Dịch Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu

Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 200: Chương 200



Thầm nghĩ đúng là làm anh hùng cũng không dễ, suýt chút đã treo máy mất tiêu!

Mà Chu Võ Hùng thấy Tần Sương đi tới, thấy là một cô bé cũng không thèm để vào mắt.

“Để bọn tao đi, nếu không đừng trách tao không khách sáo!”

Gã vốn không muốn làm chuyện này nhưng đợi xuất ngũ về nhà phát hiện người lớn trong nhà đều đã đói chết, gã mới phát hiện bản thân ngu ngốc cỡ nào, vì cái gọi là đại nghĩa quốc gia lại không thể được nhìn thấy ba mẹ một lần cuối cùng, ngay cả vợ và con nhỏ cũng đã chết.

Bắt đầu từ giây phút đó, gã không bao giờ tin tưởng bất kỳ kẻ nào có thể thay gã chăm sóc hậu phương nữa. Gã hận!

Gã nhận được nhiều vinh quang như vậy thì có tác dụng gì, kết quả khi mang vinh quang về nhà thì đã cửa nát nhà tan rồi!

Có ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng gã chứ!

Tần Sương đứng trước mặt đối phương, mỗi bước không cho lùi. Cô không biết đối phương đã trải qua những gì nhưng mỗi người đều có số mệnh của chính mình.

Một khoảnh khắc là thiện, một khoảnh khắc tiếp theo lại là ác.

Ngay cả thần tiên cũng không thể bảo đảm phẩm chất mỗi người đều không có vấn đề.

Chu Võ Hùng đã từng có bao nhiêu huy hoàng thì bây giờ hối hận bấy nhiêu. Nếu biết sớm thì năm đó nói gì gã cũng sẽ không rời nhà đi.

Chỉ mới hai năm chưa về mà nhà đã không còn. Ngay cả hàng xóm trong thôn, gã cũng hạ một loại độc mạnh mãn tính. Nếu lúc ấy, dù có một người nào quan tâm đến nhà họ thì sau khi gã trở về cũng sẽ không chỉ nhìn thấy một nắm cát vàng như vậy.

Gã hận, gã hận phía trên bất công, hận bản thân mắt mù. Gã hận, hận sự m.á.u lạnh của người trong thôn.

Bắt đầu từ lúc đó, gã đã dẫn theo một đám đàn em đi trộm cướp khắp nơi.

Gã muốn trộm sạch hết tiền của của mọi người, khiến họ tự thể nghiệm sự tuyệt vọng của ba mẹ và vợ con gã khi đó.

Không đốt cả thôn xóm đã là gã nhân từ lắm rồi.

“Đồ ngu xuẩn, nếu cứ cố chấp như vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.”

Tần Sương dứt lời đã nhấc chân vọt tới.

Vừa nhìn thấy công phu của người này, cô cũng biết gã được luyện ra từ trong đống người chết. Nếu Hoắc Đình Xuyên và cô không học công phu trong thời gian dài thì vừa rồi đã thua từ sớm rồi.

Tần Sương tung một sát chiêu ra, đương nhiên cô cũng không khách sáo.

Mọi người trói xong năm người rồi đứng bên cạnh xem hai người đánh qua đánh lại.

Hoắc Đình Xuyên lại xem tới độ không chớp mắt dù một cái.

Đợi công an tìm tới bên này chỉ thấy hai người cầm dao, ngươi tới ta đi ra từng chiêu tàn nhẫn.

Dương Minh Trạch thấy thế, cả người vô cùng căng thẳng.

Thầm nghĩ trộm cướp hiện giờ đều lợi hại như thế sao? Có thể đánh nhau với em gái mình lâu đến vậy!

Người ngoài nghề không hiểu nội dung trong này lắm nhưng công an đều là binh lính xuất ngũ chuyển nghề. Giờ phút này, nhìn thấy hai người sống mái với nhau, ánh mắt lập tức sáng lên.

Thầm nghĩ thanh niên trí thức Tần này lợi hại vậy sao? Thế mà trước đây không biết, thảo nào lúc trước dám một thân một mình lên núi bắt bọn buôn người.

Chu Võ Hùng vừa đánh vừa suy nghĩ cách thoát thân. Trời đất bao la, chỉ cần trốn thoát thì gã có thể sống tiếp dựa vào việc này.

Nếu hôm nay bị tóm được thì chỉ có thể đi đoàn tụ với người nhà thôi.

Gã còn chưa nhìn thấy người cả thôn chôn cùng cho nên không thể bị bắt vào trong được.

Cho dù có chết, gã cũng muốn kéo người trong thôn theo cùng.

Bọn súc sinh m.á.u lạnh không xứng sống trên đời này.

Nhưng tiếc là cho dù tấn công thế nào, đối phương đều có thể tiếp được chiêu, thậm chí sức lực của đối phương tựa như không thể nào dùng hết, ngày càng dồi dào hơn.

Mãi đến khi Tần Sương thăm dò được toàn bộ nội tình của gã rồi, sau một động tác giả cô tung một chân đá bay gã ra ngoài.

Cùng một tiếng “rầm” vang lên, Chu Võ Hùng phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Gã ôm lấy xương sườn bị gãy, gương mặt không cam lòng, sau đó đôi mắt khép lại hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Tần Sương thấy cuối cùng người cũng bị bắt rồi mới sửa sang lại quần áo hơi lộn xộn của mình nói: “Trói cho kỹ!”

Sau khi mọi người lấy lại phản ứng đều lập tức chạy tới trói người, cho dù đã ngất xỉu cũng phải trói lại.

Thấy anh tư đã dẫn công an tới đây, Tần Sương cũng không vô nghĩa thêm nữa mà lập tức thuật lại tình hình bên này.

“Đợi bên kia kết thúc, các anh để ý cổng thôn, đợi mọi người đều về nhà cả rồi chúng ta lập tức ra tay!”

Những người này bỗng dưng đến đây biểu diễn, vừa thấy đã biết chúng đã hỏi thăm được chuyện đại đội của họ khá giàu có từ sớm rồi.

Bằng không tại sao không tới đại đội bên cạnh mà lại tới đây cướp bóc thôn của họ chứ.

Đợi sau khi đã dẫn sáu người đi rồi, đội trưởng đội công an lập tức bố trí nhiệm vụ.

Mà lúc này Tần Sương dẫn Hoắc Đình Xuyên về nhà băng bó vết thương. Cô nhìn lướt qua, miệng vết thương không sâu, về nhà khử trùng rồi băng bó lại một chút là ổn thôi.

Thằng bé da dày, không cần phải lăn lộn tới bệnh viện.

Đợi bên này xử lý miệng vết thương xong xuôi, tiết mục ở đầu thôn cũng kết thúc.

Tần Sương sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn bèn để họ lại giữ nhà, còn mình tự ra ngoài xem tình hình.

Lần này thôn họ bắt được những người này, nếu còn có cá lọt lướt thì khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện chúng trả thù.

Mãi đến cuối cùng, toàn bộ đã bị sa lưới, Tần Sương mới có thể nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng nghĩ tới ba đồng tiền mà mình đã bỏ ra, trước khi công an đi còn không quên nhắc họ trả lại vé vào cửa cho người dân trong thôn, dù gì ba đồng tiền của cô có thể mua được một con gà mái cho vào nồi rồi.

Trước khi rời đi, công an lại nghe thấy một câu như thế, khóe miệng co rút lại.

Nhưng dù nói thế nào, người ta cũng đã giúp đỡ bắt được một kẻ tội phạm trốn trại nham hiểm như thế rồi đừng nói là trả vé, cho dù là khen thưởng cũng không thể thiếu được.

Sau khi mọi người trong thôn biết được việc này đều nghĩ mà sợ run, nhất là người của hai nhà bị bọn trộm lục lọi kia sau khi tìm được tiền của mình về suýt chút đã òa khóc lên rồi.

Thầm nghĩ sẽ không bao giờ tham gia loại náo nhiệt này nữa, nếu có thêm một lần nào nữa chắc sẽ bị dọa c.h.ế.t mất.

Đại đội trưởng lại lãnh đạo toàn bộ dân chúng trong thôn tới cảm ơn Tần Sương, nếu không có sự cảnh giác của cô thì họ đã gặp phải tai họa lớn rồi.

Sau đó, những món quà của mọi người đều chất đầy sân.

Vu Viên Viên và Lục Thần nhìn đủ thứ loại đồ ăn đành nhận mệnh phân loại từng thứ một rồi mang đi cất.

Mà phía bên kia, sau khi công an báo cáo những người đó lên trên thì chẳng mất bao lâu bên trên đã sai người xuống dẫn toàn bộ đi.

Lúc trước cũng có người tới báo án gần đây có trộm cướp, còn là cướp của từng thôn từng thôn nhưng tất cả mọi người lại không nghĩ tới bên trong còn có chuyện này. Mà mỗi lần nhóm trộm cướp gây án đều đổi một nơi rất xa nhau, đây cũng là lý do lâu như vậy mà chúng còn không có bị sa lưới.

Đợi sau khi bên trên tra xét xong xuôi mới phát hiện kẻ đầu têu Chu Võ Hùng này trước đây là một quân nhân của quốc gia.

Mà gã còn từng lập không ít công lao, sau khi về đến nhà thấy cảnh cửa nát nhà tan, trong lòng mới sinh ra thù hận.

Sau đó lại tra được tiền trợ cấp gã nhờ người ta gửi qua bưu điện về nhà đều bị đại đội trưởng trong thôn giữ lại làm của riêng.

Nếu không như vậy thì người nhà của gã cũng sẽ không vì không có tiền mua lương thực, không có tiền xem bệnh mà c.h.ế.t thê thảm đến vậy.

Cho nên cho dù sau khi Chu Võ Hùng sa lưới có người oán hận nhưng cũng không nói thêm những lời quá khó nghe.

Trừ một số người khác mắng gã hơi khó nghe chút thì người hổ thẹn nhất chính là lãnh đạo của gã.

Biết được binh lính mình từng đắc ý nhất lại vì sự sơ suất của mình đã gây ra kết cục như vậy cũng rất buồn phiền hối hận.

Thầm nghĩ nếu đổi lại là bản thân trong hoàn cảnh đó có lẽ cũng sẽ rất hận.

Vốn chỉ cần tới nông trường Tây Bắc chịu phạt vài năm là xong nhưng sau khi từng người một trong thôn gã c.h.ế.t đi mới biết Chu Võ Hùng tàn nhẫn tới cỡ nào, đây là gã muốn cho cả thôn chôn theo cùng. Đợi bác sĩ đuổi tới, người trong thôn đã trúng độc lâu rồi, không có cách nào cứu chữa được nữa.

Mà sau khi biết cuối cùng những người đó đã gặp phải báo ứng, Chu Võ Hùng ở trong ngục tù cười như đứa ngốc.

Chuyện này gây ra xôn xao rất lớn, bên trên rất chú trọng, sau đó còn phái người xuống tra xét người nhà của quân nhân sống thế nào.

Kết quả, thật đúng là phát hiện không ít chuyện tương tự như Chu Võ Hùng. Thầm giấu tiền trợ cấp, hành hạ người nhà của quân nhân vân vân, nhiều tới nỗi khiến người ta cứng lưỡi không biết nói sao.

Sau đó, các nơi trên cả nước bắt đầu thay m.á.u cán bộ viên chức. Đương nhiên, chuyện của Chu Võ Hùng cũng mang đến hồi chuông cảnh báo cho rất nhiều người, sợ người bị trả thù tiếp theo sẽ là bọn họ.

Tiếp đó, những người từng sống trong vũng bùn cũng thấy được ánh mặt trời tươi đẹp.

Chuyện này trôi qua không bao lâu, Tần Sương lại lần thứ hai nhận được huy chương của công an địa phương và giấy chứng nhận vinh dự của tập thể trong thôn.

Nhìn số tiền trong phong bì, Tần Sương thầm nghĩ trước đây kiếm tiền bằng đao kiếm cũng không được như ý, bây giờ tới nơi này làm việc tốt cũng có thể kiếm được tiền.

Quả nhiên, thiếu nợ phải trả, may mà kiếp trước tuy cô không phải người tốt gì nhưng không có g.i.ế.c người vô tội.

Nếu không sống lại một đời này sẽ không đơn giản chỉ ăn ba viên đạn đồng như vậy.

Trước đây, cô không tin vào quỷ thần, không tin Phật Tổ nhưng bây giờ đã tin vài phần.

Xem ra, nếu muốn sau này có thể sống tốt hơn thì còn phải làm rất nhiều chuyện tốt thế này nữa.

Thời gian tới cuối tháng sáu, Hổ Tử lại được Ngô Địch cho về thôn.

Hổ Từ vừa về tới thôn đã bổ nhào vào trong lòng Tần Sương.

“Chị ơi, em nhớ chị quá, lâu lắm rồi chị không tới thăm em.”

Tần Sương xoa đầu Hổ Tử, ngượng ngùng nói: “Gần đây chị khá bận kiếm tiền, bằng không nhóm bạn của em sẽ không có gì ăn.”

