muốn giúp người ta.

Nguyễn Kiều đi tới phía trước ngồi xuống, lưng hơi cúi cúi, đầu tiên là làm sạch tay mình, rồi lại dùng miếng bông nhẹ nhàng chấm chấm lên vết thương. Nguyễn Kiều nhìn miệng vết thương trên tay Hoắc Nam Châu, ánh mắt nhịn không được nâng một chút, ai ngờ ánh mắt vừa lúc chạm vào đối phương. Nguyễn Kiều sửng sốt một chút, sau khi nhìn ra chỗ khác thì thấp giọng hỏi: “Không đau sao?”

“Vẫn chịu được.”

Tuy ngoài miệng thì nói thế, nhưng nghe giọng là cô cũng biết không ổn rồi.

Thật cẩn thận băng bó cho Hoắc Nam Châu một lần thật tốt, thậm chí còn thắt thêm cái nơ con bướm. Hoắc Nam Châu thấy động tác của cô lưu loát, băng bó cũng rất có khinh nghiệm, ánh mắt lóe lên một chút, giọng nói nghe không rõ cảm xúc chỉ hỏi: “Nhìn động tác của cô, xem ra rất quen thuộc?”

“Cũng bình thường thôi, trước kia người trong nhà cũng hay bị thương, nên học được.”

Người trong nhà mà Nguyễn Kiều nói tự nhiên không phải người nhà họ Nguyễn, mà là các tiền bối ở thiên sư môn, nếu phải ngoài giải quyết công chuyện, việc nhỏ thì không đáng nhắc tới, nếu khi gặp ác quỷ, đảm bảo bản thân an toàn mà lui tự nhiên không đơn giản. bị thương vẫn là nhỏ, chỉ sợ đến mạng người cũng không giữ được thôi. Ở trong ấn tượng Nguyễn Kiều, có vài vị trưởng bối cực kỳ yêu thương cô vừa đi đã không còn có trở về.

“Được rồi, nghe theo lời dặn của bác sĩ là được. Thời gian không còn sớm, tôi phải đi trước.”

Nhìn dáng vẻ lúc Trình Huyền đi cũng không giống kiểu sẽ còn quay lại, Nguyễn Kiều cũng không nghĩ sẽ ở văn phòng Hoắc Nam Châu thêm lúc nữa. Mà Hoắc Nam Châu nghe vậy cũng không ngăn cô, ngược lại còn xách áo khoác lên, gật đầu nói: “Tôi đưa em về.”

Nguyễn Kiều theo bản năng ánh mắt nhìn tay anh: “Anh còn có thể lái xe à?”

Hoắc Nam Châu: “Có tài xế.”

Nguyễn Kiều a một tiếng, ngẫm lại lại lắc đầu: “Mà không phải bây giờ cũng đến mười giờ rồi sao? Anh tài xế đưa tôi về rồi lại phải đưa anh về, như thế không phải sẽ lãng phí thời gian lắm sao.”

Động tác Hoắc Nam Châu khựng lại một chút, giọng nhạt nhạt: “Tôi cũng về nhà, nhà ở Tây Lâi.”

Nguyễn Kiều: “……”

Nguyễn Kiều rất là xấu hổ ho khan một tiếng, tỏ vẻ đã biết.

Tuy rằng rất nhiều lần ngồi xe Hoắc Nam Châu, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Kiều nhìn thấy tài xế Hoắc Nam Châu. Cô có chút hiếu kỳ, sai khi lên xe đã chào hỏi với tài xế, cười tủm tỉm hỏi: “Anh tài xế, người làm nghề như anh, mỗi tháng được bao nhiêu tiền lương nha?”

Người lái xe có vẻ khá thích cô gái nhỏ Nguyễn Kiều này, Nguyễn Kiều xinh đẹp, lúc nói chuyện cười rất ngọt ngào, rất dễ gây thiện cảm. Người lái xe cũng cười nói thật: “Có năm vạn, đến lúc đó còn có thưởng cuối năm, Hoắc tiên sinh rất hào phóng.”

Nguyễn Kiều gật đầu.

Điểm Hoắc Nam Châu rất hào phóng này cô khá đồng ý. Nếu không thì lúc này cô cũng không ở tại Vọng Tây Lâu.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 122: Chương 122



Xe chạy đến Vọng Tây Lâu, tầm nhìn hai bên cửa sổ xe dần tối lại, Nguyễn Kiều hơi buồn ngủ, ngáp dài dựa vào cửa sổ xe nghỉ ngơi, tiếng thở nhẹ nhàng rơi vào tai, Hoắc Nam Châu nghiêng đầu nhìn cô vài lần. Cũng chính lúc này, chiếc xe vẫn luôn chạy ổn định như thể đột nhiên đâm vào thứ gì đó, một cú phanh gấp gần như hất văng Nguyễn Kiều ra ngoài.

Hoắc Nam Châu nhanh tay lẹ mắt, tay trái nắm lấy cánh tay Nguyễn Kiều, dùng sức kéo mạnh cô vào lòng mình. Trong nháy mắt, mùi hương lạnh nhạt của người đàn ông và mùi thuốc hơi mát xộc vào mũi, má Nguyễn Kiều cách lớp áo sơ mi mỏng áp vào ngực người đàn ông, nhất thời không phản ứng kịp chuyện gì đã xảy ra.

Hai tay nắm chặt hai bên áo Hoắc Nam Châu, đợi đến khi xe dừng hẳn, Nguyễn Kiều mới ngẩng đầu dậy khỏi lòng Hoắc Nam Châu. Đôi mắt cô trong veo mang theo vài phần ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi một câu: “Sao vậy?”

Vừa dứt lời, người lái xe phía trước đã luống cuống nhìn lại: “Hoắc, Hoắc tiên sinh… có vẻ như đâm phải người rồi.”

Hoắc Nam Châu: “Xuống xe xem.”

Người lái xe lái xe mấy chục năm lần đầu gặp phải tình huống này, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt. Anh ta thấy kỳ lạ, anh ta luôn lái xe rất cẩn thận, đặc biệt là khi người ngồi sau là nhân vật như Hoắc Nam Châu, càng phải tập trung tinh thần mười hai phần. Lúc đó… rõ ràng không thấy gì cả, sao, sao lại đâm phải người được chứ?

Anh ta nghiến răng mở cửa xe, khoảnh khắc gió đêm thổi vào xe, Nguyễn Kiều đột nhiên quay đầu lại: “Đợi đã, anh lên đây.”

Người lái xe: “Hả?”

Nguyễn Kiều cúi đầu nhìn thấy mình vẫn dựa vào lòng Hoắc Nam Châu, vội vàng tránh sang một bên, cô lại nói với người lái xe: “Tôi xuống xem.”

Hoắc Nam Châu giơ tay kéo lấy quần áo Nguyễn Kiều, anh cụp mắt nhìn xuống, hai đôi mắt chạm nhau, Nguyễn Kiều nhẹ giọng nói: “Cơn gió đó không ổn, tôi xuống xem.”

Cô vừa nói vậy, Hoắc Nam Châu đã hiểu.

Đẩy cửa xe bên cạnh ra, anh xuống xe trước, Nguyễn Kiều cũng nhanh chóng đi đến bên cạnh anh. Nhìn mu bàn tay người đàn ông, Nguyễn Kiều nhíu mày định bảo Hoắc Nam Châu lên nghỉ ngơi nhưng Hoắc Nam Châu chỉ liếc cô một cái: “Qua xem.”

Lúc xuống xe, cả hai đã cảm thấy không ổn.

Con đường vốn sáng sủa lúc này lại tối đen như mực, hai bên đèn đường như hỏng hết, chỉ còn một chiếc đèn yếu ớt nhấp nháy, thời gian trôi qua một chút, nó nhấp nháy nhẹ một cái, phát ra âm thanh kỳ lạ rồi hoàn toàn chìm vào bóng tối. Nguyễn Kiều lấy điện thoại trong túi ra bật đèn pin soi sáng con đường phía trước, xung quanh dường như có một lớp sương mù mỏng bao phủ, bao vây lấy nơi này.

Đi đến trước xe, đầu xe quả thực có vết lõm nhưng trước xe lại không có gì cả.

“Chuyện gì vậy?”

“Tạm thời chưa rõ. Nhưng chắc chắn là có người phá hoại.” Nguyễn Kiều lấy ra một lá bùa, khẽ hô một câu ‘âm khí tán’, lớp sương mù dày đặc xung quanh lập tức tan đi, đồng thời, mọi thứ trước mắt cũng hoàn toàn hiện ra.

Đây là một con đường dài, đèn đã sáng rực nhưng xung quanh không có xe nào.

Hoắc Nam Châu nhìn một cái rồi nói: “Đây không phải đường đến Vọng Tây Lâu.”

Tài xế đi nhầm đường sao?

Rõ ràng không đơn giản như vậy.

