Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 50: Chương 50



Trình Huyền đắm chìm trong suy nghĩ của mình, cho đến khi Nguyễn Kiều nói: “Cái tên đại sư chó má kia đã làm phép ở đâu? Chính là chuyện xảy ra hôm nay à? Tôi đi xem thử.”

“Ngay ở bãi đất bên này.”

Trình Huyền dẫn Nguyễn Kiều đi qua, vừa đi vừa nói: “Lúc đó đối phương nói dùng bùa khắc âm để dọa ma quỷ, không cho chúng đến tìm Tuấn Tuấn nữa.”

Nguyễn Kiều gật đầu.

Nghe có vẻ hợp lý.

Chỉ là cuối cùng không biết tại sao lại thành ra thế này.

Nói chuyện, hai người đã đến bãi đất. Không đợi Trình Huyền mở miệng lần nữa, Nguyễn Kiều đã chú ý đến những tờ bùa giấy còn sót lại trên mặt đất. Cô cúi xuống nhặt lên xem, khóe mắt hơi giật giật: “…”

Thật khó nói nên lời.

Thậm chí không biết nên nói gì cho phải.

Trình Huyền thấy vẻ mặt kỳ lạ của cô liền không nhịn được hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Kiều hướng về phía anh ta vung vẩy tờ bùa giấy đang kẹp giữa các ngón tay, rất bất lực nhún vai: “Bùa giấy vẽ sai rồi. Đây không phải là bùa khắc âm, đây là bùa tụ âm, đúng như tên gọi là tập hợp toàn bộ âm khí xung quanh vào một chỗ. Vị đại sư mà các người mời tới không thể gọi là kẻ lừa đảo nhưng anh ta chắc chắn là một kẻ nửa mùa. Cho nên mới gây ra chuyện lớn như vậy.”

Trình Huyền: “…”

Nguyễn Kiều an ủi anh ta: “Không sao, chuyện nhỏ thôi mà. Cháu trai anh có rất thân với anh không?”

Trình Huyền: “Ừ, vừa nhìn thấy tôi là muốn tôi bế. Cậu bé cũng rất thân với Nam Châu.”

Nguyễn Kiều: “Nam Châu?”

Cái tên này lọt vào tai Nguyễn Kiều, chỉ ngẩn ra một giây đã khiến cô nhớ đến vị tổng giám đốc bá đạo vô địch trong tiểu thuyết “Thiên kim thật sự đã trở về”: Hứa Nam Châu.

Nguyễn Kiều ồ lên một tiếng, vốn tưởng rằng Trình Huyền sẽ giới thiệu chi tiết về “Hứa Nam Châu.” với mình nhưng đối phương chỉ chỉ vào sau lưng Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều quay đầu nhìn lại, bất ngờ thấy anh chàng tài xế đẹp trai đến đón cô đang đi theo sau họ, không đợi cô biểu lộ sự nghi ngờ, Trình Huyền liền nói: “Đúng rồi, chính là anh ta.”

Chính là anh ta.

Ai cơ?

Nguyễn Kiều mơ màng nhìn Hứa Nam Châu.

Giây tiếp theo, sắc mặt đại biến.

Chết tiệt.

Đây mẹ nó không phải là tài xế mà là Hứa Nam Châu à!

Mẹ kiếp may mà không thực sự bán bùa hộ mệnh cho anh ta với giá một nghìn tệ một cái.

Nếu không thì lỗ to rồi!

Hỏi Nguyễn Kiều có nhận nhầm người, có ngại không?

Không ngại.

Cô chỉ thấy may mắn, một lá bùa hộ mệnh một nghìn tệ mà bán cho một tổng giám đốc như Hoắc Nam Châu, lỗ đến mức khi chết nằm trong quan tài còn phải kéo người khóc lóc kể lể: “Lúc còn trẻ sao mình lại không biết nhìn người thế này.”

Nguyễn Kiều thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt rất nghiêm túc khen ngợi Hoắc Nam Châu: “Hoắc tiên sinh đúng là một biểu nhân tài, vừa rồi tôi đã thấy với khí chất và dung mạo của anh thì không thể nào là một tài xế bình thường được!”

Ánh mắt Hoắc Nam Châu lướt qua người cô gái.

Người này nói chuyện đúng là không biết xấu hổ.

Hoắc Nam Châu lạnh lùng liếc cô: “Lúc Nguyễn tiểu thư hỏi tôi lương tài xế một tháng là bao nhiêu thì không nghĩ như vậy đâu.”

Nguyễn Kiều ồ lên một tiếng: “Tôi không phải thấy người bình thường không thuê nổi Hoắc tiên sinh làm tài xế sao?”

Hoắc Nam Châu không nói thêm gì nữa, Nguyễn Kiều liền yên tâm quay người tiếp tục nhìn đống hỗn độn trước mặt. Nhưng Trình Huyền nhìn Nguyễn Kiều rồi lại nhìn Hoắc Nam Châu, trong lòng vừa kinh ngạc vừa thấy buồn cười. Nguyễn Kiều đúng là ngoài dự đoán, nhiều người nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Hoắc Nam Châu chắc sẽ sợ hãi nhưng Nguyễn Kiều thì không.

Thậm chí còn có thể qua lại với Hoắc Nam Châu vài lần.

Quả nhiên không phải cô gái bình thường.

Có phong thái của bậc thầy rồi.

Nguyễn Kiều không biết suy nghĩ của Trình Huyền, hỏi một câu “Chúng ta vừa nói đến đâu rồi”, sau khi được trả lời thì lại tiếp tục: “Trình tiên sinh và Hoắc tiên sinh có dương khí nặng, trẻ con xu lợi tránh hại, biết dương khí của hai người có thể chế ngự những âm khí đó nên mới bám theo hai người. Bình thường quan hệ của hai người thân thiết như vậy, thời gian ở bên nhau rất dài, lẽ ra sẽ không xảy ra tình trạng này.”

Trình Huyền nghe vậy thì ngẩn người.

Trước đây, Trình An Tuấn đúng là không có vấn đề gì.

Cậu bé lớn lên khỏe mạnh như những đứa trẻ bình thường, ban đêm không gặp ác mộng, không gặp những thứ kỳ quái. Chuyện thay đổi là từ năm ngoái khi Trình An Tuấn lên cấp hai. Trường cấp hai của Trình An Tuấn thực hiện chế độ nội trú, mà Trình An Tuấn để hòa đồng với các bạn cùng lớp và để yên tâm học tập, cũng chọn ở nội trú.

Hình như là từ sau khi về từ đợt đó mới không ổn.

Nguyễn Kiều nghe Trình Huyền nói, suy nghĩ một lát rồi nói thẳng: “Nhưng cũng không đến mức đột nhiên trở thành như vậy. Trạng thái của đứa cháu trai nhỏ nhà anh rõ ràng là bị thứ gì đó xung đột rồi. Nếu không thì với mười mấy năm chung sống, dương khí của hai người đủ để chế ngự bát tự của cậu bé nhiều năm rồi. Ừm, gần trường cấp hai của đứa bé có nghĩa trang, nhà tang lễ hoặc bệnh viện gì không?”

“Hình như không có.” Trình Huyền suy nghĩ một lúc, chạm vào vai Hoắc Nam Châu, cau mày hỏi anh: “Cậu có ấn tượng gì không, xung quanh trường cấp trung Yến Kinh có những công trình như vậy không? Dù sao cũng là trường cấp hai trước đây của cậu, cậu nghĩ kỹ xem.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 51: Chương 51



Hoắc Nam Châu liếc anh ta: “Trường cấp hai Yến Kinh đã đổi địa điểm rồi. Cậu có ngốc không đấy?”
Trình Huyền: “Có phải vậy không? Tôi đâu có học cấp hai ở trong nước.”
Trình Huyền trợn mắt, không để ý đến ánh mắt hơi cụp xuống của Hoắc Nam Châu như đang suy nghĩ điều gì. Sau đó, Hoắc Nam Châu cầm điện thoại lên tìm kiếm trên mạng, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Kiều đang nghiên cứu bùa tụ âm, giọng lạnh nhạt không có cảm xúc, như chỉ đơn thuần trình bày một sự việc: “Ký túc xá của trường cấp hai Yến Kinh trước đây là một nghĩa trang.”
Nguyễn Kiều: “…”
Trình Huyền: “…”
Nguyễn Kiều hít vào một hơi, có vẻ không thể tin nổi: “Hồi trước tôi học cấp hai cấp ba đều có học sinh đồn ký túc xá ở đó vốn là nghĩa trang. Kết quả đều là giả.”
Trình Huyền cũng nói theo: “Thật khéo, sau khi tôi về nước học cấp ba, trường cũng đồn như vậy. Còn nói trong ký túc xá của chúng tôi có một phòng ký túc xá luôn để trống, nghe nói có một học sinh chết trong đó.”
Nguyễn Kiều nghe vậy, mắt sáng lên, vỗ tay: “Có phải học sinh đó treo cổ tự tử không? Và vừa khéo là vào kỳ nghỉ lễ Quốc khánh nên suốt bảy ngày không có ai phát hiện ra có người chết trong ký túc xá. Mãi đến khi kỳ nghỉ kết thúc, các học sinh khác trong ký túc xá mới quay lại.”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy!”
Nguyễn Kiều một lần nữa cảm thán: “Thật là giống nhau y hệt.”
Hoắc Nam Châu: “…”
Hoắc Nam Châu nhìn hai người như đắm chìm trong suy nghĩ của mình không thể tự thoát ra, cau mày định đi về phía sau nhưng thấy Trình Huyền quay đầu lại, tò mò hỏi anh: “Nam Châu, trường cấp ba của cậu không có tin đồn này sao?”
Nguyễn Kiều cũng chớp mắt: “Hai người không học cùng trường cấp ba à?”
Hoắc Nam Châu: “…”
Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng tin đồn thực sự có.
Và ngay cả chi tiết cũng giống hệt nhau.
Hoắc Nam Châu mặt không biểu cảm: “Không biết.”

Nguyên nhân khiến Trình An Tuấn bị âm khí xâm nhập đã tìm ra, tiếp theo là cách giải quyết. Nguyễn Kiều đưa ra một vài lời khuyên đơn giản, một là để Trình An Tuấn chuyển trường, hai là để dương khí của Hoắc Nam Châu và Trình Huyền giúp chế ngự bát tự của Trình An Tuấn, ba là đổi tên.
Vợ chồng Trình Lệ nghe vậy, vung tay, ba cách cùng dùng.
Nhưng bây giờ đã muộn, cách thứ nhất và thứ ba đều không khả thi. Vì vậy, Hoắc Nam Châu và Trình Huyền ngồi trong phòng Trình An Tuấn, Trình Huyền sau khi không còn chuyện gì trong lòng thì cả người đều trở nên thoải mái hơn, chân bắt chéo lên cao, chân chồng lên chân kia lắc lư, nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa đối diện, tò mò hỏi: “Nguyễn Kiều thực sự coi cậu là tài xế à?”
Trời đã quá muộn, Trình Lê chuẩn bị phòng khách cho Nguyễn Kiều, bây giờ Nguyễn Kiều đã nghỉ ngơi trong phòng khách.
Nghĩ đến dáng vẻ nghiêm túc của cô gái khi đến bên anh hỏi anh ta tài xế ở đâu, Trình Huyền không khỏi bật cười. Ước chừng Hoắc Nam Châu lớn đến vậy rồi là lần đầu tiên bị người ta coi là tài xế, cảm giác này hẳn cũng khá mới lạ.

