Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 30: Chương 30



Chỉ cần nhìn một cái, Nguyễn Kiều có thể khẳng định trên tay cô ta không biết đã nhuốm bao nhiêu máu tươi.

Cũng có thể khẳng định cô ta tuyệt đối không phải đối thủ dễ đối phó.

Cô nắm chặt cánh tay Trần Diệu, quay đầu lại lộ ra vẻ tò mò, hào hứng hỏi Hướng Tuyền bên cạnh: “Anh Hướng, chị gái xinh đẹp kia không phải bạn gái anh chứ? Có khí chất quá, xinh đẹp quá!”

Nguyễn Kiều hoàn toàn đang mở to mắt nói dối.

Cô nhìn thấy ma nào mà biết được dung mạo và khí chất.

Hướng Tuyền bị dáng vẻ phấn khích của cô chọc cười, gật đầu: “Là bạn gái tôi.”

Nguyễn Kiều lại ồ lên một tiếng: “Hai người đứng cạnh nhau thật đẹp đôi!”

Bạn gái của Hướng Tuyền đi tới thì nghe được câu này, cô ta đi giày cao gót, đứng trước mặt Nguyễn Kiều cao hơn cô một cái đầu, cô ta thấy vẻ mặt sáng ngời trong mắt cô gái, chưa kịp mở miệng, Nguyễn Kiều đã nhanh chóng tung ra lời khen ngợi: “Chị đẹp quá, dáng người cũng đẹp quá, đôi chân này dài đến tận eo em.”

Bạn gái của Hướng Tuyền ngẩn ra một chút, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Cảm ơn lời khen, mời em ăn kẹo.”

Cô ta đưa tay về phía Nguyễn Kiều, mở lòng bàn tay ra.

Một viên kẹo cứng vị dâu tây bọc giấy màu hồng bị gió thổi, khẽ run rẩy, phát ra tiếng sột soạt nhỏ của giấy bọc bị cọ xát.

Nguyễn Kiều trông có vẻ hơi ngượng ngùng, sờ sờ mặt, cẩn thận cầm viên kẹo cứng vị dâu tây, nở nụ cười rạng rỡ cảm ơn cô ta: “Cảm ơn chị.”

Hình như bạn gái của Hướng Tuyền không thích nói chuyện lắm, chỉ mỉm cười, rồi tiến lên nắm lấy cánh tay Hướng Tuyền như một đôi, bước ra khỏi khu nhà.

Bác bảo vệ đứng tại chỗ vẫn đang cảm thán hai người đẹp đôi đến mức nào, Nguyễn Kiều tiện tay nhét viên kẹo cứng vị dâu tây vào túi xách, dùng ngón tay xoa xoa khuôn mặt cười đến cứng đờ.

Trần Diệu im lặng nhìn cô thay đổi sắc mặt liên tục, đi theo Nguyễn Kiều đến trước cửa tòa nhà số ba, mới chậm rãi lên tiếng: “Em…”

Nguyễn Kiều ngẩng mắt nhìn anh ấy, sờ sờ mặt mình: “Diễn xuất thế nào?”

Trần Diệu giật giật khóe mắt, đánh giá một cách trung thực: “Rất gượng gạo.”

Xem ra đã thụt lùi rất nhiều.

Nguyễn Kiều nghe vậy nhưng không có ý định tức giận, thở dài thườn thượt: “Đúng không, nên là em thực sự không thích hợp để tiếp tục làm diễn viên, vẫn nên làm nghề bói toán bắt ma thì hơn.”

Khi nghe đến bốn chữ “bói toán bắt ma”, Trần Diệu đột nhiên sững sờ.

Anh ấy cau mày dường như cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng sự nghi ngờ này còn chưa kịp giải tỏa thì đã thấy Nguyễn Kiều lục lọi trong túi xách.

“Vừa nãy quên mất. Đây là quà ra mắt em tặng anh và chú dì.” Nhét ba lá bùa hộ mệnh vào tay Trần Diệu, Nguyễn Kiều nghiêm mặt nói bừa: “Đặc biệt tìm đại sư khai quang, đảm bảo rất linh, nhớ mang theo bên người.”

Trần Diệu: “?”

Vừa nãy Trần Diệu còn thấy cô gái Nguyễn Kiều này rất tốt, nhưng ngay sau đó lại phát hiện mình không hiểu nữa rồi.

“Em… chuyện gì thế?”

Bốn chữ mang theo sự thăm dò cẩn thận, dù sao Trần Diệu mới nhận lại Nguyễn Kiều, thời gian hai người thực sự quen biết còn chưa đến mười hai giờ, tùy tiện can thiệp vào đời tư của đối phương là điều tối kỵ.

Nhưng Trần Diệu cảm thấy mình nhất định phải hỏi cho rõ ràng, nếu không có lẽ sẽ không theo kịp nhịp điệu của Nguyễn Kiều.

Nguyễn Kiều lại rất thoải mái: “Đổi nghề rồi. Không làm ngôi sao mà làm thiên sư, sau này có việc gì cần đến em cứ nói, anh là anh trai em, em tính giá thân tình, yên tâm, đảm bảo không chiếm tiện nghi của anh.”

Trần Diệu: “???”

Nguyễn Kiều vỗ vai Trần Diệu, ra hiệu anh ấy có thể về nhà rồi: “Anh về trước đi, em còn việc phải làm. Nhớ đưa bùa hộ mệnh cho chú dì, em lên đây.”

Cô vẫy tay với Trần Diệu, chui vào thang máy và nhanh chóng lên đến tầng 16.

Quả nhiên, lúc này tầng 16 đã bị một luồng hắc khí nhàn nhạt bao phủ, mà trước cửa nhà Hướng Tuyền, tầng hắc khí này càng dày đặc hơn.

Vậy là hiểu rồi.

Tại sao lần đầu gặp Hướng Tuyền, cô có thể nhìn thấy hắc khí từ cánh cửa mở toang của anh ta.

Tại sao Hướng Tuyền rõ ràng đang làm việc tốt nhưng trên người vẫn luôn có hắc khí vây quanh.

Tại sao những người phụ nữ tiếp xúc với Hướng Tuyền đều gặp chuyện.

Thì ra là gặp phải một con ma quỷ có d.ục v.ọng chiếm hữu cực mạnh.

Nguyễn Kiều nhìn viên kẹo cứng vị dâu tây trông rất hấp dẫn này, dán một lá bùa giấy lên, khoảnh khắc kim quang lóe lên, viên kẹo cứng đã biến thành thịt thối đen sì, mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi, nồng nặc đến mức buồn nôn.

*

Quán bar nhạc là nhà hàng dành cho các cặp đôi nổi tiếng gần đây, mặc dù có khá nhiều cặp đôi ra vào, nhưng cũng có không ít bạn bè bình thường hẹn nhau đến đây.

Trong tiếng nhạc du dương, Hướng Tuyền lấy món quà đã chuẩn bị từ trong túi ra, đưa cho bạn gái mình là Chương Đình Lộ.

Đó là một chiếc hộp vuông nhỏ, bên trong đựng một chiếc vòng cổ hình chiếc lá bạch quả được đính đá hồng ngọc.

Hướng Tuyền nở nụ cười với bạn gái, ánh mắt chứa đầy tình yêu: “Gần đây công ty phát thưởng, tiền không nhiều nhưng vừa đủ để mua một chiếc vòng cổ, em xem có thích không.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chương Đình Lộ nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói của cô ta như làn gió xuân tháng ba bên bờ hồ, nhẹ nhàng thổi bay những chiếc lá rụng, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay Hướng Tuyền, nói: “Quà anh tặng, em có thể không thích sao. Anh đeo cho em được không?”

Hướng Tuyền đương nhiên là đồng ý.

Anh ta cầm chiếc vòng cổ đi đến sau lưng Chương Đình Lộ, vén tóc cô ta lên mới phát hiện trên cổ cô ta đã có một chiếc vòng cổ.

Theo như anh ta nhớ thì anh ta chưa từng mua vòng cổ cho Chương Đình Lộ, cũng chưa từng thấy Chương Đình Lộ đeo vòng cổ.

Thời gian họ ở bên nhau thực ra không dài, chỉ mới nửa năm. Nhưng may mắn là tình cảm tốt, sắp kết hôn rồi.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 31: Chương 31



Gạt những suy nghĩ đột nhiên ùa về này sang một bên, Hướng Tuyền tháo chiếc vòng cổ ban đầu cho Chương Đình Lộ.

Rút chiếc vòng cổ ra khỏi chiếc sườn xám, Hướng Tuyền tiện tay liếc nhìn, chiếc vòng cổ đó có hình trái tim, trông không có gì nổi bật.

Anh ta thuận miệng hỏi một câu: “Em mua cái này lúc nào thế?”

Chương Đình Lộ nắm chặt chiếc vòng cổ trong lòng bàn tay, ừ một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Không lâu sau khi chúng ta ở bên nhau. Nhưng bây giờ đã có vòng cổ đẹp hơn rồi.”

Hướng Tuyền cười và đeo vòng cổ cho cô ta.

Ngón tay vô tình chạm vào làn da sau gáy của Chương Đình Lộ, lạnh ngắt.

Bây giờ đang là mùa hè, nhưng sức khỏe của Chương Đình Lộ vẫn không tốt, cộng thêm nhiệt độ điều hòa trong nhà hàng nhạc lúc này được bật thấp, nhiệt độ trên người Chương Đình Lộ dường như càng thấp hơn.

Hướng Tuyền nhíu mày, chụm hai tay lại, nắm lấy lòng bàn tay cô ta, có chút bất lực nhíu mày: “Hai ngày nữa chúng ta đi tìm bác sĩ Đông y xem có thể điều chỉnh cơ thể không.”

“Được.” Chương Đình Lộ đáp một tiếng, ngón tay nghịch chiếc vòng cổ trên ngực, đôi mắt cong cong nhìn Hướng Tuyền: “Em đi vệ sinh một chút.”