Đột nhiên, một luồng khí đen đục ngầu ập đến, ác quỷ giương nanh múa vuốt, những móng vuốt sắc nhọn trong nháy mắt đã chĩa đến trước mặt Nguyễn Kiều, ngón tay chạm vào mặt Nguyễn Kiều, cô chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoắc Nam Châu kéo vào lòng lần nữa.

Trong lúc vội vàng, cô lại đụng vào ngực Hoắc Nam Châu, lần này không có lực cản nào, Nguyễn Kiều hít một hơi, còn chưa kịp phàn nàn thì đã quay đầu dán một lá bùa. Nhưng số lượng ác quỷ từ trong lớp khí đen đó bốc ra lại không ngừng tăng lên, Nguyễn Kiều kéo Hoắc Nam Châu lùi lại vài bước, lá bùa hóa thành ngọn lửa quấn lấy thân ác quỷ, từng tấc từng tấc thiêu rụi chúng.

Tiếng kêu thảm thiết xé lòng trong nháy mắt tan biến nhưng âm thanh vẫn còn văng vẳng, để lại dư âm.

Nguyễn Kiều hơi nheo mắt, một lá bùa đột nhiên bay về phía xa nhưng giữa chừng lại nổ tung. Nguyễn Kiều lập tức lùi lại một bước, lại đập vào lòng Hoắc Nam Châu.

Cô ngơ ngác quay đầu lại: “Sao anh lại ở sau tôi?”

Hoắc Nam Châu buông tay, nói ngắn gọn: “Tình cờ.”

Sau đó lại như tùy ý hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Người chạy rồi. Bùa truy tung không đuổi kịp người.” Nguyễn Kiều vừa nói, vừa dùng những ngón tay thon dài xoa xoa cằm, trong mắt dần hiện lên vẻ nghi ngờ: “Là người nào chứ…”

Câu hỏi này không dễ trả lời, đối phương căn bản không xuất hiện nhưng trên tay lại có nhiều ác quỷ như vậy, đủ để thấy thực lực không tầm thường.

Nói là muốn g.iết ch.ết họ, không bằng nói là một cuộc thử nghiệm.

Đa phần là nhắm vào cô.

Nghĩ vậy, Nguyễn Kiều quay đầu nhìn Hoắc Nam Châu: “Dạo này anh ra ngoài nhớ mang theo bùa hộ mệnh bên người, gặp tình huống đặc biệt thì gọi điện cho tôi ngay.”

“Được.”

Hai người trở lại xe, tài xế vẫn còn tái mặt. Thấy anh ta không ổn lắm, Nguyễn Kiều liên tục trấn an: “Yên tâm đi. Có thể là đâm phải con vật nào đó, không sao đâu, nó đã chạy rồi.”

“Không phải người sao?”

“Bên ngoài làm gì có người, không tin anh xuống xem.”

Cuối cùng tài xế vẫn không nhịn được, thò đầu ra nhìn. Nhưng sự thật đúng như Nguyễn Kiều nói, trước xe không có gì cả, đừng nói là người, mà sạch sẽ không một bóng. Tài xế không khỏi nghi ngờ, cuối cùng là chuyện gì xảy ra?

Hơn nữa, vừa rồi sau khi Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu xuống xe, anh ta định đi theo xem, kết quả là hai người vừa xuống xe đã không thấy bóng dáng đâu, như thể biến mất trong màn đêm. Tài xế sợ đến mức choáng váng, trong nháy mắt còn tưởng mình đang mơ, tự tát mình hai cái mới giật mình nhận ra mình đang lái xe thật.

Mang theo suy nghĩ kỳ lạ này, tài xế lái xe vào Vọng Tây Lâu.

Hoắc Nam Châu xuống xe đưa Nguyễn Kiều đến biệt thự ven sông, mặc dù cô đã nói không cần nhưng Hoắc Nam Châu vẫn kiên trì với ý định của mình. Nhìn người đi vào cửa, đóng cửa lại. Một lát sau, đèn phòng ngủ trên tầng hai sáng lên, khi Hoắc Nam Châu ngẩng đầu nhìn lên, cô gái nhỏ đang đẩy cửa sổ, ánh mắt nhìn thẳng về phía anh.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 123: Chương 123



Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Nguyễn Kiều vội vã vẫy tay, đóng sầm cửa sổ lại.

C.ởi quần áo chui vào bồn tắm, Nguyễn Kiều nhắm mắt lại, nửa khuôn mặt ngâm trong nước, đột nhiên, điện thoại reo lên một tiếng, cô nghiêng đầu nhìn, trên đó chính là tin nhắn riêng của Hoắc Nam Châu.

Cũng chỉ có một câu rất đơn giản: Nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.

Nguyễn Kiều: “…”

Cô mím môi, trong đầu đột nhiên nhớ đến ba lần tiếp xúc thân mật với Hoắc Nam Châu hôm nay, mùi thuốc đó dường như vẫn còn vương vấn trên đầu ngón tay, không theo thời gian mà tan đi, ngược lại trong phòng tắm càng rõ ràng hơn.

Nguyễn Kiều mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đang mất kiểm soát.

Sau nửa tiếng Nguyễn Kiều mới từ phòng tắm ra, nằm trên giường tìm một bộ phim truyền hình vừa mở, điện thoại đặt ở một bên bỗng reo lên một tiếng, Nguyễn Kiều quay đầu nhìn, là tin nhắn của Trình Huyền.

Nội dung đại khái là nói với Nguyễn Kiều tạm thời anh ta không về được, lát nữa để Hoắc Nam Châu đưa cô về nhà.

Có vẻ như vẫn chưa biết Hoắc Nam Châu đã đưa cô về nhà rồi.

Trông có vẻ khá bận rộn.

Nguyễn Kiều nheo mắt, trả lời rằng đã về nhà rồi, rồi dời mắt đi. Kết quả chưa đầy hai phút sau, tin nhắn của Trình Lê lại đến, cô ta chuyển tiếp chia sẻ cho Nguyễn Kiều một video phỏng vấn, tiêu đề đơn giản thô bạo, chỉ có mấy chữ——Gặp gỡ Nguyễn Phỉ bất ngờ, hỏi tiểu thư vài câu.

Mở video ra, sự việc xảy ra tại quầy hàng xa xỉ của một trung tâm thương mại, Nguyễn Phỉ bị mấy phóng viên chặn lại nhưng bảo vệ của trung tâm thương mại lại không đến đuổi phóng viên đi, ngược lại dưới sự thúc giục và vây quanh của phóng viên, Nguyễn Phỉ chỉ có thể cố gắng nở nụ cười để trả lời phỏng vấn.

Câu hỏi của phóng viên thực ra khá đơn giản, chẳng hạn như: “Chắc hẳn Nguyễn tiểu thư cũng đã nghe nói về chuyện xảy ra gần đây với gia đình vị hôn phu của cô, chúng tôi khá tò mò, bây giờ Nguyễn tiểu thư vẫn muốn gả vào nhà họ Hoắc chứ? Hôn ước của cô và Hoắc Minh Trạch có bị ảnh hưởng không?”

Biểu cảm trên mặt Nguyễn Phỉ cứng đờ.

Ảnh hưởng thì đương nhiên là có.

Gần đây, khi nhắc đến gia đình Hoắc Minh Trạch, cha Nguyễn tức giận đến mức đầu óc choáng váng, rõ ràng không ngờ rằng cuộc hôn nhân mà ông vất vả lắm mới giành được cuối cùng lại trở nên như thế này, thực sự có chút không thể chấp nhận được. Đúng lúc này, gia đình Nguyễn cũng gặp khó khăn, ông ta nhất thời không có tâm trí để xử lý chuyện hôn sự của con cái.

Nguyễn Phỉ lại không giống như những ngôi sao thực thụ, có thể tự nhiên trả lời đủ loại câu hỏi trước ống kính, lúc này chỉ có thể cười ngượng ngùng: “Tôi không rõ, phải xem ý của cha tôi.”

Phóng viên ồ lên một tiếng, quay đầu đăng bài: Nguyễn Phỉ và Hoắc Minh Trạch không có tình cảm, hai gia đình thực sự là vì hôn nhân thương mại. Chắc hẳn nếu tình hình gia đình Hoắc Lương chuyển biến tốt, gia đình Nguyễn cũng sẽ không dễ dàng buông tay——

Rõ ràng miêu tả gia đình Nguyễn là một gia đình chỉ coi trọng lợi ích mà không coi trọng tình cảm.

Nhưng trên mặt phóng viên lại không biểu lộ gì, vẫn cười tươi hỏi: “Vậy cô nghĩ thế nào về chuyện tình cảm giữa Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu?”

Một khi nhắc đến Nguyễn Kiều, sắc mặt của Nguyễn Phỉ đen lại trông thấy rõ. Cho đến tận bây giờ, điều khiến Nguyễn Phỉ không thể chấp nhận nhất chính là gia đình vị hôn phu mà cô nghe theo hệ thống lựa chọn lại gặp phải khó khăn lớn, còn Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu vốn phải chết trong vụ tai nạn xe hơi lại có quan hệ rất tốt. Nhưng Nguyễn Phỉ tuyệt đối không thể nói thật với giới truyền thông, chẳng phải như vậy là để cư dân mạng chế giễu mình sao?

