Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 210: Chương 210



Xem ra đây là đang ép cô phải thay trời hành đạo rồi!

Đôi mắt cô lập tức xoay tròn đi thật nhanh về phía trước.

Đúng lúc cô đang lo lắng bên kia không cho đổi giường nằm, chẳng phải công lao tốt như vậy đã đến rồi sao.

Sau đó đợi cô tìm được bảo vệ đoàn tàu, mấy người bàn bạc một lúc, cuối cùng là Tần Sương dẫn tới chỗ hai người kia đang trốn.

Không nói những thứ khác, hai người này rõ ràng không phải thứ gì tốt đẹp cả thế mà lại có thể mua được ghế giường mềm, có vẻ rất kỳ lạ.

Nghĩ cho dù không có giường nằm, đợi lát nữa dọn dẹp hai tên súc sinh kia ra ngoài xong, không phải vừa lúc có thêm hai cái giường nằm rồi sao.

Mà còn là loại giường mềm tốt như vậy thì ngủ sẽ thoải mái lắm đây.

Lúc Tần Sương dẫn người tới phát hiện bên trong chỉ còn lại một người đàn ông, chắc chắn một người khác đã ra ngoài làm việc rồi.

Sau đó, cô nhỏ giọng nói với người bên cạnh: “Chúng ta đợi một chút, còn có một người ra ngoài chưa về, không chừng còn có thu hoạch đấy.”

“Được, chúng tôi nghe theo đồng chí Tần.”

Mấy người đợi khoảng nửa giờ đồng hồ, quả thật đã thấy người kia xách theo một cái bao to trở về.

Tần Sương thấy thế lập tức vươn tay ra hiệu, mọi người cùng nhau vọt vào.

Qua Tử thấy đột nhiên có nhiều người xông vào, chưa đợi gã kịp đứng dậy phản kháng thì đã bị đối phương đè lên trên giường rồi.

Ngay cả lão Tứ mới vừa trở về cũng đứng sững tại chỗ.

“Các người là ai? Vì sao lại muốn bắt chúng tôi?”

“Thành thật chút đi. Vì sao bắt các người, bản thân các người không biết sao?”

Tần Sương mở cái bao to trên giường ra lập tức nhìn thấy một cậu bé đã ngất xỉu nằm trong đó.

“Đồng chí, đứa trẻ này hẳn là đã bị hôn mê rồi, tốt nhất nhờ bác sĩ khám thử. Với lại mau chóng tìm ba mẹ đứa trẻ, chắc họ còn chưa xuống tàu đâu.”

“Được, chúng tôi đã biết, làm phiền Tiểu Tần đã giúp đỡ.”

“Đừng khách sáo, mỗi người đều có trách nhiệm bắt kẻ phạm tội mà.”

Nghe hai người họ nói chuyện với nhau, lão Tứ và Qua Tử còn gì mà không rõ nữa, chúng đã sớm bị người theo dõi rồi.

Không ngờ làm việc này lâu như vậy mà cuối cùng vẫn bị bắt.

Hai người căm hận nhìn Tần Sương, nếu được thì chúng rất muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô.

Mà Tần Sương lại không sợ hãi chút nào, còn hừ lạnh một tiếng: “Hai người còn nhìn nữa, tôi sẽ móc mắt hai người ra đấy!”

“Đi thôi, đi thôi, nhìn cái gì mà nhìn. Đúng là sống thì phí lương thực lại không làm chuyện con người làm mà!”

Đợi hai người bị mọi người áp giải đi, hành khách xung quanh mới biết vừa tóm được hai gã buôn người, còn là loại nhân chứng vật chứng đầy đủ.

Sau đó, mấy nhà có con nhỏ đều thầm sợ hãi càng giám sát con cái mình kỹ hơn.

Mà ba mẹ của đứa bé trai nọ biết đã tìm được con mình thì khóc lóc đến không thở nổi.

Chỉ có người phụ nữ kia vẫn còn hôn mê, mãi vẫn chưa có ai đến nhận, có lẽ là một mình ra cửa.

Nhưng cho dù kế tiếp sẽ xử lý thế nào cũng không liên quan tới Tần Sương.

Nhờ có công giúp bắt tội phạm, còn là nhân viên chính phủ phái đi làm việc, chẳng bao lâu trưởng đoàn tàu đã sắp xếp cho Tần Sương một cái giường mềm yên tĩnh.

Chuyến tàu này là chạy thẳng tới tỉnh Y, cho nên toàn bộ cơ sở thiết bị trên tàu đều vô cùng đầy đủ.

Đợi sau khi đổi giường nằm xong, lúc này Tần Sương mới có thể yên tĩnh ngủ bù một giấc.

Mãi tới hai ngày sau, phía tầng dưới giường cô có một cặp vợ chồng và đứa trẻ tới mới khiến cô đau đầu.

Đứa trẻ đó nghịch ngợm vừa nhìn đã biết là do người trong nhà nuông chiều, không hề có chút giáo dục nào.

Bắt đầu từ lúc lên tàu vẫn luôn ríu ra ríu rít, không phải một chốc đòi cái này thì lát nữa lại đòi cái kia.

Ngay cả giữa trưa Tần Sương ăn thịt, nó cũng làm ầm lên đòi ăn.

“Mẹ, con muốn ăn thịt, chị ta là đồ tốn cơm tốn gạo vì sao lại được ăn ngon như vậy chứ!”

Tần Sương nghe nó nói thế, sắc mặt lập tức sa sầm lại.

Nó ồn ào cả đường đi, cô đều nhịn, vậy mà lại dám mở miệng mắng cô thì không được rồi.

Ngay sau đó, cô đóng nắp hộp cơm lại, lạnh lùng nói: “Muốn ăn thì bảo ba mẹ cậu mua, đã lớn bằng đó mà không có chút giáo dục nào cả, đến khi lớn lên cũng là một đứa phá hoại thôi!”

“A... Chị cũng dám nói tôi!”

Mẹ đứa trẻ thấy nó khóc lập tức nổi giận nói: “Tôi nói đồng chí nữ này, sao cô lại như thế? Con tôi muốn ăn đồ của cô cũng là cô may mắn đó. Xem cô làm con tôi hoảng sợ kìa, mau xin lỗi đi!”

Tần Sương tức giận bật cười, đúng là sau lưng mỗi đứa trẻ nghịch ngợm đều có một người phụ huynh không biết dạy.

Nhìn xem lời bà ta nói này không biết xấu hổ tới cỡ nào, còn ăn đồ của cô là may mắn của cô nữa chứ.

“Tôi lớn bằng này còn chưa gặp nhiều người không biết xấu hổ. Mà không biết xấu hổ như mấy người cũng là lần đầu nhìn thấy đó!”

“Muốn ăn đồ ăn của tôi thì cứ nói thẳng, còn may mắn, cũng không sợ đồ ăn mấy người đòi tới làm con mấy người mắc nghẹn!”

Cũng là trẻ con nhưng em trai Hổ Tử của cô là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Nếu không bị tức quá đỗi, cô cũng không muốn nói những lời khó nghe đến vậy.

“Hay cho đứa con gái bịp bợm dám nguyền rủa con tôi, xem bà đây có đánh c.h.ế.t mày không!”

Mẹ đứa trẻ đưa nó cho chồng mình rồi đứng dậy vươn tay muốn đánh Tần Sương.

Đương nhiên Tần Sương sẽ không mặc kệ bà ta.

Chưa đợi đối phương bắt lấy tóc của Tần Sương thì đã bị cô nhấc lên đạp lên trên giường rồi.

“Á!!! Giết người!”

Theo một tiếng thét của người đàn bà, các hành khách ở bên cạnh cũng nghe thấy âm thanh lập tức vây quanh lại đây.

Mấy hành khách lúc trước có biết Tần Sương thấy bên này đã đánh nhau.

Cũng có người tò mò hỏi: “Đồng chí, chỗ cô làm sao thế? Họ bắt nạt cô sao?”

“Cũng gần như vậy, đứa trẻ này từ lúc lên xe đã bắt đầu làm ầm ĩ không ngừng làm tôi không thể ngủ được không nói. Vừa rồi còn mắng tôi là tốn cơm tốn gạo, mẹ nó nhìn không được còn muốn ra tay đánh tôi nữa!” Tần Sương lớn tiếng giải thích.

Cô không muốn gánh nỗi oan này, đây chính là lỗi của họ.

Con không được dạy dỗ là lỗi của ba mẹ, làm ba mà hèn nhát không nói lời nào, còn để mặc cho vợ mình la lối om sòm khắp nơi, đúng là một gia đình cực phẩm.

“Cô nói dóc, rõ ràng là cô đạp tôi, cô nhìn xem trên quần áo của tôi còn có dấu chân của cô đây này!” Người đàn bà bị đánh từ trên giường đứng lên to tiếng nói.

“Đúng, là thứ tốn cơm tốn gạo này đánh mẹ tôi, sao chị không đi c.h.ế.t đi!”

Mọi người nghe thấy lời đứa trẻ nói, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

Một đứa trẻ có thể tùy tiện nói ra những lời như vậy đã biết ngày thường cũng hay mắng chửi người khác như vậy.

Mà Tần Sương nhìn một nhà ba người họ cũng nổi nóng thật sự, “Nếu đã như vậy thì gọi trưởng đoàn tàu tới giải quyết đi!”

“Đúng, để tôi đi tìm trưởng đoàn tàu, loại người không được dạy dỗ này phải đi ngồi ghế cứng mới đúng!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 211: Chương 211



Người đàn bà vừa nghe muốn gọi trưởng đoàn tàu tới lập tức hoảng sợ. Bà ta không sợ gì khác, mà do ba người nhà họ chỉ có một vé giường nằm thôi, mà đó còn được mua từ bọn chợ đen nữa.

Nếu như bị trưởng đoàn tàu biết chẳng phải là không thể ở lại nơi này sao.

Sau đó lập tức bình tĩnh lại nói: “Xin lỗi, xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi xin lỗi, đừng làm phiền tới trưởng đoàn tàu.”

Tần Sương thấy bà ta mới đó đã sợ hãi lập tức phát hiện có chuyện gì đó, cô thầm nghĩ người nhà này chắc không phải không có vé, lén chui lên đây đó chứ?

Tần Sương vừa nghĩ tới đó thì càng không thể để bọn cực phẩm này ở lại đây khiến cô bực tức thêm được.

Lập tức nói: “Tôi thấy bà đừng xin lỗi, không hề có chút thành ý nào cả. Dù thế nào cũng phải để trưởng đoàn toàn tới giải quyết việc hôm nay mới được, tôi không phải người mà các người muốn ức h.i.ế.p là ức h.i.ế.p đâu.”

Tần Sương vừa nói xong đã có một anh trai nói: “Đồng chí, tôi đi gọi trưởng đoàn tàu tới cho cô, cô ở đây trông họ đi. Vừa nhìn đã không phải người tốt lành gì rồi.”

“Được, làm phiền đồng chí.”

Người đàn bà vừa nghe phải đi gọi người thật, lúc này lại nhìn Tần Sương hận không thể lột da cô, uống m.á.u cô.

Mà đang trong bầu không khí giương cung bạt kiếm thế này, đứa trẻ không được dạy dỗ của người đàn bà đó lại không biết xem hoàn cảnh.

Mặc kệ tất cả chợt la lối khóc lóc hét lên: “Con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt. Đồ tốn cơm tốn gạo cho tôi ăn thịt nếu không tôi đánh c.h.ế.t chị!”

Tần Sương cười châm chọc, “Nhìn xem kìa, đứa trẻ như vậy lớn lên cũng chỉ có thể là tai họa. Mới bé tí đã dám cướp đồ của người khác, lớn lên không phải đi trộm cắp rồi bị người người quát đánh sao?”

“Nếu đứa trẻ này là con tôi đã bị tôi đánh gãy chân dạy dỗ rồi, tôi sẽ không để mặc nó thế được!”

Hành khách xung quanh nghe nói thế cũng có người phụ họa theo: “Đúng vậy, đứa trẻ này không có tí giáo dục nào cả, vừa nhìn đã biết do trong nhà nuông chiều dạy hư. Trước giờ vẫn nói chiều con là g.i.ế.c con, lớn lên chắc chắn là tai họa mà!”

“Đúng vậy, nếu con tôi như vậy thì ông đây đã đánh gãy chân nó rồi. Thà là để nó trong nhà nuôi còn hơn ra ngoài làm mình mất mặt.”

Ba của đứa trẻ không được dạy dỗ thấy bị mọi người chỉ trích như vậy cũng không dám nói câu nào, sợ sệt như con chim cút trốn ra phía sau vợ mình.

