Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 220: Chương 220



Nhưng vợ anh, thật sự là phúc tinh nhỏ của anh, nếu như không có đạn pháo sáng của cô, họ thật sự không dễ dàng bắt được người như vậy.

Đến tài liệu bị mất cũng đã tìm được nguyên vẹn.

Nhưng còn vài món nợ vẫn phải tính, cô nhóc này nếu không quản lý thì còn muốn lên tận trời.

“Sương Sương em qua đây, nói đi nào, sao lại xuất hiện ở đây?”

Tần Sương có chút chột dạ đi qua nói: “Em gần đây ngủ mà tinh thần bất ổn, cảm thấy anh dường như gặp chuyện, nên mượn việc tới đây công tác tiện thể tới thăm anh.”

“Anh nếu như dám tức giận, sau này em sẽ không để ý đến anh nữa, hừ!” Cô cũng biết giận.

Anh nếu như dám bày mặt đen, thì cô cũng dám giẫm anh.

Nhưng dáng vẻ kiêu ngạo của cô, Hoắc Đình Châu ngây ra, những lời muốn dạy dỗ đành nuốt trở lại.

Anh vẫn thật sự sợ tiểu tổ tông này tức giận không thèm để ý đến anh, đành dùng thái độ mềm mại nói: “Anh không giận mà là lo lắng cho sự an nguy của em, ở đây rối loạn thế nào lẽ nào em không biết?”

“Em tuy là có bản lĩnh phòng thân, nhưng trong tay những người này đều có súng, nếu em ở đây xảy ran guy hiểm, em bảo anh làm sao ăn nói với ba em.”

“Ai da, trong lòng em có tính toán rồi, chuyện không nắm chắc, em không có ngốc nghếch đi làm.”

“Trước tiên đừng nói tới em, anh xem người anh bị thương rồi, em có mang thuốc, anh để mọi người bị thương đều tới đây xử lý, còn đống lửa cho thêm ít củi khô vào, để họ làm ấm rồi đi.”

Hoắc Đình Châu thấy cô nói vậy, cũng đành không nói gì thêm, dù sao nói gì cũng vô dụng.

Cô vợ nhỏ này rất có chính kiến.

Anh liền nói với thuộc hạ ở phía sau: “Các anh lần lượt sưởi ấm, bị thương thì tới đây bôi thuốc, còn nữa đây là chị dâu của các anh, vợ chưa cưới của tôi, lần này đặc biệt tới đây tìm tôi, nên lời nào nên nói lời nào không nên nói, các anh phải hiểu!”

“Vâng, chào chị dâu.”

“Chào chị dâu!”

“Chào các anh, tôi là Tần Sương, rất vui được làm quen với mọi người, ở đây có mang theo ít thuốc và đồ ăn, các anh nếu như đói rồi, trước tiên ăn tạm một chút, đợi mưa tạnh chúng ta đi.”

“Cảm ơn chị dâu.”

Đây là lần đầu tiên họ gặp chị dâu trong truyền thuyết, trước đây chỉ nghe miệng đội trưởng kể về sự tài giỏi của chị dâu.

Quả nhiên nghe danh không bằng gặp mặt, đây nào phải người phụ nữ bình thường, phụ nữ bình thường không ai dám một mình đi vào rừng sâu, hơn nữa đây đã là ra nước khác rồi.

Có thể sống được ở đây, nếu là không có bản lĩnh gì thì ai có thể tin được.

Tần Sương mở ba lô to của mình ra, bắt đầu lấy đồ ra ngoài, đặc biệt là bộ quần áo chuẩn bị cho Hoắc Đình Châu, cô lấy ra cho anh xem rồi nói: “Anh đi thay đi, dù sao em cũng mang tới rồi.”

Hoắc Đình Châu nhìn bộ quần áo mới trong tay cô, có chút không nỡ mặc, trực tiếp nói: “Quay về hẵng mặc đi, đợi lát nữa còn phải vội lên đường, núi sâu nếu bị rách anh sẽ đau lòng.”

“Được rồi, vậy anh đi sưởi ấm đi, ít nhất có thể ấm áp hơn một chút.”

“Được, anh nghe em.”

Sau đó Tần Sương lấy ra thuốc trị thương và vải băng gạc đem tới, còn có một ít bánh điểm tâm mua ở thị trấn, đầy một túi đồ ăn, đều chia cho mọi người.

Tuy là ăn không no, nhưng ít nhất sẽ không bị đói bụng.

Những người đi lính đều tương đối thẳng thắn, thấy chị dâu bỏ hết đồ ăn ra, vừa nhìn đã hiểu không hề xem họ là người ngoài, đổi lại nếu là người khác, đừng nói là cho, nói không chừng còn giấu đi.

Ai bảo những năm này lương thực quý giá, tiền cũng khó kiếm.

Còn Tần Sương sở dĩ hào phóng như vậy, cũng vì cô không thiếu tiền, nếu không chính là nghèo mà tỏ ra giàu, cô ấy còn không đến mức đánh cho mặt sưng lên để giả vờ là mình béo.

Sau đó mọi người nghỉ ngơi tới khi sắc trời sáng hẳn, mưa trong rừng cuối cùng cũng tạnh.

Hơn nữa mọi người thay nhau sưởi lửa, lúc này quần áo trên người đã khô gần hết, ít nhất tiếp tục lên đường thì trên người cũng không quá khó chịu.

Hoặc Đình Châu thấy mấy người đều đã mệt muốn chết, trực tiếp mở miệng nói: “Lão Quỷ và một đàn em của hắn ta dẫn đi, những người còn lại trực tiếp vứt vào trong rừng, không mang đi nữa, chúng ta bị c.h.ế.t nhiều an hem như vậy, để họ bồi tang cho anh em của chúng ta!”

Dù sao những người này đều là nhân vật nhỏ, đến nay mắt đã bị mù rồi, cho dù đưa về cũng bị tử tình, so với việc vật vã quay về một chuyến thì thà rằng tự sinh tự diệt ở nơi đây còn hơn.

Mà những thuộc hạ nghe thấy lời này, chớp mắt nghĩ đến những người anh em đã chết, người nào người nấy đỏ cả mắt

“Đội trưởng, chúng tôi nghe lời anh, dù sao ở đây cũng không phải là lãnh thổ của nước chúng ta, c.h.ế.t thì chết.”

“Đúng, thù của các anh em không thể không báo, nếu không sau này chúng ta c.h.ế.t rồi, không còn mặt mũi để gặp gỡ các anh em nữa!”

Họ hận c.h.ế.t những kẻ này, nếu không phải là vì mấy người này, thì những anh em từng cùng uống rượu với họ cũng không chết.

Tuy là bên trên có quy tắc, không g.i.ế.c tù binh, nhưng họ chỉ vứt ở đây không quản chuyện sống chết, cũng không tính là vi phạm quy tắc của tổ chức.

Mấy người liền đưa hai nhân viên quan trọng nhất quay về bàn giao, còn những kẻ kia thì không để ý đến nữa.

Đường lối vốn đã khó đi, lại còn là đường sau mưa, nên càng khó đi hơn nữa.

Mấy binh sĩ thay nhau cõng phạm nhân xuống núi, đã rất vất vả.

Tần Sương cầm la bàn, cùng Hoắc Đình Châu hai người đi trước dẫn đường.

Từng con rắn độc bị Tần Sương đánh chết, các binh sĩ phía sau cuối cùng cũng phát hiện thân thủ của người chị dâu này hình như rất giỏi.

“Đội trưởng, những con rắn này có thể mang về để làm thức ăn thêm không?”. Một người lính hỏi yếu ớt.

Họ rất thích thịt rắn ngon, nhiều rắn như vậy nếu để mất thì thật đáng tiếc.

Hoắc Đình Châu nghe thấy lời thuộc hạ, cũng trả lời luôn: “Có thể mang được thì các anh mang, dù sao tôi cũng không ăn.”

“Ha ha, có thể mang được, mấy người chúng tôi thay nhau mang.”

Tần Sương thấy bọn họ đáng yêu như vậy, cũng cười nói: “Các anh nếu muốn ăn, quay về đến doanh trại, tôi đưa các anh đi bắt là được, tôi bắt rắn rất nhanh.”

“Chị dâu, chị sao lại giỏi vậy, rắn đó vừa bò ra đã bị chị đánh trúng, mấy lão đại của chúng tôi cũng không lợi hại như chị.”

“Đúng vậy, tôi có thể đánh hòa với đội trưởng của các anh, các anh nói tôi có giỏi không?”

“Gì cơ?”

“Đội trưởng, chị dâu nói thật à? Hai người lại đánh hòa ư?”

Hoắc Đình Châu bất lực, nhìn vợ nhỏ khuôn mặt kiêu ngạo, anh có thể làm gì nữa, chỉ có thể chiều chuộng mà nói: “Chị dâu các anh nói đúng, có lẽ không lâu nữa tôi có thể còn đánh không lại cô ấy, chị dâu các anh trời sinh thần lực, tôi không sánh nổi, nên sau này hôm nào mặt tôi bị thương đi làm, các anh chớ có hỏi tôi sao lại bị thương.”

“Ha ha ha ha….”

“Đội trưởng, anh không được rồi!”

“Đúng rồi, đội trừng quay về xong còn phải tăng cường luyện tập mới được.”

“Cười cái gì mà cười, tôi đánh không lại vợ tôi, tôi lẽ nào không đánh lại các anh sao? Cẩn thận lúc nào tôi tức giận không vui, các anh lại đen đủi đấy.” Hoắc Đình Châu trắng trợn đe dọa nói.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 221: Chương 221



Muốn nhìn thấy chuyện cười của anh, thì còn phải xem có mạng để xem không, dù sao anh là lão đại, anh có thể lấy việc công báo thù riêng, chẳng có gì sai!

Tần Sương buồn cười nhìn người đàn ông bên cạnh, không ngờ anh lại đe dọa như vậy.

Nhưng có thể nói một cách đàng hoàng tự tin như vậy, người đàn ông này cô không chọn sai.

Một hàng người đi lộ trình nửa ngày trời, đến chiều mới đi ra khỏi núi sâu rừng già.

Đương nhiên trong tay mọi người hoặc ít hoặc nhiều cũng đều có một ít chiến lợi phẩm.

Mấy người họ làm nhiệm vụ bí mật, nên không có chỗ ở cố định, đến việc ăn uống cũng lúc no lúc đói không có thời gian cố định.

Thần kinh căng thẳng đã hơn nửa tháng, lúc này cuối cùng cũng được thư giãn, họ cuối cũng có thể ăn no căng bụng một bữa.

Tuy là đoàn người đã xuống núi, nhưng nhìn thấy xung quanh toàn là cây, Tần Sương vẫn ngơ ngác hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Cùng anh trở về doanh trại, cách đây cũng hơi xa, anh đi gọi điện thoại, để có người đi xe đến đón chúng ta.”

“Được, đúng lúc em cũng mệt rồi, không đi nữa, anh mau đi gọi điện thoại đi.”

“Ừ, mọi người đợi tôi ở đây, chú ý cảnh giác.”

Binh sĩ: “Vâng!”

Hoắc Đình Châu quay người nhanh chóng rời khỏi, họ tuy là bắt được người, nhưng vẫn chưa an toàn trở về doanh trại, vẫn còn có nguy hiểm quanh người.”

Lão Quỷ nói gì đi nữa cũng tính là một nhân vật lợi hại ở đây, dưới tay tất nhiên sẽ có một vài đàn em trung thành.”

Nếu như bên này nhận được tinh tức, muốn tới ứng cứu, họ còn phải tiếp tục tranh đấu.

Mà Tần Sương sau khi ngồi một lúc, liền phát hiện cả một vùng bằng phẳng nơi đây có chút không an toàn, liền nói với một thuộc hạ của Hoắc Đình Châu: “Chúng ta tới bên kia, bên kia nhiều cây, còn phải cử ra hai người canh gác, tôi luôn cảm giác ở đây có chút không an toàn.”

“Chị dâu, chúng tôi nghe chị, vậy di chuyển thôi.”

Có thể đơn thương độc mã tới đây tìm người, chính là chị dâu của họ.

Tuy là giá trị võ lực của họ không tệ, nhưng nếu như dùng trí thông minh thì thực sự cũng có khiếm khuyết.

Mấy dười đem hại trọng phạm bắt đầu di chuyển lên phía trước.

Cho đến khi mọi người đều ẩn nấp xong, Tần Sương mới lấy từ ba lô ra một ít kẹo đưa cho mọi người nói: “Ăn ít kẹo để bổ sung thể lực, đừng khách sáo nhé.”