Thấy Hoắc Nam Châu không nói gì, Trình Huyền tiếp tục nói: “Thực ra cậu không cần phải có ý kiến lớn với Nguyễn Kiều như vậy, tình hình hôm nay cậu cũng thấy rồi. Cô ấy có bản lĩnh thật sự. Này, lần trước khi cô ấy bán bùa hộ mệnh, tôi đã mua hơn chục cái, để lại một cái cho cậu.”

Trình Huyền lấy bùa hộ mệnh ra khỏi túi, mặc dù anh ta mua nhiều nhưng lúc này chỉ còn lại hai cái. Ném bùa hộ mệnh vào lòng Hoắc Nam Châu, anh giơ tay lên dễ dàng móc sợi dây đỏ, sợi dây đỏ quấn hai vòng trên ngón tay anh, chiếc túi gấm xinh đẹp treo trên đó.

Trình Huyền giải thích: “Thực ra hôm nay cái gì mà Đạo trưởng Thái Vân cũng đã đưa cho Tuấn Tuấn một bùa hộ mệnh nhưng chẳng có tác dụng gì. Nếu không phải lúc gió âm thổi tới, tôi kịp thời đổi bùa hộ mệnh thì tối nay cậu có thể không gặp được Tuấn Tuấn nữa rồi. Dù sao thì bùa hộ mệnh này cũng đã cứu mạng Tuấn Tuấn.”

Hoắc Nam Châu cụp mắt xuống.

Ngũ quan của anh trong môi trường hơi tối trong phòng có vẻ không thật lắm, dường như rất mơ hồ. Trông có vẻ hờ hững nhưng thực ra ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc túi gấm quấn quanh đầu ngón tay. Nhớ lại dáng vẻ Nguyễn Kiều trên xe như một cô bé lắm mồm, Hoắc Nam Châu đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc: “Một cái bao nhiêu tiền?”

Trình Huyền: “Rẻ lắm, chỉ sáu nghìn tệ. Mua nhiều Nguyễn Kiều còn tặng thêm một cái nữa.”

Hoắc Nam Châu: “…”

Trình Huyền không để ý đến biểu cảm của người đàn ông, chống cằm tự lẩm bẩm: “Chỉ sáu nghìn tệ đã cứu mạng Tuấn Tuấn. Cậu biết cái tên Đạo trưởng Thái Vân khốn kiếp đó đưa ra giá bao nhiêu không? Chỉ cần ông ta có thể giải quyết vấn đề bát tự nhẹ của Tuấn Tuấn, chúng tôi sẽ trả cho ông ta ba trăm vạn. Kết quả thì sao? Thứ gì chứ!”

Trình Huyền nói xong thì phấn khích, lại móc túi ra: “Nhìn cái này!”

Ánh mắt của Hoắc Nam Châu theo ngón tay anh ta nhìn lại, chỉ thấy trong tay Trình Huyền đang cầm một chiếc túi gấm quen thuộc. Với thị lực cực tốt của Hoắc Nam Châu hoàn toàn có thể nhìn rõ trên chiếc túi gấm có một đôi uyên ương đầu đội hoa đào.

Chính là bùa đào hoa mà Nguyễn Kiều lừa anh ta mua.

Hoắc Nam Châu không khỏi day day huyệt thái dương, giọng điệu vốn lạnh nhạt bộc lộ chút bất lực: “Cậu mua của Nguyễn Kiều à?”

Trình Huyền: “Đúng vậy, cái này gọi là bùa đào hoa. Mặc dù tôi cũng không có ý định tìm bạn gái nhưng tôi không thể mua tặng cậu sao. Nguyễn Kiều nói, đến lúc đó cậu treo trên tường nhà mình là được, để chiêu đào hoa. Vừa khéo bà cụ nhà các cậu ngày nào cũng thúc giục cậu, cơ hội không phải đã đến rồi sao?!”

Hoắc Nam Châu mặt không biểu cảm: “Cảm ơn nhưng không cần.”

Mặc dù Hoắc Nam Châu đã từ chối nhưng Trình Huyền vẫn cứng rắn nhét bùa đào hoa vào tay Hoắc Nam Châu, vội vàng quay lại bên cạnh Trình An Tuấn ôm lấy đứa cháu trai của mình: “Cầm lấy, biết đâu lại dùng được. Nói mới nhớ, đứa cháu trai của cậu, chính là Hoắc Minh Trạch, không phải nói là sắp đính hôn với cô gái nhà họ Nguyễn sao? Khi nào thì diễn ra?”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 52: Chương 52



Trình Huyền đối với chuyện giữa các gia tộc hào môn cũng khá hiểu biết.

Đặc biệt là nhà họ Hoắc.

Ví dụ như anh ta biết hôn thê mà Hoắc Minh Trạch đã hứa gả trước đây đáng lẽ phải là Nguyễn Kiều. Nhưng bây giờ Nguyễn Kiều bị phát hiện không phải con gái ruột của nhà họ Nguyễn, danh nghĩa hôn thê của Hoắc Minh Trạch đương nhiên rơi vào tay Nguyễn Phỉ.

Trình Huyền chưa từng gặp Nguyễn Phỉ, dù sao thì Nguyễn Phỉ cũng mới về nhà họ Nguyễn không lâu, hơn nữa nhà họ Nguyễn cũng không tổ chức tiệc nhận tổ quy tông rình rang. Nhưng anh ta lại nghe được từ miệng người khác về những năm tháng bi thảm của Nguyễn Phỉ.

Nói rằng người nhà không thương yêu gì cô ta.

Nói rằng ép buộc cô phải đi làm nuôi anh trai.

Kết quả thì sao?

Kết quả là mấy hôm nay Trình Huyền thấy trên mạng những sự thật hoàn toàn khác với những gì Nguyễn Phỉ nói, thấy được sự đảo ngược. Cũng chính vì hiểu rõ nên anh ta mới chú ý đến công ty của Trần Diệu.

“Một tháng nữa.” Hoắc Nam Châu nhướng mày: “Sắp rồi.”

Trình Huyền chậc một tiếng: “Cậu đã gặp cô gái nhà họ Nguyễn chưa? Có phải Nguyễn Kiều mạnh hơn cô ta gấp trăm lần không?”

“Có vẻ như cậu rất tin tưởng Nguyễn Kiều.”

“Cậu nói nhảm à? Nguyễn Kiều vừa xinh đẹp vừa có năng lực, quan trọng là còn có thể vẽ bùa cứu người. Cô gái nhà họ Nguyễn kia làm được gì? Kể chuyện lừa người sao? Đừng nói với tôi là cậu không biết chuyện này.”

Tất nhiên Hoắc Nam Châu biết.

Khi Hoắc Minh Trạch chuẩn bị đính hôn với Nguyễn Phỉ, Hoắc Nam Châu đã cho người điều tra Nguyễn Phỉ từ trên xuống dưới, những gì Nguyễn Phỉ trải qua trong những năm qua và những gì cô ta nói hoàn toàn không khớp nhau. Dù sao thì Hoắc Minh Trạch cũng là cháu trai của mình, Hoắc Nam Châu cũng đã từng nhắc đến khi ăn cơm ở nhà cũ nhưng rõ ràng là vợ chồng nhà họ Hoắc cũng không để tâm.

Họ chỉ quan tâm đến việc con trai có thể trở thành con rể của nhà họ Nguyễn hay không, chỉ quan tâm đến việc con trai có thể lợi dụng nhà họ Nguyễn để nắm quyền lực của nhà họ Hoắc vào tay mình hay không.

Còn về nhân phẩm của Nguyễn Phỉ thế nào thì không quan trọng.

“Con người đều sẽ trưởng thành.”

Hoắc Nam Châu ném xuống một câu không rõ ý, trong mắt lộ ra vẻ vừa cười vừa không cười: “Bây giờ chỉ là bịa chuyện lừa người, sau này không chừng lại là một biên kịch đủ tiêu chuẩn, anh vội vàng hạ thấp cô ta quá rồi.”

Trình Huyền: “… Cuối cùng là ai đang hạ thấp cô ta?”

Trình Huyền hừ lạnh một tiếng: “Đến lúc hai người họ đính hôn, tôi sẽ để Nguyễn Kiều làm bạn gái mình, tìm một studio nổi tiếng nhất thế giới để trang điểm cho cô ta, mua chiếc váy đắt nhất, đeo đồ trang sức đắt nhất, xem ai oai phong hơn.”

Hoắc Nam Châu nhìn anh ta: “Cậu có hơi khoa trương không?”

Trình Huyền: “Thế thì cậu đến đi?”

Trên thực tế, giống như những gì anh ta đã nói với Nguyễn Kiều trước đó, Nguyễn Kiều đã cứu mạng Trình An Tuấn, cho dù cô ta mở miệng yêu cầu nhà họ Nguyễn biến mất khỏi Yến Kinh, anh ta cũng sẽ không từ chối.



Khoảng hai giờ sáng, Nguyễn Kiều bị một cảm giác lạnh lẽo đánh thức. Cô mơ màng cuộn chăn lại muốn quấn chặt mình hơn nhưng luồng khí lạnh đó càng đến gần, gần như sắp áp sát vào mặt. Trong cơn buồn ngủ mơ hồ, Nguyễn Kiều đưa tay xuống dưới gối s* s**ng——

Mãi đến mấy giây sau mới đột nhiên tỉnh táo lại, không đúng, đây là nhà cũ của nhà họ Trình, không phải nhà cô, dưới gối đương nhiên không có bùa trừ tà.

Nguyễn Kiều nhận ra có gì đó không ổn, lập tức ngồi bật dậy khỏi giường, bật đèn “Bốp.” một cái.

Đèn trong phòng sáng trưng, cảnh tượng hiện ra trước mắt Nguyễn Kiều đủ khiến mọi người bình thường đều kinh hãi. Rõ ràng là căn phòng đóng kín cửa sổ nhưng trong phòng lại nổi lên từng cơn gió đen kịt, đang điên cuồng gào thét muốn lao về phía Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều sắc mặt tái mét, nhanh chóng cầm lấy chiếc túi xách treo bên cạnh, lấy bùa giấy ra dán về phía trước——

Gió đen như đột nhiên bị trói buộc, nhanh chóng cuộn thành một cục. Trong sợi dây vô hình, nó điên cuồng vặn vẹo, gào thét, tiếng kêu sắc nhọn gần như vang vọng khắp nơi.