Còn về mẹ của đứa trẻ đã đỏ cả hai mắt, nhìn những người này đều có thể phát điên bất kỳ lúc nào.

Mãi đến khi trưởng đoàn tàu đến đây, mọi người mới im lặng đứng một bên chờ xem trò hay.

“Nghe nói chỗ mọi người có người gây sự, ai tới nói xem là thế nào vậy?”

Tần Sương thấy người đã đến cũng chưa cho đối phương có cơ hội nói, cô đã nói thẳng: “Trưởng đoàn tàu, tôi thấy ngài nên kiểm tra vé tàu của nhà họ trước đã, tôi nghi người nhà này là đi chui đó.”

“Cái gì? Không có vé tàu sao?” Trưởng đoàn tàu lớn tiếng hỏi.

“Tôi chỉ nghi ngờ thôi cho nên mới phải kiểm tra vé trước rồi nói sau.”

Người đàn bà không ngờ con tiện nhân này vừa thấy trưởng đoàn tàu đã nhắc tới chuyện vé tàu rồi, lúc này vô cùng hoảng loạn.

Nhất là khi thấy con trai còn ở nơi đó ăn trộm đồ ăn thì cả người phải tức tới run rẩy.

Còn trưởng đoàn tàu thấy Tần Sương nói thế, lại nhìn phản ứng của đối phương lập tức mở miệng nói: “Lấy vé tàu của các người ra cho tôi xem, nơi này là giường nằm, tiền vé rất cao, tôi rất có lý do nghi ngờ các người đi chui tới giường nằm!”

Người đàn bà thấy trưởng đoàn tàu nói thế, bây giờ mà khóc lóc ầm ĩ chắc chắn là vô dụng.

Đành phải cắn răng lấy vé tàu đã gấp ra nếp ra đưa cho đối phương.

“Tôi... Tôi chỉ có một vé giường nằm thôi.”

Trưởng đoàn tàu nhìn ngày tháng và toa tàu lập tức nổi giận: “Mấy người thật sự có một vé nhưng giường nằm của các người không phải ở đây, là ở toa bên cạnh. Với lại, vé giường nằm chỉ được một người lớn nằm, dù có muốn dẫn thêm trẻ con thì con của cô cũng phải mua nửa vé, còn một vé người lớn khác bây giờ mua thêm hoặc là đợi tới trạm kế tiếp đi xuống, tự các người chọn đi!”

Vậy mà ông ta lại không hề hay biết ở nơi mình làm việc lại có người dám đi chui lên đây.

Xem ra đợi lát nữa ông ta phải đi gọi nhân viên tàu cấp dưới của mình kiểm tra lại vé trên tàu mới được.

Mà Tần Sương nghe thấy họ không phải hành khách của giường này suýt chút đã vươn hai tay vui vẻ đưa tiễn người đi.

Từ khi người nhà này lên tàu đã khiến cô không được ngủ yên, rời đi sớm một chút thì cô cũng được nghỉ ngơi sớm một chút.

Sau đó tiếp tục hỏi: “Trưởng đoàn tàu, người nhà này từ lúc lên tàu đã ồn ào làm tôi đau hết cả đầu, với cả không phải có mỗi tôi là hành khách của toa tàu này, tôi thật sự là gặp tai bay vạ gió, làm phiền ngài mau mang những người này đi đi, tôi cũng sẽ không so đo với chuyện khi trước họ mắng tôi.”

Dù gì cũng chỉ là một đứa con nít mắng người, dù cấp trên xuất hiện cô cũng không trông mong vào đứa trẻ không được dạy dỗ đó sẽ xin lỗi mình.

Cùng với dây dưa không có gì thú vị thì đuổi người đi sớm một chút sẽ tốt hơn.

Cuối cùng, người nhà này dưới cái nhìn chằm chằm của trưởng đoàn tàu đành phải xách hành lý rời khỏi chỗ Tần Sương.

Còn về sau đó sẽ thế nào thì đã không liên quan tới Tần Sương nữa rồi.

Dù gì sau khi người nhà này đi rồi, ngay cả bầu không khí cũng trở nên tươi mới hơn nhiều.

Cuối cùng trải qua chuyện vừa rồi, Tần Sương ở một ngày sau đã tới tỉnh lị thuộc tỉnh Y.

Sau khi xuống tàu, cô cũng không vội đến bộ phận báo cáo, bởi vì tính thời gian thì còn hai ngày nữa mới bắt đầu công tác.

Nhiệm vụ cô được phái đi lần này là làm phiên dịch cho lãnh đạo trong một buổi triển lãm khoa học kỹ thuật.

Còn vì sao lại muốn tìm cô là bởi vì cô biết rất nhiều loại ngôn ngữ, cộng thêm là người của Đường Thành cho nên cũng không cần phải lo lắng cô sẽ để lộ cơ mật.

Quan trọng nhất chính là bối cảnh cô sạch sẽ, ba cô còn là anh hùng của quốc gia nữa. Chỉ với những nguyên nhân ấy, cô chính là một người được chọn trong triển lãm lần này.

Vả lại, cô còn hiểu biết về máy móc, lần này quốc gia dự định đặt mua thêm một ít thiết bị điện của nước ngoài, nếu không biết sử dụng sẽ như mắt mù.

Cho nên bên trên sau khi chọn tới chọn lui thì vẫn trưng dụng người được Đường Thành đề cử.

Mà lý do Đường Thành muốn đề cử cô cũng là không muốn một nhân tài tốt như vậy lại bị mai một ở nông thôn.

Bởi vì mới tới thành phố xa lạ này, Tần Sương cũng không nóng lòng ra ngoài đi dạo.

Cô tìm nhà khách mà cấp trên đã chuẩn bị, đầu tiên là tắm rửa một cái, sau đó ăn một bữa no đủ.

Chịu giày vò mấy ngày, tuy cả đường đi đều là nằm nhưng cảm giác lắc lư này vẫn khiến cô không thể nào nghỉ ngơi tốt được.

Với lại, cô cũng không dám ngủ say, một khi lơ là lúc mở mắt có khi đã ở trong hầm của nhà nào mất rồi.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 212: Chương 212



Người ta nói điều kiện và phong cảnh bên này rất dễ chịu, đương nhiên Tần Sương cũng vô cùng cảm kích.

Nhất là ở tỉnh lị bên này nơi nào cũng có thể nhìn thấy người dân tộc thiểu số ăn mặc những bộ quần áo đặc biệt của họ, rất là xinh đẹp.

Khiến cô nhìn thấy đều muốn làm một bộ mặc lên người để ra vẻ chút.

Hơn nữa, cô còn phát hiện kinh tế bên này còn phồn hoa hơn phương Bắc nhiều, nhìn đâu đâu cũng có thể thấy người buôn bán bày quầy hàng ở ngã tư đường.

Tuy bên trên cấm đầu cơ trục lợi nhưng dân phong ở mỗi thành phố không giống nhau, đương nhiên chế độ quản lý cũng sẽ có điều khác biệt.

Chỉ dựa vào điểm này, cô cũng phát hiện ra chính sách hiện giờ của bên trên đã bắt đầu dần thoáng hơn rồi.

Sau khi ăn uống no đủ thấy thời gian còn sớm, quá rảnh rỗi không có việc gì làm, cho nên Tần Sương bắt đầu đi tìm tòi những thứ mình thích ở quầy hàng của mấy nhà ngay ngữ tư đường.

Phần lớn bên này bán đều là đồ thủ công của dân tộc thiểu số, mà đồ bằng bạc là nổi tiếng nhất trong số đó.

Nghĩ tới người nhà của mình và nhóm bạn, cả đường đi Tần Sương đều đang mua mua mua, hễ là nhìn thấy thứ nào thích cũng không quan tâm bao nhiêu tiền lập tức mua về.

Cũng do hành động đó của cô mà chẳng bao lâu đã dẫn tới những ánh mắt nhìn chòng chọc ở xung quanh.

Họ đều đang suy nghĩ người phụ nữ ngu ngốc này từ đâu tới mà phá của đến thế!

Sau khi mua một đống quà thật nhiều, Tần Sương thấy không thể xách được nữa mới dừng tay đi về phía nhà khách.

Nhìn thấy đám trang sức xinh đẹp này, cô thật sự không thể dừng mua được!

Còn về bị người theo dõi, cô còn đang rất chờ mong đây.

Hôm nay dùng nhiều tiền như vậy, cần phải có người trả lại cho cô mới hợp lý chứ.

Cô thích nhất dùng hắc ăn hắc, dù gì tiền cũng không sạch sẽ cho ai dùng mà không phải dùng chứ.

Cô dùng ít nhất còn có thể giúp đỡ không ít người cho nên không hề có chút gánh nặng tâm lý nào.

Đương nhiên cô tới bên này rồi cần phải hoàn thành việc chính trước, còn việc riêng cũng phải hỏi thăm người thính tai ở địa phương.

Một thành phố lớn thế này, cô cũng không trông cậy vào tự mình có thể tìm được người.

Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không xem là vấn đề lớn.

Đợi trở về nhà khách, Tần Sương lập tức bỏ toàn bộ đồ đạc vào trong không gian, đêm này cô hóa thân thành một con cừu con tự đưa tới cửa.

Chỉ cần những người đó dám vác cô đi thì cô cũng sẽ phải cảm ơn sự phối hợp của họ.

Muốn dùng đen ăn đen mà không đánh vào hang giặc thì làm sao tìm được bảo bối chứ.

Dù gì chỉ cần không đi quá xa, nửa đêm cô cũng có thể chạy mô tô đi trở về.

Nếu những người đó dám nhập cư trái phép vào ban đêm thì đừng trách cô ác độc.

Sống ở nông thôn một thời gian lâu như vậy, cô đã sắp quên mất cảm giác m.á.u huyết sôi trào rồi.

Cứ như vậy, đêm hôm đó, Tần Sương giả vờ như đã đi vào giấc ngủ không được bao lâu, cửa phòng nhà khách đã bị người cạy mở.

Hai bóng người lén lút lần mò đi vào trong phòng bắt đầu lục lọi hành lý của Tần Sương.

Nhưng tìm cả buổi trời cũng không thấy cái bao nào.

“Nhị Lư, có phải chúng ta tìm nhầm phòng rồi không? Nơi này không có gì cả.”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, đừng đánh thức cô ta dậy. Mày đến bên giường nhìn xem, không chừng ở dưới giường đấy.”

“Cũng đúng, để tao đi xem.”

Nghe tiếng thì thầm nho nhỏ của hai người, Tần Sương thầm nghĩ chắc không phải là hai tên trộm vặt đấy chứ?

Nếu thật là như thế, không phải đêm nay cô đã diễn không công rồi sao?

“Nhị Lư, dưới giường không có gì cả, tao thấy là đi nhầm phòng thật rồi, chúng ta mau đổi sang phòng khác đi!”

Nhị Lư cào mái tóc không có mấy cọng thầm nghĩ, thật sự là mình nhìn lầm rồi sao?

Sau đó, nghiến răng nói: “Đi thôi, sang bên cạnh xem thử.”

Hai người lặng lẽ đến rồi lặng lẽ đi, không mang theo một cọng lông gà nào.

Đợi người đi rồi, Tần Sương cũng mở hai mắt ra đau đớn nghĩ, chẳng lẽ không nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như cô sao?

Chẳng lẽ cô không phải là một đống tiền di động sao?

Chẳng trách hai thứ này chỉ có thể làm trộm vặt, lá gan cũng chỉ to bằng đó.

Lập tức thở dài, xem ra tiền ngoài ý muốn cũng không dễ lấy như vậy, đúng là còn phải tự mình ra tay mới có thể tìm được bảo bối.

Sau đó, cô xuống giường khóa cửa phòng lại rồi lên giường tiếp tục ngủ.

Dù gì đã có kẻ trộm đi vào cho nên sau nửa đêm cũng sẽ không có người đến đây nữa.

Nghĩ ngày mai vẫn nên tới bộ phận báo cáo, đợi giải quyết chuyện chính xong thì cô sẽ chậm rãi làm chuyện của mình.

Sau đó đêm này, Tần Sương ngủ vô cùng ngon lành.

Còn về hai tên trộm vặt kia, sau khi cạy cửa của người khác cũng chỉ tìm được một ít tiền rồi rời khỏi nhà khách.

Sáng hôm sau tỉnh lại, Tần Sương làm vệ sinh xong xách túi đi tới quán cơm.

Nhìn đặc sản bên này, Tần Sương lập tức gọi một phần bún siêu cay.

Đã lâu rồi cô không nếm loại này.