“Hừ, tha cho chị đấy. Nhưng sáu tháng cuối năm, em ở lại trong thôn học tiểu học được không? Em không muốn rời xa chị.”

“Chị cần phải suy nghĩ thêm về chuyện này, được chứ?”

Chất lượng dạy học trong thôn chắc chắn không bằng trấn trên, mà trấn trên chắc chắn không bằng ở thị trấn. Tuy không phải em ruột nhưng cô mong mình có thể nuôi dưỡng cậu bé đến lớn.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 201: Chương 201



Tuy cô thu nhận rất nhiều trẻ mồ côi nhưng chỉ có Hổ Tử và Ngô Địch là xem như người thân thôi.

Vả lại, đời này cô cũng không định nuôi sát thủ hay đầy tớ gì đó nữa, thầm nghĩ chúng trưởng thành có thể có năng lực sinh tồn nhất định.

Ngô Địch đã nhiều ngày không gặp chị gái, lúc này thấy Tần Sương, trong lòng đã vô cùng thỏa mãn.

Đừng thấy cậu ấy nhỏ tuổi nhưng dưới sự rèn luyện không ngừng nghỉ của Tần Sương, ở trấn trên đã có một ít đàn em của chính mình rồi.

Bình thường những lúc thời tiết đẹp, chúng sẽ lên núi gần đó tìm chút đồ ăn để lại cho bản thân ăn, hoặc là mang tới chợ đêm bán.

Mà cậu ấy cũng lén thu mua không ít đồ cũ.

Tuy bây giờ mấy thứ đó không có giá trị nhưng cậu ấy cảm thấy sớm muộn gì cũng cần dùng tới thôi.

Vả lại, sau khi thăm dò hoàn cảnh, nhìn thấy một ít người tìm báu vật ở trạm phế phẩm cho nên lúc ở chợ đêm có người dùng đồ cũ đổi này nọ, chỉ cần nhìn thấy là cậu ấy đều sẽ đổi hết về.

Mà cậu ấy làm chuyện này rất bí mật, đến nay cũng không có ai biết cả.

Tần Sương vỗ về Hổ Tử xong mới hỏi Ngô Địch, “Gần đây bên đó thế nào, có thêm người mới không?”

“Dạ chị, gần đây bên đó lại có thêm mấy đứa trẻ mồ côi, bây giờ trẻ mồ côi ở lại có ba mươi bảy người, trong lúc đó cũng có người được người nhà tìm về rồi.”

“Có một đứa nhỏ bị bệnh nặng, tháng trước không sống nổi nên bọn em đã chôn trên núi rồi.”

“Thêm hai đứa trẻ không có hộ khẩu. Nhưng gần đây hình như thầy dạy võ của bọn em có tâm sự gì đó, vẫn luôn không yên lòng.”

Tần Sương nghe Ngô Địch báo cáo thầm nghĩ có lẽ bản thân nên nhín chút thời gian qua đó nhìn thử xem.

Mặc dù có Ngô Địch và anh em của cậu ấy trông coi nhưng không lộ mặt trong thời gian dài chắc chắn sẽ có một hai người có suy nghĩ riêng.

Nhất là thầy dạy võ có tâm sự, có lẽ là chuyện trong nhà, không tiện mở miệng xin phép.

Cô cũng không phải là phát xít, không thể bóc lột người tàn tật được.

Lập tức nói: “Mai hoặc mốt chị sẽ bớt thời gian qua đó một chuyến, vừa lúc nhìn xem có hạt giống phù hợp tham gia quân ngũ hay không. Đợi chị quan sát xong cũng sắp xếp được nơi chúng tới rồi.”

Hạt giống tốt như trẻ mồ hôi rất thích hợp tham gia quân ngũ, bởi vì không vướng bận hậu phương, lên chiến trường chỉ một lòng dốc sức làm ra nghiệp lớn.

Ngay lúc mấy người đang nói chuyện phiếm, Sinh Khương vội vàng chạy như bay tới.

“Chị Tần, cứu mạng, có chuyện rồi, chị mau tới chuồng bò đi!”

Tần Sương nghe thấy những lời này của Sinh Khương lập tức hoảng hốt.

“Sao lại thế, bên đó xảy ra chuyện gì?”

“Hu hu... Có người c.h.ế.t rồi, không biết con bò già làm sao nữa. Rõ ràng nó đang ăn cỏ thì có một anh trai trong thôn tới không biết làm gì với nó, sau đó con bò phát điên húc c.h.ế.t người rồi.”

“Ba mẹ người c.h.ế.t sau khi biết được chạy tới chuồng bò không thèm hỏi han gì đã ra tay đánh ông bà. Chị ơi mau tới cứu họ đi!”

“Xằng bậy!”

Tần Sương không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện thế này, con bò già trong thôn đều đã có tuổi cho nên sẽ không vô cớ phát điên như vậy được.

Chắc chắn đứa trẻ bị húc c.h.ế.t là tự mình tìm đường chết.

Lập tức nói: “Hổ Tử, các em ở nhà đợi chị, chị đi rồi về ngay.”

Cô không biết tình hình hiện giờ ở bên đó thế nào, cũng không dám dẫn em trai theo.

Ba mẹ của đứa trẻ đã c.h.ế.t lúc này đang nổi điên, lỡ như không may bị thương cũng không thể nói rõ ràng được.

Đợi Tần Sương tới chuồng bò đã có không ít người dân trong thôn đang vây quanh lại.

Bên trong còn có thể nghe thấy tiếng kêu khóc thảm thiết.

Sinh Khương vọt vào trong sân, lập tức khóc rống lên: “Ông bà ơi, ông bà làm sao thế? Mau tỉnh lại đi! Đừng dọa Sinh Khương mà.”

Tần Sương vừa nghe thấy vậy cũng không thể quan tâm thêm gì khác vội vàng đi vào trong sân, chỉ thấy ba người già người ngợm hỗn độn nằm dưới đất, trên người và trên mặt còn có vết máu.

Thấy mọi người đều đang đứng xem mà không có ai giúp đỡ, cô cũng lập tức nổi giận.

“Các người đều là người c.h.ế.t cả sao? Không biết giúp một tay à? Mau tới đưa họ đi bệnh viện đi, tôi chịu tiền thuốc men!”

Sau khi Tần Sương nói xong, trừ mấy người có quan hệ thân thiết với cô ra cũng không có ai đi tới trước. Họ đều thấy xúi quẩy, vốn là xú lão cửu (*), c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.

(*) Xú lão cửu: cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.

Trái tim Tần Sương lập tức nguội lạnh, lạnh như băng nói: “Những người không giúp đỡ sau này đừng tới nhà tôi đổi thú rừng, đồ của tôi không để cho súc sinh ăn!”

Cô thật sự nổi giận, đó rõ ràng đều là mạng người, mà những phần tử trí thức như họ không nên c.h.ế.t đi như vậy.

Mà sau khi Tần Sương nói xong, rất nhiều người dân đều chột dạ. Còn có một người phụ nữ không quen nhìn như vậy, lập tức lên tiếng: “Thanh niên trí thức Tần, đó đều là người xấu, một đứa nhỏ lành lặn lại bị bò húc c.h.ế.t ở đây, họ c.h.ế.t cũng là xứng đáng!”

“Đúng vậy, con trai nhà lão Triệu đã mười hai tuổi, mắt thấy đã có thể gánh vác cả nhà rồi bây giờ lại đột nhiên không còn, chẳng lẽ không phải trách nhiệm của họ sao!”

“Im miệng hết cho tôi. Sau này, Tần Sương tôi mà giúp loại súc sinh m.á.u lạnh như các người thì tên tôi sẽ bị đảo ngược lại.”

Nhóm bạn nghe được tin tức vừa chạy tới đã thấy Tần Sương nổi giận, cũng không để tâm tới cái khác.

“Em gái, bọn anh tới rồi, chỗ nào cần giúp để bọn anh làm.”

“Mau đưa mấy cụ già tới bệnh viện, em chịu tiền phí cho. Em đi xem con bò với đứa trẻ đã c.h.ế.t rồi sẽ tới ngay.”

Đứa trẻ này c.h.ế.t rất kỳ quặc, cô cần thiết biết được nguyên nhân cái c.h.ế.t để cho người dân một kết quả.

Mà lúc đại đội trưởng tới, chỉ thấy bên này ai đưa người đi thì đưa, ai đứng hóng chuyện thì hóng.

“Thanh niên trí thức Tần, cô đến rồi à, tình hình bên đây thế nào?”

“Chú đội trưởng, chú đổi người tổ chức giải săn thú mùa đông năm nay đi, cháu với nhóm bạn của cháu sẽ không tham gia.”

“Với lại, bên này hẻo lánh như vậy, bình thường cũng không có ai đến, đứa trẻ không ở trong nhà chơi với bạn bè mà lại một mình chạy tới đây chọc giận con bò già, cháu mong chú phải điều tra kỹ hơn!”

Tần Sương dứt lời lại xoay người đi xem đứa nhỏ đã chết.

Kết quả còn chưa đi qua đã nghe thấy tiếng mẹ đứa trẻ hô lên: “Cô đừng tới đây, con tôi c.h.ế.t thảm như vậy mà cô lại giúp xú lão cửu, cô cũng không phải người tốt.”

“Đúng, những người đó phải chôn theo cùng với con trai tôi!” Ba đứa trẻ cũng nghiến răng nghiến lợi nói.

Tần Sương nghe thấy lời đối phương nói lập tức nhíu mày lại: “Tại sao đứa trẻ c.h.ế.t không phải do các người nói cái gì thì sẽ là cái đó. Tôi đã cho người đi báo công an rồi, đợi tí họ tới xét nghiệm tử thi. Nếu con trai các người tự mình gây họa thì mấy người vừa nãy mới ra tay với ba cụ già cũng phải bồi thường, nếu không cả nhà các người đều phải vào ăn cơm tù hết.”

“Một đứa trẻ lớn bằng đó, người khác không đến bên đây mà lại tự mình chạy tới, muốn nói không có vấn đề có quỷ cũng không tin!”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 202: Chương 202



“Tôi biết các người mất con rất đau lòng nhưng không phải là cớ để các người muốn g.i.ế.c ai thì giết!”

“Cô... Cô, tại sao cô lại có thể làm thế với tôi, cô có còn lương tâm không!”

Đứa con mà bà ta vất vả nuôi lớn lại c.h.ế.t như vậy, cho dù là do con mình làm sai thì cũng do những người đó không trông coi kỹ con bò chứ.

Tần Sương thấy không thể nói chuyện với nhau được chỉ đành đợi công an tới. Giải thích cho người không có văn hóa rất là tốn sức.

Làm bây giờ cô rất chán ghét loại ba mẹ không nói lý như họ.

Đại đội trưởng thấy bên này không có tiến triển bèn cho người đi tìm bọn nhỏ trong thôn tới hỏi thăm tình hình.

Bình thường chúng đều chơi với nhau, chắc chắn sẽ biết được chút gì đó, bây giờ chỉ có thể chờ đợi thôi.

Tuy ở chuồng bò còn mấy cụ già không bị ngất xỉu nhưng vừa rồi mới vừa đánh nhau dữ dội như vậy khó tránh khỏi trên người cũng bị thương.

Họ vốn đang làm việc thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết từ bên này, đợi phát hiện ra thì đã trễ rồi.

Tuy họ đồng cảm với cảnh ngộ của đứa trẻ nhưng không phải chuyện gì cũng phải gánh vác trên người.

Mãi đến khi người bên công an tới, Tần Sương mới trình bày lại tình huống cho đối phương.

“Xin chào, công an kiểm tra theo lệ thường, mau tránh ra dùm!”

“Đừng mà, con tôi đã c.h.ế.t rồi, các người không thể đối xử với nó như vậy được!”

Mẹ đứa trẻ ôm chặt lấy nó không chịu buông tay.

Đội trưởng công an thấy thế cũng nổi giận nói: “Cản trở người thi hành công vụ, cả nhà bà muốn vào cục cảnh sát ngồi phải không? Hay là các người biết có gì bí ẩn về cái c.h.ế.t của đứa trẻ?”

“Không, chúng tôi không biết gì cả, lúc sáng con tôi còn lành lặn, đều do xú lão cửu làm hại, bọn họ đáng chết!”

Tần Sương đứng bên cạnh nhìn dáng vẻ và sắc mặt của hai vợ chồng này, càng nhìn càng thấy có vấn đề.

Tuy đứa trẻ đã chết, họ thể hiện thật sự đau khổ nhưng lại có vẻ hơi kỳ lạ.

Ngay tại lúc hai bên đang xô đẩy, có hai chiếc ô tô đi vào trong thôn.

“Đại đội trưởng, có người lái xe vào thôn, anh mau đi xem thử đi!”

Đại đội trưởng vừa nghe cũng không hiểu gì, thầm nghĩ tại sao mọi chuyện đều xảy ra cùng một lúc vậy?