“Chị dâu, đồ chị mang lên núi nhiều thật, đến cái này cũng có.”

“Đúng vậy, tôi đây là làm bài tập, nếu như cái gì cũng không chuẩn bị, trừ phi là não tôi chập mạch rồi thì mới đi vào núi sâu.”

“Chị dâu, chị với lão đại quen nhau như thế nào? Nói đi ạ, anh em chúng tôi rất hiếu kì.”

Tần Sương vừa nghĩ tới cảnh tượng lần đầu gặp mặt, liền cảm thấy bối rối.

Nhưng vượt qua sự bối rối đó, cô vẫn mở miệng nói: “Lão đại các anh có một lần bị thương nặng được tôi cứu, nhưng lần đó tôi cũng không nghĩ gì nhiều, sắp xếp cho người xong thì về nông thôn, kết quả duyên phận thật trùng hợp, tôi cùng với em trai của đội trường các anh lại cùng một đội thanh niên trí thức.”

“Lần thứ hai gặp mặt, là tôi cứu em trai anh ấy bị thương, đúng lúc anh ấy tới thăm người thân thì nhận ra tôi, sau đó dần dần quen biết.”

“Sau đó thì chắc các anh biết rồi, anh ấy nói ơn cứu mạng phải lấy thân báo đáp, nên các anh nói xem da mặt anh ấy có phải rất dày không?”

“Ai da…đội trưởng của chúng tôi da mặt dày vậy ư?”

Tần Sương gật đầu, “Đúng vậy, rất dày.”

“Nhưng mà….”

“Không hay rồi, phía trước có một đám người tới, giống như đang tìm người.”

Đột nhiên nghe thấy báo cáo của người canh gác tại vị trí kín, nhanh chóng cắt đứt cuộc nói chuyện của mấy người Tần Sương.

Họ cùng nhìn nhau, ý là hỏi phải làm thế nào?

Vẫn là Tần Sương điềm tĩnh trả lời: “Để lại hai người trông coi trọng phạm, những người còn lại lát nữa nghe tôi chỉ huy, chúng ta cố gắng kéo dài tới khi đội trưởng các anh quay lại, nếu như thực sự không đánh lại được, chúng ta đưa những người này chuyển sang nơi khác, phạm nhân không được để mất, các anh có ý kiến không?”

“Không có, chúng tôi nghe chị dâu.”

“Được, kiểm tra vũ khí đạn dược của mỗi người xem còn bao nhiêu, tôi còn tính toán trong lòng.”

Mỗi người tự báo số lượng, Tần Sương nhanh chóng có dự tính trong lòng.

Sau đó dặn dò hai người ở lại, nhất định trông cọi cẩn thận trọng phạm, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, đều không được ra ngoài.

Nếu không tất cả những nỗ lực trước đó đều sẽ phí hoài hết.

Cô không cho phép người đàn ông của mình thất bại ở đây.

Tất cả mọi người đi với tôi, lát nữa bất kể như thế nào, tính mạng quan trọng nhất, không đánh lại họ thì chúng ta đánh du kích, dẫn người ra khỏi đây, nghe rõ chưa?”

“Đều rõ rồi!”

“Đi thôi, để tôi xem là người nào tới.”

Lúc này, Tần Sương cảm thấy mình lại lần nữa quay trở lại cảm giác làm thủ lĩnh đứng đầu.

Nhớ năm đó, khi cô đưa anh em đi gây chuyện, dường như cũng bày dáng vẻ thế này, chỉ là vũ khí hôm nay không có hỏa tiễn pháo, nếu không bất kể đối phương có bao nhiêu người, cô cũng không sợ.

Đương nhiên vũ khí hạng nặng của cô không tiện lấy ra, nhưng đạn pháo sấng sử dụng buổi sáng, cô ấy vẫn có thể sử dụng vài quả.

Nói dễ nghe là đánh du kích, còn không phải vạn bất đắc dĩ, cô cũng không muốn chui vào núi sâu rừng già lần nữa.

Sau khi ra một chỉ lệnh, tất cả mọi người đều ẩn nấp xong.

Đợi đối phương tới càng lúc càng gần, sắp giáp mặt với họ rồi, Tần Sương mới từ sau một cây to bước ra hét lớn: “Người phía trước tới là ai, đây là địa bàn của bang Thiên Sa chúng tôi!”

Đột nhiên xuất hiện tiếng nói, khiến người tới tìm người đều bị dọa sợ.

Nhưng sau khi chỉ thấy một cô gái, đám người lúc này cũng không cho rằng có chuyện gì nói: “Bang Thiên Sa? Thành lập khi nào vậy, chúng tôi sao chưa từng nghe qua?”

Các binh sĩ: Chúng tôi cũng chưa từng nghe qua!

“Bang Thiên Sa chúng tôi thành lập khi nào, dường như chẳng liên quan đến anh? Hơn nữa đây đã là địa bàn của lão đại chúng tôi, mấy người các anh tự ý xông vào, có phải là rất bất lịch sự không?”

Đám người đối phương đầu đều mờ mịt, họ là tới tìm người, thật sự không chú ý đến tình hình gần đây ở chỗ này.

Nhưng ở đây rõ ràng chỉ là vùng rừng núi, làm sao lại là địa bàn của bang Thiên Sa?

“Anh Khôn, đây là tình huống gì, chúng ta vẫn phải tiến lên phía trước chứ?” Một đàn em khẽ hỏi.

“Đợi đã, xem tình hình, chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm, trước tiên đừng ra tay bừa bãi.”

A Khôn lập tức bước nhanh về phía trước nói: “Xin chào, tôi là người của Long Bang, ra ngoài làm việc đi qua nơi đây, nên không biết thì không trách tội, đương nhiên tôi cũng muốn hỏi một chút, các người có nhìn thấy có người đi từ đây ra không, hoặc là từ đây vào trong núi sâu?”

“Tìm người à?” Tần Sương rõ ràng biết mà cố hỏi.

“Đúng vậy, anh em chúng tôi ra ngoài làm việc, có thể gặp phải tranh đấu với bang phái khác, nên chúng tôi lo lắng ra ngoài tìm xem.”

“Ai da, không ngờ tới các anh là người của Long Bang, còn rất trượng nghĩa, còn thu nhận người không? Để tôi về hỏi lão đại, không được thì tham gia vào Long Bang của các anh cho xong.”

Khóe miệng của các binh sĩ đang nấp co rút: Chị dâu chị thật biết lừa đảo!
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 222: Chương 222



“Ôi, việc này sau này nói tiếp được không, cô rốt cuộc có nhìn thấy người không?”

Tần Sương xoay khẩu s.ú.n.g trong tay, dáng vẻ lưu manh nói: “Bên đó, sáng nay thấy mười mấy người đi ra, sau đó đi về bên đó, còn về đi đâu thì không biết, hơn nữa người nào cũng có vẻ bị thương nặng, trông rất thảm hại.”

“Thật ư?” A Khôn sốt ruột hỏi.

“Ừ, tối nếu như nói dối thì sau này không tìm được trai trẻ đẹp cùng tôi vui vẻ nữa!”

Các binh sĩ: ……Chúng tôi không nghe thấy gì cả!

Đám A Khôn nghe Tần Sương lừa đảo môt cách đàng hoàng như vậy, vẫn cảm thấy ở đây có gì đó sai sai.

Nhưng lại không thể nói ra/

“Ai da, được rồi, nếu đã có tung tích, chúng ta trước tiên đi tìm người, Khôn mỗ xin cảm ơn trước.”

Tần Sương xua xua tay, “Không cần khách khí, nói không chừng sau này mọi người còn gặp lại, coi như kết bạn đi.”

“Được, vậy sau này chúng ta hẹn gặp lại.”

A Không dẫn thuộc hạ rời khỏi chỗ này, quay người đi theo hướng Tần Sương vừa chỉ.

Thấy họ rời khỏi, các thuộc hạ của Hoắc Đình Châu vẫn còn đang ở trạng thái mờ mịt.

Trong lòng nghĩ, cứ thế mà bị lừa đi rồi? Có cần thuận lợi đến vậy không?

Chỉ có Tần Sương biết, những người này chỉ là chưa kịp phản ứng lại mà thôi, đợi sau khi phản ứng kịp chắc chắn sẽ lập tức quay lại.

Sau đó liền mở miệng nói: “Tất cả mọi người bắt đầu rút lui, tốc độc nhanh, ở đây không an toàn rồi.”

Chưa nói đến việc họ có ít người, đạn dược cũng không nhiều, thật sự nếu chống lại mấy người này, thì chỉ có chịu thiệt thôi.

Cho dù cô có thông minh đến đâu, chiến đấu giỏi thế nào, cũng sẽ không lấy tính mạng của mình ra để chơi đùa.

“Chị dâu, họ đều đi rồi, sao chúng ta vẫn phải rút lui? Đợi lát nữa đội trưởng quay lại không tìm thấy chúng ta thì làm sao?”

“Các anh cho rằng những người đó dễ lừa vậy sao? Đợi họ sực tỉnh ra, sẽ lập tức quay lại, nên hiện tại không đi thì còn đợi lúc nào nữa?”

Đám người này: “…….” Dường như thực sự rất có lý.

Tần Sương đỡ trán, “Đi thôi, trước tiên trốn đã rồi nói tiếp, dù sao cũng không không mất đi đâu được.”

Còn bọn A Khôn rời khỏi đó không lâu, một người anh em bên cạnh cuối cùng không nhịn được nói: “Khôn ca, lời của cô gái lúc nãy, chúng ta có phải đã mù quáng tin tưởng không?”

“Hơn nữa, tôi luôn cảm thấy lời cô gái đó nói có nhiều lỗ hổng, anh nói xem cô ta không phải là người bên đó chứ?”

“Đúng vậy, Khôn ca, lúc này nghĩ lại, vừa nãy thực sự hơi vội vàng, chúng ta còn chưa xác định thân phận của cô ta, hơn nữa ở nơi hoang vu hẻo lánh này, cô ta nói là địa bàn của bọn họ thì là đại bàn của bọn họ ư? Hơn nữa dọc đường chúng ta đến đây, cũng phát hiện bất cứ nơi ở nào, mấy người họ không thể đào hang chui xuống đấy đi?”

“Hỏng rồi, khi nãy chúng ta ở bên đó, có ngửi thấy mùi gì không?”

“Mùi gì?”

“Mùi rắn, hơn nữa còn không ít, mấy người này không phải vừa từ trong núi sâu ra chứ? Dù sao loại này chỉ có ở trong núi sâu mới có.”

A Khôn dừng bước, anh ta cũng phát hiện bên này không có dấu vết người đi qua, xem ra lúc nãy là anh ta sốt ruột, bỏ qua rất nhiều điểm nghi vấn.

“Đi, mau quay lại!”

Không chừng lúc nãy lão đại của họ cũng ở đó, mẹ kiếp!

Còn bên này Tần Sương cũng không biết về môi trường bên này, cô chỉ có thể dựa vào trực giác mà đưa mọi người đi trốn.

Chính vào lúc này, Lão Quỷ hôn mê đã lâu đột nhiên tỉnh lại.

“Mắt của ta, ta không nhìn thấy gì nữa, mắt của ta…”

Tần Sương chán ghét chau mày nói: “Bịt miệng hắn lại, cả tên kia cũng thế, chớ để cho bọn chúng kêu gào trên đường, như thế rất dễ bị lộ.”

“Còn phải canh chừng cho tốt, chớ để bọn chúng tự sát, nếu không thì không hoàn thành được nhiệm vụ, chuyến này đừng nói là các anh phí công đi, mà những anh em đã c.h.ế.t cũng hi sinh vô ích.”

“Chị dâu yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ canh chừng hai tên tội phạm này.”

Mấy ngượi họ vượt đường dài ăn lương khô, khó khăn lắm mới bắt được người, nếu như c.h.ế.t giữa đường, họ bị đánh đến chết.

Còn bên kia khi A Khôn đưa người quay lại, ở đây sớm đã không có người phụ nữa lúc nãy.

“Khôn ca, ở đây lúc nãy khẳng định có rất nhiều người, anh xem đến cỏ cũng đã dẫm phẳng rồi.”

“Còn nữa ở đây có dấu vết người nghỉ ngơi.”

“Mẹ nó, chúng tra bị lừa rồi, mau đuổi theo những dấu vết này!

Tần Sương tính toán thời gian, cảm thấy Hoắc Đình Châu chắc sắp quay lại đón bọn họ rồi.

Sau đó trực tiếp trốn vào một nơi trú ẩn trên đường.

Ở đây có một cái gò nhỏ, cho dù có gặp kẻ địch, cũng có thể tạm thời yểm hộ.