Bún thời này nhiều hơn đời sau nhiều, một bát bún tràn đầy đợi Tần Sương ăn xong cũng đã no căng.

Cô hài lòng nấc một cái vì no, gọi một chiếc xe kéo tay đi thẳng tới văn phòng thành phố.

Cô là phiên dịch viên bên trên đặc phái tới, hiện giờ cũng không biết người phụ trách trực tiếp là ai.

Đường Thành chỉ nói với cô, bảo cô tới bên này rồi tới văn phòng thành phố báo cáo là được.

Ngắm phong cảnh cả đường đi, vừa suy nghĩ chuyện, chẳng bao lâu đã tới nơi cần đến.

Khi nhìn thấy cao ốc làm việc lóa mắt trước mặt, suy nghĩ đầu tiên của Tần Sương chính là quan viên ở nơi này thật sự rất có tiền!

Tòa nhà làm việc này vừa nhìn đã biết chưa xây được bao lâu.

Sau đó, cô chuẩn bị giấy chứng nhận và giấy tờ của mình xong lập tức đi vào trong.

Dựa theo chỉ dẫn trên số phòng, chẳng bao lâu cô đã tìm được phòng nhân sự bên này.

Cô cũng không biết bản thân có thân phận gì, chỉ có thể tìm phòng nhân sự hỏi trước mới được.

“Cốc cốc cốc!”

“Có người bên trong không?”

Tiểu Vương trong văn phòng nghe thấy tiếng gõ cửa, không hề ngước lên mà trả lời: “Cửa không khóa, mời vào!”

Tần Sương mở cửa văn phòng ra, thấy bên trong có ba người đang làm việc.

Cô cũng không biết tìm ai, đành phải đứng ở cửa hỏi: “Xin chào, tôi là phiên dịch viên cho buổi triển lãm khoa học kỹ thuật bên trên đặc phái tới, cho hỏi tôi phải tìm ai để tiếp nhận công việc?”

Ba người trong phòng vừa nghe là phiên dịch viên đặc phái tới lập tức ngẩng đầu nhìn ra cửa.

Khi thấy đó là một đồng chí nữ bề ngoài xuất sắc, vô cùng xinh đẹp đều cho rằng bản thân nhìn thấy tiên nữ.

Hôm nay Tần Sương mặc quần công sở màu đen cùng áo ngắn tay màu trắng, mang đôi sandal bằng da.

Cộng với kiểu tóc được tỉ mỉ trang điểm, hễ là đàn ông đều phải quay đầu lại nhìn vài lần.

Tiểu Vương cách cô gần nhất cho nên chịu chấn động cũng lớn nhất.

Mọi người sửng sốt cả buổi trời, Tiểu Vương mới đứng dậy nói: “Xin chào, tôi là Vương Học Chí, chào mừng cô đã đến.”

“Xin chào mọi người, tôi tên Tần Sương, hôm nay tới báo danh, nghe nói ngày mai buổi triển lãm sẽ bắt đầu cho nên cho hỏi các anh có biết người phụ trách của tôi là ai không?”

“Biết, bây giờ tôi sẽ dẫn cô đi. Chủ nhiệm Tiền đã hỏi mấy lần là sao người còn chưa tới, nếu đã tới thì đi thôi.”

“Được, cảm ơn anh dẫn đường.”

Tiểu Vương vò đầu, cười ha ha: “Việc nên làm, đi thôi!”

Sau khi Tần Sương đi theo Tiểu Vương rời đi, hai người khác trong văn phòng mới lấy lại tinh thần nói: “Ôi chao ôi, tại sao trên đời này lại có một người xinh đẹp đến vậy, quả thật còn xinh đẹp hơn thánh nữ gì đó nữa.”

“Xì, đừng nói lung tung. Thánh nữ gì đó là cái rắm, là người phụ nữ độc ác tự phong thôi!”

“Đúng vậy, vốn cho rằng người ta đã đủ đẹp rồi không ngờ còn có người càng đẹp hơn, đúng là làm người không thể ếch ngồi đáy giếng.”

“Đúng vậy. Nhưng phiên dịch viên xinh đẹp như vậy chắc không ăn cơm nhờ gương mặt đó chứ? Buổi triển lãm lần này sẽ có rất nhiều người nước ngoài tới, nếu không phiên dịch cho tốt cũng không dám nghĩ tới người phụ trách buổi triển lãm có c.h.ế.t ngay tại chỗ không nữa.”

“Ha ha, ai mà biết được, người ta có tài giỏi hay không chúng ta chưa được thấy cho nên chỉ có thể đợi xem trò hay thôi. Nếu thật sự là người tài thì mới gọi là gương mặt xinh đẹp và trí tuệ cùng tồn tại!”

“Cũng đúng, bây giờ còn chưa thể nói được đâu, ngày mai mang ra ngoài sẽ biết thôi, làm việc tiếp đi!”

Tần Sương không biết gì về cuộc trò chuyện bên này, lúc này cô đang ở trong văn phòng của chủ nhiệm Tiền, đợi chủ nhiệm Tiền về.

Có lẽ là tới không đúng lúc, vừa rồi chủ nhiệm Tiền mới có việc ra ngoài rồi.

Mà Tiểu Vương sắp xếp cho Tần Sương xong cũng lập tức xoay người rời khỏi đây.

Sau đó vừa định xuống lầu đã bị một đồng nghiệp cản lại hỏi: “Tiểu Vương, đồng chí nữ xinh đẹp vừa rồi là ai vậy? Sao trước đây tôi chưa từng gặp vậy?”

Tiểu Vương thấy đồng nghiệp đột nhiên hỏi như vậy đ.â.m ra nghi ngờ hỏi lại: “Không phải là cậu vừa ý đồng chí nữ đó chứ? Đó là phiên dịch viên do bên trên phái tới đấy.”

“Nói bừa gì vậy, tôi chỉ hỏi thăm chút thôi. Hỏi chút cũng không được sao?”

“Được nhưng cậu đừng nói chứ, đồng chí nữ này thật sự rất xinh đẹp, nếu không phải từ phương Bắc tới thì tôi cũng muốn kết bạn làm quen rồi.”

Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Vương đã từng gặp rất nhiều người đẹp nhưng người xinh đẹp như Tần Sương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Muốn nói không rung động là không có khả năng, chỉ tiếc là không phải người cùng đường, cho nên anh ta cũng chỉ thưởng thức mà thôi.

Sau khi Tiểu Vương tán dóc với đồng nghiệp, chẳng mấy chốc toàn bộ người trong văn phòng đều biết có một phiên dịch viên vô cùng xinh đẹp mới tới.

Đương nhiên là đàn ông thì tò mò, mà phụ nữ thì ganh tị.

Dù sao thì văn phòng chính phủ hôm nay cũng rất là náo nhiệt.

Mãi đến khi chủ nhiệm Tiền trở về, lúc này Tần Sương mới theo ông ta đến nơi triển lãm ngày mai để tìm người phụ trách của cô.

Đợi tới buổi triển lãm, Tần Sương mới phát hiện cách trang trí ở nơi này rất là quê mùa, trừ hội trường khá lớn ra thì ngay cả nhân viên công tác cũng mặc quần áo màu đen, nhìn thế nào cũng không giống nơi tổ chức triển lãm.

Nhưng tưởng tượng tới trên thị trường hiện giờ chính là như vậy, cô cũng chỉ có thể chấp nhận gu thẩm mỹ như vậy mà chẳng biết phải làm gì.

Chủ nhiệm Tiền tìm người phụ trách của nơi này tới, là một người phụ nữ trung niên tên là Triệu Thục Hoa.

Cũng là một nhân vật có đóng góp to lớn cho lĩnh vực khoa học kỹ thuật này.

Khi nhìn thấy chủ nhiệm Tiền đến, bà lập tức hỏi ngay: “Người đến rồi sao? Tôi bận muốn c.h.ế.t rồi đây.”

“Đến rồi, đến rồi. Đồng chí này chính là phiên dịch viên ngày mai, nghe nói biết rất nhiều ngôn ngữ, cô xem có cần khảo sát trước không?” Chủ nhiệm Tiền vội vàng trả lời.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 213: Chương 213



Tần Sương thấy Triệu Thục Hoa nhìn về phía mình, cô rất là tự nhiên giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Tần Sương, biết mười một thứ ngôn ngữ, nếu bà không tin khả năng của tôi thì có thể kiểm tra ngay tại chỗ!”

Gương mặt của cô quá đỗi xinh đẹp, rất nhiều người nhìn từ ánh mắt đầu tiên đều cho rằng cô là một cái bình hoa.

Cho nên để chứng minh bản thân không phải bình hoa, cô cũng không để bụng chuyện đối phương muốn làm khảo sát kiểm tra.

Mà Triệu Thục Hoa thấy cô nói vậy cũng lập tức dùng tiếng Anh bắt đầu trao đổi với cô.

Tần Sương nghe xong, đương nhiên cũng vô cùng trôi chảy trả lời câu hỏi của bà.

Đợi hai người đã trao đổi xong xuôi, lúc này Triệu Thục Hoa mới cười nói: “Cô rất giỏi, khẩu âm còn chuẩn hơn người đi du học như tôi về, chính là cô.”

“Bà khách sáo rồi, đây là chức trách của tôi.”

Sau khi Triệu Thục Hoa tiễn chủ nhiệm Tiền đi lập tức dẫn Tần Sương tới văn phòng, sau đó ném một đống tài liệu và hợp đồng dùng cho ngày mai cho cô xem.

Tần Sương thấy thế cũng dốc ra thái độ làm việc vô cùng nghiêm túc bắt đầu đọc toàn bộ tài liệu bằng tiếng nước ngoài.

Nhưng cô đọc một lúc đã phát hiện trong hai hợp đồng rõ ràng có bẫy.

Nói là triển lãm khoa học kỹ thuật nhưng thực chất chính là buổi mua bán một ít thiết bị điện của nước ngoài.

Hiện giờ, thiết bị điện trong nước còn chưa phát triển như nước ngoài cho nên nhập vào thiết bị điện của nước ngoài cũng là chuyện bất đắc dĩ phải làm.

Nhưng Tần Sương vừa nhìn kiểu mẫu nồi cơm điện này đã phát hiện hệ số an toàn có vấn đề.

Còn có cái máy giặt kia vừa nhìn đã biết là phế phầm người ta đã loại bỏ, rõ ràng hiện giờ có kỹ thuật càng phát triển hơn nhưng người ta chẳng những không bán, còn cố tình xem quốc gia của họ là coi tiền như rác.

Nếu không biết một ít sự phát triển của lịch sử, tìm người không hiểu biết việc này đến xem thì lần này Hoa quốc chắc chắn phải chịu thiệt hại lớn rồi.

Đợi sau khi cô đọc hết tài liệu lập tức lấy hợp đồng ngày mai cần phải ký của hai mẫu này ra đưa cho Triệu Thục Hoa: “Lãnh đạo, hai bộ hợp đồng này có vấn đề, thông số kỹ thuật ở đây đều là thấp nhất, không biết ngài có xem chưa?”

“Tuy tôi chỉ là phiên dịch viên nhưng tôi cũng biết chút ít về ngành thiết bị điện của khoa học kỹ thuật. Nếu ngày mai thật sự ký hợp đồng này, quốc gia chúng ta chắc chắn sẽ thiệt hại rất nhiều tiền của.”

Triệu Thục Hoa nghe lời cô nói xong cũng lấy hai bộ hợp đồng đó tới xem.

Đợi xem thông số kỹ thuật xong thầm nghĩ tại sao khi ấy mình lại không chú ý tới đám số liệu này chứ, suýt chút đã bị đối phương lừa rồi.

Sau đó mang theo sợ hãi nói: “Tiểu Tần, cô đọc rất kỹ, đúng là có vấn đề, may mà có cô ở đây chứ không đợi nhập mau đám thiết bị điện này, tôi sợ mình sẽ thật sự trở thành người có tội với cả quốc gia.”

“Nhưng buổi triển lãm lần này bề ngoài là triển lãm một ít thiết bị điện gia dụng và ô tô nhưng thực chất chủ yếu vẫn là giao dịch một ít s.ú.n.g ống đạn dược.”

“Với lại cũng là do bên trên chỉ đích danh cần, nước M chào giá rất đắt cho nên s.ú.n.g ống đạn dược của các quốc gia khác mang tới lần này, cô cần phải giữ bí mật biết không?”

Tần Sương vừa nghe là ngầm giao dịch s.ú.n.g ống đạn dược lập tức sinh ra hứng thú.