Một đường lắc lư uyển chuyển, Chương Đình Lộ có thể dễ dàng nhận ra những ánh mắt xung quanh đổ dồn vào mình.

Nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt cô ta vẫn không tan, cho đến khi bước vào nhà vệ sinh.

Hai tay chống lên bệ rửa tay, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào chính mình trong gương.

Chiếc vòng cổ trên ngực theo động tác của cô ta mà rũ xuống, chiếc lá bạch quả không ngừng xoay tròn.

Cô ta đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt mình, rồi ném chiếc vòng cổ hình trái tim mà cô ta vẫn luôn nắm chặt trong tay vào thùng rác. Đang định bước ra ngoài thì cô ta thấy hai cô gái trẻ đang cười nói đi tới.

“Anh chàng ngồi bàn 116 kia đẹp trai phết nhỉ, lát nữa qua xin cách liên lạc thế nào nhỉ?”

“Cậu không thấy chỗ đối diện có đồ ăn à, chắc là có bạn gái rồi.”

“Thì cứ qua hỏi thôi, lại chẳng mất miếng thịt nào.”

Cô gái tóc ngắn nghe vậy chỉ biết nói một câu được.

Hai người lướt qua người Chương Đình Lộ, cô gái tóc ngắn khẽ hít mũi, ngay sau đó ánh mắt kỳ lạ nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám.

Cô ta giơ tay chạm vào bạn mình, dưới ánh mắt nghi hoặc của đối phương, cô ta hạ giọng hỏi: “Vừa nãy cậu có ngửi thấy mùi hôi không?”

“Mùi hôi?” Cô gái tóc dài xoa mũi, không khỏi thấy buồn cười: “Đây là nhà vệ sinh mà, có mùi hôi không phải là bình thường sao? Nhưng mà vừa nãy chị mặc sườn xám đi qua người thơm quá. Không biết chị ấy dùng nước hoa gì, thơm quá.”

Cô gái tóc ngắn: “…”

Có phải khứu giác của cô ấy có vấn đề không?

Sao cô ấy lại thấy mùi hôi đó phát ra từ người chị mặc sườn xám.

Hơn nữa cũng không phải mùi hôi của nhà vệ sinh, mà giống như mùi xác động vật bị thối rữa vứt bên đường.

Cô gái vô thức xoa mũi, cau mày: “Có lẽ là tớ ngửi nhầm rồi. Thôi, chúng ta đi vệ sinh thôi.”

Hai người đi mỗi người một bên, cô gái tóc ngắn nhanh chóng đi ra khỏi buồng vệ sinh.

Ngón tay cô ấy không kiềm chế được mà xoa mũi, trong lòng nghĩ bình thường mũi còn thính hơn cả chó không biết hôm nay sao thế, vừa nãy trong buồng vệ sinh cô ấy lại ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc đó. Trong lòng có chút bất lực, cô ấy vội lau tay rồi vứt khăn giấy vào thùng rác bên cạnh.

Nhưng khi cúi đầu, cô ấy lại thấy trên cùng của thùng rác lại có một sợi dây chuyền có hình trái tim.

Cô ấy ngẩn người hai giây, trong lòng nghĩ đây là người giàu có nào lại vứt dây chuyền vào thùng rác.

Nhưng cô ấy cũng không để ý nhiều, lại xé một tờ khăn giấy lau son môi trên khóe miệng, khi ném tờ khăn giấy dính son môi vào thùng rác lần nữa, vẻ mặt của cô gái đột nhiên cứng đờ.

Vị trí ban đầu để dây chuyền lúc này đã bị một thứ khác thay thế, nhìn thoáng qua giống như một thứ đen sì, còn sợi dây chuyền kia thì hoàn toàn không thấy đâu.

Cô gái tóc ngắn nhất thời không nói nên lời, không nhịn được bước tới gần hơn một chút, nhưng theo động tác này, một mùi hôi thối nồng nặc đột nhiên ập tới.

Mùi này khó ngửi và xộc mũi, k*ch th*ch khiến cô gái lập tức bịt miệng nôn khan.

Cô ấy vội vàng đi ra ngoài vài bước, hít vào vài hơi không khí trong lành, sau đó mới quay lại nhà vệ sinh.

Đứng ở một bên, cô ấy phàn nàn như đang nói với người bạn vẫn còn ở trong buồng vệ sinh: “Hình như trong thùng rác bên ngoài có thứ gì đó, hôi chết đi được. Mà mắt tớ hình như có vấn đề, vừa nãy còn thấy trong thùng rác có một sợi dây chuyền, kết quả lại không thấy nữa… hít, không phải là mắt mũi tớ cùng lúc có vấn đề chứ!”

Giọng nói vừa dứt, trong nhà vệ sinh không có tiếng động khác truyền ra.

Đợi mười mấy giây, cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình.

Trong lòng cô gái tóc ngắn đột nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.

Cô ấy đi giày cao gót bước về phía trước hai bước. Trong ấn tượng thì bạn cô ấy đã đi vào buồng vệ sinh này, cô ấy gõ cửa hai cái, không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì thế? Rơi vào trong rồi à? Sao không nói gì cả?”

Lời còn chưa dứt, khóe mắt cô ấy vô tình liếc xuống chân mình.

Máu tươi đặc quánh từ khe cửa dưới cửa buồng vệ sinh từ từ chảy ra, phủ lên chân cô ấy, cô ấy như bị máu này phong ấn tại chỗ, cho đến khi mùi máu tươi nồng nặc thay thế mùi hôi tanh kỳ lạ kia.

“Á…!”

Tiếng hét xé lòng vang lên trong nhà vệ sinh, khiến những vị khách đang ăn uống giật mình.

Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại quán bar nhạc, cảnh sát đi đầu mở cửa buồng vệ sinh, cảnh tượng bên trong khiến tất cả cảnh sát có mặt đều không khỏi sửng sốt.

Cảnh tượng chỉ có thể dùng từ thảm khốc để miêu tả.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 32: Chương 32



Trong không gian chật hẹp, cơ thể cô gái tóc dài vặn vẹo theo một tư thế kỳ lạ, toàn bộ hộp sọ như mất đi điểm tựa, giống như một quả bóng da được nhét vào lưới chỉ dựa vào lớp da thịt bên ngoài mà treo lơ lửng, trên mặt cô ấy có vài vết thương sâu thấy tận xương, nhưng lượng máu trong buồng vệ sinh nhiều như vậy đều chảy ra từ khắp cơ thể cô ấy.

Đôi tay đeo găng tay của pháp y nhẹ nhàng lật quần áo cô gái lên, quả nhiên phát hiện trên người cô ta có vô số vết thương.

Quay đầu nhìn đồng nghiệp, anh ta nói: “Một vụ án rất tệ hại.”

Mọi người đều không hài lòng với hai chữ “tệ hại”, một cảnh sát trẻ tuổi che miệng, sắc mặt tái nhợt, anh ta không nhịn được cơn buồn nôn, nghiến răng nói: “Rõ ràng là độc ác. Tôi không hiểu tại sao lại có thể làm những chuyện như vậy với một cô gái nhỏ.”

Tất cả mọi người đều im lặng.

Hầu hết mọi người trong nhà hàng đều bị đưa về đồn cảnh sát để thẩm vấn, cô gái tóc ngắn được cảnh sát Lý dìu đứng thẳng người, tận mắt chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó, cô gái tóc ngắn gần như suy sụp, chân cô ấy đang run rẩy, bàn tay cũng run rẩy che mặt, giọng nói đứt quãng: “Tôi vẫn luôn ở trong nhà vệ sinh, tôi không nghe thấy tiếng gì cả, sao lại thế này được.”

Cảnh sát Lý nhìn đồng nghiệp bên cạnh, đồng nghiệp là một cảnh sát già có kinh nghiệm, nghe cô gái nói vậy, anh ta ngẩng đầu lên nói: “Camera giám sát cho thấy, lúc đó trong toàn bộ nhà vệ sinh chỉ có hai người họ.”

“Có khả năng trong nhà vệ sinh vốn đã có người núp sẵn không?”

“Không có.”

Mọi chứng cứ đều cho thấy vụ án mạng này rất kỳ lạ, trong đoạn video giám sát lúc đó, sau khi người phụ nữ mặc sườn xám rời khỏi nhà vệ sinh thì chỉ còn lại hai cô gái, cô gái tóc ngắn cũng không có thời gian gây án. Camera giám sát không bị cắt ghép, có thể thấy rõ ràng cảnh cô gái tóc ngắn đi ra khỏi buồng vệ sinh rồi đứng trước bồn rửa tay.

Còn về thời gian ở trong buồng vệ sinh… Tổng không thể là đối phương có khả năng tàng hình và dịch chuyển tức thời để giết bạn mình ở buồng bên cạnh chứ?

Điều đó căn bản không thể xảy ra.

“Tự sát thì càng không thể, cô gái có nhiều vết thương ở sau lưng như vậy, bản thân cô gái căn bản không thể làm được.” Đồng nghiệp vừa nói vừa tiếp tục xem camera giám sát.

Đúng lúc này, anh ta thấy cô gái tóc ngắn dường như nán lại trước bồn rửa tay một lúc, sau đó lại nhìn về phía thùng rác.

Có lẽ là cô gái nhìn thùng rác quá lâu, nên rất nhanh đã thu hút sự chú ý của anh ta.

Đợi đến khi cảm xúc của cô gái tóc ngắn ổn định hơn một chút, đồng nghiệp mới nhẹ giọng hỏi: “Hứa Thanh Hạ phải không? Tôi vừa thấy hình như cô đang nhìn thùng rác, bên trong có thứ gì khiến cô chú ý không?”

Cô gái tóc ngắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, mí mắt sưng húp.

Cô ấy vô thức nhớ lại cảnh tượng lúc đó theo lời cảnh sát, bất chợt sững sờ, mở miệng nói: “Tôi nhìn thấy một sợi dây chuyền trong thùng rác, trên đó có một trái tim nhỏ màu đỏ.”