Thế là, cô ta nói: “Họ đang yêu nhau sao? Sao tôi không biết.”

Ý định ban đầu của Nguyễn Phỉ chỉ muốn dùng thái độ mập mờ để thay Nguyễn Kiều làm rõ tin đồn này, như vậy Nguyễn Kiều sẽ không bị trói buộc với Hoắc Nam Châu, khoảng cách giữa họ tự nhiên cũng không quá lớn.

Nhưng rất rõ ràng, phóng viên sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta như vậy.

Bài viết viết ra lại trở thành: Nguyễn Phỉ giả tạo, lần đầu tiên trả lời phỏng vấn đã nói bừa, nói với mọi người rằng mối quan hệ của cô ta với Nguyễn Kiều tốt thế nào, thực tế thì hai bên căn bản không thân thiết, thậm chí còn không biết Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu đang yêu nhau! Quả nhiên là trước mặt người khác thì tỏ ra trong sạch, sau lưng thì tâm địa đen tối, không phải thứ tốt lành gì!

Trình Lê cười đến nỗi thở không ra hơi: Sao lại buồn cười thế này, Nguyễn Phỉ vẫn ngây thơ quá, thế mà lại dám trả lời những câu hỏi bẫy này trước đám chó săn này. Ước chừng lúc này nhìn thấy video phỏng vấn của mình và những bài viết đó, chắc tức đến nỗi nửa đêm phải dậy chửi thề mất.

Nguyễn Kiều nghe vậy cũng cong môi.

Chỉ là ánh mắt cô dừng lại ở mấy chữ “Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu đang yêu nhau”, biểu cảm trở nên có chút kỳ lạ.



Bình an vô sự trôi qua mấy ngày, mấy tin tức lớn liên tiếp leo lên top tìm kiếm trên Weibo.

Đầu tiên là cha mẹ của Hoắc Minh Trạch vì những lý do khác nhau mà bị bắt giam, công ty giải trí của Hoắc Minh Trạch cũng bị tổn hại nghiêm trọng, nhiều nghệ sĩ bỏ đi, sắp sửa phá sản.

Gia đình Nguyễn bị các gia tộc khác nuốt chửng mất mười mấy dự án, khi cầu cứu các công ty khác thì không ai chịu giúp đỡ. Điều bất ngờ nhất là một dự án đã tiến hành được một nửa của gia đình Nguyễn đột nhiên gặp vấn đề về vốn, vì tiền không đủ, cha Nguyễn đã thử mọi cách như vay nợ, thế chấp nhưng vẫn không thể cứu vãn.

Quần áo đắt tiền và các loại trang sức kim cương trong tủ quần áo của Nguyễn Phỉ đều bị đem đi bán lấy tiền, khiến cô ta tức giận phát hỏa trong phòng, lại liên tục gọi hệ thống hai ba lần, đối phương mới chịu xuất hiện.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 124: Chương 124



Hệ thống cũng nhận ra có gì đó không ổn, cốt truyện không những không được sửa chữa mà còn phát triển theo hướng không thể lường trước được.

Hoàn toàn không đúng!

Nó nghiến răng, buông một câu: “Cô đợi thêm đi.”

Câu này coi như chọc cho Nguyễn Phỉ tức đến bật cười.

Nhưng chuyện khiến Nguyễn Phỉ tức giận hơn còn ở phía sau, ngay khi vị hôn phu và công ty gia đình của Nguyễn Phỉ xảy ra chuyện thì công ty game nhỏ bé của Trần Diệu lại ngày càng lớn mạnh, một trò chơi mới ra mắt đã hoàn toàn đốt cháy nhiệt huyết của những người trẻ tuổi năm nay, Trần Diệu cũng thường xuyên xuất hiện trên các bản tin của đài truyền hình, trở thành một doanh nhân trẻ thành đạt và có năng lực.

Người duy nhất không được tốt lắm có lẽ chỉ có Hoắc Nam Châu.

Mấy ngày nay, Nguyễn Kiều cố tình không nhắc tên Hoắc Nam Châu, kết quả là liên tục mấy ngày đều nghe Trình Huyền phàn nàn bên tai: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại xảy ra chuyện nữa rồi? Lại là tai nạn xe hơi sao? Hay là người ta say rượu rồi đâm vào?”

Tai Nguyễn Kiều giật giật.

Đợi đến khi Trình Huyền cúp điện thoại, cô mới như vô tình hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Trình Huyền trợn trắng mắt: “Ai mà biết được chuyện gì. Hôm qua đi đàm phán kinh doanh thì gặp cướp, hôm nay ra ngoài lại bị xe đâm, cô nói xem dạo này có phải Hoắc Nam Châu bị thứ gì bẩn thỉu bám theo không? Sao tôi thấy không ổn thế nhỉ?”

Nguyễn Kiều cũng thấy không ổn.

Đáng lẽ ra mệnh cách của Hoắc Nam Châu phải rất tốt mới đúng, sao lại xảy ra chuyện như vậy được?

Nghĩ vậy liền thấy Trình Huyền đứng dậy khỏi ghế sofa, người đàn ông cúi mắt nhìn Nguyễn Kiều, nhỏ giọng hỏi: “Tôi đến bệnh viện thăm Hoắc Nam Châu, Kiều Kiều có muốn đi cùng không?”

Trình Huyền nhìn ra được mấy ngày nay Nguyễn Kiều đều tránh mặt Hoắc Nam Châu, tuy không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng lúc này anh ta vẫn quan tâm đến vết thương của Hoắc Nam Châu hơn. Vì vậy anh ta chỉ thuận miệng hỏi một câu, nếu Nguyễn Kiều không muốn đi thì anh ta cũng không nói gì thêm.

Nhưng ngoài ý muốn, Nguyễn Kiều lại đồng ý.

Trình Huyền thấy Nguyễn Kiều nhét một xấp bùa vào trong túi, cứ như không cần tiền vậy. Khóe mắt Trình Huyền không khỏi giật giật, nói với Nguyễn Kiều: “Chúng ta chỉ đến thăm Hoắc Nam Châu thôi, không cần phải làm phép cho Hoắc Nam Châu đâu.”

Nguyễn Kiều cũng nhìn anh ta: “Tôi chỉ phòng ngừa thôi.”

Vì vậy hai người nhanh chóng đến bệnh viện, là bệnh viện mà trước đây bà cụ nhà họ Hoắc ở, hai ngày trước bà cụ vừa xuất viện, hôm nay đến lượt con trai út vào viện. Khi Nguyễn Kiều và Trình Huyền bước vào phòng bệnh, trong phòng bệnh rộng rãi chỉ có một mình Hoắc Nam Châu, sắc mặt người đàn ông trông cũng ổn, chỉ có điều hơi tái nhợt.

“Người không sao chứ?”

Hoắc Nam Châu nhìn qua, không ngoài ý muốn nhìn thấy Nguyễn Kiều, anh cụp mắt ừ một tiếng, lại nói: “Không sao. Chỉ có điều—”

Người đàn ông chuyển đề tài, lần nữa nhìn về phía Nguyễn Kiều: “Tôi nhìn rồi, bùa hộ mệnh đều không còn tác dụng nữa.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Nguyễn Kiều và Trình Huyền đều thay đổi.

Bùa hộ mệnh đều không còn tác dụng nữa, điều này cũng có nghĩa là những gì Hoắc Nam Châu gặp phải trước đây đều đủ để mất mạng.

Thỉnh thoảng một lần thì không sao nhưng hai ba lần này thì có hơi quá đáng rồi.

“Có phải có người đang hãm hại anh không?” Trình Huyền đi đến một bên, quả nhiên nhìn thấy bùa hộ mệnh đã cháy thành tro, sắc mặt lập tức trở nên u ám. Hoắc Nam Châu vẫn bình tĩnh, chỉ nói: “Cảnh sát đã điều tra rồi, chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi.”

Nhưng như vậy thì càng không thể hiểu được.

Một lúc sau, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên có chút ngột ngạt, cuối cùng vẫn là bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra đến phá vỡ. Bác sĩ khoảng bốn mươi tuổi mặc áo blouse trắng, đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi, lật báo cáo trên tay: “Anh Hoắc yên tâm, anh rất may mắn. Nghe nói đầu xe đã bị đâm nát nhưng anh không sao, chỉ bị trầy xước một chút thôi. Nhưng sau này lái xe vẫn phải cẩn thận.”

Bác sĩ đương nhiên không biết trong đó có vấn đề gì, Hoắc Nam Châu cũng không chủ động nhắc đến nên thuận miệng đáp một tiếng.

Bác sĩ nhanh chóng rời đi, Hoắc Nam Châu cũng không cần nhập viện. Trình Huyền lái xe đưa người về Vọng Tây Lâu, sắc mặt vẫn rất khó coi. Câu nói “Đầu xe đã bị đâm nát.” của bác sĩ lúc nãy vẫn luôn hiện lên trong đầu anh ta. Trình Huyền và Hoắc Nam Châu tuy không phải anh em ruột nhưng hai người vì tuổi tác gần nhau, từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, có thể nói là quan hệ rất tốt.