Sau đó cô lại mở miệng nói lần nữa: “Cử hai người để tiện thám thính tin tức, nếu như gặp đội trưởng của mọi người thì dẫn người tới đây, nếu như lại gặp bọn người kia quay lại thì chúng ta chỉ có thể kéo dài thời gian đợi đội trưởng của các anh quay lại.”

“Vâng, bây giờ chúng tôi sẽ sắp xếp.”

Khi mọi người nghỉ ngơi chưa được bao lâu, người của Hoắc Đình Châu cuối cùng cũng lái một chiếc xe tải tới.

May là ở bên này có một con đường cái, bọn họ rời khỏi cũng thuận tiện hơn nhiều.

Hoắc Đình Châu vừa xuống xe liền lập tức hỏi: “Mọi người không sao chứ? Mau lên xe rời khỏi.”

“Đội trưởng, chúng tôi không sao, vừa nãy may là có chị dâu thông minh, lừa bọn người kia.”

“Đúng vậy, nhưng chúng ta thực sự phải lập tức rời khỏi đây mới được.”

“Không hay rồi… bọn người kia đuổi tới rồi!!”

Cùng với một tiếng ám hiệu truyền báo, Tần Sương lập tức hét: “Mau lên xe, nhanh!”

Lúc này chẳng quản gì trật tự, trước tiên rời khỏi nơi này rồi nói tiếp.

Còn Hoắc Đình Châu cũng lập tức mở cửa xe bên ghế lái nói: “Anh xuống đi, tôi lái xe!”

Đợi tất cả nhân viên đều lên xe xong, Hoắc Đình Châu lập tức khởi động xe tải xuất phát về căn cứ.

Vừa mới chạy xe chưa được 200 mét, bọn người kia cũng đuổi tới.

“Mẹ nó, các anh em đuổi theo, g.i.ế.c mấy tên đó!” A Khôn tức giận hét.

“Đội trưởng, mấy người đó đuổi kịp rồi, có nổ s.ú.n.g không?”

“Tới gần thì nổ súng.”

Đợi lát nữa đường phía trước dễ đi, họ sẽ không đuổi kịp đâu.” Tần Sương hét to trả lời.

Đạn dược của họ không nhiều, ở cự ly xa như vậy, lại thêm sự lắc lư của xe, tỉ lệ b.ắ.n c.h.ế.t mấy người này chắc chắn kém đi rất nhiều.

Dù sao bọn người đó không có xe, cho dù có chạy nhanh hơn nữa, thì tới gần cũng chỉ là những mục tiêu sống.

Liền có những tiếng s.ú.n.g nổ “Pằng pằng pằng”.

Bạt che phía sau che chở bị đạn b.ắ.n vào phát ra những tia lửa.

Tần Sương thấy vậy. “Có s.ú.n.g cự ly xa không? Đưa cho tôi một khẩu!”

“Chị dâu, chị biết dùng không?”

Cô thân thủ tốt cũng thôi đi, nếu như những thứ vũ khí nóng này cô còn biết sử dụng tốt hơn bọn họ, thì họ thật sự lại bị đả kích.

“Có biết hay không, đợi lát nữa sẽ biết, còn nữa các anh nấp cho kĩ, đừng để đạn lạc b.ắ.n trúng.”

Tần Sương lấy ra một khẩu s.ú.n.g trường tầm xa, ngắm chuẩn vào người ở phía trên cùng, nâng tay liền bắn.

“Pằng!”

“Mẹ kiếp!”

“Tay s.ú.n.g thần đó!”

Các binh sĩ hoài nghi nhân sinh rồi, cho dù là mục tiêu di động, cự ly xa như vậy cũng không cần một phát s.ú.n.g là nát đầu chứ??

“Pằng!”

“Mẹ kiếp, lại trúng rồi!”

Các binh sĩ: Tê liệt rồi, họ là phế vật!
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 223: Chương 223



Tần Sương nổ s.ú.n.g b.ắ.n vỡ đầu, đây là k*ch th*ch đến quen thuộc, cho đến khi xe chạy vào đường chính, cách một ngã rẽ lớn bỏ lại đám người phía sau.

Tân Sương lúc này mới vứt s.ú.n.g trong tay nói: “Sức giật s.ú.n.g thật lớn, đánh giá kém!”

Các binh sĩ: “………..”

Nói gì thì là nấy đi, cô vui là được!

Dù sao họ bây giờ cần bình tĩnh lại, vẫn luôn cảm thấy người chị dâu mới này không giống như người trái đất, quá lợi hại rồi! Họ đã không biết nói gì nữa.

Mọi người xóc nẩy gần nửa ngày cuối cùng mới trở về doanh trại đóng quân.

Trợ thủ Bạch Hạc của Hoắc Đình Châu thấy đội trưởng trở về, cũng lập tức tới trước xe hỏi: “Đội trưởng, có bắt được người không?”

“Ừ, tài liệu cũng mang về rồi, nhưng lần này vũ khí mang theo không đủ, nếu không thì đám cặn bã còn lại nói không chừng đã tiêu diệt cả rồi.”

Hôm nay vì không có nhiều vũ khí, họ chỉ có thể bỏ rơi đám sâu bọ bám dính người kia.

Anh còn chưa quên được những người an hem của mình ban đầu làm sao mà chết.

Nói anh ghi thù cũng được, nhỏ nhen cũng được, dù sao anh em của anh không nên c.h.ế.t như vậy.

Hiện nay chỉ cần nghĩ đến những người anh em c.h.ế.t thảm, anh ấy buổi đêm liền không ngủ được.

Hoắc Đình Châu và Bạch Hạc vừa nói chuyện, thì các binh sĩ ở phía sau thùng xe cũng đưa trọng phạm xuống xe.

Hai tên lúc này giống như là hai con ch.ó đã chết, không có phản ứng gì.

Nhưng khi nhìn thấy Tần Sương, Bạch Hạc mắt vẫn sáng lên nói: “Đội trưởng, chị dâu nhỏ sao lại tới?”

Trước đây anh ấy đã từng gặp Tần Sương, nên người đội trưởng đính hôn là ai anh ấy cũng biết.

Nhưng vừa nghĩ tới tình hình ở đây, anh ấy lại hơi lo lắng nói: “Đội trưởng, chúng tôi ở đây là căn cứ quân sự, chị dâu nhỏ ở đây sẽ không tốt lắm đâu?”

“Không có gì đáng lo, nói không chừng cô ấy ở đây, còn có thể chỉ đạo chúng ta về thân thủ và cách b.ắ.n súng.”

Bạch Hạc: “…………..”

Thính lực của Tần Sương rất tốt, nên hai người họ nói chuyện, cô đều nghe lọt vào tai.

Cô lập tức đi qua nói: “Chào mọi người, tôi là Tần Sương, tôi tới đây để thăm người thân, còn thời gian ba ngày nữa là phải quay về làm nhiệm vụ rồi.”

Vừa nói đến nhiệm vụ, Hoắc Đình Châu mới nghĩ ra hỏi: “Em tới bên đây là đi công tác? Sao lại cử em tới nơi xa như vậy? Còn nữa, em chẳng phải là không làm việc ở bất kì bộ phận nào sao?”

“Nói ra dài lắm, chẳng phải là chú Đường Thành tìm việc cho em à.”

“Vốn em cũng không muốn tới, nhưng em nghe ba em nói, anh ở đây đi làm nhiệm vụ, em lại lo lắng cho sự an toàn của anh nên mới nhận công việc riêng này, sao nào, anh kinh ngạc vui mừng không?”

“Ha ha, kinh sợ mới đúng.”

“Được rồi, vừa trở về cũng mệt rồi, anh đưa em đi thay quần áo, tắm rửa một lát, sau đó đi ăn cơm.” Hoắc Đình Châu yêu chiều nói.

“Được, vậy lát nữa gặp lại mọi người sau!”

Tần Sương rất tôn trọng những quân nhân này.

Rút cuộc trong nước có yên ổn, đều là vì có những quân nhân đáng yêu này chống địch nơi tiền tuyến, nếu không nhân dân trong nội địa làm sao có thể an cư lạc nghiệp.

Chỉ là sau hình bóng vinh quang ấy, họ phải trả giá rất nhiều, chỉ có họ mới biết những ngày tháng thế này trải qua gian khổ thế nào.

Tới lều của Hoắc Đình Châu, Tần Sương phát hiện bên trong rất sạch sẽ, ngoài đồ dùng để ngủ ra, chỉ có một cái bàn và một cái ghế.

“Sương Sương, anh đi bê nước về cho em, buổi tối em ở đây, anh đi ở cùng trợ thủ là được.”

Bọn họ vẫn chưa kết hôn, ở bên ngoài vẫn nên tránh khỏi chê trách là hơn.

Còn Tần Sương thấy anh gần đây gầy đi nhiều, cũng có chút đau lòng nói: “Anh muốn ăn gì, em liền biến ra cho anh được không?”

“Ngoan, chúng ta trước tiên tắm rửa thay quần áo, bẩn c.h.ế.t được.”

“Được rồi, vậy đợi lát nữa nói tiếp.”

Đợi hai người đều tắm rửa xong, Tần Sương bắt đầu mua nhiều loại đồ ăn ngon và nước sốt thịt băm trong cửa hàng bách hóa.

Cô không biết khi nào họ sẽ quay về, nên đồ ăn có thể chuẩn bị cô ấy cố gắng mua một chút.

Nhìn trong lều có ngày càng nhiều đồ, Hoắc Đình Châu cũng đỡ trán nói: “Được rồi, nhiều quá rồi, em để anh giải thích với an hem về nguồn gốc của chúng thế nào đây? Bỏ một vài thứ ăn với cơm như nước sốt thịt, tương ớt là được.”

Tần Sương cong môi, có chút không vui nói: “Được rồi, nhưng các anh khi nào mới quay lại? Nếu như là hai ngày tới, thì em sẽ cùng các anh quay về .”

Cô ấy không thích đi tàu hỏa chút nào, mùi vị xông vào người không nói, lại còn hay gặp những cực phẩm.

“Anh lát nữa sẽ trao đổi với cấp trên, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi, nếu như không cần tiếp tục tiêu diệt những người đó, đoán là lúc nào cũng có thể quay về được.”

“Được, đi ăn cơm đã, em đói rồi.”

“Ừm, đi thôi.”

Nhà bếp của doanh trại hôm nay rất náo nhiệt, bởi vì hôm nay có rất nhiều món hoang dã, hai người phụ trách hậu cần cũng bận bịu sục sôi ngất trời.

Vốn họ không cần mang hai người này theo, nhưng cấp trên nói thời gian họ làm nhiệm vụ dài, mang theo hai người nấu ăn cũng thuận tiện nhiều, ít nhất nơi núi hoàng dã không đến nỗi không được ăn cơm canh nóng.

Đến nay xem ra, lãnh đạo cấp trên thật có tầm nhìn.

Sự ẩn hiện của Tần Sương đã nhanh chóng khiến người cả doanh trại biết tới sự tồn tại của cô.

Đặc biệt là những binh sĩ đi làm nhiệm vụ trở về, nhìn thấy Tần Sương vẻ mặt đều sùng bái.

Họ chẳng kể đối phương là nam hay nữ, chỉ biết là nắm đấu của ai mạnh thì người đó là lão đại.

Chẳng phải sao, Tần Sương cầm hộp cơm đang chuẩn bị xếp hàng lấy cơm, thì binh sĩ phía trước nói: “Chị dâu, chị với đội trưởng lấy cơm trước đi, bọn em không vội.

“Đúng, đúng, hai người lấy cơm trước, chị dâu từ xa tới, làm sao có thể để xếp hàng ở đây.

“Đúng vậy, đội trường đây là anh sai rồi, làm sao có thể để chị dâu xếp hàng.”

Tần Sương bị mọi người nói cũng hơi ngại ngùng, nhưng da mặt cô vẫn luôn tương đối dày, thấy họ đều nói như vậy cô cũng cười trả lời: “Nếu như các anh em đều nói vậy rồi, thì tôi cũng không khách khí với mọi người nữa, đợi lát nữa ăn cơm xong nếu ai muốn tỉ thí với tôi, thì luôn được hoan nghênh nhé!”

“Được rồi, chị dâu.”

Tần Sương và Hoắc Đình Châu lấy cơm xong, liền tìm một chỗ ở ngoài ngồi ăn.

Điều kiện ở doanh trại có hạn, không có nhiều bàn ghế ăn cơm, nên moi người đều tùy tiện tìm một chỗ ngồi ăn.