“Đó là do cô gái mặc sườn xám ném xuống.”

“Thật sao? Tôi không biết.” Hứa Thanh Hạ ôm lấy cánh tay, cô ấy xoa xoa mắt: “Lúc đó tôi nhìn thấy sợi dây chuyền rồi, nhưng… nhưng sau đó khi tôi ném giấy thì sợi dây chuyền đó lại biến mất, chỉ còn một cục đen xì. Tôi tưởng mắt mình có vấn đề, tôi còn đứng đó nói chuyện với Lạc Lạc.”

Cô ấy vừa nói, vừa đột nhiên ngẩng đầu nhìn mấy cảnh sát: “Vậy là thực sự có sợi dây chuyền đó sao?”

Đồng nghiệp nghe vậy cau mày, quay đầu gọi điện hỏi đồng nghiệp ở khoa giám định.

Lúc đó họ đã kiểm tra mọi nơi trong nhà vệ sinh, tất nhiên cũng không bỏ qua thùng rác bên ngoài. Nhưng khi nghe đến sợi dây chuyền có trái tim đỏ, đối phương vẫn sững sờ: “Dây chuyền nào? Không có dây chuyền.”

“Không có?”

“Không có.” Đối phương nói: “Nhưng chúng tôi tìm thấy một thứ đặc biệt trong thùng rác, hình như là mô cơ thể người đã bị thối rữa, nhưng cụ thể thì vẫn cần phải giám định thêm, đợi có kết quả tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Được.”

Hứa Thanh Hạ không ở lại đồn cảnh sát lâu, rất nhanh đã được người chuyên trách đưa về nhà.

Biết được sự việc, bố mẹ Hứa nhìn thấy con gái mình mơ mơ màng màng, rõ ràng là bị dọa sợ quá độ, đau lòng đến không biết nói gì.

Nhưng nghĩ đến cô bạn thân của con gái chết trong nhà vệ sinh, họ lại im lặng, chỉ có thể bày tỏ lòng cảm ơn với cảnh sát, rồi ôm con gái vào phòng.

Ngay khi Hứa Thanh Hạ vừa bước vào cửa nhà, lúc cánh cửa sắp đóng lại, cô đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cảnh sát, nhẹ giọng nói: “Tôi nhớ ra còn một chuyện kỳ lạ nữa.”

Cảnh sát nghe vậy, cau mày, lập tức nói: “Cô nói đi.”

“Lúc chúng tôi vào nhà vệ sinh thì vừa đúng lúc đi lướt qua cô gái mặc sườn xám đó, tôi ngửi thấy một mùi rất hôi, giống như mùi của những con vật nhỏ bị đâm chết trên đường, đã bị thối rữa.

Nhưng khi tôi hỏi Lạc Lạc thì Lạc Lạc lại nói rằng nước hoa trên người cô gái mặc sườn xám đó rất thơm… Tôi tưởng mũi mình có vấn đề.”



Trong đồn cảnh sát, đội trưởng phụ trách vụ án nghe vậy có chút kinh ngạc: “Cô gái đó thực sự nói như vậy sao?”

Cảnh sát Lý gật đầu: “Ừ. Chuyện này có phải quá kỳ lạ không, còn cả sợi dây chuyền đó nữa, tôi cũng xem camera giám sát rồi, cô gái mặc sườn xám tên là Chương Đình Lộ đúng không? Trong camera giám sát, Chương Đình Lộ rõ ràng đã ném sợi dây chuyền xuống, sao đến cuối cùng lại không thấy đâu?”

Mặc dù chuyện này có vẻ như không liên quan gì đến vụ án mạng, nhưng thực sự quá kỳ lạ, rất khó không khiến người ta suy nghĩ nhiều.

Trong lúc im lặng, đồng nghiệp ở khoa giám định vội vã đi vào, ném báo cáo vào lòng mọi người, đôi lông mày mệt mỏi nhuốm màu kỳ lạ khó tin: “Thứ trong thùng rác đã kiểm tra xong rồi, các anh có nằm mơ cũng không ngờ đó là thứ gì đâu…”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 33: Chương 33



Dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, anh ta từng chữ từng chữ nói: “Là tim người.”

Hít.

Vài cảnh sát trẻ tuổi có mặt tại hiện trường đã hít một hơi lạnh, đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh kỳ lạ chạy dọc sống lưng.

Ngay cả đội trưởng giàu kinh nghiệm phá án cũng cảm thấy khó tin, anh ta nhanh chóng lật xem tài liệu báo cáo, không nhịn được hỏi: “Sao lại là tim người? Trong thùng rác của một nhà vệ sinh sao lại có thứ này? Đây không phải bệnh viện!”

“Việc này phải giao cho các anh điều tra rồi. Hơn nữa theo mức độ thối rữa của trái tim này, ít nhất phải hơn ba tuần. Nói đi cũng phải nói lại, thùng rác này rõ ràng là được thay hàng ngày, sao lại có thứ thối rữa hơn ba tuần ở bên trong? Trừ khi có người mang vào.”

Nghe vậy, lông mày của đội trưởng và cảnh sát Lý không tự chủ được mà giật giật.

Cảnh sát Lý nhẹ nhàng kéo áo đội trưởng, nhỏ giọng hỏi: “Anh còn nhớ Hứa Thanh Hạ nói, lúc Trương Đình Lộ đi ngang qua cô ấy, cô ấy ngửi thấy một mùi hôi thối không?”

“Nhưng người chết thì không ngửi thấy, ngược lại còn nói là mùi nước hoa. Quá mâu thuẫn, không ổn rồi.”

“Hơn nữa sợi dây chuyền mà Trương Đình Lộ ném xuống đã biến mất, theo lời Hứa Thanh Hạ, thì sợi dây chuyền đó đã biến thành thịt thối.”

Đồng nghiệp ở khoa giám định nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, mơ hồ hiểu được tình hình. Nhưng lông mày anh ta đã nhíu lại, lộ ra vẻ mặt vô cùng kỳ lạ: “Mũi của hai người đó bị sao vậy? Hơn nữa dây chuyền sao có thể biến thành thịt thối được?”

Cảnh sát Lý liếc anh ta: “Hung thủ làm sao có thể gi.ết ch.ết người chết mà không xuất hiện ở hiện trường vụ án? Hơn nữa còn không phát ra bất kỳ tiếng động nào.”

Liên tiếp đặt ra mấy câu hỏi, người hỏi cũng choáng váng đầu óc.

Đồng nghiệp ở khoa giám định cười khẩy hai tiếng: “Không thể là ma chứ.”

Cảnh sát Lý: “…… Anh đừng nói, cũng không phải không có khả năng.”

Đồng nghiệp ở khoa giám định: “Anh điên rồi à?!”

Rõ ràng đồng nghiệp ở khoa giám định là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, chỉ coi lời nói của cảnh sát Lý là một câu chuyện cười lạnh lùng.

Giao báo cáo giám định vào tay họ, nhiệm vụ của anh ta cũng coi như hoàn thành, liền đút hai tay vào túi áo blu trắng, chậm rãi rời đi.

Đội trưởng và cảnh sát Lý ở lại nhìn nhau, đội trưởng vẫy tay với cảnh sát Lý: “Vào phòng làm việc nói chuyện.”

Vừa vào phòng làm việc, đội trưởng đã đóng cửa lại, anh ta nhìn cảnh sát Lý, nhỏ giọng hỏi: “Cô có cho rằng đây là do con người làm không?”

Cảnh sát Lý: “?”

Thường thì khi hỏi một câu hỏi như vậy, chứng tỏ bản thân đội trưởng cũng bắt đầu nghi ngờ.

Cô ấy mím môi, thành thật nói: “Tôi vào đội cảnh sát mấy năm nay, cũng gặp không ít vụ án mạng, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải trường hợp như vậy. Tôi cảm thấy… hoàn toàn không thể dùng kiến thức hiện có của mình để giải thích tình hình hiện tại.”

Đội trưởng nghe xong liên tục gật đầu. Ánh mắt anh ta nhìn về phía cửa, trong sự do dự cuối cùng vẫn nói ra câu nói đã trào dâng trong lòng rất lâu: “Thật ra, trước đây tôi có nghe sư phụ tôi kể về một số chuyện. Ông ấy nói trước đây khi phá án đã gặp phải một số sự kiện siêu nhiên, sau đó họ phải mời người đến giải quyết.”

Đội trưởng gãi đầu: “Dân gian hình như có một tổ chức tên là Thiên Sư môn, những Thiên Sư ở đó rất đặc biệt, chuyên phụ trách giúp chính quyền xử lý những chuyện mà chúng ta không giải quyết được.”

Không biết có phải lời anh ta quá kinh thiên động địa hay không, cảnh sát Lý im lặng mất hai phút, mới thử dò hỏi: “Vậy chúng ta cũng đi mời một người?”

Đội trưởng nghe vậy liền trợn mắt: “Tôi đi đâu mà mời.”

“Sư phụ của anh không biết sao? Ông ấy có cách liên lạc không?”

Đội trưởng mím môi: “Hy sinh rồi.”

Cảnh sát Lý lập tức ngậm miệng.

Việc này trở nên khó giải quyết.

Nhưng hai chữ Thiên Sư như một hạt giống gieo vào trong đầu cảnh sát Lý, nhất thời không thể nhổ ra được.

Cô ấy dựa vào ghế suy nghĩ nghiêm túc hồi lâu, vô tình lướt mắt qua một đống tờ truy nã trên bàn, đột nhiên nhớ đến một khuôn mặt xinh đẹp.

Đôi mắt cô ấy bỗng sáng lên, đưa tay kéo kéo tay áo đội trưởng, có chút kích động hỏi: “Anh thấy Nguyễn Kiều thế nào?”

“Nguyễn Kiều?”

“Chính là cô gái giúp Vu Kiến Quách đào đường Ích Lộ, lúc đó không phải cô ấy nói dưới đường Ích Lộ chôn xác chết sao? Cho nên Vu Kiến Quách mới quyết định bất chấp dư luận đào đường.”