Đột nhiên, cửa phòng bị người bên ngoài gõ.

Tiếng của Trình Huyền truyền đến bên tai: “Cô Nguyễn? Cô không sao chứ?”

Gió đen gào thét, vô số oan hồn từ trong gió đen bóc tách ra, lộ ra từng khuôn mặt khủng khiếp và rùng rợn.

Chưa đợi Nguyễn Kiều lên tiếng, người bên ngoài nghe thấy tiếng gào thét càng lúc càng dữ dội thì đã phá cửa xông vào.

Cảnh tượng trước mắt bất ngờ xuất hiện trước mặt Hoắc Nam Châu và Trình Huyền.

Nguyễn Kiều chớp chớp mắt với họ, dứt khoát ném một lá bùa cấm tiếng về phía luồng gió đen: “Xin lỗi, quên nhét giẻ vào miệng nó rồi, có làm phiền đến hai người không? Không sao đâu, nghỉ ngơi sớm đi nhé.”

Trình Huyền: “…?”

Trình Huyền không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Mặc dù nhờ có tên ngốc đạo trưởng Thái Vân mà Trình Huyền đã được chứng kiến sự lợi hại của gió đen. Nhưng nhìn thấy những khuôn mặt quỷ dữ tợn như vậy một cách trực diện thì đây là lần đầu tiên. Anh ta im lặng mím môi, vô thức lùi lại một bước, đứng cạnh Hoắc Nam Châu.

Phải nói là, cảm giác an toàn mà Hoắc Nam Châu mang lại khá đủ.

Nhưng nếu có thể, anh ta muốn đứng bên cạnh Nguyễn Kiều hơn.

Ánh mắt lại một lần nữa dừng lại ở tình hình chiến đấu phía trước, từng khuôn mặt quỷ dữ như bị thứ gì đó ép ra, một lá bùa giấy tự nhiên dán lên đầu chúng, chúng há miệng ra trông có vẻ cuồng loạn nhưng thực tế lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Hoàn toàn khác với những gì nghe thấy bên ngoài cửa trước đó.

Một lúc lâu sau, Trình Huyền mới lên tiếng hỏi: “Cô Nguyễn, cuối cùng là chuyện gì vậy?”

Nguyễn Kiều tiện tay ném một lá bùa khắc âm qua, khi lá bùa chạm đến, những khuôn mặt quỷ dữ kia như đột nhiên gặp phải chuyện gì đó kinh khủng, càng vặn vẹo dữ tợn hơn và theo từng tấc lá bùa bị ngọn lửa vô danh thiêu rụi, số lượng khuôn mặt quỷ cũng không ngừng giảm đi, cuối cùng trở thành hư vô.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 53: Chương 53



Trình Huyền đối với chuyện giữa các gia tộc hào môn cũng khá hiểu biết.

Đặc biệt là nhà họ Hoắc.

Ví dụ như anh ta biết hôn thê mà Hoắc Minh Trạch đã hứa gả trước đây đáng lẽ phải là Nguyễn Kiều. Nhưng bây giờ Nguyễn Kiều bị phát hiện không phải con gái ruột của nhà họ Nguyễn, danh nghĩa hôn thê của Hoắc Minh Trạch đương nhiên rơi vào tay Nguyễn Phỉ.

Trình Huyền chưa từng gặp Nguyễn Phỉ, dù sao thì Nguyễn Phỉ cũng mới về nhà họ Nguyễn không lâu, hơn nữa nhà họ Nguyễn cũng không tổ chức tiệc nhận tổ quy tông rình rang. Nhưng anh ta lại nghe được từ miệng người khác về những năm tháng bi thảm của Nguyễn Phỉ.

Nói rằng người nhà không thương yêu gì cô ta.

Nói rằng ép buộc cô phải đi làm nuôi anh trai.

Kết quả thì sao?

Kết quả là mấy hôm nay Trình Huyền thấy trên mạng những sự thật hoàn toàn khác với những gì Nguyễn Phỉ nói, thấy được sự đảo ngược. Cũng chính vì hiểu rõ nên anh ta mới chú ý đến công ty của Trần Diệu.

“Một tháng nữa.” Hoắc Nam Châu nhướng mày: “Sắp rồi.”

Trình Huyền chậc một tiếng: “Cậu đã gặp cô gái nhà họ Nguyễn chưa? Có phải Nguyễn Kiều mạnh hơn cô ta gấp trăm lần không?”

“Có vẻ như cậu rất tin tưởng Nguyễn Kiều.”

“Cậu nói nhảm à? Nguyễn Kiều vừa xinh đẹp vừa có năng lực, quan trọng là còn có thể vẽ bùa cứu người. Cô gái nhà họ Nguyễn kia làm được gì? Kể chuyện lừa người sao? Đừng nói với tôi là cậu không biết chuyện này.”

Tất nhiên Hoắc Nam Châu biết.

Khi Hoắc Minh Trạch chuẩn bị đính hôn với Nguyễn Phỉ, Hoắc Nam Châu đã cho người điều tra Nguyễn Phỉ từ trên xuống dưới, những gì Nguyễn Phỉ trải qua trong những năm qua và những gì cô ta nói hoàn toàn không khớp nhau. Dù sao thì Hoắc Minh Trạch cũng là cháu trai của mình, Hoắc Nam Châu cũng đã từng nhắc đến khi ăn cơm ở nhà cũ nhưng rõ ràng là vợ chồng nhà họ Hoắc cũng không để tâm.

Họ chỉ quan tâm đến việc con trai có thể trở thành con rể của nhà họ Nguyễn hay không, chỉ quan tâm đến việc con trai có thể lợi dụng nhà họ Nguyễn để nắm quyền lực của nhà họ Hoắc vào tay mình hay không.

Còn về nhân phẩm của Nguyễn Phỉ thế nào thì không quan trọng.

“Con người đều sẽ trưởng thành.”

Hoắc Nam Châu ném xuống một câu không rõ ý, trong mắt lộ ra vẻ vừa cười vừa không cười: “Bây giờ chỉ là bịa chuyện lừa người, sau này không chừng lại là một biên kịch đủ tiêu chuẩn, anh vội vàng hạ thấp cô ta quá rồi.”

Trình Huyền: “… Cuối cùng là ai đang hạ thấp cô ta?”

Trình Huyền hừ lạnh một tiếng: “Đến lúc hai người họ đính hôn, tôi sẽ để Nguyễn Kiều làm bạn gái mình, tìm một studio nổi tiếng nhất thế giới để trang điểm cho cô ta, mua chiếc váy đắt nhất, đeo đồ trang sức đắt nhất, xem ai oai phong hơn.”

Hoắc Nam Châu nhìn anh ta: “Cậu có hơi khoa trương không?”

Trình Huyền: “Thế thì cậu đến đi?”

Trên thực tế, giống như những gì anh ta đã nói với Nguyễn Kiều trước đó, Nguyễn Kiều đã cứu mạng Trình An Tuấn, cho dù cô ta mở miệng yêu cầu nhà họ Nguyễn biến mất khỏi Yến Kinh, anh ta cũng sẽ không từ chối.

Nguyễn Kiều nói: “Giữa đêm ngủ thấy không ổn, vừa bật đèn lên thì thấy thứ này rồi. Các anh có gặp phải tình huống gì không?”

Trình Huyền lắc đầu: “Không, tôi và Nam Châu định ra ngoài đi dạo, kết quả vừa bước ra khỏi cửa thì nghe thấy tiếng động ở đây.”

Là cố tình nhắm vào cô sao?

Nguyễn Kiều cau mày, cảm thấy không ổn lắm.

Chưa nói đến thân phận thiên sư của cô, những oan hồn hoàn toàn không có ý thức như vậy hẳn phải tự động tránh cô. Không phải ở đây lại có ai có thù với cô chứ? Chương Đình Lộ, con ma đó đã hoàn toàn tan thành mây khói, không thể có chuyện ma quỷ trả thù nữa rồi. Biểu cảm của Nguyễn Kiều dần trở nên kỳ lạ, ánh mắt cô lướt qua Trình Huyền và Hoắc Nam Châu, mắt sắc bén nhận ra một đoạn dây đỏ lộ ra ở cổ Trình Huyền.

Ánh mắt hơi chuyển động, cô nói: “Cho tôi xem bùa hộ mệnh của anh đi?”

Trình Huyền tuy bất ngờ trước yêu cầu của Nguyễn Kiều nhưng vẫn nhanh chóng kéo bùa hộ mệnh ra khỏi cổ, đưa cho Nguyễn Kiều, đồng thời nói: “Tôi đeo cả tối nay.”

Nguyễn Kiều ừ một tiếng, mở túi gấm ra lắc.

Điều bất ngờ là thứ lắc ra không phải một lá bùa giấy nguyên vẹn mà là một đống tro tàn.

Trình Huyền thấy cảnh này, mắt lập tức mở to: “Sao lại thế này! Lúc tôi đeo vào bên trong vẫn là bùa giấy mà, sao tự nhiên lại thành ra thế này?”

Nói rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt lập tức chuyển sang Hoắc Nam Châu: “Nam Châu của anh thì sao?”

Hoắc Nam Châu lấy bùa hộ mệnh ra từ trong túi, anh ta không biểu cảm gì mở túi gấm ra, bên trong lại là một lá bùa giấy nguyên vẹn.

Trình Huyền: “…”

Trình Huyền sắp ngất rồi.

Cuối cùng là chuyện gì vậy?

Nhưng khi nhìn thấy ngón tay Hoắc Nam Châu đang kẹp lá bùa giấy, Nguyễn Kiều lại có vẻ như đang suy nghĩ gì đó. Cô không nhìn rõ được quỹ đạo cuộc đời của Hoắc Nam Châu nhưng vì đối phương là Hoắc Nam Châu nên có một số chuyện có thể giải thích rất tốt. Ánh mắt cô lóe lên, cô nói với Trình Huyền: “Anh đi xem bùa hộ mệnh của những người khác trong nhà anh xem có bị cháy hết không.”

Nghe vậy, Trình Huyền gật đầu đồng ý, trong lòng cũng mơ hồ có chút suy nghĩ. Anh ta không dám chậm trễ, quay người đi đến phòng của Trình Lê ở tầng ba.

Lúc này trong phòng Nguyễn Kiều chỉ còn lại một mình Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu. Hoắc Nam Châu đã sớm lùi lại một bước đứng ở vị trí ngoài cửa, ánh mắt tùy ý dừng lại ở vị trí cầu thang, thể hiện rõ hai chữ tránh né.

Nguyễn Kiều vẫn mặc quần áo của Trình Lê, cô không định ở lại nhà họ Trình nên đương nhiên cũng không có quần áo để thay. Trình Lê rất chu đáo nhét những bộ quần áo sạch chưa mặc của mình cho Nguyễn Kiều. Trình Lê cao hơn Nguyễn Kiều một chút, quần áo cũng lớn hơn một cỡ, Nguyễn Kiều mặc vào có cảm giác khá trống trải.