Tần Sương không biết nấu cơm nên chỉ cần không phải là cơm đặc biệt khó ăn, cô cũng sẽ không kén chọn thức ăn.

Lại đã đói một ngày rồi, lúc này một hộp cơm cho vào bụng cảm giác là vẫn chưa ăn no.

Hoắc Đình Châu biết sức ăn của cô, thấy cô ăn hết nhanh như vậy liền nói luôn: “Anh đi lấy cho em thêm ít cơm, em đợi anh ở đây.”

“Được, cho em nhiều thịt hơn một chút.”

“Anh biết rồi.”

Cuối cùng cho đến khi ăn hai hộp cơm với thức ăn đầy, Tần Sương lúc này mới phục hồi đầy máu.

Cô sờ cái bụng đã ăn no, nhìn hoàn cảnh xung quanh cũng cảm khái nói: “Các anh mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ đều như thế này sao?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 224: Chương 224



“Không nhất định, còn phải xem là đi đâu, lần này vì trong đội có nội gián, c.h.ế.t và bị thương mấy người, còn chưa biết sau khi trở về phải bàn giao thế nào đây.”

“Anh cũng không muốn như vậy, hơn nữa khi các anh mặc bộ quần áo này lên, các anh sẽ nghĩ đến có một ngày như thế, đến bản thân anh không phải cũng như vậy sao?” Tần Sương an ủi nói.

Hoắc Đình Châu cười khổ, anh lẽ nào không biết đạo lý này, nhưng khi mấy người đó c.h.ế.t đi như vậy, trong lòng anh vẫn hơi không thể chấp nhận được.

“Được rồi, con người ai cũng phải chết, c.h.ế.t sớm c.h.ế.t muộn đều là chết, họ là anh hùng là liệt sĩ, sống nhẹ tựa hồng mao, c.h.ế.t tựa nhu Thái Sơn, không ai lại phí công đến thế giới này một chuyến.”

“Ôi, chỉ tội nghiệp cho bố mẹ và vợ con họ ở nhà, họ là người vô tội.” Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.

“Chết một người, bảo vệ cho nghìn vạn người, họ không c.h.ế.t vô ích, chúng ta sẽ ghi nhớ họ mãi mãi…..”

Tần Sương tới, trong doanh trại mấy này này vô cùng náo nhiệt.

Tần Sương là một phần tử hiếu chiến, không dễ gì mới tìm được nhiều bạn tập luyện như vậy, tự nhiên cô cũng không thể ngoan ngoãn ở yên.

Hằng ngày đều cùng một đám binh sĩ tỉ thí thân thủ, thỉnh thoảng cũng chỉ dạy cho bọn họ về phương pháp b.ắ.n súng.

Những người này lúc ban đầu hoài nghi, sau này là sự khâm phục, họ bắt đầu ngưỡng mộ đội trưởng.

Tại sao nữ đồng chí vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như vậy lại bị đội trưởng lấy đi mất?

Nhưng ngưỡng mộ chỉ là ngưỡng mộ, họ cũng không có bản lĩnh mà đào góc tường.

Đội trưởng không đánh nổi thì cũng thôi đi, đến vợ của đội trưởng cũng không đánh nổi, hai người này đúng là một đôi Diêm vương sống.

Đương nhiên, được sự chỉ bảo của Tần Sương, mỗi người thực sự cũng đã nâng cao năng lực của mình không ít.

Rút cuộc những thứ Tần Sương học đều là bản lĩnh thực dụng mà lợi hại, dạy cho họ một chút cũng đã được hưởng lợi không nhỏ.

Đương nhiên thời gian trôi nhanh, cũng đến lúc Tần Sương phải rời khỏi.

Tối đó, Hoắc Đình Châu ôm Tần Sương triền miên tình ý mà hôn, hận không thể nuốt đối phương vào trong bụng.

Cho đến khi hai người hô hấp đều bắt đầu khó khăn, Hoắc Đình Châu mới thả lỏng người trong lòng, hơi thở gấp gáp nói: “Tiểu yêu tinh, em sớm muộn cũng khiến anh nghẹn chết.”

“Hứ, ai bảo anh tự mình châm lửa, đáng đời!”

Nhìn vợ nhỏ ánh mắt long lanh quyến rũ, Hoắc Đình Châu thực sự là đã nhịn tới hơi khó chịu.”

“Sương Sương, giúp anh đi, vẫn giống như lần trước có được không?”

Tần Sương cảm nhận được sự bất thường của anh bạn nhỏ, cũng đỏ mặt nói: “Anh sao có thể như vậy, thật sự là ngày càng không đứng đắn rồi.”

“Đó cũng là do em trêu chọc, tiểu yêu tinh.”

Cuối cùng, Tần Sương cũng chỉ có thể chiều theo anh, mặc kệ anh làm loạn.

Đêm đó, hai người đều rất trân trong khoảng thời gian quý báu này.

Vì cấp trên của Hoắc Đình Châu vẫn còn nhiệm vụ khác, Tần Sương chỉ có thể tự mình rời đi lần nữa.

Sau khi trời sáng, Hoắc Đình Châu lái xe, tự mình đưa người tới ga tàu.

Cho đến khi đưa cô lên tàu, Hoắc Đình Châu mới lưu luyến không nỡ mà rời khỏi.

Còn Tần Sương cho tới khi không còn nhìn thấy bóng lưng của người kia, mới quay người vào khoang giường nằm của mình.

Bởi thân phận của Hoắc Đình Châu, nên trưởng tàu cuối cùng cũng sắp xếp cho cô một giường nằm mềm.

Sau khi toa xe khởi động, tàu hỏa cuối cùng cũng bắt đầu tăng tốc độ chạy.

Trên đường trở về, cũng không gặp nhân vật nào kì quặc.

Đợi ba hôm sau, lại một lần nữa về Kinh Đô, Tần Sương trực tiệp gọi cho bah ai cuộc điện thoại.

Tần Phong biết được áo bông nhỏ đã trở về, cũng xin nghỉ phép đến nhà ga đón.

Khi nhìn thấy con gái gầy đi nhiều như vậy, ông ấy đau lòng không thôi.

“Con có chuyện gì vậy, ở đó ăn uống không đủ à? Nhìn xem con gầy đi, nhưng mà dáng người lại cao hơn nhiều.”

“Ba, con đói rồi, muốn ăn cơm ba làm, chúng ta quay về nhà nói tiếp ạ!”

Cô ấy thật sự thèm tay nghề của ba rồi, niên đại này các đồ gia vị hạn chế, cho dù có cố gắng thế nào thì mùi vị cũng chỉ như vậy.

Cho dù cô ấy có không kén chọn đồ ăn, nhưng thời gian lâu rồi, cô ấy cũng thấy không chịu nổi.

Tần Phong thấy con gái đói rồi, cũng nhanh chóng vung tay, “Về nhà, ba sẽ tự mình xuống bếp.”

Sau khi hai ba con về nhà, Tần Sương kể chuyện đi đường nói với ba một lượt.

Tuy cô có không ít bạn bè, nhưng những lời này chỉ có thể nói với ba.

Buổi tối dọn cơm ra xong, Tần Phong lúc này mới vừa ăn cơm vừa nói: “Con gái, con lần trước biểu hiện ở chỗ bộ đội các lãnh đạo đã thấy rồi, họ để cha về hỏi con, có hứng thú gia nhập bộ đội không.”

“Không đi, đến nghĩ con cũng không muốn nghĩ, con chỉ muốn làm một con cá mặn, nhưng nếu như có gì cần giúp đỡ, con có thể ra tay giúp đỡ, còn chính thức gia nhập thì thôi ạ.”

Cô tuy thích cuộc sống nhiệt huyết, nhưng không thích những quy tắc đó trói buộc cô.

Nếu như cấp trên cần cô giúp đỡ chuyện vì đất nước, cô thật sự không thể thoái thác.

Cuối cùng sau này vẫn phải sống ở Hoa Quốc, không thể để cho ba và Tổ quốc thất vọng được.

Tần Sương thấy con gái ăn ngon miệng, cũng cười nói: “Vậy làm cho con một thân phận khác thì thế nào?”

“Được, chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của con là được, còn phải nói với họ là con có thể làm huấn luyện viên, chỉ cần đủ tiền là dễ nói.”

“Ha ha, đàm phán lương với cấp trên, con nghĩ thế nào vậy?”

“Ba, ba còn không hiểu sao? Với người có vốn như con, sẽ có một vài lời nói quyền lực, hơn nữa bố chồng tương lai của con chẳng phải là tư lệnh sao? Chuyện nhỏ này ông ấy nhất định sẽ không tính toán, sau này cuối cùng chẳng phải đều là người mình à, tiền của con sau này cũng sẽ hiếu kính cho họ, thế nên ba cứ việc đi nói là được rồi.”

Gần đây đúng lúc cô nhàn rỗi, chỉ cần sau này không ảnh hưởng đến việc cô thi đại học, thì cái gì cũng dễ chấp nhận.

Tuy là tiền trong tay cô không ít, nhưng đó đều là tiền đen, cô cũng cần một vài nguồn tiền qua con đường chính thức.

Vừa nghĩ đến tiền, cô mới nghĩ đến chuyện nhà cửa.

“Ba, gần đây có mua nhà không? Sau năm sau mua khả năng sẽ không dễ mua đâu.”

Tần Phong nuốt ngụm rượu trắng trong miệng, cười nói: “Mua rồi, đều mua dưới tên con, hiện nay có 6 cái, nếu nói đến nhà, con về lại đưa cho ba thêm tiền, ba hết tiền rồi, đều tiêu cho con cả đấy.”

“Được thôi, con lần này cũng kiếm được không ít, sau này nếu có chỗ bán đất thì ba chớ bỏ qua, sau này hai ba con ta có thể nằm yên mặc kệ sự đời hay không, đều là do ba hành động.”

“Còn nữa, ở bên thành phố Hải nếu như có người, ba cũng cố gắng mua một ít nhà đất để đó, sau này đều là vốn của chúng ta.”

“Còn về tiền, đợi lát con để lại cho ba 100 nghìn để dùng trước, hết rồi lại gọi điện cho con, con sẽ gửi bưu điện cho ba.”

“Con gái…Con sao lại có nhiều tiền thế?” Tần Phong tuy biết con gái ở đầu cơ trục lợi ở chợ đen, nhưng gần đây tiền bạc vẫn rất thành thật.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 225: Chương 225



“Ba, có một ít tiền là tới từ chợ đen, có một ít là tiền lấy từ chỗ bọn bất lương, cướp của người giàu cứu người nghèo, nếu không phải những đồ cũ đó đều là đồ tốt, con mà ra tay hết thì khả năng phải có tiết kiệm được vài triệu rồi.”

Không phải là cô bốc phét, từ khi cô bắt đầu tới đây tay trắng không có gì tới bây giờ đã tích lũy được tài sản tới con số khiến người ta kinh sợ.

Cho dù là chính cô, có lúc nhìn vào đồ quý giá trong không gian cũng ngây ngẩn ra.

Hiện nay không gian không cho người vào, nếu không cô cũng muốn đưa ba vào tận mắt xem, thế nào là giàu có!

Đợi sau khi hai người ăn uống no nê, Tần Sương mới nói tiếp: “Con tối mai đi tàu hỏa về quê, sáng mai con sẽ đi thăm bà ngoại và ông ngoại, ba có gì muốn dặn dò không?”

“Không có, ngày mai ba trở về thực hiện việc của con, có được hay không thì tối mai cũng báo kết quả cho con.”

“Được rồi, ba cứ làm đi ạ, dù sao không được thì dẹp bỏ, con cũng không mong đợi gì chút tiền lương này, ba cũng không cần vì chuyện này mà đắc tội người ta, ba biết chưa?”

“Ba biết rồi, ông đây không ngốc như vậy, mau chóng cút đi ngủ đi, đừng có rút đao ra với ba ngươi!”

“Được rồi, chúc ba ngủ ngon, mai gặp lại!”

Tần Sương đứng dậy trở về phòng mình, trước tiên tắm nước mắt rồi mới lên giường nghỉ ngơi.

Ngồi mấy ngày trên tài, nếu không tắm thì sẽ ôi thiu mất.

Sau đó ngủ cả đêm ngon lành.

Tần Sương đi sắp được một tháng, thôn Cảnh Dương hàng ngày ngoài việc làm việc ra, còn có một ít chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi.

Nhưng sau khi Tần Sương đi, trong thôn lại sắp xếp hai thanh niên trí thức tới, một nam một nữ.

Lúc này Hoắc Đình Xuyên đang bị nữ thanh niên trí thức mới tới quấn lấy.

