Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 40: Chương 40



Nhất thời, cư dân mạng chỉ cần nhắc đến tên Nguyễn Phỉ là biểu cảm đều trở nên kỳ lạ hơn nhiều.

Tôn Vân Vân xoa mũi, định xử lý xong những chuyện này rồi giấu đi, vốn là muốn dỗ Nguyễn Phỉ vui vẻ nhưng náo loạn thành ra thế này, còn vô tình phơi bày bộ mặt thật của Nguyễn Phỉ trước công chúng, sau này Nguyễn Phỉ biết được chắc chắn sẽ gi.ết ch.ết cô ta mất.



Khi Nguyễn Kiều chú ý đến sự việc, những lời đồn đại về Trần Diệu đã hoàn toàn bị xóa sạch, thay vào đó lại nổi lên một chủ đề liên quan, chuyện kể về sự xuất sắc của Trần Diệu, còn lên cả hot search vì rất nhiều người quan tâm. Nhớ đến Trần Diệu còn mở một công ty, Nguyễn Kiều rất nhanh chóng đã chia sẻ lại bài đăng trên Weibo đó, rồi thẳng thắn nói: Anh trai em từ nhỏ đến lớn đều rất xuất sắc [khoanh tay].

Vẻ đắc ý của em gái cùng với biểu tượng cảm xúc khoanh tay như thế hoàn hảo sinh động thể hiện trước mặt cư dân mạng, Đào Đào dẫn đầu đám fan còn lại của Nguyễn Kiều để lại bình luận khen Trần Diệu: Đúng đúng đúng, anh trai em là xuất sắc nhất!

Cùng lúc đó, không ít cư dân mạng cũng đào ra được công ty của Trần Diệu và trò chơi mới nhất mà họ thiết kế, mặc dù chỉ là một trò chơi giải đố nhỏ nhưng theo lời những người chơi đã chơi thì trò chơi này rất thú vị, logic chặt chẽ, khiến người ta như được nhập vai vào một thám tử thực thụ.

Sự tò mò của con người chiếm lĩnh não bộ, nhất thời lượng tải xuống của trò chơi giải đố nhỏ này tăng vọt.

Nguyễn Kiều nhìn cảnh tượng trước mắt một cách hài lòng, cuối cùng cũng hài lòng thoát khỏi Weibo, quay sang tìm Thịnh Hàng. Gần đây, Thịnh Hàng có thể nói là rất quan tâm đến Nguyễn Kiều, vừa thấy tài khoản chính thức cảm ơn Nguyễn Kiều, mắt ông ta đã sáng lên. Tuy nhiên, khi nhìn vào nội dung, ông ta chỉ có thể cười trừ xoa trán, lần này hung thủ tìm được có vẻ không liên quan gì đến khu dân cư Cẩm Đường của ông ta.

Cho đến khi Nguyễn Kiều nhắn tin: Thịnh tiên sinh, buổi tối vui vẻ, chuyện ông nhờ tôi đã giải quyết xong rồi.

Tiếp theo là một hồi kể lại, tiện thể nói với ông ta rằng nếu có chỗ nào nghi ngờ hoặc không tin cô, có thể đến đồn cảnh sát để xác minh bất cứ lúc nào. Thịnh Hàng vừa nhìn, mắt đã sáng lên.

Nhưng Nguyễn Kiều giải quyết mọi chuyện đúng là không một tiếng động, mặc dù những chuyện cô nói ra đều có lý do trước sau nhưng Thịnh Hàng vẫn gọi điện đến hỏi thăm cảnh sát Lý, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định thì ông ta gần như mừng đến phát khóc.

Thịnh Hàng: Tốt tốt tốt, cảm ơn Nguyễn tiểu thư rất nhiều. Căn biệt thự nhỏ đã nói trước đó, ngày mai tôi sẽ đi làm thủ tục sang tên, ngoài ra cô có thiếu xe không? Hay là tôi tặng cô một chiếc xe? Vừa khéo tôi có người bạn làm nghề này, lúc đó cô tự chọn một chiếc.

Nguyễn Kiều đương nhiên sẽ không khách sáo với Thịnh Hàng: Cảm ơn.



Những ngày tiếp theo, Nguyễn Kiều ngoài ở nhà nghỉ ngơi thì còn đến xưởng làm việc của Kỷ Khinh Hoài, hiện tại phòng làm việc đã bắt đầu hoạt động bình thường, có mời một số nghệ sĩ để làm việc. Khi Nguyễn Kiều đi ngang qua, cô liếc mắt đã nhận ra các vật dụng trang trí trong văn phòng đều đã được thay đổi theo lời cô nói. Cô gật đầu hài lòng, định đi tìm Kỷ Khinh Hoài nhưng thấy cửa văn phòng Kỷ Khinh Hoài bị người từ bên trong mở ra, một người phụ nữ mặc váy dài màu xám khói, đeo kính râm và đội mũ rộng vành, chậm rãi bước ra.

Nguyễn Kiều: “…”

Trong nhà còn đeo kính râm, có nhìn rõ được không vậy?

Ánh mắt Nguyễn Kiều lướt qua vai cô ta, bước chân đi thẳng vào văn phòng nhưng người phụ nữ chắn trước mặt cô ta đột nhiên lên tiếng: “Ồ, đây là ai vậy? Không phải là Nguyễn đại tiểu thư của chúng ta sao? Ồ không không không, Nguyễn đại tiểu thư bây giờ tên là Nguyễn Phỉ, không phải Nguyễn Kiều cô nữa rồi.”

Người phụ nữ tháo kính râm ra, để lộ khuôn mặt trang điểm đậm, đôi mắt cô ta rất to, khuôn mặt lại rất nhỏ, kết hợp lại với nhau có phần kỳ lạ. Nguyễn Kiều nhìn cô ta hai lần, dứt khoát định nghĩa trong lòng – là ai vậy, không quen.

Nguyên chủ có thể quen nhưng cô chắc chắn không quen.

Chỉ là người này xuất hiện ở đây mười phần tám chín là nghệ sĩ mới được phòng làm việc của Kỷ Khinh Hoài ký hợp đồng, Nguyễn Kiều dù sao cũng nhớ ơn Kỷ Khinh Hoài đối xử tốt với mình, vì vậy chỉ coi như không nghe thấy.

Đáng tiếc là đối phương rõ ràng sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Liễu Ngưng Nhiên hôm nay đến xưởng làm việc của Kỷ Khinh Hoài, nghe nhân viên ở đây nói mới biết thì ra Nguyễn Kiều không phải là nghệ sĩ của phòng làm việc của Kỷ Khinh Hoài, cô chỉ là một trợ lý nhỏ. Lúc đó Liễu Ngừn Nhiên đã cười, phải biết rằng lúc Nguyễn Kiều mới vào nghề, biết bao ông lớn trong giới cho tài nguyên để nâng đỡ. Kết quả là bây giờ thân phận thiên kim giả vừa bị phát hiện, trực tiếp từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chỉ có thể làm một trợ lý nhỏ?

Liễu Ngưng Nhiên và Nguyễn Kiều không có thù không có oán nhưng cô ta chính là không ưa Nguyễn Kiều, tại sao Nguyễn Kiều muốn gì được nấy, còn cô ta chỉ có thể hao tâm tổn trí để theo đuổi mọi thứ mình muốn? May mà ông trời vẫn có mắt, báo ứng của Nguyễn Kiều không phải đã đến rồi sao?

Sau khi biết được Nguyễn Kiều bây giờ chỉ là một trợ lý nhỏ, Liễu Ngưng Nhiên đã nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của cô lúc này. Nhưng không ngờ là đã gặp được người, thế nhưng khuôn mặt tái nhợt trong ấn tượng của Liễu Ngưng Nhiên lúc này lại nở nụ cười. Nguyễn Kiều đã trở nên có chút khác biệt, ngũ quan tươi tắn hoàn toàn che lấp đi vẻ bệnh tật, đôi mắt sáng như sao, thân hình yểu điệu không gì không hấp dẫn lòng người.

Dáng vẻ yếu đuối suy sụp trong tưởng tượng không xuất hiện, điều này khiến Liễu Ngưng Nhiên cảm thấy rất không hài lòng.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 41: Chương 41



Vì vậy, trong tình huống này, cô ta không kìm được mà chủ động mở lời chế giễu Nguyễn Kiều.

“Đã lâu không gặp Nguyễn tiểu thư rồi, không biết Nguyễn tiểu thư có phải sắp vào đoàn đóng phim không? Lần này là kịch bản của ai vậy, đạo diễn Khổng?”

Nguyễn Kiều: “…”

Thật khéo, đạo diễn Khổng mà Liễu Ngưng Nhiên nhắc đến, cô vẫn biết. Nguyên nhân là khi cô lên Weibo tìm kiếm tên mình, cô phát hiện có một tài khoản marketing thích hóng hớt, trước khi thân phận giả thiên kim của nguyên chủ bị phát hiện đã vẽ bánh cho người hâm mộ của Nguyễn Kiều, nói rằng bộ phim tiếp theo của Nguyễn Kiều đã được định rồi, chính là phim tình cảm thanh xuân do đạo diễn Khổng Anh Tông làm đạo diễn.

Vốn dĩ là chuyện bịa đặt, lại đúng lúc Nguyễn Kiều gặp chuyện lớn, chuyện này đương nhiên không có hồi kết.

Người phụ nữ trước mắt này nhắc đến đạo diễn Khổng, trăm phần trăm là cố ý.

Tính khí nóng nảy của Nguyễn Kiều có chút không nhịn được.

Cô lùi lại một bước, nghiêm túc quan sát kỹ khuôn mặt của đối phương, sau đó nghiêm mặt nói: “Tôi có vào đoàn hay không thì không biết nhưng cô có thể phải vào viện rồi.”

Một câu nói bất ngờ khiến Liễu Ngưng Nhiên không kịp phản ứng, đúng lúc này cửa văn phòng lại mở ra, Kỷ Khinh Hoài từ bên trong đi ra thì nhìn thấy hai người đang nhìn nhau. Chiều cao thực của Liễu Ngưng Nhiên và Nguyễn Kiều không chênh lệch là bao nhưng lúc này Liễu Ngưng Nhiên đi giày cao gót mười phân, còn Nguyễn Kiều chỉ đi giày đế bằng, khi đứng đối diện nhau tạo nên một dáng vẻ Liễu Ngưng Nhiên ngạo mạn nhìn xuống Nguyễn Kiều.

Nhưng sắc mặt của Liễu Ngưng Nhiên thực sự không được tốt lắm, Kỷ Khinh Hoài chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy trận đối đầu này là Nguyễn Kiều thắng.