Giờ đây Hoắc Nam Châu liên tiếp gặp tai nạn, Trình Huyền đương nhiên lo lắng.

Anh ta mím môi, đột nhiên nói với Nguyễn Kiều ngồi ở ghế sau: “Kiều Kiều, thời gian tới có thể nhờ cô trông chừng Nam Châu được không, coi như là làm ăn, lúc đó tôi sẽ trả công, vất vả cho cô một thời gian nhé?”

Lần này Trình Huyền thật sự không có ý định tạo cơ hội cho hai người, anh ta chỉ nghĩ dù sao Nguyễn Kiều cũng là một đại sư rất lợi hại, hẳn là có cô ở bên thì Hoắc Nam Châu cũng an toàn hơn một chút.

Vì vậy mới đưa ra yêu cầu này.

Nguyễn Kiều hơi bất ngờ, cô nghiêng đầu nhìn Hoắc Nam Châu. Người đàn ông mím chặt môi mỏng, dường như không đồng ý với cách làm của Trình Huyền. Sau khi chú ý đến ánh mắt của Nguyễn Kiều, anh cũng chỉ nói: “Đừng nghe cậu ấy.”

“Đừng nghe tôi thì sao, lỡ có chuyện gì thì sao? Cậu muốn để lại toàn bộ gia sản cho Hoắc Minh Trạch à?”

Vừa nghe thấy tên Hoắc Minh Trạch, Nguyễn Kiều lập tức khựng lại.

Đúng rồi, Hoắc Nam Châu xảy ra chuyện, nhà họ Hoắc chẳng phải chỉ còn lại Hoắc Minh Trạch thừa kế nhà họ Hoắc sao.

Đây không phải là kết cục của tiểu thuyết gốc sao?

Nguyễn Kiều lập tức giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc: “Đừng nói nữa, thời gian này tôi sẽ đi theo anh.”

Sau đó nghiêng đầu nhìn Hoắc Nam Châu, trong mắt nhuốm ý cười: “Tài xế nhà anh một tháng lương đã năm vạn, tiền lương của tôi là kẻ bám đuôi này có phải nên cao hơn một chút không?”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 125: Chương 125



“Cao cao cao! Tôi còn nhét phong bì cho cô nữa!” Trình Huyền vui vẻ: “Hoắc Nam Châu, lương của thư ký riêng của các cậu ở Hoắc thị là bao nhiêu ấy nhỉ?”

Trình Huyền cố ý nhấn mạnh hai chữ “Riêng.”

Kết quả chỉ đổi lại được một ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Nam Châu.

Trình Huyền nghĩ thầm anh đúng là biết giả vờ, rõ ràng bản thân cũng rất thích hai chữ “Riêng.”



Sau khi xác định thời gian gần đây sẽ làm kẻ bám đuôi Hoắc Nam Châu, trong túi Nguyễn Kiều thường xuyên mang theo các loại bùa, tiện tay nhét vào trong ngực Hoắc Nam Châu không ít bùa hộ mệnh, vừa nhét vừa nói: “Mặc dù hơi phiền phức nhưng dù sao thứ này cũng có lợi.”

Sau đó vào buổi chiều hôm đó, Nguyễn Kiều đã theo Hoắc Nam Châu đến tòa nhà Hoắc thị để làm việc.

Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, vết xước trên tay Hoắc Nam Châu trước đó đã gần như lành hẳn, vì vậy hôm nay đi làm cũng là do đích thân anh lái xe. Xe từ gara riêng của Vọng Tây lâu đi ra, lại rất chủ động dừng trước biệt thự của Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều theo bản năng định đi về phía ghế sau, kết quả vừa kéo cửa xe, chẳng kéo được gì.

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông ở ghế lái. Hoắc Nam Châu cũng vừa vặn nhìn cô, anh không hề cảm thấy việc khóa cửa ghế sau có vấn đề gì, chỉ ra hiệu cho Nguyễn Kiều ngồi vào ghế phụ lái.

Nguyễn Kiều không khách sáo với anh.

Chiếc xe mà Hoắc Nam Châu thường đi trước đây đã bị đâm hỏng, hôm nay anh đi một chiếc Cullinan màu đen, bên trong rất rộng rãi, Nguyễn Kiều vừa ngồi vào, thắt dây an toàn thì nghe Hoắc Nam Châu hỏi: “Ăn sáng chưa?”

Nguyễn Kiều do dự một chút, cuối cùng thành thật lắc đầu. Tối qua cô xem phim truyền hình muộn, sáng nay suýt nữa thì không dậy nổi. Nếu không phải Trình Huyền nhắn tin bảo cô đừng quên đi cùng Hoắc Nam Châu đến công ty thì cô có thể ngủ đến mười hai giờ. Nguyễn Kiều đưa tay sờ mũi, cảm thấy hơi ngại ngùng: “Không sao đâu, lát nữa anh đến công ty, tôi sẽ đi dạo quanh công ty anh.”

“Tôi đưa em đi ăn.”

Hoắc Nam Châu nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn tám giờ bốn mươi, theo thời gian này đến công ty chắc chắn có thể đến đúng chín giờ. Nhưng nếu Hoắc Nam Châu đưa cô đi ăn sáng thì chắc chắn sẽ muộn. Chỉ là lời từ chối của Nguyễn Kiều hoàn toàn vô dụng, Hoắc Nam Châu nhanh chóng đưa cô đến một nhà hàng, hai người ăn sáng xong đã hơn nửa giờ.

Lúc này bên trong tòa nhà họ Hoắc.

Trưởng phòng sản phẩm cầm tài liệu đi về phía phòng tổng giám đốc, trên đường đi chào hỏi trợ lý đặc biệt, định nói vài câu với đối phương, nào ngờ trợ lý Trương liếc nhìn tài liệu trong tay anh ta, rất bình tĩnh nói: “Sếp vẫn chưa đến làm việc, anh có thể về nghỉ ngơi trước.”

Trưởng phòng Vương lập tức trợn tròn mắt. Ông ta vốn tròn vo, trợn mắt lên trông chẳng khác gì gấu trúc, lúc này vô cùng ngạc nhiên: “Anh đùa tôi đấy à? Bây giờ đã chín giờ rưỡi rồi, sao tổng giám đốc Hoắc có thể chưa đến làm việc được?”

Trợ lý đặc biệt đẩy đẩy mắt kính: “Thực ra anh ấy đúng là phải đến công ty rồi. Nhưng tạm thời đưa một cô gái đi ăn sáng, muộn bốn mươi phút cũng là chuyện bình thường.”

“Cô gái?!”

Trưởng phòng Vương càng thấy khó tin. Nhìn khắp tòa nhà họ Hoắc, ai mà không biết Hoắc Nam Châu là một người nghiện công việc điển hình, bình thường không có chuyện gì có thể làm gián đoạn công việc của anh, cô gái? Cô gái càng không thể! Từ khi tổng giám đốc Hoắc nhậm chức, bên cạnh anh chưa từng xuất hiện phụ nữ, mọi người trêu chọc anh còn nói anh có phải bị lãnh cảm không.

Trưởng phòng Vương nghi ngờ nhìn trợ lý Trương: “Trợ lý Trương, dạo này tôi có đắc tội gì với anh không? Có phải thực ra sếp đang ở trong đó không, anh lấy cớ không cho tôi vào, đến lúc đó nộp tài liệu chậm, sếp sẽ trách phạt tôi?”

Trợ lý Trương: “… Trưởng phòng Vương, anh là trưởng phòng sản phẩm, rảnh rỗi thì ít xem phim truyền hình với mấy người ở phòng công chúng đi.”

Vừa dứt lời, thang máy dành riêng cho tổng giám đốc phía sau đột nhiên phát ra tiếng “Đinh.” Trợ lý Trương dựng tai lên, lập tức tránh sang một bên. Người có thể đi ra từ phòng làm việc của tổng giám đốc, ngoài Hoắc Nam Châu hiện tại vẫn chưa đến thì không còn người thứ hai.

Quả nhiên, cửa thang máy vừa mở ra, Hoắc Nam Châu mặc một bộ vest cao cấp liền bước ra, bộ vest trên người anh sạch sẽ không tì vết nhưng trên tay lại cầm một cái túi giấy trông rất không ăn nhập. Nhìn sang bên cạnh, cô gái mặc chiếc váy đen của thương hiệu Chanel, đeo một chiếc ba lô, khuôn mặt hình trái xoan, trang điểm nhẹ nhàng nhưng không che giấu được nét tinh tế không tì vết, đặc biệt là đôi mắt đó, bên trong như chứa đựng cả một bầu trời sao, đẹp vô cùng.

Trợ lý Trương đã gặp Nguyễn Kiều không chỉ một lần, gặp lại vẫn có thể bình tĩnh chào hỏi: “Tổng giám đốc, Nguyễn tiểu thư, chào buổi sáng.”