Đội trưởng sửng sốt.

Không nói đến chuyện này thì anh ta cũng sắp quên rồi.

*

Nguyễn Kiều đang vẽ bùa thì nhận được điện thoại của cảnh sát Lý.

Cô có ý định đối phó với con quỷ dữ Chương Đình Lộ, bùa giấy tất nhiên là không thể thiếu, nhưng vẽ bùa giấy lại là một công trình tinh xảo, Nguyễn Kiều cầm bút lông chấm chu sa vẽ lên giấy lụa những ký hiệu kỳ lạ, ngay khi nét cuối cùng sắp hoàn thành thì chiếc điện thoại để một bên đột nhiên đổ chuông.

Tiếng chuông đột ngột vang lên trong căn phòng tĩnh lặng như một quả bom bất ngờ phát nổ, làm Nguyễn Kiều giật mình, nét chu sa cuối cùng trực tiếp rạch nát giấy lụa.

Chất lượng tệ hại.

Nguyễn Kiều: “…”

Cô hít một hơi thật sâu, xoa xoa trái tim nhỏ bé của mình. Cô là một Thiên sư, sao gan lại nhỏ như vậy, sao lại dễ bị dọa như vậy? Đặt bút lông sang một bên, cầm điện thoại lên xem số điện thoại, không phải là cảnh sát Lý sao?

Kết nối điện thoại, đối phương cũng không xã giao, nói thẳng: “Cô Nguyễn, bên chúng tôi gặp phải một vụ án, cô có thể đến xem thử không?”

Mặc dù rất bất ngờ khi cảnh sát tìm mình, nhưng Nguyễn Kiều vẫn nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Nhét bùa giấy vào túi, cô vội vã đến đồn cảnh sát.

Người tiếp đón cô vẫn là cảnh sát Lý, cảnh sát Lý mặc cảnh phục oai phong lẫm liệt, khiến đôi mắt Nguyễn Kiều sáng lấp lánh.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 34: Chương 34



Vừa gặp mặt, Nguyễn Kiều liền nói trước: “Cảnh sát Lý, chuyện trên Weibo cảm ơn mọi người nhé.”

Nguyễn Kiều nói đến chuyện chính quyền đặc biệt @ cô và cảm ơn cô đã cung cấp manh mối khi cô đang chìm trong bão dư luận.

Cảnh sát Lý nghe vậy liền cười.

Nói thật lòng, cô ấy rất có cảm tình với Nguyễn Kiều.

Cô gái nhỏ trông xinh đẹp, lại yếu đuối, rất dễ khiến người ta nảy sinh lòng muốn bảo vệ.

Cô ấy giơ tay ôm vai Nguyễn Kiều, cười nói: “Đây là việc chúng tôi nên làm. Thực ra nếu không lo bọn buôn người sẽ bảo vệ cô, thì chuyện đó cũng nên công khai cảm ơn cô. Đúng rồi, tôi mạo muội hỏi một câu, cô có phải là người đặc biệt không?”

Nguyễn Kiều: “?”

Cảnh sát Lý ho khan một tiếng: “Chính là, loại thần thần quỷ quỷ ấy, cô có hiểu biết gì không? Tôi nhớ trước đây cô bảo Vu Kiến Quách đào đường Ích Lộ, có phải là cô đã tính trước được bên dưới có xác chết hay gì không?”

Mặc dù cảnh sát Lý đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến Nguyễn Kiều có chút bất ngờ, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn vào mắt cảnh sát Lý, cô phát hiện trong mắt đối phương tràn đầy hy vọng, cô ấy hy vọng cô thừa nhận.

Vì vậy, Nguyễn Kiều nhẹ nhàng gật đầu.

Cảnh sát Lý đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, nói thẳng: “Là thế này, chúng tôi gặp phải một vụ án khá phức tạp, hiện trường vụ giết người không có nghi phạm nào, nhưng lại xảy ra một số chuyện kỳ lạ, nên muốn hỏi ý cô một chút.”

Nguyễn Kiều lập tức hiểu ra, vỗ ngực mình: “Không vấn đề gì.”

Đến văn phòng đội trưởng, cảnh sát Lý kể lại sơ qua diễn biến sự việc, sau đó đặt một vài tài liệu trước mặt Nguyễn Kiều: “Chuyện này vẫn chưa được giải quyết, nên cần cô ký vào một thỏa thuận bảo mật.”

Nguyễn Kiều đương nhiên không nói hai lời liền ký tên mình, nhưng cô cau mày, biểu cảm có vẻ hơi kỳ lạ: “Các anh vừa nói, sợi dây chuyền trong thùng rác đã biến thành một miếng thịt thối?”

“Chúng tôi tạm thời chưa thể khẳng định chắc chắn với cô là như vậy. Nhưng theo lời khai của nhân chứng tại hiện trường, thì ban đầu cô ấy nhìn thấy sợi dây chuyền đó, nhưng đến khi nhìn lại thì vị trí của sợi dây chuyền đã bị thịt thối thay thế. Chúng tôi cũng thấy rất kỳ lạ, nhưng theo kiến thức hiện có của chúng tôi thì dường như không đưa ra được một lời giải thích hợp lý.”

Vì vậy, họ hy vọng Nguyễn Kiều có thể đưa ra một lý do.

Nguyễn Kiều nhìn họ, chớp chớp mắt: “Thật khéo, hôm nay có một chị tặng tôi kẹo cũng biến thành thịt thối.”

“Cái gì?” Cảnh sát Lý vô cùng kinh ngạc.

Nguyễn Kiều cũng không do dự hay che giấu, kể lại chuyện Chương Đình Lộ tặng kẹo.

Cô không quen Chương Đình Lộ, cũng không biết tên của đối phương, vì vậy chỉ nhắc đến cái tên Hướng Tuyền.

Nhưng khi nghe đến hai chữ này, cảnh sát Lý đột nhiên sững sờ, vội ra hiệu cho Nguyễn Kiều dừng lại, giây tiếp theo nhanh chóng lật xem tài liệu trên bàn.

Một lát sau, cô ấy đặt một tài liệu trong số đó trước mặt Nguyễn Kiều: “Hướng Tuyền mà cô nói có phải là anh ta không?”

Nguyễn Kiều cúi đầu nhìn, tài liệu này hẳn là biên bản cung cấp lời khai, ảnh của Hướng Tuyền được dán ở trên cùng của tài liệu.

Người đàn ông trong ảnh vẫn giữ vẻ mặt chính trực, nhưng khóe miệng mím chặt.

Nguyễn Kiều gật đầu, chỉ vào ảnh của Hướng Tuyền rồi nói: “Là bạn gái anh ta tặng kẹo cho tôi.”

Sắc mặt của cảnh sát Lý và đội trưởng trở nên vô cùng khó coi.

Một lúc lâu sau, đội trưởng mới khàn giọng nói: “Nhà hàng xảy ra vụ án mạng hôm nay, người phụ nữ này cũng có mặt. Hơn nữa trong lời khai của Hứa Thanh Hạ, cô ta là người duy nhất tiếp xúc với Hứa Thanh Hạ và người chết trong nhà vệ sinh.”

Nguyễn Kiều hiểu ngay ra chuyện gì đang xảy ra.

Bạn gái Hướng Tuyền lại giết người.

Nguyễn Kiều nhíu mày, đột nhiên nói: “Tôi đã nhận được sự ủy thác của ông chủ công ty bất động sản Thịnh Hàng, đang điều tra sự thật về một số vụ cư dân tử vong bất ngờ ở khu dân cư Kim Đường. Hai người đều là cảnh sát của khu vực này, hẳn đã nghe nói đến vụ việc một người mẹ và hai đứa con trai tử vong do lái xe mệt mỏi lao xuống sông chứ?”

Mặc dù có chút bất ngờ khi Nguyễn Kiều nhắc đến chuyện này vào lúc này, nhưng cảnh sát Lý và đội trưởng vẫn gật đầu, đội trưởng nói: “Chúng tôi cũng xử lý vụ việc đó. Chúng tôi đã xem camera và kiểm tra xe, đúng là người chết lái xe mệt mỏi.”

“Nhưng ngoài ba người này ra, còn có những cô gái vô tình ngã từ trên cao xuống, v.v… Trước khi chết, họ đều có quan hệ với Hướng Tuyền.

Tôi nghi ngờ rằng họ bị ác quỷ tên Chương Đình Lộ này trả thù.

Theo suy đoán của tôi, tôi cho rằng Chương Đình Lộ có tính chiếm hữu rất mạnh, chỉ cần phụ nữ nào tiếp xúc với Hướng Tuyền, Chương Đình Lộ sẽ ‘trừng phạt’ họ.”

Nguyễn Kiều dừng lại một chút, tiếp tục nói: “Nếu cô gái tên Lạc Lạc thực sự chết dưới tay Chương Đình Lộ, thì cô ta cũng có thể có chút quan hệ với Hướng Tuyền.”

Nghe vậy, cảnh sát Lý gần như phản ứng ngay lập tức: “Tôi sẽ gọi điện cho Hứa Thanh Hạ ngay!”

Không lâu sau, cảnh sát Lý quay lại, đôi mắt cô ấy sáng lên một cách đáng sợ: “Hứa Thanh Hạ nói, khi họ vừa vào nhà vệ sinh, người chết đang nói với cô ấy rằng sẽ đi tìm Hướng Tuyền để xin phương thức liên lạc. Lúc đó, Chương Đình Lộ vừa đi ngang qua họ.”

Thực ra Hứa Thanh Hạ không biết người chết để mắt đến Hướng Tuyền, nhưng sau khi đối chiếu, bàn số 116 mà Hứa Thanh Hạ nói đến đúng là bàn ăn của Hướng Tuyền và Chương Đình Lộ.

“Vậy là Chương Đình Lộ đã nghe thấy.” Nguyễn Kiều khoanh tròn vào tên Chương Đình Lộ, sau đó nói: “Các anh đừng can thiệp vào chuyện này nữa, để tôi giải quyết là được.”