Anh ta không lộ vẻ gì gõ cửa, thu hút sự chú ý của hai người, sau đó đi đến trước mặt Nguyễn Kiều, hỏi cô: “Sao lại đến đây? Anh thấy dạo này em sống khá thoải mái, trước kia chỉ có thể mua hot search cho em, bây giờ đến cả bên chính phủ cũng có thể tặng em hot search rồi.”

“Bên chính phủ.” trong miệng Kỷ Khinh Hoài chỉ chính là cảnh sát Yến Kinh.

Mà lời này vừa thốt ra, biểu cảm của Liễu Ngưng Nhiên liền trở nên vô cùng kỳ lạ. Kỷ Khinh Hoài giả vờ không nhìn thấy, ngược lại còn hỏi cô ta: “Liễu tiểu thư còn ở đây sao? Là xe vẫn chưa đến đón cô sao? Vừa khéo tôi phải ra ngoài cùng Nguyễn Kiều, hay là tiện đường đưa cô đi luôn?”

Liễu Ngưng Nhiên nghĩ đến câu “Vào viện nằm.” vừa rồi của Nguyễn Kiều, hoàn toàn là đang nguyền rủa cô ta, cô ta lập tức không kiêng nể gì trợn mắt: “Thôi vậy, lỡ cô Nguyễn phát điên đâm vào xe người khác thì sao? Tôi không muốn vào viện đâu. Dù sao thì tôi có đoàn phim để vào, còn cô Nguyễn thì không, cửa bệnh viện lúc nào cũng mở rộng chào đón cô Nguyễn.”

Nói xong liền hừ lạnh một tiếng, đi giày cao gót cộc cộc cộc rời đi.

Trong tiếng bước chân vội vã kia như mang theo cả một ngọn lửa giận dữ.

Mãi đến rất lâu sau, tiếng cộc cộc cộc mới biến mất.

Kỷ Khinh Hoài im lặng nhìn Nguyễn Kiều, cô vô tội chớp mắt với anh ta, xòe tay: “Không liên quan đến em, là cô ta tự đến gây sự với em trước, hỏi em phim của đạo diễn Khổng khi nào bấm máy.”

Là người quản lý của Nguyễn Kiều, Kỷ Khinh Hoài đương nhiên hiểu rõ năm chữ “Phim của đạo diễn Khổng.” này có ý nghĩa gì, anh ta xoa xoa huyệt thái dương, nghĩ thầm rằng những cuộc đấu đá ngầm trong giới giải trí này thực sự khiến anh ta phải hao tổn tâm trí. Hít một hơi thật sâu, anh ta mới nói: “Không cần để ý đến cô ta, anh cũng không định ký hợp đồng với cô ta.”

“Anh không ký à!” Nguyễn Kiều hít một hơi: “Thiệt quá thiệt, em tưởng anh ký với cô ta nên mới không tiện nói nặng lời với cô ta, để cô ta chiếm tiện nghi của em, tức chết mất!”

Kỷ Khinh Hoài: “… Cô ta yêu cầu quá nhiều, ra ngoài phải có ba trợ lý, tất cả hợp đồng đều là tôi hai cô ta tám, danh tiếng không ra sao nhưng yêu cầu thì cao.”

Nguyễn Kiều: “Còn không phải là thấy lúc này anh đang thiếu người sao.”

Kỷ Khinh Hoài không phản bác, phòng làm việc của anh ta mới thành lập, những năm này tích lũy được mối quan hệ trong giới cũng không tệ lắm, cho nên thực sự có không ít nghệ sĩ danh tiếng không cao và hợp đồng sắp hết hạn đến nhưng Kỷ Khinh Hoài cũng không phải ai cũng muốn. Như Liễu Ngưng Nhiên vừa rồi, Kỷ Khinh Hoài biết rõ từng tin đồn bát quái về cô ta.

Trước khi làm diễn viên thì cô ta là một hot girl nhỏ, sau đó chen chân vào một bữa tiệc từ thiện, thuận lợi quyến rũ được một ông chủ. Bây giờ phần lớn tài nguyên của cô ta đều là do ông chủ kia cho. Nhưng nghe nói gần đây bà vợ của ông chủ kia dường như đã phát hiện ra điều gì đó, đã đi tìm Liễu Ngưng Nhiên, vợ cả và tiểu tam đánh nhau một trận, mũi của Liễu Ngưng Nhiên suýt chút nữa bị tát sập.

Với một nghệ sĩ có nhiều vết nhơ như vậy, Kỷ Khinh Hoài không thể nào muốn được.

Kỷ Khinh Hoài không định lãng phí thời gian vào Liễu Ngưng Nhiên, anh ta liếc nhìn Nguyễn Kiều, nghĩ đến tin tức mấy ngày trước, anh ta cau mày: “Gần đây em lại làm việc tốt giúp người rồi à?”

“Cũng không hẳn, chỉ có thể nói là lấy tiền làm việc thôi.” Nguyễn Kiều nhún vai: “Chuyện Thịnh Hàng lần trước tìm em ấy, anh nói xem, làm diễn viên có sướng bằng làm thầy cúng không? Anh xem này, nhà cửa xe cộ không phải đều có đủ rồi sao?”

Kỷ Khinh Hoài giật giật khóe mắt.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng lời nói của Nguyễn Kiều cũng không có gì sai.

Anh ta đang định trêu chọc vài câu thì cửa lớn đột nhiên mở ra, nhân viên trong phòng làm việc hấp tấp chạy vào, vẻ mặt kinh ngạc: “Chết tiệt! Sếp ơi, anh đoán xem tôi nhìn thấy gì này?!”

Kỷ Khinh Hoài: “?”

Nhân viên: “Vừa nãy tôi xuống lấy cà phê, thế mà lại nhìn thấy xe của Liễu Ngưng Nhiên đâm vào một chiếc Mercedes, Liễu Ngưng Nhiên xuống xe đòi nói lý, kết quả bị người phụ nữ trên xe Mercedes túm tóc ấn vào nắp capo đánh!”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 42: Chương 42



Kỷ Khinh Hoài: “?”

Nhân viên kích động đến mức nói lắp bắp: “Người phụ nữ đó vừa đánh Liễu Ngưng Nhiên vừa mắng Liễu Ngưng Nhiên là đồ không biết xấu hổ đi làm tiểu tam! Ôi, ra tay tàn nhẫn lắm, đánh đến nỗi mũi cô ta lệch hẳn đi!!”

Kỷ Khinh Hoài im lặng quay đầu, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều vội lùi lại một bước: “Liên quan gì đến em.”

Cô nói người ta vào viện, chỉ đơn giản là nói trước sự thật mà thôi.

Kỷ Khinh Hoài nhìn cô, biểu cảm có chút khó tả: “Người biết thì khen em là cao nhân, biết trước tương lai. Người không biết còn tưởng cái miệng này của em là mỏ quạ.”

Tám chuyện là bản tính của con người.

Phòng làm việc có tổng cộng mười mấy người, khi biết trước cửa tòa nhà họ Hứa có chuyện hay để xem, tất cả đều đồng loạt bát lên cửa sổ, từ trái sang phải rất ngay ngắn, thò cổ ra ngoài.

Có người lẩm bẩm: “Độ cận của tôi có phải lại tăng rồi không, sao cái gì cũng không nhìn thấy thế?”

Vừa dứt lời đã bị người bên cạnh cốc đầu: “Đây là tầng mười sáu, không nhìn rõ chẳng phải là chuyện bình thường sao? Học hỏi cô Kiều kìa nhưng mà cô Kiều, cô lấy đâu ra cái ống nhòm thế?”

Cô gái đứng ngoài cùng rướn người, chống khuỷu tay lên bệ cửa sổ, trên tay cầm một chiếc ống nhòm màu đen. Nghe thấy câu hỏi, cô giải thích: “Hình như là đồ trang trí trên giá của sếp các anh, mượn dùng một chút. Các anh lấy điện thoại ra phóng to lên, tuy hơi mờ nhưng hiệu quả cũng tương đương. Nhìn rõ được rồi——ôi giời, sao đám bảo vệ này cũng đứng bên cạnh xem thế?”

Một câu nói đã hoàn toàn khơi dậy sự tò mò của tất cả mọi người ở đây, họ nhanh chóng mở điện thoại ra nhìn xuống phía dưới. Chỉ một lát sau, những tiếng cảm thán như “Xì.” đã vang lên. Kỷ Khinh Hoài mặt không biểu cảm nhìn cảnh tượng trước mắt, thái dương giật giật đau dữ dội.

Cái gọi là mắt không thấy thì tim không phiền, anh ta xoa xoa huyệt thái dương, quay người bước ra khỏi phòng làm việc.

Liễu Ngưng Nhiên bị đánh thực sự rất thảm.

Cô ta có lẽ nằm mơ cũng không ngờ rằng sẽ gặp vợ của ông chủ ở đây. Khi nhìn thấy chiếc Mercedes đó, trong lòng cô ta đã có một linh cảm không lành, kết quả là chưa kịp bảo tài xế lái xe đi thì chiếc Mercedes đã đâm mạnh vào xe cô ta. Tài xế lập tức xuống xe lý luận với người kia nhưng vợ của ông chủ đã chớp lấy cơ hội, trực tiếp mở cửa xe, lôi cô ta xuống.

Người kia túm tóc cô ta đập xuống đất, rồi đá cô ta một cái, miệng còn chửi cô ta là đồ đ*.

Lúc này, đầu óc của Liễu Ngưng Nhiên ong ong.

Không biết qua bao lâu, khi cô ta nằm trên mặt đất, cô ta thậm chí còn không mở nổi mắt, mũi đau dữ dội, bên cạnh còn có vô số tiếng máy ảnh chụp ảnh “Tách tách.” truyền đến tai cô ta rất rõ ràng. Cùng lúc đó, một cái tát nữa giáng xuống, người phụ nữ giọng khàn khàn mắng: “Hai người đúng là đồ cặn bã, dùng tiền của bà đây nuôi mày à? Được, dù sao thì chúng ta sắp ly hôn rồi, anh ta sẽ không nhận được một xu nào, tao xem anh ta còn có thể cho mày cái gì. Đồ súc sinh, thật xui xẻo!”

Ngay sau đó, người phụ nữ liếc nhìn xung quanh, thấy ánh mắt tò mò của những người tò mò, cô ta cười lạnh: “Mọi người cứ chụp đi, người này là một ngôi sao nhỏ tên là Liễu Ngưng Nhiên, hai năm trước đã quyến rũ chồng tôi, từ một hot girl nhỏ trở thành diễn viên, biết đâu mọi người còn xem phim cô ta đóng nữa.”