Hoắc Nam Châu ừ một tiếng, ánh mắt lướt qua trợ lý Trương nhìn về phía trưởng phòng Vương đang há hốc mồm.

Nếu dùng một từ để miêu tả thì lúc này trưởng phòng Vương chính là một con gấu trúc đang bị sốc.

Ông ta không nhịn được nhìn Hoắc Nam Châu rồi lại nhìn Nguyễn Kiều, trong lòng thầm nghĩ trợ lý Trương quả nhiên không lừa ông ta! Tổng giám đốc Hoắc của họ thực sự đã đưa một cô gái đến, hơn nữa còn vì cô gái này mà đến muộn! Nhìn cái túi giấy mà tổng giám đốc Hoắc cầm trên tay, rõ ràng là túi đựng đồ ăn của một nhà hàng rất nổi tiếng!

Trưởng phòng Vương hít một hơi thật sâu, đột nhiên nói: “Sao tôi lại thấy Nguyễn tiểu thư này quen mắt thế nhỉ.”

Hoắc Nam Châu đi ngang qua ông ta, liếc nhìn ông ta, đôi môi mỏng khẽ động.

Nguyễn Kiều đi theo sau anh ta nên không nhìn thấy gì, cô còn rất lễ phép trả lời: “Chào ông, tôi là Nguyễn Kiều.”

Sau đó cô dứt khoát lấy một tấm danh thiếp trong túi ra, cười tươi rói: “Nếu ông cần thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, vì ông là nhân viên của công ty anh Hoắc nên tôi sẽ giảm giá cho ông tám phần!”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 126: Chương 126



Trưởng phòng Vương: “…”

Giảm giá hay không thì không nói trước, vừa rồi rõ ràng ông ta nhìn thấy Hoắc Nam Châu hỏi ông ta không tiếng động: Trêu ghẹo?

Trời ạ trêu ghẹo!

Ông ta chỉ đơn thuần thắc mắc thôi!

Cho ông ta một trăm lá gan ông ta cũng không dám có ý đồ gì với cô gái đi cùng Hoắc Nam Châu.

Trưởng phòng Vương hoàn hồn lại, theo bản năng lật xem tấm danh thiếp trong tay, vừa nghĩ cô gái này sao lại đưa danh thiếp cho ông ta trước mặt tổng giám đốc Hoắc của họ, vừa chăm chú nhìn hai lần, sau đó—— ánh mắt đờ đẫn.

Xem tướng bói toán?

Ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía văn phòng, kinh ngạc nói: “Vậy là tổng giám đốc Hoắc bị bỏ bùa sao?”

Trợ lý Trương: “???”



Mặc dù Nguyễn Kiều đến bằng thang máy riêng của Hoắc Nam Châu nhưng không đến nửa buổi sáng, hầu như toàn bộ nhân viên trong tòa nhà Hoắc thị đều biết Hoắc Nam Châu đưa một cô gái đến làm việc, thậm chí còn vì cô gái này mà đến muộn.

Trong nhóm chat của công ty.

[Mưa đỏ rồi các chị em ơi!]

[Nghĩ đến tổng giám đốc của chúng ta chưa bao giờ đi làm muộn về sớm, tôi còn tưởng anh ấy là ngọn lửa khác biệt trong giới tổng giám đốc, kết quả anh ấy vẫn đi theo lối mòn, cuối cùng cũng giống như những tổng giám đốc trong các tiểu thuyết ngôn tình, đưa theo người phụ nữ của mình đi làm! @Trợ lý Trương hôm nay có cần để nhân viên vệ sinh đến nhiều lần hơn không?]

[Nói chuyện bậy bạ trong nhóm nghìn người, cậu có bị đánh chưa vậy!]

[Ôi, tôi chỉ hỏi một câu @Trợ lý Trương, cô gái mà tổng giám đốc đưa đến có phải là Nguyễn Kiều không?]

[Chết tiệt! Vậy là CP Nam Kiều của tôi sẽ không đổ sao?]

[Tổng giám đốc bá đạo × Nữ minh tinh hết thời, cảm ơn đã cho tôi tu thành chính quả. Thậm chí tôi đã tưởng tượng đến cảnh Nguyễn Kiều trở lại đỉnh cao của làng giải trí, cầm giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất lên sân khấu, sau đó anh Hoắc cầu hôn ở dưới khán đài! Mẹ ơi, thật ngọt ngào.]

[Nhưng cô gái đó là người xem phong thủy mà.]

[Trưởng phòng Vương cũng đến hóng hớt à?]

[Ồ? Trưởng phòng Vương vừa nói, tôi đột nhiên nhớ ra minh tinh nhà chúng ta chuyển sang làm đại sư rồi, đáng tiếc thật.]

[Xin lỗi, tôi hỏi một câu thôi, các bạn có biết anh Hoắc cũng có trong nhóm này không?]

Câu nói này vừa thốt ra, nhóm chat vốn đang sôi nổi, 99+ tin nhắn bỗng chốc im lặng như tờ, thế là câu cuối cùng trong nhóm chat chỉ còn lại một câu hỏi của trợ lý Trương. Cuối cùng, mấy thư ký của phòng thư ký không thể chịu đựng được nữa, vội vàng đăng một số biểu tượng cảm xúc ‘Đi làm thật vui vẻ’, ‘Đi làm giúp tôi giàu có’, ‘Có tiền tôi là nữ hoàng’, đẩy lịch sử trò chuyện lên trên.

Không ai biết, Hoắc Nam Châu đang ở trong văn phòng đã buông bút xuống trong tay, ánh mắt lướt qua toàn bộ nội dung trò chuyện. Sau đó, anh ngẩng đầu lên.

Nguyễn Kiều rất yên tĩnh, có chút khác biệt so với tính cách thường ngày của cô. Có vẻ như để tránh làm phiền anh, Nguyễn Kiều vừa vào văn phòng đã ngồi bệt xuống đất, nằm một bên trên chiếc bàn trà, lôi một chồng giấy vàng từ trong ba lô ra. Hoắc Nam Châu nhận ra thứ đó, chính là bùa chú của Nguyễn Kiều.

Chỉ là những tờ giấy này vẫn chưa được vẽ bùa bằng chu sa.

Nguyễn Kiều đến đây để vẽ bùa.

Hoắc Nam Châu trước đó cũng nghĩ rằng anh có thể ở trong văn phòng một ngày nhưng Nguyễn Kiều có thể sẽ không chịu được. Vì vậy, anh còn nghĩ đến việc tìm việc gì đó cho Nguyễn Kiều làm, không ngờ cô đã có kế hoạch rõ ràng.

Thấy vậy, Hoắc Nam Châu cũng không làm phiền Nguyễn Kiều.

Đúng 12 giờ, Hoắc Nam Châu họp xong quay lại mở cửa, thấy Nguyễn Kiều đã vẽ nét cuối cùng, anh đứng sang một bên cúi đầu hỏi: “Đói bụng chưa? Đi ăn thôi?”

Nguyễn Kiều ngẩng đầu lên.

Cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong chốc lát, trước mắt dường như vẫn còn lưu lại màu chu sa và màu vàng tươi, nhất thời chỉ thấy hoa mắt. Nhưng trong tầm nhìn đó, cô thấy Hoắc Nam Châu cởi áo vest, chiếc áo sơ mi trắng như tuyết trên người anh ta nhuốm chút tùy ý, khuôn mặt đẹp trai không còn vẻ lạnh lùng như thường ngày, mà mang theo chút dịu dàng, ngay cả đôi mắt đen sâu thẳm cũng vậy.

Trong lúc không kịp đề phòng, Nguyễn Kiều nhìn thấy chính mình trọn vẹn qua đôi mắt của người đàn ông, trái tim đột nhiên đập thình thịch hai tiếng.

Cảm xúc khó hiểu này đến đột ngột và nhanh chóng, khiến Nguyễn Kiều vội vàng buông bút lông, đứng dậy khỏi mặt đất. Nhưng có lẽ do ngồi quỳ quá lâu, khi đứng lên hai chân tê cứng đến mức không đứng vững, Nguyễn Kiều loạng choạng lao về phía bàn, ánh mắt kinh hãi thì một bàn tay đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng.

Hơi thở của Hoắc Nam Châu gần trong gang tấc, cằm anh lướt qua má cô, người đàn ông cúi đầu nhìn đôi chân trắng nõn thon thả lộ ra dưới váy của cô, khẽ hỏi: “Em không sao chứ?”

Mơ mơ hồ hồ lại bị Hoắc Nam Châu ôm vào lòng, từ nhỏ đến lớn Nguyễn Kiều chưa từng thân mật với một người đàn ông nào như vậy, còn không chỉ một lần nữa—— cô nhịn không được muốn lùi lại một bước nhưng lại đâm sầm vào ngực Hoắc Nam Châu, biểu cảm lập tức trở nên kỳ quái.