Vén tay áo ngủ lên để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn thon thả, cô đeo túi xách lên người, dứt khoát đi ra ngoài. Người đàn ông đang tùy ý dựa vào tường chờ Trình Huyền quay lại ngẩng đầu lên liền nhận ra Nguyễn Kiều đang đứng trước mặt mình, ánh mắt lạnh nhạt, nhướng mày.

Mặc dù không mở miệng hỏi nhưng Nguyễn Kiều cảm thấy mình như hiểu được.

Đối phương đang hỏi cô: Cô đi đâu vậy?

Nguyễn Kiều liền trả lời: “Cảm thấy có gì đó không ổn lắm, tôi ra ngoài xem thử. Anh Hoắc cứ ở đây đợi anh Trình là được.”

Nói xong, Nguyễn Kiều xách túi đi luôn. Nhìn bóng lưng gầy gò của cô gái, Hoắc Nam Châu hơi nhíu mày, quay đầu nhìn lại tầng ba vẫn chưa có động tĩnh gì, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Huyền rồi đi theo sau Nguyễn Kiều. Nhận ra động tĩnh, Nguyễn Kiều quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Nam Châu vẫn giữ nguyên khuôn mặt không biểu cảm nhưng khi ánh mắt chạm nhau, anh ta lại giải thích thêm một câu: “Tôi đi cùng cô.”

Trong lòng mơ hồ đoán được suy nghĩ của Hoắc Nam Châu.

Trong tiểu thuyết “Thiên kim thật sự đã trở về”, thực ra không có nhiều miêu tả về Hoắc Nam Châu và hầu hết thời gian đều viết về việc đối phương là một tổng giám đốc bá đạo sự nghiệp như thế nào, chỉ là cuối cùng quyền lực của nhà họ Hoắc vẫn nằm trong tay Hoắc Minh Trạch, nam chính. Nguyễn Kiều cảm thấy rất vô lý, chẳng phải tác giả đã tô vẽ rất nhiều ở phần trước sao, hóa ra đều là để làm nền cho nam chính à.

Bây giờ gặp được người thật, thậm chí còn có chút tiếp xúc với Hoắc Nam Châu, Nguyễn Kiều càng cảm thấy khả năng xảy ra kết cục trên là không lớn. Hoắc Nam Châu là người có tâm tư sâu trầm, không có lý gì lại ngu ngốc đến mức muốn nhường lại cơ nghiệp họ Hoắc mà mình vất vả gây dựng cho Hoắc Minh Trạch.

Anh ta hẳn phải hiểu rõ Hoắc Minh Trạch, một người mới trong giới thương trường như vậy, có bao nhiêu chênh lệch so với mình.

Gạt bỏ những suy nghĩ lộn xộn này sang một bên, chỉ nói đến mục đích Hoắc Nam Châu đi theo cô lúc này, chắc chắn không phải vì lo lắng cho sự an toàn của cô, mà là vì nếu cô xảy ra chuyện thì nhà họ Trình sẽ bị liên lụy.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Kiều cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu: “Đi thôi.”

Vừa bước ra ngoài, Nguyễn Kiều đã cảm nhận được trong không khí vẫn còn một luồng gió âm u thoang thoảng. Cô từ từ nhắm mắt lại, một lá bùa giấy màu vàng lơ lửng giữa không trung, khoảnh khắc mở mắt, lá bùa giấy như đột nhiên bị thứ gì đó kéo đi. Nhanh chóng hướng về một hướng nào đó, Nguyễn Kiều nhanh chóng đi theo hướng của lá bùa giấy.

Hoắc Nam Châu: “…”

Hoắc Nam Châu không thích Nguyễn Kiều chỉ vì một lý do, đó là thân phận của đối phương.

Không giống như những doanh nhân khác tin vào phong thủy và bói toán, Hoắc Nam Châu chỉ tin vào chính mình. Tương tự như vậy, anh cũng có tư cách tự hào này. Tất nhiên, điều khiến anh khó chịu nhất với những người như thế này chính là chuyện đứa cháu trai của Trình Huyền lần này. Trước khi có Nguyễn Kiều, Đạo trưởng Thái Vân, nhà họ Trình thực ra đã tìm không ít cao nhân. Không có tác dụng gì, ngược lại còn lấy của nhà họ Trình không ít tiền.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 54: Chương 54



Danh xưng cao nhân trong mắt Hoắc Nam Châu chỉ đơn giản là hai chữ: Kẻ lừa đảo.

Tuy nhiên, lúc này đây khi gặp Nguyễn Kiều, suy nghĩ đó lại trở nên vô cùng ngây thơ.

Hoắc Nam Châu cụp mắt xuống, che đi vẻ u ám trong mắt. Nhưng bước chân vẫn sải rất lớn, bám sát Nguyễn Kiều.

Hai người đi một mạch đến khu vườn.

Khu vườn nhà họ Trình rất lớn, vì ông bà cụ nhà họ Trình đặc biệt thích uống trà trong vườn nên khu vườn được thiết kế riêng, xung quanh là những khóm hoa lớn đang nở rộ được người ta chăm sóc thường xuyên. Nguyễn Kiều đi phía trước, ánh mắt nhìn về một hướng nào đó, như thể đột nhiên nhìn thấy gì đó, cô đột ngột giơ tay gỡ lá bùa giấy đang lơ lửng giữa không trung.

Cô giơ tay ấn vào người đàn ông đã đi đến bên cạnh, quay đầu làm động tác im lặng với anh ta. Ánh mắt Hoắc Nam Châu dừng lại trên những ngón tay đang ấn vào cánh tay mình của cô gái, phải công nhận rằng những ngón tay của Nguyễn Kiều rất đẹp, da trắng như ngọc, năm ngón thon thả, khớp xương lại tinh xảo. Người này có vẻ hơi sạch sẽ, anh ta lặng lẽ hạ cánh tay xuống, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Có người ở đó.”

Chỉ tay về một hướng, Nguyễn Kiều lấy bùa ngự phong dán lên người, dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Nam Châu, cô biến mất khỏi tầm mắt như một cơn gió. Anh ta im lặng mím môi nhìn bóng lưng đó, tâm trạng phức tạp. Đúng lúc điện thoại rung lên, Hoắc Nam Châu cầm lên xem, chính là tin nhắn Trình Huyền gửi đến.

Anh ta trả lời cho đối phương biết vị trí hiện tại, rồi tắt điện thoại.

Cùng lúc đó, Nguyễn Kiều đột ngột xông đến trước mặt người lạ với tốc độ mà người thường không thể phản ứng kịp, cô nhanh chóng ném bùa định thân trong túi về phía trước——

Hai người mặc đạo bào đột nhiên mở to mắt, nhãn cầu chuyển động đầy nghi ngờ, rõ ràng vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cho đến khi một trong hai người bị Nguyễn Kiều ấn vai, Nguyễn Kiều giật phắt tấm vải đen che mặt người này xuống. Đó là một khuôn mặt rất lạ, khoảng bốn mươi tuổi, cằm để râu trắng, trông có vẻ khá tiên khí nhưng lúc này vẻ hoảng hốt và làm chuyện xấu còn chưa tan hết trên mặt đã che lấp tất cả.

Vừa hay Trình Huyền đã vội vã đi theo tin nhắn của Hoắc Nam Châu, khi ánh mắt liếc thấy một trong những người đứng cạnh Nguyễn Kiều, biểu cảm của anh ta khựng lại, ngay sau đó là cơn giận dữ không nói nên lời, anh ta cắn chặt môi, từng chữ từng chữ nói: “Thái, Vân, Đạo, trưởng?!”

Đạo trưởng Thái Vân?

Chẳng phải đây là ‘cao nhân’ hôm nay làm phép cho Trình An Tuấn mà suýt nữa gây ra án mạng sao?

Liên tưởng đến chuyện của Trình An Tuấn, rồi lại liên tưởng đến tình huống Nguyễn Kiều gặp phải trong giấc mơ, ai mà không hiểu?

Biết mình đã phạm sai lầm quá lớn, không thể cứu vãn được, sợ nhà họ Trình trách tội. Nhà họ Trình ở Yến Kinh không phải là gia tộc bình thường, chỉ cần họ mở miệng, sau này những ông chủ trong toàn bộ giới này sẽ không thèm nhìn họ lấy một cái. Chẳng phải điều này tương đương với việc cắt đứt đường lui của họ sao?

Vì vậy, họ dứt khoát liều một phen, nhân lúc đêm tối đột nhập vào biệt thự nhà họ Trình, muốn diệt sạch cả nhà họ Trình.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Kiều chậc một tiếng, trong mắt có phần không hiểu: “Làm nghề này sợ nhất là tâm địa méo mó, gây nghiệp chướng, hai người các người… lại chẳng sợ chút nào à?”

Hai người nghiến răng không nói.

Người đứng bên cạnh Thái Vân trông có vẻ lớn hơn Thái Vân vài tuổi, cũng là kiểu người tiên khí phảng phất. Nhưng lúc này, lông mày và đôi mắt méo mó đến mức vặn vẹo, trong đôi mắt chứa đầy sự căm hận đối với Nguyễn Kiều.

Đến khi nhận ra Nguyễn Kiều đã dùng bùa định thân với họ, khiến họ hoàn toàn không thể thoát được, rồi lại nhìn thấy Trình Huyền đáng lẽ đã bị hồn ma xâm chiếm và chết hẳn lúc này lại bình an vô sự xuất hiện trước mặt, thậm chí cả nhà họ Trình cũng lần lượt xuất hiện trước mặt, hắn còn có gì không hiểu nữa?

Nhà họ Trình này thực sự đã mời được một người có bản lĩnh!

Hơn nữa còn phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của bọn họ.

“Con đ*!” Người đàn ông trung niên càng nghĩ càng tức, trừng mắt nhìn Nguyễn Kiều, trong mắt toàn là sự oán độc: “Mày chờ chết đi, bọn tao tuyệt đối sẽ không tha cho mày đâu–“

“Mày có bị làm sao không? Bộ cái bộ râu dê của mày chặn hết cả não mày rồi à? Bây giờ mày bị tao bắt được, mày còn dám nói lời hung dữ với tao là mày sẽ không tha cho tao?” Nguyễn Kiều dán một lá bùa biến hình lên trán hắn: “Biến thành heo đi, đồ ngốc thối!”

Dưới ánh mắt kinh hoàng của người đàn ông trung niên, lá bùa giấy màu vàng vừa chạm vào da trán, hắn đã nhạy bén nhận ra sự kỳ lạ dâng lên khắp cơ thể, cơ thể như bị một vật nặng từ bốn phương tám hướng đè ép, dưới biểu cảm vặn vẹo, hắn ngã phịch xuống đất–

Một chú heo con màu xám đen đang ủn ỉn đào bới đất trên bãi cỏ.