Vừa dứt lời, xung quanh đã có người nóng tính khạc nhổ: “Tiểu tam!”

Người phụ nữ thấy tình hình hiện tại diễn ra đúng như dự đoán của mình nên không nán lại nữa. Nhìn Liễu Ngưng Nhiên đã mặt mày nát bét, cô ta hừ lạnh một tiếng, quay người lên xe Mercedes rồi đi.

Mặc dù nhân viên trong phòng làm việc của Kỷ Khinh Hoài không nghe thấy chuyện gì xảy ra trước cửa tòa nhà nhưng họ có thể nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Liễu Ngưng Nhiên và bóng lưng kiêu ngạo của người phụ nữ rời đi, họ đều gật đầu biểu thị rất hài lòng với kết cục này: “Làm tiểu tam thì bị sét đánh! Tra nam chết liệt nửa người!”

Kỷ Khinh Hoài đúng lúc xuất hiện sau lưng mọi người, mặt không biểu cảm nói: “Kết thúc rồi à? Quay về chỗ làm việc của mình đi.”

Nguyễn Kiều cầm ống nhòm quay lại: “Anh Kỷ, sao anh biết là kết thúc rồi?”

Kỷ Khinh Hoài: “…”

Nguyễn Kiều: “Sao không cùng xem với chúng em, mọi người còn có thể trao đổi cảm nhận.”

Kỷ Khinh Hoài tức giận đến mức đỏ mặt: “Câm miệng cho anh!”

Một chuyện lớn như vậy xảy ra ngay trên đường phố, hơn nữa xung quanh có rất nhiều người tò mò chụp ảnh, sự việc nhanh chóng lên hot search, một số phương tiện truyền thông lá cải còn cố tình viết một bài về Liễu Ngưng Nhiên:

Sốc! Nữ diễn viên (chuẩn bị) nổi tiếng lại quyến rũ trai nghèo, chiếm đoạt vô số tiền bạc, quả báo tuy chậm nhưng đến!

Và #LiễuNgưngNhiênlàmtiểutam#, #LiễuNgưngNhiênbịđánhtrênphố#, #LiễuNgưngNhiênVũNguyênHuy# các chủ đề tương tự lần lượt lọt vào top 3 bảng xếp hạng tìm kiếm, hoàn toàn chiếm giữ độ hot cao nhất trong ngày.

“Tôi biết Liễu Ngưng Nhiên khi cô ta còn là một hot girl nhỏ, kiểu mặc quần áo không đàng hoàng để livestream ấy, hiểu không?”

“Người chị đánh Liễu Ngưng Nhiên ngầu quá!”

“Báo cáo! Tra nam bị chụp ảnh lăn ra khỏi nhà cùng với con chó.”

“Con chó đã làm gì sai?”

“Tôi đã từng thích Liễu Ngưng Nhiên, tôi điên mất rồi.”

“Có ai nhìn thấy mặt Liễu Ngưng Nhiên không? Không nghi ngờ gì nữa, có lẽ khuôn mặt này hỏng luôn rồi. Nhưng ngàn vạn lời nói chỉ gói gọn trong hai chữ: Đáng đời.”

Nhanh vào xem Weibo @ gâu gâu gâu gia gâu gâu, có bất ngờ!”



Dạo gần đây Đào Đào sống khá thoải mái, tình hình của người nhà đều đang chuyển biến tốt, điều này khiến tâm trạng cô nàng cũng tốt hơn rất nhiều. Trước đây không có thời gian xem tin đồn, bây giờ thì khác rồi. Ngay khi chuyện của Liễu Ngưng Nhiên xảy ra, cô nàng đã đến tận nơi và tất nhiên cũng thấy được bài đăng trên Weibo của blogger có tên “gâu gâu gâu gia gâu gâu” kêu gọi mọi người đến đó.

Cô nàng vô thức nhấp vào tên của blogger này, hơn nữa còn thấy một bài đăng được ghim đầu trang.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 43: Chương 43



Chỉ có một dòng chữ và một bức ảnh.

Chữ là: Các bạn đoán xem tôi đã nhìn thấy ai?

Ảnh chụp được tất nhiên là tòa nhà Hoắc thị ở khu thương mại, bức ảnh được phóng to, để lộ ra một hàng đầu đang nằm ở cửa sổ xem náo nhiệt.

Đào Đào nheo mắt nhìn lướt qua, cũng không thấy có gì.

Đây không phải là những người dân tò mò đang xem náo nhiệt sao? Nếu cô nàng ở đó, cô nàng cũng sẽ làm như vậy!

Bình luận cũng có suy nghĩ giống cô.

“Bạn có thấy họ giống như những chú chuột đồng trên cánh đồng không?”

“Thật chỉnh tề, đây có thực sự là điều mà con người có thể làm được không?”

“Tôi lại phóng to bức ảnh, các chị em ơi, hình như có một người trong đó cầm ống nhòm, có phải hơi quá đáng và khoa trương không?”

“Chờ đã, sao tôi lại thấy người cầm ống nhòm kia trông quen quen?”

“Vừa xem ảnh do blogger khác chụp. Nhắc nhở thân thiện, tầng mười sáu của tòa nhà Hoắc thị là địa điểm của phòng làm việc Kỷ Khinh Hoài.”

“Đừng đoán nữa, người cầm ống nhòm ăn dưa đó là Nguyễn Kiều.”

“???”

“Nguyễn Kiều hahaha! Tôi cười đến ngốc luôn rồi.”

Đào Đào nhìn thấy hai chữ “Nguyễn Kiều.” thì đột nhiên mở to mắt, sau đó nhanh chóng phóng to bức ảnh nhiều lần, một lúc sau, cô nàng che mặt mình, thầm nghĩ: Trời ơi! Đây là sự thiếu sót của một người hâm mộ! Cô nàng thậm chí còn không nhận ra nữ thần của mình!

Nhưng mà…

Nữ thần của cô nàng lại trang bị thiết bị ăn dưa đầy đủ như vậy sao?

Kể từ khi biết người cầm ống nhòm ăn dưa là Nguyễn Kiều, cô nàng cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào bức ảnh này nữa.

Và trong tình huống này, chủ đề #NguyễnKiềuănđưabằngốngnhòm# đã thuận lợi leo lên hot search, nhưng vẫn hơi đáng tiếc khi nó nằm sau dòng tus #LiễuNgưngNhiêntiểutam#.

Cư dân mạng: “…”

“Trời ơi, tôi tưởng Nguyễn Kiều dùng ống nhòm ăn dưa, còn nghĩ rằng đây là hành vi ngốc nghếch gì thế. Không ngờ lại ăn dưa của Liễu Ngưng Nhiên!”

“Nhưng mà, dù có ăn dưa của Liễu Ngưng Nhiên thì cũng trông rất buồn cười đúng không?”

“Theo nguồn tin đáng tin cậy, lý do Liễu Ngưng Nhiên xuất hiện ở tòa nhà Hoắc thị thực ra là muốn tìm Kỷ Khinh Hoài hợp tác. Vì vậy… nếu tôi đoán không nhầm thì có lẽ Liễu Ngưng Nhiên vừa mới ra khỏi văn phòng của Kỷ Khinh Hoài.”

“Cảm ơn, tôi đã cười đến ngốc luôn rồi.”

“Không biết tại sao, từ khi không còn là tiểu thư nhà họ Nguyễn nữa, cách lên báo của Nguyễn Kiều lại càng ngày càng kỳ quái như vậy.”

“Tôi nói trước, tôi bị Nguyễn Kiều thu hút rồi.”

Mà bức ảnh Nguyễn Kiều dùng ống nhòm ăn dưa cũng bị cắt ra làm thành biểu tượng cảm xúc, trên chất lượng hình ảnh mờ có viết một vài chữ: rwkk.

Kỷ Khinh Hoài mặt cứng đờ gửi liên kết Weibo cho Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều với tâm trạng rất tốt đã lưu ảnh lại, gửi lại cho Kỷ Khinh Hoài.

Kỷ Khinh Hoài: “…”

*

Một ngày làm việc nhanh chóng kết thúc, Nguyễn Kiều là trợ lý đã dành cả ngày để ăn uống, sống rất vui vẻ. Trước khi về nhà, cô còn bị Kỷ Khinh Hoài kéo đến nhà hàng gần đó để ăn tối nhưng điều mà Nguyễn Kiều không ngờ tới là cô lại tình cờ gặp Trần Diệu ở nhà hàng. Chỉ là hôm nay trông Trần Diệu có vẻ khác hẳn với vẻ tùy tiện thường ngày, bộ vest trắng tinh trên người anh ấy khiến ngũ quan của anh ấy càng thêm tuấn tú.

Nguyễn Kiều đứng bên cạnh Kỷ Khinh Hoài vẫy tay chào anh ấy, ngạc nhiên hỏi: “Anh đến đây làm gì vậy?”

Trần Diệu cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Nguyễn Kiều, hôm nay anh ấy rất vui vẻ, trong mắt tràn ngập ý cười: “Đến đây bàn chuyện làm ăn. Hai ngày nay có một ông chủ lớn để mắt đến công ty trò chơi của chúng ta, nói là muốn đầu tư. Chúng tôi đã hẹn ở nhà hàng này, còn em… ra ngoài ăn tối với bạn sao?”

“Đây là người quản lý cũ của em, bây giờ là ông chủ của em, Kỷ Khinh Hoài.” Nguyễn Kiều giới thiệu đôi bên, suy nghĩ có lẽ là dư luận mấy ngày trước đã khiến công ty trò chơi của Trần Diệu nổi tiếng, đây là chuyện tốt. Nghĩ vậy, cô cũng không thể làm phiền Trần Diệu, đang định kéo Kỷ Khinh Hoài đi thì từ phòng riêng trên tầng hai có một người đàn ông trẻ tuổi đi xuống, người đó thấy Trần Diệu thì chào hỏi trước, sau đó ánh mắt lại chuyển sang Kỷ Khinh Hoài.

“Anh Kỷ, nếu anh không phiền thì cùng cô Nguyễn qua đây đi.”

Nguyễn Kiều thấy sự việc phát triển kỳ lạ này, không khỏi chớp mắt.

Cô dùng ánh mắt ra hiệu với Kỷ Khinh Hoài: Anh quen à?

Kỷ Khinh Hoài liếc cô, gật đầu.

Vì vậy, ba người cùng nhau vào phòng riêng.