“Anh Đình Xuyên, Linh Nhi thích anh, anh làm sao cứ luôn trốn tránh người ta, em lẽ nào trông không xinh đẹp ư?”

Hoắc Đình Xuyên nổi da gà toàn thân, nhìn đóa hoa trắng trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy ớn lạnh.

Dương Minh Trạch thấy khuôn mặt dáng vẻ khó ở của Hoắc Đình Xuyên, cũng cười đến đau cả bụng.

Hoắc Đình Duyên trừng mắt nhìn anh ta, “Cười, cười, cười, có còn là anh em nữa không?”

“Còn nữa, Bạch Linh Linh, ông đây không thích cô, cô sau này cách xa ông đây một chút, ông đây có hôn ước rồi, vợ tôi là thiên kim danh viện ở Kinh Đô, cô là cái thá gì!”

Anh ấy gần đây bị người phụ nữ đáng ghét này quấn lấy, thật muốn g.i.ế.c c.h.ế.t người ta.

Anh ấy chưa bao giờ gặp người phụ nữ nào không biết xấu hổ như vậy, chẳng kiếm được mấy công điểm, cả ngày chỉ biết chạy về phía anh ấy.

Hiện nay người trong thôn đều biết chuyện này, đều đang đợi xem chuyện cười của anh ta.

Đôi mắt to ướt át của Bạch Linh Linh có vẻ như muốn khóc mà không khóc được, đúng chuẩn một nhân vật bạch liên hoa.

“Anh Đình Xuyên, anh làm sao có thể nói người ta như vậy, vợ chưa cưới mà anh nói, mọi người chúng ta đều chưa được gặp, ai biết là anh nói thật hay không.”

“Lại nữa, chỉ cần một ngày anh còn chưa thành hôn, chúng ta liền có thể ở bên nhau, em không để ý anh từng có vợ chưa cưới, hơn nữa điều kiện nhà em cũng không tệ, anh không thể nhìn đến em ư?”

“Không, tôi để ý, tôi rất yêu cô ấy, cô không có cơ hội đâu!”

Hoắc Đình Xuyên nói như c.h.é.m đinh chặt sắt, không cho đối phương chút cơ hội nào.

Phụ nữ như thế này anh ấy gặp nhiều rồi, nếu thật sự lấy về nhà, trong nhà chắc chắn gà bay chó nhảy, trừ khi đầu anh ta có bệnh, mới tìm một cô nàng sụt sùi như vậy về nhà.

Những cái khác không nói, cô nàng này hoàn toàn không so được với chị Sương.

Anh trai anh ấy tìm được người phụ nữ ưu tú như chị Sương, mình nếu như tìm một cô nàng chỉ biết khóc về nhà, mẹ anh ấy sẽ đánh anh ấy c.h.ế.t mất.

Lục Thần thấy người anh em bị người ta quấn lấy, cũng đứng dậy thở dài nói: “Tôi nói này thanh niên trí thức Bạch, Đình Xuyên đã có người mình thích rồi, cô sao lại nhất định phải chen chân vào, không có lẽ nào mấy năm nay các cô gái tốt đều thích làm người thứ ba sao?”

“Thanh niên trí thức Lục, lời anh nói cũng quá khó nghe đi, tôi thích anh ấy thì có gì sai, tôi làm sao lại thành người thứ ba được?”

“Hu hu…. Các anh bắt nạt người ta!”

Đám người đang làm việc xung quanh, thấy thanh niên trí thức Bạch sướt mướt khóc lớn, cũng đều mang vẻ mặt một lời khó nói hết.

Thanh niên trí thức hiện nay thật là lớp này không bằng lớp trước, mỗi lần tới thôn bọn họ đều phải làm ra chút chuyện rồi mới ngừng lại được, vừa nhìn là biết vẫn được trải qua đòn đau của xã hội.

Cô nương tốt đẹp lại cứ phải thích người đã có vợ, da mặt dày như vậy người nông thôn bọn họ cũng xin đành chắp tay xin nhận thua kém.

Lúc này Trương Hàm nghe thấy tiếng khóc đi qua, thấy Bạch Linh Linh đau lòng như vậy, cũng tức giận nói: “Đám đàn ông các anh làm sao vậy? Làm sao bắt nạt một cô gái, còn biết xấu hổ không?”

Hoắc Đình Xuyên nhìn tên mặt trắng vừa với, tới rồi liền chỉ trích họ, cũng có chút phiền chán nói: “Thanh niên trí thức trương, Bạch Linh Linh khóc thì liên quan gì đến chúng tôi, chúng tôi một là không mắng cô ta, hai là không động thủ đánh cô ta, làm sao lại là bắt nạt cô ta? Tôi thấy dáng vẻ vội vàng vì cô ta của anh, có phải là đã thích cô ấy không?”

Trương Hàm ánh mắt trốn tránh, “Anh nói linh tinh gì vậy, chúng ta đều là một tập thể, lẽ nào không nên giúp đỡ lẫn nhau sao?”

“Hơn nữa thanh niên trí thức Bạch là một cô gái, anh không thể vấy bẩn sự trong sạch của cô ấy.”

Hoắc Đình Xuyên lườm một cái, “Lời hay đều nhường anh nói rồi, anh mau đưa người đi, đừng để lỡ chúng tôi kiếm công điểm, không có công điểm mùa đông chúng tôi sẽ bị c.h.ế.t đói, chúng tôi đều là kẻ nghèo, chỉ có thể tự làm mà kiếm ăn nuôi sống bản thân.”

“Hu hu… anh Hàm, em buồn quá.”

“Ngoan, đừng khóc nữa, chúng ta về nhà.

Bạch Linh Linh tự biết có tiếp tục ở lại cũng không có kết quả, đành cùng Trương Hàm rời khỏi đây trước.

Đại đội trường nhìn họ hôm nay mới làm ba công điểm đã quay về Điểm thanh niên trí thức, cũng mất lực lắc đầu, dứt khoát không thèm để ý nữa.

Dù sao tới lúc không có lương thực ông ấy sẽ không cho mượn, chỉ có đói vài trận thì mới nhớ lâu được.

Thanh niên trí thức Tần người ta nhiều tiền như vậy, mỗi ngày còn kiếm được 10 công điểm, người so với người lại càng không thể so.

Đương nhiên thời gian Tần Sương rời khỏi đã hơi lâu, rất nhiều người đang nói thầm với nhau chuyện đồn đại về cô ấy.

“Thanh niên trí thức Hoắc, thanh niên trí thức Tần đi lâu như vậy vẫn chưa quay về, có phải là sau này sẽ không quay lại không?” Một người phụ nữ tọc mạch hỏi.

Đương nhiên lời này vừa nói ra, rất nhiều người xung quanh phút chốc đều dựng tai nghe.

“Thím à, chị Sương cháu là nhận nhiệm vụ đặc biệt của cấp trên, đi công tác ở phía nam, tính thời gian cũng sắp về rồi.”

“Mọi người đừng nghe mấy cái mồm nói bậy, chị Sương là vợ chưa cưới của anh trai cháu, hai người đã đính hôn ở Kinh Đô rồi.”

Gần đây mấy người họ cũng nghe chuyện độn đại, nói gì là chị Sương phạm tội bị người ta mang đi rồi, còn nói là về thành phố sẽ không quay lại, rồi còn nói là chạy trốn với người khác rồi.

Đó gọi là muôn hình vạn trạng, nếu không phải là không bắt được tận tay, thì họ sớm đã kéo người ra cho mật trận rồi.

“Thanh niên trí thức Hoắc, tiểu Tần là một đồng chí tốt như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ lại mọi người trở về thành phố một mình, tôi xem mấy cái miệng nói bậy bạ này là đố kỵ với thanh niên trí thức Tần.”

“Thím à, tai nghe là giả, mắt nhìn thấy cũng không nhất định là thật, con người ấy à, còn phải tự mình đi cảm nhận, người khác có nói nhiều thế nào cũng chỉ ảnh hưởng đến sự phán đoán của mọi người thôi.”

“Được rồi, tôi muốn làm việc, sắp đến trưa rồi, bỏ lỡ không ít tiến độ.”

“Được, được, được, thìm không quấy rầy các cháu nữa, làm việc đi!”

Bạch Linh Linh vừa trở về Điểm thanh niên trí thức, nhìn thấy hoàn cảnh ở trong đó, trong ánh mắt lại hiện lên tia u ám.

Nếu không phải là anh trai nhà mình kết hôn, em trai còn chưa đủ tuổi, cô ta cũng không bị ba mẹ đưa về nông thôn, rõ ràng trước đây ba mẹ rất yêu thương cô ta, kết quả đến lúc phải lựa chọn, cô ấy vẫn bị vứt bỏ một cách vô tình.

Quả nhiên không có nhà nào là không trọng nam khinh nữ.

May mà lúc cô ta đi, trong cũng chuẩn bị cho không ít đồ và tiền bạc, cho dù là ở nông thôn, cũng có thể kiên trì được trong khoảng thời gian ngắn.

Nhưng nghĩ tới mỗi ngày đều phải cùng với những người chân dính bùn kia xuống ruộng làm việc, trong lòng cô ấy lại khó chịu không chịu nổi.

Nhìn những vết phồng rộp trên tay, cô ta càng nghĩ càng thấy khó chịu.

Sở dĩ cô ta nhìn trúng Hoắc Đình Xuyên vẫn bởi vì anh ta tới từ Kinh Đô, cô ta đã từng gặp anh ấy, tất nhiên cũng biết thân phận bối cảnh của anh ấy.

Cô ta nghĩ nếu như gả cho người đàn ông như vậy, sau này cho dùng không làm việc mình cũng không thể c.h.ế.t đói, nói không chừng ngày nào đó anh ấy trở về thành phố còn có thể đem mình theo.

Dù sao cô ta cũng không trông mong gì được ba mẹ cô ta đưa trở về.

Nhưng người đàn ông này thực sự quá vô vị, không hiểu chút nào là thương hương tiếc ngọc, cô ấy đã hạ thấp thân phận mình rồi mà vẫn cứ vô tình cự tuyệt cô ấy, còn chuyện vợ chưa cưới, thật xem cô ta là đứa trẻ ba tuổi dễ lừa như vậy sao.

Cô ta không tin, mình đẹp như vậy anh ấy lại không có một chút ý định nào với cô ta, nói không chừng chỉ là đông người nên ngại ngùng thôi.

Buổi trưa một hàng người quay về nhà, Hoặc Đình Xuyên rất giận dữa oán trách nói: “Các anh nói xem người phụ nữ này có phải đầu có bệnh không?”

“Ông đây đã nói rõ ràng như vậy, cô ta vẫn cứ muốn bám dính lấy, cô ta có mưu đồ gì?”

“Tôi tốt ở chỗ nào? Tôi sửa có được không? Tại sao lại xui xẻo cứ là tôi?”

Dương Minh Trạch vừa uống nước, vừa nói như đang suy tư: “Cô ta cũng tới từ Kinh Đô, anh nói xem cô ta trước đây có phải đã biết anh, biết thân phận bối cảnh của anh rồi không?”

“Cái gì cơ? Không thể nào, tôi không quen cô ta.”

“Kinh Đô nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ, cho dù là lúc tôi còn học ở trường, cũng không quen biết tất cả các nữ sinh, nhưng không có nghĩa là người khác không biết tôi, nên tôi nghi ngờ cô ta nhìn trúng thân phận của anh!”

Dương Minh Trạch phân tích đàng hoàng như vậy, Hoắc Đình Xuyên nghe rồi cũng cảm thấy có lý.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 226: Chương 226



“Các anh nói xem người phụ nữ này có thể bị bệnh thần kinh không?” Hoắc Đình Xuyên nói xong cũng hơi giật mình một chút.

Anh ta hiện thay thật sợ những người phụ nữ này, cứ người nọ lại càng có vấn đề hơn người kia.

Nếu bây giờ chị Sương quay lại thì tốt rồi, chị ấy có nhiều ý kiến nhất.

“Được rồi, cô ta như thế nào chúng ta không rõ, anh chỉ cần nhớ đừng gặp cô ta một mình là được, còn phải cách xa cô ta một chút, nhỡ ra thật sự đánh thuốc anh, cho anh vào bẫy, anh dù có không muốn cưới người ta cũng phải cưới.”

“Ôi, nói ra nghe thật dọa người, nhưng cho dù các anh không nói, tôi cũng phải tránh xa cô ta ra một chút, trông xấu như vậy, còn không biết ngại đến trước mặt tôi để có cảm giác tồn tại, thật không biết là có cảm giác ưu việt ở đâu.”