“Lãnh đạo, ba tôi là quân nhân, người yêu của tôi cũng là quân nhân, tôi cũng xem như quen thuộc với s.ú.n.g ống đạn dược. Nếu có chỗ nào cần, tôi cũng có thể giúp kiểm hàng. Còn về chuyện giữ bí mật, bà có thể yên tâm, tôi là người Hoa Hạ, tôi rất yêu nước cho nên sẽ không để lộ chuyện này đâu. Các bà không nói gì nhưng ba tôi có thể sẽ đánh gãy chân tôi đấy!”

“Vậy là tốt rồi, tuy là vẫn phải ký hiệp nghị bảo mật nhưng lòng con người có đôi khi rất khó nói. Cô cũng biết, quốc gia chúng ta đang thanh trừ sâu mọt, bọn gián điệp có ở mọi nơi cho nên tôi cũng chỉ có thể cẩn thận, cẩn thận, lại cẩn thận thôi.”

“Tôi hiểu được. Với lại, tôi còn biết võ công nữa, ngày mai lúc tôi phiên dịch cho bà cũng sẽ đảm đương vệ sĩ, bảo đảm sẽ không để bà xảy ra bất kỳ việc gì cả!”

“Vậy thì tốt quá, không ngờ phiên dịch viên bên trên phái tới lại là một cô gái toàn năng như vậy. Tôi đúng là kiếm lời rồi.”

“Bà quá khen rồi, chỉ là tôi có nhiều sở thích, cái gì cũng muốn học một ít. Còn tài liệu này, tôi đã xem qua rồi, ngày mai bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Được, nếu đã như vậy, kế tiếp cô hãy đi tham quan hội trường đi, sau khi làm quen thì trở về nghỉ ngơi, năm giờ sáng mai tập hợp ở đây, cô đừng đến muộn đấy!” Triệu Thục Hoa dặn dò.

“Được, tôi không làm phiền bà làm việc nữa, tôi đi làm quen hội trường trước rồi về nhà khách nghỉ ngơi.”

“Ừ, đi đi.”

Tần Sương rời khỏi văn phòng của Triệu Thục Hoa, đeo thẻ nhân viên công tác lên bắt đầu đi quan sát xung quanh hội trường.

Tuy không phải là hội nghị gì quan trọng nhưng vẫn sẽ có một ít người trời sinh là phần tử hiếu chiến.

Cô không tự kiểm tra an toàn nơi này thì sẽ không thể yên lòng được.

Buổi triển lãm ngày mai bị hủy là chuyện nhỏ nhưng nếu nhóm người nước ngoài c.h.ế.t ở nơi này thì bên trên tuyệt đối sẽ bận tới sứt đầu mẻ trán, nói không chừng còn sẽ thiệt hại rất nhiều tiền của.

Hoa Quốc hiện giờ mới vừa ổn định, trong thời điểm quan trọng này cũng không thể để có người nhân kẻ hỡ vào được.

Đợi tới khi đã quan sát toàn bộ xung quanh một vòng, xác định không có tai họa ngầm, lúc này cô mới đi dạo trở về nhà khách.

May mà buổi triển lãm cách trung tâm thành phố không xa lắm, nếu không qua lại một chuyến đúng là khá phiền phức.

Ngay lúc cô đi ngang qua một hẻm nhỏ đột nhiên nghe thấy tiếng kêu cứu từ trong hẻm truyền ra!

Đột nhiên nghe thấy tiếng cầu cứu, Tần Sương cũng khá sửng sốt.

Thầm nghĩ người xấu hiện giờ đều điên rồ đến vậy sao? Trời còn chưa tối đã bắt đầu gây chuyện rồi?

Nhưng hôm nay cô thật sự không muốn xen vào việc của người khác, lỡ như làm lỡ chuyện quan trọng ngày mai thì không ổn rồi.

Cô lập tức nện bước nhanh hơn tiếp tục đi về phía trước, xem như vừa rồi không nghe thấy gì cả.

Nhưng thường thường bạn càng không muốn tìm việc thì việc sẽ cố tình tìm tới bạn.

Lúc này, Tần Sương vừa rời khỏi hẻm nhỏ không xa, phía sau đã truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn.

“Đứng lại, mày đứng lại đó cho tao, lại chạy ông đây sẽ cho mày một phát súng!”

Người đàn ông đang bị đuổi theo không dám dừng bước lại, dù gì bị b.ắ.n cũng coi như xong đời, nếu chạy không chừng còn có đường sống.

Tần Sương vừa quay đầu lại đã thấy một người đàn ông nhếch nhác, không muốn sống chạy về phía cô.

Cô lập tức cảm thấy có một đàn quạ đen bay ngang qua đầu.

Cô chỉ đi ngang qua thôi mà, người anh em này có cần phải hại cô như vậy không?

Mấy người đàn ông đang đuổi theo ở phía sau vừa nhìn thấy gương mặt của Tần Sương lập tức quên luôn kẻ mà mình đang đuổi theo.

“Lão đại, con đàn bà thật là đẹp, chắc chắn có thể bán được giá tốt đấy!”

“Đúng thật... Thật là con mẹ nó đẹp!”

Khóe miệng Tần Sương giật giật, đây là xem như cô không tồn tại hay sao?

“Này, cô gái nhỏ, lão đại chúng tôi vừa ý cô rồi đó, cô đi theo bọn tôi bảo đảm về sau cô sẽ được ăn ngon uống tốt!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 214: Chương 214



“Đúng vậy, đừng thấy nể mặt mà không cần, nếu biết điều thì tự mình ngoan ngoãn đi theo chúng tôi, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo!”

“Đúng vậy! Mau đi theo chúng tôi!”

Tần Sương nhìn mấy gã đàn ông lôi thôi lếch thếch bày ra vẻ mặt chán ghét, nếu có người nào đẹp chút cô còn gắng gượng theo họ đi một chuyến.

Nhưng nghĩ tới ngày mai còn có chuyện quan trọng, cô cũng không muốn lãng phí thời gian.

Lập tức mở miệng nói: “Chỉ với mấy thứ rác rưởi như các người cũng dám muốn bà cô đây?”

“Mỗi người không biết khóc lóc lấy nước tiểu làm gương xem các người có xứng hay không à?”

Hay lắm, Tần Sương vừa nói xong, mấy gã đàn ông đối diện lập tức nổi giận!

“Đàn bà thối tha, nể mặt mà không cần thì đừng trách bọn tao không khách sáo. Các anh em lên, bắt nó về từ từ chơi đùa!”

Tần Sương không nói gì nhìn trời, thật đúng là tai họa ngoài ý muốn mà.

Mà người đàn ông vừa mới chạy trốn kia, nếu để cô gặp được nói gì cũng phải đòi lại chút lãi mới được.

Thấy đối phương xách gậy gộc đi về phía mình, Tần Sương cũng lấy một cây baton từ trong tay áo ra.

“Các người đã muốn làm thái giám như vậy thì bà đây sẽ tác thành cho các người!”

Sau đó chỉ thấy Tần Sương vung cây baton lên, vọt về phía đối phương.

Hai bên vừa đối mặt nhau, một gã đàn ông đã bị Tần Sương đá bay ra ngoài.

Sau đó, cảnh tượng một đám đàn ông vây đánh một cô gái bắt đầu trình diễn.

Theo tiếng binh bang không ngừng vang lên, người đi qua trên đường đều bắt đầu đi đường vòng rời đi.

Người dân địa phương đã nhìn quen cảnh đám lưu manh ức h.i.ế.p thiếu nữ yếu đuối rồi cho nên vừa thấy cảnh tượng như vậy, một đám bỏ chạy rất nhanh.

Sợ đợi lát nữa giữa lúc cuộc ác chiến sẽ khiến m.á.u b.ắ.n lên người họ.

Mà phía Tần Sương, xuống tay nhanh chuẩn độc ác, chẳng bao lâu đã đánh ngã đám đàn em rồi.

Gã lão đại làm dẫn đầu thấy cảnh tượng như vậy cũng lập tức móc s.ú.n.g lục ra chỉ vào Tần Sương nói: “Mày đừng tới đây, s.ú.n.g của tao sẽ cướp cò đấy.”

Thấy trong tay đối phương là cây s.ú.n.g lục đã rất cũ kỹ, Tần Sương lập tức suy nghĩ biện pháp đối phó.

Cô không muốn lại ăn phải đạn đồng thêm lần nữa, đã trải qua chuyện này ba lần trừ khi cô có bệnh mới muốn trúng thêm lần nữa.

“Huynh đài, tôi chỉ là một người qua đường thôi mà anh còn lấy thứ dùng để ăn cơm này ra luôn sao? Không sợ lát nữa công an đến, anh không thể giải thích à?”

“Ai là huynh đài của mày, ông đây không sợ công an, ông đây có người bên trên!”

Tần Sương: “...” Được lắm, bây giờ làm chuyện xấu đều nói bên trên có người cả, đây cũng là một kẻ ngốc.

“Đại ca, anh xem phía sau anh, có con rắn kìa.”

“Đánh rắm, mày bớt lừa ông đi, làm sao nơi này lại có rắn chứ!”

“Ôi chao, đầu năm nay nói thật cũng không có người tin!”

“Á! Rắn!”

Gã đàn ông cầm s.ú.n.g đột nhiên bị rắn cắn một cái, hoảng sợ làm rơi s.ú.n.g lục xuống đất.

Tần Sương thấy thế cũng vội vàng chạy tới nhặt cây s.ú.n.g dưới đất lên nói: “Ôi chao, đã sớm nói phía sau anh có rắn mà, thật là!”

“Cứu mạng, tao bị rắn cắn rồi, mau cứu tao!”

Tần Sương nhìn con rắn dài bá chiếm trên người gã, nghẹn lời nói: “Con rắn này không có độc, anh còn chưa c.h.ế.t được, xem lá gan này còn dám ra ngoài mất mặt, thật sự là khiến người ta phải hổ thẹn thay.”

“Phù... Không có độc là tốt rồi, không có độc là tốt rồi.”

“Được rồi, bà đây không rảnh chơi với các người, lần sau lại gặp các người tôi sẽ đánh gãy chân chó của các người, lần này chỉ thu chút lệ phí trước thôi.”

Sau đó không đợi đối phương có phản ứng, đáy quần đã bị đánh bạo.

“Á!!! Trứng của tôi!”

Tần Sương không phải người tốt gì cả, những người này vừa dùng ánh mắt như vậy nhìn cô, xứng đáng có kết cục như vậy.

Cô thật sự muốn nhìn xem không có công cụ gây tội thì về sau bọn chúng còn thế nào gây họa cho con gái nhà đàng hoàng nữa.

Mà người dân đứng từ xa hóng chuyện thấy Tần Sương ra chân ác độc như vậy cũng không tự giác kẹp đùi lại, thầm nghĩ về sau đừng gặp phải sát thần này. Quá độc ác!

Sau khi rửa sạch hoàn toàn đám rác rưởi này, Tần Sương phủi bụi trên ống quần rồi xoay người mau chóng rời khỏi nơi đó.

Nếu không có những người này kiếm chuyện giữa đường, lúc này cô đã về tới nhà khách rồi.

Mà Tần Sương vừa rời đi, người đàn ông vừa chạy trốn kia mới ló đầu từ một cái hẻm nhỏ khác ra.

Nhìn tình trạng thảm hại của bọn ác bá này, anh ta cũng sợ hãi.

Rất sợ hành động vừa rồi của mình đã liên lụy tới cô gái nhà người ta.

May mà không xảy ra chuyện gì cả, làm trong lòng anh ta thoải mái không ít.

Còn về bọn thái giám bị Tần Sương phế, không có một ai ra tới giúp đỡ chúng cả.

Một đám nằm dưới đất r*n r* kêu la, rất là đáng thương.

Lúc Tần Sương trở lại nhà khách, mặt trời đã lặn sau dãy núi phía Tây, cô ngồi bên cửa sổ trong phòng vừa uống bia vừa gặm thịt vịt ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ.

Không nói những thứ khác, phong cảnh ở tỉnh Y đúng là rất đẹp, ngay cả hoa tươi cũng là rất đa dạng.

Đương nhiên côn trùng bên này cũng nhiều hơn bình thường.

Đi dạo bên ven đường thôi cũng có thể gặp phải rắn cỏ bò ra.

Thảo nào đời sau ở nơi này sẽ có món đặc sản là côn trùng, mà người dân bên này cũng rất yêu thích những thứ này.

Đương nhiên nổi tiếng nhất vẫn là thành phố K.

Đêm đó cơm nước xong xuôi, Tần Sương tắm nước lạnh rồi nằm lên giường xem tiểu thuyết.

Cô xem truyện tranh đam mỹ mua trong cửa hàng, cô rất thích mấy anh đẹp trai trong này.