Không thể để ông ấy thở một hơi sao.

Nhưng cho dù là thế nào, ông ấy vẫn chạy về đại đội trước.

Mà Tần Sương nghe thấy có người vào thôn, thầm nghĩ chắc không trùng hợp đến vậy chứ?

Cuối cùng đến khi công an kéo ba mẹ đứa trẻ ra, mang đứa trẻ đi kiểm tra xong, công an dẫn đầu mới tìm ra nơi có vấn đề.

Lại nhìn đứa trẻ đầu rơi m.á.u chảy thầm nghĩ không tìm đường c.h.ế.t sẽ không chết, chắc chắn người nhà này cũng biết.

Sau đó đứng dậy, không hề khách sáo nói: “Tốt nhất anh chị hãy khai thật con trai các người c.h.ế.t như thế nào, đừng ngồi đây khóc lóc ăn vạ nữa. Tôi không tin một đứa trẻ lại tìm thấy loại thuốc bột này!”

Mọi người đang vây xem vừa nghe thấy vậy, “Ôi chao, chắc không phải tự tìm đường c.h.ế.t thật chứ?”

“Ai mà biết được, nếu là thật sự tự tìm đường c.h.ế.t thì vừa rồi mới ức h.i.ế.p người đến vậy chứ. Nhà họ Triệu này cũng là vô lý, số tiền thuốc men này có thể đánh sập nhà họ đấy.”

“Tránh ra, tránh ra, đại đội trưởng tới!”

Vừa dứt lời, người dân đã thấy đại đội trưởng dẫn theo mấy người đàn ông ăn mặc không tồi, vô cùng uy nghiêm đi tới.

“Đại đội trưởng, họ là ai vậy? Sao lại đến bên này, bên này thối lắm đấy!”

“Im miệng!” Đại đội trưởng tức giận trừng đối phương.

Không biết quan sát gì cả, im miệng là c.h.ế.t hay sao?

Ông ấy chưa từng nghĩ tới những người này thật sự có thể quay trở về thành phố. Trên đường đi đều đang suy nghĩ, tuy mình không có giúp đỡ những người này nhưng tốt xấu cũng không dẫn người tới ức h.i.ế.p họ.

Nếu khi ấy bản thân không suy nghĩ, có lẽ lúc này ông ấy đã mất chức rồi, quả thật là dọa ông ấy sợ c.h.ế.t khiếp.

Mà Tần Sương nhìn thấy người tới, trong lòng cũng hiểu được đôi chút.

“Đại đội trưởng, thầy Thái Minh Hoa ở đây sao? Chúng tôi được bên trên phái tới đón thầy Thái về làm rạng danh nước nhà. Vừa rồi anh cũng đã xem tài liệu rồi, mau mời người ra đi.”

“Ông Thái đã đi bệnh viện rồi, lúc này còn sống hay c.h.ế.t chúng tôi cũng không rõ!”

Tạ Từ Hữu ôm cánh tay bị thương tức giận nói.

Ông bạn mình được về thành phố vốn là chuyện tốt, kết quả sớm không đến muộn không đến lại đến đúng lúc này, cả đám đều là phế vật vô dụng.

Muốn nói không tức giận là không thể.

Người đàn ông đi đón người vừa nghe vào bệnh viện cũng lập tức nhíu mày nói: “Sao lại thế? Ông Thái chính là nhân viên nghiên cứu khoa học quan trọng của quốc gia, các anh bảo vệ ông ấy như thế nào vậy!”

“Xùy!”

“Nói câu nào cũng dễ nghe, sớm không đến muộn không đến, đến khi ông Thái bị hai vợ chồng đó đánh chết, các người mới hỏi sao lại thế. Đi mà hỏi họ ấy.”

“Đến đây nhiều năm cũng chưa xảy ra chuyện gì, bên các anh vừa muốn đón người về thì người lại xảy ra chuyện. Các anh nói xem sao lại đúng lúc như vậy chứ!”

Các cụ già ở chuồng bò đều không phải đồ ngốc, Tần Sương có thể nghĩ đến thì đương nhiên họ cũng sẽ nghĩ đến.

Nhưng không ngờ ông Thái sẽ cản đường của người khác.

Càng không ngờ đối phương lại có thể bày ra một cái bẫy rập lớn đến vậy. Một đứa trẻ còn nhỏ vẫn chưa hưởng thụ cuộc sống cứ thế mà c.h.ế.t đi.

“Đại đội trưởng, tốt nhất các anh phải cho chúng tôi một lời giải thích. Tuy những người này là tới đây cải tạo nhưng không phải là người các anh có thể ức h**p.”

“Đồng chí công an, mong các anh sẽ điều tra cẩn thận chuyện này, bây giờ chúng tôi đến bệnh viện trước. Chúng tôi không thể để người xảy ra chuyện được, nếu không quốc gia không chỉ đơn giản là mất đi một vị học giả như vậy.”

“Còn các cụ còn lại, tôi thấy đều bị thương, bảo bác sĩ trong thôn tới khám cho họ đi, đừng để vết thương bị nhiễm trùng đến tối lại phát sốt.”

Lý Kiện khó khăn lắm mới sửa lại án sai của những ông bà cụ này để cho họ được về thành phố, kết quả mới tới thôn đã gặp chuyện như vậy.

Muốn nói không có người giở trò, đánh c.h.ế.t ông ta cũng không tin.

Nhưng những người đó đúng là con gián không thể đập c.h.ế.t được, đều đã thế suy sức yếu rồi mà còn duỗi tay dài đến vậy.

“Bên này chúng tôi sẽ mau chóng đưa ra kết quả, các vị lãnh đạo cứ đến bệnh viện trước đi, những người đó được các thanh niên trí thức trong thôn tôi đưa đi cũng không biết có chăm sóc mấy cụ tốt không nữa.”

Đại đội trưởng kiên trì nói chuyện với những người này, sợ bản thân làm không tốt sẽ bị liên lụy theo.

Điều cần thiết lúc này là các cụ bên đó không xảy ra chuyện gì cả. Ông ấy còn phải cảm ơn thanh niên trí thức Tần, thanh niên trí thức từ trong thành phố tới đúng là ánh mắt sắc bén hơn họ nhiều.

Nếu không có thanh niên trí thức Tần chỉ huy một cách nhanh chóng thì có lẽ bây giờ ông ấy thật sự bị cắt chức mất rồi!

Công an đưa hai vợ chồng và đứa trẻ đi, Lý Kiện cũng dẫn người tới bệnh viện.

Tần Sương dặn dò trong nhà xong cũng từ con đường nhỏ đi lên trấn trên.

Không biết anh tư xử lý chuyện ở bệnh viện thế nào rồi.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 203: Chương 203



Cô chỉ biết chữa bệnh đơn giản, lúc ấy ba ông cụ ngất xỉu nhưng chưa chết, chỉ cần cứu trị thỏa đáng là sẽ không có chuyện gì.

Đợi Tần Sương đuổi tới nơi, Lý Kiện đã dẫn người tới sớm hơn một bước.

Dương Minh Trạch thấy em gái đã đến cũng nghĩ lại mà sợ nói: “Em gái, may mà được cứu đúng lúc chứ không là phải chuẩn bị quan tài thật rồi.”

“Với lại những người này là ai vậy, vừa đến đã hỏi này hỏi nọ làm anh suýt chút nói sai luôn.”

“Không sao đâu. Là có người đã bắt đầu sửa lại án sai cho họ về thành phố ấy mà. Anh nộp tiền phí bệnh viện hết rồi sao?”

“Yên tâm đi, anh đã nộp trước rồi. Không phải em không biết bệnh viện này, không có tiền c.h.ế.t rồi cũng sẽ không có người nhúng tay, họ chỉ ra vẻ để mọi chuyện ổn thỏa thôi.”

Đều nói bác sĩ là thiên sứ, yêu mạng người và cứu sống người nhất.

Nhưng bệnh viện hiện giờ lại là nơi kiếm tiền, lúc trước anh ấy ở thủ đô đã từng thấy bác sĩ vì người nhà không có tiền mà khiến cho người còn sống ngừng thở.

Trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ có vài bác sĩ sẽ không vì tiền tài, cứu giúp người dân thôi.

Nhưng tiếc là rất khó gặp được loại bác sĩ tốt này.

Tần Sương nghe lời anh tư nói, đương nhiên cũng biết loại tình huống này.

Dù sao bệnh viện ở đời sau do có người quyên tặng, chứ không cũng sẽ không khác gì với bệnh viện hiện tại.

Rõ ràng là một nghề nghiệp vô cùng thiêng liêng nhưng đợi khi học xong, những người đó cũng chỉ vì danh lợi, không từ thủ đoạn để vươn lên trên.

Rõ ràng chỉ là một căn bệnh nhẹ nhưng vẫn kê một ít thuốc không cần thiết cho bạn, không hề có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả.

Quan trọng là bạn còn không thể làm mất lòng người ta nữa.

“Được rồi, nếu các cụ không có chuyện gì cũng là may mắn. Những người này không nên c.h.ế.t ở đây, chúng ta xem như là làm người tốt đi.”

Mấy ông bà cụ bị người đánh đập một thời gian, thân thể đã sớm suy sụp. Tuổi già có thể trải qua ngày lành, hưởng phúc đã xem như là c.h.ế.t cũng có thể nhắm mắt.

Sau khi biết Lý Kiện đã tiếp nhận chuyện bên này, Tần Sương cũng dẫn nhóm bạn và người dân trong thôn trở về.

Qua chuyện ngày hôm nay, người dân trong thôn cũng học được thêm một bài học.

Nhất là biết được những người đó còn có thể trở về thành phố làm cán bộ thì lập tức muốn tạo quan hệ, làm quen, mong là sau này có thể giúp đỡ họ.

Nhưng tiếc là họ nghĩ thì tốt đẹp nhưng qua sự kiện m.á.u lạnh ngày hôm nay, các ông bà cụ ở chuồng bò đã bị tổn thương.

Đêm đó, Tần Sương lo họ sẽ phát sốt do vết thương gây ra, cô mang rất nhiều thuốc tây và đồ ăn tới.

Tạ Từ Hữu vừa dùng dầu hoa hồng xoa cánh tay vừa hỏi: “Mấy lão đó không có chuyện gì phải không? Nếu c.h.ế.t thật, tôi còn phải bỏ tiền mua quan tài nữa.”

“Phụt!”

“Ông Tạ, ông giỏi chọc cười thật đấy. Ông cứ yên tâm, họ được đưa đi đúng lúc, chỉ cần được chăm sóc một thời gian sẽ trở lại. Nhưng mà mấy ngày nữa, các ông phải về rồi cho nên gần đây phải để ý an toàn của chính mình đó.”

“Chuyện hôm nay là một lời cảnh báo, cháu không biết công việc của các vị là gì nhưng một khi đụng tới lợi ích của người khác đều sẽ rước họa vào thân.”

Tạ Từ Hữu bĩu môi, “Những người đó là đồ cặn bã xã hội, trừ dùng một ít thủ đoạn ra cũng không biết cái gì, chỉ tiếc cho đứa trẻ hôm nay thôi.”

“Muốn mạng của bọn tôi không phải cứ tới lấy là được sao, cần gì phải thêm một mạng người vô tội vào chứ? Đúng là một đám súc sinh.”

Hôm nay mọi người đều hoảng sợ, nếu người trong thôn không tới sớm thì số người bị thương không chỉ có ba người. Họ hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, may mà đối phương không mang vũ khí chứ không vung một d.a.o là tập thể đã xuống dưới đoàn tụ rồi.

Tần Sương thấy bên này không còn chuyện gì nữa mới chào tạm biệt rời đi. Lúc gần đi còn an ủi Sinh Khương một lúc, bảo cậu bé có việc cứ tới tìm cô.

Đợi sau khi cô rời khỏi, Tạ Từ Hữu mới nói với nhóm bạn già: “Đó là một đứa trẻ tốt, chỉ là chưa đúng thời điểm thôi nhưng tôi nghĩ cũng nhanh ấy mà, đợi chúng ta về rồi có thể giúp được gì sẽ giúp con bé.”

“Không có sự giúp đỡ của con bé này, có lẽ năm ngoái hai chân tôi đã gãy rồi.”

Họ nhiều ít cũng nhận được tin tức từ bên trên nhưng quá nhiều nhân viên còn cần xét duyệt thêm.

Mà điều bây giờ họ có thể làm chính là chăm sóc thân thể mình cho thật tốt.

Ít nhất dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t ở quê nhà chính mình...



“Đoàng!”

“Mau đuổi theo, đừng để gã chạy, con mẹ nó!”

“Lão đại, làm sao bây giờ, bại lộ rồi. Con mẹ nó, bọn này hung hăng quá, đúng là không phải người!”

Hoắc Đình Châu nhìn cánh tay trúng đạn thầm nghĩ bên người chắc chắn có nội gián, nếu không với kế hoạch chặt chẽ như thế không thể nào thất bại được.