Nhìn quen nhan sắc của Tần Sương, ánh mặt mỗi người cũng vô thức mà được nâng cao.

Tuy là Bạch Linh Linh không phải là kiểu đại mỹ nhân, nhưng ở đây cũng được tính là viên ngọc bích trong hộ nhỏ.

Chỉ đáng tiếc là người này tâm thuật bất chính, họ đã nhìn thấy rất nhiều những phụ nữ như vậy, tất nhiên tính cảnh giác cũng tăng lên nhiều.

Nhưng người này thật có nội tâm kiên cường hơn họ nghĩ nhiều, mấy ngày tiếp đó, bất kêt Hoắc Đình Châu đi tới đâu, người này cũng như miếng cao dán dính chặt lấy họ.

Luôn là cái kiểu, anh không cần tôi tôi cứ đi theo các anh.

Tần Sương ở bên này đi thăm người lớn trong nhà xong, tối hôm đó cũng lên tàu đi luôn.

Việc của Tần Phong ở bên này đã đàm phán xong với lãnh đạo bên trên, còn về kết quả thế nào, hiện nay cũng chưa có.

Nên khi Tần Sương đi, cũng chưa có kết quả.

Nhưng chuyện thế này cũng không phải là chuyện gấp.

Trên tàu đi về, Tần Sương cũng có hơi nhớ những người bạn của mình, cũng không biết mình đi lâu như vậy, mọi người sống như thế nào, có bị người ta bắt nạt không.

Ba ngày sau xuống tàu, Tần Sương bàn giao nhiệm vụ lần này với Đường Thành, rồi trực tiếp xuống nông thôn trong hôm đó.

Cô hiện chỉ muốn mau chóng về nhà, được ngủ ngon một giấc, còn có Hổ Tử cũng muốn đón sang để chơi cùng mấy hôm.

Trẻ con không dễ gì được nghỉ, cô làm chị còn không ở nhà, cũng không biết bạn nhỏ có thấy trống vắng không.

Sau đó đợi đến thị trấn, Tần Sương liền trực tiếp đi đến nhà nhỏ bên này.

Hổ Tử từ sau khi được nghỉ, cả ngày ở trong nhà, lúc này đang ở cổng đếm kiến.

Khi Tần Sương đến cửa nhà liền gọi: “Hổ Tử, chị về rồi.”

Hổ Tử đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của chị, ngẩng phắt đầu lên nhìn, sau đó đứng lên chạy như bay về phía Tần Sương.

“Chị, Hổ Tử rất nhớ chị, chị sao giờ mới về.”

Tần Sương ôm Hổ Tử, cười nói: “Xin lỗi, chị hơi bận, giờ không bận làm xong việc mới quay về, chị còn mang về rất nhiều quà, em nói với anh Ngô Địch một câu, chị đưa em về nhà chơi vài ngày rồi lại quay lại được không?”

“Thật không? Em và chị về nhà à?”

“Đương nhiên là được, chị tới để đón em, em mau đi nói với anh Ngô Địch, chúng ta bây giờ đi luôn.”

Cô ấy bị dày vò trên đường, cho dù sức khỏe tốt đến đâu, thì lúc này cũng đã hơi mệt mỏi.

Bây giờ cô chỉ muốn mau về nhà, sau đó tắm rửa ngủ một giấc.

Khi Hổ Tử tìm được Ngô Địch, vừa nói Tần Sương tới rồi, Ngô Địch cũng lập tức ngừng công việc trong tay, trực tiếp chạy ra.

Cậu ấy cũng rất lâu rồi không gặp Tần Sương, trong lòng cũng rất nhớ nhung.

“Chị Sương, chị trở về rồi? Trên đường có thuận lợi không?”

“Thuận lợi, các em ở bên này vẫn tốt chứ, có đủ tiền tiêu không?”

Chúng em bên này rất tốt, chị Sương không cần lo lắng, chị vừa trở về vẫn còn chưa xuống nông thôn ạ?”

“Ừ, chị vừa xuống xe liền đến đây, trước đây không phải đã hẹn là sẽ cùng chơi với Hổ Tử mấy ngày à, kết quả đột nhiên có việc, lần này quay lại, chị phải thực hiện bù lời hứa, nếu không Hổ Tử chắc chắn sẽ đau lòng buồn bã.”

“Được rồi, đúng lúc em ấy còn có nửa tháng nghỉ, đợi khai giảng thì quay lại ạ.”

“Ừ, chị cũng nghĩ vậy.”

“Đúng rồi, chị mang quà cho các em, đợi chị lấy ra cho em.”

Tần Sương lần này đi về phía nam mua rất nhiều đồ thủ công mỹ nghệ, đồ trang sức ở bên đó rất đẹp, nên cũng không chùn tay chút nào mà mua một đống về.

Nhìn chị Sương lấy từ trong túi ra một đống đồ trang sức, Ngô Địch cũng có hơi nghẹn lời nói: “Đây đều là đồ của con gái, em ngại không dám đeo đi.”

“Đồ ngốc, chị mua cho em là mặt dây chuyền nam, không giống với họ, em tính xem bên này có bao nhiêu người, chị đếm ra cho em, mỗi người một cái, coi như là món quà nhỏ của chị.”

Ở đây toàn là trẻ mồ côi, có ăn có ở có quần áo mặc đã là hạnh phúc của chúng.

Càng đừng nói đến quà tặng, lần này cô đi ra ngoài thấy những đồ nghệ thuật này vừa rẻ vừa đẹp, mới mua về không ít.

Ngô Địch thấy quả của mình và quà của họ không giống nhau, không biết tại sao trong tim cảm thấy hơi ấm áp.

“Chị Sương, ở đây hiện nay có 27 người, tính cả sư phụ là 28 người.”

“Được chị đưa em 30 chiếc, còn lại đều cho em, em hoặc là tặng cho người ta cũng tốt, những đồ này ở bên đây không có, em nếu như gặp được cô gái mà mình thích, thì tặng làm quà tặng cũng tốt.”

Ngô Địch tai hơi đỏ, cậu ấy sẽ không thích cô gái khác.

“Chị Sương, em hiện nay chỉ muốn học tốt, quản lý tốt những đứa trẻ ở đây, nên chị đừng có trêu chọc em nữa.”

“Được rồi, được rồi, chị không nói nữa, tới đây cầm lấy này, xem Hổ Tử đã thu xếp xong chưa, chị muốn tranh thủ thời gian về, nếu không trời tối không dễ đi.”

Ngô Địch nhận quà, rồi quay người về phòng của mình và Hổ Tử.

Ở đây người đông, nhưng là lão đại, cậu ấy chỉ cùng Hổ Tử ở trong một phòng đơn nhỏ, cũng không tính là lãng phí phòng.

Còn về những người khác đều là mấy người ngủ chung một phòng.

Hổ Tử ra sức đóng gói hành lý của mình, vừa muốn ra cửa thì thấy Ngô Địch đi vào.

“Anh Ngô Địch, khi em không ở nhà, anh phải chăm sóc tốt bản thân biết chưa? Đợi em quay lại sẽ mang cho anh đồ ăn ngon.”

Ngô Địch sờ vào đầu Hổ Tử, cười nói: “Được, anh ở nhà đợi em.”

Sau đó, cho tới khi nhìn thấy hai hình bóng đi càng lúc càng xa, Ngô Địch mới quay người trở về nhà.

Sau đó ánh mắt tối lại, xem ra có một số việc phải đẩy nhanh tốc độ rồi…

Tần Sương đưa Hổ Tử lên đường trở về thôn, trên đường còn thuận tay bắt được hai con thỏ.

Thấy Hổ Tử thích, cô cũng không nặng tay đánh c.h.ế.t thỏ.

Dù sao muốn ăn thì lát nữa bắt sau là được.

Cho đến khi mặt trời sắp xuống núi, Tần Sương cuối cùng mới trở về căn nhà nhỏ đã lâu không gặp.

Khi Viên Viên làm việc xong trở về, thấy ở công có hai người một lớn một nhỏ, nhìn kĩ thì là Sương Sương.

Cô ấy vội chạy nhanh tới hét lên: “Sương Sương, cậu về rồi à?”

Tần Sương quay đầu nhìn thấy Viên Viên, cười trả lời: “Ừ, tớ về rồi, chúng ta vào nhà rồi nói tiếp.”

Cô đi đường xa, lúc này vừa mệt vừa đói.

Đợi vào đến sân, không nói câu thứ hai lấy ấm nước uống ừng ực.

Cho tới khi đã khát, mới mở miệng nói: “Khoảng thời gian này tớ không ở nhà, mọi người vẫn ổn chứ?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 227: Chương 227



“Tốt, mọi thứ đều ổn, chỉ là trong thôn có hai thanh niên trí thức mới tới, có hơi khiến người ta không còn lời để nói.”

Hiện nay Vu Viên Viên chỉ cần nghĩ tới Bạch Linh Linh là lại có chút thông cảm với Hoắc Đình Xuyên.

Người phụ nữ này giống như miếng cao dán, làm như là rất thân với bọn họ vậy.

May mà người này ở bên ngoài dính người như vậy, nhưng vẫn không dám đến cửa tìm người.

Tần Sương hơi tò mò, “Trong thôn lại có kẻ kì quặc tới à?”

“Không chỉ thế đâu, nữ thanh niên trí thức đó, vừa tới thôn đã quấn lấy Tiểu Xuyên Tử, không cần mặt mũi nữa, khiến cho họ mỗi ngày đều giống như là phòng trộm vậy.”

“Hơn nữa, những thanh niên trí thức đó cả ngày đều châm chọc nữ thanh niên trí thức Bạch này, mỗi ngày đi làm đều như đi chơi, làm gì cũng không xong, người khác hễ nói cô ta thì bắt đầu rơi nước mắt, đó gọi là đóa hoa trắng nhỏ.”

“Nếu không phải là các thím trong thôn mắt phóng lửa, khiến chúng tớ dường như giống đang bắt nạt cô ta vậy.”

Tần Sương vừa muốn hỏi tiếp, những người khác đã tan làm về rồi.

Hoắc Đình Xuyên chạy giống như là đào mạng vào trong sân, vửa muốn châm chọc, thì thấy đôi mắt to của Tần Sương nhìn anh ấy.

“Mẹ kiếp!”

“Chị Sương về rồi ạ? Chị về khi nào?”

“Vừa mới tới nhà chưa lâu, em đi vội vàng như vậy là có chuyện gì, phía sau có chó đuổi em à?”

“Ôi… chị Sương cứu mạng, em bị hồ ly tinh quấn lấy, cô ta muốn hút tinh huyết của em, đáng sợ lắm!”

Tần Sương: “…………”

“Đứng dậy, là đàn ông trưởng thành, khóc cái gì mà khóc, một đóa hoa trắng dọa em thành thế này, không ra gì!”

“Chị nghe nói rồi?” Hoắc Đình Xuyên nói.

“Viên Viên vừa nói với chị một chút.”

Dương Minh Trạch nhìn thấy em gái bình an quay về, cũng không để ý đến Hoắc Đình Xuyên xui xẻo, đi thẳng tới quan tâm nói: “Trên đường mọi thứ đều thuận lợi chứ? Không bị thương chứ?”

“Em vẫn ổn, xảy ra chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, em không bị thương gì, nhưng không khí bên đó thật tốt, em trở về Kinh Đô còn thăm ông bà, sức khỏe của họ đều tốt, anh Tư có thể yên tâm.”

“Vậy thì tốt rồi, em đi lâu như vậy, bọn anh đều rất lo cho em, thế giới bên ngoài vẫn hơi hỗn loạn, em lại xinh đẹp như vậy, thật sợ em bị người ta bán đi mất.”

Anh ấy tuy biết thân thủ của em gái giỏi, nhưng người thường đi bên bờ hồ thì khó tránh cũng có lúc ướt giày.

Nếu thật sự xảy ra việc ngoài ý muốn, già trẻ trong nhà họ đều buồn đến chết.

Tần Sương thấy mọi người gầy đi nhiều, cười nói: “Mọi người gần đây rất mệt à? Sao lại gầy đi nhiều như vậy? Lẽ nào lương thực trong nhà không đủ ăn?”

“Chị Sương, đừng nhắc đến nữa, thịt trong nhà sớm đã ăn hết, mọi người thỉnh thoảng đi lên núi săn bắt, nhưng không may mắn như chị, cũng cách ba năm ngày mới được ăn một bữa, thịt lợn trên thị trấn lại không dễ mua, không có chất béo, lại cả ngày làm việc dưới ruộng, lại không gầy tập thể cả đám à, chị nhìn khuôn mặt tròn của Viên Viên đã tóp lại rồi.” Hoắc Đình Châu châm chọc nói.