Dù gì trai đẹp trong thế giới thật rất ít, chỉ có nam chính trong truyện mới là hóa thân đẹp nhất.

Mãi đến khi hai mí mắt bắt đầu đánh vào nhau, lúc này Tần Sương mới cất tiểu thuyết đi, nhắm mắt ngủ.

Nhưng trước khi ngủ cô cứ cảm thấy như mình đã quên chuyện gì đó nhưng lại không thể nghĩ ra được.

Mà Tần Phong xa ở thủ đô ngồi xổm trong văn phòng đợi điện thoại mấy ngày cũng không nhận được tin tức của con gái, lúc này cũng bực bội ngủ không được.

Thầm nghĩ con bé thối tha, chắc không phải tới bên đó chơi vui quá quên báo bình an cho mình biết rồi chứ gì!

Tần Sương ngủ một giấc khá ngon, trời vừa hửng sáng, cô đã mở mắt xem giờ.

Trong lòng còn bận tâm suy nghĩ về công việc, nên giấc ngủ cũng không sâu lắm.

Nếu lỡ bỏ lỡ thời gian, ảnh hưởng đến công việc của mọi người thì không tốt.

Thấy mới 4 giờ sáng, cô dậy rửa mặt đánh răng, mua một phần bữa sáng ở trung tâm thương mại và bắt đầu thưởng thức.

Ăn xong, cô thay bộ đồng phục công sở chỉnh tề, trang điểm nhẹ nhàng, rồi đeo ba lô nhỏ ra khỏi nhà nghỉ.

Dạo bước trên con đường buổi sáng, hít thở bầu không khí trong lành, Tần Sương rất thích nhịp sống như thế này.

Môi trường ở đây dù sao cũng thật sự trong lành.

Nếu không phải phòng hơi ẩm thì cô sẽ càng thích hơn.

Nhìn những xe bán hàng rong buổi sáng bên đường, Tần Sương nghĩ thầm nếu ở phía Bắc có những món ăn ngon như thế này thì tốt biết mấy.

Có vẻ giờ chỉ có thể chờ đợi, chờ đất nước dần khôi phục năng suất lao động.

Thời gian còn sớm, Tần Sương vừa đi vừa ngắm cảnh xung quanh.

Cô nghĩ, khi công việc ở đây kết thúc, sẽ mua một chiếc máy ảnh để tự chụp những bức ảnh đẹp.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 215: Chương 215



Lần trở về này thật khó khăn, phải lưu giữ lại chút kỷ niệm mới được.

Khi cô đến hội chợ, nơi này đã bắt đầu có nhiều nhân viên làm việc trong ngày.

Những người đó thấy Tần Sương là một cô gái xinh đẹp, đều mỉm cười chào hỏi cô.

Tần Sương cũng rất thân thiện, dù quen hay không quen, đều lịch sự đáp lại lời chào buổi sáng.

Đến văn phòng của Triệu Thục Hoa, cô thấy vị lãnh đạo này đã có mặt.

“Chào buổi sáng lãnh đạo, chị đã ăn sáng chưa?”

Triệu Thục Hoa ngẩng đầu, thấy là Tần Sương, liền cười nói: “Rồi, tiện đường dến đây nên chị mua bánh bao bên đường, đã đến rồi thì xem trọng tâm công việc hôm nay đi, chỗ nào không hiểu thì hỏi chị.

Hôm nay nếu gặp phải người gây chuyện, em cũng đừng khách khí, chúng ta dù không gây chuyện nhưng cũng không sợ chuyện, những người đó muốn bán đồ cho chúng ta, nên phải cứng rắn một chút, không mua thì thôi, hiểu chưa?”

“Vâng, em đảm bảo không khiến chị bận tâm!”

Cô rất thích những người lãnh đạo như vậy, không phục thì làm, kiên quyết không khuất phục, đó mới là khí phách của người Trung Hoa.”

Thời gian trôi qua từng chút một, chẳng mấy chốc hội chợ triển lãm ngày hôm nay đã bắt đầu.

Triệu Thục Hoa với vai trò người phụ trách, đương nhiên phải đứng ở cửa chào đón những vị khách quốc tế đến tham dự.

Tần Sương, một người lao động có năng lực, tất nhiên cũng đứng cạnh Triệu Thục Hoa, đảm nhận vai trò phiên dịch viên chuyên nghiệp.

“Chào bà Triệu, chúng ta gặp lại rồi, cô gái bên cạnh bà thật xinh đẹp, làm tôi tưởng như mùa xuân đã đến.”

“Ông Roger, chào ông, rất vui mừng được chào đón ông quay lại, hôm nay có gì ưng ý thì chúng ta sẽ trao đổi sau.”

Hai người nói chuyện bằng tiếng Anh, nên Tần Sương không cần phiên dịch cho Triệu Thục Hoa.

Ông Tây này trông chừng đã hơn 40 tuổi, cứ nhìn chằm chằm vào cô, rõ ràng không phải người tốt.

Người ta nói người nước ngoài rất phóng khoáng, Tần Sương cũng đã tận mắt chứng kiến.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến mùi hương trên người ông ta, cô đã muốn nôn.

Nếu không phải vì phép lịch sự cơ bản, Tần Sương đã muốn quay lưng bỏ đi.

“Được rồi, Jess, tôi còn khách cần tiếp, không tiếp đón ông được nữa, sau này có việc gì chúng ta từ từ bàn, còn cô gái bên cạnh tôi là phiên dịch viên của tôi.”

“Được rồi, cô gái xinh đẹp, vậy chúng ta gặp lại sau!”

Jess lại nhìn Tần Sương một lần nữa, rồi dẫn theo đồng nghiệp đi vào bên trong.

Đợi người ta đi xa, Triệu Thục Hoa mới nhỏ giọng nói với Tần Sương: “Tiểu Tần à, lão hồ ly kia em cẩn thận đấy, ông ta không phải người tốt đâu, gian xảo lắm, lại còn háo sắc nữa.”

“Vâng, lãnh đạo, chị yên tâm, em có thể bảo vệ bản thân.”

“Ừm, vậy chúng ta tiếp tục!”

Khách khứa đến dự hội chợ ngày càng đông, chẳng mấy chốc hội chợ đã bước vào phần chính thức.

Tần Sương nhìn những thiết bị điện tử và phương tiện giao thông được trưng bày, không có cái nào ưng ý cả.

Công nghệ hiện tại lạc hậu, cô đã quen với công nghệ cao của tương lai, những thứ này cô thực sự không coi trọng.

Nói không hay, cô tự thiết kế còn cao cấp hơn những thứ này.

Khi hội trường bước vào cao trào, Tần Sương cũng bắt đầu bận rộn.

Nhờ vẻ ngoài xinh đẹp và khả năng phiên dịch xuất sắc, cô nhanh chóng trở thành điểm nhấn thu hút mọi ánh nhìn tại hội trường.

Chỉ có những người đàn ông thỉnh thoảng đến tán tỉnh mới khiến Tần Sương thực sự khó chịu.

May mắn thay, hội chợ diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ một vài sơ suất nhỏ, mọi thứ đều thành công mỹ mãn.

Sau khi hội chợ kết thúc, mọi người bắt đầu giao dịch.

Đến giai đoạn này, Tần Sương cũng bắt đầu phát huy sở trường của mình.

Nhờ kiến thức chuyên môn xuất sắc, cô khiến những người muốn hét giá cao phải đau đầu.

Một chiếc nồi cơm điện vốn bán với giá 120 đồng, Tần Sương đã ép xuống còn 60 đồng một cái.

Hơn nữa, họ còn câm nín, không có một lý do nào để phản bác.

Lý do Tần Sương có thể thu mua với giá này là vì cô chỉ cần sửa chữa lại mạch điện là có thể bán lại với giá 150 đồng.

Tóm lại, chỉ tốn một chút thời gian, không đáng kể.

Sau đó, những mặt hàng vốn muốn bán với giá cao, Tần Sương dùng tài ăn nói lưu loát, đã ép giá xuống mức thấp không tưởng.

Triệu Thục Hoa nhìn Tần Sương hùng hồn biện bác, cười đến nỗi hoa cũng nở trong lòng.

Lần này cô ấy thực sự tìm được báu vật, tài ăn nói và trí thông minh như vậy, không đi làm ngoại giao viên thì thật đáng tiếc.

Đặc biệt là nhìn những người nước ngoài thường ngày kiêu căng, giờ phút này mặt mũi tái mét, cô ấy cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Trước đây những người phiên dịch ngoài việc tiếng ngoại ngữ không lưu loát, cơ bản chẳng có tác dụng gì.

Hơn nữa đôi khi họ còn dịch sót ý nhưng cô ấy đã cảm thấy rất hài lòng rồi.

Ai ngờ đâu, hóa ra một phiên dịch viên giỏi có thể làm được việc này.

“Được rồi, giá cả của nước chúng ta lần này là như vậy, còn mua hay không là tùy các ông, dù sao những thứ đó giá trị bao nhiêu chúng ta đều biết rõ, đừng có xem chúng tôi là kẻ ngốc.”

Lúc này Tần Sương miệng khô lưỡi cứng, cả đời cô chưa bao giờ mệt mỏi như vậy.

Những lão già này, mỗi người một tâm địa xấu xa, những món đồ tồi tàn ấy mà muốn giá cao như vậy, tưởng cô không biết gì sao?

Nếu không phải hiện tại đất nước thực sự thiếu những thứ này, cô đã muốn tự mình thiết kế một số thiết bị điện gia dụng.

Rồi sẽ cho những người nước ngoài kia xem cái gì mới gọi là sản phẩm điện gia dụng chất lượng.

Còn mấy chiếc xe hỏng kia, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng nội thất cũng không thể nhìn nổi.

Xe cũ kỹ trong gara nhà cô ở kiếp trước, bất kỳ chiếc nào cũng có thể nghiền nát chúng.

Sau khi hai bên bình tĩnh lại, cuối cùng giao dịch cũng được kết thúc, họ đã nhượng bộ.

Dù sao họ đã vận chuyển vượt đại dương đến đây, nếu không ai mua thì chỉ có thể bị tồn kho, không thu về được một đồng nào.

Mặc dù giá họ đưa ra rất thấp, nhưng ít nhất trừ đi chi phí vận chuyển, họ vẫn không bị lỗ.

Có thể nói, hôm nay nhờ có Tần Sương như một “lá bài tẩy”, những lão già Nga muốn chiếm lợi, không ai có được lợi lộc gì cả.

Đến tối, khi tất cả các giao dịch kết thúc, Tần Sương mệt đến mức không muốn nói thêm lời nào nữa.

Cộng cả hai kiếp lại, cô chưa bao giờ nói nhiều như hôm nay.

Triệu Thục Hoa nhìn đống hợp đồng trong tay, cười híp mắt nói: “Tiểu Tần à, hôm nay em là công thần đấy, về sau chị sẽ báo cáo với cấp trên, nhất định phải thưởng cho em một khoản tiền để khen thưởng.”

Tần Sương đặt cốc nước xuống, mệt mỏi đáp: “Không sao, cống hiến cho đất nước là lẽ đương nhiên, chỉ là những lão già này thực sự xấu xa.”

“Đúng vậy, hôm nay nếu không có em, đất nước chúng ta có khi phải chịu lỗ bao nhiêu tiền.”

“Nhưng hôm nay em vẫn chưa được nghỉ, lát nữa sẽ là giao dịch vũ khí, lát nữa sẽ có cấp cao của quân đội đến, dù sao họ cũng là chuyên nghiệp, chúng ta lần này chỉ là phụ trợ.”

“Được rồi, nhưng không được nghỉ, lãnh đạo có nên cho em ăn tối trước không, dạ dày của em đang kêu gào đòi đình công rồi.”

Nhìn vẻ mặt tội nghiệp của Tần Sương, Triệu Thục Hoa cũng cười nói: “Đi thôi, chị dẫn em đi ăn tối, tối nay khi giao dịch kết thúc, ngày mai xác nhận lại tất cả các vấn đề tiếp theo, ngày kia em có thể về nhà.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 216: Chương 216



“Vậy thì tốt, nếu cứ tiếp tục như thế này, em sợ sẽ rụng hết tóc.”

“Thật đúng là người có năng lực thường hói đầu, sợ thật đấy.”

Sau khi ăn tối, Triệu Thục Hoa lại một lần nữa bị lượng thức ăn của Tần Sương làm cho sốc.

Cô ấy chưa bao giờ gặp cô gái nào ăn nhiều như vậy, quả nhiên người không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.

Cho đến khi một số quân nhân mặc thường phục đến, Tần Sương lại bắt đầu công việc buổi tối.