Anh không rõ nơi nào xảy ra vấn đề, cộng với vừa rồi mới tổn thất sáu người, anh mới có thể thành công trốn thoát được.

Những người này đều là bọn đào phạm, bọn anh đã theo dõi chúng thật lâu, bây giờ lại thất bại, lại phải rất lâu nữa mới có thể tìm được người.

Bây giờ anh tức giận đến sắp ói m.á.u rồi.

Cứ tưởng sau khi nhiệm vụ này kết thúc là có thể nghỉ phép đi thăm vợ rồi, kết quả bây giờ lại thất bại.

Hiện giờ cả người anh bốc hỏa không có chỗ trút, nếu để anh biết là ai để lộ cơ mật thì anh nhất định sẽ tự mình g.i.ế.c c.h.ế.t gã!

“Rời khỏi nơi này trước, gửi tín hiệu cho anh em bên cạnh nói rút lui do có nội gián.”

Thấy lão đại nghiến răng nghiến lợi ra lệnh, họ cũng sợ hãi.

Lại nghĩ tới những anh em đã chết, đó đều là tinh anh lại c.h.ế.t không rõ ràng như vậy đúng thật là đáng giận mà.

“Lão đại, chúng ta rút lui thật sao? Nếu lần này để chúng chạy thì lại muốn tìm mục tiêu sẽ khó khăn hơn.”

“Tôi biết nhưng kế hoạch đã bị lộ, chúng đã sớm có chuẩn bị, bây giờ chúng ta đi qua là tự chui đầu vào lưới không nói, còn có thể sẽ có nhiều anh em c.h.ế.t hơn. Tôi không thể ra lệnh này được, thu đội!”

Hoắc Đình Châu không thể đánh cuộc, một mình anh c.h.ế.t cũng không sợ nhưng quan trọng là những anh em này không thể. Anh là người lãnh đạo ra quyết sách, phải dẫn theo các anh em an toàn về nhà.

Mà nhiệm vụ lần này là bắt người, không có tài liệu cơ mật gì cả, cho dù thất bại anh cũng có thể giải thích với bên trên.

Nhưng nếu trong tay anh có nhiều người chết, vậy mới là không dễ giải thích được!

Đừng thấy anh bình thường ở quân đội rất tài giỏi, có rất nhiều người nịnh bợ nhưng người muốn thấy anh ngã xuống cũng không ít.

Vả lại, bây giờ là thời kỳ quan trọng, anh phải bình tĩnh xử lý tình huống bên này.

Sau khi phát tín hiệu xong, Hoắc Đình Châu lập tức dẫn người rút lui khỏi biên giới.

Mà bên kia, buổi tối Tần Sương ngủ rất không yên ổn, trong mơ luôn nhìn thấy cảnh có rất nhiều người c.h.ế.t ở khắp nơi.

Theo tiếng gà trống báo sớm, cô mới từ trong mơ tỉnh lại.

Cô ngồi dậy sờ trái tim, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra, bởi vì cô rất ít khi gặp ác mộng.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 204: Chương 204



Sau một lúc lâu bình tĩnh lại, cô mang giày xuống giường, chuẩn bị đi gọi điện cho ba hỏi xem tình hình của A Châu.

Cô cảm thấy không phải ba mình xảy ra chuyện mà là chồng mình gặp chuyện.

Lau mồ hôi trên trán, lúc này mới rời phòng.

Đợi sau khi ăn bữa sáng xong, Tần Sương xin nghỉ một ngày đi tắt qua con đường nhỏ lên trấn trên.

Đợi lên tới trấn trên vừa lúc bưu điện mở cửa, cô đi vào gọi điện thoại cho ba mình.

Viết thư gì đó quá chậm, nếu thật sự xảy ra chuyện sẽ không kịp cứu người.

May mà thời điểm gọi tới rất đúng lúc, Tần Phong mới vừa đi tập thể dục buổi sáng về, vừa ngồi xuống thì điện thoại đã vang lên.

“A lô, tôi là Tần Phong, cho hỏi ai vậy?”

“Ba, là con đây, con là Sương Sương, gần đây ba có khỏe không? Không ra ngoài làm nhiệm vụ chứ?”

Ông nghe thấy giọng con gái lại nghe con gái hỏi như vậy cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.

“Ba khỏe lắm, bây giờ ba không cần ra làm nhiệm vụ nữa rồi, làm sao vậy? Nhớ ba sao?”

“Vâng, nhớ ba. Nhưng mà ba có biết gần đây A Châu ở đâu không? Nếu không thể nói thì thôi vậy.”

Tần Sương cũng biết nhiệm vụ trong quân đội đều là cơ mật, nếu không tiện thì cô cũng không muốn ba mình phạm lỗi.

Mà Tần Phong nghe xong suy nghĩ cả buổi mới trả lời: “Con gái, ba chỉ biết nó tới biên giới thuộc tỉnh Y thôi, còn lại cũng không biết. Mà chuyện này cũng là lúc nó sắp đi lặng lẽ nói cho ba biết, con hỏi làm gì?”

“Không có gì ạ, chỉ là tối hôm qua con mơ thấy ác mộng, trong mộng có rất nhiều người c.h.ế.t nên đ.â.m ra lo lắng mới sáng sớm xin nghỉ phép đi gọi điện thoại cho ba đây.”

“Ngoan, trong mộng đều bị ngược. Con phải tin tưởng thằng nhóc đó chứ, đợi nó về ba sẽ bảo nó đi thăm con.”

“Được rồi, vậy ba phải tự chăm sóc bản thân đấy. Con cúp máy đây.”

“Được, con cũng chăm sóc bản thân mình nhé.”

Tần Sương cúp điện thoại nhưng trái tim vẫn còn đập thình thịch, cứ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.

Nhưng biên giới thuộc tỉnh Y cách bên này quá xa, nếu có máy bay còn có thể lập tức bay sang đó tìm người. Còn ngồi tàu hỏa, chỉ ngồi thôi đã mất sáu bảy ngày trời, còn là dưới tình huống trên đường đều thuận lợi nữa.

Đầu năm cô mới vừa xin nghỉ nửa tháng, bây giờ lại xin nghỉ chắc đại đội trưởng sẽ bị khó xử.

Nhất là thời điểm này ngoài đồng đang có nhiều việc, xin nghỉ hai ba ngày đã không tệ rồi, xem ra chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.

Sau khi rời khỏi bưu điện, Tần Sương thấy trời còn sớm bèn đi tới trạm phế phẩm một chuyến. Sau khi tìm một ít đồ vật lập tức đi tới nhà ở bên này.

Cô xách theo hai túi lương thực mới vừa bước vào sân đã thấy thầy giáo dạy võ đang dạy tụi nhỏ đánh quyền.

Ngô Địch thấy cô đến lập tức đi tới vươn tay nhận lấy lương thực nói: “Chị Sương, sao hôm nay chị lại tới đây? Trong thôn không bận nữa sao?”

“Hôm nay được nghỉ lên trấn trên gọi điện thoại rồi sẵn tiện đi ngang qua đến xem.”

“Chị Sương, chị tìm chỗ ngồi trước đi, em mang lương thực vào phòng bếp.”

“Được, em đi đi.”

Thầy dạy võ Vương Kiến Quân thấy bà chủ tới bèn để bọn nhỏ tự do luyện tập, còn mình đi qua chào hỏi: “Đồng chí Tần, đã lâu không thấy cô tới đây, gần đây bận lắm sao?”

Anh ta biết bà chủ có qua lại buôn bán với Phong tứ gia, nếu không đổi thành bất kỳ người nào cũng không thể nuôi nổi nhiều trẻ mồ côi đến vậy.

“Anh Vương, gần đây vất vả cho anh rồi, tụi nhỏ có nghe lời không?”

Tần Sương ngồi xuống ghế trong sân, tùy ý hỏi thăm.

“Đều nghe lời. Lúc trước có mấy đứa cứng đầu đều bị thằng nhóc Ngô Địch đuổi đi cả rồi, mấy đứa nhỏ còn lại này đều rất biết ơn.”

“Vậy là tốt rồi. Nhưng lần trước tôi nghe Ngô Địch nói hình như anh có tâm sự, đã giải quyết chưa?”

Vừa nói tới chuyện này, Vương Kiến Quân còn thấy ngượng ngùng.

Nhưng nghĩ tới cũng không phải bí mật gì nên cũng mở miệng nói: “Nói ra cũng không sợ bà chủ chê cười, vợ tôi ghét bỏ tôi vì tôi là người tàn tật. Thời gian trước bỏ lại một nhà già yếu bệnh tật chúng tôi chạy theo người khác.”

“Sau khi mẹ tôi biết đã bệnh nặng một trận, may mà cứu chữa kịp thời. Hàng xóm quanh nhà đều biết chuyện nhà tôi, ngay cả con trai tôi gần đây cũng không dám ra khỏi nhà, sợ bị người ta nói này nọ.”

Tần Sương không ngờ lại là chuyện như thế, hơi ngượng ngùng nói: “Xin lỗi, làm anh khó chịu.”

“Không sao đâu, chuyện đã qua rồi mà, dù gì vẫn còn con tôi bên người, vợ đi thì đi còn đỡ phải tôi bỏ tiền nuôi loại người không có lương tâm đó. Rất là tốt.”

“Anh Vương, con trai anh không có việc gì có thể mang tới đây chơi, mấy đứa nhỏ ở nơi này đều là trẻ mồ côi, chơi với nhau rồi sau này tới trường cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Dù sao cứ ở nhà một mình mãi chỉ sợ mắc phải chứng trầm cảm mới là phiền phức đấy.”

“Với lại, mỗi tháng về sau tôi sẽ cho anh nghỉ bốn ngày, có thể nghỉ một ngày một tuần, cũng có thể nghỉ liên tục bốn ngày. Khi nào muốn nghỉ cứ nói cho Ngô địch, đừng có chuyện gì cũng không nói ra.”

“Bên này bớt dạy vài ngày cũng không ảnh hưởng nhưng người thân trong nhà mới quan trọng nhất. Có chuyện gì anh cứ nói, đừng ngại.”

Vương Kiến Quân nghe bà chủ nói vậy, cảm động vô cùng.

Đời này anh ta có thể gặp được một người chủ tốt như vậy đúng là nhờ ơn của tổ tiên đời trước để lại.

Lập tức nói: “Tôi biết rồi, về sau có việc tôi sẽ nói với Ngô Địch.”

“Ừ, còn có đây là tiền lương ba tháng đưa cho anh trước. Nếu không đủ, tôi có thể cho anh ứng trước, đừng ngại, nhà ai cũng có khó khăn cả.”

“Được, cảm ơn cô. Vậy cô ngồi chơi, tôi đi làm việc.”

Vương Kiến Quân không có khách sáo, lúc vợ bỏ đi cũng mang toàn bộ tiền trong nhà theo, nếu khi trước anh ta không gom góp thì bây giờ cũng không có tiền để mẹ khám bệnh.

Anh ta biết bà chủ không thiếu tiền, đương nhiên cũng sẽ không chối từ.

Đợi Ngô Địch đi ra dẫn Tần Sương đi dạo ngắm xung quanh trong sân, thấy bên cạnh sân sau đều gieo trồng rau dưa, trong sân cũng được quét dọn sạch sẽ cũng không có gì cần nói.

Mấy đứa trẻ này chịu khổ cho nên có hoàn cảnh sống tốt hơn sẽ rất quý trọng.

Trừ mấy đứa nhỏ tính tình không đứng đắn không còn ở đây ra, mấy đứa còn ở lại đến bây giờ đều không tệ lắm.

Nhất là có mấy hạt giống rất phù hợp tham gia quân ngũ.

Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới người đàn ông nhà mình, cũng không biết bên đó thế nào rồi.

Đợi sau khi cô rời khỏi nhà bên này còn phải đi tìm Phong Tứ xuất hàng, tới buổi chiều khi mặt trời sắp lặn sau núi cô mới về nhà.

Trong núi rừng ngày hè có thể thấy được nhiều loại động vật nhỏ. Tần Sương đi trên đường, chốc lát đánh con này, chốc lát bắt con kia.

Đợi tới khi xuống núi, trong tay đã xách vài con thú rừng.

Dương Minh Trạch đứng trước cửa sân đợi, khi nhìn thấy em gái về mới xem như cười ha hả nói: “Em gái, em đi đâu vậy, anh tư lo lắng cả ngày nay.”

“Đây, anh mang đi đưa cho Viên Viên đi. Anh cũng không phải không biết võ công của em, về sau đừng lo lắng cho em.”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 205: Chương 205



Cô đã lớn đến chừng này nhưng trong mắt anh trai dường như mãi chưa lớn vậy.

Mỗi lần ra khỏi cửa, anh tư đều phải lo lắng, có lẽ là chuyện truyền m.á.u lần trước đã để lại bóng ma trong lòng anh ấy.

Sau đó, đến tối lúc mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm, Dương Minh Trạch mới nhớ ra chuyện mình đã quên.