Đạo trưởng Thái Vân: “…”

Trình Huyền: “…”

Hoắc Nam Châu: “…”

Nhà họ Trình đến muộn: “…”

Bầu không khí tại hiện trường lúc này trở nên vô cùng kỳ lạ, bà Trình thứ hai dựa vào lòng chồng là Trình Bàng, ôm trán lẩm bẩm: “Chắc chắn là hôm nay mình bị Tuấn Tuấn dọa sợ rồi, mắt cũng không bình thường nữa. Chồng ơi, nhanh đỡ em về phòng nghỉ ngơi cho khỏe, người già rồi mắt cũng kém đi…”

Trình Huyền nghe vậy, lặng lẽ chạm vào cánh tay Hoắc Nam Châu, hỏi anh: “Mắt anh bao nhiêu độ?”

Hoắc Nam Châu mặt không biểu cảm: “5.0.”

Trình Huyền ồ một tiếng rồi lại hỏi tiếp: “Vậy anh có nhìn thấy gì không? Anh có thấy con heo kia không?”

Hoắc Nam Châu liếc anh ta một cái, giọng điệu bình thản: “Không.”

Trình Huyền thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì đúng là tôi nhìn nhầm rồi, hóa ra tôi cũng già rồi.”

Trình Lê nhìn mấy người này với vẻ mặt khó tả.

Ngay sau đó lại nhìn con heo kia với vẻ suy tư.

Chiêu này của Nguyễn tiểu thư lợi hại thật.

Chỉ không biết có đối phó được với tên cặn bã chết tiệt kia không.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 55: Chương 55



Nếu như đối với nhà họ Trình mà nói, người biến thành heo chỉ là sự chấn động và khó tin thì đối với đạo trưởng Thái Vân, lúc này chính là sự hoảng sợ tột độ. Tròng mắt ông ta cố sức nhìn xuống, chỉ thấy con heo con màu xám đen kia một đường dọc theo chân ông ta mà ủi tới, lực rất lớn, trực tiếp húc ông ta ngã lăn ra.

Ầm một tiếng đập xuống đất, Thái Vân khó khăn xoay tròng mắt, trong mắt lộ ra vẻ cầu xin. Tuy nhiên, Nguyễn Kiều chỉ vô tội nhìn ông ta, nở nụ cười vô hại. Trong tay thiếu nữ đang cầm một lá bùa màu vàng, những phù văn phức tạp trên đó khiến người ta nhìn vào hoa cả mắt nhưng Thái Vân biết lá bùa này chính là lá bùa biến hình đã biến sư phụ ông ta thành heo con.

“Cô–“

“Đừng căng thẳng, tôi cho ông vài lựa chọn, ông thích bay trên trời hay bò dưới đất? Biến ông thành đại bàng hay rắn? Ông tự chọn một kiểu đi? Nháy mắt một cái là đại bàng, nháy hai cái là rắn.”

Thái Vân muốn khóc không ra nước mắt.

Ông ta không muốn biến thành cái nào hết!

Ông ta chỉ muốn làm người, sao lại khó khăn đến vậy?

Nước mắt đột nhiên rơi lã chã, ông ta hướng về phía nhà họ Trình mà hét lớn: “Xin lỗi, các vị đại nhân có lượng thứ bỏ qua cho tôi đi. Tôi thực sự biết sai rồi, tôi không dám nữa!”

Trình Huyền nghe vậy liền không chút do dự cười lạnh một tiếng: “Bây giờ mới xin lỗi sao? Ông làm cháu trai tôi thành ra như vậy, xong rồi còn muốn diệt cả nhà tôi thì có nghĩ đến việc mình làm sai không?”

Tiếp đó, ánh mắt chuyển sang người Nguyễn Kiều, tức giận nói: “Nguyễn tiểu thư, biến ông ta đi! Biến ông ta thành con giun đất, tôi muốn giẫm chết ông ta!”

Nguyễn Kiều nghĩ thầm, Trình Huyền này khả năng tiếp nhận cũng mạnh thật.

Vừa rồi còn nghi ngờ mình già rồi mắt không tốt, bây giờ đã bắt đầu chủ động đưa ra ý kiến rồi sao?

Nguyễn Kiều dán lá bùa biến hình lên trán người kia, chỉ thấy người to lớn kia đột nhiên biến thành một con chim ưng lông hơi trắng, lông vũ cũng không được rậm rạp, đối phương đột nhiên dang rộng đôi cánh, một ngụm mổ lấy con heo con trên mặt đất rồi bay về phía xa.

Nguyễn Kiều không muốn gi.ết ch.ết hai người này, cô đi đến trước mặt nhà họ Trình, đối mặt với ánh mắt vẫn còn đầy vẻ chấn động của những người lớn tuổi, cô nghiêm túc hỏi: “Mọi người đã dùng hết bùa hộ mệnh chưa ạ? Còn cần không ạ? Lần này giảm giá cho mọi người, chỉ cần ba nghìn tệ thôi ạ!”

Hoắc Nam Châu liếc cô một cái, vẫn không nói gì.

Lần này không cần Trình Huyền ra tay, Trình Bàng đã nhanh chóng đưa thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn cho Nguyễn Kiều, đối mặt với ánh mắt có phần kinh ngạc của Nguyễn Kiều, ông ta có phần ngượng ngùng cười nói: “Nguyễn tiểu thư, đây là quà cảm ơn của tôi và vợ tôi, cảm ơn cô đã cứu mạng Tuấn Tuấn. Còn về bùa hộ mệnh mà cô nói, chúng tôi đều muốn, cô cứ bán cho chúng tôi theo giá gốc là được.”

Bà Trình thứ hai cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, giá gốc là được.”

Nguyễn Kiều thầm dán cho nhà họ Trình cái mác “Giàu có hào phóng.”

Đã muộn, cả đêm nay mọi người đều không ngủ ngon, trên mặt nhà họ Trình đều lộ rõ vẻ mệt mỏi. Nguyễn Kiều nhét bùa hộ mệnh vào túi gấm của họ, rồi bảo mọi người đi ngủ.

Trình Lê nhìn chiếc túi gấm nhỏ trong tay, lúc quay về cố ý chậm lại vài bước, đi đến bên cạnh Nguyễn Kiều. Cô gái nhỏ dường như nhận ra điều gì đó, ngẩng đầu chớp chớp mắt với cô, nhỏ giọng hỏi: “Chị Trình, chị có chuyện gì tìm em sao?”

Trình Lê nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhịn không được muốn véo một cái, có phần ngượng ngùng nói: “Bây giờ chúng ta cũng quen biết rồi, Kiều Kiều gọi chị một tiếng chị là được. À, chị muốn hỏi em, cái bùa biến người thành heo kia có bán không?”

Nguyễn Kiều: “……”

Trình Lê sờ mũi, giải thích: “Là thế này, em có thể không rõ lắm về tình trạng hôn nhân của chị. Mặc dù chị vẫn chưa ly hôn nhưng đã ly thân với chồng rồi. Gã đàn ông chết tiệt đó lại đi ngoại tình bao nuôi tiểu minh tinh, bây giờ còn làm cho tiểu minh tinh có bầu, chị muốn biến gã thành heo thì tốt quá.”

Nguyễn Kiều lập tức hiểu ra.

Nhưng cô vẫn hơi bất ngờ khi Trình Lê lại nói với mình những chuyện riêng tư như vậy. Ánh mắt đảo một vòng trên mặt Trình Lê, cô giơ tay vỗ vai đối phương: “Chị Lê, em bán bùa biến hình cho chị cũng vô dụng thôi. Thứ này trên người mấy chị cũng chẳng khác gì giấy vụn, nếu không tin chị có thể thử xem–“

Cô chủ động lấy ra một lá bùa biến hình nhét vào tay Trình Lê, bảo đối phương dán lên trán mình: “Chị có thể tùy ý bảo em biến thành gì cũng được.”

Trình Lê: “…”

Tay cô ta vẫn ấn bùa, dưới đầu ngón tay là nhiệt độ ấm áp trên trán cô gái nhỏ. Mặc dù trong lòng đã tin lời Nguyễn Kiều nói nhưng đối phương lại thẳng thắn bảo mình thử như vậy, cô vẫn có chút hoảng sợ.

Nhưng ánh mắt Nguyễn Kiều lại đầy sự khích lệ.

Vì vậy, cô ta do dự một lúc, rồi hét lên: “Biến thành mèo con?”

Vài giây trôi qua, Nguyễn Kiều vẫn đứng trước mặt cô ta bình an vô sự, không có phản ứng gì.

Không biết từ lúc nào nhà họ Trình đã quay lại, họ chống cằm cảm thán: “Thật sự không có tác dụng gì à, Nguyễn tiểu thư có phiền nếu để tôi thử một chút không?”

Ánh mắt Nguyễn Kiều thuận lợi nhìn qua lá bùa màu vàng, chú ý đến ánh mắt tò mò và háo hức của mọi người, khóe miệng giật giật: “Không phiền.”

Bà Trình thứ hai vội tiến lên một bước, hoàn toàn không còn vẻ yếu đuối như trước, mắt sáng lấp lánh nhìn Nguyễn Kiều, gỡ lá bùa biến hình trên trán Nguyễn Kiều ra rồi dán lại, hét lớn: “Biến thành chuột hamster!”

Nguyễn Kiều vẫn đứng bình an vô sự.

Sau một hồi thử đi thử lại, nhà họ Trình nhận ra rằng người sử dụng lá bùa biến hình này có vẻ cũng rất quan trọng. Bà Trình thứ hai đã thử nhiều lần liền tiện tay nhét lá bùa biến hình vào tay người phía sau. Ánh mắt Nguyễn Kiều nhìn theo, tầm mắt lướt qua bàn tay xinh đẹp kia, từ những ngón tay thon dài của đối phương mà nhìn lên.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 56: Chương 56



Đột nhiên.

Một tiếng “Bẹp.”

Lá bùa biến hình lại được dán lên trán Nguyễn Kiều. Cô đột nhiên thổi một hơi, thổi bay lá bùa, chỉ thấy Hoắc Nam Châu lơ đễnh liếc cô một cái, giọng bình tĩnh: “Tiểu cương thi.”

Nguyễn Kiều: “?”

Nguyễn Kiều lập tức gỡ lá bùa biến hình nhét vào túi, rất vô tư lườm Hoắc Nam Châu, sau đó dính chặt vào bên cạnh Trình Lê. Trình Lê có chút tiếc nuối vì lá bùa biến hình hoàn toàn không có tác dụng trong tay cô, Nguyễn Kiều liền an ủi cô: “Chị Lê đừng buồn, trên đời này có luật nhân quả, gã đàn ông tồi chắc chắn sẽ phải trả giá. Hay là em xem tướng miễn phí cho chị, chúng ta xem thử vận mệnh hôn nhân của chị?”