Kỷ Khinh Hoài đi trước, Trần Diệu và Nguyễn Kiều đi sau, hai anh em nhỏ giọng nói chuyện. Mặc dù Kỷ Khinh Hoài không có ý định nghe lén nhưng giọng nói của hai người vẫn truyền đến tai anh ta. Nguyễn Kiều đang hỏi Trần Diệu ăn cơm với ai, Trần Diệu liền trả lời – Trình Huyền.

Vừa dứt lời, cửa phòng riêng mở ra, người đàn ông trẻ tuổi đã ngồi bên bàn ăn cũng theo không gian phơi bày mà xuất hiện trước mặt họ. Ánh mắt Nguyễn Kiều vô thức nhìn về phía đó, Trình Huyền trông khoảng ba mươi tuổi, hoàn toàn khác với Trần Diệu, anh ta ăn mặc rất tùy tiện, áo ngắn tay và quần dài thoải mái, khoanh chân, một khuôn mặt đẹp trai được tay phải chống đỡ, đầy lười biếng nhìn chằm chằm vào ba người ở cửa.

Anh ta nói: “Đến rồi à, mau ngồi xuống đi.”

Nguyễn Kiều ngồi giữa Kỷ Khinh Hoài và Trần Diệu, không khỏi nghĩ, tiểu thuyết “Thiên kim thật sự đã trở lại.” này là thế nào, so với Trình Huyền thì nam chính Hoắc Minh Trạch này đúng là có chút kém cỏi.

Đang nghĩ ngợi, Trình Huyền liền cười tươi nhìn Nguyễn Kiều: “Cô Nguyễn, chúng ta đã từng gặp nhau một lần, không biết cô Nguyễn còn nhớ không?”

Nguyễn Kiều không đổi sắc mặt: “Thật trùng hợp vậy sao?”

Trình Huyền giật khóe mắt, ý của cô là không nhớ.

Nhưng mà thời gian cũng đã khá lâu rồi.

Đó là hai năm trước.

Trong tiệc sinh nhật do cha Nguyễn tổ chức, Nguyễn Kiều khi đó đi theo bên cạnh vợ chồng nhà họ Nguyễn, hôm đó Nguyễn Kiều mặc một chiếc váy trắng tinh, ngũ quan dưới sự tô điểm của lớp trang điểm càng thêm tinh xảo nhưng đôi mày đôi mắt lại luôn toát lên vẻ yếu đuối và bệnh tật. Trình Huyền liếc mắt một cái rồi không nhìn thêm nữa, quay đầu đi tìm người nhà họ Hoắc.

Lúc đó Hoắc Nam Châu đang công tác ở nước ngoài không có thời gian về, vì vậy người thay Hoắc Nam Châu đến chúc mừng là Hoắc Minh Trạch. Đáng tiếc là Trình Huyền vốn không thích đứa con cháu này của nhà họ Hoắc, nói vài câu rồi bỏ đi.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 44: Chương 44



Nhìn như vậy thì Nguyễn Kiều không nhớ mình cũng là điều dễ hiểu.

Trình Huyền nheo mắt cười: “Cô Nguyễn trông có vẻ tốt hơn trước rồi.”

Nguyễn Kiều: “Cảm ơn.”

Những câu tiếp theo thì không liên quan gì đến Nguyễn Kiều nữa. Trình Huyền và Kỷ Khinh Hoài có quan hệ tốt, nói chuyện làm ăn cũng không tránh mặt Kỷ Khinh Hoài và Nguyễn Kiều. Nhưng thực ra cái gọi là nói chuyện làm ăn chỉ là trao đổi với Trần Diệu một chút kinh nghiệm trong ngành trò chơi mà thôi. Nguyễn Kiều nhớ trong tiểu thuyết, miêu tả về Trình Huyền và Hoắc Nam Châu chỉ có vài nét bút nhưng hễ hai người xuất hiện là nói về sự lợi hại của họ.

Sự lợi hại của Trình Huyền nằm ở chỗ anh ta có nhiều tiền nhàn rỗi, ngành nào cũng có bóng dáng của anh ta. Anh ta dường như rất thích đào tạo những người trẻ tuổi như Trần Diệu, sau đó tiến hành cái gọi là đầu tư. Sự thật chứng minh rằng con mắt nhìn người của anh ta rất tốt, tướng mạo cho thấy cả đời này anh ta chính là người đại phú đại quý trời sinh.

Nói chuyện xong, Trình Huyền chuyển chủ đề, đột nhiên lại chuyển sang Nguyễn Kiều: “Tôi nghe Khinh Hoài nói, cô Nguyễn cũng rất giỏi xem phong thủy?”

Nguyễn Kiều: “?”

Ánh mắt cô u uất nhìn về phía Kỷ Khinh Hoài. Kỷ Khinh Hoài không chút biểu cảm cầm cốc uống một ngụm trà, giọng điệu bình thản nói: “Anh không phải bảo em giới thiệu khách hàng cho anh sao? Em đã nói với Trình Huyền rồi.”

Vì vậy, Nguyễn Kiều dứt khoát lấy danh thiếp của mình ra khỏi túi, nhanh chóng nhét vào tay Trình Huyền, nở nụ cười rạng rỡ nhất kể từ bữa ăn này: “Xem tướng bói toán tiêu tai giải nạn tôi đều làm được, anh Trình có nhu cầu thì cứ gọi tôi bất cứ lúc nào nhé, anh là bạn của anh Kỷ, sau này biết đâu còn là đối tác của anh tôi, tôi sẽ giảm giá cho anh, giá bạn bè cộng với giá tình thân thì thế nào?”

Lời này vừa nói ra, biểu cảm của Kỷ Khinh Hoài và Trần Diệu đều trở nên vô cùng kỳ lạ.

Nếu họ không nhớ nhầm thì cái gọi là giá bạn bè giá tình thân giảm giá, Nguyễn Kiều hình như cũng đã nói với họ.

Là tình cảm cũng có thể giảm giá dễ dàng như thế sao?

Cảm nhận hoàn toàn khác của một trong hai người là Trình Huyền, anh ta hoàn toàn không để tâm đến vấn đề giá cả, thậm chí còn không thể ngờ Nguyễn Kiều lại nhiệt tình với phương diện này như vậy. Nhưng sự nhiệt tình của đối phương vẫn chưa dừng lại, cô không kiêng nể gì mà dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan của Trình Huyền, lại lục trong túi.

Một chiếc túi gấm tinh xảo xuất hiện trong tay cô.

“Mặc dù tôi thấy tướng mạo của anh Trình, cuộc đời thuận buồm xuôi gió, không có tai họa lớn gì. Nhưng anh có muốn một lá bùa hộ mệnh không? Có thể phòng ngừa mọi tai ương nhỏ, chỉ cần lá bùa bên trong còn thì có thể dùng cả đời! Anh Trình có ý kiến gì không?”

Tiếp theo chuyển chủ đề, chỉ vào Kỷ Khinh Hoài: “Nếu anh không tin thì hỏi anh Kỷ!”

Kỷ Khinh Hoài nhìn về phía Nguyễn Kiều, vẫn là vẻ mặt không chút biểu cảm: “Đã nói với anh ấy rồi.”

Nguyễn Kiều vỗ tay: “Vậy thì càng tốt, anh Trình thấy thế nào? Nếu anh thích thì giá gốc một vạn, theo giá tình thân và giá bạn bè giảm giá, sáu ngàn một cái cho anh!”

Kỷ Khinh Hoài: “…”

Lúc đầu không phải là ba ngàn sao?

Sao cô còn tăng giá tại chỗ thế?

Nhưng Kỷ Khinh Hoài không nói gì cả.

Trần Diệu ở bên cạnh sờ sờ chiếc túi gấm đeo trên ngực, ánh mắt nhìn Nguyễn Kiều cũng trở nên khác hẳn.

Trình Huyền do dự một lúc, nói: “Tôi muốn mười hai cái, mỗi người trong nhà một cái.”

Nguyễn Kiều: “?”

Nguyễn Kiều nhanh chóng lấy hết túi gấm trong túi ra, đếm lại: “Tổng cộng mười ba cái, anh Trình mua nhiều, tặng anh một cái miễn phí, tổng cộng bảy mươi hai ngàn, trả qua Alipay hay Wechat?”

Kỷ Khinh Hoài: “…”

Trần Diệu: “…”

Có một khoản tiền lớn vào tài khoản, Nguyễn Kiều vui vẻ hẳn lên, thấy Trình Huyền cứ cúi đầu nhìn mấy cái túi gấm, đôi mắt đẹp cong thành hình trăng khuyết: “Sau này anh Trình còn cần gì thì cứ gọi điện cho tôi, thông tin liên lạc đều có trên danh thiếp.”

“Tôi biết rồi.” Trình Huyền gật đầu với cô, cũng mỉm cười: “Có cần gì sẽ tìm cô Nguyễn.”

Ăn xong một bữa cơm, đã khoảng tám giờ tối. Theo lý mà nói, Nguyễn Kiều là do Kỷ Khinh Hoài đưa đến, cũng nên do Kỷ Khinh Hoài đưa về. Nhưng lúc chuẩn bị đi, Trình Huyền lại kéo Kỷ Khinh Hoài lại, dưới ánh mắt nghi ngờ của đối phương, nhướng mày: “Khinh Hoài, cậu đưa Trần Diệu về đi, tôi đưa cô Nguyễn về.”

Kỷ Khinh Hoài: “?”

Lúc đó, ánh mắt Kỷ Khinh Hoài nhìn Trình Huyền có chút khác thường.

Mặc dù anh ta và Trình Huyền quen biết đã lâu, cũng biết tính tình của đối phương thế nào. Nhưng lúc này, một câu nói của Trình Huyền trong giới thực sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm. Trình Huyền liếc anh ta một cái, trợn trắng mắt: “Có chuyện tìm cô ấy.”

Cuối cùng, Nguyễn Kiều lên xe của Trình Huyền.

Trình Huyền và Nguyễn Kiều đều ngồi ở ghế sau, Trình Huyền nghiêng đầu nhìn cô gái trẻ bên cạnh, ánh đèn ngoài cửa sổ xe chạy qua chiếu sáng nửa bên mặt của Nguyễn Kiều, cô hơi cụp mắt xuống, hàng mi dài và dày như một chiếc quạt nhỏ khẽ rung, ngũ quan tinh xảo.

Nguyễn Kiều là một cô gái rất xinh đẹp.