Nhìn vào luồng khí đen đặc quánh bao quanh Chương Đình Lộ, có thể xác định rằng cô ta là một ác quỷ đã nhiều năm, người bình thường căn bản không thể đối phó với cô ta. Ngay cả Nguyễn Kiều cũng phải chuẩn bị đầy đủ, vì vậy cô đã vẽ rất nhiều bùa giấy ở nhà. Nhưng không ngờ Chương Đình Lộ lại to gan dám giết người một cách trắng trợn như vậy.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 35: Chương 35



Tuy nhiên, nghĩ lại cũng có thể hiểu được, với thủ đoạn giết người của ác quỷ, ngay cả công nghệ cao cũng không thể dễ dàng dò ra, cảnh sát con người căn bản không thể điều tra ra cô ta.

Nguyễn Kiều nói một tràng mà không hề do dự, nhưng cảnh sát Lý và đội trưởng nhìn nhau, trong mắt cả hai đều thấy đầy vẻ lo lắng.

Mặc dù họ đã chấp nhận thân phận khác thường của Nguyễn Kiều, nhưng trong mắt họ lúc này, Nguyễn Kiều vẫn chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối, mới chỉ đôi mươi.

Đặc biệt là cô gái nhỏ này trông có vẻ sức khỏe không được tốt, trên mạng đưa tin cô ấy bệnh nặng.

“Không cần lo lắng đâu, trước đây tôi còn bắt được cả những con ma lợi hại hơn, Chương Đình Lộ chẳng là gì cả.”

Cong mắt nhìn hai người, Nguyễn Kiều cũng không nán lại ở đồn cảnh sát lâu.

Cảnh sát Lý nhìn cô một lúc, quay người mở xe riêng đưa cô đến cổng khu dân cư Cẩm Đường, lúc Nguyễn Kiều xuống xe, cô ấy nghiêm túc và nghiêm nghị nhắc nhở: “Có vấn đề gì thì nhớ liên lạc với chúng tôi bất cứ lúc nào, là cảnh sát nhân dân, tôi hy vọng cô có thể bảo vệ tốt bản thân mình.”

Dừng lại một chút, cô ấy lại hỏi: “Hay là tôi cử vài người canh gác gần nhà cô? Nếu có tình huống khẩn cấp cũng có thể hỗ trợ cô bất cứ lúc nào.”

“Không cần đâu.” Nguyễn Kiều lắc đầu.

Nếu thực sự có tình huống khẩn cấp, thì sự xuất hiện của người lạ xung quanh đối với Chương Đình Lộ mà nói tuyệt đối là đại bổ, đến lúc đó chỉ sợ sẽ vô tình giúp Chương Đình Lộ tăng thực lực.

Nguyễn Kiều phải ngăn chặn khả năng này.

Thấy Nguyễn Kiều không có ý nhượng bộ, cảnh sát Lý dù lo lắng đến mấy cũng không còn cách nào. Cô ấy chỉ có thể gật đầu, một lần nữa dặn Nguyễn Kiều chú ý an toàn.



Nguyễn Kiều vừa về đến nhà đã lập tức lập ra một kế hoạch hoàn hảo.

Tối hôm đó, Hướng Tuyền đưa bạn gái Chương Đình Lộ về nhà, tự mình đi ra khỏi thang máy ở tầng mười sáu thì thấy cửa nhà hàng xóm đối diện mở toang, bên trong còn truyền ra tiếng đập đồ đạc ầm ầm.

Một giọng nói đau đớn tột cùng truyền ra từ bên trong: “Cút ra ngoài! Anh ở bên ngoài giẫm hai thuyền, còn có mặt mũi chạy đến đây bắt tôi độ lượng?! Độ lượng cái đầu anh ấy! Bà đây đi giẫm ba thuyền, anh có tha thứ cho tôi không, rồi tự mình độ lượng một chút đi!”

Sắc mặt Hướng Tuyền thay đổi, lập tức nhận ra đây là giọng của Nguyễn Kiều.

Nhưng chuyện xảy ra ở nhà người ta, bước chân anh ta nhất thời có chút do dự.

May thay, diễn biến tiếp theo đã giải quyết sự do dự của anh ta. Chỉ thấy Nguyễn Kiều dùng sức kéo áo chàng trai, dốc hết sức kéo anh ta ra ngoài, vừa kéo vừa khóc: “Anh ra ngoài cho tôi, đây là nhà của tôi, anh không xứng ở đây!”

Chàng trai có vẻ rất mất kiên nhẫn, vung tay hất cánh tay Nguyễn Kiều ra, còn cô có vẻ cũng không ngờ đến hành động này của anh ta, nhất thời không chú ý nên bị hất ngã xuống đất.

Lúc ngồi bệt xuống đất, nước mắt Nguyễn Kiều rơi lã chã, cô ôm lấy đầu gối, khóc lóc thảm thiết: “Trước đây anh không như vậy, lúc anh ở bên em, anh thậm chí còn không nỡ động tay với em, bây giờ anh lại đẩy em!”

Trong mắt chàng trai nhanh chóng lóe lên một tia đau lòng, tuy nhiên anh ta nghiến răng, từng chữ từng chữ nói: “Cô tự nghe xem cô nói gì đi! Tôi không chỉ muốn đẩy cô, tôi còn muốn đánh cô nữa!”

Nói xong, chàng trai dứt khoát tiến lên hai bước.

Vừa thấy cảnh này, sắc mặt Hướng Tuyền đã thay đổi, anh ta vội vàng tiến lên chặn trước mặt chàng trai, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận: “Anh làm sao có thể đối xử với bạn gái mình như vậy? Mau cút đi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

“Cười chết tôi mất, tôi dạy dỗ bạn gái mình thì anh báo cảnh sát có tác dụng gì? Có biết câu quan thanh khó xử việc nhà không hả?”

“Hành lang có camera giám sát, anh đây là cố ý gây thương tích, mau cút đi!”

Chàng trai vô thức ngẩng đầu lên, vừa khéo trên đầu có một camera đang nhấp nháy đèn đỏ.
Ngay lập tức anh ta chửi một tiếng, vội vàng cúi đầu bỏ đi. Hướng Tuyền thấy vậy liền vội vàng đỡ Nguyễn Kiều đang ngồi xổm ở góc tường dậy, nhỏ giọng hỏi cô: “Cô không sao chứ?”
“Không sao.” Giọng Nguyễn Kiều vì khóc mà trở nên khàn đặc, cô cắn môi, ngón tay nắm chặt lấy quần áo, cúi đầu nhanh chóng nói một câu “Cảm ơn anh Hướng” rồi quay người vào phòng.
Khuôn mặt tái nhợt của cô khiến Hướng Tuyền khẽ thở dài, anh ta biết cô gái nhỏ cảm thấy hơi xấu hổ khi bị một người lạ như anh ta nhìn thấy những chuyện này.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 36: Chương 36



Cảnh sát Lý và đội trưởng vội vã đến khu dân cư Cẩm Đường, cả hai đều mang tâm trạng căng thẳng xen lẫn mong chờ. Vụ án lần này đối với họ mà nói rất đặc biệt, bất kể là thân phận của hung thủ hay công sức bọn họ đã bỏ ra, kết quả mà họ mong đợi vẫn chỉ có một——

Hung thủ phải chịu tội, không thể tiếp tục gây hại cho người khác.

Đội trưởng đứng trong thang máy, người không nhịn được mà đi đi lại lại, nhíu mày mím môi: “Anh nói bên phía Nguyễn Kiều thực sự đã xử lý ổn thỏa rồi sao? Sao trong lòng tôi cứ có một loại dự cảm không lành. Có phải Nguyễn Kiều cũng gặp nạn rồi không, sau đó con ma đó thay thế Nguyễn Kiều——”

Trong đầu đội trưởng đã bắt đầu liên tưởng, tưởng tượng ra vô số diễn biến kỳ lạ trong những câu chuyện xưa. Nghe đến đến đây, khóe mắt cảnh sát Lý không nhịn được mà giật giật, cô ấy xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, đè nén sự lo lắng dành cho Nguyễn Kiều vào trong lòng, giọng nói nghe rất bình tĩnh: “Nguyễn Kiều đang rất tự tin, chúng ta cũng phải tin tưởng cô ấy.”

Nói thì nói vậy nhưng khi đứng trước cửa phòng 1606, cảnh sát Lý vẫn có chút căng thẳng, cô ấy quay đầu nói với đội trưởng: “Tôi gõ cửa đây.”

Đội trưởng nhìn cô ấy: “Gõ đi.”

Cảnh sát Lý vẻ mặt nghiêm túc: “Tôi thực sự gõ rồi đấy.”

Đội trưởng: “Nhanh gõ đi!”

Nhưng tay cảnh sát Lý còn chưa kịp chạm vào cửa thì cánh cửa đã bật mở từ bên trong. Hai người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, người xuất hiện trước mắt họ không phải Nguyễn Kiều mà là bạn trai của con ma đó, Hướng Tuyền. Ngay lập tức, cảnh sát Lý và đội trưởng nhanh chóng đưa tay về phía sau lưng, chỗ lồi lên ở đó chính là vị trí cất súng.

Nhưng phản ứng của Hướng Tuyền có chút ngoài dự đoán, anh ta ngẩng đầu lên, lộ ra một khuôn mặt như thể đã chịu k*ch th*ch rất lớn, đôi mắt và lông mày đều lộ rõ vẻ mệt mỏi, anh ta gật đầu với hai người, giọng nói trầm thấp: “Hai cảnh sát vào đi. Nguyễn tiểu thư đang đợi hai người.”

Nghe vậy, đội trưởng liền nhận ra điều gì đó. Anh ta từ từ đứng thẳng người, nhẹ giọng hỏi: “Anh đã biết chuyện gì xảy ra rồi sao? Bạn gái anh——”

“Biết rồi.” Hướng Tuyền cười khổ.