Ai ngờ Trình Lê lập tức làm động tác từ chối, sau đó chỉ vào mũi mình, nói: “Em xem sự nghiệp cho chị đi, chị đã bốn mươi tuổi rồi, chị không muốn lãng phí thời gian tươi đẹp vào đàn ông nữa. Gần đây chị mới mở một công ty làm móng, em thấy sự nghiệp của chị thế nào?”

Nguyễn Kiều: “…”

Cô gái nhỏ ấp úng, mãi một lúc sau mới hỏi một câu: “Em nói thật được không?”

“Chẳng lẽ còn nói dối sao?” Trình Huyền thò mặt tới không chút do dự nói: “Cô cứ nói thẳng với chị ấy là sẽ lỗ vốn đi, tôi đã nói với chị ấy tám trăm lần rồi mà chị ấy vẫn không tin, chị muốn làm sự nghiệp thì hãy xem tôi này, chị xem mắt nhìn của em tốt thế nào, gần đây còn để mắt đến công ty trò chơi của anh trai Nguyễn Kiều là Trần Diệu. Không phải em khoác lác, anh chàng đó chắc chắn sẽ thành công.”

Sau đó anh ta ấn vai Nguyễn Kiều quay lại, chỉ vào Hoắc Nam Châu: “Em xem giúp anh ấy xem vận đào hoa của anh ấy khi nào đến?”

Nguyễn Kiều: “Không xem được, anh Hoắc hơi đặc biệt.”

Trình Huyền: “?”

Anh ta tò mò hỏi: “Đặc biệt ở chỗ nào?”

Nguyễn Kiều: “Đặc biệt ở chỗ tôi không xem được.”



Mặt trời treo cao trên bầu trời, đã hơn hai giờ chiều. Lão phu nhân nhà họ Trình cũng tỉnh lại sau cơn hôn mê, nghe nói chuyện xảy ra tối qua liền kéo Nguyễn Kiều cảm ơn trước sau không dưới mười lần. Đôi mắt hơi đục của người già lúc này chứa đầy nước mắt, vừa hối hận vừa may mắn, từng lời từng chữ đều lo lắng cho con cháu khiến Nguyễn Kiều lập tức nghĩ đến những bậc tiền bối ở Thiên Sư môn.

An ủi bà lão thật lâu bằng giọng nói dịu dàng, Nguyễn Kiều mới đứng dậy cáo từ.

Lúc đến là Hoắc Nam Châu đưa đến, lúc đi cũng là Hoắc Nam Châu đưa đi. Lại một lần nữa ngồi trên xe của Hoắc Nam Châu, liên tưởng đến biển số xe ngạo nghễ và thân phận oai phong của Hoắc Nam Châu, Nguyễn Kiều trong lòng hít một hơi, nghĩ thầm lúc đó mình quả là có mắt như mù.

Cô cẩn thận dịch chuyển cơ thể, rất khách sáo nói với Hoắc Nam Châu: “Anh Hoắc định đến công ty phải không? Đưa tôi đến siêu thị gần đường là được, nhà hết đồ ăn rồi, tôi phải mua ít về.”

Hoắc Nam Châu đương nhiên không từ chối.

Nhưng điều mà Nguyễn Kiều không ngờ tới là, ngay sau khi cô xuống xe, Hoắc Nam Châu không lái xe đi ngay mà lại đợi ở bãi đậu xe ngoài trời. Đến khi cô xách đủ thứ đồ lớn nhỏ từ siêu thị ra, chiếc xe sang màu đen đó lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô. Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt nghiêng tuấn tú của người đàn ông, Hoắc Nam Châu không để ý đến ánh mắt ngạc nhiên của cô, nói gọn lỏn: “Tôi đưa cô về nhà.”

Nguyễn Kiều: “… Cảm ơn anh Hoắc.”

Đưa người đến khu dân cư Cẩm Đường, Hoắc Nam Châu mới không chút do dự quay người rời đi.

Cô trở về nhà, nhét tất cả đồ ăn vào tủ lạnh, đến phòng sách bắt đầu vẽ bùa. Hai ngày nay đã bán được khá nhiều bùa, cũng dùng khá nhiều bùa, cô phải luôn chuẩn bị một ít để phòng khi cần.

Khi Nguyễn Kiều nghiêm túc thì hầu như không có gì có thể ảnh hưởng đến cô, mãi đến khi cô cầm điện thoại lên mới thấy Kỷ Khinh Hoài gửi đến mấy tin nhắn, thậm chí còn có một cuộc gọi nhỡ. Nguyễn Kiều vừa xoa bụng đói meo vừa đi về phía bếp, vừa bấm gọi lại, nghe thấy giọng Kỷ Khinh Hoài liền hỏi thẳng: “Có chuyện gì vậy?”

Kỷ Khinh Hoài: “Có một nữ nghệ sĩ trong công ty, cô nên biết, tên là Triệu Mạn Vân. Cô ấy nói dạo này liên tục bị người lạ theo dõi, muốn mua bùa hộ mệnh của cô.”

Nguyễn Kiều ồ một tiếng: “Vậy mai tôi mang đến cho anh?”

Kỷ Khinh Hoài nhìn người phụ nữ vẫn ngồi trong phòng làm việc, đầu cúi gằm, trạng thái không được tốt lắm, thở dài: “Cô ở nhà không? Tôi đến lấy luôn.”

Nói rồi khẽ gật đầu với Triệu Mạn Vân, quay sang một bên nói nhỏ: “Trạng thái của Triệu Mạn Vân bây giờ không được tốt lắm, tôi thấy cô ấy… hình như coi bùa hộ mệnh của cô là sợi cỏ cứu mạng vậy.”

Thực ra Kỷ Khinh Hoài cũng không biết cô ta biết được Nguyễn Kiều bán bùa hộ mệnh từ đâu.

Nhưng cô ta cứ thế tìm đến anh ta.

“Vậy hai người đến đi, ăn cơm chưa? Chưa ăn thì tôi nấu thêm.”

“Chưa.”

“Biết rồi.”

Sau khi được Nguyễn Kiều đồng ý, Kỷ Khinh Hoài thở phào nhẹ nhõm. Anh ta quay lại bên Triệu Mạn Vân, nhẹ nhàng gõ lên bàn, nhỏ giọng nói với cô ta: “Đi thôi, Tiểu Triệu. Tôi đưa cô đến gặp Nguyễn Kiều.”

Triệu Mạn Vân đứng dậy khỏi ghế, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt tiều tụy nhưng xinh đẹp: “Cảm ơn anh Kỷ, thật sự xin lỗi vì đã làm phiền anh.”

“Đừng nói vậy, dù sao cô cũng là nghệ sĩ dưới trướng tôi, còn theo tôi ra ngoài hoạt động riêng. Tôi chắc chắn phải chăm sóc cô thật tốt.” Kỷ Khinh Hoài cầm lấy chiếc áo khoác treo trên ghế, đi đến bên Triệu Mạn Vân, cuối cùng cũng hỏi ra câu hỏi vẫn luôn muốn hỏi: “Nhưng mà nói thật, sao cô biết được Nguyễn Kiều bán bùa hộ mệnh vậy?”

“Là một sự tình cờ.” Giọng Triệu Mạn Vân rất nhẹ, như sợ làm kinh động đến thứ gì đó, cô ta giải thích: “Hôm trước tôi tình cờ gặp một cô bé trong một cửa hàng, hai đứa va phải nhau. Thấy trên cổ cô bé có đeo một cái bùa hộ mệnh, tôi hỏi thì cô bé bảo là Nguyễn Kiều tặng.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 57: Chương 57



Nghe vậy, Kỷ Khinh Hoài cũng không nói gì thêm.

Hai người nhanh chóng lên xe, Triệu Mạn Vân ngồi ở ghế phụ, khi Kỷ Khinh Hoài dừng đèn đỏ, màn hình điện thoại của Triệu Mạn Vân đột nhiên sáng lên, cô ta vô thức cúi đầu nhìn.

Nhưng trong nháy mắt, toàn thân cô ta căng cứng, cả người bắt đầu run rẩy không tự chủ.

Màn hình điện thoại đột nhiên nhấp nháy hai lần.

Trên đó lờ mờ hiện lên một dòng chữ: Con đ* thối, tìm người giúp đỡ à? Cô còn coi cái bùa hộ mệnh kia là sợi cỏ cứu mạng thật sao?

Tin nhắn này như châm ngòi cho nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất trong lòng, cơ thể Triệu Mạn Vân đột nhiên run rẩy không kiểm soát. Khuôn mặt xinh đẹp của cô càng trở nên tái nhợt, những ngón tay thon dài nắm chặt lòng bàn tay, những móng tay được cắt tỉa cẩn thận cắm sâu vào lòng bàn tay, đột nhiên có tiếng nhỏ giọt vang lên.

Kỷ Khinh Hoài vốn đang lái xe rất nghiêm túc, kể từ sau chuyện ở đường Dịch Hải, anh ta trở nên đặc biệt cẩn thận khi lái xe. Mặc dù biết rằng vụ tai nạn xe hơi trước đây không phải do anh ta gây ra nhưng cẩn thận vẫn hơn. Chỉ là lúc này, khóe mắt anh ta vô tình liếc sang người bên cạnh, chú ý đến vẻ mặt và phản ứng kỳ lạ của cô ta, anh ta lập tức sửng sốt.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại ở vạch kẻ trắng bên đường, Kỷ Khinh Hoài cau mày nhìn Triệu Mạn Vân: “Cô sao vậy?”

Triệu Mạn Vân chỉ muốn co mình lại thành một quả bóng.

Cô ta ôm chặt cánh tay mình, lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Không sao. Anh Kỷ, anh lái xe đi, em muốn nhanh chóng đến gặp Nguyễn Kiều.”

Hôm đó vô tình đụng phải cô gái tên Đào Đào, cô gái đó và cô ngồi trong quán cà phê hào hứng kể cho cô nghe Nguyễn Kiều lợi hại như thế nào, từ khoảnh khắc đó, Triệu Mạn Vân đã đặt hết hy vọng vào cô ấy.

Nhưng cô ta không có cách liên lạc với Nguyễn Kiều.

Trước đây, mối quan hệ của cô ta và Nguyễn Kiều chỉ có thể gọi là bình thường, Nguyễn Kiều là tiểu thư nhà giàu, bình thường không tiếp xúc nhiều với người trong giới. Triệu Mạn Vân cũng luôn cảm thấy tiểu thư nhà giàu có lẽ tính tình không tốt nên chủ động giữ khoảng cách với cô ấy. Bây giờ có chuyện cần nhờ vả, chỉ có thể cầu cứu người quản lý Kỷ Khinh Hoài.

Như để thuyết phục Kỷ Khinh Hoài, cô ta ngẩng mặt lên, nở nụ cười trở lại: “Anh Kỷ, làm ơn.”