Trình Huyền nhớ lại lúc trước còn nghe mấy công tử nhà giàu trêu chọc, nói rằng nếu Nguyễn Kiều không phải lúc nào cũng ốm yếu thì chắc ngưỡng cửa nhà họ Nguyễn sẽ bị đạp vỡ.

Còn có một câu là: Vợ chồng nhà họ Nguyễn trông cũng bình thường, sao con gái lại xinh đẹp như vậy.

Bây giờ xem ra, hai câu nói đùa cợt như vậy dường như ở một mức độ nào đó đã chứng minh được điều đang xảy ra.

Thu hồi suy nghĩ, Trình Huyền cười nói: “Cô Nguyễn dường như không lo tôi làm gì cô cả. Dù sao trời cũng tối rồi, chúng ta mới vừa quen nhau.”

Nguyễn Kiều quay đầu nhìn anh.

“Chưa nói đến chuyện anh Trình và anh Kỷ là bạn, anh Kỷ đã khẳng định nhân phẩm của anh thì tôi cũng vậy. Tuy nhiên, nếu anh Kỷ thực sự bị anh Trình lừa thì lại nhìn nhầm người rồi–“
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 45: Chương 45



Nói xong, Nguyễn Kiều đã lấy ra từ trong túi xách mấy tờ bùa, rất ngay ngắn bày ra trước mặt Trình Huyền, biểu cảm và nụ cười trên mặt đều vô cùng vô hại: “Anh Trình xem, anh thích bùa nào? Bùa biến hình? Bùa định thân? Hay là bùa lửa bùa sét gì đó?”

Khóe miệng Trình Huyền giật giật.

Nhưng Nguyễn Kiều coi như không thấy, rất biết điều giải thích công dụng của bùa: “Anh xem bùa biến hình này, thực ra dùng trên người hoặc trên quỷ cũng gọi là bùa biến thân, anh thích thứ gì cũng có thể biến thành. Bùa định thân thì không cần giải thích, bùa lửa là triệu hồi một đám lửa đến, còn bùa sét thì anh muốn thử bị sét đánh không?”

Trình Huyền: “…”

Nguyễn Kiều chọn lựa trong số các loại bùa, dứt khoát chọn một bùa định thân, tát một cái vào trán Trình Huyền.

Nguyễn Kiều: “Anh Trình cố gắng làm gì đó với tôi đi.”

Lúc này, Trình Huyền hoàn toàn không biết phải nói gì nữa, mặc dù xuất thân từ gia đình danh giá thì anh ta đã tiếp xúc với những bậc thầy như Nguyễn Kiều cũng không ít, nếu không thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng tin vào năng lực của Nguyễn Kiều như vậy. Nhưng lúc này, lời giải thích của Nguyễn Kiều về bùa vẫn khiến anh ta cảm thấy choáng váng. Anh ta cảm thấy tờ bùa đó dán chặt vào trán mình, cảm thấy mình như một con cương thi đã bị đạo sĩ chế ngự.

Trong lòng tự ví mình như vậy, Trình Huyền không khỏi muốn đỡ trán.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên, anh ta cũng chuẩn bị làm như vậy.

Giây tiếp theo, sắc mặt thay đổi.

Cánh tay anh đặt trên đầu gối như bị vật nặng đè chặt, một động tác nâng cánh tay đơn giản lúc này trở nên vô cùng khó khăn. Trình Huyền cúi đầu muốn xem cánh tay mình bị sao nhưng đầu cứ ngẩng lên, chỉ có nhãn cầu không ngừng nhìn xuống.

Trình Huyền: “…”

Nhìn như vậy, lo lắng Nguyễn Kiều làm gì anh ta cũng là bình thường.

Trình Huyền bất lực nói: “Cô Nguyễn, cô có thể gỡ bùa xuống được rồi.”

Nguyễn Kiều nghe vậy cũng không do dự, nhanh chóng gỡ bùa, cẩn thận nhét vào trong túi. Thứ này vẫn chưa hỏng, vẫn có thể tái sử dụng. Phí phạm thì không tốt.

Cuối cùng cũng có thể quay đầu nhìn thấy động tác gấp giấy của Nguyễn Kiều, vẻ kinh ngạc trong mắt Trình Huyền thoáng qua, sau đó nói: “Cô Nguyễn còn lợi hại hơn tôi tưởng. Đã như vậy, tôi cũng không nói vòng vo với cô Nguyễn nữa. Nhà tôi có một đứa cháu thường nói mình nhìn thấy ma, nửa đêm cứ bị giật mình tỉnh giấc, vì vậy không nghỉ ngơi được. Cô Nguyễn có cách giải quyết không?”

Nguyễn Kiều lập tức hướng ánh mắt về phía anh ta.

Trình Huyền tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng đã tìm không ít bậc thầy nhưng có vẻ như không có tác dụng gì. Hôm đó nghe Khinh Hoài nói cô Nguyễn đã đưa cho anh ấy một lá bùa hộ mệnh giúp anh ấy tránh được tai nạn xe, tôi rất kinh ngạc. Tôi cũng có nghe nói về chuyện ở ích hải lộ. Vì vậy, ban đầu tôi muốn nhờ Khinh Hoài hẹn cô Nguyễn giúp tôi, không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp được.”

Trên thực tế, mấy ngày nay, nhà cũ bên kia đã mời một bậc thầy được cho là rất lợi hại, có thể giải quyết vấn đề của đứa trẻ. Nghĩ đến vẻ tự tin của người nhà, Trình Huyền liền nghĩ rằng – lỡ như thực sự thành công thì sao?

Vì vậy, trong chuyện của Nguyễn Kiều anh ta cũng không vội vàng.

Hôm nay gặp được Nguyễn Kiều là một điều bất ngờ, mà bây giờ xem ra, sự bất ngờ này có lẽ là một niềm vui bất ngờ.

“Chỉ cần giải quyết được chuyện này, thù lao không thành vấn đề.” Trình Huyền nở nụ cười: “Ngay cả bây giờ cô nói với tôi rằng cô muốn g.iết ch.ết nhà họ Nguyễn, tôi cũng có thể đồng ý với cô.”

Nguyễn Kiều suýt nữa bị sặc nước bọt.

Cô xua tay: “Hiện tại không có ý định đó, họ nuôi tôi hai mươi năm, tôi cũng đã trả tiền, bây giờ hai bên không nợ nhau, cũng không ai có lỗi với ai. Nhưng mà đã khi anh Trình nói vậy, anh xem lúc nào rảnh, chúng ta đi thăm đứa cháu của anh.”

“Ngày kia thế nào?”

“Được.”



Trình Huyền chọn ngày kia, đơn giản là vì ngày hôm sau có vị đại sư mà nhà họ mời sẽ đến.

Trong nhà cũ của nhà họ Trình, lúc này đã có không ít người đang ngồi hoặc đứng chờ đại sư đến.

Nhà họ Trình đông người, ông bà cụ nhà họ Trình sinh được ba người con trai và một người con gái, Trình Huyền là người nhỏ tuổi nhất. Đứa cháu mà anh ta nhắc đến chính là con trai của Trình Đạm, con trai thứ hai của nhà họ Trình, Trình An Tuấn. Trình An Tuấn năm nay mới lên cấp hai nhưng dáng vẻ gầy gò nhỏ bé căn bản không giống như được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, sắc mặt cậu bé đặc biệt mệt mỏi, dưới mắt còn có một quầng thâm đen, giống như một đứa trẻ sơ sinh co ro trong lòng mẹ, khiến cho tâm trạng sợ hãi kinh hoàng bấy lâu nay của cậu được an ủi đôi chút.

Trình Huyền tiến lên xoa xoa đầu cậu bé, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ.”

Trình An Tuấn chớp đôi mắt đen láy, đưa tay ra muốn chú bế.

Thấy vậy, bà cụ Trình không nhịn được cười: “Tuấn Tuấn sao lại thích quấn lấy con thế.”

Trình Huyền nghe vậy liền nhướng mày: “Bà đừng nhìn thấy bây giờ nó quấn lấy cháu, nếu Nam Châu ở đây, nó còn muốn treo lên người Nam Châu ấy.”

“Đúng là như vậy.” Bà Trình thứ hai gật đầu, đôi mắt luôn tràn đầy lo lắng lộ ra ý cười nhàn nhạt: “Mọi người đều nói Nam Châu là người khó gần nhưng không hiểu sao, Tuấn Tuấn lại không sợ anh ta chút nào, chỉ thích quấn lấy người anh ta.”

Trong lúc nói chuyện, vị đại sư mà nhà họ Trình mời đã theo quản gia đi vào. Trình Huyền ngẩng đầu nhìn, vị đại sư này cũng không khác gì những người mà anh ta từng gặp trước đây, trên người mặc một lớp đạo bào, tóc bạc trắng và có bộ râu dài. Trong tay ông ta cầm chuông Tam Thanh và lệnh kỳ, vẻ mặt nghiêm trang.

Bà cụ Trình thấy ông ta đến, mắt sáng lên ngay: “Đạo trưởng Thái Vân, cuối cùng ông cũng đến rồi!”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 46: Chương 46



Thái Vân thấy vậy chỉ hơi nghiêng người, sau đó ánh mắt chuyển sang Trình An Tuấn đang được Trình Huyền bế. Cậu bé gầy gò, mệt mỏi hiện rõ trên mặt. Thái Vân đã có suy nghĩ trong lòng, cũng không khách sáo chào hỏi với nhà họ Trình, trực tiếp nói: “Cho tôi xem bát tự của cậu bé.”

Quản gia lập tức đưa tờ giấy ghi bát tự của Trình An Tuấn cho Thái Vân.

Thái Vân chỉ nhìn lướt qua rồi nói: “Bát tự của đứa trẻ này quá nhẹ, dễ gặp phải những thứ âm tà hơn người bình thường, cũng dễ bị quỷ đè. Nhưng không sao, tôi có bùa hộ mệnh ở đây, đứa trẻ mang theo bên người, buổi tối làm phép dọa đám quỷ kia một chút là không sao nữa.”

Thái Vân lấy ra từ trong túi vải của mình một chiếc túi gấm nhỏ, đưa cho bà cụ Trình, trong sự vui mừng của bà cụ Trình, ông ta lại nói: “Khoảng sáu giờ chiều hôm nay, tôi sẽ đến làm phép cho cậu bé.”

“Được, được, được.”