Lúc Nguyễn Kiều mới nói với anh ta, anh ta không tin. Anh ta thậm chí còn cảm thấy Nguyễn Kiều bị bệnh thần kinh nhưng sau đó cuộc đấu pháp giữa Nguyễn Kiều và Chương Đình Lộ đã diễn ra ngay trước mắt anh ta, Chương Đình Lộ không còn vẻ đẹp của một mỹ nhân mặc sườn xám nữa, một thân sương mù đen gần như bao phủ toàn thân thậm chí che khuất cả khuôn mặt, cùng với những móng tay dài mọc ra một cách điên cuồng… chính là bằng chứng tốt nhất chứng minh lời nói của Nguyễn Kiều.

Trước đó, Hướng Tuyền hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với những sự kiện siêu nhiên nên đã vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn muốn ngất xỉu ngay tại chỗ. Nhưng Nguyễn Kiều chỉ nhìn anh ta hai lần, sau đó kể lại những gì mà những cư dân trong khu dân cư Cẩm Đường đã gặp phải. Sau khi nghe xong, phản ứng đầu tiên của Hướng Tuyền là: Không thể nào!

Đặc biệt là khi nghe Nguyễn Kiều nói rằng cô gái chết trong nhà vệ sinh của nhà hàng tình nhân chỉ là vô ý nói muốn có thông tin liên lạc của anh ta, thậm chí còn chưa kịp hành động thì đã bị Chương Đình Lộ hại chết một cách độc ác như vậy…

Lúc này Hướng Tuyền mới nhận thức rõ ràng rằng anh ta chính là một tội nhân.

Đội trưởng và cảnh sát Lý không biết trong thời gian ngắn như vậy Hướng Tuyền đã nghĩ nhiều như này, hai người chỉ vỗ vai anh ta để an ủi, sau đó tìm kiếm bóng dáng Nguyễn Kiều trong phòng khách. Khi nhìn sang thì vừa lúc Nguyễn Kiều thò đầu từ bên cạnh bàn ra, thấy họ liền lập tức vẫy tay, cười tươi nói: “Hai người mau lại đây.”

Lúc đi tới, lập tức nhìn thấy con rùa đen bị trói chặt.

Nhưng bóng dáng Chương Đình Lộ lại không thấy đâu.

Cảnh sát Lý kinh ngạc nói: “Cô ở đây xem rùa làm gì? Chương Đình Lộ đâu?”

“Không phải là cô ta đây sao?” Nguyễn Kiều chỉ vào con rùa, trong ánh mắt hoang mang của cảnh sát Lý và đội trưởng, bảo hai người tránh sang một bên, sau đó lột một lá bùa biến hình trên người con rùa xuống. Trong nháy mắt, nơi đặt con rùa bốc lên một luồng sương mù đen, đột nhiên biến thành dáng vẻ của một người phụ nữ.

Lần gặp lại này, Chương Đình Lộ đã hoàn toàn khác với hình ảnh mỹ nhân mặc sườn xám trong ấn tượng của hai người.

Đây chính là dáng vẻ của ma quỷ trong phim truyền hình!

Những sợi dây ban đầu được trói trên người con rùa như thể có thể tự do co giãn, lúc này cũng đang trói chặt trên người Chương Đình Lộ. Chương Đình Lộ hoàn toàn không thể giãy giụa, lộ ra vẻ bực bội, tiếng gầm gừ phát ra từ miệng cô ta liên tục vang lên trong phòng khách yên tĩnh. Đôi mắt của người phụ nữ đã trở nên đỏ ngầu, từng tia nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiều: “Tôi chắc chắn sẽ giết cô——”

Nguyễn Kiều trợn trắng mắt: “Cô bị tôi trói chặt mà nói lời này thì có vẻ không có sức răn đe lắm. Cho dù cô có thực sự giết tôi thì cũng vô dụng, bây giờ bạn trai cô đã biết hết những việc cô làm rồi, cô cho rằng anh ta còn có thể ở bên cô sao?”

“Tôi không làm sai!” Chương Đình Lộ dường như vì quá kích động mà nước mắt chảy ra thành máu, cô ta nghiến răng, từng chữ từng chữ nói: “Là đám người đó đáng chết. Hướng Tuyền là bạn trai của tôi, bọn họ dựa vào đâu mà đụng vào anh ấy! Đặc biệt là người phụ nữ đã ly hôn kia, cũng không nhìn xem mình là cái thá gì mà còn dám tỏ vẻ tốt với Hướng Tuyền!”

Mấy người có mặt tại đó đồng loạt nhìn về phía Hướng Tuyền.

Mặc dù trực giác mách bảo họ rằng cái gọi là tỏ vẻ tốt trong miệng con ma này chắc chắn không phải là loại mà cô ta nghĩ.

Quả nhiên, Hướng Tuyền xoa xoa huyệt thái dương, giọng khàn khàn giải thích: “Bà Từ chỉ giống như Nguyễn tiểu thư, nói muốn mời tôi ăn cơm. Hai đứa con của bà ấy đều rất cảm ơn tôi, hỏi tôi có thể nhận chúng làm con nuôi không. Lời trẻ con thì không thể coi là thật, bà Từ và tôi đều không để bụng.”
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 37: Chương 37



“Nhưng cô ta để bụng.” Nguyễn Kiều giọng điệu u uất nói: “Chương tiểu thư, cô có chút vấn đề.”

“Cô biết cái gì! Tôi yêu anh ấy như vậy…” Trong mắt Chương Đình Lộ lộ ra vẻ si mê kỳ lạ: “Không ai được phép thèm muốn anh ấy, tất cả những ai thèm muốn anh ấy đều phải chết. Cô cũng vậy, tôi chắc chắn sẽ giết cô.”

Nguyễn Kiều: “…”

Thực sự không có gì để nói với người phụ nữ điên này.

Nguyễn Kiều nhìn Hướng Tuyền, lại nhìn cảnh sát Lý và đội trưởng, nhỏ giọng hỏi: “Hai người còn muốn nói gì với cô ta không? Nếu không nói thì tôi đưa cô ta đi luôn.”

Tất nhiên là có.

Vì vậy Nguyễn Kiều thong thả đi ra ban công chờ đợi. Khoảng mười phút sau, cửa ban công bị người ta mở ra, Hướng Tuyền đi tới. Trong mắt người đàn ông không có chút ánh sáng nào, chỉ có sự mệt mỏi và hối hận vô tận. Đối với một người thích giúp đỡ người khác mà nói, một số người vô tội chết vì mình, có lẽ là điều tàn nhẫn nhất.

Nguyễn Kiều cũng không biết nên an ủi đối phương như thế nào, cô chỉ có thể xin lỗi: “Xin lỗi anh Hướng, hôm qua tôi và anh trai tôi đã diễn một vở kịch để lừa anh.”

Hướng Tuyền nghe vậy thì nhếch mép: “Không có gì phải xin lỗi. Nói thật lòng, nếu cô không làm như vậy thì tôi không biết còn bao nhiêu người sẽ chết vì tôi.”

Anh ta dừng lại, hai tay che mặt, vẻ mặt rất phức tạp: “Thực ra đôi khi tôi cũng có thể nhận ra sự kỳ lạ trên người cô ấy, giống như nhiệt độ cơ thể của cô ấy luôn rất thấp, kết quả là tôi lại cho rằng cô ấy không khỏe. Nói cho cùng, có nhiều người bị hại như vậy, một phần trách nhiệm là do tôi. Sự vô tri của tôi đã dung túng cho cái chết của họ.”

“Vẫn chưa quá muộn.” Nguyễn Kiều vỗ vai anh ta: “Nếu anh Hướng thực sự cảm thấy áy náy, vậy thì trong cuộc sống sau này, xin hãy giống như trước đây, thấy ai cần giúp đỡ thì hãy giúp trong khả năng của mình.”

“Cảm ơn lời an ủi của cô, tôi sẽ cố gắng.”

Lúc này Hướng Tuyền mệt mỏi đến mức muốn chôn mình vào một không gian chật hẹp chỉ có mình anh ta, anh ta không tiếp tục ở lại chỗ Nguyễn Kiều nữa, mà chọn cách rời đi trước một bước. Trước khi đi, anh ta nhìn người phụ nữ đã từng bàn chuyện cưới gả với mình, trong ánh mắt đầy ác ý và căm hận của đối phương, anh ta há miệng nhưng lại không nói gì.

Thực ra cũng chẳng có gì để nói.

Anh ta thích Chương Đình Lộ là thật, giả sử đối phương là một con ma, anh ta cũng có thể tự lừa dối mình, nói với mình rằng Chương Đình Lộ không khác gì người thường. Nhưng Chương Đình Lộ đã giết quá nhiều người, anh ta sẽ không giả vờ không biết mà mù quáng theo đuổi tình yêu.

Bóng lưng của Hướng Tuyền hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, dáng vẻ không chút do dự đó như thể đã hoàn toàn k*ch th*ch đến Chương Đình Lộ, tiếng hét của ma quỷ liên tục không ngừng, tiếng sau còn thê lương hơn tiếng trước. Cảnh sát Lý và đội trưởng bịt tai đứng sang một bên, Nguyễn Kiều ân cần dán một lá bùa cách âm lên người hai người, sau đó tiến lên một bước, đối mặt với ánh mắt đầy hận thù của Chương Đình Lộ, sắc mặt bình tĩnh.

Đã từng có vô số ma quỷ dùng ánh mắt như vậy nhìn Nguyễn Kiều, chúng nguyền rủa Nguyễn Kiều, nguyền rủa Thiên Sư môn.

Đáng tiếc là Thiên Đạo đứng về phía bọn họ.

Không lãng phí thời gian nữa, vài lá bùa giấy màu vàng được dán lên trán Chương Đình Lộ, trên người người phụ nữ đột nhiên bùng lên vô số ngọn lửa. Ngọn lửa đó như thể từ bên trong cơ thể Chương Đình Lộ chui ra, từng tấc da thịt của cô ta bị thiêu đốt, cô ta giống như một vật phẩm dần dần vỡ vụn dưới ngọn lửa.