Khuôn mặt tái nhợt đến mức gần như không còn chút máu nào đột nhiên xuất hiện trước mắt Kỷ Khinh Hoài, trong nháy mắt khiến Kỷ Khinh Hoài có cảm giác như đang xem phim kinh dị. Anh ta mím môi, nhận ra rằng tình hình của Triệu Mạn Vân có lẽ thực sự không ổn nên đã khởi động lại xe nhưng khi rời khỏi chỗ cũ, anh ta vẫn không nhịn được mà nói thêm một câu: “Nếu là vấn đề về sức khỏe, cô tìm Nguyễn Kiều cũng vô dụng, cô ấy không phải bác sĩ.”

“Em biết.”

Cuối cùng, chiếc xe cũng nhanh chóng đến được khu dân cư Cẩm Đường, bác bảo vệ biết Kỷ Khinh Hoài là quản lý của Nguyễn Kiều, thấy anh ta đến cũng không cố tình chặn lại, ngược lại còn vẫy tay ra hiệu bên kia còn chỗ đậu xe.

Vừa đến tòa nhà số ba lên thang máy, Triệu Mạn Vân dường như cũng nói nhiều hơn: “Em nghe nói trước đây ở đây có một con ma nữ phải không? Sau đó bị Nguyễn Kiều chế ngự?”

Kỷ Khinh Hoài khựng lại, ánh mắt nhìn Triệu Mạn Vân một lần nữa mang theo vẻ thâm trầm.

Nhưng anh ta vẫn luôn rất hiểu Triệu Mạn Vân, biết tính cách cô ta rất tốt, cũng không thích chơi những trò lòng vòng. Vì vậy, anh ta gật đầu: “Nhưng con ma nữ không ở đây, là bạn gái của người ở căn hộ đối diện Nguyễn Kiều. Gi.ết ch.ết mấy người, may mà gặp được Nguyễn Kiều.”

“Vâng.” Triệu Mạn Vân gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, màn hình điện thoại của Triệu Mạn Vân lại sáng lên, trên đó xuất hiện một dòng chữ mới: Đồ khốn nạn, cố tình dọa tôi à?

Lúc này, Kỷ Khinh Hoài đang đứng bên cạnh Triệu Mạn Vân, khi cô ta cầm điện thoại lên nhìn thấy dòng chữ đó, Kỷ Khinh Hoài vô tình cũng nhìn thấy rõ ràng. Ngay lập tức, Kỷ Khinh Hoài sững sờ——

Lời này có ý gì?

Dọa ai?

Không đợi anh ta hiểu rõ vấn đề này, Triệu Mạn Vân đã dùng sức bóp chặt điện thoại. Cô ta như dồn hết can đảm, nghiến chặt răng, nói khẽ: “Đồ súc sinh!”

Đinh-đong.

Cửa thang máy cuối cùng cũng mở ra.

Kỷ Khinh Hoài đè nén mọi thắc mắc vào trong lòng, chuyên tâm dẫn Triệu Mạn Vân đến trước cửa phòng 1606 của Nguyễn Kiều, bấm chuông cửa. Không lâu sau, cánh cửa lớn trước mắt được mở ra từ bên trong, một cô gái trẻ mặc đồ ở nhà, tóc dài buộc lên tùy ý, trán còn quấn băng đô. Cô ta cầm thìa trên tay, vừa nãy có vẻ đang nếm thử vị canh.

Kỷ Khinh Hoài nhìn thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy nghĩ khá bất lực—— may mà Nguyễn Kiều thực sự không định làm ngôi sao, nếu không thì dáng vẻ tùy tiện này của cô ấy quả thực sẽ khiến ba chữ ngôi sao bị chà đạp dưới đất.

Kỷ Khinh Hoài lùi sang một bên, để Nguyễn Kiều nhìn thấy Triệu Mạn Vân. Anh chỉ vào người phụ nữ đứng bên cạnh, giới thiệu: “Triệu Mạn Vân. Cô ấy hơn cô năm tuổi, cô có thể gọi cô ấy là chị Mạn Vân.”

Triệu Mạn Vân tuy vô cùng mong đợi được gặp Nguyễn Kiều nhưng lúc này thực sự gặp được thì vẫn có chút căng thẳng. Cô ta cắn môi, hơi cúi người với Nguyễn Kiều: “Cô Nguyễn, rất xin lỗi vì đã làm phiền cô—”

Lời còn chưa dứt, Nguyễn Kiều đã nói: “Không sao nhưng đợi một chút, hai người đứng đây một lát, tôi sẽ ra ngay.”

Vừa dứt lời, Nguyễn Kiều vội vàng quay người vào phòng, chưa đầy một phút lại vội vàng quay lại. Cô ta nhìn Triệu Mạn Vân thêm hai lần, quả nhiên lấy ra một lá bùa: “Quỷ dữ hiện hình!”

Lá bùa như được dán vào thứ gì đó trong không trung nhưng theo thời gian trôi qua từng giây từng phút, câu hỏi vẫn luôn khiến Kỷ Khinh Hoài băn khoăn cuối cùng cũng có câu trả lời.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 58: Chương 58



Chỉ thấy sau lá bùa dần dần xuất hiện một bóng đen kịt.

Đầu tiên là đầu người, sau đó là cổ và thân, cuối cùng phác họa hoàn chỉnh một người cao ngang Kỷ Khinh Hoài, nhìn vóc dáng và chiều cao của bóng đen thì có vẻ là một người đàn ông. Nó đứng bên cạnh Triệu Mạn Vân, nửa người gần như dính vào Triệu Mạn Vân.

Kỷ Khinh Hoài không nhịn được nhìn Triệu Mạn Vân, chỉ thấy người phụ nữ dường như đã nhận ra điều gì đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Nguyễn Kiều, mãi không dám liếc sang bên cạnh, cô ta nghiến chặt răng, nắm chặt tay lộ rõ gân xanh.

Trong nháy mắt, Kỷ Khinh Hoài cuối cùng cũng hiểu ra.

Kẻ theo dõi mà Triệu Mạn Vân nói từ đầu đến cuối không phải người, mà là ma.

Bởi vậy sau đoạn nói chuyện đó, trên điện thoại của Triệu Mạn Vân mới đột ngột xuất hiện câu nói đó.

Kỷ Khinh Hoài không nhịn được nhìn thêm bóng ma đó, lúc này trên mặt đối phương đã dần dần có ngũ quan, là một khuôn mặt rất bình thường nhưng lại có chút dữ tợn. Hắn ta trợn mắt nhìn Kỷ Khinh Hoài, mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ai trong các người dám kéo ta ra khỏi người đàn bà đê tiện này, ta sẽ nhập vào người đó!”

Giọng nói của ác quỷ khàn khàn, nghe rất khó nghe.

Nhưng giây tiếp theo như bị người ta bóp cổ, chỉ có thể phát ra tiếng xì xì. Nguyễn Kiều túm lấy cổ anh ta, không nói hai lời liền dùng sức kéo mạnh, một tiếng xé rách kỳ lạ vang lên bên tai, mang theo cảm giác ê buốt. Cô cúi đầu nhìn ác quỷ đang gào thét, đột nhiên giẫm mạnh một chân lên: “Anh chỉ là một con quỷ mà dám bám vào cô gái nhà lành rồi còn mắng cô ta là đê tiện? Vậy anh là thứ gì? Súc sinh sao? Súc sinh thì nên biến mất khỏi thế gian này sớm một chút, đỡ phải gây phiền phức cho người khác.”

Lá bùa lửa dán lên người, Nguyễn Kiều lười phí thời gian với nó, lạnh lùng nhìn đối phương trong ngọn lửa dữ dội vặn vẹo quấn lấy, cuối cùng kêu lên một tiếng không thành tiếng, cháy sạch không còn một mảnh.

Ánh mắt lại chuyển về phía Triệu Mạn Vân đang ngây người nhìn cô, nhìn cô gái lớn hơn mình không bao nhiêu nhưng lại xanh xao tiều tụy, Nguyễn Kiều vỗ vai cô, an ủi: “Không sao rồi, đồ dơ bẩn đã không còn, cũng không còn sớm nữa vào ăn cơm thôi.”

Triệu Mạn Vân vẫn đứng tại chỗ, cô ta không nhịn được quay đầu nhìn lại vị trí bên cạnh mình. Không giống như mọi khi, khuôn mặt ma quái đó không còn dán vào mặt cô ta nữa, cảm giác hai bên chỉ cách nhau vài cm, cô ta thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của đối phương phả vào má, lúc này cuối cùng cũng biến mất sạch sẽ.

Cô ta như một kẻ điên không ngừng quay đầu lại, cuối cùng sau vô số lần thử nghiệm, cô ta nhận ra đối phương đã hoàn toàn biến mất.

Trong nháy mắt, nước mắt rơi lã chã.

Triệu Mạn Vân ngồi xổm xuống đất khóc nức nở.

Kỷ Khinh Hoài há miệng, nhìn về phía Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều lặng lẽ nói mấy chữ: “Để cô ấy trút giận.”

Trút giận này mà trút đến tận nửa tiếng, món sườn chua ngọt Nguyễn Kiều làm đã nguội ngắt. Triệu Mạn Vân lau đôi mắt đỏ hoe, liên tục cảm ơn và xin lỗi Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều xua tay, ra hiệu cho cô ta không cần để ý.

Vài phút sau, ba người cuối cùng cũng ngồi vào bàn ăn. Nguyễn Kiều làm đồ ăn cho ba người, ba món một canh nhưng ba món đều là thịt, chỉ có canh trứng rong biển mới có thể tìm thấy thứ được gọi là rau. Thấy Triệu Mạn Vân múc canh uống, Nguyễn Kiều mới chợt nhận ra món ăn mình làm có vẻ không phù hợp lắm với thực đơn của ngôi sao.

Nhưng vừa nghĩ xong, Triệu Mạn Vân đã gắp một miếng thịt. Có vẻ như nhận ra ánh mắt hơi ngạc nhiên của cô, Triệu Mạn Vân có chút ngượng ngùng cười: “Tôi đã lâu rồi không được ăn một bữa cơm tử tế, tay nghề nấu ăn của cô Nguyễn tốt, món sườn này thơm quá.”

Người nấu ăn nào mà không thích nghe người khác khen mình.

Nguyễn Kiều nở nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt xinh đẹp: “Vậy cô ăn nhiều vào, cánh gà coca này cũng rất ngon.”

“Cảm ơn.”

Ăn gần xong, Triệu Mạn Vân chớp chớp đôi mắt vẫn còn hơi cay, mới kể về cuộc gặp gỡ của mình với con quỷ đó: “Thực ra cũng là ngoài ý muốn, anh Kỷ chắc còn nhớ, trước đây em không phải lên báo sao? Nói là em đi ngang qua cầu Lệ Ba thì cứu một người đàn ông định nhảy sông. Lúc đó tài xế kéo người đó lại, rồi đợi cảnh sát đến thì chúng em đi.”