Ông bà cụ Trình lập tức bảo người sắp xếp phòng cho Thái Vân, sau đó lại bảo Trình Huyền đang bế đứa trẻ đeo bùa hộ mệnh mà đạo trưởng Thái Vân đưa cho Trình An Tuấn. Trình Huyền nhìn kỹ chiếc bùa hộ mệnh, biểu cảm trở nên có chút kỳ lạ. Chiếc túi gấm đựng bùa hộ mệnh này trông sao mà giống hệt với chiếc mà Nguyễn Kiều đưa vậy, không phải là hàng bán buôn ở đâu đó chứ?

Anh ta nhớ đến mười ba chiếc bùa hộ mệnh mà mình để trong phòng.

Tối qua về muộn, anh ta không đi làm phiền mọi người trong nhà. Sáng nay mọi người đều đang chờ đạo trưởng Thái Vân đến, Trình Huyền cũng không nói nhiều. Ban đầu anh ta định tối sẽ đưa bùa hộ mệnh cho mọi người nhưng bây giờ xem ra Trình An Tuấn có lẽ không cần nữa rồi.

Trình Huyền đeo bùa hộ mệnh vào cổ Trình An Tuấn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đến lúc hoàng hôn. Lúc này mặt trời vừa mới lặn, bầu trời xung quanh cũng dần tối sầm lại. Rõ ràng là mùa hè nhưng lại có từng cơn gió lạnh thổi qua. Trong khuôn viên nhà lớn của nhà họ Trình, Trình An Tuấn đứng một mình ở một góc, trước mặt cậu bé là đạo trưởng Thái Vân, Thái Vân dán từng lá bùa giấy lên người Trình An Tuấn, vẻ mặt nghiêm trang.

Trình Huyền nhìn, không nhịn được hỏi: “Đạo trưởng Thái Vân, những lá bùa này của ông gọi là gì vậy?”

“Bùa khắc âm.” Đạo trưởng Thái Vân bình tĩnh nói: “Chuyên dùng để khắc chế âm khí.”

Nói xong, Thái Vân nhắm mắt lại, một tay phất lệnh kỳ, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Khuôn viên xung quanh không bật đèn, ngược lại còn thắp rất nhiều nến, trong màn đêm đen kịt, ánh nến lay động nhẹ, màu sắc của ngọn lửa lộ ra khiến cho bầu không khí ở đây dần trở nên kỳ lạ. Không khí của cảnh tượng này ảnh hưởng đến những người nhà họ Trình, từng người đều mím môi không dám nói nhiều.

Cho đến khi thời gian trôi qua từng phút từng giây, cô con gái út của nhà họ Trình, Trình Lê, chạm vào vai Trình Huyền: “A Huyền, em có thấy ở đây hình như lạnh hơn không? Da gà trên cánh tay chị nổi hết cả lên rồi!”

Trình Huyền nhìn sang, vừa lúc Trình Lê không kìm được mà run rẩy.

Nhìn lại, bà Trình thứ hai cũng chỉ mặc váy cũng đang xoa xoa cánh tay. Chỉ là với tư cách là mẹ của Trình An Tuấn, lúc này sự chú ý của bà ta đều đổ dồn vào Trình An Tuấn, xoa cánh tay dường như chỉ là một hành động vô thức của cơ thể.

“Hình như lạnh thật.” Trình Huyền cau mày: “Hay là chị về phòng đi? Em đoán là ở đây không mất nhiều thời gian đâu.”

Trình Lê: “Không được, chị phải trông chừng đứa cháu trai nhỏ của chị.”

Trình An Tuấn đứng ở vị trí trung tâm dường như cảm nhận được điều gì đó, đôi mắt đen láy trong nháy mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Nhưng cậu bé vẫn ghi nhớ lời của đạo trưởng Thái Vân, một tay nắm chặt bùa hộ mệnh mà đạo trưởng Thái Vân đưa cho. Nhưng, rất nhanh cậu bé nhận ra rằng đây là vô dụng.

Một cơn gió mạnh đột ngột cuốn những ngọn cỏ trên bãi cỏ bay lên, thẳng hướng về phía Trình An Tuấn. Nếu lúc này có ai đó có thể nhìn thấy những thứ đặc biệt, chắc chắn sẽ thấy cơn gió mạnh đó có màu đen. Cơn gió đen mang theo một lực rất lớn, trực tiếp hất Trình An Tuấn ngã xuống đất, cơ thể cậu bé như không thể kiểm soát được, đập mạnh vào chiếc bàn đá bên cạnh.

“Á——!”

Bà Trình thứ hai đã không kìm được mà hét lên, luống cuống chạy về phía Trình An Tuấn.

Cảnh tượng đột ngột xảy ra khiến mọi người có mặt đều bàng hoàng, ánh mắt Trình Huyền đột nhiên hướng về phía đạo trưởng Thái Vân vẫn đang vung lệnh kỳ, chỉ thấy đạo trưởng Thái Vân trước giờ vẫn luôn rất bình tĩnh lúc này sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng. Bàn tay ông ta nắm chặt chuông Tam Thanh không ngừng run rẩy co giật——

Ông ta hoảng sợ rồi.

Âm khí càng lúc càng nồng nặc, ngay cả Trình Huyền đứng ở đó cũng cảm thấy kỳ lạ và lạnh lẽo. Đột nhiên, trong đám đông lại vang lên tiếng hét, không biết từ đâu cuốn lên một luồng âm khí lạnh lẽo đã quét sạch mọi đồ vật trên bàn đá xuống đất, những ngọn nến xung quanh cũng nhanh chóng tắt ngấm.

Trình Huyền thầm kêu không ổn.

Trong lúc hỗn loạn, anh ta bật đèn pin điện thoại, vội vàng kéo quản gia: “Nhanh đi bật đèn!”

Quản gia hai mắt chìm trong bóng tối, không nhìn thấy gì, chỉ có thể lần theo hướng trong trí nhớ để tìm công tắc. Cùng lúc đó, tiếng hét của bà Trình thứ hai vang lên xé lòng: “Tuấn Tuấn?! Tuấn Tuấn đâu? Vừa nãy ai đã kéo Tuấn Tuấn khỏi tay tôi!”

Trình Huyền chửi một câu, giơ điện thoại chạy về phía Trình An Tuấn.

Ánh đèn yếu ớt không thể chiếu sáng mọi thứ xung quanh, Trình Huyền giẫm phải thứ gì đó, cơ thể loạng choạng suýt ngã sấp xuống đất. Nhưng anh ta không dám chậm trễ, vội vàng tiếp tục đi về phía trước. Nơi Trình An Tuấn ở trước đó chỉ còn lại bà Trình thứ hai, Trình Huyền chỉ có thể mò mẫm xung quanh.

May mắn thay, lúc này, trong tiếng la hét hoảng loạn của những người nhà họ Trình, đèn lớn trong sân đã được bật sáng.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 47: Chương 47



Mọi thứ trước mắt đột nhiên hiện ra trước mặt mọi người.

Khuôn viên trống trải lúc này đã trở nên hỗn loạn, nến đổ trên mặt đất, trong đó có cả dầu nến chảy lênh láng trên mặt đất. Vô số bụi bẩn và ngọn cỏ phủ một lớp dày, một số đồ vật trên bàn đá đập xuống đất, những đồ vật như cốc chén đã vỡ thành từng mảnh. Và trong số đó, Trình An Tuấn nhắm mắt nằm một bên trên bãi cỏ, từ vị trí ban đầu của cậu bé đến bãi cỏ có khoảng cách gần trăm mét, một vết kéo dài dài hiện ra bên dưới.

Mọi người hít một hơi thật mạnh.

Nhưng chưa kịp hoàn hồn, một cơn gió mạnh từ một nơi nào đó không xác định lại ập đến, như đã định sẵn mục tiêu tấn công, thẳng hướng về phía Trình An Tuấn.

“Tuấn Tuấn!”

“Đạo trưởng Thái Vân! Đạo trưởng Thái Vân đâu?”

“Chết tiệt, tên lừa đảo đó chạy mất rồi!”

Thấy cơn gió mạnh ngày càng gần, Trình Huyền đột ngột chạy đi. Anh ta cao chân dài, khoảng cách trăm mét không thành vấn đề, nhanh chóng ôm Trình An Tuấn vào lòng, giật phắt bùa hộ mệnh trên cổ cậu bé, rồi lại dán bùa hộ mệnh định tặng cho gia đình trong túi lên người Trình An Tuấn——

Cơn gió mạnh đã áp sát đột nhiên khựng lại, bên tai mọi người như vang lên tiếng hét chói tai.

Sau đó, dần dần tan biến.

Quần áo bị cuốn lên rơi xuống vẫn áp sát vào người, ngọn cỏ rơi rụng, mọi thứ xung quanh trong chốc lát đều chìm vào im lặng.

Trình Huyền dựa vào đất, bàn tay ôm Trình An Tuấn gần như run rẩy.

Anh ta cúi đầu nhìn bùa hộ mệnh trên người Trình An Tuấn, hít một hơi thật sâu.

Trình Huyền chưa bao giờ cảm thấy may mắn như vậy, hôm đó anh ta đã gặp Nguyễn Kiều ở nhà hàng, mua mấy bùa hộ mệnh này của Nguyễn Kiều.

Bà Trình thứ hai ngã ngồi trên đất, không còn chút hình tượng nào mà khóc lóc thảm thiết.

Ban đầu chỉ muốn để Trình An Tuấn sống tốt hơn nhưng bây giờ lại thành ra thế này, nếu không phải nhờ Trình Huyền thì hôm nay Trình An Tuấn sẽ ra sao, chỉ cần nghĩ đến thôi, mọi người đều cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, khó thở.

Rõ ràng bà lão Trình cũng không chịu nổi k*ch th*ch như vậy, cơ thể mềm nhũn, mắt trợn trắng rồi ngất đi.

Đêm nay nhà họ Trình gần như loạn thành một nồi cháo.

Khoảng mười giờ, Trình An Tuấn vẫn nhắm chặt mắt, bất kể tiếng nói của ai cũng không thể đánh thức cậu bé. Bà Trình thứ hai ngồi bên giường, hai tay nắm chặt bàn tay con trai, nước mắt rơi lã chã. Trình Bàng đã vội vã từ công ty về ôm vai vợ, lặng lẽ an ủi đối phương.

Trình Huyền mím môi, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trên hành lang, vừa khéo Trình Lê cũng đi ra từ phòng bà lão Trình.

Trình Lê nhìn thấy anh ta, đi tới ôm vai anh ta, thở dài: “Bên mẹ bác sĩ đã xem rồi, không có chuyện gì, chỉ là bị dọa ngất đi thôi. Bên Tuấn Tuấn thì sao? Vẫn chưa tỉnh à?”

“Chưa.”