Họ cũng không biết là do vận may gì, những động vật trên núi giống như thành tinh, cũng chỉ thỉnh thoảng mới bắt được một hai con.

Bọn họ đông người, đều là thể lực tráng kiện, tất nhiên cũng muốn có bữa chén ngon miệng.

“Được rồi, tôi trở về rồi, ngày mai tôi sẽ lên núi tìm cho mọi người ăn, nhưng hai con thỏ này là để làm bạn với Hổ Tử, tối nay đành tạm bợ một chút, nhưng tôi mang về rất nhiều đặc sản và quà từ phương na, mọi người xem mà chia nhau.”

Vừa nghe thấy mang quà về, mấy người vội nhìn ngay cái túi vải gai trên mặt đất.

Hoắc Đình Xuyên ra tay nhanh nhất mở túi, thấy bên trong cái gì cũng có, liền hô hào mọi người.

“Chị Sương, những thứ này đều là chị mua về à?”

“Ừ, nếu không phải là không mang được quá nhiều, có lẽ còn mua thêm nữa, những quà tặng nhỏ này là đặc sắc của dân tộc thiểu số, mọi người thích thì chia nhau, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng được cái mới mẻ, đợi Tết đến về nhà, mọi người làm quà tặng cho người nhà là được.”

Trong không gian của cô còn có rất nhiều, từ khi tới nơi đây, có không gian, cô ấy đã quen trữ hàng hóa.

Bất kể là đồ gì cũng đều mua một ít cất trữ.

Mấy người Mục Nghiệp Kiêu sau khi chào hỏi xong, mới ngồi xuống cạnh Tần Sương hỏi: “Sương Sương, cậu không biết, gần đây trong thôn rất náo nhiệt, đặc biệt là mấy thanh niên trí thức, mỗi ngày cãi nhau một trận nhỏ, ba ngày cãi nhau một trận to, nữ thanh niên trí thức bên đó cả ngày cà khịa tôi.”

“Còn có con thứ ba nhà họ Triệu trong thôn lại không phải là đàn ông, nhiều năm như vậy không sinh được con, vốn không phải là lỗi của người vợ:”

“Còn có…..”

Tần Sương nghe Mục Nghiệp Kiêu tám chuyện lúc thì cười lúc thì không nói gì.

Thật không biết cô ấy lại có thể biết được nhiều tin tức ngõ ngách như vậy.

Đến đàn ông nhà người ta một đêm làm mấy lần đều biết, cứ như không phải là một phụ nữ bình thường.

Cô hiện nay là hoài nghi, cô ấy sau này sẽ sống không sống cô độc chứ?

Tần Sương trở về, tối đó sân nhỏ rất náo nhiệt, Tần Sương vừa ăn cơm vừa kể chuyện nhìn thấy trên đường.

Đặc biệt là thế lực ngầm bên đó, nói với họ sau này nếu không có người đi cũng thì chớ có đi một mình.

Phụ nữa gặp nguy hiểm không nói, đàn ông cũng không nhất định an toàn.

Nếu không phải là bây giờ kĩ thuật lạc hậu, không có việc mua bán nội tạng, nói không chừng bên đó sẽ còn loạn hơn cả bây giờ nữa.

Đời sau bên đó thường có người mất tích, bị người ta mang đi bắc Myanmar bán lấy thận, nghĩ đến đã sợ hãi.

Dù sau cô ấy nói để đe dọa, mong mấy người họ đều đề phòng.

Ăn cơm xong, Tần Sương sắp xếp cho Hổ Tử, quay về phòng tắm rửa rồi lên giường nghỉ ngơi.

Ở Điểm thanh niên trí thức bên kia, tối nay cũng vô cùng náo nhiệt.

Đóa bạch liên hoa Bạch Linh Linh có người không thích nhưng cũng có vài người đàn ông mắt mù.

Còn không phải từ khi Bạch Linh Linh tới Điểm thanh niên trí thức chưa từng nấu một bữa cơm.

Tuy là co ta đưa tiền để người khác làm giúp cô ta, nhưng bản thân cả ngày không làm việc, còn hếch mũi lên nhìn mọi người, khiến cho nhiều nữ thanh niên trí thức không dễ chịu.

Đều ở thành phố tới, cũng không biết cô ta lấy đâu ra cảm giác ưu việt hơn.

Đặc biệt là tối nay giặt quần áo lại làm mất thùng nước của Điểm thanh niên trí thức, quay trở về khóc lóc muốn trốn tránh trách nhiệm.

Sau đó vì chuyện này, buổi tối, cả Điểm thanh niên trí thức đều là tiếng mắng mỏ, hàng xóm bên cạnh nghe đến muốn nhét bông vào lỗ tai.

Còn Bạch Linh Linh vừa khóc, vừa cúi đầu ánh mắt vô cùng u ám.

Những người này cô ta sớm muộn gì cũng cho họ biết tay!

Ngày hôm sau, Tần Sương vừa xuất hiện, mọi người giống như phát hiện ra một đại lục mới.

“Ai da, thanh niên trí thức Tần về rồi à? Về khi nào vậy?”

Mấy thím bình thường vẫn qua lại với cô, thấy cô trở về, tất nhiên là phải tới chào hỏi.

Tần Sương thấy vậy cũng cười trả lời: “Chập tối hôm qua cháu mới về, thím gần đây có khỏe không?”

“Khỏe, khỏe, chúng ta đều nhớ cháu, những ngày cháu không ở đây, chúng ta đều cảm thấy thiếu gì đó.”

“Đúng, chúng ta cũng rất nhớ cháu.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 228: Chương 228



“Hừ, một con nhãi con, các bà đúng là chó l.i.ế.m nịnh bợ, thật không biết xấu hổ!” Quả phụ Vương châm biếm nói.

“Quả phụ Vương không biết nói chuyện thì đừng nói, miệng ăn bánh rồi lại làm sao thế?”

“Đúng vậy, ai không biết là chuyện bà nói sau lưng về Tiểu Tần đều không đúng chứ.”

Tần Sương nhìn quả phụ Vương, nghi ngờ nói: “Thím nói chuyện thị phi sau lưng cháu? Đã nói những gì ạ, có thể nói trước mặt cho cháu nghe không.”

Cô thật không biết có người lại dám nói chuyện thị phi của mình.

“Thanh niên trí thức Tần, cái miệng rộng nổi tiếng của người này, nói chuyện thiếu suy nghĩ, lời nói ra khó nghe, cháu vẫn đừng nên nghe thì hơn, tránh làm bẩn lỗ tai.”

“Đúng, vẫn là đừng nên nghe thì hơn, khó nghe.”

Quả phụ Vương thấy Tần Sương nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng cũng có hơi rụt rè.

Loại người như bà ta chính là mềm nắn rắn buông, ai không biết thanh niên trí thức Tần rất biết đánh, không ai dám chọc cô.

“Ha ha, đừng nghe họ nói bậy, tôi không nói gì hết, phải làm việc rồi, mọi người bận đi…” Quả phụ Vương nói xong liền xách cuốc rời khỏi đây.

Tần Sương thấy tẻ nhạt, liền chào các thím, rồi xách cuốc đi tìm đại đội trưởng.

Cô vẫn chưa trả phép, lần này quay về cũng phải nói với người ta một tiếng, cũng thuận tiện nhận công việc để làm.

Đại đội trưởng thấy cô quay lại, cũng cười nói: “Tiểu Tần quay lại rồi à? Trên đường có bình an không?”

“Tốt lắm ạ, tối qua cháu về muộn, không đến quấy rầy chú, chú xem hôm nay cháu làm việc gì ạ.”

Đại đội trường thấy cô quả thực không có việc gì làm, liền nói: “Đi làm cỏ đi, điểm tròn 8 công điểm, còn nữa trong đội gần đây không có chất béo gì, cháu có thể giúp chú đội trưởng bắt một con lợn rừng về cho mọi người cải thiện việc ăn uống không? Chú đội trưởng cũng không lấy không, chú sẽ bảo họ đổi công điểm cho cháu, cháu thấy thế nào?”

Tần Sương vừa nghe việc này, hơi cau mày đáp: “Cũng không phải là không được, chính là mấy người cặn bã lần trước cháu thật sự không muốn cho họ ăn, cả một đám người không có lương tâm, cháu thà là cho chó ăn.”

Có thể nhìn người già c.h.ế.t trước mặt bọn họ mà không ra tay, người như vậy cô thật sự nhìn không thuận mắt.

Tuy hiện giờ tính tình cô rất tốt, nhưng cũng không phải là thánh mẫu, cô có thù tất báo.

Còn đại đội trưởng thấy cô nói vậy, biết là lần trước mấy thôn dân đó đã chọc giận Tiểu Tần.

Liền mở miệng lần nữa: “Như vậy đi, mấy người lần trước chú đều gạt ra, không đổi cho bọn họ có được không? Cho chú chút mặt mũi, dù sao đại đa số người vẫn là tốt, mọi người không thể nào đánh đồng tất cả đúng không?”

“Được rồi, nghe theo chú ạ, mấy người đó nếu như kiếm chuyện, thì cứ nói như cháu nói vậy, súc sinh không xứng ăn thịt!”

Chuyện này nếu như người khác nói, cô thật sự sẽ không cho người ta mặt mũi, nhưng đại đội trưởng là lão đại, sau này còn cần ông ấy viết thư giới thiệu cho cô, nên chút mặt mũi này cô vẫn cần phải cho ông ấy.

Đại đội trưởng thấy cô đồng ý, mới cười nói: “Được rồi, vậy cứ thế đi, cháu làm việc xong nếu cần người giúp đỡ thì nói với chú.”

“Được, đợi lát nữa cho hai người Hoắc Đình Xuyên và Dương Minh Trạch đi với cháu là được, những người khác đi chỉ kéo chân, không cần đâu ạ.”

“Được rồi, vậy cứ như thế nhé, đi làm việc thôi.”

Tần Sương từ biệt đại đội trưởng, đi về phía ruộng bắt đầu làm việc.

Cô ấy một tháng không xuống ruộng, nay đột nhiên đi làm đồng, cũng thấy hơi xa lạ.

May là làm cỏ cũng không phải là việc nặng, đợi cô làm xong việc, thì tìm người ghi công điểm hoàn tất đăng ký là đi tới ruộng bên cạnh tìm người.

Nhưng còn chưa đi sang, thì từ xa đã nhìn thấy có người đang quấn lấy chú em chồng.

Trong lòng cô nghĩ, người phụ nữ này đến tám phần là đóa hoa trắng mà Viên Viên nói.

Cô lập tức gọi lớn: “Đình Xuyên, đừng làm nữa, lên núi với chị.”

Nghe thấy tiếng Tần Sương, Hoắc Đình Xuyên vẻ mặt vui mừng, liền đi đến chỗ cô, “Chị Sương, chị sao lại đến đây? Chúng ta lên núi đi săn à?”

“Ừ, gọi anh tư của chị nữa, ba người cùng đi, giúp cho thôn bắt lợn rừng, chúng ta trước tiên về nhà lấy công cụ rồi đi.”

“Ha ha, vậy có phải hôm nay em không cần làm việc không?”

“Ừ, không làm nữa.”

Bạch Linh Linh nhìn Tần Sương đột ngột xuất hiện, thấy cô đẹp như tiên nữ, trong lòng lập tức đố kị không thôi.

Đặc biệt là thấy quan hệ của cô ấy và Hoắc Đình Xuyên tốt như vậy, càng không nhịn được mà hỏi: “Cô là ai? Cách xa anh Đình Xuyên một chút! Anh ấy là của tôi.”

Tần Sương ngước nhìn, đánh giá người phụ nữ trước mặt, thấy cô ta trông cũng bình thường, cũng không biết lấy đâu ra can đảm mà nói chuyện với cô như vậy.

Bất kể nói thế nào, Hoắc Đình Xuyên cũng là em chồng của mình, mình bắt nạt thế nào cũng được, người khác muốn thò tay vào, cũng phải hỏi xem cô có đồng ý không.

“Cô chính là đóa hoa trắng nhỏ đó à?”

“Cô nói ai?”

“Ai trả lời thì là nói người đó.”

Bạch Linh Linh thấy cô phách lỗi như vậy, cũng hét to tiếng: “Cô là ai, nếu như cô cứ lo chuyện bao đồng, cô mới là đóa hoa trắng nhỏ!”

“Hừ, nhìn tướng mạo cô vô vị, muốn thân hình không có thân hình, da không trắng bằng tôi, cũng không biết lấy tự tin từ đâu ra mà quyến rũ Hoắc Đình Xuyên, sợ là nằm mơ giữa ban ngày còn chưa tỉnh?”