Tối nay có hai lần giao dịch, mỗi lần giao dịch loại vũ khí khác nhau.

Những giao dịch này không phải là do chính phủ thực hiện, mà là do những thương gia buôn bán vũ khí ngầm.

Vũ khí trong nước quá cũ kỹ, nhiều chiến sĩ trên chiến trường thường hy sinh vì vũ khí không đủ mạnh.

Chuyện này đất nước cũng bất lực, các nhà nghiên cứu mặc dù đã cải tiến nhiều loại máy móc, nhưng so với vũ khí nước ngoài thì vẫn không thể so sánh.

Những nhà nghiên cứu thực thụ thì do phong trào trước đây đã c.h.ế.t một số, một số là người Hoa ở nước ngoài không trở về, nên hiện nay trong nước rất thiếu hụt nhân tài như vậy.

Cho dù họ sử dụng thủ đoạn để cứu về một vài tài năng bị nước ngoài giam giữ, nhưng cũng chỉ là muối bỏ biển.

Lần này mua vũ khí này không chỉ là tăng cường bảo vệ cho đất nước, mà còn để đưa ra một số cho các nhà nghiên cứu nghiên cứu.

Khi những người tham gia giao dịch đã có mặt, Tần Sương lại bắt đầu phiên dịch cho lần giao dịch này.

May mắn thay, cả hai bên đều rất thiện chí, giá cả cũng hợp lý, cuối cùng Tần Sương không phải phí lời nữa, không cần phải ép giá với đối phương.

Khi những thùng đô la được đưa ra, Tần Sương thầm nghĩ bây giờ giao dịch đều dùng ngoại tệ à?

Quả nhiên cô không có kinh nghiệm về lĩnh vực này, đành phải im lặng chờ đợi giao dịch tiếp theo bắt đầu.

Khi vũ khí được nhanh chóng bốc lên xe ở đây, thời gian giao dịch tiếp theo cũng đến.

Chỉ là đối tượng giao dịch lần này lại là người Myanmar.

May mắn thay Tần Sương đã có kinh nghiệm về lĩnh vực này trước đây, nếu không giao dịch này có thể cô sẽ trở thành người mù.

“Những thứ các ông cần đều ở đây, tiền đã chuẩn bị xong chưa?”

“Đã chuẩn bị xong, nhưng chúng tôi cần kiểm tra hàng trước!”

“Được, không vấn đề, đảm bảo là hàng thật giá thật, s.ú.n.g đạn chính hiệu!”

Nhìn những người đàn ông to cao, đen nhẻm, Tần Sương thầm nghĩ bây giờ Myanmar không bán m* t** kiếm tiền nữa, chuyển sang buôn lậu vũ khí rồi à?

Nếu không phải vị trí địa lý của đất nước họ rất phức tạp, có lẽ kiếp sau những người này sẽ không được sống tự do như vậy.

Thật sự là đáng ghét, nhưng cũng là thiên đường của những tên tội phạm.

Nơi đó đầy rẫy tội phạm, nếu không có chút sức mạnh nào, đi đến đó chỉ có chết.

Mặc dù người dân ở đó rất bài ngoại, nhưng họ cũng rất hoan nghênh những người có sức mạnh.

Dù sao cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của nhau, mọi người đều có thể chung sống hòa bình.

Điều kiện tiên quyết là bạn phải đủ tàn nhẫn và độc ác!

Tần Sương nhìn những thùng vũ khí, nói thật không muốn thì là nói dối.

Nhưng vì có quân đội ở đó, cô chỉ có thể đứng im như một tấm bảng trắng, yên lặng làm phiên dịch.

Nếu ánh mắt ghê tởm đó không nhìn chằm chằm vào cô thì tốt biết mấy.

Khi giao dịch kết thúc, Tần Sương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô thực sự sợ trong quá trình giao dịch sẽ xảy ra việc ăn cướp, lúc đó không biết chừng cô lại bị đạn lạc b.ắ.n trúng.

Ngay khi những người Myanmar rời đi, một tên đàn em liền nói với ông chủ: “Lão đại, cô phiên dịch kia đẹp gái thật đấy, lão đại, chúng ta có nên bắt cô ta về không, kiểu người như vậy chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người giàu có đến tiêu tiền.”

“Ừm, con bé kia đúng là xinh đẹp thật, đẹp hơn những cô gái bản địa nhiều, chỉ là cô ta là người của chính phủ, nếu biến mất ở đây, chúng ta khó tránh khỏi bị nghi ngờ, nếu vì chuyện này mà phá hỏng những giao dịch sau, chúng ta có khi còn thiệt thòi.”

“Lão đại, ở đây hỗn loạn thế nào anh còn không biết à, riêng lực lượng ngầm đã phức tạp rồi, cô gái xinh đẹp như vậy đi lại ngoài đường, dù có mất tích thì cũng không chắc là do chúng ta làm đâu.”

“Trung Quốc có câu nói: “Bắt tận tay day tận trán”, miễn là họ không có bằng chứng, cô ta mất tích thì không liên quan gì đến chúng ta, anh nói đúng không?”

“Đúng vậy, như thế này, anh ở lại đây giám sát, nếu có ai bảo vệ cô ta thì thôi, không thể vì một người phụ nữ mà ảnh hưởng đến sự phát triển sau này, không đáng.”

“Được rồi, anh cứ chờ tin tốt của tôi.”

Lúc này Tần Sương vẫn chưa biết, vẻ ngoài của cô lại một lần nữa bị người ta coi như con mồi dễ bắt.

Nếu biết thì chắc chắn cô sẽ nhiệt tình chào đón đối phương ra tay nhanh chóng.

Cô đang muốn tìm tổ của những người đó, vậy mà giờ lại tự mình đưa đến tận cửa.

Khi giao dịch kết thúc, trời cũng đã khuya, với vai trò là một cô gái, Triệu Thục Hoa cũng chu đáo đích thân bảo tài xế lái xe đưa cô về.

Còn cô phải ở lại giao tiếp với quân đội.

Ngay khi người ta rời đi, vị lãnh đạo của quân đội liền hỏi: “Cô gái vừa nãy không nói lung tung gì chứ? Nếu không phải thời gian gấp, cũng không cần dùng người mới tham gia giao dịch lần này, nếu để lộ tin tức, anh biết hậu quả đấy.”

“Yên tâm, bố và bạn trai cô ấy đều là cán bộ cấp cao ở Kinh đô, lai lịch sạch sẽ, hơn nữa bản thân cô ấy cũng rất giỏi, nếu không có chút năng lực, anh nghĩ cấp trên sẽ cử cô ấy đến đây từ xa như vậy à?”

“Không nói đến những thứ khác, riêng tài năng cá nhân của cô ấy đã vượt trội, không thể tìm ra điểm nào để chê bai, nên anh cứ yên tâm về giao nhiệm vụ, không cần lo lắng gì về vấn đề giữ bí mật.”

Triệu Thục Hoa đảm bảo nhân phẩm của Tần Sương một cách chắc nịch, chỉ thiếu điều không xuống lệnh.

【Gần đây cốt truyện có một số chỗ không khớp với hiện thực, mong mọi người thông cảm, đây là tiểu thuyết viễn tưởng lịch sử, cứ xem cho vui, đừng so sánh với tác giả, tác giả đã cố gắng hết sức rồi /(ㄒoㄒ)/~~】

Tần Sương được đưa về nhà nghỉ, cô trực tiếp đi tắm rửa rồi ngủ.

Cả ngày hoạt động, cô thực sự mệt lử.

Ở nông thôn mệt là mệt sức, ở đây mệt là mệt óc, may mắn là hôm nay mọi việc suôn sẻ, không có gì ngoài ý muốn xảy ra.

Chỉ là bây giờ không biết A Châu đang ở đâu, tình hình thế nào.

Có vẻ như ngày mai khi công việc kết thúc, cô cũng phải tranh thủ thời gian đi tìm người.

Còn lúc này, Hoắc Đình Châu đang bị cô nhớ nhung, đang ẩn nấp ở biên giới, một lần nữa phục kích những tên tội phạm.

Nhiệm vụ lần trước thất bại, về đến nơi, anh nhanh chóng tìm ra kẻ phản bội trong đội.

Ai ngờ người đó lại là người đồng đội tốt nhất bên cạnh họ.

Hơn nữa, thân phận thực sự của anh ta lại là con lai giữa Myanmar và Trung Quốc, hồi đó gia nhập quân đội cũng là do bố anh ta sắp xếp.

Lần trước tuy mất khá nhiều đồng đội, nhưng may mắn là họ rút lui kịp thời, nếu không sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 217: Chương 217



Đội quân này, Hoắc Đình Châu dẫn ra toàn là tinh nhuệ, mỗi người hy sinh đều khiến anh đau lòng.

Hơn nữa, nếu lần này không bắt được mục tiêu, anh về cũng không biết giải thích với cấp trên thế nào.

Dù sao người ta đã hy sinh rồi, phải có danh dự hy sinh, nếu không c.h.ế.t quá uất ức.

Khi Tần Sương hoàn thành công việc, cô nhận được tiền lương lần này, để lại địa chỉ hiện tại, rồi cáo biệt Triệu Thục Hoa và các đồng nghiệp khác.

Ban đầu Triệu Thục Hoa muốn mua vé xe cho cô, nhưng bị cô từ chối.

Cô còn chuyện riêng chưa giải quyết xong, làm sao có thể rời đi ngay bây giờ.

Sau đó, cô quay về nhà nghỉ, trả phòng ở đây, rồi cải trang thành người bình thường, trực tiếp đi đến chợ đen.

Còn những người muốn phục kích cô, không ngờ con mồi béo bở sắp đến tay lại vụt mất ngay trước mắt họ.

Dựa theo tuyến đường theo dõi gần đây, Tần Sương nhanh chóng tìm thấy chợ đen.

Vừa đến cửa, người gác cổng liền hỏi: “Hôm nay ăn gì?”

Tần Sương: “......”

Ăn gì?

“ẶC, tôi muốn mua tin tức, ở đây có ai bán loại thông tin này không?”

“Tin tức?” Người gác cổng nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, tôi muốn tìm người, nên có không? Nếu không có thì tôi xin phép cáo từ, không làm phiền nữa.”

Bây giờ cô cũng không chắc ở đây có loại giao dịch này hay không, dù sao hiện tại cũng chưa có mục tiêu, thay vì lang thang mò mẫm, không bằng thử vận may.

Kết quả là đối phương nói: “Xin lỗi, ở đây chúng tôi không có kênh cô cần.”

“Được rồi, phiền anh rồi.”

Tần Sương đến với tâm trạng phấn khởi, nhưng lại ra về với tâm trạng thất vọng.

Có vẻ như bây giờ muốn tìm hiểu tin tức, phải tìm đến thế lực ngầm ở địa phương mới được.

Cô vừa đi vừa suy nghĩ cách tìm người.

Kết quả là, vừa buồn ngủ thì có người đưa gối đến.

“Đông Trạch, sòng bài anh dẫn tôi đi lần trước, giờ đã mở cửa chưa? Bây giờ tôi ngứa ngáy khó chịu, chẳng muốn làm gì cả.”

“Còn nữa, phấn vui vẻ tối qua, anh bán cho tôi một ít.”

Đông Trạch thấy người bạn này cứ lải nhải như vậy, lập tức bịt miệng anh ta lại: “Anh không thể hỏi nhỏ một chút sao? Bên cạnh là chợ đen, để những người đi qua đi lại nghe thấy, anh có muốn chuyển đến nhà trắng ở không?”

Nghe thấy cuộc đối thoại trong sân bên cạnh, Tần Sương biết cơ hội đến rồi, cô liền ẩn nấp trên một cái cây lớn bên cạnh, tiếp tục lắng nghe hai người nói chuyện.

“Ư ư...” Bỏ tay ra!

“Đừng nói to, tôi bỏ tay ra.”

“Phù, anh định g.i.ế.c c.h.ế.t huynh đệ ruột sao?”

“Ai bảo miệng anh to vậy, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, muốn đi chơi sòng bài thì đi, nhưng phấn vui vẻ thì đừng hít nữa, đừng nói tôi không nhắc nhở anh, nếu cứ tiếp tục sa đọa như vậy, sớm muộn gì anh cũng tiêu hết gia sản của mình.”

Bây giờ Đông Trạch rất hối hận vì đã để người bạn của mình vô tình hít phải thứ đó, nếu không thì bây giờ anh ta cũng sẽ không nghiện.

Ban đầu anh ta chỉ muốn kiếm thêm một ít tiền tiêu vặt, kết quả là anh ta vô tình biết chuyện này, bắt đầu nài nỉ anh ta đi chơi sòng bài.