Trình Lê xoa xoa giữa mày: “Đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Thằng lừa đảo Thái Vân chết tiệt này là ai giới thiệu đến vậy? Nếu không phải nhờ em… Tối nay sẽ xảy ra chuyện gì còn chưa biết được. Nhưng mà, bùa hộ mệnh của em lấy ở đâu vậy? Không phải Thái Vân cho sao?”

“Không phải.” Trình Huyền kể sơ qua chuyện của Nguyễn Kiều, ý tứ trong lời nói khiến Trình Lê ngẩn người, một lúc sau mới nói: “Em nói là người nhà họ Nguyễn kia… Không đúng, bây giờ cô ta không liên quan đến nhà họ Nguyễn nữa rồi. Gọi là Nguyễn Kiều đúng không? Cô ta cũng làm nghề này à?”

“Ừ. Em nghĩ hôm nay Thái Vân sẽ đến nên đã hẹn Nguyễn Kiều ngày mai đến xem Tuấn Tuấn. Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.” Mắt Trình Huyền hơi đỏ: “Biết thế thì nên để Nguyễn Kiều đến luôn hôm nay.”

Vừa dứt lời, cửa phòng Trình An Tuấn đột nhiên bị người từ bên trong đẩy mạnh ra, Trình Bàng với khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị đầy vẻ hoảng sợ: “Tuấn Tuấn nôn ra máu rồi!”

“Cái gì?”

Trình Lê trong lòng đã chửi tổ tông mười tám đời của Thái Vân xong rồi, cô ta vội vàng nắm lấy tay Trình Huyền, lo lắng nói: “Gọi điện cho Nguyễn Kiều, gọi ngay bây giờ!”

“Em biết rồi.” Trình Huyền lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại vừa lưu hôm qua.

Nguyễn Kiều đang đắp mặt nạ xem phim thì nhận được điện thoại, nghe thấy giọng điệu lo lắng của Trình Huyền và ý tứ trong lời nói, sắc mặt cô thay đổi, đột nhiên xé mặt nạ xuống, vội vàng lật người xuống giường: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.”

Trình Huyền xoa xoa giữa mày đau nhức: “Đêm hôm khuya khoắt, một cô gái như cô đi taxi cũng không an toàn, tôi sẽ bảo tài xế đến đón cô.”

Nguyễn Kiều cũng không khách sáo với anh ta.

Sau khi Trình Huyền cúp điện thoại mới phát hiện trong lúc anh ta nói chuyện với Nguyễn Kiều thì có một cuộc gọi đến, gọi lại thì anh ta ừ hai tiếng, sau đó lại nói: “Bây giờ anh đang ở biệt thự Giang Cảnh đúng không? Vừa hay, lúc đến giúp tôi đón một người, Nguyễn Kiều có quen không? Anh đến khu dân cư Cẩm Đường đón cô ấy, tôi gửi định vị cho anh.”

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng ừ lạnh nhạt.



Nguyễn Kiều vội vàng thu dọn xong đồ đạc, vừa định xách túi đi thang máy thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên, cô nhìn số máy, không quen. Nhưng không loại trừ khả năng là tài xế nhà họ Trình, nghe máy chưa kịp nói gì thì giọng nói trầm thấp của đối phương đã vang lên bên tai: “Nguyễn Kiều? Tôi đang đợi cô ở cổng tiểu khu.”

Nguyễn Kiều vừa nói vâng vâng vội vàng vừa lẩm bẩm trong lòng, nhà họ Trình tìm tài xế có yêu cầu gì đặc biệt không? Phải có giọng nói hay sao?

Hay quá mức rồi.

Gạt bỏ những suy nghĩ vớ vẩn đó, cô nhanh chóng chạy đến cổng tiểu khu, liếc mắt đã thấy một chiếc xe màu đen tuyền. Xe đỗ dưới ánh đèn, đường nét uyển chuyển, rất đẹp. Nhìn biển số xe, càng đẹp hơn.

Nguyễn Kiều gõ cửa sổ xe ghế phụ, cửa sổ hạ xuống, người trên ghế lái quay đầu nhìn lại.

Ngũ quan không chê vào đâu được, như được Chúa trời tỉ mỉ tạc nên, đôi mắt đen láy dài hẹp, đôi môi mỏng mím thành một đường cong lạnh nhạt. Anh chỉ liếc Nguyễn Kiều một cái rồi nói: “Lên xe.”

Mở cửa xe, Nguyễn Kiều ngồi phịch xuống, quay đầu không nhịn được hỏi: “Anh ơi, với khuôn mặt này của anh, lúc đi xin làm tài xế nhà họ Trình có lợi thế không?”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 48: Chương 48



Hoắc Nam Châu nắm chặt vô lăng khựng lại.

Nguyễn Kiều thấy anh không trả lời, trong lòng lại không nhịn được chậc một tiếng.

Tiểu thuyết rác rưởi này cuối cùng là sao vậy, nhan sắc của Hoắc Minh Trạch không bằng Trình Huyền thì thôi, giờ đến cả một tài xế cũng không bằng.

Nam chính này không giữ đạo đức, còn bị nhan sắc của đàn ông khác lấn át, đến đây làm gì?

Không nhanh chóng bị nhốt vào lồng heo thì thôi!’

Kỷ Khinh Hoài vẫn luôn cảm thấy sau khi Nguyễn Kiều thoát khỏi nhà họ Nguyễn đã trở thành một kẻ lắm lời, mà sự thật cũng chứng minh đúng là như vậy. Nguyễn Kiều ngồi trong xe, thổi gió lạnh từ điều hòa để xua đi cơn khô khốc vừa ùa lên khi cô nhanh chóng xuống lầu, rồi lại quay đầu tò mò hỏi Hoắc Nam Châu: “Làm tài xế cho nhà họ Trình, lương cao không?”

Hoắc Nam Châu mặt không biểu cảm, nhịn được hai giây cuối cùng cũng không nhịn được mà quay đầu nhìn cô một cái, Nguyễn Kiều thực sự tò mò, đôi mắt sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời đêm kia ánh lên sự ham hiểu biết nồng đậm. Người đàn ông thu hồi ánh mắt, vẻ mặt lạnh nhạt: “Cao, một tháng năm mươi nghìn.”

Dù sao Hoắc Nam Châu cũng họ Hoắc, hơn nữa anh rảnh rỗi không có việc gì làm cũng sẽ không đi hỏi Trình Huyền rằng lương của tài xế nhà anh là bao nhiêu. Nhưng nghĩ lại thì lương của tài xế nhà họ Hoắc cũng nên đạt đến mức như vậy: “Lương cơ bản năm mươi nghìn, còn có tiền thưởng.”

Nguyễn Kiều hít vào một hơi.

Thời buổi này làm tài xế cho các cậu ấm cô chiêu nhà giàu kiếm tiền dễ thật.

Có bao nhiêu người trẻ như cô vất vả làm việc 996 một tháng được tám nghìn tiền lương mà đi ra ngoài cũng chỉ đủ để cha mẹ khoe khoang với anh chị em họ hàng.

Nguyễn Kiều thành tâm cảm thán: “Các anh đãi ngộ tốt thật.”

Hoắc Nam Châu: “Cũng tạm.”

Nguyễn Kiều nhìn anh thêm hai lần, chớp chớp mắt như đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó, một lúc lâu sau cuối cùng cũng không nhịn được, cười tươi rói hỏi anh: “Anh bạn, mua bùa hộ mệnh không? Anh Trình có nói cho anh biết là đến đón ai không? Bùa hộ mệnh của tôi rất hiệu nghiệm, tai ương lớn nhỏ đều có thể chặn hết cho anh. Thế nào, anh có hứng thú không?”

Hoắc Nam Châu liếc cô một cái, Nguyễn Kiều đã lấy từ trong túi xách của mình ra một chiếc túi gấm nhỏ, đối với một đôi mắt đã quen nhìn những thứ tinh xảo thì anh có thể lập tức nhận ra chiếc túi gấm này trông có vẻ tinh xảo nhưng chất liệu lại chỉ là loại bình thường, không biết là hàng rẻ tiền mua ở đâu.

Hoắc Nam Châu tùy tiện hỏi cô: “Bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Kiều vỗ tay: “Hỏi đúng người rồi, anh xem anh là tài xế nhà anh Trình, mà anh Trình lại quen biết tôi, làm giá hữu nghị thế nào? Giá gốc một nghìn năm, giảm tám phần trăm thì còn một nghìn hai, tôi bớt cho anh con số lẻ, một nghìn thế nào? Rẻ chứ? Bán lỗ vốn, anh mua thì tôi lỗ, có muốn mua một cái không?”

Một nghìn đồng đối với Hoắc Nam Châu chẳng là gì cả, giống như người bình thường làm rơi một xu xuống đất cũng không thèm quay đầu nhìn lại. Nhưng nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Nguyễn Kiều, anh hơi nhướng mày: “Vậy tôi mua rồi thì có tác dụng gì?”

Mặc dù trước đó Nguyễn Kiều đã giải thích rằng bùa hộ mệnh có thể trừ tà giải nạn nhưng lời nói này của Hoắc Nam Châu nghe có vẻ hơi kỳ lạ nhưng Nguyễn Kiều vẫn hiểu ngay ý của đối phương——

Đã có thể trừ tà giải nạn, vậy thì tôi có tai ương gì mà cần thứ này để chặn?

Nguyễn Kiều: “…”

Thành thật mà nói, cô không biết.

Khác với những người khác, lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Nam Châu, Nguyễn Kiều đã kinh ngạc vì anh đẹp trai. Nhưng đến lần thứ hai, cô nhận ra dường như mình không thể nhìn thấu được gì từ ngũ quan và tướng mạo của anh.

Đây không phải là trường hợp cá biệt.

Mặc dù Nguyễn Kiều giỏi nhất là vẽ bùa bắt ma cũng không kém về xem tướng số mệnh. Nhưng trên thế giới này vẫn có rất nhiều người mà cô không thể nhìn thấu tướng mạo, không thể tính toán được quỹ đạo cuộc đời. Ví dụ như các bậc tiền bối ở phủ Thiên môn trước đây, ví dụ như một số người thân có quan hệ huyết thống với cô.

Người trước mặt cũng vậy.

Im lặng một lúc, Nguyễn Kiều giọng buồn buồn nói: “Anh bạn không muốn mua thì thôi, không sao đâu.”

Nghe vậy, cuối cùng Hoắc Nam Châu cũng không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.