“Em gái, hôm nay ông Đường gọi điện thoại đến tìm em nói là có việc nhưng bị anh quên mất, phải làm sao đây?”

Anh ấy thật sự không có cố ý nhưng gần đây đầu óc không được tốt lắm.

Mà Tần Sương nghe xong, chỉ sửng sốt một lúc rồi nói: “Không sao, đợi lát nữa em tới phòng đại đội mượn điện thoại.”

Nếu không phải lần nào đại đội trưởng cũng không lấy tiền thì cô cũng sẽ không ngại mà chạy lên trấn trên gọi điện thoại, bởi vì tiền phí điện thoại rất đắt, cô thật sự ngại dùng mà không trả tiền như vậy.

Do trong lòng có việc, Tần Sương ăn bữa tối cũng không được yên lòng.

Mãi đến khi gọi điện thoại lại cho Đường Thành trở về mới vui mừng muốn chết.

Có lẽ cô thật sự là con gái cưng của ông trời, muốn cái gì thì sẽ có cái đó. Chứ không phải sao? Lần này Đường Thành bảo cô đến thành phố Y bàn công việc, còn có sẵn giấy được phê duyệt nữa.

Cho dù đại đội trưởng không duyệt cho cô nghỉ cũng không được, quả thật đang buồn ngủ thì có người đưa cho cái gối đầu mà.

Tổng cộng được nghỉ một tháng, trừ bỏ thời gian nửa tháng qua lại trên đường, còn lại nửa tháng đã đủ để cô đi tìm người rồi.

Còn về chuyện cần làm, với người khác có lẽ sẽ khá khó khăn một chút nhưng với cô thì quả thực chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.

Ngay ngày hôm sau, cô đã đi xin đại đội trưởng cho nghỉ, cầm giấy phê duyệt trở về nhà bắt đầu thu dọn hành lý.

Thấy Hổ Tử ngồi một bên mở to mắt trông mong nhìn mình, cô bỗng thấy xấu hổ.

Đứa trẻ này khó khăn lắm được nghỉ trở về thăm cô, kết quả cô lại đột nhiên có việc muốn rời đi.

Thật sự rất có lỗi với cậu bé, cô lập tức hỏi: “Hổ Tử, chị có việc phải ra ngoài một chuyến, em ở nhà làm bạn với chị Viên Viên hay là muốn đưa em về trấn trên tìm anh Ngô Địch?”

“Chị, không thể dẫn em theo chơi được sao? Hổ Tử còn chưa từng được đi tới thành phố lớn.”

“Ngoan nào, chị có chuyện quan trọng cần làm. Đợi ăn Tết năm nay, chị dẫn em tới thủ đô mừng năm mới được không?”

Hổ Tử thở dài, biết chị gái không thể dẫn mình theo đành phải nói: “Vậy em đi tìm anh Ngô Địch ạ.”

“Được.” Tần Sương xoa đầu cậu bé, nghĩ trở về sẽ mang một ít quà cho cậu bé là được.

Sau khi sắp xếp mọi việc trong nhà xong, đêm đó Tần Sương dẫn Hổ Tử lên trấn trên.

Giao Hổ Tử lại cho Ngô Địch, lại để lại một ít lương thực và tiền giấy, lúc này cô mới yên tâm rời đi.

Đợi đi tới nơi không có ai. Cô mới lấy xe mô tô trong không gian ra.

Để mua chiếc xe rách nát này mà Tần Sương bị hệ thống gài bẫy quá trời.

Nhưng đợi sang bên kia cũng cần phải dung đến cho nên cuối cùng đành phải mua một chiếc.

Trong đêm khuya, màn đêm yên tĩnh, một cái bóng màu đen rong ruổi trên đường.

Đã lâu rồi Tần Sương không lái mô tô, lúc này vừa ngồi lên đã vô cùng phấn khích.

Cho nên trong đêm tối, cô chạy đi rất là nhanh.

Quãng đường vốn phải mất mấy tiếng đồng hồ nhưng chỉ mất một tiếng rưỡi đã tới trong thành phố.

Cất xe máy vào, sau khi ngủ một đêm ở nhà khách, lúc trời còn chưa sáng cô đã ra cửa đến chỗ Đường Thành lấy tài liệu và giấy tờ cần dùng trên đường đi.

Đường Thành sợ tiền trong tay cô không đủ bèn đưa thêm cho cô một ít.

Tần Sương nhận giấy tờ này nọ và một tấm vé xe vào sáu giờ sáng thì lập tức đi đến ga tàu.

Còn về bữa sáng, trong không gian có đồ dự trữ chỉ cần ăn một chút là xong.

May mà vé tàu lửa này là giường nằm, nếu không là phải chịu khổ rồi.

Nhưng bác gái ơi, có phải bác ngồi nhầm chỗ rồi không?

Cô kiểm tra cả buổi trời, xác định đây chính là giường nằm của mình mới mở miệng nói: “Bác gái ơi, đây là chỗ của cháu, mong bác tránh ra một chút.”

“Cái gì mà giường của cô, đây là chỗ tôi. Cái thứ tốn cơm tốn gạo này ở đâu đến vậy, bộ dạng như hồ ly tinh vậy. Tránh tôi xa ra chút, xui xẻo!”

Tần Sương: “...”

Là do gần đây tính tình cô tốt lắm đúng không? Người nào đều có thể giẫm một chân?

Còn tốn cơm tốn gạo nữa?

Hồ ly tinh?

Lúc này tôi nổi điên...

“Bà già kia, tôi thấy bà sắp xuống mồ rồi nên cũng không muốn so đo với bà nhưng đừng có mà được nước lấn tới nhé, bà nói đây là chỗ của bà phải không? Bà lấy vé ra đây để mọi người xem thử, rốt cuộc là chỗ của ai?”

“Đừng thấy lớn tuổi rồi la lối khóc lóc là tôi sẽ nhường cho bà.”

“Cậy già lên mặt là thứ không biết xấu hổ nhất!”

“Xì! Cái thứ gì đâu.”

Đã lâu lắm rồi Tần Sương không gặp phải loại người không biết xấu hổ như vậy, đúng là ra cửa phải xem ngày tháng mà. Xem thử đi, vừa mới lên xe đã không được suôn sẻ rồi, khiến cô ngày càng bực bội hơn.

Mà bà già đó nghe cô nói xong cũng rất sửng sốt, sau một lúc mới lấy lại tinh thần quát lớn: “Hay cho cái thứ đê tiện nhà cô, cô nói gì đó? Có mẹ sinh ra mà không biết dạy à?”

Tần Sương nghe một câu như thế, gương mặt lập tức sa sầm.

Đời này cô ghét nhất là người khác nói những lời này.

Không có tình thương của mẹ là nỗi đau cả hai đời của cô, hễ là người biết đến đều không dám nhắc tới chuyện này.

Có lẽ là trong lòng đang khó chịu cho nên khi bà già còn chưa nói xong, Tần Sương đã xách lấy cổ áo và hành lý của đối phương, sau đó ném ra ngoài cửa sổ tàu lửa.

“Cái đồ không biết xấu hổ, đúng là đã nể mặt rồi bà còn dám lấn tới nữa, tôi xé rách miệng bà!”

Những hành khách xung quanh nhìn thấy tình huống như vậy đều rất cảm thông cho Tần Sương, bác gái này là một kẻ thích gây chuyện.

Người lớn tuổi rồi cho nên họ không dám ra tay, sợ bị đối phương ăn vạ.

Nhưng sau khi nhìn thấy hành động của Tần Sương cũng thấy rất hả giận.

Một hành khách ở bên cạnh sợ Tần Sương chịu thiệt, cũng lo lắng nói: “Đồng chí, hình như con trai của bác gái đó có quen biết nhân viên trên tàu này, nếu lát nữa quay lại tìm người, cô phải có tính toán trước đấy.”

“Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Sau đó, cô cuộn khăn trải giường mà bà già lúc nãy đã ngồi lên, thay bằng một tấm khác do mình tự chuẩn bị rồi mới bắt đầu nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Mà bà già ở bên ngoài gặp phải uất ức lớn như vậy lập tức đứng lên đi tìm nhân viên tàu bên này.

Đợi bà ta quay trở lại, Tần Sương cũng chẳng muốn nói nhảm, lấy vé tàu và giấy tờ chứng nhận ra cho đối phương xem cho kỹ.

Nhân viên tàu lửa thường xuyên tiếp đón lãnh đạo đương nhiên cũng biết văn tự trên giấy chứng nhận. Sau khi thấy là người bên trên lập tức cười theo nói: “Xin lỗi đồng chí, bác gái này nhớ lầm số toa tàu, đã quấy rầy cô rồi.”

“Không sao, bảo miệng bà ta sạch sẽ chút, nếu không đừng trách tôi xé rách miệng bà ta ra.”

“Vâng, vâng, vâng. Bây giờ tôi sẽ đưa bà ấy đi ngay, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”

Bà già thấy nhân viên tàu khách sáo như vậy cũng biết bản thân đã gây họa.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 206: Chương 206



Đừng thấy bà ta bình thường rất là hung hăng nhưng cũng chỉ biết ức h.i.ế.p những người yếu thế hơn thôi.

Nếu gặp phải người cứng rắn, bà ta cũng không dám làm gì.

Thấy đối phương chỉ bảo bà ta câm miệng, không hề ra tay đánh bà ta cho nên lập tức rời khỏi nơi này.

Mà nhân viên tàu thấy bà già này suýt chút đã gây ra họa cũng sợ hãi đổ cả người mồ hôi lạnh.

Thầm nghĩ sau lần này trả xong tình nghĩa cho người ta thì về sau bản thân sẽ không bao giờ đi theo giải quyết vấn đề cho người khác nữa, suýt chút đã tự đánh đổ bát cơm của mình rồi.

Mà Tần Sương thấy cuối cùng người đã đi, đến lúc này lỗ tai mới được yên tĩnh.

Lúc sáng cô dậy sớm nên bây giờ hơi buồn ngủ. Với cả, chỉ là một bà già, cô cũng chẳng thèm so đo, dù gì cũng không thể đánh c.h.ế.t bà ta còn không bằng đuổi đi sớm một chút để bản thân được nghỉ ngơi trong chốc lát.

Những hành khách hóng chuyện ở xung quanh thấy Tần Sương chỉ nói vài câu đã dọa người sợ hãi bỏ đi mất rồi, cũng đoán được ngay cô có thân phận gì.

Bởi vì mấy năm nay người có thể nằm giường nằm không phải kẻ có tiền thì cũng có quyền.

Mỗi người đều khôn khéo như con cáo già, đều muốn tìm Tần Sương tâm sự, làm quen gì đó.

Nhưng Tần Sương sau khi lên xe đã bắt đầu ngủ, mãi đến giữa trưa tới giờ ăn cơm cô mới mở hai mắt ra.

Vừa mở mắt ra đã thấy đối diện không biết từ lúc nào đã có thêm một cô bé, đang nhìn chằm chằm mình.

“Chị ơi, chị xinh quá, Nhạc Bảo thích chị lắm!”

Đôi mắt cô bé rất to, rất dễ thương, ngay cả Tần Sương nhìn cũng thấy rất là thích.

“Sao ba mẹ Tiểu Bảo lại để em ngồi một mình ở đây?”

“Ba em đi vệ sinh rồi. Em rất ngoan, ngồi ở đây đợi ba về.”

Tần Sương không biết nói gì, người ba này thật là bất cẩn cũng không sợ con mình bị người bắt đi.

Nếu đây là con gái của cô thì ra khỏi cửa cô sẽ tuyệt đối không rời mắt khỏi con bé.

“Bé ngoan, ba em là người không đáng tin, em phải tự chăm sóc bản thân, đừng tùy tiện ăn đồ người lạ cho cũng như đi theo người lạ, có biết không?”

“Vâng, em biết, em là cục cưng ngoan mà.”

Tần Sương lắc đầu, cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này mới lấy cơm trưa từ trong túi ra.

Khi cái nắp được mở ra, mùi thịt kho tàu nồng đậm lập tức bay ra ngoài.

Tuy đa số hành khách ở giường nằm đều rất có điều kiện nhưng cũng có người rất sĩ diện.

Chứ không phải sao, Tần Sương vừa mở hộp cơm trưa ra, còn có người không kiềm được hít cái mũi.

Nhạc Bảo thấy Tần Sương tự mình ăn cơm trưa không nói chuyện với cô bé nữa cảm thấy vô cùng mất mát.

May mà ba cô bé đã mang theo cơm trưa trở lại.

“Nhạc Bảo, ba đem chân gà con thích ăn về rồi đây, có vui không?”

“Vui lắm, cảm ơn ba.”

Tần Sương ngẩng đầu nhìn người đàn ông mới trở về, thấy đó là một ông chú trung niên anh tuấn, thảo nào Nhạc Bảo sẽ đáng yêu đến vậy.