Kỷ Khinh Hoài có trí nhớ tốt, huống hồ chuyện này lúc đó ầm ĩ lắm.

Đài địa phương đã phát sóng diễn biến sự việc, lời lẽ đều khen ngợi Triệu Mạn Vân và tài xế. Lúc đó, danh tiếng của Triệu Mạn Vân trong giới có thể nói là khiến người khác phải ghen tị nhưng cũng có một số người nghi ngờ Triệu Mạn Vân cố tình làm trò để nổi tiếng.

Dù là Kỷ Khinh Hoài hay Triệu Mạn Vân đều coi chuyện này là chuyện nhỏ, không ai để ý.

Nhưng bây giờ xem ra, có lẽ sẽ có một hậu quả không mấy tốt đẹp.

Triệu Mạn Vân bất lực cười cười: “Tôi chưa nói với anh, sau này tôi vẫn luôn nhận được một số tin nhắn kỳ lạ nhưng tôi không để ý. Cho đến khi cuối cùng tin nhắn trên điện thoại nói: Cô không trả lời tin nhắn của tôi thì tôi sẽ nhảy xuống biển.”

Triệu Mạn Vân chớp mắt: “Lúc đó tôi đang quay phim, đến khi nhìn thấy tin nhắn thì đã là sáng hôm sau. Vừa tỉnh dậy đã thấy toàn thân không ổn, giống như cơ thể bị đặt trong tủ lạnh, lạnh quá mức, tôi tưởng mình không chú ý bị bệnh khi quay phim đêm. Kết quả là tối hôm đó tôi đã nhìn thấy anh ta—”

“Con ma này chính là người mà lần trước cô và tài xế cứu sao?” Kỷ Khinh Hoài hỏi.

“Cũng là người gửi tin nhắn quấy rối cô sao?” Nguyễn Kiều hỏi.

Triệu Mạn Vân gật đầu.

Thấy vậy, Nguyễn Kiều hít một hơi, vẻ mặt có phần không vui: “Biết thế thì trước khi chết để anh ta chịu thêm chút giày vò nữa. Đối xử với ân nhân cứu mạng như vậy, ngay cả ma cũng không xứng làm.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 59: Chương 59



Triệu Mạn Vân nghe vậy thì cười, giọng nói nhỏ nhẹ rất dịu dàng: “Bây giờ không sao rồi. Trước đây tôi vô tình gặp được fan của cô Nguyễn, một cô gái tên Đào Đào. Không cẩn thận đụng phải cô ấy, vừa khéo bùa hộ mệnh của cô ấy lộ ra, tôi nghe thấy con ma đó kêu lên một tiếng, vì vậy tôi tìm Đào Đào, rồi tìm được cô Nguyễn.”

Cô ta nghiêm túc nhìn Nguyễn Kiều: “Tôi thực sự rất cảm ơn cô Nguyễn đã giúp tôi, cô Nguyễn muốn tôi làm gì cũng được. Thêm nữa, đây là tiền tiết kiệm tôi tích cóp được trong những năm đóng phim, coi như là tiền công cô Nguyễn giúp tôi.”

Triệu Mạn Vân lấy một thẻ ngân hàng trong túi ra đưa trước mặt cô Nguyễn.

Nhưng Nguyễn Kiều chỉ nhìn thoáng qua, rồi lại trả lại, cô lấy điện thoại ra ra hiệu: “Quét WeChat thêm bạn đi. Nhận của cô một nghìn tám, chuyển khoản WeChat trực tiếp là được. Đúng rồi, bùa hộ mệnh còn cần không? Bán rẻ cho cô, năm trăm một cái!”

Nguyễn Kiều thuận lợi kết bạn WeChat với Triệu Mạn Vân, rồi lại bổ sung: “Gọi tôi là Kiều Kiều là được, cô Nguyễn xa lạ quá.”

Vừa dứt lời, điện thoại của Nguyễn Kiều sáng lên.

Là tin nhắn của Trình Lê gửi đến.

Trên đó viết: Kiều Kiều, đi bắt gian không?

Nguyễn Kiều:…?

Cái quái gì thế?

Nguyễn Kiều bị hai chữ “Bắt gian.” làm cho choáng váng cả buổi trời, gọi điện lại cho Trình Lê mới biết được đầu đuôi câu chuyện. Mặc dù Trình Lê đã ly thân với gã đàn ông tồi tệ kia nhưng vẫn chưa ly hôn, chủ yếu là vì vẫn chưa tìm được bằng chứng ngoại tình của anh ta. Trình Lê từ nhỏ đã là con gái duy nhất của nhà họ Trình, cũng được cưng chiều hết mực, vốn tưởng rằng người đàn ông mình tìm được là người thật thà chất phác, kết quả là miệng thì nói “Không sao, chúng ta không cần con.” nhưng sau lưng lại mắng Trình Lê là con gà mái không biết đẻ trứng.

Không chỉ vậy, anh ta còn dùng tiền trong ví của Trình Lê để nuôi không ít phụ nữ. Trong số đó có cả ngôi sao nhỏ mà Trình Lê đã kể với cô lần trước, còn có cả nữ sinh đại học, nữ phục vụ trong quán bar mà Nguyễn Kiều không biết.

Trình Lê càng nói càng tức giận: “Tên khốn đó giấu giếm rất kỹ, đến giờ bà đây vẫn chưa tìm được bằng chứng ngoại tình của anh ta. Nếu bắt tôi đợi đến khi ngôi sao nhỏ đó sinh con để làm xét nghiệm ADN thì tôi không đợi được nữa. Bà đây nhìn thấy cái tên khốn nạn đó là thấy đau cả mắt nhưng vừa nãy có người liên lạc với tôi nói rằng thấy gã đàn ông tồi tệ đó đưa tiểu tam đi nhà nghỉ. Đến lúc đó, cô dán bùa định thân đó lên người anh ta, tôi sẽ chụp vài tấm ảnh, xem anh ta phản bác thế nào!”

Nguyễn Kiều: “…”

Lần đầu tiên biết được bùa định thân của cô còn có tác dụng như vậy.

Cô suy nghĩ một lúc, sau khi xác định thời gian thì cuối cùng cũng đồng ý.

Lúc cô gọi điện thoại cũng không tránh mặt Kỷ Khinh Hoài và Triệu Mạn Vân, có lẽ là giọng của Trình Lê quá lớn, Kỷ Khinh Hoài như dự đoán đã nghe ra giọng nói đó, liền thuận miệng hỏi một câu: “Trình Lê tìm cô sao? Vì chuyện của gã đàn ông tồi tệ đó à?”

Nguyễn Kiều gật đầu.

Kỷ Khinh Hoài thấy vậy thì khựng lại, sau đó vẫn lên tiếng: “Người phụ nữ mang thai đó là ngôi sao trong giới, thực ra hai người đều quen, tên là Kim Đồng Đồng.”

“Kim Đồng Đồng?” Triệu Mạn Vân chớp mắt, mặc dù đối với người ngoài như cô ta thì không hiểu được cuộc đối thoại giữa Kỷ Khinh Hoài và Nguyễn Kiều nhưng ba chữ Kim Đồng Đồng vẫn rất quen thuộc, đón nhận ánh mắt tò mò của Nguyễn Kiều, cô ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi đóng phim chung với cô ấy ở bộ phim trước. Là người do bên đầu tư nhét vào nhưng ba ngày hai đầu thường xuyên không thấy người đâu. Đạo diễn tức điên lên nhưng cũng chẳng làm được gì. Sau đó nghe nói cô ta chủ động để đạo diễn viết chết cô ta.”

Nói đến đây, cô ta do dự một chút, có vẻ hơi ngượng ngùng: “Tôi nghe người ta nói cô ta có thai nhưng tôi cứ tưởng chỉ là tin đồn nhắm vào cô ta, tưởng là giả.”

“Thật đấy.” Kỷ Khinh Hoài nói, anh ta nhìn Nguyễn Kiều: “Không ngờ công việc của cô lại rộng như vậy nhưng chú ý an toàn.”

Nguyễn Kiều cắn một miếng cánh gà, lẩm bẩm: “Tôi còn đối phó được cả ma, huống chi chỉ là một gã đàn ông tồi tệ.”

Kỷ Khinh Hoài và Triệu Mạn Vân không ở lại nhà lâu. Sau khi giải quyết xong chuyện khiến Triệu Mạn Vân phiền lòng, Triệu Mạn Vân như chú bướm vừa thoát khỏi lớp kén dày, lập tức có thể dễ dàng dang rộng đôi cánh bay lên nhẹ nhàng. Cô ta cũng nóng lòng muốn báo tin vui này cho cha mẹ, thời gian gần đây cô ta không được khỏe, cha mẹ cô ta cũng vì thế mà lo lắng. Thậm chí con quỷ dữ đó còn đe dọa sẽ đối phó với cha mẹ cô——

Bây giờ cô ta cuối cùng cũng có thể thoải mái ở bên cha mẹ rồi.

Kỷ Khinh Hoài chủ động đề nghị đưa Triệu Mạn Vân về nhà.

Hai người vừa đi, Nguyễn Kiều ngồi ở cổng khu dân cư trò chuyện với bác bảo vệ chưa đầy mười phút thì đã đợi được Trình Lê mặc váy đỏ, lái chiếc siêu xe màu đỏ đến. Trình Lê có vẻ đẹp quyến rũ, ngũ quan mang nét sâu của người phương Tây, trang điểm lên là một đại tỷ điển hình. Cô ta chống một tay lên cửa sổ xe, vẫy tay với Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều thấy vậy lập tức đi tới.

“Chào buổi tối Kiều Kiều, trên xe có trà sữa mang cho em.” Trình Lê khởi động xe, vừa nói vừa liếc nhìn Nguyễn Kiều, hỏi: “Đã mang đủ đồ chưa?”

Nguyễn Kiều giật khóe miệng, rất nghiêm túc gật đầu.

Lúc này Trình Lê mới hài lòng gật đầu.

Trên đường đến khách sạn, xe cộ rất đông, Trình Lê cũng không lái xe nhanh, vì vậy cô ta tranh thủ thời gian trò chuyện với Nguyễn Kiều, không ngần ngại kể lại quá trình quen biết của mình với gã đàn ông tồi tệ đó.

Thực ra câu chuyện chạy theo motip rất cũ rích.

Gã đàn ông tồi tệ đó gia cảnh không tốt nhưng học hành chăm chỉ, khi học đại học còn phải đi làm thêm bên ngoài, có lần tình cờ gặp Trình Lê đi chơi với bạn bè. Sau đó, hai người gặp nhau ở nhiều nơi khác nhau, cho đến khi hai người rút được cùng một quẻ tình duyên ở một ngôi chùa rất nổi tiếng ở Yến Kinh.
 
Back
Top Bottom