May mắn thay là có anh ta, mỗi lần đi chơi hầu như không thua nhiều tiền, thỉnh thoảng còn thắng được một ít tiền nhậu nhẹt.

Tuy nhiên, sòng bài anh ta chơi là do một băng đảng nhỏ kiểm soát.

Mỗi lần đi kiếm tiền ở đó, anh ta đều cẩn thận hết sức, sợ bị người ta tố cáo, bị bắt vào tù.

Nghe hai người nói chuyện, Tần Sương cũng không kỳ vọng nhiều, hai người này rõ ràng là những con cá nhỏ.

Dù sao cũng gặp rồi, cô đương nhiên không thể tay không về.

Ngay khi hai người trong sân không để ý, cô liền lén lút nhảy vào sân.

“Ai đó?”

“Đi ngang qua.” Tần Sương vỗ bụi trên tay, nhìn họ.

“Cô gái này, đây là nhà tôi, cô không mời mà đến không hay lắm đâu?”

Đông Trạch nhìn Tần Sương trước mặt, rất cảnh giác.

Anh ta không tin rằng người phụ nữ này vô tình leo tường vào nhà họ.

Dù sao trên đời cũng không có nhiều sự trùng hợp như vậy.

Tần Sương thấy anh ta rất căng thẳng, liền ngồi xuống chiếc ghế trong sân, thong dong hỏi: “Tôi muốn tìm các anh hỏi một số chuyện, nếu có tin tức quan trọng, giá tiền sẽ không thiếu cho các anh, thế nào, muốn kiếm thêm chút tiền không?”

Đông Trạch còn chưa kịp trả lời, người bạn bên cạnh anh ta liền lên tiếng: “Cô nói thật chứ? Cô có thể hỏi tôi, tôi là người biết tuốt đấy!”

Tần Sương nhướng mày, “Được, miễn là những điều tôi muốn biết thôi.”

“Cô hỏi đi!”

“Tiền Tín, cậu im miệng cho tôi!” Chu Đông Trạch chưa bao giờ gặp người bạn ngu ngốc như vậy.

Không biết đối phương là ai, lai lịch ra sao, đã dám miệng lưỡi phàm phu tục tử, chẳng lẽ thật sự muốn c.h.ế.t sớm à.

“Đông Trạch, cô gái này nhìn không giống người xấu, hiện tại tôi đang thiếu tiền, miễn là tôi biết, anh cứ để tôi kiếm tiền thôi.”

Chu Đông Trạch che mặt, anh ta thật sự muốn không quen biết anh ta.

Tần Sương lúc này mới lên tiếng: “Được rồi, tôi cũng không phải người xấu, tôi chỉ bỏ tiền ra mua tin tức, biết thì nói, không biết thì tôi đi chỗ khác, làm gì mà căng thẳng, cứ như tôi muốn g.i.ế.c người cướp của vậy.”

“Đúng vậy, vậy cô muốn biết gì? Tôi Tiền Tín là người biết tuốt trong vùng này, không có chuyện gì tôi không biết.”

“Tôi muốn biết gần đây ở biên giới có ai đó là nhân vật lớn gặp chuyện không? Ví dụ như những người trong giới của các anh.”

“Chuyện biên giới?”

“Đúng vậy, có ai đó là nhân vật có quyền thế nào bỏ trốn hoặc rời đi không?”

Tiền Tín tưởng cô muốn hỏi chuyện thị phi xung quanh, kết quả là chuyện lớn như vậy, anh ta lại không biết.

Lập tức nhìn về phía người bạn hỏi: “Đông Trạch, anh hoạt động ở đó, anh có biết tin tức nào không, mau nói cho cô ấy biết.”

Chu Đông Trạch thấy vậy, cũng nhìn Tần Sương hỏi lại: “Cô thực sự không có ác ý?”

“Có thể có ác ý gì, các anh đẹp trai hay giàu có à? Không có gì cả, cô nói tôi muốn gì?”

Tần Sương suýt nữa thì bị hai tên ngốc này chọc cười.

Cô nhìn có vẻ không giống người tốt vậy sao?

Chu Đông Trạch nghe Tần Sương nói xong, cũng cảm thấy cô đang khinh thường anh ta, hơn nữa anh ta còn có chứng cứ.

Nhưng vấn đề của cô, anh ta dường như thật sự đã nghe được một vài tin đồn, chỉ là không biết có chính xác hay không.

Liền suy nghĩ rồi mới mở miệng nói: “Việc đó, tôi ở bãi D cũng nghe qua vài lời đồn đại, nhưng có chính xác hay không thì tôi không rõ, rút cuộc tôi chỉ là một em út ở phía dưới, chuyện biết được có hạn, cô muốn nghe không?”

“Ừ, cứ nói ra nghe xem.”

Tuy nói là tin đồn, nhưng không có lửa sao có khói, nói không chừng ở đó lại có tin tức mà cô cần.

“Gần đây tôi nghe nói, ở chỗ chúng ta có một trùm m* t** lớn, hình như đã xảy ra chuyện, hơn nữa cũng đã một thời gian rồi, họ đều nói là bị người phía trên ghim nên chạy khỏi Hoa Quốc rồi, nhưng chuyện này chúng tôi chỉ nghe cho vui, ai cũng không biết có phải không.”

“Còn nghe nói, người này hình như đã trộm vật gì của quốc gia nên mới bị như vậy, dù sao thì nói gì cũng đều có, đây cũng là nguyên nhân tại sao chúng tôi gần đây đều nghỉ.”

“Rút cục phía trên cũng đã điều động quân đội, chuyện này lão đại của chúng tôi có tin nội bộ, tất cả người cô muốn tìm đoán là cũng vì chuyện lớn này, còn những chuyện khác tôi không biết.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 218: Chương 218



Tần Sương nghe xong lời anh ta nói, trong lòng nghĩ A Châu của cô sẽ không phải là đi bắt người này chứ?

Nếu không tôm tép nhỏ bình thường, chắc sẽ không cần anh tự mình ra tay chạy đến nơi xa thế này để chấp hành nhiệm vụ.

Những cái khác chưa nói, chức vụ của anh trong bộ đội cô vẫn biết rõ.

“Được rồi, những gì cần nói đã nói xong rồi, cô có thể rời đi, chúng tôi cũng chỉ kiếm vừa đủ ăn, còn phải phiền cô nương tay cho.”

Chu Đông Trạch lăn lộn ở tầng lớp đáy nhiều năm, người phụ nữ này có thể không chút động tính là lật tường vào sân, chắc chắn là người không đơn giản.

Thế nên chỉ cần đối phương không làm khó anh ta, anh ta cũng không ngại gì tiết lộ những tin tức mà anh ta biết.

Thậm chí đối phương có tin không cũng không liên quan gì đến anh ta.

Còn Tần Sương sau sắp xếp lại suy nghĩ, lấy trong túi áo ra 200 đồng để lên trên bàn, “Tiền công vất vả của các anh, tạm biệt!”

Nhìn người này nói xong lại lần nữa lật tường mà ra, hai người đàn ông trong sân đến giời vẫn còn hơi hoảng hốt.

Điền Hâm tỉnh lại, chỉ vào tiền trên bàn nói: “Người anh em mau cầm tiền, nếu không phải tôi không biết, tiền này không liên quan gì đến anh, anh có phải nên mời tôi chơi một lần bột vui vẻ không?”

Chu Đông Trạch cầm tiền trên bàn, không vui mà trả lời: “Chơi, chơi, chơi, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, đó không phải thứ gì tốt, sao anh chẳng nghe lời tôi, không chơi cho mình c.h.ế.t thì anh không cam lòng à?”

“Ôi dào, tôi chỉ thỉnh thoảng chơi một lần không được sao?”

Chu Đông Trạch: “……” bất tài!

Bên này Tần Sương sau khi có được tin tức, liền trực tiếp ngồi xe khách chở hàng bắt đầu tiến về biên giới.

Cô không biết Hoắc Đình Châu cụ thể ở đâu, nhưng địa phương nơi đây lớn như vậy, cho dù cô tìm kiếm dọc đường, thì hai ngày cũng có thể đi hết.

Dù sao thời gian cũng đến rồi, nếu như không tìm được, thì cô cũng đã cố gắng hết sức rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện, cô cũng không còn cách nào khác.

Xe hàng một đường xóc nảy, cho tới buổi tối, Tần Sương cuối cùng cũng tới một thị trấn nhỏ ở bên này.

Sau khi từ biệt người lái xe, cô iền tranh thủ màn đêm bắt đầu ẩn vào trong núi tối đen như mực.

Cô hiện giờ tìm người hoàn toàn dựa vào cảm giác, hi vọng giác quan thứ sáu của cô đủ để mang lại cho cô may mắn.

Lấy ra khẩu s.ú.n.g thu được, trên người cô treo thuốc bột chống côn trùng, lưng đeo một ba lô leo núi, nhanh chóng chạy như bay trong núi sâu rừng già.

Cô đã rất lâu không trải qua cuộc sống k*ch th*ch như thế này, lần này không chỉ không hề sợ hãi, mà m.á.u huyết toàn thân đang kêu gào tìm người đánh một trận.

Mà Hoắc Đình Châu lúc này còn không biết nàng dâu nhỏ của mình đã vượt ngàn dặm tìm tới đây.

Vì đường núi không dễ đi, Tần Sương cho dù có kinh nghiệm cũng có khi lạc đường.

Nếu không phải có la bàn dẫn đường, lần này không biết sẽ đi đến tận đâu.

Nhưng nơi đây cái gì không có nhiều, chứ rắn rết côn trùng, chuột bọ thật sự rất nhiều.

Đi được mấy tiếng đồng hồ, chỉ tính những con côn trùng to dài đã đánh c.h.ế.t không ít.

Đương nhiên những chiến lợi phẩm đánh c.h.ế.t được, cô cũng không chê bai, toàn bộ đều thu vào trong không gian.

Đợi sau khi trở về, nói không chừng có thể bán được một khoản tiền ở chợ đen.

Đến đêm khuya, thời tiết không hợp tác, trời lại bắt đầu mưa nhỏ.

Tần Sương mắng nhiếc rồi tìm một hang núi, đến đây mới thay quần áo sạch sẽ.

Trong nghĩ thời tiết c.h.ế.t tiệt này, thật sự không nể mặt chút nào.

Nếu không phải là mình may mắn, giữa đêm tối này dù có lắp lều ở bên ngoài thì cũng vô cùng không an toàn.

Cô dùng đèn pin xem xét một chút hoàn cảnh nơi đây, mới phát hiện ra trước đây ở đây từng có người ở.

Bởi vị bên trong còn có nhiều củi khô chưa đốt và một số công cụ nấu bếp.

Cô rắc một ít bột đuổi côn trùng ở cửa hang, rồi lập tức ra tay đốt đống củi trong hang.

Tuy hiện nay giữa mùa hè, như đêm muộn có mưa vẫn hơi lạnh lẽo.

Cô đem quần áo ướt hong khô ở bên cạnh, vừa lấy ra cơm tự làm nóng mua ở cửa hàng bách hóa.

Nghĩ đến tối nay không thể đi tiếp, cô là đến tìm người, nhưng lại càng phải biết quý trọng cái mạng chó của mình.

Núi sâu có mưa là nguy hiểm nhất, nếu như làm không tốt thì đây sẽ là nơi chôn thân của cô.

Cùng với mưa gió ngoài trời càng lúc càng to, Tần Sương chỉ đành lấy túi ngủ ra, chuẩn bị nghỉ ngơi tại chỗ.

Nhưng cô không dám ngủ quá sâu, nếu như đột nhiên có sói xông vào, vậy thì chắc chắn là dọa c.h.ế.t người.

……..

Mà lúc này đám người Hoắc Đình Châu, do trước đó đánh rắn động cỏ, tối nay không dễ dàng gì mới lại có được tin tức người đó ra ngoài.

Lúc này hai bên gặp mặt nhau xong, tội phạm cần bắt đã mang đàn em trực tiếp trốn vào trong núi sâu.

Hoắc Đình Châu không dễ gì tìm được hình bóng của đối phương, tất nhiên sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Tất nhiên sẽ đem theo bộ đội đuổi theo vào trong núi sâu.

Sau đó, trong đêm mưa lại kèm theo sấm sét, người ngựa hai bên một bên trốn một bên đuổi.

Cho tới sau nửa đêm, Tần Sương bị tiếng s.ú.n.g làm cho tỉnh.

Cô đứng dậy gấp lại túi ngủ trên đất, cho thêm vài cành củi khô vào đống lửa, rồi mới tới cửa hang phát hiện mưa đã ngớt rồi.