Lập tức nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi nói: “Chú ơi, lần sau rời đi không được để bé ở lại đây một mình, nếu gặp phải bọn buôn người thì chú cũng không kịp khóc đâu. Nhất là ban đêm vô cùng hỗn loạn, nếu như để lạc mất một đứa bé dễ thương hiểu chuyện thế này, cháu cũng đau lòng thay chú.”

“Vâng vâng vâng, là tôi sơ suất. Đây là lần đầu tôi dẫn bé đi xa nhà, cho nên không nghĩ nhiều quá.” Người đàn ông trung niên khách sáo trả lời.

“Chú à, cháu không nói giỡn với chú đâu. Cháu hay đi công tác, cũng hay thấy cảnh trẻ con trên xe bị thất lạc, tuy Nhạc Bảo là bé gái nhưng một đứa bé đáng yêu như vậy cũng sẽ bị bọn chúng theo dõi, chú nhất định không được lơ là đâu đấy.”

“Được, cảm ơn cô nhắc nhở, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Tần Sương thấy ông ấy có tiếp thu lời cô nói nên cô cũng không khuyên thêm nữa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm trưa.

Bắt đầu từ lúc người ăn cơm trưa ngày càng nhiều hơn, trong toa tàu cũng tràn ngập mùi đồ ăn.

Thậm chí còn có bác gái ăn hành tây nhúng tương, trông rất là ngon lành.

Lúc sau dọc theo đường đi, Tần Sương trừ ăn cơm đọc sách ra thì chính là ngủ, thi thoảng sẽ chơi đùa với Nhạc Bảo trong chốc lát.

Mãi đến khi đoàn tàu tới thủ đô cần phải đổi một chuyến tàu khác, lúc này Tần Sương mới xuống xe.

Nhưng lúc đổi vé, cô được báo là chuyến tàu kế tiếp là vào mười hai giờ rạng sáng ngày hôm sau, cách giờ xuất phát còn mười lăm tiếng nữa.

Cô nghĩ đã tới thủ đô rồi thì đi thăm ba mình cũng được, còn về bà ngoại thì đợi lúc cô trở về lại đi thăm sau.

Dù gì thời gian cũng không nhiều, đi qua đi lại cũng cần phải lên tàu rồi.

Sau đó, cô tìm ra một ít đồ ăn vặt và rượu trắng mà ba thích từ trong không gian, để vào trong một cái rương bằng da rồi bắt xe đi thẳng tới doanh trại.

Nhìn đường phố náo nhiệt, Tần Sương thầm nghĩ đây mới là vẻ phồn hoa mà thủ đô nên có, lần trước lúc cô trở về thời tiết rất lạnh vốn cũng không có mấy người ra ngoài đi dạo phố cả.

Thấy nụ cười trên mặt mọi người, bọn nhỏ đùa giỡn, không có bộ tộc cúi đầu xem điện thoại, đây mới là dáng vẻ mà cuộc sống nên có.

Điện thoại di động ở đời sau, tuy công nghệ cao rất tiện lợi nhưng hương vị cuộc sống của trước đó đã sớm không còn được giữ lại nữa rồi.

Cô suy nghĩ không bao lâu, xe hơi đã tới doanh trại nơi mà ba đang đóng quân.

Tần Sương trả tiền xe, xách theo rương da đi tìm nơi bảo vệ đang gác trước cổng.

“Xin chào, tôi tìm lữ trưởng Tần Phong, tôi tên là Tần Sương, con gái của ông ấy.”

Binh sĩ gác cổng nghe lời Tần Sương nói lại ngẩng đầu nhìn về phía cô, lập tức đỏ mặt trả lời: “Khụ, đợi một chút, tôi đi báo cáo ngay.”

Binh sĩ vừa dứt lời đã lập tức chạy ra ngoài, quên luôn cả chuyện dùng điện thoại để liên lạc.

Bây giờ trong đầu đều là làm sao lại có một cô gái xinh đẹp đến vậy, đúng là muốn c.h.ế.t mà!!

A a a a... Anh ta cảm thấy bản thân muốn yêu rồi. Làm sao một khối băng như lữ trưởng Tần lại sinh ra một cô gái xinh đẹp đến vậy chứ, đúng là ông trời mắt mù mà!

Mà Tần Sương thấy anh ta cứ thể đã bỏ đi cũng rất sửng sốt.

Thầm nghĩ chẳng lẽ không nên hỏi thân phận của cô, rồi đăng ký này nọ sao?

Chỉ có binh sĩ còn ở lại canh giữ biết người anh em của mình sao lại như thế, cũng không biết nói gì đành che mặt lại.

Đúng là ném mặt tới tận nhà bà ngoại rồi, không còn mặt mũi xem nữa!

Mà binh sĩ kia lúc tìm được Tần Phong, Tần Phong đang uống trà đọc báo, nghe thấy con gái mình tới cũng vô cùng sửng sốt.

“Cậu khẳng định tên Tần Sương? Rất xinh đẹp?”

“Đúng vậy thủ trưởng, nói là con gái của ngài!”

Tần Phong: “...” Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Sao lại đột nhiên tìm tới đây?

Ông lập tức đứng dậy, ra cửa đi tới cổng lớn.

May mà văn phòng cách cổng lớn không xa, chạy hơn mười phút là tới nơi.

Cách thật xa, Tần Sương đã thấy ba mình đang chạy tới, cũng vẫy tay cười nhìn ông.

Đợi đối phương chạy tới trước mặt, Tần Sương mới mở miệng cười nói: “Ba, sao nào, ngạc nhiên không, bất ngờ không?”

“Phù... Ba thấy chỉ kém kinh hãi không nhiều lắm. Sao con lại đột nhiên trở về rồi? Lúc này đại đội trưởng có thể duyệt phép cho con sao?”
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 207: Chương 207



“Hừ... Lần này con ra cửa là có việc cần giải quyết, vốn không nghĩ tới nhưng chuyến tàu kế tiếp phải mười hai giờ rạng sáng, còn hơn mười tiếng nữa mới xuất phát. Rảnh rỗi cũng vậy nên tới đây thăm ba đây.”

“Ôi chao, con gái ba được lắm nha. Đi thôi, tới văn phòng ba, đúng lúc tới giờ ăn cơm trưa rồi ba dẫn con tới căn tin ăn.”

“Được nhưng có phải cần đăng ký gì không? Còn có đây là quà con mang cho ba, phải kiểm tra qua đúng không?”

“Phải làm chứ, cứ làm theo quy định đi, nếu thật sự có chuyện gì cũng không liên quan tới chúng ta.”

Bây giờ có rất nhiều người muốn kéo ông xuống ngựa cho nên có thể cẩn thận thì phải cẩn thận hơn.

Nếu như vừa dẫn con gái vào doanh trại, sau đó lại xuất hiện b.o.m hay gì đó thì đúng là không thể giải thích rõ ràng được.

Tần Sương nghe xong rất phối hợp mở rương ra để binh sĩ kiểm tra. Dù gì cũng là một ít đồ ăn, chỉ cần các anh không sợ bản thân thèm thuồng là được.

Đợi sau khi kiểm tra xong xuôi, Tần Sương cũng đăng ký xong, lúc này Tần Phong mới xách rương dẫn con gái đi vào.

“Ba, chỗ ba có hoàn cảnh khá lắm, sau này nếu xuất ngũ có luyến tiếc không?”

“Chậc, có gì đẹp đâu. Trước đây, ba trồng nhiều hoa cỏ danh phẩm như vậy cũng có ích lợi gì, cuối cùng còn không phải để người khác hưởng lợi sao cho nên không có gì luyến tiếc cả.”

“Cùng lắm thì đợi sau này ba xây trang viên, tự mình lại gieo trồng một mảnh đất không phải đẹp hơn nơi này sao?”

“Cũng đúng, là con suy nghĩ nhiều.”

Ngay khi hai người mới vừa đi tới tòa nhà làm việc, một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Ông Tần, người bên cạnh ông là ai vậy?”

Tần Phong và Tần Sương nghe thấy người nói chuyện đều ngẩng đầu nhìn sang.

“Ôi, đây không phải phó lữ trưởng Trương sao? Ngọn gió nào thổi anh tới đây vậy?”

Tần Phong rất không thích vị cấp dưới này, tuy bản thân nhảy dù tới vị trí vốn của ông ta nhưng đây là do sắp xếp của bên trên. Vậy mà ông ta không có việc gì cũng tới làm phiền ông, rất là đáng ghét.

“Ông Tần, xem lời ông nói kìa, tôi chỉ đúng lúc thấy hai người thôi. Ông còn chưa giới thiệu cô gái bên cạnh ông là ai mà? Chắc không phải là đứa con gái mà cả ngày ông đều khoe khoang đó chứ?”

Tần Sương nhướng mày, thầm nghĩ kẻ thù của ba đúng là hơi thiếu đánh.

Gây chuyện rõ ràng như vậy thật sự xem hai ba con cô mù hay sao?

Lập tức mở miệng nói: “Chào chú Trương, cháu là Tần Sương, rất vui được biết chú.”

“Ôi chao, đúng là con gái ông rồi, không ngờ một người lạnh băng như ông lại sinh được đứa con gái xinh đẹp thế này.”

“Đương nhiên rồi, con gái tôi là tốt nhất, không giống con gái ông cả ngày đuổi theo đàn ông, làm như muốn lấy chồng lắm rồi vậy.”

Tần Sương che miệng, sợ không kiềm được sẽ cười ra tiếng, miệng ba cô đúng là vẫn cay độc như trước.

Chuyện này lại nói trước mặt ba người ta, có ổn không?

Trương Vĩ vừa nghe nói như thế, gương mặt lập tức đen thùi.

“Ông Tần, con gái tôi không đắc tội với ông đúng không, ông đến nỗi nói khó nghe như vậy sao?”

“Chậc, cũng đâu phải do tôi nói, cả quân đội đều biết mà, tôi cũng là lúc ăn cơm nghe thấy người ta trò chuyện thôi. Nếu ông không có việc gì thì tôi đi trước đây, bên ngoài nóng quá, làm áo bông nhỏ của tôi nóng theo là tôi sẽ đau lòng lắm đó.”

Dáng vẻ kia thản nhiên nói ra những lời chọc giận người khác, Trương Vĩ không thể chịu đựng được.

Chỉ vào Tần Phong nghẹn cả buổi trời cũng không thể nói ra lời gì.

“Ông... Hay lắm, đợi đó cho tôi, hừ!”

Tần Sương thấy Trương Vĩ thở hồng hộc rời đi, lúc này mới hỏi: “Ba, ông ấy không phải cấp dưới của ba sao? Nói chuyện với ba như vậy, ba cũng không tức giận à?”

“Tức giận cái gì chứ. Nếu đồ của con bị người khác cướp đi con cũng sẽ tức giận như vậy thôi. Cho nên mấy lời nói ganh ghét không ảnh hưởng tới toàn cục này cần gì để ý tới.”

“Với lại, ba chỉ giữ chức nhiều nhất thêm hai năm nữa là xuất ngũ, cũng không thèm giằng co với loại thô lỗ đó.”

Những người phục vụ trong quân ngũ giống như tướng quân thời cổ đại vậy, không nói tới tính tình nóng nảy, không biết suy nghĩ, trừ cậy mạnh đánh nhau thì rất khó hiểu nhau.

Nếu không phải tính tình ông dễ chịu không so đo với họ thì ông đã sớm đặt bẫy đá họ ra ngoài hết cả rồi.

Một đám chỉ số thông minh không đủ, cái miệng thì thối, nghĩ thôi đã thấy buồn cười rồi.

Mà trước đây Tần Sương chỉ biết ba mình trở về chắc chắn sẽ cản đường người ta nhưng bây giờ có vẻ sống rất tốt, đúng là ba mình đã vất vả rồi.

“Được rồi, con đợi ở đây, văn phòng không cho người ngoài vào, ba mang rương lên trên rồi đưa con đi ăn cơm.”

“Ba đi đi, dù sao cũng không có việc gì.”

Tần Phong dặn dò xong lập tức xách cái rương lên lầu. Trên đường, hễ có ai nhìn thấy, ông đều khoe khoang nói đây là quà con gái mang cho ông.

Dáng vẻ đắc ý đó khiến cho mấy người đàn ông ở đây đều muốn đánh ông một trận.

Mà Tần Sương đứng dưới lầu, hễ có binh sĩ đi ngang qua đều phải liếc mắt nhìn cô, thầm nghĩ khi nào trong quân đội có một tiên nữ tới mà không có chút tin đồn đãi nào thế này.

Mãi đến khi Tần Phong hùng hổ dẫn Tần Sương tới căn tin ăn cơm, mọi người mới biết vị này chính là đứa con gái mà lữ trưởng Tần suốt ngày khoe khoang.

“Lữ trưởng Tần, đây là con gái ngài sao? Trông xinh đẹp thật đấy, chỉ nhìn thôi là có thể ăn thêm hai chén cơm rồi!”

“Ừ, con gái tôi phải xinh đẹp nhất rồi.”

Bác gái múc cơm: Đúng là không có mặt mũi nhìn nữa! Da mặt dày thật!