“Không, không sao.” Nguyễn Kiều dời mắt khỏi vai Hoắc Nam Châu, giả vờ ho một tiếng để giảm bớt sự xấu hổ: “Tôi không sao rồi, cảm ơn anh Hoắc.”

Hoắc Nam Châu ừ một tiếng, lùi lại một bước.

Ánh mắt lướt qua gáy Nguyễn Kiều, lại khựng lại.

Da Nguyễn Kiều trắng nõn khác thường, Trình Lê thường hay lải nhải rằng có lẽ kiếp trước cô là sữa biến thành. Mà lúc này, trên nền da trắng sữa đó lại nhuộm một màu ửng hồng nhàn nhạt. Theo màu ửng hồng nhìn lên, hai vành tai Nguyễn Kiều đã đỏ bừng.

Cô gái nhỏ mắt láo liên, giả vờ bình tĩnh: “Không phải nói đi ăn sao? Đi thôi.”

Rồi lại nói chuyện không đầu không đuôi: “Chúng ta đến nhà ăn công ty ăn hay ra ngoài?”

Hoắc Nam Châu thu lại nụ cười trong mắt, nói: “Nhà ăn công ty. Hôm nay nhà ăn có món sườn xào chua ngọt mà mọi người rất thích, Trình Lê nói em rất thích ăn món này?”

“Sao cái gì Trình Lê cũng nói với anh vậy?” Dù là than phiền nhưng rõ ràng Nguyễn Kiều rất hứng thú với món sườn xào chua ngọt đó, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 127: Chương 127



Cho đến khi cô và Hoắc Nam Châu lần lượt bước vào nhà ăn công ty, những nhân viên đang xếp hàng lấy cơm, ăn cơm đều nhìn về phía cô. Nguyễn Kiều trong nháy mắt đã thu về vô số ánh mắt.

Nguyễn Kiều: “…”

Cô cảm thấy mình còn căng thẳng hơn cả con khỉ sắp biểu diễn trong rạp xiếc.

Nguyễn Kiều do dự hai giây, quay đầu lại hỏi Hoắc Nam Châu với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ tôi về gọi đồ ăn ngoài thì còn kịp không?”

Giọng nói nghe có vẻ hơi bực bội, rõ ràng là không ngờ đến nhân viên của Hoắc thị lại nhiệt tình như vậy.

Hoắc Nam Châu thấy hơi buồn cười nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ thuận theo lời Nguyễn Kiều nói tiếp: “Không kịp nữa rồi.”

Bốn chữ đơn giản lọt vào tai, Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, không nói thêm gì nữa.

Còn Hoắc Nam Châu cũng tiến lên một bước dẫn đầu đi về phía trước. Nguyễn Kiều theo sau người đàn ông, nhìn bóng lưng Hoắc Nam Châu, trong lòng đủ loại suy nghĩ thoáng qua—— Hoắc Nam Châu biết ý ngoài lời của câu nói đó là gì.

—— Bây giờ về gọi đồ ăn ngoài thì còn kịp không?

Hỏi thực ra là bây giờ chạy đi thì có khiến đám nhân viên này giả vờ không nhìn thấy cô không.

Hoắc Nam Châu anh ấy… phần lớn là cố ý đưa cô đến ăn trưa.

Nguyễn Kiều cúi đầu nhìn ngón tay mình, vừa rồi lá bùa cuối cùng cô vẽ là bùa đào hoa, vốn định vẽ thêm cho Hoắc Nam Châu hai lá nữa nhưng bây giờ…

Nguyễn Kiều mím môi.

Mặc dù bữa trưa này khiến Nguyễn Kiều có chút ngồi không yên nhưng phải nói rằng tay nghề đầu bếp của nhà hàng Hoắc thị khá tốt, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt, còn ngon hơn cả món do khách sạn năm sao làm. Nguyễn Kiều gọi một phần, Hoắc Nam Châu cũng gọi một phần, cuối cùng phần của Hoắc Nam Châu đều vào bụng Nguyễn Kiều.

Nhân viên chứng kiến toàn bộ quá trình suýt chút nữa thì che miệng hét lên.

Lần này họ đều học khôn rồi, biết Hoắc Nam Châu đang ở trong nhóm lớn nên cố tình tìm đến các nhóm nhỏ của các phòng ban, trước tiên là tấn công bằng một loạt biểu tượng cảm xúc ‘hét lên’, sau đó liền gõ phím như điên.

[Tôi nhìn thấy rồi! Tôi thấy tổng giám đốc Hoắc nhường phần sườn xào chua ngọt của mình!]

[Các chị em ơi, đây chắc chắn là tình yêu rồi.]

[Trước đây không phải có chị em nào đó thống kê lại số lần tổng giám đốc Hoắc xuất hiện ở nhà ăn của công ty và các món ăn anh ấy gọi sao? Em nhớ là anh ấy không thích ăn sườn xào chua ngọt, chưa từng gọi lần nào.]

[Đúng đúng đúng, em có lưu lại. Phần sườn xào chua ngọt đó của anh ấy chắc chắn là gọi riêng cho Nguyễn Kiều!]

Phải công nhận rằng Nguyễn Kiều đúng là xinh đẹp, chậc chậc.

Để tôi xem xem ai không phải fan của cặp đôi Nam Kiều nào?

Không ngờ ông chủ Hoắc của chúng ta lại thực sự khai sáng rồi, fan mẹ rơi nước mắt.

Trợ lý Trương: “…”

Nhìn vào nhật ký trò chuyện của nhân viên, trợ lý Trương bắt đầu hồi tưởng về khẩu vị của Hoắc Nam Châu, Hoắc Nam Châu thực sự không thích đồ chua ngọt, món sườn xào chua ngọt đổi lại thì bình thường anh chẳng thèm nhìn tới. Chỉ có hôm nay——

Tâm tư này, rõ ràng như ban ngày.



Ăn trưa xong, Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu lại trở về văn phòng nhưng vẫn còn sớm so với thời gian làm việc buổi chiều, Hoắc Nam Châu liếc nhìn Nguyễn Kiều. Cô gái nằm bò trên bàn trà, trông thì như đang vẽ bùa nhưng thực tế lại nhắm mắt ngáp ngắn ngáp dài. Đầu bút lông chấm một chấm son đã lâu không rơi xuống, cuối cùng cũng run rẩy rơi xuống, loang ra một vết trên tờ giấy vàng.

Nguyễn Kiều thực sự hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn giả vờ cầm lấy bút lông.

Điều này đại khái cũng giống như học sinh trong lớp buồn ngủ muốn chết nhưng vẫn phải cầm bút vẽ vài nét trên giấy.

Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên sau lưng, Hoắc Nam Châu cúi xuống rút cây bút lông trong tay Nguyễn Kiều ra, cẩn thận đặt sang một bên. Ánh mắt lướt qua chấm son, anh khẽ nói: “Bên trong có phòng nghỉ, em vào đó ngủ đi.”

Giọng nói của Hoắc Nam Châu vang lên bên tai, cuối cùng cũng khiến Nguyễn Kiều tỉnh táo hơn một chút, cô chậm chạp chớp mắt, xua tay: “Không cần đâu, tôi nằm một lát là được.”

Vẻ nghiêm túc vẽ bùa bị vạch trần, Nguyễn Kiều dứt khoát nằm thẳng xuống bàn luôn.

Buồn ngủ không muốn nói thêm lời nào với Hoắc Nam Châu.

Hoắc Nam Châu mím môi, một lúc sau, cởi áo vest ngoài, nhẹ nhàng đắp lên vai Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều tỉnh dậy sau hơn một tiếng, ngủ gục đúng là không tốt cho cơ thể của cô, ngủ dậy đau ê ẩm cả lưng và eo. Cô mở đôi mắt còn hơi mơ màng, ngồi dậy, chiếc áo trên vai trượt theo đường cong của cơ thể cô rơi xuống, khi rơi xuống đất phát ra tiếng “Bịch.” khiến Nguyễn Kiều giật mình.

Cô quay đầu nhìn lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào chiếc áo vest đó một lúc lâu.

Là chiếc áo mà Hoắc Nam Châu mặc vào buổi sáng.

Đến gần còn ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người đàn ông.

Nguyễn Kiều nhặt áo lên, định đặt lên bàn nhưng cánh cửa văn phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra. Hoắc Nam Châu chỉ mặc áo sơ mi quần tây bước vào, dáng vẻ của anh trông có phần lười biếng, dưới ống tay áo xắn lên lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền. Nghiêng đầu nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy Nguyễn Kiều đang ôm quần áo của anh.

Ánh mắt lướt qua chiếc áo vest, anh như vô tình hỏi: “Tỉnh rồi?”

Nguyễn Kiều nhìn anh, lại nhìn chiếc áo đang ôm trong tay, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc ửng hồng, vội vàng đặt áo sang một bên, cô gật đầu với Hoắc Nam Châu: “Tỉnh rồi. Cảm ơn anh Hoắc đã cho mượn áo.”