Nhưng nụ cười này chưa kịp tan hẳn, Nguyễn Kiều đã nhét bùa hộ mệnh vào trong túi, lại lấy ra một chiếc túi gấm mới. Lần này chiếc túi gấm hoàn toàn khác, hình dáng là hai con uyên ương trên đầu có hoa đào màu hồng. Cô nghiêm túc hỏi: “Anh có cần bùa đào hoa không? Để chiêu vận đào hoa cho anh. Trên tay anh không có nhẫn, chắc là chưa kết hôn phải không?”

Hoắc Nam Châu: “…”

Trong lúc Nguyễn Kiều lải nhải, cuối cùng xe cũng đến biệt thự nhà họ Trình. Khi xe sắp dừng lại, trong lòng Nguyễn Kiều thở dài thườn thượt, anh chàng đẹp trai này đúng là không dễ lừa chút nào. Nói mãi mà miệng lưỡi khô khốc, cuối cùng chẳng bán được lá bùa nào. Nguyễn Kiều sờ mũi, mở cửa xe bước xuống.

Trình Huyền và Trình Lê, hai chị em này đã đợi từ lâu ở cổng biệt thự, thấy chiếc xe quen thuộc dừng lại, Trình Huyền lập tức tiến lên một bước. Nguyễn Kiều xuống xe chào Trình Huyền, rồi nhìn người phụ nữ đứng sau một bước. Người phụ nữ trông chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt có vài phần giống Trình Huyền, hẳn là chị gái của Trình Huyền.

Trước đó không nhìn ra được điều gì trên mặt Hoắc Nam Châu, Nguyễn Kiều không nhịn được mà nhìn về phía Trình Lê, thản nhiên quan sát đối phương, dễ dàng nhìn thấu quỹ đạo cuộc đời của cô ta. Nghĩ đến đây, Nguyễn Kiều không nhịn được xoa xoa mặt mình, tiến đến gần Trình Huyền rồi hạ giọng hỏi: “Anh Trình, tài xế mà nhà anh tìm được là người thế nào?”

Tài xế?

Trình Huyền vô thức quay đầu nhìn người đàn ông vừa xuống xe.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 49: Chương 49



Rõ ràng là Hoắc Nam Châu vừa từ công ty về nhà chưa kịp thay quần áo đã vội vã ra ngoài. Trên người là chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản, khiến anh trông càng cao ráo hơn. Người đàn ông hơi cau mày, ánh trăng làm khuôn mặt lạnh lùng nhưng tuấn tú của anh dịu đi đôi phần.

Nguyễn Kiều nói tài xế hẳn là chỉ anh chứ?

Khóe miệng Trình Huyền giật giật, anh ta cũng hạ giọng: “Cô Nguyễn không phải biết xem tướng sao? Cô không nhìn ra được gì sao?”

Nguyễn Kiều cũng rất thẳng thắn: “Không nhìn ra được, chỉ thấy ngũ quan đẹp lắm, đặc biệt đẹp trai, nhìn khắp cả làng giải trí cũng không tìm ra người nào đẹp trai hơn anh ấy.”

Trình Huyền: “…”

Nếu cô nói vậy thì hình như cũng không có vấn đề gì.

Thấy Trình Huyền không nói gì, Nguyễn Kiều cũng không để ý nhiều. Nhớ đến lá bùa đào hoa đã chào hàng mãi mà không bán được, cô không nhịn được thở dài trong lòng, rồi hỏi Trình Huyền: “Anh Trình có bạn gái chưa?”

Có lẽ là Nguyễn Kiều chuyển chủ đề quá nhanh, Trình Huyền vô thức nhìn cô thêm hai lần, rồi vô thức trả lời: “Không, không có.”

Nguyễn Kiều nghe xong, mắt sáng lên ngay lập tức.

Phản ứng của cô lọt vào mắt Trình Huyền và Trình Lê, người sau suy nghĩ rồi sờ cằm. Người bình thường hình như sẽ không hỏi loại câu hỏi này, trừ khi là muốn làm mối cho em trai cô ta. Nhưng nhìn Nguyễn Kiều thế này, cũng không giống như là làm mối. Chẳng lẽ là có ý với em trai cô ta? Em trai cô ta tuy rằng kém Nguyễn Kiều nhiều tuổi nhưng đàn ông mà, lớn tuổi hơn sẽ biết thương người.

Quan trọng nhất là Trình Huyền không lăng nhăng, đời tư rất sạch sẽ, nếu ở cùng Nguyễn Kiều… cũng không phải là không được.

Lạ thật, Trình Lê nhìn Nguyễn Kiều lần đầu tiên đã thấy cô gái này là một đứa trẻ ngoan, rất có thiện cảm với cô.

Cô nhìn Trình Huyền đang mím môi không nói gì, định chủ động mở lời thì thấy Nguyễn Kiều nắm lấy cánh tay Trình Huyền, lấy ra chiếc túi gấm hình uyên ương trên đầu có hoa đào, mắt sáng lên: “Anh có cần bùa đào hoa không? Treo trong nhà có thể chiêu vận đào hoa cho anh Trình, chắc là không bao lâu nữa sẽ tìm được bạn gái!”

Trình Lê: “…”

Trình Huyền: “…”

Trình Lê ho khan hai tiếng, giọng buồn buồn nói: “Cũng tốt đấy, tôi thấy em tôi cần lắm.”

Trình Huyền: “Bao nhiêu tiền?”

Nguyễn Kiều: “Giá cũ, giảm giá cho anh, giảm giá còn ba nghìn tám.”

Trình Huyền lấy điện thoại ra tìm WeChat của Nguyễn Kiều, chuyển khoản một cách dứt khoát. Nhận được lá bùa đào hoa, trong lòng Trình Huyền thở phào nhẹ nhõm. Anh ta hoàn toàn không giống chị mình, anh ta sợ Nguyễn Kiều hỏi anh ta có bạn gái hay không là vì có ý gì với anh ta…

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Trình Huyền đã suy nghĩ rất nhiều, tưởng tượng ra rất nhiều thứ. Ví dụ như Nguyễn Kiều giải quyết xong chuyện của Trình An Tuấn thì đến nhà họ đòi ơn, cuối cùng chỉ muốn làm bạn gái anh ta…

Trình Huyền bị chính sự đa tình của mình làm cho giật mình.

May mà trong mắt Nguyễn Kiều chỉ có kiếm tiền.

Ba người cùng Hoắc Nam Châu chậm rãi đi theo sau, bốn người nhanh chóng bước vào biệt thự. Hoắc Nam Châu đi cuối cùng, Nguyễn Kiều lại đang nghe kể về tình hình lúc đó ở biệt thự nên cũng không để ý. Trình Huyền lo lắng cho cháu trai nhỏ của mình nên dẫn Nguyễn Kiều đến phòng của Trình An Tuấn trước. Phòng của con trai rất sạch sẽ, Trình Bàng và vợ ngồi bên giường, trong mắt chứa đầy sự lo lắng cho đứa trẻ.

Đột nhiên thấy Nguyễn Kiều xuất hiện, mắt họ đều sáng lên.

Trong lúc chờ Nguyễn Kiều đến, Trình Huyền đã kể cho anh ta nghe về cô gái trẻ tên Nguyễn Kiều này có bản lĩnh gì. Mặc dù vừa mới trải qua một kẻ lừa đảo nhưng gia đình họ Trình không giống như những gia đình giàu có khác, không xuất hiện việc đấu đá ngầm khó coi, Trình Bàng còn đặc biệt tin tưởng Trình Huyền.

Huống hồ sau đó anh ta còn đặc biệt gọi điện cho Vu Kiến Quách, sau khi nhận được câu trả lời xác thực, Trình Vị gần như coi Nguyễn Kiều như cọng rơm cứu mạng.

Anh vội vàng ôm vợ ngồi dậy, giọng khàn khàn nói: “Làm phiền cô Nguyễn rồi.”

Nguyễn Kiều tùy tiện xua tay: “Đừng vội, tôi xem trước đã.”

Ánh mắt lướt qua mặt Trình An Tuấn, cậu bé gầy gò xanh xao quá mức nhưng tướng mạo lại khá tốt. Cô ngẩng đầu cười với một đám người đang nhìn mình đầy mong mỏi: “Không sao, nhìn thì chỉ là bát tự hơi nhẹ thôi.”

Không ngờ cả đám người sau khi nghe thấy mấy chữ “Bát tự hơi nhẹ.” này thì đột nhiên im lặng.

Trình Lê không nhịn được chạm vào cánh tay Trình Huyền, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng nói chuyện.

Trình Huyền xoa xoa giữa mày: “Thực ra… hôm nay chúng tôi tìm được cái gọi là đại sư cũng nói như vậy.”

Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, rất bình tĩnh nói: “Đại sư có chút bản lĩnh đều có thể nhìn ra.”

Đây không phải là chuyện gì khó khăn.

Ở Thiên Sư môn của họ, ngay cả đứa trẻ mười tuổi cũng biết người bát tự nhẹ là như thế nào. Chỉ là âm khí nhập thể, rất dễ gặp tà ma.

Trình Huyền mím môi tiếp tục nói: “Nhưng vị đại sư đó sau đó lại làm phép, có mấy trận gió âm thổi tới. Lúc đó hỗn loạn một trận, Tuấn Tuấn cũng bị trận gió âm đó kéo đi xa cả trăm mét.”

“Gió âm?” Ánh mắt Nguyễn Kiều lại lướt qua Trình An Tuấn, mắt sắc bén nhìn thấy sợi dây đỏ trên cổ cậu bé, cúi xuống rút sợi dây đỏ ra, quả nhiên thấy bên trên có một chiếc túi gấm nhỏ. Cô cúi đầu mở chiếc túi gấm ra, đổ ra một ít vụn bên trong.

Bùa hộ mệnh đã cháy hết.

Trình Huyền thấy cảnh này đột nhiên ngẩn ra, như nhớ ra điều gì, vội vàng lấy hết bùa hộ mệnh trên người mình ra, mở túi gấm ra xem, tờ bùa giấy bên trong vẫn xếp nguyên vẹn.

Hoàn toàn không giống với bùa hộ mệnh của Trình An Tuấn.

Trình Huyền nắm chặt bùa hộ mệnh, nhớ lại lời Kỷ Khinh Hoài nói với mình. Lúc đó sau khi Kỷ Khinh Hoài bị tai nạn xe, trong túi gấm cũng chỉ còn lại tro, điều này chứng tỏ bùa hộ mệnh đã giúp anh ta tránh được tai họa. Vì vậy, nếu không có bùa hộ mệnh này, có lẽ Trình An Tuấn tối nay đã thực sự không còn nữa.
 
Back
Top Bottom