“Con gái tới đây, bác gái múc cho cháu thêm ít thịt, đã tới thì đây là nhà mình, đừng khách sáo!”

“Cảm ơn thím, cháu ăn nhiều lắm, thím có thể múc cho cháu thêm chút nữa.”

“Đúng vậy, con gái tôi là người tập võ, ăn cơm nhiều lắm, bà múc nhiều thêm chút đi, yên tâm sẽ không lãng phí đâu.” Suýt chút ông đã quên chuyện này, đúng là không nên.

Đợi sau khi hai người đã múc cơm xong, Tần Phong lập tức dẫn con gái tới nơi dành riêng cho lãnh đạo dùng cơm.

Kết quả vừa mới ngồi xuống, Trương Vĩ đã dẫn thêm vài người nữa đi tới.

Khi thấy đồ ăn trong đĩa Tần Sương, không suy nghĩ lại nói: “Tôi nói này ông Tần, cho dù ông thương con gái thì cũng đừng lãng phí đồ ăn như thế chứ, nhìn xem nhiều đồ ăn như vậy là đang cho heo ăn sao?”

Khóe miệng Tần Sương giật giật, thầm mắng con mẹ nó, cho heo ăn, cả nhà ông đều là heo.

“Ông Trương à, con gái tôi là người tập võ nên sẽ ăn nhiều hơn người bình thường. Đương nhiên, sức mạnh cũng là do trời sinh thì ăn nhiều chút có sao chứ? Nếu anh có ý kiến, tôi lại trả thêm hai vé cơm nữa là được chứ gì.”

“Còn đỡ hơn đứa con gái ăn như mèo của anh, cơ thể yếu ớt, vừa thấy đã biết không biết sinh rồi.”

“Phụt!”

Tần Sương thật sự không thể nín cười được, lời này của ba quá độc địa.

Không biết sinh, trong thời đại này chính là lời kiêng kị nhất, đây là không muốn để con gái nhà người ta gả chồng, đúng là rất độc ác!

“Hay cho ông Tần nhà ông, ông nói gì đó? Làm sao con gái tôi lại không biết sinh, con gái tôi thục nữ chứ không giống heo như con gái ông!”

Tần Sương vừa nghe lời này, cũng không thể mặc kệ được nữa.

“Chú Trương, cháu kính chú là bậc cha chú, cháu còn ngồi ở đây này, có người nói con cháu như chú sao?”

“Tuy ba cháu nói chuyện hơi khó nghe nhưng chú cũng không tốt hơn cỡ nào.”

“Cháu ăn vé cơm của ba chứ đâu phải của chú, sao chú lại nói nhảm nhiều như vậy?”

“Với lại, nếu chú không phục, đợi cơm nước xong hai chúng ta luận bàn một trận xem số cơm này cháu có ăn uổng phí hay không?”

Thật sự xem cô không biết tức giận sao? Nói chuyện khó nghe như vậy.

Có con heo nào xinh đẹp như cô sao? Đúng là không biết so sánh, trừ điểm!

Tần Sương vừa nói xong, đồng nghiệp đi theo phía sau Trương Vĩ lập tức xấu hổ.

Thầm nghĩ ông Trương đúng là quá đáng, con người ta còn ngồi ở đó mà lại nói những lời này trước mặt người ta, cũng không biết làm thế nào mà leo lên được vị trí này nữa.

Xem lữ trưởng Tần người ta có thể ngồi trên đầu ông ta cũng không phải không có lý. Một người không có đầu óc như vậy, đổi lại là đứa trẻ khác nghe thấy thể nào cũng đã khóc lóc rồi.

Nhưng vừa nghe con gái ông Tần muốn đấu với ông Trương, đó cũng là trò hay khó có được.

Lập tức có người nói: “Ông Tần à, bọn tôi đều là kẻ thô kệch, thân thể nhỏ bé của con gái ông không sợ bị lão Trương đánh bị thương sao?”

Trương Vĩ: Tôi đồng ý đấu khi nào? Các người quá đáng rồi đấy!

“Không sao, con gái tôi trời sinh có sức mạnh to lớn, chỉ sợ lão Trương bị con gái tôi đánh vào bệnh viện, đến lúc đó đừng để bản thân mất mặt là được. Đương nhiên nếu sợ mất mặt thì cũng có thể không nhận lời khiêu chiến của con gái tôi!” Ông không thể ra tay dạy dỗ họ nhưng con gái thì được.

Nếu đám binh sĩ luôn tự cho là đúng này bị con gái nhà mình đánh nằm úp sấp xuống, ông rất muốn nhìn xem về sau còn có ai dám ra vẻ trước mặt ông nữa không.

Còn có lo lắng con gái thất bại hay không, là không hề lo lắng chút nào.

Võ học ở đời sau và sát chiêu của sát thủ lợi hại hơn quyền thuật trong quân đội hiện giờ nhiều, với lại với sức mạnh của con gái thì người bị đánh chỉ có thể là bọn họ mà thôi.

Chỉ cần tưởng tượng đến đám binh sĩ này bị con gái nhà mình đánh một trận là ông đã vui vẻ đến nỗi ăn nhiều thêm một chén cơm rồi.

Nếu sớm biết như vậy đã sớm kéo con gái tới đây đi dạo vài vòng, đúng là thất sách mà!

Trương Vĩ thấy bản thân lúc này bị đặt trên giá nướng, khó chịu đến sắc mặt đỏ bừng.

Đám đồng nghiệp đó đúng là không phải người, vì muốn xem trò hay mà bán ông đi.

Nhưng chỉ là một đứa con gái thôi, ông ta cũng không để vào mắt, cho dù mạnh thì có thể mạnh đến cỡ nào, theo ông ta nhìn thì ông Tần chỉ đang ra vẻ mà thôi.

“Nếu đã như vậy đợi lát nữa cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một giờ, mọi người hãy tập trung ở sân tập võ. Tôi không tin, tôi không đánh lại một đứa con gái.”

“Được thôi, vậy lát nữa gặp ở sân tập võ!”

Tần Phong chờ lát nữa người bị bẽ mặt. Thật sự xem con gái ông là con cừu nhỏ sao, đợi lát nữa xem ông ta khóc thế nào. Hừ!

Tần Sương thấy mọi chuyện đã được quyết định cũng không để ý tới những người khác nữa.

Cô phải ăn no mới có sức làm việc, đúng lúc ở bên ngoài không tìm thấy đối thủ, hôm nay xem như hoạt động gân cốt vậy.

Chỉ trong thời gian một buổi ăn cơm, chẳng bao lâu các binh sĩ phía dưới và lãnh đạo cũng đều biết chuyện này.

Có người đợi xem trò hay, cũng có người nói xằng bậy.

Đều nói một đứa con gái dù tài giỏi thì làm sao giỏi bằng một người đàn ông!

Dù sao một đám người đều chờ để xem trò hay chiều nay.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 208: Chương 208



Mà Tần Sương sau khi ăn uống no đủ, ngủ một giấc ở ký túc xá của ba mình, vừa thức dậy đã theo ba tới sân tập võ.

Cũng chính là nơi huấn luyện cách đấu trong quân đội.

Khi nhìn thấy một đám binh sĩ vây xung quanh, Tần Phong đã biết chuyện này là do Trương Vĩ làm ra.

Nhưng lần này phải khiến ông ta thất vọng rồi, người bẽ mặt sẽ chỉ có chính ông ta mà thôi.

“Ba, ba nói xem con phải bao lâu đánh ngã ông ấy thì được? Nhanh quá sợ ông ấy mất mặt.”

Khóe miệng Tần Phong giật giật, “Dù sao đã đắc tội với người ta rồi, thua thế nào cũng là thua, con còn muốn xem thời gian nữa?”

“Cũng phải, vậy thì đánh nhanh thắng nhanh đi, sau đó nhìn xem còn có hạt giống nào tốt không.”

Tần Sương vào giờ phút này tựa như con hổ mới xuống núi, rất bức thiết muốn trình diễn sự oai phong của bản thân.

Mấy người đàn ông thối này luôn xem thường phụ nữ, hôm nay cô sẽ thay toàn bộ các nữ đồng bào dạy cho họ một bài học.

Để họ biết khi phụ nữ ác độc lên thì không có chuyện gì của đàn ông cả.

Sau đó hai bên nói quy tắc xong, Trương Vĩ lập tức bước tới.

Thấy sự bình tĩnh trên mặt cô, ông ta châm chọc nói: “Cô bé, nếu hối hận thì bây giờ vẫn còn kịp, bọn chú sẽ không cười nhạo ba của cháu đâu. Đỡ hơn lát nữa thua, chẳng những bị thương còn sẽ mất mặt hơn bây giờ nhiều.”

“Không phiền chú quan tâm, cháu đã chuẩn bị xong rồi, chú bớt nói nhảm mà bắt đầu đi!”

Tần Sương vừa nói xong, khí thế trên người lập tức thay đổi.

Nhất là Trương Vĩ, khi cảm nhận được sát khí từ cô cũng rất sửng sốt.

Làm sao... Làm sao mà cô có sát khí dày đặc như vậy?

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?

“Chú Trương, còn sững sờ ra đó là phải về ăn cơm chiều đấy.”

Trương Vĩ kéo suy nghĩ trở về, “Không biết tự lượng sức, tiếp chiêu này!”

Mọi người thấy Trương Vĩ không biết thương hương tiếc ngọc như vậy đều phải lau mồ hôi thay Tần Phong.

Mà người liên quan thì ngồi bên cạnh, dáng vẻ không hề lo lắng chút nào.

Tựa như người đang đánh nhau phía trên không phải là con gái ông vậy.

Lúc mọi người đều đang lo lắng thay cô gái, chỉ thấy Tần Sương tránh thoát khỏi một chiêu của đối phương thật nhanh chóng, sau đó nhấc chân tung một cước về phía Trương Vĩ.

Mọi người xung quanh nhìn thấy một đường cong parabol hoàn mỹ đó đều trở nên im lặng đến đáng sợ.

Sau một tiếng “Rầm”, Trương Vĩ phun một ngụm m.á.u ra.

Ông ta hơi mang nghi hoặc nhìn Tần Sương đứng trong sân, không thể nào nghĩ ra tại sao mình lại thua nhanh đến vậy.

Ngay cả mười phút còn chưa chống được đã ngã xuống rồi.

Mãi đến khi Tần Sương vỗ tro bụi không tồn tại trên người, “Còn có ai không phục có thể cùng tiến lên, cho mọi người biết cái gì gọi là mình giỏi thì có người khác giỏi hơn!”

Tần Sương vào giờ phút này tựa như sát thần trên chiến trường, sắc mặt lạnh như băng không hề có khác biệt với Tần Phong lúc bình thường.

Mà những người đang xem trò hay thấy phó lữ trưởng Trương Vĩ mới đó đã thua cũng rất bực bội.

Đều cảm thấy Tần Sương đang đánh lên mặt họ.

Vẫn là Tần Phong lúc này lên tiếng nói: “Người đâu, đưa phó lữ trưởng Trương tới phòng y tế trước đi, đừng để mọi người đánh còn chưa xong mà ông ta đã treo máy trước rồi!”

Các đồng nghiệp bên cạnh khóe miệng co rút.

Thầm nghĩ người ta đã thua thê thảm rồi, bây giờ ông còn cắm một dao, không ngờ ông Tần lại là người như vậy đấy!

Mà Trương Vĩ vốn đang nôn ra m.á.u lúc nghe thấy những lời này bị chọc tức đến ngất xỉu.

Cho dù không ngất đi, lúc này ông ta cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa, ngất xỉu cũng tốt.

Đợi sau khi đưa người bị thương đi, trên sân tập võ mới trở nên sôi động trở lại.

Nói thật, họ cũng chưa nhìn thấy rõ nội tình của Tần Sương mà đã thả người đi cũng không cam lòng lắm.

May mà Tần Sương cũng là phần tử hiếu chiến, thấy họ đều nóng lòng muốn thử lập tức vươn tay chỉ vào hai người đàn ông trông cũng không tồi nói: “Hai người các anh cùng lên đi!”

Hai binh sĩ bị chỉ nhìn thoáng qua nhau.

“Cô nghiêm túc chứ?”

Tần Sương gật đầu, “Đúng vậy, hai anh cùng tiến lên.”

“Được thôi, đợi lát nữa thua cũng đừng khóc nhè đấy!”

“Ông Tần, con gái ông đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ. Hai người này là một trong những cấp dưới đánh nhau giỏi nhất, con gái ông hẳn là phải ngã xuống rồi!”

“Nói sớm quá, tôi không lo mà các anh lo cái gì!”

Tần Phong thấy dáng vẻ này của họ đều cảm thấy buồn nôn. Trước đây, lúc trong hắc đạo phải tiếp xúc với những người ranh ma.

Bây giờ sang bên này, đổi một nơi cũng đổi thân phận, lại phải tiếp xúc với một đám cao lớn thô kệch.