“Không có gì.” Hoắc Nam Châu nói: “Tôi sẽ đi họp một lát, nếu em thấy chán thì bên kia có máy tính bảng, có thể xem phim truyền hình. Hoặc có nhu cầu gì khác thì cứ tìm trợ lý Trương.”

“Vâng, vâng.”

Nhưng đợi đến khi Hoắc Nam Châu vừa đi, Nguyễn Kiều đã nhanh chân đi đến bên chậu cây xanh mà cô rất quen thuộc. Ngón tay lục lọi trong chậu cây một hồi lâu, lôi ra một chiếc túi gấm, mở ra xem, lá bùa đào hoa bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 128: Chương 128



Nguyễn Kiều đang chăm chú nhìn lá bùa đào hoa thì chiếc điện thoại đặt một bên bỗng kêu leng keng vài tiếng, cô quay người đi xem thì ra là lời hỏi thăm ân cần của Trình Huyền.

Trình Huyền: Lần đầu tiên đi làm ở công ty Hoắc thị cảm giác thế nào?

Trình Huyền: Cô hẳn là đang ở cùng Hoắc Nam Châu nhỉ? Có buồn chán không?

Trình Huyền: Tôi vừa thấy ảnh do nhân viên công ty họ đăng, Hoắc Nam Châu sao lại ăn sườn xào chua ngọt, không phải cậu ta ghét nhất mấy món sền sệt chua chua ngọt ngọt sao?

Trình Huyền: Mấy giờ tan làm, tối nay cùng ăn cơm nhé?

Nguyễn Kiều: “…”

Hoắc Nam Châu không thích ăn sườn xào chua ngọt sao?

Vậy mà anh ấy còn cố tình gọi một phần.

Chờ đã——

Nguyễn Kiều chậm chạp mới phản ứng lại, hình như phần sườn xào chua ngọt đó cuối cùng đều vào bụng cô. Nguyên nhân là Nguyễn Kiều ăn xong một phần rồi vẫn còn thòm thèm, muốn gọi thêm một phần nữa nhưng lại thấy không tiện, đúng lúc đó Hoắc Nam Châu như nhìn ra suy nghĩ của cô, đặt phần của mình trước mặt cô, nhàn nhạt nói: “Em ăn trước đi.”

Nguyễn Kiều: “…”

Chần chừ hai giây, Nguyễn Kiều trả lời câu hỏi của Trình Huyền: Phần sườn xào chua ngọt đó là tôi ăn.

Trình Huyền: Thảo nào. Tôi còn bảo sao tự dưng cậu ta lại gọi đĩa sườn xào chua ngọt.

Sau khi gửi một dòng chữ như vậy, Trình Huyền lại gửi một đoạn ghi âm. Giọng người đàn ông nghe có vẻ vừa cười vừa nói, mang theo chút trêu chọc: “Kiều Kiều, tôi lớn từng này chưa từng thấy Hoắc Nam Châu ân cần như vậy. Có ngày cậu ta lại chủ động giúp con gái gọi thêm một phần sườn xào chua ngọt. Chậc chậc chậc.”

Ba chữ cuối cùng, thực sự hơi sâu xa.

Nguyễn Kiều cũng không biết tại sao, vậy mà lại nghe đến đỏ cả tai. Cô tùy tiện gửi cho Trình Huyền một biểu tượng cảm xúc cười lớn, rồi nhanh chóng tắt điện thoại.

Cắn cắn ngón tay, Nguyễn Kiều lại mở điện thoại, tìm ra WeChat của Trình Lê: Ra ngoài mua sắm không?

Trình Lê: Đến ngay!

*

Một cuộc họp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, đến khi Hoắc Nam Châu trở về văn phòng thì trợ lý Trương mặt đầy vẻ lúng túng nhìn anh: “Hoắc tổng, Nguyễn tiểu thư nói đã hẹn với Trình tiểu thư đi mua sắm, đợi đến giờ tan làm cô ấy sẽ quay lại.”

Hoắc Nam Châu nghe vậy cũng không thấy bất ngờ, chỉ ừ một tiếng.

Trong vài giờ tiếp theo, chiếc điện thoại mà Hoắc Nam Châu đặt sang một bên liên tục nhận được tin nhắn.

Từ hình ảnh Nguyễn Kiều mặc váy mới, đến vòng tay, dây chuyền.

Đều là Trình Lê gửi cho anh, còn hỏi: Thế nào, đẹp không?

Nếu là trước đây Hoắc Nam Châu chỉ cần liếc mắt là xong nhưng hôm nay thì khác, anh cụp mắt trả lời một chữ ừ.

Trình Lê nhướng mày, lập tức ôm lấy eo Nguyễn Kiều, cười tươi rói nói: “Kiều Kiều, lát nữa chúng ta cùng ăn cơm với Hoắc Nam Châu và Trình Huyền nhé.”

Nguyễn Kiều nghe vậy đương nhiên không từ chối. Trình Lê liếc mắt nhìn cô, nhạy bén phát hiện ra khi nhắc đến Hoắc Nam Châu, ánh mắt cô gái có chút lảng tránh. Trình Lê ồ một tiếng, trong lòng lập tức có chủ ý. Cô ta kéo Nguyễn Kiều sang một bên, cười một tiếng: “Hoắc Nam Châu là người lạnh lùng như nước, hôm nay em ở chỗ anh ta cả buổi sáng, cảm thấy thế nào? Anh ta có bắt nạt em không?”

“Không.”

Trình Lê sờ sờ cằm: “Thế à, vậy anh ta đối xử với em khá tốt nhỉ. Nói thật, chị quen anh ta gần ba mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên thấy anh ta chịu mang theo một cô gái bên cạnh.”

Tay Nguyễn Kiều khựng lại, ngước mắt nhìn Trình Lê.

Nhưng Trình Lê cũng không nói gì, chỉ kéo Nguyễn Kiều tiếp tục đi mua sắm.

Nửa tiếng sau, Nguyễn Kiều nhận được tin nhắn của Hoắc Nam Châu: Trình Lê lái xe chưa? Tôi qua đón hai người nhé?

Đúng lúc xem tin nhắn thì Trình Lê lại gần, liếc thấy, cô ta cười đầy ẩn ý: “Chậc chậc chậc. Muốn biết tôi có lái xe không thì không hỏi tôi?”

Rồi chỉ vào màn hình, nhướng mày với Nguyễn Kiều: “Nói với anh ta, bảo anh ta đến đón.”

Nguyễn Kiều: “Nhưng chị Lê, chị lái xe rồi.”

Trình Lê vênh mặt: “Chị lái xe là chuyện của chị, bảo anh ta đến đón em. Lát nữa chị phải đi đón Trình Huyền. Xe thể thao, chỉ có hai chỗ, không có chỗ cho em.”

Nguyễn Kiều: “…”

Trình Lê không đùa với Nguyễn Kiều.

Nếu Nguyễn Kiều thực sự nói với Hoắc Nam Châu là không cần đón, Trình Lê dám để Nguyễn Kiều ở lại đây một mình. Nguyễn Kiều mím môi, tay cầm điện thoại có chút do dự, thấy vậy, Trình Lê dứt khoát kéo cô đến một quán cà phê gần đó, hai người ngồi vào góc, cô ta chủ động đưa tay bấm hai lần vào điện thoại của Nguyễn Kiều.

Gửi đi hai chữ: Được.

Nguyễn Kiều trợn tròn mắt, chỉ đổi lại được một ánh mắt quyến rũ của Trình Lê: “Để anh ta đến đón em đi, dù sao thì anh ta cũng rảnh rỗi cả ngày.”

Nguyễn Kiều thấy mình cần phải nói đôi lời để bênh vực Hoắc Nam Châu, vì vậy cô khẽ phản bác: “Em thấy anh ấy khá bận.”

Nghe vậy, Trình Lê lại cười.

Đôi mắt của người phụ nữ nhuốm chút quyến rũ, đuôi mắt dài hẹp cong lên lộ ra vẻ vừa cười vừa không cười, chỉ nhìn thôi cũng khiến Nguyễn Kiều, một cô gái nhỏ, tim đập thình thịch. Nguyễn Kiều có chút không đúng lúc nghĩ rằng – đôi mắt của Phí Nghiêm Thanh có lẽ đã dính phải thứ gì đó bẩn, nếu không thì sao anh ta lại không thích Trình Lê.

Trình Lê không biết Nguyễn Kiều đang nghĩ gì, chỉ ngoắc ngoắc ngón tay, khi Nguyễn Kiều thấu lại, cô ta cũng cúi xuống hạ giọng: “Điều này tùy trường hợp, bình thường thì bận, lúc nên rảnh thì phải rảnh. Nếu không thì tập đoàn Hoắc thị to như vậy để làm gì, Kiều Kiều em nói đúng không?”

Gần như là đã ám chỉ rõ ràng rồi.

Nguyễn Kiều nhìn cô thêm hai lần, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.