Là tiếng s.ú.n.g truyền tới từ nơi không xa, khiến cô hoài nghi, mình sẽ không trùng hợp như vậy, vừa tới đã gặp b.ắ.n giết.

Hiện địa giới mà cô vào đã không còn ở trong Hoa Quốc, đây thuộc về vùng không ai quản lý.

Nghe tiếng s.ú.n.g lúc lâu, kết quả phát hiện động tĩnh càng lúc càng lớn, giống như là đang tiến lại phía cô.

Cô lập tức lấy áo mưa ra, không để ý đến những việc khác, trực tiếp tìm một cây to trèo lên.

Cho đến khi nghe tiếng bước chân rối loạn trong rừng, cô cuối cùng mới xác định, thực sự có người tới rồi.

“Lão đại, làm sao đây, mấy tên đó đuổi sát rồi, chúng ta sắp hết đạn.”

“Mẹ nó, ông đây chẳng phải chỉ trộm mấy văn bản thôi sao, đám người này thậm chí cắn đến c.h.ế.t à, vì chuyện này, con trai ông cũng bị lộ ra kéo vào rồi.”

Lão Quỷ hiện sắp bị tức chết, nếu không phải bên đó đưa tiền công quá nhiều, hắn ta cũng không đến nỗi chọc vào đám người này, thật sự là vừa mất phu nhân lại thiệt quân.

Nếu như có thể, có nói gì hắn cũng không nhận nhiệm vụ này, nghĩ tới lại thấy tức.

Đáng tiếc là không có thuốc hối hận, hắn ta hiện nay chỉ có thể trốn! Sớm biết thì gần đây đã không ra cửa rồi, c.h.ế.t tiệt!

Họ càng tới gần Tần Sương, Tần Sương cuối cùng cũng nhìn rõ mấy người bên dưới.

Có thể là vì trời mưa, mấy người đó nhếch nhác không chịu nổi.

Nếu không phải là vì tay cầm vũ khí, Tần Sương nói không chừng đã trực tiếp nhảy xuống rồi.

Mấy người này vừa nhìn đã biết chẳng phải là người tốt, nói không chừng cũng là cướp của kẻ cướp cũng có thể có thu hoạch bất ngờ.

Khi Lão Quỷ chạy tới cửa hang mà lúc nãy Tần Sương ở, lúc này mới phát hiện đống lửa bên trong lại vẫn đang cháy.

“Thiết Đầu, nhìn xem trong đó có người hay không?”

Thiết Đầu nhìn vào cửa hang, đem một huynh để tiến vào.

Chỉ một lát đã gọi từ bên trong ra: “Lão đại, bên trong không có người.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 219: Chương 219



“Mẹ nó! Không có người cũng không thể ở, mấy gã đã đã sắp đuổi tới rồi.”

“Đi, mau đi.”

Tần Sương không biết người đuổi phía sau là tốt hay xấu, nhưng nếu cũng không phải là người tốt, thì cô hoàn toàn có thể ngồi đó làm ngư ông đắc lợi.

Sau đó, Lão Quỷ vừa muốn đi ra khỏi hang tiếp tục chạy trốn thì bị một tiếng s.ú.n.g b.ắ.n tỉa của Tần Sương đẩy quay lại.

“Lão đại, có người nổ súng!”

“Cẩn thận!”

“Mẹ kiếp, tên khốn khiếp nào làm vậy, ngươi ra đây cho ta!”

Tần Sương nhìn lấy đạn không b.ắ.n trúng người, bỗng có hơi thất vọng.

Quả nhiên, nhặt được s.ú.n.g thì sẽ không có chuyện tốt phía sau, cự ly gần như vậy cũng không b.ắ.n trúng, đánh giá thấp!

Vào lúc hai bên đều án binh bất động, Tần Sương mới phát hiện những người đuổi phía sau lại là người của mình.

Hơn nữa người đàn ông dẫn đầu, chẳng phải là người đàn ông mà cô vẫn luôn tâm tâm niệm niệm tìm kiếm sao?

Xem ra ông trời đã bị tấm lòng thành của cô cảm động, mới chỉ một buổi tối đã để cho họ gặp gỡ nhanh chóng như vậy.

“Lão đại phải làm sau, mấy gã này đuổi tới rồi, nếu không chúng ta trả đồ cho họ cho xong, dù sao họ lấy được đội cũng sẽ không làm khó chúng ta.”

“Cái rắm! Ông đây trả lại đồ, sau này ông còn cần lăn lộn trên đường nữa không? Con trai ông đã bị lộ cuốn vào rồi, nếu như tiền ở bên đó lại không lấy được, chúng ta chuyến này chẳng phải là phí công à.”

“Hơn nữa, chúng ta trước đây g.i.ế.c nhiều huynh đệ của họ như vậy, ngươi cảm thấy họ sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Cứ mãi không có đầu óc!”

Lão Quỷ bây giờ không ra được, chỉ có thể đợi một lúc gắng gượng, hi vọng có thể có một con đường sống.

Còn Hoắc Đình Châu vừa tới dưới cây đại thụ có Tần Sương, Tần Sương liền mở miệng gọi: “A Châu, bọn chúng ở trong hang!”

Nghe một tiếng “A Châu” Hoặc Đình Châu chớp mắt ngây người tại chỗ.

Tiếng gọi thân thuộc như thế, cho dù có c.h.ế.t anh cũng nhớ rõ đó là ai.

Vào lúc anh vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, đồng đội phía sau lại cầm s.ú.n.g chĩa lên nhìn trên cây.

“Đội trưởng, trên cây có cô gái!”

Tần Sương: … Cô gái thần kỳ!

“A Châu tỉnh táo lại, mấy người đó ở trong hang, các anh đừng để họ chạy mất, nhìn đã biết không phải là người tốt!”

Cho tới lúc này Hoắc Đình Châu cuối cùng mới phát hiện mình không phải là ảo giác nghe thấy, anh ngẩng đầu nhìn người trên cây, bỗng chốc đỏ mắt nói: “Làm bừa, em sao lại ở đây? Mau xuống đây cho anh!”

“Đội trưởng, anh quen biết cô ấy ạ?”

“Là vợ sắp cưới của tôi, anh nói xem tôi có quen không!”

Hoắc Đình Châu lúc này tức giận sắp nổ tung, ở đây nhiều nguy hiểm, cô lẽ nào lại không biết rõ ư?

Lại một mình một ngựa giữ đêm khuya tới, thật sự là không cần mạng nữa!

Còn Tần Sương thấy vậy, cũng nghe lời chạy từ trên xuống.

“Em cẩn thận một chút, mặt đất trên, cẩn thận trật chân!”

“Ha ha, em cuối cùng cũng tìm được anh, có nhớ em không?”

“Hừ, em đợi anh trở về xem sẽ xử lý em thế nào, Báo đen anh đưa người vây quanh hang của họ, mau!”

Báo đen: “Vâng!”

Lúc này không phải là lúc hàn huyên, Tần Sương tất nhiên cũng không dám quấy rầy họ làm nhiệm vụ.

Nhưng nhìn bọn họ cũng nhếch nhác như vậy, phút chốc cảm giác đau lòng cho những người này.

“A Châu, trong hang là đường cụt, họ nếu như không ra, đợi mưa tạnh rồi, chúng ta sẽ đốt lửa hun khói họ, anh xem có được không?”

“Em cảm thấy hiện giờ có củi khô để châm lửa không?

Tần Sương nghẹn lại, trong lòng nghĩ đúng vậy, trời mưa đều ướt hết rồi, đốt cái rắm ấy.

Nhưng kiên trì như vậy cũng không phải là tốt, lập tức cô tìm trong cửa hàng bách hóa, cuối cùng lần nữa tìm thấy đạn pháo sáng.

Sau đó nhỏ giọng nói: “A Châu, em có đạn pháo sáng dùng lần trước, anh có muốn dùng không? Đảm bảo sẽ phát sáng mù mắt bọn chúng.”

“Em vẫn còn thứ đồ chơi đó à?”

“Có chứ, anh cũng chẳng phải là không biết, em chính là tiểu tiên nữ, muốn có bao nhiêu cũng được, anh xem mọi người toàn thân ướt hết rồi, thời gian dài chắc chắn sẽ bị bệnh, nên là…”

“Đưa cho anh, anh sẽ ném.”

Hoắc Đình Châu không phải là người đầu óc cứng nhắc, vì bắt tên cầm đầu này họ đã tổn thất mấy người, đến nay tên đã nằm trên cung, không thể không bắn.

Nếu vợ nhỏ có vũ khí tốt hơn, chỉ có đồ ngốc mới không dùng.

Sau đó anh ghé tai dặn dò binh sĩ phía sau vài câu, rồi cho người đó đi thông báo cho các anh em khác.

Anh không muốn đợi lát nữa ra tay lại làm ngộ thương người của mình.

Dáng vẻ người đàn ông bị chói mù hai con mắt lần trước, anh đến giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy mắt đau.

Đợi thông báo xuống bên dưới xong, Hoắc Đình Châu mới mở miệng hét: “Những người bên trong đã bị bao vây, biết điều thì nộp vũ khí sẽ không giết, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí!”

“Ông đây có đánh U sợ thì sẽ theo họ của ngươi!” Lão Quỷ hét trả lời lại.

“Lão Quỷ, ông đã bị bao vây, hà tất phải giãy giụa khổ sở, lẽ còn ông mặc kệ con trai ông sao? Ông đã vì cậu ấy mà trả giá nhiều như vậy!”

“Cút, đó là nó nên chịu, ai bảo nó là con trai ta, mạng nó là do ta cho, chest rồi cũng phải đền đáp công sinh thành dưỡng dục của ta!”

Mọi người nghe Lão Quỷ trả lời, cũng thầm thương tiếc thay cho con trai hắn ta.

Một người sống sờ sờ, sinh ra đã là công cụ, thì bi ai đến nhường nào!

Sau đó hai bên ai cũng không nhượng bộ ai, Hoắc Đình Châu chỉ đành cầm lấy đạn pháo sáng vợ đưa.

“Sương Sương, em nấp ở đây cho kĩ, anh đi ném đạn pháo sáng!”

“Được, anh cẩn thận một chút, kéo dây dẫn rồi lập tức ném đi ngay.”

“Yên tâm, anh sẽ không làm bị thương chính mình.”

Hoắc Đình Châu dặn dò Tần Sương xong, liền cầm đạn pháo sáng đi về phía trước.

Cho tới khi tìm thấy địa điểm tốt nhất, mới kéo dây dẫn rồi nâng tay ném vào hang.

Sau đó cùng với tiếng gọi “Nhắm mắt”. hang liền bị một luồng khói trắng nhức mắt nổ ra!

“A !!!”

“Mắt của tôi!!!”

“Đau quá, mắt tôi mù rồi!”

Những tiếng khóc than trong hang truyền ra ngoài, Hoắc Đình Châu cũng hét lên: “Mau chóng bắt người, nhanh lên!”

Lúc này đám người bị đạn pháo sáng làm mù mắt đều đang bịt mắt lăn lộn trên mặt đất.

Đợi Hoắc Đình Châu đưa người tiến vào, thì không tốn chút sức lực nào đem trói toàn bộ đám người đó lại.

Đặc biệt là còn tìm thấy một tài liệu được gói kín trên người Lão Quỷ, anh lúc này cuối cùng mới thở phào một hơi.

Lần này trở về cuối cùng có thể có thứ giao lại cho cấp trên rồi.

Chỉ có mấy người anh em không biết là lão đại vừa ném thứ gì, khiến những kẻ kia thành như vậy, nhìn cũng cảm thấy đau.

Lẽ nào đội trưởng vừa để cho họ bịt mắt, để tránh thứ này làm bị thương, nếu như không chuẩn bị, không chừng họ bị ngộ thương rồi.

“Đội trưởng, hiện nay thu quân rút lui chứ ạ?”

“Trước tiên nghỉ ở đây một lát rồi đi, ít nhất đợi cho tạnh mưa rồi nói tiếp.” Họ đuổi theo đã một đêm, lúc này sớm đã đuổi tới không còn sức lực.

Dù sao người cũng đã bắt được, cũng không thiếu chút thời gian, nghỉ ngơi tốt rồi rút lui cũng không làm lỡ việc.

Nhìn thấy mấy tên tội phạm chạy trốn kêu gào thảm thiết, Hoắc Đình Châu không ngạc nhiên chút nào.

Hai mắt chịu k*ch th*ch của ánh sáng mạnh như vậy, đổi thành ai cũng không chịu nổi.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back