Quả nhiên, ở chung với những người không có chỉ số thông minh lâu ngày sẽ ảnh hưởng tới chỉ số thông minh của bản thân.

Địa vị của Trương Vĩ giống nguyên thân của ông, đều dựa vào công lao để leo lên.

Nếu ông tới sớm thì có đánh c.h.ế.t cũng không làm nằm vùng.

Tuy rất vinh quanh nhưng suýt chút nữa không còn vợ con, cho dù có vinh quang thì để cho ai xem?

Ông thà rằng vợ con làm ấm giường cũng không muốn tự mình chịu khổ.

Theo trận đánh trên sân tập võ ngày càng kịch liệt hơn, ánh mắt các binh sĩ đang vây xem cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Họ xem rất vui vẻ nhưng hai anh em trên sân đấu lại khổ không nói nên lời.

Thầm nghĩ tại sao sức lực của đồng chí nữ này lại mạnh mẽ như vậy không nói, còn luôn ra ám chiêu và sát chiêu, đánh cả buổi hai người họ cộng lại chưa ra được quá mười chiêu, trên cơ bản đều đang phòng thủ.

Cứ như vậy, hai người họ đã sắp không thể chống đỡ nổi rồi.

Hai người đàn ông không đánh lại một cô bé, không cần nghĩ cũng biết đợi sau khi trở về lãnh đạo sẽ tức giận tới cỡ nào.

Ngẫm lại cảnh nước sôi lửa bỏng trong tương lai, đúng là không ăn dưa sẽ không bị tóm mà.

Mà ngày lúc này, ở một chỗ trên lầu ba, “Tư lệnh, võ nghệ của cô bé đó không tồi, không ngờ ông Tần lại giấu kỹ như vậy, không vào quân đội thì rất đáng tiếc.”

“Ha ha... Đúng là không tồi nhưng anh có biết thân phận của cô ấy là gì không?”

“Là gì? Thuộc hạ không biết.”

Hoắc Viễn Quân ngậm cười, “Cô bé đó chính là vợ sắp cưới của Đình Châu, không phải lúc trước các anh đều thấy một thanh niên trí thức ở nông thôn không xứng với nó sao?”

“Bây giờ đã gặp được người thật, không còn gì để nói nữa phải không?”

Nhưng ông ấy cũng rất bất ngờ, con dâu tương lai có võ nghệ không hề thua kém con trai mình, không tồi!

Đúng là nhặt được báu vật rồi, o(* ̄▽ ̄*)ブ.

Nhìn trận đánh đầy phấn khích trên sân tập võ, mọi người lúc này đã choáng váng rồi.

Tất cả mọi người đều không ngờ con gái Tần Phong lại lợi hại đến thế.

Đúng là nữ trung sát thần, mấy người đàn ông bọn họ vào trong tay cô chỉ có thể bị chà đạp dưới đất.

Thậm chí họ nghi ngờ, rèn luyện trong mấy năm nay đều là vô ích.

Nhất là những người ban đầu muốn nhìn xem Tần Phong bị cười nhạo, lúc này vẻ mặt đều như táo bón.

Chỉ có Tần Phong vô cùng thong dong ngồi bên cạnh xem con gái mình đại sát tứ phương.

Thầm nghĩ con gái ông chính là nhân tài mười mấy sư phụ bồi dưỡng nên, đám binh sĩ này vốn không thể so được.

Nghĩ lúc trước chỉ muốn sau này con gái có thể tự bảo vệ bản thân, ông đã rất nhọc lòng.
 
Thiên Kim Bá Đạo Xuyên Đến 1970: Vả Mặt Cực Phẩm Ngay Từ Đầu
Chương 209: Chương 209



Không nói tới phải tiêu bao nhiêu tiền, mà bản thân ông còn thiếu tình nghĩa của người khác nữa.

May mà con gái không chịu thua kém, thật sự trở thành dáng vẻ ông muốn.

Nhưng việc đời khó lường, những gì học ở kiếp trước chưa dùng tới kết quả tới nơi này mới bắt đầu có tác dụng.

Mà hôm nay Tần Sương cũng rất sảng khoái, đã lâu rồi cô không được vui sướng như vậy. Nếu không phải trong quân đội có nhiều quy định cứng nhắc quá, cô đã muốn ra trận g.i.ế.c địch rồi.

Từ từng đám từng đám binh sĩ không phục ngã xuống, cuối cùng những binh sĩ đang vây xem đều chịu phục.

Đợi trận luận bàn kết thúc, Tần Phong mới bưng bình trà đi tới nói: “Con gái, uống nước đi, có đói bụng không? Tối nay dẫn con đi ăn vịt nướng.”

Tần Sương nhận lấy bình trà uống ừng ực tới khi hết mới nói: “Ba, con vẫn ổn, đã lâu không được vui sướng như vậy, đợi lần sau con về lại luận bàn với họ tiếp.”

Các binh sĩ bị đánh ngã nghe nói thế, đôi mắt lập tức sáng lên.

Tuy bị đánh khá thê thảm nhưng sau khi được Tần Sương chỉ điểm một ít không đủ, họ rất sẵn lòng để vị cao thủ này đến thường xuyên hơn.

Đám đàn ông bọn họ không có nhiều vòng vèo đến thế, nắm tay ai mạnh hơn thì đó là lão đại.

Chứ không phải từ xưa đến nay, mọi người đều thích anh hùng sao.

Lúc này, một binh sĩ đứng lên nói: “Lữ trưởng Tần, con gái ngài quá lợi hại, không biết có nhận đệ tử không, tôi muốn bái sư.”

Tần Phong: “...”

Nghĩ chuyện gì dễ dàng vậy? Còn bái sư.

Muốn cái rắm á!

“Anh không muốn, con gái tôi không có thời gian!”

“Không, tôi muốn!”

“Không, anh không muốn!”

Tần Sương thấy vẻ mặt táo bón của ba mình cũng buồn cười nói: “Tôi không nhận đệ tử, võ công của tôi đều là vài chiêu l* m*ng mà thôi, cách đấu mà bây giờ các anh học cũng không tệ chỉ là chưa học được tinh hoa trong đó, với lại bình thường quá ít thực chiến.”

“Cho dù là loại võ gì chỉ cần tích lũy thực chiến là được. Với lại, tố chất cơ thể của mỗi người các anh đều khác nhau cho nên khi đều học cách đấu sẽ có người không hợp.”

“Cũng giống như có vài người thích hợp ăn chén cơm này, lại có người thích ăn cơm cứng, nói vậy đã hiểu chưa?”

Cô vừa mới luận bàn với nhiều binh sĩ, trong đó thật sự có rất nhiều hạt giống không tồi, đương nhiên cũng có một ít người rất bình thường.

Nhưng cho dù là kiểu binh sĩ thế nào đều sẽ có thời điểm tỏa sáng thôi.

Mà những binh sĩ này nghe xong lời Tần Sương nói đều thấy mất mát.

Họ rất muốn có sư phụ chỉ dạy như vậy, xem ra sau khi trở về phải đi tâm sự với nhân viên chỉ đạo mới được.

Cũng không tin bọn họ không khoét được góc tường này!!!

Sau khi kết thúc ở sân tập võ, Tần Phong lập tức dẫn con gái về ký túc xá.

“Con gái, ba thấy đám binh sĩ này rất thích con, con có muốn tới đây làm huấn luyện viên tạm thời không?”

“Dù gì cũng đang rảnh rỗi, xem như g.i.ế.c thời gian đi.”

Tần Sương trợn trắng mắt, “Ba, đây là quân đội chứ không phải nhà chúng ta. Với lại, con muốn làm cá mặn, đừng kiếm thêm việc cho con làm.”

“Chậc, thích làm cá mặn, vậy vì sao lần này con lại ra cửa?”

“Đó là chuyện khác, con đang giúp chú Đường làm việc, cũng đúng lúc qua bên đó xem có tìm được A Châu hay không. Con cứ có linh cảm bên đó xảy ra chuyện, gần đây không thể nào ngủ yên được.”

“Chắc không đâu, với võ công của thằng nhóc A Châu sẽ không đến mức xảy ra chuyện, trừ khi...”

“Trừ khi nội bộ có vấn đề!”

Tần Sương như có đăm chiêu, làm sao cô không nghĩ đến vấn đề gián điệp chứ, xem ra gần đây quá nhàn rỗi cho nên đầu óc không suy nghĩ kịp.

“Được rồi ba, cho dù thế nào con tự tới xem tình hình là tốt rồi. Nếu tới một thời gian vẫn không tìm được người, con cũng không có cách nào, chỉ có thể chấp nhận thôi!”

Một nơi rộng lớn như tỉnh Y, nếu muốn tìm một người thật sự không dễ dàng. Với lại bên đó rất hỗn loạn, khắp nơi đều là tội phạm đào vong buôn bán hàng cấm.

Cho dù là cô tới bên đó cũng phải chú ý an toàn. Nhưng dù có thế nào thì bây giờ cô cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.

Đợi tới tối hai ba con ăn cơm tối xong, lại trò chuyện trong chốc lát, Tần Sương lại lần nữa đi ra nhà ga.

Nhìn hạng ghế ngồi cứng trong tay, Tần Sương cũng phải căng da đầu lên tàu.

Nghĩ đợi lát nữa lấy giấy chứng nhận ra xem thử có thể đổi sang giường nằm hay không.

Từ đây đến nơi cần đến cũng ít nhất còn ba ngày nữa, cô không muốn sau khi xuống xe, hai chân mình sẽ mềm oặt như bánh mì.

Bây giờ đang là mùa hè, có không ít người ra ngoài. Cho dù mùa hè ấm áp nhưng mùi hương trên tàu hỏa cũng rất nồng.

Tần Sương đeo khẩu trang y tế vào, sợ không kiềm được sẽ bị mùi hôi làm buồn nôn.

Cô cảm thấy phúc phần đời trước được hưởng để tới đời này trả nợ.

Theo tàu hỏa từ từ lăn bánh, Tần Sương cũng nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Vốn là nửa đêm lên tàu cộng với hoạt động lúc chiều, muốn nói không buồn ngủ là không thể.

Nhưng thói quen bồi đắp từ nhiều năm, lúc ở bên ngoài dù có ngủ cũng không thể ngủ sâu, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thì cô luôn là người đầu tiên nhận thấy.

Một đêm này, trừ tiếng khóc của trẻ con thỉnh thoảng vang lên thì cũng xem như trôi qua an ổn.

Mãi đến khi hừng đông bắt đầu ăn bữa sáng, lúc này Tần Sương mới đứng dậy đi tới toa ăn.

Ghế ngồi cứng không giống giường nằm, không thể dựa vào che giấu lấy vài món đồ ra ngoài.

Cô chỉ mang theo một cái rương da ra ngoài, cho dù là túi đeo vai cũng không thể đựng được cái gì cả.

Nhìn khách hàng trong toa ăn không nhiều lắm, Tần Sương tìm một chỗ ngồi, muốn một chén cháo, mười cái bánh bao thịt và một dĩa dưa muối, rồi bắt đầu ăn.

Mà nhân viên tàu thấy cô ăn được nhiều như vậy cũng nhìn cô thêm vài lần.

Nhưng Tần Sương không hề để ý tới người khác nhìn mình thế nào, bản thân cô thật sự có thể ăn mà.

Đợi ăn uống no đủ cô mới xách theo rương da đi tìm trưởng đoàn tàu toa giường nằm.

Mới ngồi đỡ một buổi tối mà cả người cô lúc này đã rất khó chịu, thầm nghĩ mau tìm một cái giường nằm lên rồi duỗi thẳng tay chân cứng đờ ra.

“Qua Tử, bên này, nhanh lên!”

“Lão Tứ, người phụ nữ này sẽ không có vấn đề gì chứ? Vừa thấy đã biết không phải con nhà bình thường rồi.”

“Ai mà quan tâm, người phụ nữ này có cái miệng quá thối, vừa thấy đã biết không được dạy dỗ đàng hoàng, đợi bán cô ta tới vùng núi hẻo lánh xem cô ta còn kiêu ngạo thế nào!”

Tần Sương vốn nghĩ đi ngang qua nhưng cái lỗ tai c.h.ế.t tiệt của cô lại chợt nghe thấy bí mật của người ta rồi.

Lần này cô nên xen vào hay là mặc kệ đây?

Nghe nói không có dạy dỗ, cô hơi không muốn ra tay?

Ngay lúc Tần Sương đi tiếp về phía trước, hai người kia lại nói: “Qua Tử, còn có một đứa bé cũng ổn lắm, đợi lát nữa mày nhìn con nhỏ lắm chuyện đó, còn tao đi bắt đứa bé kia về, đợi tới trạm dừng tiếp theo thì chúng ta xuống ngay.”

“Được, đúng lúc trạm tiếp theo là huyện Phong, tới bên đó đi tới chỗ lão Lục luôn.”

Tần Sương không nghĩ tới mạng lưới của hai người này không hề nhỏ, xuống trạm tàu nào cũng có nơi dừng chân.
 
Back
Top