Trình Lê lái xe đi trước khi Hoắc Nam Châu đến. Đổi lại là trước đây thì cô ta tuyệt đối sẽ không đích thân lái xe đi đón Trình Huyền nhưng để tạo cơ hội cho Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều, Trình Lê chỉ có thể nhẫn nhịn chút khó chịu này để đi đón đứa em trai đáng ghét của mình. Trước khi đi, Nguyễn Kiều nhìn vẻ mặt rất vui của người phụ nữ mà không nhịn được nói: “Chị Lê, cười hơi quá đáng rồi đấy.”

Nghe thấy giọng trêu chọc này, Trình Lê vỗ nhẹ lên đầu Nguyễn Kiều: “Em gái nhỏ khác trước rồi.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 129: Chương 129



Trước đây khi cô ta cố tình tạo cơ hội, Nguyễn Kiều chẳng cảm thấy gì. Bây giờ thì có vẻ như cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi, nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Trình Lê càng sâu, khi quay người còn nhắn tin cho Hoắc Nam Châu: Lát nhớ mời ăn cơm nhé.

Năm phút sau, Hoắc Nam Châu nhắn tin cho Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều theo như lời Hoắc Nam Châu nhắn tin, đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại, mắt đảo quanh một vòng, lập tức nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh xe. Hoắc Nam Châu cúi mắt nhìn điện thoại, có vẻ đang nhắn tin, giây tiếp theo Nguyễn Kiều nhận thấy điện thoại của mình rung lên, cúi đầu nhìn, đúng là tin nhắn của đối phương gửi đến: Ở khu B2.

Nguyễn Kiều mím môi, trả lời: Tôi đến rồi.

Ngay khi nhận được tin nhắn, Hoắc Nam Châu đã ngẩng đầu lên.

Đôi mắt đen láy của người đàn ông in bóng dáng Nguyễn Kiều, cô vẫn mặc chiếc váy đen dáng tiểu thư như ban ngày, cánh tay thon dài lộ ra, nước da lại trắng. Cô cầm điện thoại, trông có vẻ hơi do dự, Hoắc Nam Châu liền thu hồi ánh mắt, giọng trầm thấp: “Đi thôi.”

Địa điểm ăn tối do Trình Huyền chọn, bốn người ăn xong thì trời cũng đã muộn. Anh chị em nhà Trình Lê nói tối nay về nhà họ Trình nên lại để Hoắc Nam Châu đưa mọi người về Uyển Tây Lâu. Tối nay Trình Lê uống rượu, trong mắt hơi có men say, dưới sự xúi giục của cô ta, Nguyễn Kiều cũng nhấp vài ngụm, lúc này trên mặt đã ửng hồng, bị gió nóng bên ngoài thổi vào, càng thấy nóng nực.

Vịn vào cửa sổ xe, Nguyễn Kiều vẫy tay chào Trình Lê, sau đó mới quay đầu nhìn Hoắc Nam Châu. Giọng nói của cô gái nhỏ pha chút men say nghe có vẻ khác trước, mềm mại lạ thường: “Anh Hoắc, đi thôi.”

Chiếc xe chạy trên đường, những chiếc xe khác chạy ngang qua xung quanh thổi lên những cơn gió nóng từ mặt đất, khiến Nguyễn Kiều không nhịn được rụt đầu lại, cô che khuôn mặt hơi nóng bừng của mình, lim dim mắt nghĩ sau này tuyệt đối không được uống rượu nữa. Lần đầu uống say với Trình Lê, lần thứ hai lại uống có hơi quá chén, rõ ràng cũng chẳng uống mấy, đều tại loại rượu đó hơi nồng.

“Khó chịu không?”

Trong màn đêm và ánh đèn, tiếng ồn ào của những chiếc ô tô xung quanh như tan biến đi, giọng nói của Hoắc Nam Châu lúc này trở nên rõ ràng hơn hẳn. Giọng nói trầm thấp pha chút dịu dàng, lọt vào tai như thể ở ngay bên cạnh, khiến Nguyễn Kiều thấy cả tai mình cũng nóng lên.

Cô khẽ nói: “Cũng ổn, hơi khát, muốn uống trà sữa.”

Ánh mắt Hoắc Nam Châu hướng về phía trước, trong đầu nhớ lại các cửa hàng trên con phố này. Anh vốn có trí nhớ tốt, lại thường xuyên đi trên con đường này, chẳng mấy chốc đã nhớ ra đi thêm hai phút nữa đúng là có một cửa hàng trà sữa.

Xe dừng bên vệ đường, Hoắc Nam Châu tự mình xuống xe.

Mặc dù đã 10 giờ đêm nhưng số lượng người trong cửa hàng trà sữa vẫn không ít, phần lớn là những cặp đôi trẻ. Các cô gái đứng cạnh bạn trai, đôi mắt lấp lánh dưới ánh đèn của cửa hàng trà sữa. Nhìn những khuôn mặt còn non nớt đó, Nguyễn Kiều không nhịn được lại nhìn Hoắc Nam Châu. Mặc dù người đàn ông đã cởi áo vest nhưng dáng vẻ áo sơ mi quần tây vẫn trông lạc lõng giữa đám đông.

Ánh đèn chiếu vào đôi mắt anh, càng tôn lên vẻ đẹp trai vô song. Hoắc Nam Châu dường như không hề thấy mình xuất hiện trong một cửa hàng trà sữa trang trí đẹp đẽ có gì không phù hợp, trước câu hỏi của nhân viên thu ngân, anh lướt mắt trên bảng, nhất thời có chút do dự. Chỉ nghe Nguyễn Kiều nói muốn uống trà sữa, không ngờ trà sữa còn chia ra nhiều loại đến vậy, chỉ tính riêng trên bảng đã có tới hai ba mươi loại rồi.

Lúc này, cô gái bên cạnh chỉ tay vào ly đắt nhất phía trên, nhỏ giọng nói với Hoắc Nam Châu: “Bạn trai em mua cho em cái này, uống ngon lắm.”

Hoắc Nam Châu quay đầu nhìn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt cô gái, hướng về phía cậu trai mới mười bảy mười tám tuổi. Cậu trai đó rất tự nhiên nháy mắt với anh, ra hiệu rằng lựa chọn này rất tuyệt.

Hoắc Nam Châu không chút do dự trả tiền.

Trở lại xe, ly trà sữa Hoắc Nam Châu mua mới được đưa vào tay Nguyễn Kiều, anh ân cần cắm ống hút vào, nhìn Nguyễn Kiều uống một ngụm, anh mới chậm rãi mở miệng: “Họ nói uống ngon lắm.”

Đá xay bơ nhạt nhạt hòa với vị chua ngọt của dâu tây tràn vào khoang miệng, gần như át đi chút men rượu đang trào lên. Ánh mắt Nguyễn Kiều sáng lên, khẽ nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì, em còn muốn ăn gì không?”

“Không cần.”

Thực ra tối nay cô ăn rất no, cô cũng không muốn uống trà sữa lắm, cô chỉ nhất thời hứng lên, thử dò xét một chút. Và thực tế đã chứng minh, một người đàn ông như Hoắc Nam Châu thực sự sẽ dừng xe, xuống dưới mua cho cô một ly trà sữa.

Nguyễn Kiều cụp mắt xuống, hàng mi dài rung rung, che đi cảm xúc trong đó.

Quãng đường tiếp theo rất bình lặng.

Cho đến khi xe dừng lại trước biệt thự Vọng Tây Lâu, Nguyễn Kiều mở cửa xuống xe. Cô gái đứng bên xe, ánh mắt xuyên qua cửa kính, có chút do dự nói: “Vậy… em đi trước nhé? Chúc anh ngủ ngon.”

Nhưng Hoắc Nam Châu chỉ nhìn cô mà không nói gì.

Bên phía anh không có tiếng động, Nguyễn Kiều nhất thời cũng do dự không thôi.

Trong tay cô vẫn còn cầm ly trà sữa chưa uống hết, khi uống gần hết nửa ly trà sữa thì chút men rượu trong người cô cũng đã tan đi gần hết. Gió đêm nhẹ nhàng thổi vào người, Nguyễn Kiều mơ hồ cảm thấy tình hình càng trở nên mơ hồ hoặc dần mất kiểm soát. Cô ngước mắt nhìn Hoắc Nam Châu, há miệng định nói gì đó thì khoảnh khắc sau, giọng nói của người đàn ông đã vang lên trước cô.

“Trà sữa có ngon không?”

Nguyễn Kiều: “?”

Không ngờ rằng vào lúc này Hoắc Nam Châu lại hỏi một câu như vậy.

Dù thấy kỳ lạ nhưng cô vẫn gật đầu: “Ngon.”

Hoắc Nam Châu đặt tay lên vô lăng, không ai nhìn thấy anh đang xoa xoa các đường vân trên đó, đây là biểu hiện anh đang có chút bất an. Người đàn ông cụp mắt xuống, đột nhiên lại hỏi: “Vậy em, có thiếu một người bạn trai mua trà sữa cho em không?”

Ầm——

Trên đỉnh đầu như có một đóa pháo hoa nổ tung.
 
Back
Top Bottom