Tiếng hét theo ngọn lửa càng lớn mà yếu dần, cho đến khi cuối cùng sợi dây trói Chương Đình Lộ rơi bịch xuống đất, gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới, cuốn lên những hạt bụi mỏng manh trên mặt đất.

Vị trí của Chương Đình Lộ đã không còn gì nữa.

Một con ma dữ như vậy đã tan biến vào hư vô.

Mặc dù trong lòng đã có chút chuẩn bị nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng giống như hiệu ứng đặc biệt này, cảnh sát Lý và đội trưởng vẫn không nhịn được mà ôm trán, tự nhủ rằng——

Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

“Giải quyết xong rồi.” Nguyễn Kiều nghiêng đầu nhìn hai người: “Tiếp theo giao cho hai người nhé.”

Cảnh sát Lý và đội trưởng đều giơ tay ra hiệu OK.

*

Ngày hôm sau, cảnh sát đã ra thông báo, chỉ rõ hung thủ vụ án giết người tàn bạo xảy ra tại nhà hàng tình nhân là một giáo viên âm nhạc của một trường học nào đó tên là cô giáo Chương. Và để tỏ lòng cảm ơn đối với Nguyễn Kiều, sau khi trao cho Nguyễn Kiều tiền thưởng hỗ trợ, họ còn đặc biệt @ tài khoản của Nguyễn Kiều trong phần bình luận để bày tỏ lòng biết ơn.

Cư dân mạng: “?”

Trời ạ, họ vẫn đang hóng hớt chuyện của Nguyễn Kiều.

Hai ngày trước, có paparazzi đã chụp được cảnh Nguyễn Kiều cùng ba người khác đi ra từ một khách sạn bốn sao nào đó. Trong ảnh, khuôn mặt của bốn người đều có thể nhìn rõ. Mặc dù Nguyễn Kiều đeo khẩu trang nhưng đôi mắt và lông mày của cô quá tinh xảo, nhìn khắp cả làng giải trí cũng không tìm được người thứ hai. Và khi nhìn thấy cặp vợ chồng già đứng bên cạnh Nguyễn Kiều, mọi người trong lòng lập tức nảy ra một ý nghĩ.

“Trước đây, khi Tổng giám đốc Nguyễn thị trả lời phỏng vấn, không phải đã nói sẽ để Nguyễn Kiều trở về gia đình ruột của cô ấy sao? Đây có phải là cha mẹ ruột của Nguyễn Kiều không?”

“Hí, khoảng cách gia đình thể hiện rõ ràng ngay.”

“Người ở trên cho tôi cảm giác rất thực dụng.”

“Ha ha ha đúng là như vậy. Tôi lại thấy Nguyễn Kiều và những người trong ảnh trông có vẻ rất vui vẻ, thực ra gia đình hòa thuận quan trọng hơn tất cả!”

“Á! Tôi biết anh chàng nhỏ bên cạnh Nguyễn Kiều. Đây không phải là đàn anh đã tốt nghiệp trường Đại học Yến Đô của chúng ta sao? Nghe nói anh ấy cùng bạn bè hợp tác mở một công ty trò chơi, rất lợi hại!”

“Đây là anh trai của Nguyễn Kiều sao? Đẹp trai quá đi mất, yêu rồi yêu rồi.”

Lúc Tôn Vân Vân nhìn thấy những bình luận trên Weibo, cô ta cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trần Diệu rất lâu. Một lúc sau mới cầm bức ảnh đi hỏi Nguyễn Phỉ, đây có phải là anh trai của Nguyễn Kiều không rồi nhận được câu trả lời thì quay lại. Thấy vậy, Tôn Vân Vân không nhịn được mà đáp trả lại cư dân mạng đã khen Trần Diệu lợi hại:
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 38: Chương 38



Cười chết mất, không biết tiền mở công ty của Trần Diệu là từ đâu mà có nhỉ.

Sau đó, cô ta nhanh chóng thuê thủy quân.

Chỉ một lát sau, những bình luận khen Trần Diệu đẹp trai và lợi hại trên mạng đã hoàn toàn bị một lời bình luận khác lấn át. Một blogger đã tiết lộ rằng Trần Diệu chỉ có cái vẻ đạo mạo thôi, còn những việc anh ta làm đều khiến người ta không thể ưa nổi. Trong đó, blogger này còn giải thích chi tiết rằng tiền học hành, ăn chơi của hàng ngày anh ta đều dựa vào việc bòn rút tiền lương đi làm thêm của em gái. Và nghe nói cô em gái này cũng sống rất thảm, vừa học vừa làm thêm, còn phải chịu sự mắng mỏ của gia đình họ Trần, tóm lại là sống rất tủi thân.

Mọi người nhìn thấy lời tiết lộ này, sau khi sửng sốt thì lập tức phản ứng lại.

Nếu nói Trần Diệu là anh trai của Nguyễn Kiều, vậy thì cô em gái trước đây của anh ta không phải là con gái ruột mà nhà họ Nguyễn tìm thấy, tên là Nguyễn Phỉ sao? Nói như vậy thì cô em gái đáng thương, bị bóc lột chính là Nguyễn Phỉ?

Chết tiệt!

Thật là quá thảm.

Cư dân mạng lập tức theo chân thủy quân mà điên cuồng công kích, thậm chí còn chạy đến tài khoản Weibo của Nguyễn Kiều để hỏi cô có biết anh trai mình là một kẻ tồi tệ không, đồng thời yêu cầu Trần Diệu ra mặt xin lỗi.

Đáng tiếc là mấy ngày nay Nguyễn Kiều vẫn luôn bận xử lý chuyện của Chương Đình Lộ, thực sự không có thời gian lên Weibo. Ngay cả Kỷ Khinh Hoài cũng vì chuyện công ty mà bận rộn đến mức đầu óc choáng váng. Còn bản thân Trần Diệu thì càng không cần phải nói, là một thanh niên khởi nghiệp thích làm việc hơn, anh ấy thích ở công ty hơn là lướt mạng.

Chuyển biến của sự việc chính là vào lúc này, phía chính phủ một lần nữa cảm ơn Nguyễn Kiều đã cung cấp manh mối.

“Khoan đã, dạo này Nguyễn Kiều sao vậy? Sao cứ cung cấp manh mối mãi thế?”

“Anh em chị em ơi, chuyện của Trần Diệu không liên quan đến Nguyễn Kiều, chúng ta đừng lôi Nguyễn Kiều vào nhé!”

“Vừa nãy không biết là ai chửi Nguyễn Kiều và Trần Diệu là một nhà trời sinh. Các người muốn cười chết tôi à?”

“Tốc độ thay đổi thái độ của cư dân mạng đúng là nhanh thật.”

“Nguyễn Kiều đang làm việc tốt. Còn mấy thánh bàn phím thì chửi gia đình cô ấy.”

Tôn Vân Vân nhìn thấy sự phát triển của dư luận trên mạng, cả người đều có chút ngơ ngác. Cô ta lôi chuyện của Trần Diệu ra chính là muốn nhân cơ hội này tạt nước bẩn vào Nguyễn Kiều. Thủy quân cũng đã dẫn dắt dư luận về Nguyễn Kiều theo nhiều hướng khác nhau, ví dụ như Nguyễn Kiều thừa hưởng tính cách của nhà họ Trần, cô và Trần Diệu là cùng một loại người, v.v. Nhưng kết quả là một câu nói của phía chính phủ đã dễ dàng khiến cư dân mạng ngậm miệng.

Bây giờ thậm chí còn chuyển mục tiêu chỉ trích, chuyển sang mắng Trần Diệu.

Tôn Vân Vân không nhịn được mà thầm chửi một câu tục tĩu, chửi Trần Diệu thì có tác dụng gì chứ?! Trần Diệu đâu phải là kẻ thù không đội trời chung của cô ta.

Nhưng điều khiến Tôn Vân Vân không ngờ hơn nữa là ngay cả chuyện của Trần Diệu cũng nhanh chóng được làm sáng tỏ.

Trần Diệu là sinh viên xuất sắc của Đại học Yến Đô, hiện tại Trần Diệu lại bị vu khống như vậy, ngay cả Đại học Yến Đô cũng không thể chịu đựng được. Vì vậy, Đại học Yến Đô đã nhanh chóng đăng Weibo, một dòng chữ rất ngắn, cũng rất dễ hiểu:

Trần Diệu là người nhận được học bổng hàng năm của Hoắc thị.

Những sinh viên khác của Đại học Yến Đô cũng giải thích theo:

Anh Trần là nhân vật nổi tiếng của trường chúng tôi, dự án học bổng Hoắc thị của trường chúng tôi do tổng giám đốc Hoắc thị là Hoắc Nam Châu lập ra, là Hoắc thị giàu có, học bổng hạng nhất có tới mười vạn! Anh Trần học bốn năm đã nhận được bốn mươi vạn, anh ấy còn phải đi bóc lột cô em gái làm thêm một tháng chỉ được hai nghìn tiền lương sao!

Cư dân mạng: “…”

Lúc này, thủy quân đã phát huy tác dụng quan trọng: Trần Diệu học cấp hai cấp ba chắc không có học bổng bốn mươi vạn này chứ?

Lúc này, những cư dân mạng dần dần phản ứng lại có thể đã bị lợi dụng, họ mang tâm trạng nghi ngờ đi tìm kiếm tên của Trần Diệu. Điều bất ngờ là, quả thực có thể tìm thấy.

Bởi vì Trần Diệu gần như xuất sắc từ nhỏ đến lớn.

Cho dù là tiểu học, cấp hai hay cấp ba, anh ấy đều là nhân vật nổi tiếng của trường.

Tiện thể xem thêm lý lịch, lập tức im lặng.