“Cô….cô sao có thể nói tôi, hức….cô bắt nạt người ta!”

Những thôn dân làm việc xung quanh nhìn thấy thanh niên trí thức Bạch lại khóc rồi, cũng mang một khuôn mặt cạn lời.

“Chị Sương, người này đầu óc bị bệnh, chúng ta mau về nhà đi, cũng không biết sao mà lắm nước mắt thế, nói khóc là khóc ngay.”

“Ừ, thực sự đầu óc có bệnh, còn bệnh không nhẹ, giống mấy người bị bệnh thần kinh vậy, em phải cẩn thận.”

Bạch Linh Linh thấy cô nói mình như vậy, lập tức ánh mắt hung ác nhìn cô, “Anh ấy là của tôi, tôi đánh c.h.ế.t con hồ ly tinh cô!”

Tần Sương thấy cô ta giơ tay muốn đánh mình, khóe miệng cũng cười châm biếm.

“Thật sự đã cho cô mặt mũi rồi.”

“Bốp~!”

“Bốp~!”

Hai tiếng bốp vang lên rõ ràng, Bạch Linh Linh khuôn mặt không thể tin được nhìn Tần Sương.

“Cô, cô lại dám đánh tôi?”

“Hừ, chính là đánh cô, thứ không biết liêm sỉ, còn để tôi nhìn thấy cô quấn lấy Đình Xuyên, tôi sẽ cởi hết quần áo của cô treo lên cây đại thụ ở cổng thôn, hừ!”

“Hức…tôi sẽ kiện cô, cô lại đánh tôi.”

Thôn dân xung quanh thấy thanh niên trí thức Tần hung dữ như vậy, cũng hơi đồng tình với Bạch Linh Linh.

Cô nói xem cô chọc ai không chọc, lại chọc một người mà cả thôn này đều không dám chọc, đây không phải là đưa đầu ra cho người ta nắm sao?

“Đi, về nhà, cô ta muốn kiện thì đi kiện, đúng lúc tôi cũng kiện cô ta tội lưu manh.”

Hoắc Đình Xuyên măt trừng miệng há, giơ ngón tay cái lên, “Đúng là chị Sương của em, nếu không phải đối phương là nữ, em đã sớm muốn động thủ rồi, thật sự là phiến c.h.ế.t em.”

“Đi, không thèm để ý cô ta, muốn tìm c.h.ế.t thì chị tới tiếp, dù sao cũng đang rảnh không có việc làm, lấy đó làm vui vậy.”

“Được rồi, đi thôi.”

Hoắc Đình Xuyên không thèm nhìn Bạch Linh Linh một cái, đi với Tần Sương rời khỏi đó.

Nhìn bóng hai người rời đi, Bạch Linh Linh ôm mặt, vẻ mặt lửa giận không cam chịu, giống như ác quỷ.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 229: Chương 229



Bên này Tần Sương đưa hai người về nhà, không nói câu thứ hai liền lấy công cụ rồi ra khỏi nhà bắt đầu lên núi.

Cô cũng gọi Hổ Tử tới bên cạnh, đưa cậu cùng lên núi đi chơi.

Sở dĩ mang theo hai người họ, một là để xem hai người họ gần đây có học bài không.

Thứ nữa là lát nữa thực sự bắt được lợn rừng, cũng có người giúp đỡ mang xuống núi.

Sắp bước vào tháng tám, thời tiết lúc này đã bắt đầu mát mẻ.

Tần Sương vừa đi vừa nói: “Đình Xuyên, người phụ nữ hôm nay em phải cần thận một chút, chị cảm thấy cô ta sẽ còn rat ay, hơn nữa còn là chiêu thức đê tiện, gần đây em ở cùng với Hổ Tử trong căn phòng mới bên chị đi, để tránh giống lần trước bị người ta chuốc thuốc mê.”

“Vâng, chị Sương, nhưng cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là tốt, người phụ nữ này cứ như cao dán vậy, quấn người không buông.”

“Em có ngốc hay không, em không động thủ đánh phụ nữ, lẽ nào không biết mắng người ư? Ở cạnh chị lâu như vậy, làm sao vẫn ngốc nghếch thế này?”

Nếu không phải là nể mặt A Châu, em chồng như thế này thật sự tức đến muốn đánh cho anh ấy một trận.

Đã cách xa lâu như vậy, mà ở bên này cũng không thuận lợi, chỉ có thể nói kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.

“Chị Sương, người này da mặt rất dày, trước đây cũng đã từng mắng, nhưng cô ta cứ như không nghe thấy vậy, em chưa từng thấy người da mặt dày như vậy.”

Lúc này Dương Minh Trạch nói: “Em gái, người phụ nữ này tới từ Kinh Đô, tám phần là trước đây quen biết Tiểu Xuyên Tử, nếu không sẽ không vừa tới đã trực tiếp nh vào cậu ta.”

“Như vậy ạ.” Tần Sương trầm ngâm suy nghĩ.

Nếu thật sự đúng như anh tư nói, người phụ nữ này nhiều khả năng là như vậy, đã biết bối cảnh gia đình Đình Xuyên.

Một người phụ nữ chạy theo vinh hoa phú quý, có thể là cái dạng gì tốt đẹp.

Hơn nữa vợ của em chồng, sau này chính là chị em dâu với cô, nếu thật sự có một người như thế vào cửa, vậy tuyệt đối sẽ làm mẹ chồng tức chết.

“Như vậy đi, chúng ta sắp tới trước tiên quan sát, chị cố gắng tìm người theo dõi từng hành động của cô ta, nếu thật sự dám ra tay, chị sẽ tặng cô ta cho người độc thân già trong thôn.”

“Ừ, anh thấy cũng được.” Dương Minh Trạch tỏ ra đồng ý.

Họ tuy không phải là người xấu, nhưng cũng không phải là người tốt, dám tính kế họ, thì phải nghĩ xem có chấp nhận được hậu quả không.

Hổ Tử giống như là người lớn, nghe họ nói chuyện không chen vào dù chỉ một câu.

Tần Sương nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn, cũng cười nói: “Hổ Tử, năm nay tết, chị đưa em đến Kinh Đô, đợi một thời gian nữa, cả nhà chúng ta có thể dọn đến đó, em có vui không?”

“Vui ạ, chỉ cần có thể ở cạnh chị, em liền vui, nhưng mà anh Ngô Địch sẽ đi chứ?”

Cậu bé thích chị, nhưng cũng thích anh Ngô Địch, ban đầu nếu không có anh ấy, thì cậu bé đã sớm c.h.ế.t rồi, nên trong lòng cậu cả hai người đều quan trọng như nhau.

“Ngoan, anh Ngô Địch của em cũng sẽ đi đến đó, tới lúc đó, chúng ta sẽ ở gần nhau, như thế em sẽ không cần khó xử.”

Tần Sương nghĩ thầm, đợi thi đại học xong, sẽ để Ngô Địch thi vào đại học ở Kinh Đô, nếu như không đỗ, cô sẽ nghĩ cách khác.

Rút cuộc sau khi quay về, cô cũng xác định cần phải có trợ thủ để chuẩn bị cho công việc kinh doanh sau này.

Bên ba cô gần đây cô cũng nghĩ, tự mình muốn làm kinh doanh lớn thì phải có nhân tài ở bên trên mới được.

Tuy là thân phận của bố chồng đã bày ra đó, nhưng sử dụng phần nhân tình này không thể bằng sự tự do khi tự mình làm.

Hơn nữa cô cũng không muốn phụ thuộc vào người khác, nên đợi sau khi quay về, vẫn phải để ba vất vả vài năm, đợi việc kinh doanh ổn định rồi mới để ông về hưu dưỡng lão được.

Mấy người càng đi càng vào sâu, Tần Sương cũng nhân tiện bắt vài con thỏ và gà rừng.

Đôi mắt Hổ Tử sáng bừng khi xem cả quá trình chị thể hiện thân thủ, vẻ sùng bái đó chỉ thiếu điều quỳ lạy.

Hoắc Đình Xuyên trải qua rèn luyện thời gian, cũng vừa nỗ lực bắt được hai con thỏ, chỉ có Dương Minh Trạch không biết ném đá, chỉ đành họ bắt còn anh ấy đi nhặt.

Cho tới khi đã vào sâu được một đoạn xa, Tần Sương mới mở miệng nói: “Lên cây, ở đây có dấu chân lợn rừng, tôi đi xem xem, mọi người ở đây chờ, Hổ Tử cũng phải ngoan ngoãn ở trên câu đừng có hành động bừa bãi.”

“Vâng, chị, em biết rồi, em sẽ ngoan ngoãn.”

Ba người leo lên cây cao, Tần Sương lúc này mới đi lên phía trước men theo dấu chân lợn rừng.

Cô đi lại tìm mấy lần, cuối cùng mới phát hiện rah ai con lợn rừng ở ở trong một bụi cây.

Đang là ban ngày, hai bọn chúng ân ái tạo ra nhóc con, thật sự cũng được hay sao?

Cô ấy có hơi cạn lời nấp ở bên cạnh, nghĩ hay thôi đừng quấy rầy cũng, nhưng rút cuộc đợi một lúc là bị bắt rồi, trước lúc c.h.ế.t để cho hai bọn chúng được vui sướng một lát.

Nhìn xem, cô mới hiểu lòng người biết bao.

Cho đến khi hai con lợn rừng kết thúc chiến đấu, đi về phía cô, Tần Sương mới lên tiếng thu hút sự chú ý của đối phương.

“Súc sinh, bà cô mày ở đây, tới đây đuổi tao đi!”

Ở đây cách chỗ bọn anh Tư cũng hơi xa, vẫn phải dẫn bọn chúng qua đó rồi mới g.i.ế.c thì hơn.

Để tránh lát nữa còn phải đi xa đến khênh bọn chúng về.

Mà lợn rừng thấy có loài thú hai chân đến khiêu chiến hai bọn chúng, cũng khụt khịt khụt khịt tỏ ra bất mãn.

“Đến đây, đuổi tao đi, hai con lợn ngốc!”

Tần Sương vừa khiêu khích, vừa dẫn sắt lợn rừng sang một hướng khác.

Hoắc Đình Xuyên đợi rất lâu trên cây nghe thấy động tĩnh đến, lúc này mới ngồi dậy nói: “Tới rồi, tới rồi, chắc chắn là chị Sương dẫn lợn rừng tới, chúng ta chuẩn bị nào!”

Dương Minh Trạch vừa nghe cũng lập tức nhìn về phía trước.

Khi nhìn thấy em gái vui vẻ chạy về, còn thấy lợn rừng đuổi theo, lập tức mắt sáng lên.

Nhiều thịt như vậy, tối hôm này nói gì cũng phải ăn một bữa thịnh soạn.

“Đình Xuyên, anh Tư, hai người g.i.ế.c một con, em g.i.ế.c một con, chuẩn bị!”

“Bắt đầu!”

Theo tiếng ra lệnh cảu Tần Sương, ngoài Hổ Tử vẫn thành thật ngồi trên cây xem, Đình Xuyên và Minh Trạch vội vàng nhảnh xuống vây, cầm theo d.a.o bầu chạy về phía lợn rừng.

“Hai người phải cẩn thận, xem xem ai động tác nhanh hơn.”

“Em gái, em cũng cẩn thận.”

“Em biết rồi anh Tư.”

Ba người hai con lợn rừng bắt đầu chiến đấu, Hổ Tử xem mà mặt đầy hưng phấn.

Cậu bé vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bức tranh như vậy, cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy lợn rừng, cậu bé tràn đầy lòng hiếu kì, hóa ra là lợn rừng trông như vậy, thật xấu!

“Chị cố lên, chị cố lên, đánh c.h.ế.t nó, ăn thịt!”

Tần Sương nghe thấy Hổ Tử la hét, cũng cười trả lời: “Được rồi, chị lập tức làm luôn.”

Động tác của cô ấy rất nhanh, dù gì sức lực của cô lớn, cũng thường săn bắt, nên chẳng mấy chốc, con lợn đực đã bị cô ấy đánh chết, may là lần này ngoài việc trên quần bị b.ắ.n vài giọt m.á.u lợn ra, còn trên người hoàn toàn không bị.

Thấy lợn rừng thực sự đã ngạt chết, Tần Sương mới ngẩng đầu nhìn Hổ Tử.

Nhưng vừa nhìn thì suýt chút nữa đã dọa c.h.ế.t cô.

Không biết từ lúc nào, phía sau Hổ Tử lại xuất hiện một con rắn.
 
Back
Top