Phải nói là, anh ấy đúng là năm nào cũng nhận được học bổng. Mặc dù số tiền học bổng cấp hai rất thấp nhưng lúc đó còn sớm và nếu tính theo cùng độ tuổi với Nguyễn Kiều thì cô em gái mà blogger tung tin mới chỉ học tiểu học, mẹ kiếp nhà ai lại thuê trẻ em làm công chứ?! Không phải là tự chuốc họa vào thân sao? Sau đó là đến cấp ba, học bổng của Trần Diệu một năm cũng được khoảng một vạn, đối với Trần Diệu lúc đó, chi phí sinh hoạt đã ổn rồi.

Chỉ thế thôi ư? Chỉ thế thôi ư?

Cần em gái anh ấy đi làm nuôi anh ấy ư?

Anh ấy nuôi em gái mình còn tạm được!

Cư dân mạng trong lòng chửi rủa một hồi, lại làm mới Weibo, quả nhiên phát hiện có bài đăng tố cáo tương tự.

Người đăng là giáo viên toán cấp ba của Trần Diệu, từng vì phong cách giảng dạy hài hước thú vị mà được học sinh tôn thành người nổi tiếng trên mạng. Người đó thẳng thắn nói trên Weibo: Thật khéo, tôi từng là giáo viên chủ nhiệm ba năm cấp ba của Trần Diệu, tôi có thể chịu trách nhiệm với lời đang nói với mọi người rằng, học bổng của Trần Diệu hầu như đều dùng để trợ cấp cho gia đình, trong đó đương nhiên cũng bao gồm cô em gái kia.

Lấy một ví dụ cụ thể, trước đây có lần Trần Diệu vừa nhận học bổng, kết quả ở căng tin chỉ ăn mấy món rau rẻ tiền, tôi hỏi cậu ta không phải có học bổng sao? Tiền đâu? Cậu ta nói với tôi là mua quần áo mới cho em gái. Vừa khéo hôm đó cha mẹ cậu ta đưa em gái đến trường đón cậu ta về nhà, tôi chụp ảnh lại, thời gian đã hơi lâu rồi nhưng cho mọi người xem nhé.
 
Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng
Chương 39: Chương 39



Trong ảnh, rõ ràng là cô bé Nguyễn Phỉ cười rạng rỡ đứng bên cạnh Trần Diệu, chiếc váy đỏ trên người cô bé trông đắt tiền lại rất tinh xảo, so với Trần Diệu bên cạnh chỉ mặc đồng phục, quả thực là khác một trời một vực.

Cư dân mạng trong nháy mắt im lặng.

Mà lúc này Nguyễn Phỉ đang ở trong biệt thự nhà họ Nguyễn tức giận đập vỡ điện thoại.

Nguyễn Phỉ nằm mơ cũng không ngờ lời nói dối của mình lại bị vạch trần vào thời điểm này.

Cô ta nhờ sự giúp đỡ của hệ thống chủ động tìm đến nhà họ Nguyễn, để tạo ra cảnh tượng những năm qua mình sống rất thảm thương, cũng để thành công giành được sự hối hận và thương cảm lớn nhất của vợ chồng nhà họ Nguyễn trong thời gian ngắn, cô ta đã bịa ra câu chuyện vợ chồng nhà họ Trần và Trần Diệu đối xử với cô ta như người hầu, thậm chí còn bóc lột cô ta.

Kế hoạch của cô ta rất thành công, quả nhiên vợ chồng nhà họ Nguyễn đau lòng cô ta đến chết đi được.

Cô ta cũng không lo vợ chồng nhà họ Trần sẽ chủ động vạch trần lời nói dối này, vì họ căn bản không biết trong mắt đứa con nuôi này, họ sẽ bị bịa đặt thành loại người như thế nào. Nhưng bây giờ, chỉ vì một lần dư luận, mọi thứ cô ta cẩn thận lên kế hoạch như thể đột nhiên bị xé toạc lớp mặt nạ giả tạo bên ngoài.

Nguyễn Phỉ âm thầm nghiến răng, cơn giận trong lòng và nỗi sợ hãi xuất phát từ sự chột dạ gần như nhấn chìm cô ta. Nhưng Nguyễn Phỉ đối mặt với những dư luận này căn bản không có cách nào phản bác, cô ta chỉ có thể cắn răng đi tìm Tôn Vân Vân. Tôn Vân Vân có một người chị em là ngôi sao nhỏ trong giới giải trí, vì vậy Tôn Vân Vân rất hiểu biết về các tài khoản tiếp thị và đội quân thủy quân.

Khi nhận được điện thoại của Nguyễn Phỉ, Tôn Vân Vân cũng đang theo dõi sự phát triển của dư luận liên quan đến Trần Diệu, càng xem càng thấy không ổn. Họ đều là người tận tai nghe Nguyễn Phỉ kể về câu chuyện gia đình họ Trần đối xử không tốt với cô ta nhưng bây giờ xem một số người tố cáo… sao cảm thấy sự thật dường như trái ngược với mọi điều Nguyễn Phỉ nói vậy?

Đặc biệt là điều này:

Tài khoản marketing còn muốn dẫn dắt câu chuyện của mẹ mày à? Tôi là bạn học cấp ba trước đây của Nguyễn Phỉ, Nguyễn Phỉ học cấp ba làm cái quái gì mà đi làm thêm chứ! Quần áo giày dép cô ta mặc đều là hàng hiệu, một sợi dây chuyền cũng phải mấy nghìn, còn thường xuyên khoe khoang với chúng tôi là anh trai cô ta mua cho. Vì chuyện này mà giáo viên còn tìm phụ huynh của cô ta, nói rằng không nên để trẻ con so sánh. Lúc tài khoản marketing nói chuyện có thể lắc lắc cái đầu của mình không, bên trong toàn đậu hũ thối mà mày cũng dám làm người à?

Tôn Vân Vân: “…”

Nhìn vào bình luận được nhiều người thích nhất, bên dưới toàn là bạn học cấp ba của Nguyễn Phỉ đồng tình kêu đúng, còn có mấy người khóc lóc kêu gào: Lúc học cấp ba đừng nói tôi hâm mộ thế nào, tôi cũng muốn có một người anh trai như Trần Diệu, đẹp trai, học giỏi có thể kèm cặp tôi, còn chiều chuộng tôi nữa!!!

Nhưng đội quân thủy quân cô ta tìm đến thực sự rất có trách nhiệm, ai cũng đang nghi ngờ rằng những người được gọi là bạn học này thực ra cũng là thủy quân, kết quả là tám trong số mười người đã móc ra thẻ học sinh cấp ba của mình, nhất thời mọi lời phản bác đều mất tiếng.

Cho nên…

Nguyễn Phỉ cũng khá biết cách làm việc.

Nếu không phải vì sự cố này, có lẽ cả đời này cũng chẳng có ai biết cô ta nói dối liên thiên.

Trong lòng càng thêm ghét bỏ hành vi này của Nguyễn Phỉ nhưng khi nhận được điện thoại của đối phương, cô ta vẫn giả vờ ngây thơ vô số tội, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Phỉ: “Phỉ Phỉ à, sao vậy?”

Giọng nói của Nguyễn Phỉ nghe có vẻ không thật lắm, còn mang theo chút lo lắng: “Là thế này, em vừa thấy trên mạng hình như xuất hiện rất nhiều lời lẽ không mấy thân thiện với Trần Diệu. Em thấy… mặc dù những năm qua họ đối xử với em không tốt lắm nhưng dù sao cũng đã chăm sóc em gần hai mươi năm, chị có thể giúp em xóa những tin tức này đi không?”

Tôn Vân Vân lập tức cười lạnh trong lòng.

Nguyễn Phỉ này đúng là một đóa hoa sen trắng siêu cấp vô địch.

Nhưng cũng không sao.

Cô ta lập tức nói: “Phỉ Phỉ, em thật là quá tốt bụng. Người tốt bị bắt nạt, Trần Diệu bọn họ biết em đối xử với họ như vậy, hẳn nên quỳ xuống cảm ơn em. Yên tâm, đã là yêu cầu của em, chị chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Em đừng lo lắng nhé, ngủ sớm đi.”

Nguyễn Phỉ nghe vậy, trên mặt nở nụ cười: “Cảm ơn chị.”

Tôn Vân Vân: “Chúng ta với nhau thì nói gì đến cảm ơn chứ? Vậy chị cúp máy trước nhé, chị đi tìm người.”

Cúp điện thoại, Tôn Vân Vân nhướng mày, may mà Nguyễn Phỉ không biết người giật dây Trần Diệu vô tình để lộ bí mật là cô ta, nếu không với tính cách của đóa hoa sen trắng này, chắc chắn cũng sẽ ra tay với cô ta.

Dưới sự vận hành của Tôn Vân Vân, dư luận vốn dĩ do cô ta mà ra rất nhanh đã bị dập tắt. Nhưng có lẽ vì phản ứng quá nhanh, lần này một số cư dân mạng thường xuyên lăn lộn trong giới giải trí cũng nhận ra có điều không ổn, liên tục nói thẳng: Có phải có người cố tình chơi Trần Diệu không?

Lời này lập tức được nhiều người đồng tình, thậm chí còn có người lập bảng, liệt kê ra nhiều cái tên, rồi nói: Cảm thấy mục đích chơi Trần Diệu vẫn là do muốn chơi Nguyễn Kiều trước. Đây đều là những người Nguyễn Kiều từng đắc tội, mọi người thấy ai có khả năng nhất?

Trong đó, tên của Nguyễn Phỉ đứng đầu.

Bên dưới là một số ảnh đế ảnh hậu, còn có đủ loại tiểu hoa đán.

Mà trong mấy lựa chọn kia, Nguyễn Phỉ đứng đầu với số phiếu áp đảo.

Khi phỏng vấn những cư dân mạng cũng hóng chuyện này, đối phương thẳng thắn nói: Người trong giới muốn chơi Nguyễn Kiều thì sao có thể ra tay từ Trần Diệu chứ? Chắc chắn là phải đánh một đòn chí mạng, trực tiếp khiến Nguyễn Kiều bị cấm sóng. Ai rảnh mà lại ra tay từ anh trai cô ấy chứ.
 
Back
Top Bottom